Quyền Thần
Tác giả: Sa Mạc
Quyển 8: Hướng Thiên Cung.
-----oo0oo-----
Chương 1026: Cỏ cây khô héo.
Nhóm dịch: BachKhiet
Sưu Tầm by nguoibantot8 --- 4vn.eu
Bành Ban ngạc nhiên nói:
- Trúc long phun?
Hàn Mạc gật đầu nói:
- Không sai, nhìn quân trấn phủ trải rộng khắp nơi, cũng chỉ có Bành đại thúc có năng lực đưa nó từ trên bản vẽ ra, cho nên hôm nay mới mong được Bành đại thúc chỉ giáo!
- Theo bản vẽ mà làm? Bành Ban theo thói quen sờ mũi, chau mày trầm ngâm, rốt cuộc hiểu được điều gì, hỏi:
- Tiểu ngũ, người phải chăng muốn ta chế tạo ra đồ vật như vậy?
Hàn Mạc cười ha hả nói:
- Bành đại thúc, chính là ý này.
Vừa nói đến chuyện chế tạo đồ vật, Bành Ban hơi có chút chất phác lập tức thay đổi thành người khác, trong ánh mắt hiện ra hào quang, nói:
- Tiểu ngũ, ngươi nếu gọi nó là Trúc long phun, nói vậy tác dụng của nó là ở một chữ "phun", tạo hình này tuy rằng có chút kỳ lạ, nhưng ta ngược lại cảm thấy nó cùng “Chú thủy đồng” trong doanh trại của chúng ta có vài phần giống nhau.
Lúc y nói chuyện, xưng hô "ngươi" "ta" không hề không e dè, Hàn Mạc nghe, cũng không có cảm giác gì, chỉ có điều cảm thấy Bành Ban này quả nhiên là một người thật thà chất phác, nếu để ý cao thấp thay đổi xưng hô tướng lĩnh, chỉ e trong lòng có chút không thoải mái. Nói như vậy ngược lại thấy thoải mái hơn nhiều.
“Chú thủy đồng?”
- Chính là dùng một dụng cụ bằng ống tre nhỏ để phun nước.
Bành Ban khoa tay múa chân nói:
- Trúc long phun này ngươi có phải dùng để phun nước không?
- Cũng gần như vậy.
Hàn Mạc cười tủm tỉm nói:
- Bành đại thúc có thể chế tạo ra không?
Bành Ban vuốt mũi ngẫm nghĩ một chút, ngẩng đầu, nói:
- Mọi đồ vật đều tuân theo những quy luật giống nhau, cũng không phức tạp, chính là ở mặt sau tăng lực đẩy nước mà thôi, ta có cách có thể làm ra. Tuy nhiên…Trúc long phun này ngươi cần lớn không? Coi hình dáng trên bản vẽ của ngươi, dường như không nhỏ.
- Quả thật không nhỏ.
Hàn Mạc nghiêm mặt nói:
- Ít nhất mỗi lần có thể cho vào hơn nửa thùng nước, hơn nữa sau khi hoạt động, phun càng xa càng tốt.
Bành Ban há miệng thở dốc, một lúc sau mới nói:
- Đó thật là chuyện lớn a, sợ rằng hai ba ngày chưa thể làm được. Ống phun của Trúc long phun này, ít nhất cũng phải to như vậy…!
Y lại khoa tay múa chân một chút, tiếp tục nói:
- Đúng rồi, Trúc long phun, Trúc long phun, ống phun nước này ngươi muốn dùng gậy trúc nào?
Hàn Mạc gật đầu:
- Đông Hải chúng ta có loại trúc Bích Long có thể dùng được!
Bành Ban cười ha hả nói:
- Trúc Bích Long chúng ta có, trang bị cho doanh trại có bốn mươi năm mươi cái, ta trở về bên này sẽ cân nhắc.
Hàn Mạc vui vẻ nói:
- Ý của Bành đại thúc, Trúc long phun này có thể chế tạo được?
- Không vấn đề gì.
Bành Ban rất tin tưởng nói:
- Cho ta thời gian năm ngày, nhất định có thể làm được.
Hàn Mạc nói:
- Bành đại thúc, ta cũng không chỉ cần một cái.
Bành Ban ngẩn người, ngạc nhiên hỏi:
- Vậy ngươi cần bao nhiêu?
Hàn Mạc giơ ba ngón tay ra.
- Ba cái?
Bành Ban cười nói:
- Ngươi yên tâm, chỉ cần làm ra cái thứ nhất, hai cái sau sẽ rất nhanh thôi, nhiều nhất trong vòng bảy ngày, ta sẽ làm xong cho ngươi.
Hàn Mạc lắc đầu, thở dài:
- Là ba trăm cái!
- Ba trăm?
Bành Ban há miệng thở dốc, nhất thời không nói nên lời.
Trí nhớ của Hàn Mạc xuyên qua quá khứ, nhẹ giọng hỏi:
- Bành đại thúc, ba trăm cái, ít hơn một cái cũng không thể được, hơn nữa ta chỉ có thể cho thúc hai mươi ngày. Tuy nhiên thúc cần cái gì, ta đều có thể cấp cho thúc cái đó.
Bàn Ban cuối cùng nói:
- Tiểu ngũ, vật như vậy, dựa vào cách nói của ngươi, ít nhất cần ba người hợp sức mới có thể làm được, ngươi cần ba trăm cái, cần dùng tới cả ngàn người rồi.
- Nếu không phải đại sự, cũng không cần phiền tới Bành đại thúc.
Hàn Mạc cười tủm tỉm nói.
Bành Ban ngẫm nghĩ một chút, rốt cuộc nói:
- Thật cần như vậy, thế thì cấp cho ta ít nhất năm trăm người, hơn nữa còn phải có nhiều trúc Bích Long, nếu không việc này ta không làm được rồi.
Hàn Mạc nói:
- Không thành vấn đề, chỉ cần hai mươi ngày có thể giao cho ta ba trăm Trúc long phun, cho dù cấp cho thúc một ngàn người cũng không thành vấn đề!
Bành Ban còn muốn nói chuyện, liền nghe được ngoài trướng vải có tiếng vó ngựa vang lên, nghe tiếng vó ngựa thì thấy người tới có vẻ rất gấp gáp, Hàn Mạc nhíu mày, lập tức đứng lên, lại ngeh bên ngoài đã có người kêu lên:
- Tứ thiếu gia, Tứ thiếu gia, xảy ra chuyện lớn rồi!
Hàn Mạc vừa nghe âm thanh lớn kêu tên Hàn Nguyên, mà không phải mình, có chút kỳ lạ, đi ra ngoài trướng vải, đã thấy một người hầu của phủ Hàn đang mồ hôi đầy trán, vẻ mặt lo lắng, nhìn thấy Hàn Mạc, đầu tiên ngẩn ra, liền đó lập tức tiến tới, lo lắng nói:
- Ngũ thiếu gia, người ở đây, thực tốt quá, Tứ thiếu gia ở trong trướng không? Trong phủ xảy ra chuyện lớn.
Hàn Mạc nhíu mày hỏi:
- Chuyện gì khiến ngươi lo lắng như thế?
Chính lúc này, đã thấy Hàn Nguyên vội vàng đi tới, đương nhiên nghe được âm thanh, nhìn thấy người hầu trong nhà, bất chấp Hàn Mạc, hỏi:
- Phải chăng ông nội xảy ra chuyện gì rồi?
Người hầu kia gật đầu nói:
- Vừa rồi… vừa rồi Đại tông chủ ở trong phòng xem, đột nhiên lại té xỉu, Nhị Tông Chủ phái tiểu nhân tới đây, gọi người mau chóng trở về.
Hàn Mạc vô cùng kinh ngạc:
- Cái gì? Đại gia gia té xỉu? Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Hàn Nguyên cũng không kịp nói nhiều với Hàn Mạc, nói:
- Ngươi ở đây lo việc cẩn thận, ta về phủ trước.
Đoạt lấy ngựa đó, liền trở về.
- Chờ một chút!
Hàn Mạc gọi, quay lại nói với Bành Ban nói:
- Bành đại thúc, chuyện đó thúc làm ngay đi.
Lại quay sang Hàn Nguyên nói:
- Ta cùng huynh trở về.
Ngự Lâm hộ vệ thủ hạ của hắn ở cách đó không xa, Hàn Mạc tiến tới, xoay người lên ngựa, một đám hộ vệ nhanh chóng lên ngựa, Hàn Nguyên đã thúc ngựa hướng ra ngoài doanh trại phóng đi, Hàn Mạc liền ngay sau đó, cũng phi như bay chạy theo.
Người hầu báo tin kia nhìn hai vị thiếu gia đi trong nháy mắt, đã thấy Hàn Đình Qua bước nhanh lại, nhíu mày hỏi:
- Đại tông chủ lại té xỉu?
- Vâng, lần này so với hai lần trước còn nghiêm trọng hơn, bất tỉnh nhân sự…!
Trán người hầu lấm tấm mồ hôi, vẻ mặt lo lắng.
Hàn Đình Qua nhìn vệt bụi lên mà hai huynh đệ Hàn gia để lại, vẻ mặt nghiêm túc, lát sau, mới than nhẹ một tiếng, thì thầm tự nói: “Đại tông chủ, người ngàn vạn lần không nên ngã xuống vào lúc này, người nếu như… Ai..!” Rồi thở dài một tiếng, phiền muộn vô cùng.
Trong Đông phủ cũng không phải tất cả mọi người đều biết rằng Đại tông chủ đột nhiên ngất xỉu, ngoại trừ vài tên quản sự cấp cao trong Đông phủ, tôi tớ bình thường đối với việc lớn của Hàn Chính Càn không biết gì cả.
Bên ngoài căn phòng đặc biệt dùng để nghỉ ngơi của Hàn Chính Càn, lúc này, ngoài vài tên quản sự cấp cao nghiêm nghị đứng, Nhị tông chủ Hàn Chính Khôn ngồi ở trên ghế bất động, giống như lão tăng nhập định, nhưng trong ánh mắt của ông vẫn không che dấu được tia lo âu.
Cũng không biết đợi đã bao lâu, hai đại phu nổi danh nhất thành Đông Hải từ trong phòng đi ra, thuận tay đóng cửa lại.
Nghe tiếng bước chân đại phu đi ra, Hàn Chính Khôn lập tức mở to mắt, ánh mắt cực kỳ sắc bén hướng về hai đại phu, mấy tên quản sự khác cũng đem ánh mắt hướng hết về phía hai người.
Hai vị đại phu đó sắc mặt cũng không tốt, thoáng nhìn nhau, một đại phu buồn bã tiến lên, cung kính hướng về Hàn Chính Khôn nói:
- Nhị tông chủ, Đại tông chủ nghỉ ngơi một hồi, hẳn là có thể tỉnh lại!
Hàn Chính Khôn nhìn chằm chằm vào ông ta, thản nhiên hỏi:
- Ngươi nói thật ra, sức khỏe Đại tông chủ rốt cuộc như thế nào?
Đại phu trầm ngâm một lát, rốt cuộc nói:
- Nhị tông chủ, thứ lỗi tiểu nhân cả gan, Đại tông chủ những năm gần đây làm việc vất vả quá độ, thân thể của ngài ấy vốn đã không khỏe lắm, hơn nữa tuổi đã cao, tinh lực có hạn, cho dù là người trẻ tuổi mà hao tâm tổn trí ngày đêm như ngài ấy cũng không chịu nổi, chứ đừng nói ngài ấy nay đã tuổi cao.
Dừng một chút, càng thận trọng nói:
- Nguyên nhân gây bệnh của Đại tông chủ, đến từ trái tim, hai chúng tôi qua quá trình chẩn đoán cẩn thận, tâm mạch của Đại tông chủ không tốt, so với người bình thường khác nhau rất lớn, một khi hao tâm tổn sức quá độ, hoặc chịu kích động thật lớn, thì dễ dàng khiến trái tim đau thắt, từ đó dẫn tới tình trạng choáng ngất đi…!
Hàn Chính Khôn lập tức hỏi:
- Có thuốc nào có thể chữa bệnh được không?
Vị đại phu phía sau vội nói:
- Bẩm Nhị tông chủ, bệnh như vậy, không phải ngày một ngày hai cũng không phải một hai năm, mà là tích lũy qua năm tháng mà thành. Hơn nữa… hơn nữa cỏ cây khô héo, cơ thể người cũng đi từ thịnh tới suy, thuốc thông thường căn bản không có tác dụng gì, mà những loại thuốc mạnh hoặc có thể tăng thêm sức khỏe nhất thời, nhưng từ gốc rễ ấy lại như đổ thêm dầu vào lửa, khiến cơ thể tổn thương lớn hơn.
Hàn Chính Khôn tựa vào ghế, im lặng không nói, mọi người trong phòng một tiếng ho cũng không dám, tất cả đều đứng im cung kính, một lúc lâu sau, Hàn Chính Khôn mới khoát tay, dặn dò:
- Tiễn hai vị đại phu về, trọng thưởng bọn họ!
Hai người cảm tạ, cầm theo hòm thuốc liền muốn rời đi, Hàn Chính Khôn bỗng nhiên nói:
- Nhớ kỹ lời lão phu nói lần trước không?
Hai gã đại phu vội khom người nói:
- Nhị tông chủ yên tâm, bệnh tình Đại tông chủ, chúng tiểu nhân tuyệt không dám để lộ.
Hàn Chính Khôn gật đầu, đợi cho hạ nhân đưa đại phu rời đi, ông ta mới chậm rãi đứng dậy, dặn dò những người khác, lúc này mới một mình đẩy cửa đi vào trong phòng.
Hàn Chính Càn nằm ở trên một chiếc giường gỗ đơn sơ trong phòng, sắc mặt có chút tối, ấn đường đen, vừa nhìn thấy liền biết cơ thể có thương tổn nghiêm trọng.
Hàn Chính Khôn dừng ở bên giường yên lặng, đánh giá Hàn Chính Càn trên giường, một lúc lâu sau, mới khẽ thở dài:
- Đại ca, cả đời này của huynh, thật sự so với ta đều mạnh hơn, chỉ cầu mong tính mạng này của huynh có thể sống dài hơn so với ta một chút…!
Ông nhẹ nhàng đi tới chiếc ghế gỗ bên giường ngồi xuống, nhìn Hàn Chính Càn trên giường vẫn không nhúc nhích, ngơ ngẩn ngây ngốc.
Khi Hàn Nguyên và Hàn Mạc vội vã trở về, Hàn Chính Càn cũng chưa tỉnh lại, hai người đều tiến vào trong phòng nhẹ chân nhẹ tay, Hàn Chính Khôn nhìn thấy, chỉ hơi ngẩng đầu, thản nhiên nói:
- Đã trở lại rồi sao?
Hai huynh đệ tiến lên, thấy Hàn Chính Càn chưa tỉnh lại, Hàn Nguyên chạy nhẹ tới bên người Hàn Chính Khôn, hạ giọng nói:
- Nhị gia gia, ông nội… ông tình hình như thế nào? Đại phu đã tới chưa?
- Ngươi không cần lo lắng.
Hàn Chính Khôn giơ tay vỗ nhẹ nắm lấy cánh tay của Hàn Nguyên, dịu dàng nói:
- Ông nội cháu sẽ không có việc gì, rất nhanh sẽ tỉnh lại thôi.
- Nhưng… nhưng đây đã là lần thứ hai trong tháng này xuất hiện tình huống này, cơ thể ông nội… có phải không chống đỡ nổi không?
Đôi mắt Hàn Nguyên có chút đỏ.
Hàn Chính Khôn than nhẹ một tiếng, nói:
- Sinh lão bệnh tử, cây cỏ khô héo, đó là quy luật tự nhiên của thời gian, không người nào có thể tránh được. Tuy nhiên ông nội cháu vận khí luôn luôn tốt, mạng của ông ấy cũng tốt, còn có thể cố gắng thêm rất nhiều năm nữa.
Hàn Mạc cũng chạy nhẹ đến bên Hàn Chính Khôn, nhíu mày nói:
- Ông nội, Đại gia gia thường xuyên xảy ra tình trạng như vậy sao?
Hàn Chính Khôn khẽ gật đầu, nói:
- Ba tháng trở lại đây, đã là lần thứ tư rồi, là do tổn thương nguyên khí…
Ông ta nhìn Hàn Chính Càn, chậm rãi nói:
- Chuyện lớn nhỏ trong tộc, đều cần một tay Đại gia gia vất vả lo liệu, thân thể của Đại gia gia cũng không phải bằng sắt, làm sao có thể chịu đựng nổi…!
Nhưng vào lúc này, lại nghe được một tiếng động cực nhỏ, ba người nhìn qua, cũng là thấy tay của Hàn Chính Càn khẽ động đậy, Hàn Nguyên vui sướng vô cùng, bước nhanh tới, đi đến bên giường, khẽ giọng nói:
- Ông nội, người … người không việc gì chứ?
Lúc này Hàn Chính Càn rốt cục chậm rãi mở to mắt, nhìn thấy mặt Hàn Nguyên, thản nhiên cười:
- Già rồi, không phục không được, tốt, lần này tỉnh lại… tỉnh lại, lần sau… lần sau còn có thể tỉnh lại hay không, cũng chỉ có trời mới biết.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kimnambin
Quyền Thần
Tác giả: Sa Mạc
Quyển 8: Hướng Thiên Cung.
-----oo0oo-----
Chương 1027 (p1): Chiến thuyền Đông Hải
Nhóm dịch: BachKhiet
Sưu Tầm by nguoibantot8 --- 4vn.eu
Bệnh tình của Hàn Chính Càn làm Hàn Mạc có dự cảm không lành.
Không phải trong lòng hắn chưa từng nghĩ qua, mọi âm mưu kế hoạch của Hàn Huyền Đạo, có lẽ đã thương lượng qua với Hàn Chính Càn, hơn nữa rất có thể Hàn Chính Càn là người đứng sau sắp đặt mọi chuyện. Nhưng từ nhỏ đến lớn sống ở Đông Hải, theo những gì mà hắn được biết ở Hàn Chính Càn, ông lão này cũng vô cùng tận tình với Hàn gia, trước nay giải quyết việc gì cũng đặt lợi ích của Hàn tộc lên đầu, chính vì thế, mà mọi người trong Hàn tộc đều vô cùng kính trọng uy phong và địa vị của lão, nếu Hàn Chính Càn không có ý đồ xấu, vậy cũng có thể nói lão là người duy nhất trên cõi đời này có thể khống chế được Hàn Huyền Đạo.
Một khi lão gặp chuyện gì bất trắc, sợi dây duy nhất để trói buộc Hàn Huyền Đạo cũng coi như không còn, với dụng tâm của Hàn Huyền Đạo, Hàn Mạc cũng không biết lúc đó ông ta sẽ làm nên chuyện gì nữa.
Hàn Mạc vô cùng thấu hiểu vị trí của Hàn Huyền Đạo như hiện nay.
Hàn tộc từ khi nước Yến lập quốc trở lại đây, luôn nằm ở vị trí không trên ai cũng không dưới ai, nên trước đến nay cũng không có mấy oai phong trên triều.
Nhưng hiện nay thời thế thay đổi, trên thực tế Hàn Huyền Đạo đã dùng toàn bộ sức mạnh của cả tộc, mà trở thành đệ nhất quyền thần trong triều, khuynh đảo triều cương, và Hàn Mạc lại chính là người có công lao lớn nhất trong số đó.
Một gia tộc trong triều luôn bị các thế lực vây ép, một gia tộc hơn nười mấy năm qua chưa một lần được nở mặt nở mày trong triều, bây giờ lại đột nhiên nắm đại quyền trong tay, người trên kẻ dưới trong triều đề phải khom lưng cúi mặt, trong lòng Hàn Mạc chắc chắn rằng, trong tình cảnh như vậy, cho dù lòng dạ Hàn Huyền Đạo có thâm sâu đến đâu, cũng không thể không bị quyền thế lay động.
Từ xưa đến nay, một khi đã lao vào cạm bẫy của quyền thế, thì sẽ khiến người ta trở nên điên loạn.
Hàn Mạc không biết Hàn Huyền Đạo có bị quyền lực che mắt hay không, nhưng bị chèn ép đã lâu, nay lại có cơ hội nắm đại quyền trong tay, nhất định ông ta sẽ làm một trận cho hả giận.
Hơn nữa vì để bảo vệ quyền lực trong lúc này, nhất định Hàn Huyền Đạo sẽ thẳng tay với những thế lực có khả năng gây bất lợi cho ông ta.
...
Hàn Chính Càn đang trong phủ tĩnh dưỡng, hai ngày nay hôm nào Hàn Mạc cũng đến Trấn Phủ quân rất sớm, để nắm rõ thêm quân tình, hắn còn lên cả thuyền chiến, chăm chú tìm hiểu các bộ phận và cách sử dụng từng thứ trên chiến thuyền,
Tuy trước lúc vào kinh hắn cũng hay đi đến Trấn Phủ doanh, nhưng rất ít khi lên thuyền chiến, hơn nữa đối với thuyền chiến không có chút hiểu biết gì gọi là đáng kể, hiện nay, sau khi được các bộ hạ giảng giải, mới biết được cấu trúc tường tận của thuyền chiến.
Nhưng trong lòng hắn luôn đắn đo hai chuyện, thứ nhất là tiến triển nghiên cứu Trúc long phun (Rồng trúc phun nước) của Bành Ban tới đâu, thứ hai là chuyện đội thủy quân mãi vẫn chưa về, làm hắn lo lắng không yên.
Bành Ban dưới sự giúp đỡ của Hàn Mạc, một mặt đích thân nghiên cứu Trúc long phun, mặt khác phái người đi tìm kiếm vơ vét trúc Bích Long.
Trúc Bích Long là đặc sản của Đông Hải, loại trúc này ưa sinh sống ở bờ biển, hơn nữa ống trúc cực lớn, ngày xưa còn có người dùng trúc Bích Long để làm ống nước, bắt nước vào trong các ruộng cần tưới, lại nằm trong nội địa của Trung Nguyên nên rất nhiều người ở địa phương khác tìm đến Đông Hải mua trúc Bích Long, vì thế muốn tìm trúc Bích Long thì tất nhiên phải tìm đến Đông Hải.
Ở Đông Hải có một số dân chuyên trồng trúc Bích Long, hơn nữa sống chủ yếu dựa vào nghề này, Hàn Mạc bỏ ra không ít ngân lượng, lệnh cho người thu mua gần trăm cây trúc Bích Long, để chuẩn bị cho việc chế tạo rồng trúc phun nước.
Tuy binh lính trong trại đều cảm thấy kỳ lạ, nhưng đây là chuyện của Hàn Mạc, nên không kẻ nào dám nói.
Tuy Hàn Mạc kiên quyết trước khi tiến hành Bắc phạt, mọi việc trong Trấn Phủ quân đều do Hàn Nguyên làm chủ, nhưng nếu nói về công, thì hắn là người do triều đình phái xuống tạm đảm nhận chức Tổng đốc, nói về tư thì hắn đường đường là Ngũ thiếu gia của Hàn gia, nên đám thống lĩnh trong Trấn Phủ quân đều không dám không kháng lệnh. Hơn nữa, đám tướng sĩ của Trấn Pủ quân đều biết hắn là chủ tướng Tây Bắc quân, tuy không hiểu vì sao Ngũ thiếu gia đột nhiên xuất hiện tại Trấn Phủ quân, nhưng có một số người lanh lợi thì cũng mơ hồ đoán ra đây có khả năng là chỉ ý của triều đình, hơn thế nữa, rất nhiều binh sĩ trong Trấn Phủ quân đều xem hắn như thần tượng, vì thế vô cùng tôn kính Hàn Mạc.
Bành Ban từ sau khi nhận lệnh của Hàn Mạc, thì miệt mài vùi đầu vào đục đẽo, dựa theo mẫu trong bản vẽ, làm ra rất nhiều mô hình, nhưng chỉ cần có chút không ổn là y lại bắt tay làm lại.
Ngay ngày thứ hai sau khi nhận được nhiệm vụ, y đã phác ra một mô hình cơ bản, căn dặn thuộc hạ ra thử, có điều cự li phun nước không làm y vừa ý, nên y quyết tâm không ăn không ngủ tiếp tục cải tiến thêm.
Trang bị doanh không thiếu công cụ và nguyên liệu, Bành Ban có thể trở thành Đô úy Tranh bị doanh của Trấn Phủ quân, chắc chắn phải có tài hơn người, thực ra con rồng trúc phun nước lần trước cũng đã làm rất tốt, nhưng Bành Ban lại biết có thể làm tốt hơn thế nữa, nên nửa đêm, y lại đem vòi phun nước ra sửa lại, thử thêm một lần nữa, nhưng vẫn không đạt được hiệu quả như mong muốn.
Đối với y, được Hàn Mạc đem chuyện này giao phó là một việc vô cùng vinh dự, nên y muốn phát huy hết tài năng. Y biết chuyện trúc Bích Long có khả năng phun nước rất mạnh, nếu muốn làm một con rồng trúc phun nước đúng theo yêu cầu của Hàn Mạc thì phải dùng đến thứ trúc đó.
Nếu Trúc long phun muốn phun xa nhất, thì cơ quan chủ yếu là cơ quan tạo gió phía sau phải làm thật tốt, phải được thiết kế đủ mạnh để ép nước phun ra.
Trong quân có một loại Chú thủy đồng, nhỏ nhắn linh hoạt, hoạt động chủ yếu nhờ sức người, nên sức phun không xa.
Bành Ban cân nhắc hồi lâu, hiểu rằng thứ này nếu chỉ dựa vào sức người, thì lực đẩy sẽ không lớn cho lắm, hơn nữa tốc độ cũng không nhanh, nếu muốn ống nước phun ra xa, không những lực đẩy phải mạnh, mà tốc độ cũng có nhiều điểm yếu, nếu chỉ dựa vào sức người mà muốn đạt được hai điểm này, thì phải chế tạo một cơ quan thật tốt ở máy sau.
Y thức trọn đêm, suy nghĩ cho đến trưa hôm sau, cuối cùng cũng nghĩ ra một cách, sai người đi tìm thứ có sức đàn hồi mạnh nhất là gân trâu, dùng sức đàn hồi của gân trâu để thay cho sức người.
Cho đến rạng sáng ngày hôm sau, y vẫn chưa chợp mắt, lệnh mọi người làm thêm một con rồng trúc phun nước mới, sau khi thử lại vòi phun, quả thật xa hơn rất nhiều.
Tuy nói như thế, nhưng trong lòng Bành Ban vẫn không mấy tự tin, không biết có vừa ý Hàn Mạc hay không, y đích thân sai hai người khênh Trúc long phun đến gặp Hàn Mạc, biểu diễn một lần nữa trước mặt Hàn Mạc.
Sau khi xem qua, Hàn Mạc vô cùng mừng rỡ, liên tục tán thưởng, lúc này Bành Ban mới thật sự yên tâm, nghe thấy Hàn Mạc khen kĩ thuật của y hơn hẳn Lỗ Ban, Bành Ban sung sướng vô cùng, sau đó đi theo Hàn Mạc đến thương lượng với Hàn Nguyên, chọn năm trăm binh sĩ trong quân trại để Bành Ban quản lí, dùng vào việc chế tạo rồng trúc phun nước, Hàn Mạc cũng không nói nhiều, đem năm trăm tên binh sĩ điều qua cho Bành ngố cai quản.
