Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #31  
Old 07-04-2008, 09:19 AM
phamduy88's Avatar
phamduy88 phamduy88 is offline
Hoạt Thi Thần
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 785
Thá»i gian online: 1 ngày 6 giá» 32 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 25 Times in 20 Posts
Hồi 31

Long nữ si tình



Cá»­u Văn Long ngưá»i tuy ngốc nghếch, nhưng tính tình rất trung hậu, y nghÄ© đến lúc má»›i gặp Nhạc Nhạn Linh lần đầu, vì hoàn thành võ công cho y mà Nhạc Nhạn Linh đã hy sinh không dùng linh dược, Æ¡n đức ấy cao dầy đến nhưá»ng nào.
Nước mắt tuôn ra như suối, tiếng khóc của Cửu Văn Long lúc này đã có phần khản lạc.
Nhạc Nhạn Linh tuy bá»±c tức vì hành động nóng nảy thiếu suy xét cá»§a y nhưng lúc này thấy y Ä‘au lòng đến vậy cÅ©ng không khá»i má»§i lòng, buông tiếng thở dài trÄ©u nặng nói :
- Huynh đài vì sao lại thương tâm đến như vậy?
Cửu Văn Long khóc mếu máo :
- NghÄ© Nhạc huynh đệ cá»§a mình là ngưá»i chính trá»±c, đâu bao giá» lại làm Ä‘iá»u vô sỉ thế này, nhưng Cá»­u Văn Long đầu óc ngu đần, không há» có chút khả năng phân biệt, trong lúc nóng giận đã đánh y rÆ¡i xuống Ná»™ Giang. Nhạc huynh đệ Æ¡i! Nhạc huynh đệ, hẳn là huynh đệ chẳng bao giá» ngá» Cá»­u Văn Long này lại giết huynh đệ phải không?
Càng nói càng thêm đau lòng, đấm ngực bứt tai, như muốn tự trừng phạt mình vậy.
Nhạc Nhạn Linh thầm khẽ thở dài, tự nhủ :
- “Thôi, bá» Ä‘i Nhạc má»— đã tha thứ cho huynh đài rồi.â€
Äoạn bá»—ng há»i :
- Nhạc huynh đệ kia hẳn là võ công kém hơn huynh đài phải không?
- Nhạc huynh đệ võ công cao hÆ¡n má»— nhiá»u.
Nhạc Nhạn Linh vỠngạc nhiên :
- Vậy sao y lại bị huynh đài đánh rÆ¡i xuống Ná»™ Giang được? À, có lẽ lúc ấy y đã thá» trá»ng thương, cho dù huynh đài không đánh y rÆ¡i xuống Ná»™ Giang thì y cÅ©ng chẳng thể nào sống được nữa.
Thần Toán Long Nữ nghe vậy cưá»i thầm :
- “Nhạc Nhạn Linh lòng dạ ngươi thật thiện lương.â€
Cá»­u Văn Long không hiểu ẩn ý trong câu nói cá»§a Nhạc Nhạn Linh, nghe vậy liá»n gào to :
- Nhạc huynh đệ hẳn là nghĩ đến giao tình giữa y với mỗ, trong khi mỗ lại không tin ở y, nên chán nản không muốn kháng cự nữa.
Dao Trì Long Nữ nghe thấy bốn tiếng “không tin ở y†liá»n nghe lòng như có hàng vạn mÅ©i kim đâm vào, nước mắt tuôn rÆ¡i lã chã.
Nhạc Nhạn Linh nhếch môi cưá»i nói :
- Ngưá»i chết không thể sống lại được, miá»…n huynh đài biết sám hối, vị Nhạc huynh đệ kia dưới suối vàng hẳn cÅ©ng lượng thứ cho huynh đài. Thôi, huynh đài đừng khóc nữa.
Cửu Văn Long nghe vậy, bỗng ngước đôi mắt nhòa lệ lên nói :
- Y lượng thứ cho mỗ thật ư?
Nhạc Nhạn Linh thầm thở dài tự nhủ :
- “Nhạc má»— không lượng thứ cho huynh đài, ai lượng thứ cho huynh đài kia chứ?â€
Äoạn vá»›i giá»ng nặng ná» nói :
- Lòng thành cảm động trá»i đất ấy, chỉ cần trong lòng huynh đài có má»™t ngưá»i như Nhạc huynh đệ, và biết y không phải là ngưá»i xấu, thì huynh đài vá»›i y chẳng phải vẫn là bằng hữu hay sao? Vậy thì gặp nhau hay không có há» gì kia chứ?
Nhạc Nhạn Linh bởi không dằn được niá»m bi thương trong lòng, nên giá»ng nói cÅ©ng có phần xót xa.
Dao Trì Long Nữ bỗng ngước đôi mắt ngập lệ lên, nhìn chốt vào mặt Nhạc Nhạn Linh, lòng nàng bỗng dưng có một nỗi khao khát không sao giải thích được, đó là mong được chàng thanh niên xấu xí kia an ủi như đối với Cửu Văn Long vậy.
Cửu Văn Long vẫn chưa hiểu hàm ý của Nhạc Nhạn Linh ngơ ngác nói :
- Mỗ vẫn chưa hiểu lắm.
Thật ra thì y chẳng hiểu chút nào cả, nhưng vì ngại không nói ra thôi.
Nhạc Nhạn Linh nhạt giá»ng nói :
- Chỉ cần huynh đệ nhớ vị Nhạc huynh đệ kia đã mong muốn huynh đài làm những gì, huynh đài hãy làm theo đúng ý của y là được rồi.
- Äúng vậy, y mong muốn má»— làm những gì thế nhỉ? Ủa, dưá»ng như y đâu há» nói! À, má»— nhá»› ra rồi!
Chỉ thấy mắt y ánh lên vẻ kỳ lạ, đưa tay lau nước mắt, cầm lấy TỠMi côn đứng phắt dậy nói :
- Nhạc huynh đệ cá»§a má»— có rất nhiá»u kẻ thù ở Äoạn Hồn cốc, má»— phải đến đó ngay.
Y hễ nghĩ đến là làm ngay, TỠMi côn vác trên vai, sải chân bước đi xuống núi.
Nhạc Nhạn Linh vá»™i lá»›n giá»ng nói :
- Huynh đài, vị Nhạc huynh đệ kia đâu có bảo huynh đi báo thù giùm cho y.
Thần Toán Long Nữ mắt lóe lên vẻ kỳ lạ, đưa mắt nhìn Dao Trì Long Nữ.
Cửu Văn Long không dừng bước, vừa đi vừa nói :
- Y không nói như vậy nhưng mỗ đã biết thì phải làm!
Dứt lá»i ngưá»i đã ra khá»i vòng vây.
Nhạc Nhạn Linh vội nói :
- Huynh đài không phải đối thá»§ cá»§a bá»n ngưá»i trong Äoạn Hồn cốc đâu.
- Có chết vì Nhạc huynh đệ thì mỗ cũng hết sức yên lòng nhắm mắt.
Giá»ng nói kiên quyết tá»™t cùng, dứt lá»i ngưá»i đã mất dạng, dưới má»™t chá»— đất trÅ©ng.
Nhạc Nhạn Linh buông tiếng thở dài thậm thượt, quét mắt nhìn quanh, khi ánh mắt chạm vào Dao Trì Long Nữ và Thiên Phụng bang chủ, chàng bất giác cảm thấy bất nhẫn, nhưng ý nghĩ ấy chỉ lóe lên trong chớp mắt trái tan biến ngay.
Nhạc Nhạn Linh ngước mắt nhìn trá»i, quay ngưá»i Ä‘i vá» phía mất dạng cá»§a Cá»­u Văn Long, không nói má»™t lá»i vá»›i ai cả.
Bá»—ng Thần Toán Long nữ lá»›n tiếng gá»i :
- Nhạc Nhạn Linh!
Nhạc Nhạn Linh theo phản ứng tá»± nhiên chững bước quay ngưá»i, vừa định cất tiếng, chợt nhá»› lúc này mình không phải là Nhạc Nhạn Linh, bất giác thầm nói :
- “Há»ng bét, mình đã quên mất sá»± có mặt cá»§a Thần Toán Long Nữ quá»· kế Ä‘a Ä‘oan rồi.â€
Lúc này Thiên Phụng bang chủ và Thần Toán Long Nữ cũng đang đưa mắt nhìn, ánh mắt hai nàng ngập đầy vẻ hồ nghi lẫn mong đợi.
Nhạc Nhạn Linh rất lanh trí lạnh lùng nói :
- Nhạc Nhạn Linh đã táng mạng dưới Ná»™ Giang, cô nương ở đây gá»i ai vậy hả?
Äoạn quay ngưá»i sải bước bá» Ä‘i.
Thần Toán Long Nữ vốn định vạch trần sá»± thật, song nghÄ© lại nếu lúc này sá»± thật được phÆ¡i bầy, đối vá»›i Lệnh chá»§ chỉ có hại vô ích, nên nàng lại nán lại những lá»i định nói, lặng nhìn bóng dáng mảnh khảnh cá»§a Nhạc Nhạn Linh khuất sau những tảng đá.
Dao Trì Long Nữ lúc này lòng hết sức chán chưá»ng, nàng buồn bã nhìn lên không trầm giá»ng nói :
- Chúng ta vỠđi thôi.
Thần Toán Long Nữ sửng sốt :
- Lệnh chủ chẳng phải định đi tìm Tông chủ Mật tông Tây Tạng hay sao chứ?
Dao Trì Long Nữ Ä‘anh giá»ng :
- Äó là việc cá»§a Lệnh chá»§.
- Lệnh chủ không phải Lệnh chủ là gì?
Dao Trì Long Nữ cưá»i chua xót :
- Tiểu muá»™i không còn muốn làm má»™t hình tượng để ngưá»i sùng bái nữa, tiểu muá»™i là ngưá»i, tiểu muá»™i phải có tất cả những gì có cá»§a con ngưá»i, vì cái chức vị Lệnh chá»§ này, tiểu muá»™i đã đánh mất cái mà lẽ ra tiểu muá»™i phải có được.
Giá»ng nói thật thê lương và phẫn uất. Thiên Phụng bang chá»§ từ từ cúi đầu xuống, có lẽ nàng cÅ©ng đồng cảm như vậy.
Thần Toán Long Nữ vốn đã sá»›m biết ná»—i lòng cá»§a Dao Trì Long Nữ, sở dÄ© há»i như vậy chẳng qua là muốn Dao Trì Long Nữ nói rõ hÆ¡n để sau này khá»i phá»§ nhận mà thôi.
Nàng nhìn Dao Trì Long nữ trịnh trá»ng nói :
- Lệnh chủ nghĩ rằng Nhạc Nhạn Linh thật sự đã chết rồi ư?
Dao Trì Long Nữ mắt bỗng ánh qua vẻ kỳ lạ, nhưng chỉ trong một thoáng đã tan biến, thở dài ảo não nói :
- Äừng nhắc đến y nữa, tiểu muá»™i đã nản lòng rồi.
Thần Toán Long Nữ vẫn tiếp tục nói tiếp :
- Nếu hạ tá»a Ä‘oán không lầm thì Nhạc Nhạn Linh chẳng những chưa chết mà còn hoàn toàn luyện thành Huyết chưởng rồi!
Äó thật sá»± là Ä‘iá»u rất quan trá»ng đối vá»›i Dao Trì Long Nữ và Thiên Phụng bang chá»§, nên hai nàng vừa nghe vậy, liá»n cùng đưa mắt nhìn vào Thần Toán Long Nữ.
Thần Toán Long Nữ mỉm cưá»i :
- Vừa rồi Lệnh chủ cũng đã gặp y rồi!
Dao Trì Long Nữ ngẩn ngưá»i :
- Vừa rồi ư?
Thần Toán Long Nữ nghiêm giá»ng :
- Äúng vậy, thiếu niên mặt quá»· vừa rồi ngoài bá»™ mặt gá»›m ghiếc ra không chá»— nào là không giống Nhạc Nhạn Linh và nhất là y cÅ©ng sá»­ dụng Huyết chưởng.
Dao Trì Long Nữ và Thiên Phụng bang chá»§ nghÄ© kỹ lại, ngưá»i ấy quả là rất giống Nhạc Nhạn Linh, nhưng hai nàng vẫn không hiểu gì cả, nếu ngưá»i ấy đã là Nhạc Nhạn Linh, vì sao lại không vá»›i mặt thật gặp gỡ.
Dao Trì Long Nữ và Thiên Phụng bang chá»§ tuy Ä‘á»u là cân quốc kỳ nữ thông tuệ hÆ¡n ngưá»i, song khổ ná»—i hai nàng là ngưá»i trong cuá»™c, khả năng phân tích suy luận bị hạn chế.
Dao Trì Long Nữ thắc mắc há»i :
- Vậy vì lẽ gì mà y không với mặt thật gặp gỡ?
Thần Toán Long Nữ khẽ thở dài trĩu nặng :
- Lệnh chá»§ đã mấy phen gây tổn thương cho y, y là ngưá»i rất cao ngạo lại thêm bị hoàn cảnh tàn nhẫn ảnh hưởng, khiến y mất hết niá»m tin đối vá»›i má»i ngưá»i. HÆ¡n nữa, khi y bị đánh rÆ¡i xuống Ná»™ Giang, có lẽ y chẳng phải không có khả năng kháng cá»±, mà là bởi lòng quá chán chưá»ng, vì ngưá»i trung trá»±c như Cá»­u Văn Long mà cÅ©ng không tin ở y.
Nàng này quả là tâm trí hÆ¡n ngưá»i, thảo nào nàng không có sức trói gà mà lại có thể chen chân trong há»™i Dao Trì và còn đứng trên quần hùng võ lâm.
Dao Trì Long Nữ nước mắt chảy dài, khích động nói :
- Tiểu muội đâu phải cố ý.
Thần Toán Long Nữ nghiêm giá»ng :
- Lệnh chá»§, y không biết được nhiá»u vậy đâu. Từ nay, chỉ cần Lệnh chá»§ suất lÄ©nh thuá»™c hạ vá»›i quyết tâm trừ hại cho nhân loại, chắc chắn Nhạc Nhạn Linh sẽ tá»± động tìm đến hợp tác vá»›i chúng ta, bởi lẽ, y cÅ©ng có má»™t trái tim lương thiện khó thể phát hiện ra được.
Dao Trì Long Nữ trố mắt há»i :
- Y chưa chết thật ư?
Thần Toán Long Nữ gật đầu cương quyết :
- Hạ tá»a tin chắc Cá»­u Văn Long sắp trở vỠđến đây rồi.
Dao Trì Long Nữ ngạc nhiên :
- Cửu Văn Long sẽ quay trở lại đây ư?
- Vâng, bởi vì Nhạc Nhạn Linh đã bảo y quay lại.
Thiên Phụng bang chá»§ vốn đã chuẩn bị thống suất thuá»™c hạ bá» Ä‘i, nghe vậy liá»n đình lại, bởi nàng muốn xem thá»­ có đúng là Cá»­u Văn Long quay trở lại hay không, qua đó nàng có thể khẳng định Nhạc Nhạn Linh còn sống hay đã chết.
Thiên Phụng bang chá»§ tuy ngoài mặt rất bình thản nhưng ná»—i Ä‘au sầu trong lòng chẳng kém Dao Trì Long Nữ, bởi vì nàng hiểu vá» Nhạc Nhạn Linh nhiá»u hÆ¡n là Dao Trì Long Nữ.
Ngay khi ấy, từ xa vá»ng đến tiếng thô lá»— cá»§a Cá»­u Văn Long nói :
- Ôi, Lệnh chá»§, má»i ngưá»i còn chưa Ä‘i khá»i đây, vậy mà má»— tưởng là không gặp được các vị nữa đấy.
Giá»ng nói hết sức vui vẻ, Dao Trì Long Nữ vá»›i Thiên Phụng bang chá»§ vừa nghe tiếng Cá»­u Văn Long, hệt như đã gặp được Nhạc Nhạn Linh, trên mặt liá»n xuất hiện vẻ cưá»i sung sướng, đó là ná»—i niá»m trong đáy lòng, mặc dù hai nàng Ä‘á»u cố gắng kiá»m chế, nhưng lúc này không sao dằn nén được nữa.
Thần Toán Long Nữ vội nói :
- Lát nữa không nên há»i y vá» Nhạc Nhạn Linh, y nói đông ta cứ Ä‘i tây là đúng thôi.
Tiếng nói khá to như cố ý để Thiên Phụng bang chủ nghe được.
Lúc này Cá»­u Văn Long đã đến nÆ¡i, Thần Toán Long Nữ liá»n cưá»i nói :
- Huynh đài không Ä‘i Äoạn Hồn cốc nữa ư?
Cửu Văn Long không chút suy nghĩ đáp ngay :
- Má»— má»™t mình không dám đánh lại vá»›i bá»n há» quá đông, nên định má»™t thá»i gian nữa hãy Ä‘i.
Y không quen nói dối, nên mở miệng là lộ sơ hở ngay.
Thần Toán Long Nữ thầm nhủ :
- “Lẽ ra Nhạc Nhạn Linh nên bảo cho ngươi câu trả lá»i má»›i phải.â€
Äoạn cưá»i nói :
- Kẻ thức thá»i vụ là trang tuấn kiệt, nghÄ© như vậy là đúng, chúng tôi phải đến Phi Vân trại để dò la hư thá»±c vá» bá»n ngưá»i đến từ Tây Tạng, huynh đài có Ä‘i không?
Cửu Văn Long biến sắc mặt :
- Phải cần bao lâu?
Thần Toán Long Nữ cưá»i thầm nói :
- Hiện chúng ta chưa có ý định xung đột trá»±c diện vá»›i bá»n há», đương nhiên Ä‘i ngay rồi vá».
Thiên Phụng bang chủ có sự toan tính riêng, bèn khoác tay ra hiệu với thuộc hạ, quay sang Dao Trì Long Nữ nói :
- Tiểu muội xin đi trước một bước, hẹn ngày tái kiến.
Dao Trì Long Nữ chẳng chịu kém, cưá»i khảy nói :
- Bang chủ tự tiện, tiểu muội sẵn sàng hầu giáo.
Thiên Phụng bang chá»§ cÅ©ng đáp lại bằng tiếng cưá»i khảy, Ä‘oạn quay ngưá»i bá» Ä‘i.
Cửu Văn Long ngẫm nghĩ một hồi, đoạn nói :
- ÄÆ°á»£c, má»— Ä‘i nữa.
Thế là, má»i ngưá»i nhanh chóng bàn định kế hoạch, sau đó chia nhau tiến vá» phía Phi Vân trại.
Thần Toán Long Nữ quả nhiên chẳng đoán lầm, sau khi bảo Cửu Văn Long quay trở lại, Nhạc Nhạn Linh đã thẳng đến Phi Vân trại.
Khi đến Phi Vân trại lần đầu, Nhạc Nhạn Linh quả có phần e ngại vỠnúi cao vực thẳm tại đây, nhưng trở lại lần thứ hai, các chướng ngại thiên nhiên ấy không còn gây chút khó khăn cho chàng được nữa.
Nhạc Nhạn Linh đảo má»™t vòng to, tránh khá»i má»i ngưá»i, chẳng bao lâu chàng đã đến cách ngá»n núi cheo leo Phi Vân trại không đầy hai trăm trượng.
Chỉ thấy mây trăng giăng ngang khung trá»i, cây xanh má»m đá ẩn hiện, có lẽ cái tên Phi Vân vì vậy mà có.
Nhạc Nhạn Linh xem xét ngá»n núi cao mấy trăm trượng má»™t hồi, vừa định tìm lối Ä‘i lên, cúi nhìn xuống, chàng bất giác ngẩn ngưá»i.
Chỉ thấy dưới chân núi nhà cửa nối tiếp nhau trải dài, thì ra nơi đây còn có một trang viện khá là rộng rãi.
NÆ¡i này ngưá»i thưá»ng chẳng thể nào đến được, lẽ dÄ© nhiên đây chính là trạm tiá»n tiêu cá»§a Phi Vân trại chẳng sai.
Nhạc Nhạn Linh mắt lóe sát cơ, lẩm bẩm :
- Tốt lắm, Nhạc mỗ sẽ bắt đầu từ đây.
Äoạn liá»n tức thi triển khinh công, nhanh như chá»›p phóng Ä‘i vá» phía trang viện ấy.
Khoảng cách hÆ¡n trăm trượng chỉ thoáng chốc đã đến, Nhạc Nhạn Linh nhẹ nhàng phi thân lên trên bá» tưá»ng cao hÆ¡n hai trượng, phóng mắt nhìn vào, chỉ thấy trang viện này rá»™ng hÆ¡n hai trăm trượng, nhà cá»­a chập chùng không dưới trăm căn, toàn thể được xây bằng đá xám, hết sức nguy nga hùng vÄ©, thật chẳng rõ nhân công đã tìm được ở đâu.
Thế nhưng, lúc này các ngôi nhà đá ấy hầu hết Ä‘á»u khóa chặt, dưá»ng như rất ít ngưá»i cư ngụ.
NÆ¡i chính Ä‘iện là má»™t gian đại sảnh cao to được xây bằng đại lý thạch, bên trong bóng ngưá»i thấp thoáng, dưá»ng như là Ä‘ang ăn uống.
Trước đại sảnh là má»™t khoảng sân trống khá rá»™ng, bá» tưá»ng chính là nÆ¡i chàng Ä‘ang đứng, má»—i cách mưá»i bước Ä‘á»u có má»™t ngá»n tùng cao to, có lẽ đã được trồng không dưới năm mươi năm.
Nhạc Nhạn Linh vừa quan sát xong, bá»—ng nghe dưới ngá»n tùng trước mặt, có tiếng sắc nhá»n khẽ nói :
- Viện chủ như hôm nay không được vui, có lẽ là mẫu dạ xoa của Viện chủ lại vụng trộm nữa rồi.
Má»™t giá»ng thô bạo tiếp lá»i :
- Lão Tôn, hãy coi chừng, bị Viện chủ nghe được thì khốn.
- Xa thế này, làm sao Viện chủ nghe được.
- À này, lão Tôn, nghe đâu Nhạc Nhạn Linh đã chết tại Nộ Giang, tin ấy có xác thực không vậy?
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là xác thá»±c rồi! à kiến Viện chá»§ nêu ra chín phần mưá»i là thành công, hiện Viện chá»§ Ä‘ang nóng lòng tìm kiếm vị bái đệ đã giả trang Nhạc Nhạn Linh trở vá», nào ngá» gã tiểu tá»­ ấy là má»™t tên hiếu sắc, có gái đẹp đã không chịu trở vá», để khiến hai đại Bang chá»§ trên giang hồ thật sá»± nổi cÆ¡n thịnh ná»™, đã vây bắt được y, có lẽ hôm nay Viện chá»§ buồn bá»±c chính là việc ấy.
- Phải rồi, vậy mà ngưá»i còn nói là Viện chá»§ làm việc gì cÅ©ng chín phần mưá»i là thành công, đó chẳng phải là Ä‘iá»u thất bại hay sao?
Con ngưá»i nào phải thần thánh, đương nhiên trăm mưu nghìn kế cÅ©ng phải có lúc thất thố chứ!
- Hừ, vậy chứ vỠviệc mẫu thân của Nhạc Nhạn Linh trước kia thì sao?
- Äó là tại bà ta không biết tốt xấu, phúc trước mắt không chịu hưởng, mẹ kiếp lại cứ đòi thá»§ tiết vá»›i thá»§ trinh.
- Lẽ ra Viện chá»§ phải nghÄ© đến Ä‘iá»u ấy, áp dụng chiến lược tiên binh, hậu lá»… là xong hết còn gì.
Hồi lâu, không nghe đồng bá»n trả lá»i, bèn quay qua nói :
- Này, lão Tôn! Ủa y đâu rồi nhỉ?
Dứt lá»i chỉ thấy đồng bá»n hai chân hẫng khá»i mặt đất chừng ná»­a thước, yên lặng bất động, liá»n kinh ngạc thầm nhá»§ :
- “Thật không ngá» tên tiểu tá»­ há» Tôn này luyện được Nhiếp Không Thuật thế này!â€
Äoạn liá»n cất tiếng nói :
- Này, lão Tôn, ngươi đã luyện thành Nhiếp Không Thuật này từ lúc nào vậy?
Äá»™t nhiên, bóng trắng thấp thoáng, liá»n thấy cổ bị thắt chặt, y kinh hãi ngước lên nhìn, liá»n bàng hoàng la lên :
- Ôi, mẹ ơi! Lão Tôn đã thắt cổ rồi.
Bỗng, một tiếng nói lạnh toát từ trên đầu vang lên :
- Tặc tử, ngươi hãy nhìn xung quanh xem!
Ngưá»i ấy liá»n quét mắt nhìn quanh, lập tức hồn phi phách tán, chỉ thấy cách má»—i năm cây tùng là có treo hai ngưá»i, há» chính là mưá»i sáu ngưá»i có nhiệm vụ canh phòng, kể cả y.
Ngưá»i ấy rụng rá»i van vỉ :
- Xin đại gia tha mạng, tiểu nhân chưa từng đắc tội với đại gia mà!
Ngưá»i trên cây chính là Nhạc Nhạn Linh, chàng nghiến răng nói :
- Vừa rồi, các ngưá»i vừa cùng bàn tán đến má»™t việc, nên các ngươi Ä‘á»u phải chết!
- Việc ... việc gì vậy?
- Mẫu thân của Nhạc Nhạn Linh.
Nhạc Nhạn Linh kéo mạnh sợi dây trong tay, ngưá»i ấy liá»n hét lên :
- Äại gia... tha.....
Nhạc Nhạn Linh buá»™c ngưá»i ấy trên cành cây, lạnh lùng quét mắt nhìn mưá»i sáu thi thể treo lÆ¡ lá»­ng, lẩm bẩm :
- Thiếu gia hôm nay quyết phải huyết tẩy Phi Vân trại!
Äoạn liá»n phi thân lên trái mái đại sảnh.
Tài sản của phamduy88

Chữ ký của phamduy88
[CENTER][B][SIZE=5]Click here: [/SIZE][URL="http://4vn.eu/forum/showthread.php?t=6237"][SIZE=5][COLOR=darkgreen]Tà Äạo Tu Tiên Lục[/COLOR][/SIZE][/URL][/B][/CENTER]
[CENTER][B][SIZE=4][COLOR=red]Quyển 1: các dịch giả đang tiến hành dịch[/COLOR][/SIZE][/B][/CENTER]
[CENTER][B][SIZE=4][COLOR=magenta]Quyển 2: Äã bắt đầu, kính mong bằng hữu xa gần tiếp tục há»— trợ bằng cách click vào link bên trên và đăng ký tên chương, nhanh nhanh nào [/COLOR][/SIZE][/B][/CENTER]
  #32  
Old 07-04-2008, 09:57 AM
phamduy88's Avatar
phamduy88 phamduy88 is offline
Hoạt Thi Thần
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 785
Thá»i gian online: 1 ngày 6 giá» 32 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 25 Times in 20 Posts
Hồi 32

Thiết Tàn Bát Quái



Gian đại sảnh này rất to rá»™ng, rưá»ng cá»™t trạm trổ rất tinh vi, bày trí hết sức lá»™ng lẫy, hai bên cá»­a chính má»—i bên Ä‘á»u có má»™t chiếc giá binh khí sáng loáng, trên cắm đầy Ä‘ao thương kiếm kích.
Hai bên giá binh khí Ä‘á»u có má»™t đại hán cao to vạm vỡ, cÅ©ng cách hệt như nÆ¡i cư trú cá»§a bậc vương công khanh tướng.
Lúc này giữa đại sảnh có hai chiếc bàn bát tiên, má»—i bàn có bốn ngưá»i, trên bàn đầy hương sÆ¡n hải vị, nhưng rất ít ngưá»i động đũa, chẳng rõ há» Ä‘ang lo nghÄ© Ä‘iá»u gì.
Bàn trong có má»™t ngưá»i tóc bạc mặc áo bào xanh ngồi quay mặt ra cá»­a, lúc này Ä‘ang bưng má»™t ly rượu to uống ừng á»±c, che hết cả gương mặt nên Nhạc Nhạn Linh không sao nhìn thấy rõ diện mục.
Má»™t ngưá»i mày nhá» mắt bé dáng vẻ như tú tài lỡ vận ngồi bên phải ngưá»i áo bào xanh khẽ nói :
- Viện chủ dừng uống nữa, huynh đệ thấy Viện chủ say rồi đấy.
Ngưá»i áo xanh nghe vậy “cá»™p†má»™t tiếng đặt mạnh ly xuống bàn, toét miệng mắng :
- Mẹ kiếp, nghÄ© Thiết Bối Giao này trước kia ung dung tá»± tại biết mấy, chẳng ngỠđến lúc cuối Ä‘á»i lại gánh lấy tai há»a này cho kẻ khác, đến ná»—i ngày đêm thấp thá»m âu lo, mẹ kiếp thật chẳng rõ đã gây nghiệp từ kiếp nào, đến kiếp này phải trả.
Chỉ thấy ngưá»i này mày rậm trá»… xuống, đôi mắt to trợn ngược, mÅ©i sư tá»­, miệng to môi sệ, tướng mạo thật hung bạo.
Có lẽ y đã uống quá nhiá»u rượu, lúc này mặt mÅ©i đỠgay, trông càng thêm ghê rợn.
Ngưá»i dáng vẻ tú tài nhướng mày khẽ nói :
- Viện chủ nói vậy là không đúng rồi!
Thiết Bối Giao vỗ mạnh bàn đánh binh một cái, vài chiếc ly đổ ngã, gầm to :
- Không đúng ở chỗ nào, thử nói nghe xem!
Ngưá»i dáng vẻ tú tài tuy gá»i Thiết Bối Giao là Viện chá»§ nhưng thá»±c ra như không tôn trá»ng lắm, nghe vậy liá»n sầm mặt lạnh lùng nói :
- Khi xưa việc đã giết gã hỠNhạc là do huynh đệ Viện chủ tự nguyện, trách ai được chứ?
Thiết Bối Giao đứng phắt dậy :
- Không sai, quả là huynh đệ lão phu tá»± nguyện, nhưng nếu không có NgÅ© Nhạc Thần Quân vá»›i Thất Tàn Tẩu và Cổ Phật nhúng tay vào, đó là do sai lầm cá»§a há», vì vậy má»›i có lý do để viện vào.
Ngưá»i dáng vẻ tú tài cưá»i khảy :
- Viện chủ chỉ nghĩ đơn giản vậy ư?
Thiết Bối Giao nhướng mày buông tiếng cưá»i vang :
- Ha ha Äá»™c Tâm Tú SÄ© Tân Hùng, ngươi nghÄ© là trên cõi Ä‘á»i này chỉ có mình ngưá»i là có đầu óc thôi sao?
Äá»™c Tâm Tú SÄ© cÅ©ng đứng phắt dậy, cưá»i khảy :
- Viện chá»§ cÅ©ng nên có chút đầu óc là hÆ¡n, bằng không e rằng Viện chá»§ cÅ©ng sẽ bước theo vết chân cá»§a những ngưá»i kia.
Thiết Bối Giao mắt rá»±c hàn quang, cưá»i khảy :
- Tân Hùng, những gì khác có thể ngươi nói không chuẩn xác, duy việc dự đoán ai sống ai chết thì cũng chuẩn xác, hôm nay có thể cho ngươi biết đại khái chăng?
Trong khi nói, hai mắt ngập vẻ căm thù nhìn chốt vào mắt Äá»™c Tâm Tú SÄ©.
Äá»™c Tâm Tú SÄ© vốn võ công kém cá»i hÆ¡n Thiết Bối Giao, thấy vậy cả kinh thầm nhá»§ :
- Nguy tai, mình đã lỡ lá»i nói lá»™ ra, biết phải làm sao đây?
Suy nghÄ© thật nhanh, Ä‘oạn liá»n cưá»i nói :
- Viện chủ, đó là chẳng qua là tiểu đệ suy đoán thôi, chẳng may nói trúng cũng không đáng lấy làm lạ.
Thiết Bối Giao Ä‘ua tay xô ghế, thoái lui hai bước, cưá»i khảy nói :
- Không sai, chẳng đáng lấy làm lạ, nhưng Ä‘iá»u kỳ lạ là ngươi đã thông báo vá»›i Thất Tàn Tẩu bằng cách nào?
Äá»™c Tâm Tú SÄ© kinh hãi vá»™i xô ghế lùi sau ba bước nói :
- Viện chủ đã say rượu rồi!
Lúc này sáu ngưá»i kia cÅ©ng Ä‘á»u đã đứng lên, không hẹn cùng từ từ rá»i khá»i chá»— ngồi, vô hình trung đã bao vây Thiết Bối Giao vào giữa.
Thiết Bối Giao quét mắt nhìn quanh, chẳng chút sợ hãi cưá»i to nói :
- Sáu vị đến đây hẳn là phụng mệnh bắt giữ Thiết Bối Giao này chứ gì?
Dứt lá»i đã cởi bỠáo bào, và chẳng rõ tá»± bao giá», đôi tay đã có thêm hai ngá»n kim giản cán to cỡ trứng gà.
Äá»™c Tâm Tú SÄ© lui đến giữa sáu ngưá»i liá»n lấy lại can đảm, cưá»i khảy nói :
- Thiết Bối Giao, lẽ ra ngưá»i không nên tá»± sa ngã, đầu nhá» phái Mật tông Tây Tạng, để khiến chuốc lấy há»a sát thân này.
Thiết Bối Giao cưá»i vang :
- Các vị đã nghĩ đến sống chết của mình chưa?
Ngay khi ấy ngoài sân bỗng có tiếng kinh hoàng kêu to :
- Ô! Viện chá»§, mưá»i sáu vệ sÄ© sao lại hết thảy Ä‘á»u chết treo thế này?
Má»i ngưá»i Ä‘ang trong tình trạng căng thẳng, nghe vậy liá»n giật nảy mình, bởi mưá»i sáu vệ sÄ© há»™ viện ấy tuy võ công chưa kể được là bậc nhất võ lâm, song cÅ©ng thuá»™c hạng nhì ba, nếu bảo há» lần lượt bị hạ sát thì chẳng có gì lạ, còn như bị ngưá»i im lìm treo cổ thế này thì thấy là khó tin.
Thiết Bối Giao phi thân ra giữa sân, liá»n tức sững sá», chẳng những mưá»i sáu vệ sÄ© đã bị ngưá»i treo cổ chết mà dây treo lại còn dài như nhau chứng tá» kẻ sát nhân hết sức ung dung.
Ngưá»i lên tiếng báo động là má»™t gã nô bá»™c, lúc này y đã bị những tá»­ thi trợn mắt lè lưỡi khiến cho khiếp hãi trốn vào đại sảnh mất rồi.
Thiết Bối Giao nhìn má»™t hồi, bá»—ng má»™t ý nghÄ© lóe lên, mặt liá»n mồ hôi lạnh chảy ra, bao nhiêu rượu đã uống vào khi nãy thảy Ä‘á»u trở thành mồ hôi tiết ra ngoài, ngưá»i cÅ©ng tỉnh táo khá nhiá»u.
Äá»™c Tâm Tú SÄ© Tân Hùng thấy vậy cưá»i lạnh lùng nói :
- Nếu bổn nhân đoán không lầm, nhất định là lão nhân gia đã đến!
Thiết Bối Giao nghe vậy, lòng càng thêm sợ, cố làm ra vẻ cưá»i nói :
- Lúc nãy lão phu bởi uống quá nhiá»u rượu nên đã buông lá»i thất kính vá»›i lão nhân gia ấy, những mong Tân huynh lá»±a lá»i nói giúp vá»›i Thất lão, lượng thứ cho tiểu đệ phen này.
Thì ra y tưởng là Thất Tàn Tẩu đã đến thật.
Trước khi chưa thấy Thất Tàn Tẩu, Äá»™c Tâm Tú SÄ© cÅ©ng chẳng dám xúc phạm đến Thiết Bối Giao quá đáng, chỉ cưá»i khảy nói :
- Viện chủ hà tất phải trước khinh sau kính thế này, có gì Viện chủ hãy đích thân cùng huynh đệ đi gặp Thất lão mà nói là hơn.
Äoạn quay sang nháy mắt vá»›i sáu ngưá»i kia, vừa định quay ngưá»i ...
....
Thốt nhiên, trên mái đại sảnh vang lên má»™t giá»ng lạnh lùng nói :
- Bảy vị định đi ngay lúc này ư?
Tám ngưá»i Ä‘á»u nghe tiếng Ä‘á»u bất giác rùng mình, quay phắt ngưá»i nhìn lên mái nhà. Chỉ thấy má»™t thiếu niên áo Ä‘en mặt đủ mầu sắc Ä‘ang ngạo nghá»… đứng trên mái nhà, trong chiếc áo Ä‘en theo gió tung bay, như toát ra má»™t khí lạnh vô cùng.
Thiết Bối Giao thấy đối phương chỉ là má»™t thiếu niên, liá»n nhẹ ngưá»i lạnh lùng quát :
- Tiểu tá»­ xấu xa kia, ngươi là ai? Những ngưá»i này phải chăng do chính ngươi sát hại?
Thiếu niên áo Ä‘en đương nhiên chính là Nhạc Nhạn Linh, chàng cưá»i sắc lạnh nói :
- Không sai, chính kẻ này đã giết há»!
Dứt lá»i, chẳng thấy chàng có động tác gì, đã nhẹ nhàng đáp xuống giữa tám ngưá»i.
Tám ngưá»i vừa thấy thân pháp cá»§a Nhạc Nhạn Linh, thảy Ä‘á»u kinh hãi lùi sau ba bước, bởi há» chỉ trông thấy bóng Ä‘en nhấp nhoáng mà thôi.
Äá»™c Tâm Tú SÄ© quét mắt nhìn sáu ngưá»i kia, Ä‘oạn lạnh lùng nói :
- Tiểu tá»­, ngưá»i thật ra là ai? Hãy báo ra danh tánh, ngươi đã có mặt tại đây bao lâu rồi?
Nhạc Nhạn Linh cưá»i Ä‘anh lạnh :
- Kẻ này đã đến đây từ lâu, những gì các vị đã nói, kẻ này Ä‘á»u đã nghe hết cả. Vì vậy kẻ này đã phán xá»­ tất cả các vị tá»™i chết, nhất là Thiết Bối Giao Vương Kiếm Thâm... Còn vá» thiếu gia là ai, có lẽ là các vị không xa lạ.
Äoạn liá»n đưa tay lên mặt vuốt nhẹ, trầm giá»ng nói :
- Nhận ra không?
Tám ngưá»i cùng sá»­ng sốt kêu lên :
- Nhạc Nhạn Linh!
Không chỉ há» sá»­ng sốt mà trong cành lá rậm rạp cá»§a những cây cổ tùng cÅ©ng có má»™t số ngưá»i mừng rỡ đến suýt nữa kêu lên thành tiếng.
Nhạc Nhạn Linh lạnh lùng cưá»i nói :
- Thế nào? Các vị không ngỠchứ gì?
Äá»™c Tâm Tú SÄ© thoáng nhướng mày thầm nhá»§ :
- “Tiểu tá»­ này võ công cao thâm khôn lưá»ng, cả Huyết Ma Vương cÅ©ng chẳng phải địch thá»§, nếu không phải vạn bất đắc dÄ©, mình tuyệt không nên động thá»§ vá»›i y.â€
Nghĩ vậy bèn cất tiếng nói :
- Bá»n này không can hệ gì đến các hạ cả.
Nhạc Nhạn Linh cưá»i sắc lạnh :
- Nhạc má»— đã nói rồi, những gì các vị đã nói, Nhạc má»— Ä‘á»u đã nghe cả rồi. Thá»i gian có hạn, bảy vị hãy động thá»§ tá»± tuyệt trước Ä‘i, Nhạc má»— không muốn Ä‘a sá»±.
Giá»ng nói tuy rất bình thản, nhưng lại là má»™t mệnh lệnh tá»­ vong, Äá»™c Tâm Tú SÄ© nháy mắt vá»›i má»™t đại hán bên cạnh, nói :
- Chả lẽ các hạ định công khai đối địch với Thất lão ư?
Vừa đỠcập đên Thất Tàn Tẩu, Nhạc Nhạn Linh mặt liá»n phá»§ đầy sát cÆ¡, giá»ng Ä‘anh lạnh nói :
- GiỠthì Nhạc mỗ không muốn bảy vị tự tuyệt nữa, bởi vì Nhạc mỗ muốn đỠlại cho tên lão tặc Thất Tàn Tẩu chứng kiến thủ đoạn của Nhạc Nhạn Linh này.
Dứt lá»i liá»n cất bước, từ từ tiến vá» phía bảy ngưá»i.
Äá»™c Tâm Tú SÄ© vốn định nêu ra Thất Tàn Tẩu để Ä‘e dá»a Nhạc Nhạn Linh, nào ngá» lại phản tác dụng, càng khiến cho Nhạc Nhạn Linh bừng bừng sát cÆ¡.
Äá»™c Tâm Tú SÄ© biết hôm nay không tránh khá»i động thá»§, bèn quay sang gã đại hán bên cạnh khẽ nói :
- Hác huynh, hãy cho hắn nếm mùi lợi hại đi.
Gã đại hán há» Hác thấy Nhạc Nhạn Linh còn trẻ, Ä‘inh ninh sẽ mã đáo thành công liá»n quát to :
- Tiểu tử, hãy tiếp đại gia một chưởng thử xem.
Dứt lá»i đã thi triển chiêu “Phi Bạo Ná»™ Triá»u†giáng xuống đầu Nhạc Nhạn Linh, chỉ thấy bóng chưởng chập chùng, kình phong ào ạt, uy lá»±c thật kinh ngưá»i.
Nhạc Nhạn Linh không né tránh mà cÅ©ng chẳng xuất chiêu ngay, chỉ cưá»i khảy nói :
- Vậy thì tôn giá chết trước đi thôi.
Dứt lá»i bóng chưởng cá»§a gã đại hán đã đến gần không đầy ba tấc.
Bỗng Nhạc Nhạn Linh quát to :
- Nằm xuống!
Má»i ngưá»i chỉ thấy bóng Ä‘en nhấp nhoáng, ánh đỠlóe lên, rồi liá»n vang lên má»™t tiếng rú thảm khốc, gã đại hán ấy đã ngã nằm sóng soài trên mặt đất.
Bảy ngưá»i kia đưa mắt nhìn gã đại hán nằm trên mặt đất, bất giác rùng mình liên tiếp, lùi sau mấy bước, thì ra đại hán ấy hai tay chân Ä‘á»u bị tiện lìa, rÆ¡i ra bốn phía khác nhau, đại hán ấy lúc này nằm trong vÅ©ng máu, Ä‘au đớn rên rỉ không ngừng.
Nhạc Nhạn Linh trước thảm cảnh thản nhiên như không thấy lạnh lùng quét mắt nhìn sáu ngưá»i kia nói :
- Äó chính là gương cá»§a các vị!
Sáu ngưá»i má»i khi giết ngưá»i rất tàn bạo, nhưng giỠđây đến lượt bản thân há», thảy Ä‘á»u khiếp sợ tá»™t cùng.
Äá»™c Tâm Tú SÄ© nghÄ© nhanh :
- “Cục diện hôm nay xem ra dữ nhiá»u lành ít, đã đến nước này mình cÅ©ng chẳng cần màng đến giao tình gì nữa.â€
Lòng đã quyết, bèn giả vá» nháy mắt ra hiệu vá»›i năm gã đại hán, đồng thá»i quay sang Nhạc Nhạn Linh nói :
- Nhạc Nhạn Linh, thủ đoạn của ngươi thật đáng khâm phục.
Nhân khi nói đã thò tay vào lòng, lấy ra má»™t nắm Äá»™c Tâm châm, sẵn sàng tung ra.
Nhạc Nhạn Linh thầm cưá»i khảy, giả vá» không thấy, cưá»i khảy nói :
- Nhạc mỗ không dám!
Nhạc Nhạn Linh chưa dứt lá»i Äá»™c Tâm Tú SÄ© đã quát to :
- Tất cả xông lên!
Äồng thá»i tay phải vung lên, má»™t chòm sáng xanh hệt như làn mưa phá»§ chụp xuống đỉnh đầu Nhạc Nhạn Linh, diện tích rá»™ng hÆ¡n hai trượng.
Năm ngưá»i kia nằm mÆ¡ cÅ©ng không ngá» Äá»™c Tâm Tú SÄ© lại phản bá»™i mình, nghe vậy liá»n cùng buông tiếng quát vang, lao bổ vào Nhạc Nhạn Linh toàn lá»±c tấn công, uy thế thật vô cùng khá»§ng khiếp.
Äá»™c Tâm Tú SÄ© vừa thấy năm ngưá»i trúng kế, liá»n tức tung mình vá»t ra sau, định thừa cÆ¡ đào tẩu.
Thế nhưng y đã đánh giá quá thấp Nhạc Nhạn Linh.
Nhạc Nhạn Linh tuy chẳng xem năm ngưá»i này vào đâu nhưng cÅ©ng không dám khinh suất, vừa thấy Äá»™c Tâm Tú SÄ© tung mình đào tẩu, chàng buông tiếng quát to :
- Quay lại mau!
Liá»n thấy má»™t làn sáng đỠtá»a rá»™ng đến mấy trượng, những đốm sáng xanh thoáng chững lại trên không, rồi vá»›i tốc độ nhanh gấp bá»™i bay ngược trở lại.
Năm ngưá»i kia không ngá» có vậy, vừa thấy những đốm sáng xanh bay đến, liá»n cả kinh thất sắc vá»™i quát to :
- Lui mau!
Song đã muá»™n, chỉ nghe năm tiếng rú thảm khốc vang lên, năm ngưá»i thảy Ä‘á»u ngã lăn ra đất, không ngá»›t rên rỉ.
Äá»™c Tâm Tú SÄ© lúc này đã chạy ra xa hÆ¡n năm trượng, những ngỡ đã thoát, nào ngá» bá»—ng cảm thấy nÆ¡i lưng nhói Ä‘au, liá»n kinh hãi thầm nhá»§ :
- “Ồ! Sao Äá»™c Tâm châm lại trúng vào mình thế này?â€
Äá»™c Tâm châm vốn là cá»§a y, đương nhiên y biết rõ sá»± lợi hại, vừa phát hiện bị trúng châm, chẳng còn màng đến đào tẩu nữa, vá»™i dừng lại ngồi bệt xuống đất, vừa định rút ra.
Bỗng nghe Nhạc Nhạn Linh thét to :
- Chạy đâu cho thoát!
Dứt lá»i ngưá»i đã lao đến, tung chân đá vào đầu Äá»™c Tâm Tú SÄ©.
Äá»™c Tâm Tú SÄ© nghe tiếng ngẩng lên, kinh hoàng thét lên :
- Ôi! Chết ta rồi...
Bá»™p má»™t tiếng, máu phun xối xả, chiếc đầu cá»§a Äá»™c Tâm Tú SÄ© đã bị Nhạc Nhạn Linh đá văng bay Ä‘i, lại bá»™p má»™t tiếng va vào vách đá, lập tức trở thành má»™t đống máu thịt bầy nhầy.
Nhạc Nhạn Linh chẳng thèm ngó đến Äá»™c Tâm Tú SÄ©, nhanh như chá»›p lao ngưá»i phi thân vá» phía Thiết Bối Giao Vương Kiếm Thâm.
Thiết Bối Giao Vương Kiếm Thâm từ nẫy giá» chứng kiến võ công kinh ngưá»i cá»§a Nhạc Nhạn Linh, lúc này đã kinh tâm động phách, đâu còn dám nghênh chiến nữa, vừa thấy Nhạc Nhạn Linh lao đến, y vá»™i vung chưởng tung ra má»™t hư chiêu, rôi liá»n quay ngưá»i phóng nhanh và đại sảnh.
Nhạc Nhạn Linh cưá»i khảy nói :
- Vương Kiếm Thâm, đã đến lúc ngưá»i phải trả nợ máu rồi!
Thiết Bối Giao nghe tiếng nói đã đến sau lưng không đầy hai thước, lòng kinh hoàng tá»™t độ, song chưởng vung ngược ra sau, đẩy hai chiếc bàn bát tiên bay vào Nhạc Nhạn Linh, đồng thá»i thừa cÆ¡ tung mình vá» phía cá»­a sổ.
Nhạc Nhạn Linh võ công tuy cao nhưng trong nhà chật hẹp khó bỠthi triển đành vung chưởng bổ vào hai chiếc bàn bát tiên, nhưng khi đánh rơi bàn thì Thiết Bối Giao một chân đã đặt lên thành cửa sổ.
Lúc này Ä‘uổi theo không còn kịp nữa, trong lúc vá»™i vàng, Nhạc Nhạn Linh qươ tay ra sau, bá»—ng chá»™p trúng má»™t thanh trưá»ng kiếm trên giá binh khí, liá»n buông tiếng quát to :
- Chạy đâu cho thoát!
Äồng thá»i tay phải vung lên, ánh bạc lóe lên như má»™t tia chá»›p, bay thẳng vào má»™t chân Ä‘ang bước lên thành cá»­a sổ cá»§a Thiết Bối Giao.
Chỉ nghe phập má»™t tiếng, thanh trưá»ng kiếm đã xuyên qua đùi chân phải Thiết Bối Giao, cắm sâu vào nách đến tận chuôi.
Thiết Bối Giao rên lên một tiếng đau đớn, chẳng màng đến đó là ám khí gì, kéo mạnh chân phải lên, soẹt một tiếng, một mảng thịt đùi đã toác ra vừa định phóng xuống cửa sổ.
Nhạc Nhạn Linh má»™t kiếm phóng trúng đùi phải Thiết Bối Giao, lại nhanh chóng chá»™p lấy hai thanh nữa, ngay khi Thiết Bối Giao cưá»i nhấc chân phải lên, Nhạc Nhạn Linh đã quát to :
- Hãy nạp mạng đây!
Tay phải lại vung lên, hai luồng sáng bạc bay ra như tia chá»›p, liá»n nghe Thiết Bối Giao rú lên hai tiếng thảm khốc, hai vai đã bị trưá»ng kiếm xuyên thá»§ng và cắm vào thành cá»­a sổ.
Nhạc Nhạn Linh quay lại vá»›i tay cầm má»™t ngá»n cương xoa, lạnh lùng nói :
- Vương Kiếm Thâm, ngươi biết ngá»n cương xoa trên tay Nhạc má»— sẽ đâm vào đâu trên ngưá»i cá»§a ngươi không?
Ngay khi ấy, ngoài sân bá»—ng vang lên môt giá»ng âm trầm nói :
- E rằng đâu ngươi cũng chẳng đâm được nữa!
Nhạc Nhạn Linh quay lại, buột miệng kêu to :
- Thất Tàn Tẩu!
Tài sản của phamduy88

