Lôi Vũ chỉ là một thiếu niên bình thường sống tại một vùng quê hẻo lánh. Cho đến một ngày, hắn vô tình quen được một băng sơn mỹ nhân, rồi lại tiếp tục vô tình gia nhập Ma tông. Liệu một thiếu niên thật thà, chất phác ở thôn quê có thể tồn tại được trong tông môn tà ác nhất thiên hạ? Hay giống như bao kẻ tu tiên khác, trở thành đá lót đường cho kẻ khác? Hắn sẽ vượt qua con đường tu luyện đầy chông gai, trắc trở này như thế nào?
Phân chia cấp bậc
- Ma pháp sư: Pháp Sĩ, Pháp Tôn, Pháp Đế, Pháp Thánh, Pháp Thần.
- Chiến sĩ: Chiến Sĩ, Chiến Tôn, Chiến Đế, Chiến Thánh, Chiến Thần.
- Vũ khí: binh khí, pháp khí, thánh khí, thần khí.
- Đan dược: nhất cấp đến thập cấp.
- Võ kĩ: thần, thánh, thiên, địa, huyền, hoàng.
- Ma thú: nhất cấp đến thập cấp, mỗi cấp chia thành 3 giai là thượng, trung, hạ.
Mạc Ôn Trấn nằm ở phía Bắc Đông Lăng Quốc, ngay dưới ngọn đồi Vong Mạc. Đây chỉ là một tiểu trấn nhỏ với hơn chục hộ dân, quanh năm dựa vào trồng trọt, săn bắt để sinh sống. Khí hậu một năm chia làm 4 mùa rõ rệt, mùa hè nóng bức, oi ả, còn mùa đông lại lạnh đến thấu xương. Dù hiện tại đã là cuối đông, cái lạnh vẫn chưa hề giảm bớt, thậm chí còn có phần khô khốc, khắc nghiệt hơn trước.
Trên nền tuyết trắng xóa, một thiếu niên chậm chạp bước từng bước. Dù ngoài trời vô cùng lạnh nhưng hắn lại chỉ mặc độc nhất một bộ y phục mỏng tang, gương mặt tím tái vì lạnh. Hắn vác theo một túi săn to chứa con mồi ở sau lưng, bên eo đeo cung tên chuyên dụng. Tốc độ đi của hắn ngày càng chậm, phần vì thấm mệt, phần vì cơ bắp đã tê tái vì lạnh.
Mãi đến hơn một tiếng đồng hồ sau, hắn mới đến được căn nhà bỏ hoang quen thuộc. Mỗi lần đi săn trở về, hắn đều dừng chân tại đây để nghỉ ngơi. Thông thường, hắn chỉ ở lại đây hai, ba tiếng nhưng hôm nay, có lẽ hắn sẽ ở lại đây qua đêm rồi mới tiếp tục đi về.
Theo thói quen, hắn đặt túi săn xuống, phủi đi những bông tuyết dính trên tóc, y phục rồi mới đẩy cửa tiến vào. Ánh sáng mùa đông vốn đã yếu ớt, trời lại sắp tối, không một tia sáng nào chiếu tới được bên trong căn nhà bỏ hoang. Phía bên trong tối om, nhưng hắn lại không hề do dự tiến vào, treo túi săn lên cái móc trên tường, rồi theo thói quen đi về phía góc nhà tìm củi đốt lửa. Một tháng đi săn hai lần, lần nào cũng nghỉ ngơi tại đây, hắn đã sớm thuộc lòng mọi thứ, kể cả vị trí của đồ đạc. Đám củi trong góc phòng cũng là do lần trước hắn kiếm về để ở đây, đề phòng có hôm dùng tới.
Loay hoay mãi đến hơn 15’ sau, hắn mới thắp được ngọn lửa lên, ủ rũ ngồi bệt xuống đất. Nếu không phải tại cơn bão tuyết kia, có lẽ bây giờ hắn đang ở nhà rồi.
Thân thể lạnh cóng được lửa sưởi ấm dần cũng dần nóng lên. Hắn xoa 2 lòng bàn tay vào nhau, hướng về phía ngọn lửa trước mặt.
Căn nhà này so với nhà của hắn thì bé hơn một chút, ngoài gian phòng hắn đang ngồi cũng chỉ có một gian phòng khác phía trong. Gian phòng kia bé hơn rất nhiều, chỉ đủ kê một cái giường đơn và một hai thứ đồ lặt vặt.
Thiếu niên đang ngồi sưởi ấm đột nhiên dỏng tai lên nghe ngóng.
Căn nhà này bình thường không có ai ở, đến chuột cũng không có, nhưng vừa rồi, hắn rõ ràng nghe thấy tiếng loạt xoạt từ gian phòng phía trong phát ra.
“Chẳng lẽ là gió?”
Thiếu niên tự lẩm bẩm một mình, rồi cũng không để ý nữa mà tiếp tục sưởi ấm tay.
Nhưng càng ngày, âm thanh phát ra từ căn phòng đó càng rõ.
Thiếu niên chú ý nghe ngóng một lúc, âm thanh vẫn không hề biến mất, nhưng hắn có thể khẳng định, đây không phải là gió mà là tiếng hô hấp.
Cánh tay thiếu niên bỗng chuyển động, với lấy mũi tên ở phía sau. Hắn từ từ đứng dậy, cẩn thận bước từng bước tiến đến căn phòng. Càng đến gần, tiếng hô hấp càng rõ.
“Không phải thú, là người!?”
Hắn đi săn được gần 6 năm, đã quá quen thuộc với hơi thở của thú rừng. Hơi thở kia, chắc chắn không phải của thú.
Nhưng không vì thế mà bàn tay cầm mũi tên lỏng đi phần nào.
Cửa gian phòng hé mở, đủ để hắn lách vào mà không gây ra bất kì tiếng động nào.
Thiếu niên cẩn trọng bước từng bước, nhẹ nhàng lách người qua khe cửa, tay trái che trước ngực, tay phải cầm mũi tên hơi nâng lên, sẵn sàng chiến đấu.
Hắn bỗng nhiên ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt.
Tiếng hô hấp nặng nề liên tục vang lên từ chiếc giường bên phải.
Tay cầm mũi tên của thiếu niên đột nhiên hơi buông lỏng.
Ở trong căn nhà này được gần một tiếng, mắt hắn cũng đã dần thích ứng được với bóng tối, tuy không quá rõ nhưng cũng đủ để nhìn thấy sự vật xung quanh.
Lúc này, một người mặc y phục màu đen tuyền đang nằm trên giường, quay lưng lại phía hắn,hai tay ôm lấy đùi, thân thể chốc chốc lại run lên. Mà hơi thở của người này lại hết sức nặng nề.
Không thấy mặt, y phục cũng rộng thùng thình, không thấy rõ thân hình, nhưng đó chắc chắn là một nữ nhân.
Dựa theo hô hấp, có lẽ người này đang bị thương?
Biết được người trước mặt là nữ nhân, bàn tay cầm mũi tên của thiếu niên liền buông lỏng. Tuy vậy, hắn vẫn cẩn thận bước từng bước, nhẹ giọng lên tiếng:
- Xin….hỏi….
Hắn vừa định nói tiếp, thân hình người kia đột nhiên run lên mãnh liệt, bàn tay không tự chủ nắm lấy y phục giằng xé.
Thiếu niên nhìn thấy cảnh tượng này liền cả kinh, quên cả phòng bị nhanh chóng tiến đến:
- …Bị thương ở đâu sao? Tôi có giúp gì được không?
Không nhìn thấy ngoại hình đối phương, hắn cũng không biết nên xưng hô thế nào, cuối cùng đành hỏi trống không.
Thiếu niên đến bên cạnh giường, muốn xem xem người nọ bị thương ở đâu nhưng lại luống cuống không dám động vào người, cứ ấp a ấp úng mãi.
Hắn vừa cúi người xuống định hỏi lại lần nữa, người trên giường đột nhiên quay người, hai tay vòng qua cổ ghì chặt lấy đầu hắn. Còn chưa kịp định thần, môi đã lại truyền đến một cảm giác ấm áp, ươn ướt.
Mũi tên đang cầm trên tay lập tức rơi xuống đất.
Cảm giác trên môi ngày càng mãnh liệt khiến thiếu niên có phần bối rối, không biết nên phản ứng thế nào.
Hắn muốn giơ tay lên đẩy nữ tử kia ra nhưng lại sợ chạm phải chỗ không nên chạm, phi lễ với nàng, nên cuối cùng chỉ đành dùng lực cố đứng thẳng dậy, tách môi mình khỏi môi nàng.
Thế nhưng nữ tử kia vẫn một mực vòng tay qua cổ hắn, giữ hắn lại. Hắn đứng thẳng dậy thành công, nhưng nữ tử kia cũng đồng thời nhổm người dậy, trước sau vẫn không hề tách môi nàng khỏi môi hắn.
Thậm chí, khi hắn đứng dậy, gần như giữa hai người đã không còn bất cứ khoảng cách nào nữa. Nữ tử kia áp sát người nàng vào người hắn, lực ở tay càng lúc càng mạnh, cố gắng níu giữ hắn lại.
Hai người môi kề môi được một lúc, thiếu niên liền cảm thấy khó thở. Không khí trên núi vốn đã loãng, bây giờ đột nhiên có người áp sát mặt với hắn, đương nhiên hô hấp càng trở nên khó khăn. Theo phản xạ, hắn liền mở miệng ra muốn hít lấy không khí. Nhưng không khí còn chưa hít được, cảm giác ướt át đã lại lần nữa truyền tới. Lưỡi nàng nhanh chóng quấn lấy lưỡi hắn, cật lực mút lấy.
Thiếu niên cả kinh, không suy nghĩ gì nữa đặt hai tay lên hai vai nữ tử, cố gắng dùng sức tách nàng ra. Hắn bước chân phải về phía sau, định dùng sức lùi lại nhưng lại giẫm phải mũi tên lúc trước, mất đà ngã dúi về phía trước.
Đầu gối đập vào thành giường kêu to một tiếng, khiến thiếu niên nhăn nhó mặt mày, đồng thời cũng vì thế mà hai chân mất lực, rời khỏi mặt đất.
Không còn chân đỡ, toàn bộ sức nặng của thiếu niên đều đè lên người nữ tử kia.
Môi của thiếu niên và nữ tử cũng do cú ngã này mà tách ra.
Thiếu niên tham lam hít lấy một ngụm khí sâu, ổn định lại khí tức trong người.
Nhưng vừa hít vào, lồng ngực phồng lên, hắn liền cảm nhận được một vật mềm mại, đàn hồi bên dưới.
Hắn luống cuống chống hai tay và đầu gối xuống giường, nâng người lên. Nữ tử cũng gần như ngay lập tức lấy một tay vòng qua cổ hắn, không để hắn đứng dậy, một tay ôm lấy eo hắn. Môi của nàng lần nữa chạm vào môi hắn, mãnh liệt mút lấy.
Tư thế của hai người thập phần ám muội.
Thiếu niên cố gắng dùng sức tách nàng ra nhưng không thể. Khí lực của nữ tử này không hề yếu chút nào.
Hắn nắm lấy bàn tay của nàng ở eo hắn, muốn gỡ ra nhưng khi vừa chạm vào liền giật mình vì hơi nóng tỏa ra. Đây rõ ràng không phải thân nhiệt của một người bình thường. Hơn nữa còn có hành vi kì lạ của nữ tữ này….
Đầu hắn liền nghĩ ngay đến một thứ: xuân dược!
Dù hắn sống ở một tiểu trấn hẻo lánh nhưng thỉnh thoảng cũng có đi đến một vài tòa thành lân cận buôn bán, đối với những thứ như xuân dược đại khái cũng đã nghe qua.
Nhưng mà, không trùng hợp đến mức này chứ?
Đang miên man suy nghĩ, trước ngực liền đưa đến cảm giác lạnh cắt da cắt thịt cùng với tiếng y phục bị xé rách.
Lần này thì hắn thực sự bị khí lực của nữ tử này làm cho kinh ngạc. Tuy y phục của hắn chỉ làm bằng vải thô thông thường, cũng đã khá cũ rồi nhưng một nữ tử bình thường sao có thể dùng một tay xé rách được chứ?
Kỳ thực hiện giờ thiếu niên đang rất bối rối, không biết nên làm thế nào.
Nếu để mặc nữ tử, hắn sợ rằng nàng xảy ra chuyện không may. Nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy, hắn có phải hay không đang làm nhục nàng? Không đúng, là do nàng chủ động mà…
Trong lúc hắn đang phân vân không biết làm thế nào, nữ tử phía dưới đã nới lỏng toàn bộ y phục của bản thân, lộ ra làn da mịn màng, thân thể không ngừng vặn vẹo.
Thiếu niên rốt cuộc không suy nghĩ được gì nữa, hạ thân trở nên căng cứng.
Đầu lưỡi không tự chủ được dần phối hợp nhịp nhàng với người bên dưới. Hai bàn tay ban đầu rụt rè động chạm cũng dần trở nên quen thuộc, nhẹ nhàng lướt qua da thịt nàng.
Nữ tử đột nhiên chủ động tách môi nàng khỏi môi hắn, cánh tay ở sau cổ hắn cũng rút về. Hai tay nàng giờ đây liên tục mơn trớn thân thể hắn, từ khuôn ngực vạm vỡ cho đến cơ bụng bên dưới. Đến khi tay nàng cách lớp vải chạm vào vật bên dưới, thân thể hắn liền hơi rung lên.
Không khí ngoài trời rất lạnh, nhưng nhiệt độ cơ thể hắn lại không ngừng tăng lên.
Thiếu niên rốt cuộc chủ động cởi bỏ y phục bản thân, ngay cả lớp quần trong cuối cùng cũng ném xuống đất. Hắn dùng tay định cởi bỏ lớp áo yếm bên trong của nữ tử nhưng lại nhận ra không biết cách làm, loay hoay một lúc lâu. Cuối cùng vẫn là nữ tử chủ động cởi ra.
Áo ngoài, áo yếm, quần ngoài, quần trong đều đã cởi hết ra, nữ tử giờ đây đang trần như nhộng nằm dưới thân hắn.
Thiếu niên dường như không nhịn được nữa, cúi đầu xuống chủ động hôn lấy môi nàng, tay phải lần mò xuống dưới, xoa nhẹ lên vị trí mẫn cảm kia.
Nữ tử bên dưới vẫn không ngừng vặn vẹo thân mình, bàn tay bấu chặt lấy lưng hắn.
Thiếu niên tách môi mình khỏi môi nàng, nhổm người dậy quỳ trên hai đầu gối. Hắn chậm rãi nhấc chân nàng lên đặt lên vai mình, dùng tay đặt tiểu huynh đệ ngay sát cửa động, nhè nhẹ tiến vào.
