  | 
	
	 | 
 
 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				12-08-2008, 01:51 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				Äá»™i Xung KÃch  
  
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Jun 2008 
					Äến từ: Äất Võ Anh Hùng 
					
					
						Bài gởi: 4,793
					 
                    Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngày 6 giá» 
                 
					
 
	Thanks: 24 
	
		
			
				Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	| 
		
	
		
		
			
			 
				
				Ngưá»i Lạ Trong Gương
			 
			 
			
		
		
		
			
			 
Dịch giả: Hồ Trung Nguyên  
  
Chương mở đầu  
  
Nguyên tác: A stranger in the mirror  
 
  
 
 
 
  
 
 Tháng Mưá»i Má»™t, 1969.  
  
Buổi sáng hôm thứ bảy cuối tháng Mưá»i má»™t năm cuối cùng cá»§a tháºp niên sáu mươi thế ká»· XX ấy, có nhiá»u việc lạ lùng xẩy ra trên chiếc tàu khách sang trá»ng chạy đưá»ng biển khi nó chuẩn bị rá»i New York để bắt đầu cuá»™c hải hành xuyên Äại Tây Dương tá»›i Le Havre, châu Âu. Äó là tàu S.S Bretagne cá»§a Pháp, trá»ng tải ngót sáu chục ngàn tấn.  
Trưởng ban Ä‘iá»u hành Claude Dessard đã gắn bó vá»›i Bretagne ngót hai mươi năm nay và chưa từng bó tay trước má»™t tình huống nào xẩy ra trên tàu, dù bất ngá» hoặc nghiêm trá»ng tá»›i đâu, thì lần này, chẳng những tay chịu bó mà cả đầu óc ông cÅ©ng dưá»ng như tê liệt, mụ mị, chẳng phán Ä‘oán mà cÅ©ng chẳng giải thÃch được gì. Niá»m an á»§i duy nhất cá»§a ông là sau đó, ngay cả cảnh sát Pháp, Mỹ, rồi cả Interpol, dư thừa Ä‘iá»u kiện và thá»i gian Ä‘iá»u tra mà cuối cùng cÅ©ng đành gác vụ việc lại.  
Báo chà cả thế giá»›i được phen ầm Ä©, vì những ngưá»i gây ra những chuyện lạ lùng kia Ä‘á»u không những nổi tiếng vá» nhiá»u mặt mà lại nổi tiếng đã từ rất lâu, và dư luáºn luôn khát khao biết vá» há» nhiá»u hÆ¡n. Song ầm Ä© thì cứ ầm Ä© váºy thôi, tấm màn bà máºt vẫn hoàn toàn che phá»§.  
Rồi Claude Dessard bá» tàu Bretagne, bá» chức quản lý, bá» luôn cả nghá» Ä‘i biển, mở má»™t quán rượu nhỠở tại Nice, má»™t thành phố nghỉ mát nổi danh ở miá»n Nam nước Pháp. Khách hàng cá»§a ông ngày càng đông, song không phải vì rượu hay đồ ăn ngon, mà vì muốn được nghe táºn tai do má»™t ngưá»i được chứng kiến táºn mắt kể vá» những sá»± kiện lạ lùng xẩy ra trên con tàu Bretagne vào cái ngày cuối tháng Mưá»i Má»™t cá»§a năm 1969 ấy.  
***  
Sá»± việc, theo Dessard, bắt đầu từ khi lẵng hoa cá»§a Tổng thống Mỹ được chuyển lên tàu, má»™t giá» trước khi nhổ neo. Lẵng hồng trắng được má»™t ngưá»i báºn comple Ä‘en bước ra từ chiếc Limousine Ä‘en trao tá»›i tay sÄ© quan trá»±c ban tàu Bretagne, Alain Safford, rồi qua tay sÄ© quan Janin trước khi tá»›i đúng địa chỉ. Sau đó, Janin báo cáo vá»›i Dessard: “Tôi nghÄ© ngài cần phải biết. Hoa cá»§a Tổng thống Mỹ gá»i tặng quý bà Temple.† 
Jill Temple! Dessard đã quá quen vá»›i các tên, và cả gương mặt bà ta, bởi suốt năm qua, tên bà, hình bà đã liên tục xuất hiện trên trang nhất các nháºt báo hoặc trang bìa các tạp chà xuất bản tại các thá»§ đô lá»›n trên khắp thế giá»›i. Và trong má»™t cuá»™c thăm dò gần đây bà đã đứng đầu danh sách những phụ nữ được thế giá»›i ngưỡng má»™. Rất nhiá»u cháu gái chào Ä‘á»i được mang tên thánh Jill. Nghị lá»±c, lòng quả cảm và cuá»™c chiến đấu vÄ© đại mà bà, thoạt tiên chiến thắng nhưng cuối cùng vẫn thất bại, đã khiến loài ngưá»i nÃn thở theo dõi. Äó quả là thiên chuyện tình có má»™t không hai.  
Vốn không ưa ngưá»i Mỹ lắm nhưng vá»›i bà Jill Temple, Dessard tá»± cho phép mình xoá bá» mối ác cảm kia, và thầm hứa sẽ cố gắng ở mức cao nhất để bà phải nhá»› mãi những ngày vượt Äại Tây Dương trên con tàu Bretagne do ông Ä‘iá»u hành này.  
Gạt hình ảnh bà khách đặc biệt sang bên, Dessard cẩn tháºn xem xét thêm lần nữa danh sách hành khách. Liên tục, ông bắt gặp những cái tên đặc Mỹ, mà kèm theo đó là cái ghi chú viết bằng chữ Hoa – VIP, má»™t cách gá»i tắt mà Dessard chẳng mấy ưa, bởi nó ám chỉ không mấy tế nhị rằng ta đây là nhân váºt quan trá»ng. Ngưá»i Mỹ dưá»ng như ham thÃch cái sá»± khoe khoang đó. Dessard dừng mắt ở cái tên bà vợ má»™t nhà công nghiệp giàu có, chị Ä‘i du lịch má»™t mình; rồi ông sục tìm má»™t cái tên khác và gáºt đầu vá»›i vẻ hài lòng xen lẫn am hiểu khi thấy nó: Matt Ellis, ngôi sao bóng bầu dục, ngưá»i da Ä‘en. Ông còn bắt gặp cái tên cá»§a má»™t thượng nghị sÄ© Mỹ khá tiếng tăm và tên má»™t vÅ© nữ thoát y thưá»ng được báo chà nhắc kèm vá»›i nhau, nay thuê hai buồng cạnh nhau trên tàu. Rồi Äavi Kenyon, rám nắng, đẹp trai, tiá»n như núi, Ãt nói và oai vệ, khách cÅ© cá»§a Bretagne. Dessard đánh má»™t ký hiệu nhá» sau cái tên kenyon để nhá»› xếp ông ta ngồi ở bàn ăn cùng thuyá»n trưởng. Còn nữa, đây là Clifton Lawrence, đặt vé vào phút cuối cùng. Xưa thì chả nói, ngay láºp tức Dessard sẽ xếp ông ta vào bàn thuyá»n trưởng, và cả bàn ăn sẽ liên tục vang lên những tráºn cưá»i bởi cái kho truyện vui cá»§a ông ta. Clifton gắn Ä‘á»i mình vào sân khấu và từng có thá»i cùng lúc là đại lý cá»§a vô số các ngôi sao. Tiếc thay, ánh hào quang đã tắt và nay, thay vì thuê cả lô phòng dành cho báºc vua chúa như xưa kia, ông ta chỉ thuê má»™t phòng đơn, khoang dưới, tuy vẫn hạng nhất. Cư xá» thế nào vá»›i ông ta là cả vấn đỠđây. Thôi, cứ đặt tạm sang bên đã. Còn ai VIP không nào?  
CÅ©ng còn đấy. Vài ngưá»i dòng dõi hoàng tá»™c, má»™t ca sÄ© opera tiếng tăm, má»™t nhà văn từ chối nháºn giải thưởng Nobel...  
Có tiếng gõ cá»a gấp gáp. Rồi lao động Antoine bước vào, vẻ e dè hiện lên cả trên gương mặt lẫn trong giá»ng nói: “Thưa, ngài ra lệnh khoá cá»a phòng chiếu phim?â€.  
Dessard hÆ¡i nhÃu mày không hiểu: “Tôi lại ra cái lệnh lạ thế ư?â€.  
Antoine ngÆ¡ ngác: “Còn ai dám nữa? Mấy phút trước, tôi Ä‘i xem xét lại má»i việc lần cuối cùng thì thấy các cá»a ra vào phòng chiếu Ä‘á»u khoá, song lại nghe như có tiếng máy chiếu phim Ä‘ang chạy trong đóâ€.  
Dessard lắc mạnh đầu: “Không ai chiếu phim khi tàu Ä‘ang neo ở cảng. Và cÅ©ng không ai cho phép khoá các cá»a ra vào đó cả. Tôi sẽ lưu ý việc nàyâ€.  
Giá Ä‘ang rảnh rá»—i, hẳn Dessard sẽ tá»›i đó ngay nhưng ông hiện Ä‘ang ngáºp đầu vào công việc, mà việc nào, theo ông, cÅ©ng quan trá»ng hÆ¡n nhiá»u lần cái phòng chiếu đó, nhất là khi chỉ còn má»™t giá» nữa là Bretagne khởi hành. Nào là phải đếm số đôla Mỹ mà ông trá»±c tiếp nháºn, nào là căn phòng sang trá»ng nhất trên tàu bị đặt trùng chá»— tá»›i hai lần, nào quà cưới mà thuyá»n trưởng Montaigne đặt làm quà tặng lại bị chuyển nhầm địa chỉ... Không, chưa phải lúc này, cái phòng chiếu đó.  
Nhưng nào ngưá»i ta có để ông yên. Ngưá»i gõ cá»a và bước vào lần này là Léon, nhân viên phục vụ trên boong. Thấy vẻ sốt ruá»™t cá»§a Dessard, anh ta nói ngay:â€Thưa, có chuyện liên quan đến bà Templeâ€.  
Vẻ phòng bị láºp tức xuất hiện trên gương mặt Dessard khi ông ngẩng phắt lên: â€Chuyện gì?â€.  
“Tôi Ä‘i ngang cá»a phòng bà ấy, thấy vang ra mấy giá»ng đối đáp và cả tiếng la thét. Nghe như có câu Ông giết tôi. Ông giết tôi rồi...Tôi không dám vào, nên phải chạy đến báo ngài biếtâ€.  
“Giá như ai cÅ©ng biết hành xá» như anh. Tôi sẽ tìm hiểu ngay để biết không có sá»± việc gì đáng tiếc đã xẩy ra. Vá» làm việc tiếp Ä‘i. Cảm Æ¡n anhâ€.  
Cái này thì không thế nấn ná. Ông đội mÅ©, liếc nhanh qua tấm gương và vừa dợm chân bước ra thì tiếng chuông Ä‘iện thoại bá»—ng đổ dồn, thúc bách. Ông nhấc máy: “Dessard xin ngheâ€.  
“Claude,†ông nháºn ra giá»ng viên thuyá»n phó thứ ba. “Hãy cho ngưá»i tá»›i phòng chiếu phim, tháºt nhanh. Máu lênh lắng khắpâ€.  
Cảm giác như bị ai đám mạnh vào bụng, giá»ng ông nghẹn lại. “Tôi làm ngay đâyâ€. Cắt cá» ngưá»i xong, ông quay số máy há»i viên bác sÄ© trên tàu, cố giữ giá»ng bình thưá»ng. “André phải không? Claude đây. Này, sức khoẻ hành khách nói chung có gì đặc biệt không? À, tôi Ä‘ang lo có má»™t ngưá»i...Không, không phải chuyện say sóng. Ngưá»i này có thể bị thương, và có thể nặng đấy. ÄÆ°á»£c, tôi tin ở anh. Cảm Æ¡n anh...â€.  
Ông đặt máy, bồn chồn Ä‘i tá»›i lô phòng cá»§a bà Temple. Nhưng lại có má»™t chuyện xảy ra khiến ông phải dừng lại. Äặt chân lên boong, ông bá»—ng cảm thấy mình như hÆ¡i mất đà. Quả nhiên, con tàu Bretagne, khi Ä‘ang được dắt lùi để tá»›i ngá»n hải đăng Ambrose sẽ tháo dây khá»i tàu kéo để quay hướng ra biển khÆ¡i và bắt đầu cuá»™c hành trình, thì nay bá»—ng dừng lại. Dưá»ng như chưa bao giá» có hiện tượng này.  
Dessard vá»™i bước tá»›i sát lan can cúi đầu nhìn xuống, thì thấy chiếc tàu dắt Ä‘ang áp mạn vào cá»a hầm khoang chứa hàng cá»§a tàu Bretagne và có mấy thuá»· thá»§ Ä‘ang chuyển hành lý sang đó. Cùng lúc, ông thấy má»™t hành khách cÅ©ng bước theo sang. Vừa nhìn từ trên cao, vừa chỉ thấy đằng lưng nên ông chỉ có thể Ä‘oán là ai, song ông cho là mình Ä‘oán nhầm. Nếu đó đúng là má»™t khách Ä‘i tàu thì việc rá»i tàu theo cung cách này quả là đặc biệt, và báo hiệu tin xấu hÆ¡n là tin tốt. Ông xoay ngưá»i và Ä‘i như chạy vá» lô phòng cá»§a bà Temple. Ông gõ cá»a, mạnh và dồn dáºp, nhưng không có tiếng thưa. Ông xưng danh, xưng cả chức trách, vẫn không có lá»i đáp. Và thế là linh tÃnh láºp tức mách bảo ông đã có chuyện không hay xảy ra vá»›i ngưá»i đàn bà nổi tiếng này. Bị giết? Bị khống chế? Bị bắt cóc? Và có thể, biết đâu, bị cưỡng hiếp, cá»™ng thêm nhục hình? Trong cái thế giá»›i đảo Ä‘iên này Ä‘iá»u gì mà không thể xảy ra?  
Ông xoay nắm đấm, mừng vì thấy cá»a không khoá, song vẫn dè dặt khi mở ra và sững sá» khi thấy bà Temple đứng bất động trong góc phòng, như bức tượng, hoặc như xác chết được dá»±ng dáºy. Bà không nghe thấy ông gõ cá»a, ông gá»i, và cÅ©ng không há» biết ông đã mở cá»a, đã bước vào? Dessard Ä‘ang lúng túng xem nên cất tiếng há»i hay nên lùi ra thì bá»—ng giáºt bắn mình vì má»™t tiếng kêu Ä‘au đớn, như tiếng con thú bị thương, ré lên. Hoảng sợ vì tiếng kêu ấy, và cả vì sá»± bất lá»±c cá»§a chÃnh mình, ông nhón chân lui ra, khẽ khàng khép cá»a lại.  
Äầu óc trống rá»—ng, Dessard lê chân đến phòng chiếu phim và thấy ngưá»i lao công Ä‘ang lau những vết máu trước cá»a phòng. Lạy Chúa, còn chuyện gì nữa đây? Ông tá»± há»i, mở bung cánh cá»a ra, bước vào căn phòng rá»™ng rãi có sức chứa trên sáu trăm ngưá»i. Không có ai. Ông Ä‘i lên phòng máy. Cá»a khoá. Chỉ hai ngưá»i có chìa khoá phòng này là ông và ngưá»i thợ máy chiếu. Ông mở khoá và đẩy cá»a ra rồi láºp tức Ä‘i tá»›i hai chiếc máy, đặt tay lên chúng. Má»™t chiếc vẫn còn ấm.  
Ông Ä‘i tìm ngưá»i thợ máy chiếu và đầu óc càng rối bá»i khi nghe anh ta nói như thá» rằng không há» biết có chuyện gì đã xảy ra ở phòng chiếu phim.  
Khi quay vá» phòng mình, ngang qua khu bếp, Dessard bị ngưá»i đầu bếp ngăn lại, nói vá»›i ông bằng má»™t giá»ng cáu kỉnh. “Ai đã gây ra chuyện này, ông biết không? Nếu không biết thì phải tìm cho ra chứâ€.  
Nhìn theo tay anh ta, Dessard thấy trên chiếc bàn kê ở chÃnh giữa phòng ăn là má»™t chiếc bánh cưới nhiá»u tầng lá»™ng lẫy. Tầng trên cùng là hình cô dâu chú rể nặn rất đạp bằng kẹo màu hồng. Nhưng bàn tay thô bạo nào đó đã vò nát đầu cô dâu.  
“Và tôi hiểu rằng,â€, Dessard gáºt gù kết luáºn vá»›i đám khách trong quán rượu cá»§a ông Ä‘ang há hốc mồm nghe, “má»™t chuyện chết ngưá»i sắp xảy raâ€.
 
  
 	
  Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục này:
	
		 
		
		
		
		
		
        
		    
  
		 
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				12-08-2008, 01:52 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				Äá»™i Xung KÃch  
  
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Jun 2008 
					Äến từ: Äất Võ Anh Hùng 
					
					
						Bài gởi: 4,793
					 
                    Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngày 6 giá» 
                 
					
 
	Thanks: 24 
	
		
			
				Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Phần Một  
  
Chương 1  
  
 
  
 
 
Năm 1919, chiến tranh thế giá»›i lần thứ Nhất vừa kết thúc được hai năm. Detroit thuá»™c bang Michigan được coi là má»™t trong những thành phố công nghiệp phát triển nhất nhì toàn cầu. Không còn lo cung cấp xe tăng, máy bay cho các đồng minh táºn châu Âu xa xôi, nay các hãng xe hÆ¡i cá»§a Detroit chỉ còn táºp trung sản xuất, nâng cao, hoàn thiện sản phẩm chÃnh cá»§a mình để nhanh chóng sau đó, má»—i ngày, hàng ngàn chiếc xe được xuất xưởng, chở tá»›i khắp thế giá»›i, nÆ¡i ngưá»i tiêu dùng khao khát nó. Ngược lại, hàng vạn lao động từ khắp nước Mỹ, khắp cả châu Âu, đổ xô đến Detroit. Ai cÅ©ng hy vá»ng tràn trá» song không phải ai cÅ©ng toại nguyện.  
Paul Templarhaus và vợ là Frieda, dân Äức, cÅ©ng nằm trong số hy vá»ng đó. Äang há»c nghá» tại má»™t lò mổ ở Muchen, anh lấy vợ, lấy luôn hồi môn cá»§a vợ để di cư sang New York, để mở hàng bán thịt và để...lá»— vốn. Rá»i New York nhưng không rá»i nghá» bán thịt, anh dắt vợ đến St.Louis, đến Boston và rồi đến Detroit, song ở đâu cá»a hàng anh cÅ©ng lá»— hÆ¡n là lãi. Äiá»u đó tháºt khó hiểu, vì ở vào thá»i kỳ kinh tế phát triển, nhu cầu ăn ngon, nhất là cứ bốc hÆ¡i Ä‘i? Anh khó hiểu chứ Frieda, vợ anh, thì biết thừa. Thá»±c ra, chồng chị chỉ lo làm thÆ¡ chứ đâu chịu lo làm ăn. Ngồi trước bàn thịt mà đầu óc anh chỉ quẩn quanh vá»›i câu vá»›i chữ, vá»›i ý vá»›i tứ chứ nào đâu vá»›i miếng thăn miếng đùi và nhất là vá»›i chuyện má»i chào khách bá» tiá»n ra mua. Không má»™t tá» báo hay nhà xuất bản nào chịu mua thÆ¡ cá»§a anh, ngược lại, những ngưá»i máu thịt cá»§a anh thì đông vô kể nhưng không ai chịu trả tiá»n, vì anh luôn sẵn sàng cho há» chịu. Äến ná»—i ngưá»i ta đồn thổi khắp mấy con phố, lan ra cả ngoại ô, rằng, muốn không mất tiá»n song lại muốn có thịt ăn thì cứ việc đến cá»a hiệu Paul Templarhaus.  
Frieda chưa từng biết tá»›i đàn ông trước khi Paul cầu hôn cô. Mà nói là anh cầu hôn vá»›i cha cô má»›i đúng, và láºp tức được cả cha lẫn con đồng ý, nhất là ông già lại Ä‘ang lo rằng cô con gái sẽ sống bám lấy mình suốt Ä‘á»i, tháºm chà ông còn tặng thêm hồi môn, ngoài số đã định trước đó, để hai vợ chồng sá»›m xa chạy cao bay, nghÄ©a là di dân, mà vá»›i ông, càng xa càng cao thì càng tốt.  
Còn Frieda? Paul đâu biết vừa thấy anh cô đã yêu liá»n. Äã bao giá» cô được gặp nhà thÆ¡, tháºm chà má»™t ngưá»i thÃch làm thÆ¡? Ngoại hình anh thì cô mê tÃt, bởi nó vô cùng phù hợp vá»›i ngưá»i tình trong má»™ng mà đêm vẫn luẩn quẩn bên cô. Anh hÆ¡i gầy, mắt cáºn thị màu xanh nhạt, tóc thưa, nói năng e dè... nghÄ©a là theo cô, rất trà thức, rất nhà thÆ¡. Vợ chồng dắt nhau sang New York cô má»›i dám tin thiên-tài-đẹp-trai này thá»±c sá»± là cá»§a mình. Cô biết mình, nếu không bị nhìn là xấu xà thì cÅ©ng chẳng ai coi là đẹp đẽ gì, ngoài đôi mắt xanh biếc lanh lợi như vay mượn cá»§a ai đó, còn lại cô thừa hưởng toàn bá»™ cái xấu xà cá»§a há» hàng hang hốc ná»™i ngoại nhà cô. Nào mÅ©i to, trán dô, cằm bạnh...nào thân hình ục ịch...nào dáng Ä‘i láºt báºt...Con tim, Paul cÅ©ng như bất kể ai không mù, Ä‘á»u dá»… dàng nháºn ra những cái xấu đó, váºy sao anh vẫn cầu hôn cô? Có phải vì là nhà thÆ¡ nên anh tinh tưá»ng hÆ¡n ngưá»i Ä‘á»i, nhìn ra được bao vẻ đẹp cá»§a cô ẩn náu bên trong cái vẻ ngoài xấu xà đó? Cô đâu biết, tuy không phải dân đào má», cÅ©ng chẳng là kẻ thá»±c dụng, song vá»›i Paul, Ä‘iá»u hấp dẫn lá»›n nhất ở cô vợ có vẻ ngoài xấu xà đó chÃnh là đống cá»§a hồi môn kia. Anh hy vá»ng, tháºm chà tin tưởng, nhá» nó mà bằng cách này hay cách khác, anh sẽ thoát khá»i đám lòng, tiết, gân, xương nÆ¡i lò mổ, có cá»a hàng riêng, có đủ tiá»n sinh sống và toàn tâm toàn ý vá»›i Nàng ThÆ¡ cá»§a mình.  
Frieda, kể từ hôm nháºn được lá»i cầu hôn cá»§a Paul, đã tưởng tượng, đã thêu dệt ra bao má»™ng vàng cá»§a đêm tân hôn. NÆ¡i hỠđến nghỉ tuần trăng máºt thì tuyệt rồi: ngôi nhà nhá» ven hồ năm trong má»™t khu thành cổ, lại ở giữa rừng, giữa đồng cá» mênh mông. Thế rồi, cô hình dung, Paul sẽ ôm cô, miệng thì thầm lá»i yêu, tay lần cởi váy áo. Rồi anh sẽ hôn cô, thoạt tiên ở môi, ở cổ, rồi có thể cả ở tai, cô hy vá»ng thế. Sau đó, môi anh sẽ lướt dần xuống vai xuống ngá»±c cô, ngáºm tháºt lâu vào vú cô, rồi lướt khắp thân thể trần truồng cá»§a cô, nhẹ nhàng, mÆ¡n man, y hệt trong những cuốn sách mà cô đã vụng trá»™m Ä‘á»c. Thế rồi anh khẩn khoản, như âu yếm, nhá» cô cởi bá» giúp quần áo cá»§a anh. Tất nhiên cô cứ để anh nài nỉ, mãi sau má»›i chịu nghe. Cô đã bào giừo giúp ai việc đó mà bảo làm ngay được? Rồi cô sẽ thấy cái gì? Chả gì cả ngoài cái con váºt cá»§a anh thẳng đơ và vênh vang như cán cá» Äức quốc xã. Nghe ná»›i là Ä‘au lắm thì phải. “Nó†như thế kia cÆ¡ mà? Và anh sẽ nói gì vá»›i cô trước khi làm Ä‘au cô nhỉ? Anh khen ngưá»i cô đẹp, hay giảm đơn như cánh lò mổ, “ngưá»i cô nhiá»u thịtâ€? Chắc anh không đơn giản váºy đâu. Anh là nhà thÆ¡ kia mà.  
Chả có gì giống như cô tưởng tượng hoặc thêu dệt hoặc hình dung cả. Tối đến, ăn no xong, hai ngưá»i vào phòng ngá»§ - cô phải tá»± Ä‘i vào vì không thấy anh tỠý muốn bế, như sách tả- và trong khi cô Ä‘ang hồi há»™p chỠđợi những gì tiếp theo thì anh đã lăn luôn ra chiếc giưá»ng tân hôn sau khi vá»™i vá»™i vàng vàng cởi bá» quần áo. Anh nằm đó, dang chân dang tay, phô ra thân hình gày gò, bá»™ ngá»±c lép kẹp và...cái cá»§a nợ kia nhá» tÃ, ẽo uá»™t ẩn sau đám lông lá, như xấu hổ. Chỉ thấy anh nhìn mình như chỠđợi, Frieda hiểu rằng mình sẽ phải tá»± cởi bá» váy áo, tá»± leo lên giưá»ng chứ chẳng có ai sẽ hay dẫn. Cô thở dài, vừa thả váy xuống vừa tá»± nhá»§, to nhỠđâu quan trá»ng gì, vá»›i lại mình cần tình yêu cá»§a anh chứ đâu cần cái đó nhá» hay to...Hãy chá» những gì anh sắp nói vá»›i mình đây. Anh sẽ thá»§ thỉ...sẽ bày tá».  
Nhưng anh chẳng hé má»™t lá»i,dù to hay nhá». Cô vừa hồi há»™p đặt mình xuống giưá»ng, còn chưa kịp nhÃch sát lại gần anh thì đã bị anh đẩy vai cho nằm ngá»a ra để anh ngã sấp lên bụng cô, nhét cái đó vào, rồi sau vài lần nhấp nhô cô thấy anh rên khẽ, rùng mình khẽ và lăn xuống bên cô. Tất cả là váºy ư? Chả lẽ nó đã kết thúc khi cô còn tưởng nó chưa bắt đầu? Thá»±c ra, chuyện đó vá»›i Paul chỉ là vấn đỠgiải quyết nhu cầu cá»§a phần “con†chứ không phải phần “ngưá»iâ€, và xưa nay anh cÅ©ng chỉ làm việc đó vá»›i đám gái Ä‘iếm nhung nhúc ở Muchen. Theo thói quen, anh nhổm dáºy móc và định trả tiá»n thì chợt nhá»› từ nay mình làm chuyện này sẽ không phải tốn má»™t xu nào cả. Trong khi Frieda còn chưa hết ngÆ¡ ngác thì Paul đã ngáy nhè nhẹ. Anh ngá»§, mặt vô tư như đứa trẻ. Cô quyết không khóc, tá»± nhá»§, mấy ai vừa ý ở ngay lần đầu. Rồi anh sẽ khác. Rồi anh sẽ là ngưá»i chồng tuyệt vá»i vá» má»i mặt chứ không riêng tình dục. Vả lại, tình dục đâu phải là quan trá»ng nhất vá»›i mình...  
Song càng ngày Frieda càng thất vá»ng hÆ¡n vá» Paul. Là vợ thì phải nghe lá»i chồng, cô chấp nháºn, nhưng cô đâu có ngu ngốc để không thấy, dù muá»™n, những bài thÆ¡ cá»§a anh dở toẹt mặc anh má»—i ngày thêm lao tâm khổ tứ vì nó, và cÅ©ng vì nó mà anh sống như kẻ má»™ng du, đôi khi cứ như thằng ngá»› ngẩn. Và quan trá»ng hÆ¡n nữa là vì cái ả thÆ¡ ấy mà đống hồi môn cá»§a cô cứ ngày má»™t vÆ¡i dần.  
Khi hai vợ chồng chuyển tá»›i Detroit thì Frieda không chịu đựng thêm được nữa. Sắp trắng tay rồi. Hôm đó, sau khi rà soát số hồi môn Ãt á»i còn lại, cô lẳng lặng bước vào cá»a hàng thịt cá»§a Paul, lẳng lặng chiếm giữ quầy thu tiá»n, để rồi từ đó không rá»i nó ra nữa.  
Không bán chịu, đó là biện pháp đầu tiên cá»§a cô. Paul hoảng hồn, nhưng Ä‘au chỉ có thế. Frieda tìm má»i cách quảng cáo chất lượng thịt tuyệt hảo cá»§a cá»a hàng và kèm theo đó là tăng giá ở những món buá»™c phải tăng, và ngược lại. Bây giá» thì đã nhìn thấy đồng tiá»n Ä‘i vào chứ không chỉ nom thấy miếng thịt Ä‘i ra, như trước. Lãi nhá» kéo theo lãi lá»›n. Việc buôn bán cứ khấm khá dần lên. Từ lúc nào chẳng biết, Frieda trở thành ngưá»i ra lệnh còn Paul cứ răm rắp làm theo. Quen Ä‘i, ngày má»™t ngày hai đã biến cô trở thành độc Ä‘oán, chuyên quyá»n, không chỉ ở cá»a hàng thịt mà còn ở việc đầu tư tiá»n nong vào đâu, nên sống ở vùng nào và mùa hè này nghỉ tại đâu thì tốt nhất.  
Rồi cả việc chăn gối nữa. Giá» thì Paul đừng mong chỉ thoả mãn phần “con†cá»§a mình còn vợ ra sao thì mặc. Bây giá» chÃnh Frieda là ngưá»i quyết định làm chuyện đó, mặc Paul khoẻ hay yếu, có hứng hay không. Cái việc này bá»—ng trở nên khá»§ng khiếp vá»›i Paul khi Frieda quyết định sẽ có con chỉ trong vòng má»™t năm, không thể muá»™n hÆ¡n. Cô buá»™c chồng phải thá»±c hiện bằng được việc làm tình trong những ngày có nhiá»u khả năng thụ thai, mặc Paul có hôm mệt đến phát ốm, mà là ốm tháºt chứ không phải vỠđể trốn tránh. “Cho vào!â€, cô ra lệnh. Paul quấn cái đó cá»§a anh quanh ngón tay. “Má»m như sợi dây thế này thì cho vào đâu?â€. Frieda vẫn tảng lá» như Ä‘iếc.  
Mấy tháng sau anh được tạm nghỉ vì đã hoàn thành sứ mệnh. Anh thÃch có con gái nhưng vợ anh thì ngược lại. Vì váºy, chẳng mấy ai quen biết há» tá» ra ngạc nhiên khi thấy Frieda sinh con trai.  
Ngày lâm bồn, Frieda chịu tốn tiá»n để má»i bằng được bà đỡ đến nhà vì không muốn sinh con tại bệnh viện. Khi đứa trẻ cất tiếng khóc, ao nấy xúm quanh Ä‘á»u trợn mắt ngạc nhiên khi nhìn nó. Chẳng phải nó dị dạng hay thừa gì, thiếu gì. Song, giữa hai đùi nó, cái ở đứa trẻ khác ngưá»i ta gá»i là chim thì ở đây, nếu tạm so sánh, phải gá»i là đại bàng. Bởi nó to quá khổ. Bố nó nằm mÆ¡ cÅ©ng chẳng được như thế. Không hiểu sao Frieda lại kiêu hãnh nghÄ© váºy.  
Tên nó là Tobias. Do Frieda đặt, tất nhiên. Paul đòi dạy bảo thằng bé. Chuyện há»c hành, chữ nghÄ©a anh giá»i hÆ¡n cô. Vả lại, dạy dá»— con trai là việc cá»§a ông bố mà. Không phản đối, song Frieda không mấy khi để hai bố con ngồi riêng vá»›i nhau. ChÃnh là cô, vừa nuôi vừa dạy nó, bằng những món ăn vừa ngon vừa bổ, và bằng những mệnh lệnh rắn như sắt thép. Lên năm tuổi, Toby cao nhưng gầy đến thảm hại, đôi mắt xanh biếc như cá»§a mẹ, luôn có vẻ đăm chiêu. Nó vừa yêu vừa sợ mẹ, mong ngóng được mẹ ôm ấp để có thể dụi sâu đầu vào ngá»±c mẹ. Nhưng Frieda quá Ãt thá»i gian cho việc ná»±ng nịu con, bởi còn lo kiếm tiá»n nuôi cả nhà. Phần khác, cô yêu con, tất nhiên, nhưng quyết không để nó lá»›n lên uá»· mị, yếu Ä‘uối như bố. Vì váºy, tình mẫu tá» cá»§a Frieda được thể hiẹn bằng những mệnh lệnh cứng rắn, những đòi há»i khe khắt vá» kết quả cá»§a má»—i công việc mà Toby thá»±c hiện, dù là việc há»c hành ở trưá»ng hay việc mẹ giao ở nhà. Cô Ãt khi khen con, ngược lại, phạt nhiá»u hÆ¡n, nhưng có lẽ thế lại tốt cho Toby, cô nghÄ©. Có má»™t linh tÃnh nào đó mách bảo, ngay giây phút đầu tiên ôm con vào lòng, khiến cô tin chắc sau này nó sẽ nổi danh thiên hạ. Cụ thể ra sao thì cô không biết nhưng cô chắc chắn nó phải như thế, và cô còn luôn nói vá»›i con, nhắc nhở con, khiến Toby dưá»ng như lá»›n lên cùng vá»›i niá»m tin cá»§a mẹ. Và Toby biết, má»™t khi mẹ đã muốn là phải được.  
Năm Toby sắp mưá»i hai tuổi, má»™t hôm, có bà hàng xóm nổi tiếng là ngồi lê đôi mách ghé nhà chÆ¡i, mồm nói không ngá»›t, mắt thì cứ đảo qua liếc lại. Bà ta vừa ra khá»i nhà, Toby bèn láºp tức bắt chước từ giá»ng nói đến Ä‘iệu bá»™ khiến Frieda cưá»i muốn chết bởi sao giống Æ¡i là giống. Äó là lần đầu tiên Toby thấy mẹ vui như váºy. Kể từ đó, cáºu luôn tìm cách để được thấy mẹ cưá»i. Mà theo đầu óc non ná»›t cá»§a cáºu thì không gì bằng cách bắt chước các hành động tức cưá»i cá»§a ngưá»i khác, từ khách mua thịt, đám bạn bè cùng lá»›p đến cả các thày cô giáo ở trưá»ng. Thế là Toby đã tìm ra cách để mẹ có thể cưá»i chảy nước mắt rồi. Cáºu vui lắm.  
Toby tham gia vào ban kịch cá»§a trưá»ng và được thá»§ vai chÃnh trong má»™t vở diá»…n. Äêm đầu tiên Toby ra sân khấu, mẹ cáºu ngồi ở hàng ghế đầu. ChÃnh là lúc đó, Frieda biết Toby sẽ trở thành ngưá»i nổi tiếng bằng con đưá»ng nào cÅ©ng như biết mình phải giúp đỡ đứa con ra sao.  
Cuá»™c Äại suy thoái cá»§a đầu những năm ba mươi (1930) lan cả sang ngành giải trà khiến các rạp vắng tanh vắng ngắt. Các ông chá»§ bóp óc tìm cách lôi kéo ngưá»i xem vào rạp. Nào tặng quà, nào quay số, đủ cả. Lại còn nghÄ© ra việc tổ chức các cuá»™c thi cho các nghệ sÄ© nghiệp dư nữa. Tất nhiên, có giải hẳn hoi. Và Frieda thưá»ng theo dõi sát sao địa Ä‘iểm tổ chức các cuá»™c thi đó để dẫn Toby tá»›i dá»± trong khi cô ngồi lẫn vào khán giả, vừa nghe ngóng vừa tạo ra dư luáºn bằng cách hò hét cổ vÅ© má»—i khi con trai xuất hiện. Thưá»ng là Toby Ä‘oạt giải nhất trong các cuá»™c thi đó.  
Toby càng lá»›n lên càng cao song vẫn gày gò, vẫn không mất Ä‘i vẻ đăm chiêu trên gương mặt và cả trong ánh mắt xanh biếc. Má»™t vẻ ngây thÆ¡ thiên phú trong ánh mắt ấy khiến Toby luôn nháºn được sá»± đùm bá»c chở che cá»§a những ngưá»i quen biết, và cá»§a cả những ngưá»i ngồi xem cáºu diá»…n trên sân khấu. Toby ngày càng tin tưởng hÆ¡n vào niá»m tin cá»§a mẹ: cáºu sẽ nổi tiếng!.  
Mưá»i lăm tuổi Toby đã thèm chuyện trai gái. ÄÆ°á»£c mấy đứa bạn cùng trưá»ng chỉ bảo, cáºu thưá»ng thá»§ dâm trong phòng tắm, song vẫn thấy thiêu thiếu cái gì đó. Và cáºu hiểu mình cần được làm tình thá»±c sá»±, nghÄ©a là cần có đàn bà.  
Thế rồi đến cái đêm ấy, cái đêm Clara, chị gái đứa bạn há»c, đưa Toby vá» nhà, hình như do mẹ cáºu nhá» thì phải. Clara đã có chồng, dá»… coi, đặc biệt là vú rất to, to hÆ¡n cả vú mẹ Toby. Chỉ cần thấy đôi vú Clara rung rung là cái cá»§a Toby đã ngá»ng dáºy. Không kìm được, khi Clara Ä‘ang báºn lái xe, Toby cứ nhÃch dần từng ngón tay lên đùi, rồi luồn vào trong váy chị ta, ve vuốt, và sẽ rút ra ngay nếu bị mắng chá»i. Clara giáºn thì Ãt mà tức cưá»i và cả thinh thÃch thì nhiá»u, song đến lúc Toby lôi cái cá»§a mình ra khá»i quần cho dá»… nghịch thì Clara chợt la hoảng lên khi nhìn thấy nó, và láºp tức ngáºm ngùi khi nghÄ© ngay đến cái cá»§a chồng mình tháºt khiêm nhưá»ng, đến mức xấu hổ. Và hôm nay anh ta lại vắng nhà. Thế là chị ta quành xe lại. Vì Ä‘ang mải mê sá» soạng nên Toby cÅ©ng không buồn há»i chị ta quành lại làm gì, để rồi ná»a tiếng sau, trong tiếng rên rỉ sung sướng cá»§a Clara cáºu cÅ©ng được hưởng những cảm giác thần tiên chưa từng được biết tá»›i, hÆ¡n gấp nhiá»u lần cái cảm giác mà cáºu có trong nhà tắm, má»™t mình. Nếu như trước đó Toby đã từng có lúc xấu hổ khi bị đám bạn trai cùng lá»›p trêu chá»c vì sá»± quá khổ cá»§a cái đó thì nay nó lại là báu váºt không những cá»§a riêng cáºu mà còn cá»§a đám đàn bà có chồng, bạn bè thân và cả không thân lắm cá»§a Clara. Chị ta “khoe†Toby vá»›i há» như khoe má»™t tài cán gì đó cá»§a chÃnh mình váºy. Và há» cÅ©ng chẳng dại gì mà bá» phà cái cá»§a trá»i cho này. Toby thì chẳng mong gì hÆ¡n. Từ nay, há»… cần là có. Mà cáºu thì luôn luôn cần.  
Má»™t hai năm sau, Toby gần như phá trinh hầu hết đám nữ sinh cùng lá»›p, và cả vài cô lá»›p dưới hoặc trên. Nhưng có sung sướng nào mà không phải trả giá. Năm mưá»i tám tuổi, khi Ä‘ang há»c năm cuối chương trình phổ thông, má»™t hôm Toby bị hiệu trưởng gá»i lên. Vừa bước vào, cáºu gặp ngay gương mặt khó chịu cá»§a mẹ, cạnh bà là má»™t trung sÄ© cảnh sát mặt mÅ©i đỠngầu, tay đặt lên vai má»™t cô gái Ä‘ang thút thÃt khóc. Toby là gì con nhá» Eilleen Henegan mưá»i sáu tuổi há»c dưới cáºu hai lá»›p này. Có chuyện rồi...  
Ông hiệu trưởng há»i bằng giá»ng quan toà chứ không bằng giá»ng nhà giáo. “Toby, Eileen có bầu, và bảo rằng do cáºu. Có phải cáºu đã ngá»§ vá»›i cô ta?â€.  
Toby không đáp ngay được. Æ  kìa, thì Eileen đã tìm đến cáºu, đã gào toáng lên vì sung sướng và bao giá» cÅ©ng đòi cáºu thêm lần nữa, rồi lại lần nữa. Giá» thì cô ta...  
“Thằng khốn, mày có nháºn là đã chÆ¡i báºy con gái tao không?†Viên trung sÄ© gào lên.  
Toby chẳng sợ ông trung sÄ© Ä‘ang gào thét đó. Cáºu chỉ sợ mẹ. Sá»± nổi tiếng mà bà hy vá»ng ở cáºu là thế này ư? Chưa kể ná»—i nhục mà bà Ä‘ang phải chịu. Tất cả chỉ vì cái cá»§a nợ khốn kiếp đó. Thoát được vụ này, lạy Chúa, cáºu sẽ cắt phăng nó Ä‘i, cho nó, cho cả cáºu nữa, biết tay.  
“Con có ngá»§ vá»›i cô bé này không?†Toby rúm ngưá»i lại trước cái giá»ng nhẹ nhàng, nhưng cáºu biết, đầy nguy hiểm cá»§a mẹ. Trống ngá»±c thình thịch, cáºu nói không thành tiếng. “Có ạ!â€.  
“Thế thì con phải lấy nóâ€. Không còn gì để tranh cãi trong giá»ng nói uy nghiêm ấy. Rồi bà quay sang cô gái vẫn Ä‘ang sụt sịt. “Cô có muốn làm vợ Toby không?â€.  
“V...âng...ạ...cháu rất yêu Toby!â€. Cô ngước nhìn cáºu. “Em không muốn đâu, nhưng há» cứ bắt em phải khai tháºt ra...† 
Ông bố dõng dạc như Ä‘ang nói trước toà. “Eileen má»›i mưá»i sáu. Theo luáºt pháp thì đây là hành động cưỡng hiếp trẻ vị thành niên. Thằng kia phải ngồi tù má»›i đáng tá»™i cá»§a nó. Nhưng nếu nó chịu cưới Eileen thì...† 
Ông ta ngừng lá»i, vẻ như chỠđợi sá»± biểu hiện cá»§a Toby. Má»i cặp mắt Ä‘á»u hướng vào cáºu. “Vâng...chấu xin ông tha thứ...cháu sẽ làm theo lá»i mẹâ€.  
Ngồi trên xe cạnh mẹ trên đưá»ng vá» nhà, Toby vừa sợ hãi vừa buồn bã. Sợ vì không biết mẹ sẽ trị tá»™i thế nào. Chắc là không nhẹ, cáºu nghÄ©. Má»™t Ä‘iểm kém ở lá»›p mẹ còn không tha nữa là. Còn buồn ư? Cáºu sẽ làm gì để lấy tiá»n nuôi vợ, lại cả con nữa? Äứng bán thịt cho mẹ ư? Thế còn nghá» diá»…n viên mà cáºu mÆ¡ ước và mẹ hy vá»ng? Giá có thể cắt phăng cái cá»§a nợ ấy ngay lúc này và má»i chuyện chỉ là cÆ¡n má»™ng dữ.  
VỠđến nhà, mẹ lẳng lặng lôi cáºu lên gác và trong khi Toby run rẩy chá» Ãt nhất là tráºn đòn phá»§ đầu thì lại thấy bà lôi valy ra và nhét quần áo cá»§a nó vào đấy. Nó bị Ä‘uổi khá»i nhà ư? Mẹ giáºn đến thế ư? Toby oà khóc. “Äừng, mẹ Æ¡i, mẹ đừng Ä‘uổi con Ä‘i. Con hứa...â€.  
Bà không ngừng tay, “Tao không Ä‘uổi, mà là mày phải Ä‘i, con ạ. Chả lẽ mày tin tao chịu để cả cuá»™c Ä‘á»i mày vô dụng bởi cái con ranh dâm đãng ấy à? Nó ngu thì bố mẹ nó phải chịu, can cá»› gì lại lôi cả mày vào? Cưới vá»›i chả há»i. Không có chuyện đó vá»›i Toby vÄ© đại cá»§a mẹ đâu. Chúng ta không được làm trái ý muốn cá»§a Chúa là con phải thành ngưá»i vÄ© đại. Hãy đến New York. Và chỉ khi đã nổi tiếng hãy đón mẹ vá» sống cùng conâ€.  
Vẫn giàn giụa nước mắt, Toby lao vào lòng mẹ, dụi mặt sâu vào bá»™ ngá»±c đồ sá»™ cá»§a bà. Cái gì chỠđợi phÃa trước cáºu không cần biết, không cần lo, bởi cáºu tin chắc vào Ä‘iá»u mẹ nói: cáºu sẽ trở nên nổi tiếng. Mẹ đã bao giá» nói sai?
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				12-08-2008, 01:53 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				Äá»™i Xung KÃch  
  
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Jun 2008 
					Äến từ: Äất Võ Anh Hùng 
					
					
						Bài gởi: 4,793
					 
                    Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngày 6 giá» 
                 
					
 
	Thanks: 24 
	
		
			
				Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương 2   
 
  
 
 
  
Vào năm 1939, New York là miá»n đất hứa cá»§a nghệ thuáºt sân khấu. Äại suy thoái đã hết và Tổng thống Roosevelt đã tuyên bố nước Mỹ từ nay vÄ©nh viá»…n bước ra ngoài má»i âu lo để trở thành cưá»ng quốc lá»›n mạnh nhất thế giá»›i. Tiá»n bạc rá»§ng rỉnh, hàng hoá thừa mứa, kể cả nghệ thuáºt nói chung và sân khấu trình diá»…n nói riêng. Chưa bao giá» ngưá»i ta đếm được tá»›i ba chục vở kịch cùng lúc công diá»…n ở New York và cả ba chục Ä‘á»u ăn khách.  
Äến New York ngoài chiếc valy chất đầy quần áo, Toby có má»™t trăm đôla mẹ cho cùng niá»m tin mình sẽ nổi tiếng, sẽ được đón mẹ vỠở cùng để bà ngày ngày nấu nướng cho anh ăn và tối tối đến nhà hát vá»— tay khi xem anh biểu diá»…n. Song bây giá» thì phải lo có chá»— để ngá»§, có cái để ăn, trong khi sá»± nổi tiếng kia còn báºn la cà đâu đó trước khi đến vá»›i anh. Có sao đâu, anh đợi được mà.  
Tin ở mình, anh không xin những việc làm chân tay mà gõ cá»a luôn các rạp hát ở Broadway, hào hứng kể ra giải thưởng tại các cuá»™c thi nghiệp dư và anh có tài bắt chước thế nào, rồi sững sá» khi thấy nghe chưa hết hỠđã Ä‘uổi anh ra. Anh xông vào nhà hát, lần mò tá»›i các há»™p đêm chăm chú xem các nghệ sÄ© biểu diá»…n, tá» ra vô cùng thÃch thú vá»›i các danh hài song không mấy cảm phục. Anh biết anh hÆ¡n há»/.  
Má»™t trăm đôla mẹ cho vÆ¡i dần, Toby phải Ä‘i rá»a bát thuê kiếm sống. Chá»§ nháºt, giá Ä‘iện thoại đưá»ng dài rẻ, sáng ra anh gá»i vá» thăm mẹ. Bà kể rằng cả nhà trưá»ng, cả gã trung sÄ©, cả cô vợ hụt cá»§a Toby Ä‘á»u làm ầm Ä© lên vá» việc anh trốn Ä‘i. “Äặc biệt gã trung sĩ†mẹ kể, “đêm nào cÅ©ng ngồi trong xe tuần tra rình mò, lại cứ há»i con hiện Ä‘ang ở đâu. Có là Ä‘iên má»›i cho gã biếtâ€.  
“Thế mẹ trả lá»i sao?† 
“Còn sao nữa? Con vÆ¡ quần áo rồi lẻn Ä‘i như thằng ăn trá»™m thế nào, mẹ cứ sá»± tháºt mà kể. Quan trá»ng nhất là con Ä‘i đâu thì mẹ lại không biếtâ€.  
Hai mẹ con cùng cưá»i ầm.  
Loanh quanh thế nào Toby trở thành ngưá»i giúp việc cho má»™t gã ảo thuáºt mắt thô lố, bất tài, chuyên diá»…n trò tại các khách sạn làng nhàng ở ngoại vi New York. Công việc chá»§ yếu cá»§a Toby là bốc dỡ các thứ dụng cụ đồ nghá» và chăm sóc mấy con váºt như thá», chim yến, chuá»™t đồng. Theo đòi há»i cá»§a chá»§, anh không những lo cho chúng ăn uống mà còn phải sống cùng chúng trong những căn phòng bé tà tẹo. Ngưá»i anh lúc nào cÅ©ng hôi rình và đầu óc dưá»ng như mụ mẫm Ä‘i vì mệt má»i, buồn chán, cô đơn và thất vá»ng. Anh thưá»ng đứng trước gương táºp bắt chước ngưá»i này, làm sao cho giống ngưá»i kia và khán giả không vá»— tay mà chỉ choe choé. Vì đó là những con váºt sống cùng anh mà thôi.  
Rồi má»™t chá»§ nháºt, khi gá»i vá» nhà như thưá»ng lệ, ngưá»i trả lá»i lại là bố anh.  
“Con đây ạ. Bố vẫn khoẻ chứ?†Anh há»i. Chỉ có im lặng đáp lại. Anh há»i thêm lần nữa. Giá»ng thá»u thào trả lá»i khiến anh lạnh ngưá»i, câu nói tá»± nhiên thốt ra. “Mẹ làm sao hả bố?† 
Äáp: “Cấp cứu. Bác sÄ© bảo nhồi máu cÆ¡ timâ€.  
Toby không tin cái chết dám đến vá»›i mẹ. “Mẹ đỡ nhiá»u rồi chứ? Nhất định mẹ sẽ khá»i, đúng không bố?†Anh quát tướng lên trong máy.  
Äáp lại anh là tiếng khóc, và những tiếng nghẹn ngào, rá»i rạc. “Mẹ...con...vừa mất...vài giá»...trướcâ€.  
Bố nói dối. Hay chỉ đùa? Mẹ không đợi được đến khi anh nổi tiếng ư? Rồi còn bao dá»± định anh dành cho mẹ? Ngôi nhà, xe hÆ¡i đắt tiá»n, kim cương, kẻ hầu ngưá»i hạ...? Anh nghe tiếng bố gá»i tên mình như từ địa ngục vẳng lại. “Toby, con có sao không?â€.  
“Con sẽ vỠdự tang lễ mẹ. Bao giỠhả bố?† 
“Hai ngày nữa. Nhưng con đừng vá». Ngưá»i ta Ä‘ang rình bắt con đấy. Cô gái kia sắp sinh con rồi. Và há» sẽ bá» tù con ngay láºp tứcâ€.  
Mấy ngày anh không ra khá»i nhà, bá» mặc cả đám súc váºt. Tại sao anh không được vÄ©nh biệt ngưá»i mẹ mà anh yêu thương và kÃnh trá»ng nhất trên Ä‘á»i này? Anh nhá»› những lúc mẹ cưá»i nghiêng ngả khi anh bắt chước Ä‘iệu bá»™ ngưá»i khác, nhá»› lúc mẹ nhét quần áo vào valy anh trốn Ä‘i. Hôm nay, 14 tháng Tám năm 1939, sẽ là ngày quan trá»ng nhất cá»§a con. Sẽ không bao giá» con quên ngày này, thá» vá»›i mẹ.  
Ngày quan trá»ng nhất cá»§a Toby? Äúng váºy. Song không phải vì cái chết cá»§a mẹ anh, mà là vì sá»± ra Ä‘á»i cá»§a má»™t bé gái, cách cái căn buồng hôi rình cá»§a anh cả ngàn rưỡi cây số: thị trấn Odessa, bang Texas.  
Äó là má»™t toà nhà bốn tầng, gá»i là bệnh viện nhưng nom có vẻ như má»™t nhà thương làm phúc bởi những thứ xoàng xÄ©nh nó chứa trong đó, từ con ngưá»i đến đồ đạc. Nhưng nó vẫn làm được cái việc trị bệnh cứu ngưá»i, tất nhiên, vá»›i bệnh nào còn trị được và ngưá»i nào còn cứu được.  
Trá»i Ä‘ang vá» sáng. Tại khoa sản, má»™t nhóm đỡ đẻ Ä‘ang gặp khó khăn. Sản phụ Czinski, dân lao động, to lá»›n, mạnh khá»e, hông rá»™ng và vững chãi, trong ngoài không có gì đáng lo ngại cả, và má»i việc Ä‘ang diá»…n ra bình thưá»ng đúng như dá»± tÃnh thì bá»—ng Wilson, bác sÄ© phụ sản kêu lên:â€Äẻ ngược!â€. Thoạt đầu, tiếng kêu cá»§a ông không khiến ai lo lắng. Mặc dù đây là tình huống hiếm khi xẩy ra nhưng nói chung há» Ä‘á»u dá»… dàng xá» lý, dù ở dạng khó nhất là phải mổ sản phụ để lấy đứa con ra. Trưá»ng hợp này quá dá»…, chỉ cần má»™t trợ giúp nhá» là xong. Bác sÄ© Wilson thở phào khi thấy đôi bàn chân rồi đôi cẳng chân đứa trẻ nhô dần ra. Bà Czinski móm môi rặn, và đây, đã thấy đôi đùi...Bác sÄ© động viên ngưá»i mẹ. “Sắp được bế con rồi. Hãy rặn thêm lần nữa. Và mạnh lênâ€.  
Không thấy gì hơn.  
Bác sÄ© Wilson rón rén kéo đôi chân đứa trẻ. Thấy nó không nhúc nhÃch, ông luồn tay qua mình nó, thăm dò tá» cung sản phụ. Cô y tá đứng bên lấyk hăn lau mồ hôi bá»—ng lấm tấm xuất hiện trên vầng trán rá»™ng rãi cá»§a ông. “Chắc chắn có chuyện rồiâ€. Ông lẩm bẩm, nhưng không lá»t qua đôi tai sản phụ. “Chuyện gì vá»›i cháu, thưa ông?â€. Bà há»i, chợt giáºt nhẹ ngưá»i. “Không đâu. Tôi tưởng váºyâ€. Ông nói dối, rồi đưa tay vào sâu hÆ¡n, ép nhẹ cái thai xuống. Vẫn không động tÄ©nh gì hết. Tay ông lần theo cuống nhau, thấy nó kẹt giữa cái thai vá»›i khung xương cháºu, chẹn vào ống dẫn khà khiến đứa trẻ không thở được.  
“Máy nghe tim thaiâ€. Ông lệnh. Chiếc máy được áp sát vào bụng ngưá»i mẹ. “Ba mươiâ€. Cô y tá hô, rồi nói thêm, “và có triệu chứng loạn nhịpâ€.  
Mồ hôi túa ra khắp mặt, khắp cả ngưá»i bác sÄ© Wilson. Ông đưa tay vào sâu hÆ¡n, những ngón tay tìm kiếm kỹ càng hÆ¡n. Giá»ng cô y tá trở nên hãi sợ. “Tim thai Ä‘áºp rất yếu...tim thai ngừng Ä‘áºp rồi...† 
NghÄ©a là cái thai đã chết trong bụng mẹ. Chỉ còn cÆ¡ may duy nhất là đưa được nó ra ngoài, trong bốn phút, để thông phổi và làm tim Ä‘áºp trở lại. Quá má»™t phút, não bá»™ đứa trẻ sẽ bị huá»· diệt hoàn toàn.  
“Bấm giá»!†Bác sÄ© Wilson hô to. Ai nấy trong phòng bá»—ng cùng nhìn lên chiếc đồng hồ to tướng treo trên tưá»ng, ba chiếc kim Ä‘á»u được đưa vá» con số 12 và kim giây bắt đầu tÃch tắc.  
Ngoài hành lang phòng sản, Karl Czinski bồn chồn Ä‘i lại, chiếc mÅ© như bị vò nát trong đôi bàn tay to bè. Anh là thợ má»™c, sống vá»›i những quan niệm đơn giản nhất: phải làm việc, phải lấy vợ, phải có con, tháºm chà nhiá»u con. Äây là đứa con đầu lòng há»i làm sao anh không hồi há»™p, sung sướng?  
Trong phòng sản, má»™t cô sinh viên lần đầu thá»±c táºp đỡ đẻ, bống oẹ lên má»™t tiếng rồi ôm miệng chạy ra ngoài, xô cả vào Karl. “Xong chưa? Trai hay gái hả cô?†Karl há»i. Cô sinh viên đầu óc vẫn Ä‘ang há»—n loạn vá» chuyện tim thai nhi ngừng Ä‘áºp, vỠđôi cẳng chân thò ra ngoài cá»a mình ngưá»i mẹ, tái tÃm và bất động, la toáng lên. “Chết rồi! Chết mất rồi!â€.  
Mặt Karl nhợt ra, hÆ¡i thở đứt quãng, hai tay ốm lấy ngá»±c, chá»— trái tim, rồi từ từ đổ gục xuống. Ngưá»i ta đưa anh vào phòng cấp cứu, nhưng đã quá muá»™n.  
Trong phòng sản, bà Czinski Ä‘ang lâm vào trạng thái hôn mê, không phản ứng gì trước những lá»i động viên giục giã cá»§a bác sÄ©. “Rặn nữa Ä‘i, mạnh lên nàoâ€.  
Bác sÄ© Wilson nhìn đồng hồ. Má»™t ná»a thá»i gian quý báu đã trôi qua – hai phút. Song sẽ ra sao, cho dù ông cứu được đứa bé, sau bốn phút? Nó sẽ sống vá»›i má»™t cái đầu ngá»› ngẩn ư? Hay nhân đạo hÆ¡n, cứ để nó chết? Không, lương tâm nghá» nghiệp bắt ông phải tát đến giá»t nước cuối cùng. Ông liá»u lÄ©nh sá» dụng các phương pháp chỉ được áp dụng trong những trưá»ng hợp má»™t mất má»™t còn, bao gồm hàng loạt các động tác phức tạp để đưa bằng được đứa trẻ ra. Và cuối cùng nó đã chịu nghe ông, má»™t đứa bé gái, mặt mÅ©i tÃm tái, câm lạng hoàn toàn. Nhưng dù sao nó cÅ©ng đã lá»t lòng.  
Chỉ còn hÆ¡n má»™t phút nữa. Äá»m rãi trong há»ng đứa bé đã được móc ra, ống thông khà quản đã được đặt vào. Tiếng máy thông khà ro ro chạy...  
Chỉ còn hai mươi giấy. Chưa thấy tiếng tim đứa bé Ä‘áºp.  
Dưá»ng như không còn gì có thể ngăn được sá»± tổn thương cá»§a bá»™ não. Bác sÄ© Wilson đã làm việc, hoặc tham quan, ở nhiá»u bệnh viện vùng đã thấy không Ãt những ngưá»i – sinh váºt, những đàn ông đàn bà vá»›i bá»™ não trẻ em, tháºm chà còn tồi tệ hÆ¡n thế nữa.  
Nhưng vẫn còn má»™t hai giá»t nước cuối cùng, và ông còn phải tát.  
Mưá»i giây nữa trôi qua. NghÄ©a là ông chỉ còn mưá»i giây cuối cùng. Tim đứa trẻ vẫn không chịu Ä‘áºp. Vẫn không có gì để ông có thể hy vá»ng.  
Năm giây! Ông sá» tay vào phÃch cắm Ä‘iện cá»§a máy thở. Chúa sẽ tha thứ cho ông. Vì Chúa thấu hiểu tất cả. Rồi ông bá»—ng rụt tay vá», đặt lên da thịt đứa bé. Nó lạnh ngắt, và nhá»›p nháp.  
Má»™t giây! Ông cúi sát đứa trẻ, và chỉ muốn khóc. Không ai có thể tiên Ä‘oán cuá»™c Ä‘á»i sau này cá»§a nó sẽ ra sao, nếu lúc này đây, nhá» phép màu, nó sống lại được.  
Hết thá»i gian!  
Äúng lúc ông cả quyết đặt tay lên phÃch Ä‘iện thì tim đứa trẻ bắt đầu Ä‘áºp, từng tiếng má»™t, rồi Ä‘á»u đặn, và liên tục. Cả phòng nhẩy lên, ôm nhau, reo hò và tất cả xúm lại chúc mừng ông.  
Ông thì cứ dán mắt vào chiếc đồng hồ trên tưá»ng.  
Äứa trẻ mang tên Josephine, theo tên bà ngoại hiện sống ở Krakow, và không có tên đệm gì hết, bởi mẹ nó chỉ là bà thợ may ngưá»i gốc Ba Lan sống ở Odessa, Texas.  
Không nói lý do nhưng bác sÄ© Wilson bắt buá»™c bà Czinski cứ cách hÆ¡n tháng lại phải mang Josephine đến bệnh viện cho ông kiểm tra, để rồi lần nào cÅ©ng váºy, bà lại mang nó vá» mà không có thuốc men hay lá»i dặn dò kèm theo nào cá»§a bác sÄ©. Nó là đứa trẻ bình thưá»ng mà, bà thắc mắc nhưng không dám há»i.  
Chỉ có Chúa má»›i biết con gái bà có bình thưá»ng hay không.
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				12-08-2008, 01:58 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				Äá»™i Xung KÃch  
  
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Jun 2008 
					Äến từ: Äất Võ Anh Hùng 
					
					
						Bài gởi: 4,793
					 
                    Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngày 6 giá» 
                 
					
 
	Thanks: 24 
	
		
			
				Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương 3  
  
  
 
  
 
 
  
Mùa hè kết thúc thì nhà ảo thuáºt cÅ©ng hết việc, kéo theo Toby thất nghiệp, tất nhiên. Anh lại tá»± do, theo đúng nghÄ©a cá»§a nó. Äi đâu và làm gì bây giá», khi anh không nhà cá»a, không xu dÃnh túi? Rồi anh gặp may khi có má»™t bà chịu trả 20 đôla nếu anh lái xe đưa ba mẹ con bà ta tá»›i Chicago. Anh bá» Ä‘i, không má»™t lá»i tạm biệt nhà ảo thuáºt cùng đám thú hôi hám.  
Thá»i gian này, Chicago cÅ©ng tương tá»± như Detroit, vô vàn công ăn việc làm chỠđợi những ai muốn làm việc. NÆ¡i đây, cái gì cÅ©ng bán được và mua được, từ xe hÆ¡i, nhà cá»a, thuốc độc bảng A, đàn bà con gái tá»›i các thượng hạ nghị sÄ©. Há»™p đêm nhiá»u hÆ¡n nhà ở và má»i nhu cầu cá»§a khách Ä‘á»u được thoả mãn. Toby không bá» sót há»™p đêm nào, từ lá»›n đến nhá», từ sang đến hèn. Song ở đâu cÅ©ng chỉ má»™t câu trả lá»i như nhau: Không biết sá» dụng ra sao vá»›i má»™t ngưá»i chưa há» có danh tiếng mà lại chỉ biết diá»…n hài.  
Làm gì để không phụ lòng tin cá»§a mẹ đây? Anh lá»›n rồi, đã sắp bước sang tuổi mưá»i chÃn.  
Knee Hit là nÆ¡i Toby năng qua lại nhất. Việc mua vui cho khách ở đây cÅ©ng y hệt các há»™p đêm khác, song “đội hình†tháºt thảm hại. Mấy gã chÆ¡i đàn thì luôn miệng ngáp, tay diá»…n viên hài thì như Ä‘ang cai nghiện, còn cặp múa thoát y, Meri và Jeri, vẫn được gá»i chung là chị em nhà Perry, mà cÅ©ng có thể là chị em tháºt, thì tuy Ä‘á»u má»›i xấp xỉ hai mươi, và cÅ©ng khá hấp dẫn, nhưng nom Ä‘á»u rẻ tiá»n và rạc rài như đã quá bốn mươi. Má»™t đêm, ngồi cạnh Jeri ở quầy bar, Toby thăm dò “Tôi khoái màn trình diá»…n cá»§a chị lắmâ€.  
Jeri đánh mắt sang, chỉ thấy má»™t gương mặt non choẹt, dáng vẻ ngÆ¡ ngác, ăn mặc tồi tàn, không có gì đáng để cô ta “khai thácâ€, vừa định quay Ä‘i thì thấy cáºu ta đứng dáºy, và như cố tình phô ra cái váºt to sù nổi cá»™m trong đáy quần mình cho cô nhìn thấy, thì cô sững sá» thốt há»i: “Cá»§a tháºt ư?† 
“Chỉ má»—i má»™t cách trả lá»i câu chị há»iâ€, Toby đáp, mặt hÆ¡i vênh lên.  
Quá ná»a đêm, trong căn phòng cá»§a hai chị em nhà Perry, Toby nằm giữa, không biết hai chị em, cô nào bên nào, nhưng chắc chắn má»—i cô má»™t bên.  
Có ăn có trả, Toby “phục vụ†hai chị em nhà Perry má»™t thá»i gian, cÅ©ng được há» táºn tình đáp lại, sau khi biết ước muốn cá»§a anh. Vả lại, há» cÅ©ng sợ anh sẽ bá» Ä‘i nếu kiếm được việc làm ở nÆ¡i khác. Và cả ba đã tÃnh toán kỹ lưỡng để đêm đó, má»™t tiếng trước giá» ra sân khấu, Jeri dẫn tay diá»…n viên hài cá»§a tiệm, má»™t đệ tá» ruá»™t cá»§a thần đổ bác tá»›i má»™t sòng bài xoàng xÄ©nh vá»›i những cá»a đặt cò con hợp vá»›i túi tiá»n còm cá»§a gã. “Chúng mình không ở đây lâu được. Sắp đến giá» diá»…n cá»§a tôi rồiâ€. Gã thở dài tiếc rẻ.  
Một lúc sau, Jeri lẻn đi, trong khi gã hài nỠđang trong cơn say máu nhất. Còn ở Knee High, Toby đã sẵn sàng.  
Tất nhiên, gã hài ná» không thể có mặt đúng giá» diá»…n. Lão chá»§ tiệm lồng lá»™n. “Cái thằng con hoang bất tài ấy kể như xong rồi. Lạy trá»i đừng để nó vác mặt tá»›i đây nữaâ€.  
“Tháºt rá»§i cho gã đó, nhưng lại tháºt may cho ông, và cho Knee High. Tình cá» có má»™t cây hài Ä‘ang ngồi trong quán chúng ta. Anh ta má»›i từ New York đếnâ€. Meri làm như vô tình nói.  
“Cái gì? Äâu?†Lão nhìn theo cái hất hàm cá»§a Meri, rồi bÄ©u môi. “Thằng nhóc đó? Thế vú nuôi cá»§a nó đâuâ€, lão giá»…u cợt, “để tôi còn bàn chuyện giá cả?â€.  
Tất nhiên Meri hiểu, nhưng cô vẫn tháºt lòng bênh vá»±c Toby. “Nhiá»u trò lắm đấy. Ông cứ thá» xem, có mất gì đâu.† 
“Mất khách chưa đủ sao hay còn phải mất thêm gì nữa?†Lão lẩm bẩm rồi tá»›i bên Toby. “Nghe nói cáºu từng diá»…n hài?† 
“Tôi vừa qua đợt diá»…n ở New York. Äang trên đưá»ng Ä‘i nghỉâ€. Toby nhún vai nhưng tinh mắt lắm má»›i thấy.  
“Bao nhiêu tuổi?† 
Toby lại kÃn đáo nhún vai. “Hai haiâ€.  
Suýt nữa lão chá»§ văng tục, nhưng rồi lão chỉ nói như doạ. “Hai hai cái cục ***. Thôi, lên Ä‘i. Nếu làm trò không ra gì thì đừng mong mà sống tá»›i hai hai năm vá»›i taoâ€.  
CÆ¡ há»™i đây rồi. Giấc mÆ¡ có thành sá»± tháºt hay không cÅ©ng là từ đây thôi. Toby tá»± động viên mình rồi quả quyết bước ra sân khấu sáng trắng ánh đèn. Khi chá» ban nhạc chÆ¡i khúc dạo đầu cho tiết mục cá»§a mình, anh nhìn xuống đám khán giả cả đàn ông lẫn đàn bà, hoặc Ä‘ang say sưa hoặc Ä‘ang mải hôn hÃt sá» mó nhau. Há» sẽ ngưỡng má»™ hay sẽ la ó xua Ä‘uổi anh? Sao lúc này mẹ lại không bên anh, hoặc ngồi lẫn vào há» nhỉ? Nhạc ngừng lại. Anh hiểu, thá»i khắc cá»§a anh bắt đầu.  
“Chào các quý ông quý bà, tháºt hạnh phúc khi được là các vị. Nhưng tôi chỉ là Toby, Toby Temple. Tôi cam Ä‘oan rằng quý ông quý bà Ä‘á»u biết tên cá»§a mìnhâ€.  
Chả ai cưá»i, hoặc nói gì.  
“Có ai nghe tin gì vỠông trùm má»›i cá»§a Chicago không? Má»™t kẻ quái dị đấy. Từ khi ông ta lên ngôi, danh sách nụ hôn tá» thần có thêm cả bữa tối và vÅ© há»™iâ€.  
Äám khán giả lặng lẽ nhìn anh, dá»ng dưng và xa lánh. Mồ hôi bá»—ng vã khắp ngưá»i, trong khi ná»—i hoảng sợ chẹn ngang há»ng Toby. Anh gặp phải đám khán giả không biết cưá»i, tháºm chà không biết nghe rồi. Nhưng anh không thể ngưng lại được.  
“Tôi má»›i diá»…n tại má»™t nhà hát nằm sâu mãi trong rừng ở Maine, và chá»§ rạp là má»™t con gấuâ€.  
Chẳng có gì thay đổi. Anh là kẻ thù của đám đông này ư?  
“Chẳng ai báo trước cho tôi đây là há»™i thảo cá»§a những ngưá»i câm Ä‘iếc. Tôi bá»—ng thấy Ä‘au xót khi không được cùng mắc căn bệnh vá»›i quý ông quý bà. Bởi thế tôi sẽ chỉ nói được bằng tay, và chắc chắn chúng ta đã ôm nhau rồiâ€.  
Há» bèn la hét ầm lên. Lão chá»§ tiệm cuống quýt ra hiệu cho ban nhạc chÆ¡i to hết cỡ, cốt sao át được tiếng Toby. Anh đứng đó, ngây ngô, nụ cưá»i vẫn nở toác trong khi nước mắt giàn giụa.  
Hết cả rồi ư?  
Czinski chợt tỉnh giấc, không biết vì sao. Mãi rồi bà má»›i nghe tiếng Josephine Ä‘ang khóc. Vá»™i vã đến bên cÅ©i nằm cá»§a con gái, bà thấy nó Ä‘ang giẫy giụa, mặt tÃm ngắt vì ngạt thở. Bà gá»i cho bác sÄ© Wilson và được lệnh mang Josephine tá»›i bệnh viện ngay. Nó được tiêm thuốc an thần vào mạch và lại ngá»§ ngon láºp tức. Bác sÄ© Wilson khám cho Josephine rất kỹ , song không tìm ra được dấu hiệu bệnh táºt gì. Ông không yên tâm được. Mãi mãi, kim giây cá»§a chiếc đồng hồ treo tưá»ng trong phòng sản bệnh viện ám ảnh ông.
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				12-08-2008, 01:59 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				Äá»™i Xung KÃch  
  
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Jun 2008 
					Äến từ: Äất Võ Anh Hùng 
					
					
						Bài gởi: 4,793
					 
                    Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngày 6 giá» 
                 
					
 
	Thanks: 24 
	
		
			
				Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương 4 
 
  
 
  
  
Sân khấu hài kịch từng đã rất phát triển ở Mỹ, đến vài chục năm trá»i, trước khi rạp Palace đóng cá»a vào năm 1932. Äây là nÆ¡i vào nghá», cÅ©ng là nÆ¡i táºp dượt, thá» thách cá»§a các diá»…n viên hài trẻ tuổi mong muốn nhanh chóng khẳng định mình trước đám khán giả thưởng thức thì Ãt mà chá»c phá thì nhiá»u. Không Ãt diá»…n viên đã đạt được mục Ä‘Ãch từ “lò†đào tạo ấy, trở nên nổi tiếng cả vá» tài lẫn vá» tiá»n, thà dụ như Eddie Cantor, Jolson, Benny, Abbott, Burns và anh em nhà Marx, cùng nhiá»u ngưá»i khác nữa. Há» biểu diá»…n trên sân khấu trong các chương trình riêng, biểu diá»…n cả trong các câu lạc bá»™ hoặc khách sạn, há»™p đêm mà tên tuổi cá»§a nó cÅ©ng nổi không kém há». Toby chưa được cái vinh quang đó. Anh cÅ©ng diá»…n hài trong các câu lạc bá»™, các há»™p đêm nhưng nếu gá»i cho sát hÆ¡n cái thá»±c tế cá»§a nó thì phải gá»i là hệ thống nhà vệ sinh, tức là các quán rượu nhá» và tồi tàn, bẩn thỉu má»c nhan nhản khắp nước Mỹ. Khách khứa vào đây toàn dân lao động chân tay, ăn cho kỳ no, uống cho tá»›i say, nôn oẹ thì cÅ©ng cho bằng hết. Ngoài ra, há» vào quán để ngắm các cô gái múa thoát y, và để được cưá»i. Gái xấu, hoặc chuyện hài mà không cưá»i nổi, là há» chá»i rá»§a, la hét, và ném vá» chai vào diá»…n viên. NÆ¡i đây, chá»— hoá trang thưá»ng là má»™t góc, xó nào đó, nếu không sặc mùi thức ăn thiu thối thì cÅ©ng nồng mùi nước tiểu trá»™n nước hoa rẻ tiá»n pha lẫn mùi mồ hôi chua loét. Nhà vệ sinh thì bẩn tá»›i mức chỉ kẻ say má»›i dám bước vào, còn các diá»…n viên thì cứ thản nhiên đái vào cháºu rá»a mặt. Thù lao ư? Vô giá. Tức giá nào cÅ©ng là có thể. Má»™t bữa ăn, tháºm chà má»™t chiếc bánh mì. Song cÅ©ng có khi lại là năm, bảy, tháºm chà mưá»i lăm đôla. Nó tuỳ thuá»™c hoàn toàn vào thái độ cá»§a ngưá»i xem.  
Cái hệ thống nhà vệ sinh đó chÃnh là trưá»ng há»c cá»§a Toby Temple. Khổ sở và cả gai góc đấy nhưng nó dạy cho anh bao nhiêu là mưu mẹo, mánh khoé dể sống, để thá»±c hiện giấc mÆ¡. Toby biết cách phân biệt sá»± la hét vô thức cá»§a đám say vá»›i cái chá»c phá cố tình cá»§a lÅ© mất dạy. Không bao giá» anh lầm lẫn hai loại này vá»›i nhau, và nó rất quan trá»ng để giúp anh tìm ra cách xá» lý vá»›i má»—i loại.  
Anh tá»± lên chương trình biểu diá»…n, gồm những bài hát dân gian đã bị xuyên tạc lá»i; bắt chước Ä‘iệu bá»™ và giá»ng nói cá»§a các ngôi sao ca nhạc, sân khấu, Ä‘iện ảnh; các trò há»c lá»m được từ các danh hài, là những ngưá»i có khả năng thuê ngưá»i khác viết kịch bản cho riêng mình. Anh không sợ mang tiếng, vì hầu hết đám diá»…n viên có cảnh ngá»™ tương tá»± anh Ä‘á»u làm váºy, và hỠđâu có thèm giấu giếm gì. “Tôi sẽ sắm vai Jerry Lesterâ€. Ngưá»i nào nói váºy là ngầm khoe mình đã “thuổng†vở cá»§a Lester đấy. Rồi lại còn tuyên bố “Và tôi diá»…n còn hÆ¡n chÃnh cả Lester. Hãy đến xemâ€. Hoặc anh khác thì “Giá má»i ngưá»i được xem tôi sắm vai Red Skeltonâ€.  
Toby diá»…n đủ trò, chẳng chừa gì, chẳng kiêng gì cả. Giương đôi mắt xanh biếc và ngây thÆ¡ lên, anh nhìn vào đám đông, ngÆ¡ ngác há»i “Các vị đã thấy ngưá»i Eskimo đái chưa?â€. Anh đặt tay vào cá»a quần, và ngưá»i ta thấy từng cục băng nhá» rÆ¡i xuống. Tuy nhiên, anh cÅ©ng luôn sắn trò thay thế khi cảm thấy vá» chai chuẩn bị bay tá»›i chá»— mình.  
Và luôn luôn Toby nghe thấy tiếng xả nước ở nhà vệ sinh khi đang biểu diễn.  
Toby di chuyển chá»§ yếu bằng xe buýt, từ há»™p đêm này đến quán rượu kia, và thuê những nhà trá» rẻ tiá»n nhất để ở, ăn uống thì kham khổ, vừa nhai vừa thèm thuồng nhìn những món ăn ngon trên bàn kế bên. Anh đệm bìa vào giầy che lá»— thá»§ng, lấy phấn xoa trắng cổ áo để đỡ tốn tiá»n giặt. Khổ cá»±c anh chịu nổi nhưng sá»± cô đơn đã huá»· hoại anh biết bao. Dưá»ng như trên cả trái đất mênh mông vá»›i hàng tá»· con ngưá»i sinh sống này, không má»™t ai quan tâm đến anh, tháºm chà nghÄ© tá»›i anh, còn sống hay đã chết? Lâu lâu anh cÅ©ng gá»i vá» cho cha, nhưng chá»§ yếu vì nghÄ©a vụ con cái chứ không vì thương yêu. Má»—i ngày anh má»—i bị dày vò hÆ¡n bởi thiếu ngưá»i thổ lá»™ ná»—i lòng và chia sẻ ước mÆ¡. Anh nhìn má»™t cách thèm thuồng và ghen ghét vá»›i những kẻ làm cùng công việc như anh nhưng nổi danh và giàu có hÆ¡n anh gấp vạn lần. Sau má»—i buổi diá»…n, há» ra vá» trên những chiếc xe hÆ¡i đắt tiá»n, khoác vai những co gái lá»™ng lẫy hẳn cÅ©ng đắt tiá»n chẳng kém chiếc xe. Bao giá» anh sẽ như há»?  
Bây giá», anh còn Ä‘ang phải chống chá»i vá»›i ná»—i khiếp sợ má»—i khi thất bại, bị ngưá»i xem la ó hoặc ném vá» chai, hoặc bị Ä‘uổi xuống trước khi bắt đầu. Thất bại trong biểu diá»…n, vá»›i anh, là rÆ¡i xuống đáy, là không còn gì tồi tệ hÆ¡n, là táºn cùng cá»§a sá»± thảm hại. Lúc đó, anh chỉ muốn giết hết đám đông ngu muá»™i và tàn nhẫn kia, rồi sau đó giết chÃnh mình. Lúc đó anh chỉ mong sao mình căm thù được sân khấu, ghét bỠđược ước mÆ¡, để mãi mãi không phải đứng trên đó mua vui cho thiên hạ. Thà anh làm thợ má»™c, phu khuân vác, hoặc chá»c tiết bò, pha thịt lợn như bố mẹ còn hÆ¡n.  
Anh thá»±c lòng mong váºy đó, để rồi ngay tối hôm sau lại đứng dưới ánh đèn sân khấu, lại nhăn nhó hay cưá»i cợt để rồi có thể lại nháºn những lá»i la ó kèm hay không kèm vá» chai.  
Có má»™t chuyện anh hay mang ra kể, vá»›i vẻ mặt ngây thÆ¡ và cái nhìn trong trẻo. “Có anh ná» phải lòng con vịt mà mình nuôi, Ä‘i xem phim cÅ©ng mang theo và nhét nó vào trong quần để đưa được nó vào rạp. Phim chiếu được má»™t lúc, chú vịt ngá» nguáºy, anh ná» bèn cởi cúc quần cho nó thò đầu ra. Ngồi cạnh anh ná» là má»™t cặp vợ chồng trẻ, chị vợ bảo anh chồng “Chim cái anh ngồi cạnh em thò cả ra ngoàiâ€. Anh chồng mắt không rá»i màn ảnh, há»i: “Nó có làm phiá»n em không?†Chị vợ lắc đầu. Anh chồng bảo: “Váºy kệ nó. Mình mất tiá»n để vào đây xem phim chứ có vào xem chim ông khách ngồi bên đâuâ€. Má»™t lúc sau chị vợ lại huých chồng. “Này, chim anh ta...â€. Anh chông sẵng giá»ng “Anh đã bảo kệ nó...â€. Chị vợ nÅ©ng nịu “Không kệ được, chim anh ta Ä‘ang nhai ngô cá»§a emâ€.  
Dần dần, do chịu khó há»c há»i, công việc cá»§a Toby cÅ©ng ngày má»™t khấm khá hÆ¡n. Anh bắt đầu biểu diá»…n được ở những nÆ¡i, tuy chưa gá»i là danh tiếng, nhưng Ãt nhiá»u cÅ©ng có tiếng, như Twenty-One ở San Francisco, Rudy’s Rail ở New York hay má»™t vài nÆ¡i khác nữa. Anh còn biểu diá»…n trong đại há»™i những ngưá»i thợ làm ống nước, trong cuá»™c vui gặp gỡ cá»§a dân Do Thái, trong đêm chiêu đãi má»™t đội vô địch bóng chày. Anh vẫn không ngừng há»c há»i.  
Rồi một bất ngỠxảy ra.  
Tháng Mưá»i hai năm 1941. Buổi chiá»u chá»§ nháºt lạnh lẽo ấy. Toby Ä‘ang trình diá»…n tại má»™t rạp trên đưá»ng Mưá»i Bốn, New York. Äây là buổi thứ năm trong ngày, má»—i buổi có tám tiết mục và má»™t phần công việc cá»§a anh còn là giá»›i thiệu các tiết mục đó. Buổi diá»…n đầu bình thưá»ng. Äến buổi thứ hai, khi Toby giá»›i thiệu tốp diá»…n viên nhào lá»™n ngưá»i Nháºt, khán giả bá»—ng vung tay la hét ầm lên. Anh lui vào, ngÆ¡ ngác. “Chuyện chó chết gì ấy nhỉ?â€. Nghe anh há»i, ngưá»i chá»§ rạp bá»±c dá»c. “Không biết gì à? Mấy giá» trước bá»n Nháºt đã tấn công Trân Châu cảngâ€.  
Toby càng ngÆ¡ ngác hÆ¡n. Chiến tranh là việc cá»§a hai quốc gia, cá»§a nước ngưá»i cầm đầu. Còn đây là các nghệ sÄ©, những tay nhào lá»™n nổi tiếng thế giá»›i cÆ¡ mà.  
Buổi diá»…n tiếp theo, khi đến tiết mục cá»§a nhóm ngưá»i Nháºt này, anh giá»›i thiệu há» là ngưá»i Phi, buổi sau nữa, há» là ngưá»i nước Hawaii hạnh phúc, rồi ngưá»i Trung Hoa may mắn... Nhưng anh không cứu được, há» vẫn cứ bị xua Ä‘uổi như thưá»ng. Rồi anh không cứu được cả anh nữa. Có má»™t phong thư Ä‘ang chá» anh, mở đầu bằng câu Chúc mừng anh và kết thúc là chữ ký cá»§a Tống thống Mỹ. HÆ¡n tháng sau, Toby nháºp ngÅ©.  
Những cÆ¡n Ä‘au đầu vẫn tiếp tục xuất hiện và khi đó, Josephine cảm thấy thái dương nó như bị ép trong chiếc kẹp sắt to tướng. Nó không dám khóc, vì sợ mẹ cáu. Äá»™ này mẹ nó rất năng Ä‘i lá»… nhà thá», vì thấy không nhiá»u thì Ãt hai mẹ con cÅ©ng gián tiếp gây ra cái chết cá»§a chồng bà. Äó là kết quả cá»§a má»™t lần bà tình cá» nghe mục sư hùng hồn rao giảng. “Các ngươi đầy tá»™i lá»—i. Chúa ghê tởm và sẽ trừng phạt các ngươi, nếu các ngươi không chịu hối cải...â€. Bà bá»—ng thấy nhẹ nhõm như Ä‘ang được nghe táºn tai những lá»i Chúa nói vá»›i riêng bà. “Mẹ con mình bị Chúa trừng phạt vì đã giết chết ba conâ€. Bà hay nói váºy vá»›i con gái, và đầu óc non dại cá»§a Josephine hiểu rằng mình đã làm má»™t cái gì đó không nên làm. Nó rất mong được biết đó là cái gì để có thể xin mẹ tha thứ.
 
  
  
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
 
	
		  | 
	
	
		
		
		 | 
	
 
 
	
	
	
		
	
	
	
	
		 
	
	
	
		
	
	
 
 |     |