Bác Sĩ Thiên Tài Tác giả :Liễu Hạ Huy -----oo0oo-----
Chương 1152 : Quỷ Vương Sơn
Nhóm dịch: Huntercd
Sưu tầm by htnt2005 --- 4vn
Quỷ Vương Sơn.
Một ngọn núi ở ngoại thành Yến Kinh, cách trung tâm 13km, ngọn núi không cao, có lẽ chưa tới 100 mét. Vì có truyền thuyết là vào tháng 3 hàng năm, quỷ môn quan mở cửa, các tiểu quỷ tụ tập ở trên núi này nên có tên là Quỷ Vương Sơn. Có quan chức thấy nơi này gần thủ đô, gọi là “Quỷ Vương” không may mắn nên mới đổi tên thành “Thiên Vương Sơn”.
Thế nhưng bọn họ có đổi tên, sửa lại bản đồ cũng không thể đổi được thói quen của người dân. Mọi người vẫn gọi theo tên củ là “Quỷ Vương Sơn”.
Quỷ Vương Sơn không nổi tiếng, rất nhiều dân chúng bình thường ở Yến Kinh không biết có một nơi như vậy ở ngoại thành. Nhưng trong đám Hoàn Khố ở Yến Kinh, nó lại rất nổi tiếng.
Bởi vì địa hình Quỷ Vương Sơn hẻo lánh hơn nữa con đường nhỏ hẹp uốn khúc quanh co, chiều rộng không đồng nhất hơn nữa còn dốc, cực kỳ hiểm trở nên đã trở thành một nơi đua xe, đua ngựa của đám công tử nhà giàu ăn no rửng mỡ không có việc làm.
Trước kia chưa tới chân núi đã nghe tiếng người hò reo, tiếng động cơ ô tô, từng chiếc xe lướt nhanh như chớp, khói bụi bay lên từng mảng, chỉ cần nhìn qua cũng khiến nhiệt huyết sôi trào.
Thế nhưng tình hình hôm nay rất quỷ dị.
Yên tĩnh.
Cực kỳ yên tĩnh.
Cả ngọn núi yên ắng, không một tiếng người, không có tiếng xe, thậm chí còn không có cả tiếng chim hót.
Đường lên núi bị phong tỏa, trên núi có cảnh sát, còn cả hàng dãy những người đàn ông mặc đồ đen, sắc mặt đằng đằng sát khí.
Khá nhiều công tử và những cô gái ăn mặc khiêu gợi đứng dưới chân núi, thì thào bàn tán gì đó nhưng không một ai dám tiến lên chửi mắng, công kích đám cảnh sát như trước kia. Nếu là trước kia, đám cảnh sát phong tỏa đường của bọn họ, bọn họ đã xông tới mắng chửi. Có thể bọn họ không có nhiều năng lực nhưng tính cách bọn họ quả thật không bé.
Thế nhưng cục phó cục công an Yến Kinh, Lưu Diệu Trân lại cảm thấy không dễ dàng gì.
Lưu Diệu Trân xuất thân từ quân đội, dựa vào năng lực điều tra xuất chúng của mình, từng bước tiến lên, trở thành nữ cục trưởng công an duy nhất ở Yến Kinh. Cũng vì nguyên nhân là “nữ” nên ngay sau khi báo án, Lưu Diệu Trân được cử phụ trách vụ án này. Không còn cách nào khác. Ai bảo có người nói phụ nữ với phụ nữ giao tiếp dễ hơn nhỉ? Theo lý mà nói cục trưởng phải đích thân chỉ đạo vụ án này nhưng cái lão đầu trọc đó lại lấy lý do ra nước ngoài khảo sát để trốn tránh vụ án này.
Người phụ nữ kia có bối cảnh kinh người, tiền nhiều dọa người. Vấn đề quan trọng là thông minh cả Yến Kinh đều biết, căn bản không thể nói dối. Nếu như có sự lựa chọn, ngay cả Lưu Diệu Trân cũng không muốn tới.
“Lục soát, tiếp tục lục soát. Tôi yêu cầu các anh hãy lục soát mọi ngõ ngách ở trên Quỷ Vương Sơn này.”
“Chạy trốn? Sao anh lại biết là chạy trốn? Cho dù có chạy trốn, chẳng lẽ chúng không để lại một dấu vết nào sao?”
“Người bị thương đã đua vào bệnh viện chưa? Có đảm bảo an toàn tính mạng không?”
Lưu Diệu Trân liên tục đưa ra mệnh lệnh. Cô không biết bản thân mình làm như vậy có hiệu quả hay không? Bọn cướp đã bắt đi Văn Nhân Chiếu, liệu chúng còn trốn ở trong núi này mà chưa rời khỏi đây không? Thế nhưng cô thật sự phải làm cái gì đó.
Nói cách khác khi người phụ nữ đó tới đây mà bản thân cô không làm gì, vậy ai có thể phong tỏa được lửa giận của cô ta? Nghe nói cô ta rất yêu mến người em trai ngốc nghếch của mình.
Đột nhiên đám người trở nên náo động.
Từ nơi bọn họ đang đứng ở trên cao có thể nhìn thấy toàn cảnh bên dưới. Một đội xe đang cuồn cuộn đi về bên này. Không cần phải nghi ngờ, nhất định là người phụ nữ đó đang tới. Ở Yến Kinh này cũng chỉ có cô ta khi ra ngoài mới có thanh thế lớn như vậy.
“Tới rồi. Ha ha, đệ nhất mỹ nữ Yến Kinh tới rồi.”
“Tôi chỉ nhìn thấy một lần. Anh đã gặp mấy lần rồi? Ha ha, cô gái này quả thật thú vị.”
“Đạt huynh, hôm nay không tính là xui xẻo. Mặc dù không được xem một màn đua xe đặc sắc, kích thích nhưng có thể nhìn thấy đệ nhất mỹ nữ Yến Kinh cũng không tệ.”
Văn Nhân Mục Nguyệt không ngồi trong chiếc xe Rolls-Royce xa hoa đi giữa đoàn xe mà ngồi trong một chiếc Benz đi thứ ba. Chiếc Rolls-Royce chỉ là ngụy trang, một cái bia ngắm. Vì để an toàn Văn Nhân Mục Nguyệt có ba chiếc xe dự phòng trong đội xe. Mỗi chiếc đều được chế tạo đặc biệt, có thể nói độ an toàn và thoải mái thuộc hạng nhất, đạt tới cấp bậc tổng thống quốc gia. Khi ra ngoài đi chiếc xe nào là do nàng quyết định theo ý thích nên người khác rất khó dò ra quy luật của nàng.
Cho nên những kẻ tập kích cũng gặp khó khăn. Chỉ có một cơ hội nhưng lựa chọn nhiều mục tiêu tấn công, đương nhiên xác suất thành công nhỏ đi nhiều. Rất nhiều lần xe của Văn Nhân Mục Nguyệt bị sát thủ bắn nát nhưng mục tiêu chính thức lại không có mặt trong xe nên không có chuyện gì xảy ra.
Sắc mặt Văn Nhân Mục Nguyệt rất không tốt nhưng vẫn chưa tới tình trạng mất khống chế. Ngược lại mỗi lần lâm vào tình cảnh nguy hiểm, Văn Nhân Mục Nguyệt càng thêm tĩnh táo so với bình thường, tính toán suy nghĩ tới mức xuất thần. Có thể đây chính là nguyên nhân Văn Nhân Mục Nguyệt có thể dùng tấm thân gầy yếu của mình kéo con thuyền công ty gia tộc khổng lồ nhưng không mạnh phát triển nhanh chóng.
Văn Nhân Mục Nguyệt ngồi thẳng người, hai tay bắt chéo trước bụng, ánh mắt lạnh lùng mà có thần, giống như nàng đang nhìn con đường phía trước hay như đang suy nghĩ điều gì đó.
Mã Duyệt ngồi ở phía trước nhìn sắc mặt lạnh lùng, tàn khốc của Văn Nhân Mục Nguyệt qua kính mà không biểu thị thái độ. Mấy lần Mã Duyệt muốn lên tiếng an ủi nhưng rồi lại thôi, cuối cùng lời nói ra tới mép lại biến thành tiếng thở dài.
Mã Duyệt biết tính tình tiểu thư, biết tiểu thư là một cô gái kiêu ngạo, kiêu ngạo tới mức không cần bất kỳ sự thông cảm và an ủi.
Văn Nhân Mục Nguyệt có thể xử lý tốt mọi việc, kể cả chuyện lần này.
“Cục phái ai tới?” Cuối cùng Văn Nhân Mục Nguyệt cũng lên tiếng hỏi.
“Phó cục trưởng Lưu Diệu Trân.” Mã Duyệt bình tĩnh trả lời. Tính cách Mã Duyệt rất giống chủ nhân của mình, hỏi gì nói đó, không một câu nói thừa. Gần như hai người cùng một khuôn đúc ra.
“Tôi muốn tư liệu về thân thế người này.” Văn Nhân Mục Nguyệt nói.
Mã Duyệt gọi điện thoại. Sau một phút đồng hồ, điện thoại di động trong tay Mã Duyệt liên tiếp nhận được tin tức.
Mã Duyệt mở tin tức sau đó chuyển điện thoại xuống dưới.
Văn Nhân Mục Nguyệt cầm điện thoại, sau khi xem đi xem lại mấy lần, nàng trầm ngâm trả điện thoại lại.
Chiếc xe lặng lẽ dừng lại. Ngay lập tức những vệ sĩ ở những xe phía trước và sau nhanh chóng hành động. Văn Nhân Mục Nguyệt đang ngồi được vây chặt như nêm cối hơn nữa còn có một nhóm người đi lên chiếm lĩnh những điểm cao có thể tấn công ở xung quanh tránh bị đối phương tấn công từ xa.
Sau hai phút đồng hồ, cánh cửa xe được mở ra từ bên ngoài. Điều bày chứng tỏ bọn họ đã thu xếp ổn thỏa.
Văn Nhân Mục Nguyệt bước chân xuống xe sau đó bước đi trong vòng vây di chuyển của những người xung quanh, giống như một tòa thành người di động vậy.
Văn Nhân Mục Nguyệt cảm thấy rất phiền phức nhưng cuối cùng vẫn không thể tránh được sự sắp đặt này.
Vì sống sót!
Đây là một câu nói rất đơn giản nhưng đối với Văn Nhân Mục Nguyệt thì vô cùng gian nan.
Văn Nhân Mục Nguyệt tới khiến những người đang có mặt ở hiện trường rơi vào một hồi náo động mới. Mặc dù mọi người biết hoan hô trong trường hợp này là không đúng nhưng mọi người vẫn không kìm lòng được thì thào nói chuyện với nhau. Nhiều người, đương nhiên âm thanh cộng hưởng to lên, tiếng bàn tán lọt vào tai Văn Nhân Mục Nguyệt.
Văn Nhân Mục Nguyệt không nghe, không hỏi, chỉ đi thẳng về phía trước.
“Tiểu thư, Lưu cục trưởng muốn gặp chị.” Mã Duyệt đi tới, nói vớ Văn Nhân Mục Nguyệt.
“Xin mời.” Văn Nhân Mục Nguyệt trả lời.
Đội vệ sĩ tự động tách ra, hình thành một lối đi cho Lưu Diệu Trân đi vào.
Sắc mặt Lưu Diệu Trân ửng đỏ, đầu đầy mồ hôi. Trước đây cô đã trải qua nhiều trận chiến nhưng lú này nhìn thấy người phụ nữ trong truyền thuyết, Lưu Diệu Trân vẫn căng thẳng.
“Chị Văn Nhân. Rất hân hạnh được quen biết chị.” Lưu Diệu Trân kính cẩn nói. Lưu Diệu Trân giơ tay ra nhưng lại vội vàng rụt lại. Không hiểu đã xảy ra chuyện gì nhưng đột nhiên Lưu Diệu Trân chột dạ, cô có cảm giác tay mình rất bẩn.
Lưu Diệu Trân không hiểu vì sao mình có suy nghĩ này nhưng khi nhìn thấy Văn Nhân Mục Nguyệt, cô đã có suy nghĩ đó.
Văn Nhân Mục Nguyệt lạnh như băng nhìn Lưu Diệu Trân, hỏi mà sắc mặt không thay đổi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Lập tức Lưu Diệu Trân trấn tĩnh tinh thần, cô bắt đầu báo cáo.
“Chị Văn Nhân, ba giờ hai mươi lăm chiều hôm nay phân cục Huyền Vũ nhận được tin báo án, nói bên Quỷ Vương Sơn náy xảy ra vụ án bắt cóc. Lập tức đồng chí Mã Siêu. đội trưởng đội cảnh sát hình sự phân cục Huyền Vũ đã dẫn đội tới nơi này, tới hiện trường sau ba mươi phút. Căn cứ vào việc điều tra hiện trường, bọn họ phát hiện có hai người đàn ông trung niên ngất xỉu trong một chiếc Audi. Thân phận của bọn họ đã được đội trưởng vệ sĩ của chị xác nhận, bọn họ là vệ sĩ của Văn Nhân Chiếu tiên sinh. Tôi đã cho người đưa bọn họ tới bệnh viện, tạm thời bọn họ vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại. Trên đường núi cách chân núi Quỷ Vương Sơn 5km có một chiếc Ferrari màu đỏ. Chiếc xe trong trạng thái tắt máy, không có dấu vết nổ súng và va chạm, trên thân xe không có vết đạn, cũng không có dấu máu nhưng chủ xe đã mất tích. Căn cứ vào hiện trường và tư liệu do người khác cung cấp, chúng tôi biết đây là chiếc xe mới của Văn Nhân Chiếu tiên sinh.”
“Có nhân chứng nhìn thấy không?” Văn Nhân Mục Nguyệt hỏi.
“Không có.” Lưu Diệu Trân nói: “Khi đó đang có một cuộc đua xe, ánh mắt của mọi người đang bị hút vào cuộc đua.”
“Hãy rút người của chị về. Bây giờ người của tôi tiếp quản nơi này.” Văn Nhân Mục Nguyệt nói.
“Chị Văn Nhân.”
“Tôi đã nói rất rõ ràng.”
“Được.” Lưu Diệu Trân không cố gắng nữa. Trong lòng cô như có một sự giải thoát, nhẹ nhõm
Văn Nhân Mục Nguyệt quay người nhìn một người đàn ông trẻ tuổi, nói: “Hãy nói cho tôi biết. Khi không có súng nổ, không có va chạm, không có vết đạn và chảy máu, làm thế nào có thể khiến một chiếc xe đang chạy với tốc độ cao đứng lại?”
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Bác Sĩ Thiên Tài Tác giả :Liễu Hạ Huy -----oo0oo-----
Chương 1153 : Tần Lạc và Mèo
Nhóm dịch: Huntercd
Sưu tầm by htnt2005 --- 4vn
Đi theo sát Văn Nhân Mục Nguyệt lúc nào cũng có hai tổ. Tổ Trí Não số 1 và tổ Trí Não số 2.
Tổ Trí Não số 1 phụ trách việc thu thập tin tức tình báo cùng với công việc đưa ra ý kiến, quyết sách. Có thể nói đây chính là tổ cố vấn, tổ thư ký của Văn Nhân Mục Nguyệt. Tổ trưởng tổ này chính là Mã Duyệt. Bởi vì bản thân Mã Duyệt chính là thiên tài kinh doanh, quái vật có chỉ số IQ thuộc hàng cao nhất trong cả trăm năm, năng lực cực kỳ xuất chúng hơn nữa có rất nhiều chuyện chỉ có thể giao cho một người đáng tin cậy xử lý. Không nghi ngờ gì nữa Mã Duyệt chính là người tâm phúc nhất của Văn Nhân Mục Nguyệt.
Tổ Trí Não số 2 phục trách bảo vệ và xử lý một số công việc không cho người bên ngoài biết. Tổ trưởng tổ này là Tiêu Hà, cũng chính là người thanh niên có gương mặt lạnh lùng, tàn nhẫn đang đứng trước mặt Văn Nhân Mục Nguyệt. Hai người này không phải được tuyển chọn từ bên ngoài mà do chính gia tộc Văn Nhân tiến hành bồi dưỡng.
Nghe câu hỏi của Văn Nhân Mục Nguyệt, Tiêu Hà trầm ngâm một chút rồi trả lời: “Nếu như tự thiếu gia dừng xe lại thì trong khi xe đang dừng, đám bắt cóc có thể dùng nhiều phương thức để bắt thiếu gia mang đi. Nhưng nếu như xe bị bắt buộc phải dừng lại thì kẻ bắt cóc chỉ có một cách duy nhất. Chúng dùng một chiếc xe có tốc độ tương tự theo sát sau đó dùng súng hay một loại vũ khí nào đó bắt buộc thiếu gia dừng xe. Như vậy cũng không xuất hiện va chạm và đổ máu. Tôi cần phải tới hiện trường điều tra cẩn thận thì mới có kết luận cụ thể.”
“Bây giờ cậu tiếp nhận vụ án này.” Văn Nhân Mục Nguyệt xua tay nói: “Tất cả mọi thành viên đều do cậu điều động.”
“Dạ, tiểu thư.” Tiêu Hà trả lời, anh ta lập tức mang hai thuộc hạ đi lên trước. Bọn họ muốn đi tìm chứng cứ ở hiện trường xảy ra sự việc. Văn Nhân Mục Nguyệt không có hy vọng vào đám cảnh sát kia.
Văn Nhân Mục Nguyệt liếc nhìn đám công tử đang đứng ở bên ngoài, nói với Mã Duyệt: “Hãy tìm một người quen. Tôi có chuyện muốn hỏi.”
Mã Duyệt đi nhanh tới đó rồi nhanh chóng dẫn theo một thanh niên cao gầy, phong độ, đẹp trai đi về.
“Văn Nhân tiểu thư.” Người thanh niên có vẻ rất kích động nhưng vẫn cố gắng giữ phong độ của công tử thế gia, chủ động giơ tay ra. Trời ơi, lúc này ở Yến Kinh này có biết bao người đang hâm mộ mình. Nếu như hôm nay có thể bắt tay đệ nhất mỹ nữ Yến Kinh, cả một năm nay anh ta sẽ có vốn khoe khoang với mọi người.
Văn Nhân Mục Nguyệt vì giữ thể diện cho đối phương nên bắt tay anh ta, hỏi mà sắc mặt vẫn bình thản: “Văn Nhân Chiếu rời đi lúc mấy giờ? Rời đi từ vị trí nào?”
“Mười hai giờ trưa hôm nay có một cuộc đua xe, Hoa Si (mê gái) …” Người thanh niên liếc nhìn Văn Nhân Mục Nguyệt, nhìn thấy Văn Nhân Mục Nguyệt không vì anh ta theo thói quen gọi biệt hiệu của Văn Nhân Chiếu mà tức giận mới thầm thở phào một hơi, nói tiếp: “Văn Nhân Chiếu cũng đánh cược, chúng tôi đang cùng nhau chờ kết quả, thì Văn Nhân Chiếu nghe điện thoại sau đó cậu ấy lái xe bỏ đi. Trước khi bỏ đi cậu ấy còn nói với tôi là nếu cậu ấy thắng hãy lấy tiền cho cậu ấy. Lúc đó vào khoảng ba giờ vì mọi người đang tập trung vào cuộc đua nên không chú ý lắm tới thời gian.”
“Nó có nói đi gặp ai, làm gì không?” Văn Nhân Mục Nguyệt hỏi.
“Không.” Người thanh niên lắc đầu rồi như nhớ ra điều gì, anh ta nói tiếp: “Thế nhưng cậu ấy rất vui, hình như nhận được tin tức tốt.”
“Cám ơn.” Văn Nhân Mục Nguyệt nói sau đó nàg quay người đi về chiếc xe của mình.
“Van Nhân tiểu thư quá…” Người thanh niên nói. Khi đang nói câu này anh ta chăm chú nhìn theo bóng dáng gợi cảm của Văn Nhân Mục Nguyệt. “Kiêu kỳ.”
Khi Văn Nhân Mục Nguyệt ngồi vào trong xe Rolls-Royce, Mã Duyệt mở một chai nước lọc đưa tới.
Văn Nhân Mục Nguyệt nhìn Mã Duyệt, nhận chai nước lọc, nhấp một ngụm rồi hỏi: “Liệu có phải Văn Nhân Chiếu trúng độc không? Khi nó nhận thấy người không khỏe đã dừng xe lại, bị đám bắt cóc theo đàng sau bắt đi.”
“Không thể loại trừ khả năng này.” Mã Duyệt nói.
“Khi Tiêu Hà quay về hãy bảo cậu ấy tới gặp tôi.” Văn Nhân Mục Nguyệt nói.
“Em chờ ở bên ngoài.” Mã Duyệt nói xong đi tới giúp Văn Nhân Mục Nguyệt đóng cửa xe lại.
Một lát sau Tiêu Hà quay lại.
Mã Duyệt mở cửa xe ra hiệu cho anh ta đi vào trong, sau đó một lần nữa Mã Duyệt đóng cửa xe lại, bản thân Mã Duyệt không lên xe.
“Tiểu thư, trên mặt đất không có vết trượt, không có vết phanh gấp. Có thể xác định thiếu gia tự mình dừng xe.” Tiêu Hà nhỏ nhẹ báo cáo.
Khi thấy Văn Nhân Mục Nguyệt không nói, chỉ nhìn vào chai nước lọc trong tay, cũng không có ý hỏi han, Tiêu Hà mới báo cáo tiếp: “Trên mặt đất có khá nhiều dấu lốp xe, tôi đã cho người thu thập kiểm tra. Trên xe, ngoại trừ dấu vân tay của thiếu gia còn không thu được dấu vân tay của người khác. Chỗ ngồi trên xe không phát hiện tóc khả nghi và những vật đáng nghi khác.”
“Kết luận thế nào?”
“Thiếu gia tự mình rời khỏi xe.”
“Trên mặt đất có dấu chân của nó?”
“Đúng vậy.”
Một lần nữa Văn Nhân Mục Nguyệt trầm ngâm.
Tự Văn Nhân Chiếu rời khỏi xe?
Nếu như nói như vậy thì trò đùa này có vẻ hơi quá rồi.
Với hiểu biết của Văn Nhân Mục Nguyệt với Văn Nhân Chiếu, nàng biết hắn tuyệt đối không có lá gan đó.
Vậy nói cách khác có chuyện gì đó khiến Văn Nhân Chiếu kích động xuống xe mà không biết rằng có người đang phục kích?
“Nơi này giao cho cậu.” Văn Nhân Mục Nguyệt nói.
“Dạ.” Tiêu Hà trả lời sau đó cẩn thận rời khỏi xe.
“Mã Duyệt.” Văn Nhân Mục Nguyệt gọi.
“Tiểu thư.” Mã Duyệt đi vào hỏi dò.
“Chúng ta quay về.” Văn Nhân Mục Nguyệt nói.
Mã Duyệt sủng sốt rồi lập tức chấp hành mệnh lệnh của Văn Nhân Mục Nguyệt, nàng lập tức bảo đội xe quay về.
Cũng giống như khi tới, Văn Nhân Mục Nguyệt ngồi ở ghế sau xe, Mã Duyệt ngồi cạnh lái xe. Điều khác biệt duy nhất là khi tới bọn họ ngồi xe Benz còn khi về thì ngồi xe Rolls-Royce.
Văn Nhân Mục Nguyệt nhắm mắt dưỡng thần. Không thể nhìn ra bất kỳ tâm trạng nào từ gương mặt nàng.
Đau thương, phẫn nộ. Tất cả đều không có.
……………….
Vốn Bối Bối chỉ định mở cho Garbo xem một tập “mèo và chuột”, kết quả chính cô bé càng xem càng mê mẩn. Cứ như vậy từng tập, từng tập được mở, thậm chí khi ăn cơm trưa cũng bưng bát ngồi trước ti vi ăn. Garbo cũng làm như Bối Bối, cũng mê mẩn như vậy. Thậm chí khi Tần Lạc đứng dậy đi ăn cơm trưa Garbo cũng không nhận ra, khiến Tần Lạc có chút thời gian đi “điều trị chân” cho Tô Tử.
Tần Lạc bưng chén trà ngồi dưới mái hiên hóng mát, thảo luận bệnh tình của Garbo.
“…khi ở Thụy Điển anh đã từng thử qua chiêu này nhưng không hiệu quả.” Tô Tử nói: “Chúng ta không thể ép buộc cô ấy thích cái gì, tiếp nhận cái gì làm như vậy chỉ khiến tăng thêm tâm lý bài xích của cô ấy. Hơn nữa nếu không như vậy Vương tử Philip đã không cho cô ấy tới Trung Quốc, học tiếng Trung Quốc của chúng ta… bây giờ cô ấy chỉ phát âm được mỗi một chữ “Tần”. Cô ấy thích anh, coi trọng anh nên mới nhớ tên anh. Chúng ta có lẽ phải cho cô ấy chủ động thích mới được. Có lẽ “mèo và chuột” chính là một cơ hội.”
“Anh cũng nghĩ như vậy.” Tần Lạc gật đầu nói: “Hơn nữa bộ phim này có nội dung rất thú vị, hơn nữa trong phim còn có một con mèo… anh nghĩ trong lòng của Garbo, ngoại trừ anh thì còn có mèo. Hay nói cách khác, ngoại trừ mèo thì chính là anh. Đây chính là thứ mà cô ấy có thể chấp nhận nhưng mà trong bộ phim này hơi thiếu một chút. Ngoại trừ nữ chủ nhân đi ra nói mấy câu dạy bảo, gần như không có ngôn ngữ nào khác. Như vậy có đủ kiến thức vỡ lòng cho cô ấy không?”
“Có thể ***g tiếng.” Tô Tử tươi cười nói: “Nếu như anh ***g tiếng, hiệu quả nhất định sẽ rất tốt. Khi giọng nói của anh từ trong ti vi truyền ra ngoài, nhất định cô ấy sẽ rất tò mò.”
“Có thể thử.” Ngược lại Tần Lạc thấy đây chính là một ý kiến rất hay. Với trình độ khoa học kỹ thuật hiện nay, việc ***g tiếng của mình vào một bộ phim hoạt hình không có gì quá khó.
“Anh thật sự muốn làm như thế này sao?” Tô Tử kinh ngạc nhìn Tần Lạc. Nàng chỉ thuận miệng đề cập tới chuyện này, không ngờ Tần Lạc lại đồng ý. Xem ra trong lòng Tần Lạc, Garbo có một vị trí cực kỳ quan trọng.
“Tại sao lại không thử.” Tần Lạc cười nói: “Muốn tìm ra cái gì Garbo không bài xích thực sự quá khó. Một khi đã tìm được rồi thi dù thế nào đi nữa cũng tuyệt đối không thể từ bỏ cơ hội này.”
Tô Tử gật đầu, ánh mắt dịu dàng nhìn Tần Lạc, người đàn ông này tuổi còn rất trẻ nhưng đã rất trưởng thành. Bây giờ anh ấy là một người đàn ông tốt, sau này anh ấy sẽ là một người cha tốt.
Tần Lạc đứng dậy, đi tới vuốt đầu Bối Bối, Bối Bối ôm tay Tần Lạc, rồi lại ôm bụng nói: “Tom quá ngốc, đánh vỡ tất cả đĩa rồi.”
Tần Lạc lại đi tới bên cạnh Garbo, ôm thân thể mềm mại của nàng, cười hỏi: “Garbo, có đẹp không?”
Garbo quay đầu nhìn Tần Lạc, đôi mắt màu xanh ngơ ngác, hiển nhiên Garbo không hiểu “đẹp” là cái gì.
“Không có việc gì, em tiếp tục xem đi.” Tần Lạc chỉ vào màn hình ti vi nói.
Sắc mặt Garbo thay đổi, nàng nhếch môi cười, đôi con ngươi xanh lam như đá quý nheo lại, sau đó cái miệng nhỏ nhắn hé ra: “…mèo.”
Tần Lạc sủng sốt sau đó hắn cầm tay Garbo hỏi: “Garbo, lúc nãy em mới nói gì? Em hãy lập lại một lần nữa xem nào?”
Khi nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc, khẩn trương của Tần Lạc, Garbo bối rối không biết làm thế nào.
Tần Lạc biết bản thân mình rất kích động.
Vì vậy Tần Lạc nhoẻn miệng cười, lộ hai hàm răng trắng nhỏ, nụ cười giết người có thể giết chết già trẻ trai gái, chỉ vào mèo Tom trên màn hình ti vi hỏi: “Đó là gì? Nó tên là gì?”
Garbo há miệng nhỏ nhắn, khó nhọc nói ra một từ: “….M”
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Bác Sĩ Thiên Tài Tác giả :Liễu Hạ Huy -----oo0oo-----
Chương 1154 : Phun một bát súp nấm
Nhóm dịch: Huntercd
Sưu tầm by htnt2005 --- 4vn
“Không phải là M, là Mèo. Hãy nói lại lần nữa.”
“….”
“Garbo, em hãy nhìn xem đây là cái gì? Đúng, em đang ôm cái gì trong lòng vậy?”
“….”
“Garbo thông minh nhất. Em hãy nói cho anh biết, nó tên là gì, được không?”
“…Tần…Tần…”
“…..”
Điều đáng tiếc là cho dù Tần Lạc có gợi ý như thế nào đi nữa thì Garbo cũng không chịu lập lại cái từ kia. Thậm chí sau khi Garbo nhận ra thái độ kỳ lạ của Tần Lạc, nàng chỉ ôm chặt chú mèo đen vào lòng, co rúm người lại, dè dặt, đáng thương nhìn Tần Lạc mà gọi tên của hắn.
Điều này khiến Tần Lạc vừa thất vọng vừa tiếc nuối nhưng hắn không thể ép buộc Garbo quá mức.
“Từ từ rồi sẽ tới mà.” Tô Tử vỗ vỗ vào mu bàn tay Tần Lạc, an ủi hắn: “Lúc này mới được mấy tiếng đồng hồ, tiến bộ như thế này đã được coi là kỳ tích rồi. Anh nên biết Garbo trước đó chỉ gọi tên của anh. Khi ở Thụy Điển, em ngủ cùng cô ấy, cô ấy cũng không nhớ em là ai mà.”
“Đúng vậy.” Tần Lạc gật đầu nói: “Anh chỉ hy vọng đó không phải là hành vi vô thức của cô ấy, giống như khi chúng ta ăn một cái kẹo ngon nhưng sau khi ăn xong thì chợt phát hiện ra không còn cái kẹo nào để ăn nữa.”
“Không đâu, không đâu.” Tô Tử biết lo lắng của Tần Lạc. Nếu như Garbo chỉ vô thức gọi từ “mèo” một lần, rất có thể sau này sẽ không bao giờ có lần thứ hai nữa, vậy mọi thứ sẽ quay về giống như trước, một khi như vậy thì niềm vui mừng ngày hôm nay sẽ biến thành sự mất mát của ngày mai. “Cô ấy thật sự biết loài vật này, cũng biết tên của nó. Điều khiến chúng ta vui mừng. Đây chính là thức cô ấy chủ động đón nhận và học tập. Nếu như cô ấy có thể tiếp tục duy trì, việc Garbo học tiếng vào giao tiếp với người khác không còn là chuyện khó khăn nữa.”
“Chỉ hy vọng là thế.” Tần Lạc cười vuốt đầu Garbo nói: “Garbo, em phải cố gắng nhé.”
Garbo rất biết hưởng thụ, ngả đầu vào đùi Tần Lạc, ánh mắt một lần nữa chăm chú nhìn màn hình ti vi.
Bối Bối đi tới, nói với Tần Lạc: “Cha, cha cũng phải sờ đầu con.”
“Được rồi.” Tần Lạc vuốt ve cái đầu nhỏ của Bối Bối, cười nói: “Như này được chưa?”
“Rõ ràng con thông minh hơn chị ấy vì sao cha lại nói chị ấy thông minh nhất?” Bối Bối nghiêm túc hỏi Tần Lạc. “Chị ấy cao hơn con nhưng không biết nói mèo Tom, gọi mèo Tom. Con lùn hơn chị ấy nhưng con đều biết nói.”
“….”
Tần Lạc ngẩn người, rồi hắn nhìn Tô Tử cùng cười.
“Ghen chính là bản tính của phụ nữ, không liên quan tới vấn đề ít tuổi hay nhiều tuổi.” Tần Lạc cười nói.
“Anh muốn nói em không phải là phụ nữ hả?” Tô Tử trừng mắt nhìn Tần Lạc hỏi. Tính cách Tô Tử thoải mái, nhẹ nhàng như mây trôi nước chảy, rất ít khi tranh đoạt với người ta. Anh tới, em vui, anh đi, em không quan tâm chính vì vậy câu này của Tần Lạc thật sự có ý chỉ trích nàng.
“Em là phụ nữ.” Tần Lạc cười nói. Khi tâm trạng vui vẻ, con người thường tình nguyện vui đùa một chút chuyện vợ chồng. “Anh mới kiểm chứng rồi mà.”
Tiếng chuông điện thoại di động chói tai vang lên, quấy rầy khoảng thời gian yên tĩnh, thư thái này.
Tần Lạc cò vẻ khó chịu lấy điện thoại di động ra. Sau khi nhìn thấy dãy số gọi tới, sắc mặt hắn nhìn Tô Tử vẻ quái dị rồi mới tiếp nhận cuộc gọi, hắn cười nói: “Mã Duyệt, có chuyện gì vậy?”
“Tiểu thư mời anh tới một chuyến.” Giọng nói của Mã Duyệt vẫn lãnh đạm, giống như xa cách cả ngàn dặm.
“Có phải xảy ra chuyện gì không?” Tần Lạc hỏi.
“Không. “ Mã Duyệt trả lời.
“Tôi …” Hôm nay hắn mang theo Bối Bối ra ngoài. Nếu như không có chuyện gì, hắn sẽ không muốn đi đâu nữa. Dù gì đi nữa, hắn cũng không thể mang Bối Bối chạy loạn khắp nơi, đúng không?
“Văn Nhân Chiếu mất tích.” Mã Duyệt bổ sung một câu.
Sắc mặt Tần Lạc cứng đơ, hắn nói: “Tôi lập tức tới ngay.”
“Cha, cha muốn đi đâu?” Bối Bối chạy tới hỏi. Cô bé sợ Tần Lạc bỏ đi, để lại một mình cô bé ở nơi này. Ngay cả Garbo cũng đi tới, cầm tay Tần Lạc lắc lắc, như lo lắng hắn sẽ bỏ đi.
“Cha cần đi công tác.” Tần Lạc nói. Hắn nhéo gương mặt nhỏ nhắn, bầu bĩnh của cô bé, nói: “Bối Bối, con ở lại nơi này, chơi đùa cùng với chị, được không?”
“Không được.” Bối Bối lắc đầu nói: “Bọn con không nói chuyện, chơi không vui.”
“Vậy con có thể dậy chị ấy.” Tần Lạc nói: “Giống như cô giáo dậy con viết chữ đó. Con biết chữ vậy con cũng dậy chị ấy biết chữ, được không? Con không muốn làm cô giáo sao?”
Bối Bối suy nghĩ một lát rồi gật đầu nói: “Vậy cũng được. Con hiểu cha không muốn con đi cùng với cha.”
“….”
Đôi khi Tần Lạc chỉ muốn dùng Thái Ất Thần Châm, châm cho Bối Bối một châm để xem trong cái đầu nhỏ của cô bé đang nghĩ gì.
Sau đó Tần Lạc bị Garbo quấn lấy một lát rồi nhân cơ hội Garbo không chú ý, hắn mới lén chuồn ra ngoài.
Sau khi lên xe, Tần Lạc dặn dò Tô Tử: “Hai người đó giao cho em.”
“Yên tâm.” Tô Tử trả lời ngắn gọn.
Khi Tần Lạc tới Ánh Nguyệt sơn trang thì trời đã tối sẩm, ánh đèn rực rỡ, vô số ánh sao lấp lánh. Những chiếc đèn chụp như rừng rậm chiếu ánh sáng, trông có vẻ cực kỳ lãng phí.
Thế nhưng lúc này Tần Lạc không có tâm trạng thưởng thức cảnh đẹp. Tới tận lúc này Tần Lạc vẫn không thể tiêu hóa được tin tức Mã Duyệt thông báo.
Văn Nhân Chiếu mất tích?
Tại sao lại là Văn Nhân Chiếu?
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Là kẻ nào? Là kẻ nào? Là kẻ nào? Ba chuyện này hành hạ Tần Lạc khiến hắn thật sự chết đi sống lại.
Chẳng lẽ trong tay Văn Nhân Mục Nguyệt có một quân bài rất lớn? Khi nghĩ tới năng lực khủng bố, có thể kiểm soát tất cả mọi chuyện, Tần Lạc mới chậm rãi trấn tĩnh.
Xem ra lời khuyên bảo lần trước của mình có hiệu quả, Văn Nhân Mục Nguyệt chuẩn bị lật quân bài lên.
Vẫn như những lần tới đây trước đó, Mã Duyệt đại diện cho Văn Nhân Mục Nguyệt vẫn đứng chờ trước cửa.
Đợi khi Tần Lạc mở cửa xe ra, Mã Duyệt đi tới nói: “Tiểu thư đang chờ anh ăn cơm.”
Sau đó Mã Duyệt nói với Jesus và Hồng Phu ở đằng sau: “Đã chuẩn bị cơm cho hai vị. Xin mời theo tôi.”
Hai người Jesus và Hồng Phu nhìn nhau, cực kỳ hài lòng với sự sắp đặt này… bọn họ có thể uống mời mấy ly sữa chua rồi.
Tần Lạc đã là khách quen của Ánh Nguyệt sơn trang, quen thuộc đi lại trong biệt thự, hắn đi thẳng lên phòng ăn ở tầng hai. Khi gặp người làm, bọn họ cung kính chào hắn giống như đang chào nam chủ nhân của mình vậy.
Văn Nhân Mục Nguyệt mặc một bộ quần áo ở nhà màu trắng đang ngồi ở salon đọc tạp chí. Khi nhìn thấy Tần Lạc đi vào, nàng gấp quyển tạp chí, đứng dậy nói: “Ăn cơm.”
“Văn Nhân Chiếu mất tích? Chuyện xảy ra khi nào? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Có nguy hiểm không?”
“Ăn cơm.” Văn Nhân Mục Nguyệt nói một lần nữa, sau đó nàng đi tới ngồi xuống ghế, bắt đầu cầm đũa ăn cơm.
Tần Lạc nghi ngờ nhìn Văn Nhân Mục Nguyệt, nói: “Em không gấp sao?”
“Gấp.” Văn Nhân Mục Nguyệt nói: “Ăn cơm.”
“….” Tần Lạc cầm đũa ăn cơm. Hắn nhận ra cơm và thức ăn vẫn nóng hổi. Xem ra ngay khi hắn vào cổng sơn trang, người làm mới bưng thức ăn lên.
Tư thế ngồi ăn cơm của Văn Nhân Mục Nguyệt tao nhã, đẹp mắt, cái miệng nhỏ nhắn tinh tế nhai cơm. Mỗi một miếng đều cực kỳ chăm chú, thoạt nhìn khi ăn vào rất vô vị nhưng thời gian nhai của nàng dài dằng dặc, giống như là một quá trình hưởng thụ vậy.
Tần Lạc ngược lại ăn rất nhanh bát cơm sau đó hắn lại uống một bát canh, bỏ bát đũa xuống ngồi chờ Văn Nhân Mục Nguyệt ăn cơm.
Văn Nhân Mục Nguyệt không nói câu nào, Tần Lạc không nói, bữa ăn trôi qua trong sự trầm lắng.
Đợi khi Văn Nhân Mục Nguyệt ăn xong bát cơm của mình , uống một bát súp nấm, Tần Lạc mới lên tiếng hỏi: “Bây giờ em có thể nói cho tôi biết chưa?”
Văn Nhân Mục Nguyệt dùng khăn ướt, ấm lau tay rồi hỏi mà không ngửng đầu lên: “Nói cho anh biết cái gì?”
“Nói cho anh biết chuyện của Văn Nhân Chiếu. Cậu ấy ở đâu? Tại sao lại mất tích? Bọn em có tìm được tin tức có ích nào không?”
“Sau đó?”
“Cái gì sau đó?”
“Sau khi nói xong cho anh.”
“Anh có thể cùng em phân tích tình hình, cùng nhau đối mặt.”
“Có tác dụng gì không?”
“….” Suýt chút nữa Tần Lạc phun hết bát súp nấm ra ngoài. Cô gái này là ai vậy? Có người kiêu ngạo, tự phụ không coi ai vào mắt như thế này sao? Hơn nữa dù trong lòng mình thật sự suy nghĩ như vậy nhưng cũng không nên làm mất mặt người ta chứ? Như thế này làm tổn thương người ta mà.
“Anh đã tới là tốt rồi.” Văn Nhân Mục Nguyệt nói.
Cơn giận của Tần Lạc lập tức biến mất, vừa vui vẻ vừa kích động. Tần Lạc không ngờ bản thân mình có một địa vị đặc thù như vậy trong trái tim Văn Nhân Mục Nguyệt. Chỉ cần mình có mặt, chỉ cần mình ở cùng với nàng, tất thảy không có chuyện gì nữa.
“Thật ra anh cũng không giúp được gì.” Tần Lạc ngượng ngùng, ngại ngần, khiêm tốn nói.
“Em biết.” Văn Nhân Mục Nguyệt nói.
“….” Lần này Tần Lạc thật sự phun bát súp nấm ra ngoài.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Bác Sĩ Thiên Tài Tác giả :Liễu Hạ Huy -----oo0oo-----
Chương 1155 : Rốt cuộc ai mới là người bắt cóc
Nhóm dịch: Huntercd
Sưu tầm by htnt2005 --- 4vn
Nhìn thấy dáng vẻ gần như phát điên của Tần Lạc, Văn Nhân Mục Nguyệt thoáng nhếch miệng.
Động tác này cực kỳ kín đáo, gần như không thể phát hiện.
“Trước kia cho dù xảy ra chuyện gì, em đều tìm anh tới thương lượng.” Văn Nhân Mục Nguyệt giải thích mà sắc mặt vẫn như trước, nàng nói: “Nếu như lần này anh không tới đây, nhất định sẽ có kẻ nghi ngời chuyện này có gì đó dối trá. Ít nhất em muốn chúng nhìn thấy là em đang rất nôn nóng.”
“Ý của em tìm anh tới chỉ là khiến người ta không nghi ngờ sao?” Tần Lạc cười gượng nói: “Giá trị của anh quả thật nhỏ bé nhỉ?”
“Đối với anh mà nói đây chính là tác dụng lớn nhất rồi.” Văn Nhân Mục Nguyệt nói.
“Được rồi, vậy em hãy nói cho anh biết rốt cuộc em muốn làm gì hả?” Tần Lạc hỏi: “Văn Nhân Chiến ở đâu? Kẻ nào bắt cóc cậu ấy? Em biết được tới đâu rồi?”
“Tối nay anh có bận chuyện gì không?” Văn Nhân Mục Nguyệt không trả lời câu hỏi của Tần Lạc mà hỏi ngược lại.
“Tối nay anh không có chuyện gì hết.” Tần Lạc nói.
“Bên em cũng không có chuyện gì cả. Anh hãy quay về đi.” Văn Nhân Mục Nguyệt ra lệnh tiễn khách.
“Em nghĩ hay thật.” Tần Lạc chơi xấu, không đứng dậy. “Em gọi anh tới nhưng không nói chuyện gì cho anh biết. Nếu cứ như thế này quay về, nhất định tối nay sẽ mất ngủ. Em phải nói cho anh biết nếu không anh sẽ không đi.”
“Tùy anh thôi.” Văn Nhân Mục Nguyệt quay người đi xuống lầu. Hiển nhiên nàng định không thèm quan tâm tới Tần Lạc nữa.
Muốn chạy sao? Không có cửa đâu.
Tần Lạc đi theo sát Văn Nhân Mục Nguyệt. Văn Nhân Mục Nguyệt ngồi ở ghế salon phòng khách đọc sách, Tần Lạc cũng đi tới ngồi bên cạnh, dáng vẻ như không định bỏ qua.
Nhiều năm nay chỉ có mình Tần Lạc mới dám dùng chiêu vô lại này để đối phó với Văn Nhân Mục Nguyệt. Mặc dù Văn Nhân Chiếu, người em trai nàng thương yêu nhất, chỉ cần nàng quát một tiếng, cậu chàng cũng sẽ co rúm người như một con thỏ.
“Tất cả những gì anh muốn biết đều đã biết hết rồi.” Văn Nhân Mục Nguyệt bất đắc dĩ nói.
“Còn rất nhiều chuyện anh không biết.”
“Những gì anh không biết em đang tìm kiếm câu trả lời.” Văn Nhân Mục Nguyệt nói: “Anh hãy về đi. Em muốn nhổ cỏ cho Tiên Nhân Chưởng.”
Tần Lạc gật đầu, hắn cười nói: “Hãy nhớ điều anh và em đã nói: diệt trừ một cây hoa đuôi chó không phải là chuyện quá khó khăn. Bên cạnh cây Tiên Nhân Chưởng nhất định sẽ lại xuất hiện một cây hoa đuôi lợn, một cây hoa đuôi ngựa hay một cây hoa đuôi lừa.”
“Em hiểu.” Văn Nhân Mục Nguyệt liếc nhìn Tần Lạc rồi ánh mắt nàng lại hút vào quyển tạp chí.
Tần Lạc mỉm cười, lúc này hắn mới đứng dậy đi về.
Sau khi đọc mấy trang, Văn Nhân Mục Nguyệt tập Yoga, đi tắm xong, Mã Duyệt liền bảo người làm mang tới một cốc nước hoa quả.
Đây là một trong những thói quen của Văn Nhân Mục Nguyệt. Buổi tối trước khi đi ngủ đều uống một cốc nước hoa quả. Trong khi đó Mã Duyệt ở sau chuyển tin tức, chờ xem Văn Nhân Mục Nguyệt có gì căn dặn hay không. Đương nhiên đây không phải là yêu cầu của Văn Nhân Mục Nguyệt mà là tự Mã Duyệt kiên quyết làm vậy. Nhiều năm thực hiện rồi thành một thói quen.
“Bên Tiêu Hà có tiến triển gì không?”
“Không.” Mã Duyệt nói: “Em mới gọi điện thoại cho bọn họ một phút trước. Bọn họ nói hiện nay vẫn đang tìm trên núi hơn nữa còn tiến hành điều tra những người có mặt ở hiện trường để xem có tìm được manh mối gì hay không?”
“Không còn việc gì nữa. Em hãy đi nghỉ đi.” Văn Nhân Mục Nguyệt nói với Mã Duyệt.
“Dạ.” Mã Duyệt trả lời, sắc mặt vẫn như cũ.
Văn Nhân Mục Nguyệt uống nước hoa quả, đánh răng xong mới quay về phòng ngủ nghỉ ngơi.
Nằm trên giường, điện thoại di động đặt ở trên tủ đầu giường. im lặng một hồi lâu.
Tình cảnh này thật sự trông giống một thiếu nữ động tình đang đợi người tình gọi điện thoại tới.
Đúng lúc này từ trong điện thoại vang lên tiếng đàn dương cầm.
Sau khi ngh bài “Sông Danube xanh” vang lên hai lần, Văn Nhân Mục Nguyệt mới cầm điện thoại, bấm nút nghe.
Văn Nhân Mục Nguyệt không chủ động lên tiếng, người bên kia điện thoại cũng vẩn im lặng.
Thế nhưng Văn Nhân Mục Nguyệt biết bên kia có người. Nàng có thể nghe thấy hơi thở rất nhỏ, giống như có một người đàn ông xấu xí đang hà hơi thổi vào lỗ tai nàng vậy.
Nàng không thích cảm giác này.
May mắn thay đối phương không để nàng chờ lâu. Từ trong điện thoại vang lên giọng nói đàn ông rất bén nhọn: “Có phải là Văn Nhân tiểu thư không?”
“Tôi là Văn Nhân Mục Nguyệt.” Văn Nhân Mục Nguyệt thẳng thắn nói ra thân phận của mình. Đây là chiếc điện thoại di động duy nhất của nàng, chỉ sử dụng để liên lạc với người thân trong gia đình. Ví dụ như ông nàng, Văn Nhân Đình muốn gọi cho nàng, ông chỉ gọi số này. Nếu như không có người nghe ở số này, ông mới gọi cho Mã Duyệt theo một số khác. Người có thể biết được số điện thoại này đều là người thân cận nhất hay là người dòng chính của gia tộc Văn Nhân.
Nếu như đối phương gọi tới số điện thoại này chứng mình Văn Nhân Chiếu đã rơi vào trong tay chúng.
“Văn Nhân Chiếu đang ở trong tay chúng tôi.” Người đàn ông nói: “Cô có cần xác nhận không?”
“Đương nhiên.” Văn Nhân Mục Nguyệt trả lời. Cho dù nàng đã xác định chính xác Văn Nhân Chiếu đang trong tay đám người này nhưng vẫn phải cẩn thận, nàng cần phải xác định lại. Dù nàng tin vào trí tuệ của mình, nàng còn tin vào chân tướng sự thật hơn.
Trong điện thoại vang lên một loạt âm thanh. Bên trong vang lên tiếng kêu gào như hoe bị chọc tiết của Văn Nhân Chiếu.
Hiển nhiên chúng đang động chân tay với Văn Nhân Chiếu.
“Xác định được chưa?” Gã đàn ông phá lên cười hỏi: “Nếu như còn chưa xác định được đúng em trai của cô, chúng tôi sẽ không ngần ngại chứng mình thêm cho cô.”
“Điều kiện là gì?” Văn Nhân Mục Nguyệt hỏi. Chúng bắt Văn Nhân Chiếu đương nhiên chính là muốn đàm phán điều kiện với nàng. Chẳng lẽ chỉ vì chúng coi trọng làn da mịn màng, trắng nõn của Văn Nhân Chiếu hay sao?
“Hai giờ sáng, gặp mặt nói chuyện.” Gã đàn ông nói: “Hãy nhớ là không được ngủ say. Trước giờ kia chúng tôi sẽ thông báo địa điểm gặp mặt cho cô.”
“Được.” Văn Nhân Mục Nguyệt đồng ý.
“Còn nữa. Một mình cô tới đây.”
“Điều này tuyệt đối không được.” Văn Nhân Mục Nguyệt nói.
“Vậy cô hãy chờ nhặt xác em trai mình đi.”
“Cái này còn đỡ hơn là người ta phải đi nhặt hai cái xác của chúng tôi.”
“Xem ra lời đồn không hề sai. Cô thật sự không yêu mến thằng em trai ngốc nghếch của mình như lời đồn đại.”
“Phép khích tướng chỉ vô dụng với tôi.” Văn Nhân Mục Nguyệt nói: “Tôi sẽ dẫn người tới hơn nữa còn mang rất nhiều người. Nếu như các người không đồng ý thì không cần phải thông báo địa điểm gặp mặt cho tôi nữa.”