Thân thể nữ tử ngay lập tức trở nên căng cứng.
Hắn hơi dùng lực, tiểu huynh đệ liền tiến vào bên trong đến hơn một nửa.
Hạ thể nữ tử không ngừng co bóp, ép chặt lấy tiểu huynh đệ của hắn, khiến hắn suýt chút nữa xuất ra.
Thiếu niên lại dùng lực một lần nữa, nhưng lần này dứt khoát hơn, đâm sau tiểu huynh đệ vào bên trong nàng.
Lúc tiểu huynh đệ của mình phá vỡ rào chắn mỏng manh của nữ tử bên dưới, hắn cũng có chút giật mình. Không ngờ nàng lại là xử nữ.
Nữ tử cắn răng, cố gắng không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Thiếu niên cứ để yên như vậy một lúc, đợi nữ tử thả lỏng thân mình một chút mới bắt đầu di chuyển tiểu huynh đệ trong người nàng.
Một màn xuân sắc cứ như vậy diễn ra trong đêm khuya. Mãi đến gần 2h sáng, thiếu niên mới xuất ra lần cuối cùng, mệt mỏi chìm sâu vào giấc ngủ.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của ♥Tartarus♥
Hắn vừa định giơ tay lên dụi mắt theo thói quen thì liền cảm nhận được sức nặng đè lên bắp tay mình. Ánh mắt nhanh chóng hướng xuống dưới, dừng lại trên thân thể lõa lồ của nữ tử bên cạnh.
Ký ức về đêm qua bỗng chốc ùa về.
Từ góc độ này, hắn không thể nhìn rõ toàn bộ gương mặt nàng, chỉ thấy được làn da mịn màng, trắng nõn cùng hàng lông mi cong vút và chiếc mũi thanh tú của nàng. Mái tóc đen óng xõa dài, một vài sợi vương lên trên mặt hắn.
Nàng gối đầu lên tay hắn. Thân hình hoàn mỹ, không tỳ vết hiện giờ đang áp sát lấy người hắn. Một tay nàng đặt lên ngực hắn, một tay lại ôm lấy eo hắn.
Nhìn hai người họ hiện giờ giống một cặp phu thê hạnh phúc hơn là hai người không quen biết.
Lúc ngủ thì không sao, vừa thức dậy, hắn đã bị không khí lạnh xung quanh làm cho nổi hết da gà. Mặc dù thân thể của nữ tử trong lòng rất ấm, so với việc mặc y phục thì còn ấm hơn vài phần nhưng đấy chỉ là trước ngực. Lưng hắn hiện giờ hoàn toàn lộ ra ngoài không khí, lạnh đến mức cắt da cắt thịt.
Hắn muốn ngồi dậy mặc y phục nhưng lại sợ đánh thức nữ tử trong lòng, rốt cuộc lại mềm lòng, chịu rét nằm im một chỗ, để nữ tử ngủ thêm một lát.
Nhưng cũng chẳng để hắn đợi lâu, chưa đầy 10’ sau, nữ tử đã tỉnh lại.
Nàng không hò hét, cũng không hề đẩy hắn ra như hắn tưởng, bình tĩnh lấy y phục bên cạnh tạm che đi xuân quang trên người, ngồi dậy.
Phản ứng ngoài dự kiến của nữ tử khiến hắn có phần không biết nên làm gì. Hắn đã chuẩn bị sẵn tâm lí cũng như lời nói để dỗ dành nàng… Kết quả, sự việc diễn ra hoàn toàn ngoài dự đoán.
Hắn thấy nàng ngồi dậy, lộ ra phần lưng trắng nõn liền lên tiếng nhắc nhở:
- Tỷ….mặc… y phục vào kẻo lạnh.
Hắn ấp a ấp úng mãi mới nói lên được một câu.
Nói xong, hắn cũng ngồi dậy, cúi người nhặt y phục bản thân nằm dưới đất, mặc quần vào rồi nhanh chóng chạy ra ngoài lấy thứ gì đó. Lúc hắn quay lại gian phòng, nữ tử kia vẫn đang ngồi trên giường, không hề di chuyển dù chỉ một cm.
Hắn khó xử bước đến, cầm tấm vải mỏng đắp lên người nàng. Tấm vải chỉ đủ để che từ ngực đến đầu gối nàng. Còn lưng nàng vẫn lộ ra ngoài không khí.
Thiếu niên luống cuống lấy cái áo hôm qua bị xé rách che lên lưng nàng, bản thân thì cởi trần đứng đấy, mấp máy môi định nói gì đó.
Một lúc sau, nữ tử bỗng lên tiếng:
- Ra ngoài.
Giọng nói trong trẻo, thanh thoát nhưng lại cực kì lạnh lùng, không mang theo chút cảm xúc nào
Thiếu niên nghe xong ngớ người, còn chưa kịp phản ứng đã nghe nữ tử nói tiếp:
- Ta muốn thay y phục.
Mặt thiếu niên đỏ bừng, nhanh chóng chạy ra ngoài, khi đi cũng không quên khép cửa lại.
Vừa đi ra ngoài, hắn đã lại bị không khí lạnh làm cho rùng mình. Mặc dù cửa chính cùng toàn bộ cửa sổ đều đóng, không khí trong nhà cũng ấm hơn ngoài trời rất nhiều nhưng cũng đủ để miêu tả bằng 4 từ “cắt da cắt thịt”.
Thiếu niên nhanh chóng chạy đến góc phòng tìm mấy thanh củi để nhóm lửa, đồng thời lấy ra hai con thú săn được hôm qua ra chế biến đơn giản một chút rồi đem nướng lên.
Đợi đến hơn 30’ sau, hắn vẫn không thấy nữ tử có động tĩnh gì, lo lắng đi đến trước cửa căn phòng, gõ nhẹ:
- À…ừm…tỷ…đã xong chưa?
Lời vừa dứt, trong phòng liền truyền ra tiếng động lớn.
Hắn không nghĩ ngợi gì, lập tức mở cửa đi vào, chạy đến đỡ lấy nữ tử vừa ngã xuống nền đất.
- Không sao chứ?
Thiếu niên vừa lo lắng hỏi, vừa đỡ nàng ngồi lên giường. Ánh mắt hắn lướt qua vệt đỏ thẫm trên nền nhà rồi dừng lại trên vết máu trên giày nàng. Hắn lại lần nữa chạy ra bên ngoài, cầm lấy túi đồ nhỏ rồi lại chạy vào, ngồi xổm xuống trước mặt nàng.
Bình thường hắn đi săn tất nhiên không tránh khỏi việc bị thương, chuẩn bị một ít thuốc và dụng cụ phòng thân cũng là điều dễ hiểu. Nhưng vừa định cởi giày nàng ra, hắn lại nhớ đến một chuyện. Hình như chân của một nữ nhân ngoài trượng phu ra thì không ai được nhìn thấy?
Thiếu niên hơi ngập ngừng một chút nhưng rồi vẫn quyết định tháo giày cùng tất của nàng ra. Hôm qua hắn cùng nàng đã trải qua một đêm như vậy rồi, nhìn chân tựa hồ cũng không phải việc gì quá to tát? Hơn nữa, hắn cũng định chịu trách nhiệm với nàng…
Thiếu niên cẩn thận lấy một tấm vải nhỏ thấm đi chỗ máu xung quanh vết thương, rồi lại lấy từ túi đồ ra một chiếc lọ bằng ngón tay cái, rắc rắc thứ bột màu trắng bên trong lên miệng vết thương.
Xong xuôi mọi thứ, hắn mới đứng thẳng dậy, không nhịn được rùng mình một cái vì không khí lạnh:
- Tỷ…đi được không? Ngoài kia có lửa, sẽ ấm hơn đấy.
Thiếu niên thấy nữ tử không trả lời, cho rằng nàng không đi được, ngẫm nghĩ một lát liền cúi người, bế bổng nàng lên.
Trong ánh mắt nữ tử bỗng lóe lên sự kinh ngạc hiếm thấy, nhưng rất nhanh đã biến mất, lạnh lẽo trở lại.
Thiếu niên bế nữ tử ra gian phòng phía ngoài, đặt nàng xuống đất. Hắn đưa cho nàng một con gà rừng đã được nướng chín, trầm mặc một lúc lâu mới gượng gạo lên tiếng:
- Về chuyện đó…đệ sẽ chịu trách nhiệm!
Nữ tử vẫn như cũ duy trì trạng thái trầm mặc.
- Tuy nhà đệ không khá giả lắm…nhưng đệ sẽ cố gắng làm việc…Tháng sau đệ sẽ mang sính lễ đến nhà tỷ để…hỏi cưới, được không?
Thiếu niên bỗng chú ý đến bộ y phục mà nữ tử đang mặc, ánh mắt liền lộ vẻ khó xử. Chỉ riêng bộ y phục kia, bằng vào sức lao động của hắn, cho dù là 1 tháng cũng chưa chắc mua được.
Hai người cứ như vậy không ai nói tiếng nào, lặng lẽ ngồi ăn. Mãi đến khi mặt trời gần lên tới đỉnh, thiếu niên mới lần nữa lên tiếng, phá vỡ bầu không khí ngột ngạt này:
- Nếu tỷ không ngại…thì về nhà đệ nhé?
Vừa nói xong, hắn lại như sợ nàng hiểu nhầm, vội vã bổ sung thêm:
- Ở đây không an toàn lắm…Nhà đệ cũng ở gần đây nữa.
Nữ tử đứng dậy, ý nói bảo hắn xuất phát.
- À phải rồi, đệ tên Lôi Vũ. Còn tỷ?
- Tống Thiên Ân.
- Vậy ta gọi tỷ là Thiên Ân tỷ, được không?
Nhìn vẻ mặt lạnh lùng như băng tuyết ngàn năm của nữ tử, Lôi Vũ đột nhiên có chút chột dạ, cho rằng nàng đang giận hắn. Hắn vừa quay người ra phía sau định lấy túi săn đeo lên thì nhớ ra chân nàng đang bị thương, không tiện đi lại.
Lôi Vũ lấy chiếc áo duy nhất còn lại trong túi đồ của mình mặc vào, đeo cả túi đồ lẫn cung tên ở bên hông rồi đi đến trước mặt Tống Thiên Ân, ngồi xuống đưa lưng về phía nàng:
- Để đệ cõng tỷ.
Ánh mắt nữ tử hiện rõ vẻ ngạc nhiên nhưng không hề ngần ngại mà hơi cúi người xuống, vòng tay ôm lấy cổ hắn.
Lôi Vũ vừa mới đứng lên, phía sau lưng truyền lại cảm giác mềm mại mà đàn hồi, cộng thêm mùi hương trên cơ thể nàng, khiến mặt hắn bỗng chốc đỏ bừng. Hắn đưa hai tay vòng qua chân nàng, chậm rãi đi từng bước một.
Mặt trời đã lên đến đỉnh nhưng cái lạnh vẫn không hề giảm xuống mà ngược lại còn càng lúc càng lạnh hơn. Hai tay nữ tử đột nhiên siết lại, gắt gao ôm lấy cổ hắn, thân hình dán chặt vào lưng hắn. Tiếp theo đó, đầu nàng gục xuống vai hắn.
Lôi Vũ nghe nhịp thở đều đều của nàng bên tai, mỉm cười rồi tiếp tục đi về phía trước. Hắn cứ như vậy cõng nàng đi trên một quãng đường dài, phía sau chỉ còn lại những dấu chân in hằn trên nền tuyết trắng…
……………………………
Lúc Tống Thiên Ân thức dậy đã thấy mình nằm trong một căn phòng nhỏ, bài trí hết sức sơ sài. Còn chưa kịp đánh giá xung quanh, Lôi Vũ đã tiến vào, cầm theo một bát cháo trên tay. Hắn đặt bát cháo trên chiếc bàn gỗ phía bên cạnh cửa sổ rồi bước đến cạnh giường, tươi cười hỏi nàng:
- Tỷ dậy rồi à? Đệ vừa làm chút đồ ăn, tỷ ăn thử đi.
Lôi Vũ thấy nàng không để ý đến hắn mà chỉ chăm chú nhìn xung quanh phòng, vội lên tiếng giải thích:
- Đây là phòng của đệ. Nhưng tỷ cứ yên tâm ở lại đây đi, tối nay đệ sẽ ngủ ở phòng ngoài.
Lôi Vũ với tay lấy cái ghế đặt xuống cạnh giường, ngồi xuống, cười với nàng:
- Tỷ ít nói thật đấy.
Tống Thiên Ân trầm mặc rời giường, ngồi xuống chiếc ghế còn lại bình tĩnh ăn cháo. Còn Lôi Vũ vẫn cố gắng bắt chuyện với nàng, kể lan man hết chuyện này đến chuyện khác, ngay cả chuyện thời bé của hắn cũng đem ra nói. Nhưng dù vậy vẫn không thể khiến Tống Thiên Ân mở lời.
………………………
Sáng hôm sau, khi mà Lôi Vũ đi đến mấy tòa thành xung quanh để thuê xe ngựa cho Tống Thiên Ân mới phát hiện ra toàn bộ thành trì đã bị phong tỏa, không cách nào ra vào, hơn nữa còn chưa định ngày mở lại. Hắn ngạc nhiên chạy về, đem mọi chuyện kể lại cho nàng, bảo nàng tạm thời ở lại nhà hắn vài ngày, đợi khi cổng thành mở ra, hắn sẽ tìm xe ngựa đến đón nàng về nhà.
Trái ngược hoàn toàn với Lôi Vũ, Tống Thiên Ân dường như không để ý đến chuyện này lắm, chỉ gật đầu đồng ý.
Một tháng tiếp theo, Lôi Vũ dốc hết sức tập trung làm việc, từ trồng trọt cho đến săn bắn, ngày nào cũng làm quần quật từ 5h sáng đến gần 12h đêm. Hơn nữa, mỗi lần chạy ra ngoài không đến 2 tiếng đều vội vàng quay về, xác nhận nàng không có chuyện gì mới tiếp tục công việc.
Đêm hôm ngày thứ ba mươi mốt.
Lôi Vũ sau khi đi săn trở về liền đem thú rừng bán cho một quán ăn nhỏ ở tiểu trấn bên cạnh, thu được ít bạc lẻ. Lúc hắn trở về nhà đã quá 12h đêm.
Ngoài trời mưa xối xả, sấm chớp giật đùng đùng, nhưng vẫn không hề ảnh hưởng đến giấc ngủ của hắn.
Lôi Vũ nằm trên chiếc ghế dài duy nhất ở phòng ngoài, nhắm chặt mắt, chìm sâu vào giấc ngủ. Cho đến khi cảm giác lạnh ở lưng truyền đến, hắn mới miễn cưỡng di chuyển tay để đắp lại chăn. Nhưng vừa cử động, lòng bàn tay liền chạm phải một vật đàn hồi.
Lôi Vũ giật mình mở mắt, phát hiện Tống Thiên Ân đang nằm gọn trong lòng hắn. Nàng gối đầu lên bắp tay hắn, một tay vòng qua eo ôm lấy lưng hắn, một tay đặt trước ngực hắn, giống hệt như lần đó. Cái chăn vốn chỉ đủ cho hắn đắp nay bị nàng kéo đến hơn phân nửa, khiến lưng hắn lộ ra ngoài.
Bàn tay trái đang đặt tại ngực nàng không nhịn được mà bóp nhẹ mấy cái, cảm nhận sự mềm mại mà săn chắc của đôi gò bồng đảo.
Tống Thiên Ân dường như bị hành động của hắn ảnh hưởng, chầm chậm mở mắt, ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Lôi Vũ bị ánh nhìn của nàng làm cho chột dạ, vội buông tay khỏi bầu ngực nàng nhưng lại đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, mạnh bạo đặt trở lại, bóp nhẹ mấy cái.
Tống Thiên Ân đối với hành động này của hắn không hề có bất kì phản ứng gì, nhắm mắt lại tiếp tục đi ngủ.
- Nàng sợ sấm?
Xưng hô của hắn với nàng chính thức chuyển từ tỷ-đệ thành ta-nàng.
Lôi Vũ đã quen với tính cách của nàng, nói xong cũng không đợi nàng trả lời, trực tiếp đem nàng ôm chặt vào lòng. Bàn tay vốn đặt ở ngực nàng chuyển sang đặt phía sau lưng nàng, thỉnh thoảng vỗ nhẹ vài cái.
- Ngươi thực sự khiến người khác cảm thấy ấm áp.
Giọng nói băng lãnh đột nhiên truyền đến khiến Lôi Vũ không khỏi giật mình. Nụ cười thường trực lần nữa hiện trên môi, nhỏ giọng nói với nàng:
- Nàng nên nói nhiều hơn chút nữa.
………………………
5h sáng hôm sau, Lôi Vũ theo thói quen tỉnh giấc nhưng không lập tức bật dậy chạy đi làm việc mà nằm im tại chỗ, cúi đầu xuống ngắm Tống Thiên Ân đang ngủ say trong lòng.
Tống Thiên Ân sau khi tỉnh dậy liền đi rửa mặt, bình tĩnh như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Lôi Vũ đợi nàng một lúc lâu mới lên tiếng:
- Ta dẫn nàng đi thuê xe ngựa.
- Để làm gì?
- Đưa nàng trở về nhà chứ gì nữa.
- Không cần.
Lôi Vũ ngẩn người đứng tại chỗ. Đây là lần đầu tiên nàng trả lời hắn liên tiếp 2 câu. Nhưng quan trọng hơn là tại sao nàng bảo không cần?
- Nàng không về nhà, phụ mẫu nàng sẽ rất lo lắng.
- Họ chết rồi.
Ánh mắt Lôi Vũ trầm xuống. Thì ra nàng cũng giống hắn, là một cô nhi.
Tống Thiên Ân quay người, ngồi đối diện với Lôi Vũ:
- Ngươi, tu ma đi.
Lôi Vũ ngẩn người, cố gắng nhớ lại những điều hết sức lờ mờ về tu ma mà hắn biết được.
Thế giới tổng cộng được chia thành 7 đại lục, lần lượt là Nhất Tinh, Nhị Tinh, Tam Tinh, Tứ Tinh, Ngũ Tinh, Lục Tinh và Thất Tinh. Đại lục mà hắn đang sống là Tam Tinh - một trong 3 đại lục có nguồn thiên địa linh khí dồi dào nhất bên cạnh Thất Tinh và Nhị tinh. Chính vì vậy mà đại lục này sở hữu rất nhiều môn phái, gia tộc lớn cùng với những ma pháp sư, chiến sĩ thiên tài.
Tu luyện ma pháp được chia ra làm hai nhánh chính: tiên tu và ma tu. Tương đương với hai nhánh chính đó là hai thế lực khổng lồ chi phối toàn bộ việc tu luyện của cả 7 đại lục: chính đạo và ma đạo. Chính đạo gồm những môn phái, gia tộc lấy đạo tâm làm gốc. Đạo tâm càng vững chắc, căn cơ càng ổn định thì việc tu luyện càng dễ dàng. Tuy nhiên, cũng chính vì điểm này mà tốc độ tu luyện của chính đạo so với ma đạo chậm hơn rất nhiều. Ma đạo không có một thiên hướng tu luyện cụ thể nào, bất chấp mọi thủ đoạn để có thể tăng cấp. Giết người cướp của, ám sát, cưỡng hiếp,…không có việc nào không làm.
Lôi Vũ còn chưa biết phản ứng thế nào thì Tống Thiên Ân đã lại lần nữa lên tiếng:
- Bởi vì ta là ma tu ma pháp sư.
Lần này, Lôi Vũ thực sự ngớ người. Những người có khả năng tu luyện vốn đã ít, ma pháp sư còn ít hơn! Tỉ lệ chiến sĩ trên Tam Tinh đại lục là 1: 10. Còn tỷ lệ ma pháp sư là 1:1000!
Trên mặt Lôi Vũ hơi hiện nét cười, nhìn thẳng vào mắt nàng lên tiếng:
- Nàng chấp nhận ta rồi, phải không?
Tống Thiên Ân không trả lời câu hỏi của hắn, thản nhiên nói tiếp:
- Ngày mai bắt đầu đi tu luyện.
- Đi? Đi đâu?
- Lục Tinh.
- ….Là một sâm lâm hả?
- Lục Tinh đại lục.
Mặt Lôi Vũ rõ ràng hiện lên hai chữ “không tin”, ngờ vực lên tiếng:
- Đi từ đây đến Lục Tinh đại lục? Ít nhất cũng phải mất nửa năm!?
Tống Thiên Ân lần nữa phớt lờ câu hỏi của hắn:
- Chuẩn bị đi.
…………………..
Lục Tinh đại lục, một năm sau.
Lôi Vũ đang ngồi xếp bằng trên giường bỗng mở mắt, thở phào một hơi.
Rốt cuộc hắn cũng đột phá Pháp Sĩ Nhị Giai.
Nửa năm này, hắn dưới sự chỉ dẫn của Tống Thiên Ân đã chính thức bước vào con đường ma tu. Ban ngày đi vào sâm lâm săn bắt ma thú, ban đêm trở về phủ đệ tu luyện. Ngoài ra, nhờ vào việc tham gia một số quân đoàn nhỏ, hắn cũng đại khái nắm được tình hình chiến sự hiện tại giữa chính đạo với ma đạo.
Trong lịch sử hơn ngàn năm trở lại đây của đại lục, vị trí Ngũ đại tông phái của chính đạo không hề có bất cứ sự suy chuyển nào, vẫn như cũ thuộc về Linh tông, Huyền tông, Thiên tông, Vũ tông và Minh tông. Các đại gia tộc, môn phái khác dù trong giai đoạn đỉnh phong cũng không cách nào vượt qua nổi thực lực, nhân lực quá cường đại của 5 tông môn này.
Tuy nhiên, ở phe đối diện, sự tồn tại của Ma Tông lại như một ngọn hùng sơn vững chắc, không cách nào lật đổ. Ma Tông là tông môn chủ lực bên phía ma đạo, từng thâu tóm rất nhiều môn phái, thế gia nhỏ hơn. Địa bàn Ma Tông trải dài khắp 7 lục địa, nắm giữ không biết bao nhiêu bảo vật, tiền tài,…
Nếu so về thực lực riêng lẻ, Ma Tông chính là tông phái đứng đầu, bỏ xa ngũ đại tông phái của chính đạo.
Tình hình chiến sự giữa Ma Tông và chính đạo ngày càng căng thẳng, nguyên nhân là do việc tranh giành lãnh thổ ở phía Đông Tam Tinh đại lục.
Nhân lực hai bên dần trở nên cạn kiệt, nhu cầu tuyển thêm ma pháp sư, chiến sĩ cũng theo đó mà tăng lên. Không chỉ vậy, hai bên còn không ngừng đưa nhiệm vụ đến dong binh công đoàn, treo thưởng hết sức hậu hĩnh.
Nhiệm vụ bên phía Ma Tông đa phần đều là ám sát, giết người cướp của,…Còn bên phía chính đạo lại là bảo vệ đối tượng, hộ tống đoàn xe,…
Theo như nguồn thông tin ở dong binh công đoàn, đệ tử ở Ma Tông tổng cộng được chia thành 5 cấp, theo thứ tự tăng dần là: ngoại môn đệ tử, Hoàng cấp đệ tử, Huyền cấp đệ tử, Địa cấp đệ tử và Thiên cấp đệ tử. Trên đó còn có đường chủ, chi chủ, trưởng lão và tông chủ. Tỉ lệ giữa cấp trước với cấp sau lần lượt là 1:10. Nói cách khác, Ma Tông có 1 tông chủ, 10 trưởng lão, 100 chi chủ, 1000 đường chủ, 10.000 Thiên cấp đệ tử, 100.000 Địa cấp đệ tử, 1.000.000 Huyền cấp đệ tử, 10.000.000 Hoàng cấp đệ tử và 100.000.000 ngoại môn đệ tử! Một năm, mỗi đệ tử cả ngoại môn lẫn nội môn đều phải hoàn thành một lượng nhiệm vụ nhất định, nếu không, một là nộp phạt, hai là bị giáng cấp.
Tống Thiên Ân là người của Ma Tông, nhưng hắn lại không bao giờ thấy nàng đi làm nhiệm vụ. Nhưng hắn cũng không phải suy nghĩ nhiều về điều này, bởi vì một năm qua, hắn đã tận mắt chứng kiến cách tiêu tiền của nàng!
Thời gian đầu, ăn ở đều do Lôi Vũ trả tiền, thiếu bao nhiêu hắn đều lo liệu được. Nhưng đến khoảng tháng thứ hai, khi hai người chuyển đến một khu vực sầm uất sinh sống, mức chi tiêu bỗng tăng vọt. Tống Thiên Ân thấy hắn lo liệu không xuể, không nói không rằng liền vứt cho hắn chi phiếu một triệu kim lượng!
Tiền tệ được chia làm hai mức là ngân lượng và kim lượng. 1 kim lượng bằng 1000 ngân lượng. 100 con nhất cấp ma thú mới bán được 1 kim lượng.
Không chỉ vậy, sau khi đưa hắn một triệu kim lượng, nàng liền bảo hắn mua nguyên một tòa phủ đệ để ở. Những việc lặt vặt như giặt giũ, dọn dẹp đều do nha hoàn làm. Hắn chỉ phải làm một việc duy nhất là nấu ăn.
Thỉnh thoảng hắn cũng có dẫn nàng đi dạo phố. Nhưng mỗi lần như vậy, hai người đều tiêu hết không dưới 100 kim lượng. Ngoại trừ lúc ở cùng hắn, Tống Thiên Ân lúc nào cũng đeo mạng che mặt, hơn nữa còn không thích ở cùng chỗ với nhiều người, cho nên mỗi lần đi vào một cửa hàng nào đó đều đưa cho lão bản 1 kim lượng, yêu cầu đuổi hết những khách nhân khác ra ngoài. Tất nhiên, thỉnh thoảng cũng có vài phu nhân nhà quyền quý chạy ra gây sự, ra giá cao hơn, nhưng sau đó vẫn không tránh khỏi việc bị đuổi ra ngoài. Đỉnh điểm nhất là lần gặp phải Tể tướng phu nhân của Đại Lực quốc. Bà ta làm loạn một hồi, vứt 100 kim lượng cho lão bản yêu cầu ông ta đuổi Thiên Ân đi. Kết quả, nàng đưa ra chi phiếu 10.000 kim lượng. Lão bản tay cầm chi phiếu, lập tức sai người lôi bà ta ra ngoài.
Khi hắn còn sống ở Tam Tinh đại lục, một tháng tiêu chưa đến 10 ngân lượng. Còn bây giờ, chỉ riêng tiền thuê hạ nhân một tháng cũng đã 10 kim lượng!
Lôi Vũ thỉnh thoảng lại đem chuyện tiền bạc ra nói với Thiên Ân, đại khái là muốn đem tiền bản thân kiếm được ra nuôi nàng, không để nàng một mình gánh vác mọi chuyện, bla bla bla…Nghe hắn diễn thuyết gần một tiếng đồng hồ, nàng cuối cùng chỉ vứt lại một câu:
- Một người có tiền là được rồi.
Hắn cũng có mấy lần thử dò hỏi tu vi, cấp bậc của nàng trong môn phái nhưng đều bị nàng lờ đi.
Từ sau lần nàng chủ động ngủ cùng hắn hôm mưa bão, hai người liền ngủ chung.
Lôi Vũ là một nam nhân bình thường, ôm mỹ nhân trong lòng đương nhiên sẽ có phản ứng. Khi hắn khiêu khích cơ thể nàng, nàng cũng sẽ phối hợp với hắn, hơn nữa còn mặc sức để hắn làm bậy. Tuy nhiên, nàng lại không bao giờ chủ động khiêu khích hắn. Đối với hắn mà nói, điều này cũng không có ảnh hưởng gì nhiều bởi lẽ nàng chưa bao giờ từ chối cùng hắn làm chuyện kia…
Sau nửa năm, hắn thấy nàng không hề có dấu hiệu mang thai liền tự nghi ngờ năng lực của bản thân. Rốt cuộc, hắn không nhịn được mà đem vấn đề này nói với nàng. Lúc đó, nàng đang chăm chú đọc mấy quyển binh thư, nghe hắn hỏi xong cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn hắn một cái:
- Muốn có con?
Lôi Vũ gật đầu. Nàng vẫn thản nhiên đọc sách, vừa đọc vừa nói với hắn:
- Chênh lệch thực lực quá lớn, không thể mang thai.
Tu luyện ma pháp gồm tổng cộng 5 cấp, với ma pháp sư là Pháp Sĩ, Pháp Tôn, Pháp Đế, Pháp Thánh, Pháp Thần còn với chiến sĩ là Chiến Sĩ, Chiến Tôn, Chiến Đế, Chiến Thánh, Chiến Thần. Mỗi cấp lại chia thành 15 giai. Chiến sĩ tu luyện ban đầu sẽ có hiệu quả rõ rệt hơn so với ma pháp sư tu luyện. Đến năm thứ 5, khả năng chiến đấu của ma pháp sư mới được cải thiện, dần dần ngang bằng, thậm chí vượt xa cả chiến sĩ.
Thiên phú của Lôi Vũ là hỏa hệ và thời gian hệ - loại ma pháp khan hiếm bậc nhất đại lục. Khả năng hấp thụ, cảm ứng thiên địa linh khí xung quanh cũng vô cùng tốt, tuy nhiên lòng kinh mạch của hắn lại quá hẹp, không thể hấp thụ một lúc quá nhiều linh khí, thành ra tốc độ tu luyện so với một ngoại môn đệ tử của Ma tông chẳng khá hơn bao nhiêu, qua một năm mới chỉ đột phá lên được Pháp Sĩ Nhị Giai.
Lôi Vũ sau đó hết lần này đến lần khác thăm dò thực lực của Thiên Ân. Bẫy, ám khí, hạ dược,…có thể nói chưa thủ đoạn nào hắn chưa dùng đến. Kết quả vẫn là thất bại thê thảm.
Ám khí? Bay đến cách người nàng tầm 2m đã lập tức rơi xuống.
Bẫy? Nàng thậm chí còn chẳng thèm nhìn lấy một cái, lập tức dùng kình lực thổi bay.
Hạ dược? Hắn không nỡ dùng độc dược, chỉ dùng một vài loại phổ biến như Nhuyễn Cốt Tán,…Nàng uống xong chỉ nhíu mày, sau đó vứt cho hắn một quyển sách, trong đó liệt kê đầy đủ các loại độc dược, cách pha chế, cách làm mất mùi, mất vị khi hạ độc,…
Sau một năm, tuy chưa đến mức giết người, cướp của, cưỡng hiếp nhưng Lôi Vũ cũng đã thông thuộc được kha khá những cách ám sát, hạ độc cơ bản.
Lôi Vũ đang mải mê suy nghĩ thì nghe được tiếng bước chân của Thiên Ân, lập tức nhảy xuống giường, chạy đến trước mặt nàng.
Phòng ngủ của hai người thông với một căn phòng nhỏ khác. Y phục của hai người tất cả đều để ở đó. Thực ra lúc đầu Thiên Ân không để y phục bên ngoài mà để ở trong không gian giới chỉ. Mỗi lần muốn lấy y phục đều phải dùng ma pháp kích hoạt, tuy lượng ma pháp không đáng là bao nhưng còn phải mất công dùng thần thức dò xét một hồi mới tìm được bộ y phục bản thân muốn. Cuối cùng vì cảm thấy bất tiện nên nàng mới lôi toàn bộ y phục ra treo ở căn phòng kia.
Tống Thiên Ân vừa thay bộ y phục thường ngày bằng một bộ đồ ngủ mỏng tang, dáng người quyến rũ mập mờ hiện dưới lớp vải.
Lôi Vũ vòng hai tay qua eo nàng, kéo sát nàng vào người hắn, cười hỏi:
- Nàng đây là muốn quyến rũ ta?
Câu nói còn chưa dứt, một luồng khí trắng bỗng nhiên hiện ra trước mặt, tiếp đó, người trong lòng đã không còn.
Lôi Vũ cười khổ, quay người ra sau nhìn Thiên Ân đang bình thản ngồi uống trà trên bàn.
Thiên phú của Tống Thiên Ân là không gian hệ, cũng chính là hệ ma pháp quyền năng nhất. Không gian hệ có rất nhiều hướng phát triển khác nhau, tổng cộng được chia thành 4 loại.
Loại thứ nhất là tái tạo không gian, tức là thay đổi địa hình và sự phân bố các yếu tố trong tự nhiên.
Loại thứ hai là hoán đổi không gian, tức là hoán đổi vị trí của 1 vật bất kỳ.
Loại thứ ba là nắm bắt, tức là có khả năng nhìn thấu toàn bộ sự vật, sự việc diễn ra trong một khoảng không gian vô cùng rộng lớn.
Loại thứ tư, cũng là loại hiếm nhất: khai mở không gian. Ma pháp sư sở hữu ma pháp loại này có thể mở ra một chiều không gian mới hoàn toàn biệt lập với không gian thông thường, tùy ý điều chỉnh số lượng người ra, vào và đặc điểm của không gian đó.
Đa phần không gian hệ ma pháp sư chỉ có thể tu luyện tối đa 2 loại. Tỷ như Diệp Ưng là đường chủ trong Ma Tông, cảnh giới đạt đến Pháp Đế Tứ Giai cũng chỉ sở hữu 2 loại phổ biến nhất là tái tạo không gian và hoán đổi không gian.
Hắn mới chỉ thấy nàng thi triển một loại duy nhất là hoán đổi không gian, phạm vi không rộng lắm, lần xa nhất cũng chưa đến 5m. Cảnh giới càng cao, phạm vi hoán đổi càng rộng. Lôi Vũ mấy lần chú ý đến khoảng cách hoán đổi của nàng, đem đối chiếu với thông tin có được từ trong sách, kết quả ra được tu vi của nàng nằm trong khoảng từ Pháp Tôn thất giai đến Pháp Tôn thập nhị giai.
Chênh lệch thực lực giữa 2 người ít nhất cũng đã là 1 cấp 5 giai.
Lôi Vũ bước đến, kéo ghế ngồi cạnh nàng, lấy từ không gian giới chỉ ra 4 tờ giấy hắn lấy được ở dong binh công hội. Không gian giới chỉ này là do Thiên Ân đưa hắn, không gian lưu trữ bên trong được 27m3, chỉ đủ chứa vài đồ lặt vặt.
4 tờ giấy kia, phân biệt là 4 nhiệm vụ mới nhất được Ma Tông đưa ra.
Nhiệm vụ số 1 (Thiên): Ám sát Mạc Thanh Y- nữ nhi của Thiên tông tông chủ. Treo thưởng: thủ cấp 1.000.000 kim lượng, Lôi Phục Thượng Linh Giáp 100.000.000 kim lượng.
Nhiệm vụ số 2 (Hoàng): Thu thập 100 móng vuốt của Tam Cấp Huyết Lang –ma thú hỏa hệ. Treo thưởng 2.500 kim lượng.
Nhiệm vụ số 3 (Địa): Thu thập 20 Ngũ Cấp Giác Độc Xà – ma thú hắc ám hệ. Treo thưởng 200.000 kim lượng.
Nhiệm vụ số 4 (Thiên): Đoạt Mã Hồi Thương từ tay Khúc Vân trưởng lão của Minh tông. Treo thưởng 2.000.000.000 kim lượng.
Tống Thiên Ân tuy không làm nhiệm vụ nhưng lại bắt hắn mỗi ngày đều phải qua dong binh công hội lấy về mấy tờ giấy này, xem xong liền vứt đi.
Nhiệm vụ ở Ma Tông, thể loại nào cũng có, từ ám sát, hạ độc, bắt cóc, cướp bảo vật cho đến hộ tống, bảo vệ. Tùy độ khó mà chia thành các cấp Thiên, Địa, Huyền, Hoàng. Thiên cấp nhiệm vụ là khó nhất, thông thường do các Thiên cấp đệ tử trong Ma Tông hoàn thành. Nếu trong 1 tháng không có ai nhận hoặc hoàn thành mới được đưa đến dong binh công hội.
Tiền thưởng của Thiên cấp nhiệm vụ thông thường đều là vài triệu đến mấy trăm triệu kim lượng.
Lôi Vũ hiện tại mới chỉ là Pháp Sĩ Nhị Giai, cùng lắm chỉ có thể hoàn thành mấy nhiệm vụ đơn giản như bắt Hỏa Thỏ, Phong Xà là những nhất cấp hạ giai ma thú, tiền thưởng chỉ được mấy chục ngân lượng.
Tống Thiên Ân chỉ lướt qua 3 nhiệm vụ đầu, nhưng khi nhìn thấy nhiệm vụ thứ 4 lại nhíu mày.
Lôi Vũ ngay từ đầu đã chẳng để ý đến mấy nhiệm vụ này, ngồi bên cạnh chống cằm nhìn chằm chằm Thiên Ân, thấy nàng nhíu mày liền nhích người lại, ngó lên tờ giấy nhiệm vụ.
- Nàng có hứng thú với nhiệm vụ này?
Tiền thưởng là 2.000.000.000 kim lượng, nghe qua đã biết không dễ kiếm.
Thiên Ân lắc đầu, thuận tay thu tờ giấy vào không gian giới chỉ:
- Không làm nổi.
Lôi Vũ đem 3 tờ giấy còn lại đi đốt, khó hiểu nhìn nàng:
- Vậy nàng giữ lại làm gì?
- Đưa cho người làm được.
- Ai?
- Một người quen cũ.
Lôi Vũ cũng không gặng hỏi thêm nữa, vòng tay ôm lấy eo nàng, cười nói:
- Nghe nói có một loại phương thức tu luyện gọi là song tu. Nàng…
Lôi Vũ cố ý kéo dài giọng, ghé sát tai nàng thì thầm. Hai tay hắn cũng không hề rảnh rỗi, sờ sờ nắn nắn hết chỗ này đến chỗ kia trên cơ thể nàng.
- Công pháp thì có.
Dù biết nàng có rất nhiều bảo vật nhưng hắn không thể ngờ đến cả song tu công pháp nàng cũng có.
Lôi Vũ cắn cắn vành tai nàng, mập mờ nói:
- Thì ra nàng cũng muốn tu luyện theo kiểu “này”.
Lời vừa dứt, Lôi Vũ liền bế bổng nàng lên, đi về phía giường. Động tác của hắn vô cùng thành thục, tựa như đã làm rất nhiều lần trước đó.
Lôi Vũ nằm đè lên người nàng, thuần thục cởi bỏ từng kiện y phục của bản thân. Đến khi hắn hoàn toàn trần như nhộng, bàn tay mới chuyển hướng xuống y phục của nàng. Ánh mắt hắn vừa chạm đến chiếc áo yếm đằng sau lớp áo ngủ liền hiện vẻ mặt không vui, dùng lực tháo bỏ áo yếm nhưng vẫn để lại lớp áo ngủ mỏng tang phía ngoài.
Hắn vừa định cúi xuống hôn nàng, một quyển sách mỏng đã chặn ngay trước mặt, kèm theo đó là giọng nói của Thiên Ân:
- Chàng học thuộc trước đi.
- Nàng thuộc chưa?
- Rồi.
Lôi Vũ cầm lấy quyển sách, tiện tay vứt sang một bên:
- Lát nữa ta vừa nhìn vừa đọc cũng được.
Khi tiểu huynh đệ của hắn tiến nhập vào sâu bên trong nàng, Lôi Vũ mới bắt đầu mở quyển sách ra, một mặt di chuyển hạ thân, một mặt lung túng mở hết trang này đến trang kia, lẩm bẩm:
- Sách công pháp thì viết luôn công pháp ngay từ trang đầu là được rồi, lại còn giới thiệu này nọ…
Tống Thiên Ân ở bên dưới nghe hắn lẩm bẩm, không nhịn được mỉm cười.
Lôi Vũ rốt cuộc tìm được khẩu quyết trong cuốn sách dày đặc chữ, hớn hở giục Thiên Ân bắt đầu.
Hai người cùng lúc đọc khẩu quyết, vận chuyển ma pháp trong cơ thể. Thời điểm khẩu quyết hoàn thành cũng là lúc dòng ma pháp của hai người chính thức hòa làm một, lưu chuyển trong kinh mạch.
Lôi Vũ cảm nhận lượng ma pháp hãi nhân đang lưu chuyển trong cơ thể mình thì không khỏi giật mình. Xem ra chênh lệnh thực lực giữa nàng với hắn không chỉ dừng lại ở 1 cấp 5 giai.
Dòng ma pháp không chỉ lưu chuyển trong cơ thể hắn, làm giãn rộng kinh mạch mà còn điên cuồng hấp thu thêm thiên địa linh khí bên ngoài, hiệu quả hơn so với lúc ngồi tu luyện hơn không biết bao nhiêu lần.
Tốc độ vận chuyển của dòng ma pháp dần chậm lại, ma pháp của hai người tách khỏi nhau, trở về thần hải.
- Hình như lượng ma pháp của ta tăng lên rất nhiều!?...
Câu nói của hắn còn chưa dứt, thần hải đã thay đổi kích cỡ đến hai lần.
Mỗi lần thăng cấp, hình dạng thần hải sẽ thay đổi. Tỷ như Pháp Sĩ là khối cầu hình tròn, Pháp Tôn là hình đa giác, Pháp Đế là hình viên kim cương,... Khi giai thừa tăng lên, kích cỡ của thần hải cũng tăng lên theo. Mỗi cấp có 15 giai, tức là có 14 lần thay đổi kích cỡ thần hải.
Thần hải của Lôi Vũ thay đổi kích cỡ hai lần, chứng tỏ hắn đã tăng lên 2 giai, chính thức đột phá Pháp Sĩ Tứ Giai!
Lúc hắn xuất ra vào trong nàng lần 2 cũng là lúc thần hải chính thức hoàn thiện.
Lôi Vũ sau khi dò xét lượng ma pháp có trong thần hải liền ngớ người tại chỗ.
Quả thực là Pháp Sĩ Tứ Giai, hơn nữa còn là hậu kỳ!
Lôi Vũ đột nhiên hôn “chụt” một tiếng lên má Tống Thiên Ân, cười lớn:
- Ân nhi, đời này kiếp này nàng đừng hòng rời khỏi ta nửa bước!
…………………
Kể từ hôm được “trải nghiệm” việc song tu, gần như Lôi Vũ đều cùng nàng “tu luyện” bất cứ khi nào có thể, từ đêm muộn, chiều tối cho đến ban ngày.
Mấy lần song tu sau tuy không hãi nhân như lần đầu nhưng cũng đủ để hắn đột phá Pháp Sĩ Thất Giai trong vòng 1 tuần!
Thiên phú của hắn không tồi, nhưng lòng kinh mạch lại quá hẹp, thành ra tốc độ tu luyện bị chậm lại. Nếu chỉ ngồi xếp bằng tu luyện, hắn muốn từ Pháp Sĩ Nhị Giai tiến lên Pháp Sĩ Thất Giai ít nhất cũng phải mất đến hơn chục năm!
Nhưng cũng chính vì hiệu quả “quá tốt” của việc song tu mà hắn càng tò mò hơn về thực lực chân chính của Thiên Ân.
Pháp Tôn Thập Nhị Giai? Thập Tam Giai?
Hay là Pháp Đế!?
Last edited by ♥Tartarus♥; 18-08-2016 at 07:32 PM.