Quyền Thần
Tác giả: Sa Mạc
Quyển 8: Hướng Thiên Cung.
-----oo0oo-----
Chương 1021: Ông cháu dưới trăng
Nhóm dịch: BachKhiet
Sưu Tầm by nguoibantot8 --- 4vn.eu
Tin tức nhận được khiến tâm tình khi hồi hương hơi có chút kích động của Hàn Mạc nhanh chóng bình tĩnh trở lại, hắn cũng ý thức được mậu dịch trên biển hiện giờ đang đứng trước loạn trong giặc ngoài .
Tuy rằng trong lòng hắn hiểu chính vị đại bá kia của mình hiện giờ đang thản nhiên chèn ép mình, nhưng hắn không thể tưởng được vì không chèn ép được mình về triều chính, thì ở sau lưng đâm mình một dao trên thương trường.
Loại cảm giác này khiến trong lòng Hàn Mạc không thoải mái.
So sánh với chiến sự và nỗi khó chịu Hàn Huyền Đạo mang đến, hoạ ngoại xâm mậu dịch trên biển hiện giờ vô cùng nghiêm trọng, sự uy hiếp đã như lửa sém lông mày.
Đội tàu đảo Tân Nguyệt tập kích đội thương thuyền, này tự nhiên là một kế hoạch đánh lén, từ việc này có thể thấy được, vị kia ở đảo Tân Nguyệt cũng không buông tha miếng mồi ngon Nam Dương .
Người Uy tự nhiên cũng hiểu được thương thuyền đội có ích lợi rất lớn, bọn họ rõ ràng hơn ai hết Nam Dương chính là một khối thịt béo, hiện giờ Nam Dương chư quốc và Trung Nguyên liên hệ thương mại, bởi vậy càng khiến Nam Dương phồn vinh nhất thời, khối thịt béo này hiện giờ cũng là vàng bôi dầu, đối với một quốc đảo cằn cỗi như người Uy mà nói, bọn họ không có khả năng buông tha một khối thịt béo như vậy.
Tuy rằng thực lực của bọn họ không thể nuốt trôi khối thịt béo này, nhưng cắn một miếng là việc hoàn toàn có khả năng.
Trong lòng Hàn Mạc đối với nguy hại do Uy nhân mang đến, là vô cùng rõ ràng.
Ở trong lòng hắn, mậu dịch trên biển cũng không phải chỉ để kiếm lợi ích từ Nam Dương thì dừng tay, hắn hiểu Nam Dương là một trong những vùng đất đầy tiềm năng,
Mấy năm nay đúng là thương mại Nam Dương phát triển mạnh, thứ nhất là thực lực trước mắt và điều kiện chỉ cho phép đội tàu Hàn Mạc có thể tiến hành thông thương ở phiến địa kia, thứ hai là phải nắm chặt thị trường Nam Dương ở trong tay, chính là đặt một chân lên khối phiến địa này.
Người ở Đông Hải đối nhân xử thế tự nhiên sẽ không có tầm mắt và ý chí xa như Hàn Mạc, nếu ở Yến Kinh không có gì bất ngờ xảy ra, thì tầm mắt hắn sẽ dời về phía Nam Dương.
Đông Hải nhiều thế hệ ở trên biển làm ngư nghiệp, thỉnh thoảng cùng hải tặc trên biển phát sinh xung đột, nên cũng ít người dám đem ánh mắt hướng về phía xa khơi.
Có lẽ có những người nhìn Đông Hải vô biên vô hạn, ngẫu nhiên sẽ ở trong đầu hiện lên một tia nghi vấn, bọn họ có lẽ cũng muốn biết, ở một chỗ khác trên đại dương rộng lớn là cảnh tượng như thế nào, nhưng ngoại trừ ở trên biển kiếm cơm ăn, hải tặc chung quanh du đãng ở ngoài, trên đại địa Trung Nguyên, cũng không có người có ý thức đi ra biển rộng.
Nhưng Hàn Mạc cải biến hết thảy, hắn được kỳ ngộ, dứt khoát mở ra sự nghiệp đối ngoại hàng hải cho người Trung Nguyên.
Hắn lúc ở tuổi nhỏ, liền nghĩ tới câu chuyện lưu truyền thiên cổ về thái giám Tam Bảo thái giám triều Đại Minh, dưới sự ủng hộ của Vĩnh Lạc Đại đế, dẫn theo đội tàu khổng lồ, giương buồm hải ngoại, chẳng những khiến Trung Hoa uy danh lan xa hải ngoại, lại mang đến ích lợi khổng lồ .
Thời không đảo ngược, Tam Bảo thái giám chưa từng xuất hiện, hàng hải đệ nhất nhân hiện giờ cũng chính làHàn Mạc, mà Hàn Mạc trong lòng kỳ vọng một ngày kia, cũng có thể có một hạm đội khổng lồ Trung Nguyên giương buồm hải ngoại.
Không nói khoa trương chút nào, đây là chuyện lợi quốc lợi dân, Hàn Mạc lúc còn rất nhỏ đã âm thầm thề, khi mình còn sống, nhất định phải hoàn thành đại sự này.
Nội ưu xử lý, có thể từ từ, không thể vội vàng xao động, nhưng hoạ ngoại xâm lại phải mau chóng trừ tận gốc.
Một khi bị Uy nhân chặt đứt đường biển, sự nghiệp hàng hải chắc chắn sẽ bị đe dọa hủy diệt .
Hàng hải chẳng những sẽ mang đến ích lợi thật lớn cho Trung Nguyên, ở trước tình thế hiện tại, cũng là nguồn thu tài chính hùng hậu cho Hàn Mạc. Hơn nữa trên biển mấy ngàn hải tặc có thể vì mình bán mạng, nói cho cùng, chính là bởi vì mình cho bọn họ áo cơm không lo, một khi tuyến thương mại bị chặt đứt, không thể tiếp tục tiến hành, như vậy hải tặc có hay không kiên định theo mình, đó cũng là một dấu chấm hỏi.
Về công về tư, hắn đều phải cam đoan cho đường biển này thông suốt, đối với việc Uy nhân nhiễu loạn đường biển, phải hạ sát thủ.
...
Yến tiệc ở Tây phủ vô cùng náo nhiệt, thẳng đến đêm khuya mới tan cuộc, hai vị tông chủ tuổi tác đã cao, yến hội sau khi bắt đầu một lát, liền lui về nghỉ ngơi, còn lại Hàn Mạc tự mình tiếp đãi khách nhân, yến hội ăn uống linh đình, mỗi người đều muốn hướng Hàn đại nhân kính một ly, cũng may Dương Thanh có lòng giúp Hàn Mạc cho nên biểu hiện cực kỳ chủ động, vì Hàn Mạc đỡ rất nhiều rượu, hơn nữa quan khách cũng biết Hàn Mạc đi đường mệt nhọc, nên đều biết ý mà lui về nếu không chỉ sợ yến hội này còn không có tan cuộc, Hàn Mạc phải ngã mới thôi.
Thân phận Hàn Mạc hiện giờ cố nhiên như mặt trời ban trưa, nhưng đây là ở nhà mình, khách nhân đều là hương thân phụ lão cố hương, cho nên nên không gò bó, cũng không câu nệ đi đến những nơi có thân hào nông thôn nói cười vui vẻ.
Sau khi tan cuộc, Hàn Mạc bảo Hàn Bá phái người hộ tống vài vị trưởng lão Hàn tộc về nhà, hơn nữa trước khi đi, Hàn Mạc lại cho mỗi một vị trưởng lão một lễ vật rất dày, điều này làm cho mấy lão gia mặt mày hớn hở, liền nói Hàn Mạc đã trưởng thành, vui vẻ mà trở về.
Đợi cho đến nửa đêm, trong phủ rốt cục an tĩnh lại, những người Đông phủ đều theo Hàn Tào Thị hồi phủ, toàn bộ Tây phủ lập tức u tĩnh dị thường.
Hàn Mạc gọi hơn bốn mươi nha hoàn trong phủ do Hàn Bá mang đến, phát cho mỗi người một phần lễ vật, bọn hạ nhân vui mừng luôn mồm nói lời cảm tạ.
Đợi cho mọi việc xong đâu đấy, lúc này Hàn Mạc mới trở lại trong viện của mình. Bích di nương và Hàn Thấm đ đường vất vả, sớm đã ngủ. Tiểu Thiến cũng vì đường xá mệt nhọc, mang theo Hàn Định đi ngủ, chỉ có Tuệ nương là chờ Hàn Mạc trở về phòng.
Sau khi Hàn Mạc trở về phòng, cũng không quấy nhiễu thê nhi, chỉ để Tuệ nương hầu hạ, tắm rửa xong, thay một xiêm y nhẹ nhàng thoải mái hơn, lúc này mới c bảo Tuệ nương đi nghỉ, cũng không ở lại trong viện, lại đi ra sân, theo đường đá nhỏ hướng sân viện Hàn Chính Khôn đi tới.
Bóng đêm u tĩnh, nguyệt minh như nước, đi trên đường đá nhỏ, trong lòng Hàn Mạc điềm tĩnh rất nhiều, chỉ có điều lúc này, trong đầu hắn cũng là nhớ tới gian phòng nhỏ u tĩnh sau hoa viên kia.
Hai năm trước rời đi là lúc, gian phòng nhỏ kia có một vị nữ tử xinh đẹp cô tịch bên trong, mà sau khi từ Phong quốc trở về đến nay, Hàn Mạc cũng không biết sự tình đến tột cùng là như thế nào.
Hắn cũng nhiều lần muốn trở về tìm hiểu, nhưng có quá nhiều việc quấn thân, hắn căn bản không có cơ hội quay về, hắn thậm chí từng có ý niệm phái người trở về điều tra, nhưng nhớ tới Liễu Như Mộng kia không muốn ai biết thân phận của mình, hơn nữa lúc trước Hàn gia bí mật đem nàng an trí ở tây phủ sau hoa viên, việc này sự tình trọng đại, bản thân mình không thể tin người ngoài mà tiết lộ ra.
Cho đến hôm nay, hắn rốt cục về tới tòa phủ đệ này, hơn nữa trong nháy mắt có thể đi vào sau hoa viên, nhưng giờ này khắc này, không biết vì sao, hắn cũng không có ý niệm tiến vào hoa viên.
Hắn khẳng định, Liễu Như Mộng đã không còn ở trong hoa viên, nếu không hôm nay sẽ không xuất hiện yến tiệc ở Tây viện với đông quan khách như vậy.
Ngẩng đầu nhìn bầu trời trăng sáng, Hàn Mạc than nhẹ một tiếng.
Như Mộng Như Mộng, thật giống như một giấc mộng?
Hắn dừng chân, chắp hai tay sau lưng, hơi trầm ngâm, cuối cùng ngẩng đầu, nhìn về hướng phía sau hoa viên, bên trong Tây phủ lộ ra tầng tầng núi non trùng điệp, lúc này với quá khứ, tự nhiên là không bằng một góc. Nhưng Hàn Mạc cũng không kìm lòng nổi mà nhớ tới năm đó cùng Liễu Như Mộng sống cùng nhau nửa năm, cuối cùng nhẹ nhàng lắc đầu, trên mặt hiện ra một tia tươi cười.bất đắc dĩ .
Chính vào lúc này, lại nghe được tiếng bước chân vang lên, Hàn Mạc ngẩng đầu nhìn lại, thấy Hàn Bá đang đi tới, thấy Hàn Mạc lập tức hiện ra vẻ thân thiết tươi cười, tiến lên, hạ giọng nói:
- Hàn Mạc, còn chưa đi nghỉ sao?
Hàn Bá trước sau như một mỉm cười, thanh âm có chút cung kính:
- Thiếu gia, người muốn đi gặp Nhị Tông Chủ sao?
Hàn Mạc khẽ gật đầu,
- Cũng không biết gia gia đã ngủ chưa, chỉ có điều ta cảm thấy... gia gia hẳn là đang đợi ta!
- Quả nhiên là huyết mạch tương liên, Nhị Tông Chủ đã biết thiếu gia chắc chắn sẽ tới.
Hàn Bá lại cười nói:
- Nhị Tông Chủ bảo ta lại đây nói cho Thiếu gia biết, ngài hiện đang ở sau hoa viên vọng nguyệt, người nếu muốn gặp, thì đến sau hoa viên tìm ngài!
- Vọng nguyệt?
Hàn Mạc ngẩn ra, lập tức cười nói:
- Ta biết, sẽ đi ngay.
Đi được vài bước, đột nhiên dừng lại, xoay người nhìn Hàn Bá, hòa nhã nói:
- Hàn Bá, Hàn Thanh hết thảy đều rất tốt, người không cần lo lắng, hắn quyết không chịu thua kém ai đâu!
Hàn Bá tuy rằng không hỏi, nhưng trong lòng tự nhiên là lo lắng cho con mình, nghe Hàn Mạc nói như vậy, lập tức an tâm, cười nói:
- Hắn đi theo Ngũ thiếu gia, tự nhiên ta không phải lo lắng .
Hàn Mạc gật đầu, cũng không nói nhiều, đi thẳng ra phía sau hoa viên.
Vừa vào hoa viên, liền có một cỗ hương vị tươi mát xông vào mũi, hai năm qua đi, trong hoa viên hết thảy đều không có thay đổi. Hàn Mạc đầu tiên mắt liền hướng tới căn phòng cũ, im ắng một mảnh, không có một ánh đèn dầu, tuy rằng biết rõ sẽ như thế, nhưng trong lòng hắn có chút mất mát, ổn định lại tâm thần, rất nhanh tìm được chiếc xích đu bằng ghế trúc cạnh giàn nho và thấy Hàn Chính Khôn đang ngồi đó chờ hắn.
Lão nhân gia trong tay cầm một cây quạt lớn, mặc xiêm y rộng thùng thình, rất nhàn nhã nằm trên trúc ghế dưới giàn nho, ánh trăng xuyên thấu qua khe hở của tán lá, điểm xuyết rơi xuống, trông rất đẹp mắt.
Hàn Mạc đi đến phía sau lão nhân gia, hai bàn tay đặt lên đầu lão nhân gia, nhẹ nhàng ấn lên.
Hàn Chính Khôn trên mặt hiện ra vẻ từ ái tươi cười, nhưng không mở mắt, vẫn như cũ nhẹ nhàng quạt quạt.
Sau một lát, Hàn Chính Khôn mới mở mắt, dịu dàng nói:
- Ngồi bên người gia gia!
Hàn Mạc thu tay, lấy một cái ghế bên cạnh Hàn Chính Khôn ngồi xuống.
Đây là cảnh tượng xuất hiện vô số lần, từ nhỏ đến lớn lão nhân gia nằm ở ghế trúc, một thiếu niên ngồi ở ghế nhỏ bên cạnh, nghe lão nhân gia nói rất nhiều sự tình.
Giờ thiếu niên đã cưới vợ sinh con, nhưng tình cảm tổ tôn kia không những không nhạt mà càng ngày càng đậm.
Hàn Chính Khôn quay đầu, hai năm qua đi, lão nhân gia lại già thêm rất nhiều, trên trán nếp nhăn đã nhiều hơn trước, cũng sâu hơn nhiều, trên mặt vẻ tươi cười ít đi, mang theo một vẻ nghiêm nghị, đây là gương mặt mà Hàn Mạc từ nhỏ tới lớn luôn nhìn thấy.
- Cháu trong lòng không cam lòng?
Hàn Chính Khôn thanh âm rất nhẹ:
- Tước quyền lực của cháu, trong lòng cháu bất mãn?
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kimnambin
Quyền Thần
Tác giả: Sa Mạc
Quyển 8: Hướng Thiên Cung.
-----oo0oo-----
Chương 1022: Hùng ưng Đông Hải
Nhóm dịch: BachKhiet
Sưu Tầm by nguoibantot8 --- 4vn.eu
Hàn Chính Khôn thanh âm tuy rằng rất nhẹ, nhưng đều có một cỗ uy thế nghiêm nghị, đối mặt với một câu như vậy, Hàn Mạc đầu tiên là ngẩn ra, khuôn mặt lập tức lộ ra vẻ bướng bỉnh, vươn một tay tiếp nhận cây quạt của Hàn Chính Khôn, sau đó thay ông nội quạt quạt, nói như chẳng hề để ý :
- Giai gia, ai nói lòng con bất mãn? Tôn nhi trong lòng nếu bất mãn, sẽ ngoan ngoãn quay về sao? Tôn nhi trong lòng nếu có bất mãn, có thể nào trở về hầu hạ lão nhân gia.
Hàn Chính Khôn vươn ngón tay già nua khô quắt, nhẹ nhàng mà vuốt ve tóc Hàn Mạc, hạ giọng nói:
- Tôn nhi, gia gia biết trong lòng con nghĩ gì, tính tình phụ thân ngươi và gia gia bất đồng, hắn tính tình rất nhu hòa giống bà nội ngươi. Ngược lại nhãi con ngươi, tính tình giống ta như đúc thời tuổi trẻ, nếu nói chuyện này trong lòng ngươi chịu phục, gia gia ta tuyệt đối không tin.
Hàn Mạc trừng mắt, cười nói:
- Nếu gia gia gặp tình huống như con, vậy người sẽ làm thế nào?
Hàn Chính Khôn cười ha hả, nói:
- Sớm biết nhãi con ngươi sẽ hỏi như vậy, tuy nhiên gia gia dù sao cũng là gia gia, ngươi còn chưa trở về, ta đã cẩn thận nghĩ tới, nếu ta gặp tình huống như vậy, liền liều chết cầm lấy binh quyền Tây Bắc, không để ý cái gì là kháng chỉ không tuân, chó má thánh chỉ, trong tay nắm binh quyền mới là thật. Nếu ai chọc ta, không quản hắn là long hay là lang, đều cho hắn đẹp mặt.
Hàn Mạc trợn mắt há hốc mồm, tuy rằng Hàn Chính Khôn từ nhỏ đến lớn không ít lần cùng hắn nói đùa, nhưng lời nói làm người ta rung động như thế, khiến Hàn Mạc lập tức sinh ra cảm giác kính nể.
Lão gia gia hiện tại chỉ nhàn nhã chăm sóc hoa viên, nhưng năm xưa cũng từng là nhân vật oai phong một cõi .
Không đợi Hàn Mạc nói, Hàn Chính Khôn đã cười nói:
- Nếu là ta, năm hai mươi lăm tuổi, mười phần sẽ làm như vậy. Nhưng hiện giờ tuổi lớn, muốn làm chuyện gì không khỏi tính cách chu toàn một chút. Nếu ta thật sự làm như vậy, chỉ sợ vị trí Tây Bắc đại tướng quân là làm không xong, thực muốn động thủ, chỉ sợ cũng không có bao nhiêu người đi theo ta.
Hàn Mạc cười nói:
- Lấy uy phong của gia gia, ai dám không đi theo người?
- Đây không phải vấn đề có dám hay không.
Hàn Chính Khôn thần sắc lại trở nên nghiêm túc:
- Tôn nhi, ngươi rời khỏi Đông Hải hai năm, tại Yến Kinh lăn lộn một thời gian, cũng nên biết lòng người khó dò. Thiên hạ này bất kể sự tình gì đều có thể nhìn thấu, nhưng chỉ có tâm người là khó dò nhất. Hàn Mạc ngươi ở Tây Bắc quân uy phong nhất thời, nhưng gia gia dám cam đoan, trong quân Tây Bắc, người không phục ngươi rất là nhiều, ngươi muốn trong thời gian ngắn ngủn không đến một năm liền đem tâm bọn họ toàn bộ thu phục, kia không thể nghi ngờ là người si nói mộng. Ngươi tuổi còn trẻ, tuy rằng lập nhiều chiến công, nhưng những người ở Tây Bắc quân đó, đều ở biên quan lăn lộn mười mấy năm, thậm chí là vài thập niên, có thể dễ dàng bị ngươi thu phục sao?
Hàn Mạc vẻ mặt trở nên nghiêm túc, gật đầu nói:
- Kỳ thật tôn nhi đã nghĩ đến, lúc trước dựa vào một cái binh phù áp chế quân Tây Bắc, hiện giờ lòng còn sợ hãi. Nếu có chút sai lầm, tôn nhi chỉ sợ sẽ bị đám Tây Bắc quân kia loạn đao chém chết.
Hàn Chính Khôn lại cười nói:
- Ngươi cũng không nên tự coi nhẹ mình, từ xưa đến nay, người có thể thành đại sự, đều là người gan dạ sáng suốt và quyết đoán, tôn nhi, điểm này, con rất giống ta!
Hàn Mạc cười ha hả, nói:
- Gia gia đánh giá quá cao rồi.
Đối với việc Hàn Chính Khôn không cần ra cửa vẫn có thể biết chuyện thiên hạ, Hàn Mạc cũng không thấy kỳ quái. Thân là Hàn tộc Nhị Tông Chủ, nếu Yến quốc phát sinh đại sự nào mà không rõ ràng, mới là chuyện không ai tin được.
Như thế cũng tốt, từ từ thuật lại những việc đã xảy ra trong thời gian qua.
Những gì nên biết, Hàn Chính Khôn tất nhiên đã biết, những gì không nên biết, lão nhân gia phỏng chừng cũng có thể biết vài phần.
- Tây Bắc quân lão binh tập trung thành một phái, những người này đối với Tiêu Hoài Ngọc trung thành như một. Tiêu Hoài Ngọc trấn thủ quân Tây Bắc nhiều năm như vậy, tự nhiên sẽ có người trung thành với hắn. Ngoài ra còn có triều đình các đại thế gia âm thầm liên quan... nhất là Binh bộ Phạm gia, bọn họ giới thiệu không ít người vào Tây Bắc, còn có con cháu Hồ gia nhất mạch của ngoại công ngươi, tuy rằng Tiêu Hoài Ngọc sau khi nhậm chức thanh trừ thế lực thế gia, thế nhưng không phải nói thanh trừ liền thanh trừ, thế lực thế gia trong Tây Bắc quân tất nhiên vẫn phải có. Vậy là đã có ba phái, cộng thêm ngươi sau khi vào Tây Bắc, lại lôi kéo thêm một nhóm người, vậy là quân Tây Bắc có bốn thế lực ở cùng một chỗ!
Hàn Chính Khôn chậm rãi, nói rất thong thả, nhưng vô cùng rõ ràng:
- Tính như thế ngươi có thể hiểu được thế lực của ngươi là yếu nhất, dù sao ngươi ở trong quân Tây Bắc không lâu, người đi theo ngươi không nhiều, phần lớn cũng không có thực quyền lớn, nếu cho ngươi thêm hai ba năm nữa, ngươi có lẽ có thể ổn định quân Tây Bắc, nhưng muốn trấn trụ, đó là không có khả năng. Bọn họ cố nhiên ở mặt ngoài đối với ngươi không dám trái lệnh, nhưng sau lưng lại làm khác, không âm thầm gây rắc rối cho ngươi đó mới là lạ đó.