Nói xong Văn Nhân Mục Nguyệt cắt điện thoại.
Trong căn phòng mờ mờ, một ngườ đàn ông dáng vẻ thấp bé, gương mặt hóp, tay cầm điện thoại vừa mới nói chuyện xong, đang ngồi ngẩn người.
“Con nhím, có chuyện gì vậy?” Trong góc phòng, một người đàn ông đang thực hiện động tác chống đẩy. Một tay gã đặt trên lưng, một bàn tay mở ra chỉ một ngón tay chống xuống đất. Mặc dù động tác như này nhưng gã đã luyện tới nửa tiếng rồi. Trông dáng vẻ như gã không mất sức, gã vừa có thể đang tập, vừa nói chuyện. Giọng nói trầm trầm, to, không có hơi thở mạnh hay dấu hiệu mệt mỏi, đứt quãng.
“Cô ta cúp điện thoại của tao.” Người đàn ông được gọi là Con Nhím gầm lên: “Con tiện nhân này dám cúp điện thoại của tao.”
“Cúp điện thoại thì quan trọng gì, quan trọng là cô ta có đồng ý với điều kiện của chúng ta không?” Gã đàn ông đang hít đất cau mày nói: “Đừng có làm hỏng chuyện này nếu không Lão Đại sẽ không tha cho chúng ta. Mày biết hậu quả là gì rồi đó.”
“Cô ta không đồng ý với điều kiện của chúng ta.” Con Nhím nghĩ tới thủ đoạn của Lão Đại, giọng nói không khỏi run rẩy. “Cô ta nói cô ta nhất định sẽ dẫn người tới, hơn nữa còn mang theo rất nhiều người tới.”
“Mày không nói chúng ta sẽ giết con tin sao?” Gã đàn ông đang hít đất bằng một ngón tay bật lên, cả người lập tức đứng thẳng trên mặt đất.
“Nói rồi.” Con Nhím nói: “Tao nói là cô ta dám dẫn người tới thì cô ta chờ mà nhặt xác em mình nhưng cô ta nói như vậy còn tốt hơn là người khác phải đi nhặt xác cả hai chị em. Hơn nữa cô ta còn nói nếu như tao không đồng ý với điều kiện của nó thì chuyện này coi như chấm dứt, chúng mình không cần thông báo địa chỉ cho cô ta hơn nữa cô ta còn cúp điện thoại, rõ ràng là không coi trọng chúng ta. Rốt cuộc chúng ta là người bắt cóc hay cô ta là người bắt cóc hả? Thái độ còn kiêu ngạo hơn so với cả chúng ta.”
Động tác lau mồ hôi trên mặt bằng khăn tay của gã đàn ông lập tức dừng lại sau đó gã phá lên cười.
“Thú vị, thú vị thật. Đệ nhất mỹ nữ Yến Kinh quả thật danh bất hư truyền.” Gã đàn ông nói: “Cô ta biết mục tiêu của chúng mình là cô ta nên cô ta mới không sợ.”
“Tứ Ca, vậy bây giờ cần phải làm gì?” Con Nhím hỏi. “Nếu như cô ta thât sự mang theo một đoàn người tới đây, chúng ta có còn hẹn cô ta tới gặp không? Nếu như cô ta báo cảnh sát thì sao?”
“Cô ta sẽ không báo cảnh sát.” Tứ Ca quả quyết. “Chúng ta không cần chơi trò mưu kế với cô ta. Nếu nói về trí mưu, cho dù là mười tao và mày cũng không phải là đối thủ của cô ta. Hãy làm theo căn dặn của Lão Đại đi.”
“Ôi, vẫn là Lão Đại liệu việc như thần. Anh hãy nói xem làm sao Lão Đại biệt trước cô ta sẽ không đồng ý với điều kiện của chúng ta?” Con Nhím cười hì hì nói.
“Đây không phải là điều mày cần biết.” Tứ Ca nói: “Hãy đi chuẩn bị đi. Khách sắp tới rồi.”
“Dạ.” Con Nhím trả lời sau đó bước nhanh ra ngoài.
“Đệ nhất mỹ nữ Yến Kinh.” Tứ Ca thì thào. “Thật đáng tiếc.”
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Bác Sĩ Thiên Tài Tác giả :Liễu Hạ Huy -----oo0oo-----
Chương 1156 : Cô không có quyền từ chối
Nhóm dịch: Huntercd
Sưu tầm by htnt2005 --- 4vn
Khoa học đã chứng minh: hai giờ sáng chính là khoảng thời gian con người ta ngủ ngon nhất, giấc ngủ sâu nhất chính vì vậy đây chính là nguyên nhân khiến khoảng thời gian này luôn được một số kẻ xấu chọn để thục hiện những chuyện bất hợp pháp.
Ánh Nguyệt sơn trang, Bát Mặc Cư.
Văn Nhân Mục Nguyệt trong trang phục màu trắng đang ngồi ở salon nhắm mắt dưỡng thần. Mã Duyệt mặc bộ đồ công sở màu đen đứng ở cửa ra vào. Mấy chiếc xe đỗ dưới sân, xe tắt máy, không đèn, người ngồi đầy bên trong xe nhưng yên lặng không một tiếng động.
Trên bàn có một chiếc điện thoại di động, hiện tại ánh mắt Mã Duyệt đang chăm chú nhìn chiếc điện thoại này.
Sau khi Mã Duyệt xử lý xong hết công việc trong ngày, cô đi tắm, chuẩn bị đi ngủ thì nhận được điện thoại của Văn Nhân Mục Nguyệt.
“Đám bắt cóc gọi điện. Hai giờ sáng ra ngoài đàm phán.”
Mã Duyệt chỉ nhận được một mệnh lệnh như vậy mà cũng không thể nói đó là mệnh lệnh bởi vì Văn Nhân Mục Nguyệt chỉ nói cho cô từng đó, không nói cô cần phải chuẩn bị những gì.
Thế nhưng với kinh nghiệm làm việc nhiều năm, Mã Duyệt biết bản thân mình cần phải làm gì đó.
Mã Duyệt gọi đội xe, chuẩn bị người, vốn cần phải xem xét địa hình, cho người đi trước thăm dò tình huống, địa hình nhưng vì đám bắt cóc vẫn chưa thông báo địa điểm gặp mặt nên Mã Duyệt chỉ làm được có chừng đó.
Thế nhưng Mã Duyệt đã sắp đặt xong đội tiên phong. Chỉ cần sau khi bọn họ nhận được thông tin, đối tiên phong sẽ sớm lên đường, sau đó tiến hành bao vây hoàn toàn khu vực.
Bây giờ là hai giờ năm phút, cách thời gian ước hẹn hai giờ của đám bắt cóc năm phút thế nhưng điện thoại di động của Văn Nhân Mục Nguyệt vẫn không đổ chuông, đương nhiên không biết được địa điểm gặp mặt như chúng đã nói.
Chẳng lẽ chúng bị tính cố chấp của bà chị này hù dọa chạy hết rồi sao? Hay chúng đã thay đổi ý định?
Mã Duyệt trộm nhìn Văn Nhân Mục Nguyệt, nhìn thấy dáng vẻ không nôn nóng, không nóng nảy của nàng, hình như Văn Nhân Mục Nguyệt không nóng ruột thì phải.
Reng.
Một âm thanh lanh lảnh vang lên, Mã Duyệt giật mình, cùng lúc đó Văn Nhân Mục Nguyệt mở mắt.
Văn Nhân Mục Nguyệt cầm điện thoại nhìn rồi nói: “Quỷ Vương Sơn, Thần Miếu.”
Mã Duyệt lấy một chiếc áo gió màu đen khoác lên người Văn Nhân Mục Nguyệt rồi hai người bước nhanh ra ngoài.
Trong bóng đêm, năm chiếc limuosine thành hình một đội xe như con rồng dài tiến đi trên đường.
Quỷ Vương Sơn cũng chính là ngọn núi mà Văn Nhân Chiếu mất tích. Miếu Sơn Thần chính là ngôi miếu do người dân miền núi bỏ tiền ra xây đụng, to, không xa hoa, chỉ do người dân sống trong núi xây dựng nên. Bọn họ không có kỹ thuật cao, chỉ có sức khỏe hơn nữa trên núi có rất nhiều tảng đá, gỗ khiến cho miếu Sơn Thần này xây dựng xong trông rất đồ sộ.
Bình thường không có ai tới miếu, chỉ có ngày lễ, ngày tết, người dân sống trong núi mới tới lễ bái chính vì vậy phần lớn cổng miếu đóng kín. Người bình thường không thể mở cổng vào trong được.
Két!
Chiếc xe thứ nhất dừng lại sau đó là chiếc thứ hai, chiếc thứ ba cũng dừng lại ngay giữa đường.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Lập tức Mã Duyệt gọi điện thoại hỏi thăm tình hình.
“Phía trước có chướng ngại vật trên đường. Xe không thể nào đi qua được.” Tiêu Hà ngồi trên chiếc xe thứ nhất báo cáo.
“Có thể rỡ bỏ không?”
“Có thể.” Tiêu Hà nói: “Nhưng mất khoảng chừng nửa tiếng.”
“Xuống xe.” Văn Nhân Mục Nguyệt nói.
“Chị.” Mã Duyệt ngăn cản.
“Xuống xe.” Văn Nhân Mục Nguyệt nói: “Đây chính là ý tứ của chúng.”
“Chị, em mang đội theo. Chị ở lại.” Mã Duyệt nói.
“Người chúng muốn là tôi.” Văn Nhân Mục Nguyệt không muốn bị ngăn cản, nàng tự mình mở cửa xe bước xuống.
“Xuống xe.” Mã Duyệt nói to vào điện thoại.
Rào rào.
Từng cánh cửa xe bị người đẩy ra. Một đám đàn ông trang phục đen nhanh chóng chạy tới, không hoảng loạn, không lộn xộn, vây xung quanh Văn Nhân Mục Nguyệt.
Đây chính là một đội ngũ với năng lực xuất chúng, cũng la đội ngũ phối hợp cực kỳ ăn ý. Bọn họ đã giúp Văn Nhân Mục Nguyệt rất nhiều lần tiêu trừ được mối nguy hiểm, vô số lần cứu tính mạng của nàng.
Văn Nhân Mục Nguyệt ngẩng đầu nhìn nhìn bốn xung quanh dãy núi và thâm cốc đen kịt không một tia sáng, khép chặt tà áo gió, nói: “Đi thôi.”
Vì vậy đám người cuồn cuộn đi về hướng miếu Sơn Thần.
Không cần Văn Nhân Mục Nguyệt lên tiếng, Tiêu Hà, một tấc không rời, luôn ở bên cạnh hộ vệ Văn Nhân Mục Nguyệt đi tới nhanh chóng gõ lên cánh cổng miếu Sơn Thần.
“Tiểu thư Văn Nhân, cô mang theo quá nhiều người. Thật sự không có thành ý.” Trong cánh cổng có người nói to. “Chỉ ba người được vào trong, những người khác chờ ở bên ngoài. Nếu như không đồng ý điều kiện này, các vị có thể quay về. Đương nhiên các vị cũng có thể xông vào nhưng như vậy có lẽ Văn Nhân Chiếu thiếu gia không giữ được mạng của mình.”
“Tôi tới biểu lộ thành ý của tôi.” Văn Nhân Mục Nguyệt thản nhiên nói. “Trong tay các người có con tin, còn sợ chúng tôi ra tay sao? Bọn họ phải đi vào cùng tôi. Nếu như các người từ chối, chúng tôi lập tức quay về.”
“Nếu như vậy thì vào đi nhưng cô nên căn dặn người của mình một tiếng. Khi vào trong đừng đi loạn. Nếu không đừng trách anh em chúng tôi hạ độc thủ.”
Kẹt kẹt.
Lúc này cánh cổng màu đỏ được người mở ra, một mùi ẩm mốc sộc vào mũi mọi người.
“Xin mời.” Một người đàn ông dáng vẻ gầy yếu giơ tay mời.
“Dẫn đường.” Văn Nhân Mục Nguyệt nói.
Con Nhím đi lên trước dẫn đường. Khi đi được mấy chục bước, gã mới bất chợt nghĩ ra. Mìn dựa vào cái gì mà phải nghe lời cô ta?
Người phụ nữ này tiền hô hậu ủng như một nữ vương, chính mình là một người hầu của cô ta sao?
Thế nhưng nếu như lui xuống thì càng là người thấp kém vì vậy Con Nhím vừa dẫn đường cho đám người Văn Nhân Mục Nguyệt vừa chửi thầm trong lòng.
Con Nhím dẫn Văn Nhân Mục Nguyệt và đông đảo vệ sĩ của nàng đi vào trong đại điện của miếu Sơn Thần, gã nói: “Đứng ở đây chờ một lát. Người muốn gặp cô sẽ nhanh chóng xuất hiện.”
Sau đó Con Nhím đứng dưới tượng Sơn Thần, cười hì hì đánh giá Văn Nhân Mục Nguyệt, người mà ngay cả đêm tối cũng không thể che mờ nhan sắc khuynh quốc khuynh thành của mình.
Trong lòng bàn tay Tiêu Hà đã xuất hiện một khẩu súng lục màu đen, chốt an toàn đã mở, chỉ cần kẻ thù làm càn, bất kỳ lúc nào viên đạn phẫn nộ cũng được bắn ra.
Trong khi đó Mã Duyệt đứng cạnh Văn Nhân Mục Nguyệt, tư thế như bất kỳ lúc nào cũng có thể dùng thân thể của mình chống đỡ đòn tấn công của kẻ thù.
Tiếng bước chân nặng nề, trầm trầm vang lên.
Sau đó một người đàn ông dáng người cường tráng, cao khoảng hai mét như một ngọn núi di động đi ra. Trên vai gã có một người. Người này đúng là Văn Nhân Chiếu đã mất tích hơn nửa ngày rồi.
Mặc dù ánh sáng trong phòng mờ mờ, chỉ có hai cây nến đỏ cắm ở hai bên cạnh tượng Sơn Thần nhưng Văn Nhân Mục Nguyệt vẫn nhận ra người đó chính là Văn Nhân Chiếu, em trai của mình.
Hai mắt Văn Nhân Chiếu nhắm chặt, gương mặt trắng như hoa như ngọc dính đầy bụi đất thế nhưng trên người không có bất kỳ vết thương hiện hữu nào, còn người có thực sự bị thương hay không thì vẫn chưa biết được.
“Tôi muốn nói chuyện với nó.” Văn Nhân Mục Nguyệt nói.
“Văn Nhân Chiếu thiếu gia đang ngủ, e rằng lúc này không thể được.” Con Nhím cười hề hề nói.
“Nếu như tôi không thể nói chuyện với nó, tôi không thể nào biết được nó còn khỏe mạnh hay không.” Văn Nhân Mục Nguyệt nói: “Giao dịch bị hủy.”
Nói xong Văn Nhân Mục Nguyệt quay người định rời đi.
“Văn Nhân tiểu thư, bên ngoài trời tối đen như mực, cần gì phải vội vã quay về? Hơn nữa vất vả mới tới được đây, dù gì cũng phải uống chén trà nóng gì mới đi chứ?” Một người đàn ông trang phục màu đen cười ha hả đứng chắn trước cửa.
Rào rào rào.
Đám vệ sĩ bảo vệ xung quanh Văn Nhân Mục Nguyệt lập tức rút súng, mở chốt an toàn, nòng súng đen ngòm chỉ về bốn phía. Chỉ cần có bất kỳ động tĩnh nào, bọn họ có thể bắn đối phương thành cái sàng.
“Văn Nhân tiểu thư, tốt nhất cô không nên manh động.” Con Nhím cười nhạt nói: “Cô không nên quên, em trai cô vẫn đang nằm trong tay chúng tôi. Nếu như bọn họ dám nổ súng hay là súng cướp cò, em trai cô sẽ mất mạng.”
Gã đàn ông cao to như một cây cột sắt không cầm súng nhưng trong tay gã có một cái điều khiển. Hiển nhiên chúng đã cài bom trong người Văn Nhân Chiếu.
Khi thấy Văn Nhân Mục Nguyệt nhìn mình, gã há miệng cười hềnh hệch, đích thị như một con tinh tinh khổng lồ đầu người.
“Các người muốn tôi tới, tôi tới rồi.” Văn Nhân Mục Nguyệt nói: “Bây giờ các người có thể nói ra điều kiện của mình. Nếu như các người không có tư cách ra điều kiện thì hãy bảo chủ nhân của các người đi ra đàm phán với tôi.”
“Điều kiện là: một mạng đổi một mạng. Cô cảm thấy thế nào?” Gã đàn ông đứng chắn trước cửa phá lên cười nói.
“Nếu như tôi không đồng ý?” Văn Nhân Mục Nguyệt hỏi lại. Đương nhiên nàng hiểu đám người này muốn dùng mạng của nàng đổi mạng Văn Nhân Chiếu.
“Cô không có quyền từ chối.” Một người phụ nữ lên tiếng.
Sau đó họng súng lạnh băng chỉ vào thẳng trái tim Văn Nhân Mục Nguyệt.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina