- Tiểu công tử, nhà ta son phấn rất nhiều, nếu ngươi có thời gian thì mời đến nhà ta nói chuyện về tác dụng của son phấn?
Vị chưởng quầy cũng nói:
- Tiểu huynh đệ, ngươi có việc làm chưa? Nếu chưa thì ở lại làm việc, ta tuyệt đối không bạc đãi ngươi!
Hàn Mạc cười ha hả, lấy ra ít bạc vụn để tại quầy, sau đó cầm lấy túi son phấn, cười nói:
- Bêu xấu rồi !
Và đi nhanh ra khỏi cửa hàng.
Chưởng quầy giật mình kêu lên:
- Tiểu huynh đệ, ta còn chưa trả ngươi bạc thừa!
Hàn Mạc đã đi xa không nghe thấy!
- Thật là hào phóng!
Chưởng quầy cười nói:
- Nhìn không ra vị công tử này cũng là người có tiền!
Tuy rằng lúc này vẫn còn trong thời gian hồng thủy, nhưng son phấn cũng không cần phải dùng ngay như lương thực, vì vậy mà người mua không nhiều, lại còn trả giá, như túi son phấn vừa rồi không đáng một lượng bạc.
- Chưởng quầy, tôi thấy vị tiểu công tử kia rất quen!
Một gã tiểu nhị bộ dạng suy tư rồi chợt à lên một tiếng:
- Đúng rồi, tôi nhớ rồi, là … Hàn tướng quân!
- Hàn tướng quân nào?
- Từ kinh thành đến, Hàn tướng quân, Hộ lương quan, Ngự lâm quân tướng quân!
Tiểu nhị có chút kích động:
- Lần trước tôi ở nha môn thấy ngài ấy!
Phụ nhân kia cũng kêu lên thất thanh:
- Đúng là vị Hàn tướng quân đấy!
- Đúng rồi!
Chưởng quầy cũng trở lên kích động, cầm lấy son phấn được làm từ Tô Phương Mộc nói với tiểu nhị:
- Đem chỗ này này ra ngoài, nói là son phấn mà Hàn tướng quân đã chọn!
…
Hàn Mạc cầm túi son phấn đi nhanh ra khỏi phường Yên Chi, nhìn thấy Tiêu Linh Chỉ đang đi về phía đông, liền đuổi theo, đến gần đi song song cùng nàng.
Tiêu Linh Chỉ thấy hắn đến gần, thần sắc lạnh như băng, bước chân đi nhanh hơn.
Hàn Mạc cười tủm tỉm bám theo, bước chân cũng không chậm, đi sát ngay bên cạnh nàng.
Tới một chỗ ngõ nhỏ, Tiêu Linh Chỉ dừng lại lạnh lùng nhìn Hàn Mạc:
- Hàn Mạc, ngươi… ngươi muốn làm gì? Ngươi là quan hộ lương, không đi lo công việc lại trà trộn vào phường Yên Chi… ngươi… ngươi có xứng với chức quan này sao?
Hàn Mạc dịu dàng nhìn Tiêu Linh Chỉ:
- Hoàng đế mệt mỏi đi dạo ngự hoa viên, ta mệt mỏi chẳng nhẽ không thể đi dạo ở phường Yên Chi?
- Ngươi đi dạo làm việc của ngươi, vì sao… còn muốn đùa giỡn ta?
Đôi mắt Tiêu Linh Chỉ phiếm hồng:
- Có phải đùa giỡn ta ngươi rất đắc ý?
Hàn Mạc thở dài, trả lời:
- Quân sư, người đừng hiểu lầm… được rồi, là ta sai, ta xin lỗi!
Hàn Mạc hướng Tiêu Linh Chỉ khom người:
- Quân sư đại nhân đại đức, Hàn Mạc chắp tay lạy ngài một lạy, ngài tha cho ta lần này!
Tiểu Quân bên cạnh không nhịn được cười tủm tỉm:
- Tiểu thư, Hàn thiếu gia không phải cố ý, nô tì cũng thấy ngài ấy chỉ muốn đùa một chút, tiểu thư tạm tha cho ngài ấy một lần đi!
Hàn Mạc nhìn Tiểu Quân cười nói:
- Xem ra Tiểu Quân rất hiểu đạo lý!
Tiêu Linh Chỉ hừ lạnh lườm Hàn Mạc:
- Ý của ngươi, là ta không hiểu đạo lý, là kẻ càn quấy?
- Sao có thể như vậy?
Hàn Mạc cười khổ:
- Tiểu Quân là nô tì bên cạnh tiểu thư mà còn hiểu đạo lý như thế, đạo lý này tiểu thư dĩ nhiên là hiểu rõ hơn chứ?
Hàn Mạc nhấc lên chân trái, chỉ vào nói:
- Quân sư, người đặt chân đúng chỗ a, cái chân của ta thiếu một chút là muốn gãy!
- Gãy mới tốt!
Tiêu Linh Chỉ thản nhiên:
- Ai biết ngươi đi phía sau, vừa rồi không để ý dẫm lên!
Hàn Mạc cười tủm tỉm:
- Ta thấy quân sư không nhẫn tâm như thế đâu!
Tiêu Linh Chỉ hừ lạnh, không nói gì!
Hàn Mạc lấy túi son phấn từ trong người ra, đưa cho Tiêu Linh Chỉ:
- Quân sư, đây là món quà nhỏ mong cô nhận cho, vừa rồi làm cho cô không mua được ta thay cô mua lại đây.
- Ai khiến ngươi mua?
Tiêu Linh Chỉ lãnh đạm:
- Hàn tướng quân, tự để dùng đi!
Nói xong nàng cũng cảm thấy buồn cười, quay sang một bên cười một mình.
Hàn Mạc sờ sờ mũi, cũng cười theo, cầm túi son phấn đưa cho Tiểu Quân.
- Quân sư, bên cạnh có quán trà, hay là chúng ta qua đó uống chén trà!
Hàn Mạc cười nói:
- Thuận tiện trò chuyện một chút!
- Hàn tướng quân có gì chỉ bảo nói ở đây là được!
Tiêu Linh Chỉ nhìn Hàn Mạc một cái sau đó bình tĩnh nói.
Tiểu Quân vội lên tiếng:
- Tiểu thư, nô tì khát nước, chúng ta đi uống trà đi. Hàn thiếu gia còn nhiều bạc mà, để thiếu gia mời khách.
Hàn Mạc cười ha hả:
- Đúng vậy, đương nhiên là ta mời khách!
Tiêu Linh Chỉ tức giận nhìn Tiểu Quân, nói:
- Ngươi khát nước thì tự mình cùng hắn đi uống trà đo!
Tiểu Quân phụng phịu, không lên tiếng.
Tiêu Linh Chỉ khẽ thở dài:
- Quán trà ở đâu?
…
Quán trà không lớn, Hàn Mạc tìm một chỗ lở lầu hai, một gian phòng trang nhã, ba người ngồi. Tiểu Quân đi pha trà, không bao lâu đã bưng trà lên, hương thơm hạnh trà thơm ngát. Tiểu Quân trâm trà cho Hàn Mạc và Tiêu Linh Chỉ, và thêm một ly cho mình.
Hàn Mạc nhấp một ngụm, cười nhẹ:
- Lại nói, dân chúng không thể sống thiếu gạo, muối, dầu, tương, dấm, trà, củi… đây mới chính là cái cần thiết trong cuộc sống bình thường.
- Hôm nay sao Hàn tướng quân lại cảm thán như vậy?
Tiêu Linh Chỉ nhấp một ngụm trà rồi hỏi.
- Cũng không phải là cảm thán, tuy nhiên gần đây huyện Tịch Xuân có quá nhiều chuyện, ta hiểu ra một chút. Với dân chúng họ yêu cầu không cao, yêu cầu của họ rất thấp, chỉ cần no đủ là có thể thỏa mãn họ, đó chính là trách nhiệm của người làm quan!
Nhìn món ăn trên bàn toàn là đặc sản của quận Nghi Xuân, Hàn Mạc gắp một miếng đậu đỏ vào miệng, nhẹ nhàng thưởng thức.
Tiêu Linh Chỉ liếc Hàn Mạc một cái rồi nhìn ra cửa sổ, trên mặt có chút ưu phiền, thoạt nhìn tâm tình cũng không tốt lắm.
- Quân sư, chuyện lần trước ta còn chưa cảm ngươi cô!
Hàn Mạc hạ giọng:
- Lần này ta thật muốn nói lời cảm ơn với cô!
Tiêu Linh Chỉ hiểu Hàn Mạc nói gì.
Ngày đó nhờ Tiêu Linh Chỉ nhắc nhở Hàn Mạc mới tránh khỏi thủ đoạn kéo dài thời gian của Hạ Học Chi, đợi cho kho lương hết, hắn làm khó Ngự lâm quân và Hàn Mạc. Lúc đó Hàn Mạc hiểu được tình thế khó khăn của mình, sau đó ra tay với Tiệm gạo Đại Hồng, nắm được lượng lương lớn mà duy trì giúp nạn dân.
Tiêu Linh Chỉ nói:
- Với bản lãnh của Hàn tướng quân, ta nghĩ là chính mình nhiều chuyện, không gây phiền toái cho tướng quân là ta mừng rồi, không cần cảm ơn ta.
Hàn Mạc cười khổ:
- Quân sư, giữa hai ta không cần nói chuyện như vậy? ta đối với cô rất là thành khẩn, cô đối với ta … cũng không cần đứng xa ngàn dặm vậy.
- Hàn tướng quân muốn ta làm như thế nào?
Tiêu Linh Chỉ cười lạnh:
- Mang mặt lạnh? Hàn tướng quân nói ta mang mặt lạnh gì?
Tiêu Linh Chỉ cười lạnh:
- Hàn tướng quân không phải đã định nói ra suy nghĩ của mình sao? Như thế nào, bây giờ lại không muốn nói? Hàn tướng quân cảm thấy muốn gọi là gọi ta tới?
- Gọi là tới?
Hàn Mạc nhíu mày:
- Quân sư, dường như rất có định kiến với ta? Ta có chỗ nào không đúng, cô nói ra là được, nếu ta sai, ta sẽ xin lỗi cô ngay. Nhưng xin đừng nói những lời làm người khác đau lòng. Cũng không phải chuyện chúng ta nói ở đây, ta …ta cũng có chuyện rất khó nói, nhưng trong lòng ta…cô là cô nương rất tốt.
Tiêu Linh Chỉ thấy Hàn Mạc nói chân thành như vậy, hơi trầm mặc rồi buồn bã nói:
- Tâm trạng ta không được tốt, nói chuyện có chút thất lễ… ngươi đừng để trong lòng!
Hàn Mạc thấy giọng Tiêu Linh Chỉ dịu giọng xuống, không còn lạnh lẽo như vừa rồi, trong lòng liền thấy nhẹ nhõm, mỉm cười:
- Quân sư, nếu tin được Hàn Mạc, có chuyện khó xử có thể nói cho ta… mặc dù có chút mạo muội, nhưng Hàn Mạc muốn biết có giúp được hay không… dù sao chúng ta đã từng giúp nhau rất nhiều!
Tiêu Linh Chỉ lắc đầu, bỗng nhiên nở một nụ cười làm Hàn Mạc không ngờ:
- Hàn tướng quân, ngài và Hạ gia đã trở mặt, ngài không lo tiếp tục ở đây sẽ bị bất lợi?
- Từ lúc rời kinh họ đã sớm chuẩn bị đối phó ta!
Hàn Mạc nhún vai, cười nói:
- Nếu thật sự có thể bình yên làm xong công việc lần này, ta cũng không rảnh đối chọi với họ. Ta biết họ muốn đối phó ta, cho nên ta sẽ không khoanh tay chờ chết!
- Ngươi… tính tình quá ương ngạnh!
Tiêu Linh Chỉ khẽ thở dài:
- Hơn nữa nếu đã tấn công thì không nương tay, đúng như ta đoán!
Hàn Mạc tiếp lời:
- Ta cũng không muốn như vậy, Hạ Học Chi buộc ta làm vậy!
- Ngài tìm được tử huyệt của hắn?
- Ý quân sư là… ?
Hàn Mạc mỉm cười, uống một ngụm trà:
- Quân sư cảm giác ta tìm được tử huyệt của hắn?
- Không có!
Tiêu Linh Chỉ thản nhiên:
- Với tính tình của ngài, nếu tìm được thì chắc chắn không ngồi uống trà cùng ta!
Hàn Mạc nhún vai, không có ý kiến!
- Dường như Hạ Học Chi cũng không làm gì được ngài!
Tiêu Linh Chỉ hạ giọng nói:
- Mấy ngày trước, các người đấu chết đi sống lại, trái lại Tô Khắc Ung cùng Lại bộ quan viên giằng co với quan viên quận Nghi Xuân…
- Quân sư đúng là quân sư, thông thạo việc bày mưu tính kế!
Hàn Mạc cười nói:
- Người ở trong Viên Viên nhưng nắm rõ sự việc bên ngoài như lòng bàn tay!
Tiêu Linh Chỉ thản nhiên nói:
- Đó là do động tĩnh các người quá lớn, ta không phải người mù, điếc!
- Kỳ thật ta có một chuyện muốn thỉnh giáo quân sư!
Hàn Mạc nghiêm túc. Rồi hỏi:
- Quân sư vì sao lại giúp ta, hai nhà Tiêu Hạ là đồng minh, vì sao lại làm thế?
Tiêu Linh Chỉ thản nhiên:
- Ta giúp ngài sao?
- Theo ta thấy nếu không giúp thì từ trước khi đến quận Nghi Xuân đã bị phiền toái!
- Ta quên!
Tiêu Linh Chỉ bình tĩnh nói.
Hàn Mạc sửng sốt, lập tức bật cười:
- Quân sư, trí nhớ… của người không tốt, tuy nhiên…
Hàn Mạc ghé người lại gần:
- Quân sư, cô có phải là thích ta?
Tiêu Linh Chỉ ngẩn ra, lập tức đổi sắc mặt, mày liễu dựng lên, mắt trợn trừng chỉ vào Hàn Mạc:
- Ngươi…ngươi…!
Nhất thời vừa thẹn vừa hoảng, ngực phập phồng thở mạnh, không biết nói như thế nào, chỉ có thể dậm chân:
- Tiểu Quân, chúng ta đi…
Hàn Mạc vội nói:
- Quân sư, ngươi đừng đi sớm, ta còn chưa nói hết chuyện!
Tiêu Linh Chỉ trừng mắt nhìn Hàn Mạc, làm sao nàng còn để ý đến hắn, chỉ cảm thấy mặt mình nóng bừng, trong lòng rất hoảng loạn, nàng thật sự không thể tưởng tượng da mặt Hàn Mạc dày như vậy, hỏi loạn cả lên.
Tiểu Quân vội vàng đuổi theo:
- Hàn thiếu gia, ngài làm thế nào chọc giận tiểu thư? Lần này nô tì không giúp được ngài!
- Đi từ từ, đi từ từ!
Hàn Mạc tựa vào ghế, nhìn Tiêu Linh Chỉ sắp ra cửa, cười đắc ý:
- Người phất tay áo, không mang một mảnh …trà!
Tiêu Linh Chỉ sững lại, oán hận:
- Miệng chó không phun được ngà voi! Hàn Mạc ngươi…khốn kiếp!
Hàn Mạc nhìn bộ dáng giận dữ của Tiêu Linh Chỉ không khỏi cảm thấy cuốn hút. Nàng thật sự rất đẹp, ngay cả khi giận giữ cũng đẹp, làm cho người ta muốn chiếm làm của riêng.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Tiêu Linh Chỉ tức giận xuống lầu, nàng thấy Hàn Mạc rất đáng giận, mỗi một lần gặp hắn đều bị hắn khinh bạc.
Nàng và Tiểu Quân ra khỏi quán trà đột nhiên cảm thấy tim đập trống ngực, mặt nóng phừng phừng, đành cúi đầu đi nhanh về phía trước, Tiểu Quân đi sau gọi :
- Tiểu thư, đừng đi nhanh quá, nô tì theo không kịp.
Tiêu Linh Chỉ nghĩ đến gương mặt Hàn Mạc là răng cắn chặt vào nhau, nhưng khi hắn hỏi câu kia thì trong lòng gợn sóng không ngớt.
Có phải mình thích hắn không?
Nếu không thích vì sao hắn hỏi câu này mình lại tức giận? chẳng lẽ hắn khinh phù vô lễ? nếu không thích hắn vì sao để ý việc hắn thành thân, để ý việc hắn có nữ nhân khác? Nếu không thích hắn, sao mình lúc nào cũng nhớ đến hắn, luôn nhắc nhở hắn?
Nàng thấy con tim mình đập loạn lên.
- Tiểu thư, cẩn thận!
Tiểu Quân đi sau kêu lên. Tiêu Linh Chỉ giật mình tỉnh lại thì thấy vai mình va phải một vật, vật này rất cứng, làm cho vai nàng đau nhức.
Lúc đó một trận gió thổi qua, dường như có ai đó lùi lại, lại nghe một nam nhân nói:
- Tiểu thư, rất xin lỗi, cô… không sao chứ?
Tiêu Linh Chỉ ngước lên nhìn người nọ, người này đôi mắt rất sâu, mũi cao, dáng người không cao lớn nhưng mang một khí chất đặc biệt. Đôi mắt rất sâu hờ hững khi nhìn thấy khuôn mặt Tiêu Linh Chỉ thì toát ra vẻ kinh ngạc, sau đó bình thường trở lại nở một nụ cười.
Bên cạnh người này còn có một nam nhân khôi ngô đi theo, hai người đều mặc bố y, nhìn rất bình thường.
Tiêu Linh Chỉ không cẩn thận đâm vào đối phương, đành xin lỗi:
- Ta không sao, là ta va vào ngươi, thật xin lỗi.
Lúc này Tiểu Quân cũng đuổi tới, chỉ vào nam nhân mắng:
- Ngươi đi đường không có mắt sao? Đụng phải tiểu thư nhà ta ngươi chịu nổi trách nhiệm không?
Người này không biết trùng hợp hay có duyên thế nào, hắn chính là A Địch.
Vốn tính tình A Địch cực kì kiêu ngạo, kiêu ngạo còn kèm theo sáu phần bướng bỉnh, nhưng gặp phải Tiêu Linh Chỉ, nữ nhân luôn làm cho nam nhân có cảm giác yêu mến nên hắn cũng học cung cách hào hiệp của nam nhân nước Yến:
- Là ta sai, xin lỗi!
Tiêu Linh Chỉ hướng Tiểu Quân:
- Tiểu Quân, đừng hiểu lầm hắn, là ta không cẩn thận va phải người này.
Tiểu Quân vội hỏi:
- Không phải như vậy, tiểu thư, nô tì thấy rõ, người này đi không nhìn đường sau đó mới va vào tiểu thư, hắn mới phải xin lỗi.
Khuất Địch Hãn đi bên cạnh A Địch thô lỗ nói:
- Chúng ta đã xin lỗi, ngươi còn muốn như thế nào?
A Địch lừ mắt nhìn hắn, Khuất Địch Hãn cúi đầu không dám nói tiếp.
- Cô nương, bây giờ ta có chuyện trong người xin hỏi quý phủ ở đâu, chờ ta xong chuyện nhất định sẽ đến phủ tạ lỗi.
A Địch tận lực để mình nói những câu dịu dàng nhất:
- Ta nói chuyện giữ lời, nhất định làm được.
Tiểu Quân bĩu môi:
- Đi rồi còn có thể trở về, cớ này quá kém.
Tiêu Linh Chỉ cũng nói:
- Không cần, ta không bị thương, ngươi có việc thì cứ tự đi làm.
Rồi không để ý đến hắn nàng đi tiếp đường của mình. Tiểu Quân lườm A Địch một cái rồi cũng chạy theo.
A Địch xoay người nhìn bóng của Tiêu Linh Chỉ lẩm bẩm:
- Không thể tưởng tượng, nữ tử nước Yến có người xinh đẹp như vậy
Khuất Địch Hãn thấp giọng:
- Không thể vì một nữ tử mà làm hỏng chuyện lớn.
- Mỗ biết!
A Địch lại khôi phục vẻ lãnh đạm, đến lúc bóng dáng của Tiêu Linh Chỉ biến mất mới thấp giọng:
- Trời sắp tối, chúng ta đi nhanh một chút.
Khuất Địch Hãn đáp ứng một tiếng, hai người hướng cửa thành bước tới.
Tiêu Linh Chỉ đi nhanh một hồi sau đó mới chậm lại, liếc Tiểu Quân nói nhỏ:
- Người vừa rồi là người nước Phong, xem ra gia gia không đoán sai!
Vẻ mặt Tiểu Quân cũng nghiêm lại:
- Tiểu thư, người nói là?
- Hai gã nước Phong hành tung quỷ dị, đột nhiên xuất hiện ở thành Tịch Xuân, tuyệt không đơn giản. Ta phải tra xem họ muốn làm gì.
Lúc này trời dần tối, trên đường người rất ít.
Tiểu Quân thấp giọng:
- Tiểu thư, nô tì đi theo dõi họ, xem họ làm gì rồi trở về bẩm báo.
Tiêu Linh Chỉ lắc đầu:
- Hai người này nếu dám đến Nghi Xuân chắc chắn không phải người thường, ngươi không để ý đến tay của họ sao, đó là người luyện võ. Như vậy đi, ngươi về trước, ta đi theo họ.
- Không được!
Tiểu Quân quả quyết:
- Tiểu Quân không thể để tiểu thư mạo hiểm.
Tiêu Linh Chỉ thở dài:
- Ta đến Nghi Xuân cũng chính vì chuyện này. Hiện giờ gặp hai người kia, nhất định phải điều tra rõ ràng. Thôi được, ngươi đi cùng ta.
Tiểu Quân thở ra một hơi, thấp giọng:
- Tiểu thư, ta thấy hai người này rất có bản lãnh, nhưng không giỏi việc theo dõi, cho nên ta theo dõi họ sẽ không phát hiện ra.
- Vẫn phải hết sức cẩn thận!
Tiêu Linh Chỉ dặn dò:
- Không có lệnh của ta bất kể xảy ra chuyện gì ngươi cũng không được tự tiện hành động.
Tiểu Quân nghiêm nghị gật đầu.
…
…
Hàn Mạc trở lại quân doanh đã thấy Miêu Võ đứng ngoài chờ đợi, thấy Hàn Mạc trở về Miêu Võ chắp tay nói:
- Đại nhân, ngài đã trở về, ty chức có việc bẩm báo.
Hàn Mạc thấy sắc mặt Miêu Võ nghiêm túc biết có chuyện quan trọng, liền vào lều cùng hắn hỏi:
- Miêu đại ca, có chuyện gì khẩn cấp?
- Đại nhân, ty chức biết lương thực mất tích được dấu ở nơi nào.
Câu trả lời như sấm bên tai, long trời lở đất làm Hàn Mạc giật bắn mình, trầm giọng:
- Miêu đại ca, chuyện này thật sao? Đại ca … làm sao biết được?
Hàn Mạc và Hạ Học Chi giằng co gay gắt nhưng không có tội chứng xác thực thì muốn trừng trị Hạ Học Chi là chuyện mơ tưởng. Hôm nay nếu biết tin tức của lương thực mất tích cùng sổ sách thì Hạ Học Chi sẽ phải quy án.
Trăm vạn cân lương trong kho lương huyện Tịch Xuân không cánh mà bay, sổ sách đều bị hủy, số giấy tờ còn lại căn bản không thể tra ra việc này.
Người của Tây Hoa Thính cũng âm thâm điều tra nhưng không tìm thấy tung tích của lương thực. Bây giờ Miêu Võ bẩm báo rất đúng lúc, chuyện này sao không làm Hàn Mạc khiếp sợ? Hắn rất hưng phấn nhưng tình báo cơ mật như vậy không phải nói tìm được là tìm được, cho nên hắn phải hỏi rõ ràng.
Vẻ mặt Miêu Võ nghiêm nghị:
- Nói đến cũng khéo, hôm chúng ta phát lương vừa lúc thuộc hạ gặp người quen, người đó là đồng hương của thuộc hạ ở Nghi Xuân…
Hàn Mạc biết Miêu Võ là người ở Nghi Xuân, thuộc huyện Hoàng Mai, cho nên gặp đồng hương là chuyện bình thường.
- Đúng rồi, Miêu đại ca, có tin tức người nhà của huynh không?
Hàn Mạc nghĩ đến Miêu Võ còn có vợ con ở Nghi Xuân, cho nên quan tâm hỏi.
Cơ mặt của Miêu Võ co giật rất quái dị, cười khổ:
- Không có tin tức, thuộc hạ nghĩ chỉ sợ dữ nhiều lành ít.
- Thời gian tới chúng ta tìm kiếm cẩn thận xem, người may mắn được trời chiếu cố.
Hàn Mạc vỗ cánh tay Miêu Võ, nhẹ giọng an ủi:
- Đồng hương của đại ca hiện giờ ở đâu, chuyện này có liên quan gì đến người này?
Miêu Võ hạ giọng:
- Lúc đó thuộc hạ trò chuyện xã giao vài câu, ai biết lúc trò chuyện người đồng hương này lộ ra một bí mật kinh thiên động địa.
- Về chuyện lương mất tích?
- Phải!
Miêu Võ kể:
- Vốn hắn cũng không định nói ra, sau khi lỡ mồm, thuộc hạ khuyên can hắn, thậm chí dùng sức mạnh, hắn mới tiết lộ mọi chuyện.
- Lại đây, ngồi xuống nói.
Hàn Mạc kéo Miêu Võ ngồi bên cạnh, nhẹ giọng hỏi:
- Hắn nói những gì?
Miêu Võ hơi trầm ngâm, dường như sắp xếp lại câu chuyện, sau đó chậm rãi kể:
- Đại nhân, người đồng hương của thuộc hạ trước kia làm việc ở kho lương huyện Hoàng Mai, công việc cũng không quan trọng, chỉ là đánh xe.
- Đánh xe ở huyện Hoàng Mai?
Hàn Mạc nâng cằm, mày hơi nhíu, nghe Miêu Võ kể.
- Phải!
Miêu Võ khẳng định:
- Từ trong miệng hắn thuộc hạ biết được mấy năm gần đây ba huyện phía đông thường xuất hiện chuyện rất kỳ quái, hơn nữa có liên quan đến lương thực.
- Ồ, đại ca nói rõ hơn một chút đi!
- Chuyện là như thế này. Nghi Xuân là quận có sản lượng lương lớn trong nước Yến, hàng năm nộp thuế số lượng cũng lớn. Các huyện đều tích cực thu lương, trừ lương nộp cho triều đình thì còn lại đều phải tập trung trong kho để phòng khi có nạn đói hay cứu tế.
- Chuyện này đệ hiểu!
Hàn Mạc khẽ gật đầu, phụ thân hắn làm quan Thanh lại ti ở Đông Hải, chuyện như vậy hắn hiểu rõ.
Trừ phần lương nộp lên triều đình thì phần còn lại chia làm hai, một phần đóng vào kho lương của các thế gia, để các thế gia chi tiêu, dù sao các thế gia cùng cần nguồn tài vật rất lớn, nếu không có nguồn cung cấp kinh tế hùng mạnh thì cũng không được coi là đại thế gia. Xét đến cùng sự mạnh yếu của một thế gia chính là mạng lưới quan hệ, nếu không cũng giống các gia tộc bình thường.
Trên thế giới này nói đi nói lại thì mạnh yếu vẫn phải dựa vào thực lực, thực lực chính là tiền của phía sau.
Trừ phần lương thực đưa cho thế gia thì phần còn lại chính là chuyển vào kho lương của quan phủ, kho lương này sẽ do Hộ bộ phân phối, nhưng thường thì triều đình sẽ không can thiệp. Nếu không có tình huống đặc biệt thì Hộ bộ không được quyền điều động lương trong kho này, ngược lại quan địa phương cùng thế gia lại có thể dễ dàng điều động.
Quan địa phương cùng thế gia thường thì sẽ thêm lương thực mới vào để phòng ngừa hao tổn, hư hỏng khi để lâu.
Quan lương khi sử dụng chủ yếu là phòng ngừa thiên tai, như trận hồng thủy lần này vậy, trước tiên sẽ phát lương từ trong kho lương của quan phủ. Ngoài ra thì lúc xảy ra binh biến, khi nội các phát lệnh thì kho lương cũng có thể dùng làm quân lương cho quân đội.
Tóm lại một câu quan lương ở địa phương chính là do quan phủ cùng thế gia quản lý, triều đình không thể động. Muốn động cũng phải có tình huống đặc thù.
- Đồng hương của thuộc hạ tên Miêu Nghĩa, như lời hắn nói thì hai năm nay cứ cách ba bốn tháng thì Tri huyện địa phương sẽ điều động một nhóm nhân thủ ban đêm vận chuyển mấy chục xe vật phẩm đi đến huyện Tịch Xuân.
Miêu Võ kể:
- Miễu Nghĩa chính là một gã xa phu, theo lời hắn, tiền công cũng không ít, nhưng nha môn đã dặn hắn không được tiết lộ chuyện này, nếu không sẽ chém đầu tịch thu tài sản.
- Quả nhiên có chuyện!
Hàn Mạc cười lạnh:
- Bọn họ vận chuyển chỉ có lương thực?
Miêu Võ kể:
- Mỗi lần bọn họ bắt đầu vận chuyển thì hàng hóa đều đã được gói rất kỹ, đầy mấy chục xe ngựa, rất nặng, còn có nha sai đi theo, không được mở ra xem bên trong. Họ toàn vận chuyển vào ban đêm, ban ngày thì nghỉ, trên đường đều có trạm để nghỉ.
- Tất cả đã lên kế hoạch rất cẩn thận!
Hàn Mạc vuốt cằm:
- Né tránh tai mắt mọi người, là công trình lớn a!
- Tuy nhiên có lần Miêu Nghĩa vô tình phát hiện hàng hóa đang vận chuyển chính là lương thực. Hai năm nay, hắn vận chuyển như vậy khoảng mười lần, mà mấy người phu xe như hắn từ địa chỉ, đến thân nhân đều bị ghi lại, ai dám lộ ra thì … Lúc đó thuộc hạ phải dùng đến biện pháp mạnh thì hắn mới dám kể.
Miêu Võ tiếp tục:
- Miêu Nghĩa cũng là người có chút thông minh, biết mình vận chuyển chính là quan lương.
Hàn Mạc nghĩ một chút rồi hỏi:
- Vậy số lương thực kia bây giờ ở đâu?
Miêu Võ kề sát vào Hàn Mạc mới hạ giọng nói:
- Theo lời hắn thì cụ thể hắn cũng không biết ở đâu. Nhưng mỗi lần đều dừng ở đồi Loạn Thạch, sau đó có người ra tiếp ứng, rồi bọn hắn liền rời đi.
- Đồi Loạn Thạch?
- Đúng!
Miêu Võ gật đầu:
- Hắn không biết lương được vận đi nơi nào, tuy nhiên ty chức đoán chỉ có nơi đó.
- Miêu đại ca, huynh nói chỗ nào?
Hàn Mạc chăm chú nhìn Miêu Võ.
Ánh mắt Miêu Võ chớp động:
- Âm dương cốc!
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Hàn Mạc hơi giật mình, dường như hắn đã nghe qua địa danh này, nhưng nhất thời chưa nhớ ra, hỏi:
- Âm Dương cốc là nơi nào, nó ở trong huyện Tịch Xuân sao?
Miêu Võ gật đầu:
- Đúng vậy, thuộc huyện Tịch Xuân, hơn nữa rất khéo, nằm ở phía tây nam của huyện Tịch Xuân.
Ánh mắt Hàn Mạc sáng lên:
- Ở phía nam huyện Tịch Xuân, Miêu Nghĩa vận lương đến đồi Loạn Thạch cũng ở phía nam, chuyện này… liệu có phải trùng hợp?
- Chỗ hắn dừng lại cách Âm Dương cốc mười dặm, cho nên ty chức phỏng đoán, khả năng lớn nhất lương thực mất tích sẽ giấu ở Âm Dương cốc.
Miêu Võ mang theo vài phần khẳng định nói.
Hàn Mạc cười nói:
- Đúng rồi, Miêu đại ca, Âm Dương cốc này rất thích hợp để cất giấu lương lượng? Đệ đã nghe qua địa danh này nhưng giờ nghĩ không ra!
Miêu Võ giải thích:
- Âm Dương cốc ở trong núi Âm Dương, là ngọn núi lớn nhất ở huyện Tịch Xuân. Ty chức nghe người ta nói mấy trăm năm trước ngọn núi này còn cao hơn, nhưng không hiểu nguyên do gì đó mà bị sụt lở, sau đó giống như bị người ta bổ ra làm hai nửa, ở giữa sinh ra một thông đạo rộng lớn, một bên có thể đi vào. Còn phần còn lại không thể đi qua.
Hàn Mạc khẽ gật đầu. Hn biết đó chính là động đất, sau khi động đất thì khiến cho núi sụp xuống tạo thành một thung lũng trong lòng núi.
- Sau khi núi chia làm hai, một bên trước một bên sau cho nên gọi là Âm Dương sơn.
Miêu Võ chậm rãi giải thích.
Hàn Mạc nghĩ một chút rồi nói:
- Nếu nó là ngọn núi nổi tiếng như vậy, giấu lương trong đó sao lại không bị ai phát hiện?
Miêu Võ nói:
- Không có ai dám đến đó đương nhiên không ai phát hiện!
- Không ai dám đến?
- Trong thung lũng âm khí dày đặc, vài năm gần đây nghe nói trong núi có thổ phỉ, sau đó bị quan binh tiêu diệt, trong đó còn rất nhiều xác người mục nát bên trong, vì vậy không ai dám vào đó.
Miêu Võ hạ giọng:
- Sau đó còn xảy ra rất nhiều chuyện kỳ quái, như mấy gia đình ở chân núi tự nhiên biến mất, sau đó phát hiện thi thể ở chân núi, trên thi thể không có vết thương nào, mọi người đều cho là có ác quỷ do những thổ phỉ trong núi hóa thành quấy nhiễu.
Hàn Mạc ồ một tiếng, trong lòng cười lạnh, trò ma quỷ này có thể lừa gạt dân chúng, thật đúng là lựa chọn không tồi.
Thời đại này tư duy của dân chúng không được hiểu biết như sau này, họ rất tin chuyện thần quỷ cho nên có một số thế lực còn lợi dụng chuyện này để mê hoặc dân tâm.
- Hai năm nay có vài người đi qua Âm Dương cốc nghe thấy tiếng quỷ khóc, có người gan lớn rủ nhau vào cốc và họ thật sự gặp được quỷ.
Miêu Võ giọng trầm thấp, trên mặt cũng co giật, hiển nhiên hắn cũng kiêng kị quỷ thần.
- Cho nên trong Âm Dương cốc và những vùng phụ cận không có người dám đến, hoang vắng cả vùng, có thì chỉ có rắn và lang sói mà thôi.
Hàn Mạc khẽ gật đầu:
- Miêu đại ca, ý của huynh là số lương thực đó được giấu ở trong cốc? lời của Miêu Nghĩa liệu có thể tin được?
Miêu Võ nghĩ một chút sau đó khẳng định:
- Ty chức có tám phần nắm chắc, lời hắn là có thể tin.
Hàn Mạc híp mắt, bàn tay gõ nhẹ lên bàn, dường như đang phân vân cái gì.
- Đại nhân, ngài xem tiếp theo chúng ta phải làm gì?
Hàn Mạc trầm ngâm một chút mới hỏi:
- Miêu Nghĩa hiện giờ ở đâu? Đệ muốn gặp hắn… xem hắn nói chuyện có vấn đề gì không…Miêu đại ca, hiện giờ tình cảnh của chúng ta huynh hẳn rất rõ, mỗi một bước đi của ta đều phải thật cẩn thận, không sẽ rơi vào bẫy của địch.
- Đại nhân nói rất đúng!
Miêu Võ khẽ gật đầu:
- Cẩn thận là tốt nhất!
Sau đó nói:
- Từ lúc đó ty chức không cho Miêu Nghĩa vào thành, hiện giờ hắn tránh ở đồi Loạn Thạch…
Hàn Mạc nhìn Miêu Võ bật cười:
- Trời tối chúng ta ra khỏi thành, gặp Miêu Nghĩa một lần…nếu có thể đệ muốn thử xem Âm Dương cốc như thế nào!
- Ty chức cũng có ý này!
Miêu Võ đồng ý:
- Tìm được manh mối rất vất vả, chúng ta phải cẩn thận hành sự, ty chức nguyện theo đại nhân làm việc!
- Cũng không cần nhiều người!
Hàn Mạc mỉm cười:
- Miêu đại ca, huynh và Miêu Nghĩa quen biết, huynh chắc chắn phải đi. Lần này gọi thêm mấy huynh đệ nữa, bây giờ làm chuyện gì cũng đều phải cẩn thận.
Miêu Võ đi ra ngoài chuẩn bị.
Hàn Mạc thì lấy ra huyết đồng Âm Dương côn, ra ngoài trướng một lần nữa nhắc nhở Tiết Thiệu phải cẩn thận canh phòng kho lương, xong đâu đấy dẫn Miêu Võ cùng mười binh sĩ Ngự lâm quân cưỡi ngựa đi khỏi.
Vì cẩn thận không cho Hạ gia phát hiện tung tích của mình, tuy là rời khỏi thành nhưng Hàn Mạc giả làm binh sĩ, Miêu Võ làm chủ tướng, người như hổ, ngựa như rồng, tới cửa thành Miêu Võ nói là kiểm tra nạn dân, vệ binh cửa thành không dám chậm trễ công việc của họ liền cho họ ra khỏi thành.
…
Như lời Miêu Võ nói thì đồi Loạn Thạch cách phía nam huyện Tịch Xuân mấy trăm dặm, cách Âm Dương cốc cũng không quá xa nhưng ở đây chỉ có đá và đá nên rất hoang vắng.
Đường đến đồi loạn thạch nối thẳng đến huyện Tịch Xuân, tuy nhiên sau này dùng đường phía tây nên đường này bị hoang sơ, do vậy bây giờ đường đến đồi loạn thạch rất xấu, trên đường không ít đá lớn nằm giữa đường, cho nên hiện tại con đường này khó có thể thông xe, hai bên đường cây cối um tùm, tiếng quạ kêu bên tai, không khí âm u lạnh lẽo làm cho người ta sợ hãi.
Đứng ở trên cao, từ đồi Loạn Thạch, nếu ai có nhãn lực tốt có thể nhìn thấy huyện Tịch Xuân. Ngoài ra còn có thể thấy Âm Dương sơn nơi mà người dân cho rằng ở đó có ma quỷ.
Tiếng vó ngựa vang lên, hơn mười thớt ngựa như cuồng phong chạy tới đồi Loạn Thạch, những kỵ mã ghìm lại cương.
Miêu Võ quay lại nói với Hàn Mạc:
- Đại nhân. Đi tiếp sẽ tới trung tâm của đồi Loạn Thạch!
Hắn xuống ngựa đi về phía trước, Hàn Mạc ra hiệu hai binh sĩ đi theo phòng ngừa bất trắc.
Sắc trời rất tối, trăm dặm đường tuy không tính gần nhưng Hàn Mạc cùng bộ hạ đều cưỡi ngựa tốt của nước Yến nên chỉ tốn một chút thời gian là tới.
Nếu thật sự có thể tìm ra địa điểm giấu lương của Hạ gia thì họ không tránh khỏi tội bớt xén lương khố, tội này có thể đủ để đánh cho Hạ gia hồn bay phách lạc.
Một đại gia tộc tự giấu đi quan lương, đây là có mưu đồ, mục đích gì? mục đích lớn nhất chính là làm loạn, với tội này sẽ bị các thế lực khác nắm lấy cơ hội mà cắn chặt không buông, đem vô số tội danh gán cho hành động này.
Hàn Mạc ngược lại rất bình tĩnh.
Tin tức này tới rất bất ngờ, nó bất ngờ đến nỗi Hàn Mạc còn chưa hiểu như thế nào, tuy Hàn Mạc không muốn bỏ qua cơ hội hiếm có này, nhưng hắn cũng phải vạn phần cẩn thận.
Tây Hoa Thính hao tổn không biết bao nhiêu tinh lực cũng không tìm được một tia manh mối, không ngờ từ một phu xe nhỏ bé biết được tin tức, điều này làm cho Hàn Mạc rất kỳ quái, cảm giác khó tin.
Tuy Hàn Mạc hiểu vào một số thời điểm thì đôi lúc nhân vật nhỏ là chiếc chìa khóa mở ra vấn đề hóc búa, nhưng lúc này Miêu Nghĩa xuất hiện Hàn Mạc không thể không đề phòng.
Hạ Học Chi mấy ngày gần đây không có động tĩnh, Hàn Mạc tự nhiên không tin lão ta ăn chay, sợ tội. Hắn biết lão đang chờ cơ hội để giăng cạm bẫy hiểm ác chờ Hàn Mạc mắc vào.
Hôm nay đột nhiên xuất hiện Miêu Nghĩa, liệu gã có phải là tay chân của Hạ Học Chi hay không? Liệu đây có phải là cái bẫy của Hạ Học Chi giăng ra?
Lương thực mất tích thật sự ở trong cốc hay không?
Hàn Mạc còn rất nhiều hoài nghi, nhưng trong lòng cũng có một tia hi vọng chuyện này là thật, nếu đúng thì đây chính là cơ hội trời cho.
Trời tối như mực, cũng may còn có sao trên trời, tuy bầu trời vẫn còn hôn ám nhưng với nhãn lực của Hàn Mạc thì vẫn có thể nhìn khá rõ bốn phía.
Khí kinh và Trường sinh kinh không phải luyện chơi.
Qua một lúc lâu Miêu Võ bước nhanh trở lại, sắc mặt khó coi:
- Đại nhân, không thấy tung tích của Miêu Nghĩa. Ty chức đã dặn hắn đến đây trốn chờ ty chức trở lại. còn đưa cho hắn hai ngày lương khô…
- Liệu có phải Miêu Nghĩa sợ tội mà chạy?
Hàn Mạc nhíu mày hỏi.
Miêu Võ vội nói:
- Đại nhân, ngài xem!
Hắn giơ chiếc túi lương khô lên, bên trong còn có lương khô.
- Hắn thật có qua nơi đây!
- Đã tới!
Hàn Mạc hỏi:
- Vậy hắn đi đâu?
- Ty chức tìm khắp chung quanh nhưng không thấy tung tích của hắn!
Miêu Võ nhìn Hàn Mạc trả lời.
Hàn Mạc cười nhạt:
- Chuyện này đúng là thú vị. Chẳng lẽ Miêu Võ để lộ tin tức đã bị diệt khẩu? Tuy nhiên chuyện này Miêu Nghĩa đã nói, động thủ là quá muộn.
Hàn Mạc nhìn về phía Âm Dương cốc chỉ thấy một mảnh mờ mịt, làm cho người ta cực kỳ áp lực.
- Đi Âm Dương cốc!
Hàn Mạc phất tay nói.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Miêu Võ chớp chớp mắt, vội khuyên nhủ:
-Đại nhân, Miêu Nghĩa đột nhiên mất tích, xem ra trong này có âm mưu. Âm Dương cốc hoang vắng khôn cùng, hơn nữa, còn có ma quỷ, đại nhân hãy cẩn thận, trời tối rồi, hay là mai dẫn theo nhiều binh mã quay lại?
Hàn Mạc mỉm cười:
-Miêu đại ca, Yến quốc cần nhất lúc này chính là lương. Hơn nữa, chúng ta có hơn mười người, trang bị đầy đủ, nếu bây giờ rút lui, chỉ sợ là nếu có chút manh mối, thì bỏ lỡ mất.
Miêu Võ cau mày, ngẫm nghĩ một chút, cùng hai Ngự Lâm quân xoay người lên ngựa.
-Chư vị huynh đệ, mọi người hết sức cẩn thận, không có lệnh của ta, không được hành động thiếu suy nghĩ.
Hàn Mạc trầm giọng nói:
-Nhưng nếu có gì bất thường, ta lệnh một tiếng, tất cả mọi người nhanh chóng rút lui.
-Rõ!
Hàn Mạc không nói thêm lời nào, vung tay lên, hơn mười lao như cơn gió, nhắm thẳng hướng cốc Âm Dương cốc mà phi tới.
Đồi Loạn Thạch cách cốc Âm Dương chừng mười dặm, không thể nói là xa, đoàn người Hàn Mạc như báo như hổ, chỉ trong chốc lát, đã đến cửa cốc.
Đúng như lời Miêu Võ miêu tả, cốc Âm Dương hoang vắng âm trầm, từ bên trong, vọng ra tiếng sói tru dài, xem ra thung lũng này đúng là có dã thú cư trú.
Gió đêm hun hút. Mười người do Hàn Mạc dẫn đầu, theo hình cánh quạt tản ra, ai nấy đao cầm chắc trong tay. Hàn Mạc cũng nắm chặt Huyết đồng côn trong tay, dừng lại trước thung lũng.
Thung lũng kẹp giữa hai khe núi. Bên trong cũng không lớn, cửa cốc rộng chừng mười thước, tựa như miệng một túi tiền. Nơi này cách huyện Tịch Xuân chừng trăm dặm, thôn gần nhất cũng cách hai mươi dặm đường, xem ra là một nơi âm u không có sự sống.
Hàn Mạc nhìn cốc Âm Dương, trong lòng có cảm giác rất đặc biệt, nếu cần tìm một nơi thích hợp để cất giấu lương thực, thì đây chính là lựa chọn tốt nhất.
Không có mấy ai ngờ tới rằng trong thung lũng hoang vắng âm u này, có cất giấu nhiều lương thực!
Hay lời Miêu Nghĩa nói là sự thật?
Hàn Mạc hít sâu một hơi, nhìn các kỵ sĩ hai bên, trầm giọng nói:
-Các ngươi ở thung lũng chờ ta, ta… phải vào cốc xem thế nào?
Miêu Võ thất kinh, vội vàng nói:
-Đại nhân… ngài… ngài không nên đi vào, ở đây quá ư hung hiểm, nếu cần phải xem thực hư thế nào, thì ty chức sẽ vào.
Hàn Mạc quay đầu nhìn Miêu Võ, trầm ngâm một lúc, rồi mỉm cười:
-Miêu đại ca, thôi thì huynh cùng ta vào vậy, nhưng nếu có chuyện gì, chúng ta lập tức rời khỏi.
Hàn Mạc xuống ngựa, cầm theo Huyết đồng côn, căn dặn lần nữa:
- Các ngươi ở đây chờ ta, cần phải hết sức đề phòng.
Các kỵ sĩ đồng thanh đáp ứng.
Hàn Mạc và Miêu Võ một trước một sau, qua cái cửa nhỏ hẹp từ từ tiến vào cốc Âm Dương.
Trong cốc đá lổn nhổn, giống như miệng những con quái thú, hai bên vách núi dựng đứng chọc trời, nhìn không thấy đỉnh, càng khiến cho người ta cảm thấy nghẹt thở.
Bên trong thung lũng gió thổi hun hút, tiếng sói tru lên từng hồi thê lương, thảm khốc.
Đi vào cốc một lát, Hàn Mạc thấy nơi này trống trải một cách lạ thường, đúng là không có một ngọn cỏ, ánh trăng rót thẳng từ trên nền trời xa thẳm xuống tràn ngập thung lũng, nhưng Hàn Mạc không hề cảm thấy ánh trăng dịu dàng miên man như nước nữa, mà là thứ ánh sáng lạnh lẽo băng giá, và có phần quỷ dị.
Miêu Võ lặng im như chiếc bóng, theo sát Hàn Mạc, được một lúc, bỗng thấy Hàn Mạc dừng lại.
- Miêu đại ca, thật sự có Miêu Nghĩa hay không?
Hàn Mạc trầm ngâm một lát, đột nhiên xoay người lại, đôi mắt giống như sao nhìn chăm chăm vào Miêu Võ.
Miêu Võ lạnh toát toàn thân, không dám nhìn Hàn Mạc, y nhắm mắt lại, nắm chặt đao, gân xanh nổi lên, toàn cơ thể cường tráng phút chốc run lên.
Hàn Mạc thở dài:
-Miêu đại ca, Hàn Mạc không phải là người dễ dàng mạo hiểm, càng không phải là người lỗ mãng. Tối nay ta biết cốc Âm Dương chắc chắn có âm mưu, nhưng ta vẫn tới. Không có nguyên nhân nào khác, đơn giản là vì ta tin huynh. Càng bởi vì ta hiểu rằng huynh làm việc này là hoàn toàn bất đắc dĩ, giống như là một người đàn ông khi gặp tình huống đó thì dù không muốn vẫn phải làm như thế. Ta chỉ muốn giúp huynh giải quyết khó khăn, vì huynh, ta tình nguyện vào đây…
Miêu Võ đôi mắt sưng đỏ, thân hình run lên, quỳ rạp dưới chân Hàn Mạc:
-Đại nhân, ty chức hồ đồ, muôn lần đáng chết. Ngài… ngài hãy giết ta đi.
Hàn Mạc bình tĩnh nói:
-Nếu muốn giết chết huynh, ta đã sớm động thủ, sẽ không mạo hiểm cùng huynh vào đây. Nói cho ta biết, ngươi vì sao phải làm như vậy?
Miêu Võ nhìn Hàn Mạc, sầu não nói:
-Người nhà của ta chưa chết, hiện đang nằm trong tay Hạ Học Chi. Việc hôm nay là ta làm theo lời của y. Y nói với ta, đại nhân là người can đảm, nếu biết cốc Âm Dương có vấn đề, và là nơi cất giữ lương, thì ngài sẽ tò mò, cho dù nguy hiểm đến đâu, nhất định sẽ đến một lần. Nhiệm vụ của ta là dẫn dụ ngài vào cốc này.
Hàn Mạc thản nhiên cười:
-Xem ra Hạ Học Chi đúng là rất hiểu ta rồi. Tuy nhiên hắn đã quá tự tin. Ta nếu không phải vì Miêu đại ca thì hôm nay sẽ không bao giờ mạo hiểm. Ta xuất thân cao quý, tính mạng của ta đương nhiên là cao quý.
-Miêu Nghĩa là hoàn toàn bịa đặt.
Miêu Võ cười khổ:
-Chỉ có điều, đại nhân làm sao phát hiện ra?
-Huynh cũng không phải là người giỏi che dấu cảm xúc của bản thân.
Hàn Mạc trầm tĩnh:
-Ta tuy rằng vào Tây Hoa Thính không lâu nhưng cũng học được vài điều… ít nhất cũng đoán được tâm ý ẩn đằng sau lời nói và sắc mặt. Khi huynh bắt đầu nói về cốc Âm Dương, ta đã thấy rõ là huynh rất bất an, ánh mắt không sắc bén như trước, dường như muốn lảng tránh ánh mắt của ta. Nếu huynh không phải là một một người đàn ông đang phải làm việc gì đó thẹn với lòng mình, thì cần gì phải tránh không dám nhìn ta?
Dừng một chút, hắn nói tiếp:
-Về lời huynh nói về Miêu Nghĩa, ta tin rằng nếu có một nhóm người như vậy tồn tại thì nhiệm vụ của bọn họ là âm thầm vận chuyển lương, số người này không thể nhiều, nên ta nghĩ bọn họ tất nhiên bị Hạ gia khống chế nghiêm mật, không có khả năng gặp huynh dễ dàng như thế. Cho dù có gặp cũng không dễ dàng để lộ ra chút tin tức. Bởi vì Hạ tộc quyết không cho họ có khả năng làm việc đó. Nếu Hạ thị gia tộc để những tin tức cơ mật chỉ cần một bức bách nhỏ đã có thể để lộ thì Tây Hoa Thính của ta đã sớm tra ra được tung tích của số lương thực mất tích này tự lâu rồi. Hạ tộc nếu thật sự bất cẩn như vậy, thì gia tộc bọn họ… đã diệt vong từ nhiều năm trước.
Miêu Võ thở dài:
-Đại nhân suy nghĩ chu đáo chặt chẽ, trí tuệ hơn người, ty chức khâm phục.
Cười khổ nói:
-Đại nhân biết ngay chân tướng sự việc, sao phải vì ta mà mạo hiểu đến đây? Ty chức đã là tội nhân, không mặt mũi nào mà sống trên đời này nữa, đại nhân mau rời khỏi Âm Dương cốc, ty chức sẽ tự sát mà chết.
Hàn Mạc lắc đầu:
-Miêu đại ca, huynh vì người nhà, bị kẻ khác ức hiếp, ta cũng không trách. Huynh trên đường vài lần khuyên ta quay đầu lại, không nên vào cốc, có thể thấy trong lòng huynh không thực muốn hại ta. Hàn Mạc ta không phải là không biết phân biệt tốt xấu, ngươi có tội, quay về ta tất nhiên phải trị tội. Nhưng nếu ngươi chọn cách tự sát thì Hàn Mạc rất xem thường ngươi. Đối với ta, đáng khinh nhất là những kẻ lấy cái chết để trốn tránh trách nhiệm, là kẻ yếu đuối vô năng. Huynh đường đường là nam nhi đại trượng phu, cho dù gặp phải cảnh khốn cùng, cũng phải ngẩng đầu mà đối diện chứ?
Miêu Võ cảm kích nhìn Hàn Mạc, đột nhiên đứng dậy, nắm chặt đao trong tay:
-Đại nhân hiểu được con người ta, ty chức cho dù chết cũng không bao giờ chết oan uổng nữa.
-Xem ra Miêu đại ca là người minh bạch.
Hàn Mạc mỉm cười:
-Tuy nhiên, Miêu đại ca, dù Miêu Nghĩa là người do Hạ Học Chi dựng lên, nhưng chuyện lương thực giấu ở trong cốc này huynh cảm thấy có khả năng không?
Miêu Võ trầm giọng nói:
-Đại nhân, nơi này tối nay nhất định có mai phục, nếu không Hạ Học Chi cũng không ép ta dụ đại nhân đến đây. Mặc kệ lương thực có hay không có trong này, bọn họ cũng không có vận chuyển đi hết trong một đêm, ngày mai chúng ta mang quân tới xem xét. Ty chức khẩn thiết mời đại nhân cấp tốc rời khỏi nơi này.
Hàn Mạc cười nói:
-Miêu đại ca, nếu có thể dễ dàng đến rồi đi như thế, Hạ đại lão gia cũng chẳng phải là đã uổng công sắp xếp sao? Huynh xem… người cần đến đã đến rồi…
Miêu Võ ngẩn ra, nhìn theo ánh mắt Hàn Mạc, thấy từ trong thung lũng có một người từ từ đi ra. Bên trong mờ mịt tối, nhất thời còn không thấy rõ hình dáng của người đó.
Người nọ cũng không đi nhanh, nên càng khiến cho người ta cảm thấy hồi hộp.
Miêu Võ cắn răng, nắm chặt đao, trầm giọng quát:
-Ngươi là ai? Mau xưng tên!
Người đó dừng bước. Hàn Mạc nhíu mày. Hắn nhìn thấy đối phương mặc xiêm y bằng vải thô bình thường, đầu đội mũ dày, hai tay khoanh trước ngực, hình dáng này hắn trông rất quen.
-Ngươi là Hàn Mạc?
Người mới đến cất giọng lạnh lẽo, chỉ vào Hàn Mạc:
-Ngươi chính là Ngự lâm quân Hộ lương quan.
Hàn Mạc tiến lên vài bước, chống Huyết đồng côn trên mặt đất, cười ha hẩ:
-Hóa ra là ngươi. Thật sự quả đất tròn. Không thể tưởng là chúng ta lại nhanh chóng gặp lại nhau như thế này.
Người nọ cũng ngẩn ra, lập tức kinh ngạc thốt lên:
-Hóa ra là ngươi?
Miêu Võ có chút nghi hoặc, nghe Hàn Mạc và người nọ nói chuyện, dường như bọn họ có quen nhau.
Y đương nhiên không biết hai người đã gặp nhau tại quán thị dê mấy ngày trước. Từ trong thung lũng đi ra chính là Phong quốc nhân A Địch.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Hàn Mạc vuốt cằm, nói:
-Thật không thể tưởng được, các hạ lại là người của Hạ Học Chi. Người nước Phong không ngờ lại đi cùng đường với Hạ Học Chi. Điều này thật bất ngờ a.
A Địch lãnh đạm nói:
-Hàn Mạc, vốn tối nay hẹn ngươi đến là ta cũng muốn xem võ công của ngươi có thực như danh tiếng mà ngươi có hay không? Mỗ thật không thể tưởng tượng ngươi chính là Hàn Mạc, nếu biết như thế thì mỗ đã không gặp lại ngươi.
A Địch tối nay hẹn gặp Hàn Mạc là do Hạ Học Chi sắp xếp. Về phía A Địch mà nói, chỉ là vì tò mò mà muốn một phen thư hùng để xem võ công ai lợi hại hơi ai mà thôi.
Gã đối với võ học, đúng là rất say mê, và hiếu thắng.
Hạ Học Chi hết lời khen ngợi võ công của Hàn Mạc, thậm chí có ý khích bác rằng gã cam đoan không thể nào thắng nổi hắn, điều này khiến cho lòng kiêu hãnh của A Địch bị tổn thương, gã nhất định tìm Hàn Mạc so tài cao thấp.
Gã được sư phụ chân truyền, nên rất tự tin vào võ công của mình, thực tế xưa nay cũng ít có kẻ đáng là địch thủ, cho nên gã đinh ninh sẽ đánh bại Hàn Mạc.
Hạ Học Chi chọn địa điểm quyết đấu là cốc Âm Dương, A Địch cũng không để tâm đến dụng ý khác của y.
Gã đương nhiên không biết cốc Âm Dương có gì quỷ quái, cho dù biết cũng bất chấp. Nếu trong thung lũng có ác thú gã cũng không sợ, ở đất nước của gã, núi rừng bao bọc, độc trùng dã thú chẳng thiếu. Gã từ nhỏ đã săn hổ bắt báo, dã lang cơ bản không coi là gì. Nên sau khi vào cốc, gặp hai con dã thú định tập kích, gã đã nhẹ nhàng giải quyết.
Từ trong lòng mà nói, địa điểm quyết đấu này khiến gã rất hài lòng.
Tuy rằng trong lòng háo hức so tài cao thấp với Hàn Mạc nhưng gã cũng hiểu được, Hàn Mạc không phải là thường dân, mà là con cháu quý tộc, có địa vị cực cao ở nước Yến. Gã tuy cũng có địa vị cao ở nước Nam Phong nhưng Nam Phong và nước Yến xưa nay hòa thuận, tuyệt không thể để bị người ngoài xúi giục mà khiêu chiến với con cháu quý tộc của nước Yến được.
Cốc Âm Dương tuy rằng lạnh lẽo hiểm nguy, hoang vắng thê lương, nhưng nếu quyết đấu ở đây thì sẽ không có ai biết.
Chỉ cần thắng Hàn Mạc, gã sẽ đắc thắng mà lẳng lặng bỏ đi.
Nhưng gã không ngờ Hàn Mạc chính là người gã đã gặp ở quán dê, là người quen.
A Địch trong nháy mắt đã có tính toán, nếu là người khác, thì tối nay sẽ dừng ngay việc quyết đấu, nhưng tiểu tử trước mặt này đã biết mình là người nước Phong, hơn nữa, lại sớm đoán ra mình và Hạ Học Chi có câu kết, một khi đã như vậy, thì càng không thể để sống sót.
Về việc gã và Hạ Học Chi bắt tay nhau, hai bên đều không thể để lộ cho người ngoài biết. Đây đúng là một loại cấu kết có lợi cho đôi bên, nhưng lại không có lợi đối với quốc gia, nên một khi bị phát hiện thì Hạ thị gia tộc của nước Yến và A Địch bộ tộc của nước Phong sẽ bị tổn hại nghiêm trọng.
Cho nên A Địch đã thay đổi chủ ý, nhất định không thể để Hàn Mạc sống sót mà rời khỏi cốc.
Gã may mắn được Hạ Học Chi chọn địa điểm quyết đấu là cốc Âm Dương, một nơi hoang vắng thê lương không một dấu chân người, ở trong này giết chết Hàn Mạc chắc chắn sẽ không ai biết.
Nhưng tận đáy lòng gã, gã thật không muốn vì việc này mà khiến hòa khí giữa hai nước rạn nứt.
Gã hiểu hơn ai hết, nếu mình giết chết Hàn Mạc, có lẽ không có mấy người biết, nhưng Hạ Học Chi thì biết.
Dẫu vậy, gã không lo Hạ Học Chi sẽ đem chuyện này nói ra ngoài, bởi vì giết chết Hàn Mạc là đúng ý của Hạ Học Chi, huống chi Hạ Học Chi cũng có liên đới, cho nên Hạ gia nhất định sẽ không dễ dàng tiết lộ.
Những suy nghĩ này xẹt qua đầu A Địch như tia chớp, đôi mắt vốn lãnh đạm của gã bỗng chốc nổi đầy sát khí.
Hàn Mạc vẫn thản nhiên:
-Tuy rằng không biết thân phận của các hạ ở nước Phong như thế nào, nhưng có thể giao du với Hạ Học Chi thì hẳn thân phận các hạ không thấp. Ngươi phải biết, ta là con cháu quý tộc của nước Yến, các ngươi yên ổn thái bình ở một vùng nam cương, há cớ sao lại phải tự biến mình thành công cụ của Hạ Học Chi, điều này ta thật khó hiểu. Ngươi không phải là người thông minh rồi.
A Địch lạnh lùng:
-Bất kể ngươi là ai, tối nay nhất định không thể còn sống mà rời khỏi cốc.
Hàn Mạc cả cười:
-Các hạ đúng là có thừa tự tin. Ta biết, nếu ta phát giác chuyện ngươi âm thầm cấu kết với Hạ gia, ngươi nhất định sẽ phải giết ta. Chỉ có điều, ngươi có đủ năng lực sao? Hơn nữa, ta cũng cho ngươi biết, ngươi lén cấu kết các thế gia của nước Yến mưu đồ gây rối, ta thân là Hộ quân tham lĩnh của Ngự lâm quân, cũng sẽ phải bắt ngươi giải về kinh chịu tội, xem ngươi rốt cuộc có ý đồ gì. Cho nên, ngươi dù không giết ta thì ta cũng sẽ bắt ngươi bằng được.
Hắn vừa nói mắt vừa đảo xung quanh bốn phía, để xem đối phương có mai phục không và bao nhiêu người?
Nói ra cũng lạ, thung lũng này trống trải yên tĩnh, dù 5 giác quan của Hàn Mạc rất thính nhạy, nhưng cũng mơ hồ cảm giác trong này có không nhiều người.
Tuy rằng đầu kia thung lũng còn rất dài, kẻ thù có thể có mai phục ở đó, nhưng Hàn Mạc không hề “ngửi” thấy mùi sát khí. Đó là một cảm giác mang tính bản năng, có thể cảm thấy hơi thở của kẻ thù đang rình rập xung quanh. Đối với các dạ hành nhân, thì đây là loại cảm giác mà họ phải rèn luyện rất công phu, cho dù kẻ thù ẩn mình trong bóng tối vẫn phải cảm nhận được hơi thở của hắn, phải cảm nhận được mối đe dọa đang rình rập mình.
Sát khí mạnh nhất lúc này, chính là phát ra từ người của A Địch.
Nghe Hàn Mạc nói vậy, gã phá lên cười rất ngạo nghễ.
Miêu Võ tiến lên một bước, chỉ đao vào người A Địch:
-Hóa ra ngươi là người nước Nam Phong? Ngươi cũng biết, lén cấu kết với đại thế gia của nước Yến, một khi triều trình biết được, thì sẽ không để cho Nam Phong các ngươi được yên đâu. Còn không may bó tay chịu trói, đến lúc đó, còn có thể hưởng lượng khoan hồng.
A Địch cười lạnh:
-Ngươi chỉ là kẻ tiểu nhân bất trung, bán đứng cả đại nhân của mình, còn có mặt mũi nào đứng ở đây mà lớn tiếng quát tháo? Ngươi không phải là định sẽ tự sát sao? Quân tử nhất ngôn, tự sát còn không dám, thì sao đáng mặt là nam nhân? Hay là muốn mỗ giúp ngươi một tay?
Hiển nhiên, A Địch nãy giờ đã nghe thấy hết, đã biết Miêu Võ bán đứng Hàn Mạc, dẫn dụ Hàn Mạc vào cốc.
Miêu Võ mặt trắng bệch, tay nắm chặt đao đến nổi cả gân xanh, đôi mắt hết phẫn nộ lại ân hận, nói không nên lời, thở ra một hơi, đứng ngây như phỗng.
Hàn Mạc thản nhiên:
-Miêu đại ca, người này là muốn khích bác huynh, huynh nếu để ý lời hắn nói, là trúng bẫy của hắn rồi.
A Địch lạnh lùng cười, từ thắt lưng rút ra một cây roi nhỏ, cây roi trông giống như một con linh xà, được gã cất rất kín ở bên hông. Nếu không phải là gã đột nhiên lấy ra thì Hàn Mạc cũng không tài nào phát hiện ra bên hông hắn có đeo một thứ vũ khí như vậy.
-Hàn Mạc, nếu tối nay ngươi có thể thắng mỗ, mỗ từ nay về sau nếu gặp ngươi sẽ tự nguyện rút lui.
A Địch chậm rãi nói:
-Nhưng nếu ngươi thua dưới tay mỗ, thì mệnh của ngươi cũng nằm lại ở trong cốc này.
Miêu Võ một lần nữa nắm chặt đao, hướng Hàn Mạc nói:
-Đại nhân, hay để ty chức tỉ thí với hắn trước.
Hàn Mạc lắc đầu:
-Không cần, vị nhân huynh này chính thức khiêu chiến, nếu ta cự tuyệt thì sẽ phật ý hắn.
Hàn Mạc vào lúc này lại suy tính rất cẩn thận. Nếu bắt được người Nam Phong này và Hạ Học Chi có câu kết, ắt hẳn Hạ Học Chi cũng không thấy thoải mái.
Tuy rằng hắn biết, Hạ Học Chi nếu trăm phương ngàn kế lợi dụng Miêu Vũ lừa mình đến nơi này, thì chắc chắn Nam Phong nhân này là kẻ cực kỳ khó đối phó.
Nhưng Hàn Mạc xưa nay chưa từng khiếp sợ điều gì, hắn có Huyết đồng âm dương côn trong tay, lại có thêm bãn lĩnh Bát bộ côn thuật, thấm nhuần Thái cực bộ pháp, tuy rằng chưa đạt đến tuyệt kỹ công phu nhưng nếu hợp lại thì cũng thừa sức bảo vệ mình.
Người nước Phong tuy có vẻ thần bí, nhưng thần bí không có nghĩa là hùng mạnh..
Hơn nữa hai bên lần đầu tiên giao đấu, công phu của Hàn Mạc trong mắt đối thu còn thần bí hơn nhiều.
A Địch dẫu đã giao đấu với nhiều cao thủ, nhưng dùng côn thuật như Hàn Mạc thì đúng là lần đầu tiên gặp phải.
Trên tay Hàn Mạc nhìn qua thì tưởng là một cây côn bình thường, dường như khả năng sát thương cũng không mạnh, nhưng là người có võ công, A Địch đương nhiên muốn đối thủ ra tay trước, khi đối thủ ra tay hắn sẽ có thể quan sát và định liệu xem bản lĩnh của đối thủ cao thấp như thế nào.
Đây cũng là lời răn dạy chí lý nhất của sư phụ.
Sư phụ của gã còn dạy gã một đạo lý khác, trên thế giới này, thứ vũ khí dễ đối phó nhất là loại vũ khí xa hoa, một người nếu say mê vũ khí đẹp đẽ quý giá, thì khả năng điều khiển vũ khí đó của hắn cũng cực kỳ yếu.
Nhưng nếu người nào sử dụng binh khí bình thường, thậm chí là xa lạ thì càng phải đề phòng, với vì với người luyện võ, đấy mới chính là loại vũ khí độc đáo, uy vũ.
Đồng côn tuy rằng không còn xa lạ, nhưng không hề nghi ngờ, là hoàn toàn không bình thường.
Hàn Mạc cầm đồng côn trong tay, dưới ánh trăng, toàn thân côn phát ra thứ ánh sáng lạnh lẽo, mà A Địch thì nắm chặt roi, hai chân xoạc thẳng, vững chắc, đôi mắt như rắn, nhìn chăm chú khắp người Hàn Mạc, trong ánh mắt của gã đúng là có chút hưng phấn không thể che dấu.
Có thể khiến hắn bị kích thích, không phải là nữ nhân mà chính là giao chiến.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào