Đỗ Văn Hạo tuy rằng tới đây không lâu lắm, nhưng đối với tình huống xã hội ở triều Tống cũng đại khái biết được lời này của Chu bộ khoái hàm ý đau đớn thế nào, giúp đỡ bờ vai của hắn nói: “ Chu đại ca, nói thật cho huynh biết, thương thế của huynh phi thường hung mãnh, tà độc dị thường lợi hại, đã muốn nguy hiểm tới tính mạng rồi thứ lỗi cho ta vô năng, không nắm chắc cam đoan có thể bảo toàn tính mạng của huynh mà không cắt chân của huynh, vì để bảo đảm tính mạng, chỉ sợ ta chỉ có thể lựa chọn cắt chân của huynh mà thôi!”
Chu bộ khoái ôm quyền bắt tay Đỗ Văn Hạo, thống khổ lắc đầu: “ Đỗ đại phu, cầu ngươi! Không được cắt bỏ chân của ta! Ta thà rằng chết, cũng không thể không có chân à!”
“Giữ mệnh khó giữ chân, giữ chân khó giữ mệnh! Một chân có thể so sánh được với tính mệnh trọng yếu sao?”
Chu bộ khoái liếc mắt nhìn người vợ đang khóc thảm nức nở nói: “Nếu là ta chết, nương tử ta còn có thể tái giá, di tìm một người tốt cho nàng một cuộc sống tốt hết nửa đời còn lại, tấm lòng nàng rất tốt, có nàng thêm một miệng ăn, già trẻ vài người sẽ không bị đói, chờ khi đứa nhỏ lớn hơn một chút, nàng cùng lão nhân đều tự có kết quả. Nhưng nếu ta không có chân, cho dù sống sót, cũng sẽ liên luỵ nàng cả đời, sẽ trở thành gánh nặng cho cả nhà! Khi đó, một nhà già trẻ đều đói chết!
Đỗ Văn Hạo trong lòng rùng mình, đảo mắt qua, chỉ thấy đám bộ khoái mỗi người ủ rũ, trong lòng rầu rĩ, đều cảm thấy được lời hắn nói thật đúng là lời nói thật.
Tô thị khóc lớn chạy lại ôm chặt lấy trượng phu: “ Phu quân! Tiện thiếp thà rằng cùng chàng xuống hoàng tuyền, cũng nhất định không chịu sống một mình!”
“Thối lắm!” Chu bộ khoái dương tay đánh nàng mọt cái bạt tai, nhưng là do trọng thương nên không mạnh tay được. Chu bộ khoái thở hổn hển quát: “ Nàng cùng chết với ta con nhỏ phải làm sao? Lão nhân phải làm sao? Mọi người cùng chết? được được! lấy đao ra đây! Ta chém hết tất cả mọi người, mọi người cùng chết đi!”
“Phu quân…!” Tô thị ôm trượng phu khóc nhu chim quyên tích huyết vậy.
Chu bộ khoái trong lòng mềm nhũn, một tay ôm lấy cổ nàng, một tay vuốt ve mái tóc của nàng: “ Thuý nhi đừng khóc! Ta biết nàng rất tốt, nếu Đỗ đại phu không trị được chân của ta, sau khi ta chết, nàng nhất định phải nhanh chóng tái giá, tìm gia đình tốt! Cố gắng nuôi dưỡng con nhỏ, chỉ vài năm chờ đứa nhỏ lớn lên, có thể tự nuôi mình cùng gia gia. Nàng cũng có thể an tâm sống cuộc sống của mình…”
“Không! Phu quân …ô …ô…”
Tô thị ôm trượng phu, sợ buông lỏng tay mình, tính mạng trượng phu sẽ theo gió mà bay đi vậy.
“Thuý nhi, đừng khóc! Đáp ứng với ta, nhất định phải đáp ứng ta! Vì lão nhân cùng con nhỏ, nhất định phải đáp ứng ta! A?” Chu bộ khoái đẩy nàng ra, nhìn vẻ mặt đầy nước mắt của nàng, suy nghĩ muốn lau một chút, đưa tay lau nước mắt trên mặt nàng, nhưng lau hết một chuỗi nước mắt, một chuỗi khác lại trào ra. Chu bộ khoái cảm thấy nhu thiên toàn địa chuyển, trong lòng nóng nảy, nhéo vạt áo của nàng, hung hăng nhìn chằm chằm vào nàng quát “ Thuý nhi, nàng nếu không đáp ứng, ta biến thành quỷ cũng không bỏ qua nàng!”
Tô thị khóc tới mấy lần muốn ngất, trong hoảng hốt gật gật đầu.
“Thuý nhi!” Chu bộ khoái gắt gao ôm lấy thê tử trong ngực, quay đầu nói với Đỗ Văn Hạo: “ Đỗ đại phu, giữ chân khó giữ mệnh! Động thủ đi! Xin người!”
Đỗ Văn Hạo trong lòng dường nhu có cái gì sụp đổ, hốc mắt có chút ẩm ướt, nặng nề gật đầu: “ Được! Chu đại ca, huynh yên tâm, ta nhất định sẽ cố gắng để bảo toàn chân cùng tính mạng của huynh!” Quay đầu lại nói với Tiền Bất Thu: “ Nâng người lên mang tới hiệu thuốc bắc của ta cứu trị!”
“Vâng sư phụ!” Tiền Bất Thu gật đầu nói.
Vài bộ khoái giúp đỡ Chu bộ khoái dùng ván cửa nâng hắn tới Ngũ Vị đường.
Đỗ Văn Hạo sau khi đi, đám người Lâm Thanh Đại ngừng đũa chờ hắn về, đợi một hồi lâu, không nghĩ tới nhiều người tới như vậy, còn dùng ván cửa nâng nữa. Vội vàng chạy lại đón.
Trong phòng phẫu thuật giản dị chỉ còn lại Lưu bộ khoái còn nằm sau khi cắt bỏ tỳ, Lâm Thanh Đại vội vàng phân phó bọn tiểu nhị hỗ trợ dọn một kho dược liệu làm phòng bệnh lâm thời, an trí Lưu bộ khoái ở trong này, sau đó mới đưa Chu bộ khoái đặt lên bàn phẫu thuật.
Đỗ Văn Hạo bảo Bàng Vũ Cầm cùng Tuyết Phi Nhi hai nữ nhân nhanh chóng chuẩn bị trước phảu thuật. Chính mình viết một phương thuốc thanh nhiệt lợi thấp, lạnh huyết giải độc, dùng cho kháng khuẩn giảm nhiệt đưa cho Lâm Thanh Đại , bảo nàng lập tức cấp cho Chu bộ khoái. Để rửa miệng vết thương này không thể dùng phối phương của thời này được, phải sử dụng thuốc sát dùng chuyên dụng, Đỗ Văn Hạo lại viết một phương thuốc sát trùng miệng vết thương đưa cho bọn họ chuẩn bị, loại nước thuốc này yêu cầu số lượng lớn, phải rửa vết thương nhiều lần.
Thuốc tê thường dùng đều có chuẩn bị từ trước, chuẩn bị cho Chu bộ khoái dùng.
Đỗ Văn Hạo dùng nước thuốc tẩy trùng cái bao tay bằng da hươu của mình, mặc vào bộ trang phục tiêu độc khử trùng cách ly cơ thể mình, dùng bao tay da hươu tự mình động thủ cởi bỏ toàn bộ quần áo trên người Chu bộ khoái ra, cuốn thành một cuộn ném vào trên bàn trong phòng bếp.
Ngô Thông nhìn thấy rất kỳ quái: “ Tiên sinh đặt nơi nào?”
“Đem quần áo này đốt đi!”
“Quần áo này rất tốt, làm chi mà phải thiêu huỷ đi?”
Đỗ Văn Hạo nói: “ loại tà độc này phi thường hung mãnh, tà độc trong miệng vết thương sẽ dính lên trên quần áo, người ngoài mặc vào sẽ bị dính loại tà độc này, cho nên phải thiêu huỷ!”
Ngô Thông vội vàng lùi ra phía sau vài bước, mặt mũi trắng bệnh.
Đỗ Văn Hạo nói: “ hoảng sợ cái gì, chỉ cần trên người không có miệng vết thường nào, hoặc là miệng vết thương không có tiếp xức với chỗ dính tà độc trên quần áo sẽ không bị cảm nhiễm!” Đi tới trước bàn, cẩn thận ném quần áo vào trong lò bếp.
Diêm Diệu Thủ dưới sự trợ giúp của Hàm Đầu, đã muốn tẩy trừ được đầu miệng vết thương, vết cắt bằng ngón tay út cũng tiến hành khâu lại, hắn bị chảy máu không ít, sắc mặt trắng bệch đi, đi theo Tiền Bất Thu tới Ngũ Vị đường, lúc này nghe xong lời nói của Đỗ Văn Hạo, biến sắc, nhớ tới cái gì, muốn hỏi Đỗ Văn Hạo một chút, thấy hắn vội vàng chạy vào trong phòng giải phẫu, nói tới miệng lại nuốt xuống. Một cảm giác bất an tràn ngập trong lòng.
Đỗ Văn Hạo vào phòng giải phẫu tạm thời, kiểm tra tình hình gây tê của Chu bộ khoái, nhìn nhìn hai nữ nhân, hai người tuy rằng sắc mặt khó coi, vẻ mặt khẩn trường, nhưng so với lần đầu tiên tốt hơn không ít. Đều đã chuẩn bị tốt trước khi phẫu thuật.
Đỗ Văn Hạo bảo Tuyết Phi Nhi cùng Bàng Vũ Cầm mặc bộ đồ cách ly cơ thể vào, đeo cái cao tay bằng da hươu. Tuyết Phi Nhi phụ trách chủ yếu là kỹ thuật bên ngoài, chuẩn bị cùng kiểm kê khí giới giải phẫu, trong khi phẫu thuật thay mình và Bàng Vũ Cầm quan sát bên ngoài, còn phụ trách xem mạch đập của Chu bộ khoái, tình huống hô hấp, phát hiện vấn đề lập tức báo cáo. Mà Bàng Vũ Cầm là trợ thủ số một trong giải phẫu, hiệp trợ mình hoàn thành một số động tác phụ trợ giải phẫu. Những gì Bàng Vũ Cầm làm buổi chiều đã dạy nàng cả rồi, nàng cũng đã dùng thịt heo đã luyện tập.
Lúc này đây, giải phẫu rửa sạch vết thương còn đơn giản hơn nhiều so với giải phẫu mổ xẻ trong bụng, nhưng ý nghĩa quan trọng nhất lại giống nhau, rửa vết thương không hoàn toàn chết người.
Lúc Đỗ Văn Hạo hoàn toàn chuẩn bị tinh thần bắt đầu rửa sach vết thương một lần nữa mới phát hiện ra một vấn đề, một vấn đề mấu chốt không thể giải quyết!--- chiếu sáng!
Hiện giờ đã là nữa đêm canh ba, phòng phẫu thuật đơn giản đã được Lâm Thanh Đại phân phó bốn cái đèn lồng ở bốn góc nhà, bên trên bàn phẫu thuật cũng có hai ngọn đèn, nhưng là lúc này khác với những lần rửa sạch vết thương khác, thậm chí cũng không giống với những lần chiếu sáng mổ xẻ nội tạng. Lúc này cần phải cắt bỏ hết hoại tử cùng máu cung cấp cho bộ phận không hiệu quả, tiêu diệt hết những phần xương rỗng đã chết tận sâu bên trong miệng vết thương trên đùi khó có thể nhìn thấy, lại không thể cắt đứt quá nhiều những bộ phận còn hoạt động tốt, càng không thể làm tổn thương tới mạch máu, bằng không, cái chân này bị phế đi không nói, còn có thể làm cho người thiếu máu mà trực tiếp nguy hiểm tới tính mạng. Cho nên, trên góc độ này mà nói, lúc này ánh sáng cho giải phẫu yên cầu còn phải cao hơn nhiều so với lần giải phẫu cắt tỳ đầu tiên nữa.
Lần trước là giải phẫu vào ban ngày, vấn đề này không xảy ra, hiện giờ là nửa đêm canh ba, trong phòng cho dù có nắp thêm bảy tám cái đèn lồng nữa, thì vẫn hôn ám như trước, phân biệt tình huống bên trong miệng vết thương cũng không rõ ràng lắm. Lần giải phẫu rửa miệng vết thương này mẫu chốt hoàn thành hay không hoàn thành, nếu không hoàn thành chỉ sợ tính mệnh cũng không còn.
Đỗ Văn Hạo gấp tới độ nhìn quang, không thể đặt một đống đèn lông ở chung quang được, như vậy đèn trước che đèn sau, đèn lông nhiều hơn nữa cũng mang lại lợi ích gì?
Bàng Vũ Cầm cảm thấy hắn đảo quanh không động thủ thuật, ngạc nhiên hỏi: “ Tiên sinh, làm sao vây?”
Đỗ Văn Hạo nói: “ Đèn! Ngọn đèn quá mờ, thấy không rõ tình hình miệng vết thương thế nào!”
“Nga…” Bàng Vũ Cầm có chút suy nghĩ nhìn mấy ngọn đèn lồng đang treo ở kia nói : “Nếu có thể trập trung ánh sáng từ những ngọn đèn này vào miệng vết thương thì tốt quá rồi.”
Đỗ Văn Hạo trong lòng vừa động, vui vẻ nói: “ Đúng vậy! ta tại sao không nghĩ tới chuyện này nhỉ, Cầm nhi nàng thật thông minh!”
Bàng Vũ Cầm được hắn khưn có chút không hiểu chuyện gì, lại có chút ngượng ngùng nhìn hắn, tới tột cùng cũng không rõ là mình nhắc nhở hắn nghĩ tới chuyện gì.
Đỗ Văn Hạo đi vài bước tới bên cửa sổ, quay lại nói với Lâm Thanh Đại: “ Đại chưởng quỹ, nhanh đi lấy một mặt gương lơn tới đây, càng lớn càng tốt!”
Lâm Thanh Đại đáp ứng, vội vàng chạy lên lầu lấy gương trang điểm của mình, cái gương này vốn để trên bàn trang điểm, nàng biết lúc này Đỗ Văn Hạo cần gương, tuyệt đối là cần dùng gấp, không chút do dự, dùng hai tay đập mạng, chém rơi cái giá đựng gương trang điểm, bắt lấy tấm gương vội vã chạy xuống lầu dưới quay về tới cửa: “ Gương tới đây!”
Đỗ Văn Hạo nói: “ Nàng mặc áo cách ly vào, mang bao tay, khẩu trang, lấy cái ghế đứng ở bên người ta, dùng cái gương này phản xạ hết đèn vào trên miệng vết thương, ta xem xét tình hình bên trong miệng vết thương!”
Lâm Thanh Đại nhất thời hiểu ra, sau khi mặc cẩn thận, đưa tới một cái ghế, đứng lên bên trên, lấy tay điều chỉnh góc độ của gương, phản xạ ánh sáng của đèn lông vào miệng vết thương.
Cái miệng vết thương này quả nhiên nhìn rõ ràng hơn, nhưng là, Triều Tống sử dụng đều là gương đồng, độ phản quang không cao, hơn nữa nguồ sáng là ánh đèn lồng, ánh sáng quá mờ hơn nữa chỉ là màu hồng, chiếu tới trên miệng vết thương không nhận rõ được phạm vi hư thối của miệng vết thương trên cơ thể, vẫn không thể đạt được tới kết quả như hy vọng.
Nụ Hồng Trắng Ngẩn Ngơ Xuân Mười Chín
Nhớ én CHợt Về Mang Đến Tuổi Đôi Mươi
Ôi!!!Thói Đời Nghĩ Mà Đau Lòng
Ta Cười Cuộc Đời Lắm Nỗi Đau Thương
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Sau khi nghe xong Đỗ Văn Hạo giải thích. Lâm Thanh Đại ngưng thần suy nghĩ nói: “ Ta có biện pháp! Chờ một lát! Tới ngay!” Lâm Thanh Đại buông gương đồng trong tay ra, nhanh chóng cởi y phục cách ly, cởi cả bao tay, vội vàng chạy ra ngoài cửa phòng.
Chỉ chốc lát, Lâm Thanh Đại đã cùng với vài bộ khoái nâng một đồ vật tiến vào, đặt trên mặt đất, căn cứ vào chỉ thị của Lâm Thanh Đại. Tiểu nhị Ngô Thông cùng Ngốc Béo hai người mở thùng ra, từ bên trong lấy ra hai cái hình bầu dục như nòng súng ngắn tối đen như mực, dựng quay về bầu trời đêm. Lão phụ thân Chu bộ khoái , thê tử, con nhỏ, tiểu nhị, còn có đám bộ khoái nữa mỗi người ôm mọt cái mặt gương đồng chồm hỗm trên mặt đất, ngồi chồm hỗm thành nửa vòng tròn, đưa tay chỉnh mặt gương nhắm vào ngay trong phòng.
Lâm Thanh Đại cùng Anh Tử tiến vào, hai người phân biệt mặc y phục cách ly, khẩu trang cùng với bao tay, lấy một mặt gương lớn, phân biệt đứng ở hai bên sườn của Đỗ Văn Hạo, Lâm Thanh Đại hướng tới Ngô Thông đứng ngoài cửa đối diện nói: “ Đốt lửa!”
Ngô Thông nhóm kíp nổ súng đồng.
Bá------!
Một chùm ánh sáng màu bạch ngân liên tục chói mắt phun hướng ra không trung, gây ra một âm thanh ba tạc rất nhỏ. Thì ra, trong tay hắn cầm là pháo bông của Triều Tống dùng trong lễ mừng năm mới.
Người đang vây quanh lập tức điều chỉnh góc độ gương trong tay, đem ánh sáng trắng loang loáng phản xả tới hai tấm gương lớn trong tay Lâm Thanh Đại cùng Anh Tử ở trong phòng, lập tức, hai chùm ánh sáng sáng ngời nhắm thẳng tới miệng vết thương của Chu bộ khoái, chiếu rõ rành mạch.
Đỗ Văn Hạo vui mừng, gio ngón tay cái lên khen ngợi Lâm Thanh Đại: “ Nàng rất giỏi! pháo bông có đủ dùng hay không?”
Lâm Thanh Đại mỉm cười: “ Yên tâm, bên ngoài pháo bông có thể đốt liên tục nửa canh giờ được, hơn nữa Bàng đại nhân đã phái người đi toàn thành mua pháo bông mang tới rồi, tất cả đều đi mua, cũng đủ châm lửa tới hừng đông! Mau bắt đầu đi!”
Đỗ Văn Hạo gật gật đầu, cúi người bắt đầu tiến hành rửa sạch miệng vết thương.
Hắn mở rộng miệng ết thương ra, cẩn thận rõ ràng nhìn những màu sắc thay đổi này, không thu hẹp lại, cơ nhục không xuất huyết, mãi tới khi thấy máu tươi màu hồng nhuận chảy ra khỏi cơ thể mới dừng lại, cắt bỏ hết tất cả các mô cơ bị lây nhiễm trong cơ ra.
Miệng vết thương trong quá trình rử sach, Bàng Vũ Cầm không ngừng hỗ trợ phối chế nước thuốc tiêu độc ở bên cạnh súc rửa miệng vết thương, sau khi hoàn thành quá trình rửa sạch vết thương, miệng vết thương rộng mở, dùng bông thấm ướt đã ngâm qua nước thuốc giảm nhiệt kháng khuẩn đặt lên miệng vết thương rồi dùng băng gạc quấn lại.
Toàn bộ quá trình giải phẫu hoàn thành, đã quá nửa đêm về sáng rồi, đống pháo bông kia cũng đã đốt hết, may mắn đúng lúc đó Bàng huyện uý vừa kịp mua pháo bông đưa tới, chiếu sáng mới không bị gián đoạn.
Đỗ Văn Hạo dùng bình sịt nước thuốc đơn giản tự chế, tiến hành phun tiêu đọc toàn bộ bên trong phòng giải phẫu một lượt, dùng nước thuốc chà sát lau qua bàn giải phẫu, sau khi hoàn thành khử độc, mới cởi bỏ trang phục cách ly, khẩu trang cùng bao tay, tiện bảo Bàng Vũ Cầm các nàng tham dự vào quá trình giải phẫu ở trong phòng cũng đem y phục cách ly, bao tay, khẩu trang cởi ra, tính cả bông băng giải phẫu, dụng cụ cắt gọt tất cả đền mang tới lò lửa trong bếp thiêu huỷ toàn bộ. Cũng bảo người viết một tấm bảng trắng thật lớn treo lên cửa, bên trên viết vài chữ to: “Phòng cách ly, nghiêm cấm đi vào!”
Lâm Thanh Đại đám người đương nhiên không biết tình hình lây lan nghiêm trọng của hoại thư, đương nhiên cũng sẽ không biết hắn trịnh trọng nói như thế là vì cái gì, nhưng là không hỏi nhiều, đều nghiêm khắc dựa theo lệnh của Đỗ Văn Hạo mà làm.
Đỗ Văn Hạo dạy phụ thân cùng thê tử của Chu bộ khoái mặc quần áo phòng hộ sau đó cho bọn họ vào trong phòng, dùng nước đá tiến hành chườm lạnh hạ nhiệt độ cho Chu bộ khoái. Sau đó bảo hai nữ nhân Bàng Vũ Cầm cùng Tuyết Phi Nhi thay phiên nhau chịu trách nhiệm, mỗi ngày ba lần dùng nước thuốc rửa miệng vết thương cho Chu bộ khoái, thay đổi bông băng, bảo trì không cho miệng vết thương rông mở. Cũng tuỳ thời quan sát mạch đập cùng hô hấp của Chu bộ khoái , có tình huống lập tức báo cáo.
Chờ mọi việc xử lý thoả đáng hết thảy, trời đã nhanh sáng.
Tiền Bất Thu mang theo Diêm Diệu Thủ, Hàm Đầu, cùng Bàng huyện uý tới sương phòng trà thính chờ, nghe nói giải phẫu xong rồi, lúc này mới đi ra gặp hỏi han tình huống giải phẫu.
Đỗ Văn Hạo nói: “Đợi tới buổi chiều hoặc tối mới có thể bước đầu biết được quá trình tẩy rửa có hoàn toàn hay không, giải phẫu có thành công hay không, phải biết rằng nếu muốn biết máu độc có làm nguy hiemr tới tính mạng hay không cũng phải chờ tới một hai ngày sau mới biết được.”
Đỗ Văn Hạo nói: “Từ từ, các người sau khi trở về, cần phải đem toàn bộ các dụng cụ giải phẫu đã từng sử dụng qua ném đi, làm lại một bộ dụng cụ dao kéo mới, đặc biệt dụng cụ đã xử lý qua vết thương của Chu bộ khoái càng không được lưu trữ. Phải thiêu huỷ toàn bộ. Đối với của hàng tiến hành tiêu độc toàn bộ. Phương thuốc nước thuốc tiêu độc ta lập tức viết cho mọi người. Nếu có một chút sơ ý, chỉ sợ sẽ lây bệnh qua người khác!”
Tiền Bất Thu nhíu mày: “Tà độc này lợi hại như thế sao?”
Đỗ Văn Hạo trịnh trọng gật gật đầu: “ đúng vậy, tuyệt đối không thể phót lờ! Chẳng qua cũng không cần chặt chẽ quá, loại bệnh này thông qua tiếp xúc lây bệnh, chỉ cần không có miệng vết thương tiếp xúc với vật nhiễm bệnh, bình thường là sẽ không lây nhiễm. Nhưng cẩn thận một chút vẫn hơn.”
Tiền Bất Thu gật đầu đáp ứng, sau khi khom người thi lễ, mang theo hai đồ đệ đi ra ngoài.
Diêm Diệu Thủ đi được vài bước, lại dừng lại, quay đầu muốn nói gì đó với Đỗ Văn Hạo, thấy Đỗ Văn Hạo đang cùng Lâm Thanh Đại nói chuyện, do dự một lát, dậm chân một cái, vẫn là đi theo Tiền Bất Thu ra khỏi cửa.
Lâm Thanh Đại thấy đôi mắt của Đỗ Văn Hạo mệt tới tối sầm lại, ôn nhu nói: “ Huynh đã không chợp mắt hai đêm rồi, nhanh đi ngủ một chút đi, trời sáng tỏ, người bệnh liền tới xem bệnh, huynh làm thế nào khám được?”
Đỗ Văn Hạo cười khổ: “ Không có biện pháp nào ngoài việc đó. Ta đi ngủ một chút đây.” Xoay người lên lầu, trở lại phòng mình, cửa cũng không kịp đóng, quần áo không kịp cởi, ngã đầu lên giường lăn ra ngủ như chết.
Trông lúc ngủ say, Đỗ Văn Hạo cảm thấy toàn thân nhẹ nhàng khoan khái, như dạo bước trên mây, lại như tản bộ trên bờ cát vàng tràn đầy gió dịu êm, sau đó lại dường như được ngâm mình trong suối nước nóng giữa trời đông giá rét, mấy trăm lỗ chân lông từ tứ chi đều mở ra, không chỗ nào không thoải mái, không nơi nào không thích thú.
Mùi hương mai sâu kín, nhè nhẹ thổi qua làm cho Đỗ Văn Hạo đang lúc toàn thân sảng khí, thì đột nhiên nghe thấy có tiếng người kêu lên: “ Phu nhân! Hầu sư gia mời Đỗ tiên sinh…”
“Hư…” Một thanh âm, thật nhu mì, nhu tới động lòng người, ai a? Thanh Đại?
Đỗ Văn Hạo mở mắt ra, chỉ thấy một nữ nhân đàng quỳ ngồi trên giường, chính là đang dịu dàng mát xa xoa bóp cho mình, mái tóc đen, mày liễu mắt phượng, đôi môi đỏ thắm, hàm răng trắng bóng, vòng eo thướt tha, đúng là chưởng quầy Ngũ Vị đường Lâm Thanh Đại. Thấy trên trán nàng hiện đổ mồ hôi, chắc là đã xoa bóp cho mình một hồi lâu rồi.
Bên giường một tiểu nha hoàn đang đứng, đương nhiên chính là Anh Tử xinh đẹp, chính là đang dựng thẳng ngón trỏ lên miệng, đôi mắt đen bóng nhìn thấy Đỗ Văn Hạo tỉnh dậy, cười khì một tiếng, làm cái mặt quỷ: “ Xong rồi, Đỗ tiên sinh đã tỉnh rồi!”
Đỗ Văn Hạo toàn thân đang thoải mái, mặc dù nhất thời không muốn động đậy, lại không thể thản nhiên nằm trước mặt Lâm Thanh Đại được, khuỷu tay chống xuống, nửa thân mình nhỏm dậy: “ Đại chưởng quỹ… nàng là…”
Lâm Thanh Đại mỉm cười, đứng dậy xuống giường.
Anh Tử ở bên cạnh cười hì hì nói: “ Hửng đông chúng ta tới xem huynh, thấy huynh còn đang ngủ trông thật sự mệt mỏi, phu nhân chúng ta sợ huynh tự làm tổn thương thân mình, cho nên thừa dịp huynh đang ngủ mà mát xa xoa bóp cho huynh một chút, thế nào? Thoải mái chứ?”
Đỗ Văn Hạo có chút ngượng ngùng ngồi dậy: “ Đại chưởng quỹ, việc này… việc này thật ngại quá.”
“Có gì đâu, làm nghề y ta không giúp được gì, xoa bóp mát xa thì còn có thể được, cho huynh giải lao một chút, là người bệnh được nhờ à.”
“Ha ha, đừng nói thế, nàng xoa bóp mát xa còn hay hơn so với Anh Tử nhiều lắm!”
Anh Tử cố ý cong cái miệng nhỏ nhắn của mình lên: “Thế nào? Ta vỗ không tốt sao?”
“Không phải, đều rất tốt, chính là độ mạnh yếu có khác nhau, có phân biệt, nàng so với phu nhân nàng thì thiếu hơn một chút, phu nhân các nàng giúp ta xoa bóp nửa ngày còn không tỉnh dậy đây là bổn sự!”
Anh Tử cười khẽ: “ đương nhiên, cái thủ thuật xoa bóp mát xa này cũng là của phu nhân chúng ta dạy ta mà, phu nhân đương nhiên phải làm tốt hơn ta rồi!”
“Ha ha, kỳ thật nàng mát xa cũng rất không tồi rồi. Đúng rồi, vừa rồi ta nghe nàng nói có bệnh nhân, có bệnh nhân tới đã chuẩn đoán chưa?”
Anh Tử liếc mắt nhìn Lâm Thanh Đại một cái, thấy nàng mỉm cười gật đầu, lúc này mới nói: “Đúng vậy, sáng sớm vừa mới mở cửa, hi! Ở trước của đã có vài người bệnh đứng chờ! Ngũ Vị đường chúng ta khai trương một hai năm, đây là lần đầu tiền phá lệ đông như vậy đó! Sau đó không ngừng có bệnh nhân tới chuẩn đoán, trong đường không có đủ chỗ ngồi, có một ít người bệnh còn ngồi ngoài thềm đá chờ lượt nữa!”
A?! Đỗ Văn Hạo vội vàng xuống giường, một mặt đi giầy, một mặt nói : “Sao không gọi ta sớm?”
Phu nhân không cho, nói huynh thức hai đêm xem bệnh cho dù thân làm bằng sắt cũng không chịu được, phải nghỉ ngơi một hồi, đã nói qua với bệnh nhân đợi chuẩn đoán rồi, mọi người nghe xong đều cảm động, đều nói đây là việc hẳn phải làm, biết huynh đang ngủ, mọi người cũng không đi, đứng lại chờ huynh ở trong đường đó, chỉ sợ ầm ĩ tới huynh! Vừa rồi nha môn Hầu sư gia tới đây, cho nên ta mới vội vội vàng vàng tới nói cho phu nhân, không nghĩ tới là đánh thức huynh dậy!”
Nụ Hồng Trắng Ngẩn Ngơ Xuân Mười Chín
Nhớ én CHợt Về Mang Đến Tuổi Đôi Mươi
Ôi!!!Thói Đời Nghĩ Mà Đau Lòng
Ta Cười Cuộc Đời Lắm Nỗi Đau Thương
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
“Hầu sư gia?”Đỗ Văn Hạo có chút ngoài ý muốn, lại có chút vui mừng, có hôm dính tới kiện cáo trên nha môn, ít nhiều được Hầu sư gia này giúp đỡ chu toàn, bằng không, ở cái xã hội đen trắng đảo điên này, đã dính một lần chỉ sợ phải chịu thiệt thòi lớn, mặc dù Hầu sư gia hỗ trợ phần lớn đều là chuẩn bị phối hợp với kết quả của Bàng huyện uý, nhưng vẫn là thiếu người này một cái tình.
Đỗ Văn Hạo nhanh chân bước xuống lầu, đi vào tiền đường, chỉ thấy hau hàng ghế dài hai bên bên trong thính đường người bệnh đã xếp đầy, trên thềm đá ở cửa cũng không ít người hoặc ngồi chồm hổm hoặc ngồi chờ. Hầu sư gia ngồi ngay ngắn trong sương phòng trà thính ( đại sảnh mời trà ), tay cầm một chiếc quạt, đang thưởng thức vị trà thơm.
Nhìn thấy Đỗ Văn Hạo đi ra, người bệnh đều đứng dậy chắp tay, Đỗ Văn Hạo cũng vội chắp tay hoàn lễ, ý bảo mời chờ, sau đó vội vàng đi vào sương phòng trà thính, thi lễ thật sâu: “ Không biết Hầu sư gia giá lâm, không tiếp đón từ xa, xin thứ tội!”
Hầu sư gia vội đứng dậy hoàn lễ: “Không sao không sao! Tiên sinh khách khí rồi!”
Đỗ Văn Hạo khom người nói: “Lần trước ít nhiều được Hầu sư gia làm rõ sai trái, tẩy rửa oan khuất cho tại hạ, ân đức của Hầu sư gia , tại hạ trọn đời không quên!”
“Ha ha, Tiên sinh sao lại nói vậy! thị phi đúng sai tại lòng người, Đỗ tiên sinh vốn là hàm oan, tự nhiên không có tội.Cái này đều là do tri huyện đại lão gia anh minh mà thôi, nếu không Hầu mỗ chỉ là một nho sinh, có năng gì chứ? Ha ha ha.”
Hai người nhìn nhau cười, chắp tay ngồi xuống.
Đỗ Văn Hạo nói: “Sư gia đích thân tới bỉ đường ( phòn thuốc của tại hạ ) không biết có gì chỉ bảo?”
Hầu sư gia liếc mắt nhìn bệnh nhân ở bên ngoài một cái, hơi hơi trầm ngâm, mỉm cười nói: “Lão gia chúng ta biết được Đỗ tiên sinh am hiểu tuyệt kỹ chữa bệnh mổ thương của thượng cổ thần y Hoa Đà, mười phần ngưỡng mộ, mời tiên sinh quang lâm hạ cố tới chơi, không biết ý tiên sinh như thế nào?”
Huyện lão gia mời rượu? Đỗ Văn Hạo cảm thấy được sủng ái mà lo sợ, bởi vì lần trước thăng đường, Huyện thái gia ngày nguyên đã chuẩn bị đánh mình vài cái, sau lại gian lận giúp đỡ Hứa Tứ Hải thoát tội, mặc dù không có gì, nhưng tỏng lòng rất là khó chịu với tri huyện đại lão gia này. Chẳng qua muốn cự tuyệt tiệc chiêu đãi của huyện thái gia, chỉ sợ lại rước thêm tai hoạ.
Hầu sư gia thấy Đỗ Văn Hạo trầm ngâm không nói, hắn sành sỏi, làm sao không quan sát và nghiệm ra Đỗ Văn Hạo nghĩ cái gì, nhẹ nhàng gõ nhẹ cáu quạt trong tay nhỏ giọng nói: “Đỗ tiên sinh, người trong quan trường, thân bất do kỷ, có một số việc. cũng không phải là lão gia của chúng ra nguyện ý, tình thế cũng đã ra thế rồi, còn tiên sinh thông cảm một chút!”
“Không phải không phải!” Đỗ Văn Hạo vội chắp tay khiêm tốn, nghe Hầu sư gia giải thích xong, nghĩ thầm lời này cũng đúng trong lòng thoáng khí hơn một chút.
Hầu sư gia lại nói: “Đại lão gia của chúng ta lần này mở tiệc chiêu đãi Đỗ tiên sinh, trước hết là ngưỡng mộ muốn kết giao, thứ hai là…” Hầu sư gia cúi đầu thở dau, thanh âm nhỏ lại nói: “lão gia chúng ta thân thể có bệnh nhẹ, muốn mời tiên sinh toeis khám bệnh tại nhà, chẳng qua, lão nhân gia sai bảo, việc này cũng không cần gắp, bệnh cũ, cũng không lo, sau khi tiệc rượu, hỏi chuẩn bệnh một chút cũng không muộn.”
Đỗ Văn Hạo nghe sau bữa còn phải chuẩn bệnh cho huyện lão thái gia nữa, tự nhiên không thể từ chối, cái đó gọi là trước mặt lương y mỗi người đều ngang hàng nhau cả.
Đỗ Văn Hạo chắp tay nói: “Nếu đã như vậy, tại hạ cung kính không bằng tuân mệnh.”
“Tốt! Sau giờ ngọ sẽ có kiệu nhỏ tới đón tiên sinh. Cáo từ!”
Tiễn bước Hầu sư gia , Đỗ Văn Hạo trước tiên đi vào hậu đường, phân biệt xem xét thương thế của Lưu bộ khoái và Chu bộ khoái. Lưu bộ khoái cắt bỏ tỳ đã có thể xuống giường được thê tử là Ngô thị nâng đỡ chậm rãi bước đi rồi, mà Chu bộ khoái nhiệt độ vẫn không giảm, thần chí không rõ, khi thì thức tỉnh, khi thì nằm yên trên giường, co rúm lại, là cho người ta lo lắng. Cũng may miệng vết thương không có dấu hiệu chuyển biến xấu đi, cũng làm cho mọi người thoáng yên tâm hơn một chút. Đỗ Văn Hạo sau khi bắt mạch, thay đổi dược liệu trên miệng vết thuong, sau đó điều chỉnh dùng thuốc uống, đưa một liều lớn thuốc kháng khuẩn giảm nhiệt đồng thời dùng thanh cung thang phối hợp với an cũng Ngưu Hoàng hoàn làm tười mát thông suốt, cũng bảo Tô thị dùng nước đá chườm lạnh cho hắn hạ sốt.
Sau khi khám xong, Đỗ Văn Hạo đi tới tiền đường bắt đầu chuẩn bệnh cho bệnh nhân.
Lúc này, hắn mới thấy Bàng Vũ Cầm đang ở một gian phòng khác, dưới trợ giúp của Ngốc Béo, đang xử lý miệng vết thương cho một người bệnh bị thương ở cổ tay. Rất là tò mò, lặng lẽ đi tới cánh cửa nhìn, thấy Bàng Vũ Cầm rửa miệng vết thương, khâu lại, đều làm rất tỉ mỉ, không chỉ có miệng vết thương ngăn ngắn rõ ràng, hơn nữa cẩn thận kiên nhẫn, trong lòng không dứt tán thưởng, cô gái này thaaytj có thiên phú làm y tá.
Băng bó tốt miệng vết thương, Bàng Vũ Cầm thở nhẹ một hơi nói: “Đừng chạm vào nước, bảo trì khô ráo cho miệng vết thương, đợi lát nữa tiên sinh tới đây sẽ kê phương thuốc cho lão, chiếu theo phương thuốc mà bốc thuốc dùng vào là được.”
Người bị thương kia là một lão nhân tầm sáu mươi tuổi, nhưng lại được một mỹ nữ hỗ trợ xử lý băng bó miệng vết thương, nhất là nữ nhân này lại là thiên kim tam tiểu thư của Huyện uý đại nhân, vẻ mặt cũng là đỏ bừng, tráng đầy mồ hôi, cũng không biết phải nói gì cho phải, khom lưng một cái cười nói: “Tiểu nhân đa tạ tam tiểu thư! Tiểu nhân đa tạ tam tiểu thư!”
Đỗ Văn Hạo không nhịn được tán thưởng một câu: “Ồ, không tồi chút nào!”
Thanh âm này có chút đột ngột, Bàng Vũ Cầm vừa rồi còn khẩn trương xử lý miệng vết thương, còn khong dám trì hoãn quá mức, bị doạ tới run run, lại đột nhiên nghe thấy thanh âm của Đỗ Văn Hạo , vòng eo uốn éo, xoay người đứng lên, đôi mắt to bỗng chớp động, gắt giọng: “ Huynh người này thật là xấu! núp ở phía sau hù doạ người ta!”
Đỗ Văn Hạo chắp tay bồi tội: “Xin lỗi! không phải cố ý, ha ha, nàng đường đường là thiên kim huyện uý đại nhân, hạ mình xử lý vết thương cho một lão nông chân trần, có thấy uỷ khuất không?”
“Tiên sinh đã nói, y nãi nhân thuật, thi huệ vi nhân ( nghề y là kỹ thuật của người, mang tới ân huệ cho người khác), có gì mà nói uỷ khuất?”
“Nàng là tiểu thư nhà quan, xuất đầu lộ diện cầm tay nam nhân băng bó miệng vết thương không sợ miệng người đáng sợ sao?”
“Từ lúc quyết định cùng tiên sinh học y, Vũ Cầm đã không cho mình là tiểu thư khuê nữ nhà quan nữa rồi. Nếu làm nghề y, Vũ Cầm chính là y, y phụ mẫu tâm, ở trong lòng Vũ Cầm, người bệnh đều là anh em cha mẹ ta. Vũ Cầm muốn học tiên sinh hành y tế thế, trị bệnh cứu người, không thẹn với trời đất, xá gì miệng lưỡi thế gian?”
Đỗ Văn Hạo vỗ tay cười nói: “Nói cho cùng! Lấy nàng so với ta, ta sợ thành tiểu nhân xấu xa mất!”
Bàng Vũ Cầm mỉm cười nói: “Tiên sinh quá lời, huynh ngủ mới được một lúc chưa lâu, ta đều nói với bọn họ, huynh hai buổi tối không chợp mắt…”
“Ta vừa rồi đã ngủ được hồi lâu rồi, nhưng thật ra nàng, cũng đi theo ta thức đêm, không phải ta phân chia trách nhiệm thành hai đợt cho các nàng ngủ sao? Ta thấy Tuyết Phi Nhi ở phía sau chăm sóc hai vị bộ khoái, sao nàng ở tiền đường bận việc không đi ngủ?”
“Ta không sao! Vốn buổi sáng định trở về ngũ, buổi chiều tiếp nhận ca của nàng, nhưng thấy một phòng đầy bệnh nhân, lòng cấp bách, ngủ không được, cho nên…”
“Hồ đồ! Muốn làm một đại phu tốt, có một điều nàng phải nhớ cho kỹ --- trước hết bảo trụ mình thật khoẻ mạnh, mới có thể làm cho người khác khoẻ mạng! Người bệnh không phải một hai ngày có thể chữa khỏi, để chữa khỏi một người, nàng có thể một vài đêm không ngủ, nhưng nàng mệt mỏi mà suy sụp, thì hành cứu thế như thế nào?”
Bàng Vũ Cầm lẽ lưỡi, ngượng ngùng nở nụ cười.
“Nghe lời đi! Lập tức trở về nghỉ ngơi! Buổi chiều tới thay ca cho Phi Nhi, cho nàng nghỉ ngơi. Hôm nay người các nàng chăm sóc Chu bộ khoái, việc khác không cần phải xen vào, ta có Ngô Thông cùng Ngốc Béo hỗ trợ, ứng phó cũng được. Mau đi đi!”
Bàng Vũ Cầm lúc này mới giũ tay áo rời đi.
Vừa mới chính ngọ người bệnh tới chẩn bệnh so với trước kia nhiều hơn nhiều, thời cổ đại thông tin không thông, mặc dù Đỗ Văn Hạo chữa khỏi bệnh nan y cho thiếp của huyện uý đại nhân, cùng với mổ bụng chữa bệnh cho bộ khoái nha môn chuyện này đã đi qua vài ngay, nhưng thật nhiều người bệnh cũng là mới biết tới, cho nên mộ danh mà tới, mấy ngày nay vì thế mà số lượng bệnh nhân tới chẩn bệnh ngày càng tăng.
Đỗ Văn Hạo nhìn bệnh đâu vào đây, người bệnh tới cũng đều tự giác xếp hàng, đối với người bệnh gặp phải bệnh nặng bộc phát, cũng đều nhường nhịn lên trước. Lúc này là chính ngọ rồi cũng may không có người bệnh nặng nào bộc phát cần phải trị gấp. Xem bệnh khai căn, lấy dược cho mọi người, hết thảy đều thuận lợi. Đảo mắt cái tới giữa trưa, người bệnh cũng hiểu ý, trừ phi có bệnh nhân bệnh nặng bộc phát, bình thương giữa trưa không tới cầu y, cho đại phu một thời gian nghỉ trưa ăn cơm.
Đỗ Văn Hạo sau khi khám hết người bệnh còn lại, lúc này mới nói với đám người Lâm Thanh Đại huyện lão thái gia mời ăn ngọ yến cùng hỏi bệnh. Mọi người vừa nghe thấy huyện thái gia mời nhị chưởng quầy của Ngũ Vị đường, đây chính là nể mặt rất lờn, đều thực vui mừng.
Đang nói chuyện, kiệu nhỏ của nha môn đã tới cửa, Anh Tử giúp đỡ Đỗ Văn Hạo thay đổi một bộ trường bào mới nói tới khám bệnh tại nhà lên kiệu nhỏ một đường đi tới cửa nha môn.
Đây là lần đầu tiên Đỗ Văn Hạo đi kiệu, kiệu nhỏ này hai người nang, vừa mới bắt đầu còn cảm thấy có chút lắc lư, sợ cỗ kiệu trật ngã thì đẹp, đi một đoạn đường, vẫn thấy vững chắc, lòng yên tâm thưởng thức tư vị được ngời kiệu. Từ khi xuyên qua tới đâty, vẫn vội vàng chữa bệnh cho người, còn không có đi chơi dạo phố, thừa dịp rảnh rỗi này, liền bỏ rèm che trước kiệu ra, quan sát tìm hiểu người đi đường cùng các cửa hàng ven đường.
Nụ Hồng Trắng Ngẩn Ngơ Xuân Mười Chín
Nhớ én CHợt Về Mang Đến Tuổi Đôi Mươi
Ôi!!!Thói Đời Nghĩ Mà Đau Lòng
Ta Cười Cuộc Đời Lắm Nỗi Đau Thương
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Dân chúng triều tống thực sự rất nghèo khổ, nói như vậy cũng bởi vì đây chỉ là một thị trấn nhỏ, trên đường người đi lại đại bộ phận quần áo đều có ít nhiều các mụn vá, hơn nữa màu sắc chỉ một, vải dệt thô lậu, ngẫu nhiên mới có thể nhìn thấy một hai bộ quần áo có hơi chút hoa lệ của người có tiền. Đại đa số người đường đều là nam nhìn thấy nữa thì hầu như là những phụ nhân lão niên tuổi trung hoặc cao, còn không là những tiểu hài tử sôi nổi vui đùa. Đừng nói tiểu thư khuê các, ngay cả con gái cũng không thấy được vài người.
Phần lớn cửa hàng cũng là các tiệm tạp hoá bán dầu mỡ, muối, tương, dấm chua… hoặc là các quán thủ nghệ, ven đường có vài quán ăn vặt, ngẫu nhiên còn có thể nhìn thấy gánh xiếc ảo thuật giang hồ. Muốn nhìn một chút xem có nữ nhân tư thế hiên ngang oai hùng làm xiếc không, hay là một vài hán tử tráng kiện, xoay đại đao, nuốt bảo kiếm, nhưng nhìn lại, một nữ nhân cũng không, không khỏi có chút buồn tẻ.
Đỗ Văn Hạo tuy rằng là ngồi kiệu nhỏ hai người nâng, cỗ kiệu ở Triều Tống lại phổ biến, không phải là đồ hiếm lạ gì cả, nhưng bình thường đều là quan gia hoặc nhà giàu người ta mới đi kiệu, còn dân chúng nhỏ bé cưỡi la đi đường, cho nên, cỗ kiệu này qua phố, tương đương một chiếc xe thể thao sa hoa tiêu rao khắp nơi trong xã hội hiện đại, cũng là mang tới rất nhiều ánh mắt chăm chú cùng né tránh của người đi đường.
Đỗ Văn Hạo chính là đang không chút hứng thú chuẩn bị bỏ rèm che kiệu xuống, chột một vật gì đó từ trên trời rơi xuống may mắn thế nào lại rơi đúng vào trong lòng hắn.
Đỗ Văn Hạo hoảng sợ nhìn kỹ, nhưng đó là một chiếc khăn tay màu hồng phấn ngào ngạt hương thơm, bên trong bọc một quả cỡ bằng quả táo, đó là một quả thạch lưu hồng tú cầu bằng vải tơ tằm.
Hắn cầm tú cầu lên nhìn, chỉ thấy hành lang bên trên lầu hai của một toà nhà đối diện trên đường, có vài nữ nhân trẻ tuổi trang điểm lộng lẫy đang đứng, đang nhìn hắn che miệng cười duyên. Mỗi nữa nhân trong tay đều có một chiếc khăn nhỏ bé, duy chỉ có một nữ nhân mặc áo váy màu hồng thạch lự ở giữa là hay tay trống trơn, mắt nhìn hắn như thu thuỷ, che miệng cười.
Kiệu phu phía trước cước bộ chậm lại, cười ngây ngô nghiêng đầu nói với Đỗ Văn Hạo: “Tiên sinh, Mị Nhi cô nương của Miên Xuân Viện coi trọng ngài! Ha ha!”
Đỗ Văn Hạo chưa từng trải qua việc này, có chút bối rối, hơi nghiêng đầu, nhìn thấy biểu hiện của toà nhà này quả nhiên có ba chữ “Miên Xuân Viện” đúng là một toà thanh lâu, thanh lâu thời cổ đại hắn còn chưa có cơ hội đi qua, hôm nay nhìn thấy màn trăng hoa này, trong lòng có chút loạn lên.
Ngẩng đầu nhìn lại, nhìn thấy ánh mắt như xóng nước mùa thu của nàng, gương mặt hình trứng phấn nộn kiều diễm ướt át, một cái lưỡi thơm tho cùng chiếc miệng anh đào nhỏ nhắn, cánh tay trắng bóng như củ sen đang nhè nhẹ xoa bóp khe sâu giữa hai nhũ phong cao ngất ở trước ngực, dùng thanh âm nũng nũi mềm mại tận đáy lòng kêu lên: “Đỗ tiên sinh, mấy ngày nay ngực thiếp đau ở chỗ này, chàng lên xem hộ thiếp một chút nha, vuốt ve vuốt ve nha! Ha ha!”
Đỗ Văn Hạo quẫn bách vội bảo đi mau!
Tại tiếng cười khanh khách trong thanh lâu kiệu nhỏ lại tiếp tục lắc lư đi về phía trước. Đi ra thật xa, nghe không thấy tiếng cười nữa, Đỗ Văn Hạo trong lòng vẫn loạn nhảy, nghĩ tới chuyện gì đó, vén rèm che kiệu lên hỏi kiệu phu: “Kiệu phu đại ca, nữ nhân tên là Mị Nhị sao?”
“Đúng vậy.”
“Nàng ta sao lại biết tên ta?”
“Việc này cũng không rõ, chẳng qua”Kiệu phu vừa đi vừa trả lời: “Đỗ tiên sinh, ngài có tuyệt kỹ mổ bụng cứu người của thần y Hoa Đà, già trẻ trong thành hiện giờ ai chẳng biết? hơn nữa, ngày hôm qua xử án ở nha môm, thiệt nhiều người đi nghe, chắc có thể có cả mấy cô nương Mị Nhi. Ngài vừa rồi vẫn là đang vén rèm lên, người ta còn không liếc mắt một cái là nhận ra sao.”
“A, thì ra là như vậy!” Đỗ Văn Hạo lệch đầu nghĩ, hình như lúc ấy ở ngoài công đường có mấy nữ nhân ăn mặc xinh đẹp, trong đó có một người mặc chiếc váy thạch lựu, có lẽ chính là Mị Nhị cô nương này.
“Vậy cũng là may mắn! nghe nói Mị Nhi cô nương này khách tới liên miên không dứt, không thể tưởng được hôm nay lại vừa vặn rảnh, cố ý ở trên hành lang gặp được ngài đi qua bên dưới, việc này thật đúng là một đoạn duyên phận nha, hắc hắc.”
Đỗ Văn Hạo khoát tay: “Ta cũng không muốn cũng nữ nhân thanh lâu có cái duyên phận gì cả!”
“Đúng đúng! Là tiểu nhân nói sai rồi, chẳng qua nghe nói Mị Nhi cô nương này vừa quyến rũ vừa phóng túng, làm cho người ta ngay cả xương cốt cũng tan ra hết!”
“Ha ha, ngươi đã từng thử qua sao?”
“Tiên sinh nói đùa, chúng ta là cu li, cũng không đủ tiền mời người ta uống chén trà nghe một tiểu khúc, nghe nói thiệt nhiều con nhà giàu có đường xa mà tới, chỉ muốn cùng nàng một đêm, nhưng vừa hỏi giá cả đều đầu lưỡi thổ ra xám xịt đi về. Giá bán của nàng ta cao lắm, như vậy mà khách của nàng ta vẫn nối liền không dứt, chậc chậc.”
Đỗ Văn Hạo thầm nghĩ rằng, Mẹ! một nữ nhân thanh lâu của thị trấn nhỏ thế này thì giá trị con người cao ở chỗ nào? Chỉnh chu lại y phục, lúc này mới nhớ ra, trong lòng bàn tay tráu còn cầm tiểu tú cầu bọc trong khăn tay màu hồng thạch lựu. Vốn định ném xuống, giơ lên, một mùi thơm ngát mũi, thấm lòng người, liền lại buông tay, mở khăn tay lục ra, ở góc có thêu hai chữ “Mị Nhị”, ở trên tú cầu nhỏ màu xanh kia, mỗi một chỗ lại có một hình vẽ, hoặc là uyên ương hí thuỷ, hoặc là tước nhi đề xuân, châm pháp tinh tế, hình thái trông rất sống động, nghĩ thầm rằng nếu chiếc khăn này do Mị Nhi làm, cái khác không nói, nhưng bản lĩnh nữ công của nữ nhân này thật làm người ta tán thưởng.
Suy nghĩ tinh tế, vừa rồi mặc dù chỉ nhoáng liếc mắt một cái, cũng đã nhìn thấy rõ ràng diện mạo của Mị Nhi kia, quả thật là mềm mại đến cực điểm, mị hoặc tới vô cùng, khó trách kiệu phu nói nam nhân mà cùng nàng ta một lần, ngay cả xương cốt cùng mềm nhũn ra. Không thể tưởng tượng đươc một cái thị trấn nho nhỏ thế này, thế nhưng lại có được vưu vật bực này, thất ứng với câu danh ngôn của Mao lão nhân (1) --- vô hạn phong quang tại hiểm phong.
Kiệu nhỏ từ từ đi vào trong nha môn, sau khi vào cửa, hạ kiệu lên một bãi đất trống bên cạnh cửa, kiệu phu vén rèm che kiệu lên, Đỗ Văn Hạo lấy hộp khám bệnh tại nhà xoay người đi ra, nhìn thấy Hầu sư gia đã chắp tay hướng tới hán mỉm cười: “Đỗ tiên sinh đến rồi! đại lão gia vừa mới còn hỏi tại sao lâu thế, tiệc rượu sắp bắt đầu, mời đi theo ta!”
“Làm phiền!”
Đỗ Văn Hạo đi theo Hầu sư gia, xuyên qua phòng khách hậu đường, đi tới trước một hồ nước phía sau hoa viên, xuyên qua một dãy hành lang gấp khúc, đi tới trong một toà lương đình ( chòi nghỉ mát) giữa hồ, nơi này đã bày ra một bàn tiệc rượu tinh xảo, bên ngoài có hai tiểu nha hoàn thi lễ với hắn, khoanh tay đứng đó.
Hầu sư gia chắp tay nói: “Mời Đỗ tiên sinh tự nhiên, bỉ nhân đi thông báo cho đại lão gia một tiếng. Đại lão gia tức khắc tới liền.”
Hầu sư gia đi rồi, Đỗ Văn Hạo đặt hộp khám bệnh tại nhà trên một chiếc ghế trong lương đình, đi tới bên cạnh, liếc mắt nhìn ra hồ nước bên cạnh, vài khóm sem tụm năm tụm ba, mặc dù đang lúc nắng gắt, nhưng hiện giờ đã là trời đông giá rét, chiều tà tới, trên người có cảm giác ấm áp dễ chịu mà không chút nóng bỏng, cho nên có vài phần thích ý.
Chính lúc đang nhìn thất thần, phía sau truyền tới tiếng bước chân, không đợi hắn quay đầu lại, đã nghe thấy âm thaanh khàn khàn của Trang tri huyện: “Đỗ tiên sinh ! Thật có lội để ngài phải đợi lâu!”
Đỗ Văn Hạo vội vàng xoay người lại, thấy Trang tri huyện mang theo ba nữ nhân, cùng đi đằng sau với Hầu sư gia , chầm chậm tiến tới. Một trong ba nữ nhân là một phu nhân trung niên, hai người còn lại, là những nữ nhân trẻ tuổi tướng mao đoan trang xinh đẹp tuyệt trần. Hắn không dám nhìn nhiều, vội vàng cúi người hành lễ: “Ra mắt Đại lão gia!”
“Tiên sinh không cần câu nệ, hôm nay là gia yến, cũng không có ngoại nhân, mau mau mời ngồi!”
Phân chủ khác ngồi xuống xong, Trang tri huyện lúc này mới chỉ vào phu nhân trung niên nói: “Đây là chuyết kinh ( vợ ) Phó thị còn đây là ái thiếp của ta! Lớn là Thư Điệp, nhỏ là Mộng Hẳn.”
Đỗ Văn Hạo vội lại đứng dậy chào, phu nhân kia chỉ khẽ gật đầu thăm hỏi, mà hai nữ nhân trẻ tuổi lại đứng dậy uyển chuyển đáp lễ.
Trong tiệc rượu, Trang tri huyện liên tiếp mời rượu Đỗ Văn Hạo, có vẻ mười phần háo khách. Tri huyện này nói rất nhiều, có thể nói tới miệng lưỡi lưu loát, nhưng nói nhiều là tứ thư ngũ kinh linh tinh. Đỗ Văn Hạo không biết, chỉ là thưa dạ gật đầu. Hai tiểu thiếp kia ăn rất ít, ngồi nghiêm chỉnh, nhìn không chớp mắt, thậm chí không thấy các nàng cười qua vài lần, Trang tri huyện đối với hai người các nàng rất yêu thương, thỉnh thoảng lại tự mình gắp cho các nàng hai đĩa rau. Thê tử của Trang tri huyện cũng rất ít nói, lại nói, mới trả lời được một hai câu, nhưng thật ra Hầu sư gia xảo lưỡi như hoàng, lại giỏi quan sát sắc mặt lời nói quan nhân, thỉnh thoảng cấp những bằng chứng phụ chú giải cho lời nói của Trang tri huyện.
Hầu sư gia thấy Đỗ Văn Hạo dường như trong lời nói không có hứng thú với tứ thư ngũ kinh, liền lặng lẽ dùng lời dẫn dắt Trang tri huyện nói tới chuyện đạo dưỡng sinh, Trang tri huyện cũng thành tâm lãnh giáo dưỡng sinh như thế nào, tới lúc này, Đỗ Văn Hạo cũng có chút trở thành diễn viên, dưới vài chén rượu, cũng bắt đầu ba hoa, nói thao thao bất tuyệt, người già dưỡng sinh như thế nào, nữ nhân làm sao để trú nhan…
Đề tài này Trang tri huyện cùng lão bà Phó thi, hai tiểu thiếp đều cảm thấy rất hứng thú, thỉnh thoảng nói chen vào vài vấn đề, người nghe nghe tới nhập thần, Đỗ Văn Hạo tự nhiên càng nói càng cao hứng, đàm luận rộng rãi, tới lúc này, không khí trong tiệc rượu nhất thời hoà hợp hơn nhiều.
Tiệc rượu chấm dứt, Đỗ Văn Hạo đã có chút men say. Vốn Đỗ Văn Hạo uống rượu là uống tới nơi mới dừng tay, nhưng nghĩ một chút nữa phải xem bệnh cho Huyện thái gia, cũng không dám buông thả mà uống.
Tiệc rượu xong, nha hoàn dâng lên trà thơm. Lão phụ kia cùng hai tiểu thiếp đứng dậy cáo từ rồi đi, lão phụ lúc này mới đi tới gần nha hoàn nhỏ giọng nói cái gì đó, bọn nha hoàn bỏ khỏi tiệc rượu, sau khi dâng trà xong cũng không có quay lại lương đình nữa.
Hầu sư gia lấy cớ xử lý công văn cũng rời đi. Trong lương đình, chỉ có hai người Trang tri huyện cùng Đỗ Văn Hạo
(1) Mao Trạch Đông là chủ tịch Đảng Cộng Sản TQ từ năm 1943 đến khi qua đời. Dưới sự lãnh đạo của ông, Đảng Cộng Sản TQ đã giành thắng lợi trong cuộc nội chiến với Quốc Dân Đảng, lập nên nước Cộng Hoà Nhân Dân Trung Hoa năm 1949 và trở thành đảng cầm quyền ở TQ.
Nụ Hồng Trắng Ngẩn Ngơ Xuân Mười Chín
Nhớ én CHợt Về Mang Đến Tuổi Đôi Mươi
Ôi!!!Thói Đời Nghĩ Mà Đau Lòng
Ta Cười Cuộc Đời Lắm Nỗi Đau Thương
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Hai người lại hàn huyên vài câu, Trang tri huyện mới nhỏ giọng nói: “Bản quan đây chân tay già rồi, tật xấu cũng không ít, cũng may có Tiền thần y, cho dù ngẫu nhiên gặp phải bệnh nhỏ đều được thần y giúp đỡ điều trị. Nhưng có một việc, hắn cũng thúc thủ vô sách, được biết tiên sinh am hiểu thần kỹ của thần y Hoa Đà, lại nghe thấy thần y nói tiên sinh dùng dược nổi bật, đường lối khác với người khác nhưng hiệu quả vô cùng, lúc này trong đầu mới sinh ra ý niệm, chần chừ mãi, cuối cùng vẫn quyết định mời tiên sinh tới xem qua cho bản huyện một chút.”
Đỗ Văn Hạo gật gật đầu, nghĩ thầm, nhất định là có việc khó nói, vội hạ thấp người nói: “Đại nhận cứ nói, ta chỉ khám và chữa bệnh, cùng cam đoan thủ khẩu như bình!”
“Ân, vậy là tốt rồi.” Trang tri huyện có vào phần xấu hổ, quay đầu nhìn một cái, đám nha hoàn đã rời xa không nghe được chuyện của bọn họ, nhưng thanh âm vẫn dè dặt nói: “Chuyết kinh trước sau thay bản quan sinh được ba nữ, nhưng dưới gối vẫn không có nam, chuyết kinh mắt thấy tuổi đã lớn, chủ trương cho bản huyện nạp thiếp, cho nên, trước sau nạp hai phòng thiếp, không nghĩ được, vẫn không có biện pháp hoài thai à! … Hiện nay đã gần hoa giáp rồi, không con nối dõi, hương khói nhà ta nếu cứ như vậy thì đoạn tuyệt mất, tương lai dưới cửa tuyền, làm sao có thể đối mặt với liệt tổ liệt tông à.”
Đỗ Văn Hạo liên tiếp gật đầu, cái đó chính gọi là bất hiếu hữu ta, vô hậu vi đại. Nhanh tới tuổi sáu mươi rồi, tuy rằng sinh được ba nữ nhân, nhưng lại không có một đứa con trai nối dõi, cũng không thể kế thừa dòng họ được, đối với cổ nhân mà nói, chuyện này là chuyện thương tâm nhất. Ngẫm nghĩ, nếu lão bà của tri huyện có thể giúp hắn sinh ra ba nữ nhân, thuyết minh song phượng năng lực sinh dục hẳn không có vấn đề gì, về phần sinh ra con gái, người cổ đại không nhận là do chính mình, cẩn thận nói: “Đại nhân hai vị thiếp thất, chẳng lẽ không một ai … có động tĩnh gì?”
“Không trách các nàng, ai! Trách bản quan! Ai…! Bản quan chuyện phòng the âm khí không nâng, lực bất tòng tâm à…!”
Bệnh liệt dương? Đỗ Văn Hạo gật đầu: “Đại nhân không nâng lên được bắt đầu từ khi nào?”
“Sau khi người tới trung niên, liền xảy ra chuyện, sau khi sinh hạ được ba nữ nhân, mỗi khi muốn làm chuyện phòng the lại không nâng lên được. Cầu y nhiều, thuốc cũng đã uống. Bản quan cùng chuyết kinh rất là sốt ruột, thêm nữ chuyết kinh tuổi tác đã lớn, sau khi thương lượng, lúc này mới quyết định nạp Thư Điệp là thiếp. Không nghĩ tới, trước khi nạp thiếp còn có thể ngẫu nhiên nâng lên được, sau khi nạp thiếp lại không một lần ngẩng đầu lên. Qua vài năm, chuyết kinh chủ trương gắng sức thực hiện nạp thêm một thiếp nữa cho bản huyện, liền nạp tiếp Mộng Hàn. Không ngờ, ai!... vẫn là không nâng lên được. Đến nay bản quan nhị thiếp, cũng không thể động phòng, mỗi khi nhớ tới rất là áy náy.”
Đỗ Văn Hạo hiểu được, khó trách được tại sao Trang tri huyện trong tiệc rượu trước mặt lão bà lại quan ái săn sóc hai vị thiếp thất như thế, mà lão bà hắn nửa điểm dấm chua cũng không ăn ( không ghen ), là bọn họ phải xin lỗi cô nương người ta làm cho người ta thành sống qua ngày ở nhà mình.
Ngẫm lại hai vị tiểu thiếp vừa rồi trong tiệc rượu có bộ dáng nghiêm trang, nói vậy chuyện phòng the cũng sẽ không toại lòng người, chính là loại sự tình này không nên hỏi, quanh co lòng vòng nửa ngày, thì ra hai vị thiếp thất này đều là khuê nữ nhà tử tế, chuyện phòng the cho tới giờ vẫn trong quy củ, nằm vẫn không nhúc nhích, đừng nói hỗ trợ, ngay cả sung sướng rên rỉ cũng không dám phát ra một tiếng. Lão nhân này khẳng định chỉ có thể lo lắng suông, không khỏi cười khổ lắc đầu.
Nếu đơn thuần là bệnh liệt dương không dục, ở xã hội hiện đại nhiều biện pháp giải quyết lắm, thai nhi trong ống nghiệm, nhưng là một ngàn năm trước thời Tống này, không thể làm được. Đỗ Văn Hạo nói: “Tại hạ trước bắt mạch cho đại nhân xem sao đã.”
Sau khi bắt mạch, Đỗ Văn Hạo nở nụ cười: “Trong bữa tiệc nghe đại nhân chuyện trò, văn học uyên bác, nói như vậy chắc là nhiều năm qua say mê thi thư, ngài đây là phiền muộn quá độ, tâm tỳ đều hư làm cho chuyện phòng the không nâng được. Đừng lo, khai vài phương thuốc bổ thận, phục dược điều dưỡng tâm tỳ, thêm vài chén thuốc tráng dương trước khi làm chuyện phòng the, trong uống ngoài xoa, đảm bảo đại nhân hùng phong đứng dậy à! Ha ha.”
Trang tri huyện xấu hổ cười lắc đầu: “Bản quan nhiều năm cầu y, chính là thần y Tiền Bất Thu, nhiều lần làm chuẩn, cách nói cũng giống như tiên sinh --- là phiền muộn quá làm tâm tỳ đều hư. Đổi mấy chén thuốc nhưng vẫn không có hiệu quả gì.”
Đỗ Văn Hạo nụ cười tiêu thất: “Bọn họ dùng phương thuốc gì? Dùng dược nào?”
Trang tri huyện bệnh này đã được nhiều năm, ngầm cầu y hỏi dược cũng không ít, cái gọi là bệnh lâu thành y, đối với Tiền Bất Thu đại phu cũng đã thuộc lòng được không ít phương dược nói: “Dùng đều là được phẩm bổ ích tâm tỳ. Đều là các loại kiền tỳ ích khí như đương quy, hoàng kỳ; an thần như phục thần, viễn chí, toan tảo nhân. Phấn chấn dương khí như tiên linh tỳ, lộc giác sương, nhục thung dong. Những thanh thuốc này đều được gia giảm, không biết dùng hết bao nhiều rồi, nhưng tới khi lên giường vẫn như cũ không nâng lên được… ai!”
Nói tới đây Trang tri huyện thất vọng vuốt chòm râu, ủ rũ thập phần uể oải.
Đỗ Văn Hạo nhíu nhíu mày: “Cái này kỳ quái, ta bắt mạch lại lần nữa cho đại nhân xem.”
Đỗ Văn Hạo ngưng thần bắt mạch, xem xét dưới lưỡi Trang tri huyện lẩm bẩm: “Đúng vậy, chính là chứng của tâm tỳ đều hư tổn mà. Phương thuốc cũng không thành vấn đề, sao lại không đúng bệnh nhỉ?”
Vừa nghe những lời này, Trang tri huyện vẻ mặt thất vọng lắc đầu cười khổ: “Ai! Xem ra bản quan mệnh là không có đời sau rồi, quên đi, tiên sinh mời trở về đi.”Trang tri huyện đứng lên muốn đi ra ngoài.
“Đại nhân chờ đã!” Đỗ Văn Hạo xua tay nói “Thang thuốc không hiệu quả, Tiền Bất Thu có từng dùng kim châm độ huyệt với đại nhân không?”
Trang tri huyện thở dài: “Có dùng, nhưng là cũng không có hiệu quả gì.”
Đỗ Văn Hạo suy nghĩ một chút nói: “Một thang thuốc của ta cũng không giống như của Tiền Bất Thu bọn họ, về phần châm cứu, huyệt đạo bất đồng, thủ pháp bất đồng, hiệu quả bất đồng, nếu đại nhân tin ta, ta có thể thử làm cho đại nhân xem một chút.”
Châm cứu ở triều Tống đã muốn thực sự phát triển, nhưng dù sao từ Tống triều tới xã hội hiện đại, qua một ngàn năm phát triển, trong một nghìn năm này xuất hiện Đậu Hán Khanh, Lý Thời Trân, Dương Kế Châu, Từ Phong, Trần Hội một đám danh gia châm cứu, kỹ thuật châm cứu có tiến triển thêm một bước dài, nhất là gần hiện đại, trong nghiên cứu kết hợp Trung Tây y, mượn kỹ thuật hiện đại kiểm tra đo lường kết quả, nghiên cứu châm cứu đột nhiên tăng mạnh. Trước đây cần chứng bệnh cần châm huyệt hơn mười chỗ mới có thể có hiệu quả không còn là lý tưởng nữa, hiện giờ chỉ cần điều chỉnh lại thủ pháp châm cứu, hơn nữa so với châm mấy chục chỗ hiệu quả tốt hơn nhiều.
Đỗ Văn Hạo từ nhỏ đã được lão bá phụ trung y tận tâm chỉ điểm, kỹ xảo châm cứu truyền thống dĩ nhiên mười phần thành thạo, tiến vào đại học y khoa sau khi kết hợp Tây y khoa, tiến thêm một bước học tập phương pháp châm cứu tiên tiến, tài nghệ lại tịnh tiến. Trong đó cũng đã học qua trị liệu thành công ca bệnh liệt dương, cho nên quyết định áp phương pháp châm cứu mới này thử xem.
Ở phương diện châm cứu trị liệt dương, cổ nhân còn xa mới bằng trung y hiện đại, trong y điển cổ đại châm cứu trị bệnh liệt dương bệnh án không nhiều lắm chỉ có một chút, phản ánh việc này đối với cổ nhân là mịt mờ nhất. Người bệnh mắc bệnh liệt dương thường thường giữ kín không nói ra, chỉ tới khi vạn bất đắc dĩ, tuyệt không nói chuyện riêng tư này cho người khác biết. Cũng rất ít hỏi xin phương thuốc, cho nên phương diện này lâm sàng là rất ít, kinh nghiệm còn rất kém. Mà ở xã hội hiện đại thì mở ra, khiến cho nhu cầu phương diện này gia tăng trên diện rộng, cũng tìm được thành quả nghiên cứu tương đương.
Đỗ Văn Hạo ở trong y viên nghiên cứu phương diện này thành quả cũng thực rõ rệt, đã muốn phát triển thành dùng nhiều loại phương pháp tiến hành trị liệu, như điện châm, ngải cứu, mai châm, chiếu xạ vào huyệt vị… Đồng thời, đối với huyệt vị cũng tiến hành sàng lọc, tổng kết ra một ít huyệt đạo quả thật hữu hiệu, cũng kết hợp với tri thức giải phẫu của Tây y học, phát hiện ra huyệt đạo mới, nghiên cứu phương diện này có thành quả rõ rệt, lâm sàng cũng thường lấy được hiệu quả trị liệu. Đỗ Văn Hạo chuẩn bị ứng dụng những thành quả này để thử một lần.
Trang tri huyện đối với Đỗ Văn Hạo ban đầu tràn đầy tin tưởng, biết được Đỗ Văn Hạo am hiểu thủ thuật mổ bụng chữa thương của thần y Hoa Đà, âm thầm phái người cải trang bệnh nhân hỏi chẩn, tra xét tình huống, biết được Lưu bộ khoái được mổ bụng chữa thương đã có thể chậm rãi di chuyển được, thập phần than sợ hãi. Nếu người thanh niên này có thể có thần kỹ như vây, chuyện nho nhỏ phòng the không nâng, chắc chỉ là thuốc tới bệnh trừ thôi, không thể tưởng tượng được Đỗ Văn Hạo lại chẩn đoán bệnh cùng một dạng với Tiền Bất Thu, nhất thời trong lòng thất vọng. Lúc này lại nghe Đỗ Văn Hạo có thể dùng châm cứu trị liệu, lập tức lần nữa dấy lên hy vọng vội chắp tay nói: “Vậy cầu tiên sinh thi thố đi!”
“Ân, chẳng qua đại nhân, việc châm cứu trị liệu cần một đoạn thời gian, không phải là một ngày liền có hiệu quả. Đại nhân cần kiên nhẫn một chút.”
Tất cả người bệnh đều chỉ vì cái trước mắt, Trang tri huyện kia cũng không ngoại lê, vội hỏi nói: “Vậy bao lâu mới có thể có hiệu quả?”
“Còn phải xem vào khí cảm của người đó, nhanh thì năm ba ngày, chậm thì hai tháng, đều có thể.”
“Nga, vậy thì không sao, bản huyện chờ. Mời tiên sinh kiên trì điều trị.”
Nụ Hồng Trắng Ngẩn Ngơ Xuân Mười Chín
Nhớ én CHợt Về Mang Đến Tuổi Đôi Mươi
Ôi!!!Thói Đời Nghĩ Mà Đau Lòng
Ta Cười Cuộc Đời Lắm Nỗi Đau Thương
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc