Nhìn vào cuốn sổ lưu, Phi Long muốn té ghế, ghi như thế này thì làm sao mà kiểm tra tổng kết? giở ra một trang bất kỳ “ ngày….tháng….Lục bổ đầu đổi một thanh đao củ đã bị mẻ lưỡi, xuất cho Luc bổ đầu một thanh đao mới, đao củ lưu vào kho….”….một trang khác “ngày….tháng….tang vật vụ trộm của nhà Vương thị gồm năm bộ quần áo, sáu đồng tiền lớn, một con bò, nhập vào kho tang vật, đợi khổ chủ nhận lại”…...
Không thấy đánh dấu hay ký nhận gì của khổ chủ, cũng không biết đã giải quyết xong chưa. Nhìn cuốn sổ viết luông tuồng từ trên xuống dưới còn đỡ một chút, đi vào nhà kho lại thêm một phen phát hoảng, trên kệ, dưới đất ….khắp nơi đủ loại binh khí ngổn ngang.... giáp, khiên…không biết cái nào là cái nào, hắn nhìn đống binh khí đầu một phen phình to ra.
Mất gần trọn tháng mới dọp dẹp xong nhà kho và phòng tang vật đi vào trật tự, hắn đánh số từng kệ, cuốn sổ thì chia ra làm bốn cột, đầu tiên là cột ngày tháng, kết tiếp hai cột xuất nhập, cuối cùng là số chỉ vị trí của món đồ được lưu trữ. Phần trên cuốn sổ, dùng giấy nhỏ đính vào, ghi rỏ “ vũ khí mới, hư củ, khiên giáp….”, khi muốn kiếm đồ, chỉ cần mở ngay phần giấy nhỏ là đến được ngay trang cần tìm.
Việc này vốn chẳng là cái gì, so với nghiệp vụ quản lý kho, một cuốn sổ của Phi Long vốn là sơ hở trăm bề , nhưng ở nơi này lại là một cuộc cách mạng vĩ đại. Phúc bá tay cầm sổ đi dạo loanh hoanh trong nhà kho, chốc chốc lại kinh nghi liếc nhìn hắn, đi hết một vòng gật gù lộ ra cái vẻ hài lòng.
- Tiểu tử ngươi coi như là có chút bổn sự, học được chút công phu từ ta, tốt lắm.
Đổ mồ hôi! Ta ngất với ông già này mất, “công phu từ ông?” mặt cũng quá dày đây mà.
Cuốn sổ của Phi Long nhanh chóng được chuyển đến cho quan huyện xem, bất quá việc này hắn không hay biết, nếu có biết cũng chả quan tâm. Theo quan niệm làm việc đối với hạng người hiện đai như hắn, hiệu quả và tốc độ công việc tất nhiên là quan trọng bậc nhất rồi.
Bất quá công việc vốn chỉ có bao nhiêu đó, nhà kho luôn là chổ đau đầu lâu nay cho rất nhiều thế hệ thư ký trước, hắn lại dùng một tay giải quyết xong thì chả còn gì để mà làm ngoài ít việc lặt vặt, tự nhiên là vô cùng rãnh rỗi.
Trong nha môn có một hoa viên nhỏ, thời gian rãnh hắn dùng một thanh đao thật mượn trong kho ra tập luyện, thi thoảng thì luyện quyền, nhưng ở đây thì không thích hợp luyện cho việc tu luyện nội khí, giờ thời điểm luyện nội khí là buổi tối ở nhà.
Luyện quyền với đao thì chỉ một chút là xong, ở nơi công cộng, lại đang giờ làm, cầm đao múa may hoài cũng không tốt, hắn không muốn thiên hạ quá chú ý đến mình, chỉ luyện đao lúc vắng vẻ.
Không có gì làm tự nhiên là tẻ nhạt, hôm nay ngồi uống trà với Phúc bá, nhìn lão ngồi trâm ngâm nhìn trời nhìn đất, đột nhiên hắn lóe lên một ý tưởng.
Nghĩ là làm, tạo ra một bộ cờ tướng để giải trí khi rãnh, vật dụng ở nha môn thì không thiếu, thoáng chút đã làm xong từng quân cờ tròn tròn, bàn cờ….. chỉ là phần chử tượng hình của mấy con cờ lại không nhớ rõ. Thôi kệ, cứ dựa theo trí nhớ mà vẽ, con nào không nhớ thì thêm thắt vào, dù sao cũng chỉ là dạng tượng hình…. và thế là những con mã….pháo…cứ thế liên tiếp được sinh ra.
Bộ cờ tướng đầu tiên của Châu thổ đã ra đời trong hoàn cảnh như thế.
Tẩn mẫn tỷ mỹ đến ba ngày mới làm xong, Phi Long xách theo bộ cờ ra chổ Phúc bá hay ngồi uống trà gạ đánh. Rất nhanh bộ cờ tướng đã thu hút được sự quan tâm của lão, nơi này vốn không có cái gì để giải trí mà.
- Con này là con tốt…ý như là bộ binh….đây là phần sông ngăn cách hai quân…tốt qua sông thì được đi ngang, không được lùi lại……Con mã này đai diện cho kỵ binh, một lần đi được hai ô….ah…như thế này là bị ngáng chân, không đi được…..đây là pháo…nhảy qua đầu một con bất kỳ, trực tiếp ăn quân….
Giữa trưa, Phi Long khoa tay múa chân giảng giải luật chơi cho Phúc bá. Tuy tuổi hơi lớn nhưng Phúc bá còn khá là minh mẫn, loáng một chút đã hiểu được đại khái cách chơi. Vậy là một già một trẻ chụm đầu vào nhau khai cờ, khỏi phải nói, tự nhiên là Phúc bá.....tan nhà...nát cửa.
Hắn hớn ha hớn hở, mặt hếch lên dạng tiểu nhân đắc chí…hắc...hắc…. cuối cùng cũng trả được thù, cho lão còn dám ăn hiếp ta.
Phúc bá mặt mày kinh nghi, tâm thần bất định, thẫn thờ nhìn bàn cờ, miệng lẫm bẩm “ta càng nhìn càng thấy huyền cơ trong này…sao lại có cảm giác lạ lùng như thế này?....tượng như là một trận chiến….cũng không phải……”
- Tiểu tử thúi, bàn cờ này là do ngươi nghĩ ra sao? ta sao có cảm giác như có rất nhiều huyền cơ trong đó….vì sao lại như vậy?
- Ặc…tự nhiên là….ta nghĩ ra.
Mặt, dù có chút hơi dầy nhưng Phi Long cũng một phen ấp a, áp úng. Toát mồ hôi! Bàn cờ này biết bao nhiêu kỳ nhân trải qua mấy ngàn năm nghiên cứu, không có huyền cơ mới là lạ. Còn việc sáng tạo ra….làm sao mà giải thích? Thôi thì nhận…phứt luôn cho xong.
- Còn cái con pháo này…..uhm…nó như mang một ý nghĩa rất to lớn…nhưng nó là cái gì….?
- Ah, Phúc bá, ông cứ tưởng ra một loại vũ khí…..có sát thương cực mạnh. Đứng từ xa xa….. “bùm” một phát, tiêu diệt phần lớn lực lượng địch nhân trước mặt là được.
- Trên đời thật có thứ võ khí lợi hại như ngươi nói sao? – Phúc bá lẫm bẫm như tự nói với chính mình, đột nhiên ngẫng cao đầu nói như quát – Mau vào phòng ngươi lấy ấn ký của ngươi ra đây…mau lên.
Phi long tuy không hiểu ra làm sao nhưng vẫn nhanh chóng lấy ấn ký chạy đến. Theo hướng ngón tay chỉ chỉ của Phúc bá.
- Viết vào đây, rồi đóng ấn ký lên.
Và từ đó bộ cờ tướng trên Châu thổ, phần con sông giữa bàn cờ, “hạ thủ bất hoàn” được thay thế bằng đoạn chử “ Tạ Phi Long – Trấn Thạch Hà – Phi Long nha môn ấn ký”
- Hắc hắc, Phúc bá không phải mới thua một ván… đã không dám đánh tiếp nữa chứ?
- Hừ…xếp cờ đi…ta không tin thua tiếp cái thằng tiểu tử thúi như nhà ngươi.
Phúc bá nổi khùng, trúng kế khích tướng của hắn, lại một tràng phong ba nổi lên, hô hào xung phong, tiếng lạch cạch, lạch cạch liên tục….. Đến cuối ngày, cơ hồ toàn bộ người trong nha môn đều tập trung lại coi hai người đánh cờ.
Nguyên lý cờ tướng vốn là rất đơn giản, hơn nhau chỉ ở nước cờ, tự nhiên rất nhanh chóng mọi người ngay lập tức thông hiểu, biết ra rồi thì ngứa ngáy, thấy người khác đánh…tệ hơn mình.
- Ah, nhường ta đánh một ván với Phúc lão đi, ngươi đánh nhiều quá rồi..
- Ặc, ta trước, ta ngồi từ lúc đầu tiên.
- Phi, đầu óc của ngươi mà hiểu nổi mấy thứ này, ta không có nghe nhầm đấy chớ?
- Ngươi nói đầu óc ai không hiểu đó..?
- Các ngươi câm miệng…. ta thua hắn liên tục mười tám ván….phải gỡ lại….đều lăn hết sang một bên.
- ………….
Sáng ngày hôm sau, Phi long tâm hồn phơi phới vì trả thù được Phúc bá, hôm qua hắn đến cuối cùng diệt lão….hai mươi sáu ván không gỡ. Thong thong thả thả đi đến nha môn, mới bước vào cửa đã nghe tiếng gọi giật
- Ngươi lại đây, tiếp lão tử một ván nào.
- Ặc…cha….ta còn chưa ăn sáng….
- Ngày nào ngươi không ăn? Nhịn một hôm lại chết à? Lại đây…sáng nay ta hạ gục Lục thúc của ngươi ba ván không gỡ ….kha….kha…
Tạ tổng bộ đầu cất tiếng cười trêu tức đối thủ, Phi Long bất đắc dĩ ngồi xuống, chung quanh mọi người bu đen bu đỏ xem cờ. Rất nhanh….Tạ tổng bổ đầu trúng một thau nước lạnh.
- Con mẹ nó, cha ngươi….mà ngươi đánh vậy hả?...lui nước này lại đi….nước nữa….ah…lui thêm chổ này…..trả con mã lại cho ta…con đó không tính…
- Ặc….lui nữa là thành cuộc….khai cờ luôn đó cha….
- Thì đã sao? Khai cờ thi khai cờ…… lão tử đây còn chưa biết ngán ai….
- ………..
………..
- Lui nước này lại được không…?
- Tạ tổng, ngươi ăn gian….đánh cái gì mà lui lui hoài? Đứng lên đi…để ta đánh cho.
- Lăn qua một bên cho lão tử. Còn tên nghịch tử nhà ngươi….ta là cha ngươi đó….nương tay một chút …không được hay sao hả?
Đổ mồ hôi! Đánh cờ mà lôi kéo mối…..quan hệ. Phi long dở khóc dở cười, hắn coi nhẹ sức ảnh hưỡng của bộ cờ này, nhìn những người này là biết, tâm trạng đầy hưng phấn, như chuẩn bị giết giặc sa trường.
Hắn đúng là quá xem nhẹ sức ảnh hưởng của bộ cờ này,so với hắn tưởng tưởng thì còn xa, chỉ hai tháng sau, cờ tướng đã lan rộng đến kinh thành, sáu tháng sau nữa, phổ biến khắp đất nước Châu thổ.
Với một thời đại nghèo thông tin như thế này, trong thời gian ngắn như vậy, sức ảnh hưỡng khắp đất nước, là một việc kỳ tích. Thanh danh Tạ Phi Long trấn Thạch Hà lập tức vang xa.
- Đứng dậy hết cho ta….tiểu tử thúi kia…ngươi ngồi yên đó, ta không nói ngươi. Còn các ngươi....giờ này là giờ nào mà muốn chơi cờ?….lăn đi hết, không có việc gì làm à?
Toát mồ hôi! Phúc bá đầy chính nghĩa, sát khí lẫm liệt…đuổi mọi người đi làm…để tự...mình chơi. Bất quá, khi nhìn đến Phúc bá, Phi Long suýt tý nữa là té ghế, mới qua một ngày không gặp, đôi mắt của lão trũng sâu, thần thái như người chết, chắc là cả đêm không ngủ nằm nghĩ nước mới đây mà? Nhìn cũng thấy tội tội, có khi ta nên thả lão một ván không nhỉ?
- Nhìn cái gì mà nhìn?...chưa thấy qua loại người ..tuấn tú như ta sao? Bày cờ ra đi tiểu tử thối..
Ặc, ghét rồi, muốn chết thì cho chết. Phi Long mím môi ra cờ.
- Pháo đầu.
- Sao ngươi đi trước….? không biết kính lão đắc thọ à?
- Phúc bá, ta cầm quân xanh…là quân dưới….ta tự nhiên là đi trước….
- Cút ngươi đi, hôm nay ta đi trước, hừ…
Những môn thể thao mang tính trí tuệ đối kháng tay đôi này, rất nhanh chóng bộc lộ bản chất, Phi Long nhìn Phúc bá nghiến răng nghiến lợi ra cờ mà phì cười. Kể cả cha hắn, bình thường âm trầm là thế, vào bàn cờ thì liên tục xưng “lão tử”…rồi giở luôn mọi thủ đoạn ăm gian ra.
Vậy là nha môn có thêm vài bàn cờ, chiếu theo bản gốc của Phi Long mà tạo ra. Tiếng lách cách với chữi rủa lâu lâu lại vang lên trong nha phủ, nếu có người lỡ bước vào tất hẳn là trợn mắt mà nhìn. Không một ai làm việc, lác đác một vài chổ trong nha môn, hai ba người túm tụm lại thành một bàn cờ…thi thố tài năng.
Điển hình sống của việc nhân viên công chức lạm dụng giờ công làm việc riêng….lãnh lương, là bắt đầu từ đây.
Last edited by hugovalina; 23-01-2016 at 01:03 PM.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của hugovalina
Phi Long cắn cắn môi dưới, cha nó chứ, sớ hở một chút, bị Phúc bá rình rình thọt pháo hông, bí CMN rồi, hắn nghĩ nghĩ cầm quân mã thả về chân tượng chận pháo, mắt Phúc bá trợn muốn rách.
- Ngươi không phải nói con mã bị chận chân là đi không được?
- Tiểu bối tự nhiên là có nói qua – hắn điềm nhiên như không
- Con mã này của ngươi đang bị quân xe ta ngáng chân….ngươi….ngươi thế nào
lại kéo mã cản pháo?
- Ài, thành sắp mất, nước nhà ly tan….xá gì chút chuyện ngáng chân hả Phúc bá? Tất nhiên là ngộ biến thì tùng quyền…về cứu tướng là thượng sách chứ sao…
- Tùng quyền cái…mụ nội nó - Phúc bá phồng mang – Con mẹ nó….ngươi đừng có mà giở giọng ăn gian giống thằng cha của ngươi…..ván này ta thắng đúng không?
- Huề….nha?
- Không huề, ta hỏi một lần cuối, ta thắng đúng không?
- Ờ..ờ…thì coi như vậy đi.
- Mụ nội nó chứ, coi như vậy đi là làm sao? – Phúc bá nhảy dựng – thắng là thắng, bại là bại…con bà nó….tức chết ta rồi…..người đâu…..đều đến đây hết cho ta, coi cái thằng tiểu tử thúi này…….
- Ặc, lão thắng…lão thắng rồi, có được chưa? – Phi Long hoảng hồn.
- Ha….ha….ha….ta già rồi, nghe không rõ, ngươi nói to hơn xem nào..ha..ha ..ha….
Phúc bá cất tiếng cười khoái trá, không khoái cũng không được, cả một tháng rồi, mới thắng được một ván, không cao hứng mới là lạ. Phi Long bỉu bỉu môi
- Có một ván, làm gì mà khẩn trương? Lại đến đây tiếp ba trăm hiệp.
- Ha…ha, tiểu tử thúi nhà ngươi…cũng có ngày hôm nay…ha…ha…ha…
- …………
Vài ngày sau, hắn có lúc ăn cũng có lúc thua, hai người bắt đầu giằng co kịch liệt, không còn thế cờ một chiều như lúc trước.
Không thể nghi ngờ sự nghiên cứu tìm tòi của Phúc bá, ít thời gian như vậy mà đã nghĩ ra được nhiều nước xảo diệu rồi, hắc….hắc…cả tháng nay dám quăng bá mẫu nằm chèo queo một mình lắm à.
Chỉ là ở kiếp trước, vốn môn cờ tướng hắn cũng không mặn mòi gì, thi thoảng đánh mội vài ván với anh em, kỳ phổ có đầy trước mặt cũng không thèm đọc.
Lâu lâu đánh chơi thì còn được, bây giờ ngày nào Phúc bá cũng bám riết, mỗi ngày đánh hơn hai mươi ván cờ tướng, khiến hắn ngán còn hơn ăn cơm nếp. Tự hỏi không biết cái vụ trả thù này là đúng hay sai? Vốn ta tính hành hạ lão, bây giờ tính huống sao lại xoay chuyển ra thế này?
- Ha….ha, tiểu tử thúi…hôm nay đầu óc để đâu? Thua liên tục thế này?
- Ah..Phúc bá, cao nhân tái thế, cữu ngưỡng…cữu ngưỡng…tiểu bối tự nhận thấy kỳ nghệ của người, xứng đáng là bậc cao nhân tái thế….ta theo không kịp nữa rồi. Ta bây giờ trở vể đóng cửa tu luyện, hai mươi năm sau thù này sẽ trả… tái kiến.
- Mẹ nó, hai mươi năm sau, ngươi ra mộ của ta đánh với….ma à? Ngồi xuống, ngươi còn thắng ta tổng cộng bốn trăm mười tám ván, trả lại hết cho ta.
- Phúc ba…tha mạng đi.
- ………….
Chạy gấp, mẹ của ta ơi, ông già này thù dai khiếp, thua…còn ghi sổ? Hắn chỉ còn nước cười khổ “cười người hôm trước hôm sau người cười” là đây, thật là oan nghiệt mà.
Hôm qua triều đình có gửi đến một số khí giới và giáp trụ, bị Phúc bá kéo đi đánh cờ nên hắn quăng ngỗn ngang trong kho, bây giờ phải lo mà đi sắp xếp lại. sẵn tiện lấy cớ trốn luôn lão.
Loay hoay cả buổi không ai giúp, sắp xếp vủ khí theo đúng ý đồ, mồ hôi nhễ nhại thấm đầy vạt áo….”choang”…..trượt tay rồi…..thanh đao lọt vào khe bàn, khều khều mãi không ra, tức điên lên, nhìn nhìn….mụ nội nó, chui xuống gầm bàn lấy vậy. Chui lùi trở ra, chưa kịp đứng thẳng dậy, liền nghe tiếng kêu thất thanh của thiếu nử.
- Ahhh….ngươi làm cái gì vậy?….….đồ dê xồm này……
Ngững mặt nhìn lên, trước mặt là hai cô gái tuổi khoảng đôi mươi. Một cô y phục màu lam, một cô hồng…..cô áo hồng hai tay chống nạnh, phùng mang chỉ chỉ….quái ….nhìn hai người này sao quen mắt quá? Ặc, không lẽ bị hội chứng Deja Vu? *
• (Deja Vu : một hội chứng “đã từng nhìn thấy qua”, google để biết thêm chi tiết).
Ặc, cái dáng chống nạnh này, năm trước không phải từng gặp rồi sao? Khi đó ở chợ huyện lỡ nắm tay một chút, không cần phải truy sát…đến nhà luôn chứ?
- Ta….làm gì?....dê xồm cái gì…..?
- Không phài ngươi dê xôm thì là ai hả? – Nha hoàn tiểu Yến vẫn như cách xưa, hai tay chống nạnh, chu cái môi nhỏ, mặt vênh lên.
- Ặc….nói cho ta biết ta dê xồm làm sao được không?
- Ngươi từ gầm bàn chui ra……..không phải ngươi……ngươi……Nói tóm lại ngươi là cái đồ dê xồm, ta kêu người bắt tên dê xồm ngươi.
Nói chuyện với tiểu cô nương ngang ngược này thật là không có cách, Phi Long cười khổ.
- Nhưng hai cô nương là ai? Vào nơi này để làm cái gì?
- Ta muốn vào, ngươi quản được sao?…người đâu…... – tiểu Yến hét toáng lên, Phi Long khoát khoát tay
- Đợi một chút, đây là phòng của ta…muốn kêu thì còn chưa đến lượt ngươi…A…a….a…..người đâu cứu mạng……….
- Á …á….ngươi la làng cái gì thế?
- Hô bắt dê xồm chứ làm gì?....người đâuu….
- Im cái miệng ngươi lại đi….mà đây là phòng của ngươi?
- Thì sao? Ngươi xâm nhập gia cư bất hợp pháp…vu khống….theo luật… – hắn ngập ngừng, có đọc qua cái luật gì ở đây đâu mà biết – …theo luật …Châu thổ….ah…..có rồi….bắt ngươi về làm lão bà…
- Á – tiểu Yến nhảy dựng – là tên dê xồm nhà ngươi, ta nhớ ra rồi… mấy năm trước một lần….với tiểu thư ta…giờ còn dám khinh bạc ta …..ta….ta….cắn chết ngươi….
- Tiểu Yến – tiểu thư cắt ngang – Đừng làm rộn nữa. ….công tử phải chăng là Tạ Phi Long Tạ thiếu gia?
- Không dám, Tạ Phi Long là ta…còn thiếu gia thì không phải…. không biết cô nương đây là…..?
- Ta là Vương Yến Ngọc, đây là tùy thân của ta tiểu Yến, hôm nay mạo muội bái phỏng, xin công tử lượng thứ.
Vương Yến Ngọc mĩm cười, khẽ nghiêng người thi lễ, thái độ vô cùng đúng mực. Lúc này Phi Long mới có dịp nhìn kỹ….Yến Ngọc khá đẹp, khuôn mặt thon dài, đôi mắt đen láy, vẽ đẹp mộc mạc tự nhiên…..người đẹp, tất nhiên hắn từng thấy qua không ít, khả năng đề kháng tự nhiên là cao….chỉ là, khi nàng cười, cánh mũi hơi nhăn nhăn lại, đôi mắt mắt híp híp….hơi nhìn sững…cái cách cười này….giống Ly quá….trải qua hai kiếp người, khi nghĩ đến, tim vẫn còn đau. Sững sờ trong giây lát, cảm thấy mình hơi thất thố, hắn ho khan vài tiếng che lấp sự ngượng ngập.
- Khụ…khu…Vương cô nương….tỷ…tỷ…..xin hỏi kiếm ta…là có việc gì?
- Thất lễ rồi, ta vô tình xem được cuốn sổ kho của Tạ công tử, lại thấy bàn cờ tướng, đều là những thứ rất đặc biệc, mang theo nhiều nghi vấn trong lòng, hôm nay mạo muội bái phỏng, chỉ muốn làm sáng tỏ khúc mắc, chỉ mong công tử không chê trách.
- Sổ kho? Vương….cô nương từ đâu mà đọc được?
- Xì, đồ nhà quê…..đừng nói là cuốn sổ củ nát của ngươi, đại tiểu thư nhà ta nếu thích, muốn cái cắt cái tai….dê của ngươi xuống thì Vương huyện lệnh lão gia cũng thành toàn – tiểu Yến chu cái miệng nhỏ lên nói hớt.
- Ah…..thì ra là Vương đại tiểu thư, cữu ngưỡng đã lâu, cữu ngưỡng đã lâu…
- Biết sợ rồi sao? – tiểu Yến cười đắc thắng.
- Yến nhi – Vương Yến Ngọc nạt khẽ - nha đầu ngươi còn mất mặt như vậy, lần sau không cho đi theo.
Tiểu Yến le lưỡi không dám nói tiếp, núp một bên làm mặt quỉ trừng trừng dọa nạt Phi Long, hắn làm bộ như không nhìn thấy.
Yến Ngọc tự nhiên là vô cùng tò mò đối với Phi Long, nàng đã xem qua sổ sách của hắn, lại nghiên cứu học đánh cờ. Cuốn sổ quả nhiên là thứ tốt, chỉ một ít thay đổi theo cách của Phi Long, hiệu quả mang lại rất rõ, tự nhiên là có thể dùng rộng qua những phiên diện khác, lợi ích tăng lên không biết bao nhiêu mà kể.
Còn về bàn cờ….thật không biết nên nói thế nào cho đúng, trên đó gần như có thể bố trí ra được cục diện quân sự ở chiến trường, nàng càng nghiên cứu càng kinh hãi, luật di chuyển của quân cờ là không có khe hở….không thể lợi dụng luật chơi để thủ thắng, hơn nhau chỉ là nước hành quân. Nước hành quân lại không cố định, nàng dùng hơn nữa tháng để suy gẫm sau cùng rút ra kết luận, nước hành quân vĩnh viễn không có điểm dừng.
Bàn cờ này là do một con người nghĩ ra? Phải cần bao nhiêu tâm tư và trí giả đến bậc nào để tạo ra nó? Trong khi nghe nói hắn năm nay còn chưa được mười tám tuổi, làm sao có thể tạo ra một bàn cờ đại trí như vậy? Cuốn sổ kho của Phi Long thì không nói, một người thông minh cộng thêm tài tính toán tốt, có thể sẽ tạo ra được. Nhưng bàn cờ tướng thì không thể nào, nàng không thể tin một người tuổi đời như Phi Long có thể tạo ra điều nghịch thiên như vậy? về mặt nào đó thì nàng đoán là đúng.
Bản thân nàng được người trong giới tài tử ca tụng là đại tài nử, vì sư phụ của nàng là một thần toán trong hoang cung. Chút hư danh ấy nàng vốn cũng chẳng để vào mắt, nhưng truy cầu số học là điều nàng luôn tìm tòi, những tưởng bản thân cố gắng thêm vài chục năm là có thể sánh ngang tầm sư phụ, ngẩng mặt với thế gian.…Ngờ đâu, thấy được những thứ của Phi Long tạo ra, cảm giác trong lòng như hụt hẩng, nàng tin rằng sư phụ của mình cũng không đủ tài năng để làm ra những thứ như vậy. Ngoài vùng trời này vốn là còn vùng trời khác cao hơn.................
P/s : Chương này là một chương vô cùng mệt mõi, vốn tác giả đã viết xong 40 chương, ai ngờ die cái ổ cứng, ngồi mang mang nhớ lại mà viết. Đến đoạn tả vẻ đẹp của Vương Yến Ngọc loay hoay sữa tới sữa lui gần hai ngày vẫn thấy không ỗn. Toát mồ hôi! Thì ra viết truyện khó nhất là phần này, ngẫm nghĩ mãi, bấm bụng hỏi vợ.
Tác giả : Bà nói xem làm sao tả được một thiếu nử đẹp?
Vợ tác giả : Đơn giản thế cũng mà cũng hỏi? Mặt trái xoan, mũi dọc dừa, môi trái ấu…
Tác giả : Ngưng….ngưng….bà tả dung tục quá….giống mấy con sửa sắc đẹp phim Hàn à…..phải làm sao mà tả như không tả kìa….mới hay….người ta tự tưởng tượng ra…
Vợ tác giả : Rách việc, con nào bây giờ mà không sửa sắc đẹp? Ác, mà ông tả con…quỉ nào?
Tác giả : Nghĩ đi đâu vậy? đang viết truyện á, tả người đẹp không nổi đây…
Vợ tác giả : Tui đây? Phiên bản đẹp trước mặt, nhìn tui mà tả là được rồi..
Tác giả : Vậy ý bà muốn truyện của tôi không ai đọc chứ gì?
Vợ tác giả : Ông nói cái gì….?
“Choang”, hư con mouse, giờ mới có mouse mà úp truyện
Last edited by hugovalina; 24-01-2016 at 08:44 AM.