Chủ tiệm quét qua nhẫn thủy tinh trắng trên tay Sarin, nói:
- Pháp sư đại nhân, nếu ngài cần tiền gấp, có thể đặt chiếc nhẫn cầm cho ta, ta ra hai vạn kim tệ.
- Không cần.
Sarin thuận tay gỡ thấu huy thạch trên nhẫn ném cho chủ tiệm, sau đó lấy hai tấm chi phiếu chứa một ngàn kim tệ:
- Đưa tiền còn lại cho ta là được, tìm một cái phòng cho ta thay trang bị.
Tieta vừa nghe lập tức đứng lên, xoay người ôm lấy một cái rương gỗ lớn, nhìn trái ngó phải, phục vụ nhịn cười dẫn Tieta đi thay quần áo.
Kiểm tra chi phiếu xong, chủ tiệm nói với phục vụ đưa tới tám chiếc túi lớn chứa bốn trăm kim tệ.
Sarin tiếp nhận kim tệ, ném vào túi da hỏi chủ tiệm:
- Có bản đồ không?
- Cái này thì không có, pháp sư đại nhân, ngài đi đăng ký lính đánh thuê, chức nghiệp aiả công hội sẽ đưa một tấm bản đồ ma pháp toàn bộ đại lục, rất thực dụng.
Chủ tiệm nhìn ra được Sarin lần đầu ra cửa. ngay cả chuyện này cũng không biết.
Sarin đỏ mặt, tiếp đó thản nhiên nói:
- Ta không có kinh nghiệm, cảm ơn ông chủ nhắc nhở. Chức nghiệp giả công hội phải đi thế nào?
Chủ tiệm lấy giấy bút vẽ một cái bản đồ giản dị đưa cho Sarin. Tieta đổi xong giáp da đi ra. ánh mắt Sarin liền sáng ngời. Tieta mặc giáp da bớt đi cảm giác tục tằng, dung mạo càng thêm duyên dáng. Nếu không phải sau lưng còn cây gậy thật to, trên tay cầm túi da thú cũ nát. không ai nhìn ra nàng là người Caucasus.
Chủ tiệm cung kính tiễn hai người ra cửa. khóe miệng lộ ra ý cười không che giấu. chuyến mua bán này không nhỏ, pháp sư kia đã mua một bộ giáp da cao cấp. Chỉ là tiểu pháp sư này không có ánh mắt. lại đi tán tỉnh một người Caucasus. phải biết người Caucasus rất là mạnh ở chỗ....
Sarin dựa theo bản đồ của chủ tiệm vẽ cho, trực tiếp tìm tới chức nghiệp giả
công hội.
Trước cửa chức nghiệp giả công hội không có chút khí phái, chỉ có hai cánh cửa lớn, trên cửa là dấu hiệu công hội, một thanh trưởng kiếm xỏ qua chiếc bánh xe. Trước cửa không có một lính đánh thuê canh gác, đi vào cửa chính là một cái đại sảnh diện tích mấy trăm thước vuông, không nhìn thấy một cây cột.
Đám đông trong đại sảnh di động, phần lớn tập trung ở bên phải, bên trái tương đối vắng vẻ. Sarin nhìn qua bảng hiệu, đi về phía vắng vẻ.
Mặt trái đại sảnh là một phòng riêng dùng kim loại chặn ra. mặt nhìn ra đại sảnh là thủy tinh cách âm rất lớn, không che chắn tầm mắt. Thấy Sarin đi vào, một nữ kiếm sĩ chào đón, vẻ mặt tươi cười hỏi:
- Hai vị, muốn tuyên bố nhiệm vụ hay là đăng ký lính đánh thuê?
- Ta muốn được tư vấn một chút.
Sarin mỉm cười trả lời.
- Mời đi theo ta.
Nữ kiếm sĩ mỉm cười ngọt ngào, dẫn Sarin cùng Tieta tiến vào một phòng riêng.
Một cái bàn. một cái ghế dựa. Sarin ngồi xuống, nữ kiếm sĩ đưa cho hắn một quyển sách, để cho Sarin xem trước. Tieta đẩy ra quyển sách nữ kiếm sĩ đưa cho nàng, lắc đầu nói:
- Ta không biết chữ.
Nữ kiếm sĩ mỉm cười mang tính nghề nghiệp, nhẹ nhàng thu sách về, nói:
- Ta đi pha trà, các vị muốn dùng trà gì?
- Tùy tiện, không bỏ tiền là được rồi.
Tieta thẳng tính, nàng không muốn xài tiền uổng phí. Một bộ giáp da này rất đắt. không biết khi nào mới trả được.
Nữ kiếm sĩ quen nhìn lính đánh thuê nghèo khổ, tuy rằng Tieta đổi một bộ giáp da quý giá, trong mắt nữ kiếm sĩ cũng không tính là người giàu. Lính đánh thuê thường thường dùng hết tiền bạc trên trang bị, trong tay không có thừa kim tệ.
- Sarin.
Tieta dùng ngón tay mịn màng của nàng chọc vào sườn Sarin.
-Ôi...
Sarin lên tiếng, cảm thấy hơi đau, hắn không ngẩng đầu, Tieta nhỏ giọng nói:
- Ngươi nhìn kìa.
Sarin quay đầu, nhìn qua tường thủy tinh ra bên ngoài theo ánh mắt Tieta, hắn thấy được đại sảnh chính diện. Chính diện đại sảnh là tường ma pháp khổng lồ, mười tấm màn ma pháp gắn trên tường, phóng ra các loại hình ảnh ma pháp.
Màn ma pháp trên tường có giá cả trăm vạn kim tệ, nếu có gan đủ lớn, cướp ở đây một lần là sau này không cần kiếm tiền nữa.
Sarin không nghĩ chuyện đó, hắn nhìn thấy trên màn hình xuất hiện hình ảnh ma pháp. Hắn rùng mình một cái, nơi này đã tới bên biên giới đế quốc, chẳng lẽ bá tước Jo Alfonso còn có thể ảnh hưởng tới được?
Hình ảnh xuất hiện trên màn ma pháp là những người bị truy nã, may là hình ảnh được vẽ ra, tuy rằng kỳ thuật rất tốt, nhưng hình tượng rất khác với Sarin hiện giờ. Hình ảnh trên màn ma pháp là tóc nâu, ánh mắt cũng vậy. Sarin hiện giờ tóc thành màu đen, ánh mắt cũng thành màu lam, nếu không phải Tieta nhạy bén, còn không thể vừa nhìn là nhận ra hình ảnh ma pháp có liên quan tới Sarin.
Sarin nghĩ mà sợ, nếu không phải Tieta thấy được hình ảnh này thì phiền phức
to.
Bất luận là đăng ký lính đánh thuê hay kẻ mạo hiểm, đều phải để lại tên và hình ảnh ở chức nghiệp aiả công hội. Nếu còn dùng cái tên Sarin Mesterlin này, xem chừng sẽ nhanh chóng bị người ta bắt được.
Dòng họ Mesterlin rất hiếm thấy, người có ngốc cỡ nào cũng có thể mò tới cái tên này.
Trong lòng Sarin căm hận, không ngờ từ bờ biển đuổi tới biên giới, từ hoang dã xuyên thẩng qua, đi hơn ba tháng vẫn không thể thoát khỏi bá tước đuổi giết.
Trong lòng vòng vo vô số ý niệm, Sarin bình tĩnh trở lại. Thù giết con, bá tước Jo Alfonso không thể nào bỏ qua được. Guae tử tước cung cấp bức chân dung trước kia, tướng mạo thay đổi chỉ có chút tương tự với bức tranh đó. Thiếu Ulysse một món nợ, về sau có cơ hội phải trả.
Chỉ là tạm thời phải đổi tên, Sarin nghĩ tới đây, vẫy tay với ngoài phòng, nữ kiếm sĩ nhanh chóng cầm khay đi vào phòng.
- Vụ tiêm trà, mời hai vị nếm thử.
Nữ kiếm sĩ châm trà, ly trà bằng sứ màu xanh, tinh xảo lớn hơn kim tệ một chút, không có hoa văn, tựa như ngọc xanh chạm khắc thành. Nước trà xanh biếc rót vào ly trà, tản ra mùi hương nhàn nhạt.
- Chúng ta định đăng ký lính đánh thuê.
Sarin thay đổi chủ ý, làm kẻ mạo hiểm cũng phải để lại hình ảnh, lại không được xem nhiều tu liệu do chức nghiệp giả công hội cung cấp. Hơn nữa lính đánh thuê được pháp luật Scotzia bảo hộ, kẻ mạo hiểm thì nguy hiểm hơn, ở ngoài hoang dã, chém giết giữa kẻ mạo hiểm chưa bao giờ ngừng.
- Các vị định đăng ký lính đánh thuê tự do hay là dong binh đoàn?
Nữ kiếm sĩ ánh mắt thật to, nhịp điệu giọng nói như trải qua huấn luyện, nghe rất thoải mái, không có cảm giác áp bách nào.
Sarin nhìn như không thấy, muốn nói dung mạo thì Tieta hơn nữ kiếm sĩ này nhiều, còn hắn cùng chỉ nhìn thấy thân thể trần trụi của Tieta từng có một tia rung động. Dường như sau khi hình thành Ma huyền, tâm tình của Sarin càng vững vàng hơn.
Điều này cũng rất bình thường, một Ma pháp sư không có chuyện gì liền khiến tâm tình của mình phập phồng lên xuống, thời điểm mấu chốt căn bản không dựa vào được. Thi triển ma pháp cần tinh thần lực mạnh mẽ để khống chế, rất nhiều Ma pháp sư cấp thấp bởi vì không đủ tinh thần lực, cả đời phải quanh quẩn ở dưới cấp ba.
- Dong binh đoàn, ừm, quy mô nhỏ nhất.
Nữ kiếm sĩ mím môi cười, nàng nhìn ra Sarin mới đi ra đời, nhắc nhở:
- Dong binh đoàn quy mô nhỏ nhất chỉ có thể tuyển nhận tám người, cũng không nhận được nhiệm vụ cao cấp, không khác nhiều với kẻ mạo hiểm.
Mới vừa rồi Sarin đã đọc quyển sách chế độ chức nghiệp giả mà nữ kiếm sĩ đưa cho hắn, chuyên lựa chọn chương mục quan trọng, cũng biết bộ dạng dong binh đoàn cấp bậc thấp nhất. Hắn lắc đầu nói:
- Ta không có tiền đặt thế chấp.
- Được rồi.
Nữ kiếm sĩ cùng không quay đầu lại, vẫy tay, nhanh chóng có người đưa lên một cái hộp đặt lên bàn.
Trong hộp là hai phần khế ước, Sarin nhìn lướt qua, gật đầu hỏi:
- Giao tiền ở đâu?
- Mời hai vị theo ta.
Nữ kiếm sĩ dẫn Sarin cùng Tieta ra khỏi phòng, đi vào một cái cửa nhỏ ở góc đại sảnh. Trong cửa là một con dường, hai bên có nhiều phòng nhỏ. Nữ kiếm sĩ chỉ vào một phòng nhỏ nói:
- Để lại hình ảnh ma pháp, sau đó ký hợp đồng này, giao tiền cho ta là được.
Đăng ký dong binh đoàn phải tốn tiền, mỗi lính đánh thuê đều phải giao tiền thế chấp, để phòng ngừa gặp chuyện rủi trong nhiệm vụ, tổn thất không có tin tức. Sarin đăng ký là dong binh đoàn cấp một, tài chính đăng ký chỉ cần một trăm kim tệ, mỗi đoàn viên giao năm mươi kim tệ tiền thế chấp.
Nếu quy mô dong binh đoàn của hắn đủ quân số tám người, cần phải giao năm trăm kim tệ. Đây là một số tiền tương đối lớn, rất nhiều người không trả nổi. Phần lớn dong binh đoàn đều là một mình đội trưởng khống chế, bởi vì lính đánh thuê nghèo khổ không có tiền, ký kết một cái khế ước khác với đội trưởng, không thể không đi bán mạng.
Điều này cũng không kỳ quái, người bình thường làm sao kiếm ra được năm mươi kim tệ tiền thế chấp được. Nếu có năm mươi kim tệ, phần lớn các lính đánh thuê cấp thấp thà rằng về nhà làm ruộng, năm mươi kim tệ này đủ để lấy vợ, nuôi hai ba đứa nhỏ rồi.
Hiện giờ Sarin chỉ có hai người, ngoài một trăm đồng tài chính đăng ký, chi cần aiao một trăm kim tệ tiền thế chấp là được, như vậy hắn có thể nhận nhiệm vụ hộ tống giá trị bốn trăm kim tệ trở xuống. Dù là dong binh đoàn của hắn đủ quân số, cũng chỉ có thể nhận nhiệm vụ hộ tống một ngàn kim tệ trở xuống.
Nhưng là đúng như lời nữ kiếm sĩ nói, dong binh đoàn như vậy cũng không khác nhiều so với kẻ mạo hiểm. Nhiệm vụ hộ tống giá trị bốn trăm kim tệ, thù lao nhiều nhất là hai mươi kim tệ, thông thường phải chạy một tháng mới xong. Giết một con ma thú cấp hai đã có giá trị vượt qua nhiệm vụ này, Sarin là Ma pháp sư, hai mươi kim tệ không có bao nhiêu ý nghĩa với hắn.
Hơn nữa nếu chiến tranh bùng nổ, các lính đánh thuê phải nghe theo quốc gia điều khiển, dong binh đoàn cấp thấp sẽ bị đặt ở chỗ nguy hiểm nhất, thù lao cũng không quá cao.
Sarin không xem trọng những điều này, hắn thành lập dong binh đoàn không phải muốn nhận nhiệm vụ hộ tống an toàn, mà là nhìn trúng chức nghiệp giả công hội phục vụ cung cấp tin tức. Chỉ có lính đánh thuê mới có thể hưởng thụ những tin tức này, tin tức bình thường chỉ trả tính bằng ngân tệ, rất rẻ.
Hắn nghĩ bá tước Jo Alfonso rốt cuộc là dạng người nào, có thế lực ra sao. Những tin tức này sẽ không mở ra với kẻ mạo hiểm bình thường.
Thu xong hình ảnh ma pháp, đợi không đến mười phút, nữ kiếm sĩ đưa tới một khế ước mới, trên đó có hình ảnh ma pháp của Sarin cùng Tieta. Tieta không biết viết, Sarin ký tên khế ước thay nàng.
Sarin không để lại tên thật, tính danh trên khế ước ghi tên giả Meilin. Sau đó ấn vào dấu tay của mình. Giao nộp kim tệ, Sarin nhận được huy chương lính đánh thuê do chức nghiệp giả công hội cung cấp.