Quyền Thần
Tác giả: Sa Mạc
Quyển 8: Hướng Thiên Cung.
-----oo0oo-----
Chương 991: Thái giám hiến kế
Nhóm dịch: BachKhiet
Sưu Tầm by nguoibantot8 --- 4vn.eu
Hàn Thục trầm lặng hồi lâu, mới nói:
- Vậy đại bá chuẩn bị xử trí chuyện này thế nào?
Hàn Huyền Đạo nghiêm mặt nói:
- Hai người này đều là những tên gian thần tay nắm trọng binh, nếu trực tiếp cắt chức, ngược lại sẽ có nhiều người loạn hơn. Thế nên sau khi ta cùng với các vị đại thần thương lượng xong, vẫn quyết định nên dò thám trước hẵng hay.
Rồi ông ta rút mấy quyển tấu chương từ trong tay áo ra, nói:
- Thục nhi, số người trong danh sách này, đều là những tên tâm phúc của hai người đó, trước tiên chúng ta phải chặt bớt tay chân của bọn chúng, cho nên ta buộc phải hạ chỉ, xóa bỏ tước vị của bọn chúng, để làm suy yếu thực lực của bọn chúng, nếu kẻ nào kháng chỉ, nhất định là phản thần, đối với phản thần, đại bá tự có cách đối phó!
Trong lúc Hàn Thục như suy nghĩ gì đó, thì Hàn Huyền Đạo đã đưa tấu chương giao cho nàng, rồi nói:
- Ngươi cứ theo mấy quyển tấu chương này mà làm. Ngoài việc trục xuất quan viên trong danh sách, những tên quan còn lại, thông qua nội các thảo luận, sẽ được đề bạt, nếu không có trục trặc gì, chỉ ý này nhất định phải nhanh chóng truyền xuống dưới, để tránh đêm dài lắm mộng.
Nhưng Hàn Thục lại không nhận lấy, nàng chỉ nói:
- Đại bá nắm rõ tình hình trong triều, nếu nội các lại có thảo luận, thì cũng đều nghe theo chủ ý của đại bá mà thôi.
Nàng hơi trầm ngâm, rồi nói:
- ý chỉ được viết như thế nào, không biết đại bá đã được thấy qua chưa?
Hàn Huyền Đạo gật đầu, rồi rút một quyển sách khá dày từ trong người ra, đưa cho Hàn Thục nói:
- Nhiều vô số, chắc phải chia thành năm tập thánh chỉ mới đủ, theo cách cũ, đại bá đã đem toàn bộ chỉ ý được viết trên quyển sách này kí hiệu rõ ràng, ngươi chỉ cần theo đó mà chép ra, rồi đóng dấu ngọc tỷ lên, sau đó đem thánh chi giao cho Trần Hồng Đạo, hắn tự nhiên biết cách xử trí.
Trần Hồng Đạo hiện nay là tổng quản hậu cung, mà mọi người hay gọi hắn là Trần công công.
Ánh mắt Hàn Thục hiện ra vẻ do dự, Hàn Huyền Đạo đã nhận ra điều đó, ông ta nghiên người về trước, nhỏ giọng mà nói:
- Thục nhi, hiện nay không như ngày trước, chúng ta phải tùy tình huống mà hành sự, chúng ta đang bảo vệ giang sơn của Đại Yến, trong tình thế vạn bất đắc dĩ này, ngươi không thể sợ đầu sợ đuôi như vậy, chỉ cần có chút sơ suất, là nước mất nhà tan ngay!
Hàn Thục thở dài một lát, rồi tiếp lấy quyển sách từ tay Hàn Huyền Đạo, hơi cau mày nói:
- Ta hiểu rồi.
Hàn Huyền Đạo cũng thở dài, nói:
- Đại bá biết, lần này ngươi bị tổn thương rất lớn, áp lực cũng nặng nề vô cùng, nhưng trong lúc này, ngươi nhất định phải cố gắng, càng phải giữ gìn sức khỏe của mình.
Dừng một chút, ông ta chậm rãi nói:
- Thục nhi, nếu ngươi cảm thấy phiền toái, có thể đem tất cả mọi việc giao lại cho đại bá làm, vì ngươi và đại vương, cho dù đại bá có thịt nát xương tan, cũng quyết không hối hận, còn đối với những lời đàm tiếu bên ngoài, Hàn Huyền Đạo ta trước giờ chưa từng để tâm.
Trong ánh mắt xinh đẹp của Hàn Thục bỗng lóe lên một ánh sáng ngạc nhiên, nhìn cặp mắt của Hàn Huyền Đạo, nàng nhẹ giọng nói:
- Ý của đại bá là?
- Để ổn định giang sơn xã tắc, đại bá đã nghĩ ra cách giả truyền thánh chỉ, quả thật là bất đắc dĩ mà thôi.
Hàn Huyền Đạo thở dài lắc đầu nói:
- Thục nhi, đại bá biết, làm như vậy, ngươi đối với đại bá trong lòng có chút không bằng lòng, thế nhưng... ài (thở dài), ngươi đường đường là hoàng hậu của Đại Yến, đại bá lại kêu ngươi cùng ta chịu uất ức thế này, thật sự là lỗi của ta. Nếu trong lòng ngươi thật không muốn thế, vậy hãy đem ngọc tỷ, ài, thôi, thôi...!
Hàn Huyền Đạo đứng dậy, xua tay, rồi cũng không nói thêm lời nào.
Bàn tay trắng nõn của Hàn Thục dưới cánh tay áo, không biết từ lúc nào đã nắm chặt lại, nhưng sắc mặt lại vô cùng bình tĩnh, nàng nói:
- Đại bá, Thánh thượng đã từng căn dặn qua, ngoc tỷ, không thể đưa đến nội các!
Hàn Huyền Đạo ngẩn ra, lập tức cười nói:
- Thục nhi, ngọc tỷ là vật vô cùng quan trọng, sao lại có thể giao cho nội các chứ? Ý của ta là, sau này nếu có chuyện gì cấp bách, cứ việc sai Trần Hồng Đạo thông báo cho đại bá một tiếng, bất cứ lúc nào, đại bá cũng sẽ nhận lệnh vào cung... Đêm cũng khuya rồi, ngươi cũng nghĩ sớm đi, đại bá cáo lui trước vậy...Mấy tập thánh chỉ này, hiểu rồi thì truyền chỉ xuống dưới đi!
Hàn Huyền Đạo nói xong, khom người rồi từ từ lui về sau, đếncửa lớn, liền chỉnh lại y phục rồi quay người hướng về cửa lớn mà đi.
Ra đến cửaTrần công công đã đứng trước sẵn để đóng cửa lại, xong mới chờ Hàn Huyền Đạo đến sân đình của Càn Tâm điện, hầu Hàn Huyền Đạo ngồi xuống, rồi đích thân dâng trà, vô cùng cung kính khom người đứng trước mặt Hàn Huyền Đạo.
Đôi mắt Hàn Huyền Đạo nhìn Trần công công, nói:
- Nghe đồn hai ngày nay Bạch Dị la lối om sòm đòi tiến cung diện thánh?
Trần công công lập tức tiến lên một bước, khom người nhẹ giọng nói:
- Hồi bẩm đại nhân, chuyện này tiểu nhân cũng đang định bẩm báo với đại nhân. Chính vào chiều hôm qua, Bạch Dị lại đến trước Càn Tâm Điện, hơn nữa còn nói có quân vụ khẩn cấp phải tấu với Thánh thượng, nô tài cho người cản lại, nhưng hắn vẫn ăn nói ngông cuồng, đòi xông vào diện thánh...!
Nhìn thấy cặp lông mày của Hàn Huyền Đạo nhíu lại, y vội vàng nói:
- Dù nô tài phải liều cái mạng này, cũng không để Bạch Dị bước chân vào Càn Tâm Điện nửa bước... cũng may hôm qua có Hoàng hậu nương nương ra mặt đuổi khéo Bạch Dị, nếu không chỉ e phải đụng đến binh đao.
Hàn Huyền Đạo nhếch mép lạnh lùng cười, hắn thản nhiên nói:
- Vị Bạch chỉ huy sứ này, trong tay nắm giữ trọng binh, quả không thể so với ngày trước. Hôm qua hắn dám xông vào hậu cung, thì ngày mai có thể điều binh làm phản hay không?
Trần công công giật mình, nhẹ giọng nói:
- Đại nhân, tên Bạch Di này không thể không phòng. Hiện nay hắn nắm trong tay binh quyền của ba trong bốn đại doanh trại trong kinh thành, nếu hắn thật có lòng làm phản, quả là đại hoạn của Đại Yến.
Hàn Huyền Đạo khẽ vuốt râu, nét mặt bình tĩnh, liếc nhìn trần công công, cuối cùng nói:
- Trần công công, theo bổn quan được biết, giữa ngươi và Bạch Dị hình như có chút va chạm, đúng không?
Trần công công cười giả lả rồi nói:
- Không dám giấu đại nhân, mấy năm trước cháu của nô tài lên kinh định nhờ vả nô tài, lúc đó nô tài không quyền không thế, nên không thể giúp gì cho hắn, chỉ có thể giúp hắn mở một tiệm rựu trong kinh thành. Vỗn dĩ mọi chuyện cũng không có gì, cho đến một ngày mấy tên tướng lĩnh của Long Tường Doanh đúng lúc uống rựu trong quán đó, say rựu quậy phá, rồi xảy ra xung đột với cháu của nô tài, lúc đó cháu nô tài không hề biết thân phận của bọn họ, nên hai bên đã ra tay đánh nhau, đều có chút tổn thương, chuyện này lí ra là lỗi của Long Tường doanh, nhưng sau mấy ngày, dám sai dịch ở kinh đo phủ đã đến niêm phong cửa tiệm , sau này nô tài mới biết, thì ra là Bạch Dị đứng sau chỉ đạo... ài, tên Bạch Dị này vốn dĩ đã là một tay cường bạo ức hiếp người, giờ trong tay lại nắm binh quyền, không biết còn làm nên sóng gió gì nửa đây.
Hàn Huyền Đạo thản nhiên cười, nói:
- Trần công công, có lẽ ngươi không biết, Hoàng hậu đề bạt ngươi làm tổng quản hậu cung, chuyện này trong triều có rất nhiều người không đồng ý.
Trần công công quỳ xuống, hạ giọng nói:
- Đại nhân, nô tài có ngày hôm nay, trong lòng biết rõ, đều nhờ ơn đề bạt của đại nhân. Nếu không có đại nhân tiến cử, trước mặt Hoàng hậu nói lời tốt cho nô tài, nô tài tuyệt đối không có ngày hôm nay.
Hàn Huyền Đạo đưa một tay ra đỡ hắn đứng lên, rồi nói:
- Trần công công, bổn quan tiến cử ngươi, không phải vì chuyện khác, chỉ vì ta biết rõ Trần công công là người có năng lực, hàng ngàn nô tỳ trong hậu cung, nếu không có một tổng quản giỏi trấn trụ, thì quả là không ổn.
Sau đó ông ta lập tức thay đổi sắc mặt, rồi nói:
- Tên Bạch Dị này dường như rất bất mãn chuyện Trần công công thăng chức...Nghĩ đến chuyện lúc trước, có lẽ vị Bạch tướng quân này vẫn còn ghim gút trong lòng, vẫn chưa nguôi giận!
Khẽ thở dài, rồi nói:
- Nếu quả có một ngày vị Bạch chỉ huy sứ này có lòng tạo phản, lật đổ Yến quốc ta, chỉ e Trần công công ngươi...!
Nói đến đây, ông ta liền im bặt.
Trần công công cứng cả người, ánh mắt hiện lên vẻ sợ hãi, y hạ giọng nói:
- Đại nhân, bất luận sau lưng nô tài có người chống lưng hay không, tên Bạch Dị này...Tên Bạch Dị này quả thật là hậu hoạn khôn lường. Nếu người này tiếp tục nắm giữ binh quyền, chỉ e sẽ có một ngày...!
Hàn Huyền Đạo thản nhiên nói:
- Trần công công, bổn quan cũng không giấu ngươi. Bổn quan cũng muốn khuyên Hoàng hậu phế truất Bạch Dị, đoạt lại binh quyền của hắn, nhưng... người này dã tâm quá lớn, nếu ra tay quá mạnh, chỉ e sẽ bị đánh trả. Một khi chỉ ý phế truất hắn được truyền xuống, e rằng cũng là lúc hắn giấy binh tạo phản.
Ánh mắt Trần công công trở nên sâu kín, mưu mô, giọng nói lại cực kì trầm xuống, hắn nói:
- Đại nhân, nếu không diệt người này, sẽ để lại hậu hoạn vô cùng.
Hàn Huyền Đạo nhíu mày nói:
- Trần công công có kế gì hay sao?
Trần công công đưa một cánh tay lên, khép lại, rồi dùng lực chém mạnh xuống.
-Chuyện này...!
Hàn Huyền Đạo trầm ngâm đứng lên, lập tức lắc đầu nói:
- Chưa nói đến trong tay hắn nắm giữ ba trại ngự lâm quân, chỉ mới nói đến võ công của hắn, đã là cao thủ bậc nhất, hơn nữa cả ngày hắn ở trong doanh trại, bên cạnh lúc nào cũng có người bảo vệ, nếu muốn...Ha ha, còn khó hơn lên trời.
- Hai tay khó giữ bốn bề, cho dù hắn lợi hại hơn nữa, không lẽ có thể lên trời xuống đất được sao?
Trần công công cười lạnh nói:
- Thuộc hạ của hắn tuy có rất nhiều, nhưng không thể lúc nào cũng kè kè bên hắn...!
Nói đến đây, y nhìn xug quanh, xác định không có người, mới tiến về trước, kê sát lỗ tai Hàn Huyền Đạo thì thào lúc lâu.
Hàn Huyền Đạo cau mày, đợi Trần công công lui về phía sau, ông ta mới hạ giọng nói:
- Đây là chuyện nguy hiểm, một khi sự việc không thành, thì hậu quả không dám nghĩ đến!
Trần công công gằn giọng nói:
- Đại nhân yên tâm, chuyện này để đích thân nô tài xử lí, nô tài nhất định làm gọn gàng sạch sẽ, tuyệt không để lại dấu vết.
Hàn Huyền Đạo trầm ngâm hồi lâu, mới khẽ thở dài, nói:
- Trần công công, ngươi cũng xem là người trung quân ái quốc, nếu ngươi chắc chắn như vậy, cũng nên thử một lần.
Trần công công nghe vậy, lập tức vui vẻ, nhưng khuôn ặt bỗng đanh trở lại, hắn hạ giọng nói:
- Đại nhân yên tâm, nô tài nhất định chuẩn bị kĩ càng không chút sai xót.
Dừng một chút, y lại tỏ vẻ khó xử mà nói:
- Có điều sau chuyện này...!
- Ngươi không cần lo ngại những chuyện khác.
Hàn Huyền Đạo vỗ nhẹ lên vai Trần công công, nói:
- Ngươi cứ thoải mái mà làm, những chuyện bên ngoài, để bổn quan lo liệu.
Rồi khẽ thở dài, nói tiếp:
- Trần công công, nếu chuyện này thành công, thì quả là trừ hại cho dân, ngươi tự khắc trở thành công thần của Yến quốc. Đúng rồi, đứa cháu kia của ngươi hiện đang ở đâu? Hộ bộ hữu Thị lang Tiêu Đồng Quang đang chuẩn bị từ quan, nếu cháu ngươi đã từng buôn bán qua, cũng hiểu biết chuyện thuế ruộng, tiền bạc, vậy đợi cho Tiêu Đồng Quang về hưu, kêu hắn lên Hộ bộ một chuyến, chức Hộ bộ hữu Thị lang, bổn quan để dành cho hắn, ngươi thấy thế nào?
Trần công công lập tức quỳ rạp xuống đất, cảm động đến rơi nước mắt, y nói:
- Đại nhân quả là cha mẹ tái sinh của nô tài, nếu đại nhân có gì sai bảo xin cứ nói,nô tài dù có thịt nát xương tan cũng quyết không từ nan!
Hàn Huyền Đạo đứng dậy, hai tay nâng hắn lên, vỗ nhẹ lên tay hắn, dịu giọng nói:
- Đều vì nước nhà làm việc, không phải vụ lợi.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 20 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kimnambin
Quyền Thần
Tác giả: Sa Mạc
Quyển 8: Hướng Thiên Cung.
-----oo0oo-----
Chương 992: Tình thế đã định
Nhóm dịch: BachKhiet
Sưu Tầm by nguoibantot8 --- 4vn.eu
Hàn Huyền Đạo rời khỏi hoàng cung bằng cửa sau, trước khi trời sáng, đã kịp về đến phủ Hộ bộ Thượng thư.
Hiện nay binh sĩ trong Long Tường doanh của Bạch Dị đang đóng ở các cửa của hoàng cung, nhưng hộ vệ của Càn Tâm điện và một số cung khác lại do tinh binh của Trung Nghĩa doanh canh gác, một chuyện trùng hợp là doanh trại này không thuộc quyền cai quản của Bạch Dị.
Còn về các cửa của hoàng thành, tuy được canh giữ nghiêm ngặt, nhưng Hàn Huyền Đạo sớm đã ra tay, dựa trên danh nghĩa mật chỉ của hoàng đế, mặt khác dùng tiền bạc để mua đứt con đường cửa sau của hoàng thành, vậy nên việc ông ta hắn ra vào hoàng cung là chuyện thần không hay quỷ không biết.
Trong thư phòng phủ hộ bộ thượng thư, Hàn Huyền Đạo ngồi tựa vào chiếc ghế to làm bằng gỗ lim, nhắm chặt hai mắt, hai tay vòng trước ngực, dường như đang suy nghĩ chuyện gì.
Chỉ một lúc sau, quản gia của phủ Hộ bộ thượng thư, tâm phúc của Hàn Huyền Đạo đứng ở ngoài thư phòng cung kính nói:
- Lão gia, người đã đến, có tin mới!
Hàn Huyền Đạo mở mắt ra:
- Kêu hắn vào đây!
Rất nhanh sau đó, đã có một nam nhân trung niên mặc đồ đen theo sau Hàn Ẩn bước vào trong phòng, quỳ xuống trước chiếc bàn của Hàn Huyền Đạo, rồi cung kính nói:
- Ty chức Mục Tín, tham kiến Hàn đại nhân!
Hàn Huyền Đạo thản nhiên nói:
- Đứng lên hãy nói!
Mục Tín cung kính nói:
- Tạ ơn đại nhân!
Rồi y từ từ đứng dậy.
Mục Tín tuổi ngoài bốn mươi, khuôn mặt hơi gầy, hai mắt sáng quắc, trông có vẻ là người tài giỏi, lúc này y tỏ ra vô cùng cung kính, có vẻ rất tôn trọng Hàn Huyền Đạo.
Y chính là Chủ sự của Đông Hoa Thính, lúc mới đầu làm việc tại Tây Hoa Thính, sau khii Tú công chúa lập ra Đông Hoa Thính, rồi hai năm sau Thính trưởng của Tây Hoa Thính là Tiết Công Nhan qua đời, khiến rất nhiều các thành viên của Tây Hoa Thính sang đầu quân cho Đông Hoa Thính, Mục Tín là người đầu tiên đầu quân cho Đông Hoa Thính, hơn nữa còn là người rất được trọng dụng.
Sau khi Hàn Mạc vào kinh, nhậm chức Thính trưởng Tây Hoa Thính, cũng vì chuyện ngân lượng mà lần đầu tiên đến Đông Hoa Thính, và cũng từng ra tay dạy dỗ tên Mục Tín này một lần, tính ra người này cũng từng có khúc mắc với Hàn Mạc.
Mục Tín đảm nhiệm chức Chủ sự nội vụ trong Đông Hoa Thính, đây là chức vụ rất quan trọng và cũng là nguyên nhân khiến y nhanh chóng đầu quân cho Đông Hoa Thính, hơn nữa với bản lĩnh của y, tuyệt đối không phải tay vừa.
Trước khi Mục Tín đầu quân cho Đông Hoa Thính, cũng từng làm một trong bốn chử sự của Tây Hoa Thính, có thể nói y là tinh anh của Tây Hoa Thính, có thể lọt vào tầm mắt của Tiết Công Nhan, thì chắc chắn cũng phải có chỗ hơn người.
…
Hàn Huyền Đạo quan sát Mục Tín một lúc, mới khẽ cười nói:
- Mục Tín, người đến đâu rồi?
Mục Tín khom người nói:
- Bẩm đại nhân, sau khi vào Lâm Dương quan, thuộc hạ của ty chức luôn âm thầm đi theo hộ vệ, nhưng Hàn đại tướng quân cả người và ngựa đi suốt không nghỉ, chiều hôm nay đã về đến nơi, cách Yến kinh năm mươi dặm…!
Hàn Huyền Đạo vuốt râu nói:
- Nói như vậy, chắc giờ này hắn đã nhập cung rồi?
- Ty chức không biết.
Gương mặt Mục Tín tỏ vẻ lo sợ, y vội nói:
- Đám thuộc hạ của ty chức có báo, sau khi băng qua một cánh rừng, Hàn đại tướng quân và đám thuộc hạ đã dừng lại nghỉ ngơi, vì thuộc hạ của ty chức không dám đến gần, nên chỉ theo dõi từ xa. Nhưng đợi cả hai canh giờ, vẫn không thấy bọn họ có động tĩnh gì, sau đó có người lại gần xem xét, đã không phát hiện ra tung tích của Hàn đại tướng quân nữa rồi… bọn chúng chỉ còn cách phi ngựa về báo tin, ty chức vừa nghe tin, lập tức vào báo với đại nhân…ty chức bất tài, xin đại nhân giáng tội!
Hàn Huyền Đạo nhíu mày, rồi lại thản nhiên nói:
-Chuyện này không thể trách ngươi. Hàn Mạc đường đường là Thính trưởng Tây Hoa Thính, thuộc hạ của ngươi lại bám theo hắn suốt chặng đường, chỉ e hắn sớm đã phát hiện ra các ngươi rồi, với bản lính của hắn nếu muốn cắt đuôi các ngươi, quả không phải là chuyện khó… tính hắn nghịch nghợm, có thể hắn chỉ muốn chọc ghẹo các ngươi mà thôi. Nếu đã về đến kinh, thì nhất định phải về nhà chứ, các ngươi không cần âm thầm bảo vệ hắn nữa đâu.
- Ty chức tuân lệnh.
Mục Tín chắp tay nói.
Hàn Huyền Đạo lập tức hỏi:
- Các tên quan viên khác trong kinh có gì bất thường không, đặc biệt là… hai phủ đệ đó?
Mục Tín nói:
- Không có gì khác thường, người của ty chức luôn âm thầm theo dõi gắt gao, nhưng không phát hiện ra chuyện gì bất thường, ty chức sẽ lập tức bẩm báo lên trên!
Hàn Huyền Đạo thở dài, nói:
- Long thể của thánh thượng không được tốt, đã nhiều ngày không lên triều, đây là lúc gay cấn nhất, bản quan thân là người đứng đầu nội các, không thể không cẩn thận một chút. Hiện nay tiền tuyến đang chống Ngụy, Yến Kinh lúc này không thể xảy ra bất cứ chuyện gì, nếu không hậu phương không vững, còn các binh sĩ nơi tiền tuyến sẽ lâm vào hiểm cảnh!
Mục Tín nói:
- Đại nhân tận tụy vì nước vì dân, ty chức vô cùng khâm phục!
Hàn Huyền Đạo thản nhiên cười, vẻ mặt có chút trầm ngâm, cuối cùng nói:
- Tú công chúa ẩn tích, Đông Hoa Thính như rắn mất đầu, khoảng thời gian này, mọi việc đều trông cậy vào Mục Tín nhà ngươi… Cái gọi là danh bất chính thì ngôn bất thuận, Mục chủ sự, hai ngày tới bản quan định nhập cung xin Thánh thượng hạ chỉ, phong ngươi làm Thính trưởng Đông Hoa Thính, như vậy, ngươi có thể danh chính ngôn thuận mà tận trung với triều đình rồi, ngươi thấy thế nào?
Mục Tín lập tức quỳ xuống, cảm kích nói:
- Đại nhân hậu ái Mục Tín như vậy, cho dù có đầu rơi máu chảy ty chức quyết không từ nan!
Hàn Huyền Đạo đưa tay đỡ hắn dậy rồi nói:
- Được như vậy thì tốt, Mục… Mục thính trưởng, mấy ngày nay ngươi cũng cực khổ nhiều rồi, ngồi xuống nghĩ ngơi trước đã.
Mục Tín khom người lại rồi thận trọng lui xuống.
Sau khi tiễn Mục Tín ra cửa, Hàn Ẩn nhanh trong quay trở vô, châm trà cho Hàn Huyền Đạo, rồi nhẹ giọng nói:
- Lão gia, trời sắp sáng rồi, ngày mai còn có nhiều việc cần giải quyết, đã hai ngày nay lão gia không nghỉ ngơi rồi, hay là nghỉ ngơi một chút đã.
Hàn Huyền Đạo khẽ gật đầu, rồi lại trầm ngâm một lúc, cuối cùng nói:
- Ẩn bá, ngươi nghĩ rằng…trong lúc này Tiểu ngũ có thể đi đâu chứ?
Hàn Ẩn nghiêm mặt lại, nghĩ ngợi một lúc, mới nói:
- Lão gia, lão nô nghĩ rằng lời lão gia nói lúc nãy rất có khả năng. Có lẽ Ngũ thiếu gia sớm đã phát giác có người theo dõi, nên cố ý cắt đuôi bọn họ. Lúc này có lẽ đã ở ngoài thành, sắp vào thành rồi cũng nên…
Hàn Huyền Đạo khẽ gật đầu, nói:
- Nghe cũng có lí.
.Dừng một chút, lại nói:
-N gươi phái người bí mật theo dõi tình hình của Tam lão gia, Tiểu ngũ có về, lập tức báo cho ta biết!
Ánh mắt Hàn Ẩn có vẻ run run, nhưng cũng vẫn cung kính nói:
- Lão nô đã rõ.
…
Hàn Huyền Đạo không thể ngờ rằng, Hàn Mạc sớm đã đi đến ngôi làng nhỏ mà Trang Uyên đang ở, còn những hậu vệ theo hắn về kinh đã được phái đi làm việc khác, chỉ mỗi Tiêu Linh Chỉ đi cùng hắn đến đây.
Vẫn là căn phòng bình thường như ngày trước, Trang Uyên ngồi trên chiếc xe lăn, còn Tiêu Linh Chỉ và Hàn Mạc chia ra hai bên ngồi trước mặt y, sau khi Thi Liên Vân là người hầu của Trang Uyên châm trà cho Hàn Mạc và Tiêu Linh Chỉ xong, liền lui ra khỏi phòng, rồi đứng ngoài cửa canh gác.
Sắc mặt của Trang Uyên xem ra cũng không tồi, có lẽ cuộc sống yên bình trong ngôi làng nhỏ này làm tinh thần lão thoải mái hơn nhiều.
Lão hơi nheo mắt, dường như đang suy nghĩ điều gì, trong phòng lại vô cùng yên tĩnh.
Một lúc lâu sau, Trang Uyên mới từ từ nói:
- Chuyện trong kinh, vi sư cũng có nghe Liên Vân nói qua, ta cũng thấy có chút kì lạ, đêm nay lại nghe ngươi nói xong, xem ra vị hoàng đế hùng cường dĩ lược kia của các ngươi, đã… hồn phách về trời rồi!
Tuy trong lòng Hàn Mạc đã có dự cảm, nhưng sau khi nghe Trang Uyên nói xong, hắn cũng không thể kiềm lòng được mà cứng cả người, dường như có một thứ cảm giác rất lạ đang dâng trào trong lòng.
- Ngài … thật đã chết?
Hàn Mạc thì thào nói thầm.
Trang Uyên nói:
- Tin hắn chết vẫn chưa truyền ra ngoài, chắc chắn là không cử hành phát tang… có thể ém nhẹm chuyện này, xem ra vị đại bá kia của ngươi đã khống chế toàn bộ nội cung…chỉ e Hoàng hậu tỷ tỷ kia của ngươi cũng đã bị kéo vào cuộc rồi!
Tiêu Linh Chỉ liếc nhìn Hàn Mạc, trông thấy nét mặt lạ lùng đó của hắn, nàng rất muốn nắm chặt tay hắn, nhưng lúc này có cả Trang Uyên, nên nàng không dám mà chỉ nhìn Trang Uyên rồi nói:
- Sư phụ, chuyện này…có thể nào do Hoàng tộc cố tình bày trận không?
Trang Uyên lắc đầu cười nói:
- Trước đây vi sư không hiểu rõ cục diện của triều Yến cho lắm nên có chút hồ đồ, nhưng những lời nói đêm nay ta dám hoàn toàn khẳng định, những chuyện xảy ra gần đây, liên tục làm tổn thương đến lợi ích của Hoàng tộc, nếu đây là nước cờ do Hoàng tộc đặt ra, thì có lẽ Hoàng đế của các ngươi cũng quá ngu xuẩn rồi, chưa động được một sợi lông của địch, đã tự đã thương mình tám phần, làm gì có nước cờ nào như vậy?
Hàn Mạc tựa lưng vào ghế, nhắm chặt mắt lại, sau một lúc mới từ từ mở mắt ra, rồi nói:
- Sư phụ, không lẽ gia tộc của con…thật sự đã đi vào con đường này sao?
Trang Uyên lắc đầu, vẻ mặt bình tĩnh nói:
- Cho đến hiện nay, chí ít cũng không phải cả gia tộc ngươi đã đi theo con đường này… bởi vì vẫn còn ngươi.
Dừng một chút, lão lại hạ giọng nói:
- Có lẽ đến tận hôm nay ngươi vẫn chưa hiểu được tình hình cụ thể trong chuyện này, chắc chắn Hàn Huyền Đạo giấu ngươi rất nhiều chuyện…!
Nói đến đây, dường như Trang Uyên nghĩ rằng lão không tiện nói thẳng với Hàn Mạc về chuyện của gia tộc Hàn Thị, nên nhìn Tiêu Linh Chỉ, rồi cười nói:
- Nha đầu, sư phụ muốn uống rượu!
Tiêu Linh Chỉ vội vàng đứng dậy, cầm lấy vò rượu bên cạnh, rồi cho Trang Uyên uống.
Lúc đó, ngoại trừ tiếng uống rượu của Trang Uyên phát ra, xung quanh vẫn im lặng như tờ.
Trông thấy vẻ mặt kiỳ lạ của Hàn Mạc, Trang Uyên khẽ thở dài:
- Đông vui náo nhiêt, cũng vì lợi mà đến, đông vui náo nhiệt, cũng vì lợi mà đi. Thế cục của Yến quốc từ khi lập nước đã được định sẵn, trừ phi Hoàng tộc có thể diệt sạch bọn người của thế gia, nếu không Hoàng tộc Yến quốc của các ngươi, mãi sống trong cảnh này. Cục diện của triều Yến, đã ổn định gần trăm năm nay, nhưng thực chất mà nói, bên trong không có ngày nào được yên ổn, hai năm nay thế gia yếu thế, nên triều đình cũng chiếm ưu thế hơn, nhưng chỉ là trong tức thời mà thôi... Gần trăm năm nay, luật chơi của Hoàng tộc và thế gia chỉ có một đó là nếu ta sống thì ngươi phải chết, trước tình thế hiện nay xem ra cuộc chơi này... đã sắp đến hồi kết!
Tiêu Linh Chỉ khẽ thở dài, nàng nói:
- Lời của sư phụ nói chí phải, một là cả hai bên đều ngang bằng thế lực, hai là... lòng tham vô đáy của con người, làm quan trong triều, ai cũng theo đuổi hai chữ “quyền lực”, nếu có cơ hội có được nhiều quyền lực hơn, có ai lại không bị mê hoặc chứ?
- Không sai.
Trang Uyên bình tĩnh nói:
-Một khi thế gia lật đổ thế cân bằng giữa hai thế lực, chắc chắn bọn họ đã có chuẩn bị trước, vi sự nghĩ thế lực giữa các thế gia như đang bị kiềm trong một chiếc vòng bát quái, vi sư từng nói với các ngươi, một khi thế trận này bị phá vỡ, có thể làm nên đại nghiệp chỉ có ba thế gia.
Hàn Mạc vẫn nhớ lời Trang Uyên từng nói, hắn tiếp lời nói:
- Tiêu, Hàn, Tô!
- Đúng vậy.
Trang Uyên chậm rãi nói:
- Tiêu gia có Tiêu Hoài Ngọc, tay nắm binh quyền, Tô gia có rất nhiều tay chân trong triều, còn Hàn gia các người lại có những điểm mà các thế gia khác không thể sánh bằng như ưu thế về vị trí địa lí hay rất được lòng dân... Chỉ cần Tiêu Hoài Ngọc có dã tâm, thì Yến quốc nhất định sẽ rơi vào tay Tiêu gia, chỉ là vì người này lại có lòng trung nghĩ hiếm thấy, không hề có dã tâm.
Dừng một chút, lão lại nhìn Hàn Mạc chăm chăm rồi nói:
- Có điều hiện nay vi sư lại thấy, nếu thật nói đến dã tâm sâu xa thì không thế gia nào có thể sánh bằng Hàn gia các ngươi... Vi sư từng nghĩ rằng, cả ba thế gia này đều có khả năng xưng bá ở Yến quốc, nhưng giờ nghĩ lại, hình như vi sư đã xem thường Hàn gia các ngươi. Hàn gia các ngươi có thể có ngày huy hoàng như ngày hôm nay, có lẽ đã lên kế hoạch từ năm hay mười năm trước rồi!
Hắn ngừng giây lát, mới gằn từng từ một:
- Có thể âm thầm cấu kết với Bắc Khánh Nam Phong, qua mặt tất cả mọi người trong thiên hạ, sắp đặt thiên la địa võng, Hàn gia ... quả không đơn giản!
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 22 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kimnambin
Quyền Thần
Tác giả: Sa Mạc
Quyển 8: Hướng Thiên Cung.
-----oo0oo-----
Chương 993: Đi con đường nào
Nhóm dịch: BachKhiet
Sưu Tầm by nguoibantot8 --- 4vn.eu
Hàn Mạc nghe xong câu nói của Trang Uyên, không những không cảm thấy tự hào vì mình là con cháu Hàn gia, mà ngược lại hắn cảm thấy vô cùng xấu hổ. Trông thấy nét mặt của Trang Uyên, hắn cảm nhận được, lời nói này của Trang Uyên thật sự xuất phát từ đáy lòng, dường như Trang Uyên thật sự khâm phục tài mưu lược của gia tộc Hàn thị, nhưng Hàn Mạc tuy cũng là một phần tử của Hàn tộc lại không biết chuyện gì, thậm chí đến cha đẻ của Hàn Mạc là Hàn Huyền Xương có lẽ cũng không hề biết đến âm mưu này, đối với Hàn Mạc mà nói đây quả là trò đùa nực cười nhất trong thiên hạ.
Tiêu Linh Chỉ vừa nhìn đã biết Hàn Mạc đang vào thế ngượng ngùng vô cùng, nàng quay sang nháy mắt ra hiệu Trang Uyên, thế nhưng Trang Uyển lại vờ như không hiểu, lão nhìn Hàn Mạc cười tủm tỉm rồi nói:
- Mạc nhi, Hàn gia có thể nhanh chóng bước đến đỉnh cao như ngày hôm nay, công lao của ngươi cũng không ít đâu.
Dừng một chút, lão lại thở dài nói:
- Nếu không phải trước đây ngươi nắm giữ đại quân hùng mạnh nhất của Yến quốc, thì Hàn gia của các ngươi tuyệt đối không thể nhanh chóng đạt đến thanh thế như hiện tại... Thế lực của hai nhà Tiêu Tô cũng không thể sa sút nhanh như vậy.
Tuy Trang Uyên sống ẩn cư tại đây, nhưng ngày thường vẫn có Thi Liên Vân ra ngoài nghe ngóng tin tức rồi về báo lại cho lão. Những chuyện như Tô gia làm phản bị tru di cửu tộc hay thế lực của Tiêu gia suy sụp, người trong Yến quốc ai ai cũng biết, nên lão tất nhiên cũng được nghe qua.
Hàn Mạc lắc đầu, gượng cười, không nói lời nào.
Hắn hiểu rất rõ, nếu quả đúng như lời Trang Uyên nói, Hàn gia sớm đã cấu kết với hai nước Khánh Phong, có nghĩa là Hàn gia sớm đã âm thầm bày ra đại âm mưn này.
Một kế hoạch khổng lồ như vậy, mà cha và bản thân hắn cũng không hay biết chuyện gì, nếu nhìn chuyện này ở một góc độ khác, dường như cha con Hàn Mạc sớm đã bị Hàn tộc cho ra khỏi cuộc.
Đây quả là chuyện mà Hàn Mạc không thể chấp nhận được.
Trước đây có rất nhiều chuyện làm Hàn Mạc có mơ hồ cảm thấy có chút gì đó đáng ngờ, thế nhưng hắn thà tin là mình phán đoán sai, cũng không muốn thừa nhận nội bộ của Hàn gia đang có một âm mưu to lớn.
Từ nhỏ đến lớn, hắn được rất nhiều người chỉ dạy, việc đầu tiên chính là người trong tộc phải đoàn kết lẫn nhau, hơn nữa Hàn gia trong mắt hắn, nếu có chuyện lớn gì, nhất định ai ai cũng biết, mọi người trên dưới cùng nhau hợp tác vô cùng ăn ý, đây cũng là việc làm Hàn Mạc cảm thấy đáng tự hào vì là con cháu Hàn gia.
Hàn gia có thể đứng vững trong Yến triều hàng trăm năm nay, cũng chính vì tinh thần đoàn kết một lòng của cả tộc.
Thế nhưng hiện nay, càng lúc càng có nhiều dấu hiệu chứng tỏ Hàn gia đích thực đã âm thầm lên một kế hoạch khổng lồ, hơn nữa hắn và cha hắn lại bị loại khỏi cuộc chơi, điều này làm hắn thật sự cảm thấy nghi ngờ cái “bộ tộc đoàn kết” này.
Cục diện mà hắn không mong muốn nhất, cuối cùng cũng đã xuất hiện.
...
Tiêu Linh Chỉ cố tỏ vẻ bình tĩnh, nàng nhìn Trang Uyên rồi hói:
- Sư phụ, nếu Yến đế quả thật đã chết, không lẽ tin tức này có thể che mắt được tất cả mọi người? Hơn nữa troong bốn đại ngự lâm quân trong kinh, đã có ba trại do Bạch Dị nắm quyền, còn Bạch Dị lại là tướng tâm phúc của Yến đế, nếu có gì bất thường, Bạch Dị không thể không có hành động gì?
Rồi liếc nhìn Hàn Mạc một cái, hơi cắn môi, nàng tiếp tục nói:
- Nếu Hàn... Hàn Huyền Đạo ở kinh thành hô phong hoán vũ, không lẽ Bạch Dị không cảnh giác được sao, hoặc có thể nói... Hàn Huyền Đạo ở trong kinh hoàn toàn không có binh quyền, không lẽ hắn thật sự dám dấy lên cơn sóng lớn thế này sao?
Trang Uyên bình tĩnh nói:
- Chỉ nhi, lời con nói đúng năm phần, nhưng cũng sai năm phần!
Tiêu Linh Chỉ và Hàn Mạc liếc nhìn nhau rồi cả hai cùng nhìn Trang Uyên, trong tức thời không hiểu hết ý của sư phụ.
Trang Uyên nghiêm mặt nói:
- Bạch Dị tay nắm binh quyền, hơn nữa vô cùng trung thành với Yến đế, câu nói này không sai, nhưng nếu so với Hàn Huyền Đạo, Bạch Dị vẫn còn kém xa. Bạch Dị xuất thân là một võ phu, trong lòng hắn chỉ biết đến chính trực, mà tâm tư của một võ phu làm sao đấu lại người sống trong giới quan trường lâu năm như Hàn Huyền Đạo chứ?
Lão nhìn về phía Hàn Mạc, rồi chậm rãi nói:
- Vị tỷ tỷ kia của ngươi dù gì cũng là Hoàng hậu, lại rất được Yến đế sủng ái, vi sư muốn hỏi con một chuyện, nếu quả thật Yến đế đã chết, Hoàng hậu cũng mất đi chổ dựa lớn nhất, vậy sau đó, nàng ấy sẽ nương tựa vào ai đây?
Hàn Mạc thở dài:
- Tất nhiên là Hàn tộc rồi!
- Đúng vậy...!
Trang Uyên nói: -
- Nếu nói cụ thể một người, vậy con nghĩ người đó là ai?
Hàn Mạc nói:
- Là... Đại bá!
- Vậy chính là Hàn Huyền Đạo rồi.
Trang Uyên chậm rãi nói:
- Nếu Hoàng đế băng hà, thì Hoàng hậu chỉ còn cách nương tựa vào Hàn Huyền Đạo, nói cách khác, nội cung của cũng đã trở thành thế lực của Hàn Huyền Đạo. Hàn gia trong triều đã có thế lực ngất trời, không còn Hoàng đế, nội cung cũng nằm trong vòng vây thế lực của Hàn gia, khắp hoàng cung nội ngoại đều nằm trong tay hắn, thế lực này, quả thật khó mà chống đỡ được.
Tiêu Linh Chỉ nói:
- Những người khác trong Hoàng tộc thì sao?
Trang Uyên nghiêm mặt nói:
- Gia tộc Tào thị của Đại Yến sớm đã suy sụp, nên thế lực vốn đã không mạnh, năm đó vì tranh giành ngôi vị, Hoàng tộc nội chiến, những người có quyền lực cũng bị tổn thương rất nhiều, số còn lại cũng chỉ là hạng tầm thường, hiện nay thế lực mạnh nhất trong Hoàng tộc, chỉ còn mỗi Tào Ân và Tào Tú mà thôi.
Lão lại nhìn Hàn Mạc, nói:
- Mạc nhi cũng từng nói, hiện nay Tào Tú không rõ tung tích, Tào Ân lại ở quá xa Yến kinh, hai trụ cột của Hoàng tộc đã không còn, xem ra Hoàng tộc cũng không còn người nào nữa rồi... Hiện nay trong triều toàn là bè đảng của Hàn gia, Bạch Dị lại không có ai tương trợ, sao có thể là đối thủ của Hàn Huyền Đạo được chứ? Lúc nãy Chỉ nhi có nói Bạch Dị có binh quyền trong tay còn Hàn Huyền Đạo thì không, câu nói này là không đúng.
Tiêu Linh Chỉ nhíu mi nói:
- Ý sư phụ muốn nói là Tây Bắc quân? Có điều... Tuy hiện nay Tây Bắc quân do Hàn gia nắm quyền, nhưng cũng không phải nằm trong tay Hàn Huyền Đạo. Hơn nữa... Tây Bắc quân ở xa nơi tiền tuyến, nếu Bạch Dị trong kinh gây khó dễ, Hàn Huyền Đạo chẳng khác nào lâm vào cảnh nước xa không cứu được lửa gần, ông ta căn bản không thể điều động quân Tây Bắc để đối phó Bạch Dị!
- Nha đầu ngốc, không lẽ ngươi đã quên, bốn đại trại trong kinh, Bạch Dị chỉ nắm trong tay ba trại, vẫn còn Trung Nghĩa doanh không thuộc quyền của Bạch Dị!
Trang Uyên nhếch mép, điệu bộ cười như không cười, hắn nói:
- Không lẽ Trung Nghĩa doanh không phải là binh lính sao?
Nhắc tới Trung Nghĩa doanh, khuôn mặt xinh đẹp của Tiêu Linh Chỉ bỗng hiện lên vẻ khác thường, nàng nhìn Hàn Mạc một cái.
Chỉ huy sứ của Trung Nghĩa doanh chính là Hàn Thương, lúc trước Hoàng đế ban hôn cho hắn và Tiêu Linh Chỉ, chuyện này đến tận hôm nay vẫn chưa giải quyết xong, nên khi nhắc đến Trung Nghĩa doanh, Tiêu Linh Chỉ tự nhiên nghĩ đến Hàn Thương, trong lòng trước sau vẫn cảm thấy không yên.
Trong lòng Hàn Mạc biết rõ Tiêu Linh Chỉ đang nghĩ gì, hắn đưa tay, nắm chặt đôi tay trắng nõn của Tiêu Linh Chỉ trước mặt Trang Uyên, bất ngờ bị Hàn Mạc nắm tay, tim Tiêu Linh Chỉ giật thót, gương mặt trở nên ngại ngùng, nhưng trong lòng lại cảm thấy rất ngọt ngào.
- Không lẽ Trung Nghĩa doanh lại không phải là quân của Hàn Huyền Đạo?
Thấy Trang Uyên thản nhiên nhìn mình cười, Tiêu Linh Chỉ có hơi lúng túng, nàng vội vàng hỏi một câu để đánh trống lãng:
- Hàn... Hàn Thương vừa mới nhậm chức, hắn không thể trong một thời gian ngắn... trong một thời gian ngắn mà nắm giữ toàn bộ Trung Nghĩa doanh!
- Đúng vậy, theo như vi sư nghĩ, sau khi Hàn Thương nhậm chức, căn bản không có khả năng khống chế Trung Nghĩa doanh!
Trang Uyên cười nói.
Hàn Mạc nhíu mày, nhưng rất nhanh cặp mắt lại sáng rực lên, dường như hiểu ra chuyện gì đó.
Trang Uyên nhìn thấy ánh mắt Hàn Mạc, hắn liền cười nói:
- Có phải Mạc nhi đã hiểu ra nguyên nhân trong đó?
Hàn Mạc trầm ngâm một lúc, cuối cùng hắn gật đầu, vẻ mặt trở nên kì lạ, nhưng vẫn không nói câu nào.
Ánh mắt xinh đẹp của Tiêu Linh Chỉ chớp chớp mấy cái, tròng mắt long lanh di chuyển, thân hình mềm mại của nàng như cứng lại, nàng dịu dàng nói:
- Không lẽ... việc Hàn Thương nhậm chức, cũng là một phần trong kế hoạch?
Trang Uyên cười ha hả nói:
- Tiểu nha đầu cũng không đến nỗi ngốc.
Dừng một chút, hắn nói tiếp:
- Nếu lúc đầu Hàn Thương không được phong làm Chỉ huy sứ Trung Nghĩa doanh, thì hôm nay trong tay Hàn Huyền Đạo quả không có binh quyền... Có lẽ thế lức của hắn cũng không phát triển nhanh chóng và lớn mạnh như hôm nay rồi.
Tiêu Linh Chỉ khẽ thở dài nói:
- Đúng vậy, nếu Hàn Thương không đạt được chức Chỉ huy sứ Trung Nghĩa doanh, mà để tướng tâm phúc khác của Hoàng đế nắm giữ, thì hôm nay Hàn Huyền Đạo sẽ không có cơ hội khống chế Trung Nghĩa doanh.
- Hàn Thương tuy không thể khống chế Trung Nghĩa doanh hoàn toàn, nhưng ít nhất cũng là chỉ huy sứ của Trung Nghĩa doanh, vậy nên chí ít cũng không để Trung Nghĩa doanh lọt vào tay người khác.
Trang Uyên chậm rãi nói:
- Hiện nay Hoàng đế không còn, Hàn Huyền Đạo khống chế triều đình, lại được Hoàng hậu giúp sức, hắn hoàn toàn có thể dễ dàng mượn danh nghĩa của Hoàng đế, cài tâm phúc của hắn vào Trung Nghĩa doanh... Trung Nghĩa doanh của hôm nay, chỉ e đã nằm trong tay Hàn Huyền Đạo. Nếu ban đầu chức vị này do tâm phúc của Hoàng đế đảm nhiệm, thì Hàn Huyền Đạo đã không dám manh động, ngược lại cũng không dám cài người vào Trung Nghĩa doanh...!
Hàn Mạc biết rõ với trí tuệ của Trang Uyên, thì những lời nói hôm nay, cũng có bảy tám phần là sự thật, nên hắn càng nghe càng sợ, sắc mặt cũng càng lúc càng trở nên ảm đạm.
- Trung Nghĩa doanh vốn được sáp nhập bởi hai đại doanh trại.
Trang Uyên nói:
- Trong bốn đại trại của Yến Kinh, Trung Nghĩa doanh có số người đông nhất, tuy trên thực tế Bạch Dị nắm ba trại trong tay, nhưng hắn cũng không dám làm càn.
Trang Uyên nhìn Hàn Mạc nói:
- Hơn nữa hiện nay Mạc nhi vẫn là Chỉ huy sứ của Báo Đột doanh, vẫn chưa bị phế bỏ chức vụ, một khi con về kinh, Hàn Huyền Đạo hoàn toàn có thể dựa vào ý chỉ của Hoàng đế, rút quyền của Bạch Dị ở Báo Đột doanh, đến lúc đó, trong tay Bạch Dị chỉ còn binh lực của hai trại, thì tất nhiên không thể đối đầu với Hàn Huyền Đạo .
Hàn Mạc thở dài, nói:
- Sư phụ, theo như lời người nói thì ý chỉ truyền ta hồi kinh, là do đại bá giả truyền Thánh chỉ? Ông ta triệu ta hồi kinh là vì Báo Đột doanh?
- Đó là nguyên nhân thứ nhất!
Trang Uyên nghiêm nghị nói:
- Mạc nhi, dù gì chúng ta cũng là thầy trò, chuyện này có liên quan đến con, vi sư cũng không thể ngồi im không quản, những lời nói không hay, vi sư sẽ không ngại mà nói thẳng với con!
Hàn Mạc nghe vậy, lập tức đứng lên, nghiêm mặt nói:
- Tất cả xin nghe sư phụ dạy bảo!
Trang Uyên trầm ngâm hồi lâu, mới gằn từng chữ nói:
- Lâm trận điều tướng, là chuyện đại kị của binh gia, Hàn Huyền Đạo không màng đến đại kị mà triệu ngươi hồi kinh, binh quyền Báo Đột doanh chỉ là việc phụ, theo thầy thấy, nguyên nhân chính, đó là vì... Hàn Huyền Đạo không muốn con tiếp tục nắm giữ binh quyền của quân Tây Bắc!
Hàn Mạc toàn thân chấn động, hắn cau mày, vẻ mặt vô cùng khó coi, đứng ngẩn ra hồi lâu, rồi mới từ từ ngồi xuống, dựa vào lưng ghế, cặp mắt đăm chiêu, toát ra vẻ đau khổ.
Tiêu Linh Chỉ vô cùng đồng cảm với tình cảnh của Hàn Mạc, bàn tay còn lại của nàng cũng nắm lấy Hàn Mạc, dịu dàng nói:
- Hàn lang, lời sư phụ nói cũng chỉ là suy đoán, chưa chắc là sự thật, chàng... chàng đừng làm vậy mà!
Hàn Mạc cười chua xót, nhưng cũng nhẹ gật đầu.
Trang Uyên lại nghiêm nghị nói:
- Mạc nhi, nhưng nếu lời vi sư đoán không sai thì sao? Nếu tất cả đều do một tay Hàn Huyền Đạo sắp đặt, hắn lại đề phòng binh quyền của con, lợi dụng cơ hội ép ngươi vào thế bí, con sẽ ứng phó ra sao?
Toàn thân Hàn Mạc lại chấn động, quay đầu nhìn Trang Uyên.
Vẻ mặt của Trang Uyên lúc này vô cùng nghiêm túc, không có chút đùa cợt, ánh mắt cũng trở nên sắt bén, lão chăm chăm nhìn vào ánh mắt của Hàn Mạc rồi, hạ giọng lại, gằn từng chữ một nói:
- Con nói cho vi sư biết, con sẽ làm gì?
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 21 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kimnambin
Quyền Thần
Tác giả: Sa Mạc
Quyển 8: Hướng Thiên Cung.
-----oo0oo-----
Chương 994: Ái thê
Nhóm dịch: BachKhiet
Sưu Tầm by nguoibantot8 --- 4vn.eu
Hàn Mạc trầm ngâm, một lúc lâu sau, mới chậm rãi nói:
- Hiện tại đồ đệ cũng không biết phải trả lời làm sao, con… phải làm rõ chuyện này trước đã.
Dừng một chút, hắn nhìn Trang Uyên, nghiêm mặt nói:
- Sư phụ, theo ý của thầy, con nên đi con đường nào bây giờ?
Trang Uyên bình tĩnh nói:
- Mạc nhi, từ xưa đến nay, người làm đại sự, nên quả quyết một chút, nếu không… mọi chuyện sẽ loạn.
Lão nhắm chặt hai mắt, một lúc sau, mới nói:
- Hiện nay thầy có ba con đường, con có muốn nghe không?
Hàn Mạc cung kính nói:
- Xin sư phụ chỉ dạy!
- Nếu tất cả đúng như lời sư phụ nói, vị đại bá của con có dã tâm rất lớn, thậm chí còn muốn khống chế cả con, vậy ta có ba cách lần lượt là hạ sách, trunng sách, thượng sách có thể đối phó với hắn.
Trang Uyên chăm chú nhìn Hàn Mạc nói:
- Hạ sách, chính là bỏ mặt tất cả, hắn muốn đoạt quyền trong tay con, vậy con cứ thuận theo hắn mà làm, đợi khi trong tay con không còn binh quyền, không còn là trở ngại của hắn, vậy hắn tự nhiên sẽ không dè chừng con nữa, con có thể sống cuộc sống yên lành… còn nội bộ Hàn tộc của con cũng tránh khỏi một trận nội chiến.
- Còn trung sách thì sao?
Trang Uyên vừa nói xong hạ sách, Tiêu Linh Chỉ liền vội vàng hỏi.
Trang Uyên nói:
- Trung sách, chỉ có một chữ “ẩn”.
- Ẩn?
- Không sai.
Trang Uyên chậm rãi nói:
- Rời xa Yến Kinh, lấy danh nghĩ ẩn cư, nhưng bí mật triệu tập binh lực. Hiện nay cục diện của Yến quốc có thể thay đổi bất ngờ, ở trong Yến Kinh, lúc nào cũng có thể gặp nguy hiển… Kinh thành Yến quốc hiện nay mây đen bao trùm, còn phải đối phó với giặc ngoại xâm, Hàn Huyền Đạo thành công hay thất bại, hiện nay cũng chưa chắc, con rời xa Yến kinh, tuy có thể tránh được kiếp họa lần này, nhưng nếu làm như vậy, nếu con muốn nắm vững quyền hành sẽ là chuyện rất khó, bắt buộc phải âm thầm lôi kéo nhiều tướng tâm phúc… Một khi Hàn Huyền Đạo ở kinh thành bị rơi vào hiểm cảnh, con sẽ có cơ hội thay đổi tình thế.
- Vậy… phải đợi đến khi nào?
Tiêu Linh Chỉ chớp mắt hỏi.
Trang Uyên nói:
- Có thể mấy tháng, có thể vài năm, cũng có thể vĩnh viễn cũng không có cơ hội.
Rồi lão nhìn Hàn Mạc, nói:
- Chọn trung sách hay không, phải xem trong lòng con đang nghĩ gì, nếu con có ý tranh giành với vị đại bá kia, thì cách này là lựa chọn tốt nhất, còn nếu không chỉ có thể lựa chọn thượng sách mà thôi!
Hàn Mạc cau mày, Tiêu Linh Chỉ cũng thở dài nói:
- Sư phụ, Chỉ nhi đã biết thế nào là thượng sách rồi!
- Ồ?
Trang Uyên cười nói:
- Nói ra nghe xem!
- Thượng sách, chỉ có một chữ “giành”!
Tiêu Linh Chỉ hạ giọng nói:
- Hiện tại Hàn lang có thể lập tức trở về tiền tuyến, lấy lại binh quyền, chỉ cần có quân Tây Bắc trong tay, cộng thêm số thuộc hạ còn lại của Hàn lang ở Báo Đột doanh và Tây Hoa Thính, thì Hàn lang đã có hi vọng rồi!
Nàng quay đầu nhìn Hàn Mạc, buồn bã nói :
- Nhưng kể từ đó, Hàn Huyền Đạo sẽ xem Hàn lang như kẻ thù, và sẽ không tránh khỏi cuộc chiến nội bộ.
Trang Uyên khẽ gật đầu nói:
- Đúng, đó là thượng sách .
Hàn Mạc từ từ đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, chắp hai tay sau lưng, im lặng không nói.
…
…
Khi Hàn Mạc vào thành về phủ, vừa đúng lúc hoàng hôn, mấy tên người hầu đứng trước cửa thấy Hàn Mạc về đến liền tròn mắt há mồm, xem ra bọn họ không hề biết trước Hàn Mạc sẽ về phủ.
Vào đến sân, đúng lúc có hai ả tỳ nữ đi ngang qua sân, trông thấy Hàn Mạc mặc thường phục trở về, bọn họ vừa ngạc nhien,s vừa sợ hãi, vừa xoay người bước đi, đã có một chuỗi tiếng hò reo từ trong phủ Lễ bộ Thượng thư vọng ra:
- Thiếu gia về rồi.
Ở sảnh lớn có mấy người chay ra, đi đầu là Hàn Huyền Xương, theo sau là mấy tên quan viên, Hàn Mạc tiến về trước, mấy tên quan đó đều tỏ vẻ kinh ngạc, nhưng vẫn đưa tay lên cung kính hành lễ với Hàn Mạc.
Trong mắt đám quan viên này, tuy triều đình không hề sắc phong Hàn Mạc làm Tây Bắc đại tướng quân, nhưng trên thực thế Hàn Mạc cũng là người có tiếng trong quân Tây Bắc, tay nắm binh quyền, hiện nay là một nhân vật đáng gờm trong Yến quốc, ai cũng không dám thất lễ với hắn.
Hàn Mạc cũng đáp lễ lại, một tên quan viên đã nhìn Hàn Huyền Xương nói:
- Đại nhân, chúng thần xin cáo từ trước, chuyện đại nhân giao phó, chúng thần lập tức làm ngay.
Hàn Huyền Xương chắp tay nói:
- Làm phiền chư vị .
Chúng quan viên lui ra sau, lúc này Hàn Mạc mới tiến về trước, cung kính chắp tay nói:
- Cha!
Tuy cha con lâu ngày không gặp, nhưng nét mặt Hàn Huyền Xương không hề tỏ vẻ kích động, phấn khởi, ngược lại phảng phất nét âu lo, nhưng trong tức khắc đã mỉm cười, nói:
- Con đi thăm mẹ và vợ trước đã, rồi chúng ta nói tiếp.
Sau đó ông lại nói thêm một câu:
- Mẹ con có lẽ đang ở chỗ Tiểu Thiến, con đi sang đó sẽ gặp được họ.
Hàn Mạc gật đầu, trong lòng hắn biết sắp phải cùng cha mình nói một chuyện lần hết nhẽ mọi việc.
Hắn liền chào Hàn Huyền Xương rồi đi về sân viện của mình, bên đó sớm đã có người thông báo tin hắn trở về, nên vừa vào nhà đã thấy Tuệ nương ngồi trong phòng đợi mình, trông thấy Hàn Mạc bước vào, nàng liền khom người hành lễ, rồi nói:
- Cô gia đã về.
Trong phòng có tiếng ồn ào, tuy đường xa trở về vẫn đang mệt mỏi, nhưng Hàn Mạc cũng bất chấp mà tiến vào phòng trong, trong phòng lúc này có một đám người đang tụ tập, Hàn phu nhân, mẹ con Bích Di Nương cũng đang ở đó, ngoài ra còn có mấy đứa nha hoàn cũng trong đó.
Hàn phu nhân trông thấy Hàn Mạc bước vào, liền mỉm cười tiến về phía trước, đưa tay giúp Hàn Mạc phủi lớp bụi trên người, giọng quở trách nói:
- Bây giờ cũng đã làm cha người ta rồi, cũng phải chú ý tướng mạo một chút chứ, con xem con lôi thôi như vậy, lỡ làm cháu nội ta giật mình thì sao?
Hàn Mạc rời xa Yến Kinh, cũng trải qua không ít chuyện, lúc này về đến nhà, nghe được lời quở trách của mẹ, ngược lại làm hắn cảm thấy vô cùng ấm áp, hắn dịu dàng nói:
- Lời mẹ dạy thật đúng, con đã nhớ kĩ rồi.
Hàn Thấm đã gọi hắn:
- Ca ca, còn không mau qua đây xem thằng nhóc này!
Hàn Mạc cười ha hả, tiến về trước, trông thấy Bích Di Nương đang ôm đứa bé, hắn nhìn Bích Di Nương mỉm cười rồi gật đầu, cũng không tỏ ra gấp gáp muốn ôm đứa bé, mà nhẹ nhàng đi đến bên giường.
Tiểu Thiến vẫn xinh đẹp như ngày nào, có lẽ sau khi sinh được chăm sóc kĩ càng, xem ra có vẻ mập hơn ngày trước một chút, trên khuôn mặt xinh xinh, làn da trắng nõn này hiện lên chút e thẹn, trong ánh mắt cũng phảng phất niềm vui của một người mẹ, nàng chăm chú nhìn Hàn Mạc, chớp chớp cặp mắt, khuôn mặt tỏ ra vô cùng hạnh phúc.
Đang cuối mùa hè, thời tiết oi bức, trong phòng có mấy tảng băng để hạ nhiệt, nhưng lại lo hàn khí của tảng băng sẽ tổn hại đến sức khỏe của Tiểu Thiến, nên trên mình nàng có đắp một tấm chăn mỏng.
Hàn Mạc tiến về trước, ngồi xuống cạnh giường, hắn không còn để ý đến những người trong phòng nữa, đưa tay nắm lấy bàn tay trắng mềm của Tiểu Thiến, khuôn mặt vô cùng dịu dàng, nhìn thê tử của mình chằm chằm, trông thấy bộ dạng ngoan hiền của Tiểu Thiến, trong lòng hắn vừa thương, vừa yêu nàng biết mấy, rồi hắn dịu dàng nói:
- Ta xin lỗi.
Câu nói này của hắn thật sự xuất phát từ đáy lòng.
Từ sau khi đại hôn, hắn luôn chạy ngược chạy xuôi, ít khi có thời gian bên cạnh Tiểu Thiến, ngay cả lúc nàng đau đớn sinh con, hắn cũng không thể ở bên cạnh, nên trong lòng vô cùng áy náy.
Hàn phu nhân biểu rõ, hai vợ chồng họ có chuyện muốn nói với nhau, nên ra hiệu cho mọi người lui ra. Bích Di Nương vốn định đem đứa bé cho Hàn Mạc ôm, nhưng hắn mới từ tiền tuyến trở về toàn thân đầy mồ hôi và bụi đường, nên nhẹ nhàng đặt đứa bé vào lòng Tiểu Thiến, rồi cùng với mọi người lui ra ngoài.
Trong phòng nhanh chóng trở nên tĩnh lặng, Hàn Mạc cùng Tiểu Thiến nhìn nhau đắm đuối, trong phút chốc cả hai đều không nói gì, Tiểu Thiến thấy Hàn Mạc cứ nhìn mãi không thôi, làm nàng tự nhiên cảm thấy mặt hơi nóng, nên cúi gầm xuống, ngượng ngùng hỏi:
- Tướng công, chàng… chàng nhìn gì thế?
Nàng trước đây cũng là một cô nương nhanh nhảu, nhưng bây giờ, với mái tóc dài buông xõa, tiếng nói thì thầm bên tai, nhìn có vẻ một bà mẹ trẻ, một khuôn mặt xinh đẹp lại có chút phong thái của thiếu phu nhân, so với những cô nương khác, càng làm cho đối phương phải rung động.
Hàn Mạc nhẹ giọng cười nói:
- Đã lâu tướng công không ở bên cạnh nàng, lâu rồi không gặp, nên muốn nhìn nàng kĩ hơn một chút.
Tiểu Thiến ngẩng đầu, cười khúc khích, nàng nói:
- Tướng công, có phải thiếp mập quá không?
- Không mập.
Hàn Mạc vuốt nhẹ bàn tay Tiểu Thiến, rồi nói:
- Tiểu Thiến của ta càng lúc càng xinh đẹp…!
- Chàng lừa thiếp.
Tiểu Thiến hơi bặp môi, nàng nói:
- Bọn họ đều nói thiếp mập hơn trước, chàng lại nói không mập, chàng gạt thiếp.
Hàn Mạc cười ha hả, rồi dịu dàng nói:
- Tiểu Thiến nhà ta trong mắt tướng công, bất luận thế nào đều rất xinh đẹp…!
Hắn áp sát vào nàng, nhẹ giọng nói:
- Hơn nữa tướng công thích nhìn Tiểu Thiến thế này, mập mạp một chút, càng đáng yêu!
Tiểu Thiến vội vàng lắc đầu nói:
- Vậy không được, tướng công, thiếp… thiếp không thể mập hơn nữa, sau này thiếp không ăn nữa. Lúc trước trong phủ thiếp có một bà già, mập ơi là mập, nhìn… nhìn không đẹp chút nào.
Rồi dường như nàng nghĩ ra điều gì, mới quay đầu lại, chỉ thấy “tiểu Hàn Mạc” đang mở to cặp mắt to tròn, nhìn Hàn Mạc không chớp mắt, hình như cảm thấy thắc mắc “người lạ mặt” này là ai.
Hàn Mạc nhích người qua, trông thấy đứa bé kháu khỉnh, đáng yêu vô cùng, hai con mắt vừa trong vừa đẹp, giống hệt cặp mắt to tròn của mẹ Tiểu Thiến, trông như hai viên trân châu đang tỏa sáng, hai mắt trong veo, tràn đầy sức sống.
Làm khóe miệng của Hàn Mạc không kìm nổi phải mỉm cười, ai ngờ thằng nhóc đó cũng nhếch miệng cười lại, nụ cười này vô cùng tự nhiên, nhưng hiện lên trên mặt thằng nhóc lại làm người khác vui bất ngờ.
Hàn Mạc biết, thằng bé chỉ vô tình mà cười, nhưng trong lòng Hàn Mạc lại vô cùng sung sướng.
Đột nhiên nhớ tới cái gì đó, Hàn Mạc sờ tay vào ngực áo, lấy ra một cái hộp nhỏ, rồi cẩn thận mở ra, lấy ra một chuỗi dây màu xanh nước biển được làm bằng bảo thạch và một cặp hoa tai cùng màu, rồi hắn nhìn về phía Tiểu Thiến cười nói:
- Đây là trang sức từ Nam Dương đem về, nàng có làn da trắng nõn, nên ta cố ý chọn nó để tặng cho nàng, nàng xem có thích không?
Sau khi Hàn Mạc nhập kinh, đã đi một chuyến đến trung tâm mua sắm của Yến Kinh là Quan thị mậu dịch hành, mua mấy món trang sức để làm quà cho người thân.
Tiểu Thiến trông thấy hai món trang sức vô cùng xinh đẹp này, khuôn mặt tỏ ra rất thích thú, nàng xuất thân trong gia đình giàu có, nên cũng không để tâm đến giá trị của trang sức, nhưng nàng lại rất yêu thích hai món đồ này, vì ở trung thổ loại trang sức này rất hiếm thấy, đến cả đại tiểu thư như Tiểu Thiến cũng chưa từng thấy qua. Nàng nhẹ nhàng cầm lấy chuỗi bảo thạch long lanh và cặp hoa tai, nhìn chằm chằm vào chúng rồi dịu dàng nói:
- Cám ơn tướng công!
Viên bảo thạch lấp lánh, chuỗi dây được thiết kế tinh xảo, rất thích hợp với dung mạo mĩ miều, và làn da như ngọc của Tiểu Thiến. Chỉ có nàng mới xứng với bảo vật độc nhất vô nhị này, viên ngọc được đeo lên người nàng càng hiện lên vẻ quý phái của nó.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kimnambin
Quyền Thần
Tác giả: Sa Mạc
Quyển 8: Hướng Thiên Cung.
-----oo0oo-----
Chương 995: "Nhân đà la" hút máu
Nhóm dịch: BachKhiet
Sưu Tầm by nguoibantot8 --- 4vn.eu
Hàn Mạc thấy ái thê yêu thích quà tặng, trong lòng vô cùng vui mừng, hắn dịu dàng nói:
- Nào, để tướng công đeo lên cho nàng!
Hắn cẩn thận đeo chuỗi dây lên cổ nàng, dưới ánh sáng lấp lánh của bảo thạch, làn da trắng nõn của Tiểu Thiến càng trở nên lộng lẫy, quyến rũ mọi ánh nhìn.
Hàn Mạc hôn nhẹ lên trán nàng để biểu lộ nỗi nhớ nhung da diết của mình, cả nhà ba người được đoàn tụ quả là chuyện đáng mừng.
Ánh mắt Tiểu Thiến lại tỏ ra ba phần e thẹn, bảy phần hạnh phúc, nàng bỗng nhớ đến một chuyện, nên đưa tay dưới gối, lấy ra một tờ giấy, trên tờ giấy chỉ thấy một loạt chữ “Định” như rồng bay phượng múa.
Tiểu Thiến biết Hàn Mạc nhất thời không thể lý giải được nên nàng đã nói:
- Tướng công, đây là do ông nội cho người từ đến Đông Hải đưa đến!
Lúc đầu Hàn Mạc ngẩn người ra, nhưng sau đó hiểu ngay, chữ này, là do Nhị tông chủ của Hàn tộc là Hàn Chính Khôn phái người đem đến, xem ra chữ “Định” này là để đặt tên cho đứa bé.
- Hàn Định!
Hàn Mạc lẩm bẩm một lúc rồi như nghĩ ra chuyện gì.
Tiểu Thiến dịu dàng nói:
- Tướng công, tên này được không?
Hàn Mạc mỉm cười nói:
- Tên do ông nội đặt, tất nhiên quá tốt rồi, sau này con của chúng ta, sẽ có tên là Hàn Định!
Rồi hắn quay sang nhìn đứa trẻ, chỉ thấy đứa bé đã nhắm mắt lại, hình như đã ngủ say rồi, khuôn mặt tròn trịa, làn da trắng nõn, lại thêm cặp môi đỏ hồng, vô cùng đáng yêu.
Bỗng hắn nghe Tuệ nương ngoài cửa cung kính nói:
- Cô gia, nước ấm đã chuẩn bị xong, người có muốn đi tắm một chút?
Hàn Mạc cũng cảm thấy khó chịu bởi đất bụi trên người mình, mỉm cười nói:
- Tướng công đi tắm cái đã, tắm xong sẽ trở lại đây với nàng.
Tiểu Thiến gật gật đầu, Hàn Mạc đứng dậy, bước ra cửa, bỗng Tiểu Thiến kêu lên:
- Tướng công…!
Dường như trong giọng nói có chút gì không nỡ.
Hàn Mạc quay đầu lại, chỉ thấy cặp mắt xinh đẹp của Tiểu Thiến đang mong mỏi nhìn theo, gương mặt có vẻ lưu luyến không thôi, rồi chỉ nghe thấy giọng nói không có chút sức lực nào của nàng:
- Tướng công, chàng… chàng còn phải đi nữa không?
Hàn Mạc nghe vậy, trong lòng cảm thấy vô cùng áy náy, hắn đi đến ôm nàng vào lòng, giọng nói cực kì dịu dàng nói:
- Tướng công sẽ ở bên cạnh nàng.
Ánh mắt Tiểu Thiến sáng rực lên, lập tức đưa tay đẩy Hàn Mạc ra, rồi cười hì hì nói:
- Tướng công đi tắm nhanh đi, người chàng thật hôi quá đi…!
Hàn Mạc cười ha hả, rồi bước ra cửa, lệnh Tuệ nương đổi nước nóng , đem nước lạnh vào để hắn tắm, sau khi hắn thay đồ mới xong, thì Tuệ nương đứng bên cạnh mới nói:
- Cô gia, lúc nãy có mấy người đến báo, lão gia đang đợi người trong thư phòng!
Hàn Mạc gật đầu, biết cha hắn có chuyện muốn trao đổi, nên quay sang căn dặn Tuệ nương lo chăm sóc Tiểu Thiến, rồi hắn từ sân phủ đệ của mình đi ra, lúc vào trong thư phòng, đã thấy Hàn Huyền Xương ngồi ngẩn ra trên ghế, cho đến khi Hàn Mạc khom người hành lễ, lúc này Hàn Huyền Xương mới định thần trở lại, kêu Hàn Mạc ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, trong chốc lát, cả hai đều không nói gì.
…
Hàn Mạc nhìn thấy sắc mặt Hàn Huyền Xương cũng không tốt cho lắm, hắn biết lần này hắn trở về, trong lòng Hàn Huyền Xương cũng phức tạp vô cùng, ngồi im lặng trên ghế một lúc, không ai bảo ai câu gì.
Cả hai cha con ngồi im lặng trong thư phòng, ánh đèn không ngừng chớp động, kéo dài hai chiếc bóng của họ, trong tức thời, không khí trong phòng lại trở nên vô cùng áp lực.
- Nếu đã trở về... thì nên dành thời gian cho Tiểu Thiến một chút!
Rất lâu sau đó, Hàn Huyền Xương mới hạ giọng nói được một câu, bằng một giọng điệu vô cùng dịu dàng.
Vẻ mặt Hàn Mạc bình tĩnh, hắn nhìn cha mình chằm chằm, trầm ngâm, rốt cục hỏi:
- Cha có biết, việc hài nhi dẫn quân tiến vào quận Nam Dương, hơn bốn ngàn tướng sĩ bị lọt vào vòng vây của Tư Mã Hạo Nguyệt?
Sắc mặt Hàn Huyền Xương bỗng trở nên khựng lại, một lát sau, mới đưa tay vuốt cằm.
- Vậy cha có biết, hài nhi bị bao vây, là vì có người tiết lộ tin tức, bán đứng hài nhi và bốn ngàn tướng sĩ?
Ánh mắt của Hàn Mạc trở nên sắt bén vô cùng.
Hàn Huyền Xương khẽ thở dài nói:
- Ngươi có thể bình an vô sự, gánh nặng trong lòng cha cũng coi như có thể đặt xuống rồi.
Hàn Mạc ngồi rất chỉn chu, hai tay đặt trên đầu gối, rồi chậm rãi nói:
- Tổng binh quân Tây Bắc Vạn Sĩ Thanh, có lẽ cha biết người này!
Khóe mắt Hàn Huyền Xương động đậy, tay áo run lên, rồi nói:
- Sao lại nhắc đến người này?
- Hắn chính là phản đồ.
Hàn Mạc bình tĩnh nói:
- Có điều hài nhi biết rõ, nếu chỉ dựa vào sức lực của người này, hắn tuyệt đối không có gan như vậy, sau lưng hắn, nhất định phải có người kê lưng.
Hàn Huyền Xương không rời mắt khỏi Hàn Mạc, ánh mắt có vẻ nghiêm túc, hắn nói:
- Con dám khẳng định Vạn sĩ Thanh là nội gián?
- Không thể sai được.
Hàn Mạc nghiêm mặt nói:
- Nhưng trước mắt hài nhi không dám dứt dây động rừng… có điều con đã âm thầm phái người theo dõi hắn, chỉ cần có lệnh của hài nhi, bất cứ lúc nào hắn cũng có thể mất đầu.
- Không được làm bậy.
Hàn Huyền Xương trầm giọng nói:
- Hiện nay Vạn Sĩ Thanh đang trấn giữ Ác Dương Lĩnh, mà nơi đó chính là yếu địa của tiền tuyến, nếu hắn có mệnh hệ gì, hậu quả khôn lường.
- Hắn chỉ là một tên tép riu, hài nhi cũng không thèm để ý đến hắn.
Giọng nói của Hàn Mạc càng lúc càng trở nên ác liệt, hắn nói:
- Lần này hài nhi về kinh, chuyện quan trọng nhất là muốn biết rốt cuộc ai là người cho hắn dựa lưng, để hắn dám cả gan bán đứng bốn ngàn tướng sĩ của ta!
Khóe mắt Hàn Huyền Xương như thể giật lại, ngồi tựa lưng vào chiếc ghế, không nói một lời, cũng không biết im lặng bao lâu sau, ông mới bình tĩnh nói:
- Mạc nhi, chuyện này nên chấm dứt tại đây, không cần truy cứu thêm nữa… chí ít hiện nay cũng không phải lúc!
Hàn Mạc nhíu mày, lập tức hỏi:
- Có phải cha biết kẻ đứng sau lưng Vạn Sĩ Thanh?
- Không cần hỏi nhiều !
Hàn Huyền Xương trầm giọng nói:
- Tiền phương hiện nay đã có Nhị bá, con …không cần nghĩ nhiều!
Hàn Mạc bỗng đứng lên, nhìn cha, giọng nói lạnh như băng:
- Vậy cha có biết, bốn ngàn tướng sĩ, vì bị bán đứng, đã phơi xác nơi đất khách tha hương không… Hài nhi từng thề với bọn họ, nhất định điều tra bằng được người đứng sau vụ này, để báo thù rửa hận!
- Báo thù rửa hận?
Hàn Huyền Xương nhíu mày nói:
- Làm sao báo thù? Làm sao rửa hận?
- Hài nhi muốn biết kẻ đứng sau Vạn Sĩ Thanh!
Hàn Mạc nghiêm mặt nói:
- Hài nhi muốn hỏi cha một chuyện, xin cha hãy nói thật cho hài nhi biết, tên Vạn Sĩ Thanh đó… có phải có quan hệ với Hàn gia ta?
- Ngươi đang nói bậy bạ gì chứ?
Hàn Huyền Xương trở nên biến sắc, ông nói:
- Sao hắn có thể có quan hệ gì với Hàn gia ta được chứ?
Hàn Mạc trông thấy vẻ kích động của Hàn Huyền Xương, lại càng gằn giọng hỏi tới:
- Tại sao cha không muốn nói ra sự thật? Cha có khổ tâm gì sao?
Dường như Hàn Mạc cũng có chút kích động, hắn tiến về trước, hai tay đặt lên mặt bàn nói:
- Cha, có người muốn hại chết con trai của người, sao người không đem chân tướng sự việc nói cho hài nhi biết? Cha nên biết rằng, nếu không phải hài nhi phúc lớn mạng lớn, thì hôm nay chỉ e đến hài cốt của hài nhi cha cũng không gặp được?
Từng thớ thịt trên người Hàn Huyền Xương như đang co giật lại, ông thở dài, dựa lưng vào ghế, rồi từ từ nói:
- Nghe lời cha, chuyện đó đã qua rồi, bắt đầu từ hôm nay, con không còn gặp nguy hiểm nữa rồi, sau này có cha bảo vệ con…!
Hàn Mạc lắc đầu, nói:
- Cha, con đã biết rồi!
- Con biết cái gì?
- Cha khó xử như vậy, chỉ có thể lí giải điều hài nhi nghĩ không sai chút nào.
Hàn Mạc chậm rãi trở về chỗ ngồi, hắn dựa lưng vào ghế, rồi thản nhiên nói:
- Ý cha là muốn con dừng tay?
- Con không cần nghĩ ngợi lung tung, chuyện này tuyệt đối không như những gì con đang nghĩ.
Hàn Huyền Xương nghiêm mặt nói.
Hai tay Hàn Mạc áp sát trước ngực, hắn chăm chăm nhìn cha của mình rồi từ từ nói:
- Cha, gần đây hài nhi có đọc một quyển sách y, trong sách có ghi lại một loài hoa lạ sống ở trung thổ, gọi là “Hút máu nhân đà la!”
- “Hút máu nhân đà la”
Hàn Huyền Xương nhíu mày, không hiểu vì sao trong lúc này Hàn Mạc lại nói đến vấn đề xa vời này.
- Đúng!
Hàn Mạc gật đầu, giải thích nói:
- Loài hoa này sau khi mọc mầm, chỉ cần có mưa và ánh nắng mặt trời, là có thể trưởng thành, ba năm sau đã cao bằng đầu người, kết nụ nở hoa, rồi nở thành ba đóa hoa đà la có màu đỏ như máu!
Hàn Huyền Xương tựa lưng vào ghế, biết bỗng nhiên Hàn Mạc nói chuyện này, nhất định phải có nguyên nhân, nên cố lắng nghe hết câu chuyện.
- Loài hoa này trước khi nở rộ, giữa ba đóa hoa nhân sẽ được nối với nhau bằng một nhành hoa, chỉ cần một đóa có đồ ăn, thì có thể thông qua nhành hoa này, mà nuôi sống hai đóa hoa kia, cho đến khi cả ba đóa hoàn toàn nở rộ, màu hoa thẫm như màu máu, nên người đời gọi chúng là “Tam huyết hoa”!
- Nhưng sau khi “Tam huyết hoa” hoàn toàn nở rộ, cũng là lúc tàn khốc nhất!
Hai tay Hàn Mạc bóp chặt lại, bàn tay nổi gân xanh, giọng nói càng trầm hơn nữa, hắn nói:
- Vì thức ăn mà rễ hoa cung cấp cho “Hút máu nhân đà la”, chỉ đủ để nuôi sống một đóa, mỗi khi “Tam huyết hoa” phát triển đến một thời kì nhất định, thì nhành hoa từng vận chuyển thức ăn cho bọn chúng bỗng trở thành cộng dây thừng giết chết chính chúng.
Dường như Hàn Huyền Xương đã hiểu ra chuyện gì đó, khuôn mặt bỗng trở nên khó coi hẳn ra.
- Chính đóa hoa ngày trước từng thông qua nhành hoa để đem thức ăn đến cho hai đóa còn lại, thì bây giờ cũng thông qua nhành hoa đó hút lại thức ăn của hai đóa hoa kia.
Vẻ mặt Hàn Mạc lạnh lùng nói:
- Cho đến khi hai đóa hoa kia bị hút sạch thức ăn, mà héo rũ đi, thì đóa hoa này mới tiếp tục sinh sôi nảy nở, lúc này mới chính thức trở thành một đóa “Nhân đà la huyết hoa!”
- Co muốn nói chuyện gì?
Hàn Huyền Xương nghiêm nghị nói:
- Mạc nhi, con.. sao con lại có ý nghĩ như vậy?
Lúc này vẻ mặt Hàn Mạc lại trở nên thản nhiên, hắn bình tĩnh nói:
- Haài nhi chỉ không muốn cha con chúng ta trở thành hai đóa hoa bị hút sạch thức ăn mà thôi!
Hàn Huyền Xương nhíu mày, dường như muốn nói gì đó, nhưng lại không nói ra.
- Người trong cung kia đã băng hà.
Hàn Mạc bình tĩnh nói:
- Thánh chỉ truyền triệu hài nhi từ Tây Bắc trở về, đó… chỉ là ngụy tạo!
- Bộp!
Một tiếng lớn vang lên, bàn tay Hàn Huyền Xương đã đập mạnh lên bàn, ông lớn tiếng quát:
- Hàn Mạc, ngươi đang nói xằng bậy gì chứ?
- Hài nhi không nói bậy.
Hàn Mạc ưỡn ngực, tỏ vẻ cương quyết nhìn cha nói:
- Cha, chúng ta đều là con cháu của Hàn gia, có những chuyện chúng ta cần biết, nhưng đến tận hôm nay cũng không hề hay biết, hài nhi… rất không thích cái cảm giác này, hơn nữa trong tình cảnh này hài nhi cũng rất lo lắng.
- Chuyện gì cần biết chứ? Ngươi muốn biết chuyện gì?
Toàn thân Hàn Huyền Xương run lẩy bẩy, giọng nói cũng trở nên mãnh liệt hơn.
Hàn Mạc gằn từng chữ nói:
- Hài nhi muốn biết, tại sao đúng lúc này, lại có một đạo Thánh chỉ kì lạ như vậy truyền đến tiền tuyến, lâm trận điều tướng? Hài nhi muốn biết, vì sao đại ca rời khỏi Trung Nghĩa doanh, lại ngàn dặm xa xôi ra tận tiền tuyến? Hài nhi muốn biết, lúc tiến vào Nam Dương quận tập kích Tư Mã Hạo Nguyệt, chuyện cơ mật thế này tại sao có thể bị tiết lộ? Hài nhi còn muốn biết, Hàn tộc ta sắp tới sẽ chuẩn bị đi theo con đường nào?
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 19 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kimnambin