Thiên Hạ
Tác giả: Cao Nguyệt
Quyển 3 : BIẾN HÓA KHÔN LƯỜNG
-----oo0oo-----
Chương 108: Bằng hửu từ phương xa
Nhóm dịch: Huntercd
Đả Tự: Bảo Ngọc --- 4vn.eu
Sưu Tầm by conem_bendoianh --- 4vn.eu
Sau sự kiện Lương Sơn và Nhuận Châu, Lý Khánh An vẫn dùng chức danh Thị ngự sử không quản dự luận, tố cáo (* nghĩa cô: đàn hạch) Thái thủ Sái Châu câu kết bọn cướp Đô Lương Sơn. Trong bàn tấu của hắn đã không ngớt lời ca ngợi Thôi Bình, tiến cừ hắn làm Thái thủ Tế Châu lâm thời.
Tiếp sau đó, Đoàn Luyện Doanh dẫn theo chiến lợi phẩm phong thịnh cùng với bao nhiêu niềm vui hãnh diện trở về Dương Châu. Hai ngày sau, toàn quân đội trở lại doanh trại Giang Đô, cả trà cũng chưa kịp uống một ngụm lại vội vã chạy đến Châu nha.
Trong phòng công vụ, Lý Khánh An trao danh mục gia sàn của Đỗ gia cho Thái thủ Lư Hoán.
“Đây là phần tài sàn Đỗ gia giao nộp tại Đô Lương sơn, ngoài một phần nhỏ bị chiềm xuống sông, tất cả đều nằm trong đây. Ta chưa hề động đến một xu trong đấy. Ngoài ra, cả thú cấp của Đỗ Bạc Viễn ta cũng đã mang đến, xin Lư Thái thủ tiếp nhận.”
Nói đến đây hắn không khói thở dài: “Còn có Đỗ Bạc Vân, chỉ tiếc là hắn đã tự sát, ta vẫn chưa kịp hỏi tung tích của Đỗ Bạc Sinh.”
Lư Hoán ngỡ ngàng nhìn hắn một hồi lâu mới tinh ngộ ra, liền đứng dậy thi lễ với Khánh An: “Đại công của Lý Tướng quân, ta nhất định kịp thời khời tấu với triều đình, để biểu dương xứng đáng.”
“Biểu dương thì không cần. Luyện bịnh ta đi ngang qua Ngư Thai huyện, cũng không thể thấy chết mà không cứu!”
Khánh An khoát khoát tay cười nói: “Nhưng còn tiền tài, nếu là do Đỗ gia đã kiếm chác từ đầu dân Dương Châu, vậy nên trả lại cho dân chúng Dương Châu, xây cầu sửa đường, dựng trường học. Những việc này đều cần đến tiền. Hi vọng Lư Thái thủ có thể dùng số tiền này vào noi đáng dùng.”
Tuy trong lòng Lư Hoán hiểu số tiền này phần lớn vẫn phải chuyền về triều đình, nhưng lòng Lý Khánh An nghĩ đến dân chúng như thế vẫn bái phục vô cùng, gã nghe xong cũng gật gù nói: “Tấm lòng yêu dân của Lý Tướng quân, Lư mẫu nhất định sẽ cố hết sức.”
Gã nhìn nhìn danh mục, lại hỏi: “Vậy tông tích của Đỗ Bạc Sinh. Lý tướng quân không có chút manh mối nào ư?”
Sáng hôm nay, Thái tử đã bí mật phái người đến dận dò gã nhất định phải thu thập cho kỳ được chứng cứ buôn lậu của Khánh vương, hoặc nếu được thì thủ tiêu Lưu Trường Vân, đoạt lấy chức Giang Hoài Vận chuyển sứ.
Khẩu cung của Đỗ Bạc Sinh gã đã có được, nhưng quan trọng là bổn nhân Đỗ Bạc Sinh, và sồ sách chứng cứ liên quan, nên việc tìm ra tung tích của Đỗ Bạc Sinh là rất ư cần thiết.
Lý Khánh An chậm rãi hớp một ngụm trà. lắc đầu nói: “Ta cũng muốn hỏi, chỉ tiếc rằng Đỗ Bạc Vân lại tự sát. thủ hạ hắn không ai biết tông tích của Đỗ Bạc Sinh. Nhưng có tin cho rằng, rất có khà năng hắn đang trốn ở vùng Tô Châu, đang chờ thời cơ sẽ ra biển.”
Trên mặt Lư Hoán tỏ rõ vẻ thất vọng, nhưng gã vẫn cố miễn cưỡng nỡ nụ cười: “Không sao, còn xin Tướng quâng áúp đỡ nhiều, đề sớm bắt được tên trùm muối này.”
“Điều này đương nhiên, ta nhất định sẽ dốc sức tương trợ.”
Lúc này, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng bẩm báo của nha dịch: “Thái thủ, tên Lý Bạch kia lại say rượu, đang ở Tầm Dương tửu tứ. chường quỹ muốn chúng ta đi khiên hắn về.”
Lư Hoán chau mày: “Sao lại say rượu nữa rồi! Haiz. thôi, đợi hắn tinh rượu tự mò về đây thôi!”
Khánh An cười nói: “VỊ Lý Thái Bạch này hình như đã gây không ít rắc rối cho sứ quân!”
“Ai! Nhiều thì cũng không nhiều, chỉ là vụ nào cũng khiến người khác đau đầu. Lúc mới đến đây, hắn hầu như ngày nào cũng say bí ti. mãi đến lúc rượu ta để dành bị hắn uống sạch, có thế bàn thân hắn cũng ngại ngùng, bèn xin cáo từ. Ta tặng hắn một trăm quan tiền làm lộ phí. và thuê một chiếc xe bỏ kéo tiền cho hắn. không ngờ vừa đến huyện Giang Dương bên cạnh vô tình gặp phải một thi hữu. Hai người ngày ngày tụ tập từu lâu giao lưu, không đầy nữa tháng, một trăm quan tiền kia đã tiêu sạch. Chường quỹ tửu lâu đưa trà hắn về đây. Ngày hôm sau tinh rượu, hắn đã vội đến tạ tội với ta. Ta lại tặng hắn thêm hai mươi quan tiền lộ phí. và dặn đi dặn lại phen này không được tiêu hoang, hắn cũng hứa hẹn đủ điều với ta, không người vừa đến cửa thành, gặp một tên ăn mày đáng thương, liền đem hết hai mươi quan tiền ấy tặng người ta, và lại một lần nữa tay không quay về. Ta đúng là không còn nói được lời nào.”
Nói xong, Lư Hoán than ngắn thở dài, lắc đầu liên liên.
Khánh An nghĩ ngợi một hồi cười nói: “Hoặc thể trong lòng hắn có điều khổ tâm, cám thấy hoài bảo trong lòng không đất thi triển. Lư Thái thủ có thể thừ tìm việc cho hắn làm.”
“Đã tìm việc cho hắn rồi đấy chứ. để hắn làm Tiến sĩ văn học, nhưng hắn lại nói chức đấy chỉ là quan nhỏ, phải nhìn mặt người khác, không chịu làm, ta cũng không cách nào khác.”
Nói đến đây, Lư Hoán bỗng cười nói: “Đúng rồi, ta xem bên cạnh Lý Tướng quân vẫn chưa có mộ liêu (* Đồng sự, thời cồ dùng để chí chức quan như tham mưu, thư ký hoặc trợ tá.), hay là cứ để tên Lý Thái Bạch này làm mộ liêu, thay Tướng quân xử lý văn thư Đoàn Luyện Doanh, ta nghĩ hắn cũng sẽ nguyện ý.”
Lý Khánh An nghe mà tim giật thót, để đại thơ Tiên đi làm đồng sự mình, thế làm sao được! Hắn lắc tay liên tục nói: “Lư sứ quân không biết, ta chỉ là một Trung lang tướng, làm sao dám tuyên mộ liêu, hơn nữa Đoàn Luyện Doanh đã có hai Thư lại, do đại đô đốc phủ phái đến.”
“Ha ha! Điều này không có sao, cả tri huyện thất phẩm còn có thể có mộ liêu của bàn thân, Lý Tướng quân là tam phẩm Khai quốc bá. lại là Đoàn Luyện sứ, sao lại không thế có mộ liêu? Theo huynh, quân quân các ngươi mới thật sự cần văn sĩ mộ liêu. Lý Thái Bạch chí hướng ngàn dặm. nhất định có thể đàm nhiệm, thôi thì Lý Tướng quân lần này đừng thoái thác nữa!”
Không đợi hắn cự tuyệt, Lư Hoán lập tức lên tiếng: “Người đâu?”
Một tên nha dịch nghe tiếng đi vào, Lư Hoán vội căn dặn: “Mau đi dọn hành lý của Lý Thái Bạch qua Đoàn Luyện Doanh.”
“Thế ...” Lý Khánh An thấy sự tình lần này khó mà quay đầu được nữa, đành “liều mình” nhận lời: “Vậy được! Chỉ cần Thái Bạch huynh nguyện ý, ta không ý kiến.”
Đến Châu nha giao tiền tài của Đỗ gia mà được thêm một mộ liêu, mà đã thế mộ liêu này còn là thơ Tiên Lý Thái Bạch nổi tiếng cả ngàn năm sau. Hắn tự dưng có cảm giác lâng lâng, pha lẫn chút dương dượng tự đắc. Ngươi đời sau khi viết về sinh thời của Lý Thái Bạch, biết đâu sẽ có thêm một dòng: “Nám Thiên Bào thứ bày, Bạch làm mô liêu cho An Tây Trung lang tướng Lý Khánh An.”
Ra khỏi Châu nha đã là trưa chiều, ánh nắng lúc này cũng đã bị nhiễm chút sắc màu mỏi mệt. đã đến thời điém ăn trưa còn đâu. Hắn vừa định nhảy lên thân ngựa thì bỗng nghe tiếng người gọi lại sau lưng: “Lý Khánh An. Thất Lang!”
Đấy là giọng của một cô gái trẻ. nghe rất ư quen tai. Trong lúc hắn ngỡ ngàng quay đầu lại, chỉ bắt gặp một tiểu nương trang điểm quái gờ đứng trên bậc tam cấp. Môi nàng được tô một màu đen tuyền, trên mặt vẽ hai đóa hoa đào diễm lệ đang kích động nhìn hắn vẫy tay.
