19-10-2012, 03:50 PM
Rá»a tay gác kiếmI ♥ Myself
Tham gia: Jul 2011
Bà i gởi: 18,755
Thá»i gian online: 4 tháng 2 tuần 0 ngà y
Thanks: 907
Thanked 288,902 Times in 11,108 Posts
Quốc Sắc Sinh Kiêu
Tác giả: Sa Mạc
Quyển 1: Vân Sơn ai không thấy quân
ChÆ°Æ¡ng 84: Gặp lại ngÆ°á»i quen
Nhóm dịch KoCo
Nguồn Mê Truyện
SÆ°u Tầm by Äá»™c Cô Long --- 4vn.eu
Tôn Tá» Không chân đạp trên tuyết giống nhÆ° Ä‘ang bay. Sở Hoan nhìn thấy nhÃu mà y, thầm cảm thán khinh công của ngÆ°á»i nà y quả tháºt hÆ¡n ngÆ°á»i. Trong nháy mắt, Tôn Tá» Không đã chạy tá»›i bên cạnh, cÆ°á»i ngượng ngáºp, nhÆ°ng vẫn mở miệng há»i:
- Sở gia… phải đi sao?
Sở Hoan nắm cÆ°Æ¡ng ngá»±a, nhìn Tôn Tá» Không, há»i ngược lại:
- NgÆ°Æ¡i tìm ta để đòi lá»… giá»›i thiệu nháºp Ä‘Æ°á»ng?
Tôn Tá» Không sá»ng sốt, láºp tức xấu hổ cÆ°á»i nói:
- Sở gia… Sở gia cứ nói đùa…
- Thế thì tìm ta là m gì?
Tôn Tá» Không cÆ°á»i tủm tỉm:
- Sở gia vừa rồi đại triển thần uy, tá»±a nhÆ° thánh tiên hạ phà m, đầu Ä‘á»™i trá»i chân đạp đất…
Nhìn thấy Sở Hoan nhÆ° cÆ°á»i nhÆ° không nhìn chằm chằm và o mình, ánh mắt gã liá»n cụp xuống, không dám nói tiếp.
- Ta không có nhiá»u thá»i gian, ngÆ°Æ¡i có việc gì cứ nói thẳng ra Ä‘i.
Sở Hoan ngẫm nghĩ một chút, rốt cuộc nói:
- Có phải ngÆ°Æ¡i lo rằng đám ngÆ°á»i kia sẽ tìm ngÆ°Æ¡i trả thù?
Tôn Tá» Không dẫn Sở Hoan đến Bát Lý ÄÆ°á»ng, cuối cùng cái tên Bát Lý ÄÆ°á»ng đã bị hắn xóa sổ. Tuy nói cho dù Tôn Tá» Không không xuất hiện, thì Sở Hoan cÅ©ng sẽ tìm thấy Bát Lý ÄÆ°á»ng thôi. NhÆ°ng Tôn Tá» Không dù sao cÅ©ng đã cuốn và o việc nà y, ngÆ°á»i Bát Lý ÄÆ°á»ng tất nhiên sẽ xem gã nhÆ° là ná»™i gián.
Tôn Tá» Không cÆ°á»i gượng, lại ngẫm nghÄ© thêm má»™t chút, rồi Ä‘á»™t nhiên quỳ phụp xuống, ngẩng đầu lên nhìn Sở Hoan, nói má»™t cách tha thiết:
- Sở gia, ngà i… nháºn ta là m đồ đệ. Ta bái ngà i là m vi sÆ°.
Sở Hoan ngẩn ra.
Tôn TỠKhông đôi mắt phiếm hồng:
- Sở gia, ngà i không thể vong ân phụ nghÄ©a. Ta dẫn ngà i đến Bát Lý ÄÆ°á»ng, ngà i hãy nháºn ta là m đồ đệ Ä‘i, ta nhất định sẽ chịu ngà i sai khiến.
Sở Hoan không nhịn được phá lên cÆ°á»i:
- Tuổi ngÆ°Æ¡i còn hÆ¡n ta, hÆ¡n nữa, ta biết lấy gì để dạy ngÆ°Æ¡i? Sao có thể nháºn ngÆ°Æ¡i là m đồ đệ?
- Có thể dạy có thể dạy!
Tôn TỠKhông vội và ng nói:
- Bản lÄ©nh ngà i lợi hại nhÆ° váºy. Ta chỉ cần há»c má»™t chút bên ngoà i cÅ©ng đã có thể ngẩng đầu ở huyện Thanh Liá»…u nà y rồi.
Sở Hoan ồ một tiếng nói:
- NgÆ°Æ¡i bái ta là m sÆ° phụ, là muốn há»c chút bản lÄ©nh để là m báºy?
- Không đúng không đúng!
Tôn Tá» Không tá»± biết mình nói sai, liá»n vá»™i khá»a lấp:
- Kỳ tháºt… kỳ tháºt ta thân hình cÆ°á»ng tráng, kẻ khác muốn ức hiếp cÅ©ng khó…
Gã nhìn và o mắt Sở Hoan:
- SÆ° phụ, ngà i yên tâm, ngà i nháºn ta, ta nhất định sẽ há»c công phu tốt, tuyệt không là m xằng là m báºy, nếu ai dám chá»c giáºn ngà i, ta láºp tức ra tay đánh hắn bay lên trá»i.
Sở Hoan thÃch thú nhìn gã nam tá» có chút ngá» nghệch trÆ°á»›c mặt, cÆ°á»i nói;
- Xem ra ngươi rất có thà nh ý a!
- Có!
Tôn TỠKhông vội đáp:
- Ta rất có thà nh ý, ngà i xem ánh mắt của ta đi!
Gã trừng hai con mắt, sâu trong đôi mắt, đúng là có và i phần tha thiết.
Sở Hoan lại cà ng buồn cÆ°á»i:
- Ngươi xuất thân con hát?
- Con hát?
Tôn Tá» Không khinh thÆ°á»ng nói:
- Ta sao có thể là con hát? Cái nghỠhạ lưu đó…
Gã dừng chút, rồi nói tiếp:
- Tuy nhiên ta cÅ©ng có chút tà i nghệ mà ngÆ°á»i khác không có.
Sở Hoan quan sát Tôn TỠKhông, lắc đầu nói:
- Nhìn không ra tà i nghệ gì?
Tôn Tá» Không cÆ°á»i ha hả rồi cÅ©ng nói:
- Nhìn không ra tà i nghệ gì?
Gã vừa dứt lá»i, Sở Hoan giáºt nảy mình. Tôn Tá» Không nói mấy lá»i nà y không có gì kỳ quái, nhÆ°ng giá»ng nói thì cá»±c kỳ kỳ quái. Giá»ng gã và giá»ng Sở Hoan giống nhau nhÆ° đúc.
Tôn Tá» Không thấy Sở Hoan tá» ra kinh ngạc, đắc ý cÆ°á»i:
- Sư phụ, ngà i thấy tà i nghệ nà y của ta thế nà o?
Mấy lá»i nà y gã vẫn bắt chÆ°á»›c giá»ng Sở Hoan, giống nhÆ° đúc, gần nhÆ° không có chút nà o khác biệt, chỉ sợ là ngay cả những ngÆ°á»i quen biết Sở Hoan cÅ©ng chÆ°a chắc đã nháºn ra là do ngÆ°á»i khác nói.
Sở Hoan cá»±c kỳ tò mò, há»i:
- Äây là … khẩu kỹ?
Tôn Tá» Không đắc ý cÆ°á»i:
- Äúng là khẩu kỹ. SÆ° phụ, không dối gạt ngà i, đừng nói là huyện Thanh Liá»…u, chỉ sợ toà n bá»™ phủ Vân Phủ cÅ©ng không có ai khẩu kỹ giá»i hÆ¡n ta.
Sở Hoan ngạc nhiên nói:
- NgÆ°Æ¡i có bản lÄ©nh nhÆ° váºy, lo gì không kiếm được cÆ¡m ăn? Vì sao phải theo ta? Ta nói cho ngÆ°Æ¡i biết, ta cÅ©ng nghèo nhÆ° ngÆ°Æ¡i, không có tiá»n nhà n rá»—i để dưỡng đồ đệ.
Tuy nói nhÆ° váºy, nhÆ°ng hắn đúng là cÅ©ng có và i phần tán thưởng tên đồ chúng Bát Lý ÄÆ°á»ng có dung mạo xấu xà nà y. Không thể tưởng rằng má»™t ngÆ°á»i có vẻ ngoà i ngây ngô nhÆ° gã lại có má»™t kỹ xảo tinh vi nhÆ° váºy.
Tôn Tá» Không cÆ°á»i khổ:
- Sư phụ, ngà i là m như cơm ngon dễ kiếm lắm.
Gã ảm đạm kể lể:
- Ta khi còn bé đã Ä‘i theo má»™t vị cao nhân há»c khẩu kỹ, sau khi há»c thà nh, đến thị trấn nà y để biểu diá»…n. Không nói không phải ngà y nà o cÅ©ng có ngÆ°á»i tán thưởng, mà sai dịch tuần phố nhìn thấy liá»n bắt đóng thuế biểu diá»…n, mÆ°á»i ngà y kiếm bạc còn không đủ má»™t ngà y đóng thuế.
Sở Hoan nhÃu mà y, thấy Tôn Tá» Không vẫn còn quỳ trên mặt đất, nâng tay lên nói:
- Ngươi đứng lên đi!
Tôn Tá» Không lúc nà y má»›i đứng dáºy, phủi phủi đám tuyết bám và o đầu gối:
- Ta không có chá»— dá»±a, sau lại nghe nói ở thị trấn nà y muốn kiếm tiá»n phải có ngÆ°Æ¡i che chở phÃa sau. Cho nên ta liá»n tá»›i nháºp Ä‘Æ°á»ng là m môn hạ lão Tứ. Tuy nói bá»n há» giúp ta không bị sai dịch tìm đến, nhÆ°ng má»—i tháng bạc kiếm được, hÆ¡n ná»a là phải nạp cho Thanh Kiểm lão Tứ.
Sở Hoan trong lòng biết ngÆ°á»i nhÆ° váºy dù là có chút kỹ xảo nhÆ°ng vẫn bị xem là kỳ dị. Tôn Tá» Không còn không được xem nhÆ° con hát, cho dù thân pháºn của gã cao hÆ¡n con hát rất nhiá»u. NgÆ°á»i nhÆ° váºy nếu không có chá»— dá»±a, tất sẽ bị ngÆ°á»i ức hiếp, là con mồi bóc lá»™t của cả hắc lẫn bạch đạo.
Thấy Sở Hoan không nói lá»i nà o, cÅ©ng không Ä‘oán được tâm tÆ° của hắn ra sao, Tôn Tá» Không bứt rứt nói:
- SÆ° phụ, ngà i nháºn ta chứ?
- Không được gá»i nhÆ° váºy.
Sở Hoan nghiêm nghị nói:
- NhÆ° váºy Ä‘i, khi nà o quay lại, ta sẽ nói chuyện vá»›i bá»n há», để vá» sau khi ngÆ°Æ¡i biểu diá»…n khẩu kỹ không được thu bạc của ngÆ°Æ¡i. Không cần bái sÆ° là m gì?
Tôn TỠKhông vội nói:
- SÆ° phụ hiểu lầm, kỳ tháºt ta bái ngà i là m vi sÆ° không phải vì cần tìm chá»— dá»±a mà là vì ta tháºt sá»± ngưỡng má»™ công phu của ngà i, muốn được há»c chút bản lÄ©nh đó.
Gã ưỡn ngực nói:
- Nam nhi đại trượng phu cÅ©ng nên có chút bản lÄ©nh trên ngÆ°á»i, nói không chừng má»™t ngà y nà o đó ta cÅ©ng có tiá»n đồ…
Sở Hoan cÆ°á»i nói:
- Không thể tưởng được ngươi cũng có chà hướng như thế…
Rồi hắn run cương ngựa, giục ngựa mà đi.
Con ngựa nà y của hắn tốc độ cực nhanh, Tôn TỠKhông thấy Sở Hoan định đi, cảm thấy sốt ruột, dưới chân như có gió, tốc độ cực nhanh, ngựa ô chưa kịp tung vó chạy thì Tôn TỠKhông đã đuổi kịp.
Sở Hoan định thỠxem khả năng khinh công của Tôn TỠKhông đến đâu, nên hét quát một tiếng, giục tuấn mã phi nhanh hơn. Tôn TỠKhông kêu lên:
- SÆ° phụ, ngà i rốt cuá»™c có nháºn ta hay không?
Sở Hoan thấy khoảng cách của gã và ngá»±a không cách xa nhau là mấy, hÆ¡n nữa, chạy băng băng nhÆ° váºy nhÆ°ng mặt không Ä‘á», hÆ¡i thở không gấp, nghÄ© Tôn Tá» Không nà y quả là trá»i cho tuyệt kỹ, không nói đến khẩu kỹ, mà bản lÄ©nh chạy bá»™ nà y cÅ©ng có chút kinh ngÆ°á»i, láºp tức nảy sinh thiện cảm vá»›i gã, lá»›n tiếng nói:
- Muốn nháºn ngÆ°Æ¡i hay không, còn phải xem tâm của ngÆ°Æ¡i thế nà o đã.
Hắn lại hét to má»™t tiếng, ngá»±a ô tung vó chạy nhÆ° bay vá» phÃa trÆ°á»›c vá»›i tốc Ä‘á»™ cao nhất. Tôn Tá» Không thấy không thể theo kịp liá»n dừng lại, nhìn Sở Hoan phi ngá»±a nhÆ° bay ngây ngÆ°á»i ngẩn ngÆ¡, láºp tức tá»± thì thà o: “ÄÆ°Æ¡ng nhiên là có thà nh ý, không thể có thà nh ý nà o hÆ¡n thế…†Trên mặt hiện lên vẻ kỳ quái lẩm bẩm nói:
- Mắt ta đầy thà nh ý của ta nhÆ° váºy mà sÆ° phụ vẫn không thấy sao?
Gã buồn bực một hồi, ánh mặt chợt sáng lên, vỗ vỗ đầu:
- Mẹ nó, là m sao lại quên, hóa ra là phải thà nh ý… ta hiểu rồi!
Gây sức ép ở Bát Lý ÄÆ°á»ng má»™t hồi, lúc nà y đã là buổi sáng, Sở Hoan cưỡi ngá»±a Ä‘i trên Ä‘Æ°á»ng phố, tuyết rÆ¡i cà ng lúc cà ng dà y.
Sở Hoan nhá»› đến ngÆ°á»i nhà đang lo lắng, vừa muốn quay vá» thôn LÆ°u Gia má»™t chuyến để trấn an thân nhân. Vừa muốn Ä‘i tiếp vá» phÃa trÆ°á»›c báo tin cho tá»u phÆ°á»ng. Má»i ngÆ°á»i ở tá»u phÆ°á»ng cÅ©ng không biết mình đã thoát khá»i lao ngục, trở vá» nói má»™t tiếng để má»i ngÆ°á»i yên tâm má»›i phải.
MÆ°a tuyết dà y đến mức không nhìn rõ Ä‘Æ°á»ng. Sở Hoan lại không quen thuá»™c địa bà n thà nh Thanh Liá»…u, hÆ¡n nữa, thà nh Thanh Liá»…u quy mô không nhá», diện tÃch rất lá»›n, phố lá»›n ngõ nhá» không Ãt, chỉ sợ hắn có mò mẫm đến tối cÅ©ng không tìm được Hòa Thịnh Tuyá»n.
Hắn nhìn quanh quất, nhÆ°ng không thấy má»™t ai để há»i Ä‘Æ°á»ng, tuyết quá lá»›n, nên không những ngÆ°á»i Ä‘i Ä‘Æ°á»ng Ãt Ä‘i mà hà ng quán hôm nay cÅ©ng không mở nhiá»u.
Äi phÃa trÆ°á»›c được má»™t lát, trên đầu hắn tuyết đã phủ dà y, trắng xóa nhÆ° má»™t lão nhân.
Äúng và o lúc nà y, hắn Ä‘á»™t nhiên nhìn thấy má»™t cái bóng lá» má» lay Ä‘á»™ng phÃa trÆ°á»›c. Sở Hoan giục ngá»±a Ä‘i lên, định lên tiếng há»i Ä‘Æ°á»ng, thì bất ngá» phát hiện cái bóng kia có chút quen thuá»™c.
Sở Hoan giảm tốc Ä‘á»™, không lên tiếng, lặng lẽ Ä‘i theo nhìn chằm chằm và o ngÆ°á»i đó. Trong cái giá buốt, ngÆ°á»i ná» chỉ mặc má»™t cái áo bông cÅ© nát, không ngăn nổi gió lạnh, ngÆ°á»i ná» co rúm thân hình, thân hình nhá» bé dÆ°á»ng nhÆ° cà ng nhá» bé.
Sở Hoan thoáng suy nghÄ©, chợt nhá»› ra, ngÆ°á»i đó chÃnh là ngÆ°á»i quen của hắn.
Sở Hoan nhá»› rõ, khi mình theo cá»u gia (cáºu) Ä‘i đến thà nh Thanh Liá»…u, ở trÆ°á»›c cá»a Nhất Phẩm HÆ°Æ¡ng gặp chuyện bất bình, vì hai củ khoai lang, má»™t gã thanh niên trai tráng ra tay đánh Ä‘áºp má»™t khất nhi, chÃnh mình lúc ấy cảm thÆ°Æ¡ng mà ra tay ngăn cản, cứu khất khi thoát tráºn đòn roi. Lúc nà y, hắn đã nháºn ra, thân hình co ro trong tuyết Ä‘i phÃa trÆ°á»›c chÃnh là tiểu khất nhi mà mình đã cứu lần đó.
Thân hình khất nhi ốm yếu, Ä‘i bên trong tuyết, trông cà ng đáng thÆ°Æ¡ng, cÅ©ng không hiểu vì sao trong thá»i tiết giá lạnh nhÆ° thế lại phải ra Ä‘Æ°á»ng.
Sở Hoan vừa tò mò, vừa xen lẫn chút thương cảm, muốn biết khất nhi nà y rốt cuộc sẽ đi đến đâu, nếu quá mức khốn khổ thì sẽ cứu giúp.
Hai ngÆ°á»i cứ thế lặng lẽ Ä‘i trong tuyết, má»™t trÆ°á»›c má»™t sau, xuyên qua cái ngõ dà i, khất nhi kia căn bản không phát hiện có ngÆ°á»i Ä‘i theo phÃa sau, Ä‘i miết, rồi rẽ và o má»™t con hẻm khác, lại Ä‘i má»™t lúc, đến trÆ°á»›c má»™t thổ phòng.
Nói là thổ phòng (nhà tÆ°á»ng đất), nhÆ°ng chỉ là má»™t chái nhà dá»±a và o bên cạnh vách tÆ°á»ng má»™t tòa nhà lá»›n, dùng mấy cây gáºy gá»— và Ãt cây cá» mà dá»±ng lên, nóc nhà che bằng má»™t cái chiếu nát, bá» mặt bám đầy tuyết, bắt đầu muốn sụm xuống.
Thổ phòng kia không có cá»a, khất nhi xốc gốc mà nh cá» lên, lắc mình Ä‘i và o, láºp tức buông cái mà nh cá» xuống, dÆ°á»ng nhÆ° sợ gió tuyết sẽ lùa và o trong phòng.
Má»i ngÆ°á»i và o đây ủng há»™ để truyện ra nhanh hÆ¡n nà o
Tà i sản của Hina
Chữ ký của Hina I can FLY ~~~ (â—ï¼¾oï¼¾â—)
Äã có 6 Thà nh viên nói CÃM Æ N đến bà i viết rất có Ãch của Hina
19-10-2012, 03:51 PM
Rá»a tay gác kiếmI ♥ Myself
Tham gia: Jul 2011
Bà i gởi: 18,755
Thá»i gian online: 4 tháng 2 tuần 0 ngà y
Thanks: 907
Thanked 288,902 Times in 11,108 Posts
Quốc Sắc Sinh Kiêu
Tác giả: Sa Mạc
Quyển 1: Vân Sơn ai không thấy quân
Chương 85: Như Liên
Nhóm dịch KoCo
Nguồn Mê Truyện
SÆ°u Tầm by Äá»™c Cô Long --- 4vn.eu
Sở Hoan xuống ngá»±a, bÆ°á»›c nhẹ tá»›i trÆ°á»›c nhà , đứng trÆ°á»›c rèm cỠđó, nhìn thấy chung quanh phòng ở nà y có rất nhiá»u khe hở, nghÄ© tá»›i trong phòng ở nho nhá» nà y nhất định vô cùng rét lạnh.
Nghe được trong phòng đầu tiên truyá»n ra tiếng tách tách, tiếp đó nghe được má»™t giá»ng nói:
- SÆ° phụ, than lá»a dáºp tắt, con Ä‘i đốt lá»a... Ngà i sẽ ấm áp má»™t chút... !
Giá»ng nói nà y hÆ¡i suy yếu, nhÆ°ng cÅ©ng vô cùng má»m nhẹ, mang theo ý thân thiết.
Lại nghe được má»™t giá»ng nói suy yếu:
- Không cần đốt than... Than củi không còn nhiá»u lắm, không dùng được bao lâu, buổi tối sẽ cà ng lạnh, giữ lại cho buổi tối... NhÆ° Liên, con... con lại đây, sÆ° phụ che tay giúp con... !
Lại nghe giá»ng ngÆ°á»i ăn mà y kia vang lên:
- SÆ° phụ, NhÆ° Liên không lạnh... Chỉ là hôm nay con ra ngoà i má»™t lần, rất nhiá»u nhà đá»u đóng cá»a, cá»a hà ng cÅ©ng không có mở, cho nên... cho nên không tìm được thức ăn... !
- Sư phụ không đói bụng.
Giá»ng nói suy yếu kia thở dà i:
- Äứa bé, là m khó con, Ä‘á»u do sÆ° phụ... !
Sở Hoan đứng ngoà i cá»a, trong lòng hÆ¡i cảm thán, nghe giá»ng nói kia, bên trong chỉ có hai ngÆ°á»i, dÆ°á»ng nhÆ° là thân pháºn thầy trò, chỉ là trong Ä‘iá»u kiện khốn khổ nà y, hai thầy trò cÅ©ng thân thiết nhau.
- Ai nha!
Nghe được trong phòng truyá»n đến tiếng kinh hô, tiếp đó nghe NhÆ° Liên nói:
- SÆ° phụ, ngà i... trên ngÆ°á»i ngà i tháºt lạnh, lạnh hay không? Là ... là NhÆ° Liên vô dụng... !
- Không lạnh, không lạnh!
Giá»ng sÆ° phụ nói:
- NhÆ° Liên, sÆ° phụ không lạnh, con... à i, Ä‘á»u là bệnh nà y của sÆ° phụ là m phiá»n con... chá»— đó còn má»™t chiếc bánh bao, sÆ° phụ ăn không và o, con là m nóng lên, tá»± mình ăn Ä‘i... Sá»± phụ hÆ¡i buồn ngủ... !
- Sư phụ, thân thể ngà i đang run!
Như Liên khóc nức nở nói:
- Ngà i bệnh nặng. Con Ä‘i tìm thầy thuốc cho ngà i, sÆ° phụ, ngà i chịu Ä‘á»±ng chốc lát, con Ä‘i bây giá»... !
- Không cần, sÆ° phụ... sÆ° phụ chống đỡ láºp tức sẽ không có việc... !
Tuy rằng sÆ° phụ kia nói nhÆ° váºy, nhÆ°ng giá»ng nói cà ng thêm suy yếu, hiển nhiên là bệnh rất nặng.
- Không được, bây giỠcon đi tìm đại phu, cầu ông ấy đến xem bệnh cho ngà i... !
Trong tiếng nói, Sở Hoan liá»n nghe được tiếng bÆ°á»›c chân Ä‘i tá»›i bên mà nh cá»a nà y, lắc mình ra sau tá»±a và o vách tÆ°á»ng, chỉ thấy ăn mà y gầy yếu kia đã Ä‘i ra từ trong mà nh cá»a, khép mà nh lại tháºt cẩn tháºn, chạy vá» phÃa đối ngược. Sở Hoan ngay ở phÃa sau nà ng, nhÆ°ng nà ng không có thấy, hiển nhiên là vô cùng vá»™i và ng muốn Ä‘i tìm thầy thuốc.
Sở Hoan hơi do dự, giơ tay xốc một góc mà nh lên, lộ ra khe hở, xuyên qua khe hở nà y, tình hình bên trong không ngỠvừa xem hiểu ngay.
Ba cái gáºy gá»— chống lấy đỉnh phòng bằng rÆ¡m rạ, rất Ãt váºt dụng, hÆ¡n nữa Ä‘á»u rách tung tóe, ở góc phòng, có má»™t chiếc giÆ°á»ng nhá» cá»±c kỳ thấp cá»±c kỳ cÅ© nát, chăn đệm trên giÆ°á»ng cÅ© nát vô cùng, hiển nhiên có má»™t ngÆ°á»i nằm trong chăn đệm, hÆ¡i nâng cổ.
Bên cạnh giÆ°á»ng thấp, và i gáºy gá»— đặt cùng má»™t chá»—, tạo thà nh má»™t cái bệ nhá», ở giữa treo má»™t cái hÅ©. Mặc dù bên cạnh có má»™t Ãt than củi, nhÆ°ng số lượng rất Ãt, nhìn qua dÆ°á»ng nhÆ° đã bị cháy rồi, hÆ¡n phân ná»a là ngÆ°á»i nhà già u dùng rồi vứt Ä‘i, bá»n há» thu lại đây, chỉ má»™t chút than củi đã đốt nhÆ° thế nà y, vẫn còn luyến tiếc dùng, cuá»™c sống trong phòng, liá»n có vẻ lạnh băng thê lÆ°Æ¡ng.
Trong toà n bá»™ căn phòng, có thể nói là nghèo rá»›t mồng tÆ¡i, căn bản không có đồ gì đáng giá, tháºm chà ngay cả sinh tồn cÆ¡ bản cÅ©ng tồn tại vấn Ä‘á», Sở Hoan nhìn trong mắt, trong lòng hÆ¡i chua xót.
NgÆ°á»i nằm trên giÆ°á»ng lúc nà y Ä‘ang ho khan kịch liệt, khi Sở Hoan nhÃu mà y, đã thấy ngÆ°á»i trên giÆ°á»ng giãy dụa nằm sấp tá»›i bên giÆ°á»ng, oa má»™t tiếng, dÄ© nhiên nôn ra má»™t ngụm máu tÆ°Æ¡i từ trong miệng.
Sở Hoan chấn Ä‘á»™ng, Ä‘ang muốn Ä‘i và o, nhÆ°ng xông và o tùy tiện nhÆ° váºy, rất không ổn. HÆ¡n nữa lúc nà y hắn cÅ©ng thấy rõ rà ng, ngÆ°á»i trên giÆ°á»ng kia, đầu không má»™t sợi tóc, trụi lủi tuyết tắng. Cà ng kinh ngÆ°á»i chÃnh là , Sở Hoan có thể thấy rõ khuôn mặt ngÆ°á»i nà y, chẳng qua hÆ¡n ba mÆ°Æ¡i tuổi, tÆ°á»›ng mạo hÆ¡i xinh đẹp, mà y liá»…u mÅ©i quỳnh, dÄ© nhiên là nữ nhân.
Má»™t nữ nhân trá»c đầu.
Chỉ thấy sau khi nữ nhân kia nôn ra ngụm máu tÆ°Æ¡i, ho khan má»™t hồi, láºp tức lấy má»™t miếng khăn từ trong chăn ra, dùng khăn kia lau máu tÆ°Æ¡i trên mặt đất, dÆ°á»ng nhÆ° muốn lau sạch sẽ máu tÆ°Æ¡i trên mặt đất.
Chỉ là động tác của nà ng vô cùng gắng sức, hÆ¡n nữa khuôn mặt dá»… nhìn kia tái nhợt, hiển nhiên là bệnh tình vô cùng nghiêm trá»ng.
Sở Hoan hÆ¡i do dá»±, hắn không quen biết vá»›i nữ nhân nà y, hÆ¡n nữa đối phÆ°Æ¡ng còn là nữn hân, tá»± nhiên không thể tùy tiện Ä‘i và o. Lo nghÄ©, hắn nhìn lại phÃa ăn mà y nhá» rá»i Ä‘i, trong tuyết rÆ¡i lả tả, cÅ©ng thấy không quá xa, láºp tức Ä‘i qua phÃa đó tìm NhÆ° Liên. Tuy là tuyết lá»›n, nhÆ°ng dấu chân giẫm lên vẫn có thể thấy rõ, Ä‘i theo dấu dân má»™t lát, vòng và o má»™t ngõ tắt nhá», phÃa trÆ°á»›c liá»n trống trải lên, đằng trÆ°á»›c có má»™t “Hiệu thuốc bắc TrÆ°Æ¡ng Kýâ€.
Chỉ là nhìn đến cá»a lá»›n “Hiệu thuốc bắc TrÆ°Æ¡ng Ký†đóng chặt, thân thể ăn mà y nhá» NhÆ° Liên co ro, Ä‘ang Ä‘áºp cá»a, khóc nức nở nói:
- TrÆ°Æ¡ng đại phu, van cầu ngà i qua xem má»™t cái, chá» ta có tiá»n, nhất định sẽ trả lại cho ngà i... Ta cÅ©ng không nợ ngÆ°á»i tiá»n... !
Chỉ là cá»a lá»›n hiệu thuốc bắc kia đóng chặt, cho dù NhÆ° Liên khóc bi thÆ°Æ¡ng bao nhiêu, bên trong cÅ©ng không ai trả lá»i, cá»a chÃnh hiệu thuốc bắc kia vẫn bất Ä‘á»™ng.
NhÆ° Liên không dám gõ quá sức, nhÆ°ng tiếng khóc kia vô cùng tuyệt vá»ng và bất đắc dÄ©, thân thể nà ng cháºm rãi má»m xuống, ngồi trên mặt tuyết trÆ°á»›c cá»a, vẫn khóc ròng nói:
- Trương đại phu, nếu ngà i không đi cứu sư phụ, nà ng sẽ chết... Ta van cầu ngà i, ngà i để ta là m gì cũng được... !
Sở Hoan xem đến đây, lá»a giáºn bùng lên.
XÆ°a nay chức nghiệp của thầy thuốc được cho rằng là chức nghiệp cứu sống thần thánh, nhÆ°ng từ xÆ°a đến nay, lại có bao nhiêu thầy thuốc thấy chết mà không cứu, dùng cá» hiệu “cứu sốngâ€, không gì khác chỉ là được lợi mà thôi.
Hắn bÆ°á»›c lên và i bÆ°á»›c, giÆ¡ tay nâng NhÆ° Liên dáºy, nói:
- Không cần cầu hắn!
NÆ°á»›c mắt NhÆ° Liên sÆ°á»›t mÆ°á»›t, chảy xuống từ hai má, Sở Hoan nhìn khuôn mặt nà ng, lại phát hiện không phải khuôn mặt dÆ¡ bẩn lần đầu tiên hắn gặp nữa, trên khuôn mặt trắng nõn mà y liá»…u, mắt hạnh, mÅ©i quỳnh, chiếc môi nho nhá» kia đã hÆ¡i tái, hiển nhiên là bị khà trá»i rét lạnh đông cứng, lúc nà y rốt cuá»™c biết được, ăn mà y nhá» nà y rõ rà ng là má»™t cô gái.
Nhìn tuổi cô gái nà y, chẳng qua mÆ°á»i bốn mÆ°á»i lăm tuổi, nhÆ°ng trên khuôn mặt, rõ rà ng là má»™t cái phôi mỹ nhân.
Lúc nà y Sở Hoan hÆ¡i giáºt mình, hắn vá»™i buông tay ra, cô nÆ°Æ¡ng nhìn thấy Sở Hoan, đầu tiên là giáºt mình kinh hãi, trên mặt lá»™ ra vẻ kÃch Ä‘á»™ng, nói:
- LÃ ... LÃ ngÆ°Æ¡i?
Sở Hoan cÅ©ng không nói gì, trong lòng biết bệnh tình nữ nhân trong phòng kia rất nặng, nếu không khám chữa bệnh, tám chÃn phần mÆ°á»i không qua được mùa đông nà y. Không nói hai lá»i, hắn nâng chân lên, nhắm ngay cá»a chÃnh hiệu thuốc bắc hung hăng đá má»™t cÆ°á»›c.
Công phu trên chân của hắn tá»± nhiên là vô cùng lợi hại, không Ãt ngÆ°á»i của Bát Lý ÄÆ°á»ng đúng là bị phế trên chiếc chân nà y của hắn. Má»™t cÆ°á»›c kia đá ra, không ngá» ván cá»a kia đổ thắng xuống, rầm má»™t tiếng rÆ¡i xuống mặt đất.
Äúng lúc nà y, trong phòng truyá»n ra tiếng kinh hô:
- Ôi, mẹ của ta ơi... !
Bóng ngÆ°á»i chá»›p Ä‘á»™ng, Sở Hoan đã tiến và o, chỉ thấy trong đại sảnh sau ván cá»a, hai gã tiểu nhị Ä‘ang tè ra quần di chuyển trên mặt đất, hiển nhiên bị cảnh tượng nà y dá»a sợ. Mà trên má»™t chiếc ghế giữa đại sảnh, má»™t áo xanh hÆ¡n bốn mÆ°Æ¡i tuổi nâng trà , vốn muốn uống tra, lúc nà y bất Ä‘á»™ng ngây ngốc giống nhÆ° tảng đá, chén trà đang ở cạnh miệng gã, cÅ©ng không dám tiếp tục nữa, đôi mắt nhìn chằm chằm và o cái cá»a trống rá»—ng, vẻ mặt kinh hãi.
Äợi cho Sở Hoan Ä‘i và o đại sảnh, ngÆ°á»i áo xanh nà y má»›i khôi phục tinh thần, đứng mạnh lên, vẻ mặt hoảng sợ, run giá»ng nói:
- Ngươi... ngươi là ai? Ngươi tự tiên xông và o nhà dân, là ... là muốn cướp sao?
Sở Hoan cÆ°á»i lạnh lùng, nhìn thấy bên cạnh gã còn đốt lò than, trong phòng vô cùng ấm áp, trong lòng lại tức giáºn. NhÆ° Liên ở bên ngoà i Ä‘au khổ muốn nhá», ngÆ°á»i ngà y còn đốt lò than uống trà trong phòng. Hắn tiến lên hai bÆ°á»›c, túm lấy áo ngÆ°á»i áo xanh, cÆ°á»i lạnh nói:
- Ngươi là Trương đại phu sao?
Khà lá»±c Sở Hoan quá lá»›n, cái nắm áo nà y, liá»n siết chặt cổ ngÆ°á»i áo xanh, trong nhất thá»i ngÆ°á»i áo xanh chỉ cảm thấy thở không thông, mắt trợn trắng, chén trà trong tay rÆ¡i xuống đất, vang lên má»™t tiếng đùng, vỡ thà nh từng mảnh.
Äôi mắt NhÆ° Liên trà n đầy kinh ngạc, đứng ngoà i cá»a, lại không biết thế nà o cho phải.
Sở Hoan khẽ buông lá»ng tay, ngÆ°á»i áo xanh nà y má»›i cháºm chạp đứng lên, dÆ°á»›i hoảng sợ, thà nh tháºt trả lá»i:
- Phải... Ta chÃnh là TrÆ°Æ¡ng TÆ° Miểu!
- Rất tốt.
Sở Hoan lạnh lùng nói;
- Ta há»i ngÆ°Æ¡i, có phải lá»— tai ngÆ°Æ¡i không dùng được hay không?
NgÆ°á»i áo xanh TrÆ°Æ¡ng đại phu vá»™i đáp:
- Dùng được... !
- Nếu dùng được, sao ngÆ°Æ¡i không nghe được tiếng Ä‘áºp cá»a bên ngoà i?
Sở Hoan đẩy tay, đẩy ngÆ°á»i áo xanh lên trên ghế, quay đầu nhìn NhÆ° Liên trÆ°á»›c cá»a, há»i:
- Có ngÆ°á»i cầu y ngoà i cá»a, chẳng lẽ ngÆ°Æ¡i không nghe thấy?
Trán Trương đại phu đổ mồ hôi lạnh nói:
- Vị anh hùng nà y là ai? Có quan hệ thế nà o với nà ng?
- Có quan hệ gị ngÆ°Æ¡i cÅ©ng không cần quan tâm, hiện giá» ta há»i ngÆ°Æ¡i, nà ng muốn má»i ngÆ°Æ¡i Ä‘i xem bệnh cho ngÆ°á»i ta, ngÆ°Æ¡i có Ä‘i hay không?
Sở Hoan nhìn chằm chằm và o mắt Trương đại phu.
- Anh hùng ngà i hãy nghe ta nói:
TrÆ°Æ¡ng đại phu giải thÃch:
- CÅ©ng không phải ta không Ä‘i, lúc trÆ°á»›c ta Ä‘i xem hai ba lần, bệnh kia của sÆ° phụ nà ng, tháºt là bệnh nguy kịch, không thể chữa được, cho dù chữa bệnh, cÅ©ng chỉ dùng dược liệu quý hiếm kéo dà i mạng mà thôi... Lần trÆ°á»›c ta tốt bụng phối cho bá»n há» má»™t Ãt dược, bá»n há» còn chÆ°a trả tiá»n dược, ta tá»± nhiên xui xẻo... Ta cÅ©ng là buôn bán nhá», nếu bố thà nhÆ° váºy nữa, cá»a hiệu thuốc nà y của ta mở không nổi... !
Như Liên hai mắt đẫm lệ, vội la lên:
- TrÆ°Æ¡ng đại phu, ta cÅ©ng không nợ tiá»n ngÆ°á»i, tiá»n dược nợ của ngà i, ta nhất định sẽ trả lại cho ngà i, chỉ cầu ngà i Ä‘i xem bệnh giúp sÆ° phụ của ta... !
Trương đại phu lắc đầu nói:
- Cô nÆ°Æ¡ng, chá»— ta không phải từ thiện Ä‘Æ°á»ng, hÆ¡n nữa ta đã sá»›m nói vá»›i ngÆ°Æ¡i, bệnh của sÆ° phụ ngÆ°Æ¡i đại la thần tiên trên Ä‘á»i cÅ©ng không thể trị liệu, có thể chống đỡ qua mùa đông nà y cÅ©ng đã là Bồ Tát phù há»™... !
Gã cẩn tháºn liếc Sở Hoan má»™t cái, nói:
- Anh hùng, bệnh kia ta sẽ không xem, hai ngÆ°á»i... hai ngÆ°á»i Ä‘i má»i cao minh khác... !
Sở Hoan thản nhiên nói:
- Nếu ta cà ng muốn ngươi đi xem thì sao?
Tháºt ra Sở Hoan cÅ©ng không phải ngÆ°á»i không nói đạo lý, nhÆ°ng TrÆ°Æ¡ng đại phu nà y biết rõ bên ngoà i có ngÆ°á»i cần y, trong thá»i tiết tuyết lá»›n lả tả nhÆ° váºy, lại đóng chặt cá»a chÃnh uống trà trong phòng, y đức nhÆ° váºy, quả tháºt khiến Sở Hoan vô cùng không thoải mái trong lòng.
Trương đại phu khó xỠnói:
- Anh hùng, ngà i đá đổ cá»a chÃnh của ta, ta không so Ä‘o vá»›i ngà i, nhÆ°ng đến nhà khám bệnh nà y... !
Gã còn chÆ°a nói dứt lá»i, Sở Hoan lại má»™t cÆ°á»›c đá và o chiếc ghế bên cạnh, chiếc ghế dá»±a kia láºp tức bay lên, Ä‘áºp và o vách tÆ°á»ng, “rầm†má»™t tiếng, chia năm xẻ bảy.
- NgÆ°Æ¡i có thể cháºm rãi suy nghÄ©!
Sở Hoan thản nhiên nói:
- Chỉ mong trÆ°á»›c khi đồ váºt ná»›i nà y Ä‘á»u nát bấy, ngÆ°Æ¡i có thể nghÄ© ra có tá»›i nhà khám bệnh hay không... !
Má»i ngÆ°á»i và o đây ủng há»™ để truyện ra nhanh hÆ¡n nà o
Tà i sản của Hina
Äã có 6 Thà nh viên nói CÃM Æ N đến bà i viết rất có Ãch của Hina
19-10-2012, 03:52 PM
Rá»a tay gác kiếmI ♥ Myself
Tham gia: Jul 2011
Bà i gởi: 18,755
Thá»i gian online: 4 tháng 2 tuần 0 ngà y
Thanks: 907
Thanked 288,902 Times in 11,108 Posts
Quốc Sắc Sinh Kiêu
Tác giả: Sa Mạc
Quyển 1: Vân Sơn ai không thấy quân
Chương 86: Vô phương cứu chữa
Nhóm dịch KoCo
Nguồn Mê Truyện
SÆ°u Tầm by Äá»™c Cô Long --- 4vn.eu
Ở thà nh Thanh Liá»…u, TrÆ°Æ¡ng đại phu cÅ©ng được coi là má»™t ngÆ°á»i có tên tuổi. Những ngÆ°á»i nhÆ° lão chỉ đếm trên đầu ngón tay. NgÆ°á»i khác muốn lão xem bệnh, cho đến lúc nà y Ä‘á»u phải cung kÃnh ra mặt. Ngay cả lão cÅ©ng không ngá» có ngà y có kẻ dám xông và o hiệu thuốc cưỡng bức lão Ä‘i khám bệnh.da
Lúc nà y tuyết rÆ¡i tán loạn, trên Ä‘Æ°á»ng chắc chắn không có sai nha tuần phố, trong hiệu thuốc cho dù Ä‘ang có hai tiểu nhị nhÆ°ng xem tình huống trÆ°á»›c mắt thì cÅ©ng biết không phải là đối thủ của vị “anh hùng†nà y. Lúc nà y nếu ão vẫn cá»± tuyệt đến nhà khám bệnh thì chỉ thiệt thân. Mắt thấy Sở Hoan nhÆ° muốn tiếp tục Ä‘áºp phá đồ đạc, TrÆ°Æ¡ng đại phu bất đắc dÄ© nói:
- Anh hùng xin đừng động thủ…
Lão quay sang mắng tiểu nhị:
- Còn không đứng lên, nhanh lấy cái hòm thuốc lại cho ta!
Sở Hoan má»›i rồi đạp cá»a mà và o, hai gã tiểu nhị sợ đến mức quỳ rạp trên mặt đất chÆ°a dám ngóc đầu dáºy. Lúc nà y nghe lệnh, vá»™i và ng đứng lên, Ä‘i lấy hòm thuốc. TrÆ°Æ¡ng đại phu Ä‘eo hòm thuốc lên vai, phủ thêm áo khoác, má»›i ấm ức Ä‘i theo Sở Hoan ra cá»a.
Cảnh tượng Sở Hoan cầu thầy trị bệnh, NhÆ° Liên Ä‘á»u thấy hết, vô cùng cảm kÃch, trong lúc nhất thá»i cÅ©ng không biết nói gì, ấp úng:
- Ân … ân công, cảm ơn… cảm ơn ngà i.
Sở Hoan khẽ mỉm cÆ°á»i, liếc sang TrÆ°Æ¡ng đại phu nói:
- Nên cám ơn vị thần y nà y mới đúng!
- Cám ơn Trương đại phu!
TrÆ°Æ¡ng đại phu miá»…n cưỡng gáºt đầu, Ä‘i theo Sở Hoan và NhÆ° Liên xuyên qua ngõ nhá», Ä‘i đến trÆ°á»›c túp lá»u cÅ© nát. NhÆ° Liên dẫn đầu vén rèm lên trÆ°á»›c, kÃch Ä‘á»™ng nói:
- Sư phụ, Trương đại phu đến xem bệnh…
TrÆ°Æ¡ng đại phu đã đến, Sở Hoan cÅ©ng hy vá»ng lão có thể tìm ra bệnh, vén rèm lên, má»i TrÆ°Æ¡ng đại phu và o trÆ°á»›c. Hắn quay đầu lại nhìn con hắc mã của mình Ä‘ang nhu thuáºn đứng cách đó không xa, trên lÆ°ng dÃnh đầy tuyết trắng.
Sở Hoan do dự một chút, rốt cuộc đi và o bên trong phòng. Ở trong nà y tuy không thể so với cái giá lạnh bên ngoà i nhưng cũng không hỠấm áp hơn.
NhÆ° Liên kêu hai tiếng, ngÆ°á»i trên giÆ°á»ng không trả lá»i, láºp tức chạy lại nhìn, chỉ thấy nữ nhân trên giÆ°á»ng Ä‘ang nhắm nghiá»n hai mắt, cắn chặt hà m răng, sắc mặt tái nhợt má»™t cách đáng sợ.
NhÆ° Liên cuống quýt chân tay, nÆ°á»›c mắt rÆ¡i nhÆ° mÆ°a. TrÆ°Æ¡ng đại phu nhìn thấy bên cạnh giÆ°á»ng có vết máu, thở dà i lắc đầu, nói:
- Ngươi đừng nói gì cả, để ta xem.
Rồi ngồi bên giÆ°á»ng, kéo tay nữ nhân kia ra bắt đầu bắt mạch.
NhÆ° Liên nhìn Sở Hoan đứng bên cạnh, vẻ mặt cảm kÃch, tiến lên nói:
- Ân… ân công, lại là m phiá»n ngà i, tháºt sá»±.. tháºt sá»± rất xin lá»—i!
Nà ng mặc dù tuổi nhá», nhÆ°ng nói chuyện rất biết Ä‘iá»u.
Sở Hoan khẽ mỉm cÆ°á»i, xua tay nói:
- Không có chuyện gì lớn, gánh không nổi hai chữ ân công. Hôm nay cũng là nhỠTrương đại phu có tấm lòng Bồ Tát, phải cảm tạ ngà i ấy mới đúng!
Hắn dừng lại, rồi nói:
- Äừng gá»i ta là ân công, nếu thấy có vẻ lá»›n hÆ¡n thì gá»i ta má»™t tiếng Sở đại ca là được rồi. Ta lá»›n hÆ¡n ngÆ°Æ¡i và i tuổi, cÅ©ng đáng được gá»i là đại ca.
NhÆ° Liên mi thanh mục tú, da thịt trắng nõn, tuy nhiên, có lẽ do sống quá khắc khổ nên thân hình gầy yếu, má»ng manh, nghe Sở Hoan nói váºy, do dá»± má»™t chút:
- Ta… ta không dám!
Sở Hoan mặc áo khoác bông, thoạt nhìn có chút thân pháºn. NhÆ° Liên cảm thấy mình bần hà n, không dám trèo cao.
- Có gì không dám?
Sở Hoan cÆ°á»i nói:
- NgÆ°Æ¡i cứ gá»i ta là đại ca, không việc gì phải sợ hãi.
Như Liên lúc nà y mới rụt rè nói:
- Sở… Sở đại ca!
Sở Hoan mỉm cÆ°á»i gáºt đầu, lúc nà y má»›i nhìn vá» phÃa bên kia, láºp tức nhÃu mà y lại.
TrÆ°Æ¡ng đại phu thu tay lại, lắc đầu. NhÆ° Liên nÆ¡m ná»›p lo sợ há»i:
- TrÆ°Æ¡ng đại phu, sÆ° phụ của ta… bệnh thế nà o? Bao giá» má»›i khá»i?
Trương đại phu nói:
- Cổ thư vân, âm dương giả, thiên địa chi đạo dã…
Lão còn chÆ°a nói hết, Sở Hoan đã nhÃu mà y:
- TrÆ°Æ¡ng đại phu, những lá»i nà y chúng ta nghe không hiểu, ngà i có thể nói Ä‘Æ¡n giản hÆ¡n không, chỉ cần cho chúng ta biết bệnh tình thế nà o là được.
TrÆ°Æ¡ng đại phu nhìn Sở Hoan, trong lòng âm thầm nguyá»n rủa, nhÆ°ng vẫn cố gắng nhẫn nhịn:
- Kỳ tháºt ngÆ°á»i bệnh bị Ä‘au bao tá» không phải má»›i má»™t hai năm nay.
Lão dừng má»™t chút, rồi tháºn trá»ng nói tiếp:
- Theo ta Ä‘oán, dạ dà y nhiá»…m hà n đã 7, 8 năm trÆ°á»›c, ngÆ°á»i bệnh lại không biết Ä‘iá»u dưỡng, là m cho bệnh cà ng ngà y cà ng nặng, hiện giá» ngÅ© tạng nhiá»…m hà n. Các ngÆ°Æ¡i nhìn khà sắc của nà ng ta xem, sá»± sống ngắn ngủi rồi…
Như Liên rưng rưng nước mắt, thân hình gầy ốm run lên nhè nhẹ.
Sở Hoan nhÃu mà y há»i:
- Ngà i không cứu được nà ng sao?
- Không thể!
Trương đại phu tỠra bất lực:
- Hai vị, nếu có thể má»i ngá»± y trong cung, may ra bá»n há» y thuáºt cao minh có thể cải lão hoà n sinh. NhÆ°ng theo ta thấy, bệnh nà y đã đến hồi nguy kịch, khó có thể xoay chuyển trá»i đất. Nếu có bạc, thì mua chút dược lược ôn tÃnh kéo dà i mạng sống, giống nhÆ° các loại nhân sâm, hÆ¡n nữa ngÅ© tạng của nà ng sợ lạnh, cần phải là nhân sâm má»c ở Liêu Äông má»›i được, tam thất bình thÆ°á»ng căn bản không thể đè xuống khà lạnh trong cÆ¡ thể nà ng
Như Liên sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt ảm đạm.
Nhân sâm núi Liêu Äông là sản váºt vô cùng quý hiếm, nghe nói nếu đúng là nhân sâm núi thì má»™t cây cÅ©ng có giá ngà n lượng bạc. Äó không phải là thứ mà má»™t lê dân bình thÆ°á»ng có thể mÆ¡ tá»›i. Cho dù là nhà phú quý cÅ©ng chÆ°a chắc đã có mà dùng. Chủ yếu là quan to quý nhân thì may ra má»›i có được nó.
Cả huyện Thanh Liá»…u nà y vốn là nÆ¡i thÆ°Æ¡ng lữ lui tá»›i, nhÆ°ng nếu muốn tìm, chỉ sợ không có há»™ nà o có nhân sâm núi. Ngay cả các tiệm thuốc Bắc cÅ©ng chẳng có nhân sâm núi Liêu Äông mà bán.
NhÆ° Liên nghèo rá»›t mồng tÆ¡i, chẳng cần nói tá»›i nhân sâm núi, mà có lẽ nhân sâm bình thÆ°á»ng cÅ©ng không thể mua nổi rồi.
Huống chi nhân sâm núi vốn là thứ có bạc cũng chưa chắc tìm được mà mua.
Trương đại phu biết tâm sự của Như Liên, lắc đầu nói:
- NgÆ°Æ¡i cÅ©ng đừng quá nghÄ© ngợi, cho dù có được nhân sâm núi thì cÅ©ng chỉ giúp sÆ° phụ sống thêm và i tháng thôi. Bệnh nà y căn bản không thể chữa khá»i.
Lão đứng dáºy nói vá»›i Sở Hoan:
- Vị anh hùng, quả thực là không có cách gì rồi.
Lão mở cái hòm thuốc lấy từ bên trong ra hai bao thuốc, đưa cho Như Liên nói:
- Hai vị thuốc nà y cÅ©ng có ôn tÃnh (thuốc có tÃnh ấm, dùng cân bằng âm dÆ°Æ¡ng, chữa bệnh nhiá»…m hà n khà -dg) mặc dù không quý lắm, nhÆ°ng cÅ©ng có chút tác dụng. NgÆ°Æ¡i nấu lên cho nà ng ăn, tuy nhiên…
Lão lắc đầu, đeo hòm thuốc lên, cũng không nói thêm gì.
Sở Hoan thấy thái Ä‘á»™ của Sở Hoan, biết lão không dối gạt, hÆ¡n nữa, lúc nà y nhìn gÆ°Æ¡ng mặt nữ nhân kia trắng bệch nhÆ° tuyết, tuy rằng chÆ°a tỉnh lại, nhÆ°ng thân hình vẫn run lên cầm cáºp, biết quả tháºt là vô phÆ°Æ¡ng cứu chữa.
TrÆ°Æ¡ng đại phu chắp tay, rồi Ä‘i ra ngoà i cá»a, NhÆ° Liên nắm hai bao thuốc trong tay, ngây ngÆ°á»i nhìn nữ nhân Ä‘ang hôn mê trên giÆ°á»ng.
Sở Hoan Ä‘i theo TrÆ°Æ¡ng đại phu ra cá»a, há»i:
- Không có cách gì sao?
- Ta quả tháºt đã hết sức rồi.
Trương đại phu xua tay nói:
- Anh hùng, chuyện nà y dừng ở đây, ngÆ°Æ¡i bảo nà ng đừng đến tìm ta nữa, cho dù ta có đến, thì cÅ©ng chỉ có nói nhÆ° váºy mà thôi.
Lão dừng chút, rồi nói:
- Nơi nà y hà n khà rất nặng, sẽ là m bệnh của nà ng ta cà ng ngà y cà ng nặng hơn. Nếu cứ thế nà y, đảm bảo nà ng không chịu nổi một tháng nữa, nếu được chăm sóc tốt, may ra qua được mùa đông nà y.
Lão lắc đầu, lÆ°ng Ä‘eo hòm thuốc, rá»i Ä‘i.
Sở Hoan nhÃu mà y, hÆ¡i trầm ngâm, Ä‘ang định Ä‘i và o an ủi và i câu, ánh mắt chợt thấy từ xa xa có má»™t con ngá»±a Ä‘ang cháºm rãi Ä‘i đến. Sở Hoan nhìn kỹ lại, thấy ngÆ°á»i ná» má»™t thân áo bà o bông mà u Ä‘en, cưỡi má»™t con ngá»±a mà u tro, cách chừng mÆ°á»i bÆ°á»›c liá»n dừng lại. NgÆ°á»i ná» xoay ngÆ°á»i xuống ngá»±a, Ä‘i thẳng vá» phÃa Sở Hoan.
Sở Hoan nhìn kỹ ngÆ°á»i ná», thấy thân hình gã cÅ©ng không thể coi là cao lá»›n, nhÆ°ng bÆ°á»›c Ä‘i rất vững chãi, Ä‘iá»u kỳ quái là , mắt trái ngÆ°á»i đó bịt má»™t cái lồng, là độc nhãn long (ngÆ°á»i má»™t mắt).
Cách khoảng ba bốn bÆ°á»›c chân, ngÆ°á»i ná» chắp tay cÆ°á»i nói:
- Xin há»i tôn giá chÃnh là Sở Hoan Sở gia?
Sở Hoan mà y giãn ra, thản nhiên nói:
- Ta nghe nói thà nh Thanh Liá»…u có má»™t hảo hán tên là Bạch hạt tá» (Bạch ngÆ°á»i mù), chẳng lẽ ngÆ°Æ¡i chÃnh là Bạch hạt tá»?
- Không dám!
Äá»™c nhãn long cÆ°á»i nói:
- Tại hạ là Bạch Quý. Thá»i trẻ, bị ngÆ°á»i phế Ä‘i má»™t mắt mà thà nh Bạch hạt tá», khiến Sở gia chê cÆ°á»i.
- Các hạ tìm ta?
- Äúng là đến bái kiến Sở gia.
Bạch Quý cÆ°á»i dà i.
Sở Hoan biết ngÆ°á»i nà y lúc trÆ°á»›c ở thà nh Thà nh Liá»…u cÅ©ng có chút máu mặt, chẳng phải phÆ°á»ng lÆ°Æ¡ng thiện gì, nên không hiểu vì sao tìm mình, tháºm chà biết rõ mình Ä‘ang ở đây.
Bạch hạt tá» tinh ý Ä‘oán ra suy nghÄ© của Sở Hoan, cÆ°á»i nói:
- Sở đại gia đại náo Bát Lý ÄÆ°á»ng, lại đổi tên thà nh ChÃnh Khà ÄÆ°á»ng, tại hạ rất khâm phục, cố ý đến là m quen. Tại hạ ở Nhất Phẩm HÆ°Æ¡ng bà y má»™t tiệc rượu, tiểu đệ xin là m chủ, thầm mong được nể mặt, má»i Sở gia đến uống và i chén.
Gã so ra cÅ©ng phải lá»›n hÆ¡n Sở Hoan 10 tuổi, nhÆ°ng xÆ°ng là tiểu đệ, đúng là vô cùng kÃnh nể Sở Hoan.
XÆ°a nay Sở Hoan không trông mặt mà bắt hình dong, hÆ¡n nữa tuy rằng Bạch Hạt Tá» là trùm thà nh Thanh Liá»…u, nhÆ°ng đối vá»›i gã Sở Hoan hiểu biết không nhiá»u lắm, hÆ¡n nữa trong thá»i tiết gió tuyết, ngÆ°á»i nà y tiến đến má»i mình uống rượu, mặc kệ là tháºt lòng hay giả ý, cÅ©ng không thể lạnh lùng đối mặt, chắp tay nói:
- Thịnh tình Bạch huynh, bỉ nhân tâm lÄ©nh. Chỉ là hôm nay cÅ©ng không thể đáp ứng lá»i má»i của Bạch huynh!
- Váºy hÆ¡i tiếc nuối!
Bạch Hạt Tá» hÆ¡i thất vá»ng, quan sát túp lá»u cÅ© nát, ngạc nhiên nói:
- Chẳng lẽ Sở gia ở nơi thế nà y?
Sở Hoan nhất thá»i không biết Bạch hạt tá» rốt cuá»™c có dụng ý gì, há»i ngược lại:
- Thế nà o, nơi nà y không tốt sao?
Bạch hạt tá» sá»ng sốt, nhÆ°ng láºp tức cÆ°á»i nói:
- Sở gia hiểu lầm, tại hạ tuyệt đối không có ý nà y. Chỉ là địa phÆ°Æ¡ng nhÆ° váºy, mùa đông gió lùa, bên trong nhất định vô cùng rét lạnh, tháºt sá»± không thÃch hợp ở lại.
Sở Hoan thở dà i:
- NhÆ°ng có rất nhiá»u ngÆ°á»i ngay cả chá»— thế nà y cÅ©ng không được ở!
Bạch hạt tá» gáºt đầu nói:
- Sở gia nói đúng.
Gã dừng má»™t chút, há»i:
- Không biết tại hạ có tiện đi và o xem một cái?
Sở Hoan không láºp tức đáp ứng, dù sao nÆ¡i nà y không phải chá»— của hắn, tùy ý để cho ngÆ°á»i khác Ä‘i và o, sẽ không tiện.
Bạch hạt tỠthấy Sở Hoan hơi do dự, vội đáp:
- Sở gia, ngà i ngà n vạn lần đừng hiểu lầm mục Ä‘Ãch hôm nay ta tá»›i.
Gã dừng một chút, nghiêm nghị nói:
- Chỉ sợ Sở gia cÅ©ng đã nghe qua tên tuổi của ta, Ä‘á»u nói trÆ°á»›c kia Bạch hạt tá» ta là trùm thà nh Thanh Liá»…u, nhÆ°ng Sở gia không ngại há»i thăm trong miệng ngÆ°á»i nghèo, Bạch hạt tá» ta có phải hạng ngÆ°á»i lấy mạnh hiếp yếu hay không?
Má»i ngÆ°á»i và o đây ủng há»™ để truyện ra nhanh hÆ¡n nà o
Tà i sản của Hina
Äã có 6 Thà nh viên nói CÃM Æ N đến bà i viết rất có Ãch của Hina
19-10-2012, 03:52 PM
Rá»a tay gác kiếmI ♥ Myself
Tham gia: Jul 2011
Bà i gởi: 18,755
Thá»i gian online: 4 tháng 2 tuần 0 ngà y
Thanks: 907
Thanked 288,902 Times in 11,108 Posts
Quốc Sắc Sinh Kiêu
Tác giả: Sa Mạc
Quyển 1: Vân Sơn ai không thấy quân
ChÆ°Æ¡ng 87: Bạch Hạt Tá»
Nhóm dịch KoCo
Nguồn Mê Truyện
SÆ°u Tầm by Äá»™c Cô Long --- 4vn.eu
Sở Hoan quả tháºt suy nghÄ© trong lòng, nếu bị ngÆ°á»i ta xÆ°ng là địa bá, chỉ sợ cÅ©ng là má»™t địa đầu xà dùng mạnh hiếp yếu, nhÆ°ng trong miệng lại nói:
- Ta cũng không có ý nà y.
Bạch Hạt Tá» cÆ°á»i ha ha nói:
- Sở gia, không nói gạt ngà i, Bạch Hạt Tá» ta cÅ©ng xuất thân cùng khổ, năm đó dá»±a và o má»™t thân khà lá»±c, muốn Ä‘i con Ä‘Æ°á»ng thá»±c tế nuôi gia đình sống tạm. NhÆ°ng Bạch Hạt Tá» ta tÃnh tình cÆ°Æ¡ng trá»±c, nhìn thấy chuyện bất bình đã muốn quan tâm. Năm đó là m thuê cho má»™t nhà tà i chủ, nói là giữ nhà cho bá»n há», nhÆ°ng sau lại để Bạch Hạt Tá» ta giúp hắn đòi tiá»n thuê, rất nhiá»u ngÆ°á»i cùng khổ ngay cả cÆ¡m cÅ©ng không có mà ăn, không giao được thuế đất, liá»n nhá» những ngÆ°á»i chúng ta ra tay.
Nói tá»›i đây, Bạch Hạt Tá» nhìn chằm chằm Sở Hoan, há»i:
- Nếu là Sở gia, nên là m thế nà o?
Sở Hoan lắc đầu nói:
- Ta chÆ°a gặp tình huống nhÆ° váºy!
Bạch Hạt Tá» cÆ°á»i ha ha nói:
- Sở gia có thể Ä‘i há»i thăm má»™t chút, năm đó Bạch Hạt Tá» ta cÅ©ng không có giúp hắn ức hiếp dân chúng, trái lại thấy hắn cưỡng bức má»™t thôn phụ cô Ä‘Æ¡n, liá»n cầm má»™t cây Ä‘ao chém tà i chủ kia, tuy rằng không chém chết tên kia, nhÆ°ng ta vì váºy ngồi tù ba năm!
Sở Hoan ngẩn ra, tháºt không ngá» Bạch Hạt Tá» nà y là ngÆ°á»i nghÄ©a khÃ.
- Tà i chủ kia vốn định hại chết Bạch Hạt Tá» ta ở trong nhà tù, nhÆ°ng Tri huyện lão gia khi đó tháºt sá»± là má»™t ngÆ°á»i hiểu rõ phải trái, có lẽ cÅ©ng có và i phần thưởng thức hà nh vi của ta, cuối cùng Bạch Hạt Tá» vẫn sống rá»i khá»i đại lao.
Bạch Hạt Tá» vẻ mặt bình tÄ©nh, mang theo nụ cÆ°á»i, dÆ°á»ng nhÆ° Ä‘ang nói chuyện cÅ© của ai khác:
- Chỉ là Bạch Hạt Tá» tháºt không ngá» nhân há»a đắc phúc, ngồi đại lao ba năm, sau khi Ä‘i ra lại trở thà nh ngÆ°á»i nổi danh ở thà nh Thanh Liá»…u, tất cả đám du côn thà nh Thanh Liá»…u Ä‘á»u xÆ°ng hắn má»™t tiếng Bạch gia, tháºm chà ngay cả Tri huyện lão gia cÅ©ng có và i phần thưởng thức đối vá»›i hắn. Từ đó vá» sau, má»™t đám ngÆ°á»i tụ táºp bên cạnh Bạch Hạt Tá», hắn trở thà nh nhân váºt có uy tÃn danh dá»± của thà nh Thanh Liá»…u!
Sở Hoan cÅ©ng âm thầm lấy là m kỳ, không thể tưởng được Bạch Hạt Tá» nà y cÅ©ng là nhân váºt truyá»n kỳ. Lúc trÆ°á»›c hắn nghe qua tên tuổi Bạch Hạt Tá» và i lần, nhÆ°ng hôm nay cÅ©ng là lần đầu gặp mặt, vốn cÅ©ng không có thiện cảm gì, nhÆ°ng Bạch Hạt Tá» nà y nói má»™t phen, cảm giác chán ghét của Sở Hoan đối vá»›i gã không còn lại gì.
Bạch Hạt TỠchắp tay, nói:
- Sở gia, Bạch Hạt Tá» trà trá»™n nhiá»u năm ở thà nh Thanh Liá»…u, tuy rằng không là m chuyện tốt lợi dân gì, nhÆ°ng tuyệt đối không ức hiếp dân chúng cùng khổ. DÆ°á»›i tay Bạch Hạt Tá» có má»™t đám huynh đệ muốn ăn cÆ¡m, cho nên không tránh được thu chút bạc từ má»™t số cá»a hà ng, cÅ©ng âm thầm nháºn việc bãi bình sá»± cố giúp đám ngÆ°á»i kia, đó Ä‘á»u là bạc lấy ra từ trong tay kẻ có tiá»n, giống nhÆ° ngÆ°á»i nghèo, huynh đệ thủ hạ ta sẽ không Ä‘á»™ng tá»›i... !
Gã nói tá»›i đây, dÆ°á»ng nhÆ° biết Sở Hoan muốn nói cái gì, cÆ°á»i nói:
- Có lẽ Sở gia sẽ nói, dân chúng cùng khổ nà y không bạc để lấy, cho nên ta không có ra tay vá»›i há», lá»i nà y cÅ©ng không sai, nhÆ°ng năm đó lúc tại hạ nở mà y nở mặt, má»—i tháng Ä‘á»u bá» ra má»™t Ãt bạc giúp đỡ ngÆ°á»i nghèo, cÅ©ng không phải vì cầu danh, chỉ là nghÄ© tá»›i xuất thân của mình, không thể quên gốc mà thôi!
Sở Hoan cÆ°á»i nói:
- Nói nhÆ° váºy, Bạch huynh tháºt là má»™t ngÆ°á»i nhiệt tình vì lợi Ãch chung sao?
- ChÆ°a nói tá»›i nhiệt tình vì lợi Ãch chung, nhÆ°ng cÅ©ng không phải bá»n đạo chÃch.
Bạch Hạt TỠnghiêm mặt nói:
- Nối không hôm nay Bạch má»— cÅ©ng không dám đến má»i Sở gia... Cái gá»i là đạo không giống không thể mÆ°u cầu cùng nhau, Sở gia bình Bát Lý ÄÆ°á»ng, huyện Thanh Liá»…u Ãt Ä‘i má»™t đại ác, Bạch Hạt Tá» vui mừng trong lòng, cho nên cảm thấy Sở gia là ngÆ°á»i có thể kết giao, cho nên lúc nà y má»›i mặt dà y tiến đến bấu vÃu giao tình.
Sở Hoan lại cÆ°á»i nói:
- Bạch huynh cÅ©ng là ngÆ°á»i sảng khoái!
Äúng lúc nà y, mà nh cá» xốc lên, NhÆ° Liên đôi mắt hÆ¡i Ä‘á» Ä‘i ra từ bên trong, nhìn thấy Sở Hoan, vá»™i nói:
- Sở... Sở đại ca, bên ngoà i gió tuyết lớn, huynh... huynh tiến và o trong tránh gió tuyết... !
Nà ng nhìn thấy Bạch Hạt Tá» trÆ°á»›c ngÆ°á»i Sở Hoan không xa, thấy bá»™ dáng Ä‘á»™c nhãn long của gã, hÆ¡i sợ hãi, không khá»i rút lại phÃa sau.
Bạch Hạt TỠđã nói:
- Cô nÆ°Æ¡ng chá»› sợ, ta không phải ngÆ°á»i xấu.
Gã cÆ°á»i há»i Sở Hoan:
- Sở gia, không biết hiện giỠtại hạ có thể xem như bằng hữu của ngà i hay không?
Sở Hoan mỉm cÆ°á»i nói:
- Bỉ nhân xá» thế, cÅ©ng Ä‘Æ¡n giản, nếu ngÆ°á»i khác tháºt lòng coi ta là bằng hữu, ta cÅ©ng chắc chắn là m bằng hữu ngÆ°á»i khác!
- Äược!
Bạch Hạt Tá» vá»— tay má»™t cái, cÆ°á»i ha ha nói:
- Sở gia, từ nay vỠsau, ngà i là bằng hữu của Bạch Hạt TỠta.
Gã chắp tay với Như Liên nói:
- Cô nương, tại hạ là bằng hữu Sở gia, lại không biết có thể đi và o tránh gió tuyết hay không!
NhÆ° Liên không biết là m sao, tuy rằng nà ng cảm thấy để cho ngÆ°á»i ta Ä‘i và o nÆ¡i cÅ© nát nhÆ° váºy hÆ¡i sợ hãi, nhÆ°ng nà ng coi Sở Hoan là ân nhân, mà Bạch Hạt Tá» tá»± xÆ°ng bằng hữu của Sở Hoan, tá»± nhiên không dá»… cá»± tuyệt, khuôn mặt hÆ¡i Ä‘á» lên, rụt rè nói:
- Bên tròng... bên trong rất cũ nát, nếu ngươi nguyện ý và o... Tự nhiên có thể tiến và o tránh gió tuyết!
Bạch Hạt Tá» cÆ°á»i ha ha, gã chỉ biết NhÆ° Liên và Sở Hoan có chút quan hệ, không dám cháºm trá»…, chắp tay nói:
- Äa tạ cô nÆ°Æ¡ng!
Ba ngÆ°á»i và o trong phòng, Bạch Hạt Tá» nhìn khắp nÆ¡i, nhÃu mà y, lại nhìn thấy đống lá»a đã nhóm lên, hai bao dược bên cạnh đã mở ra, lại nhìn thấy nữ nhân trên giÆ°á»ng, láºp tức hiểu được và i phần, há»i Sở Hoan:
- Sở gia, bằng hữu của ngà i mắc bệnh sao?
Sở Hoan chưa nói, Như Liên đã hơi đỠmặt nói:
- Äây... đây là ân công của ta, chúng ta... chúng ta không phải bằng hữu của huynh ấy... !
Nà ng tá»± cảm thấy thân pháºn thấp kém, cÅ©ng không dám trèo cao Sở Hoan.
Bạch Hạt TỠngạc nhiên nói:
- Không phải bằng hữu?
Như Liên cũng không giấu diếm, chỉ nói Sở Hoan gặp chuyện bất bình, cho nên ra tay giúp đỡ, cũng không quan hệ.
Bạch Hạt TỠtán thưởng nói:
- Sở gia quả nhiên là ngÆ°á»i nghÄ©a khÃ, Bạch Hạt Tá» khâm phục.
Gã láºp tức lắc đầu nói:
- Chá»— nà y cÅ©ng không thể ở tiếp nữa, hai ngÆ°á»i vẫn rá»i khá»i nÆ¡i nà y Ä‘i.
NhÆ° Liên không biết thân pháºn của Bạch Hạt Tá», nhÆ°ng thấy áo bông thượng đẳng trên ngÆ°á»i gã, lÆ°ng buá»™ng dây gấm, biết thân pháºn không thá»›p, nghe gã nói muốn mình rá»i khá»i, còn tưởng rằng muốn Ä‘uổi mình ra khá»i nÆ¡i nà y, láºp tức nhìn vá» phÃa Sở Hoan giống nhÆ° cầu cứu.
Bạch Hạt TỠvừa thấy, biết Như Liên hiểu lầm ý tứ của mình, vội nói:
- Cô nÆ°Æ¡ng chá»› nên hiểu lầm. à của ta là , chá»— cô đã có ngÆ°á»i bệnh, thì không thể tiếp tục ở nÆ¡i nà y, nÆ¡i nà y hà n khà rất nặng, chỉ sợ bệnh tình của ngÆ°á»i bệnh sẽ tăng thêm.
Gã chắp tay nói với Sở Hoan:
- Sở gia, ta có địa phương, có thể dà n xếp hai nà ng, tuy rằng không phải chỗ gì tốt, nhưng cũng ấm áp, ta muốn dà n xếp các nà ng tới, không biết ý Sở gia thế nà o?
Sở Hoan mỉm cÆ°á»i nhìn vá» phÃa NhÆ° Liên, dịu dà ng nói:
- Cô nương, ý của cô thế nà o?
Lúc nà y Như Liên mới hiểu được Bạch Hạt TỠtốt bụng, hơi ngượng ngùng nói:
- Äa tạ vị đại... đại gia nà y, không cần phiá»n toái, ta... chúng ta có thể chống đỡ được!
- Cô nÆ°Æ¡ng, trá»i đông giá rét, đây má»›i là tráºn tuyết đầu, mùa đông nà y còn dà i, sẽ ngà y cà ng lạnh hÆ¡n.
Sở Hoan nhìn ra NhÆ° Liên hÆ¡i ý Ä‘á»™ng, chỉ là ngượng ngùng, láºp tức nói:
- Nếu vị Bạch thiện nhân nà y ra tay giúp đỡ, cÅ©ng không ngại đổi chá»—, cÅ©ng thuáºn tiện để sÆ° phụ của cô dưỡng bệnh!
Bạch Hạt Tá» nghe Sở Hoan gá»i mình là “Bạch thiện nhânâ€, láºp tức hÆ¡i xấu hổ, cÆ°á»i nói:
- Sở gia chê cÆ°á»i rồi.
Sở Hoan lắc đầu nghiêm mặt nói:
- TrÆ°á»›c kia Bạch huynh đã là m những gì, tại hạ mặc kệ, nhÆ°ng hôm nay Bạch huynh ra tay giúp đỡ, cho dù nguyên nhân thế nà o, cuối cùng là má»™t việc tốt, có thể là m được hai chữ “thiện nhân!â€
Bạch Hạt Tá» cÆ°á»i ha ha nói:
- Má»™t khi đã nhÆ° váºy, váºy thì xấu hổ nháºn hai chữ nà y.
Gã lại nói:
- Sở gia, hai ngÆ°á»i chỠở đây má»™t chút, ta ra ngoà i xem, sẽ trở vá» rất nhanh!
Gã cÅ©ng không nói nhiá»u, xoay ngÆ°á»i ra cá»a.
Thấy Bạch Hạt Tá» rá»i khá»i, lúc nà y NhÆ° Liên má»›i nói vá»›i Sở Hoan:
- Sở đại ca, hôm nay cảm ơn huynh... !
Sở Hoan cÆ°á»i nói:
- Cô đã cảm tạ ta rất nhiá»u lần.
Hắn nhìn gói thuốc mở ra trên mặt đất, nói:
- Sự phụ của cô bệnh, trước tiên chúng ta nấu dược cho nà ng.
Hắn lấy má»™t chút dược từ trong má»—i bao ra, bá» và o trong lòng mình, ngẩng đầu thấy NhÆ° Liên nghi hoặc nhìn mình, Sở Hoan cÆ°á»i nói:
- Cô nÆ°Æ¡ng, cô không cần hiểu lầm, cÅ©ng không phải ta chiếm tiện nghi, chỉ là muốn giữ hai loại dược liệu sau nà y há»i má»™t chút dược liệu gì, nếu dùng được, sau nà y lại Ä‘i cá»a hà ng mua nhiá»u má»™t chút!
Mặt NhÆ° Liên Ä‘á» lên, tuy rằng cuá»™c sống của nà ng khốn khổ, nhÆ°ng da thịt lại trắng nõn vô cùng, có vẻ cá»±c kỳ thanh tú, giống nhÆ° hoa thủy tiên khiến cho ngÆ°á»i có má»™t loại cảm giác nhẹ nhà ng khoan khoái. Nà ng hÆ¡i mất tÆ° nhiên, cúi đầu thấp giá»ng nói:
- Sở đại ca nói đùa, không phải ta... không phải ta nghÄ© nhÆ° váºy... huynh là ngÆ°á»i tốt.
- Ta nói đùa, cô đừng để ý.
Sở Hoan nói:
- Cô nương, cô nấu dược trước đi!
Như Liên vội và ng tới, gỡ cái hũ xuống, nói với Sở Hoan:
- Sở đại ca, dược liệu nà y còn phải nghiá»n nát... Huynh ngồi trÆ°á»›c má»™t chút, ta rất nhanh là được rồi... !
Nà ng tới lấy một chiếc ghế dựa cũ nát duy nhất trong phòng tới, Sở Hoan đã ngồi xổm bên cạnh dược liệu, lắc đầu nói:
- Không cần, ta giúp cô nghiá»n, cô mang nÆ°á»›c là được!
Như Liên vội nói:
- Không được không được, sao có thể để huynh là m?
Sở Hoan cÅ©ng mặc kệ, lấy dược liệu, tìm bát sứ nhá», bắt đầu giúp đỡ nấu thuốc. NhÆ° Liên thấy thế, biết khuyên bảo không được, cÅ©ng Ä‘Ã nh thôi.
Nà ng và sÆ° phụ sống nÆ°Æ¡ng tá»±a lẫn nhau, vẫn bị ngÆ°á»i khi dá»…, chÆ°a từng có ai quan tâm đối xá» vá»›i nà ng nhÆ° váºy, mà Sở Hoan giúp đỡ hai lần, hôm nay lại xuất hiện lúc mình bất lá»±c, trong lòng tháºt sá»± vô cùng cảm kÃch đối vá»›i Sở Hoan, chỉ cảm thấy Sở Hoan giống nhÆ° là thần tiên ông trá»i phái tá»›i giúp đỡ mình.
Äặt cái hÅ© ở trên đống lá»a nấu thuốc, lúc nà y Sở Hoan má»›i ngồi xuống, thở dà i:
- Cô nương không có thân nhân khác sao? Vì sao nghèo khổ như thế?
Như Liên nói:
- Sở đại ca, huynh... huynh gá»i ta NhÆ° Liên là được rồi, pháp danh của ta... Pháp danh của ta là NhÆ° Liên!
- Pháp danh?
Sở Hoan ngẩn ra.
Hai tay NhÆ° Liên tạo thà nh chữ tháºp, trên mặt lá»™ ra vẻ thà nh kÃnh:
- A Di Äà Pháºt, Sở đại ca, ta là ngÆ°á»i trong pháºt môn, sÆ° phụ lấy pháp danh cho ta, gá»i là NhÆ° Liên!
Sở Hoan vô cùng kinh ngạc, NhÆ° Liên vẫn Ä‘á»™i mÅ© cÅ© nát trên đầu, áo bông lá»›n cÅ© nát, nếu không nhìn kỹ, chỉ tưởng là ăn mà y, nếu không phải vết bẩn trên mặt NhÆ° Liên rá»a hết, tháºt đúng là khó nháºn ra nà ng là nữ tá», Sở Hoan cà ng không thể Ä‘oán ra không ngá» nà ng là má»™t vị ni cô.
Äá»™t nhiên hiểu được, đầu nữ nhân trên giÆ°á»ng kia không có má»™t sợi tóc, tá»± nhiên là má»™t vị ni cô.
Má»i ngÆ°á»i và o đây ủng há»™ để truyện ra nhanh hÆ¡n nà o
Tà i sản của Hina
Äã có 6 Thà nh viên nói CÃM Æ N đến bà i viết rất có Ãch của Hina
19-10-2012, 03:53 PM
Rá»a tay gác kiếmI ♥ Myself
Tham gia: Jul 2011
Bà i gởi: 18,755
Thá»i gian online: 4 tháng 2 tuần 0 ngà y
Thanks: 907
Thanked 288,902 Times in 11,108 Posts
Quốc Sắc Sinh Kiêu
Tác giả: Sa Mạc
Quyển 1: Vân Sơn ai không thấy quân
ChÆ°Æ¡ng 88: Dà n xếp ổn thá»a
Nhóm dịch KoCo
Nguồn Mê Truyện
SÆ°u Tầm by Äá»™c Cô Long --- 4vn.eu
NhÆ° Liên thấy Sở Hoan thái Ä‘á»™ có chút là lạ, cứ tưởng Sở Hoan chê cÆ°á»i thân pháºn của mình, thấy xót xa trong lòng, miá»…n cưỡng cÆ°á»i nói:
- Sở đại ca, muội không dám giấu huynh…
Nà ng cÆ°á»i méo xệch, trông rất đáng thÆ°Æ¡ng.
Sở Hoan biết mình có chút thất thố, vội lắc đầu:
- NhÆ° Liên, ta không biết muá»™i là ngÆ°á»i xuất gia, có gì mạo phạm, xin đừng để bụng.
- Sở đại ca, huynh là Bồ Tát phái đến cứu giúp muá»™i và sÆ° phụ, muá»™i nhất định sẽ vì huynh mà tụng kinh niệm Pháºt cầu Bồ Tát phù há»™ cho huynh.
Như Liên vẻ mặt kiên định, vô cùng thà nh khẩn nói:
- Huynh là ngÆ°á»i thiện lÆ°Æ¡ng, Bồ Tát nhất định sẽ phù há»™ cho ngÆ°á»i nhÆ° thế.
Sở Hoan cÆ°á»i ha hả, láºp tức nhÃu mà y lại nói:
- Má»™t khi đã nhÆ° váºy, hai ngÆ°á»i vì sao không ở am ni cô, lại đến đây?
Hắn thắc mắc:
- Hai ngÆ°á»i là ngÆ°á»i huyện Thanh Liá»…u?
Như Liên lắc đầu, vẻ mặt ảm đạm:
- Muá»™i từ trÆ°á»›c đến nay sống cùng sÆ° phụ ở am TÄ©nh Từ trên phủ thà nh. Má»™t năm trÆ°á»›c, am TÄ©nh Từ có biến, sÆ° phụ liá»n rá»i khá»i đó, nhÆ°ng các am ni cô khác trong phủ thà nh không nháºn chúng ta. Muá»™i và sÆ° phụ cá»±c chẳng đã Ä‘Ã nh tá»›i nÆ¡i nà y. Hai tháng trÆ°á»›c, sÆ° phụ Ä‘á»™t nhiên không thể đứng dáºy…
Nà ng nói đến đây, mặt đỠlên, cúi đầu xuống:
- Lần trước gặp Sở đại ca, là vì đi ra ngoà i hóa duyên nhưng không tìm được đồ ăn, sư phụ lại đang bệnh cần ăn cơm, cho nên… cho nên…
Nà ng quay đầu nhìn sÆ° phụ vẫn còn chÆ°a tỉnh, hạ giá»ng nói:
- Cho nên muội mới trộm hai củ khoai …
Sở Hoan nhÃu mà y. Hắn không phải trách NhÆ° Liên ăn trá»™m khoai, mà nghÄ© đến tình cảnh NhÆ° Liên lúc đó, cảm thấy trong lòng có chút chua xót. Coi NhÆ° Liên cÅ©ng là ngÆ°á»i thông hiểu phép tắc. Nà ng là đệ tá» Pháºt môn, lại phải bất đắc dÄ© ăn trá»™m đồ ăn, lúc ấy trong lòng chắc sẽ khó chịu lắm.
NhÆ° Liên nhìn thấy Sở Hoan nhÃu mà y, lại tưởng Sở Hoan khinh rẻ mình, áy náy không yên, rụt rè nói:
- Sở đại ca, muá»™i… muá»™i biết mình phạm giá»›i, cho nên… sau khi trở vỠđã âm thầm niệm “Bách giá»›i kinh†để sám hối. Muá»™i không phải cố ý trá»™m đồ, nhÆ°ng lúc đó sÆ° phụ rất yếu, nếu… nếu không có gì ăn, sÆ° phụ sẽ nguy mất. Mặc kệ Pháºt tổ có tha thứ hay không, tất cả tôi nghiệt muá»™i xin má»™t mình gánh chịu.
Nói đến chá»— nà y, NhÆ° Liên chắp tay lại, khẽ niệm Nam mô, vẻ mặt thà nh kÃnh.
Sở Hoan dịu dà ng nói:
- NhÆ° Liên, muá»™i không phải là trá»™m đồ mà là cứu ngÆ°á»i. Äức Pháºt từ bi, tế thế cứu ngÆ°á»i chÃnh là Pháºt đạo. Muá»™i không há» vi phạm ngÅ© giá»›i (má»™t trong ngÅ© giá»›i của đạo Pháºt là cấm trá»™m cắp – dg), muá»™i má»™t lòng cứu ngÆ°á»i, Pháºt tổ nếu biết, sẽ không trách muá»™i mà ngược lại cà ng phù há»™ cho muá»™i.
NhÆ° Liên tá» ra vui mừng, rối rÃt há»i:
- Sở đại ca, huynh nói…. Pháºt tổ sẽ không trách phạt muá»™i?
Sở Hoan gáºt đầu:
- Tuyệt đối sẽ không!
NhÆ° Liên lúc nà y má»›i nhẹ nhõm đôi chút. Sở Hoan thầm than: “Tiểu ni cô nà y vẫn nhá»› chuyện đó, chắc là thá»i gian qua không ngừng ray rứt trong lòngâ€
Hắn Ä‘ang định há»i am TÄ©nh Từ xảy ra chuyện gì, vì sao hai thầy trò phải rá»i khá»i đó, nhÆ°n chÆ°a kịp thì đã nghe từ bên ngoà i có Ä‘á»™ng tÄ©nh, rất nhanh mà nh cá» bị xốc lên, Bạch Quý đã bÆ°á»›c và o, chắp tay nói:
- Sở gia, ta gá»i má»™t chiếc xe ngá»±a lại đây, thu dá»n má»™t chút rồi qua bên kia.
Sở Hoan thấy Bạch Quý là m việc nhanh gá»n, dứt khoát, cÅ©ng có và i phần tán thưởng, khẽ gáºt đầu nói vá»›i NhÆ° Liên:
- NhÆ° Liên, xe ngá»±a đến rồi, muá»™i có cần thu dá»n đồ gì không?
Kỳ tháºt túp lá»u nà y quá xác xÆ¡, xem ra chẳng có đồ váºt gì đáng giá.
Bạch hạt tỠnói:
- NhÆ° Liên cô nÆ°Æ¡ng, ngoại trừ đồ váºt quý, những thứ khác không cần mang theo. Bên kia đồ đạc đủ hết, sẽ không khiến cô nÆ°Æ¡ng phải thiếu thốn.
Gã nói mấy lá»i nà y là khách khÃ, chứ ai không biết nÆ¡i nà y chẳng có gì đáng giá, nếu không, sao đến mức không có bạc má»i đại phu đến xem bệnh?
Như Liên lúc nà y cũng còn ngượng ngùng, nhưng xem bệnh tình sư phụ cũng biết không thể ở mãi nơi nà y được.
Bạch hạt tá» thấy thái Ä‘á»™ của NhÆ° Liên, cÆ°á»i ha hả nói vá»›i Sở Hoan:
- Sở gia, ngá»™ biến tòng quyá»n, tuy rằng nam nữ bất thân nhÆ°ng hiện giá» cÅ©ng phải bất chấp, hai chúng ta cùng nâng sÆ° phụ NhÆ° Liên cô nÆ°Æ¡ng lên xe ngá»±a. NgÆ°Æ¡i thấy thế nà o?
Sở Hoan nhìn vá» phÃa NhÆ° Liên, NhÆ° Liên vá»™i gáºt đầu nói:
- Là m phiá»n!
NhÆ° Liên láºp tức Ä‘i thu dá»n chút đồ đạc. Bạch hạt tá» và Sở Hoan cùng nhau cẩn tháºn nâng ni cô lên xe ngá»±a. Ni cô sắc mặt trắng bệch, hãy còn mê man bất tỉnh.
Má»™t chiếc xe ngá»±a dừng trong tuyết, thùng xe cá»±c rá»™ng, bên trong đã chuẩn bị đầy đủ nệm chăn dà y, lại đốt lò lá»a. NhÆ° Liên ở bên phụ giúp sắp xếp chá»— nằm cho ni cô, rồi mang theo má»™t cái bá»c Ä‘á»±ng đồ, và há»™p kinh ngao lên xe. Nà ng ngoái đầu nhìn túp lá»u đất cÅ© nát lần cuối, cắn răng lại bÆ°á»›c và o thùng xe.
Sở Hoan và Bạch hạt tá» cưỡi ngá»±a Ä‘i bên cạnh. Xe ngá»±a Ä‘i từ tốn, má»™t là do thá»i tiết Ä‘ang có gió tuyết, hai là cÅ©ng sợ là m xóc nảy ngÆ°á»i bệnh bên trong. Xe Ä‘i xuyên qua mấy cái ngõ, qua hai con phố cuối cùng dừng lại trÆ°á»›c má»™t nhà trá».
Bạch hạt tỠchắp tay với Sở Hoan:
- Sở gia chỠmột chút!
Gã xuống ngá»±a Ä‘i và o nhà trá», trong chốc lát, dẫn theo má»™t gã trung niên cá»±c kỳ phúc háºu Ä‘i ra, nhìn thấy Sở Hoan, liá»n cÆ°á»i tủm tỉm chắp tay nói:
- Vị nà y chÃnh là Sở đại gia?
Sở Hoan biết Bạch hạt tỠđã an bà i cho thầy trò NhÆ° Liên ở đây, ngÆ°á»i nà y có lẽ là chủ nhà trá», liá»n chắp tay đáp lá»…:
- Là m phiá»n!
Bạch hạt tỠnói:
- Sở gia, đây là ông chủ nhà trá» TÆ°á»ng Vân Lý Phú Quý.
Sở Hoan thầm nghÄ© quả tháºt tên cÅ©ng nhÆ° ngÆ°á»i.
Lý Phú Quý cÆ°á»i nói:
- Ngà y sau, còn cần Sở gia chiếu cố nhiá»u.
Thấy xe ngá»±a dừng trÆ°á»›c cá»a, vá»™i nói tiếp:
- Háºu viên đã sắp xếp ổn thá»a, phÃa trÆ°á»›c nà y khách vãng lai nhiá»u, nên không được yên tÄ©nh. Háºu viện có má»™t tiểu viện tá», nÆ¡i đó có má»™t gian phòng, tuy rằng không tháºt tốt nhÆ°ng sạch sẽ ấm áp, ta dẫn mấy ngÆ°á»i đến đó.
Láºp tức Lý Phú Quý dẫn má»i ngÆ°á»i đến háºu viện. Cá»a chÃnh háºu viện đã mở rá»™ng, và o trong viện, má»›i thấy sân cá»±c kỳ rá»™ng. HÆ¡n nữa, trong viện còn có viện. Äi và o đại viện bên trái, Ä‘i tiếp và o má»™t tiểu viện, quả nhiên có má»™t gian phòng, tuy rằng không lá»›n nhÆ°ng thoạt nhìn rất chắc chắn. HÆ¡n nữa, kÃn mÃt không có chút kẽ hỡ, so vá»›i túp lá»u cÅ© nát lúc trÆ°á»›c của NhÆ° Liên, thì phải tốt hÆ¡n gấp bá»™i phần.
Trong phòng có chÃnh Ä‘Æ°á»ng, Sở Hoan xuống ngá»±a Ä‘i và o xem xét má»™t lúc, thì thấy bên trong có đầy đủ đồ dùng cho gia đình. Tất cả đồ đạc Ä‘á»u rất tốt, phòng trong còn có bếp lò, cá»±c kỳ ấm áp, bà n ghế được lau sạch sẽ không má»™t hạt bụi.
Bạch hạt tá» Ä‘i theo và o, há»i:
- Sở gia, nơi nà y ổn chứ?
Sở Hoan lúc nà y rất cảm kÃch Bạch hạt tá», chắp tay nói:
- Bạch huynh xin đừng gá»i là Sở gia, nếu là bằng hữu tÆ°Æ¡ng giao, ngà y sau chỉ cần gá»i Sở huynh là được rồi.
Bạch hạt tá» cÆ°á»i ha hả, láºp tức hai ngÆ°á»i ra ngoà i nâng ni cô và o giÆ°á»ng đặt ở phòng trong. Chiếc giÆ°á»ng nà y cá»±c kỳ rắn chắc, chăn đệm má»›i tinh dà y dặn, bếp lỠđã được đốt lên vô cùng ấm áp.
Như Liên và o trong phòng, cảm giác giống như một giấc mộng, không dám tin và o mắt mình nữa.
Lý Phú Quý lên tiếng:
- Sở gia yên tâm, Bạch gia đã có lá»i, chúng ta bên nà y không dám cháºm trá»…. Má»—i ngà y, tá»›i giá» cÆ¡m sẽ có ngÆ°á»i Ä‘Æ°a cÆ¡m đến, hÆ¡n nữa, không có vị cô nÆ°Æ¡ng nà y cho phép, ngÆ°á»i bên ngoà i không ai dám tùy tiện bÆ°á»›c bà o.
Y nhìn ni cô trên giÆ°á»ng:
- Bạch gia đã dặn dò, nÆ¡i nà y có ngÆ°á»i bệnh, lát nữa ta sẽ Ä‘i má»i đại phu đến khám và chữa bệnh.
Bạch hạt tỠhà i lòng nói:
- Các nà ng ở nơi nà y nếu có chuyện gì…
Lý Phú Quý vội nói:
- Bạch gia yên tâm, các nà ng ở đây, tuyệt không thể xảy ra bất cứ chuyện gì.
- Ta nói là nếu các nà ng có chuyện gì, các ngươi cứ dựa theo chỉ bảo mà là m, rồi báo cho ta biết.
Bạch hạt tá» giải thÃch:
- Hai vị nà y Ä‘á»u là bà con thân thÃch của ta, đến đây tìm chá»— nÆ°Æ¡ng tá»±a, nếu xuất hiện bất trắc, chÃnh ngÆ°Æ¡i phải tá»± suy tÃnh.
Lý Phú Quý cÆ°á»i bợ đỡ:
- Tiểu nhân hiểu.
NhÆ° Liên nghe Bạch hạt tá» nháºn là thân thÃch của gã có chút xấu hổ, nhÆ°ng cÅ©ng biết gã có ý tốt, lo lắng cho mình. NghÄ© đến ná»a ngà y nay từ Äịa ngục lên Thiên Ä‘Æ°á»ng, hết thảy Ä‘á»u là nhá» có Sở Hoan, nên cảm kÃch vô cùng.
Sở Hoan thấy ở đây sắp xếp ổn thá»a, nghÄ© còn nhiá»u ngÆ°á»i trông ngóng mình, mình không thể cháºm trá»… hÆ¡n nữa, hÆ°á»›ng Bạch hạt tá» chắp tay nói:
- Bạch huynh, lần nà y quả nhiên là là m phiá»n, chỉ có Ä‘iá»u hôm nay còn có việc, sau khi chà o há»i Äại đông gia, ta sẽ má»i Bạch huynh uống mấy chén rượu nhạt.
Bạch hạt tá» cÆ°á»i nói:
- Mấy lá»i nà y của Sở huynh ta ghi nhá»›, ta sẽ chá» huynh.
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên!
Sở Hoan cÆ°á»i, từ trong ngá»±c lấy ra hai vị dược liệu Ä‘Æ°a cho Lý Phú Quý:
- Bệnh nhân có khả năng sẽ cần hai vị dược liệu nà y, phiá»n Lý chưởng quỹ Ä‘i mua má»™t Ãt.
Lại lấy từ trong ngÆ°á»i cái gói Mã TÄ©nh Ä‘Æ°a, lấy ra má»™t miếng và ng lá, Ä‘Æ°a cho Lý Phú Quý:
- Phiá»n ngà i đổi và ng thà nh bạc, bá»n hỠở trong nà y có cần chi tiêu gì, ngà i cứ việc sá» dụng, nếu còn thừa thì giao cho NhÆ° Liên cô nÆ°Æ¡ng.
Lý Phú Quý liếc nhìn Bạch hạt tá», chÆ°a kịp nói gì, thì Bạch hạt tỠđã tá» ra không hà i lòng:
- Sở huynh đây là có ý gì?
- Lý chưởng quỹ là ngÆ°á»i buôn bán, không thể để ngà i ấy thiệt thòi.
Sở Hoan mỉm cÆ°á»i.
Bạch hạt tỠlắc đầu:
- Sở huynh còn lo ta ức hiếp ông ấy? Cất và ng của huynh và o đi, Bạch hạt tỠtuy rằng không có tà i cán gì, nhưng bạc thì vẫn kiếm được.
Gã thở dà i:
- Sở huynh trượng nghĩa như thế, Bạch hạt tỠta cũng không phải kẻ hà m hồ, nếu huynh không cất và ng đi, thì đó là không xem Bạch hạt tỠta là bằng hữu. Chỉ cần có Bạch hạt tỠở đây, sẽ không khiến các nà ng bị thiếu thốn. Sở huynh cứ yên tâm!
Lý Phú Quý trong lòng thầm than: “Hai ngÆ°á»i nà y rốt cuá»™c là thân thÃch của ai? Bạch gia nói là thân thÃch của hắn, nhÆ°ng ta xem ra thì là thân thÃch của Sở giaâ€. Mấy lá»i nà y tất nhiên chỉ dám nghÄ© trong lòng, đố dám mở mồm.
Sở Hoan nghÄ© ngợi má»™t chút, cất và ng và o ngá»±c, cÆ°á»i nói:
- Nếu như thế, ta sẽ không khách sáo nữa.
Rồi hắn hướng Như Liên nói:
- NhÆ° Liên, hai ngÆ°á»i trÆ°á»›c hết cứ ở đây, vì bệnh tình của sÆ° phụ muá»™i. Ta còn có việc, Ä‘i trÆ°á»›c, có thá»i gian sẽ đến thăm muá»™i.
NhÆ° Liên không biết nói thế nà o cho phải, mặt đầy vẻ cảm kÃch nói:
- Sở… Sở đại ca, cám ơn huynh!
- Lại cám ơn!
Sở Hoan cÆ°á»i:
- VỠsau không cần nói cám ơn đâu.
Bạch hạt tỠở bên cÆ°á»i nói:
- Cô nÆ°Æ¡ng chẳng lẽ không cám Æ¡n ta? Ta hôm nay cÅ©ng có chút Ãch lợi đấy chứ!
- Tất nhiên phải tạ ơn!
NhÆ° Liên biết Bạch hạt tá» hay nói giỡn, thản nhiên cÆ°á»i. Äây là lần đầu tiên Sở Hoan thấy nà ng cÆ°á»i, quả nhiên là nhÆ° đóa hoa bách hợp nở rá»™, vô cùng xinh đẹp, đã nghe nà ng cất tiếng nói trong veo:
- Äa tạ Bạch đại thúc!
Bạch hạt tá» sá»ng sốt, láºp tức cÆ°á»i ha hả:
- Sở huynh, việc nà y là sao? NhÆ° Liên cô nÆ°Æ¡ng gá»i huynh là đại ca, lại gá»i ta là đại thúc, mà ta và huynh là huynh đệ…. Việc nà y… có vẻ hÆ¡i loạn a.
Má»i ngÆ°á»i láºp tức cÆ°á»i rá»™ lên, không khà vốn có chút gò bó láºp tức tan thà nh mây khói.
Má»i ngÆ°á»i và o đây ủng há»™ để truyện ra nhanh hÆ¡n nà o
Tà i sản của Hina
Äã có 6 Thà nh viên nói CÃM Æ N đến bà i viết rất có Ãch của Hina
Từ khóa được google tìm thấy
4vn.eu sa mac nhat hung , áðèòíè , dekdodc , gia khong lich su , gia khong lich su sa mac , giá không lịch sá» , há»· sủng sinh kiêu , hoac sac sinh kieu , hoac sac sinhhieu , hoat sac sinh kieu , hoạt sắc sinh kiêu , kich tinh uot at , ñòàòü , prc quoc sac sinh kieu , qouc sac sinh kieu , quôc sac sinh kiêu , quá»c sẮc sinh kiÊu , quốc sắc , quốc sắc sinh kiêu , quốc sắc sinh kiá»u , quoc sac kieu sinh , quoc sac kieu sinh 733 , quoc sac sinh keu , quoc sac sinh keu q 9 , quoc sac sinh kiêu vn , quoc sac sinh kieu , quoc sac sinh kieu 1047 , quoc sac sinh kieu 4 , quoc sac sinh kieu 4eu , quoc sac sinh kieu full , quoc sac sinh kieu prc , quoc sac sinh lieu , quoc sac thien kieu , quoc sac tuu lau 4vn , quoc sach sinh kieu , quoc sach sinh kieu 4vn , quoc sắc sinh kiêu , sa mac nhât hung , sa mạc nhất hùng , sac sinh kieu con , tac gia sa mac 4vn , tác giả sa mạc , truyen gia khong linh su , truyen sa mac nhat hung , æèçíü