  | 
	
	 | 
 
 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				27-09-2008, 09:53 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				 Nghịch Thiên Quá»· Äế 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Apr 2008 
					Äến từ: Hà Ná»™i 
					
					
						Bài gởi: 405
					 
                    Thá»i gian online: 22 giá» 14 phút 30 giây
                 
					
 
	Thanks: 3 
	
		
			
				Thanked 0 Times in 0 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	| 
		
	
		
		
			
			 
				
				Äại Tình Hiệp
			 
			 
			
		
		
		
			
			ÄẠI TÃŒNH HIỆP 
 
Nguyên tác: Äại Phong 
Hồi Thứ Nhất 
Bà MẬT BAO TRÙM TỬ Cá»C 
 
 
  
 
Äó là má»™t ngá»n núi vô danh. Ngá»n núi ấy cheo leo hiểm trở đứng sừng sững giữa trá»i, trông tháºt ghê rợn. Chỉ cần nhìn thoáng qua má»™t lần du khách cÅ©ng không thể nào quên được suốt Ä‘á»i, gai ốc nổi lên cùng mình, chân đứng không vững. 
Ngá»n núi vô danh đó không phải ở tại Trung Nguyên, mà ở mãi táºn miá»n sÆ¡n lam chướng khà đầy những hùm beo rắn rết, thuá»™c đất Nam man. Hai tiếng “Nam man†vừa nói lên đã khiến má»i ngưá»i phải ghê sợ ngá»n núi vô danh kia lại là ngá»n núi dữ tợn nhất trong các giải núi ở miá»n Nam man xa xôi diệu vợi ấy. 
Äấy là má»™t cái hang động vô danh! 
Cái động đó chỉ vừa đủ cho má»™t ngưá»i chui lá»t, và cao đến ngang lưng ngưá»i. Bên ngoài cá»a động, các loài dây leo má»c che lấp cả lối Ä‘i. Không hiểu động ấy sâu tá»›i mức độ nào? Äá»™t nhiên má»™t tráºn âm phong ghê rợn nổi lên, sức lạnh cắt da, cá»™ng thêm cái mùi ẩm thấp cá»§a rêu mốc khiến ngưá»i ngá»i thấy cÅ©ng phải muốn nôn má»a. Äó là má»™t cái động vô danh, và cái động vô danh ấy lại ở trên ngá»n núi vô danh. Tuy nhiên, động không nằm ở lưng chừng núi hay là ở đỉnh núi, chá»— lúc nào mây cÅ©ng bao phá»§ u ám, mù mịt, mà lại nằm trong má»™t cái u cốc sâu thăm thẳm. Núi, là núi vô danh, mà đến động cÅ©ng vô danh nốt. Nhưng cái u cốc sâu thẳm đó lại có Ä‘iá»u khiến cho ngưá»i trên giang hồ phải kinh sợ, không ai là không biết ác danh cá»§a nó. U cốc đó tên gá»i là Tá» Cốc. 
Trong Tá» Cốc, ngoài cái động vô danh ra, chỉ còn những cây cối má»c hoang vu há»—n loạn. 
Äá»™ng vô danh ở dưới chân ngá»n núi cheo leo hiểm ác là ngá»n vô danh. Ngoài động có má»™t phiến đá lá»›n tháºt bằng phẳng và nhẵn thÃn. Núi thì dữ tợn, hiểm ác. Còn động thì âm u, đến nhu cốc thì lại còn khiến cho ngưá»i trên giang hồ phải ghê sợ hÆ¡n. Nhưng Ä‘iá»u khiến má»i ngưá»i phải ghê rợn hÆ¡n hết, lại là hiện tượng bầy ra ở trên phiến đá phẳng. Cảnh tượng đó tuy diá»…n ra tại má»™t nÆ¡i thâm cốc không ngưá»i qua lại, nhưng đã khiến cả võ lâm lo sợ hãi hùng, lúc nào cÅ©ng giáºt mình thon thót. Trên phiến đá hàng trăm cá»— xương ngưá»i trắng hếu, cá»— thì dá»±ng đứng, cá»— thì cúi mình, cá»— thì nằm chÆ¡ vÆ¡ nghệu ngã. Cứ trông cảnh tượng khá»§ng khiếp đó cÅ©ng đủ hiểu Ãt năm trước đây đã diá»…n ra má»™t trưá»ng chém giết kinh ngưá»i. Nhưng nếu nhìn kỹ hÆ¡n, thì má»›i hiểu rằng đó không phải là di tÃch từ má»™t thá»i xa xôi, mà là chuyện còn nóng hổi. Hiện tại, đối diện vá»›i cá»a động vô danh, có sáu cái bóng ngưá»i ngồi yên lặng. Tất nhiên há» không ngồi yên lặng, cÅ©ng không thể được, bởi vì nói rõ hÆ¡n má»™t chút, đấy chỉ là thi thể cá»§a sáu nhân váºt võ lâm. Trong số sáu cái thây ma đó, có hai cái thịt ở phÃa trên ngưá»i đã rữa nát, mùi hôi thối xông lên nồng nặc. Còn bốn cái thây kia chỉ má»›i chết cách đây không lâu. Cách chết thê thảm vô cùng, khiến ngưá»i ta không dám để ý nhìn. Hàng trăm cái thây chết phÆ¡i xương trắng hếu tá» rõ bị chết đã lâu. Hai cái thây thịt rữa xông mùi hôi thối, ấy là ngưá»i má»›i chết. Còn bốn cái thây, đầu vỡ toang, óc phụt ra ngoài, là kẻ má»›i chết cách đây không lâu. Há» là ai mà lại chết thảm ở chốn Tá» Cốc này, khiến cả ngưá»i lẫn trá»i Ä‘á»u phải căm phẫn vì sá»± dã man chưa từng có ấy? Kẻ sát nhân và những ngưá»i bị giết, đã có mối thâm cừu đại háºn đến thế nào? 
Những kẻ thù cá»§a kẻ sát nhân tại sao lại đông đảo đến thế? Äấy là những câu há»i mà ngưá»i ta chưa tìm được lá»i giải đáp. Äó là bức màn bà máºt bao trùm tá» cốc này. 
Má»™t bức màn bà máºt tạm thá»i bao trùm Tá» cốc. 
Tại sao lại bảo rằng “tạm thá»i†ư? Xin thưa. Là vì bức màn Ä‘ang từ từ hé mở. 
o O o 
 “Sá»™t... soạtâ€, “ Sá»™t... soạtâ€. 
Äó là thanh âm phát ra bởi cá» bị va chạm. Nhưng đó không phải là tiếng thú chạy, rắn bò, gió thổi hay mưa mà do tiếng chân ngưá»i dẫm lên. Tá» cốc lại có ngưá»i đặt chân tá»›i. Bốn ngưá»i cả thảy. Bốn ngưá»i còn sống, bằng xương bằng thịt. Äó là bốn lão già mặc đồ Ä‘en, thân hình cao lá»›n. Cứ nhìn cách Ä‘i cá»§a há» nhanh nhẹn thoăn thoắt, cÅ©ng đủ biết há» Ä‘á»u là những tay ná»™i gia cao thá»§. Nhưng có Ä‘iá»u là nét mặt há» Ä‘á»u thiểu não, tá»±a như ngưá»i đã chết váºy. Mặt hỠđỠra như không còn chút sinh khÃ. 
Äến trước cá»a động vô danh, không dám nhìn lâu hàng trăm cá»— xương trắng hếu nằm rải rác ở chung quanh. Dù cho há» là những con ngưá»i rất thâm trầm không để lá»™ rõ tình cảm ra bên ngoài, nhưng cứ xem cái vẻ thiểu não cùng ánh mắt cá»§a há», ta cÅ©ng rõ há» Ä‘ang căm phẫn và Ä‘au khổ lắm. 
Trong chốc lát, ánh mắt cá»§a há» lại hiện thêm phần bi phẫn. Ãnh mắt bốc lá»a giáºn, há» nhìn chòng chá»c vào động vô danh. Cái động sâu thăm thẳm, âm u đến lạnh ngưá»i. Giây lâu bốn ngưá»i cùng bước tá»›i trước cá»a động, lặng lẳng ngồi phệt xuống đất. 
 Thình lình há» như bốn cái máy, ai nấy Ä‘á»u giÆ¡ hữu chưởng giáng mạnh xuống đỉnh đầu mình “Bốp... bốp... bốp... bốp...†
Bốn tiếng vang khô khan. Bốn cái thân ngưá»i ngã váºt ra đất, đầu bể nát, óc phá»t ra ngoài. Những váºt đỠvà trắng bắn tung tóe trên mặt đất. Xem cái chết cá»§a há» chẳng khác tý nào vá»›i cái chết cá»§a bốn cái thây trước cá»a động. 
Màn bà máºt đã từ từ hé mở. 
Thì ra những ngưá»i đó tá»± sát chứ không phải chết vì tay kẻ khác. 
Phương ngôn có câu rằng “Äến loài sâu bá» còn muốn sống, huống chi là con ngưá»iâ€. Váºy tại sao những con ngưá»i vừa rồi lại coi thưá»ng mạng sống cá»§a mình như thế. Chết cÅ©ng có cái chết nặng tá»±a Thái SÆ¡n mà cÅ©ng có cái chết nhẹ tá»±a lông hồng. Lá»i cá»§a thi nhân Văn Thiên Trưá»ng nói chẳng ngoa: “Nhân sinh tá»± cổ thùy vô tá»? Lưu thú Ä‘an tâm chiếu hãn thanh†
Tạm dịch: 
“Tá»± cổ chà kim ai mà chả chết? HÆ¡n nhau lưu lại danh thÆ¡m vá»›i Ä‘á»i†
Cứ xem cái chết khá»§ng khiếp cá»§a mấy ngưá»i trên đây, phải chăng hỠđã chết má»™t cách không minh bạch? Nếu bảo là hỠđã chán sống ở trên Ä‘á»i, không thể nào không Ä‘i tìm cái chết, thì chết ở chá»— nào mà chả được, tại sao lại mất công lặn lá»™i mãi tá»›i miá»n Nam man này để chết lạnh lẽo trước Tá» cốc? Hay là những ngưá»i đó Ä‘á»u bị ma ám chăng? Äó cÅ©ng là bức màn bà máºt, có thể nói là bức màn bà máºt trong bức màn bà máºt. Äá»™t nhiên lại có tiếng sá»™t soạt cá»§a cá» bị dẫm lên, chứng tá» lại có ngưá»i Ä‘ang Ä‘i tá»›i. 
Chỉ trong khoảng thá»i gian ná»a ngày trá»i, lại có má»™t Ä‘oàn ngưá»i đến nÆ¡i. Há» toàn là những hảo thá»§ trong võ lâm, nhưng có Ä‘iểm quái lạ là há» Ä‘á»u tá»± vá»— vào đầu cho óc phá»t ra mà chết. Thi thể nằm la liệt trước cá»a động. 
Không thấy má»™t ngưá»i nào trong đầu nẩy ra ý muốn sống còn mà quay lưng chạy trốn khá»i Tá» cốc, mà cÅ©ng chả có ai mở miệng nói má»™t lá»i. Há» tá»± há»§y mình trong im lặng tuyệt đối.  
Một ngày.  
  
Hai ngày.  
Rồi ba ngày.  
Ở ngoài cá»a động có thêm không biết bao nhiêu cái thây má»›i, cho nên cảnh sắc thần bà trước Tá» cốc má»—i lúc má»™t gia tăng. Vẻ thê lương ảm đảm bao trùm lên cảnh váºt. 
Bước sang sáng sá»›m hôm thứ tư, lại có ngưá»i lần mò tá»›i Tá» cốc. Ngưá»i này tháºt không giống vá»›i những ngưá»i đã đến trước đây, bởi vì ngưá»i đó không dắt dÃu bạn bè Ä‘i theo, mà chỉ có độc má»™t thân má»™t mình. Äó là má»™t ông lão mặc áo xanh, mi thanh mục tú, tiên phong đạo cốt. Thoạt trông cÅ©ng đủ biết ông lão là ngưá»i cốt cách phi phàm. Năm tháng tuy làm cho mái tóc cá»§a ông ta đã Ä‘iểm sương, vừng trán nhăn nheo, nhưng vẫn không che giấu nổi vẻ đẹp đẽ, tươi tốt cá»§a má»™t ngưá»i mà buổi thiếu thá»i đã làm cho các cô gái phải say đắm mê mệt. Ông lão áo xanh cứ lặng lẳng dẫm bừa lên cá» mà Ä‘i, chá»› không thèm chú ý gì tá»›i cảnh váºt ở chung quanh. Mắt ông ta nhìn thẳng vá» phÃa trước, chân bước thoăn thoắt. Äến trước cá»a động vô danh, ông lão dừng bước, nhìn dáo dác khắp bốn phÃa. 
Từng đống xương cốt phÆ¡i trắng hếu, hàng bao nhiêu thi thể nằm ngổn ngang trên mặt đất mùi xú uế xông lên nồng nặc, không thể nào mà ngá»i cho được. Ông lão áo xanh đứng lặng lẽ ngắm nhìn má»™t lúc, mình hÆ¡i run lên. Cái run cá»§a ông lão có rất nhiá»u ý nghÄ©a, mà cái dá»… biết nhất là vẻ hối tiếc, thống khổ cùng má»™t vẻ bi phẫn như cảnh những ngưá»i tá»± sát. Càng lúc ông lão càng bị kÃch động, chiếc áo xanh trên ngưá»i bay phần pháºt, râu tóc Ä‘á»u dá»±ng ngược, máu trên môi đã rỉ ra, đôi ngươi đỠhÆ¡n. Ãnh mắt cá»§a ông lão cuống cuồng dừng lại, ở cá»a động sâu thăm thẳm âm u, giây leo má»c bÃt cả lối Ä‘i, là động vô danh. Ãnh mắt ông lão chợt quắc sáng như Ä‘iện. 
Ông lão áo xanh tháºt không giống như má»i ngưá»i. Ông phá bá» lệ cÅ© mà ngưá»i ta vẫn thưá»ng dùng xưa nay. Ông trợn mắt, lạnh lùng lên tiếng nói: 
– Äến phút chót, ta bị cái thá»§ Ä‘oạn dã man, tàn ác có má»™t không hai trên Ä‘á»i cá»§a nhà ngươi ép buá»™c mà phải tá»›i đây. Nhà ngươi đã vui lòng hả dạ chưa?. Äã đình chỉ cái việc sát hại dã man tàn tệ này chưa? Ông lão áo xanh vừa dứt lá»i, từ phÃa trong động đã có tiếng ngưá»i đáp lại. Äó là giá»ng cá»§a má»™t ngưá»i đàn bà êm ái, nhẹ nhàng như gió vá»n trên mặt cá». 
Giá»ng đàn bà kia nói vá»n vẹn có má»™t câu như sau: 
– Tất nhiên. 
Ông lão áo xanh nghe được hai tiếng đó, bất giác thân hình rúng động mạnh, cất giá»ng run run nói: 
– Chỉ má»›i có mưá»i năm không gặp, mà ta không ngá» nhà ngươi lại có thể biến thành con ngưá»i tàn nhẫn, độc ác lạnh lùng...  
Ngưá»i trong động lạnh hừ má»™t tiếng, quát bảo: 
– Câm mồm!  
Äó là giá»ng nói cá»§a má»™t ngưá»i quen quát tháo nạt ná»™, chứ không còn là má»™t giá»ng nói êm ái, nhẹ nhàng cá»§a má»™t ngưá»i chân yếu tay má»m, liá»…u yếu đào tÆ¡. Âm thanh cá»§a tiếng nói vang động cả vách đá như sấm nổ ngày mưa lá»›n. Sau khi nổi giáºn quát mắng, ngưá»i trong động lại nói tiếp: 
– Những tiếng tàn nhẫn, độc ác, lạnh lùng đáng lý ta phải dùng vá»›i nhà ngươi má»›i đúng, không những thế, ta còn phải dùng thêm tám chữ “Lòng ngưá»i dạ thú, không bằng giống váºt†để gá»i nhà ngươi. Cái mức độc ác cá»§a nhà ngươi đã đối xá» vá»›i ta xưa kia, nếu Ä‘em so sánh vá»›i việc ta hành hạ nhà ngươi ngày hôm nay thì vẫn còn kém xa. Ta chưa tàn ác bằng má»™t phần trăm cá»§a nhà ngươi.  
Ông lão áo xanh cau mày nói: 
– Kẻ mà ngươi muốn kiếm là ta, còn những ngưá»i kia thì có tá»™i tình gì...  
Ngưá»i trong động đáp:  
– Chúng nó Ä‘á»u là thuá»™c hạ cá»§a nhà ngươi xưa kia, đã giúp táºn nhà ngươi làm chuyện ác, thì sao lại có thể bảo là chúng nó không có tá»™i tình gì?  
Râu tóc ông già áo xanh đã dá»±ng ngược cả lên, xem chừng ông ta đã tức giáºn bầm gan, nhưng rồi ông ta vẫn cố nhẫn nhịn. Ông ta thở dài thưá»n thượt mặt lá»™ vẻ bi thống tá»›i cá»±c độ, lắc đầu nói: 
– Ta tuy không giết Bá Nhân, nhưng Bá Nhân lại vì ta mà chết. Nay trước khi ta chết, hà tất ngươi phải gây ra bao nhiêu tá»™i ác tầy trá»i như thế? 
Ngưá»i trong động nói: 
– Ngươi mà cũng sợ tội cơ à? 
Há»i vặn đối phương xong, ngưá»i trong động vô danh thốt tiếng cưá»i Ä‘au khổ vô cùng. 
Ngưá»i trong động lại nghiến răng nói: 
– Ngươi ác lắm, ta có ác cÅ©ng chưa bằng đâu. Cứ xét hành động xưa kia cá»§a ngươi thì ngươi phải trầm luân nÆ¡i địa ngục, muôn kiếp không được siêu sinh lên làm ngưá»i má»›i phải. Ngươi... ngươi đã biết rằng cái chết cá»§a nhà ngươi đã gần ká» hay chưa?  
Lão già áo xanh cưá»i đáp: 
– Ta đã tá»›i đây tức là ta đã không tÃnh chạy. 
Tiếng nói cá»§a ngưá»i trong động ôn tồn trở lại. Ngưá»i đó lạnh lùng nói:  
  
– Giả sá» như ngưá»i có tÃnh chạy cÅ©ng chẳng thể nào thoát thân được. GiỠđây ta chỉ há»i ngươi má»™t câu. Tại sao ngươi lại nháºn ra ta? 
Ông già áo xanh thản nhiên cưá»i đáp: 
– Trong Ä‘á»i này lại có ngưá»i thứ hai có thể truyá»n được Phụng Thoa Lệnh hay sao? 
Ngưá»i trong động rú lên má»™t tiếng há»i: 
– Ngươi vẫn còn nhớ đến Phụng Thoa Lệnh hay sao?  
Ông lão áo xanh hơi đổi nét mặt, thở dài nói:  
– Äó là ká»· niệm ngươi tặng ta để bày tá» tình yêu, ta ghi xương khắc cốt, lúc nào cÅ©ng nâng niu trìu mến, sá»›m chiá»u nhìn váºt mà nhá»› tá»›i ngưá»i cho nên làm sao mà ta có thể quên được.  
Ngưá»i trong động cưá»i nhạt, nói: 
– Câu nói văn vẻ lắm, hay ho lắm, khiến ngưá»i nghe không khá»i xúc động. Ngày trước, chỉ vì tÃnh tình ta hãy còn bồng bá»™t, cho nên má»›i mê say đắm Ä‘uối, nhưng... 
Nói tá»›i đây, ngưá»i trong động ngừng lại giây lát, thở dài não ruá»™t rồi nói tiếp: 
– Nhưng, đến ngày nay, thì ta không tin má»™t chút nào cả, không tin được ná»a lá»i, bởi vì cái thá»§ Ä‘oạn quá tàn ác xưa kia đã dành cho ta, cái thá»§ Ä‘oạn tàn ác này đã há»§y hoại những lá»i lẽ đẹp đẽ khiến ngưá»i nghe phải say mê cá»§a ngươi. 
Ông lão áo xanh há mồm chá»±c nói, nhưng rồi ông lại cố nÃn, nhăn mặt làm thinh. Ngưá»i trong động cưá»i nhạt nói: 
– Ngươi không còn lá»i lẽ nào để biện bạch hay sao? Tuy nhiên cần chi phải biện bạch, uốn éo ba tấc lưỡi làm gì cho mệt. Ngươi có nói gì ta cÅ©ng không tin nữa. Nếu có múc cạn nước cá»§a Äại Dương cÅ©ng không thể nào rá»a sạch được má»™t Ä‘á»i tá»™i phạm cá»§a nhà ngươi. 
Nói tá»›i đây, giá»ng cá»§a ngưá»i trong động đổi sang gay gắt. Ngưá»i đó sẵn giá»ng quát: 
– Ngươi hãy trả lá»i ta má»™t câu chót. Ngươi có muốn giống như những kẻ bá» mình ở xung quanh đây hay không? Ta muốn nói, ngươi tá»± vá»— lên đầu mà chết, hay là đợi ta ra tay? 
Ông lão áo xanh không cần suy nghÄ©, nói liá»n: 
– Ta muốn nhà ngươi ra tay. 
Có lẽ câu đáp cá»§a ông ta ngoài ý liệu cá»§a ngưá»i trong động. Bà ta “Hừ†lên má»™t tiếng há»i:  
– Những kẻ ở vào tình thế tuyệt vá»ng, hầu hết Ä‘á»u do ta giải quyết. Nhưng nghÄ© tiếc cho ngươi là má»™t con ngưá»i phi thưá»ng hÆ¡n nữa...    
Ông lão áo xanh sắc mặt vẫn bình tĩnh, cất tiếng nói: 
– Thì có gì là lạ đâu? Giản dị lắm. Ngươi đã háºn ta lâu năm, háºn ta đến thâm gan, tÃm ruá»™t, cho nên làm sao mà chẳng ra tay giết ta. Chỉ có ý nguyện cá»§a nhà ngươi không hoàn toàn được thá»a mãn. Váºy ta cÅ©ng chẳng tiếc gì mà không giúp cho ngưá»i được thá»a chÃ.  
Ngưá»i trong động như thể không bị mấy câu nói vừa rồi cá»§a ông già áo xanh lay chuyển, cho nên giá»ng nói cá»§a bà ta vẫn má»™t Ä‘iệu tàn khốc. Bà cưá»i gằn giá»ng nói: 
– Ä‚n nói hay lắm. Xem ra ta phải cảm Æ¡n nhà ngươi, cảm Æ¡n cái lòng tốt cá»§a nhà ngươi. Phải... có lẽ ta cÅ©ng nên thay đổi láºp trưá»ng.  
Ông lão áo xanh sắc mặt biến đổi, há»i gấp: 
– Ngươi thay đổi cái gì cơ? 
Lão chưa dứt lá»i, ngưá»i trong động đã nghiến răng trèo trẹo, quát mắng: 
– Ngày nay định nhá» tay ta để tìm phương giải thoát, cho cái chết được thanh thản, nhưng đó chỉ là Ä‘iá»u tưởng tượng viển vông, không thể nào thá»±c hiện được đâu. Ta biết rằng ngươi trông thấy hàng bao nhiêu cái thây vì ngươi mà chết ở nÆ¡i đây, nên lương tâm cá»§a ngươi bị cắn rứt. Ngươi Ä‘au khổ, cảm thấy sống còn khổ hÆ¡n chết gấp vạn lần, cho nên ta má»›i thay đổi láºp trưá»ng... thay đổi chá»§ trương. Ta muốn cho ngươi được sống thêm má»™t thá»i gian, rồi ta má»›i ra tay hạ sát, tiá»…n nhà ngươi vá» bên kia thế giá»›i.  
Sắc mặt ông lão áo xanh thay đổi đột ngá»™t, lão ngá»ng đầu lên nhìn trá»i, thở dài sưá»n sượt, từ từ đưa hữu chưởng lên, nhằm ngay đỉnh đầu mình đánh xuống. 
Lão ra tay nhanh như Ä‘iện chá»›p, nhưng khốn ná»—i, động tác cá»§a ngưá»i ở trong động lại còn nhanh hÆ¡n lão nữa. Ngưá»i đó hứ lên má»™t tiếng nói: – Muốn chết à? Äâu có dá»… dàng như váºy! 
Má»™t luồng gió lạnh ào tá»›i, ông lão ao xanh chợt cảm thấy Khúc Trì Huyệt cá»§a mình bị va chạm, cánh tay phải cá»§a ông yếu á»›t buông thõng xuống. Ông ta nghiến răng, cố nghÄ© cách tá»± sát. Äá»™t nhiên ngưá»i trong động giáºn dữ quát mắng: – Ngươi là ai, mà lại dám giả dạng Lương Thiên Kỳ đến đây để dốt gạt ta? Nói, nói mau!  
Sắc mặt ông lão áo xanh đổi đột ngá»™t. Lão nhÃu mày, nói: 
– Mạnh Băng Tâm, ngươi... chẳng lẽ ngươi... 
– Câm! Câm mồm! 
Ngưá»i trong động bị gá»i là Mạnh Băng Tâm sẵng giá»ng mắng:  
– Ngươi còn định kiếm cá»› dối quanh à? Vừa rồi ngươi ngá»a mắt lên trá»i thở dài, để lá»™ làn da ở cổ, nước da trắng toát, bóng loáng, so sánh vá»›i vẻ mặt ngươi có Ä‘iá»u khác lạ, làm sao ngươi có thể dối gạt được ta?  
Ông lão áo xanh đứng ngây ngưá»i ra. Hồi lâu, ông đành đưa tay lên vuốt mặt. Má»™t chiếc mặt nạ được chế tạo rất tinh vi rá»›t xuống, để lá»™ bá»™ mặt tháºt cá»§a ông lão áo xanh. 
Thì ra không phải là má»™t ông lão. Äó là má»™t chàng thanh niên, má»™t ngưá»i thanh niên có gương mặt đẹp tuyệt trần như Phan An, Tống Ngá»c. Äôi mắt cá»§a chàng đăm đăm nhìn vào cá»a động vô danh, háºm há»±c nói:  
– Äúng tế. Nhỡn lá»±c cá»§a nhà ngươi tháºt là cao minh. Nhưng nay ngươi định làm gì ta đây?  
Mạnh Băng Tâm ở trong động “Hừ†một tiếng, nghĩ bụng: 
– Mình đã tưởng rằng ở trên Ä‘á»i này chỉ có Lương Thiên Kỳ là đẹp trai nhất, không còn ai đẹp bằng nữa. Không ngá» ngày nay lại có má»™t trang thanh niên có thể so sánh được vá»›i vẻ đẹp cá»§a Lương Thiên Kỳ hồi còn trẻ tuổi... 
Trong bụng nghÄ© như váºy, bà ta lại đổi sang giá»ng gay gắt: 
– Còn làm gì nữa? Hài nhi, chẳng lẽ ngươi lại không rõ hay sao?  
Chàng thanh niên áo xanh quắc mắt nói: 
 – Ta không biết gì hết. Nhưng chỉ đến chết là cùng chứ gì? Ta đã nói cho nhà ngươi nghe rồi đấy, ta đã tá»›i đây thì không nghÄ© đến đưá»ng chạy. Nếu sợ chết thì ta đã không tá»›i. 
Mạnh Băng Tâm giáºn dữ, quát mắng: 
– Thằng ranh con kia, ngưá»i to gan lá»›n máºt như thế nào? Ngưá»i như Lương Thiên Kỳ dám vá»— ngá»±c tá»± xưng là thiên hạ đệ nhất nhân, mà đứng trước mặt ta, còn không dám ngang tàng. Sao nhà ngươi...  
Thiếu niên áo xanh cưá»i ngạo nghá»…: 
– Có cái gì là không phải đâu? Má»™t con ngưá»i trong khi đã làm việc thay cho ngưá»i khác thì trước hết phải biết trách mình sau má»›i đến trách ngưá»i. Ta nói tháºt cho bà rõ má»™t câu: Tâm tÃnh và việc làm cá»§a bà không đáng cho ta kÃnh trá»ng. Chết ta còn không sợ, thì thá» há»i ta còn sợ cái gì nữa?  
Chàng ngạo nghá»… đứng nói, tá» ra vẻ má»™t anh hùng bất cần Ä‘á»i, tháºt đúng như câu nói: “Ngưá»i trà không nghi, ngưá»i nhân không lo, ngưá»i dÅ©ng không sợâ€. Dáng dấp cá»§a chàng trông đáng yêu vô cùng.  
Có lẽ Mạnh Băng Tâm cũng cảm cái vẻ đẹp của chàng thiếu niên chăng, chỉ biết bà ta yên lặng một hồi lâu rồi mới lên tiếng nói: 
 – Chú bé, ngươi gan lắm. Ta cho rằng ngươi là đệ nhất nhân trong hàng trẻ tuổi trên võ lâm hiện thá»i...  
Thiếu niên áo xanh lắc đầu, nói: 
– Mạnh tiá»n bối, bà nhầm rồi. Làm sao bà lại muốn làm đệ nhất nhân. Nếu mà ai cÅ©ng có cái dục vá»ng đó thì không biết bao nhiêu là máu vá»›i tá»™i ác đã đổ ra. Tôi thÃch làm ngưá»i thứ hai, ngưá»i thứ ba, ngay cả kẻ tầm thưá»ng vô danh, nhưng biết lấy hết sức ngưá»i ra phò chÃnh nghÄ©a vì Ä‘á»i mà san bằng chuyện bất công. Tôi nói như thế bà nghe có được không? 
Mạnh Băng Tâm đáp: 
– Tiểu tá» nói hay lắm. Nhưng tiểu tá», tên nhà ngưá»i là gì?  
Thiếu niên áo xanh lạnh lùng đáp: – ChÃnh tôi cÅ©ng không biết tên tôi là gì nữa. 
Mạnh Băng Tâm không kịp tức giáºn, liá»n ôn tồn cháºm rãi, nói: 
– Muốn nói hay không Ä‘á»u do nhà ngươi, ta cÅ©ng không ép. Nhưng có tháºt ngươi là hạng không có cả tên tuổi hay sao?  
Thiếu niên áo xanh chớp mắt một cái, nói: 
– ÄÆ°á»£c, nói cho bà biết cÅ©ng không sao cả. Tôi tên là Tư Äồ Ngá»c.  
Mạnh Băng Tâm “Hừ†má»™t tiếng, rồi há»i: – Tiểu tá», ngươi đã thay mặt Lương Thiên Kỳ tá»›i đây để lãnh lấy cái chết, váºy ngươi phải có giao tình rất thắm thiết vá»›i lão ta chứ?  
Tư Äồ Ngá»c trợn ngược đôi lông mày kiếm lên, đáp: 
– Tất nhiên là như váºy. Thầy gặp nạn, trò phải giÆ¡ tay gánh đỡ. Äó là Ä‘iá»u đại nghÄ©a mà ai ai cÅ©ng phải làm.  
Mạnh Băng Tâm đỡ lá»i: 
– Thì ra ngươi là đồ đệ cá»§a Lương Thiên Kỳ. Nhưng ta không hiểu tại sao lão lại có má»™t ngưá»i há»c trò xuất sắc như nhà ngươi... 
Nói tới đây, bà ta ngừng lại giây lát, như để suy nghĩ, rồi mới nói tiếp: 
– Phải đấy. Äại khái ngươi là đệ tá» má»›i nháºp môn có phải không? Ngươi đã theo thầy được bao lâu?  
Tư Äồ Ngá»c cung kÃnh đáp: 
– ÄÆ°á»£c năm năm. 
Mạnh Băng Tâm há»i tiếp: 
– Nếu váºy cÅ©ng chả có gì là lạ. Nhưng ngươi có biết Lương Thiên Kỳ là ngưá»i thế nào không?  
Tư Äồ Ngá»c cau mày, đáp: 
– Mạnh tiá»n bối há»i như váºy là quá lắm đấy. 
Mạnh Băng Tâm phát cưá»i lên ngặt nghẽo. Giây lâu bà ta má»›i nói: 
– Ta cÅ©ng biết há»i như váºy là hÆ¡i quá đáng. Ngươi đã thay mặt lão để gánh lấy cái chết, thì đủ biết thầy trò nhà ngươi giao tình đã rất thắm thiết. Nhưng này, Tư Äồ Ngá»c, ta há»i ngươi câu này: Tại sao mà Lương Thiên Kỳ lại co vòi rụt cổ, không dám chưá»ng mặt ra, mà lại phải sai nhà ngươi đến gặp ta?  
Tư Äồ Ngá»c vừa cưá»i vừa đáp: 
– Tại sao lại bảo là sai được nhỉ? Äó là do tôi tá»± nguyện. Bởi vì phương ngôi có câu “Thầy trò như cha conâ€. Tôi tá»›i đây cÅ©ng như là sư phụ tôi tá»›i. Huống hồ sư phụ tôi không biết má»™t mảy may nào vá» việc giết ngưá»i gá»›m ghiếc cá»§a tiá»n bối.  
Mạnh Băng Tâm lạnh lùng nói: 
– Khá khen cho ngươi là ngưá»i có hiếu nghÄ©a, dÅ©ng khÃ. Nhưng ngươi phải thành tháºt mà trả lá»i ta Lương Thiên Kỳ tai không Ä‘iếc, mắt không Ä‘ui...  
Tư Äồ Ngá»c tức giáºn, cất tiếng nói: 
– Nói tháºt cho bà biết, sư phụ tôi Ä‘au nằm trên giưá»ng đã nhiá»u năm nay.  
Mạnh Băng Tâm nói: – Tiểu tá», lá»i ngươi nói đúng đắn chứ? 
Tư Äồ Ngá»c dá»±ng ngược lông mày, nói: 
– Tôi không cần phải dối gạt bà, mà tôi cũng không nên dối gạt bà.  
Mạnh Băng Tâm trầm ngâm giây lát rồi há»i: – Thế thì hiện nay lão ấy ở đâu?  
Tư Äồ Ngá»c báºt cưá»i, đáp: – Bà cho là tôi sẽ cho bà biết chuyện đó hay sao?  
Mạnh Băng Tâm như bị chá»c giáºn, gằn giá»ng quát: – Tư Äồ Ngá»c, ngươi không được quên rằng cái mạng sống cá»§a nhà ngươi Ä‘ang nằm ở trong tay ta.  
Tư Äồ Ngá»c chẳng chút sợ hãi, mỉm cưá»i nói: 
– Mạnh tiá»n bối chá»› nên quên rằng tôi đã coi việc sống chết là chuyện không đáng nói. 
Äứng trước gã thiếu niên cứng đầu cứng cổ, Mạnh Băng Tâm không biết làm gì khác, đành “Hứ†lên má»™t tiếng rồi nói: 
– ÄÆ°á»£c lắm, ngươi không nói cÅ©ng được. Chẳng lẽ ta không tìm ra hắn sao? Ta sẽ Ä‘i cùng sắp Tam sÆ¡n NgÅ© nhạc, bát hoang tứ hải, thì cÅ©ng có má»™t ngày kia ta tìm ra. Hừ! Hừ!  
Bà ta kết thúc câu nói bằng hai tiếng “Hừ†đầy vẻ ai oán đau khổ.  
Tư Äồ Ngá»c vừa cưá»i vừa nói: – Tiá»n bối muốn Ä‘i tìm thì đó là việc riêng cá»§a tiá»n bối, nhưng nếu tiá»n bối muốn lóc thịt tại hạ, thì tại hạ cÅ©ng không khi nào mở miệng nói ra đâu.  
Mạnh Băng Tâm thở dài sưá»n sượt, nói:  
– Tư Äồ Ngá»c, ngươi có phước lá»›n lắm đấy. Ta đã rắp tâm không muốn mang mối thù oán cả má»™t Ä‘á»i giữa ta vá»›i Lương Thiên Kỳ mà ném lên mình ngươi. Lương Thiên Kỳ còn nợ ta quá nhiá»u. Hắn làm ta Ä‘iêu đứng, mối háºn cao bằng trá»i. Cái kế dụ địch tá»›i Tá» Cốc cá»§a ta tuy đã thất bại, nhưng ta sẽ Ä‘i khắp cùng vÅ© trụ, thanh toán cho xong mối ân oán giữa ta vá»›i hắn. Ta còn má»™t câu há»i ngươi: Váºy chứ Lương Thiên Kỳ bị bệnh táºt gì? 
Lông mày Tư Äồ Ngá»c dá»±ng ngược lên. Chàng quắc mắt, nét mặt đầy vẻ bi phẫn. Chàng nghiến răng đáp: 
– Sư phụ của tại hạ bị trúng một thứ kỳ độc vô danh...  
Mạnh Băng Tâm nghe tá»›i đây liá»n cướp lá»i: – Không phải! Má»™t thân công lá»±c như Lương Thiên Kỳ vốn coi trá»i bằng vung, võ công đã luyện tá»›i mức thượng thừa, tùng bách bất Ä‘iêu, kim cương bất hoai, thì hắn... làm sao hắn...  
Tư Äồ Ngá»c không đợi cho Mạnh Băng Tâm nói dứt câu, đã vá»™i lên tiếng, buồn bã nói: 
– Äúng váºy! Äối vá»›i công lá»±c cá»§a sư phụ tại hạ thì tại hạ tất nhiên làm sao hiểu rõ bằng tiá»n bối. Tuy nhiên, thứ kỳ độc mà sư phụ cá»§a tại hạ trúng nhằm lại lợi hại nhất trên Ä‘á»i không có thứ gì ghê gá»›m hÆ¡n. Không những nó vô sắc, vô hình, không mùi, không vị mà dù cho ngưá»i có công lá»±c cao siêu tá»›i mức độ nào thì khi bị trúng độc nếu chưa tá»›i ngày độc tÃnh phát tác, thân thể co quắp thì không thể nào nháºn biết được. Mạnh Băng Tâm hừ lên má»™t tiếng, nói: 
– Tư Äồ Ngá»c, ngươi còn trẻ tuổi, không có sá»± hiểu biết bằng ta đâu. Sá»± hiểu biết cá»§a ta uyên bác lắm. Luáºn vá» cách dùng độc trong khoảng hai trăm năm nay trở vỠđây, không ai theo kịp Äá»™ Tôn Hoàng Phá»§ Khuyết cả, thế mà Hoàng Phá»§ Khuyết đã vá» vá»›i cát bụi từ lâu rồi. Không những Hoàng Phá»§ Khuyết không con cháu, mà cÅ©ng chưa từng nghe nói lão ta có há»c trò cả. Lương Thiên Kỳ bị trúng độc, váºy theo ý cá»§a ngươi đã do kẻ nào hạ thá»§?  
Tư Äồ Ngá»c mặt lá»™ đầy vẻ căm phẫn, đáp: 
– Nếu biết được thì tại hạ sớm đã tìm ra kẻ đó để chặt y thành trăm khúc.  
Mạnh Băng Tâm dò há»i: – Việc đó xảy ra khi nào?  
Tư Äồ Ngá»c đáp: – Dạ, không biết là lúc nào cả, chỉ biết rằng sau khi sư phụ tại hạ Ä‘i dá»± Thiên Trì Kỳ há»™i trở vá», thì tứ chi Ä‘á»u bị rÅ© bệt dần dần đến khi co rút lại. 
Mạnh Băng Tâm ngạc nhiên há»i: 
– Sao? Ngươi nói lại cho ta nghe một lần nữa?  
  
Tư Äồ Ngá»c đáp: 
– Tại hạ nói rằng: Sau khi sư phụ tại hạ Ä‘i dá»± Thiên Trì Kỳ há»™i trở vá» thì liá»n ngã bệnh.  
Lá»i chàng nói vừa dứt, Mạnh Băng Tâm liá»n sẵng giá»ng mắng: 
– Tư Äồ Ngá»c, ta đã trá»ng nhà ngươi lắm, tại sao nhà ngươi dám dối gạt ta? 
Tư Äồ Ngá»c nhÃu mày, ngÆ¡ ngác há»i: 
– Tại hạ không có Ä‘iá»u gì để dối gạt tiá»n bối cả. Trong chuyện này không có ai biết rõ hÆ¡n là tại hạ. 
Mạnh Băng Tâm thốt nhiên cất tiếng cưá»i sằng sặc như thể bà ta đã tức giáºn đến cá»±c Ä‘iểm. Dứt tiếng cưá»i, bà ta lạnh lùng nói: 
– Tư Äồ Ngá»c, kể ra miệng lưỡi nhà ngươi cÅ©ng nhanh nhẹn lắm. Ngươi có biết từ lần Thiên Trì Kỳ há»™i đó tá»›i nay đã bao lâu rồi không?  
Tư Äồ Ngá»c không cần nghÄ© ngợi, cất tiếng đáp liá»n: – Dạ, mưá»i bốn năm thì có dư, mà mưá»i lăm năm thì chưa tá»›i.  
Mạnh Băng Tâm nói: – Äúng váºy. Thế chẳng hay ngươi có biết rằng ta Mạnh Băng Tâm, cÅ©ng có mặt ở trong Thiên Trì đại há»™i ngày đó không?  
Tư Äồ Ngá»c lắc đầu đáp: 
– Dạ, cái chuyện đó tại hạ không biết, bởi vì lúc đó tại hạ vẫn chưa được hân hạnh làm đệ tỠcủa ân sư, mà vỠsau tại hạ cũng không nghe ân sư nhắc tới.  
Mạnh Băng Tâm im lặng hồi lâu rồi mới cất tiếng nói: 
– Ngươi theo sư phụ chỉ má»›i có năm năm, thì khi Lương Thiên Kỳ Ä‘i dá»± Thiên Trì há»™i trở vá», tứ chi Ä‘au đớn, rồi co rút lại. Những lá»i đó tất nhiên là phải do Lương Thiên Kỳ nói lại vá»›i ngươi chứ? 
Tư Äồ Ngá»c gáºt đầu đáp: 
– Dạ, quả đúng như váºy? 
Mạnh Băng Tâm cưá»i nhạt, nói: 
– Lương Thiên Kỳ là kẻ thâm hiểm, nhưng những lá»i nói bâng quÆ¡ láo khoét đó chỉ có thể gạt được kẻ háºu bối trẻ tuổi không hiểu chuyện như nhà ngươi mà thôi. 
Tư Äồ Ngá»c ngạc nhiên, há»i: 
– Tại sao Mạnh tiá»n bối lại nói thế?  
Mạnh Băng Tâm thở dài, nói: – Vào năm thứ hai, kể từ khi có Thiên Trì Kỳ hội, ta đã bị Lương Thiên Kỳ hủy mất... 
Nói tá»›i đây, Mạnh Băng Tâm đổi giá»ng: 
– Hồi đó, Lương Thiên Kỳ dá»±ng túp lá»u tranh ở trên Hoàng SÆ¡n Thá»§y TÃn Phong, còn ta thì ở mãi tÃt miá»n Bắc Thiên SÆ¡n Vạn Mai thạch cốc, ở vá» phÃa Bắc miá»n Thiên Nam, đưá»ng xa núi cao. Nếu như tứ chi cá»§a lão bị Ä‘au nhức, thì tại sao...
 
  
 	
  Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục này:
	
		 
		
		
		
		
		
        
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				27-09-2008, 09:57 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				 Nghịch Thiên Quá»· Äế 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Apr 2008 
					Äến từ: Hà Ná»™i 
					
					
						Bài gởi: 405
					 
                    Thá»i gian online: 22 giá» 14 phút 30 giây
                 
					
 
	Thanks: 3 
	
		
			
				Thanked 0 Times in 0 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			ÄẠI TÃŒNH HIỆP 
 
Nguyên tác: Äại Phong 
Hồi Thứ Hai 
TÌM NGƯỜI Ở HỘI THIÊN TRÌ 
 
 
  
 
Tư Äồ Ngá»c Ä‘á»i nào lại để lỡ cÆ¡ há»™i, chàng láºp tức cướp lá»i:  
– Mạnh tiá»n bối, Ä‘iá»u đó càng chứng tá» sư phụ cá»§a tại hạ không hãm hại tiá»n bối. 
Mạnh Băng Tâm sẵng giá»ng mắng: 
– Nói láo! Mắt ta không mù. Ta không nhìn lầm Lương Thiên Kỳ ra ngưá»i khác. Ta nháºn được mặt lão chứ? 
Gương mặt đẹp trai cá»§a Tư Äồ Ngá»c hÆ¡i giáºn. Chàng gay gắt: 
– Mạnh tiá»n bối, tại sao tiá»n bối lại cố chấp, ngáºm máu phun ngưá»i như váºy?  
Mạnh Băng Tâm không để cho chàng nói hết câu, liá»n mắng ngay:  
– Ngươi không cần phải biện luáºn dài dòng. Ta bị hại vào cõi chết, thân hình xấu như ma, như quá»· hiện tại không dám chưá»ng mặt ra nhìn ai Ä‘á»u là do bàn tay độc ác cá»§a sư phụ ngươi.  
Tư Äồ Ngá»c cau mày, nói: 
– Mạnh tiá»n bối, tại sao tiá»n bối lại không thể nghÄ© rằng đã có má»™t bàn tay thâm độc cá»§a tên ma đầu nào đó đã âm mưu mượn dao giết ngưá»i rồi đổ vấy tá»™i ác lên đầu sư phụ tại hạ. 
Mạnh Băng Tâm thở dài não ruột: 
– Luáºn vá» mối giao tình thân thiết giữa ta và Lương Thiên Kỳ, ta làm sao có thể nháºn lầm lão được.  
Tư Äồ Ngá»c thấy Mạnh Băng Tâm cứ nằng nặc đổ việc cho sư phụ chàng đã hãm hại bà ta. Chàng không khá»i tức cưá»i, nói: 
– Nếu như sư phụ tại hạ muốn hại tiá»n bối thì ngưá»i phải hành động tháºt là kÃn đáo, làm sao để cho tiá»n bối nháºn ra? Tiá»n bối bảo nếu lấy mối giao tình thân thiết giữa tiá»n bối vá»›i sư phụ tại hạ thì nhất định tiá»n bối không thể nào lầm lẫn.  
Mạnh Băng Tâm cướp lá»i: 
– Ngươi định nói gì? Có phải ngươi định bảo ta nói không đúng chăng?  
Tư Äồ Ngá»c mỉm cưá»i, nói: – Sá»± tháºt là Ä‘iá»u chứng minh hay nhất. Vừa rồi nếu tại hạ không ngá»a mặt lên trá»i thở dài để lá»™ chá»— sÆ¡ hở ở cổ và trên gương mặt không giống nhau thì có lẽ Mạnh tiá»n bối cÅ©ng chưa biết không phải là chÃnh ân sư tại hạ đã Ä‘Ãch thân tá»›i đây.  
Mạnh Băng Tâm bị há»i văn, không sao đối đáp lại được. Bà im lặng má»™t hồi lâu lắm rồi má»›i lên tiếng nói:  
  
– Thế cái mặt nạ vừa rồi nhà ngươi Ä‘eo có phải chÃnh do nhà ngươi đã tá»± chế ra không? 
Tư Äồ Ngá»c gáºt đầu, cưá»i nói: 
– Dạ, chÃnh phải. Phải chăng tiá»n bối đã tưởng tại hạ là con ngưá»i đã hãm hại tiá»n bối năm xưa?  
Mạnh Băng Tâm nói: 
– Hồi đó tuổi nhà ngươi còn quá nhá», tất nhiên nhà ngươi có làm gì được? Nhưng cái cách chế chiếc mặt nạ kia thì nhất định ngươi phải nhá» ngưá»i chỉ dẫn?  
Tư Äồ Ngá»c nói: 
– ÄÆ°Æ¡ng nhiên là tại hạ phải có ngưá»i chỉ dẫn. Tại hạ không tá»± mình nghÄ© ra được, chÃnh sư phụ tại hạ đã dạy tại hạ.  
Mạnh Băng Tâm cưá»i nhạt nói: 
– Äúng rồi. Vá»›i kiến thức giang hồ cá»§a ta, ta ném mắt nhìn ra bốn phương cÅ©ng không thể nào tìm ra kẻ thứ hai có thể bắt chước dung mạo Lương Thiên Kỳ để chế má»™t cái mặt nạ hoàn toàn giống như tháºt. Huống hồ cứ cho là gương mặt dá»… bắt chước thì còn lá»i lẽ, cá» chỉ làm sao mà có thể giống đúc được?  
Tư Äồ Ngá»c cưá»i nói: 
– Tại hạ có thể bắt chước lá»i ăn tiếng nói cùng cá» chỉ cá»§a ân sư, nếu không giống cả mưá»i phần thì cÅ©ng được tám, chÃn đủ hiểu rằng trên Ä‘á»i này không có việc gì là khó cả, mà chỉ sợ không có ý...  
Mạnh Băng Tâm trầm giá»ng quát: 
– Ta không muốn phà thá»i giỠđể nghe ngươi ba hoa nữa. Nếu cứ để miệng ngươi liến thoắng thì chả mấy lúc mà ta phải tin ngươi mất.  
Lông mày Tư Äồ Ngá»c dá»±ng ngược lên, như có vẻ giáºn dữ lắm, nhưng chàng lại dằn được ngay. Chàng đưa mắt nhìn vá» phÃa cá»a Vô Danh động, Ä‘iá»m đạm nói: 
– Nếu luáºn vá» sá»± quan hệ giữa thầy trò, thì đương nhiên tại hạ phải thiên vị, nhưng nếu tại hạ mà tìm ra vài vị có uy tÃn làm chứng thì Mạnh tiá»n bối có chịu tin không?  
Mạnh Băng Tâm nói: 
– Äiá»u đó ta còn phải xem ngưá»i làm chứng đó là ai đã.  
Tư Äồ Ngá»c cao giá»ng đáp: – Tại hạ định các vị: Hàn Giang Äiếu Thuyết Ông, Cá»± Phá»§ Tiá»u Phu, Phóng Nhạn lão nhân và La Phù Mai Tẩu, nhóm Thần Châu Tứ Dáºt làm chứng. 
Mạnh Băng Tâm hừ lên má»™t tiếng, há»i: – Ngươi muốn há» làm chứng Ä‘iá»u chi?  
Tư Äồ Ngá»c đáp:  
  
– Tất nhiên là làm chứng sá»± việc sau khi Ä‘i dá»± Thiên Trì Kỳ há»™i ngày đó trở vá», ân sư tại hạ tứ chi Ä‘á»u Ä‘au nhức, Ä‘á»u co rúm lại. 
 Mạnh Băng Tâm nói: 
– Cứ như ta được biết thì nhóm Thần Châu Tứ Dáºt đó vá»›i Lương Thiên Kỳ má»›i chỉ nghe tiếng nhau chứ chưa từng có Ä‘i lại, váºy thì làm sao mà há» làm chứng được?  
Tư Äồ Ngá»c mỉm cưá»i, nói: 
– Sá»± tháºt, sau khi Ä‘i dá»± Thiên Trì kỳ há»™i trở vá», nhóm Thần Châu Tứ Dáºt có Ä‘i cùng vá»›i ân sư tá»›i Hoàng SÆ¡n để thưởng thức cảnh đẹp, rồi gặp lúc ân sư bị trúng độc, tứ chi co rúm, các vị ấy đã ở lại ná»a năm, táºn lá»±c cứu chữa cho ân sư. Từ đó trở vá» sau, các vị ấy vẫn tá»›i há»i thăm luôn luôn. 
Mạnh Băng Tâm à lên má»™t tiếng, ngạc nhiên há»i: 
– Lại có chuyện ấy à? Thần Châu Tứ Dáºt Ä‘á»u là những cao thá»§ vào báºc nhất đương thá»i, lẽ tất nhiên ta phải tin há». Nhưng khi nào thì ngươi tìm ra bốn vị ấy tá»›i đây? 
Tư Äồ Ngá»c trầm ngâm giây lát rồi đáp: 
– Mạnh tiá»n bối cho tại hạ má»™t thá»i gian là ná»a năm, tại hạ có thể má»i nhóm Thần Châu Tứ Dáºt tá»›i đây được. 
Mạnh Băng Tâm nói: 
– Ná»a năm à? Nhóm Thần Châu Tứ Dáºt tuy có định sở nhưng thá»i thưá»ng lại hay du ngoạn ở bên ngoài, hành tung khó kiếm, chỉ trong má»™t thá»i gian ná»a năm thì vị tất nhà ngươi đã má»i được há» tá»›i đây. 
Tư Äồ Ngá»c mỉm cưá»i, nói: 
– Mạnh tiá»n bối đã quên là cứ mưá»i lăm năm thì Thiên Trì kỳ há»™i lại được cá» hành má»™t lần hay sao? Rằm tháng tám năm nay đúng ngày kỳ há»™i nhóm Thần Châu Tứ Dáºt lẽ tất nhiên là phải tá»›i dá»±. Äến lúc đó tiểu bối chỉ mất công chạy lên Thiên Trì...  
– Ngươi có chá»§ ý tốt, nhưng cuá»™c Ä‘á»i biến đổi vô thưá»ng, việc Ä‘á»i cÅ©ng khó mà lưá»ng trước được, váºy nên ta cho ngươi thêm má»™t thá»i hạn nữa, trong vòng má»™t năm ngươi phải má»i Thần Châu Tứ Dáºt đến Tá» Cốc cho ta gặp há». 
 Tư Äồ Ngá»c nghe đối phương gia hạn cho mình thêm ná»a năm, liá»n vui vẻ ra mặt, gáºt đầu nói: – ÄÆ°á»£c... 
Chàng má»›i nói được có má»™t tiếng, Manh Băng Tâm đã lạnh lùng cướp lá»i: 
– Tư Äồ Ngá»c, ngươi phải chú ý, trong vòng má»™t năm, ta tạm không Ä‘i tìm, Lương Thiên Kỳ đừng hòng lẩn trốn.  
  
Tư Äồ Ngá»c trợn ngược lông mày, cất tiếng vặn há»i: 
– Nếu như đúng kỳ hạn mà tiểu bối má»i được Thần Châu Tứ Dáºt tá»›i làm chứng rằng sư phụ tiểu bối quả tháºt oan thì sao?  
Mạnh Băng Tâm lên tiếng đáp: 
– Chỉ cần Lương Thiên Kỳ đúng là oan thì ta sẽ buông tha cho lão.  
Tư Äồ Ngá»c cưá»i nhạt nói: – Thế còn những ngưá»i bị chết oan trước Tá» Cốc thì tiá»n bối nghÄ© sao?  
Mạnh Băng Tâm “Hừ†lên một tiếng, lạnh lùng nói: – Còn nghĩ gì nữa? HỠchết là vì hỠđã tới số cả rồi.  
Tư Äồ Ngá»c quắc mặt, hùng dÅ©ng nói: – Chỉ cần chứng minh xong việc ân sư cá»§a tiểu bối vô tá»™i, tiểu bối sẽ vì những oan hồn chết vất vưởng nÆ¡i đây mà há»i lão tiá»n bối món nợ máu, để biểu dương chÃnh nghÄ©a cá»§a võ lâm. 
– Anh hùng lắm. Äã có đảm lược mà lại còn có chà khÃ. 
Mạnh Băng Tâm trước nhất khen Tư Äồ Ngá»c hai câu rồi má»›i cưá»i lên sằng sặc, nói: – Nhưng thân gặp thảm há»a, khổ luyện trên mưá»i năm nay, Mạnh Băng Tâm này đâu phải là Mạnh Băng Tâm ngày trước, ngay cả Lương Thiên Kỳ cÅ©ng không cầm cá»± nổi má»™t trăm chiêu, tại sao ngươi lại không biết tá»± lượng sức mình?  
Mắt Tư Äồ Ngá»c loang loáng như Ä‘iện. Chàng thản nhiên đáp: 
– Nếu luáºn vá» công lá»±c thì Tư Äồ Ngá»c này tá»± biết mình không phải là địch thá»§ cá»§a tiá»n bối. Nhưng tục ngữ vốn có câu: “Tà bất thắng chÃnh, đạo tất giáng maâ€. Tiểu bối tá»± biết Ãt ra cÅ©ng có hai thứ khà giá»›i lợi hại có thể làm cho tiá»n bối khiếp hãi. Hai thứ khà giá»›i rất khó chống cá»±, đó là bầu nhiệt huyết vá»›i lý tưởng chánh nghÄ©a.  
Mạnh Băng Tâm yên lặng giây lâu rồi mới thở dài, nói: 
– Ta ghen vá»›i Lương Thiên Kỳ có được ngưá»i đồ đệ như váºy, lão phải mãn nguyện lắm.  
Nói đến đây, Mạnh Băng Tâm dừng lại giây lâu, rồi như đã quyết tâm, bà ta nói như chém Ä‘inh chặt sắt: – Tư Äồ Ngá»c, ngươi Ä‘i Ä‘i. Nếu đã tá»›i lúc thì không cần ngưá»i phải động thá»§, ta sẽ tá»± há»§y hoại. 
Tư Äồ Ngá»c đã được lá»i giao kết cá»§a Mạnh Băng Tâm rồi, chàng liá»n đưa mắt nhìn vào cá»a vô danh động, cung kÃnh nói: 
– Những lá»i mà Mạnh tiá»n bối vừa nói quả không hổ là võ lâm cao nhân. Váºy Tư Äồ Ngá»c này xin ghi nhá»› tôn ý và xin cáo biệt.  
  
 Nhưng song chưởng mà chàng vừa cháºp lai, chàng đột nhiên lại nhá»› tá»›i má»™t chuyện, trợn lông mày lên, nói: – Mạnh tiá»n bối, tiểu bối xin nhắc nhở má»™t câu: Trước khi mãn hạn má»™t năm, tiá»n bối phải tôn trá»ng lá»i hứa, không được ra khá»i Tá» Cốc ná»a bước.  
Mạnh Băng Tâm báºt cưá»i, đáp: 
– Ngươi chá»› có giở thói được đằng chân lân đằng đầu, ăn nói hồ đồ. Ta chỉ hứa là trong má»™t năm, ta không Ä‘i tìm Lương Thiên Kỳ chứ ta có nói ta không Ä‘i ra khá»i Tá» cốc này đâu.  
Lần này Tư Äồ Ngá»c bị đối phương bắt bẻ lại, mặt đỠbừng, nghÄ© ngợi giây lâu rồi má»›i nói: -Như váºy cÅ©ng được, Mạnh tiá»n bối có thể ra khá»i Tá» cốc, nhưng trong vòng má»™t năm, tiá»n bối không được giết ngưá»i nữa.  
Mạnh Băng Tâm cưá»i nói: 
– Ngươi nói gì váºy? Bá»™ ngươi định dạy khôn ta hay sao? Ngươi tÃnh định ước pháp cho ta à?  
Tư Äồ Ngá»c bối rối chưa kịp trả lá»i thì Mạnh Băng Tâm đã mỉm cưá»i tiếp lá»i: 
– ÄÆ°á»£c rồi, ta cÅ©ng chiá»u theo ý ngươi. Như thế, Tư Äồ Ngá»c là ngưá»i thứ nhất có thể ép buá»™c ta, ngươi tha hồ sung sướng nhé. Váºy thì ngươi có thể bắt đầu Ä‘i tìm Thần Châu Tứ Dáºt được rồi. 
Rõ ràng là Mạnh Băng Tâm đã thuáºn theo lá»i cầu khẩn cua Tư Äồ Ngá»c là ná»™i trong má»™t năm sẽ không giết ngưá»i nữa. Äó chẳng phải là má»™t chuyện khó tin hay sao? Bởi vì cứ xét theo tÃnh tình cá»§a má»™t con ngưá»i hung tàn đã giết ngưá»i trong nháy mắt, mà giỠđây lại chịu nghe theo lá»i ép buá»™c cá»§a má»™t gã thiếu niên vô danh tiểu tốt là cá»› làm sao? Äối vá»›i Tư Äồ Ngá»c thì đó là má»™t thành công lá»›n cá»§a Ä‘á»i chàng. Chàng đã láºp được má»™t công đức lá»›n. Thế nên sau khi đã vòng tay vái chào vá» phÃa vô danh động, chàng bèn quay mình chạy khá»i Tá» Cốc. Tá» cốc lại trở vá» vá»›i cái vẻ chết chóc thê lương cá»§a những ngày qua. Những bá»™ xương khô cùng các thây ngưá»i má»›i chết nằm la liệt, ngổn ngang trên mặt đất, trong đám giây leo chằng chịt. Má»™t tráºn cuồng phong nổi lên, lay động các thi hài rải rác trên mặt đất. Những thi thể còn mặc áo thì gây tiếng động phần pháºt tạo thành má»™t bức há»a thê thảm khiếp ngưá»i. Trong bức há»a thê thảm đó, đột nhiên má»™t luồng bạch quang từ trong vô danh động bắn vá»t ra, rồi mất hút trong miệng Tá» Cốc. Sá»± tháºt đó không phải là luồng bạch quang mà là má»™t cái bóng ngưá»i. Trong tiếng gió hú hãi hùng, nhìn ở phÃa sau bong ngưá»i thì thấy đó là dáng dấp đẹp đẽ cá»§a má»™t ngưá»i đàn bà áo trắng.  
  
oOo 
 Vào má»™t ngày đầu mùa Hạ, những cây lá»±u đã láºp đám bóng. Trá»i trong màu ngá»c, mây trắng lang thang bay trên trá»i, gió mát thổi vá»n trên da thịt. Äó là má»™t ngày tháºt đẹp trá»i. Nay trong chốn thâm cốc, dưới vách đá cheo leo, bên đám tùng xanh ở ngoài cá»a động, phải chăng Ä‘ang có má»™t ngưá»i đàn bà áo trắng xinh đẹp đứng? Nhưng nó không phải là Tá» Cốc, mà cÅ©ng không phải là Vô danh động. 
Äó lại là Thái SÆ¡n, đằng sau Thái SÆ¡n Nam Thiên môn. Dưới vách đá cao hàng trăm tượng, hàng bao nhiêu lâu không có dấu chân ngưá»i lai vãng. Äó là má»™t thâm cốc ở Thái SÆ¡n. 
Bạch y thiếu nữ, con ngưá»i có sắc đẹp chim sa cá lặn, vừa từ trong động chạy ra thì má»™t tấm cá»a đá dầy từ từ khép lại cho kÃn cá»a động. 
Trong đôi mắt đẹp cá»§a bạch y thiếu nữ, nước mắt chảy ra dàn dụa. Nàng hướng vá» phÃa cá»a động lạy ba lạy, rồi xoay mình thi triển khinh công thượng thừa chạy bay khá»i cốc. Nàng vừa xuống khá»i núi Thái SÆ¡n, má»›i chạy gần con đưá»ng lá»›n thì những tiếng bước chân ngưá»i đã mồn má»™t vang lên. Äối vá»›i tay lịch duyệt giang hồ đã có quá nhiá»u kinh nghiệm thì những tiếng bước chân kia chứng tá» ngưá»i Ä‘i là má»™t cao thá»§ võ lâm, tài nghệ hÆ¡n ngưá»i. Bạch y thiếu nữ ngước mắt nhìn lên, theo âm thanh mà phóng tầm con mắt. Nàng thấy từ trong rừng tùng chầm cháºm chạy ra ngoài má»™t ngá»±a. Nàng quan sát con ngá»±a trước. Äó là má»™t con ngá»±a Ä‘en tuyá»n, má»™t loại Long Câu hiếm thấy. 
Nàng nhìn đến ngưá»i. Ngưá»i trên mình ngá»±a là má»™t thiếu niên áo xanh rất khôi ngô đĩnh độ, nhưng cặp lông mày lưỡi kiếm hÆ¡i cau lại như thể trong lòng chàng Ä‘ang có Ä‘iá»u không vui. Chàng không phóng tầm mắt nhìn phong thái nguy nga hùng tráng cá»§a ngá»n núi Thái SÆ¡n mà chỉ ngắm nhìn thanh gươm đặt trên yên ngá»±a. Ngá»±a là ngá»±a Long Câu, còn ngưá»i là tuấn khách đã đủ để gây thắc mắc, kiến nàng bạch y thiếu nữ phải chú ý. Nhưng váºt làm cho nàng phải chú ý hÆ¡n hết là con ngá»±a Long Câu kia cùng vá»›i ngưá»i chá»§ cá»§a nó đầy mình bụi. Do chá»— ngưá»i và ngá»±a đầy bụi mà bạch y thiếu nữ nháºn ra ngay rằng đối phương không những Ä‘i đưá»ng xa mà lại còn Ä‘i suốt đêm, dá»c đưá»ng Ãt khi nghỉ lại. Trong chá»›p mắt má»™t ngưá»i má»™t ngá»±a đã chạy vượt qua. Xem phương hướng thì khách lạ chạy vá» Thái An. Bạch y thiếu nữ giáºt nẩy mình, nghÄ© bụng: “Äối phương từ đưá»ng xa tá»›i đây, nếu không phải là tìm kẻ thù thì cÅ©ng có ước há»™i gì đâyâ€. Chàng thiếu niên áo xanh chỉ cố ý cho ngưa chạy cháºm lại để khá»i gây sá»± cho ngưá»i Ä‘i đưá»ng. GiỠđây chàng có vẻ đã bình tÄ©nh trở lại như thể sẵn sàng đối phó vá»›i kẻ đại địch. 
Thiếu nữ áo trắng càng nghÄ© càng thấy mình Ä‘oán không sai chút nào. Nàng nổi tÃnh hiếu kỳ, lặng lẽ chạy theo con Long Câu, theo dõi chàng thiếu niên áo xanh vào thành Thái An. Nàng chạy theo chàng thiếu niên áo xanh, má»™t là vì do tÃnh hiếu kỳ, nhưng cÅ©ng còn vì má»™t nguyên nhân trá»ng đại nữa. Nguyên nhân trá»ng đại ấy là chàng tuấn khách áo xanh cỡi ngá»±a ấy có má»™t vẻ đẹp phi phàm, đã kiến cho bạch y thiếu nữ bá»›t vẻ kiêu căng tá»± phụ vá» sắc đẹp cá»§a mình. Nhưng sau khi vào thành Thái An, việc là tức thá»i đã xảy ra. 
Chàng tuấn khách áo xanh tháºt ra không có Ä‘i đâu mà chỉ má»—i khi gặp tá»u Ä‘iếm là chàng liá»n tìm vào uống. Không đầy má»™t buổi sáng, chàng đã uống rượu liên tiếp trong bảy tá»u lâu. Nhưng khốn ná»—i, tá»u nháºp sầu trưá»ng, sầu canh sầu (rượu vào trong lòng buồn thì ná»—i buồn lại càng tăng thêm). 
Chàng tuấn khách áo xanh buồn lên nét mặt. 
Lúc đầu, bạch y thiếu nữ đã tưởng tuấn khách áo xanh là má»™t đệ tá» cá»§a Lưu Linh, nhưng sau khi nhìn kỹ, nàng má»›i nháºn ra rằng ở má»—i tá»u lâu, chàng chỉ uống chưa đầy ná»a chén rượu. Mắt chàng nhìn quang quất rồi lại đứng lên Ä‘i. Thiếu nữ áo trắng chợt hiểu ra. Nang hiểu đối phương Ä‘ang Ä‘i kiếm ngưá»i và ngưá»i mà đối phương kiếm là nhân váºt quý rượu hÆ¡n mạng mình, lúc nào cÅ©ng say sưa túy lúy. 
Sau khi đã nhìn ra tâm ý cá»§a đối phương, bạch y thiếu nữ bèn Ä‘i trước vào má»™t tá»u lâu, kiếm má»™t chá»— ngồi tháºt chững chạc, rồi để ý theo dõi. Quả nhiên không đầy má»™t khắc, chàng tuấn khách áo xanh lại bước vào tá»u lâu. 
Bạch y thiếu nữ khẽ nheo mắt cưá»i vá»›i chàng tuấn khách áo xanh. Tuấn khách áo xanh vừa bước lên lầu đã để ý ngay đến con ngưá»i xinh đẹp là bạch y thiếu nữ. Nay lại thấy đối phương mỉm cưá»i vá»›i mình chàng không khá»i kinh hãi trong lòng, vòng tay vái má»™t cái. Bạch y thiếu nữ trá» chiếc ghế ở trước mặt mình, cưá»i bảo: 
– Äây là quán rượu thứ tám, các hạ hãy ngồi xuống, uống chÆ¡i hai chén cho tháºt say sưa rồi hãy lui gót.  
  
Tuấn khách áo xanh thấy ngưá»i ngá»c má»i chào đã có ý kết giao nay nghe thấy đối phương cho biết là mình đã uống ở bẩy quán rượu, chàng vừa sợ vừa mừng, bèn sá»a lại quần áo, ngồi xuống ghế, má»™t mặt ngạc nhiên há»i: – Xin há»i cô nương làm sao mà biết được tại hạ đã vào bảy quán rượu?  
Bạch y thiếu nữ thản nhiên cưá»i nói: – Ấy bởi Ä‘iá»u thứ nhất là do các hạ chuyên tâm tìm ngưá»i. Äiá»u thứ hai là bởi các hạ không ngá» có ngưá»i khách lại chú ý đến mình. Nếu không cứ xem thần sắc cá»§a các hạ cÅ©ng đủ biết các hạ đã có ná»™i công há»a hầu thâm háºu, lẽ nào các hạ lại không nháºn ra sá»± việc tôi đã lặng lẽ theo dõi các hạ má»™t Ä‘oạn đưá»ng. 
Tuấn khách áo xanh cau mày, há»i: 
– Cô nương cÅ©ng còn biết tôi tá»›i đây để kiếm ngưá»i sao?  
Bạch y thiếu nữ vừa cưá»i vừa đáp: – Bổn cô nương biết nhiá»u chuyện lắm chứ? Biết tối hôm qua các hạ khởi hành từ Thiên Tân, biết các hạ vừa má»›i tá»›i đây và cÅ©ng còn biết các hạ Ä‘i tìm Äăng Lâu Tá»u Khách Thuần Vu Sán.  
Tuấn khách áo xanh ngạc nhiên đến ngẩn ngưá»i, thất thanh há»i: 
– Cô nương, cô... cũng từ Thiên Tân theo tại hạ tới đây sao?  
Bạch y thiếu nữ lắc đầu, cưá»i nói: – Bổn cô nương vừa má»›i ở trên núi Thái SÆ¡n xuống thì gặp các hạ Ä‘i qua Thái SÆ¡n. Bổn cô nương liá»n nổi tÃnh hiếu kỳ, thÃch ghé mắt vào công việc cá»§a các hạ. 
Tuấn khách áo xanh rót má»™t chén rượu, đưa lên miệng, từ từ uống cạn. Sau khi đã hÆ¡i định thần, lấy lại sá»± bình tÄ©nh, chàng má»›i chú mục nhìn bạch y thiếu nữ, gượng cưá»i nói: – Cô nương tuy tư chất thông minh, nhưng tất nhiên chẳng phải là Cá»u Thiên Tiên Nữ, chẳng có được tuệ giác tiên tri. Cô... làm sao mà cô nương biết được chuyện mà tôi chưa há» nói ra vá»›i ai?  
Bạch y thiếu nữ mỉm cưá»i nói: 
– Trước hết bổn cô nương xin các hạ cho biết quý tÃnh đại danh? 
Tuấn khách áo xanh nghe nói khẽ nhÃu mày, ánh mắt loang loáng trừng trừng ngó bạch y thiếu nữ mà không vá»™i đáp lá»i nàng.  
Bạch y thiếu nữ “Hừ†lên má»™t tiếng há»i: 
– Tại sao các hạ lại nhìn bổn cô nương như váºy kìa? 
Tuấn khách áo xanh đỠmặt, đưa mắt nhìn Ä‘i nÆ¡i khác, rồi cố mỉm cưá»i, đáp: 
– Tại hạ không hiểu được tại sao cô nương lại có thể biết được việc ở ngoài ngàn dặm. Cô nương là tiên tri hay sao?  
Bạch y thiếu nữ vừa cưá»i vừa đáp:  
  
 – Các hạ hãy nói tên há» ra, bổn cô nương sẽ phá tan những Ä‘iá»u gì mà các hạ nghi hoặc. Tuấn khách áo xanh nói: 
– Tại hạ là Tư Äồ Ngá»c.  
Bạch y thiếu nữ khen: – Hay! Tên cÅ©ng như ngưá»i. Ngưá»i đẹp như ngá»c. 
Tư Äồ Ngá»c không ngỠđối phương lại có phong thái siêu thoát dám mở miệng khen ngay trước mặt mình. Chàng vòng tay, nói: 
– Cô nương quá khen. Tư Äồ Ngá»c này cÅ©ng xin cô nương cho biết phương danh thượng tÃnh?  
Bạch y thiếu nữ cất giá»ng oang oang đáp: 
– Bổn cô nương tên là Tiêu Lá»™ng Ngá»c. 
Tư Äồ Ngá»c nghe nói giáºt mình, bởi mình tên là Tư Äồ Ngá»c mà đối phương cÅ©ng có tên Tiêu Lá»™ng Ngá»c, có lẽ đối phương không chịu nói ra tên tháºt, mà chỉ đùa cỡn cho vui đấy thôi. Tiêu Lá»™ng Ngá»c thấy tuấn khách giáºt mình, liá»n cưá»i nói: 
– Tư Äồ huynh, huynh bất tất phải giáºt mình. Bổn cô nương cho huynh biết tại sao bổn cô nương lại biết huynh khởi hành từ Thiên Tân và Ä‘ang Ä‘i tìm Äăng Lâu Tá»u Khách Thuần Vu Sán. 
Lúc bấy giá» trong bụng Tư Äồ Ngoc đã nghi ngại hết sức. Chàng nghe đối phương nói cÅ©ng gượng gáºt đầu, đáp: – Xin Tiêu cô nương cứ việc cho biết. Tư Äồ Ngá»c này xin rá»a tai để lắng nghe.  
Tiêu Lá»™ng Ngá»c cưá»i, nói: 
– Trong thiên hạ không có việc gì là khó khăn cả. Mấy cái chuyện vặt vãnh vừa rồi, bổn cô nương cứ suy luáºn mà tìm ra lá»i giải đáp cho nên má»›i có mấy câu kết vừa rồi. 
Nói tá»›i đây, Tiêu Lá»™ng Ngá»c ngừng lai, rót rượu cho Tư Äồ Ngá»c uống cạn chén, rồi má»›i lại cưá»i, nói tiếp: -Tư Äồ huynh vào thành Thái An rồi, má»™t lúc vào ngồi uống trong bảy tiệm rượu liá»n nhưng ở tiệm nào cÅ©ng chỉ uống có vài chén, tất nhiên là có ý Ä‘i tìm ngưá»i nghiện rượu rồi. HÆ¡n nữa huynh lại không vào mấy tiệm rượu lụp xụp mà lại vào mấy tiệm lá»›n và sang trá»ng vào lâu cÆ¡. Rồi từ hai chữ “ Tá»u lâu†bổn cô nương má»›i liên tưởng tá»›i má»™t vị đại hiệp danh tiếng lẫy lừng ở thành Thái An. Vị đại hiệp đó là Äăng Lâu Tá»u Khách Thuần Vu Sán. Vá»›i phương pháp suy luáºn vừa rồi, bổn cô nương đã Ä‘i tá»›i má»™t kết luáºn làm cho huynh phải ngạc nhiên.  
  
 Tư Äồ Ngá»c vỡ lẽ, rất lấy làm khâm phục đối phương. Chàng gáºt gù nói: 
– Tiêu cô nương tháºt là ngưá»i thông minh xuất chúng. Cô... cô nháºn thấy Thuần Vu tiá»n bối... 
Tiêu Lá»™ng Ngá»c không để cho chàng nói dứt câu, đã cưá»i và cướp lá»i: 
– Lát nữa đây bổn cô nương sẽ dẫn Tư Äồ huynh tá»›i gặp Thuần Vu tiá»n bối, huynh muốn biết ý kiến cá»§a bổn cô nương vá» Thuần Vu tiá»n bối à?  
Tư Äồ Ngá»c thấy đối phương đã chịu dẫn mình tá»›i gặp Äăng Lâu Tá»u Khách Thuần Vu Sán, tá»± dưng trong lòng cảm thấy khoan khoái, liá»n mỉm cưá»i nói: 
– Tiểu đệ đang định lãnh giáo Tiêu cô nương, tại sao cô nương biết tối hôm qua tiểu đệ khởi hành từ Thiên Tân?  
Tiêu Lá»™ng Ngá»c chìa ba ngón tay nhá» nhắn rồi mỉm cưá»i nói: 
– Äiá»u này phải gom ba sá»± kiện lại để suy Ä‘oán. Äiá»u thứ nhất, trên ngưá»i Tư Äồ huynh dÃnh đầy bụi, tấm áo xanh cá»§a huynh phÃa trước tuy vẫn còn khô, nhưng phÃa sau cÆ¡ hồ đã biến thành màu Ä‘en.  
Tư Äồ Ngá»c đỠmặt định đứng lên. Tiêu Lá»™ng Ngá»c khoát tay, cưá»i nói: – Từ Äồ huynh không cần phải di chuyển. Lát nữa đây chúng ta Ä‘i ra bên ngoài thành giặt giÅ© sÆ¡ qua, nếu không thì ngưá»i đầy bụi khó có thể uống được rượu cá»§a ngưá»i khác.  
Tư Äồ Ngá»c lại càng thẹn đỠmặt, chàng đành vâng lá»i đối phương mà ngồi im. Chàng nâng ly rượu lên uống cạn để che giấu sá»± bối rối trong lòng.  
Tiêu Lá»™ng Ngá»c lại cưá»i nói: 
– Xem con ngưá»i đẹp đẽ, tuấn tú như Tư Äồ huynh thì tất phải thÃch sạch sẽ lắm chứ, thế mà mình huynh đầy bụi và mắt huynh thâm quầng đủ hiểu huynh đã Ä‘i suốt đêm không nghỉ. 
Tư Äồ Ngá»c má»™t mặt rót rượu cho Tieu Lá»™ng Ngá»c, má»™t mặt gáºt đầu, mỉm cưá»i nói: 
– Óc quan sát cá»§a Tiêu cô nương tháºt là tinh tế, váºy còn hai sá»± kiện cô nương nói là những sá»± kiện gì?  
Tiêu Lá»™ng Ngá»c đáp: 
– Con ngá»±a mà Tư Äồ huynh cỡi là má»™t loại ngá»±a quý, phải chăng đó là con Long Câu hiếm có trên Ä‘á»i là con Mặc Hoa Lưu? 
Tư Äồ Ngá»c mỉm cưá»i nói: 
– Nhãn lá»±c cá»§a Tiêu cô nương tháºt là cao siêu hÆ¡n ngưá»i. Tiểu đệ vì có việc gấp Ä‘i tìm ngưá»i nên má»™t vị tiá»n bối võ lâm má»›i cho mượn con Mặc Hoa Lưu để cho chóng xong việc. 
  
Tiêu Lá»™ng Ngá»c “À†lên má»™t tiếng, nói: 
– Bổn cô nương tÃnh con Mặc Hoa Lưu cứ chạy như thế nào, rồi liá»n kết hợp vá»›i sá»± việc huynh phóng ngá»±a suốt đêm thì Ä‘oán được ra rằng huynh đã Ä‘i được gần má»™t ngàn dặm đưá»ng, có phải đúng như thế không?  
Tư Äồ Ngá»c trợn mắt lên, nói: 
– Thì ra Tiêu cô nương tÃnh khoảng cách mà suy ra tiểu đệ khởi hành từ Thiên Tân. 
 Tiêu Lá»™ng Ngá»c lắc đầu, cưá»i nói: 
– Äâu có giản dị như váºy. Cách đây ngàn dặm thì có nhiá»u thành lắm chứ? Bổn cô nương căn cứ vào Ä‘iá»u đã biết là Äăng Lâu Tá»u Khách Thuần Vu Sán trước khi di cư tá»›i thành Thái An, thì đã ẩn cư má»™t thá»i gian khá dài ở miá»n Thiên Tân Dương Liá»…u Thanh. Mà từ Thiên Tân tá»›i đây lại vừa đúng khoảng má»™t ngàn dặm. Do đó bổn cô nương má»›i Ä‘oán rằng sau khi Tư Äồ huynh tìm không thấy Äăng Lâu Tá»u Khách Thuần Vu Sán ở Dương Liá»…u Thanh, má»›i lại suốt đêm chạy lại đây. 
Tư Äồ Ngá»c nghe tá»›i đây má»›i hoàn toàn vỡ lẽ. Chàng khâm phục Tiêu Lá»™ng Ngá»c vô cùng. 
Tiêu Lá»™ng Ngá»c có óc quan sát tháºt là sắc bén không thể tưởng tượng được. Tiêu Lá»™ng Ngá»c nhìn chằm chặp vào mặt Tư Äồ Ngá»c, cưá»i duyên nói: – Tư Äồ huynh, huynh nghe bổn cô nương giải thÃch tưá»ng táºn ngoài ngàn dặm? Bổn cô nương có cần gì phải là Cá»u Thiên Tiên Nữ có tài tiên tri má»›i biết được việc Ä‘á»i đâu?  
Tư Äồ Ngá»c đứng thẳng ngưá»i dáºy, vòng tay vái chào Tiêu Lá»™ng Ngá»c, miệng mỉm cưá»i nói: – Tiêu cô nương, tiểu đệ vì có việc gấp cần phải bái kiến Äăng Lâu Tá»u Khách Thuần Vu tiá»n bối, váºy phiá»n cô nương... 
Tiêu Lá»™ng Ngá»c cưá»i nói: 
– ÄÆ°á»£c, bổn cô nương xin dẫn huynh Ä‘i. Huynh cÅ©ng nên mang theo rượu. Nhưng có Ä‘iá»u chỉ sợ khi Tư Äồ huynh đã tá»›i chá»— rồi lại sinh ra thất vá»ng mà thôi.  
Tư Äồ Ngá»c theo chân Tiêu Lá»™ng Ngá»c xuống lâu, dẫn con Mặc Hoa Lưu vừa Ä‘i vừa cưá»i thầm và nghÄ© bụng: “Mình sẽ không thất vá»ng gì cả, bởi cái việc mà mình nhá» lão tiá»n bối không phải là má»™t việc gì to tát, trá»ng đại.† 
Tiêu Lá»™ng Ngá»c luôn miệng mỉm cưá»i, dẫn Tư Äồ Ngá»c Ä‘i ra ngoài thành. 
Khi Ä‘i đến gần má»™t khu rừng có phong cảnh tuyệt đẹp, có núi, có sống. Tiêu Lá»™ng Ngá»c má»›i trợn lông mày liá»…u lên, nói: 
– Tư Äồ huynh đã tá»›i chá»— Thuần Vu tiá»n bối ở rồi đó. Huynh Ä‘i gặp ông ta Ä‘i. Nhưng tuy rằng ông ấy từ nay vá» sau sẽ vÄ©nh viá»…n không thay đổi chá»— ở, nhưng bất cứ huynh cầu xin ông ta Ä‘iá»u gì, thì huynh cÅ©ng chỉ chuốc lấy sá»± thất vá»ng mà thôi. 
Tư Äồ Ngá»c nhìn theo ngón tay chỉ cá»§a Tiêu Lá»™ng Ngá»c không khá»i giáºt nẩy mình. Thì ra cách chá»— chàng đứng hÆ¡n má»™t trượng có má»™t ngôi má»™ má»›i đắp, trên tấm bia trước má»™ có khắc mấy chữ tháºt rõ ràng: “Äăng Lâu Tá»u Khách Thuần Vu Sán chi mộ†
Nét chữ như rồng bay phượng múa, càng khiến cho ngưá»i phải rùng mình kinh hãi. Tư Äồ Ngá»c kêu “Trá»i Æ¡i†má»™t câu, rồi bước tá»›i trước ngôi má»™ cá»§a Thuần Vu Sán, cúi mình lạy ba lạy, lông mày chàng nhÃu lại vì buồn. 
Tiêu Lá»™ng Ngá»c lấy má»™t bình rượu ngon cháºm rãi mở nút, tưới rượu lên ngôi má»™ Thuần Vu Sán, rồi quay nhìn Tư Äồ Ngá»c, đánh tiếng: 
– Tư Äồ huynh, chúng ta má»›i quen biết nhau như bình thá»§y sÆ¡ phùng váºy có nên kết bạn vá»›i nhau không?  
Tư Äồ Ngá»c ứng tiếng đáp: 
– Chỉ cần cô nương không chê tiểu đệ là hèn kém thì Tư Äồ Ngá»c này tá»± nhiên...  
Tiêu Lá»™ng Ngá»c xua tay, cưá»i nói: 
– TÃnh tình cá»§a tôi hào sảng lắm. Tôi không thÃch câu nệ, rất ghét lối khách sáo. Ngưá»i đã bằng lòng kết bạn tá»›i tôi, váºy có thể Ä‘em nguyên nhân tại sao Ä‘i kiếm Thuần Vu tiá»n bối nói cho tôi biết được chứ?  
Tư Äồ Ngá»c gáºt đầu nói: 
– Có thể được lắm chứ. Trước hết tôi xin há»i Tiêu cô nương, cô nương có biết Thiên Trì kỳ há»™i không? 
Tiêu Lá»™ng Ngá»c mỉm cưá»i đáp: 
– Biết! Chứ cách mưá»i lăm năm má»™t lần, các cao thá»§ đệ nhất trong võ lâm lại tụ táºp đông đủ ở Thiên Trì há»™i. 
Tư Äồ Ngá»c nói: 
– Rằm tháng tám năm nay lại tá»›i ngày Thiên Trì há»™i mà Äăng Lâu Tá»u Khách Thuần Vu Sán là ngưá»i duy nhất được toàn thể suy tôn lên làm tra nhân ở Thiên Trì Kỳ há»™i năm nay. Trừ vị sáng láºp ra Thiên Trì kỳ há»™i còn những ngưá»i tá»›i dá»± Thiên Trì Kỳ Há»™i Ä‘á»u phải có giấy chứng nháºn do Thuần Vu tiá»n bối ký. 
Tiêu Lá»™ng Ngá»c mỉm cưá»i, há»i: – Bá»™ Tư Äồ huynh định tham dá»± Thiên Trì Kỳ há»™i hay sao?  
Tư Äồ Ngá»c khiêm tốn đáp: – Tại hạ tá»± biết không đủ tư cách nhưng vì má»™t lý do đặc biệt không thể nào không tá»›i dá»± cho được.  
Tiêu Lá»™ng Ngá»c xếch ngược lông mày, há»i: 
– Tại sao lại không đủ tư cách? Ngưá»i tham dá»± Thiên Trì Kỳ há»™i chỉ cần có công lá»±c cao, chứ đâu có kể tuổi tác vai vế? 
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				27-09-2008, 09:58 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				 Nghịch Thiên Quá»· Äế 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Apr 2008 
					Äến từ: Hà Ná»™i 
					
					
						Bài gởi: 405
					 
                    Thá»i gian online: 22 giá» 14 phút 30 giây
                 
					
 
	Thanks: 3 
	
		
			
				Thanked 0 Times in 0 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			ÄẠI TÃŒNH HIỆP 
 
Nguyên tác: Äại Phong 
Hồi Thứ Ba 
GAN HIỆP SĨ, DẠ ANH HÙNG 
 
 
  
 
Tư Äồ Ngá»c gượng cưá»i, nói: 
– Tuy chuyện là thế nhưng Thuần Vu tiá»n bối đã lìa bá» cõi trần.  
Tiêu Lá»™ng Ngá»c mỉm cưá»i cướp lá»i: 
– Tư Äồ huynh hà tất phải lo lắng. Bổn cô nương biết rằng trừ việc có giấy chứng nháºn và có chữ ký cá»§a Äăng Lâu Tá»u Khách Thuần Vu Sán ra còn có má»™t con đưá»ng tắt có thể tham dá»± Thiên Trì há»™i. 
Tư Äồ Ngá»c gáºt đầu, nói: 
– Tại hạ cÅ©ng biết đó là cần phải có ba vị tuyệt đại cao thá»§ khảo nghiệm, phải vượt qua ba cá»a ải. 
Tiêu Lá»™ng Ngá»c mỉm cưá»i, há»i: 
– Tư Äồ huynh tá»± nháºn công lá»±c còn kém, không dám vượt qua ba cá»a ải đó à? 
Tư Äồ Ngá»c cau may, cưá»i nói: 
– Công lá»±c còn kém đó là Ä‘iá»u trở ngại lá»›n nhất, nhưng trừ phi tại hạ không thể tìm được ra má»™t đưá»ng lối nào khác, tại hạ không thÃch ngông cuồng, chạm trán vá»›i các vị tiá»n bối để mang tá»™i thất lá»…. 
Tiêu Lá»™ng Ngá»c nghe chàng nói như váºy, ra chiá»u suy nghÄ© nhiá»u lắm.  
Tư Äồ Ngá»c vá»™i há»i: 
– Tiêu cô nương nghĩ ngợi gì đó?  
Tiêu Lá»™ng Ngá»c đáp: 
– Bổn cô nương Ä‘ang nghÄ© có nên làm giả chữ ký cá»§a Thuần Vu tiá»n bối để cấp cho Tư Äồ huynh má»™t giấy chứng nháºn không? 
Tư Äồ Ngá»c đăm đăm nhìn vào ngôi má»™ má»›i đắp đầy vẻ thê lương ảm đảm cá»§a Thuần Vu Sán mà Ä‘au khổ nói: 
– Nếu Tiêu cô nương mà có thể giúp tại hạ được má»™t giấy chứng nháºn đầy đủ chữ ký cá»§a Thuần Vu tiá»n bối thì cô nương chÃnh là Cá»u Thiên Tiên Nữ cá»§a tại hạ váºy. 
Tiêu Lá»™ng Ngá»c lắc đầu, nói: 
– Bổn cô nương không đùa giỡn Tư Äồ huynh đâu, quả tháºt bổn cô nương có biện pháp. 
Tư Äồ Ngá»c ngạc nhiên hết sức, chàng chỉ tay vá» phÃa ngôi má»™, nói: 
– Tiêu cô nương, cô nương đùa rỡn rồi. Cứ theo như lá»i cô nương nói thì Thuần Vu tiá»n bối có thể giả chết để lánh mặt kẻ thù, chứ không phải là... 
Tiêu Lá»™ng Ngá»c cắt ngang lá»i nói cá»§a Tư Äồ Ngá»c, nghiêm mặt nói: 
– Bổn cô nương không hỠđùa rỡn Tư Äồ huynh, Thuần Vu tiá»n bối không phải là lánh mặt kẻ thù, trái lại đã gặp kẻ thù ở trong đưá»ng hẹp nên má»›i bị mưu hại mà chết thảm. 
Tư Äồ Ngá»c thấy nàng nói có đầu Ä‘uôi, hợp lý, dÄ© nhiên là phải tin ngay. Chàng cau mày há»i: 
– Tiêu cô nương có biết Thuần Vu tiá»n bối đã bị ai sát hại không?  
Tiêu Lá»™ng Ngá»c gáºt đầu, đáp: 
– Biết! Ngưá»i đã giết Thuần Vu tiá»n bối là Nghi SÆ¡n Tam ác. 
Tư Äồ Ngá»c biết rằng Nghi SÆ¡n Tam ác đó là cao thá»§ đệ nhất trong phái Hắc đạo ở sáu tỉnh phÃa Bắc, liá»n cau mày, nói: 
– Nghi SÆ¡n Tam ác tuy Ä‘á»u là những kẻ độc ác có tiếng, nhưng công lá»±c vị tất đã hÆ¡n Thuần Vu tiá»n bối là ngưá»i có địa vị cao trong Thiên Trì Kỳ há»™i. 
Tiêu Lá»™ng Ngá»c thở dài, nói: 
– Tư Äồ huynh nói không sai, nhưng Thiết Toán Tú Tài Ngô Hồng Liệt, má»™t trong Tam Ãc là tay mưu lược ghê gá»›m. Y đã mở hÆ¡n ba chục tá»u lầu trên con đưá»ng từ Thái SÆ¡n đến Nghi SÆ¡n Tam Ãc trang. 
Tư Äồ Ngá»c lấy làm lạ lùng, há»i: 
– Mở những quán rượu thì có gì là mưu lược?  
Tiêu Lá»™ng Ngá»c cưá»i nói: 
– Sao không là mưu lược? Thuần Vu tiá»n bối thÃch rượu còn hÆ¡n mạng sống cá»§a mình. Lần trước khi Ä‘i ngang Nghi SÆ¡n phó há»™i, dá»c đưá»ng gặp quán rượu là vào uống, mà má»—i lần uống là say túy lúy, thì những tá»u lầu cá»§a Thiết Toán Tú Tài Ngô Hồng Liệt có khác gì những quán rượu thưá»ng đâu, ngay cả chá»§ nhân quán rượu cÅ©ng là ngưá»i địa phương chất phác. Vì váºy mà Thuần Vu tiá»n bối má»›i không nghi hoặc, táºn hứng nghiêng chén, uống cho tháºt phỉ trÃ. Äến khi tá»›i Nghi SÆ¡n, thì Thuần Vu tiá»n bối đã say khướt, nghe tiếng chân ngưá»i rầm ráºp bước tá»›i thì ông ta đã quay ra ngá»§, đánh má»™t giấc Nam Kha. 
Tư Äồ Ngá»c nghe nói, gai ốc trên mình nổi cả lên, nghiến răng nói: 
– Tên Thiết Toán Tú Tài Ngô Hồng Liệt tháºt quá lợi hại. 
Nói tá»›i đây, chàng đột nhiên chắp tay vai chào Tiêu Lá»™ng Ngá»c má»™t cái, định tung mình lên ngá»±a. 
Tiêu Lá»™ng Ngá»c liá»n há»i: 
– Tư Äồ huynh Ä‘i đâu mà vá»™i vàng thế? 
Tư Äồ Ngá»c ánh mắt loang loáng, hào khà hiện rõ trên nét mặt, dõng dạc nói: 
  
– Tiểu đệ không biết việc này thì thôi, chứ đã được Tiêu cô nương cho biết thì tại hạ không thể nào làm ngÆ¡ cho được. Tại hạ muốn má»™t ngá»±a má»™t kiếm chạy đến Nghi SÆ¡n giết cho hết lÅ© Thiết Toán Tú Tài Ngô Hồng Liệt mang thá»§ cấp vỠđây để làm lá»… trước má»™ Thuần Vu tiá»n bối, lam cho tiá»n bối được mát lòng hả dạ ở dưới Cá»u Tuyá»n. 
Tiêu Lá»™ng Ngá»c gáºt đầu lia lịa, miệng nở ra nụ cưá»i tháºt tươi ánh mắt dào dạt cảm tình nói: 
– Tháºt đúng là má»™t vị hào kiệt, bổn cô nương ở trước má»™ phần này đợi chá» Tư Äồ huynh ba ngày. Nếu như huynh có thể Ä‘em được đầu cá»§a Thiết Toán Tú Tài Ngô Hồng Liệt vỠđây thì bổn cô nương bảo đảm sẽ kiếm cho huynh má»™t giấy chứng nháºn có chữ ký cá»§a Thuần Vu tiá»n bối để huynh tham dá»± Thiên Trì Kỳ há»™i. 
Tư Äồ Ngá»c không hiểu nàng làm thế nao mà lại có được chữ ký cá»§a Thuần Vu Sán, liá»n ngạc nhiên há»i: 
– Tiêu cô nương... 
Tiêu Lá»™ng Ngá»c xua tay, cưá»i nói: 
– Thôi Ä‘i Ä‘i, bất tất phải nghi ngá», cÅ©ng không cần phải há»i thêm gì nữa. Bổn cô nương đã tin là huynh có gan hiệp sÄ©, dạ anh hùng thì huynh cÅ©ng nên tin là bổn cô nương đây trà tuệ vô biên. 
Nàng đã nói như váºy rồi dÄ© nhiên Tư Äồ Ngá»c không tiện há»i han thêm. Chàng chắp tay vái chào, tung mình lên ngá»±a. Con Mặc Hoa Lưu phóng Ä‘i vun vút. Chỉ trong chá»›p mắt cả ngưá»i lẫn ngá»±a Ä‘á»u mất dạng. 
Tiêu Lá»™ng Ngá»c nhìn theo giây lâu rồi mỉm cưá»i. NghÄ© bụng: “Tháºt là má»™t trang hiệp sÄ© tuấn tú, nhưng phải chăng cÅ©ng còn đôi phần lá»— mãngâ€. 
NghÄ© Ä‘oạn, nàng xoay mình vái vá» phÃa má»™ má»™t cái, rồi thoăn thoắt chạy vá» má»™t hướng. 
Nghi SÆ¡n Tam ác trang là má»™t cái tên mà không những ngưá»i ở SÆ¡n Äông quen tiếng, mà khắp cả sáu tỉnh phÃa Bắc trong phái Hắc đạo ai ai cÅ©ng biết. 
Tam Ãc là tiếng gá»i chung cá»§a ba ngưá»i uống máu ăn thá» vá»›i nhau. Ngưá»i thứ nhất là Truy Hồn Tẩu Tống Minh. Ngưá»i thứ hai là Nữ Táng Môn Äiá»n Cổ Lệ. Còn ngưá»i thứ ba là Thiết Toán Tú Tài Ngô Hồng Liệt. 
Má»™t tay tuyệt đại cao thá»§ sáng suốt như Äăng Lâu Tá»u Khách Thuần Vu Sán mà khi Ä‘i dá»± há»™i Nghi SÆ¡n lại bị chết dưới tay Ngô Hồng Liệt. Cho nên trong số Nghi SÆ¡n Tam ác, tên tuổi cá»§a Thiết Toán Tú Tài Ngô Hồng Liệt là nổi nhất. 
Bá»n Tam Ãc Ä‘ang rượu chè cưá»i nói vá»›i nhau, chiêu đãi các vị bằng hữu thì đột nhiên thá»§ hạ chạy vào trên tay cầm má»™t tấm danh thiếp dâng lên Ngô Hồng Liệt mà bẩm rằng: 
– Khải bẩm Tam trang chá»§, có ngưá»i đưa thiếp xin gặp. 
Ngô Hồng Liệt tiếp lấy danh thiếp nhìn qua, chỉ thấy trên danh thiếp viết có bốn chữ “Tư Äồ Ngá»c bái†nét chữ như rồng bay phượng múa bèn quay sang nói vá»›i Truy Hồn Tẩu Tống Minh rằng: 
– Äại ca có biết Tư Äồ Ngá»c là nhân váºt như thế nào không?  
Tống Minh hơi cau mày nghĩ ngợi, rồi đáp: 
– Tên này chưa từng nghe nói tá»›i bao giá», nhưng hắn dám tá»›i Tam Ãc trang thì nếu không phải là ngưá»i đồng lõa ắt là cưá»ng cừu. Váºy nhị đệ hãy tiếp hắn má»™t phen để khá»i bị chê là thất lá»…. 
Ngô Hồng Liệt gáºt đầu, vừa định đứng dáºy thì Nữ Táng Môn Äiá»n Cổ Lệ ngồi bên đã á»n ẻn nói: 
– Nhị ca hãy để tiểu muội thay thế đi gặp y trước. Nhị ca ở đây chỠtiểu muội.  
Ngô Hồng Liệt cưá»i nói: 
– Tháºt là mệt tam muá»™i. 
Äiá»n Cổ Lệ mỉm cưá»i, quay lại chào Mông SÆ¡n Miêu Thị Song Hùng vá»›i Mạc Tà Phi Long trại chá»§ rồi đứng dáºy Ä‘i ra bên ngoài. 
Vị Nữ Táng Môn này vỠtuổi tác thì chỉ mới độ hăm bốn, hăm nhăm, nhưng vỠvõ nghệ thì nàng đầy mình nội gia công lực. 
HÆ¡n nữa, nàng mặt đẹp như hoa, dạ độc như rắn rết, còn sá»± dâm đãng thì khá»i nói, ai cÅ©ng có thể làm chồng được, sá»›m Tần tối Sở nên má»›i có được cái biệt hiệu khó nghe là Nữ Táng Môn. 
GiỠđây thay thế Ngô Hồng Liệt ra tiếp khách, mặt mày nàng hớn hở. Vừa ra tới cổng, nàng đã thấy mắt hoa lên. 
Thì ra ở ngoài cá»a Tam Ãc Trang có má»™t chàng tuấn khách áo xanh, tay dắt ngá»±a ô. 
Chưa nói tá»›i ngưá»i, hãy nói tá»›i ngá»±a trước. Ngá»±a đó là con Long Câu khó kiếm trên Ä‘á»i, nhưng ngá»±a và ngưá»i cùng đứng bên nhau, khiến cho Äiá»n Cổ Lệ chá»›p hoài cặp mắt, khóe thu ba rào rạt. 
Nàng không còn lòng dạ nào chú ý tá»›i ngá»±a nữa. ÄÆ°Æ¡ng nhiên Tư Äồ Ngá»c quá đẹp trai, quá anh hùng. Ngày trước ở Nam Man Tá» cốc, trước Vô Danh động, chàng đã được Mạnh Băng Tâm khen là má»™t trang mỹ nam tá», đẹp không kém gì Lương Thiên Kỳ lúc thiếu thá»i. Rồi cả đến Tiêu Lá»™ng Ngá»c vừa nhìn thấy chàng đã thốt lá»i khen là ngưá»i đẹp như ngá»c. 
Äiá»n Cổ Lệ tuy đã đưa mắt tống tình, nhưng Tư Äồ Ngá»c không coi Nữ Táng Môn vào đâu cả. 
Chàng lạnh lùng chắp tai vái chào Äiá»n Cổ Lệ, dõng dạc nói: 
– Cô nương đây phải chăng là Nữ Táng Môn Äiá»n tam đương gia, danh tiếng lẫy lừng khắp má»™t giải đất Lá»— này. 
Äiá»n Cổ Lệ nghe đối phương nói mấy câu không khá»i cau mày. Nàng cau mày không phải vì ghét câu khen “Danh tiếng lẫy lừng khắp má»i giải đất Lỗ†mà cÅ©ng không phải vì ghét cách xưng hô “Äiá»n tam dương gia†mà chỉ vì ba tiếng “Nữ Táng Mônâ€. 
Tâm lý con ngưá»i tháºt là kỳ quái dị thưá»ng. Äiá»n Cổ Lệ bình thá»i rất thÃch cái ngoại hiệu “Nữ Táng Môn†không chút xấu hổ gì cả, nhưng nay cái ngoại hiệu đó do chÃnh miệng Tư Äồ Ngá»c nói ra lại khiến nàng không vui. 
Nhưng Äiá»n Cổ Lệ chỉ hÆ¡i khó chịu má»™t chút thôi chứ không lâu. Nàng lại mỉm cưá»i nói vá»›i Tư Äồ Ngá»c rằng: 
– Tư Äồ huynh khách sáo quá. Chẳng qua nhị ca tôi Ä‘ang báºn tiếp khách nên không thể ra tiếp đón Tư Äồ huynh được, má»›i sai tiểu muá»™i Äiá»n Cổ Lệ ra thay thế. 
Nói tá»›i đây, nàng lại đưa mắt nhìn con Mặc Hoa Lưu. Äá»™t nhiên nàng thất kinh “À†lên má»™t tiếng, há»i Tư Äồ Ngá»c rằng: 
– Tư Äồ huynh, con ngá»±a cá»§a huynh cưỡi khá»e và đẹp quá, nhưng sao trông giống con Mặc Hoa Lưu cá»§a Ẩn Hiá»n trang chá»§ cá»§a Thạch Vô Tranh quá. 
Tư Äồ Ngá»c thầm cảm phục nhỡn lá»±c cá»§a đối phương, chàng gáºt đầu đáp: 
– Con mắt cá»§a Äiá»n tam đương gia tháºt là tinh tế. Vâng, đúng. Con ngá»±a cá»§a tại hạ cưỡi là con Mặc Hoa Lưu mà cÅ©ng đúng là do Ẩn Hiá»n trang Thạch trang chá»§ cho mượn. 
Äiá»n Cổ Lệ bá»±c bá»™i trong lòng. Nàng đã dùng tiếng Tư Äồ huynh rất lịch sá»± để xưng hô vá»›i đối phương nhưng đối phương thì lại dùng danh từ ngày nay rất khó nghe là Äiá»n tam đương gia để xưng hô vá»›i mình. Nàng tức giáºn nói: 
– Tư Äồ huynh, huynh đưa con ngá»±a đó cho lâu la chúng tôi giữ được chứ? Tôi xin bảo đảm là không mất má»™t cá»ng lông ngá»±a, huynh chịu chứ? 
Tư Äồ Ngá»c lắc đầu, cưá»i nói: 
– Tại hạ không dám làm phiá»n bá»n lâu la cá»§a Äiá»n tam đương gia. Tại hạ dừng lại ở quý trang không lâu, tại hạ chỉ định mượn má»™t món váºt cá»§a Thiết Toán Tú Tài Ngô đương gia. Mượn được rồi thì tại hạ sẽ Ä‘i liá»n. 
Nói xong, chàng quấn cương ngá»±a lại, rồi khẽ khoát tay, con Mặc Hoa Lưu tá»±a như thông hiểu ý ngưá»i, liá»n chạy tuốt vào khu rừng phÃa trước mặt. 
Äiá»n Cổ Lệ né tránh nhưá»ng bước cho khách Ä‘i, má»™t mặt theo Tư Äồ Ngá»c Ä‘i vào trong đại sảnh, má»™t mặt cưá»i duyên, há»i: 
– Tư Äồ huynh, huynh định mượn váºt gì đó? Tiểu muá»™i Äiá»n Cổ Lệ cÅ©ng có thể thay mặt mà đáp ứng Ä‘iá»u mong cầu cua huynh. Hà tất phải cần đến Ngô nhị ca. 
Tư Äồ Ngá»c trợn ngược đôi lông mày kiếm lên, mỉm cưá»i đáp: 
– Không được. Món váºt này giá trị rất cao, cần phải tá»± mình Ngô nhị đương gia cho mượn má»›i được, không ai có thể thay Ngô nhị đương gia mà cho mượn được. 
Äiá»n Cổ Lệ nhÃu mày, cưá»i nói: 
– Tiểu muá»™i Äiá»n Cổ Lệ không tin là vá»›i thân pháºn cá»§a tiểu muá»™i hiện nay lại không thể thay mặt Ngô nhị ca mà cho huynh mượn món đồ váºt ấy, váºy Tư Äồ huynh cứ nói ra. 
Tư Äồ Ngá»c ánh mắt sáng quắc, cao giá»ng đáp: 
– Tại hạ tá»›i đây đặc biệt là há»i thăm Thiết Toán Tú Tài Ngô nhị đương gia để mượn đương gia... 
Lúc bấy giá» nhân hai ngưá»i đã bước vào tá»›i đại sảnh. Thiết Toán Tú Tài Ngô Hồng Liệt nghe Tư Äồ Ngá»c nói như váºy liá»n đứng phắt dáºy, vòng tay cưá»i nói: 
– Tại hạ là Ngô Hồng Liệt, Tư Äồ bang hữu định mượn món váºt gì cá»§a tại hạ? 
Tư Äồ Ngá»c thản nhiên sang sảng giá»ng nói: 
– Ta muốn mượn cái đầu của Ngô nhị đương gia. 
Lá»i chàng vừa dứt trong đại sảnh trở nên im phăng phắc. 
Thiết Toán Tú Tài Ngô Hồng Liệt không thể nào tưởng tượng ra được rằng mình vừa mở miệng cưá»i há»i có má»™t câu, lại phải nghe má»™t câu đáp quái dị đến như váºy. 
Truy Hồn Tẩu Tống Minh vuốt râu nghÄ© ngợi, tá»± há»i không hiểu Tư Äồ Ngá»c là ai mà lại to gan lá»›n máºt đến như thế. Chàng là ai mà lại dám khinh ngưá»i đến như váºy? Chàng dá»±a vào thế lá»±c nào, võ công tá»›i đâu, lai lịch ra làm sao? 
Nữ Táng Môn Äiá»n Cổ Lệ đâm ra thất vá»ng thầm rằng “Chàng thiếu niên tuấn tú kia tại sao lại là kẻ thù địch cá»§a ta. Trá»i già tháºt cắc cá»› chốc nữa đây, mình phải xá» trà ra saoâ€. 
Khách khứa ở trong đại sảnh như Mông SÆ¡n Miêu Thị Song Hùng, và Thiết Tý Phi Long Lư Minh càng kinh ngạc hÆ¡n, Ä‘á»u nghÄ© bụng: “Con ngưá»i danh vang bốn biển là Äăng Lâu Tá»u Khách Thuần Vu Sán mà còn bị hại dưới cây Thiết Toán bàn lợi hại vô song cá»§a Thiết Toán Tú Tài, thì tên Tư Äồ Ngá»c này lại sao lại dám má»™t mình xông vào miệng cá»pâ€. 
Cả chá»§ lẫn khách tất cả sáu ngưá»i ai ai cÅ©ng theo Ä‘uổi má»™t ý nghÄ© riêng, cho nên trong đại sảnh không khà đâm ra yên lặng như tá», đến con ruồi bay cÅ©ng nghe thấy tiếng. 
Thiết Toán Tú Tài Ngô Hồng Liệt là ngưá»i thâm trầm trấn tÄ©nh nhất trong bá»n. Y ha hả cưá»i lá»›n để phá tan bầu không khà nặng ná», rồi quay sang vái chào Tư Äồ Ngá»c bằng má»™t giá»ng ôn tồn nói: 
– Tư Äồ bằng hữu tháºt là ngưá»i có đảm lượng, Ngô Hồng Liệt này cảm phục vô cùng. Váºy xin má»i bằng hữu ngồi chÆ¡i để Ngô Hồng Liệt này được dâng ba chén rượu. Sau chúng ta hãy nói chuyện. 
Äối phương ăn nói nhã nhặn, Tư Äồ Ngá»c không tiện ép buá»™c đối phương phải giao chiến ngay, nên chàng liá»n gáºt đầu, ngang nhiên ngồi xuống bàn rượu. 
Ngô Hồng Liệt cầm bình rượu lên miệng cưá»i toe toét, tiến đến rót rượu cho Tư Äồ Ngá»c. 
Tư Äồ Ngá»c ngầm Ä‘oán là đối phương có thể lợi dụng cÆ¡ há»™i này để thá» thách công lá»±c cá»§a mình, liá»n đứng thẳng ngưá»i dáºy, hai tay đưa chén ra chỠđợi. 
Quả nhiên chàng Ä‘oán không sai. Rượu chưa ra khá»i bình chàng đã cảm thấy má»™t luồng ám kình vô hình mạnh mẽ đè xuống. 
Tư Äồ Ngá»c khẽ nhếch mép cưá»i, co tay phải vá», như thế Ä‘ang từ hai tay cầm chén chàng chỉ còn lại có má»™t tay cầm mà thôi. 
Làm như váºy, chàng cÅ©ng có hÆ¡i thất lá»… vá»›i đối phương nhưng hiện tại Thiết Toán Tú Tài Ngô Hồng Liệt đã ngầm váºn ám kình có ý để thá» sức thì chàng không thể dùng cả hai tay cầm chén để cho đối phương chiếm mất thế thượng phong. 
Ngô Hồng Liệt thÃch thú, từ từ đổ rượu xuống chén cá»§a Tư Äồ Ngá»c. Y chắc mẩm là phen này thể nào đối phương cÅ©ng phải run tay khổ sở có thể đánh rÆ¡i chén rượu xuống đất. Nhưng tháºt trái lại vá»›i Ä‘iá»u y tưởng tượng. Nét mặt Tư Äồ Ngá»c vẫn thản nhiên, tay chàng không run chút nào cả. Trái lại miệng chàng còn mỉm cưá»i. 
Thiết Toán Tú Tài là ngưá»i xảo quyệt, y biết ná»™i lá»±c chân khà cá»§a đối phương cao thâm hÆ¡n mình nhiá»u. 
Cho nên đến chén thứ hai, chén thứ ba y không thá» sức nữa. Y cưá»i toe toét, vui vẻ rót rượu cho đối phương. 
Tư Äồ Ngá»c trợn ngược lông mày lại giÆ¡ tay trái như cÅ© để cầm lấy chén. Chàng muốn dù trong má»™t chá»›p mắt cÅ©ng không nên thất lá»… vá»›i đối phương, vì đó là luáºt lệ cá»§a giang hồ. 
Ba chén rượu rót xong, ngưá»i đứng đầu Nghi SÆ¡n Tam ác là Truy Hồn Tẩu Tống Minh đưa mắt nhìn Tư Äồ Ngá»c, mỉm cưá»i nói: 
– Tư Äồ bằng hữu, mấy lá»i vừa rồi cá»§a bằng hữu bảo rằng mượn cái đầu cá»§a Ngô nhị đệ tôi, ấy là nói chÆ¡i? 
Tư Äồ Ngá»c thản nhiên mạnh bạo đáp: 
– Tại hạ từ xa tá»›i đây cho nên không có chuyện đùa bỡn. Những lá»i mà tại hạ đã nói Ä‘á»u là những câu đứng đắn cả. 
  
Tống Minh sầm nét mặt, trầm giá»ng nói: 
– Tư Äồ Ngá»c, chúng ta là những kẻ chưa bao giá» quen biết nhau, không oán, không thù, tại sao các hạ tá»›i đây để gây hấn làm gì? Các hạ hãy cho tôi biết lai lịch và tông phái cá»§a các hạ. 
Tư Äồ Ngá»c lắc đầu, nói: 
– Lai lịch và tông phái cá»§a tại hạ, hiện thá»i tại hạ không thể nói ra được. Nhưng tại hạ có thể nói nguyên nhân tại sao tại hạ tá»›i đây để mượn cái đầu cá»§a Ngô nhị đương gia cho chư vị được hay. 
Nữ Táng Môn Äiá»n Cổ Lệ không tiện làm thinh mãi, đành phải mở miệng nói: 
– Các hạ hãy nói đi? Chúng tôi cần biết lý do của các hạ.  
Tư Äồ Ngá»c cưá»i nói: 
– Lý do cá»§a tôi tháºt là hết sức đơn giản. Tại hạ định mượn cái đầu cá»§a Ngô Nhị đương gia để làm đồ tế. 
Äiá»n Cổ Lệ nói: 
– Các hạ tế ai? 
Tư Äồ Ngá»c đứng phắt dáºy, nghiêm nét mặt, sang sảng giá»ng nói: 
– Tại hạ từ Thái SÆ¡n tá»›i đây định mượn cái đầu ở trên cổ Ngô nhị đương gia để Ä‘em vá» tế trước má»™ phần cá»§a Äăng Lâu Tá»u Khách Thuần Vu Sán. 
Ngô Hồng Liệt “À†lên má»™t tiếng, cưá»i nhạt nói: 
– Thì ra các hạ định báo thù cho Thuần Vu lão quỷ?  
Tư Äồ Ngá»c gáºt đầu, đáp: 
– ChÃnh thế! 
Tống Minh cau mày, xen lá»i nói: 
– Các hạ là gì cá»§a Thuần Vu Sán? Là bạn hay là ngưá»i thân?  
Tư Äồ Ngá»c thản nhiên đáp: 
– Không phải bạn mà cÅ©ng không phải là ngưá»i thân.  
Äiá»n Cổ Lệ thở ra nhẹ nhõm, cưá»i khanh khách nói: 
– Äã không phải là bạn mà lại cÅ©ng không phải là ngưá»i thân thì các hạ hà tất phải gây sá»± để mua há»a vào thân. 
Tư Äồ Ngá»c trừng mắt, sang sảng giá»ng nói: 
– Các nhân váºt võ lâm trong lúc động thá»§ phát chiêu thì hai bên khó lòng mà tránh khá»i có sá»± tổn thương. Nếu ai cÅ©ng câu nệ thì máu cá»§a ngưá»i võ lâm đổ ra không biết là bao nhiêu... 
Nói tá»›i đây, chàng dừng lại giây lâu, đưa mắt liếc má»™t vòng khắp sảnh đưá»ng rồi nói tiếp: 
– Nhưng Thuần Vu tiá»n bối ngày trước gặp nạn, trong cái chết cá»§a tiá»n bối có Ä‘iá»u oan khuất. Tư Äồ Ngá»c này là ngưá»i nghÄ©a hiệp cho nên không thể không tá»›i Nghi SÆ¡n để đòi Ngô nhị đương gia thi hành công đạo. 
Ngô Hồng Liệt mặt biến sắc, đăm đăm nhìn Tư Äồ Ngá»c, cháºm rãi nói: 
– Thuần Vu Sán oan khuất ở chỗ nào mà các hạ đòi tôi phải thi hành công đạo? 
Tư Äồ Ngá»c sẵng giá»ng há»i: 
– Thuần Vu tiá»n bối bị chết trong trưá»ng hợp nào, các hạ có biết không?  
Äiá»n Cổ Lệ cưá»i duyên đỡ lá»i cho Ngô Hồng Liệt: 
– À, lão già ấy là kẻ tá»± phụ háo thắng, dám má»™t mình xông vào Nghi SÆ¡n để cuối cùng bị chết dưới binh khà Thiết Toán bàn cá»§a Ngô nhị ca, chết vì chiêu “Tam Giao Tam Bái, Bách Tá» Tá» Phiâ€. 
Ngô Hồng Liệt thấy Äiá»n Cổ Lệ mang chiêu thuáºt ngụy dị cá»§a mình tiết lá»™ ra ngoài, tức thì đưa mắt lưá»m nhìn Äiá»n Cổ Lệ má»™t cái. 
Äiá»n Cổ Lệ thấy mình lỡ lá»i, mặt mày bẽn lẽn, cúi đầu làm thinh. Tư Äồ Ngá»c lắc đầu nói: 
– Äiá»n tam đương gia, lá»i cô nói không đúng. Thuần Vu tiá»n bối không phải chết vì cây Thiết Toán bàn cá»§a Ngô nhị đương gia đâu. 
Äiá»n Cổ Lệ ngạc nhiên, ngá»ng đầu nhìn Tư Äồ Ngá»c, nói: 
– Ngưá»i trên giang hồ ai lại không biết chuyện đó, mà chỉ có các hạ lại tá»± bịa chuyện. 
Tư Äồ Ngá»c cưá»i nhạt, nói: 
– Chỉ cần xét cái ngoại hiệu Äăng Lâu Tá»u Khách cá»§a Thuần Vu tiá»n bối là tại hạ có thể biết nguyên do cái chết cá»§a tiá»n bối rồi. 
Thiết Toán Tú Tài Ngô Hồng Liệt thấy việc làm ám muá»™i cá»§a mình là việc xếp đặt cá»§a mình cá»±c kỳ cÆ¡ máºt, trừ Truy Hồn Tẩu Tống Minh và Nữ Táng Môn Äiá»n Cổ Lệ ra thì không có ai khác được biết nay nghe Tư Äồ Ngá»c nói, trong lòng Thiết Toán Tú Tài không khá»i kinh hãi. Ngô Hồng Liệt cau mày, lạnh lùng há»i: 
– Lá»i Tư Äồ bằng hữu nói ám chỉ gì?  
Tư Äồ Ngá»c sang sảng giá»ng nói: 
– Suốt má»™t con đưá»ng từ Thái SÆ¡n dẫn tá»›i đây, hÆ¡n ba mươi tá»u lâu má»›i được mở ra. Những tá»u lâu đó cá»§a ai? Chắc Ngô nhị đương gia phải biết chứ? Thuần Vu tiá»n bối là ngưá»i thÃch rượu còn hÆ¡n mạng sống cá»§a mình, cho nên gặp quán là vào, gặp rượu là uống, uống cho đến say mèm, đến lúc tá»›i được Nghi SÆ¡n Tam ác trang thì cả má»™t thân thế anh hùng, danh tiếng lẫy lừng trong thiên hạ, vá»›i má»™t công lá»±c ghê gá»›m đã không thể nào chống lại được tá»u lá»±c, cho nên má»›i... 
Ngô Hồng Liệt nghe nói tá»›i đây, Ä‘áºp bàn quát: 
– Tư Äồ Ngá»c, chẳng lẽ các hạ lại cho là tôi bày ra cái kế ấy hay sao?  
Tư Äồ Ngá»c cưá»i nói: 
– Tại hạ không có chứng cá»› gì xác thá»±c, không dám nói thẳng ra như váºy, nhưng hÆ¡n ba mươi tá»u lâu má»›i mở kia thì sau cái chết cá»§a Thuần Vu tiá»n bối đã theo nhau mà đóng cá»a hết. Äiá»u này là sá»± tháºt. 
Ngô Hồng Liệt tuy bị Tư Äồ Ngá»c soi mói mưu gian cá»§a mình, nhưng trước mặt má»i ngưá»i, dại gì mà mình thừa nháºn? Y liá»n cưá»i nhạt, quắc mắt nói: 
– Tư Äồ bằng hữu, tục ngữ có câu: “Nói có sách mách có chứngâ€. Các hạ đã không có chứng cá»› gì mà chỉ bằng vào mấy lá»i nói suông chẳng lẽ lại tưởng... 
Tư Äồ Ngá»c đột nhiên phá ra cưá»i sằng sặc, khiến tất cả má»i ngưá»i trong sảnh đưá»ng phải sá»ng sốt, không hiểu chàng định hành động gì? 
Nữ Táng Môn Äiá»n Cổ Lệ bá»±c bá»™i cau mày há»i: 
– Tư Äồ huynh, huynh cưá»i gì váºy? 
Thiết Toán Tú Tài Ngô Hồng Liệt thấy đã gần tá»›i lúc hai bên phải giao chiến mà Äiá»n Cổ Lệ vẫn gá»i đối phương là Tư Äồ huynh thì tức bá»±c lắm. Y đưa mắt nhìn cô em gái dâm đãng má»™t cái. 
Tư Äồ Ngá»c không thèm để ý tá»›i lòng tốt cá»§a Äiá»n Cổ Lệ. Chàng vẫn ngạo nghá»…, sang sảng giá»ng nói: 
– Tại hạ cưá»i là cưá»i Ngô nhị đương gia quá khinh dá»… ngưá»i Ä‘á»i. Nếu tại hạ có bằng cá»› hẳn hoi thì Ngô nhị đương gia nghÄ© sao? 
Ngô Hồng Liệt cưá»i nhạt, nói: 
– Ngươi có vẻ tá»± phụ lắm thì phải. Ở Ä‘á»i đừng nên kiêu ngạo như thế. Chẳng lẽ ngươi lại không có lá»—i gì hay sao? Ngươi hoàn toàn lắm há»? 
Tư Äồ Ngá»c lắc đầu, đáp: 
– Tại hạ không cho mình là con ngưá»i hoàn toàn, tại hạ cÅ©ng không giá»i giang gì nhưng tại hạ dám xông vào nÆ¡i hang hùm ná»c rắn là Nghi SÆ¡n Tam ác trang này. 
Trong sảnh đưá»ng, Mạc Tà Äảo Phi Long Trại Chá»§ và Thiết Tý Phi Long Lư Minh, hai ngưá»i bổn tÃnh cuồng bạo, vốn cho mình là cao thá»§ võ lâm, hÆ¡n nữa lại có mối giao tình rất thắm thiết vá»›i Ngô Hồng Liệt cho nên không thể nào nhịn được, bèn cưá»i nham hiểm, xen lá»i: 
– Tư Äồ bằng hữu đã khinh thưá»ng thiên hạ như váºy thì Lư Minh này trước hết xin được lãnh giáo võ công cá»§a bằng hữu. 
Tư Äồ Ngá»c vốn biết rằng nói suông cÅ©ng chẳng Ãch gì, cẩn phải đánh nhau cho nên chàng liá»n gáºt đầu, cưá»i nói: 
  
– ÄÆ°á»£c Tư Äồ Ngá»c này má»™t mình má»™t kiếm, má»™t mình xông vào Nghi SÆ¡n, rất may lại gặp được nhân váºt lục lâm ở sáu tÃnh miá»n Bắc là Lư trại chá»§ tháºt là hân hạnh. Hân hạnh! 
Lá»i chàng nói tháºt là rõ ràng, cỠđộng lại càng nhanh nhẹn sảng khoái. Vừa nói, chàng vừa đứng dáºy Ä‘i ra khá»i sảnh đưá»ng. 
Truy Hồn Tẩu Tống Minh và Thiết Toan Tú Tài Ngô Hồng Liệt thấy váºy, trong lòng cÅ©ng hÆ¡i mừng rỡ, bởi vì cái việc mà ngưá»i trong võ lâm tối kỵ nhất là lúc động thá»§ không biết đối phương thâm hiểm như thế nào? Nay Thiết Tý Phi Long Lư Minh đã lên tiếng khiêu khÃch trước thì đứng ngoài tráºn có thể quan sát được võ há»c và chiêu số cá»§a Tư Äồ Ngá»c để liệu xem công lá»±c cá»§a chàng cao siêu tá»›i mức độ nào? 
Nữ Táng Môn Äiá»n Cổ Lệ là ngưá»i tò mò nhất. Nàng muốn xem chàng thanh niên tuấn tú kia có bản lãnh gì mà dám cuồng ngạo xông vào Nghi SÆ¡n để đối đầu vá»›i Tam Ãc. 
Quần hào Ä‘á»u lần lượt đứng dáºy, lần lượt Ä‘i ra ngoài sân. 
Thiết Toán Tú Tài Ngô Hồng Liệt cũng kéo Truy Hồn Tẩu Tống Minh. 
Tống Minh hiểu ý, Ä‘i cháºm lại hai bước, quay lại nói nhá» vá»›i Ngô Hồng Liệt rằng: 
– Nhị đệ định tÃnh sao? 
Ngô Hồng Liệt nhÃu đôi lông mày, lặng lẽ đáp: 
– Kẻ kia tá»›i đây không có ý tốt, váºy ta phải đỠphòng kỹ, đại ca hãy sẵn sàng cây Truy Hồn Bút để chá» xem động tÄ©nh? 
Tống Minh gáºt đầu, lấy trong ống tay áo ra má»™t bút sắt dài chừng má»™t thước bẩy tấc, đầu bút to độ bảy tấc, cán bút màu đỠvà thô như má»™t cành cây. Äó là cây Truy Hồn Bút, Tống Minh đưa cây Truy Hồn Bút cho Ngô Hồng Liệt. 
Thì ra cây Truy Hồn Bút ấy vốn là thứ binh khà khiến cho Truy Hồn Tẩu thành danh trên giang hồ, cho nên đó là một thứ khà giới lợi hại vô song. 
Ngoài việc có thể dùng cây bút ấy mà tấn công địch, nó còn chuyên dùng để phá khà công cá»§a Äạo gia, có thể đánh vào huyệt đạo nhưng ngoài ra nó còn ba chá»— diệu dụng khác nữa. 
Diệu dụng thứ nhất là chỗ đầu bút bằng sắt dài ba tấc kia có thể nhân lúc địch thủ không đỠphòng mà phi ra để đả thương địch thủ. 
Diệu dụng thứ hai là sau khi đầu bút được phóng ra thì phần còn lại tức thá»i mở ra bốn phÃa phun ra má»™t thứ Vô hình độc phấn, khiến cho đối phương dù có tài nghệ cao siêu đủ sức tránh khá»i đầu bút cÅ©ng phải bị thứ vô hình độc phấn bắn trúng mà mê nam bất bỉnh. 
Diệu dụng thứ ba là trong lòng quản bút có giấu mấy chục cây độc trâm đỠphòng khi đầu bút và độc phấn không thể nào hại được đối phương thì độc trâm sẽ được phóng ra để hại các tay tuyệt đại cao thủ. 
Tống Minh bổn thân võ công đã không phải là tầm thưá»ng, huống hồ nay lại có thứ binh khà cá»±c kỳ lợi hại và âm độc như thế nên má»›i trở thành nhân váºt danh tiếng lẫy lừng trong đám lục lâm ở sáu tỉnh miá»n Bắc và má»›i được ngôi thá»§ lãnh cá»§a Nghi SÆ¡n Tam ác trang. 
Ngô Hồng Liệt tiếp lấy cây Truy Hồn bút xong, Ä‘em giấu vào trong bụng, tá»± lấy làm yên dạ lắm, bởi vì nếu như công lá»±c cá»§a Tư Äồ Ngá»c có đến mức xuất quá»· nháºp thần thì y cÅ©ng đã nắm chắc chÃn mươi chÃn phần trăm phần thắng trong tay. Y đã có cách giết kẻ địch dá»… dàng trong chá»›p mắt.
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				27-09-2008, 10:00 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				 Nghịch Thiên Quá»· Äế 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Apr 2008 
					Äến từ: Hà Ná»™i 
					
					
						Bài gởi: 405
					 
                    Thá»i gian online: 22 giá» 14 phút 30 giây
                 
					
 
	Thanks: 3 
	
		
			
				Thanked 0 Times in 0 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			ÄẠI TÃŒNH HIỆP 
 
Nguyên tác: Äại Phong 
Hồi Thứ Tư 
XÃCH THỦ Äá»’ LONG 
 
 
  
 
Lúc bấy giá» Thiết Lý Phi Long Lư Minh vá»›i Tư Äồ Ngá»c đã Ä‘i ra tá»›i giữa sân đứng gưá»m gưá»m nhìn nhau. 
Lư Minh chắp tay vái chào nói: 
– Tư Äồ bằng hữu, bằng hữu định chỉ giáo gì cho tôi đây, dùng khà giá»›i hay là... 
 Tư Äồ Ngá»c tươi cưá»i, đỡ lá»i: 
– Oai danh cá»§a Lữ trang chá»§ vang động khắp miá»n Bắc Hải, đại hiệu cá»§a trại chá»§ có phải là bốn chữ Thiết Tý Phi Long không? 
– Rất phải, Tư Äồ bằng hữu há»i như váºy làm chi?  
Tư Äồ Ngá»c ngạo nghá»… cưá»i nói: – Kéo cung phải kéo cho thá»±c mạnh, dùng tên phải dùng tên dài. Tư Äồ Ngá»c này lãnh giáo ba chiêu cá»§a trại chá»§, trước hết xin lãnh giáo oai danh Thiết Tý, thứ hai xin lãnh giáo thân pháp Phi Long cá»§a trại chá»§. 
Lư Minh cÅ©ng hÆ¡i gưá»m trước vẻ ngá»— ngược cá»§a đối phương, nhưng y cÅ©ng lấy làm thắc mắc, liá»n há»i lại: 
– Tư Äồ bằng hữu đã chỉ dạy, tại sao lại chỉ hạn trong có ba chiêu thôi?  
Tư Äồ Ngá»c nói: – Äiá»u thứ nhất, tại hạ ra Ä‘i lần này là có ý để trả thù cho Äăng Lâu Tá»u Khách Thuần Vu Sán lão tiá»n bối, xin mượn tạm cái đầu ở trên cổ cá»§a Ngô nhị trang chá»§ Ä‘em vá» tế trước má»™ phần, cho nên nếu không có Ä‘iá»u gì quá lắm, thì tại hạ không muốn phải ra tay giết chóc nhiá»u. Äiá»u thứ hai... 
Lư Minh quát há»i lại: 
– Äiá»u thứ hai là gì? Tư Äồ bằng hữu sao không nói hết Ä‘i. 
Tư Äồ Ngá»c thấy đối phương thúc giục, bèn trợn ngược đôi lông mày lên rồi cưá»i như Ä‘iên khùng đáp: 
– Äiá»u thứ hai là chưa kể danh hiệu Thiết Tý Phi Long cá»§a trại chá»§ chỉ là má»™t cái biệt hiệu suông, cho dù trại chá»§ có Thiết Tý Phi Long thá»±c thì cÅ©ng không thể nào chịu đựng nổi quá ba chiêu cá»§a Tư Äồ Ngá»c.  
Vừa nói, chàng vừa đưa cặp mắt sáng quả quyết nhìn má»™t lượt khắp sảnh. Nữ Táng Môn Äiá»n Cổ Lệ thấy anh khà cá»§a đối phương trong bụng sinh ra thương mến lạ lùng. 
Nếu Äiá»n Cổ Lệ đã đâm ra mê say Tư Äo Ngá»c, thì Bắc Hải Mạc Tà đảo Phi Long trại chá»§ Thiết Tý Phi Long Lư Minh nghe Tư Äồ Ngá»c nói lại cả giáºn. Y liá»n thét lên má»™t tiếng lá»›n, xá» dụng ngay má»™t thức Tiá»m Long Thăng Thiên cất mình lên cao bốn trượng. 
Ở trên không y nhào đầu xuống trước lớn tiếng quát: 
– Khá khen cho đứa con nÃt miệng còn hÆ¡i sữa dám ngông cuồng, không biết trá»i cao đất dày là gì. Chỉ cần mi tiếp nổi má»™t thế Thiên Long Giáng VÅ©, thì Lư trại chá»§ ta sẽ Ä‘em hết cÆ¡ nghiệp Bắc Hải Mạc Tà Äảo hai tay dâng lên cho ngươi.  
Vừa nói dứt, bóng ngưá»i y đã nhanh như Ä‘iện chá»›p nhẹ nhàng phóng xuống đất song chưởng đưa lên trước ngá»±c từ từ đẩy ra. Luồng kình phong mạnh mẽ ào ạt áºp tá»›i đầu Tư Äồ Ngá»c. Quả nhiên thân pháp cá»§a Thiết Tý Phi Long uốn éo như rồng, thế đánh cá»±c kỳ nhanh nhẹn và oai mãnh.  
Tư Äồ Ngá»c vốn là trang thiếu niên tánh tình cao ngạo, cho nên nghe mấy câu nói lá»›n lối cá»§a Thiết Tý Phi Long, chàng quắc mắt cưá»i ha ha đáp: – Trên Mạc Tà đảo không phải là nÆ¡i để dá»±ng lên cÆ¡ nghiệp gian ác, xin Lư trại chá»§ biết mà chịu khó rút lui Ä‘i. Nếu không Tư Äồ Ngá»c này má»™t kiếm má»™t ngá»±a....  
Chàng má»›i nói tá»›i đó tình thế đã biến đổi trầm trá»ng. 
Thì ra Tư Äồ Ngá»c má»™t mặt ngầm váºn ná»™i lá»±c sá» dụng chiêu Song Chưởng Phiên Phiên để chống đỡ chiêu Thiên Long Giáng VÅ© cá»§a Lư Minh. 
Hai bên không ai chịu ai, lại đã nặng lá»i vá»›i nhau, cho nên Ä‘á»u phải bảo tồn uy danh thể diện cá»§a mình. 
Ngay ở thế đầu, đôi bên đã phải mang hết toàn lá»±c cá»§a bản thân ra đấu vá»›i nhau. Chiêu mà Lư Minh xá» dụng là chiêu đã khiến y nổi tiếng trên giang hồ, tên gá»i Thiết Tý Phi Long còn Tư Äồ Ngá»c sá» dụng chiêu Tiên Thiên Nhất Khà do sư phụ chân truyá»n cho. Lúc chàng nói tá»›i câu “Tư Äồ Ngá»c má»™t kiếm má»™t ngá»±a...†bóng ngưá»i từ trên không đã lao vút xuống vá»›i song chưởng cá»§a ngưá»i đứng dưới đất đẩy lên, thì hai bên đã va đụng nhau. Thân pháp Phi Long cá»§a Lư Minh thá»±c không hổ vá»›i tiếng đồn, tấn công đã mạnh mà rút lui cÅ©ng mau. Y thét lên má»™t tiếng như trá»i long đất lở, bóng ngưá»i cao lá»›n tung mình trở lại chá»— cÅ© tức thì. Gót chân vừa chấm đất, sắc mặt Lư Minh đã xám ngắt, đôi mắt lỠđỠthân mình hÆ¡i rung lên. Thiết Toán Tú Tài Ngô Hồng Liệt vá»›i Lư Minh là chá»— giao tình rất thâm. Cho nên chỉ nhìn thoáng qua Thiết Toán Tú Tài đã biết ngay là Lư Minh đã bị ná»™i thương rất nặng. Y vá»™i la lá»›n: – Lư đại ca xin lui vá», ngưá»i mà đối phương định tìm kiếm chÃnh là tôi, váºy đại ca hãy lui ra cho tiểu đệ Ngô Hồng Liệt tá»›i... 
Lá»i Thiết Toán Tú Tài nói chưa dứt, thì sắc mặt Thiết Tý Phi Long Lư Minh trông càng thêm thảm đạm nhợt nhạt, Ä‘ang xám ngoét đổi thành trắng bệch. Máu ở lá»— mÅ©i chảy ròng ròng xuống. 
Ngô Hồng Liệt biết tình thế không xong, Ä‘ang định kiếm cách cứu bạn, thì “á»i chao†đã nghe thấy má»™t tiếng, thân hình cá»§a Phi Long trại chá»§ đã ngã lăn ra đất chết tốt. Lư Minh chết Ä‘i, để hết thảy quần hào Ä‘á»u đứng im lặng như tá». 
Vá» phÃa Nghi SÆ¡n Tam Ãc, há» tưởng rằng nhân cÆ¡ há»™i Tư Äồ Ngá»c khiêu chiến vá»›i Lư Minh, hỠđược xem võ công chiêu thức Tư Äồ Ngá»c và há»a hầu thâm háºu đến mức nào để liệu đối phó vá»›i chàng. Nào ngá» chỉ vừa má»›i chạm có má»™t chiêu, sá»± sống chết đã định rõ ngay rồi. Äứng trước sá»± thể như váºy ai mà chẳng thất kinh cá»±c độ. 
Kể từ ngày Tư Äồ Ngá»c thành tài xuống núi, thì đây má»›i là lần thứ nhất chàng thi triển tuyệt há»c. ChÃnh bản thân chàng cÅ©ng không thể nào tưởng tượng được rằng chiêu Tiên Thiên Nhất Khà do ân sư chân truyá»n mà lại có oai lá»±c lá»›n lao như váºy. Äánh chết Thiết Tý Phi Long Lư Minh là má»™t tay thảo khấu nổi tiếng ở sáu tỉnh miá»n Bắc trong nháy mắt như váºy. Nhưng bầu không khà yên lặng cá»§a toàn trưá»ng không kéo dài được lâu. Tư Äồ Ngá»c đã quắc mắt lên nhìn Ngô Hồng Liệt cưá»i nhạt nói: 
– Ngô Hồng Liệt, tục ngữ có câu “Ngưá»i anh hùng dám nháºn những việc mình đã làmâ€, các hạ đã biết rằng, ngưá»i Tư Äồ Ngá»c này muốn kiếm là các hạ, thì sao không mau mau ra sân để so tài, mà lại còn để cho ngưá»i không có dÃnh dáng gì chết thay như váºy?  
Ngô Hồng Liệt tá»± biết không có cách gì trốn tránh được nữa, liá»n quay sang Nữ Táng Môn Äiá»n Cổ Lệ rầu rÄ© nói: 
– Tam muá»™i, công lá»±c cá»§a kẻ kia quá cao, khó bá» chống nổi, váºy khi ngu huynh thi triển Thiết Tý Bàn và cây Truy Hồn bút ngu huynh mượn cá»§a đại ca mà vẫn không thắng nổi đối phương thì tam muá»™i phải dùng ngay Táng Môn NgÅ© Äá»™c. Làm như váºy tuy là có vi phạm luáºt giang hồ, nhưng không thể làm khác hÆ¡n được để báo thù cho Lư đại ca và giữ vững đại cuá»™c cá»§a anh em chúng ta. 
Äiá»n Cổ Lệ khẽ cắn môi, gáºt đầu, tay trái thò vào trong áo lặng lặng lấy ra má»™t cái túi nhá» làm bằng da nai. Ngô Hồng Liệt dặn dò Äiá»n Cổ Lệ xong má»›i cháºm rãi bước ra sân, mắt nhìn trừng trừng vào Tư Äồ Ngá»c, cưá»i nhạt nói: 
– Tư Äồ bằng hữu tá»± cho mình là ngưá»i hiệp sÄ© chÃnh phái và mắng chúng tôi là phưá»ng hung tàn lang độc, nhưng má»™t tráºn đánh nhau vừa rồi, thì đã để lá»™ mặt thá»±c, té ra các hạ giết ngưá»i trong chá»›p mắt là má»™t kẻ...  
Tư Äồ Ngá»c đưa mắt nhìn cái thây chết thảm cá»§a Thiết Tý Phi Long Lư Minh, mặt hÆ¡i Ä‘á», chàng gượng cưá»i nói: 
– Việc này không thể trách tại hạ được, làm sao có thể ngỠđược rằng má»™t ngưá»i ăn nói lối, có vẻ anh hùng như Lư trại chá»§ lại không thể chịu nổi má»™t chiêu cá»§a tại hạ như váºy.  
Ngô Hồng Liệt nham hiểm cưá»i nói: 
– Tư Äồ bằng hữu cứ yên tâm, có ai trách các hạ đâu trên giang hồ kẻ mạnh thì sống, kẻ yếu thì chết, các hạ hà tất phải phân bua làm chi, nói phải trái làm gì cho mệt, phân hắc bạch làm chi cho tốn hÆ¡i, chúng ta hãy quyết định bằng võ công thì hÆ¡n. 
Tư Äồ Ngá»c gáºt đầu nói: 
– Các hạ giết ngưá»i thì phải Ä‘á»n mạng, tại hạ thiếu nợ thì trả tiá»n không nên đổ vấy đổ vá làm dây dưa đến ngưá»i khác. Nhưng không Ngô Nhị đương gia định... 
Ngô Hồng Liệt nói như chém đinh chặt sắt: 
- Hiển nhiên là trong tráºn đấu này không phải là tại hạ thưá»ng mạng mà là các hạ phải trả trả tiá»n, váºy đừng dài dòng nữa. Tư Äồ bằng hữu xin các hạ lấy khà giá»›i ra Ä‘i.  
Thiết Toán Tú Tài là ngưá»i mưu mô xảo quyệt xưa nay. Y tÃnh kế rất mau, vừa trông thấy Thiết Tý Phi Long Lư Minh bị chết má»™t cách dá»… dàng như váºy, thì y biết ngay rằng vá» phương diện huyá»n công ná»™i lá»±c mình thua xa Tư Äồ Ngá»c. Cho nên chỉ có thể trông cáºy vào món khà giá»›i độc môn Thiết Toán Bàn và cây Truy Hồn Bút là có thể thắng được đối phương thôi.  
Tư Äồ Ngá»c gáºt đầu cưá»i rút phăng kiếm ra ngay. 
Ngô Hồng Liệt trông thấy cách rút kiếm cá»§a Tư Äồ Ngá»c, liá»n cau mày lại há»i: 
– Tư Äồ bằng hữu, tại sao các hạ không rút kiếm ra khá»i bao Ä‘i?  
Tư Äồ Ngá»c quắc mắt nhìn đối phương, cưá»i nhạt đáp: 
– Tại hạ được ân sư truyá»n dạy cho kiếm pháp để chuyên việc giết những tên ma đầu đại danh ấy. Cho nên tại hạ không cần phải rút kiếm ra khá»i vá» như váºy. 
Ngô Hồng Liệt nghiến răng gáºt đầu nói: 
– ÄÆ°á»£c! Tư Äồ bằng hữu ngông cuồng lắm. Nhưng ngưá»i giá»i còn có ngưá»i giá»i hÆ¡n, trá»i cao còn có trá»i cao hÆ¡n, nếu như Ngô Hồng Liệt này quả đúng như lá»i các hạ nói chưa đáng được vào hạng đại ma đầu, bản thân còn nhiá»u khuyết Ä‘iểm. Hai thứ khà giá»›i độc môn này oai lá»±c cÅ©ng ghê gá»›m lắm đấy, chỉ sợ các hạ chịu không nổi mà phải chạy trốn thôi.  
Dứt lá»i, tay phải Thiết Toán Tú Tài cầm má»™t cái búa tháºt lá»›n, còn tay trái cầm má»™t cái bút kỳ hình dị dạng. Tư Äồ Ngá»c thấy đối phương cầm hai thứ khà giá»›i kỳ khôi kia mà bảo là món khà giá»›i độc môn thì trợn ngược đôi lông mày lên nói vá»›i Ngô Hồng Liệt rằng: 
– Ngô nhị đương gia coi chừng cái cổ ở trên đầu các hạ nhé, Tư Äồ Ngá»c này định thay mặt Thuần Vu lão tiá»n bối để bắt các hạ thi hành công đạo đây.  
Ngô Hồng Liệt cưá»i nhạt má»™t tiếng, tay trái cầm cây Truy Hồn Bút chỉ vá» phÃa Tư Äồ Ngá»c đứng, ngạo nghá»… nói: 
– Tư Äồ bằng hữu, tôi cảnh cáo các hạ, khi xưa Äăng Lâu Tá»u Khách Thuần Vu Sán cÅ©ng đứng ở chá»— mà ngày hôm nay các hạ Ä‘ang đứng, Thuần Vu Sán cÅ©ng á»· công lá»±c diá»…u võ dương oai, nhưng chỉ trong chá»›p mắt cây Thiết Toán Bàn này cá»§a Ngô má»— đã bươi lên...  
Tư Äồ Ngá»c quát lá»›n: 
– Ngô Hồng Liệt, ngươi thá»±c là phưá»ng vô sỉ, ngươi đã ám toán má»™t vị đại hiệp vang danh bốn biển mà nay lại còn dám vác mặt tá»± phụ như váºy. Tư Äồ Ngá»c này không phải là ngưá»i say rượu cho nên ngày hôm nay ngươi khó mà chạy trốn được. Giá» báo ứng đã Ä‘iểm, ngưá»i hãy dẫn mạng lại dây ná»™p Ä‘i.  
Dứt lá»i, chàng thi triển ngay má»™t chiêu Linh Xà Tâm Huyệt, cây trưá»ng kiếm vẫn nằm nguyên trong vá», đâm luôn vào giữa tim Ngô Hồng Liệt tức thì. Cặp lông mày ráºm cá»§a Ngô Hồng Liệt giương lên. Y dùng cây Thiết Toàn Bàn ở tay phải để đón đỡ trưá»ng kiếm cá»§a đối phương, còn cây Truy Hồn Bút giÆ¡ thá»§ thế trước ngá»±c. Bởi vì cây Thiết Toán bàn cá»§a y dùng có mưá»i ba cách, trừ việc có thể ngầm váºn chân lá»±c vung nó lên để ném chÃn mươi mốt há»™t. Tuy độc Toán châu ào ào ra như mưa sa để chụp lấy mình đối phương. Mà đồng thá»i có thể sá» dụng cây cán sắt cá»§a Thiết Toán Bàn để làm lợi khà giáºt Ä‘ao kiếm cá»§a đối phương. Ngô Hồng Liệt tÃnh dùng Thiết Toán bàn để giáºt trưá»ng kiếm cá»§a đối phương rồi sau đó nhân cÆ¡ há»™i sá» dụng Truy Hồn bút để hạ thá»§ đối phương. Nếu vạn nhất mà kiếm pháp cá»§a đối phương tinh diệu có thể tránh được cây Thiết Toàn Bàn cá»§a mình, thì vẫn có thể dùng cây Truy Hồn bút ở tay trái đỡ kiếm phòng thân. HÆ¡n nữa đối phương là ngưá»i cao ngạo không chịu rút kiếm ra khá»i vá», thì dù cho kiếm kia có là thần váºt đại báu cÅ©ng không thể làm tổn hại đến món khà giá»›i cá»§a mình được. Thiết Toán Tú Tài tÃnh toán rất nhanh, vì trong công có thá»§ biến hóa phi thưá»ng. Thiết Toán Tú Tài đã chắc mẩm là nắm được phần thắng. Nhưng y lại quên mấy câu y vừa nói lúc nẫy là ngưá»i giá»i còn có ngưá»i giá»i hÆ¡n. Vì Tư Äồ Ngá»c trước thế công cá»§a Thiet Toán Tú Tài chàng chưa vá»™i biến thức, thành ra trưá»ng kiếm vẫn còn trong vỠđâm sang bên phải cá»§a Thiết Toán bàn. Chân khà cá»§a Tư Äồ Ngá»c hÆ¡i ngưng tụ lại cổ tay phải chàng khẽ xoay, xá» dụng ná»a Ä‘oạn kiếm trước uyển chuyển như chiếc roi da. Cái chuyển tay cá»§a chàng hình thế biến đổi mau lẹ, cho nên không phải Ngô Hồng Liệt dùng Thiết Toán Bàn để cháºn đứng trưá»ng kiếm cá»§a Tư Äồ Ngá»c mà chÃnh Tư Äồ Ngá»c dùng cây Ngô Câu Kiếm, má»™t thứ binh khà kỳ dị để móc chặt vào cây Thiết Toán bàn cá»§a Ngô Hồng Liệt. Trong tình thế này thì hai bên đối thá»§ lai phải dùng đến ná»™i lá»±c để phân thắng bại. 
Tư Äồ Ngá»c mắt sáng quắc lên, váºn kình lá»±c lên thân kiếm. 
Ngô Hồng Liệt cau mày lại, buông tay đánh rơi khà giới xuống dưới đất tức thì. 
Ngô Hồng Liệt không buông tay cũng không được. Bởi vì y đã trông bánh xe trước đổ, tự biết sức của mình nếu so sánh nội lực thì y cũng còn kém Thiết Tý Phi Long Lư Minh xa. 
Thế mà Lư Minh chỉ chịu đựng có má»™t chưởng đã thà mạng, thì y có ra gì, nếu y không mau buông tay ra, thì năm ngón tay đã bị Tư Äồ Ngá»c chặt đứt. 
Ngô Hồng Liệt vừa buông tay ra, cây Thiết Toán Bàn tá»± nhiên bị đánh tung lên trên không. Tư Äồ Ngá»c buông tiếng cưá»i vang liên tiếp thi triển ba chiêu tuyệt há»c là Lăng Quyển Bình Sa, Phong Giao Vạn Trúc, Nguyệt Lãnh Thiên SÆ¡n. Mặc dù kiếm cá»§a chàng không rút ra khá»i vá», cho nên không có kiếm quang làm lóa mắt ngưá»i xem, nhưng đưá»ng kiếm cÅ©ng uốn éo như rồng bay phượng múa, tung hoành ngang dá»c, khiến ngưá»i xem phải rùng mình rợn tóc gáy. Thiết Toán Tú Tài Ngô Hồng Liệt tuy vẫn còn cây Truy Hồn bút, má»™t thứ võ khà vô cùng lợi hại trong tay, nhưng không dám khinh xuất vá»™i vàng dùng ngay thức Ly Hồn Äá»™n Ảnh, phóng mình ra ngoài xa ba trượng để tránh đưá»ng kiếm uốn éo cá»§a Tư Äồ Ngá»c. 
Thiết Toán Tú Tài lẩn tránh, Tư Äồ Ngá»c không Ä‘uổi theo. Chàng bá»—ng quất ngược lại má»™t kiếm, chém cây Thiết Toán bàn Ä‘ang rÆ¡i xuống đất đứt thành nhiá»u khúc tức thì. Lúc bấy giá» Truy Hồn Tẩu Tống Minh đột nhiên biến sắc quát: 
– Nhị đệ mau đưa cây Truy Hồn Bút cho ta. 
Ngô Hồng Liệt cho là Tồng Minh đứng ở ngoài đã nháºn biết mình không phải tay đối thá»§ cá»§a Tư Äồ Ngá»c, cho nên má»›i định nẩy ra tiếp chiến. Ngô Hồng Liệt mừng rỡ lên tiếng “Dạ†rồi ném ngay cây Truy Hồn Bút cho Tống Minh ngay. 
Chẳng dè Truy Hồn Tẩu Tống Minh vốn không có ý giúp đỡ Ngô Hồng Liệt để chống đỡ cưá»ng địch. Cho nên sau khi đã tiếp nháºn được cây bút rồi, y liá»n quay đầu chạy như biến ra khá»i Tam Ãc Trang ngay. Thì ra Tống Minh là ngưá»i rất lịch duyệt giang hồ, y thấy Tư Äồ Ngá»c xá» dụng trưá»ng kiếm vẫn để trong vá» mà uốn éo uyển chuyển như má»™t cây roi da, y thốt nhiên nhá»› tá»›i má»™t môn khà giá»›i chi báu cá»§a má»™t ngưá»i đã oai trấn giang hồ năm xưa là Hải Nhạc Du Tiên Lương Thiên Kỳ vẫn dùng để trừ ma diệt tà. Nay cây Ngá»c Long Kiếm kia lại ở trong tay Tư Äồ Ngá»c, váºy thì Tư Äồ Ngá»c tất nhiên phải là đệ tá» chân truyá»n cá»§a Lương Thiên Kỳ. Chẳng trách Thiết Tý Phi Long Lư Minh lại bị chết thảm trong có má»™t chưởng. Äối phương đã xá» dụng chiêu song chưởng Phiên Thiên tất phải váºn dụng vào chiêu Tiên Thiên Nhất Khà cá»§a Hải Nhạc Du Tiên Lương Thiên Kỳ. Má»›i nghÄ© tá»›i đây, Truy Hồn Tẩu Tống Minh đã rụng rá»i tay chân. Bởi vì tên há» mà ngày hôm nay y sá» dụng chỉ là tên giả mà thôi. Xưa kia y đã đồng lõa làm chuyện gian tà, gây ra má»™t việc lá»›n lao mà Lương Thiên Kỳ không thể nào tha thứ được. Lai lịch cá»§a Tư Äồ Ngá»c đã như váºy, thì dù cho cả ba Nghi SÆ¡n Tam Ãc hợp sức lại để vây đánh cÅ©ng chẳng thể nào chống đỡ nổi Ngá»c Long Kiếm cá»§a đối phương. Thanh Ngá»c Long Kiếm chỉ cần rút ra khá»i vá» quÆ¡ lên vài đưá»ng, thì lúc đó dù có nhanh nhẹn cách mấy cÅ©ng không thể toàn mạng được. 
NghÄ© Ä‘i nghÄ© lại như váºy, cho nên Truy Hồn Tẩu Tống Minh thấy trong ba mươi sáu kế chỉ có đào tẩu là thượng sách. Nên y vá»™i chạy như bay ngay, chẳng cần biết đến số pháºn cá»§a Thiết Toán Tú Tài Ngô Hồng Liệt và Nữ Táng Môn Äiá»n Cổ Lệ. Hai ngưá»i có sống chết ra sao y không cần biết, y chỉ muốn giữ lấy thân mình trước thôi. Nhưng có Ä‘iá»u, trước khi bá» chạy để che giấu thanh pháºn thá»±c năm xưa Tống Minh còn tiếc thứ khà giá»›i Truy Hồn Bút, cho nên má»›i cất tiếng đòi Ngô Hồng Liệt. 
Ngô Hồng Liệt tuy là ngưá»i quá»· quyệt, nhưng không thể nào tưởng tượng được là Truy Hồn Tẩu Tống Minh gặp thế nguy lại bá» nghÄ©a, bá» cả cÆ¡ nghiệp Tam Ãc trang mà y đã phải khổ sở gây dá»±ng. Äến lúc Thiết Toán Tú Tài Ngô Hồng Liệt thấy tình thế không ổn thì Tư Äồ Ngá»c đã sừng sững tiến lại gần từ hồn nào rồi. 
Tư Äồ Ngá»c lại múa kiếm bao trùm lấy Ngô Hồng Liệt tức thì... 
Lúc có cây Thiết Toán Bàn và Truy Hồn Bút là những thứ khà giá»›i cá»±c kỳ lợi hại trong tay mà Ngô Hồng Liệt còn không phải là đối thá»§ cá»§a Tư Äồ Ngá»c. Nói chi đến lúc này. Thiết Toán Bàn đã bị phá há»§y mà cây Truy Hồn Bút cÅ©ng đã bị mất, cho nên làm sao mà đối địch để hòng sống sót được nữa. Nữ Táng Môn Äiá»n Cổ Lệ theo dõi tráºn đấu tá»›i đây, liá»n thừa lúc Tư Äồ Ngá»c xá» dụng chiêu Hoành Tảo NgÅ© Nhạn để áp đảo Ngô Hồng Liệt nàng lặng lẽ bốc má»™t nắm Táng Môn NgÅ© Äá»™c Sa ném vá» phÃa Tư Äồ Ngá»c. Nữ Táng Môn làm váºy không phải là ngưá»i nghÄ©a khÃ, coi trá»ng nghÄ©a huynh muá»™i hÆ¡n Tống Minh, nhưng chỉ bởi Nữ Táng Môn có tà tâm đối vá»›i ngưá»i thanh niên tuấn tú kia.    
Chỉ cần má»™t Táng Môn NgÅ© Äá»™c Sa bắn trúng vào ngưá»i, thì dù đối phương có là tay cái thế anh hùng cÅ©ng phải mê man lăn ra đất. 
Sau đó Äiá»n Cổ Lệ chỉ cần dùng má»™t chén xuân tá»u đặc chết hoặc má»™t há»™t Mị Dược đặc chế là đủ khiến Tư Äồ Ngá»c dù có mình đồng da sắt, chà khà cứng cá»i tá»›i đâu cÅ©ng trở thành kẻ tu nhân suốt ngày quấn quýt bên ống quần cá»§a nàng. Äiá»n Cổ Lệ tÃnh toán như váºy, nhưng sá»± tình lại không đáp ứng đúng lòng mong ước cá»§a nàng. Má»™t nắm NgÅ© Môn Táng Äá»™c Sa bay vá» phÃa Tư Äồ Ngá»c, nhưng chỉ bay được tá»›i cách ngưá»i Tư Äồ Ngá»c chừng sáu thước đã như gặp phải má»™t bức tưá»ng vô hình rÆ¡i lác đác xuống dưới đất hết. 
Chuyện kỳ lạ là nắm Táng Môn NgÅ© Äá»™c Sa chưa mê man được Tư Äồ Ngá»c đã khiến cho vị Thiết Toán Tú Tài Ngô Hồng Liệt chết tốt. 
Chiêu Hoành Tảo NgÅ© Nhạc cá»§a Tư Äồ Ngá»c đánh ra vốn định quét ngang lưng Ngô Hồng Liệt, chẳng dè chàng thốt nhiên bị lỡ bước, cho nên má»›i đánh trúng chá»— yếu bại cá»§a Thiết Toán Tú Tài, thanh Ngá»c Long Kiếm tuy chưa ra khá»i vá», nhưng dưới tay xá» dụng cá»§a má»™t ná»™i gia cao thá»§ cÅ©ng đủ đả thương ngưá»i. Huống hồ chi Tư Äồ Ngá»c lại lấy hết sức vÅ© lá»™ng thần oai. 
Cho nên kiếm đưa ngang, thân hình Ngô Hồng Liệt đứt làm hai Ä‘oạn cổ văng ra má»™t phÃa máu me đầm đìa, còn phần dưới như quá»· không đầu bắn vá» phÃa Tư Äồ Ngá»c. 
Tư Äồ Ngá»c không để cho máu văng vào ngưá»i nhanh chân bước sang nên phải ná»a bước, tay trái đưa ra nắm chặt lấy đầu tóc cá»§a Ngô Hồng Liệt, còn chân phải chàng đá luôn thi thể không đầu cá»§a tên ná» bay ra ngoài xa hÆ¡n trượng. Trong số Nghi SÆ¡n Tam Ãc, thì Äại Ãc Truy Hồn Tẩu Tống Minh đã nhanh chân cao chạy xa bay, Nhị Ãc Thiết Toán Tú Tài Ngô Hồng Liệt đã bị chém chết còn tam ác Nữ Táng Môn Äiá»n Cổ Lệ cÅ©ng đã lẩn Ä‘i đâu mất tăm mất dạng. Tư Äồ Ngá»c vốn không có ý giết chóc nhiá»u, chàng không tìm tòi lục lá»i nữa. Chàng Ä‘i ra khá»i Tam Ãc Trang, đưa tay lên miệng huýt má»™t tiếng sáo thá»±c dài để gá»i con Mặc Hoa Lư. Con ngá»±a mừng rỡ chạy lại, chàng nhảy luôn lên mình ngá»±a, ra roi phi luôn vá» phÃa Thái An. 
Chàng phi đến bên ngoài thành Thái An, tá»›i trước má»™ phần cá»§a Äăng Lâu Tá»u Khách Thuần Vu Sán thì đã thấy vị nữ lưu tuyệt thế là Bạch Y thiếu nữ Tiêu Lá»™ng Ngá»c đã sẵn sàng rượu và hương nến đứng chá». Tư Äồ Ngá»c nhẩy xuống ngá»±a ngạc nhiên há»i: 
– Tiêu cô nương! Tại sao cô nương lại biết giá» này tại hạ quay trở vá» như váºy? 
 Tiêu Lá»™ng Ngá»c cưá»i khúc khÃch đáp: 
– Trứng rồng lại nở ra rồng, kiến trong miệng chén thì bò Ä‘i đâu, ngá»±a Mặc Hoa Lưu má»™t ngày Ä‘i ngàn dặm tá»›i lui như gió, cho đến việc chém chết Thiết Toán Tú Tài Ngô Hồng Liệt, tên thảo khấu quá»· quyệt ấy, cho cả việc nói chuyện rồi động thá»§, cho Tư Äồ huynh mất hai giỠđồng hồ cÅ©ng là quá đủ rồi. Váºy thì sao tiểu muá»™i không Ä‘oán được khi nào Tư Äồ huynh trở vá»?  
Tư Äồ Ngá»c rất khâm phục trà óc nàng mẫn tiệp, bèn giở cái đầu ngưá»i trên tay lên mỉm cưá»i nói: 
– Tiêu cô nương đầu Ngô Hồng Liệt đây. 
Tiêu Lá»™ng Ngá»c đỡ lấy đầu Ngô Hồng Liệt hai tay cung kÃnh dâng trước má»™ phần Thuần Vu Sán cao giá»ng nói: 
– Tư Äồ huynh, xin huynh lại đốt hương cho. 
Tư Äồ Ngá»c vá»™i Ä‘i đốt hương, rồi đứng ngay ngắn hướng vá» phÃa má»™ phần Thuần Vu Sán cao giá»ng nói: 
– Thần Vu tiá»n bối anh linh không xa, tại hạ là Tư Äồ Ngá»c đã trừ khá» Thiết Toán Tú Tài Ngô Hồng Liệt để trả thù cho tiá»n bối, xin tiá»n bối an nghỉ dưới suối vàng. Nói xong chàng cầm nhang vái lạy ba lạy, rồi cắm lên má»™. 
Tiêu Lá»™ng Ngá»c cÅ©ng vái lạy trước má»™ phần cá»§a Thuần Vu Sán, rồi lấy ra má»™t trang giấy đưa cho Tư Äồ Ngá»c mỉm cưá»i nói: 
– Tư đồ huynh, đây là chữ ký cá»§a Thuần Vu Sán tiá»n bối cho phép huynh tham dá»± Thiên Trì Kỳ Há»™i.  
Tư Äồ Ngá»c tiếp lấy xem qua thì thấy trên giấy viết: 
“Tư Äồ Ngá»c là thiếu niên anh tuấn, công lá»±c trác tuyệt, can đảm hÆ¡n ngưá»i, xin đặc biệt giá»›i thiệu tham dá»± Thiên Trì Kỳ Há»™iâ€. PhÃa dưới ký tên. 
“Thuần Vu Sán di mạng, Tiêu Lá»™ng Ngá»c thay bútâ€.  
Tư Äồ Ngá»c xem xong, cau mày lại há»i: – Tiêu cô nương, cái... 
Tiêu Lá»™ng Ngá»c tươi cưá»i nói: 
– Äiá»u này chứng tá» Thuần Vu Sán tiá»n bối lúc lâm chung phát hiện ra Tư Äồ huynh là vị cái thế anh tài, nhưng hiá»m vì ngưá»i không còn đủ sức để viết thư, cho nên má»›i bảo tiểu muá»™i thay ngưá»i mà tiến cá» Tư Äồ huynh như váºy.  
Tư Äồ Ngá»c gượng cưá»i nói: 
– Tiêu cô nương đúng là ngưá»i chuyên làm những việc kỳ dị.  
Tiêu Lá»™ng Ngá»c dá»±ng ngược đôi mày liá»…u nói: – Sao huynh bảo, muá»™i chuyên làm những việc kỳ dị? Thuần Vu tiá»n bối làm như váºy càng rõ ràng chứng tá» là đã ở lúc lâm chung tiá»n bối cÅ©ng vẫn còn nháºn lấy trá»ng trách tiến cá» kẻ anh tài. 
Nói tá»›i đây, nàng lại cưá»i lên khanh khách, nhìn Tư Äồ Ngá»c má»™t hồi rồi nói: 
– Tư Äồ huynh, nay thì huynh đã tạm có thể nhìn ra rằng tiểu muá»™i tuy đã bầy kế giúp huynh, nhưng tiểu muá»™i vẫn có ý riêng. 
Tư Äồ Ngá»c lắc đầu ngạc nhiên há»i: 
– Tại hạ không thể nào nhìn ra ý riêng của Tiêu cô nương.  
Lá»™ng Ngá»c báºt cưá»i nói: – Tiểu muá»™i đã biết viết thay Thuần Vu tiá»n bối, tất gặp lúc phải ra làm chứng thì nhá» cÆ¡ há»™i này tiểu muá»™i cÅ©ng tham dá»± được Thiên Trì Kỳ Há»™i, có phải thế chăng? 
Tư Äồ Ngá»c kêu “Ồ†má»™t tiếng mỉm cưá»i nói: 
– Thì ra như thế, nhưng ngưá»i như Tiêu cô nương nhân cách cao quý, cÅ©ng nên tham dá»± Thiên Trì...  
Tiêu Lá»™ng Ngá»c trợn mắt mỉm cưá»i đỡ lá»i: 
– Việc tham dá»± Thiên Trì Kỳ Há»™i chỉ luáºn vá» công lá»±c, chứ không căn cứ ở nhân phẩm, váºy Tư Äồ huynh căn cứ ở chá»— nào mà bảo tiểu muá»™i là ngưá»i nhân cách cao quý?  
Tư Äồ Ngá»c bị nàng há»i dồn cÅ©ng thấy bÃ, đành phải gượng cưá»i đáp: 
– Tại hạ không sao nói ra được, nhưng tại hạ có trá»±c giác rất nháºy, không thể nào nháºn sai được.  
Lá»™ng Ngá»c tươi cưá»i nói: 
– Xin Ä‘a tạ lòng tốt cá»§a Tư Äồ huynh.  
Tư Äồ Ngá»c cưá»i nói:  
– Tại hạ cÅ©ng xin ta tạ Tiêu cô nương đã bày diệu kế cho tại hạ. Tư Äồ Ngá»c xin cáo từ cô nương ở nÆ¡i đây.  
Tiêu Lá»™ng Ngá»c thấy chàng chắp tay chào, sắp sá»a tung mình nhảy lên mình ngá»±a, nàng dá»±ng ngược cặp mày liá»…u há»i: 
– Tư Äồ huynh Ä‘i đâu đó?  
Tư Äồ Ngá»c đáp:  
– Dĩ nhiên là tại hạ đi dự Thiên Trì Kỳ hội. 
Tiêu Lá»™ng Ngá»c đưa mắt nhìn chàng đăm đăm báºt cưá»i nói: 
– Trước kia ta nhìn không sai nhân phẩm của kẻ đó tốt lắm, võ công cũng lại cao siêu, nhưng có đôi chút lỗ mãng, cứng đầu cứng cổ.  
Tư Äồ Ngá»c cho rằng nàng Ä‘ang phê bình mình, chàng trợn mắt, mỉm cưá»i há»i: – Tiêu cô nương nói gì váºy? 
Tiêu Lá»™ng Ngá»c chỉ mỉm cưá»i chứ không trả lá»i câu há»i đó. Nàng đột nhiên há»i vặn lại: – Tư Äồ huynh, trước hết bổn cô nương muốn huynh chỉ giáo cho má»™t vấn Ä‘á». 
Tư Äồ Ngá»c gáºt đầu, đáp: 
– Xin cô nương cứ há»i thẳng Ä‘i, nếu Tư Äồ Ngá»c này biết thì sẽ xin trả lá»i đầy đủ. 
 Tiêu Lá»™ng Ngá»c vừa cưá»i vừa nói: 
– Có mấy Thiên Trì?  
Tư Äồ Ngá»c đáp: – Có nhiá»u lắm. Ở trên đỉnh Trưá»ng Bạch SÆ¡n, ở Quan ngoại có Thiên Trì. Ở trên Ải Linh SÆ¡n miá»n SÆ¡n Tây cÅ©ng có Thiên Trì. Vá» phÃa Bắc SÆ¡n Tây nÆ¡i huyện TÄ©nh Tục cÅ©ng có Thiên Trì... 
Tiêu Lá»™ng Ngá»c cưá»i, đỡ lá»i: 
– Toi xin đỡ lá»i Tư Äồ huynh mà thêm vào mấy Thiên Trì mà huynh vừa nói Ä‘á»u là những địa danh nổi tiếng. Nhưng còn có không biết bao nhiêu hay trên đỉnh núi Ưng Äảng, vân vân... Ä‘á»u có Thiên Trì. 
Tư Äồ Ngá»c gáºt đầu, nói: 
– Tiêu cô nương nói rất đúng. 
Tiêu Lá»™ng Ngá»c chăm chú nhìn vào mặt Tư Äồ Ngá»c, lạnh lùng há»i: 
– Nay Ä‘iá»u tôi muốn thỉnh giáo Tư Äồ huynh là huynh Ä‘i dá»± kỳ há»™i ở Thiên Trì nào? 
Tư Äồ Ngá»c bị nàng há»i đâm ra cứng lưỡi không sao trả lá»i được. Tiêu Lá»™ng Ngá»c mỉm cưá»i, nói tiếp: – Chưa nói tá»›i chuyện con ngá»±a cá»§a huynh cỡi, huynh Ä‘i mượn ngưá»i ta, không thể nào Ä‘á»n ân mà không trả, mà dù cho huynh có ra roi đánh cho ngá»±a phi nước đại từ SÆ¡n Tây chạy đến Quan Ngoại từ Ưng Äảng chạy đến Côn Luân, huynh có làm chết con Thiên Lý Long Câu Mặc Hoa Lưu cÅ©ng đừng mÆ¡ tưởng tá»›i việc tìm được tá»›i đúng nÆ¡i Thiên Trì có cá» hành kỳ há»™i. Mà lúc huynh tìm ra thì sợ đã quá hạn ngày nằm tháng Tám, ngày cá» hành Thiên Trì Kỳ há»™i.  
Tư Äồ Ngá»c nghe nói ngẩn ngưá»i ra mồ hôi vã ra như tắm. Tiêu Lá»™ng Ngá»c mỉm cưá»i, nói: – Tư đồ huynh nên nghÄ© kỹ xem lá»i nói chê trách anh là ngưá»i lá»— mãng, cứng đầu cứng cổ có sai không?  
Tư Äồ Ngá»c mặt đỠbừng, cúi mình vái chào Tiêu Lá»™ng Ngá»c. 
Tiêu Lá»™ng Ngá»c cưá»i nói: – Tư Äồ huynh làm gì mà khách sáo thế?  
Tư Äồ Ngá»c bẽn lẽn nói: – KÃnh xin Tiêu cô nương mở lượng hải hà chỉ Ä‘iểm cho tại hạ được biết Thiên Trì Kỳ há»™i mà tại hạ phải tham dá»± địa Ä‘iểm cá»§a nó ở chá»— nào? 
Tiêu Lá»™ng Ngá»c lắc đầu, cưá»i nói: 
– Tư Äồ huynh, không phải là tôi làm khó dá»… huynh đâu, nhưng đối vá»›i lá»i thỉnh cầu cá»§a huynh, tôi chỉ có thể giải đáp được phân ná»a.  
Tư Äồ Ngá»c ngạc nhiên há»i: 
– Tại sao chỉ có phân ná»a? 
Tiêu Lá»™ng Ngá»c vừa cưá»i vừa nói: 
– Tôi có thể cho Tư Äồ huynh biết chữ Thiên Trì trong Thiên Trì Kỳ há»™i muốn chỉ định gì, nhưng tôi không hiểu địa Ä‘iểm cá»§a Thiên Trì Kỳ há»™i nằm ở đâu?  
Tư Äồ Ngá»c thở dài sưá»n sượt, cố gượng cưá»i nói: 
– Tiêu cô nương, cô nương định đùa giỡn tôi chứ gì? Cô nương đã biết Thiên Trì cớ sao không biết… 
Tiêu Lá»™ng Ngá»c liếc nhìn Tư Äồ Ngá»c má»™t cái, rồi lắc đầu cưá»i nói: 
– Tư Äồ huynh lại lá»— mãng, võ Ä‘oán rồi. Tôi cho huynh biết Thiên Trì là biển đông, nếu có Ä‘i Thiên Trì Kỳ há»™i có nghÄ©a là kỳ há»™i sẽ cá» hành ở miá»n biển. Nhưng bể Äông bên Nam Bắc Hải Hoang Hải rá»™ng mênh mông, không biết đâu là bến là bá». Thì làm sao mà Tư Äồ huynh có thể vào trước ngày rằm tháng Tám kiếm được địa Ä‘iểm Ä‘Ãch xác cá»§a Thiên Trì Kỳ há»™i?  
Tư Äồ Ngá»c nghe nói, trong bụng thất vá»ng vô cùng. Chàng cau mày nói như than: 
– Cứ... cứ theo như điệu cô nương nói thì tại hạ... tại hạ phải làm sao đây?  
Tiêu Lá»™ng Ngá»c cưá»i đáp: – Làm sao? Thì chỉ còn cách Ä‘i kiếm ngưá»i để há»i cho ra. 
Tư Äồ Ngá»c chắp tay vái Tiêu Lá»™ng Ngá»c má»™t vái tháºt dài, gượng cưá»i nói: 
– Váºy xin cô nương mau cho tại hạ biết bây giá» tại hạ phải Ä‘i tìm ai và ai má»›i là ngưá»i biết địa Ä‘iểm Ä‘Ãch xác cá»§a nÆ¡i cá» hành Thiên Trì Kỳ há»™i? 
Tiêu Lá»™ng Ngá»c trợn mắt, cưá»i nói: 
– Có hai ngưá»i có thể tìm ra nhưng hai địa phương đó Ä‘á»u không phải là chá»— tốt. 
Tư Äồ Ngá»c nói: 
– Äá»u không phải là chá»— tốt thì có gì là đáng sợ? Dù những nÆ¡i đó có là đầm rồng hang hổ... 
Tiêu Lá»™ng Ngá»c cưá»i khanh khách ngắt lá»i Tư Äồ Ngá»c: 
– Tư Äồ huynh, huynh đừng có cho rằng công lá»±c cá»§a sư môn huynh cao siêu tá»›i mức có thể tung hoành trong thiên hạ, huynh nên biết rằng cõi ma quá»· trên giang hồ hiểm trá khôn lưá»ng, khó bá» phòng bị, chẳng hạn như...  
Tư Äồ Ngá»c vá»™i há»i: 
– Chẳng hạn như gì? Sao Tiêu cô nương không nói hết câu đi?  
Tiêu Lá»™ng Ngá»c trợn mắt, mỉm cưá»i nói: – Chẳng hạn như khi Tư Äồ huynh ở Nghi SÆ¡n Tam Ãc trang, ác đấu vá»›i Thiết Toán Tú Tài Ngô Hồng Liệt, huynh có biết rằng trước khi chiêu “Hoành Tảo NgÅ© Nhạc†cá»§a huynh quét trúng ngang lưng Ngô Hồng Liệt tại sao Ngô Hồng Liệt lại đột nhiên té nhá»§i để đến ná»—i cổ bị trúng kiếm không?
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				27-09-2008, 10:02 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				 Nghịch Thiên Quá»· Äế 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Apr 2008 
					Äến từ: Hà Ná»™i 
					
					
						Bài gởi: 405
					 
                    Thá»i gian online: 22 giá» 14 phút 30 giây
                 
					
 
	Thanks: 3 
	
		
			
				Thanked 0 Times in 0 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			ÄẠI TÃŒNH HIỆP 
 
Nguyên tác: Äại Phong 
Hồi Thứ Năm 
THIÊN ÄÆ¯á»œNG ÄỊA NGỤC 
 
 
 
  
 
Tư Äồ Ngá»c nghe xong sá»ng sốt, đưa mắt nhìn Tiêu Lá»™ng Ngá»c. Tiêu Lá»™ng Ngá»c trước cái nhìn cá»§a Tư Äồ Ngá»c cÅ©ng hÆ¡i lúng túng, mặt á»ng Ä‘á», bối rối há»i: 
 – Huynh, tại sao huynh lại nhìn tôi trừng trừng như váºy?  
Tư Äồ Ngá»c trợn mắt, nói: – Phải chăng Tiêu cô nương đã lén theo dõi tại hạ tá»›i Nghi SÆ¡n chăng?  
Tiêu Lá»™ng Ngá»c gáºt đầu, mỉm cưá»i đáp: – Bởi vì tôi biết rằng đối vá»›i quá»· vá»±c Nghi SÆ¡n Tam Giác Ãc Trang huynh không được quen thuá»™c cho lắm, cho nên má»›i ngầm theo huynh tá»›i đó. 
Tư Äồ Ngá»c hÆ¡i biến sắc, ngạc nhiên há»i: 
– Nếu nói váºy thì trước khi Thiết Toán Tú Tài Ngô Hồng Liệt bị tại hạ chém trúng thì y đã bị Tiêu cô nương...  
Tiêu Lá»™ng Ngá»c thấy chàng có vẻ hÆ¡i bất bình nên nàng vá»™i vàng lắc đầu quầy quáºy, đỡ lá»i. 
– Không phải! Không phải! Tôi không dám ra tay. Việc Ngô Hồng Liệt đột nhiên té nhá»§i là do ngưá»i em kết nghÄ©a cá»§a y tên gá»i Nữ Táng Môn Äiá»n Cổ Lệ đã ném ra má»™t nắm Táng Môn NgÅ© Äá»™c Sa!  
Tư Äồ Ngá»c ngạc nhiên há»i: 
– Äiá»n Cổ Lệ đã là ngưá»i em gái kết nghÄ©a cá»§a Ngô Hồng Liệt, váºy tại sao còn ra tay hạ độc thá»§ ngưá»i anh cá»§a mình?  
Tiêu Lá»™ng Ngá»c tươi cưá»i nói: 
– Tư Äồ huynh, lúc bấy giá» huynh chỉ để ý đến việc giết Ngô Hồng Liệt cho nên má»›i không chú ý tá»›i việc ở bên ngoài, vì thế má»›i không rõ nắm Táng Môn NgÅ© Äá»™c Sa cá»§a Nữ Táng Môn Äiá»n Cổ Lệ nhắm ném vào ngưá»i huynh.  
Tư Äồ Ngá»c là ngưá»i thông minh, chàng đăm đăm nhìn Tiêu Lá»™ng Ngá»c nói như vẻ hiểu biết: 
– Äiá»n Cổ Lệ định ám toán tại hạ, nhưng rồi lại hóa ra làm hại Ngô Hồng Liệt. Việc này sẽ chẳng phải là sá»± ngẫu nhiên, đúng là Tiêu cô nương đã tiếp tay cho tại hạ.  
Tiêu Lá»™ng Ngá»c mỉm cưá»i, nói: 
– Tôi vốn biết rằng công lá»±c cá»§a Tư Äồ huynh rất cao, nắm Táng Môn NgÅ© Äá»™c Sa cá»§a Äiá»n Cổ Lệ chẳng có thể gì làm nổi Tư Äồ huynh cả nhưng vì đứng ngoài cÅ©ng nóng lòng, không thể nhẫn nhịn được, nên tôi má»›i ngấm ngầm váºn Vô Hình cương khà đỡ giùm huynh. 
Tư Äò Ngá»c nghe nói cÅ©ng hÆ¡i xấu hổ, bởi vì có ngưá»i ra tay giúp chàng mà chàng lại không mảy may hay biết. Chàng liá»n gượng cưá»i nói: 
– Tiêu cô nương, tôi rất cám Æ¡n cô nương đã có lòng ra tay ngầm giúp tại hạ. Cô nương đã cho tại hạ má»™t bài há»c từ đây tại hạ được sáng mắt ra và hiểu rằng. Ngưá»i giá»i còn có ngưá»i giá»i hÆ¡n, ngoài trá»i còn có trá»i khác cao hÆ¡n. 
Tiêu Lá»™ng Ngá»c lắc đầu cưá»i nói: 
– Tư Äồ huynh không nên nói như váºy. Võ công há»a hầu cá»§a tôi so vá»›i huynh không thấm thÃa vào đâu hết, chỉ là do má»™t ngưá»i ở chá»— tối vá»›i má»™t ngưá»i ở chá»— sáng nên huynh má»›i không phát giác ra ám khà cá»§a đối phương đấy thôi. 
Tư Äồ Ngá»c càng xấu hổ nói: 
– Lá»i cá»§a Tiêu cô nương nói nhẹ nhàng như bông như gió. Tại hạ hiểu rằng cô nương muốn nhân cái việc kia để cảnh cáo tại hạ gắp vá»™i không nên quá tá»± tin ở mình. Tư Äồ Ngá»c này xin cung kÃnh nháºn lá»i chỉ dạy cá»§a Tiêu cô nương. 
Tiêu Lá»™ng Ngá»c nghe tá»›i đây liá»n lắc đầu quầy quáºy: 
– Tôi không dám nháºn lá»i khen tặng cá»§a Tư Äồ huynh đâu. Bây giỠđây tôi xin nói cho huynh biết tên cá»§a hai ngưá»i có thể nháºn biết được địa Ä‘iểm cá» hành Thiên Trì Kỳ Há»™i. 
Tư Äồ Ngá»c nhÃu mày, há»i: 
– Má»—i lần Thiên Trì kỳ há»™i há»p thì số ngưá»i tham dá»± từ mưá»i ngưá»i trở lên phải không? 
Tiêu Lá»™ng Ngá»c vừa cưá»i vừa đáp: 
– Tôi cÅ©ng biết số ngưá»i tham dá»± Thiên Trì kỳ há»™i không phải là Ãt, nhưng phần đông Ä‘á»u tản mác Ä‘i các nÆ¡i các xứ, hành tung nay đây mai đó, cho nên việc tìm kiếm há» rất khó khăn. 
Tư Äồ Ngá»c há»i tiếp: 
– Tiêu cô nương chỉ nói tá»›i hai ngưá»i thôi à?  
Tiêu Lá»™ng Ngá»c cưá»i đáp: – Hai ngưá»i ấy không những ở có nÆ¡i có chốn, mà chá»— ở cá»§a há» Ä‘á»u trong địa pháºn SÆ¡n Äông. 
Tư Äồ Ngá»c vui mừng lá»™ ra mặt, nói: 
– Càng gần càng hay, bởi vì Thiên Trì kỳ há»™i là ngày rằm tháng Tám, tại hạ không thể nào có nhiá»u thì giỠđể Ä‘i đây Ä‘i đó tìm kiếm ngưá»i này ngưá»i kia. Xin Tiêu cô nương hãy mau mau cho tại hạ biết tại sao hai ngưá»i ấy lại biết được địa Ä‘iểm Ä‘Ãch xác cá» hành Thiên Trì kỳ há»™i?  
Tiêu Lá»™ng Ngá»c mỉm cưá»i đáp: 
– Lý do tháºt giản dị. Vì hai ngưá»i ấy Ä‘á»u có chữ ký tiến cá» cá»§a Äăng Lâu Tá»u Khách Thuần Vu Sán cho được vào số ngưá»i tham dá»± kỳ há»™i Thiên Trì. 
Tư Äồ Ngá»c đã vỡ nhẽ, liá»n trợn mắt há»i: 
– HỠlà những ai? Ở đâu?  
Tiêu Lá»™ng Ngá»c đáp: – Má»™t ngưá»i tên là Chỉ Phấn Diêm La Vu Má»™ng Tương. Má»™t ngưá»i tên là Cá»u Chỉ Tiên CÆ¡ Long Tuyết Hồng 
– Äá»u là đàn bà con gái à? 
Tiêu Lá»™ng Ngá»c dá»±ng ngược cặp mày liá»…u, đưa mắt nhìn Tư Äồ Ngá»c mỉm cưá»i há»i lại: – Tư Äồ huynh sợ đàn bà con gái hay sao? Hoặc giả huynh đã chán ghét há»? 
Tư Äồ Ngá»c mặt đỠbừng, cau mày, gượng cưá»i nói: 
– Tiêu cô nương, xin cô nương tha cho tại hạ tá»™i đưá»ng đột nhé!  
Tiêu Lá»™ng Ngá»c mỉm cưá»i, nói: – Tư Äồ huynh đừng có ngại ngùng gì cả, cứ nói thẳng ra Ä‘i!  
Tư Äồ Ngá»c trợn mắt cưá»i nói: – Ngưá»i hào sảng đẹp đẽ như Tiêu cô nương đáng mặt là vị cân quắc anh thư trên Ä‘á»i hiếm thấy. Nhưng nếu kết giao vá»›i ngưá»i đẹp thì thể nào cÅ©ng bị nhiá»u chuyện rắc rối lôi thôi ghen ghét...  
Tiêu Lá»™ng Ngá»c báºt cưá»i ngắt lá»i: 
– Tư Äồ huynh, huynh chá»› mang những danh từ đó mà gán cho tôi như váºy. 
Tư Äồ Ngá»c không muốn biện bạch dài dòng liá»n mỉm cưá»i há»i: 
– Tiêu cô nương, cô nương vẫn còn chưa cho tôi biết Chỉ Phấn Diêm La Vu Má»™ng Tương vá»›i Cá»u Chỉ Tiên CÆ¡ Long Tuyết Hồng ở đâu. 
Tiêu Lá»™ng Ngá»c mỉm cưá»i đáp: 
– Tôi cho huynh biết cÅ©ng không khó khăn gì, nhưng phải có má»™t Ä‘iá»u kiện. 
Tư Äồ Ngá»c biết cô gái này cứng đầu cứng cổ lắm, chàng đưa mắt nhìn nàng sang sảng giá»ng cưá»i nói: – À, tôi biết Tiêu cô nương định.... 
Tiêu Lá»™ng Ngá»c ngắt lá»i chàng rồi há»i bằng má»™t giá»ng bà máºt rằng: 
– Tư Äồ huynh, trước tiên huynh hãy cho tôi há»i má»™t câu, huynh có bằng lòng kết bạn vá»›i tôi không?  
Tư Äồ Ngá»c nghe nói giáºt mình cau mày đáp: 
– Sao Tiêu cô nương lại há»i chi lạ váºy, ngưá»i như cô nương thì có là Thiên Tiên trên trá»i cÅ©ng phải xuống xin kết làm bạn huống chi là Tư Äồ Ngá»c, tại hạ rất lấy làm hân hạnh. HÆ¡n nữa chúng ta lại cùng Ä‘i tham dá»± Thiên Trì Há»™i vào rằm tháng tám năm nay.  
Tiêu Lá»™ng Ngá»c gáºt đầu nói: 
– Tư Äồ huynh đã bằng lòng kết bạn vá»›i tôi, thì kể từ nay tôi có quyá»n phá bá» má»™t váºt.  
Tư Äồ Ngá»c ngạc nhiên há»i: 
– Tiêu cô nương phá bá» váºt gì thế?  
Tiêu Lá»™ng Ngá»c mỉm cưá»i đáp: – Tôi phá bá» ra ba chữ Tiêu cô nương. 
Tư Äồ Ngá»c hiểu lầm ý nàng, chàng vá»™i nói: 
– Phải chăng cô nương cho ba chữ ấy không đủ cung kÃnh hay sao? Nếu váºy tại hạ..., tại hạ xin đổi lại gá»i là Tiêu nữ hiệp có được chăng? 
Lá»™ng Ngá»c lưá»m chàng má»™t cái á»n ẻn đáp: 
– Tư Äồ huynh hiểu sai rồi, không phải là tôi cho ba tiếng Tiêu cô nương không đủ cung kÃnh, nhưng vì thấy nó quá khách sáo đấy thôi.  
Tư Äồ Ngá»c tuy chưa từng xông pha ở chốn tình trưá»ng, nhưng chàng cÅ©ng cảm thấy là Tiêu Lá»™ng Ngá»c đối vá»›i mình cÅ©ng hÆ¡i có cảm tình. Trống ngá»±c chàng đột nhiên Ä‘áºp rá»™n ráºp, chàng cố lấy can đảm cưá»i nói: 
– Thế thì tôi xin gá»i Tiêu cô nương là Ngá»c tá»· được chăng? 
Tiêu Lá»™ng Ngá»c có vẻ bằng lòng, đôi mắt huyá»n chá»›p chá»›p má»™t hồi má»›i gáºt đầu tươi cưá»i nói: 
– Gá»i tôi là tá»· tá»· tất nhiên là tôi thÃch lắm chứ có Ä‘iá»u là... 
Nói tới đây nàng ngưng lại đôi chút, dựng ngược cặp mày liễu lên nói tiếp: 
– ÄÆ°á»£c, tạm thá»i chúng ta hãy gạt tuổi tác sang má»™t bên, ngưá»i nhún mình má»™t chút để tôi gá»i là Ngá»c đệ nhé!  
Tư Äồ Ngá»c mỉm cưá»i chấp tay cung kÃnh vái chào Tiêu Lá»™ng Ngá»c rồi cất tiếng nói: 
– Ngá»c tá»·, nếu tiểu đệ Ä‘oán không lầm thì Ä‘iá»u kiện Ngá»c tá»· nói lúc nẫy tức là cái chuyện này đây có phải không? 
Tiêu Lá»™ng Ngá»c cưá»i tươi như hoa nở đáp: 
– Ngá»c đệ nói sai rồi, Ngá»c đệ có vẻ tá»± phụ tá»± tôn và cứng đầu cứng cổ lắm phải không?  
Tư Äồ Ngá»c cưá»i nói: 
– Chỉ Phấn Diêm La Vu Má»™ng Tương vá»›i Cá»u Chỉ Tiên CÆ¡ Long Tuyết Hồng tất nhiên là phải ở hai nÆ¡i khác nhau. Chắc Ngá»c tá»· không để má»™t mình tiểu đệ gánh chịu tất cả khó khăn, Ngá»c tá»· tÃnh tiểu đệ vá»›i ngưá»i chia nhau ra mà Ä‘i hay sao? 
Tiêu Lá»™ng Ngá»c gáºt đầu cưá»i đáp: 
– Ngá»c đệ Ä‘oán rất đúng, nhưng Ngá»c đệ có bằng lòng Ä‘iá»u kiện này cá»§a tá»· tá»· không? 
Tư Äồ Ngá»c đáp: 
– Tất nhiên là tiểu đệ phải bằng lòng rồi, tiểu đệ biết rằng Ngá»c tá»· tháo vát hÆ¡n đệ nhiá»u. Ngá»c tá»· sợ đệ mệt nhá»c mà không được nên công trạng gì, nên má»›i để tâm dò tìm địa Ä‘iểm Ä‘Ãch xác nÆ¡i há»p Thiên Trì Kỳ Há»™i. 
Tiêu Lá»™ng Ngá»c dá»±ng ngược đôi mày liá»…u lên nói: 
– Ngá»c đệ đã đồng ý thì chúng ta bắt đầu bắt thăm nhé.  
Tư Äồ Ngá»c ngạc nhiên há»i: – Ngá»c tá»· và đệ má»—i ngưá»i Ä‘i má»™t nÆ¡i thì còn phải bắt thăm làm chi nữa.  
Tiêu Lá»™ng Ngá»c cưá»i đáp: – Bởi vì hai nÆ¡i ấy sá»± sướng khổ không giống nhau lắm. Má»™t nÆ¡i là thiên đưá»ng còn má»™t nÆ¡i là địa ngục.  
Tư Äồ Ngá»c ngẩn ngưá»i ra nói: 
– À, tiểu đệ hiểu rồi, chá»— ở cá»§a Chỉ Phấn Diêm La Vu Má»™ng Tương là địa ngục, còn chá»— ở cá»§a Cá»u Chỉ Tiên CÆ¡ Long Tuyết Hồng là Thiên đưá»ng chứ gì?  
Tiêu Lá»™ng Ngá»c nói: 
– ÄÆ°Æ¡ng nhiên là thế, Diêm La ở địa ngục. Tiên cÆ¡ có thiên đưá»ng chữ nghÄ©a đã phân ra rõ ràng qua rồi mà. Chỉ có Ä‘iá»u là chá»— gá»i là thiên đưá»ng và địa ngục ấy không phải xa cách nhau muôn trùng, mà trái lại gần gÅ©i gang tấc. 
Tư Äồ Ngá»c lấy làm lạ há»i: 
– Tại sao lại bảo là gần gÅ©i trong gang tấc như váºy? 
Tiêu Lá»™ng Ngá»c đưa tay vuốt mái tóc mây cưá»i rất tươi đáp: 
– Hai ngưá»i ấy Ä‘á»u ở trong Lao SÆ¡n Song Môn Cốc.  
Tư Äồ Ngá»c xen lá»i nói: – Nghe địa danh đó thá»±c là lạ quá.  
Lá»™ng Ngá»c lắc đầu cưá»i đáp: – Chẳng có gì là lạ cả, tên ấy rất hợp vá»›i chá»— ở cá»§a há». Bởi vì sau khi vào trong cốc độ hÆ¡n trượng thì gặp má»™t bức tưá»ng đá cao chót vót cháºn ngay giữa lối. Trên vách đá có hai cái cá»a. Cá»a bên phải tên gá»i là cá»a Thiên ÄÆ°á»ng, còn cá»a bên trái là cá»a địa ngục.  
Tư Äồ Ngá»c há»i: 
– Bên trong cá»a có gì lạ?  
Tiêu Lá»™ng Ngá»c đáp: – Tất nhiên phải lạ lắm chứ. Ở trong cá»a thiên đưá»ng thì phong cảnh tuyệt đẹp, cây cá» tốt tươi, toàn những loài kỳ hoa dị thảo mà vị Cá»u chỉ Tiên CÆ¡ Long Tuyết Hồng cÅ©ng xinh đẹp như tiên giáng thế, trên Ä‘á»i khó thấy.  
Tư Äồ Ngá»c mỉm cưá»i há»i: 
– Còn trong cá»a Äịa Ngục thì sao?  
Tiêu Lá»™ng Ngá»c đáp: – Hoàn toàn tương phản vá»›i cá»a Thiên ÄÆ°á»ng, cây cối khô héo, nước độc khắp nÆ¡i, những tảng quái thạch trông ghê gá»›m như những con khá»§ng long, mà vị Chỉ phấn Diêm La Vu Má»™ng Tương xấu xà kinh khá»§ng đến làm bạn vá»›i lại con ngưá»i xấu nhất là Chung vô Diệm cÅ©ng không được.  
Tư Äồ Ngá»c nghe nói trợn mắt mỉm cưá»i bảo: 
– Ngá»c tá»· khá»i cần bắt thăm làm chi nữa tá»· tá»· Ä‘i Thiên ÄÆ°á»ng còn để tiểu đệ Ä‘i Äịa Ngục. 
Lá»™ng Ngá»c lắc đầu lia lịa đáp: 
– Làm váºy không công bình chút nào hết, váºy để tá»· tá»· tÃnh cho Ngá»c đệ váºy. 
Nói xong, nàng liá»n Ä‘i bẻ hai Ä‘oạn cành cây dài chừng bốn tấc rồi dùng móng tay đánh giấu. nàng cầm mấy Ä‘oạn cây đó trong tay cưá»i bảo Tư Äồ Ngá»c: 
– Ngá»c đệ ở đầu hai Ä‘oạn cây này tá»· tá»· Ä‘i gạch mấy dấu, nếu chúng ta mà bắt thăm ngưá»i nào được cái dấu vòng tròn thì Ä‘i Thiên ÄÆ°á»ng còn rút nhầm dấu chữ Tháºp thì vào Äịa ngục.  
Nói xong, nàng cầm hai Ä‘oạn cây trong tay chỉ để lá»™ ra má»™t đầu nhỠđưa ra để cho Tư Äồ Ngá»c mặc ý chá»n lá»±a. Tư Äồ Ngá»c không cần suy nghÄ© gì hết, đưa tay ra rút luôn lấy má»™t Ä‘oạn cây ấy. Chàng rút ngay phải Ä‘oạn cây có dấu chữ tháºp. Chàng báºt cưá»i nói: 
– Ngá»c tá»·, đấy tiểu đệ nói có sai đâu tiểu đệ vốn sinh ra đã cá»±c khổ rồi, nay lại phải Ä‘i Äịa Ngục. 
Tiêu Lá»™ng Ngá»c chẳng buồn nhìn lại Ä‘oạn cây vẫn còn ở trong tay mình nàng thuáºn tay ném phăng Ä‘oạn cây còn lại Ä‘i tươi cưá»i bảo: 
– Nếu đã như váºy thì ta cÅ©ng chiá»u Ngá»c đệ để cho Ngá»c đệ Ä‘i Äịa Ngục, còn ta được sung sướng Ä‘i Thiên ÄÆ°á»ng. 
Äáng tiếc cho Tư Äồ Ngá»c là chàng đã không nom kỹ Ä‘oạn cây Tiêu Lá»™ng Ngá»c ném Ä‘i. Bởi vì nếu nhìn kỹ thì chàng sẽ phát giác được ý riêng cá»§a Lá»™ng Ngá»c. Trên cả hai Ä‘oạn cây Tiêu Lá»™ng Ngá»c Ä‘á»u đánh má»™t dấu chữ tháºp như nhau. 
  
Làm váºy, cho dù Tư Äồ Ngá»c có rút Ä‘oạn cây nào thì cÅ©ng không hy vá»ng được Ä‘i Thiên ÄÆ°á»ng. 
Tiêu Lá»™ng Ngá»c làm như váºy là cÅ©ng có thâm ý. Bởi vì Cá»u Chỉ Tiên CÆ¡ Long Tuyết Hồng dung mạo tuyệt thế, má»™t trang thiếu niên như Tư Äồ Ngá»c thì trong lòng sao tránh khá»i được sá»± ghen tuông, nàng không thÃch để cho con ngưá»i rất đẹp trai là Ngá»c đệ cá»§a nàng được gặp mặt Long Tuyết Hồng. 
Cá»a Äịa ngục tuy là nÆ¡i hung hiểm, nhưng được cái Chỉ Phấn Diêm La Vu Má»™ng Tương lại xấu xà như ma quá»· cho nên không thể nào quyến rÅ© được Ngá»c đệ cá»§a nàng. Tư Äồ Ngá»c đâu có biết tình ý riêng cua Tiêu Lá»™ng Ngá»c, nên chàng chắp tay bảo: 
– Ngá»c tá»·, nếu chị không có chuyện gì nói nữa, thì chúng ta phải lên đưá»ng ngay. Từ đây tá»›i Lao SÆ¡n không gần gì đâu. 
Tiêu Lá»™ng Ngá»c chỉ con Mặc Hoa Lưu cá»§a chàng mỉm cưá»i há»i: 
– Bây giá» chúng mình Ä‘i như thế nào đây? Ngá»c đệ cưỡi ngá»±a còn ngu tá»· Ä‘i bá»™, hay là chúng ta cùng cưỡi ngá»±a chung?  
Tư Äồ Ngá»c không được bằng lòng lắm, đỠmặt nói: 
– Con Mặc Hoa Lưu này vốn là váºt đệ mượn tạm để dùng. Từ Ẩn Hiá»n Trang tiểu đệ đã cưỡi nó đến Thái An. Rồi như Ngá»c tá»· đã biết đệ lại cưỡi lên Nghi SÆ¡n, cho nên lần này Ä‘i tá»›i Lao SÆ¡n đệ tÃnh không dùng đến nữa, bởi vì nó cÅ©ng đã mệt lắm rồi. Äệ tÃnh mang con Thiên Lý Long Câu này trả lại cho chá»§ cá»§a nó.  
Tiêu Lá»™ng Ngá»c dá»±ng ngược cặp mày liá»…u lên mỉm cưá»i há»i: 
– Ngá»c đệ đã định Ä‘i trả ngá»±a trước, váºy Ngá»c đệ tÃnh Ä‘i tá»›i Thiên Tân Dương Liểu Thanh à? 
Tư Äồ Ngá»c xua tay nói: 
– Không cần phải Ä‘i Thiên Tân làm chi nữa, vì Thạch Vô Tranh trang chá»§ đã có bảo đệ rằng, sau khi đã dùng ngá»±a rồi chỉ cần giao ngá»±a lại cho Hoàng Äại Tiêu Cục ở phÃa Tây thành Thái An là được rồi. 
Lá»™ng Ngá»c chợt hiểu ra nói: 
– Phải đấy, chút nữa thì tá»· tá»· quên ngưá»i đệ tá» thứ hai cá»§a Thạch Vô Tranh và Thanh Diệu Thiên Thần Tôn Kiếm Phi ChÃnh là phó tổng tiêu đầu ở Hoàng Äại tiêu cục, nÆ¡i phÃa tây thành Thái An.  
Tư Äồ Ngá»c cháºm rãi dắt ngá»±a Ä‘i vừa quay sang cưá»i bảo Tiêu Lá»™ng Ngá»c: 
– Ngá»c tá»· thấy con Mặc Hoa Lưu này ra sao?  
Tiêu Lá»™ng Ngá»c cưá»i rất tươi đáp: – Thì tôi nói đúng là con Long Câu ngày Ä‘i ngàn dặm không biết mệt, ăn cÅ©ng nhiá»u và hiểu biết ý ngưá»i cưỡi.  
Tư Äồ Ngá»c cưá»i nói: 
– Ngá»c tá»·, đệ xin tặng Ngá»c tá»· má»™t ngoại hiệu.  
Lá»™ng Ngá»c há»i: – Ngoại hiệu gì? Thá» nói nghe coi, nếu thấy hợp tá»· tá»· sẽ nháºn ngay.  
Tư Äồ Ngá»c đưa mắt dò xét nàng giây lâu rồi cưá»i nói:  
– Bạch Y Long Nữ, Ngá»c tá»· thấy sao? 
Tiêu Lá»™ng Ngá»c nhìn xuống bá»™ quần áo trắng cá»§a mình mỉm cưá»i đáp: 
– Hai tiếng Bạch Y đúng lắm, nhưng còn hai chữ Long Nữ thì nhắm ở chỗ nào? 
 Tư Äồ Ngá»c vuốt bá»m con Mặc Hoa Lưu mỉm cưá»i đáp: 
– Lúc Ä‘i Nghi SÆ¡n tiểu đệ Ä‘i trước mà rồi hóa ra Ngá»c tá»· lại tá»›i sá»›m hÆ¡n. Việc ở Lam Ãc trang xong, tiểu đệ cÅ©ng quay vá» trước nhưng rồi vẫn cháºm hÆ¡n Ngá»c tá»·. Cứ coi váºy, thì chân cá»§a Ngá»c tá»· còn mau hÆ¡n bốn vó cá»§a con thiên lý mã này. Thế mà con Mặc Hoa Lưu đã được tiếng là Long Câu, thì tại sao lại không thể kêu tá»· tá»· là Long Nữ được? 
Lá»™ng Ngá»c kêu “Ồ†má»™t tiếng gáºt đầu cưá»i nói: 
– Thì ra hai tiếng Long Nữ là do việc Ngá»c đệ so sánh sức chạy cá»§a con ngá»±a kia vá»›i tá»· tá»·.  
Tư Äồ Ngá»c mỉm cưá»i nói: 
– Ngá»c tá»·! Bạch Y là tiếng tả đúng sá»± thá»±c, còn Ngá»c Nữ không phải là tiếng xưng hô suông, váºy Ngá»c tá»· nháºn hay không cái ngoại hiệu Bạch Y Long Nữ cá»§a tiểu đệ tặng Ngá»c tá»·.  
Tiêu Lá»™ng Ngá»c cưá»i đáp: 
– Nháºn chứ, không những nháºn mà thôi, tá»· tá»· còn phải cám Æ¡n Ngá»c đệ nữa. Nói xong, nàng cau mày như suy nghÄ© má»™t Ä‘iá»u gì.  
Tư Äồ Ngá»c nói: 
– Ngá»c tá»· định Ä‘á»n đáp tiểu đệ cái gì?  
Lá»™ng Ngá»c cưá»i đáp:  
– Ä‚n đào trả lý, đó là việc dÄ© nhiên. Tá»· tá»· tÃnh tặng Ngá»c đệ má»™t ngoại hiệu. 
Tư Äồ Ngá»c nghe nói rất thÃch thú trợn mắt há»i: 
– Ngá»c tá»· định phong cho đệ ngoại hiệu gì? 
Lá»™ng Ngá»c nhìn chàng từ đầu tá»›i chân mấy lượt, rồi gáºt đầu cưá»i nói: 
– Dáng ngưá»i như ngá»c mà kiếm pháp như rồng. Ngá»c đệ như oai phụng tưá»ng lân. Tá»· tá»· để Ngá»c đệ chá»n má»™t trong hai ngoại hiệu. Ngá»c Long Kiếm Khách và Ngá»c Kỳ Lân. Ngá»c đệ tùy ý lá»±a chá»n Ä‘i.  
  
Tư Äồ Ngá»c không cần phải suy nghÄ© lâu la, đáp liá»n: 
– Ngoại hiệu Ngá»c Kỳ Lân tuy đẹp, nhưng nhị đầu lãnh Lư Tuấn NghÄ©a trên Lương SÆ¡n Bạc đã có dùng rồi. Váºy đệ chá»n bốn chữ Ngá»c Long Kiếm Khách có lẽ thế má»›i xứng vá»›i bốn chữ Bạch Y Long Nữ cá»§a Ngá»c tá»·. 
Nói đến mấy tiếng: “Thì má»›i xứng vá»›i†Tư Äồ Ngá»c đã nháºn ra mình lỡ lá»i, mặt đỠlên dáng Ä‘iệu rất bối rối. Lá»™ng Ngá»c không để ý, nàng chăm chú nhìn Tư Äồ Ngá»c gáºt đầu cưá»i nói: 
– Ngá»c đệ, việc gì Ngá»c đệ phải bối rối. Bạch Y Long Nữ vá»›i Ngá»c Long Kiếm Khách nghe xứng vá»›i nhau lắm đấy chứ. 
Nói tá»›i đây nàng ngừng lại giây lâu, vẻ mặt tươi tỉnh cá»§a nàng chợt hiện lên nét u oán. Tư Äồ Ngá»c sợ mình lỡ lá»i chạm đến tá»± ái cá»§a giai nhân, chàng Ä‘ang hổ thẹn mặt mày đỠbừng, thì bá»—ng nhiên nghe Tiêu Lá»™ng Ngá»c nói nàng không những không giáºn mà còn bảo hai ngoại hiệu đó rất xứng vá»›i nhau rõ ràng là lá»i nói biểu lá»™ tình yêu. Tư Äồ Ngá»c sung sướng trống ngá»±c Ä‘áºp rất mạnh. 
Nhưng việc Ä‘á»i bất trắc khó lưá»ng mà lòng ngưá»i cÅ©ng hay thay đổi. Tiêu Lá»™ng Ngá»c chưa nói hết câu thì vẻ mặt đã biến đổi, khiến cho Tư Äồ Ngá»c Ä‘ang vui vẻ đâm ra bồn chồn Ä‘au khổ. Chàng định lên tiếng há»i, nhưng rồi vẫn chần chừ không dám má»™t lúc lâu sau, chàng má»›i dám nhẹ nhàng há»i: 
– Ngá»c tá»· chị... sao chị bá»—ng dưng lại buồn thế? 
Tiêu Lá»™ng Ngá»c khẽ thở dài, đôi mắt đẹp cá»§a nàng nhìn không chá»›p vào mặt chàng. Giây lâu sau nàng má»›i nhÃu mày há»i: 
– Ngá»c đệ, lúc ở Nghi SÆ¡n Tam Ãc trang Ngá»c đệ đánh chết Thiết Tý Phi Long Lư Minh, thì công lá»±c cá»§a hiá»n đệ có phải là Vô Hình Chân Khà Tiên Thiên Nhất Khà không?  
Tư Äồ Ngá»c giáºt nẩy mình, không ngá» Tiên Lá»™ng Ngá»c lại nháºn ra được tuyệt kỹ cá»§a sư môn mình như váºy. Chàng bẽn lẽn gáºt đầu đáp: 
– ChÃnh thế, nhưng Ngá»c tá»· đừng trách tiểu đệ hạ thá»§ quá tàn ác, bởi vì Thiết Lý Phi Long Lư Minh quá hung hăng, đệ không ngá» là y lại không chịu nổi má»™t chưởng cá»§a mình như thế.  
Tiêu Lá»™ng Ngá»c lắc đầu nói: 
– Tá»· tá»· đâu có trách hiá»n đệ hạ thá»§ quá ác độc. Äại trượng phu mang kiếm Ä‘i làm việc nghÄ©a phiêu bạc giang hồ phải như váºy má»›i được chứ, lúc cần ra tay ác độc thì cÅ©ng cần phải can đảm cho xương chất thành đống máu chảy thành sông. Còn lúc bình thá»i không gặp chuyện bất bình thì lòng lại nhân từ không vô ý dẫm chết má»™t con kiến, má»™t con ong. Nếu không làm như váºy thì làm sao thÃch ứng được vá»›i má»i hoàn cảnh, chỉ không nên nhu nhược mà cÅ©ng không nên tàn bạo quá đáng thôi.  
Tư Äồ Ngá»c gáºt gáºt lia lịa đồng ý, chàng nói bằng má»™t giá»ng cảm phục: 
– Ngá»c tá»· nói rất phải, tiểu đệ xin cám Æ¡n sá»± chỉ bảo cá»§a Ngá»c tá»·.  
Lá»™ng Ngá»c tiếp lá»i: – Lúc hiá»n đệ ác đấu vá»›i Thiết Toán Tu Tài Ngô Hồng Liệt, hiá»n đệ xá» dụng cây trưá»ng kiếm mà không rút ra khá»i vá», cây kiếm đó có phải là Ngá»c Long Kiếm không?  
Tư Äồ Ngá»c gáºt đầu đáp: 
– Ngá»c tá»· thá»±c tinh mắt. Ngá»c tá»· Ä‘oán không sai chút nào cả.  
Lá»™ng Ngá»c lại bá»—ng thở dài nói: – Hiá»n đệ đã được Tiên Thiên Nhất KhÃ, lại có Ngá»c Long Kiếm như váºy tất hiá»n đệ là môn hạ cao thá»§ cá»§a Hải Nhạc Du Tiên Lương Thiên Kỳ rồi còn gì?  
Tư Äồ Ngá»c không có cách gì nói dối được nữa, chàng đành phải gáºt đầu. 
Vẻ mặt Tiêu Lá»™ng Ngá»c càng lá»™ vẻ buồn bã vô hạn, lệ dưng dưng trong đôi mắt đẹp. 
Tư Äồ Ngá»c kinh hãi kêu gá»i: 
– Ngá»c tá»·... Ngá»c tá»·... làm sao thế?  
Lá»™ng Ngá»c gượng cưá»i đáp: -Việc tốt không lâu, mây đẹp thưá»ng tan mau, đôi lứa chúng ta Bạch Y Long Nữ - Ngá»c Long Kiếm Khách... 
Nói tá»›i đây nàng chỉ lắc đầu quầy quáºy làm thinh không nói tiếp nữa. 
Tư Äồ Ngá»c Ä‘oán rằng sư môn cá»§a chàng và sư môn cá»§a Tiêu Lá»™ng Ngá»c chắc có mối thù gì vá»›i nhau đây chứ chẳng không. Chàng bèn quay lại nhìn Tiêu Lá»™ng Ngá»c khẽ há»i. – Ngá»c tá»·, tá»· có thể cho tiểu đệ biết chị là môn hạ cá»§a ai không?  
Lá»™ng Ngá»c gáºt đầu đáp: – DÄ© nhiên là được chứ Sư Phụ cá»§a tá»· tá»· là Tuyệt Tình Äá»™ng Chúa Uẩn Không Sư Thái. 
Tư Äồ Ngá»c xưa nay chưa từng nghe tá»›i tên Uẩn Không Sư Thái bao giá», mà chàng cÅ©ng không biết Tuyệt Tình Äá»™ng ở vá» chá»— nào. Chàng định lên tiếng há»i, thì Tiêu Lá»™ng Ngá»c đã cướp lá»i nói: 
– Ngá»c đệ chúng ta mau mang trả con Mặc Hoa Lưu, rồi cùng lên Lao SÆ¡n. Trên đưá»ng Ä‘i tá»· tá»· còn nhiá»u Ä‘iá»u muốn há»i hiá»n đệ. Tư Äồ Ngá»c thấy vẻ mặt cá»§a Lá»™ng Ngá»c đã gần trở lại lúc bình thưá»ng, chàng bèn chạy mau tá»›i Hoàng Äại Tiêu Cục để trả con Mặc Hoa Lưu cho đệ tá» cá»§a Thạch Vô Tranh là Thanh Diệu Thiên Thân Tôn Kiếm Phi. 
Trả ngá»±a báu xong, hai ngưá»i liá»n nhanh nhẹn lên đưá»ng tá»›i Lao SÆ¡n. 
Tư Äồ Ngá»c trong lòng buồn bá»±c vô hạn, chàng quay sang há»i Lá»™ng Ngá»c: 
– Ngá»c tá»· chị có chuyện gì định há»i tiểu đệ như váºy?  
Lá»™ng Ngá»c đáp: – Ngá»c đệ, tuổi hiá»n đệ hãy còn nhá», tại sao hiá»n đệ lại quá nóng nảy muốn thành danh ngay, muốn tham dá»± Thiên Trì Kỳ há»™i làm chi váºy?  
Tư Äồ Ngá»c lắc đầu nói: 
– Việc tiểu đệ tham dá»± Thiên Trì Kỳ Há»™i không phải là tiểu đệ muốn mau thành danh, mà vì tiểu đệ nóng nảy muốn kiếm ngưá»i.  
Lá»™ng Ngá»c dá»±ng ngược cặp mày liểu lên há»i lại: 
– Kiếm ngưá»i ư? Ngá»c đệ định kiếm ai thế? Tại sao lại tá»›i kiếm ở Thiên Trì Kỳ Há»™i? 
Tư Äồ Ngá»c đáp: 
– Bởi vì ngưá»i mà tiểu đệ kiếm không phải chỉ có má»™t, mà là tất cả những bốn ngưá»i. Äó là nhóm Thần Châu Tứ Dáºt: Hàn Giang Äiếu Tuyết Cẩu. Cá»± Phá»§ Tiá»u Phu, Phóng Nhạn Lão Nhân vá»›i La phu Mai Tẩu. DÄ© nhiên là chỉ ở Thiên Trì Kỳ Há»™i tiểu đệ má»›i có thể gặp mặt cả bốn ngưá»i má»™t lúc được. 
Lá»™ng Ngá»c càng lấy làm lạ há»i: 
– Ngá»c đệ kiếm Thần Châu Tứ Dáºt làm chi?  
Tư Äồ Ngá»c đáp: – Tiểu đệ định má»i há» cùng Ä‘i vá»›i tiểu đệ đến trước mặt má»™t ngưá»i để biện minh cho ná»—i oan khuất cá»§a ân sư.  
Sắc mặt Tiêu Lá»™ng Ngá»c bá»—ng biến đổi đột ngá»™t nàng chăm chú nhìn Tư Äồ Ngá»c nhÃu mày há»i: 
– Ngưá»i mà Ngá»c đệ muốn tá»›i để biện minh là ai thế?  
Tư Äồ Ngá»c đáp: – Nhu Tình Tiên Tá» Mạnh Băng Tâm. 
Tiêu Lá»™ng Ngá»c dừng gót ngạc nhiên há»i: 
– Mạnh Băng Tâm à, vị Nhu Tình Tiên TỠđó nghe nói nhân buồn việc riêng đã rút lui khá»i giang hồ, váºy Ngá»c đệ có biết tung tÃch bà ta ở đâu không? 
Tư Äồ Ngá»c gáºt đầu đáp: 
– Tiểu đệ biết bà ấy ở trong Vô Danh động thuộc TỠCốc.  
Lá»™ng Ngá»c kêu “Ồ†má»™t tiếng há»i: – Ngá»c đệ, cái tin Nhu Tình Tiên Tá» Mạnh Băng Tâm hiện ở tại Vô Danh Äá»™ng trong Tá» cốc, Ngá»c đệ nghe ai nói, có thá»±c đúng không? 
Tư Äồ Ngá»c cưá»i nói: 
– Sao không đúng được, tiểu đệ đã tá»›i Tá» Cốc chuyện trò vá»›i Mạnh Băng Tâm tiá»n bối mà. 
Lá»™ng Ngá»c dá»±ng ngược cặp mày liá»…u, mắt tỉa ra những ánh sáng như Ä‘iện há»i: 
– Vị Nhu Tình Tiên Tá» Mạnh Băng Tâm nghe nói xinh đẹp như tiên giáng thế, trên Ä‘á»i hiếm thấy ngưá»i đẹp hÆ¡n, váºy quả thá»±c bà ta có đẹp như thế hay không? Ngá»c đệ hãy nói cho ta nghe coi.  
Tư Äồ Ngá»c xua tay cưá»i nói: 
– Ngá»c tá»·, đệ nói không được, bởi vì lúc ấy bà ta ở trong Vô Danh Äá»™ng, còn đệ thì ở bên ngoài, trước sau đệ chỉ nghe tiếng chứ chưa được hân hạnh thấy ngưá»i. 
Lá»™ng Ngá»c khẽ nghiến cặp răng ngà suy nghÄ© giây lâu rồi quay sang bảo Tư Äồ Ngá»c: 
– Ngá»c đệ, hiá»n đệ có coi ngu tá»· như ngưá»i dưng nước lã không?  
Tư Äồ Ngá»c trợn mắt lên há»i: – Ngá»c tá»·, tá»· tá»·...  
Lá»™ng Ngá»c cưá»i nói: – Ngá»c đệ đã không coi tá»· tá»· như ngưá»i dưng nước lã thì hãy kể cho tá»· tá»· nghe rõ ràng từng chi tiết chuyện hiá»n đệ Ä‘i Tá» Cốc.  
Tư Äồ Ngá»c không từ chối Ä‘em hết chuyện diá»…n biến ở Tá» Cốc kể cho Lá»™ng Ngá»c nghe. 
Lá»™ng Ngá»c lắng tai chăm chú nghe xong, rồi nàng lại mỉm cưá»i há»i tiếp: 
– Ngá»c đệ tá»· tá»· lại há»i hiá»n đệ, hiá»n đệ có thể Ä‘em việc ân oán giữa sư phụ cá»§a hiá»n đệ vá»›i Nhu Tình Tiên Tá» Mạnh Băng Tâm thuáºt rõ cho tá»· tá»· được không?  
Tư Äồ Ngá»c nghe nói mặt lá»™ vẻ băn khoăn vô cùng.
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
 
	
		  | 
	
	
		
		
		 | 
	
 
 
	
	
	
		
	
	
	
	
		 
	
	
	
		
	
	
 
 |     |