Hàn Mạc đối với lời này cũng không có ý kiến, cũng vì nguyên nhân như vậy, hắn mới tuân chỉ về kinh. Bởi vì trong lòng hắn vô cùng rõ ràng, một khi mình thật sự kháng chỉ không tuân, căn cơ mình mới gây dựng trong Tây Bắc chắc chắn sẽ tan thành mây khói, nói không chừng một lúc nào đó có kẻ kiếm mình gây rắc rối.
Mình tuy rằng đã tiến theo đường đi của Tiêu Hoài Ngọc, nhưng chung quy không thể nháy mắt trở thành Tiêu Hoài Ngọc thứ hai.
- Tôn nhi, con cũng không nên uể oải.
Hàn Chính Khôn mỉm cười nói:
- Bốn thế lực này, nhìn như rắc rối phức tạp, làm cho người ta bất an, nhưng con hiện tại cũng nên hiểu được, việc trong thien hạ này, đặc biệt là thuật cầm quyền, một biện pháp hữu hiệu nhất, đó là cân bằng ước chế. Tuy rằng các thế lực vô cùng rắc rối phức tạp, nhưng cũng như thế mà thôi, ngược lại cho nhau ước chế, có thể lợi dụng.
Hàn Mạc thở dài:
- Gia gia đúng là gừng càng già càng cay.
Hàn Chính Khôn lắc đầu, vô cùng trịnh trọng nhìn Hàn Mạc, chậm rãi nói:
- Đứa nhỏ, ngươi so với gia gia càng thông minh hơn. Ngươi không kháng chỉ, có thể ẩn nhẫn, gia gia rất vui mừng.
Hàn Mạc thần sắc lập tức trở nên lạnh lùng, nhẹ giọng hỏi:
- Gia gia, người nếu hiểu hết thảy mọi việc, cũng biết kẻ bán đứng tôn nhi là ai? Tung tích hành quân của tôn nhi, không ngờ bị Tư Mã Hạo Nguyệt nắm được , làm cho mấy ngàn tướng sĩ của con chết tha hương .
Hắn nắm tay thành đấm đứng lên:
- Phong Kỵ tám trăm con cháu Đông Hải, tổn thất gần một nửa... Đại bá nói cho ta biết, có khả năng là Phạm gia ở sau lưng giở trò quỷ, người nghĩ như thế nào?
Nói đến chỗ này, Hàn Mạc khóe miệng mang theo một tia lạnh ý.
Hàn Chính Khôn thản nhiên cười:
- Phạm gia không muốn con chết, con sống đối với bọn họ mới hữu dụng.
- Vậy có thể là ai?
- Không trọng yếu!
Hàn Chính Khôn khoát tay:
- Tiểu tử, việc này là ai để lộ tin tức, đã không còn quan trọng.
Lão nhân gia đôi mắt hiện ra tinh quang, nhưng rất nhanh biến mất, bình tĩnh nhìn Hàn Mạc, hơi trầm ngâm, rốt cục hỏi:
- Nghe nói con và Thương nhi quan hệ không tốt?
Hàn Mạc nhíu mày, cuối cùng gật đầu.
Hàn Chính Khôn thở dài, hạ giọng nói:
- Thương nhi thuở nhỏ được nuông chìu, trong tộc lớn nhỏ đều coi như châu bảo. Hắn tuy có bản lĩnh, nhưng nhược điểm trí mạng nhất, đó là tâm cao khí ngạo, lòng dạ hẹp hòi. Trong bốn huynh đệ các con, lòng dạ rộng rãi nhất, lại là Tân nhi... Con và gia gia giống nhau, cũng là người tâm cao khí ngạo, lúc trước con nhập kinh, gia gia trong lòng lo lắng ngươi sẽ và Thương nhi phát sinh bất hòa, hiện giờ xem ra, sự tình hoàn toàn giống như tiến đoán của ta.
Hàn Chính Khôn từ ái nhìn Hàn Mạc, nhẹ nhàng vuốt ve đầu Hàn Mạc:
- Ba tuổi định tám mươi, không phải gia gia khoe khoang, năng lực của con từ nhỏ hiển lộ ra so với Thương nhi là hơn một bậc. Chỉ cần cho con cơ hội, con làm việc luôn tốt hơn hắn. Chỉ có điều gia gia cũng thật không ngờ, con chỉ mới lăn lộn hai năm, hiện giờ trong tộc cao thấp, thậm chí là dân chúng Đông Hải đều lấy con làm niềm kiêu hãnh, Thương nhi ngược lại không người nhắc đến... !
Hàn Mạc nói:
- Chẳng lẽ phải so với hắn mới được?
- Ai nói phải so với hắn mới được?
Hàn Chính Khôn lập tức nghiêm nghị hẳn:
- Là long thì lặn xuống nước, là hổ thì nằm phục xuống, ta có bản lĩnh cũng không sợ người khác đố kỵ. Nếu là sống theo ý người ta, ngược lại không có lạc thú. Gia gia hiện giờ tuy rằng không đi tranh quyền đoạt lợi, đơn giản là vì gia gia tuổi cao, không có sức khỏe và tinh lực, nhưng tiểu tử ngươi tuổi còn trẻ, nếu ý chí không hướng về phía trước, kia chẳng phải còn không bằng lão già như ta sao!
Hàn Mạc nghe vậy, trong lòng mừng rỡ, đứng lên ôm Hàn Chính Khôn, hắn hôn một cái trên trán, cười hì hì nói:
- Gia gia, con hiện tại đã xác định, con là tôn tử của người!
Hàn Chính Khôn ánh mắt trách mắng:
- Lại nói xằng nói bậy, chẳng lẽ con nghĩ con là người được lão già ta nhặt về sao?
Hàn Mạc cười ha ha, chỉ cảm thấy cùng lão nhân gia nói chuyện, trong lòng mình thư sướng vô cùng.
- Công lao của con càng lớn, Thương nhi lại càng khó chịu.
Hàn Chính Khôn khẽ thở dài:
- Hắn là người thừa kế gia chủ tương lai, con lại nổi bật hơn hắn quá nhiều, khiến hắn ngày sau như thế nào phục chúng? Huyền Đạo có tâm muốn giết con, cũng vì lẽ đó.
Hàn Mạc cười lạnh nói:
- Đại bá vì tiền đồ con hắn, so với tiền đồ của Hàn Mạc ta, tự nhiên là không thể so sánh rồi .
Ánh mắt Hàn Chính Khôn nhìn Hàn Mạc, giọng khinh thường nói:
- Nếu chỉ như thế, gia gia cũng hy vọng là như thế mà thôi.
Lão vươn bàn tay khô gầy cầm lấy tay Hàn Mạc, dịu dàng nói:
- Tiểu tử, con phải nhớ kỹ, chúng ta đối nhân xử thế, vô cùng đơn giản, bảo vệ điểm mấu chốt cuối cùng là tốt rồi. Chúng ta không làm người khó xử, nhưng nếu có người muốn chúng ta cúi đầu, cho dù đầu bị chặt đứt, chúng ta cũng tuyệt không cúi đầu!
Hàn Mạc trong lòng kích động, gật đầu thật manhj.
- Chúng ta lui vài bước mà không ảnh hưởng tới đại cục cũng không sao, nhưng nếu không thể lui, vậy phải liều mạng đi về phía trước.
Lão nhân gia tuy rằng lớn tuổi, nhưng ở giờ khắc này, toàn thân trên dưới đều là phong thái rạng rỡ, đôi mắt sắc bén của lão nhìn thẳng Hàn Mạc mà nói:
- Chúng ta là hùng ưng Đông Hải... phải giương cánh bay cao!
Hàn Mạc chỉ cảm thấy lời nói này của Hàn Chính Khôn, ẩn chứa thâm ý thật to lớn, trong lòng cẩn thận thưởng thức, một già một trẻ tay cũng gắt gao nắm chặt , trăng sao lấp lánh, kia như nước hào quang chiếu lên tổ tôn hai người.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kimnambin
Quyền Thần
Tác giả: Sa Mạc
Quyển 8: Hướng Thiên Cung.
-----oo0oo-----
Chương 1023: Tới Trấn Phủ Quân
Nhóm dịch: BachKhiet
Sưu Tầm by nguoibantot8 --- 4vn.eu
Hàn Mạc về phủ nghỉ ngơi hai ngày, đóng cửa không ra, chỉ ở cùng người nhà trong phủ, ngoại trừ vợ con sớm chiều ở chung, ngoài ra còn thường xuyên cùng Hàn Chính Khôn nói chuyện, nghe lão nhân gia chỉ điểm ít nhiều.
Tự nhiên không ai biết, Hàn Mạc nhẫn nhục hồi hương lại cả ngày chôn ở trong phủ, là lúc có rất nhiều ngân lượng các nơi đang thông qua vô số con đường không muốn người biết tụ tập đến Quan thị mậu dịch bên trong thành Yến Kinh.
Hàn Mạc đã sống nhàn nhã trong phủ hai ngày, giữa trưa ngày thứ ba thì âm thầm tới Quan thị mậu dịch ở Đông Hải thành, Quan Thiếu Hà dẫn Hàn Mạc đi vào nội thất, bên ngoài có người thủ hộ, tất nhiên là không ai có thể do thám nghe lén cuộc nói chuyện của hai người.
Hàn Mạc vô cùng rõ ràng, tuy rằng hiện giờ mình đang ở Đông Hải, nhưng Hàn Huyền Đạo đã có ý chèn ép chính mình, như vậy ánh mắt hắn tự nhiên cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho mình.
Tuy rằng tâm tư Hàn Chính Càn không rõ ràng lắm, nhưng chung quy vẫn là đích tôn nhất mạch, Hàn Mạc không dám xác định Hàn Chính Càn có hay không phái người nhìn chằm chằm mình, cho nên làm việc gì cũng phải cẩn thận.
Quan Thiếu Hà lấy ra cái chén thủy tinh, lại lấy ra một bình rượu nho, rót đầy hai chén, lúc này mới cười nói:
- Này cũng không phải là rượu nho bình thường. Rượu như vậy, ở Nam Dương chỉ có quân vương cùng Tể tướng mới có tư cách uống. Đỗ cô nương ở Cúc Tang quốc được Đằng Nguyên vương hậu yêu thích, ban thưởng cho nàng ba bình, Hôi Hồ Tử cầm một bình, còn lại hai bình, Đỗ cô nương đều là chuyển tặng cho ta... Ngũ thiếu gia đừng hiểu lầm, Đỗ cô nương giải thích, một bình trong đó là ở tại chỗ này chờ ngài trở về, chuẩn bị riêng cho ngài.
Hàn Mạc trong lòng cảm động, nghĩ trong lòng Đỗ Băng Nguyệt vẫn còn nhớ mình, trong lòng ấm áp, bưng lên chén rượu lên uống thử, quả nhiên là tinh khiết và thơm ngon, mang theo mùi hương nhẹ nhàng của cây nho, vô cùng ngon miệng, trong thời tiết oi bức mà có thể nhấm nháp rượu này quả thật là hưởng phúc nhân gian.
- Có tin tức gì của đội tàu báo về hay không?
Hàn Mạc buông chén, nhẹ giọng hỏi.
Lần trước đại hôn, đoàn người Quan Thiếu Hà vào kinh chúc mừng, lúc ấy đã từng trình bày sự tình trên biển, trong đó có đề cập một tin tức quan trọng.
Thời đại này tin tức truyền lại tự nhiên kém nhiều so với đời sau, bình thường truyền tin tức nhanh nhất, tự nhiên là ngựa, mà cao hơn đó là bồ câu đưa tin.
Chẳng qua bồ câu đưa tin bồi dưỡng so với ngựa thì khó khăn hơn mấy lần, hơn nữa hao phí tiền tài hơn xa ngựa, có thể huấn luyện ra một con bồ câu đưa tin, cũng không phải là việc dễ dàng.
Cũng may Quan Thiếu Hà bối cảnh hùng mạnh, gia tư hùng hậu, hơn nữa Quan thị mậu dịch ngoại trừ việc buôn bán, còn gánh vác công tác sưu tập tình báo, cho nên trong tay hắn có năm sáu con bồ câu đưa tin.
Sau khi đường biển được khai thông, Quan Thiếu Hà phái hai gã chuyên môn thuần dưỡng bồ câu đưa tin theo thuyền rời bến, chính là hy vọng có thể thuần dưỡng ra bồ câu đưa tin quay trở về.
Biển Đông Hải, khoảng cách giữa hai bên là phi thường xa xôi, thương thuyền muốn kiếm nhiều tài nguyên còn có thể, nhưng muốn bồi dưỡng bồ câu đưa tin vượt qua biển rộng để truyền lại tin tức, công trình hạng này là vô cùng to lớn.
Quan Thiếu Hà chẳng những rút ra một nửa bồ câu đưa tin trân quý lão luyện dùng cho việc này, mặt khác lại tiêu phí số tiền lớn vơ vét hơn hai mươi con bồ câu đưa tin, hoàn toàn dùng cho việc truyền tin tức từ Đông Hải trở về.
Bỏ ra số tiền lớn như vậy thu mua hai mươi con bồ câu đưa tin, chết quá nửa, cuối cùng cũng mở ra một con đường tin tức liền mạch, tuy rằng không thể hoàn toàn dựa vào bồ câu đưa tin vượt qua Đông Hải ở hai bên mà truyền lại tin tức, nhưng cũng đã huấn luyện ra năm sáu con có thể thuần thục trụ qua biển rộng sóng gió mà đi tới đi lui tới đội tàu rời bờ ra khơi mười ngày làm tiêu chuẩn cho bồ câu đưa tin.
Đội tàu vì huấn luyện bồ câu đưa tin, coi như là tiêu phí tâm tư thật lớn, ở trên biển cứ cách một khoảng cách liền tìm kiếm bãi san hô, lúc đi tới đi lui, đội tàu đã chuẩn bị thực vật và nước ngọt ở bãi san hô ven đường, bồ câu sau khi đưa tin đúng lộ trình quen thuộc trên biển, liền có thể tự tìm thức ăn nước uống ở bãi san hô, khiến thông đạo tin tức thẳng đường đi lên.
Khoảng cách giữa các đội tàu đối với bồ câu đưa tin chỉ khoảng ba bốn ngày đường mà thôi.
Quan Thiếu Hà ở trong vòng mười ngày đường biển, cũng có thể cùng đội tàu liên hệ tin tức.
Khi Hàn Mạc hỏi, Quan Thiếu Hà cũng hiện ra vẻ lo lắng, nhưng cũng khuyên giải an ủi nói:
- Ngũ thiếu gia không cần nóng vội. Tuy nói tin tức truyền lên bờ đã hai ba ngày, nhưng trên biển nói không chừng lại có chuyển biến, chúng ta đợi thêm một hai ngày nữa, Đỗ cô nương gặp chuyện bình tĩnh, bên cạnh còn có Hôi Hồ Tử, hơn nữa theo thuyền rời bến cũng không thiếu dũng sĩ tinh mãnh và trưởng giả gặp chuyện bình tĩnh, nhất định sẽ bình an trở về.
Hàn Mạc hơi hơi vuốt cằm, trong lòng vô cùng lo lắng, lần trước bởi vì người Uy đánh lén, làm cho Đỗ đảo chủ bị thương nặng qua đời, hắn chỉ hy vọng lúc này không phát sinh chuyện bất ngờ.
Quan Thiếu Hà cũng không muốn Hàn Mạc lo lắng, thay đổi đề tài thấp giọng nói:
- Ngũ thiếu gia, việc hai ngày trước ngài dặn, ta đang trù bị, loại đồ vật này đúng là không dễ tìm, chẳng qua đã tìm được phương pháp rồi, trong vòng nửa tháng, những gì ngài cần đều có đủ.
Hắn đứng dậy, cười nói:
- Hiện giờ nơi này đã có hai thùng, ngài có muốn nhìn một chút hay không?
Hàn Mạc vỗ tay cười nói:
- Ta biết chuyện này giao cho huynh, đó là chuẩn xác.
Hắn đứng dậy nói:
- Đi, chúng ta đi xem!
Hai người ra nội thất, đi vào kho hàng mậu dịch ở hậu viện.
Quan thị mậu dịch ở Đông Hải Thành là trụ sở chính tất nhiên hàng hóa trong kho không ít.
Trước khi quen biết Hàn Mạc, Quan thị mậu dịch vốn có kho hàng rất lớn, từ khi đường biển thông suốt, tuy nói hàng hóa luân chuyển phần lớn là trực tiếp khuân vác ở bờ biển, nhưng có đôi khi không đúng thời điểm, luôn phải chứa rất nhiều hàng hóa ở trong kho, cho nên Quan Thiếu Hà lại đi Quận Thủ phủ, trực tiếp tìm tới Dương Thanh, đất ở hai bên đều mua lại, dùng cho xây dựng cải tạo kho hàng lớn hơn nữa.
Dương Thanh tự nhiên rõ ràng hậu trường Quan Thiếu Hà là ai, không nói hai lời, trực tiếp ra mặt giúp đỡ thu mua, khu đất lớn như vậy giờ đây đã biến thành kho chứa hàng, hiện giờ nếu bàn về Đông Hải Thành kho hàng nhà ai lớn nhất, ngoài kho hàng của Quan thị thì còn ai nữa.
Quan Thiếu Hà dẫn Hàn Mạc tới một chỗ trong kho hàng, mở kho hàng ra, cạnh cửa liền thấy bày đặt hai thùng gỗ màu nâu, Quan Thiếu Hà lưu loát mở thùng gỗ ra, một mùi vị cực kỳ quái dị xông vào mũi, Hàn Mạc vội vàng che mũi, xem xem xét xét, rồi mỉm cười gật đầu nói:
- Chính là đồ vật này!
Quan Thiếu Hà cũng không ngửi được hương vị kia, đem che cái mũi, ra khỏi kho hàng, lúc này mới mang theo nghi hoặc hỏi:
- Ngũ thiếu gia, thứ này rốt cuộc có tác dụng gì? Vì sao phải vơ vét nhiều như vậy?
Hàn Mạc cười ha hả, nói mập mờ:
- Quan huynh, tạm thời ta không nói cho huynh, đợi đến thời điểm, chắc chắn cho huynh mở rộng tầm mắt!
Quan Thiếu Hà cũng không truy vấn, cười nói:
- Ta đây sẽ chờ xem kịch vui.
Hai người lại thảo luận một phen, trước khi đi, Hàn Mạc lại dặn Quan Thiếu Hà thường xuyên liên hệ đội thương thuyền, có bất luận tin tức gì, đều phải phái người đi tây phủ thông tri.
Đợi đến ngày tiếp theo, Hàn Mạc biết mình cũng nên đi Trấn Phủ quân nhìn một cái, dù sao Hàn Huyền Đạo đem mình phái tới đây để quản lý Trấn Phủ quân, cho nên hắn ăn sáng xong, dẫn hơn mười tướng sĩ ngự lâm, cưỡi ngựa đi tới doanh trại Trấn Phủ quân.
Từ trong kinh trở về, hắn điều động gần trăm binh sĩ ngự lâm đi theo, sau khi tới, Quận Thủ Dương Thanh tự mình phái thuộc hạ dàn xếp ngự lâm quân, ăn uống không cần lo, chẳng qua trước khi đi nhóm ngự lâm này đã được Tiếu Mộc dặn dò, mỗi ngày đều phải có hai mươi tên ngự lâm binh hộ vệ ở tây phủ, bất cứ lúc nào cũng phải cam đoan Hàn Mạc an toàn.
Tuấn mã chạy như bay, không bao lâu liền trông thấy nơi hạ trại của Đông Hải Trấn Phủ Quân, doanh trại liên miên trên đất bằng, mà trên biển chiến thuyền lớn nhỏ nhiều như rừng, xa xa nhìn lại, doanh trại như có một cỗ sát khí làm cho người ta sợ hãi.
Mấy trăm dặm ven bờ Đông Hải, chiến thuyền Trấn Phủ Quân quân bỏ neo trong hải cảng ước chừng chiếm hơn hai mươi hải lý.
Gần trăm năm qua, hải cảng được Hàn gia tu sửa sửa nhiều lần, hiện giờ có thể nói là quân cảng đệ nhất thế giới , mỗi một chiến thuyền đều có nơi đậu cố định. Nơi này có đủ chỗ cho mấy chục chiến thuyền bỏ neo, tiếp tế, tránh gió, duy tu, ngoài ra còn có tám nơi sửa chữa và đóng tàu, đê phòng sóng xây dựng vô cùng chắc chắn, cho dù là Đông Hải sóng to gió lớn, cũng khó phá tan, nghe nói thậm chí bên trong đê phòng sóng kia được rót nước đồng, cho nên chiến thuyền Trấn Phủ quân bỏ neo ở cảng là an toàn tuyệt đối.
Quân cảng chỉ có chiến thuyền Trấn Phủ quân mới được tới gần bỏ neo, những thuyền đánh cá đều bỏ neo ở bến cảng do nha môn quản lý.
Bình thường mà nói, một chiến thuyền ngoại trừ thống lĩnh hoặc là Đô úy nắm thuyền, còn có hai đến ba gã Giáo Úy, dùng để truyền lại hiệu lệnh thuyền trưởng, truyền mệnh lệnh đến các nơi trên chiến thuyền.
Chiến thuyền có khoang lái, cột buồm, xe bắn đá, đài tên nỏ, chỗ thám báo, nơi hậu cần gần mười biên chế, các biên chế đều có một gã hải quản thống lĩnh, nói cách khác, một chiến hạm cỡ trung, ngoại trừ thuyền trưởng và Giáo Úy, còn có gần mười tên hải quản, sau còn có binh lực các nơi đại khái hơn hai trăm người.
Chiến thuyền cỡ lớn có thể có hơn bốn trăm người, mà loại chiến thuyền nhỏ, cũng có thể an trí ba bốn mươi người.
Trấn Phủ quân Đông Hải Quận ở bờ biển có tám chiến thuyền cỡ lớn, tám chiến thuyền cỡ lớn này, đều vô cùng khổng lồ, ở trên biển giống như một toà núi nhỏ, chắc chắn như bàn thạch. Trên biển rộng cực kỳ vững chắc, tên nỏ đài, máy bắn đá và đài quan sát đều trải qua vô số lần cải thiện, vỏ thuyền được bọc kim loại khó mà xuyên thấu, lúc bất đắc dĩ thậm chí có thể lấy đầu thuyền làm vũ khí va chạm với chiến hạm địch, chiến thuyền như vậy, hiện giờ đã đạt tiêu chuẩn cao nhất, hơn nữa ở trên biển tốc độ cực kỳ nhanh chóng, trên mỗi chiến thuyền cỡ lớn có hơn bốn trăm binh sĩ, đều dũng mãnh thiện chiến về kỹ năng bơi lẫn công kích, phần lớn là con cháu sinh trưởng ở địa phương Đông Hải.
Ngoại trừ tám chiến thuyền cỡ lớn ra, Đông Hải Trấn Phủ Quân có mười ba chiến thuyền cỡ trung, chiến thuyền loại nhỏ có ba mươi sáu chiếc, binh lực phân phối gần hai vạn nhân, đây là thuỷ quân tinh hoa nhất Yến Quốc, nếu không phải vì Thủy sư Khánh Quốc xuống dốc, hạm đội này còn có thể tiếp tục mở rộng, phát triển khổng lồ hơn. Tuy là như thế, Đông Hải Trấn Phủ Quân hiện giờ đã là thiên hạ đệ nhất Thủy sư, ở trên biển quả thật là không có địch thủ.
Hơn nữa ngoại trừ hải phận Đông Hải Quận, ở Ngô Quận cũng có hải phận, lúc trước Ngô Quận Thủy sư đã bị nhét vào biên chế Đông Hải Trấn Phủ Quân, mà Hàn Huyền Linh sớm đã tiến hành đại quy mô điều chỉnh Ngô Quận Thủy sư, không ít Đông Hải tướng lãnh và thuỷ binh điều động tới Ngô Quận Thủy sư, cũng điều động từ Ngô Quận Thủy sư không ít người tiến đến Đông Hải, trải qua việc động, Ngô Quận Thủy sư đã hoàn toàn bị Đông Hải nắm giữ trong tay.
Tuy thời điểm Tiêu Thái Sư còn trên đời, từng chuẩn bị tiến hành chèn ép Đông Hải Trấn Phủ Quân, tuy nhiên việc này bị Hàn Huyền Đạo đánh trở về, về sau trong kinh biến cố liên tục, kế hoạch làm suy yếu Trấn Phủ quân liền bị phá sản.
Hàn Mạc mang hơn mười người cưỡi ngựa chạy như bay tới, lúc hắn chưa vào kinh, cũng đã đến Trấn Phủ quân vô số lần, cho nên rất nhiều người đều nhận ra hắn, thủ vệ trước cửa doanh nhìn thấy, lập tức liền có người ra nghênh tiếp, cũng có người quay về doanh phi báo.
Vài tên thủ vệ tiến lên dắt ngựa cho mọi người, Hàn Mạc vẻ mặt bình tĩnh vào doanh, hắn đi thẳng tới doanh trướng Tổng đốc trấn Phủ quân, ven đường đi, không ít binh sĩ trong doanh vẫn tự mình tiến hành huấn luyện, nhìn thấy Hàn Mạc tiến vào, mọi người hiện ra vẻ hưng phấn, bên trong ánh mắt không kìm nổi hiện ra vẻ kính sợ.
Hàn Mạc uy danh lan truyền thiên hạ, Đông Hải cố thổ tự nhiên là biết nhiều nhất, đám binh sĩ Trấn Phủ quân này tự nhiên đã tràn đầy kính ý đối với vị tướng quân thiếu niên đánh tan quân Ngụy này .
Chưa đến đại doanh, đã thấy Hàn Nguyên dẫn vài tên thuỷ quân thống lĩnh bước nhanh nghênh đón, trong đó có vài người Hàn Mạc vô cùng quen thuộc là Hàn Đình Qua và Hoàng Tĩnh Đan, hai người này đều là tướng lãnh tâm phúc của Hàn Huyền Linh, mặt khác vài tên thuộc cấp, Hàn Mạc cũng nhận thức được, nhưng cũng có vài gương mặt xa lạ, tự nhiên là người mới trong hai năm qua đề bạt lên.
Hai cái đinh triều đình xếp vàolúc trước, là Thành Tư và Lê Mậu cũng không thấy bóng dáng.
Hàn Nguyên bước nhanh tiến lên, hướng về phía ngực Hàn Mạc không nhẹ không nặng đấm một cái, cười ha hả nói :
- Tiểu tử thối, nghỉ đủ chưa? Ta còn nghĩ là đệ đã quên chúng ta rồi!
Hàn Đình Qua và Hoàng Tĩnh Đan đều dẫn chư tướng lãnh thuỷ quân tiến lên thi lễ.
Hàn Mạc trên mặt cười tủm tỉm đỡ lấy Hàn Đình Qua, cười nói:
- Hàn bá bá, Hoàng bá bá, chúng ta hai năm không gặp, hai người là càng ngày càng dũng mãnh.
Hàn Đình Qua ở trong quân nhiều năm, uy vọng cũng cực cao, cười nói:
- Hai năm không thấy, Ngũ thiếu gia cũng là trưởng thành, nhìn các ngươi tuổi trẻ đầy hứa hẹn như thế, chúng ta cũng nên về nhà hưởng phúc.
- Vậy thì không được.
Hàn Mạc kéo tay Hàn Đình Qua, cười nói:
- Trong doanh thiếu ai, cũng không có thể thiếu các vị chứ? Không có các vị, nào có Trấn Phủ quân hôm nay.
Hoàng Tĩnh Đan ở bên cười nói:
- Ngũ thiếu gia nói chuyện còn giống như trước đây, làm cho người ta nghe thoải mái.
Hàn Mạc cười nói:
- Đó là hai người làm việc xuất sắc, có tài mới có thể khiến ta có cơ hội vuốt mông ngựa, thoải mái này, còn không phải hai người dùng bản lĩnh của mình đổi lấy hay sao.
Hắn quay đầu nói với Hàn Nguyên:
- Tứ ca, ta nhớ kỹ trong doanh chúng ta còn có hai vị thống lĩnh, một vị Thành thống lĩnh và một vị Lê thống lĩnh, hai vị thống lĩnh đại nhân này lúc trước đối với ta hay bắt bẻ, sao hôm nay ta đến doanh trại thăm, hai vị thống lĩnh đại nhân lại không thấy ra? Có phải là không muốn gặp ta không?
Hoàng Tĩnh Đan cười ha hả nói :
- Ngũ thiếu gia, chớ nói bọn họ không đi, dù là có ở trong doanh, chỉ sợ cũng không dám tới gặp ngài.
- Ồ ?
Hàn Mạc ngạc nhiên nói:
- Nói như thế, hai vị thống lĩnh đại nhân đi rồi phải không?
Hàn Nguyên ở bên vuốt cái mũi nói:
- Đi được mấy tháng rồi. Lần trước phụ thân còn chưa bị điều đến tiền tuyến, lúc ấy có một đám binh sĩ tiến đến cáo trạng, hai vị này không nói một lời liền ấu đả binh lính, ở trước mặt binh lính tác oai tác quái, hơn nữa còn cắt xén quân lương... Ha hả, phụ thân đại nhân cho bọn họ mỗi người một chút quân côn, sau đó điều bọn họ đến Ngô Quận rồi.
Hàn Nguyên nói đến chỗ này, mặt khác vài vị thuỷ quân tướng lãnh đều hiện ra vẻ tươi cười cổ quái, Hàn Mạc lập tức hiểu ra.
Tuy nói hai người là ánh mắt triều đình phái tới, nhưng ở trấn Phủ quân thật đúng là không có lá gan lớn như vậy, tác oai tác quái còn có khả năng, nhưng cắt xén quân lương là tuyệt đối không cái kia đảm lượng, phỏng chừng là Hàn Huyền Linh "Oan uổng" hai người, tìm lý do phái bọn họ ra ngoài thôi.
Hàn Mạc cũng lộ ra vẻ tươi cười cổ quái, liên tục gật đầu:
- Hiểu rồi hiểu rồi, trước kia ta nhìn thấy hai vị này, đã thấy bọn họ mặt mày bất chính, biết sớm muộn gì có chuyện không may, các ngươi nhìn, cuối cùng là ra việc sự này... Ai... !
Một tiếng thở dài, vừa ra khiến chúng tướng một trận cười to.
Mọi người đi thẳng tới lều lớn của Tổng đốc, mới vừa rồi nghênh đón Hàn Mạc tới chỉ có một bộ phận tướng lãnh, trong trấn Phủ quân Đông Hải thống lĩnh có mười lăm vị, Đô úy có bốn mươi người, đều thuộc loại cao cấp tướng lãnh, phía dưới thì có Giáo Úy, hải quản, tiểu giáo, đó là cấp thấp tướng lãnh, trấn Phủ quân hội nghị, những người này không tư cách tham gia.
Bình thường mà nói,thuyền biển rời cảng, một chiến thuyền cỡ lớn hoặc chiến thuyền cỡ trung, thuyền trưởng là thống lĩnh, hoặc Đô úy chỉ huy, nếu chiến thuyền loại nhỏ, cũng phải do Giáo Úy đảm nhiệm.
Nhưng không thể nghi ngờ, bất kể là Thống lĩnh, Đô úy, hay là Giáo Úy hải quản, tám phần đều là nhân tài do Hàn Huyền Linh tự mình đề bạt lên, mà những người này, vẫn duy trì trung thành tuyệt đối với Hàn Huyền Linh.
Lúc Hàn Mạc tới Tổng đốc đại doanh, thông truyền thống lĩnh đều đã tới, Hàn Nguyên lôi kéo Hàn Mạc dẫn đầu vào lều, ngoại trừ người có quân vụ thống lĩnh, tập hợp được chín tên thống lĩnh đều nối đuôi nhau mà vào, Đô úy tướng lãnh thấp hơn một bậc, hôm nay đúng là không có tư cách nhập doanh nghị sự.
Rất nhiều người trong lòng lập tức cảm giác được, nghị sự hôm nay, chỉ sợ là đại sự.
Trấn Phủ quân có rất ít người biết, trong kinh đã truyền tới tin tức, Hàn Mạc tạm thời giữ chức Tổng đốc, quản lý trấn Phủ quân quân vụ, chỉ có điều việc này vì để giữ bí mật, cũng không đường hoàng công báo, ngoại trừ Hàn Nguyên, toàn bộ trấn Phủ quân, cũng chỉ có bậc thống lĩnh tướng lãnh mới biết được Hàn Mạc hiện giờ chính là người chỉ huy cao nhất trấn Phủ quân.
Hàn Mạc tiến vào bên trong đại doanh, thản nhiên quan sát, sau khi chư tướng tiến vào trướng, một trận cười sảng khoái vang vọng trong trướng, không ít người thần sắc đều vô cùng bình thản, trên mặt Hàn Đình Qua và Hoàng Tĩnh Đan, cũng không cười nổi.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kimnambin
Quyền Thần
Tác giả: Sa Mạc
Quyển 8: Hướng Thiên Cung.
-----oo0oo-----
Chương 1024: Tình nghĩa huynh đệ
Nhóm dịch: BachKhiet
Sưu Tầm by nguoibantot8 --- 4vn.eu
Thấy vậy, trong lòng Hàn Mạc thầm thở dài, tất cả đều không ngoài dự đoán của hắn. Hàn Huyền Đạo phái hắn đến Trấn Phủ quân, thực ra là kế nhất tiễn song điêu.
Một là đuổi hắn ra khỏi kinh, giảm bớt binh quyền trong tay hắn, hai là muốn mượn Trấn Phủ quân để đánh đòn tâm lí với hắn.
Năm 16 tuổi Hàn Huyền Linh đã gia nhập Đông Hải Trấn Phủ quân, lúc đó binh quyền của Trấn Phủ quân nằm trong tay Hàn Chính Càn, sau này Hàn Chính Càn về kinh, cũng đem Hàn Huyền Đạo đi theo, còn Hàn Huyền Linh mới 20 tuổi đã có bản lĩnh kiêm chức thống quản Trấn Phủ quân, cũng may xưa nay Trấn Phủ quân vẫn là quân đội riêng của Hàn gia, nên các lão tướng trong quân đội hết lòng phò trợ Hàn Huyền Linh, lúc đó Hàn Đình Qua mới hơn 30 tuổi, cũng chính là người dốc sức bảo vệ Hàn Huyền Linh. Còn Hoàng Tĩnh Đơn tuổi tác cũng không nhỏ, so với các tướng khác hắn là kẻ trung thành tuyệt đối đứng sau chống lưng cho Hàn Huyền Linh.
Thời thế thay đổi, hơn 20 năm trôi qua, lúc các lão tướng phò trợ Hàn Huyền Linh qua đời, cũng là lúc các tướng trẻ từng đi theo Hàn Huyền Linh từng bước trở thành lực lượng nòng cốt của Trấn Phủ quân, mười lăm tên tướng thống lĩnh thủy quân, có ít nhất mười tên từng là người của Hàn Huyền Linh, năm đó khi Khánh quốc bị thủy sư hủy diệt tấn công, cũng do đám người đi theo Hàn Huyền Linh đánh dẹp, bất luận nói về lí lịch hay kinh nghiệm, trong Trấn Phủ quân không ai có thể sánh với năng lực của đám người này, đây cũng là lí do cơ bản để mọi người kính trọng Hàn Huyền Linh.
Công bằng mà nói, tuy Trấn Phủ quân được xưnglà quân đội riêng của Hàn gia, nhưng nói cho đúng chính là quân đội riêng của Hàn Huyền Linh, bởi suy cho cùng từ nhỏ Hàn Huyền Đạo đã vào kinh sinh sống, nên gần như không có chút ảnh hưởng nào đến Trấn Phủ quân, nếu không có Hàn Huyền Linh, Hàn Huyền Đạo không thể điều động một binh một chốt nào của Trấn Phủ quân, thậm chí có thể nói, trong Trấn Phủ quân Hàn Huyền Xương còn có sức ảnh hưởng hơn cả Hàn Huyền Đạo.
Đám tướng lĩnh cấp cao trong Trấn Phủ quân đều do Hàn Huyền Linh huấn luyện ra, từng cùng Hàn Huyền Linh vào sinh ra tử, hoạn nạn có nhau, năm xảy ra cuộc chiến tàn khốc của thủy sư Khánh quốc, đã gắn kết tướng soái thành một mối quan hệ chắc bền mà không gì có thể phá vỡ, trong mắt bọn họ, một khi Hàn Huyền Linh rời bỏ vị trí tổng đốc Trấn Phủ quân, thì người thừa kế duy nhất chắc chắn chỉ có thể là lão tứ của Hàn gia Hàn Nguyên.
Nhưng mấy ngày gần đây, chúng thống lĩnh lại nghe người tạm thời thay thế chức vị tổng đốc Đông Hải Trấn Phủ quan lại là Hàn Mạc, tuy nói là tạm thay thế, nhưng hiện nay Hàn Huyền Linh đang ở tiền tuyến, không ai có thể biết Hàn Huyền Linh có còn quay về Trấn Phủ quân hay không, dù gì Tây Bắc quân cũng đang cần người thống lĩnh, một khi Hàn Huyền Linh không còn cách nào trở về, vậy chức tổng đốc tạm thời của Hàn Mạc, rất có khả năng sẽ thành sự thực.
Tuy tin Tiêu Hoài Ngọc đã chết vẫn chưa được tuyên bố, nhưng người đời cũng không ngốc, Tiêu Hoài Ngọc đột nhiên mất tích trong quân Tây Bắc, không ít người đều âm thầm đoán được, Tiêu Hoài Ngọc đã gặp sự cố, thậm chí rất có khả năng đã chết, nếu không khi triều đình đang trong lúc khó khăn, Tiêu Hoài Ngọc không thể ngồi im không quản.
Mặc dù có người đã đoán như vậy, nhưng ai cũng không thể đoán ra Tiêu Hoài Ngọc bị Yến thái tử giết hại, chỉ nghĩ rằng Tiêu Hoài Ngọc lao tâm vất vả quá độ, có khả năng do mắc bệnh mà chết.
Tuy Tây Bắc quân mạnh hơn Trấn Phủ quân rất nhiều, làm chủ tướng của Tây Bắc quân cũng quyền thế hơn Trấn Phủ quân, nhưng trong lòng tướng lĩnh Trấn Phủ quân, Trấn Phủ quân mới là căn cơ chính thức của Hàn gia, cũng là tâm huyết của Hàn Huyền Linh. Tuy Hàn Mạc cũng là con cháu của Hàn gia, nhưng nói cho cùng cũng không phải huyết mạch của Hàn Huyền Linh, hơn nữa chi thứ hai của Hàn tộc cũng không có chút công lao nào trong Trấn Phủ quân. Trần Phủ quân phải do Hàn Nguyên thống quản mới đúng. Nếu để Hàn Mạc làm chủ, làm trong lòng các tướng thống lĩnh thủy quân cảm thấy không phục, sâu trong đáy lòng, bọn họ vẫn có cảm giác đem gia nghiệp giao cho người ngoài.
…
Lúc này, nếu nói trong trướng còn có một khuôn mặt đang cười, thì chỉ có thể là Hàn Nguyên, hắn kéo tay Hàn Mạc, vô cùng chân thành tha thiết nói:
- Tiểu ngũ, triều đình đã ra chỉ ý, sau này huynh đệ ta lại được ở cùng nhau, đây quả là chuyện tốt.
Bốn huynh đệ trong cùng thế hệ này, chỉ có Hàn Nguyên và Hàn Mạc là chơi với nhau từ nhỏ. Hàn Nguyên tính tình ôn hòa, lúc nhỏ cũng thường hay bị người khác bắt nạt, mỗi lần như vậy đều do Hàn Mạc ra mặt dùm hắn. Lúc Hàn Mạc chưa vào kinh, khi Hàn Nguyên gặp nguy hiểm, người đầu tiên nghĩ đến là Hàn Mạc. Hơn mười năm ở cùng nhau, tình cảm của hai người đích thực rất thân thiết.
Hàn Mạc hiểu rõ nụ cười trên mặt Hàn Nguyên là thật lòng, hơn nữa giọng điệu chân thành tha thiết của gã chứa đầy thiện cảm, bất luận thế nào, Hàn Nguyên trước sau vẫn không hề thay đổi, gã vẫn là Tứ ca đáng để Hàn Mạc tiếp tục bảo vệ.
Thật ra hắn sớm đã đoán được, khi hắn đến Trấn Phủ quân, Hàn Nguyên vốn tấm lòng nhân hậu khoan dung, không màng danh lợi, nên không bao giờ ganh ghét với hắn, vấn đề là đám bộ tướng mà thôi.
Hơn nữa cái mà hắn lo lắng nhất chính là việc đám tướng lĩnh này sẽ rỉ tai Hàn Nguyên làm thương hại hòa khí huynh đệ, Hàn Nguyên lại là người chất phác, nhưng nhược điểm lớn nhất chính là tâm địa không độc, ruột để ngoại da, rất dễ mềm lòng, nếu đám tướng lĩnh này ngày nào cũng đâm bị thóc chọc bị gạo, gieo rắc tư tưởng tranh giành quyền lực vào đầu gã, chỉ e trong lòng Hàn Nguyên sớm muộn cũng sẽ phát sinh tạp niệm, làm mất đi hòa khí huynh đệ.
Hắn và lão đại Hàn Thương trước nay đã không đội trời chung, nên tuyệt đối không muốn gây thêm phiền phức gì nữa.
Thậm chí trong lòng Hàn Mạc từng nghĩ, Hàn Huyền Đạo phái mình đến Trấn Phủ quân, là cố ý làm khó hắn, nhưng có hay không ý đồ muốn lợi dụng mình để làm lung lay địa vị của Hàn Huyền Linh trong Trấn Phủ quân?
Hàn Nguyên kéo tay Hàn Mạc, đến trước chiếc bàn đồng, rồi cười ha ha chỉ vào chiếc ghế tổng đốc mà bao năm qua vẫn không thay đổi của Hàn Huyền Linh, gã nói:
- Tiểu ngũ, cha không có ở đây, hiện nay vị trí này giao cho đệ ngồi. Hôm nay đệ trở về, trong lòng Tứ ca vô cùng vui sướng. Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần Tứ ca có chuyện rắc rối, đều có đệ giải quyết thay ta, sau khi cha rời khỏi, mọi người cứ ép ta ngồi vào chỗ này, công vụ mỗi ngày làm ta nhức vỡ cả đầu, tài cán ta chỉ bình thường, không sao sánh bằng đệ, đệ từng làm đại tướng thống lĩnh quân Tây Bắc, Trấn Phủ quân có đệ, Tứ ca yên tâm rồi.
Gã vừa nói dứt lời, Hoàng Tĩnh Đơn đã cười nói:
- Lời của Tứ thiếu gia sai rồi, sau khi Tổng đốc đại nhân rời khỏi, Thiếu gia thay người nhậm chức tổng đốc, tất cả đều giống lúc trước, toàn quân vẫn chăm lo luyện tập, việc canh phòng cũng không hề trễ nại, quân vụ trong quân, ngươi cũng xử lí gòn gàng tuần tự, chúng thuộc hạ đều khen Tứ thiếu gia có uy phong của Đại tướng quân, thừa hưởng rất nhiều từ Tổng đốc đại nhân, sao lại coi nhẹ bản thân như thế? Theo chúng lão thần thấy, mấy tháng gần đây, ngài xử lí quân vụ, cũng không kém Tổng đốc đại nhân là bao.
Nói xong, Y bật cười ha ha, các tướng lĩnh khác cũng theo nhau cười.
Hàn Mạc mỉm cười, thoạt nhìn có vẻ Hoàng Tĩnh Đơn đang khen Hàn Nguyên, nhưng câu nói “thừa hưởng rất nhiều từ Tổng đốc đại nhân” lại có hàm ý khác.
Hàn Nguyên lắc đầu, thành thật nói:
- Đó là nhờ có chư vị thúc bá huynh đệ giúp sức, ta… ta thật không được!
Hàn Đình Qua lắc đầu, nhẹ vuốt râu nói:
- Tứ thiếu gia, năm đó Tổng đốc đại nhân cũng từng bước mà dựng nên sự nghiệp, cũng nhờ có sự giúp đỡ của mọi người, hơn nữa thân là chủ tướng, có những việc nên làm, cũng có những việc không cần phải làm, người làm tướng, nên hiểu điều này, càng phải biết điều khiển người khác, khoảng thời gian vừa qua, người có thể tin cậy mà giao phó quân vụ cho chúng ta, đã là một chuyện không dễ làm rồi.
Những tên tướng khác cũng gật đầu lia lịa.
Hàn Mạc cười nói:
- Tứ ca, tin tức triều đình mà các người nhận được có lẽ có nhầm lẫn.
Hàn Nguyên và các tướng khác sửng sốt, Hàn Mạc đứng trước các tướng nói:
- Triều đình phái ta đến, nhưng chỉ kêu ta phò trợ Tứ ca chỉnh đốn Trấn Phủ quân. Mọi người đều biết, quân đội Đại Yến ta hiện nay sắp đến chân thành Ngụy đô, ngày phá thành, chỉ là chuyện sớm muộn…!
Dừng một chút, hắn liếc nhìn đám tướng lĩnh rồi chậm rãi nói:
- Thật ra trong lòng mọi người đều biết, một khi Ngụy đô thất thế, Tây Ngụy sẽ bị diệt vong, thế lực tiếp theo mà chúng ta phải đón nhận thử thách đó là Khánh quốc. Nếu chúng ta không chuẩn bị trước, đến lúc đó làm sao đối đầu trước sự uy hiếp của Khánh quốc? Các ngươi đều là trung tướng của Đại Yến, nên ta có sao nói vậy, ta đến đây phò trợ Tứ ca, là để tiến hành chiến lược đối phó Khánh quốc của triều đình, theo bờ biển Đông Hải Bắc, đổ bộ xuống Khánh quốc, bao vây hai đầu, một chiêu bình định luôn Bắc Khánh!
Hắn vừa nói xong, trên mặt các tướng lĩnh đều tỏ vẻ kích động, Hàn Đình Qua thì vuốt râu rồi nhìn Hàn Mạc chăm chăm, khuôn mặt có chút tươi tỉnh, còn ánh mắt lại có vẻ tán thưởng.
Y đang muốn mở miệng nói chuyện, thì Hàn Nguyên giận tái mặt lên nói:
- Tiểu ngũ, quân lệnh của triều đình mà đệ xem như trò chơi vậy sao? Còn có chuyện truyền sai sao?
Rồi gã quay người, liếc nhìn các tướng lĩnh, nghiêm nhị nói:
- Các ngươi đều xem Hàn Nguyên ta là thằng khờ sao?
Chúng tướng lĩnh ngơ ngác nhìn nhau, Hàn Mạc cũng tỏ ra kinh ngạc, không biết sao Hàn Nguyên lại nói ra lời này.
Hàn Nguyên nghiêm túc, bình tĩnh nói:
- Hàn Nguyên ta tuy không thông minh, nhưng cũng không ngu ngốc như các ngươi nghĩ. Các ngươi đang nghĩ cái gì, tưởng ta không biết sao?
Gã lại nhìn đám tướng lĩnh thống lĩnh thủy quân là Hàn Đình Qua và Hoàng Tĩnh Đơn rồi chắp tay trịnh trọng nói:
- Chư vị, tình cảm mà các người dành cho Hàn Nguyên, trong lòng ta luôn hiểu rõ, trong lòng các người, vị trí Tổng đốc của Đông Hải Trấn Phủ quân ngoại trừ cha ta, chỉ có ta mới xứng đáng kế vị, nên mọi lời nói đều có ý bảo bọc Hàn Nguyên, tình cảm này, trong lòng ta nhớ mãi, không dám quên.
Rồi gã nhìn sang Hàn Mạc, trầm giọng nói:
- Tiểu ngũ, từ nhỏ đến lớn, Tứ ca chưa bao giờ mắng ngươi, nhưng hôm nay, Tứ ca buộc phải mắng ngươi một câu, sự kiêu hãnh của ngươi đi đâu hết rồi? Triều định hạ quân lệnh, mỗi người ở đây đều rõ, sao ngươi phải uốn éo lòng vòng mà giải thích? Giải thích cái con khỉ, có phải ngươi lo rằng Tứ ca sẽ nghĩ ngươi đến để cướp đoạt binh quyền, ta sẽ oán giận ngươi, sẽ tổn hại đến tình huynh đệ giữa hai chúng ta? Nếu là như vậy, Tứ ca nên đánh ngươi một trận mới đúng, không lẽ trong mắt ngươi, Tứ ca là loại người như vậy sao?
Từ nhỏ đến lớn, Hàn Mạc ít khi thấy Hàn Nguyên nói năng mau lẹ như vậy, càng chưa bao giờ thấy gã nghiêm túc tức giận bao giờ, nhưng trong lần giận dữ này lại chất chứa tình huynh đệ trong đó, Hàn Mạc bị Hàn Nguyên la mắng nhưng trong lòng lại vô cùng ấm áp.
- Hàn gia có được ngày hôm nay, cũng chính nhờ vào tình hòa thuận giữa các huynh đệ.
Hàn Nguyên chậm rãi nói:
- Tài cán của ta có bao nhiêu, ta đây khắc biết, với năng lực của Tiểu ngũ, mạnh hơn hẳn người làm ca ca này, vị trí này nên để hắn ngồi mới đúng, ta nguyện đứng bên phò tá hắn. Chúng ta đều là con cháu của Thiên Nhai Công, ta có thể ngồi vị trí này, sao đệ lại không thể? Ở đây không có người ngoài, nên nói cái gì, ta cũng thẳng thắng, những lời đâm thọc, không cần phải nói với ta, vì ta cũng không hiểu.
Rồi gã nắm tay Hàn Mạc dẫn ngồi lên ghế Tổng đốc, cao giọng nói:
- Tiểu ngũ, vị trí này, ngươi cứ việc ngồi, có Tứ ca bên cạnh, dù trời có sập xuống Tứ ca cũng sẽ đỡ cho đệ…!
Gã đưa nắm đấm lên trời, gằn giọng nói:
- Tất cả vì Hàn tộc, tất cả vì… Đại Yến!
Các tướng lĩnh nhìn nhau, tuy trong lòng có chút không vui, nhưng sau khi nghe Hàn Nguyên nói xong, người nào người nấy đều cảm động, tình nghĩa huynh đệ như vậy, thật hiếm có.
Thật ra Hàn Đình Qua cũng không mấy ganh ghét Hàn Mạc, trong lòng cũng rất thích chàng trai trẻ tuổi nhưng lại lanh lợi tài năng như Ngũ thiếu gia, lại thêm thái độ của Hàn Nguyên, y có chút do dự, cuối cùng tiến về trước, chắp tay nói:
- Ngũ thiếu gia, lời Tứ thiếu gia nói chí phải, là mạc tướng nhất thời hồ đồ, coi thường Ngũ thiếu gia, Ngũ thiếu gia là người rộng lượng, xin đừng để bụng. Tứ thiếu gia nói đúng, chúng ta dầm mưa dãi nắng, đông luyện tam cữu, hạ luyện tam phục, cũng đều vì Đông Hải Hàn tộc, cũng đều vì Đại Yến đúng không? Mạt tướng xin phục tùng mệnh lệnh, không dám chậm trễ.
Những tướng lĩnh khác cũng ồ ạt đứng lên, khom lưng hành lễ, trong lòng mọi người đều nghĩ, với tài năng của Hàn Mạc chỉ e không thể ở Trấn Phủ quân lâu dài, rồi hắn cũng phải hồi kinh, chức Tổng đốc Trấn Phủ quân này, chưa chắc Hàn Mạc có thể ngồi lâu được.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kimnambin
Quyền Thần
Tác giả: Sa Mạc
Quyển 8: Hướng Thiên Cung.
-----oo0oo-----
Chương 1025: Rồng trúc phun nước
Nhóm dịch: BachKhiet
Sưu Tầm by nguoibantot8 --- 4vn.eu
Hàn Mạc cười thoải mái nói:
- Chư vị không cần khách khí.
Rồi quay đầu nhìn Hàn Nguyên:
- Tứ ca cũng không nên tức giận nữa, nói thật lòng, những chiến công mà đệ lập ra ở Tây Bắc quân, đều chủ yếu là nhờ vận may…!
Hàn Đình Qua lắc đầu nói:
- Ngũ thiếu gia, mạt tướng cả gan nói một câu, chuyện đánh giặc quả phải có vận may, nhưng chỉ chiếm hai phần, nếu muốn thắng trận thật sự, thì trước khi chiến phải bày trận, trong khi chiến phải biết cách chỉ huy, sau trận chiến còn phải đề phòng hậu hoạn, tất cả đều không thể thiếu. Ngũ thiếu gia có thể đánh bại Thiết mã kỵ của Ngụy quân, dẹp tan Nam Dương của Ngụy quốc, bình thường chỉ cần nói đến đây, là đám người chúng ta đã vô cùng bội phục. Đại thắng Nam Dương, đây tuyệt đối không phải vì vận may đã đến, mà chính là nhờ vào tài điều binh khiển tướng của Ngũ thiếu gia, Ngũ thiếu gia không nên quá khiêm tốn.
Bất luận nói thế nào, từ khi Đại Yến lập quốc trở lại đây, Hàn Mạc là nhân vật có được những chiến công ngoạn mục nhất trong những thời khắc quan trọng nhất, xứng đáng để bất kỳ con dân Yến quốc nào cũng cảm thấy tự hào, càng đáng để người Đông Hải cảm thấy vinh quang.
Hàn Mạc lắc đầu nói:
- Hàn bá bá quá khen.
Rồi hắn nghiêm mặt nói:
- Thật ra so về tài điều binh trên biển, ta sao có thể sánh bằng người đã có hai năm kinh nghiệm luyện tập tại Trấn Phủ quân như ca ca. Chỉ mới nói đến Trấn Phủ quân, đã mạnh hơn ta rất nhiều, nên ta đã nghĩ kĩ, trước lúc triển khai kế hoạch thủy sư đánh lên phương Bắc, tất cả quân vụ tạm thời do Tứ ca xử lí, còn ta sẽ ở bên học hỏi, đến lúc thảo phạt phương Bắc, nếu không có chút kinh nghiệm nào, thì quả không ổn.
Dừng một chút, hắn nghiêm nghị nói:
- Trước khi thảo phạt phương Bắc, Trấn Phủ quân sẽ tuân theo quân lệnh tối cao của Tứ ca, có điều đợi đến khi có lệnh tấn công trên biển của triều đình, ta nghĩ đến lúc đó, mình cũng có chút am hiểu về chiến lược thủy quân, lúc đó kế hoạch tác chiến phương Bắc sẽ do ta quyết định, chư vị thấy có được không?
Đám tướng lĩnh ngơ ngác nhìn nhau, Hàn Nguyên nhíu mày, nhưng vẫn không nói gì, còn Hàn Mạc đã kéo tay gã lại rồi cười nói:
- Tứ ca, huynh đã quen cách quản lí ở đây, nếu như bây giờ đột ngột thay đổi, chúng tướng lĩnh sẽ trở nên rối loạn, rất có thể sẽ làm trễ nại quân vụ của Đại Yến, ta ở bên cạnh huynh học tập, đây mới là cách tốt nhất, nếu huynh không đồng ý, vậy ta sẽ lập tức bỏ đi.
Hàn Đình Qua có lơi lưỡng lự, nhưng cuối cùng cũng nói:
- Tứ thiếu gia, Ngũ thiếu gia nói cũng không phải không có đạo lí. Tuy Ngũ thiếu gia là anh hùng có tài, nhưng dù sao cũng không sát sao quân tình ở Trấn Phủ quân như Tứ thiếu gia, nếu để hắn thành thạo một chút, rồi từ từ trở thành thống lĩnh, bất kể là đối với Trấn Phủ quân hay Ngũ thiếu gia, đều rất có lợi.
Hàn Nguyên ngẫm nghĩ một chút, gật đầu nói:
- Tiểu ngũ, vậy cũng tốt, ngươi cố gắng học hỏi nhiều một chút, có gì không hiểu hãy đi thỉnh giáo Hàn bá bá và Hoàng bá bá. Tuy nói đệ chưa từng thống lĩnh qua Trấn Phủ quân, nhưng từ nhỏ đã từng sinh sống tại đây, ít nhiều cũng có chút ấn tượng, lại có hai vị bá bá giúp sức, ta tin rằng với tài năng của Tiểu ngũ, không cần bao lâu, chắc chắn sẽ trở thành thống lĩnh chính thức của Trấn Phủ quân.
Rồi gã chỉ vào chiếc ghế tổng đốc nói:
- Tứ ca có thể tạm thời giúp đệ thêm một thời gian nữa, nhưng quân lệnh của triều đình vẫn không thể vi phạm, chiếc ghế này đệ cứ ngồi lên, để tránh làm khó mọi người.
Hàn Mạc mỉm cười gật đầu, hắn cảm thấy trải qua hơn hai năm huấn luyện trong quân đội, Hàn Nguyên chững chạc hơn so với ngày trước.
Sau khi mọi người đều ngồi xuống, Hàn Nguyên và các thống lĩnh cũng không dài dòng, lập tức đem tình hình của Trấn Phủ quân báo lại tường tận cho Hàn Mạc.
Trên thực tế công vụ ở Trấn Phủ quân cũng rất nhàn, gần trăm năm nay Đông Hải đã có thỏa hiệp nhất định với hải tặc, nhờ khai thông tuyến đường mậu dịch nên mười khu có bảy khu đã quy phục dưới cờ Hàn Mạc, ba khu còn lại, có khu cương quyết không khuất phục Hàn gia, vẫn tiếp tục làm hải tặc, có khi làm nhiều việc ác phá hoại lão bá tánh, tiếng xấu đồn xa, đến cả Hàn Mạc cũng không dám vi phạm thỏa hiệp mà thu nạp. Ba khu hải tặc này được chia thành nhiều nhánh, thế lực rất yếu, thường lui tới vùng Đông hải, còn Trấn Phủ quân cũng thường phái mấy chiếc thuyền tuần tra trên biển để chấp hành công vụ.
Ngoài việc đó ra, quân vụ quan trọng nhất của Trấn Phủ quân vẫn là chuẩn bị hậu cần và rèn luyện binh sĩ. Từ khi Hàn Thiên Nha thành lập ra Trấn Phủ quân đến nay luôn luôn nghiêm khắc luyện binh, cho dù là thời bình thịnh thế, cũng chưa từng ngơi nghĩ qua.
Tục ngữ nói rất hay, nuôi binh ba năm, dùng binh một giờ, nếu bình thường không huấn luyện binh, đến khi cần dùng binh, chỉ e một khắc cũng không thể.
Chính vì thế, thuộc hạ của Hàn gia tại Trấn Phủ quân, bắt đầu từ đời của Hàn Thiên Nha, đã lập ra quân lệnh nghiêm khắc, kế hoạch huấn luyện rõ ràng, trăm năm nay vẫn không lơ là sai sót, phương pháp huấn luyện của Trấn Phủ quân cũng càng lúc càng hoàn thiện, càng lúc càng hiệu quả, đầu buộc khăn đen, cả đoàn quân đứng bên bờ biển đồng thanh hô “giết”, đã trở thành cảnh tượng quen thuộc ở Trấn Phủ quân.
Hàn Mạc rất có hứng thú với công việc hậu cần ở đây, hắn thích nhất là công việc làm vũ khí vô cùng tuần tự của Trấn Phủ quân. Ở đây có một doanh trại chuyên về chế tạo vũ khí, trong doanh trại tụ tập rất nhiều thợ giỏi, binh khí trên thuyền chiến cũng đều do trại này làm ra.
Vũ khí thông dụng nhất trên thuyền chiến, chắc chắn phải là thứ vũ khí công kích từ xa, lúc chưa tiếp cận được chiến thuyền của địch, cung tên của thủy binh, còn có hai chiếc nỏ lớn ở mui thuyền, chính là vũ khí chủ lực trên biển, chúng đều có tác dụng rất lớn trong chiến đấu. Còn trại thiết bị của Trấn Phủ quân vẫn không ngừng cải tiến kết cấu của thuyền chiến, không những tăng cường sức chiến đấu của vũ khí, mà còn thu nhỏ độ cồng kềnh của nó.
Từ đời của Hàn Thiên Nhai, ôTrấn Phủ quân đã vận dụng mô hình vũ khí trên bộ cải tiến thành vũ khí chiến đấu trên biển, có điều mô hình xe đá trên lục địa chiếm nhiều diện tích, lại chứa nhiều khối đá lớn, ngoại trừ thuyền lớn ra, thuyền vừa thường không có cách nào dùng được. Nhờ trại thiết bị ra sức nghiên cứu, xe đá lại thêm một lần được cải tiến, trở nên nhỏ gọn hơn, nhưng vẫn giữ được công lực ban đầu, thuyền cỡ vừa cũng có thể dùng được.
Hậu cần của Trấn Phủ quân, hiện đang được Hàn Đình Qua phụ trách, Hàn Mạc chăm chú lắng nghe Hàn Đình Qua nói về tình hình hậu cần của Trấn Phủ quân, đặc biệt về tình hình chế tạo thuyền chiến, hắn không ngừng gật đầu, sau cùng mới cười nói:
- Hàn bá bá, trại thiết bị hiện nay do ai phụ trách?
- Bành Ban.
Hàn Đình Qua lập tức nói:
- Bành Ban từ đời Thiên Nhai Công, hết đời này qua đời khác đều làm việc tại trại thiết bị. Tổ tiên của Bành Ban xuất thân là thợ mộc, truyền từ đời này sang đời khác, rất co năng lực làm việc. Bành Ban hiện nay là người giỏi nhất Bành gia, ở Trấn Phủ quân cũng rất nhiều năm rồi, hiện nay việc cải tiến thiết bị đều giao cho y.
- Hiện nay y có trong trại không?
Hàn Mạc tỏ ra rất hứng thú với tên Bành Ban này.
Hàn Đình Qua cười nói:
- Tên này có hơi ngốc một chút, nhưng làm việc lại hết sức trách nhiệm. Bình thường rất ít khi ra khỏi trại, cả ngày ở lì trong trại đục đẽo, bên cạnh lúc nào cũng có năm sáu câu giáo, nhưng là người có ý tưởng, nhận lệnh là tức tốc làm ngay, mọi người đều gọi y là Bành ngố!
Rồi lại thở dài nói tiếp:
- Có lẽ Ngũ thiếu gia cũng chưa quên, năm người còn ở đây, y từng làm cho người một con ngựa gỗ, làm người vui không tả nổi.
Những người có mặt đều bật cười, nụ cười này không phải để giễu cợt, mà để nói lên lòng khâm phục đối với Bành ngố.
Hàn Mạc ngẫm nghĩ một chút, bỗng nhớ ra:
- Thì ra là y, ta nhớ ra rồi, ha ha, thì ra y vẫn còn ở Trấn Phủ quân.
Rồi hắn quay sang nói với Hàn Nguyên:
- Tứ ca, trong tức thời không phải muốn học là học được ngay, phải có kế hoạch trước, ta biết huynh quân vụ bận rộn, mọi người cứ đi làm đi, để ta từ từ học hỏi.
Hàn Nguyên gật đầu, nói:
- Như thế cũng tốt. Có chuyện gì, đệ cứ gọi ta, thường ngày, ta đều ở trong doanh trại bên cạnh!
Nếu có chuyện gì, cứ căn dặn ta một tiếng.
Hàn Mạc cười nói:
- Huynh lại quên lời ta vừa nói rồi, trước khi Bắc phạt, mọi chuyện trong Trấn Phủ quân đều do huynh làm chủ.
Rồi hắn nhìn sang Hàn Đình Qua nói:
- Hàn bá bá, không biết có thể cho gọi Bành ngố đến đây không, Tiểu ngũ có chút chuyện muốn hỏi hắn.
Hàn Đình Qua gật đầu nói:
- Ta lập tức phái người cho gọi hắn đến.
Hàn Nguyên cũng đứng dậy, nói thêm mấy câu nữa, lúc này chúng tướng sĩ mới giải tán.
Hàn Mạc tựa vào ghế trên, hai tay ấn lấy huyệt thái dương, để thả lỏng một chút, hắn nghĩ lại chuyện xảy ra hôm nay, nếu không phải có Hàn Nguyên đứng ra ủng hộ mình, chỉ e phải gặp một chút rắc rối thật.
Không để Hàn Mạc đợi lâu, ngoài trại đã truyền vào một giọng nói ồm ồm:
- Mạt tướng Đô úy Trang bị doanh Bành Ban phụng lệnh tướng quân, đến bái kiến!
Hàn Mạc vừa đứng dậy miệng đã nói:
- Là Bành ngố… ồ, là Bành đô úy? Mau mời vào!
Rất nhanh, cửa trại đã được mở ra, một gã nước da ngăm đen, tướng người thô kệch, nhưng rất ra dáng hảo hán đã bước vào, diện mạo đáng sợ, rất đặc trưng cho hảo hán của Đông Hải, những người thế này rất thường gặp trong Trấn Phủ quân, nhưng trên mày trái của y có một vết sẹo, có vẻ rất sâu.
Người này chính là Bành Ban, y tiến về trước, quỳ một chân xuống, chắp hai tay lại nói:
- Mạt tướng Bành Ban, tham kiến tướng quân!
Chuyện Hàn Mạc đảm nhận chức tổng đốc Trấn Phủ quân, ngoại trừ cấp thống lĩnh, những người khác không ai được biết, Bành Ban cũng không ngoại lệ, nhưng chuyện Hàn Mạc là chủ quân của Tây Bắc quân thì không ai không biết, nên Bành Ban cũng gọi Hàn Mạc là tướng quân.
Hàn Mạc tiến về phía trước đỡ y dậy, cười nói:
- Bành đại thúc sao lại khách khí như vậy? Ở đây chỉ có hai người chúng ta, đều là người nhà, những lễ nghi rườm rà này hãy bỏ đi. Bành đại thúc còn nhớ, năm Tiểu ngũ tám tuổi, người có đích thân làm một con ngựa gỗ tặng ta, lúc đó ta vô cùng vui mừng.
Bành Ban thật thà chất phác cười nói:
- Tướng quân vẫn còn nhớ?
- Đừng gọi ta là tướng quân, gọi Tiểu ngũ là được rồi.
Hàn Mạc cười nói.
- Được, Tiểu ngũ.
Bành Ban rất thật thà, Hàn Mạc vừa nói xong, y đã gọi luôn.
Hàn Mạc cười ha hả, kéo cánh tay Bành ban đến cái bàn đồng bên cạnh, nghiêm mặt nói:
- Bành đại thúc, Tiểu ngũ hôm nay tìm thúc, là muốn nhờ thúc chỉ giáo một việc.
Bành Ban ngẩn người một lúc, trước mắt y, Hàn Mạc đã là nhân vật nổi tiếng khắp thiên hạ, sao lại đi thỉnh giáo một Đô úy nhỏ nhoi như mình? Nhưng trong lòng hắn lại rất vui, có được người nổi tiếng như Hàn Mạc thỉnh giáo, đó là chuyện vô cùng ving dự, hắn nói:
- Tiểu ngũ, có chuyện gì? Nếu ta biết, mà có thể nói ra, ta nhất định sẽ nói, còn nếu không ta cũng hết cách.
Hàn Mạc gật đầu, hắn lấy một cuộn da từ trong ngực áo ra, đặt lên chiếc bàn đồng, mở ra, là một bức họa, nhưng đồ vật trên bức họa lại rất cổ quái, giống như một con rồng dài đang uốn người ngẩng đầu lên trời, phía dưới lại có mấy cái bệ, Bành Ban nhìn xong, cau mày, tỏ ra khó hiểu.
- Đây là rồng trúc phun nước!
Hàn Mạc hạ giọng nói:
- Hôm nay mời Bành đại thúc đến, chính là muốn thỉnh giáo về nó!
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kimnambin