Bác Sĩ Thiên Tài Tác giả :Liễu Hạ Huy -----oo0oo-----
Chương 1121 : Vì chứng minh anh yêu em
Nhóm dịch: Huntercd
Nguồn: Sưu Tầm
Sưu tầm by htnt2005 --- 4vn
Đả tự: Thụy An An - ************
Chiếc ze Golf của Vương Cửu Cửu đã bị người ta đập nát, Tôn Nhân Diệu điều một chiếc Hummer tới. Tôn Nhân Diệu không tới một mình mà còn dẫn theo một đám đàn em. Những người này nếu không lái Mercedes thì là BMW nếu không lái Hummer thì cũng là những chiếc suy cực kỳ bá đạo. Tôn Nhân Diệu muốn mượn xe của bọn họ chỉ cần một câu nói mà thôi.
Khi mở cửa chiếc Hummer, tâm trạng của Vương Cửu Cửu có vẻ rất thoải mái. nàng còn ngâm nga một bài hát.
“Tâm trạng vui như vậy sao?” Tần Lạc cười hỏi.
Vương Cửu Cửu liếc mắt nhìn Tần Lạc một cái. cười duyên dáng nhưng nàng lắc đầu nói: “không có chuyện gì'.
Vương Cửu Cửu không nói, Tần Lạc cũng không hỏi nữa.
Khi quay về ngòi biệt thự của Vương Cửu Cửu. hai người mở cửa vào trong.
Ngay khi vừa đóng cửa lại. Vương Cửu Cửu đã đẩy Tần Lạc dựa vào cánh cửa.
Tần Lạc cười tít mắt hỏi: “Ăn thịt người trước hay ăn mì trước?"
“Ăn thịt người” Vương Cửu Cửu cắn một cái vào cổ Tần Lạc.
“A ... đau. đau quá. đau quá Tần Lạc gào lên đau đớn. Phụ nữ đúng là phụ nữ, khi bọn họ yêu một người đàn ông, thích cắn. Khi bọn họ cực hận một người đàn ông, cũng thích cắn.
Thế nhưng Vương Cửu Cửu chỉ nghiến nhẹ hàm răng của mình rồi bỏ ra, sau đó chiếc lưỡi mềm thơm mát của nàng lướt nhẹ trên vết thương ở cổ Tần Lạc.
“Chỉ muốn cắn đứt một miếng thịt của anh" Vương Cửu Cửu nói với giọng đầy yêu mị.
Tần Lạc cúi xuống nhìn, gương mặt nàng rực rỡ ánh xuân, đôi mắt long lanh.
“Anh đói rồi’- Tần Lạc nói sau đó hắn ôm ngang người Vương Cửu Cửu.
Khi hai người cùng nhau ngã xuống giường, nhiệt độ trên giường lập tức lên cao.
Nhanh chóng trong phòng vang lên âm thanh nguyên thúy của con trai và con gái.
Tần Lạc nhận ra rằng từ khi bản thân hắn tìm được sự sống trong cái chết quay về từ nước Mỹ, Vương Cửu Cửu cực kỳ điên cuồng. Dù biểu hiện trước kia của nàng trên giường khá thoải mái nhưng nàng tuyệt đối không thực hiện một vài tư thế khó. Thế nhưng hiện nay Vương Cửu Cửu hoàn toàn buông thả bản thân, nàng để mặc bản thân mình cho người đàn ông của mình thưởng thức, dẫn dắt nàng đi trong cơn mê khoái cảm.
Tần Lạc không ăn mì vì hắn đã ăn no “thịt người”.
không biết Tần Lạc đã ngủ bao lâu. hắn chỉ thức dậy khi cái bụng đói của mình kêu réo. Hắn nghe thấy Vương Cửu Cửu đang ngồi bên ngoài phòng khách nói chuyện điện thoại với ai đó.
Tần Lạc nhìn đồng hồ. Lúc này đã mười hai giờ đêm.
Lúc này còn gọi điện thoại cho ai vậy?
Bởi vì bầu không khí trong phòng cực kỳ yên tĩnh nên dù Vương Cửu Cửu đã cố gắng hạ thấp giọng nói của mình nhưng Tần Lạc vẫn thấp thoáng nghe được đôi chút.
“ .. .ừ, yên tâm đi. Đã xử lý tốt rồi Người Hạ gia và Tôn gia đã ra mặt... đúng vậy. con biết’.
'“Ngày mai... chuyện tối nay đã truyền lên Yến Kinh phải không? Bọn họ còn nói cái gì nữa? Nếu bọn họ còn dám ăn nói vớ vẩn. Khi con về con sẽ đập nát mồm bọn họ.”
“Trương Nghi Y, mẹ đừng có nhàm chán như vậy, có được không? không phải chúng ta đã nói hết với nhau rồi sao? Con thích tình trạng này - như này rất tốt. Hơn nữa đây chính là giao dịch của con và ông ... “
“ừ, anh ấy còn đang ngủ. như một con lợn chết vậy đó ... khi Mẹ là một bà già sắp tới thời kỳ tiền mãn kinh mà còn hỏi vấn đề này sao?”
“Mẹ biết rồi. Con cũng đi ngủ sớm đi nếu không rồi con cũng nhanh chóng biến thành bà già đó. Ngủ ngon”.
Sau khi Vương Cửu Cửu nói chuyện điện thoại xong thì đã thấy Tần Lạc trong bộ quần áo ngủ đứng trước cửa phòng.
“ồ. anh dậy rồi hả? Anh đói phải không? Em làm mì cho anh ăn nhé?” Vương Cửu Cửu đứng dậy. nàng vui mừng ôm cổ Tần Lạc hỏi Vương Cửu Cửu biết ưu thế của mình, cũng biết bản thân mình mặc quần áo kiểu nào sẽ khiến Tần Lạc trở nên điên cuồng chính vì vậy lúc này Vương Cửu Cửu đang mặc một chiếc sơ mi, chỉ cài cúc giữa, đôi núi đôi trắng ẩn hiện, mở ào. bụng phẳng lỳ, một cảnh tượng cực hấp dẫn. đẹp mắt.
“không ăn mì vội’- Tần Lạc ôm Vương Cửu Cửu đi tới ngồi trên ghế sa lon. Sau khi để Vương Cửu Cửu ngồi trong lòng mình, Tần Lạc hỏi: “Hãy nói cho anh biết xem đã xảy ra chuyện gì nếu em không nói, anh rất tức giận đó”.
“không được tức giận” Vương Cửu Cửu đau lòng nhìn Tần Lạc nói: “Thật ra không có chuyện gì, em đã xử lý xong rồi”.
“Anh cần phải biết" Tần Lạc cố chấp nói: “Nếu như là chuyện của hai chúng ta. anh không muốn một mình em gánh chịu.”
“Em tình nguyện'.
“Anh không muốn".
Vương Cửu Cửu nhìn vào hai mắt Tần Lạc. không thấy sự thỏa hiệp trong đó nên nàng đành phải gật đầu nói: “Được rồi, em nói với anh”.
Quả nhiên trong thời gian này đã xảy ra một vài chuyện.
Mối quan hệ này của Vương Cửu Cửu và Tần Lạc không được người Vương gia hay người Vương hệ chấp nhận. Mặc dù có Trương Nghi Y tính cách cực kỳ quái dị. cả ngày giương nanh múa vuốt, con gái đã yêu tận xương tủy. không thể không ủng hộ. Con gái mình đã quyết tâm theo người ta. Trương Nghi Y có không muốn ủng hộ cũng không xong han nữa điều kiện vào quân đội là giao dịch của Vương Nể Hầu lão gia. thế nhưng tới lúc này điều này chẳng chứng minh được cái gì.
Trong mắt người Vương hệ, Vương Cửu Cửu thật ra còn có “tác dụng" lớn hơn thế này nhiều. Với sự hỗ trợ khổng lồ của Vương gia. với điều kiện của Vương Cửu Cửu. cho dù lựa chọn đám thanh niên tuấn kiệt ở Yến Kinh cũng có thể giơ tay vơ được một gia đình danh giá, khi đó Vương gia sẽ tìm được một đồng minh và trợ thủ rất lớn.
Huống chi trước đó Vương Cửu Cửu đã từ chối đám dạm hỏi của người Dương gia. càng khiến mối quan hệ hai nhà đông cứng, xa cách, bất hòa. không hiểu đã xảy ra chuyện gì, những lời đồn cố ý của những kẻ nhàn cư lan truyền khắp Yến Kinh, nói cái gì là đường đường đại tiểu thư Vương gia mà phải làm tình nhân cho người khác, còn nói cái gì gã đàn ông kia thật sự không thích cô ta. chỉ là cô ta mặt dày nhào tới. còn nói người đàn ông này vì né tránh cô ta mà bỏ trốn tới Yến Kinh, nào cô ta vẫn đang phòng không gối chiếc ở phía nam...
Có vài người dù không có năng lực làm việc nhưng năng lực biên tập, sắp đặt của bọn họ có thể nói là hạng nhất hơn nữa những câu chuyện như này của giới quý tộc càng lưu truyền với tốc độ cực nhanh.
Lúc này ở Yến Kinh. hình tượng của Vương Cửu Cửu chính là một người phụ nữ bị chồng ruồng bỏ, bị đàn ông vứt bỏ sau khi chơi bời.
Cha Vương Cửu Cửu đã đỏ mặt tức giận, đập vỡ chén sau khi nghe được lời đồn đại này. Người Vương hệ đều cảm thấy rất mất mặt không sao được, ai bảo Vương Cửu Cửu chính là con độc nhất của Vương gia đời thứ ba?
Vốn Vương Cửu Cửu cũng không coi trọng những lời đồn đại này. Dù gì đi nữa không một ai có thể hiểu được tâm tình, lòng mình. Nàng chỉ cần biết bản thân mình đang hạnh phúc thế là đủ rồi
Thế nhưng khi nàng cùng Tần Lạc đang đi dạo phố thì nhận được điện thoại mời nàng tham gia buổi gặp mặt bạn học.
Vì vậy Vương Cửu Cửu liền nghĩ ra một cách. Nàng không thể chứng minh hạnh phúc củamình ở Yến Kinh. ít nhất nàng có thể chứng minh điều này trước mặt bạn học mình. Hơn nữa Khi nàng dẫn Tần Lạc tới đó, nàng đồng thời cũng có thể ngăn chặn Du Phi Dương và những bạn học khác theo đuổi mình. Có người phụ nữ nào mà không thích hư vinh không?
Vương Cửu Cửu cũng đoán được chuyện đám người Du Phi Dương gây khó dễ. Đám thanh niên ghen tuông, đánh lộn lẫn nhau chỉ là chuyện thường ngày ở huyện mà.
Vương Cửu Cửu đã sớm đoán được phản ứng của Tần Lạc. Nàng biết Tần Lạc sẽ không nể mặt những người này cũng như không thể không chấp những người này.
Trong mắt Tần Lạc. đám người Du Phi Dương chỉ là một đám thanh niên rỗi hơi suốt ngày tụ tập, không biết làm gì trong khi đó hắn là người đàn ông làm đại sự.
Thế nhưng chuyện đã phát triển vượt qua dự kiến của Vương Cửu Cửu.
Xe của hai người đã bị người ta đập phá...
Tiếp theo đó, thái độ xức phạm của bảo vệ cũng nói lên nhiều vấn đề vì vậy Tần Lạc và đám bảo vệ xảy ra xung đột đánh nhau. Khi Trần Hữu Thiện tới. chuyện này được đẩy lên cao trào thứ nhất.
Nếu như Trần Hữu Thiện có thể trấn áp được tình hình câu chuyện có thể kết thúc ở thời điểm đó.
không ngờ một tiếng nổ giữa trời quang. Hoa Hạc lóe sáng, gặt hái kết quả. một cú điện thoại của gã đã đưa đội tra xét hải quân tới.
Hơn nữa bản thân Tần Lạc cũng dự đoán và chính mình có phản ứng. sự việc dần dần leo thang tới mức độ cao hơn.
Căn cứ vào tính cách của Vương Cửu Cửu. khi gặp phải những chuyện như này. nàng nhất định sẽ khuyên can hay không thèm đếm xỉa tới.
Thế nhưng thái độ của Vương Cửu Cửu tối nay rất lạ. Nàng vẫn một mực bỏ lơ hay nói một cách chính xác là cổ vũ. Xét về một mặt nào đó, cho dù nàng không chịu bỏ qua chuyện này thì cũng có thể bỏ đi.
Suy nghĩ của Vương Cửu Cửu rất đơn giản. Nếu như chuyện đã náo loạn, cứ để cho nhân vật phản diện khách mời thể hiện như vậy mới có thể khiến cho người đàn ông của nàng thể hiện bản thân mình một cách hào nhoáng, biểu hiện hắn thế mạnh, biểu hiện thực lực. biểu hiện tình yêu với nàng.
Phương pháp này rất ngu ngốc, cực ngu ngốc thế nhưng đây chính là là suy nghĩ rất chân thật của người phụ nữ ngu ngốc.
Quả nhiên Trương Nghi Y đã gọi điện tới hỏi trước. Sau khi biết chính xác con gái mình vẫn ổn. Bà đã cực kỳ khen ngợi con rể của mình.
Khi một người phụ nữ giao tâm hồn và thể xác mình cho một người đàn ông. Nếu như khi người phụ nữ bị người khác ức hiếp, người đàn ông không dũng cảm đứng ra gánh vác. trả giá đó có xứng không? Một người đàn ông như vậy có đáng phó thác cuộc đời mình không?
Trong mắt Vương Cửu Cửu. Hoa Hạc chỉ là một diễn viên, một diễn viên phụ. một vai hề phản diện trợ giúp cho người đàn ông của nàng.
Thế nhưng vì sự tham gia và trợ giúp của một vài người tự cho mình là thông minh khiến chuyện phát triển theo một hướng khác, cuối cùng mọc rễ, phát triển, nở hoa tội ác.
“Xin lỗi’- Vương Cửu Cửu nép đầu vào lồng ngực Tần Lạc giống như một chú mèo hoang nhỏ không còn nhà để về: “Em chỉ muốn chứng minh với bọn họ. Khiến bọn họ thấy là anh yêu em”.
Đã có 23 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Bác Sĩ Thiên Tài Tác giả :Liễu Hạ Huy -----oo0oo-----
Chương 1122: Ước nguyện thiên hạ sinh nhiều người tốt
Nhóm dịch: Huntercd
Nguồn: Sưu Tầm
Sưu tầm by htnt2005 --- 4vn
Đả tự: Thụy An An - ************
Khi Hoa Hạc tỉnh lại thì đã sáng sớm ngày hôm sau.
Ánh nắng rực rỡ, tiếng chim hót, hương hoa nhưng tâm tình Hoa Hạc cực kỳ tăm tối độc ác.
“Anh, anh tỉnh rồi à” Hoa Anh đẩy cửa bước vào, cười hỏi.
“ừ!‘ Hoa Hạc giơ tay sờ mũi. gã phát hiện trong mũi mình vẫn còn nhét thứ gì đó. “Mũi anh bị làm sao vậy?”
“Hừ, thằng khốn âm hiểm đó" Khi nhắc tới chuyện này. Hoa Anh không kiềm chế được, lại mắng chửi.
Ngày hôm qua mũi Hoa Hạc vẫn chảy máu không ngừng, cuối cùng gã ngất xỉu trên vai Hoa Anh. Hoa Anh biết anh trai mình có tật xấu chảy máu mũi từ nhỏ nên không quá coi trọng, cô ta tướng những người đó chỉ ra tay tàn nhẵn mà thôi, miệng vết thương quá rộng nên không thể cầm máu.
Sau khi đưa Hoa Hạc vào bệnh viện mới phát hiện ra tình hình có gì đó không đúng. Sau khi chiếu tia laser và dùng các loại thuốc cầm máu nhưng mùi Hoa Hạc vẫn cực kỳ ngoan cố, máu vẫn không ngừng chảy ra ngoài.
Cậu của hai người Hoa Anh là Vương Hải Nghiệp vội vàng gọi điện thoại cho Hạ Dương, nhưng Hạ Dương nói hắn không biết chuyện gì nhưng đoán hắn không có chuyện gì quan trọng.
Vương Hải Nghiệp do dự một lúc lâu nhưng cuối cùng vẫn không tiếp tục bấm gọi cho một số điện thoại Khác.
Quả nhiên sau khi máu chảy được một lát thì đột nhiên không chảy nữa, giống như lúc đó máu trong cơ thể Hoa Hạc đã chảy hết rồi vậy.
Vương Hải Nghiệp và Hoa Anh vội vàng thúc ép các bác sỹ kiểm tra thân thể Hoa Hạc. Ngoại trừ thân thể Hoa Hạc suy nhược, yếu đuối cùng với những vết máu bẩn ở bên ngoài thì không phát hiện ra điều gì bất thường.
Lúc này bọn họ mới yên tâm nhưng trong lòng vẫn hơi lo sợ.
Hiển nhiên đây chính là màn ra tay lén của người khác.
Nếu như máu vẫn chảy, không cầm ... cho dù chảy tới chết người thì bọn họ có thể làm gì được nào? Dù gì khi mang người đi thì vẫn là một Hoa Hạc đang sống sờ sờ ra đấy thôi, có rất nhiêu người đã nhìn thấy.
“Giết người vô hình. Giết người vô hình" Vương Hải Nghiệp ngồi thừ người, thì thào với chính mình.
Lúc này đây, coi như ông ta đã hoàn toàn lãnh giáo thủ đoạn của Tần Lạc.
Khi đó Vương Hải Nghiệp ông ta chính là một nhân vật quan trọng, Hạ Dương không thể không nể mặt Tần Lạc không muốn làm khó Hạ Dương nên không lên tiếng ngăn cản thế nhưng cứ vậy mà để Hoa Hạc về sẽ có một cảm giác uất hận rất khó nuốt trôi vì vậy ngay khi đó Tần Lạc đã lén động chân tay với Hoa Hạc.
Sở dĩ Tần Lạc không muốn làm Hoa Hạc chảy máu tới chết chính là vì hắn không muốn Vương gia và Hạ gia chia lìa nhau.
Tàn nhẫn có độ, tiến thoái có mức ... có thể nói... căn cứ theo suy nghĩ của Vương Hải Nghiệp, ông ta thật sự không biết nên đánh giá con người Tần Lạc này như thế nào. Nếu nói Tần Lạc là một anh hùng, tính cách này không hợp. Nếu nói hắn là một kiêu hùng, cũng thật sự không giống.
‘không nên tiếp tục đi trêu chọc vào hắn nữa. Tuyệt đối không nên tiếp tục chọc vào những người đó nữa” Khi Vương Hải Nghiệp ra về, ông ta liên tục dặn đi dặn lại Hoa Anh. ông ta chỉ lo lắng hai cháu không nghe lời mình, thậm chí còn phải hai người tới bảo vệ ngoài cửa.
Sau khi nghe em gái thì thào kể lại mọi chuyện mình bị hôn mê, sắc mặt Hoa Hạc trở nên tái mét.
Con mẹ nói, rốt cuộc là chọc vào một đối thủ thế nào đây? Ngay cả khi chính mình bị giết chết mà vẫn còn không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
“Hoa Anh” Hoa Hạc gọi.
“Anh. có chuyện gì?’- Hoa Anh hỏi
“Hãy cho người hỏi thăm bệnh viện của Du Phi Dương”.
‘Anh, em đã sớm cho người tìm hiểu rồi Du Phi Dương cũng đang ở trong bệnh viện này. Nghe nói chân anh ta cấn phải phẫu thuật. Hơn nữa xác xuất thành công khi phẫu thuật cực kỳ thấp. Chỉ sợ hai chân anh ta sẽ bị phế thôi” Khi Hoa Anh nói tới chuyện này mà lòng cô ta cũng phát lạnh. Đám người kia thật đúng là đám hạ thủ tàn nhẫn. Một người thoạt nhìn cực kỳ hào hoa phong nhã nhưng Khi có người xúc phạm chọc giận bọn họ, lập tức bọn họ lộ ra hàm răng nanh sắc nhọn, đanh ác.
Hoa Hạc nhắm mắt suy nghĩ một lát rồi nói: “Anh sẽ không sang gặp hắn. Em hãy đi tìm Du Nguy, bảo ông ta mua một chiếc xe tới cho tên họ Tần kia”.
“Anh. anh thật phải trả lại một chiếc xe cho hắn sao?" Hoa Anh tức giận nói.
“Em thì biết cái gì?’- Hoa Hạc tức giận hỏi: “Hãy làm theo lời của anh. Hãy nói với Du Nguy thay anh. Anh ghi nhớ phần ân tình này”.
“Được" Hoa Anh tôn trọng anh trai mình, gật đầu đồng ý rồi đi ra ngoài
“Lùi lại sau chính là vì... kéo dãn khoảng cách, vì để tấn công mãnh liệt hơn" Hoa Hạc thầm nghĩ trong lòng: “Sỉ nhục, chỉ có thể dùng sỉ nhục mới có thể xóa được chuyện này".
…………………..
Tần Lạc không nói gì một lát sau khi đã hiểu rõ suy nghĩ của cô gái ngốc nghếch, cuối cùng hắn chỉ biết điên cuồng siết chặt thân hình cô nàng vào lồng ngực mình.
Hậu quả của đôi trai gái ôm nhau động tình chính là động thân vì vậy ngay sau đó ghế sa lon biến thành chiến trường thứ hai của hai người.
Trước kia Vương Cửu Cửu tuyệt đối không đồng ý cùng Tần Lạc trên ghế sa lon thế nhưng sau Khi tình yêu tăng lên, chỉ số thông minh đương nhiên hạ xuống, vì vậy không gì không đồng ý, không nơi nào không được.
Sau khi hai người rời khỏi giường vào sáng hôm sau, trời đã sáng rõ.
Tần Lạc nhìn đồng hồ. Lúc này đã gần mười giờ sáng.
Tần Lạc vội vàng bò khỏi giường, trước tiên hắn gọi điện thoại cho Hạ Dương, nói trưa nay hắn và Vương Cửu Cửu muốn tới thăm Hạ lão gia. Hạ Dương nói sẽ phải xe tới đón nhưng Tần Lạc từ chối.
Sau khi nói điện thoại xong. Tần Lạc vội vàng giục Vương Cửu Cửu rời khỏi giường còn bản thân hắn đi rửa mặt sau đó nhanh chóng thu dọn căn phòng.
Đúng lúc đó bên ngoài vang lên tiếng chuông cửa.
Tần Lạc nhìn thoáng qua màn hình nơi chuông cửa, hắn thấy gương mặt đang mỉm cười của Hạ Dương.
“không ngờ cậu ấy lại tìm được tới đây” Tần Lạc cười gượng nói. Đây chính là hang ổ bí mật mà Vương Cửu Cửu chuẩn bị cho hai người, không ngờ nơi này không còn là bí mật dưới con mắt Hạ Dương.
“Đừng quên, anh ta chính là thổ địa ở đây” Vương Cửu Cửu nói sau đó nàng lui lại sau tưng bước một và hỏi: “Như này có được không?"
Váy ngắn màu đen. áo sơ mi trắng với vạt áo bỏ vào trong váy. ở giữa ngực áo sơ mi là nơ hình bướm trắng, đơn giản mà không mất đi vẻ đẹp. Một đôi giày cao gót màu đen. không tất chân, đôi chân nhỏ, trắng như ngọc.
Bộ trang phục này không chính thống nhưng rất tự nhiên. phù hợp với thân phập của Vương Cửu Cửu. Lúc này Vương Cửu Cửu không dùng thân phận cô công chúa nhỏ của Vương gia tới thăm Hạ lão gia mà dùng thân phận người phụ nữ của Tần Lạc. làm vậy không còn quá nhiều xa cách. Bất kỳ hình thức giao tiếp nào cũng có yếu tố lợi ích trong đó sẽ rất khó trở thành bạn bè chân chính và người thân thực sự.
“Được lắm" Tần Lạc khen ngợi. Mặc dù Vương Cửu Cửu vẫn giữ được sự phóng khoảng, khí chất của tuổi trẻ nhưng từ quần áo của nàng đã nói lên sự trưởng thành. Chuyện xảy ra mấy ngày nay quả thật đã ảnh hưởng rất lớn tới nàng.
Tần Lạc mở rộng cánh cửa để Hạ Dương vào nhà, hắn cười nói: “không phải đã nói với cậu rồi sao? Tại sao cậu còn chạy tới đây?”
“Tôi tới dẫn đường-' Hạ Dương cười nói: “Dù sao tôi cũng ở trong nội thành muốn quay về cùng với hai người'.
“Đi thôi" Tần Lạc nói: “Đi muộn quá chính là thất lễ.”
Hạ Dương cười nói: “Tôi thật bất ngờ khi thấy hai người có thể rời khỏi giường vào lúc này. Tôi còn tưởng hai người phải tới chiều mới dậy. Dù gì đi nữa tối qua xảy ra nhiều chuyện như vậy. giải phóng tình cảm kịch liệt một chút cũng có thể hiểu được mà”.
Vì vậy Vương Cửu Cửu tung ra một cước.
Hạ Dương cười né tránh, lúc này quan hệ của ba người thân thiết với nhau hơn rất nhiều.
Vương Cửu Cửu là một cô gái thông minh. Nàng biết cách hòa nhập vào vòng tròn của người đàn ông của mình. Nếu như mình cả ngày chỉ mang thái độ của một đại tiểu thư rất có thể bề ngoài đám người Hạ Dương vẫn thể hiện sự tôn trọng nhưng trong lòng hoàn toàn không tán thành.
Tính cách cởi mở, vui đùa hay thích nói đùa càng dễ hòa nhập trở thành bạn bè của bọn họ. Cho dù là đối với những người có địa vị cao tới mức nào đi nữa thì cách thức biểu đạt tình cảm của bọn họ cũng không Khác gì so với người bình thường.
Mặc dù Hạ lão gia đã nghỉ hưu nhưng ông vẫn sống trong biệt Thự tướng quân ở đại quân khu.
Một biệt thự nhỏ kiểu tứ phương thoạt nhìn rất bình Thường, hoàn toàn không khác gì so với biệt thự của Vương Cửu Cửu. Vì trước đó Hạ Dương đã gọi điện thoại Hạ Bân, thư ký của Hạ lão gia đã đứng chờ gần trước cửa.
Sau khi Hạ Dương và Tần Lạc lên tiếng chào hỏi Hạ Bân, dưới sự dẫn dắt của Hạ Bân. mọi người cùng vào nhà.
“Tiểu Tần hả. bao lâu rồi cháu không tới thăm ông nhỉ?" Một ông già đầu trọc bóng lộn ngồi giữa sân cười nói với Tần Lạc đang đi vào trong nhà.
Mặc dù Hạ lão gia đã hơn tám mươi tuổi nhưng vì khi còn trẻ ông có sức khỏe rất tốt nên sức khỏe của ông lúc này vẫn còn tốt, thoạt nhìn còn trông trẻ hơn nhiều so với tuổi Đương nhiên để có được điều này còn phải tính tới Tần Tranh ông Tần Lạc đã từng cứu Hạ lão gia một mạng.
Nếu không ông có thể đã sớm vĩnh biệt thế giới này vì vết thương cũ rồi
Trong nhà có một người già như có một bảo vật, đặc biệt với những gia đình như Hạ gia. Hạ gia vẫn giữ được uy phong của mình. điều này có quan hệ trực tiếp với việc tọa trấn của Hạ lão gia. Đây cũng chính là nguyên nhân Khiến Hạ gia luôn quan tâm tới Tần Lạc.
“Cháu cũng biết là mình sai nên mới vội vàng tới thăm ông mà” Tần Lạc cười nói khi hắn còn bé, hắn thường đi theo ông mình tới nơi này, rất thân thiết với Hạ lão gia. “ông. đây chính là Cửu Cửu'.
“Chào Hạ lão gia” Vương Cửu Cửu chu động lên tiếng chào Hạ lão gia.
“ừ!‘ Hạ lão gia cười nhìn Cửu Cửu nói: “Tốt tố, Cửu Cửu tốt lắm'.
Từ “tốt” thứ nhất chính là đáp lại lời hỏi thăm ân cần của Vương Cửu Cửu. câu thứ hai “Cửu Cửu tốt lắm” chính là lời khen ngợi Vương Cửu Cửu. Còn về chuyện khen cái gì thì bạn tự mình đi mà tìm hiểu.
Lần này chỉ là hình thức thăm viếng bình Thường. Mọi người nói chuyện một lát sau đó ăn trưa cùng Hạ lão gia. cuối cùng Tần Lạc và Vương Cửu Cửu cáo từ ra về.
‘Chờ một chút” Hạ lão gia nói
Ông nói với Hạ Bân: “Hãy cầm thanh đao trong phòng của tôi lại đây".
Hạ Bân nhanh chóng mang ra một thanh đao võ sĩ Nhật Bản.
Hạ lão gia nhận thanh đao. dùng lụa trắng lau thân đao, như tự nói với chính mình: “Đây là chiến lợi phẩm năm xưa giành được, đã đi theo ta nhiều năm. Nay tặng nó cho Cửu Cửu”.
Vương Cửu Cửu vui mừng, nàng cao hứng nói: “Cám ơn ông”.
Nghi thức tặng đao không chỉ đơn giản là tặng đao mà là chứng minh một điều: Vương Cửu Cửu đã nhận được sự ủng hộ của Hạ lão gia sau này Vương Cửu Cửu không còn lo lắng tới tiền đồ của mình.
Đương nhiên với con quái vật khổng lồ sau lưng Vương Cửu Cửu. nhất định tiền đồ của Vương Cửu Cửu sẽ không gặp chuyện gì khó khăn thế nhưng bị động bị đẩy lên sẽ khác hẳn với chủ động cầm lấy. Người sau sẽ tiến xa hơn nhiều so với người trước.
Vào buổi chiều Tần Lạc và Vương Cửu Cửu lại tới thăm ông của Tôn Nhân Diệu.
Khi hai người ra về, Tôn lão gia cười nói: “Nghe nói sống nay Cửu Cưu nhận được một thanh đao. Ta cũng sẽ tặng Tần Lạc ba chữ'.
Thư pháp của Tôn lão gia rất đẹp. bình thường có rất nhiều người tới cầu mà không được. Bây giờ ông chủ động tặng chữ. đương nhiên có chút ý tứ “tranh chấp".
“Ước nguyện thiên hạ sinh nhiều người tốt. Ước nguyện nhiều người tốt làm nhiều chuyện tốt”.
Tôn lão gia múa bút, liên lục viết.
Đã có 22 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Bác Sĩ Thiên Tài Tác giả :Liễu Hạ Huy -----oo0oo-----
Chương 1123: Tình yêu người khác sâu đậm, tình yêu của anh nông cạn
Nhóm dịch: Huntercd
Nguồn: Sưu Tầm
Sưu tầm by htnt2005 --- 4vn
Đả tự: Thụy An An - ************
“Bên trái bên trái... mau đánh tay lái sang bên trái..
“Ôi, bên phải, bên phải Đánh tay lái nửa vòng là được, không nên quá nhiều.”
“Mau phanh xe lại. mau phanh xe lại. Giầm chân sai rồi Đó là chân ga.”
Loảng xoảng...
Đầu chiếc xe BMW mới tinh xô vào bờ tường của vườn hoa. chiếc xe mới khó nhọc đứng lại.
Tần Lạc ngơ ngác ngồi ở ghế lái xe, nói: “Anh nhớ rõ phanh ở bên phải mà.”
“Anh mới giẫm chân phải sao?’ Vương Cửu Cửu buồn bực hỏi. Người đàn ông này của nàng cái gì cũng tốt chỉ có cách nhận biết phương hướng là tồi tệ mà thôi. Khi đã ngồi lên xe là chẳng phân biệt nổi. Bảo hắn đánh tay lối sang trái thì lại hốt hoảng đánh tay lối sang phải. Bảo đánh tay lái sang phải là đánh về bên trái Nếu như bản thân chưa từng trải qua điều này. không ai sẽ tin trên thế giới lại có một người đàn ông ngốc như này.
Anh chàng Tần Lạc suy nghĩ một lát rồi hỏi mà vẫn không chắc: “ ...hình như vậy phải không?'
“Còn phải nghĩ nữa sao?”
Tần Lạc suy nghĩ một lát rồi vẫn trả lời với giọng nói không chắc chẳn: “Vậy em hãy nói cho anh biết, lúc nãy anh giẫm chân bên kia. phải không?”
Cuối cùng Vương Cửu Cửu điên tiết cắn một miếng ở cổ Tần Lạc. tức giận nói: “Xe đụng vào lan can rồi Tới lúc này anh vẫn không biết mình giẫm chân nào sao?”
“ồ, thì ra đó là chân ga”.
“Rõ thông minh’- Vương Cửu Cửu châm chọc Tần Lạc.
không ngờ anh chàng Tần Lạc này còn cảm thấy thú vị, cười ngượng ngùng, gương mặt tuấn tú của hắn đỏ bừng vì căng thẳng và kích động, hắn xấu hổ nói: “Thật ra anh cũng vậy. mới chỉ nghĩ ra
Vương Cửu Cửu quan sát sắc mặt Tần Lạc một lát, sau Khi xác định rõ Tần Lạc không nói đùa. nàng nói tiếp: “Tiếp tục luyện tập'.
“Nếu không ... anh đi theo huấn luyện viên học nhé?" Tần Lạc dè dặt đưa ra ý kiến của mình. Hắn thật sự không nghĩ bản thân mình thể hiện kém cỏi như này hơn nữa sự kém cỏi lại được thể hiện trước mặt người phụ nữ của mình, rất mất mặt.
“Tại sao?’- -
“Anh cảm thấy anh không thể học được chỉ trong chốc lát’.
“Em biết điều này" Vương Cửu Cửu quả quyết: “Em cũng không hy vọng xa với là anh giống như em. chỉ một ngày học là có thể tự mình lái xe”.
“Vậy em nghĩ anh cần học trong bao lâu?”
“Nửa năm”.
“Mà phải luyện tập hàng ngày mới được như thế".
“Đừng có ngẩn người nữa. Tiếp tục tập luyện. Em không tin. Anh chỉ là một cái hũ nút, em muốn chọc thủng hai cái lỗ’- Vương Cửu Cửu bị kích động tính chiến đấu, nàng rục rịch chỉ muốn ra tay.
Quả thật hai ngày này Tần Lạc rất thoải mái. dễ chịu, đi thăm ông của hai người Hạ Dương và Tôn Nhân Diệu, cám ơn hai người vì đã quan tâm tới người nhà của mình, sau đó còn giúp ông mình. Tần Tranh châm cứu hai lần. dù hai lần này tốn ít thời gian nhưng hiệu quả của nó cực rõ ràng. Trung Y chú trọng Bách Thông, đạo lý chính là ở đó- Tần Lạc biết, chỉ cần hắn tiếp tục châm cứu cho ông mấy lần nữa. ông hắn có thể đứng dậy đi được một lần nữa.
Hơn nữa Tần Tranh vốn là một thầy thuốc giỏi, mặc dù ông không sử dụng được Thái Ất Thần Châm nhưng ông biết nhiều bí kíp châm cứu khác. Nếu như ông có thể kiên trì tự chữa trị cho mình, muốn khôi phục lại khả năng đi đứng như trước kia cũng không có vấn đề gì quá nghiêm trọng.
Chiếc BMW mới này là do Du Nguy đưa tới. Điều này không thể không khiến Tần Lạc có một cái nhìn mới với Du gia. Lần này người xui nhất chính là hai ơn cháu Du Nguy. Du Phi Dương. Du Nguy bị Hạ Dương làm nhục, đánh trước mặt bao người, có thể nói đã hoàn toàn mất mặt trong Khi đó Du Phi Dương đã bị hắn đánh gãy hai chân. Với kỹ thuật của Tần Lạc, cho dù có đưa tới bệnh viện bó xương kịp thời thì cũng rất khó có thể chữa thành công.
Mặc dù biết bọn họ bị người khác sai khiến, chỉ là hai khấu súng bắn lén của người khác. Nhưng để đạt tới cồnngiới của một tay súng, bơn họ cũng thật sự không dễ dàng.
Du Nguy cực kỳ e dè, cố gắng khen ngợi, nịnh nọt. Tần Lạc cũng không còn có ý tiếp tục làm khó Du Nguy, nhận xe, bảo Du Nguy ra về. Du Nguy còn đưa ra một tấm chi phiếu, nói là bồi thường chỗ quần áo, giầy của Vương tiểu thư bị xé rách nhưng đã bị Tần Lạc từ chối.
Đương nhiên là Tần Lạc nhận xe vì dù gì xe của hai người cũng bị bọn họ đập phá thế nhưng nếu như nhận thêm món tiền này. tính chất của việc này đã thay đổi.
Tới khi đó sẽ có người nói người Hạ gia và Tôn Nhân gia lấy thịt đè người, ức hiếp người khác, vơ vét tài sản tiền bạc. Đây không phải kiếm chuyện cho Hạ Dương và Tôn Nhân Diệu sao?
Hơn nữa Tần Lạc không cần số tiền này.
Những thời gian khác chính là thời gian hoàn toàn riêng tư của hai người Tần Lạc. Vương Cửu Cửu. Hai người ở lỳ trong biệt thự, không ra ngoài Việc bọn họ muốn làm nhất chính là “yêu” - cùng nấu cơm. cùng rửa bát, cùng xem ti vi. Điều Tần Lạc không ngờ là Vương Cửu Cửu rất thích xem hài kịch hơn nữa nàng còn cực kỳ kích động, khi xem những cảnh cảm động, nàng vừa xem vừa lau nước mắt về điểm này thật ra Vương Cửu Cửu hoàn toàn giống với mẹ mình.
Tần Lạc dường như đang chứng kiến một Trương Nghi Y thứ hai dần trưởng thành, khi nghĩ tới việc sau này Vương Cưu Cửu sẽ biến thành một người phụ nữ như mẹ nàng. Tần Lạc không tự chủ được, thoáng rùng mình.
Cực khủng khiếp!
Buổi tối, đột nhiên Tần Lạc nói muốn ăn cơm bên ngoài
Vương Cửu Cửu thầm nghĩ hai người đã mấy ngày liền ăn mì, cũng ăn nên cái gì đó để thay đổi khẩu vị nên nàng đồng ý.
Tần Lạc lại đề nghị tới Kim Đinh Hiên, đây chính là run hàng hải sản nổi tiếng nhất ở Dương Thành. Vương Cửu Cửu như người bảo sao nghe vậy nên đương nhiên không phản đối
“không phải trước kia anh không thích ăn hải sản sao?” Vương Cửu Cửu vừa lái xe vừa cười hỏi.
“không phải em cũng thích ăn sao?” Tần Lạc cười hỏi
Vương Cửu Cửu cười rất vui vẻ, Điều phụ nữ quan tâm nhất chính là món ăn.
Khi đỗ xe ở bãi đỗ xe, Vương Cửu Cửu còn hỏi một câu cực kỳ hài hước: “Lần này xe của chúng mình sẽ không bị người khác đập phá nữa chứ?"
Tần Lạc nghiêm túc suy nghĩ một lát rồi nói: “Dù sao đi nữa đầu xe cũng bị bẹp nát rồi Nếu như lại bị người đập phá. chúng ta lại bắt đền chiếc xe mới’
“Vậy cứ quyết định như vậy” Vương Cửu Cửu quả quyết gật đầu: “Nhưng vậy thì lãng phí quá. Một tay lơ mơ dùng một chiếc BWM trị giá hơn hai triệu tập lái hơn nữa đây lại là một tay mơ ngốc nghếch nữa chứ’7.
“Hừ, nói nhỏ chút" Tần Lạc nói: “Nếu như có người nghe thấy, bọn họ lại tưởng chúng mình đang khoe khoang'.
Hai người nhìn nhau cười.
Bọn họ không có yêu cầu quá cao đối với vật chất bọn họ cũng không thích như nhiều thục nữ, công tử danh giá chỉ thích siêu xe, tán tỉnh ngôi sao. Chỉ cần thoải mái, dùng tốt là được. Huống chi lúc này Vương Cửu Cửu là một quân nhân và học viên quân sự, hàng ngày chỉ cần một bộ quân phục màu xanh. nàng rất ít cơ hội mặc những kiểu quần áo khác.
Vương Cửu Cửu cầm tay Tần Lạc đi vào trong. Một người đàn ông mặc trường bào. đi giày vải phong thái tiêu sái, một cô gái dáng người cao. gợi cảm. hai người như một đôi trời sinh vậy,
“Tiên sinh. xin hỏi ngài có đặt chỗ trước không?" Một nữ nhân viên đón tiếp mặc sườn xám đi tới nhiệt tình chào đón. Bọn họ chưa bao giờ coi những khách hàng ở nơi này là người qua đường.
“Có, Việt Hài" Tần Lạc nói
“Xin hỏi tiên sinh họ gì?”
“Họ Tần".
Nữ nhân viên tra xét một lát, nụ cười trên gương mặt càng lúc càng đậm. cò cúi đầu nói: “Tiên sinh, xin mời vào trong”
“Anh đặt chỗ khi nào vậy?” Vương Cửu Cửu thì thào hỏi Tần Lạc.
“Khi em ngủ trưa” Tần Lạc cười nói.
Nữ nhân viên đón tiếp dẫn khách tới cửa phòng, cò chủ động mở cửa phòng nói: “Hai vị, mời vào bên trong'.
“Cám ơn” Tần Lạc nói xong, hắn dẫn Vương Cửu Cửu đi vào bên trong.
“Tại sao lại rộng như này?” Vương Cửu Cửu kinh ngạc nhìn căn phòng sang trọng, rộng rãi hỏi: “Chỉ có hai chúng ta ăn cơm, dùng căn phòng rộng như này làm gì? Hãy trả lại phòng đi, chúng mình ăn ở đại sảnh là được”.
“không thể trả lại. Anh còn mời khách nữa” Tần Lạc cười nói
“Khách?”
“Mấy người Hạ Dương và Tôn Nhân Diệu” Tần Lạc cười nói
Vương Cửu Cửu gật đầu. Hạ Dương và Tôn Nhân Diệu giúp Tần Lạc. Hắn cũng nên mời bọn họ ăn cơm đề bày tỏ sự cám ơn. Quan hệ tốt thì chỉ là quan hệ tốt nhưng nếu như bạn không biết làm người, người bạn tốt rất có thể sẽ biến thành một kẻ thù.
Vương Cửu Cửu vốn chỉ nghĩ có hai người Hạ Dương và Tôn Nhân Diệu, nàng không nhận ra trong giọng nói của Tần Lạc còn có những người khác nữa.
“Yêu, tôi không tới muộn chứ?" Hạ Dương đứng trước cửa, cười ha hả hỏi.
“Biến đi. Đừng có cản đường" Giọng nói yểu điệu của Tôn Nhân Diệu vang lên.
Đây đúng là không phải oan gia không tụ họp. Tần Lạc gọi lần lượt gọi điện thoại cho hai người Hạ Dương và Tôn Nhân Diệu, hai người cũng tới từ hai hướng khác nhau nhưng điều không ngờ là hai người lại chạm mặt nhau ở cổng chính.
“Mau vào đi. Mau vào đi” Tần Lạc lo lắng hai người này lại “ẩu đả" với nhau nên vội vàng mời hai người Hạ Dương. Tôn Nhân Diệu vào trong.
“Còn khách nữa sao?” Sau khi Hạ Dương ngồi xuống. Tần Lạc không vội gọi thức ăn mà chỉ bảo nhân viên phục vụ mang trà lên.
“Còn”Tần Lạc cười nói
Cạch cạch...
Bên ngoài phòng vang lên tiếng gõ cửa. Tần Lạc vội vàng đứng dậy mở cửa. cánh cửa phòng mở ra. Tần Lạc cười nói: “Mẹ, cô, mọi người đã tới đông đủ. Đang chờ bên trong”.
Khi biết mẹ và cô Tần Lạc cũng tới. Hạ Dương và Tôn Nhân Diệu cũng vội vàng đứng dậy chào đón.
Vương Cửu Cửu thầm mừng vui như điên, nàng vội vàng đi tới cạnh Tần Lạc. chào hỏi Cam Vân và Tần Lam.
Sắc mặt Cam Vân vẫn bình thản. Bà tới là vì Vương Cửu Cửu. Trước đó Tần Lam vẫn chưa hiểu rõ mọi chuyện nhưng khi cô nhìn thấy Tần Lạc đang nắm chặt tay Vương Cửu Cửu. lập tức đã hiểu rõ ràng nên thái độ của Tần Lam với Vương Cửu Cửu cũng cực kỳ thân thiết.
Trong bữa ăn. nhân cơ hội Tần Lam và Cam Vân đang dùng thức ăn, Tần Lạc thì thào giải thích với Vương Cửu Cửu: “ông, bà vẫn chưa biết mối quan hệ của chúng mình còn cần một khoảng thời gian nữa. Hôm nay những người tới đều là người anh yêu quý nhất. Anh hy vọng có thể chính thức giới thiệu em với bọn họ. Tình yêu của người khác sâu đậm, tình yêu của anh nông, có thể anh không làm được nhiều lắm nhưng anh sẽ cố gắng làm điều tốt nhất”.
Đã có 24 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Bác Sĩ Thiên Tài Tác giả :Liễu Hạ Huy -----oo0oo-----
Chương 1124: Tại sao lại bị phát tán?
Nhóm dịch: Huntercd
Nguồn: Sưu Tầm
Sưu tầm by htnt2005 --- 4vn
Đả tự: Thụy An An - ************
Không yêu nhiều, chỉ yêu chút chút thôi
Tình yêu của người khác sâu nặng tựa biển khơi
tình yêu của anh nông tựa giếng khơi
Bài thơ tình của lãng tử Lý Ngao kia thật sự rất thích hợp để biểu đạt tâm trạng của Tần Lạc lúc này. Điều không phù hợp là Tần Lạc không phải chỉ yêu một chút mà còn cho một chút.
Thế nhưng chỉ riêng điểm này thời cũng khiến Vương Cửu Cửu cực kỳ vui mừng.
Hai mắt Vương Cửu Cửu đỏ hồng, bàn tay nàng vận sức nắm chặt tay Tần Lạc như vậy nàng sẽ không cần phải khóc nữa.
Nàng không cần siêu xe, không cần tiền trong tài khoản, thậm chí không cần một danh phận, nàng chỉ cần tình yêu của Tần Lạc.
Chỉ cần như vậy, nàng có thể trả lời với mẹ và những người nghi ngờ rằng: nhìn này. anh ấy cũng yêu tôi!
Như vậy là đủ!
'“Nào, Cửu Cửu, ăn Nhiều thức ăn vào” Cam Vân mỉm cười, bà gặp bỏ vào bát Cửu Cửu một con tôm.
Cam Vân và Vương Cửu Cửu đã từng gặp nhau trước đó, đó là khi Tần Lạc tới nước Mỹ. Mọi người Tần gia lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm. Vương Cửu Cửu chủ động tới gặp Cam Vân, Khuyên bà hủy bỏ lịch trình xuất ngoại trong khoảng thời gian này. Thế nhưng khi đó Vương Cửu Cửu chỉ giới thiệu là “học sinh của Tần Lạc” bây giờ đã biến thành bạn gái.
Từ ngữ Trung Quốc đặc biệt sâu sắc, mấy từ “Bạn gái” càng có nhiều ý tứ hơn. Người đó có thể là người bạn khác giới, cũng có thể người bạn nữ giới mà cũng có thể là người yêu
Còn quan hệ như nào thì cần phải xem chính hiểu biết của bạn.
Vương Cửu Cửu không nói, Cam Vân không hỏi Vào thời đại này. mọi người chủ yếu hiểu ngầm.
Thế nhưng tình hình lúc này không còn phù hợp nữa rồi Tần Lạc đã chính thức dẫn Vương Cửu Cửu ra mắt bà hơn nữa còn ra mắt trước cô và hai người bạn thân thiết nhất. Hiển nhiên Tần Lạc muốn chính thức trịnh trọng tuyên bố với mọi người về Vương Cửu Cửu, ý tứ của hắn cũng rất rõ ràng, hắn muốn mọi người chấp nhận sự tồn tại của Vương Cửu Cửu.
Cam Vân đã nhận ra một điều: cô gái này cực kỳ có trọng lượng trong suy nghĩ của con trai mình.
Vì vậy Cam Vân không tiếp tục che giấu tâm trạng của mình, bà hoàn toàn yên tâm thể hiện vai trò của một “người mẹ mẫu mực'.
Lại nói, quả thật Vương Cửu Cửu là người rất đáng yêu. Khi Cam Vân tiếp xúc với Vương Cửu Cửu lần đầu tiên, bà đã rất thích. Trước đó thì còn có gì đó e ngại nhưng bây giờ Tần Lạc đã chính thức tuyên bố, bà cũng chỉ còn cách giang rộng tay chào đón.
“Ăn nhiều thịt chút đi- Cửu Cửu hơi gầy đó” Yêu ai yêu cả đường đi. Sau khi Tần Lam biết được mối quan hệ của Tần Lạc và Vương Cửu Cửu. cô cực kỳ nhiệt tình liên tục gặp bỏ vào bát Vương Cửu Cửu. lại còn nào là Vương Cửu Cửu ‘rất gầy, ăn nhiều thịt chút đi”.
Tôn Nhân Diệu và Hạ Dương thường nói mấy câu với Tần Lạc và ba người phụ nữ nhưng hai người không nói với nhau bất kỳ câu nào. Nếu như câu chuyện có liên quan tới Hạ Dương. Tôn Nhân Diệu chẳng thèm rên lấy một tiếng. Nếu như chuyện có liên quan tới Tôn Nhân Diệu. Hạ Dương không thèm tiếp một câu. Hai người đều tự ăn, tự làm, đồng thời ngồi quản quanh bên cạnh Tần Lạc khiến Cam Vân tới tận lúc này vẫn hoàn toàn không hiểu rốt cuộc là có chuyện gì đó đang xảy ra?
“Chẳng lẽ con trai mình ngoài thích phụ nữ, nó còn thích cả đàn ông sao?” Khi nhìn gương mặt như hoa như ngọc của Tôn Nhân Diệu và phong độ nhẹ nhàng, hơn người của Hạ Dương. Cam Vân không Khỏi xuất hiện suy nghĩ đó.
“Phù phù phù” Cam Vân vội vàng xua đuổi suy nghĩ kinh khủng này ra khỏi đầu. “Đây là suy nghĩ gì vậy hả trời? Chẳng lẽ con trá mình có thể yêu thích đàn ông sao?”
Dưới sự quan tâm nhiệt tình của Cam Vàn. Vương Cửu Cửu cũng cố tỏ lấy lòng, ăn một bữa cơm cực kỳ vui vẻ.
Sau khi ăn cơm xong. Tần Lạc nói với Tần Lam: “Cô, cô hãy lái xe đưa mẹ cháu về trước. Cháu cùng Hạ Dương và Tôn Nhân Diệu còn phải thảo luận chút chuyện”.
“Yên tâm đi. Nơi này là Dương Thành mà" Tần Lam cười nói. Vì chuyện người chồng trước Khiến Tần Lam không mặt mũi nào đối diện với người nhà, một mình cô bỏ đi nước Mỹ, khai phá thị thường y dược, cuối cùng vì chuyện của Tần Lạc mà bị người bắt cóc, suýt chút nữa bị người ta dùng bào biến thành miếng thịt khô. Cuộc đời này của Tần Lam đã cực kỳ vất vả. Sau Khi quay lại Dương Thành. Tần Lam mới từ từ khôi phục lại tâm tình, cũng hình thành một cảm giác bình yên. có thể nói là khôi phục lại phong cách làm việc mạnh mẽ năm xưa.
“Nơi này là Dương Thành, cũng chính là nhà của chúng ta. Nơi này là thổ địa của chúng ta. không có gì phải sợ’
Tần Lạc vuốt cằm. nói với Cam Vân: “Mẹ, vậy mẹ về trước đi".
“Được” Cam Vân trả lời sau đó bà bước tới cầm tay Vương Cửu Cửu nói: “Cửu Cửu. nếu có thời gian cháu hãy tới nhà chơi'.
“Dạ, khi có thời gian nhất định cháu sẽ tới” Vương Cửu Cửu mỉm cười hứa hẹn.
“Cửu Cửu, nhớ số của cô. Cô không có nhiều bạn ở Dương Thành, có chuyện gì chúng ta có thể gọi điện đi uống trà’ Tần Lam thể hiện thành ý của mình với Vương Cửu Cửu.
Vương Cửu Cửu vội vàng lấy di động ghi lại số điện thoại. Cô công chủa Vương gia hoàn toàn không có thái độ kiêu ngạo, chỉ như một cô gái bình thường nhu thuận đáp lại người nhà của bạn trai.
Sau khi tán gẫu mấy câu. Cam Vân và Tần Lam lái xe ra về.
“Vậy có được không?" Tần Lam vừa lái xe vừa khẽ thở dài nói.
“không hay lắm” Cam Vân đưa ra câu trả lời trực tiếp.
Một thoáng im lặng khá dài cuối cùng Cam Vân mới nói tiếp: “Người làm cha mẹ đều ích kỷ- Chỉ hy vọng con cái vui vẻ là được. Cho dù là yêu cầu có bất hợp lý thì cũng cố gắng thỏa mãn- So với việc tiếp nhận bên mình, bên Vương Cửu Cửu càng cần phải dũng cảm hơn nhiều. Nếu có cơ hội. chị thật sự muốn gặp mẹ Cửu Cửu.”
Khi Tần Lam lái xe đi xa. Tần Lạc quay đầu nói với Hạ Dương và Tôn Nhân Diệu: “Tới chỗ tôi ngồi chơi, tôi có chuyện muốn nói với hai cậu”.
“Đi thôi” Hạ Dương vuốt cằm nói.
Bây giờ Tôn Nhân Diệu đã không ra nhiều. Hắn biết những câu Hạ Dương đã nói, mình sẽ tránh không trả lời vì tránh cho hai người một lần nữa ‘đụng chạm" một cách xấu hổ.
Tôn Nhân Diệu chỉ vuốt cằm sau đó lái xe đi.
Vương Cửu Cửu vừa lái xe vừa mân mê nhìn chiếc vòng ngọc trong tay mình.
“Tập trung lái xe đi. về rồi hãy nhìn" Tần Lạc nhắc nhở.
“Đẹp không? A di tặng đó” Vương Cửu Cửu mỉm cười, dáng vẻ rất vui vẻ, ngây thơ nhưng lại khiến những người nhìn thấy thầm nảy sinh dục hỏa.
“Phải gọi là mẹ” Tần Lạc âu yếm vuốt đầu Cửu Cửu. Cô gái này có đôi khi chẳng khác
nào
“Như vậy không biết xấu hổ sao?" Vương Cửu Cửu ngượng ngùng nói
“Vậy thì cứ gọi là A Di đi” Tần Lạc nói.
Vương Cửu Cửu tức giận, nàng trừng mắt nhìn Tần Lạc, nói: “không kiên quyết một chút được sao? không phải kiên quyết một chút thì cho dù không phải là mẹ mình vẫn phải gọi là mẹ sao?”
Khi tới biệt thự của Vương Cửu Cửu. Vương Cửu Cửu là nữ chủ nhân nên phải đảm nhận vai trò khoản đãi, nàng bận rộn bưng trà, dáng vẻ cực kỳ vui vẻ.
Tần Lạc mời Hạ Dương và Tôn Nhân Diệu ngồi xuống. Hai người, mỗi người ngồi một đầughễ sa lon. ba người ngồi thành hình tam giác.
Tần Lạc cười gượng, hắn vốn định khuyên can hai người, bây giờ xem ra khó có thể mở miệng. Có lẽ khúc mắc này chỉ hai người bọn họ mới có thể giải quyết, người ngoài hoàn toàn không làm được.
“Nhân Diệu, lần trước ở Yến Kinh. chúng ta đã nói chuyện làm từ thiện, đã chuẩn bị thế nào rồi?” Tần Lạc hỏi
“Sau khi quay về tôi liên tục chuẩn bị tài chính bây giờ đã chuẩn bị được ba trăm triệu. Khi nào đủ năm trăm triệu sẽ mang tới quỹ từ thiện” Tôn Nhân Diệu cười nói: “Ba trăm triệu cầm không đã tay”.
“Được rồi Biết nhiều tiền rồi. Ba trăm triệu mà còn ít sao? Quỹ đầu tư của tôi còn không có con số này. Nếu như chuyển số tiền này vào đó, khi đó ai sẽ nắm cổ phần chính đây?”
Tần Lạc cười nói.
“Được, nhất định’7 Tôn Nhân Diệu cười nói: “Cũng biết tôi là người chơi bời lêu lổng, không thích làm việc. Kế hoạch cụ thể sử dụng như thế nào thì tôi đã vạch ra một kế hoạch cụ thể'.
“Nhân Diệu, hãy đóng cửa cái công ty buôn bán hợp đồng kia đi. sống bằng thế lực quá khứ không phải là cách thức của thời nay nữa rồi Hiện nay tin tức càng lúc càng nhanh nhạy, chỉ cần một ngọn cỏ lay động, nhà nhà đều biết. Mặc dù dựa vào quan hệ của chính mình buôn bán hợp đồng cũng không phải là chuyện vi phạm pháp luật nhưng nếu như để kẻ có ý đồ xấulợi dụng, sẽ ảnh hưởng tới hình tượng của Tôn lão gia"’ Tần Lạc Khuyên can: “không thiếu tiền tiêu xài, không cần kiếm số tiền vất vả đó. Ba trăm triệu này đầu tư vào quỹ đầu tư, sẽ là một cổ đông, tới Khi đó sẽ nắm giữ cổ phần- Tôi vốn nghĩ quỹ đầu tư sẽ không có cơ hội kiếm tiền nhưng vì các cô ấy vất vả nên hiện nay lợi nhuận rất khả quan”.
“Được" thoạt nhìn Tôn Nhân Diệu rất “ẻo lả’- nhưng khi bàn công chuyện, thái độ rất cương quyết- Hắn lập tức rút điện thoại, bấm một cuộc gọi: “Từ ngày mai đóng cửa công ty, thạm thời không tiếp nhận bất kỳ vụ làm ăn nào khác. Ngoại trừ những Khoản tiền đã nhận, đang chạy công việc, hãy trả lại tất cả những chi phiếu khác’.
Hết. Tôn Nhân Diệu cũng chẳng quan tâm xem bên kia trả lời thế nào. hắn lập tức cúp
điện thoại
Hắn là ông chủ. hắn chỉ phát mệnh lệnh, còn về việc người bên dưới làm như thế nào thì đó chính là công việc của bọn họ.
Nhưng Tần Lạc đã quen với phong cách làm việc của Tôn Nhân Diệu, hắn biết không cần nói nhiều nữa. Tần Lạc nhìn Hạ Dương nói: “Nếu nói về kiếm tiền, tôi và Nhân Diệu không bằng”.
“Là không bằng tôi nhưng cô ... “ Hạ Dương quay đầu nhìn, nhận ra Vương Cửu Cửu đang đi lên lầu. hắn không nhịn được giơ ngón tay cái lên với Tần Lạc. Xem ra biết dạy vợ đó- “Là không bằng tôi nhưng cô gái Lệ Khuynh Thành kia còn không kém sao? Năm ngoái cô ấy kiếm được bao nhiêu tiền lợi nhuận? Còn không vượt quá hai năm, tài sản đã vượt qua tôi rồi đó. Tôi có làm mấy chục năm cũng không theo kịp. Ngẫm nghĩ lại thật khiến cho người ta không phục.”
Tần Lạc cười nói: “Tôi không biết là tôi có bao nhiêu tiền. Điều tôi muốn lúc này là cần làm việc cho tốt'.
Lập tức nụ cười Hạ Dương thu lại nụ cười, hắn nghiêm lúc nói: “Tôi biết chuyện này không dễ dàng. Trước kia tôi cũng không nghĩ hành y là như thế nào nhưng bây giờ liên quan tới chuyện này. dù gì cũng liên quan tới tôi, có gì hãy cứ nói".
“Được. Sự việc của MG đã kết thúc nhưng vẫn còn đó nguyên nhân".
“Yên tâm đi. Tôi sẽ cho người theo dõi chúng sát sao. Nếu như chúng dám ra tay một lần nữa. tôi sẽ cho chúng nổ tung trong chảo lửa” Hạ Dương âm trầm nói
“Vậy thì rất tốt” Tần Lạc vui mừng nói Hắn quả thật rất may mắn khi có hai người anh em này.
Đúng lúc đó chuông điện thoại di động trong túi Tần Lạc vang lên.
Khinhìn dãy số trên điện thoại. Tần Lạc mỉm cười nhận cuộc gọi.
Thế nhưng nụ cười Tần Lạc nhanh chóng cứng đơ.
Thậm chí hắn còn bật khỏi ghế. kinh hãi nói: “Bộc lộ ra ngoài? Tại sao lại bị tiết lộ ra ngoài?”
Đã có 20 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Bác Sĩ Thiên Tài Tác giả :Liễu Hạ Huy -----oo0oo-----
Chương 1125: Lửa giận ngút trời
Nhóm dịch: Huntercd
Nguồn: Sưu Tầm
Sưu tầm by htnt2005 --- 4vn
Đả tự: Thụy An An - ************
Sau khi nói điện thoại xong. Tần Lạc sa sầm mặt, sắc mặt hắn tối om như bị người ta phi lễ vào buổi tối không biết đối phương là nam hay nữ, gầy hay béo, xinh hay xấu, vẫn chỉ biết chịu đựng.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?" Hạ Dương hỏi Mặc dù Hạ Dương không nghe được nội dung người bên kia nói với Tần Lạc nhưng hắn biết Khi Tần Lạc mất bình tĩnh thế này. chuyện tuyệt đối không nhỏ. Bạn nên nhớ rằng, trong Dương Thành Tam Kiệt. Tần Lạc là người không thích tranh đấu nhất, cũng bởi vì tính cách này của hắn mà mấy lão gia rất yêu mến hắn.
“Có cần giúp đỡkhông?” Tôn Nhân Diệu hỏi thẳng hơn một chút. Tôn Nhân Diệu không nghĩ Tần Lạc sẽ xảy ra chuyện gì đó, hắn chỉ nghĩ xem Tần Lạc có giải quyết trọng vẹn chuyện đó hay không mà thôi? Hơn nữa cho dù chuyện đó là tốt hay xếu. Tôn Nhân Diệu vẫn tình nguyện giúp đỡ- Nói một cách khó nghe. Tần Lạc có bảo hắn phải đánh một ai đó, hắn cũng làm ngay không chút do dự. Đây có vẻ như là sự tin tướng mù quáng nhưng lại rất phù hợp vớitính cách “điênđiên” của Tôn Nhân Diệu.
Trong mắt Tôn Nhân Diệu không có sự phân chia người tốt và người xấu, chỉ có bạn bè và kẻ thù.
Có đôi khi Tần Lạc nghĩ rằng: có thể vì tính cách của hai người Hạ Dương, Tôn Nhân Diệu Khác nhau một trời một vực nên mới khiến cho miệng vết thương không thể nào khép lại được.
Khi nghe tiếng quát của Tần Lạc ở bên dưới. Vương Cửu Cửu cũng đi xuống lầu. Khi nhìn thấy sắc mặt không vui của ba người Tần Lạc. Hạ Dương. Tôn Nhân Diệu đang đứng trong phòng khách. nàng còn nghĩ ba người xảy ra tranh chấp, liền đi tới khuyên nhủ: “Có chuyện gì cứ từ từ nói Có phải không hài lòng vì trà em pha hả? Em sẽ đi pha lại cho mọi người'.
Tần Lạc nhìn Vương Cửu Cửu nói: “Anh phải quay về Yến Kinh. đi ngay đêm nay'.
Rồi Tần Lạc quay đầu nói với Tôn Nhân Diệu: “Hãy đặt giúp tôi ba vé máy bay đi Yến Kinh, nhanh nhất'.
Một lần nữa Tần Lạc căn dặn Hạ Dương: “Sau khi tôi đi, mọi chuyện còn lại trông cậy vào cậu.”
Lập tức Tôn Nhân Diệu gọi điện thoại. Đối với Tôn đại thiếu gia mà nói, đặt ba vé máy bay không có gì gọi là khó. thậm chí hắn còn không thèm giấy chứng minh, chỉ cần giấy chứng minh của người đi đặt là được.
Hạ Dương vỗ vai Tần Lạc nói: “Yên tâm đi. Có tôi ở đây. sẽ không có chuyện gì đâu".
Vương Cửu Cửu đi tới cầm bàn tay đang khẽ run của Tần Lạc, Cau mày nói: “Đã xảy ra chuyện gì? Có cần em gọi điện thoại về Yến Kinh không?”
“không cần. chỉ là chuyện riêng” Tần Lạc nắm chặt bản tay Vương Cửu Cửu. nói: “Vốn anh định ở lại Dương Thành mấy ngày với em, không ngờ lại xảy ra chuyện này
“Chuyện gì vậy?" Vương Cửu Cửu sốt ruột hỏi.
Tần Lạc há miệng nhưng rồi không biết mình phải giải thích thế nào về chuyện này? Nếu như hắn là người ngoài cuộc tu chẳng có vấn đề gì, nếu như chuyện này khôngliên quan tới hắn nhưng hết lần này tới lần khác những chuyện xảy ra luôn có liên quan tới những người có quan hệ tới hắn. hắn không biết nói thế nào, càng không biết phải giải thích nhưnào.
Bây giờ thân thể hắn hoàn toàn bị bao phủ bởi lửa giận, tràn đầy, rừng rực giống như lúc nào cũng có thể cắn nuốt tất cả.
“Em sẽ biết nhanh thôi" Tần Lạc nói: “Có lẽ bây giờ em lên mạng cũng có thể tra được'.
“Đã đặt xong vé rồi” Tốc độ của Tôn đại thiếu gia cực nhanh, hắn bỏ điện thoại nói với Tần Lạc.
“Bây giờ anh ra sân bay" Tần Lạc nói
“Em đi tiễn anh" Vương Cửu Cửu nói.
“không cần đâu. anh lo em lại phải về một mình” Tần Lạc nói: “Bên cạnh anh còn hai người bạn. bọn anh ngồi xe tới sân bay là được‘.
“Tôitiễn” Tôn Nhân Diệu cố chấp nói: “Thời gian rất gấp. không ai chặn xe của tôi'.
“Thôi được” Tần Lạc biết xe Tôn Nhân Diệu có giấy thông hành quân đội nhưng ngược lại xe Hạ Dương chỉ dùng giấy Thông hành bình thường, có vẻ hạ mình hơn một chút.
Bởi vì Tôn Nhân Diệu đã sớm bố trí nên mấy người Tần Lạc làm thú tục đăng ký cực kỳ nhanh chóng.
Ba ghế ngồi ở khoang hạng nhất. Ba người Tần Lạc, Jeus và Hồng Phu ngồi cùng một dãy.
“Tần Lạc, Dương Thành là một thành phố đẹp. Món ăn ở nơi này rất ngon. Đáng tiếc là ít thời gian quá. tôi không thể nào nếm thử toàn bộ” Jeus nhìn máy bay đang lao lên bầu trời, sắp sửa rời xa nơi phồn hoa này mà không kịp tìm hiểu kỹ lưỡng, gã bùi ngùi nói.
“Lần này thật sự xin lỗi vì đã không chiêu đãi hai người hậu hĩnh” Mặc dù tâm trạng Tần Lạc cực tệ nhưng hắn vẫn cố tươi cười nói: “Lần sau tôi sẽ mời hai người tới đây, làm một chủ nhà tận tình một phen”.
Trong hành trình tới nước Mỹ, mấy người Tần Lạc phải đối mặt với đối thủ là bát đại chiến tướng Hoàng Đế đánh đâu thắng đó nhưng Jeus vẫn không ngại sống chết, cùng tiến thoái sống chết với bọn họ. Vào thời đại mà niềm tin bị xói mòn, còn có bao nhiêu người có thể làm được như Jeus?
Gã là một vệ sĩ đủ tư cách, càng là một người bạn đủ tư cách.
Đúng vậy Tần Lạc đã sớm coi Jeus như bạn bè. Thái độ đối xử với bạn bè của Jeus rất thân thiết.
“Lần sau sẽ không cùng với phụ nữ nữa chứ?’7 Hồng Phu tức giận nói
Hồng Phu tức giận, cực kỳ tức giận.
Trong mấy ngày ở Dương Thành, Tần Lạc mặc kệ hai người bọn họ, không hỏi han, chính mình bỏ đi ôm ấp người đẹp, anh anh, em em. Trong khi đó nàng và Jeus phải đi theo sau làm bóng đèn. Dựa vào cái gì mà cô ta có đãi ngộ đó còn mình cũng là phụ nữ sao phải nhận đãi ngộ như một người hầu nhỏ bé?
“lần sau tôi nhất định sẽ ưu tiên chiêu đãi hai người" Tần Lạc cười nói Xem ra oán khí của cô gái này với hắn không ít chút nào.
“Tại sao phải bấtngờ quay về vậy?" Hồng Phu nhìn thấy nụ cười rất gượng gạo của Tần Lạc liền hỏi Dù gì đi nữa Hồng Phu cũng là một phụ nữ, tính cách rất nhạy cảm.
“ở Yến Kinh đã xảy ra vài chuyện" Tần Lạc nói
“Chuyện gì vậy?”
Tần Lạc nhìn Jeus hỏi: “Anh có xác định bọn họ vẫn đang bị người canh chừng không?"
“Đúng vậy. tôi có thể xác nhận’7 Jeus nói: “Lúc nãy tôi còn liên lạc với bọn họ. Bọn họ chưa từng rời khỏi phòng, càng không có cơ hội tiếp xúc với máy tính” Jeus quả quyết.
“Rốt cuộc hai người đang nói chuyện về cái gì vậy?" Hồng Phu ngơ ngác hỏi. Hình như hai người này có chuyện gì đó lừa gạt nàng.
“Chỉ lát nữa cô sẽ biết’- Tần Lạc nói vẻ đằng đằng sát khí.
Vì lần này Tần Lạc vội vàng quay về nên hắn không gọi điện cho bất kỳ ai. Ngoại trừ người phụ nữ bí mật gọi điện báo tin còn gần như không ai khác biết Tần Lạc ngay sáng sớm đã bay về Yến Kinh.
Ra khỏi sân bay, ba người lên taxi đi vào thành phố.
“Anh tài hãy lái nhanh hơn một chút” Tần Lạc nôn nóng thúc giục, lòng hắn như lửa đốt.
Đây là một biệt thự nhỏ nằm ở nơi tiếp giáp giữa nội thành và ngoại ô, có nghĩa là nơi này không ồn ào, náo nhiệt như nội thành phồn hoa những cũng không quá bất tiện cho việc ra vào nội thành.
Khi mấy người Tần Lạc tới nơi này. cánh cổng màu đỏ của biệt thự vẫn đóng chặt.
Jeus đi tới gõ hai tiếng ngắn lên cánh cửa. Bên trong vẫn không một tiếng động.
Một lần nữa Jeus lặp lại động tác của mình, lúc này cánh cửa gỗ mới mở ra.
Một người đàn ông trung niên dáng vẻ tầm thước, mặc bộ quần áo màu đen bó sát người, sắc mặt cảnh giác, đứng trước cửa. ngực và bắp tay người này nổi cục. thoạt nhìn trông giống như một diễn viên nam trong cuộc thi vật wrestler vậy. Đương nhiên trong môn thi đấu này, bạn rất khó có thể phân biệt được một vận động nam với một vận động viên nữ.
Tên người này là Bullet, là người Jeus tìm tới trợ giúp.
Có rất nhiều việc Jeus không tiện ra tay nên đành phải để người này làm.
Trước đó vì e ngại, Tần Lạc chưa từng gặp mặt người này.
Lần này vì gặp chuyện nên Tần Lạc không kiêng dè, suy nghĩ quá nhiều.
“Người đâu?” Tần Lạc hỏi với ánh mắt không hài lòng.
Bullet nhìn Jeus, Jeus cười nói với gã: “Hãy trả lời anh ấy. Anh ấy là ông chủ của chúng ta’.
“ở dưới hầm ngầm" Lúc này Bullet mới trả lời.
“Hãy dẫn tôi tới đó" Tần Lạc nói.
Bullet quay người đi trước dẫn đường, Tần Lạc cùng Jeus, Hồng Phu đi sát sau lưng.
Khi đi chưa được bao xa. mấy người đã nghe thấy có người đang đánh ầm ầm vào cánh cửa sắt của hầm ngầm.
“Bọn họ rất ồn ào” Bullet nói
“Mở cửa ra” Tần Lạc nói.
Bullet lấy chiếc chìa khóa ở bên hông, mở cánh cửa sắt. Một người phụ nữ tóc tai bù xù vọt ra ngoài gào lên cực kỳ hoảng sợ: “Cứu với. Mau cứu với'.
Tần Lạc giơ tay túm tóc cô ta. kéo người cô ta từ bên ngoài cửa vào bên trong, hung hăng nện vào cánh cửa, quát nhỏ: “Là kẻ nào đi phát tán bên ngoài? Còn ai biết ảnh chụp này nữa không?'
Đã có 21 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina