- Người dùng gậy gộc làm binh khí cũng không nhiều!
A Địch nói:
- Hàn Mạc, ngươi dùng đồng côn làm binh khí xem ra côn pháp không tệ. Mỗ thích quyết đấu nhất với người dùng binh khí khác mỗ, mà ngươi… quả thật thỏa mãn mỗ!
Hàn Mạc cười nhạt:
- Lấy roi làm binh khí ta cũng không gặp nhiều lắm, tuy nhiên cây roi của ngươi nhìn rất đặc biệt, chắc là không phải bình thường?
- Không sợ nói cho ngươi biết, cây roi này dùng Thanh Đằng chế thành, Thanh Đằng là đặc sản trăm năm của nước Phong, chắc chắn vô cùng, thủy hỏa bất xâm, đánh ra một roi không thấy máu không thu về, nếu bị đánh vào xương thì gãy xương, nếu đánh vào cổ thì đầu lìa khỏi cổ…
A Địch cười lạnh, sau đó khom người như một con khỉ, cây roi trong tay gã như biến thành sợi dây dài, khéo léo như rắn độc nhằm thẳng cổ họng Hàn Mạc công tới.
Tay gã vung lên một chiêu lấy mạng, không chút nề hà, kình phong kinh người, sắc bén, linh hoạt cực kỳ.
Hàn Mạc thấy gã đánh ra một roi thì biết là hạng người quyết đoán, qua tốc độ và lực đạo của roi thì Hàn Mạc biết võ công của gã cũng rất cao.
A Địch vừa ra chiêu thì cùng lúc thân hình Hàn Mạc cũng di chuyển.
Hắn có phán đoán tốt hơn người thường, chiêu thức của A Địch nhìn thì bình thường nhưng trong đó còn ẩn giấu rất nhiều biến hóa làm người ta khó có thể đoán được.
Một roi này Hàn Mạc không dám tiếp mà nhảy về phía sau né tránh, sau đó dùng Huyết Đồng côn quét xuống mặt đất đánh một khối đá lớn bay thẳng vào mặt A Địch.
Với người được trải qua huấn luyện quân sự như Hàn Mạc, hắn biết cách tận dụng tất cả ưu thế chung quanh để đánh bại kẻ thù.
A Địch thế công rất dũng mãnh, xem như hưng phấn quá đầu, tảng đá bay tới ít nhất cũng có thể làm suy giảm khí thế của gã.
Tảng đá lớn như thế bị Hàn Mạc một gậy nhẹ nhàng đánh bay, tốc độ cực nhanh, A Địch nhìn qua cũng biết nội công của Hàn Mạc không thường.
Tay gã rung lên một đạo thiểm điện xẹt qua trước mặt, nháy mắt chỉ nghe một tiếng gầm lên của A Địch, sau đó tảng đá răng rắc bị cắt làm hai nửa như miếng đậu hủ.
Tảng đá cứng như vậy còn bị cắt thành hai nửa dễ dàng, thử hỏi da thịt con người liệu có thể chịu nổi một roi này?
Khoảnh khắc tảng đá bị cắt ra làm hai thì Hàn Mạc chớp lấy cơ hội này, cả người giống như con báo, khí thế hùng hồn lao như chớp về phía A Địch. Huyết Đồng côn trong tay không do dự đánh thẳng về phía đối thủ, thời khắc này Huyết Đồng côn như sống dậy, hư hư thật thật, một hóa thành ba, cùng lúc đánh về phía A Địch.
Đó là chiêu thức của Bát Bộ Côn Thuật.
Hàn Mạc biết ở đây còn không ít mai phục, bắt giặc trước bắt vua sau, mà A Địch là nhân vật mấu chốt, nếu bắt được gã thì đám người nước Phong sẽ bị khống chế, cho nên ngay từ lúc bắt đầu Hàn Mạc đã thi triển ra chiêu thức mạnh nhất, hòng bắt sống người này, tốc chiến tốc thắng là tốt nhất.
A Địch hoàn toàn bất ngờ trước chiêu này của Hàn Mạc, buột miệng phát ra tiếng thán phục trước thế công của Hàn Mạc, đồng thời gã càng tỏ ra hưng phấn.
Với gã mà nói nếu gặp địch thủ quá yếu thì sẽ không có hứng thú.
Nhưng Hàn Mạc vừa ra chiêu đã kích thích hứng thú của hắn, ít nhất với A Địch mà nói thì càng tìm được một đối thủ ngang tài càng khiến gã có hứng thú.
A Địch vung roi bắn ra trước ngực thẳng vào đường đi của Huyết Đồng côn.
Miêu Võ thấy hai người quyết đấu như điện quang hỏa thạch trong lòng cực kỳ kinh ngạc, y cũng không ngờ bản lãnh của Hàn Mạc cao như vậy.
Đồng côn, roi ở trong binh khí bảng không phải xếp hàng đầu, nhưng hôm nay hai người thể hiện những chiêu thức hết sức tinh diệu, cực kỳ bá đạo, thể hiện phong cách cao thủ quyết đấu.
Trong lòng thung lũng trừ hai người quyết đấu thì chung quanh lại trở lên yên tĩnh, ngay cả tiếng sói cũng hoàn toàn biến mất.
Ánh trăng như nước, u u soi xuống sơn cốc, hai đạo thân ảnh như hai âm hồn bay như hành vân lưu thủy không chút lề mề ra chiêu quyết đấu.
Ngươi tới ta đỡ, giao thủ gần trăm hiệp hai bên đều không có dấu hiệu bị thua.
Trong lòng hai người đều kinh ngạc.
Hàn Mạc còn tưởng sau khi thi triển Bát Bộ Côn Thuật thì A Địch sẽ rất nhanh chịu thua, bởi vì côn thuật này tập trung tất cả tinh túy của võ học. Hàn Mạc tuy chưa luyện được xuất thần nhập hóa nhưng lô hỏa thuần thanh thì không kém, hắn phát huy được hai tinh túy Lực và Khéo vô cùng nhuần nhuyễn, thế nhưng A Địch lại có thể đón đỡ không hề bị lép vế, đúng là võ công rất cao.
Đối phương lại còn rất trẻ, nhìn cũng không giống võ lâm cao thủ nhưng võ công của gã rất cao minh, tuy chiêu thức Bát Bộ Côn Thuật quỷ dị nhưng đối phương roi pháp cũng đa đoan rất là khó lường.
Thần sắc Hàn Mạc bắt đầu ngưng đọng, gã có võ công cao cường như vậy khẳng định có thân phận không đơn giản.
Hàn Mạc kinh ngạc nhưng A Địch cũng khiếp sợ không kém.
Lúc bắt đầu gã cho rằng Hàn Mạc chỉ có vài phần bản lãnh mà thôi, lúc đó gã tràn đầy tự tin có thể đánh gục Hàn Mạc trong vòng năm mươi chiêu.
Qua năm mươi chiêu, sáu mươi chiêu…tám mươi chiêu… một trăm chiêu... Hàn Mạc không có nửa điểm rơi xuống hạ phong, hơn nữa thế công của hắn càng hung hãn quỷ dị.
Thậm chí A Địch cảm giác được chỉ cần mình sơ sẩy một chút Hàn Mạc sẽ không lưu tình mà đánh bại mình, chuyện này gã từ trước đến giờ chưa bao giờ gặp phải.
Ở nước Phong A Địch không dễ động thủ, một khi động thủ không bao giờ quá một trăm chiêu là đánh bại kẻ thù, hôm nay kỷ lục của gã bị Hàn Mạc phá vỡ sao có thể không giật mình.
Tuy gã giật mình nhưng cũng càng hưng phấn hơn, đôi mắt như lửa nóng cháy, roi trong tay càng nhanh, càng hung hãn, liên tục ra sát chiêu, bây giờ dã tính của hắn được kích thích, trong đầu chỉ còn một ý niệm đó là đem đối thủ giết chết, thỏa mãn dòng máu cường dã đang chảy trong người.
Hắn không lưu tình Hàn Mạc càng vô tình.
Côn pháp của Hàn Mạc càng quỷ dị, tốc độ cũng nhanh hơn nhiều lần, với Hàn Mạc thì hắn dù chỉ có một cơ hội nhỏ nhoi, nhưng cũng đủ để hắn tiêu diệt đối thủ.
Chỉ có điều thế công của đối thủ A Địch cũng không hề kém, roi mềm dẻo mà sắc bén, quỷ dị mà biến hóa, hơn nữa công thủ hài hòa không để lộ một chút sơ hở, càng không cho Hàn Mạc cơ hội tấn công điểm yếu của mình.
Hai người roi và côn quấn vào nhau, vô tình càng lúc càng lùi về phía trái vách núi.
Chỗ này có vô số đá nhọn, tựa như có vô số yêu thú hóa thành, nhìn lên trên như thấy bầu trời xụp xuống.
Hai người đều biết mình ra đến vách núi, với Hàn Mạc mà nói thì hắn biết roi cần không gian lớn mới có thể thi triển ra hiệu quả lớn nhất, tới gần vách núi đương nhiên uy lực roi của A Địch kém đi rất nhiều. A Địch cũng vậy, gã cho rằng Huyết Đồng côn uy lực như vậy, nhưng dài như vậy cũng cần phải có không gian mới có thể thi triển, gã biết nếu cứ tiếp tục đấu như vậy hai người sẽ cạn kiệt tinh lực mà chết, cho nên chỉ có thể dựa vào vách núi áp chế đối phương sau đó tìm cơ hội thủ thắng.
Hai ngươi đúng là kỳ phùng địch thủ, võ công ngang nhau, cách nghĩ cũng không khác nhau là mấy.
Roi rài như tên bắn, đồng côn như điện, mà lúc này dị biến phát sinh, A Địch chờ đợi thời cơ đã tới, roi của gã đã quấn quanh Huyết Đồng côn của Hàn Mạc.
- Hàn Mạc, ngươi không để ta thất vọng!
A Địch nắm chặt roi, nhìn Hàn Mạc:
- Mỗ đã lâu không được đánh một trận sảng khoái như vậy!
Hàn Mạc cũng nắm chặt Huyết Đồng côn, trong lòng hắn hiểu rằng chỉ cần mình buông lỏng côn thì A Địch sẽ không nhân nhượng giật lấy, mất đi Huyết Đồng côn vậy ưu thế vũ khí sẽ không còn, mình sẽ rất dễ bị thua trong tay A Địch.
Hắn cảm giác được A Địch sức mạnh kinh người, tuy mình luyện Trường sinh kinh luôn tự ngạo về điều này, nhưng đối phương cũng không kém.
A Địch muốn nhân cơ hội này đánh bay vũ khí của Hàn Mạc, Hàn Mạc cũng không yếu thế, vận khí vào hai tay đem roi của A Địch đoạt lại.
- Ngươi muốn đánh nhau chỉ cần sau đêm nay ta cùng ngươi đánh.
Hàn Mạc cười cười nhìn A Địch nói.
Bởi vì hắn thấy sau lưng A Địch có một cái bóng to lớn đang đi đến.
- Người này biết lai lịch của ta, nhất định không để hắn sống!
Bóng người kia đi đến, mặc bố y, dưới ánh trăng, tay phải nâng lên, trong tay cầm một ống trúc chỉ vào Hàn Mạc:
- Ngươi không giết được hắn thì … mỗ giúp ngươi!
Hàn Mạc lãnh đạm không đáp. Miêu Võ cầm đao xông tới bóng người kia quát:
- Ngươi là người phương nào?
Người kia cười ha ha:
- Mỗ chính là… người nước Phong.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Bên trong thung lũng không khí quỷ dị, đột nhiên xuất hiện một gã Phong quốc nhân, khiến Hàn Mạc mày hơi hơi nhíu một chút, chỉ có điều trong tay hắn không có chút đề phòng, và A Địch cũng vậy, như một tảng đá vẫn duy trì tư thế giằng co.
Hàn Mạc và A Địch tuy rằng giằng co rất quyết liệt, nhưng cực kỳ cảnh giác và lưu ý động tĩnh bốn phía, khứu giác hắn hơn những người thường, cũng không phát hiện ttrong thung lũng này có nhiều cao thủ mai phục, cho nên hắn mới quyết định ở trong thung lũng bắt A Địch, nếu không với tính tình của hắn, tuyệt không đến mức ở trong này không công vây sát đám người này.
Đột nhiên xuất hiện gã Nam Phong nhân cao lớn , khiến Hàn Mạc trong lòng bắt đầu cảnh giác, hắn tất nhiên không phải sợ hãi Nam Phong nhân đó, mà là cảnh giác ống trúc trong tay gã.
Cái ống trúc rất kỳ quái, thoạt nhìn cũng không có gì đặc biệt, nhưng khi cầm ống trúc trong tay gã Nam Phong nhân này thái độ thật cẩn thận. Hàn Mạc không đoán được rốt cục ống trúc có gì uy lực gì, nhưng cũng biết tuyệt đối không phải dễ đối phó.
Hàn Mạc và A Địch vẫn không nhúc nhích giằng co, Miêu Võ cũng dùng thân ngăn người nọ và Hàn Mạc ở giữa, ống trúc lập tức quay về phía người Miêu Võ.
- Ta mặc kệ ngươi là người phương nào, nếu ngươi dám mảy may đả thương chúng ta, lúc đó hai nước tranh chấp, các ngươi là người nước Phong sao là địch thủ Đại Yến được?
Miêu Võ phẫn nộ quát:
- Nước Phong các ngươi ứng đối với nước Ngụy đã là không thể kịp, đến lúc đó lại đối đầu với nước Yến, nước Phong nhất định sẽ bị san bằng phẳng!
Tên Nam Phong nhân cao to cười lạnh nói:
- Lời ngươi nói không sai, thực lực nước Yến các ngươi là không kém, nước Phong ta quả thật là ứng phó không được. Nguyên nhân chính là như thế, cho nên mới phải cho các ngươi thăng thiên, giết các ngươi mới vĩnh viễn không thể tiết lộ chúng ta cùng thế gia nước Yến lén có giao dịch bí mật. Giết các ngươi, thần không biết quỷ không hay, mỗ không cần lo lắng xảy ra nhiễu loạn.
A Địch đột nhiên nói:
- A Hãn, ngươi lui ra!
Tên Nam Phong nhân cao lớn vẫn đi theo A Địch tên là Khuất Địch Hãn, tuy nhiên lúc này A Địch lại không gọi tên thật, chỉ gọi là A Hãn.
Khuất Địch Hãn cau mày:
- Mỗ không thể lui. Hôm nay, hai người kia phải chết!
- Mỗ bảo ngươi lui ra!
A Địch lặp lại một câu, trong mắt hiện ra vẻ lo lắng, ánh mắt tuy rằng vẫn chăm chú vào trên người Hàn Mạc, nhưng lời này tự nhiên là nhằm vào Khuất Địch Hãn.
Khuất Địch Hãn lắc đầu:
- Ngươi đừng quên, mỗ không phải là bộ hạ của ngươi, cho nên... mỗ cũng không cần nghe lời ngươi chỉ bảo. Hơn nữa ngươi còn phải nhớ kỹ, mỗ theo ngươi đến đây, chính là bởi vì ngươi tính tình quá mức cao ngạo, ngươi không muốn giết người, mỗ... sẽ thay ngươi giết!
- Mỗ nhanh chóng giết chết hắn!
A Địch âm thanh lạnh lùng nói:
- Mỗ rất nhanh sẽ dùng Thanh đằng tiên cắt đứt cổ hắn, không cần phải ngươi tới động thủ. Hơn nữa ngươi hẳn là biết, mỗ từ trước đến nay chán ghét người khác nhúng tay vào chuyện của mỗ!
- Nhưng mỗ nhìn không ra hắn sẽ chết ở trên tay ngươi!
Khuất Địch Hãn vẫn rất bình tĩnh, nói tiếp:
- Lấy bản lĩnh của ngươi, không ngờ trong vòng trăm chiêu đều không giết chết hắn, như vậy... hắn sẽ không dễ dàng giết chết, cho nên, mỗ mới ra đưa tiễn hắn một đoạn đường!
Nói xong, hắn cầm Phong xảo nỗ hơi dơ cao lên một chút, cười lạnh nhìn Miêu Võ:
- Ngươi cũng không xứng chết dưới vũ khí của mỗ, nếu ngươi muốn tử, mỗ sẽ tìm cách đưa ngươi đi!
Miêu Võ lớn tiếng nói:
- Giả thần giả quỷ, ngươi nghĩ rằng ta sẽ sợ một ống trúc của ngươi?
A Địch lại một lần nữa nói:
- A Hãn, nếu ngươi thực dám nhúng tay vào chuyện của mỗ, mỗ... sẽ tức giận giết chết ngươi!
- Mỗ cũng không sợ bị ngươi giết chết!
Khuất Địch Hãn thản nhiên nói:
- Mỗ tới nơi này, hết thảy đều là vì lợi ích nước Phong, cho nên... mỗ cũng không sợ hãi tử vong!
Hàn Mạc cười tủm tỉm nói:
- Hoá ra người nước Phong tinh thần đoàn kết cực kém. Ta hôm nay thật sự đã hiểu vì sao Phong quốc ở giữa bốn nước lại là nước không có năng lực!
A Địch cả giận nói:
- Ngươi nói cái gì?
Hàn Mạc cười nói:
- Lời nói của ta ngươi đã nghe thấy. Chính ngươi cũng nhìn thấy, đồng bọn của ngươi và lời nói của ngươi dường như rất không nhất trí. Ta thấy hắn cũng không tín nhiệm võ công của ngươi, hóa ra võ công của ngươi trong lòng hắn cũng không phải bách chiến bách thắng!
A Địch tuy rằng biết mấy câu Hàn Mạc nói ra là chọc giận mình, nhưng không biết vì sao, trong lòng hắn lại dâng nên một nỗi giận dữ không thể áp chế nổi.
Hàn Mạc lại trong nháy mắt giống như con báo đang rình con mồi đã lâu, hai tay cầm đồng côn, không lùi mà tiến tới, lúc này đây đúng là thừa cơ hướng thân thể A Địch đâm tới, cũng ra một chiêu bộ côn pháp cực kỳ lợi hại, chính là chờ A Địch hơi chút thả lỏng một tia tinh lực, liền lập tức ra tay.
Hắn vốn không tìm được sơ hở của A Địch, cho đến khi người Nam Phong thứ hai xuất hiện, lại khiến A Địch tâm tư nổi lên một tia gợn sóng, hoàn toàn trợ giúp Hàn Mạc, hai người vốn vẫn giằng co, nhưng hơi buông lỏng di chuyển, lập tức khiến Hàn Mạc tìm được cơ hội, một cây huyết đồng âm dương côn, không chút do dự khí thế sắc bén ra tay như điện.
A Địch tuy rằng trong lòng cũng có chút giật mình, nhưng dù sao cũng là trăm trận chiến, kinh nghiệm rất phong phú, Thanh Đằng tiên còn quấn ở đồng côn phía trên, trong lúc nhất thời rút ra không được, Hàn Mạc đột nhiên nhân thể công kích, gã chỉ có thể ngửa thân hình sau, ngay cả như vậy, Huyết Đồng côn vẫn xát qua bên cạnh cổ hắn, đâm ra một vết thương, mà thân thể hắn sau nghiêng giữa, cổ tay run lên, Thanh Đằng tiên đã theo đồng côn thượng hoạt xuống dưới.
Hàn Mạc không đợi hắn thở, thân thể như ưng, phi phác bay lên, một côn đã hướng chỗ cổ hắn mà đâm.
Khuất Địch Hãn nhìn thấy tình thế biến chuyển, sắc mặt âm trầm, đi ra phía trước một bước. Miêu Võ cũng tiến lên một bước, ngăn Khuất Địch Hãn lại, lạnh lùng nói:
- Nếu ngươi muốn đi cứu chủ ngươi, hãy qua cửa của ta trước!
Khuất Địch Hãn khóe mắt co giật, quát:
- Tránh ra, nếu không tránh ra, mỗ sẽ giết chết ngươi!
Lúc này, Miêu Võ sao có thể thoái nhượng. Y tuy rằng biết ống trúc trong tay đối phương tất có trò ma quái, nhưng lúc này rất áy náy, có thể liều mạng tính mạng cũng sẽ không thoái nhượng nửa bước, không lùi mà tiến tới, lại bước ra một bước, trong tay đại đao nắm càng chặt:
- Có bản lĩnh, thì giết chết ông nội ngươi!
Bên kia A Địch một chiêu thất thế, Hàn Mạc mạnh mẽ, cứng rắn tiến công, trong lúc nhất thời A Định không ngờ thân ở phía dưới, chỉ sợ đã bị Hàn Mạc Huyết Đồng côn chế phục, nhưng gã mặc dù đã bị ép, vẫn dựa vào chính mình vượt qua thử thách công phu và kinh nghiệm, dám né tránh mà ngăn trở Hàn Mạc liên tục tiến công.
Khuất Địch Hãn không do dự, lách sang bên cạnh đi tới, gã là muốn tìm ra khe hở, lấy Phong xảo nỗ bắn chết Hàn Mạc.
Miêu Võ mặt biến sắc, hét lớn một tiếng, đề đao hướng Khuất Địch Hãn vọt đâm tới.
Miêu Võ không phải là anh chàng lỗ mãng, trên thực tế nhiều năm ở Ngự lâm quân, y có kinh nghiệm quân sự cực phong phú, cũng có hiểu biết về vũ khí. Khuất Địch Hãn trong tay nắm ống trúc, chỉ muốn bắn chết Hàn Mạc, nhưng lại chậm chạp không có bắt đầu, Miêu Võ trong lòng đã là có vài phần hiểu được, ống trúc là vũ khí bắn tầm xa, hơn nữa điều mấu chốt chính là vũ khí có thể bắn từ đông sang tây, chỉ sợ chỉ cần một đường bắn, Khuất Địch Hãn hoàn toàn có thể bắn hạ mình trước, sau đó lại bắn chết Hàn Mạc.
Khuất Địch Hãn bình tĩnh không động thủ, thậm chí còn để ý tìm ra khe hở bắn chết Hàn Mạc, như vậy theo suy đoán loại vũ khí này chỉ có thể bắn chết một người một tên, và rất chính xác.
Cho nên y quyết định không sợ mất tính mạng của bản thân mình, tuyệt đối không cho phép Khuất Địch Hãn tìm được cơ hội bắn chết Hàn Mạc, cho nên giờ này khắc này, y chẳng những không sợ hãi Khuất Địch Hãn đang nắm giữ vũ khí giết người trong nháy mắt, ngược lại tìm chỗ xung yếu tiến đánh, ngăn cản Khuất Địch Hãn tiến hành công kích Hàn Mạc.
Khuất Địch Hãn cũng thật không ngờ Miêu Võ không muốn sống như vậy, có vẻ giật mình, nhưng lúc này, giết chết Miêu Võ chỉ có là thứ yếu, trọng yếu nhất là giải quyết tên Hàn Mạc.
Chỉ cần giết chết Hàn Mạc, đối phó được với Miêu Võ thật sự là đơn giản.
Cho nên gã cũng không hướng về Miêu Võ, mà vẫn rắp tâm tìm được một khe hở, nhanh chóng bắn chết Hàn Mạc. Hơn nữa hắn cũng rất tự tin, có Phong xảo nỗ ở trong tay, chỉ cần bắn về phía Hàn Mạc, Hàn Mạc tránh cũng không thể tránh, chỉ cần bị một chỉ tên nỏ bắn trúng, Hàn Mạc sẽ mất mạng trong khoảnh khắc.
Miêu Võ đã tới gần Khuất Địch Hãn, không nói hai lời, trong tay đại đao trước mắt hướng Khuất Địch Hãn mà chém. Khuất Địch Hãn vô cùng phẫn nộ, trong lòng hận không thể đem Miêu Võ xé thành trăm mảnh, nhưng lúc này lấy đại sự làm trọng, chủ yếu và thứ yếu phải rõ ràng, Phong xảo nỗ bắn chết Miêu Võ thật dễ dàng, nhưng bên trong tên nỏ sau khi phát ra ngoài, muốn nạp lại tên nỏ, gã cũng không có chuẩn bị tên thứ hai tốt được, đến lúc đó khó có thể ứng phó với Hàn Mạc, cho nên chỉ có thể tiếp tục né tránh.
Ai biết ở giờ khắc này, Miêu Võ tựa như một đầu dã thú phát điên, đại đao y bổ xuống. Khuất Địch Hãn đã dự đoán được đao thế của y, thân thể tránh sang bên phải, mà lúc này, thân thể Miêu Võ giống một con trâu đực đầy phẫn nộ, cầm vũ khí, lao phía trước đụng với Khuất Địch Hãn. Khuất Địch Hãn thật không nghĩ Miêu Võ vào lúc này lại có dũng khí như thế, giật mình liền cảm giác được Miêu Võ hai tay đã bắt được Phong xảo nỗ trong tay mình, mà đầu nỏ của Phong xảo nỗ đã nhằm trúng bụng Miêu Võ
Miêu Võ hai mắt đỏ thẫm, cắn răng, dùng mãnh lực lôi kéo, hòng đoạt được Phong xảo nỗ.
Khuất Địch Hãn cũng tức giận tới cực điểm, người nước Phong đa phần là thấp bé, nhưng hắn dáng người cao lớn, uy mãnh, trên người khí lực giống như man ngưu, một bàn tay nắm chặt Phong xảo nỗ, một tay kia đã nắm thành thạch bát giống như một quả đấm, nhằm mặt Miêu Võ đánh một quyền. Miêu Võ chỉ biết hợp lực lôi kéo Phong xảo nỗ, cũng bất chấp né tránh, một quyền đánh vào trên mặt hắn, chợt nghe "dát băng" một tiếng vang lên, Miêu Vo trong miệng phun ra máu tươi.
Miêu Võ bị đập một quyền, thân thể dường như phải ngã xuống, nhưng nghị lực hơn người, thân thể quơ quơ chống đỡ, y cũng xoay khởi một quyền, chiếu Khuất Địch Hãn mà đánh, hai người đàn ông khôi ngô vạm vỡ, liền lấy loại nguyên thủy nhất đánh nhau
Trong giây lát đã thấy tay Miêu Võ huy quyền, bỗng nhiên vút vên trời cao, trên mặt hiện ra vẻ quái dị, hai mắt nổi lên, trong sâu đôi mắt dường như là giải thoát, dường như là bất đắc dĩ, lại dường như là phẫn nộ, thần sắc phức tạp, thân thể y quơ quơ, cuối cùng một bàn tay kéo qua Phong xảo nỗ, thân thể khôi ngô đứng thẳng lên mà ngã xuống.
Trong cơn thịnh nộ, Khuất Địch Hãn không kìm nổi, ấn cơ quan thuật khởi động Phong xảo nỗ.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Y đã dùng tính mạng của mình để phá vũ khí giết người trong tay Khuất Địch Hãn, cũng là lấy tính mạng của bản thân mà chuộc lỗi. Một con người thì khó có thể tránh khỏi chuyện mắc lỗi, nhưng y thành tâm mà dùng tính mạng đánh đổi, cũng là một nam nhân khiến cho người ta phải tôn kính.
Hai con mắt y trợn ngược lên, nhìn thẳng vào ánh trăng đang lạnh lùng từ trên sao vọng xuống.
Khuất Địch Hãn nắm chặt tay, nhìn thi thể của Miêu Võ, có chút khó hiểu. Hắn cứ tưởng một kẻ đã bán đứng chủ nhân của mình thì nhân phẩm là vô cùng thấp kém, tuyệt không vì người khác mà chết thay được.
Nhưng Miêu Võ cũng đã dùng tính mạng của mình ngăn cản hành động công kích Hàn Mạc.
A Địch và Hàn Mạc quần nhau một trận, men theo vách núi mà giao đấu, ở giữa hai vách núi so với thung lũng thì hôn ám hơn rất nhiều. A Địch lùi mấy bước, bỗng nhiên cảm thấy bên cạnh người một trận cuồng phong đánh vào.
Từ giữa kẽ hở giữa vách núi, rất hẹp, rất tối, một mảnh lụa mỏng giống như lưỡi con rắn độc hung ác sắc bén bắn ra, nhằm thẳng trán gã.
A Địch đã bị Hàn Mạc liên tục bức lui, bất thình lình giải lụa mỏng đánh ra, càng giật bắn mình. Gã tuyệt đối không thể ngờ từ giữa khe núi lại còn có người ẩn nấp đột ngột ra tay với mình.
A Địch tuy rằng là toàn lực né tránh nhưng giải lụa mỏng vẫn đánh trúng đầu vai gã. A Địch cảm thấy đầu vai đau nhức, như có nhát dao sắc đâm vào da thịt.
A Địch bị đánh, Hàn Mạc cũng không khỏi thất kinh. Hắn không hề có cảm giác ở giữa vách núi này còn có người ẩn nấp, càng không thể tin người đó không đánh mình mà lại lén ra tay với A Địch. Rốt cuộc kẻ đó là ai?
A Địch tuy rằng đầu vai đau nhức, nhưng gã vẫn cố nén lại, ngã lăn xuống đất, một tay kéo lấy dải lụa mỏng tay kia đánh trường thiên vào thẳng góc núi.
Hàn Mạc thấy người nấp trong vách núi công kích A Địch thì hẳn là kẻ thù của hắn, hay nói cách khác, ở tình cảnh này, tạm thời là đồng minh của mình. Trường thiên sắc bén của A Địch đánh về phía vách núi, kẻ đó nếu trúng một roi không chết thì cũng trọng thương. Nên Hàn Mạc không chút do dự, Huyết Đồng côn trong tay đánh thẳng lên, chủ động cuốn lấy Thanh Đằng tiên, khiến Thanh Đằng tiên không thể đánh tiếp vào trong vách núi.
Huyết Đồng côn rất nhẹ nhàng và khéo léo ngăn cản lực công của Thanh Đằng tiên, tuy nhiên cánh tay cầm lụa của A Địch cũng đã kéo ra khỏi vách núi một người.
Người nọ dáng người yểu điệu, giống như một con bướm, hẳn là một trang quốc sắc, chỉ có điều mặt được che bởi một tấm mạng màu trắng, nên nhất thời không thấy rõ dung mạo.
Nhưng Hàn Mạc nhìn thân hình yểu điệu đó, thì biết ngay đó là Tiêu Linh Chỉ.
Hắn vô cùng kinh ngạc, không thể tưởng được Tiêu Linh Chỉ lại xuất hện ở đây, vào lúc này, không phải là trưa nay vừa ngồi cùng nhau uống trà sao?
Khuất Địch Hãn nhìn thấy một nữ nhân đột nhiên từ trong vách núi xuất hiện công kích A Địch, lập tức lập tức lướt tới, từ bên hông rút ra một Tiểu loan đao hình tròn, nhún chân vài cái, bổ thẳng vào người Tiêu Linh Chỉ.
Chỉ có điều hắn còn chưa kịp chém trúng Tiêu Linh Chỉ thì đã thấy từ phía sau một trận kình phong đánh úp tới.
Khuất Địch Hãn không kịp tránh, thấy ngực đau điếng, tựa như bị cả một đại thiết chủy gõ từ sau lưng. Hắn to cao lực lưỡng, bị một kích nặng như ngàn tấn, toàn thân quay cuồng, tay không còn chút khí lực để đánh xuống, cả người chấn động thối lui hai bước, miệng thổ huyết.
Miêu Võ bị giết, Hàn Mạc vốn lấy một chọi hai, nhưng vào lúc này, tình thế đột biến, không ngờ Hàn Mạc trở nên chiếm thượng phong.
Tuy rằng hắn không rõ Tiêu Linh Chỉ vì sao lại xuất hiện ở đây, nhưng thấy hắn một mình đấu với hai người Nam Phong nên ra tay trợ giúp, khiến hắn cũng thấy cảm kích.
Hàn Mạc trong lòng có lẽ cũng có chút háo thắng, nhưng tuyệt nhiên không phải là người thích tàn sát lẫn nhau, nếu không phải là bất khả kháng, hắn cũng không hề muốn đơn đả độc đấu.
Hàn Mạc thấy rõ, từ sau lưng lén đánh Khuất Địch Hãn chính là tiểu nha hoàn Tiểu Quân.
Trong nháy mắt, Tiêu Linh Chỉ và Tiểu Quân thi triển võ công tuyệt luân, tuy chưa phải là cái thế bất phàm, nhưng cũng là hữu dụng, điểm đáng tán tụng chính là tốc độ và tính hiệu quả.
Hàn Mạc cũng không có thời gian hỏi han chủ tớ Tiêu Linh Chỉ vì sao có thể ẩn nấp ở đây mà A Địch không hề phát hiện ra, hắn cũng phải nhân cơ hội này tiếp tục dồn đánh A Địch.
-Trư nữ tử, mỗ giết chết ngươi!
Khuất Địch Hãn rống lên, tuy rằng lồng ngực máu như muốn trào lên cổ họng, nhưng vẫn cố vét chút khí lực còn lại, liên tục tung chưởng về phía Tiểu Quân.
Ở cuối vách núi, Hàn Mạc và Tiêu Linh Chỉ liên thủ tấn công A Địch.
A Địch và Hàn Mạc vốn là ngang tài ngang sức, hai người đều không thể uy hiếp đối phương. Nhưng lúc này Hàn Mạc có Tiêu Linh Chỉ cùng hợp sức, A Địch rõ ràng là bị lấn lướt.
Giữa vách núi quyết chiến, không ai biết từ trên sườn cao của núi Âm Dương, có hai ánh mắt giống như chim ưng gắt gao mà nhìn mấy người giữa thung lũng thư hùng.
Gió đêm mát mẻ, bọn họ ánh mắt lại vô cùng lạnh giá.
-Xem ra nha đầu kia đến Nghi Xuân, là muốn dò xét về Hạ gia chúng ta rồi.
Nấp ở sườn núi giữa vách đá, có một bóng người mập mạp, tất nhiên, đó chính là Hạ gia đại lão gia Hạ Học Chi.
Người mặc cẩm y màu xám đứng bên cạnh hắn, không ai khác ngoài Từ tiên sinh.
Hai người đúng là lặng yên không một tiếng động chăm chú nhìn cảnh chém giết giữa thung lũng, đối với bọn họ mà nói, đó chính là cảnh Hạc Trai tranh ngọc, họ chính là ngư ông đang chờ vớt lấy ích lợi.
-Đúng là người trẻ!
Từ tiên sinh chép miệng vẻ khinh khi:
-Nhẽ ra nha đầu này nên kiên nhẫn hơn một chút… nàng… xuất hiện quá sớm!
Hạ Học Chi vuốt cằm, cười:
-Ta có nghe phong thanh nha đầu kia có tình ý với Hàn Mạc. Nàng đột nhiên hiện thân, phân nửa là vì tiểu tử kia rồi.
Từ tiên sinh lại khẽ thở dài:
-Tối nay, nha đầu kia cũng không thể nào lưu được.
-Ta cũng nghĩ thế.
Hạ Học Chi liếc Từ tiên sinh một cái:
-Đêm nay, trong thung lũng này, thế cục này, cũng đủ để chúng ta giải thích nhiều việc.
Hàn Mạc và nha đầu Tiêu gia đã giết chết người Nam Phong. Mà đối với nước Nam Phong kia chúng ta cũng dễ bề giải thích.
Lão cười âm hiểm:
-Nếu Hô Mã mà biết con hắn chết ở trong tay Hàn gia, ta nghĩ Hô Mã sẽ dốc toàn lực vì con hắn mà báo thù… thậm chí… cả bộ lạc sẽ nhúng tay vào việc này. Lúc đó Hàn gia nhất định sẽ rất phiền toái.
Từ tiên sinh hỏi:
-Ý của chủ công là muốn tất cả mọi người ở đây chết hết?
-Che dấu vài thứ, thêm thắt vài việc!
Hạ Học Chi lạnh băng
-Những người trẻ tuổi này trí tuệ đều rất cao, chỉ cần một người còn sống rời khỏi đây, Hạ gia chúng ta sẽ rất phiền toái.
Từ tiên sinh trầm ngâm một lát, rồi mới thở dài:
-Kỳ thật ra rất muốn xem tài trí của mấy người trẻ tuổi này, có thể bức chúng ta đến nước này đã là rất giỏi rồi. Nếu bọn họ còn sống, ta nghĩ mười năm sau những cái tên này chắc chắn sẽ vang danh thiên hạ.
Hạ Học Chi nói:
-Ta kỳ thật cũng rất tò mò. Chỉ có điều những người này không thể đứng về phía chúng ta, tử vong là cách tốt nhất. Nếu việc này được giải quyết, thì Tô Khắc Ung cũng dễ dàng đối phó, thế lực của chúng ở Nghi Xuân không đủ mạnh để nghênh ngang quấy nhiễu, sẽ nhanh chóng hồi kinh thôi.
-Nếu ở trong này chết một vài nhân vật quan trọng, ta nghĩ sau này cốc Âm Dương sẽ không yên ổn.
Từ tiên sinh chậm rãi nói:
-Lương thực của chúng ta..
-Tiên sinh không cần lo lắng.
Hạ Học Chi tự tin nói:
-Công trình ngầm này rất nhiều năm trước ta đã mời người của Mặc gia thiết kế, hơn nữa, đã âm thầm ám sát những người chế tạo nên nó. Trên đời này cũng không có vài người có thể phá được cơ quan thuật của Mặc gia… cho nên… lương thực rất an toàn.
Từ tiên sinh có chút suy nghĩ, trầm ngâm một lát, khẽ gật đầu:
-Chủ công nói đúng!
Hạ Học Chi mỉm cười:
-Đối với điểm này, ta rất tin tưởng. Sư huynh của tiên sinh ở trong này đã ba năm, thiên hạ có ai biết?
-Ta cũng muốn đi xem hắn.
Từ tiên sinh mắt lóe lên tia nham hiểm:
-Tốt hay xấu thì cũng là sư huynh của ta, là sư đệ, nếu hắn chết đi thì ta cũng nên tiễn hắn xuống mồ.
Hạ Học Chi và Từ tiên sinh ở sườn núi âm u khẽ thì thầm nói chuyện, giữa thung lũng, Hàn Mạc và Tiêu Linh Chỉ vẫn liên thủ tấn công A Địch, mà Tiểu Quân và Khuất Thạch Hãn cũng đánh nhau lịch liệt, xem ra Tiểu Quân cũng có phần hơn.
Nhưng lúc này, mấy người đột nhiên cảm thấy một thanh âm thấp trầm từ dưới đất vọng lên, giữa thung lũng, tiếng vọng nghe càng rõ:
-Cạc cạc…
Hàn Mạc nhíu mày, mấy người khác cũng cảm thấy lạ thường, đều dừng tay.
Bỗng nghe một tiếng kêu to, đất ở ngay chỗ Tiểu Quân sụp xuống. Tiểu Quân nhún người bay lên như con bướm, được hai bước, có ngờ đâu đất chỗ đó cũng sâu hoắm. Cả người Tiểu Quân ngay lập tức đạp vào khoảng không, lọt thỏm vào một cái động.
Tiêu Linh Chỉ thấy Tiểu Quân gặp nạn, mặt mày biến sắc, thân hình run lên, tung dải lụa mỏng về hướng đó, mong có thể tìm ra chút thi thể của Tiểu Quân.
Chỉ có điều nàng cách Tiểu Quân hơi xa, không thể nào cứu kịp, mắt thấy Tiểu Quân rơi xuống động, nàng liền phi tới cửa động, chưa kịp nhìn được gì, đã cảm giác đất dưới chân mình cũng chuyển động rồi sụp xuống, cả người ngay tức thì rơi tõm xuống.
Ầm ầm ầm
Đất rung chuyển dữ dội, dưới chân Khuất Địch Hãn cũng xuất hiện cái hố to, cả người gã cũng rơi xuống.
Hàn Mạc sắc mặt khó coi vô cùng. Hắn trong lòng đã hiểu được, tối nay ở cốc Âm Dương, cạm bẫy lớn nhất không phải là A Địch, mà là cạm bẫy ngầm này. Hắn thật sự không thể hiểu, thoạt nhìn thung lũng rất bình thường, không ngờ bên trong lại có một cạm bẫy ngầm như vậy.
Hắn nhìn Tiểu Quân và Tiêu Linh Chỉ lần lượt rơi xuống hầm, cũng muốn cứu, nhưng cạm bẫy đã lan tràn đến chân hắn. Hắn phản ứng nhanh chóng, đồng côn đã chống lên tảng đá bên cạnh, cả người dựng lên vách núi, tránh thoát cạm bẫy trong chớp mắt.
Nhưng cơ thể chưa kịp bám được vào vách núi, thì giữa sườn núi, không ngờ đã phóng ra hàng loạt mũi tên, không bắn thẳng người Hàn Mạc mà bắn về vách núi, khiến Hàn Mạc không thể dừng lại mà cũng không thể tiến về phía trước.
Chính vào lúc này, tảng đá đang đỡ cây côn cũng đã vùi lấp xuống, thân hình Hàn Mạc lập tức không có lực chống đỡ, trên mặt đất đã xuất hiện một cái động to, cả người Hàn Mạc cũng ngay lập tức rơi xuống.
Còn sót lại A Địch, cũng đang định tránh đi, nhưng làm sao tránh được cạm bẫy đã thiết kế tỉ mỉ này, thung lũng này la liệt hố sâu, gã chỉ nhảy được mười thước, cả người cũng đã lọt thỏm vào một cái động sâu hun hút.
Lúc này, toàn bộ sự việc xảy ra ở giữa thung lũng, Hạ Học Chi đang ẩn mình giữa sườn núi nhìn thấy hết, nhếch mép cười.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Lúc Hàn Mạc rơi vào trong hầm, liền cảm thấy thân thể của chính mình lơ lửng giống như lông chim trong không trung, đồng côn trong tay di chuyển về phía trước, muốn mượn lực, nhưng lại điểm vào khoảng không, hiển nhiên cạm bẫy này thiết kế cực kỳ độc đáo, ngay cả điểm mượn lực đều không có, thân thể hắn chỉ có thể rơi xuống không hề có chút lực cản nào.
Hắn không biết cạm bẫy này tột cùng sâu đến đâu, nhưng hắn cũng hiểu được, một khi hắn rơi xuống, phần cơ thể tiếp xúc với mặt đất sẽ đau điếng, cho dù hắn không chết cũng sẽ trọng thương. Hơn nữa hắn không thể xác định có rớt xuống trên mặt đất không, hay lại có loại cạm bẫy như chông đá, nếu có cạm bẫy như vậy, hắn sẽ bị đâm thủng toàn thân, trở thành một con nhím khổng lồ.
Hắn phản ứng cũng là cực kỳ nhanh nhẹn, lúc này trong tay hắn có Huyết Đồng côn, coi như là thứ cuối cùng hắn có thể sử dụng, thậm chí là vật bảo mệnh cuối cùng của hắn, cho nên khi đồng côn của hắn không có tìm được điểm mượn lực, hắn lập tức hướng đồng côn xuống phía dưới, đó là muốn lấy đồng côn tiếp xúc mặt đất trước, tránh cho thân thể một cú va chạm mạnh.
Động hố này hiển nhiên rất sâu, một thanh âm vang lên. “Coong”, cánh tay nắm Huyết Đồng côn tê dại, hổ khẩu đau đớn. Huyết Đồng côn tiếp xúc trước với mặt đất, phát ra tiếng vang trong trẻo.
Hàn Mạc nghe thấy thanh âm có thể phán đoán ra, mặt đất không phải bùn đất và đất sét, mà là một loại đá cứng rắn tương tự như nham thạch hoa cương.
Khi thân thể hắn rơi trên mặt đất, toàn bộ khí huyết đảo lộn quay cuồng, may mắn là Huyết Đồng côn đã làm tan mất không ít lực đánh vào, càng may mắn là trên mặt đất không có loại cạm bẫy như chông đá nếu không hắn không nghi ngờ gì cầm chắc cái chết.
Hàn Mạc cảm giác được toàn bộ khí huyết trong cơ thể giống như phiên giang đảo hải - sông cuộn biển gầm, đầu não choáng váng, thậm chí có một loại cảm giác muốn nôn mửa, toàn bộ thân thể tê dại, trong lúc nhất thời chỉ có thể xếp bằng ngồi trên mặt đất, chiếu theo phương pháp Khí Kinh trước tiên điều dưỡng hơi thở.
Xung quanh yên tĩnh vô cùng, một mảnh tối đen, hắn căn bản không biết mình đang ở phương nào, càng không biết tình huống xung quanh như thế nào.
Hắn mơ hồ nghe được trên đỉnh đầu truyền đến thanh âm. Hắn khẽ nâng đầu nhìn, hiện trên đỉnh đầu là một tia sáng chậm rãi biến mất trên không trung, trong lòng lập tức trầm xuống.
Tuy rằng không rõ đó là cái gì, nhưng hắn phán đoán, mới vừa rồi cạm bẫy đã mở ra, lúc này chỉ sợ đã đóng kín lại.
Trong sơn cốc mấy chục điểm đột nhiên xuất hiện cạm bẫy lần lượt hợp nhau đến, như vậy có thể đoán được, ở thung lũng ngầm, còn có người bị nhốt trong đó.
Cơ quan ngầm này, đúng là làm cho người ta phải kinh thán.
Sau một lát, thông qua Khí Kinh điều tức, Hàn Mạc chậm rãi hít hở, hắn lúc này mới đứng dậy, nắm chặt đồng côn trong tay, cẩn thận nghe động tĩnh bốn phía.
Bốn phía đúng là không có nửa điểm động tĩnh, một sự yên lặng chết chóc.
Không khí trong lòng đất hết sức ngột ngạt, bốn phía không một tiếng động, lại tối như mực, mắt không thấy vật, giống như ngã vào chỗ sâu nhất địa ngục, tiến nhập thế giới Tu La âm lãnh
Hàn Mạc tự nhận là người có lá gan rất lớn, nhưng lúc này, thật đúng là khiến hắn sinh ra một loại cảm giác sởn tóc gáy
-Tính sai!
Hàn Mạc khẽ thở dài một hơi, trong lòng tự nói:
-Lần này thật sự là sơ suất, vốn tưởng rằng đây là một cơ hội tốt, ai biết... Không ngờ bị tên cáo già tính kế... Ngự lâm quân và Tây Hoa Thính mai phục ngoài cốc, làm thế nào có khả năng biết ta sẽ rơi vào cạm bẫy!
Hắn cảm thấy cực kỳ ảo não. Tên cáo già Hạ Học Chi đến cuối cùng vẫn là cao hơn một bậc, lấy cơ quan khó có thể tưởng tượng như vậy vây khốn đối thủ.
Hàn Mạc trong lúc nhất thời đúng là không biết làm như thế nào mới tốt.
Đột nhiên nhớ tới mấy người Tiêu Linh Chỉ cũng rơi vào bên trong cạm bẫy, lại không biết cách xa hay gần chỗ này, càng không biết mấy người hiện giờ sống hay chết, không khỏi buột miệng than một tiếng.
-Quân sư!
Không có nửa điểm động tĩnh, Hàn Mạc lại hô
- Tiểu Quân!
Vẫn không có người trả lời.
Hắn chống đồng côn trong tay, đi vài bước về phía trước, trong bóng đêm, cũng không dám đi lại xung quanh, ai biết còn có cơ quan cạm bẫy nào khác không, cho nên mỗi bước đi đều thật cẩn thận, dùng đồng côn dò xét phía trước mặt.
Lại đi tiếp khoảng bảy, tám bước,nhưng vẫn như trước không có động tĩnh gì, ngay cả côn đồng cũng không có đụng tới có vách tường.
Hàn Mạc dừng bước, hắn tuy rằng không thể xác thực được nơi này đến tột cùng có bao nhiêu cạm bẫy, nhưng lại vô cùng rõ ràng, Hạ Học Chi nếu trăm phương ngàn kế thiết cạm bẫy ngầm khổng lồ dưới lòng đất, như vậy tất nhiên có rất nhiều cơ quan. Trong không gian đen như mực hắn liền sờ soạng phía trước mà đi, không nói đến có thể hay không tìm được đường ra, chỉ sợ đi không được vài bước, sẽ xuất hiện một ít cạm bẫy không tưởng được, hung hiểm vạn phần.
Một người ở hoàn cảnh như thế này, chỉ có thể bình tĩnh và bình tĩnh!
Hắn tĩnh hạ tâm tư, trầm tư xem trên người còn có gì có thể lợi dụng, chỉ trong nháy mắt, hắn lập tức nhớ tới trên người không ngờ còn có một lọ hắc thủy dầu.
Cái này thật sự là rất khéo. Ngày ấy nhìn thấy rất nhiều hắc thủy dầu, Hàn Mạc tò mò, tiện tay cầm một lọ hắc thủy dầu, sau đó lại tiện tay cất vào trong người.
Hắn vội vàng đưa tay vào trong ngực tìm kiếm, đúng là thật sự tìm được bình hắc thủy dầu.
Mùi hôi của Hắc thủy dầu lúc này, Hàn Mạc cảm thấy đây là mùi kỳ diệu nhất. Một lọ hắc thủy dầu, có lẽ có thể giúp hắn thoát khỏi khốn cảnh, tìm được con đường của hy vọng.
Hắn đem hắc thủy dầu để ở lòng bàn tay, cởi áo khoác trên người, sau đó quấn ở đầu huyết đồng côn rất chặt chẽ, lúc này mới đem hắc thủy dầu thật cẩn thận nhỏ vào côn, quả nhiên một lát sau, liền trở thành một cây đuốc tạm thời.
Về phần mồi lửa, sinh ra ở thời đại này, Hàn Mạc đã hiểu được cái gì gọi là: “đánh đá nhóm lửa”.
Hắn thật vất vả mới tìm được hai hòn đá nhỏ, mất nửa ngày công phu, rốt cục thì "cây đuốc" đã cháy, trong lúc nhất thời, bốn phía lập tức sáng sủa hẳn lên. Hàn Mạc lập tức lấy tay giơ lên đồng côn, chiếu sáng bốn phía, đôi mắt đầu tiên là ngẩng đầu nhìn lên trên đỉnh, lập tức cả kinh, giữa mặt đất và đỉnh kia, đúng là cao hơn mười thước, mới vừa rồi trong bóng đêm không biết, lúc này ngọn đèn dầu sáng ngời, mới hiểu được, chính mình vừa rồi đúng là vượt qua một kiếp nạn, nếu là không có huyết đồng côn đỡ đi bớt lực xung kích, khi ngã hơn mười thước xuống dưới, tất nhiên là chết tươi. Trách không được mới vừa rồi cho dù có huyết đồng côn làm giảm mất lực xung kích, thân thể hắn rơi xuống đất vẫn là thống khổ không ngừng, động hố này không ngờ sâu như thế
Kia đỉnh chóp đã đóng kín chặt chẽ, miệng hố cũng đã khép lại, hai mắt hắn di chuyển, lập tức liền phát hiện, hắn đang ở một hang đá rất rộng lớn. Hắn ở vào giải đất trung tâm hang đá, hang đá hình tròn, xung quanh đều là vách tường lạnh như băng, nhưng xung quanh vách đá, không ngờ mở ra năm thông đạo, liền giống như năm sao bình thường, rất có quy luật ghi trên vách đá phía trên, mỗi một chỗ thông đạo đều một mảnh tối đen, nhìn qua thông đạo kia cũng cực kỳ hẹp, nhiều nhất chỉ có thể cho hai người cùng đi.
Hàn Mạc nhíu mày.
Hang đá này rất khổng lồ, thân hình Hàn Mạc đứng ở chỗ này trông như một con kiến nhỏ. Điều này khiến Hàn Mạc không thể không khâm phục bản lĩnh Hạ gia. Hang đá ngầm như thế, Hạ gia có thể không một động tĩnh kiến tạo ra, không có một tia phong thanh tiết lộ ra ngoài, thật đúng là cực kín kẽ. Bất kể là kỹ thuật kiến tạo và công tác giữ bí mật, Hạ gia đều làm vô cùng hoàn mỹ.
Hàn Mạc nhìn qua năm thông đạo kia , hắn không biết trong mỗi một cái thông đạo ẩn chứa cơ quan dạng gì, càng không biết thông đạo có phải là đường sống không, hoặc là nói... căn bản không có đường sống!
Nhưng Hàn Mạc tuyệt đối không ở giữa hang đá này khoanh tay chờ chết.
Hang đá này không có nguồn nước, không có thực vật, càng không có thứ khác, chỉ dựa vào điều kiện hiện giờ của Hàn Mạc, tuyệt không có năng lực đi theo vách đá bóng loáng đi đến nóc nhà trên mở ra lỗ hổng để đi ra ngoài.
Hắn chỉ còn một con đường là phải nhanh chóng tìm được lối ra, nếu không có thể sẽ bị chết đói chết khát ở chỗ này .
Hơn nữa cây đuốc trong tay tạm thời làm ra, thời gian chống đỡ sẽ không sẽ quá dài, một khi cây đuốc trong tay tắt, như vậy sự tình sẽ càng thêm phiền toái.
Hàn Mạc chỉ có thể cười khổ.
Lúc này đây, hắn cảm thấy chính mình thật sự quá sơ suất , tuy rằng hắn lặng yên không một tiếng động mai phục rất nhiều nhân thủ ở ngoài cốc, ngay cả Miêu Võ sống chết thế nào cũng không biết. Nhưng hiện giờ cho dù nhân thủ có nhiều, nhưng có ai tìm được hắn, sau đó trợ giúp hắn đi ra ngoài? Hết thảy, chỉ có thể dựa vào mình hắn.
Cắn răng một cái, Hàn Mạc cầm đồng côn trong tay đi đến một thông đạo phía trước, đem ánh lửa hướng lối đi chiếu rọi, bên trong quả nhiên là rất hẹp, nhìn qua tuy rằng chỉ có một thông đạo ngầm phổ thông, nhưng Hàn Mạc không thể không đề phòng chỗ đó cũng có cạm bẫy.
Hắn hít sâu một hơi, không chút do dự, dùng đuốc chiếu sáng phía trước, chui vào trong thông đạo, dò dẫm từng bước, hai mắt như điện, toàn bộ tinh thần đề cao cảnh giác, đề phòng khả năng xuất hiện cạm bẫy bất cứ lúc nào
Không khí bên trong thông đạo cực kỳ loãng, hai bên vách đá cứng rắn lạnh như băng, Hàn Mạc đi theo hướng đồng côn được một lúc, thấy thông đạo phía trước lại xuất hiện ba con đường, một lối thẳng đi tiếp, mặt khác hai con đường còn lại, một trái một phải kéo dài vào trong.
-Con mẹ nó!
Hàn Mạc trong lòng thầm chửi thầm:
- Đây là mê cung ngầm, muốn đi ra ngoài, còn khó hơn lên giời. Chẳng lẽ lão tử lần này phải chết ở chỗ này?
Vừa nghĩ tới bị tên cáo già Hạ Học Chi thiết kế mê cung để hãm hại mình, Hàn Mạc trong lòng không cam tâm.
Hắn hơi trầm ngâm, hướng thông đạo bên phải quẹo vào, bởi vì căn cứ hắn phán đoán phương hướng Tiêu Linh Chỉ rơi vào cạm bẫy hẳn là phải hướng bên phải quải đi .
Hàn Mạc thật cẩn thận đi được một lát, không có cơ quan cạm bẫy đánh lén, nhưng không khí cực kỳ loãng, đi ở bên trong này, luôn luôn có một loại áp lực ép vào ngực hắn, hơn nữa xung lặng yên không một tiếng động, lại âm khí dày đặc, Hàn Mạc tuy rằng lá gan không nhỏ, nhưng lúc này trong lòng vẫn như cũ là có chút hồi hộp, hắn thậm chí cảm giác trong lòng bàn tay mình mồ hôi lạnh đang tràn ra.
Ánh lửa khắp nơi, nhìn thấy phía trước có bóng dáng hơi động, Hàn Mạc lập tức mở to hai mắt, nắm chặt tay, ngay cả trán cũng toát ra mồ hôi lạnh .
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Quyền Thần
Tác giả: Sa Mạc
Quyển 4 : Giông Tố Nghi Xuân.
-----oo0oo-----
Chương 377: Sự tình cấp bách.
Nhóm dịch: BachKhiet
Sưu Tầm by nguoibantot8 --- 4vn.eu
Hàn Mạc tuy rằng tin vào chủ nghĩa duy vật, không hề mê tín, tuy nhiên giữa hoàn cảnh âm trầm này, nhìn thấy phía trước dưới ánh lửa chiếu rọi có một hình ảnh mờ nhạt, tinh thần trong nháy mắt khẩn trương lên, không khỏi nhiên mà liên tưởng đến chữ "quỷ", nắm chặt đồng côn, nheo mắt nhìn kỹ, đã thấy bóng dáng kia in trên tường, xem ra là ngồi, bởi vì không khí trong thông đạo hang đá rất loãng, ánh lửa trên cây đuốc nhảy lên vặn vẹo, cũng đem bóng dáng kia xoay vặn vẹo từng khúc mà chiếu rọi lên vách đá, chợt ẩn chợt hiện, thật đúng là dọa người.
Hàn Mạc rất nhanh phát hiện, phía trước thông đạo hơi trống trải một ít, trên vách đá bên kia không ngờ một người vặn vẹo dựa vào, người nọ mặc một thân xiêm y màu trắng, dưới ánh lửa chiếu rọi thấy rất rõ, lưng tựa vào vách đá, không nhúc nhích, giống như là đã chết.
Chỉ nhìn đến quần áo kia, Hàn Mạc lập tức cả kinh, kia rõ ràng là Tiêu Linh Chỉ.
Hắn bước nhanh đến, ngồi xổm xuống, nhìn kỹ khuôn mặt người nọ, đúng là Tiêu Linh Chỉ, tuy nhiên lúc này khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt, hàm răng cắn chặt, cặp môi vốn hồng nhuận thơm tho lúc này trở nên xanh xao, đôi mắt xinh đẹp cũng nhắm chặt, chợt thấy chợt không, thật đúng là giống như người chết.
Hàn Mạc cả kinh, vội vàng lấy tay dò xét hơi thở nàng, lại cảm giác chóp mũi của nàng còn ấm áp, còn có hơi thở.
-Quân sư!
Hàn Mạc nhẹ giọng kêu lên một tiếng, Tiêu Linh Chỉ vẫn như trước không hề có động tĩnh.
Hàn Mạc ngẩng đầu lên hướng thông đạo phía trước nhìn, một mảnh tối đen, cũng không biết thông đạo này dài bao nhiêu, càng không biết thông đạo này có xa lắm không, lúc này không khí bên trong thông đạo cực kỳ loãng, ngọn lửa chập chờn, bất cứ lúc nào cũng đều có thể tắt. Tiêu Linh Chỉ nếu là còn ở lại chỗ này, cho dù sẽ không đau quá mà chết, chỉ sợ cũng sẽ bởi vì thiếu không khí mà ngạt thở.
Hàn Mạc nhìn kỹ thì thấy trên váy của Tiêu Linh có vệt máu dài loang lổ, cũng không biết máu tươi này từ đâu đến, mười phần là bị thương ở đùi.
Hắn không biết Tiêu Linh Chỉ làm như thế nào bảo toàn được tính mạng, khoảng cách cao như vậy, nếu không có giảm bớt lực xung kích vào thân thể, tất nhiên là sẽ tan xương nát thịt
Lập tức không do dự, trước tiên đem đồng côn dùng sức cắm vào bên trong đá, bằng khí lực của hắn, việc này rất đơn giản, sau đó hắn liền khẽ khàng ôm lấy Tiêu Linh Chỉ, chỉ sợ va chạm mạnh sẽ khiến thương thế của nàng chuyển biến xấu. Cho nên tận lực thong thả mềm mại ôm lấy Tiêu Linh Chỉ, rồi với tay lấy đồng côn, xoay người lại đi trở về đường cũ.
Giữa hang đá khổng lồ, tuy rằng trần nhà đóng kín,nhưng dù sao diện tích rất lớn, bên trong chứa không ít không khí, nơi đó đối với sự khôi phục sinh lực của Tiêu Linh Chỉ hiển nhiên là có lợi nhất.
Cũng không biết tiêu phí bao nhiêu thời gian, rốt cục cũng về tới tảng đá lớn giữa hang đá, Hàn Mạc cảm giác không khí xung quanh đầy hơn rất nhiều, hô hấp cũng thư sướng không ít.
Hắn chọn một nơi bằng phẳng, thật cẩn thận buông Tiêu Linh Chỉ xuống, mặc dù trong lòng rất nóng ruột vì thương thế Tiêu Linh Chỉ, nhưng xung quanh toàn đất đá rất cứng cũng không có chỗ nào có thể đặt xuống, chỉ có thể phụ thuộc vào nhóm lửa tàn mà tính toán. Điều khiến cho hắn căng thẳng nhất chính là cây đuốc tạm thời trên đồng côn đã cháy hết, rốt cục tắt, bốn phía lập tức tối đen trở nên giơ tay không thấy năm ngón.
Hàn Mạc lẳng lặng ngồi bên người Tiêu Linh Chỉ, mũi chợt ngửi được mùi máu tươi, trong lòng biết là từ trên người Tiêu Linh Chỉ tràn đến.
Hắn mới vừa rồi mới phát hiện ra, đùi phải Tiêu Linh Chỉ khẳng định là bị thương không nhẹ, một phen di chuyển, đoán chừng miệng vết thương lại càng mở rộng ra, cho nên mùi máu tươi tanh nồng hơn.
Máu người là thứ quan trọng, một khi mất máu quá nhiều, tính mạng sẽ trở nên rất nguy hiểm.
May mắn là trên người hắn luôn mang theo Kim sang dược, đó là đồ vật bất ly thân của Tây Hoa Thính, đối với việc trị liệu thương thế da thịt phải nói là cực kỳ hữu hiệu, chỉ khó khăn ở chỗ là có nên hay không nên xốc váy cùng tiết khố Tiêu Linh Chỉ lên, để bỏ thuốc trị thương cho nàng?
Dù sao Tiêu Linh Chỉ ngày thường biểu hiện là một người vô cùng kín đáo, lúc này là tính huống cấp bách, nhưng hắn cũng không dám chắc nghĩa nử khuê các của Tiêu gia này sẽ dễ dàng mà để cho người khác cởi bỏ xiêm áo của mình.
Mặc dù bây giờ hôn mê bất tỉnh, nhưng là một khi tỉnh lại, biết mình đã được rịt thuốc, tất nhiên hiểu Hàn Mạc đã chạm tay vào da thịt nàng, đến lúc đó nàng tỏ thái độ như thế nào đúng là hắn cũng không dám tưởng tượng.
Hàn Mạc có thể hiểu rõ, thời đại này, có nhiều nữ nhân xem sự trong sạch của mình ngang với tính mạng.
Nhưng hắn tuyệt nhiên không thể trơ mắt mà nhìn Tiêu Linh Chỉ máu tươi chảy mãi, dần dần tới gần cái chết. Hàn Mạc vốn dĩ không cho phép bởi vì lễ giáo mà khoanh tay đứng nhìn
Hắn chỉ do dự một chút, cuối cùng tấm lòng cứu người đã thắng, trong bóng đêm đưa tay chạm vào quần áo Tiêu Linh Chỉ, với đến một nửa, dừng một chút, nghe được hô hấp Tiêu Linh Chỉ rất là suy yếu, lại không do dự, đặt tay lên chân nàng, đụng tới cái váy dài. Hắn đã cùng Diễm Tuyết Cơ hoan ái nhưng giờ đụng vào váy của Tiêu Linh Chỉ, hắn lại có cảm giác tay của mình có chút run run, trong lòng cũng hơi có chút mất tự nhiên.
Nhẹ nhàng xốc váy lên, bên trong là quần lụa, chất liệu thật tốt, sờ tay vào thấy cực kỳ êm ái dễ chịu, Hàn Mạc một tay vuốt quần của nàng từ dưới lên trên, thử dò xét thương thế ở chỗ nào.
Tay lần lên theo quần cẩn thận mà tìm kiếm, mặc dù vốn là cái quần lụa, nhưng là bó chặt vào chân Tiêu Linh Chỉ nên vẫn có cảm giác rất rõ ràng là đang chạm vào da thịt nàng.
Hàn Mạc thuở nhỏ đã tu tập cách đấu thuật, biết quân nhân đầu tiên phải luyện thành chính là hạ bàn công phu, nếu hạ bàn không xong, chẳng khác nào cây không có rễ, thì không thể luyện tập đến trình độ võ thuật cao siêu hơn được.
Võ công Tiêu Linh Chỉ, Hàn Mạc tại sơn cốc đã chứng kiến, mặc dù không coi là cao thủ đứng đầu, nhưng tuyệt đối không kém, cho nên hạ bàn công phu của nàng đương nhiên cũng rất lợi hại.
Hạ bàn công phu, nói thẳng ra là công phu luyện cơ đùi.
Phụ nữ tập võ, độ đàn hồi của hai chân so với nữ nhi bình thườn đương nhiên mạnh hơn rất nhiều.
Chân của Tiêu Llinh không mất đi vẻ mịn màng trắng trẻo của nữ nhân, lại co giãn đàn hồi rất tốt, nếu không phải là lo lắng cho thương thế của nàng, đối với Hàn Mạc được vuốt ve đôi chân của nàng cảm giác rất là thích thú.
Cuối cùng tại bắp đùi, tay hắn chạm vào một chỗ ướt át, ấm nóng. Hàn Mạc đưa tay lên ngửi, mùi máu tanh dĩ nhiên là cực kỳ nồng nặc, nhất thời rõ ràng, tay hắn chạm vào chính là miệng vết thương, cảm giác ướt át trên tay chính là máu tươi từ vết thương chảy ra.
Hàn Mạc nhẹ nhàng dùng hai tay tiếp tục sờ mó, lúc này cũng không có mối bận tâm nào khác, dùng sức xé rách quần ở chỗ vết thương, tức thì hiện ra da thịt bên trong, chỉ tiếc tối đen như mực, không thể thấy rõ ràng nhưng vẫn có thể cảm nhận được một cảm nhận mềm mại không tả xiết.
Hàn Mạc lại lấy từ trong người ra một mảnh cẩm khăn, tay lại lần đến miệng vết thương, dựa vào cảm giác nhẹ nhàng lau.
Tiêu Linh Chỉ mặc dù hôn mê, nhưng thần kinh đùi như trước vẫn rất mẫn cảm, lúc Hàn Mạc lau khẽ, chân của nàng hơi co giật, điều này làm cho Hàn Mạc càng thêm cẩn thận, chỉ sợ mạnh tay làm đau nàng.
Cảm giác lau rửa máu tươi xung quanh vết thương không sai biệt lắm, Hàn Mạc lập tức lấy ra Kim sang dược, rồi lại sờ soạng mà đổ vào miệng vết thương của Tiêu Linh Chỉ.
Kim sang dược này cực kỳ trân quý, là loại dược vật đặc biệt của Tây Hoa Thính, Kim sang dược bình thường thì khác xa, dẫu là có bạc cũng không mua nổi thứ dược phẩm này.
Kim sang dược, chỉ cần đổ vào vết thương một chốc lát đã có thể cầm máu chữa thương, giúp miệng vết thương nhanh khép kín lại, hơn nữa sau khi khép lại, không để lại sẹo.
Điều lo lắng duy nhất là nếu lượng Kim sang dược quá ít thì sẽ không thể hoàn toàn bao trùm vết thương, cho nên Hàn Mạc đem hơn phân nửa bình Kim sang dược bỏ vào miệng vết thương, chỉ để lại một ít để phòng bị sau này có thể xuất hiện thương thế.
Xong xuôi đâu đó, Hàn Mạc mới kéo xuống một mảnh bố khăn, che đùi của Tiêu Linh Chỉ lại.
Vừa vặn lúc đó, đột nhiên cảm giác được thân thể Tiêu Linh Chỉ giật mình, ngay lập tức bên người một đạo kình phong kéo tới, lần này tử độ cực nhanh, Hàn Mạc trở tay không kịp, mặc dù gắng hết sức để chống đỡ, nhưng vẫn bị đánh trúng đầu vai.
Nhưng vì công lực không mạnh, nên Hàn Mạc mặc dù bị đánh trúng đầu vai, bất quá cũng chỉ là một đau đớn nhỏ, cũng không lo ngại, thân hình của hắn trong nháy mắt né tránh đi.
- Ngươi. . . nếu tới gần lại đây, ta. . . sẽ giết chết ngươi!
Tiêu Linh Chỉ thanh âm suy yếu vang lên.
- Ngươi. . . ngươi là ai? Nơi này. . . nơi này là nơi nào?
Hàn Mạc biết, mới vừa rồi bị một cước, chính là Tiêu Linh Chỉ dùng chân trái đá ra, hiển nhiên vốn là nàng đã tỉnh lại, phát hiện có người chạm vào cơ thể, cho nên không chút do dự đá ra rồi một cước.
Trong hang đá nhìn không rõ vật, Tiêu Linh Chỉ tự nhiên không biết là Hàn Mạc vì nàng chữa thương, chỉ tưởng địch nhân.
- Là ta!
Hàn Mạc thấy nàng tỉnh lại, thở phào nhẹ nhõm:
- Nàng cảm thấy trong người thế nào?
Tiêu Linh Chỉ nghe ra giọng nói Hàn Mạc có chút giật mình, thanh âm như trước suy yếu:
- Ngươi. . . ngươi là Hàn Mạc?
-Tất nhiên là ta.
Hàn Mạc thản nhiên cười.
Một hồi yên lặng trôi qua, Tiêu Linh Chỉ mới nói:
-Ngươi cũng rơi vào bẫy. Bẫy sập rồi sao?
Hàn Mạc thở dài nói:
- Cái bẫy này chính là dành cho ta, nàng chỉ là bị liên lụy mà thôi.
Dừng một chút, cau mày hỏi:
- Chẳng qua là nàng ... vì sao cũng đến cốc Âm Dương?
- Ngươi tới, ta tự nhiên cũng tới.
Tiêu Linh Chỉ mặc dù thân ở hoàn cảnh như thế, nhưng tính tình lạnh lùng cũng không có thay đổi.
-Ta tới đây, không có liên quan gì đến ngươi. Ta rơi vào bẫy rập, cũng không có liên quan đến ngươi, cũng không phải là vì ngươi liên lụy!
Hàn Mạc cười khổ nói:
- Quân sư, tình huống bây giờ, nàng cần gì phải căng thẳng như thế!
-Ngươi và ta vốn không có dính dáng gì. Chỉ là hai người xa lạ.
Tiêu Linh Chỉ nhẹ nhàng ho khan, thanh âm có vẻ tương đương suy yếu:
- Không phải ta đột nhiên ra tay là vì giúp. . . trợ giúp ngươi, chẳng qua là ta cũng muốn bắt Nam Phong nhân kia.
-Nàng biết hắn?
- Có nhận biết hay không, không liên quan gì đến ngươi cả.
Tiêu Linh Chỉ thản nhiên nói:
- Hàn Mạc, ngươi ngày xưa coi như là thông. . . người thông minh, lúc này đây, ngươi là một người bị người khác tính kế? Người thông minh, cũng có. . . cũng có lúc tính sai sao?
Hàn Mạc thản nhiên cười nói:
- Nghĩ chu đáo cũng có lúc sơ suất. Càng huống chi, ta thật sự không được tính là thông minh.
- Thì ra ngươi cũng hiểu được khiêm nhường là gì!
Tiêu Linh Chỉ nhẹ giọng nói, bỗng nghe nàng thanh âm cực kỳ nghiêm khắc nói:
- Hàn Mạc, ngươi. . . ngươi vừa làm gì…. làm gi ta hả?
Nàng thanh âm, đúng là vô cùng phẫn nộ.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào