Chào các bạn, mình xin giới thiệu tác phẩm viết về nhân vật Việt Nam: "Đinh Triều Bí Sử".
Tóm tắt truyện như sau :
Ngô Quyền, sau khi đánh bại quân Nam Hán. Đã lập ra nhà Ngô. Nhưng ông tại vị chưa tới sáu năm, thì bạo bệnh qua đời. Nhà Ngô rơi vào loạn lạc. Họ Dương, một thế lực lớn nổi lên, giành quyền thống tri giang sơn. Nhưng vẫn không qua được vài năm, thập nhị sứ quân cát cứ mỗi phương không phục, nổi lên giành quyền thống trị.
Đinh Bộ Lĩnh, xuất thân từ Kim Lư thôn, thân mang trong mình dòng máu Đinh gia, là một kỳ tài võ học. Thông minh, sắc sảo. Vô tình trong một lần cứu người, anh bị lôi cuốn vào sự tranh đấu của thập nhị sứ quân.
Đinh Bộ Lĩnh và bạn bè của anh, đã phải trải qua bao thăng trầm, thử thách. Mới có thể thành công thống nhất giang sơn, sáng lập nhà Đinh lưu danh sử sách.
Đinh Triều Bí Sử Quyển 1 : Thuở hàn vi. Chương 1:Cờ Lau đại chiến Tác giả : Lý Thiên Hùng Nguồn : Tu Chân Giới
" Hây" " Hô " .
" Các huynh đệ, vì mái nước đầu làng, vì con trâu con gà, xông lên nào ! " Một thiếu niên, khoảng mười ba tuổi. Con nhà thôn quê, dáng người tuy gầy nhưng vẫn toát lên vẻ mạnh mẽ săn chắc của cơ bắp. Cậu đứng trên ụ rơm, cất cao giọng, hô to gọi nhỏ các bạn cùng lứa trong thôn. Nhìn có vẻ rất khí phách của một đại tướng.
Xung quanh, tụ tập khoảng trên mời thiếu niên, quần đùi áo cộc, tóc ba chỏm. Mắt ngước nhìn phía trên ụ rơm, trong mắt lóe lên sự sùng bái lẫn vui vẻ.
" Xung phong ". Cậu bé thủ lĩnh hét lớn lến một tiếng trong trẻo, dọa cho lũ chim hoảng sợ phạch phạch bay đi mất.
Cậu phi thân, lộn một vòng đáp xuống giữa đám bạn. Ai nếu nhìn thấy cảnh này không khỏi trợn mắt há hốc mồm mà kinh ngạc không thôi. Trên mặt cậu toát ra vẻ hưng phấn, tiện tay quơ lấy cành lau kế bên, chỉ thẳng lên phía đối diện. Quay qua bên đám bạn hỏi :" Ây, Lưu tiểu tử, ngươi nói xem, bọn họ có lẽ sợ chúng ta quá rồi hay không ? Mọi khi tụi bên đó tới đúng giờ lắm mà ?"
Lưu tiểu tử là một cậu thiếu niên, vóc người cao cao, đứng trong đám bạn làm cho người ta có cảm giác nổi trội hơn hẳn.Đó là Lưu Cơ, mồ côi cha mẹ từ nhỏ. Tuy vậy nhưng là người người thông minh, hiều nhanh, tính nhanh. Trong đám bạn học cùng lứa là người nổi trội nhất.Nhưng tính cách của hắn ít nói, đôi chút lạnh nhạt. Lưu Cơ nói : " Tuy chưa thể xác định được tại sao người ở thôn Hòa Lư kế bên không sang, nhưng cũng không thể nói bọn họ yếu nhược được. Nên cẩn thận đề phòng bất trắc".
Một thiếu niên da mặt đen thui, lớn tiếng nói vào ::" Ta thấy bọn chúng chỉ là con rùa rút cổ, thử hỏi. Các trận đánh gần đây, quân thua thảm bại không phải bên thôn Hòa Lư đó sao ? Lão tử không tin rằng cái đám nhát gan đó dám chường mặt ra. Tới một đánh một, tới mười đánh mười. Chỉ có ngươi đồ con lừa ngốc này lúc nào cũng sợ bóng sợ gió cả " Người mới nói là Nguyễn Bặc.
Lưu Cơ nhướng mày lên nhưng chĩ cười nhạt một tiếng, thẫm nghĩ, cái đầu óc heo nhà ngươi, có nói cũng chả hiểu nỗi. Quay sang nói với cậu bé thủ lĩnh :" Đinh tướng quân nghĩ thế nào ? "
" Theo ta thì nên ổn trọng mà hành động, trước mắt cần thăm dò coi thử trong đám rừng trúc kia, có kẻ nào mai phục hay không ?"
" Cũng hợp ý ta " Lưu Cơ cười cười nói.
Đinh tướng quân quay sang, nói với 2 người bạn phía sau :" Điền, Tú. Hai người các ngươi chạy vào xem thử tình hình ra sao, nhanh về báo lại cho ta !"
Hai người Điền, Tú nhanh chân chạy vọt đi mất. Hai người là Đinh Điền và Trịnh Tú, có thể nói thể lực là cao nhất trong nhóm, tốc độ chạy nhanh như thỏ. Nên làm công tác tình báo là thích hợp nhất.
Lại nói, Đinh tướng quân này tên thật là Đinh Bộ Lĩnh, cậu là con trai của thứ sử Hoan Châu- Đinh Công Trứ . Do cha mất sớm nên từ nhỏ sống với mẹ là Đàm thị, ở nương nhờ nhà cậu ruột là Đinh Thúc Dự. Từ nhỏ Bộ Lĩnh đã có khả năng trí nhớ, óc phán đoán tài tình, mưu lược. Trong các trận đánh giả giữa tụi thiếu niên trong các thôn xóm với nhau này. Hay còn gọi là đánh trận cờ lau, do cây lau cũng là binh khí chính yếu. Cây lau nơi này mọc hoang nhiều vô số kể, cây vừa nhẹ, cũng không cần quá sức để mang đi, và dễ dàng vung lau đanh vào đối thủ. Khi bị cây lau đánh vào người, cũng mang cảm giác đau rát.
Trong đánh trận cờ lau này, cũng có quy củ, đó là người nào bị đánh trúng ba lần trong 1 khoảng thời gian ngắn, thì coi như hy sinh. Và sẽ rời khỏi cuộc chơi. Hai đội có trách nhiệm 1 đội phá thành và 1 đội công thành, Nếu đội nào bảo vệ thành mà bảo vệ trong khoảng thời gian nhất định coi như thắng, và đội công thành mà phá thành công thành đối phương thì coi như là đội thắng . Nói thành ở đây tức là một cái nhà chòi trống, trong nhà có 1 cây cờ nhỏ gọi là Trấn Thành Kỳ. Và phải bố trí nhân thủ sao cho đối phương không thể lọt vào nhà mà chôm đi lá cờ ấy được. Một đối có mười lăm người và Đội thắng cuộc sẽ được đội thua cõng 1 vòng quanh thôn, có thể nói, đây là 1 niềm vui lớn. Thữ nghĩ, đối thủ của mình phải cõng mình đi dạo trong thành, coi như cũng nở mày nở mặt lắm đó.
Từ xa, phía trong rừng trúc vẫn im lặng 1 cách dị thường. Bộ Lĩnh và Lưu Cơ cũng cảm thấy sốt ruột, lo lắng cho hai người Điền, Tú thì thấy bóng dáng hai người bọn họ chạy trở về, tốc độ nháy mắt đã tới phía trước mặt Bộ Lĩnh và đám bạn.
Đinh Điền nói :" Trong rừng, theo quan sát của tôi thì không có gì khả nghi cả."
Trịnh Tú cũng gật đầu đồng ý
Bộ Lĩnh cau mày lại, thầm nghĩ, chả lẽ bọn này sợ quá bỏ về thiệt à ? Không đúng lắm. Hay là chúng không ở trong rừng. Quay sang Lưu Cơ nhìn thấy hắn cũng thầm lắc đầu. Bộ Lĩnh nói :" Theo như lời hai người nói, trong rừng không có cái gì nghi hoặc vậy cũng không phải là không có nguy hiểm. Chúng ta nên cẩn thận đi 1 chút. Chỉ cần đi qua khỏi khu rừng trúc là tới địa bàn của bọn hắn, lúc đó. Chỉ sợ lại có một trận đánh lớn. Tình hình này có thể nghĩ là quân địch cố thủ thành rồi còn gì "
Đội của Bộ Lĩnh đi xuyên qua khu rừng trúc phía trước. Nhìn xa xa thấy một ngôi nhà canh vắng vẻ. Nhà canh này cũng như nhà canh trong thôn, xung quanh rào tre, nhưng coi bộ đã bị mục rữa. Bốn bức tường bông tróc đi, làm loang lỗ , có vài chỗ phải dùng tấm gỗ mục che chắn lại, kẻo gió lạnh thổi lùa vào nhà.
Trước cửa chính của nhà, được đóng chặt. Cửa này đã được sửa sang lại cho tốt và chắc chắn 1 chút. Cửa sổ bên hông nhà bị rớt hết một cánh cửa. Từ đây cũng có thể coi như là một lỗ hỏng lớn chưa được lắp lại.
Bộ Lĩnh nhìn xung quanh một lượt, thì thầm vào tai Lưu Cơ và Trình Tú hai người. Sau đó thấy mỗi người dẫn theo năm người khác chia làm hai hướng tới hai bên hông của nhà canh, núp lặng lẽ ở chỗ tối, tìm cơ hội đột nhập vào nhà.
Bộ Lĩnh và Nguyễn Bặc thì dẫn theo đám người còn lại hướng tới phía trước nhà đi đến. Điền Đặc hô to :" Đám rùa đen Hỏa Lư thôn kia, có giỏi thì ra đây đánh nhau với Nguyễn đại gia. Chứ đừng rút đầu như rùa vậy chứ ".
Trong nhà vọng ra tiếng cười vang :" Ha ha ha ! Họ Nguyễn ngu ngốc kia, ngươi ngu một mình thì không sao, chứ ta không dại gì mà xông ra đó mà chờ chết, Các ngươi có giỏi thì xông vào cướp Trấn Thành Kỳ thử, xem mèo nào cắn mỉu nào ? Ha ha ha "
Nguyễn Bặc tức tối, giậm chân, múa múa cây lau bay bụi đầy trời mà không làm gì được, Bộ Lĩnh thấy vậy cười khổ không thôi, người này, tính tình cũng quá ư là nóng nảy đi thôi. Bộ Lĩnh bước lên, đứng song song với Nguyện Bặc, cũng nhìn vào khu nhà canh mà cười nói :" Trần huynh đệ, ngươi nằm trong đó coi bộ không cảm thấy muỗi nhiều lắm sao, huống chi còn mười mấy người khác nữa, có cần ta cho một tí gió vào không vậy ? "
Người họ Trần kia nở nụ cười vang :" Ha ha, Đinh tiểu tử chớ nói khoác không biết ngượng, ngươi chỉ là hạng tôm tép, may mắn thắng ta vài trận mà cứ nghĩ anh hùng chỉ có mình ta, Ha ha, để xem trận này ngươi thắng làm sao đây . "
Đinh Bộ Lĩnh cũng mỉm cười không nói, liếc mắt nhìn ra phía Lưu Cơ ẩn thân. Chỉ thấy bóng cỏ động đây nhẹ nhàng, cũng không biết Lưu Cơ ở đó làm gì, ngoại trừ Bộ Lĩnh, thì mọi người cũng không ai biết .
Nguyễn Bặc cũng buồn bực không thôi, thầm nghĩ, lão Đinh và lão Lưu làm gì mà chả ai biết, nhưng biết tình cách của bọn họ, có hỏi thì cũng không nói. Chỉ khi nào xong thì họ mới giải thích cho thôi.
Nguyễn Bặc ngồi xuống đất, quay sang nói chuyện tán gẫu với lũ bạn, chỉ còn Đinh Bộ Lĩnh đứng đó.
Trong chòi canh, mười lăm người của Hỏa Lư thôn chia làm ba nhóm canh giữ ba chỗ thiết yếu nhất để vào nhà. Đừng nói tới con ruồi bay vào cũng không lọt. Trần Quang ngồi chung với bốn người còn lại gần chỗ cửa chính, nói chuyện phiếm. Bỗng nhiên ngửi thấy mùi cháy của rơm bay vào từ cửa sổ hai bên, chỉ phút chốc khói tỏa mù mịt, làm mọi người ho sặc sụa.
Trần Quang sợ hãi, trong đầu chỉ còn lo chạy ra ngoài thật nhanh, liền mở cửa lớn tháo chạy ra ngoài, đám bạn phía sau cũng chạy ra ngoài như ong vỗ tổ. Chỉ trong chốc lát đã thành công thoát ra khỏi nhà canh. Trần Quang thầm nghĩ, sao lại có khói ở đây được.
Chị nghe thấy lúc đó, ở cả ba phía xuất hiện người của Kim Lư thôn, có một người trong tay cầm là cờ nhỏ màu vàng, đó là Trấn Thành Kỳ mà đội hắn vốn cần phải giữ gìn. Chỉ biết mình trúng bẫy của Đinh Bộ Lĩnh. Chỉ ấm ức nhận thua,
Lại nói Đinh Bộ Lĩnh chỉ cần nhìn sơ qua địa thế nhà canh, thấy khu nhà nằm ở vùng trũng, xung quanh là gò đất cao, nhìn có vẻ thập phần kiên cố, nhưng do không tu bổ nên sự phòng thủ bên ngoài qua mức lỏng lẽo. Nên Bộ Lĩnh nói với Lưu Cơ cho người lẻn vào sau nhà, lấy rơm đốt rồi hun khói vào hai bên khu cửa. Vùng này mấy ngày không mưa, nên rơm dễ bén lữa, chóng cháy. Chỉ cần chút xíu có thể hỏa thiêu cả căn nhà. Nhưng Lưu Cơ cũng biết cách nhìn người, chọn ra Tiêu Bảo là người tay chân nhanh nhẹn, đi vào nổi lửa đốt thỏ.
Chỉ một kế hun khói này, cũng đã làm cho người Hỏa Lư thôn xếp giáp quy hàng mà không cần chiến đấu, cũng nói lên tài trí của cậu thiếu niên mười ba tuổi này.
Đám người Kim Lư thôn hoan hô vang dội, chỉ có đám người Hỏa Lư thôn ủ rũ mặt mày. Nguyễn Bặc ở bên thích chí cười to, nhảy tới Trần Quang, bảo hắn cõng mình. Miệng hô to : " Giá giá " . Cứ như xem Trần Quang là ngựa thật .
Đinh Triều Bí Sử Quyển 1 : Thuở hàn vi. Chương 2: Kim Lư thôn Tác giả : Lý Thiên Hùng Nguồn : Tu Chân Giới
Sau một hồi náo động, rốt cuộc trời cũng gần tối. Đám người Bộ Lĩnh kéo nhau trở về thôn. Đám thiếu niên ai nấy vui vẻ, miệng cười toe toét. Từ xa xa, nhìn thấy trong thôn khói bếp bay từ những ngôi nhà nhỏ, các nông phu đang tất tã dọn dẹp, để trở về nhà với gia đình.
Trong Kim Lư thôn, cảnh vật mang một vẻ đẹp giàu sức sống và bình yên. Nơi này không có chiến tranh, chỉ có tiếng cười đùa của mọi người, tiếng nói chuyện rôm rả bàn tán về các chuyện trong ngày. Trước sân một vài nhà, còn tụ tập vài người tiều phu đang tiến hành trao đổi số gỗ mình kiếm được trong ngày thành vài phần lương thực thiết yếu, dùng cho cuộc sống thường ngày. Bọn trẻ nhỏ chạy nhảy, vui đùa bên cạnh cây đa, mái đính đầu làng. Tiếng cười trong trẻo vang lên làm cho người nghe cũng thập phần thoải mái.
" A, các ca ca về, " Một cô bé, để bím tóc xinh xinh, nhìn thấy Bộ Lĩnh và chúng bạn vừa tới cổng thôn, đã hét lớn với đám bạn của mình, rồi tung tăng nhảy chân sáo tới trước mặt Bộ Lĩnh, mở cặp mắt tròn xoe. Nhìn nhìn đám người Đinh Bộ Lĩnh ai nấy đều vui vẻ liền nói :" Bộ Lĩnh ca ca, mấy người các huynh có thắng không ? Mai mốt đánh trận cờ lau, phải rủ muội đi xem đó nha "
Bộ Lĩnh đưa tay béo vào bên má tròn trĩnh của cô bé, cười nói :" Ừa, chúng huynh may mắn thắng thôn láng giềng. Nhưng muội còn nhỏ, muốn tham gia thì cũng phải đợi vài năm nữa hãy nói vậy ! "
Cô gái phụng phịu, chu mỏ lên không phục nói : " Huynh lúc nào cũng nói người ta còn nhỏ, năm nay muội cũng bảy tuổi rồi chứ bộ. Hừ, không cho đi thì thôi .!!! Xì ?! "
Cô gái không thèm nói lý gì tới Bộ Lĩnh nữa, quay sang kéo kéo tay của Trịnh Tú. Cô gái có tên rất đẹp, Trịnh Tiểu Huyền, là thân muội của Trịnh Tú. Trịnh gia ở trong thôn là nhà khá giả, tuy cả nhà đều làm nghề nông, nhưng do chuyên cần tiết kiệm, mà dành dụm của cải, nên kinh tế của gia đình phát triển. Ruộng tám mẫu, trâu khoảng chục con. Chỉ bằng vào tài sản đó, Trịnh gia cũng được xem như là phú ông của một vùng này rồi.
Trịnh Tú biết tính tính của muội muội mình, chỉ biết dở khóc dở cười, đứng một bên nói sang chuyện khác. Tiểu Huyền quấn lấy hắn không tha, bắt hắn phải kể cho nghe chuyện đánh trận, nếu không, thì sẽ méc má cho mà coi . Tú hết cách, chỉ còn biết từ biệt chúng bạn, kéo cô em gái nhõng nhẻo của mình, vừa đi vừa kể.
Đinh Bộ Lĩnh chia tay chúng bạn, hướng về phía ngôi nhà của mình. Bộ Lĩnh hiện đang ở với mẹ , cùng chung sống với người cậu là Đinh Thúc Dự, Cậu của Đinh Bộ Lĩnh cũng là người có học qua chữ nghĩa. Nhưng vẫn ở nhà làm nông, cùng với mẹ con Đinh Bộ Lĩnh sống rất vui vẻ. Đinh Thúc Dự rất thương yêu người cháu trai của mình, lúc nào cũng lấy đó làm niềm tự hào cả. Cháu trai của mình thông minh, bao nhiêu vốn kiến thức của bản thân Thúc Dự, đều truyền đạt cho Bộ Lĩnh hết thảy. Từ các kiến thức toán học cơ sở cho đến mặt chữ, câu đối, ..v..v đều được Bộ Lĩnh học tập thành thạo. Khi Bộ Lĩnh mười tuổi, thì Thúc Dự cũng không biết dạy cậu gì, nên đành phải gửi cậu trong một trường làng ở phía Bắc thôn.
Đinh Thúc Dự thời trai trẻ cũng từng làm một người binh sĩ, dưới trướng Dương Đình Nghệ như cha của Đinh Bộ Lĩnh. Nhưng do thể chất yếu ớt, nên trong trận đánh nhỏ, đã bị thương ở vai. Đành phải trở về quê làm ruộng mà thôi.
Đinh Bộ Lĩnh cũng rất quý trọng người cậu này của mình, trong nhà hai cậu cháu luôn nói cười rôm rả. Đàm Liên- mẹ của Bộ Lĩnh, năm nay tuổi ngoài tứ tuần. Trên khuôn mặt vẫn toát ra nụ cười xinh đẹp đọng lòng người. Bà nguyên là nguyên phối của Đinh Công Trứ, sau khi chồng mất, đành phải lưu về quê mẹ mà sinh sống.
Bộ Lĩnh vào nhà, nhìn thấy cậu mình đang ngồi chẻ cũi, liền chạy lại chào :" Tứ thúc, con mới trở về. Thúc để cũi này con chẻ cho. "
Đinh Thúc Dự cười, tay vẫn làm việc nói :" Con vào nhà tắm rữa đi, chỉ còn lại chút ít số này là xong rồi."
Đinh Bộ Lĩnh vâng dạ làm theo, tiến vào nhà. Nhà cửa nơi này làm ba giang. Giang đầu là phòng khách. hai giang còn lại là phòng ngủ của hai mẹ con và tứ thúc của cậu. Cậu bước ra phía sau nhà, nhìn vào trong nhà bếp. Thấy có bóng người phụ nữ đang thổi lữa nấu cơm. Đó là thân mẫu- Đàm Liên.
" Nương, con mới về ! " Bộ Lĩnh chạy tới, tay xoa xoa bụng, nhìn vào nồi cơm mẹ nấu. Trong lòng cảm thấy đói. Đàm thị hiền từ nhìn cậu con trai của mình. Tay nhẹ nhàng xoa đầu con, bảo :
" Hài tử mau vào tắm rữa cho sạch,. Mình mẩy toàn đất với cát. Xong ra phụ nương dọn cơm "
Bộ Lĩnh cười, chào mẹ chạy ra phía sau nhà tắm. Một lát sau, Bộ Lĩnh thay bộ quần áo mới, bước ra, phụ mẹ dọn cơm. Bữa cơm gia đình tuy không khá giả, nhưng vẫn đầy đủ các món rau luộc, thịt kho, cá chiên. Nhìn mâm cơm, mà mắt Bộ Lĩnh tỏa sáng, miệng liếm liếm. Dáng vẻ làm cho người ta phải phì cười.
Trong bữa cơm, Đàm thị hỏi han về chuyện đồng án với tứ thúc. Bộ Lĩnh một bên vừa ăn, vừa nghe hai người nói chuyện. Câu chuyện xoay quanh vấn đề tô thuế giảm nhiều so với những năm trước kia, khi còn chính quyền đô hộ nhà Đường chiếm đóng. Kể từ năm 931, Dương tướng quân thành công đánh đuổi quân Nam Hán vào chiếm đóng, làm cho lòng quân dân, sĩ khí tăng cao. Dương tướng quân đã ban hành các pháp lệnh xóa bỏ chế độ tô thuế hà khắc, khuyến khích tăng trưởng sản xuất.
Mẫu thân Đàm Liên cũng cười vui vẻ, trong lòng cũng toát ra niềm vui sướng. Bà quay sang Đinh Bộ Lĩnh đang lắng nghe chăm chú :" Đinh gia chúng ta cũng là dòng dõi danh tướng. Năm xưa phụ thân con cũng là tướng dưới trướng của Dương tướng quân, nam chinh bắc chiến. Đánh đuổi bọn Nam Hán, Lý Tiễn kia giỏi biên cảnh nước nhà. Mẹ hy vọng con sau này, sẽ như phụ thân con, cũng là một dũng tướng, vì quê hương, vì tổ quốc, vì nhân dân nước ta. Con phải nhớ lấy "
Định Bộ Lĩnh lắng nghe, thần sắc tôn kính. Trong nội tâm cậu sinh ra một niềm kính ngưỡng phụ thân mình. Cậu quyết tâm, ngày sau ta phải viết tiếp nên trang sử vẻ vang của Đinh gia chúng ta. Cậu cất tiếng nói :" Mẫu thân yên tâm, hài nhi sẽ chăm chỉ tập luyện, học tập, không phụ tấm lòng của mẫu thân dành cho hài nhi. "
Tứ thúc gật gù, xoa đầu Bộ Lĩnh nói " Nam nhân Đinh gia chúng ta, chỉ có đổ máu nơi sa trường chứ không chịu khuất nhục "
Câu nói này cũng là tiếng lòng của tứ thúc, tuy hiện tại ông vẫn cười hi hi ha ha, nhưng sâu trong tâm hồn, vẫn là ngọn lữa khát khao, cháy bỏng, vì tự do, vì dân tộc. Lời của tứ thúc như tiếng sét vang vọng mãi trong tai của Đinh Bộ Lĩnh " Nam nhân Đinh gia chúng ta, chỉ có đổ máu nơi sa trường chứ không chịu khuất nhục ". Một giọt lệ nóng lăn trên khuôn mặt của cậu, trong đôi mắt tinh anh, sáng ngời vẻ quyết tâm, kiên nghị và cứng rắn.
Đàm Thị ánh mắt mơ màng, như chìm vào trong ký ức năm xưa. Nơi đó có một hình ảnh không bao giờ phai mờ trong tâm trí. Vẫn dáng người đó, vẫn nụ cười đó, ánh mắt kiên nghị đầy quyết tâm đó. Khi ra đi, chàng nói lời từ biệt không hẹn ngày trở lại. Thiếp nhớ chàng, nhưng phải làm trọn phận mẹ hiền. Chàng ở nơi xa, biết bao giờ ta gặp lại mình.
Đêm tối mau chóng kéo đến. Trong nhà, đã đốt đèn lên. Đàm thị đang ngồi may lại vài chỗ rách trên vai cho Đinh Bộ Lĩnh. Bộ Lĩnh ngồi kế bên hỏi : " Mẫu thân, Dương tướng quân mà tứ thúc nói hồi chiều là ai vậy mẹ ?"
Đàm thi khâu nốt mũi kim cuối cùng, ngước mặt lên, mỉm cười nói : " Dương tướng quân là nghĩa phụ của phụ thân con, ông là người có tài thao lược, cầm quân đánh trận. Ông họ Dương tên tự là Đình Nghệ. Dương tướng quân năm nay đã không biết bao lần cùng phụ thân con vào sinh ra tử. Nhớ năm đó, khi ông kéo quân tiến đáng Lý Tiễn- một tướng nhà Nam Hán, đương thời là Thứ sử Giao châu. Ông mang theo thân binh vệ chừng năm vạn người. Công chiếm thành Đại La. Chém đầu Lý Tiễn, làm cho muôn người ủng hộ hết lòng. Tuy đối diện với quân đội Nam Hán viện binh do Trần Bảo chỉ huy. Trần Bảo là người nổi tiếng về tài thao lược và hành vi độc ác, gian dâm. Dương tướng quân đã chủ động tiến đánh quân địch, khi đó chúng cứ đinh ninh chúng ta yếu nhược. Ông chỉ huy mười vạn tinh binh, tiến đánh trên ba mươi vạn đại quân Nam Hán đang Nam tiến. Trận chiến cực kỳ gay gắt, nhưng quân đội ông huấn luyện tinh nhuệ, một người đủ sức đánh lại hai người. Quân Nam Hán chính diện giao phong, bị rơi vào thế ha phong. Trần Bảo phát nộ, dẫn theo thiết vệ binh, đột phá trùng vây thẳng tiến hướng Bắc mà chạy, nhưng chị quân ta truy kích gắt gao. Cuối cùng bị trúng loạn tiễn mà tử trận. Có thể nói trận đánh này chính là một bước ngoặc, dân tộc ta từ đó đã thoát khỏi ách đô hộ của triều đại phương Bắc đó con. Vì thế, Dương tướng quân được coi là thần tượng của mọi người."
Đinh Bộ Lĩnh cuối cùng cũng hiểu rõ. Thầm nghĩ, nếu ta cũng có thực lực mạnh mẽ như Gia gia thì hay biết bao.
Trời cũng đã khuya, Đàm thị bảo Bộ Lĩnh vào nghĩ sớm. Đèn tắt, màng đêm chìm vào im lặng. !
Last edited by Lý Thiên Hùng; 25-02-2012 at 03:46 PM.
Chương 3: Dị tượng Tác giả : Lý Thiên Hùng Nguồn : Tu Chân Giới
Giữa đêm khuya thanh vắng, lâu lâu lại vang lên tiếng chó sủa . Ánh trăng vàng vẫn treo trên cao, chiếu xuống nhân gian ánh sáng hài hòa, êm dịu.
Đinh Bộ Lĩnh đang mơ mơ màng màng, bỗng văng vẳng bên tai một giọng ca ngọt ngào, tựa như giọng hát của tiên nữ. Giọng ca văng vẳng xa xa, như dòng suối, nhẹ nhàng truyền tới tai Đinh Bộ Lĩnh.
" Người phương xa, tựa đấng anh hùng.
Nghe trong gió, giữa muôn trùng khói lửa
Ngựa hí vang trời,
Rừng gươm giáo mác có xá chi.
Lữa nhiệt huyết luôn cháy bỏng.
Chém một đao như thiên lôi vẫn lạc.
Kiếm tung hoành như chim nhạn trời nam.
Hỡi người quân tử có nghe chăng
Tuy áo vải, nhưng tấm lòng kim giáp.
Dù chết không sờn "
Tiếng ca trong gió khẽ đưa, nhẹ nhàng, thánh thót. Đinh Bộ Lĩnh đang ngủ mơ màng, nghe thấy tiếng hát, liền chú tâm theo dõi. Tự nhiên thấy tâm hồn sảng khoái, tâm linh là một mảnh sáng trắng, tựa như mặt nước hồ thu lặng lẽ. Chàng cảm thấy mình đang đứng ở một địa phương xa lạ, rừng đào xung quanh đẹp đẽ. Cảnh sắc thiên nhiên làm cho người ta một cảm giác tựa như tiên cảnh.
Mây mờ ảo lượn lờ dưới chân. Hoa đào hồng phấn, khẽ rung rình trong làng gió mát. Tỏa ra hương sắc ngọt ngào say đắm.
Bỗng nhiên, có một đám mây thất sắc lượn lờ xuất hiện. Đinh Bộ Lĩnh cảm thấy hiếu kỳ. Bỗng nhiên, từ hư không chói rọi ra chín cột sáng, phân biệt chiếu thẳng vào người Đinh Bộ Lĩnh. Bộ Lĩnh hoảng sợ, vội vàng né tránh. Dù động tác có nhanh nhẹn, nhưng vẫn kém xa so với vận tốc ánh sáng. Chín cột sáng ấy chiếu thẳng lên người Bộ Lĩnh. Anh ngỡ ngàng khi trước mắt, một người đã đứng yên lặng nhìn anh. Người này, xuất hiện tựa như mây, vô hình vô tướng mà hiện ra. Thật là quỷ dị.
Đó là một lão nhân, tuổi trạc thất tuần. Ánh mắt hiền từ nhìn Đinh Bộ Lĩnh. Phải nói, người tới được Tô Thức tiên cảnh này, tức là số phận hơn người. Ông lão này chính là Tô Thức, năm xưa được duyên phận, một bước vũ hóa thành tiên. Nhưng không chịu chọn phi thăng tiên giới, nên vẫn ở lại phàm gian.
Đinh Bộ Lĩnh ngơ ngác nhìn ông lão, tuy cậu vốn là người trẩm ổn, nhưng cảnh tượng trước mặt quỷ dị, đến nổi làm người ta sợ hãi. Ông lão mỉm cười hòa ái, cất tiếng hỏi:
- Người bạn nhỏ, cậu tên họ là chi ? Quê quán nơi nào ?
- Thưa ông, con họ Đinh, tên là Bộ Lĩnh. Quê ở thôn Kim Lư, làng Đại Hữu, thuộc Châu Đại Hoàng. Xin hỏi, nơi này là nơi nào ạ ?
Tô Thức vẫn nụ cười trên môi, đưa tay nắm lấy vai Đinh Bộ Lĩnh, Bộ Lĩnh cảm giác một luồng khí ấm áp chạy vào nội thể, làm cho cậu cả người sảng khoái. Muốn mở miệng hét to lên. Chỉ chớp mắt, Tô Thức thu tay về, mắt tỏ ra vẻ kinh ngạc. Nhìn lại một lần nữa Đinh Bộ Lĩnh. Rồi mỉm cười, vỗ vỗ vai của hắn, nói
- Ngươi ngày sau, sẽ thành việc lớn. Nhưng cần phải cẩn thận kẻ tiểu nhân. Gặp nhau hẳn là có duyên, ta tặng cho cậu Thiên Tâm bí pháp, cứ từ từ mà tìm hiểu sự diệu dụng của nó. Thôi , ta đi đây.
Tô Thức nhẹ nhàng điểm nhẹ vào tráng của Đinh Bộ Lĩnh. Thân hình như sương khói, mông mông lung lung biến mất.
Đinh Bộ Lĩnh giật mình thức giấc. Cảm giác sảng khoái vẫn còn tồn tại. Không biết là mơ hay là tỉnh ?! Ánh mắt nghi hoặc, nhìn ngó xung quanh. Đây vốn vẫn là nhà mình đấy thôi. Hóa ra mình nằm mơ. Đang tính nằm xuống ngủ tiếp, Bộ Lĩnh cảm thấy trong đầu tựa như có dị động, xuất hiện nhiều văn tự khác lạ. Tên là Thiên Tâm Quyết.
" Gặp nhau là hữu duyên, nay tặng cho cậu nhỏ Thiên Tâm Quyết này. Cậu cứ chiếu theo pháp quyết mà tu luyện. Cứ từ từ tìm hiểu diệu dụng của nó."
Sau đó, một mảng vàng xuất hiện. lóe lên trong óc Đinh Bộ Lĩnh. Cậu liền hiểu và ghi nhớ ngay. Chiếu theo pháp quyết này mà ngồi vận hành.
Lúc đó, trên bầu trời một ngôi sao lóe lên, làm lu mờ đi ánh sáng của các ngôi sao xung quanh.
Trên Bạch Hạc Lâm, một người ăn mặc như đạo nhân, nhìn lên bầu trời. Ánh mắt lóe lên vẻ kinh ngạc, lấy tay tính toán một hồi. Trầm ngâm đi vào đại điện. Ông đi tới trước cửa phòng, gõ lên năm tiếng, Ba mạnh hai yếu. Chỉ thấy cửa phòng mở ra, một người ăn vận như thư đồng, cặp mắt đang lèm nhèm buồn ngủ. Lão bước vào cửa, xuyên qua vài gian phòng. Tới gian thứ tư, liền ngồi ngoài sảnh, đợi thư đồng vào báo lại.
Một lát sau, một người trung niên, nước da ngăm đen. Mặt hình chữ điền, râu quai nón. Trông dữ tợn và hung bạo bước tới. Người trung niên chào hỏi đạo nhân, sau đó nói
:" Trương tiên sinh không biết có việc gì mà khẩn cấp như thế ? "
" Bẩm Kiều nguyên soái, trên trời mới xuất hiện dị tượng . Thiên đế tinh ánh sáng yếu dần, bị thập nhị tinh tú kiềm chế. Nhưng tự nhiên xuất hiện sao Bỗng nhiên xuất hiện Phúc tinh, hóa giải đi sự kềm chế của thập nhị tinh tú. Thiên tượng này cũng thực sự là quỷ dị "
Chỉ thấy họ Kiều cười nhạt, thẫm nghĩ lão đạo nhà người đam mê trăng với sao, nói toàn thứ linh tinh. Buồn bực là hắn đang ngủ với tiểu thiếp, bị lão đánh thức. Cũng cảm thấy phiền muộn không ích. Nhưng lão đạo này là người có chỗ dựa vững chắc, không nên đắc tội. Bèn mỉm cười nói :" Vậy Trương tiên sinh có thể lý giải chút ích được không ? "
Trương đạo nhân trầm ngâm hồi lâu rồi nói : " Theo thiên tượng ở Giao châu này mà xét, thì có nghĩa là, Dương Đình Nghệ sớm cũng sẽ bị sát hại, lúc đó xuất hiện mình quân chân chính "
Kiều nguyên soái hai mắt sáng ngời, nắm tay Trương lão đạo, giọng cấp thiết hỏi :" Vậy có biết ai là minh quân hay không ?"
Trương lão lắc đầu, :" Khó đoán, khó lắm. Nhưng theo tình thế trước mắt, thì Dương Đình Nghệ thế lực lớn mạnh, dưới nha trướng hằng hà sa số tướng sĩ. Nói đến việc tự nhiên bị sát hại, quả thực là chuyện không ai dám nói "
Lại nói : “ Nhưng nếu Kiều nguyên soái người thì cũng không hẳn là quá khó” Xong bèn thâm ý mỉm cười với Kiều gia.
Họ Kiều động tâm, bèn nói sẽ suy nghĩ kỹ càng lại rồi hẳn tính sau.
Cũng tại một nơi phía tây nam, có ba người đang ngồi uống rượu dưới trăng vàng. Một người mặc áo thư sinh, dáng người lùn mập mạp. Cặp mắt ti hí, đang hô to gọi nhỏ với hai người huynh đệ còn lại. Người trong giang hồ chỉ biết biệt danh của người này là Thương Nhân Đạo Tặc - Lưu Trọng, là một người tính tình cổ quái, luôn thích mua bán với người khác, nhưng nếu không mua bán thuận lợi thì sẽ cướp lấy của đối phương. Trong giang hồ Giao châu cũng có chút danh tiếng. Võ công thì không ra gì, nhưng có tài thủ pháp Phá Cốt thuật và Hư Không Trích Tinh, cũng đủ tung hoành nganh dọc rồi
Một người khác lưng hổ vai gấu, mặt chữ điền. Ánh mặt có thần quang, dáng người tràn đầy sức lực, Mỗi cái giơ tay nhấc chân cũng mang theo vẻ khí phách của trang nam tử. Người này là trong võ lâm biệt danh là Thần đao- Tô Văn. Giỏi võ, giàu nghĩa khí. Ông chuyên ra tay trừ hại bạn Hán bạo tàn, giúp đỡ những người cơ khổ. Võ công tinh túy với bộ Túy Cuồng Cước và Thập nhị huyết chiến đao pháp. Vừa ác độc, vừa mạnh mẽ. Trong giang hồ, không ai không kiên kỵ cả.
Người thứ ba, là một lão nhân, sắc mặt hồng hào, phúc hậu. Ông là Nam Dương Kiếm thánh- Trầm Luân.Với bộ Lạc nhạn kiếm pháp ngạo khiếu võ lâm. Ông đã từng sang bên Hán quốc, truy sát Huyết ma hòa thượng - Vô Ngã đại sư, vì hắn đã gian dâm và sát hại vợ và con gái của ông. Nói đến ông, chỉ có sự kính nể của giang hồ Giao châu và Trung Nguyên.
Ba người, không phân biệt già trẻ, lớn nhỏ. Uống rượu say sưa, đàm luận mọi chuyện trên trời dưới đất. Bỗng Trầm Luân nhìn lên trời, cặp mắt lóe lên sự kinh ngạc. Lẩm bẩm nói :" Chả lẽ nước ta sắp lâm vào cảnh binh đao nữa sao ?! "
Ở một bên, Tô Văn cũng ngạc nhiên nhìn lên trời, sắc mặt hiếu kỳ. Không hiểu trên trời có gì hay mà Nam Dương Kiếm Thánh nhìn hoài vậy ? Củng cùng ý nghĩ đó còn có Lưu Trọng. Tên mập này, nhìn tuy hơi lưu manh và bỉ ổi, nhưng cũng từng học qua kinh sử. Cũng đã ra thi làm quan, nhưng chán cảnh Người Việt bị người Hán đàn áp, nên thoái chí mà từ quan, lui về làm đạo tặc. Hắn ban đầu cũng không hiểu, nhưng sau đó vẽ mặt bỉ ổi toát ra sự lo lắng. Quay sang nhìn Trầm lão, nói :" Theo ngu kiến của tiểu bối, thì nước ta sắp phải lâm vào cảnh binh đao. Nhưng có sao Phúc tinh xuất hiện, chứng tỏ có quý nhân có thể dẹp tan cảnh này "
Trầm lão gật gù nói " Đúng, nhưng người này hạ lạc nơi nào chưa rõ. Với lại thế lực hiện nay đang có sự chia rẽ. Dương tiết độ sứ tay nắm binh quyền, nhưng nha trướng dưới tay ông tỏ vẽ bất mãn với nhau. Gây lục đục nội bộ. Chuyện nội loạn sớm hay muộn cũng xảy ra mà thôi "
Tô Văn một bên lắng nghe, bỗng nhiên nói :" Theo tôi, thì chúng ta nên chia nhau tìm người ứng với Phúc tinh mệnh kia mà giúp đỡ. Sau này có thể có thêm phần nào sức lực mà dẹp yên nội loạn "
Trầm Luân và Lưu Trọng đồng thanh khen hay, sau đó ba người đối ẩm vài chung. Chia tay nhau, Trầm Luân ngược về phương Bắc. Tô Văn xuôi theo hạ lưu sông Hồng còn Lưu Trọng thì hướng phía nam mà rời đi.
Last edited by Lý Thiên Hùng; 25-02-2012 at 03:47 PM.
Đinh Triều Bí Sử Quyển 1 : Thuở hàn vi. Chương 4: Giao Thủy giang Tác giả : Lý Thiên Hùng Nguồn : Tu Chân Giới
" Ò... Ó ... O .... O O O !" Tiếng gà gáy vang dội báo hiệu ngày mới bắt đầu. Ngoài trời, vẫn còn hơi sương lành lạnh của ban đêm. Các bác nông phu chuẩn bị đồ dùng, lát nữa ra đồng canh tác. Sau mỗi nhà, lượn lờ khói bếp nấu cơm sáng. Sương sớm mông lung, khói bếp nhẹ nhàng bay lên, hòa quyện vào màng sương. Tứ thúc Đinh Thúc Dự đã ngủ dậy từ sớm. Đang ngồi nhâm nhi ly trà nóng. Đàm thị đang thổi cơm. Đinh Bộ Lĩnh tinh thần thư thái, sau một đêm ngồi đả tạo theo Thiên Tâm Quyết cũng giúp cho cậu không cảm thấy mệt mỏi hay buồn ngủ, mà chỉ thấy trong cơ thể tràn trề sức mạnh. Cậu nhảy xuống giường, ra sau nhà rửa mặt. Phụ mẹ nấu cơm.
Sau đó, gia đình dùng bữa sáng. Tứ thúc cùng các bạn bè đi ra đồng. Đinh Bộ Lĩnh đang chuẩn bị bước ra tìm đám bạn, thì nghe thấy trước cổng, có ai đó đang gọi tên mình
" Bộ Lĩnh, dậy chưa ! Hôm nay chúng ta đi ra sông chơi thôi "
Đinh Bộ Lĩnh chạy thẳng ra ngoài, mở cửa nhìn thấy tui bạn thân thiết, Lưu Cơ, Đinh Điền, Trinh Tú , Nguyễn Bặc đang đứng đó nhìn mình.
" Oh, ra sông hả ? Hay đó, đợi ta một chút. Ta ra ngay "
Nói xong, quay chạy vào nhà. Xin phép mẫu thân . Mẫu thân căn dặn chỉ nên chơi ở chỗ gần bờ, tránh đi ra ngoài kẻo bị nước cuốn trôi mất. Bộ Lĩnh vâng dạ, nghe theo. Xong, chạy thẳng ra cửa. Kiếm cái giỏ, một thanh trủy thủ phòng thân. Xong chạy theo tụi bạn, hướng bờ sông đi tới.
Sông Giao Thủy, nằm ở phía Tây của Kim Lư thôn, cách nơi này khoảng ba mươi dặm. Nước sông xanh biếc, chảy từ Đồng Xuyên sơn cho tới Tam Thảo trấn.
Nhóm người Đinh Bộ Lĩnh đi tới mé sông . Lúc này trời cũng đã lên từ lâu. Mặt nước sông óng ánh, một màu xanh biếc như ngọc. Cảnh sắc nơi này thật hài hòa và rung động. Trình Tú và Đinh Điền nhanh chân chạy tới phía trước. Hứng thú reo hò khắp nơi. Khắp nơi, dưới dòng Giao thủy giang, cá nối đuôi nhau bơi lội tung tăng.
Hai người Điền, Tú hứng khởi. Bất chấp sáng, nước lạnh. Nhảy ùm xuống sông. Mò tay bắt vài con cái tươi ngon. Đinh Bộ Lĩnh, Nguyễn Bặc cũng nổi tính ham vui của trẻ thơ, học theo 2 người, nhảy ùm xuống sông. Lưu Cơ do thể chất không đủ, lại mới bị cảm chưa lâu, nên cũng không dám học theo đám người này. Đành trên bờ mà dòm xuống mà thôi.
Nguyễn Bặc thấy thế, ở dưới sông hắt nước lên tạt Lưu Cơ, miệng cười ha hả nói :" Lưu tiểu tử ngươi, sao không xuống đây mà bắt cá "
Lưu Cơ chỉ mỉm cười lắc đầu, quay sang lấy cần câu đã đem theo. Hướng phía trên bắt đầu quăng câu, câu cá.
Đinh Điền thấy vậy, nói với Nguyễn Bặc : " Bặc ca, Lưu tiểu tử làm bộ dáng Khương Thượng kìa. Hắc hắc. Để đệ lặn xuống gỡ sách mồi câu của hắn "
Nguyễn Bặc cười hắc hắc, vẽ mặt đã đen nay càng đen hơn :" Ngươi nói thật đúng, tiện thể mắc vào dây câu của hắn vài con tôm . Ha ha "
Trình Tú ở bên cũng góp vui : " Ha ha, Bặc ca đúng là âm hiểm thật, Tú mỗ cảm thấy khâm phục sát đất "
Nguyễn Bặc cảm thấy hơi ngượng, trừng mắt lên.Bơi đuổi theo Trình Tú, muốn giáo huấn hắn một trận.
Đinh Điền thì đã lặn xuống dưới sông, bắt đầu sự nghiệp vinh quang của hắn. Đinh Điền gia đình làm nghề đánh cá. Từ nhỏ đã có năng khiếu bơi lội hơn người. Có thể lặn xuống tới năm trượng. Đinh Điền bơi nhẹ nhàng tới chỗ dây câu của Lưu Cơ, tiện tay bắt lấy vài con cá cơm gần đó, mắc vào dây câu của họ Lưu, xong rồi kéo kéo dây. Làm như cá bị dính câu.
Lưu Cơ thấy vậy mừng rỡ, dùng sức bình sinh giật mãi cần câu, Nhưng dây câu căng cứng. Chứng tỏ, con cá này khá nặng. Lưu Cơ nghiến răng, dùng sức hai chân, trụ vững chắc. ra tay kéo.
Đinh Điền dưới sông, dụng lực cực kỳ xảo diệu. Khi Lưu Cơ dùng toàn thân lực lượng thì Đinh Điền vừa kịp lúc thả dây cây ra. Cần câu bay khỏi mặt nước. Còn Lưu Cơ té ngồi trên mặt đất " Phịch ".
Đinh Bộ Lĩnh và Nguyễn Bặc, Trịnh Tú thấy vậy cười ha hả. Lưu Cơ bực bối không thôi, phiền muộn bản thân mình. Bén đi tới nhặt cần câu lên. Thấy đầu dây dính một con cá cơm nhỏ xíu. Biết rằng có kẻ chơi trò xấu. Mặt mũi đen thui lại. Chỉ xuống nước mắng :" Cái đám người các ngươi, sao lại chơi xấu ta hả "
Đinh Điền nổi lên mặt nước, cười nói :" Lưu ca à, chúng ta chỉ chọc anh chút xíu thôi. Hà, hay là xuống đây, bắt cá dễ hơn."
Nguyễn Bặc một bên, cũng nói hùa theo :" Phải đó, Lưu tiểu tử. Ngươi xem, ngươi câu cả nữa ngày mà chỉ được con cá cơm bé tẹo thế kia. Không bằng xuống đây, mò tay bắt cá "
Lưu Cơ lạnh lùng nhìn hắn, sau đó nhặt cần câu, đi về cây đa ngồi xuống nghỉ ngơi.
Chơi chán, cũng bắt được kha khá số cá, đám người Bộ Lĩnh lên bờ. Mặc quần áo vào. Đi tới gốc cây đa. Nguyễn Bặc đang khoe khoang với Trình Tú về số cá mình bắt được. Nhưng nói ra thật xấu hổ, nếu so với Đinh Điền thì chỉ bằng một phần ba mà thôi. Đinh Bộ Linh bắt cũng không tệ, vừa đi vừa nói cười với Đinh Điền, bỗng nghe thấy một giọng kêu cứu vang lên phía thượng lưu Giao Thủy giang.
Đám bạn nghe thấy, biết rằng có người bị nạn. Lưu Cơ cũng bỏ bộ mặt lạnh nhạt như ai đó đang thiếu nợ hắn. Theo đám người Đinh Bộ Lĩnh chạy tới phía thượng lưu.
" Cứu, có ai không cứu với ! Hu hu, Cứu với " Một giọng nói vang lên phía trước mặt. Trịnh Tú tinh mắt phát hiện, đó là một cô thôn nữ đang đứng bên bờ mà hét lớn lên.
Lưu Cơ tiến lên hỏi :" Cứu ai vậy ? Chả lẽ có người rơi xuống sông sao ? "
Cô thôn nữ thấy có người, cũng mặc kệ, kéo Lưu Cơ tới, chỉ vào phía Giao Thủy nói : " Tiểu thư chúng tôi bị nước cuốn đi rồi. Hu hu. Ca ca cứu tiểu thư đi"
Nói xong, ôm mặt khóc lớn.
Lưu Cơ nhíu mày, nói thật, bản lĩnh gì chứ nói về bản lĩnh bơi lội, Lưu Cơ là không có khiếu, Hắn liếc mắt thấy Nguyễn Bặc đang cười trộm mình. Cũng mặc kệ, liền nói :" Điền đệ, đệ mau cứu người ta đi "
Đinh Điền chưa chờ Lưu Cơ nói xong, nhảy ùm vào nước. Chỉ thấy lát sau, kéo lên từ dưới một cô gái. Đinh Điền kéo cô gái lên bờ, thực hiện sơ cứu tỉnh cô dậy.
Cô thôn nữ thấy tiểu thư mình được cứu, mừng rỡ chạy tới. Dùng tay lắc lắc tiểu thư nhà mình. Mong cô nàng tỉnh dậy.
Bộ Lĩnh thấy vậy, kéo cô bé ra, nói : “ Tiểu thư cô đang bất tỉnh, để cho Điền đại ca giúp cô nôn nước trong bụng ra đã, sau đó mới tỉnh lại được”
Cô thôn nữ gật gật đầu. Đinh Điền để ngửa đầu tiểu thư lên, hai tay dùng sức ấn nhẹ xuống vùng bụng của tiểu thư. Chỉ thấy nước sông chảy ngược ra ngoài. Nàng tiểu thư ho sặc sụa, sắc mặt từ trắng bệch cũng khởi sắc.
Tiểu thư mở mắt, nhìn thấy người cứu mình là một nam tử khá khôi ngô, một lòng cảm kích, Muốn nói lời cảm tạ, nhưng sức lực như mất hết, nên đành nằm im mà nhìn hắn.
Cô thôn nữ thấy chủ mình được cứu tỉnh, vui mừng chạy lại, nắm bàn tay của cô mà khóc. Tiểu thư thấy cô bé này, cảm kích. Cũng tại mình ham vui mà dọa cho cô bé hoảng sợ.
Một lúc sau, sức khỏe cũng khôi phục phần nào. Cô gượng mở lời với Đinh Điền: “ Cảm ơn”
Đinh Điền mặt mày thất thần, lúng túng đáp : “ Không … Không có gì !”
Bộ Lĩnh đứng kế bên hỏi : “ Cô tên họ là chi ? Ở đâu để chúng tôi nhờ người đưa cô về”.
Cô thôn nữ nói : “ Tiểu thư em là con gái của Trần Lãm, hôm nay theo người nhà về quê thăm mộ mẹ. Còn em là Tiểu Thúy”
Lưu Cơ ồ lên một tiếng, kinh ngạc hỏi : “ Có phải là Trần Minh Công, tướng quân trấn thủ Bố Hải Khâu không ?”
Đinh Bộ Lĩnh cũng trầm tư, nhìn nhìn cô thôn nữ. Thầm nghĩ, con gái nhà quan, sao lại không có quân theo bảo vệ, để xảy ra chuyện như thế này ?
Trần tiểu thư cất tiếng nói : “ Cha của thiếp hôm nay bận xử lý công vụ, nên thiếp dẫn theo Tiểu Thúy mang theo hai gia đinh rời đi.”
Đinh Bộ Lỉnh bèn nói : “ Vậy nhà thân mẫu cô nơi nào ? Để chúng tôi đưa cô trở về”
- Nhà thân mẫu ở làng Nghĩa Minh,
- Hóa ra làng bên cạnh. Đường từ đây đến đó tôi biết, không bằng chúng tôi dẫn cô về nhà
- Không dám làm phiền ân công
- Có gì mà phải phiền chứ, chúng ta chỉ không đành nhìn cô nằm ở nơi này. Nghe nói, xung quanh đây hay xuất hiện cường đạo lắm.
Tiểu Thúy ở bên cạnh lo sợ nói : “ Tiểu thư, hay là chúng ta theo họ đi. Không thôi khi gặp phải sơn tặc thì khổ mất”
Trần tiểu thư cũng gật đầu đồng ý. Đinh Bộ Lĩnh nhờ Trịnh Tú nhanh chân chạy về thôn, lấy ra một cỗ xe ngựa tới đây. Trình Tú nhanh chân phóng đi.
Last edited by Lý Thiên Hùng; 25-02-2012 at 03:47 PM.
Đinh Triều Bí Sử Quyển 1 : Thuở hàn vi. Chương 5: Trần Vân Phượng Tác giả : Lý Thiên Hùng Nguồn : Tu Chân Giới
Trịnh Tú chạy đi rất nhanh. Chỉ giây lát sau đã mất hút sau rặng tre xanh. Tiểu Thúy nhìn theo với anh mắt ngưỡng mộ và sùng bái. Trần tiểu thư ngồi dựa lưng vào gốc cây, nhãn tình có vẽ tốt hơn đôi chút. Nhưng vẫn còn mang nỗi sợ hãi. Đinh Điền ngồi bên cạnh, nhìn thấy vẻ mặt của nàng. Trong lòng nổi lên ý niệm muốn dang tay che chở.
Đinh Điền nhớ lại cảnh mình lặn vào nước. Màn nước tối đen, nhưng Đinh Điền vẫn căng mắt ra. Nhìn thấy màu trắng lờ mờ trước mắt. Trần tiểu thư đang chìm dần vào đáy sống.Cứu người trong lúc nguy cấp, nên Đinh Điền cũng không quan tâm tới sự tình khác. Lặn nhanh xuống, giơ tay ôm chặt thân hình nhỏ nhắn ấy. Khoảng khắc ấy , làm con tim của thiếu niên này rung động. Đinh Điền mơ màng nhìn gương mặt xinh đẹp kia.
Trần tiểu thư liếc nhìn sang bên cạnh. Thấy Tiểu Thúy đang ngồi nói chuyện với đám người Đinh Bộ Lĩnh . Bộ dáng tiểu Thúy rất hưng phấn không thôi. Trên mặt nhỏ nhắn ngây thờ toát lên vẻ đáng yêu. Trần tiểu thư nhịn không được mỉm cười. Quay mặt đi. Bỗng thấy Đinh Điền đang ngồi ngơ ngẩn nhìn mình. Trần tiểu thư nhớ đây là người đã cứu mình từ Quỷ môn quan trở về. Nhịn không được nhìn lại con người ấy. Chỉ thấy đó là anh chàng thiếu niên, vẽ mặt thật thà, chất phác. Khuôn mặt ngây ngô ấy nhìn mình mãi. Làm cho Trần tiểu thư da mặt bắt đầu đỏ lên. Mở miệng lí nhí nói : " Ân... Ân công, tại sao ngươi nhìn ta mãi thế ?"
Đinh Điền vẫn còn ngồi nghĩ ngợi trăng sao. Nghe Trần tiểu thư cất tiếng nói. Bèn lúng túng, mở miệng nói một cách khó khăn :" À.... À .... Không có gì ... Không có gì cả ... " Rồi sau đó, cúi đầu xuống nhìn ngắm xem dưới chân mình có bao nhiêu con kiến đang bò qua lại.
Trần tiểu thư mỉm cười, nhìn bộ dáng lúng túng của hắn, quả thật là người chân thành. Nàng đã từng tiếp xúc nhiều vương tôn, công tử con nhà quý tộc. Nhưng những người đó lúc nào vẽ mặt cũng giả nhân giã nghĩa. Nhưng trong đầu không biết có bao nhiêu ý nghĩ đen tối . Trần tiểu thư mỉm cười, nói với Đinh Điền : " Ân công sống ở nơi này à ? Còn những người kia cũng là bằng hữu của ân công cả chứ ?"
Đinh Điền gật đầu, thật thà đáp :" Họ là bằng hữu của tại hạ. Tiểu thư cô đừng quá khách sáo. Cứ gọi ta là Đinh Điền là được rồi. Gọi tiếng Ân công đối với ta nghe không quen."
Trần tiểu thư nói : " Đinh đại ca, cám ơn huynh đã ra tay cứu muội. Muội họ Trần tên Vân Phượng. Huynh cứ gọi muội là Tiểu Phượng đi "
Đinh Điền cười đôn hậu, nói :" Trần tiểu thư có lời , tại hạ đâu dám không tuân theo "
Trần Vân Phượng cười cười, nói :" Huynh lại cứ nói tiểu thư với tại hạ. Huynh có ơn với muội. Muội mãi ghi nhớ không quên. "
Hai người cười cười, nói nói không qua mắt được cặp mắt của đám người Nguyễn Bặc. Nguyễn Bặc thấy thế, cười cười nói : " Đinh lão đệ coi bộ nhìn trúng giai nhân rồi. Bỏ mặc bốn người chúng ta rồi. " Giọng nói mang theo chút ủy khuất.
Tiểu Thúy nghe thế, phì cười một tiếng, nói : " Tiểu thư của muội lâu lắm rồi mới nói chuyện với người nam tử nào lâu như thế đó. Chứ ở phủ đệ, các công tử đến nhà thăm viếng. Bị tiểu thư nói hai ba câu là tiễn khách." Nói xong, đôi mắt lộ vẻ tinh ranh, liếc nhìn về phía hai người kia. Trong lòng thầm nhủ, tiểu thư mình cũng đã chịu để mắt tới người khác rồi.
Đinh Bộ Lĩnh cũng vui vẻ, bọn họ là bằng hữu với nhau. Nên khi thấy huynh đệ có niềm vui, thì trong lòng cũng vui lây. Quay qua nói với đám người Nguyễn Bặc, Lưu Cơ :" Chúng ta lui ra xa một chút, nhường không gian cho bọn họ vậy " Nói xong, đám người bèn nhẹ nhàng dời đi qua bên gần mé bờ sông.
Lưu Cơ ngắm nhìn cảnh sắc dòng Giao Thủy, thở ra một hơi dài. Tiểu Thúy hiếu kỳ hỏi : " Lưu đại ca có tâm sự chăng ? "
Lưu Cơ lắc đầu, gương mặt lạnh nhạt nhìn về khoảng chân trời xa xa.
Nguyễn Bặc ngồi kế bên Tiểu Thúy, xen vào nói : " Hắn ra vẻ đó, muội đừng có tin. Người có tâm sự, phải là ta mới đúng . " Nói xong, cũng làm ra vẻ thở một hơi dài . Nhưng hắn là dạng người sức khỏe. Thở ra một hơi mà nghe như tiếng bò rống. Làm cho Tiểu Thúy kế bên cười nắc nẻ không thôi.
Ráng nhịn cười, tiểu Thúy nói " Nguyễn ca ca có tâm sự với bò hả ? Ha ha ...."
Nguyễn Bặc cũng mất hứng, định đùa giỡn Lưu Cơ một chút, ai dè lấy đá đập chân mình. Đinh Bộ Lĩnh ngồi đó, cũng mỉm cười. Nhìn Lưu Cơ nói : " Lưu tiểu tử ngươi đang nghĩ gì vậy ? À, sao mà người biết cha của Trần tiểu thư là tướng quân Bố Hải Khẩu vậy ? "
Lưu Cơ đang đeo đuổi theo ý tưởng của bản thân, khi nghe Đinh Bộ Lĩnh hỏi, quay sang nhìn hắn, không mặn không nhạt nói " Cái đó là ta nghe phụ thân ta nói qua.! "
Đinh Bộ Lĩnh biết hắn là người ít nói, nên không hỏi thêm. Nguyễn Bặc kế bên cũng chẳng buồn để ý tới Lưu Cơ hắn nữa. Hắn đang giảng giải cố sự cổ kim cho Tiểu Thúy nghe. Hắn miệng ba hoa nói, nước bọt tung bay. Tiểu Thúy kế bên cũng nghe đến nhập thần. Cứ cuốn theo Nguyễn Bặc hỏi cái này, cái kia.
" Lộc lộc, lộc. Hí .... "
Tiếng ngựa hí vang, một cỗ xe ngựa chạy băng băng, tiến tới phía trước đám người Đinh Bộ Lĩnh. Xe dừng lại cách đó không xa, trên xe nhảy xuống không ai khác chính là Trịnh Tú. Trịnh Tú nhảy xuống, giơ tay vẫy vẫy đám người Đinh Bộ Lĩnh đi qua. Tiểu Thúy thấy xe đã đến, mừng rỡ chạy tới bên cạnh Trần Vân Phượng, đỡ nàng ta đi đên cỗ xe. Ở phía sau, Nguyễn Bặc nháy mắt với Đinh Điền, vẻ mặt mang theo chút tiếu ý. Nhìn nhìn Đinh Điền, chốc chốc lại nhìn sang Trần Vân Phượng. Ý nói, sao gã Điền lão đệ lại được mỹ nhân chú ý như vậy ? . Lưu Cơ bước song song với Đinh Bộ Lĩnh, hai người bàn luận về chút chuyện đường lộ đi đến làng Nghĩa Minh.
Phải nói, Lưu Cơ cái gì cũng nắm biết tất cả. Làng Nghĩa Minh này, Lưu Cơ từng cùng tam thúc của mình đi qua đó buôn bán thảo dược. Hắn rất rành về các con đường tắt, nhanh chóng đi đến nơi. Đinh Bộ Lĩnh ở bên cạnh, cũng phải công nhận là Lưu Cơ có óc quan sát tinh tế. Những con đường nhỏ, đôi khi hắn còn bỏ qua, nhưng Lưu Cơ thì không.
Đám người Bộ Lĩnh rất nhanh đã tới bên cỗ xe, Tiểu Thúy đỡ Trần Văn Phượng lên xe. Xe ngựa này là chiếc xe khá mới, hẳn là Trịnh Tú về nói với gia phụ, nên được phụ thân cho phép mang đi. Hai con ngựa cũng tràn đầy lực lưỡng. Trên xe, màn nhung, gối lụa. Làm cho người ngồi xe không bị sốc nảy lên khi ngựa chạy trên đường.
Trịnh Tú bước sang, nói với Nguyễn Bặc : " Nguyễn đại ca, phụ thân của huynh kêu huynh về gấp đó" Nguyễn Bặc sửng sốt, sau đó nhớ là tối qua cha có nói sáng nay cùng cha sang nhà người bác, chuẩn bị lễ đón tân nương cho biểu huynh của Nguyễn Bặc năm ngày sau. Nguyễn Bặc nhìn trời, bây giờ là giờ Thìn, bèn hoảng hốt, cáo từ mọi người, sau đó co giò, ba chân bốn cẳng chạy về nhà.
Nguyễn Bặc đi rồi, còn lại bốn người Đinh Bộ Lĩnh cũng leo lên xe ngựa. Đinh Bộ Lĩnh và Lưu Cơ ngời ở vị trí mã phu. Đinh Bộ Lĩnh tay cầm dây cương miệng hô : " Giá , giá ". Xe lăn bánh hướng làng Nghĩa Minh lao đi.
Trên con đường nhỏ, ngoằn nghèo trong trúc lâm. Dựa theo trí nhớ của Lưu Cơ, xe thẳng tiến phía trước không gặp trở ngại hoặc là khó khăn gì. Con đường mòn trong Trúc lâm này, ngày thường vốn là do đoàn đội thương nhân, đi qua lại buôn bán , trao đổi hàng hóa giữa các địa phương với nhau. Kim Lư thôn nổi danh về sản lượng gạo, nếp nổi tiếng. Gạo Kim Lư còn được coi là mặt hàng bán được giá cao , được người bình dân thành thị ưa chuộng. Gạo Kim Lư nổi tiếng mềm dẻo, ăn vào có vị bùi bùi, ngọt ngọt.
Các thương nhân đi kinh thương giữa các vùng với nhau. Tam thúc của Lưu Cơ – Lưu Vũ làm một thương nhân. Ông kinh doanh mặt hàng tơ lụa, lúa gạo. Một lần kinh thương như thế, cũng kéo dài tầm ba tới năm tháng. Việc kinh doanh thương đội , tiền lời tuy cao, nhưng luôn mang theo sự mạo hiểm. Đôi khi trả giá bằng tiền tài cả đời, lẫn tính mạng của bản thân. Lưu thúc là một thương nhân đúng nghĩa. Ông không chỉ giỏi tài tính toán, mà cũng giỏi về tài nhìn người. Ông quen biết tất cả các anh hùng hào kiệt, võ lâm nhân sĩ Giao châu. Trong số đó, có vài người tiếng tăm trong giới giang hồ. Nên việc kinh thương của ông, coi như khá là thuận lợi.
Việc Dương Đình Nghệ giành lại quyền tự chủ của dân tộc, cũng là yếu tố làm cho giới thương nhân phát triển nhanh chóng. Việc giao lưu giữa các vùng cũng không còn bị khống chế nữa. Thuế má được bãi bỏ cũng là tác nhân chính góp phần thúc đẩy sự phát triển đó.
Trong cỗ xe ngựa. Trịnh Tú đang ngồi nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Vân Phượng dựa vào vai Tiểu Thúy, nhắm mắt ngủ ngon lành. Đinh Điền không có gì làm, cũng làm theo Trịnh Tú, nhìn qua cửa sổ bên kia. Bên ngoài, trời cũng chính Ngọ. Ánh mặt trời gay gắt chiếu thẳng vào Trúc Lâm. Lưu, Đinh hai người mồ hôi nhễ nhại.
Phía trước , vẫn là Trúc Lâm dày đặt. Lâu lâu lại vang lên vài tiếng chim lạc.
“ Rì Rào, Rì rào” Gió thổi xào xạc tung bay từng phiến lá, chao lượn giữa không trung.
Đi trong rừng trúc đã lâu, con đường mòn càng rộng dần lên. Phía xa xa, có thể thấy những mái nhà thoáng ẩn hiện. Đinh Bộ Lĩnh quay sang hỏi Lưu Cơ : “ Này Lưu tiểu tử, ngươi xem, đó là thôn Nghĩa Minh phải không ?”
Lưu Cơ nheo mắt, gật đầu nói : “ Chúng ta sắp đến nơi rồi”.
Bên trong, Trịnh Tú hai mắt sáng ngời, vội vàng vén màn hỏi : “ Sắp tới hả Lưu ca, ôi. Đệ ngồi mà hai chân của đệ muốn rữa ra luôn rồi”