Năm trăm tên binh sĩ này cộng với hơn hai trăm tên trong Trang bị doanh, tổng cộng có hơn bảy trăm người, dưới sự điều hành của Bành Ban, bắt đầu ra lệnh cho bọn họ ra sức chế tạo rồng trúc phun nước.
Hàn Mạc cũng yên tâm lo xong một chuyện, thế nhưng quá ngày hạm đội phải cập bến đã hơn ba ngày, vẫn chưa thấy bóng dáng đội tàu thuyền, nên trong lòng vô cùng lo lắng.
Hắn đi đến chỗ Quan Thiếu Hà, nhưng cũng không thấy tin tức gì, Quan Thiếu Hà cũng an ủi rồi đề nghị hắn cùng đi đến Trấn Phủ quân nhờ đóng ba chiếc thuyền chiến.
Hàn Mạc cũng đang định nhân cơ hội này đi xem thế nào, đề nghị này của Quan Thiếu Hà đúng ý hắn, nên cả hai men theo vách đá đen mà đi.
Vách Hắc Thủy cách thành Đông Hải mấy mươi dặm, Hàn Mạc thân thể cường tráng, lại mặc thường phục nên đi lại nhẹ nhàng, Ngự Lâm quân hộ vệ theo bên cạnh cũng trang phục vô cùng nhẹ nhàng, hơn hai mươi người đi đến vách Hắc Thủy, nhìn từ xa đã thấy ba chiến thuyền lớn đang dựng bên cạnh bãi bồi, giống như ba hòn đảo nằm trên mặt biển, thân thuyền sơn màu xám nâu, khổng lồ vô cùng, cột buồm dựng thẳng lên, như muốn xé toạc bầu trời.
Để chế tạo được ba con thuyền này, đầu tiên phải làm một bến tàu tạm thời tại vách Hắc Thủy, lúc này trên bến tàu có rất nhiều doanh trại, còn có rất nhiều vật liệu còn thừa sau khi làm thuyền, Hàn Mạc nhìn thấy có đầu người đang động đậy trên thuyền, còn có người đang đánh gõ lia lịa, hắn liền tiến đến gần.
- Ngũ thiếu gia, ba chiếc thuyền này được làm bằng rất nhiều tâm huyết đó.
Quan Thiếu Hà nhìn về ba chiếc thuyền rồi nói lớn:
- Chưa nói đến phải dùng bao nhiêu ngân lượng, là vì muốn sớm ngày hoàn thành ba chiếc thuyền này, tại hạ và Tứ thiếu gia đã âm thầm chiêu mộ gần ngàn người, bất kể ngày đêm, phải mất nửa năm, mới hoàn thành xong.
Hàn Mạc nhìn ba chiếc chiến thuyền, trong lòng đột nhiên dấy lên một cảm giác thán phục, nếu so với thuyền chiến cỡ lớn của Trấn Phủ quân, ba chiếc thuyền này có vẻ nhỏ hơn một chút, nhưng khí thế của cả con thuyền tuyệt đối không thua gì chiến thuyền cỡ lớn của Trấn Phủ quân.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kimnambin
Quyền Thần
Tác giả: Sa Mạc
Quyển 8: Hướng Thiên Cung.
-----oo0oo-----
Chương 1027 (p2): Chiến thuyền Đông Hải
Nhóm dịch: BachKhiet
Sưu Tầm by nguoibantot8 --- 4vn.eu
Đoàn người của Hàn Mạc xuống ngựa, đầu bên đó sớm đã có một nhóm người đến đón, đa số đều đeo xích trên người, nước da ngăm đen, thậm chí có một số người trên thân còn có nhiều sẹo, Hàn Mạc nhìn thấy rất rõ ràng, để hoàn thành ba chiếc thuyền này, đám người này phải nếm không ít cực khổ.
Mặt trời đã nhô lên cao, bọn họ vẫn làm việc như thường, nhìn thấy làn da ngăm đen của từng người một, lại nhìn qua ba chiếc thuyền to lớn, Hàn Mạc cảm thấy thán phục trí tuệ và sức mạnh của những người anh hùng thầm lặng ở đây, chính vì có bọn họ, mới có cảnh tượng huy hoàng trước mặt.
Đám Ngự Lâm quân theo sau Hàn Mạc, ai nấy đều há mồm trợn mắt mà nhìn.
Đám người đến đón kia, dẫn đầu lại là môt người mặc chiếc áo ngắn cũ nát, lại còn thẫm ướt cả mồ hôi, nhưng gương mặt tràn đầy sức sống, tiến nhanh về phía trước, thi lễ với Hàn Mạc, nói:
- Ngũ thiếu gia!
Quan Thiếu Hà cưới nói:
- Ngã thiếu gia, đây chính là Lương giáo úy của trại thuyền, nói đến kỹ thuật làm thuyền thì hắn là số một, trong Trấn Phủ quân, nếu Lương giáo úy nhận vị trí thứ hai, thì không ai dám nhận vị trí thứ nhất. Lương giáo úy ngày trước chính là người của Công bộ Thuyền ti, Hàn tổng đốc nghe thấy tiếng tăm lẫy lừng của Lương giáo úy, nên khó khăn lắm mới mời về được, đến nay hắn ở Trấn Phủ quân này cũng được tám năm rồi.
Rồi gã chỉ tay sang ba chiếc thuyền nói:
- Ba chiếc thuyền này, đều do một tay Lương giáo úy thiết kế ra, không có hắn, chỉ e hôm nay chúng ta không thể trông thấy hình ảnh của ba chiếc thuyền này.
Hàn Mạc nhìn Lương giáo úy hồi lâu, chỉ thấy Lương giáo úy tuổi gần năm mươi, so với đám trai tráng ở Đông Hải y có vẻ thấp bé hơn nhiều, nhưng cặp mắt lại rất có hồn, hơn nữa khắp người tỏa ra một khí thế rất tự tin, Hàn Mạc mỉm cười bước lên trước, không chút nghi lễ xã giao mà đưa tay nắm chặt lấy tay Lương giáo úy rồi nói:
- Lương giáo úy, những lời nói cám ơn, Hàn Mạc này cũng không nói nhiều nữa, Lương giáo úy có thể chỉ dẫn cả đội binh hoàn thành ba chiếc thuyền lớn này, nói thật là... thật đáng nể!
Lúc hắn cầm lấy tay Lương giáo úy, lại thấy Lương giáo úy có vẻ rất đau đớn, hắn thiết nghĩ không hề dùng lực sao Lương giáo úy lại tỏ ra đau như vậy, sau mới để ý, hắn mải mê nắm tay Lương giáo úy nhưng không thấy rằng trên tay y có rất nhiều vết thương, cú nắm tay vừa rồi của hắn làm rách miệng vết thương, máu từ trong phụt ra.
Hàn Mạc giật mình buông tay, còn Lương giáo úy lại cười nói:
- Không sao, Ngũ thiếu gia, ngươi có vừa ý với mấy chiếc thuyền này không?
Hàn Mạc gật đầu, nhưng vẫn hỏi:
- Lương giáo úy, tay của ngươi?
Người bên cạnh lập tức nói:
- Ngũ thiếu gia, Lương giáo úy không những chỉ huy thuộc hạ làm thuyền, mà còn đích thân làm cùng, những vết thương này là lúc làm thuyền mà bị thương.
Hàn Mạc hỏi:
- Lương giáo úy, hà tất phải như vậy? Nhìn sức khỏe yếu ớt của ngươi xem, sao lại... sao lại đích thân làm những công việc nặng nhọc thế này?
Lương giáo úy liền chắp tay nói:
- Ngũ tiếu gia, tại hạ phải cảm ơn ngài mới đúng. Ba chiếc thuyền này, là ước mơ mà mười năm trước tại hạ muốn đích thân thực hiện nó, từng cây cột, miếng ván trên thuyền, đến cánh buồm thậm chí là mũi thuyền, đều mằm trong ước mơ cách đây mười năm của tại hạ, có điều mỗi chiếc thuyền thế này đều phải trải qua một quá trình lâu dài. Tuy mấy năm nay triều đình có cấp rất nhiều ngân lượng để tu sửa chiến thuyền, nhưng không ra lệnh cho làm thuyền mới, nên mơ ước bấy lâu của tại hạ cứ nghĩ sẽ không bao giờ thực hiện được, Ngũ thiếu gia lại cho tại hạ cơ hội để thực hiện ước mơ của mình, tại hạ phải đích thân cảm tạ người mới phải!
Y quỳ xuống hành lễ, rồi mới chỉ vào thuyền chiến mà nói:
- Ngũ thiếu gia, ba chiếc thuyền này, mỗi một chỗ tại hạ đều tỉ mỉ thiết kế, dựa theo căn dặn của Ngũ thiếu gia, vũ khí trên thuyền đều ngụy trang cẩn thận, tại hạ dám chắc, chiếc thuyền này ra khơi, cho dù có gặp sóng to gió lớn đến đâu, cũng vẫn vững chắc như trên cạn, hơn nữa mỗi điểm trên chiếc thuyền, tại hạ đều sắp đặt rất thỏa đáng, nếu thật sự có chiến trận, tại hạ vẫn dám chắc, chiếc thuyền này không có đối thủ... Ngũ thiếu gia, Quan gia, mời lên thuyền!
Hàn Mạc và Quan Thiếu Hà đi theo Lương giáo úy lên thuyền, Lương giáo úy giới thiệu với hai người:
- Ngũ thiếu gia, ngươi xem xung quanh thân thuyền có màu xám nâu, đó là vì bên ngoài được ốp một lớp gỗ, bên dưới lớp gỗ, là một lớp gang, nếu thuyền của địch có xe đá, thì dù thuyền có bị đá va vào, cũng không thể gây thương hại lớn gì cho thuyền.
- Vậy đây là Thiết giáp thuyền rồi,
Hàn Mạc bật cười nói:
- Nếu nói như vậy, còn mạnh hơn thuyền của Trấn Phủ quân?
Lương giáo úy cười nói:
- Trước khi làm thuyền Quan Đông gia có nói qua, nếu muốn làm chiến thuyền tốt nhất, không cần phải nghĩ đến chuyện ngân lượng, vậy nên tại hạ cũng không nghĩ gì đến chuyện tiền bạc, chỉ làm theo những gì mình nghĩ, làm ra một chiến thuyền tốt nhất.
Từ bậc thang leo lên thuyền, chỉ thấy mọi thứ trên thuyền đều rất mới, ở khu phòng vệ của thuyền còn một cái hộp gỗ vuông vức cực lớn, gần như che cả bầu trời, Hàn Mạc đang không biết là thứ gì, Lương giáo úy đã giải thích nói:
- Ngũ thiếu gia, bên ngoài xem có vẻ như là một cái hộp gỗ, nhưng bên trong có giấu xe đá, chỉ cần mở nắp hộp, chiếc xe đá đã được trang bị sẵn bên trong, có thể tùy chỉnh góc độ, đây là sáng kiến này Bành ngố của Trang bị doanh khó khăn lắm mới nghĩ ra, đến lúc đó, không cần lúng túng khẩn trương trang bị xe đá, chỉ cần dỡ bỏ lớp vỏ ngụy trang của cái hộp này ra là được.
- Tuyệt!
Hàn Mạc liền đưa ngón cái lên, chúng tướng sĩ quả thật quá tài giỏi.
Lương giáo úy lại dẫn mọi người đến cạnh mép thuyền, chỉ thấy cạnh mép thuyền có một cơ quan khởi động hình con chim ưng, cứ cánh một sải tay lại có một cái, mới nhìn, ai cũng nghĩ là vật trang trí cho chiến thuyền, vô cùng uy phong.
- Ngũ thiếu gia, nó không phải dùng để làm cảnh đâu.
Lương giáo úy nói:
- Đây chính là tên nỏ, chỉ cần bật nút cơ quan, là có thể phóng tên, bề ngoài làm thành thế này là để che mắt người khác!
Hàn Mạc mỉm cười gật đầu, nghe Lương giáo úy giới thiệu về chiến thuyền từ đầu đến đuôi của chiếc thuyền, rồi đi vào từng tầng một.
Ở chính giữa chiếc thuyền này, có hai tầng lầu lớn, còn tầng thứ ba là tầng chỉ huy của thuyền trưởng, đứng trên tầng ba cao vút, tầm nhìn rất xa, có thể quan sát thấy rất nhiều thứ.
Hơn nữa đầu của ba chiếc thuyền này đều làm theo hình dạng của chim ưng, giống như khí thế hùng hồn của chim ưng xông ra biển, chiếc miệng chim ưng lớn vô cùng, nếu dùng để phá thuyền của địch, thì chiếc miệng đó thậm chí có thể nuốt trọn chiến thuyền của đối phương.
Ba người Hàn Mạc đứng ở muôi thuyền, cảm nhận mùi gió biển, Quan Thiếu Hà cười nói:
- Ngũ thiếu gia, chiếc thuyền này chưa có tên, hôm nay ngươi đã đích thân đến đây, hay là đặt cho nó một cái tên vậy.
Lương giáo úy cũng nói:
- Mời ngũ thiếu gia đặt tên!
Hàn Mạc biết rõ một con thuyền mới cần phải có một cái tên, tất cả chiến thuyền của Trấn Phủ quân đều có tên cả, nên ba chiếc thuyền của mình tất nhiên cũng phải có tên.
Hàn Mạc trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng nói:
- Đặt là Đông Hải Ưng, Cá Mập Lớn và... Hắc Trân Châu!
…
Cả ngày hôm nay Hàn Mạc không hề về phủ, mà cùng Quan Thiếu Hà ở trên thuyền, để thay đổi một số thành viên làm thuyền cùng Lương giáo úy, bọn họ đều ở tầng hai của chiếc Đông Hải Ưng uống rượu ăn mừng.
Thực ra nội thất từng gian phòng trên chiếc thuyền này rất được xem trọng. Dưới hầm thuyền có chỗ ở của binh lính, nhà kho và khu chứa nước…, tầng hai cũng có khu nhà bếp riêng, còn có mấy khu phòng ngủ được bố trí vô cùng trang nhã, sống ở đây, nếu không ra ngoài có lẽ cứ nghĩ rằng đang ở nhà.
Mọi người chủ yếu nói đến chuyện chiếc thuyền, Lương giáo úy tỏ ra vô cùng hiểu biết, y từ từ giảng giải, Hàn Mạc và Quan Thiếu Hà nghe rất mùi tai, thỉnh thoảng lại hỏi thăm mấy câu.
Tuy Hàn Mạc cảm thấy ba chiếc chiến thuyền của mình đã vô cùng oai phong, nhưng vẫn ngồi thỉnh giáo Lương thiếu úy hồi lâu, hỏi xem trên đời này có thuốc nổ hay không.
Đối với hắn, nếu trên thuyền có thêm mấy cây đại pháo, thì mới gọi là thiên hạ vô địch.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kimnambin
Quyền Thần
Tác giả: Sa Mạc
Quyển 8: Hướng Thiên Cung.
-----oo0oo-----
Chương 1028: Mỹ nhân cập bến
Nhóm dịch: BachKhiet
Sưu Tầm by nguoibantot8 --- 4vn.eu
Thế nhưng cũng không ngoài dự đoán, khi hắn vừa nói ra hai chữ “ thuốc nổ” mọi người xung quanh bao gồm cả Quan Thiếu Hà đều ngơ ngác, không hiểu nổi.
Hàn Mạc trông thấy thái độ của Quan Thiếu Hà, thì biết rằng trong thời đại này thuốc nổ chưa được chế tạo ra.
Quan Thiếu Hà chính là người làm ăn giao du rộng rãi nổi tiếng nhất của giới mậu dịch, là Thiếu Đông gia, phàm là đồ vật gì trên thế gian này có, thì có đến chín phần là y đều biết đến, nhưng y lại không biết thuốc nổ, vậy có thể nói trên thế gian này không có thứ này, ít nhất cũng chưa từng xuất hiện trong thế giới loài người ở đây.
Lúc Hàn Mạc vượt thời gian, trên ti vi xem thấy các loại chiến thuyền, đại đa số đều có mấy cây đại pháo, vô cùng uy phong, đến khi hắn đến thế giới hiện tại, cũng từng để ý qua thứ này, chỉ tiếc là chưa từng được gặp, hoặc là trong thế giới này có lẽ chưa được phát minh ra. Có điều theo lịch sử ghi chép lại, thuốc nổ được phát hiện ở thời triều Minh, lúc này chưa xuất hiện cũng là chuyện dễ hiểu.
Hắn cũng có ý định khai sáng ra thuốc nổ, chỉ có điều hắn không có chút kỹ thuật gì về vấn đề này, thậm chí cách điều chế thuốc nổ hắn cũng chỉ biết sơ sơ là do lưu huỳnh và những chất gì gì đó thì hắn mù tịt, nếu muốn đích thân điều chế thuốc nổ là một chuyện không thể thực hiện được.
Uống đến tận nửa đêm mới tàn cuộc, Hàn Mạc và Quan Thiếu Hà còn định uống cả đêm trên thuyền, chỉ có điều vừa nằm xuống không đến một canh giờ sau Hàn Mạc đã mê man đến cả Quan Thiếu Hà kêu mãi cũng không tỉnh.
Hàn Mạc ngủ dậy đã thấy Quan Thiếu Hà đến báo:
- Ngũ thiếu gia, thuyền đã trở về rồi!
- Cái gì?
Hàn Mạc sửng sốt, sau lại vui mừng nói:
- Là bọn người của Băng Nguyệt trở về sao?
Quan Thiếu Hà gật đầu, nhưng sắc mặt có vẻ khó coi, y nói:
- Trong giới thương dân có người đến báo, bọn người của Đỗ cô nương đêm qua đã trở lại bến đò, sau khi cập bến, lập tức phái bọn thương dân báo tin, nên bọn thương nhân cũng lập tức cho người đến báo.
Hàn Mạc thấy sắc mặt của Quan Thiếu Hà có vẻ khó coi, hắn hỏi:
- Quan huynh, có phải... đã xảy ra chuyện gì?
- Ngũ thiếu gia... !
Quan Thiếu Hà nghĩ ngợi một lúc sau nói:
- Lần này chỉ có bảy chiếc thuyền trở về!
- Bảy chiếc?
Hàn Mạc không hiểu mấy, đội hải thương tổng cộng có tám chiếc, năm ngoái cũng có một chiếc thuyền thương đã bị hỏng sau trận đối đầu với người Uy, có điều đã được tu sửa lại, bình thường mà nói, lần này trở về vẫn phải có tám chiếc mới đúng.
Quan Thiếu Hà nói:
- Ngũ thiếu gia, tình hình cụ thể thế nào, Quan Thiếu Hà cũng không được rõ, không bằng bây giờ chúng ta qua đó trước, xem bọn người của Đỗ cô nương gặp chuyện gì.
Hàn Mạc đồng ý ngay, sau khi thu dọn mọi thứ, hắn cùng đám hậu vệ đi suốt đêm đến bến tàu.
Trấn Phủ quân có tám bến tàu lớn đã được tu sửa hoàn thiện, thương buôn thường cập một trong số các bến đó. Lúc đó cũng may Hàn Huyền Linh rất ủng hộ Hàn Mạc tổ chức buôn bán trên biển. Bến tàu này vốn dĩ vừa đủ cho một chiếc thuyền chiến cỡ lớn, hai chiếc thuyền chiến cỡ trung và bốn chiếc thuyền chiến cỡ nhỏ cập bến, nhưng vì dành hải phận rộng rãi cho thương nhân buộn bán, nên ở đây chỉ để lại ba chiếc thuyền chiến cỡ nhỏ.
Bến tàu này cách vách Hắc Thủy cũng không xa, chỉ khoảng nửa canh giờ, đoàn người của Hàn Mạc phi ngựa đến bến tàu, nhờ ánh trăng mà từ xa hắn đã trông thấy mấy chiếc thuyền đang đậu trên bến tàu, thấp thoáng bóng người, có nhiều tiếng hô hào, trên boong tàu lại có người lên kẻ xuống, trên thuyền và trên bờ đều có bóng người, hiển nhiên là đang dỡ hàng xuống.
Hàn Mạc xoay người xuống ngựa, Quan Thiếu Hà theo sát bên cạnh, hai người tiến về trước, mọi người đều nhìn, lập tức có người hô lên:
- A, hình như là Ngũ thiếu gia?
- Ngũ thiếu gia? Ngũ thiếu gia đã trở về sao?
- Người đi theo bên cạnh không phải là Quan Đông gia sao?
- Tiểu tứ, mau báo với Đỗ lão đại, nói là Nhũ thiếu gia đã đến!
Trong tiếng hô hào, đã có mấy người trên thuyền bước xuống nghênh đón, thi lễ với Hàn Mạc nói:
- Ngũ thiếu gia, người trở về rồi?
Hàn Mạc nhìn gương mặt quen thuộc của người ở giữa, chính là Đại Bảo luôn đi bên cạnh Đỗ Băng Nguyệt, không kiềm được cười, hắn nói:
- Ta vẫn luôn đợi mọi người, cuối cùng các ngươi cũng đã trở về.
Rồi hắn quay sang nhìn đám người thân hình lem luốc đầy bụi bặm bên cạnh, khuôn mặt ai nấy đều tỏ ra mệt mỏi, rồi hắn quay sang nói:
- Vất vả cho các ngươi rồi, lần đi này có thuận lợi hay không?
Hắn vừa nói xong, cả đoàn người đi biển đều lộ ra một thần thái kỳ lạ, ánh mắt của Đại Bảo thậm chí còn có chút bi ai, phẫn nộ.
Hàn Mạc vừa nhìn thấy vậy trong lòng liền lặng xuống, hắn biết đã có chuyện không lành, nhíu mày nói:
- Băng Nguyệt đang ở đâu?
- Ta ở trong này.
Một tiếng nói trong veo cất lên, theo hướng tiếng nói phát ra, chỉ nhìn thấy Băng Nguyệt mà hắn đêm ngày lo lắng mong mỏi nay đã đứng trước mặt, cách hắn một khoảng không xa.
Làn da bánh mật khỏe mạnh của nàng, với một bộ đồ của người đi biển.
Nàng mặc một chiếc váy ngắn bằng da cá sấu, cặp chân dài chắc khỏe, chỉ nhìn một tý đã cảm thấy làn da bánh mật kia như biết đàn hồi làm người khác mê hồn, còn chiếc váy cá sấu bó sát, càng tôn lên bờ mông căng tròn chật ních trong chiếc váy, chắc như hai quả cầu gợi cảm
Thân trên của nàng mặc áo da bó sát, ép chặt vào bộ ngực như hai quả núi. Eo mềm mại thắt một sợi dây lưng, phía trên, cài một thanh loan đao, vỏ đao kề sát bên cặp đùi khỏe mạnh, cân đối, toàn thân nàng hiện ra vẻ uyển chuyển tràn đầy sức sống, đẹp một cách nữ tính đầy hoang dã, mái tóc dài buông lơi trong gió, trán thắt một cái khăn màu đỏ, thoạt nhìn, toát lên một sức sống hừng hực thiêu cháy mọi ánh nhìn.
Đỗ Băng Nguyệt của hôm nay, cảm giác có vẻ trưởng thành hơn so với lúc hắn gặp trong đại hôn năm ngoái, mới nhìn bộ y phục gợi cảm đó là đã thấy thành thục lắm rồi, mang đầy nét đẹp hoang dã nhưng nữ tính.
Hàn Mạc trong lòng thầm khen: “Quả có dáng vẻ của nữ bá vương trên biển.” Rồi hắn tiến về trước ngắm nàng một lúc, cười nói:
- Nguyệt nhi, nàng trở về rồi... mấy bình rượu nho mà nàng đem về ta rất thích.
Đỗ Băng Nguyệt cắn môi, một con báo cái bá đạo trên biển nhưng khi đứng trước mặt Hàn Mạc lại vô cùng e thẹn, gần như đã đổi tính, nàng liếc nhìn đám người làm, rồi ngẩng đầu lên, phẩy tay nói:
- Còn không đi xuống dỡ hàng, nhìn cái gì, chưa từng thấy sao?
Đám thuyền viên tất nhiên vô cùng tôn trọng Đỗ Băng Nguyệt, vội vàng giải tán.
Hàn Mạc gặp lại Đỗ Băng Nguyệt tuy chỉ nói mấy câu, thấy vài hành động, nhưng hắn vô cùng vui vẻ, đang định nói chuyện, lại có một người đầu trọc lóc tiến lên, hỏi Hàn Mạc:
- Ngũ thiếu gia, ngươi về Đông Hải khi nào vậy? Sao chúng ta không biết gì cả.
Hàn Mạc nhìn lên, lại thấy một tên có một chùm râu xám, đang định trả lời, bỗng thấy vai trái của tên đó đang băng bó, còn cánh tay trái lại không thấy đâu, không giấu được sự kinh ngạc, Hàn Mạc trầm giọng nói:
- Chuyện này... là thế nào?
Gương mặt Đỗ Băng Nguyệt lạnh lùng, rồi nắm chặt tay, lạnh lùng nói:
- Tiểu ngũ ca ca, cánh tay của Hồ Tử thúc thúc bị người của đảo Tân Nguyệt Cửu chặt mất.
- Đảo Tân Nguyệt Cửu?
Ánh mắt Hàn Mạc trở nên lạnh lùng.
Hồ Tử lắc đầu thở dài nói:
- Thật không ngờ, đám cướp biển người Uy nho nhỏ giờ lại trở thành đại họa.
Rồi y nhìn về phía Hàn Mạc nói:
- Ngũ thiếu gia, lần trở về này, chúng ta bị đám hải tặc người Uy phục kích, cánh tay này đã đổi lấy bốn mạng người Uy, đáng giá!
Quan Thiếu Hà đứng bên cạnh nói:
- Ngũ thiếu gia, hay là chúng ta tìm một chỗ nghỉ ngơi một lát trước, ta thấy Đỗ cô nương và Hồ Tử đã mệt mỏi lắm rồi.
Hàn Mạc trong lòng nặng trĩu, hơi cau mày, nên Quan Thiếu Hà nói tiếp:
- Cách đây không xa có một làng chài, ở đó chủ yếu là người đánh cá, chúng ta đến đó, bỏ chút ngân lượng, nhờ bọn họ làm mấy món ăn, vừa ăn vừa nói. Chuyện bên này, đám thương nhân tự biết giải quyết, để mọi người dỡ hàng hóa xong còn tranh thủ nghĩ ngơi một trận.
Quan thị mậu dịch hành biết tin, liền có không ít người chạy đến, theo luật cũ, đám người bốc vác đem hàng chất cạnh bờ biển, rồi có người của Quan thị mậu dịch hành phụ trách kiểm hàng, ghi chép vào sổ sách, sau khi hai bên đối chiếu xong, lại được xe của Quan thị mậu dịch hành đến chở đi. Quan Thiếu Hà và Hồ Tử đã đến giao phó trước, còn Đỗ Băng Nguyệt thì cùng Hàn Mạc đứng đợi ở bờ biển.
Hàn Mạc biết Đỗ Băng Nguyệt vừa đội tang cha cách đây không lâu, giờ lại gặp phải một trận đả kích lớn đến vậy, nên trong lòng hắn dấy lên một tình thương cảm, nhìn thấy những hạt mồ hôi đang lăn dài trên trán nàng, hắn cầm chiếc khăn của hắn ra, lau mồ hôi trên khuôn mặt Đỗ Băng Nguyệt, cử chỉ nhẹ nhàng, cẩn thận, Đỗ Băng Nguyệt tuy tính tình vô cùng mạnh mẽ, nhưng khi đứng trước mặt Hàn Mạc lại tỏ ra e thẹn, nàng giật lấy khăn tay, tự tay lau mấy cái rồi hỏi Hàn Mạc:
- Tiểu ngũ ca ca, sao ngươi lại trở về lúc nào vậy? Không phải ngươi nói đang đánh trận ở Ngụy quốc sao?
Hàn Mạc thản nhiên cười, ngẩng đầu nhìn ánh trăng trên bầu trời nói:
- Tiểu ngũ ca ca nghe nói Nguyệt nhi gặp chuyện rắc rối ở bên này, nên… trong lòng lo lắng, mới chạy đến đây xem tình hình thế nào!
Đỗ Băng Nguyệt buồn rầu không nói, mãi một lúc sau, nàng mới ngẩng đầu, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy nghị lực, cặp mắt mĩ miều kia nhìn vào phía Hàn Mạc, nói từng chữ một:
- Tiểu ngũ ca ca, ngươi yên tâm, Đỗ Băng Nguyệt ta sẽ không phơi xác giữa biển đâu!
Hàn Mạc vui mừng gật đầu, hắn biết Đỗ Băng Nguyệt trong lòng rất đau khổ, hắn muốn an ủi nàng, nhưng sợ nhắc đến Đỗ đảo chủ lại làm nàng đau lòng, trong tức thời hắn cũng không biết nói gì là tốt nhất.
Đỗ Băng Nguyệt nhìn Hàn Mạc không nói, trong đôi mắt có chút buồn bã, nàng nói:
- Tiểu ngũ ca ca, bây giờ ngươi ở cạnh ta rồi, không lẽ không có gì nói với ta sao?
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kimnambin
Quyền Thần
Tác giả: Sa Mạc
Quyển 8: Hướng Thiên Cung.
-----oo0oo-----
Chương 1029: Chiến thư của Đảo Tân Nguyệt Cửu
Nhóm dịch: BachKhiet
Sưu Tầm by nguoibantot8 --- 4vn.eu
Hàn Mạc nghe nàng nói như vậy, trong lòng vô cùng ấm áp, hắn tiến lên trước, cũng không thèm để ý đến người qua kẻ lại, nắm chặt lấy tay Đỗ Băng Nguyệt, dịu dàng nói:
- Sao Tiểu ngũ ca ca lại không có chuyện gì để nói với nàng chứ, trong lòng ca ca có rất nhiều chuyện muốn nói với nàng, nhưng chính vì có quá nhiều chuyện muốn nói, nên ta cũng không biết bắt đầu từ đâu…!
Đỗ Băng Nguyệt nghe vậy ánh mắt lộ ra vẻ vui sướng, thấy Hàn Mạc dịu dàng ngắm mình, nàng không kiềm chế được mà cúi mặt xuống, rồi hạ giọng nói:
- Tiểu ngũ ca ca, Nguyệt nhi… Nguyệt nhi cũng có rất nhiều chuyện muốn nói với ca ca.
- Vậy đợi sau khi trở về, chúng ta sẽ gặp nhau nói thỏa thích. .
Đôi tay to lớn của Hàn Mạc nắm chặt tay Đỗ Băng Nguyệt, hắn nói:
- Ta muốn nghe Nguyệt nhi kể về chuyện trên biển, nghe chuyện của nàng ở Nam Dương, còn muốn biết nàng dùng cách gì mà đánh bọn người Uy tan tành mây khói như vậy.
- Tan tành mây khói sao?
Đỗ Băng Nguyệt cười khổ nói:
- Tiểu ngũ ca ca, lần này Nguyệt nhi làm mất mặt ca ca rồi, ta không hề đánh bại được bọn họ… nhưng ca ca yên tâm, Nguyệt nhi không dễ nhận thua vậy đâu, lần sau nhất định sẽ bắt bọn khốn kiếp đó đem cho cá biển ăn.
Hàn Mạc cười ha hả nói :
- Tốt, đến lúc đó ta cũng muốn xem, Nguyệt nhi làm cách nào để ném bọn người đó xuống biển cho cá ăn.
Rồi hắn lắc đầu lại than thở nói:
- Chỉ e không thể làm được.
Đỗ Băng Nguyệt trừng mắt nhìn hắn rồi ngạc nhiên nói:
- Sao lại thế? Sao lại không thể?
Hàn Mạc nói:
- Ta nghe nói đám người kia đến cầm thú cũng không bằng, đê tiện vô sĩ, chỉ e đến cá sấu dưới nước cũng chê thịt thối của bọn chúng.
Đỗ Băng Nguyệt nghe vậy, bật cười, chỉ cảm thấy áp lực trong lòng lập tức được giải tỏa, cả người nhẹ hẳn ra.
Quan Thiếu Hà và Hồ Tử ở bên kia đã sắp xếp xong đám thuộc hạ, liền trở về, Đỗ Băng Nguyệt thấy hai người đó quay lại, liền vội vàng rút tay Hàn Mạc ra, tuy trong lòng nàng rất muốn Hàn Mạc nắm mãi không buông, để nàng có thể cảm nhận cái cảm giác an toàn đó lâu hơn một chút, nhưng với cá tính mạnh mẽ của nàng cũng không dễ để Hàn Mạc nắm tay trước mặt người khác.
Đoàn người hai mươi tên lính Ngự Lâm vây quanh, đi theo sự chỉ dẫn của Quan Thiếu Hà, phi nhanh như bay, trong phút chốc đã đến ngay đoạn bờ biển, của làng chài.
Xung quanh làng chài có rất nhiều cây chuối, trong rừng chuối, có bảy tám hộ dân sinh sống, trước cửa nhà đều có một chum cá khô, có lẽ để bên ngoài phơi.
Trăng đã lên cao, vào trong thôn, đánh thức một hộ dân, làm dân làng vô cùng hoản loạn, trông thấy cách ăn mặc của Hồ Tử Đỗ Băng Nguyệt giống hải tặc, nên cứ nghĩ nửa đêm hải tặc lên bờ hành động, nhưng chỉ vì trông thấy vẻ nho nhã của Hàn Mạc và Quan Thiếu Hà, hơn nữa lại được Quan Thiếu Hà giải thích hồi lâu, lại đưa ngân lượng ra, nên mới không làm dân làng chài hoang mang.
Mấy người cũng không vào phòng, mà ngồi dưới rừng chuối, chỉ căn dặn tên ngư dân làm mấy món ăn đem lên, người dân Đông Hải rất chất phác, nhiệt tình lại hiếu khách, thấy đám người này không phải hải tặc lại cho ngân lượng, nên tranh thủ thu xếp mọi thứ.
Ngồi trong rừng chuối rất mát mẻ, dưới ánh trăng, bóng cây lắc lư.
- Nghe nói lần trở về này chỉ có bảy chiếc thuyền?
Hàn Mạc đi thẳng vào vấn đề, vì hắn rất muốn biết chân tướng của sự việc rốt cuộc là thế nào, hắn nói tiếp:
- Còn chiếc còn lại đang ở đâu?
Hồ Tử bị cụt một tay, nên nắm chặt tay còn lại, căm giận nói:
- Ngũ thiếu gia, chúng ta vô dụng, chiếc thuyền đó... trên chiếc thuyền có 73 huynh đệ, vĩnh viễn cũng không trở về được!
Vẻ mặt Hàn Mạc trở nên nghiêm lại, nói:
- Hồ Tử đại thúc, chuyện này không thể trách thúc được, thuyền của chúng ta, không lẽ...!
Hồ Tử than thở nói:
- Nói đến đó, chỉ trách ta.
Bỗng y đột ngột đưa tay lên, tát một cái thật mạnh vào mặt mình rồi nói:
- Băng Nguyệt đã nhắc nhở nhiều lần, nhưng... nhưng ta vẫn không thèm để tâm.
Đỗ Băng Nguyệt cười khổ nói:
- Hồ Tử đại thúc, người không cần tự trách, chỉ tại bọn người Uy quá gian xảo, chúng ta... lần sau chúng ta sẽ không để bọn chúng có cơ hội làm chuyện thế này.
Quan Thiếu Hà nói:
- Đỗ cô nương, chuyện này rốt cuộc là thế nào? Hôm đó ta nhận được bồ câu đưa thư của các người, nói trong vòng mười ngày sẽ trở về kịp, lúc đó đã vào hải phận của Yến quốc, theo lí mà nói, đã cách Nam Dương một đoạn xa, không lẽ bọn người Uy dám ra tay ngay trong hải phận của chúng ta sao?
Hôi Hồ Tử gật đầu, thở dài nói:
- Chính vì đã vào địa phận của ta, nên cứ nghĩ bọn người Uy sẽ không dám ra tay, vì thế chúng ta mới lơ là cảnh giác. Băng Nguyệt đã nói qua, người Uy rất xảo quyệt, nhất là người đảo Tân Nguyệt Cửu, chúng ta càng phải tăng cường đề phòng, lâu nay đảo Tân Nguyệt Cửu vì để giảm bớt tổn thất, nên chưa chắc sẽ dễ dàng ra tay, nên chúng sẽ chờ cơ hội, hai ngày đầu, chúng ta còn ghi nhớ trong lòng, chỉ có điều Đảo Tân Nguyệt Cửu mãi vẫn không có động tĩnh gì, nên nghĩ rằng người Uy sẽ không đến nữa, vậy nên mọi người bao gồm cả Hồ Tử này cũng lơ là cảnh giác. Hôm đó trong một lúc hồ đồ, còn gọi mấy anh em lên thuyền cá độ... Nửa đêm nghe có tiếng động, mới biết người Uy đã đến tập kích, thậm chí bọn chúng còn phái một đội âm thầm tiếp cận, chuẩn bị đâm thủng đáy thuyền để chìm thuyền của chúng ta, may mà Băng Nguyệt phát hiện kịp thời, chúng ta mới giật mình cảnh giác, nhưng lúc này bọn người Uy đã kéo theo hơn chục chiếc thuyền đến... Chúng ta vừa đánh vừa chạy, nhưng vẫn có một chiếc thuyền bị bọn họ đánh chìm... hàng hóa trên thuyền và tất cả huynh đệ... !
Nói đến đây, y lại đánh thêm một cái thật mạnh nữa vào mặt mình, vẻ mặt ảo nảo.
Quan Thiếu Hà thấy kì quoặc nên hỏi:
- Đảo Tân Nguyệt Cửu ở đâu ra mà nhiều thuyền đến thế? Không phải bọn chúng chỉ có ba bốn chiếc thôi sao?
Đỗ Băng Nguyệt nắm chặt đôi bàn tay nói:
- Tiểu ngũ ca ca, Đảo Tân Nguyệt Cửu đã lợi hại hơn rất nhiều. Trong lúc đánh nhau, chúng ta cũng bắt được mấy tên hải tặc người Uy, nên cũng biết được không ít chuyện từ miệng hắn.
Hàn Mạc ngạc nhiên nói:
- Nguyệt nhi, chẳng lẽ nàng hiểu được ngôn ngữ của người Uy?
- Không phải vậy.
Đỗ Băng Nguyệt lắc đầu nói:
- Bọn họ nói linh tinh gì đó chúng ta nghe không hiểu, nhưng lần này trở về, có mấy tên thương nhân Nam Dương muốn đến đây mở rộng tầm mắt, nên chúng ta cũng không tiện từ chối, đành đem theo bọn họ. Lúc trước người Nam Dương cũng có buôn bán qua lại với người Uy, chỉ vì sau này chư hầu người Uy của Hoàn quốc dấy lên làm loạn, Nam Dương cũng không dám giao dịch buôn bán với người Uy nữa, nên lúc thẩm vấn tù binh, có người Nam Dương giúp truyền đạt lại, đối với chuyện của Đảo Tân Nguyệt Cửu chúng ta cũng biết được đôi chút.
- Đỗ cô nương, sau khi đảo Tân Nguyệt Cửu trở về Hoàn quốc của người Uy, không lẽ đã xảy ra chuyện gì?
Quan Thiếu Hà nhẹ giọng hỏi:
- Không đến thời gian một năm, bọn họ có thể tập trung được hơn mười chiếc thuyền trở lại, nhất định đã xảy ra không ít chuyện.
Đỗ Băng Nguyệt gật đầu nói:
- Không sai, đúng là đã xảy ra rất nhiều chuyện. Bản lĩnh của tộc Đảo Tân ở Hoàn quốc nổi tiếng một phương, nghe đồn địa bàn của chúng cũng không ít, nhưng lại gây chiến với một kẻ có tên là Sơn Danh Tông, sau cùng bại binh vong quốc, chạy đến ẩn nấp tạ isào huyệt của bọn lưu manh trên biển… tên Đảo Tân Khuyển Cửu Lang mà Đỗ cô nương giết chết chính là tên đầu sỏ của tộc Đảo Tân. Cái chết của Đảo Tân Khuyển Cửu Lang tạo cơ hộ cho Đảo Tân Nguyệt Cửu thống trị bọn hải tặc người Uy, đem ba chiếc thuyền đó và hơn trăm người trở về nước, nói ra lại thấy tên Đảo Tân Nguyệt Cửu này còn lợi hại hơn thúc thúc của hắn. Sau khi trở về nước, hắn âm thầm đem đám người đó trở về dưới trướng của mình, cũng không biết dùng cách gì mà bọn chúng lẻn vào, hành thích một nhà trăm khẩu của Sơn Danh Tông được. Bộ hạ của bộ tộc Sơn Danh thấy tình hình bất lợi liền bỏ chạy tán loạng, chỉ sau thời gian bốn tháng, Đỗ Tân Nguyệt Cửu đã thu phục được tất cả đất đai đổi tên đảo trở thành Đảo Tân gia...!
Quan Thiếu Hà tỏ ra không hiểu mấy với cuộc chính biến của Hoàn quốc, y há hốc mồm, hỏi kiều hiếu kỳ:
- Chỉ dựa vào mấy trăm người mà hạ gục được đối thủ sao? Tên Sơn Danh Tông kia chết đi, không lẽ bộ hạ của hắn cũng dễ dàng đầu hàng vậy sao?
Hôi Hồ Tử xen vào nói:
- Thật ra lúc đầu ta cũng không tin, nhưng nhìn bộ dạng của tên tù binh, dường như không phải đang nói dối, sau khi thẩm vấn một hồi lâu, ta mới biết, quốc thổ của Hoàn quốc không lớn, nhưng chư hầu lại đông, chỉ tính những chư hầu lớn, thì một Hoàn quốc nho nhỏ đã có năm mươi sáu mươi chư hầu, một mẫu đất nhỏ mà có tới ba người chia, chỉ cần phía dưới còn có gần nghìn thuộc hạ thì đã gọi là đại chư hầu, đã có thể hùng bá một phương.
- Chỉ là một ổ thổ phỉ.
Hàn Mạc thản nhiên cười nói.
- Không sai, chính vì nhiều đám thổ phỉ cùng nhau tranh giành địa bàn, hôm nay ngươi chiếm của ta, ngày mai ta chiếm của ngươi, ngày mốt lại bị ngươi giành mất, vô cùng hỗn loạn.
Hôi Hồ Tử nói:
- Bọn họ đánh nhau, không đông như chúng ta, có lúc chỉ có năm ba trăm người gây chiến đánh nhau, một trận chiến của chúng ta kéo dài mấy năm liền, nhưng nếu nhanh, bọn chúng chỉ đánh khoảng một hai ngày là hết, nên Đảo Tân Nguyệt Cửu chỉ trong vòng mấy tháng đã có thể phục quốc, chúng ta thật sự không thể không tin.
Quan Thiếu Hà nhíu mày nói:
- Sau khi hắn phục quốc, liền đặt ra mục tiêu mở rộng địa bàn về Nam Dương phải không?
- Hoàn quốc vốn dĩ đất đai khô cằn, vô cùng khó khăn, số đất đai mà Đảo Tân Nguyệt Cửu chiếm lĩnh lại còn khô cằn nghèo nàn hơn nữa.
Đỗ Băng Nguyệt nói:,
- Hắn muốn tiếp tục mở rộng đất đai ở Hoàn quốc, bắt buộc phải có nhiều tiền bạc của cải, nhưng thuộc địa của hắn lại nghèo nàn lương thực, nên chỉ còn cách ra ngoài cướp bóc. Nam Dương và chúng ta làm ăn buôn bán đã lâu, Đảo Tân Nguyệt Cửu sớm đã ganh tị, nên mới có ý phục kích chúng ta...!
Nói đến đây, Đỗ Băng Nguyệt rút một bức thư trên đai lưng ra, đưa cho Hàn Mạc nói:
- Tiểu ngũ ca ca, đây là lá thư mà lúc hỗn chiến, bọn chúng bắn qua, ta nhờ bọn người Nam Dương dịch ra, phía trên là lời của Đảo Tân Nguyệt Cửu.
Hàn Mạc cầm lấy lá thư, cau mày lại đọc, sau đó phá lên cười đưa cho Quan Thiếu Hà đang đứng bên cạnh, rồi lạnh cười nói:
- Tên Đảo Tân Nguyệt Cửu này thật to gan. Hắn kêu chúng ta mỗi chuyến hàng trở về, giao cho hắn nửa số hàng, vậy thì mới cho chúng ta tiếp tục buôn bán với người Nam Dương, nếu không chẳng những không cho chúng ta tiếp tục buôn bán trên biển, mà còn dùng vũ lực ép các nước chư hầu ở Nam Dương, nếu các nưới chư hầu ở Nam Dương còn dám buôn bán giao dịch với chúng ta thì hắn sẽ đem quân tấn công.
Quan Thiếu Hà bật cười ý khinh khi, hắn nói:
-Đất chật người ít, nhưng khẩu khí lại không tồi, một chuyến đi hàng phải giao cho hắn một nửa, tên này quả dám mơ mộng!
Lão râu xám nói:
- Tên tù binh còn nói, Đảo Tân Nguyệt Cửu không chỉ hành động một mình, mà còn cấu kết với nhiều chư hầu của Hoàn quốc, đồng thời hắn còn thu phục không ít hải tặc, đám người này đều quen thuộc sành sỏi thủy chiến, bọn chúng đã hợp tác với nhau để nuốt trọn miếng bánh ngọt béo bở này, nếu chúng ta không đồng ý đề nghị này của bọn chúng, thì bọn chúng không những phong tỏa đường biển, mà còn chuẩn bị duyệt quân tấn công Nam Dương!
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kimnambin