Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #16  
Old 06-04-2008, 05:29 PM
phamduy88's Avatar
phamduy88 phamduy88 is offline
Hoạt Thi Thần
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 785
Thá»i gian online: 1 ngày 6 giá» 32 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 25 Times in 20 Posts
Hồi 16

NgỠgiả ngỠthực


Thoạt tiên Tiểu Thanh cứ tưởng Tiểu Hồng nói ngưá»i đại hồ đồ đó là Nghiêm Má»™ Quang, nay thấy nàng ta nói như thế, cÅ©ng phải ngạc nhiên vô cùng.
Như vậy có khác gì trỠhòa thượng mà chửi giặc sói đầu? Nàng ta làm như thế này, thế nào cũng bị ông ta nổi giận mà xảy ra trận kịch chiến.
Tiểu Thanh rất lo âu, nhưng Nhất Minh lại giống như thằng câm ngậm bò hòn, đành chịu đắng mà không sao nói nên lá»i được. Vì Tiểu Hồng quá khôn khéo, và lá»i nói lại rất tinh diệu, nàng không há»i thăm tên há» cá»§a Nhất Minh trước, mà lại có ý bảo chá»§ nhân Lãnh Trúc Bình thế nào cÅ©ng quen biết Lãnh Trúc tiên sinh Trà Nhất Minh và còn chá»­i đồng lãnh Trúc tiên sinh là ngưá»i hồ đồ.
Dưới hoàn cảnh ấy, quả thá»±c Nhất Minh không dám nhận mình là Lãnh Trúc tiên sinh ngưá»i đại hồ đồ mà chỉ đành nuốt đắng cay thầm thôi. Äồng thá»i, vì giữ sÄ© diện mà ông ta phải tá»§m tỉm cưá»i gật đầu đáp :
- Cô nương Ä‘oán đúng đấy, quả thá»±c lão phu có quen biết vị Lãnh Trúc tiên sinh ấy thá»±c. Nhưng trước khi lão phu chỉ Ä‘iểm cho cô nương gặp y, thì cô nương phải cho lão phu biết tại sao y lại bi cô nương gá»i là ngưá»i đại hồ đồ như thế?
Tiểu Tỉnh nghe tới đây mới bớt lo, nhưng nàng cũng rất kính phục vỠtính tốt nhịn của ông ta.
Tiểu Hồng là má»™t con nhá» rất khôn ngoan tinh quái, nàng biết bá» ngoài cá»§a Lãnh Trúc tiên sinh tuy rất bình hòa, nhưng trong bụng thế nào cÅ©ng tức giận lắm, nên nàng nghe thấy ông ta há»i như vậy liá»n thở dài má»™t tiếng rồi đáp :
- Sá»± thá»±c, Lãnh Trúc tiên sinh Trà Nhất Minh là má»™t vị đại hiệp cái thế, có võ công kỳ tuyệt, nhưng chỉ vì làm lầm má»™t việc, nên từ má»™t vị đại hiệp cái thế đã biến thành ngưá»i đại hồ đồ, cho nên chị em chúng tôi đến đây để khuyên ông ta sá»­a đổi lại, từ má»™t ngưá»i đại hồ đồ lại trở thành đại hiệp cái thế như xưa. Cụ là bạn cá»§a ông ta, thì phải nên giúp chúng tôi má»™t tay má»›i phải.
Lúc này Tiểu Thanh mới biết Tiểu Hồng nói vòng quanh như thế này thì Nhất Minh thế nào cũng bị sa vào tròng của nàng ta, nên nàng phải ngợi khen Tiểu Hồng là thông minh, khôn ngoan và có can đảm.
Nhất Minh bị ngưá»i ta nói nhục thẳng vào mặt như vậy, thá»±c là có ná»—i thống khổ mà không sao nói nên lá»i được. Ông ta tức giận khôn tả, thì bá»—ng nghe Tiểu Hồng tâng bốc mình mấy câu lá»­a giận lại nguôi xuống ngay, nên ông ta gượng cưá»i há»i lại :
- Không hiểu Nhất Minh đã làm lầm việc gì? Tạ cô nương thử nói ra cho lão phu nghe xem, thế nào lão phu cũng giúp cô nương khuyên y sửa đổi.
Thấy ông ta nói như vậy, Tiểu Hồng cưá»i thầm, giả bá»™ cau mày lại nghÄ© ngợi, rồi há»i Nhất Minh tiếp :
- Cụ có biết Lãnh Trúc tiên sinh có má»™t ngưá»i đồ đệ há» Nghiêm ngoại hiệu là cái gì... Ngá»c Äịch...
Không sao nhịn được, Nhất Minh vá»™i đỡ lá»i :
- Ngá»c Äịch Kim Cung Thần Kiếm Thá»§.
Tiêu Hồng cưá»i nÅ©ng nịu và tiếp :
- Phải đấy! Äúng rồi! Chỉ vì tiểu tá»­ Nghiêm Má»™ Quang chả ra gì đã làm cho sá»± phụ cá»§a y Ä‘ang là đại hiệp cái thế mà biến thành đại hồ đồ.
Nhất Minh ngạc nhiên há»i :
- Mộ Quang đã làm việc gì bậy thế?
Tiểu Hồng lắc đầu đáp :
- Y không làm việc bậy bạ gì hết. Bảy chữ Ngá»c Äinh Kim Cung Thần Kiếm Thá»§ ở trong đám các nhân vật tên tuổi cá»§a võ lâm đương thá»i, thì có thể nói là vẫn còn kêu vang lắm.
Nhất Minh thắc mắc không hiểu, há»i tiếp :
- Mộ Quang đã có tiếng tăm tốt như vậy, sao y lại làm cho sư phụ của y biến thành đại hồ đồ như thế?
Tiểu Hồng vừa cưá»i vừa đáp :
- Chuyện này do hai nguyên nhân.
Nhất Minh vừa vừa cưá»i vừa đỡ lá»i :
- Lão phu suốt ngày ở trong rừng này, không hạ sơn bao giỠlên không hay biết gì cả. Cô nương hãy nói rõ cho lão phu biết rõ chuyện ấy đi.
Tiểu Hồng cầm cây Âm Trầm bảo trúc, vừa múa tít vừa thủng thẳng nói :
- Äiá»u thứ nhất, tiếng tăm cá»§a Má»™ Quang đã có đó chỉ là hư danh mà thôi. Ba môn Ngá»c địch, Kim Cung và Thần Kiếm cá»§a y nổi danh như thế mà chỉ đối phó được những nhân vật thưá»ng ở trên giang hồ thôi, chứ gặp cao thá»§ xuất kỳ, thì hãy còn kém há»a hầu lắm. Bây giá» quần tà Ä‘ang nổi lên lâm nguy, tai kiếp cá»§a võ làm sắp xảy ra đến nÆ¡i, nên thỉnh thoảng có những mà d đầu rất lợi hại xuất hiện. Võ công cá»§a đồ đệ chưa ra gì, mà sư phụ cá»§a y đã để cho y hành hiệp tứ hải rồi. Nhỡ có Ä‘iá»u gì thất thế, có phải thanh oai cá»§a Bắc Nhạc sẽ mất hết không? Như vậy Lãnh Trúc tiên sinh chả là đại hồ đồ là gì Nhất Minh gật đầu đáp :
- Lá»i phê vá» công lá»±c cá»§a Nghiêm Má»™ Quang mà Tạ cô nương vừa nói rất đúng. Nhưng cô nương đã trách lầm sư phụ cá»§a y rồi.
Tiểu Hồng làm ra vẻ ngÆ¡ ngác vá»™i há»i :
- Sao cụ lại bảo tôi trách lầm ông ta?
Nhất Minh thở dài đáp :
- Lão phu là bạn thâm giao lâu năm với sư phụ của y, cho nên biết rõ câu chuyện này lắm, có thể biện bạch hộ y được.
Suýt tý nữa thì Tiểu Thanh vá»›i Tiểu Hồng không nhịn được cưá»i, nhưng vẫn phải cố làm ra vẻ đứng đắn để nghe Nhất Minh biện bạch há»™ mình. Hình như nghÄ© tá»›i việc gì xưa kia, Nhất Minh bá»—ng lá»™ vẻ rầu rÄ© thở dài và nói :
- Sư phụ cá»§a y, Trà Nhất Minh tấm lòng còn cao hÆ¡n trá»i. Bốn mươi năm trước đây ông ta rất tá»± phụ không coi các cao thá»§ cá»§a võ lâm đương thá»i vào đâu hết và cÅ©ng không chịu làm ngưá»i thứ hai cá»§a võ lâm.
Tiểu Thanh đứng cạnh gật đầu đỡ lá»i :
- Cụ nói đúng đấy. Những ngưá»i có võ công luyện tá»›i mức há»a hầu tương đương thế nào cÅ©ng có ý nghÄ© duy ngã độc tôn như thế.
Nhất Minh gượng cưá»i, nói tiếp :
- NgỠđâu đến năm bốn mươi tuổi thì Nhất Minh bị vấp hai lần khiến y mất hết hùng tâm.
Tiểu Hồng mỉm cưá»i, há»i tiếp :
- Y bị vấp ngã dưới tay ai?
Nhất Minh lắc đầu đáp :
- Äó là việc Ä‘au lòng cá»§a ngưá»i ta, ngưá»i ta không chịu nói thì lão phu làm sao biết được?
Tiểu Thanh vá»›i Tiểu Hồng nghe thấy Nhất Minh nói như vậy Ä‘á»u cưá»i thầm.
Ngưng giây lát, hai mắt bá»—ng sáng ngá»i, Nhất Minh nói tiếp :
- Tuy hùng tâm của Nhất Minh đã lạnh hẳn, nhưng tráng khí của y vẫn còn.
Y cảm thấy tuy mình không thể nào trở nên được ngưá»i số má»™t cá»§a võ lâm, sao không ký thác kỳ vá»ng đó vào ngưá»i cá»§a Má»™ Quang, đồ đệ cá»§a y?
Tiểu Thanh gật đâu đỡ lá»i :
- Ai cũng vậy, nếu hùng tâm của mình mà không toại nguyện, thì chỉ có cách đó là để an ủi thôi.
Nhất Minh gượng cưá»i nói tiếp :
- Hai vị cô nương thá»­ nghÄ© xem, Nhất Minh đã có ý niệm ấy, mà lại chỉ có má»™t mình Má»™ Quang là đồ đệ thôi, thì tất nhiên y phải hết sức dạy bảo và truyá»n thụ võ công cho Má»™ Quang chứ?
Tiểu Hồng kêu “Ồ†má»™t tiếng, cau mày lại xen lá»i nói :
- Cụ nói rất phải. Tuy Nhất Minh bị vấp ngã hai lần, nhưng dù sao cÅ©ng là má»™t vị tôn sư và là ngưá»i trong nhóm NgÅ© Nhạc kỳ nhân cá»§a đương thá»i, cÅ©ng có thể gá»i là đệ nhất cao thá»§ được. Sao y hết sức dạy bảo, vun đắp cho Nghiêm Má»™ Quang mà tài ba cá»§a Má»™ Quang lại chỉ thuá»™c hạng trung thượng như thế?
Nhất Minh thở dài đáp :
- Cho nên tôi bảo hai cô nương trách lầm Nhất Minh. Y trông Mộ Quang quá cao, tất nhiên khi dậy bảo phải hết sức nghiêm nhặt. NgỠđâu Mộ Quang lại nóng lòng sốt ruột chưa thành công đã lẻn xuống Bắc Nhạc du hiệp bốn bể rồi.
Tiểu Hồng má»›i vỡ nhẽ, liá»n mỉm cưá»i nói vá»›i Tiểu Thanh rằng :
- Thế ra Má»™ Quang thưa được phép cá»§a sư phụ đã lẻn xuống dưới núi thảo nào công lá»±c cá»§a y tuy được truyá»n thụ rất cao, nhưng há»a hầu hãy còn non ná»›t.
Nhất Minh đã biện bạch được ná»—i oan uổng cho mình, lại mỉm cưá»i nói vá»›i Tiểu Hồng tiếp :
- Bây giá» Tạ cô nương đã biết rõ câu chuyện đó rồi, thì phải biết Trà Nhất Minh không phải là ngưá»i đại hồ đồ nữa chứ?
Tiểu Hồng bÄ©u môi, cưá»i khẩy đáp :
- Theo sá»± nhận xét cá»§a tôi, Trà Nhất Mình vẫn là ngưá»i đại hồ đồ.
Thấy Tiểu Hồng nói như vậy, Nhất Minh rất ngạc nhiên, sầm nét mặt lại má»™t hồi, rồi má»›i lạnh lùng há»i :
- Sao Tạ cô nương vẫn còn nói như thế?
Tiểu Hồng đáp :
- Vừa rồi tôi đã nói, Nghiêm Mộ Quang khiến sư phụ của y biến thành đại hồ đồ là có hai nguyên nhân. Vừa rồi cụ chỉ biện bạch cho Nhất Minh nguyên nhân thứ nhất thôi, còn nguyên nhân thứ hai nữa.
Bất đắc dĩ Nhất Minh phải cố nén lửa giận mà thúc dục :
- Nguyên nhân thứ hai là gì, cô nương nói đi?
Tiểu Hồng cố ý làm ra vẻ Ä‘iêu ngoa, trợn ngược đôi lông mày liá»…u lên, cưá»i khì má»™t tiếng và đáp :
- Hà tất cụ phải có sắc mặt khó coi như thế. Phải cụ không thích nghe đấy không? Nếu vậy tôi không nói nữa.
ÄÆ°á»ng đưá»ng má»™t phái tôn sư, võ công đã luyện tá»›i mức thượng thừa, nay Nhất Minh bị Tiểu Hồng trêu ghẹo đến ná»—i bá»±c tức không sao nói nên lá»i được, đành gượng cưá»i đáp :
- Cô nương cứ nói đi, lão phu có gì không vui đâu?
Tiểu Hồng lạnh lùng nói tiếp :
- Ngưá»i trong võ lâm là phải chú trá»ng nhất là môn quy. Má»™ Quang không được lệnh cá»§a sư phụ, lẻn trốn xuống núi như vậy đáng lẽ Nhất Minh phải Ä‘uổi y ra khá»i môn phái, Ä‘oạn tuyệt tình thầy trò má»›i đúng.
Nhất Minh nghe nói lắc đầu thở dài và đỡ lá»i :
- Nhất Minh với Mộ Quang tuy là thầy trò, nhưng không khác gì cha con.
Như vậy y làm sao đành lòng Ä‘uổi Má»™ Quang khá»i cá»­a ngõ, Ä‘oạn tuyệt ân nghÄ©a bấy nhiêu năm.
Tiểu Hồng bĩu môi nói tiếp :
- Nếu không nỡ Ä‘uổi khá»i cá»­a thì phải nghÄ© cách kiếm y vá» truyá»n lại tâm pháp thượng thừa, dậy bảo rất nghiêm để tạo cho y trở nên cao thá»§ thượng thừa má»›i phải.
Nhất Minh má»›i nguôi cái giận và mỉm cưá»i nói tiếp :
- Sao cô nương lại biết Nhất Minh không làm đúng như thế?
Tiểu Hồng chỉ sợ vừa lên tá»›i nÆ¡i đã há»i thăm Má»™ Quang ngay, thế nào cÅ©ng bị Lãnh Trúc tiên sinh khiển trách hay không thèm trả lá»i cho nên nàng nói vòng quanh như thế để lôi kéo Nhất Minh vào tròng.
Nay nàng thấy Lãnh Trúc tiên sinh đã bị vào tròng cá»§a mình thá»±c, trong lòng mừng thầm, liá»n nÅ©ng nịu và nói tiếp :
- Theo chỗ tôi được biết, thì hình như Lãnh Trúc tiên sinh vẫn để mặc cho Mộ Quang đi khắp đây đó, chứ có chịu đi tìm kiếm vỠđâu?
Nhất Minh lắc đầu đáp :
- Theo chỗ lão phu biết thì không phải thế.
Tiểu Hồng há»i lại :
- Cụ biết gì thử nói cho chị em tôi nghe xem?
Nhất Minh lá»™ vẻ mặt khác lạ, hai mắt tia ra hai luồng ánh sáng chói lá»i và nói tiếp :
- Nhất Minh phát giác Má»™ Quang lẻn Ä‘i du hiệp, liá»n Ä‘uổi theo tìm kiếm ngay.
Tiểu Thanh nghe tá»›i đây có vẻ hoài nghi liá»n lên tiếng há»i :
- Hình như những năm gần đây không nghe thấy ai nói đến Lãnh Trúc tiên sinh xuất hiện ở trên giang hồ.
Nhất Minh thở dài đáp :
- Äó là ná»—i khổ tâm cá»§a y. Vì y không những theo dõi tung tích cá»§a Má»™ Quang, mà lại còn Ä‘iá»u tra hành vi cá»§a Má»™ Quang như thế nào nữa, cho nên y đã cải trang thay tên đổi hỠđể tránh cho ngưá»i ta khá»i biết Lãnh Trúc tiên sinh đã xuống núi Bắc Nhạc.
Tiểu Thanh kêu “Ồ†một tiếng, gật đầu nói tiếp :
- Nếu vậy dụng tâm cá»§a Lãnh Trúc tiên sinh kể cÅ©ng khổ tâm thá»±c, thảo nào ngưá»i trong giang hồ không ai được gặp ông ta cả.
Tiểu Hồng lại há»i :
- Nhất Minh đã khổ tâm như vậy, chả hay y tìm thấy Mộ Quang chưa?
Nhất Minh gượng cưá»i đáp :
- Càn khôn lồng lá»™ng, bể ngưá»i mênh mông thế này, muốn tìm kiếm má»™t ngưá»i Ä‘i du hiệp khắp nÆ¡i, không có chá»— ở nhất định, có khác gì mò kim dưới đáy bể, khó khăn biết bao không? Tá»™i nghiệp cho Nhất Minh, khi dò biết tin Má»™ Quang ở Nga Mi, không quản ngại nghìn dặm xa xôi Ä‘uổi theo tá»›i nÆ¡i thì Má»™ Quầng lại ngao du Bắc Hải. ChỠđến khi Nhất Minh Ä‘i tá»›i Bắc Hải, thì Má»™ Quang lại lên Côn Luân rồi.
Nói tá»›i đó, mắt cá»§a ông ta đã đẫm lệ, giá»ng nói cÅ©ng hÆ¡i khàn.
Äôi mắt cá»§a Tiểu Hồng sắc bén thá»±c, nàng đã trông thấy ngay, liá»n mỉm cưá»i há»i :
- Chá»§ Lãnh Trúc Bình là ngưá»i ngoại cuá»™c, sao thấy tôi nói đến câu chuyện đó lại có vẻ Ä‘au lòng thế?
Nhất Minh thấy Tiểu Hồng đã thấy rõ được tâm sá»± cá»§a mình, ông ta không muốn giấu diếm nữa, liá»n lắc đầu thở dài đáp:.
- Tạ cô nương đừng có cưá»i lão phu nữa. Ngưá»i ta vẫn thưá»ng nói: “Äá»c xong Tam Quốc mà ứa lệ là lo âu há»™ ngưá»i xưa. Huống hồ lão phu vá»›i Nhất Minh lại là bạn tri giao, nên nói đến y vì đồ đệ mà phải khổ tâm như thế, lão phu không thương tâm sao đượcâ€?
Tiểu Hồng thấy thế cÅ©ng hÆ¡i má»§i lòng gật đầu đỡ lá»i :
- Vâng, tôi không dám cưá»i cụ nữa. Xin cụ kể tiếp Ä‘i.
Nhất Minh nói tiếp :
- Nhất Minh tốn công đi khắp Thiên sơn vạn thủy, rốt cục cũng đã lượm được một chút an ủi.
Tiểu Hồng vá»™i há»i :
- Có phải Nhất Minh tiá»n bối đã tìm thấy Má»™ Quang rồi không?
Nhất Minh lắc đầu đáp :
- Không phải! Không phải! Vì Nhất Minh nghe thấy ngưá»i trong giang hồ nói hành vi cá»§a Má»™ Quang rất đứng đắn và y đã gây nên tên tuổi rất vẻ vang.
Tiểu Thanh gật đầu, xen lá»i nói :
- Làm sư phụ mà nghe thấy đồ đệ cưng cá»§a mình tạo nên tên tuổi ở trên giang hồ, cÅ©ng như ngưá»i nông phu trồng cây, khi thấy quả má»c rất sai, lẽ tất nhiên phải hài lòng chứ?
Nhất Minh nhìn Tiểu Thanh, gật đầu lia lịa, mỉm cưá»i nói tiếp :
- Nhiếp cô nương ví dụ như vậy rất đích đáng. Quả thực tâm tính của Nhất Minh lúc bấy giỠgiống hệt một lão nông phu vậy.
Tá»™i nghiệp cho Lãnh Trúc tiên sinh buồn rầu ná»­a ngày, vừa má»›i tươi cưá»i được má»™t tý, thì lại bị Tiểu Hồng để má»™t chậu nước lạnh vào đầu, làm cho ông ta cụt hứng ngay.
Tiểu Hồng cưá»i khẩy nói :
- Lão nông phu trồng cây có kết quả, tất nhiên là rất an ủi rồi. Nhưng trái cây mà y trồng ra lại là trái cây rất chua và rất chát, chỉ e lão nông phu chưa được an ủi bao lâu, phải đau lòng vì mình đã tốn công bấy nhiêu lần mà lại có kết quả bất mãn như thế.
Nhất Minh lịm cưá»i ngay, đôi mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào mặt Tiểu Hồng, trầm giá»ng nói :
- Tạ cô nương ăn nói nên cẩn thận má»™t chút. Ngá»c Äịch Kim Cung Thần Kiếm Thá»§ tuy không lừng lẫy cho lắm, nhưng cÅ©ng rất chính đại. Như vậy sao cô nương lại ví Má»™ Quang như trái cây chua chát.
Tiểu Hồng cưá»i khẩy nói tiếp :
- Chính nhân hiệp sÄ© sao lại kết làm vợ chồng vá»›i Âm Tố Mai, ngưá»i cá»§a nhóm Thế Ngoại bát hung như vậy!
Nhất Minh nghe nói thất kinh, ngưá»i run lẩy bẩy, cau mày lại há»i Tiểu Hồng tiếp :
- Sao cô nương cũng biết rõ chuyện này?
Tiểu Hồng đáp :
- Nếu tôi không biết rõ chuyện này, thì việc gì tôi phải vất vả đi xa nghìn dặm lên trên Hằng Sơn này?
Nhất Minh ngạc nhiên há»i tiếp :
- Thế ra cô nương lên đây vì chuyện ấy ư?
Tiểu Hồng gật đầu lớn tiếng đáp :
- Trước kia tiếng tăm cá»§a Má»™ Quang thá»±c đẹp đẽ lắm. Nhưng y đã lấy Tố Mai làm vợ, đó là má»™t sá»± lầm lỡ rất lá»›n. Chúng tôi không nỡ nhẫn tâm nhìn thấy trái cây ngá»t biến thành trái cây chua chát, hoa đẹp mất mùi hương nên muốn lên Hằng SÆ¡n này tìm kiếm vị đại hồ đồ Trà Nhất Minh, để thỉnh cầu ông ta Ä‘i ngay sào huyệt cá»§a nữ ma đầu ở Băng Hồn cốc trên núi Kỳ Liên, cứu Má»™ Quang ra khá»i lưới phấn son cá»§a Tố Mai, và Ä‘em vá» cải tạo lại.
Nhất Minh nghe tá»›i đây đã nguôi hẳn cÆ¡n giận, liá»n đứng dậy vái Tiểu Hồng má»™t lạy.
Tiểu Hồng cũng vội đáp lễ và ngạc nhiên :
- Tại sao?
Nhất Minh đáp :
- Trước hết, lão phu hãy thay mặt ngưá»i bạn cám Æ¡n lòng hiệp nghÄ©a này cá»§a cô nương!
Tiểu Hồng mỉm cưá»i đỡ lá»i :
- Cụ khá»i cần phải cám Æ¡n như thế, chỉ mong cụ mau báo cho Lãnh Trúc tiên sinh hay. Cứu ngưá»i như cứu há»a, không thể trì hoãn được đâu.
Nhất Minh vá»™i đỡ lá»i :
- Tạ cô nương cứ yên tâm, Nhất Minh đã đi Băng Hồn cốc rồi.
Tiểu Hồng há»i tá»›i đó đã biết rõ câu chuyện, liá»n mỉm cưá»i nói tiếp :
- Tôi không ngá» Lãnh Trúc tiên sinh đã Ä‘i Băng Hồn cốc. Nếu vậy, từ nãy tá»›i giá», chúng tôi đã có những lá»i nói quá đưá»ng đột vá»›i vị tiá»n bối ấy!
Nhất Minh lắc đầu đáp :
- Cổ nhân vẫn thưá»ng nói: “Không ai lại trách cứ những ngưá»i biếtâ€. Không biết ná»™i tình cá»§a câu chuyện ấy, và lại lòng nghÄ©a hiệp mà đến đây nhắc nhở dùm cho như vậy, dù Nhất Minh vừa rồi có bị cô nương nói oan như thế y cÅ©ng không bao giá» chấp nhất cô nương đâu.
Tiểu Hồng lại nói tiếp :
- Ngưá»i có bụng như vậy, má»›i không hổ thẹn là má»™t vì tôn sư cá»§a Bắc Nhạc, má»™t đại hiệp cá»§a đương thá»i.
Tiểu Thanh biết Má»™ Quang đã vá» tá»›i đây rồi, và đúng như sá»± ước Ä‘oán cá»§a chá»§ nhân mình, đã được sư phụ cá»§a chàng là Lãnh Trúc tiên sinh tá»›i Băng Hồn cốc cứu chàng thoát nạn. Tất nhiên nàng rất mừng thầm, nhưng vì muốn biết rõ hÆ¡n nữa, nàng lại mỉm cưá»i há»i Nhất Minh tiếp :
- Trà lão tiá»n bối Ä‘i cứu Má»™ Quang như vậy, khi nào Tố Mai lại để yên cho?
Giữa hai ngưá»i thế nào mà chả có sá»± xung đột?
Nhất Minh vừa cưá»i vừa đáp :
- Khi Nhất Minh vừa tới đó thì may mắn thay, chỉ có một mình Mộ Quang đang lững thững đi ở trong rừng mai, nên ông ta khiển trách Mộ Quang một hồi, rồi đem Mộ Quang vỠBắc Nhạc này ngay, không hỠxảy ra chuyện lôi thôi gì cả.
Tiểu Thanh đã biết rõ câu chuyện, lại nói với Nhất Minh tiếp :
- Chị em chúng tôi có hai Ä‘iá»u này thỉnh cầu.
Nhất Minh há»i :
- Thỉnh cầu cái gì thế?
Tiểu Thanh đáp :
- Äiá»u thứ nhất tôi thỉnh cầu là: Vì Hồng muá»™i không biết rõ sá»± thá»±c nên vừa rồi đã có sá»± thất lá»… vá»›i Lãnh Trúc tiên sinh. Tuy cụ ấy rất rá»™ng lượng nhưng chị em tôi đứng vào lập trưá»ng hậu há»c phải nên yết kiến cụ ta để xin lá»—i cùng tạ tá»™i má»›i phải.
Nhất Minh nghe nói, mỉm cưá»i đỡ lá»i :
- Tính nết Nhất Minh quái dị lắm. Bây giá» y lại Ä‘i khá»i Lãnh Trúc Bình này rồi, cho nên hai vị cô nương chả cần phải gặp y làm gì. Nếu hai vị sợ y trách cứ, thì lão phu sẽ giấu câu chuyện này Ä‘i, không nói cho y biết, có phải là không có chuyện gì nữa không?
Tiểu Thanh thấy ông ta nói như vậy, tất nhiên là không muốn gặp chị em mình rồi, nàng lại đưa yêu cầu thứ hai ra mà nói tiếp :
- Äiá»u khẩn cầu thứ hai cá»§a chị em chúng tôi, là chúng tôi ngưỡng má»™ tên tuổi cá»§a Nghiêm Má»™ Quang đã lâu. Nay đã tá»›i Hằng SÆ¡n, lại nghe chàng thoát khá»i ổ ma phấn son. Vậy phiá»n cụ gá»i chàng ta ra đây và giá»›i thiệu cho chị em chúng tôi.
Hai mắt bá»—ng sáng như Ä‘iện, Nhất Minh nhìn thẳng vào mặt Tiểu Thanh vá»›i Tiểu Hồng má»™t hồi, bá»—ng cưá»i như Ä‘iên như khùng và há»i :
- Hai vị cô nương ở trước mặt chân nhân, tốt hơn hết phải nên nói thực. Bây giỠlão phu đã phát giác hai vị tới đây để định kiếm tìm Mộ Quang, chứ không phải chỉ vì mộ danh mà tới đây đâu.
Biết không thể giấu diếm được nữa, Tiểu Thanh gật đâu, mỉm cưá»i đáp :
- Cụ sành mắt lắm, quả thực chị em chúng tôi muốn gặp Nghiêm đại hiệp.
Ngoài việc mộ danh ra, còn có chút việc nho nhỠnữa.
Nhất Minh há»i lại :
- Việc gì thế? Có thể nói cho lão phu hay được không?
Tiểu Thanh vâng lá»i đáp :
- Có thể lắm. Chẳng hay cụ có biết còn có một cuốn võ lâm bí kíp tên là Huyết Thần Kinh không?
Nhất Minh gật đầu :
- Äó là má»™t cuốn võ há»c kỳ thư, võ công trong đó rất quái dị và tinh vi lắm, nhưng cÅ©ng là má»™t vật rất xui xẻo.
Tiểu Thanh đỡ lá»i :
- Có lẽ cụ chưa biết Huyết Thần Kinh có hai cuốn tất cả, phải có hai cuốn ghép lại thì xem mới hiểu.
Nhất Minh nói tiếp :
- Äây là lân đầu tiên lão phu má»›i được nghe thấy đấy Nói tá»›i đó, ông ta bá»—ng nhìn hai nàng, kinh ngạc há»i tiếp :
- Sao bỗng dưng hai cô nương lại nhắc nhở đến cuốn Huyết Thần Kinh làm chi? Chả lẽ Mộ Quang có liên can gì với Huyết Thần Kinh chăng?
- Cụ có biết trong võ lâm đương thá»i có câu nói ai có thể nghiên cứu được võ công cá»§a cuốn Huyết Thần Kinh, ngưá»i đó sẽ trở nên ngưá»i số má»™t cá»§a thiên hạ không Nhất Minh đỡ lá»i :
- Lá»i nói ấy hình như không có liên can gì đến Má»™ Quang cả.
Tiểu Hồng đáp :
- Sao lại không có liên can? Mộ Quang đã được cuốn thượng của Huyết Thần Kinh, còn cuốn hạ thì đang ở trong ta chủ nhân của chúng tôi.
Hình như Nhất Minh không ngá» hai thiếu nữ tuyệt đẹp và có võ công cao siêu như Tiểu Thanh vá»›i Tiểu Hồng lại có chá»§ nhân, nên ông ta vá»™i há»i :
- Chủ nhân của hai cô là ai?
Tiểu Hồng mỉm cưá»i đáp :
- Chá»§ nhân cá»§a chúng tôi là Xà Khiết mỹ nhân Lệnh Hồ Sở Sở, chắc cái tên ấy cụ đã nghe ngưá»i ta nói tá»›i rồi Nhất Minh lắc đầu má»™t cách bất ngá» và đáp :
- Lão phu chưa nghe thấy ai nói tá»›i cái tên ấy bao giá».
Tiểu Hồng thấy Nhất Minh trả lá»i như thế, có vẻ không vui, liá»n nghÄ© bụng :
- “Dù Lãnh Trúc tiên sinh gần đây rất ít bước chân vào trong giang hồ, không biết cái tên hiệu Xà Khiết mỹ nhân, nhưng ông ta Ä‘em Má»™ Quang vá» rồi, chả lẽ lại không cật vấn má»i chuyện hay sao. Chả lẽ Má»™ Quang lại không nhắc nhở tá»›i cái tên Lệnh Hồ Sở Sở hay saoâ€?
Trong lòng đã không vui, tất nhiên vẻ mặt cá»§a nàng rất căng thẳng, giá»ng nói cÅ©ng lạnh lùng theo và nói tiếp :
- Cụ không nghe thấy ai nói, không biết tên hiệu của chủ nhân chúng tôi cũng không sao, nhưng hai cuốn Huyết Thần Kinh, nếu hợp lại thì thành một pho bí kíp hãn thế, còn nếu chia ra thì sẽ thành vật vô dụng. Cho nên chúng tôi muốn được gặp Nghiêm Mộ Quang để nói rõ sự kiện ấy.
Nhất Minh lắc đầu đáp :
- Sự kiện mà Tạ cô nương muốn nói với Nghiêm Mộ Quang ăn thua gì đâu.
Tiểu Hồng rất ngạc nhiên, há»i “Tại sao?†thì Nhất Minh tá»§m tỉm cưá»i đáp :
- Có hai nguyên nhân lớn.
Tiểu Thanh đứng cạnh đó, thấy vẻ mặt cá»§a Nhất Mình hÆ¡i khác lạ vá»™i xen lá»i há»i :
- Nguyên nhân gì hở cụ?
Nhất Minh vẫn lạnh lùng đáp :
- Nguyên nhân thứ nhất, là trong ngưá»i cá»§a Nghiêm Má»™ Quang không có cuốn Huyết Thần Kinh võ lâm dị báu như cô nương vừa nói.
Tiểu Hồng kêu “Ồ†một tiếng, Tiểu Thanh nói tiếp :
- Nguyên nhân thứ hai là nguyên nhân gì thế?
Nhất Minh vẫn lạnh lùng đáp :
- Äó là hai cô nương không thể nào gặp được Má»™ Quang đâu.
Tiểu Hồng cả kinh, vá»™i há»i :
- Chả lẽ Nghiêm Mộ Quang lại không có ở trên Lãnh Trúc Bình này ư?
Nhất Minh lắc đầu đáp :
- Cô nương đoán sai rồi, hiện giỠy có ở trên Lãnh Trúc Bình này.
Tiểu Hồng chỉ mấy căn nhà ở gần đó, há»i tiếp :
- Có phải ở trong kia đấy không?
Nhất Minh lắc đầu :
- Y không có ở trong nhà mà ở trong rừng vỠbên phía Tây của Lãnh Trúc Bình này.
Có vẻ thắc mắc không hiểu, Tiểu Hồng há»i tiếp :
- Nghiên Mộ Quang ở trong rừng kia, tại sao lại không được phép gặp chúng ta?
Nhất Minh đáp :
- Lão phu nói không sai đâu. Y nhất định không gặp cô nương nữa đâu.
Tiểu Hồng lại kêu “Ồ†má»™t tiếng vừa cưá»i vừa đỡ lá»i :
- Như vậy tôi đã hiểu rồi. Chắc Lãnh Trúc tiên sinh lại sợ đồ đệ của mình lại lẻn trốn xuống núi lần nữa, nên mới bố trí trận pháp rất thần diệu để giam giữ Mộ Quang trong trận ấy chứ gì?
Nhất Minh cưá»i nhạt đáp :
- Cô nương đã đoán sai hết.
Äã bắt đầu nóng tánh, Tiểu Hồng nghe nói tá»›i đó không sao chịu nhịn được vá»™i đỡ lá»i :
- Tôi không có thì giỠđoán đi đoán lại như thế này nữa. Tôi cứ đi thẳng vào trong rừng, có phải là sẽ biết ngay không?
Vẻ mặt càng lạnh lùng thêm, Nhất Minh lắc đầu bảo :
- Tôi khuyên cô nương đùng nên đi kiếm y thì hơn.
Tiểu Hồng vênh váo nói tiếp :
- Tôi cứ Ä‘i tá»›i đó xem, để xem vị Ngá»c Äịch Kim Cung Thần Kiếm Thá»§ vì lẽ gì mà không muốn gặp tôi?
Nàng vừa nói vừa giở khinh công ra chạy thẳng vào khu rừng rậm ở phía bên phía Tây của Lãnh Trúc Bình. Tiểu Thanh tưởng Nhất Minh thế nào cũng ra tay ngăn cản, bèn nghĩ bụng :
- “Việc đã xảy ra như thế này, ta chỉ có má»™t cách là phải ra tay làm vướng cẳng Lãnh Trúc tiên sinh, để Tiểu Hồng trong rừng gặp Má»™ Quang, nói rõ sá»± hiểu lầm cá»§a chá»§ nhân vá»›i chàng ta trước rồi hãy tính toán sauâ€.
NgỠđâu nàng đoán sai hẳn. Lãnh Trúc tiên sinh không hỠngăn cản Tiểu Hồng chút nào, mà chỉ có vẻ mặt rất lạnh lùng và tàn khốc nhìn theo Tiểu Hồng chạy thẳng vào trong khu rừng trúc thôi. Tiểu Thanh thấy thế, giật mình đến phắt một cái và nghĩ tiếp :
- “Chẳng lẽ trong rừng có mai phục rất lợi hại chăng? Bằng không, tại sao vẻ mặt của Nhất Minh lại lạnh lùng và tàn khốc đến như thế�
Tiểu Thanh Ä‘ang nghi ngá» thì trong rừng trúc đã có tiếng kêu cá»§a Tiểu Hồng, và nàng ta còn kêu gá»i :
- Thanh... tỷ... mau vào đây...
Tiểu Thanh tưởng Tiểu Hồng đã trúng phải mai phục vội giở khinh công tuyệt đỉnh chạy thẳng vào trong rừng trúc.
Lãnh Trúc tiên sinh vẫn ngồi yên không cử động, càng lạnh lùng thêm, nhưng mồm lại lẩm bẩm tự nói :
- Hai ngưá»i muốn xem cứ xem Ä‘i, càng xem rõ bao nhiêu lại càng hay bấy nhiêu.
Tiểu Thanh vào tá»›i trong rừng trúc, thấy Tiểu Hồng mặt lầm lỳ, hai mắt nhìn thẳng, Ä‘ang đứng ngẩn ngưá»i ra ở trong rừng.
Tiểu Thanh chưa xem rõ cảnh vật, đã vá»™i há»i Tiểu Hồng trước :
- Hồng muội đã trúng phải ám khí gì phải không?
Tiểu Hồng trợn tròn xoe đôi mắt, chá»›p nháy mấy cái, rồi bá»—ng hai hàng lệ nhá» ròng xuống, như chuá»—i hạt châu bị đứt dây vậy. Tiểu Thanh thấy vậy, dậm chân lia lịa, há»i tiếp :
- Tại sao Hồng muội lại khóc như thế? Có mau nói cho ngu tỷ nghe không?
Tiểu Hồng vẫn ứa nước mắt ra, nức nở không sao trả lá»i được chỉ giÆ¡ tay trá» vào trong rừng thôi. Tiểu Thanh gạt cành lá, tiến lên mấy bước, rồi cÅ©ng kêu “á»i chà†má»™t câu, ngẩn ngưá»i ra tại chá»—.
Thì ra giữa khu rừng có má»™t bãi đất trống, bãi đất có má»™t ngôi má»™. Tấm bia có khắc năm chữ “Nghiêm Má»™ Quang chi má»™â€.
Tiểu Hồng tiến theo vào, đứng phía sau Tiểu Thanh giá»ng nói rất bi đát há»i :
- Thanh tỷ, có ngỠđược không? Nghiêm tướng công đã chết rồi.
Tài sản của phamduy88

Chữ ký của phamduy88
[CENTER][B][SIZE=5]Click here: [/SIZE][URL="http://4vn.eu/forum/showthread.php?t=6237"][SIZE=5][COLOR=darkgreen]Tà Äạo Tu Tiên Lục[/COLOR][/SIZE][/URL][/B][/CENTER]
[CENTER][B][SIZE=4][COLOR=red]Quyển 1: các dịch giả đang tiến hành dịch[/COLOR][/SIZE][/B][/CENTER]
[CENTER][B][SIZE=4][COLOR=magenta]Quyển 2: Äã bắt đầu, kính mong bằng hữu xa gần tiếp tục há»— trợ bằng cách click vào link bên trên và đăng ký tên chương, nhanh nhanh nào [/COLOR][/SIZE][/B][/CENTER]
  #17  
Old 06-04-2008, 05:29 PM
phamduy88's Avatar
phamduy88 phamduy88 is offline
Hoạt Thi Thần
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 785
Thá»i gian online: 1 ngày 6 giá» 32 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 25 Times in 20 Posts
Hồi 17

Sá»± phát hiện kinh ngưá»i


Tiểu Thanh trông thấy mộ của Mộ Quang, cố trấn tĩnh tâm thần, phân tách phán đoán một hồi lâu, nàng mới lắc đầu, nói với Tiểu Hồng rằng :
- Hồng muội đừng có đau lòng vội. Chúng ta kiếm Trà Nhất Minh đi. Ngu tỷ chắc Nghiêm tướng công không chết đâu. Ngôi mộ này thế nào cũng là mộ giả.
Mấy lá»i nói cá»§a Tiểu Thanh khiến Tiểu Hồng lại thấy có chút hy vá»ng.
- Phải, chúng ta phải Ä‘i kiếm Nhất Minh há»i xem? Chỉ mong sá»± ước Ä‘oán cá»§a Thanh tá»· là không sai. Bằng không, cô nương cá»§a chúng ta chịu sao nổi sá»± đả kích nặng ná» như thế này?
Hai ngưá»i vừa ra khá»i rừng trúc, quay trở vá» Lãnh Trúc Bình, nhưng lúc ấy không còn thấy hình bóng cá»§a Lãnh Trúc tiên sinh đâu cả. Hai nàng tìm khắp Lãnh Trúc Bình, chỉ thấy trong nhà lá có má»™t tá» giấy má»±c còn chưa khô, viết rằng :
“Thầy đã già, trò đã chết, hùng tâm đã dẹp hẳn từ đây, nữ sắc dù sao cÅ©ng là tai há»aâ€.
Äá»c xong tá» giấy đó, Tiểu Hồng cả giận, quát lá»›n :
- Hồ đồ thật! Hồ đồ thật! Tôi chửi mắng y như vậy thực không oan chút nào.
Trà Nhất Minh đúng là má»™t tên hồ đồ. Lệnh Hồ Sở Sở thật tình yêu Nghiêm Má»™ Quang như thế, ân hậu tình thâm như vậy, rốt cuá»™c còn bị ngưá»i ta bảo là mối tai há»a.
Vẻ mặt rất nghiêm nghị, Tiểu Thanh lắc đầu đáp :
- Hồng muội nên trấn tĩnh một chút. Hai chữ “nữ sắc†viết ở trên tỠgiấy đã chắc đâu ám chỉ Xà Khiết mỹ nhân, mà lại chỉ U Minh Quỷ Nữ cũng chưa chừng.
Tiểu Hồng vừa khóc lóc vừa nói tiếp :
- Bất cứ câu “Tai há»a†viết ở trên giấy nói ai, nhưng cứ theo lá»i nói ở trên giấy thì Nghiêm tướng công cÅ©ng đã chết thật rồi.
Tiểu Thanh im lặng giây lát rồi má»›i cương quyết đỡ lá»i :
- Hồng muội! Việc này chúng ta thế nào cũng phải nói cho cô nương biết, nhưng trước khi nói, chúng ta phải tìm kiếm cho ra lẽ, Nghiêm tướng công đã chết thật hay chết giả đã.
Tiểu Hồng cau mày lại đáp :
- Nhất Minh đã bá» Ä‘i rồi, trên Lãnh Trúc Bình này không còn má»™t ngưá»i nào nữa. Chúng ta biết há»i thăm ai mà biết được chết cá»§a Nghiêm tướng công thá»±c hư ra sao?
Tiểu Thanh nghiến răng mím môi, cương quyết :
- Chúng ta phá mộ, mở quan tài ra xem.
Tiểu Hồng thất thanh la lớn :
- Phá mỠmở quan tài? Sao Thanh tỷ lại nhẫn tâm đến thế? Nghiêm tướng công chết rồi mà vẫn không được yên thân.
Tiểu Thanh gượng cưá»i há»i lại :
- Äó là sá»± bất đắc dÄ©, nếu không phá quan tài ra xem, làm sao mà biết rõ được sá»± sống chết cá»§a Nghiêm tướng công? Hồng muá»™i tin tưởng Nghiêm tướng công chết thật hay sao?
Tiểu Hồng lắc đầu đáp :
- Tiểu muội không tin.
Tiểu Thanh nói tiếp :
- Ngu tỷ cũng không tin, chắc bên trong thế nào cũng có sự bí mật gì, cho nên chỉ có một cách là mở quan tài ra xem thôi, chứ không có cách gì hoàn hảo hơn thế cả.
Tiểu Hồng cau mày, đỡ lá»i :
- Mở quan tài ra xem, tuy là thủ đoạn duy nhất, nhưng chúng ta vẫn còn e dè.
- Còn e dè gì nữa?
- Nếu trong quan tài không phải là xác của Nghiêm tướng công thì không sao, nhỡ là xác của Nghiêm tướng công thật thì không những Nhất Minh khiển trách, mà cả cô nương cũng trách cứ chúng ta thất kính với Nghiêm tướng công nữa.
Tiểu Thanh nghe nói ngẫm nghÄ© giây lát, rồi há»i :
- Hồng muội có biện pháp gì cao minh hơn thế không?
Tiểu Hồng lắc đầu đáp :
- Tiểu muá»™i cÅ©ng không nghÄ© ra được cách gì hết. Nhưng tiểu muá»™i nhận thấy. Nếu không nói thá»±c cho cô nương hay, để cô nương tá»± đến đây phá má»™ mở quan tài ra xem, có phải chúng ta khá»i phải chịu trách nhiệm không?
Tiểu Thanh nghe nói tới đó, xua tay lia lịa đáp :
- Không được! Không được!
Tiểu Hồng thắc mắc không hiểu :
- Sao lại không được?
- Nếu do chị em chúng ta mở nắp quan tài ra xem, xác trong đó là Nghiêm tướng công thá»±c, chúng ta có thể giấu diếm, nghÄ© cách khác nói để cô nương đỡ bị kích thích. Còn nếu để cô nương đích tay mở quan tài mà trông thấy xác Nghiêm tướng công, thá»­ há»i cô nương chịu đựng sao được? Nếu không tuẫn tình ngay tại chá»— thì thế nào cÅ©ng Ä‘au lòng đến thổ huyết ra mà chết giấc hay chết thá»±c ngay cÅ©ng chưa chừng.
- Thanh tỷ nói đúng đấy! Tiểu muội hồ đồ thực, sao không nghĩ đến vấn đỠđó?
Tiểu Thanh đảo ngược đôi ngươi một vòng, rồi lớn tiếng nói tiếp :
- Hồng muá»™i, chúng ta được cô nương nuôi nấng dạy bảo từ hồi còn nhá», ân đức ấy thâm như trá»i cao, dù chúng ta phải chịu Ä‘au khổ hay tá»™i nghiệp như thế nào, cÅ©ng phải cố hết sức chia xẻ hay gánh vác há»™ cho cô nương. Vì thế ngu tá»· má»›i dám liá»u lÄ©nh, bất chấp Lãnh Trúc tiên sinh vá»›i cô nương, có trách cứ hay không, ngu tá»· cÅ©ng quyết tâm mở quan tài lên xem rồi. Hồng muá»™i cứ đứng cạnh đó xem, đừng có nhúng tay vào, trách nhiệm này để mình ngu tá»· gánh vác hết.
Tiểu Hồng xua tay lia lịa, vá»™i đỡ lá»i :
- Thanh tá»· chá»› nên nói như thế. Chị em chúng ta như ruá»™t thịt, có phúc cùng hưởng, có há»a cùng đương. Khi nào tiểu muá»™i lại chịu để cho má»™t mình Thanh tá»· phải gánh vác hết trách nhiệm này?
Nói xong, nàng ra tay đào má»™ cá»§a Nghiêm Má»™ Quang trước. Tiểu Thanh cÅ©ng vá»™i bắt tay vào việc ngay. Không bao lâu, hai ngưá»i đã thấy má»™t cái quan tài dài chừng sáu thước. Tiểu Hồng thấy thế vá»™i nói :
- Thanh tỷ, có lẽ việc này chúng ta đã lầm?
Tiểu Thanh vá»™i há»i :
- Lầm ở chỗ nào?
Tiểu Hồng đáp :
- Nếu việc này Lãnh Trúc tiên sinh muốn che mắt, thì ông ta chỉ cần làm một ngôi mộ giả thôi. Bây giỠtrong ngôi mộ lại có áo quan thực như thế này.
Ngẫm nghÄ© giây lát, Tiểu Thanh gật đầu đỡ lá»i :
- Hồng muội nói cũng có lý!
Tiểu Hồng lại chỉ vào áo quan mà nói tiếp :
- Thanh tỷ cứ thử nhìn kỹ lại cái áo quan này xem sao.
Tiểu Thanh để ý nhận xét kỹ, thấy cá»— áo quan này làm bằng chất gá»— rất tốt, trên đầu áo quan còn khoe năm chữ “Nghiêm Má»™ Quang chi cữuâ€. Tiểu Thanh Ä‘á»c xong mấy chữ đó cÅ©ng phải đứng yên, không dám nói năng gì.
Tiểu Hồng gượng cưá»i nói tiếp :
- Nếu Nghiêm tướng công chưa chết thực, trong mộ chả cần phải có áo quan.
Dù Lãnh Trúc tiên sinh có ý nghÄ© chu đáo đến đâu, đỠphòng có ngưá»i không tin sẽ đào má»™ khám nghiệm quan tài Ä‘i chăng nữa, cÅ©ng chả cần phải kiếm cá»— quan tài gá»— tốt như thế này để chôn xuống đất. Xem như vậy...
Tiểu Thanh sầm nét mặt lại, đỡ lá»i :
- Hồng muội đừng có nói tiếp nữa! Tuy hình như Nghiêm tướng công đã chết thực, nhưng việc này chúng ta đang làm dở dang như vậy, đã trót thì phải trét, chả lẽ chúng ta lại bỠdở hay sao?
Tiểu Hồng kinh hãi, vá»™i há»i :
- Thanh tỷ vẫn muốn mở quan tài ra ư?
Tiểu Thanh mím môi đáp :
- Chúng ta vì nghiên cứu xem có cách gì an á»§i được cô nương, để cô nương khá»i quá Ä‘au lòng, thì thế nào chúng ta cÅ©ng phải mở quan tài ra xem cho rõ thá»±c hư ra sao?
Tiểu Hồng gật đầu nói tiếp :
- Tiểu muội cũng chủ trương mở quan tài ra xem, nhưng trước khi mở, chúng ta phải chuẩn bị đôi chút chứ?
- Còn chuẩn bị gì nữa?
- Nếu trong quan tài quả thực là thi thể của Nghiêm tướng công, chả lẽ chúng ta cứ để cho xác Nghiêm tướng công bị phơi nắng phơi nương hay sao?
- Cổ nhân nói không sai: “Việc gì không quan tâm đến mình thì không sao, đã quan tâm tá»›i, đầu óc thể nào cÅ©ng bị rối loạnâ€. Ngày hôm nay ngu tá»· vì việc này đầu óc quá căng thẳng, đến nổi thần trí u mê như vậy, nếu không có Hồng muá»™i nhắc nhở, thế nào ngu tá»· cÅ©ng lá»— mãng ra tay phá há»§y quan tài này, nhưng phá xong thì làm thế nào mà giải quyết nổi việc làm sau này cá»§a mình?
- Thanh tá»·! Ngày hôm nay chị em mình, ngưá»i lúc hồ đồ, lúc sáng suốt, nên cần phải nhắc nhở cho nhau má»›i không gây nên sá»± lầm lỡ lá»›n.
Tiểu Thanh gật đầu đáp :
- Hồng muội nói rất phải. Nào, lại đây chúng ta hết sức cẩn thận đừng để cho cỗ quan tài này suy chuyển chút nào.
Thế rồi hai ngưá»i hết sức cẩn thận mở nắp quan tài lên xem. Vừa má»›i hé mở, đã có mùi hôi thúi xông lên mÅ©i, nhưng hai nàng vẫn cố chịu đựng. Cái xác ấy tuy chết đã lâu, nhưng nhá» cá»— quan tài rất tốt, cho nên chưa thối nát lắm. Nhưng cái xác này đã ná»­a rữa, ná»­a còn, nên rất khó mà phân biệt ra được mặt mÅ©i, và trông rất rùng rợn.
Tiểu Thanh vá»›i Tiểu Hồng ngắm nhìn cái xác hồi lâu, vẫn không nhận ra được có phải cái xác cá»§a Má»™ Quang hay không, mà chỉ có thể biết là xác cá»§a má»™t ngưá»i đàn ông thôi. Tuy mặt mÅ©i trông không rõ, nhưng quần áo lại đúng là quần áo cá»§a Má»™ Quang, Tiểu Thanh ngẩn ngưá»i ra giây lát, rồi thất thanh nghẹn ngào nói :
- Hồng muội, có lẽ phải đấy!
Tiểu Hồng lấy cái khăn tay ra bịt mũi, gật đầu dậm chân kêu la :
- Thanh tá»· còn bảo có lẽ gì nữa, dưới lưng cái xác chả có cây sáo ngá»c vá»›i mÅ©i tên cong queo cá»§a Nghiêm tướng công là gì kia?
Tiểu Thanh ngắm nhìn một hồi, rồi cùng Tiểu Hồng đậy nắp quan tài lại.
Nàng không sao nhịn được, nước mắt cứ ròng ròng xuống, Ä‘au lòng vô cùng. Vì ngưá»i trong võ lâm coi vÅ© khí cá»§a mình còn quý hÆ¡n cả tính mạng, không bao giá» chịu rá»i khá»i mình ná»­a bước. Nay Ä‘em vÅ© khí và ám khí ấy cùng chôn vào trong quan tài này, tuy cái xác khó nhìn nhận, nhưng hai ngưá»i vẫn quyết định đúng là xác cá»§a Má»™ Quang rồi.
Tiểu Hồng khóc sướt mướt, giúp Tiểu Thanh đóng nắp quan tài lại, và nức nở nói :
- Nghiêm tướng công đã chết thực, chúng ta phải nghĩ cách gì mới được! Có nên nói cho cô nương hay biết vụ này không?
Ngẫm nghĩ giây lát, Tiểu Thanh lắc đầu đáp :
- Không nên! Cô nương đã Ä‘i khắp chân trá»i góc biển để tìm kiếm tung tích cá»§a Nghiêm tướng công, như vậy nếu cô nương hay biết chuyện này, thể nào cÅ©ng không sao chịu nổi.
Tiểu Hồng cau mày lại đỡ lá»i :
- Tiểu muội thấy cũng không nên nói cho cô nương biết chuyện này. Nhưng chúng ta phải làm như thế nào mới được?
Tiểu Thanh đáp :
- Bây giỠchúng ta hãy chôn Nghiêm tướng công trước, rồi nghĩ cách nói dối cho thật khéo.
Tiểu Hồng gật đầu. Thế rồi hai ngưá»i chôn lại quan tài cá»§a Má»™ Quang và dá»±ng lại tấm bia như cÅ©.
Rồi Tiểu Thanh rầu rĩ nói với Tiểu Hồng rằng :
- Hồng muá»™i! Nghiêm tướng công là ngưá»i yêu duy nhất cá»§a cô nương, bây giá» tướng công đã chết rồi? Chúng ta lại bất kính vá»›i tướng công, đào má»™ mở quan tài ra xem như vậy, trong lòng chúng ta thể nào mà chả áy náy. Chi bằng chúng ta cùng vái lạy Ä‘i!
Tiểu Hồng quỳ xuống, vừa khóc vừa khấn :
- Nghiêm tướng công! Tuy tôi rất tức giận tướng công, đã đánh tướng công má»™t trận nên thân, nhưng dù sao tướng công cÅ©ng là ngưá»i yêu cá»§a chá»§ nhân chúng tôi. Nay tướng công đã chết, tôi đành chịu lép vế má»™t chút mà vái lạy tướng công để xin lá»—i. Chỉ mong tướng công lúc sống là ngưá»i hồ đồ, lúc chết hãy làm con ma thông minh, ở dưới chín suối biết được cô nương cá»§a chị em chúng tôi có lòng thương yêu tướng công như thế nào, mà phù há»™ cho cô nương đừng có Ä‘au lòng nữa.
Khấn xong, nàng cung kính vái ba lạy, Tiểu Thanh vái xong, ngồi lên trên một tảng đá suy nghĩ.
Tiểu Hồng đứng cạnh đó đợi chỠhồi lâu, không sao nhịn được vội thúc giục :
- Thanh tỷ đã nghĩ ra được kế nào chưa?
- Hồng muội chớ nên nóng nẩy như thế!
Tiểu Hồng nói tiếp :
- Không phải là tiểu muội nóng nảy đâu, chỉ e cô nương đợi chỠlâu quá, nhỡ tìm kiếm tới đây, có phải là những chuyện bí mật của chúng ta bị lộ hết không?
Tiểu Thanh thấy Tiểu Hồng nhắc nhở như vậy rất có lý, liá»n cau mày lại đáp :
- Hồng muội lo âu như vậy rất có lý. Chúng ta vừa đi vừa nghĩ mưu kế vậy.
Tiểu Hồng nghe nói, liá»n cùng Tiểu Thanh trở vá» thẳng chá»— Sở Sở ấn núp, nhưng khi đã trông thấy rừng thông mà Tiểu Thanh vẫn chưa nghÄ© ra được mưu kế gì. Tiểu Hồng vá»™i nói :
- Thanh tỷ, nếu chưa nghĩ ra được kế gì thì chúng ta đành phải nói dối cô nương là Nghiêm tướng công đã theo Lãnh Trúc tiên sinh đi vãn du rồi, nên chị em chúng ta tìm kiếm mãi cũng không thấy.
Bất đắc dĩ Tiểu Thanh đành phải gật dầu đáp :
- Như vậy cÅ©ng được! Nhưng nếu cô nương há»i tại sao chúng ta lại biết Nghiêm tướng công cùng vá»›i Trà Nhất Minh không có ở trên Lãnh Trúc Bình này...
Không đợi chá» Tiểu Thanh nói dứt, Tiểu Hồng đã vá»™i đỡ lá»i :
- Cái gì chứ Ä‘iá»u này dá»… nói dối lắm. Chúng ta cứ bảo đã gặp thổ dân ở nÆ¡i đây, ngưá»i đó đã trông thấy hai thầy trò Nghiêm tướng công xuống núi hành đạo rồi.
Tiểu Thanh gật đầu, bỗng nhìn Tiểu Hồng nói :
- Hồng muá»™i, theo lá»i cá»§a Hồng muá»™i, thì ngu tá»· hãy vá» thưa vá»›i cô nương trước, còn hiá»n muá»™i thì quay lại Lãnh Trúc Bình xem có chá»— nào sÆ¡ hở thì mau bổ cứu ngay để cô nương nhỡ có Ä‘i tá»›i đó xem lại, má»›i không cho lá»i nói cá»§a chúng ta là dối trá.
Tiểu Hồng trợn to đôi mắt lên, há»i lại Tiểu Thanh :
- Ở trên Lãnh Trúc Bình có cái gì sơ hở mà Thanh tỷ bảo tiểu muội phải quay trở lại nơi đó để bịt những chỗ sơ hở ấy?
Tiểu Thanh đáp :
- Sơ hở thứ nhất, là trong ngôi nhà lá vẫn còn lá thư của Nhất Minh để lại.
Hồng muội hãy giấu đi hoặc hủy đi cũng được, chớ nên để cô nương trông thấy.
Tiểu Hồng gật đầu đỡ lá»i :
- Phải, chúng ta không nên để cho cô nương trông thấy tỠgiấy ấy thực. Còn điểm sơ hở thứ hai là gì?
Tiểu Thanh lắc đầu gượng cưá»i :
- Vừa rồi, Hồng muội sáng suốt ơn ngu tỷ, sao bây giỠbỗng lại hồ đồ như thế? Sơ hở thứ hai tất nhiên là tấm bia ở ngôi mộ của Nghiêm tướng công. Hồng muội phải giấu ngay tấm bia ấy đi, để ngôi mộ của Nghiêm tướng công như là ngôi mộ vô chủ nào vậy.
Gật đầu mấy cái, Tiểu Hồng bá»—ng há»i tiếp :
- Thanh tá»·, chúng ta phải bàn định câu trả lá»i vá»›i nhau trước. Bằng không nhỡ ngưá»i nói má»™t đằng kẻ nói má»™t nẻo, giấu diếm sao nổi cô nương. HÆ¡n nữa nhỡ cô nương há»i tiểu muá»™i ở trong Lãnh Trúc Bình làm gì, thì Thanh tá»· sẽ trả lá»i ra sao?
Tiểu Thanh ngẫm nghĩ một hồi rồi đáp :
- Ngu tá»· sẽ trả lá»i là sợ cô nương chá» lâu quá nóng lòng sốt ruá»™t, nên má»›i quay trở lại báo tin cho cô nương biết trước, còn hiá»n muá»™i vẫn ở lại trong Lãnh Trúc Bình để dò xét thêm.
Tiểu Hồng nhận thấy lá»i nói ấy rất có lý liá»n gật đầu và quay lại Lãnh Trúc Bình để làm hai việc ná» ngay. Còn Tiểu Thanh thì thá»§ng thẳng Ä‘i tá»›i khu rừng thông ở chá»— chân núi.
Tiểu Thanh vá»›i Tiểu Hồng nghÄ© kỹ như thế mà còn có sá»± sÆ¡ hở. Äó là hai nàng đã quên trong tay Ä‘ang cầm Âm Trầm bảo trúc cá»§a Lãnh Trúc tiên sinh tặng cho.
Lúc ấy Lệnh Hồ Sở Sở đợi chá» mãi không thấy hai nữ tỳ quay trở lại, nóng lòng sốt ruá»™t, vừa ra khá»i khu rừng, ngó vá» Lãnh Trúc Bình thì thấy Tiểu Thanh Ä‘ang Ä‘i trở vá» má»™t mình. Nàng rất nhạc nhiên há»i :
- Sao Thanh nhi đi lâu thế? Còn Hồng nhi đâu?
Tiểu Thanh cố ý làm ra vẻ không vui, cau mày lại đáp :
- Không ngỠLãnh Trúc tiên sinh lại bố trí trận pháp rất thần diệu ở Lãnh Trúc Bình, khiến Tiểu Thanh với Hồng muội phải mò mãi mới vào được tới nơi.
Nhưng hai chị em chúng con Ä‘á»u tức chết Ä‘i được.
Sở Sở vá»™i há»i :
- Có phải Lãnh Trúc tiên sinh lão tiá»n bối bướng bỉnh và có tính nết quái dị không thể tưởng tượng được đấy không?
Tiểu Thanh lắc đầu đáp :
- Nếu Trà lão tiên sinh chỉ bướng bỉnh không thôi thì còn dễ nói. Tiếc thay, Tiểu Thanh với Hồng muội lại không sao nói chuyện với ông ta được.
Sở Sở là ngưá»i rất thông minh, nghe thấy Tiểu Thanh nói như thế đã hiểu ý ngay, cau mày lại há»i :
- Chẳng lẽ Trà lão tiá»n bối không có ở trên Lãnh Trúc Bình chăng?
Tiểu Thanh gật đầu đáp :
- Cô nương Ä‘oán rất đúng, trên Lãnh Trúc Bình chỉ có mấy căn nhà lá vá»›i mấy vạn cây trúc thôi, tuyệt nhiên không có má»™t bóng ngưá»i nào hết.
Lệnh Hồ Sở Sở dậm chân há»i tiếp :
- Thế là chúng ta mất công Ä‘i má»™t phen? Không biết Nghiêm Má»™ Quang có phải đã được sư phụ đưa chàng ra khá»i Băng Hồn cốc không?
Tiểu Thanh giả bá»™ nÅ©ng nịu cưá»i và đáp :
- Cô nương, vấn đỠđó chúng con đã hiểu rồi. Quả thật Nghiêm tướng công đã được sư phụ cứu và đem đi rồi. bây giỠhai thầy trò Nghiêm tướng công đang vân du tứ hải.
Sở Sở thấy mình Ä‘oán không sai, vừa kinh hãi vừa mừng rỡ, mỉm cưá»i há»i :
- Trên Lãnh Trúc Bình không có ngưá»i, sao Thanh nhi lại biết rõ như thế?
Tiểu Thanh vừa cưá»i vừa đáp :
- Chúng con gặp má»™t ngưá»i thổ dân sống ở trên núi này, há»i thăm má»›i biết rõ chuyện.
Sở Sở nghe nói, mặt vẻ yên tâm, tá»§m tỉm cưá»i và nói tiếp :
- Quý hồ Nghiêm tướng công ở cạnh ân sư là cô nương yên tâm rồi. Bây giá» chúng ta tuy chậm má»™t bước, không được gặp gỡ, nhưng đến Tết Thanh Minh sang năm thể nào cÅ©ng được gặp chàng ở trong đại há»™i Bạch Long Äôi.
Tiểu Thanh rất đau lòng và nghĩ bụng :
- “Trừ phi Bạch Long Äôi hóa thành Hoàn Thổ Lá»§ng thì hai ngưá»i má»›i gặp được nhau. Chá»§ nhân si tình như thế, nếu biết tin dữ này, sẽ không biết Ä‘au lòng đến như thế nàoâ€?
Quá mừng rá»›, Sở Sở không chú ý đến sắc mặt cá»§a Tiểu Thanh, mà chỉ mỉm cưá»i há»i :
- Hồng nhi đâu? Sao không thấy quay trở lại với con?
Tiểu Thanh đáp :
- Hồng muội còn ở trên Lãnh Trúc Bình khám xét. Thanh nhi sợ cô nương đợi lâu quá nóng ruột, nên mới quay trở lại bẩm báo trước.
Sở Sở nói tiếp :
- Chả có mấy khi được đến chỗ ở của Nghiêm tướng công. Tuy Nghiêm tướng công đã đi vắng, nhưng cô nương cũng muốn đến thăm chỗ ở của hai thầy trò chàng.
Tiểu Thanh thấy mình Ä‘oán đúng, Sở Sở thế nào cÅ©ng lên thăm Lãnh Trúc Bình, nếu mình ngăn cản, thể nào chá»§ nhân cÅ©ng sanh nghi, nên nàng không chần chá» gì hết, liá»n mỉm cưá»i đáp :
- Cảnh sắc của Lãnh Trúc Bình đẹp lắm, cô nương muốn đi tới đó du ngoạn một phen cũng hay.
Nói xong, nàng Ä‘i trước dẫn đưá»ng, đưa Sở Sở quay lại Lãnh Trúc Bình.
Sở Sở bá»—ng trông thấy Tiểu Thanh tay cầm cây Âm Trầm bảo trúc liá»n kêu “Ủa†má»™t tiếng và ngạc nhiên há»i :
- Cành trúc mà Thanh nhi đang cầm có phải là Âm Trầm trúc rất hiếm có đấy không?
Tiểu Thanh nghe há»i liá»n thất kinh, trong lòng kêu “Nguy tai†thầm.
Vì nàng quên bàn trước vá»›i Tiểu Hồng vỠÂm Trầm trúc này, chỉ sợ hai ngưá»i nói khác nhau, có phải....
Nàng chưa nghÄ© xong, thì Sở Sở lại há»i tiếp :
- Tại sao Thanh nhi bá»—ng thất thần như thế và không trả lá»i cho cô nương hay?
Bất đắc dÄ© Tiểu Thanh phải đặt Ä‘iá»u bừa và gượng cưá»i đáp :
- Cô nương nhận xét rất đúng, chính là Âm Trầm trúc đấy. Còn tại sao Thanh nhi lấy được thì Thanh nhi có chút ngượng, không dám nói ra.
Sở Sở liếc nhìn Tiểu Thanh má»™t cái, rồi tức cưá»i há»i :
- Thanh nhi nói như vậy, chả lẽ đã lấy trộm được hay sao?
Tiểu Thanh vừa cưá»i vừa đáp :
- Vâng, tuy không lấy nhưng cÅ©ng giống như lấy trá»™m vậy. Vì căn nhà lá cá»§a Trà lão tiên sinh vá»›i Nghiêm tướng công ở, cá»­a chỉ khép há», bên trong có để hai cây Âm Trầm trúc. Chị em chúng con má»—i ngưá»i lấy luôn má»™t cây.
Sở Sở nghe nói cau mày lại, trách mắng :
- Thanh nhi vá»›i Hồng nhi đã há»c được thói xấu bao giá» thế? Sao lại tá»± tiện lấy vật báu cá»§a ngưá»i ta như vậy?
Tiểu Thanh đáp :
- Cá»­a chỉ khép há», nếu chúng con không lấy Ä‘i, nhỡ bị ngưá»i khác lấy mất có phải là đáng tiếc không?
Sở Sở lắc đầu nói tiếp :
- Äành để cho ngưá»i khác lấy Ä‘i, chá»› cô nương không cho phép hai con tá»± tiện lấy như vậy. Chút nữa lên tá»›i Lãnh Trúc Bình, Thanh nhi vá»›i Hồng nhi phải để trả Âm Trầm trúc vào chá»— cÅ©, và còn khá»a cá»­a há»™ Trà lão tiên sinh má»›i hợp lý.
Còn lá thư liên danh của Thái Sơn song tuyệt với Tung Sơn tam hữu, thì chúng ta cứ để trên bàn được rồi.
Thấy Sở Sở bảo phải trả lại Âm Trầm trúc Tiểu Thanh rất tiếc cá»§a, nhưng nhất thá»i không nghÄ© ra được cách gì để trả lá»i, nên Tiểu Thanh đành phải gật đầu vâng lá»i, chứ không cưỡng lệnh cá»§a chá»§ nhân.
Hai thầy trò vừa giở khinh công ra Ä‘i, Sở Sở lại há»i tiếp :
- Thanh nhi, có lẽ Hồng nhi đã phác giác ra cái gì ở trên Lãnh Trúc Bình, nên đến giỠmới không thấy Hồng nhi trở lại như vậy.
Tiểu Thanh thắc mắc vô cùng, không hiểu tại sao Tiểu Hồng Ä‘i lâu thế mà không quay trở lại, nên nàng mỉm cưá»i đỡ lá»i :
- Có lẽ thế, chúng ta mau lên trên đó xem sao?
Thế rồi hai thầy trò giở hết tốc lực khinh công ra, đi lên trên Lãnh Trúc Bình.
Nhưng khi lên tá»›i nÆ¡i, không thấy tung tích cá»§a Tiểu Hồng đâu hết. Tiểu Thanh rất kinh ngạc liá»n kêu “Ủa†má»™t tiếng và nói :
- Lạ thật! Hồng muội đi đâu thế? Chả lẽ lại có chuyện gì xảy ra chăng?
Sở Sở lắc đầu đỡ lá»i :
- Hồng nhi rất hay sinh sá»±, chưa biết chừng nó Ä‘i đưá»ng khác, ra rừng thông kiếm cô nương cÅ©ng nên? Nếu nó không thấy thể nào cÅ©ng quay trở lại nÆ¡i đây.
Tiểu Thanh lo ngay ngáy, vì nàng không hiểu tại sao Tiểu Hồng lại mất tích như thế? Nhỡ tá» giấy cá»§a Trà tiên sinh để lại, trên đó có viết “Thầy đã già, trò đã chếtâ€... mà Tiểu Hồng chưa kịp lấy Ä‘i để Sở Sở trông thấy, thì thể nào cÅ©ng gây nên chuyện tai há»a rất lá»›n.
Hai thầy trò đã vào tới căn nhà lá của Lãnh Trúc tiên sinh, Tiểu Thanh đang lo ngay ngáy, thì thấy Sở Sở tiến lại gần bàn giấy cầm một tỠgiấy lên xem.
Suýt tý nữa thì Tiểu Thanh kêu “á»i chà†má»™t câu, hai mắt nổ Ä‘om đóm, trống ngá»±c đập rất mạnh và chết giấc ngã lăn ra đất. Nhưng nàng thấy Sở Sở Ä‘á»c xong giấy đó, không có phản ứng gì hết, nàng ngạc nhiên vô cùng, lúc này má»›i dám táo bạo Ä‘i tá»›i gần Sở Sở và há»i :
- TỠgiấy gì thế hở cô nương?
Sở Sở kêu “Ủa†má»™t tiếng, đưa tá» giấy cho Tiểu Thanh xem và mỉm cưá»i há»i :
- Vừa rồi Thanh nhi tới đây không trông thấy tỠgiấy này hay sao?
Cầm tá» giấy ấy lên Ä‘á»c, Tiểu Thanh má»›i yên tâm. Thì ra giấy ấy không phải cá»§a Trà Nhất Minh để lại, chữ viết trên giấy như long phi phượng múa, viết thành hai hàng như sau :
Một bước sa chân nên hận lớn, Quay đầu hối cải đã trăm năm.
Tiểu Thanh xem xong liá»n há»i Sở Sở rằng :
- Sao cô nương Ä‘á»c xong hai câu đó lại có vẻ mừng rỡ như vậy?
Sở Sở gật đầu đáp :
- Tất nhiên cô nương phải mừng rỡ chứ? Vì hai câu đó là cá»§a Nghiêm Má»™ Quang viết. Äá»§ thấy cái tin chàng được Trà lão tiá»n bối cứu ra khá»i ổ ma cá»§a Âm Tố Mai rất chính xác. Äiểm thứ hai, chàng đã nhìn nhận sá»± kết hợp vá»›i Tố Mai như thế là mối hận lỡ bước, nên chàng đã ăn năn hối hận.
Sở Sở càng nghÄ© vẻ mặt càng tốt đẹp Tiểu Thanh lại càng Ä‘au lòng rầu rÄ© thêm. Nhưng bá» ngoài nàng vẫn phải làm ra vẻ vui tươi, gượng cưá»i đỡ lá»i :
- Cô nương nói rất phải, Nghiêm tướng công đã biết ăn năn hối cải vậy, thì những việc sau này dễ sử lắm.
Sở Sở lững thững bước ra khá»i căn nhà đá, thở dài má»™t tiếng nói tiếp :
- Việc sau này hãy đợi tá»›i sau này hãy nói, cứ biết hiện giá» chúng ta đã biết đích xác Nghiêm Má»™ Quang quả đã bình yên thoát khá»i ổ ma, bên trong lòng cô nương rất há»›n hở mừng rá»›. Nhân lúc này chúng ta hãy ngao du thắng cảnh trên Lãnh Trúc Bình má»™t phen, để giải những tích uất bấy lâu nay má»›i được.
Tiểu Thanh không có cách gì khuyên ngăn, đành phải từ từ Ä‘i theo nàng ta, xem những thắng cảnh cá»§a Lãnh Trúc Bình. Äi quanh như thế, thể nào cÅ©ng phải Ä‘i tá»›i trước ngôi má»™ cá»§a Nghiêm Má»™ Quang, Ä‘iá»u đó không thể nào tránh được.
Vừa Ä‘i tá»›i trước ngôi má»™, Sở Sở biến sắc mặt, cau mày lại, tá» vẻ hoài nghi ngay. Tiểu Thanh thấy thế, trống ngá»±c đập càng mạnh, nhưng vẫn gượng làm ra vẻ trấn tÄ©nh, lên tiếng há»i :
- Trên Lãnh Trúc Bình này có nhiá»u cảnh đẹp lắm, cô nương không Ä‘i xem và thưởng thức, tại sao lại cứ đứng nhìn ngôi má»™ này làm chi?
Có vẻ hÆ¡i há»n giận, Sở Sở đáp :
- Thanh nhi, xưa nay cô nương vẫn khen con là ngưá»i rất can đảm, nhưng lại rất cẩn thận, nhưng sao hôm nay Thanh nhi sÆ¡ xuất đến như thế?
Mấy lá»i nói ấy cá»§a Sở Sở càng làm cho Tiểu Thanh hoảng sợ thêm, tuy nàng đá toát mồ hôi lạnh ra rồi, nhưng vẫn trấn tÄ©nh mà há»i lại :
- Thưa cô nương, Thanh nhi đã biến thành ngưá»i hồ đồ thật, nên vẫn không nhận xét thấy ngôi má»™ này có những Ä‘iểm gì đáng chú ý.
Sở Sở nguýt Tiểu Thanh một cái rồi thủng thẳng đáp :
- Cô nương nhận thấy ngôi má»™ này có ba Ä‘iểm khả nghi. Vì thế mà cô nương má»›i Ä‘oán chắc ngưá»i chôn ở trong ngôi má»™ này không phải là ngưá»i thưá»ng.
Tiểu Thanh nghe nói càng hoảng sợ đến mặt thất sắc, phải dùng răng cắn chặt môi để ngưá»i khá»i run sợ mà bị Sở Sở trông thấy, Sở Sở lại nói tiếp :
- Äiểm khả nghi thứ nhất, là Lãnh Trúc Bình cá»§a Lãnh Trúc tiên sinh vá»›i Nghiêm Má»™ Quang thanh tu, có thể nói là võ lâm thánh địa được. Như vậy có khi nào lại chịu để cho ngưá»i thưá»ng được chôn ở nÆ¡i đây?
Tiểu Thanh nghe nói kêu “Nguy tai†thầm, và thấy sá»± nhận xét cá»§a Sở Sở rất thích đáng, khiến nàng không sao bẻ lại được, nhưng nàng vẫn làm ra vẻ ngây thÆ¡ mà vừa cưá»i vừa há»i tiếp :
- Cô nương, biết đâu lại chả có ngưá»i nhân lúc Trà lão tiên sinh, Nghiêm tướng công hành đạo giang hồ, thấy trên Lãnh Trúc Bình này không có bóng ngưá»i nên...
Không đợi cho Tiểu Thanh nói xong, Sở Sở đã vội xua tay, quát bảo :
- Thanh nhi nói bậy. Có ai lại dò biết được thầy trò Trà lão tiá»n bối hành đạo giang hồ mà tốn công Ä‘em xác chết lên trên Lãnh Trúc Bình chôn ở trong rừng trúc như thế này?
Tiểu Thanh cũng nhận thấy mình nói vô lý thật, nên nàng rất hổ thẹn, mặt đỠtía tai, cúi đầu xuống không nói năng gì nữa.
Sở Sở nói tiếp :
- Äiểm khả nghi thứ hai, là ngôi má»™ này tại sao lại không có bia?
Tiểu Thanh không ngá» mình vá»›i Tiểu Hồng bá» tấm bia Ä‘i như thế lại làm cho chá»§ nhân sinh nghi thêm, nhưng nàng vẫn vá»™i đỡ lá»i :
- Vấn đỠnày dá»… giải quyết lắm, chắc ngưá»i trong má»™ thể nào cÅ©ng kết thù oán vá»›i rất nhiá»u ngưá»i, nên sau khi chết, muốn được yên tÄ©nh, má»›i không đặt bia như vậy.
Thấy Tiểu Thanh giải thích như thế, mặt má»›i bá»›t giận dữ, Sở Sở mỉm cưá»i nói tiếp :
- à kiến này cá»§a Thanh nhi cÅ©ng như ý kiến cá»§a cô nương, nhưng cÅ©ng vì thế mà chúng ta có thể Ä‘oán ra được ngưá»i trong ngôi má»™ này ắt không phải là ngưá»i tầm thưá»ng.
Tiểu Thanh Ä‘ang lo âu, nhỡ chá»§ nhân nghi ngá», bắt mình đào má»™ ra xem thì sao?
Nàng chưa nghĩ xong Sở Sở đã nói tiếp :
- Äiểm khả nghi thứ ba, là ngôi má»™ này đã không có bia, tại sao lại có ngưá»i má»›i đào qua?
Không sao trả lá»i nổi má»™t nghi vấn nào cá»§a chá»§ nhân vừa đỠcá»­ ra, không ngá» Tiểu Thanh lại nghÄ© ra được má»™t mưu kế, lấy tiến làm thá»§, nên nàng mỉm cưá»i đáp :
- Cô nương nói rất phải. Thanh nhi cÅ©ng nhận thấy ngưá»i ở trong ngôi má»™ này thể nào cÅ©ng có má»™t thân phận rất khả nghi. Hay là để Thanh nhi đào má»™ lên xem qua nhé?
Kế ấy của Tiểu Thanh vốn dĩ tuyệt diệu, nhưng lúc này nàng đem ra sử dụng, kết quả lại trái ngược. Tiểu Thanh rất ngạc nhiên là Sở Sở lại tán thành ý kiến ấy của nàng và còn gật đầu đáp :
- à kiến này của Thanh nhi rất hay. Vậy Thanh nhi mau mau đào ra xem đi?
Như sét đánh ngang tai, Tiểu Thanh hoảng sợ đến mất hồn vía, nhưng nàng không dám để lộ ra sắc mặt, đánh phải nghiến răng mím môi nói :
- Thanh nhi xin tuân lệnh.
Vì trong lòng hoảng sợ, nên Tiểu Thanh ra tay đào rất chậm. Sở Sở không biết chuyện ấy, nên chỉ ung dung mỉm cưá»i đứng cạnh đó để đợi xem thôi.
Lúc ấy đã đào thấy má»™t góc quan tài rồi, Tiểu Thanh càng cuống lên, không biết xá»­ trí ra sao thì bá»—ng nghe thấy có tiếng ngưá»i cưá»i như Ä‘iên khùng vá»ng tá»›i.
Tiếng cưá»i ấy không khác gì cứu tinh. Tiểu Thanh đã vá»™i đắp lại ngôi má»™ và quay đầu nói vá»›i Sở Sở rằng :
- Cô nương, chúng ta không nên đào lên nữa, hãy mau ra xem ngưá»i nào dám lên trên Lãnh Trúc Bình này quấy nhiá»…u trước nhé?
Sở Sở gật đầu tán thành liá»n Ä‘i ra bên ngoài bụi trúc ấy và lá»›n tiếng há»i :
- Bạn nào ở đâu tới, giáng lâm Lãnh Trúc Bình này thế?
Lúc ấy nàng đã trông thấy hai ngưá»i, má»™t là hòa thượng to béo mặc áo mầu xám, và má»™t ngưá»i là ông già gầy gò bé nhá», mặc áo màu vàng, hình như hai ngưá»i vừa ở trong căn nhà lá cá»§a Lãnh Trúc tiên sinh má»›i bước ra vậy?
Sở Sở không biết hai ngưá»i ấy là ai và hai ngưá»i đó cÅ©ng không biết Sở Sở là ai nốt.
Ông già áo vàng trông thấy má»™t giai nhân tuyệt thế ở trong bụi trúc bước ra, bá»—ng xếch ngược đôi lông mày lên, há»i hòa thượng áo xám rằng :
- NgÅ© đệ, không ngá» Lãnh Trúc tiên sinh Ä‘i vắng, trên Lãnh Trúc Bình này lại có nữ chá»§ nhân xuất hiện. Chúng ta há»i thá»­ nàng ta xem sao?
Hòa thượng áo xám gật đầu, liá»n chắp tay lên trước ngá»±c, miệng niệm câu “A di Äà Phật†rồi tá»± xưng tên hiệu trước :
- Bần tăng là Trí Thông.
Ông già áo vàng cũng nhìn Sở Sở nói :
- Lão phu là Ngải Thiá»n Trạch, chả hay cô nương vá»›i Lãnh Trúc tiên sinh xưng hô như thế nào?
Sở Sở đưa mắt liếc nhìn hai ngưá»i ấy má»™t cái, rồi tá»§m tỉm cưá»i đáp :
- Thế ra hai vị là Bạch Cốt Di Lạc và Bát Tý Ương Thần trong nhóm Thế Ngoại bát hung đấy ư? Trà lão tiá»n bối là bá» trên cá»§a tôi vì có việc bận đã Ä‘i xa rồi. Chả hay hai vị lên đây có việc gì chỉ giáo thế?
Ngải Thiên Trạch, biệt hiệu là Bát Tý Ưng Thần, ngưá»i thứ ba cá»§a nhóm Thế Ngoại bát hung, nghe thấy Sở Sở nói Trà Nhất Minh là ngưá»i trên cá»§a nàng, đã tá» vẻ khinh thị ngay, liá»n lạnh lùng há»i tiếp :
- Cô nương tên là gì? Có thể đảm đương được má»i việc cho Trà Nhất Minh không?
Sở Sở vẫn tá»§m tỉm cưá»i đáp :
- Việc tầy trá»i đến đâu, tôi cÅ©ng có thể đảm đương được. Tôi tên là Lệnh Hồ Sở Sở đấy.
Lúc ấy Tiểu Thanh cũng vừa ở trong bụi trúc bước ra, chẳng nói chẳng rằng đi tới phía sau Sở Sở đứng hầu.
Bốn chữ Lệnh Hổ Sở Sở đó đã làm cho Nghi Thiên Thạch vá»›i Trí Thông hòa thượng Ä‘á»u cả kinh, vẻ mặt kiêu ngạo bá»—ng tiêu tan hết và ngạc nhiên há»i :
- Cô nương có phải là Xà Khiết mỹ nhân, tiếng tăm đã lừng lẫy khắp càn khôn đấy không?
Sở Sở vừa cưá»i vừa đáp :
- Biệt hiệu ấy không đẹp, nên tôi đã định không sử dụng tới cái tên ấy nữa, mà sẽ đổi lại cái tên khác.
Thiên Thạch, Trí Thông đưa mắt nhìn nhau một cái rồi quay lại nói với Sở Sở tiếp :
- Lệnh Hồ Sở Sở cô nương nói có thể đảm đương được hết má»i việc cho Trà Nhất Minh, vậy chúng tôi muốn thỉnh giáo cô nương má»™t việc này.
Sở Sở há»i lại :
- Việc gì thế? Xin hai vị cứ nói, bất cứ khó khăn đến đâu Sở Sở tôi cũng có thể đảm đương được cả.
Vẻ mặt nghiêm nghị, Thiên Trạch nói tiếp :
- Cách đây không lâu, Trà Nhất Minh có đưa một thiếu niên lên Lãnh Trúc Bình này.
Sở Sở gật đầu, vừa cưá»i vừa há»i lại :
- Thiếu niên ấy là đồ đệ cá»§a ông ta, sư phụ Ä‘em đệ vá» núi là chuyện rất thưá»ng, sao hai vị lại há»i tá»›i chuyện riêng cá»§a Lãnh Trục lão tiá»n bối làm chi?
Thiên Trạch lắc đầu đáp :
- Lệnh Hồ cô nương đã lầm rồi. Thiếu niên mà chúng tôi nói đó là Tỉnh Thạch, biệt hiệu là Nam Ngá»c Bá Vương chữ không phải là đồ đệ cá»§a y đâu.
Sở Sở lắc đầu há»i tiếp :
- Nam Hoang Ngá»c Bá Vương La Tỉnh Thạch ư? Äừng nói trên Lãnh Trúc Bình này không có ngưá»i đó mà ngay cả trong vô lâm, tôi cÅ©ng chưa nghe thấy ai nói đến cái tên cá»§a ngưá»i này.
Thiên Trạch cau mày lại, đỡ lá»i :
- La Tỉnh Thạch là má»™t thiếu niên có tư chất rất tốt tiếng tăm lừng lẫy Nam Hoang, nên má»›i được ngưá»i ta ban cho cái biệt hiệu là Ngá»c Bá Vương. Chúng tôi Ä‘ang có việc tìm kiếm y. Nghe ngưá»i ta nói, Tỉnh Thạch đã Ä‘i cùng vá»›i Lãnh Trúc tiên sinh nhiá»u ngày và có lẽ đã trở vá» Hằng SÆ¡n rồi, cho nên chúng tôi má»›i đặc biệt lên đây. NgỠđâu Trà Nhất Minh lại đã Ä‘i vắng như vậy.
Sở Sở nói tiếp :
- Trà lão tiá»n bối cùng đệ tá»­ là Nghiêm Má»™ Quang đã rá»i khá»i Bắc Nhạc để hành đạo giang hồ. Chúng tôi chưa há» thấy hình bóng cá»§a Ngá»c Bá Vương La Tỉnh Thạch bao giá». Chắc bạn há» Ngải đã nghe ngưá»i ta đồn lầm cÅ©ng nên?
Thiên Trạch biết Sở Sở là ngưá»i có thân phận và địa vị rất cao ở trong võ lâm, lá»i nói cá»§a nàng tất nhiên là không bao giá» dối trá, nên y có vẻ bàng hoàng, cau mày lại đáp :
- Việc này do má»™t ngưá»i bạn thân báo tin cho tôi hay, chắc không thể nào lầm được. Nhưng cứ theo sá»± thá»±c mà nói thì lại hiển nhiên không chính xác, phen này làm cho tôi hồ đồ vô cùng!
Sở Sở vừa cưá»i vừa đỡ lá»i :
- Tốt hÆ¡n hết, bạn há» Ngải nên Ä‘iá»u tra kỹ thêm má»™t chút thì hÆ¡n.
Bất đắc dĩ, Thiên Thạch phải gật đầu, nói tiếp :
- Tỉnh Thạch không có ở đây, anh em chúng ta phải Ä‘i nÆ¡i khác há»i thăm vậy. Cảm phiá»n Lệnh Hồ cô nương chuyển lá»i há»™ Lãnh Trúc tiên sinh má»™t tiếng.
Tá»± biết trong má»™t thá»i gian ngắn ngá»§i, mình chưa chắc đã được gặp Trà Nhất Minh, nhưng Sở Sở vẫn gật đầu há»i lại :
- Bạn há» Ngải muốn nhá» tôi chuyển lá»i gì thế?
Hai mắt bá»—ng sáng ngá»i, Thiên Trạch trầm giá»ng đáp :
- Xin cô nương bảo há»™ cho Nhất Minh hay, hai ngưá»i đỡ đầu La Tỉnh Thạch lợi hại lắm, mong Nhất Minh đừng có làm tổn thương Tỉnh Thạch chút nào. Bằng không võ lâm đương thá»i thế nào cÅ©ng sẽ bị tai kiếp liá»n.
Tài sản của phamduy88

  #18  
Old 06-04-2008, 05:30 PM
phamduy88's Avatar
phamduy88 phamduy88 is offline
Hoạt Thi Thần
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 785
Thá»i gian online: 1 ngày 6 giá» 32 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 25 Times in 20 Posts
Hồi 18

Diêm La sứ giả


Sở Sở mỉm cưá»i há»i tiếp :
- Thế nào tôi cÅ©ng chuyển lại lá»i nói ấy cá»§a bạn cho Trà lão tiá»n bối hay.
Nhưng tôi muốn thỉnh giáo bạn câu này đã. Không hay ngưá»i đỡ đầu cho La Tỉnh Thạch là ai mà lợi hại đến như thế?
Ngẫm nghĩ giây lát, Thiên Trạch gật đầu đáp :
- Dù tôi có nói cho Lệnh Hồ cô nương nghe cÅ©ng không sao, nhưng chỉ e cô nương còn trẻ tuổi như vậy, có lẽ chưa nghe thấy ngưá»i ta nói đến cái tên Trưá»ng Tiếu Thiên Vương?
Sở Sở hÆ¡i kinh hái, vá»™i há»i tiếp :
- Ngưá»i đó có phải là Công Tôn Vi Ngã và còn có thêm hai biệt hiệu là Hận Äịa Vô Hoàn Quá»· Kiếm Sầu và Thiên Ảnh Thần Ma đấy không?
Thiên Trạch gật đầu đáp :
- Äúng đấy! Như vậy, Lệnh Hồ cô nương thật là rá»™ng kiến thức hÆ¡n ngưá»i.
Sở Sở mỉm cưá»i há»i tiếp :
- Từ xưa đến nay, má»™t ngưá»i mà có đến ba biệt hiệu như thế chả có mấy ai, thì sao tôi lại không biết? Nhưng tôi nghe ngưá»i ta nói, mưá»i mấy năm trước, vì chém con nghiệt giao đầu bò, Công Tôn Vi Ngã đã trúng phải chất kỳ độc ở miá»n Nam Hoang nên đã chết ở trong rừng rậm tại nÆ¡i đó rồi, chả hay bạn há» Ngải còn nhắc nhở đến y làm chi?
Thiên Trạch xếch ngược đôi lông mày lên, mỉm cưá»i đáp :
- Ngưá»i trong giang hồ có đồn đại như thế thá»±c. Nhưng năm ngoái, Thiên Trạch ngao du Nam hoang, lại được gặp gỡ Công Tôn Vi Ngã ở trong rừng rậm.
Sở Sở ngạc nhiên há»i tiếp :
- Tính nết cá»§a Công Tôn Vi Ngã rất kiêu ngạo, lại có tuyệt há»c cái thế như vậy, nếu y chưa chết thì khi nào y lại chịu ẩn cư ở chốn Nam hoang mà không xuất hiện ở trong vÅ© ná»™i hò hét vây vo ngạo thị quần hùng?
Thiên Trạch vừa cưá»i vừa đáp :
- Chất độc ở hồ ao miá»n Nam hoang quả thá»±c lợi hại. Tuy Công Tôn Vi Ngã chưa chết, nhưng ná»­a ngưá»i dưới đã cứng đơ, nên y chỉ có cách là suốt ngày khổ luyện huyá»n công, để mong hồi phục lại như xưa.
Sở Sở nói tiếp :
- Ngưá»i có công lá»±c siêu tuyệt như Công Tôn Vi Ngã, y chỉ cần khổ luyện ít lâu là có thể toại được tâm nguyện ngay.
Thiên Trạch thở dài một tiếng rồi đáp :
- Sức ngưá»i khó mà địch nổi thiên tai. Công Tôn Vi Ngã đã khổ công tu luyện mưá»i bảy mưá»i tám năm nay rồi, mà vẫn không ăn thua gì.
Sở Sở ngẫm nghĩ giây lát lại nói tiếp :
- Mưá»i bảy mưá»i tám năm khổ luyện như vậy, tuy chân và mình mẩy chưa khá»i cứng ngắc, nhưng công lá»±c cá»§a vị Công Tôn Vi Ngã ấy thế nào cÅ©ng luyện tá»›i mức cao siêu má»™t cách kinh ngưá»i chứ không sai.
Thiên Trạch thở dài đáp :
- Äúng thế! Công lá»±c cá»§a Công Tôn Vi Ngã quả thá»±c đã luyện tá»›i mức cao siêu má»™t cách kinh ngưá»i, tóc bù rối như đám cá», mình gầy gò chỉ còn da bá»c xương. Râu xồm xoàm dài hÆ¡n thước, trông không khác gì quá»· nhập tràng, không còn má»™t vẻ gì là con ngưá»i nữa.
Sở Sở nghe thấy Thiên Trạch nói như thế cũng phải thở dài một tiếng và nói tiếp :
- Công Tôn Vi Ngã sống má»™t mình ở trong rừng rậm ngót hai mươi năm trá»i ngưá»i không cá»­ động được như vậy, thì lấy đâu ra thức ăn, thức uống? Y sống được lâu như thế là má»™t kỳ tích hãn thế rồi. Như vậy vá» phương diện hình dáng tất nhiên là phải giống ma quá»·, chứ không thể nào giống như ngưá»i thưá»ng được.
Nói tá»›i đó, nàng bá»—ng nhìn Thiên Trạch và há»i tiếp :
- Bạn nói lâu như vậy mà vẫn chưa thấy bạn nói tá»›i vấn Ä‘á». La Tỉnh Thạch có liên can gì vá»›i Công Tôn Vi Ngã.
Thiên Trạch vừa cưá»i vừa đáp :
- Tôi quen biết Công Tôn Vi Ngã từ năm xưa nên lần này y vừa trông thấy tôi đã mừng rỡ như điên như khùng, và yêu cầu tôi giúp y một việc lớn.
Sở Sở vừa cưá»i vừa há»i lại :
- Y bị cứng đơ ngưá»i, mưá»i bảy mưá»i tám năm như vậy, nay muốn nhá» bạn giúp há»™, có lẽ việc này không dá»… gì giúp nổi đâu?
Thiên Trạch vừa cưá»i vừa đáp :
- Công Tôn Vi Ngã không nhá» tôi chữa bệnh há»™ y đâu mà chỉ nhá» tôi kiếm há»™ y má»™t ngưá»i đồ đệ để truyá»n y bát cho thôi.
Sở Sở nghe nói kêu “Ồ†má»™t tiếng, má»›i vỡ nhẽ và há»i :
- Chả lẽ Công Tôn Vi Ngã đã tự biết sắp chết đến nơi rồi chăng?
Thiên Trạch lắc đầu đáp :
- Công Tôn Vi Ngã nói, nếu y muốn sống, ít nhất còn có thể sống thêm được ba mươi năm nữa. Nhưng nếu sống má»™t cuá»™c Ä‘á»i như quá»· nhập tràng như thế này thì thá»±c vô vị, cho nên y muốn đánh liá»u má»™t phen.
Sở Sở thắc mắc không hiểu há»i lại :
- Y định liệu bằng cách nào?
Thiên Trạch đáp :
- Y định dùng môn Khảm Ly Chân Khí mà y đang luyện, đả thông bừa khí huyết đã cứng ngắc từ lưng trở xuống. Nếu việc này của y thành công thì y sẽ tái nhập giang hồ. Còn nếu thất bại, y sẽ bị chết một cách rất thảm khốc.
Nghe tá»›i đó, Sở Sở đã hiểu ý, vừa cưá»i vừa nói tiếp :
- Có lẽ Công Tôn Vi Ngã sợ việc làm ấy thất bại, tuyệt há»c hãn thế cá»§a y cÅ©ng thất truyá»n theo, nên má»›i nhá» bạn kiếm há»™ cho y má»™t ngưá»i đồ đệ để truyá»n thụ y bát trước, rồi y má»›i đánh liá»u đả thông huyệt mạch phải không?
Thiên Trạch gật đầu đáp :
- Lệnh Hồ cô nương nói rất đúng. Tôi đã được Công Tôn Vi Ngã nhá» vả tôi việc đó, tôi liá»n nghÄ© tá»›i ngưá»i bạn má»›i kết giao ở Nam hoang là La Tỉnh Thạch, ngưá»i đã trẻ tuổi tư chất lại rất tốt, nên tôi má»›i giá»›i thiệu ngay Tỉnh Thạch cho Công Tôn Vi Ngã.
Sở Sở vừa cưá»i vừa há»i tiếp :
- Công Tôn Vi Ngã thể nào cũng bằng lòng?
Thiên Trạch vừa cưá»i vừa đáp :
- Tất nhiên Công Tôn Vi Ngã phải bằng lòng rồi, nên y đã dục tôi mau Ä‘i kiếm Tỉnh Thạch dẫn tá»›i rừng rậm ấy. Nhưng ngỠđâu việc Ä‘á»i lại lắm cái bất ngá», chá» tá»›i khi tôi Ä‘i tìm thấy Tỉnh Thạch nói cho y biết chuyện này, y lại cương quyết cá»± tuyệt không chịu nhận làm đồ đệ cá»§a Công Tôn Vi Ngã.
Kêu “á»i chà†má»™t tiếng, Sở Sở vá»™i há»i tiếp :
- Thật là má»™t kỳ duyên hãn thế, mà sao Tỉnh Thạch lại dại dá»™t đến như vậy, y chỉ cần há»c được bảy thành võ công cá»§a Công Tôn Vi Ngã thôi, cÅ©ng đủ kiêu ngạo vá»›i võ lâm đương thá»i rồi.
Thiên Thạch gượng cưá»i đỡ lá»i :
- Äiểm thứ nhất Tỉnh Thạch không tin Công Tôn Vi Ngã có võ công tuyệt thế, có thể vô địch thiên hạ như vậy. Äiểm thứ hai, y cho phải sống trong rừng rậm, hầu hạ má»™t quái vật tàn phế như thế thì khổ sở biết bao, cho nên y không những cá»± tuyệt và còn khuyên tôi Ä‘i kiếm ngưá»i khác, rồi y lẳng lặng rá»i khá»i Nam hoang vào Trung Nguyên ngao du ngay.
Sở Sở cưá»i khẩy má»™t tiếng và đỡ lá»i :
- Con ngưá»i thích sung sướng sợ khổ sở như vậy, đâu có phải là ngưá»i có căn bản rất tốt?
Thiên Trạch thở dài nói tiếp :
- Tỉnh Thạch có tư chất rất tốt thá»±c, nhưng phải ná»—i sung sướng và phong lưu quen Ä‘i rồi, nên y không chịu được khổ sở. Tôi đã hứa vá»›i Công Tôn Vi Ngã, thì tất nhiên phải cố Ä‘uổi theo tìm kiếm cho được Tỉnh Thạch để khuyên bảo lại. Rút cục tôi được ngưá»i bạn già cho hay Tỉnh Thạch đã cùng Trà Nhất Minh lên Bắc Nhạc rồi.
Sở Sở lắc đầu đáp :
- Tôi dám cam Ä‘oan tin đó không chính xác. Nhưng lá»i nói cá»§a bạn vừa rồi, thế nào tôi cÅ©ng sẽ nói lại cho Lãnh Trúc tiên sinh hay.
Thấy vẻ mặt cá»§a Sở Sở rất chính khí, Thiên Trạch không nghi ngá» gì hết, liá»n mỉm cưá»i há»i tiếp :
- Nếu vậy cảm phiá»n Lệnh Hồ cô nương. Thiên Trạch vá»›i Trí Thông lão đệ xin cáo từ, đến Tết Thanh Minh sang năm, chúng ta sẽ gặp lại nhau ở Bạch Long Äôi nhé.
Nói xong, cả đôi bên Ä‘á»u vái chào nhau từ biệt.
Tiểu Thanh nhìn hai ngưá»i đó Ä‘i mất dạng rồi má»›i há»i Sở Sở rằng :
- Cô nương, Ngải Thiên Trạch đã có biệt hiệu là Bách Tý Ương Thần, Trí Thông có biệt hiệu là Bạch Cốt Di Lạc, Ä‘á»u là ngưá»i trong nhóm Thế Ngoại bát hung. Nhưng sao hôm nay trông thấy há», lại không thấy có vẻ gì là hung ác hết?
Sở Sở mỉm cưá»i đáp :
- Chúng vì kiêng nể cái tên Xà Khiết mỹ nhân của cô nương, mới không dám ngang tàng nổi hung, mà phải khách sáo như vậy. Nếu chúng ta không có mặt tại đây, thì mấy căn nhà lá của Lãnh Trúc tiên sinh đã bị thiêu rụi rồi.
Tiểu Thanh muốn nhân lúc này giấu giếm ngôi mộ của Nghiêm Mộ Quang, cho nên giả bộ làm ra vẻ hiểu biết kêu “Ồ†một tiếng và nói:.
- Thưa cô nương, Thanh nhi đã hiểu rồi.
Sở Sở nghe thấy nàng ta nói như vậy, giật mình đến thót má»™t cái, cau mày há»i lại :
- Thanh nhi hiểu gì thế? Sao lại ăn nói đột ngột như vậy, làm cô nương cũng phải giật mình.
Tiểu Thanh nói tiếp :
- Cô nương, chắc ngôi mộ vô chủ mà chúng ta phát hiện kia thể nào cũng là mộ của Bá Vương chứ?
Sở Sở há»i lại :
- Thanh nhi cho ngưá»i ở trong má»™ đó là Nam hoang Ngá»c Bá Vương La Tỉnh Thạch phải không?
Tiểu Thanh gật đầu đáp :
- Không có lá»­a làm sao có khói. Việc này thể nào cÅ©ng có nguyên nhân cá»§a nó. Theo Ngải Thiên Trạch vừa nói, thì La Tỉnh Thạch là ngưá»i có tính rất phong lưu chắc y Ä‘ang làm việc gì dâm tà hay quái ác, bị Trà Nhất Minh bắt gặp Ä‘em y vá» Lãnh Trúc Bình, thấy y là ngưá»i có tư chất rất tốt, nên má»›i khuyên y cải tà quy chánh. Nhưng sau thấy không sao thay đổi được, nên ông ta diệt trừ y rồi chôn ngay ở trong rừng trúc kia.
Sở Sở gật đầu tán thành :
- Thanh nhi nghÄ© như vậy cÅ©ng có lý. Nhưng nếu quả thá»±c đúng như lá»i cá»§a Thanh nhi, thì trong võ lâm thế nào cÅ©ng sẽ có tai há»a vô biên.
Tiểu Thanh ngạc nhiên há»i :
- Cái gì là tai há»a vô biên hả cô nương?
Sở Sở đáp :
- Nếu lão quái vật Công Tôn Vi Ngã mà sá»­ dụng Khảm Ly Chân Khí đả thông được hai chân vá»›i mình dưới khá»i cứng ngắc, rồi lại bị Thiên Trạch khích bác, thì thể nào trong võ lâm sẽ chẳng có tai há»a rất lá»›n.
Tiểu Thanh mỉm cưá»i há»i tiếp :
- Chả lẽ cô nương cÅ©ng không kiá»m chế nổi lão quái vật Công Tôn hay sao?
Sở Sở lắc đầu đáp :
- Äối phó vá»›i Âm Tố Mai thì cô nương có thể nắm chắc được bảy phần thắng, nhưng còn đối phó vá»›i lão quái vật ấy thì công lá»±c cô nương còn kém xa lắm!
Kêu “á»i chà†má»™t tiếng, Tiểu Thanh thất kinh há»i tiếp :
- Cô nương cÅ©ng không kiá»m chế nổi lão quái vật, chả lẽ cứ để yên cho y hoành hành ở trong võ lâm hay sao?
- Chính vì thế mà cô nương má»›i cần phải nghÄ© má»™t kế diệt tận gốc để tai há»a sau này khá»i bùng nổ được nữa.
- Hình như việc này khó lắm. Có phải cô nương định đem Thanh nhi với Hồng muội đến tận khu rừng rậm nhân lúc lão quái vật đang đợi chỠTỉnh Thạch tới và trong khi y chưa dám mạo hiểm dùng Khảm Ly Chân Khí đả thông khí huyết, thầy trò chúng ta diệt trừ y luôn đấy không?
- Thanh nhi coi câu chuyện ấy dễ quá, đừng nói là Thanh nhi với Hồng nhi, dù cả cô nương có mặt tại đó đi chăng nữa, nếu không được lão quái vật cho phép, thầy trò mình đừng có hòng tới gần y một trượng.
Tiểu Thanh biết Sở Sở bình sinh không kiêu ngạo và cÅ©ng không tá»± nhún mình quá, bất cứ gặp việc khó khăn đến đâu, Ä‘á»u có thể đối phó má»™t cách rất chấn tÄ©nh và cÅ©ng không bao giá» coi mình quá cao và cÅ©ng không bao giá» coi rẻ đối phương. Bây giá» chá»§ nhân đã nói như vậy, đủ thấy công lá»±c cá»§a Công Tôn Vi Ngã thể nào cÅ©ng luyện tá»›i mức thượng thừa rồi.
Sở Sở thấy Tiểu Thanh cau mày lại Ä‘ang suy nghÄ©, thì nàng đã nghÄ© ra được má»™t kế, liá»n mỉm cưá»i nói tiếp :
- Thanh nhi bảo cô nương đem Thanh nhi với Hồng nhi đi núi Ai Lao để diệt trừ Công Tôn Vi Ngã ấy là rất đúng.
Tiểu Thanh thấy Sở Sở bá»—ng đổi giá»ng, rất ngạc nhiên vá»™i há»i lại :
- Vừa rồi cô nương chả bảo không sao làm nổi là gì?
Sở Sở mỉm cưá»i đáp :
- Äiá»u thứ nhất vá» mặt võ công, há»a hầu chúng ta không sao địch nổi Công Tôn Vi Ngã, như vậy muốn diệt trừ y thì làm sao nổi. Äiá»u thứ hai, trước khi y chưa thoát nạn bước nhân vào giang hồ tác oai, tác quái, thì dù chúng ta có diệt trừ y chăng nữa, lương tâm cá»§a chúng ta cÅ©ng cắn rứt. Nhưng nếu làm thế nào khiến cho y viên tịch hay tạ thế má»™t cách tá»± nhiên, như vậy có phải là hợp tình hợp lý mà diệt trừ má»™t trận tai kiếp vô biên cho võ lâm không?
Kêu “Ồ†má»™t tiếng, Tiểu Thanh lắc đầu há»i tiếp :
- Nếu muốn làm cho ngưá»i khác phải xuống dưới âm má»™t cách tá»± nhiên, quả thá»±c chỉ có vua Diêm Vương má»›i có thể làm nổi. Nhưng đối vá»›i lão quái vật Công Tôn Vi Ngã, thì ngoài ra còn có má»™t ngưá»i nữa là Xà Khiết mỹ nhân Lệnh Hồ Sở Sở có thể làm được.
Chá»›p mắt mấy cái, Tiểu Thanh nhìn Lệnh Hồ Sở Sở lắc đầu cưá»i nói :
- Bất cứ vá» phương diện Văn tài võ há»c, hay cÆ¡ trí kiến thức, không có má»™t cái gì là Thanh nhi không kính phục cô nương. Nhưng còn có bản linh đặc biệt như vua Diêm Vương thá»±c, thì Thanh nhi không dám tin cô nương lại có tài ba ấy.
Sở Sở vừa cưá»i vừa nói tiếp :
- Thanh nhi cứ nhá»› lá»i nói cô nương đây. Bất cứ việc gì cá»§a thiên hạ, nếu ta cứ phân tách má»™t cách tá»· mỉ, thì có thể quy nạp thành Thượng, Trung, Hạ ba chính sách. Lá»±a chá»n thượng sách mà thi hành, đó là những bậc siêu nhân trí giả.
Tiểu Thanh nghe thấy lá»i nói cá»§a Sở Sở rất có lý thú, liá»n mỉm cúi xen lá»i :
- Cô nương, chúng ta hãy nghiên cứu xem đối phó vá»i lão quái vật có võ công rất lợi hại ấy, dùng thá»§ Ä‘oạn gì gá»i là hạ sách?
Sở Sở mỉm cưá»i đáp :
- Nếu chúng ta ngông cuồng tá»± đại, không biết lợi hại gì hết, đột nhập khu rừng rậm ở núi Ai Lao để diệt trừ tai há»a, nhưng tai há»a diệt trừ không xong, lại bị chết dưới tay Công Tôn Vi Ngã, đó là hạ sách và cÅ©ng ngu xuẩn nhất.
Tiểu Thanh bật cưá»i há»i :
- Còn trung sách thì sao?
Sở Sở mỉm cưá»i đáp :
- Trung sách là giở thá»§ Ä‘oạn không chính đáng, có hổ thẹn vá»›i lương tâm. Ví dụ như phóng há»a đốt cháy khu rừng rận để đốt chết lão quái vật.
Tiểu Thanh gật đầu vừa cưá»i vừa nói tiếp :
- Äốt cháy khu rừng rậm, biện pháp ác độc ấy thế nào cÅ©ng đạt tá»›i mục đích.
Nhưng vì thế mà biết bao sinh linh bị chết cháy lây. Thủ đoạn hèn mạt và độc ác ấy tất nhiên thầy trò chúng ta không bao giỠthèm làm.
Sở Sở vừa cưá»i vừa nói tiếp :
- Phân tách như vậy, chỉ có thủ đoạn của Diêm Vương khiến Công Tôn Vi Ngã tự tiêu diệt, đó mới là thượng sách.
Tiểu Thanh càng mắc không hiểu, cau mày :
- Cô nương nói cho Thanh nhi biết đi, làm thế nào mới có thể đạt tới mục đích ấy?
Sở Sở vừa cưá»i vừa đáp :
- Há»c sách cần sá»­ dụng má»™t cách sống động, Nguồn gốc diệu sách cá»§a cô nương là xuất xứ trong Äại há»c.
Tiểu Thanh gượng cưá»i há»i tiếp :
- Trong Äại há»c chỉ đạo chỉ có Minh Minh Äức chứ làm gì có Diêm Vương thá»§ Ä‘oạn?
Sở Sở nói tiếp :
- Cách, Trí, Thành, Chính, Tu, Tá», Trị, Bình..
Tiá»u Thanh càng ngạc nhiên thêm, há»i tiếp :
- Thanh nhi cũng biết tám chữ đó là do ở cách vật, trí tri, thành ý, chính tâm, tu thân, tỠgia, trị quốc và bình thiên hạ, mà nên. Nhưng....
Sở Sở vá»™i xua tay ngắt lá»i Tiểu Thanh mà nói tiếp :
- Cô nương khá»i cần phải dùng nhiá»u đạo lý lá»›n như thế, mà chỉ ở trong bốn chữ cách, vật, trí, tri mà ngá»™ ra diệu sách tuyệt hay ấy đấy.
Tiểu Thanh lại gượng cưá»i mà há»i tiếp:.
- Cô nương...
Sở Sở vẫn xua tay không để cho nàng ta nói mà nói tiếp :
- Thanh nhi không nên nóng lòng sốt ruá»™t như vậy vá»™i, cô nương hãy há»i Thanh nhi mấy vấn đỠnày đã.
Tiểu Thanh há»›n hở há»i lại :
- Vấn đỠgì thế hở cô nương?
Sở Sở vừa cưá»i vừa đáp :
- Công Tôn Vi Ngã trúng chất độc của hồ ao bùn lầy ở trong rừng rậm núi Ai Lao đã được bao lâu rồi?
Tiểu Thanh đáp :
- Nghe Ngải Thiên Trạch nói đã được mưá»i bảy mưá»i tám năm rồi.
Sở Sở há»i tiếp :
- Thanh nhi thá»­ nghÄ© xem lão quái vật bán thân bất toại, má»™t thân má»™t mình ở trong rừng rậm, mưá»i bảy mưá»i tám năm như vậy chả hay cái ăn cái uống y giải quyết bằng cách nào?
Ngẫm nghĩ giây lát, Tiểu Thanh mới đáp :
- Y còn có cách gì giải quyết nữa? Chắc chung quanh y thế nào cÅ©ng có những vá» cây rá»… cá», giun rắn hay cóc nhái gì để cho y ăn mà nuôi sống đấy thôi.
Còn khát, thì y phải chá» trá»i đổ mưa xuống nếu có con thú dữ hay mãng xà nào ngẫu nhiên Ä‘i qua, thì y lại được má»™t bữa no nê.
Sứ Sở gật đầu đỡ lá»i :
- Thanh nhi nói rất đúng. Sá»± thá»±c là chỉ có cách ấy thôi. Ngưá»i ta sống dưới hoàn cảnh ấy má»™t hai ngày tất nhiên không sao, má»™t hai tháng cÅ©ng có thể gượng gạo nổi. Nhưng trải qua má»™t năm hay hai năm đã là má»™t kỳ tích rồi. Bây giá» Công Tôn Vi Ngã làm thể nào mà nhịn đói nhịn khát, mặc để cho mưa dầm nắng phÆ¡i, sống má»™t thân má»™t mình ở trong khu rừng rậm vắng bóng ngưá»i sáu nghìn ngày trong mưá»i bảy mưá»i tám năm như vậy?
Tiểu Thanh ngẫm nghÄ© má»™t hồi lâu, rồi trố mắt lên ngắt lá»i đáp :
- Äáng lẽ y phải chết từ lâu chá»› không thể nào sống được như vậy. Nhưng bây giá» lão quái vật còn sống sót, vấn đỠkhó hiểu này Thanh nhi không sao giải đáp nổi.
Sở Sở thở dài nói tiếp :
- Thanh nhi không sao giải đáp nổi thì để cô nương nói cho con hay. Sở dÄ© lão quái vật đã tá»±a như cái xác chết cứng ngắc ná»­a ngưá»i như vậy, mà bấy nhiêu năm còn chưa chết, là vì y nhá» có má»™t nguyện vá»ng duy trì mà nên. Nói tóm lại, y có má»™t tâm sá»± rất lá»›n, chưa làm xong, khiến y không chịu chết ngay, nên y má»›i sống sót đến ngày nay.
Tiểu Thanh gật đầu há»i tiếp :
- Cô nương nói rất có lý. Nhưng cô nương có đoán được tâm sự ấy của y không?
Sở Sở vừa cưá»i vừa đáp :
- Việc này dá»… Ä‘oán lắm. Nếu Công Tôn Vi Ngã là ngưá»i tầm thưá»ng thì đã sá»›m chết má»™t cách tầm thưá»ng ở trong rừng rậm rồi. Chỉ vì y là tay cao thá»§ vô song cá»§a võ lâm đương thá»i, không muốn để cho tuyệt há»c hãn thế cá»§a mình khuất theo mình, nên ý nghÄ© ấy cá»§a y má»›i hóa thành má»™t sức mạnh để y cầm cá»± mà sống sót cho tá»›i ngày nay. Tâm sá»± lá»›n nhất cá»§a y không ngoài vấn đỠmuốn kiếm được má»™t ngưá»i đồ đệ lý tưởng.
Tiểu Thanh nghe đến ngẩn ngưá»i ra, mồm lẩm bẩm nói :
- Phải đấy! phải đấy!
Tay cầm lá tre, Sở Sở vừa khua tít vừa nói tiếp :
- Căn cứ đạo lý cách vật trí chi, cô nương đã nghĩ ra được kỳ tích, tại sao Công Tôn Vi Ngã bị tê liệt như vậy mà mãi mãi không chết, nên mới liên tưởng nghĩ ra được thủ đoạn Diêm Vương ấy.
Tiểu Thanh vừa cưá»i vừa há»i :
- Cô nương nói mãi má»›i quay vá» chính Ä‘á». Thanh nhi chỉ nóng lòng muốn biết thá»§ Ä‘oạn Diêm Vương cá»§a cô nương như thế nào.
Sở Sở giÆ¡ cái lá tre lên, vừa cưá»i vừa đáp :
- Thá»§ Ä‘oạn Diêm Vương là xé nát lá tre này, khô héo. Bây giá» cô nương chỉ muốn kiếm há»™ lão quái vật Công Tôn Vi Ngã má»™t ngưá»i đồ đệ lý tưởng, đưa tá»›i khu rừng già ở núi Ai Lao, để cho Công Tôn Vi Ngã được toại nguyện. Khi y đã toại nguyện thì tinh thần tản mát, ngưá»i sẽ khô héo mà từ từ Ä‘i xuống dưới Ä‘iện Diêm La ghi tên vào sổ Diêm Vương ngay.
Tiểu Thanh vá»— tay, vừa cưá»i vừa khen ngợi :
- à kiến hay lắm! à kiến hay lắm! Cô nương phân tách tỉ mỉ như vậy thật là triệt để.
Nói tá»›i đó, nàng bá»—ng ngắt lá»i, cau mày lại. Giây lát sau nàng má»›i nói tiếp :
- Nhưng Công Tôn Vi Ngã lại muốn nhận La Tỉnh Thạch làm đồ đệ mà nay tên Bá Vương hỠLa ấy đã biến thành một nắm xương khô rồi, cô nương có cách gì làm cho y phục sinh được không?
Sở Sở vá»™i đưa tay, đỡ lá»i :
- Sao Thanh nhi lại hồ đồ như thế? Công Tôn Vi Ngã đã trông thấy mặt Nam Hoang Ngá»c Bá Vương bao giỠđâu? Y chỉ nghe Ngải Thiên Thạch nói đến tên ấy.
Y thấy tên há» Ngải bảo La Tỉnh thạch hãy còn ít tuổi, tư chất tốt, là y tá» vẻ hài lòng ngay. Nếu bây giá» cô nương kiếm má»™t ngưá»i trẻ tuổi hÆ¡n, tư chất tốt hÆ¡n La Tỉnh Thạch, đưa tá»›i cho y, y lại chả mừng rỡ đến chết Ä‘i được.
Tiểu Thanh bá»—ng nghÄ© ra được má»™t kế, trố mắt lên nhìn Sở Sở, mỉm cưá»i há»i :
- Có phải cô nương định sai Thanh nhi đi đấy không?
Sở Sở tức cưá»i đáp :
- Chính cô nương Ä‘ang nghÄ© đến việc lá»±a chá»n lấy má»™t ngưá»i giữa Thanh nhi vá»›i Hồng nhi, để đưa Ä‘i khu rừng già ở núi Ai Lao tặng cho Công Tôn Vi Ngã làm đồ đệ.
Tiểu Thanh cau mày lại, gượng cưá»i há»i tiếp :
- Cô nương bảo Thanh nhi đi làm đồ đệ của Công Tôn Vi Ngã chẳng hay phải làm trong bao nhiêu lâu?
Sở Sở vừa cưá»i vừa đáp :
- Cho tới khi nào Công Tôn Vi Ngã hài lòng tắt thở chết tốt thì thôi.
Tiểu Thanh bĩu môi nói tiếp :
- Äịa Ä‘iểm là khu rừng già, ngưá»i lại là lão quái vật. Thá»i gian bao nhiêu lâu chưa biết rõ, công việc này thật khổ cá»±c lắm!
Sở Sở nghiêm nét mặt lại, nói tiếp :
- Có chịu được khổ hạnh má»›i thành ngươi tài giá»i được. Nếu Thanh nhi há»c được mấy thành chân truyá»n cá»§a Công Tôn Vi Ngã thì cÅ©ng đủ nghênh ngang vá»›i Ä‘á»i rồi. Chá»› có phải là tầm thưá»ng đâu? Thôi, chúng ta mau mau quay trở vá» rừng thông Ä‘i. Bằng không, Hồng nhi nó đợi chúng ta đã lâu lắm rồi. Cô nương để cho hai chị em rút thăm. Như vậy, nếu ngưá»i nào phải Ä‘i thì không còn oán trách vào đâu được nữa.
Tiểu Thanh rất kinh ngạc và hoài nghi, không hiểu vì sao Tiểu Hồng lại bá»—ng dưng mất tích như thế và không biết có con đưá»ng nào khác để cho Tiểu Hồng quay trở vá» rừng thông hay không?
Trước khi rá»i khá»i Lãnh Trúc Bình, Sở Sở có để lại má»™t lá thư cho Lãnh Trúc tiên sinh, bảo rằng Ngải Thiên Thạch vá»›i Trí Thông hòa thượng đã tá»›i Lãnh Trúc Bình tìm kiếm La Tỉnh Thạch và còn nói cả chuyện Công Tôn Vi Ngã muốn thâu Tỉnh Thạch làm đồ đệ nữa. Xong đâu đấy, nàng còn bảo Tiểu Thanh để lại cây Âm Trầm trúc trả lại cho chá»§ nhàn.
Sở Sở bỗng nghĩ ra được thủ đoạn Diêm Vương ấy nhưng chỉ sợ bị tiết lộ bí mật thì nhỡ hết đại sự, cho nên nàng mới không viết vào trong lá thư đó.
Thế rồi hai thầy trò rá»i khá»i Lãnh Trúc Bình, quay trở vá» khu rừng thông. Khi tá»›i nÆ¡i hai ngưá»i không thấy tung tích cá»§a Tiểu Hồng ở đâu cả, mà chỉ thấy trên thân cây cổ thụ có viết lại những chữ như sau :
“Hồng nhi đợi chá» quá lâu, không biết cô nương vá»›i Thanh tá»· Ä‘i đâu, vì có má»™t việc quan trá»ng cần phải Ä‘i ngay, nên má»›i không từ biệt mà Ä‘i luôn, chậm nhất là đến Tết Thanh Minh sang năm thế nào cÅ©ng gặp lại nhau ở Bạch Long Äôi tại Ngá»c Môn quanâ€.
Ngoài những chữ đó ra, lại còn có hai hàng chữ nhá» như sau: “U Minh Quy Nữ Âm Tố Mai hẹn lại cô nương đến mồng bảy tháng bảy gặp ở Thiên Tâm cốc trên núi A NhÄ© Kimâ€.
Xem xong, Sở Sớ cau mày lại, nói :
- Không biết Hồng nhi giở trò quá»· gì ra? Nó thì còn có việc gì rất quan trá»ng như thế? Và nó Ä‘i đâu, sao lại lén lén lút lút, không thấy nói rõ như vậy?
Tiểu Thanh liá»n nghÄ© bụng :
- “Chả lẽ Tiểu Hồng đã tìm ra nghi vấn vá» cái chết cá»§a Nghiêm Má»™ Quang liá»n Ä‘uổi theo để Ä‘iá»u tra? Vì thế mà không kịp đợi chá» cô nương vá»›i ta cÅ©ng nên? Bằng không nó không còn lý do gì mà lại thần bí đến như thế?â€
NghÄ© tá»›i đó, nàng liá»n tá»§m tỉm cưá»i và nói vá»›i Sở Sở rằng :
- Thưa cô nương, Hồng muá»™i đâu dám giở trò gì đùa giỡn cô nương? Chắc việc đó bí mật lắm, và cÅ©ng không biết liệu chúng ta quay trở lại nÆ¡i đây không, hay là nó bị lá»t vào tay ngưá»i khác, nên má»›i không tiện nói rõ nguyên nhân như thế?
Sở Sở đã nổi giận vẻ mặt hậm hực nói :
- Bất cứ lý do gì, nó không đợi chỠcô nương mà bỠđi như thế là rất vô lễ rồi.
Nếu há»ng hết việc lá»›n cá»§a ta, thế nào ta cÅ©ng phải nghiêm trị nó má»›i được.
Tiểu Thanh lại tưởng Sá»­ Sở nói há»ng đại sá»± là ám chỉ việc Ä‘i rừng già ở núi Ai Lao, nên vá»™i gượng cưá»i nói :
- Cô nương đừng có tức giận nữa. Thanh nhi nguyện đi núi Ai Lao làm đồ đệ cho lão quái vật Công Tôn Vi Ngã và cũng làm Diêm Vương sứ giả một lần.
Sở Sở lắc đầu nói tiếp :
- Không phải vì lẽ ấy mà cô nương tức giận. Cô nương nổi giận là vì hai hàng chữ sau cùng đấy!
Tiểu Thanh thắc mắc không hiểu, vá»™i há»i lại :
- Thưa cô nương, hai hàng chữ nào có cái gì mà khiến cô nương phải hoảng sợ như thế?
Sở Sở cưá»i khẩy đáp :
- Äiểm thứ nhất, cô nương không biết tại sao lại có cuá»™c hẹn ước này. Nhất định Hồng nhi không thể nào gặp lại được Tố Mai ở trên Lãnh Trúc Bình?
Tiểu Thanh nghe nói cÅ©ng ngạc nhiên, Sở Sở lại trầm giá»ng nói tiếp :
- Äiểm thứ hai là địa Ä‘iểm không thích đáng chút nào. Thiên Tâm cốc ở trên núi A NhÄ© Kim là chá»— thanh tu cá»§a Thiên Tâm Nữ SÄ©, sao lại định dùng chuyện thưá»ng tục cá»§a giang hồ để quấy nhiá»…u má»™t vị cao nhân thế ngoại thanh tu như thế?
Tiểu Thanh gật đầu nội tiếp :
- Vâng, quả thực địa điểm không thích đáng thực. Nhưng nếu do đối phương chỉ định thì Hồng muội cũng không làm gì khác được, mà chỉ theo đúng sự thực để thưa cùng cô nương đấy thôi.
Có vẻ không vui, Sở Sở nói tiếp :
- Äịa Ä‘iểm đã không thích đáng, thá»i gian lại càng không thích đáng thêm.
Thiên Tâm cốc ở mãi ngoài Ngá»c Môn quan, mà núi Ai Lao lại ở tận Vân Nam Ä‘i được Tây bắc thì không Ä‘i được Vân Nam mà Ä‘i được Vân Nam thì không sao tá»›i nổi Tây bắc? Dù cô nương có cánh cÅ©ng không thể nào trong má»™t thá»i gian mà Ä‘i hai nÆ¡i trái ngược nhau như thế?
Ngẫm nghÄ© giây lát, Tiểu Thanh mỉm cưá»i đỡ lá»i :
- Cô nương cứ Ä‘i Tây bắc, còn Ä‘i Ai Lao vái ngưá»i ta làm sư phụ chứ có đánh nhau vá»›i ai đâu. Thiết nghÄ© để Thanh nhi Ä‘i má»™t mình cÅ©ng có thể làm tròn được nhiệm vụ.
Sở Sở lắc đầu thở dài nói tiếp :
- Sá»± thể đã xảy ra như vậy đành chỉ có cách làm như thế thôi. Nhưng việc Ä‘i núi Ai Lao cÅ©ng không phải là việc thưá»ng đâu, Thanh nhi cần phải...
Tiểu Thanh vá»™i đỡ lá»i :
- Cô nương khá»i cần lo âu, Thanh nhi thể nào cÅ©ng làm tròn được sứ mạng.
Vá»›i việc này, Thanh nhi đã biết cách đối phó rồi. Thanh nhi nhận thấy chuyến Ä‘i núi Ai Lao có má»™t yếu Ä‘iểm quan trá»ng nhất là phải làm thế nào không để cho Công Tôn Vi Ngã biết Thanh nhi đã biết trước y bị sa lầy ở trong rừng rậm, mà định tâm đến bái sư.
Sở Sở gật đầu khen ngợi :
- Thanh nhi nói rất đúng. Nhưng Thanh nhi hãy nghĩ cách hành động và đối phó với Công Tôn Vi Ngã như thế nào trước, rồi nói ra cho cô nương nghe để xem cách làm và hành vi của Thanh nhi có điểm nào phải thay đổi và sửa đổi không?
Tiểu Thanh mỉm cưá»i đáp :
- Việc này chỉ có thể dự định phương châm thôi, chứ không thể nào định những chi tiết trước được, vì còn phải tùy cơ ứng biến...
Sở Sở nghe nói, nhìn mặt Tiểu Thanh định nói tiếp thì Tiểu Thanh đã cưá»i và nói luôn :
- Cô nương, phương châm cá»§a Tiểu Thanh dá»± định là giả bá»™ chu du sÆ¡n lâm ngẫu nhiên gặp Công Tôn Vi Ngã, rồi giúp đỡ và trông nom y. Chá» khi nào có cÆ¡ há»™i may mắn thì má»›i giở chút thông minh tài trí ra cho y thấy. Khi lão quái nhân nhận thấy tư chất cá»§a Thanh nhi làm được đồ đệ cá»§a y rồi, thì tá»± nhiên là y phải truyá»n thụ tuyệt nghệ ngay, chứ chả cần cầu khẩn gì hết.
Sở Sở nghe nói xong, gật đầu khen ngợi :
- Nếu Thanh nhi làm được như vậy, thể nào cũng thành công và cô nương chả cần phải lo ngại nữa.
Tiểu Thanh vừa cưá»i vừa nói tiếp :
- Tính tình cá»§a nhân vật trong võ lâm nhiá»u khi quái đản má»™t cách đáng yêu.
Thanh nhi đã Ä‘oán được trước, nếu mình nói rõ ý định đến xin bái sư, thì Công Tôn Vi Ngã thế nào cÅ©ng nghÄ© thầm và tá»± cho mình là rất cao quý ngay. Còn mình cứ tuyệt nhiên không cần há»i đến lai lịch và tên há» cá»§a y thì thế nào y cÅ©ng ngứa ngáy trong lòng, tá»± động thổ lá»™ tên há» và lai lịch ra ngay, thậm chí y còn yêu cầu Thanh nhi là đồ đệ cho y là khác.
Sở Sở nghe nói liá»n mỉm cưá»i :
- Nếu Thành nhi mà khiến được Công Tôn Vi Ngã phải yêu cầu truyá»n thụ cho tuyệt nghệ như thế thì thá»±c là má»™t giai thoại hiếm có trong võ lâm.
Hai thầy trò đã quyết định như vậy xong, liá»n chia tay lên đưá»ng. Nhưng Tiểu Thanh sá»±c nghÄ© tá»›i má»™t việc. Nàng nghÄ© tá»›i Má»™ Quang đã chết, cái thai ở trong bụng cá»§a Tố Mai tức cốt nhục duy nhất cá»§a chàng ná», như vậy cần phải giữ gìn cái thai ấy má»›i được. Nhưng chuyến này chá»§ nhân mình Ä‘i Thiên Tâm cốc để gặp Tố Mai, hai ngưá»i đã là tình địch vá»›i nhau và cùng là cao thá»§ thượng thặng nhất trong võ lâm. Trận đấu hai ngưá»i thể nào cÅ©ng phải kinh thiên động địa, như thế thá»­ há»i cái thai ở trong bụng Tố Mai chịu sao nổi?
Nghĩ tới đó, Tiểu Thanh vội nói với Sở Sở rằng :
- Quần hùng chính tà cá»§a võ lâm đương thá»i sẽ tổng quyết chiến ở trên Bạch Long Äôi vào tết Thanh Minh sang năm, cho nên cuá»™c gặp gỡ Tố Mai ở Thiên Tâm cốc vào mùng bảy tháng bảy này, Thanh nhi mong cô nương khoan dung..
Không đợi cho Tiểu Thanh nói dứt lá»i, Sở Sở đã gật đầu đỡ lá»i ngay :
- Có phải ý của Thanh nhi muốn nói trong bụng của Tố Mai có thai phải không?
Tiểu Thanh gật đầu, mỉm cưá»i đáp :
- Vâng, không nể mặt hòa thượng thì cũng nên nể mặt Phật, Thanh nhi mong cô nương khoan thứ cho Tố Mai đôi chút.
Sở Sở khẽ thở đài một tiếng, nói tiếp :
- Thanh nhi cứ yên tâm! Thế nào cô nương cũng khoan dung cho Âm Tố Mai, nhưng không biết y thị có khoan đung cho cô nương không?
Tiểu Thanh nghe nói mủi lòng và nghĩ bụng :
- Cả hai ngưá»i Ä‘á»u không biết Má»™ Quang đã chết rồi! Chá»§ nhân cá»§a ta vẫn còn hy vá»ng chứa chan như vậy, sau này thể nào cÅ©ng ôm hận suốt Ä‘á»i, và rầu ruá»™t nát gan chứ không sai! Còn Tố Mai cÅ©ng rất bi đát, nàng ta đã trở nên con ngưá»i góa phụ.
NghÄ© tá»›i đó, nàng không sao cầm lòng được hai hàng lệ nhá» xuống hai bên má ngay. Sở Sở thấy thế tức cưá»i há»i :
- Sao thanh nhi lại khóc như thế? Có phải không muốn đi núi Ai Lào hầu hạ lão quái vật Công Tôn Vi Ngã, hay là không nỡ xa cách cô nương?
Tài sản của phamduy88

  #19  
Old 06-04-2008, 05:31 PM
phamduy88's Avatar
phamduy88 phamduy88 is offline
Hoạt Thi Thần
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 785
Thá»i gian online: 1 ngày 6 giá» 32 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 25 Times in 20 Posts
Hồi 19

Kỳ tuyệt diệu tuyệt


Tiểu Thanh không dám nói cho Sở Sở biết rõ tin Mộ Quang đã chết, chỉ gật đầu đáp :
- Thanh nhi không sợ hầu hạ lão quái vật Công Tôn Vi Ngã đâu, nhiá»u lắm là chải tóc, chải râu, thổi cÆ¡m làm thức ăn cho y ăn thôi. Hầu hạ y để y được sung sướng má»™t chút, dù có vất vả má»™t tý, nhưng sẽ được ích lợi nhiá»u.
Sở Sở nói tiếp :
- Như vậy là Thanh nhi không nỡ chia tay với cô nương phải không?
Tiểu Thanh gật đầu :
- Chuyến này Thanh nhi xa cách cô nương có lẽ phải đến tết Thanh Minh sang năm má»›i được gặp lại ở trên Bạch Long Äôi.
Sở Sở liá»n an á»§i :
- Xưa nay Thanh nhi là ngưá»i rất khoáng đạt và hào phóng, sao hôm nay lại có tính đàn bà con nít như thế? Xa cách nhau không đầy má»™t năm trá»i như vậy đâu đã lấy gì làm lâu? Thôi, vui vẻ Ä‘i núi Ai Lao Ä‘i, cô nương rất mong má»i khi gặp lại Thanh nhi ở trên núi Bạch Long Äôi sẽ được thấy Thanh nhi biểu diá»…n nhưng võ há»c tân kỳ.
Vội lấy tay áo chùi nước mắt Thanh nhi đáp :
- Cô nương! Thanh nhi Ä‘i đây. Mong cô nương giữ gìn sức khá»e và bất cứ gặp phải việc gì bá»±c mình cÅ©ng xin cô nương nên hết sức khoan tâm thì hÆ¡n.
Sở Sở cau mày lại có vẻ há»n giận há»i :
- Sao ngày hôm nay Thanh nhi nói toàn những lá»i lẽ xui xẻo như vậy? Nếu ngươi còn nói như thế nữa, cô nương sẽ không cho Ä‘i núi Ai Lao nữa đâu.
Tuy trong lòng rất buồn rầu, nhưng Tiểu Thanh thấy Sở Sở đã nổi giận không dám nói nhiá»u nữa, bèn chắp tay vái lạy để từ biệt chá»§ nhân, rồi vá»™i vàng Ä‘i núi Ai Lao để làm sứ giả Diêm Vương luôn.
Thấy thái độ lạ lùng của Tiểu Thanh như vậy, Sở Sở không nghi ngỠsao được. Nhưng nàng cũng không thể ngỠMộ Quang đã chết rồi.
Suy nghÄ© má»™t hồi, Sở Sở không sao nghÄ© ra được lý do tại sao Tiểu Thanh lại có thái độ lạ lùng như vậy, đành phải dẹp mối hoài nghi ấy sang má»™t bên mà lên đưá»ng Ä‘i Tây bắc ngay.
Hãy nói Tiểu Thanh tá»± biết chuyến Ä‘i này rất quan trá»ng, nên nàng không dám trì hoãn chút nào, vá»™i vàng lên đưá»ng Ä‘i ngay và chuyên kiếm lối Ä‘i tắt để chóng tá»›i đích.
Vì muốn tránh khá»i má»i sá»± phiá»n phức, Tiểu Thanh đã phải cải nam trang, hóa thành má»™t thư sinh đẹp trai.
Tiểu Thanh cố hết sức tránh má»i sá»± phen phức để cho chóng Ä‘i tá»›i nÆ¡i tá»›i chốn. Quả nhiên, ná»­a quãng đưá»ng đầu, không có việc gì xảy ra cả, nhưng còn ná»­a quãng đưá»ng sau thì không sao tránh khá»i.
Hôm đó, nàng đã đi tới chỗ giáp giới của hai tỉnh Tứ Xuyên với Vân Nam.
Trá»i đã tối, nàng vừa Ä‘i đến trước má»™t ngá»n đồi không cao mấy.
Äêm hôm đó, trăng rất đẹp, Tiểu Hồng Ä‘ang giở khinh công ra Ä‘i theo bá» suối, bá»—ng nghe thấy trên ngá»n núi không cao mấy, nhưng cây cối rậm rạp ở bên kia bá» suối có tiếng kêu rên rất bi thảm và phẫn uất vá»ng tá»›i.
Tuy Tiểu Thanh không muốn Ä‘a sá»±, nhưng trá»i sinh ra là ngưá»i hiệp nghÄ©a, nghe thấy tiếng kêu rên quá thảm khốc như thế, nàng liá»n nhẩy sang bá» suối bên kia và phi thân lên trên ngá»n núi ấy.
Khi Ä‘i tá»›i chá»— cách ngá»n núi chừng mưá»i trượng, thì nàng không thấy tiếng kêu rên nữa. Trái lại, lại có tiếng cưá»i the thé như Ä‘iên khùng và rất Ä‘inh tai. Giữa tiếng rên và tiếng cưá»i đó, nàng đã phân biệt ra được má»™t chính má»™t tà, và còn có thể biết thế nào cÅ©ng có má»™t vị chính nhân quân tá»­ đã bị hung tà sát hại. Nàng thị có võ công cao cưá»ng, chả cần phải giấu diếm hành vi, cứ đưá»ng hoàng Ä‘i lên trên núi xem sao?
Äối phương vẫn cưá»i the thé hoài, không vì nghe thấy có tiếng chân ngưá»i Ä‘i tá»›i mà kiêng nể gì cả.
Tiểu Thanh càng hoài nghi và ngạc nhiên thêm. Khi đi tới chỗ xảy ra chuyện, nàng thấy một thiếu niên mặc áo xanh với một ông già áo vàng tuổi ngoài năm mươi trông mặt rất độc ác đểu cáng, đang ngồi cạnh một tàng đá xanh đối ẩm.
Trên mặt đất, chá»— cách hai ngưá»i chừng hÆ¡n trượng, Ä‘ang có má»™t ông già ăn mày quần áo lam lÅ©, nằm phục không há» cá»­ động chút nào, hình như đã chết rồi thì phải?
Thiếu niên áo xanh thấy Tiểu Thanh Ä‘i tá»›i, thoạt tiên tá» vẻ lạnh lùng, nhưng sau thấy nàng đẹp trai và phong nhã như vậy, đã thay đổi ngay thái độ, vừa cưá»i vừa há»i :
- Vị nhân huynh này quý tính đại danh là gì? Ngẫu nhiên đi qua đây, hay là vì lão già ăn mày này mà tới?
Tiểu Thanh đã trông thấy rõ mặt thiếu niên ấy cÅ©ng phải kinh ngạc thầm, nhất là đôi mắt lại tia ra hai luồng anh sáng bóng bẩy kỳ lạ. Chỉ xem đôi mắt cá»§a đối phương cÅ©ng đủ biết y là ngưá»i có võ há»c tuyệt thế, nhưng trông tuổi cá»§a y lại chỉ ngoài hai mươi thôi.
Sở dĩ Tiểu Thanh kinh ngạc, là vì nàng chưa hỠthấy ai nói tới trong võ lâm lại có một cao thủ trẻ tuổi như thế này. Vậy thiếu niên áo xanh này là ai?
Thiếu niên ná» thấy Tiểu Thanh cứ chăm chú nhìn mình mà không trả lá»i, có vẻ bá»±c mình, há»i tiếp :
- Có phải nhân huynh khinh thưá»ng tại hạ, nên không muốn cho tại hạ biết rõ tên tuổi phải không?
Thấy thái độ và vẻ mặt của đối phương quá kiêu ngạo, Tiểu Thanh lạnh lùng đáp :
- Tại hạ là Nhiếp Tiểu TÄ©nh. Các hạ không nên chỉ biết há»i ngưá»i mà không cho tại hạ rõ quý danh hiệu cá»§a các hạ và cá»§a vị lão tiá»n bối kia.
Thiếu má»n áo xanh vừa cưá»i vừa đáp :
- Tại hạ là Diệp Nguyên Äào, còn cụ này là Thân Äồ Thiếu Hoa biệt hiệu là Lạt Thá»§ Thần Ưng rất có tên tuổi ở miá»n Tây Xuyên này.
Tiểu Thanh chưa nghe thấy ai nói tá»›i cái tên Diệp Nguyên Äào bao giá», nhưng còn Lạt Thá»§ Thần Ưng thì nàng đã biết y là má»™t tên đại ác rất có tên tuổi ở Tây Xuyên. Muốn biết ngưá»i đã bị tàn sát đó là ai, nàng quyết tâm giả bá»™ kết giao vá»›i há», nên không đợi cho Nguyên Äào nói xong, nàng đã kêu “Ồ†má»™t tiếng và đỡ lá»i :
- Tam Âm Tuyệt Há»™ chưởng lá»±c vá»›i Thất Cầm thân pháp này cá»§a cụ Thân Äồ đây quả thật đã lừng danh Tây Xuyên, Nhiếp Tiểu TÄ©nh tôi má»™ danh đã lâu, hôm nay má»›i được hân hạnh gặp gỡ ở nÆ¡i đây.
Thấy Tiểu Thanh khen ngợi mình như thế, Thiếu Hoa rất cao hứng, mỉm cưá»i há»i :
- Nhiếp lão đệ, là nhân vật cá»§a phái nào? Sao vừa nghe thấy tiện danh đã biết ngay má»— sở trưá»ng vá» chưởng lá»±c và thân pháp như vậy?
Tiểu Thanh mỉm cưá»i đáp :
- Tiểu TÄ©nh tôi tuy thích há»c võ lắm, nhưng tài nghệ rất thô sÆ¡, chưa được gia nhập tôn phái nào. Còn sở dÄ© tại hạ biết cụ sở trưá»ng vá» môn chưởng lá»±c và thân pháp đó, là vì thần oai cá»§a cụ lừng danh đã lâu, bất cứ ngưá»i nào bước chân vào miá»n Tây Nam, chỉ là ngưá»i hÆ¡i biết võ nghệ má»™t chút ai ai cÅ©ng hâm má»™ bốn chữ Lạt Thá»§ Thần Ưng cá»§a cụ.
Thiếu Hoa mỉm cưá»i há»i tiếp :
- Nghe lá»i nói cá»§a lão đệ thì hình như lão đệ là ngưá»i qua đưá»ng chứ không phải là vì lão ăn mày này mà tá»›i đây phải không?
Tiểu Thanh đưa mắt nhìn ông già ăn mày nằm ở trên mặt đất, ngÆ¡ ngác há»i :
- Ngưá»i này là ai thế? Sao cụ và Diệp huynh lại nghi ngá» tại hạ vì y mà tá»›i? Tiểu TÄ©nh tôi vì có việc phải Ä‘i Vân Nam, ngẫu nhiên Ä‘i qua đây đấy thôi.
Nguyên Äào cưá»i ha hả đáp :
- Nhiếp huynh không phải là ngưá»i cùng bá»n vá»›i lão ăn mày này. Nguyên Äào tôi xin má»i Nhiếp huynh uống cạn ba chén để xin lá»—i. Chẳng hay Nhiếp huynh có nhận lá»i uống không.
Trong lúc nói chuyện, hai mắt cá»§a y tia ra hai luồng ánh sáng chói lá»i. Tiểu Thanh rất sành mắt, chỉ thoáng trông má»™t cái đã nhận ra được công lá»±c và võ há»c cá»§a Nguyên Äào cao siêu hÆ¡n Thần Äồ Thiếu Hoa rất nhiá»u. Nên nàng lại muốn quyết tâm thăm dò cho ra được lai lịch cá»§a đối phương. Vì lẽ ấy mà nàng gật đầu nhận lá»i ngay :
- Ngưá»i trong bốn bể Ä‘á»u là anh em cả, hôm nay chúng ta gặp nhau ở đây, phải có duyên má»›i gặp được, tiểu đệ xin lãnh mỹ ý cá»§a Diệp huynh.
Nói xong, nàng cầm chén lên uống cạn vá»›i Thiếu Hoa cùng Nguyên Äào ba chén liá»n.
Nguyên Äào đặt chén xuống, nhìn Thiếu Hoa cưá»i như Ä‘iên khùng và nói :
- Thân Äồ nhị thúc, ngay hôm nay tiểu diệt vừa trả được thù lá»›n vừa được kết giao vá»›i Nhiếp huynh, má»™t ngưá»i bạn có nhân phẩm rất tốt. Thật khoái trá vô cùng.
Thừa cÆ¡, Tiểu Thanh chỉ ông già nằm ở dưới đất mà há»i Nguyên Äào rằng :
- Có phải Diệp huynh có thù với lão già ăn mày này phải không?
Nguyên Äào đắc trí cưá»i như Ä‘iên khùng đáp :
- Nhiếp huynh thử xem mặt y xem có nhận ra được lai lịch của y không.
Tiểu thanh nghe nói, thừa cơ từ từ đi tới gần, nhìn kỹ mặt ông già nằm ở dưới đất.
Không trông thấy mặt ông già ấy thì chớ, vừa trông thấy một cái Tiểu Thanh đã giật mình kinh hãi luôn.
Thì ra ông già ăn mày này là má»™t trong hai kỳ nhân mệnh danh là Äông Tây nhị khất, chỉ ăn mặc ăn mày như vậy để Ä‘i du hí nhân gian.
Äông Khất là Phong Lôi Thần Khất Công Dương Mậu, là má»™t trong Thái SÆ¡n song tuyệt. Tây Khất là Thần Quái Sái Tam chuyên môn sá»­ dụng cấy thiết quài bằng gang.
Hai vị Cái hiệp là bạn thân với nhau, võ công cũng ngang nhau.
Nay bên cạnh ông già ăn mày có để má»™t cây thiết quài dị hình lại thêm bá»™ mặt rất thanh tao, khiến Tiểu Thanh chỉ thoáng trông đã nhận ra ngay ông già ăn mày này thính là Tây Xuyên Hiệp Cái Thần Quài Sái Tam đã nổi danh trên giang hồ lâu năm, nhưng nàng chưa được gặp mặt bao giá».
Thần Quài Sái Tam là ngưá»i có võ công cao siêu như thế mà còn thua Diệp Nguyên Äào vá»›i Thân Äồ Thiếu Hoa, như vậy Tiểu Thanh không thất kinh sao được?
Nhất là hình dáng của Thần Quài lúc này lại càng khiến cho nang thất kinh gấp trăm lần.
Tuy Sái Tam chưa chết, nhưng không còn hÆ¡i sức đâu mà kêu rên bi đát như hồi nãy nữa, chỉ có mình mẩy còn hÆ¡i rung động má»™t chút thôi. Nhìn mặt mÅ©i đầu tóc không có vẻ gì khác thưá»ng, và cÅ©ng không thấy có thương tích gì hết, nhưng Tiểu Thanh đã nhận ra ở các khá»›p xương ở trong ngưá»i Sái Tam Ä‘ang co rúm rất mạnh, chân tay mình mẩy cÅ©ng rụt lại dần.
Tuy lúc này Sái Tam không rên gì hết, nhưng ngưá»i cá»§a ông ta còn Ä‘au đớn hÆ¡n là bị ngâm ở trong vạc dầu và bị nghìn Ä‘ao Ä‘ang băm vằm.
Tiểu Thanh đã biết rõ thương tích cá»§a Sái Tam như thế nào rồi. Nàng còn biết, đừng nói bản thân nàng, ngay cả chá»§ nhân cá»§a nàng là Lệnh Hồ Sở Sở tá»›i đây, cÅ©ng không sao cứu được vi Cái Hiệp này khá»i chết.
Tiểu Thanh rất thông minh, chỉ trong nháy mắt, nàng đã nghÄ© ngay ra được má»™t kế, liá»n nhìn Sái Tam, cưá»i như Ä‘iên khùng hoài.
Nguyên Äào nghe thấy nàng cưá»i như vậy liá»n há»i :
- Sao Nhiếp huynh lại cưá»i như thế? Huynh có nhận ra được lão ăn mày này hay không?
Làm ra vẻ giận dữ, Tiểu Thanh lạnh lùng đáp :
- Lão Quá»· này là Thần Quài Sái Tam mà ngưá»i ta vẫn gá»i y là Tây Xuyên Hiệp Cái. Tiểu TÄ©nh vá»›i y có mối hận má»™t thiết quài, ngày hôm thật là trá»i ban cho dịp để tiểu đệ được trả mối thù.
Nói xong, nàng chấp tay vái Nguyên đào vá»›i Thiếu Hoa má»™t lạy rồi vừa cưá»i vừa há»i :
- Xin lá»—i Diệp huynh vá»›i cụ Thân Äồ, chẳng hay vị nào đã bắt được o Sái Tam này thế?
Thiếu Hoa vừa cưá»i vừa đáp :
- Thần Quài Sái Tam có tiếng là cao thá»§ cá»§a miá»n Tây Xuyên có lẽ ngoài tuyệt thế thần công cá»§a Diệp hiá»n Ä‘iệt ra, thì có lẽ khó có ngưá»i kìm chế nổi y.
Tiểu Thanh liá»n quay sang Diệp Nguyên Äào nhìn chàng ta vá»›i ánh mắt ngưỡng má»™ :
- Äệ không ngá» Diệp huynh lại có thần công tuyệt kỹ như vậy, chẳng hay huynh có thể cho đệ biết rõ tôn sư chăng?
Diệp Nguyên Äào cưá»i vá»›i vẻ kiêu ngạo :
- Nhiếp huynh có bao giá» nghe đến tên cá»§a má»™t vị tiá»n bối là Công Tôn Äá»™c Ngã chưa?
Tiểu Thanh giật mình nghĩ thầm :
- “Trên thế gian này có hai quái nhân, má»™t là Công Tôn Vi Ngã và má»™t là Công Tôn Äá»™c Ngã, hành vi tàn bạo, võ công kinh ngưá»i. Ngưá»i này là đồ đệ cá»§a y, trách nào chả ác độcâ€.
Nghe vậy nàng liá»n mỉm cưá»i ra vẻ mừng rỡ :
- Thế ra Diệp huynh đã được một trong hai vị kỳ nhân cái thế ấy thu làm đồ đệ ấy à?
Diệp Nguyên Äào cưá»i ha hả :
- Chính vì hai ngưá»i bên tám lạng, bên ná»­a cân không ai chịu thua ai tên má»›i xảy ra má»™t trận tranh tài rùng rợn.
Tiểu Thanh ngạc nhiên há»i lại :
- Ủa! Hai ngưá»i không phải là anh em sao?
Nguyên Äào mỉm cưá»i đáp :
- Không vì thầy cá»§a đệ lấy tên là Công Tôn Äá»™c Ngã còn vị kia là Công Tôn Vi Ngã, bá» ngoài hình dáng rất giống nhau, nên ngưá»i ta hay lầm lẫn, những công việc gì cá»§a Vi Ngã làm há» Ä‘á»u đổ trút lên đầu cá»§a sư phụ đệ và trái lại cho nên thưá»ng có chuyện xảy ra trên giang hồ do sá»± lầm lẫn này.
Tiểu Thanh cau mày lại há»i tiếp :
- Ngưá»i ngoài, vì thấy hình dáng cá»§a hai ngưá»i giống nhau, võ công lại ngang nhau, thì hoặc giả ngưá»i ta còn ngá»™ nhận được, nhưng Công Tôn Vi Ngã tất nhiên phải biết chuyện đó, sao y không Ä‘i kiếm sư phụ cá»§a huynh mà lý luận?
Nguyên Äào nói tiếp :
- Sao lại không? Sở dÄ© sư phụ cá»§a tiểu đệ không muốn biện bạch vá»›i ngưá»i trên giang hồ, cÅ©ng chỉ vì muốn dụ Công Tôn Vi Ngã tìm kiếm tá»›i để phân biệt cao thấp và được thua vá»›i nhau má»™t phen.
Tiểu Thanh há»›n hở há»i :
- Thế hai vị ấy đã gặp nhau bao giỠchưa?
Nguyên Äào mỉm cưá»i đáp :
- Sư phụ cá»§a tiểu đệ vá»›i Công Tôn Vi Ngã đã gặp nhau má»™t lần ở trên núi Äại Tuyết vào hồi mưá»i tám, mưá»i chín năm vá» trước.
Tiểu Thanh lại há»i tiếp :
- Chắc trận đấu thế nào cũng náo nhiệt và đẹp mắt lắm phải không?
Thiếu Hoa ngồi cạnh đó, bá»—ng mỉm cưá»i xen lá»i :
- Hai vị ấy đã khổ chiến trong mưá»i ngày và giở hết 36 thứ thần công ra so tài vá»›i nhau.
Tiểu Thanh vá»™i há»i :
- Kết quá ai thắng? Ai bại?
Thiếu Hoa vừa cưá»i vừa đáp :
- Mưá»i hai thứ công lá»±c đầu huá», mưá»i hai thứ công lá»±c kế thì Công Tôn Vi Ngã hÆ¡i kém má»™t mức, nhưng mưá»i hai thứ công lá»±c sau cùng thì Công Tôn Vi Ngã lại đắc thắng.
Vì thấy chá»§ nhân nói Công Tôn Vi Ngã là ngưá»i vô địch, nên Tiểu Thanh nghe tá»›i đây liá»n thất kinh há»i tiếp :
- Như vậy hai vị ấy đấu luôn mưá»i ngày, giở hết 36 môn thần công ra thi thố mà rút cục vẫn ngang tài nhau ư?
Thiếu Hoa gật đầu, thở dài đáp :
- Hai vị ấy đấu xong 36 thần công, thì cả hai Ä‘á»u đã mệt má»i và kiệt sức rồi.
Tiểu Thanh lại há»i tiếp :
- Hai vị ấy đã mệt má»i kiệt sức như vậy, đáng lẽ phải nắm tay nhau xá»­ hòa và kết làm anh em hay là hẹn lại thá»i gian khác để đấu lại má»›i phải chứ?
Thiếu Hoa thở dài đáp :
- Äáng lý ra thì hai vị ấy phải làm đúng như lá»i cá»§a Nhiếp đệ, nhưng hai vị ấy Ä‘á»u là ngưá»i kiêu ngạo có má»™t không hai, nên khi đã đấu tá»›i đó rồi, ngưá»i nào ngưá»i nấy Ä‘á»u muốn phải đấu tá»›i khi phân thắng bại má»›i chịu thôi.
Tiểu Thanh vừa cưá»i há»i tiếp :
- Trong lúc đôi bên sinh lá»±c dồi dào như vậy, đấu luôn 36 thứ công lá»±c mà vẫn còn không phân biệt sá»± thắng bại, thì tá»›i lúc má»i mệt kiệt sức như thế thì làm sao mà phân thắng bại được nữa?
Thiếu Hoa đáp :
- Hai vị ấy Ä‘á»u có tính nết quái dị, sau rốt cục Công Tôn Vi Ngã má»›i nghÄ© ra má»™t cách rất kỳ lạ.
Càng nghe cảm thấy càng hứng thú, Tiểu Thanh há»i tiếp :
- Phương pháp kỳ lạ gì thế?
Thiếu Hoa vừa cưá»i vừa đáp :
- NÆ¡i đó có má»™t cái đầm lạnh như băng tuyết. Công Tôn Vi Ngã liá»n đỠnghị hai ngưá»i cùng ngâm ở trong cái đầm lạnh ấy xem ai chịu không nổi mà phải bò ra trước, thì ngưá»i ấy coi như là bị thua.
Tiểu Thanh nghÄ©a tá»›i đó, tức cưá»i nói :
- Phương pháp tỷ thí ấy quả thực kỳ lạ đến cực điểm Thiếu Hoa nói tiếp :
- Hàn đầm ấy đã lạnh như băng tuyết như vậy, hai ngưá»i chỉ ngâm trong đó ba ngày thôi, Ä‘á»u cứng ngắc cả chân tay mình mẩy, nhưng vẫn không ngưá»i nào chịu thua bò ra ngoài đầm trước.
Tiểu Thanh lắc đầu quay lại há»i Nguyên Äào tiếp :
- Trận đấu kỳ dị tuyệt luận ấy kết quả ra sao? Chắc thế nào cÅ©ng phải có má»™t ngưá»i đắc thắng chứ?
Nguyên Äào nâng chén lên vừa cưá»i vừa đáp :
- Nhiếp huynh lại nói sai rồi, sư phụ cá»§a tiểu đệ vá»›i Công Tôn Vi Ngã không ngưá»i nào chịu thua và cÅ©ng không ngưá»i nào thắng cuá»™c hết!
Tiểu Thanh ngẫm nghĩ giây lát, rồi cau mày lại nói tiếp :
- Äấu như thế mà vẫn còn chưa phân thắng bại, thế là nghÄ©a lý gì? Tiểu đệ quả thá»±c không sao nghÄ© ra được.
Thiếu Hoa vừa cưá»i vừa xen lá»i đáp :
- Ngưá»i muốn tranh đấu, nhưng trá»i không muốn tranh đấu, đến đêm ngày thứ ba, thì tiết trá»i bá»—ng thay đổi, núi tuyết ấy bá»—ng bị động đất, những tuyết ở trên đỉnh núi hóa thành má»™t dòng sông băng dài hÆ¡n trăm trượng ở trên trá»i đổ xuống cái đầm lạnh ấy. Hai ngưá»i đã bị cứng ngấc bản thân, thì làm sao mà chống cá»± lại được, nên bị băng tuyết đó đẩy trôi Ä‘i má»—i ngưá»i má»™t ngã.
Tiểu Thanh kêu “Ồ†má»™t tiếng, hình như đã vỡ nhẽ, vá»™i đỡ lá»i :
- Không ngá» trận đấu Ä‘ang khó phân giải ấy lại kết liá»…u như vậy. Nhưng hai vị ấy đã kiệt sức, và ngưá»i lại bị giá lạnh cứng ngắc mất má»™t ná»­a và còn bị nước băng trôi Ä‘i như thế, có phải là...
Nguy Äào vá»™i đáp :
- Công Tôn Vi Ngã bị trôi Ä‘i đâu, và kết quả ra sao thì không ai được biết, nhưng còn sư phụ cá»§a tiểu đệ thì may mắn thoát chết, nhưng cÅ©ng biến thành ngưá»i tàn phế rồi.
Tiểu Thanh vá»™i há»i :
- Có phải vì bị nước băng trôi đi, chân tay bị những tảng băng va đụng phải mà bị thương đấy không?
Nguyên Äào lắc đầu đáp :
- Không phải bị thương đâu. Sư phụ cá»§a tiểu đệ bị ngâm ở dưới nước lạnh quá lâu, ná»­a ngưá»i dưới đã tê liệt không sao cá»­ động được nữa.
Nghe tá»›i đó, Tiểu Thanh phải tức cưá»i và nghÄ© bụng :
- “Công Tôn Vi Nga vá»›i Công Tôn Äá»™c Ngã, hai quái nhân ấy quả thá»±c là quái đản má»™t cách lạ lùng. Không những ác chiến mưá»i ba ngày, công lá»±c đã không sao phân được cao thấp, mà cả đến kết quả cuối cùng cÅ©ng giống nhau hết. Công Tôn Vi Ngã thì bị tê liệt nằm ở trong rừng rậm ở trong núi Ai Lao, còn Công Tôn Äá»™c Ngã không hiểu bị tê liệt ra sao?â€
Nguyên Äào thấy Tiểu Thanh ngẫm nghÄ© như vậy, cưá»i há»i :
- Nhiếp huynh nghĩ ngợi gì thế?
Tiểu Thanh mỉm cưá»i đáp :
- Äệ nghÄ© cụ Công Tôn đã tê liệt như vậy, thì làm sao còn truyá»n thụ được võ công tuyệt há»c cho Diệp huynh như thế?
Nguyên Äào bá»—ng chỉ vào xác cá»§a Sái Tam hậm há»±c đáp :
- Ba năm trước đây, cha của tiểu đệ bị lão Sái Tam này giết chết, tiểu đệ phải cao chạy xa bay đến tận núi Ai Lao, ngỠđâu lại gặp được kỳ ngộ hãn thế ở trong chốn bùn lầy.
Tiểu Thanh nghe Công Tôn Äá»™c Ngã cÅ©ng bị tê liệt ở trong núi Ai Lao thì kinh ngạc và thất thanh nói tiếp :
- Việc này không thể tưởng tượng được, thực là kỳ tuyệt, diệu tuyệt!
Nguyên Äào mỉm cưá»i há»i :
- Việc gì mà kỳ tuyệt diệu tuyệt như thế?
Tiểu Thanh có định thá»±c tâm nói thá»±c vá»›i Nguyên Äào đâu, nên không khi nào nàng lại nói cho đối phương biết Công Tôn Vi Ngã hiện cÅ©ng Ä‘ang ở trong núi Ai Lao, vì vậy nàng má»›i tùy cÆ¡ ứng biến đáp :
- Tiểu đệ kinh ngạc là vì không hiểu tại sao Diệp huynh há»c võ công lại tốc thành đến như thế? Trong thá»i gian ba năm ngắn ngá»§i như vậy mà đã há»c há»i được võ công tuyệt thế đến như vậy rồi.
Nguyên Äào thở dài má»™t tiếng rồi thá»§ng thẳng đáp :
- Chuyện này nói ra thì quả thá»±c tiểu đệ phải cám Æ¡n ân sư cá»§a tiểu đệ rất nhiá»u. Sư phụ cá»§a tiểu đệ muốn tiểu đệ chóng thành công, đã tá»± hy sinh tính mạng cá»§a mình.
Tiểu Thanh theo Sở Sở lâu năm, tất nhiên kiến thức cá»§a nàng cÅ©ng quảng bác hÆ¡n ngưá»i, nên nàng nghe xong liá»n lá»™ vẻ kinh ngạc há»i tiếp :
- Diệp huynh nói như vậy, chả lẽ Công Tôn lão tiá»n bối đã dồn công lá»±c sang cho huynh hay sao?
Nguyên Äào cả kinh gật đầu đáp :
- Nhiếp huynh biết rộng thực, trong ba năm đó, hai năm rưỡi trước là sư phụ của tiểu đệ dậy tiểu đệ các thứ võ thuật và thân pháp, còn nửa năm sau thì dùng công lực dồn sang cho.
Lúc này Tiểu Thanh má»›i biết tại sao mắt cá»§a Nguyên Äào lại sáng ngá»i như thế và lại có công lá»±c tuyệt thế như vậy, liá»n kêu “Ồ†má»™t tiếng và há»i tiếp :
- Công Tôn tiá»n bối đã dồn công lá»±c cho Diệp huynh như vậy, chắc bây giỠđã giải thoát rồi phải không?
Nguyên Äào thở dài đáp :
- Sư phụ cá»§a tiểu đệ, bảo đệ thừa kế di chí cá»§a ông ta xong, thì liá»n mỉm cưá»i tạ thế ngay.
Tiểu Thanh thừa cÆ¡ há»™i há»i tiếp :
- Công Tôn tiá»n bối đã có di chí gì thế?
Nguyên Äào nhanh nhẩu đáp :
- Di chí cá»§a ân sư tôi giản dị lắm, chỉ muốn trở nên ngưá»i số má»™t trong võ lâm và suốt Ä‘á»i phải thi hành theo đúng giáo Ä‘iá»u cá»§a ông ta là: “Không làm bạn vá»›i ta, tức là kẻ địch cá»§a ta. Äã là kẻ địch ta phải tiêu diệt luônâ€.
Tiểu Thanh la lớn :
- Như thế mà Diệp huynh lại bảo là giản dị ư? Muốn trở nên ngưá»i số má»™t cá»§a võ lâm có phải là chuyện dá»… đâu?
Nguyên Äào lá»™ vẻ kiêu ngạo đáp :
- Äệ nhận thấy không khó khăn gì cả, chỉ cần đánh bại mấy nhân vật là có thể trở nên ngưá»i số má»™t cá»§a võ lâm ngay.
Tiểu Thanh lại há»i tiếp :
- Diệp huynh định đấu bại những ngưá»i nào?
Hai mắt bá»—ng sáng ngá»i, Nguyên Äào nghênh ngang đáp :
- Äệ định ngao du NgÅ© Nhạc, đánh bại năm vị tôn sư, rồi nghÄ© cách dụ Lệnh Hồ Sở Sở tá»›i má»™t địa Ä‘iểm nào, đánh bại nốt y thị. Như vậy chả trở nên ngưá»i số má»™t cá»§a võ lâm ngay là gì?
Tiểu Thanh nghe tá»›i đó không nhịn được, cưá»i khẩy má»™t tiếng.
Nguyên Äào thấy thế liá»n biến sắc mặt, nhìn Tiểu Thanh mà há»i tiếp :
- Tại sao Nhiếp huynh lại cưá»i như thế? Có phải cưá»i đệ không địch nổi NgÅ© Nhạc tôn sư, hay là không thắng nổi Lệnh Hồ Sở Sở?
Trông thấy thái độ kiêu ngạo cá»§a Nguyên Äào như vậy, Tiểu Thanh đã bá»±c mình rồi, nàng lại thấy đối phương há»i như thế, sá»±c nghÄ© ra được má»™t kế, mỉm cưá»i đáp :
- Diệp huynh đã hiểu lầm rồi, không phải là đệ cưá»i huynh thắng không nổi NgÅ© nhạc tôn sư, không đánh bại được Lệnh Hồ Sở Sở, mà nhận thấy mấy ngưá»i đó bây giá» không phải là nhân vật lợi hại nhất võ lâm nữa.
Nguyên Äào nghe nói rất ngạc nhiên và thắc mắc liá»n quay đầu lại há»i Thiếu Hoa rằng :
- Thân Äồ nhị thúc, trong võ lâm đương thá»i này còn có ai lợi hại hÆ¡n NgÅ© nhạc tôn sư vá»›i Lệnh Hồ Sở Sở?
Ngẫm nghÄ© giây lát, Thiếu Hoa nhìn Tiểu Thanh mỉm cưá»i há»i :
- Có phải Nhiếp lão đệ muốn nói bá»n Thế Ngoại bát hung đấy không?
Thấy Tiểu Thanh gật đầu, Nguyên Äào lại há»i Thiếu Hoa tiếp :
- Thân Äồ nhị thúc, Thế Ngoại bát hung là những ai? Hiện giá» chúng ở đâu?
Thiếu Hoa đáp :
- Bá»n há» tám ngưá»i kết nghÄ©a làm anh chị em. Những ngưá»i đó là Thiết Tâm Vương Mẫu Thượng Quang Phụng, Thúc Äỉnh Thương Long Long Cá»­u Uyên, Bách Tý Ương Thầy Ngải Thiên Trạch, Lam Ưng Äàm cán, Bạch Cốt Di Lạc Trí Không Tăng, Cưu Bàn công chúa Hách Liên Anh, Äào Hoa VÅ© SÄ© Hùng Sách vá»›i U Minh Quá»· Nữ Âm Tố Mai. Nhưng chá»— ở há» bí ẩn lắm, chỉ có anh chị em há» má»›i biết thôi, chứ ngưá»i ngoài không sao biết được.
Nguyên Äào cau mày há»i tiếp :
- Như vậy chúng ta muốn đấu vá»›i bá»n Thế Ngoại bát hung có phải là Ä‘i mòn đế giầy cÅ©ng không sao tìm kiếm thấy không?
Tiểu Thanh tức cưá»i đỡ lá»i :
- Việc gì chứ việc ấy không khó khăn gì hết. Nếu Diệp huynh muốn đấu vá»›i bá»n Thế Ngoại bát hung, chả cần phải Ä‘i kiếm há», đệ có cách khiến há» phải tìm kiếm huynh.
Nguyên Äào thắc mắc không hiểu, vá»™i há»i tiếp :
- Làm thế nào mà khiến được hỠđến tìm kiếm đệ?
Tiểu Thanh vừa cưá»i vừa đáp :
- Bá»n Thế Ngoại bát hung kiêu ngạo lắm, phải nói mắt cá»§a há» má»c lên tận trên trán. Há» không coi các nhân vật võ lâm vào đâu cả, chỉ cần Diệp huynh nói mấy lá»i miệt thị há», hay viết vài hàng khiêu khích và để lại thá»i gian cùng địa Ä‘iểm, thì hỠđích thân đến kiếm Diệp huynh tức thì.
Nguyên Äào nghe thấy Tiểu Thanh nói như thế, há»›n hở vô cùng, vá»— tay và nói tiếp :
- Kế này cá»§a Nhiếp huynh tuyệt diệu thật. Như vậy chả cần phải Ä‘i đâu tìm kiếm há», há» cÅ©ng sẽ đến tìm kiếm đệ ngay.
Lại còn đổ dầu lên đống lửa, Tiểu Thanh nói khích tiếp :
- Diệp huynh là ngưá»i tráng chí, lăng vân, hào tình như bể, khiến Nhiếp Tiểu TÄ©nh tôi rất lấy làm kính phục. Nhưng Diệp huynh phải biết, bá»n Thế Ngoại bát hung là những ngưá»i danh bất hư truyá»n. HỠđã nhiá»u ngưá»i như thế, võ công cá»§a ngưá»i nào ngưá»i nấy lại rất cao siêu, chứ không tầm thưá»ng như Thần Quài Sái Tam này đâu. Diệp huynh vá»›i cụ Thân Äồ tuy có võ nghệ rất cao siêu nhưng chỉ có hai ngưá»i thôi, quả bất địch chúng...
Không để cho Tiểu Thanh nói tiếp, Nguyên Äào vá»™i xua tay, cưá»i ha hả và đỡ lá»i :
- Nhiếp huynh cứ yên tâm, tiểu đệ thừa hành di chí cá»§a tôn sư thì thể nào cÅ©ng phải dùng tài ba sở trưá»ng cá»§a mình đánh bại hết các nhân vật ở bát hoang, tứ hải, ngÅ© nhạc, tam sÆ¡n, thì đệ đâu có sợ nhóm Thế Ngoại bát hung tầm thưá»ng ấy.
Nói tá»›i đó y hÆ¡i ngừng má»™t chút, hai mắt đưa ra hai luồng ánh sáng chói lá»i, nhìn thẳng vào ngưá»i Tiểu Thanh mỉm cưá»i há»i :
- Nhiếp huynh, tuy chúng ta mới gặp gỡ nhau lần đầu, nhưng đệ thấy chúng ta rất ý hợp tâm đầu. Không biết huynh có vui lòng kết giao với đệ ngao du bốn bể, để xem đệ một mình đấu với quần hùng, hoàn thành bá nghiệp được không.
Tiểu Thanh rất khôn ngoan, không do dá»± gì hết gật đầu nhận lá»i ngay :
- ÄÆ°á»£c Ä‘i cùng vá»›i Diệp huynh như vậy thì còn gì bằng? Lại còn được kết giao nữa, đệ cảm thấy vẻ vang quá, sao lại không muốn cÆ¡ chứ?
Tuy Thân Äồ Thiếu Há»a là má»™t tên rất giao xảo, nhưng vì lá»i nói và cá»­ chỉ cá»§a Tiểu Thanh không có má»™t chút gì để lá»™ sá»± giả dối hết. HÆ¡n nữa, nàng lại luôn mồm gá»i y là “Lão tiá»n bốiâ€, “cụ†như vậy, y đã khoái trí vô cùng rồi, còn bụng dạ nào mà hoài nghi nữa cho nên y cÅ©ng xen lá»i nói :
- Nếu vậy, chi bằng Nhiếp lão đệ kết nghÄ©a vá»›i Diệp hiá»n Ä‘iệt có hÆ¡n không?
Hai ngưá»i mặt mÅ©i tương đương, thái độ và cá»­ chỉ giống nhau như đúc, không khác gì má»™t đôi anh em ruá»™t vậy.
Nguyên Äào nghe nói cả mừng, vá»™i đáp :
- Hay lắm! Hay lắm! Chẳng hay Nhiếp huynh nghĩ sao?
Tiểu Thanh giả bá»™ ra vẻ mừng rỡ, há»›n hở cưá»i và đáp :
- à kiến này cá»§a Thân Äồ lão tiá»n bối rất hay, nhưng Tiểu TÄ©nh tôi phải nói trước Ä‘iá»u này. Vấn đỠkết nghÄ©a kim lan, thì chúng ta có thể thá»±c hành ngay đêm nay, còn vá» việc cùng nhau ngao du thì phải xin Diệp huynh cho khất đến má»™t ngày khác má»›i được.
Nguyên Äào ngạc nhiên há»i :
- Tại sao thế?
Tiểu Thanh đáp :
- Vì chuyến Ä‘i Vân Nam cá»§a tiểu đệ rất quan trá»ng, không thể nào...
Không đợi chá» Tiểu Thanh nói dứt lá»i, Nguyên Äào đã vá»™i nói tiếp :
- Tưởng gì chứ việc ấy thì dá»… giải quyết lắm. Má»— vá»›i Thân Äồ nhị thúc có thể cùng Nhiếp huynh Ä‘i Vân Nam má»™t chuyến cÅ©ng không sao.
Không ngỠđối phương lại đòi Ä‘i cùng vá»›i mình như vậy, Tiểu Thanh gượng cưá»i đáp :
- Xin Diệp huynh lượng thứ cho đệ má»›i được, vì chuyến Ä‘i Vân Nam này cá»§a tiểu đệ không tiện Ä‘i vá»›i má»™t ngưá»i nào hết.
Nguyên Äào lại tưởng là mình rất thông minh, vá»™i đỡ lá»i tiếp :
- À mỗ đã hiểu rồi, có phải Nhiếp huynh đi Vân Nam là vì việc kết hôn đấy không?
Tương kế tựu kế Tiểu Thanh giả bộ hổ thẹn mặt đỠbừng và cúi đầu xuống ngay.
Tài sản của phamduy88

  #20  
Old 06-04-2008, 05:32 PM
phamduy88's Avatar
phamduy88 phamduy88 is offline
Hoạt Thi Thần
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 785
Thá»i gian online: 1 ngày 6 giá» 32 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 25 Times in 20 Posts
Hồi 20

Bái sư trong rừng rậm


Nguyên Äào thấy thái độ cá»§a Tiểu Thanh như vậy lại tưởng mình đã Ä‘oán trúng, liá»n cau mày lại há»i tiếp :
- Nhiếp huynh đã không thể đi cùng với tiểu đệ ngay, vậy tối hôm nay chúng ta chia tay đến bao giỠmới gặp lại nhau được?
Tiểu Thanh vừa cưá»i vừa đáp :
- Äiá»u này tùy ở như Diệp huynh, huynh định bao giá» và ở đâu dụ Thế Ngoại bát hùng đến thì Tiểu Tính tôi sẽ có mặt ở đó ngay.
Nguyên Äào quay lại há»i Thiếu Hoa :
- Thân Äồ nhị thúc, địa Ä‘iểm và thá»i gian nên quyết định như thế nào má»›i thích hợp?
Thiếu Hoa liá»n cau mày lại nghÄ© ngợi, Tiểu Thanh lại sá»±c nghÄ© ra được má»™t kế, mỉm cưá»i há»i :
- Thân Äồ lão tiá»n bối khá»i cần phải nghÄ© ngợi nữa, cho phép tiểu bối xếp đặt nhé?
Nguyên Äào gật đầu đáp :
- Nhiếp huynh xếp đặt há»™ đệ như vậy thật chu đáo lắm, vì chỉ có huynh má»›i biết được chuyến Ä‘i Vân Nam cá»§a huynh phải mất bao lâu ngày giá». Thế còn địa Ä‘iểm, chúng ta nên hẹn gặp lại nhau ở đâu thì tiện nhất?
Vì không muốn để đối phương nghi ngá», Tiểu Thanh má»›i không dám nói quả quyết ngay, nên nàng mỉm cưá»i nói vá»›i hai ngưá»i rằng :
- Theo ý tiểu đệ thì ngày giá» nên định vào đầu năm má»›i và địa Ä‘iểm thì không gì tốt bằng ở gần núi Kỳ Liên. Nhưng ngày giá» và địa Ä‘iểm như vậy có tiện hay không thì phải xin Thân lão tiá»n bối vá»›i Diệp huynh quyết định cho thì hÆ¡n?
Thiếu Hoa gật đầu đáp :
- Kiến nghị ấy cá»§a Nhiếp lão đệ rất hay. Chúng ta nhất định đến tết Nguyên Tiêu sẽ gặp lại nhau trên Ngá»c Trượng Phong cá»§a dãy núi Kỳ Liên nhé?
Tất nhiên Nguyên Äào phải tán thành rồi, còn Tiểu Thanh thì mừng rỡ khôn tả. Vì nàng nhận thấy thá»i giỠđịnh vào trước ngày tết thanh minh quần hiệp gặp quần hung ở trên Bạch Long Äôi như vậy, để cho Nguyên Äào kiếm Bát hung đấu trước, ít nhất bá»n Bát hung cÅ©ng bị đánh bại má»™t vài ngưá»i. Như vậy quần hung sẽ bị giảm bá»›t nhuệ khí rất nhiá»u.
Quyết định thá»i giá» và địa Ä‘iểm gặp nhau xong, Nguyên Äào vá»›i Tiểu Thanh má»›i há»i tuổi cá»§a nhau, nặn đất làm hương để kết bái làm anh em.
Nguyên Äào lá»›n tuổi hÆ¡n làm anh, nhưng trong khi quỳ xuống vái lạy thá» thốt, Tiểu Thanh cảm thấy trong lòng rất cảm khái.
Do sá»± kết nghÄ©a ấy mà nàng nghÄ© tá»›i cuá»™c kết nghÄ©a kim lan cá»§a chá»§ nhân vá»›i Má»™ Quang xưa kia. Bây giá» hai ngưá»i Ä‘á»u Ä‘ang Ä‘au khổ rầu rÄ© biết bao còn lúc này nàng Ä‘ang giả bá»™ kết nghÄ©a kim lan vá»›i Kim Äào, không biết sau này kết quả sẽ ra sao?
Nguyên Äào thấy Tiểu Thanh trầm tư như vậy, liá»n cưá»i và nói :
- Chuyến Ä‘i Vân Nam này cá»§a hiá»n đệ chắc là quan trá»ng lắm, ngu huynh không dám giữ hiá»n đệ ở lại nữa. Äến tết Nguyên Tiêu chúng ta sẽ gặp lại nhau ở Ngá»c Trượng Phong ở trên núi Kỳ Liên nhé?
Nói xong y chắp tay vái chào má»™t lạy và quay ngưá»i Ä‘i luôn, Tiểu Thanh đợi chá» y vá»›i Thiếu Hoa Ä‘i khá»i rồi, liá»n chôn cất di hài cá»§a Thần Quài xong đâu đấy nàng má»›i lên đưá»ng Ä‘i Vân Nam.
Vừa đi Tiểu Thanh vừa nghĩ bụng :
- “Sá»± Ä‘á»i nhiá»u khi rất ngẫu hợp, nếu không gặp Diệp Nguyên Äào thì ta làm sao biết được, ngoài Công Tôn Vi Ngã, lại còn có má»™t ngưá»i nữa mặt mÅ©i giống hệt, võ công tương đương vá»›i y và tên là Công Tôn Äá»™c Ngã như thế? Câu chuyện kì diệu nhất là hai ngưá»i bị nước băng trôi Ä‘i, má»™t bị giữ chặt ở trong rừng và má»™t ngưá»i thì bị sa lầy ở trong bãi đầy hồ ao lầy lá»™i, nhất là hai nÆ¡i Ä‘á»u ở trong dãy núi Ai Lao cảâ€.
- “Vì bị ngâm nước trong băng lâu quá, cả hai Ä‘á»u bị tê liệt như nhau, không sao Ä‘i lại được. Nhưng Công Tôn Äá»™c Ngã đã có đệ tá»­ truyá»n thụ võ công rồi, ngưá»i đó lại là Diệp Nguyên Äào mà ta đã tình cá» gặp gỡ và còn kết nghÄ©a kim lan vá»›i nhau nữa. Y há»c há»i vá»n vẹn có ba năm mà võ công đã luyện tá»›i mức như vậy rồi. Còn sư phụ cá»§a y vì đã dồn hết công lá»±c sang cho y nên đã kiệt lá»±c mà chếtâ€.
- “Công Tôn Vi Ngã muốn thâu La Tinh Thạch làm đồ đệ, không ngá» Tinh Thạch lại bá»—ng dưng mất tích, nên ý niệm cá»§a y chưa tuyệt mà cho tá»›i ngày nay y vẫn còn sống ở trong rừng rậm trên núi Ai Laoâ€.
NghÄ© tá»›i Công Tôn Vi Ngã tôi nghiệp như vậy, Tiểu Thanh vừa Ä‘i đưá»ng vừa mua sẵn trước những thức ăn, quần áo và đồ sung cần thiết để tặng cho sư phụ vị lai cá»§a mình.
Khi vào tá»›i khu rừng rậm cá»§a núi Ai Lao, vì khu rừng ấy quá rá»™ng lá»›n nên Tiểu Thanh tìm mãi cÅ©ng không thấy chá»— Công Tôn Vi Ngã Ä‘ang bị giam lá»ng.
Tuy vậy nàng vẫn không nản chí chút nào, hễ gặp rừng là vào tìm kiếm.
Trong những khu rừng già chưa có ai khai khẩn như vậy, tất phải có rất nhiá»u độc trùng, quái xà kỳ cầm dị thú. Thậm chí cả ruồi muá»—i trong những khu rừng già ấy cÅ©ng khác ruồi muá»—i thưá»ng rất nhiá»u, không những to gấp mấy lần mà lại còn có ná»c độc rất kỳ lạ.
Vì cây cối quá rậm rạp nên khu rừng nào cÅ©ng thế, dù là ban ngày cÅ©ng tối om như chiá»u hôm, lại thêm những cây lá mục nát, xác chết cá»§a trùng hổ, chim chóc hòa thành những chướng khí rất khó ngá»­i. Thật là má»™t bước Ä‘i là má»™t bước hiểm nghèo, dù Tiểu Thanh là ngưá»i có võ công thượng thừa như vậy cÅ©ng phải trải qua rất nhiá»u gian truân nguy hiểm và khổ sở không thể tưởng tưởng được.
Äi hết khu rừng này tá»›i khu rừng ná», lúc ấy nàng Ä‘i tá»›i má»™t khu rừng thật lá»›n.
Khu rừng này vừa to vừa rậm rạp hÆ¡n những khu rừng trước nhiá»u. Nàng đã được trông thấy rất nhiá»u loại trùng độc và thú dữ kì lạ chưa từng được trông thấy bao giá» nên bây giá» Ä‘i tá»›i khu rừng lá»›n này, nàng Ä‘oán chắc bên trong thể nào cÅ©ng có cầm thú và trùng độc kì lạ hÆ¡n những khu rừng trước, chưa biết chừng còn gặp những quái vật rất hung ác mà nàng chưa hỠđược trông thấy là khác.
Nàng vừa Ä‘i vừa nghÄ©, Ä‘i được má»™t quãng đưá»ng khá xa nàng má»›i nhận thấy mình đã ước Ä‘oán sai, vì nàng không há» gặp má»™t con rắn, má»™t con chim, má»™t con thú thưá»ng, thậm chí má»™t con trùng độc nào xuất hiện cả.
Càng Ä‘i, Tiểu Thanh càng thắc mắc vô cùng, và nàng đã bắt đầu thấy khát, liá»n ngồi xuống má»™t gốc cây lấy bình nước ra uống. Uống xong nàng má»›i bắt đầu để ý nhìn chung quanh. Nàng thấy ở chá»— nàng Ä‘ang ngồi, cây cối không rậm rạp cho lắm, lá phá»§ trên mặt đất rất đầy và thỉnh thoảng có mùi mục nát và hôi hám xông lên rất khó ngá»­i. Chá»— bên trái, cách chừng bảy, tám thước có má»™t thứ cá» nhá» màu Ä‘en cao chừng hÆ¡n má»™t thước má»c lên rất rậm. Nàng liá»n nghÄ© bụng :
- “Ta Ä‘i vào trong các khu rừng chỉ thấy cây và các lá rụng phá»§ đầy xuống đất thôi chứ chưa há» thấy qua má»™t ngá»n cá» nào cả, ngay cả những ngá»n cá» màu Ä‘en kì lạ này cÅ©ng không thấy má»™t khu rừng nào có hết. Tại sao Công Tôn Vi Ngã ở trong hoàn cảnh này mà sống được mưá»i bảy, mưá»i tám năm như thếâ€?
Lúc ấy đang giữa trưa, nàng bỗng nghe có tiếng vo vo. NhỠnơi đó thưa thớt, ánh nắng có thể chiếu xuống được nên nàng mới có thể trông thấy rõ cảnh vật của khu rừng này.
Tiểu Thanh bèn đứng dậy, đi tìm xem tiếng kêu vo vo đó là tiếng kêu gì.
Nàng bá»—ng thấy trong bụi cây ở trước mặt có má»™t con ong Ä‘en khổng lồ, to bằng nắm tay cá»§a ngưá»i Ä‘ang bay tá»›i. Loại ong Ä‘en này ở những khu rừng khác cÅ©ng có, nàng đã từng gặp má»™t hay hai lần rồi và suýt nữa bị đốt phải, sau nàng phải dùng Phích Không chân lá»±c má»›i đánh chết được nên nàng biết loại ong này lợi hại lắm, không kém gì NgÅ© Äá»™c Tán Hoa Phong cá»§a Hách Liên Anh oai trấn giang hồ.
Loại ong này rất hiếu chiến, tuy nàng chưa bị nó đốt bao giỠnhưng đã mục kích nó đốt một con rắn mào gà, chỉ trong nháy mắt con rắn đã chết ngay tại chỗ.
Tiểu Thanh biết loại ong này lợi hại thế nào nên khi vừa thấy nó xuất hiện đã giới bị luôn.
Quả nhiên con ong Ä‘en to bằng nắm tay vừa xuất hiện là định tâm đốt Tiểu Thanh thật nên nó vừa trông thấy nàng là nhắm hướng xông tá»›i. Tiểu Thanh liá»n vận ná»™i gia chân khí lên, nghênh tụ vào ngón tay giữa bên phải để chá» con ong bay tá»›i là tấn công luôn.
Không ngỠcon ong chưa bay tới chỗ nàng thì đã có chuyện quái lạ xảy ra.
Con ong bay tới cách Tiểu Thanh chừng bảy tám thước bỗng bị một hấp lực rất mạnh làm cho bay tréo sang một bên, rớt vào bụi cỠđen nho nhỠkì lạ.
Căn cứ vào Ä‘iá»u kì quái vừa xảy ra, Tiểu Thanh Ä‘oán chắc trong bụi cá» Ä‘en nho nhá» kia thế nào cÅ©ng có quái vật gì đó có sức hút rất mạnh. Và căn cứ kinh nghiệm mấy ngày xuyên qua rất nhiá»u khu rừng rậm, Tiểu Thanh còn Ä‘oán chắc quái vật núp trong kia thể nào cÅ©ng là mãng xà, thạch sùng khổng lồ hay độc long... Bất cứ quái vật gì đã có sức hút rất mạnh và khắc chế nổi ong Ä‘en như vậy thì phải lợi hại hÆ¡n ong Ä‘en nhiá»u và cÅ©ng khó đối phó lắm chứ không phải chÆ¡i.
Tiểu Thanh Ä‘ang còn Ä‘ang đỠphòng và phá»ng Ä‘oán bá»—ng nghe tiếng nhai tóp tép trong bụi cỠấy. Trong khu rừng già chưa có ai khai khẩn này thì chỉ nghe tiếng hổ gầm, vượn hú, gió thổi chứ chưa bao giá» có tiếng nhai tóp tép như vậy cả.
Nghe thấy tiếng kêu ấy, Tiểu Thanh lại càng chắc rằng con ong đã bị quái vật nhai và nuốt chửng rồi. Lòng hiếu kỳ thúc đẩy, Tiểu Thanh định kiếm cách dụ quái vật ấy xuất hiện để xem là con vật gì, hình dáng ra sao?
Nàng đã quyết định như vậy liá»n đưa mắt nhìn chung quanh tìm lối rút lui trước, rồi má»›i ngầm tụ chân khí, nhắm bụi cá» Ä‘en nho nhỠấy tấn công luôn má»™t chưởng. Tuy cách xa bảy, tám thước nhưng nàng tin rằng chưởng lá»±c cá»§a mình cÅ©ng đủ đánh bật bụi cá» lên và quái vật sẽ phải xuất hiện.
NgỠđâu chưởng lá»±c cá»§a nàng tấn công trúng đích rồi mà bụi cá» Ä‘en ấy vẫn không nhúc nhích chút nào. Nàng rất kinh ngạc, lại tấn công thêm má»™t chưởng nữa, chưởng này không những phát xuất vá»›i mưá»i hai thành công lá»±c mà còn là thức “Thiên SÆ¡n lạc má»™c†(cây rụng trên núi Thiên SÆ¡n) trong Cuồng Phong cá»­u thức, má»™t môn tuyệt há»c cá»§a Vô Danh thần ni năm xưa đã oai trấn võ lâm, oai lá»±c mạnh không thể tưởng tượng được. Khi ở Tung SÆ¡n, Tiểu Thanh đã sá»­ má»™t lần và cả Hách Liên Anh lẫn Âm Tố Mai Ä‘á»u phải kiêng nể. Nàng đã giở thế võ ấy ra thì đừng nói là bụi cá» mà dù là má»™t bụi dây gang cÅ©ng phải đứt ra từng khúc má»™t.
NgỠđâu bụi cỠấy vẫn đứng yên không há» suy suyển chút nào, nàng hoảng sợ vô cùng, vì dù bụi cá» Ä‘en là dị vật hãn thế có thể kháng cá»± nổi cương phong chân lá»±c nhưng còn những lá rụng ở quanh đó, tại sao cÅ©ng không có má»™t cái nào bay lên hết? Tuy hoảng sợ nhưng Tiểu Thanh vẫn định đánh liá»u tiến tá»›i gần để xem bụi cỠđó là vật gì?
Nàng chưa kịp bước chân tá»›i thì bá»—ng có sá»± việc quái dị khác xảy ra tiếp, bụi cá» Ä‘en đó bá»—ng dâng lên trên cao hÆ¡n năm, sáu trượng. Thì ra đó không phải là cây cá» chi hết, mà là đầu tóc vá»›i bá»™ râu bùi rối cá»§a má»™t ngưá»i nằm trong đống lá rụng.
Bây giá» ngưá»i ấy bá»—ng ngồi dậy thì tất nhiên râu và tóc cÅ©ng phải dâng lên cao theo.
Mặt mÅ©i cá»§a ngưá»i đó bị râu tóc che lấy nên không sao trông rõ, chỉ thấy hai gò má cao, lẹp kép có da không có thịt, hai mắt lõm vào. Bá»™ râu cá»§a ngưá»i đó dài hÆ¡n hai thước, tóc tất nhiên phải dài gấp ba gấp bốn, nhưng dù là râu hay tóc cÅ©ng Ä‘á»u Ä‘en nhánh, không có má»™t chút Ä‘iểm hoa râm nào cả. Ngưá»i ấy ngồi dậy rồi, ná»­a thân dưới vẫn chôn ở trong đống lá rụng.
Chỉ trông thấy hình dáng kì cục cá»§a ngưá»i đó, Tiểu Thanh cÅ©ng Ä‘oán biết đó hẳn phải là Trưá»ng Tiếu Thiên Vương Hạn Äịa Vô Hoàn Quá»· Kiến Sầu Thiên Âm Thần Ma Công Tôn Vi Ngã nên nàng vừa kinh hãi, vừa mừng rỡ. Nhưng nàng phải làm thế nào để đối phương không biết mình đặc biệt đến tìm kiếm vì vậy nàng giả bá»™ kinh ngạc thất thanh há»i :
- Lão bá bá, có phải con ong đen vừa rồi bị lão bá bá nuốt mất phải không?
Tiểu Thanh đã định tâm tìm kiếm và Ä‘oán biết Công Tôn Vi Ngã má»™t mình ở trong rừng rậm này mưá»i mấy năm như thế trong lòng hẳn sinh buồn bá»±c, nhất là vấn đỠtrưá»ng kì cô độc sẽ gây thiếu thốn hẳn nhân tình hòa thiện nên vừa mở mồm nàng đã gá»i đối phương là lão bá bá, má»™t tiếng kêu gá»i rất thân thiện, và cÅ©ng được những ngưá»i lá»›n tuổi ưa thích nhất.
Quả nhiên ba chữ “lão bá bá†đã làm Công Tôn Vi Ngã phải lá»™ nụ cưá»i đã bao năm nay chưa há» có, rồi gật đầu đáp :
- Con ong ấy là Ô Vương Phong, ăn ngon lắm.
Tiểu Thanh kêu ối chà má»™t tiếng, cau mày lại đỡ lá»i :
- Lão bá bá ăn nó rồi ư, theo cháu biết thì loại ong đấy độc lắm.
Công Tôn Vi Ngã lắc đầu, vừa cưá»i vừa đáp :
- Lão phu đã ăn quen những độc vật đó rồi, nên càng độc bao nhiêu càng ăn ngon bấy nhiêu.
Tiểu Thanh tiến tá»›i gần, mỉm cưá»i há»i :
- Có phải lão bá bá cũng giống như cháu, lên đây du ngoạn sơn thủy đấy không? Sao râu và tóc của lão bá bá lại dày và rậm như vậy? Nằm ngủ trong đám lá rụng này rất dễ trúng phải chướng khí lắm đấy.
Công Tôn Vi Ngã trợn tròn xoe đôi mắt, tia ra hai luồng ánh sang chói lá»i, ngắm nhìn Tiểu Thanh từ đầu đến chân rồi mỉm cưá»i đáp :
- Lão phu không phải du sÆ¡n ngoạn thá»§y đâu, mà đã ở trong khu rừng rậm này, cứ ngồi yên không cá»­ động như vậy đã mưá»i tám năm nay rồi.
Tiểu Thanh kêu ồ một tiếng và nói tiếp :
- Thảo nào râu tóc cá»§a lão bá lại dài và bù rối như thế... Thì ra lão bá đã ở đây mưá»i tám năm trá»i...
Nói tá»›i đây, nàng cố ý nhìn xuống ná»­a dưới vùi trong đống lá rụng cá»§a Công Tôn Vi Ngã mà cau mày lại há»i tiếp :
- Có phải hai chân của lão bá bị cụt đấy không? Hay là bị phong thấp? bằng không sao lại ở trong khu rừng rậm này lâu như vậy? Khi đói lão bá ăn gì? Và khi khát lão bá uống gì?
Mưá»i tám năm trá»i Công Tôn Vi Ngã chỉ gặp có má»™t ngưá»i là Ngải Thiên Trạch nhưng chưa có ai quan tâm há»i han như vậy nên khi nghe Tiểu Thanh há»i mấy câu như thế, trong lòng y cảm thấy rầu rÄ© khôn tả và hai hàng lệ ứa ra khóe mắt.
Tiểu Thanh kêu á»§a má»™t tiếng, lại há»i :
- Tại sao lão bá lại khóc như thế?
GiÆ¡ chiếc tay phải gầy gò không khác gì chân chim lên, Công Tôn Vi Ngã gạt hai hàng lệ rồi gượng cưá»i há»i Tiểu Thanh :
- Chú em này tên hỠlà gì thế?
Vì không cần giấu diếm, lại muốn Công Tôn Vi Ngã khá»i nghi ngá», Tiểu Thanh lắc đầu đáp ngay :
- Lão bá đừng gá»i cháu là chú em, chính cháu là má»™t cô bé đấy. Cháu há» Nhiếp, tên Tiểu Thanh, vì muốn tiện Ä‘i lại giang hồ nên cháu má»›i phải cải nam trang thế này.
Công Tôn Vi Ngã thấy nàng tự nhận là phận gái, lại ngắm nhìn nàng một hồi, rồi thở dài nói :
- Nhiếp cô nương, hạ bàn của lão phu là bị phong thấp nên mới bị giam hãm trong khu rừng này lâu như thế, còn nói đến vấn đỠđói khát...
Y vừa nói tới đó, Tiểu Thanh bỗng nhún chân một cái nhảy vỠphía sau luôn.
Công Tôn Vi Ngã cuống cả lên, vá»™i kêu gá»i :
- Nhiếp cô nương đừng có đi vội, ở đây nói chuyện với lão nửa ngày rồi hãy đi sau.
Thì ra Tiểu Thanh nhảy lại chá»— gốc cây nàng vừa ngồi lấy cái túi da cá»§a minh, rồi từ từ Ä‘i đến bên cạnh Công Tôn Vi Ngã vừa cưá»i vừa nói :
- Lão bá bá, cháu chưa đi đâu. Cháu thấy lão bá khổ sở một cách quá tội nghiệp như vậy nên mới đi lấy thức ăn thức uống cho lão bá đấy chứ.
Công Tôn Vi Ngã bá»—ng trợn tròn xoe đôi mắt, đôi ngươi tia ra hai luồng ánh sang xanh nhìn thẳng vào mặt Tiểu Thanh quát há»i :
- Nhiếp Tiểu Thanh... ngươi... bảo ta... tội nghiệp ư?
Bộ dạng giận dữ của Công Tôn Vi Ngã quả thật khủng khiếp nhưng Tiểu Thanh đã dự liệu từ trước nên rất ung dung gật đầu đáp :
- Phải, lão bá tá»™i nghiệp lắm! Tại sao cháu không dám nói chứ? Lão bá trông ngưá»i chẳng ra ngưá»i, ma chẳng ra ma, má»™t thân má»™t mình bị bệnh nên bị giam giữ trong khu rừng rậm này. Muốn ăn uống không có rượu, cÆ¡m nước, muốn nói chuyện không có thân bằng, cố hữu... Thậm chí cả rắn rết chim chóc cÅ©ng sợ bị bá bá nuốt chá»­ng mà không dám lại gần, má»™t thân má»™t mình cô đơn buồn bá»±c. Cháu không hiểu tại sao lão bá có thể sống những mưá»i tám năm như thế. Lão bá mà không tá»™i nghiệp thì thá»­ há»i trên thế gian này còn có ai tá»™i nghiệp hÆ¡n nữa không?
Bộ mặt đang giận dữ từ từ dịu lại khi nghe Tiểu Thanh nói như thế. ChỠnàng nói xong, Công Tôn Vi Ngã đã lộ vẻ rầu rĩ và trông thật tội nghiệp, rồi khẽ thở dài một tiếng, lại ứa hai hàng lệ ra ngay.
Tiểu Thanh mở túi da lấy má»™t hồ lô rượu ra đưa cho Công Tôn Vi Ngã vừa cưá»i vừa khuyên rằng :
- Lão bá bá đừng có khóc nữa, cháu biếu lão bá bá một hồ lô rượu ngon để lão bá bá uống.
Nghe tá»›i đó Công Tôn Vi Ngã vá»™i gạt lệ ngay, hai mắt liá»n nhìn thẳng vào hồ lô rượu trên tay cá»§a Tiểu Thanh, hình như có vẻ không tin, vá»›i giá»ng run run há»i :
- Nhiếp cô nương... tôi đối xử với cô nương hung dữ như thế... sao cô nương... sao cô nương còn cho tôi uống rượu như vậy?
Tiểu Thanh mỉm cưá»i đáp :
- Cháu biết lão bá đã lâu năm không được uống rượu, thế nào cÅ©ng thèm rượu lắm. Rượu này là Mao Äài Tá»­u ở Quý Châu, ngon lắm đấy.
Nói xong nàng đưa hồ lô rượu cho Công Tôn Vi Ngã.
Hai tay run lẩy bẩy đỡ lấy hồ lô rượu, Công Tôn Vi Ngã vừa mở nút, vừa nhìn Tiểu Thanh lá»™ vẻ rất cám Æ¡n, giá»ng run run đáp :
- Nhiếp cô nương tử tế quá... lão phu... lão phu phải làm thế nào để báo ơn cô nương mới được.
Tiểu Thanh cưá»i đỡ lá»i :
- Lão bá bá cứ thá»§ng thẳng uống, trong túi da cá»§a cháu còn hai hồ lô to, má»™t đựng rượu Mao Äài, má»™t đựng rượu Äại Khúc, còn nhiá»u những thịt quay gà sấy, các thứ rau muối... cam Ä‘oan ngon lành hÆ¡n con ong hồi nãy nhiá»u.
Công Tôn Vi Ngã vừa nghe đã thèm nhỠdãi rồi, uống luôn mấy hớp rượu rồi van lơn Tiểu Thanh :
- Nhiếp cô nương có nhiá»u thức ăn ngon như thế thì mau Ä‘em ra cho lão phu ăn vá»›i.
Tiểu Thanh mỉm cưá»i :
- Lão bá bá chá»› nên ăn quá no như thế, mưá»i mấy năm trá»i không ăn những thức ăn nấu nướng, nay nhất đán ăn nhiá»u quá thì thế nào dạ dày cÅ©ng bị Ä‘au. Cho nên cháu sẽ đưa từng thứ má»™t cho lão bá bá ăn dần.
Nàng vừa nói vừa móc trong túi ra một cái hũ đựng rau muối với một cái lược sừng cán dài.
Công Tôn Vi Ngã đã lâu năm chưa được ăn đồ nhậu nên vừa thấy rau muối đã bốc má»™t nắm bá» vào mồm nhai ngấu nghiến. Vừa ăn y vừa nhìn cái lược trong tay Tiểu Thanh, ngạc nhiên há»i :
- Nhiếp cô nương lấy cái lược ra chi vậy? chẳng lẽ định cho lão phu ăn cái đó?
Thấy vị kì nhân cái thế này tham ăn tham uống má»™t cách tá»™i nghiệp, Tiểu Thanh vừa mỉm cưá»i vừa đáp :
- Vì thấy râu và tóc của lão bá bù rối quá, nên cháu mới lấy lược chải chuốt cho lão bá đấy.
Uống một hớp rượu thật lớn, Công Tôn Vi Ngã mừng rỡ đến chảy nước mắt, thở dài và lắc đầu nói tiếp :
- Thật không ngá» lão phu lại có phước thế này. Ở trong rừng rậm cá»§a núi Ai Lao lại được má»™t cô nương hảo tâm má»i lão phu ăn ngon, uống rượu mà còn chải tóc cho lão quái vật trông như yêu ma này nữa.
Rất cẩn thận Ä‘i từ từ đến gần chải tóc cho Công Tôn Vi Ngã, Tiểu Thanh mỉm cưá»i nói tiếp :
- Lão bá bá, rau muối này ngon thật nhưng nó mặn lắm, không nên ăn quá nhiá»u. Äể cháu vừa chải tóc cho lão bá vừa kể chuyện cho lão bá nghe.
Công Tôn Vi Ngã bỗng lẩm bẩm tự nói :
- Lạ thật, lạ thật!
Tiểu Thanh vá»™i há»i :
- Cái gì mà lão bá kêu lạ như vậy?
Công Tôn Vi Ngã đáp :
- Ở trong rừng già mấy chục năm nay không ai lui tá»›i, sao cô nương trông thấy lão phu ná»­a yêu ná»­a quá»· này mà không ngạc nhiên chút nào nhỉ? Cho tá»›i giá» vẫn không thèm há»i há» tên và lai lịch cá»§a lão phu.
Tiểu Thanh vừa cưá»i vừa đáp :
- Ở trong hoàn cảnh này mà lão bá có thể sống được mưá»i tám năm không chết thì tất nhiên phải là tuyệt thế kì nhân. Cháu biết những vị kì nhân như lão bá phần nhiá»u hay giữ bí mật thân phận và lai lịch cá»§a mình. CÅ©ng như Bạch Cư Dị nói “Cùng má»™t lứa bên trá»i lận đận, gặp gỡ nhau lá» sẵn quen nhauâ€. Lão bá bá há» Trương, há» Lý, hay há» Gia Cát cÅ©ng có liên quan gì đến cháu đâu. Cháu ở đây cùng lắm cÅ©ng chỉ má»™t hai hôm tiếp chuyện vá»›i lão bá rồi phải lên đưá»ng Ä‘i ngay, ngưá»i Äông kẻ Tây biết thêm được má»™t chút bí mật cá»§a võ lâm thì sau này lại càng mang thêm phiá»n não trong giang hồ. Cho nên cháu không há»i lai lịch cá»§a lão bá bá mà chỉ gá»i lão bá bá thôi là nguyên do như thế. Mà gá»i như vậy thì lại càng thân mật hÆ¡n có phải không?
Công Tôn Vi Ngã nghe đến đó bá»—ng kêu ối chà má»™t tiếng rồi vá»™i há»i :
- Nhiếp cô nương chỉ ở lại đây một hai ngày là vội đi ngay ư?
Tiểu Thanh mỉm cưá»i đáp :
- Cháu không có lý do gì ở lại đây lâu được, trừ phi cháu có thể chữa khá»i bệnh tệ liệt cá»§a lão bá bá. Tuy Tiểu Thanh thông thạo cả văn lẫn võ, nhưng riêng có nghá» y thì nàng chưa há»c há»i bao giá».
Công Tôn Vi Ngã há»›n hở cưá»i nói tiếp :
- Nhiếp cô nương, tuy cô nương không thông thạo y lý, không chữa được bệnh tê liệt cá»§a lão phu, nhưng vẫn có thể chữa khá»i được tâm bệnh còn quan trá»ng hÆ¡n bệnh tê liệt cá»§a lão phu nhiá»u.
Tiểu Thanh biết kế muốn bắt cố ý thả cá»§a mình đã có công hiệu, đối phương Ä‘ang mắc lỡm và ăn câu cá»§a mình dần nhưng nàng vẫn làm bá»™ ra vẻ kinh ngạc há»i tiếp :
- Lão bá bá còn có tâm bệnh nữa hay sao?
Công Tôn Vi Ngã gật đầu, thở dài đáp :
- Tâm bệnh của lão phu nặng lắm.
Tiểu Thanh nÅ©ng nịu cưá»i và vá»™i đỡ lá»i :
- Lão bá bá hãy khoan kể cho cháu nghe tâm bệnh ấy, để cháu hãy chữa bệnh thèm ăn thèm uống của lão bá bá trước.
Nói xong nàng cài cái lược vào tóc cá»§a Công Tôn Vi Ngã và quay trở lại chá»— túi da, lấy má»™t hồ lô rượu Äại Khúc cá»§a Lư Châu vá»›i ná»­a con gà quay.
Mưá»i tám năm nay, Công Tôn Vi Ngã không nhịn đói thì phải đợi chá» rắn rết cầm thú chạy qua bắt lấy ăn cả lông lẫn máu, ăn sống nuốt tươi để cho đỡ đói khát, nên bây giá» y trông thấy Tiểu Thanh cầm ná»­a con gà quay đã thèm rá» dãi và hai mắt cứ nhìn chòng chá»c vào con gà ấy.
Tiểu Thanh xé má»™t miếng lưá»n gà đưa vào mồm Công Tôn Vi Ngã, tá»§m tỉm cưá»i nói :
- Lão bá bá thá»­ nếm xem gà quay này có ngon không? Gà này là cháu nhá» ngưá»i ta quay há»™, trước khi quay phải treo gà lên phÆ¡i gió cho thật khô, không còn má»™t tí nước nào trong thịt gà rồi má»›i bá» vào chảo quay. Vì vậy không những ăn rất ngon miệng mà còn để được dăm bữa ná»­a tháng không bị hư nữa.
Ä‚n xong miếng lưá»n gà, Công Tôn Vi Ngã khen ngon luôn miệng, và không má»™t chút khách sáo nào y giằng lấy con gà trên tay Tiểu Thanh ăn lấy ăn để, cả xương cÅ©ng ăn nốt, thật là sạch sành sanh, không để lại má»™t tí gì.
Tiểu Thanh lắc đầu, không sao nhịn được bật cưá»i nói :
- Lão bá bá ăn uống kiểu này trông khó coi quá. Ai lại ăn hết nửa con gà mà cả xương của nó cũng ăn hết sạch như vậy.
Công Tôn Vi Ngã xoa bụng mấy cái cưá»i ha hả đáp :
- Äừng nói ná»­a con gà, bây giá» cô nương có bắt má»™t con trăn đến đây lão phu cÅ©ng có thể ăn hết sạch, cả xương lẫn da cá»§a nó cÅ©ng không còn sót lại má»™t tí nào hết.
Tiểu Thanh cau mày lại nói tiếp :
- Lão bá bá, trước kia là vì bất đắc dĩ chứ bây giỠđã có rượu uống, có thức ăn để ăn rồi, thì ăn làm sao được những loài rắn rết trông thấy cũng phải buồn nôn như thế chứ.
Công Tôn Vi Ngã thở dài một tiếng, ứa nước mắt ra nhìn Tiểu Thanh một hồi rồi lắc đầu đáp :
- Nhiếp cô nương, ở trong rừng rậm này tuy bây giá» lão phu có rượu uống, có thức ăn để ăn thật, nhưng khi cô nương Ä‘i khá»i, lão phu vẫn phải ăn những loài côn trùng rắn rết ấy, bằng không lấy cái gì để mà nuôi sống?
Tiểu Thanh cau mày lại u oán nói tiếp :
- Hình như cháu rất hợp duyên với lão bá thì phải, nên cháu không nỡ lòng nào bỠđi ngay.
Công Tôn Vi Ngã nghe nói cả mừng vá»™i đỡ lá»i :
- Có thá»±c cô nương không khinh khi, không ghét bá» lão phu đấy không? Lão phu đã sá»›m biết cô nương thế nào cÅ©ng có thể chữa khá»i được tâm bệnh cá»§a lão phu mà.
Tiểu Thanh gật đầu nói tiếp :
- Bây giá» cháu há»i lão bá bá có tâm bệnh gì thế?
Công Tôn Vi Ngã thở dài đáp :
- Ngưá»i chết phải để lại danh, cá»p chết thì để lại da. Võ há»c cá»§a lão phu có thể nói là vô địch thiên hạ, chẳng lẽ lại để cho nó chết theo mình hay sao? Ãt nhất cÅ©ng phải để lại má»™t chút dấu vết gì chứ?
Thấy đối phương đã nói vào chính đỠcâu chuyện mà mình muốn rồi, nhưng Tiểu Thanh vẫn phải thi hành tiếp kế “Muốn bắt phải cố ý thả trước†nên nàng làm như không coi đó là chuyện quan trá»ng, liá»n cưá»i khì và đáp :
- Lão bá bá nói rất đúng, võ công của lão bá bá cao siêu lắm.
Công Tôn Vi Ngã vừa cưá»i vừa há»i lại :
- Sao cô nương lại biết công phu của lão phu cao siêu?
Tiểu Thanh vừa dung tay chải tóc vừa nÅ©ng nịu cưá»i đáp :
- Lão bá bá có thể nuốt sống con Ô Vương Phong độc như thế, đủ thấy ná»™i công “NgÅ© Hành công lá»±c†đã luyện tá»›i trên mưá»i hai thành rồi.
Công Tôn Vi Ngã vừa cưá»i vừa định nói thì Tiểu Thanh đã nói tiếp :
- Nhất là vừa rồi hai lần cháu ra chưởng tấn công nhưng chẳng những không đánh rụng được má»™t sợi râu cá»§a lão bá bá mà cả những chiếc lá rụng xung quanh ngưá»i lão bá bá cÅ©ng không việc gì. Äá»§ thấy lão bá bá đã luyện được thân pháp tá»›i mức không sao há»§y hoại được, và còn thần hóa đến cả những vật xung quanh mình nữa.
Công Tôn Vi Ngã càng nghe càng yêu mến Tiểu Thanh, liá»n mỉm cưá»i đỡ lá»i :
- Nhiếp cô nương có đôi mắt sành lắm, vừa rồi hai thế chưởng cá»§a cô nương rất lợi hại, nhất là thế chưởng sau lại càng mạnh thêm, đủ thấy cô nương cÅ©ng có tương đương há»a hầu rồi.
Tiểu Thanh vừa cưá»i vừa đáp :
- Chút công lá»±c tầm thưá»ng cá»§a cháu đối phó vá»›i những nhân vật tầm thưá»ng trong võ lâm thì còn có thể đối địch được má»™t vài thế, chứ còn vá»›i lão bá bá thì thật không khác gì con Ä‘om đóm so vá»›i ngá»n nến rất to.
Công Tôn Vi Ngã liá»n ám thị cho Tiểu Thanh mà thở dài nói tiếp :
- Nhiếp cô nương đã biết lão phu có công phu lợi hại vô địch như vậy thì tất nhiên phải biết không bao giỠlão phu lại để cho nó mai một đâu.
Tiểu Thanh đảo ngược đôi ngươi má»™t vòng, cưá»i nÅ©ng nịu đỡ lá»i :
- Cháu nhận thấy lão bá bá chẳng cần phải lo âu đến chuyện đó làm chi.
Công Tôn Vi Ngã vá»™i há»i :
- Nhiếp cô nương nói như thế có nghĩa là gì?
Tiểu Thanh vừa cưá»i vừa đáp :
- Lão bá bá sống ở trong tình trạng khó khăn và buồn tẻ này mà còn được mưá»i tám năm. Huống chi bây giá» cháu đã quen biết lão bá rồi, từ giá» trở Ä‘i cháu sẽ thưá»ng tá»›i đây thăm lão bá bá và chuẩn bị đầy đủ thức ăn thức uống thì lão bá bá cÅ©ng sống thêm được ít nhất là ba mươi sáu năm nữa.
Công Tôn Vi Ngã lắc đầu nói :
- Nhiếp cô nương nói sai rồi!
Tiểu Thanh vá»™i há»i lại :
- Sao lão bá bá lại bảo là cháu nói sai?
Công Tôn Vi Ngã gượng cưá»i đáp :
- Lão phu nhận thấy hình như là chỉ cần ở lại trong khu rừng này thế nào cũng bị chết chứ không sai.
Tiểu Thanh không hiểu vá»™i há»i :
- Sao lão bá bá lại nói như thế? Chỉ trừ ná»­a thân dưới bị phong thấp không thể cá»­ động được thôi, còn ná»­a ngưá»i lão bá bá vẫn ăn uống nói năng được như thưá»ng thì có khi nào lại chết sá»›m như thế?
Rầu rĩ thở dài Công Tôn Vi Ngã nói :
- Nhiếp cô nương không biết đấy thôi, bây giá» lão phu Ä‘ang sống trong hoàn cảnh ná»­a sống ná»­a chết, có lẽ chỉ có thể sống thêm ná»­a hay má»™t năm nữa, và chưa biết chừng chỉ trong chốc lát sẽ tắt thở ngay. Nhiếp cô nương phải nên biết rằng hoàn cảnh cá»§a lão phu hiện Ä‘ang sống ở đây bất cứ ngưá»i nào cÅ©ng không chịu đựng nổi!
Tiểu Thanh nghe Công Tôn Vi Ngã nói như vậy thì đúng như chá»§ nhân cá»§a mình đã Ä‘oán, sở dÄ© ông ta sống được như thế là chỉ nhá» má»™t nghị lá»±c kì lạ chống chá»i. Há»… nghị lá»±c ấy tiêu tan thì vị kì nhân nhất thá»i rất tá»™i nghiệp này sẽ bị chết khô héo như má»™t ngá»n đèn dầu cạn vậy.
Công Tôn Vi Ngã thấy Tiểu Thanh không nói năng gì vá»™i há»i :
- Sao Nhiếp cô nương lại không nói năng gì thế?
Tiểu Thanh lên tiếng đáp :
- Lão bá bá, nếu cháu có võ công như lão bá bá thì cháu không tin thắng không nổi con ma bệnh, và thể nào cÅ©ng nghÄ© ra cách chữa khá»i căn bệnh phong thấp cá»§a mình.
Công Tôn Vi Ngã gật đầu đỡ lá»i :
- Lão phu cÅ©ng có ý nghÄ© như cô nương, muốn dùng “Khảm Ly chân khí†để đả thông mạch đã làm cho ná»­a ngưá»i dưới bị tê liệt bấy lâu nay.
Tiểu Thanh liá»n lá»›n tiếng há»i :
- Lão bá bá đã có tài năng như vậy thì sao lại không làm như thế?
Công Tôn Vi Ngã đáp :
- Vì làm như vậy nếu may mắn chữa khá»i được thì lão phu có thể trông lại ánh mặt trá»i, tái xuất giang hồ, còn như thất bại là phải chết thảm ngay.
Tiểu Thanh mỉm cưá»i há»i tiếp :
- Lão bá bá sống như thế này thì còn thú vị gì, sao lão bá bá không thử một phen, chả lẽ lão bá bá còn sợ chết hay sao?
Công Tôn Vi Ngã rầu rĩ, thở dài đáp :
- Nhiếp cô nương, không phải lão phu sợ chết đâu. Chẳng qua lão phu không muốn Ä‘em tuyệt há»c cá»§a mình xuống dưới âm phá»§ cho nên muốn kiếm má»™t ngưá»i đồ đệ trước, rồi má»›i liá»u than đấu vá»›i bệnh ma má»™t phen.
Tiểu Thanh nói :
- Tiếc thay địa thế cá»§a khu rừng rậm này bất lợi, ít có ngưá»i lui tá»›i. Chứ nếu là nÆ¡i linh sÆ¡n thắng cảnh khác thì đã có không biết bao nhiêu ngưá»i muốn được làm môn đồ cá»§a lão bá bá rồi.
Công Tôn Vi Ngã nói :
- Cách đây không lâu có má»™t ngưá»i bạn cÅ© Ä‘i qua gặp lão phu và hứa sẽ giá»›i thiệu cho má»™t thiếu niên có căn bản rất tốt để làm đồ đệ cá»§a lão phu.
Tiểu Thanh há»i :
- Thế sao bây giỠlão bá bá vẫn còn cô đơn một mình ở trong khu rừng rậm này, sống cô đơn lẻ loi khổ sở như vậy?
Công Tôn Vi Ngã trả lá»i :
- Lão phu cÅ©ng không hiểu vì sao cho đến giá» vẫn chưa thấy ngưá»i bạn đó Ä‘em thiếu niên kia tá»›i.
Lúc đó Tiểu Thanh đã chải đầu cho Công Tôn Vi Ngã xong, và còn kết má»™t búi tóc đạo sÄ© nữa. Nàng thá»§ng thẳng đỡ lá»i :
- Nguyên nhân giản dị lắm, vì thiếu niên ấy vô phước.
Công Tôn Vi Ngã nghe thấy nàng nói như thế thì rất kinh ngạc và mừng rỡ, vá»™i lên tiếng há»i :
- Vẫn biết làm đồ đệ cá»§a lão phu thì có thể há»c há»i được má»™t số môn võ công tuyệt thế, nhưng phải trưá»ng kì ở trong khu rừng rậm này thì rất khổ sở, chưa chắc đã có mấy ai chịu nổi.
Tiểu Thanh vừa cưá»i vừa đỡ lá»i :
- Cổ nhân đã dạy “có chịu được cái khổ trên cái khổ thì má»›i hòng trở nên ngưá»i trên ngưá»iâ€, và còn có câu “muốn há»c được tuyệt nghệ vô song thì phải chịu đựng đủ mùi cay đắngâ€. CÅ©ng như má»™t ngôi lầu bảy tầng, có phải là ông trá»i sinh ra đã có ngay đâu, đó là do ngưá»i ta đã tốn công rất nhiá»u má»›i gây dá»±ng lên được.
Công Tôn Vi Ngã nghe Tiểu Thanh nói vậy liá»n nghiêm nét mặt lại há»i :
- Nhiếp cô nương có muốn làm ngưá»i trên ngưá»i, và có chịu đựng nổi cái khổ trong cái khổ không?
Tiểu Thanh kêu ối chà má»™t tiếng, nhìn Công Tôn Vi Ngã kinh ngạc và há»i lại :
- Sao bá»—ng dưng lão bá bá lại há»i cháu như thế, chẳng lẽ lão bá bá muốn thâu cháu làm đồ đệ hay sao?
Công Tôn Vi Ngã lộ vẻ rất thành khẩn, nhìn Tiểu Thanh gật đầu đáp :
- Nhiếp cô nương đoán đúng đấy, không biết lão phu có phước đức đó không nữa.
Tiểu Thanh nÅ©ng nịu há»i tiếp :
- Lão bá bá nói quá lá»i, sá»± thá»±c là phải xem cháu có phước đức đó không má»›i phải. Sao lão bá bá lại nói trái ngược như thế?
Công Tôn Vi Ngã thở dài đáp :
- Nếu tâm nguyện ôm ấp mưá»i tám năm nay mà được thá»±c hiện thì đó chả là phước đức cá»§a lão phu sao? Nhiếp cô nương đừng có suy nghÄ© gì nữa.
Tiểu Thanh vừa cưá»i vừa đỡ lá»i :
- Việc này đối vá»›i cháu là má»™t hồng phúc từ trên trá»i bay xuống, có khi nào cháu lại không dám tiếp nhận thịnh tình này cá»§a lão bá bá...
Rất há»›n hở, Công Tôn Vi Ngã vá»™i xen lá»i há»i :
- Nhiếp cô nương đã nhận lá»i rồi phải không?
Tiểu Thanh thủng thẳng đáp :
- Cháu nhận thấy còn có hai vấn Ä‘á».
Công Tôn Vi Ngã vá»™i há»i :
- Vấn đỠgì thế? Cô nương cứ nói ra để chúng ra nghiên cứu xem.
Tiểu Thanh nói :
- Vấn đỠthứ nhất, lão bá bá là má»™t vị kì nhân trên Ä‘á»i, phải có má»™t ngưá»i đồ đệ vá»›i căn cốt hÆ¡n ngưá»i má»›i xứng...
Không đợi Tiểu Thanh nói xong, Công Tôn Vi Ngã đã vá»™i xua tay đỡ lá»i :
- Äiểm này không thành vấn Ä‘á», đừng nói là trong khu rừng rậm không có má»™t bóng ngưá»i nào lai vãng, mà ngay đến xưa kia lão xông pha trên giang hồ cÅ©ng chưa từng gặp má»™t ngưá»i nào lại có căn cốt tuyệt đẹp như cô nương vậy.
Tiểu Thanh nói tiếp :
- Äiểm thứ hai, cháu không thể ở lại đây lâu được, chậm nhất là giữa tháng Giêng và tháng Hai sang năm thể nào cÅ©ng phải Ä‘i Ngá»c Môn quan phó ước.
Công Tôn Vi Ngã vừa cưá»i vừa đáp :
- Äiá»u này cÅ©ng không thành vấn Ä‘á», lão phu sẽ có cách biến cô nương tốc thành tuyệt nghệ vào trước ngày đó để cô nương Ä‘i gặp gỡ ngưá»i bạn khiến ngưá»i đó phải kinh ngạc không thể tưởng tượng được.
Tiểu Thanh cưá»i nÅ©ng nịu nói tiếp :
- Cái gì lão bá bá cÅ©ng bảo không thành vấn Ä‘á», xem như vậy lão bá bá nhất định muốn thâu nhận cháu làm đồ đệ rồi phải không?
Mặt lá»™ vẻ đắc chí, Công Tôn Vi Ngã mỉm cưá»i đáp :
- Lão phu ghét nhất những tục lệ thưá»ng, khá»i cần phải vái lạy chi hết. Từ nay trở Ä‘i lão phu gá»i cô nương là Thanh nhi, và cô nương gá»i lão phu là sư phụ hay bá bá cÅ©ng không sao, tùy ý cô nương muốn gá»i thế nào cÅ©ng được.
Vá»™i đổi giá»ng, Tiểu Thanh liá»n nói :
- Sư phụ! Bây giỠthì đồ nhi phải biết rõ tên tuổi của sư phụ, chẳng hay danh hiệu và tên tuổi của sư phụ là gì?
Tài sản của phamduy88

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
äåâóøêè, âåëèêèé, àâòîçâóê, âèäåîêàìåðû, äèïëîì, àêöèÿ, äîáàâîê, âîäîíàåâà, àíàñòàñèÿ, ãîðÿùèõ, áóõãàëòåðñêèé, àðõèòåêòóðà, chuong 8 huyet my nhan, çíàìåíèòîñòè, èñòîðèè, êóëè÷êàõ, êðàñíîÿðñê, îäèíöîâî, ìàñÿíÿ, ìåòàëëîïðîêàò, ìîíèòîð, ïîñóäà, ïûëåñîñ, ïðèêîë, ñëîâàðü, ñêðûòàÿ, ñïàðòàê, ñîòîâûå, ñòóäåíòîâ, ñòðàíèöû, óãëîâûå, ôèíàì, òèìàòè, òèïîãðàôèÿ
Ãiá»u Chỉnh


©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™