Nhé, tớ biết, cậu biết, trời biết, đất biết và cô trực ở tổng đài biết! Đó là câu mở đầu và cũng là kết thúc mỗi lần hai đứa nói chuyện điện thoại.
Đã từ lâu lắm rồi... mà từ khi nào nhỉ? Từ khi bước chân vào lớp 10, từ khi chính thức nói chuyện với nhau trong buổi học thêm đầu tiên, từ khi nhà hai đứa cùng có điện thoại... mà cũng chẳng nhớ chính xác nữa. Một thói quen hai đứa "vô tình đào tạo" cho nhau. Và quen đến nỗi không thể nào thiếu trong suốt những tháng ngày trong trẻo ấy.
Ba năm trôi qua. Đã lớp 12. Đã là những tháng ngày cuối cấp. Đã là thời gian chuẩn bị đối mặt với những kỳ thi quan trọng.
Chiều qua, Vi Anh cùng Vân - cô bạn thân nhất - đi xem hoa phượng nở dọc đường Thanh Niên. Đứng dưới những chùm hoa đỏ rực mà lần nào Quảng cũng nói là thứ hoa đỏ như có lửa, dù mưa vẫn cháy, Vi Anh hay đứng nhìn lâu thế nào cũng có lần bị bỏng. Vi Anh ước ao có được chiếc điện thoại mà bấm số, mà lại bắt đầu bằng câu nói cũ kỹ quen thuộc: "Nhé, tớ biết, cậu biết, trời biết, đất biết và cô trực ở tổng đài biết!". Có lẽ lúc ấy Vi Anh sẽ kể Quảng nghe về cảm giác miên man trong nó và những suy nghĩ chỉ có thể nói cho mình Quảng nghe.
Quảng không thích hoa phượng. Quảng bảo màu thì đỏ tươi mà lại mang ý nghĩa buồn, như thế là hình thức và nội dung phản bội nhau. Quảng luôn tự nhận mình có cách so sánh rất tréo ngoe như thế. Đã có lần hai đứa cãi nhau rồi giận nhau hơn một tuần cũng chỉ vì Vi Anh một mực bênh hoa phượng. Lý do duy nhất Vi Anh đưa ra là hoa phượng chung thủy, dù có nát tơi bời trong mưa dông nhưng vẫn màu đỏ thắm.
Chuyện ấy lâu lắm rồi, từ những ngày hè của năm lớp 10, và hình như hai đứa cũng thân nhau hơn sau lần giận hờn trẻ con ấy. Xa xôi quá, mà cũng nhanh quá thế. Mỗi lần chợt nhớ lại, Vi Anh đều muốn cười thật to, nhưng luôn thắc mắc tại sao chưa bao giờ mình có đủ can đảm để cười như thế. Và dù Vi Anh có "ngoác" miệng ra đến thế nào thì Quảng vẫn bảo Vi Anh đang buồn; và rằng mắt Vi Anh nhìn "phớt đời" quá... Câu nói cũ "rỉn củ tỉn" ấy chẳng thể làm Vi Anh buồn.
Sáng nay đến lớp, Vi Anh lấy cớ hỏi mượn quyển vở bài tập vật lý của Quảng để rồi lúc trả kẹp vào trong đó một bức ảnh. Hoa phượng nở rực một góc trời trong ráng chiều hoàng hôn vàng óng. Vi Anh cứ đinh ninh thế nào Quảng cũng khen tài chụp ảnh của nó nhưng chờ mãi, cạn cả buổi chiều mà không thấy điện thoại reo. Học cũng không được, ngủ cũng chẳng xong. Hết đứng lại ngồi, thơ thẩn đùa với cún Misa. Vi Anh lấy hai chiếc nơ xanh của mình túm hai tai của cún con lại thành hai bím tóc. Bật cười vì hình ảnh ấy, dường như trước mắt không phải một con chó Nhật lông xù mà là một thiên thần nhỏ. Ôm cún Misa vào lòng, rồi lôi nhật ký ra viết, tự "sỉ vả” mình lười học và lại tự hỏi vì sao hôm nay là thứ ba mà Quảng mất tăm, mất tích. Vi Anh nhấc máy lên mấy lần rồi lại đặt xuống, kệ vậy. Chưa bao giờ Vi Anh phải đợi lâu như lần này. Nó làu nhàu trong miệng: "Bực mình này thì tớ biết, trời biết, đất biết nhưng Quảng và cô trực ở tổng đài không biết".
Hôm sau, hết giờ truy bài mà vẫn không thấy Quảng đến. Hết tiết học thứ ba thì Quảng xuất hiện với vẻ mặt mệt mỏi, bơ phờ. Phải đến một tuần sau Quảng mới kể Vi Anh nghe chuyện gia đình, nguyên nhân của lần "đột biến" đó. Lúc Quảng kể, bố Quảng đã sang Singapore được một tuần, nói rằng ông đi gỡ gạc chuyến làm ăn thua lỗ. Mẹ Quảng nghe tin đó đã bắt Quảng đưa đi tìm nhưng vô ích; sau một ngày loanh quanh nhà những người bạn làm ăn, những khách hàng quen, bà đã về nhà nằm khóc. Từ đó, Quảng vốn đã ít nhắc đến bố lại càng ít nhắc hơn, mà hầu như không nhắc nữa. Vi Anh cũng ngại nên không hỏi.
Thời gian trôi qua thật nhanh, những ngày thi quan trọng đã cận kề. Cứ thế, tất cả mải miết lao vào học và học, chẳng có thời gian nghĩ những chuyện mà thường ngày vẫn tò mò, vẫn "nghe ngóng" để lần nào "buôn" thì cả lớp cùng "có lãi", chưa đứa nào "bị lỗ".
Chợt có một ngày đang ôn thi, Quảng gọi Vi Anh và bảo phát hiện một điều là chưa bao giờ hai đứa chụp ảnh cùng nhau, trừ khi chụp chung với cả lớp. Quảng hẹn hôm nào đi chụp để làm kỷ niệm, nhỡ sau này Vi Anh quên mặt Quảng. Vi Anh không chấp nhận. Quảng gặng hỏi và nhận được câu trả lời: "chụp ảnh đau lắm", mà thật sự Vi Anh cũng không rõ tại sao mình nói thế. Đến tận hôm chia tay vẫn chưa thực hiện được lời đề nghị của mình, Quảng tự tay cắt dán một tấm hình độc đáo và dán vào cuốn lưu bút của Vi Anh. Phía trên là ảnh Vi Anh tay phải ôm con chó bông xù màu trắng, tay trái cầm nhành phượng đỏ thắm, và kinh hoàng hơn là đang đứng giữa đại dương xanh bao la mà không ướt, không chìm. Phía dưới là hai câu thơ:
Muối vẫn mặn dẫu trăm lần bão dông
Em vẫn nhớ vẫn thương dẫu nghìn trùng xa cách
Và một cành hoa sao khô tím sẫm, thêm một chữ ký to đùng kín trang giấy bên cạnh.
Kỳ thi tốt nghiệp đi qua suôn sẻ. Tuần sau Vi Anh và Quảng lên Hà Nội thi đại học. Chiều thứ ba cuối cùng trước ngày thi, Quảng gọi điện bảo Vi Anh mọi lần chỉ có Vi Anh tự lăngxê bản thân, hôm nay Quảng sẽ lăngxê Vi Anh, thế là Quảng cũng có được chút thơm lây". Vòng vèo mãi rồi Quảng cũng nói: "Vi Anh sẽ là thần hộ mệnh cho Quảng trong kỳ thi "thập tử vô sinh" này nhé”. Hai đứa chẳng nói ra nhưng cùng quyết tâm trở thành sinh viên vào tháng chín.
Nhưng ngày Quảng chuẩn bị lên Hà Nội thì mẹ Quảng đổ bệnh. Biết Quảng không thể lên thi đại học, Vi Anh lại là đứa khóc trước. "Rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi" - Quảng vẫn đủ bình tĩnh để an ủi. Mơ ước làm một hiệp sĩ công nghệ thông tin của Quảng tạm gác lại...
oOo
Ngày đầu tiên thành sinh viên, Vi Anh viết thư cho Quảng và có nói "mọi chuyện đến tận cùng sẽ ổn, nếu chưa ổn là chưa đến tận cùng", lúc ấy hình như Vi Anh đang nói với chính mình. Cứ thế, Vi Anh và Quảng thư qua thư lại, không gần được như điện thoại nhưng cũng cảm thấy vẫn hiểu nhau phần nào.
Bẵng một thời gian, cả hai cùng bận rộn. Vi Anh đang chuẩn bị thi học kỳ thì nhận được thư Quảng. Một lá thư lời lẽ rất lạ, những dòng chữ không còn xiêu xiêu nữa, nhưng vẫn nét ấy, vẫn chữ g không bao giờ khép kín, vẫn chữ h vuông đầu.
Hà Nội trong Quảng có hai con đường mang tên tình yêu. Con đường những ngày hai đứa đi học thêm và con đường bao lần Quảng định đi ăn trộm hoa phượng cho Vi Anh mà vẫn chưa thành. Giờ cả hai con đường ấy đều "giải phóng mặt bằng" rồi. Tìm ở đâu cũng không còn nguyên vẹn như xưa nữa. Cũng chẳng biết thời gian hay khoảng cách là chúa tể cho sự hủy diệt. Mình không buồn mà chỉ tiếc đã đời thôi. Cũng là bỏ qua cơ hội. Giờ thì chắc bao nhiêu dấu chân đã làm hoen ố nó. Mình ghét ai đi lại con đường tình yêu của mình vô tận...
Lá thư tiếp theo chỉ cách đó hai ngày, khi mà Vi Anh chưa biết sẽ phải trả lời Quảng ra sao: Hôm nay ở nhà có "mưa con gái", Vi Anh nhớ không? Đã ba lần Vi Anh đi học dưới cơn mưa ấy không chịu đội mũ, bị ốm hai lần. Chiều nay lại "nắng đàn ông" đến khủng khiếp. Quảng đạp xe loanh quanh ba vòng ở đường Chương Dương như "cám hấp" ấy, chỉ thấy toàn người là người, mà ai cũng cười nói như vừa bắt được thứ gì quí giá lắm. Không có Vi Anh ở nhà để bênh hoa phượng, hình như mình bớt ghét hoa phượng hơn, nhìn dù nhắc nhớ về ngày qua nhưng đỡ chông chênh phần nào. Mình cũng dần tự thăng bằng được, cũng không thể như thế này mãi được đâu, Vi Anh đừng lo gì nhé. Hôm trước chỉ là mình tập làm tản văn thôi. Dù sao cũng đã qua rồi...
Thi học kỳ gần xong, Vi Anh viết thư cho Quảng kể về cuộc sống ở chỗ trọ mới: Vi Anh sống trong một nơi toàn thành phần "dân trí cao" mà hình như toàn COCC thì phải, quí tộc lắm. Chỉ ấn tượng nhất với một anh chàng cũng thích hoa phượng như Vi Anh, hát Dont cry, Joni hay lắm nhưng không biết chơi guitar như Quảng...
Và lá thư của Quảng, Vi Anh biết vẫn là sự hờn trách.
Khoảng cách giữa hai đứa ngày càng dày lên, và cảm giác nhớ trong Quảng cũng chẳng mỏng đi chút nào. Có những nỗi buồn đến bây giờ Quảng vẫn chưa biết gọi tên. Có những tháng ngày biết là mãi ra đi nhưng vẫn không sao sống hết mình cho nó. Có những tình cảm trôi qua dễ dãi tựa hồ như sự phản bội. Có những lúc là mình, có những lúc là dở hơi và bây giờ thì không là ai cả...
Thi xong, Vi Anh quyết định về nhà ngay chiều hôm đó, từ chối lời rủ đi chơi đầy hào hứng của nhóm bạn. Ngồi ngẩn ngơ chờ tàu rời ga, chợt nhớ một câu cũ kỹ thân quen mà Vi Anh đã chép vào trang cuối cùng trong cuốn lưu bút của Quảng: Bông phượng đỏ cuối cùng sót lại giữa mùa thu. Chiều như thể vô tình đi qua ngõ... Ở nhà chắc đã rực trời hoa phượng bởi bây giờ đang giữa hạ, nhưng có lẽ Quảng cũng không để ý đến đâu. Vi Anh sẽ mang những con hạc giấy làm trong những khi buồn, và sẽ gấp cho đủ 1.000 con, sẽ hộ mệnh Quảng biến cái "thập tử vô sinh" ngày nào thành "thập sinh vô tử". Vi Anh bước lên tàu và mỉm cười, miệng lẩm nhẩm lời hát hai đứa hay nghe ngày trước: một đêm bước chân về gác nhỏ, chợt nhớ đóa hoa tường vi...
HÀ LINH