Hoạt Sắc Sinh Kiêu Tác giả: Cây đậu gây họa
Quyển 1: Cùng nhau say
Chương 21: Ta cũng từng là cao thủ
Người dịch:Giang Triết
Nguồn: Mê truyện
Nói về "nhục độc" là phải nói về rất nhiều đạo lý cao thâm, không phải một hai câu có thể nói rõ, Vưu thái y dứt khoát cũng không giải thích đạo lý, chỉ đại khái nói ra quá trình:
- Nhục độc đáng sợ, chỉ cần một giọt, đủ để độc chết một thôn, mà độc tính của nó có thể theo gió mà khuyếch tán, trăm dặm không tiêu tan. Thi thể bị trúng độc mà chết có thể kéo dài không mục nát, giống như là ngủ say vậy. Chỉ là phương pháp luyện hóa loại độc dược này, sớm đã thất truyền lâu lắm rồi.
- Mười hai vu sĩ người Man khi còn sống tự luyện chế thân thể của mình, gieo vào cơ thể mình "nhục độc"; sau khi chết, lại dùng nhiều loại dược vật đem nhục độc vĩnh viễn niêm phong trong cơ thể. Nhục độc cùng dược vật trong cơ thể không ngừng dung hợp, hóa thành dược lực mới, dùng để chống đỡ khí độc. . . Nhưng nếu như loại bỏ những dược vật trấn thi thi kia? 'Nhục độc' không tiếp tục bị gông cùm xiềng xích, nó sẽ lại xuất hiện."
- Mười hai tôn thi mọi rợ, nếu như rơi vào trong tay của Yến quốc sư, bào chế thêm chút, sẽ sẽ biến thành mười hai độc nguyên, chính là mười hai trận ôn dịch. Đem một cỗ thi thể để vào trong thành của địch nhân, mười ngày sau, trong thành sẽ không còn một ai sống sót!
Nói trắng ra, mười hai tôn thi có thể bị biến thành thành mười hai cỗ "vũ khí sinh học" cổ đại . Yến quốc sư muốn đem những 'Đại sát khí' nắm trong tay mình. . .
Một trận huyết án, trước sau đều liên lụy đến thừa tướng, quốc sư cùng lợi ích của Đại Yến quốc, Tống Dương cảm thấy kinh ngạc nhưng trong lòng cũng có chút cười khổ, trốn đến một trấn nhỏ của Nam Lý, cũng có thể gặp một bản án như vậy, xem ra số mình đúng là 'Thiên sát yêu tinh', thực sự đen đủi.
Vưu thái y đem sự tình nói xong, lại chỉ hướng cỗ máy hung khí kia:
- Cỗ máy này, ngươi không cần biết, nó cùng ngươi không có quan hệ, ta sẽ lấy nó.
Tống Dương nhún nhún vai trái:
- Không sao cả, dù sao cháu cũng không biết dùng.
Tuy hắn và Tiểu bộ khoái vì hung khí này mà tranh nhau, nhưng nếu Vưu thái y nói muốn, hắn sẽ không từ chối.
Vưu thái y cũng chẳng lộ vẻ vui mừng, nhẹ gật đầu, đứng dậy nói:
- Ta đi sắc thuốc cho ngươi, ngươi trước tiên nghỉ ngơi cho tốt.
Lúc đi tới cửa, lão lại dừng bước, buồn bực hỏi một câu:
- Ta không biết ngươi còn mang theo thuốc 'Không đói' bên người.
Tống Dương không trả lời.
Không chỉ là 'Không đói" mà còn có 'Hồng Lệ Phi Hôi " giả , ngoài ra trong giày của hắn, còn giấu một tiểu đao, chỉ có điều hôm đó không có cơ hội dùng đến mà thôi. . . Đã mười lăm năm rồi, nhưng mình đối với thế giới này vẫn chưa quá quen thuộc.
Bởi vì lạ lẫm, cho nên sợ hãi. Không quan hệ gan lớn hay nhỏ, chỉ là do bản năng cảm thấy bất an. Có những vật này trên người có thể khiến hắn an tâm chút. Hoặc là nói, ngay khi hắn còn nhỏ, hắn vô tình luôn sẵn sàng trong tư thế để chạy trốn khỏi cái chết.
Vưu thái y chỉ là thuận miệng hỏi, cũng không cần đáp án, trong miệng thì thào cái gì đấy, rồi đi sắc thuốc cho Tống Dương.
Trong vài ngày sau đó, Vưu thái y đều tỏ ra khác thường, lúc uống trà thì bị bỏng, lúc ăn cơm thì không gắp đồ ăn, lúc đi đường thì trượt chân, lúc đem thức ăn cho gà thì lại cho chó..vân vân; lòng lão có vẻ không yên, chốc chốc lại ngây người, chỉ có hai việc mà lão không nhầm, một là đúng giờ nấu thuốc trị thương cho Tống Dương, chuyện còn lại là lúc hoàng hôn đến nhà Nhâm Tiểu Bộ, giúp nàng thay thuốc. . .
Cho đến ngày thứ sáu, Vưu thái y thở mạnh, thở như muốn đem phổi thở ra ngoài, tựa như lão đã quyết định cái gì đó, , trong ánh mắt đục ngầu, hiện lên một tia sáng lấp lánh, đi đến trước mặt Tống Dương hỏi:
- Muốn học võ sao? Ta dạy cho ngươi!
Nhờ 'Cậu' điều trị, thân thể Tống Dương khôi phục rất nhanh, tuy vẫn chưa thể hoạt động mạnh, nhưng tinh thần đã khôi phục hơn nửa, đang cầm một ít thức ăn, ngồi trong sân trêu chọc mấy con chó mèo.
Bình thường Vưu thái y làm việc hay cằn nhằn, thường thường sẽ chạy tới nói linh tinh, Tống Dương cũng không thấy lạ, chỉ cười nói:
- Muốn học, nhưng nếu cậu đích thân dạy cháu, còn phải tính.
Sớm chiều ở chung đã mười lăm năm, nếu Vưu thái y có võ công mà hắn không biết thì hắn thật không xứng sống hai kiếp, Tống Dương chắc chắc "cậu" là một kẻ mọt sách, tay trói gà không chặt.
Mấy ngày nay Vưu thái y ngủ không được tốt, đôi mắt so với bình thường càng thêm đen, hừ lạnh một tiếng:
- Ta bây giờ không biết, nhưng ngày trước ta biết."
Tống Dương cười:
- Đã quên hết?
Vưu thái y lắc đầu, thanh âm trầm thấp:
- Đã bị phế đi.
Thấy thần sắc của 'cậu' nghiêm túc, Tống Dương thu lại dáng cười, ngồi ngay ngắn:
- Vậy trước kia cậu. . .
- Lúc ta bằng tuổi ngươi, trong Thiên Can Thập Phẩm, vững vàng đứng ở chữ Bính.
Từ Khuyển Nhung đến Nam Lý, từ Đại Yến đến Thổ Phiên, Hồi Hột, phong trào tập võ rất phát triển, mà kẻ học võ dùng 'Thiên Can' làm thứ tự, phân chia thành Thập Phẩm. Chữ Giáp đứng đầu Thập Phẩm, Chữ Quý đứng cuối.
(*Thiên Can chính là Can, Thập Phẩm bao gồm Giáp, Ất, Bính, Đính, Mậu, Kỷ, Canh, Tân, Nhâm, Quý, dùng ghép với mười hai con giáp để gọi tên các năm)
Thiên Can Thập Phẩm, tất cả người học võ đều có trong đó.
Mà trong Thập Phẩm, Giáp Ất thuộc về cảnh giới tông sư, Bính Đinh thuộc thượng phẩm, Mậu Kỷ Canh thuộc trung phẩm, Tân Nhâm Quý thuộc hạ phẩm.
Tống Dương nhíu mày, không biết phải nói gì, do dự mà mở miệng:
- Vậy cậu nhất định là võ học kỳ tài, vạn người mới có một rồi!.
Theo Tống Dương biết, trong pháp lệnh của Nam Lý, võ giả chỉ cần đạt đến Thất Phẩm, nếu như nguyện ý sẵn sàng góp sức cho quốc gia, đều thưởng trăm lượng bạc, được hưởng bổng lộc của 'Trí Quả Hiệu Úy'. Người tập võ bản lĩnh càng cao, phẩm giai càng lên thì đãi ngộ càng tốt.
Đừng nói chữ Giáp là đỉnh cấp cao thủ, chỉ cần chữ Ất tông sư đều là lông phượng sừng lân, có thể đạt tới chữ Bính Tam phẩm, cũng là đối tượng được triều đình cực lực lôi kéo.
Không phải Tống Dương không tin Vưu thái y, mà là chuyện này có chút không thể tưởng tượng.
Vưu thái y mười lăm tuổi đã bước vào chữ Bính trong Thiên Can, cái này rất giống ở kiếp trước, một thầy giáo già dạy trong trường học, bỗng nhiên có một ngày thầy nói thầy chính là đương kim vô địch thế giới môn quyền anh một thời. . .
Vưu thái y không phát hiện ra Tống Dương nghi ngờ, tiếp tục nói:
- Tư chất của ta sao, tự nhiên là không tệ, nhưng có thể có thành tựu như vậy, chủ yếu là phải gặp được danh sư. Lúc ta 25 tuổi thì tiến thêm một tầng, bước vào chữ Ất của cảnh giới tông sư, về sau. . . Cậu nhún nhún bả vai gầy ốm:
- Võ công đã bị phế sạch rồi.
Tống Dương thử thăm dò hỏi:
- Như thế nào lại bị phế sạch?
Vưu thái y âm trầm nói:
- Nói đến chuyện này. . .
Bốn chữ vừa nói xong, lão đột nhiên tỉnh táo lại, nhảy dựng lên, trên cổ nổi gân xanh:
- Ngươi quản được ta sao? Ta cam tâm tình nguyện bị phế sạch võ công, liên quan gì đến ngươi? Ít nói nhảm, học hay là không học?
Tống Dương lập tức gật đầu:
- Học!
Có cơ hội học võ cùng người đã từng là tông sư võ học, đương nhiên chuyện tốt, nhưng vừa nghĩ đến cậu đã từng là tông sư, Tống Dương cảm thấy không đúng. Hai người làm bạn mười lăm năm, tín nhiệm lẫn nhau không cần phải nói, nếu Vưu thái y muốn truyền thụ võ công, cần gì phải chờ đến bây giờ?
Bất quá Tống Dương vẫn thống khoái đáp ứng, đương nhiên là ngóng trông Vưu thái y đã nói là sự thật; hơn nữa Vưu thái y đang lên cơn điên, nếu như từ chối lão, chắc lão xông lên đập mình mất.
Vưu thái y ha ha cười, gật đầu nói âm tiếng
- Tốt!
Tiếp theo cất bước tiến lên, mặt đỏ tía tai cõng Tống Dương, lảo đảo chạy ra ngoài. Tống Dương vừa giật mình vừa buồn cười , mặt khác còn có chút lo lắng, cười khổ nói:
- Cậu chậm một chút, cháu ngã thì không có việc gì, cậu ngã sẽ không tốt. . ."
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Hoạt Sắc Sinh Kiêu Tác giả: Cây đậu gây họa
Quyển 1: Cùng nhau say
Chương 22: Luyện võ
Người dịch:Giang Triết
Nguồn: Mê truyện
- Ta tới thăm ngươi, thương thế của ngươi thế nào, đã khá hơn chưa...Không được, nói như vậy giống như mình đang quan tâm đến hắn vậy.
- Họ Tống, vì giúp ngươi, mà chân của ta bị gãy, nhưng ngươi lại không đến thăm ta… Nói như vậy có lẽ không biết tình lý rồi, hắn cũng bị thương mà.
- Tống Dương, kiện hung khí kia có một phần của ta, ngươi đừng nghĩ độc chiếm, ta không phải tới thăm ngươi, mà là đến xem cái rương đây... Xem cái hòm, mình có bệnh hay sao? Huống hồ cũng lộ ra chút keo kiệt.
Nhâm Tiểu Bộ ngồi ở trước thư án, trong lòng không ngừng tính toán, cái chân băng bó gác lên mặt bàn, một bên là cái gậy chống. Chân của nàng có Vưu thái y chăm sóc đặc biệt, rất nhanh hồi phục, đang định đi đâu đó giải khuây. Hiện tại nàng muốn đi tìm Tống Dương.
Không có ý tứ gì khác, Nhâm Tiểu Bộ chỉ cảm thấy, Tống Dương đã biết rõ chính mình là con gái, không đến cho hắn biết mình cũng rất xinh đẹp, có chút không cam lòng.
Không biết mình là con gái không nói làm gì, nhưng hắn rõ ràng lại biết mình là con gái, lại không biết mình là một cô nương xinh đẹp, điều này với Nhâm Tiểu Bộ mà nói, thực như cái gì ách ở trong lòng.
Nhưng đến thăm cũng phải có lý do, không thể nói thẳng với hắn:
- Ta vì muốn cho ngươi thấy ta xinh đẹp mà đến.
Nhâm Tiểu Bộ khổ tâm suy nghĩ, rốt cục con mắt sáng ngời, sau đó ngồi thẳng người, cầm gương đồng trên bàn kéo lại gần, ho khan hắng giọng một cái:
- Tống Dương, ta nhớ tiểu yêu quái rồi, đến xem thương thế của ngươi chừng nào có thể lành, cùng ta lên núi thăm nó. Mặt khác còn muốn cảm ơn Vưu ngỗ tác, à, dù sao ngươi cũng biết ta là con gái, nên cũng không cần hóa trang nữa.
Nhâm Tiểu Bộ tập một lúc, nói xong, còn chẳng hề để ý phất phất tay.
Nhưng rất nhanh, nàng lại nhíu mày, dí mặt về phía trước, gắt gao nhìn thẳng chính mình trong gương, giơ lên hai tay nặn nặn cái mụn nhỏ mới mọc trên trán...
Sau nửa canh giờ, một bóng người nhỏ nhắn lén lén lút lút xuất hiện trên đường, che lại mặt, chân cà nhắc thẳng hướng nhà Vưu ngỗ tác đi đến, cũng may lúc này là giờ ngọ (12h), trấn nhỏ sinh hoạt chậm chạp, người dân trong trấn phần lớn đều trong nhà nghỉ trưa, nên không có ai chú ý đến nàng.
Không lâu, nàng lại cà nhắc trở về... Trong nhà Vưu ngỗ tác không có người, gõ cửa cả buổi, chỉ có tiếng chó sủa.
Ngay tại lúc Nhâm Tiểu Bộ vô cùng mất hứng, thất vọng mà quay về, Vưu thái y lưng cõng Tống Dương, một đường chạy đến một cái động thiên trong khe núi gần trấn, tiếp theo đem Tống Dương buông xuống, thò tay chỉ hướng một ao bùn nho nhỏ trước mặt:
- Ngươi đi đến ngâm vào trong đó.
Tống Dương theo lời. Chỗ này nắng nhiều, bùn nhão có chút ấm, ngồi vào thấy thoải mái cực kỳ, Tống Dương rên rỉ một tiếng, ngẩng đầu nhìn về phía 'cậu' :
- Phải luyện công trong bùn sao?
Vưu thái y lắc đầu:
- Không, ngâm vào đây có lợi cho thương thế của ngươi, ngâm càng lâu càng nhanh khỏi.
Tống Dương cảm thấy trong đầu có chút loạn:
- Không phải. . . Chúng ta đang nói đến việc học võ, cậu hỏi cháu có muốn học không, cháu đồng ý, cậu lại cõng cháu đến chỗ này.
Vưu thái y nhíu mày, tựa hồ cảm thấy Tống Dương nói khó hiểu:
- Đúng vậy, đến đây thì sao? Ở đây có thể chữa thương, nên mới đến. Ngươi đáp ứng cùng ta học võ, ta sẽ dẫn ngươi tới nơi này; ngươi không muốn học võ, ta vẫn dẫn ngươi tới nơi này.
Tống Dương dở khóc dở cười:
- Cậu, cậu phải có chút logic chứ? Cháu còn tưởng cậu muốn đưa cháu ra ngoài tập võ...
Vưu thái y cảm thấy, Tống Dương đang cố tình gây sự, lầm bầm
- Logic? Lô cái gì đây. . .
Cởi quần áo, lộ ra xương sườn hai bên, cũng nhảy vào đống bùn ngâm.
Chỉ chốc lát, mặt Vưu thái y đã bị nhiệt khí trong bùn hun giống như con tôm luộc, con mắt khép hờ, hai tay đặt trên ngực, hưởng thụ lạ thường, vui thích hỏi Tống Dương:
- Ngâm bùn, so với ngươi ở nhà ngâm rượu thuốc còn thoải mái hơn nhiều.
Tống Dương kìm lòng không được rùng mình một cái, mỗi lần ngâm trong rượu thuốc, hắn cảm thấy có vài luồng khí lực bá đạo, từ bên ngoài hung hăng xông vào thân thể của mình, kéo dài các lỗ chân lông; mà sau khi ngâm xong, những luồng khí kia lại tụ vào một chỗ trong cơ thể, dọc theo tứ chi bách hài mạnh mẽ lan ra, đau đớn không dứt, những lúc này phải nhờ Vưu thái y châm cứu gom lại dược lực, nếu không chỉ dựa vào một mình Tống Dương, tuyệt đối không chống đỡ nổi.
Cách điều trị bằng rượu thuốc của Vu thái y tuy có hiệu quả thần kỳ, giúp thân cốt Tống Dương cường kiện, nhưng thống khổ trong đó, ít người có thể tưởng tượng được.
Vưu thái y vung vẩy đầu tóc, nở nụ cười hắc ám:
- Dược lực trong rượu, thông qua các lỗ chân lông mà vào, cuối cùng ngấm vào trong máu của ngươi, đến lúc hòa tan trong máu ngươi rồi, thân thể khó có thể thích ứng, tự nhiên tránh không được thống khổ.
Đã nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên Vưu thái y giải thích cho Tống Dương công hiệu của rượu thuốc, bỗng nhiên Tống Dương nhớ tới những lời Vưu thái y đã lẩm bẩm trong xe ngựa 15 năm trước, liền bật thốt lên
- Là thuật luyện huyết !
Sắc mặt Vưu thái y biến đổi:
- Ngươi làm sao biết?
Tống Dương chỉ là cười nói:
- Máu của cháu bị rượu thuốc của cậu làm biến chất, không phải là thuật luyện huyết sao...
May mắn bản tính Vưu thái y lười biếng, phát minh ra dược vật, y pháp cho tới bây giờ đều chưa từng nghĩ đặt tên, cho nên mới đặt cho loại thuốc thay cơm là "không đói", gọi thuật đổi máu là "luyện huyết", mặc dù Tống Dương nói lỡ miệng, nhưng dựa theo mặt chữ mà nói khéo cũng không có gì sai.
Vưu thái y ngược lại là không có so đo, gật gật đầu tiếp tục nói:
- Chất máu bị thay đổi, không thể lại phục hồi nguyên trạng, cho nên ngươi chỉ dựa vào thân thể mà thích ứng loại máu mới này, mà không phải chất máu thích ứng với thân thể ngươi... Hay nói cách khác, máu của ngươi thay đổi, thúc đẩy thân thể của ngươi cũng theo đó mà thay đổi, cho nên hiện giờ ngươi mới có thể cốt tốt như vậy.
Tống Dương nhẹ gật đầu, lời nói có vẻ khó nghe, thế nhưng đạo lý không khó lý giải.
Vưu thái y ngữ khí đắc ý:
- Từ nhỏ đã ngâm rượu thuốc, khiến ngươi thân thể cường tráng, ứng biến nhạy bén, ngũ quan sắc bén, bất quá những cái này chỉ là phụ trợ...
Chuyện của mình, mà lại đang mang trọng đại, Tống Dương tâm tư trước sau như một trầm ổn cũng nhịn không được truy vấn:
- Vậy hiệu quả thực chất là gì?
- Hiệu quả thực chất là 'Thác Mạch' ! Mười hai kinh mạch, đường kinh mạch, đều theo máu của ngươi mà biến đổi. Mỗi lần ngươi ngâm rượu thuốc, mười hai đường đại mạch lại được mở rộng một lần, cũng bởi vì kinh mạch mở rộng, cho nên tai mới thính mắt mới tinh, tinh thần và thể xác đều hưng thịnh... Tuy ta chưa bao giờ truyền võ công cho ngươi, nhưng đến hiện tại, riêng nói về kinh mạch, ngươi đã đương nhiên là võ giả đạt đến chữ Bính tam phẩm.
Vưu thái y hơi dừng lại, sau đó lên giọng nói:
- Căn cơ để học võ luyện công, chính là kinh mạch. Kinh mạch càng mạnh, nội kình chân khí mới có thể thu nạp càng nhiều, càng có thể lưu chuyển thông suốt, mà kinh mạch khắp cơ thể của ngươi, đã được ta rèn luyện thành thượng phẩm, cho nên nếu luyện những công phu bình thường, vừa luyện sẽ biết, bởi vì căn cơ của ngươi đã quá vững chắc rồi.
Nói đến đây, Vưu thái y đột nhiên cười ha hả:
- Trước đấy ngươi nói ta là võ học kỳ tài. . . Thực ra so với ngươi còn kém xa, ngươi mới thực sự là kỳ tài! Hiểu rõ chưa? Ngươi là được lão tử luyện huyết kỳ thuật mà tạo ra một thân võ học thượng đẳng !
Vưu thái y thần sắc điên cuồng, cất tiếng cười to, một lát sau từ trong đống lá trên cây, xuất hiện mấy con khỉ, vừa phát hiện vũng bùn nhà mình bị hai cái kẻ bên ngoài chiếm dụng, hậm hực quay người, lắc lắc cái đít đỏ liền đi.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Hoạt Sắc Sinh Kiêu Tác giả: Cây đậu gây họa
Quyển 1: Cùng nhau say
Chương 23: Tặng dê
Người dịch:Giang Triết
Nguồn: Mê truyện
Mấy con khỉ thất vọng mà về, Tống Dương lại rất vui vẻ. Vô tình, chính mình bỗng dưng trở thành 'Võ học kỳ tài vạn người mới có một' rồi? Chuyện kinh hỉ này tới có chút đột ngột.
Võ công thượng thừa chú ý sự lưu chuyển của chân khí, dùng nội kình để đả thương địch thủ, từ xưa đến này các cao thủ đều có chung một cách thức tu luyện: luyện hóa nội lực, vận chuyển nội lực qua các kinh mạch để kinh mạch càng trở lên mạnh mẽ, việc dung nạp càng thêm mở rộng... Dung nạp mở rộng rồi, nội lực lại càng sung túc, kinh mạch tiếp tục mở rộng, cứ như thế lặp lại không dứt. Kinh mạch của Tống Dương đã được Vưu thái y dùng dược liệu bá đạo rèn luyện thành thượng phẩm rồi, lại đi tập võ thì đúng là chỉ ngồi mà hưởng.
Vũ khí lạnh lẽo, dựa vào tâm cơ cẩn thận, y thuật tinh xảo, cơ thể cường tráng căn bản có thể sống yên ổn, nhưng nếu thêm võ công tinh thâm, cuộc sống càng thêm đảm bảo. Tống Dương sao có thể không hưng phấn.
Đợi Vưu thái y cười to xong, Tống Dương cũng tỉnh táo lại, chăm chú truy vấn:
- Thuật luyện huyết có thể đem kinh mạch của cháu rèn luyện tới trình độ nào?
Vưu thái y đã sớm tính qua việc này, không chút do dự trả lời:
- Khi ngươi tròn mười tám tuổi, thuật luyện huyết coi như đại công cáo thành, đến lúc đó kinh mạch của ngươi vững vàng bước vào chữ Ất nhị phẩm.
Tống Dương nổi lên lòng tham, cười đến không ngậm miệng được, nhưng vẫn cò kè mặc cả hỏi:
- Vì sao đến mười tám tuổi mới viên mãn? Sao không luyện huyết thêm vài năm, đợi tiến vào chữ Giáp lại...
Vưu thái y cười lạnh chặn lại:
- Ngươi coi luyện huyết là luyện sắt sao? Đốt thêm một lúc là thêm một phần sắc sao? Đến lúc mười tám tuổi là lúc thân thể phát triển đến tận cùng rồi, ngũ tạng hỗ trợ lẫn nhau, âm dương hòa hợp, tuyệt đối không thể lại tự ý thay đổi. Đến lúc đấy mà còn dùng dược vật, ngoại lực đến thay đổi thể chất, có thể có hiệu quả nhất thời, nhưng hậu hoạ lại vô cùng, được không bù mất.
Cơ thể con người sao mà phức tạp, cho dù ngàn năm về sau vẫn còn rất nhiều câu đố về nhân loại chưa được phá giải. Mặc dù Vưu thái y có thủ đoạn thông Thiên, cũng không dám tại lúc mười tám tuổi, khi mà phát dục đã định hình vẫn dám luyện huyết .
Tống Dương gật đầu:
- Nói cũng đúng, khi đó thành tựu tập võ cao nhất của ta cũng chỉ đến nhị phẩm thôi à?
Tương lai hắn muốn có thành tựu luyện võ cao, hoàn toàn muốn dựa vào 'Căn cơ', kinh mạch đến phẩm nào thì hắn cũng chỉ có thể đến phẩm đấy.
Vưu thái y phiền rồi, dữ tợn trừng mắt nói:
- Đến lúc đó không cần đến ngoại lực, muốn phát triển hơn nữa cần phải nỗ lực từ bên trong. Lại nói, nhị phẩm tông sư đối với ngươi còn chưa đủ hay sao? Đưa mắt nhìn khắp thiên hạ, tổng cộng mới có mấy người! Bớt nói nhảm đi, tập trung mà ngâm bùn!
- Hỏi một câu cuối cùng, vì sao đến bây giờ cậu mới cho cháu tập võ? Sao không sớm vài năm ?
- Có khác gì đâu!
Vưu thái y trả lời đơn giản, nhưng vẫn là không hề Logic. Tống Dương ha ha cười cười, không làm phiền 'Cậu' nữa.
Từ giờ Ngọ cho đến hoàng hôn, hai người một mực ngâm mình trong vũng bùn, Vưu thái y hai mắt khép kín, thật lâu không nói, chắc đã ngủ say mất rồi, mà Tống Dương cũng thoải mái, nửa ngủ nửa tỉnh hưởng lấy phần yên bình hiếm có... Mà lúc này ở bên ngoài Yến Tử Bình, một Sơn Khê Man đang vác theo cái chùy, chạy dọc theo con đường nhỏ đến.
Man nhân lực lớn, khát máu, bọn họ đột ngột xuất hiện không phải là chuyện nhỏ, Bàn Đầu thấy thế liền lập tức cầm đao chạy đến, từ xa xa đã hô với Man nhân:
- Dừng lại, vì sao mà đến.
Người Sơn Khê Man này hiểu được tiếng Hán, nghe vậy dừng bước lại, đồng thời đem cái chùy đang vác trên vai dấu sau lưng, ý bảo chính mình không có địch ý:
- Tìm Tống Dương, ngươi chỉ đường.
Trong lòng Bàn Đầu thoảng buông lỏng, mấy ngày hôm trước gã tận mắt thấy mọi rợ hộ tống Dương Nha Tử trở về, biết bọn hắn ở giữa có chút sâu xa, gật đầu nói:
- Đi theo ta!
Tống Dương không ở nhà, man nhân phụng lệnh thủ lĩnh đến truyền lời, không thấy được người sẽ không chịu đi, đem đại chùy để xuống, ngồi ngoài cửa chờ hắn. Bàn Đầu cùng y chờ một lúc, dần dần không nhịn được, nói với Man nhân:
- Ngươi..., không thể gây chuyện, càng không thể đả thương người.
Nói xong liền đi.
Mọi rợ nghi hoặc nhưng vẫn nhẹ gật đầu.
Cho tới khi trời tối mịt, Tống Dương vẫn chưa trở lại, man nhân vẫn không nhúc nhích, bất động giống tượng đá canh giữ nhà của hắn. Lúc này bỗng nhiên vang lên tiếng chuông lục lạc, một thanh niên tóc tai rối loạn, cười ngây ngô, đang dẫn một đầu dê béo vội vàng đi qua đây, trên bả vai hắn, còn vác một con thằn lằn vô cùng xấu xí.
Nếu Nhâm Tiểu Bộ nhìn thấy hắn, có thể phát hiện hắn chính là cái kia Lưu Nhị ngốc chăn dê mà Tống Dương đã kể.
Người bình thường trên thị trấn nếu đi qua đây, chợt thấy có một man nhân, chắc chắn sẽ giật mình, chạy xa xa tránh đi, nhưng Lưu Nhị là đứa ngốc, chẳng những không né tránh, mà còn đi lên phía trước hỏi:
- Ngươi đang làm gì thế?
Lần này Man nữ thủ lĩnh phái người đến thị trấn đưa tin, bởi vì sợ tộc nhân sẽ gây ra chuyện, cố ý tìm một người tính tình tốt, nhưng người này không có trong đám hộ tống lần trước, nên không biết Tống Dương. Y thấy Lưu Nhị tiến lên hỏi, y cũng hỏi lại:
- Tống Dương?
Lưu Nhị nhẹ gật đầu:
- Đúng vậy a, tặng dê.
Buổi chiều trên thị trấn, Lưu lão hán hướng hắn tặng một con dê, hiện tại Lưu Nhị đang dắt một con đưa qua....
(*Tống Dương, đồng âm với tống trong tống đồ, tống vật cho ai đó, Dương đồng âm với dương là dê, thực ra tên Tống Dương ghép từ Tống là đại Tống, Dương là dương quang, ánh mặt trời)
Người man nhân này coi như cẩn thận, tăng thêm ngữ khí, lại cường điệu câu:
- Thật không?
Lưu Nhị ngốc vẻ mặt thành thật:
- Thật mà, không dám gạt người. Không tin ngươi theo ta đến hỏi Lưu lão đầu.
Man nhân tin, bởi trước khi đến đây, tộc nhân đã nói qua cho hắn tướng mạo của Tống Dương, nhưng trong mắt người man, bộ dạng người Hán thực chả có gì khác nhau:
- Thủ lĩnh nói rằng, Vinh Hữu Toàn đã trốn đi rồi.
Sáu ngày trước, Man nữ cùng Tống Dương chia tay, quay lại hang ổ trong rừng, mới biết được Vinh Hữu Toàn trốn thoát rồi, lập tức phái người đến thông báo cho Tống Dương.
Mặc dù là trẻ con, hiện giờ cũng biết mình hiểu sai, nhưng Lưu Nhị ngốc lại không biết, hai mắt nhìn lên trời, cẩn thận nghĩ nghĩ, thở dài:
- Chạy đi rồi à.
Man nhân đưa tin khom lưng nói với hắn:
- Thủ lĩnh nói, thực xin lỗi vô cùng, Sơn Khê nhất tộc lại thiếu người một ân tình.
Lưu Nhị đối với Man nhân cũng cúi mình vái chào:
- Ta tặng dê, không thể tiễn đưa ngươi rồi, cũng coi như ta thiếu nợ ngươi một cái ân tình.
Kỳ thật bình thường chỉ số thông minh của mọi rợ, cũng không hơn Lưu Nhị bao nhiêu, hai bên hiểu được nên rất vui sướng, Man nhân không nói thêm nữa, nâng chùy cất bước mà đi, hành động nhanh chóng, đảo mắt cái đã biến mất ở góc đường, Lưu Nhị giơ roi lên, tiếp tục đi "tặng dê".
Ngay khi man nhân đưa tin xong rời khỏi trấn nhỏ, một đám kỵ sĩ đã giục ngựa mà đến.
Màu đỏ tinh kỳ, màu đỏ áo giáp, trên đỉnh nón còn gắn tua đỏ... xinh đẹp còn ẩn ẩn lộ ra một màu đỏ tía, không giống hoa hồng, càng như mầu máu.
Hai bên gặp nhau ở biên giới thị trấn, man nhân không thèm để ý, bước nhanh đi xa, mà kỵ sĩ thủ lĩnh áo giáp màu đỏ lại ghìm chặt dây cương, trong mắt lộ ra nộ khí, quay đầu đối với sĩ quan phụ tá sau lưng quát lên:
- Không phải nói Yến Tử Bình rất an bình sao, vì sao lại có Sơn Khê Man tộc qua lại?
Sĩ quan phụ tá hiển nhiên cũng không nghĩ tới, kinh ngạc xoay người xuống ngựa:
- Là do tỵ chức sai lầm.
Những người này gây ra động tĩnh không nhỏ, rất nhanh kinh động đến huyện nha, lần này đi ra đón không chỉ Bàn Đầu, huyện thái gia mà còn có các vị huyện lại, một đường chạy đến trước ngựa, Chu đại lão gia cung kính thi lễ:
- Không biết chư vị tướng quân Hồng Ba phủ giá lâm, hạ quan không tiếp đón từ xa, xin thứ tội.
Màu áo giáp đỏ đặc biệt, đưa mắt khắp Nam Lý, cũng chỉ có một người có thể mặc, đó là Trấn Tây Vương, Hồng Ba phủ gia tướng.
Biên cương phía bắc của Nam Lý cùng Nam Vực của Đại Yến giáp giới, Tây Tuyến chính là hàng xóm Thổ Phiên. Trong vài chục năm lại đây, mặc dù biên giới không có quá nhiều chiến sự, nhưng quan quân hai nước hay cải trang thành giặc cướp, không ngừng nhập cảnh quấy rối, thực tế chủ yếu nhắm vào Thổ Phiên .
Trấn Tây Vương là thúc phụ của đương kim Hoàng thượng Nam Lý, chinh chiến cả đời, thống ngự đại quân trấn thủ Tây Tuyến, dốc sức chống lại Thổ Phiên, công huân lớn lao. Nhóm gia tướng Hồng Ba Phủ của ông ta cũng phần lớn tuyển từ Tây Tuyến, đều là những chiến sĩ giỏi nhất có công, tuy nhiên là nội vệ, nhưng tùy thời có thể điều phái đến biên giới giết địch.
Lệ thuộc vương công, có công với dân, lại thêm áo giáp hoa lệ, tự nhiên được dân chúng kính yêu, uy vọng của Hồng Ba Phủ tại Nam Lý cực cao.
Thủ lĩnh nhóm gia tướng khoảng bốn mươi tuổi, gương mặt âm trầm, bất quá cũng không quá kiêu ngạo:
- Đại nhân khách khí rồi, tại hạ áo giáp tại thân, thứ cho không thể xuống ngựa hành lễ.
Nói xong, trên lưng ngựa hành lễ đơn giản. Bọn họ không thuộc danh sách của quan binh, mà là tư binh của Vương gia, nếu nói thẳng ra, bọn họ chỉ là bình dân. Nhưng "thường dân" của Hồng Ba Phủ lại không phải một kẻ tri huyện có thể so sánh đây, gia tướng như thế, đã đầy đủ lễ phép rồi.
Chu đại nhân được yêu mà kinh sợ, lớn tiếng phân phó thủ hạ:
- Nhanh dẫn ngựa cho các vị tướng quân...
- Không cần.
Thủ lĩnh gia tướng lắc đầu chặn lại:
- Phụng lệnh Vương gia, ở chỗ này tìm kiếm một người, nhờ đại nhân phái một vị huynh đệ dẫn đường là được rồi.
Chu đại nhân vội vàng hỏi:
- Tướng quân muốn tìm ai?
- Nhâm. . . Nói xong, thủ lĩnh tướng tướng nhíu mày, sĩ quan phụ tá sau lưng thay hắn mở miệng:
- Nhâm Phúc.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Hoạt Sắc Sinh Kiêu Tác giả: Cây đậu gây họa
Quyển 1: Cùng nhau say
Chương 24: Gia tướng
Người dịch:Giang Triết
Nguồn: Mê truyện
Nhâm Tiểu Bộ đã tháo bỏ lớp trang điểm, đang ngồi ăn gà nướng, chính mình mất công tỉ mỉ trang điểm đến thăm, không ngờ Tống Dương không có ở nhà, không phải cơ thể bị trọng thương sao, như thế nào còn có thể đi ra ngoài? Thực tế đáng hận ở chỗ, hắn có thể đi ra ngoài lại không đến thăm ta... Bỗng nhiên bên ngoài vang lên tiếng móng ngựa, tiếp theo là tiếng đập cửa. Nhâm Tiểu Bộ vác chân gãy tiến lên, vừa mở cửa đã lập tức sững sờ, rồi chuyển sang vui vẻ nói:
- Thiết Tứ thúc, sao thúc lại tới đây?
Ngoài cửa, gia tướng Hồng Ba phủ sớm đã xuống ngựa, cúi đầu đứng trang nghiêm, vừa thấy trên đùi Nhâm Tiểu Bộ có cái băng bó, thần sắc mọi người trở lên âm lãnh.
Huyện thái gia, Bàn Đầu cùng đám huyện lại đứng cách đó không xa, có cảm giác không hiểu thấu, cảm thấy không khí xung quanh mình trở lên mỏng manh, lạnh lẽo ... Hồng Ba gia tướng, mỗi người đều từ trong vũng máu mà có thể sống sót, bọn hắn mỗi khi tức giận sẽ phát ra sát khí kinh người.!
Thủ lĩnh gia tướng được Nhâm Tiểu Bộ gọi là 'Thiết Tứ thúc', đầu tiên dựa vào cấp bậc lễ nghĩa, dẫn đầu thủ hạ khom người thi lễ với Nhâm Tiểu Bộ:
- Bái kiến Thất tiểu thư.
Rồi sau đó bước lên một bước, cẩn thận đỡ lấy tiểu bộ khoái, trầm giọng hỏi:
- Như thế nào bị thương? Ai dám tổn thương ngươi?
Nói xong, đưa mắt nhìn hướng Huyện thái gia cùng đám người Bàn Đầu.
Trong đầu Chu đại lão gia ong ong vang lên, trong lòng không ngừng kêu khổ, tiểu bộ khoái chính là Thất tiểu thư của Hồng Ba phủ? Làm con gái của Vương gia quá buồn chán hay sao mà lại muốn chạy đến nơi đây giả trang bộ khoái vui đùa!
Nhâm Tiểu Bộ vội vàng lôi kéo Thiết Tứ thúc hướng vào trong phòng:
- Không liên quan đến bọn họ, bọn họ đối với cháu rất tốt.
Nói xong, vẫn không quên cười hì hì mời các gia tướng khác:
Đều vào ngồi đi, ăn cơm chưa, ta có gà quay...
Mười vệ sĩ mặc áo giáp đỏ trên mặt đều hiện lên vui vẻ. Nhâm Tiêu Phất chính là con gái thứ bảy của Trấn Tây Vương, tuy nhiên là chỉ là thứ xuất, nhưng tính tình hoạt bát ngây thơ, rất được Vương gia sủng ái, trước mặt tôi tớ, vệ sĩ trong nhà cũng không có cái kiêu căng, cho nên trong Hồng Ba Phủ nàng là người có nhân duyên tốt nhất.
Nhìn thấy người nhà đến, hậm hực vì lúc trước đến Tống Dương không có nhà đã cuốn sạch, Nhâm Tiểu Bộ cười khanh khách trở lại trong phòng, mặt mày hớn hở muốn bắt đầu khoe khoang nàng vừa mới xử lý xong một bản án lớn, nhưng chưa nói được hai câu, nàng dừng lại tiếng cười, trong con ngươi lộ vẻ đề phòng:
- Chính miệng cha ta đồng ý cho ta làm bộ khoái, sớm đã nói trước, không cho người tìm ta trở về. Sao các ngươi lại...!
Nam Lý có nhiều nơi hoang dã, nhiều Man tộc, theo hoàn cảnh có thể nói là ác liệt , xa không bằng Trung Nguyên giàu có đông đúc và phồn hoa, vương công quý tộc ở Nam Lý càng không thể bằng quý tộc Yến quốc sống sung sướng, đẳng cấp cũng không sâm nghiêm giống như Đại Yến . Hơn nữa Trấn Tây Vương cả đời chinh chiến, cho nên tính cách của ông ấy có xu hướng quân nhân hơn là thân phận Hoàng thúc cao quý, vì vậy con cái của ông ấy, cũng không chú ý quá nhiều cái gọi là cao cao tại thượng.
Nhâm Tiêu Phất muốn giả trang bộ khoái, điều tra vài vụ án cho đỡ nghiền, Vương gia không phản đối con ông ấy làm thân phận nhỏ bé gì, ngược lại cảm thấy đi ra ngoài rèn luyện lại có lợi, nên tùy ý nàng. Đồng thời Trấn Tây Vương cũng nghiêm lệnh thủ hạ không cần âm thầm bảo hộ, cũng không cho giám thị, để tự nàng liên lạc. Bất quá thủ hạ của Trấn Tây Vương vẫn là lo lắng cho Nhâm Tiêu Phất cho nên lựa chọn cho nàng một nơi yên bình, làm quan sai ít có khả năng gặp chuyện nhất.
Thiết Tứ thúc ánh mắt chính vẫn là ấm áp, nhưng thần sắc như trước sâm lãnh, lắc đầu nói:
- Trong nội cung truyền ra tin tức, thánh thượng muốn vì Thất tiểu thư sắc phong quận chúa, ít ngày nữa truyền chỉ sẽ đến, lần này ngươi không thể không trở về.
Nói xong, ông ta lại cứng nhắc cười cười:
- Mặt khác, ta còn nghe nói, ngoại trừ sắc phong quận chúa, còn có thể được nhận một chức quan, tiểu thư về sau sẽ có công việc chính thức để làm rồi, so với bộ khoái còn thú vị hơn nhiều.
- Lấy đâu ra thú vị, những việc hoàng đế an bài để làm, chắc hẳn rất buồn tẻ đây này.
Nhâm Tiểu Bộ rầu rĩ không vui, trên tay vẫn bận rộn, pha chế nước thuốc chuyện dụng, tẩy qua dịch dung. Hoàng đế sắc phong, nàng làm sao có thể không đi, tùy hứng nhưng cũng không thể khiến người nhà khó xử.
Ngay cả gà quay đều không có ăn xong, Nhâm Tiểu Bộ đã theo Hồng Ba Phủ đi rồi, lúc ly khai thị trấn nhỏ, nàng cố ý đi đường vòng qua nhà Tống Dương, đáng tiếc cửa vẫn khóa như trước, chuyện cuối cùng là muốn cho Tống Dương nhìn thấy mặt mình cũng đã thất bại, Nhâm Tiểu Bộ buồn vô cớ mà đi.
Cho đến lúc ánh trăng lên cao, láng giềng sớm đã chìm vào giấc ngủ, Tống Dương cùng Vưu thái y mới một thân bọc bùn, bước dài bước ngắn trở về thị trấn. Tống Dương không biết chuyện Lưu Nhị ngốc tặng dê, cũng không biết Nhâm Tiểu Bộ đã rời đi... Hắn cũng không có chú ý tới, ở một góc đường cách đó xa xa, có một cái lão già, đang lẳng lặng theo dõi hắn.
Lão giả nhỏ gầy, hai tay đút vào tay áo, trên mặt hiện lên sự vui vẻ, đứng trong bóng đêm, cả ngươi phảng phất như hòa tan vào trong đó. Một canh giờ sau, lão vẫn đứng nguyên tại chỗ, liền tư thế đều không có chút nào thay đổi, hình như lão đang đợi một cái gì đó.
Rốt cục, gió đêm thổi qua một lúc lâu, trên phố dài mới xuất hiện một thân ảnh thướt tha. Một người nữ tử với dáng người uyển chuyển.
Nữ tử đi vội, nhanh nhẹn mà yên lặng giống như một con mèo, tung người vài cái đã đi hết phố dài, chạy thẳng về hướng nhà Tống Dương, mà lão già trong ngõ cũng theo đó mà động, lách mình ngăn cản nữ tử.
Nữ tử vốn là cả kinh, đợi nhìn rõ là lão già, lập tức quỳ rạp xuống đất:
- Nam Vinh Hữu Thuyên bái kiến gia chủ.
Trong khi quỳ lạy, ống tay áo trái đồng thời rũ xuống, đem cánh tay phải hoàn toàn che lại.
Lão giả thanh âm bay bổng:
- Miễn đi, cùng ta ly khai nơi đây.
Nam Vinh Hữu Thuyên chính là Vinh Hữu Toàn, nghe vậy ngạc nhiên:
- Ly khai? Nhưng Tứ công tử của Phó gia…
Lão già chặn lại:
- Phó gia đã xong, ta tự mình chạy đến chính là để ngăn lại ngươi. Hắn hiện tại không thể chết, ta lưu hắn lại còn có chỗ hữu dụng. Không những không thể giết, mà còn phải bảo vệ hắn, giúp hắn tránh khỏi tai nạn.
Nam Vinh Hữu Thuyên không dám nhiều lời, đứng dậy đi theo lão già ly khai, trước khi đi quay đầu nhìn về phía cửa nhà Tống Dương, trong con mắt hiện lên hận ý, tay trái cũng không tự chủ được che lên tay phải, chính là chỗ trước đây xăm hình chu sa...
Đến sáng hôm sau, Tống Dương mới biết chuyện Nhâm Tiểu Bộ, đối với việc nàng rời đi khiến hắn hơi kinh ngạc, nhưng khi biết thân phận tôn quý của nàng, Tống Dương cũng không có cảm thấy ngoài ý muốn. Cùng 'Kiếp trước' bất đồng, bộ khoái nha sai ở thời đại này là nghề nghiệp hạ đẳng, chỉ cần gia đình nào hơi giàu có, cũng sẽ không để cho nhi tử làm nghề này. Nhâm Tiểu Bộ về cái khác không nói tới, chỉ nói về thuật hóa trang, cũng không phải gia đình bình thường có thể làm được, người như vậy mà phải vượt qua tỉnh lỵ xuống đến cái trấn nhỏ làm bộ khoái, trừ phi có mưu đồ trọng đại. Nhưng nàng này lại ngốc nghếch, không có tâm cơ, hoàn toàn không có năng khiếu gián điệp, như vậy chỉ còn một lời giải thích: Quý tiểu thư đến đây phá án chơi.
Tống Dương không tiếc lải nhải, nhất định phải giải thích việc nghĩa của Bàn lão cùng nàng, cũng bởi vì sợ Nhâm Tiểu Bộ dựa vào thân phận, thật muốn điều tra ăn bớt công khoản, Bàn Đầu bọn hắn nhất định sẽ hỏng bét.
Nếu như chỉ là bình thường mới nhậm chức bộ khoái, sao có thể vịn xuống được rắn rít địa phương, khi đó Tống Dương cũng chả dư hơi đi làm việc này.
Mặt khác Tống Dương cũng từ trong miệng Bàn Đầu, biết có man nhân đến tìm mình, nhưng việc Lưu Nhị ngốc 'Ta tặng dê" lại không có người nhìn thấy, mới tưởng mọi rợ đợi lâu quá nên bỏ đi, mà Tống Dương, bởi vì Phó gia rớt đài, cũng không hề quan tâm tới khẩu cung của Vinh Hữu Toàn, cho dù chưa nhận được tin tức từ thủ lĩnh Man tộc, hắn cũng chả bận tâm. Hiện tại hắn chỉ mong thương thế của mình nhanh khỏi để có thể bắt đầu tập võ
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Hoạt Sắc Sinh Kiêu Tác giả: Cây đậu gây họa
Quyển 1: Cùng nhau say
Chương 25: Long Tước
Người dịch:Giang Triết
Nguồn: Mê truyện
Trong hai tháng, nội thương và ngoại thương của Tống Dương đã khỏi hẳn.
Sau khi Vưu thái y cẩn thận kiểm tra mạch cho hắn, trên khuôn mặt gầy gò hiện lên vẻ vui mừng:
- Khỏi hẳn rồi, từ hôm nay trở đi ngươi có thể tập võ. Chờ ta ở đây.
Nói xong, đặt tay Tống Dương xuống, đứng dậy chạy về phòng của mình.
Khoảng thời gian một chén trà, trong phòng vang lên tiếng chói tai do ma sát với mặt đất, chỉ thấy Vưu thái y đang dùng hết sức lực kéo từ trong phòng ra một cái hòm gỗ màu đỏ rộng bốn xích, dài bảy xích.
(*1 xích bằng 1/3m)
Tống Dương nhận ra, đây là 'Giường' của Vưu thái y .
Vưu thái y từ Yến đô chạy trốn tới Nam Lý, đã đem theo ba cái rương lớn, một cái để đựng quần áo cùng dược liệu; cái thứ hai chính là cái này, bởi vì kích cỡ vừa vặn, trải lên đệm chăn đã được lão xem như cái giường, nên cái hòm này chưa được mở ra, Tống Dương cũng không biết bên trong đó có gì; về phần cái hòm thứ ba, ngay khi bắt đầu sống ở đây, Vưu thái y đã chôn sâu nó xuống đất.
Tống Dương vội vàng đến giúp đỡ, hai người cùng nhau khiêng hòm gỗ đến phòng lớn, Vưu thái y lúc này mới dừng tay, thở hồng hộc nói với Tống Dương:
- Tiểu tử, mở to hai mắt ra mà coi...Ủa, cái chìa khóa đâu rồi?
Trên hòm có khóa, nhưng chìa đã không biết bị ném đi nơi nào rồi, Vưu thái y lại hấp tấp chạy ra sân lấy cái búa...
Chỉ vài búa, cái khóa đã bị đập ra , Vưu thái y cậy nắp hòm lên, Tống Dương chỉ cảm thấy một ánh sáng màu đỏ lóe lên rồi biến mất! Lại nhìn kỹ, hóa ra là một thanh trường đao màu đỏ đang nắm trên tấm lụa đen.
Thân đạo rộng bảy tấc, dài năm thước, tạo hình theo phong cách cổ xưa, chuôi đao hợp với thân, dài khoảng một xích. Cây đao này so với Vưu thái y cũng không thấp hơn bao nhiêu, chuôi đao vàng óng ánh, do chín con rồng bao quanh mà thành, đầu chuôi đúc thành hình chim tước; thân đao đỏ thẫm, ngoại trừ nhan sắc đặc thù, còn có một chỗ quái dị: trên thân đao trạm khắc tầng tầng vảy nhỏ.
Vưu thái y đứng bên cạnh nhắc nhở:
- Đừng chỉ xem đao, còn có thanh kiếm.
Tống Dương lúc này mới chú ý tới, bên cạnh đại đao màu đỏ, còn có một thanh trường kiếm, nhưng do thanh đao quá làm người khác chú ý, cho nên mới không để ý thanh kiếm.
Trường kiếm nhìn về phía trên thì không có điều gì đặc biệt khiến người ta chú ý, nhưng khi Tống Dương nhìn chăm chú vào nó một lúc, thần sắc dần dần trở nên kinh ngạc, nhìn lâu hơn nữa, thân kiếm tựa hồ nổi lên tầng tầng ánh sáng của nước, thậm chí còn giống như đang chậm rãi lưu chuyển, trong lúc mơ hồ Tống Dương còn không rõ, nó là một thanh kiếm hay là một vũng nước trong.
Đao quang hiện huyết, kiếm sắc nhược thủy, cho dù Tống Dương hoàn toàn không hiểu gì về binh khí, nhưng cũng có thể minh bạch, một đao một kiếm kia là vũ khí thượng đẳng.
Vưu thái y đã uống vài ngụm nước, nghỉ ngơi một lát, trong mắt che dấu không được sự đắc ý, giơ tay xoa xoa trước mặt Tống Dương:
- Cầm lên thử một chút, thử xem ngươi thích cái nào hơn.
