Đệ thất hồi:Thu phục Vô Lượng phái(phần một)
Vu Hư Vũ ở Vô Lượng Sơn luyện công,đã thành thục được 1 vài loại thần công,tuyệt kỹ chư phái cũng đã nắm giữ những phần tinh túy nhất.Hắn tu luyện Tiêu Dao nội kinh,lại may mắn có Thạch Thanh Lộ bên cạnh song tu,khiến công lực hai người đại tiến
Vu Hư Vũ vốn không biết thời gian phát sinh sự kiện trong Thiên Long Bát Bộ là lúc nào,chỉ nhớ đại khái cố sự về các nhân vật trọng tâm.Hắn quyết định dạ thám Vô Lượng phái,tìm hiểu xem sự kiện Vô Lượng nhị phái luận võ đã phát sinh hay chưa
“Vô Lượng kiếm phái” nguyên phân đông,bắc,tây tam tông,bắc tông hơn 10 năm qua gần như im hơi lặng tiếng,2 tông còn lại thì thực lực cùng nhân lực lại cường thịnh vô cùng.Cứ cách 5 năm,môn hạ đệ tử tam tông lại tề tựu tại Kiếm Hồ Cung tỉ võ đấu kiếm,tông nào giành chiến thắng sẽ được ở lại Kiếm Hồ Cung 5 năm,đến năm thứ 6 sẽ lại bắt đầu tỉ thí
Vu Hư Vũ chỉ nhớ chưởng môn một tông tên là Tả Tử Mục,chưởnng môn một tông khác là Tân Song Thanh,còn ai là đông tông chưởng môn,ai là tây tông chưởng môn thì không rõ cho lắm.Trong ấn tượng của hắn thì hiện tại người được ở lại Kiếm Hồ Cung là Tả Tử Mục
Đêm đến,Vu Hư Vũ dặn dò Thạch Thanh Lộ,để nàng ở lại động phủ,rồi thi triển khinh công bay lên núi.Lúc này Vu Hư Vũ một thân có công lực của Vô Nhai Tử,lại cùng Thạch Thanh Lộ ngày ngày âm dương song tu,công lực đã mạnh hơn xưa rất nhiều
Về phương diện công phu chiêu thức,Vu Hư Vũ có nội công Vô Nhai Tử làm trụ cột,mặc dù chưa từng học qua tuyệt kỹ Tiêu Dao phái Thiên Sơn chiết mai thủ đẳng,nhưng tinh yếu các phái hắn cũng đã nắm được 7-8 phần,chỉ còn thiếu hỏa hầu và kinh nghiệm đối địch trong thực tiễn
Sau khi trải qua những tao ngộ,tâm tính hắn đại cải,nghiên cứu võ học như si như cuồng,lại nhờ thấu hiểu nguyên lý võ học của khoa học hiện đại,thêm kiếp trước có học qua Thái Cực quyền,lấy nội công hùng hậu làm trụ cột,căn cứ trên uy lực cự đại từ tuyệt kỹ các phái,dung hợp cùng nguyên lý Thái Cực quyền,từ đó sáng tạo ra hai tuyệt học,một chưởng pháp gọi là Thái Cực chưởng,một kiếm pháp gọi là Thái Cực kiếm
Thái Cực chưởng tổng cộng có bát thức,Thái Cực kiếm thì chỉ có tam chiêu.Chưởng pháp Vu Hư Vũ cải tạo từ quyền pháp,chiêu thức dung hợp uy lực tinh yếu của chư phái,mỗi thức đều có uy lực cường mãnh.Còn về kiếm pháp,lấy tâm pháp là “Hậu phát tiên chi(đi sau nhưng đến trước),có vài điểm tương đồng với Lệnh Hồ kiếm pháp,vô chiêu thắng hữu chiêu.Ba chiêu kiếm thức có tác dụng khác nhau,một chiêu dĩ công vi chủ(công kích là chính),một chiêu dĩ thủ vi chủ,một chiêu lại gồm cả công lẫn thủ
Thực sự mà nói thì võ công của Vu Hư Vũ hiện tại tuy chưa thể xem là thiên hạ đệ nhất nhân,nhưng trên đời kẻ có thực lực có thể sánh ngang hắn thật sự không có mấy người.Tuy nhiên trong lòng hắn lại như giếng sâu không đáy,do chưa từng chính thức động thủ với người khác,nên đối với sở học mình hắn không được tự tin cho lắm.Duy chỉ có khinh công của mình là hắn thập phần tin tưởng,lấy nội lực cuồn cuộn tạo nên thiên hạ đệ nhất khinh công bộ pháp,hắn tự tin ngoại trừ các vị tiền bối bổn phái,ngoài ra không có ai có thể hơn hắn
Bây giờ đối với Vu Hư Vũ mà nói thi vách núi gập ghềnh cơ hồ cũng như mặt đất bằng phẳng mà thôi,chỉ thấy hắn đề thăng khinh cong,thân hình tiêu sái,nhiễm nhiễm thượng thăng,thể nội khí lưu vận chuyển,hít thở một hơi thật dài,đến lúc nội khí đình trệ,thở ra cũng là lúc thân thể hạ xuống,rồi mượn lực tác dụng,nhún người nhẹ nhàng là lại có thể bay lên
Kiếm Hồ Cung rất nhanh chóng đã nằm trong tầm mắt hắn.Tòa kiến trúc này so với tưởng tượng của Vu Hư Vũ đơn sơ hơn nhiều,chỉ có ba tòa trọng viện,đại viện đầu tiên là nghị sự điện cũng là luyện võ trường,đại viện thừ hai là nơi chúng đệ tử cư trú,đại viện cuối cùng là nơi an trí các truởng lão
Lúc này phía trước nghị sự điện có ánh đèn,Vu Hư Vũ đi vòng qua hàng rào canh gác,nhảy lên nóc nhà,khe khẽ dỡ một phiến ngói,ngưng mắt nhìn vào trong.Trong nghị sự điện phân thành hai hàng,ở giữa là một vị lão giả khoảng 50 tuổi,hàm râu dài xoắn lại,có ve như đang lắng nghe ý kiến của trưởng lão
Phía bên tay trái lão giả này là một lão nhân râu tóc bạc trắng,tựa hồ có bối phận rất cao trong phái(Tả Tử Mục-Lời dịch giả).Chỉ thấy lão đứng dậy nói:”Đông tây tông tranh đấu,chia làm 5 hiệp,thắng được 3 hiệp thì xem như chiến thắng.Tràng đấu kiếm ngày mai,nếu không có gì thay đổi,đông tông ta sẽ cho cao thủ đấu trận đầu,giành được thắng lợi,sau đó phái tiếp cao thủ đánh trận thứ 4,thứ 5,buông bỏ trận thứ 2,thứ 3,nhân tuyển sẽ do ta đich thân an bài,tất có thể giành được thắng lợi chung cuộc”.
Bạch phát lão nhân nói xong,xung quanh thập phần yên lặng,không có ai có ý kiến gì,Tả Tử Mục thấy mọi người không có dị nghị gì,bèn phân phái danh sách ngày mai xuất tràng.Vu Hư Vũ nghe chúng nhân nói chuyện,biết Kiếm Hồ Cung luận võ vẫn chưa tiến hành,không khỏi mừng rỡ,trong lòng hắn liền suy nghĩ đến hình dáng của Chung Linh(mỹ nhân xuất hiện đầu tiên trong nguyên tác,rất đáng yêu ^^-LDG)
Ngày hôm sau,Vu Hư Vũ tới đại điện Kiếm Hồ Cung,lúc này trong sân đã bắt đầu tranh đấu,hạ tràng là cấp đấu của một vị trung niên hán tử va một vị thiếu niên,người đấm ta đá,tương chiến kịch liệt.Trong đại điện,Tả Tử Mục suất lãnh chúng nhân ngồi ghế chủ vị,một vị trung niên đạo cô chừng 40 tuổi(Tân Song Thanh-LDG) dẫn 20 nam nữ đệ tử ngồi ở ghế khách,song phương đối diện nhau,ở giữa có một dãy ghế có khoảng chừng 10 vị khách mời,ánh mắt mọi người đều tập trung vào 2 thân ảnh đang chiến đấu ở giữa sân
Vu Hư Vũ đảo mắt xung quanh tìm Chung Linh,lúc này thấy trên đại thụ trước điện nhảy ra một thân ảnh,chỉ thấy nàng động tác nhanh gọn,thừa dịp chúng nhân đang chú thị trận giác đấu,từ cửa sổ nhẹ nhàng nhảy vào trong phòng,thiếu nữ khẽ thôi khì một hơi,phủi sạch bụi đất,sau đó ngồi ở lương thượng,ở sau lưng một người,nàng len lén lấy đám tiểu xà ra chơi đùa
Vu Hư Vũ trong lòng biết chắc thiếu nữ này đích thị là Chung Linh,hắn cũng học theo động tác của nàng,thả người từ trên xuồng,từ cửa sổ tiến vào,nhảy lùi lại mấy bước.Chung Linh thấy Vu Hư Vũ đi tới bên cạnh mình,đang định mở miệng,đã thấy Vu Hư Vũ ra dấu im lặng,cười hì hì lấy tay phủi bụi đất xung quanh,ngồi xuống cạnh bên nàng
Chung Linh ước chừng mười sáu mười bảy tuổi,nàng mặc một bộ y phục màu lục sam,đôi má có lúm đồng tiền như hai bông hoa nhỏ,trong tay nàng cầm mấy con tiểu xà có màu xanh hoặc màu lốm đốm,đầu phình lên hình tam giác,đều là độc xà.Những nàng giữ chúng trong tay nhẹ nhàng,dễ dàng như ngoạn vật tầm thường không chút e ngại
Kỳ thực Vu Hư Vũ nội tâm có chút sợ rắn,ra dấu cho Chung Linh để đám tiểu xà qua một bên.Chung Linh thấy Vu Hư Vũ vóc người thon dài,mặc bạch y nho sam,khí chất cao nhã,tinh mâu đen láy,cũng là 1 thiếu niên tuấn nhã,không nén được hiếu kỳ,cũng không nói gì,không ngừng nhìn hắn đánh giá
Lúc này ở giữa sân trung niên hán tử lộ sơ hở,thân thể có chút hướng về phía trước một cái.Trong đám quan khách bỗng có một nam tử trẻ tuổi mặc thanh sam,không nhịn được cuời khì một tiếng.Trung niên biết ngay mình thất thố,liền đưa tay chặn ở liễu khẩu.Vu Hư Vũ biết người nọ là Đoàn Dự,lại thấy trận đấu này 2 người võ nghệ đều bình bình,lộ đầy sơ hở,bèn thu hồi mục quang,đánh giá Đòan Dự,chỉ thấy chàng ta vóc người so với mình thì có vẻ gầy yếu hơn,mặt trăng môi hồng,đích thị là 1 vị công tử phong luu
Lúc này ở giữa sạn đại hán thét lớn 1 tiếng,trường kiếm đâm vào đùi đối thủ,thiếu niên lảo đảo một cái,trường kiếm chống xuống mặt đất mới giữ được thăng bằng,sau đó đứng bật dậy muốn đấu nữa,nhưng lúc này trung niên hán tử nọ đã tra kiếm vào vỏ,cười nói: “Trử sư đệ,đa tạ,đa tạ,thương thế của đệ không sao chứ?”Thiếu niên sắc mặt tái nhợt,cắn môi đáp: “Đa tạ Cung sư huynh kiếm hạ lưu tình”
Tả Tử Mục vẻ mặt đắc ý,mỉm cười nói: “Đông tông thắng 3 trận,lại được ở Kiếm Hồ Cung 5 năm nữa”.Tân Song Thanh lúc này sắc mặt băng lãnh ,cố nén tức giận nói: “Đông tông đệ tử quả nhiên xuất chúng,không biết sư huynh đối với việc nghiên cứu “Vô Lượng Ngọc Bích” đã có tâm đắc gì chăng?”Tả Tử Mục trừng mắt một cái,nghiêm mặt nói: “Tân sư muội,chẳng lẽ không biết quy củ bổn phái”.Tân Song Thanh tự biết lỡ lời,hừ lạnh 1 tiếng không nói nữa
Những quan khách đang ngồi quan sát từ nãy đến giờ,đều là Vân Nam trí danh chi sĩ trong chốn võ lâm,nhưng không ai biết lai lịch của Đòan Dự.Vu Hư Vũ lại biết Đòan Dự có địa vị cao,chính là Đại Lý quốc vương tử,hắn biết rõ yếu sự sẽ phát sinh,Kiếm Hồ phái sẽ khiêu khích gây sự với Đòan Dự,bèn sử dụng truyền âm nhập mật nói với Chung Linh: “Vị thiếu niên kia là vương tử Đại Lý quốc Đòan Dự,một thân học văn khi võ,nếu chút nữa phát sinh yếu sự,ta va cô nương hãy cùng nhau tương cứu”
Tả Tử Mục làm người khí lượng hẹp hòi,Đòan Dự vừa rồi lỡ miệng lộ tiếu ý,khiến hắn trong lòng âm thầm tức giận.Lúc này tranh đấu lưỡng tông đã chấm dứt,hắn hướng về phía Đòan Dự đang đứngnói: “Vị thế huynh đây tựa hồ xem thường võ công Vô Lượng kiếm phái ta,thỉnh mời thế huynh hạ tràng chỉ điểm một phen có được chăng?”
Người Tả Tử Mục đang nói tới là 1 vị quan khách tên gọi Mã Ngũ Đức,là người đưa Đoàn Dự tới.Mã Ngũ Đức trên mặt có chút đỏ lên,vội nói: “Vị Đoàn huynh đệ này không phải thân nhân hay đệ tử của ta.Lão ca ca đây đã có đệ tử rồi,không cần tìm.Chẳng là ta tới phố Nhị Xá tình cờ gặp huynh đệ đây,nghe nói ta đang muốn tới Vô Lượng Sơn,liền ngỏ ý đi theo,nói Vô Lượng Sơn sơn thủy thanh u,muốn thưởng ngoạn phong cảnh.Nay thỉnh giáo Đoàn huynh đệ xưng hô ra sao,là môn hạ vị cao nhân nào?”
Đoàn Dự mỉm cười đáp: “Tại hạ Đoàn Dự,khi nãy vì yêu thích tài nghệ võ công 2 vị huynh đệ nên mới bật cười,đúng là vô tâm.Ta từ nhỏ có kiến thức qua ít võ nghệ,thỉnh Tả chưởng môn thứ lỗi”