Tiêu Sơn hơi cau mày một chút, hắn nghĩ đến Huân Nhi sau đó khe khẽ thở dài. Miệng của Tiêu Sơn hơi nhếch lên sau đó tự giễu mình bằng một câu rất khó hiểu: "Chắc gì hôm đó đã đến lượt mình!" Hắn cầm trong tay một hộp gỗ giấy màu tím. Hắn nhẹ nhàng cầm lấy chiếc hộp gỗ xoay đi xoay lại vọng sau đó mỉm cười. Trong nụ cười của hắn chất chứa nỗi buồn, một nỗi buồn có chút cô đơn có chút hiu quoạnh mà chính hắn cũng không nhận biết được......đọc đến đây thấy mian giốg mình...đau lòg pết