Hắn lập tức nhận ran gay, kiểu trang điểm độc đáo này chỉ có Độc Cô Minh Châu chứ không sai vào đâu được, nhưng sao nàng lại ở đây?
Hắn có một cảm giác như mộng như mơ. đây là Dương Châu, cách Trường An những vài ngàn dặm. Khánh An cũng lập tức nhày xuống ngựa. Độc Cô Minh Nguyệt phóng thẳng về phía hắn. phàng phất như một con chim nhỏ nhày bổ vào lòng hắn: “Thất Lang, ta cứ ngỡ sẽ không gặp được huynh nữa!” Cô nàng vừa nói vừa kích động đến phát khóc.
Hắn nhìn mấy tên nha dịch cạnh bên đang kinh ngạc nhìn nàng chằm chằm mà không khôi bậc cười tròng lòng. Đúng là kiểu cách tân thời của cô nàng này đi đến đâu cũng thu hút sự chú ý của người khác.
“Không gặp được ta? Không lẽ ta đến Dương Châu là một đi không trở lại ư?”
Cô nàng ngại ngùng phì cười: “Không phải ý đó, ta đã đến bảy tám hôm rồi, nghe nói huynh có việc chưa về, ta ngày ngày đợi,đợi đến dài cả cồ.”
“À! Ta có công vụ!” Khánh An nhìn thấy trên chiếc cỗ dài trắng nõn của nàng có một vết thẹo nho nhỏ, liền cười hỏi: “Minh Châu, sao nàng lại đến Dương Châu, đến đề tìm ta ư?”
“Không! Không!” Nàng vội lắc đầu, “Ta đến gặp cha, huynh quên rồi sao? Ta từng nói cha ta làm quan ở Dương Châu.”
“Cha nàng? Cha nàng là..
Lý Khánh An thấy hình như từ lúc đến Dương Châu tới nay chưa từng nghe nói đến vị quan nào họ Độc Cô, sẽ là ai đây?
“Cha ta là Dương Châu Trường lại Độc Cô Hạo Nhiên.”
Vừa nói xong, nàng vừa liếc mắt sang ngang, mừng rỡ vẫy tay với bóng người sau lưng Lý Khánh An: “Cha oi!”
Hắn quay đầu lại, mới phát hiện không biết từ lúc nào sau lung minh đã đi đến một quan viên trang niên, da dẽ trắng trèo, với bộ râu dài bay bống trước ngực đang mỉm cười với hắn.
Minh Châu cũng hoạt bát nhảy lên ôm lấy tay quan viên trung niên ấy cười nói: “Hắn chính là Lý Khánh An.”
Người trung niên này chính là Độc Cô Hạo Nhiên cha của Độc Cô Minh Châu. Lão vốn là Trung duẫn của đương kim Đông cung Thái tử. mấy năm trước được thăng chức làm Dương Châu Trường lại, đến nay đã được hai năm. Độc Cô Hạo Nhiên có tất cả một nam ba nữ. trường nữ Minh Dương do hòa thân thất bại bị người Khiết Đơn giết. thứ nữ Minh Nguyệt và tiểu nữ Minh Châu, trong ba cô con gái sủng ái nhất là nàng út Minh Châu.
Độc Cô Hạo Nhiên cười cười giơ tay cốc nhẹ đầu con gái: “Nha đầu ngốc, Lý Tướng quân sao ta có thể không biết được.”
Lý Khánh An cũng vội tiến lên thi lễ: “Khánh An bái kiến Độc Cô bá phụ!”
Với việc Lý Khánh An đã cứu hai cô con gái của mình, Độc Cô Hạo Nhiên cũng rất lấy làm cám kích, liền hồi lễ nói: “Lý Tướng quân đến Dương Châu đương đúng lúc ta xuống vùng nông thôn khuyến nông, hôm nay mới có dịp gặp Tướng quân, thật không biết làm sao có thể nói hết lòng cám kích của ta với Tướng quân.”
“Chỉ là chút chuyện nhỏ, Trường lại hà tất phải để trong lòng, kỳ thật ta cũng rất quý mến Minh Châu, làm sao có thể để cô nương ấy gặp việc bất hạnh được?”
“Dầu sao ta cũng phải mời Tướng quân ly rượu nhạt!”
Lão trầm ngâm một hồi lại tiếp tục: “Tối nay ta còn phải trở về huyện Giang Dương, vậy tối mai nhé! Lý Tướng quân nhất định phải nể mặt đến.”
“Được! Ta nhất định sẽ đến.”
Độc Cô Hạo Nhiên vuốt râu mỉm cười với con gái: “Con ở lại tiếp chuyện Tướng quân, cha có việc phải đi trước.”
Nói xong, lão nhìn Lý Khánh An khẽ gật đầu. xong liền nhanh chân bước vào Châu nha. Tiểu cô nương nhìn cha vừa đi. lập tức chạy đến kéo lấy tay Khánh An làm nũng: “Cha ngày mai mời cơm huynh, vậy tối nay ta sẽ mòi huynh ăn cơm!”
“Không thành vấn đề!” Hắn cười nói: “Muốn đi đâu ăn?”
“Ta cũng không biết, hay là ta cứ vừa đi vừa tìm.”
Last edited by conem_bendoianh; 20-04-2012 at 10:29 AM.
Thiên Hạ
Tác giả: Cao Nguyệt
Quyển 3 : BIẾN HÓA KHÔN LƯỜNG
-----oo0oo-----
Chương 108: Bằng hửu từ phương xa TT
Nhóm dịch: Huntercd
Đả Tự: Bảo Ngọc --- 4vn.eu
Sưu Tầm by conem_bendoianh --- 4vn.eu
Khác với chợ Bắc Giang Đô hầu hết đều bị có kho hàng hóa quan chiếm đầy, chợ Nam lại đầy các cửa tiệm dân gian. Trên phố đủ loại người qua lại, mạo dịch hài ngoại của Đại Đường rất tấp nập, hơn nữa các hạn chế cấm phẩm trong mậu dịch cũng rất ư tự do. Như các loại cấm phẩm như sất thô, vũ khí, vàng bạc ... hầu như không bị hạn chế. Vì thế các lái buôn đường biển lũ lượt kéo đến. Và Dương Châu, Quàng Châu... là tập trung nhất. Trên phố Giang Đô đâu đâu toàn thương nhân các nước, còn náo nhiệt hơn cả Trường An. Người Lâm Ắp (* Người Chăm pa, miền Trung Việt Nam cổ) da dé hơi đen, người mặc áo vài bố, chân đi giày cỏ; người Nhật Bổn thân hình thấp bé mặt mày nghiêm nghị; và người Xiêm La đang dẫn theo một đàn nữ nô xứ Cao Lệ (* tên aọi của Triều Tiên, Hàn Quốc xưa) đi ngang qua; thậm chỉ cả người Tajik mặc bào trắng dài rộng, và người Khiết Đơn vạm vỡ cao to.
Trong chợ Nam đầy rẫy các cửa tiệm bán hàng hóa ngoại quốc. Có da thú. ngựa phương bắc; hương liệu, trân châu, ngà voi nam dương; bào thạch, đồ bạc Ắn Độ; aốm sứ. trân châu Nhật Bổn; thuốc thang, giấy Xiêm La... Tiếng rao tiếng bán inh ỏi, tiếng thét tiếng kêu liên miên, khắp chốn toàn cành tượng náo nhiệt của một phiên chợ tấp nập.
Đây là lần thứ hai Lý Khánh An đích thân thấy sự phồn hoa của Giang Đô. Hắn kéo ngựa đi kề bên Minh Châu. Vừa thường thức phong tình dị quốc mà Trường An cũng khó gặp, vừa để ý hai bên. Lần ám sát khi vừa đến Dương Châu tuy không đâu vào đâu, nhưng không có nghĩa là thích khách đã chịu buông tha hắn. Hai tùy tìing thân tín theo sau cũng đang không ngừng để ý xung quanh.
Còn Minh Châu đang ngó nghiêng ngó dọc tìm tôi một tửu tứ vừa ý, bàn tay nhỏ nhắn không xương của nàng vẫn bám lấy Lý Khánh An không chịu buông ra.
“Thất Langxhúng ta vào tiệm này!”
Minh Châu phát hiện một tửu tứ tinh tế, mới thoạt nhìn nàng đã thấy thích vội lôi Khánh An chạy vào. Hắn ngẩng đầu bèn thấy, tửu tứ này cao ba tầng, toàn tiệm một màu đỏ chói, trên cùng là một lá cờ phấp phới với dòng chữ “Tầm Dương từu tứ". Hắn đột nhiên nhớ ra một việc, bèn cười nói: “Được! Chúng ta sẽ dùng bữa tại tửu tứ này!”
Một tên tiểu nhị trong tiệm đi ra đón khách cười hề: “Hai vị khách quan mời lên lầu.”
Vừa đi lên lầu ba. xa xa đã nghe tiếng người cao giọng ngâm nga: “Sinh giả vi cố khách, từ giả vi quy nhơn; thiên địa nhất nghịch lữ. đồng bi vạn cổ trần(* ‘Sống là khách qua ngõ, chết là kẻ về nhà; trời đất là quán trọ, muôn đời bụi xót xa’ - Theo bàn dịch Lê Nguyễn Lưu).”
Lý Bạch đã tinh rượu nhưng lại cầm một bình rượu khác, vừa uống vừa ngâm: “Cổ lai thánh hiền giai tịch tân, duy hữu ấm giả lưu kỳ danh, ngâm thơ tác phú bắc song lí. vạn tín bất trực nhất bôi thủy...”
Lý Khánh An nhanh chân đi về phía trước cười nói: “Thái Bạch huynh, đã lâu không gặp.”
Lý Bạch liếc hắn một cái bỗng cười to: “Hóa ra là Lý Tướng quân, ngươi đến thật đúng lúc, chúng ta lại ngồi cược rượu!”
Khánh An cười nói với tiểu nhị: “Hãy mang cho ta một vò rượu tốt nhất!”
Tiểu nhị lập tức mang một vò rượu thượng hạng từ góc nhà đến. Khánh An nhận qua đổ đầy chén cho minh. Hắn bưng bát lên ừng ực nốc cạn rồi lại đặt mạnh bát xuống bàn nói: “Đến lượt ngươi rồi!”
Minh Châu khẽ kéo tay áo hắn nhỏ giọng nói: “Thất Lang, hắn đã uống nhiều rồi, không thể uống được nữa!”
“Ta biết!”
Khánh An cười mỉm mỉm nhìn Lý Bạch: “Thế nào? Hôm nay còn muốn cược với ta nữa không, hay là hai hôm nữa hãn cược?”
Lý Bạch đờ người nhìn bát rượu, bỗng dung,hắn cũng bưng bát lên nốc ừng ực. Đợi khi đã nốc cạn, hắn cũng đặt mạnh bát xuống bàn: “Ngon! Rượu ngon! Sảng khoái!”
Hắn cứ nghiêng nghiêng ngã ngã đi về hướng cầu thang, không ngờ vừa đi được vài bước đã bủn rủn chân tay té nhào xuống.
Phen này cả tiểu nhị cũng đửng ngồi không yên. chạy vội lên kéo hắn: “Khách quan, người còn chưa trả tiền rượu! Không thể ngủ được!”
“Hãy để hắn ngủ thôi!”
Lý Khánh An rút một tấm danh thiếp ra đưa cho tiểu nhị: “Hãy thuê một chiếc xe ngựa đưa hắn đến Đoàn Luyện Doanh cửa Bắc cho ta, tiền rượu của hắn ta sẽ trả.”
Sau khi đưa Lý Bạch đi, hắn và Độc Cô Minh Châu chọn một chỗ gẫn cửa sổ ngồi xuống. Vừa ngồi xuống hắn vừa rót một ly rượu cho nàng cười nói: “Nàng nói thật, có phải tự trốn đến đây?”
Mặt nàng đỏ bừng nói: “Cũng không hẳn là thế. năm mới cha không về nhà, mẫu thân rất nhớ cha. ta bèn nói sẽ mang thư đến cho cha, xong bèn đến đây.”
“Tỷ tỷ ngươi thế nào rồi? Có còn đi làm thơ cùng bọn Quàng Bình vương nữa không?”
“Ai! Đừng nhắc nữa, tỷ tỷ đang giận bọn họ! Bọn họ đã hai lần mời đều bị tỷ tỷ từ chối. Tố phụ cũng lại đang lo việc thân sự của tỷ.”
Khánh An cầm ly rượu lên. bình thán nói: “Vậy có tìm được người thích họp chưa?”
“Tỷ tỷ hình như không có tâm trạng này, tổ phụ mời cả Thám hoa khoa cử kỳ này đến nhà dùng cơm, tỷ tỷ cả gặp cũng chà gặp, khiến tổ phụ tức aiận vô cùng.”
“Vậy còn ngưoi? Cám thấy vị Thám hoa đó thế nào?”
Cô nàng bĩu môi. “Hai mắt luôn hướng thẳng về phía trước, quy quy cử cừ. đầy miệng người xưa đã dậy,ta chà thích chút nào.”
“Ha ha! Tỷ tỷ ngươi không phải thích người như thế sao?”
“Ai nói? Tâm tư tỷ tỷ huynh căn bàn chả hiểu gì cà.”
Nàng vừa uống một ly rượu, hai má đỏ hây, bỗng dung nàng lại e thẹn đáp: “Tổ phụ nói. năm sau sẽ lo hôn sự cho ta.”
“Việc tốt đấy chứ! Chứng tỏ ngươi đã lớn rồi, có thể gả chồng được!”
Hắn lại nốc cạn một ly nhìn nàng cười nói: “Sao ta cảm thấy ngươi cũng vẫn chỉ là một đứa trẻ con.”
“Nói bậy!” Nàng cắn môi. khẽ nói: “Ta đâu phải trẻ con, người ta đã lớn hoàn toàn. Mầu thân ta năm mười lăm tuổi đã lấy cha ta.”
Hắn lại rót thêm một ly cho nàng, hắn ghẹo: “Ngươi giờ đã vậy lấy chồng rồi à? Có phải đã có nhắm được đức lang quân nào rồi đúng không?”
“Thất Lang, huynh...” Hai má nàng xấu hổ đỏ bừng, nàng lại cầm ly lên nói dỗi: “Huynh còn dám trêu ta. ta sẽ dùng rượu tạt lên người huynh!”
“Được! Được! Ta khôngtrêu nữa!”
Khánh An vội cầm ly lên cười nói: “Vì chúng ta cùng gặp nhau tại noi đất khách quê người này, cạn chén này!”
“Vậy còn được!” Minh Châu bôn ba vài ngàn dặm đến đây chính là để gặp Lý Khánh An một mặt. Hôm nay cuối cùng nàng cũng được toại nguyện, trong lòng vui mừng khôn xiết, bèn cầm ly rượu lên nốc cạn.
“Thất Lang, huynh biết không? Kinh thành xày ra rất nhiều việc, còn nữa. huynh có thích kiêu trang điêm Nhân diện đào hoa mới nhất này của ta không?”
“Ta rất thích! Ừ! Rất tân triều, khiến người khác nhinmà không rời mắt được!”
“Minh Châu, hãy kể cho ta nghe việc của Trường An đi. Thứ nhất là mã cầu đại sái. Ta nghe nói cuối cùng đội An Tây đoạt quán quân, là thật chứ?”
“Tức nhiên là thật, ti số 7:3, đánh bại đội mã cầu Sóc Phương giành ngôi quán quân. Đội An Tây các huynh trong buổi yến tiệc mừng công còn mời cả ta đi. Đúng rồi! Ta còn gặp được cả Như Thi Như Họa và Tiểu Liên của ngươi nữa!”
Minh Châu chí cha chí chóe như một con khách. Miệng lười nàng lanh lợi, tất cả chuyện nóng hổi vừa xảy ra tại Trường An qua miệng nàng đều được sinh động tái hiện. Lý Khánh An nằm thư thái trên tấm đệm mềm vừa uống rượu vừa nghe giọng nói thánh thót của nàng kể chuyện, mà trong lòng đầy nỗi ấm áp và vui mừng của kè tha hương gặp cố nhân.
“Ha ha! Bọn họ thế nào?”
“Bọn họ đều rất nhớ huynh, ta thích nhất là Như Họa. Ta còn dạy nàng ấy hóa trang, đợi huynh về nhất định sẽ được một phen kinh hoảng.”
“Vậy còn Như Thi? Ngươi không thích nàng ấy ư?”
“Đương nhiên thích! Chỉ là ta lại thấy nàng ấy tính cách giống tỷ ta quá!”
“Sao lại thế được? Tỳ ngươi cứ lạnh lùng thế nào, toàn từ chối lòng tốt của người khác!”
“Đấy là do huynh không hiểu tỷ, kỳ thực tỳ rất dịu dàng.Thất Lang, đợi ngươi về Kinh Thành mời tỷ đi chơi, tỷ nhất định sẽ nhận lời!”
Khánh An cười cười, lại nốc thêm ly rượu hỏi: “Còn có việc gì hay ho không?”
Cô nàng nghĩ ngợi một lúc, “Đúng rồi! Ba vị tỷ tỷ của Quỷ phi đều được phong Quốc phu nhân. Đại tỳ là Tần quốc phu nhân, nhị tỷ là Hàn quốc phu nhân, tam tỷ Dương Hoa Hoa là Quắc quốc phu nhân. Còn hai huynh đệ Dương gia, Dương Kết và Dương Cảo đều được làm quan cao. Trong Kinh Thành giờ xung họ là ngũ Dương, suốt ngày hoành hành bá đạo, ngạo mạn chết được. Thất Lang, huynh có nghe ta nói chứ?”w
Lý Khánh An đang thổn thức, hắn không ngờ Dương Hoa Hoa nhanh thế đã được làm Quắc quốc phu nhân nhanh đến nhường này. Liệu Cao Lực Sĩ có còn nhớ hắn đã lờ lời lần trước? Điều này đúng là rắc rối. “Thất Lang, huynh sao thế?”
Hắn thế mới hoàn thân lắc đầu nói: “Không có gì, ngưoi tiếp tục đi!”
Nàng bặm môi nhỏ giọng hỏi: “Thất Lang, ta thấy hình như huynh có thành kiến với tỳ tỷ ta, có phải huynh vẫn giọng tỷ lần trước xem mất không?”
“Ngưoi nghĩ nhiều quá. ta có thành kiến gì với cô nương ấy đây? Chỉ là tính ta và cô nương ấy khônạ hợp nhau, cũng chả có gì để nói. Minh Châu, đợi hai năm nữa. khi ngươi lớn lên sẽ hiếu ý ta.”
Cô nàng lại biểu môi, có vẻ không vui cho lắm: “Hai năm nữa tỷ tỷ đã lấy chồng rồi, có hiêu thì cũng còn ích lợi chi?”
Khánh An vội cười đánh trống lảng: “Như Thi, Như Họa có còn đang học đàn không? Ý ta là có danh sư chỉ bào bọn họ chứ?”
Minh Châu nghĩ nghĩ một lúc, lại nói: “Hình như có, lần trước lúc ta ghé chơi, Tiểu Liên nói bọn họ đi học đàn, hình như là học của một nữ tiên sinh họ Khương.”
“Đúng rồi. còn một việc rất quan trọng, có liên quan đến huynh.”
“Việc gì?”
“Nghe Tiểu Liên nói, vị Quắc quốc phu nhân kia đến tìm ngươi mấy lần. nghe nói ngươi đi Dương Châu, ả có vẽ không vui cho lắm. nói ngươi cố ý tránh mặt. Thất Lang, đừng nói huynh có quan hệ gì với ả ta nhé!”
“Ta và nàng ấy chả có can hệ gì cả!”
“Ta cũng nghĩ thế, à làm sao xứng đáng với huynh!”
Gánh nặng trong lòng nàng cuối cùng cũng được hạ xuống. Cô nàng vươn dài chiếc eo thon của mình, lại nâng cốc lên cười hì hì nói: “Khó khăn lắm tổ phụ không có mật, ta mới có thể tự do uống rượu. Ai! Ở Dương Châu thích thật, ta cũng chả muốn về Trường An nữa!”
Rượu vừa cham môi đã bị Lý Khanh An giật phắt đi.
“Tổ phụ ngươi không có mặt. không có nghĩa ngươi được tùy tiện uống rượu. Ản cơm xong, ta sẽ đưa ngươi vê!”
Last edited by conem_bendoianh; 20-04-2012 at 10:30 AM.
Thiên Hạ
Tác giả: Cao Nguyệt
Quyển 3 : BIẾN HÓA KHÔN LƯỜNG
-----oo0oo-----
Chương 109: Chứng cứ trong tay
Nhóm dịch: Huntercd
Đả Tự: Bảo Ngọc --- 4vn.eu
Sưu Tầm by conem_bendoianh --- 4vn.eu
Sáng hôm sau vừa kết thúc thao luyện sớm, Lý Khánh An đương ngồi trong lều cẩn thận nghiên cứu lịch sự bối cảnh. Sau luyện bốn tháng, môi người bọn hãn sẽ phải dân năm trăm quân của minh vào Kinh cho Binh bộ và Hoàng đế kiêm duyệt. Đối với hắn mà nói, đội quân này là thân binh mà hắn hao tốn tất cả tâm huyết thao luyện ra. là một đội quân của riêng hắn, nếu chỉ để bọn họ lưu lại ở chốn yên hoa như Dương Châu thì thật đáng tiếc. Hắn đang nghĩ cách làm thế nào để đua chúng đi.
“Tướng quân, ngoài doanh có một văn sĩ cầu kiến.” Ngoài cửa vang lên tiếng bẩm báo của quân sĩ.
“Ta sẽ ra liền.”
Hắn lập tức đật sách xuống cười ha hả đứng dậy nghênh đón. Đây tức nhiên là Lý Bạch đã đến. Sáng sớm hắn tinh rượu bèn quay về Châu nha, không được bao lâu lại quay lại. Chẳng qua là Lư Hoán đã nói vụ mộ liêu với hắn.
Trong lòng Lý Bạch tâm sự trùng trùng. Sáng sớm hôm nay Lưu Hoán nói đã tiến cử hắn làm mộ liêu cho Lý Khánh An. Lúc đầu hắn không mấy nguyện ý, mộ liêu của một Trung lang tuớng. còn tiền đồ gì để nói. Nhưng lại không đờ nỗi Lư Hoán cứ liên tục khuyên can. nào là sau lưng Lý Khánh An có Cao Lực Sĩ làm hậu thuẫn, việc thăng quan chỉ là sớm hoặc muộn. Nhờ thế mà hấn mới nhận lời đến thử. Mặt khác, bản thân hắn cũng ngại ngùng vô dàng, cũng phải nhanh chóng tìm một công việc để làm.
Thấy Khánh An đi ra. mật Lý Bạch hơi đỏ, vội cúng mình thi lễ: “Lý Tướng quân, hôm qua đã làm phiền ngài.”
“Thái Bạch huynh nặng lời rồi, ta và huynh mới quen mà như đã biết từ lâu. chỉ là một việc nhỏ không đáng nhắc đến.”
“Đa tạ Lý Tướng quân, việc mộ liêu, ta nguyện ý thử.”
“Được! Lý Tướng quân mau mời vào!”
Lý Khánh An dẫn Lý Bạch vào thu phòng ở bên cạnh cười nói: “Thái Bạch huynh nổi danh thiên hạ mà phải ùy thân làm mộ liệu của ta. quả thật áy náy! Nhưng cũng xin Thái Bạch huynh yên tâm. ta tuyệt không đế huynh phái thiệt thời, không những tiền rượu của huynh ta sẽ trả. tất cả những gì huynh cần cứ việc nói ra.”
Lý Bạch cười nói: “Ta sẽ không khách sáo, điểm này Tướng quân không phải lo.”
Hắn bỗng nhiên đổi đề tài hỏi: “Lý Tướng quân là An Tây Trung lang tướng, nhưng lại được triều đình xem trọng. phái tuớng quân đến vùng đất hạch tâm Giang Hoài luyện binh đã có thể thấy. Ta dám đoan chắc, không đến ba năm Lý Tướng quân nhất định có thẻ thăng chức đến An Tây phó chức, không biết Tướng quân có kế hoạch cụ thể gì?”
Khánh An liếc nhìn hắn một mất. cười nói: “Ta còn có dự định gì. một quân quan trung cấp bình thường như ta. chỉ có thể từ từ tích lũy công cán mà thăng chức thôi. Còn việc đến Dương Châu luyện binh chỉ là một sự trùng hợp, Thanh Phùng huynh đừng nghĩ nhiều quá.”
“Phi dã! Đại trượng phu chí tại vạn dặm. nam nhi chỉ chí thế mới không uổng công đã đến thế gian này. Ta xem Lý Tướng quân cũng là bậc anh hùng, mới cam nguyện làm mộ liêu của Tướng quân, nhưng nếu ánh mắt Tướng quân quá thiển cận thì làm sao có thể làm đại sự. Thanh Phùng hi vọng Tướng quân có thể lòng hoài hùng tâm. đừng tự đánh giá thấp minh. Nếu đã là tướng An Tây thì nên sớm trở thành Tiết độ sứ An Tây, thực hiện hoài bảo nam nhi đại trượng phu.”
“Lời giáo huấn của Thanh Phùng tiên sinh chí phải, Khánh An sẽ ghi nhớ. Đây! Tiên sinh mòi!”
Lý Bạch theo Khánh An vào phòng vân thư. Lúc này trong phòng hai thư lại đã đến. Hai người đều do Đại đô đốc phú phái đến hiệp trợ xử lý công văn. Công vụ vãn thư của Đoàn Luyện Doanh không nhiều, hơn nữa lại toàn việc nhỏ nhặt, tính lui cũng chỉ toàn việc mỗi ngày dùng hết bao nhiêu lương, thành tích thao luyện của binh sĩ. quy tập dựng lều...Những việc này đều rất cần sự nhẫn nại. Hai tên thư lại đều là những tên lão lại đã làm hơn chục năm. rất thành thạo việc xữ lý đù loại văn thư. Dù hai người họ rất tận tụy, nhưng trong lòng Khánh An vẫn không thoải mái. Lệ Phi Thủ Dư thường nhắc nhờ hắn, hay thư lại này lấy danh là hạch đối số liệu thao luyện, thực chất tối qua đã hai lần đến doanh trại trò chuyện cùng binh sĩ, khiến trong lòng hắn phải cành giác.
Lúc này, hai thư lại đang ngồi sau án viết viêt gì đây, thây Lý Khánh An đi vào liên đứng dậy nghênh đón: “Chào buối sáng Lý Tướng quân!”
“Chào hai vị! Nào, ta giới thiệu với hai vị!”
Hắn giới thiệu Lý Bạch với bọn họ: “Đây là mộ liêu của ta Thanh Phùng tiên sinh, vừa từ Trường An đến. Sau này về phần việc thao luyện sẽ giao cho Thanh Phùng tiên sinh phụ trách, hai vị chỉ cần quản việc xuất lương, như vậy cũng có thể bớt bận rộn.”
Hai tên thư lại nhìn nhau, bất đắc dĩ đành phải nhận lời: “Mọi việc xin nghe theo sự an bài của tướng quân.” Nói xong bọn họ chấp tay thi lễ cùng Lý Bạch nói: “Sau này còn nhờ tiên sinh chỉ bảo.”
Lý Bạch lại chỉ hừ giọng, mắt nhìn về hướng trần nhà. Khánh An thấy thế cười cười lại dẫn hắn đến một gian phòng trống khác cười nói: “Thanh Phùng huynh, sau này huynh sẽ xử lý công vụ tại đây. Tổng kết ghi nhận việc thao luyện trong quân đội sau này đều phải nộp cho Binh bộ, rất quan trọng, điều này nhờ vào tiên sinh cà. Ngoài ra, nếu có sự tình quan trọng, ta sẽ thương lượng với huynh.”
Lý Bạch gật đầu: “Tướng quân yên tâm! Ta sẽ cố gắng hết sức.”
Khánh An suy nghĩ một lúc lại nói: “Thanh Phùng huynh, có câu không hay ta cũng xin nói trước, trong doanh trại không thể có rượu, huynh muốn uống rượu thì phải đi ra ngoài uống. Còn nếu ngươi mang rượu vào, quân vệ sẽ không để huynh vào quân doanh.”
Lý Bạch nghe xong thở thẫn, mãi một lúc sau đành phải bất đắc dĩ nhận lời: “Lý Tướng quân đã nói thế. vậy ta sẽ tuân thủ quy cử trong doanh.”
“Vậy được, ta sẽ nói với phía dưới. Một lát thân tùy quản tiền của ta sẽ đến tìm huynh. Huynh có yêu cầu aì cứ nói với hắn.” Dặn xong hắn lại trở về quân doanh. Lý Bạch ngắm nhìn bài bố trong phòng, quả thật là đơn giàn! Chỉ có một chiếc giường hẹp, một án sách, một tủ sách. Trên án sách văn phòng tứ bảo đầy đù, tường nhà trắng xóa. trông cũng rất ư tươm tất sạch sẽ. Bên trong còn có một gian phòng nhỏ, là nơi đế hắn nghi ngơi.
Lúc này, một tên quân sĩ ôm một tập ghi chép dày đi vào. Đây đều là ghi chép về các loại thành tích của bọn binh sĩ. Còn rất thô sơ, cần phải viết và trình bày lại chinh lại thành tập. Đồng thời còn phải quy ra bàng xếp hạng thao luyện mỗi ngày để làm căn cứ khuyến khích ban thường.
“Tiên sinh, đây là thứ Tướng quân để ta mang đến. Tại hạ Vương Thái Lang, xin tiên sinh cứ theo mẫu mà chinh lý. Tướng quân nói ta đưa sinh hoạt phí đến cho tiên sinh.”
Nói xong, hắn bèn đặt năm mươi lượng bạc trên án, xong lại thi lễ và ra ngoài.
Lý Bạch từ từ ngồi xuống, hắn tiện tay mờ vãn thư ra. Đến giờ vẫn còn có phần như đang lơ lửng trên không, mãi một lúc sau hắn mới thở dài nói: “Haiz! Không ngờ rằng con chim điểu bay bổng giữa chốn thơ văn như ta đây mà lại luân lạc đến cành địa này.
Lúc trưa. Lý Khánh An vừa định đi ăn cơm thì gặp một tên môn vệ chạy đến cành báo: “Tướng quân. Đô Vận chuyén sứ có việc gấp tìm ngài ngoài doanh.”
“Ta biết rồi.”
Hắn nhanh chân bước ra cồng doanh, chỉ thấy Lưu Trường Vân tay khoát sau lưng, mặt mày tâm sự trang trùng đi qua đi lại.
“Lưu sứ quân, có việc chỉ ư?”
Lưu Trường Vân vừa quay lại liền thấy Lý Khánh An đương bước ra. Gã vội đi lên nói: “Lý Tướng quân, bây giờ ngươi có thời gian không, ta có việc gấp tìm ngươi.”
“Có việc gì. đại nhân cứ nói.”
“ở đây không tiện, hãy theo ta đến Bạch Ngọc Đường!”
Nói xong, gã lại lấm lét ngó trái ngó phải mới khẽ giọng quay sang Lý Khánh An: “Tiểu vương gia đã đến, có việc muốn bàn với Tướng quân.”
“Vậy được, ta sẽ theo đại nhân đến đấy.”
Khánh An quay về dắt ngựa và dẫn mấy tên thân tùy theo chân Lưu Trường Vân đến Bạch Ngọc Đường lâu.
Trong một nhã thất Bạch Ngọc Đường lâu. Diêm Khải đang báo cáo tình hình hai hôm nay với Lý cầu vừa đến Dương Châu.
“Tiểu vương gia, người bên ta đã được tình báo tường tận phía Đô Lương sơn, hang ổ bí mật mà Đỗ gia xây dựng tại Đô Lương sơn đã bị Lý Khánh An đạp đổ. Gia sàn Đồ gia đều đã vào tay Lý Khánh An. nghe nói hôm qua hắn đã giao toàn bộ cho Lư Hoán. Theo tình báo của chúng ta có được, hành động lần này của Lý Khánh An là vô cùng ngẫu nhiên, không phải hắn được biết từ trước.Có điều theo tình báo mới nhất, sau khi rời Đô Lương sơn. hắn không trực tiếp về Dương Châu, mà lại vượt sống đi về phương Nam, còn đi làm aì thì tạm thời vẫn chưa biết được, thuộc hạ hoài nghi hắn có thể đã biết được mạnh mối của Đỗ Bạc Sinh.”
Lý Cầu trầm tư một lúc: “Diêm tiên sinh, muốn điều tra rõ nghi điềm này rất đơn giàn.Chí ít ta có ba con đường, một là thông qua binh sĩ của hắn. hai là đi đả thính dọc đường. ba nữa là đi hói quan phủ đương địa. Ba con đường nay, ta mặc ngưoi dùng cách aì cũng được, nhưng nhất thiết phải tìm hiêu rõ hắn đã làm gì cho ta, đã có được bí mật aì. Đây là việc rất quan trọng, ngươi lập tức cho người đi dò hỏi.”
“Vương gia yên tâm. tại hạ sẽ lập tức đi.”
“Còn nữa!”
Lý Cấu giơ tay ngăn hắn lại: “Hắn bị người khác ám sát, ta thấy việc này rất đáng ngờ. Và ta khăng định việc này không phải do An Lộc Sơn làm, cũng không phải Lư Hoán, và càng không phải do chúng ta, vậy rốt cuộc là ai? Vì một khi Lý Khánh An chết, vấn đề của Dương Châu sẽ lập tức bị Thánh thượng để mắt. lúc ấy phụ vương ta sẽ gặp rắc rối. Đây hiển nhiên là có người đang thừa nước đục thả câu ở giữa, ngươi cũng phải điều tra rõ ràng.”
“Tiểu vương gia. việc này ta đã có chút manh mối.”
“ồ? Ngươi nói thử xem!”
“Sau khi xảy ra vụ án ám sát, ta đã phái người dò hỏi kỹ càng ở sần Thủy Cư. Tiểu vương gia đoán tại hạ đã tìm được gì?”
“Cái gì?”
Diêm tiên sinh rút ra một đồng khi màu xanh đen đật trên bàn, cười nói: “Tiểu vương gia, người xem đây là gì?”
“Thán nỏ.” Lý cầu chỉ nhìn sơ qua đã nhận ra ngay, đây là một chiếc thân nỏ quân
dụng. Cầm lên ngắm nhìn cân thận, thì phát hiện trên đấy có mã số.
“Sau đó?” Hắn có vẻ đã hứng thú với việc này đây.
“Sau đó thuộc hạ đã phái người đi điều tra mã số trên thân nỏ, mãi đến hôm qua
mới tìm ra lai lịch của chiếc nỏ này.”
“Từ đâu đến thế?”
“Tiểu vương gia sẽ không ngờ được. Đây là chiếc nỏ thuộc sở hữu của Đại đô đốc phủ Dương Châu. Ta mua chuộc bọn tiểu dịch thủ kho thì phát hiện, cây nõ này tháng trước bị tham quân đại đô đốc phú Dương Châu La Đào lâm thời mượn đi. Sau đó trà về, tức là ngày thứ hai sau khi Lý Khánh An gặp thích sát, nhưng mã số trên thân nỏ đã khác so với nỏ quân dụng ban đầu. mà ngược lại lại giống y đúc chiếc thân nó mình đang cầm. Điều này đúng là hay ho. Vụ án ám sát Lý Khánh An mà lại liên quan đến Đại đô đốc Phủ Dương Châu. Vương gia nghĩ ra điều aì thế?”
Lý Cầu xuất thần suy ngẫm một lúc, bỗng dung hắn trợn tròn mất. “Ý ngươi là hắn.”
“Đúng, hắn là nhạc phụ của Lâm vương. Nếu có ai muốn thừa nước đục thà câu ở Dương Châu, gây sự chú ý của Thánh thượng, khiến Khánh vương bị vạ lây, thì người hưởng lợi sẽ là ai?”
“Tượng vương!” Lý cầu giận dữ một chường đập mạnh xuống bàn.
Last edited by conem_bendoianh; 20-04-2012 at 10:36 AM.
Thiên Hạ
Tác giả: Cao Nguyệt
Quyển 3 : BIẾN HÓA KHÔN LƯỜNG
-----oo0oo-----
Chương 110: Cách núi đánh trâu
Nhóm dịch: Huntercd
Đả Tự: Bảo Ngọc --- 4vn.eu
Sưu Tầm by conem_bendoianh --- 4vn.eu
Lúc này, một viên thị vệ bẩm báo: “Tiểu vương gia. Lưu Chuyển vận sứ dẫn Lý Khánh An đến rồi.”
“A! Mau mòi họ vào đây.”
Lát sau, Lưu Trường Vân dẫn theo Lý Khánh An bước vào trong phòng, Lý cầu ha hả cười bước tới: “Lý tướng quân, lâu ngày vẫn khỏe chứ?”
Lý Khánh An cười thi lễ: “Mấy ngày này ở Giang Nam gặp được rất nhiều bạn cũ. khiến người ta cảm thấy thiên hạ thực ra rất nhỏ bé.”
“Sao thế, Lý tướng quân còn gặp được người khác đến từ kinh thành sao?”
"Không có gì. ty chức Tứ Châu Hu Dị huyện gặp được viên ngoại lang Thôi Bình hồi trước, vì vậy nên có chút xúc cảm.”
“Nào! Nào! Lý tướng quân mời ngồi.”
Lý Cầu đã gọi đầy một bàn là thức ăn, hắn đích thân rót một ly rượu cho Lý Khánh An. rồi cầm ly lên cười nói: “Ly rượu này là vì chúng ta có thể tương phùng ở Dương Châu, mọi người uống nào.”
“Uống rượu! uống rượu!” Mấy người đều nâng ly cạn hết.
Ản được mấy miếng thức ãn. Lý cầu quan tâm hỏi: “Lý tướng quân, nghe nói tướng quân lúc vừa đến luc bị người khác thích sát, bị thương rồi ư?”
Lý Khánh An cầm ly rượu lên nói: “Trầy trụa một tí da, không thể xem là thương tích gì. nhưng mà cám thấy lần thích sát đó rất là kỳ lạ.”
“Kỳ lạ như thế nào?”
“Trước khi đến không có tí dự báo nào, nhưng sự việc sau khi xảy ra, lại biến mất không để lại dấu vết. đến nay gần một tháng rồi, nếu không còn việc gì xảy ra. thì giống như mơ một giấc mơ vậy.”
Lý Cầu nốc cạn rượu trong ly. nói: “Lý tướng quân, ta không ngại nói thật với tướng quân, người thích sát ngài chúng tôi đã điều tra ra là ai rồi.”
“Là ai?”
Lý Cầu không trả lời, hắn mỉm cười, hỏi ngược lại nói: “Thế Lý tướng quân có thể nói cho ta biết, Đỗ Bạc Sinh tướng quân bắt được chưa?”
Không khí trên bàn tiệc đột ngột trở nên căng thẳng, ngay cả Diêm Khải cũng không ngờ rằng, Lý cầu lại hỏi một cách thẳng thắng trực tiếp như vậy, hắn và Lưu Trường Vân nhìn nhau một cái, khuôn mật hai người đều lộ vẻ ngại ngùng khó xừ.
Lý Khánh An cầm ly rượu trầm ngâm lặng thỉnh, lát sau hắn mới khẽ thở dài: “Vương gia quà nhiên là người lợi hại!”
Lý Cầu tinh thần phấn chấn hẳn. vội hỏi đuổi nói: “Không lẽ Lý tướng quân thật sự bắt được hắn rồi!”
Lý Khánh An lắc đầu nói: “Nếu lời đã nói đến nước này rồi, Khánh An cũng không còn cần thiết phải che dấu gì nữa. Không sai, ta nhận được tình báo, Đỗ Bạc Sinh rất có khà nãng ẩn mình trong Nhuận Châu Khúc Kha huyện. Khánh An không quản ngày đêm đi xuống phía nam, đợi Khánh An đi đến Khúc Kha huyện, vẫn là chậm một bước, Đỗ Bạc Sinh đã sớm một bước thoát thân rồi. Người cậu của hắn Mai Phóng Hạc khăng khăng phù nhận hắn đã che dấu Đỗ Bạc Sinh, làm cho người ta vô cùng tiếc rẻ.”
Lý Cầu chú ý Lý Khánh An một lúc, trong lòng cũng bất giác trở nên vô cùng chán nán. lần này để Đỗ Bạc Sinh chạy thoát, muốn bất được hắn nữa thì khó khăn rồi.
Lúc này, Diêm Khải đột nhiên nói: “Nếu Đỗ Bạc Sinh là chạy trốn vội vã, thế thì tài sàn văn thư của hắn chắc là vẫn còn chứ?”
“Đúng thế! Lý tướng quân, tài sàn và vãn thư của Đỗ gia tướng quân có lấy được không?”
Lý Cầu trước khi đi được phụ thân dặn dò rất nhiều lần. cho dù làm cách nào hắn cũng phải đoạt về số vàng đó. và các ghi chép lén vận chuyển muối lậu cũng phải tiêu hủy hết. Hai việc đại sự khiến Khánh vương Lý Tông ăn ngủ không yên.
Hắn tràn đầy hi vọng nhìn về phía Lý Khánh An, không ngờ Lý Khánh An lại lấc đầu: “Nếu Khánh An đã không lục soát được Đỗ Bạc Sinh, thì gia tài vạn quan của Mai gia Khánh An cũng không có chứng cứ nói đó là của Đỗ gia. Đừng nhắc nữa, ta ở Đô Lương Sơn đại thắng, nhưng ở Khúc Kha huyện lại đại bại quay về.”
Nói đến đây, hắn lấy ra một tờ danh sách, đưa cho Lý cầu nói: “Một bộ phận tiền
tài chặn thu được ở Đô Lương Sơn, ta đã giao cho quan phủ Dương Châu rồi, đây là danh sách, mòi điện hạ xem qua.”
Lý Cầu vội đón lấy tỉ mỉ xem một chút, ở trên vàng bạc châu báu đều có, viết rất là mơ hồ, không thấy có câu chữ về mười vạn lượng vàng. Trong lòng hắn nôn nóng muốn hôi, nhưng việc này lại không mờ lời được, chỉ đành thở dài nói: “Đa tạ Lý tướng quân đã thẳng thắng nói rõ.”
Lý Khánh An mỉm cười hỏi: “Vậy người thích sát Khánh An là ”
“Bọn ta suy đoán, có thể là có liên quan đến Đại đô đốc phú Dương Châu.”
Trường An, một cỗ xe ngựa chậm rãi ngừng bên cạnh phủ Lý Lâm Phủ, hai hầu cận dìu Khánh vương Lý Tông thân hình mập mạp từ trong xe ngựa bước xuống, Lý Lâm Phủ đã chờ đợi từ trước trên bục thang đi xuống nghênh đón.
“Điện hạ đích thân đến. vi thần không chịu nổi đâu.”
“Có việc nhờ và. tiểu vương mặt dày đến viếng.”
Lý Lâm Phủ vội mời Lý Tông vào trong phủ. hai người đi vào trong thư phòng, ngồi xuống, thị nữ đưa lại hai ly trà thơm.
“Tướng quốc, tiểu vương là vì chuyện Dương Châu đến cầu tướng quốc giúp đỡ.”
Lý Tông mỡ cửa gặp núi nói thẳng nguyên nhân đến đây, Lý Lâm Phủ khuôn mặt đầy vẻ ngạc nhiên: “Dương Châu? Điện hạ ở Dương Châu đã xảy ra chuyện gì?”
Lý Tông trong lòng cười lạnh một tiếng, nhưng trên mặt lại cười trừ nói: “Tướng quốc chắc là biết được, chính là việc của tên buôn muối Đỗ Bạc Sinh, hài nhi ta Lý cầu đã đi đến Dương Châu rồi.”
“À!” Lý Lâm Phủ nét mặt lộ vẻ tinh ngộ, vội nói: “Việc đó không phải đã êm xuôi rồi sao? Cao Lực Sĩ đã thay thánh thượng phê rồi, việc này tạm thời gác lại.”
“Ài! Lý tướng quốc có thể khôngbiết. việc này vẫn chưa êm xuôi, gần đây lại dấy sóng lên, Lý Khánh An xuất nhiệm Giang Đô Đoàn luyện sứ. lại khuấy đục đầm nước này rồi.”
“Lý Khánh An?” Lý Lâm Phú hứ một tiếng thật mạnh: “Người này vi thần vô cùng phàn cám. chẳng qua chỉ là một tên trung lang tướng tứ phẩm nho nhỏ, cậy vào sự nâng đỡ của Cao Lực Sĩ. mà làm mưa làm gió trong kinh thành. Lần trước vào giao thừa phố đông cháy lớn, vì vi thần thấy tuần tra doanh có trách nhiệm trong việc này, nên kiến nghị thánh thượng bãi chức hắn. không ngờ hắn lại ôm hận trong lòng, mấy lần trước mật Cao Lực Sĩ nói xấu vi thần, không biết quan trường nông sâu. Bây giờ không ngờ lại không yên phận ở Dương Châu, xem ra, không cho hắn nếm chút mùi vị đau khổ, thì hắn sẽ khôngbiết lẽ làm người xử thế!”
Bàn thân Lý Tông cũng rất không ưa Lý Khánh An. nhưng trước tiên là tham mưu Diêm Khải tiến cử. hài nhi Lý cầu của minh lại nói lời tốt. hắn cũng có chút dao động, đang lưỡng lự giữa việc thu nhận hay không thu nhận. Nếu Lý Lâm Phủ khen Lý Khánh An tuổi trẻ tài cao, nói không chừng hắn sẽ quyết định thu nhận Lý Khánh An vào phe của mình. Nhưng Lý Lâm Phủ lại sa sầm nét mật áận dữ trách mắng Lý Khánh An không biết tốt xấu, điều này chẳng khác nào thêm một tấm cược nặng trịch vào cái cân đang thăng bằng của hắn. Vì thu nhận Lý Khánh An mà đắc tội với Lý Lâm Phú, đây thật sự là cuộc mua bán lỗ cả phần vốn cuối cùng. Trong thời khắc này, trong lòng hắn đã đóng sập cửa lớn lại đối với Lý Khánh An.
“Tướng quốc, tên Lý Khánh An này ta cũng không thích, đừng nói đến hắn nữa. Tướng quốc, việc của Dương Châu quả thật không liên quan đến ta. Tiểu nhi ta Lý cầu nhỏ người rách việc, bị tên buôn muối Đỗ Bạc Sinh lợi dụng, đã bán mấy lần muối lậu. Lần này vụ án muối Dương Châu bùng nổ, tiểu nhi ta e là dính líu trong đó, có lẽ cả ta cũng bị cuốn vào trong đó. vì vậy ta đặc biệt đến khẩn xin tướng quốc, có thể thay ta che dấu thánh thượng.”
Nói xong. Lý Tông kéo lê thân hình mập mạp của minh định đứng dậy thi lễ, Lý Lâm Phủ vội vàng đỡ hắn lại: “Điện hạ quá lời rồi, mau mau mòi ngồi!”
Lý Tông thấy Lý Lâm Phú trầm mặc không nói nãng. hắn bèn rút khăn tay, lau lau khóe mắt nói; “Tội nghiệp ta chỉ có mụn con này, hắn tuổi nhỏ rách việc, nên mới gây ra vạ lớn, khẩn xin tướng quốc nể chút mật của tiểu vương, cho tiểu nhi ta một cơ hội sửa đổi.”
Lý Lâm Phủ thở dài, nói: “Điện hạ, vi thần dĩ nhiên bằng lòng tương trợ điện hạ. nhưng tên buôn muối Dương Châu Đỗ Bạc Sinh vận chuyển buôn bán muối lậu trái phép, lén chạy thuế muối hai mươi vạn quan, số tiền quá khồng lồ, vụ án này phải tìm một người nhận tội. vi thần mới có thể thay điện hạ thoát tội.”
“Ý của Lý tướng quốc là chi ”
“Vận chuyển buôn lậu muối thời gian dài, Đô Chuyển vận sứ Lưu Trường Vân sao có thể đứng ngoài sướng thân được? Để thoát trách nhiệm cho điện hạ. chỉ có thể để người này nhận tội thay.”
cho hắn lợi ích cuồn cuồn, hơn nữa lại có quan hệ mật thiết với hãn. hãn như thê nào
cũng không đang tâm làm vậy được.
Lý Lâm Phù liếc hắn một cái, bình thán nói: “Nếu như điện hạ khó xử, đêm nay
xem như ta chưa từng nói gì.”
“Thôi được!”
Lý Tông thở một hơi dài: “Vậy cứ theo ý của Lý tướng quốc hành sự vậy.”
Dương Châu cách Nhuận Châu chỉ một con sông. sau khi qua sông chính là địa giới Nhuận Châu. Hai ngày sau. việc xảy ra ở Binh Độ trấn và Khúc Kha huyện đã truyền đến Dương Châu. Vụ án Đỗ Bạc Sinh đã yên ắng mấy tháng nay lại dậy sóng trở lại, nhưng tên buôn muối Đỗ Bạc Sinh vẫn còn chưa rõ tung tích, làm cho vụ án này trở nên huyền bí ly kỳ.
Lý Khánh An Đô Lương Sơn diệc cướp và Khúc Kha truy bắt không phải là tiến hành bí mật. theo sự đây dời của thời gian, rất nhiều chỉ tiết xày ra ở giữa thời gian này đã nổi lên rõ rệt. Cho dù là Lý cầu hay là Lư Hoán, họ căn cứ vào các vết tích to nhỏ, đều thống nhất suy đoán Lý Khánh An rất có khả năng đã bắt được Đỗ Bạc Sinh, chỉ là không có chứng cứ. Bàn thân Lý Khánh An lại khãng khãng Phủ nhận, không lâu sau, hắn lại dẫn quân đội ra ngoài tập luyện rồi, để hai phe người treo lơ lửng trên không. Thái độ nước đôi này của hắn thật sự làm cho Lý cầu và Lư Hoán trong lòng nôn nóng không yên.
Cục diện của Dương Châu tuy vẫn bình lặng, nhưng dưới sự bình lặng này, lại là sóng ngầm cuộn trào đã lâu. Thế lực hai phe cũng đều đang xoa tay múa chân, chờ đợi làm ván bài liều cuối cùng với đối phương.
Đêm khuya hôm nay, trăng vẫn còn chưa ló dạng, màn đêm đặc biệt thâm trầm. Lóp sương mòng của ngày đầu xuân bao Phủ ngõ phố của Giang Đô, ngoài mười mấy bước đã không thấy người đi đường. Nhà kho của châu Phủ cách châu nha môn khoáng một trăm bước, nằm ở trong một ngõ hèm. Mỗi đêm có bốn tên nha dịch trực ca. tụần phòng an toàn của nhà kho. Nhưng hai hôm nay, do trong nhà kho có đặt tài vật khổng lồ của Đỗ gia, vì vậy châu nha cất cử thêm lượng người. tăng cường nha dịch tuần phòng đến hai mươi người.
Vào lúc canh ba, đầu phố Giang Đô tình mịch như tờ.
“Bang! Bang bang! Trời hanh vật khô, đề phòng cháy lửa.”
Trên phố chỉ có tiếng vọng lại của canh phu. Đột nhiên, cách nhà kho ngoài mấy mươi bước có mấy bóng đen xuất hiện, họ quan sát động tĩnh của cửa lớn nhà kho.
Lát sau. có người ném một tảng đá về phía này, biểu thị cỏa lớn nhà kho không có ai. Một bóng đen thân hình cao to vẫy tay, ở phía không xa bất ngờ có gần trăm bóng đen chạy lại.
“Các ngưoi nghe đây, đồ ở trong phòng kho số giáp tam. chinh là sau khi bước vào cửa lớn một căn đầu tiên ở phía trái sau cùng nhất, ra tay phải nhanh phải mạnh, có người ngăn cản thì siết ngay tại chỗ, lấy đuợc đồ rồi mọi người nhanh chóng rút lui.”
Lúc này, bên kia nhà kho truyền lại một tiếng chó sủa khe khẽ, đây là tín hiệu đã phát đến. “Lên!”
Một tiếng ra lệnh, gần một trăm bóng đen nhanh chóng chạy đi nhà kho. Họ ai nấy đều thân thủ khỏe khoắn, bước đi nhanh nhẹn. Trong chốc lát đã xông đến trước cửa lớn nhà kho. Nhà kho đã bị khóa trái cửa bên trong, họ cũng không vào cửa, lập tức dựng lên năm sáu cái thang người. vượt tường đi vào.
Sân nhà bỗng vọng lại tiếng kêu la: “Có trộm! Có kè trộm... Á!”
Tiếng kêu la trở thành một tiếng thảm kêu rồi ngưng bật. Sau đó là tiếng đánh nhau, tiếng kêu la to hơn: “Người đâu mau đến đây, có trộm cướp kho quan phú!”
Hai mươi nha dịch hoàn toàn không phải là đối thủ của bọn áo đen. Họ vừa đánh vừa lui. bị ép vào một phòng kho lớn, nhưng lại bị bọn áo đen khóa trái cửa bên trong.
Phòng kho đật tài vật của Đỗ gia bị phá toang, bên trong để đầy các chiếc rương lớn nhỏ, tất cả đều dán niêm phong của quan phủ.
“Mau! Mọi người mau động thủ khiêng chúng đi.”
Gần trăm bóng đen động tác vô cùng nhanh nhẹn, họ khiêng rương vác lồng, chưa đến thời gian một chén trà, đã khiêng đi hơn một nừa vật tư trong kho phòng.
Cửa lớn đã mờ. theo tiếng bước chân xa dần, hơn trăm bóng đen nhanh chóng biến mất trong màn đêm tăm tối.
Last edited by conem_bendoianh; 20-04-2012 at 10:38 AM.
Thiên Hạ
Tác giả: Cao Nguyệt
Quyển 3 : BIẾN HÓA KHÔN LƯỜNG
-----oo0oo-----
Chương 111: Lục soát toàn thành
Nhóm dịch: Huntercd
Đả Tự: Bảo Ngọc --- 4vn.eu
Sưu Tầm by conem_bendoianh --- 4vn.eu
Ngôi nhà của thái thú Dương Châu Lư Hoán nằm phía sau châu nha. vừa qua canh ba, hắn bị một phen đập cửa ầm ầm làm cho tinh aiấc.
“Chuyện gì thế?” Lư Hoán mơ màng hỏi.
“Sứ quân, không hay rồi. bên kho xảy ra chuyện lớn rồi.”
‘Kho!’ Lư Hoán liền tinh táo hẳn. hắn ‘bụp!’ một cái ngồi dậy, còn chưa kịp mang giày đã xông tới cửa hói: “Bên kho đã xảy ra chuyện gì rồi?”
Tài sàn hơn mười mấy vạn quan tiền mà Lý Khánh An giao cho hắn cũng đều nằm trong kho cà. tối qua hắn còn nghĩ là hôm nay sẽ đem số tài sàn đó ký gửi chỗ kho của Đại đô đốc Phủ, đừng có mà xày ra chuyện gì đó.
“Kho xảy ra chuyện gì rồi?”
“Sứ quân, có sần trăm người xông vào kho, cướp đi số tài sản của Đỗ gia rồi, các huynh đệ một chết năm bị thương!”
“Á!” Lư Hoán sững người.
Kho của châu phủ đã được đám lớn nha dịch nghe tin chạy đến không chế tình hình rồi, trong làn sương sớm mông lung, trong sân vô cùng bừa bãi, chỗ nào cũng là các rương vỡ và vết máu, một viên nha dịch bị giết chết nằm ở góc tường, dùng chiếu cuốn lại, mấy người bị thương dựa vào tường cho người băng bó.
“Sứ quân, họ đến quá đột ngột, và lại lúc bọn họ giết đến, các huynh đệ cũng vừa đang chuyên giao ca, thuộc hạ dám khăng định trong chúng ta có nội gián.”
Lư Hoán sa sầm mặt xuống đi vào trong kho, đèn đuốc sáng lên. bên trong này nguyên chứa đầy tài sàn của Đỗ gia, nhưng hiện tại đã trống trơn, trơ lại chưa tới một phần tài sản ban đầu và trong quá trình cướp áật rơi rớt lại mấy thỏi bạc. cũng đã được dời tới một gian phòng khác, trong phòng phàng phất một mùi thối rửa của gỗ mục.
Lư Hoán khẽ thở một hơi dài, không cần nói. hắn cũng biết chuyện này do ai làm rồi. Dương Châu thành và cả Đại Đường, có thể nuôi nhiều tử sĩ như thế, ngoài Khánh vương ra, còn ai vào đó nữa?
Lúc này, quân sư Phương Ngọ Trân của hắn cũng nghe tin chạy đến. cánh tượng trước mất cũng làm hắn kinh hoảng tương tự, lát sau, hắn mới nói: “Sứ quân, nhân tiện cửa thành chưa mờ, chúng ta lập tức lục soát, có thể còn có khà năng tìm lại được.”
“Ngươi muốn ta trở mặt với Khánh vương sao?” Lư Hoán lạnh lùng hỏi.
“Nhưng mà, nếu làm mất món tài sàn trị giá đến mấy chục vạn quan tiền đó, thái thú làm sao giao phó với triều đình đây?”
Phương Ngọ Trân thấy Lư Hoán trầm ngâm không nói, lại hạ giọng khuyên hắn: “Cho dù không thể động vào Khánh vương, chí ít cũng phải có chứng cứ, về sau khi triều đình điều tra tới, sứ quân cũng có cớ mà giao phó.”
Lư Hoán gật đầu. Phương Ngọ Trân nói có lý, bất luận thế nào, hắn cũng phải lục soát một phen, nếu không hắn thực sự không biết giao phó thế nào đây.
“Nhưng người của chúng ta không đủ, cho dù sai khiến toàn bộ huyện nha, cũng không đủ đi lục soát toàn thành Giang Đô, bây giờ sắp canh bốn rồi, trễ nhất là canh năm đành phải mờ cửa thành rồi.”
“Chúng ta nhờ quân đội giúp đỡ!”
“Không được đâu, chỉ có Binh bộ mới có quyền điều động quân đội thôi.”
“Sứ quân, đi tìm Lý Khánh An giúp đỡ, thuộc hạ nghe nói bọn họ tối qua đã trở về rồi.”
“Thế cũng được, việc này không thể chậm trễ, ta lập tức đi doanh trại ngay.”
Lát sau. Lư Hoán dưới sự tháp tùng của mười mấy viên nha dịch, cưỡi ngựa phóng về phía bắc cửa thành. Của thành được đặc biệt mờ ra cho thái thú. ngựa phi nước đại ra cửa thành, nhắm thẳng nơi trú đóng của Đoàn Luyện doanh lao đi. Gió đêm tạt vào mặt. Lư Hoán lòng nóng như lũa đốt. Hắn vốn không ôm một chút hi vọng nào, nhưng sự trở về của Khánh An, làm hắn lại lóe ra một tia hi vọng, có lẽ hắn thật sự có thể tìm lại được mớ tài sản đó.
Chưa đến một khắc, Lư Hoán đã xông đến trước doanh trại, từ xa, có lính gác la lên: “Đứng lại! Nếu không chúng tôi kéo cung bắn tên liền đó.”
“Đừng bắn. ta là Lư thái thú Dương Châu, có chuyện gấp cần gặp tướng quân các người.”
“Lư thái thú xin đợi một lát.”
Một lính gác chạy xuống tháp canh, hướng đến chỗ ở của Lý Khánh An chạy đi, Lý Khánh An bị gọi dậy, hắn chiều tối hôm qua mới đi cưỡi ngựa bắn cung về, thân thể cực kỳ mệt mòi.
Hắn gấp gáp khoát quân phục đi ra: “Xảy ra chuyện gì thế?”
Lý Khánh An nhìn sắc trời một cái, mới vừa canh tư thôi, sớm như thế, có thể xảy
ra chuyện gì nhi?
Hắn lớn bước đi tới trước cửa doanh trại. Lư Hoán đang nôn nóng không an thấy hắn ra, liền đi lên chắp tay thi lễ nói: “Lý tướng quân, chính vào lúc nãy, tài sàn của Đỗ gia được cất giữ trong kho bị một đám người lai lịch bất minh cướp đi rồi, khẩn cầu Lý tướng quân có thể phái binh thay ta lục soát hộ.”
Lý Khánh An sững người: “Chẳng lẽ tiền tài trị giá đến mười mấy vạn quan đều bị cướp đi rồi sao?”
“Không sai, bọn chúng đến gần trăm người, rất hung hãn. hai mươi viên gia dịch một chết năm bị thương, đại đa số tài vật đó đều bị cướp đi rồi.”
“Sứ quân không cần nói nữa, ta phái binh đi giúp ngài liền!”
Tiếng chuông khẩn cấp tập họp vang lên. qua gần một tháng huấn luyện với cường độ mạnh, binh sĩ Đoàn Luyện doanh có năng lực ứng phó mà quân đội bình thường không thể sánh kịp, họ khoát lên áo giáp với tốc độ cực nhanh, đem theo binh khí chạy đến chuồng ngựa. chưa tới thời gian một chén trà, năm trăm binh sĩ đã quân dung chinh tề xếp hàng ngay ngắn trước doanh trại rồi.
Tốc độ đó làm cho Lư Hoán nhìn đến tròn xoe cả mắt, Lý Khánh An nhày lên ngựa, roi ngựa chỉ Giang Đô thành: “Lập tức vào Giang Đô thành, bắt đầu lục soát toàn thành!”
Trời còn chưa sáng. Giang Đô thành đã bị tiếng vó ngựa gấp rút trên đường lớn đánh thức, năm trăm quân Đường, chia làm năm mươi đội, còn châu nha và huyện nha cũng tô chức thành hai mươi đội, bất đầu 20 cửa từng nhà lục soát.
Từng ngọn đèn đuốc được đốt lên, chỗ nào cũng có thể nghe thấy tiếng chửi bới của các hộ gia đình, tiếng la hoàng và tiếng khóc của trẻ con. Lư Hoán trong lòng rây rứt cưỡi ngựa tuần tra tứ phía, hắn biết lục soát nhà của người dân thường thật sự rất vô nghĩa, nhưng nếu không phải là lục soát toàn thành, hắn lại có lý do gì để lục soát biệt viện của Khánh vương.
“Sứ quân, ngài có cám thấy Lý tướng quân hôm này đặc biệt chịu giúp đỡ không?” Phương Ngọ Trân phía sau hắn nhỏ tiếng nhấc.
“Hình như là thế, vốn ta cũng nghĩ hắn sẽ không chịu nhận lời, không ngờ hắn nhanh nhẩu thế.”
Mấy hôm nay vì chuyện của Đỗ Bạc Sinh, Lư Hoán hai lần tìm đến Lý Khánh An bàn bạc, nhưng Lý Khánh An cũng từ chối không gặp, lần thứ ba đi, Lý Khánh An đã đi huấn luyện rồi, không ngờ hôm nay Lý Khánh An vừa trở về bèn nhận lời giúp đỡ, điều này thật ngoài dự đoán của hắn.
Lư Hoán quay đầu nhìn Phương Ngọ Trân một cái, cười nói: “Ngươi có phải đã phát hiện ra điều gì không?”
Phương Ngọ Trân gật đầu nói: “Thuộc hạ đang nghĩ, Đỗ Bạc Sinh có tác dụng gì với Lý Khánh An không? Hắn và sự việc ở Dương Châu không hề can hệ gì, tại sao lại chịu ra sức bất Đỗ Bạc Sinh đến thế? Còn bây giờ, chúng ta đều biết người đã ở trong tay hắn. tại sao hắn lại không chịu giao người ra. trong hồ lô của hắn rốt cục là bán
thuốc gì đây?”
Lư Hoán trầm ngâm giây lát rồi nói: “Ý của ngươi là hắn đang đợi thời cơ sao?”
“Có chút ý như thế. Đỗ Bạc Sinh là nhân vật trọng tâm mà hai phái ở Dương Châu đang tranh giành lấy, hắn nắm trong tay không phải vì mục đích đó hay sao?”
“Thế hắn muốn gì?” Lư Hoán thật sự không thế lý giải dụng ý của Lý Khánh An.
“Thuộc hạ cho rằng hắn thực ra cái gì cũng không cần.”
Phương Ngọ Trân chậm rãi cười nói: “Nếu thuộc hạ không đoán sai, Lý Khánh An này đang chọn lựa một chỗ dựa cho minh, một bên là thái từ, một bên là Khánh vương, hắn đang chọn lựa chỗ mà mình đáng dựa vào.”
“Nhưng Cao Lực Sĩ là chỗ chống đỡ của hắn. hắn càng nên nghiêng về thái tử mới đúng.”
“Đúng là thế, nên hắn mới đem tài sàn của Đỗ gia giao cho Sứ quân, mà không phải là Lưu Trường Vân, hôm nay hắn chịu giúp Sứ quân lục soát thành, thực ra chính là cho Sứ quân một ám thị rồi, hắn đang đợi sứ quân cho hắn một lời hứa.”
Ánh mắt của Lư Hoán từ từ sáng lên. nếu thật sự như vậy, thế thì cục diện xấu của Dương Châu hắn nắm bảy phần thắng rồi, vả lại Lý Khánh An thật sự không tồi, năng lực rất mạnh, còn thái tử có thế lực quá yếu về mật quân sự, nếu như có thể kéo hắn vào phe thái tử. về sau này, Lý Khánh An tất sẽ trở thành cánh tay đắc lực của thái từ.
“Ta hiểu rồi. việc này không thể kéo dài được, ta lập tức đi bàn với hắn ngay, nếu Lý Khánh An bị Lý cầu dùng vốn liếng nặng kéo qua đó, thế thì sẽ đáng tiếc lắm.”
Nói xong, Lư Hoán quay đầu ngựa. nhắm hướng chợ nam mà đi.
Giờ mờ cửa thành đã qua rồi, Giang Đô thành lúc này chỉ mỡ cửa nam. do ba viên nha dịch giữ ngay trước cửa thành, tra xét nghiêm ngặt, mỗi cỗ xe ngựa ra thành và mỗi sánh hàng hóa đều lục soát qua lại rất kỹ, còn thời gian bất đầu phiên chợ của chợ nam cũng đã qua rồi, nhưng cửa chợ vẫn đóng im lìm, không cho bất kỳ ai ra vào. Lý Khánh An đích thân dẫn mười đội nhỏ đến chợ nam tiến hành lục soát. Chợ nam là nơi tập trung buôn bán của lái buôn các nước, trong kho các đồ vật quý giá cũng rất nhiều, cơ bàn cũng đều dùng các rương để đựng, vì thế đối với việc lục soát ở chợ nam cũng đặc biệt tỉ mỉ, phải từng cái một đối chiếu với sổ sách, chủ tiệm phải giài thích đối với các vật phẩm dư ra, nếu giải thích không được vật phẩm đó sẽ bị giữ lại.
Lúc này Lý Khánh An đang lục soát một tiệm châu báu người Hồ ở phía tây, trong số tài sàn của Đỗ gia, thì châu báu đá quý cũng không ít.
Chù tiệm châu báu mũi nhọn mắt xanh gập đầu cúi mình nói: “Tướng quân, chúng tôi cũng đều là những lái thương tuân thú pháp luật, tất cả các vật phẩm đều đã đóng thuế cả rồi. tuyệt đối không hề trốn thuế của Đại Đường.”
“Ta không có nói ngươi kê thiếu để trốn thuế, chỉ là có việc đặc biệt phải lục soát, lại nói ngươi cũng đâu phải hoàn toàn trong sạch đâu, như trong danh sách ngươi đưa chỉ có mười tám người phụ bán. nhưng chúng tôi lại điểm danh ra hai mươi sáu người, còn tám người là từ đâu ra đấy, chẳng lẽ ngươi dấu nô lệ đó sao?”
Lý Khánh An chỉ tùy tiện nói, nhưng nửa ngày không nghe chù tiệm giải thích, hắn bất chợt kỳ lạ nhìn hắn. chỉ thấy hắn sắc mặt khẩn trương, tay đang khẽ run, Lý Khánh An trong lòng càng thêm nghi hoặc, hắn tịch thu danh sách hét lớn hạ lệnh: “Hãy gọi tất cả mọi người trong tiệm của ngươi ra. để kiểm tra.”
Sắc mật người Hồ trở nên trắng bệch, lắp bắp nói: “Tướng quân, không có gì
đâu.”
“Người đâu! Vào trong đuổi toàn bộ người ra đây cho ta.”
Mười mấy viên quân Đường xông vào trong tiệm, đuổi người trong tiệm ra. lúc này có một viên quân Đường bẩm báo: “Tướng quân, trong tiệm có một người tự xưng là vương từ Thạch quốc, muốn gặp ngài.”
Lý Khánh An ngẩn người, liền sau đó hắn dần dần cười lên, chẳng lẽ lại trùng hợp đến thế, Viễn Ân đó cũng đã đến Dương Châu rồi sao?
“Dần hắn qua đây đi!”
Lý Khánh An nhảy lên ngựa, đợi vương từ Thạch quốc đi đến. rất mau, từ trong tiệm đi ra tám người Hồ, người đi đầu chính là Ng Tô Ninh người đã có duyên gặp mặt một lần cách đây hai năm ở Bạt Hoán.
“Lý tướng quân, chúng ta có duyên thiên lý đến tương hội đó! Ngài còn nhớ tôi
khône?” Ng Tô Ninh cúi minh thi lễ với Lý Khánh An.
“Ha ha! Đúng là lão bằng hữu rồi, xém tí để ta trở thành người có gia tài đến vạn
quan, Ng Tô Ninh đây mà, ta làm sao không nhớ được chứ?”
Lý Khánh An vừa cười vừa nhìn về phía Viễn Ân, hình như vẫn là vương tử mà trong quán rượu ở Quy Tư hắn từng gặp, hắn dùng tiếng Đột Quyết cười nói: “Viễn Ân điện hạ, chúng ta gặp mật lần thứ hai rồi.”
Viễn Ân ngẩn người ra, hắn không hề có ấn tượng đã gặp qua Lý Khánh An: “Lý tướng quân, ngài nhớ sai rồi! Chúng ta gặp mặt khi nào đâu?”
“Ngài đúng là chưa gặp qua ta, nhưng ta thấy qua ngài, ở trong quán rượu tại Quy Tư, lúc các người đang dò hỏi tung tích của viên hồng ngọc, còn nhớ một quan quân đã uống say rượu không? Đó chính là ta đó.”
Last edited by conem_bendoianh; 20-04-2012 at 10:39 AM.