Thiên Hạ
Tác giả: Cao Nguyệt
Quyển 3 : BIẾN HÓA KHÔN LƯỜNG
-----oo0oo-----
Chương 95 : Hẹn Giai Nhân Du Tự
Nhóm dịch: Huntercd
Đả Tự: Bảo Ngọc --- 4vn.eu
Sưu Tầm by conem_bendoianh --- 4vn.eu
Buổi sáng Mùng một tết. một phần thánh chỉ do đích thân hoàng đế Lý Long Cơ ký duyệt, có đóng dấu đại ấn của Trung thư môn hạ đã ban phát ra. Đây là thánh chỉ đầu tiên của năm thứ năm Thiên Bào, thu hút mọi ánh nhìn của mỗi người.
“Hộ bộ thị lang Dương Thừa Căng thăng chức Công bộ thượng thư. Đồng Trung thư Môn hạ Bình chương sự. ngoài ra phong Kim tử quang lục đại phu. ban tử kim ngư đại một cái. còn chức Hộ bộ thị lang do Thượng thư hữu thừa Thôi Kiều tiếp nhận, thăng chức thái thú Đông Hài Bùi Khoan làm Lễ bộ thượng thư. Đồng Trung thư Môn hạ Bình chương sự, phong hữu tướng Lý Lâm Phủ Khai Phủ nghi đồng Tam ty, thực lĩnh ba trăm hộ, kim Đại đô đốc Dương Châu..
Nếu nói Dương Thừa Căng làm Công bộ thượng thư còn ở trong dự liệu của mọi người, còn thái thú Đông Hải Bùi Khoan làm Lễ bộ thượng thư. thì quả là làm cho đại đa số người sửng sốt.
Bùi Khoan có thể nói là nguyên lão của ba triều, mấy chục năm nay nổi tiếng Đại Đường thanh chính liêm minh, cương trực không thiên lệch, chấp pháp như núi. Hắn từng là một người đối đầu số một với hữu tướng Lý Lâm Phủ. vì bị vụ án Vĩ Kiên liên lụy bị giáng chức, gần như chết dưới tay viên sử tàn khốc La Hi Thích, sau khi may mắn thoát chết chán đời tin phật, để tự bảo vệ mình, không ngờ chưa qua mấy năm. Bùi Khoan đột nhiên tái xuất.
Dương Thừa Căng và Bùi Khoan cả hai đều nhận chức tướng, làm cho tất cả mọi người đều ý thức được rằng. hoàng đế Lý Long Cơ có một chút gì đó bất mãn với Lý Lâm Phủ. Còn việc phong cho Lý Lâm Phủ làm Đại đô đốc Dương Châu chẳng qua chỉ là một miếng vải nhỏ che dấu sự xấu hổ trên thánh chỉ mà thôi.
Điều quái đản hơn lại là Dương Chiêu, hắn cũng có tên trong phần thánh chỉ đầu tiên ở mùa tết này. Hắn vì có công cứu lửa phố đông mà được thăng chức, nhưng hắn không được đảm nhận chức Hộ bộ thị lang, mà là hồi phục lại chức quan cũ. nhận lại chức Ngự sử trung thừa, cũng không lĩnh thêm quan hàm nào khác, hơn nữa nằm ngoài dự liệu của mọi người kiêm nhiệm chức vụ Môn hạ tinh cấp Sự trung, cấp sự trung chỉ là quan hàm chính ngũ phẩm, quan chức không lớn nhưng nó lại có quyền lực lớn đến làm người khiếp sợ, có thể trực tiếp phản bác lại thánh chỉ của Trung thư tinh.
Nhất thời, cục diện trong triều thay đồi đột ngột. các quan viên triều đình nghỉ ngơi trong Mùng một tết không kìm nén nổi sự nghi hoặc trong lòng, thay đổi hoàn toàn truyền thống không ra khỏi cửa trong Mùng một tết, đồng loạt đi nghe ngóng tin tức ở các hộ các nhà khác.
Nhưng đối với dân chúng phồ thông mà nói. những thử này quá xa vòi đối với cuộc sống của họ, họ vẫn tuân thù theo phong tục truyền thống đón mừng ngày mùng một tết năm mới.
Ngày mùng một là ngày dân chúng Đại Đường tế bái tổ tiên, mọi nhà đóng cửa bế hộ, các tiệm buôn cũng ngừng làm việc. Trên phố lớn lạnh lêo hiên quạnh, hồi lâu cũng không thấy bóng dáng người nào.
Trước cửa Bình Khang phường. một cỗ xe rộng lớn tà tà chạy đến. phu xe ngựa Lý Khánh An cầm roi giục ngựa, không ngớt lên giọng giục giã.
Hôm nay Lý Khánh An đặc biệt nhẹ nhõm, Trời vừa sáng. Binh bộ có người đến nói với hắn. vì tối qua tuần tra doanh có hành vi tắt trách, hắn đã bị tướng quốc bãi miễn chức vụ tuần tra sứ. do một trung lang tướng vạn kỵ doanh khác là Mã Linh nhận trọng trách. Lý Khánh An biết đây là sự sắp đặt của Lý Lâm Phủ. vậy cũng tốt. hắn đã có thời gian vui vầy với mỹ nhân rồi.
Phải đi Từ Ân tự đốt nhanh, vốn dĩ đã đặt trước xe ngựa, không ngờ phu xe ngựa về quên bái tế tổ tiên rồi. mà cửa hiệu ngựa la cũng đóng cửa ngừng bán buôn. Không có chỗ thuê xe. Lý Khánh An bèn mượn một cỗ xe. tự mình vác đao xông trận, nói theo cách nói của hắn là. cầu thủ mã cầu không biết đánh xe ngựa, đây thực là chuyện nực cười cho thiên hạ.
Không ngờ đánh xe ngựa và đánh mã cầu lại hoàn toàn là hai việc không giống nhau. Hai con ngựa kéo xe khi thì chạy sang đông, khi thì rẽ qua tây, lúc thì bướng binh không đi, lúc thì quay đầu về nhà. hắn gần như không kiểm soát nổi. May là trên phố lớn trống trải không có người. mới không gây ra sự cố. Nguyên cả nửa canh giờ, xe ngựa chỉ mới chạy được hai dặm đường. làm cho Lý Khánh An mồ hôi đầm đìa cả mặt.
Ba cô gái trong xe ngựa thấy hắn cuống tay cuống chân, đều không ngừng che miệng cười khúc khích. Tuy nhiên đi đuợc hai dặm đường, hắn cũng dần dần nắm bắt được một chút mảnh khóe.
“Hai bảo bối. đi qua bên phải một chút, đúng rồi, tốc độ phải chậm một chút. Đừng chạy! Tuyệt đối đừng chạy!”
Hai con ngựa không biết là đã mệt rồi hay là đã bị thuần phục, đi theo sự chỉ dẫn của dây cương Lý Khánh An. bắt đầu men theo bờ rìa từ từ tiến bước.
Thấy hai con ngựa đã nghe lời, trong lòng Lý Khánh An vô cùng đắc ỷ, quay lại nói với xe ngựa: “Ai bảo ta không biết đánh xe ngựa, các nàng xem. không phải là khá tốt
Nhỏm dịch: Huntercd
đấy sao!”
Như Hoa vén màn lên. cười tùm tim nói: “Đại ca. người ta không phải đã nói rồi sao? Đây là hai con ngựa già. dễ cởi dễ đánh, nếu đổi hai con ngựa tính khí nóng, huynh thử xem cho biết!”
“Ngựa có tính khí nóng đến cờ nào, bồn tướng quân cũng vẫn sẽ chiến thắng như thường.”
Lý Khánh An liếc nhìn nàng một cái cười nói: “Con ngựa nhỏ tính khí nóng như muội, bôn tướng quân đêm qua không phải vẫn thuần phục được sao?”
“Đại ca. huynh ”
Như Hoa xấu hồ đến đỏ cả mặt. rúc trở vào xe không dám lên tiếng. Lý Khánh An đắc ý cười lớn.
“Đắc nhi giá!”
Xe ngựa đi vào Bình Khang phường, từ từ dừng trước cửa hông của Phủ tướng quốc. Lý Lâm Phủ nhảy xuống ngựa. đi đến trước cửa sổ xe thấp giọng dặn dò nói: “Ta đi thinh người đây, hôm nay làm phiền các muội rồi.”
“Đại ca yên tâm đi! Hôm nay đảm bảo huynh thắng được trái tim mỹ nhân.”
Lý Khánh An chỉnh lý áo mão một chút, rảo bước đi đến trước cửa hông, trước cửa hông có hai người nhà của tướng Phủ đứng đó, họ đều quen biết Lý Khánh An. vào đêm giao thừa, hắn là khách quý của lão gia cơ mà!
“Chà! Lý tướng quân sao đến sớm vậy!”
Lý Khánh An lấy ra một danh thiếp tinh xảo, đưa cho họ cười nói: “Giúp ta truyền một tin.”
Người nhà có chút khó xử. nói: “Lý tướng quân, lão gia lúc này đang dẫn người nhà tế tổ, không thể gặp khách.”
“Không phải cho tướng quốc, mà là cho Vũ Y cô nương.”
“Khương cô nương?”
Hai tên người nhà ngẩn người ra. trong khóe mắt chớp qua một nụ cười tinh quái không che dấu được.“Lý tướng quân đợi chút, chúng tôi sẽ đưa tin cho ngài.”
Một tên thuộc hạ cầm thư chạy như bay vào trong Phủ. Lý Khánh An tạt qua một bên kiên nhẫn chờ đợi.
T
ông đường của Lý Lâm Phủ ở trong gian nhà phía sau trong Phủ hắn. Hôm nay là ngày mùng một. hắn dẫn theo con trai và tộc nhân tiến vào tông đường lễ tế tổ tiên từ sớm. các con gái cũng trở về nhà chồng mình, trong Phủ tướng quốc vô cùng lạnh lẽo điều hiên, gian nhà của Khương Vũ Y cũng vô cùng yên tĩnh, cửa nhà cũng đóng kín mít.
Lúc này Khương Vũ Y đang ngồi trước gương tỉ mỉ dán hoa điền (vật trang sức ở giữa trán) trên trán, mỗi ngày trang điềm búi tóc nàng cũng phải dùng đến hơn hai canh giờ, từng năm từng ngày đã qua đi như vậy, nhưng hôm nay trong lòng nàng đặc biệt thê lương, hôm nay là mùng một tháng giêng năm thứ bảy Thiên Bảo, có nghĩa là nàng đã hai mươi tuổi rồi.
Nàng thẫn thở nhìn vào gương đồng, phụ nữ tuổi hoa dễ già. không lẽ nàng tuổi thanh xuân của mình phải trải qua trước sương như vậy sao?
“Cô nương, ngày mai đi xin tướng quốc, xin ngài nói với Thôi gia một tiếng, giải trừ hôn ước của cô nương đi!”
Thị nữ của Vũ Y gọi là Ngọc Nô, từ nhỏ đã hầu hạ nàng. Khương gia người mất nhà tan. chỉ có Ngọc Nô vẫn một mực đi theo Vũ Y, từ Khương Phủ đi đến tướng quốc Phủ, hai người sống nương tựa vào nhau, sống cùng nhau đã chín năm.
“Ta không muốn đi.”
Vũ Y khẽ lắc đầu: “Việc này sau này đừng nhắc đến nữa.”
“Nhưng mà cô nương, trông thấy đại nương sức khỏe ngày một sút giảm, ngày tháng đã không còn nhiều nữa. nếu người đi rồi. còn có ai bảo vệ cô nương nữa? Cô nương cũng biết những người kia đều mưu mô xấu xa ra sao rồi. nếu cô nương không nghe theo, họ sẽ đuổi cô nương ra khỏi phũ ”
“Ta nói rồi, việc này đừng nhắc nữa!”
Vũ Y cắn môi một cái, dịu giọng lại rồi nói tiếp: “Ngọc Nô, việc này đừng nói nữa. đi giúp ta lấy trâm bộ dao đi!”
Trong lòng Ngọc Nô âm thầm thở dài. quay lung đi lấy trâm bộ dao, đúng lúc này trước cửa nhà vọng lại tiếng gọi của hạ nhân.
“Khương cô nương Vũ Y cô nương!”
“Cô nương, dường như có người gọi cô nương.”
Vũ Y thẫn người, mới sáng sớm năm mới. cả nhà cậu đều đi tế lễ cả. có việc gì nhỉ?
“Ngọc Nô, muội đi xem sao!”
“Vâng!” Ngọc Nô đi xuống lầu.
“Triệu đại thúc, có việc gì không?”
“Trước cửa có người tìm Vũ Y cô nương, đưa lại một tấm thiệp.”
“Thúc không nhầm đấy chứ? Cô nương nhà ta làm sao lại có thiệp chứ?”
“Là cho Khương cô nương đấy! Người còn đang đứng đợi ngoài cửa!”
“Thúc đưa con xem!”
Lát sau. tiếng thang gác vang lên. Ngọc Nô rảo bước đi lên. nói gấp: “Cô nương, là tấm thiệp tìm cô nương.”
“Xem muội kìa. chạy nhanh như vậy làm gì?”
Vũ Y trách móc Ngọc Nô một câu. lại hỏi tiếp: “Là thiệp của ai vậy?”
“Cô nương xem xong khắc biết.”
Vũ Y đón lấy tấm thiệp. Tấm thiệp là màu trắng nhạt mà nàng thích nhất, trắng sạch không tỳ vết. không có chút tô điểm gì. Nàng mở tấm thiệp ra. Một dòng chữ nhỏ cứng mạnh bay vào mắt: “Gặp thời tiết đẹp nghĩ mà nhớ nhau. Lý Khánh An đem theo tiều muội mới cô nương cùng đi Từ Ân tự. tế bái phụ mẫu tiên nhân, bây giờ ở ngoài cửa hông lẳng lặng đợi cô nương.”
“Lý Khánh An?”
“Cô nương, chính là Lý tướng quân đêm qua gảy đàn lục huyền.”
Ngọc Nô bước nhanh từ trên bàn của Vũ Y lấy hình nộm ghi-ta: “Cô nương. chính là chàng ta!”
“Muội nôn nóng gì chứ? Ta biết là chàng.”
Vũ Y lại xem tấm thiệp một lát: “Lý Khánh An đem theo tiểu muội mời cô nương cùng đi Từ Ân tự.”
“ừm! Chàng dẫn theo muội muội.”
Vũ Y trầm ngâm một lát bèn nói với Ngọc Nô: “Muội đi tìm Vương đại nương, nói là hôm nay là mùng một. ta muốn đi Từ Ân tự bái tế phụ mẫu, xin người cho phép.”
“Vâng. Ngọc Nô đi liền!” Ngọc Nô vô cùng hoan hi chạy đi tìm bà quản gia.
Trong phòng chỉ còn lại một mình Vũ Y, nàng cầm hình nộm lục huyền cầm mà Lý Khánh An tặng nàng, tiếng đàn lục huyền thánh thót ngân nga đêm qua giống như lại chảy róc rách trong tim nàng
“Cô nương!”
Trong gian nhà vang lên tiếng kích động của Ngọc Nô, Vũ Y vội đặt đàn xuống.
Tiếng thang gác vang lên. chỉ thấy Ngọc Nô vẻ mặt kích động chạy vào, thở hổn hển nói: “Cô nương, thật bất ngờ đó!”
“Bất ngờ về việc gì?”
“Vương đại nương nói. sau này cô nương có thể tùy ý ra vào Phủ môn. sẽ không hạn chế cô nương nữa.”
Nhỏm dịch: Huntercd
“Thật không?”
“Dĩ nhiên là thật rồi.”
Ngọc Nô nôn nóng như lửa bòng, vội nói: “Cô nương, chúng ta mau thu dọn đồ đạc. đừng để người ta phải đợi lâu.”
“Không cần đâu. chỉ là đi bái tế phụ mẫu một chút, đâu phải là đi du sơn ngoạn thùy, Ngọc Nô, giúp ta lấy trâm trên đầu ra.
Lý Khánh An chắp tay ra sau đi đi lại lại ngoài cửa hông. Vũ Y có từ chối mình không? Trong lòng hắn có chút hồi hộp. Đây là lần đầu tiên từ khi hắn trường thành đến nay chù động theo đuổi cô gái. nhưng lại không ngờ lại là một cô gái Đại Đường.
Trong xe ngựa. ba cô gái cũng nhìn chằm chằm vào cửa lớn. Các nàng lặng lẽ cầu khấn cho đại ca. nguyện đại ca có thể được như ý nguyện. Hạ Tiểu Liên tâm trạng phức tạp nhất, cô bé vừa hi vọng đại ca có thể đạt được tâm nguyện, nhưng lại cảm thấy mình phụ lòng gửi gấm của Vụ Nương, không thế trông chừng được tên này.
Lúc này. trong cửa hông vọng lại tiếng bước chân dồn dập, Vũ Y mặc một váy trắng xuất hiện trước cửa. trên mái tóc đen láy của nàng cắm một chiếc trâm bạc bình thường. Mặc dù mặt không tô chút phấn, nhưng nàng trời sinh đã diễm lệ, da dè như băng như ngọc giống như ráng chiều ánh tuyết, thị nữ của nàng Ngọc Nô xách theo một cái túi nhỏ đi theo phía sau.
Lý Khánh An mắt sáng lên. vội lên trước thi lễ nói: “Lý Khánh An đợi cô nương đã lâu rồi.”
Vù Y cười nhạt nói: “Đa tạ Lý tướng quân đã suy nghĩ chu đáo giùm Vũ Y, để cho Vũ Y có thể tế bái phụ mẫu trong ngày mùng một. Vũ Y đa tạ rồi.”
Nói xong, nàng thướt tha thi lễ với Lý Khánh An. Lý Khánh An cười sảng khoái nói: “Ta chỉ là tiện tay góp sức mọn. Vũ Y cô nương, mời lên xe ngựa!”
Hắn chỉ vào xe ngựa, ân cần ngò lời mời. Vũ Y không thấy bóng dáng phu xe, bất giác ngẩn người một lát: “Lý tướng quân, không lẽ ngài tự minh đánh ngựa hay sao?”
Lý Khánh An gãi gãy sau gáy cười nói: “Phu xe ngựa chạy đi tế tổ rồi. ta chỉ đành tự mình đánh xe vậy.”
Nói xong, hắn vỗ vỗ cái mật dài của hai con ngựa cười nói: “Hai vị mã huynh, hôm nay đừng để ta xấu mặt trước mặt giai nhân nhé!”
Vù Y thấy hắn thú vị, không nhịn được che miệng cười. Lý Khánh An bỗng bị nụ cười xinh đẹp duyên dáng của giai nhân làm cho mê mấn. đứng đó ngấn cả người ra.
“Đại ca. huynh còn không mau để người ta lên xe?” Ba cô gái cùng nhau đồng thanh nói.
Lý Khánh An cười khô một tiếng, vội giới thiệu Vũ Y nói: “Đây là ba muội muội của ta. đại muội và nhị muội là chị em song sinh, đại muội gọi là Như Thi. nhị muội là Như Hoa. tam muội là Tiểu Liên.”
Ba cô gái vội đi xuống xe ngựa, cùng nhau thi lễ nói: “Chào Khương cô nương!”
Vũ Y nhìn hai chị em song sinh giống như hai giọt nước, nàng cũng kinh ngạc quá đỗi: “Hai người ai là tỷ tỷ? Ai là muội muội?”
Lý Khánh An cười ha hả. chỉ vào Như Học nói: “Hai nàng kiều tóc không giống nhau, đây là tỷ tỷ Như Thi.”
Như Hoa trừng mắt căm phẫn nhìn hắn một cái: “Đại ca. muội là Như Hoa!”
Mấy cô gái cùng nhau cười lên. Lý Khánh An ngại ngùng gãi đầu: “Cái này
không lẽ là ta nhớ nhầm sao?”
Vũ Y cười nói: “Trong xe ngựa chúng ta hãy từ từ nói, để cho đại ca các muội đánh xe cho chúng ta.”
Xe ngựa vô cùng rộng rãi, ngồi năm cô gái mà cũng không chật chội. Lý Khánh An nghe thấy các nàng trong xe ngựa tiếng cười nói không dứt. trong lòng vô cùng an ũi. phất roi dài một cái, giục ngựa nói: “Đắc nhi giá!”
Nhưng đã giục cả nửa buổi Trời, xe ngựa cũng không nhúc nhích. “Giá!” Lý Khánh An lại sắt aòng kêu lên một tiếng, xe ngựa vẫn không động đậy miếng nào, Lý Khánh An không chịu được chắp tay cầu xin nói: “Hai vị mã nhị gia. hãy nể mặt tiểu đệ được chứ?”
Lúc này, Tiểu Liên trong xe cười nói: “Đại ca. huynh có phải là quên tháo dây cương không?”
Lý Khánh An đỏ cả mặt già. vội nhảy xuống ngựa. quả nhiên thấy dây cương còn cột trên cây, hắn vội tiến lên tháo ra. lầm bầm nói: “Kỳ lạ. ta nhớ rõ ràng là đã tháo ra rồi, là ai lại cột nó lại thế nhi?”
Trong xe ngựa, năm cô gái đã cười lăn lốc cả. nghe Lý Khánh An vẫn còn cố giữ sĩ diện, lại càng cười ngả nghiêng. ngay cả Vũ Y thường ngày rất hiếm khi cười cũng che miệng liên tục cười khanh khách.
“Đại ca của các muội quả là thú vị.”
“Đại ca của các muội có nhiều chuyện thú vị lắm cơ! Vù Y cô nương, muội kể cho tỷ nghe.”
Sau khi tháo dây cương cột trên cây, xe ngựa khôi phục lại bình thường. Lý Khánh An dùng hết sức lực, cuối cùng đã điều khiển được hai con ngựa già. để xe ngựa ổn định chạy đến Từ Ân tự.
Từ Ân tự nằm ở trong Chiêu Quốc phường, do Đường Cao Tông Lý Trị xây nên để kỷ niệm mẫu thân là Văn Đức Hoàng hậu. Huyền Trang pháp sư sau khi đi thinh kinh trở về, bèn ở hãn trong Từ Ân tự phiên dịch kinh Phật, ngoài ra. trong Từ Ân tự có Đại Nhạn Tháp, Nhạn tháp lưu danh là điều khao khát của các sĩ tử đại Đường, sau khi đậu cao khoa cử. lưu lại danh tính của mình trong Nhạn tháp, đó là mơ ước của mỗi con người học sách thánh hiền.
Nửa canh giờ sau. Lý Khánh An đánh ngựa tới Từ Ân Tự. Quảng trường trước cửa lớn của Từ Ân Tự dừng đến mười mấy cỗ xe ngựa được Trang hoàng hảo nhoáng, đoán là của một số danh môn quyền quý vội vàng đến Từ Ân Tự vào ngày mùng một tháng giêng đề đốt nhang trả lễ.
Ngoài ra. người không nhiều, chỉ có bên đại Nhạn tháp có năm ba nhóm sĩ tử đang chiêm ngường đề tự của các bậc tiền bối.
Lý Khánh An dừng xe xong, bèn nói với các cô gái: “Các muội đợi một lát. huynh đi sắp xếp một chút.”
Hắn nhanh bước đến chỗ một tri khách tăng đang đứng trước cửa tự: “Đại sư. đệ tử có lề.”
Không ngờ, tri khách tăng xem hắn là phu xe. không thèm quan tâm hắn. lạnh nhạt nói: “Ngươi có chuyện gì thế?”
“Ta dẫn người nhà đến bái Phật, xin đại sư sắp xếp cho.”
“Việc này các người đến không đúng lúc rồi! Trong tự có mấy vị khách hương
đang thắp nhang bái Phật, chủ trì có dặn. người ngoài không thế tùy tiện quấy rầy.”
Lý Khánh An lấy ra hai thỏi vàng sáng loáng cười nói: “Đây là hai mươi lượng vàng, đại sư thu xếp cho, đây là tiền hương hỏa của chúng tôi.”
Hai mươi lượng vàng trị giá hai trăm quan hơn. tri khách tãng lập tức chắp tay cười nói: “A di đã Phật! Ngã Phật nói cúng sanh bình đẳng, có lý nào không cho công tử đi lên thắp nhang được, xin công tử dẫn người nhà theo bần tăng đi tịnh thất nghỉ ngơi, chù trì tự sẽ an bài công từ thắp nhang.”
Từ Ân Tự chiếm một khoảng đất rộng. đại điện tiểu điện tầng tầng lớp lớp, phía sau là vô số tăng xá. tịnh thất, một ông tăng già dẫn đoàn người Lý Khánh An tới một gian tịnh thất, chấp tay cười nói: “Thí chù xin ở đây nghỉ ngơi, đợi một lát tự nhiên có người dẫn thí chù đi đến đại điện thấp nhang.”
“Đại sư xin mới!”
L
ý Khánh An quay đầu cười nói với các cô: “ Mọi người đi vào trong nghỉ ngơi đi!”
Như Thi, Như Hoa và Tiểu Liên đi vào trong tịnh thất. Vũ Y ngập ngừng một lát nói: “Lý tướng quân, muội muốn đi Quan Âm viện xem.”
Lý Khánh An ha hả cười nói: “Thế thì ta đi chung với cô nương.”
Hắn lại nháy mắt với ba cô gái, Như Thi. Như Hoa lập tức ngồi xuống la lên: “Ái chà! Thật mệt chết đi được, đại ca. ngồi xe ngựa của huynh cả đến xương cũng sắp rả ra rồi.”
“Cô nương, có Lý tướng quân đi với cô nương, thế tôi không đi rồi. chân tôi vừa bị trật lúc xuống xe ngựa.”
Ngọc Nô mặt ũ rũ. chỉ chỉ chân. Vũ Y thấy mọi người không chịu đi. đành gật đầu nói: “Thế người nghỉ ngơi cho khòe vậy! Ta lập tức sẽ về ngay, Lý tướng quân, thật phiền huynh rồi.”
“
Có gì đâu! Có gì đâu! Thật ra ta cũng muốn đi xem. cô nương, mời!”
Lý Khánh An cùng Vũ Y hướng thẳng Quan Âm viện mà đi.
“Vũ Y cô nương, ta nghe qua cô nương khảy đàn đó!”
“Ngài nghe ở đâu?”
“Lần trước ta ở tướng Phủ làm khách, vách bên chính là gian phòng của cô nương, ta nghe thấy cô nương khảy đàn. sợ kinh nhiễu đến cô nương. cô nương còn nhớ không?”
“
Thì ra tối đêm hôm đó là ngài!”
Vũ Y cười ngọt ngào nói: “Tiểu nữ nói tiếng của ngài hình như nghe qua ở đâu. nhưng mà phòng khách đó chưa bao giờ có người ở, đêm hôm đó thật sự làm tiểu nữ hết hon.”
“Cô nương đàn hay thật, người thô lỗ như ta cũng bị say mê.”
“Lý tướng quân quá khiêm nhường rồi. tướng quân đàn đàn cổ sáu dây mới là thật hay, nhất là khúc nhạc của đêm qua. cả đến tiểu nữ cũng chưa hề nghe qua. có một nỗi đau sâu nặng trong đó, làm Vũ Y nhớ đến hôm nay, nó tên là gì vậy?”
Lý Khánh An cười nói: “Nỗi đau sâu nặng. chỉ có cô nương mới cảm nhận ra. khúc nhạc đó gọi là ‘Bi thương Tây Ban Nha’.”
“Tây Ban Nha? Đó có phải là địa danh của phương tây không?”
“Vâng! Đó là một lành thổ phía tây nhất của vương quốc Đại Thực, năm năm trước ta từng đi qua. ở đó ta đã học được đàn chiếc đàn sáu dây này. còn học được rất nhiều khúc nhạc rất hay nữa.”
“Lý tướng quân!”
Vũ Y buộc miệng nói. ánh mắt nàng lóe qua một tia do dự. nàng khao khát được nghe thêm nhiều khúc nhạc hay nữa. đêm qua Lý Khánh An đàn cây đàn hồ sáu dây đã làm rung động tự đáy lòng nàng, nhưng, nàng lại khó mà mở lời
Lý Khánh An mỉm cười nói: “Vũ Y cô nương. ta có một chuyện muốn xin cô nương giúp?”
“Lý tướng quân, huynh cử nói.”
“Là như thế này, Như Thi, Như Hoa có thiên phú đàn tỳ bà. nhưng lại khổ vì không có lương sư. không biết có thể mời cô nương đến Phủ ta chỉ dạy thêm họ được không.”
“Việc này ”
Vũ Y suy nghĩ một hồi. bèn khẽ gật đầu cười nói: “Thôi được! Tôi cũng tiện thể nghe tướng quân đàn những khúc nhạc phương tây.”
Hai người vừa nói vừa đi. rất mau bèn đến Quan Âm viện, nơi đây cung phụng bức tượng tạc ngư lam Quan Âm. trong sân người không nhiều, mấy cây mai vàng đang nở rộ từ trong kẻ đá nhỏ ra mấy nhánh mai vàng.
Trước tượng Quan Âm. một đôi mẹ con đang khấu bái cầu nguyện, lát sau. họ đi ra. trước tượng Quan Âm đã không còn ai nữa. Vũ Y đi lên trước quỳ xuống, chắp tay thầm nói: “Đại từ đại bi Quan Thế Âm Bồ Tát. đệ tử Vũ Y thành tâm khẩn cầu bề trên, nguyện bề trên Phủ hộ cha mẹ con nơi chín suối có thể sớm ngày được siêu sinh, nguyện bề trên Phủ hộ đệ từ sớm ngày thoát khỏi bề khổ. hôm nay khẩn cầu. ngày ước nguyện trọn vẹn. đệ tứ nhất định tạc tượng Bồ Tát bằng vàng. đại từ đại bi Quan Thế Ảm Bồ Tát đại từ đại bi Quan Thế Âm Bồ Tát!”
Nàng mặc niệm mấy lần. cung kính khấu đầu ba cái. nàng từ từ mở mắt ra. đột nhiên phát hiện Lý Khánh An đang quỳ bên cạnh minh, cũng chắp tay đang lầm bầm cầu nguyện gì đó?
Tim Vũ Y đập thình thịch, chàng lúc nào quỳ sánh vai với mình thế? Nàng liền đứng dậy, từ từ đi đến giữa sân.
Trong sân. mai vàng đang nỡ rộ, gần như toàn cây nỡ đầy hoa. trong cái vàng ẩn chửa màu xanh, cánh hoa lấp lánh trong suốt, siồng như hồ phách hay từ đá ngọc khắc thành, rất có chút phong thái ngọc kiết băng thanh.
Vũ Y đứng dưới cây ngắm mai vàng, trong lòng bất chợt nghĩ đến lời nói vừa rồi của Lý Khánh An. chàng từng qua phần đất cực tây, ở đó học được đàn sáu dây, chàng nhiều năm ngao du bên ngoài, nhất định xem được vô số phong tục tập quán các nơi.
Lý Khánh An đã cầu nguyện xong. hắn không quấy rầy Vũ Y, mà đứng dựa vào cây cột trước cửa điện, lặng yên ngắm nhìn phong thái xinh đẹp của giai nhân.
Thân thể nàng ốm và cao ráo, không giống như các cô gái Đường thường tròn trịa, chiếc lưng ong của nàng mềm mại. một chiếc váy dài vừa vặn bay bòng càng tôn thêm vẻ đẹp uyển chuyển nữ tính, nàng giống như một đóa sen nước tinh khiết vừa chớm nở, tràn đầy sức hút nữ tính tuổi thanh xuân.
“Vũ Y cô nương. nàng thích mai vàng không?” Lý Khánh An chậm rãi đi về phía sau lưng nàng cười hỏi.
V
ũ Y khẽ gật đầu. thấp giọng nói: “Không những là mai vàng. tiểu nữ thích hoa. hoa lê. hoa mai. hoa đào của mùa xuân, tiểu nữ thích vẻ đẹp tím hồng đua thắm đó, thích mùi hương của chúng. Tiểu nữ khát vọng có thể một minh đi tản bộ trong bụi hoa. không ai quấy rầy. Lúc đó tiểu nữ sẽ cảm thấy mình cũng hóa thành một đóa hoa lê. đong đưa theo gió ”
Ánh mắt nàng trở nên mông lung, nàng dường như lại trở về trong mơ của thời đại thiéu nữ của mình.
Lúc này, một vị tãng già xuất hiện trước cửa viện, chắp chường nói: “Thí chủ, đại điện đã dọn trống rồi. mời thí chủ tiến đến dâng hương.”
Vũ Y bỗng chốc tinh lại. mình tại sao lại nói những điều này trước mặt chàng? Nàng đột nhiên phát hiện Lý Khánh An đang đửng phía sau vai mình, đôi mắt sáng trong chăm chú nhìn mình, khuôn mặt như bạch neọc đưòng phớt qua một nét ừng đỏ, tim đập thình thịch rất nhanh, nàng bất giác hạ thấp cái cổ ngọc trắng trẻo tuyệt mỹ, khẽ nói: “Tướng quân, chúng ta mau đi thôi! Họ nhất định là đợi nôn rồi.”
“Đúna! Đúna! Chúng ta mau đi. Ha ha! Cây lạp mai này đẹp quá. ta nhìn ngần cả người ra.”
Lý Khánh An đi cạnh Vũ Ys rào bước đi đến tịnh thất.
Sau khi ăn xong đồ chay ở Từ Ân tự. Lý Khánh An đánh xe ngựa đưa Vũ Y trở về phủ tướng quốc.
“Lý tướng quân, hôm nay đa tạ ngài rồi.” Vũ Y nhỏ tiếng cảm ơn.
“Chỉ là 2Óp chút sức mọn. phải rồi. vẫn phải phiền Vũ Y cô nương chỉ điềm hai muội muội ta đàn tỳ bà đó!”
“Tiểu nữ nhất định sẽ đến. thời gian cụ thể, Lý tướng quân có thể đưa thư cho ta.”
Lý Khánh An mừng rỡ, viết thư không phải chính là hồng nhạn truyền thư rồi sao? Hắn nhìn Tiểu Liên một cái. đề muội ấy đưa thư là thích hợp nhất.
“Cô nương, chúng ta đi vào thôi!” Ngọc Nôi nói nhỏ nói.
Vũ Y gật đầu. vịn vào Ngọc Nô đi lên bục thang. Lý Khánh An đột nhiên thấp giọng gọi: “Vũ Y cô nương!”
Vũ Y dừng bước lại. quay đầu hỏi: “Lý tướng quân, còn việc gì khône?”
“Không có gì!” Lý Khánh An gãi gãi sau gáy, hắn vón vét trong bụng tìm kiếm mấy câu nói, nhưng chăng tìm được câu nào, chỉ nhếch môi cười ngây ngô ở đó.
Vũ Y cười duyên nói: “Lý tướng quân, vậy tiểu nữ trở về nhé!”
“Được! Hẹn gặp lại.”
Lý Khánh An nhìn chăm chú giai nhần đi vào cửa hông cho đến khi mất hút sau cánh cửa.
Vừa về gian phòng. Ngọc Nô đã nói rồ ra: “Cô nương, muội cảm thấy tên Lý Khánh An không tổi. người đạo mạo đàng hoàng, tính tình cùng ôn hòa hảo phóng, hơn nữa lại có thể tự đánh xe ngựa, chẳng hề có tí ngụy trang giả tạo của kẻ đọc sách, hơn nữa ta thấy hắn rất thích cô nương.”
Vũ Y không trả lời. nàng ngồi trước cửa sổ, nâng cằm thẫn thở nhìn vào cây đào đã kết nụ trong nhà. Ngọc Nô ngừng lại một chút, lại tự lẩm bẩm nói: “Han nữa hắn lại Tông quân ở An Tây, cách xa Trường An vạn dặm, mai này chúng ta cũng đi An Tây, thì Thôi gia đi đâu tìm cô nương nữa? Chỉ có thé trơ mắt nhìn mà thôi.”
Vũ Y nghe Ngọc Nô càng nói càng lộ liễu, vội chặn lời Ngọc Nô lại nói: “Cái tên nha đầu này điên thật rồi. ta thấy muội là bán thân nôn nóng xuất giá rồi chứ gì? Ngày mai ta sẽ đi nói lại với Đỗ đại nương biệt viện, để bà tìm cho ngươi một đấng lang quân như ỷ, để ngươi được xửng tâm toại nguyện nhé.”
Ngọc Nô thở dài nói: “Cô nương, hà tất phải khổ sờ vậy! Cô nương biết muội là muốn tốt cho cô nương. Cô nưang hôm nay đã bắt đầu hai mươi rồi. đây còn có mấy năm thời gian nữa? Thôi gia kia không chịu giải trừ hôn ước, không lẽ cô nương cũng phải một đời không xuất giá sao? Đáng quý là tên Lý tướng quân tuổi trẻ tài cao, mới hai mươi mấy tuổi, đã là trung lang tướng chính tứ phẩm rồi, sau này chắc chắn sẽ là tiết độ một phương, cô nương theo hắn. mai này cùng có thể thay Khương aia rửa sạch tội danh nữa!”
“Đừng nói nữa. ta hôm nay có chút mệt rồi, muốn gội rửa một chút rồi đi ngủ. muội giúp ta chuẩn bị ít nước nóng lại nào!”
Ngọc Nô thấy Vũ Y không chịu nghe lời khuyên của mình, chỉ đành U uất không vui đi nấu nước. Vũ Y thấy Ngọc Nô đi rồi, trong lòng cũng có chút thương cảm. nghĩ đến thân thế bất hạnh của mình, vận mệnh của mình lại bị bóp chặt trên tay của Thôi gia chưa từng gặp mặt. mà nàng lẻ loi đơn chiếc, cũng chăng có người thân nào đứng ra nói giúp nàng.
Nàng U buồn khẽ thở dài. tùy ý lấy chiếc đàn lục huyền nhỏ mà Lý Khánh An tặng nàng, nghĩ đến nụ cười sảng khoái của chàng, nghĩ đến khí chất đàn ông mạnh mẽ khi chàng đứng sau mình, cảm giác có thể để nàng dựa dẫm. trong lòng nàng bất giác nảy sinh một nét ấm lòng.
Last edited by conem_bendoianh; 29-02-2012 at 09:20 PM.
Thiên Hạ
Tác giả: Cao Nguyệt
Quyển 3 : BIẾN HÓA KHÔN LƯỜNG
-----oo0oo-----
Chương 96 : Trong Nhà Gặp Trộm
Nhóm dịch: Huntercd
Đả Tự: Bảo Ngọc --- 4vn.eu
Sưu Tầm by conem_bendoianh --- 4vn.eu
Tâm ữạng của Lý Khánh An rất ư tốt. Tuy vẫn không có tiến ữiển thật chất chi. nhưng chí ít Vù Y đã chịu đi đến chùa cùng hắn. Đây là một bắt đầu tốt đẹp. hơn nữa nàng còn nhận lời dạy bì bà cho Như Thi Như Hoa. Tất nhiên, nàng kỳ thực chỉ là muốn nghe hắn đàn ghita. hắn càng nghĩ lại càng thấy vui, để rồi không nhịn nôi cười.
“Đại ca, nhìn huynh vui sướng chưa kìa. hôm nay đi chùa Quan Âm có phải đã trúng được mảnh không?” Như Hoa cười giễu hắn.
Tiểu Liên cùng không nhịn được nói: “Đại ca. vị Vù Y cỏ nương này người đẹp, lại thêm tính tình dịu dàng, đúng là cặp trời sinh với huynh.”
Trong lòng Tiểu Liên tấm tắc mãi. hôm nay gặp được Vù Y. mới biết phụ nữ hóa ra có thể đẹp được đến nhường này. Nếu so bì, thì Vụ Nương đã thua xa. Tuy Vụ Nương đã nhờ nha đầu này canh chừng đại ca giúp, nhưng giờ cỏ nàng lại nghĩ nếu không giúp đại ca có được Vù Y cô nương, cả bàn thân nàng cùng thấy không thể tha thử cho mình.
“Biểu hiện của các ngươi hôm nay không tổi. đã có nói tốt không ít giúp ta. Đại ca nhất định sẽ hậu tạ các ngươi. Nói đi! Thế rốt cuộc các ngươi muốn gì, trang sức, quần áo. phấn thơm, muốn gì đại ca đều mua cho tất.”
"Đại ca. muội muốn mua mấy thử nữ trang, từ nhỏ muội đã muốn có cây ữâm thúy vù.” Như Hoa liền nhanh nhén đáp.
“Không thành vấn đề. đại ca sẽ mua. Tiểu Liên thì muốn gì nào?'’
“Đại ca, muội muốn mua một bộ chén bát trà thượng hạng! Muội thích nhất là đồ sử đẹp.”
“Chuyện nhỏ, còn Như Thi thì sao?’"
Lý Khánh An bỗng nhiên phát hiện Như Thi từ lúc quay về đến giờ lặng lẽ không nói một lời. hắn không khỏi quan tâm hỏi: “Như Thi, vậy muội muốn gì?"
“Đại ca, muội thấy không khòe lắm. đầu rất choáng.” Như Thi nhỏ tiếng đáp.
“Vậy được, ta sẽ đưa muội về nghỉ ngơi trước.”
Nói xong hắn vội tăng tốc, chẳng mấy chốc đã về đến nơi ở. Hắn mở của xe. cho Như Hoa. Tiểu Liên rửiày xuống, hắn đưa tay cho Như Thi: “Lại đây! Để ta dìu muội xuống.”
“Đại ca, hình như muội bị ốm.” Mặt mày nàng trắng bệch ra.
“Ta biết, trong muội hôm nay rất mệt mới.”
Hắn nắm lấy bàn tay nàng dìu xuống xe ngựa. Sau khi Như Hoa. Tiểu Liên đã vào phủ. hắn liền kẻ sát tai nàng thò thẻ: “Nàng yên tâm, trong lòng ta luôn có nàng.”
Như Thi nghe xong toàn thân rung lên. nàng ngẩng đầu nhìn hắn với ánh mắt phức tạp. Nàng biết tâm tư của mình đã bị đại ca phát hiện, nàng ngượng ngùng, cúi đầu nói: “Đại ca, muội không có.”
“Như Thi. tình ý của nàng với đại ca, trong lòng ta biết rõ, ta nhất định sẽ cho nàng một danhphận. Hai này nữa ta sẽ làm lại hộ tịch cho các ngươi.”
Trong lòng nàng vừa pha lẫn ngọt ngào lại thèm chút cảm kích. Nữ tử địa vị thấp hèn như nàng, từ trước chỉ có là món đồ chơi của bọn quyền quý, là lễ vật bọn họ tặng qua tặng lại. Nhưng giờ đây nàng lại gặp được một người đàn ông thật lòng với mình, quan tâm, yêu quý mình. Người đàn òng này đã cho nàng một mái nhà. Nàng bỗng nhiên muốn khóc, cuối cùng nàng cùng cố nén lại một cảm xúc. khẽ nói: “Đại ca, vừa nãy là muội không phải, muội không nên nòng nổi thế.”
Hắn vừa cười vừa vuốt ve má nàng nói: “Nàng biểu hiện tính cách thật của mình, đại ca mới thích."
Nàng e thẹn cúi đầu: “Đại ca. bên ngoài sẽ bị người khác bắt gặp.”
“Vậy ta đi vào làm gì làm. sẽ không ai nhìn thấy nữa!”
Nói xong, hắn òm lấy eo nàng đi vào phủ nội. Vừa đi vừa cưới nói: “Tối nay đại cả sẽ dẫn các muội đi mua sắm. Như Thi, nàng muốn mua gì?”
“ừm! Đại ca. ta muốn mua một ít phấn thơm.”
“Không vấn đề gì. ngày mai ta sẽ dẫn muội đến chợ Đông’
Bọn họ vừa đi vào của viện, đột nhiên nghe tiếng Tiểu Liên thét rú lên vọng ra. Khánh An hoàng hốt. nhanh chân bước vào viện.
“Xảy ra việc gì ư?”
Tiểu Liên và Như Hoa phóng vội ra bàngoài hoàng chỉ vào trong phòng lúng túng nói: “Đại ca, có trộm, có trộm đã vào nhà!'’
“Các ngươi qua đây!”
Tay nắm lấy khúc gậy đặt ngay cạnh tường, hắn nhanh chân đi vào phòng. Cửa phòng đã bị phá. trong phòng loạn xạ, màn cửa bị xé nát bét, cả chăn gối đều bị đao kiếm chém nát. Khóa hai chiếc rương gỗ lam cạnh giương của bị phá. quần áo vứt tứ tung.
Hắn ngồi xòm xuống ngó xuống gầm giường. Vài trăm quan tiền dưới gầm giương phân hảo chưa bị động đến, cả hai mươi năm nén bạc phủ đầy tiền đồng cùng chưa bị đụng đến.
Trộm này không phải đến trộm tiền. Trong lòng hắn đã có vài phần hiểu, lại mở thêm một chiếc rương cạnh giường, quần áo đều bị lục tung lên, chiếc hộp gỗ đàn đụng viên bảo thạch của hắn đã không cánh mà bay.
Lúc này, ba tiểu cộ nương đều đã đi vào: “Đại ca. phòng Đông thương vẫn lành lặn, trộm không có vào chỗ của các muội’
Hắn cười nhạt nói: “Tên ữộm này ta có quen!”
Cả ba cỏ nương nghe xong, người này nhìn người nọ, quen biết? Nếu đã quen thì không phải trộm rồi còn đâu!
“Đại ca, thế hắn đã trộm gì?”
“Hắn trộm của ta một viên bào ngọc.”
“Á! Thế chắc đáng giá lắm rồi!”
Như Hoa thét lên, hắn cười vỗ mặt nàng nói: "Yên tâm! Viên bào thạch đắt tiền của ta. bọn chúng không có
lấy mất.”
Hắn tùy tay cầm chiếc bình hoa cạnh cửa sổ lên. nhổ hoa mai cắm giữa bình và đổ nước đi. chỉ lắc ngược vài cái. “tạt” một tiếng, viên bảo thạch đỏ lăn từ trong bình ra. Hắn cầm viên bào thạch đỏ rực lên: “Nhìn thấy chưa, viên bảo ngọc bọn họ muố ở đây.”
Màn đêm vừa giáng xuống, các cửa tiệm chợ Đông lần lượt đóng cửa. Đêm hai mươi chín tháng chạp, giao thừa và ngày mồng một, thương sẽ nghĩ liền ba ngày này. Đến mồng hai mới kinh doanh bình thường. Trên phố vắng va vắng vẻ. nhiều tiệm vẫn thấm thoát ánh nến vọng ra. Bọn người giúp việc đều đang chuẩn bị hàng hóa cho ngày hôm sau. Tiệm nữ trang “Thác Chỉ Hương" của Hồ thương tối gòm, không một chút ánh sáng, nhường như cả tiệm đã không còn ai.
Bỗng dưng, một chiếc xe ngựa từ đầu chạy đến, hai bóng đen nhảy vội xuống chạy ùn đến cửa bên, khẽ gõ cửa. Cạch một tiếng, của mở ra. bọn họ liền luồn nhanh vào nhà.
“Vào tay chưa?”
“Tất nhiên là đã xong’
Một tia sáng yếu ót ánh dần lên, ánh mắt kích động xuất hiện trong đêm: "Mau đưa cho ta xem!”
“Chường quỹ. đây!”
“Yên tâm! Không thiếu một xu của ngươi!”
Chường quỳ Thác Chỉ Hương cẩn thận mở hộp ra, một viên bảo thạch to bằng quà trúng chim hé lộ dirỡi ánh đèn.
Gã liếc nhìn hai tên một phát rồi bảo: “Hai ngươi đi về trước đi! Sáng mai sang đây Lĩnh một nửa tiền thưởng.”
Hai bóng đen ấy hành lễ xong liền vội vã rời khôi. Tên chường quỳ cẩn thận đóng cửa lại, lại thắp đèn lên. Gã chậm rãi nâng niu bảo thạch trong tay, nheo nheo mắt nhìn, gã kinh ngạc thốt lên: “Đây chính là Quang minh chỉ nhãn ư?”
Bỗng nhiên, gã chau mày: “Kỳ quái, sao không có hỏa diệm?”
Tập trung ngắm ngía mọt hồi, lão đột nhiên vỗ mạnh vào trán: “Ta hiểu rồi. phải dưới ánh sáng mặt ữời mới nhìn thấy rõ, nhất định là thế.”
Tên chường quỹ không dám lưu lại làu đã vội đem viên bào ngọc đi cất. Xong gã đã vội ngồi lên xe ngựa đi về hướng Thăng Bình phường. Một lát sau. xe ngựa đã dừng trước cửa một đại trạch.
Chạy lên gõ gõ cửa. chỉ thấy của được hé một kẽ nhỏ. Đợi gã thô thé vài càu. cửa được mở ra để gã chạy vội vào.Gã đi đến một căn phòng, đã nghe thị vệ nói: “Vương tử điện hạ. Mỹ Tháp chường quỳ đã đến.”
Cửa đột nhiên mở ra, Vương tử Thạch Quốc Viễn Ân đi ra khôi cửa lập tửc hỏi: “Bảo thạch đã đến tay chưa?”
“Khởi bẩm điện hạ, đã đắc thủ.”
Viễn Ân đại hì: “Mau cho ta!”
Hắn nhận qua hộp đựng, chạy vội vào phòng. Trong phòng còn hai người khác, một nam từ trung niên là sư phụ hắn. Hoắc Đìrửi Bạch người Đột Quyết, còn một người khác là Tò Ninh người tìmg muốn dùng vạn quan tiền mua của Lý Khánh An. Sau khi Đỏ La Tiên chết, nó lọt vào tay Lý Khánh An. phụ thân hắn Đỏ Ma Chỉ sau khi biết được đã nổi cơn lời đình, đỏi truy cứu trách nhiệm của Tô Ninh. Tô Ninh hoảng quá trôn mãi trong thành Hàng La Tư (Talas). cuối cùng được hoàng tử Viễn Ân tìm thấy Quang minh chỉ nhãn bị hắn mang đến Đại Đường.
Viễn Ân đặt hộp lên bằng, hai người còn lại cùng cùng chạy đến vây quanh, mặt mày ai ai đều đầy vẻ kích động, nhất là Tò Ninh. Tìm thấy bảo thạch, vậy tội làm mất bảo thạch năm xưa của hắn sẽ được gọt rửa.
Viễn Ân giơ tay lên ngực cầu nguyện: “Thánh Ala. hãy để ta nhìn thấy thần tích của ngài!”
Tay hắn rung rung chậm rãi mở nắp hộp ra, một viên bảo thạch to tựa quả trúng chim đang lặng im nẳm trong đấy. Đương lúc Viễn Ân đỉnh đóng nấp hộp lại, Tô Ninh lại hoàng hốt thết lên: “Không phải! Đây không phải bảo thạch đó!”
Viễn Ân cùng hoảng hốt: “Ngươi, ngươi nói sao?'’
“Đây không phải Quang minh chỉ nhãn, hình dạng không đúng, hình dạng ngoài của Quang minh chỉ nhãn giống y đúc một quả trũng chim, vừa mượt mà vừa trong suốt, nhưng viên bảo thạch này lại có góc cạnh.”
“Cái gì?”
Viễn Ân giơ bào thạch lên nhìn dưới ánh đèn, trong đấy hoàn toàn không có hỏa diệm. Hắn không khỏi tức giận túm lấy cổ áo của tên chường quỳ kia hét to: “Ngươi nói! Đây là thế nào?”
Gã chường quỳ giờ mặt cắt không ra miếng máu. ấp a ấp úng: “Ta..ta không biết.”
“Sao ngươi dám dùng bảo ngọc giã lừa ta?”
Viễn Ân đẩy gã té sóng soài, rút dao chĩa thẳng vào họng gã: “Nói nhanh, ngươi giấu viên bảo thạch thật ở đâu?”
“Điện hạ! Ta không dám tự ý cất giấu bào thạch! Ta chỉ có được viên bào thạch này, vừa mới đắc thủtửc thì.”
“Nói bậy, ngươi còn không nói thật, ta sẽ giết ngươi."
Lúc nàyr Hoắc Đình Bạch chạy qua khuyên can lại: “Điện hạ bớt giận, đề ta hỏi hắn.”
Viễn Ân hừ giọng lạnh lùng nói: “Ngươi hãy thật thà trà lời, nếu không, tối nay ta sẽ giết ngươi.”
Hoẳc Đình Bạch khum người ngồi xỏm xuống hỏi: “Ta hỏi ngươi, làm sao ngươi
phát hiện được viên báo thạch này?’’
“Hoắc tiên sinh, ta lần trước cố nói, tháng tnrõc có một vj quan quản Đại Đường đến tiệm ta mua bào thạch, vò tinh có nhắc dền Quang minh chỉ nhăn, ta liền phái người theo dỗihắTL saudlo các người cũng xác djnh,bâo thạch trong tay hắn.”
‘‘Bào thạch trong tay hấn không sai, không lẽ ngirơi bj hắn phát hiện u?”
“Không! Không thể nào.'' Chưởng quỹ liền Phủ nhặn, “Ta biết hắn cánh giác, nên đã cách cả tháng trời mới hạ thù, hắn không thè biết chúng a dến để trộm ngọc.’'
“Vậy ngươi phái ai đi trộm ngọc?”
“Ta đã trà trọng thưởng cho hai tên cưóp, trả tận hai trăm lượngoài hoàng kim,’
“Vậy ngươi đã trà tiền chưa?”
“Trà tniớc một nữa, nữa còn lại mai trà nốt.”
Hoắc Đình Đạch không khỏi xem khinh, tên ngốc này lại trá tận hai trăm lượng vàng. Hắn nghĩ ngợi một lúc lại hỏi: “Vậy hai người này lúc nào mang bảo ngọc về cho
ngươi?’'
“Ngay tức thì, chua đến nửa canh giờ.”
Hắn thở dài một tiếng đũng dậy: “Bây giờ có ba Vhã năng, một là bào thạch van trong tay tên quan quân kia, hẳn đã óhuần bị sẵn một viên bào thạch già, có diều khả năng này không lớn. chưởng quỹ rất cẩn thận, đợi ca tháng trời mới rat ay, hắn chắc không cành giác cao nhường này.
Thứ hai là chường quỹ tự giữ lại, có điều nếu thật sự là thế, tối nay chúng ta đã không gặp được hẳn. Thứ ba nữa là hai tên cướp kia, hai trăm lượng vàng khiến chúng ý thúc được rang viên ngọc này đáng giá bao nhiêu. Nếu ta đoán không lầm, bọn chúng đã đắc thủ lúc ban ngày, sau đó đi mua một viên bào ngọc khác đến giao cho nguơi, và muốn lấy thêm một nủa tiền thường còn lại.”
Viễn Ân lại đua tay túm lấy cỗ áo gã chường quỹ hung hăng nói: “Ngươi nói mau. hai tên cướp ấy ở dâu?”
“Ta không biết, là chường quỹ tửu tứ Văn Hoa giới thiệu cho ta.”
Hoắc Đình Bạch khuyên ngăn: “Điện hạ, bớt giận, hai tên cướp ấy chắc chắn không biết được giá trị của Quang minh chỉ nhãn, ta nghĩ sáng mai bọn chúng sẽ lại đến, dẫu sao một trăm Lượng vàng đâu phải con số nhỏ.”
Viền Ân cắn răng nói: “Không dược! Nếu bọn chúng mang viên bào ngọc bỏ di, cơ hội của chúng ta sẽ hoàn toàn không còn, ta không thề mạo hiểm này.”
Thiên Hạ
Tác giả: Cao Nguyệt
Quyển 3 : BIẾN HÓA KHÔN LƯỜNG
-----oo0oo-----
Chương 97 : Khánh Vương Lý Tông
Nhóm dịch: Huntercd
Đả Tự: Bảo Ngọc --- 4vn.eu
Sưu Tầm by conem_bendoianh --- 4vn.eu
Đây là một căn phòng được bố trí xa hoa. dưới đất trải thảm Ba Tư được thêu bằng tay, mềm mại mà dày, trên tường treo đầy những tấm sa tanh được thêu dệt hoa mỹ, trong đó có treo bức tranh gốc Sĩ nữ đồ của Diêm Lập Bản (danh họa kiêm nhà công trình học nổi tiếng của nhà Đường), và bức thư pháp gốc của Ngu Thế Nam (nhà chính trị. nhà thư pháp, nhà văn. nhà thơ nổi tiếng thời Tùy-Đường). Trên một chiếc giường bằng ngà voi, mấy viên thị nữ xinh đẹp đang cần thận hầu hạ một người đàn ông mập mạp gần bốn mươi tuổi.
Hắn chính là Khánh vương Lý Tông, con trai trường của Lý Long Cơ, làm quan Tư đồ kiêm Thái nguyên mục, lúc này hắn đang híp mắt quan sát một viên hồng ngọc trên tay, một viên ngọc tròn trịa bóng láng. lớn như quả trứng gà. Hắn nhìn nửa ngày rồi. nhưng thế nào cũng không nhìn ra sự đặc biệt của nó.
Hắn chợt nhíu mày nói: “Họ thực sự đưa ra hai trăm lượng vàng để ngươi trộm viên hồng ngọc này hả?”
Một chàng trai áo đen đang quỳ dưới đất nói: “Hồi bầm điện hạ. thuộc hạ cũng không hiền, lái thương người Hồ này vì sao lại ra đến hai trăm lượng vàng để chúng thuộc hạ đi trộm viên hồng ngọc này. Chúng thuộc hạ nhất thời cũng không nhìn thấy được bí ẩn bên trong đó, bèn mua một viên hồng ngọc tương tự như thế để đưa cho lái thương người Hồ. Viên hồng ngọc này chúng thuộc hạ đặc biệt dâng lên cho điện hạ.”
Khánh vương Lý Tông nghe hắn nói như thế, lại hiếu kỳ nhìn tỉ mỉ nó nửa ngày, hắn cũng không nhìn ra có điểm đặc biệt nào, bèn cười nói: “Khó có được lòng hiếu kính như các ngươi. Được rồi! Đi điều tra rõ lai lịch của viên hồng ngọc này vậy, còn hai trăm lượng vàng kia thì thường cho các ngươi hai mươi lượng, số vàng còn lại đều phải giao nộp hết cho ta.”
Người áo đen ngẩn người ra một lúc, liền khấu đầu nói: “Đa tạ điện hạ ban thưởng. thuộc hạ lập tức đi điều tra ngay.”
Người áo đen từ từ lui ra. lúc này từ bên ngoài đi vào một người đàn ông hơn năm mươi tuổi. thân hình cao ốm. râu tóc đều bạc phơ, phong thái có nét tiên phong đạo cốt. hắn đi vào cửa vừa cười vừa thi lễ nói: “Điện hạ muốn tìm tiểu nhân?”
Người đàn ông này họ Diêm, tên Diêm Khải, là tiến sĩ của năm Khai Nguyên, do quan trường gặp trắc trở, bèn hạ minh làm quân sư cho quyền quý. Từ năm ngoái là bắt đầu trở thành quân sư của Lý Tông, thay hắn ra mưu hoạch kế, rất được Lý Tông tín nhiệm.
“Diêm tiên sinh đến rồi. mau mau đỡ ta ngồi dậy.”
Hai thị nữ liền đỡ cơ thể mập mạp của Lý Tông ngồi dậy, Lý Tông tiện tay ném viên hồng ngọc vào thau vàng, cười nói: “Hôm nay ta được một viên đá quý kỳ lạ. nghe nói rất đáng giá. nhưng ta xem không ra sự đặc thù nào hết. chỉ là một viên đá thông thường thôi.”
“ồ? Để tiểu nhân xem thử.”
Diêm Khải tò mò nhận lấy viên đá. híp mắt quan sát một hồi. lắc đầu nói: “Đây là một viên hồng ngọc thông thường thôi, cao nhất cũng chỉ đáng hai trăm quan.”
“Nhưng một thương lái người Hồ chịu ra hai trăm lượng vàng để hai tên thuộc hạ của ta đi trộm lấy viên hồng ngọc này đó, Diêm tiên sinh không cảm thấy lạ sao?”
Diêm Khải ngẩn ra một hồi. lại tỉ mỉ xem lại. bèn hỏi: “Họ đi đâu trộm viên hồng ngọc này thế?”
“Nghe nói là từ trộm từ chỗ ở của An Tây trung lang tướng Lý Khánh An đó.”
“Lý Khánh An?” Diêm Khải cười một hồi nói: “Nếu là của hắn. thì viên bảo ngọc này là giả đó, thằng đó tinh khôn thế làm gì dễ dàng để cho người khác lấy trộm ngọc quý của hắn.”
Lý Tông nghe khẩu khí của hắn có ý tôn sùng Lý Khánh An. bèn khinh rẻ lắc đầu nói: “Diêm tiên sinh, ông đã qua đề cao người này rồi! Ta không thấy hắn tinh khôn ở chỗ nào cả?”
“Điện hạ đừng xem thường người này, vừa vào kinh đã trừng trị An Lộc Sơn một phen nhừ tử. làm hắn khó mà mở lời, đó là một năng lực, vả lại trên phủ Dương tam tỷ đại bại Sử Tư Minh, với thủ đoạn cao siêu làm cho người ta thán phục, cả đến Thánh Thượng cũng hết lời tán thưởng người này. Lần trước lại đem cáo trạng thư trà lại cho điện hạ. đủ thấy con người hắn ứng xử khôn khéo cờ nào. Tôi nghe nói hắn đắc tội với Lý Lâm Phủ, đây là một cơ hội. tôi khuyên điện hạ nên thu dụng người này dưới trướng, về sau này tuyệt đối có chỗ dùng đến.”
“Để sau hẵng nói!”
Dù cho Diêm Khải đánh giá Lý Khánh An rất cao, nhưng Lý Tông vẫn còn chưa xem Lý Khánh An ra gì cả, hắn hử một tiếng, bèn lấy ra một lá thư nói: “Diêm tiên sinh, ta tìm người đến đây là để bàn bạc chuyện của Dương Châu, đây là một lá thư khẩn của Lưu Trường Vân viết gửi đến. nói quan Phủ Dương Châu phái ra một lượng lớn thuộc hạ xuất sắc để điều tra vụ án muối lậu. ta đoán là bên đông cung không dễ dàng buông tay đâu, muốn đoạt lấy vị trí Giang Hoài chuyền vận sử. Việc này rất quan trọng đối với ta, ta muốn mời Diêm tiên sinh đi Dương Châu một chuyến hỗ trợ Lưu Trường Vân giữ vững cục thế.”
Diêm Khải xem xong thư, bèn nhận lời nói: “Điện hạ có lệnh, thuộc hạ tự khắc tuân lệnh, nhưng mà xin điện hạ cho tôi thêm mấy ngày, để tôi sắp xếp việc nhà xong, lập tức đi về phía đông ngay.”
Lý Tông gật đầu, hắn từ thắt lung lấy xuống một miếng ngọc bài cho Diêm Khải nói: “Việc ở Dương Châu ta giao toàn bộ quyền quyết định cho tiên sinh rồi. Miếng ngọc bài này có thể điều người, cũng có thể chỉ lấy tiền trong khổ Phủ ở Dương Châu của ta. nhưng người cũng phải dùng tiết kiệm một chút, không nên phung phí vô độ, biết không?”
“Thuộc hạ biết rồi! Thế bên Lý Khánh An ”
“Ta chỉ có hứng thú đối với đá quý của hắn thôi.”
Diêm Khải thấy Khánh vương không chọn Lý Khánh An. chỉ âm thầm thở một hơi dài: “Thuộc hạ xin cáo từ.”
“Đi đi! Giúp ta làm tốt việc ở Dương Châu.”
Do dự một lát. Lý Tông lại nói: “Còn tên Đỗ Bạc Sinh nhất định phãi bắt cho được, ta có mười vạn lượng vàng dấu trong khổ bí mật của hắn. đó là lợi nhuận từ muối mà mấy năm nay ta kiếm được, tiên sinh bất luận thế nào cũng phải tìm về cho ta.”
“Thuộc hạ sẽ cố hết sức minh!”
Diêm Khải đi rồi, Lý Tông lại nhặt ngọc quý lên xem một lát. tự nhủ một minh: “ Đây là giả sao? Thế viên thật nó sẽ có hình dạng như thế nào đây?”
Hắn kéo sợi dây trên tường một cái. từ bên ngoài đi vào một chàng trai trẻ tuổi, quỳ xuống thi lễ: “Tham kiến điện hạ!”
Lý Tông đem viên ngọc giả đưa hắn nói: “Đây là viên ngọc giả. nhưng ta muốn lấy viên ngọc thật, việc này ta giao lại cho ngươi, ngươi có thế đi tìm huynh đệ họ Ngô, họ hiểu rõ việc này hơn.”
Chàng trai trẻ tuổi nhận lấy viên ngọc, trầm giọng nói: “Thuộc hạ nhất định làm được!”
Lý Tông chắp tay sau lưng đi lại trong phòng, đi một hồi. hắn đột nhiên nói: “Đi gọi tiểu vương gia đến đây.”
Lát sau. Lý cầu gấp gáp đi vào, cúi người nói: “Phụ vương, cha tìm con hả?”
“Ta để Diêm Khải đi Dương Châu rồi, nhưng ta vẫn có chút không an tâm hắn. con cũng đi một chuyến vậy, một mặt xem chừng hắn. mặt khác sau khi sự việc kết thúc thì đem tất cả tiền bạc mà ta để trong khổ phủ chuyền về Trường An.”
“Hài nhi tuân lệnh, chỉ là Diêm tiên sinh làm việc trước sau đều rất cẩn thận, và lại phụ vương cũng rất tín nhiệm hắn.”
“Không phải không tin ông ta làm việc.”
Lý Tông kéo dài giọng nói: “Mà là tiền bạc ở Dương Châu, ta sợ ông ta dùng không đúng chỗ.”
Đầu tháng giêng, nơi ở của Lý Khánh An gặp trộm, dù không có mất mát gì. nhưng trong lòng hắn hiểu. đối phương đã trộm đi viên ngọc quý già. sẽ không dễ dàng từ bỏ như thế đâu. Nhất định sẽ quay trở lại, một viên ngọc quý thì dễ cất dấu. nhưng hắn lo lắng cho sự an nguy của ba cô gái, hắn quyết định lập tức đưa các nàng đi.
Màn đêm vừa buông xuống. Lý Khánh An bèn thuê một cỗ xe ngựa, thu dọn đồ đạc dẫn ba cô gái xuất phát, xe ngựa chạy vào trong Dực Thiện phường. đến trước cửa Phủ Cao Lực Sĩ xe dựng lại.
“Đại ca. đây là đâu thế?” Ba cô gái nhìn thấy tòa nhà đồ sộ đều kinh ngạc hỏi.
“Đây là phủ đệ của một vị trọng thần trong triều, quan hệ với ta rất tốt. Các muội tạm thời ở lại đây mấy hôm. đợi huynh hai hôm nữa mua được nhà rồi. các muội bèn có thể dọn tới nhà của mình rối.”
Lúc này, quản gia của Cao Lực Sĩ ra nghênh đón. chắp tay cười nói: “Lý tướng quân, hôm nay sao lại đến thế?”
Lý Khánh An chỉ ba cô gái cười nói: “Đây là ba muội muội của ta. tạm thời không có chỗ ở. ta muốn để các muôi ở tam trong Phủ Cao ông mấy hôm. không biết có tiên không?”
Quản gia suy nghĩ một hồi bèn nói: “Đây là chuyện nhỏ, như thế này vậy! Tôi sẽ sắp xếp cho ngài, Lý tướng quân tốt nhất nên đi nói với lão gia nhà ta một tiếng.”
“Cao Ông ở trong Phủ chứ?”
“Vâng, lão gia vừa từ trong cung về, đang ở trong thư phòng đọc sách đó!”
Lý Khánh An ở trong Phủ Cao Lực Sĩ vốn đã có một gian nhà riêng lẻ, để cho hắn nghỉ ngơi lúc ở đây luyện cầu. quản gia liền gọi một số phu bộc giúp dọn đồ, lại dẫn các nàng đến nơi ở của Lý Khánh An.
Lý Khánh An thì đến thư phòng của Cao Lực Sĩ. một viên thị vệ thay hắn bẩm báo một tiếng, lát sau. bèn dẫn Lý Khánh An vào trong thư phòng.
Lý Khánh An nhanh bước vào trong thư phòng, cúi minh thi lễ với Cao Lực Sĩ nói: uKhánh An bái chúc tân niên Cao ông!”
Cao Lực Sĩ đặt sách xuống ha hả cười nói: “Thất Lang, ngươi là người khách đầu tiên của năm nay đến Phủ ta đó!”
“Cao Ông. ty chức gặp một chút phiền phức, muốn xin Cao ông giúp đờ.”
“Có phải việc chức tuần tra sứ của ngươi bị bãi miễn không?”
Lý Khánh An lắc đầu: “Tuần tra sử chỉ là chức vụ tạm thời, bãi miền thì bãi miền, ty chức không hề để trong lòng, ty chức chỉ có một việc riêng muốn nhờ Cao ông giúp thôi.”
“Việc riêng? Ngươi nói xem.”
“Chuyện như thế này, ty chức có một viên ngọc hiếm thấy, ty chức có được nó khi còn ở An Tây Thú Bảo”
Lý Khánh An bèn đem chuyện lại lịch của viên con mắt Quang Minh và chuyện không ngừng có người tìm đến. toàn bộ sự việc đó nói với Cao Lực Sĩ. Cao Lực Sĩ nghe thấy rất kinh ngạc.
“Thất Lang, chẳng lẽ viên ngọc ngươi nói đến chính là trấn quốc chỉ bảo của Thạch quốc hả?”
“Ty chức cũng không biết, nghe nói đây là viên ngọc hóa thân của chù thần họ. có lẽ là như vậy!”
Lý Khánh An lấy ra viên con mắt Quang Minh, đặt trước mặt Cao Lực Sĩ, Cao Lực Sĩ trong lòng hiếu kỳ, ông nhặt viên ngọc lên híp mắt quan sát kỹ một hồi. Quả nhiên thấy một đóm lửa nối lên. càng cháy càng lớn. loại ngọc có đóm lửa này, ông Quả thật cũng mới thấy lần đầu.
Nhưng bào vật ông xem nhiều rồi, dù hiếu kỳ nhưng cũng không thèm muốn, hắn xem một lát. bèn đem viên ngọc trà lại cho Lý Khánh An cười nói: “Đây là thánh vật thần giáo của họ, có thế rất trân quý đối với họ nhưng đối với chúng ta mà nói, cũng chẳng qua chỉ là một viên ngọc hơi hiếm thấy một chút thôi.”
Lý Khánh An cất viên ngọc đi. lại nói: “Ty chức thì không sợ gì. nhưng ty chức lo lắng họ sẽ làm tổn hại đến người nhà của ty chức, là ba muội ấy, ty chức muốn để họ tạm thời ở trong phủ Cao ông. Cao ông thấy có tiện không?”
Cao Lực Sĩ mỉm cười nói: “Thất Lang, họ là muội muội của người hả?”
“Có một người là nghĩa muội của ty chức, còn hai người khác ”
“Không cần nói nữa. ta biết rồi!”
Cao Lực Sĩ vừa ha hả cười vừa vẫy tay. hướng phía cửa gọi một tiếng, từ ngoài cửa đi vào một người lớn tuổi. cúi mình nói: “Lão gia. xin dặn dò!”
“Đi nói với quản gia, người nhà của Lý tướng quân cũng chính là người nhà của ta, để họ ở trong Phủ Dung Cát đi. rồi sắp xếp người hậu hạ cho tốt.”
Kẻ dưới bèn đi thông báo, Lý Khánh An liền cảm tạ nói: “Cao Ông. xin đa tạ, đợi ty chức mua nhà rồi, ty chức sẽ có chỗ ở cho họ rồi.”
“Thất Lang cần mua nhà sao?”Cao Lực Sĩ cười hỏi.
“Ty chức nghe nói giá gạo và giá nhà ở Trường An đều cùng tăng giảm, nghe nói giá gạo lại tăng rồi, nên ty chức liền nghĩ mấy hôm nay đi xem nhà, thì cuôi cùng cũng phải thành gia lập nghiệp thôi.”
“Ta ở Trường An chí ít có đến bày ngôi nhà.”
Cao Lực Sĩ vừa cười vừa từ trên bàn lấy bán đồ qua. ữải nó ra. ông chỉ Quang Phước phường bên cạnh đường Chu Tước nói: ‘Trong đó ở Quang Phước phường có một ngôi nhà hạng trung thượng, rộng tám mẫu. cây xanh rợp bóng, một con sông nhỏ đi xuyên qua phủ, phong cảnh rất đẹp, nếu Thất Lang có ý muốn mua. ta bèn bán rẻ nó cho ngươi.”
Lý Khánh An mừng rỡ liền đứng dậy cảm tạ nói: “Thế thì ty chức cung kính chỉ bằng tuân lệnh vậy.”
Hắn lại vừa cười vừa hỏi: “Không biết Cao Òng có thể rẻ được bao nhiêu tiền?”
Cao Lực Sĩ đưa một ngón tay cười nói: “Một quan tiền, ta chỉ cần lấy một quan tiền bèn bán cho ngươi.”
Một quan tiền chỉ là tượng trưng, thực tế thì Cao Lực Sĩ đem nhà tặng cho hấn rồi. nếu là Lý Lâm Phủ, ngôi nhà này hắn Lý Khánh An sẽ không lấy, nhưng là Cao Lực Sĩ cho hắn. hắn bèn có thể nhận lấy, nếu cự tuyệt, thì không tốt chút nào.
Lý Khánh An liền cảm tạ liên hồi, Cao Lực Sĩ khoát tay, vừa cười vừa ngồi xuống, lại cầm ấm trà đích thân rót cho hắn một ly.
“Thất Lang, lần trước ngươi nói chuyện Thôi Binh với ta. hôm trước vừa đúng lúc ta thay bệ hạ phê duyệt điều chức bên ngoài sứ bộ, hắn nguyên là Thân Châu tư mã. ta bèn cho hắn điều xuống, làm Tử Châu Hu Dị huyện huyện lệnh, đó là huyện trên đấy, có lẽ hắn đã toại nguyện rồi.”
“Cảm ơn Cao Ong!”
Cao Lực Sĩ cầm tách trà lên hớp một ngụm trà. ông trầm ngâm giầy lát. lại cười nhẹ nói: “Thất Lang, gần đây ta và thái tử hay nói đến ngươi ”
Thiên Hạ
Tác giả: Cao Nguyệt
Quyển 3 : BIẾN HÓA KHÔN LƯỜNG
-----oo0oo-----
Chương 98 : Quý Phi Ném Lọ
Nhóm dịch: Huntercd
Đả Tự: Bảo Ngọc --- 4vn.eu
Sưu Tầm by conem_bendoianh --- 4vn.eu
Sáng sớm hôm sau. quản gia thứ hai trên Phủ Cao Lực Gì bèn dẫn Lý Khánh An đi nhận nhà. Lý Khánh An vốn muốn dẫn theo ba cỏ gái cùng đi xem nhà, không ngờ Tiểu Liên vì bị lạnh nên ngã bệnh rồi, Lý Khánh An bèn để Như Thi là người tỉ mỉ ở lại chăm sóc nàng, hắn dẫn Như Hoa đi xem nhà mới. Nhà mới nẳm ở phía nam Quang Phước phương, bên trái là Quang Phước Tự. bên phải là một con sông rộng ba trượng, gọi là sông Ngũ Lộc, tương truyền rằng có người thấy năm con mai hoa lộc (nai) uống nước bên sông mà được tên đó. Nước sông trong vắt, phong cảnh bên bờ sông rất đẹp. trồng đầy cây liễu và cây đa dày đặc. cây liễu đã đâm chồi, một màu xanh mát, biệt viện này của Cao Lực Sĩ được con sông bao quanh.
Lúc Lý Khánh An thực sự nhìn thấy tòa nhà này, hắn mới biết mình đã nhận một ân huệ to lớn cờ nào. sông Ngũ Lộc chày đến đây hình thành một hình bán nguyệt, ôm lấy toàn bộ ngôi nhà, lại sử dụng nhân công làm lưu thông con sông, nhu thế hình thành nên một tòa nhà cỏ lập giữa hồ, do một cây cầu đá nối kết ngôi nhà với đại lộ.
“Lý tướng quân, tòa nhà nổi này nguyên là biệt viện của Diêu Sùng, về sau thuộc sở hữu của Ninh vương, được trùng tu lại. Năm thử hai mươi chín Khai Nguyên lão gia đã giúp Ninh vương một việc lớn. Ninh vương bèn đem tòa nhà này tặng cho lão gia nhà ta, diện tích tuy không lớn, nhưng rất đáng giá. những tòa nhà rộng đến năm mươi mẫu cùng không sánh bằng nó.” (Diêu Sùng: người đã làm tể tướng của ba triều gồm Võ Tắc Thiên. Đường Duệ Tông, Đường Huyền Tông, có cống hiến rất lớn cho việc trị quốc năm Khai Nguyên)
La quản gia cảm khái vò vàn. tòa nhà nổi này lão gia cả đến cậu cả của mình cùng không nỡ cho. lại đem nó tặng cho Lý Khánh An, từ đó cho thấy lão gia rất xem trọng Lý Khánh An.
“Lý tướng quân, chúng ta đi vào xem đi!'’
Quản gia đi lên chiếc cầu nhỏ, lúc này Như Hoa len lén kéo tay áo Lý Khánh An, nói nhò: “Đại ca. tòa nhà này muội thích lắm. tối hôm nay muội đã muốn ở đây rồi.”
Lý Khánh An cười hí hí nói: “Thế thì đêm nay hai chúng ta ở đây?”
“Xí! Lại có ý đồ xấu rồi.”
Như Hoa vểnh môi, làm ra vẻ không thích, nhưng ngón tay ngọc ngà của nàng lại vẻ đương tròn trong lòng bàn tay Lý Khánh An. làm Lý Khánh An rạo rực trong lòng, cái cỏ nàng này
“Lý tướng quân, xin mời vào đi!"
Cửa đã mỡ rồi. La quản gia đúng trước cửa vẫy họ. “Ha ha! Đến rồi.”
Lý Khánh An dẫn theo Như Hoa đi vào trong nhà. ngôi nhà thuộc hạng trung thượng, đất rộng đến tám mẫu, được bao bọc bởi nhùng vách tường cao lớn, do thân phận của chù nhà. ngôi nhà khác với loại đĩnh cong, nhà rộng như Phủ của Dương Hoa Hoa, đa số là các gian phòng nhỏ tinh xảo dễ thương. Chia làm bốn phần, đều được ngăn cách bằng vách hoa. vừa vào cửa là một bửc bình phong, hai bên là các gian phòng phức hợp. và phòng của người ở. các gian phòng dày đặc, kết cấu phức tạp.
Đi qua nguyệt mòn bèn là phần giữa rồi, ở giữa là một đình viện rộng lớn. Phía bắc đình viện là sành chính. Sảnh chính rộng lớn, có sức chứa mấy chục người cùng ngồi. Hai bên là các gian phòng, bên ngoài làm một hành làng khúc khuỷu, liên kết các gian phòng lại với nhau.
ở ngay chính giữa đình viện có một cây mơ mấy trăm tuổi, thân cây cao tám chín trượng, tán cây rộng như chiếc Ô, che khuất cả gần nửa mãnh sân. còn hai gốc đông tây của sân thì trồng mỗi bên một cây quế già ba trăm tuổi.
Lý Khánh An thấy Như Hoa ngẩng đầu ngơ ngác nhìn cây mơ già. hắn chậm rãi đi lên cười nói: “Muội nghĩ đến điều gì vậy?”
“Nơi bọn muội lúc nhỏ ở trong sân cùng có một cây mơ già. bọn muội một đám các cỏ bé bày tám tuổi ngày nào cùng đều trèo lên cây chơi, có một lần muội vì nghịch ngợm bị té từ trên cây mơ xuống, xém tí đã vọng mạng, bây giờ nghĩ lại vẫn còn sợ. Thấy được cây mơ này, giống như muội lại trở về thời con nít đó.”
Lý Khánh An òm eo nàng cười nói: “Muội dọn đến rồi cùng có thể trèo cây mà! Huynh coi như không thấy gì cả.”
“Lúc đó muội sẽ núp trên cây hái trái mơ ném xuống đầu huynh, hi hi!"
Như Hoa nháy lên cốc đầu Lý Khánh An một cái, Lý Khánh An liền bắt lấy tay nàng, chớp mắt cười nói: “Thế thì huynh sẽ bắt lấy muội phát vào mông!'’
Nói xong, hắn đưa móng sói phát hai cái vào mông tròn trịa đầy đặn của nàng, nhưng tay thì một chút cùng không nỡ rời ra.
"Đại ca. huynh hư lắm. thừa cơ lợi dụng người ta.”
Như Hoa đưa quả đấm nhỏ đấm vào vai hắn hai cái. nhưng ánh mắt lại nhìn hắn nóng ran. Lý Khánh An trong lòng rạo rực, thấy La quản gia đó từ trong khách sành đi ra, chỉ đành kéo tay Như Hoa cười nói: “Đi! Chúng mình đi nội viên xem.”
Vừa vào nội viện. Lý Khánh An và Như Hoa đều không hẹn mà cùng ngạc nhiên la lên, chỉ thấy một con sông nhỏ rộng hơn một trượng tù nội viện khúc khuỷu chảy qua. hai bên trồng đầy liễu rũ, cây đào, cây lý và các loại kỳ hoa dị thào không biết tên. mười mấy tòa đình đài. lầu cát thấp thoáng trong khóm cây xanh hoa lá.
Điều tuyệt nhất chính là con sông nhỏ này được dẫn ra từ sông Ngũ Lộc. xuyên qua sau tòa nhà lại từ một bên khác chày vào sông Ngũ Lộc, và hình thành một cái hồ nhỏ. hồ nước cao chưa quá đầu người, trong vắt đến thấy phần đáy.
“Lý tướng quân, đặc điểm lớn nhất của nội viện này chính là hậu hoa viên và gian phòng ở xây cùng một chỗ. tổng cộng xây ba tòa tiểu lầu, hai mươi mấy gian phòng, toàn bộ đồ dùng trong nhà đều đầy đủ, Vả lại cùng đều mới hết, mới sắm hồi năm ngoái’
La quản gia vừa cười vừa đưa một chiếc hộp bằng gỗ đàn cho Lý Khánh An: “Khế ước nhà và chìa khóa đều ở cả trong hộp này, trên đó đều có ghi rõ, sẽ không lẫn lộn.”
“Cảm ơn nhiều!” Lý Khánh An nhận lấy hộp. cười hỏi: “Tòa nhà này vắng hoe, cả đến người trong nhà cùng không có sao?”
“Có! Có một đỏi vợ chồng già, hôm nay là mùng hai tháng giêng, họ về quê ở Hàm Dương rồi. qua mấy ngày nữa mới về.”
La quản gia vừa cười vùa chắp tay nói: “Tòa nhà đã giao cho Lý tướng quân, thế tôi đi về đây.”
“Cảm ơn La quản gia hôm nay đã dẫn đường, ta muốn ở đây xem nhà, đợi một lát sẽ trở về.”
“Thế cũng dược, cáo từ.”
La quản gia di rồi, Lý Khánh An di khóa của lớn lại, đi vào hậu viện, cười nói với Như Hoa đang ngôi trên xích du khẽ đung đưa: “Bây giờ chỉ còn hai chúng mình rồi, muội nói chúng mình nên làm chút gì nào?”
“Huynh nói xem?”
Như Hoa khẽ cắn môi, ánh mắt nhu mi, nhìn Lý Khánh An một cái, nhãy xuống xích đu, kéo tay Lý Khánh An chạy về phía một tòa tiểu lầu.
Một canh giờ sau. Lý Khánh An dẫn Như Hoa rời khỏi tòa nhà mới, Lý Khánh An tinh thần sàng khoái cưỡi trên Lưng ngựa cười nói: “Không ngờ cả đến giường cũng mới. Chúng minh chỉ cần mua một số dụng cụ sinh hoạt là được rồi, Như Hoa, muội cảm thấy còn cần thêm tí gì nữa?”
Như Hoa tựa bên của xe, ánh nắng rọi trên gương mặt xinh đẹp ủng hồng của nàng, nàng giống như một con mèo đang lười nhác phơi mình dưới ánh nắng trời đông.
“ừm. Huynh tự xem mà làm! Muội hiện giờ không có tinh thần.”
Lý Khánh An dương dương tự đắc cười nói: “Huynh thì tinh thần rất tốt, buổi chiều huynh định dẫn Như Thi đến xem nhà.”
“Đồ hư! Muội nói cho tỷ tỷ biết, để tỷ không bị mắc lừa.”
Vừa dứt lời, chỉ thấy phía xa một con ngựa phóng nhanh đến: “Lý tướng quân! Lý nrớng quân!”
Trên lưng ngựa thì ra là La quân gia, Lý Khánh An sững người, liền đi đến nghênh đón nói: “La quản gia, tìm ta có việc sao?”
“Ngài mau về đi! Có hai vị công công có chuyện gấp đến tìm ngài.”
Lần trước Lý Long Cơ hẹn giờ dạy cho Dương quý phi ném tên là mùng ba tháng giêng, cũng chính là ngày mai, cũng vì ngày mai Dương quý phi phải cùng Lý Long Cơ chính thức tiếp kiến sứ thần nước ngoài đến triều kiến, không có thời gian. Nàng muốn dời trước một ngày lên lóp, Cao Lực Sĩ bèn phái hai viên hoạn quan đến tìm Lý Khánh An.
Nửa canh giờ sau, Lý Khánh An bèn vội đến Hưng Khánh cung, dạy Dương quý phi ném tên không như ở đời sau. thầy dạy chỉ cần cắp sách vào lớp học đơn giàn như thế đâu. Trước tiên phải tắm rửa thay áo, dùng cơm trua xong, thay y phục thị vệ đã được trong cung chuẩn bị. Các thứ của hẳn đều không được đem theo, mà có người giữ hộ, khi đi ra sẽ trả lại.
Lý Khánh An thay xong một bộ áo võ sĩ màu trang mới tinh, đầu đội mũ sa, lưng thắt dây da. chân đi ủng da den, trông tinh thần rất sảng khoái, khi vũ hiên ngang. Hắn được ba thị vệ dẫn vào trong nội cung, tới bên Trầm Hương đình nơi Dương quý phi thường ở đó, nơi Dương quý phi học ném binh đã dược chuẩn bị xong, chính là bên cạnh hồ Long Trì, xung quanh một màu xanh mát, cây xanh vừa mới đâm chồi, phía xa là mặt hồ lấp lánh tia sáng, mấy cành liễu rũ theo gió đung đưa, trên các ngọn nhánh đã xuất hiện chòi xanh.
Năm mới của năm nay hoi trề, ngày lễ đã vào dầu xuân, trong không khi phảng phất một hơi ấm trong gió xuân tươi mới, gió dju khẽ quét qua mặt, làm tinh thần con người sảng khoái hẳn.
Nơi luyện tập mỗi bên dài rộng ba muôi truọng, ở giữa đặt một cái lọ vàng cổ nhỏ cao ba thước, đây là chiếc lọ ném tiêu chuẩn trong cung đình. Bèn cạnh dứng hai mươi mấy viên cung nga, mỗi nguòi trên tay bung một cái mám tròn bằng ngọc bích, mỗi cái mâm đều để một cái tên nhỏ làm băng vàng thuần, dưới ánh nắng mặt Trời sáng lên lấp lánh. Bốn gốc của sân luyện tập phía xa xa đứng mười mấy viên thị vệ trong cung.
“Nương nương giá đáo!” Phía xa văng lại tiếng một thj vệ hét to.
Chỉ nghe một loạt tiếng vòng phổi lắc vang, xa xa mùi thom bay dền, một dám lón cung nga, thái nữ hộ tống ái phi Dương Ngọc Hoàn của thiên rir đại Đường Lý Long
Cơ xuất hiện.
Nàng hôm nay tóc bói cao, trên mái tốc đen nhánh cắm một cây ngọc tràm bách điểu ữiều phụng, vai choàng sa tanh ngũ sắc. phía trên mặt chiếc áo ngắn tay bó, phía dưới là chiếc vày dài quét đất, thắt lưng buộc một dày lưng màu đỏ, dài lủng lẳng giữa váy. trước ngực khoét rộng, lộ ra một mảng da thịt trắng ngần, như hai vầng trăng mới mọc.
Lý Khánh An di lên một bước, nửa quỳ thi lễ nói: “Thần Lý Khánh An tham kiến quý phi nương nương!"
“Lý tướng quân bình thân!”
Giọng nói của Dương Ngọc Hoàn rất nhẹ, thánh thót dễ chịu, gây cảm tình đối với người nghe.
“Tạ nương nương!” Lý Khánh An dứng dậy, lúc này mới có dịp quan sát trước mặt một trong tử đại mỹ nhân nổi tiếng trong lịch sử.
Nếu nói Độc Cô Minh Nguyệt là một đóa mẫu don quốc sắc thiên hưong, thi Dương Ngọc Hoàn chính là đóa mẫu đơn đẹp nhất trong sẻ dó, đó là một thứ nhan sắc khuynh nước khuynh thành Nét đẹp của nàng không những khó hình dung, càng là một phong thái, khi nét thu ba xoay chuyền, làm cho trăm triều quay nhìn, vạn thể lưu phương.
Mỗi một ánh mắt, một nụ cười, một cái duỗi tay, một bước di chuyển, cũng đều cố sức hấp dẫn mê ly đến tận xương tủy.
Nhưng nhãn quang khác người của Lý Khánh An lại bắt gặp đưọc trong mắt Dương Ngọc Hoàn, có một nổi ưu sầu khó tả.
Dương Ngọc Hoàn cũng quan sát người đàn ông trẻ tuổi tràn đầy sức xuân và nhiệt huyết, đôi mắt sáng rõ của hắn, Dương Ngọc Hoàn mỉm cười gật dầu, nàng rất thích người trẻ tuổi xuất chúng này.
“Lý tướng quân, chúng ta bắt đầu đi!”
Thiên Hạ
Tác giả: Cao Nguyệt
Quyển 3 : BIẾN HÓA KHÔN LƯỜNG
-----oo0oo-----
Chương 99 : Thi Vỏ Cử Nhân
Nhóm dịch: Huntercd
Đả Tự: Bảo Ngọc --- 4vn.eu
Sưu Tầm by conem_bendoianh --- 4vn.eu
Khán đài ở giáo trường hữu Võ Vệ có mười mấy quan cao đang ngồi, ở giữa là Đại Đường hoàng đế Lý Long Cơ, hai bên là mấy vị tướng quốc và bảy tám vị đại tướng quân của các vệ, vô số thị vệ, cung vệ ở hai bên.
Lúc này Lý Long Cơ mặt nghiêm như nước, có lẽ do năm nay hắn tiếp xúc với biên quân hơi nhiều, vô hình chung, hắn đối với võ nhân yêu cầu cũng cao lên. mà năm nay các võ nhân đến tham gia võ cử nhân thật sự làm hắn thất vọng. Thật ra yêu cầu của cuộc thi võ cử nhân không cao, đứng bắn cung ba thạch, cười ngựa bắn cung hai thạch. Người bắn mười tên ngoài năm mươi bước mà trúng được bảy tên là thông qua thi đấu cung tên. sau đó là kỹ thuật cười ngựa và thương pháp trên ngựa, chỉ cần thi xong ba hạng mục đó là thông qua cuộc thi võ cử nhân rồi. Còn về chiều cao bảy thước, ánh mắt có phải có tinh anh hay không, việc đó đều không quan trọng.
Nhưng cho dù yêu cầu thấp đến thế. hôm nay vẫn có một nửa người tham gia cuộc thi thất bại, nhất là võ sinh của khu vực Giang Hoài tiến cử đến. càng chỉ có một. hai trong số mười người thông qua. đương nhiên, đó cũng có liên quan đến việc hoàng đế đích thân đến trường thi đã gây ra áp lực đối với thí sinh. Lý Long Cơ trong lòng cũng hiểu rõ, nhưng đến áp lực nhỏ như thế cũng chịu đựng không được, mai này còn làm sao mà đi đánh trận mạc? Lý Long Cơ càng thêm giận, hắn hử mạnh một tiếng. quay đầu hỏi tân nhiệm lễ bộ thượng thư Bùi Hoan: “Bùi ái khánh, người cảm thấy võ cử hôm nay thế nào?”
Bùi Khoan thân thể cao lớn. đầu tóc bạc trắng, hắn từng đảm nhiệm Phạm Dương tiết độ sử, rất tinh thông kỵ xạ. thấy thánh thượng hỏi hắn. hắn liền nói: “Bệ hạ. thần có cảm giác rất thất vọng.”
“Trẫm cũng cảm thấy thế!” Lý Long Cơ khẽ thở một hơi dài. nói: “CÙNG là khu vực Giang Hoài, trẫm còn nhớ năm trước có người có thế kéo cung bảy thạch, năm naoái có ngưòi có thể kéo cung sáu thạch, nhưng năm nay không có một người nào có thể kéo CUNG năm thạch, lại nói bắn tên. năm trước có người mười phát trúng mười, trẫm rất ắn tượng, nhưng năm nay cả đến mười phát trúng bảy cũng rất ít. Ài! Một năm tệ hơn một năm. một lá biết mùa thu. Phủ binh Giang Hoài đáng lo quá?”
“Bệ hạ. thần cho là điềm báo trước sự suy bại của Phủ binh, đất đai các nơi liên kết quả nghiêm trọng. làm cho nguồn binh không dồi dào.”
Bùi Khoan chớp thời cơ nói ra lo lắng của hắn. Lý Lâm Phủ đã nín lặng.
Lúc này, Tả tướng kiêm Binh bộ thượng thư Trần Hi Liệt đi ra nói: “Bệ hạ. thần cho rằng điều này không liên quan đến sự suy bại của Phủ binh. Bùi thượng thư có chút cỏ cây đều là lính (*) rồi.” ((*): lo lắng đa nghi quá lố đến độ trông thấy một ngọn cỏ, một cành cây đều thấy binh mai phục cả)
“Chà? Trần tướng quốc nói xem!” Lý Lâm Phủ vô cùng hứng thú hỏi.
“Bệ hạ. lý do của thần rất đơn giản. Nếu như là Phủ binh lụi bại. thì có lẽ phải là tất cả các khu vực đều xảy ra vấn đề mới đúng, nhưng người dự thư ở khu vực Hà Nam thành tích không hề xuống dốc, khu vực Lĩnh Nam cũng vậy, thành tích vẫn ngang ngửa với năm ngoái năm kia. thành tích xuống dốc thì chỉ có khu vực Giang Nam và Hoài Nam. Thần cho rằng, hai năm nay khu vực Giang Hoài lực lượng dự bị võ nhân lõng lèo là có nguyên nhân của bản thân.
Một là khu vực Giang Hoài sản vật phong phú, dân chúng hầu hết gia đình khá giả. thịnh hành phong trào hưởng thụ, văn thịnh võ suy, cũng ảnh hưởng đến Phủ binh, dẫn đến sự huấn luyện còn yếu ớt. Hai là các tướng quan đa số đã lão hóa. trong tay thần có thống kê. các đô úy của các binh Phủ Giang Hoài tuổi tác phần lớn từ bốn mươi lăm tuổi trở lên. lòng quả cảm kiên nghị vẫn còn. nhưng tướng quan bản thân năng lực không đủ, quân sĩ bên dưới làm sao nâng cao được. Vì vậy thần cho rằng truy rõ căn nguyên, các người dự võ mà khu vực Giang Hoài tiến cử thành tích không cao, vẫn là vấn đề huấn luyện mà ra.”
“Trần tướng quốc, cả bệ hạ cũng cho rằng là kết quả tất yếu của Phủ binh lụi bại. ngài là Binh bộ thượng thư. không lẽ vẫn còn chưa rõ vấn đề trong đó sao? Vậy mà né tránh sự thật chọn việc nhẹ mà nói. cái gì là huấn luyện yếu ớt. Trần tướng quốc, ngài đây là làm lỡ quốc gia!”
Bùi Khoan trong lòng vô cùng bực tức. thân là tướng quốc, không suy nghĩ từ việc giải quyết vấn đề gốc gác căn bản. mà lại nâng nhẹ tránh nặng. dẫn dắt sai lầm thánh thượng.
Trần Hi Liệt cười lạnh, phán bác nói: “Bùi thượng thư, ta là Binh bộ thượng thư, những lời ta nói đều là có căn có cử đàng hoàng, ta có thể lấy văn thư của các quân Phủ Giang Hoài dâng cho thánh thượng, còn ngài chẳng qua mới lên nhậm chức hai ngày, xin hỏi ngài lại có căn cử gì?”
“Được rồi, hai vị ái khanh đừng tranh cãi nữa.”
Lý Long Cơ mỉm cười giỗ ngọt hai người, lại hỏi tiếp Lý Lâm Phủ lặng thinh nãy giờ nói: “Lý tướng quốc, khanh kiêm Đại đô đốc Dương Châu, ý khanh thế nào?”
Lý Lâm Phủ mỉm cười, gập người nói: “Bệ hạ. thần cho rằng cả hai đều có khả năng. vì vậy cách tốt nhất là kiêm tra thực tế một chút, xem thừ cuối cùng là Trần tướng quốc nói đúng, hay là Bùi thượng thư nói có Lý.”
“Vậy tướng quốc nói thử xem. dùng cách gì kiểm Trường An nào?”
“Cái này thần vẫn chưa nghĩ ra.”
“Bệ hạ. thần lại có một cách.” Trần Hi Liệt tiếp lời cười nói.
“Trần tướng quốc xin cử nói. trầm lắng nghe.”
Trần Hi Liệt vuốt chòm râu sơn dương của hắn một cái. cười nói: “Bây giờ trong Trường An có rất nhiều biên quân hãn tướng, thần kiến nghị ũy nhiệm họ làm đoàn luyện sử. điều động đến khu vực Giang Hoài cầm quân nửa năm. dùng cách thức biên quân huấn luyện Phủ binh khu vực Giang Hoài. Nửa năm sau. là vấn đề đất đai. hay là vấn đề huấn luyện, là nhìn một cái ắt biết.” (Đoàn luyện sức: tên đầy đủ là Đoàn luyện thù túc sử. là một quân chế đời đường, là chức quan quân sự phụ trách thống lĩnh đoàn luyện (đội tự vệ) một khu vực. địa vị thấp hơn tiết độ sử)
Lý Lâm Phủ cũng cười nói: “Bệ hạ. thần cho rằng cách của Trần tướng quốc CŨNG không tổi. có thể thử xem sao.”
Lý Lâm Phủ lại nhìn Hộ bộ thượng thư Trương Quân một cái. Trương Quân cũng cười nói: “Bệ hạ. có thể thử xem sao. Nếu không được, chúng ta sẽ xem xét ý kiến của Bùi thượng thư cũng chưa muộn.”
“Thôi được! Việc này trẫm đặc chuẩn, sẽ giao cho Trần tướng quốc toàn quyền phụ trách điều phối, nửa năm sau. trẫm sẽ xem kết quả.”
‘Thần tuân chỉ!”
Trên sân mã cầu Sùng Nhân phường trận đấu sắp sửa kết thúc. Nén nhang thứ ba vẫn còn có một đoạn nhỏ. Tỳ số trên sân là 6:4, đội mã cầu Phi Báo của Cao Lực Sĩ dẫn trước hai quả. Sáu quả ghi bàn này một minh
Lý Khánh An đã ghi được bốn quả. Thắng thua của trận đấu gần như không còn nghi ngờ gì nữa. tám viên cầu thủ đội Phi Báo đều lui về phụ cận cầu môn của mình, dìmgphòng thủ thay cho tấn công. Họ phải bào vệ tỳ số cuối cùng. mỗi người sắp có trong tay một nghìn quan rồi. Chỉ có Lý Khánh An và một viên cầu thủ khác lượn lờ khắp sân. chực chờ cơ hội tìm kiếm sơ hờ của đối phương.
Cũng chính vì có Lý Khánh An lượn quanh khu vực giữa sân. làm cho đội Kim Ngộ vệ không dám áp sát toàn lực. Đây chính là sự công thành trong chiến tranh, một cánh kỵ binh vờn quanh phía ngoài, làm cho kẻ công thành có sự dè chừng trong lòng, lo sợ bản doanh sẽ bị tập kích.
Trong hàng ghế khán giả tiếng la rung trời, chiêng trống mặc sức gõ đánh. Hai tỷ muội Như Thi Như Hoa la đến khản cả tiếng. Tiếu Liên trong lúc vô ý phát hiện nàng Độc Cô Minh Nguyệt trang điểm tân thời cũng có mặt. thấy trong tay nàng giơ một miếng giấy lớn. ở trên viết bằng chữ đỏ: “Lý Thất Lang tất thắng!”
Thời gian càng lúc càng tiến gần phút kết thúc trận đấu. Mật cho sự phán công điên cuồng của đội Kim Ngộ vệ. nhưng đội Phi Báo phòng thủ chặt như thùng sắt. làm cho đối thủ không có một chút cơ hội nào. Lúc này một viên cầu thủ nắm lấy cơ hội, một gậy đưa cầu ra xa bảy mươi bước, rơi đúng bên cạnh Lý Khánh An. Lý Khánh An móc một quả cầu bồng, siục ngựa lao nhanh, đột ngột đi tới góc xéo cầu môn đối phương. Vị trí này ở phía trước không ai ngăn cản. cầu từ trên không rơi xuống.
Bốn cầu thủ phòng vệ của Kim Ngộ vệ thấy tình thế bất lợi. cùng nhau bồ nhào về phía Lý Khánh An. nhưng họ vẫn chậm chán một bước, Lý Khánh An như nước chảy mây trôi đánh một cú cầu xoay. Quả cầu ở trên không vẽ ra một đường cong, bay đến chỗ trống của một bên khác. Bên kia còn có một đội viên khác siục neựa tiếp ứng. Lúc này ở trước mặt hắn đã không có người phòng thủ. hắn nhẹ nhàng vung một cú. cầu theo tiếng bay vào lỗ, tỷ số 7ẸA.
Lúc này tiếng chuông kết thúc trận đấu đã vang lên. bỗng chốc cả sân cầu tiếng hoan hô như sấm rền. các cầu thủ đội Phi Báo trở minh lên ngựa, ném tung cầu trượng thật cao, kích động ôm chặt lấy nhau. Đây là lần đầu tiên họ dùng bản lĩnh thật đánh bại kình địch. Mỗi người đều kích động đến nỗi nước mắt rưng rưng. đồng loạt ôm lấy Lý Khánh An. Nếu nói họ đã từng có bất màn và oán hận Lý Khánh An. nhưng trước sự thắng lợi, mọi sự oán hận đều đã tan biết đi.