17-03-2012, 12:51 AM
			
			
			
		
 
	 
 
	
		
		
		
			 
			
				
				♥ ... Ä‘á»i ta có khi tá»±a lá cá» ... ♥ ღ ... ngồi hát ca rất tá»± do ... ღ 
				
				
			 
			  
			
				
					Tham gia: Dec 2010
					Äến từ: ..... má»™t góc nhá» bình yên.....
					
					
						Bài gởi: 1,600
					
                    Thá»i gian online: 1 tháng 2 tuần 3 ngày 
                
					
 
	Thanks: 1,142
	
		
			
				Thanked 9,426 Times in 1,115 Posts
			
		
	
					
					
					
					    
				 
			 
		 
		
		
	 
 
	
	
		
	
		
		
			
			
				
				Sinh viên tồi trưá»ng Bắc Äại_Tác giả: Phá Äầu 
			
			 
			
		
		
		
			
			 
(Nguyên tác: Bắc Äại sức khá»e) 
 
Tác giả: Phá Äầu 
 
Converter: nothing_nhh 
 
Thể loại: Hài, ngôn tình 
 
Chuyển ngữ: Sâu 
 
Nguồn: http://thanhdaocac.wordpress.com/   
 
 
Xin chân thành cảm ơn DG đã cho phép mình post truyện này tại 4vn.eu ^^  
 
 	
 Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục này: 
	
		 
		
		
		
		
Tài sản cá»§a xCá»x  
 
		
        
		    
  Chữ ký cá»§a xCá»x      .....Äồi êm êm, cá» im im, ngá»§ yên yên, má»™ng ước rất hiá»n.....
.
.
.
.
.
.
.
x
          
		 
		
		
		
		
			
				
 
				
					
						Last edited by xCá»x; 07-04-2012 at 02:24 PM .
					
					
				 
			
		
		
		
	
	 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			
			
				17-03-2012, 01:01 AM
			
			
			
		
 
	 
 
	
		
		
		
			 
			
				
				♥ ... Ä‘á»i ta có khi tá»±a lá cá» ... ♥ ღ ... ngồi hát ca rất tá»± do ... ღ 
				
				
			 
			  
			
				
					Tham gia: Dec 2010
					Äến từ: ..... má»™t góc nhá» bình yên.....
					
					
						Bài gởi: 1,600
					
                    Thá»i gian online: 1 tháng 2 tuần 3 ngày 
                
					
 
	Thanks: 1,142
	
		
			
				Thanked 9,426 Times in 1,115 Posts
			
		
	
					
					
					
					    
				 
			 
		 
		
		
	 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Sinh viên tồi trưá»ng Bắc Äại  
 
Chương 1:   Ân cần dạy bảo trước khi nháºp há»c  
 
Tác giả:  Phá Äầu 
Chuyển ngữ:  Sâu  
Nguồn:  http://thanhdaocac.wordpress.com/  
    
 
 
 
 
 
Mẹ tôi nói, Lâm Lâm a, con nói xem con có cái váºn *** chó gì mà có thể thi đỗ Bắc Äại. Khi vào đại há»c, nhiệm vụ thứ nhất con phải đảm nháºn là bảo đảm không để bị Ä‘uổi, nhiệm vụ thứ hai là giảm béo, nhiệm vụ thứ ba là phải tìm má»™t bạn trai ở đại há»c nổi tiếng, đảm bảo sau này con không còn váºn *** chó nữa nên phải dá»±a vào gien di truyá»n để thi đỗ đại há»c nổi tiếng. 
 
Äây là những lá»i mà mẹ tôi đã nói khi bà tiá»…n tôi ở trạm xe lá»a. 
 
Còn việc vì sao mẹ tôi lại tiá»…n tôi ra trạm xe lá»a chứ không theo tôi tá»›i trưá»ng ư? Äó là vì trên TV, mẹ tôi thấy toàn bá»™ thị trấn nhá» cá»§a chúng tôi chỉ có tôi và má»™t nam sinh đỗ cùng má»™t trưá»ng đại há»c, đó là má»™t ngưá»i có gương mặt trắng trẻo xinh đẹp. Mà mẹ tôi thì rất thÃch khuôn mặt như thế. Bà thông qua rất nhiá»u đưá»ng lắt léo để ấy được số Ä‘iện thoại ngưá»i kia, sau đó tá»± mình gá»i Ä‘iện thoại cho nhà cáºu ta: A lô, là bạn há»c Phương Dư Khả phải không? Xin chào ha. Dì là mẹ cá»§a Chu Lâm Lâm a~~ là thế này. Lâm Lâm nhà dì không phải đỗ cùng má»™t trưá»ng vá»›i cháu sao? Sao, cháu không quen? Không sao, không sao, gặp rồi sẽ quen. Là thế này, Lâm Lâm nhà dì lần đầu tiên xa nhà, nhưng dì và bố nó tham gia má»™t Ä‘oàn du lịch. Vì váºy phiá»n cháu chăm sóc Lâm Lâm nhà dì má»™t chút. Dì nhá» cháu nha. Có thá»i gian đến nhà dì chÆ¡i nha. 
 
Tôi ngồi bên cạnh cÅ©ng thấy xấu hổ, cái gì mà Ä‘oàn du lịch, rõ là mÆ¡ tưởng. Bà mà bá» tiá»n ra để Ä‘i du lịch thì mặt trá»i sẽ má»c từ hướng tây. HÆ¡n nữa, Phương Dư Khả kia tuy là bạn há»c cá»§a tôi nhưng trưá»ng chúng tôi trá»ng lý khinh văn, khoa tá»± nhiên cá»§a bá»n há» như cung Ä‘iện còn khoa văn cá»§a chúng tôi lại má»™t mình má»™t góc, gần như là nÆ¡i cho cung nữ ở. Tuy há»c cùng ba năm nhưng chưa từng đối mặt vá»›i cáºu ta, chỉ khi nhà trưá»ng trao giải má»›i nhìn thấy cáºu ta từ xa xa. Chỉ biết cáºu ta được nữ sinh bầu là mỹ nam, là cháu trai cá»§a thầy hiệu trưởng. 
 
Ngược lại, cáºu ta cÅ©ng chưa từng để hiệu trưởng mất mặt, nhấc tay má»™t cái đã được giải nhất XX gì đó. Trong tá»§ kÃnh cá»§a trưá»ng tôi có má»™t bức ảnh cá»§a cáºu ta, hai bên trái phải viết: sinh ngày 18 tháng 7 năm 1984, năm XX là há»c sinh giá»i cá»§a tỉnh, ngày XX tháng XX năm XX được cái gì đấy. Tôi từng nói đùa vá»›i nhá» Khuê Máºt, nhìn bức ảnh này giống như giấy chứng nháºn thân pháºn, ngược lại, chỉnh sá»a lại má»™t chút cÅ©ng có thể trở thành má»™t tá» cáo phó. CÅ©ng may thị trấn nhá» này cá»§a tôi không có chế độ cá» tuyển, nếu không ngưá»i như thế cÅ©ng chẳng cần phà công thi cá», sẽ trá»±c tiếp được tiá»…n đến đại há»c Hoa Bắc. Nghe nói thành tÃch thi đại há»c vừa công bố, trưá»ng Bắc Äại đã gá»i Ä‘iện cho cáºu ta, quấn chặt không rá»i. Vào cùng má»™t trưá»ng đại há»c vá»›i ngưá»i như váºy, áp lá»±c quá lá»›n, hÆ¡n nữa cáºu ta nhất định sẽ khinh thưá»ng loại ngưá»i như tôi. Ai~, sau này tá»›i Bắc Äại, nÆ¡i nÆ¡i Ä‘á»u là ngưá»i như thế. NghÄ© tá»›i mà nhức đầu. Tục ngữ có câu “trữ vi kê thá»§, bất tố phượng vÄ©â€. Tôi hà tất phải vì rạng rỡ tổ tông mà tá»± làm báºy, ná»™p đơn vào Bắc Äại nha? 
 
Lại nói vá» chuyện thi thỠđại há»c, thành tÃch cá»§a tôi dao động đến cá»±c đại, có lúc ngá»n sóng, có lúc bụng sóng, có lúc ở táºn chân sóng. Tôi còn căn cứ vào thành tÃch thi thỠđể vẽ biểu đồ hình đưá»ng. Dá»±a theo đưá»ng gãy, thành tÃch thi đại há»c cá»§a tôi hẳn là ở bụng sóng. Không ngá» khi Ä‘i thi lại trúng tá»§, vá»t luôn tá»›i đỉnh Everest, vì váºy khi nháºn được giấy báo Ä‘iểm cá»§a trưá»ng đại há»c, đối mặt vá»›i má»™t hai rồi ba con số không trước số 28, tôi vẫn bán tÃn bán nghi có phải phát sai hay không. Trên há»™i nghị gia đình, tôi không ngừng há»i mẹ già cá»§a tôi, tôi đứng thứ 28 cá»§a tỉnh sao? Phải không? Phải không? 
 
Mẹ tôi trừng mắt liếc tôi: “Muốn đỗ trưá»ng nổi tiếng đến mức Ä‘iên rồi? Làm sao có thể, nhất định là thứ 28 cá»§a trưá»ng con.†
 
Bố già trước nay luôn trầm ổn bá»—ng nhiên mở miệng: “PhÃa trước có nhiá»u số không như váºy, xem ra phải đến hÆ¡n mưá»i nghìn thà sinh, đây là danh sách cá»§a cả tỉnh mà.†
 
Äại khái là sau má»™t phút trầm mặc, mẹ tôi nhanh chóng cầm Ä‘iện thoại gá»i bác cả tôi: “Chị cả, thiên thạch đụng há»ng Lâm Lâm nhà em rồi!†
 
Nguyện vá»ng trước khi Ä‘i thi láºp tức bị tôi khai tá» như thế. 
 
Tôi vừa vào trong tàu há»a đã phát hiện có má»™t nam sinh ngồi đối diện chá»— cá»§a tôi. Gương mặt trắng trắng Ä‘eo má»™t chiếc kÃnh gá»ng Ä‘en, có Ä‘iểm giống Phương Äại Äồng sau khi nổi tiếng. Má»™t tay cáºu ta láºt quyển “Äịa lý quốc giaâ€, má»™t tay xoay bút. Tôi thá» há»i: “Xin há»i cáºu là Phương Dư Khả sao?†
 
Cáºu ta ngẩng đầu lên, bút trong tay vẫn không ngừng xoay, “Ừ, là tôi.†
 
Tôi láºp tức vung vãi ra má»™t nụ cưá»i tháºt to: “Xin chào, xin chào. Tôi là Chu Lâm Lâm. Xin chiếu cố cho.†Nói xong tôi láºp tức lấy ra má»™t Ãt đồ ăn vặt để lên bàn má»i cáºu ta ăn. 
 
Phương Khả Dư lạnh lùng nói má»™t câu “xin chào†rồi quay lại vá»›i quyển tạp chÃ. 
 
Không lâu sau, tôi nghe thấy tiếng gõ lên thá»§y tinh, quay đầu nhìn lại, là mẹ già cá»§a tôi. Bà trừng mắt nhìn tôi, hướng vá» phÃa Phương Dư Khả bÄ©u môi rồi làm má»™t tư thế cố lên. Tôi nhẫn nhịn liếc mắt má»™t cái, tức giáºn nói: “Còn chưa để yên a?†
 
Câu nói này dá»a tá»›i Phương Dư Khả Ä‘ang đắm chìm trong quyển sách. Cáºu ta nhìn chằm vào gương mặt tức giáºn cá»§a tôi, nói: “Con gái mà tÃnh tình quá hung bạo sẽ ế chồng.†Không đợi tôi cãi lại, cáºu ta lại vùi đầu vào Ä‘á»c sách. 
 
Xe lá»a rốt cuá»™c cÅ©ng rầm ráºp chạy vá» phÃa trước. Tôi cảm thấy chán muốn chết, rút má»™t quyển “tri âm†ra, láºt xem vài tá», vẫn cá»±c kỳ buồn chán nên kiếm chuyện há»i: “Phương Dư Khả, cáºu đỗ Bắc Äại như thế nào váºy?†
 
Phương Dư Khả không ngẩng đầu lên, tiếp tục xoay bút: “Những năm trước đây toàn đứng đầu, phát huy bình thưá»ng.†
 
“A. May mà tôi mÆ¡ mÆ¡ hồ hồ cÅ©ng đỗ trưá»ng đó, nếu không cả thị trấn chúng ta chỉ có má»™t mình cáºu Ä‘i, váºy cÅ©ng tháºt cô đơn ha. Hắc hắc ~~†Tôi cưá»i cưá»i, tháºt ra vết thương cá»§a tôi lại bị sát muối. 
 
Trên cả Ä‘oạn đưá»ng, tôi Ä‘á»u cá»±c kỳ cô đơn nhắn tin, Ä‘á»c “tri âmâ€, gặm đùi gà, ăn không ngồi rồi. Còn Phương Dư Khả chỉ như pho tượng ngồi Ä‘á»c sách đối diện, nếu không phải cái bút còn Ä‘ang chuyển động tôi sẽ nghi ngá» có phải cáºu ta đóng băng rồi hay không. Cuối cùng, cÆ¡n buồn ngá»§ kéo tá»›i, tôi ghé vào mặt bàn nhá» mà ngá»§. Trong mÆ¡ mÆ¡ màng màng, tôi bị Phương Dư Khả vá»— tỉnh. 
 
“Này, lên giưá»ng mà ngá»§ Ä‘i.†Tôi lau nước miếng bên môi, phịch má»™t tiếng, ngay cả giày cÅ©ng không cởi, láºp tức nằm lên giưá»ng bất tỉnh nhân sá»±. Khi tỉnh lại, Phương Dư Khả đã ngồi đối diện Ä‘á»c sách, Tháºt là má»™t con Ä‘á»c sách a. 
 
Trải qua hÆ¡n mưá»i tiếng Ä‘i xe, xe lá»a cuối cùng cÅ©ng dừng lại. 
 
Bởi vì chúng tôi đến trước ngày nháºp há»c nên ở trạm xe lá»a không có đàn anh đàn chị tá»›i đón. Tôi và Phương Dá» Khả bắt má»™t chiếc taxi tá»›i thẳng Bắc Äại. Tài xế taxi huyên thuyên tán dóc vá»›i tôi, còn Phương Dư Khả vẫn như được khắc từ băng, lạnh lùng ở bên cạnh. Có ngưá»i nói chuyện phiếm nên thá»i gian trôi qua rất nhanh, cảm giác chưa bao lâu tài xế đã nói tá»›i rồi. Tôi xuống xe, ngẩng đầu nhìn bốn chữ “Äại há»c Bắc Kinh†kinh Ä‘iển vẫn nhìn thấy trên TV. Tôi đặt hành lý sang hai bên, đứng bên dưới tấm bảng, nói vá»›i Phương Dư Khả: “Bạn há»c Phương Dư Khả, chụp cho tôi má»™t tấm Ä‘i. Nếu ảnh chụp ra mà không có tôi trong đấy, chứng tá» tôi Ä‘ang tháºt sá»± nằm mÆ¡.†
 
Phương Dư Khả liếc mắt nhìn vẻ mặt ngốc nghếch kia, lắc đầu nói vá»›i tôi: “Cô có thể không ấu trÄ© như váºy được không?†
 
Tôi cưá»i nói: “Cái này không giống nha, các cáºu nhìn Bắc Äại chỉ như nhìn nhà mình, từ khi sinh ra đã được định sẵn là ngưá»i cá»§a Bắc Äại, đương nhiên không có tình cảm vá»›i nó. Nhưng tôi thì khác nha, tôi là má»™t cây cá» dại được gả vào nhà giàu. Tôi còn chưa biết ngưá»i nhà giàu này có hối háºn hay không nha. Nhỡ may hỠđá tôi ra, tấm ảnh này cÅ©ng có thể coi như giấy chứng nhân kết hôn, có thể chứng minh tôi đã từng ở trong nhà giàu a.†
  
 
		 
		
		
		
		
Tài sản cá»§a xCá»x  
 
		
		
		
		
	
	 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			
			
				17-03-2012, 01:04 AM
			
			
			
		
 
	 
 
	
		
		
		
			 
			
				
				♥ ... Ä‘á»i ta có khi tá»±a lá cá» ... ♥ ღ ... ngồi hát ca rất tá»± do ... ღ 
				
				
			 
			  
			
				
					Tham gia: Dec 2010
					Äến từ: ..... má»™t góc nhá» bình yên.....
					
					
						Bài gởi: 1,600
					
                    Thá»i gian online: 1 tháng 2 tuần 3 ngày 
                
					
 
	Thanks: 1,142
	
		
			
				Thanked 9,426 Times in 1,115 Posts
			
		
	
					
					
					
					    
				 
			 
		 
		
		
	 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			 
 
 
 
 
 
Tất cả má»i thứ trong trưá»ng Ä‘á»u má»›i mẻ. Tôi như bước vào vưá»n hoa lá»™ng lẫy cá»§a bà ngoại, nhìn cái này, sá» cái kia. Háºn không thể ngay láºp tức có má»™t cái máy chụp ảnh. Có vẻ Phương Dư Khả chê tôi mất mặt nên nói: “Cô ngồi đây má»™t chút Ä‘i. Tôi gá»i Ä‘iện cho đàn anh để anh ấy tá»›i đón chúng ta. Trá»i nắng như váºy cô không sợ say nắng sao.†
 
Tôi làm bá»™ kinh ngạc: “Oa, Phương Dư Khả, cáºu liên tục nói vá»›i tôi bốn câu. Không dá»… dàng, không dá»… dàng nha.†
 
Phương Dư Khả trừng mắt liếc tôi một cái, cúi đầu không nói nữa. 
 
Chúng tôi ngồi trong bóng râm chưa bao lâu đã nghe thấy có ngưá»i vá»— vai Phương Dư Khả, “Sao tá»›i sá»›m váºy?†
 
Tôi ngẩng đầu lên, dưới ánh mặt trá»i không nhìn rõ mặt đối phương. Vá»™i vàng đứng dáºy nói, “Chào anh!†
 
Äàn anh cưá»i nói vá»›i Phương Dư Khả, “Còn mang theo ngưá»i nhà ha?†
 
Phương Dư Khả đẩy nhẹ vai đàn anh, nhẹ giá»ng nói, “Nói mò cái gì váºy.†
 
Lúc này, anh ta cÅ©ng đứng dưới bóng cây, tôi cÅ©ng nhìn thấy rõ gương mặt anh ta. Äôi mắt nhá», mÅ©i thẳng, má lúm đồng tiá»n nhá», cằm nhá»n. Ãnh mặt trá»i xuyên qua lá cây rÆ¡i xuống trên mặt anh, lá cây lay động, ánh sáng cÅ©ng lay động trên mặt anh ta. 
 
Tim tôi nảy lên má»™t cái tháºt mạnh, nuốt nước miếng, tôi phun ra má»™t câu: “Äàn anh tên gì?†
 
Phương Dư Khả liếc tôi má»™t cái nói: “Cô cÅ©ng gá»i đàn anh sao, không phải đàn anh cùng ngành cô. Chỉ là ngưá»i cùng trấn vá»›i chúng ta. Không quen cô.†
 
Tôi vá»™i vàng nói, “Äồng hương a~~ đồng hương gặp đồng hương, hai mắt lệ lưng tròng a. Tuy không phải đàn anh cùng ngành nhưng còn hÆ¡n đàn anh cùng ngành!†
 
Äàn anh ôn hòa cưá»i cưá»i, quay đầu nói vá»›i tôi: “Lá»i nói chân thành, em có thể gá»i anh là Tiểu Tây là được.†
 
Phương Dư Khả cũng nói, “Mới ra ngoài không bao lâu mà đã nước mắt lưng tròng nói tình cảm đồng hương.†
 
Tôi coi như không nghe thấy, cưá»i nói vá»›i đàn anh: “Tiểu Tây, em là Chu Lâm Lâm, há»c tiếng Äức, anh há»c cái gì?†
 
Äàn anh còn chưa nói Phương Dư Khả đã nói chen: “Äã nói đây là đàn anh cùng ngành cá»§a tôi, tôi há»c kinh tế, đương nhiên anh ấy cÅ©ng phải há»c kinh tế. Äồ ngốc.†
 
Äàn anh cưá»i cưá»i, má lúm đồng tiá»n càng sâu: “Anh lá»›n hÆ¡n các em má»™t khóa.†
 
Tôi vá»™i vàng nói: “Ngành kinh tế rất tốt, rất tốt a. Sá»± phát triển cá»§a tổ quốc Ä‘á»u cần tá»›i các anh. Giống như chúng ta Ä‘á»u nói cái gì mà quốc gia phục vụ vì chá»§ nghÄ©a tư bản. Em vốn muốn há»c kinh tế nhưng cuá»™c thi lần này làm không được tốt váºy nên má»›i phải chuyển nghá» má»™t chút.†
 
Phương Dư Khả không thể tin được quay đầu liếc nhìn tôi, vẻ mặt rõ ràng Ä‘ang nói: “Cô có bình thưá»ng không.†
 
Tôi tá»± động loại bá» vẻ mặt kinh ngạc cá»§a cáºu ta, tiếp tục phát triển giao tình cùng Tiểu tây: “Tiểu Tây, sau này anh phải giúp em môn số há»c nha, số há»c là Ä‘iểm yếu cá»§a em.†
 
Tiểu Tây lại cưá»i má»™t tiếng: “Hệ tiếng Äức cá»§a các em được miá»…n môn số há»c, em yên tâm được rồi.†
 
Phương Dư Khả ở bên cạnh cÅ©ng không nhịn được “phụt†cưá»i má»™t tiếng, đứng má»™t bên cưá»i nhạo tôi. 
 
Bởi vì chưa tá»›i ngày đăng ký, chúng tôi không lấy được chìa khóa ký túc xá, đành phải trá» lại nhà khách gần đấy. Tiểu Tây đưa hành lý cá»§a chúng tôi tá»›i ký túc xá cá»§a anh rồi bắt đầu liên lạc vá»›i những nhà trá» lân cáºn. Không ngá» có rất nhiá»u ngưá»i tá»›i nháºp trưá»ng sá»›m, nhà trá» to nhá» gần đó Ä‘á»u cháºt nÃch, chỉ còn má»™t gian phòng lá»›n có ba giưá»ng ngá»§ ở má»™t nhà khách trong trưá»ng. Tôi ai oán nhìn Tiểu Tây. 
 
Tiểu Tây khó xá» nói, “Nếu Dư Khả gá»i cho anh trước vài ngày thì tốt rồi, anh đã sá»›m tÃnh toán trước. Các em cÅ©ng chỉ ở hai buổi tối, cÅ©ng không lâu. Nhân phẩm cá»§a Phương Dư Khả anh có thể đảm bảo. Em —†
 
Tôi láºp tức ngắt lá»i Tiểu Tây, “Nếu không Phương Dư Khả ở đây cùng các anh, em tá»›i nhà khách kia Ä‘i.†
 
Tiểu Tây suy nghÄ© má»™t chút: “Nghỉ hè bá»n anh Ä‘á»u không vá» nhà, rất nhiá»u bạn há»c Ä‘á»u ở lại ký túc xá. Nhà trưá»ng cÅ©ng không quản. Giưá»ng ngá»§ so vá»›i nhà khách còn túng thiếu hÆ¡n, Nhưng má»™t cô gái như em ở váºy quả tháºt không tiện. Thế này Ä‘i, Dư Khả, anh vá»›i em ngá»§ cùng má»™t giưá»ng Ä‘i.†
 
Phương Dư Khả nói: “Em không có ý kiến.†
 
Tôi nhìn chiá»u rá»™ng cá»§a giưá»ng má»™t chút, thấy hÆ¡i khó xá». Äang là mùa hè, ký túc xá lại không có Ä‘iá»u hòa, để hai ngưá»i con trai to như thế nằm chung, có vẻ không ổn. HÆ¡n nữa, vừa má»›i quen biết nhau tôi đã như con dì ghẻ chá»n má»™t chá»n hai, tháºt khó coi. Huống hồ má»™t mình ba giưá»ng có chút lãng phÃ… 
 
Tôi có lấy dÅ©ng khÃ: “Váºy thế này Ä‘i, cả ba chúng ta Ä‘á»u ở nhà khách Ä‘i. Ãt nhất cÅ©ng có Ä‘iá»u hòa mát mẻ.†
 
Trong mắt Phương Dư Khả có ý cưá»i quá»· quái, nhẹ giá»ng nói: “TÃnh toán nhanh như thế sao có thể kém số há»c nha.†
 
Tôi quay đầu nhẹ giá»ng vặc lại: “Liên quan đến cáºu cái rắm.†
 
Tiểu Tây cưá»i nói: “Nếu em còn lo lắng vá» Dư Khả nhà anh, anh có thể Ä‘i. Tháºt ra Dư Khả cá»§a bá»n anh đặc biệt đứng đắn nha.†
 
Dư Khả nắm tay ra vẻ đánh vào vai Tiểu Tây. 
 
Tiểu Tây quyết định dứt khoát, â€œÄÆ°á»£c, váºy quyết định thế Ä‘i.†
 
Ngay lúc đó Tiểu Tây nháºn được Ä‘iện thoại phải Ä‘i giúp má»™t ngưá»i bạn mua máy tÃnh. Tôi và Phương Dư Khả vừa tá»›i nhà khách, ngồi còn chưa ấm chá»—, mẹ tôi đã gá»i Ä‘iện tá»›i. Tôi vừa Ä‘i vá» phÃa phòng rá»a mặt vừa nghe Ä‘iện thoại: “Lâm Lâm, đã quen chá»— má»›i chưa?†
 
Tôi nói: “Còn chưa tá»›i, chìa khóa ký túc xá còn chưa được nháºn, vì thế bá»n hỠđành ở tạm nhà khách.†
 
Mẹ tôi nói: “A, Phương Dư Khả còn để ý tá»›i con chứ? Có phải con ở cách vách cáºu ta hay không a?†
 
Tôi dừng má»™t chút, hÃt vào má»™t hÆ¡i: “Mẹ, cáºu ta ngá»§ sát vách con, hÆ¡n nữa chúng con còn cùng phòng nữa.†
 
Äầu kia Ä‘iện thoại truyá»n đến má»™t tiếng “a†tháºt dài, tôi yên lặng ngắt Ä‘iện thoại. Má»™t lúc sau, mẹ tôi gá»i cho tôi má»™t tin nhắn: “Lâm Lâm, tuy mẹ rất thÃch tiểu tá» kia nhưng còn chưa Ä‘iá»u tra rõ ràng. Rất nhiá»u chuyện con phải suy nghÄ© cẩn tháºn. KÃch động là ma quá»·.†
 
Tôi bất đắc dÄ© trả lá»i: “Mẹ, con đảm bảo mấy năm tá»›i con vẫn còn nguyên tem.†
 
Ngưá»i lá»›n trong nhà má»™t lúc sau má»›i trả lá»i tôi: “Tháºt ra thanh niên có tình cảm mãnh liệt cÅ©ng không phải chuyện xấu. Cố gắng lên!†
 
Tôi nổi giáºn chạy khá»i phòng, gào lên má»™t tiếng “A†tháºt dài, khi gần bằng tiếng “A†cá»§a mẹ tôi má»›i ngừng lại. 
 
Phương Dư Khả nhẹ nhàng mắng má»™t câu: “Äồ ngốc.†
 
Tôi cầm lấy gối ném vào đầu cáºu ta, “Mắng cái gì váºy?†
 
Phương Dư Khả “xoạt†má»™t tiếng đứng lên, “Không lý luáºn vá»›i đồ ngốc.†Nói xong liá»n Ä‘i ra ngoài. 
 
Tôi dồn tức giáºn xuống dưới, dùng sức đá chân giưá»ng cáºu ta, đổi lại má»™t tiếng kêu “A†dài đầy Ä‘au đớn. 
 
Tôi buồn bá»±c ngá»™i xuống giưá»ng, nghÄ© đến mấy lá»i Ä‘iên cuồng cá»§a mẹ già, cÅ©ng không biết có phải mệt má»i cả ngày hay không liá»n vô tình ngá»§ mất. 
 
Khi tôi tỉnh lại, bên ngoài trá»i đã tối Ä‘en. Tôi vuốt vuốt mặt, mÆ¡ mÆ¡ màng màng rá»i khá»i giưá»ng, dá»±a vào khung cá»a hÃp mắt nhìn. Không ngá» ngưá»i còn chưa dá»±a vào hoàn toàn, cá»a đã bị dùng sức mở ra. Mép cá»a Ä‘áºp vào mÅ©i tôi, trong nháy mắt tôi cảm thấy má»™t dòng nhiệt nóng chảy ra từ mÅ©i. 
 
Ngoài cá»a là gương mặt Phương Dá» Khả Ä‘ang bị giáºt mình. Tiểu Tây cÅ©ng vá» cùng cáºu ta, vừa nhìn thấy tình cảnh cá»§a tôi vá»™i vàng nói: “Em mau nằm xuống Ä‘i.†
 
Tôi cứ như váºy vừa má»›i từ trên giưá»ng đứng dáºy đã bị lôi vá» giưá»ng. 
 
Tôi vốn có má»™t bụng há»a khà muốn phát vá»›i Phương Dư Khả, nhưng nghÄ© đến Tiểu Tây còn ở bên cạnh, tôi đè ép tức giáºn trá»ng lòng, làm bá»™ thục nữ rá»™ng lượng: “Sau này em không dám lai vãng tá»›i gần cá»a nữa. Quá nguy hiểm.†
 
Phương Dư Khả nói má»™t câu: “Äồ ngốc, chưa thấy ai ngốc đến mức úp mặt vào cá»a.†
 
Vừa nghe thấy lá»i này, lá»a giáºn cá»§a tôi phun đến cổ, tôi hÃt sâu má»™t hÆ¡i, cắn răng nói vá»›i cáºu ta: “Tháºt là ngại quá ha, ngáng đưá»ng cá»§a đại gia.†Phương Dư Khả bÄ©u môi không nói, xoay ngưá»i vào phòng tắm giặt khăn mặt. 
 
Tiểu Tây xin dì ở phòng khách một miếng bông, nói với tôi: “Anh không tiện, tự em dùng đi.†
 
Tôi nghÄ© diện mạo tôi vốn đã không được tối, nhét thêm miếng bông lại càng mất hình tượng. Má»™t tay bịt mÅ©i, má»™t tay đẩy miếng bông, ồm ồm nói, “Không cần, không cần, tiểu cầu cá»§a em rất tốt, láºp tức có thể càm máu. Không cần phiá»n phức như thế.†
 
Còn chưa nói xong Phương Dư Khả đã cầm khăn mặt ướt trở lại, vừa bước qua cá»a đã nói thầm: “Chết vì sÄ© diện.†Sau đó đặt khăn mặt lên mặt tôi, “Tá»± mình lau Ä‘i, má»™t lúc sau sẽ ổn.†
 
Lúc đầu, Tiểu Tây và Phương Dư Khả trở lại gá»i tôi cùng Ä‘i ăn cÆ¡m. Không ngá» chuyện này xảy ra, bá»n hỠđành đợi vết thương này cá»§a tôi tốt hÆ¡n. Trong phòng đặc biệt yên tÄ©nh, chỉ có tiếng Tiểu tây và Phương Dư Khả láºt tạp chÃ, tôi nhìn trần nhà má»™t cách buồn chán, vừa định mở TV để giết thá»i gian thì trong bụng đã bắt đầu kêu gào. Tháºt hối háºn nha, tôi chỉ cần mở TV sá»›m mưá»i giây sẽ không có tình trạng xấu hổ hiện tại a. Hình tượng cá»§a tôi, hình tượng trong lòng Tiểu Tây cá»§a tôi. 
 
Tiểu Tây cưá»i cưá»i, “Äể anh Ä‘i tìm căn tin mua cÆ¡m vá», chúng ta ăn ở đây Ä‘i. Hôm nay vốn muốn má»i các em Ä‘i ăn tiệm, không ngá»i Lâm Lâm không có phúc.†
 
Má»™t tiếng “Lâm Lâm†này làm tôi rất hưởng thụ. Tôi vá»™i nói, “Không có việc gì, không có việc gì, anh và Phương Dư Khả Ä‘i Ä‘i, nghìn vạn lần đừng báºn tâm đến em. Em thế nào cÅ©ng được.†Vừa nói xong, dạ dày cá»±c kỳ không phối hợp kêu má»™t tiếng. Tôi có chút xấu hổ. 
 
Phương Dư Khả quay đi. “Tiểu Tây, đi thôi, anh và em đi mua cơm.†
 
Tôi quay mặt đi, thè lưỡi, mặt mũi hôm nay vứt tới Thái Bình Dương mất rồi. 
 
Khi cÆ¡m được mua vá», mÅ©i tôi cÅ©ng không có việc gì nữa. Phương Khả Dư cầm giấy ăn bắt đầu lau bàn. Tôi nhá» giá»ng nói thầm: “Cuồng sạch sẽ.†Nếu bình thưá»ng như tôi, tôi sẽ trá»±c tiếp đặt cÆ¡m nước lên bàn, tay cÅ©ng lưá»i rá»a, nhấc đũa là ăn, đâu có nhiá»u chuyện thế này a. Phương Dư Khả liếc tôi má»™t cái, không nói gì, tiếp tục sóng yên biển lặng lấy há»™p cÆ¡m từ trong túi nhá»±a ra. 
 
Hai món mặn hai món nhạt, má»™t phần canh, ba phần cÆ¡m. Tôi nhìn món thịt kho tàu đã lâu, nuốt nước miếng, nhưng đũa lại hướng vá» phÃa bông cải. Ai~~, quy cá»§ cá»§a thục nữ cÅ©ng nhiá»u lắm, ngay cả má»™t miếng thịt cÅ©ng không được ăn. Lòng tôi đầy oán giáºn, chuyển oán giáºn đến nhai cây cải, vẫn nhìn món thịt kho tàu không dá»i mắt. 
 
Má»™t lúc sau, Tiểu Tây nói, “Lâm Lâm, sao em không ăn a, dùng chút thịt Ä‘i, hôm nay chảy nhiá»u máu như váºy, còn không bổ huyết a.†
 
Tôi vội vàng khoát khoát tay, “Không không không, em không ăn thịt, em theo chủ nghĩa ăn chay.†
 
Phương Dư Khả Ä‘ang uống canh bị sặc, liá»u mạng ho khan, khuôn mặt ho đến mức đỠbừng, cáºu ta thở hổn hển, hàm ý nói, “Ừ, cô ấy theo chá»§ nghÄ©a ăn chay. Trên xe lá»a má»™t túi ba cái đùi gà Ä‘á»u tặng cho ngưá»i khác.†
 
Tôi tức giáºn trừng mắt nhìn cáºu ta, rất sợ cáºu ta nói báºy. Không sai, trên xe lá»a tôi Ä‘á»c “tri âm†cả đêm, cÅ©ng gặm ba cái đùi gà nướng, nhưng liên quan gì đến cáºu ta nha. Äồ nhiá»u miệng. Trên xe lá»a không phải má»™t câu cÅ©ng không nói sao? Sao bây giá» lại bô bô nói lắm thế nha. Tôi liếc mắt nhìn cáºu ta má»™t cái: “Gà nướng là mẹ tôi mua, bà chê tôi bình thưá»ng không ăn thịt, thân thể quá cao, vì váºy má»›i mua cho tôi nhiá»u như váºy. Mẹ tôi vẫn hay như váºy, thưá»ng chê tôi quá gầy, háºn không thể láºp tức đắp chÆ¡ tôi thêm mưá»i cân. Không còn cách nào khác, đành phải thá»a mãn tâm nguyện cá»§a ngưá»i lá»›n thôi.†Tôi vừa xin lá»—i mẹ già vừa dùng đôi mắt uy hiếp quét vá» phÃa Phương Dư Khả. 
 
Phương Dư Khả thẳng thắn nhìn tôi rồi nói vá»›i Tiểu Tây: “Mẹ cô ấy dưá»ng như tương đối lạc quan, dù có cao hÆ¡n thế này cÅ©ng chẳng lo gầy.†
 
Buổi tối khi Ä‘i ngá»§, tôi được sắp đặt ở chiếc giưá»ng tôi đã nằm, vá» phần giưá»ng ở giữa ai ngá»§ bá»n há» cÅ©ng không nói, tôi cÅ©ng không tiện há»i. Chá» lúc Tiểu Tây vào nhà tắm, tôi kéo góc áo Phương Dư Khả, tung ra lá»i thoại kinh Ä‘iển vẫn thấy trên Ä‘iện ảnh: “Phương Dư Khả, từ lúc tôi quen cáºu đến nay đã từng cầu xin cáºu chuyện gì chưa?†
 
Phương Khả Dư nhìn tôi má»™t chút, “Cô quen tôi má»›i có hai ngày, tần suất ngày thưá»ng cô cầu xin ngưá»i khác là bao nhiêu?†
 
Tôi nghẹn lá»i, đành phải tung ra đòn sát thá»§: “Tôi mặc kệ, dù sao cáºu cứ giúp lão nương đây là được.†
 
“Giúp thế nào a?†
 
“Rất đơn giản, buổi tối cáºu ngá»§ ở giưá»ng trong cùng kia là được.†
 
Phương Khả Dư nhìn giưá»ng kia má»™t lúc rồi lại nhìn tôi, “Cô có ý kiến vá»›i tôi?†
 
Tôi vá»™i vàng lắc đầu, “Tôi nào có ý kiến gì vá»›i cáºu. Tôi chỉ nghÄ© chúng ta Ä‘i cùng xe lá»a lâu như váºy, sợ cáºu lâu ngày sinh tình. Tôi đây rất chung tình, sẽ không tùy tiện tốt vá»›i ai.†
 
Phương Dư Khả cưá»i nhạo: “Äồ ngốc.†
 
Bởi vì buổi chiá»u tôi ngá»§ hÆ¡i nhiá»u, buồi tối khi tắt đèn Ä‘i ngá»§, má»™t chút buồn ngá»§ cÅ©ng không có. Tiểu tây ngá»§ giưá»ng bên cạnh tôi. Ãnh trăng chiếu tá»›i, đưá»ng cong trên mặt càng thêm dịu dàng. Ban đêm tháºt sá»± là thá»i gian tốt, tôi có thể không kiêng nể gì quan sát ngưá»i ta. Phương Dư Khả coi như dá»… dạy, có thể theo ý tôi, tránh sang má»™t bên. NghÄ© váºy, tôi hắc hắc cưá»i ra tiếng. 
 
Qua má»™t lúc lâu, má»™t chút buồn ngá»§ tôi cÅ©ng không có. Vừa lúc Yêu Tá» gá»i tin nhắn cho tôi, há»i tôi thÃch ứng hoàn cảnh má»›i thế nào. Tôi láºp tức kÃch động, len lén Ä‘i dép, chuồn ra ban công gá»i Ä‘iện cho Yêu Tá». “Yêu Tá», cáºu có tin nhất kiến chung tình không? ThÃch má»™t ngưá»i là thế nào?†
 
Yêu TỠở đầu bên kia đã hưng phấn đáp: “Không phải chứ? Sao còn chưa nháºp há»c mà cáºu đã nói chuyện yêu đương nha? Nhất kiến chung tình vá»›i ai?†
 
Tôi nhăn nhó đáp: “Tá»› nghÄ© đã quá nhanh, tá»› còn chưa chuẩn bị tốt nha, không ngá» chuyện này đã đụng vô đầu tá»›. Cáºu nói xem tổ tông nhà tá»› đã tÃch bao nhiêu đức ha?†
 
Yêu TỠở bên kia sang sảng cưá»i: “Lâm Lâm, là đàn ông thế nào là cho cáºu rung động a. Ngày thưá»ng cáºu tùy tiện như con trai, sao nhanh như váºy đã rÆ¡i vào bể tình nha? Tháºt sá»± là trá»i thì phải mưa, con gái phải lấy chồng, nhân duyên tá»›i ngăn cÅ©ng không ngăn được a.†
 
Tôi hắc hắc cưá»i nói: “Diện mạo anh không phải rất tuấn tú, là loại ôn hòa dịu dàng. Cáºu biết không? Là loại cưá»i rá»™ lê rất ấm ấp ấy, ha ha ha. Cưá»i rá»™ lên còn có má lúm đồng tiá»n nha. Giá»ng nói có chút khàn, nhưng rất thu hút, tá»› bắt chước cho cáºu nghe.†Sau đó tôi bắt đầu mô phá»ng theo. 
 
Yêu Tá» bên kia đã không chịu nổi nữa. “Ai nha, mùa xuân đến rồi nha, váºy cáºu theo Ä‘uổi cho tốt, tranh thá»§ lá»… mừng năm má»›i dẫn vá» nhà.†
 
Tôi láºp tức làm động tác nháºn lệnh cá»§a chỉ huy, “Rõ, tá»› nhất định không phụ tÃn nhiệm cá»§a đảng, chà nguyện tất thành.†Nói xong rồi ngây ngô cưá»i ngắt Ä‘iện thoại. 
 
Tôi len lén trở vá» phòng. Khi đóng cá»a, Phương Dư Khả xoay ngưá»i, đôi mắt Ä‘en bóng đặc biệt phát sáng dưới ánh trăng. Tôi lại càng hoảng sợ, thấp giá»ng mắng: “Khiếp, đừng có dá»a chết ngưá»i như váºy có được không?†
 
Phương Dư Khả hừ má»™t tiếng, không nói câu nào. Không biết qua bao lâu cáºu ta má»›i phun ra má»™t câu. “Äồ ngốc.†
 
Hừ! Nói má»› còn mắng chá»i ngưá»i! 
  
 
		 
		
		
		
		
Tài sản cá»§a xCá»x  
 
		
		
		
		
	
	 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			
			
				17-03-2012, 01:07 AM
			
			
			
		
 
	 
 
	
		
		
		
			 
			
				
				♥ ... Ä‘á»i ta có khi tá»±a lá cá» ... ♥ ღ ... ngồi hát ca rất tá»± do ... ღ 
				
				
			 
			  
			
				
					Tham gia: Dec 2010
					Äến từ: ..... má»™t góc nhá» bình yên.....
					
					
						Bài gởi: 1,600
					
                    Thá»i gian online: 1 tháng 2 tuần 3 ngày 
                
					
 
	Thanks: 1,142
	
		
			
				Thanked 9,426 Times in 1,115 Posts
			
		
	
					
					
					
					    
				 
			 
		 
		
		
	 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			 
 
 
 
 
 
Ngày hôm sau, khi tôi vừa tỉnh dáºy, hai giưá»ng bên cạnh đã chăn đệm chỉnh tá». Lại nhìn đồng hồ Ä‘eo tay, đã sắp mưá»i giá». Tôi vuốt cái đầu tổ chim Ä‘i vào phòng rá»a mặt. Phương Dưa Khả vừa văn từ phòng tắm Ä‘i ra, trong tay còn cầm má»™t chùm nho. Cáºu ta nhìn cái đầu cá»§a tôi má»™t chút, nhÃu mày nói: “Cô Ä‘i ngá»§ hay Ä‘i tránh bom váºy? Vì sao má»—i lần tỉnh lại Ä‘á»u là loại tạo hình này?†
 
Tôi trừng cáºu ta má»™t cái, “Liên quan gì đến cáºu?†Nói xong tôi liá»n hung hăng đạp cá»a phòng tắm. Bản thân ở trong gương quả tháºt có chút dá»a ngưá»i. Tóc Ä‘á»u chÄ©a ra má»i hướng như mào sư tá», sau gáy còn có vết hồng hồng. Tôi vá»— vá»— mặt, quay ra nói vá»›i cái gương như nói vá»›i bạn tri ká»·: cô gái tỉnh lại từ trong má»™ng a, cáºu từ thá»i xổ đại xuyên tá»›i sao? 
 
Chá» tôi rá»a mặt xong, Tiểu Tây và Phương Dư Khả đã ở trong phòng xem TV. Thấy tôi trở lại, Phương Dư Khả chỉ chỉ chùm nho trên bàn: “Ăn chút hoa quả Ä‘i. Ngưá»i tÃnh tình quá mạnh bạo thì phải trừ há»a. Cẩn tháºn nổi mụn.†
 
Tôi vặt má»™t quả nho, đã lâu không ăn hoa quả tươi, tháºt ngá»t. 
 
Tiểu Tây há»i tôi: “Còn chưa ăn sáng phải không?†
 
Tôi láºp tức ra vẻ thẹn thùng: “Tiểu Tây, tháºt là ngại, bình thưá»ng em Ä‘á»u dáºy rất sá»›m, nhưng không quen giưá»ng, tối hôm qua ngá»§ không tốt, vừa ngá»§ đã đến giữa trưa. Anh sẽ không cưá»i nhạo em chứ.†
 
Tiểu Tây cưá»i cưá»i, lá»™ ra má lúm đồng tiá»n rất đẹp: “Trong trưá»ng đại há»c rất nhiá»u ngưá»i bình minh chÃn giá» sáng, sáng năm giá» Ä‘i ngá»§, tối chÃn giá» dáºy, Ä‘á»u ngày đêm Ä‘iên đảo cả.†
 
Tôi ra vẻ rất ngạc nhiên, “Em hiểu, em hiểu. Buổi tối há»c bào hiệu suất cao hÆ¡n nha.†
 
Tiểu Tây ngại ngùng gãi gãi đầu, cúi đầu cưá»i nói: “Ha ha, tháºt ra tất cả má»i ngưá»i là lên mạng. Äá»u ở trước cuá»™c thi má»›i gấp gáp há»c táºp.†
 
Tôi thoáng cái không biết phản ứng thế nào, không biết nên nói internet là tốt hay không tốt, bởi vì tôi không chÆ¡i trò chÆ¡i nhưng cÅ©ng không thÃch há»c, đành phải liếc mặt vá» phÃa Phương Dư Khả. TÃnh toán trong lòng xem có nên dùng internet để tiếp cáºn Tiểu Tây hay không. 
 
Phương Dư Khả liếc liếc mắt, nói vá»›i tôi: “Tôi khuyên cô tốt nhất là há»c táºp cho chăm chỉ, đừng có ý định lướt internet. Äầu óc cá»§a cô chỉ đủ để đối phó vá»›i mấy môn thi thôi, đừng há»c ngưá»i ta nước đến chân má»›i nhảy. Nước không dá»… nhảy qua thế đâu.†
 
Tôi tức giáºn nói, “Cáºu quen biết tôi má»›i bao lâu a? Äầu óc tôi bình thưá»ng có bao nhiêu thông minh cáºu biết chắc. Nếu không làm sao tôi đỗ đại há»c được?†
 
Phương Dư Khả bÄ©u môi, không nói nữa. Má»™t lúc lâu sau, cáºu ta phun ra má»™t đống câu làm tôi tức chết: “Kì thi thá» không phải cô chỉ lá»t vào top 20 có hai lần sao? Ngưá»i trong top 20 Ä‘á»u là ngưá»i quen, chúng tôi Ä‘á»u luôn giữ vững vị trÃ. Cô không phải khi thì ở top 20, khi thì ở danh sách 120 ngưá»i sao?†
 
Tôi thở phì phì phản bác: “Danh sách 120 thì sao? Hôm ấy tôi bị sốt cao, đã được chưa.†
 
Còn chưa nói xong, Tiểu Tây đã ngắt lá»i: “Dư Khả, sao em biết Lâm Lâm ở trong danh sách 120 ngưá»i a? Tiểu tá» này chẳng phải bình thưá»ng chỉ nhìn có má»™t mình mình hay sao?†
 
Tôi vá»™i vàng nói: “Không thể, không thể, Tiểu Tây, anh đừng nói đùa. Em và cáºu ta má»›i biết nhau có hai ngày. Cáºu ta hay Ä‘oán mò. Hôm đó là do em phát sốt, làm bài không tốt, hắc hắc, làm không tốt.†
 
Phương Dư Khả cũng không biết vì sao mà gương mặt trắng trẻo trở nên đỠbừng. 
 
Tôi lấy cùi chá» huých cáºu ta, “Cáºu không sao chứ? Lần tôi rÆ¡i xuống top 120 tháºt sá»± là tôi bị sốt, số há»c không đạt tiêu chuẩn.†
 
Phương Dư Khả uống đồ uống, cúi đầu nói: “Tôi biết.†Dừng lại một lúc, lại như sợ chúng tôi không nghe thấy nên bổ sung: “Tôi đã biết.†
 
Cứ như váºy hai ngày trôi qua, ngày trưá»ng há»c khai giảng rốt cuá»™c cÅ©ng tá»›i. 
 
Sá»± rá»™n ràng nhốn nháo cá»§a trưá»ng Bắc Äại kéo dài từ cá»a nam đến táºn đưá»ng Lâm Ấm, má»™t ná»a là sinh viên má»›i non ná»›t như tôi, ná»a khác là phục huynh hưng phấn đưa con tá»›i trưá»ng. Tiểu Tây đã ra trạm xe lá»a đón đàn em. Tôi và Phương Dư Khả chia thành hai đưá»ng, trên đưá»ng Lâm Ấm tìm khoa cá»§a mình. Rất nhanh tôi đã tìm được khoa tiếng nước ngoài, nháºn má»™t cái chìa khóa, phiếu kiểm tra sức khá»e, sổ tay sinh viên linh tinh gì đó, tôi láºp tức hưng phấn Ä‘i vá» phÃa ký túc xá. 
 
May mắn lại má»™t lần nữa rÆ¡i trúng đầu tôi, hắc hắc, tôi ở tòa nhà má»›i. Quan trá»ng nhất là, vị trà trưá»ng há»c sắp xếp cho tôi có má»™t dãy nhà song song, mà tòa nhà song song lại chÃnh là ký túc xá cá»§a Tiểu Tây. Như váºy má»—i ngày tôi Ä‘á»u có thể nhìn thấy khi nào Tiểu Tây ra khá»i cá»a, khi nào trở vá». Tôi đặc biệt đắc ý Ä‘i ra ban công ngoài cá»a sổ, duá»—i ngưá»i má»™t cái, bá»—ng nhiên thấy ký túc xá nam sinh đối diện có má»™t bóng ngưá»i quen thuá»™c. Tôi móc mắt kÃnh ra Ä‘eo vào, nhìn vá» phÃa đối diện, may mắn vốn tồn tại trong lòng đột nhiên hoàn toàn biến thành thất vá»ng. Không sai, đối diện chÃnh là Phương Dư Khả độc mồm độc miệng! 
 
Phương Dư Khả cÅ©ng vừa vặn ngẩng đầu nhìn thấy tôi. Nhưng cáºu ta bình tÄ©nh hÆ¡n, coi như không có việc gì, không có má»™t chút biểu tình xoay ngưá»i vá» ký túc xá, để lại má»™t mình tôi trên ban công tốn hÆ¡i thừa lá»i. 
 
Má»™t lúc sau, ba ngưá»i cùng phòng cÅ©ng lục tục tá»›i. Ở dưới giưá»ng cá»§a tôi là má»™t cô gái Giang Tây gá»i là Văn Äào, không biết là phÆ¡i nắng Ä‘en hay vốn đã Ä‘en như thế, làm răng cô ấy có vể cá»±c kỳ trắng. Äối diện giưá»ng cá»§a tôi là má»™t cô gái Bắc Kinh, trang phục đặc biệt trưởng thành, đôi mắt nâu, môi dày, tên cÅ©ng rất trưởng thành, Khiếu Chu Lỵ, cùng tên vá»›i An Cát Lệ Na Chu Lỵ (Tên Trung Quốc cá»§a Angeline Jolie). Äối diện giưá»ng cá»§a tôi ở bên dưới là má»™t cô gái Thượng Hải, dáng ngưá»i rất nóng bá»ng, gá»i là Vương Tiệp. Má»i ngưá»i Ä‘á»u được bố mẹ đưa tá»›i, chỉ có tôi lẻ loi má»™t mình, có vẻ đặc biệt vằng lặng. 
 
Bà mẹ Thượng Hải đặc biệt nhiệt tình đẩy mạnh tiêu thụ cho cô con gái: “Tiệp Nhi nhà chúng tôi nha, bình thưá»ng rất dá»… xấu hổ, không thÃch nói nhiá»u vá»›i ngưá»i lạ. Nhưng nó đối xá» vá»›i bạn bè rất tốt. Tất cả bạn bè Ä‘á»u nói Tiệp Nhi nhà chúng tôi rất tốt.†
 
Tôi nghÄ© trong lòng, đây chẳng phải những lá»i vô nghÄ©a sao, trước mặt bà làm gì có bạn bè nào dám nói con gái bà không tốt nha, đó chẳng phải rất vô tâm sao! 
 
Nhưng bà mẹ Thượng Hải cÅ©ng chẳng quan tâm chúng tôi phản ứng thế nào, tiếp tục nói: “Tên cá»§a Tiệp Nhi nhà tôi Ä‘á»u do tôi đặt đấy. Chữ Tiệp kia rất Ãt gặp nha, không phải chữ tiệp trong mẫn tiệp đâu, là chữ tiệp trong tiệp dư đó. Má»i ngưá»i có biết tiệp dư có ý thế nào không?†
 
Mấy ngưá»i khác Ä‘á»u không nói gì, chỉ có má»™t mình tôi cá»±c kỳ phối hợp lắc đầu theo bản năng. Bà mẹ Thượng Hải nhìn phản ứng cá»§a tôi, đặc biệt thá»a mãn giải thÃch cái tên vá»›i tôi. 
 
(Nếu bạn không nhầm thì chữ tiệp trong mẫn tiệp nghĩa là nhanh nhẹn, còn chữ tiệp trong tiệp dư là chỉ chức quan cho phụ nữa ngày xưa) 
 
Ngoại trừ bà mẹ Bắc Kinh, những bà mẹ khác Ä‘á»u bắt đầu xếp sách lên giá. Tôi nhìn lại, tháºt là giá»i, trên bàn Vương Tiệp là môt đống nhạc phổ, trên bàn Văn Äào là má»™t đống văn há»c sá». Trên giá sách cá»§a tôi đến má»™t quyển sách cÅ©ng không có, trÆ¡ trá»i có bày má»™t cái cốc đánh răng. Mẹ Văn Äào len lén há»i con gái bà cái ngưá»i kêu Chu Lâm Lâm kia có phải nhà khó khăn hay là cô nhi mồ côi cha mẹ, vân vân, hay không, vì sao lại má»™t mình Ä‘i xa như váºy? Tôi chán nản, báºt ngưá»i lấy Ä‘iện thoại gá»i cho Phương Dư Khả. Cái tên này nháºn Ä‘iện thoại rất nhanh, vừa má»›i thông đã truyá»n đến, “Chuyện gì?†
 
Tôi giả bá»™: “Anh, đến trạm xe lá»a rồi chứ? Hai ngày nay anh cÅ©ng chẳng giúp em được gì! Anh vá» nói vá»›i bố mẹ má»™t tiếng nha~~†
 
“Äồ ngốc!†Bên kia đã ngắt máy. 
 
Tôi ngắt máy xong bá»—ng nhiên nghÄ©, tôi gá»i cho cáºu ta làm gì nha, nhà tôi không khó khăn, bố mẹ tôi cÅ©ng khá»e mạnh, tôi trá»±c tiếp gá»i cho bố mẹ chẳng phải được rồi sao? Khá»i bị Phương Dư Khả kia mắng là đồ ngốc! 
 
Nháºp há»c ngày thứ hai, là ngày tân sinh viên kiểm tra sức khá»e. Tôi cầm bản đồ Bắc Äại cháºm rãi Ä‘i lại trong trưá»ng. Cái phòng y tế này ở đâu nhỉ. Ai, có bố mẹ vẫn tốt hÆ¡n, mấy ngưá»i bạn cùng phòng khác chẳng có việc gì phải lo, những gì nên biết bố mẹ cÅ©ng đã há»i thăm cho, hôm nay còn có thá»i gian Ä‘i dạo thăm thú vưá»n trưá»ng. Tôi lắc lư Ä‘i tá»›i, dá»±a vào năng lá»±c xem bản đồ cá»§a tôi sợ là tìm mãi không ra. Cuối cùng chỉ còn má»™t mình tôi đứng bất định ở ngã ba đưá»ng. Mà thôi, tôi chỉ cần phát huy tác dụng cá»§a quần chúng nhân dân, chặn đưá»ng há»i má»™t ngưá»i cả tuổi tác và tướng mạo Ä‘á»u rất thảm hương, nhìn trang phục này hẳn là đã lăn lá»™n ở Bắc Äại nhiá»u năm. Trong nhiá»u lần giáo dục trước khi lên Bắc Linh, mẹ già cá»§a tôi đã dạy khi nói chuyện phải êm tai má»™t chút. Vì váºy, tôi như táo bón phun ra hai chữ tiểu thư, nói xong chÃnh mình cÅ©ng thấy buồn nôn, nhưng lá»i mẹ già nói hoàn toàn có hiệu quả. Gương mặt bánh mì loại lá»›n vô số nếp nhăn kia nở ra má»™t đóa hoa càng nhiá»u nếp uốn. Cô ấy nói: em nha, chỉ cần Ä‘i dá»c theo lối này, quẹo trái rồi quẹo trái rồi lại quẹo trái là tá»›i. 
 
Tôi vạn phần cảm Æ¡n, láºp tức dá»c theo hướng ngón tay chỉ Ä‘i tiếp. Khi tôi tá»›i được cá»a phòng y tế đột nhiên cảm thấy nụ cưá»i mở lá»›n như hoa kia tháºt là gian a. Lúc đó háºn không thể đạp cô ta hoặc đạp chÃnh bản thân mình. Bởi vì phòng y tế tôi vừa vòng má»™t vòng lá»›n để tìm lại ở ngay bên trái cá»§a chá»— rẽ tôi vừa há»i đưá»ng. Tôi lại ngu ngốc vòng má»™t vòng lá»›n như váºy. 
 
Tôi vừa nháºn các loại giấy tá» vừa bắt đầu tÃnh toán: bắt đầu từ Ä‘o các loại số Ä‘o chiá»u cao cân nặng trước, lấy máu để sau, nhỡ may có ngất xỉu thì khi trở lại cÅ©ng đã kiểm tra xong 95%. Äối vá»›i tÃnh toán cá»§a mình, tôi vô cùng đắc ý. Khi xếp hàng để Ä‘i chiá»u cao cân nặng, Tôi cố ý nhìn số Ä‘o cá»§a ngưá»i đứng trước mình. Tên bác sÄ© kia cÅ©ng rất thiếu ý tứ, ngay có má»™t cái số liệu cÅ©ng phải thông báo ra, coi chúng tôi không biết chữ chắc. Mắt thấy mấy nữ sinh đứng trước tôi Ä‘á»u háºn không thể đạt được mốc 165cm, 45kg, đến lượt tôi, bác sÄ© đặc biệt không vừa ý đứng lên chỉnh thấp cái thước xuống, cứng nhắc nói từng chữ, “157cm, 52kg.†
 
Tôi lúng túng giáºt báo cáo lại, xoay ngưá»i chạy vá» sau, còn chưa chạy được mấy bước đã đụng phải ngưá»i ta. Tôi vá»™i vàng nói xin lá»—i: “Tháºt ngại quá, xin cho qua.†
 
“Äồ ngốc.†Giá»ng nói lạnh lùng quen thuá»™c. 
 
Tôi ngẩng đầu lên, nhìn nhìn, sao lại oan gia ngõ hẹp váºy nha. Tôi tức giáºn nói, “Cáºu là quá»· hay ngưá»i váºy, sao lại xuất quá»· nháºp thần như thế.†
 
Phương Dư Khả cÅ©ng không đôi co vá»›i tôi, hừ má»™t tiếng, nói vá»›i nữ sinh bên cạnh, “Äi thôi.†
 
Lúc này tôi má»›i chú ý đến má»™t cô gái đứng bên cạnh cáºu ta, vừa nhìn đã biết tiêu chuẩn 165cm, 45kg. Cô gái kia cưá»i vá»›i tôi, nói vá»›i Phương Dư Khả: “Sao cáºu không giá»›i thiệu a?†
 
Phương Dư Khả quay vá» phÃa tôi bÄ©u môi: “Chu Lâm Lâm, khoa tiếng Äức.†Rồi lại quay vá» phÃa cô gái kia. 
 
Không đợi Phương Dư Khả giá»›i thiệu mình, cô gái kia đã ôn hòa nở nụ cưá»i vá»›i tôi. Tôi phát hiện khi cô ấy cưá»i rá»™ lên cÅ©ng có má lúm đồng tiá»n nhè nhẹ. “Mình là Như Äình, ở nhà thưá»ng gá»i là Äình Nhi. Mình há»c tiếng Tây Ban Nha, cùng há»c viện vá»›i cáºu nha. Hôm qua cáºu ấy đã kiểm tra sức khá»e xong rồi, hôm nay bị mình kéo tá»›i, mình sợ thá» máu, có má»™t nam sinh bên cạnh lấy can đảm.†Cô ta vừa nói vừa túm góc áo Phương Dư Khả. 
 
“Chỗ thỠmáu không ở chỗ này, ở trong cái phòng nhỠmàu trắng kia kìa.†Tôi chỉ vào cái “hang ổ ma quỷ†kia. 
 
“Ha ha, mình biết, vừa nãy cứ thấy Dư Khả nhìn vá» hướng này nên mình má»›i kéo cáºu ấy tá»›i.†
 
Oa, cÅ©ng đã gá»i là Dư Khả rồi nha, cảm tình không phải sâu váºy chứ. Mà Tiểu Tây cÅ©ng gá»i tôi là Lâm Lâm, hắc hắc, tôi tá»± thá»a mãn cưá»i. 
 
“Äồ ngốc.†Lại là giá»ng nói cá»§a Phương Dư Khả, tôi nghe cÅ©ng nhàm tai rồi, không có gì má»›i mẻ hÆ¡n sao? Tôi trừng mắt liếc cáºu ta, ngược lại cưá»i như hoa nói vá»›i Äình cô nương: “Mình không quấy rầy hai ngưá»i nữa, mình Ä‘i kiểm tra những hạng mục khác trước đây. Có thá»i gian thì Ä‘i ăn cùng nhau.†
 
Như Äình đồng ý rất nhanh: â€œÄÆ°á»£c, bạn cá»§a Dư Khả cÅ©ng là bạn cá»§a mình.†
 
Ngưá»i xếp hàng kiểm tra sức khá»e tháºt là dài, khi đến hạng mục cuối cùng là kiểm tra máu cÅ©ng đã là 12h20. Bụng vừa kêu vang, tôi vừa rảo bước tiến gần đến “hang ổ ma quá»·â€, lại thấy hai ngưá»i được nâng ra. Bác sÄ© Ä‘i bên cạnh còn nói: “Lần này không phải bị shock hay sợ máu, ai~, lại còn khóc nháo nữa, có còn là trẻ con đâu nha, tháºt sá»± là được chiá»u đến hư, phải đâm cho bá»n há» vài phát để khai thông gân cốt.†Tôi nghe được mà tóc gáy dá»±ng đứng lên táºp thể, ngồi xổm sang má»™t bên chuẩn bị tinh thần má»™t chút. 
 
Nhìn mục đầu tiên trên tá» báo cáo, tôi chỉ háºn không thể tá»± mình Ä‘iá»n má»™t số lên trên. Nhưng lại nghÄ© vừa má»›i vào trưá»ng đã làm như váºy, nhỡ may bị Ä‘iá»u tra ra, có phải sẽ bị Ä‘uổi trước khi bước chân vào nhà giàu hay không nha. Tá» báo cáo bị tôi nắm nhăn nhúm, ý chà cá»§a tôi vẫn Ä‘ang tranh đấu. Ngay khi ngồi đến mức chân tê Ä‘i, tôi lại nhìn thấy Phương Dư Khả và Dư Äình Ä‘i vào. Gương mặt nhá» cá»§a Dư Äình trắng bệch, ngón tay dài nhá» nắm chặt tay Phương Dư Khả, nhẹ giá»ng nói: “Cáºu xem, ngón tay mình Ä‘á»u lạnh hết cả rồi, Dư Khả, mình sợ kim, cáºu biết mà, mình từ nhỠđã sợ kim.†
 
Phương Dư Khả vá»— nhẹ vai Dư Äình: “Äừng sợ. Cứ nhắm mắt lại, chá»›p mắt là qua.†
 
Tiểu tá» thối, nói chuyện vá»›i ngưá»i khác thì dịu dàng như thế, nói chuyện vá»›i tôi lại như núi băng, chỉ lo không lạnh chết tôi, không coi tôi là con gái chắc. Lá»i tuy nói như váºy nhưng tôi cÅ©ng bắt đầu nhìn cáºu ta rồi tá»± an á»§i trong đầu, chỉ là chuyện đầu rÆ¡i máu chảy trong vòng má»™t giây, cái cổ vươn ra, răng rắc xong việc (Khiếp cái bà này, giết ngưá»i bằng tâm tưởng). Lão nương đây cÅ©ng thi đỗ Bắc Äại, trên trá»i còn rÆ¡i xuống má»™t soái ca để tôi chuẩn bị yêu đương, quan tâm tôi như thế, coi như tôi hy sinh chút cÅ©ng đáng. NghÄ© như váºy, tôi “xoẹt†má»™t cái đứng lên, bước tá»›i trước mặt Như Äình, nắm chặt bàn tay Ä‘ang nắm tay Phương Dư Khả cá»§a Như Äình, “Như Äình, rất nhiá»u chuyện phải trả giá, thi vào Bắc đại cÅ©ng đã là hi sinh, thá»i Ä‘iểm cần cáºu hi sinh tá»›i rồi.†
 
Như Äình như bị hóa đã, tháºt lâu sau, từ trong miệng Phương Dư Khả má»›i truyá»n ra câu nói quen thuá»™c, “Äồ ngốc.†
 
Xếp hàng cả ná»a tiếng, cuối cùng cÅ©ng tá»›i lượt tôi và Như Äình. Tôi được phân tá»›i bác sÄ© bên trái, Như Äình bên phải. Như Äình mong chá» nhìn Phương Dư Khả, vẻ mặt uất ức kia tôi nhìn thấy cÅ©ng thương. Nhưng tôi có muốn thương hương tiếc ngá»c cÅ©ng không được, bản thân tôi còn Ä‘ang trong tráºn chiến nha. Tôi há»c ánh mắt Như Äình mong chá» nhìn bác sÄ© nói: “Bác sÄ© đại ca, mạch máu cá»§a em nhá», đặc biệt không dá»… tìm, ngài chá»c cho đúng nha, em cố chịu má»™t lần cho xong, đừng như y tá mà coi cánh tay em như cá»§ cải, háºn không thể chá»c thành con nhÃm nha.†
 
Bác sÄ© cưá»i cưá»i: “Em là thà sinh ở đâu a? Lắm mồm như váºy, tuy em có béo má»™t chút nhưng mạch máu chẳng phải rất rõ ràng sao?†
 
Tôi vừa nghe đã mất hứng: “Em đâu có béo. Nhiá»u nhất cÅ©ng chỉ được gá»i là tròn trÄ©nh thôi, có được không?†
 
Bác sĩ chỉ chỉ vào báo cáo của tôi nói: “Trên báo cáo của em chẳng phải viết hơn 50 kg sao?†
 
Nói xong, tôi nghe thấy Phương Dư Khả ở bên cạnh len lén cưá»i. Tôi tức giáºn trừng mắt nhìn cáºu ta, oán thầm: có biết đây là bà máºt lá»›n nhất cá»§a quốc gia hay không, để tiểu tá» này được lợi. May mà tôi không phải Má»™c Uyển Thanh, bà máºt lá»›n nhất bị lá»™ sẽ phải gả cho ngưá»i biết bà máºt, như váºy chẳng phải là tháºt sá»± lợi cho tiểu tá» ngươi quá rồi sao. 
 
(Má»™c Uyển Thanh: nhân váºt trong Thiên Long Bát Bá»™, thá» rằng ai nhìn thấy gương mặt mình thì sẽ lấy ngưá»i đó, vá» sau Äoàn Dá»± nhìn thấy, tiếc rằng hai ngưá»i là anh em….. há», NGHĨ LÀ không lấy nhau được, tháºt tiếc, ta thÃch chị Thanh này nhất) 
 
Khi tôi Ä‘ang tức giáºn việc này, bác sÄ© đã buá»™c sợi dây lên cánh tay tôi. Bên kia Như Äình cÅ©ng bị buá»™c má»™t tay, tay kia nắm chặt lấy tay Phương Dư Khả. Tôi chỉ háºn má»™t mình tôi cô đơn, không chá»— dá»±a, tôi cÅ©ng không thể bắt lấy tay bác sÄ©, ai~, nếu có bạn trai thì tốt rồi, tôi chua xót nghÄ© trong lòng, ngẩng đầu lại thấy ánh mắt Phương Dư Khả, cáºu ta thất thần nhìn tôi, vừa thấy tôi nhìn lại láºp tức dá»i mắt. Tôi thấy là lạ, cÅ©ng không biết lạ ở chá»— nào, chưa đợi tôi hiểu rõ, kim tiêm nhá»n hoắt cá»§a bác sÄ© đã cắm vào. Phương Dư Khả ở bên cạnh nhẹ giá»ng nói: “Äừng nhìn cô ấy.†
 
Tôi liếc mắt nhìn, Như Äình đã dá»±a hoàn toàn vào trong lòng Phương Dư Khả từ lâu. Tôi nghÄ© trong lòng, cáºu nói cô ấy nhìn cái gì a, ngưá»i ta có muốn nhìn cÅ©ng chỉ nhìn thấy cÆ¡ ngá»±c cá»§a cáºu thôi, hắc hắc, không phải cáºu muốn ngưá»i ta xem cÆ¡ ngá»±c cáºu đấy chứ? Hay là cáºu không có cÆ¡ ngá»±c? Tôi tà ác nở nụ cưá»i. Lúc này bác sÄ© đã rút ống tiêm ra, khi rút ra còn nói vá»›i tôi: “Em không phải là dÅ©ng cảm lắm sao? Nhìn kim tiêm lâu như váºy, khi rút ra còn có thể cưá»i nha. Tôi vừa nhìn vẻ mặt sợ hãi cá»§a em, còn tưởng em sẽ bị shock.†
 
ChÃnh tôi cÅ©ng thấy tháºt thần kỳ, tháºt là kỳ quái, sao tôi có thể nhìn ống tiêm cắm vào mình hút máu nha, nếu như trước đây tôi đã chẳng dám tưởng tượng chuyện này. Bác sÄ© đưa tôi má»™t miếng bông, nói vá»›i tôi, “Giữ yên hai phút, đừng buông tay nha.†
 
Tôi đáp lá»i, quay đầu lại nhìn, Như Äình đã lệ rÆ¡i đầy mặt. Tôi bá»—ng nhiên nghÄ©, con gái phải nên giống như váºy, dáng vẻ có chút yếu Ä‘uối, như váºy má»›i làm con trai có cảm giác thành công. Không như tôi, nam sinh nhìn thấy Ä‘á»u cảm giác không sánh bằng. Tâm trạng vừa vui vẻ cá»§a tôi láºp tức có chút trầm xuống. Như Äình dá»±a vào trong lòng Phương Dư Khả tháºt lâu vẫn không nhúc nhÃch, tôi Ä‘i cÅ©ng không được mà ở lại cÅ©ng không xong. Cho tá»›i khi bác sÄ© đối diện Như Äình không nhịn được nữa, hô vá»›i dòng ngưá»i bên cạnh: “Ngưá»i tiếp theo.†Lúc này Như Äình má»›i cháºm rãi dá»±a vào Phương Dư Khả đứng lên. 
 
Tôi cháºm rãi theo sát hai ngưá»i bá»n há» ra ngoài, chưa Ä‘i được mấy bước, miếng bông đã rÆ¡i ra, nÆ¡i vừa bị kim châm vào chảy ra Ãt máu, mấy giây sau đã Ä‘á»ng thành má»™t giá»t máu nhá». Tôi vừa lau Ä‘i, máu lại chảy ra, tôi lại lau Ä‘i. Äang lúc tôi lau không biết mệt thì Phương Dư Khả không biết từ đâu đưa ra má»™t miếng dán nhá», lạnh lùng ném cho tôi, vừa đỡ Như Äình vừa nói vá»›i tôi: “Äồ ngốc, không phải tiểu cầu cá»§a cô tốt lắm sao?†
 
Tôi đã quen vá»›i cách nói độc mồm độc miệng cá»§a cáºu ta, chỉ nói má»™t tiếng “Cảm Æ¡n†rồi liá»n chạy ra khá»i phòng y tế. Tôi cÅ©ng tá»± mình hiểu. Ngưá»i ta có đôi có cặp, miếng băng cá nhân này có vẻ chuẩn bị cho Như Äình, đưa cho tôi không biết Như Äình sẽ nghÄ© thế nào a. Tôi cÅ©ng chỉ làm bóng đèn mà thôi, nếu không cẩn tháºn còn chá»c gáºy vào uyên ương. Tuy IQ cá»§a tôi không cao nhưng EQ thế nào cÅ©ng không thể thấp được. Hừ, tiểu tá», là tôi giúp cáºu nha. 
  
 
		 
		
		
		
		
Tài sản cá»§a xCá»x  
 
		
		
		
		
	
	 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			
			
				17-03-2012, 01:09 AM
			
			
			
		
 
	 
 
	
		
		
		
			 
			
				
				♥ ... Ä‘á»i ta có khi tá»±a lá cá» ... ♥ ღ ... ngồi hát ca rất tá»± do ... ღ 
				
				
			 
			  
			
				
					Tham gia: Dec 2010
					Äến từ: ..... má»™t góc nhá» bình yên.....
					
					
						Bài gởi: 1,600
					
                    Thá»i gian online: 1 tháng 2 tuần 3 ngày 
                
					
 
	Thanks: 1,142
	
		
			
				Thanked 9,426 Times in 1,115 Posts
			
		
	
					
					
					
					    
				 
			 
		 
		
		
	 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Sinh viên tồi trưá»ng Bắc Äại  
 
Chương 4:   Cách mạng chÃnh là má»i khách ăn cÆ¡m 
 
Tác giả:  Phá Äầu 
Chuyển ngữ:  Sâu  
Nguồn:  http://thanhdaocac.wordpress.com/  
    
 
 
 
 
 
Lại qua hai ngày nữa nhà trưá»ng sẽ bắt đầu há»c kì. Tuy kì nghỉ hè này kéo dài từ tháng sáu đến táºn tháng tám, ba tháng lâu như váºy, nhưng thấy nó sắp kết thúc, trong lòng tôi vẫn có chút lưu luyến. Trong khi Ä‘i mua má»™t đống đồ ăn và đồ dùng sinh hoạt vá»›i bạn cùng phòng, tôi quyết định mở tiệc ăn mừng tôi đã đặt chân vào nhà giàu. Nhưng vừa má»›i đến, bố mẹ cá»§a bạn cùng phòng còn chưa Ä‘i nha, tôi cÅ©ng ngại kéo cả ngưá»i nhà ngưá»i ta Ä‘i ăn, quan trá»ng nhất là, đã hai ngày tôi chưa gặp Tiểu Tây rồi, dù thế nào cÅ©ng phải sáng tạo cÆ¡ há»™i ăn má»™t bữa cÆ¡m vá»›i Tiểu Tây a. Má»™t mình hẹn anh thì có vẻ hÆ¡i mất tá»± nhiên, tÃnh toán lỹ lưỡng trong lòng, tôi cầm lấy Ä‘iện thoại, tìm được cái tên bị tôi đặt là “sát thá»§ mặt lạnh†gá»i sang, bên kia láºp tức truyá»n tá»›i tiếng nhạc chá» dá»… nghe. Tháºt đốt tiá»n, dùng tiá»n cho ngưá»i khác hưởng thụ, tôi âm thầm mắng. Bài hát kia đã phát hÆ¡n má»™t ná»a, Phương Dư Khả vẫn chưa nháºn Ä‘iện thoại. Ngắt máy, tôi coi như không có việc gì nằm thẳng cẳng trên giưá»ng ngá»§ trưa. 
 
Không biết ngá»§ bao lâu, tôi bị đói bụng đánh thức. Tôi cầm Ä‘iện thoại bên gối lên nhìn nhìn, có bốn cuá»™c gá»i nhỡ cá»§a sát thá»§ mặt lạnh, tôi vừa định gá»i lại, Ä‘iện thoại đã kêu lên, nhìn tên lại là sát thá»§ mặt lạnh. Tôi nháºn Ä‘iện: “Này, có chuyện gì gấp tìm tôi a?†
 
Bên kia trầm mặc má»™t lúc: “Cô là heo sao? Tôi gá»i cho cô nhiá»u như váºy cô Ä‘á»u không nghe!†
 
Tôi có chút khó hiểu: “Äể làm gì? Tôi vừa má»›i ngá»§. Có chuyện mau nói, có rắm nhanh phóng. Tôi còn phải vào WC.†
 
“Chuyện gì? Không phải cô gá»i cho tôi sao? Äồ ngốc.†
 
Tôi dừng má»™t chút, nhá»› lại xem trước khi ngá»§ tôi Ä‘ang định đẽo gá»t chuyện gì mà phải gấp gáp gá»i Ä‘iện cho ngưá»i ta như thế. Äầu kia Ä‘iện thoại đã không nhịn nổi nữa: “Chịu không nổi cô. Ngắt máy.†
 
“Chá» má»™t chút, tôi nhá»› ra rồi. Tôi muốn má»i cÆ¡m.†Bên kia lại là má»™t tráºn trầm mặc. Tôi cho là tÃn hiệu không tốt. “Này, nghe thấy không? Tôi nói tôi má»i cÆ¡m, đại soái ca ngài cho má»™t phản ứng ạ ~†
 
“Ăn ở đâu?†Khốn, đã được má»i ăn thái độ còn lạnh lùng như thế. 
 
“Äịa Ä‘iểm còn chưa chá»n a, chúng ta Ä‘á»u má»›i tá»›i có mấy ngày, đưá»ng xá cÅ©ng chưa quen. Như váºy Ä‘i, cáºu gá»i cả Tiểu Tây Ä‘i. Tôi cÅ©ng muốn cảm Æ¡n anh ấy mấy ngày qua đã giúp đỡ. Thuáºn tiện để anh ấy làm hướng dẫn viên, giá»›i thiệu cho chúng ta má»™t số nhà hàng ngon.†Má»™t tay tôi cầm Ä‘iện thoại, má»™t tay háºn không thể vá»— tay tán thưởng chÃnh mình. Chỉ số thông minh cá»§a tôi khẳng định là trên 150, tôi sao có thể thông minh đến thế này nha. Lá»i vừa nói vừa có tình vừa có lý lại có lá»… a! 
 
Äầu kia Ä‘iện thoại dừng má»™t chút rồi nói: “Tôi sẽ cố gắng.†
 
Không đợi tôi nói xong, bên kia đã ngắt Ä‘iện thoại. Tiểu tá» thối, muốn tiết kiệm tiá»n Ä‘iện thoại chắc, cÅ©ng không để ngưá»i ta nói xong, rõ tháºt là! Nhưng vừa nghÄ© tá»›i tôi sẽ Ä‘i ăn cùng Tiểu Tây, tôi làm má»™t tư thế thắng lợi: Oh, yeah! Nói xong liá»n ngây ngô vuốt cái đầu sư tá» Ä‘i vào phòng tắm. 
 
Sáng sá»›m ngày thứ hai, tôi nháºn được tin nhắn cá»§a Phương Dư Khả, súc tÃch đến mức không thể súc tÃch hÆ¡n được nữa: “Nhà hàng Quách Lâm, 7:00 p.m, gặp ở cổng.†Hứ, đánh Ä‘iện báo chắc, lại còn p.m nữa. Tôi trả lá»i: â€œÄÆ°á»£c, anh ấy cÅ©ng Ä‘i chứ?†Äợi n phút, tiểu tá» thối cÅ©ng chưa nhắn lại cho tôi. Có lẽ Ä‘ang nói chuyện yêu đương vá»›i bạn gái nha. 
 
Mấy hôm trước không gặp Tiểu Tây, tôi như đánh mất hồn, bây giá» sắp được gặp, tôi ngược lại có chút hoảng hốt. Ai~, chẳng lẽ thÃch má»™t ngưá»i là như váºy? Sợ hãi bất định, thấp thá»m bất an? Tôi vương đầu ra ngoài cá»a sổ, nghÄ© lúc này Tiểu Tây Ä‘ang làm gì nhỉ? Hay là Ä‘ang ngá»§? Chắc là không, anh ấy hẳn là không ngá»§ nhiá»u như tôi; Ä‘á»c sách? Có thể. Váºy là sách gì nhỉ? Truyện cưá»i? Có lẽ là không, đó là thứ tôi xem. Sách giáo khoa? Có lẽ không, quá cứng nhắc. Anh nhất định là Ä‘ang Ä‘á»c loại sách rất uyên thâm, toàn bá»™ là tiếng Anh, tìm tòi vÅ© trụ huyá»n bà hoặc phân tÃch xu thế tài chÃnh toàn cầu. Äối vá»›i những chá»— tác giả còn hoài nghi, anh nhất định sẽ dùng bút máy chú thÃch lên sách, viết lên quan Ä‘iểm cá»§a mình. Äối vá»›i những chá»— tác giả viết đặc biệt có ý tưởng, anh cÅ©ng nhất định sẽ vạch những đưá»ng gợn sóng bên dưới. Ừ, đúng, anh sẽ dùng những ngón tay thon dài sạch sẽ láºt má»™t trang lại má»™t trang, sau đó chìm đắm trong thế giá»›i cá»§a quyển sách kia. 
 
“NghÄ© gì váºy? Làm dáng như thế?†Vương Tiệp đạp vào đùi cắt đứt mÆ¡ màng cá»§a tôi. Má»i ngưá»i Ä‘á»u trẻ tuổi năng động, ở vá»›i nhau má»™t vài ngày đã như ngưá»i nhà. 
 
Tôi ha hả cưá»i: “NghÄ© đến ông xã nha.†
 
“Oa, là công tá» nhà nào? Giá»›i thiệu, giá»›i thiệu a.†Cái lá»— tai bát quái cá»§a Vương Tiệp láºp tức dá»±ng thẳng đứng. 
 
“Thiên cÆ¡ không thể tiết lá»™.†Tôi hắc hắc cưá»i. “Má»›i là giai Ä‘oạn huấn luyện ông xã thôi, có cÆ¡ há»™i sẽ giá»›i thiệu cho các cáºu biết.†
 
“Các cáºu là máºp má» không rõ hay là mình cáºu đơn phương a? Nhìn cáºu cưá»i như thế Ä‘oán chừng cáºu đơn phương rồi.†
 
“Hắc, sao lại nói váºy, dá»±a vào cái gì nói tá»› má»™t mình đơn phương thì sẽ cưá»i như váºy? Còn máºp má» thì sẽ cưá»i thế nào?†
 
“Cái này thì cáºu không hiểu rồi. Giai Ä‘oạn máºp má» tuyệt đối sẽ cưá»i ngượng ngùng, ánh mắt sẽ dịu dàng sâu xa. Tá»› biểu diá»…n cho cáºu coi.†Nói xong, Vương Tiệp láºp tức chống cằm ra vẻ thục nữ. 
 
Tôi cưá»i ngặt nghẽo, “Cáºu diá»…n Lâm Äại Ngá»c đấy à.†
 
“Phải hoa nhưá»ng nguyệt thẹn như thế. Vừa rồi tá»› thấy cáºu phát xuân nước miếng cÅ©ng sắp rÆ¡i xuống đất rồi.†Vương Tiệp cưá»i cưá»i. 
 
“Ai~, tháºt đúng là bị cáºu nói trúng rồi, tá»› tháºt sá»± Ä‘ang thầm mến. Ngưá»i ta cÅ©ng không biết tâm tư này cá»§a tá»›, cáºu xem cáºu vá»›i bạn trai cáºu ấy, má»—i ngày gá»i Ä‘iện thoại đến lá»— tai cÅ©ng không giăng nổi mạng nhện. Tá»› đây cÅ©ng chỉ là suy nghÄ© chia sẻ tiá»n Ä‘iện thoại vá»›i cáºu thôi. Có lẽ má»™t thá»i gian nữa, Ä‘iện thoại ký túc xá này sẽ thuá»™c vá» tá»› nha.†
 
“Äừng có tá»± sướng nữa Ä‘i.†Vương Tiệp đẩy tôi, “Nhìn dáng vẻ này cá»§a cáºu là lần đầu tiên thÃch đàn anh chứ gì?†
 
“Cao thá»§ a, tuyệt đối là cao thá»§. Sao cáºu biết?†
 
“Khi tá»› bắt đầu yêu đương cáºu còn nằm trong tã ấy chứ. Ai~, mối tình đầu thì có chút phiá»n phức. Nếu không thành, nhẹ thì thương tâm, nặng thì tá»± mình hại mình a.†
 
“Phi phi. Sao có thể không thành?! Không thành cũng phải thành. Mẹ tớ nói, một trong những nhiệm vụ của tớ ở đây là phải tìm một bạn trai. Tớ sao có thể phụ ý tốt của mẹ già nha?†
 
“Vâng vâng vâng, Lâm Lâm, tá»› chúc cáºu mã đáo thành công.†Vương Tiệp xoay ngưá»i vá» chá»— ngồi xuống, cầm má»™t cái gương bắt đầu trang Ä‘iểm. 
 
Tôi nhìn Vương Tiệp Ä‘ang dán lông mi, chằm chằm không chuyển mắt, Vương Tiệp quay đầu nhìn tôi: “Cáºu nhìn chằm chằm tá»› như thế tá»› làm sao trang Ä‘iểm a, hoảng chết được.†
 
“Hắc hắc hắc hắc, Tiệp Nhi a, cáºu giúp tá»› trang Ä‘iểm nha, tối nay tá»› có cuá»™c hẹn.†
 
Vương Tiệp cưá»i cưá»i: â€œÄÆ°á»£c, không thành vấn Ä‘á».†Nói xong bắt đầu bôi đủ thứ lên mặt tôi. Vừa bôi vừa nói, “Da cáºu hÆ¡i khô, khu hình chữ T hÆ¡i nhá»n, a, chá»— này còn có chút tàn nhang.†
 
“Chị hai, chị có thể đừng đả kÃch em như thể không. Cáºu nói thêm chút nữa là tá»› thành thiếu phụ luống tuổi có chồng rồi. Mấy ngày nay tá»› không hợp khà háºu nên má»›i như váºy. Äây chẳng phải kiểm tra trình độ trang Ä‘iểm cá»§a cáºu sao? Tối nay tá»› có hẹn, cáºu cho tá»› chút lòng tin có được không?†
 
“Ha ha, cái gì mà thiếu phụ luống tuổi có chồng chứ, thiếu phụ trên mặt làm gì có mụn thanh xuân a. Cáºu cÅ©ng không phải thiếu phụ luống tuổi có chồng. Ha ha. Nói nghiêm túc đây. Lần đầu tiên hẹn hò phải trang Ä‘iểm trang nhã, nhìn thoải mái má»™t chút.†
 
Ná»a giá» sau, Vương Tiệp cầm chiếc gương giÆ¡ ra xa má»™t chút: “Nhìn thành quả cá»§a tá»› Ä‘i, hóa cáºu thành tiểu tiên nữ ngưá»i gặp ngưá»i thÃch, hoa gặp hoa nở rồi.†
 
“Tháºt sá»± là tài nghệ Ä‘iêu luyện nha!†Tôi quay cái gương tấm tắc tán thưởng, tỉ mỉ nhìn, mụn, tàn nhang vân vân trên mặt cÅ©ng không thấy nữa, đôi mắt cÅ©ng to hÆ¡n má»™t vòng. 
 
Tôi dùng sức ôm Vương Tiệp má»™t cái: “Chá» lão nương ta báo tin thắng tráºn trở vá» nhất định má»i cáºu ăn thịt.†
 
Tôi kiểm tra bản đồ má»™t chút, Quách Lâm cách Bắc Äại vài con đưá»ng. Tôi đánh giá quãng đưá»ng mất khoảng 10 phút. Äể an toàn, tôi quyết định đến đúng giá». Tôi không ngừng nhìn đồng hồ, tháºt vất vả má»›i chá» tá»›i 6 giá» 50, tôi khó nhịn nổi nữa má»›i ra cá»a. 
 
Phương Dư Khả và Tiểu Tây đã Ä‘ang trò chuyện phÃa trước Quách Lâm. Từ xa nhìn lại, hai đại soái ca Ä‘i làm thần giữ cá»a tháºt có chút đáng tiếc. Tôi Ä‘iá»u chỉnh hô hấp, Ä‘i qua, giÆ¡ tay lên: “Hi, tháºt ngại quá, em tá»›i muá»™n.†
 
Phương Dư Khả quay đầu nhìn tôi, giáºt mình má»™t cái, lạnh lùng quay đầu nói: “Äi thôi.†
 
Tôi tá»± động quên cáºu ta, Ä‘i tá»›i cạnh Tiểu Tây nói, “Tiểu Tây, chá» lâu chưa?†
 
Tiểu Tây lắc đầu: “Chưa lâu, anh vừa tới trung tâm kinh tế, suýt chút nữa thì muộn. Vừa chạy tới đây, có phải đợi cũng là Phương Dư Khả đợi lâu kìa.†
 
Khi gá»i món ăn, tôi há»i Tiểu Tây uống gì. Tiểu Tây há»i: “Các em uống bia chứ?†
 
Phương Dư Khả nói: “Em uốngâ€. Tôi vá»™i vàng xua tay: “Hai ngưá»i uống Ä‘i, em không uống, em không biết uống rượu, ha ha.†
 
Tháºt ra tá»u lượng cá»§a tôi không tệ, từ nhá» bố tôi đã dùng đầu đũa nhúng rượu vàng cho tôi uống. Bây giá» uống chút bia cÅ©ng chỉ như trò đùa. Äang là mùa hè, uống chút bia coi như giải khát, đáng tiếc tôi Ä‘ang mặc váy, trang Ä‘iểm cÅ©ng trang nhã, uống rượu vá»›i ngưá»i ta cÅ©ng không nên, nhỡ may dá»a Tiểu Tây chạy mất thì sao. Trước tiên vẫn nên nhẫn nhịn má»™t chút. 
 
Trên bàn cÆ¡m, chỉ cần là những món rau mà cánh tay có thể vươn tá»›i được tôi Ä‘á»u gắp, không quan tâm những món ăn kia bày biện mê ngưá»i thế nào, tôi Ä‘á»u tá»± động bá» qua. Tôi uống má»™t ngụm nước đá, ăn má»™t miếng rau, cháºm rãi nhai cháºm rãi nuốt, thục nữ trên TV chẳng phải Ä‘á»u ăn như váºy sao. Tuy rất đói bụng nhưng tôi rất lo lắng hình tượng như sói đói vồ mồi trên bàn ăn sẽ hù dá»a ông xã tôi đã tăm tia. Tôi cầm giấy ăn lau miệng, nói ra kịch bản đã nghÄ© sẵn: “Tiểu Tây, đại há»c phải sống thế nào má»›i có ý nghÄ©a?†
 
Phương Dư Khả không biết uống phải cái gì, liên tục ho khan. Tôi ngẩng đầu nhìn trá»i: Ông trá»i a, ông ném váºn may cho tôi đồng thá»i ném cả cái tên này nữa hay sao. Phương Dư Khả thá»±c sá»± là khắc tinh cá»§a tôi. Lần nào bầu không khà đang rất tốt Ä‘á»u bị cáºu ta phá há»§y. 
 
Tiểu Tây cưá»i cưá»i, đôi mắt cong thành hình trăng khuyết đáng yêu, lúm đồng tiá»n trên má càng sâu: “Còn phải xem em muốn cái gì, nếu em muốn những ngày bình thản, em cứ dá»±a theo hồi cấp ba há»c táºp cho tốt là được; nếu em muốn cuá»™c sống phong phú, em có thể tham gia các loại Ä‘oàn há»™i. Bắc Äại có rất nhiá»u câu lạc bá»™, có danh xưng là “đại chiến bách Ä‘oànâ€, vừa má»›i khai giảng các câu lạc bá»™ đã bắt đầu tuyển ngưá»i má»›i, em có thể dá»±a theo sở thÃch cá»§a mình để tham gia má»™t hai há»™i, hoặc em có thể tìm công ty để thá»±c táºp. Có ngưá»i trước khi vào đại há»c đã có ý muốn xuất ngoại thì sẽ táºp trung nghiên cứu, mục Ä‘Ãch khác nhau sẽ có cuá»™c sống khác nhau.†
 
Tôi vừa nghe lòng lại lạnh xuống. Chẳng lẽ tôi nói: mục Ä‘Ãch cá»§a em là không để bị Ä‘uổi, tìm má»™t ngưá»i để gả cho a? Tôi quanh co nói: “Ha ha, em vừa vào há»c, cÅ©ng chưa nghÄ© tá»›i những ngày sau sẽ thế nào. Còn kế hoạch cá»§a anh thì sao?†
 
Tiểu Tây không nói gì, má»™t lúc sau má»›i thở dài: “Anh dá»± định sẽ xuất ngoại há»c thạc sÄ©, tranh thá»§ kiếm má»™t há»c bổng. Nhưng hiện tại sức khá»e bố anh không tốt, anh không yên tâm.†
 
Thấy tâm trạng Tiểu Tây bá»—ng nhiên hạ xuống, tôi cÅ©ng không biết nên an á»§i thế nào, đành phải nói: “Sức khá»e không tốt thì Ä‘i khám nhiá»u má»™t chút, uống thuốc nhiá»u má»™t chút. Tất cả sẽ tốt.†
 
Phương Dư Khả uống má»™t ngụm bia: “Cô là đồ ngốc chắc. Uống thuốc nhiá»u má»™t chút, có ngưá»i nói như váºy sao? HÆ¡n nữa bố ngưá»i ta còn là bác sÄ©.†
 
Tôi cÅ©ng hiểu được mình nói sai, vá»™i nói: “Ha ha, em nói không đúng. à cá»§a em là ở hiá»n gặp lành. Anh cÅ©ng đừng quá lo lắng.†
 
Tháºt ra trong lòng tôi rất khó chịu. Tiểu Tây thành tÃch rất tốt, có thể giành há»c bổng xuất ngoại. Tôi há»c tiếng Äức, muốn xuất ngoại cÅ©ng chỉ Ä‘i Äức, chạy tá»›i nÆ¡i yêu chá»§ nghÄ©a đế quốc ấy cÅ©ng chẳng làm gì a. HÆ¡n nữa, tôi có thể tốt nghiệp hay không còn chưa biết, cầm há»c bổng xuất ngoại tháºt sá»± là giấc mÆ¡ quá xa xôi rồi. 
 
Khà áp quanh bàn ăn bất ngỠgiảm. Bầu không khà không chút sức sống, tôi giơ ly nước đá lên nói: “Vì ngày mai tốt đẹp, cụng ly!†
 
Phương Dư Khả cưá»i cưá»i, nói: “Cụng ly!†
 
Tôi bổ sung: “Vì khuôn mặt tươi cưá»i cá»§a núi băng nghìn năm, cụng ly!†
 
Tầm 9 giá», tôi giả bá»™ Ä‘i toilet đứng dáºy tÃnh tiá»n. Nhân viên phục vụ nói, vị tiên sinh kia đã trả tiá»n rồi. Tôi quay đầu nhìn hai ngưá»i bá»n há», hạ giá»ng há»i: “Ai?†
 
“Ngưá»i mang mắt kÃnh Ä‘ang uống rượu kia kìa.†Nhân viên chỉ chỉ vá» phÃa Phương Dư Khả: “Diện mạo giống Won Bin ấy.†
 
Sau này nhá»› lại, tôi nghÄ© con mắt cá»§a ngưá»i này vô cùng kỳ quái. Rõ ràng tôi thấy Phương Dư Khả giống Phương Äại Äồng, vì sao mẹ già và nhân viên Ä‘á»u nói là Won Bin nhỉ? Won Bin có lúm đống tiá»n nha… 
 
Tôi chạy vá» len lén há»i Phương Dư Khả: “Hôm nay sao lại trượng nghÄ©a như váºy, giúp tôi trả tiá»n nha?†
 
Phương Dư Khả liếc mắt nhìn tôi: “Không có thói quen để con gái má»i, mặc dù cô cÅ©ng chẳng giống con gái.†
 
Tôi cắn răng há»i: “Chá»— nào không giống?†
 
Phương Dư Khả cố ý nhìn ngực tôi, từng chữ từng chữ nói: “Cô-nói-xem?†
 
Tôi cảm giác máu toàn thân Ä‘á»u sôi trào lên mặt, có Tiểu Tây ở bên cạnh tôi cÅ©ng không tiện phát tác, đành phải nén giáºn nói: “Cáºu chỠđấy, Phương Dư Khả!†
 
Tôi hÃt má»™t hÆ¡i, bình tÄ©nh nói vá»›i Tiểu tây: “Ăn no chưa? Ä‚n no rồi thì chúng ta Ä‘i thôi.†
 
Tôi đứng lên chuẩn bị rá»i Ä‘i. Phương Dư Khả bá»—ng dứng nói vá»›i Tiểu Tây: “Tiểu Tây, anh Ä‘i trước Ä‘i, em có chuyện muốn nói vá»›i cô ấy.†
 
Tôi trừng mắt vá»›i cáºu ta, cố hết sức không động môi, nghiến răng nói vá»›i cáºu ta: “Tôi vá»›i cáºu có chuyện gì phải lén lút nói như váºy?†
 
Phương Dư Khả kéo tôi ngồi xuống, nói vá»›i Tiểu Tây: “Tháºt sá»± có chuyện. Mẹ cô ấy vừa gá»i Ä‘iện, nói không gá»i được cho cô ấy.†
 
Tôi nghi hoặc lấy điện thoại ra, không phải a, điện thoại chẳng làm sao cả. 
 
Tiểu Tây nhìn tôi má»™t chút rồi lại nhìn Phương Dư Khả, cưá»i nói được. 
 
Nhìn thấy Tiểu Tây cứ thế Ä‘i mắt, tôi tức giáºn há»i Phương Dư Khả: “Chuyện gì a?†
 
Phương Dư Khả có chút xấu hổ, nói vá»›i tôi: “Là chuyện con gái bá»n cô.†
 
Tôi nhìn bá»™ dạng ấp a ấp úng cá»§a cáºu ta, láºp tức nóng nảy đứng lên, lá»›n tiếng há»i: “Cái gì mà chuyện con gái? Cáºu nói cho rõ ràng. Lằng nhằng cái gì a?†
 
Phương Dư Khả chỉ chỉ váy cá»§a tôi: “PhÃa sau cô… Ä‘á»â€¦â€ 
 
Tôi nghe xong, vá»™i vàng túm chặt phÃa sau: “Sao cáºu… sao không nói sá»›m?†
 
Phương Dư Khả nhẹ giá»ng nói thêm má»™t câu: “Nói cô không giống con gái, cÅ©ng không cần dùng cách như váºy để chứng minh đâu.†
 
Tôi nghÄ© vẻ mặt tôi Ä‘ang đỠbừng bừng, hùng hổ rống lên vá»›i cáºu ta: “Chuyện này trá»i biết đất biết, cáºu biết tôi biết, rõ chưa?†
 
Phương Dư Khả cÅ©ng không hé răng. Trong lòng tôi tháºt ra Ä‘ang cá»±c kỳ rối loạn, sá»›m biết váºy đã không uống nước đá, bà dì cả xúi quẩy, sao tá»›i sá»›m nhiá»u ngày như váºy, có vẻ bà ấy cÅ©ng không quen khà háºu má»›i a. Nhưng cứ ngồi xuống cÅ©ng không phải biện pháp tốt. 
 
Tôi nói vá»›i Phương Dư Khả: “Có phải cáºu đã đồng ý vá»›i mẹ tôi sẽ chăm sóc cho tôi, đúng không?†
 
Phương Dư Khả gáºt đầu. 
 
Tôi tiếp tục nói: “Tôi lên lầu trước, bên cạnh ngã tư có má»™t cá»a hàng tiện lợi. Cáºu Ä‘i mua cho tôi má»™t cái quần, không thì váy cÅ©ng được, thuáºn tiện, thuáºn tiện cáºu… mua cho tôi túi băng vệ sinh. Lát nữa tôi trả tiá»n.†
 
Phương Dư Khả im lặng một lúc, nhìn tôi một chút rồi cúi đầu đi xuống lầu. 
 
Má»™t lúc lâu sau, Phương Dư Khả cầm theo má»™t túi đồ vá». Tôi láºp tức cướp lấy nhằm vá» hướng toilet. 
 
Tôi mở túi nhá»±a ra, bên trong là má»™t chiếc quần Ä‘en, má»™t chiếc váy Ä‘en, băng vệ sinh các loại. Tôi hắc hắc nhìn có chút hả hê, tiểu tá» thối kia ở cá»a hàng tiện lợi sợ là phải lằng nhằng má»™t lúc lâu má»›i dám cầm má»™t đống băng vệ sinh ra khá»i cá»a. Ông trá»i a, tuy tôi bảo ông quăng chết cáºu ta nhưng nhá»› là đừng có làm tôi bị thương, tôi phải sống mà nhá»› tá»›i chuyện này a. 
 
Tôi thay quần ra ngoài, Phương Dư Khả đã chá» ngoài toilet. Tôi vá»— vá»— vai cáºu ta, nói: “Äi thôi, vất vả cho cáºu.†
 
Phương Dư Khả lạnh lùng nói: “Chuyện này, trá»i biết đất biết, cô biết tôi biết.†
 
Tôi cưá»i: “Biết biết. Sau này nhỡ có gặp phải nữa thì cáºu cÅ©ng có kinh nghiệm rồi. Không phải sao?†
 
Vẻ mặt Phương Dư Khả thoáng má»™t cái kéo ra rất dài: “Cái đầu ngu ngốc nhà cô đừng có nghÄ© đến chiá»u hướng này nữa, nhiá»u tế bào não như váºy mà cÅ©ng không không biết dùng cho đúng.†
 
Tôi vui vẻ: “Sao cáºu biết tôi Ãt dùng đến tế bào não a? Bình thưá»ng tôi rất lưá»i suy nghÄ©, khi cần phải suy nghÄ© sẽ là má»™t Einstein đấy, biết không? Tôi thi vào trưá»ng đại há»c số há»c được 140 đó. 140! Cáºu được bao nhiêu?†
 
Phương Dư Khả nói: 150 
 
Tôi không nói nữa, nói vá»›i cáºu ta có má»™t cảm giác đặc biệt thành công. Khi thi vào trưá»ng đại há»c, chẳng biết lúc ấy đầu óc thông suốt thế nào, trước đây số há»c chỉ cần được 125 đã mừng rỡ như Ä‘iên, thi vào đại há»c đột nhiên thần tiên trợ giúp má»›i được 140. Bây giỠđể tôi làm lại có lẽ chỉ được 110 thôi. Tiểu tá» này lại có thể đạt Ä‘iểm tối Ä‘a sao? Từ khi hết cấp hai đến giá» tôi đã không biết đến khái niệm Ä‘iểm tối Ä‘a là gì nữa rồi! 
  
 
		 
		
		
		
		
Tài sản cá»§a xCá»x