Federico Garcia Lorca (1899-1936)--Đan Tâm dịch
    Préciosa
    đánh trống da tròn trăng
    đi trên đường nguyệt quế
    và lấp lánh thủy tinh.
    Sự yên lặng không sao
    chạy chốn tiếng thì thào
    rơi trên biển gầm sóng
    đang say sưa ngợi ca
    đêm biển sâu đầy cá.
    Trên những đỉnh núi cao
    giờ đây đang say ngủ
    đoàn lính canh tháp trắng
    nơi người Anh cư ngụ
    và những nàng Gi-tăng
    ngồi nhàn xây ki-ốt
    bằng vỏ sò vỏ ốc
    và những trái thông xanh.
    Préciosa
    đánh trống da tròn trăng
    thấy nàng gió bùng thổi
    gió ngủ bao giờ đâu
    thần gió truồng như nhộng
    tua tủa đầy lưỡi xanh
    rình mò cô em nhỏ
    thổi kèn cọt-nơ-muy
    thổi chiếc kèn vắng bóng.
    - Bé ơi để ta giở
    áo bé lên xem sao
    bé ơi bé hãy mở
    trong những ngón tay già
    đóa hồng xanh của bé.
    Préciosa
    ném mặt trăng xuống đất
    cắm đầu chạy hút hơi
    gió phong tình vẫn đuổi
    suýt đâm suốt thân nàng
    chiếc đoản đao nóng hổi.
    Biển cau mặt gầm gừ
    đồng ô-liu tái nhạt
    tiếng sáo đêm réo rắt
    tiếng cồng tuyết run vang.
    -Préciosa ! Préciosa !
    Nhanh lên ! Gió dâm đãng
    sắp bắt kịp được nàng
    kia kìa gió đã đến
    dâm đãng như sao truồng
    với những lưỡi ngời sáng.
    Préciosa
    sợ hãi đến chết khiếp
    lướt trốn nhanh vào nhà
    lãnh sự quán nước Anh
    xây cao hơn ngọn thông.
    Nghe tiếng nàng kêu hoảng
    ba người lính đến nơi
    áo choàng đen dát vàng
    mũ đen xuống đến trán.
    Lãng sự Anh mời nàng
    uống một chén sữa nóng
    và một ly rượu ngọt
    nhưng nàng đều chối từ.
    Trong khi nàng nức nở
    kể lại chuyện hãi hùng
    bên ngoài trên mái đá
    thần gió cắn điên cuồng.	
Các chủ đề khác cùng chuyên mục này: