  | 
	
	 | 
 
 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				16-11-2008, 03:18 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				  Nguyễn Gia Lão Tam 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Jul 2008 
					Äến từ: Q4, TpHCM, VN 
					
					
						Bài gởi: 1,740
					 
                    Thá»i gian online: 33 phút 50 giây
                 
					
 
	Thanks: 2 
	
		
			
				Thanked 4 Times in 4 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
			
			
				 
				Bá»™ THÃI A KIẾM - Nguồn pdf
			 
			 
			
		
		
		
			
			THÃI A KIẾM 
Tác giả: Võ Lăng Tiá»u Tá» 
Dịch Thuáºt:	Tien Phong Từ Khánh Phụng 
Nguồn: PDF 
 
Chương 1  
Thiên Trượng Nguyên Äá»™c Ty Thần Ma Khẩu Pháºt Tâm Xà  
Äả tá»±: sonnt04 
 
 
  
 
Trưa hôm mưá»i hai tháng giêng, trá»i vẫn còn rét mướt, mặc dầu mưa tuyết đã ngừng nhưng gió vẫn còn thổi ồn ào. Trên cánh đồng ruá»™ng mênh mông, không má»™t bóng ngưá»i Ä‘i lại. Bá»—ng nhiên có hai Ä‘iểm như bay lúc đến gần má»›i hay đó là hai ngưá»i cưỡi ngá»±a Ä‘ang phi nước đại. Má»™t ông già râu tóc bạc phÆ¡, má»™t đại hán mặt Ä‘á». Hai ngưá»i Ä‘i đến sưá»n núi bá»—ng ông già “Ủa†má»™t tiếng rồi cả hai gò cương lại. Ông già nhìn xung quanh rồi lá»›n tiếng nói: 
- Này hiá»n đệ, lạ tháºt! Chúng ta Ä‘uổi được hÆ¡n trăm dặm rồi mà chẳng thấy tên mã tặc đâu cả. Vết ngá»±a cÅ©ng không để lại, quả tháºt thá»§ Ä‘oạn cá»§a tên giặc rất cao minh. 
Gã đại hán mặt đỠtrầm ngâm giây lát rồi đáp: 
- Thưa đại ca, theo thiển kiến cá»§a tiểu đệ thì tên mã tặc này không phải tầm thưá»ng, ná»a tháng nay, đêm nào trong trá»i mưa tuyết, chúng ta cÅ©ng mất ngá»±a. Äến khi chúng ta phát giác thì đã lấp mất hết vết chân ngá»±a, đủ thấy tên giặc này rất thuá»™c địa hình nÆ¡i đây. Có lẽ trong nhà thông đồng vá»›i… Ông già ná» vá»™i xen: 
- Váºy chú thá» Ä‘oán xem ngưá»i đó là ai? Trong mục trưá»ng cá»§a chúng ta ai cÅ©ng thành tháºt, đáng tin và nếu quả tháºt có như váºy thì tháºt không thể tưởng tượng được. 
Hai ngưá»i này là trưá»ng chá»§ và phó trưá»ng chá»§ cá»§a mục trưá»ng Sát Bắc Phi Vân Thá»§ Ngô Phụng Bưu và Bát Quái Kim Äao Trịnh Kim Ngô. 
Trịnh Kim Ngô khẽ đáp: 
- Việc này tiểu đệ nghi ngỠđã lâu nhưng chưa có chứng cá»› nên chưa dám nói ra, e mất niá»m hòa khà giữa anh em. Ngưá»i đó là nghÄ©a tá» cá»§a đại ca, là Từ Triệu Sâm đấy. 
Ngô Phụng Bưu kinh ngạc há»i: 
- Y đấy à? Tại sao y làm như thế? Trịnh Kim Ngô nhìn Ngô Phụng Bưu thở dài đoạn đáp: 
- Äại ca quả tháºt là ngưá»i trung háºu. Triệu Sâm bên ngoài rất cung thuáºn nhưng bên trong thì gian hiểm xảo quyệt vô cùng. Tiểu đệ đã nháºn xét ra Ä‘iá»u đó từ lâu. Nguyên nhân là Bắc Gia Bảo Chá»§ Bốc Anh muốn chiếm mục trưá»ng cá»§a ta. Triệu Sâm rất say mê sắc đẹp cá»§a Lệ Hằng - con gái y, vì váºy y má»›i thừa cÆ¡ xúi giục Triệu Sâm. Äó là nguyên nhân chÃnh… Äại ca còn nhá»› mưá»i năm trước ở Long Giang, đại ca dùng Thiết Quài đánh Tam Khôi bị trá»ng thương không? Phong Thanh Long Giang Tam Khôi hiện giá» Ä‘ang ở trong Bắc Gia Bảo. Tiểu đệ dám cam Ä‘oan việc này thế nào cÅ©ng do Bốc Anh chỉ huy. 
Ngô Phụng Bưu nghe xong lẳng lặng không nói gì má»™t lát lâu má»›i há»i: 
- Việc này nếu đúng như hiá»n đệ Ä‘oán thì may mắn lắm, nhưng tình tiết bên trong không giản dị như thế đâu. Vấn đỠnày ngu huynh đã nghi ngá» nữa tháng nay rồi nhưng không tiện nói ra. 
Ngô Phụng Bưu chưa dứt lá»i thì đã thấy bên trái đống tuyết có tiếng vá»ng ra rất hùng mạnh: đâu. 
- Quả tháºt gừng già cay có khác, việc này quả tháºt không giản dị như thế Hai ngưá»i kinh hãi. Ngô Phụng Bưu nhảy xuống ngá»±a nhằm nÆ¡i phát tra tiếng nói tấn công ngay. Bá»—ng có má»™t bóng xám nhảy lên vá»›i má»™t chuá»—i cưá»i ha hả, rồi chỉ thoáng má»™t cái là y nhảy xa năm trượng, rồi cắm đầu chạy mất… Ngô Phụng Bưu thấy bóng ngưá»i ná» mất hút, ngẩn ngưá»i má»™t lúc lâu rồi lại tung mình nhảy lên yên ngá»±a nhìn Kim Ngô, cưá»i gượng và nói: 
- Thân pháp cá»§a ngưá»i ấy nhanh tuyệt, không kém gì anh em chúng ta, nhưng như váºy đủ chứng thá»±c lá»i nói cá»§a chúng ta là đúng. Thôi chúng ta vá» Ä‘i. 
Hai ngưá»i liá»n cùng quay ngá»±a trở vá» mục trưá»ng. PhÃa đông mục trưá»ng trong căn nhà nhá» có hai ngưá»i Ä‘ang ngồi đánh cá», lò lá»a gần đó cháy ngùn ngụt tá»a ra hÆ¡i ấm áp vô cùng. Má»™t ngưá»i tuổi trạc 40, râu ngắn, mặt đỠbừng, có vẻ say, ngưá»i kia là má»™t thanh niên tuổi chưa đến ba mươi, mặt trắng trẻo, mắt há»›n hở vui tươi hình như Ä‘ang thắng thế thì phải. 
Lúc ấy đã đến giá» thân, ánh sáng trong nhà càng lúc càng tối, thanh niên đột nhiên cưá»i lá»›n và nói: 
- Lưu võ sư, ván cỠnày tiểu đệ đã thắng đứt rồi, muốn gỡ thì đánh ván khác đi. 
Nói tá»›i đó thì y ngước nhìn ra ngoài cá»a sổ và tiếp: 
- Trá»i sắp sáng rồi mà chánh phó trưá»ng chá»§ chưa thấy vá», không biết có chuyện gì xảy ra không? Lưu võ sư hình như không để ý nghe, hai mắt cứ chăm chú nhìn vào ván cá» tàn, gải tai, gải cổ má»™t hồi rồi má»›i trả lá»i: 
- Thôi được, tôi nháºn thua, váºy chúng ta chÆ¡i ván khác Ä‘i. Thanh niên kia liá»n đẩy ván cá» ra và đứng dáºy tiếp: 
- Chánh phó trưá»ng chá»§ đã vá» kìa, chúng ta hãy ra xem sao. 
Nói xong hai ngưá»i liá»n ra ngoài sân, vừa lúc Ngô Phụng Bưu và Trịnh Kim Ngô xuống ngá»±a từ từ bước tá»›i, Phụng Bưu thấy thanh niên nỠđưa đôi mắt sắc bén nhìn hắn ta má»™t cái rồi vừa cưá»i vừa há»i: 
- Triệu Sâm, con có ngỠđược không, kẻ lấy trá»™m ngá»±a lại là thá»§ hạ cá»§a Há»™ Nha Trượng Bốc Anh? Triệu Sâm nghe Phụng Bưu nói chỉ hÆ¡i cau mày lại, sắc mặt vẫn bình thản, rồi cưá»i đáp: 
- Thưa nghÄ©a phụ, theo ý con thì không phải đâu. Bốc lão chá»§ chÆ¡i thân vá»›i nghÄ©a phụ thì khi nào ông ta lại làm những trò đê hèn như váºy. 
Kim Ngô xen vào: 
- Thá»i buổi bây giá», lòng ngưá»i nham hiểm, thân như cốt nhục còn không thể tin được huống gì ngưá»i ngoài. 
Triệu Sâm nghe Kim Ngô nói như váºy hÆ¡i biến sắc mặt, lặng thinh không dám góp ý kiến nữa. 
Ngô Trịnh hai ngưá»i vào khách sảnh, Phụng Bưu chỉ có má»™t ngưá»i vợ già và má»™t cháu nhỠở mục trưá»ng này thôi, còn con và dâu ở Thiên Tân mở Tiêu cục, Kim Ngô thì có rất nhiá»u con cái, tất cả tám đứa, nhưng đứa lá»›n nhất cá»§a y má»›i mưá»i má»™t tuổi. 
Triệu Sâm giỡn vá»›i con nhá» cá»§a Kim Ngô mà vẻ mặt hình như gượng gạo, Kim Ngô liếc thấy cưá»i thầm. Phó chá»§ trại liá»n nhá»› tá»›i lúc ở Thiên SÆ¡n, Vân Nhạc có nói: “Tên Từ Triệu Sâm hình lang, mÅ©i má» két, sau gáy y thấy hai quai hàm bành ra. Con ngưá»i như váºy nham hiểm, xảo quyệt vô cùngâ€. 
Tuy y là nghÄ©a tá» cá»§a Ngô trưá»ng chá»§ thá»±c, nhưng phó trưá»ng chá»§ để ý đến y. Chưa biết chừng y sẽ gây nên tai há»a mà không hay. 
Kim Ngô bình sinh không phục ai nhưng đối vá»›i Vân Nhạc thì khâm phục vô cùng. Từ đó, y liá»n ra lịnh cho những thá»§ hạ tâm phúc ngấm ngầm dò xét Triệu Sâm. 
Äêm hôm đó, gió thổi rất lạnh, đàn ngá»±a chịu không nổi giá lạnh nên rá»§ rất bi thảm. Bá»n Phụng Bưu Ä‘ang ngồi quanh lò sưởi nháºu nhẹt, bá»—ng có má»™t ngưá»i coi ngá»±a chạy vào báo: 
- Nguy tai, nguy tai! Chuồng ngá»±a phÃa đông có má»™t bá»n bịt mặt đến cướp và phóng há»a. Bên ta đã chết và bị thương mất bốn năm ngưá»i. 
Phụng Bưu đứng phắt dáºy, hai mắt hổ lóng lánh oai nghi vô cùng, liá»n ra lệnh: 
- Ngươi mau truyá»n cho ngưá»i giữ chặt các đưá»ng ra vào không được tá»± loạn. Lão gia sẽ đến ngay. 
Ngưá»i coi ngá»±a vá»™i ra. Phụng Bưu lại nói vá»›i Kim Ngô: 
- Hiá»n đệ ở lại đây để bảo vệ ngưá»i nhà tránh kế Ä‘iệu hổ ly sÆ¡n, để ngu huynh ra ngoài xem sao. 
Nói xong lão trưá»ng chá»§ quay lại quát: 
- Triệu Sâm mau đi ngay. 
Hai ngưá»i liá»n ra ngoài sảnh. 
Từ phÃa đông ánh sáng lá»a rá»±c trá»i, gió bấc thổi lạnh làm ngá»n lá»a bốc cao, khói Ä‘en mịt trá»i, tiếng ngưá»i la, ngá»±a hà vang lên loạn xạ. 
Phụng Bưu tức giáºn vô cùng, chỉ muốn chinh ngay mình giết sạch bá»n giặc má»›i hả dạ, liá»n giở khinh công ra lướt tá»›i phÃa đông nÆ¡i chuồng ngá»±a bị cướp. Chỉ thoáng cái, lão trưá»ng chá»§ đã đến nÆ¡i. Triệu Sâm còn nóng lòng hÆ¡n ngưá»i khác, y theo sau Phụng Bưu cách chừng hai trượng như váºy đủ thấy kinh công cá»§a y còn kém Phụng Bưu xa. Äá»™t nhiên thấy có má»™t bóng Ä‘en ở xó tối xông ra, Phụng Bưu nhanh mắt trông thấy liá»n quát há»i: 
- Có phải Diệp võ sư đấy không? Ngưá»i ná» ngẫn ngưá»i ra đáp: 
- Trưá»ng chá»§ đó hả? Tối hôm nay bá» giặc đến đông, tôi phải ra phÃa trước để tiếp ứng. 
Nói xong y Ä‘i liá»n, Phụng Bưu khen: 
- Thế mới là hảo hán. 
Phụng Bưu quay lại nhìn Triệu Sâm, tiếp: 
- Trong lúc hoạn nạn này má»›i biết ai là kẻ hay ngưá»i giá»i, con chá»› coi thưá»ng Diệp Thắng, ngày thưá»ng y mê rượu và hay sinh sá»± nhưng trong lúc nguy y rất sốt sắng, xã thân làm tròn việc. Ngưá»i giang hồ đáng quý nhất ở Ä‘iểm đó. Triệu Sâm, con nên há»c những Ä‘iá»u hay ấy cá»§a võ sư. 
Triệu Sâm gáºt đầu, hay má đỠbừng, có vẻ ăn năn hối lá»—i. Hai cha con liá»n đến thẳng chuồng ngá»±a phÃa Äông, lúc ấy ngá»n lá»a dịu dần. 
Các mã sư, võ sư và bá»n làm công cả thảy hÆ¡n trăm ngưá»i Ä‘á»u tụ táºp nÆ¡i đây để cản trở và dáºp tắt ngá»n lá»a. 
Phụng Bưu thoáng thấy mưá»i mấy tên giặc bịt mặt, tay cầm khà giá»›i, Ä‘ang chém giết các võ sư, mà bên mình Ä‘a số đã bị thương, tức giáºn vô cùng, nếu không biết đối phó thì tài sản cá»§a mình trong mấy chục năm tâm huyết gây dá»±ng sẽ tiêu tan trong nháy mắt. 
Ngô trưá»ng chá»§ thấy có tên giặc mạnh nhất Ä‘ang đối phó vá»›i ba võ sư mà có vẻ thắng thế hÆ¡n, có lẽ là đầu sá». Phụng Bưu rút pháºt thá»§ quài ra tấn công tên đó tức thì.Tình thế há»—n loạn vô cùng. Tên giặc bịt mặt đấu vá»›i ba võ sư sắp hạ được địch thá»§, ngỠđâu Phụng Bưu xông tá»›i đánh như vÅ© bão. 
Tên giặc dù sao cÅ©ng là má»™t cao thá»§, công lá»±c rất tinh thâm, chỉ thấy y khòm lưng nhún chân má»™t cái đã nhảy ra xa hÆ¡n hai trượng, tránh được thế công cá»§a Ngô trưá»ng chá»§. 
Phụng Bưu thấy tài cá»§a tên giặc như váºy cÅ©ng khen thầm. Ngô trưá»ng chá»§ lại xông đến gần tên giặc tấn công má»™t thế mạnh hÆ¡n. Tên giặc chưa đứng đã bị tấn công thế thứ hai, lại nhún mình nhảy lên trên cao hai trượng, tránh khá»i thế công đó nữa. Phụng Bưu thầm phục tài né tránh cá»§a y, nhưng lão hiệp thấy thân pháp tên ná» quen thuá»™c, liá»n cưá»i ha hả nói: 
- Má»— tưởng là ai, không ngá» là Vân đương gia giá lâm. Ngô má»— tá»± nghÄ© xưa nay không làm mất lòng đương gia bao giá», sao đêm nay Vân đương gia lai chiếu cố đến tệ mục trưá»ng này thế? Hay là Ngô má»— không biết cách tiếp đãi bạn chăng? Thì ra tên giặc đó là Quang Trung Nhất Quái Phi Thiên Hiết Tá» Vân Hạo, đã biểu diá»…n võ công kinh ngưá»i trên lôi đài ở Chu Gia Trang. 
Quả nhiên Phi Thiên Huyết Tá» Vân Hạo nghe Phụng Bưu nói như váºy ngẩn ngưá»i ra rồi cả cưá»i đáp: 
- Ngô Trưá»ng Chá»§ lợi hại tháºt, má»›i thoáng trông đã Ä‘oán ra Vân má»— rồi, nhưng chá»› có đổ há»a cho ngưá»i. Xưa nay má»— hành động tuy độc ác tháºt, nhưng không quen cái lối giết ngưá»i phóng há»a này. 
Nói xong y liá»n cởi khăn bịt mặt ra để để lá»™ bá»™ mặt gầy gò, trên mép có bá»™ râu dê, hai mắt lá»™ hung quang. 
Phụng Bưu cưá»i nhạt mấy tiếng rồi nói: 
- Vân đương gia khéo ăn nói tháºt. Thế tối nay chẳng lòi ra sá»± tháºt sao? Phi Thiên Hiết Tá» cưá»i giá»ng giải hoạt đáp: 
- Nếu Ngô trưá»ng chá»§ cho việc này do Vân má»— tạo nên, thì dù Vân má»— có má»™t nghìn cái miệng cÅ©ng không sao biện bạch được. Nhưng dù sao Vân má»— cÅ©ng phải nói rõ rằng Vân má»— tá»›i đây là vì có ngưá»i nhá» vả. 
- Ngô má»— không hiểu Long Giang Tam Khôi là cái quái gì mà Vân đại ca bị chúng quyến rÅ© nối giáo cho giặc như váºy. Vả lại chúng là nhân váºt chÃnh mà sao không đến đây lại làm nhá»c đại giá Vân đại ca chứ? Vân Hạo liếc sang Phụng Bưu má»™t cái rồi đáp: 
- Ngô trưá»ng chá»§ chá»› nói váºy, vì tình nghÄ©a ra tay giúp bạn mà từ chối sao được. 
Huống hồ Vân má»— vá»›i Long Giang Tam Khôi là bạn chi giao. Còn việc hôm nay ai phải ai trái, Vân má»— chưa dám nói. Long Giang Tam Khôi đã tá»›i rồi, Ngô trưá»ng chá»§ chưa thấy má»›i trách cứ má»—. Mục trưá»ng đêm nay không sao tránh khá»i tai ách được. Khá»i nói cho mất công. 
Phụng Bưu càng hoài nghi vì bá»n Long Giang Tam Khôi đã đến sao không thấy chúng đâu cả? Chẳng lẻ chúng mưu đồ khác chăng? Phụng Bưu biết đêm nay cÆ¡ nghiệp cá»§a mình sẽ hoàn toàn tiêu há»§y. Äoạn cưá»i nhạt má»™t tiếng rồi nói: 
- Vân lão sư đừng khoác lác. Ngô má»— không phải dá»… dá»a đâu. Bá»n kia khôn hồn thì nạp mạng đây. 
Nói xong Phụng Bưu liá»n múa Pháºt Thá»§ Quài, sức mạnh vô cùng, thá»§ pháp thần diệu nhằm kẻ địch tấn công liá»n. Vân Hạo quả là má»™t tay gian hùng hắc đạo, thấy Phi Vân Quài pháp cá»§a Phụng Bưu như tháºt, như hư, cương nhu Ä‘á»u có. Ra tay má»™t cái là bốn thế tấn công má»™t lúc, lợi hại vô cùng, y liá»n múa roi gang Hiết TỠđể bảo vệ toàn thân, rồi giở kinh công thượng thừa ra né tránh. 
Hai ngưá»i Ä‘á»u ra nhân váºt nổi tiếng trên giang hồ nên Ä‘á»u tinh kỳ, không ai hÆ¡n, ai kém. 
Lúc ấy tiếng ngưá»i kêu, ngá»±a hà vẫn ồn ào loạn xạ, lá»a ở chuồng ngá»±a phÃa đông lần lần tắt ngấm, chỉ còn má»™t vài nÆ¡i khói Ä‘en bốc lên. 
Kế chuồng ngá»±a phÃa tây lại bốc cháy. Chuồng ngá»±a đông và tây cách nhau rất xa. Tiếng kêu la ồn ào lại dồn vá» phÃa ấy. 
Diệp võ sư đã chém giết địch đến đôi mắt đỠngầu, ba tên ngã gục trước mặt. Như con hổ điên, y cứ múa đao xông vào chém giết lia lịa. Hai tên bịt mặt thấy Diệp Thắng đánh chà tỠđâu sợ hãi, nhưng cái lối đánh trà mạng đó không khác gì kẻ sắp chết đến nơi mà giảy dụa thôi, nên khi kiệt sức thì ngã gục ngay. 
Còn mưá»i mấy võ sư khác thì đã bị thương và chết quá nữa. Bá»n giặc bịt mặt cưá»i vá»›i giá»ng ngông cuồng rùng rợn, ai nghe cÅ©ng phải kinh hồn. 
Lúc ấy không biết Triệu Sâm chạy Ä‘i đâu mà không thấy hình bóng y đâu cả, đủ thấy lòng gian cá»§a y không muốn đánh nhau vá»›i bá»n giặc nên má»›i ẩn núp như thế. 
Phụng Bưu giở những Quài pháp tinh kỳ ra mà vẫn không thắng nổi đối phương, càng sốt ruá»™t tâm thần bất định, vì váºy mà thân pháp cháºm hẳn. Hai ngưá»i đấu vá»›i nhau đã hÆ¡n nữa tiếng, có mấy lần Phụng Bưu suýt bị nguy. Lão trưá»ng chá»§ cÅ©ng biết tối hôm nay tráºn đấu thế nào cÅ©ng má»™t mất má»™t còn, nên định thần lại tấn công đối phương. Lão hiệp thấy khinh công cá»§a Vân Hào kỳ diệu, không sao thấy rõ thân hình đối phương được, cau mày lại nghÄ© thầm: “Hình như đối phương cố né tránh chá» cho ta mệt má»i má»›i ra tay, nhưng nào ta để cho mi toại nguyệnâ€. 
Äoạn lão hiệp giở những ná»™i gia chân lá»±c ra nhanh như chá»›p tấn công ba thế cùng má»™t lúc. Ba thế này là tuyệt thế cá»§a Phi Vân Quài pháp nhanh nhẹn và lợi hại vô cùng, bốn mặt tám phương Ä‘á»u có Thiết Quài tấn công tá»›i, dù Vân Hạo dùng thân pháp huyá»n diệu đến đâu cÅ©ng không thể nào tránh khá»i được. Äánh liá»u, y giở ba quyá»n ra, nhắm Pháºt Thá»§ Quài gạt ngang. Chỉ nghe kêu “bùng†má»™t tiếng, cả hai Ä‘á»u dá»™i lại má»™t bước. Phụng Bưu thoáng thấy cái Ä‘uôi roi cá»§a Vân Hạo nhắm mặt mình đánh tá»›i, liá»n phi ra má»™t Quài. Má»™t tiếng thét thê thảm vang lên gần đó, thì ra Diệp Thắng bị thương ở vai máu phun ra như vòi, thân hình loạng choạng, Phụng Bưu hÆ¡i lo ra, thì bá»—ng Vân Hạo cưá»i rất ngông cuồng. Xoay thế roi nhắm mặt đối thá»§ quấn tá»›i, còn tay trái y ném ra má»™t lúc chÃn phi tiêu độc. Phi tiêu cùng roi tấn công má»™t lúc như váºy tháºt thần kỳ. Äặc biệt nhất là phi tiêu từ tay y bay ra má»™t bó, đến gần đối thá»§ độ hai thước thì tá»§a ra nhằm các yếu huyệt cá»§a địch ghim vào. 
Môn tuyệt kỹ đó Vân Hạo Ãt sá» dụng đến, nên trong võ lâm Ãt ai biết y có thá»§ pháp hiểm độc đó. 
Phụng Bưu phi một Quài ra, chưa đánh trúng đối thủ, đã thấy một phi tiêu độc như mưa bắn tới, biết không thể tránh kịp, đánh nhắm mắt chỠchết. 
Äá»™t nhiên nghe má»™t tiếng thét lanh lảnh, rồi thấy má»™t luồng ánh sáng bên ngoài xẹt tá»›i, chÃn phi tiêu ná» mất hút tức thì. Luồng hào quang đó thâu chÃn độc tiêu nhưng vẫn còn đủ sức nhắm Vân Hạo xẹt tá»›i. Vân Hạo thấy sắp thắng đến nÆ¡i, không ngá» có sá»± đột biến như váºy. Y chưa thấy rõ và thân hình ngưá»i phá phi tiêu cá»§a y thì đã thấy má»™t luồng hào quang kinh thiên động địa cuống tá»›i. Y kinh hãi mất hết cả hồn vÃa, định ngã ngưá»i ra tránh nhưng đã muá»™n. Chỉ nghe má»™t tiếng rú thê thảm, Vân Hạo bị má»™t lưỡi kiếm chặt ngang đầu gối, ngã ra, máu ở hai chân tuôn ra như suối. 
Ãnh sáng kiếm đó vẫn không ngừng, tiếp tục bay tá»›i mấy tên giặc bịt mặt đã đánh Diệp võ sư bị thương. Trong nháy mắt, mấy tên đó ngã chết cả. 
Nhá» váºy Diệp Thắng má»›i thoát nguy. Chá» kiếm quang thâu lại, má»i ngưá»i má»›i quay nhìn kỹ, Ngô Phụng Bưu há»›n hở la lá»›n: 
- Triệu cô nương, sao đến kịp thá»i thế? Ngưá»i đó chÃnh là Triệu Liên Châu cô nương. Nàng nhìn Ngô Phụng Bưu, tay vẫn cầm thanh bảo kiếm Cá»± Khuyết, vừa cưá»i vừa đáp: 
- Ngô thúc phụ, không những cháu tới mà còn có cả Nguyệt Nga nữa. Em Nguyệt Nga dùng bảo kiếm đả thương kẻ gian, y đã đào tẩu rồi. Hiện giỠTrịnh thúc phụ và Nguyệt Nga đang ở khách sảnh chỠthúc phụ đấy. 
Ngô Phụng Bưu nghe nói, mừng rỡ vô cùng, liá»n sai các võ sư không bị thương khiêng Diệp Thắng trở vá» khách sảnh để chạy chữa, rồi lên tiếng cảm tạ.: 
- Triệu cô nương, may nhá» cô nương đến kịp lúc, chá»› không thúc phụ đã toi mạng rồi. Xem ra cô nương lúc này võ công tiến bá»™ không tưởng tượng được. Thôi chúng ta hãy qua chuồng ngá»±a phÃa tây xem xét qua loa rồi vá» khách sảnh luôn. 
Triệu Liên Châu vừa cưá»i đáp: 
- Không phải xem xét nữa, cháu đã có sai những thá»§ hạ đắc lá»±c cá»§a cha cháu sang hai bên đó cứu giúp rồi.Trước khi cháu sang đây có nghe há» nói bá»n giặc đã rút và lá»a cÅ©ng đã tắt. 
Ngô Phụng Bưu liếc nhìn vá» chuồng ngá»±a phÃa Tây, chỉ thấy khói tàn bốc lên, nghÄ© thầm: “Phen này tu sá»a lại mục trưá»ng cÅ©ng tốn nhiá»u tâm huyết lắm.†NghÄ© đến đó lão hiệp thở dài rồi cùng Liên Châu trở vá» khách sảnh ngay. 
-oOo-
 
  
 
Hết chương 1	
  Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục này:
	
		 
		
		
		
		
		
        
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				16-11-2008, 03:21 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				  Nguyễn Gia Lão Tam 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Jul 2008 
					Äến từ: Q4, TpHCM, VN 
					
					
						Bài gởi: 1,740
					 
                    Thá»i gian online: 33 phút 50 giây
                 
					
 
	Thanks: 2 
	
		
			
				Thanked 4 Times in 4 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương 2    
Bách Tầm Nhai Quái Thủ Thư Sinh Long Phi Phụng Múa  
Äả tá»±: ops- 
 
 
  
 
Nhắc lại Vân Nhạc trên Thái SÆ¡n vì tÃnh sai công lá»±c đối phương và tá»± đắc võ nghệ mình nên bị cá»u tà hợp sức giao há»™i thành má»™t chưởng lá»±c mạnh khôn tả tấn công tá»›i. Chá» tá»›i khi chàng cảnh giác thì đã muá»™n, nên má»›i bị dồn vào thế bó chân. Những cao thá»§ đấu vá»›i nhau thì chỉ sai má»™t ly Ä‘i má»™t dặm., thất cÆ¡ má»™t chút là chân khà bị áp đảo ngay, dù có công lá»±c cái thế cÅ©ng không sao chống lại thế công cá»§a cá»u tà như di sÆ¡n đảo hải, đành cứ phải lui vá» phÃa sau. 
Chàng không ngá» lui tá»›i mép sưá»n núi cạnh Thiên Trượng Uyên, má»™t thung lÅ©ng sâu ngàn trượng. 
Chàng đột nhiên bị Äá»™c Ty Thần Ma nhắm ngá»±c đánh má»™t chưởng, cảm thấy ngá»±c Ä‘au như cắt, thân hình bị bắn tung lên, rồi rÆ¡i xuống Thiên Trượng Uyên. 
Dưới bóng trăng thân hình Vân Nhạc tá»±a như sao sa, xuống sâu ngàn trượng sương phá»§ mịt mù… Vân Ngạc tuy chân khà đã bị chấn động tản mác, khà huyết đảo lá»™n nhưng thần trà vẫn thanh tỉnh, tai chàng còn văng vẳng nghe thấy tiếng nói kiêu ngạo và tiếng cưá»i ngông cuồng cá»§a bá»n tà ma trên sưá»n núi, chàng nghiến răng tức giáºn vô cùng. 
Vân Nhạc rÆ¡i xuống tốc độ nhanh vô cùng, càng xuống càng nhanh. Chàng cảm thấy thân mình lÆ¡ lá»ng trên tầng mây cao. Äó là hiện tượng tất hữu cá»§a những ngưá»i đã bị chân khà tản mác. Hai bên tai tiếng gió kêu vù vù, mây và sương mù lòa cả mắt dù chàng cố gắng đến đâu cÅ©ng tá»±a như ở trong đêm tối. Chàng liên tưởng tá»›i lúc ở hang động trên Tá»u Âu Phong bị Bảo Äàm Ma Tăng đánh má»™t chưởng ngã xuống vá»±c sâu ngàn trượng, tình hình lúc ấy cÅ©ng như bây giá». 
Chàng liá»n nghÄ© thầm: “Nếu bây giá» cÅ©ng như lần trước, dưới chân ta bá»—ng có má»™t luồng gió mạnh lướt qua, để cho ta mượn sức giữ thăng bằng tinh thần thì hay biết mấy. Nhưng may mắn, ngẫu nhiên chỉ má»™t lần, làm gì có nhiá»u kỳ tÃch như thế được. Huống hồ bây giá» chân khà ta đã tản mát, thì dù có luồng gió lốc ta cÅ©ng không làm sao ổn định được tinh thầnâ€. 
Tất cả những dÄ© vãng Ä‘á»u hiện ra trong đầu óc và cÅ©ng nhanh như cái đà cá»§a thân mình chàng rÆ¡i váºy. Trong má»™t năm ngắn ngá»§i chàng đã tá» ra là má»™t ngưá»i rất tài hoa và đã diệt trừ rất nhiá»u tà mị. 
NghÄ© đến đây bá»™ mặt anh tuấn cá»§a chàng lá»™ nét cưá»i kiêu ngạo nhưng chỉ trong giây lát thôi, nụ cưá»i đó tắt ngay, chàng tá»± vấn: “Äá»i sống cá»§a ta sáng lạn như thế này chẳng lẽ ngắn ngá»§i như váºy sao†Không phải chàng sợ chết mà chàng cho cuá»™c Ä‘á»i ngắn ngá»§i như thế là má»™t sá»± đáng ân háºn vô cùng, vì kẻ thù giết cha chàng vẫn chưa diệt trừ hết. Nhá»› đến đó chàng Ä‘au lòng vô cùng. à nghÄ© đó cứ lẩn quẩn trong đầu óc chàng khiến chàng muốn sống để làm tròn trá»ng trách. Tiếng gió cứ ào ào thổi bên tai, bá»—ng đầu óc choáng váng, thân mình như tảng đá nặng rÆ¡i xuống thung lÅ©ng, càng xuống càng nhanh. 
Chàng sá»±c nhá»› ra má»™t cách chữa thương bằng Bồ Äá» Thiá»n Công, mà gần đây chàng lại nghÄ© ra má»™t tâm pháp tuyệt kỹ ở trong Hiên Viên Tháºp Bát Giải có thể làm cho nguyên khà chạy ngược trong mình mà trở vá» nguyên chá»— cÅ©. 
Chàng sá»±c nghÄ© ra phương pháp đó liá»n Ä‘em hai thứ kỳ hoa tuyệt thừa nung nấu ở má»™t lá»™, chàng tá»± biết không thể nào hÃt mạch chân khà như trước được nếu làm như thế càng nguy! Chàng nghÄ© ra cách sá» dụng nghịch váºn pháp để cho khà huyết chạy ngược trở lại, như váºy quả nhiên có sá»± kỳ tÃch phát ra được. 
Mặt mÅ©i chàng phúc háºu váºy, khi nào lại chết yểu má»™t cách bi đát. 
Nhưng sá»± tháºt cÅ©ng phải nhỠở sá»± thông minh tuyệt đỉnh má»›i nghÄ© ra được phương pháp cứu sống đó. 
Chàng ngấm ngầm váºn má»™t chút chân khà còn lại và cố dằn uất khà ở tim, đẩy chân khà đó chạy ngược trở lại. Äây là tâm pháp vô thượng ở Bồ Äá» Thiá»n Công. Má»™t mặt chàng dùng Tháºp Nhị Thiên Can Tâm Pháp trong Hiên Viên Tháºp Bát Giải dồn các chân khà tản mác vá» má»i nÆ¡i, nhá» váºy chàng lại tỉnh táo như thưá»ng. Khi chân khà lưu hành má»™t cách Ä‘iá»u hòa chạy thẳng tá»›i Cá»u Cung Lôi phá»§, đầu bá»—ng bị rung động mạnh như kinh thiên động địa, chàng cảm thấy nhẹ nhõm tức thì. 
Chàng buông hai tay lá»™n má»™t vòng thẳng ngưá»i rồi dùng khinh công Vân Long Hành Không, hai tay duá»—i thẳng như con chuồn chuồn để ổn định thân hình và từ từ lượn xuống. Chàng má»›i lượn được ba vòng thì hai chân đã đến mặt đất, kinh hãi đến toát mồ hôi lạnh và nghÄ© thầm: “Nguy hiểm tháºt, ta chỉ giác ngá»™ cháºm má»™t tÃch tắc là thân mình đã vụn như cám rồi†Chàng bình tÄ©nh lại bèn mở mắt nhìn xung quanh thấy tối Ä‘en như má»±c, nghi kỵ vô cùng. Sá»± tháºt lúc ấy trá»i cÅ©ng Ä‘ang tối, vả lại chàng ở thung lÅ©ng sâu ngàn trượng làm sao thấy ánh sáng được? Lúc này chàng không vá»™i ra khá»i thung lÅ©ng, chàng biết dãy Thái SÆ¡n dài và rá»™ng hàng nghìn trượng nếu chưa định rõ phương hướng mà cứ cắm đầu Ä‘i bừa thì dù có Ä‘i đến hết thá»i hết sức cÅ©ng vô Ãch. 
Vì váºy chàng ngồi xuống xếp bằng tròn để váºn khÃ, chá» trá»i sáng định rõ phương hướng hãy hay. Chàng móc má»™t cái lá» trong ngưá»i lấy ra hai viên Trưá»ng Xuân bá» vào miệng rồi cứ thế nháºp định. 
Ná»a tiếng đồng hồ sau mở mắt ra, chàng thấy vết thương đã khá»i hẳn. Linh Phá»§ cá»§a chàng sáng suốt hÆ¡n, má»›i biết công lá»±c cá»§a mình lúc này cao siêu hÆ¡n tháng trước nhiá»u. 
Chàng nhìn lên trá»i thấy vẫn còn tối Ä‘en. Chàng sá»±c nghÄ© vừa rồi ở trên sưá»n núi bị bá»n tà ma hợp lá»±c đánh ngã xuống thung lÅ©ng, chàng oán háºn vô cùng và cÅ©ng tá»± trách: “Chỉ tại vì ta á»· có võ công cái thế nên khinh thưá»ng bá»n chúng, chúng má»›i có dịp tấn công ta lia lịa, bằng không đâu đến thế này. Mà bá»n tà ma ngoại đạo quả tháºt vạn ác, ta không thể thương tiếc. Hai tay ta đã dÃnh máu hôi thì hãy để cho dÃnh máu hôi Ä‘i, dù sao tà chánh cÅ©ng không thể Ä‘i đôi, giết má»™t tên là trừ được tà ác cho thiên hạ, còn để chúng sống sót má»™t tên thì thiên hạ chịu má»™t tai ách!†Từ hồi nhá» chàng sinh sống dưới chân Pháºt, lúc chàng xuống núi Minh Lượng đại sư thấy sát nghiệp cá»§a chàng rất nặng nên đã khuyên nhá»§ đủ Ä‘iá»u. 
Thung lÅ©ng tịch mịch trầm tÄ©nh lạ thưá»ng, đến tiếng giun dế, cả tiếng chân thú rừng cÅ©ng không nghe. Khà háºu ấm áp tá»±a mùa xuân, không rét giá lạnh như ở trên sưá»n núi. 
Vân Nhạc Ä‘ang trầm tư mặc tưởng bá»—ng từ xa có tiếng chân Ä‘i và có tiếng xì xào vá»ng tá»›i, chàng mừng rỡ vô cùng. 
Tiếng chân và tiếng nói tuy nhá», nhưng ở trong thung lÅ©ng tÄ©nh lặng đã vang lên tháºt to. Vân Nhạc đứng dáºy lắng tai, nháºn ra có hai ngưá»i sát cánh Ä‘i đến phÃa chàng, chàng lại thấy có mấy đốm lá»a lá» má» nữa, nên phấn khởi vô cùng. 
Chàng lại nghe hai ngưá»i kia vừa Ä‘i vừa nói. Má»™t giá»ng thô lá»— nói trước: 
- Äệ tháºt không hiểu dụng ý cá»§a Thần Quân ra sao, nếu nháºn định tên ấy chết rồi thì còn sai chúng ta đến đây xem lại làm gì? Nếu bảo ngưá»i ná» chưa chết mà chúng ta đến đây có phải là đưa chúng ta vào chá»— chết không? Vân Nhạc nghe váºy cưá»i thầm vì chàng biết hỠám chỉ mình. Tiếp theo, má»™t giá»ng ngưá»i Nam vang lên: 
- Äại ca chá»› nói báºy, ý cá»§a Thần Quân là sai chúng ta xem trong xác ngưá»i ná» có giấu váºt gì không. Thần Quân còn nói võ công và tài hoa cá»§a ngưá»i đó Ä‘á»u thượng thặng, nếu Thần Quân không dùng Thiếu Dương chưởng lá»±c đã tu luyện mấy chục năm và đột nhiên đánh y ngã xuống Thiên Trượng Uyên thì cÅ©ng chưa chắc đã thắng được y. Äại ca thá» nghÄ© xem. Thiếu Dương chưởng lá»±c thá»±c hữu hiệu biết bao. Thần Quân đánh má»™t chưởng là những tảng đá cách mưá»i trượng cÅ©ng tan thành cám. Ngưá»i ná» dù võ công có cao siêu đến đâu bị má»™t chưởng đó cÅ©ng không sao sống được. Nếu Thần Quân không tá»± tin thì khi nào sai chúng ta tá»›i đây, huống hồ chúng ta có phải là những tay tầm thưá»ng đâu. 
Bước chân cá»§a hai ngưá»i càng Ä‘i càng nhanh hÆ¡n. Vân Nhạc nghÄ© thầm: “Sao lại may mắn thế này. Té ra Thiên Trượng Uyên ở nÆ¡i này. Nếu ta không gặp Tang Tu Quái Tú có lẽ ta bá» mất dịp may. Hừ, muốn kiếm lấy Hạc Diên Thảo thì há»i hai tên này†Chàng thấy ánh sáng đỠlá» má» càng tá»› gần càng gần và hai bóng ngưá»i hiện ra má»™t cách lá» má» khi ẩn khi hiện. Chàng vá»™i núp vào má»™t tảng đá cao hÆ¡n ngưá»i. Äá»™t nhiên hai ngưá»i kia dừng lại, ngưá»i cầm đèn đỠcúi mình chiếu đèn xuống mặt đất, miệng lẩm bẩm: 
- Lạ tháºt! Thần Quân bảo ngưá»i ná» té xuống chỉ ở xung quanh đây thôi, tại sao chúng ta tìm mãi không thấy xác cá»§a y. Dù y có tan xương nát thịt cÅ©ng phải có đống thịt nát xương vụn cá»§a y chá»›. Hay là y chưa chết cÅ©ng nên? Ngưá»i vừa nói vừa rợn tóc gáy, tá»›i Ä‘oạn sau cùng giá»ng hÆ¡i run. Ngưá»i thứ hai thấy váºy liá»n trách mắng: 
- Ngươi nhát gan như cáy, việc gì mà phải sợ hãi đến thế, ngay chÃnh ngưá»i từ trên đỉnh nhảy xuống chưa chắc đã sống được, huống hồ tên ná» bị Thần Quân đánh trúng Thiếu Dương chưởng. Ta chắc xác y ở gần đây thôi. Ta hãy tìm kiếm cho tháºt kỹ! Ãnh sáng đó lại nhấp nhoáng Ä‘i vá» phÃa trước… Äáy thung lÅ©ng rá»™ng chừng bốn năm trượng thôi, đá lởm chởm như rừng, hai bên sưá»n núi Ä‘á»u là những cây, cá» cấu kết. Từ dưới nhìn lên trên ngá»n núi cao khôn lưá»ng mà từ trên nhìn xuống cÅ©ng không thấy đáy, nên gá»i là Thiên Trượng Uyên là thế. 
Lúc này tuy má»›i đầu mùa xuân nhưng tiết trá»i vẫn còn giá lạnh. Sương và mây tÃch ở dưới đáy thung lÅ©ng rất dày, không sao bốc lên và tản mát Ä‘i được. 
Nhãn lực của Vân Nhạc cao thâm đến thế mà cũng không trông được rõ. Chàng chỉ thấy hai cái bóng lỠmỠvà một cái đèn màu đỠlướt qua thôi. 
Chàng liá»n nghÄ©: “Dịp may hiếm có! Không những muốn kiếm được Hạc Diên thảo, mà muốn ra khá»i Thiên Trượng Uyên ta chỉ trông cáºy ở hai ngưá»i nàyâ€. 
NghÄ© Ä‘oạn, chàng liá»n nhảy xổ ra giÆ¡ năm ngón tay ra chá»™p cổ tên Ä‘i bên cạnh tên cầm đèn lồng. 
Trong má»™t năm nay, Vân Nhạc đã gặp rất nhiá»u kỳ duyên, lại thêm gân cốt Ä‘á»u hÆ¡n ngưá»i, từ khi chàng uống nước cá»§ Thiên Niên Hà Thá»§ Ô, bá»—ng tá»± dưng công lá»±c tăng gia thấy rõ. 
Gần đây chàng lại thấu triệt toàn bá»™ huyá»n ảo cá»§a ba môn võ công tuyệt há»c là Hiên Viên Tháºp Bát Giải, Bồ Äá» Bối Diệp Thần Công và Di Lạc Thần Công, nhá» váºy bản thân chàng đột nhiên biến đổi má»™t cách nhanh chóng không thể tưởng tượng. Vả lại, chàng đã xông phá được Sinh Tá» Huyá»n Quan mà không hay biết gì hết. Cứ nói ba môn võ lâm tuyệt há»c nói trên, ngưá»i khá muốn biết má»™t môn cÅ©ng khó, mà trong thá»i gian ngắn ngá»§i chàng lại lãnh há»™i uyên thâm thì phải là ngưá»i cân cốt và thông minh kỳ lạ như chàng má»›i tiến bá»™ nhanh như thế. 
Trong võ lâm trăm năm má»›i có má»™t ngưá»i biết được má»™t lần cả ba môn võ há»c ấy. 
Hiên Vương Tháºp Bát Giải tháºt là môn tuyệt há»c, huyá»n ảo, vô cá»±c, sinh tư vô tâm dá»… phát và dá»… thâu. Chàng biết rõ má»™t khi phải dùng tá»›i môn thá»§ pháp này thì lợi Ãch vô cùng vì trong giang hồ không má»™t ai được biết Hiên Viên Tháºp Bát Giải, tháºm chà những tay cao thá»§ trong võ lâm cÅ©ng không sao thấy rõ được sá»± biến hóa ấy. Thì chúng đây làm sao biết cách giải cứu, nên chàng ra tay liá»n và dùng ngay thá»§ pháp Hiên Viên Tháºp Bát Giải. 
Trong đám sương má» mịt, tấn công lén lại càng dá»… thành công. Chàng hạ độc thá»§ mà không má»™t tiếng gió bay, đã nhanh nhẹn nắm được yếu mạch ở cổ tay tên ná», hai ngón tay cá»§a chàng má»›i khẽ Ä‘iểm huyệt đối phương. Tên ná» như bị rắn rÃt cắn phải, hét lên má»™t tiếng, nhảy lá»™n cao má»™t trượng, rồi gã nằm ngay đơ dưới đất. Tiếng y té làm vang động cả sÆ¡n cốc. 
Ngưá»i cầm đèn Ä‘á», thoạt tiên không biết bạn mình đã gặp nạn gì cÅ©ng giáºt mình kinh hãi. Tá»›i khi thấy bạn y ngã lăn ra đất, chân tay co rúm lại, rú như bò rống, y biết mối hiểm nguy ká» bên, vá»™i quay mình ù té chạy. 
Khi nào Vân Nhạc để cho y thoát, chỉ vươn mình má»™t cái hữu chưởng đã nắm chặt lấy vai tên ná», gã kia cảm thấy chân tay tê liệt, nên cố gượng nhảy thoát má»™t cái, chiếc đèn văng ra hÆ¡n trượng tắt ngúm, xung quanh tối om như má»±c. Vân Nhạc ngÆ¡ ngác giây lâu, nghÄ© thầm: “Tối om thế này có lẽ mình phải mò lâu lắm má»›i được. Mình ngu và sÆ¡ suất quá. “ Nhưng lỡ rồi, chàng liá»n lá»›n tiếng quát: 
- Các ngươi có phải là thá»§ hạ cá»§a Thần Ma không? Bây giá» ta không thèm hành hạ các ngươi đâu. Quà hồ các ngươi nháºn giúp ta ba việc thì ta sẽ tha chết cho. 
Hai ngưá»i ná» Ä‘á»u là môn hạ đắc ý cá»§a Äá»™c Ty Thần Ma Trà Khôn, nhưng giỠđây chúng ở dưới tay Vân Nhạc, tá»±a như bụt đất tượng gá»—, không chịu nổi má»™t cái đánh nhẹ. Dù hai tên ná» có bướng và kiêu ngạo đến đâu, nhưng làm ngưá»i ai mà chẳng sợ chết, huống hồ lúc này hỠđã mất hết công lá»±c, hòan toàn tê liệt. Nghe Vân Nhạc hét, chúng càng kinh hãi, giá»ng run run khẽ đáp: 
- Äại hiệp sai bảo gì anh em tiểu nhân làm được, dù trăm mưá»i việc, anh em chúng tôi cÅ©ng sẵn sàng giúp đại hiệp ngay. 
Vân Nhạc cưá»i há»i: 
- Vừa rồi, ngưá»i đã đánh ta rÆ¡i xuống sÆ¡n cốc có phải là Äá»™c Ty Thần Ma Trà Khôn không? Ngưá»i ná» cau mày đáp: 
- Thưa, chÃnh là gia sư đó, sá»± tháºt gia sư không thù hằn gì vá»›i đại hiệp, nhưng vì Tang Tu Quái Tú vốn là sư Ä‘iệt cá»§a gia sư nên gia sư má»›i ra tay phù trợ. 
Vân Nhạc gáºt đầu há»i tiếp: 
- SÆ¡n cốc này là Thiên Trượng Uyên phải không? Váºy Hạc Diên Thảo má»c ở nÆ¡i nào? Năm ngày trước đây có má»™t ông lão há» Triệu đến đây phải không? Ông có ý định hái Hạc Diên Thảo, váºy hiện thá»i ông ta ở đâu? Ngưá»i ná» ngẫm nghÄ© giây lát má»›i đáp lại: 
- Tháºt tình tiểu nhân không dám giấu diếm đại hiệp, mấy ngày gần đây, không có ai tá»›i nÆ¡i này vì Thiên Trượng Uyên quanh năm sương mù bao phá»§, suốt ngày không thấy mặt trá»i, nên ngưá»i ngòai khó biết được đưá»ng Ä‘i nước bước, cho đến thổ dân tại vùng núi cÅ©ng không biết. Ngưá»i mà đại hiệp vừa nói đó, có lẽ không kiếm tá»›i đây được đâu. Còn Hạc Diên Thảo thì má»c đầy ở những vách núi. Cây vào lá xanh cành tÃa trên có những lấm chấm đỠlà thứ cá» thuốc đó váºy. Thứ cá» thuốc này giải độc rất linh diệu, nhưng không có đèn không làm sao tìm thấy nó được. 
Vân Nhạc nghe ngưá»i ná» khai rành mạch và thành tháºt như váºy, liá»n tin ngay, rồi giÆ¡ tay Ä‘iểm ba cái vào ngá»±c y, quát lá»›n: 
- Tha cho ngươi khá»i chết đó! Nhưng ta phải phế võ công cá»§a ngươi Ä‘i. Từ rày trở Ä‘i, mi không thể á»· vào sức lá»±c mà hà hiếp ngưá»i khác nữa. Bạn cá»§a ngươi đã chết rồi, ngươi mau vá» Ä‘i. 
Ngưá»i ná» lẳng lặng bước Ä‘i, chỉ trong nháy mắt đã mất dạng trong đám sương mù. 
Vân Nhạc cúi nhìn cái xác nằm cạnh đó, thấy rõ ràng, nhưng nhìn xa hÆ¡n nữa thì không thấy gì hết. Chàng thấy sắc mặt cá»§a cái xác rất bình thản, hình như lúc sống y chưa há» bị sợ hãi váºy. Chàng liá»n nghÄ©: “Nếu mình bị rÆ¡i xuống đáy thung lÅ©ng này mà ná»a chừng không sá» dụng kịp phương pháp nghịch hành hồi khÃ, thì lúc nầy mình chết cÅ©ng không được an nhàn như tên này, có lẽ mình đã bị tan xương nát thịt rồi cÅ©ng nên! NghÄ© tá»›i đó, chàng thở dài má»™t tiếng có vẻ cảm khái vô cùng. chàng sá»±c nhá»› đến Hạc Diên Thảo, nhưng không có ánh sáng đèn thì làm sao mà hái cho được? Chàng lại nghÄ© đến lá»i khai cá»§a tên được tha chết. Trong Thiên Trượng Uyên này quanh năm bị sương mù bao phá»§, không được trông thấy mặt trá»i nên chàng càng nóng lòng sốt ruá»™t thêm, má»›i nghÄ© tiếp: “Bây giá» biết làm sao đây? Nhạc phụ hiện Ä‘ang lâm nguy và cái chết ká» bên chỉ chá» ta lấy được cá» thuốc Ä‘em vá» giải độc, như váºy ta không thể chần chá» và cháºm trá»… được nữa†Chàng đứng ngẩn ngưá»i, nghÄ© mãi không tìm ra được cách nào hái má»™t má»› dị thảo ấy. Chàng nóng lòng, dáºm chân lia lịa. Dù chàng có võ công tuyệt há»c, trong lúc này tài ba như thế cÅ©ng thành vô dụng mà thôi. Chàng bàng hoàng mãi rồi bá»—ng vá»— vào ót má»™t cái, lẩm bẩm tá»± trách: “Sao ta ngu quá!†Chàng vá»™i móc viên ngá»c bá»™i cá»§a vua Càn Long tặng đưa lên cao, ánh sáng chói tá»a ra chung quanh mưá»i trượng, đánh tan cả sương mù và mây, sáng tá» như lúc trá»i trưa. 
Viên ngá»c cá»§a chàng rất quý, ngòai ánh sáng chiếu như ban ngày còn có thể đánh tan sức nóng, sức lạnh và giải bách độc nữa. Chàng liá»n buá»™c viên ngá»c ở trước ngá»±c. 
Thế là sương mù và mây ở phÃa trước Ä‘á»u tan rã, như bị má»™t luồng gió cuốn Ä‘i váºy. Chàng ngước nhìn lên trên vách núi, thấy những cây mây và những thứ cá» má»c chằng chịt, nhưng muốn kiếm ra cây nào là Hạc Diên Thảo không phải là má»™t chuyện dá»…. 
Ở Thái SÆ¡n, mùa Hạ và mùa Thu, có hàng ngàn hàng vạn chim hạc sinh sống ở hai bên vách Thiên Trượng Uyên. Gần mùa đông chúng Ä‘á»u bay vá» hướng nam như chim nhạn. Trong lúc chúng ngá»§ thưá»ng để nước miếng chảy ra tÃch tụ trong khe núi lâu ngày, từ đó má»c ra má»™t thứ cá», tên là Hạc Diên Thảo. 
Nước miếng của lòai chim hạc rất nóng và rất độc, ai uống phải thì chết ngay. Nhưng lấy độc để chữa độc lại công hiệu như thần. 
Vân Nhạc định thần, rẽ những cây mây và cá» ra, quả nhiên thấy Hạc Diên Thảo má»c bên dưới, lá nào cÅ©ng có những Ä‘iểm Ä‘á», dưới ánh sáng tá»a ra cá»§a hạt châu, trông rất lạ và đẹp. 
Chàng cố tìm những cây nào già trên trăm năm. Mất hÆ¡n năm tiếng đồng hồ chàng má»›i thấy hai cây, màu tÃa Ä‘en, liá»n hái bá» vào túi. Nhiệm vụ đã xong, chàng biết há»… ra khá»i Thiên Trượng Uyên là có thể vá» tá»›i Tế Nam liá»n. 
Nhưng đâu là chá»— táºn cùng cá»§a Thiên Trượng Uyên và còn bao xa má»›i ra khá»i, dò phương hướng nào Ä‘i đây? Chàng tuyệt nhiên không biết. Trong lúc Ä‘ang phân vân chàng ngước đầu lên suy nghÄ© má»™t hồi, chợt nghÄ© ra má»™t cách là dò theo đưá»ng cÅ©, lên thẳng trên đỉnh núi mà vá». Nhưng cách này không ổn, vì sưá»n núi không những cao lại đứng sừng sững, đến chim hạc cÅ©ng không sao bay lên nổi, huống hồ chàng. 
Chàng Ä‘ang suy tá»›i nghÄ© lui, lòng bá»±c bá»™i, đột nhiên nghe có tiếng hú rùng rợn vá»ng tá»›i, khiến ngưá»i yếu bóng vÃa nghe qua phát má»c óc. 
Trái lại Vân Nhạc nghe tiếng rú lại càng há»›n hở thêm, vì chàng đóan ra ngưá»i đó là ai rồi. Chàng nghÄ© thầm: “Ta không kiếm mi mà mi đã tá»›i. Muốn ra khá»i Thiên Trưá»ng Uyên, phải trông cáºy nÆ¡i mi†Äá»™t nhiên phÃa trước mặt Vân Nhạc, nÆ¡i hạt châu chiếu sáng lòe, má»™t thân hình to lá»›n xuất hiện, mặt mÅ©i rất hung ác, hai mắt tia ra luồng sánh xanh rất kỳ dị, đầu sói như trái dừa khô, dưới cằm có bá»™ râu bạc rất ngắn, bên vai trái cánh tay áo phấp phá»›i hình như bên trong không có cánh tay. Y đứng có vẻ ngạo mạn khiêu khÃch, ai trông qua cÅ©ng phải khiếp đảm. (Hẳn quý vị độc giả đã đóan ra ngay ngưá»i đó là Äá»™c Ty Thần Ma Trà Khôn) Bá»™ mặt lầm lì, Trà Khôn lên tiếng há»i: 
- Lão phu xưa nay vẫn có định lệ đánh má»™t cái không trúng là không đánh nữa, cho nên má»›i sai ngưá»i xuống dưới này coi quả tháºt ngươi chưa chết thì sẽ bảo vệ ngươi ra khá»i Thiên Trượng Uyên. Nhưng ngươi lại khù khá», không biết nếp tẻ gì cả, còn ra tay đánh chết thá»§ hạ cá»§a lão phu. Như váºy lão phu nhịn sao nổi há»? Äá»™c Ty Thần Ma chưa dứt lá»i, Vân Nhạc đã lá»›n tiếng cả cưá»i, đáp lại: 
- Trà Khôn! Ngươi nói dá»… nghe nhỉ? Mối thù má»™t chưởng kia ta háºn như trá»i rá»™ng, bể sâu! Ngươi bảo ngươi không thể nhịn được thì ai vào đây để nhịn chứ? há»i: Äôi mắt Trà Khôn lóng lánh, nhìn Vân Nhạc như muốn nuốt sống, rồi 
- Váºy ngươi muốn trả thù má»™t chưởng, phải không? Vân Nhạc cưá»i lạt: 
- Mi hãy hiểu lấy. Còn nhà ngươi tá»›i đây làm gì? Äoạn chàng cưá»i to lên, đầy vẻ khinh bỉ và châm biếm, tiếng cưá»i vang lên như má»™t lưỡi kiếm sắt đâm sâu vào ngá»±c Trà Khôn. Äá»™c Ty không dằn nổi. 
Nãy giá» y làm bá»™ ra vẻ quân tá» vì tin rằng Vân Nhạc như cá nằm trên thá»›t làm sao thóat khá»i bàn tay cá»§a y. Nhưng giỠđây y chịu không nổi nữa, cÅ©ng không ngăn được sá»± giáºn dữ lá»™ ra vẻ mặt hung ác, y nói cá»™c cằn: 
- À, ngươi muốn tá»± phụ lão phu sẽ cho ngươi lãnh giáo má»™t bài nữa xem ngươi có đứng được má»™t chá»— lý sá»± chăng? Vân Nhạc cưá»i má»™t tràng dài rồi năm ngón tay nhanh như chá»›p tung ra, nhắm cánh tay cụt cá»§a Trà Khôn chụp tá»›i. Thân pháp tháºt huyá»n diệu vô cùng, năm ngón tay sắt cá»§a chàng sắp sá»a đụng tá»›i cánh tay cụt cá»§a Trà Khôn, thì y giáºt nẩy mình toát mồ hôi. Nhưng y cÅ©ng nhẹ nhàng lanh lẹ như hành vân, lưu thá»§y bèn lướt vá» phÃa sau cho khá»i tầm ngón tay cá»§a Vân Nhạc để tránh sức mạnh như núi lở, mồm thì quát lá»›n: 
- Tại sao ngươi không nói năng gì cả, lại đánh trá»™m đánh lén như váºy hả? Vân Nhạc càng lá»›n tiếng cưá»i, đáp má»™t cách thản nhiên: 
- Ngươi là ngưá»i nổi tiếng vỠđánh lén, há lại còn trách ta ư? trở. 
Vừa rồi, chàng chìa năm ngón tay ra chá»™p tá»›i nữa, để y không kịp xoay Äá»™c Ty Thần Ma chỉ thấy hoa hoa má»™t cái, Vân Nhạc đã phi thân tá»›i trước mặt rồi, lòng kinh hãi vô cùng. Nếu y không táºn mắt trông thấy thì không khi nào tin ở trên Ä‘á»i này lại có ngưá»i thân pháp nhanh như váºy. Y không dám cháºm trá»…, vá»™i giở khinh công ra đối phó. Hai ngưá»i đồng thá»i phát động, cách nhau má»™t há»™t thóc. Dù sao Vân Nhạc cÅ©ng nhanh hÆ¡n Trà Khôn má»™t bước. năm ngón tay đã nắm được cánh tay cụt cá»§a đối phương. Nhưng chàng cảm thấy năm ngón tay như đụng vào cái gì cứng như sắt đá, nghe “cá»™p†má»™t tiếng. Chàng ngẩn ngưá»i. 
Bá»—ng nhiên Trà Khôn giÆ¡ đơn chưởng phẩy tá»›i, má»™t luồng hÆ¡i nóng nhằm ngá»±c chàng phát ra, tưởng chừng đốt chàng ra tro bụi. Những hạt châu kỵ lá»a, Ä‘eo ở ngá»±c Vân Nhạc, làm tiêu hao bảy thành hÆ¡i nóng rồi. 
Thiếu Dương chưởng lá»±c cá»§a Trà Khôn lợi hại không kém XÃch Sát Ma Ca cá»§a Thiên Ngoại Tam Tôn Giả. Ai bị đánh trúng bá» ngòai tuy không bị thương tÃch gì cả, nhưng bên trong xương cốt như bị thiêu bị đốt, thá»±c nguy hiểm vô cùng. Thiếu Dương chưởng vá»›i Tuất Äá»™c Phi Châm là song tuyệt cá»§a Äá»™c Ty Thần Ma. 
Những cao thủ đấu với nhau, ai mà ra tay trước thì bao giỠcũng thắng thế hơn. Trà Khôn là tay ma đầu số một, số hai trong võ lâm, nhưng chưa kịp ra tay, y đã bị Vân Nhạc tấn công trước nên đành phải lùi lại tránh né. 
Chá»— cánh tay cụt cá»§a Trà Khôn đã nhá» Nguyên Dương Chân Há»a trui luyện cứng như gang sắt, năm ngón tay cá»§a Vân Nhạc đụng tá»›i chẳng ăn thua gì. Trong lúc chàng ngẩn ngưá»i, thì Trà Khôn lại ra tay phản công. 
Ấy là dịp may ngàn năm má»™t thuở cá»§a Trà Khôn nhưng hồi nãy ở trên đỉnh Vân Nhạc sÆ¡ xuất nhất thá»i để bị tấn công, việc đó chàng đã ghi sâu vào tâm não, giỠđây khi nào chàng lại còn để cho Trà Khôn thừa cÆ¡ tái diá»…n độc thá»§ như trước nữa. 
Chàng cưá»i nhạt mấy tiếng, rồi nhân năm ngón tay nằm cách tay cụt cá»§a Trà Khôn, chàng vá»™i dùng Di Lạc Thần Công đẩy mạnh và búng má»™t cái. Chỉ thấy thân hình to lá»›n cá»§a Trà Khôn tá»±a như diá»u đứt dây bắn ra ngoài xa bốn trượng và chưởng lá»±c Thiếu Dương cá»§a y cÅ©ng tan mất. Trà Khôn cảm thấy khà huyết ở trước ngá»±c rung động, tức giáºn đến ná»—i bá»™ râu trắng dá»±ng ngược lên, quát lá»›n má»™t tiếng và nói: 
- Ngươi hãy tiếp thêm một thế này nữa của ta cho biết đá biết vàng. 
Y vừa nói vừa đánh ra má»™t chưởng đồng thá»i thân mình cá»§a y cÅ©ng tá»›i trước mặt Vân Nhạc, rồi đổi chưởng thành chỉ, nhanh như chá»›p y nhắm chÃnh huyệt cá»§a đối thá»§ mà Ä‘iểm tá»›i. 
Vân Nhạc bèn giở Huyá»n Thiên Thất Tinh Bá»™ ra nên thân pháp cá»§a Thần Ma nhanh đến đâu cÅ©ng không bằng được chàng. Năm ngón tay cá»§a Trà Khôn sắp đụng tá»› Thiên Tòan huyệt cá»§a Vân Nhạc, thì y thấy trước mắt tối sầm lại, bóng dáng cá»§a đối phương cÅ©ng biến mất. Y bá»—ng thất thanh la lên: 
- Nguy tai! Thì bá»—ng nghe thấy sau lưng có mưá»i ngón tay móc tá»›i, thân hình tê liệt, Ä‘au buốt táºn xương tá»§y, chịu không nổi la lá»›n má»™t tiếng, y vá»™i váºn dụng Thiếu Dương chưởng lá»±c để chống lại, giá»±t mạnh má»™t cái vuá»™t khá»i hai bàn tay cá»§a Vân Nhạc, loạng choạng má»›i đứng vững được. 
Khi Trà Khôn vừa dằn thóat khá»i bàn tay Vân Nhạc, má»™t tiếng “Xoẹt†tá»±a như tiếng xé lụa vang lên, thì ra cái áo dài cá»§a y bị rách má»™t mảnh lá»›n, trông rất khả ố và buồn cưá»i. Trà Khôn kinh hãi đến mất vÃa, hai mắt tóe lá»a há»n. 
Thấy đối phương thoát khá»i hai tay sá» dụng Hiên Viên Tháºp Bát Giải cá»§a mình, Vân Nhạc cÅ©ng kinh hãi vô cùng. 
Chàng nghÄ© thầm: “Tháºt ta chưa há» thấy trưá»ng hợp nào như váºy, nhất là khi ta vừa đụng phải Thiếu Dương chân lá»±c cá»§a y, mưá»i đầu ngón tay cÅ©ng thấy Ä‘au buốt!†Chàng không khá»i phục thầm Trà Khôn, Ä‘oạn mỉm cưá»i há»i: 
- Trà Khôn nếu mi không biết phục thiện cứ việc đấu hiệp nữa coi ai cao ai thấp. 
Hai mắt Äá»™c Ty Thần Ma lóng lánh sá»± phẫn ná»™ tá»™t cùng. Nhưng nghe Vân Nhạc nói váºy, thì sắc mặt y lại thay đổi, trông rất hòa nhã, y thở dài má»™t tiếng đáp: 
- Lão phu tuy sống đến tuổi này, lịch duyệt sâu rá»™ng, bất cứ võ công kỳ há»c nào thoáng qua cÅ©ng biết ngay là môn võ nào rồi. Tuy nhiên các hạ tuổi còn trẻ mà lại có tuyệt há»c cao siêu huyá»n ảo đến thế không những lão phu chưa thấy mà cÅ©ng chưa nghe bao giá» cho nên không thể Ä‘oán ra được các hạ thuá»™c môn phái nào. Lão phu kinh hãi và tá»± hổ thẹn vô cùng. Dù có Ä‘em hết tài nghệ mà thắng được các hạ má»™t ná»a miếng hay má»™t miếng cÅ©ng không vẻ vang gì. Chi bằng chúng ta quên hết thù cÅ© làm bạn vá»›i nhau nếu các hạ bằng lòng, lão phu xin Ä‘Ãch thân đưa các hạ ra khá»i Thiên Trượng Uyên này. 
Vân Nhạc là má»™t ngưá»i rất kiêu ngạo, chỉ thÃch ngưá»i ta nói nhẹ chứ không ưa ai nặng lá»i. Nghe Trà Khôn nói váºy, chàng liá»n thu xếp lòng hung sát lại và nghÄ© thầm: “Ngưá»i này quả tháºt là ma đầu đương thá»i, mấy lá»i cá»§a y rất đắc thế và dá»… nghe. Ta đã giết sư Ä‘iệt cá»§a y, y ra mặt tương trợ đó là việc dÄ© nhiên. Nếu ta đứng vào địa vị cá»§a y thì cÅ©ng váºy thôi†Chàng liếc mắt thấy tay áo không có tay cá»§a Trà Khôn phất phÆ¡ trước gió, đáng tá»™i nghiệp. Chàng cÅ©ng dư biết, ngưá»i tàn phế tánh hay đố kỵ, bướng bỉnh và tá»± ti, nên cưá»i nhạt và đáp: 
- Thần Quân nói váºy, thì mối thù giữa chúng ta từ nay coi như cởi bá». Nếu sau này Thần Quân không làm khó tại hạ thì tại hạ cÅ©ng không bao giá» nhá»› đến thù này. 
Tại sao Vân Nhạc nói váºy? Vì chàng biết Tang Tu Quái Tú không bao giá» hồi tâm lương thiện nên chàng suy tÃnh: “Há»… gặp lại nó, thế nào ta cÅ©ng ra tay. Tá»›i lúc ấy Trà Khôn tất nhiên không thể nào làm thinh đượcâ€. 
Äá»™c Ty Thần Ma gáºt đầu đáp lá»…, và nói: 
- Ngài kêu lão phu là Thần Quân, lão phu đâu dám nháºn. Lão xưa nay vẫn cô độc, ẩn dáºt từ lâu. Äối vá»›i tục lệ cá»§a thế gian hình như đã quên hết rồi, váºy xin các hạ chá»› hiểu lầm lão phu là kẻ thất lá»… mà ghét bá», thì lão hân hạnh vô cùng. 
Kế Thần Ma đổi giá»ng: 
- Thiên Trượng Uyên này quanh năm có mây và sương mù bao phá»§, Ãt ai biết tá»›i, chỉ có cá»a động phÃa sau chá»— ở cá»§a lão phu là có con đưá»ng duy nhất thông tá»›i sÆ¡n cốc này. Lão phu xin mạn phép dẫn đưá»ng các hạ Ä‘i ra bên ngoài. 
Nói xong, Trà Khôn Ä‘i trước dẫn đưá»ng. Vân Nhạc thấy Äá»™c Ty Thần Ma rất thạo đưá»ng lối không cần phải có ánh sáng đèn mà bước Ä‘i như bay, thoáng má»™t cái là y đã ẩn vào đám mây và sương mù. Còn Vân Nhạc nhá» vào ánh sáng cá»§a hạt châu Ä‘eo trước ngá»±c chiếu rá»i, nên Ä‘uổi theo Trà Khôn không khó khăn, chỉ trong nháy mắt đã Ä‘uổi kịp Thần Ma. 
Trà Khôn quay đầu lại nhìn, thấy Vân Nhạc đi nhanh như bay, và đã theo đến nơi rồi, cũng phải tấm tắc khen thầm và nói: 
- Bá»™ pháo cá»§a các hạ nhanh như váºy, so vá»›i nhau thì lão phu còn kém. 
Vân Nhạc nói khiêm tốn vài câu nhưng mắt chàng vẫn quan sát tình hình dưới đáy Thiên Trượng Uyên thấy có những tảng đá hình quái dị má»c lởm chởm khắp nÆ¡i. Lối Ä‘i chỉ rá»™ng chừng hai thước rất ẩm và lầy lá»™i, chàng nghÄ© thầm: “Nếu ta không có hạt dạ minh châu này, cứ lần mò mà Ä‘i, muốn ra khá»i Thiên Trượng Uyên tháºt còn khó hÆ¡n lên trá»i.†Quanh co bảy tám vòng, chàng chỉ thấy thân mình cá»§a Trà Khôn lúc ẩn lúc hiện, vì bị những tảng đá hình răng chó che lấp tầm mắt. 
Äá»™ chừng má»™t tiếng đồng hồ sau, chàng má»›i nghe Trà Khôn lên tiếng: 
- Äã tá»›i nhà cá»§a lão rồi, xin má»i các hạ Ä‘i trước! Vân Nhạc ngước mắt nhìn, thấy má»™t sÆ¡n động tối om, cao rá»™ng hÆ¡n má»™t trượng, hiện ra trước mặt, chàng liá»n chắp tay vái chào vừa cưá»i vừa nói vá»›i Trà Khôn: 
- Tại hạ không dám, xin má»i Thần Quân cứ tiếp tục Ä‘i trước! Trà Khôn cÅ©ng mỉm cưá»i và đáp: 
- Nếu các hạ Ä‘a lá»… như váºy, thì lão phu đành xin thất lá»… váºy! Nói xong, y liá»n dẫn đưá»ng Ä‘i trước, Vân Nhạc theo sau từng bước má»™t. Vân Nhạc bôn ba giang hồ trên má»™t năm trá»i, nên trà thức và kinh nghiệm đã giàu hÆ¡n trước nhiá»u, chàng đã biết cả những quá»· kế cá»§a giang hồ nữa, nên chàng cảm thấy đâu đâu cÅ©ng là nguy hiểm, bước Ä‘i nào cÅ©ng có sá»± gian trá, mặc dầu vẻ mặt và lá»i nói cá»§a Äá»™c Ty Thần Ma rất thành khẩn, nhưng chàng có ý đỠphòng. 
SÆ¡n động, chá»— ở cá»§a Trà Khôn Ä‘i từ dưới lên, dốc như má»™t sưá»n núi, lối Ä‘i quanh co khúc khuá»·u, có nhiá»u đưá»ng nhánh nhá». Giây lát, chàng thấy hai bên vách cá»a động đã bắt đầu có treo những đèn dầu thông bằng đá. Ãnh sáng lá» má» khi chàng Ä‘i qua, ánh sáng dạ minh châu khiến cho ánh sáng cá»§a những ngá»n đèn kia má» hẳn Ä‘i. 
Trà Khôn quay đầu lại, vừa cưá»i vừa nói: 
- Hạt bảo châu Ä‘eo trên ngá»±c cá»§a các hạ, quả tháºt là váºt báu nhất trên Ä‘á»i. Lão phu đã tốn không biết bao thá»i gian và tâm huyết má»›i kiếm được má»™t hạt, nhưng nhá» hÆ¡n và không quý bằng. 
Giá»ng nói cá»§a Trà Khôn có vẻ thèm muốn hạt minh châu lắm, Vân Nhạc không nói gì, chỉ mỉm cưá»i thôi. Nhưng chàng đã lưu ý tại sao Ä‘i bấy nhiêu lâu mà không thấy má»™t đệ tá» nào cá»§a Äá»™c Ty Thần Ma? Chàng thầm kinh hãi, nên không để ý đến đưá»ng Ä‘i nữa. Không bao lâu Trà Khôn đã đưa chàng tá»›i má»™t thạch thất rất rá»™ng. 
Trong thạch thất chỉ có má»™t cái giưá»ng, má»™t cái bàn đá và bốn tảng đá xanh làm ghế ngồi. Trên vách có chÃn ngá»n đèn dầu thông, chiếu sáng cả gian phòng. 
Lúc này Vân Nhạc má»›i bá» hạt châu vào túi. Trà Khôn mỉm cưá»i nói: 
- Tệ xá giản dị quá đỗi, xin các hạ chá»› chê cưá»i, má»i các hạ ngồi chÆ¡i. Äể lão sai ngưá»i bưng nước, rượu và các thứ ăn trong rừng lên để tiếp quý khách. 
Vân Nhạc vội ngăn: 
- Xin Thần Quân chá»› bày vẽ như váºy. Tại hạ còn phải vá»™i vá» Tế Nam, vả lại tại hạ chưa thấy đói. Äể ngày khác rồi tại hạ sẽ tá»›i quấy nhiá»…u Thần Quân sau. 
Äá»™c Ty Thần Ma cả cưá»i đáp: 
- Các hạ nói váºy mất cả thân tình giữa chúng ta Ä‘i. Sau má»™t đêm má»i mệt, ai mà chả đã thấy đói, xin các hạ chá»› nghi ngá» lão phu bỠđộc vào thức ăn! Nếu các hạ muốn vá» Tế Nam, ăn uống xong lão phu sẽ tiá»…n đại hiệp Ä‘i ngay. 
Vân Nhạc nghe Trà Khôn nói váºy, hai má đỠbừng. Quả tháºt chàng có hoài nghi Trà Khôn sẽ bá» thuốc độc vào thức ăn, nay thấy Thần Ma nói toẹt ra như thế, chàng không tiện từ chối nữa, liá»n nghÄ© thầm: “Dù ngươi có giở trò gì ta cÅ©ng không sợ! Nếu quả có gì khả nghi thì ta ra tay hạ ngươi trước, cÅ©ng không muá»™n†Äoạn chàng không từ chối nữa, ngồi lên trên tảng đá chá». Chàng thấy Trà Khôn Ä‘i tá»›i trước giưá»ng lấy má»™t cái búa bằng đá ở dưới gầm giưá»ng gõ vào vách ba cái thì giây lát sau đã thấy hai đại hán lông mày ráºm bước vào. 
Trà Khôn liá»n lên tiếng dặn bảo: 
- Các ngươi mau Ä‘em rượu và thức ăn vào đây. Lát nữa quý khách cá»§a lão còn phải lên đưá»ng ngay. 
Hai đại hán vâng vâng dạ dạ Ä‘i liá»n. Vân Nhạc vừa cưá»i vừa nói: 
- Thần Quân coi trá»ng tại hạ như váºy, tại hạ tháºt lấy làm áy náy. Trà Khôn hai mắt lóng lánh đáp: 
- Ngưá»i ta sống trên Ä‘á»i khó gặp được má»™t bạn tri ká»· để được nháºu nhẹt say sưa vá»›i nhau, các hạ hà tất phải khách sáo như váºy. 
Bỗng thấy hai đại hán hấp tấp đi vào, tay bưng thức ăn và rượu bày lên trên bàn đá, xong cúi đầu lui ra. 
Vân Nhạc thấy những thức ăn đó Ä‘á»u là sÆ¡n kê, heo rừng, hươu nai v…v… Còn rượu thì xanh biếc, hương thÆ¡m tá»a bốc. Chàng chỉ ngá»i qua cÅ©ng biết là rượu ngon để lâu năm. Chàng nếm thá» má»™t tÃ, không thấy có gì lạ, nên má»›i khoan tâm ăn uống. 
Hai ngưá»i vừa uống vừa trò chuyện. Trà Khôn kẻ lại những chuyện mắt thấy tai nghe trong võ lâm năm xưa, và những việc mình đã hành sá»± quái dị như thế nào y cÅ©ng nói ra hết, không há» giấu diếm. 
Dần dần Vân Nhạc má»›i nháºn thấy Trà Khôn là má»™t ngưá»i tháºt thà thẳng thắn đáng yêu đáng quý. Lúc này chàng má»›i hết hoài nghi mà táºn tình chén tạc chén thù vá»›i Trà Khôn, nhưng chàng không nghe Trà Khôn nói đến chuyện cánh tay sao bị cụt, nên cÅ©ng không dám há»i. 
Ä‚n tá»›i lưng chừng, bá»—ng nhiên bên ngoài có má»™t thiếu niên mặc áo Ä‘en từ từ Ä‘i vào. Trà Khôn thấy ngưá»i đó, lông mày hÆ¡i cau lại, hai mắt quắc lên, nhưng chỉ giây phút thôi, y đã đổi ra vẻ mặt hòa nhã. Vân Nhạc thấy rõ hết nên trong lòng hoài nghi vô cùng. Trà Khôn vừa cưá»i vừa há»i ngưá»i má»›i vào đó: này. 
- Hiá»n Ä‘iệt tá»›i tháºt đúng lúc, để lão giá»›i thiệu cho nháºn thức thiếu hiệp Äoạn, y quay lại nói vá»›i Vân Nhạc: 
- Y là con cá»§a ngưá»i bạn lão, há» Hình, tên Thiên Sinh, vì quanh năm chỉ thÃch mặc áo Ä‘en nên thiên hạ đặt cho y cái biệt hiệu là Thiết Chảo Hắc Ưng. Sau này trên giang hồ các hạ có gặp y, mong giúp đỡ và chỉ bảo. 
Vân Nhạc nghe Tà Khôn nói váºy, trong lòng cưá»i thầm, vì chàng cho rằng hai bên vẫn còn thù oán vá»›i nhau và y biết rõ chàng không bao giá» giúp đỡ và trông nom cho thì hà tất nói ra như váºy làm gì? Tuy nhiên chàng vẫn mỉm cưá»i và đáp: 
- Äâu dám! Äâu dám! Má»i Hình huynh ngồi xuống. Hình Thiên Sinh vái chào và nói: 
- Tiếng tăm của Tạ đại hiệp như sấm vang, tại hạ hâm mộ từ lâu, chỉ tiếc rằng không có duyên bái kiến thôi. Ngày hôm nay nghe thấy đại hiệp tới đây, lòng hâm mộ thúc đẩy, nên tại hạ không thông báo gì hết mà tự tiện đi thẳng vào, mong đại hiệp tha lỗi. 
Vân Nhạc lá»›n tiếng cưá»i và đáp: 
- Hình huynh nói khéo lắm. Tạ má»— đâu dám nháºn những lá»i quá khen ấy cá»§a Hình đại hiệp? Sau vài câu chuyện, chàng má»›i hay Thiết Chảo Hắc Ưng xuất thân là môn hạ cá»§a Hoàng SÆ¡n Thá»§y TÃn lão nhân. Chàng hoài nghi vô cùng, vì chàng biết Thá»§y TÃn lão nhân là ngưá»i rất chÃnh trá»±c, ẩn dáºt trên Hoàng SÆ¡n mấy chục năm liá»n không bao giỠđể ý tá»›i bên ngoài, hình như đã chấm dứt sá»± liên hệ vá»›i giang hồ võ lâm rồi, khi nào lão nhân lại có môn hạ giao kết vá»›i tên ma đầu này? Chàng liá»n để ý quan sát bá»™ mặt cá»§a Thiên Sinh, thất đó là mặt ngÅ© quan phương chÃnh, chỉ tiếc giữa mày và mắt có lá»™ vẻ kiêu ngạo cùng cứng đầu cứng cổ thôi. Má bên phải có má»™t thẹo dao chém màu tÃa nhạt. 
Äang lúc ấy, bá»—ng có tiếng “Cồng†khẩn cấp ở xa xa vá»ng lại, Trà Khôn biến sắc, nói: 
- Ngòai động có tiếng cấp báo, chắc kẻ địch năm xưa tá»›i gây hấn đây. Lão phu xin phép ra ngòai giây lát xem sao, rồi sẽ trở vá» ngay. Xin má»i thiếu hiệp cứ khoan tá»a. 
Nói xong y liá»n vá»™i vàng Ä‘i ra. 
Hình Thiên Sinh mỉm cưá»i đứng dáºy, quay ngưá»i ra ngoài. Vân Nhạc rùng mình kinh hãi, vá»™i nhảy tá»›i trước mặt Thiên Sinh giÆ¡ tay ngăn lại, định lá»›n tiếng quát há»i. Thiết Chảo Hắc Ưng vá»™i xua tay và khẽ nói: 
- Äại hiệp chá»› lo, để tại hạ ra ngoài phòng xem có ai không? Vân Nhạc ngạc nhiên, liá»n tránh sang má»™t bước để Thiên Sinh ra Ä‘i. Quả nhiên Thiết Chảo Hắc Ưng Ä‘i được bốn năm bước, bá»—ng má»™t tên cầm Ä‘ao lẻn vào, nhanh nhẹn cản lối Ä‘i, hách dịch há»i: 
- Hình Thiên Sinh định Ä‘i đâu thế? Thiên Sinh ung dung vừa cưá»i vừa đáp: 
- Tiểu đệ định ra đằng trước động xem có chuyện gì, tại sao Lý huynh lại cản trở? Äại hán ná» vẻ mặt vẫn lạnh lùng đáp: 
- Thần Quân sai má»— bảo vệ hai vị, còn dặn rằng nếu không có việc gì thì đừng để nhị vị ra ngoài, khá»i bị vạ lây. 
Thiên Sinh cưá»i lạt: 
- Lá»i nói cá»§a mi chỉ lừa được trẻ con thôi, chá»› đối vá»›i ta sao được. Má»™t khi muốn Ä‘i ra, dù mi có cản trở cÅ©ng không sao ngăn được. 
Äại hán ná» biến sắc, giÆ¡ Ä‘ao nhắm vai trái Thiên Sinh chém xuống, Vân Nhạc thấy thế Ä‘ao ấy, không những nhanh mà còn huyá»n diệu vô cùng, tá»±a như Quá»· Äầu Ä‘ao pháp cá»§a phái Thiên Nam. Nhưng Thiên Sinh không thèm tránh né, vẫn tá» ra như không thấy thanh Ä‘ao chém tá»›i váºy. Y chá» Ä‘ao cá»§a đối thá»§ sắp tá»›i vai, má»›i tiến lên má»™t bước, giÆ¡ tay nắm lấy cổ tay phải cá»§a đối phương. Thá»§ pháp y nhanh nhẹn vô cùng, đồng thá»i chân trái y đá trúng luôn khà huyệt cá»§a đối phương. Äại hán ná» kêu “hự†má»™t tiếng, kế nghe “rắc†là cổ tay đại hán đã bị Thiên Sinh bẻ gãy, máu tươi chảy ra hai bên mép, y ngã phịch xuống đất tắt thở liá»n. 
Sau đó Thiên Sinh nhanh bước Ä‘i ra, Vân Nhạc thấy Thiên Sinh có thân thá»§ cao minh, ra tay nhanh và độc cÅ©ng như mình, lòng không khá»i khen thầm. 
Lát sau Thiên Sinh từ bên ngòai trở vào, hai tay đẫm máu tươi, vẻ mặt lầm lì tá»›i gần Vân Nhạc bá»—ng vừa cưá»i vừa há»i: 
- Tạ đại hiệp, chúng ta Ä‘ang ở trong chốn nguy hiểm đó, đại hiệp biết không? Äoạn, y ngừng lại, cưá»i dài má»™t hồi, nói tiếp: 
- Y muốn tại hạ cÅ©ng bị chôn vùi nÆ¡i đây vá»›i đại hiệp. Tháºt là y mÆ¡ chuyện hão huyá»n. 
Vân Nhạc liá»n há»i: 
- Câu chuyện đầu Ä‘uôi ra sao? Vân má»— không hiểu gì cả! Thiên Sinh thấy Vân Nhạc vẫn Ä‘iá»m nhiên, không tá» vẻ gì là sợ hãi nao núng, lòng riêng kinh ngạc vô cùng, nghÄ© thầm: “Ngưá»i này quả tháºt anh hùng. Việc nguy cấp đến thế mà vẫn bình thản. Ngày thưá»ng ta vẫn tá»± phụ là ngưá»i giàu cÆ¡ trà và trầm tÄ©nh, nhưng so vá»›i y, ta còn kém xa!†NghÄ© Ä‘oạn tá» vẻ kÃnh phục, vừa cưá»i vừa tiếp: 
- Việc này nói ra thì dài lắm, chá» lát nữa ra khá»i chốn nguy hiểm này tại hạ sẽ thưa cùng đại hiệp. Không ngá» Äá»™c Ty Thần Ma định chôn sống hai ta nÆ¡i này, đại hiệp nghÄ© xem có buồn cưá»i không? Äại hiệp hãy theo Hình má»— ra khá»i động trước đã! Vân Nhạc cả cưá»i nói: 
- Ta thấy Trà Khôn tá» ra đại lượng, đã lấy làm ngạc nhiên. Thì ra y quả là ngưá»i khảu pháºt tâm xà. Thôi được, bây giá» chúng ta Ä‘i tìm y Ä‘i. 
Hai ngưá»i vừa định bước ra thì từ ngòai phòng, khói nồng xông vào chỉ trong giây lát đã lan ra khắp sÆ¡n động. Khói có mùi khét, khiến ngưá»i ngá»i phải báºt ho, khó thở, rồi đầu óc choáng váng. Thiên Sinh vá»™i la lá»›n: 
- Äại hiệp, hãy bịt mÅ©i lại. Äây là mùi cá»§a Äá»™c Lan! Äoạn chàng liá»n đánh hai chưởng để phá tan làn khói cho rẽ hai bên. Nhưng khói đó càng tá»› càng nồng. Thiên Sinh đã bắt đầu báºt ho. 
Vân Nhạc không biết Äá»™c Lan là gì, chỉ nhá»› mang máng đó là má»™t thá»±c váºt rất độc. Nếu ngá»i phải mùi đó, thế nào cÅ©ng thiệt thân. Càng bịt mồm bịt mÅ©i mãi phải đâu là phương pháp hoàn hảo. Cần phải nghÄ© cách gì khác đối phó má»›i được. Chàng liá»n nghÄ© đến viên ngá»c Háºt Bảo Châu, liá»n móc túi ra Ä‘eo trước ngá»±c. Quả nhiên ánh sáng tá»a ra như có luồng gió mạnh đẩy tất cả khói nồng ở gần chàng tan dần. Ãnh sáng cá»§a minh châu chiếu xa chừng mưá»i trượng, nên phá»§ cả Thiên Sinh. Rồi Thiên Sinh bá»—ng thấy đầu óc tỉnh tảo, tinh thần phấn khởi, bèn đưa mắt nhìn Vân Nhạc tá» vẻ khâm phục, rồi cưá»i nói: 
- Bây giá» tại hạ tin ngưá»i ta sống chết Ä‘á»u có số. Äại hiệp mau theo tại hạ. Vân Nhạc liá»n theo sau Thiên Sinh và lá»›n tiếng nói: 
- Hình huynh chá»› nên gá»i tiểu đệ là đại hiệp… đại hiệp như váºy. Chúng ta nên xưng hô anh em vá»›i nhau thì hÆ¡n. 
Thiên Sinh vừa cưá»i vừa đáp: 
- Nếu váºy tại hạ xin tuân lệnh. 
Hai ngưá»i Ä‘i nhanh như gió ra khá»i thạch thất, thấy suốt dá»c đưá»ng hầm có bảy tám cái xác nằm ngổn ngang, đứa bị gãy tay, đứa gãy cổ, trông rất thương tâm rùng rợn. Những ngưá»i đó vừa bị Thiên Sinh đánh chết. 
Vân Nhạc vừa Ä‘i vừa đếm, cả thảy mưá»i má»™t cái xác, trong lòng phục thầm Thiên Sinh. Chỉ trong giây lát đã đánh chết được mưá»i má»™t ngưá»i, có thể nói là ra tay vừa nhanh vừa độc, đủ chứng minh võ há»c cá»§a Thiên Sinh không phải tầm thưá»ng. Nhưng chàng không hiểu tại sao Thiên Sinh lại muốn làm thân vá»›i mình? Và tại sao Trà Khôn lại định giết y vá»›i mình cùng má»™t lúc? Khói càng xông tá»›i càng nồng, bên trong còn có Ä‘om đóm lá»a xẹt tứ tung. Nhưng cả khói lẫn lá»a, cứ tá»›i gần ánh sáng hạt châu là bị bắn lùi trở lại tức thì. 
Thiên Sinh lẻn vào má»™t con đưá»ng ngang ở sát vách. Vân Nhạc cÅ©ng theo vào. Äó là má»™t khe núi thiên nhiên cao chừng bốn trượng, chỉ má»™t ngưá»i qua lá»t. Chàng ngạc nhiên há»i: 
- Hình huynh, tại sao chúng ta không Ä‘i thẳng ra ngòai cá»a động dùng chưởng lá»±c đẩy lui những chướng ngại váºt, có tiện hÆ¡n là Ä‘i sang lối này không? Thiên Sinh cả cưá»i: 
- Tạ huynh coi thưá»ng Trà Khôn quá. Trước khi Tạ huynh chưa tá»›i, y đã định cái kế há»a công này rồi, nên trước sau động gì y cÅ©ng đã dùng đá lá»›n bịt kÃn. Như váºy chưởng lá»±c cá»§a anh em ta làm sao phá nổi, nhưng lúc trước y không tÃnh hãm hại cả tiểu đệ. 
- Tại sao trước kia Hình huynh lại không biết Trà Khôn có ý muốn hãm hại? 
Thiên Sinh vừa cưá»i vừa đáp: 
- Tạ huynh há không để ý tá»›i lúc vào trong phòng, lão ma đầu liá»n biến sắc mặt. Say đó y lại đổi ra vẻ hòa nhã ngay. Ấy là triệu chứng cá»§a lão ma đầu trước khi giết ngưá»i. Lúc đầu tiểu đệ cứ tưởng y định đối phó đại huynh thôi, sau nghe tiếng cồng nổi lên má»™t cách cấp bách, rồi y má»™t mình Ä‘i ra ngay, đệ lại nghÄ©: ‘Nếu y không định hãm hại tiểu đệ, sao y không gá»i tiểu đệ cùng Ä‘i?’ Vân Nhạc nghÄ© thầm: “Nguy hiểm tháºt! Nếu ta không kéo Thiên Sinh vào hùa thì bây giá» không hiểu số mạng cá»§a ta ra sao?†NghÄ© Ä‘oạn chàng liá»n tiếp: đó? 
- Tại hạ không tin hợp lực của hai ta mà không phá nổi những tảng đá Thiên Sinh lắc đầu đáp: 
- Vẫn biết những tảng đá đó không sao ngăn cản chúng ta được, nhưng khi chúng ta phá xong những tảng đá đó, tất phải mệt má»i, như váºy khi ra tá»›i ngoài cá»a động thì chúng ta còn hÆ¡i sức đâu đối địch vá»›i địch thá»§. Huống hồ bên ngòai lại có hai tên ma đầu khác liên hiệp vá»›i Trà Khôn. Bằng không, lúc tiểu đệ phát giác Trà Khôn định hãm hại, tiểu đệ đã theo sau y ra liá»n. 
Lúc ấy, càng Ä‘i lối càng hẹp, bá» cao càng thấp, hầu như hai ngưá»i chỉ bò má»›i trót lá»t được. NhỠánh sáng cá»§a hạt châu chiếu rá»i, không đến ná»—i khó Ä‘i cho lắm. 
Vân Nhạc không nói năng gì nữa, trong lòng vẫn nghÄ© thầm: “Tại sao Thiên Sinh biết được con đưá»ng bà máºt này mà Trà Khôn là động chá»§ lại không biết? Tháºt kỳ lạ vô cùng!†Äi được má»™t lát lâu, bá»—ng thấy phÃa trước không còn đưá»ng ra, Vân Nhạc Ä‘ang ngạc nhiên kinh hãi thì Thiên Sinh vừa cưá»i vừa nói: 
- Chắc khinh công BÃch Hổ cá»§a Tạ huynh rất tinh xảo, tiểu đệ hãy bêu xấu leo lên trước. 
Vân Nhạc nghe váºy thì biết ngay là phải leo lên cao, ngước mắt nhìn nhưng chỉ thấy tối om. Thiên Sinh đã bắt đầu leo, Vân Nhạc Ä‘oán chắc cÅ©ng có nguyên cá»› gì đây. Chàng không còn nghÄ© ngợi gì nữa, liá»n leo lên theo. 
Khi chàng leo lên tá»›i hai mươi trượng, bá»—ng nghe Thiên Sinh từ trên vá»ng xuống: 
- Tạ huynh cẩn tháºn, tá»›i đây phải quay ngang đây. 
Chàng theo Thiên Sinh, quay quanh co đến chÃn lần má»›i thấy có ánh sáng mặt trá»i chiếu. Lúc ấy chàng má»›i hay nÆ¡i đây là má»™t cái tiểu động. 
Mặc dầu võ công cá»§a hai ngưá»i rất cao siêu, nhưng má»™t hÆ¡i leo cao những năm sáu mươi trượng cÅ©ng cảm thấy má»i mệt. Vân Nhạc cÅ©ng không đến ná»—i mệt cho lắm, riêng Thiên Sinh mồ hôi ướt đầm, đủ thấy võ công cá»§a Vân Nhạc cao thâm hÆ¡n Thiên Sinh nhiá»u. Thiên Sinh lau mồ hôi trán, vừa cưá»i vừa nói: tiếp. 
- Chúng ta sắp khá»i chốn nguy hiểm, váºy hãy nghỉ ngÆ¡i giây lát, rồi leo Vân Nhạc gáºt đầu, vừa cưá»i vừa đáp: 
- Tiểu đệ cũng hơi mệt. 
Hình như Thiên Sinh để ý Vân Nhạc thấy mặt không có giá»t mồ hôi, mà hÆ¡i thở vẫn Ä‘iá»u hòa không như mình đã hổn hển, thì lòng kinh dị vô cùng. Chàng nghÄ© thầm: “Ná»™i công cá»§a ngưá»i này cao siêu bá»±c nào, tháºt không thể lưá»ng được. Xưa nay ta vẫn tá»± phụ ná»™i công luyện tá»›i mức thượng thừa, thế mà bây giá» thấy mình còn kém y quá xa. Không hiểu y là môn hạ cá»§a ai?†NghÄ© tá»›i đó, y đâm ra ghen tức. Nhưng y đâu dè Vân Nhạc Ä‘eo ‘mặt nạ da ngưá»i ‘ nên có thể nào y biết rõ bá»™ mặt tháºt cá»§a chàng ta. 
Thiên Sinh lại thấy Vân Nhạc liếc mình, bốn mắt va chạm, y cảm thấy thần khà cá»§a hai mắt Vân Nhạc tá»±a như hai mÅ©i tên rất bén nhá»n đâm vào quả tim cá»§a y. Mặt y đỠbừng, tưởng chừng Vân Nhạc đã hiểu thấu tim Ä‘en cá»§a y rồi váºy. 
Vân Nhạc đánh tan không khà phân vân, mỉm cưá»i há»i: 
- Tiểu đệ không sao đóan ra được, vì sao Hình huynh biết rõ con đưá»ng này. Chẳng lẽ Äá»™c Ty Thần Ma không biết con đưá»ng này hay sao? Thiên Sinh ngẫm nghÄ© má»™t lúc, rồi đáp: 
- Việc này nói ra hẳn dài dòng, để khi nào thóat khá»i nÆ¡i đây, tiểu đệ cắt nghÄ©a rõ cùng Tạ huynh và tiểu đệ sẽ còn muốn nhá» Tạ huynh ra tay giúp đỡ má»™t phen nữa. Äiá»u tiểu đệ có thể nói ra ngay là cái động này vốn là nhà ở cÅ© cá»§a tiểu đệ đó. 
Vân Nhạc lấy làm ăn năn, gáºt đầu mấy cái. Tuy nhiên chàng vẫn còn thắc mắc trong lòng, lại nghÄ© thầm: “Việc ngưá»i can chi mà để ý? Nhưng không biết y có việc gì quan trá»ng mà định nhá» tá»›i ta đây?†Chàng nghÄ© tá»›i đó, lại nghe Thiên Sinh tiếp theo: 
- Thôi, nghỉ bấy nhiêu lâu cÅ©ng đủ khá»e lại rồi, bây giá» lên Ä‘i Tạ huynh. 
Äoạn y tiếp tục bò, thoáng cái là đã leo được lên bảy tám trượng rồi, Vân Nhạc cÅ©ng leo theo. Hai ngưá»i lanh lẹ bò tá»›i gần cá»a động. 
Khi chỉ còn độ hÆ¡n mưá»i trượng nữa là đến nÆ¡i, bá»—ng nhiên Vân Nhạc thấy Thiên Sinh tá» vẻ uể oải, và kinh sợ vô cùng, chàng không dám lên tiếng há»i han, sợ tinh thần y tản ra rồi ngã xuống vá»±c thẳm tức thì, mà còn liên lụy đến chàng, lôi kéo chàng ngã theo, nên chàng đành làm thinh. Chàng để ý thấy thân mình cá»§a Thiên Sinh ngừng hẳn, đủ tá» chân lá»±c cá»§a y đã tàn. 
Chàng suýt la lá»›n,nhưng bất ngá» Thiên Sinh nhanh tay vịn được má»™t lá»— hổng, chân phải cÅ©ng đã bám được vào má»™t chá»—. Thân mình y tay giăng, chân bẹt xuống giống chữ “đạiâ€. Chàng thở phào má»™t cái, nghÄ© thầm: “CÅ©ng may con đưá»ng động cháºt hẹp dá»… bám vào vách đá, nên y má»›i khá»i té nhào, bằng không y đã lâm nguy rồi†Chàng ngẩng đầu nhìn thấy Thiên Sinh lại tiếp tục leo, chỉ trong chá»›p mắt đã ra khá»i cá»a động. Chàng theo y bén gót, cÅ©ng vừa đến ngang cá»a động liá»n đó. 
Lúc này chàng má»›i nháºn ra cá»a động, nÆ¡i hai ngưá»i Ä‘ang đứng, ở lưng chừng sưá»n núi, bên dưới sâu hÆ¡n ngàn trượng. Thiên Sinh nhắm mắt, xếp bằng tròn nháºp định, Măt y nhợt nhạt vì đã dùng sức quá độ. Vân Nhạc để yên cho y nháºp định, còn chàng thì cứ khoanh tay ngắm cảnh Thái SÆ¡n ở xa xa. 
ÄÆ°á»£c má»™t lát, sắc mặt Thiên Sinh đã hồng hào trở lại. Y đứng lên vừa cưá»i vừa nói: 
- Vừa rồi tiểu đệ lỡ tay một cái, suýt té nhào vỠchào Diêm Chúa. Chẳng những đệ mất mang mà còn liên lụy đến Tạ huynh. 
Vân Nhạc muốn tránh cho Thiên Sinh khá»i xấu hổ, liá»n nói: 
- Ai mà tránh khá»i lỡ tay. Hình huynh hà tất phải quan tâm Ä‘iá»u đó. Bây giá» chúng ta phải Ä‘i vá» phÃa nào đây? Thiên Sinh ngẫm nghÄ© giây lát, đáp lại: 
- Hồi trẻ, tiểu đệ đã phải tốn hết sức lá»±c má»›i tá»›i được bên dưới động, vì váºy không có công lá»±c leo lên tá»›i trên này, cho nên má»›i không leo tiếp nữa. Lần này lên tá»›i đây cÅ©ng là lần đầu tiên. Bây giá» nếu muốn lên tá»›i đỉnh cÅ©ng không tài nào leo được. Chỉ còn có cách tuá»™t xuống bên dưới. Ta cứ men theo những vách núi này sẽ tìm thấy cá»a động lá»›n ngay. Khi đã tìm thấy cá»a động phÃa trước là ta có lối xuống núi. 
Vân Nhạc gáºt đầu, rồi thở dài nói: 
- Không ngá» Äá»™c Ty Thần Ma lại ác hiểm đến thế! Y đã giở thá»§ Ä‘oạn tàn nhẫn vô lương như váºy. Con ngưá»i như thế không thể tha thứ được. Lần sau bắt được gã thế nào tiểu đệ cÅ©ng giết để trừ háºu há»a. 
Thiên Sinh lá»›n tiếng cả cưá»i tán thành: 
- Äệ cÅ©ng nghÄ© như váºy. Những ngưá»i gian ác, để sống làm gì? Vân Nhạc nhìn xuống bên dưới không gặp cây cối gì khả dÄ© vịn mà leo, chỉ thấy cách xa chừng mấy chục trượng có má»™t cây thông già cá»—i má»c chồi ra, cành lá um tùm. Chàng bèn ngẩng đầu lên nói vá»›i Thiên Sinh: 
- Chúng ta chỉ có cách nhảy xuống cành cây thông già trước, rồi sẽ định liệu sau. Ngoài nÆ¡i ấy, quả tháºt không còn lối thóat nào nữa. 
Thiên Sinh cúi đầu nhìn xuống giây lát, rồi mỉm cưá»i phụ há»a: 
- Nếu không có lối khác thì ta cÅ©ng đành nhảy xuống cây thông đó trước. Trong khi há»c võ ở Hoàng SÆ¡n, hằng ngày tiểu đệ vẫn phải nhảy từ cây này sang cành khác để luyện khinh công được tiến bá»™ thêm. Nên lúc này đệ có thể miá»…n cưỡng nhảy xuống cành thông ấy. 
Nói xong y vừa nhún mình để nhảy vừa nói tiếp: 
- Äệ xin lá»—i nhảy trước ngu huynh má»™t bước! Thân mình y đảo lá»™n, đầu dưới chân trên, rÆ¡i nhanh như Ä‘iện chá»›p. Khi còn cách cành thông ba bốn trượng, y giÆ¡ thẳng hai tay hất mạnh má»™t cái, lượn ba vòng rồi từ từ hạ chân trên cành thông rất nhẹ. 
Thiên Sinh giở khinh công tuyệt kỹ cá»§a phái Hoàng SÆ¡n và bình yên xuống tá»›i cành thông, dáng Ä‘iệu đẹp tuyệt. Chàng cÅ©ng phải khen thầm và thán phục. Lúc ấy, chàng lại thấy Thiên Sinh ngá»ng đầu lên lá»›n tiếng kêu: 
- Sao Tạ huynh không xuống ngay đi, để đệ được chiêm ngưỡng thân pháp thần kỳ của đại huynh? Nói xong y có vẻ tự đắc. 
Vân Nhạc mỉm cưá»i giÆ¡ thẳng hai cánh tay ra, khẽ nhảy má»™t cái, thân mình từ từ lượn xuống tá»›i mưá»i mấy vòng má»›i tá»›i cành cây thông. 
Thấy váºy Thiên Sinh thầm sợ, vì y thấy bá» ngòai cá»§a Vân Nhạc tuy không kỳ lạ chút nào, nhưng bên trong bao hàm thân pháp Thiên Long Bát Thức. Chỉ mưá»i mấy vòng lượn quay đó, cÅ©ng đủ chứng tá» chân khà cá»§a chàng đã luyện tá»›i tuyệt Ä‘Ãch rồi, nên y càng tá»± hổ thẹn càng ghen tức hÆ¡n. 
Hai ngưá»i tiếp tục nhảy từng quãng má»™t, không lâu đã tá»›i chân núi, rồi cùng nhau phi thân trên mặt tuyết, nhanh nhẹn vô cùng. 
Hai ngưá»i vừa chạy tá»›i má»™t góc sưá»n núi, bá»—ng thấy mưá»i mấy ngưá»i chá» sẵn đó, nhìn kỹ đó là Äá»™c Ty Thần Ma cùng đồng bá»n. Cả hai bên Ä‘á»u ngạc nhiên và ngẩn ngưá»i ra má»™t hồi. Äá»™t nhiên, Thiên Sinh ra tay trước như Ä‘iên như cuồng, đánh thẳng vào tên đại hán đứng cạnh Càng Khôn. Chỉ nghe lốp bốp mấy tiếng, tên đại hán kia đã bị đánh vỡ lồng ngá»±c, la thét rất thảm khốc, rồi ngã lá»™n xuống dưới chân núi ngay. 
Tiếng la thét cá»§a đại hán ấy làm chấn động cả sÆ¡n cốc, đồng thá»i bốn bá» xung quanh Ä‘á»u có tiếng vang dá»™i lại. Thế rồi tuyết băng như sấm động, như lở đất long trá»i. Má»i ngưá»i hoảng hốt lo âu... 
-oOo-
 
  
 
Hết chương 2
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				16-11-2008, 03:23 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				  Nguyễn Gia Lão Tam 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Jul 2008 
					Äến từ: Q4, TpHCM, VN 
					
					
						Bài gởi: 1,740
					 
                    Thá»i gian online: 33 phút 50 giây
                 
					
 
	Thanks: 2 
	
		
			
				Thanked 4 Times in 4 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương 3  
Lòng Tiểu Nhân Lấy Oán Báo Äức  
Äả tá»±: hodiep 
 
 
  
 
Ai nấy không sao đứng vững. Vân Nhạc gan lì nhất mà cÅ©ng phải hãi kinh. Riêng Thiên Sinh lại vẫn bình tÄ©nh như thưá»ng cứ múa tay xông tá»›i đánh Trà Khôn. Äá»™c Ty Thân Ma thấy Thiên Sinh hầu như Ä‘iên khùng, chưởng thế rất mạnh, lão ma đầu cÅ©ng hÆ¡i kinh hoảng, giÆ¡ chưởng lên đẩy ra rồi thuáºn thế y lùi lại chÃn thước. Chưởng lá»±c cá»§a hai bên va kêu “bá»™p“ má»™t tiếng, Thiên Sinh bị đẩy lùi má»™t bước, mặt đỠbừng, hÆ¡i thở hổn hển. 
Thiên Sinh váºn khà giây lát, rồi nhanh như chá»›p xông lại tấn công ngay ngá»±c Trà Khôn. 
Lần này y sá» dụng NgÅ© Cầm Chảo Pháp cá»§a Hoàng SÆ¡n Thá»§y Tin Lão nhân dạy. Thá»§ pháp này huyển ảo vô cùng, Thiên Sinh ra tay lại nhanh, nên ngưá»i có võ công cao siêu và ná»™i công thâm háºu không sao Ä‘o lưá»ng được, như Trà Khôn cÅ©ng phải hãi sợ môn Chảo Pháp cá»§a Thiên Sinh. 
Trà Khôn vừa đấu vá»›i Thiên Sinh vừa liếc nhìn Vân Nhạc thấy chàng đứng xa hÆ¡n má»™t trượng và Ä‘ang chú ý đến băng và tuyết. Y thấy những ngưá»i cùng tá»›i Ä‘ang lo tránh né những tảng băng tuyết to bàng quả đấm từ trên cao rÆ¡i xuống mau như mưa. Tình thế tuyết băng không sao biết trước được, có khi chỉ trong giây lá mình đã chôn vùi dưới hàng vạn vạn cân băng tuyết. 
Vì váºy vừa đấu vá»›i Thiên Sinh vừa nghÄ© kế để thoát thân. Nhân lúc Vân Nhạc không chú ý, y vá»™i móc túi lấy má»™t nắm phi trâm, chá» lúc Thiên Sinh xông tá»›i tấn công, liá»n nhắm ngá»±c đối thá»§ ném tá»›i má»™t lượt. 
Thiên Sinh thấy có hàng trăm vạn độc trâm bay tá»›i, vì cách nhau quá gần, không thể tránh được, y đành phải váºn khà để bảo vệ toàn thân, hai tay bịt đầu và mặt. Chỉ mong những độc trâm đó không trúng các yếu huyệt thì công lá»±c không đến ná»—i tan mất, váºy má»›i đủ sức tiếp tục giao đấu. Tuy nhiên ngá»±c và vai cá»§a Thiên Sinh đã bị trúng rất nhiá»u phi trâm, y cảm thấy khó thở, hai mắt tối sầm lại, thân mình bị Thiếu Dương chân lá»±c cá»§a Trà Khôn đánh bắn ra xa tá»±a như cái diá»u đứt dây váºy! Thiên Sinh tuy bị áp đảo như thế, nhưng tai cá»§a y vẫn còn hÆ¡i văng vẳng nghe được tiếng quát cá»§a Vân Nhạc, rồi y cảm thấy sau lưng có năm cái móc sắc, móc chặt và kéo y trở lại. Sau cùng y chỉ nghe tiếng băng tuyết rÆ¡i, kế y cảm thấy mất hết cả tri giác. 
Thì Vân Nhạc Ä‘ang nhìn tình thế, băng tuyết và Ä‘ang lo sức lá»±c cá»§a mình dù cao siêu đến đâu cung không thể nào di sÆ¡n đảo hải được, đồng thá»i chàng lại phát giác ra ngon núi tuyết, má»™t chá»— gần mình, đã nứt nẻ và sắp đổ. Chàng Ä‘ang dò xét, lòng e tai nạn xảy ra thì Thi Sinh bị đánh bay Ä‘i. 
Vân Nhạc không nghÄ© ngợi nhiểu, nhún mình nhảy theo túm lấy sau lưng Thiên Sinh rồi giở khinh công tuyệt đỉnh phi hành. Phải biết, dù khinh công cao siêu đến đâu cÅ©ng không thể mạng theo má»™t ngưá»i mà bay vượt trên không được. Nên chàng ngày càng hạ xuống, huống hồ chá»— chàng định vượt tá»›i lại cách rất xa. Bình thưá»ng, dù bị sa xuống dưới thung lÅ©ng cÅ©ng không sao, nhưng lúc này các núi tuyết Ä‘ang đổ vỡ, nếu không vượt ra khá»i nÆ¡i hiểm địa thì mưá»i chàng Vân Nhạc Ä‘i nữa cÅ©ng tiêu Ä‘á»i ngay. 
Nhưng Vân Nhạc giở tuyệt nghệ Lăng Không Hư Äá»™ Thân Pháp thần tốc vá»t Ä‘i. Chỉ nhún nhảy hai cái đã tá»›i trên má»™t tuyết lãnh phẳng lì. Bên tai chàng vẫn còn nghe tiếng băng kinh thiên động địa. Chàng quay mắt lại nhìn chá»— cÅ© thì thấy nÆ¡i ấy đã bị những băng tuyết ở trên núi đổ xuống bao phá»§ không còn thấy địa Ä‘iểm trước nữa. 
Còn Trà Khôn, sau khi ném phi trâm vào ngưá»i Thiên Sinh, liá»n dẫn đồng bá»n chạy mất, Vân Nhạc nhìn xung quanh, coi có đưá»ng lối nào có thể thóat thân đựợc không, nhưng chàng không sao thấy rõ được, đành phải chá» băng tuyết ngừng đổ má»›i quyết định sau. 
Vân Nhạc rá» vào ngá»±c Thiên Sinh thì cảm thấy nóng như bị lá»a thiêu, biết vết thương cá»§a Thiên Sinh không nhẹ. Chàng cÅ©ng không ngá» Trà Khôn lại độc ác đến thế? Chắc tên ma đầu đó vá»›i Thiên Sinh có má»™t mối thù rất lá»›n chăng? Trong lúc này, chàng không biết lấy gì để chữa cho Thiên Sinh, bá»—ng chàng sá»±c nhá»› trong ngưá»i có hai cây Hạc Diên Thảo có thể chữa được bách độc, nhưng hai cây đó chỉ đủ chữa cho Chu, Cao, nhị vị lão anh hùng thôi, nếu bây giá» dùng Bồ Äá» Thiá»n Công, đẩy chất nhiệt độc cho y thì phải tốn đến hai ngày đêm má»›i chữa khá»i. Nhưng thá»i gian không cho phép chàng ở lâu đến thế. Vân Nhạc lại nhìn kỹ mặt Thiên Sinh, thấy bá»™ mặt y không phải là chÃnh nhân quân tá», không thể làm bạn vá»›i nhau suốt Ä‘á»i được. Chàng định bá», không cứu, nhưng lại nghÄ©: “Chẳng lẽ thấy ngưá»i sắp chết mà không cứu hay sao, huống hồ y đã đưa ta ra khá»i chốn nguy hiểm“ NghÄ© tá»›i đó chàng liá»n lấy ná»a cây Hạt Diêm Thảo ra để vào gang bàn tay, xoe tròn má»™t hồi, chá» cho nước đỠchảy ra, liá»n đổ vào mồm Thiên Sinh ngay. 
Hạt Diên Thảo quả tháºt linh nghiệm, má»™t lát sau Thiên Sinh đã mở mát ra nhìn thấy Vân Nhạc đã cứu mình thức tỉnh nên mỉm cưá»i tá» vẻ cám Æ¡n và khẽ nói: 
- Äa tạ huynh đã cứu thóat chết, còn sống trên Ä‘á»i này, tiểu đệ thế nào cÅ©ng phải tìm cách báo Ä‘á»n. 
Nói Ä‘oạn y cố gượng dáºy, thân hình loạng choạng suýt ngã, sắc mặt nhợt nhạt đủ thấy vết thương cá»§a y rất nặng. 
Lúc ấy tuyết băng đã ngừng dần, hình thể cá»§a dáy núi trong vòng mấy mươi dặm thay đổi hết. Vân Nhạc liá»n trả lá»i Thiên Sinh rằng: 
- Việc cứu chữa những ngưá»i bị nguy nan là bổn pháºn cá»§a bá»n hiệp nghÄ©a chúng ta, huống hồ Hình huynh lại có đức vá»›i tiệu đệ, hà tất Hình huynh phải để ý đến chuyện nhá» má»n này làm gi.. Hình huynh bị Thiếu Dương chưởng cá»§a Trà Khôn rất nặng, tốt hÆ¡n hết nên trá» vá» ngay Hoàng SÆ¡n, yêu cầu lện sư dùng Thiên Tiên chân khÃ, vẫn hành các yếu huyệt trong hai đêm và hai ngày má»›i lành hẳn được. 
Thiên Sinh nghe nói, cau mày há»i: 
- Với công lực tuyệt thế, chả lẽ Tạ huynh không giúp được đệ chữa dứt bệnh sao? Vân Nhạc giựt mình, biết Thiên Sinh nghi ngỠmình, nên khẳng khái đáp: 
- Môn độc thương ăn sâu vào xương tá»§y, tiểu đệ miá»…n cưỡng có thể giúp được Hình huynh mau khá»i được, chỉ ngại công lá»±c tiểu đệ hãy còn non ná»›t, nếu váºn dụng không thÃch đáng thì Hình huynh sẽ ân háºn suốt Ä‘á»i. HÆ¡n nữa nhạc gia Ä‘ang lâm nguy, tiệu đệ cần phải vá» gấp để chạy chữa, nên sợ lỡ cả cho hai bên, tiểu đệ má»›i khuyên Hình huynh vá» Hoàng SÆ¡n mà chá» lệnh sư. 
Thiên Sinh cúi đầu, mặt lá»™ vẻ oán háºn và nghÄ© thầm: “Thế ra lòng ngưá»i ác độc thá»±c, không muốn ta phục hồi công lá»±c. Hừ! Hình Thiên Sinh này còn sống trên Ä‘á»i thế nào cÅ©ng trả cho ngươi mối thù này!†Vân Nhạc thấy Thiên Sinh không nói năng gì, tưởng y rầu rÄ©, định lên tiếng an á»§i thì Thiên Sinh ngước lên vừa cưá»i vừa đáp: 
- Tạ huynh nói đúng, thế nào tiểu đệ cÅ©ng phải trở vá» Hoàng SÆ¡n để nhá» lệnh sư chữa cho và há»c thêm má»™t môn tuyệt kỹ để trả mối háºn thù vá»›i Trà Khôn... 
Y chưa dứt lá»i đã thấy ngưá»i y run lẩy bẩy, mồm kêu rét luôn miệng vì hÆ¡i lạnh ở núi phát ra. Y vừa khá»i bệnh nên chịu không nổi khà tiết đó. 
Vân Nhạc liá»n nói: 
- Hình huynh không nên nói nhiá»u, bây giá» chúng ta hãy rá»i khá»i nÆ¡i này rồi sẽ tÃnh sau. 
Nói xong, chàng cắp Thiên Sinh vào nách, giở khinh công phi hành thân hình như bay, Thiên Sinh nghe hai bên tai gió thổi vù vù, mới biết khinh công của Vân Nhạc siêu tuyệt. Chàng càng ghen tức hơn. 
Nhá» Thiên Sinh chỉ đưá»ng, Vân Nhạc Ä‘i được hÆ¡n tiếng đồng hồ đã tá»›i làng Vạn Äức. 
Hai ngưá»i trỠở má»™t khách sạn nhá» trong làng, ăn uống qua loa, Vân Nhạc vừa cưá»i vừa nói: 
- Nè Hình huynh, lúc chúng ta Ä‘i vào trong làng, đệ thấy ở đầu làng có má»™t tiệm thuốc bắc, để tiểu đệ Ä‘i hốt vài vị thuốc sắc cho Hình huynh uống, cÅ©ng có Ãch phần nào cho vết thương, Hình huynh cứ tạm ngá»§ giây lát, tiểu đệ sẽ quay vá» ngay. 
Thiên Sinh gáºt đầu, đáp: 
- Ơn đức này của Tạ huynh, tiểu đệ không sao quên được. 
Vân Nhạc khiêm tốn vài câu rồi Ä‘i ngay, Thiên Sinh chá» Vân Nhạc ra khá»i, cưá»i nhạt hai tiếng rồi gá»i Ä‘iếm chá»§ lấy giấy bút tá»›i viết mấy chữ. Äoạn lấy ra má»™t thứ bá»™t trắng rắ lên tá» giấy, chá» cho khô má»›i thổi bá»™t dư Ä‘i, để khá»i lá»™ tẩy. 
Xong xuôi, y cưá»i mấy tiếng đầy vẻ gian xảo, lại lấy hai viên thuốc ra hòa vá»›i nước uống liá»n, kế y lững thững rá»i khá»i khách Ä‘iếm. 
Vân Nhạc bốc thuốc vá», không thấy Thiên Sinh đâu cả, còn Ä‘ang kinh ngạc thì thấy má»™t gói gì trắng để trên bàn, liá»n nhặt lên, giở ra Ä‘á»c, như vầy: “Tạ huynh Ä‘i rồi, tiểu đệ má»›i nhá»› trong ngưá»i còn có hai viên linh đơn cá»§a gia sư tặng, liá»n lấy ra uống, thấy trong ngưá»i mạnh khá»e lắm và công lá»±c đã khôi phục. Bây giá» tiểu đệ má»›i nhá»› ra Äá»™c Ty Thần Ma là kẻ thù đã giết cha cá»§a tiểu đệ. 
Chỉ tiếc lúc đó tiểu đệ còn nhá» nên không hay biết gì, cÅ©ng không được mục kÃch tên ma đầu đó giết cha tiểu đệ ra sao. Ba tháng trước, tiểu đệ đã được gia sư Ä‘em Ä‘i dạy võ, chứ không tiểu đệ cÅ©ng bị y giết nốt. 
Cứ cách ba năm là Trà Khôn lên Hoàng SÆ¡n thăm nom tiểu đệ má»™t lần. Y cương quyết đổ tá»™i kẻ đã giết cha tiểu đệ là Tuyết SÆ¡n Nhân Ma, nhưng bây giá» tiểu đệ má»›i nghÄ© ra chÃnh Trà Khôn đã liên hiệp vá»›i Tuyết SÆ¡n Nhân Ma giết cha tiểu đệ. 
Tiểu đệ nóng lòng muốn Ä‘i trả thù cha, nên không thể chá» Tạ huynh trở vá», tiểu đệ xin Ä‘i trước, mong rằng Tạ huynh sẽ thứ lá»—i. Lúc trước tiểu đệ có yêu cầu Tạ huynh trợ giúp. Váºy đến rằm tháng sáu, tiểu đệ sẽ chá» Tạ huynh ở miếu Khổng Minh, tỉnh Tứ Xuyên. Thiên Sinh bái... †Bấy giá» Vân Nhạc má»›i biết Thiên Sinh đã sống trong đó từ nhỠđến lá»›n nên thuá»™c cả đưá»ng lối. Vì nóng lòng trả thù mà y phải lôi kéo má»™t ngưá»i xa lạ vào hùa. Nhưng chàng lại thắc mắc vá» Ä‘iểm tại sao Thiên Sinh không má»i ai khác mà lại má»i mình? Nhân dịp này mình sẽ Ä‘i Tứ Xuyên má»™t phen để tế lá»… má»™ mẹ. Äoạn chàng nghÄ© thầm: “Äệ tá» cá»§a Tuyết SÆ¡n Nhân Ma là Lý Nhá»§ Uyên đồng thá»i Hắc Huyệt Song Quái. Lúc bá» Ä‘i. ta có hứa vá»›i chúng rằng thế nào ta cÅ©ng tá»›i Tuyết SÆ¡n má»™t phen. Nay Thiên Sinh đã hẹn ta tá»›i thành đô váºy cÅ©ng đỡ buồn. Không hiểu tại sao, trên giang hồ chỉ vì má»™t chuyện nhá» nhen mà ngưá»i ta chém giết nhau liên miên, gây thù oán mãi mãi. Nếu ta giết được hết kẻ thù, những việc không quan trá»ng cho lắm, thà dụ Ä‘i Tuyết SÆ¡n hay Bản Truyá»n, ta cÅ©ng chẳng cần lưu ý“. 
NghÄ© tá»›i đây, chàng thở dài má»™t tiếng, xé tan bức thÆ¡ vứt xuống đất, trả tiá»n khách Ä‘iếm rồi Ä‘i thẳng. Chàng nóng lòng vá» Tế Nam để chữa bệnh cho hai vị lão anh hùng Chu, Cao nên chàng đã giở hết khinh công, đã chưa tá»›i giá» Mùi, đã đến Tân Trang, cách Tế Nam chừng hai mươi dặm. 
Chàng đã gặp dá»c đưá»ng từng bá»n giang hồ má»™t, phi ngá»±a phóng qua, tình hình rất khả nghi. Chàng biết nếu không có đại sá»± hẳn không bao giá» xảy ra hiện tượng như thế? Chàng vừa bước vàoTân Trang, liá»n Ä‘i cháºm lại vì bá»—ng nhiên cảm thấy mấy ngón tay hÆ¡i tê và uể oải như không còn sức lá»±c. Chàng vá»™i bế hết các huyệt đạo ở cánh tay. Sá»± tê liệt đó lan ra rất nhanh, chàng kinh hãi vô cùng. 
Tuy nhiên chàng vẫn chưa Ä‘oán ra Thiên Sinh đã rắc thuốc độc vào lá thÆ¡, mà thuốc độc cá»§a y mạnh vô cùng, có thể làm cho ngưá»i trúng độc mê man tâm thần rồi chết lúc nào không biết. 
Vân nhạc cứ tưởng khi chữa cho Thiên Sinh mình đã bị chất độc thấm vào bàn tay. Chàng liá»n quay mình trở lại, ra khá»i Tân Trang, tìm vào má»™t bụi ráºm ở chá»— vắng vẻ mà ngồi xếp bằng tròn, váºn dụng Bồ Äá» Bối Diệp Thần Công để tống chất độc ra. 
Quả tháºt kỳ diệu vô cùng! Ná»a giá» sau ở những lá»— chân lông dưới hai khuá»·u tay chàng có những luồng khói Ä‘en bốc lên, sá»± tê liệt má»›i khá»i hẳn.. 
Chàng đứng lên tiếp tục Ä‘i, nhưng đột nhiên chàng nghe thấy từ trong bụi có tiếng hai ngưá»i Ä‘ang nói chuyện vá»ng ra, hình như là má»™t nam má»™t nữ. Tiếng cá»§a ngừơi con gái nói: 
- Lượng đại ca chá»› dại dá»™t như váºy, cái chết có nặng mà cÅ©ng có nhẹ. Nếu không nghÄ© ngợi cứ hy sinh bừa đã không ăn thua gì, mà tánh mạng cá»§a lệnh sư cÅ©ng không bảo toàn được. Võ há»c cá»§a trang chá»§ cao siêu như thế, đại ca làm sao mà địch nổi. Lại còn có tên ăn mày há» Kế thá»§ Ä‘oạn độc ác nếu Ä‘áºi ca gặp phải gã, muốn sống cÅ©ng không được, muốn chết cÅ©ng không xong, vạn nhất đại ca thất thế phải di háºn suốt Ä‘á»i không? Vân Nhạc nghe thiếu nữ đó nói tá»›i tên ăn mày há» Kế, liá»n dừng chân lại lắng nghe. Chàng lại nghe ngưá»i đàn ông thở dài, Ä‘oạn nói: 
- Em Huệ, ngu huynh biết em có lòng tốt, nhưng gia sư bá»—ng tá»± dưng bị bắt giam thế này, anh là đồ đệ lẽ nào lại ngồi yên không ra tay cứu thầy sao? Thiếu nữ ná» cưá»i nhạt và đáp: 
- Sao anh hồ đồ thế? Việc lệnh sư bị giam rất bà máºt chỉ có vài ngưá»i biết thôi. Tiểu muá»™i cÅ©ng chỉ nghe cha tiểu muá»™i nói má»›i rõ và bảo đại ca mau Ä‘i má»i các bạn hữu cá»§a sư môn đến cứu giúp bằng không sẽ không kịp đâu! Vân Nhạc rón rén tá»›i sau cây bạch dương, đưa mắt nhìn thì thấy đôi nam nữ đó, tuổi trạc đôi mươi, mặt mÅ©i rất anh tuấn và khôi ngô, thiếu niên có vẻ lo âu, còn thiếu nữ rất nhu mì. Thiếu niên ná» nói tiếp: 
- Em Huệ, anh không hiểu tại sao gia sư là bạn trà thân với trang chủ mà trang chủ lại nỡ đối xỠtệ như thế? Thiếu nữ lắc đầu, tỠvẻ như không hay biết gì, rồi khẽ đáp: 
- Có lẽ chỉ vì Lôi Tiếu Thiên mà nên... 
Nghe nàng ná» nói tá»›i Lôi Tiếu Thiên, Vân Nhạc Ä‘ang định ra mặt để há»i, bá»—ng nghe tiếng cưá»i quái dị. Hai nam nữ đó kinh hãi đến mất cả hồn vÃa. Từ trong bụi cây má»™t ngưá»i xông ra! Ngưá»i đó cao và gầy, sắc mặt nhợt nhạt, đôi mắt ba góc và nhá». Gã cứ nhìn vào mặt thiếu nữ không chá»›p mắt, mặt lầm lì như cái xác không hồn. Giây lát sau, tên đó cưá»i giá»ng xảo trá há»i: 
- Không ngá» hôm nay Hạ cô nương lại lá»t vào tay Tiểu Tán Môn Kha Cẩm Tinh này nhỉ! Thiếu nữ sợ hãi đến toát mồ hôi lạnh, ngưá»i run bây bẩy, hai mắt tá» vẻ sợ sệt thấy rõ, còn thiếu niên gượng trấn tÄ©nh, cưá»i nhạt má»™t tiếng rồi đáp: 
- Kha Cẩm Tinh, ngươi đừng á»· là con nuôi cá»§a trang chá»§ mà tá»± tiện làm báºy làm càn nghe! Tiểu Tán Môn không thèm nhìn thiếu niên ná», chỉ lạnh lùng tiếp thêm: 
- Ta không nói chuyện vá»›i kẻ sắp chết đến nÆ¡i. Chẳng hay Hạ cô nương có cần Kha Cẩm Tinh này che lấp việc này hay không? Giá»ng nói cá»§a y có vẻ uy hiếp thiếu nữ ná», Hạ cô nương chưa kịp đáp, thanh niên kia đã rút kiếm ra đâm thẳng vào vai Tiểu Tán Môn tức thì, Kha Cẩm Tinh không thèm quay lại, chá» cho kiếm cá»§a đối phương sắp tá»›i gần, liá»n nhảy vá»t lên má»™t cái, rồi khi rÆ¡i xuống thì hai chân vừa dẫm đúng vào lưỡi kiếm cá»§a thiếu niên kia. Hai nam, nữ có vẻ kém tài y xa. 
Hạ cô nương thấy kiếm cá»§a ngưá»i yêu mình bị Kha Cẩm Tinh dẫm gãy, liá»n giÆ¡ chưởng lên đánh vào ngá»±c tên ná» má»™t cái. Tên này thông minh vô cùng, biết Hạ cô nương thế nào cÅ©ng ra tay đánh y, nên y đã dùng tả chưởng đánh ra má»™t làn sức âm nhu, khiến Hạ cô nương bị bắn ra xa hÆ¡n trượng, trong khi tay phải cá»§a y nhanh nhẹn túm lấy cổ thiếu niên kia. 
Vân Nhạc thấy Cẩm Tinh hai tay đánh hai ngưá»i má»™t lúc, kinh ngạc vô cùng. Chàng thấy Cẩm Tinh vừa nắm chặt lấy cổ thiếu niên kia thì thân mình chàng ta má»m nhÅ©n ngay. Y quay lại nhìn Hạ cô nương, nhếc mép cưá»i, giá»ng xảo trá nói: 
- Hạ cô nương có muốn tên tiểu tá» này khá»i chết không? Y vừa nói vừa giÆ¡ bàn tay trái lên, nhắm đầu thiếu niên nỠđịnh đánh xuống. Hạ cô nương hãi sợ đến mất cả hồn vÃa, nhưng đột nhiên nàng lại mừng rỡ vô cùng... 
Tiểu Tán Môn thấy sắc mặt cá»§a Hạ cô nương bá»—ng thay đổi kỳ dị như thế, Ä‘ang ngạc nhiên thì bá»—ng y cảm thấy trá»ng huyệt ở xương sống như bị cái búa nặng vạn cân bổ xuống. Äầu óc cá»§a y vang lên tiếu kêu văng vẳng, hai mắt nổ Ä‘om đóm lá»a, tay phải buông thõng xuống, nhá» váºy thiếu niên ná» má»›i rÆ¡i xuống đất. 
Hạ cô nương thấy ngưá»i yêu đã thoát khá»i bàn tay độc ác cá»§a Cẩm Tinh, mừng rỡ vô cùng, thất thanh la lá»›n má»™t tiếng, rồi nhanh như Ä‘iện chạy đến đỡ chàng dáºy. Chàng nỠđã thóat khá»i hai ngón tay Ä‘iểm vào trá»ng huyệt cá»§a Tiểu Tán Môn, nên hoạt động trở lại như thưá»ng. 
Cẩm Tinh đột nhiên bị ngưá»i đánh lén, biết là gặp phải tay cưá»ng địch. Lát sau, y thấy mắt hết hoa và phÃa sau không nghe động tÄ©nh gì cả, trong lòng vừa kinh hãi vừa nghi ngá», Y lại thấy Hạ cô nương và thiếu niên ki cứ nhìn vá» phÃa sau lưng y, vẻ mặt mừng rỡ, liá»n váºn khÃ, thấy nhẹ nhàng như thưá»ng nên cam đảm và nghÄ©: “Ta quay mình, quét song chưởng má»™t lượt thì kẻ địch đứng trong vòng hai trượng cÅ©ng phải gãy xương, đứt gân chết ngay. Hừ! Hừ! Rồi mi sẽ biết Tiểu Tán Môn này lợi hại thế nào“ NghÄ© Ä‘oạn y váºn sức vào song chưởng, thét lên má»™t tiếng. Quay lẹ lại đáng luôn. Mấy chục cây ở quanh đó bị chưởng phong cá»§a y Ä‘á»u bị gãy rạp. 
Cẩm Tinh tưởng rằng há»… song chưởng ra thì ngưá»i ở phÃa sau dù võ công cao siêu đến đâu cÅ©ng không sao chịu nổi. 
Mặt y quay theo chưởng đánh tá»›i và mắt ngước lên, nhưng y càng thêm ngẩn ngÆ¡ vì không thấy má»™t bóng ngưá»i!Y chỉ cảm thấy đầu lạnh buốt. 
Thì ra má»›i bị mó sÆ¡ má»™t cái mà y đã mất hồn mất vÃa. Y vá»™i cúi mình tránh né rồi đánh ra má»™t chưởng, nhưng lại đánh vào khoảng không. Y thấy cô nương há» Hạ đứng xa mưá»i trượng Ä‘ang khúc khÃch cưá»i. 
Tiểu Tán Môn lòng càng kinh hãi, nhưng mặt vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh và nói:  
- Quân chuá»™t nhắt lẩn trốn, có gan sao không chưá»ng mặt để so tài vá»›i ta thá» xem… Y chưa dứt lá»i đã có má»™t tràng cưá»i ngạo nghá»… nổ dòn nghe rất rùng rợn. Tiếng cưá»i vùa tan, y đã cảm thấy yếu huyệt bên đùi trái tá»±a như bị kiến cắn. Bá»—ng tá»± dưng y nhảy lên bảy tám thước rồi ngã ngang xuống nghe “ bá»™p “ má»™t tiếng nằm ỳ ra đó không sao cá»±a quáºy được. 
Tiểu Tán Môn nằm ỳ dưới đất, chân tay má»m nhÅ©n không còn chút hÆ¡i sức. Y ráng ngước mắt nhìn, thấy má»™t gã trung niên, mặt vàng khè như bệnh rét nặng, Ä‘ang mỉm cưá»i nhìn y. Xưa nay y là má»™t tay độc ác có tiếng mà bây giá» cÅ©ng rợn tóc gáy trước cảnh tượng kì dị này. 
Lúc ấy trong rừng lại có tiếng quát tháo nổi lên, rồi có ba bóng ngưá»i phi tá»›i, thân pháp nhanh nhẹn như Ä‘iện chá»›p. Chân vừa chạm đất, ba ngưá»i vá»™i giở ba món khà giá»›i ra và chia làm ba phương vị đứng thá»§, mắt lóng lánh nhìn Quái Thá»§ Thư Sinh Tạ Vân Nhạc. Tạ Vân Nhạc đã nháºn ra LÅ©ng Tây Tam Äiểu. Tốt Lá»™, tên để bá»™ râu dê, lá»›n tiếng há»i: 
- Bạn có phải là... 
Vân Nhạc xua tay không để cho Tốt Lộ nói hết. Tên hỠTốt trợn trừng mặt nhìn Vân Nhạc với vẻ hoài nghi. 
Vân Nhạc chỉ khẽ động chân trái, đã dẫm vào cổ há»ng Tiểu tán Môn, tên độc ác chỉ kịp thét lên má»™t tiếng, máu tươi vá»t ra mồm mÅ©i, chết liá»n. 
LÅ©ng Tây Tam Äiểu biến sắc, liá»n múa khà giá»›i tấn công Vân Nhạc tức thì. Vân Nhạc giÆ¡ hữu chưởng khẽ phẩy má»™t cái, Tam Äiểu cảm tháy má»™t sức mạnh đẩy tá»›i không thể nào đứng vững, loạng choạng lùi lại ba bước. 
Tam Äiểu cả kinh thì Vân Nhạc đã mỉm vưá»i nói: 
- LÅ©ng Tây Nam Hữu, từ khi ở Long Môn cách biệt tá»›i nay, chỉ thá»i gian ngắn mà không nháºn ra tại hạ hay sao? Tam Äiểu nghe nói ngẩn ngưá»i nhìn nhau. Tốt Lá»™ nghe tiếng nói cá»§a chàng hÆ¡i quen, bấy giá» má»›i nháºn ra, liá»n lá»›n tiếng: 
- Các hạ có phải là Nghiêm thiếu hiệp không? Sao thay đổi làm má»— không nháºn ra giá»ng nói, chút nữa xúc phạm đến ân nhân. 
Thì ra LÅ©ng Tây Tam Äiểu khi ở Vân Vụ SÆ¡n Trang bị Nhâm Thất Cô đánh cho má»™t chưởng suýt chết, nếu không nhá» Vân Nhạc giải cứu thì không sao thoát khá»i tai ách đó, nên lúc nào chúng cÅ©ng nhá»› Æ¡n Vân Nhạc. Sau đó, Nhâm Thất Cô cùng Long Môn tứ Quái cứ Ä‘uổi theo Vân Nhạc bá» mặc không thèm đếm xỉa tá»›i bá»n chúng, Tam Äiểu liá»n lẻn vào kho tàng cá»§a Vân vụ SÆ¡n Trang Ä‘oạt má»™t rương châu báu rồi trở vá» LÅ©ng Tây. 
Vân Nhạcvừa cưá»i vừa nói: 
- Nghiêm má»— muốn hành sá»± má»›i cải dạng còn Tam Äiểu sao không ở LÅ©ng Tây lại đến đây làm gì? Tốt Lá»™ đỠbừng mặt nói: 
- Nói ra thì dài lắm. Trang chá»§ cá»§a Tân gia trang này là Kim Câu vô địch Tân Má»™ng, y vốn là bạn thân cá»§a gia sư. Anh em chúng tôi được Tân trang chá»§ má»i tá»›i đây. Bây giá» Ä‘ang lúc võ lâm Ä‘a sá»±, Tân trang chá»§ định gây thanh thế ở Giang Bắc nên đã liên hiệp vá»›i chưởng môn cá»§a Nam phái Cái bang là Há»—n Nguyên Chỉ Khoái Tuấn cùng mưu đại sá»±, hiên giỠđã có rất nhiá»u ngưá»i tá»›i đây nháºp bá»n. 
Vân Nhạc cau mày há»i: 
- Tốt lão sư có nghe tên Càn Khôn Thủ Lôi Tiếu Thiên không? Tốt Lộ ngạc nhiên, lắc đầu tỠvẻ không biết. 
Lúc ấy, Hạ cô nương và thiếu niên nỠđang thủng thẳng tiến đến vái chào Vân Nhạc, khẽ nói: 
- Äa tạ đại hiệp đã ra tay cứu giúp. Còn Lôi đại hiệp ngày hôm ná» bị Há»—n Nguyên Chỉ bắt và Ä‘ang giữ ở trong thá»§y lao. 
Nói tới đây, hai má nàng đỠbừng, rồi chỉ thiếu niên tiếp: 
- Anh này là Vương Thức Diệu, đệ tá» cá»§a đại hiệp Ãi La Lam Thôi Triển. Khi Lôi đại hiệp bị bắt, Thôi đại hiệp có khuyên trang chá»§ không nên gây thì gây hấn vá»›i Lôi Ä‘ai hiệp, cÅ©ng vì thế mà Thôi đại hiệp bất hòa vá»›i trang chá»§, còn bị Khoái Tuấn đả thương rồi Ä‘em nhốt trong thá»§y lao vá»›i Lôi đại hiệp. 
Vân Nhạc nói gáºt đầu ngẩm nghÄ© má»™t hồi, Ä‘oạn quay lại há»i Tam Äiểu: 
- Xin há»i ba vị, Tân Mông là ngưá»i như thế nào? La Tả liá»n đáp: 
- Tân Mông là ngưá»i chỉ kế thâm trầm, làm việc gì cÅ©ng xúi ngưá»i làm chá»› Ãt khi nhúng tay vào, vì thế ác danh cá»§a y không mấy ai biết. Nghiêm thiếu hiệp chắc là địch thá»§ cá»§a trang chá»§, chá»› không thể là bạn. Nếu đúng váºy, anh em má»— xin trở vá» LÅ©ng Tây ngay, để khá»i vạ lây. 
Vân Nhạc cả cưá»i đáp: 
- Ba vị quyết định như váºy tháºt đáng kÃnh, đáng phục. Nếu tại hạ có dịp tá»›i LÅ©ng Tây thể nào cÅ©ng ghé thăm má»™t phen. 
La Hồng vội nói: 
- Chúng tôi xin chỠđại hiệp giáng lâm. 
Nói xong, Tam Äiểm cúi chào. Vân Nhạc Ä‘ang định há»i Hạ cô nương và Vương Thức Diệu thì bá»—ng thấy có hai luồng gió lướt qua và hai ngưá»i xuất hiện. 
Äó là Nhứt Nguyên Cư SÄ© Hồ Cương và con gái Hồ Cốc Lan. Hồ Cương vuốt râu mỉm cưá»i còn Hồ Cốc Lan có vẻ u oán. Vân Nhạc chắp tay vái chào, vùa cưá»i vừa nói: 
- Lão tiá»n bối, sao lại biết tại hạ ở đây? Nhứt Nguyên Cư SÄ© cưá»i ha hả đáp: 
- Khi lão đệ rá»i khá»i Yến Kinh thì cha con lão Ä‘uổi theo ngay. Chuyện xảy ra ở tiểu miếu ngoại ô huyện Võ Thanh chÃnh mắt lão đã được mục kÃch võ công cái thế cá»§a lão đệ. 
Vân Nhạc thất thanh kêu “ủa“ má»™t tiếng Ä‘á»an há»i: 
- Thế ra những phi tặc cá»§a Hồng Kỳ bang ở trong miếu đã được lão tiá»n bối và cô nương chiếu cố? Nói xong, chàng cúi ngưá»i chào lão hiệp. Cốc Lan thấy váºy không sao nhịn được, liá»n bụm miệng cưá»i má»™t hồi. Hồ Cương lão đầu mỉm cưá»i nói: 
- Lão Ãt khi nhÅ©ng tay vào việc giết chóc. Những phỉ tặc đó Ä‘á»u do con nha đầu này ra tay cả. Lão đệ vá»›i nó, Ä‘á»u hạ độc thá»§, hai bàn tay đã nhiá»…m đầy máu tanh, e rằng sau này hÆ¡i bất cáºp đây... Cha con lão lúc Ä‘i đưá»ng có gặp Tần Trung Song Quái và còn đùa má»™t phen vá»›i bá»n chúng má»›i tá»›i đây trá»…. Khi cha con lã tá»›i Nguyên Thịnh tiêu cục, thì nghe nói lão đệ Ä‘i Thái SÆ¡n tìm Hạc Diên Thảo nên cha con lão má»›i tá»›i đây, không ngá» lại được gặp lão đệ Vân Nhac vá»™i nói: 
- Chắc lão tiá»n bối có gặp nhạc gia, váºy bệnh thế cá»§a nhạc gia hiện giá» ra sao, lão tiá»n bối có rõ chăng? Hồ Cương liá»n đáp: 
- Äá»™c thế cá»§a Chu Du Thành và Cao lão sư vẫn chưa ác hóa. Triệu Khang Cá»u đại hiệp đã ở Thái SÆ¡n trở vá» rồi. Nhưng không lấy được Hạc Diên Thảo nên rất rầu rÄ©. Cha con lão tá»›i tiêu cục thì thấy bá»n Tang Tu Quái Tú đã Ä‘em trả món tiêu hàng mà chúng đã cứớp. Chúng còn nói lão đệ đã mệnh vong ở núi Thái SÆ¡n. Lúc ấy, Triệu đại hiệp cả giáºn liá»n phi kiếm giết cả bá»n Tang Tu Quái Tú, còn định đến núi Thái SÆ¡n ngay để xem thá»±c hư thế nào. Lão khuyên mãi và quả quyết rằng, lão đệ không phải là ngưá»i chết yểu mà phải lo ngại. Cha con lão còn nháºn lá»i Ä‘i Thái SÆ¡n má»™t phen giúp lão anh hùng để dá» xem tình thế. NgỠđâu khi tá»›i Tân trang thóang thấy lão đệ cải dạng lẻn vào bụi cây, lão bèn theo dõi đến đây, nhưng không biết lão đệ đã lấy được Hạc Diên Thảo chưa? Vân Nhạc có vẻ cảm động, vừa cưá»i vừa nói: 
- Nếu váºy háºu sinh phải trở vá» Tế Nam ngay, còn việc Lôi Tiếu Thiên và Thôi Triển bị giam giữ ở Tân gia trang mong lão tiá»n bối chú ý cứu giúp. Cháºm lắm tối mai háºu sinh sẽ trở lại đây. 
Nói xong chàng giá»›i thiệu Hạ cô nương và Vương Thức Diệu. Hồ Cương vừa cưá»i vừa đáp: 
- Những việc này lão đã hay, nhưng chứt thá»i không cứu được hỠđâu. Lão đệ có biết Tân Má»™ng là đệ tá» Ä‘Ãch truyá»n cá»§a Cao Lê Cống SÆ¡n Tứ Ma không? Hiện giá» không những Tứ Ma và Tần Trung Song Quái cÅ©ng ở trong Tân trang này, mà còn có các cao thá»§ Ma đạo nữa. 
Nhưng “mưu sá»± tại nhân, thành sá»± tại thiên“, cha con lão lúc nào cÅ©ng táºn lá»±c hành sá»±. Lão đệ mau Ä‘i Tế Nam, ngày mai thế nào cÅ©ng gặp nhau ở đây. 
Cốc Lan thấy Vân Nhạc định đi, nàng chẩu môi nói: 
- Sao má»›i nói vài ba câu chuyện đã định Ä‘i ngay, em không chịu đâu! Vân Nhạc có vẻ kinh hãi. Sá» dÄ© chàng muốn tránh Cốc Lan là vì chàng không muốn gây thêm tình nghiệp nữa. Nhưng số trá»i đã định không sao tránh được. Chàng rất thông minh, biết ngay cha con Hồ Cương theo dõi mình là có ý gì rồi, nên chàng khẽ thở hắt ra má»™t cái, ngước mắt nhìn Cốc Lan. Tháy hai mắt nàng có vẻ u sầu, chàng mỉm cưá»i nói: 
- Hồ cô nương, tại hạ tuy là võ phu nhưng cÅ©ng biết quân tá» nhất ngôn nặng hÆ¡n chÃn cái đỉnh. Tối mai tại hạ quyết tá»›i nÆ¡i không sai lá»i đâu. 
Äoạn chàng quay lại nói vá»›i Hạ cô nương và Vương Thức Diệu: 
- Hai vị đừng vá»™i trở vá» Tân trang, cứ theo Hồ lão tiá»n bói. Nếu hữu sá»± đã có lão tiá»n bối che chở cho, chá» khi nào Lôi lão sư thóat nạn, hai vị sẽ hành động sau. 
Nói xong chàng nhún mình Ä‘i ngay, nhanh như chá»›p. Vân Nhạc giở hết tốc lá»±c khinh công, chỉ chạy trong ná»a tiếng đồng hồ đã tá»›i cá»a Nam thành Tế Nam. Chàng thẳng má»™t mạch vá» Nguyên Thịnh tiêu cục, má»i ngưá»i Ä‘i đưá»ng thấy chàng Ä‘i nhanh như váºy cứ trố mắt ra nhìn, nhưng mặc há», chàng cứ cắm đầu mà Ä‘i. Chàng vừa vào tá»›i cá»a Nguyên Thịnh tiêu cục thì Triệu Khang Cá»u vẻ mặt rầu rÄ© Ä‘ang từ từ Ä‘i ra. 
Chàng liên dừng bước lại gá»i: 
- Thưa nhạc phụ. 
Khang Cá»u ngẩn ngưá»i nhìn má»™t lát lâu, sau nháºn ra Vân Nhạc, cả mừng vá»™i gá»i lá»›n: 
- Hiá»n tế đây à? HạcDiênThảo đã lấy được chưa? Vân Nhạc vừa cưá»i vừa đáp: 
- Con đã may mắn lấy được rồi. Nói xong cả hai đi vào trong. 
Chu Duy Thành và Cao Tá» Long gầy và kém tinh thần hÆ¡n trước nhiá»u. Thấy Vân Nhạc, hai ngừơi chỉ khẽ gáºt đầu má»™t cái. Vân Nhạc Ä‘em Hạc Diên Thảo ra chữa cho hai ngưá»i. Nhưng vì lâu ngày, tuy giải được chất độc, chân nguyên cá»§a hai lão anh hùng đã suy xuyển rất nhiá»u như lâm bệnh nặng. Vân Nhạc không tiếc Ä‘em chân nguyển cá»§a bản thân và dùng Bồ Äá» Bối Diệp Thiá»n Công dồn sức cho hai ngưá»i. 
Chiá»u hôm đó, Chu Duy Thành và Cao Tá» Long đã khá»i hẳn, trái lại Vân Nhạc sắc mặt nhợt nhạt, chàng liá»n vào phòng bên để Ä‘iá»u tức qui nguyên. 
Lúc Vân Nhạc chữa cho Cao, Chu nhị lão anh hùng, ngoài cá»a phòng tiêu cục các tiêu sư và các bạn Ä‘á»u muốn được chiêm ngưỡng mặt Vân Nhạc. Khang Cá»u phải khuyên giải đôi ba phen và hứa đến bữa cÆ¡m tối sẽ được gặp nhau. 
Bấy giá» má»i ngưá»i má»›i chịu rút lui. CÅ©ng may há» không biết Vân Nhạc là Quái Thá»§ Thư Sinh tiếng tăm lừng lẫy võ lâm, mà há» chỉ biết Vân Nhạc có võ há»c kinh ngưá»i thôi, bằng không há» còn náo nức muốn gặp chàng hÆ¡n nữa. 
Hôm đó, trong khách sảnh cá»§a Nguyên Thịnh tiêu cục, đèn Ä‘uốc sáng trưng. Sáu mâm rượu Ä‘á»u có thá»±c khách ngồi cháºt nứt, vừa uống vừa chuyện trò vui vẻ. 
Lát sau, từ phÃa cuối khách sảnh bên trong bình phong, má»™t thÃêu niên đẹp như tiên đồng, cháºm rãi bước ra cúi đầu chào má»i ngưá»i. 
Äồng thá»i, Triệu Khang Cá»u đứng dáºy giá»›i thiệu cho má»i ngưá»i biết đó là Vân Nhạc Má»i ngưá»i vui vẻ, lần lượt má»i rụợu, Vân Nhạc nháºn má»™t cách hoan hỉ, không ngưá»i nào pháºt lòng. Vẻ mặt Vân Nhạc rất hòa nhã, tươi tỉnh không chút gì kiêu căng khiến ai cÅ©ng quà mến. Bữa tiệc kéo dài tá»›i canh ba. Ai nấy Ä‘á»u hài lòng sau khi giả tán. Vân Nhạc theo Khang Cá»u trở vào ná»™i thất, chàng má»›i kể chuyện Lôi Tiểu Thiên rồi bảo thế nào ngày mai chàng cÅ©ng Ä‘i Tân trang để hạ Há»—n Nguyên Chỉ Khoái Tuấn ngã, hầu tránh cho Cái Bang tá»± tàn sát lẫn nhau. 
Chàng lại khuyên Triệu, Chu nhị lão anh hùng, sáng sá»›m mai cùng rá»i khá»i Tế Nam lên mục trưá»ng ở Sát Bắc. Còn phần chàng thì khi xong việc cÅ©ng sẽ tá»›i đó, Chu, Triệu nháºn lá»i. 
Cao Tá» Long Tổng tiêu đầu cá»§a Nguyên Thịnh tiêu cục vừa cưá»i vừa nói: 
- Tân Má»™ng xưa nay chỉ cấm cung ở gia trang nhưng rất được lòng các giá»›i giang hồ. Mấy năm trước lão có gặp y má»™t lần, xem có vẻ ân cần lắm. Nhưng thái độ cá»§a y trông tháºt giả dối và khả ố. Lão cÅ©ng không ngá» y là đệ tá» cá»§a Cao Lê Cống SÆ¡n Tứ Ma. Vân Nhạc ngạc nhiên há»i: 
- Tân Mộng dùng biệt hiệu Kim Châu vô địch mà không ai dám tới Tân trang khiêu chiến sao? Cao TỠLong vỗ đùi kêu lớn đáp: 
- Äúng, Ä‘iá»u này lạ tháºt. Nhưng mưá»i mấy năm vá» trước có má»™t nhóm ngưá»i đến Tân trang khiêu chiến, nhưng y khiêm tốn chối từ. Sau đó không ai đến khiêu chiến nữa. Bây giá» lão đệ nói ra lão má»›i thấy hành động cá»§a Tân Má»™ng rất khả nghi. 
Vân Nhạc mỉm cưá»i tiếp: 
- Ngưá»i ta giả dối khéo đến đâu cÅ©ng có chá»— hở. 
Chu Duy Thành đột nhiên nghÄ© ra má»™t việc liá»n há»i Vân Nhạc: 
- Này hiá»n tế, con gái Hồ Cương cảm tình vá»›i hiá»n tế ra sao? Vân Nhạc biết Hồ Cương đã nói vá»›i cha vợ mình những gì nên chàng mặt mÅ©i đỠbừng, ấp úng mãi không nói ra lá»i. 
Triệu Khang Cá»u nhìn chàng chòng chá»c má»™t hồi, rồi mỉm cưá»i há»i tiếp: 
- Hồ Cương có tiếng ngưá»i khó đối phó, chẳng hay cảm tình cá»§a hiá»n tế đối vá»›i Hồ cô nương ra sao? Hiá»n tế cứ nói, có gì mắc cỡ? Vân Nhạc mắt càng đỠthêm, ấp úng đáp: 
- Tiểu tế vá»›i Hồ cô nương không có gì vá»›i nhau. Chu Duy Thành nghe váºy vuốt râu cưá»i tiếp: 
- Sá»± tháºt cÅ©ng còn đó, việc này thư thả chúng mình sẽ giải quyết sau. 
Hai chữ “chúng mình“ ngụ ý chỉ Duy Thành và Khang Cá»u. Vân Nhạc muốn há»i xem Hồ cô nương đã nói gì vá»›i hai lão anh hùng nhưng không tiện lên tiếng. Äã mấy lần lá»i lên đã lên tá»›i cá»amiệng lại phải dồn ép vào long, chàng đành im lặng. Khang Cá»u và Duy Thành lại xoay sang vấn đỠHạc Diên Thảo, há»i Vân Nhạc đầu Ä‘uôi ra sao. Vân Nhạc liá»n kể hết cho má»i ngưá»i nghe, ai nấy Ä‘á»u cảm thấy cảm khái vô cùng. Khang Cá»u vừa cưá»i vừa nói tiếp: 
- Nếu không có cha con Hồ Cương há»— trợ thì chúng ta nhất thá»i chưa thể hạ bá»n quần Tà. Chúng tôi đã già nua, có lẽ từ đây trở Ä‘i bá»n chúng sẽ không quấy nhiá»…u nữa. Nhưng, hiá»n tế thì phải cẩn tháºn cho lắm. Chúng cho hiá»n tế cùng Quái Thá»§ Thư Sinh chung má»™t môn phái vì thá»§ pháp cá»§a hai ngưá»i rất giống nhau. Chúng có biết đâu hiá»n tế vá»›i Quái Thá»§ Thư Sinh tuy hai mà má»™t. Tóm lại, hiá»n tế nên chá»§ tâm đỠphòng bá»n chúng ám hại thì hÆ¡n. 
Vân Nhạc vâng vâng dạ dạ. Äến canh tư, má»i ngưá»i đã Ä‘i nghỉ, Vân Nhạc nằm trên giưá»ng trằn trá»c mãi không sao ngá»§ được, chợt nghe gà gáy canh năm, chàng vá»™i dáºy. 
Thì ra Khang Cá»u cùng mấy ngưá»i khác đã dáºy cả rồi. Má»i ngưá»i ăn sáng xong, Triệu, Chu nhị lão anh hung sá»a soạn xe Ä‘i ngay Sát Bắc. Còn Vân Nhạc thì từ biệt Cao Tá» Long thá»§ng thẳng ra ngoài cá»a Nam. 
Chàng qua khá»i Nam quan chừng năm bảy dặm thì chá»§ ý nghe phÃa sau có tiếng tà áo bay và má»™t mùi thÆ¡m xông tá»›i. Chàng biết có ngưá»i theo dõi liá»n tiến nhanh vài bước rồi đột nhiên quay lại, giở Di Lạc Thần Công ra đánh má»™t chưởng. Nhưng vừa thấy ngưá»i đó chàng biến sắc mặt, vá»™i thâu ngay lại chưởng lá»±c. Tuy váºy, chưởng lá»±c cá»§a chàng mạnh mẽ vô cùng, ngưá»i ná» bị chưởng phong đẩy lùi lại ba bước. 
Rồi nhanh như chá»›p, ngưá»i đó lướt tá»›i trước mặ chàng. Mặt đỠbừng, Vân Nhạc ấp úng há»i: 
- Sao cô nương tá»›i đây có má»™t mình? Còn lệnh tôn… Lệnh tôn đâu? Thì ra ngưá»i đó là Hồ Cốc Lan. Hôm nay nàng thoa thêm chút phấn nên xem càng lá»™ng lẫy, như má»™t bong hoa buổi sá»›m mùa Xuân. Nàng cứ nhìn chòng chá»c vào mặt Vân Nhạc khiến chàng ta mắc cỡ vô cùng cúi đầu nói: 
- Xin lá»—i cô nương, quả tháºt tại hạ không biết cô nương theo sau má»›i lỡ tay như váºy. 
Cốc Lan liá»n nói: 
- Nếu em là hai chị Triệu Liên Châu và Chu Nguyệt Nga thì anh không đánh phải không? Vân Nhạc không biết phải trả lá»i ra sao cho phải đành đứng đó ngẩn ngưá»i ra. Cốc Lan phì cưá»i rồi tiếp: 
- Kìa, trông mặt anh tức cưá»i tháºt. 
Váºn Nhạc định thần lại, há»i má»™t lần nữa, Cốc Lan má»›i đáp: 
- Canh ba đêm qua em đã tá»›i tiêu cục. Hừ! Nếu không phải cô nương này thì hồn các ngưá»i du địa phá»§ rồi. 
Vân Nhạc thất kinh há»i: 
- Tại sao thế? Cốc Lan đáp: 
- Äêm qua có hÆ¡n hai mươi tên thổ phỉ muốn dùng thá»§ Ä‘oạn hạ lưu đốt hương làm cho các ngưá»i bất tỉnh, chưng chúng bị em giết chết hết rồi quăng xuống hồ cho cá ăn. 
Vân Nhạc vừa cưá»i vừa nói: 
- Tại hạ xin cảm Æ¡n cô nương đã cứu thoát chết. Hồ cô nương khúc khÃch cưá»i: 
- Hãy khoan cám Æ¡n em vá»™i. Chá»— Lôi đại hiệp bị giam giữ, cha em đã Ä‘iá»u tra ra. Nhưng khốn ná»—i trongtrang có rất nhiá»u hảo thá»§, cha em đã đánh chết mất ba ngưá»i nhưng vì sợ bứt dây động rừng sẽ có hại cho Lôi đại hiệp nên phải lui ra. Bây giá» cha em ở trong rừng chỠđại ca đấy. 
Vân Nhạc vội nói: 
- Váºy chúng ta hãy Ä‘i ngay bây giá», kẻo lệnh tôn chá» lâu nóng ruá»™t. 
-oOo-
 
  
 
Hết chương 3
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				16-11-2008, 03:26 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				  Nguyễn Gia Lão Tam 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Jul 2008 
					Äến từ: Q4, TpHCM, VN 
					
					
						Bài gởi: 1,740
					 
                    Thá»i gian online: 33 phút 50 giây
                 
					
 
	Thanks: 2 
	
		
			
				Thanked 4 Times in 4 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương 4  
Quái Thá»§ Tái Sinh, XÃch Sát Hiển Oai  
Äả tá»±: neopunk1 
 
 
  
 
Hồ cô nương Ä‘i trước. Vân Nhạc biết thiếu nữ đó hiếu thắng nên thá»§ng thẳng Ä‘i sau, không dám Ä‘i nhanh hÆ¡n. Lát sau, thấy có ba bóng Ä‘en hiện xa xa trên sưá»n núi và chạy vá» phÃa hai ngưá»i, Vân Nhạc đỠphòng và khi đến gần má»›i thấy rõ đó là Cung Môn Song Kiệt và Ãc Sư Gia Thẩm Thượng Cữu. 
Gặp nhau, Thiết Ty Kim Cương Hà Thân Phúc cưá»i nhạt, lên tiếng trước: 
- Quả tháºt là trái đất tròn, hôm nay chúng ta lại gặp nhau. Vân Nhạc cả cưá»i má»™t hồi rồi đáp: 
- Hà đại nhân hà tất phải dối ngưá»i như váºy. Mấy vị đã có lòng theo dõi còn phải nói ngẫu nhiên làm gì. Xin há»i ba vị định cản trở tại hạ, là có ý gì váºy? Hà Thân Phúc quát to: 
- Có ý gì phải không? Bắt mi vỠtrị tội. Hà mổ sớm biết ngươi là thủ phạm vụ án đổ máu ở Thái Nguyên. Cung Môn Song Kiệt có phải là kẻ mắt mù đâu. Bây giỠmi có chối cũng không chối được. 
Vân Nhạc cưá»i nhạt, chưa kịp trả lá»i, Thẩm Thượng Cữu đã xen vào: 
- Lần trước sư gia bị ngươi đánh lừa, nhưng vá»›i lần này thì đừng hòng. Có phải ngươi há» Ngôn tháºt không? Vân Nhạc đột nhiên sa sầm nét mặt đáp: 
- Thẩm Thượng Cữu, mi ăn nói không biết liêm sỉ chút nào. Mi là má»™t thầy đồ trong phá»§ Tam Bối Tá», dám ở trong thành đô là nÆ¡i nghiêm cấm, mà vô pháp vô thiên thiết láºp công đưá»ng, ngầm hãm hại dân chúng. Tá»™i cá»§a ngươi đáng lăng trì, ngươi tưởng há» Tạ này không dám làm gì ngươi sao? Nói xong, chàng váºn khà vào hai cánh tay, mặt lá»™ sát khÃ. Hồ Cốc Lan cÅ©ng rút thanh kiếm kỳ hình ra cầm sẵn trong tay vừa cưá»i vừa nói: 
- Tạ huynh, việc hôm nay không phải đôi ba lá»i mà giải quyết được. Äể tiểu muá»™i giúp đại huynh giải quyết gã há» Thẩm gian ác này. 
Äoạn nàng thét lá»›n má»™t tiếng, rồi nhanh như chá»›p nhảy tá»›i múa hai thanh kiếm hóa thành mưá»i mấy đạo kim quang tá»±a như mưá»i mấy con Kim Sà nhằm các yếu huyệt trên ngưá»i Thượng Cữu mà tấn công. Thá»§ pháp cá»§a nàng kỳ dị khác thưá»ng, khi múa xong kiếm thì từ mÅ©i kiếm phát ra Nhất Nguyên chân khÃ, tiếng kêu sè sè bao trùm khắp ngưá»i Thượng Cữu. 
Thượng Cữu cưá»i nhạt rồi cÅ©ng múa song chưởng lên, khiến Cốc Lan phải lùi lại mấy bước. Nhân dịp đó, Thượng Cữu nhảy vá»t lên, lúc rÆ¡i xuống trong tay có thêm cái quạt bằng gang, ánh sáng thấp thoáng. Y ha hả cưá»i rồi nói: 
- Con nhãi kia, mi có biết Thẩm Thượng Cữu là ngưá»i như thế nào không. Mi chỉ là má»™t ánh sáng nhá» như hạt gạo thì làm gì nổi sư gia. Bây giá» sư gia chỉ dùng cái quạt là ná»™i trong mưá»i hiệp sẽ đánh rÆ¡i thanh Kim kiếm cá»§a mi. 
Vân Nhạc thấy Hồ cô nương ra tay thì phát sợ vì chàng dư hiểu Thẩm Thượng Cữu xuất thân ở Thiên SÆ¡n, có liên can đến sư môn cá»§a mình, võ há»c rất cao thâm, nàng không phải là đối thá»§. Chàng lại sợ Cung Môn Song Kiệt bất thần tấn công mình, nhưng phần chàng thì không có gì đáng ngại. Chàng chỉ lo, rá»§i Hồ cô nương bị thương thì chàng không biết ăn nói làm sao vá»›i Hồ Cương thôi. Chàng thấy Cung Môn Song Kiệt chia ra đứng hai bên, mắt cứ nhìn mình chòng chá»c, chàng chỉ mỉm cưá»i. 
Bá»—ng Thượng Cữu giở Di Lạc Thần Công, yên chà thế nào Hồ cô nương cÅ©ng bị đánh bắn ra dù không chết cÅ©ng bị thương nặng. NgỠđâu Nhất Nguyên chân khà từ song kiếm cá»§a cô nương phát ra có thể địch nổi Di Lạc Thần Công lợi hại cá»§a Ãc Sư Gia.Chân Khà và Thần Công công lá»±c ngang nhau, nhưng kinh nghiệm cá»§a Hồ cô nương hãy còn non ná»›t. 
Bây giá», Hồ cô nương sầm nét mặt lại, quát lá»›n: 
- Bà cô bất kể mi là ai, chỉ thấy mi chướng mắt là bà cô phải lấy tÃnh mạng cá»§a mi cho bõ ghét! Ãc Sư Gia ha hả cả cưá»i: 
- Con nhãi này ngông cuồng tháºt. 
Äoạn, tay phải cá»§a y phẩy má»™t cái, cây quạt xòe ra to chừng hÆ¡n hai thước. Nan quạt chế bằng thứ sắt dưới đáy bể, cái nào cÅ©ng bóng loáng và trồi khá»i đầu quạt chừng ná»a tất, rất sắc bén, lợi hại vô cùng, có thể làm khà giá»›i Ä‘iểm huyệt và cÅ©ng có thể phá khà công nữa. Mặt quạt màu vàng bóng chói làm bằng tÆ¡ cá»§a con nhện nghìn năm trên Thiên SÆ¡n rất dai và rất độc, đụng phải đối phương cảm thấy da thịt ngứa ngáy, sưng húp tức thì. Sau đó chá»— vết thương sẽ thối nát táºn xương cốt, nguy hiểm cho tÃnh mạng. 
Kế Thẩm Thượng Cữu xếp quạt lại, xông tới điểm thẳng vào ngực Hồ cô nương. Y ra tay rất nhanh, thế đánh rất kỳ ảo, oai lực vô cùng. 
Thấy sức gió cây quạt làm cho mình nghẹt thở, Hồ cô nương má»›i biết đối thá»§ lợi hại, bèn múa Kim kiếm giả bá»™ chống đỡ, nhưng thình lình nhảy sang bên đâm xỉa vào vai phải kẻ địch. Thân pháp cá»§a hai ngưá»i nhanh vô cùng, cả hai cùng ra tay tháºt lẹ, khiến những ngưá»i đứng cạnh đó cÅ©ng phải hoa mắt. 
Thế công đó cá»§a Hồ cô nương quả tháºt độc ác, nếu Thượng Cữu không buông quạt lùi lại tránh thì cánh tay phải cá»§a y sẽ bị chém gãy liá»n, dù thân pháp cá»§a y tuyệt nhanh, có thể tránh được thế công cá»§a đối phương, nhưng cÅ©ng đã mất dịp tấn công. Lúc này Hồ cô nương má»›i giở Nhất Nguyệt kiếm pháp ra bao quanh Thượng Cữu, khiến Thượng Cữu bị dồn vào thế chịu đòn, chỉ lo chống đỡ, không sao tấn công lại được. 
Hồ cô nương khôn ngoan vô cùng. Nàng biết thị chân lá»±c cá»§a mình mà đối chưởng vá»›i đối phương thì không sao địch nổi Ãc Sư Gia. Chỉ vì Thượng Cữu nói khoác trước bảo trong mưá»i hiệp thế nào y cÅ©ng đánh rÆ¡i được thanh Kim kiếm cá»§a nàng, nên nàng cố làm sao duy trì cuá»™c đấu được trên mưá»i hiệp để chế diá»…u Thượng Cữu. NgỠđâu tài nghệ cá»§a y rất cao siêu, nên kiếm quang cá»§a Hồ cô nương sắp đụng tá»›i vai bên phải thì y né sang bên trái, giÆ¡ quạt hất mạnh nhanh như chá»›p. 
Thế là thanh kiếm cá»§a Hồ cô nương đâm trúng phải mặt quạt, chỉ thấy má»m nhÅ©n, đồng thá»i quạt đó cụp lại. Hồ cô nương bá»—ng thấy có má»™t sức mạnh vô cùng làm cánh tay mình rung động, hổ khẩu tê buốt, đành phải buông tay ra để thanh kiếm tá»± đông bay Ä‘i, như má»™t con phi xà, thẳng tá»›i đồi Hoàng ThÆ¡ má»›i rÆ¡i xuống. 
Thượng Cữu thấy thế võ đó đã đắc thắng, liá»n dùng cái quạt Ä‘iểm luôn vào mạch cổ tay trái cá»§a Hồ cô nương. Thế tấn công cá»§a Thượng Cữu nhanh như Ä‘iện chá»›p, Hồ cô nương không thể nào trở tay kịp nên không những Hồ cô nương ngạc nhiên mà cả Vân Nhạc cÅ©ng kinh ngạc vô cùng. 
Lần đầu tiên Vân Nhạc xem Thượng Cữu ra tay, võ há»c phi thưá»ng, nếu không kịp thá»i diệt trừ y sau này môn phái mình sẽ bị nhÆ¡ nhuốc vì y. 
Trong lúc chàng Ä‘ang suy tÃnh, thì Hồ cô nương đã lâm nguy, chàng liá»n nhún mình nhảy tá»›i cứu giúp. 
Thượng Cữu thấy sắp hạ được Hồ cô nương lòng mừng khấp khởi, nhưng bá»—ng má»™t bóng Ä‘en thoáng tá»›i gió mạnh phá»§ mặt, cổ tay phải y bị năm ngón tay như năm cái móc gang bóp chặt, Ä‘au buốt táºn xương, và cây quạt cÅ©ng bị đối thá»§ cướp mất. Y chưa thấy rõ mặt kẻ địch thì đùi bên phải đã bị má»™t cái chùy gang nặng nghìn cân bổ xuống. Y chỉ kêu được mấy tiếng “ối chà†rồi thân mình bị đá tung lên không. 
Tiếng kêu la thảm khốc theo gió bay đi, khiến ai nấy cũng phải rùn mình hãi sợ. 
Trong lúc Vân Nhạc nhún mình nhảy tá»›i tấn công Thượng Cữu thì Cung Môn Nhị Kiệt cÅ©ng như hai con chim ưng áp tá»›i, nhưng thân pháp cá»§a chúng nhanh nhẹn sao bằng Vân Nhạc, nên khi chúng vừa hạ chân tá»›i đất thì Thượng Cữu đã bị đá bay. Anh em chúng Ä‘á»u kinh dị. 
Vân Nhạc giÆ¡ má»™t chưởng lên trước ngá»±c, nhìn Cung Môn Nhị Kiệt cưá»i nhạt, nói: 
- Tại hạ nhất thá»i đã lỡ đá bay quý bạn, làm mất sÄ© diện cá»§a hai quan lá»›n, mong hai vị thứ lá»—i cho! Lúc ấy Hồ Cốc Lan nhìn Vân Nhạc vá»›i vẻ cảm Æ¡n, rồi nhảy đến chân đồi nhặt lại thanh kiếm. 
Trước kia Cung Môn Nhị Kiệt ở trước khách sạn trong kinh thành đã được mục kÃch kỳ há»c cái thế cá»§a Vân Nhạc, và xa hÆ¡n nữa, ở Tấn Từ tại Thái Nguyên chúng cÅ©ng được mục kÃch Dư Vân dùng kiếm chém giết năm ngưá»i cá»§a Thanh Phong Bang cùng má»™t lúc. 
Chúng lại càng chứng minh ngưá»i đứng trước mặt là hoá thân cá»§a Dư Vân. 
Lúc trước chúng biết Vân Nhạc là hung phạm vụ huyết án Thái Nguyên, chỉ là dò thỠthôi, chớ chúng vẫn chưa dám chứng minh Vân Nhạc là hung phạm thực. 
Nay Cung Môn Nhị Kiệt nháºn thấy Vân Nhạc quả tháºt là hung thá»§ vụ huyết án ở Thái Nguyên, nhưng chúng thấy võ nghệ cá»§a Vân Nhạc cao siêu, đâm kinh hãi nhiá»u hÆ¡n mừng rỡ. Chúng tá»± thị có tay đỡ đầu ẩn núp má»™t bên, nhưng ngưá»i đó đã nói trước nếu không cần lắm sẽ không xuất hiện cứu giúp. 
Ngưá»i đỡ đầu cá»§a y là ai? Là Hắc Y Huyá»n Nữ Hân Huyá»n Vy, má»™t trong Miêu Lãnh Song Miêu còn sống sót. Nếu không có tay võ công cao siêu như thế đỡ đầu, Cung Môn Nhị Kiệt đâu dám đương nhiên kiếm Vân Nhạc gây hấn. 
Lúc ấy Cung Môn Song Kiệt nghe Vân Nhạc nói thế, mặt đỠbừng xấu hổ vô cùng. 
Triển Vạn Hùng nóng tánh hơn, quát lớn: 
- Khắp thiên hạ đây, đâu cÅ©ng là đất Ä‘ai cá»§a nhà vua, ngưá»i nào cÅ©ng là thần dân cá»§a nhà vua. Ngài giết mệnh quan cá»§a triá»u đình thì phải chịu tá»™i, tốt hÆ¡n ngài nên thúc thá»§ chịu bắt, anh em chúng tôi thể nào cÅ©ng đặt biệt đối đãi. 
Vân Nhạc nghe nói cả cưá»i, đáp: 
- Các ngươi làm gì có nhân nghÄ©a mà cÅ©ng nói nhân nghÄ©a! Cung Môn Song Kiệt mắt đỠngầu, khì khì cưá»i luôn miệng Lúc này Hồ cô nương đã nhặt được thanh Kim kiếm lên liếc mắt ra hiệu cho Vân Nhạc rồi nói: 
- Tạ huynh, chúng ta còn có việc chÃnh phải Ä‘i ngay, hà tất phà thá»i giá» và phà hÆ¡i sức đấu khẩu vá»›i chúng làm gì? Chi bằng cho chúng lên đưá»ng ngay có hÆ¡n không? Vân Nhạc tuy không biết nàng ra hiệu như thế có dụng ý gì, nhưng cÅ©ng biết có nguyên cá»› chi bên trong, nên không do dá»± chút nào, vừa cưá»i vừa trả lá»i: 
- ÄÆ°á»£c! Nói Ä‘oạn chàng cầm cây quạt lấy được cá»§a Thẩm Thượng Cữu, đột nhiên nhảy tá»›i Ä‘iểm vào yếu huyệt ở khẩu Ä‘uôi cá»§a Vạn Hùng, còn tay trái nhanh như chá»›p nhắm vào yếu huyệt tay cá»§a Thân Phúc. Má»™t lúc tấn công hai cao thá»§ mà Vân Nhạc lại để hở hang, đó là Ä‘iá»u ngưá»i trong võ lâm tối kỵ. Có lẽ ngoài Vân Nhạc không ai dám liá»u lÄ©nh như váºy. 
Cung Môn Nhị Kiệt thấy Vân Nhạc ra tay tấn công nhanh như Ä‘iện vừa đâm lo vừa hốt hoảng, nên đáng lý lùi vá» phÃa sau để tránh né, chúng lại nhảy xổ tá»›i đồng phản công Vân Nhạc má»™t lượt. Vân Nhạc đã kinh nghiệm bài há»c ở Thiên Trượng Uyên và chỉ chá» có thế. Dá»… gì chàng để cho đối phương đụng tá»›i mình, chàng chỉ tránh né đủ để thế công cá»§a Nhị Kiệt như phóng vào khoảng không. Cung Môn Nhị Kiệt thấy mình đã dùng tá»›i Äạt Ma Tháºp Tam thức, lợi hại hÆ¡n cả Thiếu Lâm tứ tăng mà cÅ©ng không đánh trúng được đối phương má»™t cái nào đâm ra bối rối. Còn Vân Nhạc trong lúc thân hình như bay xuyên Ä‘i xuyên lại trong bóng cá»§a bốn chưởng địch, đầu óc thì suy tÃnh: “Nếu ta không nhân lúc này diệt trừ Cung Môn Song Kiệt, vá» sau này chúng sẽ gây tai hại rất lá»›n cho võ lâm.†Chàng quyết định xong, liá»n xông vào phÃa tả chưởng cá»§a Thân Phúc. Thấy Vân Nhạc bá»—ng đưa ngưá»i vào đỡ chưởng mình đánh trúng, Thân Phúc không hiểu tại sao, nên chưởng thế hÆ¡i cháºm lại. Vân Nhạc cả cưá»i má»™t tiếng dùng quạt tấn công luôn. Thân Phúc chỉ thấy gió mạnh đẩy tá»›i làm tối tăm cả mặt mÅ©i, khà huyết bá»—ng ngừng lại, y rên được má»™t tiếng rồi ngã ra phÃa sau tức thì. Trong lúc ấy, song chưởng cá»§a Vạn Hùng vừa đánh tá»›i phÃa sau lưng Vân Nhạc, đột nhiên chàng ngồi lẹ xuống quay cây quạt lại tấn công, chỉ nghe kêu “xoạt†má»™t tiếng tá»±a như xé lụa. Äầu cá»§a những nan quạt đã rạch vỡ bụng Vạn Hùng máu phun như mưa. Vạn Hùng thét lá»›n má»™t tiếng, ngồi phịch xuống dất, hai tay ôm bụng, mặt nhăn nhó trông rất ghê rợn. 
Cung Môn Song Kiệt bị thương, kẻ ngồi kẻ ngã lăn ra đất. Vân Nhạc liếc nhìn thấy Hồ Cốc Lan có vẻ kinh hãi. 
Ngay lúc đó chàng bá»—ng cảm thấy má»™t luồng ám khà như từ trên đầu đè xuống, giáºt mình liá»n giở Huyá»n Thiên Thất Tinh Bá»™ Pháp để thoát khá»i luồng cương khà đó, đồng thá»i tay phải vá»™i đánh lên má»™t chưởng. 
Thân hình chàng vừa thoát ra ngoài hai trượng. Vừa khi ấy, chàng nghe phÃa sau có tiếng kêu “ủa†rất ngá»t ngào, vá»™i quay lại nhìn, thì ra đó là Hắc Y Huyá»n Nữ Ä‘ang ngắm nhìn chàng, mặt có vẻ hÆ¡i giáºn. 
Ở khách sạn Tam Nguyên tại Yến Kinh, Vân Nhạc đã từng nghe Hồ Cương nói Miêu Lãnh Song Miêu năm xưa tung hoành thiên hạ như thế nào, sau này được sư phụ cá»§a Hồ Cư SÄ© là Kỳ Liên Dị Tú hạ sÆ¡n giở võ há»c độc đáo ra má»›i đánh hạ nổi, nhưng Hắc Y Huyá»n Nữ đã chạy thoát được đủ thấy võ há»c cá»§a nàng tài ba như thế nào. Chàng nghÄ© thầm: “Ta cÅ©ng có được mấy môn võ độc đáo, sao không nhân lúc này thá» tài vá»›i nàng má»™t phen? Nếu lúc này ta hạ được nàng, có phải là ta đã trừ được má»™t mối hại lá»›n cho võ lâm không?,†chàng bèn từ từ tiến lên. 
Hắc Y Huyá»n Nữ thấy chàng vẫn kiêu ngạo, không có chút gì sợ hãi, liá»n vừa cưá»i vừa nói: 
- Ngươi đừng tá»± thị võ công cao siêu mà làm phách. Äối vá»›i Miêu Lãnh Song Miêu này, ngươi không nghÄ©a lý gì cả. 
Vân Nhạc đứng cách xa chừng năm bước, lớn tiếng đáp: 
- Năm xưa Kỳ Liên Dị Tú vì quá nhân từ nên má»›i để cho ngươi chạy thoát. Äáng lẽ ngươi đã biết hối cải để chuá»™c lá»—i xưa và vÄ©nh viá»…n không hạ sÆ¡n nữa má»›i phải, tại sao ngươi lại hạ sÆ¡n để gây tang tóc cho sinh linh? Hắc Y Huyá»n Nữ nghe Vân Nhạc nói, sa sầm nét mặt, hai mắt trợn tròn xoe tia ra những ánh sáng chứa đầy sát khÃ, rồi cưá»i nhạt: 
- Ngươi là ngưá»i gì cá»§a Kỳ Liên Dị Tú? Tại sao ngươi lại biết chuyện xưa cá»§a ta? Vân Nhạc lá»›n tiếng cưá»i đáp lại: 
- Việc trăm năm xưa, trong võ lâm vẫn còn truyá»n tụng tá»›i giá», ai mà chẳng khen ngợi Kỳ Liên Dị Tú có đức độ, còn ngươi dâm bạo hung tàn độc ác. Việc đã cách trăm năm mà há»… nói tá»›i, ai ai cÅ©ng oán thán? Ta đây sinh sau đẻ muá»™n, chỉ không được táºn mắt trông thấy, nhưng ta nhắm mắt cÅ©ng có thể tưởng tượng lúc bấy giá» ngươi tÆ¡i bá»i như thế nào rồi. Ta tuy không phải là ngưá»i cá»§a Kỳ Liên Dị Tú nhưng chỉ có má»™t chút uyên nguyên thôi, mong ngươi sá»›m biết hối cải trở vá» Miêu Lãnh để qua ngày Ä‘oạn tháng. Bằng không ngươi sẽ mang tai há»a ngay, lúc ấy có hối cÅ©ng không kịp. 
Hắc Y Huyá»n Nữ càng nghe càng kinh hãi, hai mắt lóng lánh, bụng nghÄ© thầm: “Ngưá»i này chắc là báºc tôn đồ cá»§a Kỳ Liên Dị Tú bằng không tại sao y nghe danh hiệu cá»§a Miêu Lãnh Song Tiên mà không hoảng sợ ù té chạy, lại ngạo mạng quá lẽ! Chắc võ há»c cá»§a y cÅ©ng phải cao siêu lắm. Y má»›i dám tá»± thị váºy. Cứ xem Thương Cữu, Cung Môn Song Kiệt vừa bị hạ, đủ thấy sá»± ước Ä‘oán cá»§a ta không sai.†Nàng nghÄ© tá»›i đó có vẻ không yên. Tình trạng này đối vá»›i Miêu Lãnh Song Tiên quả tháºt hiếm có, vì năm xưa chúng ra tay đấu vá»›i Kỳ Liên Dị Tú mà cÅ©ng không tá» vẻ sợ hãi gì cả, nay Vân Nhạc má»›i nói có vài lá»i, mà y đã tá» ra dè dặt rồi. 
Cốc Lan đứng dưới gốc cổ thụ gần đó, nghe Vân Nhạc tá»± nháºn có chút uyên nguyên vá»›i Kỳ Liên Dị Tú, lòng cao hứng vô cùng. Nàng cảm thấy Vân Nhạc nói váºy ám thị cho mình hay chàng đã có lòng yêu mình, nên nàng cứ ngắm nhìn Vân Nhạc hoài. 
Lúc ấy Hắc Y Huyá»n Nữ sá»±c nghÄ©: “Y có võ nghệ cao siêu đến mức nào mà dám tá»± coi tài ngang như Kỳ Liên Dị Tú, huống hồ bây giá» công lá»±c cá»§a ta tiến bá»™ hÆ¡n năm xưa nhiá»u, lần này ta định tái xuất sÆ¡n để làm bá chá»§ thiên hạ, nếu thấy y má»›i có vài lá»i dá»a nạt mà hoảng sợ ngay thì ta không còn có dịp láºp lại oai danh nữa.†NghÄ© Ä‘oạn, nàng cưá»i nhạt và đáp: 
- Ngươi đã tá»± nháºn có uyên nguyên vá»›i Kỳ Liên lão quá»· tất nhiên ngươi đã há»c hết tài ba cá»§a Kỳ Liên lão quá»·. Năm xưa chỉ vì nhất thá»i sÆ¡ xuất mà ta bị mắc mưu cá»§a lão quá»·, nhưng ta vẫn giữ lá»i hứa là nếu lão quá»· chưa chết thì không bao giá» ta hạ sÆ¡n. Bây giá» lão quá»· chết đã lâu rồi, thì món nợ đó ta sẽ thanh toán ở nÆ¡i ngươi váºy. 
Vân Nhạc cưá»i nhạt rồi cảnh cáo: 
- Nếu ngươi không chịu giác ngộ thì tùy ở ngươi, không ép làm gì. 
Mồm chàng nói váºy, nhưng chàng vẫn có ý nể tên ma đầu có võ công tuyệt thế. 
Hắc Y Huyá»n Nữ khúc khÃch cưá»i má»™t hồi, Ä‘oạn khẽ phất tay má»™t cái. Trong tay áo như có hàng ngàn lượn sóng Ä‘en phát ra. 
Vân Nhạc bèn dùng Di Lạc Thần Công bảo vệ lấy toàn thân, nhưng chàng cÅ©ng cảm thấy những làn gió nhu mì phất vào mặt, có mùi thÆ¡m kỳ lạ xông lên mÅ©i, khiến chàng hÆ¡i ngây ngất má»™t chút. Chàng liá»n cảnh giác ngay, rồi nÃn hÆ¡i bế hô hấp. 
Tuy nhiên chàng vẫn cảm thấy làn gió nhu mì kia càng tăng sức mạnh. Chỉ trong thoáng cái, sức mạnh đó đã nặng như vạn cân làm cho khà huyết cá»§a chàng đảo lá»™n, suýt nữa đứng không vững. Hiện tượng này chàng chưa há» kinh nghiệm bao giá», nên kinh hãi vô cùng. Chàng vá»™i giÆ¡ bàn tay phải lên đẩy lùi cương khà đó và váºn Bồ Äá» Diệp Thiá»n Công. Chỉ nghe kêu “bốp†má»™t tiếng, là chàng đã phá tan được luồng ám khà rồi. 
Hắc Y Huyá»n Nữ hÆ¡i biến sắc, vá»™i lùi vá» phÃa sau hai trượng. Vân Nhạc thấy ra tay thắng thế, tay tả liá»n đánh ra má»™t chưởng Di Lạc Thần Công nữa, tay phải lại nhanh như chá»›p, giở Hiên Viên Tháºp Bát Giãi ra nhắm yếu huyệt Thiên Phá»§ cá»§a đối phương mà tấn công tá»›i. 
Hắc Y Huyá»n Nữ tuy là má»™t ma đầu rất lợi hại, nhưng nàng thấy những thế công cá»§a Vân Nhạc lợi hại và huyá»n ảo vô cùng bình sanh nàng chưa há» thấy ai xá» dụng qua bao giá». Cho nên nàng càng kinh hãi thêm. 
Tuy váºy nàng váºn khà phong bế hết các huyệt đạo chá» Vân Nhạc tá»›i gần bèn giÆ¡ bàn tay chặt song chưởng cá»§a đối phương, bụng suy tÃnh như váºy thì khà công cá»§a Vân Nhạc đã dồn dáºp tấn công tá»›i. Sức mạnh đè nén làm cho khà huyết nàng đảo lá»™n và cương khà cá»§a nàng cÅ©ng bị phá tan hết. 
Chỉ trong thoáng cái, năm ngón tay phải của Vân Nhạc đã điểm tới bên hông nàng rồi. 
Hắc Y Huyá»n Nữ bá»—ng cảm thấy hai bên hông tê tái như có hàng vạn con trùng rá» rại bò trong đó. Ná»a ngưá»i bên trái má»m nhÅ©n. Nàng muốn ra tay chém song chưởng cá»§a Vân Nhạc cÅ©ng không có sức, mà muốn váºn khà để cho chân khà tụ lại cÅ©ng làm không nổi. Không những thế, năm ngón tay cá»§a Vân Nhạc tia má»™t kình khà phá tan chân khà cá»§a nàng Ä‘ang phong bế các huyệt đạo. Lúc ấy nàng sợ hãi đến ná»—i bút mưc không sao tả được. 
Trong lúc đó, Vân Nhạc buông năm ngón tay ra và định nắm lấy cánh tay cá»§a Hắc Y Huyá»n Nữ. Nhân cÆ¡ há»™i má»ng manh đó, nàng đã ngá»a ngưá»i phi ra ngoài xa mưá»i mấy trượng nhanh như tên bắn. 
Vân Nhạc nhanh như Ä‘iện chá»›p mà Hân Huyá»n Vy còn thoát khá»i tay chàng được, chàng ngạc nhiên vô cùng. Vì nàng là ngưá»i đầu tiên thoát khá»i tuyệt thế Hiên Viên Tháºp Bát Giải cá»§a chàng nên cÅ©ng phải khen thầm thân thá»§ tuyệt luân cá»§a Miêu Lãnh Song Tiên. 
Nhắc lại Hắc Y Huyá»n Nữ vừa đặt chân chấm đất đã thá» váºn hÆ¡i khà xem, cảm thấy hết tê tái. Chân khà vẫn dụng được như thưá»ng, hai mắt lá»™ hung quang, nàng bèn quát lá»›n: 
- Tiểu bối kia, chá»› đắc chà vá»™i! Mi đã trúng Miêu Lãnh Bách Cổ Nhu Hương cá»§a bổn tiên cô nương rồi, thì mi mau sá»a soạn háºu sá»± Ä‘i, chỉ ba tháng sau là cùng, mi sẽ xuống dưới âm ty ghi tên vào sổ bá»™ Diêm Chúa. 
Nói xong, nàng nhún mình nhảy lên cao rồi đi thẳng, chỉ trong nháy mắt đã mất dạng. 
Hắc Y Huyá»n Nữ tá»›i cÅ©ng nhanh, Ä‘i cÅ©ng nhanh, để lại Cung Môn Nhị Kiệt nằm bên đưá»ng rên rÄ©, còn Ãc Sư Gia Thẩm Thượng Cữu không biết sống chết ra sao? Lúc ấy Hồ cô nương chạy đến, đôi mắt đầy tình tứ khẽ há»i: 
- Tạ huynh, lá»i nói vừa rồi cá»§a Hắc Y Huyá»n Nữ có tháºt không? Vân Nhạc không trả lá»i, chỉ gáºt đầu rồi lá»›n tiếng cưá»i: 
- Cái trò ma quá»· cá»§a nàng, không dá»a nạt nổi tôi đâu... Chàng liếc nhìn Cung Môn Nhị Kiệt má»™t cái nói tiếp: 
- Bây giá», việc khó giải quyết nhất làm sao tống trừ được bá»n này thôi. Hồ cô nương cưá»i má»™t cách nÅ©ng nịu, rồi đáp: 
- Chân núi phÃa đằng kia còn má»™t tên sư gia nữa. Những kẻ gian ác này để sống làm quái gì, hãy siêu độ chúng ngay Ä‘i! Äoạn không cần chá» Vân Nhạc đồng ý hay không, nàng phi thân tá»›i chá»— chân đồi, xách Thẩm Thượng Cữu tá»±a xách má»™t con gà con rồi Ä‘em tá»›i chá»— Vạn Hùng nằm vứt xuống, kế nàng đến chá»— cách đó bốn năm trượng, xách Thân Phúc Ä‘em vứt vào má»™t nÆ¡i. 
Vân Nhạc vẫn đứng yên, lẳng lặng nhìn trò nghịch ngợm của Hồ cô nương thấy có vẻ khoái chà vô cùng. 
Hồ cô nương vứt ba tên vào má»™t nÆ¡i xong, vá»— tay mấy cái cho hết bụi rồi vuốt lại mái, ngá»ng đầu, vừa cưá»i vừa nói: 
- Xong rồi, má»i Tạ huynh ra tay. 
Nàng thấy Vân Nhạc cứ chăm chăm nhìn vào mặt mình như ngây, như ngất, giả bá»™ há»n giáºn: 
- Anh làm cái trò gì thế? Äôi mắt cứ hao háo nhìn vào ngưá»i em làm gì? Phải anh chưa thấy em bao giá» sao? Nói xong nàng bẻn lẽn quay Ä‘i. Vân Nhạc tá»§m tỉm cưá»i, bước cạnh Cung Môn Nhị Kiệt. Tá»™i nghiệp bá»n Thượng Cữu ba ngưá»i thương tÃch nặng, chân tay mình mẩy không còn chút hÆ¡i sức nào, bây giá» Vân Nhạc lại Ä‘i từng bước đến, chúng kinh hãi vô cùng. Nhưng chúng cÅ©ng trợn trừng hai mắt nhìn thôi, chá»› không làm gì được nữa. 
Nhứt là Cung Môn Nhị Kiệt vừa rồi chÃnh mắt đã thấy Vân Nhạc giở võ há»c cái thế ra, Hắc Y Huyá»n Nữ thất bại tức thì. Lúc ấy, trên đưá»ng cái quan không má»™t bóng ngưá»i. Ba tên gian ác đó rất lấy làm lạ, nhưng chúng có biết đâu ngưá»i qua đưá»ng thấy có tráºn đấu chà tá» thì còn ai dám bén mảng tá»›i, hoặc há» quay trở lại hoặc há» tìm lối khác, chá»› ai dại gì tá»›i gần để mang há»a vào thân. 
Gió lạnh thổi càng mạnh, những lá khô bay túa khắp nÆ¡i, trá»i tối sầm tá»±a như rầu rÄ© và cÅ©ng giống như sắp sụp xuống váºy. Cảnh tượng đó buồn thảm và bi đát biết bao... 
Vân Nhạc tới cạnh ba tên kia, còn cách chừng hai thước thì ngừng lại. Vạn Hùng cố gắng lắm mới nói được ra tiếng kêu la: 
- Bạn làm như thế không cảm thấy quá độc ác sao? Lá»i nói cá»§a y chứa đầy sá»± sợ hãi và van lÆ¡n. Ngưá»i ta ai mà chẳng sợ chết, nếu có má»™t dịp may nào được sống sót cÅ©ng phải cố gắng cầu cho được, dù phải quì lạy cÅ©ng đành. 
Vạn Hùng kêu la xong, vết thương cá»§a y đã ứ huyết rồi, nay lại phun máu tươi ra, hai tay ôm chặt lấy bụng, mồ hôi lạnh trên trán toát như mưa, trông tháºt thảm thương. 
Vân Nhạc cau mày không nói một tiếng, phi bộ bước lên nhắm khà hải huyệt của Thượng Cữu đâm một ngón tay. Tên ác sư trợn hai mắt và tắt thở. 
Thì ra lúc Vân Nhạc nắm cổ tay Thượng Cữu, vì háºn y á»· thế lá»±c cá»§a Tam Bối Tá» nên tác quái tác ác làm nhục cả tiếng tăm cá»§a sư môn, chàng má»›i giở thá»§ pháp tuyệt mạch, công lá»±c cá»§a y má»›i tiêu tan. 
Tiếp theo đó, Vân Nhạc đá cho y má»™t cái, thân hình y bị bắn ra xa rồi rÆ¡i xuống chân đồi, tâm mạch hầu như đứt hết, chỉ còn hÆ¡i thở chưa dứt là chưa chết thôi, váºy còn Ä‘au khổ hÆ¡n chết liá»n. Äó cÅ©ng là quả báo cá»§a y. 
Lúc Hồ cô nương nhặt kiếm, nàng đã thấy Hắc Y Huyá»n Nữ nhảy tá»›i cạnh Thượng Cữu xem vết thương ra sao. Vì vết thương cá»§a y quá nặng, Hân Huyá»n Vy cÅ©ng đành bó tay thôi. Nhân lúc ấy Hồ cô nương thấy Hắc Y Huyá»n Nữ không chú ý đến mình, vá»™i nhảy đến cạnh Vân Nhạc ngay. 
Lại nói vỠVân Nhạc điểm mạch giết Thượng Cữu rồi, đang định hạ thủ nốt Cung Môn Nhị Kiệt, trong lúc chàng giơ cánh tay lên, thì Thân Phúc cố gượng đau nói: 
- Ngài có phải là ngưá»i há» Tạ không? Vân Nhạc nghe há»i, ngẩn ngưá»i giây lát, tay từ từ đặt xuống há»i lại: 
- Thiếu gia há» Tạ đây, vừa rồi Hồ cô nương đã nói rõ, bây giá» còn há»i làm gì nữa? Thân Phúc trợn trừng hai mắt ngắm nhìn Vân Nhạc má»™t hồi Ä‘oạn gượng cưá»i nói tiếp: 
- Nếu váºy Tạ thiếu hiệp chắc là công tá» cá»§a Truy Hồn Phán Tạ Văn, Tạ đại hiệp mà danh trấn Nam Bắc xưa kia phải không? Vân Nhạc ngạc nhiên quát há»i: 
- Tại sao ngươi biết, hãy nói mau. Thân Phúc vá»›i giá»ng yếu á»›t đáp: 
- Hà má»— chân khà yếu á»›t quá, nếu thiếu hiệp giúp mổ đừng để cho tuyệt chân khà thì mổ xin kể lại câu chuyện lệnh tôn bị phục kÃch ở Äá»™ng Äình Hồ cho thiếu hiệp nghe và Ä‘iểm chỉ những ngưá»i đó là ai nữa, chẳng hay thiếu hiệp nghÄ© sao? Vân Nhạc nghe nói cả mừng, đưa mắt nhình xung quanh rồi liếc nhìn Hồ cô nương má»™t cái, thấy nàng ná» cÅ©ng Ä‘ang tá» vẻ ngạc nhiên vô cùng. Chàng vá»™i quay lại nháºn lá»i ngay: 
- ÄÆ°á»£c. 
Nói xong, chàng tiến lên nhanh tay Ä‘iểm ba ngón vào ngá»±c Thân Phúc và chỉ huyết cho Vạn Hùng, rồi vừa cưá»i vừa nói: 
- Nơi đây là cái quán, không tiện trò chuyện, chi bằng chúng ta lên trên đồi kia mà nói chuyện tiện hơn. 
Nói xong, chàng xách Thượng Cữu lên, quay đầu bảo Hồ cô nương: 
- Cô nương, tại hạ nóng lòng trả thù cho cha, đành phải làm phiá»n lệnh tôn đợi chá» thêm má»™t lát váºy. 
Nói xong chàng giở khinh công ra Ä‘i nhanh như bay, thoáng cái đã lên trên đồi đất, cách xa đó hÆ¡n mưá»i mấy trượng. Hồ cô nương cÅ©ng phi thân Ä‘uổi theo. Tà áo cá»§a hai ngưá»i phất phá»›i như những vị tiên. Cung Môn Song Kiệt đỡ đần lẫn nhau kháºp khá»…nh Ä‘i lên trên đồi. 
Lúc ấy đã chÃnh ngá» mà sắc trá»i lại càng u ám. Trên đồi đất nÆ¡i chá»— trá»§ng, Vân Nhạc, Hồ cô nương, Cung Môn Nhị Kiệt chá»n chá»— ngồi dưới mấy cây cổ thụ. Hồ cô nương tay cầm cành cây khô, Ä‘ang vẽ dưới đất chÆ¡i. Vân Nhạc lắng nghe, còn Vạn Hùng tá»±a như cây nhắm mắt dưỡng thương. Thân Phúc nhìn thẳng vào mặt Vân Nhạc nói: 
- Vừa rồi, lúc Hắc Y Huyá»n Nữ bá» Ä‘i có nói thiếu hiệp trúng Bách Cổ Như Hương cá»§a bà ta, váºy có tháºt không? Vân Nhạc nghe y há»i, chợt nghÄ© có lẽ Như Hương lợi hại lắm, nên gáºt đầu đáp: 
- Lúc má»›i đấu, quả tháºt Tạ má»— có ngá»i má»™t mùi thÆ¡m trong tay áo cá»§a nàng xông ra, chỉ ngá»i má»™t chút, tại hạ đã cảnh giác ngay liá»n bế hết các yếu huyệt lại, chắc cÅ©ng không sao. 
Thân Phúc tỠvẻ kinh hãi, lắc đầu đáp: 
- HÆ¡i thÆ¡m đó dù ngá»i má»™t chút cÅ©ng không được! Bách Cổ Như Hương lợi hại vô cùng, ai trúng phải, sau mưá»i hai tiếng đồng hồ thì hương ở cÆ¡ thể sẽ hóa ra số cổ trùng, hút hết tinh huyết trong ngưá»i. Ba tháng sau tinh huyết khô khan mà chết. Chỉ có thuốc giải Cổ Äá»™c môn cá»§a nàng ta chữa được mà thôi. 
Hồ cô nương nghe xong lo ngại vô cùng, há»i tiếp: 
- Ngoài thuốc của cô ta, còn có thuốc gì khác chữa được không? Thần Phúc nghĩ ngợi giây lát đáp: 
- Còn có má»™t cách, nhưng cách này ngưá»i bị trúng Như Hương phải có ná»™i công tinh thâm má»›i được. Như thiếu hiệp đây, chỉ dùng cách Tảo Cung Quá Huyệt dồn khà huyết cho qua huyệt Tam Tiêu, rồi dùng ba vị chân há»a trong ngưá»i mà luyện hóa những con cổ trùng trong bảy ngày thì khá»i. Nhưng, tốt hÆ¡n hết là tìm cho được thuốc giải cá»§a Hắc Y Huyá»n Nữ. 
Vân Nhạc chỉ mỉm cưá»i không nói gì cả. Hồ cô nương không thấy chàng lo lắng, trợn mắt lưá»m chàng, vá»›i giá»ng há»n trách: 
- Anh này lạ thá»±c! Sá»± nguy hiểm đến tÃnh mạng ká» bên mà không thấy anh lo sợ gì cả! Vân Nhạc nghiêm nét mặt, cả cưá»i đáp: 
- Lo có ăn thua gì chăng! Nếu không muốn tìm Hắc Y Huyá»n Nữ để xin thuốc thì cứ theo phương pháp cá»§a Hà lão sư mà tá»± cứu chữa lấy. 
Thân Phúc gáºt đầu, có vẻ phục Vân Nhạc vô cùng, vá»™i nói: 
- Hiện Hắc Y Huyá»n Nữ ở cạnh suối Báo Äá»™t, tại Nam Quan, thành Tế Nam. NÆ¡i đây có má»™t ngôi miếu Nga Anh, ngưá»i coi miếu đó là môn hạ cá»§a nàng ta... 
Chàng chưa nói dứt lá»i, Hồ cô nương vá»™i kéo cánh tay Vân Nhạc vừa mừng vừa nói: 
- Äại ca, chúng ta Ä‘i kiếm nàng Ä‘i? Vân Nhạc cưá»i và đáp: 
- Làm gì mà vá»™i thế? Tôi còn phải há»i rõ Hà, Triển nhị vị lão sư vá» kẻ thù phục kÃch tiên phụ ở Äá»™ng Äình Hồ đã. 
Thân Phúc ngẩng mặt nhìn trá»i, thở dài má»™t tiếng rồi nói: 
- Năm xưa Hà má»— vá»›i Triển lão đệ chưa phản bạn Thiếu Lâm, chÆ¡i rất thân vá»›i lệnh tôn. Lệnh tôn lại còn là ngưá»i có Æ¡n vá»›i Hà má»—, Triển lão đệ nữa. Sau, hai anh em má»— chạy ra quan ngoại nay đã mấy năm, để tránh nhóm Thiếu Lâm Ä‘uổi bắt, và hai anh em Hà má»— bó thân vá» vá»›i cung đình, thừa lệnh nhà vua, ngấm ngầm theo dõi nhứt động nhứt tịnh cá»§a võ lâm thiên hạ. Sau anh em má»— nghe lệnh tôn hành sá»± nghiêm khắc và hÆ¡i độc ác, bất cứ chÃnh tà há»… ai có sá»± lầm lá»—i Ä‘á»u bị lệnh tôn trừng trị. Kẻ tá»™i nặng thì bị lệnh tôn giết, kẻ tá»™i nhẹ thì bị phế hết võ công, vì váºy gây nên công phẫn ở hai bên chÃnh tà. Trong khi ấy, bá»n thù lệnh tôn bàn ngầm vá»›i nhau để mưu giết lệnh tôn... 
Nói tới đây, y thấy hai mắt của Vân Nhạc đỠngầu, mặt đầy phẫn uất. Y nói tiếp: 
- Vì lệnh tôn hành động không nhứt định và giá»i vá» thay hình đổi dạng, nên đã có mấy lần bá»n ấy Ä‘á»u đánh hụt, nhưng lệnh tôn vẫn không hay biết gì cả. Vì lệnh tôn có làm Æ¡n cho Hà má»— xưa kia, nên có mấy lần Hà má»— định đến báo cáo lệnh tôn biết mà đỠphòng, chỉ tiếc rằng nÆ¡i ở cá»§a lệnh tôn không nhứt định nên Hà má»— không sao tìm ra. Sau anh em Hà má»— nghÄ© ra má»™t kế bèn nháºp vào bá»n thù địch cá»§a lệnh tôn. Äịnh nhá» thế lá»±c cá»§a anh em Hà má»— ở triá»u đình, bá»n chúng hành động gì cÅ©ng phải báo cho hai anh em Hà má»— biết trước. Má»™t hôm, bá»n chúng dò biết hành tung cá»§a lệnh tôn liá»n báo cho Hà má»—. 
Hà má»— vá»™i tá»›i nÆ¡i báo cho lệnh tôn hay. Từ đó trở Ä‘i lệnh tôn ẩn tÃch, không lá»™ mặt ra giang hồ. Hay tin đó, Hà má»— rất mừng. Nói đến đây Thân Phúc liếc nhình Vân Nhạc thấy chàng có vẻ rầu rÄ©, nói tiếp: 
- NgỠđâu lệnh tôn ẩn tÃch ở má»™t làng đánh cá tại sông Gia Lăng, lấy vợ đẻ con, tin này bị Khấu Thần Sách Thiên Lý dò biết, nhân lúc lệnh tôn ẵm thiếu hiệp Ä‘i vắng, y hạ thá»§ giết chết lệnh đưá»ng... 
Nghe tá»›i đây Vân Nhạc không sao nhịn nổi, nước mắt lả chả rÆ¡i, Hồ cô nương thấy váºy cÅ©ng buồn lây và nghÄ© thầm: “Không ngá» tình cảnh cá»§a anh ấy tá»™i nghiệp tháºt. Thảo nào thá»§ Ä‘oạn cá»§a anh ấy độc ác lạ thưá»ng...†NghÄ© tá»›i đây, nàng lại càng thương Vân Nhạc. Thân Phúc tiếp thêm: 
- Lúc ấy hai anh em Hà má»— ở thành đô, có nhiệm vụ cá»§a cung đình không sao phân thân ra được. Ngày thứ ba anh em Hà má»— liá»n tá»›i bá» sông Gia Lăng, má»›i hay lệnh tôn đã phá nhà bá» Ä‘i để tìm kiếm kẻ thù. Anh em má»— đành quay vá». Từ đó lệnh tôn ẩn hiện phi thưá»ng và ra tay đối xá» vá»›i những kẻ gian tàn ác độc hÆ¡n xưa. Hai năm sau, lệnh tôn đột nhiên lá»™ diện ở Hoa SÆ¡n. Tổ sư cá»§a phái Hoa SÆ¡n là Lăng Tiêu Tá» phát giác trước, liá»n viết thư cá»™t vào chân bồ câu thả cho Ä‘em Ä‘i, há»a tốc triệu táºp đồng mưu tá»›i Hoa SÆ¡n đón đánh lệnh tôn... 
Vân Nhạc xen vào há»i: 
- Chẳng lẽ Lăng Tiêu Tá» cÅ©ng có thù vá»›i tiên phụ sao? Thân Phúc gượng cưá»i đáp: 
- Thị phi cá»§a võ lâm khó mà phân xá» phải trái, nhiá»u khi chỉ vì má»™t chuyện nhá» má»n mà thù oán liên miên. Năm xưa, phái Hoa SÆ¡n có má»™t gã biệt hiệu là Phấn Hồ Äiệp, tên Lê Hạo Ba vốn kẻ dâm đãng hay hái hoa, nên lệnh tôn má»›i chặt hai cánh tay cá»§a y rồi Ä‘iểm âm mạch cho y vá» tá»›i núi Hoa SÆ¡n thổ huyết mà chết. Tuy bảo lệnh tôn xá» trà như vâyh hÆ¡i độc ác má»™t chút nhưng tá»™i ác cá»§a tên nỠđã dày vò không biết bao nhiêu thiếu nữ quả không Ä‘o lưá»ng được. Thân làm tá»™i chịu, đáng lẽ Lăng Tiêu Tá» phải tá»± biết lá»—i đó là do môn hạ gian tà cá»§a y. 
NgỠđâu y lại thù lệnh tôn. Anh em má»— nháºn được thÆ¡ cá»§a Hoa SÆ¡n phi báo, liá»n xin phép Ä‘i ngay Hoa SÆ¡n. Lúc tá»›i nÆ¡i má»›i hay những ngưá»i có mặt tại đó để đón đánh lệnh tôn, tất cả gian tà có hÆ¡n chÃn mươi ngưá»i. Há» theo dõi lệnh tôn, nhưng vì lệnh tôn thần xuất quá»· mạt, lúc ẩn lúc hiện. 
Há» theo lệnh tôn tá»›i cạnh Hồ Äá»™ng Äình má»›i bao vây được, rồi hÆ¡n bảy mươi ngưá»i chia ra canh các ngã đưá»ng, tạm không lá»™ mặt để lệnh tôn không hay mà tẩu thoát. 
Rồi Lăng Tiêu Tá» và Kim Äỉnh Thượng Nhân trưởng môn cá»§a phái Nga Mi,Tuyết SÆ¡n Nhân Ma cùng hai anh em má»—, dẫn mưá»i sáu ngưá»i láºp ra tứ tượng tráºn pháp để cháºn đưá»ng lệnh tôn. 
Hà má»— định khiêu khÃch để lệnh tôn chạy vá» phÃa Hà má»—. Nhưng lệnh tôn, ngày thưá»ng Ä‘a mưu túc kế, hôm đó lại như Ä‘iên như cuồng, nhằm ba đưá»ng kia cướp đưá»ng chạy. 
Thiếu hiệp thá» nghÄ© xem, những ngưá»i cháºn đưá»ng đó là những tay võ lâm cao thá»§, thì dù lệnh tôn võ công siêu tuyệt đến đâu mãnh hổ cÅ©ng nan địch quần hồ. 
Trá»i đã sắp sáng, lúc ấy lệnh tôn đã bị nhiá»u vết thương, chân bước loạng choạng, có vẻ chịu không nổi nữa. 
Hà má»— thấy tình thế nguy nan như váºy liá»n cùng Triển lão đệ phi thân tá»›i giả vá» tấn công mà ngấm ngầm chỉ đưá»ng cho lệnh tôn tẩu thoát. Hà má»— thấy lệnh tôn đã chạy khá xa mà bá»n Lăng Tiêu Tá» vẫn Ä‘uổi nà theo. Anh em Hà má»— má»›i dùng kế Thanh Äông KÃch Tây, như thế lệnh tôn má»›i bình yên tẩu thoát. 
Hà má»— nói vá»›i bá»n kia: “Lệnh tôn bị thương nặng, chạy được trăm dặm nữa là cùng, rồi sẽ ngã lăn chếtâ€. 
Nhưng bá»n Kim Äỉnh thượng nhân vẫn không yên tâm. Chúng còn Ä‘i tìm mãi, sau chúng thấy trong núi Võ Công có xác cá»§a má»™t già má»™t trẻ, chúng má»›i chịu trở vá» núi. 
Vân Nhạc nghe xong hai mắt đỠngầu, lát sau má»›i lên tiếng há»i: 
- Năm xưa, nhá» hai vị ra tay giúp, tiên phụ dù đã vá» dưới chÃn suối chắc cÅ©ng cám Æ¡n hai vị, xin há»i Hà đại nhân lần đó phục kÃch tiên phụ, ngoài Lăng Tiêu Tá», Kim Äỉnh Thượng Nhân, Tuyết SÆ¡n Thần Ma còn ai nữa, xin đại nhân cho biết nốt? Thân Phúc rùn mình, nhá»§ thầm: nênâ€. 
“Ngưá»i này tánh hay chém giết, nếu ta nói hết ra có lẽ y sẽ giết hết cÅ©ng Chàng định trả lá»i thì Vạn Hùng đã mở mắt xen vô: 
- Triển má»— có má»™t lá»i này, nếu thiếu hiệp không trách cứ thì Triển má»— má»›i dám nói? Vân Nhạc vừa cưá»i vừa nói: 
- Tại ha xin đại nhân cứ nói, tại hạ phải rá»a tai cung kÃnh mà nghe chá»› đâu dám trách cứ. Huống hồ hai vị còn có Æ¡n cứu giúp nữa. 
Vạn Hùng mỉm cưá»i. Có lẽ vết thương ở bụng đã bá»›t Ä‘au, y nói tiếp: 
- Triển má»— vá»›i Hà huynh, vì là đệ tá» tục gia cá»§a phái Thiếu Lâm, từ thuở bé đã được mắt thấy tai nghe những Ä‘iá»u khoan thứ, Pháºt môn quảng đại, trên thế gian này không có ngưá»i nào không phổ độ được. Triển má»— nói váºy thế nào thiếu hiệp cÅ©ng cưá»i thầm, Triển má»— đã là ngưá»i phản loạn sư môn không đáng nói lẽ đó, nhưng tại sao anh em lại phản loạn sư môn như váºy? Có má»™t ná»—i khổ tâm không sao giải rõ được. Việc này chỉ mình lệnh tôn biết, nên lệnh tôn má»›i thưá»ng ra tay giúp đỡ anh em Triển má»—. Ngưá»i trong giá»›i võ lâm hành sá»± nhiá»u khi có những ná»—i khổ tâm mà ngưá»i ngoài không thể biết như trưá»ng hợp anh em Triển má»—. Nên chúng tôi mong thiếu hiệp không oán oán tương tầm, chỉ mang khổ vào thân còn e sau này di há»a đến con cháu. Vì Triển má»— thế xin nói má»™t câu: ‘Mong thiếu hiệp tiêu diệt những kẻ chá»§ mưu, còn những ai a dua thì tha thứ cho há», để tÃch nhân tÃch đức.’ Triển má»— chắc thiếu hiệp thể nào cÅ©ng trách cứ. 
Vân Nhạc không ngá» Vạn Hùng lúc bấy giá» lại thốt ra những lá»i nhân ái, nên động lòng khẳng khái trả lá»i: 
- Triển đại nhân nói rất phải, tại ha đâu dám không tuân theo. Váºy tại hạ chỉ Ä‘i tìm kiếm ba ngưá»i đó thôi. 
Nói xong chàng nhếch mép cưá»i. 
Anh em Thân Phúc thấy lá»i nói và phong thái cá»§a Vân Nhạc khác hẳn ngưá»i thưá»ng, trong lòng cÅ©ng phục. 
Vạn Hùng lại tiếp: 
- Thiếu hiệp quả tháºt là rồng trong đám ngưá»i, thảo nào danh trấn võ lâm. Tạ đại hiệp ở dưới chÃn suối cÅ©ng ngáºm cưá»i. Bây giá» Triển má»— phải vá» Kinh ngay, hẹn có ngày tái ngô. 
Nói xong, y vá»™i đứng dáºy, mặt vẫn tá» vẻ Ä‘au đớn. Vân Nhạc liá»n lấy hai viên Trưá»ng Xuân ÄÆ¡n tặng hai ngưá»i, rồi mỉm cưá»i nói: 
- Má»i hai vị uống hai viên thuốc này, vết thương sẽ khá»i ngay. Bây giá» hai vị trở vá» Kinh thì vụ án ở Thái Nguyên làm sao giải quyết. 
Hà, Triển cầm hai viên Trưá»ng Xuân ÄÆ¡n uống luôn, lát sau váºn khà thá» xem. Cả hai ngưá»i Ä‘á»u cảm thấy vết thương khá»i Ä‘au, tinh thần sảng khoái vô cùng. Thân Phúc nghiêm nét mặt lại đáp: 
- Việc đó làm sao kết thúc được. Anh em Hà mỗ đành phải chịu sự khiển trách. Lâu ngày vụ án ấy sẽ nguôi ngoai. 
Vân Nhạc cưá»i, móc túi lấy viên ngá»c cá»§a Càn Long đưa ra. Hà, Triển thấy viên ngá»c đó, biến sắc vá»™i quì xuống vái lạy. Vân Nhạc đỡ hai ngưá»i dáºy, tiếp: 
- Hai vị khá»i cần phải hành lá»… như váºy, xin trở vá» Kinh thưa lại Hòa Khôn, chỉ nói tá»™i cá»§a Lý Thị Lang cao như ngá»n núi. Hoàng Thượng đã ra lệnh cho tại hạ giết y tại chá»— liá»n. Chắc việc này tể tướng Hòa Khôn không dám há»i rõ lại Hoàng Thượng đâu. 
Thân Phúc hÆ¡i cuối đầu xuống chào, thái độ rất cung kÃnh: 
- Thiếu hiệp đã có viên ngá»c này, cÅ©ng tá»±a như Thánh Chỉ váºy, việc gì cÅ©ng có thể giải quyết dá»… dàng. Chúng ta cáo biệt nÆ¡i đây. Chào thiếp hiệp và Hồ cô nương. 
Nói xong y cùng Vạn Hùng lại vái chào má»™t cái nữa, rồi quay mình Ä‘i liá»n. 
Vân Nhạc ngá»ng đầu nhìn trá»i, nghÄ© lại chuyện xưa, cảm khái vô cùng. 
Hồ cô nương khẽ kéo vai chàng và nũng nịu nói: 
- Tạ huynh đã biết ai là kẻ thù rồi, cứ việc thư thả nghÄ© cách đối phó, hà tất phải nóng lòng làm gì? Sao đại ca không váºn ná»™i công mà thiêu há»§y những con trùng ở trong ngưá»i Ä‘i? Vân Nhạc má»›i tỉnh ngá»™: 
- Nếu cô nương không nhắc nhở, suýt nữa tại hạ quên khuấy đi mất. 
Nói Ä‘oạn, chàng ngồi xếp bằng tròn, giở Bồ Äá» Bối Diệp Thiá»n Công ra tá»± chữa lấy bịnh “trùng độcâ€. 
Vân Nhạc hÃt phải “Bách Cổ Nhu Hương†rất Ãt, mà Bồ Äá» Bối Diệp Thiá»n Công lại lợi hại vô cùng, nên chỉ trong chốc lát bao nhiêu “trùng độc†trong ngưá»i chàng Ä‘á»u bị tam vị Chân Há»a thiêu há»§y sạch. Nếu Cung Môn Song Kiệt không nói thêm vài lá»i, thì chàng cÅ©ng không Ä‘i kiếm Hắc Y Huyá»n Nữ để đòi thuốc giải độc. 
Hồ cô nương đứng cạnh, thấy Vân Nhạc váºn ná»™i công, bá»™ mặt đẹp trai khi ấy, lúc thì trắng lúc thì đỠkhiến nàng yêu đương vô cùng. 
Lát sau chàng mở mắt ra, đứng dáºy lá»›n tiếng cưá»i: 
- Cô nương! Chúng ta Ä‘i gặp lệnh tôn Ä‘i, để sá»›m cứu Tiếu Thiên và Thôi Triển ra khá»i nhà giam cá»§a địch. Sau đó, chúng ta còn phải Ä‘i kiếm Hân Huyá»n Vy nữa. 
Hồ cô nương gáºt đầu nháºn lá»i. Hai ngưá»i liá»n giở khinh công chạy thẳng vá» phÃa trấn Trân Trang. 
***  
 
Cách trấn Trân Trang chừng bảy dặm, có má»™t trang viện rất lá»›n, xung quanh có hồ nước bao vây. Trong trang viện có rất nhiá»u lầu các nguy nga, không khác gì phá»§ đưá»ng cá»§a những vương hầu bá tước. 
Ngày hôm đó, trang chá»§ Kim Câu Vô Äịch Tân Mông Ä‘ang ngồi trên má»™t cái ghế Thái Sư giữa khách sảnh, vẻ mặt rất kÃch động. Cạnh đó còn có Cao Lê Cống SÆ¡n Tứ Ma, Tần Trung song quái, Thiên Phi tam tôn giả, ba ông già lạ mặt, và Khoái Tuấn đầu bù tóc rối, quần áo rách rưới. 
Bá»n chúng ngồi há»p ở khách sảnh là vì đêm hôm trước, cha con Hồ Cương đã đột nháºp trang trại phá khuấy. Chúng đã há»p bấy nhiêu võ lâm cao thá»§ bao vây tấn công, mà không làm rÆ¡i được má»™t sợi lông nào cá»§a đối phương. 
Tháºm chÃ, mặ mÅ©i cá»§a địch thá»§ ra sao, cÅ©ng không ai rõ biết được, chỉ thấy đối thá»§ nhanh như Ä‘iện chá»›p và thân hình lá» má» như bóng ma. 
Trái lại, hảo thá»§ trong trang có ba tay bị địch giết. Còn số ngưá»i bị thương kể không xiết. Tân Mông tức giáºn vô cùng, tay Ä‘áºp kỹ trà tiếng vang lên như đánh trống. 
Äại Ma Hoa VÅ© thấy Tân Mông nổi giáºn liá»n mỉm cưá»i nói: 
- Äồ đệ, con nên trầm tÄ©nh má»™t tÃ, kẻ địch tá»›i đây chỉ định tâm quấy nhiá»…u thôi. Chá»› chúng có dám thách đánh đâu? Chắc từ giá» trở Ä‘i, chúng không dám trở lại nữa. 
Nói xong, y ha hả cưá»i và tiếp: 
- Nếu đêm nay, chúng còn dám trở lại đây nữa, lão sẽ cho chúng nếm mùi lợi hại của cương khà ngay! Y đưa mắt nhìn xung quanh ra vẻ oai hùng lắm. 
Tuy Hoa VÅ© nói váºy, nhưng lòng vẫn lo ngại, vì y thấy thân pháp cá»§a địch tuyệt thừa, tất phải là má»™t kỳ nhân võ lâm. Bằng không, tại sao mục lá»±c cá»§a y sắc bén vô cùng mà cÅ©ng không sao thấy rõ mặt cá»§a địch là già hay trẻ? Y lại hồi tưởng năm xưa, bốn anh em (tứ ma) đại náo Tung SÆ¡n, toàn thắng má»›i chịu rút lui. 
Sau ở trên đỉnh núi Phù Dung tại Hoa SÆ¡n, bốn anh em xá» dụng bốn thanh kiếm đánh bại được Thiếu Lâm ngÅ© lão. Anh em chúng oai hùng biết bao, danh trấn cả Hoàn VÅ©, ngỠđâu mấy chục năm vá» sau, tức bấy giá», chúng hạ sÆ¡n, lại gặp nhiá»u danh thá»§ quá. Võ công cá»§a há» có lẽ còn hÆ¡n cả những ngưá»i xưa nữa! Như váºy Hoa VÅ© làm sao mà không khá»i giáºt mình kinh hãi? Phàm những ngưá»i tên tuổi càng lá»›n bao nhiêu lại càng e sợ không giữ ná»—i danh vá»ng bấy nhiêu. 
Từ cổ xưa tá»›i nay, có mấy ai thoát khá»i được công lệ ấy? Thì Cao Lê Cống SÆ¡n tứ ma cÅ©ng váºy thôi! Lúc ấy Tân Mông Ä‘ang lẳng lặng nghÄ© ngợi, đột nhiên y trợn mắt nhìn ông già râu Ä‘en ngồi phÃa trước, khiến ông già có vẽ cục súc, chá»™t dạ nên cuối đầu làm thinh. 
Má»i ngưá»i Ä‘ang ngồi yên, đột nhiên Tân Mông quát lá»›n má»™t tiếng làm rung động cả khách sảnh. Rồi Tân Mông lại há»i to: 
- Hạ lão sư đã tìm thấy đứa con gái quý và tiểu tá» há» Vương chưa? Ông già râu Ä‘en lắc đầu, ngẩng mặt lên gượng cưá»i đáp: 
- Chắc đứa con gái bất hiếu của tiểu đệ đã theo tiểu tỠhỠVương đào tẩu rồi cũng nên. 
Tân Mông, vẻ mặt hung ác, cưá»i nhạt tiếp: 
- Nếu con gái cá»§a lão sư tư thông cùng ngưá»i để gây tai há»a cho bổn trang thì lão sư đừng trách Tân Mông này không nhá»› tình nghÄ©a xưa mà hạ tuyệt thá»§ đấy nhé! Từ giá» phút này, Hạ lão sư đã được giám thị, không được hành động tá»± do như trước nữa! Trừ phi con gái quý cá»§a lão sư và tiểu tá» há» Vương trở vỠđầu thú... 
Y chưa nói dứt, đã thấy má»™t váºt gì từ xa ném tá»›i, trúng ngay giữa mồm, răng rụng, máu bắn tung toé, mắt nổi Ä‘om đóm, hồn bay phách lạc. Y ngã nằm ngá»a trên đất chết giấc, chân tay giảng thành hình chữ đại. 
Quần Ma có mặt trong khách sảnh kinh hãi vô cùng. Tên nào tên nấy Ä‘á»u ngÆ¡ ngác, đứng dáºy tìm kiếm coi việc gì đã xảy ra, bá»—ng thấy má»™t trái cầu nhá» màu trắng từ bên ngoài bay vô nhắm vặt Khoái Tuấn xẹt tá»›i. 
Thân pháp cá»§a Khoái Tuấn nhanh vô cùng, y nhún nhảy hai chân rất lẹ, đồng thá»i giÆ¡ ngón tay búng trái cầu ấy bay thẳng lên trên cao. Äoạn Khoái Tuấn liá»n phi thân Ä‘uổi theo, vươn cánh tay ra bắt luôn trái cầu đó. 
Lúc ấy, Tân Mông đã được Quần Ma đỡ dáºy, nhưng ám khà vẫn mắc ở mồm y, vì ám khà ném quá mạnh, y vẫn chưa sao lai tỉnh ngay được. 
Khoái Tuấn nắm được tiểu bạch cầu, liá»n giở ra xem, má»›i hay đó là má»™t tá» giấy nhá» vò tròn lại. Mở tá» giấy đó ra xem y cưá»i nhạt mấy tiếng. 
Cao Lê Cống SÆ¡n Tứ Ma chạy cả lại xem tá» giấy mà Khoái Tuấn vừa bắt được. Chúng thấy tá» giấy đó có vẽ bốn “Lệnh bài†hình Long, Sư, Hổ, Báo. Bên dưới có vẽ má»™t cái gáºy gãy làm đôi, và má»™t tên ăn xin Ä‘ang quỳ lạy. 
Quần Ma má»›i hiểu tại sao Khoái Tuấn lại vừa tức giáºn vừa sợ hãi, mặt lúc đỠlúc xanh, râu tóc dá»±ng ngược lên và cưá»i nhạt luôn miệng. 
Äá»™t nhiên, Khoái Tuấn dùng giá»ng mỉa mai “hừ†má»™t tiếng rồi nhún mình má»™t cái, phi ngay ra ngoài khách sảnh. Ra tá»›i bên ngoài, y chỉ thấy gió thổi ào ào, cây cối rung động, tuyệt nhiên không há» có má»™t hình bóng ngưá»i. 
Giây lát sau, y bá»—ng giá»±t mình kinh hãi. Thì ra, y đã thấy những tay hảo thá»§ trong trang, canh gác ở các chòi canh Ä‘á»u bị Ä‘iểm huyệt và đứng yên như tượng đá. Thấy địch thá»§ lợi hại như váºy, y liá»n nghÄ©: “ChÃnh ta cÅ©ng không có công lá»±c cao siêu đến thế. Ta chỉ có thể Ä‘iểm đưá»c vài ba ngưá»i trong lúc Ä‘ang đấu mà há» không phòng bị thôi. Những cao thá»§ bị Ä‘iểm huyệt này không ở trong tình trạng Ä‘ang tranh đấu. Äồng thá»i nhÅ©ng hảo thá»§ đó má»—i ngưá»i đứng ở má»™t nÆ¡i, cùng bị Ä‘iểm huyệt má»™t lúc như thế này, má»›i tháºt là khó hiểu! Thoạt tiên ta lại tưởng Cái Môn tam lão tá»›i đây. Nhưng tam lão không thể nào có công lá»±c cao siêu đến thế! Chắc có tay cao thá»§ nào khác. Nhưng ngưá»i đó là ai? “ Y suy nghÄ© mãi mà không sao Ä‘oán ra. 
Lúc ấy, Quần Ma đã ra ngoài khách sảnh, tên nào tên nấy thấy các hảo thá»§ canh gác bị Ä‘iểm huyệt cÅ©ng Ä‘á»u kinh hãi và ngẩn ngưá»i, quên cả giải huyệt cho há». 
Bá»—ng nhiên từ trên mái nhà có ba ngưá»i phi xuống như ba con chim bay nhẹ nhàng. Quần Ma định thần nhình kỹ thì ra đó là ba ông già mặc áo vải lam vá trăm miếng. 
Ba ngưá»i đó chÃnh là Cái Môn tam lão: Thương Tá»·, Lâu Ung và Hồng Hoành. 
Khoái Tuấn thấy ba ngưá»i đó, liá»n tiến ngay lại gần trợn mắt quát há»i: 
- Các ngưá»i tá»›i đây làm gì? Cữu Chỉ Thần Cái Thương Tá»· vuốt râu mỉm cưá»i đáp: 
- Bắt ngươi trở vá» Quy Hương ÄÆ°á»ng để chỉnh môn quy! Nghe lá»i lẽ đó rất nghiêm nghị, Khoái Tuấn vừa kinh hãi vừa nổi giáºn biến sắc, râu tóc dá»±ng ngược lên. 
Tân Mông nháºn định Cái Môn tam lão là ngưá»i vừa ném ám khà hãm hại mình bèn thét lá»›n má»™t tiếng rồi nhảy xổ lại, nhắm “U Môn†huyệt cá»§a Thương Tá»· tấn công. 
Thương Tỷ nhún mình nhảy lùi lại tránh né, chưởng của Tân Mông đánh hụt. 
Äại Ma Hoa VÅ© thấy váºy, liá»n gá»i: 
- Äồ đệ! Chá»› nên lá»— mãng. 
Tân Mông háºm há»±c né sang má»™t bên. Hoa VÅ© đột nhiên quát há»i: 
- Lão ăn mày há» Thương kia, lão phu không thèm để ý tá»›i chuyện thị phi cá»§a Cái Môn. Nhưng các ngươi không nên đến táºn nÆ¡i đây mà tá» ra khinh thị ngưá»i cá»§a lãu phu như thế? Thương Tá»· ngạc nhiên há»i: 
- Mục Ä‘Ãch cá»§a lão ăn mày tá»›i đây là chỉ để tìm tên phản đồ cá»§a bổn môn chá»› không có ý đến táºn cá»a nhà này mà khinh thị ai cả. Hoa lão nói váºy, quả tháºt lão không hiểu gì cả. 
Hoa VÅ© biến sắc há»i tiếp: 
- Ngươi còn đổ thừa ư? Không phải các ngươi đã ném đá đả thương môn đồ cá»§a lão phu sao? Hiện giá»... 
Y vừa nói vừa chỉ những ngưá»i bị Ä‘iểm huyệt Ä‘ang đứng trên các chòi canh quanh đó, và lá»›n tiếng đáp: 
- Những ngưá»i đó không phải bị các ngươi Ä‘iểm huyệt sao? Huống hồ các ngươi tá»›i đây sao không đưa danh thiếp xin bào bái kiến trước? Còn Khoái lão sư là tân khách cá»§a lão phu, sao các ngươi dám quát mắng? Có phải các ngưá»i đến táºn cá»a sinh sá»± chăng? Thương Tá»· cưá»i ha hả rồi đáp: 
- Không hiểu Cao Lê Cống SÆ¡n tứ lão hạ hồng trần từ bao giá» thế? Huống hồ tứ lão lại là chá»§ nhân Tân trang này. Hoa lão sư vừa nói: Phi đá đả thương quý môn đôn và Ä‘iểm huyệt những ngưá»i kia là do bá»n lão ăn xin này ra tay, thì tháºt oan uổng cho bá»n lão quá! Nói xong, Thương Tá»· đưa mắt nhìn những ngưá»i bị Ä‘iểm huyệt, rồi vừa cưá»i vừa tiếp thêm: 
- Hoa lão sư chá»› quá khen lão ăn mày! Anh em lão ăn mày làm gì có tài Lăng Không Äả Huyệt, má»™t võ công thượng thừa như thế được? Quần ma nghe Thần Cái nói Ä‘á»u biến sắc, bởi môn Lăng Không Äả Huyệt rất cao thâm ai không có cương khà tuyệt thừa không sao luyện nổi. 
Không riêng gì Cái Môn tam lão, ngay cả quần ma có mặt ở đây cũng không có công lực đó. 
Trúc Thương Tú sầm mặt, nhìn Khoái Tuấn quát lớn: 
- Khoái Tuấn, mi cáºy vào sức lá»±c cá»§a các vị lão sư đây để thoát ly bổn môn, tá»± láºp làm trưởng môn cá»§a Nam phái. Dù việc này có thành sá»± tháºt Ä‘i nữa, mi cÅ©ng chẳng được vẻ vang chút nào mà! Äá»™t nhiên Khoái Tuấn cả cưá»i má»™t hồi, giá»ng cưá»i nghe rất thê thảm, khiến ai nấy Ä‘á»u má»§i long. Cưá»i xong, y má»›i trả lá»i: 
- Khoái quả tá» này có tài đức gì mà thỉnh được nhiá»u vị lão sư như thế này giúp đỡ cho. Äúng như lá»i ngươi vừa nói, nhá» vả ngưá»i ngoài, dù thắng cÅ©ng không hãnh diện chút nào. Nhưng Khoái Tuấn đây đã hẹn ngày đấu ở Thái SÆ¡n rồi. Tá»± các ngưá»i không đợi chỠđược đó thôi. HÆ¡n nữa, Khoái Tuấn đây có định tâm thoát ly bổn môn đâu. 
Chỉ vì các ngưá»i quá khinh thị mà ra nông ná»—i chá»›! Thiết tưởng bá»™ hạ cá»§a Nam Thiên chi đưá»ng phạm tá»™i thì phải để cho chi đưá»ng chá»§ là Khoái má»— trị má»›i phải. Nhưng các ngưá»i cứ tá»± tiện thi hành kuáºt lệ hình phạt, không coi Khoái má»— ra gì cả. Như váºy, dù ai cÅ©ng không thể nhin được. Bây giá» việc đã lỡ rồi nói nhiá»u cÅ©ng vô Ãch. 
-oOo-
 
  
 
Hết chương 4
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				16-11-2008, 03:29 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				  Nguyễn Gia Lão Tam 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Jul 2008 
					Äến từ: Q4, TpHCM, VN 
					
					
						Bài gởi: 1,740
					 
                    Thá»i gian online: 33 phút 50 giây
                 
					
 
	Thanks: 2 
	
		
			
				Thanked 4 Times in 4 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương 5  
Thiên Ngoại Tam Tôn, Hồn Quy Cực Lạc  
Äả tá»±: gianghovn 
 
 
  
 
Nếu các ngươi có thể thắng được Khoái má»— thì Khoái má»— sẽ theo các ngươi vá» Tổng đầu chịu hình phạt ngay.†Lâu Ưng xen vào há»i: 
- Nếu lão đệ sai lá»i hứa này thì sao? Khoái Tuấn chưa kịp đáp, Cao Lê Cống SÆ¡n nhị ma Hoa Trụ đứng đó đã cướp lá»i: 
- Khoái lão là ngưá»i quân tá», tất nhiên không sai lá»i bao giá». Lão phu Hoa Trụ vui lòng làm chứng há»™. 
Thần Cái mỉm cưá»i: 
- Hoa lão sư danh lừng bốn bể và là tiá»n bối cá»§a võ lâm, nói ra tất không sai chạy. Như váºy các vị lão sư không dá»± vào việc riêng cá»§a tệ môn đâu? Thương Tá»· nói váºy là muốn Quần Ma không dá»± vào chuyện cá»§a mình, không ra tay giúp đỡ Khoái Tuấn. 
Lúc ấy Kim Nguyệt Tôn Giả trong bá»n Thiên Ngoại Tam Tôn Giả bá»—ng bước tá»›i má»™t bước lạnh lùng nói: 
- Ba anh em bần tăng ở Thiên Trúc tá»›i trước hết muốn chiêm ngưỡng võ công kỳ há»c cá»§a Trung Quốc, nên anh em bần tăng định lát nữa định thỉch giáo ba vị đại hiệp. 
Thần Cái cau mày, còn Hồng Hoành là ngưá»i nóng tánh trong ba vị trưởng lão cá»§a Cái Môn, nghe Kim Nguyệt thách đánh, không sao nén nổi sá»± tức giáºn, lạnh lùng nháºn ngay: 
- Nếu muốn chỉ giáo sao ngay bây giỠkhông bắt đầu ra tay đi? Ai công đâu chỠcác ngươi lát nữa mới quấy nhiễu. 
Kim Nguyệt Tôn Giả vá»›i giá»ng xảo trá cưá»i và đáp: 
- Vị này ăn nói cũng nhanh nhẩu đấy. Nói xong y xa xầm nét mặt tiếp: 
- Và hình như coi bá»n bần tăng không đáng má»™t cái đánh! Và coi chưởng lá»±c XÃch Sát Ma Ca cá»§a bần tăng chỉ là má»™t môn võ há»c thô thiển cá»§a Thiên Trúc. 
Äoạn y giÆ¡ song chưởng lên, chỉ thấy hai gang bàn tay cá»§a y đỠhồng, từ đó hÆ¡i nóng bốc ra tá»±a như sương mù bốc toả váºy. 
Thương Tá»· kinh hãi vô cùng, vì khi còn ở Tấn Từ tại tỉnh Thái Nguyên, lão ăn xin đã nghe Vân Nhạc nói tá»›i chưởng lưc XÃch Sát Ma Ca. 
Lão ăn mày định dùng lá»i ăn lẽ nói để kéo dài thá»i gian, đợi chá» ngưá»i viện trợ tá»›i giúp, ngỠđâu Trúc Trượng Tú Hồng Hoành bướng bỉnh và nhất định không đợi chá» gì hết. 
Nên Thương Tá»· má»›i nhân lúc chưởng lá»±c XÃch Sát Ma Ca cá»§a Kim Nguyệt Tôn Giả chưa ngưng tụ vá»™i ra tay tấn công trước bằng không y sợ chưởng lá»±c chưởng lá»±c cá»§a đối thá»§ đánh bại, lúc ấy chưa chắc đã bảo toàn nổi tÃnh mạng. 
Trong khi Thương Tá»· suy tÃnh, hai gang bàn tay đỠnhư lá»a cá»§a Kim Nguyệt Tôn Giả ngưng tụ được tám thành. 
Lúc ấy Thương Tá»· quát lá»›n má»™t tiếng, rồi nhanh như Ä‘iện, giÆ¡ thẳng hai tay, mưá»i ngón tay cứng như sắt nhắm gang bàn tay cá»§a Kim Nguyệt đâm thẳng tá»›i. 
Chỉ thấy Kim Nguyệt lá»›n tiếng cưá»i má»™t hồi Ä‘oạn nhảy lên trên cao rồi trút mình đâm bổ xuống, giÆ¡ hai bàn tay có hÆ¡i khói đỠbốc ra, nhắm đầu Thương Tá»· đè xuống. 
Thương Tá»· định nhân lúc Kim Nguyệt Tôn Giả chưa phòng bị bèn ra tay tấn công trước. Äối thá»§ dù võ công cao siêu đến đâu cÅ©ng không sao tránh khá»i thế võ đột kÃch đó. 
NgỠđâu tài ba cá»§a Kim Nguyệt cao hÆ¡n lão ăn xin má»™t bá»±c, bá»—ng nhảy lên cao rồi đâm bổ xuống tấn công trước. Thương Tá»· chỉ cảm thấy má»™t luồng hÆ¡i nóng như lá»a từ phÃa trên đè xuống, đụng da thịt, như bị phá»ng lá»a, kinh hãi vô cùng. 
CÅ©ng may Cá»u Chỉ Thần Cái công lá»±c tinh thông, gặp hiểm nguy mà không loạn trÃ, bèn nhún mình má»™t cái rồi nhảy lên trên không, cao hÆ¡n đối thá»§. 
Chưởng lá»±c XÃch Sát Ma Ca quả nhiên lợi hại vô cùng, đánh xuống mặt đất chỉ nghe bùng má»™t tiếng, những cá» khô bị trúng chưởng lá»±c Ä‘á»u bốc cháy. 
Cao Lê Cống SÆ¡n Tứ Ma và Tần Trung Song Quái thấy váºy Ä‘á»u thất sắc. Khoái Tuấn coi như không thấy gì, lòng mãi suy tÃnh xem lát nữa làm thế nào thắng được Cái Môn tam lão? Kim Nguyệt Tôn Giả vừa xuống tá»›i mặt đất vá»™i quay mình lại giở chưởng ra liá»n. 
Thương Tá»· hai chân cÅ©ng vừa đụng mặt đất, cách chá»— Kim Nguyệt đứng chừng hai trượng. Thần Cái tá» vẻ phẫn ná»™, vì mảnh áo ở sau lưng đã bị chưởng lá»±c cá»§a đối thá»§ đốt, ra thịt bá»ng rát. 
Kim Nguyệt Tôn Giả nói tiếp: 
- Thế nào, mùi vị XÃch Sát Ma Ca chưởng lá»±c bần tăng ra sao? Thấy Kim Nguyệt kiêu ngạo quá lẽ, Thương Tá»· càng tức giáºn. Lâu Ưng và Hồng Hoành không sao nhịn được Ä‘á»u nhảy vào. Ngân Nguyệt và Minh Nguyệt cÅ©ng tiến lên nghênh đón. Sáu ngưá»i đứng đối láºp nhau, cuá»™c chiến đấu sắp lan rá»™ng. 
Lúc đó Äại Ma Hoa VÅ© ká» miệng vào tai dặn nhá» Tân Mông vài câu, Tân Trang chá»§ vá»™i phi thân vào trong vưá»n. 
Bá»—ng nghe Tân Mông kêu la má»™t tiếng thảm khốc! Tứ Ma giáºt mình chú ý xem thì thấy xa xa Kim Câu Vô Äịch Tân Mông đứng dưới gốc cây như Ä‘iên như cuồng, hai chân nhảy nhót, hai tay múa động và giá»ng cưá»i thê thảm khôn tả. 
Cao Lê Cống SÆ¡n Tứ Ma quát lá»›n má»™t tiếng cùng nhảy lên trên cao nhanh như chá»›p rồi đâm vá» phÃa cây cổ thụ. 
Thiên Ngoại Tam Tôn Giả thấy váºy cÅ©ng ngạc nhiên, liá»n ngừng tay lại tiến đến gốc cây xem xét… Thương Tá»· thấy Tần Mông đột nhiên phát Ä‘iên như váºy, hiểu ngay tại sao rồi, liá»n nhìn Khoái Tuấn mỉm cưá»i. 
Lâu Ưng và Hồng Hoành tiến lên hai bước, thấy thần sắc cá»§a Thương Tá»· như váºy Ä‘á»u biết Thần Cái háºn Khoái Tuấn đến tá»™t độ. Nhưng hai ngưá»i biết võ công cá»§a Khoái Tuấn cÅ©ng cao siêu lắm, chỉ ngại cho Thương Tá»· nếu ra tay mà không đánh trúng, để cho Khoái Tuấn tẩu thoát thì sau này Cái Bang lại càng mang hoạ thêm, cho nên cả hai cùng chuẩn bị tấn công, vẻ mặt trông rất nghiêm nghị. 
Khoái Tuấn mặt lạnh như tiá»n, hai mắt lóng lánh nhìn thẳng vào mặt Thương Tá»·, cÅ©ng đứng giữ thế để phòng bị đối phương tấn công bất ngá». 
Bên kia dưới gốc cây, Äại Ma Hoa VÅ© giở hết thá»§ pháp ra mà không sao làm cho Tân Mông khá»i cuồng loạn được. 
Còn Nhị, Tam, Tứ ma và các tên ma khác tá»›i các chòi canh quanh đó để giải huyệt cho các tên bị Ä‘iểm hồi nãy, nhưng dù quần ma đó là võ lâm kỳ nhân xưa nay rất tá»± phụ, chúng giở hết phương pháp giải huyệt ra, cÅ©ng không sao giải được huyệt cho những tên cao thá»§ có pháºn sá»± canh gác các chòi. 
Vì không giải huyệt được cho bá»n ngưá»i kia, Quần Ma Ä‘á»u mất hết vẻ kiêu ngạo, tên nào tên đấy Ä‘á»u lẳng lặng cúi đầu, không há» hé môi nói má»™t lá»i nào cả. 
Äại Ma Hoa VÅ© mặt đỠtÃa tai nhìn đồ đệ sắp lâm nguy tÃnh mạng đến nÆ¡i mà cÅ©ng đành thúc thá»§, y cÅ©ng biết Tân Mông bị ngưá»i ta lén Ä‘iểm trúng yếu huyệt. 
Y Ä‘oán ngưá»i Ä‘iểm huyệt có công lưc tuyêt thừa, tại sao lại lén lút, chẳng lẽ ngưá»i đó còn có âm mưu nào khác chăng? Äại Ma lại hoài nghi hÆ¡n nữa là vì trang trại xảy ra đại sá»± sao chỉ có mấy ngưá»i ra mặt, còn các ngưá»i khác đâu? Y liá»n nghÄ©: 
- Chẳng lẽ bá»n chúng bị địch hạ hết rồi sao? NghÄ© tá»›i đây Hoa VÅ© kinh hãi vô cùng, mồ hôi lạnh ướt đẫm hết ngưá»i, thần sắc hãi sợ chưa há» thấy trong Ä‘á»i y. 
Quần Ma đứng quây quần dưới gốc cây bàn tán xôn xao, rốt cuộc chúng quyết định không nhúng tay vào việc của Cái Môn. 
Tuy Thiên Ngoại Tam Tôn Giả trong lòng không phục chút nào, nhưng chúng thấy những chuyện kỳ lạ xảy ra liên tiếp, cÅ©ng phải hãi sợ phần nào. Dù sao chúng cÅ©ng muốn ngưá»i đó lá»™ mặt để chúng được thá» tài má»™t phen để xem đối thá»§ võ há»c cao siêu tá»›i mức độ nào? Lúc đấy Äại Ma Hoa VÅ© đã cắp Hoa Má»™ng lên, rồi cùng quần ma Ä‘i vào trong khách sảnh, bá» mặc Cái Bang Tam Lão ở lại đó. 
PhÃa sau cổ thụ, từ má»™t khóm trúc, lá»™ ra má»™t bá»™ mặt rất đẹp trai, hai mắt lóng lánh, miệng túm tÃm cưá»i ra vẻ đắc chà lắm. 
Lúc ấy Khoái Tuấn và Thương Tỷ đang cầm cự nhau thành một vòng tròn, càng đi càng thâu nhỠcái vòng đó lại, không ai dám đánh trước, chỉ chỠđối phương sơ hở mới dám ra tay. 
Tiếng rú thảm cuả Tân Mông ngày càng lá»›n. Hoa VÅ© đã giở hết phương pháp ra cấp cứu mà không sao chữa khá»i. Sau cùng Äại Ma Ä‘iểm mạnh má»™t cái vào sau lưng y. Thế là Tân Mông tá»±a như má»™t con chó sắp chết, rên rỉ má»™t hồi, chân tay co rúm lại, rôìo im lặng hẳn. 
Quần tà dứng xung quanh đó trông vẻ mặt rất ung dung, nhưng sá»± tháºt tên nào tên đấy trong lòng gay cấn vô cùng. Hoa VÅ© hai mắt ướt đẫm, phẫn uất khôn tả. 
Tần Trung Song Quái nhảy vá» phÃa sau, định Ä‘i khám xét quanh Tân trang má»™t lần nữa. 
PhÃa bên kia Khoái Tuấn đột nhiên ra tay, giÆ¡ thẳng hai ngón trái nhanh như chá»›p nhoáng, nhằm Kỳ Môn Huyệt cá»§a Thương Tá»· Ä‘iểm tá»›i. 
Thương Tá»· biết Há»—n Nguyên Chỉ Lá»±c cá»§a đối thá»§ rất lợi hại, có thể xuyên qua được sắt đá, vá»™i giÆ¡ hữu chưởng đánh lại chưởng lá»±c cá»§a địch, đồng thá»i Thần Cái nhún mình nhảy ra xa năm thước để tránh né Há»—n Nguyên Chỉ cá»§a địch. 
Khoái Tuấn hét lớn một tiếng, giơ thẳng hai ngón tay xông lại định điểm thẳng vào mạch ở hữu chưởng của Thương Tỷ. 
Thương Tá»· kinh hãi nhảy lùi vá» phÃa sau tránh né thêm lần nữa, nhưng khi nào Khoái Tuấn chịu để cho Thần Cái tránh khá»i được độc chỉ cá»§a y, nên y như bóng theo hình Ä‘uổi theo tấn công lia lịa. Thương Tá»· đành phải dùng cánh tay áo phất mạnh má»™t cái để gạt tả chưởng cá»§a địch. 
Chỉ nghe “Soạt†một tiếng, tay của Thương Tỷ đã bị Hỗn Nguyên Chỉ của Khoái Tuấn đâm rách hai tấc dài, mà thế chỉ của đối phương vẫn tiếp tục công tới. 
Thương Tá»· cảm thấy sau lưng có gió lạnh lấn áp, kinh hãi vô cùng, đột nhiên quay mình lại, dồn hết vào song chưởng Ä‘áºp mạnh vào song chỉ cá»§a Khoái Tuấn má»™t cái. 
Khoái Tuấn thấy hai ngón tay của mình chỉ còn cách lưng của địch chừng một tấc, ngỠđâu Thương Tỷ đang lâm nguy mà thân pháp vẫn còn xảo tuyệt đến thế. 
Y đành phải hoá chỉ thành chưởng, chống đỡ lại chưởng thế của Thần Cái, bằng không song chưởng của y sẽ đánh y bắn ra xa. 
Chỉ nghe “Bùng†má»™t tiếng, bốn bàn tay đụng vào nhau, rồi cả hai Ä‘á»u bị chưởng lá»±c cá»§a nhau đẩy lùi lại mấy thước. Vì ra tay sau lại không kịp tấn, Khoái Tuấn hai chân còn loạng choạng chưa thể lấy thăng bằng và đứng yên được, Thương Tá»· thấy dịp may hiếm có vá»™i giở TÃch Không chưởng liên miên đánh tá»›i. 
Nhưng Khoái Tuấn không phải là tay bình thưá»ng, vá»™i giở Mê Tung bá»™ pháp ra tránh né. Má»™t lát sau Khoái Tuấn lại định thần được, giở Há»—n Nguyên Chỉ ra phản công, nhằm các yếu huyệt cá»§a Thương Tá»· mà Ä‘iểm tá»›i. 
Vì hãi sợ Há»—n Nguyên Chỉ cá»§a đối phương lợi hại, Thương Tá»· dù có TÃch Không Chưởng rất mạnh cÅ©ng không sao dám tá»›i gần địch để tấn công. 
Lâu Ưng đứng ngoài thấy váºy cau mày nói vá»›i Hồng Hoành: 
- Mấy năm nay công lá»±c cá»§a Khoái Tuấn tinh tiến hÆ¡n trước nhiá»u, có lẽ Thương lão đại cá»§a chúng ta không địch lại nổi đâu, chi bằng chúng ta ra tay để chỉnh môn quy thì dù ngưá»i nhiá»u đánh ngưá»i Ãt cÅ©ng không ai nói được. 
Trúc Trượng Tú gáºt đầu giÆ¡ tay vá» phÃa sau rút luôn cây ra nhắm Mệnh Môn huyệt phÃa sau lưng Khoái Tuấn Ä‘iểm tá»›i. 
Lâu Ưng cÅ©ng đồng thá»i xông ngay vào đánh Khoái Tuấn. 
Võ công cá»§a Khoái Tuấn quả tháºt kinh ngưá»i, Ä‘ang đánh bá»—ng nghe phÃa sau có tiếng gió, y liá»n tấn công mạnh má»™t thế cho Thương Tá»· phải lui trở lại, rồi nhún mình nhảy lên. Hai chân y đạp mạnh vào nhau má»™t cái, thế là thân hình y bắn mạnh ra ngoài xa hai trượng liá»n. Vừa đứng xuống đất Khoái Tuấn liá»n quay mặt lại mặt giáºn dữ quát lá»›n: 
- Các ngưá»i hiếp ta quá rồi. Bây giá» không còn trách cứ Khoái má»— hạ độc thá»§ nhé? Thương Tá»· cả cưá»i đáp: 
- Ngươi chết đến nơi không biết xấu hổ, còn đại ngôn. Hôm nay nếu để cho ngươi chạy thoát được, ta sẽ tự tuyệt mà chết. 
Khoái Tuấn rú một tiếng, nhún mình nhảy lên dương hai cánh tay ra tựa như hai cánh chim đại bàng bay lượn xuống nhắm đỉnh đầu Cái Môn Tam Lão tấn công một cách chớp nhoáng. 
Lần này Khoái Tuấn hung ác vô cùng, y dùng Ưng Trảo công xen lẫn Hỗn Nguyên Chỉ lực định một thế này sẽ giết luôn Cái Môn Tam Lão một lúc. 
Thấy địch còn cách đỉnh đầu năm thước, Cái Môn Tam Lão đã thấy má»™t sức mạnh ở trên đè xuống làm cho cả ba ngưá»i cảm thấy khó thở. Nhưng Cái Môn Tam Lão vẫn đứng yên để đợi chá» chưởng lá»±c cá»§a Khoái Tuấn đến gần má»›i cùng ra tay phản công. Khoái Tuấn thấy váºy mừng thầm và nghÄ©: “Ưng Chảo công phối hợp vá»›i Há»—n Nguyên Chỉ uy lá»±c vô cùng, lúc ta cách ngươi chỉ còn ba thước chưởng lá»±c và chỉ lá»±c cá»§a ta sẽ dồn ép các ngươi không sao ra tay được. Lúc ấy các ngươi má»›i biết thân†Chỉ trong thoáng cái chưởng và chỉ cá»§a Khoái Tuấn đã đến cách đầu cá»§a Cái Môn Tam Lão chỉ còn độ hÆ¡n ba thước. Ba anh em Thương Tá»· vá»™i giÆ¡ tay phản công, liá»n cảm thấy không khà bị đè nén vô cùng không giÆ¡ tay được. Cả ba cùng kinh hãi, chỉ kêu lên được má»™t tiếng: 
- Nguy tai! Thì ba ngưá»i đã thấy má»™t sức mạnh bài sÆ¡n đảo hải ở trên úp chụp xuống, yên chà phen này thể nào cÅ©ng phải chết dưới chưởng chỉ cá»§a Khoái Tuấn. 
Bá»—ng há» nghe thấy má»™t tiếng hét thánh thót, Khoái Tuấn đột nhiên bị lá»™n mưá»i mấy vòng bắn ra đằng xa, rÆ¡i xuống chân Thiên Ngoại Tam Tôn Giả, hai cánh tay gẫy gục, máu chảy như suối, sắc mặt trông rất thê thảm. 
Lúc ấy trong đấu trưá»ng bá»—ng có thêm má»™t thư sinh trung niên, vẻ mặt lạnh lùng, cưá»i khỉnh luôn miệng. 
Cao Lê Cống Sơn TỠMa ở trong sảnh vừa bước ra và Thiên Ngoại Tam Tôn Giả cũng vừa chạy tới. 
Mặc dù chúng đã quết định không dÃnh tá»›i việc thị phi cá»§a Cái Môn, nhưng bây giá» chúng trông thấy Khoái Tuấn bị đánh thảm bại như váºy, tên nào tên đấy Ä‘á»u tức giáºn không còn giữ được lá»i hứa, quyết xông vào. 
Thư sinh trung niên ná», mặt mày vẫn lạnh lùng, lên tiếng há»i: 
- Các ngươi hãy tá»± há»i võ công có bằng được Tần Trung Song Quái không? Quần Ma nghe nói ngẩn ngưá»i ra nghÄ© thầm: “ Thảo nào bảo Tần Trung Song Quái Ä‘i khám xét má»™t vòng xem sao, mà mãi cho tá»›i bây giá» chưa thấy trở vá». Chẳng lẽ hai ngưá»i đó bị tên thư sinh này hạ độc thá»§ rồi chăng?†Hoa VÅ© tá» vẻ không tin, lạnh lùng đáp: 
- Lão không tin ngươi có thể thắng nổi Tần Trung Song Quái? Thư sinh ná» cả cưá»i tiếp: 
- Ngươi tin hay không tuỳ ngươi, cứ biết là Song Quái đã trở vá» Vạn Tượng Cốc và hẹn vá»›i ta tám năm sau sẽ tá»· kiếm trên ngá»n núi Phù Dung tại Hoa SÆ¡n. 
Hoa VÅ© bán tÃn, bán nghi lại quát há»i: 
- Ngươi là ai? Thư sinh ná» tá»§m tỉm cưá»i và dõng dạc trả lá»i rất ngắn gá»n: 
- Dư Vân! Chàng vừa nói dứt, Thiên Ngoại Tam Tôn Giả không hẹn mà cùng giÆ¡ sáu chưởng XÃch Sát Ma Ca ra. Liá»n thấy má»™t làn nóng dồn dáºp tá»›i bao vây xung quanh Vân Nhạc. Kim Nguyệt Tôn Giả quát lá»›n: 
- Dư Vân ngươi mau trả lại cuốn chân kinh cho chúng ta, bằng không ngươi sẽ chết không có chỗ chôn. 
Dư Vân vừa hiện ra, Thiên Ngoại Tam Tôn Giả đã nháºn được chàng là ngưá»i mà chúng đã gặp ở Tá»u Âu Phong. Nhưng chúng vẫn kinh hãi võ công tuyệt luân cá»§a Dư Vân, liá»n ngầm đưa mắt ra hiệu cho nhau nhân lúc Dư Vân Ä‘ang chuyện trò vá»›i Hoa VÅ©, cùng giÆ¡ sáu chưởng XÃch Sát Ma Ca tấn công tức thì. 
Dư Vân vá»™i giở Huyá»n Công Thất Tinh Bá»™ ra, chỉ quay mình má»™t cái là tránh khá»i chưởng lá»±c XÃch Sát Ma Ca. Sáu luồng chưởng lá»±c Ä‘á»u đánh mạnh xuống đất, chỉ thấy chá»— mặt đất đấy có khói bốc lên, cá» lau đèu bị cháy xém. 
Dư Vân ở Tá»u Âu Phong đã đối chưởng vá»›i Thiên Ngoại Tam Tôn Giả má»™t lần và biết chưởng XÃch Sát Ma Ca cá»§a chúng rất lợi hại. Tuy chàng đã thấy võ há»c cá»§a mình hÆ¡n trước nhưng cÅ©ng không dám sÆ¡ suất, vá»™i dở khinh công tuyệt diệu ra, nhảy lùi vá» phÃa sau hÆ¡n hai trượng, rồi mỉm cưá»i nói: 
- Ta là Dư Vân đây, nhưng có bao giá» lấy cuốn chân kinh cá»§a các ngươi đâu mà bảo trả! Vả lại ta cÅ©ng chưa há» quen vá»›i các ngươi, sao lại ăn nói quái dị váºy? Kim Nguyệt Tôn Giả quát lá»›n: 
- Pháºt gia đây suýt tý nữa đã bị ngươi lừa dối, ngươi không phải là Tuyết SÆ¡n Thần Ma ư? Tháºt không biết xấu hổ, có mau trả cuốn chân kinh lại đây không? Dư Vân trợn tròn mắt nhìn Tam Tôn Giả rồi ha hả cưá»i đáp: 
- Ngươi nháºn định Dư má»— đã lấy cuốn chân kinh đó thì nhỡn lá»±c cá»§a ngươi cÅ©ng khá đấy, nhưng các ngươi muốn ta trả cuốn chân kinh đó? Hừ! Các ngươi đừng cómá»™ng tưởng hão huyá»n! Kim Nguyệt Tôn Giả biến sắc, mắt đưa ra hiệu cho Ngân Nguyệt và Minh Nguyệt, rồi cả ba cùng hét lá»›n má»™t tiếng, sáu bàn tay cùng xông tá»›i tấn công tá»›i tấp má»™t lúc. 
Dư Vân không chút sợ hãi, váºn hết chân lá»±c vào hai cánh tay và đợi chá» chưởng lá»±c cá»§a đối phương bốc hÆ¡i khói chừng năm tấc liá»n sá» dụng Di Lặc Thần Công đẩy song chưởng ra phản công liá»n. Chỉ nghe kêu “ bùng†má»™t tiếng là chưởng lá»±c cá»§a chàng va chạm vá»›i sáu chưởng lá»±c cá»§a Thiên Ngoại Tam Tôn Giả. 
Chưởng lá»±c XÃch Sát Ma Ca cá»§a Tam Tôn Giả bị chưởng lá»±c Di Lặc Thần Công đẩy lùi trở lại. Rồi hÆ¡i nóng cuốn trở lại, úp chụp vào Thiên Ngoại Tam Tôn Giả. Má»i ngưá»i nghe Tam Tôn Giả kêu la lia lịa. 
Thì ra áo bào và râu tóc cá»§a chúng Ä‘á»u bị cháy xém. Chúng Ä‘au đến cuống cả chân tay. 
Phải biết môn XÃch Sát Ma Ca chưởng, phải biết phát ra thì dá»… mà thâu vào rất khó, còn Di Lạc Thần Công cứ liên miên bất tuyệt đẩy tá»›i nên ba anh em tôn giả không sao lùi tránh được, đành chịu để cho ngá»n lá»a tá»± sức nóng cá»§a chúng tạo nên thiêu đốt. 
Chỉ trong chốc lát Tam Tôn Giả bị thiêu như ba con heo quay, nhảy nhót má»™t hồi, kêu khóc rất thảm thương rồi ngã lăn ra. Cao Lê Cống SÆ¡n muốn ra tay cứu giúp nhưng không biết ra tay bằng cách nào, muốn bá» chạy cÅ©ng không được vì ngại đàn em chê cưá»i, nên chúng cứ ngẩn ngưá»i nhìn nhau, không biết xá» trà ra sao cho phải. 
Cái Môn Tam Lão thấy Tam Tôn Giả và Khoái Tuấn chết má»™t cách thảm khốc, Ä‘á»u lắc đầu lè lưỡi. 
Lúc đấy đột nhiên có bốn bóng ngưá»i nhảy xô tá»›i: Lôi Tiếu Thiên, Thôi Triển và cha con Nhất Nguyên Cư SÄ©. Vừa đụng chân xuống mặt đất, Hồ Cô Nương đã chăm chú nhìn Vân Nhạc. Bá»—ng Kim Nguyệt Tôn Giả bá»—ng kêu lên má»™t tiếng: 
- Dư Vân ngươi độc lắm! Dư Vân bá»—ng mỉm cưá»i, song chưởng bá»—ng vảy mạnh má»™t cái, kêu “ùm†má»™t tiếng, Tam Tôn Giả bị bắn ra xa đụng vào vách khách sảnh, cát bụi bay tung lên mù mịt cả má»™t góc. 
Cao Lê Cống SÆ¡n Tứ Ma nếu tránh né không nhanh thì cÅ©ng bị sức mạnh cá»§a Di Lặc Thần Công va chạm, tuy chúng Ä‘á»u thoát khá»i nhưng lòng kinh hãi vô cùng. 
Äại Ma Hoa VÅ© nghÄ© thầm: “ Gã Dư Vân này không biết há»c được võ công tuyệt thế ở đâu mà ghê gá»›m thế, nếu anh em ta ra tay đấu vá»›i y chưa chắc đã thắng nổi y. Chi bằng để má»™t ngày kia có dịp may chúng ta sẽ trả thù sau. 
Tứ Ma đã biết Tân Mông bị hại là do Vân Nhạc hạ thá»§ và tất cả hảo thá»§ trong trang bị Ä‘iểm huyệt cÅ©ng Ä‘á»u do Dư Vân. 
NghÄ© Ä‘oạn Äại Ma liá»n chấp tay chào Dư Vân nói: 
- Võ công cá»§a các hạ tháºt kinh ngưá»i, thảo nào danh trấn võ lâm như tiếng sét. Nghe ngài đã hẹn ước vá»›i Tần Trung Song Quái tám năm sẽ tá»· kiếm trên núi Phù Dung tại Hoa SÆ¡n, lúc đó anh em lão sẽ lãnh giáo thiếu hiệp trên Phù Dung phong. 
Nói xong không chá» Vân Nhạc trả lá»i, Tứ Ma liá»n chạy thẳng. Äá»™t nhiên Vân Nhạc thét lá»›n má»™t tiếng: 
- Hãy khoan! Tứ Ma dừng chân lại ngẩn ngưá»i. Äại Ma Hoa VÅ© liá»n nói: 
- Chẳng may thầy còn muốn nói Ä‘iá»u chi nữa? Dư Vân mỉm cưá»i nói: 
- Dư má»— Ä‘oán các ngươi không dám Ä‘i Hoa SÆ¡n đâu, Dư má»— nghe nói có má»™t cuốn võ kinh bà há»c cá»§a Thiếu Lâm tức Vô Tướng Kim Cương Chưởng Kinh, hiện ở trong ngưá»i ngươi, váºy cho xin lại. 
Hoa VÅ© biến sắc chưa kịp trả lá»i thì ngá»±á»i em thứ tư cá»§a y là Tứ Ma Hoa Hoang đã nổi giáºn khiến cái đàu sói cá»§a y đỠbừng lên bèn la lá»›n: 
- Dư Vân, anh em lão phu năm mươi năm trước đây cÅ©ng đã danh trấn võ lâm, tiếng tăm lừng lẫy Thiên Nam, do đó tiá»n bối không muốn lôi thôi vá»›i tiểu bối như ngươi, cho nên phải lùi bước nhượng bá»™. Ngươi tựởng bá»n lão phu phải sợ ngươi hay sao? Dư Vân cưá»i lạt đáp: 
- Dư Vân này chỉ há»i huynh trưởng cá»§a mi để lấy lại Kim Cương Vô Tướng Chưởng Kinh thôi, việc gì đến ngươi mà ngươi kêu la á»m tá»i váºy? Hoa VÅ© nghÄ© thầm “ Anh em mình trong võ lâm có địa vị như thế này, nếu lại lùi bước trước má»™t tiểu tá» hẳn sẽ bị võlâm đồng đạo chê cưá»i cho bẽ mặt! Võ há»c cá»§a Dư Vân tuy cao siêu nhưng chưa chắc thắng được anh em ta†Äoạn y lá»›n tiếng trả lá»i: 
- Các hạ không phải môn hạ cá»§a phái Thiếu Lâm hà tất ra mặt đòi há»™ làm gì? Vá»›i võ há»c cá»§a ngài chưa chắc đã hÆ¡n gì anh em lão phu. 
Dư Vân vừa cưá»i,nói tiếp: 
- Không tin thì cứ việc đấu thá» xem! Nói xong chàng lẹ làng bắt cổ tay Hoa VÅ©. Nhị,Tam, Tứ ma thấy Dư Vân vừa nói xong đã ra tay, liá»n giÆ¡ chưởng lên phản công. Nhưng chúng đã cháºm má»™t bước, Hoa VÅ© không ngá» chàng vừa nói đánh, thì đã ra tay, chỉ thấy mắt hoa lên, vai trái đã bị năm ngón tay cá»§a đối phương nắm chặt. Äồng thá»i y cảm thấy vai tê tái, dần dần tay chân má»m nhÅ©n, hai mắt trợn kinh hãi vô cùng. Nhị, Tam, Tứ ma thấy váºy cÅ©ng kinh hãi vá»™i thâu chưởng lại. Dư Vân cưá»i nhạt tiếp: 
- Ta nghĩ thương ngươi đã bao nhiêu năm mới gây được địa vị, nên hôm nay không nỡ phế hết võ công của ngươi. 
Nói đoạn, chàng thò tay vàomình Hoa Vũ, rút cuốn kinh Vô Tướng Kim Cương Chưởng ra. Chàng ngó qua một cái, rồi bỠluôn cuốn kinh vào túi. Kế ngước nhìn Tứ Ma, lạnh lùng nói: 
- Các ngươi hãy đi đi, tám năm hẹn ước chỉ thoáng cái là đến ngay. Nếu trong tám năm mà các ngươi chưa luyện được một môn tuyệt kỹ nào thì thà chết già trong núi sâu còn hơn ra ngoài mà bêu xấu. 
Hoa VÅ© chỉ cảm thấy tay chân tê tái lại mất dần, liá»n ngầm váºn chân khà thá» xem, thì thấy chở vá» như bình thưá»ng. Y liên liá»n chỉ ngón tay trái lên trá»i. Äá»™t nhiên có mấy tiếng “leng keng†vang lên và kiếm quang như bão táp dồn dáºp tá»›i vây chặt lấy Dư Vân. 
Thì ra Hoa VÅ© ra ám hiệu cho ba ngưá»i em, đồng thá»i rút kiếm tấn công kẻ địch. Dư Vân tức giáºn vô cùng, giÆ¡ tay trtái lên thì bốn thanh kiếm cá»§a bá»n Tứ Ma bị tiện đứt hết phân ná»a! Dư Vân buông tay trái ra thì cả bốn thanh kiếm gãy Ä‘á»u cắm cả xuống đất. Không thèm nhìn Tứ Ma, Dư Vân quay vá» phÃa Lôi Tiếu Thiên. 
Hoa VÅ© thừa dịp dẫm chân xuống đất má»™t cái, bảo ba ngưá»i em: 
- Ta đi thôi! Tứ Ma quay mình đi thẳng, trong nháy mắt đã mất dạng. 
Lúc ấy Hồ Cương Ä‘ang ká» vai Lôi Tiếu Thiên trò chuyện, trông thấy Vân Nhạc Ä‘i đến, liá»n ngưng ngay. Vân Nhạc hÆ¡i cau mày, tay cầm cuốn Chưởng kinh giao cho Hồ Cương và nói: 
- Phiá»n lão tiá»n bối trao kinh này lại cho phái Thiếu Lâm! Nhất Nguyệt cư sÄ© mỉm cưá»i nháºn lá»i và nói: 
- Chỉ trong nháy mắt mà thiếu hiệp đã dẹp được má»™t tai kiếp lá»›n cho võ lâm, bằng không ở buổi há»™i há»p Thái SÆ¡n sau này không biết bao nhiêu hảo thá»§ sẽ bị tổn thương. Lão phu thán phục vô cùng. 
Vân Nhạc định nói mấy lá»i khiêm tốn, bá»—ng nghe trên không có mấy tiếng rú dồn dáºp vá»ng tá»›i, liá»n đó có mấy cái bóng xuất hiện, những ngưá»i má»›i đó là: Nghê Uyển Lan, Ải Phương Sóc Kinh Phương, Äông Phương Ngá»c Côn và Cánh Trưá»ng Tu… Nghê Uyển Lan đầu tóc rÅ© rượi, không thoa son phấn gì cả, vẻ mặt tiá»u tuỵ.Hai mắt đầy u oán và ướt đẫm. Cánh Trưá»ng Tu ra vẻ khinh bỉ, trợn trừng mắt nhìn Vân Nhạc, hình như có ý khiêu khÃch. Ải Phương Sóc vừa nhìn thấy Vân Nhạc đã la lá»›n: 
- Tiểu tá» này giá»i thá»±c mi lẻn trốn Ä‘i cÅ©ng không sao, nhưng đừng làm cho lão già này khổ sở. 
Vân Nhạc không nói năng gì cả, liếc nhìn Cánh Trưá»ng Tu má»™t cái rồi nhún mình nhảy lên không Ä‘i mất. Má»i ngưá»i chỉ thấy má»™t cái bóng thấp thoáng rồi mất dạng. Quần hùng không ngá» Vân Nhạc Ä‘i nhanh như váºy, ai đấy Ä‘á»u ngạc nhiên. Tiếu Thiên la lá»›n: 
- Chú ba hãy khoan đi, tôi còn có việc muốn nói…. 
Nghê Uyển Lan vá»›i giá»ng Ä‘au đớn, chỉ kêu được ba tiếng: 
- Tạ đại ca!… Tiếng nói của nàng rất thê thảm, khiến ai cũng mủi lòng. 
Khinh công cá»§a Vân Nhạc tuyệt luân, Ä‘i nhanh vô cùng, má»i ngưá»i chưa dứt lá»i thì chàng đã mất dạng. Lúc này mây Ä‘en bao phá»§, cuồng phong nổi lên tứ phÃa, cây khô trong vưá»n Tân Trang bị rung động hầu như sắp gẫy. 
Quần hùng vẻ mặt rất nghiêm, phất áo Ä‘i liá»n. Uyển Lan hai mắt sưng húp và đỠngầu nức nở khóc. Ngá»c Tiêu hiệp sÄ© sầm nét mặt lại, lầm bầm mắng: 
- Lan cô nương không nên trá»ng ngưá»i đó thái quá, y khinh bạc mình ấy thế mà cÅ©ng tá»± xưng mình là hiệp sÄ©, có khác gì cầm thú mặc áo ngưá»i đâu! Bất ngỠ“bốp†má»™t tiếng, má phải cá»§a Cánh Trưá»ng Tu bị tát đỠrần. Cánh Trưá»ng Tu ngẩn ngưá»i má»™t lúc. 
Nhắc lại Hồ cô nương chú ý thấy bá»n Uyển Lan xuất hiện là Vân Nhạc bá» Ä‘i. Sau nàng thấy thần sắc cá»§a Uyển Lan và Trưá»ng Tu liá»n Ä‘oán thầm trong bụng: “Uyển Lan mê Vân Nhạc như váºy, mà mình cÅ©ng mê chàng ta, nhưng lòng sắt đá cá»§a Vân Nhạc rất khó lay chuyển†NghÄ© váºy nàng động lòng thương mến Uyển Lan hÆ¡n, bá»—ng nghe Trưá»ng Tu nhục Vân Nhạc váºy liá»n xông vào tát y má»™t cái. 
Khi ái tình phát sinh, thưá»ng thưá»ng nam nữ vừa thấy nhau đã chung tình, trái lại cÅ©ng có những hoàn cảnh ngược, Cánh Trưá»ng Tu tá»± phụ là mình đẹp trai, nhưng vẻ đẹp cá»§ y không lá»t vào mắt xanh cá»§a Uyển Lan hay Hồ cô nương, trái lại Cốc Lan thấy y đã thấy ghét, nay lại thấy y nhục mạ ngưá»i yêu cá»§a mình như thế này, sao khá»i tức giáºn. Vì thế cái tát đó rất mạnh, nên má»™t lúc sau Trưá»ng Tu má»›i định thần được. Y thấy má»™t thiếu nữ đẹp như tiên Ä‘ang quắc mắt nhìn mình có vẻ giáºn dữ liá»n hiểu ngay, lòng ghen tức cá»§a y đối vá»›i Vân Nhạc càng tăng, y nghÄ© thầm: “Sao những nàng đẹp như váºy này Ä‘á»u say mê Vân Nhạc cả váºy? Ta đây cÅ©ng là ngưá»i rất má»±c phong lưu, lại hết má»±c chiá»u chuá»™ng, sao không được má»™t chút tình yêu? Tại sao?†Y càng nghÄ© càng bá»±c mình vô cùng, vả lại y còn bị nhục mạ trước bao nhiêu võ lâmcao thá»§. Vì sÄ© diện, Trưá»ng Tu bắt buá»™c tá» vẻ phản đối và sầm nét mặt quát há»i: 
- Tại sao vô cá»› cô nương đánh tôi? Cốc Lan cứ khúc khÃch cưá»i hoài, sau đó vá»›i nghiêm sắc mặt lại nói: 
- Không ngỠbỠngoài của ngươi trông nhã nhặn lắm, thế mà bên trong lại rỗng tuyếch. Chắc ngươi chưa hiểu ý nghĩa của cái tát đó phải không? Nếu ngươi còn nói xấu Tạ đại ca nữa, ta sẽ cắt nốt hai tai của ngươi đấy. 
Trưá»ng Tu tức giáºn đến tái cả mặt, rồi đột nhiên lá»›n tiếng cả cưá»i má»™t hồi và nói: 
- Cô nương không coi Cánh Trưá»ng Tu này không đáng má»™t đồng tiá»n kẽm. Tuy võ nghệ cô nương cao siêu tháºt, nhưng muốn cắt hai tai cá»§a Trưá»ng má»— không dá»… đâu. 
Nói xong, chàng rút cây sáo ngá»c ra, dáng Ä‘iệu kiêu hãnh rồi y cưá»i nhạt. Hồ cô nương thấy y cầm cây sáo nhá», bên trên có khảm chÃn cái sao Ä‘á». 
Lúc ấy Nhất Nguyên cư sÄ© giả bá»™ không thấy gì cả cứ ká» tai Tiếu Thiên nói chuyện luôn. Lão hiệp biết ước mÆ¡ cá»§a con gái mình sẽ tan như mây khói, còn Trưá»ng Tu vô lá»… khiến ai đấy Ä‘á»u bất bình. 
Cái Môn Tam Lão đang đứng cạnh Khoái Tuấn bàn chuyện chôn cất tên phản bạn và định sau này ai sẽ trông nom các đệ tỠở Vân Quý Xuyên ba tỉnh.. 
Khương Tôn Diệu, Äông Phương Ngá»c Côn không tiện lên tiếng ngăn cản vì há» Ä‘á»u là ngưá»i trẻ tuổi mà chuyện tranh chấp này lại thuá»™c phạm vi tình yêu, thì nhị vị càng không nên dá»± vào, rá»§i ro sẽ bị hiểu lầm ngay. HÆ¡n nữa há» rất thân vá»›i Vân Nhạc, hÆ¡n nữa lại rất hâm má»™ tài ba cá»§a chàng. Còn Trưá»ng Tu hỠđã Ä‘i vá»›i y mấy ngày, nên nháºn ra y là ngưá»i rất hẹp lượng, không có phong độ chút nào nên há» rất Ãt nói chuyện vá»›i chàng ta. Vì những lẽ đó mà hai ngưá»i lẳng lặng không nói gì hết. 
Còn Ải Phương Sóc chạy đến giữa hai ngưá»i, vá»›i giáng Ä‘iệu rất buồn, Ä‘oạn cưá»i lên tiếng: 
- Hai ngưá»i má»›i quen nhau đã đổ ghè tương, để lão già này bắt tay giảng hoà cho. 
NgỠđâu Hồ Cốc Lan không thèm nghe, lại trợn mắt quát lớn: 
- Lão già này nói báºy, nói bạ! Ai đổ ghè tương? Nếu cô nương không nể ngưá»i là ngưá»i có tuổi thì sẽ bắt lão dìm xuống đáy Hồng Hà để lấy nước sông súc miệng lão tháºt sạch má»›i thôi. 
Cánh Trưá»ng Tu “hừ†má»™t tiếng, tiếp: 
- Ta là môn hạ cá»§a phái Nga Mi khi nào lại để cho đàn bà con gái nhục mạ. Xin lão tiá»n bối đừng há»i tá»›i làm gì. 
Y nói váºy khiến KÃnh Phương đỠmặt tÃa tai khó chịu vô cùng, nhưng cÅ©ng ha hả cưá»i má»™t hồi rồi nói: 
- Lão già này bấy nhiêu tuổi đầu rồi má»›i bị ngưá»i ta mắng chá»i tháºm tệ lần này là lần thứ nhất. 
Nói xong lão sầm nét mặt nhìn Hồ cô nương tiếp: 
- Con nhãi kia, bất cứ mi có ai đỡ đầu, lão cÅ©ng phải cho mi má»™t bài há»c má»›i được Nhất Nguyên Cư SÄ© không ngỠẢi Phương Sóc xen vào chuyện đó, không biết xá» trà ra sao cho phải. 
Lôi Tiếu Thiên thấy váºy, vừa tiến lên, vừa cưá»i vừa nói: 
- Kinh lão tiá»n bối, ngưá»i lá»›n đừng trách trẻ con làm gì. Ngưá»i rá»™ng lượng như lão tiá»n bối mà chấp nhất việc nhá» má»n đó, ngưá»i khác biết được sẽ cưá»i chê. 
Nói xong, chàng kỠtai Kinh Phương nói tiếp: 
- Lão tiá»n bối có biết cô nương đó là con gái cưng cá»§a Nhất Nguyên Cư SÄ© không? Hồ Cương có tiếng là ngưá»i khó đối xá» lắm, huống chi Hồ cô nương vá»›i em ba cá»§a má»— lại rất khắng khÃt. Nếu lão tiá»n bối làm hư việc này còn mặt mÅ©i nào gặp lại con cá»§a cố nhân nữa? Lôi Tiếu Thiên nói xong, Kinh Phương kinh ngạc vô cùng và há»i lại: 
- Quả tháºt váºy không, lão có sợ gì Nhất Nguyên, chỉ sợ Vân Nhạc hiểu lầm thì phiá»n lắm. Nhưng dù sao lão cÅ©ng phải giữ sÄ© diện chứ. Lão đệ cứ lui ra, lão đây biết xá» trÃ, không để cho hai bên khó xỠđâu. 
Tiếu Thiên thấy Kinh Phương cố chấp, không tiện nói nữa liá»n bước sang nói chuyện vá»›i Uyển cô nương. 
Lúc ấy, Uyển Lan cúi đầu khóc, nước mắt đẫm ướt cả ngá»±c, nàng tá»± cho mình là ngưá»i Ä‘au khổ nhất thế gian nên không thèm để ý gì đến việc bên ngoài kể cả việc Hồ cô nương cãi vã Trưá»ng Tu vì nàng. Và lá»i cá»§a Tiếu Thiên nàng cÅ©ng không thèm nghe. 
Tiếu Thiên muốn Hồ cô nương lên tiếng khuyên ngăn hai ngưá»i, nhưng Uyển Lan không để ý tá»›i. Tiếu Thiên không làm gì được nên chỉ ngẩn ngưá»i ra nhìn. 
Thôi Triển tá» vẻ lo âu vì nếu hai ngưá»i ra tay tranh đấu thì ngưá»i nào bị thương cÅ©ng Ä‘á»u đáng tiếc. Lão anh hùng nháºn ra chÃnh Trưá»ng Tu má»›i là ngưá»i gây chuyện, nên trợn mắt nhìn thảng vào mặt há» Cánh. 
Cánh Trưá»ng Tu đành đánh liá»u, cÅ©ng trợn mắt nhìn lại lão hiệp, vừa nghÄ© thầm: “Ngươi tưởng môn đồ cá»§a Nga Mi dá»… bắt nạt lắm sao†Lúc ấy Hồ cô nương đã rút hai thanh Kim kiếm ra, chỉ thoáng cái là kiếm thế đã nhanh nhẹn đâm vào ngá»±c Kinh Phương. Song kiếm cá»§a nàng lợi hại vô cùng, Ải Phương Sóc thấy váºy cÅ©ng kinh ngạc và nghÄ© thầm: “Con bé này quả tháºt siêu phàm, nếu ta tá» vẻ hèn kém ắt Hồ Cương sẽ chê cưá»i†NghÄ© Ä‘oạn Kinh Phương cưá»i nhạt má»™t tiếng, nhún mình nhảy lên, múa song chưởng tấn công dồn dáºp. 
Hồ cô nương thấy váºy liá»n thâu kiếm lại, nhảy lên, múa song kiếm đánh chụp vào đầu Kinh Phương. 
Kinh Phương dùng NgÅ© Hành chưởng tấn công hụt, chân vừa chạm đất đã thấy ánh sáng loè cá»§a kiếm khà lạnh. Lão hiệp kinh hãi vá»™i ngá»a ngưá»i ra dùng hết chân lá»±c đẩy mạnh má»™t cái. 
Nếu kiếm khà và chưởng phong va chạm nhau, thì má»™t trong hai ngưá»i thể nào cÅ©ng bị thương nặng. Äang lúc nguy cÆ¡ sắp xảy ra, đột nhiên nghe má»™t tiếng quát lá»›n, rồi má»™t bóng ngưá»i nhanh như chá»›p phi tá»›i. 
Kinh Phương thấy chưởng lực của mình tản mát một cách vô hình, còn bản thân thì bị một sức nhu hoà đẩy lui ba bước. 
Hồ cô nương cÅ©ng cảm thấy hai tay tê tái, song kiếm cÅ©ng bị cướp mất! Thì ra ngưá»i đến can thiệp vừa đúng lúc chÃnh là Quái Thá»§ Thư Sinh. Tay còn cầm hai thanh kim kiếm, chàng nhìn Kinh Phương mỉm cưá»i nói: 
- Thưa Kinh thế bá cháu có Ä‘iá»u gì không phải vá»›i bác đâu mà bác ra tay đánh ngưá»i cháu như thế? Kinh Phương mặt đỠbừng, hai mắt trợn tròn xoe la lá»›n: 
- Tiểu quá»·, sao ngươi dám nói không có thất lá»… vá»›i lão gia? Má»™t lần, lại hai lần, rồi ba lần, há»… thấy mặt là ngươi bá» chạy liá»n, cứ làm cái việc ấy khiến lão phu phải nhá»c lòng tìm kiếm mãi. Ngay như việc đánh nhau đây há không phải vì mi ư? Vân Nhạc lá»›n tiếng cưá»i và nói: 
- Dù cháu có lầm lỡ thì chốc nữa cháu sẽ đãi bác chinh rượu tháºt ngon, há chẳng chuá»™c được lá»—i sao? Kinh Phương cưá»i ha hả đáp: 
- Thằng nhá» này tài ba tháºt, đến bệnh riêng cá»§a lão nó cÅ©ng biết rõ. Há»… thấy rượu là việc gì cÅ©ng xong, bây giá» Hồ cô nương có đánh lão ba bạt tai Ä‘i nữa lão cÅ©ng chịu để được nháºu cho đã! Nói xong Kinh Phương lại ha hả cưá»i. Hồ cô nương thấy Vân Nhạc đến, lòng mừng rá»™n rã nên nguôi sá»± giáºn. Lại nghe Kinh Phương nói bông đùa, nàng cứ khúc khÃch cưá»i trông nhu mì vô cùng. 
Còn Uyển Lan trông thấy Vân Nhạc xuất hiện cÅ©ng ngưng khóc, hai mắt sưng húp liếc nhìn Vân Nhạc có vẻ u uất trông tháºt tá»™i nghiệp. 
Vân Nhạc thấy nàng trong tình cảnh ấy cÅ©ng ái ngại và nghÄ© thầm: “Lúc nàng bị thương, ta đã xem hết ngá»c thể cá»§a nàng. Nhưng ta chỉ chữa vết thương cá»§a nàng, chứ không có ý gì xằng báºy. Tuy nhiên má»™t ngưá»i con gái lỡ bị ngưá»i đàn ông ôm ấp, bảo sao không nhất trà yêu ngưá»i đó†Càng nghÄ© càng bá»›t ghét nàng. 
Sở dÄ© chàng đã Ä‘i rồi mà còn quay lại là vì vừa ra tá»›i ngoài trang, chàng chợt nghÄ© Cánh Trưá»ng Tu là đệ tá» cá»§a Kim Äỉnh Thượng Nhân, mà theo lá»i cá»§a Cung Môn Nhị Kiệt thì Kim Äỉnh là kẻ thù cá»§a chàng. Chàng lại nghÄ© ra kế quay lại đối phó Cánh Trưá»ng Tu để dụ Kim Äỉnh Thượng Nhân hạ sÆ¡n. 
Vì thân pháp cá»§a chàng quá huyá»n diệu nên bao nhiêu cao thá»§ ở đó cÅ©ng không phát giác được. 
Chàng vừa quay vào trang đã thấy Kinh Phương ra tay đấu vá»›i Hồ cô nương, kinh hãi vô cùng. Sau chàng nghÄ© Kinh Phương là ngưá»i tuổi tác như váºy không khi nào giở độc thá»§ ra đối phó vá»›i má»™t ngưá»i đàn bà lại thuá»™c hàng con cháu cá»§a mình.? NgỠđâu chàng thấy hai ngưá»i giở độc thá»§ ra và chỉ trong chá»›p mắt sẽ có má»™t ngưá»i chết, má»™t ngưá»i bị thương nặng, nên hét lá»›n má»™t tiếng nhảy xuống dở tuyệt há»c ra ngăn cản, tay trái cướp song kiếm cá»§a Cốc Lan, tay phải dùng Di Lặc Thần Công giải tán chân lá»±c NgÅ© Hành, đẩy Kinh Phương ra xa. Lúc này lòng Vân Nhạc bối rối như tÆ¡ tằm và cảm khái vô cùng. Chàng nhìn thần sắc cá»§a hai cô nương, má»™t há»›n hở, má»™t ai oán lại càng bàng hoàng không biết xá» trà ra sao? Chàng không dám nhìn hai cô nương nữa mà tiến đến trước mặt Trưá»ng Tu vẻ mặt rất nghiêm nghị. Hồ cô nương liá»n lẻn mình tiến lên và nói: 
- Tạ đại ca hãy trả song kiếm lại cho tiểu muội. 
Vân Nhạc liá»n đưa song kiếm cho nàng, chân vẫn bước tá»›i cạnh Trưá»ng Tu. 
Lúc bấy giá», Trưá»ng Tu vừa giáºn, vừa sợ, tá»± biết mối hoạ này chỉ do mình tạo ra. Y biết rõ Vân Nhạc là ngưá»i chữa vết thương cho Uyển Lan ngày ná» bởi hoàn cảnh bắt buá»™c, chá»› Vân Nhạc vốn là ngưá»i quân tá». Hôm nay y ghen vá»›i Vân Nhạc chỉ vì lòng đố kỵ vu vÆ¡. 
Nhắc lại, Trưá»ng Tu hay tin Uyển Lan má»™t mình Ä‘i vá» phÃa Hàn ÄÆ¡n mà y vẫn biết nàng không có lòng yêu mà cứ theo dõi hoài, mong nàng sẽ lấy lòng thành đó mà yêu y chăng? Không quản ngại đưá»ng xá xa xôi, cất công theo dõi nàng mãi. Nhưng trong mưa tuyết liên miên như váºy, biết Ä‘i đâu mà tìmkiếm được hình bóng cá»§a Uyển Lan? Y không thất vá»ng, vẫn tiếp tục Ä‘i tìm, sau y phát giác vết chân cá»§a Lan cô nương, thì mừng rỡ vô cùng. Rồi y cứ theo vết chân đó mà cắm đầu Ä‘uổi tá»›i. 
Quả y đã gặp Lan cô nương Ä‘ang loạng choạng má»™t mình ở phÃa trước, cách xa chừng bảy tám dặm. Y liá»n lên tiếng la lá»›n kêu gá»i: 
- Lan cô nương! Lan cô nương! Có lẽ vì gió to qua nên nàng không nghe tiếng gá»i cá»§a y, cứ cắm đầu lá»§i thá»§i Ä‘i. Y lại cố gắng Ä‘uổi tá»›i trước mặt Lan cô nương, rồi quay lại vừa cưá»i vừa nói: 
- Lan cô nương, tại hạ tìm kiếm cô nương khắp má»i nÆ¡i, tháºt là vất vả. Lan cô nương ngừng bước há»i: 
- Chẳng hay Cánh huynh có ý gì mà cứ Ä‘uổi theo tôi mãi thế? Nghê Uyển Lan này đã quyết chà đi tu, làm bạn vá»›i đèn nhang trá»n Ä‘á»i. 
Trưá»ng Tu thấy hai mắt cá»§a nàng sưng húp đỠngầu, lệ vẫn doanh tròng ngáºp ngừng đáp: 
- Cô nương hà tất phải chịu khổ như thế? Tại hạ xin trả mối háºn thù này cho cô nương? Uyển Lan bá»—ng cưá»i má»™t tiếng, rồi sa sầm nét mặt, tiếp: 
- Tài nghệ như huynh mà làm nổi việc đó sao? Kiếp này Cánh huynh đừng mÆ¡ tưởng hão huyá»n. 
Nhưng cảm thấy lá»i nói đó hÆ¡i nặng, liá»n gượng cưá»i nói thêm: 
- Xin Cánh huynh chá»› báºn lòng vì kẻ này. Äá»i tôi Ä‘au khổ hÆ¡n ngưá»i và đã quyết chà đi tu rồi, Cánh huynh còn Ä‘eo Ä‘uổi làm chi nữa? Ngá»c Tiêu hiệp sÄ© nghe như tiếng sét đánh ngang tai, ngẩn ngưá»i ra giây lát. Cho đến ngày nay y vẫn chưa rõ sá»± liên quan giữa Nghê cô nương và Tạ Vân Nhạc ra sao? Nhưng y thấy rõ Tạ Vân Nhạc không yêu Nghê cô nương, không hiểu sao nàng vẫn chung tình vá»›i kẻ đã hất há»§i nàng? Y nghÄ© Ä‘i nghÄ© lại mà không sao hiểu nổi, đến ná»—i tuyết rÆ¡i phá»§ đầy mình mà y cÅ©ng không hay biết. 
Lan cô nương thấy Cánh Trưá»ng Tu đáng thương hại, cÅ©ng động lòng định lên tiếng an á»§i, nhưng không biết phải nói sao cho xuôi? Vì thế nàng cÅ©ng ngẩn ngưá»i ra má»™t lúc. 
Tháºt ra Lan cô nương rất ghét Trưá»ng Tu, vì nàng nháºn thấy Trưá»ng Tu không tá»›i quấy nhiá»…u thì Vân Nhạc vẫn còn Ä‘ang âu yếm nàng, ngỠđâu giấc mÆ¡ Ä‘ang đẹp thì Trưá»ng Tu xuất hiện phá vỡ, như thế làm sao nàng không ghét Trưá»ng tu được? Nàng lại nghe không phải Vân Nhạc không yêu nàng. Nếu không yêu nàng thì Vân Nhạc cứu chữa cho nàng làm chi? Vả chăng chàng cÅ©ng không hiá»m nam nữ thá» thá» bất thân mà táºn tâm vá»›i nàng như thế? Nàng thấy Vân Nhạc quả có yêu nàng nhưng vá» sau vì Cánh Trưá»ng Tu đến phá quấy, Vân Nhạc má»›i hiểu lầm nàng vá»›i Trưá»ng Tu vốn là má»™t đôi tình nhân nên mượn cá»› đó rút lui ngay. Do đó càng nghÄ© nàng càng tức giáºn Trưá»ng Tu, chỉ muốn rút Ä‘ao ra chém y má»™t nhát cho bõ tức. 
Ngưá»i Ä‘á»i ai cÅ©ng váºy, khi mà hi vá»ng đã tiêu tan thì đâm ra chán nản chỉ muốn cắt tóc Ä‘i tu. 
Trưá»ng hợp Nghê cô nương cÅ©ng thế, nhưng nàng không biết đến chùa nào, am nào cho thÃch hợp đây? Vì váºy nàng càng hoang mang day qua háºn Vân Nhạc là kẻ bạc tình. 
Nước mắt lại nhá» dài hai má, nàng mất hết công lá»±c, không sao dở khinh công mà Ä‘i nhanh như trước được, nhá» váºy mà Trưá»ng Tu Ä‘uổi kịp. Thế rồi hai ngưá»i cứ đứng sững ra dưới cÆ¡n mưa tuyết không ai nói ra má»™t lá»i. 
Bá»—ng nghe có tiếng gá»i: 
- Lan cô nương…Lan cô nương đâu rồi? Trưá»ng Tu biết ngay là ai gá»i rồi, liá»n lá»›n tiếng đáp lại: 
- Khương đại ca, Lan cô nương ở đây này… Chỉ trong nháy mắt có ba cái bóng Ä‘en Ä‘ang phi tá»›i, đó là Ải Phương Sóc, Khương Tôn Diệu và Äông Phương Ngá»c Côn. Há» vừa đánh bại bá»n giặc liá»n Ä‘i tìm Trưá»ng Tu và Lan cô nương. Nhưng tìm mãi không thấy hỠđành quay vá» khách Ä‘iếm. Phổ ky ở khách Ä‘iếm nói cho ba ngưá»i biết Trưá»ng Tu và Lan cô nương há» Ä‘i vá» hướng nào. Thế là ba ngưá»i nhắm hướng đó mà tìm. Ba ngưá»i Ä‘uổi theo má»™t hồi má»›i thấy vết chân cá»§a Lan cô nương và Trưá»ng Tu, nhá» thế mà ba ngưá»i má»›i lần theo được tá»›i đây. Trưòng Tu thấy Ải Phương Sóc liá»n kể hết chuyện đầu Ä‘uôi cho lão anh hùng nghe. Kinh Phương dáºm chân lia lịa lắc đầu nói: 
- Thằng bé Vân Nhạc tháºt là…Lan cô nương không nên nản chà rầu buồn, cứ tin tưởng ở lão đây, bây giá» chúng ta hãy trở vá» khách Ä‘iếm nghỉ ngÆ¡i đã, rồi ngày mai nghÄ© đến cách Ä‘i tìm kiếm y sau. 
Lan cô nương lẳng lặng theo má»i ngưá»i vá» khách Ä‘iếm. 
Chỉ mấy ngày mà Kinh Phương thấy tÃnh nết cá»§a Lan cô nương thay đổi hẳn, không Ä‘iêu ngoa như trước nữa. Lão anh hùng thấy Vân Nhạc có ý ghét Lan cô nương tháºt là oan cho nàng. 
Ngày hôm sau mưa tuyết vẫn không dứt, thế mà bá»n KÃnh Phương đội tuyết mà Ä‘i thẳng vá» phÃa Yến Kinh. Năm ngưá»i tá»›i Hàn Äan mua luôn năm con ngá»±a rồi tiếp tục tiếp. 
Vài ngày sau, má»i ngưá»i đã tá»›i Yến Kinh, liá»n tá»›i Tam Nguyên khách sạn trá». Khách sạn ở khu này thưá»ng co nhiá»u khách võ lâm đến ngụ. Các ngưá»i vào trong Ä‘iếm thì hay chuyện Thiếu Lâm Tứ Tăng và Cung Môn Song Kiệt. 
Rồi há» lại nghe bàn vá» chuyện Quái Thá»§ Thư Sinh đánh bại Tần Trung Song Quái và võ công cá»§a thư sinh cao siêu như thế nào. Há» bàn đến chuyện đại há»™i võ lâm ở Thái SÆ¡n… Bá»n lão anh hùng Ä‘oán ra Quái Thá»§ Thư Sinh chÃnh là Vân Nhạc. 
Ải Phương Sóc liá»n vá»— đùi nói lá»›n: 
- Hà hà, ta nhất định Ä‘i Thương Châu để đến ngay nhà bố vợ y, bằng không là ta đến ngay Tế Nam là có thể kiếm ra y ngay. Bây giá» ta ăn uống no say cái đã rồi lên đưá»ng không muá»™n. 
Lan cô nương nghe Kinh Phương nói váºy, lòng há»›n hở vô cùng, chỉ có Cánh Trưá»ng Tu là âm thầm Ä‘au khổ. Y không biết quyết định ra sao, Ä‘i không nỡ, ở không an, cho nên trong hai ngày liá»n, y cứ cau mày nghÄ© ngợi. Äồng thá»i Lan cô nương không há» chuyên trò vá»›i y má»™t câu. CÅ©ng vì thế tÃnh tình y nóng nảy, thô lá»— vô cùng, nhưng y có biết đâu Lan cô nương sở dÄ© không thèm chuyện trò vá»›i y là muốn tránh cho y tránh khá»i si tình Ä‘áºm thêm nữa. 
Kinh Phương sai Ä‘iếm tiểu nhị sá»a soạn cho má»™t mâm cÆ¡m thịnh soạn. Ai nấy cÅ©ng vui vẻ ăn uống, riêng Trưá»ng Tu không thể nào nuốt trôi. 
Thấy váºy Kinh Phương vừ cưá»i vừ nói: 
- Bá»n lão định Ä‘i Phương Äông không biết Canh lão đệ có Ä‘i cùng không? Nếu lão đệ có việc riêng không thể Ä‘i được thì tiệc rượu này coi như tiệc giã từlão đệ. 
Trưá»ng Tu là ngưá»i thông minh, sao không hiểu ý nghÄ©a cá»§a lão anh hùng, nhưng y không đành lòng rá»i Lan cô nựơng vì y vẫn mÆ¡ tưởng cứu vãn được tình thế, y liá»n đáp: 
- Háºu sinh thừa lệnh sư phụ hạ sÆ¡n hành đạo, kinh nghiệm và lịch duyệt vẫn còn non kém nay nhá» lão tiá»n bối cho theo hầu và chỉ bảo. Kinh nghiệm giang hồ cá»§a háºu sinh do đó má»›i được tăng tiến nhiá»u.Bây giá» lại có cuá»™c đại há»™i anh hùng ở Thái SÆ¡n háºu sinh muốn được lãnh giáo các danh gia võ há»c, lão tiá»n bối cho phép, háºu sinh xinh được theo hầu như trước. 
Ải Phương Sóc nghe váºy cau mày, nhưng không tiện nói ra ý nghÄ© cá»§a mình. 
Năm ngưá»i lại rá»i khá»i Yên Kinh, thì nghe đồn ở ngoại ô thành Võ Thanh, bang phó cá»§a Hồng Kỳ Bang bị chém giết gần hết. Kinh Phương Ä‘oán là do Vân Nhạc gây ra chứ không ai vào đó. Lan cô nương liá»n nói vá»›i Kinh lão hiệp: bối? 
- Tạ đại ca hành sá»± như váºy có hÆ¡i quá đáng, phải không Kinh lão tiá»n Kinh Phương lắc đầu đáp: 
- Äá»i cá»§a tiểu tá» Vân Nhạc cÅ©ng rất bi đát, nên tÃnh tình cá»§a y má»›i cô độc và tàn nhẫn đến thế. Nếu cô biết thân thế cá»§a Vân Nhạc, hẳn cô sẽ không cho rằng y ác độc đâu. 
Lan cô nương thấy được an á»§i phần nào, bởi nàng Ä‘oán Vân Nhạc sở dÄ© đối sá» vá»›i nàng lạt lẽo có lẽ cÅ©ng vì cuá»™c Ä‘á»i bi đát cá»§a chàng mà thôi. 
Má»i ngưá»i Ä‘i Thương Châu đến nhà Triệu Khang Cá»u má»›i hay Triệu Khang Cá»u đã Ä‘i Tế Nam và ở Nguyên Thịnh Tiêu Cục. Năm ngưá»i lại lên đưá»ng Ä‘i Tế Nam ngay. Khi tá»›i Nguyên Thịnh Tiêu Cục thì Vân Nhạc Ä‘i Tân Trang rồi. Năm ngưá»i lại tiếp tục Ä‘i Tân Trang, không ngá» vì lòng si tình mà Trưá»ng Tu mang hoạ lá»›n vào thân. 
Nhắc lại Trưá»ng Tu và Vân Nhạc Ä‘ang đánh nhau ác liệt. Vừa khi Vân Nhạc tiến tá»›i, Trưá»ng Tu đâm ra bối rối. 
Lúc ấy Vân Nhạc lá»™ sát khà đằng đằng. Lôi Tiếu Thiên dư biết Kim Äỉnh Thượng Nhân là ngưá»i hay bênh đồ đệ, sợ Vân Nhạc lỡ tay gây ra cuá»™c tranh chấp lá»›n, nên lên tiếng gá»i: 
- Lão tam! Lá»i nói cá»§a Cánh lão đệ rất vô tâm, lão đệ chá»› có đả thương y. Vân Nhạc làm thinh, chỉ nhún mình má»™t cái, đã tá»›i trước mặt Trưá»ng Tu. Trưá»ng Tu quát lá»›n má»™t tiếng, xông lại tấn công trước. Thế công lợi hại vô cùng. Vân Nhạc cưá»i nhạt má»™t tiếng, liá»n rút cái quạt cá»§a Thẩm Thượng Cá»u ra rồi dồn ná»™i công Hiên Viên Tháºp Bát Giải vào cái nan quạt đó, Ä‘oạn chỉ giở ra má»™t thế là Cánh Trưá»ng Tu loạng choạng lùi vá» phÃa sau, cây sáo ngá»c trong tay suýt bay Ä‘i. Y hoảng sợ vá»™i thay đổi thế sáo, nhằm ngá»±c Vân Nhạc đánh tá»›i. Vân Nhạc vẫn cưá»i nhạt đứng yên, chá» cây sáo ngá»c cá»§a đối phương sắp Ä‘iểm tá»›i ngá»±c, má»›i quay cán quạt lên gõ vào khà giá»›i cá»§a đối phương má»™t cái. Trưá»ng Tu bá»—ng thấy cổ tay Ä‘au đớn như sắp gãy, không sao nắm chặt được nữa, cây sáo ngá»c rá»i khá»i tay y bắn trên bãi cá». 
Y còn muốn chuyển thế bèn dùng cánh tay trái chặt vào cánh tay phải cá»§a Vân Nhạc. Thế đánh rất mạnh và nhanh chóng nhưng Vân Nhạc nhanh hÆ¡n y nhiá»u nên đã quay chưởng trái trở lại dùng thế Chế Long thá»§ pháp trong Hiên Viên Tháºp Bát Giải, chỉ thoáng má»™t cái đã nắm được cổ tay cá»§a đối phương. Rồi chàng phất mạnh má»™t cái, chỉ nghe Trưá»ng Tu la lá»›n má»™t tiếng rồi ngã lăn ra đất. Tuy váºy Trưá»ng Tu vẫn chưa bị thương, còn đứng phắt được dáºy, thò tay vào túi lấy ám khà ra nhắm Vân Nhạc mà ném. 
Nếu Trưá»ng Tu không dùng ám khà thì may ra Vân Nhạc còn để cho y sinh tồn. Nhưng y đã lầm lá»—i má»™t cách tai hại. 
Thấy ám khà cá»§a đối thá»§ nhanh như sao xẹt lấm tấm, như hạt mưa bay tá»›i, Vân Nhạc vá»™i giở Di Lặc Thần Công ra, nhắm thân hình Trưá»ng Tu đẩy mạnh má»™t cái, tức thì những chấm Ä‘en đó quay trở lại bắn vào đầu và mặt Trưá»ng Tu. Chỉ nghe Trưá»ng Tu la lá»›n má»™t tiếng thê thảm vô cùng. 
Thân hình cá»§a y tá»±a như con diá»u đứt dây, bắn ra xa, chỉ nghe “bùng†má»™t tiếng y đã rÆ¡i xuống má»™t cây cổ thụ, bất tỉnh. Quần hùng thấy váºy ngạc nhiên và kinh hãi vô cùng. Uyển Lan không yêu Trưá»ng Tu nhưng thấy hai ngưá»i đấu tranh cÅ©ng chỉ vì mình nên khó chịu trong lòng, nên nghÄ©: “Ta không giết Bá Nhân, Bá Nhân cÅ©ng vì ta mà chếtâ€. 
Tiếng kêu thảm khốc cá»§a Cánh Trưá»ng Tu khiến nàng giáºt mình kinh hãi, bá»—ng tá»± nhiên nàng nhảy tá»›i cạnh Trưá»ng Tu, chợn mắt nhìn kỹ, vá»™i đưa hai tay lên che mặt la lá»›n: 
- Tạ Vân Nhạc anh độc ác lắm!.. Rồi nàng ôm mặt khóc nức nở. 
Quần hùng chạy tá»›i xúm quanh Cánh Trưá»ng Tu. Bá»™ mặt đẹp trai cá»§a chàng bị những ám khà sắt đã ném Vân Nhạc bắn trở lại ghim đầy, tá»±a như tổ ong trông rất rùng rợn. Trong lúc y mê man bất tỉnh, trên mặt máu vẫn rỉ luôn. 
Vân Nhạc cÅ©ng từ từ Ä‘i gần tá»›i, thấy Trưá»ng Tu bị thảm trạng như váºy, cÅ©ng động lòng thương xót và nghÄ© thầm: “Thá»±c sá»± y cÅ©ng chỉ là má»™t kẻ vô tá»™i, mà tình thế bắt buá»™c ta phải hành động như váºy, bây giá» biết tÃnh sao?†Vừa nghÄ© chàng vừa nhìn vào mặt Trưá»ng Tu, không nói má»™t tiếng, vẻ mặt tháºt nghiêm trang. Lôi Tiếu Thiên cau mày nói: 
- Chú ba, sao chú lại làm váºy? Nhất Nguyên Cư SÄ© đứng bên cạnh đó liá»n đưa mắt ra hiệu cho Lôi Tiếu Thiên ngầm bảo đừng nói nữa, để tránh sá»± rắc rối cho Vân Nhạc. Vì lúc đầu Vân Nhạc ra tay đấu vá»›i Trưá»ng Tu, Hồ cô nương đã Ä‘oán nguyên do chỉ vì Kim Äỉnh Thượng Nhân. ChÃnh nàng đã nói khẽ cho cha nàng biết. Tuy cho cá» chỉ cá»§a Vân Nhạc hÆ¡i quá đáng, nhưng lão anh hùng cÅ©ng thông cảm hoàn cảnh cá»§a chàng bắt buá»™c chàng phải ra tay tàn nhẫn như váºy. 
Lôi Tiếu Thiên thấy Nhất Nguyên Cư SÄ© liếc mắt ra hiệu, biết có nguyên cá»› gì đây, liá»n ngưng lá»i ngay. 
Ải Phương Sóc thấy khó xỠnhất, nói cũng không phải, không nói cũng không phải, chỉ lắc đầu hoài thôi. 
Lan cô nương thấy mặt Vân Nhạc lạnh như tiá»n, không cảm động chút nào, liá»n u oán nói: 
- Tạ đại ca chá»› có vì em mà hạ độc thá»§, đối phó vá»›i y như váºy. Y có nói xấu gì đại ca đâu. 
Vân Nhạc liếc nàng một cái, lạnh lùng đáp: 
- Ai bảo vì cô? Nếu vì chuyện đó tôi đụng tá»›i y làm gì! Lá»i nói cá»§a Vân Nhạc khiến Lan cô nương Ä‘au đớn vô cùng, hai mắt đỠngầu, nàng sa sầm nét mặt trách: 
- Tạ Vân Nhạc, cô nương rất hối háºn đã quen biết má»™t ngưá»i đàn ông mặt lạnh như tiá»n, lòng dạ như sài lang. 
Äá»™t nhiên nàng rút kiếm ra, cắt má»™t má»› tóc trên đầu, ném vào mình Vân Nhạc rồi quay chạy ra ngoài trang mất dạng. Vân Nhạc cầm lấy má»› tóc Ä‘en, vẻ mặt rầu rÄ©, giây lát má»›i từ từ cúi mình xuống dùng ngón tay Ä‘iểm luôn bảy cái vào ngưá»i Trưá»ng Tu. Trưá»ng Tu từ từ tỉnh lại, mở mắt ra thấy Vân Nhạc Ä‘ang đứng trước mặt, liá»n lá»›n tiếng mắng: 
- Tạ… Y vừa mới nói được một tiếng thì Vân Nhạc đã sa sầm nét mặt, quát to: 
-oOo-
 
  
 
Hết chương 5
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
 
	
		  | 
	
	
		
		
		 | 
	
 
 
	
	
	
		| 
			
			
			Từ khóa được google tìm thấy
		 | 
	 
	
		bau kiem pdf, bo thai a kiem, bo truyen thai a kiem, çàâîä, chon bo thai akiem, çîëîòî, çîîôèëîâ, doc thai a kiem, doc truyen thai a kiem 1, down thai a kiem, download thai a kiem, download thai a kiem pdf, download thái a kiếm, ïåñíÿ, îáðàçåö, ïëàòüÿ, lã mai nương pdf, ôèòíåñ, phim thai a kiem, phim thái a kiếm, tai thai a kiem pdf, tải thái a kiếm, tục thái a kiếm pdf, thai a kiếm chương 1, thai a kiem, thai a kiem dowload, thai a kiem download, thai a kiem ebook, thai a kiem pdf, thai a kiem pff, thai a kiem tron bo, thai a kiem vo danh, thai a kiem.pd f, thai a kiem.pdf, thai akiem, thai-a-kiem, thaiakiêm, thaiakiem.dpf, thaiakiem.pdf, thaiakiemchuong, thaÌi a kiêÌm, thaÌi a kiem, thaj a kjem, thÃi a kiẾm.pdf, thái a kếm pdf, thái a kiếm, thái a kiếm ebook, thái a kiếm pdf, tim tron bo thai a kiem, truyện thái a kiếm, truyen thai a kiem, truyen thái a kiếm, trưyen thai a kiem.pdf, tuc thai a kiem pdf, ÿíäåêñ, ðàáî÷èé, ðàçðåøåíèå   | 
	 
	 
	
		
	
	
	
	
		 
	
	
	
		
	
	
 
 |     |