Thiên Hạ
Tác giả: Cao Nguyệt
Quyển 3 : BIẾN HÓA KHÔN LƯỜNG
-----oo0oo-----
Chương 103: Lần Đầu Đến Dương Châu
Nhóm dịch: Huntercd
Đả Tự: Bảo Ngọc --- 4vn.eu
Sưu Tầm by conem_bendoianh --- 4vn.eu
“Giang Nam hào, phong cành cựu tằng am. Nhật xuất giang hoa hồng thắng hóa. xuân lai giang thủy lục như lam, năng bất ức Giang Nam?”
(Giang Nam đẹp, phong cành đã từng am. Ánh nắng hoa sông hồng tựa lửa. chiều xuân sông nước biếc như chàm, há chẳng nhớ Giang Nam? - “ức Giang Nam” của Bạch Cư Dị. người dịch Nguyễn Chí Viễn)
Tháng hai năm thứ bảy Thiên Bào, áó xuân đã thổi xanh hai bờ sông Tào Hà. Từng đàn từng đàn chim diệc bay qua mật sông, nước phàng phất khói mờ, từng cụm khói trắng lăn tròn trên mật sông. Trên mõm núi phía xa thỉnh thoáng có thể thấy khe suối tan chảy từ trên bờ vực chày xuống, hình thành dòng suối nhỏ róc rách chày vào Tào Hà. Cành cây bị gió xuân làm nứt vỏ khô. có lúc phát ra tiếng lắc rắc roi xuống dưới sông. Nhánh rễ cô thụ chằng chịt treo lơ lửng trong không trung, áó từ phương đông thổi đến. cành cây lắc lư về phía tây, tiếng xuân trên không lởn vờn va đập với nhau.
Trên sông Tào Hà, từng đội hàng hóa chất đầy và thuyền của lữ khách men theo kênh đào Thông Tễ (còn gọi là Biện thủy, Biện cừ, Biện hà, tổng chiều dài 650 dặm. là công trình giai đoạn đầu của Đại Vận Hà thời Tùy Đường, nối liền sông Hoàng Hà và Hoài Hà. lưu thông từ Tây An đến Dương Châu, là mạch giao thông trọng yếu của thời kỳ đó) đi xuống phía nam. Ngày hôm nay đã đến Cao Bưu huyện của Dương Châu, cách noi cần đến của hắn cũng chỉ còn có mười mấy dặm. Tính đến hôm nay, hành trình ròng rã một tháng trời. Thật ra nếu hắn đi vội, chỉ cần nửa tháng là có thể đi đến Dương Châu rồi. Quan trọng là hắn muốn du ngoạn cành sắc phong vật của Đại Đường; không chịu đi nhanh, mà Binh bộ cũng không có quy định thời gian hắn đến nhậm chức.
Lúc này một thuyền đánh cá băng ngang qua vai hắn. đuôi thuyền một cô gái thanh tú đang bận rộn nấu nướng, một đôi tay trắng ngần đang lột măng xuân. Lý Khánh An tâm trạng rất vui, bất giác lấc lư cái đầu ngâm nga: “Lư biên nhân tự nguyệt, hạo oàn ngưng sương tuyết.” (Bên lò người tựa nguyệt, tay trắng như sương tuyết - “Bồ tát man kỳ 3” của Vi Trang, người dịch Điệp Luyến Hoa)
Hắn lại mỉm cười lớn tiếng hỏi: “Cô gái, xin hôi tên nàng, đã xuất giá hay chưa?”
Cô aái kia trừng mất nhìn hắn một cái, vén màn lên bước vào trong khoan thuyền rồi. Người cha của nàng đứng ở mũi thuyền cười ha hả nói: “VỊ quân già này, tiểu nữ đã hứa hôn cho người ta rồi. để quân gia thất vọng rồi.”
Lý Khánh An mỉm cười chắp tay nói: “Lão trượng, ta chỉ là thường thức phong cành đẹp nhất đẹp nhất trên sông mà thôi, không có ý nào khác.”
Lão ngư dân cũng mỉm cười hiền hòa. vẫy tay với hắn, dùng sào chống thuyền đi
xa.
“Thất Lang, huynh có hứng quá vậy!” Lệ Phi Thủ Du từ trong khoan thuyền bước ra cười nói.
“Thật vậy! Nhìn nhiều cát vàng đại mạc rồi, đột nhiên đến bờ sông thanh tao đẹp mắt này, cũng có chút không nhớ An Tây nữa rồi.”
Lý Khánh An lại hứng thú tràn trề ngâm nga: “Nhân nhân tận thuyết Giang Nam hào, du nhân chỉ hợp Giang Nam lão. Xuân thủy bích ư thiên, họa thuyền thỉnh vũ miên.” (Người người đều nói Giang Nam đẹp, khách chơi muốn ở Giang Nam mãi. Nước xuân biếc như trời, thuyền ngủ tiếng mưa rơi. - “Bồ tát man kỳ 3” của Vi Trang, người dịch Điệp Luyến Hoa)
“Thơ hay!” Bên cạnh đột nhiên có người lên tiếng khen.
Chỉ thấy ở một phía khác mạn thuyền có một đàn ông áo xanh mỏng manh đi lại, chắp tay thi lễ với Lý Khánh An: “Không ngờ người đi cùng lại có tài văn như vậy, tại hạ Ba Thục Lý Thanh Liên, chu du non nước Đại Đường, chợt nghe thơ hay của nhân huynh, làm phiền rồi.”
Lý Khánh An không có hứng thú aì với hắn. Nếu là cô nương Giang Nam xinh đẹp đi tới. nói không chừng hắn sẽ lại ngâm tiếp những cái đại loại như sông dài băng chảy, sóng cuốn hết... để giành lấy lòng mỹ nhân, nhưng thật tiếc đó lại là một người đàn ông trung niên bộ dạng có vẻ thất thêu đi tới.
“Ha ha! Tại hạ An Tây Lý Khánh An. đi công cán Dương Châu, đang lúc rành rỗi vô vị. ngâm mấy câu thơ tầm xàm. để nhân huynh chê cười rồi.”
Người đàn ông kia thất kinh: “Huynh chính là công thần Lý Khánh An trong trận chiến Tiểu Bột Luật, đệ nhất tiễn An Tây làm quan đến chức quan Trung lang tướng đấy ư?”
Lý Khánh An có chút kinh ngạc, không ngờ đi đến nơi xa xôi mấy nghìn dặm như Dương Châu vậy mà vẫn có người biết đến hắn. Nên biết là Đại Đường giao thông bất
tiện, tin tức bị kẹt cứng, người đàn ông này lại có thể biết được sự việc xày ra ở hai tháng trước. Thấy người đàn ông này khuôn mặt kinh ngạc, Lý Khánh An cũng bất giác có chút thỏa mãn lòng tham hư danh của mình, hắn lập tức có mấy phần thiện cám với người đàn ông này.
“Đúng là đời người chốn ngo cũng có duyên gặp mặt. tại hạ có một vò rượu bồ đào Giao Hà. mòi Thanh Liên huynh uống một ly.”
Không biết vì sao, hắn cứ cảm thấy cái tên Thanh Liên này hình như từng nghe ở đâu đó rồi, nhưng nhất thời vẫn chưa nghĩ ra.
“Nói hay lắm. đời người chốn ngo cũng có duyên gặp mặt, rượu của Lý tướng quân tại hạ xin uống.”
Người đàn ông kia nghe nói có rượu bồ đào Giao Hà. mất sáng cả lên.
Ba người quây quần bên một cái bàn, liên tiếp uống mấy ly rượu lớn, người trung niên liên tiếp nói sàng khoái: “Rượu ngon, Giao Hà sàn xuất mỹ tửu, nước ủ bồ đào ngọt lịm. ta đã năm sáu năm không được uống nó rồi.”
Lý Khánh An thấy hắn uống được vài ly, dần lộ vẻ cuồng, bất giác mỉm cười, rót tiếp một ly đầy cho hắn: “Thanh Liên huynh, ta xem huynh cũng không giống người bình thường, tại sao lại thất thều như vậy?”
Người trung niên không trả lời, cầm lấy ly rượu một lát sau mới khẽ thở dài: “Khí ngã khứ già. tạc nhật chỉ nhật bất khả lưu. Loạn ngã tâm giả. kim nhật chỉ nhật đa phiền ưu.” (Hôm qua khôn giữ ngày đi; hôm nay, nghĩ nỗi chia ly mà sầu - “Trên lầu Tạ Thiếu ở Tuyên Châu tiễn biệt quan hiệu Thư Thúc Vân” của Lý Bạch, người dịch Trần Trọng San)
Hắn nốc cạn ly rượu, ngẩng đầu cười lớn nói: “Trừu đao đoạn thủy thủy cánh lưu. cử bôi tiêu sầu sầu cánh sầu. Nhân sinh tại thế bất xứng ý, minh triều tán phát lộng biên châu.” (Cầm đao chém nước, nước trôi; tình buồn, dẫu rượu say người. khôn quên, ở đòi gặp chuyện lo phiền; sớm mai xõa tóc, bơi thuyền mà choi. - “Trên lầu Tạ Thiếu ở Tuyên Châu tiễn biệt quan hiệu Thư Thúc Vân” của Lý Bạch, người dịch Trần Trọng San)
Lý Khánh An thất kinh, hắn đột nhiên biết được người này là ai rồi, Thanh Liên cư sĩ, không phải chính là Lý Bạch sao?
“Lý huynh, không lẽ huynh chính là người ‘hô nhi tương xuất hoán mỹ tửu’(*)
” ((*): đem con đổi hết rượu - một câu thơ trong bài “Tương tiến từu” của Lý
Bạch)
“Không sai! Ta chính là Lý lãng đãng được thánh thượng ban vàng hồi hương, hôm nay có được mỹ tửu của Lý tướng quân, Lý Bạch đa tạ nhé!”
Năm thứ nhất Thiên Bào Lý Bạch tiến kinh, danh trấn kinh thành, được Lý Long Cơ mời làm Hàn lâm cung phụng. Ngặt nỗi văn nhân tự khinh nhau. Sự cuồng ngạo của Lý Bạch dẫn đến sự đố kỵ của Trường An văn bá Trương Tự. Tên Trương Tự này là con thứ của tướng quốc tiền nhiệm Trương Thuyết, em trai của Hộ bộ thượng thư Trương Quân, hắn cũng đồng thời thân là Hàn lâm. Hắn đã nắm lấy tính cách tung tác cuồng ngạo của Lý Bạch, nhiều phen hãm hại trước mặt Lý Long Cơ, cuối cùng Lý Bạch bị ban vàng về quê. Từ đó hắn đi du lịch khắp vùng đất Đại Đường, phóng túng trong rượu chè bê tha, vung tay nghìn vàng, trong túi ngày một khánh kiệt. Lần này hắn đến Dương Châu tìm thái thú Lư Hoán mưu cầu chức danh, vừa lúc gặp được Lý Khánh An ở trên thuyền.
Lý Khánh An vô cùng có hứng thú với vị thơ tiên trong lịch sử này, dò xét hắn một lượt từ trên xuống dưới. Thân hình Lý Bạch người vừa hơi cao, mắt mày nhó dài, do uống rượu vô độ trong thời gian dài, mũi của hắn có chút sung đỏ, mặt mũi có một thứ thần sắc thất thểu khôn tả.
Lý Khánh An đột nhiên mỉm cười nói: “Thất Lang từ nhỏ do không học thuộc được Sàn tiền minh nguyệt quang của Thái Bạch huynh, mà bị phụ thân đánh một trận nhừ tử. lúc đó Thất Lang đã nghĩ, mai này ta nhất định đánh người làm thơ này một trận tơi tà. để trút hết nỗi bực tức trong lòng. Hôm nay Thất Lang coi như đã được toại ý nguyện rồi.”
Lý Bạch ngạc nhiên: “Lý tướng quân định thi triển quyền cước với tại hạ sao?”
“Quyền cước đổi thành mỹ tửu. nốc rượu Thái Bạch huynh cho say bí ti. cũng là trút đi nỗi bực bội trong lòng ta rồi.”
Lý Bạch cười lớn: “Được! Hôm nay tại hạ sẽ để cho tướng quân toại nguyện, không say khôngthôi.”
QUYỂN 3 - BIỂN HÓA KHÔN LƯỜNG
Trường An thành đông hoa lý đào, bay qua lượn lại rơi nhà nào?
0O0 CHƯƠNG 103: LẦN ĐÀU ĐẾN DƯƠNG CHÂU (TT) 0O0
Thuyền từ từ cập bến ở cảng Giang Đô huyện. Giang Đô huyện là châu trị (cơ quan hành chính cao nhất của một châu) của Dương Châu. Thành đô chu vi mười mấy dặm, dân số ba mưọi mấy vạn, là thành phố lớn trong thiên hạ chỉ đứng sau Trường An và Lạc Dương. 0 đây thương buôn hội tụ, sản vật sung túc. thêm nữa giao thông đường nước và đường bộ tiện lợi, làm cho thương nghiệp của nó vô cùng phát đạt, mậu dịch hải ngoại cũng vô cùng thịnh vượng. Sự phát đạt về thương nghiệp của nó thậm chí vượt qua cả thủ đô Trường An.
Dương Châu không những là trung tâm kinh tế Đại Đường, đồng thời cũng là thị trấn quân sự trọng điểm. Một trong năm Đại đô đốc phú của Đại Đường, quân nha của Đại đô đốc phủ Dương Châu chính là nằm ở Giang Đô huyện. Tuy nhiên trài qua sự ổn định trăm năm. Đại đô đốc phủ Dương Châu đã từ từ trở thành một thứ biêu tượng, trở thành một chức danh hư ảo. mười mấy quân Phủ của khu vực Hoài Nam đều do Binh bộ quản hạch, không chịu sự quản lý của Đại đô đốc Phủ.
Lý Khánh An lần này chính là chịu sự ũy phái của Binh bộ, đến tiến hành luyện binh đối với năm quân Phủ trú đóng ở Giang Đô huyện. Tên đầy đủ chức vụ của hăn là Giang Đô Đoàn luyện sứ kiêm Thị ngự sử. Trong đây có mấy tầng ý nghĩa, một là tạm thời đàm nhận nhiệm vụ, hai là quản lý năm quân phủ Giang Đô huyện, một điều nữa là hắn có quân hàm Thị ngự sử, có thể trực tiếp khép tội hoặc đình chức quan quân địa phương, nói dễ hiểu hơn một chút, hắn chính là trướng quan quân sự tối cao Dương Châu có đầy đủ thực quyền.
Khi thuyền từ từ cập càng. Đô chuyển vận sứ Giang Hoài Lưu Trường Vân đã chờ đợi ở bến càng, ơ Dương Châu ngoại trừ quân chính ra. còn có một bộ phận quan trọng, đó chính là Đô chuyền vận sứ. Đây là một trong ba sử ty chấp quản lợi quyện Đại Đường, phụ trách đem lượng vật tư, lương thực và tiền đồng dồi dào vận chuyền tới tấp về kinh thành. Đảm nhiệm chức vụ này thường là cao quan, ví dụ như năm hai mươi mốt Khai Nguyên Môn hạ thị trung Bùi Diệu Khanh kiêm nhiệm Đô chuyên vận sứ Giang Hoài. Hắn tại nhiệm ba năm. lương thực điều chuyên (theo đường sông) được bảy trăm vạn thạch, tiết kiệm phí vận chuyển tiền hoa hồng vận chuyển bằng đường bộ ba mươi vạn quan.
Tên Lưu Trường Vân này tuy không phải là tướng quốc, nhưng hắn cũng là cao quan Đại Đường, từng đàm nhiệm Khánh vương phó, tòng tam phấm hàm. Chuyên vận ty Giang Hoài mà hắn chấp quản trực tiếp khống chế mạch sống kinh tế của Đại Đường.
Lưu Trường Vân từ nửa tháng trước đã nhận được tin của Khánh vương. An Tây lang tướng Lý Khánh An sẽ xuất nhậm Giang Đô Đoàn luyện sứ. luyện binh nữa năm. trực tiếp cai quản binh quyền Giang Đô. Điều này đối với Lưu Trường Vân đang kình mặt với thái thú Lư Hoán mà nói chăng khác nào là một tin tức tốt lành.
Đoàn luyện sứ và Đô úy không giống nhau ở quyền điều binh. Đô úy không có quyền điều binh. Việc điều binh mười người trở lên đều phải được sự cho phép của Binh bộ. Còn Đoàn luyện sứ chính là đại diện đến từ Binh bộ, có quyền điều binh nhất định. Lưu Trường Vân chính là nhấm đúng vào điêm này.
Vì vậy, khi thuyền của Lý Khánh An vẫn còn ở Cao Bưu. hắn đã nhận được tin. vội vàng kéo đến bến cảng nghinh tiếp. Cùng đi với hắn còn có Chiết xung đô úy của năm quân phủ. cùng với mười viên Quả nghị đô úy, nhưng thái thú Dương Châu Lư Hoán lại không thấy đến.
Chiếc thuyền chở Lý Khánh An từ từ đồ bến. Lưu Trường Vân vẫy tay, trên bờ lập tức khua chiêng đánh trống, một đội múa sư nhảy nhót tưng bừng, mấy chục nhạc nương mời đến từ nhạc phường cũng xếp hàng đàn tấu tỳ bà. Mười mấy nha dịch Chuyển vận ty tung gậy lớn lên. xua đuổi những chiếc thuyền nhỏ nhàn tàn trên bến cảng.
“Khách quý đến rồi, mau tránh ra!”
Mấy chiếc thuyền con sợ đến vội chống đi ngay, tạo ra một chỗ trống lớn ở bến cảng. Thuyền khách vào bờ, hai mươi mấy người khách lũ lượt xuống thuyền, cuối cùng là Lý Khánh An một hàng năm người đi lên bờ.
Lý Bạch uống đến say như hũ chìm, đang nằm trên thuyền say mãi không tinh. Lý Khánh An đành để lại một tên thủ hạ chăm sóc cho hắn.
Lưu Trường Vân vừa nhìn đã thấy Lý Khánh An minh mặc quân phục, hắn mặt nở nụ cười đon đả đi đến: “Lý tướng quân dọc đường vất vả rồi, tại hạ Giang Hoài Đô chuyên vận sứ Lưu Trường Vân, tại hạ đại diện cho Dương Châu năm mươi vạn hương thân phụ lão hoan nghênh Lý tướng quân đến Dương Châu.”
“Thì ra các hạ chính là Lưu sứ quân. Nghe danh đã lâu! Nghe danh đã lâu!” Lý Khánh An chắp tay thi lễ cười nói. Hắn dò xét sơ một lúc. Tên Lưu Trường Vân khoảng bốn mươi mấy tuổi, bào dường rất tốt. da dè mịn màng, eo thon, nếu thoáng nhìn từ phía sau. rất giống một đàn bà. hơn nữa ánh mất của hắn nhìn mình vô cùng nóng bòng, có một thứ cám giác muốn làm cho người ta tan chảy, làm cho sau lưng Lý Khánh An nối cả da gà lên.
Lúc này, năm viên Chiết xung đô úy tiến lên gập minh thi lễ nói: “Hoan nghênh Lý tướng quân đã đến.”
Năm viên Chiết xung phủ Giang Đô cũng đều là Thượng quân Phủ, đô úy cầm quân cũng đều là chính tứ phẩm thượng áới, còn Thiên ngưu vệ trung lang tướng của Lý Khánh An lại là chính tứ phâm hạ giới, còn thấp hơn họ nửa cấp, vì vậy để cho hắn có thể trấn áp những tên Đô úy này, triều đình lại đặc biệt cho thêm hắn quân hàm Thị ngự sừ. Như vậy thì hắn đã có quyền giám sát, làm cho quân phủ Giang Đô trong lòng khiếp sợ hắn.
Lý Khánh An cũng trà lễ cười nói: “Năm vị tướng quân không cần đa lễ, từ hôm nay trở đi. chúng ta chính là đồng liêu, cùng nhau đi qua nửa năm, hi vọng mọi người chúng ta có thể hợp tác vui vé.”
Năm viên Chiết xung đô úy nghe Lý Khánh An nói năng khách sáo, bất giác trong lòng cả mừng. đồng loạt khen ngọt Lý Khánh An tuổi trẻ tài cao, tiền đồ vô hạn. Lưu Trường Vân vội cười nói: “ở đây không phải là chỗ nói chuyện, tại hạ đã đặt hai bàn tiệc ở lầu Bạch Ngọc Đường, để chiêu đãi tiếp đón Lý tướng quân, mọi người cùng đi vậy!”
Lý Khánh An cười ha hả nói: “Cung kính chỉ bằng tuân lệnh, vậy thì đi tới lầu Bạch Ngọc Đường vậy!”
Mọi người hô ủng Lý Khánh An cùng nhau cỡi ngựa rầm rộ đi về phía nội thành.
Trong châu nha. thái thú Dương Châu Lư Hoán đang phê duyệt công vãn. Lưu Hoán là con em của danh môn Lư gia của Đại Đường, người Trường An, năm nay khoảng bốn mươi mấy tuổi, phong độ nho nhã, là người tinh anh tài cán. Hắn xuất thân là tiến sĩ giữa năm thứ nhất Khai Nguyên. Thời niên thiếu hắn từng cùng đi học với thái tử Lý Hanh, giao tình rất tốt. Từng đàm nhận Đông cung Thiện tán Đại phu, sau đó lại thăng chức Thái thường Thiếu khanh, năm kia lên chức thái thú Dương Châu. Có thể nói hắn là một trong những thành viên cốt cán của phe thái tử.
Dương Châu là khu trọng trấn tài chính kinh tế của Đại Đường, vì vậy chức quan thái thú Dương Châu địa vị vô cùng cao, giống như trường quan tối cao của ngũ tự cừu giám vậy, cùng thuộc tòng tam phẩm hàm. Từ một góc độ nào đó mà nói, Lưu Hoán cách việc thăng chức tướng quốc chỉ là trong phạm vi một bước mà thôi.
Hơn hai tháng trước, Lư Hoán bất được tên buôn lậu muối lớn Đỗ Bạc Sinh, không ngờ lại lôi ra mấy vụ án buôn lậu lớn của Khánh vương. Hắn lập tức ý thức được đây chinh là một cơ hội tuyệt hảo để lật đổ Khánh vương. Đáng tiếc là tin tức bị rò ri, bị Đô chuyển vận sứ Lưu Trường Vân phá hoại, Đỗ Bạc Sinh bị người không rõ lai lịch cứu thoát, đến nay không rõ tung tích.
Lư Hoán đồng thời cũng nhận được tin tức, Lý Khánh An nhậm chức Đoàn luyện sứ Giang Đô, cai quản binh quyền năm quân phù Giang Đô. Hơn nữa hắn nhận được tình báo là hậu thuẫn của Lý Khánh An là Cao Lực Sĩ, mà Cao Lực Sĩ lại rất chiếu cố đến thái tử.
Hắn vừa mới phê duyệt xong một phần văn thư, lúc này, một viên nha dịch chạy vào như bay, bâm báo nói: “Sứ quân, Đoàn luyện sứ Lý tướng quân đã đến bến cảng, nhưng bị Lưu chuyển vận sứ mòi đi rồi, ngài đang mời tiệc tiếp đón Lý tướng quân ở Bạch Ngọc Đường tửu lầu.”
Lư Hoán ngẩn người ra, khóe môi từ từ hé ra một nụ cười mếu máo. Tên Lưu Trường Vân này nhanh chân nhanh tay thiệt, xem ra hắn cũng phải ra sức lôi kéo tên Đoàn luyện sứ nắm giữ binh quyền này mới được.
Hắn chắp tay ra sau đi qua đi lại trong phòng. Lúc này, tham mưu của hắn Phương Ngọ Trân cười nói: “Sứ quân đừng vội, một bữa cơm không thay đôi được gì đâu, chúng ta vẫn còn có cơ hội.”
Lư Hoán khẽ thở một hơi dài. hắn dĩ nhiên biết được một tiệc rượu không nói rõ điều gì. nhưng Lưu Trường Vân lại ra sức lôi kéo, nói rõ hắn gần đây lại có manh động gì rồi.
Cũng vào lúc này, một viên nha dịch khác lại chạy tới nói: “Sứ quân, ngoài nha môn có người tìm đến. là thủ hạ của Đoàn luyện sứ Lý tướng quân dìu theo một văn sĩ say rượu đến đây. nói văn sĩ này là cố nhân của sứ quân.”
Lư Hoán ngớ người, sau đó hắn vội rảo bước đi ra ngoài nha môn, Lý Khánh An lại phái người đưa một cố nhân cho hắn, đó có thế là ai?
Chỉ thấy trước nha môn, một viên quan quân đang dìu Lý Bạch say rượu. Lư Hoán vừa nhìn đã nhận ra Lý Bạch, vội tiến lên nói: “Thái Bạch huynh, huynh tại sao lại uống say nữa rồi?”
Lý Bạch vẫn bất tinh trong cơn say, quan quân kia cười nói: “Lý đại thi nhân thi uống rượu thua tướng quân nhà ta rồi, nên trở thành như vậy.”
Lư Hoán vội vàng aọi mấy viên nha dịch dìu Lý Bạch vào trong nha môn. hắn lại chắp tay cười nói với quan quân: “Tại hạ thái thú Dương Châu Lư Hoán, xin hỏi tướng quân quý danh?”
Quan quân mỉm cười trả lễ nói: “Ta là hiệu úy An Tây Hạ Nghiêm Minh, khi Lý tướng quân còn là hỏa trưởng thú bào, ta chính là tiều binh bên dưới của ngài.”
Last edited by conem_bendoianh; 18-04-2012 at 11:21 AM.
Thiên Hạ
Tác giả: Cao Nguyệt
Quyển 3 : BIẾN HÓA KHÔN LƯỜNG
-----oo0oo-----
Chương 104: Phong Vân Tụ Họp
Nhóm dịch: Huntercd
Đả Tự: Bảo Ngọc --- 4vn.eu
Sưu Tầm by conem_bendoianh --- 4vn.eu
Bạch Ngọc Đường tửu lầu là một tửu lầu xa hoa nhất của Giang Đô huyện. Nằm ở ngoài phố bấc Giang Đô huyện, nghe nói là gia sàn của Khánh vương. Tửu lầu cao năm tầng, hào môn đại thương, đạt quan quý nhân đều thích đến đây dùng bữa. Tửu lầu cả năm làm ăn thịnh vượng, tiền tài vô như nước.
Tiệc chiêu đãi khách phương xa của Lưu Trường Vân đặt tại nhã thất lầu bốn. Đây là một gian phòng hào nhoáng nhất của nguyên cái tửu lầu này. Các đồ dùng trong phòng đồng loạt đều làm bằng gỗ hồng sắc, ly vàng chén ngọc, bức bình phong bằng bạch ngọc dựng đứng dài hai trượng. Bình phong chính diện là tranh sơn thúy ‘Phá mặc thiền cành’ (một phương pháp hội họa sơn thủy do đại thi nhân Vương Duy phát minh, sông núi tuyết bể mà ông vẽ luôn có một thứ ý vị gãy gọn mà thâm thúy, thật sự đạt tới cánh giới trong thơ có họa. trong họa có thơ) của Vương Duy (đại diện hội họa của phái văn nhân Nam Tông. dùng thủy mặc làm tôn lên hình dáng vật thể), còn phía phàn diện lại là tranh Bắc Tông của Lý Tư Huấn (đại diện hội họa của trường phái họa sĩ chuyên nghiệp Bắc Tông, dùng mực đậm phát họa khuôn hình của vật thể trước rồi mới theo khuôn hình lên màu), cách phối màu nồng nàn bình ôn, bút pháp hoa lệ đường hoàng. Hai bức họa mang hai phong cách khác biệt hoàn toàn làm cho trang hoàng của nhã thất trở nên nước lửa cùng dung nạp, nhưng điều hấp dẫn nhất, lại là mười thiếu nữ xinh đẹp đứng sát tường, phụ trách việc hầu hạ trước sau.
Lý Khánh An theo mọi người bước vào phòng, nhưng thấy trong phòng có một văn sĩ trung niên, hắn mỉm cười đứng dậy, khẽ gật đầu với Lý Khánh An.
Lưu Trường Vân giới thiệu với hắn nói: “VỊ này là tham mưu của ta Diêm tiên sinh, tiên sinh cũng là ngưỡng một đại danh của Lý tướng quân đã lâu.”
Diêm tiên sinh chính là tham mưu Diêm Khải của Khánh vương từ kinh thành đến đây. Hiện tại trên tay hắn nắm tất cả tài nguyên ở Dương Châu của Khánh vương. Địa vị của hắn ở Khánh vương phủ rất cao, cả Lưu Trường Vân cũng phải nể mặt hắn mấy phần.
Diêm Khài chắp tay cười nói với Lý Khánh An: “Lý tướng quân ở Trường An đại chiến Sử Tư Minh, đặc sắc ngoạn mục, khiến người ta phải thán phục.”
Lý Khánh An mỉm cười nói: “Diêm tiên sinh vừa từ Trường An qua đây à?”
“Đúng vậy, tại hạ về Trường An thăm bà con, nửa tháng trước vừa trở về Dương Châu, vì thế hiêu khá rõ tình hình của Lý Khánh An.”
“Đừng đứng nói hoài, mọi người mau mời ngồi.”
Lưu Trường Vân nhiệt tình mời mọi người ngồi xuống: “Nào! Lý tướng quân ngồi ở đây, Lệ Phi tướng quân xin ngồi ở đây.”
Lưu Trường Vân sắp xếp từng người một, Lý Khánh An bèn ngồi ở giữa hắn và Diêm Khài. Lúc này Lý Khánh An cười nói: “ Không biết mọi người có tin của Trường An không, ta muốn nói là trận đấu mã cầu.”
Nói đến mã cầu. mọi người ở đây lập tức hứng thú hẳn lên. một viên đô úy mặt mày rạng rỡ cười nói: “Hôm qua vừa mới nhận được tin, đội Dương Châu của chúng ta đã đánh bại đội Hồng Châu, tiến vào hạng thứ hai mươi đồ lại.”
“Tình hình đội An Tây như thế nào?” Lý Khánh An vội hỏi.
“Đội An Tây dĩ nhiên là mạnh nhất rồi, nghe nói nó đánh bại đội Vũ lâm quân quán quân của giải đấu trước, thanh thế vô cùng lớn mạnh, ai cũng nói hạng nhất ngoài nó ra không ai khác.”
Lý Khánh An vô cùng phấn kích, không ngờ đánh bại cả đội Vũ lâm quân. Hắn lại
hòi tiếp: “Vậy đội Phi Báo của Cao Lực Sĩ thì sao?”
“Đội cầu kia thành tích cũng không tồi.”
Một viên đô úy khác tiếp lời cười nói: “Giết vào hạng mười đổ lại, nhưng khi tiến vào hạng sáu đô lại thì thất bại nuốc tiếc chỉ với chênh lệch một quả cho đội Thiên ngưu vệ, đoán là cuối cùng không phải hạng bảy thì là hạng tám.”
Đội cầu của Cao Lực Sĩ giết vào hạng mười đồ lại làm cho Lý Khánh An vô cùng vui mừng, nhưng một việc lớn khác hắn quan tâm hơn. hắn trầm ngâm một lát lại cười nói: “Trong triều đình có việc đại sự aì xày ra không?”
Lưu Trường Vân tiếp lời cười nói: “Dương Thừa Căng và Bùi Khoan lên chức tướng chắc Lý tướng quân đã biết rồi đúng không?”
“Điều này thì trước khi Thất Lang rời kinh đã có rồi. Cái Thất Lang nói là sự việc
xảy ra sau ngày mùng chúi tháng giêng, chắc là rất bình yên chứ?”
“Không! Còn có một việc lớn.”
Diêm Khài từ tốn nói: “Tin mới nhất, Vương Trung Tự bị định tội mưu phàn, bị phán tội tử.”
Câu nói này của hắn làm chấn động tất cả mọi người có mặt ở đây, đặc biệt là các quan quân. Vương Trung Tự trong lòng họ áống như thiên thần vậy, không ngờ bị phán quyết tội tử. Bỗng chốc mấy viên đô úy bắt đầu la mắng: “Mẹ nó! Ai là người chủ thẩm vụ án. lương tâm bị chó ăn rồi sao? Vậy mà phán quyết Vương đại soái tội tử!”
“Nghe nói chú thẩm là Ngự sử Trung thừa Dương Chiêu.”
“Thằng dờ hơi!” Một viên đô úy vụt miệng chửi to nói: “Thứ đồ chơi rác rười gì chứ. nép vào váy đàn bà đi lên. vậy mà dám định tội từ Vương đại soái, cho hỏi quân nhân thiên hạ đồng ý không đã?”
“Không đồng ý thì mình còn có thể làm gì? Ài! Đây là số của Vương đại soái.”
Trên bàn tiệc nhốn nháo tiếng chửi rủa, nhưng Lý Khánh An lại nhanh chóng liếc tên Diêm Khài một cái. Người này lúc nói ra Vương Trung Tự bị định tội tử, ngay cả Lưu Trường Vân cũng ngạc nhiên khôn xiết, hắn có thể là tham mưu của Lưu Trường Vân không? Tin tức lại từ đâu đến? Nhanh hơn cả tin tức của phía quan, hơn nữa sự xu nịnh của Lưu Trường Vân lúc thay hắn rót rượu, cứ như thể Lưu Trường Vân mới là tham mưu của hắn.
Lý Khánh An trong lòng có chút sáng ngộ, e là tên Diêm Khải này là tham mưu của Khánh Vương mới đúng. Lúc này, Lưu Trường Vân nâng ly rượu lên đứng dậy, cười ha hà nói: “Thời tốt cành đẹp, đừng bàn chuyện quốc sự nữa. hôm nay là Lý tướng quân lần đầu đến Dương Châu, chúng ta trên cương vị người chú kính Lý tướng quân một ly.”
“Kinh Lý tướng quân một ly!” Mọi người đồng loạt đứng dậy.
Trong lúc Lý Khánh An uống rượu trong Bạch Ngọc Đường tửu lầu. trong một quán rượu người Hồ ở phố bấc Giang Đô huyện, một Hồ thương vội vã đi vào. Hồ thương ở Đại Đường nỡ hoa khắp nơi, trong một nơi thương nghiệp phồn thịnh như Dương Châu cũng không ngoại lệ. ở đây có hàng nghìn Hồ thương sinh sống, thông thường đều kinh doanh bảo thạch kim khí.
Tên Hồ thương đi vào quán rượu, gật đầu với trường quầy người Hồ, trường quầy ra dấu mất với hắn. chỉ vào phía trên lầu, Hồ thương liền rào bước men theo bậc thang đi lên lầu.
Mãi đi đến lầu ba. hắn đầy cửa đi vào một gian nhà, hoàng từ Thạch quốc Viễn Ân đang đứng trước cửa sô, nhìn chăm chú vào cành sắc phố bắc phía xa, ở bên cạnh hắn. có mấy tên thủ hạ của hắn đang ngồi.
Nghe tiếng cửa vang, Viễn Ân quay mình hỏi: “Là Lý Khánh An đến rồi phải không?”
“Điện hạ. hắn vừa đến từ đường thủy, Chuyển vận sứ Đại Đường mời hắn đi uống rượu rồi.”
“Không ngờ đến bây giờ mới tới.”
Viễn Ân hứ một tiếng khinh khinh, quay đầu hỏi Hoắc Diên Bạch nói: “Tiên sinh có thể khẳng định rằng bào thạch vẫn còn trong người hắn không?”
Hoắc Diên Bạch lấc đầu: “Tiểu nhân không thể khẳng định, nhưng điện hạ không thể nào đi đến chỗ của Khánh vương đòi bào thạch được. Vì vậy chúng ta sẽ cược thứ mà hai tên đạo tặc kia trộm đi. vẫn là bào thạch già.”
Hắn lại thở dài nói: “Từ tình báo nghe ngóng được, người này là một người tinh anh mềm dẻo. Hắn nếu đã biết được tầm quan trọng của bào thạch, thì hắn sẽ không tùy ý để bào thạch ở trong rương, nhất định là ai ấu đi rồi. Khà năng lớn nhất là luôn đem theo bên mình, vì vậy tiểu nhân đề nghị điện hạ đánh cược lần này.”
Viễn Ân đành chấp nhận hỏi: “Vậy chúng ta bây giờ nên làm thế nào đây?”
“Điện hạ đừng vội, nhất định sẽ có cơ hội, chúng ta phải nhẫn nại chờ đợi, tuyệt đối không nên tùy ý ra tay, để tránh bứt dây động rừng.”
Lúc Lý Khánh An trở về nơi ở, trời đã sắp tối rồi. Noi ở của hắn tạm thời sắp xếp ở Giang Đô Thính Thủy Cư. Đây kỳ thực là một dinh xá của quan phủ, chuyên cho cao quan từ trong kinh đến ở. Dinh xá xây dựng bên cạnh sông Lệ Hoa Thủy ở thành bắc, một con sông nhỏ nước nông uốn lượn chày qua dinh xá, hai bờ mọc đầy những rặng cây Lê. đơm đầy các búp nụ nhỏ. dòng nước chày xiết trên nham thạch, trong dinh xá là có thể nghe thấy tiếng nước chày róc rách, nên có tên là Thính Thúy Cư (Nơi ở nghe
tiếng nước chày).
Lý Khánh An uống nhiều hơn vài ly, không thể cỡi ngựa. Lưu Trường Vân bèn sắp xếp một chiếc kiệu nhỏ đưa hắn về noi ở. Lệ Phi Thủ Du và mấy tùy tùng khác cỡi ngựa đi theo. Từ trong kiệu bước xuống. Lý Khánh An bước đi loạng choạng đi vào cửa lớn.
Nhưng vừa bước vào nhà, cơn say của hắn phẳt tinh, vươn vai một cái thật sâu cười nói: “Sớm biết Giang Nam mỹ nữ như mây, là cỡi ngựa rồi, ngồi trong kiệu nhìn ra quả thật không sàng khoái.”
Lệ Phi Thú Du cười nói: “Thất Lang, thì ra huynh cố ý giả say à!”
“Cố ý thì không, chỉ là không muốn nghe tên Lưu Trường Vân kia lôi thôi, ta đâu phải là Thái phông sứ đâu mà cần nghe hấn hồi báo sự việc gì gì đó.” (Thái phóng sứ: Cai quản việc kiểm tra hình ngục và kiểm tra quan lại châu huyện)
Lúc này một quán lại (quan quản lý dinh xá) trẻ tuổi đi đến trước mật, gập người cười nói: “Lý tướng quân, phòng đã dọn dẹp xong, hành lý của các ngài đều đế trong phòng, tại hạ lập tức dẫn các ngài đến đó.”
“Đa tạ! Không biết quán lại xung hô thế nào?”
“Không dám. tại hạ họ La.”
“Thì ra là La quán lại, vất và quán lại rồi.”
Lý Khánh An mỉm cười theo hắn đi đến trước cửa phòng, đây là một phòng đơn lè, phòng khá tinh xảo, rường cột chạm trỗ hội họa. khuất bóng trong mấy cây Lê già.
“Lý tướng quân, để tại hạ mờ cửa.”
Quán lại đi lên trước vừa định đẩy cửa. Lý Khánh An đột nhiên túm lấy hắn. kéo về phía sau một cái, hắn cũng gấp gấp lui về sau nửa bước. Đúng vào khoành khắc đó, chỉ nghe một tiếng búng dây, một mũi tên từ chiếc cửa sổ bên trái bắn rít ra. khẽ quẹt qua mũi Lý Khánh An. “Tọc!” một cái cắm thăng trên cây Lê.
“Có thích khách!” Lệ Phi Thủ Du rống lên một tiếng, rút đao một chân đá toang cửa phòng, Lý Khánh An cũng rút hoành đao ra. xông về phía sau nhà. Hắn vẫn chậm một bước, chỉ thấy một bóng xám từ trên tường bay tọt ra. “Bõm!” Có người nhảy vào xuống sông.
Lý Khánh An từ từ tra đao vào vỏ, hứ mạnh lên một tiếng. Ngày đầu đến Dương Châu đã có người muốn thích sát hắn rồi. Người này quả thật là lo sợ thiên hạ không rối loạn hay sao ấy!
Hắn đi về phía trước nhà, Lệ Phi Thủ Du từ trong phòng buớc ra, trong tay xách một bộ cung tên, phẫn nộ nói: “BỊ tên khốn đó nhảy ra cửa sổ phía sau chạy trốn rồi.”
“Tướng quân, trên mũi tên có độc.”
Một tên binh sĩ từ trên cây cẩn thận rút mũi tên xuống, hai tay dâng cho Lý Khánh An. Lý Khánh An đón lấy mũi tên liếc một cái, đầu mũi tên quả nhiên có màu bích luân xanh lè, hắn xếch mắt lên, bắn mắt thẳng vào quán lại.
Quán lại thoắt cái mật trắng đến không một giọt máu. hắn quỳ xuống nói: “Lý tướng quân, việc này không liên quan đến tại hạ, tại hạ quả thật không biết gì hết.”
“La quán lại, mặc cho quán lại có biết hay không, tội tắt trách này ngươi cũng không tránh khỏi, nhẹ thì đánh một trận cách chức, nặng thì hạ ngục nghiêm thấm, trong lòng ngươi hiểu rất rõ mới phải!”
Môi của quán lại run lên từng hồi, tiếp tục lên tiếng van nài nói: “Xin Lý tướng quân tha cho tiêu nhân, tiêu nhân trên có già dưới có nhỏ. cũng đều dựa vào chút bống lộc của tiểu nhân sinh sống, nếu như tiểu nhân bị tống vào ngục, họ sẽ không còn miếng cơm nào nữa.”
“Để ta tha cho ngươi cũng được, nhưng ngươi phải nghe theo sự sắp xếp của ta, không được tiết lộ một chữ nào, bằng không ta sẽ nói ngươi là đồng đàng.”
“Vâng! Vâng! Lý tướng quân nói sao là sao vậy, tiểu nhân tuyệt đối nghe theo lời của Lý tướng quân.”
“Được! Ngươi bây giờ mau chóng đi mời một danh y, đồng thời hồi báo với Lư thái thú.”
Hắn lại quay đầu nói với Lệ Phi Thù Du: “Như vậy cũng tốt, tiện cho ta không phải đi thăm viếng hắn.”
Last edited by conem_bendoianh; 18-04-2012 at 11:32 AM.
Thiên Hạ
Tác giả: Cao Nguyệt
Quyển 3 : BIẾN HÓA KHÔN LƯỜNG
-----oo0oo-----
Chương 104: Phong Vân Tụ Họp TT
Nhóm dịch: Huntercd
Đả Tự: Bảo Ngọc --- 4vn.eu
Sưu Tầm by conem_bendoianh --- 4vn.eu
Rất nhanh, mấy danh y Giang Đô huyện vội vã đi tới, vật vã hết nửa ngày trời, kết luận là đầu mũi tên không gây thương tích đến vùng hiêm yếu. có tâm bệnh, ngủ một áấc là khỏi ngay, lại kê một số thuốc an tâm định thần cho hắn, dặn dò hắn không nên nghĩ ngợi chuyện này nhiều.
Chán trước danh y vừa đi khỏi, thái thú Dương Châu Lư Hoán đã vội vã kéo đến.
“Là do ta sắp xếp không chu đáo, để Lý tướng quân phải hoàng sợ rồi!” Từ đằng xa, Lư Hoán đã cáo lỗi nói.
Lý Khánh An mỉm cười: “Lư sứ quân đừng tự trách minh, thích khách là có chuẩn bị mà đến. hắn có lòng giết ta. Lư thái thú làm sao đề phòng kịp được.”
Lý Khánh An tuy nói rất nhẹ nhàng nhưng không, nhưng tâm trạng Lư Hoán lại vô cùng nặng nề. Lý Khánh An là Đoàn luyện sứ do Binh bộ cử đến, nếu như hắn thật sự bị hành thích ở Giang Đô, thì mũ ô sa của chức thái thú này của mình chắc là khó mà bào toàn.”
Hắn trầm ngâm một lát. bèn hỏi: “Không biết Lý tướng quân ở Dương Châu có kè thù nào không?”
Lý Khánh An lắc đầu. cười nói: “Tại hạ là tướng lĩnh biên quân, đến Trung Nguyên mới hơn hai tháng mấy, làm sao có kè thù aì? Nói thật, tại hạ quả thật không biết chuyện gì hết.”
“Ta biết rồi, Lý tướng quân xin yên tâm, sau khi trở về ta sẽ lập tức sắp xếp nhân viên áỏi giang đến điều tra việc này, tuyệt đối không đế hung thủ chạy thoát.”
“Đa tạ Lư thái thú rồi.”
Lý Khánh An mỉm cười, đề tài nhẹ nhàng chuyển sang một hướng khác nói: “Ta ở Trường An từng bất được một đạo tặc Dương Châu chạy trốn, nghe hắn trinh bày, hắn là tâm phúc của tên buôn muối Dương Châu Đỗ Bạc Sinh, tại hạ nghi ngờ sự thích sát hôm nay nói không chừng có liên quan đến Đỗ Bạc Sinh. Nghe nói tên Đỗ Bạc Sinh hiện nay không rõ tông tích. Lô thái thú phải giúp ta một tay đấy!”
Trong lòng Lư Hoán giật thót lên. ý của Lý Khánh An đã quá rõ ràng rồi, hắn vội cười nói: “Ta đây chính là không đủ người dùng, nếu như phía quân nhân chịu đứng ra áúp đỡ, thì dĩ nhiên là quá tốt rồi.”
“Vậy được, ta sẽ toàn lực giúp đỡ Lư thái thú tra soát tên buôn muối họ Đỗ này, thông tin chỉ tiết của hắn, xin thái thú cung cấp cho.”
“Nhất định! Nhất định! Ta đây trở về cử người đưa đến ngay cho Lý tướng quân.”
Lại hàn huyên được mấy câu. Lư Hoán cáo từ. Lệ Phi Thủ Du lập tức nói: “Thất Lang. ta nghi ngờ có phải là An Lộc Sơn đang phá bĩnh không?”
Lý Khánh An lấc đầu nói: “Nếu quả thật là An Lộc Sơn cử người, dọc đường hắn biết bao nhiêu là cơ hội, có cần thiết phải đến Dương Châu mới thích sát ta không?”
Lệ Phi Thủ Du ngẫm nghĩ, đột nhiên có chút tinh ngộ: “Ý của Thất Lang là nói ”
“Không sai!” Lý Khánh An cười nhạt nói: “Người này chính là muốn làm đục Dương Châu, hắn ở trong làn nước đục này mà thừa cơ bất cá.”
Lư Hoán đi khỏi không lâu, trong sân nhà đã vọng lại tiếng nhỏ thể của Lưu Trường Vân: “Lý tướng quân gặp phải thích sát à? Mau dẫn ta đi thăm ngài.”
Lý Khánh An chau mày lại, nhanh như vậy đã tới rồi à! Hắn vội nằm trên giường, kéo chăn đắp lên minh.
Cửa đã mờ, Lưu Trường Vân rào bước đi vào, nóng lòng hỏi: “Lý tướng quân, ngài không bị thương chứ?”
Lý Khánh An ngọ nguậy định ngồi dậy, Lưu Trường Vân vội đầy hắn xuống: “Lý tướng quân tuyệt đối đừng cử động, kèo chạm đến vết thương.”
Lý Khánh An cười gượng một tiếng nói: “Đa tạ Lưu sứ quân quan tâm, chỉ là có kinh vô hiểm, chỉ trầy tí da. không thương đến chỗ hiểm.”
“Thế thì tốt. làm ta sợ chết được!” Lưu Trường Vân khoa trương thở phào một hơi dài, lấy ra một chiếc khăn lau mồ hôi trên trán.
Hắn đột nhiên trầm mặt lại, chỉ vào quán lại trước cửa chửi nói: “Phường vô dụng, lại để thích khách len lỏi trong dịch xá, nuôi các ngươi phông có ích gì?”
Quán lại sợ đến quỳ phất xuống, dập đầu lia lịa, Lý Khánh An khoát tay cười nói: “Lưu sứ quân, La quán sứ lẽ ra là có công phải khen thường mới đúng, nếu không phải là quán sứ kịp thời kéo tay một cái, lúc này chắc ta đã sớm vong mệnh ở hoàng tuyền rồi.”
Lưu Trường Vân sắc mật dễ nhìn hơn một chút, hắn kéo dài giọng nói: “Nếu Lý tướng quân đã cầu xin cho ngươi, lần này ta tha cho ngươi, nếu còn có lần sau. ta sẽ bắt ngươi thay cho thích khách.”
“Đa tạ Chuyển vận sứ. đa tạ Lý tướng quân.”
Quán sứ cám kích nhìn Lý Khánh An một cái, quay người lui ra. Lúc này, trong phòng chỉ còn có Lưu Trường Vân và Lý Khánh An hai người. Lưu Trường Vân nói: “Lý tướng quân có biết là ai làm việc này không?”
Lý Khánh An lấc đầu: “Tại hạ ở Dương Châu không có bất kỳ ké thù nào, thật sự không nghĩ ra thích khách sẽ là ai sai tới?”
Lưu Trường Vân nheo mất cười nói: “Lý tướng quân là khôngbiết. nhưng ta lại rất rõ.”
“Á? Xin Lưu sứ quân chỉ bào.”
“Người này là ai e rằng Lý tướng quân cũng sẽ không nghĩ tới. hắn chính là người ban nãy vừa đến thăm ngài ”
“Ý ngài nói là Lư thái thú?”
“Suyt!” Lưu Trường Vân nhìn trái phải một lát, quay người đi đóng cửa. Lúc này mới hạ thấp giọng nói: “Không sai. chính là người này!”
Lý Khánh An chau mày: “Ta và thái thú không thù không oán, thái thú giết ta để
“Lý tướng quân quả là chưa rõ rồi. Hai tháng trước, Dương Châu xảy ra một vụ án tên buôn lậu muối, vốn dĩ ta đã giăng ra thiên la địa võng, chuấn bị giăng bắt tên buôn muối Đỗ Bạc Sinh và tất cả các tay đồng bọn của hắn. nhưng không ngờ bị Lư Hoán phá hoại. Tuy hắn giả vờ bắt lấy Đỗ Bạc Sinh, nhưng dọc đường đưa hắn vào kinh lại thả hắn đi. đẩy trách nhiệm lên đầu ta. còn dâng tấu sớ kể tội ta. sau đó vụ việc này bỏ ngõ, nhưng Lý tướng quân tới đây rồi thì lại gia tăng biến số..
“Đợi đã !”
Lý Khánh An ngăn hắn lại: “Theo cách nói của ngài, thích sát ta rồi chỉ sẽ làm tình cánh của thái thú thêm chật vật thôi, thái thú tại sao phải làm vậy?”
“Lý tướng quân vậy là không biết rồi, tên Đỗ Bạc Sinh kia thực chất chính là người của hắn. hắn bắt Tào lại thà Tào, đem Đỗ Bạc Sinh giấu biệt đi. Bây giờ Lý tướng quân vừa tới. rất có khả năng làm hông việc của hắn. vì vậy hắn mới phải tiên hạ thủ vi cường.”
‘Cách giài thích cả trăm lỗ hông...’ Lý Khánh An âm thầm suy nghĩ. hắn liếc mắt nhìn tên quan lớn khống chế việc điều phối vật tư Giang Nam đi về phía bắc, thật sự không hiểu nổi, hắn tại sao lại có được chức vị cao như vậy?
Lưu Trường Vân thấy Lý Khánh An lẳng lặng làm thỉnh, hắn mỉm cười, chậm rãi nói: “Nếu Lý tướng quân chịu giúp ta bắt tên Đỗ Bạc Sinh này, ta bào đàm sau khi Lý tướng quân kết thúc luyện binh, sẽ thăng thêm một cấp, trở thành Thiên ngưu vệ tướng quân, đây cũng là lời hứa của Khánh vương điện hạ.”
“Nhưng làm sao ta biết được đây là lời hứa của Khánh vương điện hạ?” Lý Khánh An không lộ nét mật hỏi.
“Lý tướng quân không cần nóng vội, quan mấy ngày, tiểu hoàng tử của Khánh vương điện hạ cũng sẽ đến Dương Châu. Lúc đó, sẽ do ngài đích thân đưa ra lời hứa cho Lý tướng quân.”
“Thôi được! Ta biết rồi, việc này hãy để ta suy nghĩ thêm đã.”
Đêm từ từ về khuya, Lý Khánh An ngồi trước bàn lật xem thông tin Lư Hoán đưa cho hắn. Thông tin dày đến mấy quyên lớn. Đỗ Bạc Sinh khới sự từ một du hiệp cho đến khi hắn khống chế việc vận chuyển muối ngầm của Giang Hoài, cùng với lời khai của hắn sau khi bị bắt, viết đầy những giao dịch nhơ nhuốc của hắn và Khánh vương. Sự thất thoát của thuế muối Đại Đường làm cho người ta nhìn mà sững sốt. Lý Khánh An từ từ khép lại tư liệu, đi đến trước cửa sô. Trong sân nhà cây Lê um tùm giống như một đại tướng quân cao to vạm vỡ , đứng sừng sững trong màn đêm. xa xa trên tường rào thấp thoáng có bóng dáng của lính canh ngầm, còn có tiếng soạt soạt của binh lính tuần tra đi qua.
Hắn tự lẩm bẩm mỉm cười, hắn đã từ từ hiểu rõ, bây giờ tất cả mọi mấu chốt đều trên người tên Đỗ Bạc Sinh này. Không có tên nhân chứng này, tất cả lời chứng của hắn cũng không có hiệu lực. Bây giờ Lư Hoán và Lưu Trường Vân đều cực lực muốn bắt giữ người này, chỉ cần bắt giữ hắn. thì những lời chứng sẽ phát triên về phía có lợi cho mình, nhưng tên Đỗ Bác Sinh này rốt cuộc ẩn áấu ở đâu?
Toán người bí mật giải cứu hắn lại là ai? Là đồng lõa của hắn. hay là một người khác?
Còn nữa. người thích sát minh rốt cuộc là ai, người này làm đục nước như vậy có dụng ý aì?
QUYẾN 3 - BIÉN HÓA KHÔN LƯỜNG
Trường An thành đòng hoa lý đào. bay qua lượn lại rơi nhà nào?
0O0 CHƯƠNG 105: TƯỚNG CƯỚP TỨ CHÂU (1) oOo
Trời vừa sáng hôm sau, một quan viên Đại Đô đốc phủ Dương Châu đã tới tìm Lý Khánh An. Dù Đại Đô đốc phủ Dương Châu không có thực quyền điều binh, nhưng nó dẫu sao cùng là cơ quan quản lý quân sự cao nhất của địa phận Giang Hoài, như một số thủ tục cụ thế trong việc rủi ậm chức Đoàn luyện sử của nhóm người Lý Khánh An. chính là do Đại Đô đốc phủ xử lý.
Đại đô đốc Dương Châu là do Lý Lâm Phủ kiêm nhiệm, thực tế quan viên tối cao quản lý Đại Đô đốc phù là Đại Đô đốc phù Trưởng sứ. Đại Đô đốc Phủ Trưởng sứ là tam phầm hàm. thòng thường do các quan viên có địa vị cao đảm nhiệm, có khi cùng là do tể tướng đi bên ngoài đảm nhiệm, hay sau khi mãn nhiệm hồi kinh đảm nhận chức tể tướng. Cho nên ở một mức độ nào đó. Đại Đô đốc phù Trưởng sử là nhóm thế lực thứ ba ở Dương Châu, ngoại trừ Thái thú và Chuyển vận sứ ra cho người trong hoàng thất, là chính phi của Đệ vương Lý Diễm.
Lúc này, Vi Thao đã tới phòng công vụ, hôm nay hắn có một việc công quan trọng phải làm. đó chính là sắp xep việc cụ thể mà chức Đoàn luyện sử của Ly Khánh An phải làm.’ Thõng điệp của Binh bộ rất sớm đã tới rồi, trên đo viết rất rõ, phương pháp luyện binh và số người cụ thể sẽ do Đoàn luyện sử tự quy định. Trong thời gian luyện binh. Đoàn luyện sử có quyền điều binh dưới năm trăm người, còn việc phai lãm của Đại Đô đốc phủ chính là đốn yêu cầu của Đoàn luyện sứ viết thành điệp văn: phát đến các quân phù.
Trong lòng Vi Thao rắt phiền muộn, dù địa vị hắn rất cao. nhưng thực chất thì quyền lực không bằng một trung lang tướng Lý Khánh An.
Vi Thao thu thập mấy quyển vàn thư trên bàn, ngồi một cách đường bệ, hắn là nhị phấm hàm. thái tử thiểu soái, so với Lý Khánh An cao hơn nhiều.
Cửa mỡ ra. Lý Khánh An nhanh bước đi vào trong phòng, cúi người thi lễ nói: “Ty chữc Lý Khánh An, tham kiến Vi trường sử.’'
Vi Thao thấy thái độ của hắn khiêm nhương, sắc mặt trở nên dễ coi một chút, nói: “Lý tướng quân, chúng ta cùng không hàn huyên nữa, trước tiên ta muốn hỏi Lý tướng quân, cụ thể luyện binh như thế nào. ta nghĩ trên đường đi Lý tướng quân đã phát thảo
Lý Khánh An lấy ra một quyển sách nhô đưa cho Vi Thao cười nói: “Tại hạ đích thực đã nghĩ xong rồi, xin mời trường sứ xem qua’
Vi Thao nhận lấy lật xem. nhíu mày nói: “Ngươi chỉ muốn luyện binh một bộ phận
“Vâng, năm quân phù Giang Đô hơn năm ngàn người, ty chức không thể toàn bộ đều luyện tới được, vã lại thời gian chỉ có nửa năm, nên mới quyết định từ các quân phủ rút ra năm trăm tinh nhuệ, tò chức thành Đoàn Luyện doanh. Năm trăm người này yêu cầu tuổi trên dưới hai mươi lãm. thân cao trên bày thước, có thể kéo cung ba thạch trở lên, biết cười ngựa, tốt nhất là tân binh, như thế ty chức mới tiến hành một cách trôi
Vi Thao trầm tư một lát, hắn hiểu mục đích mà Lý Khánh An làm như vậy là gì, như thể ở địa phận Dương Châu sẽ xuất hiện một nhánh quân với thể lực hùng mạnh’ vã lại không bị đỏ úy kim ham. Trong chủ ý riêng của hắn: hắn không muốn Lý Kliánh An có một nhánh qúân hoàn toàn thuộc về mình, nhưng hẩn cũng không còn cách nào, mệnh lệnh của Binh bộ hãy còn ở đó! Hắn không có quyền can thiệp.
“Được thời! Ngươi muốn khi nào có?”
“Vi trường sử, ty chức muốn có ngay bày giờ, ty chức có dẫn theo năm viên tùy tùng, năm người này chia ra đi đến năm quân phù chọn người. Ngoài ra. ty chức hy
cung là năm lọ tên. Thêm nữa còn cần năm trăm con ngựa và một doanh trại có sức chứa năm ừãm người, những thứ này cũng xin Vi trưởng sứ nhanh chóng sắp xếp cho’
biết rồi. Ta sẽ sắp xếp. sẽ không làm ừì ừệ việc luyện binh của ngươi.”
'‘Cám ơn Vi trưởng sứ, việc này không thể chậm được, ty chức muốn đi đến quân phủ chọn người ngay đây’
Dù năm quân Phủ chuyển tiếp này của Giang Đô đều là thượng Phủ, nhưng các năm Thiên Bảo về sau, chế độ Phủ binh bắt đầu xuống dốc, các binh phù quân sì đào ngũ rất nghiêm trọng, gần như không có quân Phủ nào là đù số lượng người. Năm quân Phủ chuyển tiếp này của Giang Đô cùng không ngoại lệ, khi Lý Khánh An điểm binh ở quân Phủ thứ nhất, đủng xếp hàng dưới bục cao chỉ có hơn sáu trăm người, ngoài ra còn co một trăm người điều vào Kinh Thú vệ, thực chất thiếu đến ba phần (tức 30%) binh sĩ, đó đã là tốt lắm rồi đấy.
Binh Phủ Thôi Bình làm nòng, thời chiến là binh, định kỳ tiến hành huấn luyện, trong thời gian huấn luyện binh Phủ sẽ chu cấp nơi ăn chốn ở, hôm nay vận may của Lý Khánh An không tồi, vừa đúng vào lúc đang luyện binh.
ĐÔ úy tướng quân Triệu Tự sửa giọng cho trong, lớn tiếng nói: “Mọi người nghe đây, Binh bộ phái Đoàn luyện sử đến Giang Hoài luyện binh, đến năm quân phủ Giang Đô của chúng ta, đó là trung lang tướng Lý Khánh An của quân An Tây, mệnh danh la An Tây đệ nhất tiền. Lý tương quân sẽ từ năm quân phù Giang Đô, mỗi nơi rút ra một trăm người, tồ chức thành Đoàn Luyện doanh, thời gian huấn luyện là nửa năm. Những được chọn không nhùng trở thành tinh nhuệ của Giang Đô doanh mà mỗi tháng còn được trợ cấp hai ngàn quan tiền, mỗi ngày đều đưọc ăn thịt, các vị huynh đệ, đây là một cơ hội đó, mọi người phải nắm bắt lấy’
Trợ cấp, đó chính là giá của bốn thạch gạo đỏ, điều này đối với binh sĩ không lương mà nói, là một sức hấp dẫn mãnh liệt huấn luyện nửa năm thi được mười hai quan tiền, và lại mỗi ngày cũng đều có thịt ăn, so với trồng ruộng lời quá đi thôi.
Cho dù cày mộng xuân rất bận, nhìn ánh mắt của rắt nbiều binh sĩ vẫn còn lộ ra sự khát khao, Triệu Tự gật đầu, bèn cười nói với Lý Khánh An: “Lý móng quân, có thể.”
Lý Khánh An nhìn các binh sĩ bên duói, hắn nghi hoặc hỏi: “Triệu đô úy, chỉ số người này thôi sao?”
Đô úy Triệu Tự quệt mồ hôi trên trán rồi nói: “Thật sự chính là sô lưọng này, thế này là khá lắm rồi, ở bên Tô Châu, Hồ Châu có quân phủ chỉ còn ba thành binh sĩ, còn lại đều trốn sạch rối.”
“Nhưng trong danh sách binh sĩ này của ta, quân phủ của ngươi đầy đù thành viên
Lý Khánh An giơ ra danh sách binh sĩ trong tay, liếc nhìn Triệu đô úy một cách lạnh lùng.
Sau lưng Triệu Tự cũng đã ướt đẫm mồ hôi, cử nghĩ là hôm qua vừa uống xong một chầu nhậu, Lý Khánh An sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua, không ngờ hẳn một chút cũng không chịu buông tha.
Các binh phủ Đại Đường không có quân luong, chỉ được ăn cơm, nhưng mỗi ngày tiền lương thực thức ăn cửa ba trăm binh sĩ khuyết đi này, và các chỉ tiêu khác, trong vòng một năm cùng có gần đến ngàn quan thu nhập bỏ túi riêng.
Đấy là quy tắc ngầm mà trong các quân phủ ai cũng rõ, chỉ là mức độ vơ vét khác nhau mà thôi.
“Cái này Lý tướng quân, có thể bàn nhỏ với nhau một chút không.”
“Không cần, cái gì ta cũng không muốn biết, ta chỉ quản điềm một trăm người đem đi thôi; ngoài ra Triệu đô úy đùng quên cung cấp dầy đù phần hnmg thực với phần thịt.”
“Lỹ tướng quân cứ việc điềm binh, chỉ cần xem được người nào, ty chức tuyệt đối cho đi.” Triệu Tự âm thầm thở phào một cái, hắn hiểu ý của Lý Khánh An.
Hắn liền đi lên vẫy tay nói: “Các huynh đệ qua đây xếp hàng, từng tốp từng tốp một.”
Binh sĩ nhanh chóng xếp thành hàng dài, đợi chọn lụa, Lý Khánh An ngồi trên một phiến đá to hình vuông, một viên đô úy nghiêm nghị đứng bên cạnh xướng tên.
“Lưu Chí Vân. hai mươi tuổi.”
Đây là một chàng ữai trẻ vóc dáng vạm vơ, lực luong, tinh thần phấn chấn, Lý Khánh An gật đầu: “Nhận!”
“Ngô Minh- ba mươi tuổi, nhị doanh lữ soái.”(Lữ là gồm năm trăm người, lữ soái là hạ đại phu)
Người này thân hình cũng khá, nhưng ánh mắt đế lộ sự gian xảo, vừa thấy là biết người này dày dạn và giảo hoạt, lém lỉnh, Lý Khánh An khoát tay, người này hắn thấy không được.
Lúc này lại đi tới một viên binh sĩ, thân cao đủ bảy thước, vai hổ lưng hùm, ánh mắt sáng rực, dù quân phục rách rưới, nhưng không che được khí thế anh vũ giữa đôi mày của hắn.
“Nam Tề Vân, ba muơi tuổi, nhị doanh hỏa trưởng.”
“Đợi chút!” Lý Khánh An ngừng ngay việc xướng tên của viên đô úy nghiêm nghị.
Hắn đi lên trước tỉ mỉ quan sát người tướng lỉnh trẻ tuổi anh vũ này, Ham Tề Vàn, người được mệnh danh là Triệu Tử Long của Đại Đường đây mà?
Nam Tề Vân chỉ sau mối loạn An sử mới đầu quản Trong Tuần mà hào quang tòa sáng, vào thời điểm trước đó, hắn vì nhà nghèo mà đi khắp nơi mưu sinh, không ngờ, hắn lại ở Giang Đô quân phủ làm hỏa trưởng.
“Lý tướng quân, ngài quen biết với người này?” Đô úy Triệu Tự cảm thấy kỳ lạ, Nam Tề Vân này chỉ là một hỏa trưởng nhỏ bình thường thời, hình như cung ngựa cũng không tồi, Trông cũng chưa đến nỗi làm Lý Khánh An kinh ngạc mà.
“Không có gì!” Lý Khánh An ha hà cười, nói: “Ta thấy người này khí vữ hiên ngang, nhưng chỉ là một hòa trưởng, cảm thấy lạ thôi’
Hắn lại hỏi Nam Tề Vân: “Ngươi là người ở đâu?”
“Hồi bẩm tướng quân, ty chửc là người Đốn Khâu huyện thuộc Ngụy Châu”
“Người Ngụy Châu?” Lý Khánh An thấy có vẻ lạ cười hỏi: “Thế tại sao lại chạy đến Giang Đô làm binh sĩ?”
“Ty chức ở Giang Đô mướn muời mâu ruộng đề trồng, nhưng do thể chất của chũ điền không được tốt, bèn thay người đến đây tòng quân.”
Nam Tề Vân dù chức vị thấp hèn, nhưng đối đáp cư xử rất vừa phải, không cao ngạo cũng không tự ti, làm nguời ta thấy thích.
Lý Khánh An khoát tay: “Được! Tính luôn ngươi.”
“Người kế tiếp!”
Last edited by conem_bendoianh; 18-04-2012 at 11:37 AM.
Thiên Hạ
Tác giả: Cao Nguyệt
Quyển 3 : BIẾN HÓA KHÔN LƯỜNG
-----oo0oo-----
Chương 105: Tướng Cướp Tứ Châu (1)
Nhóm dịch: Huntercd
Đả Tự: Bảo Ngọc --- 4vn.eu
Sưu Tầm by conem_bendoianh --- 4vn.eu
Rất nhanh, mấy danh y Giang Đô huyện vội vã đi tới, vật vã hết nửa ngày trời, kết luận là đầu mũi tên không gây thương tích đến vùng hiêm yếu. có tâm bệnh, ngủ một áấc là khỏi ngay, lại kê một số thuốc an tâm định thần cho hắn, dặn dò hắn không nên nghĩ ngợi chuyện này nhiều.
Chán trước danh y vừa đi khỏi, thái thú Dương Châu Lư Hoán đã vội vã kéo đến.
“Là do ta sắp xếp không chu đáo, để Lý tướng quân phải hoàng sợ rồi!” Từ đằng xa, Lư Hoán đã cáo lỗi nói.
Lý Khánh An mỉm cười: “Lư sứ quân đừng tự trách minh, thích khách là có chuẩn bị mà đến. hắn có lòng giết ta. Lư thái thú làm sao đề phòng kịp được.”
Lý Khánh An tuy nói rất nhẹ nhàng nhưng không, nhưng tâm trạng Lư Hoán lại vô cùng nặng nề. Lý Khánh An là Đoàn luyện sứ do Binh bộ cử đến, nếu như hắn thật sự bị hành thích ở Giang Đô, thì mũ ô sa của chức thái thú này của mình chắc là khó mà bào toàn.”
Hắn trầm ngâm một lát. bèn hỏi: “Không biết Lý tướng quân ở Dương Châu có kè thù nào không?”
Lý Khánh An lắc đầu. cười nói: “Tại hạ là tướng lĩnh biên quân, đến Trung Nguyên mới hơn hai tháng mấy, làm sao có kè thù aì? Nói thật, tại hạ quả thật không biết chuyện gì hết.”
“Ta biết rồi, Lý tướng quân xin yên tâm, sau khi trở về ta sẽ lập tức sắp xếp nhân viên áỏi giang đến điều tra việc này, tuyệt đối không đế hung thủ chạy thoát.”
“Đa tạ Lư thái thú rồi.”
Lý Khánh An mỉm cười, đề tài nhẹ nhàng chuyển sang một hướng khác nói: “Ta ở Trường An từng bất được một đạo tặc Dương Châu chạy trốn, nghe hắn trinh bày, hắn là tâm phúc của tên buôn muối Dương Châu Đỗ Bạc Sinh, tại hạ nghi ngờ sự thích sát hôm nay nói không chừng có liên quan đến Đỗ Bạc Sinh. Nghe nói tên Đỗ Bạc Sinh hiện nay không rõ tông tích. Lô thái thú phải giúp ta một tay đấy!”
Trong lòng Lư Hoán giật thót lên. ý của Lý Khánh An đã quá rõ ràng rồi, hắn vội cười nói: “Ta đây chính là không đủ người dùng, nếu như phía quân nhân chịu đứng ra áúp đỡ, thì dĩ nhiên là quá tốt rồi.”
“Vậy được, ta sẽ toàn lực giúp đỡ Lư thái thú tra soát tên buôn muối họ Đỗ này, thông tin chỉ tiết của hắn, xin thái thú cung cấp cho.”
“Nhất định! Nhất định! Ta đây trở về cử người đưa đến ngay cho Lý tướng quân.”
Lại hàn huyên được mấy câu. Lư Hoán cáo từ. Lệ Phi Thủ Du lập tức nói: “Thất Lang. ta nghi ngờ có phải là An Lộc Sơn đang phá bĩnh không?”
Lý Khánh An lấc đầu nói: “Nếu quả thật là An Lộc Sơn cử người, dọc đường hắn biết bao nhiêu là cơ hội, có cần thiết phải đến Dương Châu mới thích sát ta không?”
Lệ Phi Thủ Du ngẫm nghĩ, đột nhiên có chút tinh ngộ: “Ý của Thất Lang là nói ”
“Không sai!” Lý Khánh An cười nhạt nói: “Người này chính là muốn làm đục Dương Châu, hắn ở trong làn nước đục này mà thừa cơ bất cá.”
Lư Hoán đi khỏi không lâu, trong sân nhà đã vọng lại tiếng nhỏ thể của Lưu Trường Vân: “Lý tướng quân gặp phải thích sát à? Mau dẫn ta đi thăm ngài.”
Lý Khánh An chau mày lại, nhanh như vậy đã tới rồi à! Hắn vội nằm trên giường, kéo chăn đắp lên minh.
Cửa đã mờ, Lưu Trường Vân rào bước đi vào, nóng lòng hỏi: “Lý tướng quân, ngài không bị thương chứ?”
Lý Khánh An ngọ nguậy định ngồi dậy, Lưu Trường Vân vội đầy hắn xuống: “Lý tướng quân tuyệt đối đừng cử động, kèo chạm đến vết thương.”
Lý Khánh An cười gượng một tiếng nói: “Đa tạ Lưu sứ quân quan tâm, chỉ là có kinh vô hiểm, chỉ trầy tí da. không thương đến chỗ hiểm.”
“Thế thì tốt. làm ta sợ chết được!” Lưu Trường Vân khoa trương thở phào một hơi dài, lấy ra một chiếc khăn lau mồ hôi trên trán.
Hắn đột nhiên trầm mặt lại, chỉ vào quán lại trước cửa chửi nói: “Phường vô dụng, lại để thích khách len lỏi trong dịch xá, nuôi các ngươi phông có ích gì?”
Quán lại sợ đến quỳ phất xuống, dập đầu lia lịa, Lý Khánh An khoát tay cười nói: “Lưu sứ quân, La quán sứ lẽ ra là có công phải khen thường mới đúng, nếu không phải là quán sứ kịp thời kéo tay một cái, lúc này chắc ta đã sớm vong mệnh ở hoàng tuyền rồi.”
Lưu Trường Vân sắc mật dễ nhìn hơn một chút, hắn kéo dài giọng nói: “Nếu Lý tướng quân đã cầu xin cho ngươi, lần này ta tha cho ngươi, nếu còn có lần sau. ta sẽ bắt ngươi thay cho thích khách.”
“Đa tạ Chuyển vận sứ. đa tạ Lý tướng quân.”
Quán sứ cám kích nhìn Lý Khánh An một cái, quay người lui ra. Lúc này, trong phòng chỉ còn có Lưu Trường Vân và Lý Khánh An hai người. Lưu Trường Vân nói: “Lý tướng quân có biết là ai làm việc này không?”
Lý Khánh An lấc đầu: “Tại hạ ở Dương Châu không có bất kỳ ké thù nào, thật sự không nghĩ ra thích khách sẽ là ai sai tới?”
Lưu Trường Vân nheo mất cười nói: “Lý tướng quân là khôngbiết. nhưng ta lại rất rõ.”
“Á? Xin Lưu sứ quân chỉ bào.”
“Người này là ai e rằng Lý tướng quân cũng sẽ không nghĩ tới. hắn chính là người ban nãy vừa đến thăm ngài ”
“Ý ngài nói là Lư thái thú?”
“Suyt!” Lưu Trường Vân nhìn trái phải một lát, quay người đi đóng cửa. Lúc này mới hạ thấp giọng nói: “Không sai. chính là người này!”
Lý Khánh An chau mày: “Ta và thái thú không thù không oán, thái thú giết ta để
“Lý tướng quân quả là chưa rõ rồi. Hai tháng trước, Dương Châu xảy ra một vụ án tên buôn lậu muối, vốn dĩ ta đã giăng ra thiên la địa võng, chuấn bị giăng bắt tên buôn muối Đỗ Bạc Sinh và tất cả các tay đồng bọn của hắn. nhưng không ngờ bị Lư Hoán phá hoại. Tuy hắn giả vờ bắt lấy Đỗ Bạc Sinh, nhưng dọc đường đưa hắn vào kinh lại thả hắn đi. đẩy trách nhiệm lên đầu ta. còn dâng tấu sớ kể tội ta. sau đó vụ việc này bỏ ngõ, nhưng Lý tướng quân tới đây rồi thì lại gia tăng biến số..
“Đợi đã !”
Lý Khánh An ngăn hắn lại: “Theo cách nói của ngài, thích sát ta rồi chỉ sẽ làm tình cánh của thái thú thêm chật vật thôi, thái thú tại sao phải làm vậy?”
“Lý tướng quân vậy là không biết rồi, tên Đỗ Bạc Sinh kia thực chất chính là người của hắn. hắn bắt Tào lại thà Tào, đem Đỗ Bạc Sinh giấu biệt đi. Bây giờ Lý tướng quân vừa tới. rất có khả năng làm hông việc của hắn. vì vậy hắn mới phải tiên hạ thủ vi cường.”
‘Cách giài thích cả trăm lỗ hông...’ Lý Khánh An âm thầm suy nghĩ. hắn liếc mắt nhìn tên quan lớn khống chế việc điều phối vật tư Giang Nam đi về phía bắc, thật sự không hiểu nổi, hắn tại sao lại có được chức vị cao như vậy?
Lưu Trường Vân thấy Lý Khánh An lẳng lặng làm thỉnh, hắn mỉm cười, chậm rãi nói: “Nếu Lý tướng quân chịu giúp ta bắt tên Đỗ Bạc Sinh này, ta bào đàm sau khi Lý tướng quân kết thúc luyện binh, sẽ thăng thêm một cấp, trở thành Thiên ngưu vệ tướng quân, đây cũng là lời hứa của Khánh vương điện hạ.”
“Nhưng làm sao ta biết được đây là lời hứa của Khánh vương điện hạ?” Lý Khánh An không lộ nét mật hỏi.
“Lý tướng quân không cần nóng vội, quan mấy ngày, tiểu hoàng tử của Khánh vương điện hạ cũng sẽ đến Dương Châu. Lúc đó, sẽ do ngài đích thân đưa ra lời hứa cho Lý tướng quân.”
“Thôi được! Ta biết rồi, việc này hãy để ta suy nghĩ thêm đã.”
Đêm từ từ về khuya, Lý Khánh An ngồi trước bàn lật xem thông tin Lư Hoán đưa cho hắn. Thông tin dày đến mấy quyên lớn. Đỗ Bạc Sinh khới sự từ một du hiệp cho đến khi hắn khống chế việc vận chuyển muối ngầm của Giang Hoài, cùng với lời khai của hắn sau khi bị bắt, viết đầy những giao dịch nhơ nhuốc của hắn và Khánh vương. Sự thất thoát của thuế muối Đại Đường làm cho người ta nhìn mà sững sốt. Lý Khánh An từ từ khép lại tư liệu, đi đến trước cửa sô. Trong sân nhà cây Lê um tùm giống như một đại tướng quân cao to vạm vỡ , đứng sừng sững trong màn đêm. xa xa trên tường rào thấp thoáng có bóng dáng của lính canh ngầm, còn có tiếng soạt soạt của binh lính tuần tra đi qua.
Hắn tự lẩm bẩm mỉm cười, hắn đã từ từ hiểu rõ, bây giờ tất cả mọi mấu chốt đều trên người tên Đỗ Bạc Sinh này. Không có tên nhân chứng này, tất cả lời chứng của hắn cũng không có hiệu lực. Bây giờ Lư Hoán và Lưu Trường Vân đều cực lực muốn bắt giữ người này, chỉ cần bắt giữ hắn. thì những lời chứng sẽ phát triên về phía có lợi cho mình, nhưng tên Đỗ Bác Sinh này rốt cuộc ẩn áấu ở đâu?
Toán người bí mật giải cứu hắn lại là ai? Là đồng lõa của hắn. hay là một người khác?
Còn nữa. người thích sát minh rốt cuộc là ai, người này làm đục nước như vậy có dụng ý aì?
QUYẾN 3 - BIÉN HÓA KHÔN LƯỜNG
Trường An thành đòng hoa lý đào. bay qua lượn lại rơi nhà nào?
0O0 CHƯƠNG 105: TƯỚNG CƯỚP TỨ CHÂU (1) oOo
Trời vừa sáng hôm sau, một quan viên Đại Đô đốc phủ Dương Châu đã tới tìm Lý Khánh An. Dù Đại Đô đốc phủ Dương Châu không có thực quyền điều binh, nhưng nó dẫu sao cùng là cơ quan quản lý quân sự cao nhất của địa phận Giang Hoài, như một số thủ tục cụ thế trong việc rủi ậm chức Đoàn luyện sử của nhóm người Lý Khánh An. chính là do Đại Đô đốc phủ xử lý.
Đại đô đốc Dương Châu là do Lý Lâm Phủ kiêm nhiệm, thực tế quan viên tối cao quản lý Đại Đô đốc phù là Đại Đô đốc phù Trưởng sứ. Đại Đô đốc Phủ Trưởng sứ là tam phầm hàm. thòng thường do các quan viên có địa vị cao đảm nhiệm, có khi cùng là do tể tướng đi bên ngoài đảm nhiệm, hay sau khi mãn nhiệm hồi kinh đảm nhận chức tể tướng. Cho nên ở một mức độ nào đó. Đại Đô đốc phù Trưởng sử là nhóm thế lực thứ ba ở Dương Châu, ngoại trừ Thái thú và Chuyển vận sứ ra cho người trong hoàng thất, là chính phi của Đệ vương Lý Diễm.
Lúc này, Vi Thao đã tới phòng công vụ, hôm nay hắn có một việc công quan trọng phải làm. đó chính là sắp xep việc cụ thể mà chức Đoàn luyện sử của Ly Khánh An phải làm.’ Thõng điệp của Binh bộ rất sớm đã tới rồi, trên đo viết rất rõ, phương pháp luyện binh và số người cụ thể sẽ do Đoàn luyện sử tự quy định. Trong thời gian luyện binh. Đoàn luyện sử có quyền điều binh dưới năm trăm người, còn việc phai lãm của Đại Đô đốc phủ chính là đốn yêu cầu của Đoàn luyện sứ viết thành điệp văn: phát đến các quân phù.
Trong lòng Vi Thao rắt phiền muộn, dù địa vị hắn rất cao. nhưng thực chất thì quyền lực không bằng một trung lang tướng Lý Khánh An.
Vi Thao thu thập mấy quyển vàn thư trên bàn, ngồi một cách đường bệ, hắn là nhị phấm hàm. thái tử thiểu soái, so với Lý Khánh An cao hơn nhiều.
Cửa mỡ ra. Lý Khánh An nhanh bước đi vào trong phòng, cúi người thi lễ nói: “Ty chữc Lý Khánh An, tham kiến Vi trường sử.’'
Vi Thao thấy thái độ của hắn khiêm nhương, sắc mặt trở nên dễ coi một chút, nói: “Lý tướng quân, chúng ta cùng không hàn huyên nữa, trước tiên ta muốn hỏi Lý tướng quân, cụ thể luyện binh như thế nào. ta nghĩ trên đường đi Lý tướng quân đã phát thảo
Lý Khánh An lấy ra một quyển sách nhô đưa cho Vi Thao cười nói: “Tại hạ đích thực đã nghĩ xong rồi, xin mời trường sứ xem qua’
Vi Thao nhận lấy lật xem. nhíu mày nói: “Ngươi chỉ muốn luyện binh một bộ phận
“Vâng, năm quân phù Giang Đô hơn năm ngàn người, ty chức không thể toàn bộ đều luyện tới được, vã lại thời gian chỉ có nửa năm, nên mới quyết định từ các quân phủ rút ra năm trăm tinh nhuệ, tò chức thành Đoàn Luyện doanh. Năm trăm người này yêu cầu tuổi trên dưới hai mươi lãm. thân cao trên bày thước, có thể kéo cung ba thạch trở lên, biết cười ngựa, tốt nhất là tân binh, như thế ty chức mới tiến hành một cách trôi
Vi Thao trầm tư một lát, hắn hiểu mục đích mà Lý Khánh An làm như vậy là gì, như thể ở địa phận Dương Châu sẽ xuất hiện một nhánh quân với thể lực hùng mạnh’ vã lại không bị đỏ úy kim ham. Trong chủ ý riêng của hắn: hắn không muốn Lý Kliánh An có một nhánh qúân hoàn toàn thuộc về mình, nhưng hẩn cũng không còn cách nào, mệnh lệnh của Binh bộ hãy còn ở đó! Hắn không có quyền can thiệp.
“Được thời! Ngươi muốn khi nào có?”
“Vi trường sử, ty chức muốn có ngay bày giờ, ty chức có dẫn theo năm viên tùy tùng, năm người này chia ra đi đến năm quân phù chọn người. Ngoài ra. ty chức hy
cung là năm lọ tên. Thêm nữa còn cần năm trăm con ngựa và một doanh trại có sức chứa năm ừãm người, những thứ này cũng xin Vi trưởng sứ nhanh chóng sắp xếp cho’
biết rồi. Ta sẽ sắp xếp. sẽ không làm ừì ừệ việc luyện binh của ngươi.”
'‘Cám ơn Vi trưởng sứ, việc này không thể chậm được, ty chức muốn đi đến quân phủ chọn người ngay đây’
Dù năm quân Phủ chuyển tiếp này của Giang Đô đều là thượng Phủ, nhưng các năm Thiên Bảo về sau, chế độ Phủ binh bắt đầu xuống dốc, các binh phù quân sì đào ngũ rất nghiêm trọng, gần như không có quân Phủ nào là đù số lượng người. Năm quân Phủ chuyển tiếp này của Giang Đô cùng không ngoại lệ, khi Lý Khánh An điểm binh ở quân Phủ thứ nhất, đủng xếp hàng dưới bục cao chỉ có hơn sáu trăm người, ngoài ra còn co một trăm người điều vào Kinh Thú vệ, thực chất thiếu đến ba phần (tức 30%) binh sĩ, đó đã là tốt lắm rồi đấy.
Binh Phủ Thôi Bình làm nòng, thời chiến là binh, định kỳ tiến hành huấn luyện, trong thời gian huấn luyện binh Phủ sẽ chu cấp nơi ăn chốn ở, hôm nay vận may của Lý Khánh An không tồi, vừa đúng vào lúc đang luyện binh.
ĐÔ úy tướng quân Triệu Tự sửa giọng cho trong, lớn tiếng nói: “Mọi người nghe đây, Binh bộ phái Đoàn luyện sử đến Giang Hoài luyện binh, đến năm quân phủ Giang Đô của chúng ta, đó là trung lang tướng Lý Khánh An của quân An Tây, mệnh danh la An Tây đệ nhất tiền. Lý tương quân sẽ từ năm quân phù Giang Đô, mỗi nơi rút ra một trăm người, tồ chức thành Đoàn Luyện doanh, thời gian huấn luyện là nửa năm. Những được chọn không nhùng trở thành tinh nhuệ của Giang Đô doanh mà mỗi tháng còn được trợ cấp hai ngàn quan tiền, mỗi ngày đều đưọc ăn thịt, các vị huynh đệ, đây là một cơ hội đó, mọi người phải nắm bắt lấy’
Trợ cấp, đó chính là giá của bốn thạch gạo đỏ, điều này đối với binh sĩ không lương mà nói, là một sức hấp dẫn mãnh liệt huấn luyện nửa năm thi được mười hai quan tiền, và lại mỗi ngày cũng đều có thịt ăn, so với trồng ruộng lời quá đi thôi.
Cho dù cày mộng xuân rất bận, nhìn ánh mắt của rắt nbiều binh sĩ vẫn còn lộ ra sự khát khao, Triệu Tự gật đầu, bèn cười nói với Lý Khánh An: “Lý móng quân, có thể.”
Lý Khánh An nhìn các binh sĩ bên duói, hắn nghi hoặc hỏi: “Triệu đô úy, chỉ số người này thôi sao?”
Đô úy Triệu Tự quệt mồ hôi trên trán rồi nói: “Thật sự chính là sô lưọng này, thế này là khá lắm rồi, ở bên Tô Châu, Hồ Châu có quân phủ chỉ còn ba thành binh sĩ, còn lại đều trốn sạch rối.”
“Nhưng trong danh sách binh sĩ này của ta, quân phủ của ngươi đầy đù thành viên
Lý Khánh An giơ ra danh sách binh sĩ trong tay, liếc nhìn Triệu đô úy một cách lạnh lùng.
Sau lưng Triệu Tự cũng đã ướt đẫm mồ hôi, cử nghĩ là hôm qua vừa uống xong một chầu nhậu, Lý Khánh An sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua, không ngờ hẳn một chút cũng không chịu buông tha.
Các binh phủ Đại Đường không có quân luong, chỉ được ăn cơm, nhưng mỗi ngày tiền lương thực thức ăn cửa ba trăm binh sĩ khuyết đi này, và các chỉ tiêu khác, trong vòng một năm cùng có gần đến ngàn quan thu nhập bỏ túi riêng.
Đấy là quy tắc ngầm mà trong các quân phủ ai cũng rõ, chỉ là mức độ vơ vét khác nhau mà thôi.
“Cái này Lý tướng quân, có thể bàn nhỏ với nhau một chút không.”
“Không cần, cái gì ta cũng không muốn biết, ta chỉ quản điềm một trăm người đem đi thôi; ngoài ra Triệu đô úy đùng quên cung cấp dầy đù phần hnmg thực với phần thịt.”
“Lỹ tướng quân cứ việc điềm binh, chỉ cần xem được người nào, ty chức tuyệt đối cho đi.” Triệu Tự âm thầm thở phào một cái, hắn hiểu ý của Lý Khánh An.
Hắn liền đi lên vẫy tay nói: “Các huynh đệ qua đây xếp hàng, từng tốp từng tốp một.”
Binh sĩ nhanh chóng xếp thành hàng dài, đợi chọn lụa, Lý Khánh An ngồi trên một phiến đá to hình vuông, một viên đô úy nghiêm nghị đứng bên cạnh xướng tên.
“Lưu Chí Vân. hai mươi tuổi.”
Đây là một chàng ữai trẻ vóc dáng vạm vơ, lực luong, tinh thần phấn chấn, Lý Khánh An gật đầu: “Nhận!”
“Ngô Minh- ba mươi tuổi, nhị doanh lữ soái.”(Lữ là gồm năm trăm người, lữ soái là hạ đại phu)
Người này thân hình cũng khá, nhưng ánh mắt đế lộ sự gian xảo, vừa thấy là biết người này dày dạn và giảo hoạt, lém lỉnh, Lý Khánh An khoát tay, người này hắn thấy không được.
Lúc này lại đi tới một viên binh sĩ, thân cao đủ bảy thước, vai hổ lưng hùm, ánh mắt sáng rực, dù quân phục rách rưới, nhưng không che được khí thế anh vũ giữa đôi mày của hắn.
“Nam Tề Vân, ba muơi tuổi, nhị doanh hỏa trưởng.”
“Đợi chút!” Lý Khánh An ngừng ngay việc xướng tên của viên đô úy nghiêm nghị.
Hắn đi lên trước tỉ mỉ quan sát người tướng lỉnh trẻ tuổi anh vũ này, Ham Tề Vàn, người được mệnh danh là Triệu Tử Long của Đại Đường đây mà?
Nam Tề Vân chỉ sau mối loạn An sử mới đầu quản Trong Tuần mà hào quang tòa sáng, vào thời điểm trước đó, hắn vì nhà nghèo mà đi khắp nơi mưu sinh, không ngờ, hắn lại ở Giang Đô quân phủ làm hỏa trưởng.
“Lý tướng quân, ngài quen biết với người này?” Đô úy Triệu Tự cảm thấy kỳ lạ, Nam Tề Vân này chỉ là một hỏa trưởng nhỏ bình thường thời, hình như cung ngựa cũng không tồi, Trông cũng chưa đến nỗi làm Lý Khánh An kinh ngạc mà.
“Không có gì!” Lý Khánh An ha hà cười, nói: “Ta thấy người này khí vữ hiên ngang, nhưng chỉ là một hòa trưởng, cảm thấy lạ thôi’
Hắn lại hỏi Nam Tề Vân: “Ngươi là người ở đâu?”
“Hồi bẩm tướng quân, ty chửc là người Đốn Khâu huyện thuộc Ngụy Châu”
“Người Ngụy Châu?” Lý Khánh An thấy có vẻ lạ cười hỏi: “Thế tại sao lại chạy đến Giang Đô làm binh sĩ?”
“Ty chức ở Giang Đô mướn muời mâu ruộng đề trồng, nhưng do thể chất của chũ điền không được tốt, bèn thay người đến đây tòng quân.”
Nam Tề Vân dù chức vị thấp hèn, nhưng đối đáp cư xử rất vừa phải, không cao ngạo cũng không tự ti, làm nguời ta thấy thích.
Lý Khánh An khoát tay: “Được! Tính luôn ngươi.”
“Người kế tiếp!”
Last edited by conem_bendoianh; 18-04-2012 at 11:38 AM.
Thiên Hạ
Tác giả: Cao Nguyệt
Quyển 3 : BIẾN HÓA KHÔN LƯỜNG
-----oo0oo-----
Chương 105: Tướng Cướp Tứ Châu (2)
Nhóm dịch: Huntercd
Đả Tự: Bảo Ngọc --- 4vn.eu
Sưu Tầm by conem_bendoianh --- 4vn.eu
Đến chiều, năm trăm người chọn từ các quân Phủ toàn bộ đều đóng ở doanh trại, doanh trại nằm ngoài cửa bắc Giang Đô, dựa bên kho Tào vận của sông Vận Hà. từ xa nhìn đi, mấy trăm kho lớn nhìn bất tận. mà doanh trại của họ chính là chồ đóng quân của các binh sĩ giữ kho. Cuối năm ngoái, một trong các doanh trại của các binh sĩ điều đi Giang Dương huyện đóng quân, doanh trại này bèn để trống, vừa đúng lúc cho Đoàn Luyện doanh của Lý Khánh An đóng binh.
Doanh trại chiếm diện tích khá rộng, có ba dãy nhà xây bằng gạch dùng để ở, sau đó là chuồng ngựa, tiếp đến là một giáo trường lớn đủ sửc chứa hàng ngàn người dùng cho huấn luyện, xung quanh có bức tường bằng đất cao bằng hai người vây quanh.
Năm trăm binh sĩ khỏe mạnh xếp thành mười hàng, đúng thẳng người, đang nghe Đoàn luyện sử trẻ tuổi của họ dạy bảo. Lý Khánh An mặc áo giáp sắt màu đen. đầu đội mũ giáp sắt, cười trên một con tuấn mã uy vũ hùng tráng, lưng đeo hoành đao. cây cung dài màu đen rất lớn được đeo xéo một bên.
‘Ta chính là Lý Khánh An An Tây, người ta gọi là An Tây đệ nhất tiễn.”
con chim nhỏ vừa mới bay lên, Lý Khánh An trái phải kéo cung chỉ trong vòng một hơi thở, hai con chim trước sau từ trên tháp canh cao rơi xuống.
Một viên binh sĩ phóng ngựa kéo đi nhặt mùi tên trở về, Lý Khánh An giơ cao trường tiễn bắn rơi chim nhô lên, ngạo nghễ nói: “Đây chính là mục đích ta đến đây, nửa năm sau, mỗi người các ngươi cùng đều có thể ngoài trăm bước, bắn xuyên chim
Cho dù tương lai tuyệt đẹp, nhưng quá trình lại vô cùng khó khăn và vất vả. Các binh sĩ từ sáng đến tối chỉ là bắn tên, ngón tay sưng đau, bả vai nhức mòi không sức lực, nhưng năm giáo quan An Tây ai cùng hung dữ, có chút lơ là liền dùng mộc còn đánh tới tấp vào đầu vào mặt.
Chỉ có một chuyện khiến cho binh sĩ cảm thấy an ủi. đó chính là ữận so tài bắn tên mỗi ngày vào lúc xế chiều. Mỗi người mười mùi tên, ngoài năm mươi bước so tài cao thấp, lấy hai mươi hạng đổ lại và mười hạng đúng chót, hai mươi hạng đồ lại mỗi người thường một trăm đến năm trăm văn tiền, còn mười hạng cuối cùng, mỗi người thưởng mười quân côn.
Danh sách thường phạt treo cao trên tấm ván trước cửa quân doanh, thành tích liệt rõ cụ thể tùng người một. cuối cùng các thành tích này sẽ trô thành căn cứ để thăng chức. Những thành tích này mỗi binh sĩ đều rõ ràng, làm cho họ tâm phục khẩu phục.
Loáng cái đã năm ngày trôi qua, ngày hôm nay trời không sáng, năm trăm kỵ binh của Đoàn Luyện doanh đã ra khỏi cửa. Từ hôm nay trở đi, họ phải tiến hành tập luyện kỵ xạ. không bị gò ép trong quân doanh nữa.
Phạm vi luyện tập chù yếu ở vùng Giang Hoài, gặp núi là dừng, gặp nước dụng doanh, cưỡi ngựa bắn tên trở thành toàn bộ nội dung sinh hoạt của họ.
Giữa trưa hôm nay, Đoàn Luyện doanh đã đến khu vực bên trong Hu Dị huyện. Hu Dị huyện phía bắc chính là Hoài Thủy, là vùng đất trung chuyển chủ yếu của việc vận chuyển ở Tào Hà, vị trí địa lý vò cùng quan trọng, ở phía tày nam huyện thành có một ngọn núi lớn, gọi là Đô Lương Sơn. Thế núi nguy nga hiểm trở. trải dài mười mấy dặm, trên núi bao phủ một lượng rừng cây rậm rạp. Cuối đời Tùy, từng có mấy cánh nghĩa quân trú đóng ở nơi đây.
Hu Dị huyện cùng là vùng đất phía bắc nhất mà họ luyện tập cưỡi ngựa. Vừa đúng Thôi Bình mà Lý Khánh An tiến cử làm huyện lệnh nơi đây. có thể tương phùng cố nhân ờ tha hương, cùng là một chuyện vui lớn ở đời. Hắn liền quyết định ờ Hu Dị huyện luyện tập hai ngày, sau đó dẫn quân trò về Dương Châu.
Năm trăm kỵ binh trên đường lớn xếp hàng mà đi, đội ngũ chình tề có trật tự, không một ai nói chuyện, không gấp không chậm hành quân tiến tới. Trải qua hơn nửa tháng khổ luyện, mọi người dù là mà thuật hay tiễn thuật đều tiến bộ vượt bậc. Mỗi người họ tuy trô nên vừa đen vừa gầy, nhưng ai cùng tinh thần khỏe khoắn, thân hình nhanh nhẹn, hơn nữa quân kỳ nghiêm khắc, khiến họ đã có một phong thái quân đội dùng
Lúc này, núi Đô Lương Sơn đen đúa ở phía xa đã thấp thoáng nhìn thấy, tiến lên phía trước mười dặm nữa là đến Hu Di huyện thành rồi.
Đột nhiên, trên đường lớn phía xa vọng lại tiếng vó ngựa dồn dập. Chỉ thấy cát vàng cuồn cuộn, có ba con ngựa phóng chớp nhoáng đến như gió như điện. Tù từ, người đến tiến gần hơn, phía trước là một tên tiểu quan lại, còn sau đó là hai tên nha dịch mình mặc tạo phục (y phục màu đen mà tiểu quan lại hay mặc).
Họ mặt đầy vẻ kinh hoàng, ra sức quất vào chiến mã, giống như là có việc gì vô cùng cấp bách lắm. Họ đột nhiên nhìn thấy quân đội trên đường lớn, trước tiên là kinh sợ. ghim chặt ngựa lại. sau đó trong mắt phóng ra thần sắc kinh ngạc vui mỉmg.
Tên quan lại xông lại thi lễ nói: “Tại hạ Hu Dị huyện úy Phương Lâm, xin hỏi, vị nào là tướng lĩnh cầm quân?” (Huyện úy: cùng với huyện thừa là chức quan phụ trợ cho huyện lệnh, quản lý việc trị an bắt cướp, tương đương với cục trưởng cục công an ngày nay)
Lý Khánh An giục ngựa đi ra nói: “Là ta đây. ngươi có chuyện gì không?”
Huyện úy trở mình xuống ngựa, gập người lia lịa nói: “Xin tướng quân cứu ba vạn phụ lão hương thân của Hu Dị huyện chúng tôi. tình huống vô cùng nguy cấp.”
“Ngươi nói rõ ra xem nào, rốt cuộc đã xày ra chuyện gì?”
“Tướng quân. Kim Uy đại vương của Đô Lương Sơn định tàn sát Hu Dị huyện chúng tôi, e là chứih là vào ngày mai!"
“Kim Uy đại vương? Trên Đô Lương Sơn có tướng cướp sao?’'
“Hồi bẩm tướng quân, trên Đô Lương Sơn có một bọn cướp ba nghìn người. Vì huyện lệnh của chúng tôi năm hôm trước lúc bắt giữ đạo tặc ngộ sát con trai của thủ lĩnh bọn cướp Kim Uy đại vương. Sáng hôm nay tướng cướp bắn chiến thư đến. sáng sớm hôm sau sẽ tàn sát Hu Dị thành.”
Lý Khánh An có chút kinh ngạc, trong lòng Trung Nguyên lại vẫn còn tướng cướp, hơn nữa còn là Tứ Châu nơi trọng điểm của tào vận (vận chuyển bằng đường sòng), quân phù ở gần đây đã đi đàu hết rồi?
Lý Khánh An cảm thấy trong này e là còn có khúc mắc gì đây. bèn phất roi ngựa nói: “Đi huyện thành trước, sau đó từ từ nói nguyên do cho ta nghe."
Huyện úy mỉmg rờ, vội nói với một viên nha dịch: “Mau đi thòng báo Thời huyện lệnh, nói là cứu tinh đã đến, để ngài vội ra đây nghênh tiếp.”
“Lý tướng quân, không ngờ chúng ta lại tương phùng ở đây!”
Trước cửa huyện thành, Thôi Bình mình mặc quan phục kích động tiến tới, huyện thừa (địa vị ở trong huyện chỉ thấp hơn huyện lệnh, ừách nhiệm chù yếu là quản lý việc vãn thư. nhà kho), chủ bộ (viên quan phụ giúp việc vàn thư) và các viên nha dịch phía sau hắn đều tiến lên ra mắt thi lễ.
Lý Khánh An dò xét hắn một hồi. thấy hắn đen gầy hơn lúc ở kinh thàiih nhiều, nhưng tinh thần khỏe khoắn, có thể thấy hắn ở đây làm việc rất thoải mái.
'“Nhân sinh nơi ngo không tương phùng. Thời huyện lệnh, xem ra tình hình dạo này của ngươi cùng khá! Phu nhân và các cháu đều tốt chữ?'’
"Họ rất tốt, phu nhân hôm qua còn nói đến tướng quân đấy! Để ta đi Dương Châu thăm viếng tướng quân, ta cùng muốn đi lắm. như mà, ài!”
Thôi Bình một lần nữa gập người xuống đất: “Lý tướng quân, ta nhậm chửc mới có một tháng hơn, đã gặp phải bọn cướp, tướng quân nhất định phải cửu ta!”
“Thời huyện lệnh yên tâm, đừng nói chúng ta là bạn cũ. cho dù bình sinh không quen biết, ta cùng sẽ ra tay tương trợ. yên tâm! Nếu ta đã đến rồi. ngày tháng tốt đẹp của bọn cướp xem như chấm dứt.”
Hắn thấp giọng nói: "Nói không chùng Thời huyện lệnh có công dẹp loạn bọn cướp, năm sau thăng chức làm thái thú Tử Châu đó!”
Thôi Bình cả mừng. Hắn biết Lý Khánh An là hãn tướng An Tây, có hắn ở đây, mù ô sa của mình không những có thể bảo toàn, nói không chừng còn thật sự có thể vót vác một sự bình phẩm đánh giá đặc biệt, phá cách đề bạt làm thái thú.
Nghĩ đến đây, lòng hắn chộn rộn khôn tà, vội gập người thi lễ lần nữa với Lý Khánh An nói: “Lý tướng quân, mau mời đi huyện nha nghĩ ngơi, ta nói rõ tình hình cho ngài
Lý Khánh An bước vào huyện nha ngồi xuống. Thôi Bình đích thân dâng một ly trà thơm cho hắn nói: “Lý tướng quân, sao ngài lại đến Hu Dị huyện?”
diệt sao?”
“Ai!”
Thôi Bình thở một hơi dài: “Lý tướng quân có điều không rõ. nghe nói toán tướng cướp này hai tháng trước mới xuất hiện. Lúc mới vào núi chỉ có nghìn người, còn bao gồm cã gia quyến, nhưng do Hà Nam đại hạn, nòng dân chạy qua Hoài Thủy đến mưu sinh rất nhiều. Kim Uy đại vương bèn từ trong đó chiêu mộ, trong vòng một tháng nghe nói đã có ba nghìn người ngựa.”
‘Tên Kim Uy đại vương này là người phương nào? Lại có thể một hò trăm úng.”
■‘Tướng quân, tên Kim Uy đại vương này họ Đỗ. tên Đỗ Vân.”
“Đợi một chút!"
Lý Khánh An đột nhiên nhớ đến tên buôn muối Đỗ Bạc Sinh, một người gọi là Đỗ Bạc Vân, một người là Đỗ Bạc Sinh, họ có quan hệ gì?
"Hắn là huynh đệ của tên buôn muối Đỗ Bạc Sinh phải không?”
Ở Hu Dị huyện đều biết Tứ Châu.
Nhũng khi ta ngẫu nhiên kiểm tra
Đỗ Bạc Vân. Nghe nói hắn và tên buôn muối Đỗ Bạc Sinh là huynh đệ ruột thịt, Đỗ Bạc Sinh là ai.Đỗ Bạc Vân là còn có một lão tam là Đỗ Bạc Viễn. Ta lại tra thêm
Chuyển vận sứ Dương Châu xãy ra tranh chấp, Lưu Chuyển Dỗ Bạc Sinh
Đô Lương Sơn, cùng không cướp bóc nhà cửa, cùng không gây sự với quan phù. vì vậy huyện lệnh tiền nhiệm của ta mới không báo cáo lên triều đình’
“Hắn không cướp bóc nhà cửa, vậy thì mưu sinh bẳng cách nào? Cho dù sống bẳng việc trồng lương thực cùng phải mất thời gian mấy tháng chứ!'’
Last edited by conem_bendoianh; 18-04-2012 at 11:52 AM.