Bàng Vũ Cầm cũng đứng lại, cúi đầu, tay vân vê góc áo, thanh âm có chút thương cảm, nói: “Ta nghĩ,… ta nghĩ, muốn theo người học y!”
Đỗ Văn Hạo ngạc nhiên nói: “Theo ta học y? Ngươi không sao đấy chứ? Ngươi là một quan gia đại tiểu thư, học y làm cái gì? Chẳng lẽ nghĩ muốn tọa đường xem bệnh cho người ta?”
Bàng Vũ Cầm lắc lắc đầu.
“Vậy ngươi sao lại muốn học y?”
“Ngươi hãy nghe ta nói, lúc trước ông nội của ta bệnh nặng, trước khi chết chịu rất nhiều đau khổ, tìm rất nhiều đại phu nhưng không ai trị được, năm đó, gia gia đau quá không chịu nổi, thậm chí đã muốn cha ta dùng một đao giết người, cha quỳ xuống khóc mà dập đầu nói không thể. Rồi sau đó vẫn nhờ đại phu tiếp tục chữa trị, gia gia cuối cùng trước khi chết cũng đã phải chịu hơn một năm thống khổ…”
Đỗ Văn Hạo gật đầu: “Có rất nhiều loại bệnh khiến cho bệnh nhân như bị tra tấn, nếu có thể gặp được lương y, ngay cả khi không chữa trị được, cũng có thể có biện pháp giảm bớt một chút thống khổ cho người bệnh”
“Đáng tiếc, ông nội của ta khi đó không gặp được lương y như tiên sinh.”
“Ta không tính là lương y gì gì đó, ngươi nói tiếp đi.”
“Ừm, nội trước kia hai mắt rất tốt, cái lỗ tai cũng không điếc, nhưng chỉ sau một lần nọ tức giận, đột nhiên cái gì cũng không nhìn thấy được, cũng không có nghe được rõ, Tiền thần y cũng không chữa được. Lúc này đây, di nương cũng bởi vì một cái nùng sang (mụn nhọt), thiếu chút nữa cũng đã không còn mạng nếu không được Đỗ đại phu ngài chữa trị. Cho nên, ta ngay lúc đó đã nghĩ, nếu mình có y thuật được như tiên sinh thì tốt rồi, nhất định đã có thể giúp cho gia gia, ít nhất cũng không để người thống khổ mà ra đi như vậy, di nương cũng sẽ không bị như thế này, thậm chi còn có thể chữa hai tròng mắt cho bà nội, nếu được như vậy, thật là tốt a!”
“Đúng vậy. Nếu như trên đời có nhiều đại phu y thuật cao minh một chút, sẽ có rất nhiều người không chết chỉ vì một vài loại bệnh đơn giản.”
“Ừm, cho nên…., Vũ Cầm muốn theo tiên sinh học y, chẳng biết có được không?”
“Ngươi muốn bái ta làm thầy?”
“Không, không! Không phải bái sư, là ta muốn mời ngươi dạy ta y thuật, nhưng không phải bái sư….!” Bàng Vũ Cầm khuôn mặt ửng đỏ đầy vẻ mắc cỡ, lặp đi lặp lại mấy câu không phải bái sư.
Đỗ Văn Hạo có chút kỳ quái: “Ha ha, muốn ta dạy ngươi y thuật, lại không muốn bái sư, hắc hắc hắc, vậy ý ngươi là…”
Vừa mới nói tới đây, Đỗ Văn Hạo liền vội dừng lại, trong lòng nhất thời rõ ràng Bàng Vũ Cầm tại sao lại không muốn bái sư, bởi vì sau khi bái sư, hai người liền trở thành thầy trò, tương lai không thể trở thành phu thê. Bất quá, nàng muốn học y chữa bệnh cứu người, như điều kiện nhà nàng, tìm một danh y làm thầy là chuyện quá dễ dàng, cần gì phải theo một kẻ chưa có danh tiếng gì như mình. Bây giờ hết lần này tới lần khác muốn theo mình học y, hiển nhiên không đơn giản vì học y, còn có dụng ý khác, mà dụng ý này cũng đã rõ ràng, đương nhiên là muốn mượn cơ hội học y để cùng mình ở một chỗ.
Bàng Vũ Cầm nghe Đỗ Văn Hạo nói xong, ngượng ngùng không thôi, xoay mặt sang một bên không dám nhìn lại, thấp giọng nói: “Còn có một chuyện muốn cùng tiên sinh thương lượng.”
“Ồ, chuyện gì vậy, nói đi?”
“Ta cùng nội và mẫu thân đã bàn qua, nếu như tiên sinh đồng ý, chúng ta muốn cùng Lâm chưởng quỹ hợp luồng (góp vốn) vào Ngũ Vị Đường, mang Ngũ Vị Đường mở rộng ra, hai nhà cùng kinh doanh, Lâm chưởng quỹ làm đại chưởng quỹ, nội mẫu thân để cho ta tới Ngũ Vị Đường làm… …, làm nhị chưởng quỹ…., thuận tiện theo tiên sinh học y. Muốn hỏi ý tứ của tiên sinh, trước hết nếu tinh sinh đồng ý để ta theo học y, nội cùng mẫu thân sẽ tìm Lâm chưởng quỹ bàn chuyện hợp luồng sau.”
Đỗ Văn Hạo có chút kinh ngạc, Tống triều mặc dù quan viên không thể trực tiếp kinh doanh, nhưng người nhà quan viên thì có thể, hơn nữa rất nhiều quan viên không muốn hủ bại (ăn hối lộ), cũng không muốn lâm vào cảnh nghèo khó, liền cho người nhà ra mặt buôn bán kiếm tiền. Bàng mẫu cùng Lưu thị quyết định đầu tư vào Ngũ Vị Đường hiển nhiên không phải là vì tiền mà chính bởi vì mình, có thể họ đã biết những gì mình nói với Bàng Huyện úy “tiên lập nghiệp, tái thành nhà”, cho nên muốn dùng phương pháp này giúp mình kiếm tiền, đồng thời cho nữ nhi ra đó làm quản lý, cùng mình học y nhưng cũng là mượn cơ hội thiết lập tình cảm với mình, thật có thể nói là đã dụng tâm vất vả rồi. Xem tình thế này, rõ ràng Bàng gia đã xem trọng mình là một “nguồn vốn đầu tư tiềm năng”, quyết định xuất tiền ra muốn đầu tư lâu dài!
“Đỗ Văn Hạo chắp tay nói: “Cô nương muốn theo ta học y, đương nhiên không thành vấn đề…”
“Thật sao? Người đáp ứng rồi? Thật tốt quá! Ta nghĩ vậy là tốt lắm, ta muốn theo tiên sinh học nữ khoa, tương lai chuyên trị xem bệnh cho phụ nữ, tiên sinh ngài dù sao cũng không tiện xem nữ khoa, ta không phải là thích hợp hơn sao?” Bàng Vũ Cầm phi thường cao hứng, hai mắt sáng rực nhìn Đỗ Văn Hạo.
“Nữ khoa” ở thời cổ đại chính là phụ sản khoa ở hiện đại. Đỗ Văn Hạo trong lòng cũng có chút động, lời Bàng Vũ Cầm này thật có đạo lý, nếu có một nữ trợ thủ, gặp phải những bệnh tật về phụ sản khoa thì quá tốt rồi. Nghĩ vậy mỉm cười gật đầu hỏi: “Học y rất buồn tẻ, cô nương có chịu được không?”
“Ta có thể chịu khổ! Ta nhất định sẽ cố gắng học tập mà!”
“Tốt lắm, ta có thể dạy ngươi nữ khoa y thuật”
“Thật tốt quá! Cám ơn ngươi!”
“Ha ha, chẳng qua vẫn có chuyện không phải, ngươi tới cũng thật khéo, ta và Lâm chưởng quỹ cũng vừa mới bàn xong, quyết định hai người hợp vốn kinh doanh Ngũ Vị Đường, ta không có vốn, chỉ dùng y thuật của mình hưởng hai phần vốn. Nếu như lão thái thái muốn đầu tư vào Ngũ Vị Đường, với ta đương nhiên không thành vấn đề, hơn nữa còn rất hoan nghênh, có tài chính mới có phát triển mà. Bất quá việc này các ngươi còn phải bàn qua với Lâm chưởng quỹ, nàng mới chính là người nắm phần lớn vốn.”
Đỗ Văn Hạo nói nói một hồi dùng khá nhiều từ hiện đại khiến cho Bàng Vũ Cầm nghe có chút không hiểu, nhưng về đại ý vẫn hiểu ra, gật đầu nói: “Được, chờ lát nữa ta sẽ nói chuyện cùng nội và mẫu thân, để hai người thương lượng với Lâm chưởng quỹ chuyện hợp luồng này.”
Đúng lúc này, đột nhiên phía xa có vài con tuấn mã rầm rập phi tới, vó ngựa như muốn làm cho cả con đường rung lên bần bật. Người cưỡi con ngựa đầu tiên vừa giục ngựa vừa kêu: “Mấy người rảnh rỗi kia mau tránh ra!”
Nói vậy nhưng con ngựa tới rất nhanh, đảo mắt một cái đã thấy ngay trước mặt rồi. Tại Tống triều này, đại khái những người cưỡi ngựa, nếu không phải là quân nhân thì cũng là người của nha môn, đều là những chỗ không nên trêu vào. Đỗ Văn Hạo vội vàng cầm cánh tay Bàng Vũ Cầm lôi vào dưới mái hiên khách điếm.
Động tác này tại xã hội hiện đại có lẽ không có gì, nhưng đây là Tống triều, và nó hiển nhiên được coi là quá mức thân mật. Bàng Vũ Cầm không khỏi giật mình kêu lên một tiếng, liếc mắt nhìn hắn một cái, ngay cả cổ cũng cảm thấy đỏ rần lên, vội rút tay về.
Đỗ Văn Hạo cũng có chút ngượng ngùng, định nói gì đó thì vài con ngựa đằng sau đã chạy tới trước cửa Hằng Tường khách điếm, mấy chiếc dây cương được kéo mạnh khiến cho mấy con tuấn mã dựng móng lên, hí dài một tiếng mới hạ xuống. Mấy người nhảy xuống từ trên lưng ngựa, vừa định chạy vào khách điếm chợt thấy hai người, có chút sửng sốt vội đi tới ôm quyền nói: “Thì ra là Đỗ tiên sinh cùng Tam tiểu thư!”
Đỗ Văn Hạo lúc này cũng mới để ý nhìn mấy người này, đó là bộ đầu của huyện nha Lôi Thiết Bưu, phía sau là Tôn Tiểu Tam, còn mấy người mặc áo đen vạt ngắn, xem chừng đều là nha môn bộ khoái, hắn vội chắp tay nói: “Thì ra là Lôi bộ đầu! cánh tay ngươi thế nào rồi?”
“Dùng thuốc của tiên sinh cho trong mấy ngày đầu đã cảm giác tốt lên rất nhiều, không còn đau nhức liên miên như trước kia nữa, cứ tình hình này thì chẳng bao lâu nữa là có thể phục hồi hoàn toàn rồi. Ta chính là đang muốn tới để cám ơn ngài, chỉ là hai hôm nay thực sự quá bận rộn…”
“Ha ha, không cần phải khách khí, ngài thấy tốt là được rồi.”
“Đỗ tiên sinh cùng Tam tiểu thư đang muốn đi ra ngoài hay sao vậy?”
“Không, không, chúng ta … cái này…., là Bàng cô nương mới tới mời ta sang xem bệnh nhị nãi nãi, lão thái thái cũng có chuyện muốn nói với ta.”
“Có đúng không vậy?” Lôi bộ đầu ánh mắt có chút quái dị liếc liếc nhìn hai người một cái, khuê nữ của Bàng Huyện úy đã được hứa gả cho tọa đường đại phu trẻ tuổi của Ngũ Vị Đường, chuyện này giờ đã truyền khắp trong thành, bây giờ nhìn thấy hai người bọn họ ở cùng một chỗ, có lẽ đang hẹn hẹn hò hò, chính mình không lưu ý chạm mặt người ta, nghĩ vậy thấy có chút xấu hổ, vội nói: “Chúng ta có công vụ khẩn cấp muốn gặp Huyện úy đại nhân, nếu vậy chúng ta cùng đi vào thôi. – Mấy người các ngươi chờ ta ở đây!”
Ba người tiến vào đại sảnh khách điếm, lên lầu đi tới phòng hảo hạng. Cũng chưa tới phòng đã nghe thấy tiếng trẻ con khóc nheo nheo cùng với tiếng người la mắng cùng với dỗ dành. Lôi bộ đầu đang định gõ cửa thì Bàng Vũ Cầm đã chạy tới đẩy cánh cửa ra, nói: “Đỗ tiên sinh, Lôi bộ đầu, mời vào nhanh!”
Trong phòng, vú nuôi đang ôm tiểu thiếu gia trong lòng, đứa nhỏ đang kêu khóc oa oa với cái miệng há to không thôi. Lão thái thái cùng với mấy người đang ngồi bên giường nói chuyện cùng nhị nãi nãi Ngọc nhi. Bàng Huyện úy ngồi uống trà trên ghế thái sư, ánh mắt đầy vẻ thoải mái, điều này cho thấy bệnh tình nhị nãi nãi rõ ràng đã có những chuyển biến rất tích cực.
Vừa nhìn thấy Đỗ Văn Hạo, Bàng Huyện úy lộ rõ vẻ mừng rỡ trong ánh mắt, nhưng ngay lập tức nhìn thấy Lôi bộ đầu mồ hôi nhễ nhại lại lấy làm kinh hãi, biết rằng nếu không có chuyện trọng yếu Lôi bộ đầu cũng không có khẩn trương như vậy tới báo cáo.
Hiển nhiên là đã có chuyện thật sự cấp bách, Lôi bộ đầu cũng không hề khách sáo, lấy từ trong người ra một phong thư kín mít đưa cho Bàng Huyện úy: “Đại nhân, công vụ khẩn cấp!”
Bàng Huyện úy vội vàng tiếp nhận phong thư, Lôi bộ đầu rút ra một thanh trủy thủ, đảo ngược chuôi đưa cho Bàng Huyện úy, ông nhận lấy rồi đưa lưỡi mở phong thư, rút ra được một tờ công văn, vội vã đọc rồi trầm giọng nói: “Triều đình phát công văn khẩn cấp, nói rằng có một nhóm thảo khấu bị quan binh truy đuổi, đại bộ phận đã bị bắt và tiêu diệt, nhưng vẫn còn bảy tám tên đang chạy trốn về hướng huyện chúng ta, phủ nha muốn chúng ta phải gia tăng đề phòng. Truyền lệnh của ta, lập tức triệu tập toàn bộ bộ khoái của huyện cùng dân tráng, bố trí phòng ngự, ngay lập tức gia tăng thủ vệ ở cả bốn cửa, tra xét nghiêm ngặt tất cả những ai ra vào!”
“Dạ!” Lôi bộ đầu ôm quyền đáp ứng rồi vội vàng xoay người đi.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của nomore8x
Bàng mẫu nghe thấy nhốn nháo liền hỏi: “Có việc gì vậy?”
Bàng Huyện úy ghé sát vào tai mẫu thân nói lớn: “Mẫu thân, không có việc gì, có công vụ phải xử lý khẩn cấp, con đi trước.”
“Tốt, ngươi vội cứ đi”.
Bàng Huyện úy đi đến bên giường, cúi sát xuống đưa tay vuốt vuốt khuôn mặt gầy gò của Ngọc nhi, cười nói: “Ngọc nhi, nàng nghỉ ngơi tốt nha, Đỗ tiên sinh tới đây rồi, không có vấn đề gì đâu!”
“Yên tâm! Ta bố trí công việc đâu đó sẽ quay lại với nàng!” Bàng Huyện úy quay lại hướng Đỗ Văn Hạo chắp tay chào rồi vội vã rời đi.
Đỗ Văn Hạo lại bên giường ngồi xuống, nha hoàn của nhị nãi nãi Ngọc nhi giúp đỡ đưa cánh tay của nàng ra ngoài, Đỗ Văn Hạo để ba ngón tay lên ngưng thần chẩn mạch, rồi lại lấy lưng bàn tay sờ sờ lên trán của nàng, nhìn kỹ sắc mặt rồi gật đầu nói: “Không có gì đáng ngại, bệnh của nãi nãi đã tốt hơn rất nhiều so với hôm qua, để ta điều chỉnh đơn thuốc một chút, rồi tiếp tục dùng. Theo tình hình này, không tới bốn năm ngày nãi nãi đã có thể xuống giường.”
Tất cả mọi người đều tỏ vẻ vui mừng mà liên tục gật gật đầu, duy chỉ có Bàng mẫu nghiêng cái lỗ tai hỏi: “Chuế tế (ở rể)? Không, không thể làm chuế tế, Đỗ tiên sinh dù gì cũng là danh y, như thế nào lại vào ở rể, sẽ bị người ta chê cười! ta cũng không thể đồng ý! Hay là ta Bàng gia ta cứ gả Vũ Cầm cho người, cũng không quản gia cảnh người thế nào, gả con gái thì gà theo gà, chó theo chó, cho dù theo người ăn gạo sống uống nước lã thì cũng là người của Đỗ gia! Ta tin tưởng dù thế nào người cũng không bạc đãi Vũ Cầm!”
Đỗ Văn Hạo có chút sửng sốt, nghi hoặc nhìn Bàng mẫu một cái, những lời lão thái thái vừa nói rõ ràng là chuyện mình và Bàng Huyện úy nói qua hôm vừa rồi, lão thái thái lại cố ý giả bộ điếc điếc hâm hâm, nói mặc kệ gia cảnh nhà mình thế nào cũng nguyện gả cháu gái Bàng Vũ Cầm cho mình. Lại liếc nhìn sang Lưu thị một cái, thấy nàng cũng nhìn lại với vẻ mặt thản nhiên, cười cười, tựa hồ không có gì ngạc nhiên với điều lão thái thái vừa nói. Như vậy có thể khẳng định lão thái thái cố tình giả ngu giả điếc làm như nghe nhầm để nói điều này ra, một khi họ không thật sự xem trọng mình thì chắc chắn sẽ không quyết tâm đem gả con gái cho một người nghèo kiết xác như vậy, sự tín nhiệm của lão thái thái thực muốn làm cho người khác cảm kích không thôi.
Lưu thị ngoắc ngoắc ra dấu cho Bàng Vũ Cầm lại gần, hai người thầm thì to nhỏ vài câu, mặt Lưu thị lộ vẻ mỉm cười, liên tục gật đầu, hướng Đỗ Văn Hạo nói: “Nghe Cầm nhi nói Đỗ tiên sinh đã đáp ứng cho nó theo tiên sinh học y?”
“Đúng vậy!”
“Nếu được vậy quả thật là rất tốt, ta cùng lão thái thái cũng đã bàn kỹ, nếu ngươi đáp ứng dạy y cho Cầm nhi, chúng ta sẽ mang một chút tiền riêng đầu tư vào Ngũ Vị Đường, rồi nhân tiện để cho Cầm nhi thay ta trông nom, như vậy với người ngoài cũng thuận tiện hơn. Giờ ngươi đã đáp ứng rồi, ta cũng nên nói chuyện cùng Lâm chưởng quỹ.”
Bàng Vũ Cầm nói chen vào: “Mẫu thân, vừa rồi Lâm chưởng quỹ và Đỗ tiên sinh cũng nói chuyện hợp luồng, Đỗ tiên sinh dùng y thuật của mình chiếm hai phần. Bây giờ Đỗ tiên sinh cũng là chủ của Ngũ Vị Đường, người đã đáp ứng chuyện chúng ta hợp luồng, chỉ còn Lâm chưởng quỹ nữa thôi.”
“Ồ, vậy thật quá tốt rồi. Bây giờ xin mời tiên sinh cấp đơn thuốc cho Ngọc nhi, chúng ta cũng nên đi tìm Lâm chưởng quỹ nói chuyện hợp luồng!”
Lão thái thái vẫn nghiêng cái lỗ tai, mờ mịt hỏi: “Các ngươi đang nói chuyện gì vậy?”
Bàng Vũ Cầm vẻ mặt đầy háo hức chạy lại nói lớn vào tai lão thái thái: “Bà nội! Đỗ tiên sinh đã đáp ứng cho ta theo người học y!”
“Hiền thê! Ngươi qua cánh cửa nhà người ta đương nhiên phải làm hiền thê của người ta, tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu!”
Bàng Vũ Cầm xấu hổ dậm dậm chân, liếc mắt nhìn Đỗ Văn Hạo thấy ánh mắt hắn đầy vẻ tiếu ý nhìn mình lại càng muốn đỏ mặt hơn, giật giật cánh tay Bàng mẫu, ghé miệng sát vào tai hơn nữa mà nói lớn: “Không phải hiền… cái … kia gì, là học y! Bây giờ mẹ con cũng chuẩn bị đi nói chuyện hợp luồng cùng Lâm chưởng quỹ.”
Lần này thì lão thái thái nghe rõ, liên tục gật gật đầu: “Đúng, đúng! Đi nhanh lên, thương lượng mau rồi nãi nãi xuất tiền!”
Đỗ Văn Hạo lúc này mới đi đến trước bàn, nhấc bút định viết đơn thuốc, nhìn lại nghiên mực hiển nhiên đã khô, nhưng dường như có một cái gì đó ăn ý từ trước, Bàng Vũ Cầm đã bước lại từ bao giờ, tay cầm thỏi mực lên.
Mùi thơm nhàn nhạt không ngừng tỏa ra từ người Bàng Vũ Cầm, Đỗ Văn Hạo khó khăn méo mó xoay xoay viết một đơn thuốc, căn cứ theo chuyển biến tích cực của bệnh trạng mà tiến hành tăng giảm thay đổi phương thuốc cũ. Xong rồi mới để ý không thấy Tuyết Phi Nhi ở trong phòng, ngạc nhiên hỏi: “Phi Nhi đâu rồi?”
Bàng Vũ Cầm nói: “Đệ đệ khóc mãi, Phi Nhi nói đi tìm một món đồ chơi đến cho hắn hắn sẽ ngừng khóc, nhưng đi từ lúc đó giờ vẫn chưa về”
“Vậy thôi, để ta tự mình trở về lấy thuốc cho nhị nãi nãi, dù sao bọn họ cũng còn đang chờ ta về ăn cơm!”
Đỗ Văn Hạo đang chuẩn bị rời đi chợt nghe náo nhiệt một chập tiếng bước chân chạy lên lầu, theo đó là một loạt tiếng trống lắc vang vang, rồi hai cánh cửa được mở ra, Tuyết Phi Nhi cười hì hì đi vào, trong tay cầm một cái trống lắc: “Hì hì, thật là đúng lúc! Đỗ lang trung cũng đến rồi sao?”
“Đúng vậy, ta đang muốn nhờ ngươi đi lấy thuốc, chợt phát hiện ngươi không có ở đây!”
“Hừ! Trong mắt ngươi chỉ có Vũ Cầm tỷ tỷ, làm sao có thể thấy chúng ta được!” Tuyết Phi Nhi cố ý không để ý đến hắn, phe phẩy trống lắc đi tới trước mặt đứa nhỏ đang được vú nuôi ôm trong lòng: “Hì hì, nghe hay không? Đừng khóc nữa nhé, nghe trống lắc nè… không khóc nữa nè,… trống lắc hay nè,… nghe không,.. còn khóc? Còn khóc sẽ không cho nghe nữa!... nghe một chút nè! Dễ nghe mà!... như thế nào vẫn còn khóc vậy…”
Đứa nhỏ mới chỉ mấy tháng, làm sao hiểu được lời của nàng, chỉ lo há to miệng rồi nức nở khóc không thôi, căn bản không để ý tới cái trống lắc trong tay Tuyết Phi Nhi.
Đỗ Văn Hạo đi tới, nhìn nhìn một cái, hơi chau mày rồi nói: “Hài tử hình như bị bệnh, ngồi xuống để ta xem một chút nào.”
Vú nuôi vội vàng ôm đứa nhỏ ngồi xuống ghế, cởi bỏ áo khoác ngoài. Đỗ Văn Hạo muốn nhìn xem lưỡi của đứa nhỏ nhưng nó cứ xoay hết bên này lại bên kia, căn bản không thể nhìn được đành phải xoay sang nghe mạch. Nhưng là, cánh tay trẻ con so với người lớn thì rất ngắn, lại nhỏ nữa, Đỗ Văn Hạo dùng ba ngón tay của mình lần tìm từ cổ tay tới khuỷu tay một hồi cũng không thấy mạch đâu trong khi đứa nhỏ liên tục giãy dụa quơ quơ tay khiến cho hắn vất vả tới tóat mồ hôi vẫn chưa đối phó được đứa nhỏ này.
Trước kia tại phòng khám của ông bác chưa xem bệnh cho trẻ nhỏ bao giờ, bây giờ mới hiểu được xem cho những bệnh nhân này thực là một loại thống khổ mà. Từ xưa đến nay, những người hành nghề nhi khoa vẫn gọi nghề này là “ách khoa” bởi vì mạch của trẻ nhỏ rất khó bắt, dựa vào mạch để chẩn bệnh cũng không chuẩn xác, hơn nữa trẻ nhỏ vui buồn, cười khóc thất thường, vọng chẩn (nhìn để chẩn bệnh) cũng không hiệu quả. Nói chuyện với trẻ nhỏ thì đương nhiên không có gì đáng tin, cơ thể trẻ lại yếu ớt, dùng thuốc không khéo sẽ gây phiền toái lớn. Chính vì vậy rất nhiều đại phu không muốn chữa bệnh cho trẻ nhỏ.
Lúc này cửa bỗng mở ra, một người đi vào vui vẻ nói: “Thuốc đây rồi, thuốc đây rồi!”
Người mới tới này chính là Tống chưởng quỹ của Hằng Tường khách điếm.
Tuyết Phi Nhi liền hỏi: “Cha! Người có thuốc gì vậy?”
Tống chưởng quỹ run run chìa tay ra thì thấy một tờ giấy màu vàng: “Là cái này, dán trên đường đi, đứa nhỏ sẽ hết khóc ngay!”
“Cái gì? Để con xem nào!”
Tuyết Phi Nhi đi tới nhìn, chỉ thấy mảnh giấy vàng có viết mấy câu:
Thiên hoàng hoàng
Địa hoàng hoàng
Nhà ta có người hay khóc đêm
Quân tử đi qua đọc một lần
Sẽ thấy buồn ngủ thẳng đến trưa!
Lật mặt sau ra xem thì chỉ thấy một bức tranh phù chú đỏ thắm. Tuyết Phi Nhi hì hì cười: “Cha, đây là cái gì vậy?”
“Cái phù này ta xin từ miếu Thành hoàng cầu cho tiểu thiếu gia ngủ yên đó!”
“Có hiệu quả không vậy?”
“Đương nhiên là hiệu quả mà, đạo sĩ ở miếu thành hoàng đạo pháp rất cao siêu, nghe nói rất nhiều hài tử đã dùng đơn thuốc này, tất cả đều hết khóc đêm ngay lập tức!”
Lưu thị mừng rỡ mà nói: “Ôi chao, thật sự rất cảm ơn Tống chưởng quỹ, người thật có lòng. Mau mau, nhận lấy rồi dán trên đường đi mau!”
Một nha hoàn vội chạy đến tiếp nhận phù chú rồi rời đi.
Tống chưởng quỹ có vài phần đắc ý xoa xoa cái bụng nhung nhúc thịt của mình: “Huyện úy đại nhân hạ mình đến ở khách điếm của ta thực sự đã là coi trọng ta rất nhiều, đương nhiên ta phải nghĩ cách gì để hầu hạ cho tốt chứ. Biết tiểu thiếu gia luôn khóc đêm, kẻ hèn này mới nghĩ được biện pháp này, nên mới đi cầu phù chú về.”
Tuyết Phi Nhi thấp giọng hỏi Đỗ Văn Hạo: “Ai, ngươi thấy biện pháp này có dụng được không vậy?”
“Hắc hắc, nếu biện pháp này có tác dụng thì còn dùng đại phu chúng ta làm cái gì?”
Tống chưởng quỹ vui vẻ cười haha: “Đỗ tiên sinh cũng không thể nói như vậy, y là y mà đạo là đạo, y giả thì trị thân, đạo pháp thì trị hồn, hài tử đây là do hồn liễu không biết ở nơi nào, cho nên phải dán chiêu hồn phù để chiêu hồn về, hoặc nếu là gặp cái gì đó không sạch sẽ, cần mọi người giúp đỡ thêm để trừ tà, mấy cái này thì không phải đại phu có thể trị được.”
“Có đúng không? Nếu chỉ khóc ban đêm, đại phu hoàn toàn có thể trị, chỉ là,… hắc hắc,… ta không thể xem tiểu hài tử bị bệnh gì, không biết chính xác được thì không dám cho thuốc. Ừm, ngày hôm nay mới thấy thần y Tiễn Bất Thu xem bệnh cho một đứa nhỏ, xem mạch chuẩn, quan sát tinh tế, phương pháp rất đặc sắc, đoán bệnh chuẩn xác khiến cho người ta rất bội phục. Mà thần y này chẩn bệnh cho hài tử thật có chỗ độc đáo, sao không mời ông ấy chẩn trị?”
Lưu thị nói: “Tiểu nhi khóc đêm cũng không phải là cái gì quá xấu, cũng không muốn phiền toái thần y, giờ có phù chú mà Tống chưởng quỹ xin ở miếu thành hoàng về, vậy trước hết cứ thử dùng đã, nói không chừng lại có hiệu quả. Được rồi, tiên sinh cũng về lấy thuốc luôn chứ, các ngươi trông chừng Ngọc nhi cùng lão thái thái, Cầm nhi theo ta đi Ngũ Vị Đường thương lượng chuyện hợp luồng.”
Tuyết Phi Nhi ngạc nhiên nói: “Cái gì hợp luồng?”
Lưu thị cười vui vẻ nói vắn tắt sự tình vừa qua, Tuyết Phi Nhi nhất thời rõ ràng, vẻ mặt đầy quái đản hết nhìn Bàng Vũ Cầm rồi lại nhìn sang Đỗ Văn Hạo hì hì cười: “Nguyên lai là như thế, Đỗ lang trung, Vũ Cầm tỷ theo ngươi học y, ngươi nên đứng đắn nghiêm túc chỉ giáo, đến lúc đó hồng tụ thiêm hương, đừng có xuất hiện ý xấu đó! Hì hì ôi… hì hì…”
“Cô nàng chết bầm chết dập kia! Muốn bị đánh hả!” Bàng Vũ Cầm đuổi theo muốn bắt Tuyết Phi Nhi, Tuyết Phi Nhi thì cười hì hì chạy vòng quanh Lưu thị.
Lưu thị cười nói: “Được rồi, được rồi! Đừng náo loạn nữa, di nương ngươi vẫn còn bệnh nằm trên giường kìa! Nhanh nhanh đi thương lượng rồi còn về sớm một chút!”
Bàng Vũ Cầm lúc này mới dừng lại, hung hăng trừng mắt nhìn Tuyết Phi Nhi một cái rồi đi theo Lưu thị và Đỗ Văn Hạo ra cửa.
“Ta cũng đi! Chờ ta một chút!” Tuyết Phi Nhi cũng đuổi theo.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của nomore8x
Lâm Thanh Đại thấy Đỗ Văn Hạo đi ra ngoài một mình nhưng khi về lại dẫn theo mấy người như vậy có chút kinh ngạc, vội vàng gọi Anh Tử lấy thêm ghế ngồi.
Lưu thị cười cười xin lỗi: “Ôi chao, đúng bữa cơm sao? Chúng ta tới thật không khéo, hay là chúng ta ngồi đợi một lát đi.”
“Phu nhân xin đừng nói khách khí vậy, mau ngồi đây cùng ăn luôn đi!”
Lưu thị nói vậy nhưng cũng không có khách khí ngồi xuống, chờ bọn Lâm Thanh Đại mang thêm chén bát, rót nhanh mấy chén rượu, cả Bàng Vũ Cầm, Tuyết Phi Nhi cùng Đỗ Văn Hạo cũng ngồi xuống.
Lưu thị mỉm cười hướng Lâm Thanh Đại nói: “Lâm chưởng quỹ, ta lần này đến là có chuyện muốn cùng cô thương lượng. Chuyện là thế này, Vũ Cầm nhà ta muốn theo Đỗ đại phu của Ngũ Vị Đường học y, mới vừa rồi nói chuyện Đỗ đại phu đã đáp ứng rồi. Lão thái thái cùng với ta có chuẩn bị xuất ra một chút tiền riêng muốn cùng ngươi hợp vốn vào Ngũ Vị Đường, để cho Cầm nhi đảm đương một tiểu chưởng quỹ, giúp trông nom thuận tiện theo Đỗ tiên sinh học y, lại nghe nói Đỗ tiên sinh chiếm hai phần ở Ngũ Vị Đường, hắn đã đồng ý chúng ta hợp cùng, không biết ý của Lâm chưởng quỹ thế nào?”
Lâm Thanh Đại vừa mừng vừa sợ, tình hình kinh doanh của nàng hiện nay không khác gì trứng chọi đá, từ khi mở dược phô tới nay, hơn hai năm kinh doanh mà sinh ý vẫn rất ảm đạm, tiền vốn đã thua lỗ mất một nửa, đang lo lắng không biết làm sao duy trì, đột nhiên lúc này lại có người nguyện ý góp vốn đầu tư, khác gì có thêm than sưởi ấm trong những ngày tuyết rơi, không thể tin đây là sự thật, liếc nhìn Đỗ Văn Hạo một cái, thấy hắn mỉm cười gật đầu, liền nhẹ hít một hơi, mặt giãn ra nói: “Tốt tốt, đương nhiên là hoan nghênh! Chẳng hay phu nhân định hợp vốn bao nhiêu?”
“Lão thái thái cầm sáu trăm, ta cầm sáu trăm, tổng cộng là một ngàn hai! Cũng cố gắng đủ chiếm hai phần là tốt rồi” (Nguyên văn là lão thái thái cầm sáu trăm hai, ta cầm bốn trăm hai nhưng mà tổng vẫn là một ngàn hai, có lẽ tác giả nhầm, vậy nên mình sửa lại cho mỗi bà cầm sáu trăm).
Lâm Thanh Đại sửng sốt, tại lúc nàng mua lại Ngũ Vị Đường này, kể cả tiền nàng đầu tư mở rộng, sửa sang lại, tổng cộng cũng chưa đến một ngàn hai, cố làm tròn thì cũng có thể coi là một ngàn hai, vậy là song phương mỗi bên tính là một nửa, nhưng mà Đỗ Văn Hạo chiếm hai phần, đương nhiên còn lại mỗi bên phải chiếm bốn phần mới đúng, thế nhưng họ lại chỉ yêu cầu chiếm hai phần, chẳng khác nào đối với Ngũ Vị Đường của Lâm Thanh Đại đánh giá cao gấp đôi. Như thế này thì cho mình quá nhiều tiện nghi. Chỉ bất quá, Lâm Thanh Đại không phải là người thích chiếm tiện nghi: “Cái này… phu nhân, bỉ đường thực ra không được đánh giá cao như vậy, chỉ có…”
Lưu thị đưa tay chặn lại, cười nói: “Lâm chưởng quỹ, Ngũ Vị Đường của cô trị giá bao nhiêu tiền là do chúng ta phán đoán, bản thân bọn ta ước tính nó ít nhất phải trị giá ba nghìn hai, chia sáu phần (đúng ra phải là ba ngàn sáu, nhưng có thể ý tác giả muốn làm tròn lên), chúng ta một ngàn hai chia hai phần, y thuật của Đỗ tiên sinh đương nhiên không dừng lại ở giá trị hai phần, nhưng vì các ngươi hai bên đã nhất trí, chúng ta cũng theo vậy mà tán thành. Như vậy quyết định là ngươi chiếm sáu phần, chúng ta cùng Đỗ tiên sinh mỗi bên hai phần, ngươi là đại chưởng quỹ, sổ sách tài vụ vẫn do ngươi hoàn toàn phụ trách, Đỗ tiên sinh là nhị chưởng quỹ, Cầm nhi của chúng ta là tam chưởng quỹ, hai người hiệp trợ cho cô, cuối mỗi năm tổng kết, lãi lỗ theo số phần mà chia”.
“Cái này…”
“Lâm chưởng quỹ, cô cũng biết, chúng ta đầu tư vào quý đường chủ yếu là muốn cho Cầm nhi theo Đỗ tiên sinh học y, nếu cô còn cảm thấy chúng ta đầu tư như vậy có gì không ổn, coi như là đền bù cho việc Cầm nhi học y khiến cho sinh ý của quý đường bị ảnh hưởng. Vậy đi! Chúng ta nâng chén mừng hợp vốn thành công!”
Lâm Thanh Đại nghe đối phương nói vậy, tâm lý cũng rõ ràng ý tứ của đối phương, liền cũng không tranh cãi gì nữa, cảm kích bưng chén rượu lên nói: “Đa tạ phu nhân! Nào! Phu nhân, Đỗ tiên sinh, chúng ta cạn!”
Ba người nâng chén gây nên một trận náo nhiệt đầy cảm hứng.
Đỗ Văn Hạo nói: “Nếu như làm ăn tốt đẹp đi lên, việc học y kia chỉ có thể vào buổi tối, Bàng cô nương liệu có theo nổi như vậy không, đường xa, đi lại đều mất một canh giờ, chỉ sợ trở về muộn không tiện”.
Lưu thị gật đầu nói: “Cầm nhi sẽ ở lại dược đường, xin nhờ Lâm chưởng quỹ an bài cho một phòng”.
Không đợi Lâm Thanh Đại đáp ứng, Tuyết Phi Nhi đã vội nói chen vào: “Không nên làm phiền quá, Vũ Cầm tỷ ở cùng một chỗ với ta là được, khi nào khách điếm không có việc gì, ta cũng muốn tới nghe một chút, Đỗ lang trung, ngươi có thể nhận ta làm đồ đệ nữa được không? Ta cùng Vũ Cầm tỷ tỷ…”
Lưu thị vội chặn ngang lời của nàng: “Phi nhi, Vũ Cầm không thể… như vậy… bái sư học nghệ, mà là làm tam chưởng quỹ, tham gia quản lý Ngũ Vị Đường, tùy tiện theo Đỗ tiên sinh học y chỉ là tùy tiện chỉ giáo, không phải bái sư, cũng không phải là quan hệ thầy trò”.
“Ồ?” Tuyết Phi Nhi đương nhiên biết vừa rồi mình nhất thời lanh mồm lanh miệng nói lỡ, “Đúng đúng! Ta nói sai rồi, không phải thầy trò, hì hì, ta đây cũng muốn theo Vũ Cầm tỷ cùng nhau học, ta… nhưng không có tiền trả, Đỗ lang trung, ngươi dạy ta miễn phí có được hay không?”
Đỗ Văn Hạo cười nói: “Được thôi, một con dê cũng phải đuổi, mà hai con cũng phải đuổi, thêm một không có ảnh hưởng gì!”
“Hừ! ngươi mới là dê đó! Như vậy coi như đã quyết định rồi! Vũ Cầm tỷ sẽ ở cùng chỗ ta. Có được hay không? Vũ Cầm tỷ”.
Bàng Vũ Cầm gật gật đầu: “Được mà!”
Lưu thị mỉm cười đứng dậy nói: “Như vậy là đã thỏa thuận xong. Chúng ta cũng nên đi, sáng mai sẽ đưa tiền tới, đến lúc đó sẽ ký văn khế.”
Lưu thị nói xong liền dẫn Bàng Vũ Cầm đi về. Lâm Thanh Đại lúc này mới thực sự phục hồi tinh thần, không còn cái cảm giác vui mừng lẫn sợ hãi nữa, Ngốc béo, Ngô Thông cùng mọi người bắt đầu reo hò.
Sau đó mọi người đều vui sướng nâng chén đối ẩm, chuyện trò ca hát rất thống khoái thẳng đến tận đêm khuya mới đi nghỉ.
Đỗ Văn Hạo trở lại phòng trong tình trạng say khướt, nghe trong cũi tiếng ngao ngao của tiểu hổ, nghĩ thầm chắc chắn nó đã đói mềm bụng ra rồi, vội vàng đóng cửa, tắt đèn, bế con hổ ra, đặt ở chỗ con chó mẹ cho nó bú sữa. Hắn thì ngồi chồm hỗm ở bên cạnh thích thú nhìn nó ngậm nhũ hoa của con chó mẹ mà mút chùn chụt.
Đột nhiên hắn nghe thấy tiếng bước chân ở bên ngoài, rồi lại thấy tiếng của nha hoàn Anh Tử: “Phu nhân, bên ngoài lạnh, hay là vào phòng nghỉ đi, ở đây coi chừng dính phong hàn.”
Tiếng Lâm Thanh Đại trả lời: “Ta không sao, chỉ muốn đứng đây ngắm trăng một lát, ngươi cứ vào nhà đi.”
“Dạ!”
Đỗ Văn Hạo nghe rõ tiếng bước chân của Anh Tử trở về phòng.
Hắn nghe câu nói vừa rồi của Lâm Thanh Đại, liền đưa mắt nhìn qua song cửa sổ, ánh trăng màu trắng thanh lương vô cùng, trong lòng cũng dậy lên một cảm giác thích thú, đứng dậy đi ra cửa, cũng không quên đóng cửa phòng lại.
Lâm Thanh Đại nghe thấy tiếng động, quay đầu lại thì ra là Đỗ Văn Hạo, liền mỉm cười: “Tiên sinh chưa đi nghỉ sao?”
“Ta chưa, cũng muốn ra đây ngắm trăng một lát.”
“Vậy sao, đêm nay ánh trăng trông thật đẹp.”
Đỗ Văn Hạo đi đến bên cạnh Lâm Thanh Đại, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm, mặt trăng được vây xung quanh bởi một khoảng không u ám, xa thật xa ánh trăng khó khăn mới có thể nhìn thấy được một vài đốm sáng mơ hồ. Tình cảnh này khiến Đỗ Văn Hạo thở phào một hơi, thuận miệng vô thanh vô tức ngâm một câu: “Minh Nguyệt kỷ thì hữu, bả tửu vấn thanh thiên.” (Ánh trăng có bao lâu, đem rượu hỏi trời xanh)
Lâm Thanh Đại cười nói: “Cảm khái vậy sao? Lại còn muốn theo ánh trăng uống rượu? Uống từ nãy còn chưa đủ sao? Có muốn hay không hai ta uống thêm vài chén?”
“Ý kiến hay!”
Lâm Thanh Đại hướng vào trong phòng Anh Tử nói: “Anh Tử, mang bàn trà ra đây, gọi nhà bếp làm cho ta mấy món điểm tâm cùng một bầu rượu ấm!”
Đỗ Văn Hạo nói: “Đêm đã khuya, không nên làm phiền bọn họ, trong phòng có ít quả khô với ít hoàng tửu, uống rượu với quả khô ngắm trăng, không phải thích thú lắm sao?”
“Vậy theo ý tiên sinh đi.”
Anh Tử mang bàn trà đi ra, mang thêm một mâm quả khô, một bình rượu để trong một chiếc bát dùng để hâm rượu. Chiếc bát này cũng là bát đặc chủng, làm bằng sứ tráng men nhẵn nhụi, trắng bóng, mang hình dáng một đài hoa sen có các cánh mở ra, bầu rượu được đặt ở trong, nước nóng cũng đã được đổ vào nhanh chóng hâm nóng và giữ ấm cho bầu rượu.
Chuẩn bị các thứ xong, Anh Tử cũng lấy một chiếc ghế ra ngồi bênh cạnh để hầu rượu.
Lâm Thanh Đại một tay vén giữ áo bào, một tay nhắc chung rượu rót đầy chén của Đỗ Văn Hạo và của mình. Nàng nhìn những tia sáng bàng bạc từ ánh trăng chiếu vào trong chén rượu hỏi: “Tiên sinh vừa mới ngâm mấy câu thơ có phải là của Tô Thức không vậy?”
“Ừm, đúng vậy. Ta cảm thấy Tô Đông Pha này là người dũng cảm, khó mà nghĩ rằng ông ta lại có thể viết được những câu thơ như vậy, mà theo lời của Lý Thanh Chiếu càng thấy không giống tính cách của Tô Đông Pha.”
Lâm Thanh Đại tò mò hỏi thăm: “Tô Đông Pha là ai vậy?”
Đỗ Văn Hạo không thể không cười: “Ngươi uống say chưa vậy? Tô Đông Pha không phải chính là Tô Thức đó sao?”
“Đúng không vậy?”
“Ngươi không biết Tô Đông Pha chính là Tô Thức sao?”
Lâm Thanh Đại có chút ngượng ngùng, khẽ lắc đầu.
Thật ra điều này không thể trách Lâm Thanh Đại được, Tô Đông Pha hiện giờ vẫn là một nhân vật chưa có nhiều danh tiếng, hắn xuất thân từ giang hồ, học tập được nhiều lời ca ngâm xướng rồi được thanh lâu giữ lại. Nhưng khi Tô Đông Pha bị lưu đày ở Hoàng Châu đoàn luyện sử, dựng một căn nhà tranh ở sườn núi mới tự gọi mình là Tô Đông Pha (Pha là sườn núi), mà đó là chuyện một năm sau này, cho nên Lâm Thanh Đại không có khả năng biết.
Lâm Thanh Đại lại hỏi: “Tiên sinh vừa nói Lý Thanh Chiếu là ai vậy?”
“Lý Thanh Chiếu là một nhà thơ nữ nổi tiếng đời Tống” Mới vừa nói tới đây, Đỗ Văn Hạo đột nhiên nhớ tới Lý Thanh Chiếu sinh ra ở Bắc Tống, chết ở Nam Tống, trải qua đủ mọi gian khổ trong chiến loạn, còn bây giờ là Bắc Tống trung kỳ, vậy Lý Thanh Chiếu sợ còn chưa sinh ra.
“Lâm Thanh Đại cười cười: “Ta cô lậu quả văn, chưa có nghe nói tới một văn nhân như vậy.”
Đỗ Văn Hạo trong bụng cười thầm, nghĩ nếu ngươi biết rồi, vậy mới là kỳ quái! Giơ chén rượu lên, nói: “Uống! cạn ly!”
Hai người ngồi uống rượu cùng với quả khô, lẳng lặng nhìn lên bầu trời đêm với ánh trăng sáng.
Lâm Thanh Đại nói: “Uống rượu như thế này cũng có chỗ buồn chán, rượu vào cũng nên chơi đùa một chút, ta lấy rượu làm lệnh có được không?”
“Ha ha! Đánh quyền hay là đổ xúc xắc vậy?”
“Không, đố dược liệu!”
“Đố dược liệu? có chút ý tứ, như thế nào để quyết định thắng thua đây?”
“Ta mở y thư, tùy tiện mở bất cứ một chương nào đó, nói đến tên vị thuốc nào ngươi phải lập tức nói ra phương thuốc cùng nguồn gốc, không cho nói bừa. Nói đúng, ta uống rượu, không nói đúng, ngươi uống rượu! Như vậy được không?”
“Được thôi. Bất quá cô chuẩn bị thua đi là vừa, ta tại tiểu học… khụ khụ.. trước kia học tư thục, mọi phương thuốc Trung y đều có đọc qua, không làm khó được ta đâu!”
“Cũng không hẳn như vậy, có thể ngươi sẽ quên một vài phần thì sao.”
“Sẽ không có chuyện đó, không tin cô cứ tùy tiện nói hai vị thuốc, ta có thể nói ra ngay!”
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của nomore8x
“Ngũ linh tán! Xuất phát từ Thương hàn luận của Trọng Cảnh thánh y, gồm có ngũ trạch tả, trư linh, bạch thuật, quế chi. Thế nào? Uống chứ?” Đỗ Văn Hạo cười ha hả nói.
Lâm Thanh Đại mỉm cười, bưng chén rượu lên uống cạn, suy nghĩ một hồi, còn nói tiếp: “Đậu khấu!”
“Tam nhân thang hả! Ý dĩ nhân, hạnh nhân phối ngũ, xuất phát từ Ôn bệnh điều biện!”
Lâm Thanh Đại mặc dù đối với y thuật không hiểu nhiều nhưng lại có kiến thức rất tốt về phối dược liệu. Tống triều đặc biệt chú ý thu thập sửa sang y điển, xuất bản đại điển y thư, Lâm Thanh Đại kinh doanh dược tài, đương nhiên đối với mấy y điển này cũng có xem qua, nhưng là nàng cố nhớ lại cũng không nghe nói qua bộ y thư Ôn bệnh điều biện bao giờ, nghi hoặc đưa mắt nhìn hắn: “Thỉnh giáo tiên sinh, cuốn Ôn bệnh điều biện này là của y gia nào vậy? Thanh Đại cô lậu quả văn, chưa từng nghe qua.”
Đỗ Văn Hạo vỗ vỗ trán, lúc này mới nhớ ra, Ôn bệnh điều biện là của Thanh triều Ngô Đường, danh y nổi tiếng thuộc trường phái trung y ôn nhiệt học tồn tại từ triều Minh sang đến triều Thanh. Vì vậy những người ở Tống triều này làm sao biết được, vội vàng đổi giọng nói: “Nói sai rồi, nói sai rồi, haha, không phải y thư đó, ta vốn định nói là Trầm thị…”
Vừa nói hai chữ ‘Trầm thị’ liền ngậm ngay miệng lại, chợt nhớ ra Trầm thị y thư có nói đến Bạch đậu khấu thang, nhưng đây cũng là một tác phẩm do danh y nổi tiếng đời nhà Thanh, Trầm Kim Ngao biên soạn. Trong khoảng thời gian ngắn, hắn không tài nào nhớ được một bộ y thư nào của đời Tống có ghi đến phương thuốc bạch đậu khấu này.
Anh Tử ở bênh cạnh phủ đầu cười nói: “Hì hì, tiên sinh không thể nói được, vậy thua rồi!”
Lâm Thanh Đại châm một chén rượu, đưa cho hắn: “Tiên sinh học rộng tài cao, nghĩ không ra cũng có lúc bị người khác làm khó sao? Uống nào!”
Đỗ Văn Hạo có chút ngượng ngùng ngửa cổ uống một hơi, lúc này mới đột nhiên nhớ tới, buổi tối xem qua y thư đã từng nhìn tới một cuốn có phương đậu khấu này, vỗ trán cười trừ: “Bây giờ mới nhớ ra! Hoàng Thái tông bệ hạ biên soạn cuốn Thái bình thánh huệ phương, có ghi trung phối ngũ hoàng kỳ, bạch thuật, nhân tham đích bạch đậu khấu hoàn! A! uống vài chén rượu đã say, chẳng nhớ được gì.”
Nghĩ lại thấy lần chơi này cũng thật lắm gian nan, không chỉ phải tìm ra phương thuốc của Tống triều trở về trước, mà còn phải tìm được y thư cũng của Tống triều trở về trước, hai điều này nói vậy mà thực sự rất khó khăn. Đỗ Văn Hạo thua một lần, không khỏi bùng lên tính háo thắng, nói: “Tiếp đi!”
Lâm Thanh Đại hé miệng cười: “Chúng ta phải tăng độ khó lên, ngươi không chỉ phải nói ra ra phương thuốc, nguồn gốc, còn phải nói ra điển cố hoặc truyền thuyết của phương thuốc đó, nhưng không được nói bừa khiến chúng ta nghe không được. Xuất xứ của phương thuốc cũng không được nói loạn, phải là những y điển mọi người đều biết, không thể là những bản viết tay của linh y các người!”
“Ha ha, tốt! Thật là khiêu khích!” Về xuất xứ của phương thuốc chỉ cần mình cẩn thận không nói đến Tống triều sau này chắc chắn sẽ không thua, mà điển cố truyền thuyết khi còn bé theo bá phụ cũng đã được nghe không ít chuyện xưa thú vị, cũng còn nhớ kỹ, nên lại cài thấy tự tin, vỗ đùi, hào khí xung thiên nói: “Ta bắt đầu nào!”
“Ừm, Anh Tử, tùy tiện đi lấy một cuốn y thư lại đây!”
“Vâng!” Anh Tử chạy đến phòng của Đỗ Văn Hạo, từ cái giá sách rất nhanh lấy ra một cuốn mang trở về đưa cho Lâm Thanh Đại.
Lâm Thanh Đại tùy tiện lật một trang, theo ánh trăng tìm được một vị thuốc, nói: “Phòng phong!”
“Khương hoạt thắng thấp thang hả! Xuất phát từ Nội ngoại thương biện hoặc luận…” Liếc mắt một cái thấy Lâm Thanh Đại ánh mắt đầy nghi hoặc, lập tức nghĩ lại, cuốn Nội ngoại thương biện hoặc luận này là Tống mạt nguyên sơ danh y Lý Đông Viên biên soạn, tục xưng là “Nội ngoại thương thập tam biện”, là đại biểu của phái bổ thổ học, không phải y điển trước Tống triều, cười khổ rồi chính mình bưng chén rượu ngửa cổ uống một hơi! Quyết định lần sau không thể vội vàng như vậy, phải nghĩ cẩn thận hơn một chút.
Lâm Thanh Đại cười nói: “Tiên sinh cũng tự giác đấy, cẩn thận đừng để phải uống chén thứ ba”.
Đỗ Văn Hạo cười hắc hắc: “Không cần, ta nếu cẩn thận hơn, cô sẽ không có cơ hội thắng nữa đâu, bất quá chỉ cần ta nói chậm một chút, đã có thể đến phiên cô uống rượu rồi!”
“Có đúng không vậy? Tốt, ta cũng đang thèm rượu lắm đây!” Lâm Thanh Đại hé miệng cười nói, rồi lại mở cuốn y thư: “Ba đậu!”
“Tam vật bị cấp hoàn! Gồm có ngũ đại hoàng, can khương, chủ trị đau bụng do cảm hàn, ruột không thông! Xuất phát từ Kim quỹ yếu lược!”
Lâm Thanh Đại cười nói: “Không cần ngươi nói chủ trị, nói điển cố đi!”
“Ha ha, đây là thói quen của ta, điển cố hả, ừ, truyền thuyết nói từ đời Đường khi Võ Tắc Thiên làm hoàng đế, lúc tuổi già, có một lần gặp quái bệnh, ăn không được, ngủ không xong, bụng không đầy không rỗng nhưng hết lần này đến lần khác đau không chịu được, các thái y tới xem bệnh, cho đơn thuốc nhưng cũng không có tác dụng gì. Nữ hoàng mắng cho thái y một trận, nhưng cũng không biết làm gì khác đành phải sai ra ngoài tìm danh y. Nhưng các danh y bên ngoài vừa nghe đến xem bệnh cho nữ hoàng, lại nghe thấy căn bệnh quái lạ nọ thì đều từ chối không trị. Vất vả tìm kiếm mãi, có người giới thiệu một lang trung thôn dã, họ Vũ, trong nhà đứng thứ năm, mọi người đều gọi Vũ Ngũ, ai cũng nói hắn chuyên trị các loại quái bệnh, Nữ hoàng liền sai thái giám đi mời. Vũ Ngũ thôn quê ngờ nghệch không biết gì, nghe xong chứng bệnh liền tùy tiện nói mình có thể trị được, đi theo vào cung”.
Anh Tử vểnh tai giương mắt to lên để nghe, đến đó a lên một tiếng: “Gần vua như gần cọp! Xem bệnh cho nữ hoàng, khỏi thì không sao, nhưng có sai lầm gì là có thể khiến cả nhà bị trảm! Vũ Ngũ này cũng thật lỗ mãng!”
“Đúng vậy! Vũ Ngũ chẩn mạch cho Nữ hoàng xong nói thẳng băng một câu: “Hoàng thượng, bệnh của người tất cả là do miệng tham mà ra!” vừa nghe lời này, bọn thái giám cung nữ hầu hạ bên cạnh đổ mồ hôi hột sợ hãi thay cho hắn, nhưng Nữ hoàng lại không hề tức giận, bệnh của người đích thực là do tham ăn mà ra, lúc trước cho người tiến cống một rổ cua thanh thủy, cảm thấy hương vị tươi ngon, ăn nhiều một chút, kết quả là tiêu hóa không được, tích trệ tại dạ dày. Vũ Ngũ đề bút viết một phương thuốc, các người đoán xem đó là phương thuốc gì?”
Anh Tử hai tròng mắt sáng ngời, dựng thẳng hai đầu ngón tay nói: “Ba đậu!”
“Đúng vậy, đơn thuốc này chính là ba đậu!”
Lâm Thanh Đại suy nghĩ một chút rồi cười nói: “Tiên sinh lúc trước có nói ba đậu chủ trị đau bụng do khí lạnh, ruột không thông, cái này cũng không thể coi là quái bệnh gì đó, đơn thuốc cũng không phải là khó khăn, vậy sao các thái y đều bó tay?”
“Cô thử đoán xem nào?”
“Ừm, ba đậu là thuốc đại hàn, có kịch độc, nói vậy có thể nào các thái y sợ hãi không dám dùng phương thuốc này?”
“Đúng vậy!” Đỗ Văn Hạo cười nói, “Các thái y đương nhiên nhìn ra khuyết điểm này, nhưng lại không ai dám khai đơn thuốc, bởi vì trong nhân ba đậu có dương tính rất mạnh, có thể trảm quan đoạt môn chi công, nhất là lại có kịch độc. Thuốc này một khi viết ra, nữ hoàng lại là người đa nghi, nhìn sẽ nghĩ ngay, ồ thuốc này có độc? Nghĩ muốn hại chết trẫm hả? Trảm cả nhà cho ta! Như vậy không phải xong đời sao? Cho nên các thái y cũng không dám hạ đơn thuốc này, mà các danh y cẩn trọng một chút cũng không dám đi chẩn bệnh, chỉ là Vũ Ngũ là lang trung thôn dã, cũng chưa từng thấy qua hoàng cung, chỉ ngây ngô đi tới rồi đề bút cho đơn ba đậu”.
Anh Tử mặt có chút ưu tư: “Vũ Ngũ này thực là ngốc, không rước lấy họa mới là khôn chứ!”
“Vũ Ngũ khai đơn thuốc, các ngự y nhìn thấy nhưng cũng không dám nhắc nhở, cũng có ý muốn xem náo nhiệt một chút nên không người nào nói gì, may mắn chính là, bản thân Nữ hoàng cũng không xem đơn thuốc, thái y cứ theo vậy mà sắc thuốc đưa tới, Nữ hoàng uống vào lập thức thấy bụng réo một hồi không còn đau bụng nữa. Nữ hoàng đầy cao hứng, nghĩ thầm phương thuốc của lang trung thôn dã này thật kỳ diệu, đòi xem qua một chút. Nhưng vừa nhìn thấy đơn thuốc, vị thuốc chính lại là ba đậu, người đương nhiên cũng hiểu biết một chút, biết vị này có kịch độc, nhất thời giận dữ, sai đem Vũ Ngũ ra ngọ môn chém đầu”.
“Hả! Vậy là chém đầu sao?” Anh Tử khẩn trương hỏi lại.
“Không có, Nữ hoàng vậy nhưng cũng không phải là một hôn quân, ngay khi Vũ Ngũ bị đưa đi, người bình tĩnh suy nghĩ lại, xét cho cùng phương thuốc này hữu hiệu, chính mình cũng không có trúng độc, cảm thấy mình đã hiểu lầm người ta, liền lập tức hạ lệnh đưa Vũ Ngũ trở về, tha bổng đồng thời còn muốn cho hắn đứng đầu Thái y viện. Nhưng mà Vũ Ngũ sau chuyện này bị hù dọa cho rốt cuộc cũng hiểu ra đạo lý gần vua như gần cọp, hắn liền quỳ xuống dập đầu sống chết không chịu làm quan, kiên quyết đòi về nhà. Nữ hoàng thấy không lưu được hắn, cũng thôi, thưởng cho hắn không ít vàng bạc, lại còn đích thân viết tặng hắn một tấm biển “Ngự y quốc thủ”. Vũ Ngũ về đến nhà trang trọng đặt tấm biển giữa đại đường, từ đó về sau danh tiếng lan xa, thành danh y được mọi người gọi ‘Hương thôn ngự y’.”
Chuyện này Đỗ Văn Hạo dựa theo một truyền thuyết có thật, nhưng người được xem bệnh là Lão Phật gia Từ Hi Thái Hậu, ở đây để cho hợp với hoàn cảnh, hắn đổi thành Võ Tắc Thiên, nội dung cũng thêm chút mắm muối cho gia tăng độ cuốn hút.
Nghe xong điển cố, Anh Tử mới thở phào một hơi, vỗ tay nói: “Tốt quá, người tốt phải được tốt báo! Thật là tốt quá mà! Tiên sinh kể thêm một chuyện nữa đi!”
“Đây không phải là buổi kể chuyện xưa, nhà ngươi muốn nghe phải đợi phu nhân ngươi thắng ta đã. Bây giờ ta đã nói ra được, mời phu nhân ngươi uống rượu”.
Lâm Thanh Đại thực đã có chút men say, gương mặt nóng bừng, bưng chén rượu lên mỉm cười: “Cổ nhân vọng mai chỉ khát, Thanh Đại uống rượu nghe tiên sinh kể chuyện thật là một chuyện may mắn mà. Cạn chén!” Nói rồi lấy tay áo che mặt, ngửa cổ uống cạn chén rượu.
Lâm Thanh Đại lại tùy ý mở một trang trong cuốn Nhất Hiệt Thư, liếc mắt một cái nói: “Ma hoàng!”
“Ma hoàng thang! Xuất xứ từ Thương hàn luận của Trọng Cảnh y thánh, gồm có quế chi, hạnh nhân, trích cam thảo, có thể giải nhiệt đổ mồ hôi, tuyên phế bình suyễn, chủ trị ngoại phong hàn. Có một bài ca làm chứng:
Ma hoàng thang trung dụng quế chi
Hạnh nhân cam thảo tứ bàn thi
Phát nhiệt ác hàn đầu hạng thống
Suyễn nhi vô hãn phục nghi chi."
Lâm Thanh Đại sẵng giọng: “Nói ngươi nói y điển chuyện xưa, như thế nào lại ca hát ngâm xướng, không phải muốn kéo dài thời gian sao? Phạt rượu! Uống một ngụm đi!”
“Hắc hắc, là thói quen, nhất thời không bỏ được.” Đỗ Văn Hạo cầm lấy một chén uống một ngụm rồi nói tiếp: “Ma hoàng này thực ra có lai lịch của nó, một điển cố rất ý nghĩa, có biết nguyên ma hoàng gọi là gì không?”
Nhị nữ cùng nhau lắc đầu.
Last edited by nomore8x; 20-12-2010 at 10:04 AM.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của nomore8x
Đỗ Văn Hạo nói: “ Ma hoàng còn gọi là ‘ma phiền’(1). Ở đây có một ý nghĩa truyền thuyết. Thời cổ, vị thuốc ma hoàng nay bởi vì lá của nó không dài nên gọi là ‘vô diệp thảo’ . Có một lão lang trung, dẫn theo một đồ đệ, người đồ đệ này học được vài năm tự cảm thấy đã giỏi, không còn để lão lang trung vào mắt, muốn bắt đầu tự mình hành y. Trước khi chia tay lão lang trung lo lắng, dặn dò hắn một câu: “Vô diệp thảo không thể dùng tầm bậy, đổ mồ hôi dùng lá, ngừng đổ mồ hôi dùng rễ, một khi dùng sai, sẽ làm chết người!” Người đồ đệ chẳng thèm quan tâm, bỏ đi. Không bao lâu, người đồ đệ hành nghề y, dùng nhầm vô diệp thảo làm chết người. Bị bắt tống vào nha môn. Huyện thái lão gia thăng đường tra hỏi, biết rằng hắn là đồ đệ của lão lang trung, liền đem lão lang trung gọi đến hỏi hắn tại sao dạy đồ đệ như vậy.”
Anh Tử nói: “Đồ đệ lang băm làm chết người, gây phiền toái cho sư phụ, ma hoàng này thật đúng là ma phiền a!”
“Đúng vậy, lão lang trung sau khi nghe xong bệnh án, nói mình đã từng dạy đồ đệ một câu khẩu quyết, hỏi đồ đệ còn nhớ rõ không. Đồ đệ vẻ mặt đau khổ đọc lại khẩu quyết đó ‘đổ mồ hôi dùng lá, mồ hôi ngừng chảy dùng rễ, một khi dùng sai sẽ gây chết người.’ Quan huyện lại hỏi: “Người bệnh có đổ mồ hôi không?” Đồ đệ nói: “Cả người đã vã mồ hôi.” Quan huyện lại hỏi: “Ngươi dùng thuốc gì?” Đồ đệ mặt xám như tro trả lời: “Lá của vô diệp thảo.” Quan huyện giận dữ: “Quả thật là lang băm! Người bệnh đã ngừng đổ mồ hôi lại dùng thuốc bắt đầu ra mồ hôi, làm sao mà không chết người? Sư phụ ngươi đã dạy ngươi ngươi lại còn dám làm bậy?” Đồ đệ dập đầu nói: “Ta sai rồi, ta không để ý đến khẩu quyết sư phụ chỉ điểm.” Huyện thái gia muốn đem đồ đệ này định tội là một lăng băm cố ý giết người lưu đày ba nghìn dặm. Nhưng nhờ có lão lang trung cầu tình, lại bồi thường cho khổ chủ không ít ngân lượng, lúc này mới bị đánh cho một trận, giảm án chỉ phải ở tù.”
“Đáng kiếp!” Anh Tử vỗ tay nói: “Cái loại không tôn trọng người bề trên, đáng phải gặp xui xẻo như vậy!”
“Đúng vậy, đồ đệ này trải qua chuyện ấy, cảm thấy mình còn chưa đủ kiến thức, một lần nữa trở lại bên sư phụ học y thuật, cuối cùng trở thành một danh y. Bởi vì vô diệp thảo ngày đó mang đến cho hắn phiền toái rất lớn, cho nên mới gọi vô diệp thảo là ‘ma phiền thảo’, thường xuyên lưu truyền nên được gọi như vậy, về sau bởi vì vị thuốc này có rễ màu vàng, thế hệ sau mới sửa là ma hoàng thảo.”
Anh Tử cười nói: “Điển tích này hay quá, ngày khác phải cùng Vũ Cầm tiểu thư cùng cô bé Phi Nhi giảng giải một chút, bảo các nàng đừng có mà không học y lại làm loạn lên mặt, hại người hại mình.”
Lâm Thanh Đại muốn nói lại thôi, Đỗ Văn Hạo kì quái hỏi: “Ngươi muốn nói cái gì?”
“Ừm, thần y… cái tên đồ đệ trong chuyện kia quả thật quá phận, chỉ là…, thần y Tiễn Bất Thu đối với người bệnh rất tốt, người khắp tứ lý bát hương vùng này đối với hắn rất tôn kính, nếu ai đắc tội với hắn, những người này chịu ân huệ của hắn, chỉ sợ…”
“Ta hiểu, ý ngươi là nói ta đối với thần y nói chuyện không lễ phép, sợ người khác vì vậy mà căm ghét ta, bảo ta nói bậy, làm khó dễ cho ta, thậm chí tìm ta gây phiền toái? Cũng ảnh hưởng tới sinh ý của Ngũ Vị Đường chúng ta?”
“Hẳn là sẽ không có chuyện đó.” Lâm Thanh Đại mỉm cười xin lỗi: “ Nhưng mà, thật ra thần y là người rất tốt.”
“Ta biết rồi, sau này ta nói chuyện nhất định sẽ chú ý, đối với hắn lễ phép hơn. Cảm ơn lời nhắc nhở của ngươi!”
Lâm Thanh Đại thấy Đỗ Văn Hạo đã hiểu ý tứ của mình, ngọt ngào mỉm cười, kính hắn một chén rượu.
Lâm Thanh Đại lại muốn lật sách, Đỗ Văn Hạo giữ y thư lại, lắc đầu nói: “Cứ như thế này, ngươi có thua không có thắng, ta muốn uống cũng không được uống, ta muốn sửa lại tửu lệnh.”
“Được, sửa gì?”
Đỗ Văn Hạo nghĩ một chút, nói : “Ta cho ngươi đoán câu đố về cây thuốc, đoán được ta uống rượu, đoán không ra thì ngươi uống rượu.”
“Được thôi, ngươi muốn uống rượu sao? Thảo dược dù có mấy trăm vị, phải tìm ra đáp án từ nơi này, nhưng không làm khó được ta!”
“Chớ vội khoác lác, hãy chờ xem!” Đỗ Văn Hạo ngửa đầu nhìn ánh trăng trên bầu trời, vỗ tay một cái, nói: “Có rồi!__ __ ‘Thần thụ trong trăng’!”
“A! Chuyện này có khó khăn gì, cây trong mặt trăng cũng chỉ có cây hoa quế, hiển nhiên là ‘quế chi’! Uống rượu đi chứ!”
Đỗ Văn Hạo hắc hắc cười uống một chén rượu: “ Câu này rất dễ, phải nghĩ một câu phức tạp hơn một tý. Ừm…, ừm, có rồi!
Bát thiên lý lộ vân hòa nguyệt.
Mạc đẳng nhàn bạch liễu thiếu niên đầu,
Không bi thiết!"
“Thơ hay!” Lâm Thanh Đại vỗ tay nói, thơ này là do tiên sinh sáng tác?”
Đây là bài thơ ‘Mãn giang hồng’ của Nhạc Phi sáng tác, Nhạc Phi là người thời kì Nam Tống, Lâm Thanh Đại tất nhiên là không biết, Đỗ Văn Hạo cười cười nói: “Không phải, là người khác viết, ngươi nhanh đoán đi!”
“Cái này không khó, tám nghìn dặm dầm mây cùng nguyệt, đã điểm danh chí tại phương xa, cho nên đáp án là ‘viễn chí’, đúng không?”
Đỗ Văn Hạo đành phải uống thêm một chén, thầm nghĩ Lâm Thanh Đại này mở hiệu thuốc, đối với tên thuốc phi thường quen thuộc, phải nghĩ một câu khó khăn hơn mới được.
Đang lúc hắn suy nghĩ, Lâm Thanh Đại hỏi: “ Tiên sinh vừa ngâm hai bài thơ,thơ của Tô Đông Pha kia thì Thanh Đại từng nghe qua, nhưng mà một bài ‘ bát thiên lý lộ vân hòa nguyệt ’ thì chưa từng nghe qua. Tiên sinh có thể ngâm đầy đủ một lượt, để cho thanh đại có thể thưởng thức một chút không?”
“Được thôi.” Đỗ Văn Hạo đứng dậy, hai tay để sau lưng, đi tới lan can, nhìn lên trăng sáng, trầm bổng du dương ngâm: “Nộ phát trùng quan, bằng lan xử, tiêu tiêu vũ hiết…”
Nghĩa :
Tóc dựng mái đầu
Lan can đứng tựa
Trận mưa vừa dứt…
Một bài thơ ‘Mãn giang hồng’ ngâm xong, nhị nữ không nhịn được mà vỗ tay: “Thơ hay!”
Lâm Thanh Đại nói: “Bài thơ này rất khí phách hào hùng, cùng với Tô Thức vừa rồi thơ từ uyển chuyển hàm xúc hoàn toàn trái ngược, nghe làm cho người ta nhiệt huyết tuôn trào***!”
Lâm Thanh Đại nhắc tới Tô Đông Pha, lại làm cho Đỗ Văn Hạo nhớ tới muội muội của Tô Thức có liên quan đến một câu chuyện xưa về Đông y trong đó có câu đố về thuốc rất khó, không ngại lấy ra làm khó Lâm Thanh Đại một chút, nói: “Ta lại ra một câu đố, ngươi nếu có thể đoán được ta uống liền ba chén lớn! Đoán không ra, ngươi phải uống liền ba chén lớn!”
Lâm Thanh Đại mỉm cười nói: “ Được thôi, thử xem!”
“Câu đố này có chút khó khăn, phải đoán mười hai vị thuốc, mỗi câu ba vị!”
“Ừm!”
"Mê diện ngận giản đan, nãi nhân sanh tứ đại khoái sự...
Cửu hạn phùng cam vũ
Tha hương ngộ cố tri.
Động phòng hoa chúc dạ,
Kim bảng đề danh thì."
Dịch nghĩa:
Nắng hạn lâu ngày gặp mưa nhuần,
Nơi xứ người gặp được bạn cũ.
Đêm đuốc hoa trong phòng cô dâu,
Lúc thi đỗ bảng vàng treo lên.
Lâm Thanh Đại cười nói: “Câu đố này thật khác biệt, đợi ta nghĩ lại xem... Cửu hạn phùng cam vũ, cam lộ là một vị, tích tích kim (tên khoa học là toàn phúc hoa) là một vị, còn có một vị…”
Anh Tử đối với dược liệu không hiểu, không thể giúp được gì, nhìn Lân Thanh đại bối rối, chỉ biết lo lắng.
Đỗ Văn Hạo cười nói: “Câu đố này có chút khó khăn, nghĩ không ra thì từ từ mà nghĩ, có thể nghĩ ở phía sau trước.”
Lâm Thanh Đại đứng dậy, tay chắp sau lưng ở trên hành lang cúi đầu từ từ bước đi thong thả, suy tư: “Tha hương ngộ cố tri… sinh địa là một vị, còn có hai vị nữa là gì nhỉ…? Động phòng hoa chúc dạ…”
Lâm Thanh Đại quay đầu lại liếc mắt nhìn Đỗ Văn Hạo một cái, trong bóng tối không thấy rõ sắc mặt của nàng, nhưng lời nói có chút ngượng ngùng: “Động phòng hoa chúc dạ… chỉ đoán được hai vị ‘hợp hoan’, ‘trinh nữ’! Một vị khác đoán không ra.”
“Đã rất không tồi rồi, tiếp tục đoán ở câu sau.”
"Kim bảng đề danh thì… thượng giáp (tức là Miết Giáp) là một vị, nhất kiến hỉ (tên khoa học là Xuyên Tâm Liên) là một vị… còn một vị đoán không ra. Đành phải nhận thua, mời tiên sinh chỉ giáo!”
Đỗ Văn Hạo cười nói: “ Mười hai vị thuốc trong thời gian như vậy đã đoán được bảy vị, đã rất khó khăn rồi! Như vậy đi, đoán đúng hơn một nửa, ta uống hai chén, còn gần một nửa không đoán được, ngươi uống một chén!”
“Cần phải đoán ra hết mới được, như vậy đi, ngươi với ta mỗi người uống một chén, ngươi chỉ cho ta năm vị còn lại, ta tiếp tục uống thêm một chén.”
“Cũng được!”
Hai người sau khi uống cạn chén rượu, Đỗ Văn Hạo nói: “Cửu hạn phùng cam vũ, trừ cam lộ và tích tích kim thì còn có mộ vị là trạch tả. Tha hương ngộ cố tri ngoại trừ một vị sinh địa còn có hai vị là kiến phong thanh cùng tam phàn đệ. Động phòng hoa chúc dạ, ngoại trừ hai vị ngươi đã nói, còn có quân tử. Kim bảng đề danh thì còn một vị là sinh khương.”
Lâm Thanh Đại chau mày: “Trạch tả thì tương đối thỏa đáng, còn kiến phong thanh, tam phàn đệ, quân tử cùng sinh khương, lại làm cho người ta khó hiểu, tại sao lại có trong câu đố?”
Đỗ Văn Hạo cười nói: “Nói thật, câu đố này là ta nghe được, không phải chính ta tự mình nghĩ ra, tương truyền là em gái Tô Thức là Tô Tiểu Muội ra câu đố khó, muốn đố nhà thơ Tần Quán, đáp án đúng là như vậy, ta cũng cảm thấy là không quá đúng.”
“Ngươi cũng cảm thấy không được đúng mà còn ra cho ta đoán. Rõ ràng là cố ý làm khó dễ, phạt rượu.!”
Anh Tử cũng nói khích: “Đúng vậy, phạt rượu tiên sinh!”
“Được được, ta nhận phạt!” Đỗ Văn Hạo bưng chén rượu một hơi uống sạch.
Hai người cùng một lúc nhìn thấy hũ hoàng tửu đã uống cạn, Anh Tử bưng chung rượu nói: “Ta đi lấy thêm rượu!” Xoay người muốn đi, liếc mắt nhìn thấy trước cửa phòng của Đỗ Văn Hạo có một vật gì đang động đậy, còn có hai vật gì đó đang phát sáng. Rất là tò mò, bèn tiến lên hai bước nhìn vào, hét lên một tiếng “má ơi”, bình rượu trong tay rơi xuống đất nát bấy, xoay người chạy đến phía sau Đỗ Văn Hạo: “Lão… hổ…! Có lão hổ…!”
Thứ kia chính là tiểu hổ mà Đỗ Văn Hạo đưa về nhà, vừa rồi ăn no không ai trông nom, tự mình bò qua bậc thềm đi ra, ngồi chổm hổm tại một nơi kín đáo gần đó nhìn ngó khắp nơi, cũng không dám chạy loạn. Vừa lúc Anh Tử đi qua nhìn thấy, bị Anh Tử hét một tiếng, hơn nữa bầu rượu rơi nát vụn, làm cho tiểu hổ sợ đến mông chạm mặt đất, kêu to một tiếng, đứng lên chạy trốn vào trong phòng, đầu va vào bậc cửa, ‘cộp’ một tiếng, lại ngã ngồi trên mặt đất, lắc lư cái đầu nhỏ, đứng lên nhảy một cái, chân trước vừa mới chạm bậc cửa chân sau đã đá loạn, muốn bò lên bậc cửa , nhưng bậc cửa này rất cao, nên nhất thời không thể đi lên, cấp bách đến mức “ngao ngao” kêu gào.
(1): Ma phiền: Có nghĩa là phiền toái, ý nói thảo dược này là một loại cây thuốc gây ra phiền toái.
Last edited by nomore8x; 20-12-2010 at 10:04 AM.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của nomore8x