Quyền Thần
Tác giả: Sa Mạc
Quyển 8: Hướng Thiên Cung.
-----oo0oo-----
Chương 1035: Đại Tế Ti đích thực
Nhóm dịch: BachKhiet
Sưu Tầm by nguoibantot8 --- 4vn.eu
Hàn Mạc đem Liễu Như Mộng nấp ở sau người, từ trong gian phòng nhỏ một người chậm rãi đi ra, cũng đội nón tre, Hàn Mạc liếc mắt một cái liền nhận ra, người đang đến đúng là Hắc Mộc Địch.
Hàn Mạc lập tức hiểu ra, ngày hôm trước Hắc Mộc Địch muốn dẫn mình gặp một người, đó là Liễu Như Mộng.
Trong nháy mắt, Hàn Mạc đã bĩnh tĩnh lại không còn kích động nữa, tay phải hắn vẫn nắm tay Liễu Như Mộng, nhưng lúc này lại chợt nghĩ ra, thân phận của Liễu Như Mộng, là Đại Tế Ti của Phong quốc.
Hắc Mộc Địch từng bước tiến lại gần, dừng lại ở đầu bên kia cây cầu trúc, giơ tay nhấc cái nón tre ra, lộ ra khuôn mặt và đôi mắt ánh lên tia nhìn sắc bén, chậm rãi nói:
- Người này không đáng tin, người Trung Nguyên giảo hoạt đa đoan, tiếp xúc nhiều với bọn chúng không có lợi…chúng ta nên rời khỏi đây.
Lúc nói chuyện gã hướng con mắt gắt gao chăm chú nhìn Hàn Mạc, dường như muốn nhìn thấu tâm tư lúc này của Hàn Mạc
Tuy rằng Phong quốc cũng bị thuộc Trung thổ, nhưng mà lệch về phía nam, phong tục văn hoá của người Phong quốc có sự khác nhau rất lớn với ba nước còn lại. Người Phong quốc xưa này tự cho mình là một cõi khác biệt, những người ở ba quốc gia bên ngoài lãnh thổ của mình đều gọi là người Trung Nguyên.
Hàn Mạc nhíu mày, Liễu Như Mộng nhẹ bước lên trước, chặn ở trước người Hàn Mạc, nói với Hắc Mộc Địch:
- Trừ ngươi ra, hắn là người duy nhất ta tin tưởng lúc này.
Hắc Mộc Địch lạnh lùng nhìn Hàn Mạc một cái, hừ một tiếng, lui về trong căn phòng nhỏ.
Liễu Như Mộng xoay người lại, nhìn Hàn Mạc, dịu dàng nói:
- Ngũ thiếu gia, y…y là người tốt, người đừng so đo với hắn.
Hàn Mạc gật đầu, lại cười nói:
- Ta biết đối nhân xử thế.
Lập tức khẽ thở dài:
- Như Mộng tỷ, tỷ…gầy đi không ít? Năm ngoái sau khi gặp ở trong thành Sơn Thần, ta ngày đêm suy nghĩ, có phải tỷ đang gặp khó khăn gì?
Hắn đi Phong quốc, tiến vào thành Thần Sơn, ở đó bị Đại Tế Ti Phong quốc triệu kiến, khi đó hắn mới biết, người con gái Như Mộng sớm chiều cùng mình hơn nửa năm, lại chính là Đại Tế Ti Phong quốc.
Lúc trước hai người ở chung bên trong căn phòng nhỏ này, gần như là ngày đêm không rời, lúc đầu đương nhiên hờ hững lạnh nhạt, nhưng nửa năm sau đó, hai người sớm tối bên nhau, sớm nảy sinh tình cảm, đến trước khi Hàn Mạc vào kinh, trong lòng hai người đã có đối phương, khó có thể quên.
Thực sự mà nói, trước Liễu Như Mộng, tuy rằng lúc thiếu niên Hàn Mạc ở thành Đông Hải cũng có trêu chọc nữ nhi, nhưng đó cũng chỉ là hé lộ bản sắc chơi bời lúc nhỏ mà thôi, cũng không có động lòng với bất kì người con gái nào.
Nhưng ở chung với Liễu Như Mộng hơn nửa năm, ngày đêm đối mặt với một tuyệt sắc giai nhân như vậy, từ đầu lại có cảm tình với diện mạo nổi bật của nàng, sau đó lại quan tâm nhau trong cuộc sống, rốt cục có tình cảm với vị giai nhân này, bằng tâm mà nói, Liễu Như Mộng là mối tình đầu trong đời hắn, không giống như với một người con gái bình thường.
Chỉ có điều ngay từ đầu thân phận Liễu Như Mộng như sương mù, hơn nữa Đại tông chủ cũng âm thầm nhắc nhở Hàn Mạc không được quá thân thiết với Liễu Như Mộng, nên trong lòng hai người đều lo lắng cho nhau, dù có tình cảm nhưng vẫn có gắng kiềm chế.
Lần thứ hai gặp lại ở Phong quốc, Hàn Mạc lúc đó cực kì kinh ngạc lại chua xót trong lòng, chỉ nghĩ là Liễu Như Mộng hoặc là mất trí nhớ hoặc là do thân phận không cho phép mà kiêng kỵ, tình cảm hai người chỉ sợ kết thúc như vậy.
Mỗi khi nhớ tới, trong lòng lại có cảm giác mất mát sâu sắc, sau khi trở lại Đông Hải, lại thường thường nhớ tới những tháng ngày cùng Liễu Như Mộng bên nhau, lúc một mình, hoặc nhớ lại lần gặp lại hờ hững lạnh nhạt ở Phong quốc, đương nhiên là có chút chán nản phiền muộn.
Nhưng lần gặp lại tối nay, lại nhớ tới giống khoảng thời gian hai năm trước, từ trước đến nay Liễu Như Mộng nói năng thận trọng, đúng là không thể kìm lòng nói rõ tình cảm của bản thân, điều này làm cho Hàn Mạc vui mừng, rồi lại tràn đầy nghi vấn, lúc trước khi gặp nhau ở Phong quốc, tất nhiên là muốn hỏi cho ra lẽ.
Hắn tự biết Liễu Như Mộng gặp một chuyện cực kỳ khó khăn, nếu tự mình có thể giải quyết vấn đề, đương nhiên sẽ gắng sức tương trợ.
Ai biết Liễu Như Mộng nghe Hàn Mạc nói như vậy, khuôn mặt xinh đẹp hiện ra chút kinh ngạc:
- Ngươi… ngươi đi Phong quốc? Chúng ta gặp nhau ở Phong quốc lúc nào?
Hàn Mạc nghe vậy, cảm thấy vô cùng kinh ngạc, hỏi:
- Như Mộng tỷ, tỷ.. tỷ thật sự không nhớ sao?
Liễu Như Mộng lắc đầu nói:
- Ta rời khỏi đây chưa được ba tháng... năm trước còn ở đây, ngươi sao có thể gặp ta ở Phong quốc?
Nghĩ tới điều gì đó, mặt hơi biến sắc, thở dài:
- Ngươi... ngươi đã gặp nàng ta...!
Hàn Mạc nhất thời bối rối, không hiểu chuyện gì cả. Liễu Như Mộng đột nhiên nghĩ đến cái, nhìn xung quanh, nắm tay Hàn Mạc, hạ giọng nói:
- Không phải ở đây, ngươi...ngươi đi vào trong nói chuyện với ta.
Nàng lôi Hàn Mạc vào trong phòng,ánh trăng chiếu vào từ cửa sổ, phòng phòng tuy rằng rất tối, nhưng cũng có thể mơ hồ nhìn thấy bóng người, Hàn Mạc chỉ thấy Hắc Mộc Địch khoanh tay tựa vào góc tường, tịch không một tiếng động.
Hắn đang muốn tìm để thắp ngọn đèn, Liễu Như Mộng đã vội la lên:
- Không được thắp đèn, tránh bị người khác phát hiện!
Hàn Mạc kinh ngạc, đây là hậu viên nhà mình, mình không lo lắng, bọn họ có gì phải lo lắng, lại nghe Hắc Mộc Địch nói:
- Tin được ngươi, nhưng không có nghĩa có thể tin được hết người của Hàn gia các ngươi.
Hàn Mạc nhíu mày lại, nhưng nhìn thấy Liễu Như Mộng đang dịu dàng nhìn mình, nên nắm tay nàng, dẫn nàng ngồi lên ghế.
,
Căn phòng nhỏ này mặc dù không có người ở, nhưng là nơi Hàn Mạc ở từ nhỏ, cho dù sau khi vào kinh, Hàn Bá cũng cho người đến đây dọn dẹp, nơi này hết thảy đều giống như hai năm trước, rất sạch sẽ.
Hai người ngồi đối nhau, đúng là không hẹn mà cùng theo ánh trăng mà nhìn mọi thứ xung quanh, đều như cũ, hai người nhớ tới ngày xưa, trong lòng đều có chút cảm xúc, bốn mắt nhìn nhau, Hàn Mạc nhẹ cười, Liễu Như Mộng cũng dịu dàng cười, chỉ có điều nụ cười quyến rũ xuất hiện trên mặt nàng, cũng là đặc biệt hút hồn, Hàn Mạc nhất thời cũng có chút mê mẩn.
Dung mạo Liễu Như Mộng đúng là không giống với người thường, giống vẻ đẹp trời sinh, mặc dù không làm, nhưng cả người không bao giờ mất cái vẻ dịu dàng quyến rũ ý nhị của nữ nhân, giống như tiên hồ hoá thân, Hàn Mạc mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt quyến rũ trời sinh đó, lại nảy sinh một cảm giác như giấc mơ.
Diễm Tuyết Cơ, Tiêu Linh Chỉ, cũng là những nữ nhân vô cùng xinh đẹp. Diễm Tuyết Cơ đẹp quyến rũ, Tiêu Linh Chỉ trong sáng nhưng lạnh lùng. Đỗ Băng Nguyệt ngang ngược không kiềm chế được, thậm chí còn Tiểu Thiến khờ khạo, đều đã chạm đến, chỉ có Liễu Như Mộng, vẻ đẹp của nàng còn hơn cả mộng ảo, hơn nữa dưới vẻ đẹp mê hồn kia, luôn ẩn chứa một nét bi ai, tạo nên một sự so sánh rõ nét, Hàn Mạc đôi khi còn không nghĩ có sự tồn tại của nàng.
Liễu Như Mộng thấy Hàn Mạc nhìn mình chằm chằm, trong lòng mặc dù vui mừng, không nỡ phá vỡ bầu không khí đẹp này, nhưng nàng vẫn hạ giọng nói:
- Ngũ thiếu gia, ta... cần nguơi giúp.
Liễu Như Mộng và Hắc Mộc Địch cùng đến đây, hơn nữa hành tung kì lạ, Hàn Mạc trong lòng tất biết có đại sự, hắn khoát tay nói:
- Như Mộng tỷ, không nói đến chuyện khác. Lời của tỷ vừa rồi, ta còn chưa hiểu. Tỷ nói tỷ rời khỏi nơi này mấy tháng? Ta ở Phong quốc gặp ai? T tin chắc không nhìn nhầm người, chẳng lẽ cô ta ... không phải tỷ?
Liễu Như Mộng chớp chớp đôi mắt, hỏi:
- Vì sao ngươi lại đi Phong quốc? Chẳng lẽ... chẳng lẽ là để tìm ta?
Lời vừa nói ra.lập tức tỉnh ngộ lại, mình còn ở trong phủ trong thời gian Hàn Mạc đi Phong quốc, nên đương nhiên không phải để tìm mình.
Hàn Mạc nói:
- Ta đi Phong quốc, là vì mang trọng trách trên người.
Liễu Như Mộng hơi do dự, cuối cùng nói:
- Ngươi nếu gặp được nàng, đương nhiên cũng biết thân phận của ta...!
Nàng chăm chú nhìn ánh mắt của Hàn Mạc, bình tĩnh nói:
- Tên thật của ta, chính là La Như Mộng, là Phong quốc La Như Lạc nhân, hiện giờ... chính là Đại Tế Ti của Phong quốc.
Tuy rằng Hàn Mạc đã sớm biết rõ thân phận của Liễu Như Mộng, nhưng giờ phút này nghe chính miệng Liễu Như Mộng nói ra, Hàn Mạc vẫn có vài phần kinh ngạc.
Từ sau khi nhìn thấy nữ tử giống Liễu Như Mộng như đúc ở Phong quốc, đã lờ mờ đoán ra một vấn đề quan trọng.
Nếu Liễu Như Mộng thân phận tôn quý như vậy, sao lại phải nấp dưới thân phận của một thị tỳ nha đầu, giấu mình bên trong Hàn phủ?
Hàn Mạc ở Phong quốc một chuyến, nhờ Phong quốc Quan thị mậu dịch hành, đối với một số chuyện thần bí cũng có một chút hiểu biết, biết Đại Tế Ti ở Phong quốc là có quyền lực và uy danh cao nhất, người Phong quốc coi Đại Tế Ti là Xà thần hoá thân, mỗi lời của Đại Tế Ti, cũng được dân Phong quốc coi là kim khoa luật lệ.
Nếu Liễu Như Mộng thật sự là Đại Tế Ti của Phong quốc, là một nhân vật nhất đẳng, nàng sao cam tâm lấy thân phận thị tỳ nha đầu tránh trong Hàn phủ?
Liễu Như Mộng thấy vẻ mặt Hàn Mạc có chút kỳ lạ, trên khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy vẻ nghiêm nghị:
- Ta xuất thân từ Phong quốc La Như Lạc, La Như Lạc chính là bộ lạc Xà thần, Phong quốc ta tuyển chọn Đại Tế Ti, đều là chọn ra từ La Như Lạc... Lúc ta ba tuổi, đã được chọn là người nối nghiệp Đại Tế Ti, lúc mười lăm tuổi, thì chính thức nhận vết máu của Đại Tế Ti tiền nhiệm, trở thành Thánh đàn Đại Tế Ti!
Lúc này trên mặt Liễu Như Mộng hiện ra một loại hào quang cực kỳ thần thánh, hai tay nàng giao nhau khoát lên trước ngực, hiện ra từng chữ:
- Nhận lệnh Xà thần, bảo hộ lê dân Phong quốc!
Hàn Mạc trầm ngâm một lát, cuối cùng hỏi:
- Nếu đã là như vậy, thì người ta gặp là ai?
- Đó là tỷ tỷ của ta!
Liễu Như Mộng chậm rãi nói:
- Chúng ta là tỷ muội song sinh!
- Song sinh?
Hàn Mạc kinh ngạc nói:
- Như Mộng tỷ, là tỷ nói, người ta gặp ở Phong quốc gặp, không phải tỷ, mà là chị em song sinh của tỷ?
Liễu Như Mộng hơi gật:
- Không sai!
Lập tức hiện ra vẻ buồn bã, trong đôi mắt lộ ra sự căm phẫn:
- Nhưng cô ta ruồng bỏ Xà thần... sự phản bội của cô ta, khiến con dân Phong quốc ta lâm vào chiến hoả và tử vong.
Nàng chăm chú vào ánh mắt Hàn Mạc, gằn từng chữ:
- Cô ấy đã không còn tư cách là tỷ tỷ của ta. Cô ta là người con bỏ đi của Xà thần, cũng là tội nhân của Phong quốc!
Hàn Mạc há miệng thở dốc, dường như nghe cái gì đó thật rõ ràng, nhưng dường như lại không rõ cái gì cả, trong đầu u u minh minh, bị lời Liễu Như Mộng làm cho hỗn loạn.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kimnambin
Quyền Thần
Tác giả: Sa Mạc
Quyển 8: Hướng Thiên Cung.
-----oo0oo-----
Chương 1036: Tiền căn
Nhóm dịch: BachKhiet
Sưu Tầm by nguoibantot8 --- 4vn.eu
Từ xưa tới nay, chuyện tranh quyền đoạt thế thì nơi nào mà chẳng có, dù là ở chốn triều đình, hay ở trên giang hồ, chỉ cần có người ở, thì ở nơi đó sẽ có tranh đấu quyền lợi, không phân biệt tuổi tác, không quan tâm đến giới tính.
Liễu Như Mộng đang là Đại Tế Ti của Phong quốc, người dân nước Phong tín ngưỡng sâu sắc, nên vị trí Đại Tế Ti cũng không kém gì Đại tù trưởng.
Chức vị Đại Tế Ti (thầy tế), được bách tính kính trọng như thần linh, thế nhưng cũng không có ít kẻ có lòng dạ khó lường đang thực hiện những âm mưu hèn hạ khác.
Liễu Như Mộng không ngờ lại còn có một tỷ muội song sinh khác, tướng mạo và ngoại hình giống Liễu Như Mộng như đúc, thậm chí là cả lời ăn tiếng nói cũng không thể phân biệt được sự khác nhau, vậy thì người chị này nếu dám có ý đồ gì khác, muốn thay thế thì cũng không phải là chuyện không thể xảy ra được.
Hàn Mạc vốn tưởng mình đã đoán không đúng hết, luôn cảm thấy có tới bảy tám phần là như thế này, nhưng Liễu Như Mộng lại gật gật đầu, khẽ thở dài:
- Không phải là như vậy.
Hàn Mạc ngẩn ra, lập tức vuốt cằm, cười nói:
- Như Mộng tỷ tỷ, ta càng nghe càng cảm thấy hồ đồ… Vy thì như thế này đi, hãy bắt đầu kể từ chuyện tại sao tỷ lại tới Đông Hải?. Hai năm trước, tỷ đột nhiên tới Đông Hải, hơn nữa hành tung lại rất bí ẩn, không cho bất cứ ai biết…ngay cả đến Đại tông chủ của Hàn gia cũng bảo vệ tỷ nghiêm ngặt, điều này… tất cả những chuyện này rốt cuộc là có liên quan gì với nhau?
- Bảo vệ?
Đang đứng ở trong xó xỉnh tối tăm nhưng không hề hé nửa lời, lúc này Hắc Mộc Địch cười lạnh một tiếng nói:
- Rốt cuộc là bảo vệ thầy tế, hay là để giám sát thầy tế, trong lòng của ngươi chắc chắn rõ hơn chúng ta.
- Giám sát?
Sắc mặt của Hàn Mạc trầm xuống, nhìn về phía Hắc Mộc Địch, thản nhiên nói:
- Ngươi nói chuyện không cần úp úp mở mở, ta cùng với Như Mông đang bàn chuyện đại sự, ngươi việc gì phải chen ngang vào đây!
Hắc Mộc Địch hừ lạnh một tiếng, xoay người đi ra phía ngoài.
Liễu Như Mông khẽ thở dài:
- Ngũ thiếu gia, y nói ra những lời như vậy, ngươi cũng đừng nên chấp với y làm gì. Nếu không phải là nhờ có y, thì có lẽ sẽ không có ngày hôm nay hai ta được hội ngộ rồi.
Hàn Mạc đứng dậy, trong sự tối tăm của căn phòng tìm lấy một ấm trà, bên trong đã pha sẵn một ấm trà ngon, có lẽ Hàn Bá nghĩ Hàn Mạc sẽ có khả năng ghé qua nơi này, cho nên đã chuẩn bị khá chu đáo.
Hàn Mạc rót cho Liễu Như Mộng một chén trà, rồi đưa qua bên, liền giống như hồi mà hai người bọn họ mới gặp nhau lần đầu, vượt qua những khó khăn gian khổ thì trong lòng của Liễu Như Mộng lúc này đã cảm thấy cực kỳ lo lắng, tiếp nhận lấy chén trà, rồi nói:
- Ngươi cũng đã từng đi qua Phong quốc, chắc cũng đã nghe nói qua cuộc tranh đấu giữa Hồng đầu nhân và Bạch đầu nhân?
Hàn Mạc gật gật đầu, nói:
- Cuộc tranh đấu của Hồng Bạch, dường như là do xích mích của các Tù trưởng Phong quốc mà ra.
Khuôn mặt quyến rũ hiền lành của Liễu Như Mộng lập tức hiện vẻ giận giữ, cười khổ:
- Ta đi về Đông Hải, chính là do cuộc tranh đấu của Hồng Bạch.
Điểm này đúng là Hàn Mạc đã không hề nghĩ tới, Liễu Như Mộng rời khỏi Phong quốc, lại liên quan đến vụ náo động kia.
- Theo như ta được biết thì, năm đó trong bữa tiệc rượu của Phong quốc thì Đại tù trưởng Thác Hồ Phong của Phong quốc, đột nhiên hành thích, giết chết tại chỗ ba vị lạc trưởng, do đó đã dẫn tới cuộc tranh đấu của Hồng Bạch.
Hàn Mạc nghiêm mặt nói.
Liễu Như Mộng nói:
- Hắc Mộc trại chủ gia là Hắc Mộc Đường, Lang Gia trại chủ gia là Mẫn Cầu Đồ Nguyên, còn có Thanh Mộc trại Thanh Mộc Thu!
Hàn Mạc nói:
- Ba vị lạc trưởng này sau khi bị sát hại, Thác Hồ Phong đã liền sai người giả tạo sách thư của Hắc trại chủ gia lạc trưởng Hắc Mộc Đường, đến tới Hắc Mộc trại bổ nhiệm Hắc Mộc Dịch làm tân lạc trưởng, thế nhưng bức thư giả tạo đó đã bị người của Hắc Mộc trại nhìn ra, hơn nữa Hắc Mộc trại đã nhanh chóng vung ra mẻ lưới bắt gọn đám người ở Hắc Mộc trại do Thác Hồ Phong cài vào, liền lập con trai của Hắc Mộc Đường tiếp tục kế nhiệm chức chủ gia lạc trưởng của Hắc Mộc trại, giơ cao chiến cờ. Lang Gia và Thanh Mộc hai trại lập tức hưởng ứng, ba trại cùng bắt tay liên kết, phát binh công kích Thần Sơn thành, muốn lấy thủ cấp của Thác Hồ Phong. Đám người này trên đầu đều quấn khăn đỏ, cho nên được xưng là Hồng đầu nhân, còn đám bộ hạ của Thác Hồ Phong lại quấn khăn trắng, cho nên xưng là Bạch đầu nhân.
- Hóa ra những điều này ngươi đã đều biết hết.
Liễu Như Mộng ảm đạm nói:
- Ngươi có biết đứa con trai của Hắc Mộc Đường là ai không?
Hàn Mạc nheo mắt lại, nhớ tới đến một việc, ánh mắt liền hướng ra bên ngoài, trong lòng có chút giật mình: “Không phải là A Địch chính là con trai của Hắc Mộc Đường chứ? Y chính là thủ lĩnh của Hồng đầu nhân Phong quốc?”
Liễu Như Mộng nhìn thấy cái vẻ mặt của Hàn Mạc, biết là hắn đã đoán ra, gật đầu nói:
- Không sai, đó chính là Hắc Mộc Địch, Hắc Mộc Địch chính là con trai của Hắc Mộc Đường!
Hàn Mạc liền tỏ vẻ rất thoải mái, nghĩ tới chuyện xảy ra ở trong thung lũng của Phong quốc với những thắc mắc còn vướng vít trong lòng, vì sao lúc đó A Địch muốn xông tới Thần Sơn thành để ám sát Thác Hồ Phong, hiện giờ đã có câu trả lời để giải thích điều đó rồi.
- Bên trong Thần Sơn thành, Thác Hồ Phong đã giết ba vị lạc trưởng, lúc đầu ta không rõ chân tướng của sự việc, Thác Hồ Phong thường ngày vẫn được coi là kẻ giả nhân giả nghĩa, lại bẩm báo với ta là, ba vị lạc trưởng đó có rắp tâm gây rối, mưu đồ ám sát y, cho nên vì bảo vệ sự an toàn của y, đã diệt trừ loạn cướp.
Liễu Như Mộng ảm đạm nói:
- Cho tới nay, y đối với ta vẫn tỏ ra rất cung kính, thoạt nhìn thì cũng không phải là đại gian thần ác bá đạo gì. Chỉ trách ta đã nhìn nhầm người, cho rằng y là người tốt, cho nên đã không có chút nghi ngờ gì với y. Chỉ có điều sau đó mấy hôm, y lại bẩm báo với ta rằng, nói Hồng đầu nhân làm loạn, toàn bộ Phong quốc bị đẩy vào vòng xoáy của chiến loạn, loạn binh Hồng đầu nhân không kiêng nể uy lực của Xà thần, phát động cuộc tấn công có quy mô lớn vào Thần Sơn thành. Thần Sơn thành đang rơi vào thế nguy cấp, khuyên ta hãy rời khỏi Thần Sơn thành, để tránh đại họa.
Hàn Mạc thở dài:
- Với trí tuệ của tỷ, y lo lắng rằng sớm muộn gì cũng bị tỷ lật tẩy cái bộ mặt thật của y ra, nếu như không thể để ngươi tránh sang một bên, thì y sẽ khó có thể thực hiện được toan tính của mình.
Liễu Như Mộng buồn bã nói:
- Y nói ba vị lạc trưởng làm loạn, ta tin y, nhưng gã nói Hồng đầu nhân không để ý đến quyền uy của Xà thần tấn công vào Thần Sơn thành, ruồng bỏ Xà thần, thì thật sự là ta đã rất hoài nghi rồi. Ta vốn định ra ngoài thành triệu kiến Hắc Mộc Địch, hỏi hắn tại nguyên nhân làm sao lại nổi loạn, thế nhưng đã bị Thác Hồ Phong khuyên can, y nói những lời lẽ mang tính hăm dọa, nói nếu như ta không nhanh chóng rời khỏi thành, thì Hắc Mộc Địch nhất định sẽ làm khó dễ ta. Ta không hề để ý những lời mà y nói, kiên quyết muốn đi gặp Hắc Mộc Địch, bất luận ai đúng ai sai, đều muốn khuyên nhủ Hắc Mộc Địch buông vũ khí đình chiến, nếu không cuộc tranh đấu Hồng Bạch một khi xảy ra, thì người chịu khổ chắc chắn sẽ là bách tính của Phong quốc…!
Nói tới đây, đôi mắt xinh đẹp của Liễu Như Mộng dường như đã đỏ lên.
Trong lòng Hàn Mạc thở dài một tiếng, lúc mà hai người mới gặp nhau, hắn liền có cảm giác rằng Liễu Như Mộng đang có rất nhiều tâm sự trong người, mỗi ngày dường như đều như đều đang vướng bận chuyện gì đó, lúc đó vốn nghĩ là Liễu Như Mộng đang vướng bận chuyện nhà, hiện giờ xem ra, cái gánh nặng của bách tính Phong quốc đang đè nặng lên đôi vai nàng.
- Như Mộng tỷ, tỷ là người kiên định, nếu như Thác Hồ Phong đã kiên quyết như vậy, thì tỷ cần phải nhận ra có ẩn tình gì trong chuyện này mới đúng.
Hàn Mạc nhíu mày nói:
- Vậy tỷ tới Đông Hải như thế nào?
- Nam Xà Bố Tốc Cam!
- Bố Tốc Cam?
Hàn Mạc nghe thấy tên người này, thân thể dường như bị chấn động mạnh, nhíu mày lại,:
- Chuyện tỷ tới Đông Hải, cũng liên quan tới lão?
Liễu Như Mộng gật gật đầu nói:
- Do ta kiên quyết muốn đi gặp Hắc Mộc Địch, Thác Hồ Phong đã nhiều lần ngăn cản, đang lúc lòng ta rối bời không biết làm thế nào, thì bỗng nhiên Bố Cam Túc xin được cầu kiến, lão là người mà ta tín nhiệm nhất…!
- Lão cũng khuyên tỷ không nên đi gặp Hắc Mộc Địch lúc đó?
- Đúng.
Liễu Như Mộng nói:
- Khẩu quyết của lão giống y đúc như của Thác Hồ Phong, nói rằng Hắc Mộc Địch có mưu đồ cướp đoạt chức Đại tù trưởng, khởi binh làm loạn, Thần Sơn thành đang rất nguy hiểm, nếu như ta còn ở lại trong Thần Sơn thành, thì sẽ gặp nhiều nguy hiểm. Lão còn nói khi Hắc Mộc Đường còn sống, lấy lợi ích của các trại, đã thu nạp không ít người, tuy âm mưu đó đã bị bại lộ liền bị Thác Hồ Phong giết chết, nhưng Hắc Mộc Địch lại đang thay cha để hoàn thành cái ý đồ này, tiếp tục làm loạn, toàn bộ Phong quốc đã lâm vào cảnh binh biến và hỗn loạn ở bên trong, cho nên ta nhất định phải rời khỏi Thần Sơn thành…!
Nàng nhắm nghiền mắt lại, trên nét mặt thể hiện sự thốn khổ nói:
- Bố Tốc Cam đã thề trước mặt của Xà Thần rằng, nhất định sẽ không ruồng bỏ Xà Thần, một lòng một dạ bảo vệ bách tính Phong quốc, nhưng… lão đã không giữ trọn lời thề của mình…
- Tất cả những việc này, tất nhiên là đều nằm trong sự tính của của lão với Thác Hồ Phong.
Hàn Mạc thản nhiên nói:
- Căn nguyên của cuộc phát động nội chiến bên trong Phong quốc, chẳng qua là bọn chúng chỉ là muốn khống chế các trại của Phong quốc, để thực hiện những toan tính lớn lao của bọn chúng.
Lại nhớ tới lúc mà Phong quốc xuất binh xâm nhập biên cương Ngụy quốc, xem ra cũng chỉ là kết quả của cuộc nội loạn năm đó mà thôi.
Liễu Như Mộng nói:
- Bố Tốc Cam tuyên bố, lão sẽ dốc toàn bộ sức lực trí tuệ, nhanh chóng đẩy lùi cuộc nội chiến này để bình ổn đất nước, nhưng vì muốn bảo vệ sự an toàn của ta, thì ta nhất định phải rời khỏi Phong quốc, đợi đến khi cuộc nổi loạn được dẹp yên, sẽ nghênh đón ta quay về Thần Sơn thành!
Nói tới đây, Liễu Như Mộng chậm rãi đứng dậy, tiến vài bước về phía bên cửa sổ, nhìn ra ánh trăng đang lặn dần xuống khỏi hoa viên, cái giọng nói vô cùng dịu dàng quyến rũ kia đang mang theo sự phẫn nộ tột cùng nói:
- Ta tới bây giờ cũng không thể ngờ rằng, Bố Tốc Cam lại có thể lừa gạt ta như vậy. Ta cũng chưa từng nghĩ rằng, lúc mà lão đứng trước mặt Xà thần thề thốt, không ngờ lại dám làm ngược lại, Xà thần… nhất định sẽ không tha thứ cho lão.
Hàn Mạc cũng đứng dậy, đi đến bên cạnh nàng, chắp hai tay ra sau lưng, nhẹ nhàng hỏi:
- Tỷ tin những lời của lão nói, cho nên mới tới Đông Hải? Tâm trạng của tỷ mỗi ngày ở đây đều không yên, chính là vì thương bách tính của Phong quốc?
- Bố Tốc Cam bí mật sắp xếp cho ta rời khỏi Thần Sơn thành, đám người đưa ta đi cũng không hề hay biết, lão đã một tay sắp xếp, ta tới Đông Hải… rồi quen ngươi…!
Liễu Như Mộng quay đầu nhìn Hàn Mạc, dưới ánh trăng, nét mặt của nàng hiện lên vẻ quyến rũ dịu dàng, nhưng rất nhanh, cặp mày của nàng đã chếch lên, giọng có vẻ cũng lạnh lùng nói:
- Nhưng ta thật không ngờ rằng, ngay cái ngày mà ta rời khỏi Thần Sơn thành, bọn chúng đã chuẩn bị chu đáo, mang người chị em song sinh của ta tiến vào Thần Sơn thành, giả mạo ta trở thành Đại Tế Ti.
Nói tới đây, thân thể nàng run lên nhè nhẹ, nói:
- Ta vốn cứ nghĩ rằng, chị và ta giống nhau, đều là người hầu trung thành của Xà thần, thế nhưng…chỉ vì một người, đã ruồng bỏ Xà thần, giúp đỡ đám người vô liêm xỉ này, đẩy bách tính của Phong quốc vào cuộc chiến tàn khốc này!
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kimnambin
Quyền Thần
Tác giả: Sa Mạc
Quyển 8: Hướng Thiên Cung.
-----oo0oo-----
Chương 1037: Thay mận đổi đào
Nhóm dịch: BachKhiet
Sưu Tầm by nguoibantot8 --- 4vn.eu
Hàn Mạc nghe đến đó đã ý thức được một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng.
Liễu Như Mộng bị Bố Tốc Cam lừa gạt rời khỏi Thần Sơn thành thậm chí là Phong quốc, Bố Tốc Cam một tay an bài đi thẳng tới Đông Hải. Như vậy một vấn đề rất mẫn cảm liền đột nhiên xuất hiện, thiên hạ to lớn, Liễu Như Mộng cho dù rời khỏi Phong quốc cũng không phải không có nơi khác để đi, vì sao phải đến Hàn phủ Đông Hải? Vì sao Hàn gia lại thu nhận Liễu Như Mộng? Bố Tốc Cam có thể đưa Liễu Như Mộng tới Hàn phủ, tất nhiên có giao tình sâu đậm với Hàn gia, nhưng chính mình thân là con cháu trực hệ của Hàn tộc lại hoàn toàn không biết? Hàn gia và Bố Tốc Cam đến tột cùng là có liên quan gì?
Trong đầu hắn lúc này tràn đầy nghi vấn. Liễu Như Mộng cũng nhìn ra sắc mặt hắn tâm tình bất định, nhất thời cũng không biết trong lòng hắn đang nghĩ gì, nàng không kìm lòng nổi vươn một bàn tay, túm lấy một góc chéo áo Hàn Mạc, dường như muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng cái gì cũng không thể nói ra.
Hàn Mạc quay đầu lại, dịu dàng cười, nói:
- Như Mộng tỷ, tỷ không cần nghĩ nhiều. Bất kể xảy ra chuyện gì ta cũng là người tỷ có thể tin tưởng.
Liễu Như Mộng gật mạnh đầu, Hàn Mạc cầm tay kéo nàng ngồi xuống:
- Tỷ tỷ đó vì một người mà phản bội Xà thần? Như Mộng tỷ…. vì sao nói vậy?
- Tất cả cũng phải sau khi ta quay lại Phong quốc mới biết được.
Trong đôi mắt của nàng có mang theo chút chua xót.
Hàn Mạc vội hỏi:
- Có phải Phong quốc hết nội loạn, Bố Tốc Cam tới mang tỷ quay về?
Liễu Như Mộng lắc đầu khẽ thở dài:
- Ta vốn tưởng rằng hết nội loạn ta liền có thể quay về Thần Sơn thành. Hơn nữa lúc ấy ta vẫn còn tin tưởng, với năng lực của Bố Tốc Cam, muốn bình ổn nội loạn cũng không phải việc khó khăn. Nhưng… nhưng ta đã ở hoa viên này gần hai năm, cũng không có tin tức gì từ bên kia.
Nàng nhìn vào mắt hắn, giọng đầy chua xót:
- Ngũ thiếu gia, từ khi ngươi nhập kinh, nơi này không có một tiếng động gì, mỗi đêm ta đều một mình ở đây, có đôi khi, ta… ta thật sự rất sợ hãi. Nếu không phải Xà thần phù hộ, nếu không phải tin tưởng cuối cùng cũng có thể quay về Phong quốc, ta… ta thật sự kiên trì không nổi….!
Hàn Mạc thấy trong mắt nàng ẩn chứa nỗi chua xót khó có thể che giấu, nghĩ tới vô số đêm nữ tử này một mình cô tịch ở trong gian phòng này, lập tức cảm thấy chua xót, cầm tay nàng, tự trách:
- Như Mộng tỷ, phải… là ta không tốt, để tỷ chịu khổ.
Liễu Như Mộng khe khẽ lắc đầu, khóe mắt mang máng nước mắt:
- Những đêm ấy ta thường tỉnh giấc, nhưng cuối cùng lại nghĩ ngươi sẽ ở bên ngoài bảo vệ ta, liền không thấy sợ bất kỳ cái gì nữa…!
Hàn Mạc không kìm lòng nổi ôm chầm lấy Liễu Như Mộng, lòng đau đớn, hạ giọng dỗ dành:
- Đều là ta sai, ta…. không nên giữ nàng lại.
Trước kia Liễu Như Mộng cũng không dễ dàng thể hiện cảm xúc của mình, cho dù là trước khi chia tay cũng vẫn vô cùng kìm nén, nhưng năm tháng như nước chảy, hai năm đã qua, hai năm này nàng đã chịu nhiều ủy khuất lắm, cũng chịu nhiều cực khổ, tối nay nhìn thấy Hàn Mạc là người duy nhất khiến cho nàng cảm thấy ấm áp, những cảm xúc luôn kìm lòng đã thể hiện ra.
Lúc này Hắc Mộc Địch đang ở chỗ tối bên ngoài, vẫn giữ cảnh giác tuyệt đối, âm thanh trong phòng mơ hồ cũng lọt vào trong tai hắn, sắc mặt không chút thay đổi nhưng mày dường như nhảy lên hai cái.
- Bố Tốc Cam chưa từng tới đón tỷ, vậy tỷ rời khỏi như thế nào?
Hàn Mạc ôm Liễu Như Mộng, nhẹ giọng hỏi.
Liễu Như Mộng buông tay, nhẹ nhàng rời khỏi lồng ngực hắn, do dự một chút, cuối cùng vươn cánh tay phải nhẹ nhàng vén ống tay áo, Hàn Mạc chăm chú nhìn, chỉ thấy trên cánh tay đó không ngờ có một vết sẹo rất rõ ràng, nằm đúng cổ mạnh, nhìn thấy ghê người.
Hàn Mạc kinh ngạc, tóm lấy tay nàng, thất thanh hỏi:
- Cái này…. đây là sao?
- Ta phải rời khỏi nơi này, quay về Phong quốc.
Liễu Như Mộng kiên quyết:
- Ai muốn cản ta, ta thà rằng chết!
Hàn Mạc nghe vậy lòng thầm chấn động.
Từ khi quay lại Đông Hải, Hàn Mạc và Nhị tông chủ vô cùng ăn ý đều không nhắc đến chuyện Liễu Như Mộng, Hàn Mạc biết nàng đã rời khỏi Tây phủ Hàn gia, nhưng cũng không biết nàng rời đi khi nào, càng không biết nàng rời đi như thế nào.
Theo góc độ nào đó mà nói, Liễu Như Mộng vẫn là vấn đề Hàn gia kiêng kỵ, cũng không nói thẳng ra.
Nhưng lúc này nhìn vết sẹo trên mạch cổ tay của nàng, nháy mắt hắn đã đoán được một chút gì đó, trong đôi mắt hiện ra vẻ khiếp sợ, hơn nữa lúc này cũng đã mơ hồ hiểu câu nói kia của Hắc Mộc Địch.
“Đến tột cùng là bảo vệ hay là giám sát, tự trong lòng ngươi cũng rõ ràng!”
Những lời Hắc Mộc Địch nói hiện ra trong đầu hắn, sắc mặt hắn sa sầm xuống, chẳng lẽ Hàn Chính Càn chỉ bảo mình chiếu cố bảo hộ Liễu Như Mộng không cho bất cứ kẻ nào tới gần thậm chí là nhìn thấy nàng, đều không phải là để bảo vệ cho nàng mà là giám sát nàng?
Vết sẹo này của Liễu Như Mộng đã cho thấy cách nàng rời khỏi Hàn phủ chính là lấy chết mà bức, rất có khả năng Hàn gia đối mặt với thái độ thà chết của nàng cuối cùng lựa chọn thỏa hiệp.
Liễu Như Mộng bình tĩnh nói:
- Ta cũng chưa chết, cuối cùng đã về tới Phong quốc. Nhưng… ta không thể quay lại Sơn Thần thành, mà bị Bố Tốc Cam giam lỏng tại Thính Phong Cốc…!
Nói tới đây, nàng nhắm mắt lại, một lúc lâu sau mới chậm rãi nói tiếp:
- Nơi đó ngăn cách với nhân thế Phong quốc, gần như không ai có thể tìm được, hơn nữa địa thế hiểm trở… Bố Tốc Cam lại không muốn giết ta, có lẽ trong lòng lão cũng còn một tia sợ hãi Xà thần, không dám thật sự giết ta. Lão nghĩ giam lỏng ta trong Thính Phong Cốc ta cũng không thể trốn ra, nhưng hắn thật không ngờ, Xà thần thủy chung vẫn phù hộ ta, Xà thần đã chỉ dẫn Hắc Mộc Địch tìm thấy Thính Phong Cốc, lại gắng sức đưa ta ra khỏi Thính Phong Cốc…!
Hàn Mạc nhíu mày, trầm ngâm một lát mới nói:
- Khi tỷ bị giam lỏng tại Thính Phong Cốc, Phong quốc đã xuất binh tới Ngụy quốc… bọn hộ đã đạt được mục đích!
Liễu Như Mộng thống khổ nói:
- Là ta đã nhìn sai người, dễ tin lời bọn họ, khiến con dân Phong quốc ta lâm vào chiến hỏa. Ta ở đây hai năm ngăn cách với nhân thế, không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, mà bọn họ trong vòng hai năm này dùng huyết hỏa đánh vỡ Nam Phong An Bình, sau khi đánh bại Hồng đầu nhân, Thác Hồ Phong sưu cao thuế nặng, chiêu mộ lính, hiện giờ năm vạn dũng sĩ Nam Phong ta đã huy đao sát nhập vào lãnh thổ Ngụy quốc…. Sự bình an trăm năm của Phong quốc ta đã bị hủy hoại trong chốc lát…. Nhưng ta không thể cứ như vậy mà ngồi yên không để ý đến, ta không thể trơ mắt nhìn dũng sĩ Phong quốc ta dũng mãnh mà ngã vào sa trường…!
Hàn Mạc hơi trầm ngâm, mới hỏi:
- Như Mộng tỷ, người là Đại Tế Ti Phong quốc, với uy vọng và ảnh hưởng của tỷ tại Phong quốc, chỉ cần ra khỏi Thính Phong Cốc đã có thể kêu gọi được một nhóm người. Hơn nữa, tỷ là hóa thân của Xà thần, dân chúng Phong quốc đều thờ phụng Xà thần, chỉ cần tỷ vung tay lên, dân chúng Phong quốc tự nhiên sẽ nghe theo lời tỷ kêu gọi, kể cả là tướng sĩ Phong quốc đã xuất binh tới Ngụy quốc, chỉ cần được tỷ triệu tập, nếu bọn họ thật sự còn kính sợ Xà thần, có lẽ có thể lui binh không biết chừng.
Liễu Như Mộng cười khổ:
- Ngươi nghĩ ta không muốn làm như vậy sao? Nhưng thân là Đại Tế Ti Phong quốc, có mấy người có thể biết? Bên trong thánh đàn Sơn Thần thành, tỷ tỷ của ta cải trang thành ta, trên dưới Sơn Thần thành đều nghĩ nàng ta mới là Đại Tế Ti…. Thân phận của ta không có mấy người tin tưởng.
Hàn Mạc nghi hoặc hỏi:
- Một khi đã như vậy, vì sao Hắc Mộc Địch lại tin tưởng tỷ là Đại Tế Ti?
- Hắn không chỉ là con của Hắc Mộc Đường, hắn còn là đồ đệ của Bố Tốc Cam.
Nàng bình tĩnh trả lời:
- Khi còn nhỏ hắn đã đến bái làm môn hạ Bố Tốc Cam, là đệ tử duy nhất của Bố Tốc Cam. Hơn nữa, từ mười hai tuổi, Mộc Địch đã gia nhập Bạch Xà, dưới sự an bài của Bố Tốc Cam, mười sáu tuổi đã trở thành Thánh đàn Bạch Xà Phụng ti, chuyên môn phụ trách an toàn của ta…!
Hàn Mạc há miệng thở dốc một lúc lâu sau mới hỏi được:
- Nói vậy, hắn… là hộ vệ của tỷ?
Liễu Như Mộng gật đầu:
- Hắn hộ vệ cho ta rất nhiều năm ở Thánh đàn, đương nhiên cũng đã từng gặp ta, cũng có vài phần hiểu biết tính tình của ta. Thác Hồ Phong lập kế hoạch tru sát tam đại lạc trường, trong đó còn có phụ thân của Hắc Mộc Địch, y lo lắng tới lúc đó Hắc Mộc Địch sẽ gây ra biến cố, cho nên trước đó đã an bài Hắc Mộc Địch ra khỏi thành làm việc, chuẩn bị ở ngoài thành sẽ ám sát Hắc Mộc Địch, nhưng Mộc Địch lại tránh được… Hắc Mộc Địch biết trong đó tất có quỷ kế, tránh thoát sự truy sát của Thác Hồ Phong, quay lại Hắc Mộc trại của mình, nghe nói bị Thác Hồ Phong hủy đi, liền tức thì giơ cao cờ chiến, vung đao nổi dậy…!
Hàn Mạc chăm chú nghe, cũng không xen vào.
- Ba trại hợp binh, tiến quân tới Sơn Thần thành, mục đích lần này không phải thật sự tấn công Sơn Thần thành, mà là để cho ta biết được việc này mà ra mặt quyết định, vạch trần quỷ kế của Thác Hồ Phong.
Liễu Như Mộng ảm đạm:
- Nhưng… ta lại tin lời của Thác Hồ Phong và Bố Tốc Cam, chẳng những không bình ổn chiến tranh, hơn nữa còn nghe lời xúi bẩy của Bố Tốc Cam đi tới Đông Hải…!
Hàn Mạc khẽ thở dài:
- Việc này cũng không trách tỷ được. Ta nghe nói Bố Tốc Cam chính là đệ nhất danh tướng Phong quốc, ở Phong quốc có uy vọng cực cao. Chỉ có điều thật không ngờ, lão cũng đê tiện đến thế. Có phải vì tỷ không ra khỏi thành gặp mà Hắc Mộc Địch nảy sinh nghi ngờ?
Liễu Như Mộng lắc đầu:
- Khi đó hắn còn chưa nghi ngờ. Chỉ có điều sau đó lại truyền ra lời tiên tri của Xà thần từ trong Thánh đàn, tuyên bố nếu Hồng đầu nhân tiếp tục làm loạn chắc chắn sẽ bị Xà thần trừng phạt… Lúc này Hắc Mộc Địch mới nghi ngờ. Sau khi bại trận, hắn bí mật vào trong La Như Lạc trại, xác định vị tỷ tỷ kia của ta đã không còn ở La Như Lạc nữa, liền xác định lời tiên tri của Xà thần truyền ra từ trong Sơn Thần thành tất nhiên là giả, mà vị Đại Tế Ti ta đây… cũng rất có khả năng đã bị thay đổi.
Hàn Mạc xoa xoa cằm:
- Đầu óc của hắn cũng không ngu ngốc. Chẳng qua… vì sao vị tỷ tỷ kia của tỷ lại đi cùng với bọn Thác Hồ Phong? Vì sao Hắc Mộc Địch dám xác nhận tỷ đã không còn ở trong Sơn Thần thành?
- Khi ta còn rất nhỏ đã bị Đại Tế Ti tiền nhiệm chỉ định làm người nối nghiệp, hơn nữa từ khi rất nhỏ đã vào sống trong Sơn Thần thành. Chia lìa với người thân từ thuở nhỏ, khó có thể gặp lại. Nhưng hàng năm ta vẫn có thể bí mật gặp lại tỷ tỷ, từ khi theo ta vào ở trong Sơn Thần thành, chưa bao giờ thay đổi, hơn nữa có rất ít người có thể biết được việc này, cũng không có mấy người biết ta còn có một vị tỷ tỷ song sinh. Sau khi Hắc Mộc Địch trở thành Thánh đàn Phụng ti, việc ta bí mật gặp lại tỷ tỷ cũng do hắn thu xếp… Cho nên hắn là một trong số ít những người biết được thân thế của ta… Hắc Mộc Địch cũng biết, nếu ta không rời khỏi Sơn Thần thành, với tính tình của ta, tuyệt đối sẽ không phát ra những lời tiên tri của Xà thần như vậy. Trong lòng hắn nghi ngờ, lại bí mật tra ra tỷ tỷ của ta đột nhiên mất tích ở La Như Lạc, trong lòng liền khẳng định Đại Tế Ti ở Thánh đàn Sơn Thần thành đã bị thay đổi…!
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kimnambin
Quyền Thần
Tác giả: Sa Mạc
Quyển 8: Hướng Thiên Cung.
-----oo0oo-----
Chương 1038: Phía sau bức màn
Nhóm dịch: BachKhiet
Sưu Tầm by nguoibantot8 --- 4vn.eu
Hàn Mạc hỏi:
- Như Mộng tỷ, tỷ nói tỷ tỷ kia vì một người mà ruồng bỏ Xà thần? Hắn là ai?
- Một nam nhân.
Liễu Như Mộng buồn bã nói:
- Một nam nhân Khánh quốc!
Hàn Mạc nhíu mày, Liễu Như Mộng liền nói:
- Ngươi không biết người đó đâu, hắn chỉ là một người không có tiếng tăm gì.
Rồi hơi trầm ngâm, nói:
- Đó là chuyện đã bốn năm về trước. Năm đó nàng ấy tình cờ cứu một người đàn ông bị trúng xà độc, để chữa trị xà độc, nàng ấy đã chăm sóc hắn hơn một tháng, hai người sớm tối bên nhau…!
Nói đến đây Liễu Như Mộng nhớ đến cũng đã từng cùng Hàn Mạc sớm tối bên nhau, khuôn mặt chợt ửng hồng.
- Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén.
Hàn Mạc hạ giọng nói:
- Chẳng lẽ lệnh tỷ và nam nhân kia đã nảy sinh tình cảm?
Liễu Như Mộng gật gật đầu, hạ giọng nói:
- Hàng năm nàng ấy đều vào Thánh đàn gặp ta, tất cả mọi chuyện đều nói hết với ta, chưa bao giờ giấu giếm. Nàng ấy và nam nhân đó từ lúc gặp nhau đến lúc yêu nhau cũng đều nói với ta. Nhưng La Như Lạc chúng ta không giống bộ lạc khác. La Như Lạc là hóa thân của Xà thần, từ xưa đến nay, nữ nhân La Như Lạc chỉ có thể lấy người trong bộ lạc, để bảo toàn sự thuần khiết của huyết mạch Xà thần…!
Nói đến đây, chăm chú nhìn Hàn Mạc ánh mắt lộ vẻ vô cùng buồn bã.
Trong lòng Hàn Mạc cũng lo sợ, nếu như quả thật có quy tắc như vậy, thế có nghĩa là mình và Liễu Như Mộng mãi mãi không thể đến với nhau?
Im lặng một lúc, Liễu Như Mộng tiếp tục nói:
- Nàng ấy biết rõ như vậy, không thể đem chuyện tình cảm này cho người nhà biết được, nhưng tình nghĩa khó mà dứt, không nỡ từ bỏ nam nhân kia. Mà nam nhân kia đối với nàng tình cảm cũng rất thắm thiết, đã lưu lại Phong quốc, hai người không thể danh chính ngôn thuận bên nhau, chỉ có thể bí mật gặp gỡ. Nam nhân đó tinh thông âm luật cầm kỳ, tỷ tỷ đã theo học cầm kỳ của nam nhân đó, nàng tư chất thông minh, trong thời gian ngắn, nhưng cũng có thể lược thông cầm kỳ…!
Trong lòng Hàn Mạc cả kinh, chợt nghĩ đến khi ở thành Thần Sơn, Đại Tế Ti giả mạo đó chẳng phải cũng đã gọi mình đến chơi cờ sao?
Trong lòng hắn rối bời, suy tư một lát, cuối cùng cũng hiểu, lúc đó gọi mình đến chơi cờ, là lúc trên mặt vị Đại Tế Ti giả luôn lộ vẻ hiền hòa, nhưng một khi chơi cờ xong, lại trở lại vẻ lãnh đạm, lúc đó Hàn Mạc vẫn không nghĩ ra nguyên do ẩn bên trong, bây giờ nghĩ ra, vị Đại Tế Ti đó lúc chơi cờ, chỉ sợ đã tưởng mình là tình lang của nàng.
Tình lang của nàng là người Khánh quốc, mà mình khi tiến vào Thánh đàn bị Đại Tế Ti giả nhìn thấy, nàng ắt sẽ nghĩ rằng đã nhìn thấy người trong mộng, khó mà khống chế được tình cảm trong lòng, mới tìm gặp mình, biến mình thành vật thay thế.
Lúc chơi cờ, bầu không khí đó khiến nàng mơ tưởng đến những ngày cùng chơi cờ với tình lang, chợt lộ vẻ dịu dàng.
Lắc đầu cười thản nhiên, Hàn Mạc hỏi :
- Ta hiểu rồi, Thác Hồ Phong có thể khống chế được lệnh tỷ, chắc chắn là hiểu được tình cảm của lệnh tỷ, lấy tính mệnh của nam nhân kia áp chế lệnh tỷ?
Liễu Như Mộng vuốt cằm nói:
- Ta tuy không dám khẳng định, nhưng ta và Hắc Mộc Địch âm thầm tìm vị nam nhân kia, vẫn không có tung tích của hắn, trong lúc khẩn cấp như thế, tỷ tỷ cũng không phải là một người nhát gan, nếu như không phải trong lòng khiên cưỡng, nàng tất nhiên sẽ không chịu để Thác Hồ Phong khống chế. Chỉ là…chỉ là vì nam nhân kia, nàng cam tâm bị Thác Hồ Phong lợi dụng, ruồng bỏ Xà thần, Xà thần… Xà thần nhất định sẽ không tha thứ cho nàng…!
Nói đến đây , giọng cũng đã hơi run run.
Hàn Mạc nhíu mày nói:
- Như Mộng tỷ, tất cả mọi chuyện xảy ra ở Phong quốc, xét cho cùng, mục đich của họ chẳng qua là muốn khuếch trương thanh danh… Nguyên nhân tru sát Tam đại Lạc Trường, tuy ta không dám xác định, nhưng hiện tại ta cũng có thể đoán ra được sơ qua. Thác Hồ Phong âm mưu xâm lược Ngụy quốc, chỉ e cũng không phải là ý đồ nhất thời, chắc chắn là có âm mưu từ trước, ba vị Lạc trưởng kia bị sát hại, chắc là do phản đối xuất binh tấn công Ngụy quốc, cho nên mới bị họa sát thân….!
- Đúng vậy, tiếng của Hắc Mộc Địch vọng tới, gã chậm rãi tiến đến, thản nhiên nói:
- Thác Hồ Phong muốn phát binh đánh Ngụy, nhưng gia phụ kiên quyết phản đối, chính vì nguyên nhân này, mới phải chịu độc thủ của Thác Hồ Phong.
Hàn Mạc gật đầu nói:
- Đúng vậy. Thác Hồ Phong giết Tam đại chủ gia lạc trường, lại trăm phương nghìn kế muốn điều Như Mộng tỷ ra khỏi Phong quốc, tất cả mọi việc chúng làm, chính là vì có thể toàn quyền nắm ba quận trong tay, tập hợp binh lực để xâm lăng bất cứ lúc nào.
Hắc Mộc Địch nắm hai tay, thản nhiên nói:
- Quân Tây Bắc Yến quốc các ngươi ra khỏi Lâm Dương quan, Thác Hồ Phong liền mượn lời tiên tri của Đại Tế Ti giả, truyền lệnh ba quận Phong quốc ta, bắt đầu tập hợp binh lực, chuẩn bị dụng binh, lúc các ngươi công phá Đình Thủy quan, Thác Hồ Phong liền hạ lệnh tiến vào quận Sơn Nam.
Lúc này trong lòng Hàn Mạc hiểu rõ, đúng vào lúc hắn bị nhốt ở Sơn Nam quận, nhận được tin tức Phong quốc xuất binh.
………
Hai người trò truyện với nhau hồi lâu, tuy rằng mối nghi ngờ trong lòng Hàn Mạc đã được gỡ bỏ hoàn toàn, nhưng rốt cục vẫn có một vấn đề nhạy cảm, hai bên đều không chủ động khơi ra.
Trong căn phòng nhỏ yên lặng một lúc lâu, cuối cùng Hàn Mạc phá vỡ bầu không khí yên lặng kì lạ:
- Như Mộng tỷ, trải qua trăm nghìn cay đắng tỷ mới đến được Đông Hải, có phải là đến tìm ta giúp đỡ? Nhưng …ta có thể giúp đỡ tỷ được gì?
Liễu Như Mộng không trả lời ngay, trên khuôn mặt nàng lộ thần sắc cổ quái, một lúc lâu sau, nén tiếng thở dài, hạ giọng nói:
- Ta…ta không có cách nào thay đổi được tình hình hiện nay của Phong quốc, ta cũng không thể ngăn cản con dân Phong quốc tiếp tục tiến binh. Ta chỉ có thể tới tìm ngươi, chỉ có ngươi… chỉ có ngươi mới có thể khiến ta thoát khỏi tình cảnh khốn cùng này!
Không đợi Hàn Mạc nói, Hắc Mộc Địch đi đến ngồi xuống một chiếc ghế bên cạnh, chậm rãi nói:
- Dã tâm của Thác Hồ Phong do đâu mà có, chẳng lẽ ngươi không biết?
Ánh mắt gã nhìn chằm chằm vào mắt Hàn Mạc, tuy trong căn phòng thiếu ánh sáng, nhưng Hàn Mạc vẫn cảm nhận được ánh mắt sắc bén của hắn, thậm chí còn có thể cảm nhận được ý thù địch mơ hồ trong mắt của A Địch.
Hàn Mạc vuốt cằm, dường như ngay từ đầu, Hắc Mộc Địch đã biểu lộ tâm ý đề phòng với mình, cũng không che dấu ý thù địch của gã, hai người cũng đã trải qua quãng thời gian hoạn nạn cùng nhau, mà trên danh nghĩa cũng là huynh đệ, theo lý mà nói hắn cũng không nên có thành kiến đối với mình như vậy.
Gã đã biểu hiện cảm xúc như vây, ắt có nguyên nhân khác.
Hơn nữa, một câu nói bâng quơ, Hàn Mạc lại cảm thấy có thâm ý sâu sắc, hắn tựa lên ghế, hơi trầm ngâm, một lát sau, mới chậm rãi nói:
- Chẳng lẽ các ngươi muốn nói…dã tâm tấn công Ngụy quốc của Thác Hồ Phong, có liên quan đến Hàn gia?
Đây là một chủ đề cực kỳ nhạy cảm, nhưng chuyện đã tới nước này, muốn hiểu rõ chân tướng sự việc, nhất định phải đề cập đến.
- Thác Hồ Phong không phải thằng ngốc, Bố Tốc Cam cũng không phải kẻ ngu đần.
Hắc Mộc Địch chậm rãi nói:
- Khi chiến tranh hai nước Ngụy Khánh vẫn chưa xảy ra, bọn chúng còn thận trọng, lợi dụng mọi thủ đoạn khống chế ba quận Phong quốc, làm tốt việc chuẩn bị đối với việc tiến binh, Hắc Mộc Địch ta không phải tự xem nhẹ mình, trong bốn nước, quốc lực của Phong quốc ta yếu nhất, vả lại bách tính Phong quốc ta chán ghét chiến tranh. Thác Hồ Phong kia dựa vào cái gì mà có dã tâm đề ra kế hoạch quân sự lớn đến như vậy? Ba năm trước khai chiến ở Ngụy Khánh, bọn chúng vẫn chuẩn bị tốt như vậy, đó là xác định có cơ hội tấn công Ngụy quốc, bọn chúng làm sao lấy đâu ra tự tin như vậy?
Nói đến đây, Hắc Mộc Địch nắm chặt tay lại.
- Cứ coi như chúng ta nhìn rõ Ngụy Khánh ắt có chiến tranh, nhưng Phong quốc ta một khi tiến công chiếm biên giới Ngụy quốc, bất luận Ngụy Khánh ai thắng ai thua, đều không ngồi nhìn Nam Sơn quận trở thành lãnh thổ Phong quốc, tiếp đó ắt sẽ phát binh tấn công…Bọn chúng lại dựa vào nhận định gì mà nhất định sẽ bảo vệ cho Sơn Nam quận?
Hàn Mạc cũng không cắt ngang, mà bình tĩnh nói:
- Chắc ngươi đã tìm được đáp án.
- Đúng vậy !
Hắc Mộc Địch lạnh giọng nói:
- Đơn giản là đám người Thác Hồ Phong này đã âm thầm câu kết với ngoại bang, kí hiệp ước liên minh, tất cả âm mưu với Phong quốc, chẳng qua là một phần trong toàn bộ kế hoạch mà thôi.
Hàn Mạc nheo mắt, trầm giọng nói:
- Ngươi nói bọn họ lén ký hiệp ước đạt thành với ngoại bang, là ý gì?
- Chuyện đến nước này, ngươi còn giả vờ hồ đồ?
Hắc Mộc Địch cười lạnh nói:
- Ngươi là người của Hàn gia, Hàn gia âm thầm làm chuyện này, chẳng lẽ ngươi không biết tí gì.
Sắc mặt Hàn Mạc sa sầm, lạnh giọng nói:
- Hàn gia ta hành sự như thế nào, cũng không cần ngươi nói này nói nọ. Dã tâm của Thác Hồ Phong, có can hệ gì tới Hàn gia ta?
- Không có Hàn gia các ngươi ủng hộ sau lưng, bọn Thác Hồ Phong làm sao dám đảm lượng?
Hắc Mộc Địch lạnh lùng nói :
- Chính vì Hàn gia các ngươi, Thác Hồ Phong mới dám ngông cuồng hành sự, cũng mới khiến cho Phong quốc ta lâm vào cảnh chiến loạn..!
Liễu Như Mộng chau mày nói:
- Các ngươi .. các ngươi đừng ồn ào nữa…!
Hàn Mạc nhìn về phía Liễu Như Mộng, khẽ hỏi:
- Như Mộng tỷ, những lời hắn nói là thật?
Liễu Như Mộng trầm ngâm một lát, rồi quay về phía Hàn Mạc hỏi:
- Ngươi cũng biết lúc trước tại sao ta cam tâm đến trốn ở Hàn phủ các ngươi?
Hàn Mạc ngẩn ra.
- Chỉ là vì lúc đó ta còn cho rằng, Hàn gia ngươi là ân nhân của Phong quốc.
Liễu Như Mộng nhẹ giọng nói:
- Nếu không có chuyện xảy ra sau này, khiến ta biết được rất nhiều chuyện người khác không biết, ta…cho đến tận bây giờ, ta còn cảm kích Hàn gia các ngươi!
Hàn Mạc mơ hồ nói:
- Như Mộng tỷ, tỷ … tại sao tỷ nói như vậy?
Liễu Như Mộng chậm rãi nói:
- Phong quốc ta đất ở Nam Thùy, xưa nay dĩ hòa vi quý, chưa từng gây chiến. Hơn trăm năm qua, cùng Yến quốc ngươi tuy khởi binh đao, nhưng gần mấy chục năm nay, đã biến thù thành bạn. Hai mươi ba năm trước, Phong quốc ta phái sứ đoàn đến Yến quốc ngươi, cùng Đại Yến ngươi giao tình hòa hữu, lúc đó đại diện quan viên Yến quốc tiếp đón sứ đoàn Phong quốc ta , chính là Hồng Lư Tự nước Yến.
Hồng Lư Tự là nha môn phụ trách tiếp đón với ngoại bang, nghênh tiếp sứ thần ngoại bang đến, đều do một tay Hồng Lư Tự lo liệu, sứ đoàn Phong quốc đến thăm Yến quốc, do Hồng Lư Tự lo việc đón tiếp, đó cũng là việc chế lễ hợp lý.
Nhưng Hàn Mạc nghe đến đây, trong lòng có chút chấn động, dường như nghĩ tới điều gì, trong đầu quay tít, chợt nhớ ra một chuyện, vẻ mặt có chút biến sắc.
Hắn bỗng nhiên nhớ ra, Nhị tông chủ Hàn Chính Khôn từng nói với hắn một vài chuyện cũ trong tộc, trong đó có anh em con cháu Hàn gia trong lịch sử có đảm nhiệm các cấp quan trong triều, nếu như mình nhớ không lầm, hơn hai mươi năm trước đảm nhiệm Hồng Lư Tự khanh Yến quốc, chính là Hàn Huyền Đạo, quyền thần đứng đầu Yến quốc hiện giờ.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kimnambin
Quyền Thần
Tác giả: Sa Mạc
Quyển 8: Hướng Thiên Cung.
-----oo0oo-----
Chương 1039: Thâm cục
Nhóm dịch: BachKhiet
Sưu Tầm by nguoibantot8 --- 4vn.eu
Liễu Như Mộng nhìn thấy nét mặt khẽ giật mình của Hàn Mạc, chỉ biết là Hàn Mạc đã biết cái gì đó, tiếp tục nói:
- Vị kia chính là Hồng Lư Tự Khanh, chính là Thượng Thư Huyền Đạo Công hiện nay của nước Yến. Năm đó sứ thần do nước Phong chúng ta phái đi, còn lại Ngọc Tuyền trại chủ gia Thác Hồ Nam, lão chính là phụ thân của Thác Hồ Phong.
Hàn Mạc vuốt cằm, hắn cũng đã từng nghe nói, năm đó nước Yến cũng mấy lần phát binh đánh nước Phong, muốn đem nước Phong vào trong bản đồ nước Yến, nhưng nước Phong dựa vào địa hình, ngoan cường chống đối. Tuy rằng nước Yến cũng từng một lần đánh bại không ít thổ địa nước Phong, nhưng cuối cùng người nước Phong lại liên tiếp phản kích, tiếp tục giằng co, hai bên chết thê thảm, cuối cùng nước Yến không thể không triệt binh. Từ đó về sau, hai bên không có cuộc chiến lớn nào nữa, mà người nước Phong vào hai mươi năm trước đã phái một sứ đoàn lớn đi sang nước Yến, để hàn gắn mối quan hệ hai nước.
Nước Yến lúc ấy cũng đang đối mặt với áp lực phương Bắc, mà vì đề phòng nước Phong nên hàng năm đều phải tiêu tốn không ít binh lực và thuế dùng cho phòng tuyến Nam bộ. Hòa hợp với nước Phong, đúng hợp với ích lợi của nước Yến, hai bên rất nhanh liền đạt được thỏa thuận không xâm phạm lẫn nhau. Hơn nữa cho phép nhân dân thông thương, cũng từ đó, quan hệ dần dần quay về ổn định, cho tới hôm nay cũng chưa có xung đột quy mô lớn lần thứ hai.
- Khi đó Thác Hồ Phong đang tuổi thanh niên, y nhanh nhẹn dũng mãnh, đội hộ vệ của sứ đoạn nước Phong đó là do hắn dẫn đầu, cùng đi theo Thác Hồ Nam tới nước Yến.
Liễu Như Mộng chậm rãi nói:
- Theo ta được biết, sau khi sử đoàn do nước Phong phái đi đến nước Yến rồi, được nước Yến các ngươi nhiệt tình đón tiếp, cũng chính vào lúc đó, Huyền Đạo công và Thác Hồ Phong tán thưởng nhau, đã kết tình bằng hữu, hơn nữa...
Nói đến đây, Liễu Như Mộng dừng một chút, mới hạ giọng nói:
- Hơn nữa dường như hai người họ đã kết nghĩa huynh đệ trong âm thầm rồi.
Hàn Mạc “a” lên một tiếng, há miệng thở dốc, thật sự có phần không dám tin. Hắn thật không ngờ, Hàn Huyền Đạo mà lại cùng đại tù trưởng nước Phong là huynh đệ kết nghĩa, việc này chỉ sợ thiên hạ cũng không có mấy người biết.
- Nước Phong ta cùng với nước Yến ngươi hàn gắn quan hệ, nhưng Tây Ngụy lại gây sự, bọn chúng chưa bao giờ bỏ qua chuyện xâm lược nước ta.
Trên mặt Liễu Như Mộng hiện ra vẻ phẫn nộ:
- Người dân nước Phong ta hướng tới hòa bình, nhưng cũng không thỏa hiệp với bất cứ kẻ nào. Mấy năm Tây Ngụy liên tục xâm lấn nước ta, nước Phong ta trên dưới một lòng, đuổi bọn Ngụy xâm lược ra ngoài lãnh thổ, nhưng...nước Phong ta vốn là đất nhỏ người thưa, mấy năm liên tục chinh chiến, thật khó mà chống chọi, bất kể là tiền lương hay binh khí đều thiếu thốn nghiêm trọng.
Khóe mắt Hàn Mạc hơi nhảy lên, dường như đoán được điều gì, chỉ nghe thanh ấm quyến rũ kia của Liễu Như Mộng tiếp tục nói:
- Chín năm trước, ba quận của nước Phong ta gặp thiên tai, lương thực thu nợ, còn Tây Ngụy lại nhân cơ hội tập hợp đại quân, lại xâm lấn nước ta lần nữa. Tướng sĩ của nước Phong ta do Bố Tốc Cam chỉ huy, khó khăn chống đỡ, chỉ có điều Bố Tốc Cam tuy là tướng có tài, chung quy cũng không phải là thiên thần. Hậu cần quân ta khó có thể cung ứng, lương thực thiếu thốn, hơn nữa vũ khí lại thiếu với số lượng lớn, nếu như không được giúp đỡ, chắc chắn...
Trong lòng Hàn Mạc biết, Bố Tốc Cam cứ cho là lợi hại hơn nữa, quân Phong dũng mãnh hơn nữa, thậm chí là bọn họ chiếm giữ được ưu thế về địa lý, nhưng đối mặt với quân đội Tây Ngụy hùng mạnh, nếu hậu cần không được đảm bảo, như vậy thì cuối cùng vẫn phải thua trong tay quân Ngụy thôi. Trong ấn tượng của mình, Hàn Mạc cũng nhớ rõ chín năm trước dường như có một hồi chiến sự, chỉ có điều kết quả cuối cùng, hình như chính là người Ngụy mất một cánh mà về. hắn lúc đó tuy chỉ mới mười một tuổi, vẫn là Đông Hải tiểu Bá vương, đối với tình hình thiên hạ vốn không hiểu rõ, về màn chiến sự cách khá xa Đông hải kia cũng không có hứng thú, không hiểu biết nhiều lắm. tuy nhiên bây giờ nghe Liễu Như Mộng nói vậy, càng cảm thấy lần đó nước Phong thủ thắng, nhất định là có nguyên do khác.
- Như Mộng tỷ, người lúc trước còn nói trong lòng cảm kích Hàn gia chúng ta, chẳng lẽ là bởi vì... chín năm trước, Hàn gia ta đã ra tay tương trợ sao?
Hàn Mạc nghe nói phong phanh, tự nhiên mà nghĩ tới sự liên kết trong đó.
- Tương trợ?
Hắc Mộc Địch lạnh lùng nói:
- Chỉ sợ từ cái thời điểm đó, trong lòng Hàn gia các ngươi đã tồn tại dụng tâm hiểm ác rồi.
- Ngươi không nói cũng không ai nghĩ ngươi bị câm điếc đâu.
Hàn Mạc liếc mắt nhìn y. Liễu Như Mộng khẽ thở dài nói:
- Khi đó ta tuổi hãy còn nhỏ, cũng không hiểu rõ tình hình, đợi sau khi ta tiếp nhận chức Đại tế ti rồi mới có người đem sự tình năm đó cẩn thận nói cho ta nghe. Lúc ta nghe được, đối với Hàn gia các ngươi rất là cảm kích.
Dừng một chút mới giải thích:
- Năm đó nước Phong ta gặp nạn, tất cả đã đi đến đường cùng, mới phái người sang quý quốc cầu viện. Nhưng khi đó quý quốc cũng đang trở mặt với nước Khánh, nước ta tới cầu viện, cả triều quý quốc đều lãnh đạm... Lúc đó về nước không những không đồng ý phái quân cứu viện, thậm chí ngay cả lương thực và binh khí cũng không muốn cho mượn.
- Nghêu sò đánh nhau, ngư ông đắc lợi, thất tín bội nghĩa, vốn là bản tính của người Trung Nguyên bọn chúng.
Hắc Mộc Địch không nén nổi mở miệng mỉa mai. Hàn Mạc thản nhiên nói:
- Thứ cho ta nói thẳng, theo ta được biết, năm đó hai nước chúng ta hàn gắn quan hệ, cũng chỉ là đạt được thỏa thuận không xâm phạm lẫn nhau, mặt khác cũng chỉ cho phép thông thương, chứ không có ước định quý quốc gặp nạn, nước Yến ta phải xuất binh tương trợ. Năm đó nước Yến ta cũng bị nước Khánh phương Bắc uy hiếp, tất cả tinh lực dùng để ứng phó với Bắc Khánh, không xuất binh tương trợ, cũng là có đạo lý, với chuyện thất tín bội nghĩa không có liên quan gì.
Liễu Như Mộng lo lắng hai người sẽ lại tiếp tục tranh luận, vội vàng nói:
- Ngay vào lúc quý quốc từ chối trợ giúp, Huyền Đạo công lại đứng ra, tấu trình lên Hoàng đế quý quốc, rốt cuộc là nói cái gì đó, ta hiện nay vẫn chưa rõ. Ta chỉ biết là lúc ấy Huyền Đạo công đối mặt với cả triều, dựa vào lý mà tranh luận, cuối cùng cũng thuyết phục được Hoàng đế của quý quốc, đồng ý giúp đỡ lương thực và binh khí. Nhưng mà số lượng giúp đỡ có hạn, căn bản không đủ để chúng tôi chống lại đội quân của Tây Ngụy
Dừng một chút, mới chậm rãi nói:
- Cũng ngay thời khắc nguy cấp đó, Hàn gia các người đã âm thầm xuất ra rất nhiều vàng bạc, sau khi chúng tôi nhận được khoản tiền đó, liền mua sắm rất nhiều lương thảo và binh khí tại nước Yến, lúc bấy giờ mới chống đỡ qua được ải khó khăn, bức lui quân Ngụy.
Nói tới đây, đôi mắt xinh đẹp của Liễu Như Mộng vẫn toát ra vả cảm kích vài phần:
- Nước Phong ta có thể biến nguy thành an, toàn bộ dựa vào Hàn gia các người dốc lực tương trợ. Tuy rằng người biết chuyện này cực ít, nhưng ân tình của Hàn gia đối với nước Phong ta, ta chưa bao giờ quên.
Hàn Mạc không ngờ được rằng gia tộc mình lại liên quan đến nước Phong thế này, trong lòng cảm thán, cười khổ nói:
- Việc này ngay đến ta cũng không biết, xem ra chuyện này được làm vô cùng bí mật.
- Năm xưa thế gia quý quốc tranh chấp, nếu bị người khác biết Hàn gia các người lén lút giúp nước ta, thế tất sẽ bị công kích là tư thông ngoại quốc, cho nên việc này tất cả những người biết chuyện ở hai bên là cực ít, hơn nữa đều giữ bí mật tuyệt đối.
- Đã như vậy, các người hiện nay tại sao lại đối với Hàn gia ta có nhiều thành kiến như vậy?
Hàn Mạc thở dài:
- Cứ cho là không cảm kích nữa, cũng không cần phải sinh ra cảm xúc oán hận như vậy chứ?
Nói tới đây, thản nhiên liếc Hắc Mộc Địch một cái. Liễu Như Mộng lắc đầu, chậm rãi nói:
- Từng ân tình, chúng tôi không hề quên, nhưng...hiện nay nước Phong ta việc binh đao loạn bốn bề, lại cùng với Hàn gia các người không tránh khỏi liên can. Nếu không có Hàn gia các người ở phía sau chống đỡ, hoặc có thể nói rằng, nếu không có nước Yến các người ở phía sau giật giây thì Thác Hồ Phong tuyệt đối không dám đối với bên ngoài mà dụng binh.
Hàn Mạc nhíu mày nói:
- Như Mộng tỷ, thứ ta nói thẳng, chuyện này...có phải là các người đoán hay không? Người có chứng cứ chứng minh những gì Thác Hồ Phong và Bố Tốc Cam đã làm có liên quan tới Hàn gia ta hay không? Chẳng lẽ không có khả năng Thác Hồ Phong là một tên có dã tâm bừng bừng, liều lĩnh sao?
- Thác Hồ Phong và Bố Tốc Cam đều không phải là kẻ lỗ mãng.
Liễu Như Mộng nghiêm mặt nói:
- Bọn họ tuyệt đối không làm những chuyện ngu xuẩn liều lĩnh.
Dừng một chút, nhìn xung quanh một cái, buồn bã nói:
- Bố Tốc Cam đưa ta đến chỗ này, chẳng lẽ không phải là chứng cớ sao? Nếu chuyện này với Hàn gia các người vô can thì tại sao hắn ta lại đưa ta tới chỗ này?
Trong lòng Hàn Mạc khẽ động, chỉ cảm thấy lời Liễu Như Mộng vừa nói quả thật không giả. Nếu mọi chuyện đã xảy ra ở nước Phong và Hàn gia không có chút liên quan nào, vậy đường đường là Đại tế ti nước Phong sao lại bị đưa đến Hàn gia?
...
Hàn Mạc chậm rãi đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, ánh trăng mềm mại lẳng lặng chiếu lên người hắn, hắn chắp hai tay sau lưng, trầm mặc một hồi lâu, rốt cục nói:
- Như Mộng tỷ, người muốn ta làm gì? Việc binh đao đã xảy ra rồi, muốn dừng binh tuyệt đối không phải chuyện dễ. Hơn nữa...với tình cảnh hiện nay của ta, dường như cũng không giúp được chuyện gì.
Liễu Như Mộng đứng dậy, đi đến phía sau Hàn Mạc, hạ giọng nói:
- Ngũ thiếu gia, chỉ cần ngươi bằng lòng, nhất định có thể giúp chúng ta.
Giờ này khắc này, nàng vẫn dùng lối xưng hô như trước đây khi hai người với nhau.
Hàn Mạc xoay người, thở dài, dừng ở khuôn mặt quyến rũ kia của Liễu Như Mộng, dịu dàng nói:
- Nếu có thể trợ giúp người, là chuyện mà ta cực kỳ sẵn lòng.
Trên khuôn mặt Liễu Như Mộng kia lúc này có vẻ điềm đạm đáng yêu, vẻ mặt quyến rũ đến mức tận cùng hiện ra biểu cảm như vậy, quả thật đều khiến cho bất cứ kẻ nào cũng rơi vào tâm động mê sắc.
- Ta hy vọng người có thể khuyên bảo Huyền Đạo công, khiến ông ta dừng việc ủng hộ Thác Hồ Phong.
Liễu Như Mộng nghiêm mặt nói:
- Chỉ cần mất đi sự ủng hộ của nước Yến các người, Thác Hồ Phong sẽ không dám tiếp tục dấy binh nữa, nước Phong ta liền tránh được họa binh đao.
Hàn Mạc lắc đầu nói:
- Nếu như thật sự được như lời các vị nói đó, vị đại bá kia đã cùng với Thác Hồ Phong đạt được thỏa hiệp rồi. tới nước này, muốn khuyên bảo ông ta dừng việc ủng hộ đối với Thác Hồ Phong là gần như không có bất kỳ khả năng nào. Ta cũng không biết bọn họ đã đạt được thỏa thuận như thế nào, nhưng có thể là vào bốn năm trước đã bắt đầu bố cục, cái kế hoạch này nhất định là cực lớn, bằng với sức lực của cá nhân ta mà muốn thay đổi...
Nói tới đây, Hàn Mạc cũng không nói tiếp, chỉ cười khổ mà lắc đầu.
Cũng đúng lúc này, trong lòng hắn cũng rùng mình, nếu tất cả thật sự như Liễu Như Mộng nói, âm mưu của Thác Hồ Phong là do Hàn Huyền Đạo ở sau lưng ủng hộ, như vây đạo cục này ít nhất đã bắt đầu bày ra vào trước lúc Thác Hồ Phong giết hại ba vị đại trại chủ. Ba bốn năm trước đã mưu đồ kế hoạch này, kết cục mà Hàn Huyền Đạo tính toán lại còn lớn đến mức nào đây? Hơn nữa ba bốn năm trước, cục diện chính trị của nước Yến cũng không có phát sinh những thay đổi long trời lở đất như hiện nay, chẳng lẽ vào vài năm trước Hàn Huyền Đạo đã đoán được rằng thiên hạ sẽ có ngày hôm nay? Nếu là như vậy, tâm cơ của Hàn Huyền Đạo cũng chẳng phải là quá mức khủng bố rồi sao?
Chẳng lẽ mưu kế khổng lồ bên trong kia, sớm đã xác định được thế cục của hôm nay, triều đình nước Yến, thậm chí là thiên hạ đã nảy sinh rất nhiều biến đổi, cũng đều nằm trong tầm khống chế của Hàn Huyền Đạo?Nghĩ đến việc đối mặt với nhân vật có lòng dạ chí thâm như vậy không lâu sau đó, trong lòng Hàn Mạc đúng là cảm nhận được áp lực trước nay chưa từng có. Cái tâm bình tĩnh của hắn lúc này có hơi trầm xuống, mà trong lòng bàn tay, ngay cả bản thân hắn cũng không để ý, đúng là đang chảy mồ hôi lạnh.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kimnambin