Thiên Hạ
Tác giả: Cao Nguyệt
Quyển 2: Minh Nguyệt Xuất Thiên Sơn
Chương 61 : Thân Thế Cầm Tiên.
Nhóm dịch: Huntercd
Nguồn: Vip Van Đàn
Sưu Tầm by conem_bendoianh
10 mấy người hầu hộ tống một chiếc xe ngựa phóng nhanh tới, nhưng đón chờ họ vẫn là cửa phường lạnh băng, nhưng xe ngựa vẫn không dừng lại, chỉ nghe một người cỡi ngựa bên cạnh nói aấp: “Nhanh chóng quay đầu đi ra Xuân Minh Môn!”
Xe ngựa lại quay đầu lần nữa đi về phía tây, nhưng đi được mười mấy bước, xe ngựa đột nhiên dừng lại, một người hầu phóng ngựa đi tới, thi lễ với Lý Khánh An nói: “Lão gia nhà tôi có hỏi, tướng quân có phải là Lý Khánh An An Tây không?”
Lý Khánh An chắp tay cười nói: “Chính ta đây!”
“Lão gia nhà ta mời tướng quân đi lên gặp mật.”
Lý Khánh An nhìn về phía xe ngựa một cái nói: “Lão gia nhà ngươi là ai?”
“Lão gia nhà ta là hộ bộ Dương thị lang.”
Thì ra là hộ bộ thị lang Dương Thừa Căng, do dự một lát. Lý Khánh An vẫn gật đầu cười nói: “Thế được, phiền ngươi dẫn ta đến gặp lão gia nhà ngươi.”
Mấy ngày này tâm trạng của hộ bộ thị lang Dương Thừa Căng Quả thật khá vui. Hắn vừa nghe được tin, công bộ thượng thư Lục Cành Dung tối qua bệnh vong, điều đó có nghĩa là vị trí công bộ thượng thư chính thức trống ra. mà hắn còn nghe được một tin đồn. Hoàng Thượng sẽ thăng chức hắn làm công bộ thượng thư. liệt vào hàng tướng. Cho dù đây chỉ là một tin đồn, nhưng vẫn làm cho hắn vô cùng kích động.
Dương Thừa Căng là nguyên tôn (con của chắt) của tiền triều Tùy Dương Đế , danh môn thế gia. tài hoa xuất chúng, hơn nữa hắn lại tuấn tú đĩnh đạc, vì thế rất được Lý Long Cơ yêu thích, số làm quan thuận buồm xuôi gió. Thêm vào đó hắn lại vào phe Lý Lâm Phủ, trong vụ án Vi Kiến, vụ án Đỗ Hữu Lần hăng hái không tiếc sức lực, trở thành thành phần nồng cốt trong bè cánh Lý Lâm Phủ, dần dần làm tới hộ bộ thị lang.
Nhưng từ lúc nửa năm trước, hắn sau khi gặp được một tăng lữ Sử Kính Trung, hắn liền từ từ nuôi lòng tách khôi phe tướng quốc. Sử Kính Trung khuyên hắn: Thỏ chết, chó thịt, Lý Lâm Phủ chẳng qua là một con chó của Hoàng Thượng mà thôi, trước sau trở thành con quý dưới ngọn đao, đi theo hắn thì có thể có mấy ngày phú quý?
Dương Thừa Căng thấy rất có lý, bèn tách dần ra khỏi Lý Lâm Phú. Không ngờ hắn vừa tách khỏi, lại càng được Hoàng Thượng trọng dụng hơn. liên tiếp được phong thưởng, gần đây có xu hướng đi lên thêm một nấc cao hơn. Hắn lúc này mới thật sự hiểu thâm ý của Sử Kính Trung.
Hôm nay hắn dẫn theo phu nhân đi Lệ Viên biệt viện nghe đàn. không ngờ trở về trễ một chút, cửa phòng lại đóng mất. Hết cách, hắn đành đi biệt viện của mình ở ngoại thành ở một đêm. Đây cũng là một Quy tắc thông lệ của Trường An. cửa thành đóng chậm hơn 1 khắc so với cửa phường, chính là đế cho những người Không thể về nhà trên phố lớn ra ngoại thành qua đêm. Ban nãy ở cửa phường hắn nhận ra Lý Khánh An. thấy hắn hình như không hiểu ngọn ngành trong đây lắm. liền có ý giúp hắn một lần.
Lúc này, Lý Khánh An tiến lên chắp tay thi lễ với Dương Thừa Căng cười nói: “Cùng là người lưu lạc chốn chân trời, Dương thị lang, chúng ta thật có duyên!”
Tuy Dương Thừa Căng nắm trong tay tài quyền thiên hạ, nhưng từ phẩm cấp mà nói. hộ bộ thị lang của hắn và thiên ngưu vệ trang lang tướng của Lý Khánh An là chính tứ phẩm hạ cấp, mà Lý Khánh An thụ phong khai quốc bác, còn cao hơn hắn nửa cấp, nhưng phẩm cấp của võ nhân thường thì bị quan vãn xem thường, nguyên nhân rất đơn giản. họ đa số không có thâm niên, chỉ dựa vào một hai lần chiến công là đã thẳng tiến đi lên, không giống quan văn phải qua thừa úy (huyện thừa và huyện úy), vào đài tinh Đài tinh (3 cơ quan nội các quyền lực trong cung cấm. gồm trung đài thượng thư tinh, đông đài môn hạ tinh và tây đài trung thư tinh), phải trải qua biết bao nhiêu năm tháng khổ ải trui rèn mới có được.
Dương Thừa Căng là người nho nhã. cho dù trong thâm tâm hắn coi thường võ nhân, nhưng vẫn không hề biền lộ ra mặt. hắn mỉm cười nói: “Không ngờ Lý tướng quân cũng có tài làm văn hay, ‘Cùng là người lưu lạc chốn chân trời, một câu nói rất hay.”
Lý Khánh An mới sực nhớ ra hắn đã tùy ý trích dẫn một câu trong thơ của Bạch Cư Dị, hắn bèn cười khà nói: “Một câu nói bâng quơ mà lại được thị lang ngợi khen, thật là hổ thẹn, hiện thời cửa phường đã đóng, không biết thị lang đêm nay sẽ qua đêm ở đâu?”
Dương Thừa Căng chỉ hướng xe ngựa cười nói: “Ta dẫn phu nhân đi nghe đàn trở về, không ngờ cửa phường đã đóng, nên có ý định đi biệt viện bên ngoài thành, ta thấy Lý tướng quân hình như không rõ quy định này thì phải, trễ thêm vài khắc, cửa thành cũng sẽ đóng, khi đó Lý tướng quân thật sự không có nơi mà đi đó.”
“A! Cảm ơn Dương thị lang đã nhắc nhở, ta quả thật khôngbiết.”
Dương Thừa Căng khoát khoát tay cười nói: “Thời khắc không còn nhiều, hay là chúng ta cùng ra thành được không?”
“Tốt thôi. Dương thị lang, mời!”
Xe ngựa lăn bánh, mười mấy người cùng đi theo xe ngựa, hướng thẳng cửa thành Xuân Minh phóng đi.
‘Thì ra đêm nay thị lang cũng ở Lệ Viên biệt viện nghe đàn. thật trùng hợp, ta cũng ở đó”
“À? Ta ở Tư Vân Hiên, không biết Lý tướng quân ở sảnh nào?”
“Ta ở Tùng Hạc đường, chính là chỗ bên cạnh Dương thị lang.”
Sau khi ra thành, hai người trò chuyện suốt dọc đường, mới phát hiện đêm nay hai bên đều cùng nghe đàn. mà chỉ cách nhau một vách tường. hai người liền phá lên cười.
Có cùng tiếng nói chung, quan hệ của hai người trở nên hòa hợp hơn. Lý Khánh An sực nhớ Dương Thừa Căng và Lý Lâm Phủ từng có quan hệ rất tốt. có thể sẽ biết được một số chuyện về cầm tiên, bèn cười hỏi: “ Nhan sắc và cầm nghệ của cầm tiên làm ta vô cùng ngường mộ, Dương thị lang có biết tên thật của nàng chăng?”
“Ha...ha... Người ở thành Trường An này ngường mộ nàng không sao kể xiết, không ngờ một trong số những người đó có cả Lý tướng quân!”
Vừa lúc đó, tấm rèm xe ngựa được kéo ra. lộ ra gương mặt xinh đẹp của thê tử Dương Thừa Căng, nàng cười nói: “ Lý tướng quân, cầm tiên cô nương rất sùng bái anh hùng, nói không chừng với Lý tướng quân thật sự có duyên phận.”
“Phu nhân hình như hiểu rất rõ tình cảnh của nàng.”
“Ta đương nhiên hiểu rõ.”
Lý Khánh An mừng rỡ, liền chắp tay nói: Phu nhân có thể nói với ta tên thật của nàng chăng?”
“Xem ra Lý tướng quân thật sự rất thích nàng ấy nhi!”
Dương phu nhân khẽ thở dài một tiếng và nói: “Người người cũng chỉ thấy nhan sắc tuyệt thế và cầm nghệ cao siêu của nàng, mà mấy ai biết được thật ra nàng là một cô nương rất tội nghiệp, Lý tướng quân biết vì sao cầm tiên lại gảy đàn ở Lệ Viên biệt viện không?”
“Ta không biết.”
“Bởi vì mẫu thân của nàng hai mươi năm trước chính là cầm nương có tiếng của
thành Trường An. mẫu thân của nàng đã từng trải qua mười tám năm ở Lệ Viên biệt viện, nơi nào ở đó cũng có hình ánh của bà. cầm tiên sãy đàn ở Lệ Viên biệt viện thật ra là muốn gửi gấm niềm tường nhớ mẫu thán.”
Dương phu nhân lại khẽ thở dài một tiếng và nói: “Hai mươi năm trước, con trai của Sở quốc công Khương Giảo là Khương Hành và cầm nương nổi tiếng của Trường An - Tuyết Nhi - yêu nhau, chàng mặc kệ sự phản đối của gia định, cương quyết lấy nàng làm vợ, một năm sau Tuyết Nhi sinh ra một bé gái, lấy tên Vũ Y, Sở gia cũng chính thức thừa nhân thân phân con dâu của Tuyết Nhi. Vũ Y tư chất thông minh, nhất là rất thích gảy đàn. thừa hưởng được cầm nghệ chân truyền từ mẹ. Lúc mười tuổi, tại tiệc thọ của Sở quốc công. một khúc nhạc đã làm mọi người sửng sốt. và được mệnh danh là tài nữ họ Sở, và cũng vào năm đó, Sở gia gặp bất hạnh. Sở quốc công bị tội tự tử. người nhà bị đây sang Lĩnh Nam. cha mẹ của Vũ Y sau nửa năm ở Lĩnh Nam cũng cùng bị nhiễm bệnh qua đỏi. đề lại Vũ Y cô đơn một mình. Nàng ấy lúc đó mới mười tuổi, bèn ở nhờ nhà người cậu là Lý tướng quốc, tới nay đã được chín năm.”
“Dương phu nhân. Nàng Vũ Y không có xuất giá sao?” Lý Khánh An hạ giọng hỏi.
“Việc này cũng là điều bất hạnh thứ hai của Vũ Y. nàng từ nhỏ đã được hứa gả cho con trai của hữu thượng thư Thôi Kiều là Thôi Minh. Hai năm trước khi Thôi gia chính thức cưới nàng về nhà. những tường nàng sắp có một cuộc sống mới. thì ngay trước lễ thành hôn hai ngày, Thôi Minh đột nhiên bị bệnh qua đời. Vũ Y bèn trở thành quá phụ. Tội nghiệp thay cho nàng, năm nay mới có mười chín tuổi! Ngày dông tháng dài nàng biết qua như thế nào đây?”
“Thế thì nàng ấy có thể tái giá! Và lại nàng cũng chưa chính thức gả cho người đàn ông đó.”
“Tái giá?” Dương phu nhân hử nhẹ một tiếng: “Tái giá đâu phải là dễ, Thôi gia không chịu hủy bỏ hôn ước, nàng ấy sẽ phải suốt đỏi không được tái giá. Thôi gia là danh môn vọng tộc, kiên quyết không cho nàng ấy tái giá. mà nàng ấy chỉ là thân gái yếu mềm. cô đơn lé chiếc, cha mẹ đều mất. ai lại chịu nói thay cho nàng ?”
“Thế Lý tướng quốc đâu? Lý tướng quốc không phải là cậu của nàng sao? Chẳng lẽ Thôi gia một chút sĩ diện cũng không né mặt sao?”
“Sự bất hạnh của Vũ Y, không hẳn vì nàng ấy có người cậu là tướng quốc thì có thể thay đổi được. Lý tướng quân, ngài có biết Lý tướng quốc có bao nhiêu con cái không? Ông ta có hai mươi lăm người con trai, hai mươi lãm con gái. hàng trăm thê thiếp, một gia tộc đồ sộ như thế, ngài có nghĩ rằng tướng quốc còn nhớ tới người cháu gái họ hàng xa thế không? Vả lại công vụ ông ấy nặng nề. phức tạp, các việc trong nhà ông ta gần như không hề hỏi han tới. Chao ôi! Vũ Y mười năm ăn nhờ ở đậu. chịu đủ mọi sự khinh bì và bài xích. Con cái Lý gia thậm chí gì vả trước mật nàng là khắc tinh, nếu không phải chị của Lý tướng quốc tội nghiệp nàng. Vù Y đã sớm bị đuổi ra khỏi Lý gia. Nàng ấy chỉ còn cách đem hết nỗi đau sừi sấm vào tiếng đàn. Mỗi năm chỉ có ngày Thượng Nguyên. Trung Nguyên và Lạp nhật (lạp bát) được phép ra khỏi nhà. nàng bèn tới Lê Viên biệt viện, nơi mẫu thân sinh ra và lớn lên. dùng tiếng đàn gửi gấm nỗi buồn nhớ đến mẫu thân, lại không ngờ rằng, nàng nhờ thế được phong tặng mỹ danh cầm tiên.”
Trong lòng Dương phu nhân đối với Vũ Y tràn đầy thương cảm. nàng thở dài một tiếng nói với Lý Khánh An: “Lý tướng quân, ta nói với ngài những điều này thật ra là vì. Vũ Y từng nói với ta rằng nàng kính phục nhất chính là tướng sĩ An Tây nơi vạn Lý biên thành. Nàng nói, nguyện vọng lớn nhất trong đời nàng, chính là có thể đi đến nơi thào nguyên mênh mông, như con chim nhỏ tự do bay lượn. Lý tướng quân, ta cũng mong ngài và nàng ấy có mối duyên phận này, có thế giúp nàng thực hiện được ước nguyện ấy.”
Nghe xong những lời tường thuật của Dương phu nhân, trong lòng Lý Khánh An cảm khái vô vàn. bây siờ hắn mới biết, thì ra cầm tiên tên thật là Vũ Y, thì ra thân thế nàng thê lương đến thế.
“Dương phu nhân, cảm ơn bà đã tin tưởng. ta nhất định sẽ cố hết sức mà làm.”
Last edited by conem_bendoianh; 25-02-2012 at 02:54 PM.
Thiên Hạ
Tác giả: Cao Nguyệt
Quyển 2: Minh Nguyệt Xuất Thiên Sơn
Chương 62 : Mối Giao Kết An Dương .
Nhóm dịch: Huntercd
Nguồn: Vip Van Đàn
Sưu Tầm by conem_bendoianh
Đoàn người đi đến biệt viện của Dương Thừa Căng, xe ngựa dừng lại, Dương Thừa Căng nói khách sáo với Lý Khánh An rằng: “Biệt viện của ta cũng rộng lớn. chỉ bằng Lý tướng quân ở lại chỗ ta vậy!”.
Lý Khánh An khẽ cúi người cười nói: “Cảm ơn hảo ý của Dương thị lang, ta có người bạn ở gần đây, mấy năm không gặp, tiện thề đi thăm viếng, lần sau sẽ đến quấy rầy Dương thị lang vậy!”
Lý Khánh An chắp tay chào hắn. lại hướng sang Dương phu nhân thi lễ một cách đầy cảm kích, sau đó quay đầu ngoắc tay Lệ Phi Nguyên Lễ nói: “Lão Lệ chúng ta đi thoi!”
“Dương thị lang, chúng ta hẹn ngày gặp lại!” hai người một trước một sau phóng ngựa vào màn đêm. bóng người dần khuất đi.
Thấy hai người đã đi xa, Dương Thừa Căng mới hạ thấp giọng trách thê tử rằng: “Nàng nói với hắn những điều đó làm chi?”
Dương phu nhân thở dài một tiếng và nói: “Vũ Y thật tội nghiệp, nên thiếp rất muốn giúp nàng ấy.”
“Muốn giúp đỡ nàng ấy cũng không nhất thiết phải kiếm Lý Khánh An đâu!”
Dương Thừa Căng nhìn theo hướng của Lý Khánh An. hắn hứ một tiếng đầy khinh bỉ và nói: “Người này không biết tốt xấu, chẳng qua chỉ là một võ nhân mà thôi, hắn có năng lực gì đâu chứ?”
Hắn lại quay đầu nói với thê tử: “Vê sau ở trước mật người khác nàng không nên nhắc chuyện Vũ Y nữa. ta không muốn vì thế mà đắc tội với Thôi gia. biết không?”
Dương phu nhân không dám phàn bác lại phu quân, chỉ âm thầm thở dài, thả rèm xuống, vừa lúc ấy, cửa biệt Phủ đã mờ, từ bên trong bước ra một hành già - người để tóc tu hành, người này chính là tăng nhân mà Dương Thừa Căng tín nhiệm - Sử Kính Trung. Sử Kính Trung đi tới hướng Dương Thừa Căng hai tay chắp lại thi lễ cười nói: “A Di đã Phật, ta đang tính ngày mai đến tìm thị lang, thì thị lang đã tới rồi.”
Dương Thừa Căng mừng rỡ: “Không lễ Sử đại sư đã ngộ ra bàn vẽ thứ 5 rồi!”
Sử Kính Trung gật đầu cười nói: “Ngộ ra rồi, thị lang xin mời vào trong nhà! Đêm nay ta sẽ nói tường tận với ngài.”
Tùy tùng hộ tống xe ngựa đi vào biệt phủ, từ xa nghe thấy Sử Kính Trung cười nói: “Lý Thuần Phong quả thật là người trời, trăm năm trước đã tiên tri chuyện đời sau. làm bần đạo quá đỗi bội phục.”
“Sử đại sư có thể ngộ ra lời tiên tri của ông, cũng thật là không đơn giàn đấy!”
Cánh cửa của biệt phủ đã khép lại, lúc này cây lớn đối diện cửa lớn đột nhiên lắc lư một cái, thì ra trên đó ân dấu một bóng đen, không biết qua khoáng bao lâu. cánh cửa biệt phú của Dương Thừa Căng mở ra một khe hờ, từ bên trong lên ra một người. hắn đem một vật ném xa xa dưới gốc cây, rồi lại khép cửa lại, bóng đen trên cây nhảy xuống, nhặt vật dưới đất lên bèn nhanh chóng mất hút sau màn đêm.
Đúng vào lúc Lý Khánh An nghe đàn tại Lệ Viên biệt viện, một cỗ xe ngựa do mười mấy tùy tùng hộ tống đã tiến vào Thân Nhân Phường, đến trước Phủ đệ An Lộc Sơn thì dừng lại. Dương Chiêu hảo hứng từ xe ngựa đi xuống, khoát tay nói với người gác cửa: “Mau chóng đi bẩm báo với An đại soái các người, nói là Dương Chiêu y hẹn đến viếng.”
Rất mau, An Lộc Sơn nghe tin liền ra nghênh đón, từ xa đã chắp tay cười lớn rằng: “Ta đang nói Dương trung thừa tại sao còn chưa đến, đang định phái người đến mời ngài nữa!”
Dương Chiêu cũng chắp tay trả lễ rằng: “Khi ra cửa trong phủ đang lúc có tí việc, nên bị trễ nãi, đại tướng quân đừng trách.”
“Khà khà! Thời khắc ngắn ngủi, chúng ta cũng không nên hàn huyên nữa. mau mời Dương trung thừa vào Phủ.”
Phủ đệ của An Lộc Sơn rất rộng lớn. các gian nhà tầng tầng lớp lớp, phóng tầm mắt nhìn không xuể, hắn có rất nhiều thê thiếp, gia bộc, thị nữ trong nhà có hàng trăm người, lại nuôi không ít kỳ nhân dị sĩ. những người này đều được dấu trong Phủ của hắn.
An Lộc Sơn mời Dương Chiêu vào thư phòng, lại sai người bày một bàn tiệc với các món ăn phong phú, mâm vàng bát ngọc, hàng trăm của ngon vật lạ. lại đem ra rượu bồ đào Túy Diệp đã ngâm 20 năm. hai người phân chủ khách ngồi xuống.
Sau khi uống mấy ly rượu. Dương Chiêu bèn quan tâm hỏi han: “Đại tướng quân, nghe nói vết thương của lệnh lang trở nặng, hiện giờ đã đỡ chút nào chưa?”
“Đã mời danh y chần trị rồi, nói rằng nếu không đến một năm thì rất khó mà hồi phục lại được, Ái chà! Đáng lẽ ra là hảo hứng vào kinh tham gia cuộc thi mã cầu. không ngờ lại gặp phải tai họa này.”
An Lộc Sơn thở một hơi thật dài, gương mặt rầu rĩ lắc lắc đầu.
“Chuyện này cũng nên trách Hoàng Thượng quá sủng ái quân An Tây. ngay cả đến binh quèn cũng có thể lên Hàm Nguyên điện nhận thường, nói ra thật sự làm cho thiên hạ cười chê.”
Dương Chiêu đặt mạnh ly rượu lên bàn. phẫn nộ rằng: “Chuyện này Đại soái bỏ qua như vậy sao? Ta nói là bọn quân An Tây gan to coi trời bằng vung ấy.”
An Lộc Sơn không nói lời nào, hắn có chút không hiểu tại sao Dương Chiêu lại nói những lời này, chẳng lẻ là muốn thử minh. Dương Chiêu nếu đã làm được đến ngự sử trung thừa thì đáng lẽ phải biết hiện thời không phải là lúc gây với quân An Tây, không lẽ điều cơ bản như thế mà hắn ta không hiểu?
An Lộc Sơn thấy Dương Chiêu mặt đầy căm phẫn, không giống giả bộ, làm hắn xoay tròn mắt. bèn cười nói: “Chúng ta không nói những chuyện không vui này nữa. hãy trò chuyện trăng hoa.”
Hắn nhoèn miệng cười - vỗ tay, lập tức trống nhạc trỗi dậy, cầm sư bên ngoài nhà tấu lên khúc nhạc Hồ, theo tiếng trống dồn dập, chỉ thấy bên hông cửa đi ra hai cô gái ngàn phần hấp dẫn. da dè như tuyết, dung mạo yêu kiều, điều mà người ta kinh ngạc nhất chính là. hai cô gái giống nhau như đúc.
Các cô cao ráo, nhanh nhẹn, mặc vải mông đầm dài. dưới ánh đèn sáng trưng, trong váy không có mảnh vải nào, có thể nhìn rõ cơ thể tròn trịa nõn nà của các cô theo nhịp trống kịch liệt, các cô nhảy bản vũ điệu Hồ, chân váy tung bay, để lộ ra cặp chân dài trắng muốt, từ gốc nhìn của Dương Chiêu, thậm chí có thể nhìn thấy phần mông căng tròn láng mịn của các cô.
Ánh mắt của Dương Chiêu cử ghì chặt lấy thân thể các cô xoay tròn mà xoay theo, chăm chú đến nối há hốc cả mồm. nước miếng từ khóe miệng chảy cả ra. mồi điệu nhảy của các cô đều có sức hút mãnh liệt mê hoặc hắn
An Lộc Sơn đang chậm rải nhâm nhi rượu, không quấy rầy sự thường thức của Dương Chiêu, rất lâu sau. hắn khe khẽ ho một tiếng, tiếng nhạc ngừng hãn. hai cô gái xinh đẹp ngưng nhảy múa. An Lộc Sơn cười khà khà và nói: “Các cô còn không mau rót rượu cho Dương trung thừa!”
Hai cô gái lập tức một trái một phải dựa bên người Dương Chiêu, một người cầm chung. một người lấy ly.
“Dương trung thừa, ngài uống rượu.”
Cô gái xinh tươi đon đả đem ly rượu cho Dương Chiêu. Dương Chiêu vội vàng cầm lấy ly rượu, nhìn người này, rồi lại nhìn người kia. trên người các cô khẽ hít một hoi, mê mân nói: “Rượu thơm người càng thơm, hay, ta uống, ta uống!”
Hắn cầm ly rượu lên một hơi uống cạn. An Lộc Sơn mỉm cười nói: “Đôi chị em song sinh này là ta mua ở U Châu, nuôi trong Phủ từ nhỏ, chị tên là Phong Hoa. em tên là Tuyết Nguyệt, anh thử đoán xem ai là tỷ tỷ, ai là muội muội.”
“Để ta đoán xem nào.”
Dương Chiêu ôm vai các cô, hí hứng quan sát kỹ một lúc. một cô trong vòng tay hắn ngọ nguậy cơ thề. Nhõng nhẽo nói: “Dương lang, đoán thiếp trước mà!”
Dương Chiêu đưa tay véo nhẹ má cô một cái, cười tinh quái nói: “Ta đoán nàng là tỷ tỷ”
“Đoán sai rồi. người ta là muội muội cơ.”
Cô khác cầm chung rượu tươi cười nói: “Không được, đoán sai phải phạt 3 ly rượu.”
Một đôi chị em song sinh, người rót rượu, người nhòng nhéo. Dương Chiêu tâm trạng sảng khoải cực điểm, liên tục cười nói: “Ta chịu phạt, chịu phạt!”
Dương Chiêu trong lòng mừng rỡ, tiếp lấy ly rượu uống cạn một hơi. uống liền 3 ly, hắn ôm lấy eo hai cô nói một cách ngường mộ với An Lộc Sơn rằng: “Đại tướng quân thật là có phước! Có một đôi người ngọc kề bên. nếu ta mà được một người ngọc như thế, ít sống 20 năm cũng cam lòng.”
“Dương trung thừa nếu thích, hai nàng ấy sẽ là của ngài.”
“Như thế sẽ ngại lắm. quân tử không đoạt sở thích của người khác.” Dương Chiêu làm bộ khước từ.
An Lộc Sơn khoát tay cười nói: ‘Thê tử như y phục, huynh đệ như thù túc, ta tặng một chiếc y phục cho huynh đệ thì đã sao nào? Đôi tỷ muội này là trong trắng không tỳ vết, cả đến chính bản thân ta cũng không nỡ dùng. Dương trung thừa, cũng chỉ có ngài là ta mới tặng đấy!”
Dương Chiêu mừng rỡ, quá đỗi kinh ngạc khi biết đôi tỷ muội này vẫn còn trong trắng không tỳ vết, liền đứng dậy cảm tạ nói: “Cảm tạ ý tốt của đại tướng quân. Dương Chiêu này sẽ mãi khắc sâu trong lòng.”
An Lộc Sơn cười khà khà. hắn liền lập tức kéo một sợi dây bên cạnh, quản gia bước vào. cúi người xuống nói: “Xin lão gia dặn dò.”
An Lộc Sơn dặn hắn rằng: “Đi gói gém đồ đạc của hai nàng ấy, rồi đưa đến Phủ Dương trung thừa.”
“Vâng.” Quán gia bước ra.
Dương Chiêu trong lòng sướng rên. đêm nay hắn sẽ được hưởng thụ đôi mỹ nữ này, nhưng hắn lại có chút buồn, hai cô gái này hắn không thể đem về Phủ được. Bùi Du - vợ hắn nổi tiếng hung dữ.
“Đại tướng quân, hay là đêm nay ta ngủ tại Phủ của ngài.”
“Dương trung thừa, nếu ở Phàm Dương, ngài ở lại Phủ ta mấy năm cũng không thành vấn đề, nhưng ở đây là Trường An. chúng ta cần thận vẫn hơn. đề phòng kẻ có lòng đấy!”
“Nhưng mà..Dương Chiêu thật sự rất sợ vợ, nhưng chuyện này lại không thể nói trắng ra.
An Lộc Sơn hình như biết được điều lo lắng của Dương Chiêu, hắn híp mắt cười nói: “Dương trung thừa an tâm. ta tặng ngài một tòa biệt viện, để hai cô ấy ở trong đó, ngài lúc nào muốn thỏa thích cũng được, thế nào?”
Dương Chiêu mừng rỡ, đứng dây hành lễ một cách đầy cảm kích nói: “Dương Chiêu cảm ơn ý tốt của đại tướng quân.”
An Lộc Sơn âm thầm cười mia một tiếng, hắn đã thấy rõ rồi. thằng Dương Chiêu này chẳng qua có chút ít thông minh, biết lấy lòngoài hoàng thương vui vẻ, hắn dùng hai cô gái để thử Dương Chiêu, lập tức đã hiện nguyên hình, vả lại Hoàng Thượng đã từng hạ chỉ. nghiêm cấm mệnh quan triều đình sắm biệt viện, nuôi phụ nữ, hắn ta ngay cả suy nghĩ cũng không thèm suy nghĩ mà chấp nhận ngay biệt viên với gái đẹp, loại người này rất dễ ứng phó.
Nghĩ đến đó, An Lộc Sơn lại nhẹ nhàng vỗ tay một cái, tiếng nhạc bên ngoài gian nhà lại tấu lên. đội chị em song sinh cũng không nhảy múa nữa. muội muội dựa vào lòng Dương Chiêu, gắp đồ ăn rót rượu cho hắn. tỳ tỷ thì quy sau lưng hắn. nhẹ nhàng đấm lưng cho hắn. Dương Chiêu ăn đồ ăn uống rượu, hưởng thụ sự chăm sóc của mỹ nhân, lúc này hắn thấy gương mặt An Lộc Sơn hiện ra nét ưu phiền, bèn cầm ly rượu cười nói: “Đại tướng quân vì sao lại ưu phiền thế?”
“Ta đang lo lắng cho vết thương của con ta.”
An Lộc Sơn lại thở dài một hơi và nói: “Thật ra khuyển tử gãy chân thì dễ trị, nhưng quan trọng là khi ta dắt nó đi tạ tội với Lý tướng quốc, thời gian ở ngoài trời tuyết lạnh quá lâu. khí hàn xâm nhập nội phụ, dẫn đến vết thương trở nặng.”
An Lộc Sơn dần dần chuyển đề tài sang Lý Lâm Phủ. khi nhắc tới Lý Lâm Phủ. ánh mắt Dương Chiêu thoáng qua nét thù hận. nhưng hắn cũng không dám phê phán, đả
kích Lý Lâm Phủ, bèn an ủi An Lộc Sơn nói: “Đại tướng quân an tâm đi. tướng quốc tuổi đã cao, Hoàng Thượng từng nói với quý phi rằng. tướng quốc của hắn không còn làm được mấy năm nữa đâu.”
Dương Chiêu đột nhiên phát hiện mình đã lỡ lời, liền gượng cười một tiếng nói: “Ta cũng chỉ nghe nói thôi, không thể cho là thật được.”
An Lộc Sơn mừng rỡ, thằng Dương Chiêu này quà nhiên ngu muội, sự việc quan trọng như thế mà dám không cần suy nghĩ đã nói ra. trong lòng hắn đã có chù ý, bèn cười nói: “Dương trung thừa, Hoàng Thượng muốn thông qua quý phi nương nương ám chỉ Dương thừa trung, mai này vị trí tướng quốc sẽ thuộc về Dương trung thừa đấy.”
“Dương lang, uống một ly nha!” Muội muội Tuyết Nguyệt đưa cánh tay thon thả cầm ly rượu đưa tận môi Dương Chiêu.
“Tiểu nương tử. nàng thật là biết chiều người.” Dương Chiêu híp mất cười, véo nhẹ gương mặt nõn nà của cô gái một cái, cũng không nhận ly, rướn cổ lên đề cô gái mớm một ly rượu cho mình.
Dương Chiêu nhép miệng thường thức, lập tức nỡ mày nỡ mật nói: “ừm! Tốt lắm. mỹ nhân mớm rượu đặc biệt thơm naon.”
Lúc này hắn mới cười nói với An Lộc Sơn: “Ta mới vào kinh nhậm chức một năm, đâu dám nghĩ đến chức vị tướng quốc, đại tướng quân thật là biết nói đùa.”
“Điều này không hẳn vậy!” An Lộc Sơn làm ra vẻ nghiêm túc nói: “Thiết nghĩ An Lộc Sơn ta cũng chỉ xuất thân là một thương nhân nhỏ bé. mười mấy năm trước còn ở biên cương buôn lậu. lúc đó ai lại nghĩ tới cái ta bây giờ làm đến tiết độ sứ của hai trấn, biểu kỵ đại tướng quân? Dương trung thừa anh minh tài cán, sức trẻcường tráng, được Hoàng Thượng trọng dụng, lại là huynh trường của quý phi, có thể nói là tiền đồ sáng lạng. tại sao lại không có phước của tể tướng, quan trọng là mưu sự tại người.”
Một câu nói ‘quan trọng là ở mưu sự tại nhân’ của An Lộc Sơn, đã gõ vào lòng của Dương Chiêu, hắn không còn ý muốn thưởng thức mỹ nhân, bắt đầu trở nên trầm tư, một năm trước hắn còn là một chức quan nhỏ nhoi tép riu của Ba Thục, chỉ sau một năm đã làm đến chức ngự sự trung thừa, đồng thời kiêm kinh thiệu thiếu doãn hơn mười mấy chức quan, với sự thăng chức mà không cần phí công tốn sức này làm cho dã tâm của hắn lớn dần. một mật hắn dựa dẫm Lý Lâm Phủ. cam tâm làm ung khuyển cho hắn. tích cực tham gia các vụ án xã hội. khép tội Lý vấp ở Bắc Hài. mật khác hắn lại nghĩ ra trăm phương ngàn kế hòng thay thế vị trí của Lý Lâm Phú, nhưng hắn cũng biết lực lượng của hắn còn yếu. hiện tại hắn cũng chưa phải là đối thủ của Lý Lâm Phủ.
Trầm ngâm một lúc lâu. hắn khe khé thở dài nói: “ Chuồn chuồn đốn cây, đâu có dễ đâu!”
Lúc này An Lộc Sơn đã hoàn toàn nắm rõ ý tứ của Dương Chiêu, hắn cười một cách lạnh lùng nói: “Chuồn chuồn đốn cây đương nhiên không được, nếu là trâu khỏe húc gỗ mục thì sao?”
Dương Chiêu nghe thấy lời nói của An Lộc Sơn có ẩn ý bên trong, hắn liền nói: “Đại tướng quân đừng ngại nói rõ.”
“Thôi được, nếu chúng ta đã có duyên cùng chung ly rượu, lại có thịnh tình của mỹ nhân, có thể nói đã có tình nghĩa huynh đệ. thì ta xin nói rõ ra, Dương trung thừa thật ra không yếu chút nào, bên trong có chỗ dựa là quý phi, bên ngoài lại có ta chỉ viện, làm sao lại là chuồn chuồn, rõ ràng là con trâu khỏe, nhưng hiện tại cho dù là con trâu khóe cũng không thể húc cây của hắn. nên chúng ta làm sao để biến cây của hắn thành gỗ mục.”
Dương Chiêu đã bị An Lộc Sơn xò mũi, hắn trầm ngâm một lúc bèn nói: “Làm sao để biến cây thành gỗ mục bây giờ.”
An Lộc Sơn khoát khoát tay, nói với hai chị em: “ Các cô đi ra ngoài, đợi một lát sẽ có người đưa các cô đến biệt viện, về sau các cô sẽ là người của Dương trung thừa rồi, phải biết hầu hạ chu đáo biết không?”
“Vâng!” Hai chị em đứng dậy, có ý lưu luyến không nỡ rời nhìn An Lộc Sơn một cái. từ từ rút ra ngoài, lúc này trong phòng chỉ còn lại An Lộc Sơn và Dương Chiêu hai người. An Lộc Sơn rướn người ra phía trước, hạ thấp giọng nói: “Hiện thời có một cơ họi...”
Last edited by conem_bendoianh; 25-02-2012 at 02:55 PM.
Thiên Hạ
Tác giả: Cao Nguyệt
Quyển 2: Minh Nguyệt Xuất Thiên Sơn
Chương 63 :Giết Dương Giử Dương .
Nhóm dịch: Huntercd
Nguồn: Vip Van Đàn
Sưu Tầm by conem_bendoianh
Tại Đại Minh Cung, bên trong ngự thư phòng của Lý Long Cơ, Lý Lâm Phủ đang vì một sớ khép tội của ngự sử đài mà khuyên Lý Long Cơ, sớ này là của ngự sử trung thừa Vương Cung dâng lên, khép tội hộ bộ thị lang Dương Thừa Căng che dấu yêu nhân Sử Kính Trung tại biệt viện để tìm lời giài cho cuốn sách tiên tri, gia đồng mã phu có thể làm chứng.
Đại thần câu kết với yêu nhân, điều đó là việc tối kỵ của Lý Long Cơ, hắn đã quyết định bước đầu lệnh cho Dương Thừa Căng làm công bộ thượng thư. lại đột nhiên xảy ra chuyện này, làm Lý Long Cơ vừa nóng giận vừa hồ nghi.
“Tướng quốc sao lại dám khẳng định việc này? Tướng quốc thật sự cho rằng Dương Thừa Căng và yêu nhân cấu kết với nhau?”
Ánh mất Lý Long Cơ nhìn chăm chú Lý Lâm Phủ, bất kỳ ánh mất hay cử chỉ nhỏ nhất của Lý Lâm Phủ cũng đừng hòng trốn khỏi mắt của hắn.
Lý Lâm Phủ thong thà cúi người nói: “Bệ Hạ, Dương Thừa Căng là hậu duệ của Thang đế triều xưa. hắn có ý sử dụng thuật tiên tri hay không, thần không dám nói bừa. nhưng thần rất rõ con người của Vương trung thừa, hắn làm quan cẩn trọng, không bao giờ cậy quyền ngự sử. việc tấu trình lên đều có căn cứ, nếu như hắn đã dâng sớ khép tội Dương Thừa Căng che dấu yêu nhân, chắc chắn là có căn cứ. nếu Bệ Hạ còn có nghi ngờ, có thể phái người đến phú hắn lục soát, có che dấu yêu nhân và sách tiên tri, điều tra sẽ rõ.”
Lý Long Cơ chắp tay sau lưng đi mấy bước, hắn biết Vương Cung không bao giờ trông mật mà bắt hình dông, Dương Thừa Căng chắc chắn có điều bí mật bị hắn bất gặp, nếu thật sự phái người đến lục soát phủ đệ của Dương Thừa Căng thì hắn lại do dự. hắn hiểu rất rõ, nếu đã lục soát, nhất định sẽ có vấn đề, sự việc sẽ khộ mà vãn hồi được, Lý Long Cơ thở một hoi dài nói: “Việc này đề trẫm suy nghĩ lại, để sau hẳn trả lời khanh.”
“Thần không dám, Bệ Hạ hãy suy nghĩ lại, thần cáo lui.”
Lý Lâm Phủ từ từ lui ra. ngự thư phòng lại yên tĩnh trở lại, Lý Long Cơ trầm ngâm không nói, hắn đương nhiên biết là Vương Cung khép tội Dương Thừa Căng là do Lý Lâm Phủ xúi áục, đó là do Lý Lâm Phủ muốn bài trừ người đã phàn bội hắn.
Đối với Lý Long Cơ, Dương Thừa Căng không đáng lo, điều hắn quan tâm là Lý Lâm Phủ. Lý Lâm Phủ là một con chó tốt của mình, những năm này vì mình mà bài trừ những người bên cạnh thái tử lập nhiều công lao, về sau này vẫn còn có thể dùng được, nếu như để hắn lật đổ Dương Thừa Căng, như thế cũng coi như là thường cho hắn một khúc xương.
Nhưng mà Dương Thừa Căng cũng là một quân cờ tốt, nếu chỉ vì thế mà giết hắn thì hơi tiếc một chút. Lý Long Cơ nhất thời cũng không biết làm thế nào.
Hắn đột nhiên ngước đầu nhìn Cao Lực Sĩ, bèn hỏi rằng: “Đại tướng quân, khanh nói rằng Dương Thừa Căng trẫm giữ hay không giữ?”
Cao Lực Sĩ cung kính nói: “Bệ Hạ, nước có pháp chế, nếu Dương Thừa Căng thật sự che dấu yêu nhân, sách tiên tri. đáng nghiêm trị. không nên vì hắn có tài năng mà làm ngơ được.”
Ý kiến của Cao Lực Sĩ vô hình chung làm cho sự lưỡng lự của Lý Long Cơ thêm vốn cược quan trọng, hắn gật đầu, vừa định đặt bút phê duyệt lên sớ của Vương Cung, thì đúng lúc đó, một viên hoạn quan đi vào bẩm báo: “Ngự sự trung thừa Dương Chiêu có việc gấp cầu kiến Bệ Hạ.”
Lý Long Cơ đột nhiên thay đổi ý định, lại đặt bút xuống.
Sớ tấu của Vương Cung trình lên rất mực kín đáo, đến nỗi Dương Chiêu cùng là ngự sự trung thừa cũng không hề hay biết, lúc hắn trong các ghi chép khép tội của ngự sử phát hiện ra Vương Cung khép tội Dương Thừa Căng, thì khi đó Lý Lâm Phủ đã bị Hoàng Thượng triệu vào cung trao đồi rồi. Dương Chiêu kinh sợ đến biến cả sắc mật. kế sách hắn và An Lộc Sơn bàn tính chính là hổ trợ Dương Thừa Căng đã kích Lý Lâm Phủ, nếu như Dương Thừa Căng lật đổ rồi, thì còn ai dám phàn lại Lý Lâm Phủ nữa?
Dương Chiêu không kịp bàn tính lại với An Lộc Sơn, bèn gấp gáp đi về phía ngự thư phòng của Lý Long Cơ.
“Thần Dương Chiêu tham kiến bệ hạ!”
Dương Chiêu quỳ trước ngự án, thi hành đại lễ tham bái, đây là một đặc điểm của Dương Chiêu, các đại thần khác khi gặp Hoàng Thượng đều chỉ cúi mình thi lễ, chỉ có hắn thì không. Hắn mỗi lần gặp Lý Long Cơ cũng sẽ cung kính quỳ xuống, thi hành đại lễ. theo cách nói của hắn là hắn xuất thân thấp hèn mà được chức cao, chỉ có thể dùng đại lễ để thể hiện lòng trung thành và cảm kích đối với Hoàng Thượng.
Đối với người anh vợ này, nói chung là Lý Long Cơ cũng cảm thấy vừa ý, dù kinh nghiệm quan trường của hắn chưa đủ, đó là do thời gian làm quan của hắn còn quá ngắn. nhưng Dương Chiêu là một người rất thông minh, ham học cầu tiến, vả lại hắn có cách ứng xử rất mềm dèo, nắm được ý tứ của người khác, nay mai, hắn nhất định trở thành cánh tay đắc lực của mình.
Lý Long Cơ mỉm cười nói: “Dương trung thừa, ngươi cầu kiến trẫm gấp như thế có chuyện gì chăng?”
“Bệ hạ, thần đến đây để giữ Dương thị lang!”
Dương Chiêu dập đầu một cái thật mạnh, rồi nói: “Thần vừa biết có người khép tội Dương thị lang che dấu yêu nhân, sách tiên tri, thần cảm thấy việc khép tội này thật không ổn chút nào.”
“Có gì không ổn?” Lý Long Cơ vẫn nói mà hề không biểu lộ điều gì.
“Bệ Hạ. yêu nhân nhất định phải là người họa nước hại dân mới là yêu, nếu chỉ là tăng nhân thông thường, thì người đó không thể cho là yêu nhân được, nhà nào lại không xem què hung cát. trong nhà có tăng nhân là chuyện rất bình thường.”
Lý Long Cơ có chút không hiểu ý của hắn. bèn cười nói: “Trẫm cũng không hề nói tăng nhân thường chính là yêu nhân đâu! Nếu chỉ là tăng nhân thường, trầm tự khắc sẽ không truy cứu.”
“Nhưng mà Bệ Hạ. chỉ cần vào ngục Đại Lý Tự rồi, thì cho dù là tăng nhân thường cũng sẽ trở thành yêu nhân, thủ đoạn của Vương trung thừa thần đã hiểu quá rõ.”
Dương Chiêu vừa nói vừa roi lệ, dập đầu hai cái thật mạnh rồi nói: “Lại nói sách tiên tri. một cuốn sách nho nhỏ như thế. húy đi thật dễ dàng, mà có nó cũng rất dễ dàng, nếu yêu đạo nhận tội, thì cho dù không có sách tiên tri cũng sẽ có sách tiên tri, bệ hạ có hiểu không?”
Lý Long Cơ hiểu ý của Dương Chiêu, ý hắn muốn nói đến đánh đập cho đến khi nhận tội, sau đó mới giả tạo tang vật giá họa. trong lòng Lý Long Cơ cũng rất rõ, chỉ cần mình đồng ý sớ khép tội của Vương Cung, thì Dương Thừa Căng nhất định sẽ có kết cục này, đó chính là sự tranh giành quyền lực chốn quan trường. Tội danh chỉ là một cái cớ để giết người, mà hắn Lý Long Cơ cũng không cần biết chân tướng sự việc, điều hắn cần là sự cân bằng về quyền lực.
Hắn nhìn gương mặt đau lòng phẫn nộ của Dương Chiêu, trong lòng bất giác cười nhạt, anh vợ này của mình đúng là có tiến bộ rồi, dám cả gan khiêu chiến Lý Lâm Phú.
Lý Long Cơ đột nhiên nghiêm mặt lại, nổi giận mắng hắn: “Nhân cách của Vương trung thừa trẫm lại không biết sao? Hắn làm quan cẩn trọng. từ trước đến nay công chính liêm minh, là loại người thích vu oan giá họa như ngươi nói sao? Ngươi làm quan được bao lâu, đã đố kỵ người hiền tài, làm quan phóng đãng vô phép, ngươi làm trẫm quá thất vọng rồi. hôm này trẫm tuyệt nhiên không để cho ngươi làm bừa. Người đâu!”
“Dạ có!”
Bên cạnh xuất hiện mấy viên thị vệ vai to lưng rộng. Lý Long Cơ chỉ Dương Chiêu nói: “Hãy lôi kẻ này đi. đến trước Đan Phụng Môn đánh 30 trượng cho ta. tước đi toàn bộ chức vụ của hắn. gián xuống làm Vạn Niên huyện lệnh, đồng thời công khai tội trạng!”
Dương Chiêu trợn tròn cả mất, hắn la liên hồi: “Bệ hạ, thần vô tội! Bệ hạ. thần bị oan mà!”
Dương Chiêu bị thị vệ lôi đi, Lý Long Cơ khẽ hứ một tiếng, đem sớ tấu khép tội của Vương Cung quăng lên bàn nói: “Trẫm mệt rồi, phải về cung nghỉ ngơi.”
Hắn đứng dậy, phủi tay áo, rồi cất bước đi.
Dưới Đan Phụng Môn, Dương Chiêu bị mười mấy viên thị vệ đè xuống đánh mạnh. 30 trượng đánh cực chậm, mỗi đánh 5 trượng, bèn do một viên trung sứ tuyên đọc tội trạng Dương Chiêu, Dương Chiêu la lớn: “Ta khônPhục! Ta bào chữa cho đại thần thì có gì là sai chứ?”
Lúc này đúng vào lúc bãi triều, Đan Phụng Môn chen đầy các đại thần đến xem, mọi người bán tán xôn xao, cũng không biết Dương Chiêu vì sao bị đánh, đợi nghe xong trung sứ tuyên đọc tội trạng, mọi người mới vỡ nhẽ. thì ra Dương Chiêu vì Dương Thừa Căng mà kháng lệnh, lại vu cáo Vương Cung vu oan giá họa đại thần, tước đi mọi chức vụ. giáng xuống làm Vạn Niên huyện lệnh.
Dương Chiêu này bình thường nhân cách phóng đãng, luôn bị các đại thần khác khinh miệt, nhưng mà sau khi đánh xong trận đỏn này, không ít người lại cảm thấy tội nghiệp cho hắn. Vương Cung vốn quen vu oan giá họa đại thần đó là sự thật.
Lúc này, thiếu Phủ thiếu giám Dương Thừa Dư khi đi qua Đan Phụng Môn nghe được tin kinh hãi đến biến cả sắc mặt. mau chóng đánh xe ngựa lao về phía phủ đệ của huynh trường Dương Thừa Căng.
Last edited by conem_bendoianh; 25-02-2012 at 02:56 PM.
Thiên Hạ
Tác giả: Cao Nguyệt
Quyển 2: Minh Nguyệt Xuất Thiên Sơn
Chương 64 : Tướng Quốc Lo Xa .
Nhóm dịch: Huntercd
Nguồn: Vip Van Đàn
Sưu Tầm by conem_bendoianh
“Păng!” một tiếng vang lớn. Lý Lâm Phủ đem nghiên mực ném mạnh xuống đất. vỡ làm 3 mãnh, chiếc mũi to đùng của hắn do phẫn nộ mà trở nên méo mó.
“Thằng Dương Chiêu chết tiệt, dám cả gan ở sau lưng chơi khâm lão phu. đúng là chán sống đến nơi rồi!”
Lý Lâm Phủ nghiến răng khen khét nói một minh. Hắn vừa nhận được tin chính xác từ trong cung, chính là lúc hắn vừa quay đi, Dương Chiêu liền đến diện kiến Thánh Thượng, gắng hết sức bào chữa cho Dương Thừa Căng. Thánh Thượng vì lẽ đó mà gác lại việc khép tội của Vương Cung.
Như thế, kế hoạch muốn lật đổ Dương Thừa Căng của hắn Lý Lâm Phủ sẽ tan thành mây khói, điều đó là một sự đả kích trầm trọng đối với uy túi của hắn.
Lúc này, Lý Trụ con trai trường của Lý Lâm Phủ. ở bên cạnh nói nhỏ: “Phụ thân. Dương Chiêu là người dốt nát. háo sắc hoang dâm. luôn bị đại thần trong triều khinh miệt. Chỉ vì là huynh trường của quý phi, mà trong vòng một năm được thăng lên đến ngự sự trung thừa. Hắn hôm nay cũng làm Thánh Thượng tức giận, bị phạt trượng, giáng chức, đó là sự trùng phát đối với hắn. và lại Thánh Thượng cũng không có bác bỏ khép tội của Vương Cung mà!”
“Mày hiểu cái đếch gì!” Lý Lâm Phủ tức giận đến mắng chửi.
Hắn chắp tay sau lưng bước qua lại trong phòng, hắn quá hiểu Lý Long Cơ rồi, xử phạt Dương Chiêu, đương nhiên là trừng phạt vì Dương Chiêu không biết tự lượng sức mình, nhưng điều quan trọng hơn là cành cáo hắn Lý Lâm Phủ không được phép phục thù, đồng thời để cho Dương Chiêu có cơ hội học hỏi kinh nghiệm của quan huyện, tạo nền tàng cho hắn thăng quan sau này, kế đến là công khai tội danh của hắn. tội danh của Dương Chiêu là gì, vu oan Vương Cung ư? Không! Thú đoạn của Vương Cung ai mà không biết? Đó là Lý Long Cơ giúp Dương Chiêu lấy lòng các danh môn thế gia. Hắn muốn cho văn võ bá quan trong triều thấy, Dương Chiêu vì thay Dương Thừa Căng biện hộ mới bị tội. Sau khi đánh 30 trượng trước Đan Phụng Môn, sẽ có một vị tranh thần (chỉ những đại thần dám nói thẳng, quà cảm can ngăn không hề sợ chết) quả cảm xuất đầu lộ diện, thêm nữa là vụ của Dương Thừa Căng sẽ kéo dài mà không giải quyết, hay có thể sẽ qua 3 ngày sau mới phê duyệt, nhưng sau 3 ngày, hắn còn có thể điều tra được gì nữa?
Một tên bắn mấy con điêu, thủ đoạn của Lý Long Cơ cao minh đến nổi làm cho Lý Lâm Phủ ơn lạnh cả người, hắn bắt đầu ý thức ra thánh thượng đã bất đầu đối nghịch lại với hắn rồi. nếu như không ngoài dự đoán, sau khi điều tra Dương Thừa Căng không có kết quả thì khẳng định là sẽ được thăng chức một cách hợp lý.
Lý Lâm Phủ dần dần bình tình trở lại, hắn ngồi xuống cạnh bàn trầm tư giây lát, bất chợt khẽ thở một hoi dài. sự việc không thế vội vàng được. Hắn lại tiện tay nhặt lên mật báo mà Vương Cung gửi đến cho hắn. xem một hồi, hắn đột nhiên nghĩ đến một việc, bèn nói với một viên tùy tùng: “Đi! Đi gọi Lý Khánh An đến đây cho ta.”
Rất mau, Lý Khánh An đã vội vàng đi tới, hắn bước vào cửa cúi mình thi lễ với Lý Lâm Phủ: “Ty chức tham kiến tướng quốc!”
Lý Lâm Phủ nhìn hắn một cái, cười nhẹ nói: “Lý tướng quân, mấy ngày nay vẫn ổn chứ?”
“Hồi bẩm tướng quốc, mấy ngày nay ty chức đều luyện cầu.”
“Vậy à! Ta nghe nói đêm Lạp nhật, thấy ngươi nghe đàn ở Lệ Viên biệt viện.”
Lý Khánh An gật đầu cười nói: “Ty chức chỉ là tình cờ đi nghe thôi.”
“Vậy sau khi nghe đàn xong ngươi lại đi đâu nữa?” Lý Lâm Phủ vẫn làm ra vẻ thán nhiên hỏi.
“Nghe đàn xong ty chức trở về, không ngờ cửa phường đã đóng rồi, ty chức chỉ còn cách ra ngoại thành qua đêm, vừa lúc gặp phu phụ hộ bộ Dương thị lang, họ cũng đi nghe đàn.”
“Vậy ngươi qua đêm ở chỗ nào bên ngoại thành? Có bằng hữu chứ?”
“Ty chức không có bằng hữu ở Trường An. mà là qua đêm ở một khách sạn.”
“À? Vậy sao không qua đêm tại biệt phú của Dương thị lang, do hắn không có ý mời sao?”
“Không! Dương thị lang có mời đến phủ qua đêm. nhưng ty chức không muốn.”
“Tại sao vậy?” Ánh mắt của Lý Lâm Phủ trở nên sắc bén, bám chặt lấy Lý Khánh An không rời.
Lý Khánh An cười nói: “Đến tướng quốc cũng không chịu nhận lư ngư của hắn, thì ty chức làm sao lại dám đến phủ hắn qua đêm?”
Lý Lâm Phủ nhìn Lý Khánh An một lúc, từ từ. khóe miệng hắn lộ ra một tia cười, tiện tay đem thư mật của Vương Cung ném cho Lý Khánh An: “Ngươi tự xem đi?”
Lý Khánh An lật ra, trái tim bất chợt co thắt lại, trên đó ghi chép tường tận toàn bộ quá trình đêm hôm đó từ khi Dương Thừa Căng nghe đàn đến khi trở về biệt phú, bao aồm việc trò chuyện với hắn. và cả nội dung của cuộc chuyện trò, không hề sai một chút nào.
Lý Lâm Phủ khẽ cười: “Ngươi biết được chuyện gì?”
“Bây giờ ty chức đã hiểu rồi, mã phu đánh xe cho Dương phu nhân thật ra là người của tướng quốc.”
Lý Lâm Phủ ngẩn người, ánh mắt thoáng qua một nét tán thường: “Quà là một người trẻ tuổi phàn ứng mau lẹ.”
Lý Lâm Phủ lấy lại mật báo, rồi chậm rải nói: “Dương Thừa Căng là một người chinh một tay ta đã đề bạt. Sau khi phụ thân hắn ngã bệnh qua đời. từ chức về nhà, chính ta đích thân đi khuyên hắn ra làm quan, ủy thác trọng trách, trong hai năm ngắn ngủi bèn từ giám sát ngự sử thăng tiến thành ngự sử trung thừa. Trong thời gian đó còn để hắn làm chuyển vận sứ. làm ngự sử trung thừa chưa đến một năm, ta lại đặc cách đề cử hắn làm hộ bộ thị lang, có thể nói là không bạc đãi hắn. Hiện tại hắn đã đủ lông đủ cánh rồi. bèn không xem ta ra gì nữa ”
Trong thư phòng vô cùng yên lặng, Lý Lâm Phủ cố gắng tạo ra một không khí thoải mái, hắn nhìn Lý Khánh An một cái, cười nói: “Thất Lang, gần đây có đi đến phủ Cao ông đánh cầu nữa không?”
“Hồi bẩm Tướng Quốc, sáng sớm nay Cao ông có phái người đưa đến thư mời, ty chức đợi lát nữa sẽ đi đến phú của hắn.”
“À! Thế thì tốt.”
Lý Lâm Phủ trầm ngâm một lát cười nói: “Nếu ta là ngươi, ta sẽ chuyên đá cầu cho Cao Ông, chỉ cần đánh xong trận cầu này, ta dám đảm bào, ngươi sẽ thăng thêm một cấp.”
Lý Khánh An im lặng giây lát, hắn đột nhiên nói: “Ty chức chỉ nguyện được đá cầu cho Tướng Quốc!”
Câu nói này như mây gió đột chuyển, xé tan sự ngại ngùng khó nói giữa họ, Lý Lâm Phủ ngước đầu cười lớn: “Hay! Hay! Nói hay lắm. không hô danh là người mà ta đã chọn!”
Hắn đi đến vỗ thật mạnh vai của Lý Khánh An. nói: “Nếu ngươi đã là người hiểu chuyện, thì ta thăng thắng nói với ngươi, ta sẽ giao phó cho ngươi một chuyện trọng đại, chỉ cần ngươi thay ta hoàn thành chuyện đại sự này, thăng quan phát tài. và còn người đẹp mà ngươi muốn, ta cũng sẽ cho ngươi tất.”
Lý Khánh An không một chút do dự. cúi mình nói: “Xin Tướng Quốc dặn dò!”
“Không! Không phải bây giờ, hiện tại thời cơ chưa đến, tới lúc đó ta sẽ sắp xếp.”
Lý Lâm Phủ nhìn hắn một lát, lại nói: “Ngươi hiện thời chỉ cần làm tốt một việc.”
Lý Khánh An khẽ cười nói: “Đi đánh cầu cho Cao ông.”
Lý Lâm Phú híp mất cười: “Nhũ tử khà giáo!”(NGười dễ dạy bảo)
“Lý tướng quân, bên này, xin mời đi bên này.”
Bà quản gia của Lý Lâm Phủ dẫn Lý Khánh An đi về hướng cửa bên, phủ đệ của Lý Lâm Phủ khá rộng lớn. kết cấu phức tạp, nhất là trong phủ đầy rẫy các gian nhà. đây là nơi ở của hơn mấy chục con cái và sần trăm thê thiếp của Lý Lâm Phủ.
Lúc này Trời đã tối. cách thời gian hẹn với Cao Lực Sĩ đã không còn xa nữa. Lý Khánh An bước đi vội vàng, cửa bên nằm phía sau một hoa viên nhỏ, cách phòng khách hắn ở lần trước không xa. Trong hoa viên nhỏ, một cái đầm nhỏ nước chày qua trong vẳt, dù là mùa đông, nhưng nước không hề kết băng, mấy nhánh mai vàng đang nỡ rộ, mùi hoa thoang thoáng ngát hương thom.
Lúc này, bước chân của Lý Khánh An đột nhiên chậm lại, hắn hình như nghe thấy tiếng đàn. vâng, hắn nghe rõ rồi, là tiếng đàn mà cầm tiên khảy, như dòng nước êm ái, lại như thác nước núi băng tuyết, làm cho lòng phiền não của hắn bình yên trở lại. Hắn đứng dưới cây mai lẳng lặng lắng nghe.
Tiếng đàn vẫn như ngày trước du dương và dễ chịu, nhưng Lý Khánh An lúc này nghe được ân trong tiếng đàn đó sự trống trải cô đơn của một cô bé không nơi nương tựa tên là Vũ Y.
‘Người người cũng chỉ thấy nhan sắc tuyệt thế và cầm nghệ cao siêu của nàng, mà mấy ai biết được thật ra nàng là một cô nương rất tội nghiệp’
Tiếng than của Dương phu nhân hãy còn vãng vẳng bên tai, làm cho Lý Khánh An càng thấu hiểu sâu sắc sự thê lương của tiếng đàn. cũng làm cho lòng hắn tràn ngập sự thương tiếc.
“Lý tướng quân, cửa đã mở rồi, xin mời!” Bà quản gia đang hối thúc hắn.
Lý Khánh An khẽ thở dài, nhanh chân bước ra khỏi Phủ tướng quốc.
Last edited by conem_bendoianh; 25-02-2012 at 02:57 PM.
Thiên Hạ
Tác giả: Cao Nguyệt
Quyển 2: Minh Nguyệt Xuất Thiên Sơn
Chương 65 : Cao Phủ Luyện Cầu .
Nhóm dịch: Huntercd
Nguồn: Vip Van Đàn
Sưu Tầm by conem_bendoianh
Trở thành một con cờ trong tay Lý Lâm Phủ, Lý Khánh An cảm thấy khó chịu. Hắn thấy thời giờ không còn sớm nữa. bèn quay trở về chỗ ở để lấy dụng cụ đánh cầu. vội vàng nhắm hướng phú của Cao Lực Sĩ mà đi. Những ngày của tháng mười hai trời mau tối, khi đến phủ Cao Lực Sĩ thì trời đã tối hắn.
Trước cửa phủ lạnh lẽo vắng tanh, xa xa chỉ thấy trước bậc thang có một cỗ xe ngựa đang dừng ở đó, cửa xe đang mờ, trong xe ngựa có một người đang ngồi, là một người đàn ông tuổi trạc ba mươi. Khi Lý Khánh An đi ngang qua đã nhìn hắn một cái, người đó mắt to mày rậm. có tướng mạo bất phàm, có thể là quan viên nào đó muốn nhờ và Cao Lực Sĩ.
Hắn bước nhanh trên các bậc thang, từ thất lưng lấy ra miếng ngọc bài, đó là bằng cứ để đi vào Phủ Cao Lực Sĩ. Lúc này, người phía sau lúc nãy đột nhiên gọi lại: “Lý tướng quân, xin đợi chút!”
Lý Khánh An quay đầu nhìn hắn. cười nói: “Các hạ là..
Người đó khập khiềng đi xuống xe ngựa, cúi minh thi lễ nói: “Tại hạ Vạn Niên huyện lệnh Dương Chiêu, xin Lý tướng quân giúp tại hạ gửi lời nhắn cho Cao ông. tại hạ muốn cầu kiến ngài.”
“Dương Chiêu?” Lý Khánh An ngẩn người một lúc, Dương Chiêu không Phải chính là Dương Quốc Trung sau này sao? Hắn không phải vừa vào Trường An thì đã nhờ quan hệ em gái mà nhanh chóng thăng chức sao? Có khi nào làm qua cái gì Vạn Niên huyện lệnh đâu? Chuyện này là sao đây, điều này hoàn toàn khác với ghi chép lịch sử nhi!
“Lý tướng quân, nhờ ngài giúp hộ!” Dương Chiêu vô cùng thành khẩn thi lễ với hắn.
“Ha ha! Dương huyện lệnh chớ khách sáo, đợi một lát, ta sẽ nhắn dùm cho.”
Lý Khánh An lấy ngọc bài quơ một cái cho người gác cửa xem. bèn lớn bước đi vào phía trong phủ Cao Lực Sĩ. làm Dương Chiêu nhìn mà vô cùng ngưỡng mộ, không biết khi nào thì mình cũng có một cái ngọc bài như thế này?
Lý Khánh An dù miệng đã nhận lời, nhưng không hề để bụng chuyện đó, Cao Lực Sĩ làm sao không biết Dương Chiêu đến rồi, ngay cả hắn cũng không gặp, thì mình nhiều chuyện làm gì.
Nhưng người quản gia dẫn hắn đến gặp Cao Lực Sĩ đã giải thích sự hồ nghi của hắn.
“Ái chà! Dương trang thừa này. có chức ngự sự trang thừa không làm cho tốt đi, lại đi nói thay cho Dương Thừa Căng, chịu phạt 30 trường không nói, mà còn bị Hoàng Thượng giáng chức, bây giờ thì khô rồi, đường đường là ngự sự trung thừa lại trở thành một huyện lệnh quèn, cả đến lão gia nhà ta cũng không muốn gặp hắn nữa.”
“ồ? Dương Thừa Căng xảy ra chuyện gì thế?”
“Nghe nói ngự sự trung thừa Vương Cung khép tội hắn che dấu yêu nhân, sách tiên tri. nhưng mà việc này bị Dương Chiêu chõ mũi vào, nên không đến đâu cả.”
Lý Khánh An đột nhiên có chút rõ vấn đề rồi, chẳng lẽ là
Lúc này, họ đã đi đến sân cầu. trên sân cầu đang huấn luyện ban đêm, đèn đuốc tắt hết, mười mấy tay mã cầu đang ở ngoài 30 bước luyện đánh cầu, trên khán đài, Cao Lực Sĩ mặc một chiếc bào rộng lớn ngồi trên một chiếc ghế Hồ đang xem cầu, quản gia bước lên phía trước bẩm báo: “Lão gia. Lý tướng quân đến rồi.”
Lý Khánh An lên trước một bước, cúi mình thi lễ với Cao Lực Sĩ nói: “Ty chức tham kiến Cao ông!”
Cao Lực Sĩ vẫy tay, ôn hòa cười nói: “Thất Lang, tại nhà ta không nên quá gò ép, lại đây! Ngồi bên cạnh ta.”
Một viên thị nữ đem đến thêm một chiếc ghế Hồ, ghế Hồ giống với ghế xếp bây giờ, do mấy thanh gỗ chống đỡ, Lý Khánh An ngồi xuống cười nói: “Hình như họ tiến bộ rất nhanh! Ngoài 30 bước cũng đã có thể ghi bàn rồi.”
“Cũng nhờ ngươi cả đấy! Nếu không phải đêm hôm đó ngươi kiến nghị, đội cầu của ta vẫn chỉ có thể dựa vào quan hệ mà đoạt được thứ hạng.”
Cao Lực Sĩ khẽ cảm khái thở dài một tiếng, lại cười hỏi Lý Khánh An: “Các ngươi mấy hôm nay luyện cầu ta nghe nói được lắm. thế nào đây? Năm nay quân Tây An có lòng tin đoạt quán quân không?”
“Mọi người đều mong đoạt quán quân, nhưng mà sự thể thay đồi khó lường. ai cũng không biết được cuối cùng rồi sẽ ra sao cả.”
Cao Lực Sĩ gật đầu. nhìn đám mây đen trên trời đang bay đến từ từ nói: “Ngươi nói không sai. ai lại biết được ngay mai sẽ ra sao? Điều quan trọng là mỗi ngày đều phải sống tốt. ái chà! Đừng nhắc những chuyện làm tâm trạng minh thêm nặng nề.”
ống nhìn Lý Khánh An một cái lại cười nói: “Ta nghe nói Độc Cô Thích có ý muốn ngươi làm con rễ. có chuyện này chứ?”
Lý Khánh An nhún vai cười nói: “Chính là hôm đại triều kết thúc, hắn mời ty chức về Phủ uống rượu, ty chức nghĩ bị phong làm thiên ngưu vệ trung lang tướng, thiên ngưu vệ đại tướng quân mới, làm sao không đi cho được? Ty chức bèn đi, ngờ là để ty chức đi xem mắt. thật sự làm minh ngại neùng. cũng may cháu gái hắn không thích ty chức, việc này mới không đến đâu.”
“Ha ha! Đó là do Độc Cô Minh Ngaiyệt đã bỏ lờ, cô ấy không chọn ngươi làm chồng. mai này nhất định hối hận.”
Không biết vì sao, khi trò chuyện với Cao Lực Sĩ. Lý Khánh An lại cảm thấy vô cùng thân thiết, điều này hoàn toàn khác so với khi nói chuyện với Lý Lâm Phủ. khi nói chuyện với Lý Lâm Phủ lòng hắn co rúm lại. cuối cùng còn nhận được một nhiệm vụ chưa hề hay biết, mà nói chuyện với Cao Lực Sĩ thì không hề có cảm giác nhói tim. tinh thần được thả lòng. như thể đang tùy ý trò chuyện với một người bạn.
“Cao Ông thật sự đã quá khen rồi. cô Độc Cô Minh Nguyệt đó rất ư xinh đẹp, ty chức nghĩ cô ấy sẽ lấy được một tấm chồng tốt.”
“Điều đó chưa hẳn vậy, nói không chừng cô ấy sẽ thành công chúa đại Đường đi hòa thân, gần đây hoàng tử Ninh Viễn quốc có đến cầu thân. Hoàng Thượng đang suy nghĩ đế cô ấy đi thay Đại Đường hòa thân.”
“Vậy kết quả ra sao?” Lý Khánh An có chút khấn trương hỏi.
Cao Lực Gì nhìn hắn một cái. cười ha ha nói: “Thất Lang, xem bộ dạng khẩn trương của ngươi. ngươi có vẻ thích nàng ấy mà! Nhưng mà ngươi yên tâm. tỷ tỷ của nàng ấy hai năm trước đã từng hòa thân một lần rồi, nên cuối cùngoài hoàng Thượng không có chọn nàng ấy, mà là chọn người khác.”
Trong lòng Lý Khánh An mới hơi yên tâm một chút, cười nói: “Ty chức làm sao có ý với nàng ấy được, chẳng qua chỉ gặp mật một lần mà thôi, đúng rồi. Cao ông. tối mai ty chức có thế sẽ không tới được, vì có người bạn vừa dọn sang nhà mới mời ty chức đến ăn cơm.”
“Ha ha! Là Dương tam tiểu thư mời mà! Ta cũng đi nữa.” Cao Lực Sĩ cười nói.
Lý Khánh An có chút ngẩn người. hắn thấy Cao Lực Sĩ cũng lấy ra một thiệp mời y chang thiệp mời của mình. Ba Thục Dương thị cung thinh Cao òng
“Đây là chuyện gì thế? Ba Thục Dương thị này là ai thế? Không lẽ là ”
Cao Lực Sĩ mỉm cười nói: “ Dương tam tiểu thư chính là tam tỷ của Quý phi nương nương, nàng ấy gọi là Dương Hoa Hoa. người mà ngày đầu tiên các ngươi gặp bên ngoài thành chính là nàng ấy, nàng ấy cũng là lần đầu vào kinh.”
“Quắc quốc phu nhân!” Lý Khánh An buộc miệng nói.
“Ngươi nói gì?” Cao Lực Sĩ nhìn hắn có chút kinh ngạc, vừa cười vừa lắc đầu nói: ‘Thất Lang, ngươi nghĩ đi đâu thế. Dương tam tỷ mai này có thể sẽ phong quốc phu nhân, nhưng hiện thời thì không phải, càng không phải là Quắc quốc phu nhân gì đó như ngươi nói.”
Lý Khánh An biết minh đã lờ lời. hắn liền che dấu nói: “Ty chức không có nói Quắc quốc phu nhân gì đó, ty chức chỉ nói cô ta có phải là quốc phu nhân gì đó không?
“Hiện thời không phải, mai này có thể sẽ phải.”
Cao Lực Sĩ cũng không để ý mấy, ông đột nhiên ớn lạnh người, bèn cười nói với Lý Khánh An: “Người già rồi chịu không nôi trời lạnh, ngươi cùng họ đi luyện cầu vậy! Ta vào trong nhà đây.”
“Vâng. Cao ông không cần để ý đến ty chức, ty chức tự minh sẽ cùng họ luyện cầu.”
Trận cầu đêm này, Lý Khánh An luyện đến hơn nửa canh giờ mới kết thúc, hắn gói ghém đồ đạc rồi đi cáo từ Cao Lực Sĩ. mới biết là Cao Lực Sĩ đã đi nghỉ ngơi rồi.
“Lý tướng quân, lão gia có dặn. đêm nay Lý tướng quân có thể ở lại trong Phủ.”
“Cảm ơn ý tốt của quản gia. do ngày mai trời còn chưa sáng là chúng tôi phải bắt đầu luyện cầu rồi. ở lại đây hơi bất tiện, ta về vẫn tốt hơn!”
Dù cho quản gia đã cố níu giữ lại. Lý Khánh An vẫn uyển chuyển từ chối ý tốt của quản gia. cương quyết trở về nơi ở của mình. Hắn vừa đi ra cửa Phủ của Cao Lực Sĩ. thì phát hiện Dương Chiêu vẫn còn ở bên ngoài cửa Phủ chưa đi.
Last edited by conem_bendoianh; 25-02-2012 at 02:58 PM.