Quyền Thần
Tác giả: Sa Mạc
Quyển 8: Hướng Thiên Cung.
-----oo0oo-----
Chương 1006: Con tốt thí mạng
Nhóm dịch: BachKhiet
Sưu Tầm by nguoibantot8 --- 4vn.eu
Hàn Huyền Đạo quả thật đã đến.
Sau lưng ông ta, là đoàn quan binh của Trung Nghĩa doanh, không dưới nghìn người, trong chớp mắt đã bố trận kín mít trước Càn Tâm điện, đám vệ sĩ canh giữ Càn Tâm điện ngơ ngác nhìn nhau. Bọn chúng vừa nhìn đã biết quan binh Trung Nghĩa doanh cũng là đồng đảng, chỉ có điều trong tức thời không hiểu nổi, xung quanh Hoàng thành đều có vệ sĩ của Long Tường doanh canh gác, sao quan binh của Trung Nghĩa doanh lại nhanh chóng vào được đây?
Chắc chắn bọn họ không thể biết Hàn Huyền Đạo sớm đã mua chuộc một cửa trong Hoàng thành, nên con đường vào thành rất suôn sẻ, không gặp bất cứ trở ngại gì.
Trần Hồng Đạo sau khi xác định người đến là Hàn Huyền Đạo, mới nhẹ nhõm cả người, lão mở cửa cung điện, vội vàng ra nghênh đón, nhưng lại thấy Hàn Huyền Đạo tiến vào trong điện, miệng không ngừng hỏi:
- Thánh thượng thế nào? Thánh thượng đang ở đâu?
Trần Hồng Đạo nghe Hàn Huyền Đạo nói vậy, trong lòng cảm thấy vô cùng kỳ quặc, rõ ràng Hàn Huyền Đạo biết Hoàng đế đã chết, sao vừa đến đã hỏi Hoàng đế thế nào?
Trong tức thời lão không tài nào hiểu nổi, thấy Hàn Huyền Đạo bước đến trước mặt, đang định chắp tay hành lễ, thì đã nghe Hàn Huyền Đạo lạnh lùng nói:
- Tên thái giám láo xược này, ngươi thật to gan!
Rồi ông ta đưa thanh kiếm trong tay lên, ánh sáng thanh kiếm như một con rắn độc xuyên qua tim Trần Hồng Đạo.
Gần như cùng một lúc, mười mấy tên quan binh sau lưng Hàn Huyền Đạo cũng tiến lên, nhanh chóng bao vây đám thái giám lại, không nói thêm lời nào, đao gươm cùng lúc đưa lên giết chết tất cả thái giám trong Càn Tâm điện.
Thanh kiếm lạnh như băng đâm xuyên tim Trần Hồng Đạo, nhưng trong tức thời Trần Hồng Đạo vẫn chưa kịp tỉnh hồn, còn hai mắt của lão vẫn đang trợn trừng như vẻ không thể tin được.
Lão không thể tin, vì sao thanh kiếm của Hàn Huyền Đạo, lại ra tay với một công thần như lão.
Lão vẫn trợn trừng mắt nhìn về cặp mắt lạnh lùng của Hàn Huyền Đạo, cặp mắt của tên công công vốn dĩ không mấy tài cán như Trần Hồng Đạo, trước khi chết, bỗng sáng bừng lên.
Trong một khoảng thời gian rất ngắn, lão bỗng nghiệm ra rất nhiều điều.
…
Trước đó Trần Hồng Đạo cứ nghĩ, có lẽ thời vận đã đến, nên lão mới gặp được Hàn Huyền Đạo, lại được Hàn Huyền Đạo trọng dụng, sau đó được Hoàng hậu đề bạt lên làm Tổng quản Thái giám của hậu cung.
Ngày mà lão được đề bạt làm Tổng quản hậu cung, trong lòng Trần Hồng Đạo đã hiểu rõ, tuy là do Hoàng hậu hạ chỉ, nhưng người có quyền lực thật sự, khẳng định chỉ có thể là Hàn Huyền Đạo đại nhân.
Đối với một tên thái giám chịu biết bao tủi nhục trong cung như lão, đột nhiên được Hàn Huyền Đạo giúp đỡ, với lão, Hàn Huyền Đạo như cha mẹ tái sinh của mình.
Sau đó, lão trở thành quân cờ lớn nhất trong hậu cung của Hàn Huyền Đạo, những mệnh lệnh của Hàn Huyền Đạo lão luôn thực hiện một cách không điều kiện, tuy lão cũng có chút thành ý tri ân, nhưng nguyên nhân quan trọng nhất là vì Trần công công đã thấy được thế lực lớn mạnh của Hàn gia, lão nghĩ chỉ cần có chỗ dựa như Hàn Huyền Đạo thì tiền đồ sau này của lão sẽ sáng lạng vô cùng.
Hàn Huyền Đạo cho lão tham dự vào chuyện giữ bí mật về cái chết của Hoàng đế, càng làm cho Trần Hồng Đạo cảm thấy bản thân mình được coi trọng, cứ nghĩ rằng Hàn Huyền Đạo thật sự xem lão là tâm phúc.
Được người đứng đầu nội các xem như tâm phúc, từ đáy lòng của một người đã quen làm nô tài như Trần công công cảm thấy vô cùng hãnh diện.
Nhưng một kiếm này của Hàn Huyền Đạo lập tức đã làm hi vọng trong lòng lão nhanh chóng vụt tắt, hơn nữa trong tức thời lão cũng đã hiểu ra, nhát kiếm này có lẽ đã được Hàn Huyền Đạo chuẩn bị trước khi trọng dụng mình.
Trong cung có vô số thái giám, những người có năng lực hơn lão cũng không ít, hơn nữa trong hoàn cảnh như vậy, những thái giám trong cung muốn đầu quân cho Hàn Huyền Đạo dĩ nhiên nhiều vô số, nhưng sao Hàn Huyền Đạo lại chọn lão?
Cuối cùng Trần Hồng Đạo đã hiểu ra, chung quy lại, cũng chính vì lão có mâu thuẫn với Bạch Dị, điểm này, chắc chắn Hàn Huyền Đạo đã bí mật điều tra, nên mới bắt đầu trọng dụng lão.
Nói cách khác, trước khi Hàn Huyền Đạo đề bạt lão, đã lên kế hoạch dùng lão để đối phó Bạch Dị, để lão trở thành con tốt thế mạng.
Lúc đầu chính lão đề lên kế hoạch đối phó Bạch Dị, còn cứ nghĩ rằng lợi dụng Hàn Huyền Đạo để rửa sạch tư thù, nhưng không thể ngờ, chính mình lại bị rơi vào bẫy của Hàn Huyền Đạo.
Muốn lợi dụng thế lực của Hàn Huyền Đạo, cuối cùng lại bị Hàn Huyền Đạo quay lại cắn một vố thật đau.
Trần Hồng Đạo cũng xem như chết không nhắm mắt, giây phút khụy ngã xuống đất, trong ánh mắt của lão vẫn tỏ ra vô cùng oán hận mà nhìn Hàn Huyền Đạo, giống như ánh mắt lúc nãy của Bạch Dị trước lúc chết.
Hàn Huyền Đạo lạnh lùng rút kiếm ra khỏi người lão, trước cửa cung điện, đám thái giám đột nhiên bị chém cũng đã chết gần hết, số còn lại vẫn đang thoi thóp.
Đám Ngự Lâm vệ cung toàn bộ đều là người dũng mãnh, tuy cũng có gần mười tên bị thái giám giết, nhưng số Ngự Lâm vệ cung trước Càn Tân điện đông như kiến, từng tên thái giám thi nhau ngã xuống, cho đến tên cuối cùng khụy ngã trước cửa cung điện.
Hàn Huyền Đạo ngồi xổm xuống, hình như đang tìm cái gì đó trên người Trần Hồng Đạo, một lát sau, tay lão cầm lấy một lá thư rồi đứng dậy, mở ra trước mặt các quan binh, nhìn sơ qua, rồi lạnh cười nói:
- Quả là một đám đê tiện…!
Ông ta nhìn về phía thi thể của Bạch Dị đang nằm giữa cung điện, lắc đầu thở dài rồi nói:
- Bach tướng quân một đời anh hùng, không ngờ lại bị chết trong tay tên thái giám này, thật làm người ta thương tiếc!
Rồi như nghĩ ra cái gì đó, ông ta ném thanh kiếm trong tay đi, bước vội vào trong cung điện, rồi không ngừng hô lên:
- Thánh thượng, Thánh thượng…!
…
Càn Tâm điện nằm giữa Hoàng thành, có chút động tĩnh gì là lập tức được truyền đến ngay cửa chính của Hoàng thành do Hồng Tông Minh canh gác.
Hồng Tông Minh thân mang trọng giáp đang cùng một ngàn năm trăm quan binh của Long Tường doanh tập hợp trước cửa chính Hoàng thành, chỉ chờ nghe hiệu lệnh của Bạch Dị, là lập tức phong tỏa Hoàng thành, nhập cung khống chế Trung Nghĩa doanh, bảo vệ Hoàng đế.
Nhưng đợi mãi vẫn không thấy Bạch Dị trở về, thậm chí cũng không thấy hiệu lệnh của Bạch Dị, trong lòng cảm thấy vô cùng bất an.
Gã cũng không phải không nghĩ ra chuyến đi này của Bạch Dị lành ít dữ nhiều, nhưng cảm giác lo sợ này chỉ dâng lên trong tức thời, hiện nay Hoàng thành đang bị Long Tường doanh khống chế, Bạch Dị có võ công cái thế, lại được Hoàng đế tin cậy, tuyệt đối không ai dám động thủ với Bạch Dị trước mặt Hoàng đế.
Gã đứng trong trại đi đi lại lai, cau mày không nói ra.
Đang trong lúc tâm sự đầy bụng, thì có một tên tiểu giáo chạy đến báo tin:
- Tham lĩnh đại nhân, Binh bộ Thượng thư Phạm đại nhân đang ở trước cửa cung!
Hồng Tông Minh có chút nao nao, trời đã về khuya, tên Phạm Vân Ngạo đột nhiên nhập cung, định làm gì chứ?
Gã đứng trên cửa cung, nhìn xuống xem, chỉ thấy trước cung có một chiếc xe ngựa, xung quanh chiếc xe có mười mấy người đi theo, Binh bộ Thượng thư Phạm Vân Ngạo đang chắp tay sau lưng đứng cạnh xe ngựa, dường như dang suy nghĩ chuyện gì.
- Phạm thượng thư!
Hồng Tông Minh đứng trên cửa Hoàng thành chắp tay nói.
Phạm Vân Ngạo nghe tiếng Hồng Tông Minh, liền ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén, trầm giọng nói:
- Mở cửa cung, bản quan muốn nhập cung!
- Thánh thượng long thể bất an, đã ra chỉ ý, không gặp bất cứ ai, chuyện này có lẽ Phạm thượng thư nên biết mới phải.
Hồng Tông Minh cao giọng nói:
- Mạt tướng phụng chỉ hành sự, chuyện mở cửa… chỉ e không làm được!
Phạm Vân Ngạo lạnh lùng nói:
- Bạch Dị đâu? Kêu hắn ra đây gặp bản quan.
- Bạch tướng quân quân vụ bận rộn, tạm thời không thể ra gặp.
Nghĩ rằng sắp sửa hành động bắt các quan viên thế gia lại, nên Hồng Tông Minh cũng không khách khí với Phạm Vân Ngạo, gã nói:
- Phạm thượng thư hãy về nghỉ thì hơn.
- Hồng Tông Minh ngươi thật quá ngu ngốc.
Phạm Vân Ngạo quát lên:
- Ngươi hiện nay còn có tinh thần ở đây làm khó bôản quan? Ngươi có biết, Trung Nghĩa doanh đã bí mật triệu tập quân đội, bây giờ có lẽ đã vào Hoàng thành, không lẽ ngươi không biết chuyện gì sao?
Hồng Tông Minh bỗng biến sắc, nhíu mày, ánh mắt có chút nghi ngờ, gã nói:
- Phạm thượng thư, quân tình là chuyện lớn, không thể nói đùa được. Long Tường doanh ta canh giữ các cửa Hoàng thành vô cùng chặt chẽ, sao Trung Nghĩa doanh có thể vào được?
- Bản quan thân là Binh bộ Thượng thư, thống quản quân vụ, làm gì có chuyện nói đùa với ngươi?
Thần sắc của Phạm Vân Ngạo cực kỳ khó coi, ông ta nói:
- Long Tường doanh ngươi, sớm đã bị người khác mua chuộc, các ngươi lại không hề hay biết, quả là một bọn ngu si.
Trong tức thời Hồng Tông Minh vẫn có chút kinh ngạc.
Không thể phủ nhận, Bạch Dị ở Long Tường doanh nhiều năm, trong Long Tường doanh rất có uy, có thể nói người trên kẻ dưới trong Long Tường doanh đều tận trung với Bạch Dị, thậm chí cả các tướng lĩnh cũng vậy.
Nhưng lòng người khó lường, hơn ngàn người trong doanh, nếu nói ai cũng đồng tâm hiệp ý với Bạch Dị, có vẻ là chuyện hơi khó.
Vì quyền lợi, có người bị mua chuộc, cũng chưa chắc là chuyện không thể.
Hồng Tông Minh đứng trên cửa Hoàng thành, quay người nhìn về phía Hoàng cung. Hoàng thành rộng lớn, cung điện tầng tầng lớp lớp nối tiếp nhau, Càn Tâm điện nằm sâu trong trung tâm Hoàng thành, gã vẫn hi vọng có thể thấy được, trong thâm cung sâu thẳm, tuy đèn đuốc sáng ngời, nhưng oan tình cũng nhiều như sao trên trời.
Trong lòng Hồng Tông Minh như giằng lại, cũng trong lúc đó, gã nhìn thấy một tên binh sĩ đang bò đến, quỳ trước mặt hắn, nói:
- Báo… báo Tham lĩnh đại nhân, cửa Tây… cửa Tây đã mở, xâm nhập… một đoàn binh Trung Nghĩa doanh nhập cung…!
- Cái gì?
Đôi tay Hồng Tông Minh nắm chặt cán đao, cặp mắt phẫn nộ, quát lớn:
- Tên gian tặc Lý quân, hắn…!
Rồi gằn giọng nói:
- Chuẩn bị nhập cung hộ giá!
Phạm Vân Ngạo lại quát:
- Hồng Tông Minh, còn không mau mở cửa, chuyện này… ngươi có giải quyết được không?
Hồng Tông Minh đã hiểu ra tầm quan trọng của vấn đề, Bạch Dị thân trong nội cung, còn Trung Nghĩa doanh đã đột nhập Hoàng cung, tình hình hiện nay của Bạch Dị thế nào, quả làm người khác lo lắng.
Gã có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn cho người mở cửa cung, cho Phạm Vân Ngạo vào trong, sau đó lập tức ra lệnh đóng chặt cửa cung.
Sau khi Phạm Vân Ngạo vào được Hoàng thành, mới trầm giọng nói:
- Lập tức cho người vào cung, một khi Thánh thượng xảy ra chuyện gì, đám thần tử chúng ta chết cũng không đền hết tội.
Hồng Tông Minh nói:
- Phạm thượng thư, thực ra Trung Nghĩa doanh muốn làm gì? Không lẽ bọn chúng thật muốn tạo phản?
- Ngự lâm ngoài cung lại xâm nhập Hoàng cung, quả là chuyện kỳ quái.
Phạm Vân Ngạo bước đi không ngừng,càng bước càng nhanh, ông ta lại nói:
- Hồng Tông Minh, nếu bọn họ thật sự nhập kinh tạo phản, bất luận là ai, nhất loạt tiêu diêt.
Trừ việc để lại một ít quân tiếp tục canh giữ cửa Hoàng thành, số còn lại hơn ngàn hộ vệ của Long Tường doanh đều đi theo Hồng Tông Minh và Phạm Vân Ngạo, khí thế hùng hồn đi vào nội cung.
Hồng Tông Minh vừa lãnh binh nhập cung xong, đã nghe tiếng từ cửa Hoàng thành vang đến “ầm ầm” lại thêm một đội binh đông như kiến ào ào chạy ra, người dẫn đầu chính là Hàn Mạc.
Hàn Mạc lãnh binh của Báo Đột doanh, trong chớp mắt đã vây chặt cửa Hoàng thành, hắn đưa tay chỉ lên tên lính canh cửa nói:
- Trong cung có biến, mau mở cửa cung!
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kimnambin
Quyền Thần
Tác giả: Sa Mạc
Quyển 8: Hướng Thiên Cung.
-----oo0oo-----
Chương 1007: Nội cung hỗn chiến
Nhóm dịch: BachKhiet
Sưu Tầm by nguoibantot8 --- 4vn.eu
Lúc Hàn Huyền Đạo từ Càn Tâm điện đi ra, đống thi thể đã được dọn ra bên ngoài cung điện, binh sĩ của Trung Nghĩa doanh bày trận hình cánh cung trước cửa điện, nhìn Hàn Huyền Đạo từ trong bước ra.
"Hoạn kẻ trộm loạn cung, Thánh Thượng bị kinh hãi, chỉ bảo bản quan ủy lạo chư vị." "Quay đầu lại chư vị đều có thể được đến trọng thưởng, chết trận quan binh, cũng sẽ dày thêm trợ cấp." - Thái giám làm loạn, kinh động Thánh thượng, nên Thánh thượng căn dặn bản quan an ủi chư vị.
Hàn Huyền Đạo chậm rãi nói:
- Sau này chư vị nhất định sẽ được trọng thưởng, những binh sĩ bị chết, cũng được đền bù xứng đáng.
Một tên bộ tướng bước ra khỏi hàng, tiến về trước chắp tay nói:
- Thượng thư đại nhân, trong lòng mạt tướng vẫn có một chuyện không hiểu cho lắm.
- Ngươi nói!
- Đại nhân nhận được mật báo, biết rõ tên thái giám kia làm loạn, nên mới điều động chúng ta vào cung bình loạn.
Tên bộ hạ cất cao giọng để tất cả quan viên có mặt đều nghe rõ, hắn nói:
- Mạt tướng không hiểu, trong cung có Long Tường doanh trấn thủ, sao lai phải điều Trung Nghĩa doanh chúng ta nhập cung?
Dừng một chút, gã lại vội nói:
- Chỉ là trong lòng mạt tướng không rõ, hơn nữa… hơn nữa ngoại binh không được nhập cung, hôm nay… hôm nay chúng ta nhập cung, trong lòng cảm thấy khó hiểu, nên mới cả gan hỏi rõ, xin Thượng thư đại nhân giáng tội!
Hàn Huyền Đạo tiến lên phía trước, thần sắc ôn hòa, ông ta nhẹ nhàng vỗ vai tên bộ hạ rồi nói:
- Ngươi tên là gì?
- Mạt tướng Triệu Trực!
- Tốt, quả là một hảo hán trung trực.
Hàn Huyền Đạo khẽ gật đầu, rồi ông ta bình tĩnh nói:
- Triệu Trực, không điều Long Tường doanh mà điều các ngươi vào cung, chỉ vì trong lòng bản tướng, các ngươi xưa nay vốn là các dũng sĩ trung thành…!
Ông ta đưa tay lên rồi cao giọng nói:
- Hôm nay chư vị cũng tận mắt trông thấy, tên thái giám Trần Hồng Đạo làm loạn nội cung, mưu sát Bạch chỉ huy sứ, bản quan cũng không thể hiểu rõ, một tên tổng quản thái giám nho nhỏ, sao lại có gan làm chuyện này?
Triệu Trực cao giọng nói:
- Ý của Thượng thư đại nhân là, tên thái giám này… còn có đồng đảng?
Hàn Huyền Đạo giơ tay kia lên, trong tay cầm bức mật hàm được tìm thấy trong thi thể Trần Hồng Đạo, hắn nghiêm giọng nói:
- Trước đây bản quan nhận được mật báo, gian tặc trong triều muốn mượn cơ hội long thể Thánh thượng bất an để mưu phản, chỉ có điều không có bằng chứng, hiện nay bằng chứng đã tìm thấy… sau lưng tên thái giám này quả có đồng đảng.
Triệu Trực cất cao giọng nói:
- Thượng thư đại nhân, không thể không diệt trừ loạn đảng, đồng đảng của hắn là ai?
Dưới rừng đuốc sáng chói, chiếu rõ khuôn mặt của từng binh sĩ trong Trung Nghĩa doanh, làm ánh lên màu giáp lạnh tanh của đám binh sĩ, trong khi đám binh sĩ vẫn mãi miết nhìn theo Hàn Huyền Đạo.
Cũng trong lúc đó, một loạt tiếng bước chân từ hướng đông vọng đến, kèm theo âm thanh của tiếng áo giáp va chạm vào nhau, tướng sĩ của Trung Nghĩa doanh đồng loạt quay đầu, chỉ thấy một đoàn Ngự lâm binh đang ào ào kéo đến, dưới ánh trăng, đao gương sáng lóa.
Triệu Trực vung tay lên, đám binh sĩ phía sau đã rút gươm đưa cao, đứng vào hàng ngũ.
Trông thấy đội binh của Long Tường doanh từ từ tiến đến, ánh mắt Hàn Huyền Đạo bỗng lóe sáng, khuôn mặt lai vô cùng điềm tĩnh.
Hồng Tông Minh và Phạm Vân Ngạo hùng hồn dẫn binh đến, sân rồng của Càn Tâm điện rộng lớn hùng vĩ không thua gì Thái Bình điện, hơn hai ngìn người của hai bên đã đứng chật sân rồng, lúc này cả Long Tường doanh và Trung Nghĩa doanh đều đã rút đao đối mặt nhau, ánh mắt quan binh hai bên đều tràn ngập vẻ hung ác.
Hàn Huyền Đạo từ trong đám người bước ra, Triệu Trực đã đặt tay lên cán đao.
- Hàn thượng thư?
Phạm Vân Ngạo nhìn thấy Hàn Huyền Đạo, liền tỏ ra kinh ngạc.
Hàn Huyền Đạo chắp tay nói:
- Phạm thượng thư không lẽ cũng là nghe nói trong cung có nội giám làm loạn nên đem binh hộ giá?
Phạm Vân Ngạo lắc đầu nói:
- Nội giám làm loạn? Bản quan không hề biết chuyện này. Chỉ vì lúc trước có người bẩm báo bản quan, một cánh quân của Trung Nghĩa doanh đột nhiên xâm nhập Hoàng cung, nên bản quan cứ nghĩ Trung Nghĩa Doanh mưu phản làm loạn, gây bất lợi cho Thánh thượng, nên mới vội vàng chạy đến? Sao Hàn thượng thư lại ở đây, chuyện này… đám quân binh của Trung Nghĩa doanh đều do Hàn thượng thư đem đến sao? Còn chuyện nội giám là sao?
- Nội giám tổng quản Trần Hồng Đạo đã bí mật bày trận trong cung, Bạch Dị… đã bị hắn giết hại!
Khuôn mặt Hàn Huyền Đạo tỏ vẻ nghiêm nghị, ông ta nói:
- Bản quan nhận được mật báo, lập tức điều Trung Nghĩa doanh nhập cung hộ giá, chỉ tiếc là… vẫn bị trễ một bước, không thể cứu được Bạch Dị!
Ông ta vừa nói xong, Phạm Vân Ngạo liền biến sắc, Hồng Tông Minh đã lạnh hỏi:
- Bạch… Bạch chỉ huy sứ bị giết? Chuyện này… sao có thể được?
- Thi thể đang nằm trong điện, đã là sự thật.
Hàn Huyền Đạo bình tĩnh đáp:
- Nội giám loạn đảng cũng bị tiêu diệt, làm kinh động Thánh thượng, nên người đã hạ chỉ ra lệnh bản quan đứng ra giải quyết mọi chuyện!
Hồng Tông Minh lạnh cười nói:
- Hàn thượng thư, thứ cho mạt tướng nói thẳng, cho dù nội giám làm loạn, ngài cũng không thể bắt được tin nhanh như vậy, không biết tin tức của ngài từ đâu mà có?
Khuôn mặt Hàn Huyền Đạo vẫn không thay đổi, ông ta nói:
- Bản quan thân đứng đầu nội các, trong lúc dầu sôi lửa bỏng thế này, tất nhiên phải lưu tâm đến tất cả ngõ ngách trong kinh, đối với an nguy của Thánh thượng, càng phải chú trọng hơn nữa.
Rồi ông ta trầm giọng nói:
- Miêu Tung, ngươi ra đây!
Ông ta vừa dứt lời, đã có một tên thái giám từ sau bước ra, vẻ mặt vô cùng lo sợ, khom người lại, trong tức thời không nói thêm được lời nào.
- Đây là nội giám Miêu Tung, cũng là thái giám bên cạnh Trần Hồng Đạo.
Hàn Huyền Đạo chậm rãi nói:
- Trần Hồng Đạo âm mưu đêm nay gài bẫy thích sát Bạch Dị, còn Miêu Tung là người hắn tin cậy nhất, nên cũng bị hắn kéo vào âm mưu này.
Hồng Tông Minh nghe vậy, “xẹt” một phát rút đao ra đặt lên cổ Miêu Tung, làm tên Miêu Tung run lẩy bẩy, sắc mặt trắng bệt lại, “á” một tiếng rồi quỳ vật xuống đất.
Hàn Huyền Đạo trầm giọng nói:
- Hồng Tông Minh ngươi muốn làm gì?
Hồng Tông Minh chỉ đao vào tên Miêu Tung đang quỳ dưới đất, gã nghiêm giọng nói:
- Hàn thượng thư, người này cũng có mưu đồ tạo phản, sao có thể giữ lại được?
- Bản quan từng nói, đêm nay nhập cung, là vì nhận được tin nội giám làm loạn.
Khuôn mặt Hàn Huyền Đạo trở nên khó coi, ông ta lạnh lùng nói:
- Nếu không phải hắn suốt đem chạy về báo tin, chỉ e âm mưu của gian tặc đã thành rồi.
Phạm Vân Ngạo cau mày, nhưng vẫn tỏ vẻ trấn tĩnh, nói:
- Hàn thượng thư, chuyện này… rốt cuộc là thế nào?
- Miêu Tung đi theo Trần Hồng Đạo, nên Trần Hồng Đạo xem hắn như tâm phúc, vì vậy âm mưu đêm nay, Miêu Tung cũng biết không ít. Chỉ vì Miêu công công có lòng trung nghĩa, trung thành tuyệt đối với Thánh thượng, nên khi biết được âm mưu của Trần Hồng Đạo, trên mặt thì giả vờ đồng lòng với Trần Hồng Đạo, nhưng trong lòng vẫn tìm cơ hội bẩm rõ với Nội các. Nhưng vì là tâm phúc của Trần Hồng Đạo nên Miêu Tung không có cơ hội báo tin, vì vậy trước khi Bạch Dị nhập cung, Miêu công công nhân lúc Trần Hồng Đạo đang bày binh bố trận, mới chớp lấy thời cơ xuất cung, suốt đêm chạy đến phủ đệ của bổn quan, đem chuyện này báo lại cho ta biết, bản quan thấy rõ sự việc trọng đại, nên không kịp báo lại với người khác, chỉ đành triệu tập binh sĩ của Trung Nghĩa doanh, lập tức nhập cung hộ giá.
Hàn Huyền Đạo chậm rãi nói:
- Lý Quân, tướng canh gác cửa Tây quả là người biết phân biệt nặng nhẹ, nên cho chúng ta lập tức nhập cung… chỉ có điều trước sau chúng ta vẫn đến chậm một bước, không thể cứu Bạch Dị…!
Nói đến đây, khóe miệng ông ta lạnh cười nói:
- Cũng may âm mưu đêm nay của gian tặc thất bại, Thánh thượng thoát khỏi nguy hiểm, đây cũng là chuyện đáng mừng!
Ánh mắt đầy nghi nhờ của Phạm Vân Ngạo chăm chăm nhìn Miêu Tung đang quỳ rạp dưới đất, rồi bình tĩnh nói:
- Miêu Tung, chuyện này quả là như vậy?
Miêu tung nơm nớp lo sợ nói:
- Quả… quả là như vậy, nô tài… nô tài không dám đồng… đồng lõa với Trần công công…!
Cặp mắt của Hồng Tông Minh có chút đỏ, ánh mắt đầy vẻ phẫn nộ, gã nhìn Hàn Huyền Đạo rồi nói:
- Hàn thượng thư, mạt tướng cả gan hỏi thêm một câu nữa, Long Tường doanh trấn giữ Hoàng thành, nếu trong cung có biến, Hàn thượng thư chỉ cần đến tìm chúng ta là được, sao lại phải triệu tập Trung Nghĩa doanh? Hàn thượng thư, ngài bỏ gần tìm xa, chỉ e chuyện này không đơn giản như ngài đã nói?
Hàn Huyền Đạo sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng nói:
- Hồng Tông Minh, ngươi nói vậy, bản quan thật không hiểu?
Hồng Tông Minh cười lạnh nói:
- Hàn thượng thư, Hồng Tông Minh ta là một võ phu, nên không biết chuyện gì nên nói, chuyện gì không nên nói, nhưng chuyện đến nước này, có những lời giấu vào trong lòng thì thật khó chịu, nhưng nếu nói ra, xin ngài thông cảm một chút!
Phạm Vân Ngạo chắp hai tay sau lưng, lạnh lùng đứng nghe, còn Hàn Huyền Đạo vẫn thản nhiên nói:
- Bản quan thật muốn nghe xem ngươi muốn nói gì!
Thanh đao của Hồng Tông Minh vẫn không thu lại, gã lạnh lùng nói:
- Hàn thượng thư, nội giám làm loạn, hiện nay xem ra quả không sai, có điều mạt tướng thật không hiểu, mấy tên thái giám nô tài, không lẽ đã ăn gan hùm mật gấu sao? Sao bọn chúng lại có gan làm loạn trong cung? Hơn nữa mạt tướng nghĩ không ra, mục đích làm loạn của bọn chúng là gì? Chỉ với mấy tên nội giám, không lẽ bọn chúng chỉ dựa vào mấy người mà muốn làm loạn giang sơn Đại Yến hay sao?
Hàn Huyền Đạo thản nhiên nói:
- Hồng Tông Minh, lời nói của ngươi lại có ý khác đúng không? Có gì cứ nói, không cần vòng vo!
- Được.
Hồng Tông Minh cao giọng nói:
- Mạt tướng nghĩ rằng, đám nội giám này chỉ là một đám bị người khác lợi dụng, mưu hại Bạch chỉ huy sứ, bọn thái giám này tuyệt không có gan làm vậy, sợ rằng phía sau có người giật dây?
- Nói rất đúng.
Trên mặt Hàn Huyền Đạo hiện ra một nụ cười thản nhiên, ông ta nói:
- Ngươi nói nội giám có đồng đảng, thật giống với bản quan. Bản quan cũng nghĩ, chỉ dựa vào mấy tên nội giám thì không thể làm nên chuyện gì, bọn chúng chỉ là bí quá hóa liều, nhất định bên trong còn có nội tình. Có điều bản quan không biết người đứng sau mà Hồng tham lĩnh nói là ai? Rốt cuộc kẻ nào đứng sau sai khiến bọn chúng dám làm những chuyện tày trời thế này?
- Xem ra âm mưu tối nay, chủ yếu là để ám sát Bạch chỉ huy sứ.
Hồng Tông Minh trầm giọng nói, trong mắt vẫn tỏ ra phẫn nộ:
- Mạt tướng muốn hỏi Hàn thượng thư, hiện nay trong triều, ai là người kiêng kỵ Bạch chỉ huy sứ nhất? Chỉ cần làm rõ việc này, kẻ đứng sau tự nhiên lộ diện?
Hàn Huyền Đạo vẫn không thay đổi nét mặt, thản nhiên nói:
- Hồng Tông Minh, đã như ngươi tự xưng là người võ phu, thì nói chuyện nên sảng khoái một chút, cứ ấp a ấp úng như vậy, thật không phải tác phong của người luyện võ!
- Sảng khoái.
Hồng Tông Minh chỉ đao về hướng Hàn Huyền Đạo, chỉ cách khoảng năm ba bước, gã nói:
- Hàn Huyền Đạo, chuyện đến nước này, ngươi còn vờ vịt? Trong triều đều biết, bè đảng hiện nay của Hàn gia các ngươi đông vô số, Hàn Huyền Đạo ngươi lại nắm toàn quyền triều chính. Bạch chỉ huy sứ tay nắm binh quyền, ngươi là người kiêng kỵ hắn nhất, vẫn luôn xem hắn là cái đinh trong mắt, chỉ có điều không dám manh động. Chuyện đêm nay, chỉ là âm mưu do ngươi dày công xếp đặt, đám nội giám đó, chỉ là công cụ bị ngươi lợi dụng mà thôi, ngươi… ngươi còn dám xảo biện sao?
Nói đến đây, Hồng Tông Minh khua đao, nghiêm giọng nói:
- Các huynh đệ, Hàn Huyền Đạo hại nước hại dân, hắn mới chính là đệ nhất gian thần của Đai Yến ta, nay lại bày kế sát hại Bạch chỉ huy sứ, hôm nay chúng ta phải giết tên gian tặc này để báo thù cho Bạch chỉ huy sứ, để trừ hại cho Đại Yến!
Phía sau hắn liền vang lên tiếng binh sĩ hô hào, rồi rầm rộ tiến về trước.
Triệu Trực cũng lớn tiếng nói:
- Bảo vệ Hàn thượng thư!
Rồi tiến lên phía trước Hàn Huyền Đạo, binh sĩ của Trung Nghĩa doanh cũng rầm rộ tiến lên trước, hai bên đao gươm giao tranh, một trận hỗn chiến chuẩn bị diễn ra.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kimnambin
Quyền Thần
Tác giả: Sa Mạc
Quyển 8: Hướng Thiên Cung.
-----oo0oo-----
Chương 1008: Đảo ngược thế trận
Nhóm dịch: BachKhiet
Sưu Tầm by nguoibantot8 --- 4vn.eu
Phạm Vân Ngạo chắp hai tay sau lưng mà đứng, mắt thấy binh sĩ hai bên sắp chém giết lẫn nhau, lại không nói được lời nào. Hàn Huyền Đạo thân mặt áo giáp, tay cầm hàn đao, mặt không đổi sắc, ngược lại tiến lên một bước, lạnh lùng nói:
- Hồng Tông Minh, ngươi luôn miệng nói bản quan là người phía sau màn sai khiến, bản quan muốn hỏi ngươi, ngươi có nhân chứng vật chứng hay không?
Sau đó chỉ vào mặt Hồng Tông Minh điềm nhiên nói:
- Ngươi vừa ăn cướp vừa la làng, là diễn rất thật. Ngươi cấu kết nội gian tác loạn, chẳng lẽ thật sự nghĩ chuyện ấy như tiên y không thấy một đường chỉ sao. Ngươi nói bản quan cấu kết nội gian, lại lấy không có chứng cớ, bản quan nói ngươi cấu kết nội gian, là có nhân chứng vật chứng đầy đủ.
Rồi từ trong tay áo lấy ra một vật, là vật lúc trước lục soát được trên người Trần Hồng, cầm trong tay giơ lên, ở trước mặt mọi người, cao giọng nói:
- Các tướng sĩ, đây là chứng cứ Hồng Tông Minh cấu kết nội gian tác loạn, nhân chứng... đó là vị này: Miêu công công!
Sau đó quay đầu lại, lạnh lùng nói:
- Miêu tung, ngươi đi ra đi, đem những điều ngươi biết nói ra, không được giấu diếm, nếu có một câu nói dối, bản quan chắc chắn ngươi sẽ chết không được tử tế đâu!
Miêu Tung trong lòng sợ hãi muốn tè trong quần đi đến bên người Hàn Huyền Đạo, vẻ mặt khẩn trương, làn da thậm chí trở nên trắng một chút, run rẩy nâng tay chỉ vào Hồng Tông Minh nói:
- Đại nhân, nô tài... nô tài đi theo bên người Trần công công, biết... biết Trần công công là bị Hồng... Hồng tham lĩnh mê hoặc mới mưu phản... hết thảy đều là... đều là Hồng tham lĩnh ở phía sau bày mưu, là hắn... là hắn và Trần công công liên kết lập mưu hại chết Bạch chỉ huy sứ... !
Hồng Tông Minh vừa sợ vừa giận, bộ mặt vặn vẹo biến hình, rống to nói:
- Cẩu nô tài, ngươi... ngươi nói xằng nói bậy cái gì hả?
Miêu Tung nhìn thấy Hồng Tông Minh khuôn mặt vặn vẹo có chút đáng sợ, sợ tới mức lui về phía sau mấy bước, cuối cùng lại còn nói:
- Nô tài... nô tài tuyệt đối không nói dối ... Nếu có chút hư ngôn, bị thiên lôi đánh, chết không toàn thây.
Tuy chỉ là lời nói của một gã thái giám, nhưng lời thề này cũng rất nặng, giữa sân rất nhiều người đều nghe thấy, dù là binh sĩ Long Tường doanh cũng hiện ra vẻ hoài nghi.
Hàn Huyền Đạo lãnh đạm nói:
- Hồng Tông Minh, ngươi hiện tại nên biết bản quan vì sao không cho Long Tường doanh đi vào trong cung? Ngươi là kẻ làm chủ phía sau màn, nếu bản quan hướng ngươi điều binh, chỉ sợ sớm đã chết dưới độc thủ của ngươi rồi .
Dừng một chút, tiếp tục nói:
- Mới vừa rồi ngươi nhìn thấy Miêu công công, trên mặt liền hiện ra vẻ khiếp sợ, lại rút đao muốn giết người , bản quan nhìn thấy ngươi không phải là vì phẫn nộ hắn vu cáo ngươi hãm hại Bạch chỉ huy sứ, chẳng qua là muốn giết người bịt miệng mà thôi ?
- Ngươi ngậm máu phun người!
Hồng Tông Minh tức giận đến sắc mặt xanh mét:
- Hàn Huyền Đạo, ngươi là tên hồ ly tinh, khổ tâm bày ra cái bẫy kỹ càng như vậy, hiện giờ còn muốn đem tội danh đổ lên người bản tướng sao ?
- Bản quan không cùng ngươi cãi cọ.
Hàn Huyền Đạo thần sắc lãnh đạm, quơ quơ tín hàm trong tay:
- Nhân chứng đã có, đây là vật chứng, đây là cái gì, ngươi trong lòng hẳn là đã biết?
Hồng Tông Minh cười lạnh nói:
- Người là do ngươi trước đó an bài, cái gọi là vật chứng, chỉ sợ cũng là do Hàn Huyền Đạo ngươi một tay làm ra!
Hàn Huyền Đạo cũng không đi để ý đến gã, chỉ nhìn về phía Phạm Vân Ngạo, nói:
- Phạm đại nhân, đây là thư minh ước, chính là bằng chứng Trần Hồng Đạo và Hồng Tông Minh cấu kết, mặt trên có hai người này ký tên thủ ấn, có lẽ Trần Hồng Đạo cũng là lo lắng Hồng Tông Minh đâm sau lưng lão một đao, cho nên đem minh ước giấu ở trên người, bản quan mới vừa rồi từ trên người Trần Hồng Đạo lục soát tìm được, ngài đến cũng vừa kịp, lúc này giám định thử xem, minh ước là thật hay giả!
Phạm Vân Ngạo cau mày, hơi trầm ngâm, cuối cùng đi tới, tiếp nhận tín hàm trong tay Hàn Huyền Đạo, mở ra nhìn nhìn, thần sắc khó coi, lập tức hướng Hàn Huyền Đạo hỏi:
- Hàn Thượng thư, chữ ký và thủ ấn, đều là thật.
- Nói vậy không có giả. Hàn Huyền Đạo bình tĩnh nói:
- Phạm đại nhân thật tinh tường.
Hồng Tông Minh đã cười điên loạn:
- Hàn Huyền Đạo, chiêu này của ngươi cũng không tránh khỏi quá mức ngu xuẩn. Hồng Tông Minh ta tuy là vũ phu, nhưng cũng không ngốc, nếu bản tướng thật sự cùng Trần Hồng Đạo cấu kết, sao có thể lưu chứng cứ chính xác cho cho hắn? Càng không thể có chuyện để minh ước lại lọt vào tay ngươi.
Hàn Huyền Đạo lắc đầu thở dài:
- Hồng Tông Minh, bản quan cũng biết là ngươi không ngốc, ngược lại bản quan cho rằng ngươi tâm cơ rất sâu. Trần Hồng Đạo cam tâm phiêu lưu cùng ngươi liên kết, chỉ sợ minh ước thư này không ít tác dụng. Trần Hồng Đạo giữ minh ước trên người, minh ước các ngươi liền vững như bàn thạch, lại không biết nó chỉ là mồi của ngươi mà thôi. Ngươi căn bản là không nghĩ đến Miêu công công sẽ đến Trung Nghĩa doanh báo tin tức, càng không thể tưởng được bản quan sẽ triệu tập tướng sĩ Trung Nghĩa doanh vào cung tiêu diệt phản tặc, có lẽ ngươi cũng thật không ngờ Lý Quân có thể lấy đại cục làm trọng, mở cửa thả người... Này hết thảy chỉ có thể nói ông trời có mắt, không để cho gian tặc ngươi thực hiện được âm mưu!
Hàn Huyền Đạo trên mặt tràn đầy vẻ chính khí nghiêm nghị, nói chuyện chậm rãi, so với vẻ tức giận của Hồng Tông Minh thì bình tĩnh hơn nhiều, binh sĩ Long Tường doanh đã xuất hiện một chút dao động, không ít người đều nhìn Hồng Tông Minh thần sắc hoài nghi.
Hồng Tông Minh cũng cảm giác được lời nói Hàn Huyền Đạo có tính mê hoặc thật lớn, cũng biết hoàn cảnh mình bất lợi, nếu hôm nay bộ hạ mình đều sinh nghi, như vậy âm mưu Hàn Huyền Đạo thật sự thành công.
Gã nắm chặt hàn đao trong tay, khiến mình tỉnh táo lại, gắt gao ánh mắt nhìn Hàn Huyền Đạo hỏi:
- Hàn Huyền Đạo, ngươi ở nơi này ngậm máu phun người, bản tướng cũng không cùng ngươi đôi co, bản tướng thật ra muốn hỏi một câu, ngươi nói bản tướng với Trần Hồng Đạo cấu kết nếu là thật, nếu bản tướng thật sự là người phía sau màn, bản tướng thật không biết nói như thế nào ? Bạch Chỉ huy sứ đối với Hồng Tông Minh ta có ơn tri ngộ tài bồi, bản tướng đối với Bạch chỉ huy sứ kính trọng như huynh trưởng, điểm này huynh đệ Long Tường doanh đều biết, bản tướng sao có thể cùng nội gian cấu kết, gia hại Bạch chỉ huy sứ? Lại nói, Hàn Huyền Đạo ngươi chuyên quyền độc đoán, mưu đồ soán vị, người người đều biết, sau khi sát hại Bạch chỉ huy sứ, không người kiềm chế, ngươi càng có thể không kiêng nể gì, coi trời bằng vung, chuyện là như vậy, ngươi dám phủ nhận sao?
Tới tình trạng này rồi, Hồng Tông Minh cũng không giấu diếm, cái gì cũng đều nói trắng ra.
- Lộ diêu tri mã lực, nhật cửu kiến nhân tâm.
(DG: cái này đại khái nói đi đường dài mới biết ngựa giỏi, ở lâu mới biết tính người)
Hàn Huyền Đạo khẽ thở dài:
- Họa hổ họa bì nan họa cốt, tri nhân tri diện bất tri tâm, Bạch Dị đúng là không có nhìn ra Hồng Tông Minh ngươi lòng lang dạ thú, mới có họa hôm nay. Có một số việc, mắt thấy cũng không tất là thật, người ngoài nhìn thì thấy ngươi và Bạch Dị quan hệ hòa thuận, có ai dám cam đoan ngươi không phải là giả bộ, làm cho mọi người xem?
Hồng Tông Minh khuôn mặt co giật, nếu ánh mắt có thể giết người, Hàn Huyền Đạo lúc này sớm đã bị ánh mắt hắn giết chết trăm ngàn lần.
- Bạch Dị ở bên trong Long Tường doanh uy vọng cực cao, ngươi tự nhiên là không bằng hắn, chẳng qua hắn đối với ngươi vô cùng coi trọng, ngươi ở Long Tường doanh, được hắn đề bạt, cho tới hôm nay đã trở thành nhân vật thứ hai Long Tường doanh, ở Long Tường doanh uy vọng và quyền thế gần với Bạch Dị nhất ... !
Hàn Huyền Đạo nói đến chỗ này, hơi dừng một chút, sau mới chậm rãi nói tiếp:
- Chẳng qua Hồng Tông Minh ngươi không suy nghĩ đền đáp triều đình, cũng là lòng lang dạ thú, đem lòng muốn gây rối. Xương Đức Hầu và Hàn Mạc ly kinh, Thánh thượng đem tam doanh trong kinh giao quyền chỉ huy cho Bạch Dị, cũng đem toàn bộ binh quyền Yến Kinh giao cho Bạch Dị, nguyên nhân chính là như thế, ngươi Hồng Tông Minh mới không tìm được cơ hội, bí quá hoá liều, thiết hạ âm mư kinh thiên động địa này.
Phạm Vân Ngạo chắp hai tay sau lưng, môi giật giật, dường như muốn nói cái gì, nhưng rốt cuộc im lặng.
Hồng Tông Minh cười lạnh nói:
- Hàn Huyền Đạo, bản tướng muốn nhìn, ngươi còn có thể nói cái gì ra nữa ? Bản tướng cây ngay không sợ chết đứng, cứ việc đem hết những bố trí của ngươi nói ra, để mọi người đều nhìn một chút, ngươi dối trá như thế nào!
- Ngươi còn ác ý hãm hại bản quan?
Hàn Huyền Đạo lãnh đạm nói:
- Khi Bạch Dị chết đi , ngươi đương nhiên có quyền chỉ huy tam doanh, ý đồ loạn hướng, chẳng lẽ ta nói không đúng tính toán trong lòng Hồng Tông Minh ngươi? Ngươi mượn tay nội giám sát hại Bạch Dị, Bạch Dị một khi chết đi, ngươi liền lãnh binh vào cung, tru sát Trần Hồng Đạo và nội gian diệt khẩu, đến lúc đó liền có công tiêu diệt phản tặc, tiếp nhận quyền chỉ huy của Bạch Dị chẳng phải là việc thuận lợi mười phần hay sao? Lưới trời tuy thưa, may mắn còn có Miêu công công trung thành, mới cho gian mưu của ngươi không thể thực hiện được, ngươi còn dám phủ nhận sao?
Quay đầu nhìn về phía Miêu Tung, hỏi:
- Miêu công công, lời nói bản quan không sai chứ?
Miêu Tung vội nói :
- Hàn đại nhân, đúng là như vậy. Nô tài nghe Trần công công nói qua, đợi cho đại sự thành, Hồng... Hồng Tông Minh sẽ cho Trần công công muốn gì được nấy, mà mục đích Hồng Tông Minh, chính là... chính là muốn lấy quyền Chỉ huy sứ của Bạch tướng quân!
Hàn Huyền Đạo lạnh lùng nói:
- Hồng Tông Minh, nhân chứng vật chứng ở đây , ngươi còn có gì để nói?
- Đều là ngậm máu phun người, vớ vẩn vô cùng.
Hồng Tông Minh phẫn nộ nói:
- Hàn Huyền Đạo, không ngại nói cho ngươi, trước khi Bạch chỉ huy sứ vào cung, đã ra lệnh xuống dưới, ngay tại tối nay, phải tiễu trừ nghịch tặc ngươi. Hiện giờ chỉ cần trong cung hỏa tiễn bay lên, Lang Giáp doanh và Báo Đột doanh sẽ xuất binh hành động, loạn quốc quyền gian, nhất định phải một lưới bắt hết. Ngươi hiện giờ thân ở chỗ này, cũng miễn cho chúng ta đi tới quý phủ bắt người, còn không bó tay chịu trói?
- Bản quan biết ngươi dã tâm rất lớn .
Hàn Huyền Đạo nghiêm mặt nói:
- Long Tường doanh, Lang Giáp doanh, Báo Đột doanh tam doanh tề động, là vì trừ gian, còn ngươi tính toán mưu phản?
- Tự nhiên là diệt trừ gian thần.
Hồng Tông Minh nghiêm nghị nói:
- Nhiều lời vô ích. Các huynh đệ Trung Nghĩa doanh, Hàn Huyền Đạo quyền muốn soán vua, tâm phản loạn ai ai cũng biết, các ngươi là bị hắn lợi dụng? Chúng ta đều là dũng sĩ trung với Thánh thượng, tối nay chỉ cần đem gian tặc này diệt trừ, Đại Yến ta chắc chắn thái bình vô sự, thiết không thể bị hắn hoa ngôn xảo ngữ bịt mắt.
Gã nâng đao lên, kêu lớn:
- Các huynh đệ, tru sát gian nịnh, ngay tại tối nay!
Triệu Trực chờ hắn nói xong, cũng kêu lớn:
- Các huynh đệ, Hồng Tông Minh cấu kết nội gian, mưu hại Bạch chỉ huy sứ, ý đồ loạn hướng, nhân chứng vật chứng đều có, sự thật xảy ra trước mắt, các ngươi chẳng lẽ còn trợ Trụ vi ngược (DG: giúp kẻ xấu làm điều ác)?
Lúc này bất kể là binh sĩ Trung Nghĩa doanh hay Long Tường doanh, đều ngơ ngác nhìn nhau, trong lúc nhất thời thật sự không rõ ràng người nào là thanh người nào là trọc, Long Tường doanh cố nhiên không ít binh sĩ đối với Hồng Tông Minh sinh ra hoài nghi, mà binh sĩ Trung Nghĩa doanh cũng có một bộ phận hoài nghi Hàn Huyền Đạo.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 20 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kimnambin
Quyền Thần
Tác giả: Sa Mạc
Quyển 8: Hướng Thiên Cung.
-----oo0oo-----
Chương 1009: Nhập điện
Nhóm dịch: BachKhiet
Sưu Tầm by nguoibantot8 --- 4vn.eu
Hồng Tông Minh thấy tình hình không tốt, nhìn về phía Phạm Vân Ngạo, cao giọng nói:
- Phạm Thượng thư, ngài là thành viên nội các, là trọng thần triều đình, chưởng quản Binh bộ, Hàn Huyền Đạo hiện giờ tự điều Trung Nghĩa doanh vào cung, ngài chẳng lẽ không có lời nào để nói sao?
Phạm Vân Ngạo cau mày, dường như nghĩ đến cái gì, rốt cục ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Hồng Tông Minh, cười lạnh nói:
- Nhân chứng vật chứng ở đây, ngươi còn ở đó ngụy biện, thực xem Đại Yến ta không có vương pháp sao?
Hồng Tông Minh ngẩn ra, lập tức giận dữ cười, lạnh lùng nói:
- Quả nhiên là cá mè một lứa, điên đảo thị phi, kỷ cương bại hoại, Đại Yến ta có quan viên như các ngươi tồn tại, chính là bất hạnh của quốc gia. Phạm thượng thư, ngày xưa gặp thấy ngươi cũng là một người chính trực, không thể tưởng tượng cũng là một kẻ giả nhân giả nghĩa chẳng khác nào Hàn Huyền Đạo.
Phạm Vân Ngạo cười lạnh, không để ý đến gã, nhìn Hàn Huyền Đạo, chắp tay nói:
- Hàn đại nhân, tối nay Thánh thượng chấn kinh, quả thật ta hộ giá không chu toàn. Việc đã đến nước này, bản quan và Hàn đại nhân đi gặp Thánh thượng, hướng Thánh thượng thỉnh tội. Bạch Dị táng thân, Hồng Tông Minh âm mưu tạo phản, đây đều là đại sự của Ngự Lâm quân, Ngự Lâm quân là do Thánh thượng tự mình chỉ huy, việc này ta phải hướng Thánh thượng tấu trình, mời Thánh thượng quyết định, Hàn đại nhân, không biết bản quan nói như vậy được không ?
Hàn Huyền Đạo gật đầu nói:
- Phạm đại nhân nói chí phải, sự tình liên quan đến Ngự Lâm quân tất nhiên phải do Hoàng thượng quyết định.
Phạm Vân Ngạo nghe vậy, đôi mắt xẹt qua một tia kinh ngạc, nhưng trên mặt lại cực kỳ bình tĩnh nói:
- Như thế, ta và ngài hiện tại liền nhập điện, không biết ý đại nhân như thế nào?
Hàn Huyền Đạo lắc đầu nói:
- Phạm dại nhân, lúc này... hay là không nên đi vào. Thánh thượng vốn dưỡng bệnh bên trong, vừa rồi lại bị kinh hãi, long thể cực kỳ bị hao tổn, nếu giờ phút này lại đi quấy nhiễu, thật là không hợp với đạo thần tử.
Phạm Vân Ngạo nhíu mày nói:
- Nhưng hiện giờ tình thế nguy cấp, nếu không có quyết định của Thánh thượng, một hồi huyết chiến chỉ sợ sẽ xảy ra trong cung, …này….chỉ sợ đây cũng không phải là việc mà Thánh thượng muốn nhìn thấy.
Dừng một chút, nghiêm mặt nói:
- Hàn đại nhân, diện thánh xin chỉ thị là việc phải làm, nếu Thánh thượng trách phạt, một mình bản quan sẽ chịu trách nhiệm, tuyệt đối không để liên lụy đến Hàn đại nhân!
Hàn Huyền Đạo cũng nhíu mày, hiện ra vẻ khó xử.
Thấy Hàn Huyền Đạo thần sắc khó xử, Hồng Tông Minh lập tức trầm giọng nói:
- Không tồi, việc này phải do Thánh thượng tự mình quyết định, chỉ bằng một gã thái giam ngươi an bài sẵn, cộng thêm bản minh ước không biết thật hay giả mà vu cáo hãm hại bản quan. Thánh thượng thánh minh, nhìn rõ mọi việc, chỉ cần tới trước mặt Thánh thượng, Thánh thượng sẽ theo lẽ công bằng xử trí, ai trung ai gian, đều do Thánh thượng quyết định!
Hàn Huyền Đạo nhíu mày không nói.
Hồng Tông Minh cười lạnh nói:
- Hàn Huyền Đạo, vì sao không nói lời nào? Chẳng lẽ ta không có thể gặp mặt Thánh thượng, nhờ Thánh thượng làm chủ sao?
Hàn Huyền Đạo thản nhiên nói:
- Hồng Tông Minh, ngươi cấu kết nội gian âm mưu phản, thân là phản tặc, còn có tư cách gì gặp mặt Thánh thượng? Bản quan phải bảo vệ an nguy Thánh thượng, sao có thể cho loạn thần tặc tử như ngươi gặp mặt Thánh thượng?
- Câm mồm!
Hồng Tông Minh lạnh lùng nói:
- Hàn Huyền Đạo, không cần lấy cớ. Bản quan hoài nghi, ngươi không phải không cho chúng ta diện thánh, chỉ sợ là ngươi không dám cho chúng ta diện thánh mà thôi?
- Ngươi nói vậy là có ý gì?
Hàn Huyền Đạo trong mắt lóe lên lạnh lẽo.
- Có ý tứ gì, ngươi chẳng lẽ không hiểu được?
Hồng Tông Minh âm thanh lạnh lùng nói:
- Thánh thượng nhiều ngày không lên triều, hết thảy sự tình đều do ngươi xử lý, hơn nữa thật không ngờ văn võ đại thần trong triều ngoài ngươi ra thì không một ai có thể diện thánh, nguyên nhân là làm sao?
Gã tiến lên một bước, nâng đao chỉ vào Hàn Huyền Đạo.
- Hàn Huyền Đạo, bản quan hỏi ngươi, Thánh thượng hiện giờ có hay không bình yên vô sự? Ngươi... có làm gì Thánh thượng hay không?
- Lớn mật.
Hàn Huyền Đạo quát:
- Ngươi đây là nguyền rủa Thánh thượng sao?
Hồng Tông Minh trợn mắt lên:
- Bản tướng lo lắng cho Thánh thượng. Thánh thượng nhiều ngày không lên điện, trong triều quan viên cao thấp mỗi người đều hoài nghi!
- Hoài nghi cái gì?
- Hoài nghi Thánh thượng bị ngươi giam lỏng ở trong cung.
Hồng Tông Minh lạnh lùng nói:
- Cũng có người hoài nghi Thánh thượng đã bị gian tặc hạ độc thủ. Hôm nay ta muốn nhìn thấy Thánh thượng, nếu không... ta sẽ đem gian tặc ngươi tru sát ở Càn Tâm điện trước.
Chính vào lúc này, Long Tường doanh quan binh lại nghe sau lưng vang lên một trận tiếng bước chân, nghe không ít người quát:
- Bao vây tất cả lại, nhất định không để cho phản tặc chạy!
Lại nghe một trận vang nữa, theo hai bên sườn đại điện cùng với phía sau Long Tường doanh đổ ra rất nhiều quan binh, binh lính của Long Tường doanh không khỏi trợn mắt há hốc mồm nhìn hiện trạng trước mắt. Hơn hai ngàn binh lính Báo Đột doanh hình thành vòng bán cung đem tướng sĩ Long Tường doanh vây ở giữa, lúc này đại điện liền biến thế trận Báo Đột doanh và Trung Nghĩa doanh đem Long Tường doanh bao quanh vây quanh, kín không kẽ hở, Ngự Lâm tam đại doanh đúng là vào ban đêm sắp xảy ra xung đột vũ trang ở trong hoàng cung.
Hồng Tông Minh nhìn thấy binh lính Báo Đột doanh ban đầu không khỏi cảm thấy vui vẻ vạn phần, cứ tưởng Từ Đoạn cùng Đơn Lập Văn mang theo Báo Đột doanh đến trợ trận.
Nếu thật sự là như thế, tối nay Hàn Huyền Đạo chắc chắn chết không có chỗ chôn.
Nhưng Báo Đột doanh sau khi đến, lại đem Long Tường doanh vây ở bên trong, điều này khiến Hồng Tông Minh cực kỳ khó hiểu, hướng Báo Đột doanh bên trong tìm kiếm, cũng là muốn tìm xem Từ Đoạn hoặc là Đơn Lập Văn đến tột cùng ở nơi nào.
Từ Đoạn và Đơn Lập Văn hắn không thấy, nhưng rất nhanh liền nhìn thấy một tướng lĩnh trẻ tuổi và vài tên thuộc hạ vây quanh chậm rãi đi ra, chỉ thấy vị tướng trẻ kia mi thanh mục tú, diện mạo tuấn tú cực kì, nhưng sắc mặt lạnh như băng, một cổ sát khí tản ra khiến lòng người lạnh ngắt, Hồng Tông Minh khi nhìn thấy người này lập tức trong lòng lập tức chìm xuống.
Gã thật ra không có chính mắt gặp qua Hàn Mạc, nhưng một thân giáp trụ, Tiếu Mộc đi the phía sau, đã khiến thân phận tướng lĩnh trẻ tuổi được miêu tả sinh động.
Không hề nghi ngờ, vị tướng lĩnh trẻ tuổi này đương nhiên chính là Hàn Mạc.
Từ Đoạn không có tới, Đơn Lập Văn không có tới, Bạch Dị xếp người cài vào Báo Đột doanh không người nào tới, mà Chỉ huy sứ Báo Đột doanh lại vào lúc này mang theo tướng sĩ dũng mãnh tiến đến.
Lúc này có dùng mông suy nghĩ Hồng Tông Minh cũng biết đã xảy ra chuyện gì.
Hoá ra tối nay không chỉ trong cung phát sinh đại sự, mà ở ngoài cung, đồng thời cũng tiến hành một tràng biến cố.
Hàn Mạc xuất hiện, cũng đã cho thấy kế hoạch tốt đến mức như nước chảy về đông của Bạch Dị đã hoàn toàn sụp đổ, mà giờ khắc này, Hồng Tông Minh rốt cục cũng cảm nhận được sự hùng mạnh và khủng bố của Hàn gia .
Ở hội nghị quân sự của Long Tường doanh bao gồm Bạch Dị ở bên trong, không ai nghĩ tới khi mình kéo quân đi làm khó dễ người thì Hàn gia lại hành động trước.
Hàn Mạc chậm rãi tiến lại, liếc nhìn Tông Hồng Minh một cái, cũng không để ý tới, chỉ hướng Hàn Huyền Đạo và Phạm Vân Ngạo chắp tay.
Phạm Vân Ngạo thấy Hàn Mạc xuất hiện, đôi mắt xẹt qua một tia cổ quái, khóe miệng hơi hơi giật mình, mà Hàn Huyền Đạo chỉ vuốt cằm, khí định thần nhàn.
Đến lúc này, Hồng Tông Minh đã biết không còn đường thối lui, trong lòng mau chóng quyết định, kêu lớn:
- Thánh thượng, thần Hồng Tông Minh có việc yết kiến, mong Thánh thượng triệu kiến!
Phạm Vân Ngạo dí sát vào bên tai Hàn Huyền Đạo nói:
- Hàn đại nhân, tuy nói Hồng Tông Minh mưu phản chứng cớ vô cùng xác thực, nhưng hắn cùng với Bạch Dị ở Long Tường doanh uy vọng cực cao, nếu không có ý chỉ Thánh thượng liền đem chỗ đó bố trí người khác, chỉ sợ sẽ khiến cho Long Tường doanh xảy ra biến cố.
- Ý tứ Phạm đại nhân, là kiên trì muốn vào điện gặp mặt Thánh thượng?
Hàn Huyền Đạo thanh âm bình tĩnh.
Phạm Vân Ngạo khẽ thở dài:
- Bản quan dù sao cũng là Binh bộ Thượng thư, Ngự Lâm doanh tuy rằng không phải do bộ Binh trực tiếp quản lý, nhưng nếu kinh binh có biến, bản quan cũng khó tránh khỏi trách nhiệm. Bản quan cũng không muốn quấy nhiễu Thánh thượng, nhưng sự tình trọng đại, việc của Ngự Lâm doanh, không thể không hướng Thánh thượng xin chỉ thị!
Hàn Huyền Đạo gật gật đầu, nói:
- Hảo, nếu Phạm đại nhân nói như vậy, bản quan liền cùng Phạm đại nhân nhập điện gặp mặt Thánh thượng.
Hàn Mạc ở bên nghe thấy, trong lòng căng thẳng.
Quỷ cốc Trang Uyên trước đây nói Hoàng đế đã chết, Hàn Mạc khi đó không khỏi thất thần, đêm trước Hàn Huyền Đạo và mình một phen thảo luận bí mật, chính miệng thừa nhận Hoàng đế đã băng hà.
Rõ ràng Hoàng đế đã chết, Hàn Huyền Đạo vì sao ở giờ phút này lại cùng Phạm Vân Ngạo nhập điện gặp mặt Hoàng đế?
Chẳng lẽ dẫn Phạm Vân Ngạo nhìn thi thể Hoàng đế?
Hiện giờ ngoài Càn Tâm điện có mấy ngàn Ngự Lâm quân ở đây, chỉ cần để đám người ngoài này biết Hoàng đế đã chết, như vậy việc Hàn Huyền Đạo giấu diếm tin tức Hoàng đế băng hà bị Hồng Tông Minh tại chỗ kích động binh sĩ làm loạn, thậm chí Phạm Vân Ngạo cũng có thể bắt lấy cơ hội hất nước bẩn lên Hàn gia, nếu thật sự là như vậy, hậu quả không thể tưởng tượng được.
Ngự Lâm quân tướng sĩ trung thành với Hoàng đế dù sao cũng không ít, cho dù là chính thủ hạ Báo Đột doanh của mình, trung với Hoàng đế cũng không ở số ít, một khi việc Hàn Huyền Đạo giấu diếm Hoàng đế băng hà bị phát giác, lại có Phạm Vân Ngạo và Hồng Tông Minh liên kết ra chiêu, Hàn Mạc quả thực không dám tưởng tượng đến lúc đó sẽ xảy ra chuyện gì.
Hàn Huyền Đạo và Phạm Vân Ngạo đang muốn cùng nhau nhập điện, Hồng Tông Minh đã kêu lên:
- Chậm đã, bản tướng cũng muốn nhập điện gặp mặt Thánh thượng!
- Ngươi có tư cách gì?
Hàn Huyền Đạo hừ lạnh một tiếng:
- Bản quan chẳng lẽ nói không rõ ràng, kẻ mưu phản như ngươi có mặt mũi nào gặp mặt Thánh thượng?
- Ai trung ai gian, Hàn Huyền Đạo ngươi có thể quyết định sao?
Hồng Tông Minh không chút nhượng bộ:
- Bản tướng thân là Long Tường doanh Hộ quân Tham lĩnh, thân phận cố nhiên thấp kém, nhưng đối với Thánh thượng một lòng tận trung, muốn tận mắt nhìn thấy Thánh thượng long thể an khang mới có thể an tâm. Nếu bản tướng không tận mắt nhìn thấy, như thế nào có thể khiến mấy ngàn tướng sĩ tin tưởng Thánh thượng mạnh khỏe? Đó là tội khi quân, bản tướng cũng muốn nhập điện yết kiến, các huynh đệ, các ngươi nói đúng hay không ?
Hồng Tông Minh dù sao ở Long Tường doanh cũng rất có uy vọng, gã vừa lên tiếng, phía sau liền vang lên từng đợt thanh âm mạnh mẽ:
- Không sai, Thánh thượng long thể an khang, tướng sĩ chúng ta mới có thể an tâm, để Hồng tham lĩnh nhập điện yết kiến!
Phạm Vân Ngạo nhìn Hàn Huyền Đạo, thản nhiên cười nói:
- Hàn đại nhân, hắn nếu ngoan cố không hóa, cũng không cần cản hắn, để xem Thánh thượng sẽ xử trí kẻ mưu phản này như thế nào!
Phạm Vân Ngạo nhìn như bình tĩnh ôn hòa, nhưng Hàn Huyền Đạo làm sao có thể không biết tâm tư của ông. Phạm Vân Ngạo hiển nhiên là muốn mượn cơ hội này để xem hiện giờ có phải là Hoàng đế có khỏe mạnh hay đã xảy ra chuyện gì. Một khi xảy ra vấn đề, vị Phạm đại nhân này chỉ sợ rất nhanh sẽ trở mặt, cổ động ngự lâm tướng sĩ đem Hàn Huyền Đạo chém giết ngay tại Càn Tâm điện.
Hàn Huyền Đạo vuốt cằm nói:
- Một khi đã như vậy thì để hắn đi vào.
Quay đầu lại nhìn Hồng Tông Minh liếc mắt một cái, lãnh đạm nói:
- Chỉ mong ngươi sau khi đi vào không phải hối hận.
Nói rồi quay lưng dẫn mọi người đi vào Càn Tâm điện.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kimnambin
Quyền Thần
Tác giả: Sa Mạc
Quyển 8: Hướng Thiên Cung.
-----oo0oo-----
Chương 1010: Sống chết ai biết
Nhóm dịch: BachKhiet
Sưu Tầm by nguoibantot8 --- 4vn.eu
Hàn Mạc tuy rằng thần sắc thoạt nhìn bình tĩnh, nhưng trong lòng rất nghi hoặc. Hàn Huyền Đạo dường như đoán biết tâm sự Hàn Mạc, liếc Hàn Mạc một cái, thản nhiên gật đầu, lập tức xoay người hướng đại điện đi vào,Phạm Vân Ngạo quay đầu lại nhìn Hồng Tông Minh liếc mắt một cái, nhất thời bĩu môi, Hồng Tông Minh minh bạch ý tứ của ông, bật người đuổi theo. Ba người trước ánh mắt chăm chú của mấy ngàn Ngự Lâm quân đều không có mang vũ khí, trước sau tiến nhập đại điện.
Chính điện Càn Tâm Điện trống trải, vẫn còn lưu dấu vết đánh nhau lúc trước. Bạch Dị vốn là chết đứng, nhưng thi thể đã được hạ xuống, lúc này còn nằm ở bên trong đại điện, tuy rằng ngoài điện nhân số rất đông, nhưng trong đại điện trống trải lạnh lùng, lộ ra hơi thở âm trầm.
Hồng Tông Minh nhìn thấy thi thể Bạch Dị, vẻ mặt kích động, bước nhanh tiến đến, ngồi xổm xuống nhìn, lập tức quỳ trên mặt đất, cung kính khấu đầu, về sau nắm chặt hai đấm, đứng dậy nhìn Hàn Huyền Đạo thong thả đi phía trước, mắt lóe lên một tia sát khí linh hoạt, sắc bén, muốn xông lên phía trước chém ông ta ngay tức khắc.
Theo hành lang phía Đông đi tới, dọc theo đường đi không khí lạnh tanh, không có một thái giám cung nữ, Hàn Huyền Đạo nện bước điềm đạm, chắc chắn, Phạm Vân Ngạo bước chân nhẹ nhàng, mà Hồng Tông Minh bước chân trầm trọng, ba người tới trước đại môn màu đỏ thẩm, Hàn Huyền Đạo dẫn đầu quỳ xuống:
- Thần Hàn Huyền Đạo khải tấu Thánh thượng, nội gian loạn đảng bị tiêu diệt, Thánh thượng chấn kinh, thần tội đáng muôn chết, tiến đến xin Thánh thượng giáng tội!
Phạm Vân Ngạo híp mắt, cũng rất nhanh cùng Hồng Tông Minh quỳ rạp xuống trước cửa chính.
Không quá lâu, liền nghe được cửa chính vang lên tiếng vang nhỏ, chậm rãi mở ra, xuất hiện ở bên trong cánh cửa là Hoàng hậu Hàn Thục, khuôn mặt mỹ nhân thoạt nhìn tiều tụy lạ thường, tái nhợt không có chút máu, thần tình lạnh lùng, thản nhiên nói:
- Thánh thượng long thể không khoẻ, các ngươi chẳng lẽ không biết? Vì sao còn đến quấy nhiễu?
Phạm Vân Ngạo liếc Hồng Tông Minh, đồng thời mở miệng nói:
- Khởi bẩm Hoàng hậu nương nương, nội gian Trần Hồng Đạo nổi loạn mưu phản, lục soát trên người lão thì phát hiện một mật hàm, nội dung chính là cùng Hồng Tông Minh cấu kết , chứng cứ chính xác, nhưng Hồng Tông Minh nói là bị vu cáo hãm hại, Bạch Dị hiện giờ cũng bị nội gian hại chết ở trong cung, sự tình trọng đại, không dám không báo, cho nên gặp mặt Thánh thượng, khẩn cầu Thánh thượng quyết định!
Hồng Tông Minh mày nhăn lại, nắm tay nắm chặt, gã biết rõ Hàn Huyền Đạo cố nhiên là cáo già, nhưng Phạm Vân Ngạo cũng không phải là thiện nam tín nữ gì, chính mình đối với hai người này đều phải cẩn thận đề phòng.
Tuy nhiên vừa nghĩ tới việc Hoàng đế tự tay ban hạ mật chỉ tiêu diệt thế gia, như vậy đối với thế gia nhất định là căm thù đến tận xương tuỷ, hiện giờ ngoài điện Ngự Lâm quân tập hợp, chỉ cần Hoàng đế thật sự hạ quyết định quyết tâm tiêu diệt thế gia, ra lệnh một tiếng thì Hàn Huyền Đạo và Phạm Vân Ngạo tối nay đều không có khả năng còn sống rời khỏi hoàng cung.
Chỉ cần nhìn thấy Hoàng đế, Hoàng đế chắc chắn sẽ bênh vực mình, mà không phải đứng về phía hai vị thế gia đầu lĩnh kia.
...
- Có chứng cớ chính xác, sao còn quấy nhiễu Thánh thượng.
Hoàng hậu thản nhiên nói:
- Hiện giờ mọi việc đều do nội các các ngươi xử lý, loạn đảng vào cung mưu phản, quấy nhiễu thánh thượng, vậy mà nội các các ngươi không biết xử lý như thế nào, cứ việc đem người giao cho Đại Lý Tự đi, Đại Lý Tự chắc hiểu vương pháp chứ?
Hồng Tông Minh lập tức nói:
- Hoàng hậu nương nương, thần oan uổng, thần trung thành và tận tâm, tuyệt không mưu nghịch, thần thầm mong mỏi được diện thánh, hết thảy do Thánh thượng quyết định!
Phạm Vân Ngạo cũng cung kính nói:
- Hoàng hậu nương nương, hiện giờ không chỉ có Hồng Tông Minh, ngoài điện mấy ngàn Ngự Lâm quân cũng thấy việc tối nay rất nghi hoặc, Thánh thượng là thiên tử, nhìn rõ mọi việc, nhất định có thể giải nghi hoặc trong lòng tướng sĩ.
Hoàng hậu mắt phượng lạnh lùng, liếc Phạm Vân Ngạo liếc mắt một cái, hỏi:
- Mấy ngàn Ngự lâm quân tụ tập ngoài Càn Tâm điện? Là muốn ép bản cung sao?
- Thần không dám!
Ba người nhất tề dập đầu.
Chính vào lúc này, lại nghe được trong điện truyền tới một thanh âm uể oải nói:
- Là ai ở bên ngoài?
Thanh âm không lớn, nhưng giờ phút này trong ngoài phòng đều một mảnh yên lặng, tiếng cũng cực kỳ rõ ràng mà truyền đi ra, nghe thanh âm, ba người Hàn Huyền Đạo vẻ mặt không giống nhau.
Hàn Huyền Đạo mặt không chút thay đổi, có vẻ điềm tĩnh tự nhiên, Hồng Tông Minh ánh mắt hiển lộ ra vẻ vui sướng.
Chỉ có Phạm Vân Ngạo, sau khi thanh âm kia chui vào trong tai ông ta, liền giống như bị điện giật, trên mặt lộ vẻ khiếp sợ vô cùng, trong đôi mắt lộ vẻ không dám tin.
May mắn là ông ta nằm sấp trên mặt đất, nên những người khác cũng không chú ý tới.
Thanh âm mặc dù có chút mềm mại vô lực, nhưng Phạm Vân Ngạo cũng nghe ra, đúng là giọng của Hoàng đế bệ hạ.
Tâm tình ông trong lúc nhất thời phức tạp vô cùng.
Hoàng hậu cũng đã cung kính trả lời:
- Thưa Thánh thượng, là Hộ bộ Thượng thư Hàn đại nhân, Binh bộ Thượng thư Phạm đại nhân cầu kiến!
- Cho bọn họ vào đi!
Bên trong truyền đến thanh âm Hoàng đế:
- Trẫm cũng muốn biết hiện giờ quốc sự như thế nào!
Hoàng hậu lúc này mới thản nhiên nói:
- Các ngươi đều vào đi!
Rồi xoay người đi vào.
Hàn Huyền Đạo đứng dậy, quay đầu lại nhìn Hồng Tông Minh liếc mắt một cái, mặt không chút thay đổi, nhưng ánh mắt như đao phong, chậm rãi đi vào. Phạm Vân Ngạo cau mày, hai mắt che dấu thật sâu nghi hoặc, cuối cùng sánh vai Hồng Tông Minh đi vào.
Xung quanh Long sàn, màn gấm như mây, trước Long sàng một khoảng cách, Hàn Huyền Đạo dẫn đầu quỳ xuống, phía sau Phạm Vân Ngạo và Hồng Tông Minh cũng chỉ có thể quỳ xuống.
- Trẫm đã biết sự tình.
Thanh âm Hoàng đế theo long sàng bên trong truyền ra, bình tĩnh vô cùng:
- Long Tường doanh Bạch Dị đã… đã chết sao?
Hồng Tông Minh lập tức nói:
- Khởi bẩm Thánh thượng, Bạch đại nhân... bị nội gian làm hại!
- Như vậy Long Tường doanh hiện giờ do ngươi phụ trách?
- Dạ
-Trẫm hỏi ngươi, Long Tường doanh chức trách là cái gì?
Hồng Tông Minh từ giọng nói Hoàng đế đã ngửi được điềm xấu, sắc mặt khẽ biến, cúi đầu trên mặt đất:
- Thần... !
- Trẫm hỏi ngươi, Long Tường doanh nếu là hộ vệ Hoàng thành, như thế nào để Trung Nghĩa doanh thoải mái đi vào, các ngươi như thế nào hộ vệ Hoàng thành?
Không đợi Hồng Tông Minh giải thích, Hoàng đế đã dùng thanh âm cực kỳ lãnh đạm nói:
- Các ngươi bảo vệ trẫm, nhưng ngay bên cạnh trẫm, ngay bên trong đại điện, nội gian tác loạn, thậm chí đem Bạch Dị mưu hại ở đại điện, nếu không phải Hàn ái khanh suất lĩnh Trung Nghĩa doanh đuổi theo, đầu trẫm có phải hay không bị đám kia lấy đi?
Hồng Tông Minh sắc mặt trở nên trắng bệch, trán toát mồ hôi, không dám lên tiếng.
- Nội gian tác loạn, ngươi Long Tường doanh khoan thai đến chậm, trẫm không rõ, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi Long Tường doanh của trẫm, tại sao lại như thế.
Thanh âm Hoàng đế hơi có chút phẫn nộ truyền ra:
- Ngươi có chủ ý gì, trẫm không có tâm tư đi để ý, hiện giờ ngoài điện binh đao như mây, trẫm mặc kệ ngươi có bị oan hay không, lại chỉ hướng ngươi mượn một vật để bình loạn tối nay, ngươi có bằng lòng hay không?
Hồng Tông Minh mất hết can đảm, bái phục trên mặt đất, cả người run rẩy, không phải bởi vì sợ hãi, mà là bởi vì thất vọng nặng nề. Gã vốn tưởng Hoàng đế sẽ mượn cơ hội này nhanh gọn, dứt khoát, quyết đoán, lấy Hàn Huyền Đạo và Phạm Vân Ngạo tế cờ mở đầu, mạnh mẽ quét sạch thế gia, nhưng gã vạn lần không ngờ, Hoàng đế lại có thái độ như vậy.
Gã lúc trước còn sung mãn một loại hưng phấn xuất phát từ trái tim, lúc này tâm như tro tàn, linh hồn và sức lực dường như trong nháy mắt bị rút hết ra thân thể, biến gã thành kẻ suy yếu và bất đắc dĩ.
- Thần là trung thần của Đại Yến, một lòng nguyện trung thành Thánh thượng, thần tất cả, đều là Thánh thượng ban tặng.
Hồng Tông Minh ngẩng đầu, nhìn bóng dáng mơ hồ bên trong trướng, cuối cùng cố gắng nói:
- Thánh thượng có điều gì sai khiến, thần và Ngự Lâm quân vượt lửa băng sông cũng không chối từ!
Hoàng đế thanh âm như trước lãnh đạm:
- Trẫm chỉ mượn... đầu ngươi!
Hồng Tông Minh thân thể chấn động.
- Trẫm thân thể mệt mỏi, trong triều mọi việc do nội các xử lý, Hàn ái khanh và Phạm ái khanh thật vất vả.
Hoàng đế bình tĩnh nói:
- Các ngươi lui ra đi... Đúng rồi, Hàn ái khanh, sau khi bình ổn nạn binh hoả, ngươi phải hậu đãi người nhà của hắn, việc này dừng ở đây, không cần liên lụy quá nhiều!
Hàn Huyền Đạo cung kính nói:
- Thần tuân chỉ!
Nói xong đứng dậy, cũng không quản Phạm Vân Ngạo và Hồng Tông Minh, khom người chậm rãi thối lui.
Phạm Vân Ngạo quỳ trên mặt đất, nhất thời còn không có phục hồi tinh thần lại, Hồng Tông Minh cũng nhắm hai mắt lại, cả người run rẩy.
Hoàng hậu đã thản nhiên nói:
- Thánh thượng mệt mỏi, các ngươi còn không lui ra!
...
Ngoài Càn Tâm điện, các tướng sĩ im lặng không tiếng động, Hàn Mạc cũng nghiêm nghị mà đứng, tất cả không một tiếng động, ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm cửa chính Càn Tâm điện hơi rộng mở kia.
Tam doanh mấy ngàn tướng sĩ chật ních trước đại điện Càn Tâm, ánh rạng đông cũng đã bắt đầu hiện ra, ánh rạng đông chiếu vào giáp trụ cứng rắn và đao thương lạnh như băng, tia nắng ban mai trong không khí hãy còn mang theo mùi máu tươi.
Từ khi Đại Yến quốc lập quốc tới nay, đây là lần đầu tiên xuất hiện tình cảnh Ngự Lâm quân dũng mãnh tràn vào hoàng cung.
Cũng không khiến các tướng sĩ chờ lâu lắm, Hàn Huyền Đạo dẫn đầu theo cửa chính đi ra, đứng giữa đại môn, không quá lâu, Phạm Vân Ngạo cũng có vẻ rất bình tĩnh từ trong điện đi ra.
Khi Hồng Tông Minh từ trong điện đi ra là lúc ánh mắt mọi người đều tụ tập trên người gã.
Hàn Mạc quan sát vị Ngự lâm Tham lĩnh, chỉ thấy gã vẻ mặt tiều tụy, nện bước trầm trọng, ánh mắt dường như hoang mang lo sợ, đi đến bậc thang phía trước, vị Hộ quân Tham lĩnh rốt cục ngẩng đầu, đảo qua tướng sĩ trước mắt, sau đó đi một bước xuống bậc thang, tới trước tướng sĩ Long Tường doanh, lấy lại thanh đao từ tay gã bộ hạ.
Xung quanh một mảnh yên lặng, bao gồm Hàn Mạc ở bên trong, ai cũng không biết trong điện đã xảy ra sự tình gì.
Nhưng Hàn Mạc nhìn thấy Hàn Huyền Đạo bộ dáng bình tĩnh tự nhiên, trong lòng liền hiểu được, trong điện một màn diễn, chỉ sợ vị Hồng tham lĩnh đã thua.
Hàn Huyền Đạo lạnh lùng mà nhìn Hồng Tông Minh, cao giọng nói:
- Thánh thượng anh minh, Hồng Tông Minh đã thừa nhận, là hắn và nội gian cấu kết, ý đồ mưu phản, Thánh thượng khẩu dụ, Hồng Tông Minh trước mặt mọi người tự sát, Thánh thượng nhân ái, không liên lụy người nhà!
Mọi người nghe Hàn Huyền Đạo nói xong, đều là cả kinh, đã thấy Hồng Tông Minh cũng không cãi cọ, lập tức không ít người liền tin tưởng Hồng Tông Minh mưu phản là sự thật.
Hồng Tông Minh rút đao, lưỡi đao sắc bén, hàn quang kinh người, trên mặt gã tràn đầy vẻ bất đắc dĩ, trong ánh mắt thần sắc phức tạp, dường như nghĩ đến cái gì, sau một lúc lâu, đã thấy gã quỳ rạp xuống đất, hướng cửa điện Càn Tâm cung kính dập đầu ba cái, thì thào tự nói:
- Thánh thượng, thần biết, ngài phải lấy đại cục làm trọng!
Về sau chậm rãi đứng dậy, căm tức nhìn Hàn Huyền Đạo, lạnh lùng nói:
- Hàn Huyền Đạo, ta và Bạch chỉ huy sứ đó chờ ngươi, ngươi rất nhanh sẽ đến!
Không nói thêm lời nào, vung đao tự sát..
Phía sau gã vài tên thuộc cấp muốn xông đến ngăn lại, nhưng khi bước ra nửa bước, liền đều ngừng chân.
Hồng Tông Minh tự vẫn, đã chứng minh cho lời nói Hàn Huyền Đạo là thật, nếu tiến lên ngăn cản, không chừng bị kết thành đồng đảng, hơn nữa đây là ý chỉ Hoàng đế, ai dám ngăn cản .
Đao phong xẹt qua, huyết hoa tung toé mà ra, Hồng Tông Minh hai mắt hai mắt trừng lớn, khổ sở nâng tay chỉ vào Hàn Huyền Đạo, trong mắt tràn đầy vẻ oán độc, thân thể cuối cùng ngã về phía sau, co giật vài cái, sau đó bất động.
Hồng Tông Minh trong nháy mắt ngã xuống, Hàn Huyền Đạo thân thể giống như vứt được một khối đá lớn, ngẩng đầu nhìn chân trời hiện ra ánh rạng đông, khí định thần nhàn.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 19 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kimnambin