Tống Y Tác giả: Mộc Dật Chương 201: Nhu tình dưới giếng khô
Nhóm dịch: Thiên Địa Môn
Nguồn: Sưu Tầm
Bàng Vũ Cầm nói: “Không nên, nhỡ dưới đó có gì nguy hiểm thì sao?” Đỗ Văn Hạo tiếp tục buộc đai lưng, nói: “Đây là giếng khô đã nhiều năm rồi thì còn nguy hiểm gì? Dưới giếng khô không có thức ăn rắn rết coi như chết đói từ lâu rồi. Không có gì nguy hiểm cả”.
Bàng Cảnh Huy nói: “Văn Hạo, hay là để một bộ khoái xuống dưới đó dò xét”.
“Con muốn tự mình xuống đó tìm Thanh Đại tỷ. Thanh Đại tỷ vì con mà đang đêm tới Kiều gia thám thính, tỷ ấy gặp chuyện không may, con nhất định phải tự tìm. Con có thể chăm sóc tốt cho tỷ ấy. Yên tâm! Đưa đèn lồng cho con. Con xuống đây!” Đầu dây thừng đã buộc chặt, Đỗ Văn Hạo mang mặt nạ phòng độc, buộc một cái khác vào thắt lưng.
Mọi người thấy Đỗ Văn Hạo rất kiên quyết nên không ai nói gì nữa.
Đổng bộ khoái rút ra một thanh chủy thủ đưa cho Đỗ Văn Hạo mang theo phòng trường hợp gặp dã thú. Đỗ Văn Hạo cười lắc đầu: “Nếu như thật sự có dã thú, thanh chủy thủ này làm được gì? Có hay không cũng thế thôi. Nếu như Thanh Đại tỷ ở dưới đó, muốn cứu tỷ ấy lên phải lúc đó có thêm thanh chủy thủ ở thắt lưng sẽ rất phiền hà, không cẩn thận sẽ đả thương chính mình. Được rồi, ta xuống thôi, nếu có nguy hiểm ta sẽ gọi mọi người”.
Đỗ Văn Hạo cầm một cái đèn lồng. Mấy bộ khoái và dân đinh cầm đầu dây còn lại từ từ thả Đỗ Văn Hạo xuống giếng.
Dưới ánh sáng lờ mờ của cây đèn lồng, Đỗ Văn Hạo cố gắng hạ xuống dưới, mặc dù hắn đã xuống khá sâu, ngẩng đầu cũng không nhìn thấy bên trên, phía dưới giếng vẫn tối om không nhìn thấy gì cả.
Càng đi xuống bên dưới càng lạnh, một luồng khí lạnh thổi lên làm Đỗ Văn Hạo run cả người. Xuống thêm một đoạn nữa Đỗ Văn Hạo giật nẩy mình, theo ánh sáng đèn lồng hắn nhìn thấy có dấu vết xước ở thành đá.
Dấu vết rất mới khẳng định xuất hiện không lâu. Đỗ Văn Hạo thò tay ra sờ thì thấy xung quanh bờ vết xước đó rất nhẵn giống như vết đâm của binh khí.
Đị xuống thêm một đoạn nữa thình lình Đỗ Văn Hạo thấy một lưỡi đoản kiếm gẫy cắm trong vách đá.
“Thanh Đại tỷ!” Tim Đỗ Văn Hạo đập loạn lên hắn nhận ra đây là lưỡi thanh đoản kiếm của Lâm Thanh Đại. Hắn cúi đầu xuống bên dưới gọi to: “Thanh Đại tỷ!”.
Vẫn không thấy tiếng trả lời, Đỗ Văn Hạo cảm thấy như lửa đốt, hai mắt hắn mở to nhìn xuống phía dưới lúc này đã nhìn thấy lờ mờ.
Đột nhiên Đỗ Văn Hạo thấy lòng chấn động. Hắn thấy dưới đáy giếng một người nằm không nhúc nhích. Y phục đen bó sát người, cái khăn trùm đầu màu đen, đúng là trang phục của Lâm Thanh Đại.
Đỗ Văn Hạo luống cuống gọi ầm ĩ: “Thanh Đại tỷ!”.
Người nọ vẫn không nhúc nhích.
Sau khi xuống tới đáy giếng, Đỗ Văn Hạo bỏ đèn lồng xuống, hắn ôm cổ người đó, xé khăn đen che mặt, quả nhiên đó là Lâm Thanh Đại.
Đỗ Văn Hạo vui mừng hắn ôm lay gọi nàng nhưng Lâm Thanh Đại vẫn không tỉnh.
Hắn đưa tay bắt mạch ở cổ tay nàng, thấy mạch vẫn đập, để ngón tay lên mũi, vẫn thấy hơi thở. Đỗ Văn Hạo vui mừng khôn xiết, chỉ tay, chân, thân thể nàng lạnh giá, thân nhiệt rất thấp.
Sau khi sơ bộ kiểm tra, hắn phát hiện sau lưng Lâm Thanh Đại có một vết thương. Máu chảy ra ướt đẫm lưng, áo dính chặt vào vết thương nên nhất thời Đỗ Văn Hạo không biết vết thương của nàng là do gai cào trong lúc bỏ chạy hay bị thương khi ngã xuống giếng.
Vết thương ở lưng máu chảy nhiều làm Lâm Thanh Đại mất sức nhưng nàng lại không có cách nào cầm máu. Đáng nhẽ rất nguy hiểm, nhưng may mắn khi hôn mê Lâm Thanh Đại nằm ngửa, vết thương bị ép chặt xuống nên máu ngừng chảy. Mặc dù nàng mất máu không nhiều nhưng không khí ở đây ẩm thấp, đã bị hôn mê, không nghe được tiếng mọi người gọi ở bên trên.
Đỗ Văn Hạo vội cởi y bào của mình ra, quấn quanh người Lâm Thanh Đại rồi hắn ôm chặt nàng vào người. Hắn rút cây châm cài đầu của nàng, châm vào mười huyệt đạo ở mười đầu ngón tay. Bởi vì tâm trạng căng thẳng nên Đỗ Văn Hạo thở hổn hển.
Từ bên trên thoáng truyền xuống tiếng của Bàng Vũ Cầm: “Tướng công, chàng sao rồi?”
Đỗ Văn Hạo ngẩng đầu hô to: “Ta không sao. Thanh Đại tỷ ở dưới này, bị ngất, ta đang cấp cứu”.
Ở bên trên đám người Bàng Vũ Cầm nghe loáng thoáng như Lâm Thanh Đại bị ngất, không khí rất khẩn trương nhưng chỉ có một sợi dây thừng. Một đầu buộc vào người Đỗ Văn Hạo bây giờ muốn cho người xuống hỗ trợ cũng không có cách nào cả. Bàng Cảnh Huy vội bảo bộ khoái đi tìm dây thừng nhưng ở chỗ này không sao tìm ra dây thừng.
Dưới đáy giếng cạn, sau khi Đỗ Văn Hạo dùng châm đâm vào các huyệt đạo của Lâm Thanh Đại nàng hồi tỉnh dần.
Đỗ Văn Hạo mừng rỡ như điên hắn bất chấp ôm nàng vào lòng gào thét, xen lẫn tiếng khóc nức nở.
Cuối cùng Lâm Thanh Đại cũng tỉnh lại, nàng từ từ mở mắt ra, cẩn thận quan sát rồi nàng khẽ hỏi: “Văn Hạo, là ngươi à?”
“Là ta! Thanh Đại tỷ. Ơn trời đã tìm được tỷ” Đỗ Văn Hạo vui mừng như điên, gần như phát khóc.
Lâm Thanh Đại nhìn Đỗ Văn Hạo, mắt lộ vẻ vui mừng rồi nàng lại nhắm mắt lại. Nàng tựa hẳn vào lòng hắn, yếu ớt nói: “Lạnh quá, lạnh quá”.
Lâm Thanh Đại nằm ở nơi lạnh giá này một ngày một đêm, nhiệt độ cơ thể nàng hạ xuống gần tới mức nguy hiểm tới tính mạng. Đỗ Văn Hạo biết việc khẩn cấp phải làm là khôi phục nhiệt độ cơ thể ciủa nàng, tạo thuận lợi cứu chữa cho nàng. Hắn lấy y bào quấn quanh người nàng. Dùng thân thể mình sưởi ấm cho nàng.
Lâm Thanh Đại đã tỉnh táo, không khí ở dưới đáy giếng binh thường, Đỗ Văn Hạo liền bỏ mặt nạ phòng độc xuống. Hắn áp mặt mình vào mặt Lâm Thanh Đại, tận dụng mọi khả năng khôi phục nhiệt độ cơ thể cho nàng.
Thân thể hai người kề sát bên nhau làm cho cả người Lâm Thanh Đại như cứng lại, chân tay luống cuống. Dựa vào bộ ngực khỏe khoắn của Đỗ Văn Hạo làm cho nàng nảy sinh một cảm giác an toàn từ trước đến nay chưa hề có. Lúc này nàng yếu ớt vô cùng sau cơn sợ hãi và hôn mê một ngày một đêm. Nàng nằm cuộn mình trong lòng Đỗ Văn Hạo thút thít khóc: “Ta, ta sợ. Ta nhìn thấy rất nhiều quỷ không đầu, còn có dã lang… Ta liều mạng bỏ chạy rồi ngã xuống đây”.
Đỗ Văn Hạo thấy ngày thường Lâm Thanh Đại mạnh mẽ, cứng cỏi, bây giờ nàng tủi thân khóc như một đứa trẻ. Hắn thương cảm, ôm chặt nàng an ủi: “Đừng sợ! Tỷ nhìn thấy quỷ không đầu và dã lang, tất cả đều do lão đạo giả thần giả quỷ hù dọa. Chúng ta đã điều tra rõ ràng và bắt được bọn chúng ở bên trên rồi. Quỷ không đầu là do bọn chúng mặc hắc bào trùm đầu, dùng gậy trúc chống trên đầu”.
Lâm Thanh Đại nín khóc cười thẹn thùng nói: “Thảo nào ta ném ám khí trúng vai mà hắn không phản ứng gì. Ta, ta nhát quá”.
“Không thể trách tỷ. Khi tỷ ngồi trên cây ven hồ quan sát, từ dưới đáy hồ bốc lên một loại khí lạ. Tỷ hít phải loại khí này ảnh hưởng tới sự xét đoán của tỷ, nên tỷ nhìn thấy cái nửa hư nửa thật đó là ảo giác. Ta biết loại khí này rất nguy hiểm. Nếu người nào hít vào không chịu được, chân tay co quắp, còn không thể đi lại được, rất yếu ớt”.
Lâm Thanh Đại bị Đỗ Văn Hạo ôm chặt, cơ thể đông cứng của nàng ấm dần lên. Sau khi hai người nói mấy câu, nhiệt độ cơ thể nàng bắt đầu tăng lên. Lâm Thanh Đại bắt đầu cảm nhận được hơi thở nam nhân nóng rực của Đỗ Văn Hạo. Tâm trạng nàng dần dần bấn loạn.
Mặc dù Lâm Thanh Đại đã được gả cho người, trượng phu nàng chết ngay trong đêm tân hôn. Nàng trở thành một tiểu quả phụ băng thanh ngọc khiết. Đây là lần đầu tiên nàng bị một nam nhân ôm chặt, phản ứng sinh lý làm cho hơi thở nàng trở nên dồn dập.
Đỗ Văn Hạo tự trách mình quá tò mò. Lâm Thanh Đại vì sự tò mò của hắn mà đang đêm thám thính ngôi nhà quỷ để đến nỗi gặp nguy hiểm. Trong lòng hắn chỉ nghĩ tới chuyện làm thế nào để Lâm Thanh Đại chóng hồi phục, vì thế hắn không ngừng nói chuyện với nàng để duy trì ý thức của nàng: “Thanh Đại tỷ, sau khi tỷ mất tích bọn ta rất lo lắng cho tỷ”.
Lâm Thanh Đại nỉ non nói: “Vậy còn ngươi? Có lo lắng cho ta không?”
“Ta? Đương nhiên ta cũng lo lắng mất ăn mất ngủ”.
“Thật sao?”
“Ừ. Ngày đầu tiên ta tới huyện thành, tỷ là nữ nhân đầu tiên lưu lại ấn tượng sâu sắc nhất trong lòng ta. Lúc đó người nhà bệnh nhân mang người chết tới Ngũ Vị đường nói lý. Tỷ đã trượng nghĩa giải cứu vị đại phu đó thoát khỏi rắc rối. Lúc đó ta rất ngưỡng mộ tỷ. Sau đó tỷ lại nhận ta ở lại. Ta lại biết một mình tỷ phải chèo chống Ngũ Vị đường nên càng đồng cảm với tỷ”.
“Ta không muốn ngươi đồng cảm với ta” Khuôn mặt trắng mị của Lâm Thanh Đại khẽ quay nghiêng, nàng thở nhẹ rồi êm ái nói: “Ta biết ngươi cũng lo lắng cho ta. Ta đã thỏa mãn rồi”.
Lâm Thanh Đại e thẹn nói mấy câu đó làm Đỗ Văn Hạo không khỏi rung động. Hắn thấy khuôn mặt của nàng ngay sát miệng mình, không nhịn được hôn lên đôi môi thơm nồng của nàng.
Thân thể Lâm Thanh Đại khẽ run lên, tiềm thức nàng muốn giãy ra nhưng nàng bị Đỗ Văn Hạo hôn chặt lấy như hít môi nàng vào trong cổ họng hắn. Hắn luồn lưỡi vào khiêu khích cái lưỡi thơm tho của nàng. Nàng dùng đầu lưỡi ngăn lại thì bị hắn ngậm chặt lấy. Dục hỏa trong người bị đánh thức nàng mạnh bạo ôm hắn cùng hắn trao đổi nụ hôn dài hồn nhiên như chẳng để ý tới hiện tại.
Bàn tay của Đỗ Văn Hạo thừa dịp chạm vào bộ ngực sữa của nàng. Dù còn cách một lần áo nhưng hắn vẫn cảm nhận được sự mềm mại, đầy đặn, co dãn. Đỗ Văn Hạo ôn nhu vuốt ve làm toàn thân Lâm Thanh Đại mềm nhũn, nàng khẽ phát ra tiếng kêu ngây ngất lòng người.
Lần đầu tiên nàng tiếp xúc với chuyện nam, nữ cùng với một nam nhân nàng ngưỡng mộ đã lâu. Nàng không có phản ứng gì nữa. Bàn tay ma quỷ của Đỗ Văn Hạo vuốt ve khắp mình ngọc của nàng.
Đột nhiên Lâm Thanh Đại kêu lên đau đớn. Thì ra Đỗ Văn Hạo chạm phải vết thương ở lưng nàng, Đỗ Văn Hạo nhớ tới thương tích trên người Lâm Thanh Đại cần chữa trị, những người bên trên đang mong chờ tin hai người. Bây giờ không phải là lúc âu yếm, tình cảm với nhau. Hắn dứt khoát buông lưỡi nàng ra. Hắn khẽ hôn nàng rồi khẽ nói: “Thanh Đại tỷ. Chúng ta lên thôi. Tỷ cần phải trị thương”.
Lâm Thanh Đại cúi đầu, khẽ ừ một tiếng nàng lén liếc mắt nhìn hắn, mặt đỏ bừng rồi nàng lại cúi đầu thân thể mềm mại của nàng tựa hẳn vào lòng hắn, không biết nói gì.
Đỗ Văn Hạo dìu nàng đứng dậy, hắn để nàng dựa sát vào người hắn. Trước tiên hắn giúp nàng sửa sang lại trang phục, tháo dây thừng quấn quanh cả eo nàng và hắn. Sau đó hắn ôm chặt nàng khẽ nói: “Chúng ta lên được chưa?”
“Ừ” Lâm Thanh Đại khẽ đáp. Trong lòng nàng đột nhiên xuất hiện nỗi buồn vô cớ.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gà Có Đẳng Cấp
Tống Y Tác giả: Mộc Dật Chương 202: Tàng thư các của Thái Y cục
Nhóm dịch: Thiên Địa Môn
Nguồn: Sưu Tầm
Đỗ Văn Hạo ngửa cổ la lớn: “Được rồi. Ta đã buộc chặt Thanh Đại tỷ vào ta rồi. Mau kéo lên”.
Sợi dây thừng từ từ được kéo lên trên.
Dây thừng buộc chặt vào hông Đỗ Văn Hạo, khi kéo lên thít vào làm hắn cảm thấy đau nhói. Càng lên cao càng đau hơn, cơn đau làm hắn không nhịn được khẽ rên lên.
Lâm Thanh Đại cứ việc rúc đầu trong ngực hắn, nhưng nàng cũng cảm giác thấy sự đau đớn của hắn. Nhiệt độ cơ thể nàng đã khôi phục, sức lực đã hồi phục hơn phân nửa. Nàng nhẹ nhàng rời khỏi người hắn, tay trái nàng bám lấy thắt lưng Đỗ Văn Hạo, tay phải nàng bám vào dây thừng. Sức nặng của hai người liền tập trung vào tay phải nàng.
Đỗ Văn Hạo tự nhiên thấy bên hông mình nhẹ bẫng, vô cùng thoải mái. Hắn nghĩ tới vết thương ở lưng Lâm Thanh Đại nên vội hỏi nàng: “Thanh Đại tỷ, vết thương của tỷ có sao không?”
“Không việc gì. Ngoài da thôi. Yên tâm đi”.
Bọn họ đã để đèn lồng dưới đáy giếng. Bây giờ hai người đang lơ lửng trong bóng tối ở giữa giếng. Đỗ Văn Hạo chỉ lờ mờ nhìn thấy thân thể quyến rũ, những đường cong gợi cảm và đôi mắt sáng ngời. Hắn thấy cả hai sắp lên tới miệng giếng. Tay hắn đặt lên cổ nàng giống như chuẩn bị gây tội ác, hắn hôn vào làn môi thơm, mềm của nàng.
Lâm Thanh Đại “ưm” một tiếng, tay phải hơi nới lỏng. Sợi dây đung đưa, lắc mạnh hai người. Lâm Thanh Đại vội vàng bám chặt. Nàng khẽ sẵng giọng: “Nhìn ngươi. Chỉ biết khi dễ người khác. Chúng ta mà ngã xuống chết là chắc”.
Đỗ Văn Hạo đùa cợt nói: “Được. Hai chúng ta sống không thể đồng giường, chết có thể đồng huyệt, cũng xem như chúng ta là một đôi uyên ương mệnh khổ. Dù xuống âm tào địa phủ cũng làm bạn với nhau”.
Thân thể Lâm Thanh Đại khẽ run lên. Nàng không nói gì, nhìn sâu vào mắt hắn. Nàng thấy hai người còn cách miệng giếng không tới một trượng. Trong bóng tối đen, Lâm Thanh Đại đột nhiên nhích người tới hôn Đỗ Văn Hạo, không để hắn kịp phản ứng nàng lập tức nhích người ra, tay trái lại cầm chặt dây thừng buộc ngang hông hắn. Tay phải nàng ra sức lôi dây thừng, hai người vọt lên cao, bay ra khỏi miệng giếng, nhẹ nhàng rơi xuống bên cạnh giếng.
Bàng Vũ Cầm vội ôm lấy Đỗ Văn Hạo hỏi: “Tướng công, chàng có sao không?”
“Ta không việc gì! Thanh Đại tỷ bị thương sau lưng. Máu chảy rất nhiều. Nhiệt độ dưới đó quá thấp nên tỷ ấy bị ngất. May là không có gì nghiêm trọng”.
Anh Tử vừa khóc vừa cởi dây thừng buộc trên lưng Lâm Thanh Đại: “Phu nhân, thương thế của người có nặng không?”
Lâm Thanh Đại mỉm cười: “Bị thương ngoài da thôi, không chết được. May có Đỗ tiên sinh cứu ta”.
Đỗ Văn Hạo thấy kỳ quái khi nghe nàng lại gọi hắn là tiên sinh. Bởi vì từ khi nàng cứu hắn ở huyện thành nàng vẫn gọi hắn là Văn Hạo. Chắc nàng có gì đó muốn che giấu. Cũng may lúc này mọi người luống cuống chân tay, không ai để ý đến việc thay đổi xưng hô.
Trở lại dược đường, Tuyết Phi Nhi và Bàng Vũ Cầm giúp Lâm Thanh Đại rửa vết thương, khử độc rồi khâu lại. Anh Tử nấu cho nàng một nồi canh gà nhân sâm. Lâm Thanh Đại không ăn gì trong một ngày một đêm nên nàng ăn rất ngon.
Anh Tử thấy Lâm Thanh Đại thực sự không việc gì nàng mới yên tâm rồi líu ríu nói chuyện, nàng kể lại mọi chuyện cho Lâm Thanh Đại. Nhờ đó, lúc này Lâm Thanh Đại mới biết chân tướng sự việc. Nàng nói với Đỗ Văn Hạo: “Văn Hạo, thực sự cảm ơn ngươi. Nếu ngươi không kịp thời nhận ra chân tướng lão đạo, tra hỏi ra nơi ta ngã thì chỉ e ta sẽ chết vì đói và lạnh cóng dưới giếng khô rồi”.
Đỗ Văn Hạo cười nói: “Đừng nói thế. Kỳ thật khi tỷ tỉnh lại. Dựa vào bản lãnh của tỷ hoàn toàn có thể ra khỏi đó”.
Lâm Thanh Đại lắc đầu: “Không đúng, khi ta ở trong giếng khô…” Khi nói tới đây nàng đột nhiên nhớ tới những lời Đỗ Văn Hạo nói trong giếng. Nàng thấy mặt nóng lên, vội chuyển sang chuyện khác: “Sắp canh năm rồi. Mau đi ngủ thôi, ngày mai còn bận nhiều chuyện”.
Anh Tử nói: “À, đúng rồi, thái y cục đã gửi công văn mời thiếu gia làm giáo sư của Thái y cục, còn muốn thiếu gia đi giảng bài nữa’.
Lâm Thanh Đại vui mừng hỏi Đỗ Văn Hạo: “Thật vậy ư?”
“Ừm, không có trâu thì bắt chó đi cày thôi, lấy vào cho đủ số lượng ấy mà”.
“Không thể nói như vậy. Theo ta thì không ai có thể sánh kịp y thuật của ngươi. Bây giờ bọn họ mời ngươi làm giáo sư Thái y cục, chứng tỏ y thuật của ngươi đã thuyết phục được người của Thái y cục mà bọn họ thì không dễ bị thuyết phục. Bây giờ ngươi có thể tới Thái y cục giảng bài chính là đã mở rộng danh tiếng của Ngũ Vị đường. Đừng quên ngươi đã hứa với ta sẽ làm cho Ngũ Vị đường vang danh thiên hạ”.
Đột nhiên Lâm Thanh Đại nhắc tới chuyện cũ của Ngũ Vị đường ở Đổng Đạt huyện làm Đỗ Văn Hạo cảm thấy ấm lòng. Hắn gật đầu nói: “Yên tâm đi. Ta đã nói thì ta nhất định sẽ chấn hưng Ngũ Vị đường”.
“Ừ, ngươi nhớ như thế là tốt rồi” Lâm Thanh Đại cười.
Đỗ Văn Hạo cười nói: “Lần trước nhờ có tỷ nhắc nhở chúng ta mới buôn bán thuốc nước trừ độc kiếm được nhiều tiền. Bây giờ khi giảng bài ta sẽ chú ý bảo vệ cơ sở buôn bán dược liệu bí mật của chúng ta. Y thuật có thể truyền thụ miễn phí hoặc thu phí hợp lý, nhưng dược liệu và các trang thiết bị không thể miễn phí hoặc bán giá rẻ. Cái gì đáng tiền chúng ta phải tiến hành buôn bán”.
Lâm Thanh Đại cười nói: “Thật không ngờ ngươi đã học được thủ thuật đó rồi”.
“Học của tỷ đó. Sau này hai chúng ta ở cùng nhau, tỷ còn phải dạy ta nhiều”.
Lâm Thanh Đại không nói gì. Khuôn mặt xinh xắn của nàng ửng đỏ.
Tuyết Phi Nhi và Bàng Vũ Cầm lại nói về chuyện chẩn đoán bệnh. Mọi người ngồi nói chuyện một lúc rồi mới quay về phòng ngủ.
Lâm Thanh Đại nằm trong khuê phòng thơm mát của mình, nàng cuộn tròn trong chăn.
Nàng nằm tong bóng tối, hai mắt nhắm lại nhưng không buồn ngủ, trong đầu nàng toàn hiện lên hình bóng Đỗ Văn Hạo. Nàng không kìm lòng được lại nhớ lại chuyện của hai người trong giếng khô. Trái tim nàng tràn ngập tình cảm yêu thương khi nhớ lại từng lời nói của hắn.
Nhưng khi nghĩ tới tương lai, con tim nàng lại ngập tràn nỗi thất vọng.
Sáng hôm sau Đỗ Văn Hạo cưỡi lừa đi tới Thái y cục.
Sau khi gặp Phan Cương, ông ta dẫn hắn đi đăng ký, lấy đai lưng và kim bài rồi dẫn hắn tới bái kiến Thái y cục Đề cử Hà Hi, Hà đại nhân.
Hà Đề cử nồng nhiệt ca ngợi kỹ thuật giải phẫu chữa bệnh cùng kỹ thuật đỡ đẻ của Đỗ Văn Hạo. Ông ta đề nghị Đỗ Văn Hạo giành thời gian viết thành tài liệu giảng dạy đặc biệt. Tương lai sẽ tiến hành giảng dạy kiến thức về đỡ đẻ một cách có hệ thống cho các đệ tử. Trong lời nói của mình ông ta đặt rất nhiều kỳ vọng vào Đỗ Văn Hạo.
Đỗ Văn Hạo đương nhiên biết quá nửa trong lời nói của Hà Đề cử chỉ mang tính chất khích lệ. Bất cứ một hiệu trưởng nào cũng nói thế với một giáo viên mới. Đây coi như sự ủng hộ. Đương nhiên một nguyên nhân nữa là Hà Đề cử rất tán thưởng kỹ thuật giải phẫu ổ bụng và đỡ đẻ của Đỗ Văn Hạo.
Đỗ Văn Hạo cũng tỉnh táo nhận ra trong Thái y cục đều là các đại phu nổi danh của Bắc Tống. Những đại phu này không dễ dàng kính phục người khác. Bây giờ hắn mới bước đầu nhận được sự tôn trọng của bọn họ. Trong tương lai kiến thức y học hiện đại của hắn chắc chắn sẽ gây ra khúc mắc với bọn họ, thậm chí cãi vã nhau là điều không thể tránh khỏi. Đỗ Văn Hạo thầm hạ quyết tâm không làm lính đào ngũ khi gặp khó khăn. Hắn tin tưởng kiến thức y học hiện đại của hắn có thể chinh phục được các học giả Đại Tống.
Sau khi cáo từ ra khỏi phòng của Đề cử đại nhân, hai người tới phòng của Phan cục phán trao đổi chương trình giảng bài.
Đỗ Văn Hạo nói: “Lần trước tại hạ có việc riêng, thực sự xin lỗi khi không thể lên lớp được. Mặc dù đại nhân không trách cứ, tại hạ vẫn thấy có lỗi. Để bù đắp lại lỗi lầm này, đại nhân có thể sắp xếp cho tại hạ giảng bù lại bài lần trước không?”
Phan cục phán khen ngợi: “Hay, Đỗ tiên sinh là người trọng danh dự, có nghĩa có tình. Thật đáng bội phục”.
Đỗ Văn Hạo lắc đầu nói: “Thật xấu hổ. Đây chỉ việc nên làm. Sáng nay vẫn còn thời gian. Tại hạ muốn tới Tàng thư các tra cứu về Thi chú có được không?”
“Đương nhiên có thể. Bây giờ tiên sinh là giáo sư Thái y cục, không chỉ có thể dùng kim bài tiến vào Tàng thư các mà còn có thể trực tiếp vào Trân bảo các. Ở trong đó đều lưu giữ các sách vở quý hiếm và các tư liệu độc bản vô giá”.
Đỗ Văn Hạo rất cao hứng, Phan cục phán gọi một người hầu dẫn hắn tới Tàng thư các.
Ở đây điển tích y học quả nhiên cực kỳ phong phú, nhiều hơn gấp bội so với tàng thư của Ngũ Vị đường ở huyện thành. Rất nhiều y thư thậm chí hắn chưa từng nghe nói trước đây.
Nguyên hắn tưởng thư tịch ở xã hội cổ đại không nhiều lắm. Bây giờ hắn mới hiểu nguyên nhân xã hội hiện đại không còn nhiều thư tịch thời Tống, không phải thời đó xuất bản ít mà trải qua hơn một ngàn năm, tuyệt đại đa số đã biến mất. Cũng giống như sách của xã hội hiện đại cũng sẽ biến mất sau một ngàn năm nữa.
Đỗ Văn Hạo cảm thấy rất ấn tượng sau khi nhìn quanh một lượt khắp tàng thư các. Sau đó hắn dùng kim bài giáo sư trực tiếp tới Trân bảo các. Nơi này đúng là nơi cất giữ những cuốn sách quý hiếm, nhiều cuốn đã cũ nát. Đương nhiên bên cạnh những cuốn sách quý đó đều có những bản chép tay.
Đỗ Văn Hạo hỏi viên thư lại trẻ tuổi phụ trách tàng thư các xem cuốn sách nào có nói về Thi chú. Viên thư lại chỉ là người phụ trách, hắn không tinh thông y thuật. Hắn cũng không hiểu rõ những cuốn sách nhiều như vậy trong tàng thư các có nội dung gì nên hắn ấp úng không trả lời được câu hỏi của Đỗ Văn Hạo. Đỗ Văn Hạo đành phải tự mình đi tìm.
Hắn quyết định tìm ở các cuốn trong Trân bảo các trước.
Hắn nhanh chóng gặt hái kết quả. Hắn tìm được hơn mười cổ thư có liên quan tới Thi chú. Hắn còn phát hiện một hiện tượng thú vị. Thi chú chỉ được ghi lại trong y thư từ sau đời Đông Hán. Trong các cuốn y thư trước thời kỳ này đều không ghi. Nhưng trong các y thư sau thời Đông Hán lại chỉ ghi lại các triệu chứng bệnh chứ không ghi lại các phương thuốc chữa trị.
Hắn tìm được một cuốn cổ thư bằng da dê không ghi niên đại, trong đó có phương thuốc chữa Thi chú mà Tiền Bất Thu đã nói với hắn, nhưng hắn không tìm được phương thuốc nào khác điều trị chứng bệnh này.
Đỗ Văn Hạo rải các cuốn y thư cổ quý giá xuống đất, hắn ngồi trên chiếu, tay chống cằm, cẩn thận đọc từng quyển một. Bên cạnh một số cổ thư ghi lại cùng một loại triệu chứng về Thi chú, hắn không phát hiện ra bất kỳ phương pháp chữa bệnh hữu ích nào khác.
Lúc này viên thư lại phụ trách Trân bảo các đã quay về. Đó là một lão đầu khắp người sặc mùi rượu, tay cầm một cái hồ lô rượu. Hai mắt lờ đờ nhìn thấy Đỗ Văn Hạo đang ngồi cau mày suy tư dưới đất liền tiến tới chào hỏi. Sau khi biết người đang ngồi đọc sách là tân giáo sư trẻ tuổi của Thái y cục người am hiểu thần kỹ phẫu thuật của Hoa Đà, lão đầu lộ rõ vẻ ngưỡng mộ. Ông ta ngồi xuống, để hồ lô rượu sang bên cạnh, hai mắt lờ đờ nhìn Đỗ Văn Hạo hỏi: “Đỗ tiên sinh đang tìm cái gì vậy?”
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gà Có Đẳng Cấp
“Thi chú!” Đỗ Văn Hạo không ngẩng đầu lên, hắn cau mày đáp trong lúc vẫn chăm chú đọc y thư.
Lão đầu say rượu sửng sốt: “Thi chú? Đây chính là một chứng bệnh cổ quái”.
“Đúng!” Đỗ Văn Hạo trả lời qua quýt.
Lão đầu thấy Đỗ Văn Hạo không cởi mở, chỉ chú tâm đọc sách, ông ta cũng không quấy rầy, nâng hồ lô rượu uống một hơi rồi nói: “Vậy tiên sinh cứ xem sách. Ta không quấy rầy nữa”.
Lão đầu đứng lên đang định rời đi. Đỗ Văn Hạo chợt chấn động, một ý nảy ra trong hắn. Hắn vội ngẩng đầu hỏi: “Xin hỏi danh tính của lão ca là gì?”
“Đỗ tiên sinh khách khí rồi. Lão hủ họ Trương, danh tính Ngộ Đạo, phụ trách Trân bảo các. Ha, ha”.
“Thì ra là Trương lão ca! Thất kính, thất kính! Xin hỏi lão ca có biết Thi chú là bệnh gì không?”
Thân hình Trương Ngộ Đạo run lên, ông ta liếc trộm Đỗ Văn Hạo một cái rồi nói: “Thi chú là một quái bệnh do tam thi trùng* gây ra”.
Thi chú là loại bệnh rất hiếm thấy các đại phu bình thường cũng không biết. Hắn không ngờ một thư lại Tàng thư các lại biết. Trong lòng Đỗ Văn Hạo nổi lên sự hy vọng, hắn vui vẻ nói: “Đúng, đúng. Lão ca có biết cách chữa trị chứng bệnh này không?”
"Đương nhiên biết".
Đỗ Văn Hạo mừng như điên, thật sự đi mòn gót sắt tìm chẳng thấy đến khi tìm được chẳng tốn chút công sức. Hắn vội vã nói: “Lão ca có thể cho tiểu đệ biết không? Tiểu đệ có một bệnh nhân bị mắc chứng bệnh này. Tiểu đệ không có cách chữa trị, hỏi mấy Thái y cũng không ai biết cách chữa. Nếu lão ca nói cho tiểu đệ biết tiểu đệ sẽ tạ ơn xứng đáng”.
“Ha, ha. Nói cho huynh đệ biết cũng không thành vấn đề, chỉ cần mời lão ca ta uống rượu là được” Trương Ngộ Đạo lại nâng bầu rượu định uống nhưng phát hiện ra bầu rượu đã cạn. Ông ta lắc lắc bầu rượu lầm bầm nói: “Hết lần này tới lần khác cứ đến cơn nghiện rượu thì lại không có rượu uống. Thật mất hứng”.
Đỗ Văn Hạo cười ha hả nói: “Lão ca cứ nói cho tiểu đệ biết phương thuốc, trưa nay tiểu đệ sẽ mời lão ca tới Túy Tiên lâu uống rượu! Mời lão ca uống rượu Dương châu Quỳnh hoa lộ, thế nào?”
“Thật không?”
“Đúng vậy”.
“Tốt lắm!” Trương Ngộ Đạo nuốt nước miếng đánh ực một tiếng. Tiền lương một tháng của ông ta chỉ có hai lượng bạc, ông ta còn phải nuôi dưỡng gia đình. Ông ta lại coi rượu như mạng sống của mình, không có tiền mua rượu ngon, mỗi lần mua rượu cũng chỉ mua rượu thường giá hai văn một bầu. Giờ nghe nói Đỗ Văn Hạo mời ông ta uống rượu hảo hạng, ông ta vui mừng nghiêng đầu nói: “Nhưng rượu Quỳnh hoa lộ hơi nhẹ, uống không đã. Có thể đổi sang rượu Tần Hoài xuân không? Rượu này mới đủ mạnh”.
Đỗ Văn Hạo cười nói: “Không thành vấn đề! Mời lão ca ngồi! Nói xong chúng ta đi”.
“Được, được, được” Trương Ngộ Đạo ngồi xuống. Ông ta đột nhiên chuyển đề tài: “Tại sao huynh đệ không hỏi vì sao tên lão ca là Ngộ Đạo? Những người khác nghe xong đều hỏi vậy”.
“Tên là do phụ mẫu đặt, cũng chỉ là một cách gọi mà thôi” Đỗ Văn Hạo nói tới đây đột nhiên hắn nhớ ra điều gì vội hỏi: “Ngộ Đạo, được rồi vì sao tên lão ca là Ngộ Đạo? Chẳng lẽ liên quan tới đạo gia?”
“Ha, ha, đoán đúng rồi! Trước kia ta là một đạo sĩ. Có biết vì sao ta nói chuyện này không?”
Đỗ Văn Hạo thầm nghĩ lão nhân này nói quá nhiều hắn thực sự phải nhẫn nại ngồi nghe.
Trương Ngộ Đạo hình như hiểu được suy nghĩ của Đỗ Văn Hạo, ông ta cười nói: “Ta đã nói trước đây ta là đạo sĩ. Lý do Thi chú lão đệ hỏi có liên quan tới đạo gia của chúng ta”.
“Hả? Sao chứng bệnh này lại có liên quan tới đạo gia?”
“Đạo gia chúng ta cho rằng cơ thể người có tam thi trùng. Thượng trùng gọi là Bành Cư có màu trắng xanh, tấn công thượng đan điền* làm cho con người tham sắc, đờ đẫn. Trung trùng gọi là Bành Chất, màu trắng vàng, khiến cho con người tham tài, dần dần có thể linh thông với ma quỷ, cư ngụ ở trung đan điền. Hạ trùng gọi là Bành Kiểu, màu trắng và đen khiến cho con người đam mê tửu sắc, dần dần trụ lại hạ đan điền. Tam thi trùng này một khi đón nhận tà khí bên ngoài sẽ làm cho người ta ngã bệnh. Bệnh này gọi là Thi chú. Các thi trùng gây ra các triệu chứng bệnh khác nhau nên cách điều trị cũng không đồng nhất”.
Đỗ Văn Hạo nghe xong những lời này coi như đã hiểu rõ. Nếu người cổ đại nghe nói trong mắt, mũi có trùng, nghe xong chắc chắn sẽ bị hù dọa sợ hãi. Đỗ Văn Hạo tới từ xã hội hiện đại, tốt nghiệp đại học y khoa chuyên ngành pháp y, hiểu biết về kiến thức giải phẫu, hắn không thể nào tin tưởng trong cơ thể con người có cái gọi là “tam thi trùng”. Nếu đã không gải thích được nguyên nhân gây bệnh, vậy phương pháp chữa trị chắc chắn sẽ không hiệu quả. Cho nên chưa nghe hết hắn đã mất hứng thú.
Trương Ngộ Đạo lại rất hứng thú, ông ta không chú ý tới vẻ mặt Đỗ Văn Hạo tiếp tục nói: “Nói cho lão đệ một phương thuốc bí truyền trị chứng bệnh này. Bên cạnh việc dùng Thát can tán và Uất châm thạch ra còn phải dùng thi pháp trị bệnh của đạo gia chúng ta. Lão đệ có biết cách thực hiện thế nào không?”
“Không biết” Đỗ Văn Hạo buột miệng nói.
“Nhìn lão đệ là người trượng nghĩa. Ta sẽ nói: dập dầu hai mươi bảy lần, nín thở hai mươi bảy lần, úp bụng ba trăm lần làm trong hai mươi ngày là khỏi. Nhớ kỹ chưa?”
"Nhớ kỹ!
“Tốt lắm, đi thôi, đi uống rượu "
Đỗ Văn Hạo cười gượng nói: “Ta quên mất xế chiều ta có buổi giảng bài, không thể uống rượu, sợ không lên lớp được. Vì vậy rất xin lỗi” Đỗ Văn Hạo lấy túi tiền ở trong người ra một ít bạc vụn chừng hai lượng đưa cho Trương Ngộ Đạo: “Đây, lão ca cứ cầm tiền đi uống rượu. Sau này có cơ hội chúng ta sẽ đi uống sau”.
Trương Ngộ Đạo nhìn thấy thế hai mắt sáng lên, suýt chảy nước miếng, ông ta ngượng ngùng nói: “Thật ngại quá” Miệng nói thế nhưng tay đã thò ra cầm lấy số bạc đó: “Ta đi đây. Cám ơn. Tiên sinh đang bận. Hôm nào ta mời tiên sinh uống rượu” Ông ta đứng dậy vỗ vỗ mông rồi lắc lư đi ra ngoài.
Đỗ Văn Hạo tiếp tục ngồi trên nền nhà của Trân bảo các đọc y thư. Hắn lật xem từng cuốn y thư một.
Đúng lúc này ngoài cửa vang lên tiếng bước chân vội vã, ngay sau đó một người tiến vào, chính là Phan cục phán. Ông ta nhìn thấy Đỗ Văn Hạo liền vui mừng nói: “Đỗ tiên sinh”.
Đỗ Văn Hạo ngẩng đầu nhìn: “Phan cục phán đại nhân. Có việc gì vậy?”
“Ừ, là thế này. Khẩu dụ của Thánh thượng ban ra nói Đề cử đại nhân phải lập tức tiến cung gặp Thánh thượng. Nghe nói bệnh tình của Cung phi và Hoàng tử trong cung có vấn đề. Đề cử đại nhân phải vào cung tham gia điều trị, chỉ e năm ba ngày không thể quay về. Đề cử đại nhân muốn tham gia nghe bài giảng của tiên sinh, e rằng không về kịp nên đại nhân rất tiếc nuối. Chúng ta suy nghĩ rời buổi giảng lại chờ tới khi Đề cử đại nhân quay về. Thời gian cụ thể sẽ thông tri cho tiên sinh sau, được không?”
Đỗ Văn Hạo gật đầu nói: “Được, tối hôm qua tại hạ ngủ không ngon giấc, đến sáng ngày mới chợp mắt được một chút. Cả buổi sáng nay ở đây cũng không có thời gian ngủ. Giảng bài cũng chưa chắc có hiệu quả. Bây giờ thay đổi thời gian thì quá tốt. Tại hạ sẽ chờ thông tri của đại nhân”.
“Ha, ha. Vậy được rồi. Tiên sinh tra cứu Thi chú có thu hoạch được gì không?”
Đỗ Văn Hạo lắc đầu: “Chỉ có chứng bệnh, không có phương pháp điều trị rõ ràng. Bây giờ vẫn chưa tìm được đầu mối nào”.
“Đúng vậy. Đừng nóng vội. Thi chú là tuyệt chứng. Từ từ sẽ thấy”.
“Tại hạ muốn mượn ít y thư ở đây về nhà từ từ nghiên cứu, có được không?”
“Đương nhiên có thể. Tiên sinh cứ tùy ý mượn. Nếu có thể nghiên cứu ra phương thuốc hiệu quả, đây nhất định sẽ là một sáng kiến gây chấn động kinh thành”.
Đỗ Văn Hạo cười gượng. Trong đầu hắn không có một chút ý tưởng nào cả.
Phía tây kinh thành có một cái hồ nước lớn. Bốn tháng mùa hạ là mùa sen nở khắp hồ. Chủ nhân của cái hồ này đặt cho nó một cái tên rất tao nhã là U Uyển. Đại để hy vọng thấy một khung cảnh tràn ngập hương thơm.
U Uyển do một gia đình người làm tên gọi Lý Lương trông nom. Lý gia là tá điền ở U Uyển, cũng đã ba đời trồng trọt xung quanh hồ nước. Cuộc sống tuy không giàu có nhưng may mắn chủ nhân U Uyển là người thuần phác, lương thiện cũng không quá ngặt nghèo với tôi tớ nên cuộc sống trong nhà cũng đắp đổi qua ngày được.
Đỗ Văn Hạo cưỡi lừa từ Thái y viện quay về đi ngang qua U Uyển thấy hồ nước tỏa hương thơm ngát. Hắn không nhịn được dừng lại, tìm một cái đình hóng mát ngồi xuống.
Một lão giả vai vác một cái cuốc đi làm qua. Nhìn thấy có người ngồi ở trong hóng mát đình. Ông ta khẽ liếc nhìn rồi đột nhiên nhếch miệng cười, vuốt chòm râu hoa râm tiến tới nói: “Ngài có phải Đỗ đại phu của Ngũ Vị đường không?”
Đỗ Văn Hạo nghe tiếng quay đầu lại thì thấy một lão giả gương mặt hiền hậu, y phục đơn giản, chân trần đứng ở ngoài đình, đang mỉm cười nhìn mình. Hắn vội đứng dậy thi lễ: “Đúng là vãn bối”.
Lão giả thấy Đỗ Văn Hạo khách khí thi lễ với mình, ông ta vội bỏ cuốc tiến lên khom người nói: “Đỗ đại phu, ngài khách khí quá. Tiểu nhân chỉ là một tá điền, không dám nhận đại lễ của ngài. Như thế này là làm tiểu nhân tổn thọ”.
Đỗ Văn Hạo cười nói: “Người ta đều dựa vào đôi tay để kiếm cơm. Hơn nữa lão nhân gia là trưởng bối ta đương nhiên phải hành lễ”.
Lão giả xúc động nói: “Đã sớm nghe nói y thuật của Đỗ đại phu Ngũ Vị đường rất cao minh. Hôm nay gặp mặt lại là một người tuổi trẻ biết giữ lễ nghĩa. Thật sự làm cho lão kính nể”.
“Lão nhân gia, người khách sáo quá”.
Lão giả hình như có chuyện gì muốn nói nhưng cứ ngập ngừng. Đỗ Văn Hạo thấy vẻ mặt của lão giả, hắn nghĩ có chuyện gì đó cần tới hắn vì vậy hắn nói: “Lão nhân gia có phải trong nhà có người mắc bệnh cần tới vãn bối xem bệnh không?”
“Ha, ha, ha. Không có gì. Tiên sinh cứ nghỉ ngơi. Tiểu nhân đi đây” Nói rồi lão giả vác cái cuốc định bỏ đi.
Đỗ Văn Hạo nói: “Lão nhân gia có gì muốn ta trợ giúp cứ nói, không cần khách khí như thế”.
Lão giả thấy Đỗ Văn Hạo chân thành như vậy liền nói: “Tiểu nhân tên là Lý Lương, nhiều ngày trước con dâu của tiểu nhân là Tiểu Nguyệt sinh một nam nhi. Thế nhưng sau khi sinh ngực và bụng đau đớn, hơi thở gấp, miệng khô, không thể đi lại làm việc được. Trong nhà chỉ có tiểu nhân và vợ cùng một nữ nhi nữa. Ôi gia đình tiểu nhân neo người. Ốm đau là chuyện hệ trọng. Mấy đại phu chỉ xem bệnh cho người giàu. Mấy người nghèo như chúng tiểu nhân không biết đi đâu xem bệnh”.
Đỗ Văn Hạo đã hiểu, hắn an ủi: “Lão nhân gia đừng lo lắng, những người nghèo ta không thu phí chữa bệnh. Hãy dẫn ta tới xem bệnh cho con dâu lão”.
Lý Lương nghe xong cảm kích nói: “Đỗ đại phu, thực sự cám ơn ngài”.
Đỗ Văn Hạo đứng dậy lấy hòm thuốc của mình rồi nói: “Thôi được. Chúng ta nên đi thôi. Lý bá, trời không còn sớm. Sau khi tới nhà xem bệnh ta còn phải quay về”.
*3 loại trùng, được mô tả tỉ mỉ chi tiết và sinh động trong Thái Thượng Trừ Tam Thi Cửu Trùng Bảo Sinh Kinh: “Thượng trùng Bành Cư có tên trẻ con là A Ha ở trong đầu con người. Nó tấn công nê hoàn tức thượng đan điền, khiến cho người ta cảm thấy nặng đầu, mắt tối sầm, khóc chảy nước mũi, tai điếc, răng rụng, miệng hôi, khuôn mặt nhăn nheo. Nó làm con người mê loạn, yêu thích xe ngựa, say mê âm nhạc và nữ sắc... Trung trùng Bành Chất có tên trẻ con là Tác Tử, yêu thích ngũ sắc và ngũ vị. Nó cư ngụ nơi tim và bao tử con người. Nó tấn công tử cung (cung màu đỏ) và trung tiêu, khiến con người nhầm lẫn và mất trí nhớ. Nó làm giảm tinh. Khi khí sinh ra, tai họa đến. Mặt khác, nó gây sầu não. Khi âu lo thái quá, miệng khô, mắt trắng, răng sâu. Ngày đêm nó làm hại lục phủ ngũ tạng. Nó gây ra bệnh tật. Do nó mà người ta ngủ nhiều và thấy ác mộng... Hạ trùng Bành Kiểu có tên trẻ con là Lý Tế, cư ngụ nơi bụng và chân con người. Nó làm hại khí hải đến nỗi khô cạn và làm cho bách bệnh sinh ra. Nó xúi con người trộm cướp, ham mê nữ sắc, danh vọng, và ham mê trụy lạc, gây tác hại. Người ta không thể cản được nó làm hại sinh mệnh của họ. Nó khiến con người kết hợp với ma quỉ, quay lưng với cuộc sống, cận kề cái chết, cạn kiệt tinh khí. Nó làm khô tủy, cơ bắp đau nhức, thịt nóng hực, ý chí bạc nhược, thân thể trống rỗng, mông nặng nề, bàn chân và đầu gối rã rời. Nước tiểu và xú khí thoát ra, và dần dần tai họa đến...»
*- Thượng đan điền: Trùng với huyệt Ấn đường (giữa 2 chân mày)
- Trung đan điền: Trùng với huyệt Đản trung (chính giữa đường nối 2 đầu vú)
- Hạ đan điền: Trùng với huyệt Khí hải hay nằm trong khoảng Nằm trên đường chính trung, dưới rốn 1,5 thốn (khoảng 3 cm). Có môn phái thì nói nó nằm trên huyệt Thần khuyết (rốn).
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gà Có Đẳng Cấp
Tống Y Tác giả: Mộc Dật Chương 204: Đau ngực, bụng
Nhóm dịch: Thiên Địa Môn
Nguồn: Sưu Tầm
Nghe xong lão giả vội dẫn Đỗ Văn Hạo đi qua hồ nước tới trước một cái sân, có trồng cây anh đào, lá cây xanh biếc nhưng không có quả.
Hàng rào gỗ, nhà tranh, trong sân có một cối xay bằng đá, trên đó có đặt một dụng cụ hốt rác, bên trong có một ít thảo mộc đang phơi nắng.
Đỗ Văn Hạo nghĩ cuộc sống gia đình này quả thật rất chật vật thảo nào không dám mời đại phu chữa bệnh.
Lý Lương mở cổng đi vào sân, ông ta để cái cuốc lên hiên nhà.
Một lão phụ dáng người thấp bé đi ra, lão phụ nhân già hơn so với Lý Lương, da ngăm đen, mái tóc bạc trắng, trên người khoác một cái tạp dề, dáng vẻ rất vội vàng.
Nhìn thấy trượng phụ của mình dẫn một người lạ vào nhà, lão phụ đang định hỏi thì Lý Lương đã vội nói: “Bà nó, mau mang nước tới cho đại phu uống. Thôi bỏ qua đi, ta đi nấu nước. Bà hãy dẫn Đỗ tiên sinh tới phòng của Tiểu Liên. Đỗ tiên sinh sẽ chẩn bệnh cho Tiểu Liên”.
Lão phụ đột nhiên nổi giận, bà chỉ Lý Lương trách mắng: “Ông điên rồi à. Trong nhà làm gì còn tiền mà mời đại phu. Không phải mấy hôm trước đã mời Triệu lang trung trong thôn xem ư? Tại sao ông còn lãng phí tiền nữa? Ông muốn chọc cho tôi chết à?”
Đỗ Văn Hạo không đành lòng để lão phụ trách cứ Lý Lương như vậy. Hắn ôn hòa nói: “Lão thái gia, ta đã nói hoàn cảnh mấy người khó khăn, ta chẩn bệnh không lấy tiền”.
Lão phụ nghe xong cơn thịnh nộ tan biến. Hai mắt bà còn ngấn lệ.
Đỗ Văn Hạo không muốn nhìn cảnh này hắn vội vàng nói: “Xin mời dẫn đường”.
Kỳ thật nhà của bọn họ chỉ có ba gian lợp cỏ tranh. Hai người đi vào căn phòng lợp cỏ ở hướng đông. Bên trong có một cái giường. Lão phụ nhân vén cái màn vá chằng vá đụp lên, mắc ở trên cái móc.
Đỗ Văn Hạo bảo lão phụ nhân mở cửa sổ ra. Lão phụ mới đi tới bên cạnh cửa sổ thì nghe âm thanh của một nữ nhân trên giường cất lên: “Không được”.
Lão phụ cả giận nói: “Kêu cái gì? Đây là đại phu tới xem bệnh cho ngươi. Ngươi có câm miệng đi không. Cả ngày không được việc gì, nói nhiều thế”.
Nữ tử đó nói với giọng tủi thân: “Con lạnh”.
Lão phụ nhân làm ra vẻ không nghe thấy câu đó, bà đẩy cửa sổ ra, hừ một tiếng rồi nói: “Ta không lạnh à? Ta cả ngày làm việc mà không nóng người lên được”.
Đỗ Văn Hạo ôn nhu nói với nữ tử kia: “Khí trời rất có lợi cho thân thể của ngươi. Chỉ nên đóng cửa lúc hoàng hôn”.
Lúc này nữ tử đó không nói nữa Đỗ Văn Hạo mới quan sát nàng. Nữ tử tóc rồi bù nằm trên giường. Trên người nàng đắp một cái chăn mỏng, bạc màu mặc dù chiếc chăn có nhiều miếng vá nhưng nhìn sạch sẽ giống như căn phòng vậy, không có mùi gì hết. Xem ra hàng ngày người nhà đều quan tâm săn sóc nàng.
Lão phụ mang tới một cái ghế dài cho Đỗ Văn Hạo ngồi. Sau khi mở cửa sổ, ánh sáng tràn vào khắp phòng. Nữ tử kia đã nhìn thấy đại phu không phải là một lão lang trung mà là một nam nhân trẻ tuổi. Nàng vừa xấu hổ vừa lúng túng, quay người vào trong.
Đỗ Văn Hạo bắt mạch cổ tay. Hắn phát hiện ra có vẻ là mạch thốn nhưng hình như có hiện tượng khí huyết không thông. Hắn nhíu mày hỏi: “Trước đây đã tìm đại phu chưa?”
Nữ tử im lặng không nói. Lão phụ nhân lên tiếng: “Có. Đại phu nói bị chứng khí hư, kê đơn thuốc bổ khí huyết rất đắt tiền nhưng uống vào không có hiệu quả”.
Đỗ Văn Hạo bắt mạch tay kia rồi hỏi: “Thang thuốc đó là gì? Còn nhớ không?”
Lão phụ nhân vội nói: “Có nhớ. Thang thuốc đó gọi là cái gì Thập toàn đại bổ hoàn ấy”.
Đỗ Văn Hạo hỏi nữ tử: “Có thấy tức ngực, chán cơm không?”
Nữ tử khẽ ừ một tiếng.
Đỗ Văn Hạo lại hỏi: “Có phải khi bệnh phát tác thì cảm thấy cả người như bị kim châm, khát nước, thở hổn hển không?”
Nữ tử gật đầu.
Đỗ Văn Hạo nói: “Kỳ thật bệnh của ngươi không phải là đau tim hay dạ dày gì hết, chẳng qua máu huyết ở ngực không lưu thông mà thôi. Đúng là đau ngực nhưng không liên quan gì tới tim hay dạ dày hết. Bệnh này chỉ dùng thuốc giảm đau nhức bình thường, thông khí, không liên quan gì tới bổ khí. Nếu không tác dụng sẽ ngược lại. Vị lang trung đó kê một đơn thuốc bổ, đương nhiên không hiệu quả. Hơn nữa lại còn có hại cho người bệnh”.
Lão phụ nhân vội hỏi: “Tiên sinh, vậy thang thuốc của ngài có đắt hơn thang Thập toàn đại bổ đó không?”
Đỗ Văn Hạo cười hắn đi ra cửa lấy hòm thuốc để ở trên con lừa xuống, lấy từ bên trong ra hai hoàn thuốc Thất tiếu tán*. Hắn quay lại phòng đưa cho lão phụ nhân và nói: “Mỗi ngày một hoàn, ngâm với rượu hoàng. Trong nhà có rượu hoàng không?”
Lão phụ nhân vội vàng gật đầu.
“Thôi được ta về đây”.
Đỗ Văn Hạo đứng dậy định ra về lão phụ nhân cười gượng gạo hỏi: “Tiên sinh, thuốc này của ngài bao nhiêu tiền? Ngài cứ nói để ta trả ngài”.
Đỗ Văn Hạo cười lắc đầu đi ra cửa. Hắn quay lại nói với lão phụ: “Hai hoàn này không mất tiền nhưng người muốn con dâu của mình sớm khỏi bệnh, cùng chia sẻ việc nhà với mình thì không nên tức giận như vậy. Nữ nhân có rất nhiều bệnh sinh ra do tức giận. Ngươi không được tức giận nếu không cơ thể ngươi sẽ phát bệnh. Tục ngữ có câu tức giận gây tổn hại sức khỏe, không phải là không có đạo lý”.
Lão phụ thấy Đỗ Văn Hạo không lấy tiền, bà ta ngượng ngùng, cuống quít gật đầu sau đó dè dặt tiễn Đỗ Văn Hạo ra cửa.
Lý Lương đang bưng một chén nước từ trong gian bếp đi ra thấy Đỗ Văn Hạo vội hỏi: “Tiên sinh, đã xem bệnh xong rồi ư?” Đỗ Văn Hạo gật đầu.
Lý Lương nhìn lão phụ: “Đưa tiền thuốc chưa?”
Lão phụ cảm kích nói: “Tiên sinh cho thuốc không lấy tiền. Ông hỏi mà không thấy xấu hổ à?”
Lý Lương nghe nói vậy vội bảo lão phụ đi lấy tiền. Sau đó ông ta nói với Đỗ Văn Hạo: “Tiên sinh xuất chẩn đã không lấy tiền rồi. Sao chúng tiểu nhân còn để tiên sinh mất tiền nữa?”
Đỗ Văn Hạo khoát tay nói: “Chỉ có hai hoàn thuốc thôi. Các ngươi cứ cho bệnh nhân dùng. Nếu lần này không khá hơn lần sau ta tới tái khám lấy tiền của các ngươi cũng không muộn. Nhưng dựa vào tình trạng bệnh thì chỉ cần dùng hai hoàn thuốc đó là sẽ khỏe lên”.
Lý Lương cảm kích không biết nói gì tiễn Đỗ Văn Hạo ra cổng.
Đỗ Văn Hạo quay đầu lại nói: “Hai ngày sau ta tới khám lại” Nói xong hắn cưỡi lừa quay về.
Trong hai ngày đó Đỗ Văn Hạo chuyên tâm nghiên cứu y thư kinh điển nhưng hắn vẫn không tìm ra phương thuốc hiệu quả.
Từ sau tối ở giếng khô, Lâm Thanh Đại luôn lánh mặt Đỗ Văn Hạo, nàng dứt khoát không ngồi cùng một chỗ với hắn. Điều này làm cho Đỗ Văn Hạo thấy buồn bực.
Trong hai ngày đó Bàng Vũ Cầm bận bịu sai khiến gia nhân tới tòa trang viện mua của Kiều gia xây một bức tường cao ba trượng xung quanh cái hồ có độc khí bốc lên đó. Sao đó cắm một cái biển nhắc nhở nguy hiểm, cấm người đi vào bên trong.
Hai hôm sau Đỗ Văn Hạo tới Lý gia ở U Uyển tái khám.
Từ sáng sớm Lý Lương đã đứng ở cổng chờ, bên cạnh ông ta còn có một nam nhân khoảng hai mươi tuổi, gương mặt đôn hậu, ôm trong tay một bọc tã lót. Đỗ Văn Hạo đoán người đó là con trai của Lý Lương còn đứa trẻ trong bọc là hài tử mới sinh của hắn.
Lý Lương trông thấy Đỗ Văn Hạo ông ta kích động lảo đảo đi tới, nắm tay Đỗ Văn Hạo nghẹn ngào không nói nên lời.
Đỗ Văn Hạo nhìn thấy vẻ mặt Lý Lương như vậy. Hắn thấy an tâm rất nhiều. Dựa vào kinh nghiệm hành y trong một thời gian dài hắn biết bệnh của Tiểu Liên không còn gì đáng ngại.
Quả nhiên Lý Lương run rẩy nói: “Biết hôm nay ân nhân tới khám lại. Tiểu nhân mang theo con cháu đợi ngài ở đây”.
Đỗ Văn Hạo cười vỗ vào tay Lý Lương: “Lý bá, bá khách sáo quá. Kỳ thật chỉ cần tìm được nguyên nhân của căn bệnh, tự nhiên sẽ dễ điều trị. Tiểu Liên thế nào rồi?’
Nam nhân bên cạnh cười ngây ngốc nói: “Mới có hai ngày đã có thể ăn cơm, tự mình xuống giường. Đỗ đại phu, ngài thực sự là thần y”.
Điều Đỗ Văn Hạo cao hứng nhất lúc chữa khỏi bệnh cho người bệnh, nhìn thấy sự vui mừng của bọn họ.
Lý Lương dẫn Đỗ Văn Hạo tới phòng của Tiểu Liên, chỉ thấy cửa sổ đã mở. Tiểu Liên đang ngồi bên cửa sổ may quần áo cho hài tử, sắc mặt nàng quả nhiên tốt hơn rất nhiều.
Tiểu Liên thấy Đỗ Văn Hạo tiến vào nàng ngượng ngùng giống như lần đầu tiên thấy hắn, cúi đầu chào Đỗ Văn Hạo.
Đỗ Văn Hạo ra hiệu bảo nàng ngồi xuống sau đó hắn hỏi nàng một số chi tiết, bắt mạch, xem lưỡi. Hắn xác định nàng không còn vấn đề gì lớn.
Lý Lương vui mừng nói: “Từ trước tới nay luôn nghe người khác nói cái gì là dong y hại người. Hôm nay tiểu nhân thực sự đã hiểu nếu không có Đỗ đại phu thì không biết bao giờ con dâu của tiểu nhân mới có thể rời khỏi giường”.
Đang nói chuyện đứa hài tử trong lòng trượng phu của Tiêu Liên khóc ré lên. Lý Lương vội bảo con đưa hài tử cho Tiểu Liên. Tiểu Liên bế con dỗ dành một lát đứa bé mới ngừng khóc.
Đỗ Văn Hạo đứng dậy muốn cáo từ nhưng Lý Lương nhất định muốn lưu hắn lại ăn cơm.
Đỗ Văn Hạo biết Lý gia thấy hắn không lấy tiền thuốc nên muốn mời hắn ở lại làm cơm mời hắn. Hắn ở lại nhà họ ăn cơm chỉ e bọn họ sẽ phải bớt ăn mấy ngày hắn thật sự không đành lòng. Nhưng Lý Lương cố giữ hắn lại, trong lúc hai người còn đang níu kéo thì đứa hài tử trong lòng Tiểu Liên lại khóc toáng lên, cắt ngang lời nói của hai người.
Lý Lương cau mày nói: “Hai ngươi.., xảy ra chuyện gì vậy? Không biết đem con ra chỗ khác sao? Không thấy ta đang nói chuyện với Đỗ đại phu à?”
Đỗ Văn Hạo thấy Tiểu Liên và trượng phu nàng đều là người lễ phép. Phụ thân trách mắng như vậy vội ôm con đứng dậy.
“Chờ một chút” Đỗ Văn Hạo chợt kêu lên.
Tiểu Liên và trượng phu đang định rời đi nghe Đỗ Văn Hạo nói thế cả hai đứng lại quay đầu nhìn hắn vẻ khó hiểu.
Đỗ Văn Hạo đi tới bên cạnh Tiểu Liên, hắn nhẹ nhàng đẩy cái khăn trùm đầu của đứa hài tử. Hắn chăm chú nhìn đứa bé rồi nói: “Đứa nhỏ này rất đáng yêu. Nhưng với khí trời hôm nay các ngươi mặc cho nó nhiều áo quá nó không chịu được nên khóc như vậy”.
Lý Lương cười nói: “Đỗ đại phu rất chu đáo. Nương của nó bị bệnh tiểu nhân và vợ phải chăm sóc nó nhưng nó ăn không ngon, ngủ không tốt. Tiểu nhân và vợ dỗ dành nhưng không được”.
Đỗ Văn Hạo nói: “Không chỉ như thế còn có phiền toái nữa!”.
Lý Lương sửng sốt hỏi: “Có phiền toái gì?”
“Các ngươi không chú ý sao? Tiếng khóc của nó, ở cổ họng nó giống như có người đang kéo nhau, kẽo kẹt kẽo kẹt, khi thì the thé, khi thì ngừng lại làm cho người ta rất khó chịu. Chính xác đã mắc bệnh. Sờ tay vào mặt nó thấy có hiện tượng ẩm ướt, lại có nhiệt. Luồn vào trong tã lót sờ chân thì còn nóng hơn. Mau đặt con xuống để ta xem kỹ hơn”.
Lý gia thấy vẻ mặt hắn nghiêm túc tất cả nhất thời thấy lo lắng.
* Sách ‘Sản Dục Bửu Khố Tập’ cho rằng: “Vì sao sản hậu sinh chứng huyết băng? - Đáp: Vì sản hậu huyết xuống quá nhiều, khí huyết quá hư, chưa bình phục được, hoặc vì lao nhọc, hoặc vì kinh giận, khiến cho huyết bị bạo băng”.
Vì vậy, đàn bà sau khi sinh sản, tình trạng sinh lý chưa được bình phục như trước, mà lao nhọc không đúng mức hoặc bị kích thích tinh thần có thể gây nên chứng sản hậu huyết băng, đó là thuộc về hư chứng. Thực chứng là bên trong có ứ huyết, có thể gây nên băng huyết. Sách 'Y Tông Kim Giám’ viết: “ Nếu do bên trong có ứ trệ, phần nhiều bụng dưới đau, nên dùng bài Phật Thủ Tán, Thất Tiếu Tán.
Về nguyên tắc trị bệnh: Nếu sản hậu âm huyết đã tổn thương lại bị chứng băng rồi sinh ra huyết thoát khí hãm thành ra bệnh nặng. Phải nên bổ mạnh, dùng bài 'Độc Sâm Thang’ để cứu chữa tức là phương pháp huyết thoát thì ích khí. Nếu chỉ dùng thuốc bổ huyết không có kết quả. Nếu 6 mạch quá Vi, tay chân lạnh băng nên dùng vị Sâm và Phụ tử, lượng lớn để hồi dương. Nếu vì tức giận quá thương tổn Can khí khiến cho huyết vọng hành, dùng bài ‘Tiêu Dao Tán’ thêm Hắc sơn chi, Sinh địa, Bạch mao căn để thanh Can. Nếu vì ứ trệ mà sinh thực chứng, đau bụng dưới, nên dùng ‘Thất Tiếu Tán’ là thuốc khử ứ, hành huyết
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gà Có Đẳng Cấp
Tống Y Tác giả: Mộc Dật Chương 205: Ước hẹn một năm
Nhóm dịch: Thiên Địa Môn
Nguồn: Sưu Tầm
Đỗ Văn Hạo hỏi: “Nó bắt đầu khóc từ bao giờ?’
Lý Lương vội nói: “Từ mấy ngày trước, một lão thái thái trong thôn có biết chút y thuật đã xem qua và nói nó bị hoảng sợ, đã dùng kim khâu đốt nóng châm (châm viêm) cho nó nhưng nó vẫn khóc như thế. Đỗ đại phu, có phải cháu tiểu nhân bị bệnh Kinh phong không?”
Đỗ Văn Hạo lắc đầu nói: “Hiển nhiên không phải là Kinh phong mà là đờm chứng. Lão thái thái đó y thuật không có gì đặc biệt nếu không đã biết đờm chứng dùng châm viêm chỉ làm bệnh của nó nặng thêm”.
Lý Hương, con trai nghe xong cực kỳ hoảng sợ. Tiểu Liên lại càng kinh sợ nàng không ngờ mình vừa khỏi bệnh thì hài tử lại mắc bệnh. Nàng luống cuống quỵ gối xuống trước mặt Đỗ Văn Hạo: “Đỗ đại phu, cầu xin ngài cứu hài tử của tiểu nữ”.
Đỗ Văn Hạo vội đưa hai tay ra nói: “Không cần gấp như vậy. Bệnh không nặng. Ngươi vội vàng như thế thì lại không tốt đâu”.
Trượng phu của Tiểu Liên vội đỡ thê tử của mình lên. Hắn hỏi Đỗ Văn Hạo: “Đỗ tiên sinh, tại sao hài nhi của chúng ta lại mắc đờm chứng?”
“Rất đơn giản. Có thể là tư thế lúc cho hài tử của mình bú không đúng. Có phải ngươi hay nằm cho hài tử bú không?”
Những lời này của Đỗ Văn Hạo tựa như hắn tận mắt nhìn thấy làm Tiểu Liên đỏ mặt nàng khẽ gật đầu, ngượng ngùng nói: “Sau khi tiểu nữ sinh hài tử, sức khỏe không tốt nên vẫn thường nằm nghiêng cho hài tử bú”.
Đỗ Văn Hạo gật đầu nói: “Thế đúng rồi. Tư thế cho bú như thế rất dễ khiến hài tử mắc đờm chứng. Chính xác là nằm nghiêng hẳn một bên cho bú. Không có vấn đề gì lớn. Ta kê cho một đơn thuốc là khỏi” Đỗ Văn Hạo lấy giấy bút trong hòm thuốc viết một đơn thuốc.
Cả nhà Lý Lương cảm tạ Đỗ Văn Hạo, năn nỉ hắn nhận một ít trái dưa và rau nhà tự trồng. Đỗ Văn Hạo cám ơn nhận lấy nhưng hắn lại lặng lẽ để một điếu đồng tiền trên bàn.
Ngày hôm sau Bàng Vũ Cầm nói Đỗ Văn Hạo tới khám lại hai mắt cho nãi nãi của nàng. Đỗ Văn Hạo đồng ý. Hai người tới trang viện của Khai Phong phủ Thôi quan. Từ khi Bàng mẫu uống thuốc của Đỗ Văn Hạo ánh mắt và thính lực cũng đã khôi phục hơn một nửa. Nhìn thấy hai người tới Bàng mẫu rất vui vẻ. Cả nhà mở tiệc sum họp, Đỗ Văn Hạo và nhạc phụ Bàng Cảnh Huy uống mấy chén rượu. Đến khi hắn và Bàng Vũ Cầm quay về thì trăng đã lên cao quá ngọn tre.
Hai người không vội quay về nhà, đi tản bộ dọc theo phố khi tới đầu phố nhà mình đã thấy Lâm Thanh Đại và Anh Tử xách đèn lồng đứng chờ.
Bàng Vũ Cầm dìu Đỗ Văn Hạo, nàng nhỏ nhẹ nói: “Thanh Đại tỷ cẩn thận quá. Chắc tỷ ấy biết chúng ta về muộn chàng lại say rượu nên ra đón”.
Đỗ Văn Hạo liếc nhìn dáng người yểu điệu của Lâm Thanh Đại ở đằng xa. Hắn nhớ tới cảnh ôm hôn nồng thắm của hai người trong giếng khô. Hắn không kiềm chế được đi nhanh tới gần, ra vẻ say rượu nói: “Thanh Đại tỷ, hai người làm gì ở đây vậy?”
Anh Tử nói xen vào: “Thiếu gia hỏi rất kỳ quặc. Phu nhân cùng nô tỳ đương nhiên chờ hai người quay về. Trời tối, ngõ nhỏ tối đen, phu nhân lo lắng hai người bị vấp ngã nên mang đèn lồng ra soi đường cho hai người”.
Lâm Thanh Đại không nhìn hắn. Nàng chỉ nói đùa mấy câu với Bàng Vũ Cầm rồi cầm đèn lồng đi trước.
Đỗ Văn Hạo thấy nàng coi như hắn không tồn tại, cảm thấy buồn bực trong lòng. Trở lại phòng mình, không biết có phải do men rượu hay do dạo này lá gan của hắn đã lớn hơn, hắn nói với Bàng Vũ Cầm: “Ta đi tìm Thanh Đại tỷ thương lượng về chuyện bên khu điều trị, xem bước tiếp theo có thể mở rộng khu đó không?”
Bàng Vũ Cầm cúi đầu cười như sen nở: “Dạ, thiếp đi cùng chàng có được không?”
“Không cần, chỉ một lát thôi. Xong việc ta sẽ quay về”.
Nói xong tim Đỗ Văn Hạo nhảy loạn xạ, hắn mở cửa đi ra ngoài, dọc theo hành lang, qua một khúc quanh thì tới phòng của Lâm Thanh Đại.
Đỗ Văn Hạo cố gắng giữ bản thân bình tĩnh, hắn đưa tay gõ cửa.
“Vào đi. Cửa mở” Dường như Lâm Thanh Đại biết Đỗ Văn Hạo sẽ tới nhưng giọng nói của nàng rất bình thản.
Đỗ Văn Hạo đẩy cửa bước vào hắn thấy Lâm Thanh Đại đang ngồi cạnh bàn, tay chống cằm nhìn ngọn nến đỏ, không biết nàng đang nghĩ gì. Nhìn thấy Đỗ Văn Hạo nàng đứng dậy nói: “Ngươi tới tìm ta có việc gì?”
Đỗ Văn Hạo đẩy cửa lại, hắn khẽ hỏi: “Không có việc gì. Tới nhìn không được sao?”
“Có cái gì mà nhìn. Ngày nào chả nhìn thấy là gì”.
“Nhưng mấy ngày nay tỷ toàn tránh mặt ta giống như trốn kẻ cướp vậy. Muốn nói với tỷ một câu cũng không được” Tim Đỗ Văn Hạo đập thình thịch khi hắn đi tới trước mặt Lâm Thanh Đại.
Lâm Thanh Đại thoáng bối rối nàng lui lại sau nửa bước, cúi đầu nói: “Có gì để mà nói”.
Dưới ánh nến đỏ. Khuôn mặt xinh đẹp của lâm Thanh Đại đỏ bừng làm cho Đỗ Văn Hạo tràn ngập cảm giác yêu thương. Hắn nhìn bộ ngực cao vút của nàng nhớ lại cảm giác bàn tay hắn đã mang lại trước kia. Cảm xúc trào dâng hắn không nhịn được đưa tay ra kéo nàng lại gần.
Lâm Thanh đại càng thêm bối rối khi nàng lại nghe thấy hơi thở dồn dập, đam mê của Đỗ Văn Hạo. Nàng khẽ nói: “Văn Hạo, đừng như vậy”.
Sự khiếp đảm của Lâm Thanh Đại càng làm dũng khí trong người Đỗ Văn Hạo tăng gấp bội. Tay hắn ôm nàng vào lòng, hắn cúi đầu tìm làn môi mềm của nàng. Lâm Thanh Đại quay đầu đi. Hắn hôn tới tấp lên mặt nàng.
Đỗ Văn Hạo tiến tới miệng Lâm Thanh Đại nhưng nàng lại né tránh ở tích tắc cuối cùng. Đỗ Văn Hạo đưa tay vuốt ve bộ ngực sữa của nàng. Hắn thở hổn hển nói: “Tỷ muốn hành hạ ta tới chết à?”
Lâm Thanh Đại giữ tay hắn lại. Nàng nhỏ giọng nói: “Văn Hạo, sau này chúng ta không nên như thế này, Vũ Cầm biết thì không hay lắm”.
“Vũ Cầm biết thì đã sao. Ta muốn nói với tỷ ta muốn cưới tỷ”.
Lâm Thanh Đại run bắn cả người nàng ngẩng đầu hỏi: “Ngươi, ngươi nói cái gì?”
Đỗ Văn Hạo ôm chặt eo nàng. Hắn cúi đầu nhìn nàng gằn từng chữ: “Ta nói muốn cưới tỷ”.
Lâm Thanh Đại bình tĩnh nhìn hắn nói: “Ngươi đã có thê tử rồi”.
“Có hai thê hay một thê thì cũng như nhau”.
Mắt phượng của Lâm Thanh Đại đã rớm lệ: “Nhưng luật pháp Đại Tống không cho cưới nhiều thê. Nếu không sẽ bị phạt”.
“Ta mặc kệ!”.
“Ngươi không thể làm thế. Ta không thể hại ngươi”.
“Nếu vậy ta sẽ cưới tỷ làm thiếp. Nhưng thế thì thiệt thòi cho tỷ”.
“Ta không quan tâm nhưng ta không thể” Lâm Thanh Đại cương quyết gỡ tay Đỗ Văn Hạo ra nàng đi tới cái bàn cạnh cửa sổ lặng lẽ nhìn trời đêm.
Đỗ Văn Hạo tới sau nàng. Hắn nôn nóng hỏi: “Tại sao?”
“Bởi vì Vũ Cầm và người nhà của muội ấy sẽ không đồng ý”.
“Không cần bọn họ đồng ý. Chỉ cần tỷ đồng ý là được”.
Lâm Thanh Đại lắc đầu: “Ta thật sự không thể. Ta đã xuất giá, ta không thể làm thê tử cũng như thiếp thất của ngươi. Nếu bên ngoài biết ngươi cưới một quả phụ làm thiếp thì sẽ chê cười ngươi”.
“Ta không sợ người đời chê cười. Tại sao chúng ta phải sợ chứ? Thanh Đại tỷ, lời của ta là sự thật. Tỷ gả cho ta đi” Đôi tay hắn từ phía sau vòng ra ôm eo nàng.
Lâm Thanh Đại tựa vào người hắn, nhắm mắt lại thưởng thức cảm giác ấm áp thoáng qua này: “Văn Hạo, cám ơn ngươi không chê ta. Nhưng ta không thể gả cho ngươi ít nhất trong một năm”.
“Tại sao?” Đỗ Văn Hạo kinh ngạc hỏi: “Tại sao phải có hạn định một năm?”
“Bởi vì” Sắc mặt Lâm Thanh Đại ảm đạm. Nàng ngữa dầu tựa vào vai Đỗ Văn Hạo. “Ta muốn thủ hiếu ba năm”.
"Cái gì?”
Giọng nói của Lâm Thanh Đại đầy thương cảm: “Sau khi ta xuất giá được nửa năm thì phụ thân ta qua đời. Khi ta biết tin thì đã được nửa năm. Từ lúc phụ thân qua đời tới giờ mới được hai năm. Ta muốn thủ hiếu ba năm vì thế trong vòng một năm này ta không thể kết hôn. Theo đạo lý mà nói ta cũng không thể thân cận ngươi hết lần này tới lần khác. Ngươi chỉ biết khi dễ ta”.
Đỗ Văn Hạo cười hì hì. Hai tay hắn từ eo nàng tiến lên trên, ôm trọn bộ ngực của nàng.
Lâm Thanh Đại vội vàng cầm tay hắn. Nàng đỏ mặt, xấu hổ nói: “Chúng ta như vậy là đã bất hiếu rồi. Nếu chúng ta tiến thêm một bước nữa ta sợ cha ta ở trên trời có linh thiêng cũng không an bình được”.
Đỗ Văn Hạo tiếc nuối nói: “Thì ra là vậy. Thôi được, ta sẽ chờ tỷ một năm. Sau một năm ta sẽ cưới tỷ”.
Lâm Thanh Đại vừa mừng vừa sợ. Nàng xoay người ngẩng mặt nhìn hắn: “Ngươi nguyện ý chờ một quả phụ như ta trong một năm?”
“Ừ! Ta nguyện ý” Đỗ Văn Hạo chăm chú nhìn vào hai mắt sáng ngời của nàng.
Lâm Thanh Đại yên lặng nhìn hắn. Đột nhiên nàng đưa tay ôm cổ hắn, chủ động hôn môi hắn. Hai người hôn thắm thiết một lúc lâu mời rời khỏi nhau.
Lâm Thanh Đại nói: “Vậy phải đáp ứng ta một việc”.
"Chuyện gì?”
“Không được kể chuyện này với bất kỳ ai. Không được thân mật với ta nữa?”
"Tại sao?"
“Giúp ta hoàn thành thủ hiếu”.
Đỗ Văn Hạo đã hiểu. Hắn nói: “Nhưng khi ta nghĩ tới tỷ thì phải làm sao?”
“Ngươi cứ chờ ta một năm. Đến lúc đó thì tùy vào ngươi”.
Ý nghĩ và động cơ của Lâm Thanh Đại rất chân thật, thuần phác, Đỗ Văn Hạo không nỡ cự tuyệt. Hắn khẽ nói: “Được! Ta đồng ý”.
Đêm đã khuya Bàng Vũ Cầm đã ngủ say nhưng Đỗ Văn Hạo không ngủ được, trong đầu hắn toàn cảnh tình ý với Lâm Thanh Đại. Hắn chỉ ước mơ sau một năm nữa được vui vầy với nàng như cá nước thì thật hạnh phúc. Một lúc lâu sau hắn mới ngủ thiếp đi.
Hôm sau.
Sáng sớm Anh Tử đã gọi Đỗ Văn Hạo dậy nàng chảy nước mắt nói con hổ Tiểu Khả hình như bị bệnh. Nó cứ nằm trong ổ, không ăn, không uống, không gầm gừ.
Đỗ Văn Hạo vội mặc quần áo đi theo Anh Tử vào trong phòng nàng, quả nhiên nằm trong ổ, đầu cụp xuống, dáng vẻ ủ ê. Nó nhìn thấy Đỗ Văn Hạo tới mà không nhỏm dậy vui mừng đón chào như mọi ngày.
Đỗ Văn Hạo ngồi xổm quan sát Tiểu Khả. Trong tình huống này hắn không thể đưa Tiểu Khả tới cho những người chuyên chữa bệnh cho động vật, họ sẽ sợ hãi. Tiểu Khả là một con hổ, đưa đi xem bệnh bên ngoài, người ngoài biết được sẽ bị hù dọa chạy hết, không ai dám tới Ngũ Vị đường xem bệnh nữa. Chính vì vậy hắn phải tự mình chữa trị.
Đỗ Văn Hạo viết một đơn thuốc, Ngô Thông đi lấy thuốc sắc cho con hổ uống.
Lúc này Ngốc béo tiến vào nói: “Tiên sinh, có người tên Lý Xuyên, con của Lý Lương mà lúc trước tiên sinh xem bệnh tới tìm tiên sinh”.
Đỗ Văn Hạo giao Tiểu Khả cho Anh Tử rồi đi ra ngoài dược đường.
* Bệnh kinh phong là lấy chứng trạng phong rút làm chủ yếu mà gọi chung. Trẻ em từ 3-5 tuổi thường mắc phải. Bệnh có 2 loại: cấp kinh phong và mạn kinh phong. Cấp kinh là do nhiệt cực sinh phong. Mạn kinh là do tỳ hư mà can mộc khắc, hại. Tâm chủ kinh, phong thuộc can mộc.
Cấp kinh phong: Nguyên nhân: Cơ thể da dẻ của trẻ còn non yếu nên dễ cảm nhiễm tà khí phong hàn từ ngoài theo kinh mạch vào trong mà hóa nhiệt hóa hỏa, nhiễu động can đởm phát ra chứng kinh.
Do ăn uống, bú mớm không thận trọng; sữa, thức ăn kết tụ lại ở dạ dày, đường ruột, làm khí cơ bị tắc nghẽn, khí biến thành hỏa, hỏa hóa ra phong đờm gây thành bệnh kinh.
Trẻ em thần khí còn yếu ớt hay kinh sợ bỗng đột nhiên gặp phải sự kích thích mạnh dữ ở bên ngoài hoặc bị té ngã, kinh sợ đều có thể gây phát sinh chứng kinh phong.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gà Có Đẳng Cấp