Tiểu Lâm rời khỏi Nam Giao lầu , chân diện hắn có đến tám phần kỳ quặc , vừa bước đi hắn vừa lầu bầu :
-Không hiểu thiếu gia dạo này làm sao thế nhỉ ? Toàn bỏ cuộc vui giữa chừng . Lần này phải hỏi cho ra nhẽ mới được .
Hắn dừng lại cau đôi mày chữ nhất thở dài :
-Cũng kỳ quái , lần trước tại Xuân Hương lầu tự nhiên mình mất hết cảm giác một thời gian , khi tỉnh dậy thì thấy mọi người nháo nhác cả lên . Phòng thiếu gia ở thì cánh cửa sập xuống . Lần này cũng vậy , chỉ có điều nặng hơn là Tiểu Lan gãy đến năm cái xương sườn , nhưng kỳ lạ là nàng ta lại không biết ai làm mình bị thương ! Chỉ một mực nói rằng tự nhiên tỉnh dậy thì đã thấy mình bị như vậy ! Quái lạ ! Quái lạ quá !
Hắn bước chân vào cổng Long Nghi tiền trang , khách nhân ra vào rất đông nhưng hắn không để ý mà đi thẳng đến khách phòng, vừa bước vừa nghĩ :" Không lẽ thiếu gia lại là hung thủ ? Nhưng theo như mình biết thì thiếu gia vốn dĩ rất có tính thương hoa tiếc ngọc , sao lại làm thế được ?" Ý Nghĩ vừa dứt thì hắn cũng bước vào đến khách phòng , chân diện hắn tám phần ngạc nhiên .
Thì ra Độc Cô Hàn đã về tự bao giờ và đứng cạnh hắn còn có thêm một mỹ nhân khuynh quốc . Thấy Tiểu Lâm mặt mày đăm chiêu rồi chuyển qua ngạc nhiên thì hắn cười nhạt :
-Hôm nay thái độ của ngươi biến đổi ghê quá đấy Tiểu Lâm !
Yến Vân mỉm cười hỏi :
-Người này là ai vậy Giang huynh ?
Độc Cô Hàn bước xuống vỗ vai Tiểu Lâm :
-Hắn là nô tài của ta !
Tiểu Lâm gạt tay hắn ra nói :
-Hôm nay thiếu gia nhất định phải giải thích cho tiểu nhân hiểu rốt cục đã xảy ra chuyện gì mà thiếu gia bỏ về giữa chừng ? lại còn biến thành Giang huynh nào đó là sao ? Vị cô nương này là ai ?
Độc Cô Hàn ngớ ngẩn người , chân diện hắn méo xẹo bước đến ghé sát tai Yến Vân thì thầm :
-Xem ra chuyện này phức tạp rồi , cô nương có cách nào làm cho hắn quên đi không ?
Yến Vân gật đầu , nàng vung nhẹ tay , một dải tiên phép hồng nhạt bay về phía Tiểu Lâm khiến hắn giật giật lên mấy cái như gà cắt tiết . Một lúc sau thì ánh mắt hơi đờ đẫn rồi bước ra ngoài lẩm nhẩm :
-Mình đang định làm gì nhỉ ? Tại sao lại không nhớ gì hết ?
Độc Cô Hàn ngạc nhiên cực độ . Nhưng sự ngạc nhiên ấy nhanh chóng bị đè lấp bởi nỗi sợ hãi . Hắn cười nhợt nhạt :
-Cô nương thật lợi hại ...
Yến Vân mỉm cười , nàng nhìn hắn hỏi :
-Giang huynh lo sợ muội sẽ dùng phép thuật khống chế huynh sao ?
-Chính thị ta đang có suy nghĩ ấy !
-Huynh yên tâm , chỉ cần huynh không đi tìm các cô gái khác thì muội sẽ không làm gì huynh đâu !
Liên Hoa Tự muôn đời nay vẫn là lãnh tụ của võ lâm chính đạo . Hôm nay đêm sâu không ánh trăng , không gian một màu đen tĩnh lặng . Tại Đại Điện Liên Hoa Tự , Giác Tĩnh đại sư cùng Bạch Vân Phát chưởng môn nhân phái Bạch Mai và Lâm Đại An chưởng môn phái Thiên Sơn ngồi đối trà . Nét mặt ba người đăm chiêu khác lạ , thỉnh thoảng lại đưa mắt ra bên ngoài như chờ đợi một cái gì đó . Nói chung chờ đợi cái gì thì chỉ họ biết , và đến lúc này hẳn cái mà họ đợi vẫn chưa đến . Đột nhiên Giác Tĩnh nói :
-Liệu có xảy ra chuyện gì hay không mà lâu như vậy vẫn không thấy họ đem nó đến ?
Bạch Vân Phát thở dài :
-Đợt vừa rồi bần đạo có nghe nói Phụng Hoàng Thành cũng đã đánh hơi thấy chuyện này , chỉ e sẽ xảy ra cớ sự không hay !
Lâm Đại An cũng vút râu phụ họa :
-Phụng Hoàng thành chủ không hiểu chân tu như thế nào , nhưng nhìn vào thủ hạ của hắn là Tiêu Thiết Lăng cũng đủ thấy đáng tởm kinh hồn ! Ta chỉ e rằng Sa tổng tiêu đầu gặp hắn ...!
Giác Tĩnh đại sư gật đầu :
-Mọi hôm Sa tổng tiêu đầu có nói nhất nhất đã có sự an bài nên bần tăng cũng đôi phần yên tâm ! Có điều giờ này vẫn chưa thấy đến thì cũng lấy làm lạ !
Bạch Vân Phát bỗng ngước mắt nhìn Giác Tĩnh hỏi :
-Đại sư định an bài cho vật đó thế nào ?
-Bần tăng tạm thời cũng chưa biết , nó đã mất tích mấy chục năm ,nay đột nhiên lại xuất hiện hẳn là điềm báo chẳng lành . Hơn nữa xưa nay vật đó vẫn có đôi có cặp . Tại sao bây giờ chỉ thấy có một ? Việc trước mắt theo bần tăng nghĩ chúng ta nên tìm nốt vật còn lại rồi định ngày đại hội võ lâm an bài cho chúng !
Hai người gật đầu :
-Đại sư nói cũng phải !
Không gian lại trở nên im ắng, ba người cùng ngưng thần chờ đợi . Đến canh tư thì một tiểu tăng chạy vào báo :
-Thưa trụ trì và hai vị trưởng môn ! Vừa rồi có tin ... Sa Đại Lương tổng tiêu đầu đã tử nạn !
Ba vị tông sư giật mình !
Giác Tĩnh đại sư niệm phật hiệu hỏi :
-Là ai đã gây ra !
-Thưa trụ trì , đệ tử nghe nói ông ta bị chết bởi chưởng pháp của Phụng Hoàng thành !
Ba người nhìn nhau không nói gì , chân diện họ trở nên u ám khác thường ...
Độc Cô Hàn bước vào phòng Diêu Yến Vân , hắn ôm lấy nàng tay chân động đậy . Yến Vân đẩy hắn ra nói :
-Giang huynh làm gì kỳ vậy !
Độc Cô Hàn cười hề hề , hắn tiếp tục... công việc nói :
-Nàng bảo chúng ta yêu nhau sâu đậm lẽ nào chuyện này không được ?
Lúc này hắn đang đưa tay lột y phục Yến Vân như con hổ đói . Yến Vân khẽ cau mày đẩy hắn ra , nàng nhanh chóng phong bế huyệt đạo hắn rồi kéo y phục lại , Yến Vân nhìn chân diện đang đại biến của hắn cười :
-Có phải trước đến nay huynh đều làm thế với các cô gái khác không ?
Độc Cô hàn hoảng sợ , hắn muốn cử động thân thể nhưng không tài nào nhúc nhích được ! Hắn bất chợt nghĩ đến hình dạng của Tiểu Lâm mà mồ hôi toát ra .
-Là ... đàn ông ai cũng thế thôi ! ...Nhất là trước một người như cô nương !
Yến Vân đăm chiêu một chút , đôi mắt nàng lóe lên một tia tiếu ý .
-Nếu đã như vậy thì muội không cần huynh làm đàn ông nữa ! Muội cũng chẳng cần cái ... chuyện kia !
Độc Cô Hàn cảm thấy quần mình đang từ từ tụt xuống , hắn hoang mang tột độ nghĩ đến cảnh mình sắp trở thành một con gà trống thiến . Hắn ấp úng :
-cô nương ... hãy tha cho ta ... ta hứa từ nay không làm gì ... quá đáng ...
Yến Vân mỉm cười :
-Sau này bái đường rồi thì làm gì cũng chẳng sao ! Tha cho huynh lần này !
Nói xong vung tay giải khai huyệt đạo cho hắn . Độc Cô Hàn chạy vội ra ngoài kéo lại quần nghĩ :" Khốn kiếp ! Số ta thật là quá đen mà !"
Nghĩ đoạn đi thẳng về phòng , mặt mày hậm hực . Hắn leo lên giường trăn trở một lúc rồi lẩm nhẩm :
-Hừ ! không cho ta thoải mái thì đến kỹ viện vậy !
Hắn lồm cồm bò dậy mặc quần áo vào đi ra ngoài . Trời tối thui như mực , Độc Cô Hàn mò đến gần Nam Giao lầu thì đột nhiên có tiếng ngựa hý lộng . Hắn núp vào tường quan sát thấy mấy chục đại hán vận dạ hành đang phi nước đại , những người này đối với hắn không lạ . Cha hắn là người làm ăn lớn nên hay nhờ đến Tiêu Cục Sa Luân áp giải hàng , bọn này đích thị là người của Sa Luân tiêu cục . Nhưng tại sao chúng lại giữa đêm hôm khuya khoắt mà đến đây ? Lẽ nào có thứ hàng gì quan trọng và khẩn cấp đến nỗi chúng không dám dừng lại nghỉ chân ?
Hắn còn chưa nghĩ xong thì trên mấy mái nhà gần đó bỗng nhiên thanh quang lấp lóa rồi hơn mười người vận thanh y xuất hiện chặn đường đoạn người Sa Luân Tiêu Cục . Đứng đầu trong số ấy là một thiếu nữ tuổi độ mười tám , mười chín , dung mạo nàng ta đảo nước khuynh thành khiến Độc Cô Hàn thoáng ngẩn ngơ .
Thiếu nữ quát :
-Các ngươi muốn toàn mạng thì giao thứ đó ra !
Gã đại hán to cao , râu rậm đi đầu đoàn người Sa Luân tiêu cục ghì cương ngựa nói lớn , giọng nói của hắn nghe ồm ồm rung chuyển màn đêm :
-Sa Luân tiêu cục và Thủy Thần giáo xưa nay không hề gây thù chuốc oán , cớ sao hôm nay Đường Tiểu Hoa thánh cô lại muốn chặn đường chúng ta ?
Đường Tiểu Hoa cười nhạt :
-Ta cũng không muốn gây sự với các ngươi , nhưng đáng tiếc ,thứ đó quá quan hệ !
-Nói vậy Thánh Cô nhất định đòi đem nó đi !
Tiểu Hoa ngẩng đầu :
-Đúng vậy !
Đại Hán hừ nhạt :
-Vậy thì còn xem các người bản lãnh thế nào !
Nói đoạn nhảy phắt xuống ngựa xuất thủ lao đến Đường Tiểu Hoa . Những người còn lại cũng nhanh chóng nhảy vào tham chiến . Phút chốc màn đêm đã thấm đẫm máu tươi . Không khí nồng nặc một mùi chết chóc . Độc Cô Hàn khẽ rùng mình . Hắn đến cả thở mạnh cũng không dám ! Tuy rằng phong lưu hoa nguyệt vốn dĩ đã thành bệnh nhưng mấy cái vụ giết chóc hắn chưa từng thấy qua , cho nên lúc này hắn như mất hết bốn phần hồn phách , chỉ biết ngồi im quan sát .
Lúc này trận chiến giữa Thủy Thần Giáo và Sa Luân Tiêu cục đang dần đi vào hồi kết , đã có mười mấy người tử nạn và bị thương . Đa số đều là người của Sa Luân tiêu cục , xem ra võ công của họ không kém nhưng Thủy Thần giáo quá lợi hại ! Cuối cùng Luân Sa tiêu cục hoàn toàn thất thủ . Đại hán dẫn đầu bị Đường Tiểu Hoa lăng không xuất chiêu theo thế Đại Địa Phi ưng xuyên một kiếm qua ngực . Y ngã xuống mà đôi mắt không hề nhắm ! Độc Cô Hàn lạnh xương sống nghĩ :" Các cô gái đẹp hơn người quả nhiên cũng độc ác đáng sợ !"
Lúc này Đường Tiểu Hoa đã tiến đến bọc hàng treo trên yên ngựa của đại hán , nàng tháo nó ra nói :
-Không ngờ ta lại được báu vật dễ dàng như vậy !
Lời nói vừa dứt trong đêm sâu một trận phong hàn nổi lên . Đường Tiểu Hoa khẽ nhíu mày .
Không biết tự bao giờ Tiêu Thiết Lăng đã đứng đó . Phong thái an nhàn không chút lo lắng , đôi mắt hắn dõi soi vào màn đếm phủ sương lạnh nhạt nói :
-Thánh cô nên để lại thứ đó và đi đi !
Độc Cô Hàn thầm nghĩ :" Không ngờ đêm nay ta chỉ muốn đi xả hơi đôi chút mà lại gặp nhiều biến sự thế này !" Hắn lặng lẽ quan sát thái độ thiếu nữ .
Đường Tiểu Hoa thẫn thờ giây lát rồi cười lạnh :
-Ngươi dựa vào cái gì mà nói ta như thế ? Vào thân phận Tử Vong cung chủ của Phụng Hoàng thành chăng ?
Tiêu Thiết Lăng lạnh lùng nhấc thanh kiếm lớn khỏi vai , chỉ mũi kiếm vào Đường Tiểu Hoa nói :
-Ta dựa vào cái này !
Đường Tiểu Hoa cau chân diện , nàng quay lại nói với mấy thuộc hạ đi theo :
-Bồi tiếp Tiêu cung chủ cho ta !
Hơn mười đại hán đồng thanh "dạ" một tiếng rồi nhất tề lao đến Tiêu Thiết Lăng . Hắn mặt vẫn không đổi sắc rút kiếm khỏi bao nói :
-Ta đã rút kiếm tức là các ngươi hết đường chạy !
Toàn thân hắn hỏa quang đại thịnh , kiếm phong ào ào như Phụng vũ cửu thiên . Mười mấy đại hán còn chưa chạm được đến người hắn đã bị hỏa quang đẩy dạt ra toàn thân họ bốc cháy như đuốc . Đường Tiểu Hoa chân diện đại biến . Nàng xuất kiếm lao đến nói :
-Ngươi thật quá đại ác mà !
Toàn thân nàng bạo hát thanh quang , kiếm khí như triều dâng thác đổ . Tiêu Thiết Lăng nhảy lên không xuất thủ cười nhạt :
-Chúng ta cũng giống nhau thôi , còn chưa biết ai độc ác hơn ai !
Hỏa quang đại thịnh dạt đến chạm nhau với Thanh quang làm không gian khẽ rung chuyển , hai người lùi lại sau ba bước . Họ thẫn thờ nhìn nhau giây lát . Không ai xuất thủ !
Không gian trở nên im lặng rồi đột nhiên vang lên một tràng cười của nữ nhân nghe rúng động tâm can .
-Ha ha ! Có ta ở đây các ngươi còn mong tranh đoạt sao ?
Lời nói dứt thì một nhân ảnh như bóng ma dạt đến caí túi lớn mà Tiêu cục Sa Luân áp giải cắp lấy mang đi . Thân pháp của người này nhanh đến độ Độc Cô Hàn còn không kịp nhìn rõ hình dáng bà ta !
Tiêu Thiêt Lăng và Đường Tiểu Hoa đều là những đại cao thủ nhưng đành bất lực nhìn theo . Một lúc sau Tiểu Thiết Lăng mới cười nhạt :
-Kẻ đó đã tham dự vào chuyện này rồi thì chúng ta đành bất lực thôi !
Nói đoạn quay mình vào đêm sâu . Đường Tiểu Hoa quát :
-Món nợ mười mấy mạng người hôm nay ta sẽ bắt Phụng Hoàng Thành các ngươi trả !
Tiêu Thiết Lăng không quay lại , cũng chẳng thèm để tâm đến lời nói của nàng . Hắn khuất đi một cách nhanh nhẹn như lúc đến ! Đường Tiểu Tiểu Hoa thở dài quay về hướng Độc Cô Hàn nói :
-Ngươi ra đây cho ta !
Độc Cô Hàn giật mình cái thót . Hắn thầm nghĩ :" Tại sao nàng ta lại biết mình ở đây ? " Đầu óc có tám phần nghi hoặc nhưng hắn vẫn lò rò bước ra .
Hắn đến trước Đường Tiểu Hoa nói lí nhí :
-Cô nương ... đại hiệp có gì chỉ giáo !
Vừa cất xong tiếng thì đột nhiên hắn thấy chân mình như kiến đốt , khắp nơi vừa buồn vừa đau . Rồi tự nhiên đôi chân ấy như không nghe theo lời chủ nhân mà nhảy lên hạ xuống liên tục . Đường Tiểu Hoa nhìn hành động kỳ quái của hắn cười nhạt :
-Ngươi đang diễn trò gì đây ?
-Ta ... ta cũng không biết !
Hắn nhất thời không nghĩ ra vì sao mình lại như vậy ! Chân diện trở nên méo xẹo trông rất buồn cười nhưng cũng đôi phần đáng thương . Đường
Tiểu Hoa hừ lạnh :
-Nói cho ta biết vì sao ngươi lại theo dõi chúng ta !
Độc Cô Hàn hai chân nhảy lò cò liên tục , thở hổn hển nói :
-Ta ... đâu có theo dõi ... cô nương ... chỉ là tình cờ đến kỹ viện mà bắt gặp thôi !
Tiểu Hoa đăm chiêu một chút , nàng chỉ mũi kiếm về phía hắn nói :
-Cái thứ đàn ông đồi bại như ngươi thì cũng chẳng nên giữ lại làm gì !