Mã Liên Nhi tuy rằng đã trở lại, bất quá việc vừa xảy ra làm cho bầu không khí lúc này có chút đè nén, Mẫn đại nhân cùng với Mã dịch thừa cũng không còn nhã hứng nói chuyện phiếm, ngược lại quay sang đàm luận về một vài vấn đề công vụ, Hoàng huyện thừa chỉ mỉm cười lắng nghe, đối với công vụ rất ít xen mồm vào.
Dương Lăng thân là vãn bối lại là cấp dưới, tự nhiên là phải chủ động mời rượu cố gắng điều hòa bầu không khí, bản thân hắn cũng cố gượng uống thêm mấy chén, cho đến đêm khuya mới cáo từ rời đi.
Bầu trời giáng xuống mưa tuyết nhỏ, theo gió lạnh thỉnh thoảng có bông tuyết chui vào trong cổ áo, Dương Lăng uống nhiều cho lên mặt mày đỏ ửng trong đầu cũng có chút khó chịu, hai tay hắn cho vào trong áo, miệng mấp máy theo một ca khúc của kiếp trước không rõ tên, liêu xiêu quẹo vào trong ngõ nhỏ đi về nhà.
Tới trước của nhà khật khưỡng định gõ cửa, không thể tưởng được vừa đẩy cánh cửa đã nhẹ nhàng mở ra, chỉ thấy ánh sáng yếu ớt như hạt đậu heo hắt ra từ chiếc đèn dầu, Hàn Ấu Nương ngồi ở trên bàn hai tay chống cằm bộ dáng buồn ngủ, vừa nghe tiếng cửa phòng mở ra, ngẩng đầu nhìn thấy hắn đi vào, nhất thời vui mừng đứng bật dậy chạy tới.
Dương Lăng kinh ngạc nói:
- Ấu Nương, đã trễ thế này ta nghĩ đến nàng... ngủ rồi chứ.
Chuyển mắt nhìn chung quanh, phía dưới nhà bếp còn bập bùng ánh lửa lúc sáng lúc tối, cái nổi đặt cạnh bếp trên vung mơ hồ vẫn còn bốc lên chút nhiệt khí, Hàn Ấu Nương tiến đến phủi bông tuyết đang bám trên người hắn, nhẹ giọng nói:
- Tướng công bận bịu công vụ? Ấu Nương vốn định đến cửa nha môn để hỏi, lại sợ người ta sẽ nhạo báng, đành phải cứ như vậy chờ chàng trở về.
Dương Lăng nghe xong bất giác hổ thẹn, ngập ngừng nói:
- A... Mẫn đại nhân có việc xã giao nên hẹn ta cùng đi, vội vàng quá nên không kịp nói cho nàng một tiếng, nàng sao lại ngốc vậy chứ, sao lại cứ ngồi mà chờ lâu như vậy, cứ ngủ trước đi cũng cho nó khoẻ có tốt hơn không. Mà nàng... đã ăn cơm chưa?
Hàn Ấu Nương ngửi mùi rượu phả ra từ miệng hắn, cũng biết là hắn đi uống rượu , nghe xong lời của hắn lúc này mới thoải mái, nàng ôm Dương Lăng đi tới đầu giường đặt gần lò sưởi, ấn hắn ngồi xuống, còn nàng ngồi xổm xuống cởi giầy cho hắn, gõ những bụi tuyết còn đọng trên giầy rồi để ngay ngắn lại, sau đó lại đi rót chén nước mang tới nói:
- Tướng công, nước còn ấm, chàng uống một chút cho đỡ khô họng đi. Đợi cho chàng ngủ, Ấu Nương sẽ đi ăn cơm.
Dương Lăng nghe xong lời của nàng, lại nhớ tới vở diễn vừa rồi xem, nhịn không được nắm cánh tay nàng, bùi ngùi nói:
- Ấu Nương, nàng là nương tử của ta, không phải là người hầu của ta, nàng không cần phải hầu hạ ta như vậy. Ai! Nàng vẫn còn trẻ như vậy, lại đáng yêu như vậy, chính ra phải là nên được yêu thương che chở mới đúng.
Hàn Ấu Nương nghe xong liếc mắt nhìn hắn, hai má ửng đỏ, xấu hổ cúi gầm mặt xuống, hai tay vẫn để nguyên trong tay hắn, cảm động nói:
- Tướng công rất... rất...
Muốn thốt ra lời gì đó lại xấu hổ không dám, đành phải nói:
- Tướng công đối với thiếp tốt lắm rồi, nữ tử chúng ta phải nên tận tâm tận lực hầu hạ tướng công của mình, điều này cùng với nô tỳ có quan hệ gì chứ? Tướng công thương yêu Ấu Nương, Ấu Nương trong lòng hiểu được, nhưng tướng công không cần cưng chiều thiếp như vậy, chàng sẽ làm cho thiếp hư mất.
Dương Lăng không khỏi cảm thấy buồn cười, thế đạo thời này vốn là vậy, mình muốn mạnh mẽ đả thông chút tư tưởng ở thế kỷ 21 cho nàng, chỉ sợ ngược lại sẽ làm cho nàng sợ hãi. Lễ giáo có nhiều cấm kỵ, vợ chồng thì nguời chống làm chủ, chồng nói vợ phải nghe cho dù có sai hay đúng, lại là hàng ngàn năm trồi qua, nữ nhân chẳng những đã tự giác phục tòng quan niệm này, hơn nữa còn đem nó phát dương quang đại.
Cái gì "Nữ giới", "Nữ huấn" thật ra phần lớn đều là do nữ nhân viết ra, dùng để phổ biến cho nữ nhân thiên hạ làm gương làm mẫu. Nữ nhân như Ấu Nương xuất đầu lộ diện đi làm công tại cửa hàng may đã là cực ít , hiện tại phần lớn nữ nhân chỉ ở trong nhà giúp chồng dạy con, bây giờ nói không cần nàng hầu hạ phu quân, chẳng lẽ muốn nàng theo đuổi sự nghiệp sao? Thôi thì cứ vậy, cứ hưởng thụ sự ôn nhu và hầu hạ của nàng , có lẽ tâm lý nàng còn thoải mái hơn.
Thấy Dương Lăng hai mắt say lờ đờ mông lung, miệp ngáp lại, Hàn Ấu Nương vội vàng cởi chiếc áo khoác của hắn, nói:
- Tướng công, chàng trước hết hãy cởi áo ngoài ra nghỉ ngơi luôn đi.
Dương Lăng buồn ngủ "ừ" một tiếng, để nàng cởi áo khoác, kéo gối quay đầu nằm xuống, lẩm bẩm nói:
- Thật sự là chống đỡ không được , nàng mau ăn chút cơm, rồi cũng đi ngủ đi.
Hàn Ấu Nương ôn nhu đáp lại, cầm chiếc áo bào định rũ cho sạch tuyết còn bám, đột nhiên "xoạch" một tiếng, từ trong áo bào rơi ra một vật nhỏ, Hàn Ấu Nương tò mò nhặt lên thì thấy, rõ ràng dưới ngọn đèn, đó là chiếc túi thơm của nữ nhân quyền quý hay mang theo, chẳng những nguyên liệu may túi vô cùng tốt, từng đường kim mũi chỉ cũng vô cùng tinh xảo, còn mang theo mùi thơm phảng phất của nữ nhân, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lập tức biến thành trắng bệch.
Tay cầm sợi dây buộc túi muốn tháo ra nhìn xem bên trong là cái gì, lại do dự ngập ngừng không muốn mở ra, muốn tự lừa mình dối người xem như không hề biết chuyện gì. Do dự thật lâu sau, nàng cuối cùng không nhịn được tò mò, nhẹ nhàng mở chiếc túi, từ bên trong lấy được ra một hạt ngọc châu trong suốt sáng bóng.
Màu sắc ánh sáng long lanh trên mặt hạt châu trông rất đẹp mắt, Hàn Ấu Nương không khỏi mở to hai mắt:
- Thứ này thật đẹp, nghe người ta nói thì chẳng lẽ đây chính là trân châu sao? Trên người tướng công như thế nào lại có đồ vật này, lại còn để ở trong túi thơm của nữ nhân, chàng... chàng ở bên ngoài có nữ nhân?
Nghĩ tới chỉ có như vậy là duy nhất có thể, Hàn Ấu Nương thương tâm không thôi, khó trách phu quân từ sau khi lành bệnh cũng không có cùng với tự mình làm cái chuyện vợ chồng, lúc trước, trước khi lấy chồng , thím đại nương đã dạy mình gì gì đó, cũng đã có nói vợ chồng phải... vốn là như vậy mới tính thật sự là thành vợ chồng , thím đã giao cho mình cái khăn trắng dùng để nghiệm hồng chứng minh sự trong trắng, hiện giờ vẫn còn để trong cái hòm kia…
Lòng của nàng không khỏi hoảng lên:
- Chẳng lẽ phu quân không chỉ là ở bên ngoài phong lưu, còn muốn.....nên mới tìm cớ tự kìm hãm, cho nên chàng có muốn cũng không muốn động đến mình? Nhìn túi thơm cùng với hạt châu này, nàng kia nhất định không phải là nữ tử tầm thường, phu quân nếu là thích nàng, đương nhiên sẽ không chỉ nạp làm thiếp, chàng vẫn nói thân thể còn chưa khoẻ nên còn không muốn làm cái chuyện ấy, bây giờ lại có nữ nhân kia, chàng không đề cập tới chắc cảm thấy xấu hổ nên không muốn nói ra, không thể tưởng được chàng... chàng....
Dương Lăng mơ mơ màng màng quấn chăn vào người, vướng dây lưng làm cảm giác hơi chút khó chịu, hắn xoay người đang định cởi chiếc dây lưng, vô tình nhìn lại thấy Hàn Ấu Nương đang ngồi ở mép giường đưa lưng về phía mình, bả vai non nớt không ngừng run rẩy , mơ hồ có tiếng khóc nhỏ.
Giật thót mình làm cảm giác say rượu cũng vơi bớt đi vài phần, hắn vội vàng xoay người ngồi dậy, ôm lấy đầu vai của Hàn Ấu Nương, chỉ thấy trên khuôn mặt nhỏ nhắn nước mắt từng hạt từng hạt như chuỗi hạt châu không ngớt rơi xuống, chứng tỏ nàng đang khóc thật sự rất thương tâm, hắn vội vàng chặt tấm lưng mảnh khảnh, đau lòng nhẹ nhàng nói:
- Ấu Nương, nàng làm sao vậy, có chuyện gì mà thương tâm như vậy?
Hàn Ấu Nương vội vàng đưa tay lau nước mắt, quay đầu thấp giọng nói:
- Tướng công có phải ghét bỏ Ấu Nương hầu hạ không được chu toàn, muốn... muốn bỏ Ấu Nương sao?
Dương Lăng thấy nàng khóc đến thương tâm, lòng đau như cắt, vội vàng nói:
- Ấu Nương, lời này của nàng từ đâu mà nói , những ngày qua nàng theo ta chịu khổ vất vả mà vẫn vô oán vô hối, Dương Lăng ta khắc sâu trong lòng, như thế nào sự tình lại đến nông nỗi này?
Hàn Ấu Nương xoè bàn tay, sâu kín nói:
- Tướng công, nếu không có như thế, vậy hạt châu này từ đâu mà ra? Chàng... chàng không cần lừa gạt thiếp nữa.
Dương Lăng thấy hạt trân châu chợt bừng tỉnh hiểu ra, ôm bả vai gầy yếu của Ấu Nương cười ha hả, Hàn Ấu Nương bướng bỉnh lách nhẹ đầu vai, nàng từ thuở nhỏ đã luyện qua võ công, lúc này nếu thật sự muốn phản kháng , Dương Lăng thực sự không túm được nàng.
Dương Lăng tuy thấy nàng khẽ lách ra nhưng khuôn mặt vẫn thập phần ôn nhu, đối với mình vẫn không có chút ý gì phản kháng, đôi mi còn ươn ướt càng thêm phần xinh đẹp, lúc này thấy nàng hơn ghen ngược lại hắn cảm thấy thập phần thú vị.
Hắn cố nín cười nghiêm mặt ôm lấy bả vai Hàn Ấu Nương, Hàn Ấu Nương muốn tránh muốn không , Dương Lăng liền gia tăng chút khí lực, Hàn Ấu Nương không dám vận dụng sức lực, chỉ khẽ nghiêng người quay đầu đi không thèm nhìn hắn.
Dương Lăng cầm hạt trân châu, ha hả cười nói:
- Ấu Nương, hạt châu này có đẹp không? Nếu nàng thích , ta sẽ tìm thợ xuyên một sợi dây kim tuyến đeo cho nàng.
Hàn Ấu Nương lạ lùng quay đầu, kinh ngạc nói:
- Hạt châu này... là cho thiếp?
Dương Lăng trừng mắt, ra vẻ kỳ quái nói:
- Không cho nàng chẳng lẽ cho ta? Nàng đã gặp qua nam nhân nào cổ đeo vòng chưa?
Hàn Ấu Nương khuôn mặt ửng đỏ, lại nhớ tới chiếc túi thơm, nhịn không được ngập ngừng hỏi:
- Còn... thế cái túi thơm ... , tướng công…. không phải bên ngoài chàng có nữ nhân khác sao?"
Dương Lăng trong lòng nhảy dựng lên, nhớ tới khuôn mặt vui buồn lẫn lộn của Mã Liên Nhi, tuy rằng giữa hai người cũng không có cái gì gọi là bí mật, nhưng Mã Liên Nhi đối với hắn cũng có đôi chút tình ý, từ đáy lòng hắn có cảm giác mến thích người con gái xinh đẹp kia cũng là sự thật, trong lòng bỗng chột dạ, vì thế liền quay sang cầm chiếc áo choàng, mò mẫm trong túi áo, lấy ra hai thỏi bạc trắng cầm trong tay, nói:
- Ấu Nương... nàng nói ta mới nhớ, hôm qua ta uống nhiều rượu quá, nhất thời buồn ngủ nên quên mất, cho nên còn chưa kịp nói cho nàng biết, hôm nọ ta giúp người ta giải quyết êm đẹp vụ kiện Mã dịch thừa có mời Mẫn đại nhân cùng với ta đi uống rượu, trong bữa tiệc để tạ ơn đã tặng ta bốn mươi lượng bạc, cái túi này cùng với hạt trân châu là của Mã tiểu thư ngày ấy đã tới nhà chúng ta cố ý tặng cho nàng làm lễ vật, nàng không nên hiểu lầm.
Từ bé đến lớn Hàn Ấu Nương chưa từng thấy qua đĩnh bạc lớn như vậy, bốn mươi lượng bạc trắng quả thực là một số con số quá lớn, nàng kinh ngạc mở to hai mắt:
- Trời! Tướng công bất quá chỉ suy nghĩ biện pháp giúp người ta, mà được tạ lễ nhiều như vậy sao?"
Dương Lăng nhét hai thỏi bạc vào tay nàng, cười nói:
- Nương tử thu lại, lúc này yên tâm chưa ? Không thương tâm nữa chứ?
Ngân lượng vào tay, hơi lạnh thấm thấm, nặng trịch , Hàn Ấu Nương bị hắn giễu cợt xấu hổ đỏ mặt, nàng cắn chặt môi , tâm tư cũng vơi bớt phần nào, nhưng còn có điều vương vấn muốn hỏi, trong lòng nghĩ , thừa dịp trượng phu say rượu, ngày mai vị tất nhớ rõ lúc này nói những gì, có một số việc không ngại một lần phải cho hiểu được mới an tâm, cũng đỡ phải trong lòng luôn bất an, chủ ý đã định, nàng bỗng nhiên bỏ hai thỏi bạc xuống, giơ ống tay áo che hai má, xấu hổ lí nhí nói:
- Ấu Nương... Ấu Nương còn có một điều thắc mắc muốn hỏi tướng công, tướng công chớ chế giễu Ấu Nương.
Dương Lăng kỳ quái nói:
- Chuyện gì? Được rồi, hôm nay Ấu Nương đại nhân thăng đường thẩm vấn, Dương mỗ biết gì nói đấy, biết gì sẽ khai ra hết, đại nhân xin cứ hỏi.