Bác Sĩ Thiên Tài Tác giả :Liễu Hạ Huy -----oo0oo-----
Chương 1147: Mẹ xem con có giống như một con chó không?
Nhóm dịch: Huntercd
Nguồn: Sưu Tầm
Sưu tầm by htnt2005 --- 4vn
Đả tự: Thụy An An - ************
Long Tức có ba người sáng lập. Mỗi một người sáng lập đều có một tấm thẻ bài đại diện cho thân phận của mình.
Vì Tần Lạc có công trong việc chữa trị cho Long Vương nên Phó Phong Tuyết đã đưa tấm thẻ bài của mình cho Tần Lạc, Long Vương vẫn mang tấm thẻ bài của mình bên người, điều hành với tư cách người đứng đầu Long Tức. Hoàng Thiên Minh chết, đương nhiên thẻ bài của ông ấy rơi vào tay con trai mình- Đây chính là tình hình phân chia ba tấm thẻ bài
Đương nhiên đó là trước kia.
Trong hành trình tới nước Mỹ của Tần Lạc, Quân sư vào sinh ra tử. Nói thật sự nếu như không có Quân Sư độc diễn vai mình mấy người Tần Lạc và Ly đều bị Bá Tước cắt thành từng miếng thịt cho vào nồi nấu. Bọn họ sao có thể còn sống quay về?
Chính vì vậy khi Tần Lạc đi thăm Long Vương, hắn đã để lại tấm thẻ bài của mình. Trong khi đó Long Vương cũng hiểu ý tứ của Tần Lạc, chuyển tấm thẻ bài cho Quân sư, Dù gì đi nữa tấm thẻ bài ở trong tay Tần Lạc chỉ có mỗi tác dụng tán gái màthôi, mang trên người còn nặng nề nữa. Trong Khi đó nếu đưa cho Quân Sư, nó có thể được phát huy hiệu quả lớn nhất.
Đương nhiên Long Vương cũng đưa tấm thẻ bài của mình cho Quân sư như vậy trong tay Quân Sư có hai tấm thẻ bài
Ban đầu khi sáng lập Long Tức, ba người sáng lập từng lập một quy định: Nếu như một người có thể nhận được sự đồng ý của hai người, người đó chính là võ lâm minh chủ, không đội trưởng Long Tức.
Cách làm này của bọn họ không chính quy mà còn mang một phong cách đơn giản nhưng chuyện này đã được định đoạt hơn nữa không một ai lên tiếng phản đối
Trong mắt người của Long Tức, ba người bọn họ chính là Quyền Uy, chính là tín ngưỡng, chính là thần. Có người nào công kích chính tín ngưỡng của mình không?
Thế nhưng cách làm này không thành vãn bản chính thức chính vì vậy nói nó chỉ là lời nói suông cũng đúng, không có hiệu lực pháp luật nên lúc này bắt đầu xảy ra xung đột.
“Quy củ của Long Tức: nếu như người nào đạt được sự chấp thuận của hai thành viên sáng lập Long Tức, người đó chính là đội trưởng Long Tức. Mặc dù anh đã bị đuổi nhưng anh đã từng ở Long Tức mấy năm” Quân Sư cầm hai tấm thẻ bài cười tủm tỉm nói: “Chẳng lẽ anh chưa từng nghe thấy điển cố này sao?”
Hoàng Thiên Trọng bừng bừng tức giận, nộ khí ngút trời. Chuyện đối đầu đã thật sự không tránh được rồi
Hoàng Thiên Trọng đã sớm tính tới tình huống này nhưng gã hoàn toàn không tính tới chuyện Quân sư có hai tấm thẻ bài
Mặc dù mẹ gã, Lạc Sản liên tục thuyết phục Phó Phong Tuyết, hỗ trợ gã, hy vọng Phó Phong Tuyết có thể nể mặt huynh đệ mình có thể lấy đại cục làm trọng, đưa tầm thẻ bài cho Hoảng Thiên Trọng nhưng chuyện này vẫn chấm dứt trong thất bại
Hoàng Thiên Trọng vần chú ý lấy lòng Phó Phong Tuyết, hàng ngày đều bưng trà, mưa gió không quản ngại thế nhưng vẫn không nhận được cảm tình của lão bất tử đó- Rất nhiều Khi Hoàng Thiên Trọng thực sự hâm mộ Tần Lạc. Thằng ranh đó đã làm gì? Hắn không làm gì cả vậy vì sao hắn có vận Khí tốt nhận được tấm thẻ bài đó?
Thế nhưng nhất định khi đó Phó Phong Tuyết không ngờ tấm thẻ bài lại liên quan tới việc tranh đoạt quyền lực trong nội bộ Long Tức mà chỉ coi nó như một lễ vật có tính chất “tượng trung” tặng đi mà thôi
Tần Lạc và Long Vương là quan hệ thầy trò, lại có quan hệ thân thiết với Quân Sư. Hắn có thể không đưa thè bải cho Quân Sư sao? Long Thiên Trượng, lão tMtphuđó đùkhônglẽn
tiếng,
Nguyên nhân Hoàng TMẽn Trọng tức giận chính là câu nói của Quân Sư: gã bị đuổi
Đó chính là vết ở nhục trong đời, một nỗi đau vĩnh viễn trong lòng gã.
Đây cũng chính là nguyên nhân khiến Hoàng Thiên Trọng quyết liệt tranh đoạt chức đội trưởng Long Tức. Gã chỉ muốn cho những kẻ chê cười mình biết chính bản thân gã có trình độ tới cỡ nào? Ngã ở chỗ nào thì đứng lên ở chỗ đó.
Thế nhưng đây chính là sự thật, gã căn bản không thể phản bác được.
Vì vậy Hoàng Thiên Trọng càng thêm uất ức.
"Có hai tấm thẻ bài thì sao nào?" Hoàng Thiên Trọng chỉ còn cách di chuyển chiến Irương. Gã không thể tiếp tục dày dưa với Quân Sư trong “Đồ bỏ đi của Long Tức”kia, “Biết điền cố này thì sao? Tôi mới là đội trưởng chính thức của Long Tức, có công văn bổ nhiệm đội trưởng của quán bộ. Tôi có quyết định bổ nhiệm, còn có tài liệu của quân bộ. Nếu như cô không phục thì có thể mang theo hai tấm thẻ bài này tới quán bộ mà kháng nghị. Nếu như vẫn chưa đủ, tôi có thể cho cô mượn thèm một tắm nữa”.
Quân Sư đương nhiên sẽ không ngu như suy nghĩ của Hoàng Thiên Trọng. Đương nhiên cô sẽ không đi làm chuyện ngu ngốc, chất vấn quyết định của cấp trên.
“Tôi thừa nhận anh chính là đội trưởng Long Tức do quán bộ bổ nhiệm nhưng người sáng lập Long Tức cũng có chức năng giám sát đốc thúc. Cho dù là quân bộ cũng không thể phủ nhận chuyện này. Chúng tôi có quyền nghi ngờ, chất vấn chuyện sắp đặt đội viên, nhiệm vụ không hợp lý. Nếu như anh là người vô tư, lòng dạ ngay thẳng, anh nên chấp nhận sự giám sát của chúng tôi”.
“Cô là ai nào? Cô có tư cách gì mà đòi giám sát chức năng đội trưởng được pháp luật giao phó của tôi?”
“Anh chỉ là đồ bỏ đi nên anh không làm được đại sự” Quân Sư cười khinh miệt, nói: “Nếu như anh không chấp nhận yêu cầu của chúng tôi chúng tôi cũng từ chối nhận nhiệm vụ. Cho dù phải đưa việc này tới tận quân bộ, chúng tôi tuyệt đối cũng không lùi bước”.
Quân Sư liếc nhìn mọi người, cười nói: “Tôi nghĩ bọn họ cũng vui vẻ phụng bồi”.
“Tôi hy vọng lần này anh không nên lùi bước" Tiểu Lý Thám Hoa cười nói “Dù sao lần trước chúng tôi đã đánh anh một trận no đòn, anh có thể trả thù, phải không?'
“Mặc dù nói là quản tứ báo thù mười năm không muộn nhưng anh thật sự không thể chờ tới mười năm, phải không?"’ Lão Thử nhe răng cười nói “Khi đó chúng ta già cả rồi”.
“Xem tới khi đó người bị thiệt là ai nào?” Ly nói
Tức!
Phẫn nộ!
Nổi giận!
Lửa giận ngút trời!
Hận!
Hoàng Thiên Trọng thật sự muốn trở thành một superman, đánh đám người này thành những đống thịt vụn.
Sắc mặt Hoàng Thiên Trọng âm trầm, đen xạm, miệng mím chặt để tránh cho hai hàm răng nghiến vào nhau, hai bàn tay nắm lại, xương Khớp kêu róc rách như băng đạn, dáng vẻ như bất kỳ lúc nào cũng có thể tấn công.
“Anh không phải là đối thủ của tôi” Quân Sư cười nói: “Mời năm trước cũng vậy mà bây giờ cũng thế”.
Hoàng Thiện Trọng nhìn chằm chằm vào đám người này, rất chăm chú.
Một lúclâu sau gã quay ngườiđi sang chỗ khác
Động tác cứng đơ, chậm chạp như một người máy kỹ thuật lạc hậu vậy.
“Đáng tiếc’- Quân Sư nhìn theo bóng lưng Hoàng Thiên Trọng đi ra cửa nói: “Anh ta lại không dám ra tay”.
“Rùa đen rụt cổ’- Ly khinh bỉ nói
Quân sư lắc đầu nói: “Nhục nhã như này mà anh ta vẫn còn nhẫn nhịn được, chúng ta cần phải đánh giá anh ta kỹ hơn một chút”.
Hoàng Thiên Trọng không biết người sau đang bàn luận những gì về mình, gã cứ mơ màng, bước chân lảo đảo đi ra ngoài
Phụt!
Một dòng máu tươi phụt ra, vết máu thẫm đẫm khóe miệng cùng một bụi cỏ nhỏ.
“Đáng chết” máu tươi trào ra, lúc này Hoàng Thiên Trọng mới cảm thấy tâm trạng thư thái hơn nhiều. Gã móc một chiếc khản ở trong túi, lau khóe miệng, cười ha hả nói: “Tất cả đều đáng chết”.
Ánh nắng một trời quả thật là một vật tốt lành. Nơi nào có nó, có thể mang tới tâm tình tốt lành cho con người.
Mặc dù tinh thần không tốt nhưng khi gặp nó chiếc xuống, tâm trạng cũng ít nhiều dịu
bót.
Khi nhìn thấy Lạc Sản tay cầm quyển sách đang nằm phơi nắng, ngủ gà ngủ gật, tâm trạng tồi tệ của Hoàng Thiên Trọng mới vơi bớt phần nào.
Nhìn thấy làn gió nhẹ thổi tung mái tóc của Lạc Sản. Hoàng Thiên Trọng đi tới, nhẹ nhàng vuốt lại mái tóc rối bù của Lạc Sản.
Lạc Sản cảm giác mở mắt khi nhìn thấy con trai đang đứng trước mặt, bà cười nói: “Con đã về”.
“Quay về gặp mẹ" Hoàng Thiên Trọngnói
'“Ngồi xuống nói chuyện" Lạc Sản chi cái ghế trước mặt.
“Con không nên quan tâm tới những điều này" Lạc Sản cầm cuốn sách trong tay, nói: “Một quyển tiểu, thuyết tình yêu, không chủ ý tác giả là ai, chỉ thấy đầu đề thú vị nên mua, không ngờ nội dung không hay”.
Hoàng Thiên Trọng tiện tay lật mấy trang, sau đó gập quyển sách lại, cười nói: “Con không thích đọc những quyển sách này”.
“Những người già chúng ta đọc để giết thời gian nhàm chán. Những người trẻ tuổi như con sao cần đọc cái này cho tốn thời gian?”
Hoàng Thiên Trọng cười nói: “Bây giờ con có nhiều thời gian".
Vẻ tươi cười của Lạc Sản dần dần biến mất. Bà nghiêm mặt nhìn Hoàng Thiên Trọng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Quân Sư đã quay về” Hoàng Thiên Trọng nói
Lạc Sản ngần ngừ một lát rồi hỏi: “Con tranh chấp với cô ta à?”
“Nơi đó là đại bản doanh của lão thất phu Long Thiên Trượng trấn giữ đã mấy chục năm, sao có thể dễ dàng công phá? Sau lưng cô ta có chỗ dựa, có người bên cạnh ủng hộ, còn có hai tấm thẻ bài”.
“Hai tắm thẻ bài? “Lạc Sản cau mày, nói: “Xem ra ông ta đã hạ quyết tâm rồi'.
“Đúng vậy, Ông ta sẽ không dễ dàng giao Long Tức ra. Lão già chó má này" Hoàng Thiên Trọng hung hăng nói. Dù thế nào đi nữa gã cũng thật sự không thích Long Thiên Trượng.
Chỉ có hận thù, trong lòng tràn ngập hận thù.
Lạc Sản cau mày, bà muốn nói gì đó nhưng nghẹn lời không nói được, bà chỉ nhìn Hoàng Thiên Trọng, nói: “Chúng ta rút lui đi- không cần phải tranh giành sứt đầu mẻ trán với bọn họ nữa. Nếu như Long Thiên Trượng đã hạ quyết tâm, chúng ta lại không nhận được sự ủng hộ của Phó Phong Tuyết, chúng ta không thể nắm chắc phần thắng trong trận này, cần gì phải cố chấp để rơi vào tình trạng bết bát?”
“Rút lui?’- Hoàng Thiên Trọng cười, nụ cười thê lương, bi Thương, giống như gã mới chấm dứt một tình cảm Khắc cốt ghi tâm vậy. Hoàng Thiên Trọng nói: “Lại giống như lần trước, một lần nữa bị người ta đuổi ra Khỏi cửa sao?”
Hoàng Thiên Trọng vỗ vào mặt mình, nói với Lạc Sản: “Mẹ hãy nhìn con đi. Mẹ xem con có giống một con chó không? Một con chó lang thang chỉ biết vẫy đuôi bị người xua đuổi sao?”
Đã có 21 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Bác Sĩ Thiên Tài Tác giả :Liễu Hạ Huy -----oo0oo-----
Chương 1148: Anh ấy yêu cô nhưng tôi thì không!
Nhóm dịch: Huntercd
Sưu tầm by htnt2005 --- 4vn
Đả tự: Thụy An An - ************
Lạc Sản giơ tay nắm tay Hoàng Thiên Trọng, nói: “Thiên Trọng, con không nên kích động. Đây không phải là trốn tránh, cũng không phải là xua đuổi. Chúng ta hoàn toàn có thể đổi một vị trí Khác tốt hơn. Con không có nghĩa khí Khi nắm quyền”.
“Con không có nghĩa khí khi nắm quyền? Cái đó mà gọi là nghĩa khí khi nắm quyền sao? Người Khác nhục mạ, đánh con, kết bè phải ức hiếp con, con đều bỏ qua. Đây không phải là nghĩa khí Khi nắm quyền sao?” Hoàng Thiên Trọng nói giọng khàn Khàn, “Con không phục, con khôngphục'.
“Nhưng con phải học cách chấp nhận sự thật. Sự thật là như vậy, con phải học cách chấp nhận nó, con phải học cách thỏa hiệp” Ánh mắt Lạc Sản lo lắng nhìn Hoàng Thiên Trọng, bà nói tiếp: “
“Con chỉ muốn dựa vào chính mình” Hoàng Thiên Trọng cười nói “ít nhất bây giờ con đã là đội trưởng Long Tức. Cho dù thế nào đi nữa, con cũng phải ngồi vững chắc ở vị trí này. Con sẽ chỡ đợi, con không tin chúng không bao giờ mắc sai lầm. Con cũng không tin chúng vĩnh viễn đối xử với nhau như vậy .., chỉ cần có một ngày như vậy, con sẽ nhổ tận gốc của lão, con sẽ Khiến tất cả chúng phải chết, tất cả phải chết”.
Lạc Sản lắc đầu nói: “Thiên Trọng, con không cần uất ức như vậy. Với tài năng của con, con có thể ngồi vào bất kỳ vị trí nào tương đối cao. Sao con lại tự nhét mình vào trong đám bùn nhão, xông vào chém giết với bọn họ? Điều này đang lãng phí thời gian và sức lực của con. Con đã hiểu rất rõ ràng. Đối thủ của con không phải là Quân Sư, không phải Ly, càng không phải những đội viên Long Tức. Đối thủ của con cao cấp hơn chứ không hẳn là bọn họ”.
“Đối thủ cao cấp hơn?" Hoàng Thiên Trọng cười nhại nói: “Đúng vậy. Giống như mẹ nói, con chính là Thái Tử thế nhưng có Thái tử nào nhiều lần thất bại bỏ trốn không? Nếu như lần này Thái Tư lặp lại thua trận bỏ chạy thì sao? Nếu như lần này con vẫn giống như lần trước bỏ trận, con không còn cách nào ngẩng đầu ở Yến Kinh này nữa, hoàn toàn không còn gì tốt đẹp để phát triển nữa”.
“Hoàn toàn không có lý trí. Mẹ không đồng ý” Lạc Sản nói
“Con đã quyết định rồi" Hoàng Thiên Trọng nói: “Con có thể chết nhưng tuyệt đối không lùi bước. Cho dù có xảy ra chuyện gì, con cũng không lùi bước”.
Hoàng Thiên trọng, vỗ vỗ vào lưng mẹ mình, cười nói: “Đã quấy rầy nghỉ ngơi của mẹ. Mẹ tiếp tục đọc sách, con đi đây”.
“Thiên Trọng” Lạc Sản gọi to.
“Còn việc gì nữa sao?” Hoàng Thiên trọng quay người, gương mặt hơi gầy trông cực kỳ anh tuấn, giống như phẫu thuật thẩm mỹ Hàn Quốc vậy, một diễn viên nam tiêu chuẩn Hàn Quốc.
“Sau này làm việc phải chính đại một chút" Lạc Sản nói
Sắc mặt Hoàng Thiên trọng, cứng đơ, gã chậm rãi quay người nhìn chằm chằm vào Lạc Sản hỏi: “Mẹ biết cái gì?”
“Mẹ biết con hận hắn, cũng biết hắn là một đối thủ không nhẹ. Mẹ hy vọng con chiến thắng hắn nhưng mẹ hy vọng con có thể dùng một cách Khác” Lạc Sản nói một tràng chẳng đầu chẳng đuôi “Hắt bát nước bẩn lên người Khác đôi khi nó cũng bẩn tung tóe lên người mình. Mẹ không yêu cầu con nhất định theo chính đạo nhưng mẹ càng không hy vọng con chỉ đi theo tiểu đạo. Cục diện nhỏ, thành tựu cũng nhỏ”.
“Là ai?” Hoàng Thiên trọng, âm trầm hỏi: “Là kẻ nào nói cho mẹ biết? Thái Liên phải
không?’-
“Hơn nữa từ góc độ kỹ thuật mà nói, chuyện này kinh động tới nhiều người” Lạc Sản nói: “Tường đổ, người đẩy. Bây giờ chúng ta không có bất kỳ cái gì khiến người ta hy vọng, phụ thuộc vào cho nên lúc này con không có một người hoàn toàn tin cậy, kể cả Hạnh Cấp nhị tướng của con”.
“Con biết rồi’- ánh mắt Hoàng Thiên trọng đằng đằng sát khí, hiển nhiên gã rất tức giận.
Người mà gã tin tưởng nhất, coi như tâm phúc nhất lại là người bán đứng gã.
Mặc dù đối tượng để bán này chính là mẹ gã nhưng chuyện này cũng tuyệt đối không thể tha thứ được.
Người đó có thể bán đứng gã một lần thì nhất định sẽ có lần thứ hai
“Chẳng lẽ con không cảm thấy lúc này con giả vờ hoàn toàn không biết điều gì mới có lợi hơn cho quan hệ của con sao?” Lạc Sản cười nhắc nhớ, “không cầu người ta có thể ra sống vào chết, không tiếc cả mạng sống của mình giúp chúng ta, chỉ cần hò hét bên ngoài trợ uy cũng đã là giúp người rồi ít nhất. Khí thế, con vẫn là Thái Tử, con phải có tác phong này nếu không con sẽ hoàn toàn bị thằng ranh kia dẫm nát dưới chân nó'.
“Con biết rồi’- Sau khi Hoàng Thiên trọng cố gắng trấn tĩnh tinh thần, gã nhìn Lạc Sản, cúi đầu nói: “Cám ơn’
Lúc này đây bước chân của Hoàng Thiên trọng, mới chững chạc, có lực.
Cho tới tận khi trong sàn vang lên tiếng động cơ ô tô, Lạc Sản mới thu hồi ánh mắt của mình.
'“Nó đã trưởng thành hơn một chút rồi’- Lạc Sản nói: “Phương pháp tôi luyện tốt nhất chính là tìm cho nó một đối thủ hùng mạnh. Từ phương diện này mà nói, thằng nhóc họ Tần này vẫn có công'.
Khi nhớ tới chuyện lần trước hai người ngã trong bụi cỏ, nhớ tới chiếc áo sườn sám rách nát, thân thể Lạc Sản đột nhiên nóng lên.
Lạc Sản đứng dậy đi tới cạnh cửa sổ, để mặt gió mát thổi trên chiếc váy ngủ bằng lụa tơ tằm của mình.
“Có lẽ đã tới lúc đi gặp hắn rồi’- Lạc Sản nói
Quân Sư đứng im không nhúc nhích trước mặt ông già, thái độ có vẻ còn tôn trọng hơn khi đứng trước mặt Long Vương.
Quân sư và Long Vương có quan hệ thầy trò, Long Vương phát hiện ra cô, bồi dưỡng cô, cô chính là Thành tựu của Long Vương. Cô quan tâm tới Long Vương, cũng tôn trọng Long Vương nhưng sự tôn trọng này giống như của con gái với cha của mình hơn.
Phó Phong Tuyết thì khác.
Đây là một người có tính cách rất cổ quái Bình thường Phó Phong Tuyết rất ít nói Mặc dù Quân Sư cũng được coi là đội viên lâu năm của Long Tức nhưng số lần nói chuyện với Phó Phong Tuyết chỉ trên đầu ngón tay.
Trước đây Phó Phong Tuyết như một lão ăn mày già, suốt ngày ngủ trước cửa biệt thự của Long Vương. Khi mấy người Quân Sư đi qua cánh cửa biệt thự đều cố gắng bước nhẹ nhàng nhưng không nói với nhau câu nào.
Sau khi Long Vương rời đi, Phó Phong Tuyết lập tức trở thành thân bảo vệ mới của Long Tức.
Quân sư quay về đương nhiên phải tới chào ông.
Một lúc lâu sau Phó Phong Tuyết mới lên tiếng, giọng nói uể oài, giống như ông mới ngủ dậy.
“Cô rất khá" Phó Phong Tuyết nói: “Và làm rất tốt”.
“Cám ơn” Quân sư cung kính chào.
Phó Phong Tuyết xua tay, lập tức Quân Sư quay người đi ra ngoài
Khi Quân sư ra tới cửa biệt thự, cô không khỏi thở dài
Không thể không nói bây giờ Phó Phong Tuyết hoàn toàn không giống như Thường ngày: trường bào màu xanh, ông chỉ cần ngồi im ở đó, không nói không rằng cũng Khiến người Khác lạnh lưng, cảm nhận một áp lực cực lớn.
Đây chính là khí thế của kẻ mạnh. Đây chính là phản ứng tự nhiên của kẻ mạnh khi gặp phải một đối thủ còn mạnh hơn.
Kiều Mộc, đội trưởng đội bảo vệ của Long Vương đi nhanh tới, gặp quân sư, ông cười nói: “Đội trưởng không nghỉ ngơi sao?”
“không” Quân sư gật đầu. Kiều Mộc và Quân sư đều thuộc về dòng chính của dòng chính trong hệ Long Vương, quan hệ ngày thường của hai người Khá tốt
Đương nhiên ngoại trừ Hoàng Thiên trọng, Quân sư có mối quan hệ rất tốt với từng người một ở nơi này. Cho dù là người tính tình quái dị như Ly, lời nói lãnh đạm như Hỏa Dược hay trí tuệ, sâu cay như Tiểu Lý Thám Hoa, Quân Sư có thể xử lý tốt mối quan hệ với bọn họ. Đây cũng chính là nguyên nhân khiến Long Vương kiên quyết tiến cử cô làm đội trưởng Long Tức. Bọn họ có mối quan hệ thân thiết với Quân sư, hơn nữa còn cực kỳ tôn trọng và khâm phục cô.
Đội trưởng Long Tức không chỉ dẫn dắt mọi người thực thi nhiệm vụ, lên kế hoạch tác chiến mà còn phải biết đội viên của mình đang nghĩ gì, đang làm gì. Hơn nữa đội trưởng Long Tức cũng chính là người đứng đầu Long Tức sau này, chính là vị trí trước đây của Long Vương cũng nhuyị trí lúc này củaPhó Phong Tuyết.
Đó chính là tinh thần, là biểu tượng. Đây chính là nguyên nhân Hoàng Thiên trọng coi trọng vị trí này.
Năm xưa cha gã đã làm được nên lúc này gã cũng cho rằng mình cũng nhất định phải làm được.
“Tôi vào báo” Kiều Mộc nói: “Có Lạc phu nhân tới thăm".
Quân sư cười, cô biết Kiều Mộc đang mật báo cho mình
Lạc Sản đi vào biệt thự, nhìn thấy người đang ngồi ở ghế trong sân không còn trẻ trung nữa, tâm trạng bà thoáng hốt hoảng.
Giống như có một lưỡi dao sắc bén hung hăng đâm tới, hồi ức thanh xuân của bà với hiện tại và tương lai lập tức bị cắt đứt.
“Cũng không nên nhớ nữa"Lạc Sản thầm nói với lòng mình
Lạc Sản đi vào, nhìn Phó Phong Tuyết nói: “Phong Tuyết, tôi tới gặp ông. Là ai nói nhỉ? Người trẻ tuổi luôn ảo tưởng về tương lai vì tương lai của bọn họ luôn rất tuyệt vời. Người già chỉ thích nhớ về quá khứ vì khi chúng ta già, điều tốt nhất chính là cuộc sống và quá khứ. Bây giờ việc muốn làm nhất chính là gặp mặt bạn bè cũ”.
"Cô ấy vẫn rất tốt" Phó Phong Tuyết nói: “Cũng làm rất tốt”
Lạc Sản liếc nhìn Phó Phong Tuyết, nói tiếp: “Hoa hoa công tử trước kia đi đâu mất rồi hả? không biết thương hương tiếc ngọc gì cả, ông yên tâm lần này tôi tới không phải vì muốn ông thu hồi tấm thẻ bài đó, cũng không yêu cầu ông ủng hộ Thiên Trọng".
“Ồ" Lạc Sản thở dài nói: '“Nói chuyện với ông tốt nhất là đi tìm lão già ngoan cố Long Thiên Trượng kia còn thú vị hơn. Mỗi câu nói của ông đều làm người Khác đau lòng”.
“Hắn yêu cô’- Phó Phong Tuyết nói: “Tôi thì không".
Đã có 24 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Bác Sĩ Thiên Tài Tác giả :Liễu Hạ Huy -----oo0oo-----
Chương 1149 : Cô là một người phụ nữ tốt
Nhóm dịch: Huntercd
Sưu tầm by htnt2005 --- 4vn
Anh ấy yêu cô, tôi không. Đây chính là lý do hay nhất.
Khi nghe câu trả lời đó, Lạc Sân không những không tức giận mà ngược lại bà còn tươi cười nói: “Khi Thiên Minh còn sống, ông đã từng nói những câu này. Tôi nhớ thái độ khi đó của ông với tôi rất thù địch. Tôi còn hỏi ông vì sao như vậy, ông nói là: bọn họ yêu cô còn tôi thì không.”
Cuối cùng gương mặt Phó Phong Tuyết cũng trở nên hòa hoãn, sắc mặt như đang nhớ lại chuyện cũ.
Khi đó ba huynh đệ bọn họ tung hoành thiên hạ, không có đối thủ, là những nhân vật nổi trội ở Trung Quốc nhưng đại ca của Phó Phong Tuyết, Long Thiên Trượng va nhị ca Hoàng Thiên Minh lại cùng yêu đệ nhất mỹ nữ Yến Kinh khi đó, Lạc Sân. Quan hệ của hai người càng ngày càng gay gắt, thậm chí bắt đầu xảy ra đấu tranh quyết liệt. Phó Phong Tuyết cho rằng Lạc Sân chính là thủ phạm ly gián tình cảm huynh đệ của bọn họ vì vậy ông rất tức giận với Lạc Sân. Có một lần bốn người gặp mặt nhau, Lạc Sân lén hỏi Phó Phong Tuyết nguyên nhân, Phó Phong Tuyết đã đưa ra câu trả lời này.
Ba mươi năm hay là ba mươi lăm năm? Hay còn nhiều hơn?
Quên rồi, cũng quên thời gian, cũng quên địa điểm nhưng Phó Phong Tuyết vẫn nhớ như in gương mặt bọn họ khi đó.
Đại ca cuồng, nhị ca ngạo, Lạc Sân xinh đẹp chỉ còn chính mình hăng hái.
Đáng tiếc nhất là những năm tháng tốt đẹp đó không quay về nữa.
“Tôi nhớ rồi.” Phó Phong Tuyết nói.
Lạc Sân thầm mừng trong lòng, bà biết bản thân mình ít nhiều đã khuấy động được tâm tư Phó Phong Tuyết.
“Tôi nhớ kỹ khi đó Thiên Trượng và Thiên Minh không ngùng xung đột với nhau nhưng quãng thời gian đó chính là quãng thời gian vui vẻ nhất. Từ sau khi Thiên Minh qua đời, hình như không còn tìm được chuyện mình thích làm nữa. Cuộc sống không có gì thú vị, cuộc sống không còn thú vị.”
Phó Phong Tuyết liếc nhìn Lạc Sân nói: “Cho nên cô bắt đầu nghĩ tới chuyện tranh giành, đoạt lợi sao?”
“Mẹ góa con côi. Tôi không tranh thì cũng có người tới tranh. Không muốn bị người khác ức hiếp thì chỉ có thể nghĩ cách làm nhiều chuyện hơn người ta mà thôi.”
Phó Phong Tuyết không phản bác lại câu của Lạc Sân, ông biết bà nói sự thật. Thế giới này chính là như vậy. Không phải chỉ cần bạn an phận thủ thường là được bình yên. Bạn không gây chuyện với người khác thì bọn họ cũng sẽ động vào bạn. Bạn không ức hiếp, lấn áp người ta, người ta cũng không tha cho bạn. Tất cả mọi chuyện đều dựa vào thực lực và nắm tay để nói chuyện.
Nếu như không có Lạc Sân xoay sở, cuộc sống của hai mẹc con bà quả thật không tốt lắm.
“Phó Phong Tuyết, năm xưa tất cả mọi người đều nói Long Thiên Trượng giỏi thủ đoạn. Ông giỏi mưu kế, Hoàng Thiên Minh giỏi chấp hành. Ông là người có trí tuệ nhất trong ba huynh đệ, chẳng lẽ khi già rồi thì chỉ số thông minh giảm tệ hại vậy sao?” Lạc Sân châm chọc.
“Tôi biết cuộc sống của nó không tốt.” Phó Phong Tuyết nói. “Nhưng tôi không hiểu vì sao cô làm vậy?”
“Tranh đoạt không được thì còn mất thời gian ở nơi này làm gì?” Trong giọng nói của Lạc Sân có chút oán hận. Hai người anh em vào sinh ra tử của chồng đều đi giúp đỡ người ngoài. Con trai bà không có chỗ nương tựa bị người ta chèn ép không ngóc đầu dậy được, bảo sao ba không khó chịu?
“Quân Sư thích hợp hơn so với nó.” Phó Phong Tuyết nói: “Đây là sự thật.”
“Nhưng Thiên Trọng là con trai Thiên Minh. Đây cũng là sự thật.”
Phó Phong Tuyết không trả lời. Có mấy người có thể phân biệt rõ ràng giữa công và tư?
“Ôi, Phong Tuyết. Tôi không có ý trách cứ ông.” Lạc Sân nói: “Tôi chỉ muốn biết câu trả lời. Tại sao ông lại không coi trọng Thiên Trọng?”
“Nó rất thông minh.” Phó Phong Tuyết nói.
Lạc Sân gật đầu: “Hiểu rồi.”
Nếu như người ngoài nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người, nhất định sẽ ù ù cạc cạc. Sao thông minh phải hiểu sang một nghĩa châm biếm đây?
Thế nhưng Lạc Sân vừa nghe đã hiểu.
Lạc Sân biết Phó Phong Tuyết nói “thông minh” chính là nói Hoàng Thiên Trọng “rất mưu mô”. Có “mưu mô” cũng không phải là một nghĩa xấu nhưng một người có mưu mô mà chỉ cần người ta liếc mắt cũng nhận ra. Đó chính là sự thất bại lớn nhất trong đời.
Ví dụ như Tần Lạc, hắn không ngu, thậm chí tâm cơ âm trầm khiến người khác phải kinh hãi nhưng khi người nào tiếp xúc với hắn cũng có cảm giác thân thiết. Vì sao lại như vậy? Vì Tần Lạc thích cười, thoạt nhìn hắn có vẻ ngu ngơ. Vì người ta khi tiếp xúc với hắn đã yêu mến hắn.
Đây chính là chỗ thất bại của Hoàng Thiên Trọng so với Tần Lạc. Cho dù bất ky người nào nhìn thấy một người trẻ tuổi cả ngày bận bịu tính toán, đương nhiên sẽ không thích.
Có lẽ bản thân Hoàng Thiên Trọng cảm thấy bản thân mình che giấu rất tốt nhưng sao gã có thể thoát được hai con mắt như mắt hồ ly của Phó Phong Tuyết? Thật ra bản tính của Tần Lạc lộ ra ngoài, hắn cũng không che giấu suy nghĩ của mình nhưng ngược lại điều này càng nhận được sự ủng hộ của bọn họ.
Nhớ tới những điều này, Lạc Sân không khỏi thở dài một tiếng vì con mình. Có nhiều thứ đã được định từ khi còn bé mất rồi.
“Hãy đuổi nó ra đi.” Lạc Sân nói: “Ông hãy ra mặt đuổi nó đi, hãy bắt nó rời khỏi Long Tức. Rời khỏi vũng bùn này.”
“Đây không phải là thứ mình tôi có thể quyết định được.”
“Ông hãy đưa ra ý kiến, tôi sẽ bảo bên lão Điền ủng hộ.”
“Điều kiện là gì?” Phó Phong Tuyết hỏi. Có thể đẩy Hoàng Thiên Trọng khỏi vị trí đội trưởng Long Tức, Quân Sư tiếp nhận vị trí này càng phù hợp với suy nghĩ của Long Vương và lo lắng của ông. Thế nhưng cho tới bây giờ Lạc Sân luôn không phải là người phụ nữ rộng lượng. Nay bà chủ động đề nghị, nhất định trong đó có âm mưu.
“Tôi sẽ đổi lại cho nó một vị trí khác, cần có ông lên tiếng hổ trợ.” Lạc Sân nói.
“Không thành vấn đề.” Phó Phong Tuyết sảng khoái đồng ý.
Lạc Sân cười nói: “Giao dịch thành công.”
“Đây không phải là giao dịch.” Phó Phong Tuyết phản bác.
“Cái gì?”
“Bởi vì nó là con trai của Thiên Minh.” Phó Phong Tuyết nói: “Cũng là con nuôi của tôi nên đây là việc tôi phải làm.”
Năm đó ba người Hoàng Thiên Minh, Long Thiên Trượng, Phó Phong Tuyết, tình nghĩa thân thiết như anh em, có ước hẹn với nhau: nếu như người nào có con trai, sẽ là con nuôi của hai người kia. Người nào có con gái, sẽ là con gái nuôi của hai người kia.
Thế nhưng đứa con nuôi Hoàng Thiên Trọng này hiển nhiên không được hai người cha nuôi thích, vẫn là đối tượng bị bài xích và công kích.
Vốn Lạc Sân đã quên ước định này của bọn họ, không ngờ Phó Phong Tuyết này vẫn còn nhớ.
“Cám ơn.” Lạc Sân tay phải chặn ngực, cúi đầu rất sâu, nói.
Sau đó Lạc Sân vội vàng quay mặt bước ra ngoài.
Trong khoảnh khắc Lạc Sân quay người, Phó Phong Tuyết nhìn thấy hai hốc mắt ướt át và ánh mắt đau thương của bà.
“Ánh mắt bọn họ quả không sai. Cô ấy thật sự là một người phụ nữ tốt.” Phó Phong Tuyết nói nhỏ.
Một lúc lâu sau Phó Phong Tuyết còn nói thêm: “Bản thân rất thích đóng kịch.”
Một trận gió nổi lên. Lá rụng trong sân bay tán loạn.
Phó Phong Tuyết đứng ở trong sân lâu ngày không quét dọn, trong tiếng gió và tiếng lá bay, để mặc trường bào, mái tóc dài bay trong gió, rất lâu mà không nói một câu nào.
“Không còn hứng thú gì nữa.” Phó Phong Tuyết nói nhỏ. Bóng dáng cao gầy, cao ngạo.
...
Mặt trời lên cao, hoa cười với mình.
Ngồi trước bàn, cạnh cửa sổ lớn trong phòng làm việc. Ánh nắng chiếu rọi. Hoa Tiên Nhân Chưởng nở bông hoa nhỏ trong ánh nắng chói chang. Trong tay cầm tờ tạp chí “Thời đại” mới xuất bản, cuộc sống thanh nhàn, yên tĩnh.
Đối với Văn Nhân Mục Nguyệt mà nói, kinh doanh là một chuyện dễ dàng nhất. Văn Nhân Mục Nguyệt rất ít khi can thiệp vào công việc cũ thể của tập đoàn. Nàng chỉ quản người bởi vì làm việc là con người, chỉ cần trói buộc dã tâm của bọn họ, năng lực của con người được phát huy tối đa như vậy công việc sẽ có hiệu quả rất cao.
Không phải Văn Nhân Mục Nguyệt bị ảnh hưởng bởi tư tưởng “vô vi” của đạo gia mà nàng đã từng trải qua vô số lần thất bại mà nhận được bài học máu và nước mắt. Bất kỳ người nào thành công cũng không có sự ngẫu nhiên. Trong ánh mắt của mọi người, Văn Nhân Mục Nguyệt đang đội vương miện phong quang vô hạn nhưng rất í người hiểu rằng nàng đã đổ bao mồ hôi và nước mắt. (Vô vi: tùy theo tự nhiên không có chí tiến thủ - thuận theo tự nhiên, không làm gì cả, thái độ xử thế và tư tưởng chính trị tiêu cực của Đạo giáo thời xưa.)
Thật tốt. Bây giờ tất cả mọi việc đều đi vào quỹ đạo.
Cạch cạch.
Bên ngoài vàng lên tiếng gõ cửa. Một số ít người đủ tư cách bước vào phòng làm việc của Văn Nhân Mục Nguyệt đều hiểu mỹ nữ, bà chủ lớn của mình thích sự yên tĩnh, không thích âm thanh bất ngờ, chói tai chính vì vậy cho tới nay chuông cửa phòng làm việc của Văn Nhân Mục Nguyệt không được dùng, mà cũng không ai dám dùng. Mọi người đều xử dụng cách gõ cửa nguyên thủy nhất, truyền thống nhất, biểu thị sự kính trọng và kính nể nàng.
Thói quen này của Văn Nhân Mục Nguyệt đã hình thànhmột trào lưu trong tập đoàn. Những nhân vật cao cấp trong tập đoàn khi tiếp xúc với Văn Nhân Mục Nguyệt đã hình thành nên thói quen này. Sau đó đám nhân viên bậc trung học theo, cuối cùng là những quản lý cấp thấp nhất. Khách hàng của tập đoàn Văn Nhân rất ít khi nghe thấy tiếng chuông cửa như khi tới những công ty khác nhưng ngược lại tần suất làm việc của bọn họ còn nhanh hơn những công ty khác.
“Vào đi.” Văn Nhân Mục Nguyệt nói mà không ngẩng đầu. Ánh mắt nàg vẫn tập trung vào quyển tạp chí. Nhân vật trên trang bìa của tạp chí chính là Ôn thủ tướng của Trung Quốc, bài phỏng vấn của ông rất thú vị.
Mã Duyệt đẩy cửa bước vào, dừng lại trước một vị trí cố định của mình, nói: “Tần Túng Hoành muốn gặp chị.”
“Hả?” Văn Nhân Mục Nguyệt dừng mở trang. Sau khi dừng một chút, nàng tiếp tục lật trang đọc, nói: “Hãy mời anh ta vào.”
Mã Duyệt không nói, cũng giống như khi đi vào, cô im lặng đi ra ngoài.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Bác Sĩ Thiên Tài Tác giả :Liễu Hạ Huy -----oo0oo-----
Chương 1150: Văn Nhân Chiếu mất tích
Nhóm dịch: Huntercd
Sưu tầm by htnt2005 --- 4vn
Một lát sau tiếng gõ cửa một lần nữa vang lên. Lần này không đợi Văn Nhân Mục Nguyệt nói hai từ “mời vào”, cánh cửa đã bị người đẩy ra.
Tần Tung Hoành trong bộ vest, phóng thài phóng khoáng, anh tuấn đi vào, cười nói: “Tôi biết em hẳn không thích nói hai từ đó nên giúp em tiết kiệm.”
“Cám ơn.” Văn Nhân Mục Nguyệt gấp quyển tạp chí, ngẩng đầu nhìn Tần Tung Hoành.
“Tôi càng biết em không thích hai từ: cám ơn này cho nên em cũng có thể tiết kiệm.” Tần Tung Hoành cười nói, gã đi thẳng tới ngồi xuống đối diện vớ Văn Nhân Mục Nguyệt.
Ngoại trừ Tần Lạc, một người đàn ông khác vẫn có thể giữ được thái độ tự nhiên khi đứng trước mặt Văn Nhân Mục Nguyệt chính là Tần Tung Hoành này.
Cho dù Văn Nhân Mục Nguyệt có yêu thích Tần Tung Hoành hay không, nàng không phủ nhận trên người Tần Tung Hoành có một khí chất đàn ông rất hấp dẫn phụ nữ.
Tần Tung Hoành là một người đàn ông thông minh, hiểu được tất thảy ý nghĩa của việc tận dụng ưu thế.
Khi một người đàn ông và một người phụ nữ xảy ra chiến tranh, đó chỉ là quá trình tranh đoạt quyền chủ đạo và không chế. Người thắng làm vua, thua làm giặc.
Thế Nhưng Tần Tung Hoành hiểu rất rõ rằng Văn Nhân Mục Nguyệt khác với những người phụ nữ khác. Nếu như tất cả của hắn đều bị cô gái này nắm giữ, chỉ đạo như vậy gã vĩnh viễn không còn cơ hội.
Muốn chinh phục cô gái này, gã chỉ có thể biểu hiện bản thân mình ưu tú, hùng mạnh hơn mà thôi.
Văn Nhân Mục Nguyệt không nói nữa. Nàng chỉ mở to đôi mắt xinh đẹp, chăm chú nhìn Tần Tung Hoành, hỏi: “Có chuyện gì hả?”
“Từ sau chuyện lần đó, rất lâu rồi tôi không tới thăm em.”
Tần Tung Hoành nói không sai. Quả thật đã rất lâu rồi gã không tới thăm Văn Nhân Mục Nguyệt.
Trước khi Tần Lạc xuất hiện, Tần Tung Hoành chính là người theo đuổi Văn Nhân Mục Nguyệt có sức mạnh nhất. Bởi vì Tần Tung Hoành tham gia vào, rất nhiều công tử nhà giàu có quan hệ với gã hay gia đình có quan hệ làm ăn với công ty Tần gia đều chủ động rút lui.
Không thể nào khác được, bọn họ thật sự không có sự tự tin khi đối mặt với người đàn ông này.
Tất cả mọi người đều nghĩ Tần Tung Hoành sẽ thành công. Việc Văn Nhân Mục Nguyệt trở thành người phụ nữ của Tần Tung Hoành chỉ còn là vấn đề thời gian. Một Trí công tử, một cô gái thiên tài, , một người phong lưu, phong độ, một người xinh đẹp như hoa. Đây chính là một đôi trời sinh.
Nếu như hai người bọn họ không thể cùng nhau, còn ai tin vào tình yêu nữa không?
Thế nhưng điều khiến người ta rớt kính mắt là sau này phát sinh rất nhiều biến cố. Văn Nhân Mục Nguyệt thật sự không từ chối Tần Tung Hoành nhưng lại có quan hệ thân mật với một tiểu tử vô danh tới từ Dương Thành. Văn Nhân Chiếu cũng thay đổi mặt trận, gọi gã đó là anh rể ngay trước mặt mọi người.
Có thể nói từ sau khi Tần Tung Hoành thất bại khi mời Văn Nhân Mục Nguyệt tham gia tiệc mừng thọ của ông mình, hai người bắt đầu ít tiếp xúc với nhau.
“Tôi nghĩ anh bận rộn nhiều việc.” Văn Nhân Mục Nguyệt nói. Đương nhiên nàng sẽ không nói “không chào đón” vì như vậy qaú xỗ sàng.
Tần Tung Hoành là bạn của nàng, cũng là đối thủ của nàng. Đối xử đối thủ ít nhất phải giữ được sự tôn trọng, huống chi trên thế giới này người có thể trở thành đối thủ của nàng thật sự quá ít.
“Quả thật bận rất nhiều việc.” Tần Tung Hoành nhìn Văn Nhân Mục Nguyệt, cười nói: “Không thể không nói gần đây em hợp tác với kẻ điên kia mang tới cho tôi áp lực không nhỏ.”
“Mục đích của tư bản chính là theo đuổi lợi ích lớn nhất.” Văn Nhân Mục Nguyệt nói: “Tôi chịu trách nhiệm với những người tình nguyện hợp tác với tôi.”
“Tôi hiểu, tôi hiểu.” Tần Tung Hoành xua tay ngắt ngang lời Văn Nhân Mục Nguyệt, ánh mắt sáng quắc nhìn nàng, nói: “Mục Nguyệt, em hiểu lầm rồi. Lần này tôi tới không phải là khởi binh hỏi tội hơn nữa tôi cũng không có tư cách và quyền làm như vậy. Được làm vua thua làm giặc. Tôi có thể chấp nhận bất kỳ kết quả nào. Tôi cũng thực sự tôn trọng hai đối thủ, em và Bạch điên cuồng kia. Tôi chỉ muốn tới thăm em, nhìn xem em đang làm gì, xem em có khỏe không, tôi cũng chỉ muốn nói mấy câu với em mà thôi.”
Văn Nhân Mục Nguyệt không nói.
Người ta thẳng thắn bộc lộ tình cảm, nàg không thể thẳng thừng giáng cho một cái bạt tai, đuổi người ta cút đi.
Tôi xin em. Đây chỉ là thổ lộ, không phải thô lỗ.
Nhìn thấy Văn Nhân Mục Nguyệt im lặng, Tần Tung Hoành nhếch miệng cười.
“Em hoàn toàn không thay đổi.” Tần Tung Hoành nói. Gã nói rất đúng. Khi Văn Nhân Mục Nguyệt gặp phải vấn đề không trả lời được thì nàng chỉ giữ im lặng giống như một đứa trẻ cố chấp hay một công chúa nhỏ kiêu ngạo.
“Thay đổi.” Văn Nhân Mục Nguyệt nói: “Không có người nào là không thay đổi.”
“Đúng vậy.” Tần Tung Hoành gật đầu nói: “Gần đây Yến Kinh quả thật rất náo nhiệt.”
“Anh muốn nói gì?” Văn Nhân Mục Nguyệt nhìn chằm vào Tần Tung Hoành hỏi.
Tần Tung Hoành cười gượng nói: “Mục Nguyệt, tôi không có ý gì. Em không nên tràn ngập ý thù địch và đề phòng với tôi. Em biết đó tôi mới nói rồi tôi tới đây không vì công việc. Nói chung khi một người đàn ông ở cùng với một người phụ nữ, người đàn ông phụ trách tìm chủ đề. Em có thể im lặng nhưng tôi chỉ muốn tìm chủ đề chung giữa hai chúng ta mà thôi.”
“Tim kiếm chủ đề sao?” Văn Nhân Mục Nguyệt hỏi.
“Nói chung là như vậy.” Tần Tung Hoành gật đầu.
Còn một câu mà Tần Tung Hoành không nói. Khi gã ở cùng với những người phụ nữ khác, gã không cần tìm kiếm chủ đề mà ngược lại bọn họ tìm trăm phương ngàn kế lấy lòng gã. Hơn nữa giữa gã và bọn họ hoàn toàn không thiếu chủ đề vì vấn đề gì gã cũng có thể nói được. Gã là một người uyên bác, thiên văn địc lý, quốc họa, cờ vây, âm nhạc, phim, tiểu thuyết, đồ cổ, thời trang, châu báu, cái gi gã cũng đọc qua.
Thế nhưng một thân sở học của gã hoàn toàn không có cơ hội sử dụng trước mặt Văn Nhân Mục Nguyệt.
Bởi vì Tần Tung Hoành hiểu rõ rằng cô gái này quá thông minh, kiêu ngạo. Những gì gã biết, nàng cũng biết. Những gì gã không biết , nàng biết.
“Nếu như không có cái gì khác thì cần gì phải miễn cưỡng mình và người khác?” Văn Nhân Mục Nguyệt bình thản nói: “Có lẽ im lặng cũng là hình thức trao đổi với nhau.”
Khi nghĩ tới khoảng thời gian sống ở trong viện an dưỡng của Long Tức, cả ngày Tần Lạc ở bên cạnh mình, hai người ngồi sóng vai nhau bên bờ sông cả ngày cũng chẳng nói câu nào nhưng nàng vẫn không cảm thấy nhàm chán mà ngược lại còn rất nhớ hạnh phúc không lời nói đó.
Nhìn thấy nét tươi cười trên gương mặt Văn Nhân Mục Nguyệt, Tần Tung Hoành không khỏi thấy chua xót trong lòng nhưng gã cười nói: “Có lẽ nhưng Mục Nguyệt, nói này có thể hơi vô lễ nhưng em không hiểu tình yêu.”
Văn Nhân Mục Nguyệt không tiễn, nàng chỉ ngồi yên nhìn thấy bóng dáng Tần Tung Hoành.
“Không hiểu tình yêu sao?” Văn Nhân Mục Nguyệt ngồi nghiền ngẫm câu chỉ trích này của Tần Tung Hoành.
Một lúc lâu sau nàng nói: “Có lẽ vậy. Vậy thì sao nhỉ?”
Đúng lúc này cánh cửa phòng bị người hấp tấp đẩy ra.
Mã Duyệt hoảng hốt đi vào trong, gấp gáp nói với Văn Nhân Mục Nguyệt: “Vệ sĩ của Văn Nhân Chiếu bị người tập kích, Văn Nhân Chiếu mất tích.”
Trong khoảng thời gian này, quả thật Yến Kinh rất náo nhiệt. Không chính xác phải nói thế giới mạng của Trung Quốc rất náo nhiệt.
Đầu tiên là sự kiện ảnh nude như một kíp nổ thu hút sự chú ý của mọi người ở phạm vi hẹp. Ngay sau đó là sự kiện “cú đá tuyệt hậu” vang bóng một thời rồi tiếp ngay đó là “những kẻ xảo trá” còn tuyệt vời hơn tiếp xúc thu hút sự chú ý của mọi người.
Trong lúc mọi người tưởng chuyện này vì thế mà được dẹp yên, một người phụ nữ nhảy ra thanh minh, một lần nữa kéo nhân vật chính Lâm Hoán Khê rơi vào vũng bùn.
Có người dự đoán rằng người phụ nữ này không phải là người khác mà chính là Lâm Tử, mẹ của hội trưởng hiệp hội Trung y, Lâm Hoán Khê vì vậy bây giờ trên mạng xuất hiện sự kiện “người mẹ”.
Có người than thở về tình yêu thương vĩ đại của người mẹ. Vì sự trong sạch của con gái mình, không tiếc bản thân, xuất hiện giải thích mặc cho mình nhiễm bẩn, chỉ là thời điểm xuất hiện không đúng lúc mà thôi. Con gái mìn thật vất vả mới bơi được vào bờ nhưng lại bị bà ta đá văng xuống nước. Chẳng lẽ mạng ở nước Mỹ và Trung Quốc chậm hơn nhau nên bà ta không theo dõi được tình hình?
Đương nhiên cũng có người sành âm mưu thì cho rằng đây chính là màn độc thủ cố ý, mục đích chính là hủy hoại danh tiếng của Lâm Hoán Khê. Nếu như chính là mẹ, bà ta sao có thể làm chuyện ngu ngốc này? Trừ khi là mẹ kế.
Thế nhưng người hiểu rõ tình hình là Tần Lạc và Lâm Hoán Khê từ chối phỏng vấn của giới truyền thông, không nói một câu về chuyện này.
Khi mới bắt đầu tâm trạng của Lâm Hoán Khê không thật sự ổn định. Sau khi được Tần Lạc tỷ mỉ khuyên nhủ và Lâm Thanh Nguyên quan tâm tận tình, còn cả Bối Bối hay làm nũng, đáng yêu, lúc này Lâm Hoán Khê đã cởi được khúc mắc trong lòng.
Không thể không nói, từ khi vào công ty đã tôi luyện Lâm Hoán Khê rất nhiều. Nàng càng ngày càng cứng cỏi, giống như chuyện này hoàn toàn không có cách nào gây tổn thương cho nàng.
Mặc dù lần này hai người, cha mẹ ruột thay nhau đâm cho nàng một nhát dao chí tử nhưng nàng đã nhanh chóng hồi phục. Thế nhưng Tần Lạc biết “ác ma” ẩn sâu trong tâm hồn Lâm Hoán Khê đã bị hai người bọn họ đánh thức.
Sau này nàng trả thù như thế nào thì đó là do bọn họ tự tìm lấy.
Hai ngày nay Tần Lạc vẫn ở trong nhà làm bạn với Lâm Hoán Khê, không bước ra khỏi cổng nửa bước cho tới tận khi Lâm Hoán Khê đi tới hiệp hội Trung y làm việc., Tần Lạc mới có thời gian rỗi.
Hôm nay là Chủ Nhật, Tần Lạc đang định giúp Bối Bối làm bài tập thì tiếng chuông điện thoại trên bàn vang lên.
Vừa nhìn thấy số trên màn hình điện thoại, Tần Lạc vội vàng nhận cuộc gọi, hắn cười nói: “Vừa mới định tới thăm em thì em đã gọi tới rồi.”
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Bác Sĩ Thiên Tài Tác giả :Liễu Hạ Huy -----oo0oo-----
Chương 1151 : Ba tâm sự
Nhóm dịch: Huntercd
Sưu tầm by htnt2005 --- 4vn
“Thật ra em cũng không muốn quấy rầy anh nhưng không thể không gọi.” Giọng nói dịu dàng của Tô Tử vang lên. “Không hiểu Garbo nghe tin ở đâu mà biết anh đã quay về Yến Kinh nên chạy ra cổng chờ anh, không ăn không uống, gọi không thưa, thật khiến người ta phải lo lắng.”
Tần Lạc liếc nhìn Bối Bối, nói: “Anh biết rồi. Bây giờ anh sẽ tới ngay.”
“Cha, cha muốn đi đâu vậy?” Tuy Bối Bối đang cầm quyển sách, dáng vẻ như chăm chú đọc sách, thật ra cô bé đang lắng nghe cuộc điện thoại của Tần Lạc. Khi nghe Tần Lạc nói: “Bây giờ anh sẽ tới ngay” nên vội vàng hỏi. Phải nhớ rằng trước khi mẹ đi làm đã nói cha ở nhà chơi với mình, làm bài tập với mình. Hừ, lừa đảo, đàn ông đều lừa đảo.
“Cha đi thăm một cô bé.” Tần Lạc cười nói. Thật ra tuổi Garbo không còn nhỏ nhưng tính cách thì chỉ như một đứa trẻ, có lẽ còn không bằng Bối Bối. Ít nhất khi giảng đạo lý Bối Bối vẫn còn có thể hiểu được. Garbo căn bản không biết đạo lý là cái gì nữa.
“Được rồi. Cha đi đi, con sẽ ở nhà làm bài tập một mình. Con sẽ không mở khí ga lung tung, cũng không tự mình ngã vào nước sôi, khi có người gõ cửa con cũng không mở.” Bối Bối “hào phóng” nói nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn u oán, cho dù là một kẻ mù cũng có thể nhận ra được. Nói là “ủng hộ Tần Lạc đi ra ngoài” không chính xác bằng “uy hiếp” không cho Tần Lạc đi. Nói ngược lại là con có thể mở khí ga lung tung, có thể ngã vào nước sôi, khi có người xấu con sẽ mở cửa.
“Không phải cha muốn đi ra ngoài mà chúng ta cùng đi.” Tần Lạc vuốt đầu Bối Bối nói.
“Thật sao?’ Bối Bối nghe nói Tần Lạc tình nguyện màng mình đi ra ngoài cùng, cơ hứng ôm cổ, hôn mấy cái lên mặt hắn. “Cám ơn cha. Cha thật tốt. Con yêu cha nhất. Con đi thay quần áo.”
Nói xong cô bé quay người chạy lên lầu.
“Để cha giúp con thay.” Tần Lạc vội vàng đi theo.
“Không cần. Mẹ nói chuyện của mình phải tự mình làm.” Bối Bối thẳng thừng từ chối.
Tần Lạc cười thầm nghĩ: đã vậy cứ để cô bé thay quần áo. Không thể nghi ngờ, phương pháp giáo dục của Lâm Hoán Khê rất đúng. Những đứa trẻ được nuông chiều quá mức khi trưởng thành sẽ không chịu được khó khăn và sự đả kích. Khi không tìm được việc, nhảy lầu, không tìm được bạn gái, nhảy lầu. Con gái không tìm được bạn trai hay chia tay với bạn trai cũng nhảy lầu giống như muốn toàn bộ thế giới này biết kẻ đó ngốc như thế nào.
Tần Lạc dẫn theo Bối Bối trong bộ quần áo màu đỏ trông giống như một đóa hoa hồng nhỏ nở rộ đi tới cổng Tứ Hợp Viện của Tô Tử, quả nhiên hắn nhìn thấy một đám người đang đứng chơ ở đó.
“Tần.” Giọng nói vui mừng, kích động của một cô gái vang lên sau đó một đóa hoa trắng nhỏ phá vòng vây chạy tới nhanh chóng nhào vào lòng Tần Lạc.
Tần Lạc ôm đóa hoa trắng nhỏ vào lòng, bàn tay còn lại của hắn nhân cơ hội tiến vào trước ngực Garbo ăn vụng sau đó hắn cười, vuốt ve đầu Garbo, nói: “Tại sao lại không nghe lời?”
“Tần Tần.” Garbo mặc kệ Tần Lạc nói gì đi nữa, cô chỉ thấy Tần Lạc tới mà vui vẻ. Hai tay Garbo ôm chặt Tần Lạc, tựa đầu vào lòng hắn.
Điều này khiến Bối Bối đi theo Tần Lạc có vẻ không vui. Cô bé thầm nghĩ: đây là cha của tôi, không phải cha của chị, chị dựa vào cái gì mà ôm cha tôi?
“Cha, con cũng muốn được ôm.” Bối Bối cầm tay Tần Lạc nói.
“Được rồi.” Tần Lạc bất đắc dĩ. Hắn không thể nhất bên trọng, nhất bên khinh được, vì vậy một tay ôm Garbo, một tay ôm Bối Bối,cũng may cả hai người không nặng lắm khiến Tần Lạc không phải chịu nhiều sức nặng.
Một đôi mắt xanh như nước biển, một đôi mắt đen như mực cùng đối mặt với nhau. Một đôi mắt vô cùng đắc ý, trong khi đó đôi mắt còn lại đầy vẻ ngơ ngác nhưng cũng không ít địch ý.
“Tới rồi.” Tô Tử đứng trước cửa, dịu dàng, nhu hòa như làn gió xuân. Tô Tử chính là người phụ nữ mà bất kỳ ai ở chung với nàng đều cảm thấy thoải mái. Trên người Tô Tử có tất cả những tố chất ưu tú của con người nhưng nàng lại không khiến người ta đố kỵ với mình. Tất cả mọi người đều hiểu rất rõ rằng: Tô Tử là người như vậy nên nàng như thế.
“Ừ.” Tần Lạc cười nói. Ở cửa có rất nhiều người, hắn không tiện nói nhiều với Tô Tử, hắn chỉ có thể ra hiệu xin lỗi nàng mà thôi.
Tô Tử là người thông minh, nàng đã hiểu được ý tứ trong dấu hiệu của Tần Lạc, nàng chỉ cười nói: “Biết anh gần đây bận nhiều việc, không cần lo lắng chuyện công ty.”
Tô Tử biết Tần Lạc không lo lắng chuyện công ty. Tuy nàng nói là chuyện công ty nhưng ý tứ chính là “chuyện nhà”.
Tần Lạc gật đầu, tay ôm hai cô bé đi vào trong nhà.
“Tần tiên sinh, lâu rồi không gặp.” Ryan mỉm cười chào Tần Lạc.
“Đúng vậy.” Tần Lạc nhìn gương mặt rõ ràng mập ra của Ryan nói: “Xem ra ngài ở Trung Quốc không tệ chút nào.”
“Đúng vậy. Anh biết đấy, tôi thích ăn món ăn Trung Quốc.” Ryan chỉ vào những thớt thịt trên mặt mình nói: “Nó đã chứng minh hết thảy.”
“Tần tiên sinh.” Llodra quan nghi lễ của hoàng gia Thụy Điển bất mãn nhìn Tần Lạc nói: “Hoàng gia Thụy Điển và Vương tử điện hạ phó thác công chúa cho anh. Đây chính là biểu hiện của sự tin cậy thế mà anh ném khách của mình sang một bên, hơn mấy chục ngày không gặp. Đây chính là lòng hiếu khách của người Trung Quốc sao? Nếu như không phải Công chúa điện hạ chạy ra cửa chờ anh, có lẽ chúng tôi sẽ rất khó nhìn thấy bóng dáng của anh.”
Ryan không ngờ ngay khi nhìn thấy Tần Lạc đã bắt đầu chất vấn nên cau mày nói: “Miss Llodra cô định làm gì vậy? Có lẽ gần đây Tần tiên sinh bận việc nên không có thời gian tới đây. Chúng ta hẳn nên thông cảm với anh ấy.”
“Ryan, anh chỉ là người phiên dịch. Anh hãy làm tốt công việc trong phận sự của mình là được. Tôi là quan lễ nghi của hoàng gia. Đứng trên lập trường của tôi, tôi nhất định sẽ phải nghi ngờ và chất vấn những chuyện không hợp lễ nghi. Nếu không tôi không hoàn thành trách nhiệm với hoàng gia và công chúa điện hạ.” Llodra cố chấp nói.
Bất đắc dĩ Ryan đành phải phiên dịch những câu nói của Llodra.
Tần Lạc cười nói với Ryan: “Tôi có thể hiểu được tâm trạng của cô Llodra đây. Tôi thật sự xin lỗi. Quả thật gần đây tôi bận rất nhiều việc, dẫn đoàn đi nước Mỹ tham gia một đại hội y học nhưng tôi thật sự vẫn nhớ tới Garbo. Xin hãy nói cô ấy hãy tin tưởng tình cảm của tôi với Garbo. Tôi coi Garbo như em gái ruột của mình.”
Ryan thoáng thở dài. Anh ta không ngờ Tần Lạc lại có thiện ý như vậy. Nếu như Tần Lạc cố chấp trả đũa Llodra mấy câu thì anh ta là người giữa sẽ rất khó xử.
Sau khi nghe Ryan dịch lại câu nói của Tần Lạc, bất mãn trong lòng Llodra lập tức biến mất. Llodra biết gã này chính là bạn thân thiết của Vương tử Philip, cho dù cô ta có chống đối cũng không thu được lợi ích nào. Thế nhưng vì cô chịu trách nhiệm mà tới đây. Nếu như chính bản thân mình coi như không nhìn thấy, không nghe thấy, không hỏi đối với những đãi ngộ đối với công chúa, khi chuyện này truyền về hoàng gia, đây chính là sự thiếu trách nhiệm của cô.
Sau khi vào trong phòng, Tần Lạc mới bỏ Garbo và Bối Bối xuống.
Thế nhưng Garbo vẫn ôm cứng lấy Tần Lạc không chịu rời khỏi khiến cho Bối Bối đã rời khỏi người Tần Lạc lại nảy sinh lòng ghen tỵ, tiếp tục nhào vào ôm cứng lấy chân Tần Lạc, nép vào người Tần Lạc như con chim nhỏ.
Điều này khiến Tần Lạc cực kỳ đau đầu, hắn nói với Bối Bối: “Bối Bối, không phải con mang theo dĩa “mèo và chuột” sao? Hãy mở cho Garbo xem một chút được không?”
“Không được. Con không mở cho chị ấy xem.” Bối Bối nói. Bối Bối rất bất mãn với hành vi tranh giành cha của mình.
“Con không mở cho chị ấy xem thì chị ấy không biết con có ‘mèo và chuột’.” Tần Lạc ‘dụ dỗ’ Bối Bối. Khi trước, khi biết hắn tới thăm một tiểu tỷ tỷ, Bối Bối rất muốn mang theo đĩa “mèo và chuột”, nói muốn xem cùng chị đó. Thế nhưng sau khi Bối Bối nhìn thấy thái độ của Garbo với Tần Lạc, đột nhiên cô bé cảm nhận được sự nguy hiểm, lập tức thay đổi ý định.
Gương mặt bực bội nhỏ nhắn của Bối Bối đăm chiêu suy nghĩ, cuối cùng cô bé không thể chống cự được sự hấp dẫn của việc cho chị ấy biết mình có “mèo và chuột” nên nói: “Được rồi thế nhưng con chỉ cho chị ấy xem một tập.”
“Được.” Tần Lạc cười gật đầu.
Trong phòng có thiết bị mở. Bối Bối thành thạo cho dĩa VCD vào trong máy sau đó bấm phím mở đĩa.
Đôi mắt màu xanh nước biển của Garbo mở to nhìn Bối Bối không chớp mắt, rất ngạc nhiên trước hành động của Bối Bối. Sau khi trên màn hình ti vi xuất hiện một con mèo béo mập, vẻ nghi ngờ xuất hiện trên gương mặt Garbo. Garbo vừa nhìn con mèo đầu đen to tướng ngồi bên cạnh mình, vừa nhìn con mèo trong ti vi, không hiểu đang nghĩ gì.
“Đây là mèo Tom, nó cực ngu. Nó luôn không bắt được con chuột.” Bối Bối bắt đầu lên tiếng chỉ bảo cho. Với hiểu biết của Tần Lạc về Bối Bối thì Bối Bối sẽ yêu thích tất cả những người cũng yêu thích “mèo và chuột” như mình.
Thế nhưng điều khiến Tần Lạc vui mừng, ngạc nhiên là ánh mắt Garbo dần dần chuyển lên màn hình ti vi, rồi trở nên mê mẩn.
Thì ra Garbo cũng thích “mèo và chuột”, điều này khiến Tần Lạc có phần tin tưởng hơn vào việc chữa trị triệu chứng “im lặng” của Garbo.
Nên nhớ rằng Garbo cũng cảm thấy hứng thú với một con mèo một người. Con mèo đó bị Garbo đem theo từ Thụy Điển tới Trung Quốc và người đó chính là Tần Lạc hắn.
Thế nhưng điều này còn lâu mới đủ vì con mèo không biết nói chuyện, không thể giao tiếp với Garbo. Ở chung lâu ngày khiến Tần Lạc lo rằng Garbo sẽ không học được bất kỳ ngôn ngữ nào mà lại học âm thanh của loài mèo. Du gì đi nữa lúc này Garbo cũng là một tờ giấy trắng, rất dễ dàng bị ảnh hưởng của sự vật xung quanh.
Chính bản thân hắn có thể giao tiếp với Garbo nhưng Garbo không có ngôn ngữ cơ bản, cho dù có nói gì thì mọi người cũng không hiểu. Nói một cách chính xác thì trong lòng Garbo, Tần Lạc cũng chỉ là một con mèo hay nói cách khác Garbo không phân biệt được sự khác nhau giữa mèo và người. Garbo chính là một sinh vật rất đơn giản.
Trong phim “mèo và chuột” có nội dung, có lời thoại, chỉ cần Garbo xem nó, Tần Lạc có thể giải quyết được vấn đề khó khăn nhất với Garbo.
Hiển nhiên Tô Tử cũng nghĩ tới điều này.
“Không ngờ Garbo cũng thích: mèo và chuột. Đây chính là thu hoạch rất bất ngờ.” Tô Tử cười nói.
“Đã giải quyết được gánh nặng trong lòng.” Tần Lạc gật đầu.
Trong lòng Tần Lạc có ba tâm sự. Thứ nhất là làm cho Long Vương đứng dậy được. Thứ hai là làm cho Garbo nói chuyện. Thứ ba là thế giới hòa bình.
Tâm sự cuối cùng chính là khiến Trung Y phát triển.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina