Hồi 2
Thạch thất kinh biến
 
Quý tiết tháng ba, đào hoa má»c đầy trên sÆ¡n lãnh.
Có má»™t thiếu niên Ä‘ang Ä‘i lang thang trong vùng núi Äại Ba sÆ¡n.
Thiếu niên này chÃnh là Nhạc Xương, hắn đã đánh mất phong thái tuấn tú trước kia, bây giá» hắn ăn mặt lam lÅ©, đầu tóc xù mặt mày đầy bụi bẩn.
Bốn tháng nay mưa gió đã giày vò hắn trở thành như một gã ăn mày.
Mặc dù hắn thá» lắm ná»—i Ä‘au khổ vá» thể xác cÅ©ng như tinh thần, thế nhưng hoài bảo thiên lý tầm thù cá»§a hắn càng lúc càng kiên cưá»ng hÆ¡n.
Hắn may mắn thoát được nạn thá»§y kiếp, Ä‘i cả hàng vạn dặm đưá»ng sang nam qua bắc lặn lá»™i tìm kiếm danh sư, đồng thá»i luôn tiện thám thÃnh tung tÃch cá»§a Tiếu Diện Âm Ma.
Hắn chẳng có kỳ ngộ gì cả.
Thế nhưng hắn nghe được nhiá»u tin vá» Tiếu Diện Âm Ma.
Tiếu Diện Âm Ma không còn giết ngưá»i nữa, nhưng hành động cá»§a gã còn tàn bạo hÆ¡n giết ngưá»i.
Thoạt tiên ngưá»i võ lâm nháºn được má»™t lá cá» sắc Ä‘en, trên lá cá» có vẽ má»™t gương mặt trắng trẻo lá»™ vẻ cưá»i hung tợn, ngoài ra có má»™t cái há»™p nho nhá» làm bằng xương ngưá»i.
Trong hộp có đựng một hoặc vài viên thuốc màu đen và một bức thư gián :
“Lá cá» là Tiếu Ma Lệnh, lệnh tá»›i hãy nuốt thuốc vào, kẻ nào trái lệnh ắt thá» thảm báo, không được trá»… quá má»™t ngày. Tiếu Diện Âm Maâ€.
Cho nên những ai tiếp được Tiếu Ma Lệnh thảy Ä‘á»u âu sầu bất an, bán tÃn bán nghi nhưng vẫn chưa chịu nuốt thuốc, quả nhiên chưa quá canh ba kẻ đó đã cưá»i thảm thiết mà chết.
Thế rồi tin tức truyá»n khắp má»i nÆ¡i, dù ai có lá»›n gan đến đâu cÅ©ng không dám kháng cá»± Tiếu Ma Lệnh đành phái tuân lệnh nuốt viên thuốc mà gã gởi đến, kết quả là kẻ nuốt viên thuốc cưá»i Ä‘iên cuồng tối ngày và mất Ä‘i thần trÃ, trông tháºt thảm thiết.
Từ đó hình bóng cá»§a Tiếu Diện Âm Ma đã khống chế tâm linh cá»§a tất cả má»i ngưá»i luyện võ.
Vì thế Tiếu Diện Âm Ma càng trở nên ly kỳ thần bà hơn, song vẫn không có một ai trông thấy chân diện mục của gã.
Nhạc Xương vẫn cứ lang thang Ä‘i dá»c theo đưá»ng núi, hắn vốn thì chẳng có nÆ¡i chốn nào cố định để đến, nên hắn cÅ©ng không thèm để ý nÆ¡i đây là đâu hết.
Trong lúc hắn lang thang trên đưá»ng Ä‘i bá»—ng nghe thấy má»™t âm thanh thô lá»— vang tá»›i nói :
- Tiểu Linh! Ngươi có bằng lòng không thì nói?
Má»™t giá»ng Ä‘iệu yêu kiá»u đáp :
- A! Tiêu thiếu gia, như váºy sao được.
- Mau tuột quần xuống nào, không có ai trông thấy đâu mà sợ.
- Bất cứ Ä‘iá»u gì ta cÅ©ng chiá»u ngươi, nhưng chỉ má»—i má»™t việc này thì không được.
- Nha đầu hôi thối, chằng biết Ä‘iá»u chút nào, hứ!
Nhạc Xương động tánh hiếu kỳ, láºp tức tiến tá»›i vài bước, thò đầu nhìn vào trong rừng đào, má»›i hay có má»™t thiếu niên trạc hai mươi tuổi ngoài, mặc y phục hoa lệ, mắt to mày ráºm, Ä‘ang trợn mắt nạt ná»™ má»™t thiếu nữ ăn mặc rách rưới.
Thiếu nữ này chỉ độ khoảng mưá»i lăm mưá»i sáu tuổi, mặt thanh mày tú, có má»™t mái tóc màu đỠóng ánh, hai má lún đồng tiá»n tròn xoe, cặp mắt to và đôi môi anh đào hồng hồng trông càng kiá»u diá»…m hÆ¡n.
Nhạc Xương hành tẩu giang hồ gần ná»a năm nay đã trông thấy biết bao nhiêu nữ nhân, thế nhưng phải nói rằng nữ nhân này đẹp nhất.
A Tiêu trợn ngược đôi lông mày Ä‘áºm lên, chỉ trá» tay chân nói :
- Nếu ngươi không bằng lòng, thiếu gia sẽ luyện võ trên ngưá»i ngươi đấy.
Tiểu Linh nghiến răng nói :
- ÄÆ°á»£c ngươi cứ việc luyện Ä‘i!
A Tiêu đưa cặp mắt tam giác quan sát xung quanh má»™t vòng, kêu vù má»™t tiếng tung mình nhảy lên má»™t cây cổ phách lấy trứng chim xuống, nói giá»ng lạnh lùng :
- Hãy sang đây nào!
Tiểu Linh ngoan ngoãn tiến tới hai bước.
A Tiêu bảo ả xòe hai bàn tay đưa lên trá»i sau đó gã đặt má»—i bên lòng bàn tay má»™t trứng chim, cuối cùng đặt má»™t trứng chim lá»›n nhất trên đỉnh đầu ả.
- Há há!
Gã A Tiêu cưá»i má»™t tiếng rất giảo quyệt nói :
- Tiểu Linh! Bản thiếu gia sẽ sá» dụng ba mÅ©i kim tiá»…n tiêu xuyên thá»§ng ba trứng chim ná», hắc hắc hắc! Muôn má»™t ném không chÃnh xác, gãy tay Ä‘ui mắt, ngươi đành chịu thôi.
Tiểu Linh sợ hãi đến mặt mày tái mét, nhưng ả cố nghiến răng chẳng nói má»™t lá»i nào hết.
A Tiêu cưá»i lạnh lùng nói :
- Nếu ngươi chịu thay đổi ý kiến thì ta miễn tội cho ngươi ngay, bằng không.
Hứ! Xem thủ pháp thiếu gia đây Kêu bốp! bốp! Hai tiếng!
Tức thì hai trứng chim đặt trong lòng bàn tay cá»§a Tiểu Linh bá»… nát, lòng đỠtanh hôi chảy dài xuống cánh tay ngà ngá»c và ướt cả tay áo.
A Tiêu trông thấy hai mắt ả ngáºp lệ, vẫn lẳng lặng không nói năng gì hết, bất giác lại nổi giáºn đùng đùng nói :
- Hãy xem mũi kim tiễn tiêu này nữa, bảo đảm ngươi dung nhan thất sắc, gương mặt tươi như đào hoa sẽ biến thành bộ mặt quỷ dạ xoa cho mà coi.
Dứt lá»i gã khẽ hất tay phải ném mÅ©i kim tiá»…n tiêu trong tay ra, bá»—ng nhiên ngay lúc này có má»™t luồng kình phong áºp tá»›i, tức thì ám khà không chÃnh xác, chẳng biết đã bay vá»t Ä‘i đâu mất, đồng thá»i gã cảm thấy tay trái tê nhứt, thì ra Nhạc Xương vừa phóng chưởng đánh bạt mÅ©i kinh tiá»…n tiêu văng ra ngoài vừa giÆ¡ tay bấu chặt cổ tay gã.
A Tiêu nổi giáºn đùng đùng la hét nói :
- Gã ăn mày kia, chắc ngươi ăn phải máºt gấu nên má»›i cả gan đụng vá»›i bản thiếu gia. Hứ! Ta phải rút gân ngươi ra cho mà coi.
Kêu bốp một cái!
Nhạc Xương vung quyá»n thưởng cho gã má»™t đấm, tức thì gã giÆ¡ hai tay ôm chặt chiếc đầu Ä‘ang nảy lá»a, vẫn nổi giáºn nói :
- Cha chả tiểu tá»! Tổ tông nhà ngươi liá»u mạng vá»›i ngươi má»›i xong.
Dứt lá»i, phi thân lao tá»›i ngay. Nhạc Xương lượn mình nhảy ra sau lưng gã thanh như chá»›p.
Chỉ thấy Nhạc Xương vươn tay sá» dụng má»™t chiêu Cầm Long bấu cháºt sau lưng A Tiêu, khẽ kéo ra phÃa sau và đẩy ra trước nhanh như cắt. Kêu bạch má»™t cái, gã ná» té nằm trên đất, há mồm phun máu tua tá»§a.
A Tiêu chịu Ä‘au ngóc đầu dáºy, nhìn vá» hướng Tiểu Linh la mắng lá»›n tiếng :
- Chẳng trách gì ngươi không bằng lòng hảo sá»± vá»›i thiếu gia, té ra ngươi đã có tình nhân. ÄÆ°á»£c! Thiếu gia quyết phải báo cáo cho gia phụ hay sau đó má»›i xá» phạt ngươi.
Tiểu Linh đỠmặt, chá»›p nháy đôi mắt má»™t cái, bá»—ng giÆ¡ tay chỉ vào ngưá»i Nhạc Xương nói :
- Äồ nam nhân hôi thối, ai bảo ngươi can thiệp vào việc ta váºy?
Nhạc Xương nghe nói thế ngạc nhiên, nghĩ bụng :
- Nữ nhân này thuá»™c cấp hạ tiện, mình trông ả đáng thương hại nên má»›i xuất thá»§ giúp ả, không ngỠả lại mắng chá»i mình.
Tiểu Linh lại la hét nói :
- Äánh ngươi má»™t tráºn để trả thù cho thiếu gia má»›i được.
Dứt lá»i, ả múa máy đôi quyá»n nhảy vào tấn công tháºt.
Nhạc Xương khẽ lách ngưá»i sang má»™t bên. Kêu vù má»™t cái, Tiểu Linh nhào tá»›i trước xa cả tám thước, suýt nữa phải té nằm ra đất.
Tiểu Linh đảo mình tiến tá»›i vài bước, hạ thấp giá»ng nói :
- Này gia gia, ngươi ráng chịu đựng má»™t đòn kẻo ta phải mang há»a đây!
Nhạc Xương Ä‘ang tức giáºn vô cùng bá»—ng thấy Tiểu Linh lại vung chưởng tấn công tiếp, hắn liá»n quay ngưá»i đánh ra má»™t chiêu. Kêu bạch má»™t cái, Tiểu Linh nhào lá»™n té ngã ra trước ngay.
Tiểu Linh vừa bò dáºy vừa khóc lóc nói :
- Ngươi tàn nhẫn gá»›m, ta phải liá»u mạng vá»›i ngươi má»›i được.
Nhạc Xương trông thấy ả lao tới lần nữa bất giác lấy làm kinh ngạc, thoáng xem qua hình như thiếu nữ này không biết võ công, thế nhưng trông kỹ thân pháp nhanh nhẹn của cô ta thì lại chẳng giống.
Ả múa máy đôi tiểu quyá»n nhanh như chong chóng Ä‘ang xoay, đồng thá»i há mồm lá»™ ra hàm răng trắng xóa, trông tình hình ả vừa xá» dụng quyá»n vừa dùng miệng cắn ngưá»i thì phải.
Nhạc Xương ngạc nhiệt nhủ thầm :
- Võ há»c nhất đạo, làm gì có vấn đễ dùng miệng cắn ngưá»i ư?
Hắn vừa suy nghĩ vừa quơ tay phải ra trước kêu bạch một cái, Tiểu Linh lại té nhào ra đất lần nữa.
Ả khẽ kêu ư má»™t tiếng láºp tức vùng mình đứng dáºy ngay.
Äôi mắt óng ánh ngáºp lệ.
Nhạc Xương trông thay thế lấy làm bất nhẫn nghĩ bụng :
- Trông ả cÅ©ng đáng thương hại tháºt. Ta cứ chịu má»™t đòn thì có sao nào.
Hắn suy nghĩ đến đây bèn quyết định tiếp ả một đấm.
Không ngá» lần này Tiểu Linh xuất thá»§ rất là kỳ dị, hai lòng bàn tay ả vừa đẩy tá»›i đỠnhư máu y như hai Ä‘oàn lá»a Ä‘ang cháy phừng phá»±c, Nhạc Xương thoạt trông thấy thế bất giác ngẩn ngưá»i trong giây lát, song chưởng phong ả cÅ©ng vừa áºp vào ngá»±c.
Nhạc Xương vốn là háºu nhân cá»§a lão đại trong Trung Nguyên tứ hiệp, hắn thoáng trông thấy kình phong áºp tá»›i, tuy biết rằng không ổn nhưng cÅ©ng chẳng còn tránh né kịp nữa.
Kêu đùng một cái!
Nhạc Xương rú lên một tiếng, té nằm trên đất bất tĩnh nhân sự luôn.
Chẳng biết trải qua bao nhiêu thá»i gian, Nhạc Xương má»›i nghe thấy tiếng khóc cá»§a Tiểu Linh lẫn trong tiếng A Tiêu Ä‘ang giáºn dữ la hét :
- Này A Tiêu thiếu gia! Ngươi không được giết hắn.
- Ngươi yêu hắn rồi chăng?
- Hắn còn nhỠtuổi thế này, làm gì biết yêu đương? Dù gì hắn cũng đã vì ta...
- Hứ! Không giết hắn thì ngươi phải bằng lòng yêu cầu của ta, bằng không ta sẽ báo cáo cho gia phụ hay rằng ngươi biết võ công, có lẽ hai ông cháu ngươi lẻn vào Hồ Lô bảo ắt phải có mưu đồ gì đây.
- Ngươi chá»› báo cáo cho phụ thân ngươi hay, đồng thá»i cÅ©ng không nên cho gia gia ta biết.
- Thế còn hảo sự của ta thì sao?
- Ta bằng lòng với ngươi!
- Bao giỠthì được?
- Ngày mai đi.
Nhạc Xương giáºt bắn ngưá»i lên, mặc dù hắn thá» trá»ng thương, nhưng tai hắn còn thÃnh, hắn biết rằng Tiểu Linh vì cứu mình và giữ gìn bà máºt gì đó nên ả đã bằng lòng hy sinh tấm thân trong sạch.
Bá»—ng nhiên hắn ngá»i thấy mùi thÆ¡m thiếu nữ và nghe Tiểu Linh nói giá»ng u oán :
- Ngươi háo thắng quá thế, đã trúng phải “Huyết Ảnh chưởng†của ta, biết làm sao bây gi� Không ngỠngươi bỗng dưng chẳng chịu hoàn thủ?
Ả vừa nói vừa khóc thút thÃt rất thương tâm.
Nhạc Xương nhá»§ thầm! Tiểu Linh thân mang tuyệt há»c, tại sao phải giấu A Tiêu? Tại sao lại sợ phụ thân A Tiêu biết, đồng thá»i cÅ©ng sợ cả gia gia nàng?
Tiểu Linh lại nói tiếp :
- Trông tình hình ngươi vẫn còn nghe thấy lá»i nói cá»§a ta, nhưng ngươi hãy nhá»› cho kỹ, má»™t khi cứu ngươi khá»e lại, ngươi không được đỠcáºp đến chuyện đánh nhau, tốt hÆ¡n hết, ngươi nói rằng ngươi gặp kê ác, ta kịp thá»i đến giải cứu ngươi.
Nhạc Xương miá»…n cưỡng gáºt đầu, trong lòng càng thấy làm thắc mắc khó hiểu, thân ngưá»i hắn bá»—ng nhẹ hẳn, đã được Tiểu Linh cõng trên vai và chạy như gió.
Khi hắn tỉnh lại, mới hay mình đang nằm trong thạch ốc.
Trong thạch ốc có ngá»n đèn dầu óng ánh chiếu sáng, chẳng biết Tiểu Linh Ä‘i đâu mất.
Có một lão nhân lưng gù râu tóc bạc phơ đứng ngay trước mặt hắn.
Nhạc Xương ngạc nhiên há»i :
- Tiá»n bối là ai thế?
- Tổ phụ của Tiểu Linh.
- Thế Tiểu Linh đâu rồi?
- Äang sắc thuốc ở bên ngoài.
Nhạc Xương kêu ồ một tiếng nói :
- Hai vị đang trị thương cho ta ư?
Lão nhân lưng gù khẽ gáºt đầu nói :
- Äúng thế, thiếu hiệp nằm trên giưá»ng cả hai ngày má»™t đêm rồi.
Âm thanh yêu kiá»u dá»… thương cá»§a Tiểu Linh vang vào nói :
- Thưa gia gia! Hắn tỉnh lại rồi chưa?
Lão nhân lưng gù vội lên tiếng đáp :
- Hắn lại ngủ nữa rồi, cháu hãy sắc thuốc cho kỹ cơ.
Nhạc Xương nghe nói thế bất giác ngẩn ngưá»i ra tại chá»—, rõ ràng mình Ä‘ang thức lão nhân nói thế là sao?
Lão nhân lưng gù vá»™i hạ thấp giá»ng nói :
- Thiếu hiệp chớ sanh nghi, lão phu có việc muốn phó thác.
Nhạc Xương lại ngạc nhiên há»i :
- Lão tiá»n bối có ân cứu mạng, nếu tiểu bối có khả năng, dù vào núi lá»a cÅ©ng chẳng từ chối.
Lão nhân lưng gù nói giá»ng uất nghẹn :
- Linh nhi đả thương ngươi, làm sao có thể nói rằng có ân cứu mạng với ngươi?...
Nhạc Xương giáºt mình nhá»§ thầm :
- Thì ra...
Lão nhân lưng gù nói tiếp :
- Linh nhi vốn muốn giấu ta, thế nhưng y quên rằng, phàm những ngưá»i thỠ“Huyết Ảnh chưởng†thương Äá»™c môn cá»§a lão phu, ngay vết thương thảy Ä‘á»u có huyết ảnh nổi lên.
Nhạc Xương phân bua nói :
- Bất kể thế nào Ä‘i nữa tiến bồi vẫn là ân nhân cứu vãn bôi, hÆ¡n nữa chÃnh vãn bối buá»™c lệnh tôn nữ xuất thá»§ kia mà. Xin há»i tiá»n bối muốn phó thác việc chi váºy?
- Trước hết xin thỉnh giáo tên hỠcủa thiếu hiệp là gì đã.
- Vãn bối hỠNhạc tên là Xương.
- Nhạc thiếu hiệp!
Lão nhân lưng gù cất giá»ng run run nói :
- Nếu muôn một lão phu có mệnh hệ gì, xin ngươi... ngươi chiếu cố Tiểu Linh hộ cho lão phu!
- Mặc dù lão tiá»n bối có tuổi, nhưng vá»›i võ công hiện nay cá»§a tiá»n bối, Ãt lắm cÅ©ng phải sống được mưá»i năm nữa, bây giá» nói chuyện chết chóc thì hÆ¡i sá»›m đấy.
Lão nhân lưng gù lắc đầu nói :
- Chẳng sá»›m chút nào, trá»… lắm thì sống tá»›i ngày mai, có lẽ chưa chắc thoát khá»i hôm nay cÅ©ng nên.
Nhạc Xương nghe nói thế bất giác giáºt bắn ngưá»i lên, há»›t hải nói :
- Tiến bối nói thế có nghĩa là sao?
- Ngươi có biết tại sao lão phu phải mai danh ẩn tánh, ẩn cư tại Hồ Lô bảo để làm gì không?
- Vãn bối Ä‘ang muốn thỉnh giáo Ä‘iá»u này.
Lão nhân lưng gù trầm giá»ng nói :
- Vì có lẽ Hồ Lô bảo chá»§ chÃnh là thù nhân cá»§a lão phu!
Nhạc Xương xúc động nói :
- Có mối thâm thù thế nào váºy?
- Có ngưá»i giết chết con rể lão phu.
- Con rể lớn ư?
- Không, con rể kế cá»§a lão phu. ChÃnh là cha đẻ cá»§a Tiểu Linh đây!
- Có lẽ tiá»n bối đã hoài nghi Hồ Lô bảo chá»§ là hung thá»§, cho nên má»›i giả không biết võ công lẻn vào Hồ Lô bảo chứ gì?
- Äúng thế!
- Vãn bối chẳng hiểu tại sao tiá»n bối lại bảo rằng ắt chết? Tại sao lại mang Tiểu Linh cô nương phó thác cho vãn bối? Äồng thá»i tại sao không chịu cho vãn bối biết lai lịch cá»§a tiến bối?
Lão nhân lưng gù cảm khái thở dài một tiếng rất não nùng nói :
- Xin thiếu hiệp chá»› trách cứ, lão phu có ná»—i khổ tâm khó nói, thế nhưng khi ta thá» nạn bất trắc, Tiểu Linh sẽ mang má»i việc thuáºt lại chó ngươi nghe má»™t cách tỉ mỉ không sai.
- Tại sao tiá»n bối không phụng cáo ngay bây giá»?
- Vì ta chưa chết.
- Tiến bối căn cứ thế nào dám quả quyết rằng ngày mai hoặc đêm nay sẽ xảy ra sự biến?
- Căn cứ vào “Huyết Ảnh chưởngâ€! Vì Tiểu Linh không cẩn tháºn đã sá» dụng “Huyết Ảnh chưởng†đả thương ngưá»i!
Nhạc Xương run bắn ngưá»i lên, hắn liên tưởng tá»›i Ä‘iá»u A Tiêu Ä‘e dá»a Tiểu Linh, chÃnh Tiểu Linh sợ gã khai ra việc hai ông cháu ả biết võ công, cho nên Tiểu Linh má»›i bằng lòng hy sinh tấm thân trong sạch, hắn đã hiểu Ä‘iá»u này.
- Thưa tiá»n bối! Chẳng lẽ ngưá»i nghi rằng thù nhân đã biết “Huyết Ảnh chưởng†cá»§a tiá»n bối?
Lão nhân lưng gù gáºt đầu nói :
- “Huyết Ảnh chưởng†ắt không thể nào qua mắt Hồ Lô bảo chá»§ được hết, nếu đối phương không phải là thù nhân thì thôi, nếu đúng là thù nhân thì gã quyết phải hạ độc thá»§ vá»›i ta ngay... hắc hắc... lão phu nhẫn nại gần ba mươi năm trá»i, cuối cùng ngày này đã đến vá»›i lão phu, nếu lão phu không có bản lÄ©nh chÃnh tay diệt trừ kẻ thù, thì kẻ thù cÅ©ng ắt phải giết ta, cho dù lão phu may mắn giết chết kẻ địch nhưng cÅ©ng khó thoát khá»i chúng cao thá»§ vây công, cho nên lão phu má»›i làm phiá»n thiếu hiệp, má»™t khi xảy ra sá»± biến xin dẫn Tiểu Linh thoát khá»i đây trước...
Nhạc Xương nghe lão nói thế bất giác run bắn ngưá»i lên, chỉ thấy lão phùng mang trợn mắt, đầu tóc dá»±ng ngược lên hết.
Hắn liên tưởng tá»›i mình thiên lý tầm thù cÅ©ng đồng trong tâm trạng thế thôi, hắn nghÄ© đến đây không nỡ làm cho lão thất vá»ng bèn cương quyết nói :
- Xin tiá»n bối cứ yên tâm, vãn bối sẽ chiếu cố Linh cô nương không sai!
Nhạc Xương nhất thá»i xúc động đã nháºn lá»i, sau đó lại hối háºn, mình chỉ là má»™t đại hài nhi lấy tư cách gì chiếu cố ngưá»i ta ư? HÆ¡n nữa võ công chưa thành đại thù chưa trả, vá» sau làm thế nào an bài cô ta đây? Huống chi y là vị cô nương?
Hắn trầm ngâm giây lát, sá»±c nghÄ© ra má»™t việc há»i :
- Mặc dù phụ thân Linh cô nương đã chết thế còn mẹ nàng đâu?
- Mẹ của y...
- Chao ôi.
Tiểu Linh vừa bưng bát thuốc thoăn thoắt bước vào vừa kêu to má»™t tiếng đã làm đứt Ä‘oạn câu chuyện cá»§a hai ngưá»i.
- Hứ! Gia gia nói dối cháu, hắn... hắn chưa ngủ kia mà!
Nói xong, Tiểu Linh nhăn mặt làm má»™t trò há».
Lão nhân lưng gù láºp tức gắng gượng khẽ cưá»i má»™t tiếng, nhưng Nhạc Xương trông thấy rõ ràng, lão lấy vẻ cưá»i thay thế khóc thôi, rõ ràng lão không muốn Tiểu Linh biết tin tức bất hạnh này.
Thế nhưng Tiểu Linh nào biết tâm khổ sở của gia gia, nàng đã nũng nịu nói :
- Hứ! Trông hai ngưá»i nói chuyện vá»›i nhau có vẻ rất thú vị, còn ta đây sắc thuốc mệt muốn chết Ä‘i.
Lão nhân lưng gù nói :
- Tiểu Linh! hắn là Nhạc Xương. Nhạc thiếu hiệp, chá»› làm ồn nào, kẻo khách nhân chê cưá»i đấy.
Tiểu Linh đảo mắt nhìn gia gia xong kế đó lại liếc mắt nhìn Nhạc Xương một cái, bĩu môi nói :
- Hứ! Các ngươi hà hiếp ngưá»i ta ư? Y vừa nói vừa đưa bát thuốc sát vào miệng Nhạc Xương.
Nhạc Xương định giÆ¡ tay đón lấy bát thuốc, Tiểu Linh mỉm cưá»i nói :
- Äể ta đút cho ngươi, ai bảo ngươi thá» chưởng thương cá»§a ta?
Nhạc Xương ngượng ngùng nói :
- Äể ta tá»± uống được mà!
Tiểu Linh bĩu môi nói :
- Chá»› quáºt cưá»ng làm gì, ngươi bị thương khá nặng, chá»› nên động dụng chân khà vá»™i.
Dứt lá»i, y ngồi bên cạnh giưá»ng, tay trái đỡ đầu Nhạc Xương lên, tay phải từ từ đưa bát thuốc vào miệng hắn.
Nhạc Xương không làm gì hơn đành kê miệng vào bát uống một hơi hết bát thuốc.
Tiểu Linh cưá»i tá»§m tỉm má»™t tiếng nói :
- Ngươi cÅ©ng lạ lùng tháºt, ai lại uống thuốc phải nhắm mắt như thế.
Nghe nói thế, Nhạc Xương thẹn đỠcả mặt, hắn đã ngẩn ngưá»i trước cái đẹp ngây thÆ¡ và thánh thiện cá»§a Tiểu Linh.
Bấy giá» Tiểu Linh lại nói giá»ng nÅ©ng nịu :
- Hãy nghỉ ngÆ¡i Ä‘i! Trá»i đã tối rồi ngươi lại ngắm nhìn ngưá»i ta nữa.
Lão nhân lưng gù nói lá»i sâu sắc :
- Cẩn tháºn cá»a ngõ và chú ý đèn Ä‘uốc nếu cảm thấy trong nhà nóng ná»±c cứ việc mở cá»a sổ háºu. Nhạc thiếu hiệp! Tạm biệt thôi.
Tiểu Linh trông thấy gia gia Ä‘i khá»i liá»n ngoái cổ nhìn theo lão mỉm cưá»i nói :
- Gia gia lúc nào cũng nói lảm nhảm như thế dấy!
* * * * *
Nhạc Xương nằm dưỡng thương trong má»™t căn phòng rất giản dị, chỉ có má»™t cái giưá»ng, má»™t cái bàn và hai cái ghế, trên bàn có má»™t Ãt đồ dùng cá»§a nữ nhân có lẽ đây là bàn phấn son cá»§a Tiểu Linh thì phải.
Tiểu Linh Ä‘ang ngồi trên chiếc ghế tròn, bán thân phần trên tá»±a vào lòng Nhạc Xương, hai má đỠlừ trông tháºt dá»… thương.
Dáng ngá»§ cá»§a nàng ngá»t ngào hết sức, đôi môi tiểu anh đào vẫn lá»™ vẻ cưá»i tháºt tươi.
Mái tóc mây nàng phất phÆ¡ tá»a mùi thÆ¡m, Nhạc Xương trông thấy tình cảm này bất giác run động cõi lòng, má»™t hồi tháºt lâu hắn cảm khái thở dài má»™t tiếng :
- Này Nhạc Xương! Con ngưá»i thưá»ng tục như ngươi, chá»› vá»ng tưởng làm gì.
Hắn nhẹ tay đỡ chiếc đầu Tiểu Linh ra khá»i lồng ngá»±c, đưa mắt nhìn nÆ¡i khác, thu nhiếp thâm tâm diệt trừ tạp niệm, hắn chuẩn bị ngá»§ má»™t giấc cho khá»e, quả tháºt hắn không chịu đựng được sá»± quyến rÅ© cá»§a Tiểu Linh nữa.
Bá»—ng nhiên hắn lại liên tưởng đến lá»i nói cá»§a lão nhân lưng gù.
“Trá»… thì ngày mai, còn sá»›m thì xảy đêm nay...â€
Lão nhân chỉ suy Ä‘oán thế thôi, làm sao trở thành sá»± tháºt được chăng?
Thế nhưng muôn má»™t Hồ Lô bảo chá»§ chÃnh là kẻ thù mà lão đã tìm kiếm bấy lâu thì sao?
Nhạc Xương suy nghÄ© đến đây, bất giác run bắn ngưá»i lên, tức thì không còn chợp mắt được nữa, hắn lại suy nghÄ© tiếp :
- Tại sao lão nhân lưng gù lại nói rằng mình giống trưởng nữ của lão?
Mẹ của Tiểu Linh đi đâu mất?
Cha của nàng chết bằng cách nào?
Mối thù hằn này lại kết bởi trưá»ng hợp nào váºy?
Hắn suy nghĩ đến đây càng không thể nào chợp mắt được nữa.
Nhạc Xương mong rằng đêm nay và ngày mai sẽ bình yên trôi qua, nhưng hắn lại ngạc nhiên nghÄ© rằng, nếu như quả tháºt chẳng xảy ra sá»± cố gì, chẳng phải hóa ra mình phải chia tay vá»›i Tiểu Linh đó ư?
Bóng trăng từ từ lặn vỠhướng tây, sắc đêm càng tịch lặng.
Thình lình ngay lúc này có tiếng chân bước từ ngoài cá»a vang vào!
Nhạc Xương giáºt mình ngồi báºt dáºy, tiếng chân bước càng lúc càng xa dần.
Hắn nhủ thầm :
- Quả tháºt đúng là tiếng chân bước, mình quyết chẳng nghe lầm đâu.
Tức thì bầu không khà tịch lặng và khẩn trương trùm vào toàn thân hắn, Nhạc Xương bất giác rùng mình lạnh toát mồ hôi, lẳng lặng chuyển mình bước xuống giưá»ng.
Má»™t hối tháºt lâu chẳng nghe thấy tiếng động gì hết.
Ngoài cá»a im phăng phắc.
Hắn rùng mình nhủ thầm :
- Này Nhạc Xương ơi! Ngươi đa nghi thế.
Thế rồi hắn định bước lên giưá»ng trở lại bá»—ng có má»™t âm thanh kỳ lạ vang tá»›i!
Kêu sá»™t sá»™t vài tiếng liá»n.
Hình như là tiếng huýt sáo miệng, nhưng nghe kỹ lại giống tiếng sáo tre, âm thanh trầm trầm từ xa vang tá»›i, nghe tháºt rùng rợn và ly kỳ.
Bỗng nhiên âm thanh lại im bặt.
Nhạc Xương bị âm thanh kinh hồn đinh tai này làm cho sợ đến toát cả mồ hôi lạnh.
Hắn đảo mắt ngắm nhìn Tiểu Linh má»™t cái thấy nàng vẫn nhắm mắt ngá»§ tháºt say.
Thình lình trong phòng gian ngoài có tiếng rên rỉ...
Nhạc Xương giáºt bắn ngưá»i lên linh cảm báo cho hắn rằng chÃnh lão nhân lưng gù đã rên rỉ, hắn lấy hết can đảm, ưỡn ngá»±c cất bước Ä‘i tá»›i trước cá»a phòng ngoài.
Tức thì có má»™t mùi tanh hôi xông táºn vào mÅ©i.
Hắn hoảng hốt phóng mất nhìn vào trong. Chỉ thấy má»™t váºt lù lù Ä‘ang lăn lá»™n trên giưá»ng, hắn trố mắt nhìn kỹ lần nữa má»›i hay má»™t con rắn có đưá»ng kÃnh to như miệng bát Ä‘ang quyện chặt vào thân thể lão nhân lưng gù.
Hắn trông thấy gương mặt lão nhân màu Ä‘en tÃm, rõ ràng lão trúng độc nặng.
Mặt rắn thì hắn không trông thấy chỉ thấy chiếc sừng máu trên đầu nó đỠchói mắt.
Nhạc Xương gầm hét một tiếng bất kể chết sống nguy hiểm gì cả, đã phi thân lao tới nhanh như cắt.
Hắn giơ hai tay bấu chặt chiếc đầu quái xà, định kéo con rắn ra để giải cứu lão nhân lưng gù.
Không ngá» quái xà này có má»™t sức mạnh phi thưá»ng, hắn chẳng lay động được tÆ¡ hào gì nó cả.
Bấy giá» quái xà Ä‘ang thè lưỡi liếm những giá»t nước máu cuối cùng trên cổ lão nhân má»™t cách thèm thuồng, thì ra lão nhân lưng gù đã tắt thở từ lâu.
Nhạc Xương trông thấy chẳng còn hy vá»ng cứu lão nữa, hắn bèn kêu lên má»™t tiếng thê lương, vươn mình định đứng dáºy, thế nhưng muá»™n màng rồi, cả bán thân phần dưới đã bị thân rắn cuá»™n tròn tháºt chặt, Ä‘au thấu xương tá»§y.
Hắn vẫn giơ hai tay bấu chặt đầu con quái xà chưa chịu buông tha, chiếc đầu rắn từ từ quay ra sau.
Nhạc Xương thất kinh kêu to một tiếng, tức thì hồn phi phách tán.
Hắn cÅ©ng chẳng biết quái váºt này là độc xà hay là con ngưá»i.  
hết: Hồi 2, xem tiếp: Hồi 3