  #33  
Old 07-04-2008, 09:58 AM
phamduy88's Avatar
phamduy88 phamduy88 is offline
Hoạt Thi Thần
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 785
Thá»i gian online: 1 ngày 6 giá» 32 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 25 Times in 20 Posts
Hồi 33

Tông chủ Mật tông



Nhạc Nhạn Linh chưa bao giá» gặp Thất Tàn Tẩu bao giá», tại sao chàng lại biết đó là Thất Tàn Tẩu? Thì ra chàng đã nhận được qua tướng mạo cá»§a lão.
Chỉ thấy ngưá»i đó mình mặc áo tím, tóc bạc dài phá»§ vai, trán gồ má cao, hai mắt sâu hoắm, mày và tai không có, nhưng chẳng có sẹo như là bẩm sinh vậy, còn chót mÅ©i thì rõ ràng bị ngưá»i xẻo mất chỉ còn hai lá»— Ä‘en ngòm, phối hợp vá»›i chiếc miệng to rá»™ng, thoạt nhìn hệt như sÆ¡n tinh hải quái.
Chỉ thấy phần đầu lão đã khuyết mất năm thứ, tiếp tục nhìn xuống, chỉ thấy ná»­a thân trên chẳng khác ngưá»i thưá»ng, nhưng phần dưới hai chân cụt đến đầu gối, trông thân hình lão to tròn, hệt như má»™t quả cầu thịt.
Hai cánh tay dài thượt quắt queo cá»§a lão đặt trên hai chiếc nạng sắt bằng thép má»m, chiếc nạng hình lưỡi kiếm, hai bên hết sức sắc bén, dài cỡ ba thước rưỡi, bên trên có tay cầm hình tam giác.
Nhạc Nhạn Linh vừa thấy Thất Tàn Tẩu hiện thân, lá»­a giận liá»n phừng dậy trong lòng, ý định hành hạ Thiết Bối Giao liá»n tan biến, bèn quát to :
- Lão hãy xem đây!
Äồng thá»i tay phải vung lên, vù má»™t tiếng, ngá»n cương xoa trong tay Nhạc Nhạn Linh đã nhằm lưng Thiết Bối Giao bay đến nhanh như chá»›p.
Thất Tàn Tẩu không ngỠcó vậy, tức giận quát to :
- Ngươi không được như ý đâu!
Dứt lá»i, tay phải đè mạnh, chiếc nạng liá»n cong cong, rồi lại bật trở lên, nhanh như chá»›p Ä‘uổi theo ngá»n cương xoa, tay trái chiếc nạng vá»›i chiêu “Lang Giang Tiệt Äẩu†bổ vào ngá»n cương xoa, chỉ nghe “keng†má»™t tiếng, chiếc nạng trúng vào cán cương xoa, nhưng không vãn hồi được tính mạng Thiết Bối Giao.
Ngay khi chiếc nạng bên phải cá»§a lão vừa chạm mặt đất, trên cá»­a số đã vang lên tiếng rú thảm khốc cá»§a Thiết Bối Giao, ngá»n cương xoa ba chỉa đã cắm ngập vào lưng y, máu tuôn xối xả.
Thất Tàn Tẩu đưa mắt nhìn đoạn cương xoa bị mình chém gẫy, bất giác kinh hãi thầm nhủ :
- “Trước khi xuất thá»§, mình đã tiên liệu có vậy, nên không dám dùng phần lưỡi sắc va chạm, thật chẳng ngá» công lá»±c cá»§a tiểu tá»­ này lại thâm hậu đến vậy, công lá»±c như mình mà không đánh rÆ¡i được cương xoa.â€
Càng nghÄ© càng thêm lo sợ, mắt liá»n hiện sát cÆ¡, bởi ngưá»i luyện võ hầu hết Ä‘á»u không muốn kẻ khác hÆ¡n mình, nhất là hạng cao thá»§ như Thất Tàn Tẩu lại càng như vậy.
Thất Tàn Tẩu ngó ngàng đến Thiết Bối Giao Ä‘ang run bần bật, chỉ chòng chá»c nhìn Nhạc Nhạn Linh cưá»i khảy nói :
- Nhạc Nhạn Linh, nội lực ngươi thâm hậu lắm, lão phu hết sức bội phục!
Nhạc Nhạn Linh cưá»i lạnh lùng :
- Thất Tàn Tẩu, lão khá»i vá» vÄ©nh, mục đích Nhạc má»— đến đây hôm nay, hẳn lão đã rõ.
Thất Tàn Tẩu mắt ánh lên sắc lạnh :
- Lão phu không bao giỠnói dối, lẽ ra ngươi phải biết rõ cá tính của lão phu!
Nhạc Nhạn Linh nhướng mày, giá»ng sắc lạnh :
- Thất Tàn Tẩu, lão đừng giở giá»ng kẻ cả trước mặt Nhạc má»—, hôm nay gặp gỡ, ngày trả nợ cá»§a lão đã đến, lão có bản lÄ©nh gì cứ thi thố hết ra Ä‘i!
Äoạn đưa mắt nhìn Thiết Bối Giao vẫn còn Ä‘ang run rẩy, tung mình ra ngoài đại sảnh.
Thất Tàn Tẩu bởi bẩm sinh tàn tật, từ thá»§a bé đã có tâm lý ganh ghét ngưá»i kiện toàn, và nhất là đối vá»›i những thanh niên trẻ khá»e, lão càng thêm thù ghét.
Nhạc Nhạn Linh vừa rá»i khá»i đại sảnh, lão cÅ©ng liá»n theo ra ngay, đáp xuống trước mặt Nhạc Nhạn Linh chừng má»™t trượng, giá»ng u ám nói :
- Nhạc Nhạn Linh, ngươi tưởng mình đã có khả năng báo thù cho phụ thân ngươi rồi ư?
Nhạc Nhạn Linh cố nén lá»­a căm thù trong lòng để khá»i quá nóng nảy mà tạo cÆ¡ há»™i tốt cho kẻ địch, bởi trước mặt chàng lúc này là má»™t đại sát tinh võ công cao tuyệt trong giá»›i hắc dạo.
Nhạc Nhạn Linh thò tay vào lòng lấy ra chiếc mặt nạ quá»· Ä‘eo vào cưá»i khảy nói :
- Có lẽ giết một kẻ tàn tật như lão không lấy gì làm khó khăn lắm!
Câu nói ấy trúng ngay chá»— Ä‘au nhất cá»§a Thất Tàn Tẩu, khiến lão không sao tá»± kiá»m chế được mình, buông tiếng cưá»i ghê rợn nói :
- Nhạc Nhạn Linh, chiếc mặt nạ cá»§a ngươi tuyệt lắm, nhưng Ä‘eo vào gỡ ra rất là phiá»n phức, hôm nay lão phu sẽ làm cho ngươi má»™t bá»™ mặt vÄ©nh viá»…n không cần thay đổi nữa, ha ha... Hãy tiếp chiêu!
Dứt lá»i đã tung mình lên cao hÆ¡n hai trượng, hai chiếc nạng như kiếm sắc tạo ra má»™t làn sáng bạc phá»§ chụp xuống đỉnh đầu Nhạc Nhạn Linh.
Äiá»u kỳ lại là kiếm pháp cá»§a lão không chiêu nào toàn vẹn, trông hết sức há»—n tạp, nhưng lại không chút sÆ¡ hở, và đáng sợ nữa là kiếm chiêu lão tàn khuyết, không sao dá»± Ä‘oán được sá»± biến hóa cá»§a má»—i chiêu thức.
Nhạc Nhạn Linh đứng trước kẻ thù giết cha bất cá»™ng đái thiên, đâu dám khinh suất, đã vận công lá»±c vào song chưởng, Thất Tàn Tẩu vừa xuất thá»§, chàng liá»n thi triển chiêu “Huyết VÅ© Tinh Phong†ánh đỠlấp loáng, phản công Thất Tàn Tẩu.
Thất Tàn Tẩu không ngá» Nhạc Nhạn Linh thân hoài tuyệt há»c Huyết chưởng, thấy vậy cả kinh kêu lên :
- Huyết chưởng!
Nạng thép trong tay liá»n vá»™i quét ra, đồng thá»i thừa thế lướt ngưá»i ra sau tám thước.
Nhạc Nhạn Linh khi chưa hiểu rõ đưá»ng lối võ công cá»§a Thất Tàn Tẩu không dám mạo muá»™i phản kích, chá» khi Thất Tàn Tẩu hạ xuống đất má»›i buông tiếng quát vang, lao vào tấn công.
Từ lúc thấy Nhạc Nhạn Linh thân hoài Huyết chưởng, lòng khinh địch cá»§a Thất Tàn Tẩu đã hoàn toàn tan biến, vừa thấy Nhạc Nhạn Linh công đến, liá»n quát to :
- Hãy xem đây!
Dứt lá»i, vá»›i nạng thép bên tay phải chá»i đất, nạng thép tay trái quét ra chiêu “Tàn Thiên Khuyết Äịa†vá»›i mưá»i thành công lá»±c.
Chiêu xuất chỉ thấy ánh bạc rợp trá»i, tiếng chíu chíu vang lên không ngá»›t, ai ngỠđược là má»™t ngưá»i tàn phế lại luyện thành kiếm khí thế này.
Nhạc Nhạn Linh thấy vậy cả kinh, thầm nhủ :
- “Thật không ngá» lão tặc này đã luyện thành kiếm khí, xem ra hôm nay sá»± thắng bại khó mà biết được.â€
Trong khi nghÄ©, song chưởng đã liên tiếp thi triển bảy chiêu, chỉ thấy Huyết chưởng chập chùng như mây đỠlướt không, kình phong cuồn cuá»™n như sóng dữ tràn bá», uy lá»±c thật vô cùng khá»§ng khiếp.
Thất Tàn Tẩu cũng không dám mảy may khinh suất, tuy tàn tật nhưng lão ứng biến nhanh nhẹn khôn tả, tiếng chíu chíu mỗi lúc càng to chứng tỠlão đã dần vận dụng hết tàn lực.
Trong thoáng chốc hai ngưá»i giao thá»§ vá»›i nhau gần trăm chiêu, song vẫn chưa bên nào giành được thượng phong, trận đấu vô cùng quyết liệt. Chỉ thấy lúc thì huyết quang bao vây làn sáng bạc, khi thì trùng trùng kiếm khí quyện lấy huyết quang, cuốn tung cát vàng mù mịt, cành lá bay tứ tán.
Thá»i gian lặng lẽ trôi qua, chẳng rõ từ lúc nào trên không đã xuất hiện má»™t con chim phụng to lá»›n, và trên má»™t má»m đá nÆ¡i lưng núi phía đối diện cÅ©ng xuất hiện má»™t chiếc kiệu xanh nhá» xinh.
Lúc này hai ngưá»i giao chiến đã hÆ¡n má»™t giá», hÆ¡n năm trăm chiêu đã qua Ä‘i, hai ngưá»i Ä‘á»u toàn thân nhá»… nhại mồ hôi, đẫm ướt cả mặt nhưng không ai dám đưa tay lau chùi.
Chiá»u thức hai ngưá»i chậm dần, song uy lá»±c vẫn không giảm, hiển nhiên hai ngưá»i Ä‘á»u sợ đối phương nhận ra ná»™i lá»±c mình đã suy yếu.
Chiếc áo Ä‘en cá»§a Nhạc Nhạn Linh đã bị Thất Tàn Tẩu chém rách ba đưá»ng dài hÆ¡n má»™t tấc, còn hai cánh tay áo tím cá»§a Thất Tàn Tẩu cÅ©ng bị Nhạc Nhạn Linh tiện mất ná»­a phần, có thể nói không ai giành được phần hÆ¡n.
Lúc này, một bóng đỠtừ trên lưng chim phụng phóng xuống, nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất.
Ngay khi ấy, Nhạc Nhạn Linh bỗng quát to :
- Hãy tiếp chưởng!
Äồng thá»i má»™t chưởng đã đẩy ra.
Thất Tàn Tẩu hai tay cầm nạng đâu thể tiếp chưởng, hai tay vá»™i chõi mạnh tung mình vá»t ra sau lưng Nhạc Nhạn Linh thừa thế vá»›i chiêu “Äoạn Kiếm Tàn Hồng†điểm vào huyệt Ngá»c Chẩm cá»§a Nhạc Nhạn Linh.
Nhạc Nhạn Linh bởi thấy Thất Tàn Tẩu không còn đưá»ng thoái lui nên má»›i tung ra sát thá»§, song chàng đã quên mất đôi nạng thép cá»§a lão, khi cần vận công lá»±c vào là có thể bật lên bất cứ lúc nào.
Nhạc Nhạn Linh chưởng chiêu vừa xuất, chợt thấy Thất Tàn Tẩu đằng không vá»t ra sau lưng mình, biết ngay không ổn, thu chiêu không kịp nữa, chỉ cảm thấy má»™t luồng gió lạnh đã ùa đến huyệt Ngá»c Chẩm.
Nhạc Nhạn Linh cả kinh, vận hết công lá»±c bình sinh, tung chân quay ngưá»i đã ra phía sau, phản ứng nhanh khôn tả.
Thất Tàn Tẩu không ngá» Nhạc Nhạn Linh lại sá»­ dụng đấu pháp liá»u lÄ©nh như vậy, nếu lão tiếp tục Ä‘iểm xuống, đành rằng có thể khiến ngưá»i táng mạng ngay nhưng bản thân lão cÅ©ng bị Nhạc Nhạn Linh đá trúng, kết quả sẽ đồng ư quy tận.
Thất Tàn Tẩu đang đầy dã tâm, đương nhiên đâu cam tâm cùng Nhạc Nhạn Linh đồng ư quy tận, vội triệt chiêu thu thế lướt ra xa hơn năm trượng.
Như vậy lẽ dĩ nhiên một cước của Nhạc Nhạn Linh cũng rơi vào khoảng không, thế là cuộc chiến kinh tâm động phách đến đây tạm dừng.
Thất Tàn Tẩu đắc ý cưá»i khảy nói :
- Äấu pháp cá»§a ngươi quả là cao minh!
Nhạc Nhạn Linh đỠmặt vừa định cất tiếng, bá»—ng má»™t giá»ng nói trong ngá»t từ sau lưng Thất Tàn Tẩu vang lên :
- Cậy già hiếp trẻ đã là không phải, huống hồ lại với binh khí đấu với tay không, vậy mà lão còn dám huênh hoang ư?
Thất Tàn Tẩu giật nảy mình, bởi tiếng nói chỉ cách sau lưng lão chừng năm thước, với công lực như lão, lẽ ra chẳng thể không phát giác ra mới phải.
Nhạc Nhạn Linh nghe tiếng biết ngưá»i, thầm cưá»i khảy tá»± nhá»§ :
- “Lại là nàng ta nữa!â€
Ngẩng đầu lên định nói, chợt nhớ lúc này mình chẳng phải là bộ mặt Nhạc Nhạn Linh, bèn thầm nhủ :
- “Mình hà tất phải Ä‘a sá»±, tá»± chuốc lấy phiá»n phức không cần thiết.â€
Lúc này, Thất Tàn Tẩu đã quay lại, vừa thấy đó là má»™t thiếu nữ áo đỠtuyệt sắc, ná»—i kinh hãi liá»n biến mất, lạnh lùng quát :
- Tiểu nha đầu, ngươi biết lão phu là ai mà dám buông lá»i khinh mạn, hẳn ngươi chán sống phải không?
Thiếu nữ áo đỠchính là Thái Phụng Tiên Tá»­, võ công như nàng đương nhiên là chẳng xem Thất Tàn Tẩu vào đâu cả, cưá»i nói :
- Thất Tàn Tẩu, lão chớ tự trát vàng lên mặt mình, sao lão không lấy gương soi thử xem bộ mặt như sơn tinh hải quái của mình có xứng đáng cho bổn cô nương giáo huấn hay không ?
Những lá»i ấy thật quá cuồng ngạo, Thất Tàn Tẩu thân phận dưá»ng nào mà nàng lại nói là không xứng đáng để giáo huấn, những lá»i ấy có lẽ trên giang hồ không ngưá»i thứ hai nào dám nói.
Thất Tàn Tẩu mắt rực sát cơ, giận giữ quát :
- Nha đầu, lão phu sẽ lấy mạng ngươi.
Dứt lá»i thi triển chiêu “Tàn Thiên Khuyết Äịa†nhanh như chá»›p đâm vào ngá»±c Thái Phụng Tiên Tá»­.
Thái Phụng Tiên Tá»­ tuy võ công cao tuyệt song đối mặt vá»›i Thất Tàn Tẩu cÅ©ng chẳng dám khinh suất, cưá»i nói :
- Ồ, lại có cả kiếm khí nữa chứ!
Dứt lá»i chỉ thấy bóng đỠnhấp nhoáng, chẳng rõ nàng đã thi triển thân pháp gì, chá»›p mắt đã ra đến sau lưng Thất Tàn Tẩu.
Nhạc Nhạn Linh thấy vậy bàng hoàng thầm nhủ :
- “Xem ra mình có luyện thêm mưá»i năm nữa cÅ©ng chẳng theo kịp nàng ta, ôi!â€
Äoạn ra chiá»u hết sức sá»n lòng thoái chí.
Thất Tàn Tẩu đinh ninh chỉ cần một chiêu là có thể khiến cô gái này táng mạng, nào ngỠmột chiêu rơi vào khoảng không, cả kinh thầm nhủ :
- “Thân pháp gì mà lại nhanh khá»§ng khiếp thế này?â€
Thất Tàn Tẩu là ngưá»i giàu kinh nghiệm chiến đấu, lòng tuy kinh hãi nhưng không nao núng, má»™t chiêu hẫng hụt, tay trái vung mạnh, ngưá»i liá»n quay phắt lại, đưa mắt nhìn, lập tức liá»n ngẩn ngưá»i, chỉ thấy thiếu nữ áo đỠvẫn ung dung đứng cách lão khoảng năm thước như trước.
Thái Phụng Tiên Tá»­ nhoẻn miệng cưá»i nói :
- Lão tấn công bổn cô nương một chiêu, giỠhãy tiếp bổn cô nương một chưởng được chứ?
Dứt lá»i chỉ thấy nàng đưa tay lên phất nhẹ má»™t cái, tá»±a hồ chẳng chút sức lá»±c.
Thất Tàn Tẩu vừa thấy thá»§ thế cá»§a Thái Phụng Tiên Tá»­ liá»n bàng hoàng kinh hãi, buá»™t miệng nói :
- Cô là Thái Phụng Tiên Tử ư?
Äồng thá»i, đôi nạng thép chõi mạnh xuống đất, tung mình ra sau bốn năm trượng.
Thất Tàn Tẩu phản ứng chẳng phải không nhanh, nhưng khi lão hạ xuống đất, hai tay áo vẫn bị xuyên thủng năm lỗ, qua đó đủ thấy võ công Thái Phụng Tiên Tử thật thần xuất quỷ nhập.
Nhạc Nhạn Linh bá»—ng lặng ngưá»i thầm nhá»§ :
- “Hôm ở trên Trưá»ng Bạch sÆ¡n, thảo nào nàng ta không chịu dùng chưởng đối phó vá»›i mình, qua đó đủ thấy mình quả là kém xa nàng ta má»™t trá»i má»™t vá»±c.â€
Thái Phụng Tiên Tá»­ liếc mắt nhìn Nhạc Nhạn Linh Ä‘ang đứng thừ ra như kẻ mất hồn, mỉm cưá»i nói :
- Thất Tàn Tẩu, hãy tấn công nữa đi.
Bá»—ng, trên má»m đá nÆ¡i lưng núi đối diện vang lên má»™t tiếng cưá»i khanh khách nói :
- Thái Phụng Tiên Tá»­ võ công quả là kinh ngưá»i, tiểu muá»™i thật hết sức bá»™i phục, ha ha...
Tiếng cưá»i không to nhưng tá»±a hồ có má»™t sức mạnh khá»§ng khiếp, chấn động lục phá»§ ngÅ© tạng.
Nhạc Nhạn Linh vá»›i Thất Tàn Tẩu Ä‘á»u biến sắc mặt, hiển nhiên tiếng cưá»i đó đã ảnh hưởng mãnh liệt đến há».
Nhưng Thái Phụng Tiên Tá»­ vẫn thản nhiên cưá»i nói :
- Tông chủ đã ở đó chỠlâu thế này, có đại sự gì chưa hoàn thành phải không?
Nhạc Nhạn Linh quay ngưá»i vá» phía phát ra tiếng nói, chỉ thấy má»™t chiếc kiệu nhá» mầu đỠở trên má»™t má»m đá trên lưng núi Phi Vân trại, bốn tỳ nữ mặt đầy hoa văn chia nhau đứng hai bên kiệu, tiếng nói là từ trong kiệu phát ra.
Chỉ thấy là trong kiệu lại vang lên tiếng cưá»i giòn nói :
- Äâu có đại sá»± gì, chẳng qua định làm phiá»n Tiên tá»­ má»™t phen thôi!
Thái Phụng Tiên Tá»­ thầm cưá»i khảy, song vẫn mỉm cưá»i nói :
- Tiểu muội không gánh nhận nổi đâu!
- Sự thật quả đúng là vậy!
Thái Phụng Tiên Tử mắt ánh hàn quang :
- Tông chá»§ hằn là không quên lập trưá»ng giữa chúng ta chứ?
- Lập trưá»ng cá»§a bốn chúng ta, tất cả Ä‘á»u nhá»› rõ, tiểu muá»™i tin là không má»™t ai quên. Thế nhưng việc này không há» liên quan đến vấn đỠkia, tiểu muá»™i chỉ cần má»™t ngưá»i thôi.
Thái Phụng Tiên Tử rúng động cõi lòng, song mặt vẫn bình thản, thầm nhủ :
- “Ngươi cần Nhạc Nhạn Linh ư? Chá»› có mà mÆ¡ tưởng.â€
Äoạn liếc mắt nhìn Nhạc Nhạn Linh lạnh lùng nói :
- Ai vậy?
Ngưá»i trong kiệu cưá»i :
- Thất Tàn Tẩu.
Thái Phụng Tiên Tá»­ nhẹ ngưá»i, chẳng chút do dá»± nói :
- Việc ấy không liên quan gì đến tiểu muội.
Thất Tàn Tẩu biến sắc mặt, cưá»i gằn nói :
- Tiểu bối kia, các ngưá»i xem lão phu là hạng ngưá»i gì hả?
Ngưá»i trong kiệu tảng lá» như không nghe tiếng quát mắng cá»§a Thất Tàn Tẩu vẫn cưá»i nói :
- Nhưng Tiên tử có thể cản trở.
Thái Phụng Tiên Tá»­ cưá»i khảy :
- Tiểu muội có khả năng vậy ư?
- Trong võ lâm đương kim, chỉ có Tiên tử là có khả năng thôi.
Nhạc Nhạn Linh chợt động tâm thầm nhủ :
- “Có lẽ võ công cá»§a Dao Trì Long Nữ vá»›i Thiên Phụng bang chá»§ Ä‘á»u không kém hÆ¡n Thái Phụng Tiên Tá»­, sao lại bảo chỉ mình Thái Phụng Tiên Tá»­ là có khả năng cản trở thế nhỉ?â€
Thái Phụng Tiên Tá»­ cưá»i nói :
- Tông chá»§ đã quá xem trá»ng tiểu muá»™i rồi! Nhưng tiểu muá»™i đã nói, việc này tiểu muá»™i không can thiệp Ngưá»i trong kiệu cưá»i :
- Vậy thì xin đa tạ!
Thất Tàn Tẩu tức tối thầm nhủ :
- “Lão phu không tin là ngươi có đủ bản lÄ©nh khiến cho lão phu tuân theo ý muốn cá»§a ngươi.â€
Ngay khi ấy, trong kiệu vang lên tiếng dịu dàng nói :
- Thất Tàn Tẩu, hãy đến đây, ta đã chỠlão lâu lắm rồi!
Tiếng nói ngoại trừ dịu dàng, không có gì khác lạ, nhưng lá»t vào tai Thất Tàn Tẩu thì như tiếng gá»i cá»§a từ mẫu, đầy vẻ quan hoài nhung nhá»› khiến Thất Tàn Tẩu không tá»± chá»§ được cất bước tiến tá»›i nhưng dẫu sao lão cÅ©ng công lá»±c thâm hậu, lòng bá»—ng xao động, lại vá»™i dừng bước.
Ngưá»i trong kiệu vá»›i giá»ng càng dịu dàng hÆ¡n nói :
- Nào, hãy đến đây, còn do dự gì nữa? Thất Tàn Tẩu, hãy đến đây, đến đây nào!
Theo tiếng gá»i ấy, lý trí Thất Tàn Tẩu dần băng hoại, sau cùng hai mắt trở nên đỠđẫn, tung mình phóng Ä‘i, má»—i lúc càng thêm nhanh.
Nhạc Nhạn Linh hết sức lấy làm lạ, thầm nhủ :
- “Äây là ma pháp gì thế này?â€
Bá»—ng...
Chàng chợt nhá»› đến Thất Tàn Tẩu chính là kẻ thù bất cá»™ng đới thiên cá»§a mình, nếu để lão ta theo vá» vá»›i phía Mật tông Tây Tạng thì việc báo thù cá»§a mình sẽ hết sức khó khăn, nghÄ© vậy liá»n quát to :
- Lão tặc, đứng lại ngay!
Äoạn vừa định tung mình Ä‘uổi theo bá»—ng nghe Thái Phụng Tiên Tá»­ khẽ quát :
- Äứng lại!
Nhạc Nhạn Linh liá»n tức cảm thấy cổ tay phải bị nắm chặt, đã lá»t vào tay Thái Phụng Tiên Tá»­.
Nhạc Nhạn Linh tức giận quát :
- Buông tay ra mau!
Thái Phụng Tiên Tá»­ cưá»i khảy :
- Các hạ nói chuyên với ai hả?
Nhạc Nhạn Linh nhướng mày :
- Nói với tiện nhân ngươi.
Chàng bởi đã quá tức giận, nên đã không lá»±a lá»i, buông ra hai tiếng tiện nhân thật thậm tệ.
Thái Phụng Tiên Tá»­ là má»™t nữ sát tinh giết ngưá»i không chá»›p mắt, nếu kẻ khác mắng nàng như vậy là táng mạng ngay tức khắc rồi, song đối vá»›i Nhạc Nhạn Linh thì nàng không sao đành lòng hạ thá»§, giận đến mặt mày tái xanh nói :
- Ngươi... dám mắng bổn cô nương hả?
Äoạn tay phải siết mạnh, năm ngón tay liá»n lún sâu vào mạch môn Nhạc Nhạn Linh.
Ngay khi ấy, bá»—ng nghe ngưá»i trong kiệu cưá»i nói :
- Tiểu muội xin đa tạ!
Thái Phụng Tiên Tá»­ chỉ lạnh lùng cưá»i nói :
- Không liên quan gì đến bổn cô nương.
- Vậy thì xin tạm biệt!
Dứt lá»i, bốn tỳ nữ mặt vằn vện liá»n khiêng kiệu lên, phóng nhanh xuống núi.
Mồ hôi lạnh từng giá»t từ trên mặt Nhạc Nhạn Linh lăn xuống, song chàng không há» rên rỉ má»™t tiếng.
Ngay khi ấy, trên những ngá»n tùng xung quanh bá»—ng vang lên hai tiếng cưá»i lạnh lùng nói :
- Xin chào Thái Phụng Tiên Tử!
Tài sản của phamduy88

  #34  
Old 07-04-2008, 09:58 AM
phamduy88's Avatar
phamduy88 phamduy88 is offline
Hoạt Thi Thần
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 785
Thá»i gian online: 1 ngày 6 giá» 32 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 25 Times in 20 Posts
Hồi 34

Ngũ Nhạc Thần Quân



Thái Phụng Tiên Tá»­ thật ra cÅ©ng chẳng muốn ngược đãi Nhạc Nhạn Linh, song chẳng qua vì nhất thá»i tức giận má»›i có hành động nghiên cứu, nên nghe tiếng liá»n thừa cÆ¡ buông tay ra, quay mặt lạnh lùng nói :
- Xin chào Lệnh chủ và Bang chủ.
Nhạc Nhạn Linh vừa hết Ä‘au đớn, thần trí liá»n tỉnh táo, bèn đưa mắt nhìn, bất giác ngạc nhiên thầm nhá»§ :
- “Sao há» cÅ©ng đến đây thế này?â€
Chỉ thấy Dao Trì Long Nữ vá»›i Thiên Phụng bang chá»§ Ä‘ang đứng dưới hai ngá»n tùng, hai bên há» là các thá»§ hạ trong bang, hình thành thế đối lập từ xa, nhưng lúc này mắt hai nàng Ä‘á»u tập trung vào mặt Thái Phụng Tiên Tá»­.
Thiên Phụng bang chá»§ lạnh lùng cưá»i nói :
- Chẳng hay ngưá»i này đã đắc tá»™i Tiên tá»­ ở chá»— nào vậy?
Thái Phụng Tiên Tá»­ ngoảnh nhìn Nhạc Nhạn Linh, Ä‘oạn cưá»i nói :
- Bang chủ chẳng phải mới đến, tình tiết bên trong chẳng lẽ phải cần tiểu muội nói nữa hay sao?
Thiên Phụng bang chá»§ cưá»i khảy :
- Y ngăn cản Thất Tàn Tẩu theo vá» vá»›i Mật tông Tây Tạng, đó chẳng có gì là không đúng, phải chăng Tiên tá»­ trách vá» Ä‘iá»u ấy?
- Äúng vậy, bởi vì tiểu muá»™i đã hứa là không can thiệp!
Dao Trì Long Nữ lạnh lùng tiếp lá»i :
- Vậy lẽ ra Tiên tử không nên cản trở kẻ khác, bởi vì Tiên tử đâu có cam kết với Tông chủ Mật tông là bảo vệ sự an toàn cho Thất Tàn Tẩu!
Thái Phụng Tiên Tá»­ thản nhiên cưá»i :
- VỠmặt đạo lý tiểu muội tựa hồ như có trách nhiệm quân bình cục thế, bởi vì y thị vội vã từ Tây Tạng đến, không đủ nhân lực, đương nhiên chẳng thể đối kháng với hai vị. Do đó tiểu muội mới quyết định tặng cho y thị một hạ thủ trung bình, vậy đâu có gì là sai?
Thiên Phụng bang chá»§ cưá»i khảy :
- Vì sự an nguy của võ lâm Trung Nguyên, lẽ ra Tiên tử không nên làm vậy!
Thái Phụng Tiên Tá»­ vẫn thản nhiên cưá»i :
- Tiểu muội chẳng bao giỠbận tâm đến nên hay không nên, mà chỉ cần biết là mình có thích làm hay không, hai vị hẳn không còn lấy làm lạ nữa rồi chứ gì?
Dao Trì Long Nữ và Thiên Phụng bang chá»§ nghe vậy, liá»n Ä‘á»u mắt rá»±c hàn quang và tiến tá»›i má»™t bước nói :
- Vì tương lai của võ lâm Trung Nguyên, xin Tiên tử lượng thứ cho tiểu muội được thỠgiáo vài chiêu!
Hai ngưá»i không hẹn cùng thốt ra những lá»i nói giống nhau, bất giác cùng ngẩn ngưá»i, lạnh lùng đưa mắt nhìn nhau.
Nhạc Nhạn Linh thấy vậy, thầm thở dài nghĩ :
- “Nhất sÆ¡n nan nhị hổ, các nàng hoàn toàn không nhưá»ng nhịn nhau, xem ra chốn giang hồ từ nay quả là hổn loạn. Ôi, rất tiếc là Nhạn Nhạn Linh này võ công không bằng há», và sinh mạng lại quá ngắn ngá»§i, có lẽ chẳng giúp gì được cho tương lai giang hồ.â€
Trong khi ấy, Thái Phụng Tiên Tử kinh hãi thầm nhủ :
- “Má»™t Dao Trì Long Nữ mình đã khó giành phần thắng, nếu thêm Thiên Phụng bang chá»§, hôm nay mình bại là chắc, xem ra hôm nay mình đành phải buông bá» Nhạc Nhạn Linh rồi.â€
à nghÄ© chỉ lóe lên trong chá»›p mắt, song vẫn thản nhiên cưá»i nói :
- Hai vị xem trá»ng tiểu muá»™i thế này, thật tiểu muá»™i rất lấy làm vinh dá»±.
Dao Trì Long Nữ và Thiên Phụng bang chủ đưa mắt nhìn nhau, cùng lạnh lùng nói :
- Tiểu muội xin phép được thỠgiáo trước!
Nói xong hai nàng lại bất giác ngẩn ngưá»i, Thiên Phụng bang chá»§ quay sang Dao Trì Long Nữ cưá»i khảy nói :
- Lệnh chủ, bằng cách nào để phân chia trước sau, tiểu muội xin được nghe cao kiến!
Dao Trì Long Nữ nào chịu kém, liá»n lạnh lùng trả đũa :
- Vậy theo ý Bang chủ thì sao?
Thái Phụng Tiên Tá»­ thấy vậy liá»n động tâm thầm nhá»§ :
- “Äây thật là má»™t cÆ¡ há»™i tốt!â€
Äoạn bèn cưá»i nói :
- Theo ý tiểu muội thì chi bằng nhân dịp này chúng ta hãy quyết một phen thắng bại tại đây.
Thần Toán Long Nữ nghe vậy, kinh hãi thầm nhủ :
- “Lúc này Ä‘ang trong đầm rồng hang hổ, nếu ba ngưá»i mà xung đột nhau thì kết quả sau cùng không tam bại câu thương thì cÅ©ng sức cùng lá»±c kiệt, vậy thì quá lợi ích cho phái Mật tông còn gì?â€
NghÄ© Ä‘oạn liá»n cất tiếng nói :
- Lệnh chá»§, không nên vậy, nếu vì sá»± tồn vong cá»§a chúng sinh thiên hạ, nhất thá»i khuất nhục chẳng có gì đáng kể, còn như hôm nay không nhẫn nhịn được thì kẻ đắc lợi sau cùng hẳn là Mật tông Tây Tạng.
Nhạc Nhạn Linh nghe vậy hết sức cảm động, thầm nhủ :
- “Thần Toán Long Nữ quả là thông minh tài trí hÆ¡n ngưá»i, Dao Trì Long Nữ có nàng ta phò tá thật là phúc đức cá»§a chúng sinh thiên hạ.â€
Thiên Phụng bang chá»§ chẳng phải ngu ngốc, nghe vậy liá»n nghÄ© kỹ lại, quả nhận thấy lúc này tại đây mà muốn đối lập vá»›i Dao Trì Long Nữ thì chỉ có hại chứ không có lợi cho bản thân mình và cả bang chúng, vẻ mặt bất giác trở nên hòa hoãn hÆ¡n.
Thái Phụng Tiên Tử thấy vậy biết ở lại đây lâu chỉ có hại, thầm nhủ :
- “Nếu mình Ä‘em Nhạc Nhạn Linh Ä‘i, nhất định há» sẽ ngăn cản, đằng nào để chàng lại há» cÅ©ng không làm hại, thôi thì cứ để chàng ở lại đây cÅ©ng được.â€
Nàng chẳng hiểu vì sao mình lại quan tâm đến Nhạc Nhạn Linh thế này, chỉ theo trá»±c giác cảm thấy sá»± an nguy cá»§a chàng còn hÆ¡n cá»§a mình nhiá»u.
Thái Phụng Tiên Tá»­ nghÄ© vậy bèn cưá»i nói :
- Tiểu muội thủ hạ không đủ nhân lực, hôm nay có lẽ đành phải đón nhận sự chỉ giáo của hai vị rồi.
Thần Toán Long Nữ vá»™i tiếp lá»i :
- Sự phân biệt thắng bại không cần phải vội vàng như thế này....
Thái Phụng Tiên Tá»­ cưá»i :
- Kế hoãn binh của Long Nữ khá lắm, nhưng khi nào các vị quyết đấu với Tông chủ Mật tông, xin đừng quên là tiểu muội cũng đang chỠthu lợi ngư ông đấy nhé.
Äoạn liếc mắt nhìn Nhạc Nhạn Linh quay ngưá»i phi thân bá» Ä‘i, chỉ hai lượt tung mình đã mất dạng ở bên kia bá» tưá»ng.
Thiên Phụng bang chủ lạnh lùng quét mắt nhìn Dao Trì Long Nữ, đoạn quay vỠphía bang chúng nói :
- Chúng ta hãy tiến lên theo phía trái.
Dứt lá»i liá»n dẫn trước phóng Ä‘i lên Phi Vân trại theo phía trái, tất cả thuá»™c hạ Thiên Phụng bang chá»§ cÅ©ng liá»n theo sau Bang chá»§ vượt qua bá» tưá»ng, phóng Ä‘i lên núi.
Nhạc Nhạn Linh hoạt động cổ tay phải, cất bước đi vỠphía Dao Trì Long Nữ.
Dao Trì Long Nữ nghe tim đập rộn rạo, thần thái thoáng lộ vẻ bối rối, đôi môi khẽ mấp máy, như không biết nói gì mới phải.
Nhạc Nhạn Linh dừng lại trước mặt Dao Trì Long Nữ chừng năm thước, vòng tay thi lễ nói :
- Lệnh chá»§ đại trí, đại dÅ©ng, tại hạ thật hết sức mừng cho đồng đạo võ lâm, hiện Thiên Phụng bang chá»§ đã tiến công vào cư trú cá»§a Mật tông Tây Tạng, những mong Lệnh chá»§ hãy nghÄ© đến đức hiếu sinh cá»§a trá»i cao, hợp tác cùng Thiên Phụng bang chá»§ mà diệt trừ mầm há»a trong tương lai này.
Dao Trì Long Nữ vốn Ä‘ang bối rối, nhưng giỠđây nghe Nhạc Nhạn Linh bảo mình hợp tác vá»›i Thiên Phụng bang chá»§ liá»n bá»±c tức lạnh lùng nói :
- Các hạ quan tâm đến sự an nguy của nàng ta quá hả?
Nhạc Nhạn Linh ngẩn ngưá»i :
- Tại hạ không phải chỉ quan tâm đến một vài khía cạnh, mà quả tình là lo cho an nguy của toàn thể võ lâm Trung Nguyên trong tương lai.
Dao Trì Long Nữ cưá»i khảy :
- Các hạ lòng dạ thật từ bi, nhưng rất tiếc là bổn Lệnh chủ không muốn chịu sự chi phối của các hạ.
Nhạc Nhạn Linh lòng trĩu xuống thầm nhủ :
- “Mình thật quá ngây thÆ¡, má»™t Lệnh chá»§ chỉ huy mấy vạn như nàng, sao chịu nghe lá»i nói cá»§a má»™t kẻ vô danh như mình kia chứ? Ôi, xem ra mình tá»± hành động là hÆ¡n.â€
Äoạn ngẩng lên cưá»i nói :
- Lệnh chá»§ nói cÅ©ng phải, tại hạ thật lắm Ä‘iá»u!
Äoạn liá»n quay ngưá»i phóng nhanh lên núi Phi Vân trại.
Dao Trì Long Nữ biến sắc mặt, cất bước toan đuổi theo, nhưng đã bị Thần Toán Long Nữ kéo giữ lại.
Dao Trì Long Nữ hối hả nói :
- Sao lại ngăn cản bổn Lệnh chủ, y... y đã đi xa mất rồi.
Thần Toán Long Nữ nghiêm giá»ng :
- Lệnh chá»§ đừng quên là Thái Phụng Tiên Tá»­ luôn lúc nào cÅ©ng chá» thu lợi ngư ông, bổn tá»a sở dÄ© giữ Lệnh chá»§ lại chính là để bàn tính kế hoạch đối phó vá»›i y thị.
Dao Trì Long Nữ đưa mắt nhìn theo Nhạc Nhạn Linh đã đi xa, thắc mắc nói :
- Y thị không ở đây, đối phó thế nào chứ?
Thần Toán Long Nữ vẻ tự tin :
- Thái Phụng Tiên Tá»­ chắc chắn không yên tâm để cho Nhạc Nhạn Linh ở bên Lệnh chá»§ và Thiên Phụng bang chá»§, trong thá»i gian này y thị hẳn là luôn bám theo Nhạc Nhạn Linh, Lệnh chá»§ muốn trừ khá»­ y thị, đây là má»™t cÆ¡ há»™i duy nhất.
Dao Trì Long Nữ rúng động cõi lòng, buột miệng :
- Y thị bám theo Nhạc Nhạn Linh để làm gì? Bổn Lệnh chủ phải trừ khử y thị bằng cách nào?
- Mục đích cá»§a y thị có lẽ cÅ©ng giống như Lệnh chá»§, Lệnh chá»§ muốn trừ khá»­ y thị, chỉ cần kín đáo theo sau Nhạc Nhạn Linh, khi nào có cÆ¡ há»™i, hãy khiến y thị lá»t vào Phi Vân trại, để y thị quyết đấu vá»›i Tông chá»§ Mật tông, như vậy kẻ thu lợi ngư ông chính là chúng ta.
Kế sách ấy độc đáo, nhưng ít nhiá»u cÅ©ng không được quang minh chính đại, định phản đối nhưng chợt động tâm, lại bằng lòng nói :
- Tốt lắm, chúng ta đi theo ngay.
Thần Toán Long Nữ liá»n lắc đầu lẩm bẩm :
- Chẳng phải ngưá»i muốn giành được cÆ¡ há»™i thá»±c sá»± tốt này, mà là không muốn cho Thái Phụng Tiên Tá»­ giành mất Nhạc Nhạn Linh.
Äoạn quay sang quét mắt nhìn má»i ngưá»i nói :
- Chúng ta hãy tiến lên Phi Vân trại, nếu bổn tá»a Ä‘oán không lầm, hiện đã không còn chướng ngại nữa rồi.
Äoạn liá»n cùng má»i ngưá»i cất bước theo sau Dao Trì Long Nữ.
Nhạc Nhạn Linh ra khá»i bá» tưá»ng, liá»n thi triển khinh công phóng Ä‘i lên núi.
Chàng biết rõ nÆ¡i đây là căn cứ địa để xâm nhập Trung Nguyên cá»§a phái Mật tông và ngá»n núi địa thế hiểm trở, chắn chắn phải có ngưá»i phòng thá»§, nên chàng hết sức cẩn thận từng bước Ä‘i má»™t.
Thế nhưng sự thật lại hoàn toàn khác, chàng vượt đến bốn năm mươi trượng mà cũng chẳng có chút động tĩnh nào.
Lúc này, cách đầu chàng chừng bốn mươi trượng, có một tảng đá to, có thể tạm dừng chân nghỉ ngơi, Nhạc Nhạn Linh cảnh giác thầm nhủ :
- “Äó là má»™t chá»— mai phục đột kích rất tốt, mình phải hết sức thận trá»ng má»›i được.â€
Thế nhưng, lần này chàng cũng đoán lầm, bởi chàng lên tới cách tảng đá ấy chỉ còn chừng một trượng mà vẫn không thấy động tĩnh gì.
Nhạc Nhạn Linh tung mình lên trên tảng đá, đưa mắt nhìn bất giác rúng động cõi lòng.
Chỉ thấy trên tảng đá nằm ngổn ngang mưá»i mấy tá»­ thi mặt mày vằn vện, cạnh đó là mưá»i mấy ống đồng nhá», hiển nhiên là những ống đồng này là dùng để phóng ám khí.
Nhạc Nhạn Linh cúi ngưá»i nhặt lấy má»™t ống đồng trút ngược ra, liá»n tức biến sắc mặt, thì ra trong ống đồng là vô số châm bạc mầu lam nhá» li ty như lông bò, hiển nhiên Ä‘á»u có tẩm kịch độc.
Nhạc Nhạn Linh thỠthẫn nhìn những mũi châm bạc, thắc mắc nói :
- Nếu như há» dùng những độc châm này từ trên cao phóng xuống, đối phương dù có ba đầu sáu tay cÅ©ng khó lòng mà tránh khá»i, vậy ai đã cứu mình thế nhỉ?
Ngay khi ấy, má»™t bóng trắng nhanh như chá»›p lướt qua sau lưng chàng, cách hÆ¡n má»™t trượng, bấy giá» chàng Ä‘ang tập trung tư tưởng để suy Ä‘oán ngưá»i đã cứu mình, lại thêm ngưá»i ấy võ công cao tuyệt, nên chàng không há» phát giác.
Nhạc Nhạn Linh suy ngẫm một hồi, không tìm ra được câu giải đáp, đành nói :
- Ngưá»i cứu mình hẳn là ở trên đỉnh núi, mình Ä‘i lên sẽ rõ ngay.
Äoạn liá»n tiếp tục phi thân lên đỉnh núi, nÆ¡i đó cách đỉnh núi chỉ còn khoảng trăm trượng, Nhạc Nhạn Linh lúc này đã biết có ngưá»i ngầm trợ giúp nên hành động không còn e ngại như trước nữa, nên chẳng mấy chốc đã lên đến đỉnh núi.
Chỉ thấy trên đỉnh núi cÅ©ng có khoảng ba mươi tá»­ thi nằm la liệt, và bên cạnh má»—i ngưá»i cÅ©ng có má»™t chiếc ống đồng, hiển nhiên là những ngưá»i này cÅ©ng có trách nhiệm canh phòng kẻ địch xâm nhập.
Nhạc Nhạn Linh hết sức thắc mắc, vừa đưa mắt nhìn, bá»—ng nghe ngoài xa vang lên má»™t tiếng chim phụng kêu lên thảm thiết, liá»n đưa mắt nhìn vá» phía ấy.
Khi nhìn rõ, bất giác ngẩn ngưá»i, chỉ thấy má»™t con chim phụng to lá»›n, sà nhanh xuống, rồi thì khuất dạng xuống mặt đỉnh núi, có lẽ đó là má»™t vá»±c thẳm.
Nhạc Nhạn Linh tưởng là chim phụng cá»§a Thái Phụng Tiên Tá»­ đã bị bá»n ngưá»i phái Mật tông Tây Tạng đả thương, bất giác xông tá»›i trước mấy bước, đó cÆ¡ hồ là phản ứng vô thức, chàng chỉ cảm thấy mình nên giúp Thái Phụng Tiên Tá»­, còn như nguyên nhân vì sao thì chàng không sao giải thích được.
Nhạc Nhạn Linh quét mắt nhìn quanh thấy đỉnh núi này rất là bằng phẳng, rá»™ng đến hằng mấy dặm, chỉ rải rác vài bụi cá» dại má»c trong khe đá, ngoài ra không có má»™t ngá»n cây, hết sức hoang vu.
Nhạc Nhạn Linh Ä‘i nhanh vá» phía chim phụng rÆ¡i, đến bên bá» vá»±c, đưa mắt nhìn xuống, thì ra bên dưới là má»™t cốc địa tròn như chậu rá»­a mặt, xung quanh như không có lối ra, trên mặt đất cá» má»c xanh rì nhưng đầy rẫy xương trắng, thỉnh thoảng có vài con rết vàng bò giữa đống xương trắng, trông thật ghê rợn.
Xung quanh bãi cá» dưới chân núi có rất nhiá»u hang nhá», hầu hết Ä‘á»u có bóng dáng lÅ© rắn rết, có lẽ thảy Ä‘á»u đã trở thành sào huyệt cá»§a chúng.
Nhạc Nhạn Linh nhìn một hồi, thầm nhủ :
- “Chả lẽ bá»n ngưá»i phái Mật tông cư trú trong những thạch động ấy?â€
Ngay khi ấy, bá»—ng nghe má»™t giá»ng trong trẻo lạnh lùng nói :
- Các hạ có trông thấy ngưá»i cá»§a Thiên Phụng bang chá»§ không ?
Nhạc Nhạn Linh quay phắt lại, chỉ thấy Dao Trì Long Nữ Ä‘ang đứng cách chừng má»™t trượng, lòng liá»n nghÄ© nhanh :
- “Nàng ta lên đây từ lúc nào, chả lẽ những ngưá»i kia do chính nàng ta đã hạ sát?â€
Äoạn vá»›i giá»ng nhạt nhẽo nói :
- Tại hạ không trông thấy! Những ngưá»i kia Ä‘á»u do Lệnh chá»§ giết phải không?
Dứt lá»i, đưa tay chỉ vá» phía những tá»­ thi trên đỉnh núi.
Dao Trì Long Nữ lạnh lùng nói :
- Bổn Bang chủ sao lại phải giết hỠchứ?
Nhạc Nhạn Linh thoáng nhướng mày :
- Vậy là tại hạ đã đoán lầm rồi!
- Vì sao các hạ lại đoán là bổn Lệnh chủ?
Giá»ng nói Dao Trì Long Nữ không còn lạnh lùng như trước nữa.
Nhạc Nhạn Linh nhếch môi cưá»i :
- Không vì sao cả, bởi tại hạ chưa thấy Thiên Phụng bang chủ có mặt nên mới nghĩ là do Lệnh chủ đã gây ra.
- Tuy hỠkhông phải do bổn Lệnh chủ hạ sát, nhưng tin chắc cũng không phải do Thiên Phụng bang chủ.
Bá»—ng, má»™t giá»ng trong trẻo tiếp lá»i :
- Không sai, quả đúng là không phải do bổn Bang chủ hạ sát.
Dứt lá»i, ngoài năm trượng đã chậm rãi bước ra Thiên Phụng bang chá»§ vá»›i các thá»§ hạ trong bang.
Dao Trì Long Nữ lo lắng thầm há»i :
- “Phen này ngưá»i cá»§a mình chưa đến, có lẽ sẽ thua thiệt mất!â€
Thiên Phụng bang chá»§ lạnh lùng cưá»i nói :
- Lệnh chủ chỉ đến đây một mình thôi ư?
Dao Trì Long Nữ cưá»i khảy :
- Vậy thật là một cơ hội tốt cho Bang chủ!
Thiên Phụng bang chá»§ cưá»i khảy :
- Tiểu muội tuy tự biết không phải địch thủ của Lệnh chủ nhưng việc giữa hai ta cũng không cần đến kẻ thứ ba nhúng tay vào.
- Vậy là tiểu muội đã chiếm phần hơn rồi!
Dao Trì Long Nữ nói xong định cất bước tiến tới.
Nhạc Nhạn Linh thấy vậy hoảng kinh thầm nhủ :
- “Hay nhỉ! Hai ngưá»i vừa má»›i gặp mặt đã muốn đánh nhau, ngoài ra không còn biết đến gì khác nữa.â€
Nhưng chàng lại không biết nên khuyên giải thế nào, bởi qua kinh nghiệm trước đây, chàng biết là mình bất luận khuyên bên nào thì bên kia cũng không đồng ý.
Ngay khi ấy, bá»—ng bên kia bá» vá»±c bên kia vang lên tiếng cưá»i to nói :
- Hai vị đến đây Ä‘á»u vì cùng má»™t mục đích, hiện đại há»a chưa trừ, hai vị lại bốc đồng tranh chấp thế này, vậy thì trái lại vá»›i nguyên ý rồi còn gì.
Nhạc Nhạn Linh liá»n đưa mắt vá» phía phát ra tiếng nói, chỉ thấy đó má»™t lão nhân áo lam, tuổi trạc chín mươi, dáng ngưá»i to khá»e, râu tóc bạc phÆ¡, mày dài mắt hổ, sắc mặt hồng hào, hai mắt sáng quắc, tướng mạo dÅ©ng mãnh nhưng đầy vẻ hiá»n từ.
Theo sau lão nhân này có khoảng ba mươi nam nữ, ngưá»i nào cÅ©ng mắt rá»±c thần quang, hiển nhiên Ä‘á»u là các nhân vật kiệt xuất cá»§a tam sÆ¡n ngÅ© nhạc.
Nhạc Nhạn Linh bất giấc thầm khen :
- “Tướng mạo thật là uy vÅ©!â€
Dao Trì Long Nữ vá»›i Thiên Phụng bang chá»§ vừa thấy lão nhân này, vẻ tức giận trên mặt Ä‘á»u liá»n tan biến, đồng thanh nói :
- Thì ra là NgÅ© Nhạc Thần Quân, thật không ngá» vì chút việc nhá» nhặt này lại làm phiá»n lão nhân gia phải vất vả bôn ba.
Ná»™i qua lối xưng hô cÅ©ng đủ biết địa vị lão nhân này trên chốn giang hồ cao đến dưá»ng nào.
Nhạc Nhạn Linh vừa nghe lão nhân này chính là NgÅ© Nhạc Thần Quân liá»n cảm thấy như bị ngàn cân nện vào, bất giác thoái lui hai bước, mặt mày thất sắc.
Ngũ Nhạc Thần Quân nói :
- Thiên hạ hưng vong, thất phu hữu trách! Lão phu tuy đã già nua mụ trí, song dẫu sao cÅ©ng vẫn là má»™t phần tá»­ trong giá»›i võ lâm, trách nhiệm đâu thể nhẹ hÆ¡n ngưá»i khác.
Dứt lá»i Ä‘oàn ngưá»i đã Ä‘i đến gần.
Lúc này, phía kia cÅ©ng đã xuất hiện nhóm ngưá»i cá»§a Dao Trì Long Nữ.
Thiên Phụng bang chá»§ mỉm cưá»i nói :
- Chẳng hay Thần quân có cao kiến gì?
NgÅ© Nhạc Thần Quân không trả lá»i Thiên Phụng bang chá»§ mà quay sang Dao Trì Long Nữ há»i :
- Thái Phụng Tiên Tử bị Lệnh chủ đánh rơi xuống vực, chẳng hay đã chết hay chưa?
Dao Trì Long Nữ đỠmặt :
- Dưá»ng như y thị chưa rÆ¡i xuống đáy cốc, có lẽ đã dừng lại trên má»™t má»m đá nào đó.
NgÅ© Nhạc Thần Quân nghiêm giá»ng :
- Không thể để ả ta sống được, nếu ả ta còn sống trên cõi Ä‘á»i là chốn giang hồ e khó có ngày bình yên, hiện vấn đỠbức thiết nhất là làm cách nào trừ khá»­ ả ta.
Hai nàng nghĩ thấy cũng đúng, nếu không, Thái Phụng Tiên Tử mà thương thế bình phục thì khó mà hạ thủ được nữa.
Thần Toán Long Nữ đi đến gần, đưa mắt nhìn Ngũ Nhạc Thần Quân nói :
- Thần quân định phái ngưá»i Ä‘i phải không ?
Ngũ Nhạc Thần Quân trầm ngâm :
- Lão phu quả có ý ấy, nhưng e là ngưá»i đó chưa đến nÆ¡i đã thương vong dưới tay ả ta rồi.
Thần Toán Long Nữ cưá»i :
- Cho nên cần phải phái má»™t ngưá»i mà y thị không giết chứ gì?
Dao Trì Long Nữ và Thiên Phụng bang chá»§ nghe vậy Ä‘á»u cả kinh, bất giác cùng đưa mắt nhìn Nhạc Nhạn Linh, khi tiếp xúc vá»›i ánh mắt cá»§a chàng, hai nàng liá»n nghe lòng rúng động, thầm nói :
- “Ãnh mắt lạnh quá, đây là lần đầu tiên mình má»›i thấy!â€
Tài sản của phamduy88

  #35  
Old 07-04-2008, 09:58 AM
phamduy88's Avatar
phamduy88 phamduy88 is offline
Hoạt Thi Thần
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 785
Thá»i gian online: 1 ngày 6 giá» 32 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 25 Times in 20 Posts
Hồi 35

Rết độc cánh vàng



NgÅ© Nhạc Thần Quân không hiểu nguyên á»§y, nghe vậy bất giác ngẩn ngưá»i, đưa mắt nhìn những ngưá»i Ä‘i cùng, tưởng là kẻ Thái Phụng Tiên Tá»­ không giết mà Thần Toán Long Nữ đã nói là ở trong số há».
Những ngưá»i ấy lòng Ä‘á»u thầm kinh hãi, nhưng đứng trước mặt NgÅ© Nhạc Thần Quân há» không dám để lá»™ ra ngoài mặt.
NgÅ© Nhạc Thần Quân nhìn má»™t hồi không thấy ai là ngưá»i như vậy, bèn quay lại nhìn Thần Toán Long Nữ nói :
- Chẳng hay ngưá»i mà Long Nữ nói là ai vậy?
Thần Toán Long Nữ đưa mắt nhìn Nhạc Nhạn Linh :
- Huynh đài có bằng lòng đi không ?
Dao Trì Long Nữ và Thiên Phụng bang chủ hoảng kinh, Dao Trì Long Nữ tức giận nói :
- Tỷ tỷ nhận thấy mình không bao giỠcó sai lầm ư?
Thần Toán Long Nữ dá»… thưá»ng không hiểu tâm ý Lệnh chá»§, nhưng lúc này nàng cÅ©ng đành bất chấp, bởi Thái Phụng Tiên Tá»­ má»™t ngày chưa chết là sá»± Ä‘e dá»a đối vá»›i Dao Trì lệnh má»™t ngày chưa giải trừ. Vả lại, Nhạc Nhạn Linh ra Ä‘i, tám chín phần mưá»i là không chết dưới tay Thái Phụng Tiên Tá»­.
Thần Toán Long Nữ quay sang Dao Trì Long Nữ vòng tay xá nói :
- Xin Lệnh chủ lượng thứ cho ty chức đã tự ý quyết định, vì tương lai của võ lâm Trung Nguyên, chúng ta chỉ còn có một cách khả thi thôi.
Dao Trì Long Nữ chầm chậm quay mặt Ä‘i, trầm giá»ng nói :
- Äành thôi.
Dứt lá»i, hai giá»t lệ đã lăn dài xuống má.
Nhạc Nhạn Linh lạnh lùng tiến tới một bước, với ánh mắt sắc lạnh nhìn chốt vào mặt Ngũ Nhạc Thần Quân nói :
- Tại hạ tuy không biết Thái Phụng Tiên Tá»­ có giết tại hạ hay không nhưng vì sá»± an nguy cá»§a võ lâm Trung Nguyên, tại hạ đã được Long Nữ lá»±a chá»n, vẫn sẵn sàng liá»u chết má»™t phen. Tuy nhiên...
Giá»ng nói chàng hết sức kiên định và thành khẩn.
Tất cả má»i ngưá»i Ä‘á»u cùng chung má»™t ý nghÄ© :
“Ngưá»i này tướng mạo tuy xấu xí, nhưng lòng dạ lại thật lương thiện.â€
Ngũ Nhạc Thần Quân hết sức lấy làm lạ, thầm nhủ :
- “Thái Phụng Tiên Tá»­ không ai là chẳng dám giết, tại sao lại đối xá»­ đặc biệt vá»›i gã thiếu niên xấu xí này thế nhỉ? Hay là có hiá»m khích gì vá»›i Thần Toán Long Nữ, nàng ta định nhân cÆ¡ há»™i này hãm hại y chứ gì?â€
Äoạn liá»n buá»™t miệng há»i :
- Tuy nhiên sao?
- Diệp Thiên Lân! Tại hạ phải quyết một phen sống chết với tôn giá trước.
Má»i ngưá»i nghe vậy Ä‘á»u sá»­ng sốt bật lên thành tiếng, há» không thể ngá» má»™t thiếu niên vô danh mà lại dám gá»i thẳng tên danh úy và còn khiêu chiến vá»›i NgÅ© Nhạc Thần Quân thế này.
NgÅ© Nhạc Thần Quân thật có hàm dưỡng, chẳng chút lá»™ vẻ tức giận, chỉ nhếch môi cưá»i nói :
- Tiểu huynh đệ, lão phu không biết tiểu huynh đệ.
Nhạc Nhạn Linh đưa tay gỡ mặt nạ xuống, ngá»­a mặt cưá»i ghê rợn nói :
- Diệp Thiên Lân, hãy nhìn xem mặt ta giống ai nào?
Má»i ngưá»i bật lên má»™t tiếng sá»­ng sốt, bởi lẽ tướng mạo cá»§a Nhạc Nhạn Linh trước sau khác nhau quá xa.
Thần Toán Long Nữ, Dao Trì Long Nữ và Thiên Phụng bang chá»§ Ä‘á»u nhận thấy sá»± thể nghiêm trá»ng, bởi vì Nhạc Nhạn Linh nếu không phải bất đắc dÄ© quyết không cởi mặt thật gặp ngưá»i ở trước mặt các nàng.
NgÅ© Nhạc Thần Quân thoạt tiên lá»™ vẻ sá»­ng sốt, song chỉ chá»›p mắt đã tan biến, nhếch môi cưá»i nói :
- Ngươi trông rất giống Nhạc Thanh Phong!
Nhạc Nhạn Linh cưá»i khảy :
- Äó là gia phụ, chính tôn giá đã sát hại lão nhân gia đấy.
NgÅ© Nhạc Thần Quân vẫn thản nhiên cưá»i :
- Lão phu bôn tẩu giang hồ đã hÆ¡n bảy mươi năm, việc giết ngưá»i đương nhiên là khó tránh khá»i, rất có thể là lệnh tôn đã chết dưới tay lão phu. Tuy nhiên, những kẻ mà lão phu đã hạ sát, chẳng má»™t ai là không tá»™i ác tày trá»i.
Nhạc Nhạn Linh mắt như phún ra lá»­a, căm hận buông tiếng cưá»i dài :
- Hà hà, Diệp Thiên Lân, các ngươi hãy tá»± há»i lương tâm, tôn giá đã sát hại gia phụ là vì cái gì?
NgÅ© Nhạc Thần Quân lặng ngưá»i song vẫn tá»± cảnh giác :
- “Hãy bình tÄ©nh, bằng vào danh vá»ng và địa vị cá»§a mình, hắn không bao giá» lay chuyển nổi đâu.â€
Äoạn thản nhiên cưá»i nói :
- Lão phu không còn nhớ được nữa rồi!
Nhạc Nhạn Linh điên tiết quát to :
- Hãy nạp mạng đây!
Dứt lá»i đã tung mình lao tá»›i vá»›i chiêu “Huyết Lưu Phiêu Cân†nhanh như chá»›p bổ vào ngá»±c NgÅ© Nhạc Thần Quân.
Nhạc Nhạn Linh vừa xuất thá»§, bá»—ng nghe sau lưng NgÅ© Nhạc Thần Quân vang lên tiếng quát liên hồi, năm ngưá»i cùng lúc lao ra xuất chưởng đón tiếp, cản trước mặt NgÅ© Nhạc Thần Quân.
Bùng má»™t tiếng vang dá»™i, Nhạc Nhạn Linh lùi sau ba bước, nÆ¡i ngá»±c huyết khí sôi sục, hiển nhiên Nhạc Nhạn Linh đã thua kém sá»± liên thá»§ cá»§a năm ngưá»i ấy.
Nhạc Nhạn Linh mắt trợn to đến cÆ¡ hồ toác mí, gằn giá»ng nói :
- Tránh ta thì sống, cản ta thì chết!
Äoạn lại tung mình lao tá»›i, thi triển chiêu trong Huyết chưởng, chỉ nghe tiếng há»± Ä‘au đớn vang lên, đã có ba ngưá»i gục ngã.
Thế nhưng, lại càng khích thích dậy lá»­a cá»§a những ngưá»i đứng sau NgÅ© Nhạc Thần Quân, mưá»i mấy ngưá»i đã lao ra bao vây Nhạc Nhạn Linh vào giữa.
Dao Trì Long Nữ với Thiên Phụng bang chủ lòng nóng như lửa thiêu, nhưng dưới sự ức chế của lý trí, hỠkhông thể nào ra tay giúp đỡ Nhạc Nhạn Linh.
Ngay khi hai nàng phân vân do dự bỗng nghe Ngũ Nhạc Thần Quân quát to :
- Lui ra!
Rồi thì Nhạc Nhạn Linh khẽ hự lên một tiếng, quả bị đánh văng ra xa hơn trượng, nhưng cũng may là chưa tổn thương đến tạng phủ.
Trận chiến ác liệt đến đây tạm dừng, NgÅ© Nhạc Thần Quân cúi xuống nhìn bảy tám ngưá»i thương vong trên mặt đất, đưa mắt nhìn Nhạc Nhạn Linh lạnh lùng nói :
- Chàng trai trẻ, lão phu đã lượng thứ cho ngươi một lần rồi.
Nhạc Nhạn Linh mắt giăng đầy tia máu ghê rợn, hai tay đưa lên lại toan lao tới.
Ngay khi ấy, bên tai bỗng vang lên một tiếng kêu như muỗi nói :
- Nhạc Nhạn Linh khi tâm độc của ngươi chưa được giải trừ, Huyết chưởng khó mà phát huy được uy lực tối đa, chưa phải địch thủ của lão.
Vả lại, lão ta hiện chưa lộ ác tích, nếu ngươi giết chết lão ta, hào kiệt võ lâm ắt sẽ tìm ngươi báo thù, ngươi nhẫn tâm khiến cho những đồng đạo giang hồ vô tội ấy hy sinh một cách vô nghĩa hay sao?
TIếng nói vá»ng đến từ tám phương bốn hướng, khiến ngưá»i không sao phân biệt được vị trí phát ra.
Nhạc Nhạn Linh buông tiếng thá»i dài Ä‘au đớn, thầm nhá»§ :
- “Äúng vậy, nhưng mình còn chỠđược bao lâu nữa chứ?â€
Äoạn từ từ quay ngưá»i bá» Ä‘i, hai giá»t nước mắt đã chảy dài trên má.
Thiên Phụng bang chủ và Dao Trì Long Nữ thỠthẫn nhìn theo bóng sau lưng Nhạc Nhạn Linh cho đến khi khuất dạng, sau những tảng đá to, hai nàng rất muốn đến an ủi chàng nhưng thân phận lúc này khiến hỠkhông thể làm như vậy được.
Thần Toán Long Nữ cất tiếng nói :
- Chúng ta hãy tìm chỗ nghỉ qua đêm trước, sáng mai hãy bàn tính đại sự.
Má»i ngưá»i nghe vậy, ngước lên nhìn trá»i, quả nhiên lúc này mặt trá»i đã lặn, bèn má»—i ngưá»i vá»›i tâm trạng khác nhau Ä‘i tìm kiếm chá»— nghỉ ngÆ¡i.
Nắng tắt trăng lên, một ngày lại qua đi. Trên tảng đá Thái Phụng Tiên Tử rơi xuống, bỗng xuất hiện một thiếu niên áo đen đó chính là Nhạc Nhạn Linh.
Nhạc Nhạn Linh đưa mắt nhìn xuống má»™t má»m đá cách khoảng trăm trượng lẩm bẩm :
- Có lẽ nàng ta ở trên tảng đá kia, ta phải lên đó bằng cách nào để nàng ta không phát giác đây?
Äá»™t nhiên Nhạc Nhạn Linh cảm thấy má»™t bàn tay đặt lên huyệt Bối Tâm, chàng giật mình kinh hãi, nhưng không còn tránh né được nữa, chỉ nghe má»™t giá»ng âm trầm vang lên :
- Lão phu nhớ ra ngươi là ai rồi, Nhạc Nhạn Linh!
Nhạc Nhạn Linh cưá»i khảy :
- Diệp Thiên Lân, lão đã sớm biết Nhạc mỗ là ai rồi!
NgÅ© Nhạc Thần Quân cưá»i lạnh lùng :
- Không sai, nhưng ở tại đó lão phu không thể nói ra được!
Bây giỠlão phu chỉ cần xô nhẹ là kể từ nay sẽ không cần phải lo âu vỠviệc ấy nữa!
NgÅ© Nhạc Thần Quân khẽ cưá»i :
- Lão phu sẽ không giết ngươi đâu bởi vì Thấu Tâm Chưởng cá»§a lão phu giết ngưá»i sẽ để lại dấu tích. Thế nhưng trên... hắc hắc trên cõi Ä‘á»i này chẳng ai là Thái Phụng Tiên Tá»­ không dám giết, nên lão phu định mượn tay nàng ta diệt trừ hậu hoạn này cho lão phu. Nhạc Nhạn Linh kế này không tệ chứ?
Nhạc Nhạn Linh tức giận, hít mạnh má»™t hÆ¡i, vừa định xuất chiêu, bá»—ng nghe NgÅ© Nhạc Thần Quân cưá»i khảy :
- Xuống đi thôi!
Äồng thá»i đẩy xuống phía trước, Nhạc Nhạn Linh liá»n rÆ¡i thẳng xuống vá»±c.
NgÅ© Nhạc Thần Quân đưa mắt nhìn bóng Nhạc Nhạn Linh rÆ¡i nhanh xuống, buông tiếng cưá»i đắc ý, Ä‘oạn phi thân trở vỠđưá»ng cÅ©.
Ngũ Nhạc Thần Quân đẩy rất mạnh, tuy Nhạc Nhạn Linh đã cố hết sức đỠkhí khinh thân song vẫn không sao hãm được đà rơi, thoáng chốc đã rơi xuống hơn năm mươi trượng.
Lăng không quét mắt nhìn, chỉ thấy nơi tiếp giáp với tảng đá ấy lúc này Thái Phụng Tiên Tử đột ngột ôm con chim phụng đứng dựa vào vách núi trước cửa động dáng vẻ hết sức nhàn nhã.
Nàng ngước đôi mắt ngập đầy sát khí lên nhìn thấy ngưá»i rÆ¡i xuống là Nhạc Nhạn Linh, sát cÆ¡ bất giác lại tiêu tan, cúi xuống lẳng lặng vuốt ve chim phụng.
Bình một tiếng, Nhạc Nhạn Linh đã rơi xuống đến, bởi đà rơi quá mạnh, chàng lùi sau hai bước mới đứng vững lại được.
Thái Phụng Tiên Tử không ngẩng lên lạnh lùng nói :
- Có lẽ các hạ đã bị ngưá»i xô xuống đây!
Nhạc Nhạn Linh tiến tá»›i hai bước cưá»i khảy nói :
- Dù là ai xô thì Nhạc mỗ cũng phải xuống đây!
Thái Phụng Tiên Tá»­ nghe lòng ngá»t lịm cưá»i nói :
- Vì sao vậy?
Äoạn ngước đôi mắt đẹp mê hồn lên dịu dàng nhìn Nhạc Nhạn Linh.
Nhạc Nhạn Linh không dám tiếp xúc với ánh mắt nàng, lạnh lùng nói :
- Vì Nhạc mỗ nghe nói cô nương đã thỠthương.
Dứt lá»i đã ngầm vận tụ công lá»±c vào song chưởng.
Thái Phụng Tiên Tá»­ nhoẻn cưá»i :
- Thật không?
Nhạc Nhạn Linh kinh hãi thầm nhủ :
- “Nàng ta thông minh hÆ¡n ngưá»i, quá»· kế Ä‘a Ä‘oan, e rằng khó mà lừa dối được nàng ta.â€
Lòng tuy kinh khiếp song vẫn cố phủ nhận :
- Nhạc mỗ không bao giỠnói dối!
Dứt lá»i lại tiến thêm hai bước.
Thái Phụng Tiên Tá»­ vẫn thản nhiên nhoẻn cưá»i :
- Không phải vì sợ bổn Tiên tử sát hại nên giả vỠnhư vậy chứ?
Thật ra thì bổn Tiên tử không bao giỠlàm hại các hạ đâu.
Äó là những lá»i xuất phát từ đáy lòng, nghe thật cảm động.
Nhạc Nhạn Linh nghe lòng nhói đau thầm nhủ :
- “Nhạc Nhạn Linh hỡi, ngươi đây có phải hành vi cá»§a bậc trượng phu hay không?â€
Nhưng lại có má»™t sức mạnh khác thôi thúc, khiến chàng chẳng thể không hành động. Thế là chàng lại tiến thêm hai bước, cưá»i khảy nói :
- Cô nương khinh thưá»ng Nhạc Nhạn Linh này đến vậy ư?
Thái Phụng Tiên Tá»­ càng nghe lòng ngá»t hÆ¡n, dang tay ra nói :
- Hãy ôm lấy tiểu muội, tiểu muội đã...
Nàng chưa dứt lá»i, bá»—ng nghe Nhạc Nhạn Linh quát to :
- Hãy tiếp chưởng.
Dứt lá»i, má»™t chiêu “Huyết VÅ© Tinh Phong†đã bổ thẳng vào ngá»±c Thái Phụng Tiên Tá»­.
Thái Phụng Tiên Tử nằm mơ cũng chẳng ngỠNhạc Nhạn Linh lại dối trá thế này, thật kinh hoàng kêu lên thành tiếng, luống cuống không biết ứng phó thế nào.
Lẽ ra, vá»›i võ công cá»§a Thái Phụng Tiên Tá»­, cho dù sá»± việc xảy ra nhanh và đột ngá»™t đến mấy thì nàng cÅ©ng thừa khả năng tránh khá»i, song lúc này thì nàng đành chịu bó tay, bởi vì nàng đã bị trúng độc.
Nhạc Nhạn Linh vừa nghe tiếng kêu kinh hoàng của Thái Phụng Tiên Tử, bất giác rúng động cõi lòng, vội triệt hồi nửa phần chưởng lực.
Chỉ nghe bình một tiếng vang dội, tiếp theo là một tiếng hự khẽ của Thái Phụng Tiên Tử, máu tươi từ miệng nàng tuôn ra xối xả.
Nhạc Nhạn Linh thỠthẫn nhìn nàng ngạc nhiên thầm nhủ :
- “Vì sao nàng lại không hoàn thá»§ thế nhỉ?â€
Bỗng con chim phụng trước mặt Thái Phụng Tiên Tử cất tiếng kêu ghê rợn, vỗ cánh toan lao bổ vào Nhạc Nhạn Linh, song Thái Phụng Tiên Tử đã gắng sức nói :
- Phụng nhi, thương thế cá»§a ngươi chưa khá»i, không được vậy.
Äoạn lạnh lùng đưa mắt nhìn Nhạc Nhạn Linh nói :
- Bổn Tiên tử đã thỠthương, nhưng chưa chết ngay đâu, ngươi nên bồi thêm một chưởng là hơn.
Nhạc Nhạn Linh đỠmặt, lúng búng nói :
- Tại hạ tưởng là cô nương nhất định kháng cự.
Thái Phụng Tiên Tá»­ cưá»i khảy :
- Không sai, nếu bổn Tiên tá»­ mà từ trước, lúc này chắc chắn kẻ nằm xuống chính là ngưá»i.
Nhạc Nhạn Linh cả kinh :
- Cô nương đã thỠthương từ trước rồi ư?
Thái Phụng Tiên Tá»­ cưá»i khinh miệt :
- Ngươi tưởng là mình tài giá»i lắm hay sao?
Nhạc Nhạn Linh không tức giận, ngước mặt lên trá»i, giá»ng thiểu não nói :
- Tại hạ tưởng đâu là mình làm má»™t đại sá»±, chẳng ngá» mình bỉ ổi thế này, lại ra tay ám toán má»™t ngưá»i con gái yếu Ä‘uối Ä‘ang thỠđộc thương.
Thái Phụng Tiên Tá»­ nghe câu ngưá»i con gái yếu Ä‘uối trên gương mặt trắng bệch bá»—ng phá»§ trùm sát cÆ¡, lạnh lùng nói :
- Nhạc Nhạn Linh, ngươi tưởng bổn Tiên tử cần ngươi thương hại hay sao? Hừ, chỉ tiếc là lúc này bổn Tiên tử không đỠtụ công lực được, không thì bổn Tiên tử băm vằm ngươi ra làm muôn mảnh ngay.
Nhạc Nhạn Linh tảng lỠnhư không nghe, vẫn tiếp tục lẩm bẩm :
- Vì sao mình lại phải nhất định lo nghĩ cho những kẻ không hỠquen biết kia, mình có nghĩa vụ gì cơ chứ?
Mặt chàng bỗng lướt qua vẻ bình tinh, kiên quyết nói :
- Mình phải cứu nàng, nhất định phải cứu nàng.
Äoạn sải bước Ä‘i vá» phía Thái Phụng Tiên Tá»­.
Thái Phụng Tiên Tử giận giữ quát :
- Ngươi dám đến gần đây, ngươi dám...
Nhạc Nhạn Linh tảng lá», vẫn tiếp tục Ä‘i đến bên Thái Phụng Tiên Tá»­, co chân ngồi xuống định nắm lấy tay nàng.
Thái Phụng Tiên Tử lúc này tột cùng căm hận Nhạc Nhạn Linh, nhưng khốn nỗi công lực đã tan, chẳng còn sức để đánh chàng, tức tối tung mình lên ôm lấy chàng, há miệng cắn vào vai.
Thế nhưng khi nàng cắn toác bả vai Nhạc Nhạn Linh, máu nóng chảy vào miệng, nàng lại kinh hoàng nhả ra, bàn tay đấm vào Nhạc Nhạn Linh cũng theo đó dừng lại.
Bá»—ng, má»™t luồng sức nóng xuyên qua huyệt Bối Tâm chảy vào cÆ¡ thể, lan ra các kỳ kinh bát mạch, gom tụ chân khí tứ tán khắp ngưá»i Thái Phụng Tiên Tá»­.
Thái Phụng Tiên Tá»­ tuy hết sức hiếu cưá»ng, nhưng dù thế nào nàng cÅ©ng là má»™t ngưá»i con gái, liên tiếp những ngày qua bị Nhạc Nhạn Linh làm nhục, giá» lại bị ngưá»i ám toán, không còn dằn nén ná»—i niá»m tức tưởi trong lòng, nằm má»p trên lưng Nhạc Nhạn Linh khóc tức tưởi.
Nhạc Nhạn Linh vội ngưng hành công, khẽ nói :
- Cô nương hãy mau thử vận hành công lực, tại hạ giúp sức cho.
Thái Phụng Tiên Tử hậm hực nói :
- Ai cần giúp?
Nhưng lại không rá»i Nhạc Nhạn Linh, vẫn nằm má»p trên lưng chàng.
Nhạc Nhạn Linh buông tiếng thở dài trĩu nặng :
- Ôi! Cô nương vô luận thế nào cÅ©ng phải kiên cưá»ng lên, không thì mối nợ tại hạ đã đánh cô nương, chẳng phải sẽ không bao giá» báo được hay sao?
Thái Phụng Tiên Tử nghe lòng trĩu xuống :
- Chết thì thôi, ai cần ngươi can thiệp vào?
Nhạc Nhạn Linh đành nói :
- Thôi được, tại hạ bằng lòng vào sức một mình cũng được!
Äoạn hít mạnh má»™t hÆ¡i chân khí, toàn lá»±c truyá»n chân lá»±c vào huyệt Bối Tâm Thái Phụng Tiên Tá»­.
Thái Phụng Tiên Tá»­ tuy miệng cá»± tuyệt, nhưng lại sợ Nhạc Nhạn Linh quá phí sức, cÅ©ng liá»n tá»± động vận công Ä‘iá»u thương.
Thá»i gian lặng lẽ trôi qua, chừng má»™t bữa cÆ¡m sau, sắc mặt Nhạc Nhạn Linh vá»›i Thái Phụng Tiên Tá»­ hoàn toàn trái ngược nhau.
Thái Phụng Tiên Tá»­ mở bừng mắt thương xót nhìn Nhạc Nhạn Linh Ä‘ang nhắm mắt Ä‘iá»u tức, dịu dàng nép vào lòng chàng, không dám động khẽ, ngoan ngoãn hệt như má»™t chú cừu non.
Nhạc Nhạn Linh từ từ mở mắt, giá»ng trÄ©u nặng nói :
- Cô nương giỠcảm thấy thế nào?
Thái Phụng Tiên Tử áp mặt vào cổ Nhạc Nhạn Linh dịu dàng nói :
- Nội thương đã bình phục rồi, vai Linh ca hẳn là đau lắm phải không?
Äoạn đưa tay nhè nhẹ lau chùi vết máu trên vai Nhạc Nhạn Linh.
Nhạc Nhạn Linh nhếch môi cưá»i :
- Không hỠgì, cô nương đã trúng phải độc gì vậy?
Thái Phụng Tiên Tá»­ biến sắc mặt, giá»ng nặng ná» :
- Rết độc cánh vàng, chúng từ trong khe đá kia chui ra khi ấy tiểu muội đang đứng dựa trong đó.
Äoạn đưa tay chỉ khe đá sau lưng, Nhạc Nhạn Linh đưa mắt nhìn, liá»n giật mình kinh hãi, chỉ thấy má»™t con rết to đầu đỠcánh vàng và dài hÆ¡n ná»­a thước Ä‘ang nằm trên đất, vô số chân vẫn không ngừng động đậy.
Nhạc Nhạn Linh lo âu nói :
- Vậy làm sao đây? Cô nương có thuốc giải không?
Thái Phụng Tiên Tử vòng tay nhẹ ôm lấy Nhạc Nhạn Linh lắc đầu :
- Không, nhưng có Linh ca ở bên cạnh, tiểu muội chẳng sợ.
Nhạc Nhạn Linh hiểu lầm ý Thái Phụng Tiên Tử vội nói :
- Tại hạ cũng đâu hỠcó thuốc giải độc.
Thái Phụng Tiên Tử bỗng ngước mắt lên nhìn thẳng vào Nhạc Nhạn Linh nói :
- Tiểu muội không sợ chết là vì...
- Chúng ta dù sao cũng phải đi tìm thuốc giải chứ!
Thái Phụng Tiên Tá»­ nhoẻn cưá»i :
- Äi tìm đâu kia chứ? Linh ca có yêu tiểu muá»™i không?
Ngay khi ấy, trong động bá»—ng vang lên như tiếng sấm rá»n quát :
- Ôi chà, các ngươi làm gì mà ồn vậy hả?
Tài sản của phamduy88

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
âåòåð, áîóëèíã, äóøåâûå, huyet chuong thanh tam, that da tuyet vnthuquan

Ãiá»u Chỉnh


©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™