Mật Thám Phong Vân
Tác giả : Thần Long
Nguồn : 4vn.eu
Chương 180 : Sinh ly tử biệt
Tưởng như trận chiến sắp lâm vào cục diện bế tắc, đột nhiên ...
- Lại đám nào đây?
Lăng Phong nhìn cảnh tượng trước mắt lẩm bẩm. Tuy khó hiểu, nhưng đồng thời cũng thở ra.
Vừa rồi nhóm Lăng Phong đang căng như dây đàn, đột nhiên từ trên đồi có một nhóm người xông xuống, tên cầm đầu vung phác đao khua loạn không khác gì sơn tặc. Sự xuất hiện của đám lạ mặt kia phần nào giảm gánh nặng cho Lăng Phong, bảy tên sát thủ buộc phải chia bớt ra sau chống đỡ.
Điều đáng nói là võ công đám mới tới tuy không cao siêu, bù lại khá kỳ quái. Lăng Phong có cảm giác như mình đang xem một gánh xiếc thú, có tên vồ như báo, có tên nhảy như ếch, có tên chạy như ngựa, đủ loại động vật đang biểu diễn.
Thạch Sơn tranh thủ rút ra một bình thuốc nhỏ, nói :
- Dùng tạm ít bột Kim Sang dược này đi.
Lăng Phong nhận lấy, nhịn đau bôi trét lên người. Khắp người hắn đã đầy vết thương, máu và mồ hôi lẫn lộn vào nhau vô cùng đau buốt.
Lăng Phong đang cố gắng thi triển Lưỡng Nghi Hộ Tâm. Từ đầu đến giờ, không hiểu có chuyện gì khiến Lăng Phong dù vẫn vận khí theo kinh mạch được, nhưng hễ tụ khí đưa ra ngoài đều thất bại.
Sau một lát, Lăng Phong mới thở phào.
- Rút cục cũng được rồi.
Một tầng nhàn nhạt bao lấy người hắn.
Ba huynh đệ xung quanh cũng cảm nhận được khí tức quanh Lăng Phong, Tần Quyền hào hứng nói :
- Ổn rồi đúng không Tứ ca, xông ra thôi.
- Thực ra ...
Lăng Phong chưa kịp nói hết câu, Tần Quyền đã dẫm chân nghiêng người phi ra trước.
Mặc dù khí lực xem ra không bị tổn thất lớn, nhưng bằng trực giác Lăng Phong nhận thấy tầng Lưỡng Nghi Hộ Tâm lần này rất khác biệt, có gì đó mỏng manh dễ vỡ, giống như tâm hồn của Phong ca, khụ.
- Đám kia không rõ là ai. Nhưng chắc chắn chúng không thể trụ lâu được.
Lăng Phong gật đầu tán thành.
Trong những người mới đến kia, chỉ có tên đi đầu còn có chút bản lĩnh, những người còn lại chẳng khác nào diễn viên đang múa may, chỉ ỷ vào số đông, chiến lực không bao nhiêu. Theo Lăng Phong nhận định, bọn họ cố lắm chỉ tầm Lưu Bá Huy Chu Tiểu Xuyên là hết, năm mười người như vậy hội đồng cũng không giữ nổi một trong bảy tên kia.
Lăng Phong nghĩ nghĩ nói :
- Dù sao cũng phải tận dụng. Nếu đứng xem đợi bọn họ bị tiêu diệt, chúng ta cũng không xong.
Nói rồi hắn quay lưng làm ký hiệu tay, muốn gọi thêm Chu Tiểu Xuyên Lưu Bá Huy ra, toàn lực tấn công.
Vừa lúc đó ...
"Hống"
Một âm thanh cổ quái vang lên.
"Bùng"
Lăng Hổ Thạch Sơn đều bị đánh bật ra sau. May cho Lăng Phong có phản xạ không tệ, vừa cảm giác nguy hiểm liền nhanh như cắt Hoạt Bất Lưu Thủ cả người ngả ra sau né được sát chiêu. Tuy thế vẫn bị một làn khí quỷ dị thổi sượt mặt nóng hổi.
Kẻ tấn công là tên cầm trượng, lúc này khuôn mặt gã rất dữ tợn. Giống như “Hulk” đang bạo nộ.
- Hống thuật?
Thạch Sơn vừa gượng dậy liền đoán.
Hống thuật đối với Đại Lâm tự không hề lạ, thậm chí nguồn gốc của hống thuật đều từ Phật môn mà ra. Sùng Thánh tự ở Trường An ngoài bộ Kim Cương Phục Ma, còn có một môn nổi tiếng không kém là Sư Tử Hống, chính là hống thuật. Năm huynh đệ họ Thạch ngày trước ở Đại Lâm tự chỉ luyện ngạnh công, bỏ qua những kỹ thuật này.
Tên cầm trượng vừa hống xong, từ sau lưng gã có thêm một bóng người lao ra.
Tần Quyền đang chiến đấu ở xa, lúc này phía Lăng Phong là ba đấu hai, cơ hội để Lăng Phong xoay chuyển tình thế.
Ngay lúc này ...
- Ngươi ... mười mấy năm trước, ở Hàn gia thôn, là ngươi ...
"Nguyệt Dung?"
Lăng Phong quay lại, chỉ thấy Nguyệt Dung đã ra cùng Chu Tiểu Xuyên Lưu Bá Huy, tay nàng run run chỉ kẻ cầm trượng, ánh mắt tràn đầy hận thù.
Ba tên sát thủ nghe Nguyệt Dung nói, chúng đồng thời liếc nhau, sau đó đồng loạt đổi hướng tấn công về phía nàng.
Lăng Phong hô lên :
- Nguyệt Dung, lùi.
Ba người Lăng Phong còn chưa chắc thủ nổi hai tên, một mình Nguyệt Dung chắc chắn chết.
Nguyệt Dung bỏ lời nhắc nhở ngoài tai, nàng bất chấp tất cả rút kiếm nhằm tên cầm trượng, có lẽ muốn dùng mạng đổi mạng.
"Cô nàng này, bị điên sao?" Lăng Phong mắng thầm, cùng lúc phi người theo.
Đây cũng là lần thứ ba hắn ra tay bảo vệ mỹ nữ.
Tình huống quá bất ngờ, Lăng Phong chỉ kịp theo phản xạ anh hùng cứu mỹ nhân vốn có, dùng luôn thân người chắn lấy Nguyệt Dung. Sát na ngắn ngủi, trong đầu hắn chỉ nghĩ dù sao mình cũng có Lưỡng Nghi Hộ Tâm, cùng lắm thì bị đánh bay.
Có thể hành động này sẽ khiến Phong ca bị mắng là ngu ngốc vì gái, quá thua kém các đại thần xuyên không khác. Các vị ấy trước mặt tỷ muội đều luôn là bộ dáng bá khí thiên địa, không thì cũng trí tuệ siêu quần tính hết cát hung, khiến chị em ngưỡng mộ, tuyệt đối không để mình rơi vào tuyệt cảnh như Phong ca.
Nhưng như vậy mới là Phong ca thôi.
7 tên sát thủ sau khi giới thiệu tên tuổi cho đến giờ hoàn toàn im lặng, lúc này tên cầm kiếm đột nhiên nhếch mép hô nhẹ :
- Huyền Hư Nhẫn.
Mũi kiếm của gã chếch sang phải, nhằm đúng Lăng Phong như xé gió lao đi.
Nguyệt Dung đang ngập trong ký ức và hận thù không để ý, chỉ có Lăng Hổ ở cạnh phát hiện, cả người hắn như con báo vồ tới, côn chỉa ra trước, miệng hô lớn :
- Kim Cương Phục Ma.
Lúc Lăng Phong vừa cảm nhận được thân thể mềm mại của Nguyệt Dung, hắn bỗng thấy rợn gai óc, giống như tử thần cận kề.
Lưỡng Nghi Hộ Tâm của hắn vô cớ triệt tiêu, cả người thoát lực mất kiểm soát, giống như hắn bị trúng một loại "choáng thuật" nào đó.
"Xoạt"
"Keng"
Xung quanh tĩnh lặng một nhịp.
"A" Nguyệt Dung thảng thốt hô.
Lăng Hổ chậm một tích tắc, côn của hắn đánh bay tên cầm kiếm, nhưng cây kiếm đã trúng mục tiêu.
Lăng Phong bị kiếm đâm xuyên dưới ngực, chỉ sợ xuyên phổi. Lưỡi kiếm từ sau ra trước, chỉ cách Nguyệt Dung chưa đến một thốn.
"Thật con m* nó ... nhảm." Lăng Phong chỉ kịp lẩm bẩm, hơi thở khò khè.
Lăng Phong đột nhiên muốn cười. Hắn bỗng cảm thấy không chỉ việc bị đâm này nhảm nhí, ngay cả bản thân lâu nay cũng nhảm nhí. Hắn đang làm gì? Du lịch ở thế giới mới? Giờ này đã đến lúc phải "trở về"?
Kẻ địch không rảnh đứng xem, muốn tiếp tục tấn công Lăng Phong, cũng may Thạch Sơn Lăng Hổ đã tụ lại ngăn cản.
Ở phía sau.
Nguyệt Dung há hốc mồm không dám tin vào mắt mình. Nàng có võ công, nhưng lúc này cả người nàng như vô lực, trong đầu hiện lên toàn hình ảnh Lăng Phong.
Mấy ngày qua Nguyệt Dung im lặng, nhớ chuyện ngày xưa thì ít, âm thầm để ý Lăng Phong là nhiều. Bất kể hắn làm gì cũng khiến nàng thú vị, nhiều lúc không nhịn được tủm tỉm cười.
Nguyệt Dung lớn lên ở Giáo phường Mật Thám ty, bao năm chỉ nghĩ đến báo thù, đối với nam nhân nàng chỉ có hai khái niệm, đồng đội và kẻ thù. Lăng Phong là kẻ đầu tiên khiến nàng có cảm giác rung động.
Nhìn nụ cười khó hiểu trên khuôn mặt đầy máu của Lăng Phong, tim Nguyệt Dung thắt lại. Nàng như quay lại thời điểm thời thơ ấu, trốn dưới tầng hầm nhìn thấy người thân lần lượt chết đi.
Mãi một lúc, Nguyệt Dung mới thì thào nói :
- Lăng Phong ... ngươi ... không được chết.
Tên cầm kiếm đã gượng dậy được, gã rút ra chủy thủ lại lần nữa xông đến, muốn kết liễu cả Nguyệt Dung.
Nguyệt Dung vẫn như người mất hồn, lẩm bẩm nhìn Lăng Phong :
- Ngươi vì sao cứ phải cứu ta? Ngươi là gì của ta chứ? Ngươi ... bắt ta nợ, rồi cứ thế không cho ta trả. Rút cục ngươi muốn gì?
- Còn muốn gì? Muốn nàng lấy thân báo đáp a. - Lăng Phong cố cười nói.
Nguyệt Dung im lặng nhìn hắn.
Lăng Phong liền biết mình lỡ mồm, vừa rồi nói câu kia hơi vô lại.
Nguyệt Dung cũng đáng yêu, nhưng Lăng Phong với nàng ta ngoài nhiệm vụ, cộng thêm áy náy vì chuyện để thủ hạ nàng bị phục kích lần trước, lại chưa có tình cảm gì. Nếu đã không có tình cảm, thì cũng đừng nên thả lưới linh tinh, làm tổn thương người ta.
Bình thường không có gì, đến lúc này nói lung tung, chẳng hóa bắt cô nương người ta day dứt. Nếu lúc này hắn nói xong câu đó rồi chết thật, lời vừa rồi chẳng khác nào làm khó Nguyệt Dung suốt đời.
Chẳng qua Lăng Phong có cảm giác mình sẽ không chết dễ như vậy. Cũng không phải nghĩ thầm bản thân là nam chính sẽ không thể chết, mà thực sự hắn thấy bản thân có một loại niềm tin mãnh liệt, hắn sẽ không chết lần này.
Lăng Phong vẫn phải gượng cười chữa lời :
- Ta ... đùa đấy. Cô đừng ... để tâm.
Lúc này. ở phía trước.
"Binh"
Chu Tiểu Xuyên Lưu Bá Huy đồng thời lao ra muốn chặn tên kia. Chỉ tiếc võ công hai đứa quá tệ, chưa đến chục chiêu đã hộc máu nằm ra đất, kẻ địch tiếp tục vung chủy thủ đâm xuống.
Nguyệt Dung đã tỉnh táo, nhưng nàng lại không có ý định đứng lên chống trả, như thể đang chờ chết :
- Kiếp sau ta sẽ ... báo đáp ngươi.
Nói rồi nước mắt nàng chảy ra. Lại nói, không biết bao năm rồi nàng chưa hề khóc.
Lăng Phong tuy đã cạn kiệt sức lực, vẫn không thể trợn mắt nhìn Nguyệt Dung bị đâm. Hắn lấy chút sức tàn, trợn mắt vận khí, một quyền đẩy Nguyệt Dung quát lớn :
- Mau tránh!
Chỉ là, chút sức của hắn trong mắt tên sát thủ kia chỉ như con cá mắc cạn, vùng vằng nốt một cái cuối cùng.
Ngay lúc tưởng chừng hai người sẽ bị đâm xuyên, thì ...
"Keng"
Một bóng người xuất hiện, kèm theo một hương thơm nhè nhẹ. Lăng Phong dùng chút thần thức sót lại định hình, chỉ thấy dường như ... quen quen.
Hắn chỉ kịp nghe ba chữ “Di Hoa Cung” gì đó, thì bất tỉnh.
Mật Thám Phong Vân
Tác giả : Thần Long
Nguồn : 4vn.eu
Chương 181 : Nữ hiệp
Lăng Phong bất tỉnh đã được một lúc.
Đã có hai người lạ mặt xuất hiện, một nam một nữ, khiến tình hình trở lại cân bằng. Nam không có gì để nói, nữ thì rất nhiều thứ để nói.
Bằng vào mắt duyệt nữ của Tần Quyền, nhìn một cái biết ngay nàng kia tuyệt đối là mỹ nữ.
Lăn lê bò trườn mấy tháng ở Hà Bắc, Tần Quyền đến phát chán. Ở cái đất này, cả vạn người nhưng mỹ nữ chỉ đếm trên đầu ngón tay, đã vậy đều có dính líu gì đó với Lăng Phong. Lần này rơi ra một vị khác, không lẽ cũng liên quan đến Lăng Phong?
Kỳ quái là Tần Quyền cũng có cảm giác đã gặp ở đâu rồi.
Nữ hiệp này mặc hồng y, khăn che mặt cũng màu hồng, trên đầu cài một chiếc trâm hình bán nguyệt. Bộ hồng y của nàng ta có hai lớp, lớp ngoài bẳng lụa mỏng, có thể nhìn mờ mờ lớp bên trong bó sát thân thể, lộ ra thân hình kiều diễm đầy đặn. Điều đáng nói nhất, dường như thân thể nàng ta có một loại hương thơm tự nhiên nào đó, lúc có lúc không trong gió nhẹ tỏa ra.
Cùng lúc đó từ phía đồi sau lưng, có tiếng người ngựa hô quát :
"Giá giá"
- Thiếu trang chủ, cứu viện tới rồi.
Sử Bân đang bị thương điên cuồng, nghe vậy đầu tiên lộ vẻ vui mừng, sau đó lại thất vọng.
Mấy tên sát thủ tụ lại quan sát tình hình, liếc nhìn Lăng Phong ở xa, ước chừng nhiệm vụ đã hoàn tất, một tên huýt sáo một tiếng, cả nhóm như ma quỷ rút lui cực nhanh.
Kể ra thì bọn chúng không hổ Như Vân sát thủ gì đó, trừ tên bị sút xuyên vai ra thì cũng chẳng có ai bị thương gì thêm. Trong khi bên Lăng Phong thì một không biết chết chưa, còn lại trừ Tần Quyền và hai người mới tới ra, đều bị thương ít nhiều.
Sử Bân làm sao để chúng rời đi đơn giản như vậy, lại vung phác đao đuổi theo.
- Thiếu trang chủ, không cần đuổi nữa.
- Hừ, các ngươi sợ thì cứ ở lại ... - Sử Bân không phục nói.
Một giọng trung niên vang lên :
- Sử thiếu chủ, bỏ đi. Vừa rồi một đấu một, ngươi mới tạm thắng được, một đấu bảy e rằng lực bất tòng tâm a.
Người này dẫn đầu nhóm cứu viện, ước chừng 30 40 tuổi. Y mặc trường bào màu nâu, bộ dáng cao lớn uy vũ, cằm vuông râu quai nón, có lẽ là vị Triều gia mà Vạn Thú sơn trang mời tới.
Sử Bân liếc nhìn người họ Triều, hừ nhẹ bất mãn, nhưng cũng biết lượng sức nhịn xuống.
Thực tế vừa rồi nếu cứu viện không tới kịp, chỉ e Sử Bân cũng ô hô ai tai, cái gì "tạm thời thắng được" kia chẳng qua lời khích lệ. Triều gia xem ra chỗ quen biết với Vạn Thú sơn trang, biết rõ tính khí Sử Bân, nói quá lên chút.
Ở chỗ Lăng Phong, vài người Liêu trong trấn thấy kẻ địch đã đi cũng chạy vội ra, Trương Vĩnh và tiểu cô nương Tạ Phi Yến cũng có mặt.
Nữ hiệp kia ngồi xuống đưa tay kề sát mũi Lăng Phong, trong mắt lộ vẻ thất lạc nói nhỏ :
- Này, tỉnh lại. Ngươi cứ thế mà chết sao?
Lời nói như thể hai bên rất quen thuộc.
Mấy người xung quanh không để ý lắm câu này, chỉ nhìn Lăng Phong thở dài.
Tiểu cô nương Tạ Phi Yến vội vã ngồi xuống, đầu tiên chụp lấy tay Lăng Phong, sau đó sờ khắp thân người, thậm chí ghé tai vào nghe gì đó. Cô bé nhíu mày chốc lát, sau đó lay lay Nguyệt Dung, lắc đầu xua tay liên tục. Chỉ là Nguyệt Dung không hiểu ý nó, lại đang lúc tâm tình rối bời, nàng còn nghĩ đứa trẻ này đang đùa gì đó.
Đám người họ Triều và Vạn Thú sơn trang cũng đã lại gần, không tỏ thái độ gì nhiều. Chỉ là, người họ Triều khi nhìn thấy nữ hiệp kia, lại nhíu mày chốc lát.
Nữ hiệp bịt mặt kia thấy cử chỉ của Phi Yến, nàng nghĩ nghĩ gì đó, lại cố đưa tay bắt mạch Lăng Phong lần nữa.
Nhíu mày chốc lát, nàng ta nhìn Tạ Phi Yến hỏi :
- Tiểu muội muội, ý muội là hắn vẫn có thể cứu được?
Tạ Phi Yến vội vã gật đầu.
- Nhưng ... mạch của hắn đã không còn mà?
Tạ Phi Yến lại xua tay, chỉ trỏ gì đó, miệng ú ớ liên tục, chỉ là xung quanh không ai hiểu.
Tần Quyền nhíu mày. Giọng nói của vị nữ hiệp này dường như không đơn giản, bề ngoài tuy dễ nghe, bên dưới còn kèm theo thứ gì đó.
Trương Vĩnh nói :
- Đứa bé này là con một vị thần y, không chừng nó quả thật biết xem bệnh.
Mọi người đều lấy làm kỳ.
Cứ nhìn bộ dáng rách rưới lấm lem của Tạ Phi Yến, xung quanh còn tưởng là trẻ ăn mày. Vùng Hà Bắc Sơn Đông này cái gì cũng thiếu, riêng ăn mày thì thừa thải. Có điều nghe Trương Vĩnh nói, tất cả nhìn lại mới thấy ánh mắt cô bé rất sáng sủa tự tin, không giống đang nói bừa.
Vị nữ hiệp bịt mặt vui mừng ra mặt. Nàng rút từ trong người ra một túi nhỏ, tự tay đổ ra nhẹ nhàng bôi lên vết thương của Lăng Phong, sau đó nói với Nguyệt Dung :
- Vị cô nương này, mau mở miệng hắn ra, ta cho hắn ngậm thứ này, có thể chi trì thêm một lúc ...
Nguyệt Dung hơi chần chừ.
Vị nữ hiệp này rút cục là ai?
Dù đối phương bịt mặt, nhưng thông qua dáng người yểu điệu và giọng nói uyển chuyển kia, Nguyệt Dung chắc chắn đây là một mỹ nữ chết người. Hơn nữa, bằng trực giác của nữ nhân, Nguyệt Dung còn đoán nàng ta nhất định có quan hệ gì đó với Lăng Phong. Hành hiệp trượng nghĩa không bao giờ ân cần đến mức thế này.
Tên trung niên đi cùng vừa nhìn thấy thứ kia, mặt tím lại nói :
- Sư muội, làm gì vậy? Đây là bảo vật giữ mạng, làm sao lại đem ra dùng lung tung như vậy?
Tần Quyền bên cạnh ánh mắt cũng kỳ dị hẳn :
- Hóa ra là Viên Hàm Thảo. Đồ hiếm nha.
Xung quanh không ai biết "Viên Hàm Thảo" kia là gì, cũng không mấy kích động.
Viên Hàm Thảo, thứ cỏ thuốc này vô cùng quý hiếm, nghe nói chỉ mọc ở Tây Vực, Trung Nguyên rất ít người biết. Tần Quyền xuất thân đất Tần Phượng ở tây bắc, có lẽ nhờ vậy ngẫu nhiên biết qua.
Viên Hàm Thảo có hai loại tác dụng, đắp lên vết thương có thể cầm máu trị ngoại thương, nghiền ra ngậm trong miệng lại có thể tản hóa kinh mạch bảo trì khí lực trị nội thương. Bởi có tác dụng mạnh mẽ, vừa nội vừa ngoại, lại không lo xung khắc nhau, Viên Hàm Thảo trở nên vô giá, có tiền cũng không chắc kiếm được. Một kẻ tưởng chừng phải chết bất kể nguyên do, nếu có Viên Hàm Thảo trong tay đã có thể giữ lại nửa mạng, kéo dài không ít thời gian.
Nguyệt Dung nhìn Tần Quyền hỏi ý kiến, Tần Quyền gật đầu :
- Không sao, thứ này rất quý đấy, cũng chỉ sắp chết mới có cơ hội dùng, bình thường cả họ sống ba đời chưa chắc được dùng đâu. Vả lại, dùng rồi không sống được cũng không chắc do thuốc, đại loại thương thế quá nặng mà thôi.
Xung quanh ngả ngửa, thằng này nói cũng như không.
Đắp thuốc cho Lăng Phong xong, nữ hiệp kia nói :
- Ta chỉ có thể giúp hắn duy trì thêm một lúc. Nhưng kết cục vẫn cần đại phu ...
Tên bên cạnh càng lúc càng khó chịu, gã chưa bao giờ thấy sư muội của mình ân cần với người khác giới nào như vậy, ngay cả gã từ nhỏ sống với nàng ta cũng chưa một lần được đãi ngộ thế này. Gã khó chịu nhắc :
- Sư muội, chuyện cứu hay không cứ để người ở đây lo được rồi. Chúng ta không có thời gian lo cho người lạ a ...
- Hắn không phải người lạ. - Nàng kia ngắt lời.
Tên trung niên kia ngẩn ra, sau đó ánh mắt tràn đầy ghen tức :
- Muội ... hắn ...
Gã rất muốn một đao giết luôn cái tên sắp chết kia.
Trương Vĩnh vội nói :
- Mấy trấn gần đây chỉ e không có đại phu nào, cùng lắm lang băm xem phong hàn mà thôi. Ở Đức Châu may ra có, có điều Lăng huynh đệ lại ...
Trương Vĩnh không nói rõ, nhưng ở đây đều dân giang hồ, tuy không biết Lăng Phong là ai, nhưng dẫn tới một đám ân oán kinh khủng như vừa rồi, không ai hỏi gì thêm.
Lăng Phong đang bị Triệu Hanh truy nã, trừ khi thoát khỏi Hà Bắc Sơn Đông thoát luôn về phía nam đất Tống hoặc phía bắc của Kim. Còn nếu ở lại chỗ này, chỉ cần thò đầu vào bất kỳ châu huyện nào đều sẽ gặp chuyện.
Một tên hạ nhân bên vị họ Triều nhớ ra gì đó :
- Lão gia, chẳng phải ở chỗ chúng ta có một vị tinh thông về thuốc sao, biết đâu ...
Nói chưa hết câu đã thấy chủ nhân ánh mắt sắc lạnh, tên kia vội im bặt. Chỗ của Triều gia bọn hắn hiện tại không chỉ thầy thuốc, liền ngay cả ăn mày Cái bang cũng đang có mặt, chuẩn bị bàn bạc đại sự gì đó. Nếu bây giờ dẫn thêm một đám lạ mặt này đến ...
Họ Triều liền tiếp lời :
- Thương thế của vị thiếu hiệp này không hề nhẹ, chỉ e khó lòng ...
Trương Vĩnh hình như cũng biết tên tuổi người này, vội lựa lời nói :
- Có hy vọng vẫn hơn không. Triều đại quan nhân nếu có thể giúp đỡ, trấn chúng tôi vô cùng cảm kích.
- Hừm. - Người trung niên kia chỉ hừ nhẹ, không trả lời.
Vị Triều gia này xem ra là người yêu nước, có thành kiến rất nặng với người Khiết Đan, ngay từ đầu bước chân tới gần đã có thái độ khinh thị rõ ràng, thấy Lăng Phong được người Liêu che chắn, y cũng không có ý giúp đỡ. Chẳng qua y cũng muốn nán lại nghe ngóng thêm về đám sát thủ vừa rồi.
Nữ hiệp bịt mặt lúc này cất tiếng :
- Hóa ra ngài là Độc Mộc Triều gia Triều đại hiệp?
- Nữ hiệp có lẽ nào là ...
Nữ hiệp ngắt lời nói :
- Người này là bằng hữu của ta, Triều đại hiệp đây có thể xem như đồng đạo võ lâm giúp nhau lúc hoạn nạn không?
Dáng người nàng ta vô cùng quyến rũ, đám xung quanh phân nửa mắt đều lồi cả ra.
Trung niên họ Triều thái độ liền quay ngoắt 180 độ :
- Nữ hiệp nói gì vậy? Chỉ cần không phải dị tộc, nam nữ lão ấu gì bổn đại hiệp đều sẽ tận tình giúp đỡ. Nếu cô nương đã lên tiếng, vậy ta không thể không giúp rồi. Người đâu, làm cáng đem vị thiếu hiệp này về gia trang.
- Đa tạ đại hiệp.
Đoàn người nhanh chóng lên đường, tên trung niên kia rất không tình nguyện đi theo.
Trương Vĩnh chỉ biết cười khổ nhìn theo, đành chờ lúc khác gặp lại, hy vọng Lăng Phong sẽ ổn.
Ở phía xa, nữ hiệp kia vừa cưỡi ngựa vừa nhìn Lăng Phong trên cáng, khóe mắt nàng như muốn cười, miệng lẩm bẩm :
- Tên đáng ghét này, lần nào gặp bổn cô nương cũng tẩu hỏa nhập ma mà hấp hối. Làm như bổn cô nương là thần chết vậy.
Lăng Phong lúc này đã lâm vào hôn mẹ, căn bản không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì.
Tình hình này coi bộ Phong ca phải tĩnh dưỡng một thời gian dài.
Mật Thám Phong Vân
Tác giả : Thần Long
Nguồn : 4vn.eu
Chương 182 : Hiện thực tàn nhẫn
“Lộc cộc, lộc cộc”
Trên quan đạo về Giang Hoài, đang có một đoàn xe ngựa vội vàng di chuyển.
Một làn gió thổi nhẹ khiến rèm xe nâng lên, chỉ thấy bên trong là một giai nhân xinh đẹp động lòng ngồi thất thần, bên cạnh còn có một tiểu nha hoàn.
- Đại tiểu thư, tỷ làm sao vậy?
- Ta ... không sao.
Lăng Vân đáp trong vô thức, nhưng chỉ cần nhìn dung nhan của nàng lúc này, bất kỳ ai cũng có thể nhìn ra nàng có tâm sự nặng nề.
Vừa rồi, không hiểu sao tim nàng bỗng giật thót một cái, giống như có ai đó thân thiết gặp chuyện không may.
Lăng Vân mệt mỏi nói :
- Ta muốn chợp mắt một chút. Lúc nào đến Giang Ninh thì gọi ta dậy.
- Vâng.
Nói rồi Lăng Vân nghiêng người vào thành xe, cứ thế đôi mắt nàng cũng dần nặng trĩu.
Mỹ nhân dần chìm vào giấc ngủ, vài sợi tóc mai đung đua.
Cũng không rõ qua bao lâu, Lăng Vân bỗng nhìn thấy trong mông lung bóng hình một trung niên cao lớn.
Là cha nàng, Lăng Chiến.
Lăng Vân giống Lăng Phong, sinh ra đều không có danh phận, mẹ Lăng Vân chỉ là một nha hoàn trong Lăng phủ, vừa sinh Lăng Vân không lâu thì cũng mất.
Lăng Vân khó hơn Lăng Phong ở chỗ, nàng là nữ. Ở cái xã hội này, sinh con gái thà rằng không sinh, lại còn do nha hoàn thấp kém sinh, không khác gì súc vật trong nhà. Tốn cơm tốn gạo nuôi lớn cũng chẳng để làm gì.
Nhưng ngược lại, chính vì nàng là nữ lại là một may mắn. Nàng không bị Mạnh phu nhân hay Trâu Nhị nương lo sợ tranh giành ngôi thừa kế trong nhà. Cho nên tuy có chút khổ cực, nhưng không bị tính kế hãm hại.
Đối với Lăng Chiến, Lăng Vân hận, nhưng đồng thời cũng cảm kích ông ta. Ông ta tuy gián tiếp hại mẹ con nàng, nhưng kết cục vẫn làm được vài điều một người cha có thể làm. Bảo hộ nuôi lớn Lăng Vân, hơn nữa tin tưởng giao trọng trách cho nàng, dần dần biến nàng thành một đại tiểu thư.
Lúc này, Lăng Chiến đã quay lưng đi khỏi giấc mơ. Nhìn theo bóng lưng kia, Lăng Vân bỗng nhớ đến một người khác. Cũng bóng lưng đó từng đứng che chắn cho nàng.
Trong ánh sáng mờ ảo, bỗng xuất hiện thêm một bóng người.
Lăng Vân muốn nhìn rõ, nhưng cho dù cố gắnng thế nào cũng không thể rõ ràng kia là người nào.
- Vân tỷ, tỷ vẫn khỏe chứ?
Một giọng nói vang lên, còn rất vang vọng.
“Là hắn?”
Bóng hình nọ dần rõ ràng. Khuôn mặt sạm đen, mái tóc cắt ngắn lạ kỳ, nụ cười nửa miệng.
- Hôm đó vì sao tỷ không chịu để ta dẫn đi?
Lăng Vân bỗng thấy ấm ức vô cùng. Nàng muốn kể lể, nhưng lại không tài nào mở miệng ra nổi. Thân thể nàng cũng như bị đông cứng, không cách nào cử động.
Ngày hôm đó hắn hùng hổ lao vào phòng, muốn dẫn nàng rời khỏi Đại Danh. Lúc đó nàng đã hỏi hắn muốn dẫn nàng đi đâu? Hắn nói đi về Tô Châu, nàng đã rất thất vọng vùng vằng đẩy hắn ra.
Hắn không hiểu tâm ý nàng.
Có lẽ cũng chẳng có ai hiểu được tâm ý nàng.
Nàng rất muốn đi cùng hắn. Nhưng, không phải về Tô Châu, cũng không phải Trường An. Nàng muốn hắn dẫn đến một nơi thật xa lạ nào đó. Nơi không còn ai biết bọn họ là ai, không còn ai biết bọn họ là tỷ đệ ...
Nhưng lúc này trong mờ ảo, hắn lại như hiểu tâm ý nàng. Hắn bỗng lướt lại gần, ngồi xuống cạnh.
Lăng Vân như ngừng thở, nàng quên trốn tránh, quên giãy dụa, nàng chỉ muốn khóc lớn. Bao nhiêu ấm ức trong lồng ngực như muốn tuôn ra. Cái thứ tình cảm cấm kỵ này đè nén nàng lâu nay đến khổ sở, nó giống như một tảng đá đè lên người nàng, khiến nàng không thể thở nổi.
Bỗng nhiên, hắn đưa tay đỡ lấy đầu nàng, một luồng nhiệt nóng luồn vào miệng Lăng Vân. Nàng vụng về đáp trả.
Trời đất quay cuồng.
Một bàn tay to không biết từ đâu xuất hiện, bỗng vuốt ve xoa bóp lấy bầu ngực của nàng.
Lăng Vân bỗng mở mắt, rùng mình, một nỗi sợ hãi khủng khiếp lan tràn.
“Dừng lại, không được đâu. Chúng ta là ... tỷ đệ, thân tỷ đệ, ngươi biết mà.”
Nàng muốn hất tung bàn tay ma quái kia, nhưng lại không cách nào làm được.
“Đừng, ta xin ngươi. Chúng ta không thể thế này ...”
Lăng Vân thở dốc khủng hoảng. Nàng nửa muốn chạy trốn, nửa muốn ôm lấy hắn, để cho hắn hôn, quên đi tất cả.
- Đại tiểu thư!
Bỗng có tiếng gọi từ rất xa vọng lại.
Lăng Vân ngơ ngác nhìn. Hình dáng hắn bỗng nhiên xa dần, như bị thứ gì đó hút đi, rồi vỡ vụn.
Vừa rồi nàng muốn đẩy hắn ra, nhưng khi hắn thực ra đi xa, nàng lại muốn hắn trở lại, thật mâu thuẫn.
- Đại tiểu thư!
Lại là tiếng gọi của Tiểu Tinh, lần này rất to rõ.
Lăng Vân thấy trước mắt hoàn toàn trắng xóa.
- Đại tiểu thư, tỉnh lại.
“Lộc cộc lộc cộc”
Cỗ xe ngựa lại dần hiện rõ.
Hóa ra, tất cả chỉ là một giấc mơ.
- Đại tiểu thư, tỷ mơ thấy ác mộng gì sao?
- Ừm.
Lăng Vân giọng điệu mệt mỏi đáp lại. Giấc mơ vừa rồi lấy đi của nàng rất nhiều sức lực.
Bên ngoài có tiếng ai đó :
- Vân Vân, đã đến Giang Ninh rồi. Nàng chịu khó thêm một lát, ta sẽ sắp xếp chỗ nghỉ ngơi.
Là tiếng Từ Nguyên.
Tiểu Tinh bên cạnh bỗng vui vẻ nói :
- Thật may là về đến Giang Nam kịp Trung thu. Muội còn tưởng sẽ phải ăn Trung thu ở Đại Danh tù túng kia.
- Đã sắp trung thu rồi sao?
Lăng Vân vén rèm xe nhìn, trời chiều thu u ám, giống như tâm tư của nàng.
...
Giang Ninh, thủ phủ Giang Nam.
Thành này còn có một tên gọi khác, Kim Lăng.
Cái tên Kim Lăng xuất phát từ một đoạn cố sự hơn ngàn năm trước, lúc Tần Thủy Hoàng lập Đại Tần. Lúc bấy giờ, nghe nói có một kẻ bí ẩn tìm gặp Doanh Chính, phán rằng phía đông nam nhà Tần có một nơi vương khí rất vượng, nếu Thủy Hoàng không tìm cách hủy đi, sớm muộn cũng có người xưng vương ở đó, quay mũi giáo diệt Đại Tần.
Doanh Chính nghe lời người nọ, đem vàng đến cúng tế ngày đêm, hòng dùng tục khí phá vương khí. Nghe đồn vàng chôn xuống đất vô số kể, đến nỗi người ta gọi đất đó là Kim Lăng, ý tứ "mộ chôn vàng". Chỉ là, Tần Thủy Hoàng lại không ngờ được, ông ta đã tự mình diệt đế quốc của mình. Bởi con trai ông ta Doanh Phù Tô lại ngẫu nhiên từng là hầu gia của vùng đất nọ.
Đến trước lúc Đại Tống giành được thiên hạ, Kim Lăng liên tục là kinh đô của Thập Quốc. Khi Tống diệt Nam Minh, Kim Lăng cũng bị phá hoại không ít, sau bị đổi tên thành phủ Giang Ninh, làm thủ phủ đạo Giang Nam.
Chuyện xưa quá xa vời. Nhưng dù qua bao thăng trầm, Giang Ninh vẫn luôn là địa phương giàu có đông đúc số một số hai Trung Nguyên.
Trời đã về chiều.
Nơi này gần cổng bắc Tam Sơn Môn.
Nghe nói quân Yên bị mắc kẹt ở Hoài Nam không thể đe dọa Giang Nam, nhưng việc ra vào cổng thành vẫn khá nghiêm ngặt. Tệ nhất trước khi trời chập tối, ai cần vào thành đều phải vào sớm, nếu không buộc phải ở ngoài chờ ngày mới.
Tam Sơn nổi danh Giang Ninh, bởi nó án ngự ngay bờ Tần Hoài.
Tần Hoài Kim Lăng, cặp đôi này chỉ cần là người Giang Nam đều biết. Mỗi khi đêm đến, phố thị treo đèn, nam thanh nữ tú dập dìu nhau lên hoa thuyền, bập bồng sóng nước, hớp một ngụm rượu, ngắm nhìn ca múa. Cảnh tượng này ước chừng ai ở đây cũng đã mòn mắt mòn tai.
Trong một quán trà nhỏ, vài tên thanh niên đang nhìn về khách điếm đối diện, xì xào chỉ trỏ.
- Này, ai vậy? Ca kỹ mới của Hoa Phường sao?
- Ngắm chừng không phải, có lẽ là tiểu thư nhà nào đó.
- Tiểu thư? Bổn công tử sống ở đây bao năm, nhà nào sinh con gái ta đều nắm trong tay. Làm sao giữa trời lọt ra một mỹ nhân cỡ này mà không biết được chứ?
- Hêhê, Cao công tử. Lần này tin tức của huynh không bằng ta rồi. Mỹ nhân kia họ Lăng, nghe nói là người Tô Châu đó.
- Tô Châu Lăng gia? Hình như có nghe qua. Mà ... không ngờ nha, từ lâu đã nghe nói mỹ nữ Tô Hàng đẹp không kém Giang Ninh chúng ta, lần này quả nhiên đại khai nhãn giới. Để ta qua đó xem.
- Ấy, chuyện này không thể đi riêng chứ? Huynh quên mất chúng ta là Kim Lăng Tứ Đại Tài Tử sao?
Tứ Đại Tài Tử vội vàng đứng dậy băng qua đường. Mấy tên này, bộ dáng tuy cố ra vẻ nho nhã, lưng thẳng ngực ưỡn, nhưng mồm thì bình phẩm thân thể nữ tử, thi thoảng còn phá lên cười dâm tiện, không ra thể thống gì.
Ở phía bên kia đường, một nữ tử đang nhấc chân váy đi vào cửa khách điếm, theo sau còn có nha hoàn và vài thanh niên.
Khách khứa cả sảnh đều quay ra nhìn, nam thì trầm trồ, nữ thì đố kỵ.
"Bế nguyệt tu hoa, chim sa cá lặn".
Một mái tóc đen bối cao, đính lên cây trâm ngọc. Da thịt nõn nà sáng bóng như tơ lụa, đôi hàng mi như thu thủy, cánh mũi kiều nhỏ. Dáng người nàng thon dài, yêu kiều diễm diễm. Từng bước chân uyển chuyển hàm súc, tràn ngập sự mượt mà quý phái.
Nàng mặc một bộ váy xòe vintage đen, ống tay bó sát, cổ tay rũ xuống.
Đây cũng là bộ đồ yêu thích nhất của nàng, nó là mẫu thiết kế đầu tiên của tên kia. Nàng còn nhớ hắn nói, kiểu váy này là bảo bối làm đẹp của các nữ minh tinh ở quê hắn, còn nói nữ nhân không đủ khí chất, có cố đua đòi mặc vào cũng chỉ là gà vịt.
Cả bộ váy không hề có hoa văn nào, chỉ một chiếc đai lưng cột đúng "tỉ lệ vàng", làm nổi bật cả 3 vòng thân thể. "Tỉ lệ vàng" trên người nàng, hắn phải chạy theo xin xỏ nàng suốt mấy ngày mới được phép đo. Lúc đó nàng còn mắng hắn, nhưng giờ đây nàng phải cảm ơn hắn. Bất kỳ bộ đồ nào, dù là váy thô chợ trời, mặc trên người "diễn viên quần chúng" rõ tầm thường, một khi rơi vào tay nàng, chỉ chỉnh lại một tẹo theo tỉ lệ, ngay lập tức liền khác hẳn.
Chỉ tiếc, định kiến cổ đại không thể đùng một cái đổi ngay, thiết kế vẫn để chân váy dưới đầu gối, thành ra vẫn mang hơi hướng quý cô những năm 30-40. Dù vậy, vẫn quá đủ thành siêu cách tân.
Đại Tống rộng lớn, Phong Vân tơ lụa dù mới lạ đến mấy, đến nay vẫn chỉ lẩn quẩn ở Trường An. Lăng Vân mặc mẫu váy này dạo Giang Ninh, khiến đám nữ nhân ở đây bấy lâu tự cao tự đại nghĩ mình là nữ tử Giang Nam xinh đẹp, nhìn thấy đều lồi hai mắt ra.
Chẳng qua các chị em vẫn soi mói chê bai là chủ yếu, thậm chí còn mỉa mai nói Lăng Vân là kỹ nữ mới đến. Chỉ có đám nam nhân là nhìn không rời mắt, các anh đây vẫn thật thà hơn cả, đẹp như vậy không nhìn thì chỉ có thiểu năng.
Chỉ tiếc, trên khuôn mặt kia phảng phất vẻ tiều tụy, tuy nhiên lại khiến vẻ đẹp thêm u nhã khó chạm.
Mật Thám Phong Vân
Tác giả : Thần Long
Nguồn : 4vn.eu
Chương 183 : Tứ Đại Tài Tử
Ngay hôm chia tay Lăng Phong ở Hà Bắc xong, Lăng Vân đã rời Đại Danh xuôi về đông nam, thậm chí ra thành còn trước Lăng Phong hai ngày, lúc đó Phong ca còn trốn quan binh trong thành.
Cũng may nàng rời đi trước khi thiết lệnh của Triệu Doãn bay về, bằng không đã không thể rời thành. Mặc dù Triệu Hanh cũng đã tiến hành giới nghiêm, nhưng mục tiêu lục soát là đám Lăng Phong và Thành Bích, với những gia tộc lớn có tiền tài như họ Từ Lăng thì vẫn có cách ra thành.
Suốt trên đường đi, Từ Nguyên rút kinh nghiệm không còn lỗ mãng như trước. Cũng không rõ hắn đã hối hận, hay còn có mưu tính khác. Thực ra, hắn có muốn gần gũi cũng vô ích, còn có nhóm Cao Diệp và cả Từ Tử Lăng nhìn chằm chằm. Hơn nữa, Lăng Vân tâm ý đã không nằm ở Từ Nguyên từ lâu. Mặc kệ hắn có bày trò thế nào, tâm nàng cũng khó lòng quay lại như trước.
Chẳng qua, tâm ý không ở là một chuyện, hiện thực vẫn là hiện thực.
Lần này trở về, chỉ sợ hôn lễ vẫn nên diễn ra. Đây không phải chuyện bị gia tộc ép hôn hay gì cả, mà ngay chính Lăng Vân cũng không muốn trốn chạy nữa. Nếu không, nàng còn có thể chờ điều gì khác đây?
Chờ Lăng Phong nhận ra tình cảm của mình, bỏ hết sự nghiệp dẫn nàng cao chạy xa bay?
Chờ ai đó ném ra một bí mật, nói rằng hai người không phải tỷ đệ?
Lăng Vân không thể mơ mộng được. Có lẽ số phận đã an bài nàng như vậy.
Nói đến số phận, Lăng Vân bỗng nhớ đến đạo sĩ lần nọ.
Thiên Sát Cô Tinh?
Nếu nó là thực, vậy thì nàng càng ở cạnh Lăng Phong, hắn sẽ càng không may mà thôi. Đã như vậy, nàng thà rằng cách xa hắn.
Lăng Vân vô thần bước vào khách điếm, đúng lúc này ...
- Lăng tiểu thư. Tiểu sinh Cao Mặc Kỳ, thật hân hạnh gặp nàng ở Giang Ninh.
Lăng Vân bị người gọi đành quay lại. Chỉ thấy bốn thanh niên thư sinh, mặt mày trơn nhẵn, trường bào tơ lụa, bên hông mang ngọc bội thượng đẳng. Nàng liền nhẹ nhàng thi lễ :
- Các vị công tử là ...?
Cao Mặc Kỳ bị vẻ đẹp của Lăng Vân làm cho ngơ ngẩn, tên bên cạnh thấy vậy tiếp lời :
- Tiểu sinh Cảnh Vũ Hiên, bốn người chúng ta chính là Kim Lăng Tài Tử.
- Hân hạnh.
Lăng Vân khách sáo nghiêng đầu coi như chào hỏi, trong lòng chẳng hiểu ra sao.
Nàng là người buôn bán, có xu hướng nữ nhân hiện đại, việc chào hỏi khách sáo là thói quen, cũng không giống các nữ tử cổ đại khác e thẹn ngại ngùng, sợ thất danh tổn hạnh này nọ khi gặp nam nhân.
Nhưng gặp mặt chào hỏi kiểu này, cùng với bàn sinh ý hoàn toàn không giống nhau.
Những kẻ này tự xưng phong nhã tài tử, chẳng lẽ không biết đang đường đột giai nhân sao?
Bốn tên vẫn còn hai người chưa giới thiệu. Đúng lúc tên thứ ba hắng giọng bước ra, thanh niên bên cạnh Lăng Vân bỗng cầm chuôi kiếm ngăn chính giữa, giọng khó chịu :
- Mấy tên tử tử các ngươi. Nói gì nói nhanh, ta còn đi ngủ.
Cả đám suýt nữa thổ huyết, dạo này mặt trời mọc phía tây, người hầu còn láo hơn cả chủ nhân, đã vậy còn trù ẻo anh em chết sớm.
Có điều, thằng nhãi cầm kiếm này xuất hiện lúc nào vậy? Sao không ai biết?
Tên tài tử bị chặn mất phần mặt hồng tức giận :
- Ngươi là thứ gì? Gia đinh?
- Từ gia Từ Tử Lăng, kiếm khách.
Lại nói, tuy cùng họ Từ với Từ Nguyên, Từ Tử Lăng lại tính khí thẳng thắn hiệp nghĩa.
Tuần 7 ngày, ngày đủ 12 canh, hộ vệ cho Lăng Vân. Ngoài nha hoàn Tiểu Tinh, không ai tiếp cận Lăng Vân nổi. Khiến Từ Nguyên tức mà không làm gì được. Tình hình này cứ để Từ Tử Lăng thực hiện lời hứa với Lăng Phong, một năm bảo vệ Lăng Vân, như vậy chả lẽ đám cưới của Từ Nguyên cũng phải dời lại một năm? Lúc đó chỉ e Từ Nguyên cũng chả muốn cưới nữa.
Tài tử kia định phát tiết, Cảnh Vũ Hiên bỗng hích tay chặn lại.
Từ gia là gia tộc vừa lớn vừa có máu mặt. Tộc này vừa làm buôn bán vừa là người giang hồ. Có thể ở kinh thành người ta chỉ biết Từ gia là môt nhà buôn bán từ Tô Châu, có chút thực lực hắc bạch mà thôi. Nhưng một khi về đến Giang Nam, chỉ cần xưng tên Từ gia ra, lập tức hiệu ứng khác hẳn.
Bởi vì, Từ gia là một trong Giang Nam Tứ Đại Thế gia. Bốn nhà này gồm Mộ Dung, Lôi, Thẩm và Từ. Thực ra trước kia là năm nhà, còn một nhà khác là Hàn gia, sau bị một đêm diệt tộc.
Đây cũng là lý do vì sao chuyện kết hôn của Lăng Vân với Từ Nguyên khó giải quyết.
Chuyện kết hôn của Lăng Vân không chỉ là của cá nhân nàng, mà còn ảnh hưởng đến gia tộc về sau. Nếu Lăng Vân chủ động thối hôn, đồng nghĩa Lăng gia đắc tội thế gia Giang Nam, coi như về sau khỏi làm ăn gì được. Mặc dù nói nữ nhân cổ đại một khi gả đi cũng không cần lo cho nhà mẹ đẻ nữa, vốn mẹ nàng cũng đã mất. Nhưng nói cho cùng, thân thích vẫn là thân thích, không thể nào vô tình mà rũ bỏ hết.
Trong Tứ Thế gia, ba nhà Mộ Dung Lôi Thẩm đều ở Giang Nam, riêng Từ gia ở Lưỡng Chiết, cho nên ở Giang Nam có thể có người không biết giống như tên kia. Cảnh Vũ Hiên biết sự lớn mạnh của Từ gia, cho nên ngăn đồng bạn.
Đang lúc không khí kỳ quặc, bỗng có giọng ai đó ngâm nga :
- Ngọc lan can ngoại ngọc trâm hoa, ngọc trâm hoa sáp ngọc nhân đầu.
Một vế đối có đến bốn chữ "ngọc". Lăng Vân lại đang cài trâm ngọc, lời này không phải khen ngợi nàng thì chẳng còn ai khác.
Cả đám quay lại nhìn, khách trong sảnh cũng cố thò đầu ra xem. Chuyện tài tử nổi hứng làm thơ ra vế đối ở Giang Nam như cơm bữa, cũng rất dễ thành tin hot. Thành ra chỉ cần có người làm thơ, quần chúng đều cố xem là ai, ở đâu, mấy giờ, lỡ như bài thơ kia có hot thật, còn dễ bề hôm sau chém gió.
Chỉ thấy đi đến là một vị công tử, áo quần vàng nhạt, tóc vấn buộc dây sau đầu, ra dáng thư sinh, khuôn mặt khá anh tuấn. Đi bên cạnh còn một tên thư đồng thấp bé.
Vừa thấy kẻ này, Cao Mặc Kỳ liền lộ vẻ chán ghét, đại khái ra đường gặp phải kỳ đà, ngoài mặt vẫn phải làm bộ khách sáo :
- Hóa ra là Dương công tử.
Người họ Dương chỉ liếc mắt, cũng không thèm trả lễ, còn cười nói :
- Haha, Dương mỗ ở Giang Nam thư viện bấy lâu, Giang Nam Tứ Đại Tài Tử thì có nghe đến, còn Kim Lăng Đại Tài Tử, lại là trò chơi gì?
Mấy người Cao Mặc Kỳ như mắc nghẹn ở họng, bọn họ biết người này, cũng biết mình đang yếu thế.
Chỉ có Lăng Vân thấy nhạt nhẽo. Nàng lâu nay đã xem hết thảy là gió thổi mây bay, đặc biệt không thích văn vẻ, kể cả có thực tài đi nữa.
Từ Tử Lăng còn tệ hơn, trực tiếp vỗ miệng ngáp dài, hận không thể nhét cái chuôi kiếm vào mồm mấy tên này. Đứng cạnh còn có mấy huynh đệ Cao Diệp, tuy không tỏ thái độ gì nhiều, nhưng qua ánh mắt cũng thấy rõ bọn hắn chẳng ưa gì tài tử.
Lăng Vân không thích tài tử, nhưng nhắc đến Giang Nam Tứ Đại Tài Tử, Lăng Vân lại không hề xa lạ. Diệp Tố Tân, một thời mất ăn mất ngủ theo đuổi Lăng Vân, chính là một trong bốn vị Đại Tài Tử kia. Chỉ là nay Tân ca đã tìm ra chân lý cuộc đời mình, năm trước lên kinh đỗ tiến sĩ xong, gã liền quyết tâm tu chí học hành ở Quốc Tử Giám, tình nhi nữ dẹp sang một bên, quả là tấm gương sáng cho thanh niên Đại Tống.
Kẻ đang ba hoa ở kia, là Dương Diên Hi, đứng thứ hai trong Tứ Đại Tài Tử.
Gã có thể nói là có chút tài thơ ca, nhưng vận số thì không. Năm trước lên kinh ứng thí, chỉ tiếc trượt mất. Về lại Giang Ninh, Dương Diên Hi liền muốn học theo cổ nhân, cái gì mà xem danh vọng tiền tài là phù du, xem học hành đỗ đạt là vô dụng, suốt ngày dạo chơi ngâm thơ làm câu đối, ra vẻ ta đây là “tài tử”.
Thực tế mà nói, có lẽ gã ta đang hận đời, có bao nhiêu chữ trong bụng đều muốn khoe ra. Gã muốn chứng minh mình một bụng kinh luân, chẳng qua ông trời mắt đui không cho đỗ tiến sĩ.
Diệp Tố Tân là bạn Dương Diên Hi, chuyện họ Diệp từng theo đuôi Đại tiểu thư Lăng gia, Dương Diên Hi biết, hắn thậm chí từng lấy ra đùa cợt Diệp Tố Tân, trong lòng còn tặc lưỡi khinh thường. Trong mắt các tài tử như Dương Diên Hi, ca kỹ thuyền hoa cho dù có qua tay đủ loại người vẫn có giá hơn hẳn nữ thương nhân.
Ngoài ra, Từ gia là thế gia Giang Nam, Dương gia của Dương Diên Hi cũng có mối quan hệ. Từ Nguyên đến Giang Ninh, cũng vừa ghé Dương phủ bái phỏng lão cha của hắn xong. Dương Diên Hi tình cờ biết vị hôn thê của Từ Nguyên lại chính là Lăng Vân. Hắn đâm ra tò mò, mới cố ý lượn lờ khách điếm.
Một nữ tử có thể hút hồn cả Diệp Đại tài tử lẫn Từ Đại thiếu gia, Dương Diên Hi không tò mò mới lạ.
Vừa rồi gặp Lăng Vân đẹp đến chim sa cá lặn, Dương Diên Hi không khỏi động dung, mới cố ý ngâm câu đối gây ấn tượng với người đẹp.
Tên thư đồng nghe chủ nhân xướng, cũng nhanh nhảu phụ họa :
- Công tử gia, vế đối của ngài hình như là vế dưới, phải chăng còn có vế trên?
Dương Diên Hi ánh mắt tỏ vẻ khen ngợi, cười nói :
- Haha, khen cho ngươi, đi theo ta cũng học được chút ít. Vế trên quả thật có, nhưng bây giờ ... lại không có nữa.
- Tiểu nhân không hiểu, vế đối thì luôn có đôi có cặp, làm sao lại lúc có lúc không?
Hai người một xướng một họa, cứ như đã luyện tập từ trước.
Dương Diên Hi vờ liếc mắt đâu đó, nói :
- Vế dưới đã gắn cùng mỹ nhân, còn cần vế ...
- Công tử đại tài. Người ngọc trâm ngọc ...
Dương Diên Hi nói nửa câu đột nhiên dừng, khiến tên thư đồng đang trôi chảy cũng phải ngắt theo, cả hai phát hiện có gì không đúng.
Nhìn lại, không chỉ hai người, cả đám công tử thiếu gia ai cũng mặt mày ngơ ngác.
Hóa ra, "người ngọc" mà bọn chúng đang muốn thể hiện, đã biến mất tự lúc nào. Chỉ còn mấy người Cao Diệp cười tủm tỉm :
- Các vị tààài tử, còn bài thơ gì đọc nốt cái nhỉ?
Mật Thám Phong Vân
Tác giả : Thần Long
Nguồn : 4vn.eu
Chương 184 : Phản chủ
"Tí tách tí tách"
Trời Giang Nam bỗng đổ mưa nhẹ.
Cao Diệp cùng hai đứa Triệu Tử Long Chu Công Cẩn ngồi ở sảnh khách điếm, trên bàn đặt mấy dĩa đồ ăn, có thể thấy sót lại mấy miếng bánh dở dang. Chẳng qua nhiệm vụ của chúng lại là canh chừng đám tài tử mặt dày vẫn đang ngồi ở sảnh.
Mấy thằng kia bị người đẹp bơ vẫn không chịu về, còn nán ngồi lại, coi bộ muốn chờ Lăng Vân đi ra. Sảnh là chỗ công cộng, ai muốn ngồi thì ngồi thôi, bọn Cao Diệp cũng không thể vô cớ đến gây sự.
Lại nói, vốn dĩ bọn họ là người của Phong Vân đoàn, với Lăng Vân chỉ gọi là quen biết, không hề có quan hệ chủ tớ hay ân nghĩa gì. Đi theo là do Lăng Phong nhờ vả, tiền ăn chỗ ở đáng ra phải tự mà lo lấy, có gì về sau tính toán ở chỗ Lăng Phong. Nhưng Lăng Vân lại lo hộ hết tất cả, chỗ bánh Trung thu ăn tráng miệng trên bàn cũng là do nàng đem qua. Khiến Chu Công Cẩn luôn miệng khen Lăng tiểu thư bề ngoài tuy băng tuyết cao ngạo, kỳ thực tâm địa Bồ tát tỉ mỉ vô cùng.
Chu Công Cẩn nói :
- Không biết đương gia có an toàn rời Đại Danh hay không nữa?
Cao Diệp tặc lưỡi :
- Tứ đệ võ công không tệ, còn có A Quyền A Hổ, chắc không có vấn đề gì.
Bọn họ nào biết, Phong ca võ công không tệ đã xơi một kiếm xuyên phổi, đang không rõ sống chết.
Có tiếng ai đó thản nhiên :
- Hắn không chết được đâu, còn phải chờ ta đến giết mới được.
Đám Cao Diệp không cần nhìn cũng biết là ai.
Từ Tử Lăng vẫn một bộ "ta đây đệ nhất thiên hạ", hai tay ôm kiếm tiến lại.
Mặc dù trong thành thị bình dân không được mang vũ khí, chẳng qua luật này cũng không quá khắt khe. Tỷ dụ tú tài, danh nghĩa môn sinh thiên tử, vẫn có thể mang theo bội kiếm, tiện thể múa kiếm ngâm thơ gì đó. Tiêu đầu như Cao Diệp cũng có tư cách này.
Riêng Từ Tử Lăng, cũng không phải vì hắn là đệ tử Hoa Sơn, trái ngược càng là đệ tử môn phái giang hồ, càng bị hạn chế mang vũ khí vào thành. Chẳng qua, hắn là người của một trong 4 thế gia Giang Nam, đây lại là đất Giang Nam.
Từ Tử Lăng bỗng đột nhiên nhìn Cao Diệp, hỏi :
- Kiếm của ngươi tên gì?
Cao Diệp bình tĩnh đáp :
- Một cây kiếm thông thường thôi, không có tên.
Từ Tử Lăng không cho là đúng, giọng điệu vô cùng tự tin nói :
- Thật không? Bổn công từ nhỏ mê kiếm, nghiên cứu rất rõ về danh kiếm trong thiên hạ. Tuy ngươi đã cố ý bọc nó lại, nhưng chỉ cần nhìn viên ngọc trên chuôi lộ ra ở kia, ta cũng đủ nắm chắc sáu phần.
Mấy đứa Triệu Tử Long nghe vậy cũng sinh hiếu kỳ nhìn lại.
Cao Diệp đúng là luôn mang theo một cây kiếm, nhưng Diệp ca hình như chỉ mang cho có, lại bọc đến mấy lớp vải kín như bưng, còn chưa thấy hắn đem ra dùng bao giờ.
Chỉ nghe Từ Tử Lăng bình thản :
- Nếu ta nói không sai, cây kiếm của ngươi chính là Dịch Thủy Hàn Kiếm!
Tay cầm kiếm của Cao Diệp đã run lên không ít.
Vẫn chưa đủ oanh động, câu sau của Từ Tử Lăng mới khiến Cao Diệp mặt mày tái mét.
- Cũng là bội kiếm của Chiến Quốc Cao Tiệm Ly, có đúng không?
Cao Tiệm Ly, kiếm khách nước Yên thời Chiến Quốc, nổi danh cầm nghệ đệ nhất, ưu nhã bất phàm, cũng là bằng hữu thân thiết của Kinh Kha. Bản thân Cao Tiệm Ly nghe nói cũng từng ám sát Tần Thủy Hoàng Doanh Chính sau Kinh Kha.
"Phong tiêu tiêu hề dịch thủy hàn,
Tráng sĩ nhất khứ hề bất phục hoàn."
Chính là ba chữ “dịch thủy hàn” này,
Triệu Tử Long Chu Công Cẩn nhìn nhau. Bọn hắn không giỏi cổ sử, nên cũng chẳng biết Cao Tiệm Ly là thần thánh nào. Nhưng chúng lại nghĩ ngay đến tên của Cao Diệp.
Cao Diệp, Cao Tiệm Ly?
- Cao đại ca, đây thực là Dịch Thủy Hàn gì đó sao?
- Không phải!
Cao Diệp lập tức phủ nhận, nhưng vẻ mặt đã bán đứng hắn.
Đúng lúc này ...
- Tử Lăng, Lăng tiểu thư đâu?
...
Chiều dần buông, qua khung cửa có thể thấy từng hạt mưa lách tách.
Một thiếu nữ ngồi dựa vào bên cửa sổ, một tay chống cằm, bên má một lọn tóc đen quyến rũ, ánh mắt xuất thần nhìn trời mưa.
Nàng mặc váy dài trắng toát tựa thiên nga, dáng dấp lại mỏng manh tựa hoa quỳnh, không trang sức không trâm cài, có vẻ gì đó cô đơn đến thương cảm. Nhìn cảnh này, ít ai nghĩ kia lại là Đại tiểu thư Lăng gia, một tay chống đỡ cả gia tộc.
- Lăng tiểu thư, Từ Nguyên muốn gặp, có cho vào không?
Có tiếng nam nhân ở ngoài vọng vào, là Tử Từ Lăng.
Lăng Vân với tay lấy áo choàng khoác tạm lên người, lãnh đạm nói :
- Để hắn vào đi.
"Két"
Cửa phòng mở, chỉ thấy Từ Nguyên mặc trường bào trắng thêu viền vàng, coi như đủ anh tuấn. Ánh mắt gã không tình nguyện nhìn Từ Tử Lăng hộ pháp bên cạnh.
Từ Tử Lăng một tay cầm kiếm chặn trước mũi Từ Nguyên, một tay rào sau lưng, trông không khác gì áp giải trọng phạm.
Từ Nguyên nhíu mày khó chịu :
- Không nghe thấy sao? Nàng ấy nói để ta vào trong.
- Có chuyện gì đứng đây nói cũng được. Từ gia nhân nói lời giữ lời, ta đã hứa phụ trách an toàn cho nàng ấy một năm.
Từ Nguyên ngửa mặt lên trời, suýt chút thổ huyết.
Không có cái ngu nào bằng cái ngu này. Sai lầm lớn nhất của Từ Nguyên chính là điều Từ Tử Lăng đến. Cứ tưởng sẽ trị được Lăng Phong, rút cục tự mình hại mình. Gã âm thầm bực bội, thầm nghĩ "cứ chờ xem ta làm sao chỉnh chết ngươi".
Từ Tử Lăng lại điềm tĩnh như không. Ngoại trừ nha hoàn Tiểu Tinh, đừng nói Từ Nguyên, kể cả lão cha Từ Vân Tảo tới, Từ Tử Lăng cũng không cho tiếp cận Lăng Vân, trừ khi nàng ta chính miệng cho phép.
Trời không chịu đất đất phải chịu trời. Từ Nguyên nhếch môi, lộ ra hai hàng răng trắng :
- Vân nhi, đây là hoa mai sâm, là bảo vật Tây Vực, đại bổ thân thể. Nàng mấy ngày qua đi lại khổ cực, nên dùng một chút.
Kể ra, Từ Nguyên sau lần lỗ mãng ở Hà Bắc đã biết rút kinh nghiệm, trước mặt Lăng Vân lịch thiệp nhã nhặn, chỉ thăm hỏi không hề làm gì quá tay. Đến Giang Ninh xong liền đi thăm hỏi khắp các nơi, ra dáng nam nhân bận rộn sinh kế, là chỗ dựa cho nữ nhân về sau.
Từ Tử Lăng đưa tay nhận lấy, trao cho Tiểu Tinh.
Chỉ thấy Lăng Vân ngồi ở cửa không nói gì, gật đầu xem như đã biết.
Từ Nguyên chưng hửng, chẳng lẽ đội mưa đến đây chỉ nói được một câu liền về?
Lăng Vân sau sự kiện kia trở nên rất trầm lắng khó chạm. Từ Nguyên nhớ lại mấy năm trước, lúc gã mới quen Lăng Vân, nàng cũng thái độ y như vậy, có cảm giác không thể đánh hạ. Từ Nguyên phải tốn biết bao công sức, âm mưu dương mưu đều có, mới có thể khiến nàng chịu tiếp chuyện mình, để rồi chỉ sai lầm một lần tất cả đều lại về zero.
Gã đành cười gượng :
- Ta còn có việc phải làm, sẽ không quấy rầy nàng nữa. À đúng rồi, có thư từ Tô Châu cho nàng đấy, hạ nhân của ta vừa đem đến ...
Nói rồi đưa ra một phong thư, vẫn là Từ Tử Lăng trung gian nhận lấy đưa cho Tiểu Tinh.
...
Lát sau.
Lăng Vân đọc phong thư từ Tô Châu. Càng đọc ánh mắt càng lo lắng.
Nàng gập phong thư, đứng lên tựa người vào song cửa, lẩm bẩm :
- Xem ra hôn lễ này không làm không được, nếu không ...
- Tiểu thư, năm xưa tiểu thư bị đối xử tệ bạc, giờ này vẫn còn nghĩ cho bọn họ sao?
Tiểu Tinh đột ngột phản ứng, chỉ là Lăng Vân đang lúc rối rắm không để ý thái độ này.
- Mấy người đó ngồi mát ăn bát vàng, hoàn toàn không biết tiểu thư phải khổ cực thế nào? Bây giờ việc buôn bán gặp khó khăn, đã không hỏi ý kiến tiểu thư thì thôi, lại xem tiểu thư như vật hy sinh ... Nô tỳ thấy, hay là cô cứ thanh toàn cho chúng, nhưng mà âm thầm đem hết mối làm ăn sang Từ gia, cho bọn họ sáng mắt ra.
- Ta ...
Vừa nói được một chữ, cả người Lăng Vân liền chấn động.
Nàng tuy gần đây tinh thần suy nhược, thế nhưng cũng không dễ bị hí lộng.
- Làm sao ngươi biết việc buôn bán gặp khó khăn?
Đôi mắt Lăng Vân trong trẻo hẳn lại. Nàng đặt một tay lên bàn, run rẩy tái nhợt, trong lòng tràn đầy nghi hoặc cùng sợ hãi.
Nha hoàn thì chỉ là nha hoàn, có thể chuyện nhi nữ khuê phòng chia sẻ cho nhau được, nhưng chuyện Lăng gia gặp khó khăn, chuyện mối làm ăn này nọ, chỉ người trong thương hội mới biết, đâu đến lượt một đứa nha hoàn cũng biết?
Tiểu Tinh năm nay 15 tuổi, là nha hoàn thân thiết nhất của Lăng Vân, hai người như hình với bóng. Tiểu Tinh theo Lăng Vân từ rất nhỏ, lúc nàng còn chưa được xem là đại tiểu thư. Vì định kiến lễ giáo không thể xưng hổ tỷ muội, nhưng Lăng Vân đối xử với Tiểu Tinh không khác gì thân tỷ muội. Lăng Vân không dám tin, Tiểu Tinh lại có thể phản bội mình.
Tiểu Tinh quỳ rạp xuống đất, lắp bắp :
- Nô tỳ ... nô tỳ ... đoán.
- Ngươi ... đoán? - Lăng Vân run run.
Thà rằng không nói thì thôi, vừa nói liền lòi ra. Đoán mà cũng được như kia, làm nha hoàn quả thật uổng phí.
Tiểu Tinh len lén ngước mắt nhìn, vừa chạm phải ánh mắt của Lăng Vân, cả người như nhũn ra.
Hai người ở cạnh nhau quá lâu, trí tuệ tính cách đều rõ ràng, có những thứ không cần nói cũng tự hiểu.
- Tiểu thư tha tội, tiểu thư tha tội. Là Từ Thiếu gia ... ngài ấy ... nhờ nô tỳ ...
Lăng Vân vẫn im lặng. Tiểu Tinh òa khóc :
- Nô tỳ, nô tỳ ... thực sự chỉ nghĩ cho Tiểu thư mà thôi. Huhu.
Lăng Vân không đành lòng, chỉ có thể quay mặt đi.
Nàng thực sự quá cô độc.
Lúc này thật hy vọng có ai đó để giải bày. Có Lý Minh Nguyệt thì tận Trường An, giờ này chắc cũng đã vào Quốc Tử Giám, có cuộc sống riêng. Ngoảnh đầu nhìn lại, bao năm đi đây đi đó, những tưởng quen biết phải nhiều hơn những tiểu thư khuê các, hóa ra sự thật nghiệt ngã.