27-09-2008, 01:49 PM
			
			
			
		
 
	 
 
	
		
		
		
			 
			
				
				Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn 
				
				
			 
			  
			
				
					Tham gia: May 2008
					Äến từ: Việt Nam
					
					
						Bài gởi: 3,304
					
                    Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngày 16 giá» 
                
					
 
	Thanks: 932
	
		
			
				Thanked 2,152 Times in 223 Posts
			
		
	
					
					
					
					    
				 
			 
		 
		
		
	 
 
	
	
		
	
		
		
			
			
				
				Một Giấc Mơ Xuân - Quỳnh Dao 
			
			 
			
		
		
		
			
			Chương 1 
 
 
 
 
 
- Ông Ná»™i Æ¡i, Ná»™i kể con nghe chuyện Công Chúa Lá» Lem Ä‘i Ná»™i! Cát Lan Ä‘i đến ngồi bên cạnh ông Ná»™i vui cưá»i nói vá»›i ông. 
 
- Äã quên, á» tại sao lại quên? ông Ná»™i cá»§a Cát Lan cứ lẩm bẩm câu há»i đó. 
 
- Mày cứ bắt nội kể hoài, ổng mất trà rồi mày quên sao? Minh Thái lên tiếng. 
 
- Anh Hai làm gì dữ váºy, em chỉ muốn nói chuyện vá»›i Ná»™i, hy vá»ng má»™t ngày gần đây ná»™i sẽ tỉnh trà lại. Cát Lan giáºn dữ nói vá»›i anh cá»§a nàng. 
 
- Mày hai mươi mấy tuổi đầu rồi mà còn muốn nghe chuyện thần thoại! Minh Thái nhìn vào tivi rồi lại tiếp - Mà hết cái nhớ sao mày kêu ổng nhớ chuyện công chúa hoàng tỠcủa mày. 
 
Cát Lan biết tÃnh anh mình, lúc nào cÅ©ng trêu đùa cái tÃnh má»™ng mÆ¡ cá»§a nàng nên Lan chẳng màng đến những lá»i nói ấy. Nàng cưá»i vui vẻ vá»›i Minh Thái. 
 
- Anh hãy chỠxem, sau này em sẽ tìm thấy hoàng tỠcủa em cho anh xem. 
 
- Hoàng tá» cá»§a mày? Muốn có bồ nhà giàu hả? Minh Thái cưá»i đùa vá»›i nàng. 
 
- Hoàng tá» cá»§a em không cần giàu sang, chỉ cần anh ta đàng hoàng, thá»§y chung yêu em, ăn nói cởi mở, nhẹ lá»i từ tốn... 
 
- Mày Ä‘ang diá»…n tả công chúa cá»§a tao à? Minh Thái cắt ngang lá»i cá»§a Cát Lan. Chàng cưá»i hỉ hả. Cát Lan cãi lại 
 
- Ma cũng chẳng thèm anh nữa, đừng ở đó mà đợi công chúa. Còn hoàng tỠcủa lòng em thì em nhất định sẽ tìm thấy. 
 
- Mày muốn tìm hoàng tá» bị mất nước hả? Tụi mình đã nghèo sÆ¡ nghèo xác mà mày muốn gánh nợ vào thân nữa sao, trá»i Æ¡i trá»i... Nói đến đây Minh Thái lại cưá»i dòn dã làm Cát Lan cÅ©ng không nÃn được cưá»i. Minh Thái đứng dáºy Ä‘i vào phòng. Cát Lan quay lại nhìn ông Ná»™i và hôn lên vầng trán nhăn nheo cá»§a Ná»™i, cưá»i nói: 
 
- Con đi làm nha Nội. 
 
Nàng đứng dáºy định Ä‘i thì Minh Thái gá»i nàng lại. 
 
- Mày đến xem cái này nè, đây má»›i là hoàng tá» tháºt sá»±! 
 
Nàng nhìn vào bìa quyển báo Thái cầm trên tay. 
 
- Là ai váºy? 
 
- Tống Hoài Bảo! Hắn là con tỉ phú đó nha mày, chưa có vợ, lại đẹp trai. Thái vừa nói vừa cưá»i. 
 
- Có thiệt không! Hắn như vầy mà bảo là hoàng tỠcủa lòng em sao? không bằng một góc nào, tuy coi cũng bô trai lắm. 
 
- Cũng bô trai? mày có biết hắn có bao nhiêu đứa bồ rồi chưa? 
 
- Trá»i, khi không em biết làm gì? quan hệ đến em à? Em Ä‘i làm đây, còn phải ghé chá»— làm cá»§a bác Sáu mượn vài cuốn băng cho công ty. 
 
- Nếu mà mày cua được nó... Minh Thái đùa giỡn với nàng. 
 
- Còn khuya! Cho anh biết nha... Nếu em mà gặp được cái thằng... thằng đó hả, em sẽ nói cho hắn ta biết đừng có á»· cái mã đẹp trai rồi Ä‘i lừa gạt đàn bà con gái, tháºt là đàn ông con trai ai cÅ©ng sở khanh cả. 
 
- Mày đừng gom đũa cả nắm chứ. 
 
- Những ngưá»i giàu sang như hắn... 
 
Cát Lan nhìn vào quyển báo và thầm nghÄ©: “những ngưá»i giàu sang lại đẹp trai như thế này thì rất đáng ghét, há» luôn làm ra vẻ ta đây, vái trá»i vái pháºt con sẽ không bao giá» yêu lầm lẫn thứ đó!†nàng bá»—ng báºt cưá»i. Gia đình nghèo như thế này, ai thèm màng đâu mà van xin trá»i pháºt cứu khổ cứu nạn. 
 
Gia Äình cá»§a Cát Lan hiện giá» chỉ còn lại ông Ná»™i, Anh Hai - Minh Thái, và nàng. Ba Mẹ cá»§a nàng đã mất sá»›m. Äể lại nàng và anh hai cá»§a nàng sống chung vá»›i ông bà ná»™i tại Quảng Bình. Khi gia đình làm ăn thất bại, ông bà cá»§a nàng đã dá»n đến mảnh đất Hong Kong sinh sống. Ở nÆ¡i đây không như Quảng Bình, khi xưa há» có nhà có đất rá»™ng rãi, mà ngày nay há» chỉ mướn được căn trá» nhá» hẹp ở mãi táºn lầu 19, chá»— này lại chẳng có thang máy nên má»—i ngày dẫn xe đạp lên xuống bao nhiêu tầng lầu kia cÅ©ng đủ làm cho nàng hao mòn sức khá»e, huống hồ chi ông bà cá»§a nàng tuổi lại cao. Ở đây má»™t thá»i gian không lâu thì bà ná»™i cá»§a nàng lại qua Ä‘á»i. Ông Ná»™i thì lại mất trà nhá»› vì tuổi đã cao. Ông chỉ ở nhà Ä‘i tá»›i Ä‘i lui, rồi ngồi xem tivị Minh Thái Ä‘i há»c nhưng không đủ Ä‘iá»u kiện nên chẳng vào được đại há»c, anh đã nhảy ra Ä‘i làm cái nghá» bán bảo hiểm nhân thá», nhưng chẳng khi nào tìm được khách hàng khá giả như ngưá»i tạ Nàng thì đã Ä‘i làm sau khi ra trung há»c. Cát Lan làm tại má»™t nhà truyá»n thanh. Nàng chỉ giúp việc dá»n dẹp, soạn những băng nhạc mà chá»§ muốn dùng. Nàng chá»n công việc ấy là vì sá»± yêu thÃch âm nhạc. Khi xưa còn bé ở Quảng Bình, nàng được Cha Mẹ cho há»c đàn dương cầm, nhưng từ ngày gia đình bị nạn tai, nàng đã bá» dở những công trình ấy. Công việc hiện giá» rất nhàn nhưng nàng cÅ©ng được trả lương khá cao. Cát Lan có được công việc này là nhá» Bác sáu, bạn cùng xứ sở vá»›i ông ná»™i cá»§a nàng. Bác sáu quen biết rất nhiá»u ngưá»i nên đã giá»›i thiệu nàng. 
 
- Hồn mày lại Ä‘i đâu nữa rồi? Minh Thái kà đầu Lan má»™t cái tháºt Ä‘au. 
 
- Ui da! Trả lại quyển báo cho em ngay! Lan dá»±t lấy quyển báo trong tay Minh Thái, đẩy xe đạp rá»i khá»i nhà. 
 
Nàng không thèm cãi vã vá»›i anh hai làm chi vì hôm nay là má»™t ngày má»›i tràn đầy hy vá»ng cho nàng. Ngưá»i nắm chương trình cá»§a đài truyá»n thanh đã báºn chuyện riêng nên phải nghỉ má»™t buổi sáng, và nàng đã được thay vào để interviequ má»™t cô ca sÄ© nổi tiếng cá»§a Hong Kong hiện naỵ Nếu làm được việc chắc chắn nàng sẽ được tăng chức hoặc tăng lương cÅ©ng đỡ khổ. Äẩy xe đạp xuống lầu, nàng đạp tháºt nhanh xuống phố. Công Ty này tháºt quá lá»›n, Bác Sáu làm ở nÆ¡i này đã lâu và nay đã được làm bá»™ trưởng cá»§a văn phòng bảo vệ, tuy là má»™t ngưá»i bảo vệ nhưng bác rất thÃch âm nhạc vì thế bác Sáu có rất nhiá»u Ä‘iệu nhạc thá»i xa xưa mà hôm nay lại rất được nhiá»u ngưá»i yêu thÃch. Äẩy xe đạp vào thang máy, nàng nhấn nút lên lầu 17. Cát Lan đứng không có gì làm nên lại mang quyển báo ấy ra xem. Nàng nhìn tấm hình ở trang bìa rồi cưá»i. Anh Hai cá»§a nàng nhiá»u lúc cÅ©ng nói đùa quá đáng. Tống Hoài Bảo... cái tên nghe cÅ©ng hay hay... Nhưng nhìn là biết ông ta có bá»™ mặt sở khanh rồi. Bá»—ng dưng vừa đến lầu ba thì thang máy dừng lại, cá»a mở, Cát Lan không thấy ai vào liá»n nhấn nút “closeâ€. Cá»a vừa đóng thì lại nghe tiếng ngưá»i nói to: “làm Æ¡n giữ cá»a lại dùm!â€. Nàng không kịp nghÄ© suy liá»n để bàn tay cá»§a mình vào chÃnh giữa hai cánh cá»a kia, cá»a đụng vào tay nàng thì mở tá» Nàng rút tay lại kêu to: 
 
- Ui da, chết tôi rồi! 
 
Cát Lan biết có ngưá»i chạy nhanh vào. Nhìn thấy Cát Lan đứng nhìn cái tay Ä‘au cá»§a nàng liá»n há»i: 
 
- Cô có sao không? cảm ơn cô đã giữ thang máy lại dùm. 
 
Cát Lan nhìn lên không nói được lá»i nào, cÅ©ng không cỠđộng được. Ngưá»i đứng trước mặt nàng là Tống Hoài Bảo. Tháºt là không thể ngá». Anh ta còn đẹp trai hÆ¡n là tấm hình trong tá» báo nữa. Nàng liá»n nhá»› đến quyển báo Ä‘ang giữ trong tay, ngoài bìa có tấm hình tháºt to cá»§a anh ta... Cát Lan nhanh nhẹn giấu ra phÃa sau. Rồi lắc đầu không nói gì. 
 
- Cô tháºt không sao? tôi thấy gương mặt cá»§a cô tái xanh, có thể cho tôi xem bàn tay Ä‘au cá»§a cô, xem có giúp được gì không. 
 
Giá»ng nói cá»§a chàng sao mà ngá»t ngào quá. Sá»± lo lắng kia làm nàng hoảng hốt, cứ nhìn anh ta rồi lại lắc đầu. Hoài Bảo nhìn cô bé trước mặt mà buồn cưá»i. Tháºt là má»™t cô bé dại khá», tay bị Ä‘au mà sợ ngưá»i ta nhìn thấy cái Ä‘au cá»§a mình. Cô bé có gương mặt trái soan, đôi mắt to tròn, càng nhìn thì càng thấy cái vẻ ngây thÆ¡ cá»§a cô bé. Mà cÅ©ng tháºt lạ, vào công ty lá»›n này mà cô bé cÅ©ng dắt theo chiếc xe đạp cÅ© kỹ kia, gương mặt không chút gì son phấn, quần áo gá»n gàng nhưng lại rất bình thưá»ng và thoải mái, rất dá»… thương. Cánh cá»a lại mở, nhưng cô bé vẫn đứng đó không nói gì 
 
- Có phải là tầng cá»§a cô muốn đến không? Hoài Bảo há»i. 
 
Cát Lan nhìn lên, đúng rồi đã tá»›i nÆ¡i sao mà mình còn đứng đó như trá»i trồng váºy. Nàng vá»™i đẩy xe đạp bước ra và Ä‘i nhanh vá» phÃa văn phòng cá»§a bác Sáu. Khi nàng quay lại thì cánh cá»a thang máy đã đóng. Nàng tá»± tay kà vào đầu mình rồi lẩm bẩm: “Tại sao lại câm như hến váºy!†rồi nhá»› lại cái tay Ä‘au cá»§a mình, nàng bá»—ng cưá»i to, từ lúc nãy đến giá» không thấy Ä‘au sao bây giá» lại Ä‘au như thế này. Nàng liá»n đẩy xe đạp vào văn phòng cá»§a bác Sáu. Cát Lan mượn dÄ©a nhạc xong liá»n đạp xe vá» chá»— làm. Nàng tháºt muốn ra khá»i công ty đó càng sá»›m càng tốt vì lại sợ gặp phải Tống Hoài Bảo má»™t lần nữa. “không nghÄ© tá»›i hắn nữa!†Nàng tá»± nhá»§ lòng, “đâu có cÆ¡ há»™i gặp ngưá»i ta nữa đâu mà má»™ng... Lan Æ¡i Lan, sao ngu quá!â€... 
 
Cát Lan ngồi trước bàn cháºm rãi sá»a soạn cho cuá»™c nói chuyện hôm nay vá»›i nữ ca sÄ© Lâm Nhị Nàng Ä‘ang lo lắng, không biết ngưá»i ca sÄ© này có chịu trả lá»i thoải mái cho những câu há»i mà Cát Lan muốn há»i hay không. Nàng cứ Ä‘á»c Ä‘i Ä‘á»c lại những câu há»i đã viết trên giấy. Tiếng cưá»i nói bên phòng ngoài vá»ng vào, kế là tiếng gõ cá»a. Cát Lan đứng dáºy sá»a soạn lại quần áo và bước đến mở cá»a. 
 
- Chị Lan, đây là cô Lâm Nhi. 
 
Cát Lan nhìn cô gái trước mặt vui vẻ nói. 
 
- Má»i cô vào phòng thu thanh. Quay sang anh bạn làm chung Lan khẽ gáºt đầu - Cảm Æ¡n anh. 
 
Bây giá» trong phòng thu thanh còn lại hai ngưá»i. Cô ca sÄ© Lâm Nhi cứ nhìn Cát Lan mãi làm nàng cảm thấy ái ngại. 
 
- Má»i cô ngồi. 
 
Cát Lan lên tiếng để phá tan cái không khà yên lặng. Lâm Nhi ngồi xuống ghế nhưng mắt vẫn nhìn Cát Lan như để hồi tưởng lại má»™t chuyện gì đó. Phòng thu thanh lại chìm trong yên lặng. Vá»›i cá» chỉ lạnh lùng cá»§a cô ca sÄ© Lâm Nhi làm Cát Lan run sợ vì đây là lần đầu tiên nàng được giao má»™t nhiệm vụ to lá»›n thế này. Có bao nhiêu là câu há»i sao mà nàng không nhá»› câu nào cả, nàng tá»± trách. Bá»—ng Lâm Nhi lên tiếng. 
 
- Äúng rồi! ChÃnh là mày phải không, Cát Lan? 
 
Cát Lan nhìn Lâm Nhi kinh ngạc. 
 
- Tôi quen biết với chị à? 
 
Äến bây giá» Lâm Nhi má»›i nở nụ cưá»i vui vẻ. 
 
- Không nhá»› tao à? Nhi Nhi... hồi còn ở trung há»c... mày đàn tao hát.. 
 
Bây giá» má»›i biết. Thì ra là Nhi Nhị Con nhá» bạn có giá»ng ca hay nhất trưá»ng. Ca thì hay nhưng môn há»c nào cÅ©ng lưá»i nên bài táºp cá»§a Nhi Nhi Ä‘á»u do Cát Lan giúp đỡ. Khi còn Ä‘i há»c, cả hai cÅ©ng có má»™t thá»i thân nhau như chị em, nhưng không biết gì hoàn cảnh chi cá»§a Nhi Nhị Nhi Nhi lại nghỉ há»c khi vừa xong lá»›p 11. Từ đó cả hai không còn quan hệ vá»›i nhau. Nhi Nhi ngày xưa có cặp kÃnh to che khuất Ä‘i đôi mắt đẹp, còn Lâm Nhi ngày nay vá»›i chiếc áo đầm tháºt sang, tóc ngắn, gương mặt thanh, đôi mắt to, cao ngạo. 
 
- Nhi Nhi! Không ngá» chỉ vài năm thôi mà mày thay đổi nhiá»u quá. Cát Lan mừng rỡ reo to - Mày đẹp hÆ¡n xưa nhiá»u. 
 
Lâm Nhi nhún vai nói: 
 
- Thì dĩ nhiên rồi. Bây giỠtao đã nổi tiếng! Còn mày sao lại tệ quá. 
 
- Tao đâu có được nổi tiếng như mày. 
 
- Tao còn nhá»›, mày nói khi lên đại há»c sẽ Ä‘i vào con đưá»ng nghệ thuáºt, há»c âm nhạc kia mà. Sao giá» lại làm ở đây? 
 
Cát Lan đỠmặt. 
 
- Tao đâu có may mắn như mày. Còn mày thì sao? tuy ca hay nhưng mày thÃch vá» kinh doanh kia mà? bây giá» lại là má»™t ca sÄ© nổi tiếng tại đất Hong Kong này. 
 
Lâm Nhi lắc đầu: 
 
- Chưa hẳn nổi tiếng lắm. Cái tài đàn piano của mày ra sao rồi? 
 
- Äã bá» từ lâu rồi. Cát Lan tảng lá» qua chuyện khác. - Bây giá» chúng ta vào đỠđi chứ. Hôm nay là tao há»i mày trả lá»i chứ không phải mày há»i tao đâu nhé. 
 
Há» nhìn nhau, rồi cùng cưá»i. Cát Lan mở máy thâu và nghiêm trang há»i: 
 
- Cô Lâm Nhi, hiện giá» khán giả má»i nÆ¡i rất ưa chuá»™ng tiếng hát cá»§a cá»™ Tất cả vá» nghệ thuáºt thì hỠđã được biết nên hôm nay cho chúng tôi tò mò tà xÃu vá» Ä‘á»i tư cá»§a cô có được không? 
 
- ÄÆ°á»£c chứ! Lâm Nhi vui vẻ trả lá»i. 
 
- Cô đã có bạn trai chưa? 
 
- Chỉ quen sơ thôi. 
 
- Váºy có nghÄ©a là đã có? 
 
- Vâng. Nhưng chưa đến thá»i kỳ quan trá»ng. Lâm Nhi lại cưá»i. 
 
- Váºy cô có tÃnh đến chuyện hôn nhân chưa? 
 
- Sá»± nghiệp tôi vẫn còn lênh đênh lắm nên chưa há» nghÄ© đến chuyện đó. Nhi còn phải nhá» nÆ¡i các khán giả rất nhiá»u... 
 
Má»i câu há»i đã được Cát Lan há»i má»™t cách rất đàng hoàng. Lâm Nhi thở phào nhẹ nhõm. 
 
- Mày cÅ©ng giá»i đấy chứ. 
 
- Cảm ơn! nhưng tao không tin là mày chưa có bồ. Cát Lan vui vẻ nói. 
 
- Có má»™t ngưá»i chạy theo tao cÅ©ng khá lâu rồi... Nhưng tao còn Ä‘ang trong tình trạng suy nghÄ©... 
 
- Hắn đẹp trai lắm à? 
 
- Äẹp thì cÅ©ng có, nhưng đối vá»›i tao chỉ được có má»™t thì quá Ãt. 
 
Cát Lan tròn mắt. 
 
- Trá»i! Tao ước mÆ¡ chỉ được má»™t mà tá»›i giá» vẫn còn chưa có... Mày có rồi mà còn chê là Ãt? 
 
- Tao và mày có lúc nào tư tưởng giống nhau đâu. 
 
Cát Lan cưá»i vui vẻ. 
 
- Äúng đó, nhưng không hiểu vì sao tụi mình cÅ©ng làm bạn được vá»›i nhau. 
 
Lâm Nhi suy nghĩ một lúc rồi nói: 
 
- Tao còn nhá»› mày đàn dương cầm giá»i lắm phải không? 
 
Cát Lan tảng lá» nhìn ra khung cá»a sổ. 
 
- Tao đã bỠđàn lâu lắm rồi. 
 
- Mày có thể làm cho tao. 
 
Cát Lan ngạc nhiên há»i: 
 
- Cái gì? 
 
- Tao rất cần ngưá»i chỉ tao đàn. Ca hát được mà không đàn được thì cái tiếng cá»§a tao dần dần cÅ©ng sẽ bị ảnh hưởng. 
 
- Tại sao mày không Ä‘i há»c đàn? 
 
- Tại vì má»i ngưá»i Ä‘á»u nghÄ© là tao biết đàn. Äi há»c đàn thì tao đưa thẹo cho há» xem rồi còn gì. Tao trả lương mày gấp đôi, chịu không? 
 
- Tao rất thÃch làm ở nÆ¡i đây! 
 
- Mày thÃch đàn, có cÆ¡ há»™i cho mày dợt lại mà không chịu à? Cách này tao có lợi, mày cÅ©ng chẳng hại chi. 
 
- Äể tao suy nghÄ© lại. 
 
- Tao tin mày là ngưá»i thông minh, nhất định mày sẽ đồng ý. 
 
- Thôi được rồi, thì cũng để từ từ tao nói với chủ của tao đã. Khi không nói nghỉ là nghỉ được sao mày. 
 
- Ok. Ngày mai mày đến nhà tao nhé. Làm cho tao phải làm cả ngày đó, chiá»u xuống tao rảnh má»›i có thể há»c đàn. 
 
- Không thể được, tuần tới được không? 
 
- Ok. 
 
- Váºy thì tao đến buổi chiá»u. 
 
- Không được, há» sẽ để ý. Tao sẽ nói là mày giúp việc lặt vặt cho tao. Äể há» không chú ý vá» sá»± có mặt cá»§a mày ở nhà tao má»—i ngày. Bạn trai tao cÅ©ng không thắc mắc. 
 
- Khi nãy mày nói là chưa có quan trá»ng gì... 
 
- Vá»›i khán giả thì không được thành tháºt. Tao nổi tiếng vì nhá» cái sắc đẹp và chưa có chồng. Mày hiểu không? 
 
Cát Lan tự nhiên lại thấy tò mò. 
 
- Váºy bạn trai cá»§a mày là ai? 
 
Lâm Nhi nói với vẻ cao ngạo. 
 
- Tống Hoài Bảo. Con trai lớn của tỉ phú Tống Hoài Lục! mày nghe qua chưa? 
 
Cát Lan giáºt mình, nàng nhìn thẳng Lâm Nhi, tim Ä‘áºp mạnh. 
 
- Tao biết là mày sẽ giáºt mình mà. Hắn Ä‘ang Ä‘eo Ä‘uổi tao đó. 
 
- Chúc mừng mày nhé! Cát Lan gượng cưá»i vá»›i bạn nhưng nàng nghe như tim mình Ä‘au nhói lên. 
 
- Tuần tới mày phải đến làm cho tao nhé. Lâm Nhi nhắc nhở. 
 
Tiá»…n Lâm Nhi ra vá», Cát Lan ngồi lại trong phòng thu thanh. Nàng cảm thấy có má»™t ná»—i buồn vô cá»›. Tại sao khi nghe Tống Hoài Bảo là bạn trai cá»§a Nhi Nhi ta lại bàng hoàng như thế. Má»›i gặp anh ta chỉ má»™t lần thì hắn ta đâu là gì cá»§a nàng mà để ý làm chị Há» là má»™t cặp thì đâu có gì là không phải, má»™t cô ca sÄ© nổi tiếng, má»™t con nhà tỉ phú, tháºt xứng vá»›i nhau chứ... không nghÄ© đến nữa, Cát Lan tá»± nhá»§. “hãy xem cuá»™c gặp gỡ giữa ta và hắn như là má»™t giấc mÆ¡... â€. 
 
Äạp xe vá» nhà vá»›i ná»—i buồn vui lẫn lá»™n. NghÄ© đến ngày hôm nay cÅ©ng tháºt là kỳ. Nhi Nhi vẫn là ngưá»i bạn thân cá»§a nàng như thuở xưa. Giá» nàng rất cần tiá»n lo thuốc thang cho ná»™i, nếu như dạy cho Nhi Nhi đàn được, mình cÅ©ng có thể được nổi tiếng trong má»™t ngày gần đây. Còn Tống Hoài Bảo thì sao? tại sao đứng trước mặt hắn ta mình lại nhút nhát như thế, nếu làm cho Nhi Nhi có lẽ nàng sẽ gặp Hoài Bảo thưá»ng xuyên. Hắn ta là thá»› gì chứ, chỉ là má»™t công tá» bá»™t ngồi không hưởng tài sản cá»§a cha mình. Chẳng xứng là má»™t hoàng tá» cá»§a lòng nàng bao giá», váºy nàng phải bá» cái tên Tống Hoài Bảo qua má»™t bên. Khi không lại ghen vá»›i Nhi Nhi, tháºt là kỳ cục. Có lẽ Nhi Nhi tốt số hÆ¡n mình, được nổi danh và bên cạnh được má»™t công tá» bá»™t. Cát Lan tá»± nhá»§ rồi cưá»i vui vẻ. 
 
- Anh Hai, hôm nay đã xảy ra hai chuyện kỳ khôi! Cát Lan nói vui vẻ. 
 
- Mày định mua bảo hiểm của tao ư? Anh của nàng nói mà chẳng chú ý gì đến nàng. 
 
Cát Lan làm ra vẻ kêu ngạo. 
 
- Em gặp Tống Hoài Bảo! 
 
- Hả? con tỉ phú, thằng Tống Hoài Bảo? 
 
- Phải, chẳng lẽ có Tống Hoài Bảo thứ hai sao? Cát Lan vui vẻ nói. 
 
- Mày đừng nói xạo vá»›i tao. Äi đâu gặp nó? 
 
- Em và hắn ta đi cùng một thang máy... 
 
- Tháºt? 
 
- Tháºt! 
 
- Hắn có nói gì không? 
 
- Bạn gái của hắn ta là cô ca sĩ Lâm Nhi! 
 
- Nó nói vá»›i mày à? Con nhá» ca sÄ© đó tháºt đẹp, con nhà giàu tháºt khéo chá»n bạn gái. Còn tao, ma cÅ©ng chẳng thèm. 
 
- Còn một tin nữa... tuần tới em sẽ làm thầy dạy đàn cho Lâm Nhi! 
 
- Mày xạo hoài. Con nhỠđó mà cần mày... 
 
- Tại sao lại không? anh biết Lâm Nhi là ai không? Con bạn Nhi Nhi của em ngày xưa đó. 
 
- Thiệt? cái con nhá» mang cặp mắt kÃnh to tổ bố đó hả? 
 
Cát Lan cưá»i ha hả. 
 
- Váºy mà bây giá» nó là ca sÄ© nổi tiếng còn Ä‘ang cáºp bồ vá»›i con nhà giàu nữa chứ. Chuyện Ä‘á»i cÅ©ng ngá»™ tháºt! 
 
Cát Lan nói thế rồi bá» Ä‘i vào phòng. Nàng còn bao nhiêu công việc phải làm trước khi bắt đầu công việc má»›i vá»›i tràn đầy hy vá»ng cho Ä‘á»i nàng. Cát Lan má»™ng mị nhìn ra cá»a sổ: “má»™t ngày nào đó mình nhất định sẽ có má»™t tình yêu tuyệt vá»i, má»™t tương lai chẳng thua gì Nhi Nhi!†
 
Cuá»™c Ä‘á»i cá»§a Cát Lan đã được thay đổi kể từ ngày hôm đó.  
  
 	
 Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục này: 
	
		 
		
		
		
		
Tài sản của quykiemtu  
 
		
        
		    
  Chữ ký cá»§a quykiemtu      Rượu gặp bạn hiá»n ngàn chén thiếu
Chuyện ngưá»i không hợp ná»a câu thừa
          
		 
		
		
		
		
	
	 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			
			
				27-09-2008, 01:50 PM
			
			
			
		
 
	 
 
	
		
		
		
			 
			
				
				Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn 
				
				
			 
			  
			
				
					Tham gia: May 2008
					Äến từ: Việt Nam
					
					
						Bài gởi: 3,304
					
                    Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngày 16 giá» 
                
					
 
	Thanks: 932
	
		
			
				Thanked 2,152 Times in 223 Posts
			
		
	
					
					
					
					    
				 
			 
		 
		
		
	 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương 2 
 
 
 
 
 
 
Tống Hoài Lục ngồi trước bàn cháºm rãi nhìn những tá» hợp đồng mà Hoài Bảo vừa đưa cho ông. 
 
- Tại sao con lại không muốn lãnh trách nhiệm nầy? 
 
Hoài Bảo nói vá»›i giá»ng rất ấm. 
 
- Con nghĩ Hoài Nam rất muốn hoàn thành công việc ấy. 
 
Tống Hoài Nam là em cùng cha khác mẹ vá»›i Tống Hoài Bảo. Ông Lục nghe nhắc đến Hoài Nam bá»—ng giáºn dữ. 
 
- Cái thằng con đó, nó chẳng làm ra tÃch sá»± gì cả. Chỉ biết chìa tay xin tiá»n. ÄÆ°a bản hợp đồng nầy cho nó kể như là bá» rồi còn gì! 
 
- Ba cứ cho nó một lần cơ hội nữa, biết đâu lần nầy nó sẽ thành công! 
 
Mắt của ông Tống Hoài Lục trừng lớn: 
 
- Không được, cái nầy rất quan trá»ng. Con nhất định phải hoàn thành cho ta! 
 
Vừa lúc đó, Hoài Nam từ bên ngoài bước vào. Chàng tức giáºn nhìn ông Lục: 
 
- Ba, tại sao Ba không cho bá» thêm tiá»n vào ngân khẩu cá»§a con? 
 
- Mầy nói cái gì? Tiá»n mầy phung phà cho gái, tao tuy là tỉ phú nhưng cái kiểu xài như mầy, rồi đây tao cÅ©ng phải chết đói. 
 
Nhìn thấy ông Lục có vẻ giáºn dữ, Hoài Nam đành hạ giá»ng nói: 
 
- Con xài tiá»n cÅ©ng vì chuyện cá»§a công Ty, chứ nào có lợi cho con! 
 
ông Lục càng giáºn hÆ¡n. 
 
- Mầy nói cái gì? Vào vÅ© trương chÆ¡i bá»i vá»›i gái là vì công ty hay sao? mày tưởng tao mù nên không thấy những tá»™i trạng cá»§a mày làm? 
 
Hoài Nam nhướng mày nói: 
 
- Tại những ngưá»i khách hàng cá»§a công ty muốn vào, con cÅ©ng vì chìu ý há» thôi. Ba muốn mấy hợp đồng được ký nhanh chóng thì... 
 
ông Lục tiếp lá»i không để cho Hoài Nam nói tiếp. 
 
- Mầy còn dám đứng đó nói bừa vá»›i tao? Tại sao anh Hai cá»§a mày không cần dẫn khách vào vÅ© trưá»ng mà hợp đồng vẫn được hoàn thành? Mầy phải theo anh Hai cá»§a mầy há»c há»i! 
 
Hoài Nam đỠmặt hét: 
 
- Không! Cái gì cũng phải theo ảnh hay sao? Ảnh là cái thớ gì mà bảo con theo ảnh! 
 
ông Lục giáºn dữ hét: 
 
- Mầy im ngay! nếu từ rày vá» sau mầy không theo anh mầy há»c há»i thì má»™t xu tao cÅ©ng chẳng cho! 
 
Mặt Hoài Nam đổi sắc. 
 
- Ba có mắt mà không tròng! Thà chết đói chứ con không theo cái thứ nịnh bợ như nó... 
 
Hoài Nam biết mình lỡ lá»i nên đã ngừng nói. Ông Lục nghe váºy càng giáºn hÆ¡n. Ông Ä‘i đến cạnh Hoài Nam cho Nam má»™t tát tay vào mặt. Ông biết mình vì quá giáºn nên đã lỡ tay nên ông ngồi xuống ghế, vẻ mặt vẫn còn giáºn dữ. Nam đứng đó càng tức giáºn nhiá»u hÆ¡n. Chàng cảm thấy ông Lục không công bằng vá»›i con cái. Hoài Bảo làm gì cÅ©ng tốt, cÅ©ng haỵ Còn đối vá»›i chàng, ông Lục lúc nào cÅ©ng gay gắt, nóng nảy. Càng nghÄ© ná»—i ganh tị cá»§a chàng đối vá»›i Hoài Bảo càng sâu hÆ¡n. 
 
Bà Lục nghe tiếng quát cá»§a ông Lục, liá»n chạy vào. Nhìn thấy ông Lục đánh con, bà giáºn dữ hét. 
 
- Chắc nó là con riêng của tôi nên ông đánh mà không một chút đau lòng. 
 
ông Lục nghe nói váºy trừng mắt nhìn vợ: 
 
- Bà cưng chìu nó quá rồi nó há»± Äã hai mươi mấy tuổi đầu mà chẳng làm ra tÃch sá»± gì. 
 
Bà Lục cũng lớn tiếng: 
 
- Ông đâu có cho nó cơ hội mà trách nó? 
 
ông Lục không cãi vã với vợ nữa, chỉ lắc đầu im lặng. 
 
Hoài Bảo thấy váºy liá»n lên tiếng nói giúp cho Ba. 
 
- Dì à, tại Nam nó lỡ lá»i làm cho Ba giáºn nên má»›i xảy ra chuyện. Con nghÄ© ba chỉ lỡ taỵ Bây giỠđã xong rồi, dì cÅ©ng đừng buồn. 
 
Bà Lục trừng mắt với Bảo. 
 
- Cáºu là anh cá»§a nó mà trông thấy nó bị như váºy, không má»™t lá»i nói giúp cho em, cáºu là thằng anh chẳng có chút lương tâm. 
 
- Con cũng không muốn chuyện nầy xảy ra... 
 
- Chuyện xong rồi cáºu má»›i lên tiếng giải hòa à? tôi biết cáºu muốn nịnh ná»t Ba cá»§a cáºu để tranh dành tất cả tài sản chứ gì! 
 
Bảo nói nhỠnhẹ nhưng rất lạnh lùng. 
 
- Con không há» nghÄ© qua Ä‘á»u đó! 
 
- Cáºu còn phải chối? Má cá»§a cáºu chết quá sá»›m nên chẳng dạy được cáºu... tháºt khốn nạn. 
 
ông Lục quát to. 
 
- Äá»§ rồi! Hai mẹ con bà hãy rá»i khá»i đây ngay! 
 
- ÄÆ°á»£c! CÅ©ng tại lá»—i ở tôi, khi xưa để nó ở lại đây! Nó bây giá» lá»›n rồi muốn tranh dành tất cả. 
 
Giá»ng nói cá»§a bà Lục lạnh tanh không má»™t chút tình cảm. Ông Lục càng giáºn dữ. 
 
- Tôi nói đủ rồi bà có nghe không? 
 
Hoài Nam nhìn thấy nét mặt giáºn dữ cá»§a Ba, chàng nói vá»›i Mẹ: 
 
- Thôi mẹ con mình Ä‘i, ở đây coi chừng chúng ta lại bị há»a! 
 
Bà Lục tức giáºn: 
 
- Tại sao tao lại phải bỠđỉ Bà quay sang nhìn ông Lục - Ông vì nó mà Ä‘uổi tôi? Phải mà, vì nó là con cá»§a Thẩm Hiá»n còn thằng Nam vô phước là con cá»§a tôi! 
 
- Dì à, ý cá»§a Ba không phải như váºy đâu. Thôi để con Ä‘i ra... 
 
Hoài Bảo đến bây giá» má»›i lên tiếng. Giá»ng chàng vẫn ấm làm cho bà Lục càng tức giáºn hÆ¡n. 
 
- Không dám để con trai trưởng của ông Tống Lục vì chúng tôi mà phải bỠđi. Bà nắm tay Hoài Nam quát lớn. - Chúng ta đi! 
 
Văn phòng của ông Lục lại chìm trong yên lặng. Ông đi rót ly rượu, hớp một miếng rồi lại ngồi yên. Hoài Bảo an ủi Ba. 
 
- Thôi Ba cÅ©ng đừng buồn. Tại dì thấy Ba giáºn dữ vá»›i Nam nên má»›i ra chuyện. 
 
ông Lục lắc đầu. 
 
- Bả càng ngày càng tệ, còn thằng Nam... Nó... 
 
- Ba cÅ©ng đừng quá nóng tánh. Nó đã lá»›n rồi mà Ba bảo nó theo con há»c há»i. DÄ© nhiên là nó không chịu vì nó cÅ©ng có tá»± ái chứ. 
 
- Mẹ con nó nói như váºy mà con còn bênh vá»±c cho há»? 
 
- Từ nhá» con đã không có mẹ, con xem dì như mẹ ruá»™t cá»§a mình. Lá»i mẹ nói trong lúc giáºn dữ thì không có ý gì đâu. Còn thằng Nam, nó là em cá»§a con, tuy không cùng mẹ nhưng vẫn là máu thịt, con bá» qua được sao ba lại không cho nó má»™t cÆ¡ há»™i nữa? 
 
ông Lục mệt má»i thở dài. 
 
- Phải chi mà mẹ mầy còn sống... Nghĩ đến chuyện vừa rồi ông Lục tiếp: - Thôi được, con mang mấy bản hợp đồng đó đưa cho thư ký của nó đi. Nếu nó làm chuyện này không xong nữa thì đừng có trách ba! 
 
Hoài Bảo mang những bản hợp đồng ấy Ä‘i ra ngoài. Chàng cảm thấy tinh thần mệt má»i. Hoài Bảo chẳng mê cái gia tài giàu sang này, mà chàng chỉ ở lại vì Ba cá»§a mìnHoài Bảo tá»± tin vá»›i há»c lá»±c và khả năng cá»§a mình, chàng cÅ©ng có thể tá»± dá»±ng lên sá»± nghiệp má»™t mìnHoài Bảo nhìn thấy sá»± đối xá» tháºm tệ cá»§a dì và đứa em dành cho chàng đã từ lâu. Rất nhiá»u lần chàng định bá» Ä‘i nhưng nghÄ© đến ngưá»i cha già yếu và tình thương ông ta dành cho chàng nên chàng cứ phải chồn chân ở đây mãi. Bảo nghÄ© đến Lâm Nhi, chàng vui hẳn lên: - “Phải rồi, dù sao cÅ©ng còn có Lâm Nhi chia sẽ vui buồn vá»›i mình!†
 
Bảo nhá»› lại lần đầu tiên gặp Lâm Nhi ở vÅ© trưá»ng. Äêm đó vì tinh thần mệt má»i, Bảo vào vÅ© trưá»ng nghe nhạc và nhảy cho thoải mái. Tiếng hát cá»§a Lâm Nhi đã làm chàng không nỡ bá» Ä‘i. Cô gái có giá»ng hát tháºt haỵ Gương mặt sáng, đôi mắt to nhưng tháºt buồn. Nhìn ánh mắt đó, Bảo thấy được cô gái này không phải là những cô gái tầm thưá»ng làm ở vÅ© trưá»ng. Cô bé vẫn còn trẻ mà sao lại làm ở nÆ¡i nầy? Tại sao lại chôn vùi Ä‘i cái tài ca hát cá»§a cô ta như thế? Hoài Bảo thắc mắc và chàng đã ngồi ở đó đợi đến khi Lâm Nhi hát xong, chàng đến làm quen. 
 
Lâm Nhi đứng nhìn ngưá»i đàn ông trước mặt, anh ta nhìn rất trẻ, khuôn mặt rá»™ng, mắt to, lông mi đầy, mÅ©i thẳng, tạo cho anh ta má»™t dáng dấp cao ngạo. Nàng vẫn nhìn anh ta, nhá» nhẹ nói: 
 
- Bà chủ nói, ông muốn gặp tôi! 
 
Hoài Bảo chăm chú nhìn Lâm Nhi. 
 
- Thấy cô còn quá trẻ mà lại làm tại nơi nầy? 
 
Lá»i nói cá»§a Bảo đã làm Lâm Nhi bá»±c bá»™i. 
 
- Sao ông biết là tôi vẫn còn trẻ, nhưng chuyện tại sao làm ở nơi nầy thì không mắc mớ gì tới ông cả! 
 
Giá»ng nói cá»§a Bảo vang lên. 
 
- Cô chỉ đến đây hát hay là làm... 
 
Lâm Nhi lớn tiếng cắt ngang câu nói của Bảo. 
 
- Ông đừng á»· có chút đỉnh tiá»n là có thể ăn nói bừa bãi vá»›i chúng tôi như thế! 
 
Nghe giá»ng nói bá»±c bá»™i cá»§a Lâm Nhi, Bảo cưá»i vui vẻ. 
 
- Tôi rất thÃch giá»ng hát cá»§a cô, nếu mang tài năng nầy mà làm tại nÆ¡i đây thì quá tiếc! 
 
Lâm Nhi cưá»i nhạt nhẽo. 
 
- Có tài năng đến đâu nếu không có tiá»n thì cÅ©ng chẳng làm nên chuyện gì, các ông là chá»§ cả con nhà giàu thì nào biết cái túng hụt cá»§a kẻ khác! 
 
Bảo nói vá»›i giá»ng khó chịu. 
 
- Tôi muốn gặp cô vì giá»ng hát cá»§a cô mà thôi, không có ý gì khác, sao lại vá»™i bá»±c mình như thế? 
 
Lâm Nhi hạ giá»ng nói: 
 
- Cám Æ¡n ông, Tôi chỉ đến đây hát để kiếm tiá»n mà thôi! 
 
Bảo vui cưá»i nói: 
 
- Tôi đã Ä‘oán là như váºy! Cô tên là chi? 
 
Lâm Nhi chau mày: 
 
- Ông há»i tên tôi để làm gì? 
 
Bảo do dự một chút rồi nói: 
 
- Tôi có thể giúp cho cô nổi tiếng. 
 
Lâm Nhi lại cưá»i. 
 
- Ông định cua gái kiểu nầy sao? 
 
Bảo lắc đầu. 
 
- Tôi muốn cua cô khi nào? vì giá»ng hát cá»§a cô rất hay, tôi chấp nháºn cô còn rất trẻ, chỉ hai mươi mấy là cùng, nhưng không đẹp lắm... 
 
Lâm Nhi trừng mắt 
 
- Ông tên là gì? 
 
- Tống Hoài Bảo! Chàng nói vá»›i má»™t vẻ tháºt tá»± nhiên 
 
- Há» Tống à? ông có bà con gì vá»›i ông Tống tỉ phú sao? Lâm Nhi ngạc nhiên há»i. 
 
Bảo nhìn thấy vẻ ngạc nhiên cá»§a cô gái bá»—ng cưá»i to. 
 
- Có thể nói là như váºy... Nào tên cô là gì? 
 
- Tôi tên là Lâm Nhi Nhi... không phải vì ông có bà con vá»›i tỉ phú tôi má»›i nói tên hỠđâu nhé! Chỉ vì tôi cảm thấy thÃch cái thẳng thắn cá»§a anh! 
 
Bảo lại cưá»i to, khi nãy thì cô bé gá»i bằng ông, bây giá» gá»i bằng anh... làm con ngưá»i mà không có tiá»n thì cái chi cÅ©ng thiếu, nghÄ© thế chàng lại cưá»i to hÆ¡n, Lâm Nhi đứng đó cảm thấy bị xúc phạm nên nàng bá» Ä‘i. 
 
Bảo cháºn ngang, đôi mắt có vẻ hối háºn vì hành động ban nãy. 
 
- Cô Nhi bá» qua nhé? Lâm Nhi Nhi... Nghe qua rất dá»… thương, nhưng vá»›i thế giá»›i văn nghệ thì không hay lắm, hay là gá»i “Lâm Nhi†được không? 
 
Lâm Nhi trố mắt nhìn Bảo 
 
- Anh tháºt muốn giúp đỡ tôi sao? 
 
- Nếu không tôi nói chuyện vá»›i cô từ nãy giỠđể làm gì? Bảo lại cưá»i 
 
Lâm Nhi suy nghĩ một chút, nói: 
 
- Nếu tháºt là váºy thì cám Æ¡n anh nhiá»u nhé, nhưng anh muốn giúp tôi bằng cách nào? 
 
Bảo trả lá»i thẳng thắng. 
 
- Có thể nói là gia đình tôi có đầu tư vào cái ngành văn nghệ! Tôi muốn giúp cô vì có lẽ chúng ta có duyên pháºn, nào Lâm Nhi nghÄ© sao? 
 
Lâm Nhi cưá»i vui vẻ, và từ ngày hôm đó Bảo và Lâm Nhi đã trở thành đôi bạn thân! Chàng đã giúp Lâm Nhi trở thành má»™t cô ca sÄ© má»›i nổi tiếng tại Hong Kong, Lâm Nhi đạt được mÆ¡ ước cá»§a mình, và Lâm Nhi đã giúp cho chàng tìm ở nÆ¡i nàng má»™t tình cảm tươi trẻ! Má»—i khi chàng gặp chuyện buồn thì có thể tìm đến nàng giải tá»a tâm sá»±, váºy có phải là tình yêu hay không, chàng cÅ©ng chẳng màng nghÄ© đến. 
 
o0o 
 
Cát Lan sá»a soạn Ä‘i vá». Nàng đã làm cho Lâm Nhi hai tuần nay, lúc má»›i vào làm thì Lâm Nhi cÅ©ng hÆ¡i siêng năng há»c đàn, nhưng chỉ má»™t tuần lá»… là cô ta đã chán không thÃch há»c nữa! Cát Lan thấy váºy muốn xin nghỉ việc thì Lâm Nhi lại cản: 
 
- “Tao chỉ muốn há»c sÆ¡ sÆ¡ thôi, bây giá» không cần nữa, nhưng mầy có thể ở lại đây giúp việc cho tao!â€. 
 
Cát Lan đã từ chối nhưng Lâm Nhi nài nỉ. 
 
- “Mầy xem, nếu làm cho tao mầy sẽ có cÆ¡ há»™i tiến thân, tài đàn cá»§a mầy má»™t ngày nào đó sẽ được ngưá»i ta khai thác... Ok, tao năn nỉ mầy mà, con nhá» giúp việc cho tao đã nghỉ, tao rất cần ngưá»i phụ tá, là bạn bè giúp tao lần nầy Ä‘i, khi nào tìm ra ngưá»i khác hạp ý để mướn thì mầy nghỉ cÅ©ng chẳng muá»™n!â€. 
 
Lá»i nói cá»§a Lâm Nhi nghe cÅ©ng chà lý, và nàng vẫn cần tiá»n, xin trở vá» làm nÆ¡i cÅ© biết ngưá»i ta có nháºn lại nàng không? nhưng nàng không thÃch làm cho Nhi Nhi lắm vì cái tÃnh nóng nảy cá»§a cô ta! khi xưa là đôi bạn thân, nhưng càng gặp mặt nhau thưá»ng thì nàng cảm thấy tÃnh tình cá»§a nàng và cá»§a Nhi Nhi tháºt khác xa! Nhi Nhi bây giá» có vẻ quá cao ngạo nên cÅ©ng có lúc đã mang đến cho nàng nhiá»u tá»± ái! Cát Lan nghÄ©: - “Có lẽ là như váºy, ai giàu rồi cÅ©ng có thái độ như thế, hÆ¡i đâu mà trách há» làm chi, nếu làm cho Nhi Nhi vừa giúp đỡ cho Nhi Nhi trong thá»i gian ngắn vừa Ä‘i tìm việc làm má»›i, váºy cÅ©ng chẳng mất mát Ä‘iá»u gì!†nên cuối cùng Cát Lan đã đồng ý ở lại giúp việc cho Lâm Nhi! 
 
Lâm Nhi ở trong phòng ngá»§ nói vá»ng ra: 
 
- Mầy gom những đống đồ dÆ¡ nầy lại cho tao! Trên đưá»ng vá» mầy ghé bỠở tiệm giặt á»§i cho tao! 
 
Cát Lan giáºn dá»—i vá»›i giá»ng nói ra lệnh cá»§a Lâm Nhi 
 
- Tao chỉ hứa ở lại giúp việc sơ sơ cho mầy chứ không phải làm con ở của mầy đâu! 
 
Nghe thấy giá»ng nói giáºn dá»—i cá»§a Cát Lan, Lâm Nhi liá»n nhá» giá»ng: 
 
- Ok, làm ơn dùm đi mà! Ngoài mầy ra, đâu ai chịu làm cho tao 
 
- Tại cái giá»ng nói ra lệnh cá»§a mầy mà ngưá»i làm chán ghét đó! Cát Lan thẳng thắn nói vá»›i bạn. 
 
Lâm Nhi liá»n nhá» giá»ng: 
 
- Ok, tao biết, chừng nào mầy vá» nhá»› đống đồ cá»§a tao... tao nhá»› rồi không được quyá»n ra lệnh vá»›i mầy... 
 
Bá»—ng nghe tiếng chuông cá»a, Lâm Nhi lại nói như ra lệnh: 
 
- Äi mở cá»a xem ai đó! 
 
Cát Lan chỉ biết lắc đầu, không nói gì cả. Nàng đến mở cá»a xem là ai. Cát Lan bá»—ng dưng thấy bối rối, nàng lại tá»± trách - “Tại sao ta lại phải rối rắm trước mặt hắn tả†
 
Hoài Bảo chợt nháºn ra ngay cô bé kỳ lạ mà chàng đã gặp gỡ trong thang máy! Không đợi cô bé má»i vào, chàng Ä‘i thẳng vào nhà, nụ cưá»i vẫn ở trên môi. 
 
- Cô bé giúp việc cho Lâm Nhi à? 
 
Cát Lan cố tìm lá»i để nói, nhưng lại không nói được lá»i nào. Nàng khẽ gáºt đầu. 
 
Hoài Bảo lại há»i: 
 
- Cô bé tên gì? 
 
Cát Lan cố gắng lắm mới nói được tên mình 
 
- Hoàng Cát Lan.. giá»ng nói rất nhá», Bảo tháºt tình không nghe rõ. 
 
Bảo há»i thêm lần nữa: 
 
- Hoàng Cát... Cát gì? 
 
- Cát Lan... Nàng nói là nhÃ. 
 
Bảo vẫn không nghe rõ, chàng đành cưá»i vui vẻ nói đùa. 
 
- Cô không nói rõ, tôi sẽ gá»i cô là... Cát Bụi đó! 
 
Cát Lan tức giáºn vá»›i lá»i trêu ghẹo đó! Hắn là cái thá»› gì mà dám nghÄ© nàng là cát bụi chứ! Nhìn vẻ bá»±c bá»™i cá»§a Cát Lan, Bảo lại cưá»i. 
 
- Cô tháºt hà tiện lá»i nói vá»›i tôi! Tôi biết cô bé Ä‘ang giáºn mà cÅ©ng không muốn cãi lại? tôi không há» dám cho cô bé là má»™t hạt cát bụi đâu... thôi từ rày vá» sao tôi gá»i cô là Tiểu Cát được không? 
 
Cát Lan muốn chá»i cho anh ta má»™t tráºn mà cổ há»ng vẫn không nói lên được lá»i nào, cuối cùng nàng chỉ lắc đầu. Lâm Nhi nghe có tiếng ngưá»i, nàng Ä‘i vào phòng khách thì thấy Hoài Bảo Ä‘ang nói chuyện vá»›i Cát Lan, nàng liên Ä‘i đến ôm eo ếch cá»§a Bảo vui cưá»i nói 
 
- Anh đến bao giá» váºy? sao không vào phòng tìm em? 
 
Bảo vui vẻ nhìn Cát Lan nói: 
 
- Anh đang trò chuyện với cô Tiểu Cát! 
 
Lâm Nhi nhìn nét mặt đỠhồng của Cát Lan, Nhi bỗng thấy ghen ghen, nàng nói: 
 
- Mầy nói đến giỠvỠrồi mà, đừng quên đống quần áo của tao nhé, thôi đi đi! 
 
Cát Lan thấy bối rối trước nụ cưá»i cá»§a Bảo và trước lá»i ra lệnh cá»§a Lâm Nhị Nàng không nói lá»i nào, Ä‘i đến xách túi quần áo rồi vá»™i vã bước ra khá»i nhà cá»§a Lâm Nhi! ở bên ngoài nàng còn nghe được tiếng cưá»i văng vẳng cá»§a Lâm Nhi, nàng tá»± nhá»§ lòng: “Ta nhất định phải cố Ä‘i tìm việc làm má»›i... Tên cá»§a mầy mà mầy cÅ©ng không dám nói... Lan Æ¡i là Lan.. tại sao ta lại cảm thấy run sợ trước ánh mắt cá»§a hắn như thế? “ 
 
Äó là lần thứ nhì Cát Lan gặp Hoài Bảo. 
 
  
 
		 
		
		
		
		
Tài sản của quykiemtu  
 
		
		
		
		
	
	 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			
			
				27-09-2008, 01:51 PM
			
			
			
		
 
	 
 
	
		
		
		
			 
			
				
				Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn 
				
				
			 
			  
			
				
					Tham gia: May 2008
					Äến từ: Việt Nam
					
					
						Bài gởi: 3,304
					
                    Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngày 16 giá» 
                
					
 
	Thanks: 932
	
		
			
				Thanked 2,152 Times in 223 Posts
			
		
	
					
					
					
					    
				 
			 
		 
		
		
	 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương 3 
 
 
 
 
 
 
Cát Lan ra ngoài hành lang đứng nhìn sao trá»i. Bà Ná»™i cá»§a Cát Lan lúc còn sống đêm đêm thưá»ng bắc ghế ra ngoài hành lang ngồi ngắm sao trá»i. Vừa nhìn sao trá»i, bà ná»™i vừa nói vá»›i nàng: “Ngôi sao sáng nhất là ngôi sao cá»§a con đó Cát Lanâ€. Tháºt ư? nếu là má»™t ngôi sao sáng nhất thì tại sao cuá»™c Ä‘á»i cá»§a nàng tại tối tăm như thế nầy? Äã hai tháng nay, nàng cố Ä‘i tìm công việc má»›i thÃch hợp vá»›i nàng hÆ¡n, nhưng tìm mãi đến nay vẫn là con số không. Cát Lan làm cho Lâm Nhi, nhưng càng gần gÅ©i thì Lan càng có thêm nhiá»u tá»± ái, không chỉ vì những lá»i nặng nhẹ cá»§a Lâm Nhi mà cả cái hạnh phúc cá»§a Lâm Nhi cÅ©ng làm cho nàng thấy tá»§i thân. Nàng cÅ©ng chẳng hiểu tại sao má»—i khi gặp Hoài Bảo là nàng rối lên, trái tim không ngừng Ä‘áºp mà lại Ä‘áºp tháºt mạnh cÆ¡. 
 
Dạo nầy Hoài Bảo rất thưá»ng xuyên đến vá»›i Lâm Nhi, má»—i khi nhìn thấy hỠÔm nhau tình tứ thì trái tim cá»§a nàng nàng Ä‘áºp há»—n loạn cả lên. Mãi đến hôm nay mà nàng vẫn không thể nói được má»™t lá»i nào vá»›i Hoài Bảo. Anh chàng có đôi mắt tháºt bén nên nàng có cảm tưởng như chàng đã nhìn thấy tất cả những gì chất chứa táºn trong trái tim cá»§a nàng, và có lẽ vì thế mà cổ há»ng cá»§a nàng không thể thốt ra thành tiếng. Ngày qua ngày Cát Lan đã có nhiá»u thiện cảm vá»›i Hoài Bảo. Lúc xưa nàng vẫn cho rằng các bá»n đàn ông giàu sang, ai cÅ©ng giống như nhau. Nhưng không, anh Hoài Bảo cá»§a Lâm Nhi lại rất giản dị và tháºt lãng mạn nhưng rất má»±c đàng hoàng. Má»—i khi Hoài Bảo đến nhà Lâm Nhi, anh chàng Ä‘á»u có má»™t đóa hoa hồng nhung đỠthắm tặng cho ngưá»i yêu kèm theo má»™t câu nói tháºt tình tứ “I love you!â€. Chàng nói vá»›i Lâm Nhi chứ nào có nói vá»›i nàng đâu mà tay cá»§a nàng cứ để lên ngá»±c như thể muốn nắm chặt con tim vì sợ nó sẽ rÆ¡i vào tay cá»§a chàng. 
 
Mà Hoài Bảo cÅ©ng rất kỳ khôi, đã biết nàng không thể nói được gì mà anh chàng cứ theo trêu nàng mãi. Nàng cố tránh né, nhưng anh ta vẫn không buông tha cho nàng. Má»—i lần gặp là anh ta tìm chuyện để há»i, để nói vá»›i Cát Lan. Nàng chỉ thể gáºt đầu chứ không nói được lá»i nào và anh ta lại dùng chÃn chữ như vầy “Tiểu Cát tháºt hà tiện lá»i nói vá»›i tôi†rồi lại cưá»i vui vẻ. Giá»ng nói cá»§a Hoài Bảo sao mà ấm quá vì thế nàng đã thÃch cái tên “Tiểu Cát†mà chàng đã đặt cho nàng rồi. Cát Lan cố gắng bình tÄ©nh để có thể trò chuyện vá»›i chàng má»™t cách tá»± nhiên hÆ¡n, nhưng chẳng lúc nào nàng có thể nói ra thành tiếng và nàng lại tá»± trách mình sao ngu quá. 
 
CÅ©ng như hồi chiá»u hôm nay Cát Lan đứng tá»±a vách tưá»ng lén nghe tiếng kèn cá»§a Hoài Bảo. Anh ta thổi kèn tháºt hay, Ä‘iệu nhạc luôn làm cho hồn nàng lâng lâng Ä‘i vào mÆ¡ ước. Còn Lâm Nhi thì Ä‘ang ở trong phòng ngá»§ mân mê những chiếc áo má»›i cá»§a cô tạ Cát Lan tháºt không hiểu, có má»™t ngưá»i bạn trai tuyệt vá»i như thế mà sao Nhi Nhi không thương quý. Nếu là nàng, nàng sẽ ngồi cạnh bên chàng, tá»±a ngưá»i vào vai chàng, lắng nghe từng Ä‘iệu nhạc, má»™ng tưởng xa vá»i... 
 
- Tiểu Cát! Tiếng gá»i cá»§a Hoài Bảo làm nàng giá»±t mình. 
 
- Cô thÃch nghe tiếng kèn cá»§a tôi à? Hoài Bảo vui vẻ há»i. 
 
Äôi mắt cá»§a Cát Lan mở to nhìn thẳng vào mặt chàng, Cát Lan không ngá» gương mặt ấy lại gần sát vào mặt cá»§a nàng như thế làm cho đôi má cá»§a nàng bá»—ng dưng á»ng hồng lên vì thẹn thùng. 
 
- Bây giỠcô không thể nào trốn tôi được nhé! Hoài Bảo vui vẻ nói đùa. 
 
Cát Lan không dám nhúc nhÃch cÅ©ng không dám nói lá»i nào. Nàng chỉ đứng lặng thinh nÆ¡i ấy và lắc đầu. Hoài Bảo lại cưá»i. 
 
- Sao mà cứ lắc đầu vá»›i tôi mãi váºy? Bảo ngưng má»™t chút rồi tiếp - Tôi còn nhá»› rất rõ từ lúc trong thang máy đến bây giá», không khi nào nghe cô nói chuyện... 
 
Äôi má cá»§a Cát Lan càng á»ng hồng thêm ra vì nàng không ngá» chàng vẫn nhá»› cái ngày đầu tiên há» gặp gỡ, nhưng anh ta nhá»› để làm gì? Mắc cở tháºt, nàng nhá»§ thầm. Hoài Bảo nhìn thấy càng trêu nàng: 
 
- Tôi biết là cô biết nói vì thưá»ng nghe cô nói chuyện vá»›i chiếc xe đạp cá»§a cô mà... 
 
Äôi mắt cá»§a Cát Lan mở tháºt to nhìn chàng, gương mặt cá»§a nàng bây giỠđỠtươi, nàng muốn hét to “Tại sao anh dám nghe lén tôi?†nhưng cổ há»ng không thốt ra được lá»i nào. Hoài Bảo nhìn cá» chỉ cá»§a Cát Lan, anh chàng không nÃn được cưá»i. 
 
- Tôi không theo dõi tò mò nghe lén đâu nhé, vô tình thôi... Chàng lại cưá»i rồi tiếp - Giáºn như thế mà Tiểu Cát vẫn hà tiện lá»i nói vá»›i tôi! không thÃch làm bạn bè vá»›i tôi sao? 
 
Cát Lan liá»n xÃch qua má»™t bên để không quá gần Hoài Bảo, nàng không nói gì chỉ im lặng lắc đầu. Hoài Bảo không bá» qua, vá»›i nụ cưá»i ngá»t ngào, giá»ng tháºt ấm, nói: 
 
- Tiểu Cát làm cho Lâm Nhi, bảo đảm chúng ta sẽ gặp nhau thưá»ng, váºy thì làm bạn bè vá»›i nhau nhé? 
 
Cát Lan chỉ có thể gáºt đầu. Hoài Bảo vẫn nụ cưá»i ngá»t ngào, nói: 
 
- Nếu là bạn bè váºy Tiểu Cát nói má»™t tiếng Ä‘i! 
 
- Tôi... 
 
Ngay lúc đó thì Lâm Nhi từ trong phòng bước ra, nhìn Hoài Bảo rồi lại nhìn Cát Lan. 
 
- Hai ngưá»i Ä‘ang nói gì đó? 
 
Hoài Bảo cưá»i to: 
 
- Tháºt ra là anh nói chứ Tiểu Cát không nói gì cả. 
 
Lâm Nhi không thÃch Hoài Bảo trò chuyện vá»›i Cát Lan. Nàng cảm thấy Lan có thể là mối Ä‘e dá»a lá»›n cho nàng, nên má»—i khi nhìn thấy há» vui vẻ trò chuyện là nàng tìm cách cho Cát Lan Ä‘i vá». Nhìn Cát Lan, Lâm Nhi vui vẻ nói: 
 
- Mày nói có chuyện muốn vỠsớm mà, tao cho mày nghỉ sớm hôm nay đó! 
 
Cát Lan nhìn ánh mắt cá»§a Lâm Nhi, nàng biết là Nhi muốn Ä‘uổi khéo mình nên liá»n gáºt đầu rồi bá» Ä‘i tháºt nhanh. Nàng bước ra cá»a vẫn còn nghe tiếng Hoài Bảo nói: “Chào cô bé Tiểu Cát nhé!†
 
VỠđến nhà, lòng nàng cứ mãi bâng khuâng. Những lá»i nói êm ấm đó, những nụ cưá»i ngá»t lịm đó đã vào táºn trong trái tim nàng. Tại sao lúc ấy không nói được lá»i nào? má»™t câu như “Tôi rất hân hạnh làm bạn cá»§a anh, hay tôi thÃch anh nhiá»u lắm cÆ¡... “á, tại sao không thể nói lá»i nào váºy!â€, “Yêu má»™t mìnhâ€, “yêu đơn phươngâ€, nên giá» chỉ má»™t mình đứng ngắm sao trá»i mà trách số pháºn rồi lại má»™ng tưởng xa vá»i... 
 
- Lan, mày đứng đó mơ cái gì nữa? 
 
Tiếng nói cá»§a Minh Thái làm Cát Lan trở vá» vá»›i hiện tại, nàng cưá»i và trổ giá»ng trẻ thÆ¡ nói: 
 
- Em đang mơ tới hoàng tỠcủa mình, anh làm cái giấc mơ của em nó chạy tán loạn rồi kìa! 
 
- Tao biết hoàng tá» cá»§a mầy là ai rồi! Minh Thái cưá»i to. 
 
- Sao anh biết? Là ai nói nghe coi. 
 
- Có phải là thằng tỉ phú Tống Hoài Bảo không? 
 
- á, anh dám chá»c quê em? 
 
Minh Thái cưá»i vui vẻ và lại trêu em gái cá»§a mình. 
 
- Từ lúc nghe mầy kể vá» nó tao đã nghi ngá», thôi Ä‘i mầy Æ¡i, có con ghệ đẹp như con ca sÄ© Lâm Nhi thì ai mà để ý tá»›i mặt mầy! 
 
- Anh ta đâu phải là hoàng tá» cá»§a em! Cát Lan giáºn dữ nói. 
 
- Chưa đánh mà đã khai, thôi đừng làm dữ với tao, bỠgiấc mộng qua một bên đi cô bé. 
 
- Em đâu có mơ ước gì đâu! không thèm nói với anh nữa, em vào với nội. 
 
Nói thế nàng bá» vào trong như thể tránh né những lá»i nói chân tháºt cá»§a anh mình. Anh hai nói rất đúng, Ä‘ang cặp bồ vá»›i má»™t cô ca sÄ© nổi tiếng thì ai mà để mắt đến cô bé lá» lem như nàng, chỉ có thể xảy ra trong chuyện cổ tÃch mà thôi... 
 
o0o 
 
Tống Hoài Bảo ngồi trong phòng làm việc mà đầu óc cứ ở nÆ¡i đâu. Chàng nghÄ© đến Lâm Nhi rồi lại nghÄ© vỠ“Tiểu Cátâ€. Dạo nầy chàng cảm thấy Lâm Nhi có vẻ xa cách vá»›i chàng. Lâm Nhi cứ báºn rá»™n vá»›i công việc nên không cho chàng thá»i gian như xưa, nàng ra vẻ như không màng đến sá»± vui buồn cá»§a chàng. Chàng cảm thấy hÆ¡i chán nhưng không hiểu sao cứ thưá»ng xuyên lui tá»›i chá»— cá»§a Lâm Nhi, có phải vì cô bé lưá»i nói, Tiểu Cát, hay không? Hoài Bảo lại cưá»i. Mãi đến bây giá» mà cô bé vẫn không nói rõ tên mình là gì. Chàng có há»i Lâm Nhi, thì Nhi lại nói vá»›i chàng: “Em muốn giúp đỡ nó nên mang nó vá» làm cho em, hay cho nó là má»™t hạt cát nhá» thì anh gá»i váºy cÅ©ng chẳng gì lạ!†rồi Lâm Nhi đổi sang câu chuyện khác. Chàng biết được, con gái thưá»ng hay ghen há»n nên không há»i vỠ“Tiểu Cát†nữa. Vì cô bé Tiểu Cát nầy tháºt kỳ lạ nên chàng má»›i chú ý đến. Má»—i lần trông thấy chàng là cố tình tránh né, chẳng lẽ sợ chàng ư? Tuy chưa được nghe cô bé nói má»™t lá»i nào nhưng gương mặt ngây thÆ¡, mái tóc dài, đôi mắt lúc nào cÅ©mg suy tư mÆ¡ má»™ng, đủ để lôi cuốn những ngưá»i đứng cạnh bên. Có lần chàng đã vô tình nghe “Tiểu Cát†đứng nói chuyện vá»›i chiếc xe đạp cÅ© kỹ cá»§a nàng, mà chàng không thể nÃn cưá»i. Tại sao Ä‘i tá»›i nÆ¡i nào cô bé cÅ©ng dùng chiếc xe đạp ấy? Hoài Bảo đã cố tình làm quen nhưng Tiểu Cát vẫn không màng đến sá»± có mặt cá»§a chàng. Chàng cảm thấy khó chịu trong lòng và rất hối háºn. Có thể vì chàng đã bá» nhiá»u thá»i gian để tìm hiểu cô bé Tiểu Cát nên không chú ý đến Lâm Nhi, vì thế mà Lâm Nhi hay dá»—i há»n, và chàng lại nghÄ© rằng Lâm Nhi thay đổi. Tháºt sá»± chàng má»›i là ngưá»i đổi thay. 
 
Hoài Bảo nhất định sẽ tìm cách Ä‘á»n bù cho Lâm Nhi, chàng sẽ cố gắng không chú tâm vào những có gái khác và phải dành trá»n tình cảm cho Lâm Nhị Bảo quyết định không nghÄ© đến “Tiểu Cát†nữa, nhưng không biết rồi chàng có làm được không? Hoài Bảo báºt cưá»i to, má»™t cô bé chưa từng trò chuyện vá»›i ta mà tại sao cứ nghÄ© đến mãi thế kia. 
 
Nghe tiếng gõ cá»a, Bảo liá»n lên tiếng: 
 
- Má»i vào! 
 
Hoài Nam bước vào vá»›i vẻ mặt tháºt khó coi. 
 
- TỠhợp đồng đã ký xong, anh còn muốn gì nữa không? 
 
Hoài Bảo biết rằng Nam không thÃch nói chuyện vá»›i mình. Từ nhá» Nam đã xa cách chàng, có thể vì Ba lúc nào cÅ©ng khen Hoài Bảo, còn Hoài Nam thì cứ mãi bị la rầy, nên Hoài Nam không muốn gần gÅ©i Hoài Bảo. Hoài Nam lúc nào cÅ©ng muốn tranh tài vá»›i Hoài Bảo, và lúc nào Bảo cÅ©ng nhưá»ng cho em nhưng không hiểu sao Nam vẫn không ưa thÃch Bảo. Gia đình cá»§a Hoài Bảo tuy giàu có nhưng rất nghèo nàn tình thương. Tuy chàng được Ba thương nhiá»u, nhưng Ba cá»§a chàng luôn báºn việc ở công ty, không lúc nào có thá»i gian vá»›i con cái. Dì ghẻ cá»§a chàng thì cứ luôn lo sợ tài sản cá»§a cha rồi sẽ thuá»™c vá» tay chàng nên không bao giá» bà ta tá» ra lo lắng cho chàng, bà ta luôn dành dá»±t quyá»n lợi cho Hoài Nam. Hoài Bảo luôn cảm thấy cô đơn, tiá»n bạc thì dư dả nhưng trong lòng chàng luôn cảm thấy thiếu thốn. Vì thế chàng muốn dùng đủ má»i cách để lôi kéo tình cảm anh em gần gÅ©i lại vá»›i chàng. 
 
- Nam à, ngồi đi, anh có chút chuyện muốn nói với em. 
 
Nam bá»±c bá»™i há»i. 
 
Anh còn muốn gì nữa? 
 
Giá»ng cá»§a Bảo tháºt ấm. 
 
- Thì em cứ ngồi xuống đi, rồi anh em ta từ từ nói chuyện, đã lâu rồi chúng ta không có dịp nói chuyện với nhau. 
 
Hoài Nam nhún vai. 
 
- Có gì lạ đâu? 
 
Hoài Bảo vẫn bình thản nói: 
 
- Chúng ta là anh em chứ không phải kẻ thù... 
 
Hoài Nam nóng nảy nói: 
 
- Không phải là kẻ thù thì tại sao cái gì anh cũng muốn cướp của tôi? 
 
Hoài Bảo ngÆ¡ ngác há»i. 
 
- Anh cướp gì của em? Mà hồi nào? 
 
Nam nói nhanh. 
 
- Cái gia tài nầy, cả cô ca sĩ Lâm Nhi! 
 
Hoài Bảo nhÃu mày: 
 
- Anh không khi nào nghÄ© đến chuyện cướp Ä‘oại gia tài nầy, vả lại ba vẫn còn sống mà chúng ta nói đến chia gia tài nghÄ©a là sao? còn Lâm Nhi, nếu em yêu thÃch cô ta tại sao đến bây giá» má»›i nói... 
 
Hoài Nam chua chát nói: 
 
- Anh đừng là ra vẻ quân tá», còn con nhá» ca sÄ© đó... 
 
- Nam, chúng ta nên bỠqua những chuyện không vui, dù sao mình vẫn là anh em... 
 
Hoài Nam đứng dáºy, cá»™c lốc nói: 
 
- Rồi một ngày nào đó anh sẽ thấy, những gì anh có ngày hôm nay... tất cả rồi sẽ thuộc vỠtôi, cả cái con nhỠca sĩ Lâm Nhi của anh! 
 
Hoài Nam cưá»i to rồi bước ra ngoài. Bảo ngồi nhìn theo và cảm thấy chán nản. Chàng muốn đến nhà cá»§a Lâm Nhi ngaỵ Chàng hy vá»ng gặp được Lâm Nhi và cả cô bé Tiểu Cát. Bảo Ä‘i ra dặn dò cô thư ký vài câu rồi bảo tài xế lái xe đưa chàng đến nhà cá»§a Lâm Nhi. 
 
o0o 
 
Cát Lan vừa tá»›i nhà cá»§a Lâm Nhi, đừa tay lên bấm chuông, Cát Lan nghe thấy tiếng cưá»i dòn từ trong vá»ng ra. Nàng nhÃu này không hiểu, má»›i sáng sá»›m mà Lâm Nhi đã có bạn đến chÆ¡i rồi sao? Thưá»ng thì Lâm Nhi thức dáºy rất trá»… nên không khi nào cô ta muốn tiếp khách ban sá»›m. Cát Lan biết tiếng cưá»i nói đó không phải là cá»§a Hoài Bảo vì nàng vừa gặp Hoài Bảo ở dưới lầu, chàng Ä‘ang lui hui nói chuyện vá»›i ngưá»i bán hoa. Váºy tiếng nói cưá»i kia là cá»§a ai? Cát Lan mở chiếc bóp nhá» ra lấy chìa khóa cá»a, chìa khóa cá»§a Lâm Nhi đã đưa cho nàng khi nàng má»›i vào làm việc, Lan chưa bao giá» dùng đến vì Lan sợ nếu có chuyện gì không may, phần lá»—i sẽ vá» nàng. 
 
Bước vào nhà cá»§a Lâm Nhi, Cát Lan đưa mắt nhìn quanh, tiếng cưá»i nói rõ là từ trong phòng ngá»§ vá»ng ra, làm nàng giáºt mình. Nhi Nhi phản bá»™i Hoài Bảo ư? Nàng tá»± há»i. Khi Cát Lan nhìn xuống sàn nhà thì nàng thấy được chiếc giầy cá»§a ngưá»i đàn ông nằm trÆ¡ ra đó, kế tiếp là chiếc áo, cái quần, có cả áo ngá»§ cá»§a Nhi Nhị Cát Lan chau mày, thế này là thế nào? 
 
Cát Lan gá»i to: 
 
- Nhi Nhi, mầy có ở trong phòng không? 
 
Lâm Nhi nghe tiếng gá»i cá»§a Cát Lan, Nhi vá»™i vàng nói: 
 
- Mầy không được vào đây, tao ra ngay! 
 
Cát Lan gom hết những món đồ ấy lại má»™t chá»—. Lâm Nhi từng trong phòng bước ra, thân nàng được bao bằng chiếc khăn tắm nhá». Cát Lan tròn mắt nhìn Lâm Nhi, há»i: 
 
- Mầy đang làm gì đó? 
 
Lâm Nhi chưa kịp trả lá»i thì từ trong phòng ngá»§ cá»§a nàng, bước ra má»™t ngưá»i thanh niên trẻ đẹp, anh ta há»i: 
 
- Lâm Nhi, chừng nào em mới trở vào phòng? 
 
Cát Lan đứng đấy mà cảm thấy giáºn Lâm Nhi vô cùng. Lâm Nhi nhìn Cát Lan ngáºp ngừng, quay sang chàng trai đó, nàng nói: 
 
- Anh trở vào phòng đi! 
 
Cát Lan bá»—ng giáºn dữ nói: 
 
- Mầy có biết Hoài Bảo đang ở dưới lầu hay không? 
 
Lâm Nhi hoảng hồn: 
 
- Tháºt à? Chết rồi! anh Nhân, mau tìm chá»— trốn! 
 
Anh chàng tên Nhân đó vá»™i vàng gom quần áo cá»§a mình Ä‘i thẳng vào phòng. Lâm Nhi vá»™i vàng nhặt lên chiếc áo ngá»§, liá»n mặc vào và nói vá»›i Lan 
 
- Mầy phải tìm cách giúp cho tao! 
 
Cát Lan giáºn dữ. 
 
- Tại sao tao phải giúp mầy? tao không ngỠmầy làm chuyện như thế nầy! 
 
- Mầy đừng quên, mầy đang làm việc cho tao. 
 
Lan lắc đầu. 
 
- Tao có thể nghỉ việc bất cứ lúc nào! 
 
Lâm Nhi vẫn giá»ng ra lệnh, nói: 
 
- Nhưng bây giá» mầy là ngưá»i làm cá»§a tao! ngồi xuống đó và bắt đầu đàn, nhanh lên! 
 
- Tao... 
 
Cả hai nghe tiếng chuông cá»a, Lâm Nhi vá»™i vàng đẩy Cát Lan ngồi cạnh chiếc đàn dương cầm, nài nỉ: 
 
- Mầy làm Æ¡n giúp tao lần nầy Ä‘i! đàn nốt tầm báºy gì cÅ©ng được, nhưng phải cho tiếng đàn tháºt to! Quay vào Phòng, Lâm Nhi la lá»›n - Nhân, xong chưa? 
 
Chàng Nhân vội vàng đi ra, đứng đó chẳng biết làm gì. Lâm Nhi dục. 
 
- Lan, bắt đầu đàn Ä‘i chá»›! Còn anh, anh hãy đến làm bá»™ sá»a lại tivi cho tôi. 
 
Tiếng chuông cá»a lại reo lên. Cát Lan bắt đầu đàn, còn anh chàng Nhân thì lui hui vá»›i cái truyá»n hình. Lâm Nhi bước ra mở cá»a. Hoài Bảo nhÃu may nhìn Lâm Nhi, nói: 
 
- Tại sao để anh chỠlâu như thế? 
 
Lâm Nhi trong chiếc áo ngá»§, ôm lấy Bảo và tươi cưá»i nói: 
 
- Em còn đương ngá»§ mà, có lẽ tiếng đàn đã choán Ä‘i tiếng chuông cá»a. 
 
Hoài Bảo cÅ©ng đã nghe tiếng đàn, chàng nhìn vá» phÃa chiếc đàn dương cầm, thấy Tiểu Cát vẫn còn Ä‘ang chăm chú đàn và chẳng chú ý gì đến sá»± có mặt cá»§a chàng. Bảo cưá»i vui vẻ, hôn nhẹ lên môi Lâm Nhi và trao cho nàng cành hoa hồng, nói: 
 
- Bà bán hoa ở dưới lầu cá»§a em tháºt kèo nèo, làm anh mất cả mưá»i mấy phút không được gặp em! 
 
Lâm Nhi cầm cành hoa, quay sang anh chàng tên Nhân, há»i: 
 
- Anh đã sá»a tivi xong chưa? 
 
Nhân liá»n gáºt đầu. Vì Bảo Ä‘ang chú ý đến tiếng đàn cá»§a Cát Lan nên không để ý đến ngưá»i khác cÅ©ng Ä‘ang có mặt trong nhà, mãi đến khi nghe Lâm Nhi há»i thế, chàng má»›i nhìn vá» phÃa tivi, há»i: 
 
- Ai váºy em? 
 
Lâm Nhi liá»n trả lá»i: 
 
- Tại tivi bị hư nên hãng truyá»n hình cho ngưá»i đến sá»a. 
 
Hoài Bảo cÅ©ng tin là như váºy nên chỉ “à†má»™t tiếng rồi thôi. Anh chàng Nhân đó vá»™i vàng đứng dáºy xin phép ra vá». 
 
Lâm Nhi tình tứ nhìn Bảo, nói: 
 
- Em còn phải đi tắm, anh có muốn đi cùng không? 
 
Bảo vui vẻ lắc đầu: 
 
- Váºy em Ä‘i tắm nhanh lên nhé, anh ở đây chá»! 
 
Lâm Nhi vui vẻ nói: 
 
- Nhanh lắm, nhưng bao giỠanh sẽ trở lại công tỷ Trưa nay em còn phải đến phòng thu thanh, anh có thể chở em đi không? 
 
Bảo gáºt đầu: 
 
- Váºy cÅ©ng được, anh cÅ©ng cần phải trở lại công ty chiá»u nay. 
 
Lâm Nhi vá»™i vàng hôn lên môi cá»§a Bảo rồi Ä‘i vào phòng tắm. Hoài Bảo ngồi xuống ghế sa lông, lắng nghe tiếng đàn cá»§a Cát Lan. Tiếng đàn tháºt hay, cô bé Tiểu Cát này cÅ©ng có tài đấy chứ, Bảo khen thầm. Hoài Bảo ngồi đấy không muốn lên tiếng nói vì để ngắm nhìn cô gái vá»›i mái tóc dài và thưởng thức tiếng đàn cá»§a cô ta. 
 
Cát Lan cố gắng chăm chú đàn. Nàng không muốn để ý đến sá»± tình tứ giữa Lâm Nhi và Hoài Bảo, vì nàng sợ nhìn thấy cảnh âu yếm giả dối cá»§a Lâm Nhi thì nàng càng tức giáºn hÆ¡n. Không ngá» Hoài Bảo lại có thể tin tưởng Lâm Nhi như thế, mà Lâm Nhi lại không biết quý tình yêu đó, dám lưá»ng gạt Hoài Bảo. Cát Lan cảm thấy tức nhưng nếu nói ra sụ tháºt biết Hoài Bảo có tin nàng không? Hay lại nghÄ© mình ganh ghét nên tìm lá»i nói xấu chá»§ cá»§a mình? Vì thế nên Cát Lan cứ cắm đầu đàn hết bản nhạc nầy đến bản nhạc kia. Khi nghe Lâm Nhi nói Ä‘i vào phòng tắm, để Hoài Bảo ngồi đây chỠđợi thì nàng càng thấy run hÆ¡n vì phòng khách bây giá» chỉ còn lại có hai ngưá»i. Cát Lan sợ ngưng đàn thì Hoài Bảo trò chuyện vá»›i nàng, và nàng lại không thể nói thành tiếng, lại quê má»™t cục nữa, nhưng Cát Lan không thể đàn được nữa vì nghÄ© đến Hoài Bảo Ä‘ang ngồi cạnh lắng nghe. Äôi tay cá»§a nàng bá»—ng run lên, nàng ngưng đàn nhưng vẫn ngồi yên nÆ¡i đó không dám quay mình lại. 
 
Bảo vẫn nhìn Cát Lan, giá»ng nói pha lẫn tiếng cưá»i. 
 
- Nếu được ngắm nhìn cô với cây đàn mãi thế này thì quá diễm phúc. 
 
Cát Lan nghe được giá»ng nói trêu ghẹo cá»§a Bảo, nàng liá»n quên Ä‘i cái rụt rè, quay lại nhìn Bảo vá»›i ánh mắt giáºn dữ, nhưng nàng không thể thốt ra được lá»i nào. Hoài Bảo nhìn ánh mắt nóng bá»ng cá»§a Cát Lan, chàng càng thêm thÃch thú, vẫn giá»ng trêu đùa: 
 
- May là Tiểu Cát hà tiện lá»i nói vá»›i tôi, bằng không vá»›i ánh mắt đó chắc tôi sẽ nghe má»™t tráºn rồi! 
 
Cát Lan ấm ức lắm, vẫn ngồi đó nhưng không nói gì. Lâm Nhi vừa tắm xong, trở ra vá»›i chiếc áo đầm vàng, trông tháºt xinh đẹp. Nàng đến bên Hoài Bảo, ngồi vào ghế và tá»±a ngưá»i vào lòng Hoài Bảo âu yếm nói: 
 
- Hôm nay anh có chuyện gì không vui nên tìm em sớm như thế nầy, phải không? 
 
Hoài Bảo đã quên Ä‘i cuá»™c trêu đùa vá»›i Cát Lan, chàng nhìn Lâm Nhi, trầm giá»ng, nói: 
 
- Anh và thằng Nam lại thêm má»™t tráºn gây vá»›i nhau, Dì thì cứ bênh vá»±c cho nó. Chán tháºt! Anh cảm thấy trong lòng tháºt trống trải. 
 
Lâm Nhi dịu giá»ng, nói: 
 
- Thôi anh đừng buồn nữa, em lúc nào cũng ở bên anh, yêu anh mãi cơ mà! 
 
Hoài Bảo nhìn Lâm Nhi, ấm giá»ng nói: 
 
- Tháºt mãi mãi yêu anh? Nếu má»™t ngày nào đó anh gặp chuyện gì không may, tiá»n tài, danh vá»ng Ä‘iá»u mất, em còn yêu anh không? 
 
Lâm Nhi nhìn Bảo vui vẻ nói: 
 
- Làm gì có chuyện đó! 
 
- Anh chỉ thà dụ thôi, mà nếu có thì sao? 
 
Lâm Nhi bình thản nói: 
 
- Em lúc nào cũng ở cạnh anh, không bao giỠanh mất em đâu, đừng lo mà! Thôi bỠqua chuyện đó đi, nói cho em biết tại sao Dì của anh cứ mãi gây gổ với anh như thế? 
 
Cát Lan không còn chịu nổi cái cảnh ấu yếm trước mặt! Hoài Bảo quả tháºt là má»™t ngưá»i đàn ông ngu ngốc. Ngươi tình cá»§a mình trá»™m vặt tình yêu vá»›i ngưá»i khác mà vẫn không nhìn thấy! Nàng bá» vào phòng nhạc cá»§a Lâm Nhi vì không muốn nhìn thấy há», rồi lại tức. Cát Lan cố gắng thu xếp lại những mảnh giấy, sá»a lại từng bản nhạc cho Lâm Nhi nhưng đầu óc cá»§a nàng cứ nghÄ© đến Hoài Bảo. Nếu chàng biết được Lâm Nhi lén lút vá»›i ngưá»i con trai khác, chàng sẽ buồn không? dÄ© nhiên là chàng sẽ buồn nhưng chẳng lẽ cứ để cho Lâm Nhi làm chuyện báºy như thế hay sao? cô ta tháºt sá»± đã thay đổi tÃnh tình. Ngày xưa còn Ä‘i há»c, Lâm Nhi rất má»±c đàng hoàng kia mà, sao bây giá» lại trở thành má»™t cô gái như thế nầy? Tháºt là không công bằng cho Hoài Bảo. Anh ta tốt như váºy mà lại gặp má»™t ngưá»i con gái giả dối như thế. Nàng phải tìm cách mách bảo cho Hoài Bảo biết sá»± tháºt vá» Lâm Nhi. 
 
  
 
		 
		
		
		
		
Tài sản của quykiemtu  
 
		
		
		
		
	
	 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			
			
				27-09-2008, 01:52 PM
			
			
			
		
 
	 
 
	
		
		
		
			 
			
				
				Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn 
				
				
			 
			  
			
				
					Tham gia: May 2008
					Äến từ: Việt Nam
					
					
						Bài gởi: 3,304
					
                    Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngày 16 giá» 
                
					
 
	Thanks: 932
	
		
			
				Thanked 2,152 Times in 223 Posts
			
		
	
					
					
					
					    
				 
			 
		 
		
		
	 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương 4 
 
 
 
 
 
Cát Lan cố gắng không nghÄ© đến chuyện tình cảm giữa Lâm Nhi và Hoài Bảo. Chuyện cá»§a há» nào có quan hệ gì đến mình, mà sao mình cứ mang má»™t tâm trạng buồn buồn thế nầy? Suy nghÄ© làm gì cho báºn óc nhưng sao nàng vẫn không vui. 
 
Lâm Nhi bước vào phòng nhạc, vui vẻ nói: 
 
- Bảo chở tao Ä‘i đến phòng thu thanh, mầy ở nhà soạn những thứ nầy cho ngăn nắp rồi cứ Ä‘i vá», chiá»u nay tao không cần gì đâu. 
 
Không đợi câu trả lá»i cá»§a Cát Lan, Lâm Nhi vá»™i vã Ä‘i ra. Cát Lan ngồi trong phòng dượt nhạc nghe tiếng cá»§a Hoài Bảo: 
 
- Tôi vỠnhé Tiểu Cát! 
 
HỠđã Ä‘i rồi, chỉ còn lại mình nàng trong ngôi nhà trống vắng nầy. Cát Lan cứ nhá»› mãi vá» chuyện sáng nay, nàng quyết định ra vá». Ở nhà cá»§a mình dù sao cÅ©ng thoải mái hÆ¡n. Cát Lan cẩn tháºn khóa cá»a và đạp xe thẳng vá» nhà. 
 
Thái ngạc nhiên khi thấy Cát Lan vỠnhà quá sớm, chàng vui vẻ ghẹo nàng. 
 
- Bị chủ đuổi rồi à? hà hà tao đã bảo theo tao bán bảo hiểm có lý hơn không? 
 
Cát Lan liếc anh mình má»™t cái tháºt dài. 
 
- Còn khuya đó anh Hai! một mình anh bán còn chưa xong, lôi em vào chắc cả nhà sẽ chết đói quá. 
 
- Không chết đói đâu, mầy cứ cho tao cÆ¡ há»™i gặp thằng Tống Hoài Bảo Ä‘i, bán bảo hiểm cho những ngưá»i trong công ty cá»§a nó là tao có thể làm giàu rồi! 
 
Cát Lan liá»n hét. 
 
- Anh mà dám dùng em để mua bán vá»›i mấy ngưá»i đó thì đừng trách em! 
 
- Tao chỉ nói giỡn thôi, làm gì dữ váºy? 
 
Cát Lan cưá»i, nói: 
 
- Tại anh nói chuyện không miệng lưỡi thì làm sao mà ngưá»i ta tin anh để mà mua, anh chưa bị Ä‘uổi việc là còn may cho anh lắm rồi đó. 
 
- Mầy thì tệ không thua gì tao. Làm cho con nhỠca sĩ đó bấy lâu nay mà chẳng tìm chút cháo gì cả! 
 
Cát Lan nhún vai. 
 
- Em không tham lam giống như anh đâu! 
 
- Cãi lộn với mầy chẳng lợi lộc gì cả, tao để giành hơi nói chuyện với khách hàng của tao. 
 
Cát Lan cưá»i to, nói: 
 
- Tháºt có khách hàng hay không? Nếu không anh để dành hÆ¡i chi cho mệt! 
 
- Mầy chỉ giá»i ăn hiếp tao. 
 
Nói thế rồi Thái bá» vào phòng. Cát Lan ngồi xuống ghế sa lông, kế bên ông ná»™i. Nàng ước ao mình được sung sướng như ná»™i, má»—i ngày chỉ ngồi đây xem tivi, không cần nghÄ© ngợi, tranh Ä‘ua gì vá»›i ngưá»i Ä‘á»i. Mắt nhìn vào tivi, nàng nói má»™t mình: 
 
- Tìm cách nào bây giá»? dù má»™t câu chào há»i mình cÅ©ng nói không ra huống chi là Ä‘i vạch trần bá»™ mặt giả dối cá»§a Lâm Nhi. 
 
Cát Lan quay sang nhìn ông ná»™i, há»i: 
 
- Nếu là ông, ông sẽ tìm cách cho anh Hoài Bảo biết ngưá»i yêu cá»§a anh ta đã ngoại tình vá»›i kẻ khác không? 
 
ông ná»™i cá»§a nàng không nói gì. Mắt ông vẫn không rá»i tivị Cát Lan lắc đầu, rồi lẩm bẩm: 
 
- Ta có thể nói bóng nói gió, hy vá»ng hắn thông minh má»™t chút, để hiểu! 
 
Nhìn sang ông nội, Cát Lan vui vẻ hôn lên vần trán của ông, nói: 
 
- Nội ở nhà với anh hai nhé, con ra ngoài một lát sẽ vỠngay. 
 
Cát Lan đứng lên to tiếng gá»i: 
 
- Anh hai, em Ä‘i ra ngoài má»™t chút! Anh ở nhà xem chừng ông ná»™i đó nha, cÆ¡m chiá»u khi em vá» sẽ nấu! 
 
Cát Lan vá»™i vã dắt chiếc xe đạp xuống đưá»ng. Nàng đạp xe đến tiệm bán hoa. Nàng nhìn từng cháºu hoa, và khi nhìn thấy cành hoa lan tháºt nhỠđược trồng trong cái cháºu màu xanh nhạt, nàng thÃch ngay. 
 
- Cô chá»§ Æ¡i, bao nhiêu tiá»n cho cháºu hoa lan nầy váºy? Cát Lan há»i cô chá»§ bán hoa. 
 
- 12 đồng! 
 
- Nếu nhá» tiệm cô mang đến trao cho bạn tôi, thì cô sẽ lấy bao nhiêu tiá»n? 
 
Cô chá»§ bán hoa liá»n nói: 
 
- Nếu cô mua hoa trên $50.00 thì chúng tôi mang Ä‘i miá»…n phÃ, còn dưới $50.00 thì cô phải trả thêm $20.00! 
 
Cát Lan vui vẻ nói: 
 
- Không sao, nhưng sẽ được trao táºn tay bạn tôi không? 
 
- Bạn cô ở đâu? 
 
- Anh ta làm ở công ty “Tống Lụcâ€, gần đây thôi. 
 
Cô chá»§ tiệm hoa vui cưá»i nói: 
 
- Chúng tôi đã biết chá»— đó, cô đừng lá» Tiệm tôi vẫn thưá»ng mang hoa đến đó mà. 
 
Cát Lan vui vẻ móc tiá»n ra trả cho cô chá»§ tiệm. Nàng viết xuống giấy: 
 
â€Tống Hoài Bảo†
 
Kế đó bốn câu thơ: 
 
Ngưá»i cạnh bên, đã gạt lưá»ng 
 
Chàng nên bình thản, tá» tưá»ng trắng Ä‘en 
 
Mong chàng đừng để lệ rơi 
 
Sống Ä‘á»i em sẽ sá»›t chia ná»—i sầu. 
 
Cô chá»§ tiệm Ä‘á»c mảnh giấy đó và há»i: 
 
- Cô không đỠtên cô vào à? 
 
Cát Lan vui cưá»i nói: 
 
- Anh ta nhất định sẽ biết hoa nầy là do tôi tặng! Cám ơn cô nhé, à ngày mai cô có thể mang đến đó dùm không? 
 
- Sáng sá»›m tôi sẽ cho ngưá»i mang Ä‘i. 
 
- Cám Æ¡n nhiá»u. 
 
Cát Lan vui vẻ bước ra ngoài. Nàng đạp xe vá» nhà và hy vá»ng sau khi nháºn được cháºu hoa lan nho nhỠđó và bốn câu thÆ¡ kia, vá»›i sá»± thông minh cá»§a anh ta, nhất định sẽ biết hoa đó là cá»§a nàng và sẽ tìm hiểu rõ ràng gương mặt tháºt cá»§a Lâm Nhi. 
 
o0o 
 
Hoài Bảo nhìn cháºu hoa lan trên bàn và Ä‘á»c Ä‘i Ä‘á»c lại những dòng chữ trên tấm thiệp nhá», chàng tá»± há»i “ai đã tặng cho ta cháºu hoa này và viết những lá»i như thế?â€. Tuy lá»i văn không thành thạo nhưng tháºt cảm động vô cùng. Có thể là Lâm Nhi không? Nhưng từ xưa đến giá» Lâm Nhi đâu bao giá» nghÄ© đến trò nầy. Äúng rồi, ngày hôm qua chàng đã kể cho Lâm Nhi nghe vá» chuyện cá»§a Dì và Hoài Nam, và lại gieo vào lòng nàng câu há»i “Tháºt mãi mãi yêu anh?†nên hôm nay nàng muốn chứng tá» cho chàng thấy tình yêu cá»§a nàng dành cho chàng. Lâm Nhi, ôi Lâm Nhi dá»… thương cá»§a chàng! Hoài Bảo muốn nhìn thấy Lâm Nhi ngay bây giá». Chỉ má»™t cháºu hoa và vài câu thÆ¡ mà Hoài Bảo nâng niu như má»™t bảo váºt quà giá nhất trên Ä‘á»i. 
 
Bác tài xế bước vào văn phòng, há»i: 
 
- Cáºu, chừng nào cáºu muốn Ä‘i qua Cốc Hương há»™i há»p? 
 
Hoài Bảo vui vẻ nhìn bác tài xế, nói: 
 
- Äi ngay bây giá», tôi muốn ghé thăm Lâm Nhi! 
 
Hoài Bảo vui vẻ bưng cháºu hoa lan lên và Ä‘i ra ngoài. Bác tài xế Ä‘i theo sau. 
 
Cát Lan Ä‘ang bá»±c mình vá» những công việc mà Lâm Nhi giao cho nàng. Tuy Cát Lan chỉ há»c xong trung há»c, nhưng vá»›i khả năng cá»§a nàng, nàng có thể xin được công việc tốt hÆ¡n chứ, váºy tại sao lại cứ cắm đầu vào cái việc chẳng thÃch thú thế nẩy Bác Sáu đã nói nếu như Cát Lan muốn trở vá» làm vá»›i công việc cÅ© ở đài truyá»n thanh thì bác ấy sẽ giúp cho, nhưng sao nàng lại không vui vẻ mà nháºn lá»i? Nàng tháºt sá»± muốn tiến thân, muốn tìm má»™t công việc thÃch hợp hÆ¡n, hay muốn ở lại đây làm cho Lâm Nhị “Chỉ vì “hắn†ta mà thôi!†Cát Lan bá»±c dá»c nói. 
 
- Cát Lan, mầy lau cái nhà bếp nãy giá» mà cÅ©ng chưa xong? Càng ngày càng cháºm chạp! 
 
Giá»ng nói khó chiu cá»§a Lâm Nhi càng làm cho Cát Lan nổi cáu lên: 
 
- Tao làm cho mầy chá»§ ý là dạy mầy đàn, khi mầy không muốn há»c thì tao đã xin nghỉ, cÅ©ng tại mầy năn nỉ tao ở lại giúp việc má»™t thá»i gian trong lúc mầy tìm ra ngưá»i thÃch hợp! Ban đầu tao đã nói, tao không phải làm con ở cá»§a mầy, để mầy sai vặt! 
 
Lâm Nhi dịu giá»ng: 
 
- Thôi được rồi! Tại tuần nay bà già đến dá»n dẹp má»i hôm đã nghỉ, chứ phải lá»—i cá»§a tao đâu! Hôm nay tao có thằng bạn đến chÆ¡i, mầy phải dá»n cho sạch giùm tao. 
 
Cát Lan cằn nhằn: 
 
- Tại tÃnh tình cá»§a mầy càng ngày càng nóng nảy, ai mà chịu đựng nổi! Bá»™ có chút tiá»n rồi muốn nặng nhẹ ai cÅ©ng được hay sao? 
 
- Mầy còn nói nữa là tao Ä‘uổi mầy luôn bây giá»! 
 
Nghe Lâm Nhi nói thế, Cát Lan bực bội thêm. 
 
- Chỉ có tao mới ngu si nên vẫn còn giúp cho mầy! Không cần mầy đuổi, tao muốn nghỉ việc từ lâu rồi! 
 
Lâm Nhi nhìn thấy vẻ giáºn dữ cá»§a Cát Lan, nàng liá»n nhá» giá»ng nài nỉ: 
 
- Thôi mà Lan! Trong khi tao chưa tìm ra ngưá»i thế, mầy nghỉ việc rồi ai làm cho tao! mầy cÅ©ng biết tÃnh tao nóng nảy mà, nhưng tao đâu có trả tệ cho mầy đâu! 
 
Cát Lan lắc đầu, nói: 
 
- Tao không cần mầy phải trả cho tao nhiá»u tiá»n, chỉ cần mầy ăn nói biết tế nhị vá»›i ngưá»i làm thì trả rẻ má»™t chút cÅ©ng sẽ có ngưá»i rất muốn làm cho mầy! 
 
Lâm Nhi gạt lá». 
 
- Okaỵ Trong khi tao chưa mướn được ngưá»i thì mầy là bạn phải giúp đỡ tao chứ! Nè, làm xong rồi lên trang trà lại phòng khách cho tao Ä‘i! mấy chục cái hoa nầy khán giả tặng cho tao, giá» không biết cắm vào đâu! 
 
Cát Lan cảm thấy nói chuyện vá»›i Lâm Nhi chỉ mệt hÆ¡i thôi chứ cÅ©ng không giải quyết được gì nên nàng Ä‘i đến cầm lên những Ä‘oa hoa cắm vào những chiếc bình. Lâm Nhi thì ngồi trên ghế sa lông xem tivị Chuông cá»a reo lên, Lâm Nhi nhìn Cát Lan nói: 
 
- Sao không ra mở cá»a? 
 
Cát Lan giáºn dữ: 
 
- Làm cái gì tao làm chỉ một cái, mầy ngồi gần đó mà còn sai tao? 
 
Lâm Nhi vừa Ä‘i mở cá»a vừa là nhà nói: 
 
- Hôm nay bộ nó ăn trúng thuốc nổ rồi! 
 
Ngưá»i đứng trước cá»a là Hoài Bảo. Lâm Nhi ngạc nhiên há»i: 
 
- Hôm nay anh Ä‘i Cốc Hương để há»™i há»p mà? 
 
Hoài Bảo nhìn Lâm Nhi cưá»i vui vẻ. Bước vào nhà, má»™t tay bưng cháºu hoa lan, má»™t tay ôm Lâm Nhi vào lòng, Bảo trao cho nàng má»™t nụ hôn trên môi tháºt nồng nàn. Khi Bảo buông Lâm Nhi ra, nàng ngạc nhiên nhìn Bảo, há»i: 
 
- Anh làm sao thế? 
 
Hoài Bảo đưa cháºu hoa ra trước mặt nàng, nói: 
 
- Có phải hoa nầy em tặng anh không? 
 
Lâm Nhi cànng ngạc nhiên hÆ¡n, nhưng không nói gì. Hoài Bảo rút trong túi quần ra má»™t cánh thiệp nhá», lại nói: 
 
- Và cả mảnh giấy nầy nữa phải không? 
 
Lâm đỡ lấy tấm thiệp, nàng Ä‘á»c xong, liếc nhanh vá» phÃa Cát Lan má»™t cái tháºt bén, nhưng miệng lại nở nụ cưá»i tháºt tươi vá»›i Hoài Bảo, nói: 
 
- Váºy anh có thÃch không? 
 
Hoài Bảo vui vẻ hôn nhẹ lên môi Lâm Nhi, giá»ng tháºt ấm, nói: 
 
- Em tháºt là tuyệt vá»i! 
 
Lâm Nhi cố làm ra vẻ tình tứ để Cát Lan nhìn thấy. 
 
- Váºy anh có tin em không nào? 
 
Hoài Bảo vui vẻ gáºt đầu: 
 
- Anh biết lỗi rồi! anh tin em, tin em trăm phần trăm! 
 
Lâm Nhi nắm tay Hoài Bảo, nói: 
 
- Anh vào ngồi chơi với em một lát rồi đi! 
 
Hoài Bảo lắc đầu: 
 
- Anh muốn lắm, nhưng phải Ä‘i ngaỵ Bác Năm tài xế Ä‘ang đợi anh đưới lầu! Em giữ há»™ dùm anh cháºu hoa lan xinh đẹp nầy vì anh còn phải Ä‘i há»p! anh không muốn để nó lại văn phòng, nếu mang theo để trên xe thì sợ nó héo. 
 
Hoài Bảo trao cháºu hoa cho Lâm Nhi, nhéo yêu Lâm Nhi má»™t cái trên mÅ©i nói: 
 
- Em phải bảo vệ cháºu hoa nầy dùm anh! món quà quà nhất Ä‘á»i anh đấy nhé! 
 
Lâm Nhi bưng cháºu hoa vui vẻ nói: 
 
- ÄÆ°á»£c rồi mà, anh Ä‘i há»p Ä‘i, chiá»u nhá»› vá» nhà em trước nhé! 
 
Hoài Bảo vui vẻ hôn lên trán nàng, nói: 
 
- Có thể đến tối anh má»›i vỠđược, đợi anh nhé, tối nay anh má»i em Ä‘i ăn! Anh Ä‘i nhé. 
 
Hoài Bảo quay ra ngoài, mãi đến bây giá» chàng má»›i để ý thấy Cát Lan đứng má»™t bên góc nhà, tay cầm mấy đóa hoa, mắt trân trân nhìn chàng. Hoài Bảo vui cưá»i nói: 
 
- Chào cô bé Tiểu Cát! mai mốt chúng ta trò chuyện vá»›i nhau nhé! Hy vá»ng kỳ nầy Tiểu Cát không còn hà tiện lá»i nói vá»›i tôi nữa! 
 
Nói thế rồi chàng bá» Ä‘i tháºt nhanh vì đã trá»… giá». Lâm Nhi nhìn Cát Lan, nàng không nói gì và Ä‘i đến cạnh Cát Lan. Cháºu hoa lan vẫn ở trên tay Lâm Nhị Nàng cho Cát Lan má»™t nụ cưá»i như ta đây là má»™t kẻ chiến thắng, và nàng vứt cháºu hoa lan ấy vào thùng rác cạnh đó. Cát Lan nhìn theo cháºu hoa, mắt nàng rá»›m lệ. 
 
Lâm Nhi cưá»i tháºt to, nói: 
 
- Mầy tháºt sá»± má»›i là kẻ phản bá»™i, kẻ lưá»ng gạt! muốn ở sau lưng phá đám! 
 
Cát Lan vẫn không nói gì. Lâm Nhi lại lớn tiếng: 
 
- Muốn giá»±t ngưá»i yêu cá»§a tao à? Còn lâu má»›i tá»›i phiên mầy! Má»™t cánh hoa lan héo úa! Hứ! đáng cho vào thùng rác. Còn khuya Hoài Bảo má»›i để ý đến mầy! Sao? Bị vỡ mặt nạ rồi, không dám lên tiếng à? 
 
Cát Lan giáºn run lên, nói: 
 
- Nhi Nhi, mầy dùng lá»i vừa phải thôi nhé! Tao chỉ muốn giúp anh ta tìm ra sá»± tháºt... 
 
Lâm Nhi cắt ngang lá»i nói cá»§a Cát Lan. 
 
- Phải, và sá»± tháºt là mày bỉ ổi, Ä‘i đâm thá»t bạn mình! Tao nghÄ© mầy đừng bao giá» nên trở lại đây! 
 
Cát Lan bình thản nói: 
 
- Tao chỉ nói tháºt, chẳng đâm ai cả! Không cần mầy lên tiếng Ä‘uổi, tao đã quyết định nghỉ việc rồi! 
 
Cát Lan buông những cành hoa Ä‘ang nắm trong tay xuống bàn. Nàng Ä‘i ra cá»a, tiếng cá»§a Lâm Nhi vá»›i theo: 
 
- Tiá»n lương tháng này, mầy đừng hòng tao trả! 
 
Cát Lan không nói gì, nàng Ä‘i nhanh ra chá»— Ä‘áºu xe. Tay dắt xe đạp, tay dụi mắt, nàng lá»§i thá»§i Ä‘i, trong lòng chợt thấy chua xót. 
 
Cát Lan vỠđến nhà, tinh thần mệt má»i. Nàng Ä‘i đến cạnh ông ná»™i, ngã đầu vào lòng ná»™i nức nở khóc. 
 
ông nội của nàng đưa tay vuốt tóc của nàng và bỗng dưng lên tiếng: 
 
- Quẩn quanh chi Ä‘iá»u phiá»n toái... 
 
Cát Lan ngồi báºt dáºy, lấy tay lau nước mắt, nói: 
 
- Nội nói rất đúng! Tại sao con lại phải đau khổ vì một mối tình chẳng phải là của mình! 
 
Minh Thái từ trong phòng Ä‘i ra, đứng cạnh bên Cát Lan, tay cầm ổ bánh mì, vui vẻ há»i: 
 
- Hôm nay lại bị đuổi vỠsớm hả? 
 
Mắt còn rướm lệ, Cát Lan nhìn lên, nói: 
 
- Không phải bị đuổi vỠsớm, mà là em bị đuổi việc rồi! 
 
Minh Thái nhìn Cát Lan, lắc đầu, nói: 
 
- Tao đã bảo bỠviệc giúp con ca sĩ đó đi, cùng vào ngành bán bảo hiểm như tao nè. hà hà... Nè, ngày mai đi làm mầy sẽ gặp thằng Tống Hoài Bảo không? Giới thiệu cho... 
 
Cát Lan cắt ngang lá»i Thái 
 
- Em đã nói là bị Ä‘uổi việc rồi, còn Ä‘i làm cái gì nữa... vả lại em cÅ©ng chẳng thèm gặp những ngưá»i đó nữa! Äàn ông các anh, ai cÅ©ng ngu ngốc! 
 
Minh Thái đùa giỡn. 
 
- Mầy đừng vơ đũa cả nắm chứ! Tao như vầy mà mầy dám nói là ngu ngốc! 
 
- Em không thèm tranh cãi với anh! Cho em mượn tỠbáo sáng nay của anh được không! để tìm việc làm mới đó! 
 
Minh Thái ngạc nhiên há»i: 
 
- Bá»™ mầy mất việc tháºt à? Tại sao Nhi Nhi lại Ä‘uổi mầy, lúc xưa tụi bây là bạn há»c mà? 
 
Cát Lan nhún vai: 
 
- Ngày xưa khác, bây giá» khác... làm con ngưá»i ai lại không thay đổi... anh há»i tại sao chi cho mệt! 
 
- Nó Ä‘uổi mầy tháºt à? thằng Tống Hoài Bảo có biết không? nghe mầy kể, tao nghÄ© nó cÅ©ng có vẻ mến mầy mà! 
 
Cát Lan nghe nhắc đến cái tên Tống Hoài Bảo, nàng liá»n nổi nóng vá»›i Thái: 
 
- Anh đừng có nhắc cái tên đó trước mặt em nữa có được không! Em mà nghe anh nói đến hắn nữa, sẽ không bao giỠthèm nói chuyện với anh! 
 
Minh Thái thấy vẻ bá»±c bá»™i cá»§a em gái, chàng không giáºn, mà vẫn vui vẻ trêu ghẹo: 
 
- Mầy làm cái gì dữ váºy? chắc chuyện mầy bị Ä‘uổi việc có liên quan đến “hắn†cá»§a mầy chứ gì! 
 
Cát Lan đứng dáºy, vừa Ä‘i vào phòng vừa nói: 
 
- Anh không đưa cho em tá» báo sáng nay để Ä‘i xin việc làm má»›i thì em sẽ bị thất nghiệp dài dài, xem anh có đủ tiá»n lo cho ông ná»™i và em không cho biết! 
 
Minh Thái nói với theo: 
 
- Mầy làm như anh mầy tệ lắm váºy! Lúc nầy không hiểu tại sao cÅ©ng có ngưá»i muốn mua bảo hiểm cá»§a tao bán. 
 
Cát Lan vào phòng, ngoái đầu ra nói: 
 
- Chắc tại má»i ngưá»i trên thế giá»›i Ä‘ang bị Ä‘iên loạn đó! 
 
- Mầy chuyên môn chê tài ăn nói cá»§a tao. Äừng lo, dạo nầy tao đủ tiá»n lo vỠăn uống cá»§a gia đình mình rồi! 
 
Cát Lan cưá»i cưá»i, ghẹo Thái: 
 
- Váºy thì khá»e rồi! em không cần tìm việc làm nữa, ở nhà ăn bám cá»§a anh cả Ä‘á»i! 
 
Minh Thái cưá»i to. 
 
- Tao còn phải để dành tiá»n cưới vợ! Mầy làm Æ¡n Ä‘i lấy chồng Ä‘i, tao nuôi mầy cả Ä‘á»i không nổi đâu! 
 
Cát Lan báºt cưá»i thành tiếng, và nói: 
 
- Ma nào mà ưng anh, để dành tiá»n cưới vợ chi cho uổng, hãy đầu tư vào việc ăn uống cá»§a em còn có lý hÆ¡n! 
 
Minh Thái cố làm ra vẻ giáºn dữ, nói: 
 
- Mầy dám trù ẻo tao... 
 
Cát Lan không đợi nghe Minh Thái nói hết lá»i, nàng vừa đóng cá»a phòng lại vừa nói: 
 
- Hôm nay em không tiếp khách đâu nha! 
 
Minh Thái ngồi vào ghế sa lông, vừa ăn ổ bánh mì vừa là nhà nói: 
 
- Chắc tối nay nội và con ăn cơm nguội quá! 
  
  
 
		 
		
		
		
		
Tài sản của quykiemtu  
 
		
		
		
		
	
	 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			
			
				27-09-2008, 01:57 PM
			
			
			
		
 
	 
 
	
		
		
		
			 
			
				
				Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn 
				
				
			 
			  
			
				
					Tham gia: May 2008
					Äến từ: Việt Nam
					
					
						Bài gởi: 3,304
					
                    Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngày 16 giá» 
                
					
 
	Thanks: 932
	
		
			
				Thanked 2,152 Times in 223 Posts
			
		
	
					
					
					
					    
				 
			 
		 
		
		
	 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương 5 
 
 
 
 
 
 
Tống Hoài Bảo cảm thấy hÆ¡i buồn khi nghe Lâm Nhi nói Tiểu Cát đã nghỉ việc. Tiểu Cát nghỉ việc đã hÆ¡n má»™t tháng rồi. Nhìn cô bé đâu phải là ngưá»i ngang ngược, lưá»i biếng mà sao Lâm Nhi lại nói “Con nhỠđó, làm thì chẳng bao nhiêu, nói chuyện vá»›i bồ thì nhiá»u, còn đòi tăng lương, em nhá» nhẹ giải thÃch cho nó hiểu, mà nó ngang ngược đòi nghỉ!†Äa số các cô con gái xinh đẹp thá»i nay thưá»ng hay có nhiá»u bạn trai nên trá»™m thá»i gian làm việc Ä‘i nói chuyện vá»›i bồ thì không có gì là lạ, nhưng chàng không tin Tiểu Cát là ngưá»i như thế. CÅ©ng có thể là lá»—i ở Lâm Nhi! Chàng cÅ©ng biết đôi khi tÃnh tình Lâm Nhi rất nóng nảy, khi mệt má»i nàng thưá»ng có chuyện xung đột vá»›i ngưá»i làm, vì thế mà Tiểu Cát cÅ©ng như bao nhiêu ngưá»i làm khác, không thÃch làm việc cho nàng. 
 
Hoài Bảo lắc đầu, cưá»i rồi thầm nói má»™t mình: 
 
- Có thể dạo nầy, dÄ©a hát cá»§a cô bé bán không nhiá»u nên thưá»ng hay nóng nảy! Hy vá»ng lát nữa khi ra mắt ba, nàng hiá»n hòa má»™t tÃ! 
 
ông Tống Lục bước vào văn phòng cá»§a Bảo, há»i: 
 
- Bảo, tại sao giỠnầy tài xế của con vẫn chưa đưa Lâm Nhi đến đây? 
 
Hoài Bảo nhìn lên và vui vẻ nói: 
 
- Chắc là kẹt xe! Con đã gá»i đến nhà cá»§a Lâm Nhi nhiá»u lần rồi, nhưng không có ai trả lá»i Ä‘iện thoại! 
 
ông Lục ra vẻ bực mình, nói: 
 
- Äất Hong Kong nầy càng ngày càng nhá», xe cá»™ thì nhiá»u, đưá»ng xá thì Ãt! 
 
Hoài Bảo cưá»i vá»›i Ba cá»§a chàng: 
 
- Ba à, không sao đâu, chúng ta nhất định sẽ không đến trễ đâu! 
 
ông Lục nhÃu mày: 
 
- Äi dá»± tiệc mà đến trá»… thì tháºt là mất mặt! Con thá» gá»i nó má»™t lần nữa coi! Thằng Nam nó đã đưa má nó Ä‘i rồi! 
 
Bảo cầm ống nghe lên định gá»i Ä‘iện cho Lâm Nhi lần nữa thì nàng bước vào vá»›i vẻ mặt giáºn dữ. Hoài Bảo buông Ä‘iện thoại xuống, cưá»i nói: 
 
- Lâm Nhi, vào đây đi em! 
 
Lâm Nhi bước vào, nhìn Hoài Bảo, nói: 
 
- Có phải là trễ giỠrồi không anh? 
 
Hoài Bảo lắc đầu, nói: 
 
- Không sao! đây là Ba của anh. Quay sang ông Tống Lục, chàng vui vẻ nói - Còn đây là Lâm Nhi, vị hôn thê của con đó! 
 
Lâm Nhi nhìn ông Lục, gáºt đầu chào: 
 
- Dạ chào Bác! 
 
ông Lục nhìn nàng, lắc đầu 
 
- Ờ! Con cái thá»i nay, trở thành vị hôn thê, hôn phu rồi má»›i chịu dẫn vá» nhà ra mắt cha mẹ! Thôi chúng ta Ä‘i, kẻo trá»…! 
 
Hoài Bảo vui vẻ nhìn Lâm Nhi, há»i: 
 
- Bác Năm đâu rồi? 
 
Lâm Nhi thản nhiên há»i lại: 
 
- Anh muốn nói ông tài xế đó hả? 
 
Hoài Bảo gáºt đầu. 
 
- Äúng rồi, ông ta Ä‘ang ở ngoài xe đợi chúng ta à? 
 
Lâm Nhi liá»n nổi nóng, nói: 
 
- Em cho ổng nghỉ việc rồi! Chỉ là một thằng tài xế mà dám ra lệnh với em! 
 
Hoài Bảo ngạc nhiên nhìn Lâm Nhi, to tiếng há»i: 
 
- Cái gì! em đuổi ổng hả? tại sao? 
 
ông Lục giáºn lên, quát to: 
 
- Tụi bây làm cái trò gì váºy? đã trá»… giá» mà lại còn Ä‘uổi ông tài xế, bây giá» ai đưa chúng ta Ä‘i! 
 
Hoài Bảo vá»›i vẻ thất vá»ng, nhìn Lâm Nhi, nói: 
 
- Em tháºt quá đáng rồi đó! Quay sang ông Lục, chàng nói: - Thôi tất cả ra xe Ä‘i, để con lái cho! 
 
Hoài Bảo lái xe không nói má»™t lá»i nào. Lâm Nhi ngồi cạnh bên cÅ©ng không lên tiếng. Ông Tống ngồi phÃa sau cứ lắc đầu rồi thở dài. Khi Hoài Bảo dừng lại vì bị đèn Ä‘á», bá»—ng Lâm Nhi quây cá»a xe xuống ngóng ra ngoài. Xe kế bên có vài thằng thanh niên cứ nhìn qua phÃa cá»§a Lâm Nhi mãi. Nàng lá»›n tiếng nói: 
 
- Äồ quá»·, ai cho đâu mà nhìn! 
 
Bá»n thanh niên ngồi trong xe cưá»i và to tiếng lại vá»›i nàng: 
 
- Cặp ngá»±c nhá» xÃu, ai mà thèm nhìn! 
 
Lâm Nhi giáºn dữ la lên: 
 
- Äồ mất dạy! Có dám Ä‘ua xe vá»›i tao không? 
 
Ngưá»i ngồi xe bên cạnh liá»n nói lại: 
 
- Tại sao lại không! 
 
Lâm Nhi vụt Hoài Bảo: 
 
- Anh chạy nhanh lên! đừng để thua tụi nó! 
 
Hoài Bảo nhìn Lâm Nhi, lắc đầu: 
 
- Anh không muốn Ä‘ua xe gì cả. Tại sao em lại nói chuyện vá»›i bá»n nó! 
 
ông Tống cũng hoảng hồn, nói: 
 
- Thôi đừng có trò chuyện vá»›i chúng nữa. Bảo, cứ nhưá»ng cho tụi nó Ä‘i! 
 
Äèn xanh nổi lên, Hoài Bảo vẫn không chạy. Mấy thằng ngồi xe kế bên cÅ©ng không cho xe chạy, ló đầu ra nói: 
 
- Sao, không dám đua à? 
 
Hoài Bảo lắc đầu không nói, chàng cho xe chạy từ từ. Thằng lái xe cạnh bên rồ ga, réo to: 
 
- Nó dám khi dể bá»n mình! ép xe cho nó má»™t tráºn nên thân! 
 
Hoài Bảo nghe nói thế hoảng hồn cho xe chạy tháºt nhanh! 
 
Bá»—ng nhiên nghe cái “Rầm†tháºt tá» Chiếc xe cá»§a Hoài Bảo đã đụng vào cây cá»™t đèn, má»i ngưá»i trong xe Ä‘á»u bị bất tỉnh. 
 
o0o 
 
Thoát cái, mà Cát Lan đã ở nhà hơn một tháng. 
 
Cát Lan ngồi trong phòng trang Ä‘iểm. Hôm nay nàng má»›i cảm thấy tinh thần đầy đủ để Ä‘i làm vá»›i công việc cÅ© ở đài truyá»n thanh. Cát Lan tá»± nhá»§ vá»›i lòng, sẽ không bao giá» mÆ¡ má»™ng đến những gì mà nàng không thể vá»›i tá»›i! Cuá»™c sống cá»§a nàng từ hôm nay trở di phải trở lại bình thản như xưa. 
 
Cát Lan vừa đeo bông tai vừa nghe Minh Thái cằn nhằn với ông nội: 
 
- Ông à, đổi lại đài kia đi! giỠnầy mà nội còn coi đá bóng, con đương xem tin tức mà ông! 
 
- Ông không coi, nằm xuống đây, tao đánh đòn mầy bây giá». 
 
Cát Lan nhìn ra cá»a sổ vui cưá»i. Tháºt ra hạnh phúc Ä‘ang ở cạnh nàng cÆ¡ mà, tại sao nàng cứ mãi má»™ng mÆ¡ xa vá»i. Ông ná»™i tuy không nhá»› gì nhiá»u nhưng tình thương vẫn tràn đầy cho Minh Thái và nàng. Anh cá»§a nàng, tuy không ngá»t ngào lá»i nói như bao nhiêu ngưá»i anh trai khác, nhưng anh hai cá»§a nàng là má»™t ngưá»i tốt, không nói ra nhưng nàng vẫn biết anh cá»§a nàng luôn lo lắng và bảo vệ nàng. Thế mà nàng cÅ©ng có lúc cảm thấy cô đơn, có lẽ vì thiếu ngưá»i tâm sá»±, hoặc thiếu cái gì đó... tình yêu đôi lứa chăng? 
 
â€Tống Hoài Bảoâ€... Cát Lan giáºn dữ, “Tại sao lại nghÄ© đến hắn ta trong lúc nầy, má»™t anh chàng tháºt ngu si khá» dại, có lẽ sẽ không bao giá» gặp lại hắn nữa vì thế giá»›i nghèo nàn cá»§a mình sao có cÆ¡ há»™i hòa chung vá»›i thế giá»›i cao sang kia!†
 
- Lan! mầy ra đây mau, nhanh lên! 
 
Tiếng gá»i cá»§a Minh Thái làm Cát Lan giá»±t mình, nàng vẫn ngồi yên, nói to 
 
- Không ra, em Ä‘ang báºn trang Ä‘iểm! 
 
Minh Thái la lớn 
 
- Mầy ra đây nhanh lên, tin tức vỠvụ xe hơi bị đụng 
 
Cát Lan cằn nhằn: 
 
- Ở đất Hong Kong nầy, xe hÆ¡i bị đụng là thưá»ng, có gì mà coi! Theo em, an toàn nhất là chạy xe đạp! 
 
Tiếng Minh Thái lại hối thúc Cát Lan: 
 
- Nhanh lên, có liên quan đến thằng Tống Hoài Bảo của mầy đó! 
 
Cát Lan nghe đến tên Hoài Bảo, nàng đứng báºt dáºy, chạy ra phòng khách. Cát Lan vừa kịp nghe 
 
â€Trên xe có ba ngưá»i! ông Tống Hoài Lục, Tống Hoài Bảo, và cả cô ca sÄ© Lâm Nhi! HỠđã được mang vào bệnh viện xxx, chúng tôi vẫn không biết tình trạng ba ngưá»i đó thế nào!†
 
Cát Lan vá»™i vàng trở vào phòng riêng, vá»™i lấy cái bóp nhá» bá» vào túi quần rồi chạy trở ra Ä‘i vá» phÃa chiếc xe đạp cá»§a nàng. Minh Thái nhìn theo há»i: 
 
- Mầy định đi đâu đó? 
 
Cát Lan nói nhanh: 
 
- Äi vào nhà thương chứ đâu! 
 
Minh Thái lắc đầu, nói: 
 
- Ngưá»i ta Ä‘uổi việc mầy, bây giá» lại Ä‘i thăm há»! 
 
- Nhi Nhi không còn bà con gì ở đây cả, em cần phải đến đó vá»›i nó, hy vá»ng há» sẽ không sao! 
 
Minh Thái đứng dáºy, nói: 
 
- Mầy thiệt nhiá»u lòng từ thiện! giá» nầy mà còn lôi chiếc xe đạp nầy, Ä‘i taxi Ä‘i mầy Æ¡i! 
 
Cát Lan nhìn Thái cưá»i 
 
- Ờ, thôi em đi nha... 
 
Minh Thái đi theo. 
 
- Tao cÅ©ng Ä‘i, nếu con nhỠđó lại ăn hiếp mầy tao sẽ cho nó má»™t tráºn nên thân! 
 
Quay đầu lại nhìn ông ná»™i, Minh Thái nói tháºt lá»›n. 
 
- Tụi con đi một chút, ông không được đi đâu đó. Ở nhà xem đá bóng đi! 
 
ông nội của hỠlẩm bẩm: 
 
- Tao già chứ tao đâu có điếc! 
 
Cát Lan nhìn ông cưá»i nhẹ và hôn lên trán ná»™i, nói: 
 
- Tụi con đi chút vỠngay nha ông! 
 
Nói xong nàng nắm lấy cổ tay của Minh Thái, vừa lôi chàng đi vừa nói: 
 
- Trá»i Æ¡i, giá» nầy mà anh còn coi đá bóng! 
 
Minh Thái nói: 
 
- Tại sao tao phải gấp? có chết thì cũng đã chết rồi, thấy không, phải nó mua bảo hiểm nhân thỠcủa tao thì... 
 
Cát Lan giáºn dữ nói: 
 
- Ông ơi là ông, sao nói toàn chuyện không hên! bây giỠanh đi hay không? 
 
Cả hai chạy xuống lầu, ra ngoài đón taxi và đi thẳng vào nhà thương. 
 
Cát Lan vá»™i vàng đến bàn hướng dẫn há»i cô y tá: 
 
- Cô ơi, có biết cô ca sĩ Lâm Nhi có sao không cô? 
 
Cô y tá xem hồ sơ, nói: 
 
- Cô Lâm Nhi thì không sao, nhưng tá»™i nghiệp cho ngưá»i Ä‘i chung xe vá»›i cô ta. 
 
Cát Lan hoảng hốt: 
 
- Hả, trá»i Æ¡i! Há» chết rồi sao? 
 
Cô y tá lắc đầu: 
 
- Chết thì không đến nỗi, ông Tống Lục thì đã bị mê man bất tỉnh, ông Tống Bảo thì... 
 
Cô y tá chưa dứt lá»i thì Lâm Nhi từ trong phòng khám bệnh Ä‘i ra, nhìn thấy Cát Lan, Lâm Nhi há»i: 
 
- Ủa, sao mầy lại ở đây? 
 
Cát Lan mừng rỡ nhìn Lâm Nhi, há»i: 
 
- Mầy có sao không? Tao nghe tin xe mầy bị đụng nên vội vàng đến đây! 
 
Lâm Nhi vui cưá»i lắc đầu: 
 
- Tao không sao, rất may mắn là cánh tay bị gẫy nhẹ thôi! bác sĩ đã băng bột lại cho tao nè! 
 
Cát Lan nhìn cánh tay cá»§a Lâm Nhi, rồi lại há»i: 
 
- Váºy anh Hoài Bảo cá»§a mầy có sao không? bị thương nặng lắm à? 
 
Lâm Nhi lắc đầu: 
 
- Hắn không phải là cá»§a tao! Ai mà biết, nghe nói bị tàn táºt gì đó! 
 
Cát Lan tròn mắt, há»i: 
 
- Mầy nói cái gì? tàn táºt? tụi bây rã rồi à? 
 
Lâm Nhi nhún vai, nói: 
 
- Hắn vẫn chưa biết! Tao chỉ nghe váºy thôi, không biết gì thêm! 
 
- Mầy không vào thăm Hoài Bảo sao? 
 
- Tại sao tao phải thăm hắn? nếu tao bây giá» mà vá»› vô ngưá»i tàn táºt thì suốt Ä‘á»i tao sẽ không cất mặt lên nổi, mầy biết không! 
 
Cát Lan giáºn dữ nói: 
 
- Mầy có thể thốt ra những lá»i nói đó sao Nhi Nhi! anh Hoài Bảo yêu thương mầy như váºy, mà... 
 
Lâm Nhi nhÃu mày, nói: 
 
- Mầy đến đây thăm tao hay dạy Ä‘á»i tao? Nếu mầy thÃch hắn, tao nhưá»ng lại cho mầy đó! 
 
Nói thế là Lâm Nhi bỠđi. Cát Lan và Minh Thái đứng nhìn theo. Lâm Nhi vừa đi mấy bước thì có một chàng trai đến bên cạnh nắm tay cô ta dìu đi. 
 
Minh Thái nhìn Cát Lan, nói: 
 
- Bây giỠphải làm sao? 
 
- Em đâu biết, mình phải há»i thăm xem phòng Tống Hoài Bảo ở đâu! 
 
Thái nÃu cô y tá đương Ä‘i ngang, há»i: 
 
- Cô có biết ông Tống Hoài Bảo đang nằm phòng nào không? 
 
Cô y tá nhìn Minh Thái và Cát Lan, há»i lại: 
 
- Tôi là y tá tạm thá»i cá»§a ông Tống Hoài Bảo, các ngưá»i là ai mà há»i thăm ông Tống? 
 
Minh Thái chỉ vào Cát Lan, nói: 
 
- Nó là vợ sắp cưới của ông Tống Hoài Bảo, tôi là anh của con nhỠnầy. 
 
Cát Lan nhìn anh, tỠvẻ không bằng lòng: 
 
- Anh hai! 
 
Cô y tá liá»n nói: 
 
- Váºy thì hay quá, bác sÄ© có thể nói chuyện vá»›i cô vá» tình trạng cá»§a ông Tống Hoài Bảo được rồi! Chúng tôi muốn nói chuyện vá»›i bà Tống Lục, nhưng bà ta và ông Tống Nam nói rằng không muốn biết đến! gia đình ông Tống Lục đã nói rằng chuyện bệnh hoạn thuốc men cá»§a ông Hoài Bảo sẽ không liên quan gì đến há»! Há» chỉ biết có ông Tống Hoài Lục! ông Lục vẫn còn Ä‘ang hôn mê! 
 
Cát Lan tròn mắt ngạc nhiên, há»i: 
 
- Cô nói váºy là sao? 
 
Cô y tá thở dài nói: 
 
- Có nghÄ©a là há» không trả tiá»n thuốc men gì cho ông Tống Hoài Bảo cả! nếu váºy ông Tống Hoài Bảo có thể sẽ bị tàn táºt cả Ä‘á»i! Chúng tôi đành bó tay! Bác sÄ© rất cần nói chuyện vá»›i cô... cô hãy theo tôi! 
 
Cát Lan thấy chân tay mình run lên. Nàng Ä‘au lòng nhìn cô tá, gáºt đầu: 
 
- Vâng 
 
Minh Thái và Cát Lan đi theo cô y tá đến văn phòng bác sĩ. 
  
 
		 
		
		
		
		
Tài sản của quykiemtu