Tống Dương thò tay, trước đem trường kiếm ước lượng trong tay, so với tưởng tượng, kiếm cực nhẹ, so với kiếm giấy còn nhẹ hơn, Tống Dương dựa theo tư thế chẻ củi chém lung tung vài cái, cảm giác cổ quái lạ thường, bởi vì kiếm thật sự quá nhẹ, khi vung lên không có cảm giác khống chế, giống như thanh kiếm muốn rời tay mà bay đi.
Buông kiếm, nhặt lên đao. Lần này Tống Dương sớm có chuẩn bị, cái hòm vốn đã nặng, trường kiếm lại nhẹ như vậy, thế thì thanh đao nặng không cần phải nói. Quả nhiên, vừa mới cầm lên, phải nín hơi lấy lực cố gắng mới cầm được. Khí lực của Tống Dương so với một tráng hán bình thường còn lớn hơn, còn phải chín trâu hai hổ mới cầm được nó, đủ thấy nó nặng, đoán chừng cây đao phải nặng không dưới 150 cân.
(* 1 cân trung quốc chỉ bằng 1/2 cân mình)
Nặng như vậy, căn bản không có cách nào múa, nhưng Vưu thái y lại không buông tha, nhất định phải bắt Tống Dương múa thêm vài cái. Tống Dương cắn răng, liều mạng tránh nguy cơ gãy eo, đem khí lực toàn thân đều mang ra để bổ nhất đao, đao thế nặng, mang theo cả người hắn về phía trước...
Lúc này Vưu thái y mới mở miệng nói:
- Đây là hai kiện lợi khí chưa bao giờ xuất thế, mà mỗi thanh lại có điểm lợi hại của nó. Kiếm nhẹ nhàng linh hoạt, theo gió mà phiêu, vì khí mà động, kiếm xuất ra như muốn hòa vào hoàn cảnh xung quanh, ngươi muốn dùng nó, ngươi cũng phải theo nó hòa vào tự nhiên; đao thì hoàn toàn trái lại, có Hồng chính khí thế, hoàn toàn không bị hoàn cảnh ảnh hưởng, đao là đao, trời đất là trời đất, không liên quan lẫn nhau, ngươi muốn dùng nó, thì cũng phải bứt khỏi trời đất, một đao một kiếm, ngươi chọn đi.
Tống Dương hai cái đều mơ tưởng:
- Chỉ có thể chọn một? Không thể chọn cả hai à?
Vưu thái y nở nụ cười, cũng không trực tiếp trả lời, mà là duỗi ngón tay chỉ về cái hòm:
- Lập thân lập quốc, hành nhân trượng nghĩa, bảo vệ lẽ phải thì dùng kiếm, cho nên kiếm là vương đạo. Mưa từ trên trời xuống, nuôi dưỡng vạn vật, kiếm này tên gọi là Cam Lâm, ý chỉ điềm lành. Ngươi muốn học kiếm, thì phải thuận lòng trời mà đi, mang lòng từ bi, Kiếm không hồn nhưng có linh, ngươi thuận lòng trời thì nó liền thuận ngươi, trở thành vật bất ly thân, gắn bó trọn đời.
Nói xong, dừng lại một lát, Vưu thái y lại chuyển ngón tay, chỉ hướng chiến đao đỏ thẫm:
- Sát phạt vô tình, phá núi mở đường, tùy hứng do đao mà đến, cho nên đao là bá đạo. Long vi tôn, không người dám nghịch; Chim tước bay lên trời, không người dám cản, cây đao này gọi là Long Tước, ý chỉ tùy tâm tùy tính. Ngươi muốn học đao, cần truy cầu tâm mình. Bảo đao có hồn nhưng không linh, nó là nó ngươi là ngươi, đao sẽ vĩnh viễn không phụ thuộc vào ngươi, nhưng nếu ngươi muốn sống tiêu dao tự tại, nó cũng theo thế mà tự tại, muốn giương buồm vượt sóng, nó cũng sẵn sàng ra trận!
Liên tiếp nói ra hai đạo lý huyền diệu, Tống Dương nghe được da đầu run lên.
Vưu thái y đổi giọng:
- Kiếm là vương đạo, đao là bá đạo, tuyệt không cách nào cùng tồn tại. Nói thẳng ra, rơi vào trên người của ngươi, chính là hai con đường tập võ hoàn toàn bất đồng, con đường thứ nhất thì ôn nhuận tinh tế; con đường thứ hai thì bí liệt cường hoành, mỗi khi động là được ăn cả ngã về không. Hai con đường, đều có cơ hội giương danh thiên hạ, nhưng ngươi chỉ có thể chọn một mà thôi, cái này phải xem ngươi thích đi con đường nào.
Cách Vưu thái y dạy "cháu ngoại" rất có phong cách riêng, các sư phụ khác đều là dựa vào tư chất, tâm tính của đồ đệ, rồi chỉ định con đường tu luyện ngày sau; còn lão thì muốn Tống Dương tự mình lựa chọn, Tống Dương chọn cái gì, lão sẽ dạy cái đó.
Tống Dương suy nghĩ một lúc, mở miệng:
- Hai con đường võ học… học cái nào tốt hơn?
- Như nhau cả.
Vưu thái y hiểu rằng, mình nói từ nãy giờ với hắn đều nói vô ích rồi.
Tống Dương lại đưa ra tiêu chuẩn thứ hai để chọn:
- Vậy thanh đao này cùng cây kiếm kia. Cái nào sắc bén hơn?
- Cam Lâm, Long Tước đều từ một lò mà ra, độ sắc bén là như nhau, không thể phân biệt.
Tống Dương đành phải suy nghĩ một lúc, cuối cùng hắn chọn vũ khí vừa đẹp vừa uy phong... Liền thò tay chỉ hướng Long Tước bảo đao:
- Chọn nó.
Nằm ngoài dự đoán, vốn Vưu thái y bảo trì 'Trung lập' thấy hắn chọn đao, cao hứng cười ha ha, không ngớt lời tán thưởng:
-Chọn tốt!
Nói xong, thò tay nhặt lên bảo kiếm Cam Lâm trong hòm, tay kia giơ lên cái búa, hung ác đập vài cái, danh khí một đời rung động gào thét, gãy nát thành bảy tám đoạn.
Vưu thái y tiện tay ném đi tàn kiếm cùng búa:
- Tuyệt đỉnh hung khí, có cái lợi cũng có cái hại. Long Tước, Cam Lâm cùng lò mà ra, lúc không xuất thế, chúng là đồng bào huynh đệ, nhưng khi xuất thế, chúng là đối thủ một mất một còn, nếu ngươi chọn Long Tước, ta sẽ phá đi Cam Lâm, tránh cho tương lai bảo kiếm rơi vào tay người khác, trở thành khắc tinh của ngươi.
Tống Dương trong lòng vẫn hơi tiếc:
- Cậu sao lại mê tín như vậy.
- Chớ nói nhảm nhiều !
Tuy rằng mắng chửi, nhưng thần sắc Vưu thái y vẫn lộ ra khoái hoạt, nhìn thấy bộ dáng của 'cậu', Tống Dương tuy đau lòng nhưng cũng cảm thấy mình đã chọn đúng, hỏi:
- Cháu chọn đao, cậu lại vui vẻ như vậy, bởi vì tư chất của cháu phù hợp học đao sao?
Vưu thái y lắc đầu:
- Không phải. Ta sợ ngươi chọn kiếm, bởi vì ta không đập gãy nổi cái đao kia.
Nói xong, quay người trở về phòng, ngồi nghiêm chỉnh:
- Tống Dương, tâm tư thu hồi lại, nghe ta giảng võ!
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina