Ghi chú đến thành viên
Gởi Ðề Tài Mới Trả lời
 
Ðiều Chỉnh
  #1  
Old 03-10-2012, 11:12 PM
shiin shiin is offline
Nhập Môn Tu Luyện
 
Tham gia: Dec 2010
Đến từ: HN
Bài gởi: 2
Thời gian online: 15 giờ 15 phút 54 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 2 Times in 1 Post
Chút tâm sự riêng tôi ...

Chuyến bus cuối cùng trong ngày về bến, cậu bước xuống xe, hít sâu một hơi cái không khí mát lạnh của công viên về khuya.

Lại kết thúc một ngày mệt mỏi, 11 giờ rưỡi, công viên lác đác một vài đôi trẻ ngồi bên bạn bè nơi quán cóc, bên những bếp ngô nướng, khoai nướng ấm áp ... Cậu chợt thấy thiếu vắng, cái cảm giác đó đã đeo bám cậu từ ngày cô bé ấy mất. Cậu không thể nhớ nổi đã bao lần tự nhủ phải quên đi , nhưng rồi lại không quên nổi.

Lớp 12, năm cuối cấp, sự gấp gáp về thời gian không cho phép cậu giành tâm trí cho những chuyện đó, nhưng sao mọi thứ trước mắt cậu vẫn mông lung, vẫn mơ hồ quá ...
Bước nhanh qua con đường vắng, cậu đặt chân vào con ngõ quen thuộc. Có một điều mà cậu không thể hiểu nổi, mới chuyển nhà tới đây chưa được bao lâu, nhưng con ngõ này đối với cậu sao mà thân quen quá, cậu nhớ và lưu luyến cái cảm giác mỗi tối đi học về khuya, được dạo bước dọc theo con ngõ vắng, nơi chỉ có mình cậu, được là chính cậu ...

Đã từ lâu cậu quá quen với việc che giấu, khoác lên mình những lớp vỏ bọc. Bạn bè trên lớp đâu có? Duy chỉ có cô bạn ngồi bên cạnh, hai người có thể coi là bạn thân, chơi với nhau từ hồi đầu năm lớp 10, hợp tính nhau và cũng hay tâm sự với nhau. Cả hai đều ít nói, họ hiểu nhau nhưng sự tôn trọng nhau quá mức giữa họ dường như đã tạo ra lớp màn chắn vô hình, giữa họ vẫn có chút gì đó như ngại ngùng, như lưỡng lự, họ không thể tùy tiện, hay tự nhiên như những người bạn bình thường ...

Tính cậu nhút nhát, cậu luôn phủ nhận tình cảm của mình, cậu luôn tự nhủ lòng rằng giữa hai người chỉ là tình cảm bạn bè hết sức bình thường, nhưng dù sao đi nữa, con người ta đâu có thể quên đi tình cảm của chính mình? Sự mập mờ trong quan hệ của hai người dường như ngày càng làm dày thêm tấm màn chắn, cái không khí ngại ngùng giữa hai người ngày càng rõ ràng hơn, họ không thể nhắn tin hỏi han, nói chuyện với nhau như trước kia nữa. Có lẽ theo thời gian lớn dần lên, họ cũng đã nhận ra được điều gì đó, cô bạn kia cũng vậy, đã có lúc cô khiến cho những cảm xúc, những suy nghĩ trong đầu cậu bị đảo lộn cả, cô đã khiến những tình cảm mờ nhạt trong lòng cậu lại một lần nữa bùng lên, mãnh liệt và rõ ràng hơn bao giờ hết ... Nhưng cậu vô tâm, cậu đâu có biết được, đâu có hiểu được những gì cô bạn ấy muốn thể hiện?! Và cũng có lẽ vì thế, vì một lần đó mà ngay cả tình bạn giữa họ cũng đang dần rạn nứt ...
Những ngày gần đây, mỗi khi lên lớp là cậu lại cảm thấy trong lòng như đeo đá, cái không khí âm trầm ấy sao mà đáng sợ quá. Cả hai đều im lặng, ngày này qua ngày khác, suốt 5 tiết học, thi thoảng chỉ là một hai câu nói vu vơ và những nét cười gượng gạo...

Cậu cảm thấy thật buồn và lạc lõng trong cái thế giới ồn ào ấy, trước kia có điều gì bận tâm, hai người họ vẫn biết rằng có một người còn lại luôn sẵn sàng lắng nghe mình, chia sẻ và an ủi một cách thật lòng. Nhưng giờ đây thì sao? Thật trớ trêu là “người còn lại” ấy lại chính là người gây nên tất cả những nỗi phiền lòng cho cả hai người họ bây giờ...
Lúc này, một mình trong con ngõ vắng lặng mà quen thuộc, cậu cảm thấy thật yên bình vì không phải tỏ ra vẻ “tôi rất ổn”, không phải chịu đựng ánh mắt, vẻ mặt lạnh tanh ấy ... Hít đầy lồng ngực mùi cỏ mới, cậu cảm thấy yên lòng hơn, màn đêm cùng không gian tĩnh lặng như vỗ về trái tim vẫn đang thổn thức, cậu cảm nhận được sự mất mát, cảm giác như mơ hồ quá ...

Tháo headphone, giai điệu saxophone chậm rãi của bài “The way we were” gợi lên trong lòng cậu nỗi buồn man mác, cái cảm xúc ướt át dường như đã bị hong khô từ lâu bởi cuộc sống xô bồ, buông thả ...

Cậu bỗng chạnh lòng, hình ảnh một người con gái dường như đã từ lâu lắm rồi, bỗng hiện lên trong tâm trí , cô bé với nụ cười hiền lành, có chút ngây ngốc, ánh mắt buồn xa xăm ... Bốn năm rồi, họ đã từng là bạn, rất thân, đã từng có một quãng thời gian với bao kỉ niệm, đã từng có một thứ tình cảm có thể coi là tình yêu ... Không ai nói với ai, nhưng cậu biết đó là tình yêu, đối với cậu ... cậu tin là vậy.

Cô bé ấy ít nói, ít thể hiện cảm xúc, chỉ mỉm cười nhẹ mỗi khi ngồi nghe cậu kể chuyện ở lớp, ở trường, chỉ là những câu chuyện vặt ngốc nghếch của tụi trẻ con thôi, nhưng cậu thấy được sự háo hức trong ánh mắt cô bé ấy ... Kể từ khi cô bé mất, cậu học được thói quen sống chậm lại, sống chậm để có thời gian suy ngẫm về bản thân mình, về cuộc đời và về những con người xung quanh cậu. Cậu tự hỏi, liệu mình có ích kỷ quá không? Có bạc bẽo quá không?

Đã có một thời gian cậu nghĩ rằng mình sẽ qua khỏi chuyện đó, dễ dàng thôi ... Đúng vậy, đến giờ cậu vẫn sống, vẫn như ngày đó, thậm chí ngay cả ba mẹ cậu cũng không nhận ra nét thay đổi của con trai mình, nhưng cậu sống có tốt không?? Một thằng con trai 18 tuổi - cái tuổi được cho là đẹp nhất đời mỗi người – vậy mà mỗi ngày của nó trôi qua chỉ quanh đi quẩn lại với cái suy nghĩ “làm sao cho hết ngày”...
Thở dài, dạo bước dọc theo con ngõ, cảm nhận được sự tĩnh lặng cùng cái se lạnh của không khí cuối thu, cậu tìm được góc khuất cho mình giữa nơi phố xá chật chội ... Một ngày trôi qua, không có gì mới, nhàm chán và mệt mỏi như những ngày khác, ngồi trong lớp học với không khí căng thẳng nặng nề, cậu thấy suy sụp quá, lúc đó cậu mới chợt nhận ra rằng, con người ta dường như càng lớn thêm, càng hiểu chuyện thì cái cảm giác cô đơn, lạc lõng lại càng đáng sợ hơn gấp nhiều lần ... Những sự việc cứ liên tiếp diễn ra đã dần đẩy cậu tách xa ra khỏi cuộc sống thường nhật, những suy nghĩ ích kỷ, những lời nói xã giao giả tạo, những lời chê trách, phàn nàn...
Cậu đã tập thói quen chịu đựng tất cả, càng ngày cậu càng trơ lì ra, không có cảm xúc, không có sự khát khao được cảm thông, chia sẻ, người bạn thân mà câu tin tưởng thì ngày càng lạnh nhạt, xa lánh cậu ... Liệu đó có phải là tuyệt vọng quá không?

Cái thế giới của cậu vẫn luôn một màu ảm đạm như vậy, chỉ có lúc này, dưới bầu trời đêm tối tăm, trong con ngõ vắng lặng này nó mới sáng lên đôi chút, khi cậu được rũ bỏ tất cả những điều phiền muộn, khi trong lòng cậu nghĩ tới cô bé khi xưa, cô bé vẫn để lại cho cậu những cảm xúc như ngày nào, vẫn khiến con tim cậu thổn thức khi nhớ lại ... Cậu chợt mỉm cười, nụ cười mang nét gì đó trìu mến, mang theo chút mất mát... Cậu đành cam chịu tất cả, đưa chân bước chầm chậm về phía cánh cổng màu ghi nơi cuối con ngõ, nơi mái nhà quen thuộc, nơi mà sáng ngày mai khi thức dậy, cậu sẽ lại bắt đầu một ngày mới, liệu sẽ có gì mới mẻ hơn không!? Hay vẫn chỉ là để “làm sao cho hết ngày” !?




Các chủ đề khác cùng chuyên mục này:

Tài sản của shiin

Chữ ký của shiin
Có lẽ khóe mi đã vô tình ...
Trả Lời Với Trích Dẫn
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của shiin
  #2  
Old 04-10-2012, 12:38 AM
dembu0nh0em's Avatar
dembu0nh0em dembu0nh0em is offline
Nhập Môn Tu Luyện
 
Tham gia: Jun 2011
Bài gởi: 10
Thời gian online: 4 tuần 1 ngày 14 giờ
Xu: 0
Thanks: 976
Thanked 1 Time in 1 Post
liệu sẽ có gì mới mẻ hơn không!?
Hay vẫn chỉ là để làm sao cho hết ngày !?
Tâm trạng-haiz đêm ngồi góc tối âm u, đã buồn nghe nhạc lại càng buồn hơn :(
Tài sản của dembu0nh0em

Trả Lời Với Trích Dẫn
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của dembu0nh0em
  #3  
Old 07-10-2012, 04:47 PM
Thinhbobo's Avatar
Thinhbobo Thinhbobo is offline
Đệ nhất biến thái 4vn
Trời đánh - Thánh vật
Viện trưởng viện phá thai

Yêu Màu Tím, Ghét Sự Thủy Chung
 
Tham gia: Oct 2008
Đến từ: Nam Định
Bài gởi: 14,122
Thời gian online: 1 tháng 0 tuần 4 ngày
Xu: 101
Thanks: 6,078
Thanked 199,099 Times in 10,458 Posts
nghe rock đi cho tâm hồn nó gào thét
Tài sản của Thinhbobo

Chữ ký của Thinhbobo


Hạnh phúc là gì ?????
Hạnh phúc là khi tất cả các Lỗ đều thông

Cứ tưởng ta đã phiêu diêu tự tại nhưng vẫn không thể thoát khỏi được cuộc đời có quá nhiều ràng buộc này




Trả Lời Với Trích Dẫn
Trả lời

Từ khóa được google tìm thấy
chut tam su rieng toi, chut tam su yeu duong, không khí về khuya, tam su rieng toi



©2008 - 2014. Bản quyền thuộc về hệ thống vui chơi giải trí 4vn.eu™
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuộc quyền sở hữu của người đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™