Tiên Mộ (Thần Ma Chi Mộ)
Tác Giả : phong cuồng khô lâu
QUYỂN I
Chương 124: Thành phố mới – Bắc Giang
Đội Dịch : Tiên Mộ- TOFU
Biên Dịch : Tò.Tí.Te
Nguồn : Bàn Long Chiến Đội - 2T
Tòa nhà Uy Danh, tổng bộ của Vạn Yêu Môn, dưới đất mười tầng.
Kim Mao Ưng Vương ngồi trong phòng làm việc rất lớn, sắc mặt âm u giống như ánh sáng trong phòng.
Một gã thân người đầu chó, cả người phủ đầy lông đen. Hắc Cẩu yêu cung kính đứng ở trước mặt hắn, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Kim Mao Ưng Vương vừa mới nhận được báo cáo, Lương Gia Tuệ đem xá lợi của Huyền Trang đại sư tặng cho Triệu Thụy.
Không chỉ có thế, mà ngay cả phục kích đối với Triệu Thụy cũng hoàn toàn thất bại. Bốn gã lang yêu Ngưng đan kỳ và một gã Ngân Giác Yêu Hùng Kim đan tiền kỳ toàn bộ bị giết.
" Các ngươi không phải đã cẩn thận điều tra tên Triệu Thụy kia thực lực không phải chỉ gần ngưng đan kỳ sao ? Nhưng chúng ta đã có hai gã đại yêu là Tam Quan Ô Yêu và Ngân Giác Yêu Hùng đã đạt đến Kim đan tiền kỳ đều chết trong tay hắn. Tại sao lại như vậy?”
Kim Mao Ưng Vương thanh âm trầm thấp ẩn chứa phẫn nộ giống như xuân lôi( sấm giữa mùa xuân – ta chưa gặp bao giờ). Không ngừng vang vọng trong không gian rộng lớn.
Tên Hắc Cẩu yêu sợ run cả người, hắn có thể cảm nhận được trong giọng nói của Kim Mao Ưng Vương ẩn chứa sự phẫn nộ.
Hắn biết, hắn phải tìm được một cái cớ phi thường tốt giải vây cho mình. Nếu không thì sự phẫn nộ của Ưng Vương sẽ rơi trên người hắn, đem hắn đánh thành nát bấy.
" Căn cứ theo chúng ta quan sát, thực lực tên Triệu Thụy kia xác thực trình độ chỉ có ngưng đan kỳ, điểm này tuyệt đối đúng. Bất quá hắn có một thanh ma đao phi thường đáng sợ, lại vừa đạt được xá lợi. Có lẽ hắn thu được một ít lực lượng bên trong xá lợi.”
" Thu được lực lượng bên trong xá lợi ?". Kim Mao Ưng Vương trên mặt chợt động. Đây là kết quả hắn tuyệt đối không muốn gặp phải.
" Mau tìm ra tên Triệu Thụy cùng khối xá lợi kia cho ta.". Hắn trầm giọng nói.
" Nhưng là … nhưng là …". Hắc Cẩu yêu nuốt ngụm nước miếng, cố gắng đem sự kinh hoàng trong tim trấn định một chút. " Nhưng là Triệu Thụy đã không thấy. Chúng ta làm thế nào cũng không tìm thấy tung tích của hắn."
" Cái gì. Như thế nào lại không tìm thấy.". Kim Mao Ưng Vương bật dậy. Mái tóc kim sắc dài không gió mà bay, vẻ mặt làm cho người ta sợ hãi. Uy áp cường đại mang theo sự phẫn nộ trên người hắn tản mát ra như lấp đầy cả không gian.
" Truyền xuống Vạn Yêu Lệnh. Hiệu lệnh tất cả yêu vật trong Vạn Yêu môn. Vô luận tổn hao lớn thế nào cũng nhất định phải tìm ra Triệu Thụy cho ta.". Thanh âm nghiêm lệ vang vọng trong phòng thật lâu.
Khối xá lợi kia chính là một trong mười sáu viên xá lợi của Huyền Trang. Nếu lấy được toàn bộ, có thể mở ra một cái phong ấn ngàn năm. Mà sự tồn tại của phong ấn kia đối với Kim Mao Ưng Vương cực kỳ trọng yếu. Cho nên, hắn phải tìm ra Triệu Thụy trước khi Triệu Thụy hấp thu hết linh lực bên trong Huyền Trang xá lợi.
" Vạn Yêu Lệnh. "
Hắc Cẩu yêu sắc mặt chợt biến đổi. Vạn Yêu Lệnh chính là chí cao lệnh bài của Vạn Yêu Môn.
Vạn Yêu Lệnh xuất ra, ý nghĩa chính là tất cả yêu vật trong Vạn Yêu Môn đều phải lập tức bỏ qua công việc đang làm, di chuyển thành viên, tham gia đuổi giết Triệu Thụy. Mà không phải yêu vật trong Vạn Yêu Môn, chỉ cần có thể giết được Triệu Thụy, đồng dạng cũng thu được thù lao cực lớn.
Vạn Yêu Môn từ khi thành lập tới nay, Vạn Yêu Lệnh cũng không xuất hiện quá vài lần.
Trong thời gian cực ngắn, tất cả yêu vật trong Nam Phổ đều tiếp được Vạn Yêu Lệnh. Uy thế của Vạn Yêu Môn cùng thù lao cực lớn đã khu động bọn chúng bắt đầu trải thảm tìm kiếm.
Bất quá, thời điểm Vạn Yêu Môn triển khai tìm kiếm toàn thành, Triệu Thụy đã ngồi trên xe lửa đi về phía đông, ly khai Nam Phổ.
Thân phận của hắn đã bại lộ, không còn thích hợp để ở lại thành phố đó nữa.
Chỉ là rốt cuộc muốn đi nơi nào, Triệu Thụy chính mình cũng không biết.
Đi khắp nơi không mục đích, từ thành thị này tới thành thị khác. Triệu Thụy rõ ràng đã bước vào cuộc hành trình thật dài, tận tình hưởng thụ niềm vui của chuyến du lịch.
Bên ngoài du lịch mấy tháng, Triệu Thụy rốt cục đi tới một thành phố lớn phía dưới hạ lưu Trường Giang - Bắc Giang.
Bắc Giang cũng là một thành phố cổ, có lịch sử phi thường lâu dài. Nếu muốn tìm thời gian xây dựng thậm chí có thể tìm thấy từ ba nghìn năm trước. Chỉ là một tòa cổ thành như vậy nhưng thanh danh lại không hiển hách.
Bởi vì Bắc Giang từ xưa chính là khu vực giao tranh của binh gia.
Lịch sử thành phố này, bởi vì ngọn lửa chiến tranh qua các triều đại đã phá hủy, phỏng chừng tàn lưu cũng thật sự không có mấy.
Hơn nữa những năm gần đây, Bắc Giang phát triển phi thường nhanh chóng. Cao ốc chọc trời mọc lên rất nhiều, di tích lại càng khó tìm.
Hiện tại, xem từ phương diện nào, Bắc Giang cũng là dân khẩu vượt qua ngàn vạn lần. Hơi thở hiện đại tràn ngập phần lớn đô thị, không hề có sự trầm ổn vốn có của một thành phố cổ.
Triệu Thụy tới Bắc Giang, ở tại một khách sạn nhìn qua cũng không tệ lắm, chuẩn bị nghỉ ngơi một chút, nhân tiện ra ngoài đi dạo làm quen với thành phố này.
Đúng lúc này, chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Triệu Thụy cầm điện thoại nhìn xem, chính là Đông An Vân gia gia chủ Vân Hùng gọi tới.
Trong lòng hắn có chút kinh ngạc, bởi vì từ khi rời khỏi Nam Phổ, hắn đã thay đổi số điện thoại, số điện thoại di động này chỉ có cực ít người biết.
Vần Hùng mặc dù thuộc vào số ít người này, nhưng cũng chưa bao giờ gọi điện cho hắn.
Hôm nay đột nhiên gọi tới cũng không biết rốt cục có chuyện gì.
Trong lòng nghĩ vậy, hắn nhấc máy. Thanh âm hào phóng của Vân Hùng từ đầu kia truyền tới.
" Triệu Thụy, hiện giờ ngươi thế nào ? Mấy ngày hôm trước ngươi nói chuẩn bị tới Bắc Giang, bây giờ đã tới đó chưa ? "
" Tới rồi, vừa xuống tàu không bao lâu, mới vào khách sạn chuẩn bị nghỉ ngơi rồi đi ra ngoài dạo chơi ."
" Ha ha. Tới là tốt rồi. Ta có chuyện này muốn nói với ngươi." Vân Hùng ở đầu bên kia nở nụ cười.
" Chuyện gì ? Ngài nói đi." Triệu Thụy lấy cho mình chén nước uống cho nhuận giọng.
" Ngươi đã rời khỏi Nam Phổ mấy tháng, bất quá Vạn Yêu Môn đối với ngươi vẫn đuổi sát không tha, tìm kiếm xung quanh tung tích của ngươi, tựa hồ không có nửa điểm dấu hiệu buông lỏng. Ha ha, ai bảo ngươi đoạt Huyền Trang xá lợi mà Kim Mao Ưng Vương cự kỳ mong muốn chứ. Ngươi ngay cả Kim Mao Ưng Vương cũng có dũng khí trêu chọc, bây giờ thực sự có thể nói là thanh danh truyền xa hả. Bất luận là Cổ Vũ giới hay Tu Chân giới cũng đều biết đến thanh danh của ngươi.”
Triệu Thụy cười cười nói : " Lão gia tử, ngươi gọi điện cho ta không phải chỉ để nói chuyện này chứ ? "
" Đương nhiên không phải. " Vân Hùng đầu bên kia nở nụ cười. " Ta đúng là muốn hỏi ngươi một chuyện. Ngươi ở bên ngoài lữ hành mấy tháng, có hay không chuẩn bị tạm thời yên ổn một thời gian."
" Đương nhiên là có. Đi mấy tháng cũng có chút mệt mỏi. Ta thấy Bắc Giang tựa hồ cũng được, có thể trụ lại ở chỗ này một đoạn thời gian.”
" Vậy là tốt rồi. Trên thực tế, ta cũng định đề nghị ngươi ở lại Bắc Giang một thời gian, vì thế ta còn cố ý làm một chút chuẩn bị. "
" Ồ? Chuẩn bị ? Chuẩn bị cái gì ?" Triệu Thụy có chút kỳ quái hỏi.
" Ta nghĩ chút biện pháp giúp ngươi tiến vào Đại học Bắc Giang nghiên cứu sinh viện, thành một tân sinh khoa quản lý xí nghiệp. Tất cả quan hệ cũng đã sơ thông, chờ thêm vài ngày đến khai giảng, ngươi trực tiếp đi học là được. Tại Đại học Bắc Giang nán lại một thời gian, ít nhất cùng xã hội tiếp xúc ít một chút, tỷ lệ Vạn Yêu Môn phát hiện ra cũng ít đi một chút. Mặc dù phạm vi thế lực của Vạn Yêu Môn chủ yếu tập trung tại Nam Phổ, không kéo dài đến Bắc Giang, nhưng ngươi ở đầu ngọn gió càng cẩn thận càng tốt.”
" Không thể tưởng tượng được ngài cũng thay ta chuẩn bị thật tốt. " Triệu Thụy cười cười nói.
Mặc dù hắn chưa từng cầm giấy chứng nhận tốt nghiệp đại học, nhưng lấy thực lực Vân gia cùng nhân mạch, muốn cho hắn trở thành nghiên cứu sinh khoa quản lý xí nghiệp tại Đại học Bắc Giang cũng không phải là chuyện khó khăn.
" Lão gia tử, ta cám ơn ngài trước. Bắt quá ngài không sợ Vân gia cũng bị cuốn vào sao ? Bang yêu vật Vạn Yêu Môn chính là tâm ngoan thủ lạt." Triệu Thụy nhắc nhở một câu.
Vân Hùng ha ha cười nói : " Mặc dù Vân gia chúng ta chỉ là cổ vũ gia tộc, nhưng cùng Tra gia trước kia rất là bất đồng. Vân gia chúng ta lịch sử lâu đời, nhân mạch thâm hậu, trong thế tục có lực ảnh hưởng nhất định. Mặt khác, Vân gia chúng ta đã từng có tiền nhân dùng võ nhập đạo bước vào Tu Chân giới, vẫn có sự liên lạc vững chắc. Vạn Yêu Môn mặc dù hung ác nhưng cũng không thể làm gì chúng ta. Nếu không bọn chúng cũng gặp phải sự trả thù nghiêm trọng.
Hơn nữa, liên lạc giữa chúng ta cực kỳ bí ẩn, Vạn Yêu Môn hẳn là không biết mới đúng."”
Nói đến đây hắn bỗng nhiên dừng lại một chút, lúc này mới tiếp tục nói : " Mặt khác, ta giúp ngươi trở thành nghiên cứu sinh tại Đại học Bắc Giang kỳ thật cũng có chút tư tâm ở bên trong. Có thể sau này có chút việc nhỏ muốn ngươi ra tay tương trợ. "
Triệu Thụy thấy hắn ấp a ấp úng muốn nói lại thôi, biết hắn có chút khó nói, cũng không hề truy vấn, chỉ là phi thường sảng khoái đáp ứng.
Vân gia vì hắn xuất không ít lực, hắn chung quy cũng phải hồi báo.
Hai người nói xong chính sự lại nhàn rỗi hàn huyên một hồi sau đó cúp máy.
Kế tiếp vài ngày, Triệu Thụy trở nên bận rộn, nếu đã ở chỗ này học tập, vậy có nghĩa là hắn phải trụ ở chỗ này một đoạn thời gian rất dài.
Mặc dù Đại học Bắc Giang cũng có ký túc xá dành cho nghiên cứu sinh, nhưng hắn chung quy cũng không thể ở trong ký túc xá tu luyện, thế nên phải có chỗ ở riêng.
Triệu Thụy thuê một căn nhà trong tiểu khu cách Đại học Bắc Gian không xa, lại vừa mua sắm vật dụng hàng ngày. Triệu Thụy nhân tiện ở tại đây trong thời gian tới.
Vài ngày qua đi, tân nghiên cứu sinh bắt đầu chính thức báo danh, vì vậy Triệu Thụy đi tới Đại học Bắc Giang báo danh.
Tiên Mộ (Thần Ma Chi Mộ)
Tác Giả : phong cuồng khô lâu
QUYỂN I
Chương 125: Bạn cùng phòng mới
Đội Dịch : Tiên Mộ- TOFU
Biên Dịch : Tò.Tí.Te
Nguồn : Bàn Long Chiến Đội - 2T
Đại học Bắc Giang thuộc loại trường trọng điểm của quốc gia, viện Nghiên cứu sinh cũng có lực lượng phi thường hùng hậu.
Thời điểm Triệu Thụy tiến vào Đại học Bắc Giang đúng là thời gian báo danh nhập học.
Trong trường học náo nhiệt phi thường, dòng người như đông như mắc cửi. Thỉnh thoảng có thể gặp tân sinh viên mặc quân phục màu xanh biếc đi bên cạnh.
Nhìn thấy mấy tân sinh ý khí dâng trào, khuôn mặt tươi cười, Triệu Thụy không khỏi bị lây một chút, tâm tình sung sướng nổi lên.
Trong trường học lăn lộn nhiều năm đã thành một kẻ giảo hoạt không nghĩ tới chỉ trong chớp mắt lại biến thành tân sinh non nớt. Thật sự làm cho hắn có chút cảm khái.
Thủ tục báo danh của tân sinh thực sự luôn rất nhiều. Bất luận là tân sinh viên hay là nghiên cứu sinh cũng là như thế. Bằng cấp chứng mình, tốt nghiệp viện giáo chứng minh, giấy báo trúng tuyển đều phải đầy đủ, sau đó phải làm bảo hiểm, thẻ cơm v..v..
Trên tay Triệu Thụy có thể nói là cái gì cũng không có. Bất quá ở ngoài ngàn dặm, Vân Hùng đã đem hết thảy an bài phi thường thỏa đáng.
Hắn vừa mới đi vào khu dành cho giáo viên của Đại học Bắc Giang, thì có người gọi điện cho hắn nói mình chính là đạo sư Hoàng Vĩ - Hoàng giáo sư, tất cả thủ tục nhập học đều đã làm thỏa đáng, hắn chỉ cần chờ tại khu ký túc xá của nghiên cứu sinh.
Triệu Thụy tự nhiên là mừng rỡ, luôn miệng đáp ứng.
Giữ lại một tên sinh viên vừa đi qua người, hỏi rõ ràng phương hướng ký túc xá nghiên cứu sinh, hắn liền hướng bên kia đi tới.
Tới tòa nhà dành cho nghiên cứu sinh đợi một hồi, điện thoại lại rung lên, chính là vị Hoàng giáo sư gọi tới, nói là có một chút việc gấp cuốn lấy, phải chờ một chút mới có thể đến được, bảo Triệu Thụy đến ký túc xá phòng 205 trước.
Triệu Thụy tự nhiên sẽ không lên tiếng oán giận, đáp ứng rồi kéo vali rời đi.
Ký túc xá của nghiên cứu sinh tại Đại học Bắc Giang cũng được, hai người một phòng, phi thường sạch sẽ, điều hòa, TV, internet tất cả mọi thứ đều có 24/24. ( ko bít có dịch vụ mát mẻ gì gì ko ..?)
Lúc Triệu Thụy tiến vào túc xá, giường bên trái đã bị một gã tiểu gia hỏa chiếm.
Tiểu gia hỏa này nhìn qua khoảng mới 20 tuổi, không ria mép, đeo một cặp kính gọng đen, mắt kính rất to, trên người mang theo khí chất học sinh sinh viên, xem ra chính là trực tiếp thi qua đại học tiến vào, không có quan hệ nhiều với xã hội.
Hắn lúc này đang nằm trên giường, bắt chéo hai chân xem tiểu thuyết.
Một chân để trần, một chân mang bít tất…đung đưa đung đưa thỉnh thoảng hướng trong không khí tản mát ra độc khí trí mạng. Nếu không phải Triệu Thụy có sức chống cự siêu cường, phỏng chừng đã trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Triệu Thụy quét mắt xuống phía dưới giường, quả nhiên không ngoài sở liệu chính là một đôi giầy chơi bóng rổ, một chiếc tất vẫn nằm ở bên trong.
Nam sinh kia cảm giác có người vào phòng, vì vậy buông sách xuống, liếc mắt nhìn Triệu Thụy sau đó hỏi một câu: " Ngươi cũng ở phòng này ?"
" Đúng vậy " Triệu Thụy gật đầu, không quá nhiệt tình cũng không có vẻ mới lạ.
" Hắc hắc, Chân ta có chút thối, ngươi đừng để ý." Nam sinh kia có chút không ý tứ sờ sờ gáy nhếch miệng cười nói.
" Không quan hệ, ta quen rồi, lúc trước ở túc xá đã sớm luyện thành bách độc bất xâm. " Triệu Thụy mỉm cười, cảm giác tên bạn cùng phòng này nói chuyện thực thẳng thắn, trong lòng không khỏi có cảm giác tốt hơn.
" Ha ha, thế thì còn gì bằng. " Nam sinh kia nghe Triệu Thụy nói vậy nhất thời cười ha hả, vươn tay ra. " Giới thiệu một chút, ta gọi là Thạch Cảnh Lam, còn ngươi ?"
" Triệu Thụy. " Triệu Thụy bắt tay hắn.
" Từ nay về sau chúng ta chính là bạn cùng phòng rồi, chiếu cố nhiều hơn. " Thạch Cảnh Lam khách sáo một câu.
" Cùng nhau chiếu cố. " Triệu Thụy cười ngồi xuống giường bên, đem hành lý để bên giường, sau đó cùng trò chuyện với Thạch Cảnh Lam. Từ nay về sau đều là bạn cùng phòng, làm cho quan hệ hòa hợp đến tốt nhất có thể.
Hai người hàn huyên một hồi, Triệu Thụy đã đại khái hiểu rõ bối cảnh của Thạch Cảnh Lam.
Thạch Cảnh Lam đúng là người Bắc Giang, bất quá hắn học ở một trường khác cũng tại Bắc Giang. Hắn mới thi vào Đại học Bắc Giang.
" Thạch Cảnh Lam, ngươi thấy việc học thế nào ? " Triệu Thụy rất là tùy ý hỏi một câu.
" Học cũng là không có biện pháp. " Thạch Cảnh Lam đem tiểu thuyết để qua một bên hông quay mặt nói : " Bây giờ là thời điểm khó khăn, nếu không học muốn tìm một công việc hài lòng rất khó, Bất quá cho dù học xong, đợi đến khi tốt nghiệp sẽ có tình huống gì cũng không ai biết. Hiện tại không phải nói, sinh viên tốt nghiệp đầy đường, thạc sĩ nhiều như con chó, chỉ có tiến sĩ còn có thể phất lên! Đặc biệt là khoa Quản lý xí nghiệp chúng ta, nghe nói, chỉ cần có thể chiêu thu thì các trường học đều mở. Chết ngất. "
" Vậy ngươi còn thi ?" Triệu Thụy cảm thấy tên bạn cùng phòng này rất có ý tứ. Cảm giác xa lạ lúc đầu gặp mặt không khỏi mất đi một nửa, vì vậy cười hỏi.
" Thuần túy là vì thanh danh của lão bản." Thạch Cảnh Lam thực thẳng thắn nói.
Vì lão bản, đúng là chỉ nghiên cứu sinh đạo sư. Bây giờ không ít đạo sư mở công ty riêng bên ngoài, nghiên cứu sinh dưới tay cũng thường xuyên phải giúp đạo sư làm việc, còn được đạo sư trả lương.
Đương nhiên tiền lương này nhiều hay ít còn phải xem nhân phẩm của lão bản.
" Lão bản của ta chính là rất trâu a. Hắn đảm nhiệm chức vụ cao cấp cố vấn của rất nhiều công ty thậm chí cả Minh Tinh xí nghiệp Việt Tú tập đoàn tại Bắc Giang cũng dùng đại lễ mời tới. Đồng sự của lão ba ta có một đứa con, hắn lớn hơn ta vài tuổi, lúc trước cũng là thủ hạ dưới tay lão bản.Lúc tốt nghiệp, lão bản vì người của mình, giúp hắn vào Việt Tú tập đoàn. Vừa vào công ty, lương thử việc chính là một vạn hai.
Mẹ nó! Tiền lương cao như vậy, nước miếng của ta cũng chảy ào ào a ."
Nói đến điều này, Thạch Cảnh Lam không khỏi hưng phấn, vẻ mặt cực kỳ hâm mộ.
“Theo vị học trưởng kia nói, đệ tử dưới tay lão bản không tính là nhiều nhưng mà công việc của mỗi người đều rất được. Cho nên từ lúc ta chuẩn bị thi, đã hạ quyết tâm nhất đinh phải thi đỗ. Hắc hắc, trời không phụ người có tâm, ta rốt cục thành công.”
Thạch Cảnh Lam nói xong câu cuối cùng không khỏi có chút đắc ý nở nụ cười, phảng phất đại lộ khang trang đã mở rộng trước mắt, tiền đồ tốt đẹp, tiền mặt từng bó lớn, các muội muội đẹp đang vui cười trước mặt hắn..
Nói đến đây hắn như nhớ tới cái gì, đột nhiên hỏi một câu: " Được rồi Triệu Thụy, ngươi theo lão bản nào vậy ? "
" Hoàng Vĩ giáo sư. "
" Hả ? Ta cũng vậy, hai người chúng ta có cùng lão bản a. Đồng môn, đồng môn.” Thạch Cảnh Lam có chút kinh ngạc lại có chút cao hứng.
" Sao. Thật sự rất trùng hợp mà. " Triệu Thụy đồng ý phụ họa.
Thạch Cảnh Lam dò xét hắn từ trên xuống dưới vài lần, đột nhiên nói : " Triệu Thụy, làm đồng môn kiêm bạn cùng phòng, ta cho ngươi một đề nghị, tốt nhất đem quần áo trên người thay đổi, thành trang trọng một chút, chính thức một chút, làm lão bản lưu lại ấn tượng tốt trong lần đầu gặp mặt. Ấn tượng đầu tiên chính là trọng yếu nhất, nếu quan hệ tốt, từ nay về sau khi tìm công việc nói không chừng cũng có trợ giúp. Sao, ta chính là vì lần đầu gặp mặt mà chuẩn bị phi thường tỉ mỉ."
" Cũng không phải đi phỏng vấn, chuẩn bị chính thức làm gí?" Triệu Thụy lơ đễnh cười cười.
Hai người đang nói chuyện, một trung niên mặc tây phục, khí chất nho nhã, trông rất có phong phạm học giả đẩy cửa đi vào túc xá.
Vừa vào phòng, hắn liền bị mùi chân thối nồng đậm đầy phòng làm cho choáng váng, hai chân lảo đảo, thiếu chút nữa ngã quỵ trên mặt đất.
Hắn vội vàng che miệng mũi, rời khỏi ký túc xá thật xa, sau đó hàm hồ không rõ hô một tiếng: " Triệu Thụy, Triệu Thuỵ có đây không?"
"Nga, Ta ở đây." Triệu Thụy nghe có người gọi mình phỏng chừng đúng là đạo sư Hoàng Vĩ, vì vậy bèn đi tới.
" Hoàng Giáo sư ?" Hắn thử hô một tiếng thăm dò, trong lòng cân nhắc xem có cần phải đưa vị này đi cấp cứu hay không. Thối cước của Thạch Cảnh Lảm lực sát thương thật sự quá lớn, vũ khí hóa học của Iraq có thúc ngựa đuổi theo cũng còn kém xa.
Hoàng Vĩ rời xa phòng 205, hít thở thật sâu vài lần, lúc này mới lộ ra nụ cười thập phần miễn cưỡng nói:
" Ngươi đúng là Triệu Thụy sao. Thủ tục nhập học của ngươi ta đã giúp ngươi làm tốt rồi. Sau này, ngươi ở dưới tay ta học tập. Nếu có vấn đề gì cứ việc hỏi, ta sẽ tận lực thỏa mãn. Ha hả, Vân lão gia tử tự mình dặn dò phải hảo hảo chiếu cố ngươi, ta cũng không dám chậm trễ. Vốn ta định là tối nay mời ngươi ăn cơm nhưng buổi tối đột nhiên có một số việc cần ta phải xử lý, cho nên đành phải lùi lại, như vậy đi, buổi tối ngày mai, ngươi thấy thế nào ?"
Triệu Thụy cười nói: " Được Hoàng giáo sư ngài chiếu cố chu đáo như vậy ta đã phi thường cảm kích. Về phần yêu cầu, hình như cũng không có gì. Ngài công việc bề bộn, không nên chậm trễ, cho nên ăn cơm lúc nào cũng có thể. "
" Tốt lắm !" Hoàng Vĩ nhìn đồng hồ một chút, sau đó lấy ra bút viết số điện thoại đưa tới trong tay Triệu Thụy. " Đây là số điện thoại cá nhân của ta, nếu có chuyện gì, ngươi trực tiếp gọi số này là được, mở máy 24/24."
Trệu Thụy nhìn ra hắn tựa hồ có chuyện gấp, vì vậy tiếp nhận tờ giấy ghi số điện thoại nói: " Hoàng giáo sư, ngài nếu có chuyện gấp thì đi làm trước đi, ta cũng không có việc gì. "
" Hảo, chúng ta ngày khác lại nói. " Hoàng Vĩ cùng hắn bắt tay liền vội vội vàng vàng rời đi. Nơi này quá mức khủng bố, thật sự không phải nơi có thể ở lâu.
Hoàng Vĩ cất bước, Triệu Thụy một lần nữa trở lại túc xá. Thạch Cảnh Lam nhân tiện quay đầu hỏi một câu:
" Vừa rồi vị … kia là người gì của ngươi ? Thân thích ? Cũng đúng, có thân thích tại Bắc Giang cũng có thể chiếu cố lẫn nhau ."
" Không phải " Triệu Thụy cười cười. " Hắn là lão bản của chúng ta. "
" Lão bản của chúng ta ? " Đầu Thạch Cảnh Lam nhất thời không có nghĩ ra ngay được, chớp ánh mắt nhìn Triệu Thụy, chờ đợi giải thích từng bước.
Một lát sau, hắn phảng phất như hiểu được điều gì, giống như chuột bị giẫm phải đuôi, liền từ trên giường nhảy dựng lên.
" Hả ? Lão bản ? Hắn đúng là Hoàng Vĩ - Hoàng giáo sư ! "
" Đúng vậy !" Triệu Thụy buồn cười nhìn hắn gật gật đầu “Hắn đúng là Hoàng giáo sư ! Ngươi chẳng lẽ chưa thấy qua !"
" A, a, lần thứ nhất gặp mặt nhân tiện làm nhân gia chạy xa ! Xong rồi, xong rồi. " Thạch Cảnh Lam vẻ mặt như đưa đám phi thường khoa trương, kêu lên bi thảm.
" Trệu Thụy, ngươi thực sự không có ý tứ. Biết rõ lão bản muốn tới, trước đó cũng không đề tỉnh ta. Ta còn chuẩn bị cấp cho hắn một cái ấn tượng thật sâu chứ"
Triệu Thụy nhịn cười, nghiêm trang gật đầu: " Ngươi đã lưu lại cho hắn ấn tượng phi thường sâu sắc. Phỏng chừng cả đời hắn cũng không quên được."
Tiên Mộ (Thần Ma Chi Mộ)
Tác Giả : phong cuồng khô lâu
QUYỂN I
Chương 126: Điện thoại của Tôn Tiểu Lan
Đội Dịch : Tiên Mộ- TOFU
Biên Dịch : Tò.Tí.Te
Nguồn : Bàn Long Chiến Đội - 2T
Triệu Thụy nói vậy, Thạch Cảnh Lam càng thêm uể oải: " Đúng vậy ! Ấn tượng của ta hôm nay thật sự quá sâu sắc. "
Nói tới đây hắn như bỗng nhiên nhớ tới cái gì, nhìn Triệu Thụy có chút kinh dị hỏi : " Di? Đúng rồi, ngươi hình như quen biết lão bản hả ! Ta vừa rồi hình như còn nghe được hắn muốn mời ngươi ăn cơm, có phải có chuyện đó không? "
Triệu Thụy thấy hắn nghe được mình cùng Hoàng giáo sư nói chuyện, tự nhiên không dễ nói dối, vì vậy gật đầu nói: " Đúng là có chuyện như vậy. "
" Hả, Đây là sự thật a!" Thạch Cảnh Lam trừng mắt há miệng, một bộ dáng khiếp sợ.
" Không thể nào, ngươi vừa tới lão bản liền tự mình mời ngươi ăn cơm, mặt mũi lớn như vậy, chẳng lẽ ngươi là thân thích của lão bản?”
" Không phải " Triệu Thụy cảm giác sức tưởng tượng của hắn thật sự phi thường phong phú.
Thạch Cảnh Lam ngược lại càng thêm giật mình. " Vậy các ngươi là cái gì quan hệ ? Ta như thế nào thấy giống như lão bản thập phần coi trọng ngươi."
" Không có quan hệ gì, ngươi hả, suy nghĩ nhiều quá." Triệu Thụy lắc đầu nói, hắn cũng không biết giải thích thế nào.
Thạch Cảnh Lam vẻ mặt tràn ngập không tin, cảm giác hắn cũng không nói thật lòng, trong lòng không khỏi bắt đầu phán đoán đối với quan hệ giữa hắn cùng Hoàng giáo sư.
Triệu Thụy thấy Thạch Cảnh Lam không tin cũng không muốn giải thích, tùy hắn đoán đi.
Hai người lại hàn huyên một lúc liền tới giờ ăn.
Thạch Cảnh Lam liền nói Triệu Thụy ra quán ăn ngoài trường ăn cơm, thuận tiện bồi dưỡng cảm tình.
Hai người gọi vài món ăn, kêu một bình rượu nhỏ, sau đó vừa ăn cơm vừa ngắm biển trời mênh mông không bến bờ.
Thạch Cảnh Lam tựa hồ không có chí hướng khác, một lòng một dạ muốn tiến vào tập đoàn Việt Tú, cho rằng đó là công việc lý tưởng nhất.
Theo lời hắn nói: " Ta là tiểu nhân vật, chỉ mong tìm được một công việc tốt, lấy cô vợ tốt, bình an sống cả đời là được."
Triệu Thụy thấy hắn luôn nhắc tới cái gì tập đoàn Việt Tú, vì vậy thuận miệng hỏi một câu: “Tập đoàn Việt Tú rốt cục là công ty gì ? Ta nghe ngươi nhắc tới nhiều lần, có vẻ nó rất lớn a?”
" Ách ? Ngươi chưa từng nghe qua sao? " Thạch Cảnh Lam ngạc nhiên, sau lại như hiểu được cái gì lập tức lộ ra vẻ mặt thoải mái : " Ôi, ta đã quên ngươi là người ngoại tỉnh. Ta nói cho ngươi biết, tập đoàn Việt Tú chính là công ty kiếm tiền lớn nhất Bắc Giang chúng ta, cho dù trong cả nước cũng rất nổi tiếng. Tập đoàn Việt Tú kinh doanh than đá, hóa chất công nghiệp, khai thác mỏ … và rất nhiều lĩnh vực khác. Dưới tay nắm hơn mười công ty lớn, xúc tu thậm chí kéo tới tận hải ngoại.
Cho nên tổng tài sản của công ty đến cùng có bao nhiêu cũng không rõ lắm.
Ta chỉ biết là tập đoàn Việt Tú năm trước tại NASDAQ Mỹ quốc (1), tài sản tư nhân của tổng giám đốc Chung Viễn đã vượt qua trăm ức mỹ kim.
Mẹ nó. Kia chính là bảy tám trăm triệu nhân dân tệ a. Ta cũng không có lòng tham, chỉ cần cho ta một cái số lẻ đã phi thường thỏa mãn.”
Nói tới đây, Thạch Cảnh Lam không khỏi thở dài rất là hâm mộ,nói tiếp: " Cho nên tổng giám đốc Chung Viễn trên thương giới chính là thiên tài. Trước kia chỉ là đạo sư, sau lại từ chức chuyển sang kinh doanh, không có bối cảnh gì. Hoàn toàn dựa vào sức của chính mình, trong hai ba mươi năm thời gian ngắn ngủi thành lập một công ty xuyên quốc gia. Một người làm quan cả họ được nhờ, thân hữu của Chung Viễn, nhờ hào quang của hắn, hoặc là tại tập đoàn Việt Tú đảm nhiệm chức vụ trọng yếu hoặc mở công ty riêng, dựa vào đại thụ hóng mát, bây giờ đã trở thành gia tộc buôn bán khổng lồ.
Cho nên lực ảnh hưởng của tập đoàn Việt Tú càng không cần phải nói. Chính thương hai giới, hắc bạch lưỡng đạo cũng đều cho hắn mặt mũi.
Nói khoa trương một chút, Chung Viễn dậm chân một cái, đừng nói là Bắc Giang, cho dù cả tỉnh cũng phải run rẩy.
Hắn thậm chí ngay cả quan viên cao cấp cũng đều có quan hệ. Được rồi, ta còn nghe học trưởng trước kia công tác tại tập đoàn Việt Tú nói, Chung Viễn hình như có một trai một gái. Nghe nói con gái chính là tiểu mỹ nhân làm người khác kinh diễm. Đáng tiếc chính là ta chỉ nghe nói chứ chưa từng thấy qua."
Triệu Thụy cười trêu ghẹo nói: " Vậy chính là tổn thất hả. Chỉ bằng dung mạo khí chất học thức của huynh đệ ngươi thì chính là nhân trung long phượng ( rồng phượng trong loài người), liếc mắt đảo qua nhất thời mê đảo hàng nghìn hàng vạn cô gái, cho dù là con gái của Chung Viễn cũng không trốn thoát khỏi lòng bàn tay ngươi."
Thạch Cảnh Lam cười ha ha, nghĩ thấy lời này nghe thật sự thoải mái, cầm lấy chén rượu cùng Triệu Thụy huých một cái, sau đó một hơi uống cạn sạch.
Kỳ thật hắn mười phần minh bạch, nữ nhi của tổng tài tập đoàn Việt Tú như thế nào có thể coi trọng một tiểu nhân vật như hắn ?
Đều là sau khi uống rựu hồ ngôn loạn ngữ, thuận miệng nói chơi mà thôi, làm cho không khí vui vẻ, cũng không nghĩ là thật.
Cơm nước xong, uống hết rượu, hai người rời quán ăn trở về trường học.
Thạch Cảnh Lam không thắng được tửu lực ( hơi phê phê rồi ^^), về túc xá trước, Triệu Thụy có thói quen tản bộ sau khi ăn, vì vậy chậm rãi đi tới vườn trường.
Gió đêm mùa hè thổi vào người có chút nóng bức, nhưng là hắn nhìn thấy một đôi giáo viên tình lữ thần thái thân mật.
Vì vậy có chút cảm giác cô đơn.
Nhớ tới một năm trước, hắn đã từng cùng Tôn Tiểu Lan hai người tay trong tay thân mật khăng khít chậm bước trong vườn trường, làm cho người ta hâm mộ.
Nhưng là bây giờ, hắn cũng chỉ có một mình, cùng Tôn Tiểu Lan cách xa nhau ngàn dặm.
Tôn Tiểu Lan cùng mình ở cùng một chỗ, từng sự việc không khỏi nổi lên trong lòng một cách rõ ràng. Hình ảnh Tôn Tiểu Lan đột nhiên biến đổi, khuôn mặt Vân Phỉ tinh linh cổ quái xuất hiện.
Triệu Thụy nao nao, không biết chính mình như thế nào lại đột nhiên nhớ tới Vân Phỉ. Tựa hồ rất lâu không có liên lạc với tiểu nha đầu kia.
Trong lòng đang nhớ tới chuyện cũ, chuông điện thoại đột nhiên vang lên. Hắn đang suy nghĩ nhất thời bị cắt đứt không khỏi có chút tức giận.
Lấy điện thoại di động ra, nhìn dãy số có chút lạ lẫm.
Triệu Thụy có không muốn tiếp cú điện thoại này, nhưng là số điện thoại di động của hắn rất ít người biết, nói không chừng người quen, là người quen gọi cho nên mặc dù trong lòng không muốn nhưng hắn vẫn ấn phím nghe điện.
" Alo, ai vậy ? " Hắn ồm ồm hỏi một câu, trong giọng nói không thiếu phần bất mãn.
" Tiểu Thụy, tại sao lâu như vậy mới nghe điện ? Ngươi có phải đã hoàn toàn quên tỷ tỷ rồi không ?" Một âm thanh phi thường quen thuộc, lại mang theo âm thanh vài phần hờn dỗi từ bên kia điện thoại truyền tới.
" A, Tiểu Lan tỷ? " Triệu Thụy rất ngoài ý muốn, nụ cười mừng rỡ trên mặt lập tức lộ ra. " Ta như thế nào lại quên ngươi chứ ? Vừa rồi còn đang nhớ đến ngươi mà."
" Ngươi nha, ai thèm tin lời nói bậy của ngươi. Thời gian dài như vậy cũng không gọi cho ta ?" Tôn Tiểu Lan ở đầu kia điện thoại có chút nén giận, nhưng oán giận trong giọng nói cũng phai nhạt rất nhiều.
" Ta hai ngày trước có gọi, nhưng lại không được. " Triệu Thụy giải thích.
" Ôi, điện thoại trước của ta bị mất, lại thay số, quên không nói với ngươi." Tôn Tiểu Lan cảm thấy chính mình tựa hồ cũng có chút không đúng, thanh âm nhất thời nhỏ đi rất nhiều, sau đó nhanh chóng chuyển đề tài nói sang chuyện khác. " Được rồi, ta nghe nói ngươi hiện giờ đang là nghiên cứu sinh tại Đại học Bác Giang phải không. Vân lão gia tử thật đúng là thần thông quảng đại, có thể đưa ngươi tới đó. Điều kiện ở Bắc Giang đại học thế nào ? "
“ Cũng không tệ lắm, điều tiếc nuối duy nhất là không có ngươi bên cạnh. " Triệu Thụy cười hì hì nói.
" Triệu Thụy đáng chết, miệng lưỡi trơn tru. " Tôn Tiểu Lan ngoài miệng mặc dù nói vậy, nhưng trong giọng nói lại lộ ra một cỗ ý nghĩ vui mừng khong thể che dấu được, Triệu Thụy thậm chí có thể đoán được. Bên kia điện thoại, trên khuôn mặt kiều diễm của Tôn Tiểu Lan khẳng định là một rặng mây đỏ, tràn đầy ngượng ngùng tiếu ý.
" Nói cho ngươi biết, ta cũng có thể tới Bắc Giang đấy. Ta học chính là y khoa, thực tập năm cuối, ta xin Vân lão gia hỗ trợ xem có thể hay không phân ta tới một bệnh viện chuyên môn ở Bắc Giang, tới cùng ngươi nga."
" Hảo a. Đó chính là cầu còn không được. Chừng nào thì ngươi tới ?" Triệu Thụy trong lòng không khỏi thập phần cao hứng, có Tôn Tiểu Lan bên người ít nhất cũng không cảm thấy hư không nhàm chán.
" Cũng chưa biết được, còn chưa có nói với Vân lão gia tử việc này mà ." Tôn Tiểu Lan nói " Ta chuẩn bị mấy ngày nữa sẽ hỏi."
" Nắm chắc thời gian, ta đợi cũng không vội mà." Triệu Thụy cười hắc hắc, giọng nói rất là mập mờ.
" Triệu Thụy đáng ghét, đại lưu manh. " Tôn Tiểu Lan tựa hồ từ lời nói của hắn nghe ra điều gì, không khỏi ngượng ngùng oán trách một câu sau đó nhanh chóng cúp điện thoại.
Biết Tôn Tiểu Lan sắp đến Bắc Giang, tâm tình Triệu Thụy nhất thời tốt lên không ít, cảm giác tu luyện trong lòng đột nhiên trở lên mãnh liệt.
Vốn định trở về túc xá, liền lập tức thay đổi chủ ý, trở về phòng trọ của mình thuê ngoài trường, ở bên trong phòng tiến hành tu luyện.
Mấy tháng qua hắn vẫn thử hấp thu linh lực bên trong Huyền Trang xá lợi, để đề cao tu vi chính mình, cơ bản mà nói đã nắm giữ được phương pháp hấp thu.
Cũng chính vì thế, hắn từ Huyền Trang xá lợi thu được chỗ tốt rất lớn. Thực lực tăng lên trên diện rộng đã từng bước tiếp cận cảnh giới Sanh tức trung kỳ.
Trở lại trong phòng, đem Huyền Trang xá lợi lấy ra từ Càn Khôn giới cầm trong tay. Triệu Thụy đề khởi một tia chân khí cẩn cẩn dực dực rót vào bên trong.
Huyền Trang xá lợi chính là phật môn chí bảo trong đó ẩn chứa linh lực cực kỳ cường đại, bất quá loại linh lực này phi thường tinh khiết, cũng không giống rất nhiều phật môn bảo vật khác có phật tính mãnh liệt, cho dù là yêu ma đồng dạng cũng có thể hấp thu sử dụng.
Chỉ là trong quá trình hấp thu linh lực, phải hấp thu cẩn thận một chút, nếu không một khi đem linh lực bên trong xá lợi kích phát ra nhiều mà không thể chuyển hóa thành chân khí liền trở thành lãng phí.
Chân khí rót vào, Huyền Trang xá lợi bị chân khí kích phát nhất thời sáng lên phóng ra quang mang màu nhũ bạch sắc ( trắng sữa). Một cỗ lực lượng ôn hòa từ trong xá lợi xuất ra rót vào bàn tay hắn.
Triệu Thụy nhắm mắt lại, bảo trì tâm tình bình tĩnh bắt đầu tiến hành hấp thu và chuyển hóa luồng linh lực này.
(1) : NASDAQ, nguyên văn là National Association of Securities Dealers Automated Quotation System là một sàn giao dịch chứng khoán Hoa Kỳ, đây là sàn giao dịch điện tử lớn nhất tại Hoa Kỳ hiện nay. Với khoảng 3.200 giao dịch hàng ngày tại sàn, NASDAQ hiện là sàn giao dịch lớn nhất thế giới.
Tiên Mộ (Thần Ma Chi Mộ)
Tác Giả : phong cuồng khô lâu
QUYỂN I
Chương 127: Sanh tức trung kỳ.
Đội Dịch : Tiên Mộ- TOFU
Biên Dịch : Tò.Tí.Te
Nguồn : Bàn Long Chiến Đội - 2T
Chân khí kích phát, kích thích linh lực cường đại tinh khiết từ bên trong xá lợi chảy vào trong cơ thể Triệu Thụy.
Triệu Thụy cẩn thận dẫn dắt luồng linh lực này tiến vào trong kinh mạch sau đó dựa theo trình tự cố định chậm rãi lưu động tiến vào đan điền.
Linh lực của xá lợi ở trong đan điền trải qua quá trình rèn luyện lặp đi lặp lại sau đó trở thành chân khí như tơ như vụ, lại từ trong đan điều lưu xuất, thuận theo kinh mạch vận hành một chu thiên cuối cùng trở lại tinh vân bên trong đan điền, đem tinh vân mở rộng.
Triệu Thụy trong đầu đã không còn tạp niệm, chỉ có pháp quyết bức quang đồ thứ tư của Bát Hoang Lục Tiên Quyết không ngừng xoay tròn trong đầu hắn làm cho hắn khống chế được chân khí vận hành trong cơ thể.
Triệu Thụy chỉ cảm thấy một cỗ nhiệt lưu ấm áp trong kinh mạch lưu động làm cho trăm ngàn lỗ chân lông toàn thân hắn cũng thoải mái mở ra.
Linh hồn hắn càng ngày càng nhẹ như lông hồng, cuối cùng tung bay lên, ly khai thân thể bay về phía vô tận xa xa.
Theo linh lực bên trong xá lợi không ngừng đưa vào cơ thể Triệu Thụy, chân khí đã không ngừng tăng cường. Tốc độ Tinh vân bên trong đan điền khó có thể phát hiện bằng mắt thường, chậm rãi khuếch trương. Bất quá loại khuếch trương này tựa hồ cực kỳ gian nan, phảng phất như bị một lực vô hình giữ lại.
Chỉ có đột phá khỏi luồng lực này thực lực của hắn mới có thể cao hơn một tầng, hắn mới có thể đột phá Sanh tức tiền kỳ tới cảnh giới Sanh tức trung kỳ.
Yêu ma khí tức nồng đậm từ trên người Triệu Thụy phát tán ra ngoài, giống như hình thành một hắc vụ hình tròn đem cả người hắn bao phủ bên trong, ngăn cách với ngoại giới.
Vốn trong phòng còn có vài con ruồi vẫn ong ong bay lượn. Nhưng sau khi yêu ma khí tức nồng đậm này tản mát ra chúng lập tức cảm giác được nguy hiểm thật lớn, kinh hoảng thất thố bay xa khỏi gian phòng này thoát đi không dám lại gần nửa bước.
Hào quang màu nhũ bạch bên trên Huyền Trang xá lợi ôn hòa sáng ngời dần dần phai nhạt đi, mà yêu ma khí tức xung quanh Triệu Thụy lại càng mãnh liệt cơ hồ lấp đầy cả phòng.
Đột nhiên thân thể Triệu Thụy ầm ầm trấn động, yêu ma khí tức nồng đậm bùng nổ xé ra, khí lãng vô thanh bạo xuất đem đồ dùng trong phòng cùng bức tranh trên tường trong nháy mắt phá hủy thành một đống mảnh vụn.
Đồ dùng trong nhà đều bay lả ta rồi rơi xuống đất vỡ vụn, phát ra âm thanh loảng xoảng trong sáng sớm yên tĩnh có vẻ thập phần chói tai.
Đợi cho yêu ma khí tức tan hết, Triệu Thụy chậm rãi mở mắt, hai mắt lóe lên tinh quang nội niễm.
Bên trong đan điền, tinh vân đã phá tan lực cản vô hình. Tinh vân vốn chỉ lớn như hạt đậu nành đã khuếch trương trên diện rộng, thể tích chừng như ngón cái.
Đây chính là biến hóa thật lớn.
Phải biết rằng tinh vân chính là do cường đại chân khí áp súc mà thành, thể tích một lần phát triển tới hơn mười lần, điều này nói rằng lực lượng của Triệu Thụy chỉ trong một đêm đã tăng hơn mười lần.
Không chỉ có thế, thị lực, thính lực, cảm giác của hắn đều tăng lên trên diện rộng. Bên trong kinh mạch chân khí phảng phất lưu động như dùng không bao giờ hết.
Triệu Thụy nắm tay thành quyền, một cỗ cự đại chân khí lập tức từ bên trong tinh vân xuất ra thuận theo kinh mạch trùng tới nắm tay.
Chân khí màu xanh theo nắm tay bộc phát ra giống như ngọn lửa màu xanh hừng hực thiêu đốt, đốt sạch hết thảy trên thế gian.
Triệu Thụy trên mặt lộ ra nụ cười sáng lạn. Hắn đã đột phá Sanh tức tiền kỳ tiến vào cảnh giới Sanh tức trung kỳ.
Điều này cũng có nghĩa là đêm trăng tròn một tháng sau hắn có thể tiến vào Tiên ma lăng viên, mở ra tiên mộ cấp năm, thu lấy bảo vật viễn cổ.
Trong khi hắn còn đang chìm đắm trong vui sướng, tiểu khu vốn yên tĩnh trở lên náo nhiệt .
" Mẹ nó, ai ở tầng trên làm cái gì vậy, trời còn chưa sáng đã ầm ầm loảng xoảng thế?."
" Đúng vậy, đúng vậy, còn không để cho người ta ngủ."
" Lúc này là mấy giờ, chú ý đừng làm ảnh hưởng người khác."
“......”
“......”
Đại khái là lúc cuối cùng làm ra động tĩnh quá lớn, các hộ trên dưới trái phải tựa hồ có chút không hài lòng, la hét phản đối.
Triệu Thụy tự biết không phải, miệng cười hắc hắc, cũng không lên tiếng, chỉ là buồn bực bắt đầu thu thập đồ vỡ nát đầy đất.
Bên trong phòng khách, đồ dùng trong nhà toàn bộ bị hủy, có thời gian sẽ mua mới.
Đợi được hắn thu thập sạch sẽ, sắc trời đã sáng , ánh vàng xuyên thấu qua cửa sổ, chiếu vào trong phòng.
Nhiệt độ bắt đầu lên cao, bởi vì điều hòa trong phòng cũng bị hắn hủy cho nên cảm giác thập phần nóng bức.
Triệu Thụy rửa mặt một cái, từ tủ lạnh trong phòng bếp lấy ra bánh mỳ mới mua ngày hôm qua nhai nhai, không nghĩ ở lại trong nhà trọ, vì vậy rời đi trở lại Đại học Bắc Giang.
Sau khi trở về túc xá, Thạch Cảnh Lam đã dậy đang ngồi trên giường xem TV, điều này làm Triệu Thụy có chút kinh ngạc bởi vì Thạch Cảnh Lam đêm qua uống không ít rượu, say túy lúy còn tưởng rằng hắn ít nhất cũng phải ngủ thẳng đến trưa có thể rời giường.
" Này Triệu Thụy, ngươi đêm qua không về túc xá." Hắn vừa tiến vào túc xá vì vậy hỏi một câu.
" Không có, ta ở bên ngoài thuê phòng, đêm qua đi thu thập một vài thứ." Triệu Thụy đi tới, dựa vào giường mình mắt xem TV trả lời.
" Ngươi thuê phòng trọ bên ngoài ? " Thạch Cảnh Lam có chút kỳ quái, phòng của nghiên cứu sinh điều kiện cũng được, hoàn toàn không cần phải thuê phòng bên ngoài. " Chẳng lẽ bạn gái ngươi ở Bắc Giang ? Chuẩn bị thường xuyên qua lại thế giới riêng của hai người ?"
" Không có. " Triệu Thụy trả lời phi thường đơn giản, bỗng nhiên nhớ tới Tôn Tiểu Lan sắp đến Bắc Giang thực tập vì vậy lại nói một câu " Bất quá, nàng cũng rất nhanh sẽ tới đây."
" Ai nha nha. Hạnh phúc a. Sắp phát triển thế giới hạnh phúc của hai người, hâm mộ, hâm mộ chết ta." Thạch Cảnh Lam vỗ vỗ tay, quái thanh quái khí kêu lớn.
Triệu Thụy cười cười, phương thức nói chuyện của tiểu gia hỏa này phi thường khoa trương, bất quá hắn đã thành thói quen.
" Triệu Thụy, bạn gái ngươi trông thế nào ? Có xinh đẹp hay không ? Có ảnh chụp không ? " Thạch Cảnh Lam hỏi một mạch mấy vấn đề không ngừng, " Có ảnh chụp thì mau đem ta xem một chút."
" Nhìn … tính cũng được đi. Bất quá không có ảnh." Triệu Thụy lắc lắc đầu.
" Này, không thể nào. Cả ảnh bạn gái cũng không có, điều này càng không có khả năng đi." Thạch Cảnh Lam có chút không lớn tin tưởng." Ta đây thật sự hoài nghi tính chân thật trong lời ngươi nói."
" Ngươi không tin ta cũng không có biện pháp" Triệu Thụy nhún vai, hắn trên người quả thật không có ảnh Tôn Tiểu Lan, trong điện thoại cũng không có lưu, nguyên nhân là sợ không cẩn thận tiết lộ ra ngoài, làm Vạn Yêu Môn biết, vậy phi thường phiền toái.
" Được rồi, Thạch Cảnh Lam, bạn gái ngươi đâu?"
" Chia tay, lúc tốt nghiệp thì chia tay, nàng muốn đi Thượng Hải, ta muốn ở lại Bắc Giang, không có biện pháp." Thạch Cảnh Lam thở dài, bỗng nhiên có chút rã rời, tựa hồ chuyện vừa rồi đụng phải chỗ đau của hắn.
Triệu Thụy thấy không khí trong túc xá nặng nề, vì vậy quyết định nói sang chuyện khác, đem không khí làm vui vẻ một chút.
" Ta vừa tới Bắc Giang, địa phương nào cũng chưa từng đi qua, Thạch Cảnh Lam ngươi chính là thổ địa ở đây, có chỗ nào cảnh đẹp không ? Hôm nay ngươi làm hướng dẫn viên."
" Nơi có cảnh đẹp ? Bắc Giang hình như không có chỗ nào hảo ngoạn, nói là cổ thành , nhưng cũng không có thứ gì để xem. Giống như hai chúng ta không có gì đáng chú ý." Thạch Cảnh Lam nhíu mày suy nghĩ, muốn đem chuyện phiền muộn vừa rồi ném ra khỏi đầu.
Đúng lúc này, trên TV phát một cái tin tức nói là viện bảo tàng tư nhân Chung Nhàn tại Bắc Giang cuối tuần, cũng là hôm nay trưng bày một ít văn vật mới thu, miễn phí đối với công chúng vào xem. Trong đó còn có một kiện hi thế chi bảo đến lúc đó cũng được trưng bày.
Thạch Cảnh Lam nghe tin tức này, nhất thời linh quang chợt lóe nói: " Triệu Thụy, chúng ta tới bảo tàng dạo chơi, thế nào ? Hôm nay miễn phí tham quan, mà lại có trân tích bảo bối khó gặp."
" Có thể hả." Triệu Thụy gật gật đầu, " Tới xem không mất tiền, chủ nhân bảo tàng tư nhân này tựa hồ cũng được, cư nhiên miễn phí cho người đến tham quan."
Thạch Cảnh Lam nhếch nhếch khóe miệng, không cho là đúng nói." Vậy là ngươi sai lại càng sai rồi. Ta nói với ngươi, chủ nhân bảo tàng tư nhân này gọi là Chung Nhàn, nghe nói trước kia chính là một tên trộm mộ, sau đó nhờ trộm mộ phát tài, hắn bắt đầu làm kinh doanh đồ cổ, sau khi kiếm đủ tiền rồi, hắn muốn rửa tay tiến vào xã hội thượng lưu.
Vì vậy hắn nghĩ cách cùng tổng tài Chung Viễn của tập đoàn Việt Tú có quan hệ thân thích lại mở bảo tàng tư nhân thường xuyên mở cửa miễn phí cho công chúng tiến hành mua danh chuộc tiếng.
Bất quá lại nói, có hào quang của Chung gia, hơn nữa chính hắn cũng có chút thủ đoạn, Chung Nhàn bây giờ thực sự tiến vào tầng lớp thượng lưu tại Bắc Giang, được người tôn kính, thường xuyên xuất hiện trên TV."
Triệu Thụy cười nói: " Ta phát hiện chuyện gì phát sinh ở Bắc Giang ngươi cũng biết. Bất quá Chung Nhàn là ai, cùng chúng ta cũng không có quan hệ, chúng ta chỉ là tới tham quan mà thôi, cho dù hắn là thiên vương lão tử cũng không quan hệ tới chúng ta."
Nói đến đây hắn nhìn nhìn đồng hồ. " Thời gian bây giờ đã không còn sớm, bảo tàng kia cách chúng ta có xa không ? " Nếu xa chúng ta liền đi thôi. Bình thường mà nói, người đi xem lúc miễn phí luôn rất đông."
" Ô, chúng ta bây giờ phải đi thôi." Thạch Cảnh Lam từ trên giường dứng lên, tắt TV, nhân tiện cùng Triệu Thụy rời khỏi túc xá tới bảo tàng.
Tiên Mộ (Thần Ma Chi Mộ)
Tác Giả : phong cuồng khô lâu
QUYỂN I
Chương 128: Cơm trưa miễn phí không dễ ăn.
Đội Dịch : Tiên Mộ- TOFU
Biên Dịch : Tò.Tí.Te
Nguồn : Bàn Long Chiến Đội - 2T
Bảo tàng tư nhân Chung Nhàn là một tòa nhà được tạo hình phi thường cổ phác. Kiến trúc trùng điệp, vách tường màu xám trắng đơn giản, nhìn qua rất có phong cách Hán Đường.
Bảo tàng này ở trong phần lớn các bảo tàng tư nhân khác, vô luận là diện tích hay khí phách cũng đều xem như nhất lưu.
Triệu Thụy cùng Thạch Cảnh Lam ngồi xe tới nơi này. Lúc này, bảo tàng đã mở cửa chỉ là chưa cho người vào, lối vào có không ít người đang xếp hàng chờ vào tham quan.
Vài tên nhân viên của bảo tàng Chung Nhàn đứng ở cửa vừa duy trì trật tự lại như đợi cái gì.
" Như thế nào còn không có mở cửa. Không phải nói chín giờ mở cửa sao ? Như thế nào bây giờ đã hơn mười giờ rồi còn không mở của ?" Thạch Cảnh Lam có chút kỳ quái nói thầm một câu, sau đó tìm một người xếp hàng hỏi tình hình.
" Nghe nói là chờ cái gì đại nhân vật. Phải đợi vị đại nhân vật đi thăm xong rồi mới có thể mở tự do cho chúng ta đi vào." Một người tham quan có chút tức giận nói. " Ta cũng đợi ở đây hơn một giờ rồi."
" Ta cũng đã đợi gần một giờ." Một vị khác phi thường bất mãn nói xen vào. " Sớm biết vậy sẽ không tới.'
" Đúng vậy, đúng vậy, Sớm biết thế này đã không tới. Mặt trời đã lên tới đỉnh đầu, xếp hàng ở đây thật đúng là chịu tội."
" Xem tin tức chạy tới, ai biết thế nhưng lại gặp loại sự tình như thế này."
"... ..."
“……”
Có người mở đầu, những người tham quan khác cũng đều bắt đầu phát tiết oán giận, thổ lộ sự bất mãn của mình.
" Chúng ta đều là làm nền, đại nhân vật kia mới là diễn viên chính." Thạch Cảnh Lam hướng Triệu Thụy cười: “Ta nói với ngươi không sai chứ ? Tên Chung Nhàn kia chính là mua danh chuộc tiếng. Nếu không phải vì nịnh hót đại nhân vật này hắn một phân tiền cũng không chia làm hai, làm gì có chuyện miễn phí tham quan. Thế này cũng không biết phải đợi bao lâu, chúng ta không bằng đi nơi khác dạo chơi cũng được, so với ở đây chờ đợi còn tốt hơn nhiều, cùng lắm thì lát nữa sẽ quay lại."
Triệu Thụy còn chưa kịp trả lời, một đại thẩm mang theo trẻ con phía trước quay lại dò xét: " Lần này trưng bày bảo vật phi thường trân quý. Trong đó thậm chí có kiện hi thế chi bảo cho nên danh ngạch tham quan cũng có hạn chế. Vượt quá danh ngạch cũng không thể vào, các ngươi đã đến đây rồi, không bằng chờ đợi đi, miễn cho một chuyến tay không.”
Triệu Thụy nghe nàng nói vậy, nghĩ thấy rất có lý, vì vậy cười nói: " Dù sao cũng không có chuyện gì, chúng ta nhân tiện ở đây đợi thêm lát nữa. Thế nào cũng phải xem cái hi thế chi bảo kia."
Lòng hiếu kỳ của Thạch Cảnh Lam cũng bị khơi lên, vì vậy liền đáp ứng : " Vậy chúng ta chờ thêm chút nữa, chỉ mong không phải chờ quá lâu."
Thời gian chờ đợi từng chút từng chút qua đi, vầng mặt trời đã chậm rãi di động tới đỉnh đầu, ánh nắng chói trang cùng nhiệt độ ngoài trời càng lúc càng nóng. Bây giờ chính là đầu tháng chín, mặc dù trên lý luận trời đã vào thu, nhưng nhiệt độ vẫn rất cao.
Người xếp hàng chờ vào tham quan cơ hồ mỗi người đều mồ hôi đầm đìa, ướt cả áo. Có một số người dẫn theo trẻ em tới tham quan không thể làm gì khác hơn là đầy bụng oán khí rời đi.
" Mẹ nó! Đợi nửa ngày rồi, như thế nào còn không cho vào." Thạch Cảnh Lam nôn nóng nhìn nhìn đồng hồ, nhịn không được lớn tiếng. Tính nhẫn nại của hắn trong lúc chờ đợi đã hầu như không còn. " Các ngươi rốt cuộc có hay không cho người vào xem, không cho xem thì trực tiếp nói một câu, để mọi người đợi bên ngoài mấy giờ là ý gì."
Người tham quan bên ngoài bảo tàng tư nhân Chung Nhàn sớm đã oán khí sôi trào, thấy hắn ầm ĩ như vậy cũng đều lớn tiếng ầm ĩ hẳn lên.
" Đúng đúng, các ngươi rốt cuộc là có ý gì "
" Bắt chúng ta đợi ở bên ngoài một hai giờ còn không cho vào tham quan, trời thì nắng như này!."
" Mua danh chuộc tiếng."
" Không cho tham quan cứ việc nói thẳng. Còn lên TV tuyên truyền cái gì chứ."
“......”
“......”
Vài tên nhân viên đứng ở cửa lớn bảo tàng thấy người đi tham quan giận dữ nói, trật tự khó có thể duy trì, không khỏi có chút luống cuống, vội vàng hướng lão bản báo cáo.
Một lát sau, một trung niên nam tử người thấp, béo mập từ trong bảo tàng đi ra.
" Tên kia chính là Chung Nhàn." Thạch Cảnh Lam hướng người nọ mở miệng nói. " Đúng là đồ khoe khoang, mười ngón tay có tám ngón đeo nhẫn cổ, giống như sợ người khác không biết hắn làm gì."
" Có cá tính." Triệu Thụy thấy hắn nói rất thú vị, nhịn không được nở nụ cười.
Chung Nhàn đi đến cửa lớn, ngạo mạn liếc mắt nhìn mọi người, sau đó nghiêm mặt hướng thủ hạ nhân viên lớn tiếng răn dạy : " Hôm nay trưng bày không phải là đồ cổ bình thường, mỗi trân vật đều có giá trị liên thành. Để cho mấy tên cùng quỷ liếc mắt một cái cũng là phúc phận bọn chúng tu mấy đời, càng huống chi ta còn miễn phí cho bọn chúng đi thăm. Đúng là mấy tên không có lương tâm, chẳng những không cảm kích thế nhưng lại còn la hét. Đã không muốn chờ, vậy để cho bọn họ biến đi. Cơm trưa miễn phí ở đâu dễ ăn như vậy."
" Vâng."
Vài tên viên chức thành viên được lão bản dặn dò, lòng can đảm nhất thời tăng lên: " Muốn đi thăm quan thì tiếp tục ở lại chờ, còn không muốn xem có thể rời đi."
" Muốn đến thì đến, muốn đi thì đi. Coi chúng ta là cái gì hả."
Thạch Cảnh Lam phơi nắng bên ngoài hơn nửa ngày, lúc này lại thấy thái độ bọn Chung Nhàn tồi tệ như vậy, làm sao có thể nhẫn nại được, lập tức lớn tiếng hét lên.
Triệu Thụy tu luyện Bát Hoang Lục Tiên Quyết sớm đã tới nóng lạnh bất xâm. Tình trạng nhiệt độ nóng bức có lẽ đối với hắn mà nói cũng không tính là gì.
Bất quá thái độ của tên Chung Nhàn ngạo mạn lại làm cho hắn cảm thấy thập phần khó chịu, vì vậy phụ họa nói: " Để chúng ta đợi lâu như vậy, rốt cuộc nói rõ ràng ra đi."
Chung Nhàn quét mắt nhìn hai người, thập phần khinh thường cười lạnh một tiếng, sau đó the thé nói: " Nói rõ ràng ? , nói rõ cái gì ? Đây là các ngươi chính mình muốn tới, một người muốn đánh, một người muốn khóc, không ai bức ngươi. Ngươi nếu không nguyện ý chờ có thể rời đi, i không ai ngăn cản ngươi."
Thạch Cảnh Lam rốt cuộc kiềm chế không được một bước xông đến muốn lý luận cùng Chung Nhàn.
Viên chức cùng bảo an bảo tàng giật mình kéo hắn lại, không cho hắn tiếp cận Chung Nhàn.
" Không biết tự lượng sức mình. "
Chung Nhàn khóe mắt liếc Thạch Cảnh Lam, miệng lộ ra vẻ châm chọc nồng đậm, tiếp theo trầm mặt xuống lạnh lùng hạ lệnh.
" Đem tên hỗn đản nháo sự này đuổi đi."
Bọn bảo vệ nhận được mệnh lệnh lập tức lôi kéo, đem Thạch Cảnh Lam đuổi ra thật xa, lúc này mới xoay người trở về.
" Này, ngươi không sao chứ ?" Triệu Thụy đi tới hỏi một câu.
Hắn hôm nay ẩn nặc tại Bắc Giang, không đến lúc vạn bất đắc dĩ thì không dễ biểu lộ thực lực trước mặt người khác.
" Không có chuyện gì cả, chỉ là trong lòng thật không thoải mái." Thạch Cảnh Lam oán hận nhổ một ngụm nước miếng thóa mạ. " Con mẹ nó! Không phải là một cái bảo tàng tư nhân sao ? Có gì lớn chứ. Cùng lắm thì không xem. Mẹ nó, đồ vương bát đản. Một tối nào đó ta tới đem toàn bộ bảo tàng này khoắng sạch xem hắn có hay không còn hống hách như vậy.”
Đương nhiên đây chỉ là trong lúc hắn phẫn nộ nói ra, chính mình cũng biết không có cách nào là thật.
Triệu Thụy cười cười trên mặt không có biểu hiện gì khác thường, trong lòng lại nói: " Đây chính là việc đêm nay muốn làm."
" Được rồi, ngươi có còn muốn vào thăm không ? " Thạch Cảnh Lam hỏi một câu.
" Vào." Triệu Thụy gật đầu.
" Ta không thể vào cùng ngươi. Ngươi nếu muốn xem thì một mình vào đi thôi." Thạch Cảnh Lam có chút tức giận nói.
" Được, ta vào xem trước, mệt mỏi đợi lâu như vậy chung quy phải xem đến hết mới bù lại được." Triệu Thụy lấy cớ, trên thực tế trong lòng lại đang tính toán xem làm thế nào đem bảo tàng này khoắng sạch.
Mặc kệ như thế nào, tóm lại cũng phải tìm hiểu một chút địa hình, xem ở chỗ này rốt cuộc có bảo bối gì mới được.
Thạch Cảnh Lam cũng không nói gì, chỉ là yên lặng gật đầu.
Lại ở bên ngoài đợi một hồi, một chiếc Rolls - Royce màu đen được bốn chiếc BMW hộ tống chạy đến trước bảo tàng, chậm rãi dừng lại.
Ngay sau đó, một trung niên nam tử khí vũ hiên ngang, thần tình tháo vát, khuôn mặt có chút thon gầy từ trên xe xuống.
" Con mẹ nó! Đại nhân vật Chung Nhàn đợi chính là Chung Ái Dân." Thạch Cảnh Lam thấy nam tử kia nhịn không được nói thầm một câu.
" Chung Ái Dân ? " Triệu Thụy đối với quan hệ phức tạp bên trong tập đoàn Việt Tú hoàn toàn không biết vì vậy hỏi một câu.
" Chung Ái Dân này chính là thân đệ đệ của Tổng tài tập đoàn Việt Tú Chung Viễn. Chung Viễn mặc dù nắm trong tay sản nghiệp khổng lồ, bất quá là người phi thường đê điều( trầm lắng, không thích nổi bật), cũng không tiếp nhận phỏng vấn, cũng không lộ diện trên các mặt truyền thông, là thần long thấy đầu không thấy đuôi, thần bí phi thường. Nhưng thật ra Chung Ái Dân thường xuyên xuất hiện trên các loại phương tiện thông tin truyền thông, rất giỏi quan hệ cùng chính phủ và giới truyền thông. Ta nghe nói Chung Ái Dân tại tập đoàn Việt Tú chỉ đứng sau nhân vật có thật quyền là Chung Viễn. Chính là cánh tay phải của Chung Viễn. Chung Nhàn đại khái chính là ôm cái đại thụ này mới cùng Chung gia có quan hệ, chen vào xã hội thượng lưu ở Bắc Giang.”
Thạch Cảnh Lam đang giải thích cho Triệu Thụy, Chung Nhàn đã thấy Chung Ái Dân, đôi tiểu nhãn nhất thời sáng ngời. Sự ngạo mạn vừa rồi trong phút chốc đã không thấy bóng dáng. Hắn vội vàng dẫn viên chức thủ hạ một hàng chạy tới trước mặt trung niên nam tử, có chút khom lưng, thần tình xu nịnh, nụ cười vô cùng nhiệt tình, ân cần thăm hỏi: " Ai nha. Chung phó tổng lão gia, ta không nghĩ ngài tự mình đến. Thật sự là làm cho ta cảm thấy vạn phần vinh hạnh."
Kỳ thật, tuổi của Chung Nhàn so với Chung Ái Dân còn lớn hơn, nhưng hắn lại mở miệng gọi " lão gia" cũng không sợ dọa người.