Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #36  
Old 07-04-2008, 09:59 AM
phamduy88's Avatar
phamduy88 phamduy88 is offline
Hoạt Thi Thần
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 785
Thá»i gian online: 1 ngày 6 giá» 32 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 25 Times in 20 Posts
Hồi 36

Huyết Diện Kim Cang



Hai ngưá»i giật mình kinh hãi, há» chẳng ngá» trong sÆ¡n động lại có ngưá»i cư trú, vá»™i quay phắt lại nhìn, càng sá»­ng sốt thầm nhá»§:
“Thật không ngá» trên Ä‘á»i lại có ngưá»i cao thế này!â€
Chỉ thấy từ trong sÆ¡n động cao hÆ¡n trượng Ä‘ang có má»™t ngưá»i khom lưng Ä‘i ra nên chưa biết là cao đến mức độ nào.
Chỉ thấy ngưá»i ấy bàn chân trần, bàn chân to gần ba thước, lưng quấn má»™t mảnh da báo, hai đùi to như thân cây, hai tay buông thõng cÆ¡ hồ chạm đất.
Ngưá»i này thân hình da xanh Ä‘en bắp thịt gô cao khá»e mạnh, nhưng lạ thay, mặt y lại đỠnhư máu, đôi mày rậm thẳng đứng như thép sợi, đôi mắt to tròn sáng rừng rá»±c, mÅ©i lân miệng cá, tóc dài phá»§ vai, tướng mạo hết sức hung dữ.
Nhạc Nhạn Linh đẩy nhẹ Thái Phụng Tiên Tử ra, đứng lên nói:
- Các hạ là ngưá»i giữ sÆ¡n động này ư?
Ngưá»i khổng lồ mặt đỠcất tiếng như sấm rá»n:
- Không sai, các ngươi đến đây làm gì?
Nhạc Nhạn Linh chợt động tâm, cưá»i nói:
- Muội muội tại hạ bị rết vàng cắn phải, định đến đây tìm thuốc giải độc, hẳn là trong động này có phải không?
Thái Phụng Tiên Tá»­ nghe Nhạc Nhạn Linh nhận mình là muá»™i muá»™i, trong lòng ngá»t ngào khôn tả, cảm giấc ấy nàng chưa từng có bao giá».
Ngưá»i khổng lồ không há» biết Nhạc Nhạn Linh nói dối, liá»n chững bước trố mắt nói:
- Ngươi cũng biết trong động này có một con rắn mào gà ư?
Nhạc Nhạn Linh chẳng rõ rắn mào gà như thế nào, nhưng biết chắc rắn ấy giải được độc tố của loài rết cánh vàng, bèn thầm nhủ:
“Ngưá»i này dưá»ng như không được thông minh, sao mình không dá» há»i thứ gì trên mình rắn mào gà có thể giải độc?â€
Äoạn liá»n mỉm cưá»i nói:
- Rắn mào gà giải được bách độc, ai mà không biết.
Ngưá»i khổng lồ cả kinh:
- Hay cho tiểu tá»­, thì ra ngươi cÅ©ng muốn tranh giành con rắn quý hiếm đó. Má»— đã canh giữ ở đây ngót ba năm dài cá»±c khổ, khó khăn lắm má»›i tìm được cá»­a hang, vậy mà ngươi lại định đến đây tranh giành. Hừ, ngươi cÅ©ng thật quá xem thưá»ng Huyết Diện Kim Cang này rồi!
Dứt lá»i, mặt hằm hằm định cất bước ra ngoài.
Thái Phụng Tiên Tử thấy vậy vội nói:
- Ca ca, không được để cho y ra ngoài.
Nhạc Nhạn Linh cũng nghĩ vậy, bèn quát to:
- Äứng lại, nếu các hạ tiến thêm má»™t bước, chá»› trách tại hạ không khách sáo.
Dứt lá»i đã vận dụng công lá»±c vào song chưởng.
Huyết Diện Kim Cang tá»± thị mình gân đồng da sắt đâu xem Nhạc Nhạn Linh vào đâu, nghe vậy toét miệng cưá»i:
- Hô hô hô, tiểu tá»­ ngươi có giá»i thì hãy đánh vào ngưá»i má»— má»™t chưởng thá»­ xem.
Trong khi nói vẫn tiếp tục sải bước đi ra.
Nhạc Nhạn Linh thấy vậy quát to:
- Muốn chết, xem đây!
Dứt lá»i, má»™t chiêu Thôi Song Vá»ng Nguyệt đã đẩy vào trong động.
Do bởi vách đá chắn cản nên chưởng phong gom tụ, tuy Nhạc Nhạn Linh chỉ sá»­ dụng sáu thành công lá»±c, song uy lá»±c vẫn hết sức khá»§ng khiếp, Huyết Diện Kim Cang thản nhiên cưá»i to:
- Mỗ chả sợ đâu!
Y quả không ra tay kháng cá»±, vẫn tiếp tục tiến bước. Chỉ nghe “bình†má»™t tiếng vang rá»n, chấn động đến đá vụn rÆ¡i mù mịt.
Song Huyết Diện Kim Cang vẫn thản nhiên cưá»i nói:
- Ồ, chưởng này cũng khá là mạnh đấy.
Nhạc Nhạn Linh bàng hoàng, thầm nhủ:
“Chưởng này tuy mình chưa sá»­ dụng toàn lá»±c, nhưng ít ra cÅ©ng mạnh trên vạn cân, trúng vào mình y chẳng những không thá» thương mà lại chỉ thoái lui hai bước, đây là võ công gì thế nhỉ?â€
Äoạn không dám khinh suất nữa, buông tiếng quát vang, tiến bước xuất chưởng và nói:
- Hãy tiếp thêm một chưởng nữa thử xem!
Dứt lá»i chiêu Huyết VÅ© Tinh Phong đã được thi triển, chỉ thấy huyết quang chập chùng, không có cuồng phong, nhưng kình lá»±c vô hình mạnh khá»§ng khiếp.
Bùng má»™t tiếng rá»n rÄ©, tiếp theo là Huyết Diện Kim Cang khẽ kêu ồ lên má»™t tiếng.
Nhạc Nhạn Linh đưa mắt nhìn, chỉ thấy lần này Huyết Diện Kim Cang bật lùi bảy tám thước, hai bàn tay to bè ôm lấy ngực, hiển nhiên cũng khá đau đớn.
Nhạc Nhạn Linh phen này càng kinh hãi, thầm nhủ:
“Sao Huyết Chưởng cÅ©ng không đả thương được y thế này?â€
Huyết Diện Kim Cang trố to đôi mắt tròn xoe nhìn Nhạc Nhạn Linh hồi lâu, không dám cất bước tiến tới nữa, bỗng như sực nhớ nói:
- Äá»™ng này thấp quá, má»— Ä‘i đứng bất tiện, nhưng má»— giữ ở cá»­a động thì ngươi cÅ©ng không giành được vật kia, trừ khi ngưá»i vào đây đánh vá»›i má»— má»™t trận.
Äá»an quay ngưá»i Ä‘i trở vào trong thoáng chốc đã mất dạng nÆ¡i khúc quanh.
Nhạc Nhạn Linh không ngá» ngưá»i ngốc thế này mà cÅ©ng biết cách giữ cây chá» thá», đành ngoảnh lại nhìn Thái Phụng Tiên Tá»­ nói:
- Cô nương, tại hạ đành phải đi vào mới được! Thái Phụng Tiên Tử hoảng kinh:
- Không, Linh ca đừng vào, tiểu muội ở đây một mình sợ lắm.
Rõ là chuyện lạ, nàng nữ sát tinh trá»i đất chẳng sợ này giỠđây lại sợ vá»› vẩn, thật khó thể tin được.
Nhạc Nhạn Linh đi đến gần nàng nói:
- Chúng ta cùng vào!
Thái Phụng Tiên Tử đỠmặt, cúi thấp đầu nói:
- Tiểu muội, tiểu muội…
Nhạc Nhạn Linh biết nàng hiện đi đứng bất tiện, nhẹ nhàng bồng nàng vào lòng nói:
- Còn chim phụng làm sao đây?
Thái Phụng Tiên Tử càng đỠmặt hơn bẽn lẽn vào vai Nhạc Nhạn Linh khẽ nói:
- Chim phụng sẽ đi theo chúng ta!
Äoạn quay sang chim phụng nói:
- Phụng nhi, hãy Ä‘i theo bá»n ta.
Nhạc Nhạn Linh không chần chừ nữa, cất bước Ä‘i ngay vào động, chim phụng cÅ©ng liá»n bước theo sau.
Trong động tối hÆ¡n bên ngoài nhiá»u, hai ngưá»i võ công tuy thâm hậu, song cÅ©ng chỉ trông thấy được cảnh vật trong vòng năm trượng, nhất là Thái Phụng Tiên Tá»­ lúc này Ä‘ang ngá»™ độc, không vận công được nên chẳng trông thấy gì cả.
Nàng ôm chặt lấy Nhạc Nhạn Linh khẽ nói:
- Tiểu muội không thấy gì cả… Linh ca có bỠmặc tiểu muội không?
Nhạc Nhạn Linh cảm thấy tiếng nói nàng run rẩy, ngây thơ hệt như kẻ lên năm, nhẹ vuốt tóc nàng nói:
- Không đâu, nếu không thì tại hạ đâu có đưa cô nương vào đây.
Thái Phụng Tiên Tá»­ nép ngưá»i sát vào lòng Nhạc Nhạn Linh hÆ¡n, dịu dàng nói:
- Linh ca, tiểu muá»™i yêu Linh ca lắm, ngay từ lúc gặp nhau lần đầu, tiểu muá»™i đã không sao kiá»m chế được lòng mình, vì vậy sau khi đả thương Linh ca tiểu muá»™i má»›i quay trở lại.
Nhạc Nhạn Linh chợt nhá»› ra há»i:
- Thương thế của tại hạ chính do cô nương đã chữa trị ư?
- Vâng, vá» sau tiểu muá»™i thấy Trưá»ng Bạch sÆ¡n quá lạnh nên má»›i đưa Linh ca đến chá»— đó.
Nhạc Nhạn Linh nghe vậy vô vàn cảm động, buột miệng nói:
- Vì sao cô nương lại đối xử tốt với tại hạ như vậy?
- Thoạt tiên tiểu muội cũng không hiểu vì sao mình lại làm vậy, mãi đến khi Linh ca lỡ tay đả thương rồi lại chữa trị cho tiểu muội, lúc ấy tiểu muội mới nhận thấy đã yêu Linh ca.
Nhạc Nhạn Linh thở dài trĩu nặng:
- Cô nương đã yêu lầm ngưá»i rồi!
Thái Phụng Tiên Tử sửng sốt:
- Sao vậy? Linh ca không yêu tiểu muội ư?
Nhạc Nhạn Linh cố đè nén tình cảm trong lòng khẽ nói:
- Không phải vậy, sau này cô nương sẽ rõ.
- Tiểu muội hiểu gì kia?
Lúc này hai ngưá»i đã sắp đến chá»— khúc quanh, Nhạc Nhạn Linh giá»ng Ä‘au xót nói:
- Tại hạ chỉ còn sống trên Ä‘á»i không quá hai tháng nữa.
Dứt lá»i, trước mắt bừng sáng, hai ngưá»i đã đứng trước cá»­a má»™t gian thạch thất hết sức to rá»™ng.
Trên gian thạch thất có gắn hai viên dạ minh châu to cỡ trứng ngá»—ng, tá»a sáng khắp gian thạch thất như ban ngày.
Nhạc Nhạn Linh mới đến cửa, đã nghe Huyết Diện Kim Cang quát to:
- Ôi chà! Ngươi quả có gan vào đây rồi.
Nhạc Nhạn Linh quét mắt nhìn thạch thất, chỉ thấy Huyết Diện Kim Cang Ä‘ang ngồi trên má»™t thạch đôn dưới vách đối diện vá»›i cá»­a thạch thất, bên góc phải chất đầy rất nhiá»u đồ vật bừa bãi, hiển nhiên là Huyết Diện Kim Cang má»›i vừa thu dá»n xong.
Nhạc Nhạn Linh nhẹ nhàng đặt Thái Phụng Tiên Tử xuống cạnh cửa, vừa định đứng thẳng lên, Thái Phụng Tiên Tử kéo lại căn dặn:
- Linh ca, ngưá»i này má»™t thân công phu hoành luyện, phải hết sức cẩn thận, tiểu muá»™i nghÄ©, Linh ca hãy hạ thá»§ nhắm vào ngưá»i dưới nách, hẳn có thể chế ngá»± được y.
Nhạc Nhạn Linh gật đầu khẽ nói:
- Tại hạ biết rồi!
Äoạn liá»n quay ngưá»i. Lúc này Huyết Diện Kim Cang đã đứng lên, Nhạc Nhạn Linh đưa mắt nhìn thấy ngưá»i này cao hÆ¡n trượng rưỡi, trông hệt như má»™t ngá»n tháp sắt.
Nhạc Nhạn Linh tiến tới một bước, ngước mặt lên nói:
- Tại hạ không phải thá»±c sá»± muốn tranh giành rắn mào gà, nếu các hạ có thuốc giải trừ Ä‘uợc độc tố cá»§a rết cánh vàng trong ngưá»i xá muá»™i, tại hạ tức khắc rá»i khá»i đây ngay.
Huyết Diện Kim Cang quả quyết:
- Ngoài rắn mào gà, không gì giải trừ được độc tố của rết cánh vàng.
- Vậy tại hạ hợp sức với các hạ giết chết rắn mào gà, các hạ chia cho tại hạ chút ít có được không?
Huyết Diện Kim Cang lắc đầu:
- Mỗ đã chỠngót ba năm chính là vì một mảnh nguyên vẹn, đâu thể chia cho ngươi được.
Nhạc Nhạn Linh quả tình không muốn xung đột vá»›i Huyết Diện Kim Cang, bởi chàng sợ kéo dài thá»i gian thì Thái Phụng Tiên Tá»­ vạn nhất bị độc tố công tâm, lúc ấy có thuốc giải trong tay cÅ©ng bằng không.
Thế nhưng, Huyết Diện Kim Cang lại cương quyết cự tuyệt, thật khiến chàng không còn cách nào khác hơn, đành nhướng mày nói:
- Vậy thì chúng ta đành quyết một phen cao thấp thôi.
Huyết Diện Kim Cang cưá»i to:
- Không sai, chỉ có phân ra sống chết thôi. Nhưng có Ä‘iá»u má»— là ngưá»i lá»›n đánh ngươi cÅ©ng như hiếp đáp má»™t đứa trẻ con. Thôi thì thế này, ngươi hãy đánh má»— ba chưởng, má»— đánh ngươi má»™t chưởng, thế nào?
Nhạc Nhạn Linh cưá»i khảy:
- Tại hạ không thích giành phần hÆ¡n đó, chúng ta cứ bằng hết sở há»c cá»§a mình quyết thắng bại là hÆ¡n!
Huyết Diện Kim Cang tiến tới một bước:
- Ngươi không đánh lại mỗ đâu!
Nhạc Nhạn Linh không muốn kéo dài thá»i gian, cưá»i khảy nói:
- Bây giỠnói ra sớm quá, hãy tiếp chiêu.
Dứt lá»i đã thi triển chiêu Huyết VÅ© Tinh Phong công ra.
Huyết Diện Kim Cang nãy ở trong động đạo đã nếm mùi Huyết Chưởng lợi hại cá»§a Nhạc Nhạn Linh, giá» thấy chưởng chàng mầu Ä‘á», đâu dám khinh suất, vá»™i lách ngưá»i sang trái, tung chân phản kích Nhạc Nhạn Linh.
Äừng thấy y vóc ngưá»i cao to vụng vá», song thân thá»§ nhanh khôn tả, lách ngưá»i tung cước cÆ¡ hồ cùng trong má»™t lúc.
Nhạc Nhạn Linh biết rõ ngoại trừ trung tâm chưởng phong đánh trúng, tuyệt đối không có tác dụng nhiá»u, nên vừa thấy đối phương lách tránh chưởng lá»±c, liá»n triệt chiêu đổi thức, vá»›i chiêu Thiết Huyết Trưá»ng Thành chá»›p nhoáng bổ vào chân đá tá»›i cá»§a Huyết Diện Kim Cang.
Huyết Diện Kim Cang không ngá» Nhạc Nhạn Linh lại biến chiêu nhanh đến vậy, không kịp né tránh, “bá»™p†má»™t tiếng, mặt bàn chân đã bị trúng chưởng liá»n kêu lên má»™t tiếng Ä‘au đớn, thoái lui ba bước nhưng bàn chân không há» hấn gì.
Nhạc Nhạn Linh một chưởng đánh trúng bàn chân Huyết Diện Kim Cang hệt như đấm vào một mảnh thép cứng, bàn tay đau nhói, bất giác thẩm nhủ:
“Ngưá»i này luyện quyết chẳng phải công phu hoành luyện thông thưá»ng, bởi vì bất kỳ môn công phu hoành luyện nào cÅ©ng không sao chịu nổi má»™t chưởng cá»§a mình.â€
Huyết Diện Kim Cang cũng thầm kinh hãi nghĩ:
“Tiểu tá»­ này còn trẻ, sao chưởng lá»±c lại mạnh đến như vậy?â€
Nhạc Nhạn Linh thoáng vận khí, bỗng buông tiếng quát vang, tung mình tấn công vào hai mắt Huyết Diện Kim Cang.
Phen này tá»±a hồ đã nhắm đúng yếu hại cá»§a Huyết Diện Kim Cang, chỉ thấy y hoảng kinh cúi đầu xuống, dùng đỉnh đầu đón tiếp thế chưởng cá»§a Nhạc Nhạn Linh, đồng thá»i hai tay đẩy bừa ra trước.
Nhạc Nhạn Linh thấy vậy thầm nhủ:
“Nhạc má»— không tin đầu ngươi lại cứng rắn hÆ¡n chân!â€
Äoạn liá»n vận hết công lá»±c vào song chưởng, bổ mạnh vào đỉnh đầu Huyết Diện Kim Cang.
Lúc này, hai tay Huyết Diện Kim Cang cũng vừa đẩy ra đến đôi mắt.
Chỉ nghe “bùng†một tiếng và rồi “ầm ầm†hai tiếng va chạm nhau vào vách đá.
Huyết Diện Kim Cang bị Nhạc Nhạn Linh toàn lực một chưởng đánh bật ra xa bảy bước, lưng va vào vách đá, đầu óc choáng váng.
Nhạc Nhạn Linh cũng bị Huyết Diện Kim Cang đẩy bật ra xa bốn năm trượng, va vào vách đá, huyết khí sôi sục và sau lưng đau nhói.
Vậy là hai ngưá»i kể như không ai chiếm được phần hÆ¡n.
Huyết Diện Kim Cang lắc đầu, bá»—ng chòng chá»c nhìn Nhạc Nhạn Linh gằn giá»ng quát:
- Mỗ lột da tiểu tử ngươi!
Hai tay mưá»i ngón co lại như móc câu lao bổ vào Nhạc Nhạn Linh.
Nhạc Nhạn Linh chợt động tâm, không né tránh ngay khiến Thái Phụng Tiên Tử kinh hoàng thét to:
- Linh ca hãy mau…
Huyết Diện Kim Cang ngưá»i cao chân dài, loáng cái đã đến trước mặt Nhạc Nhạn Linh, mưá»i ngón tay nhanh như chá»›p chá»™p vào ngá»±c chàng.
Mắt đã thấy mưá»i ngón tay đã đến sát Nhạc Nhạn Linh, thốt nhiên, Nhạc Nhạn Linh quát to, ngưá»i nhanh nhẹn nhào lăn sang phải, chân chõi mạnh vào vách đá sau lưng, ngưá»i vá»t tá»›i trước nhanh như chá»›p.
Chỉ nghe soạt má»™t tiếng, Huyết Diện Kim Cang mưá»i ngón tay đã cắm vào vách đá, chấn động đến gian thạch thất lung lay đủ thấy sức mạnh dưá»ng nào.
Nhạc Nhạn Linh phi thân ra sau lưng Huyết Diện Kim Cang vung chưởng bổ vào mạn sưá»n y, bình má»™t tiếng, Huyết Diện Kim Cang Ä‘au đớn thét lên, hiển nhiên là chá»— ấy má»m yếu hÆ¡n.
Huyết Diện Kim Cang giao thá»§ vá»›i Nhạc Nhạn Linh chưa bao lâu mà đã bị thua thiệt đến ba lần, hung tính liá»n bừng dậy, giận dữ quát:
- Tiểu tử, mỗ nuốt sống ngươi!
Cánh tay to dài vung lên, bắt đầu chủ động tấn công Nhạc Nhạn Linh.
Nhạc Nhạn Linh đang chỠHuyết Diện Kim Cang vung tay phản kích, bởi như vậy chàng mới có cơ hội tấn công vào nách đối phương.
Nhạc Nhạn Linh lúc này đã biết tấn công vào ngưá»i Huyết Diện Kim Cang chỉ uổng phí sức lá»±c, nên liá»n thay đổi chiến thuật du đấu vá»›i y.
Chỉ thây Huyết Diện Kim Cang hệt như chim ó đuổi bắt gà con, hai cánh tay dài vung ra rụt vỠliên hồi, quay lòng vòng theo Nhạc Nhạn Linh.
Nhạc Nhạn Linh vừa lượn lách vừa chú mắt nhìn dưới nách Huyết Diện Kim Cang hầu tìm cơ hội hạ thủ.
Hai bên nách quả đúng là nÆ¡i yếu hại cá»§a Huyết Diện Kim Cang nên y rất thận trá»ng phòng thá»§, không để lá»™ ra ngoài.
Thá»i gian qua Ä‘i trong sá»± rượt Ä‘uổi, má»™t giỠđã sắp trôi qua nhưng cuá»™c chiến vẫn chưa có gì khởi sắc.
Nhạc Nhạn Linh mặt đã dần toát mồ hôi, đó không phải là mệt mà là sốt ruột, bởi độc thương của Thái Phụng Tiên Tử không thể kéo dài hơn được nữa.
May thay ngay khi ấy Huyết Diện Kim Cang đã nổi cơn thịnh nộ, bắt đầu bất chấp tất cả vung tay lao theo chộp Nhạc Nhạn Linh.
Bỗng, Huyết Diện Kim Cang tay phải vung lên, nhanh như chớp chộp tới Nhạc Nhạn Linh phía trước, dưới nách toàn thân để lộ.
Äó thật là cÆ¡ há»™i ngàn vàng, Nhạc Nhạn Linh đâu thể bá» qua, quát to:
- Hãy xem đây!
Äồng thá»i vá»›i thế Trưá»ng Phong Phi Long chá»›p nhoáng lướt tá»›i, tay phải vá»›i chiêu Tăng Khiếu SÆ¡n Môn (hòa thượng gá»i cá»­a chùa) Ä‘iểm vào nách Huyết Diện Kim Cang.
Huyết Diện Kim Cang vừa nghe tiếng quát cá»§a Nhạc Nhạn Linh, tâm trí liá»n tỉnh táo, tay trái vá»™i vá»›i chiêu Kim Long Thám Trảo phản kích Nhạc Nhạn Linh.
Nhạc Nhạn Linh nếu không lui ra, đành rằng có thể đánh ngã Huyết Diện Kim Cang nhưng đồng thá»i bản thân chàng cÅ©ng sẽ thá» thương.
Nhạc Nhạn Linh nghĩ chớp nhoáng bỗng hạ quyết tâm:
- Ta thí mạng với ngươi! Tay nói vẫn tiếp tục bổ thẳng xuống.
Chỉ nghe Thái Phụng Tiên Tử kinh hãi:
- Ôi! Linh ca không nên…
Tiếp theo hai tiếng rú thảm vang lên trong tiếng nổ long trá»i lở đất, rồi thì tất cả trở vá» vá»›i sá»± yên lặng, chỉ có cát bụi tích tụ lâu năm trên nóc động rÆ¡i xuống mịt mù, ngoài ra hoàn toàn trầm tÄ©nh.
Tài sản của phamduy88

Chữ ký của phamduy88
[CENTER][B][SIZE=5]Click here: [/SIZE][URL="http://4vn.eu/forum/showthread.php?t=6237"][SIZE=5][COLOR=darkgreen]Tà Äạo Tu Tiên Lục[/COLOR][/SIZE][/URL][/B][/CENTER]
[CENTER][B][SIZE=4][COLOR=red]Quyển 1: các dịch giả đang tiến hành dịch[/COLOR][/SIZE][/B][/CENTER]
[CENTER][B][SIZE=4][COLOR=magenta]Quyển 2: Äã bắt đầu, kính mong bằng hữu xa gần tiếp tục há»— trợ bằng cách click vào link bên trên và đăng ký tên chương, nhanh nhanh nào [/COLOR][/SIZE][/B][/CENTER]
  #37  
Old 07-04-2008, 09:59 AM
phamduy88's Avatar
phamduy88 phamduy88 is offline
Hoạt Thi Thần
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 785
Thá»i gian online: 1 ngày 6 giá» 32 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 25 Times in 20 Posts
Hồi 37

Kẻ giết rắn mào gà



Thái Phụng Tiên Tử bàng hoàng ngơ ngẩn nhìn Nhạc Nhạn Linh đang nằm trên mặt đất, lúc này chàng mặt trắng bệch, đôi môi vốn đỠhồng giỠđã trở nên tái ngắt, máu tươi từ nơi khóe miệng rỉ ra, trông hết sức thảm thương.
Chàng hít sâu má»™t hÆ¡i không khí, chầm chậm bò dậy. Chàng đứng lên, trước hết là đưa mắt nhìn đối thá»§, đôi môi chàng hé nở má»™t nụ cưá»i chua xót, trận chiến thắng này chàng đã phải trả giá quá đắt.
Huyết Diện Kim Cang đã không còn hung hãn nữa, co quắp nằm trên mặt đất, hiển nhiên đó là nơi trí mạng của y.
Äá»™t nhiên má»™t giá»ng nói trong trẻo đầy sá»± quan tâm vang lên phá vỡ sá»± yên tÄ©nh:
- Linh ca đã thỠthương rồi ư?
Nhạc Nhạn Linh giật mình, giỠmới nhớ còn có sự hiện hữu của kẻ thứ ba, song lại thầm nhủ:
“Nhạc má»— thá» thương hay không chẳng nhẽ nàng không nhìn thấy hay sao? Äúng là biết má»— mà còn giả vá» há»i, nếu nàng mà có chút tình nghÄ©a thì lẽ ra nãy giá» phải đến trông nom Nhạc má»— rồi, hiển nhiên nàng chẳng qua chỉ vì thương thế cá»§a bản thân, định lợi dụng ta cứu nàng mà thôi.â€
Càng nghĩ càng thấy hữu lý, bèn lạnh lùng nói:
- Có lẽ tại hạ chưa chết được!
Thái Phụng Tiên Tá»­ nghe vậy ngẩn ngưá»i thầm nhá»§:
- Dưá»ng như là chàng giận mình, vì sao thế nhỉ? Có lẽ chàng không biết mình không cá»­ động được, nhưng mình phải nói sao đây?â€
Nàng vốn tính ương ngạnh, không muốn chịu kém trước ngưá»i khác, mặc dù đó là Nhạc Nhạn Linh, ngưá»i mà nàng thầm yêu trá»™m nhá»›, song vẫn không sao nói ra được.
Nàng với ánh mắt van vỉ nhìn Nhạc Nhạn Linh nói:
- Linh ca trong mình có thuốc Ä‘iá»u thương không?
Nhạc Nhạn Linh cưá»i khảy:
- Không!
- Vậy phải làm sao đây?
Nhạc Nhạn Linh tức giận thầm nhủ:
“Quả mình không nghÄ© lầm, nàng ta chỉ lo cho bản thân thôi.â€
Äoạn bèn cưá»i khảy nói:
- Có lẽ tại hạ sẽ nhanh chóng bắt được con rắn mào gà kia để Ä‘iá»u trị độc thương cho cô nương.
Nói xong liá»n nhắm mắt lại Ä‘iá»u tức.
Thái Phụng Tiên Tá»­ thông minh dưá»ng nào, đâu thể không nghe ra hàm ý trong lá»i nói cá»§a Nhạc Nhạn Linh, bất giác biến sắc mặt, hai giá»t lệ chảy dài, nhưng nàng không giận Nhạc Nhạn Linh, bởi lẽ lần đầu tiên má»›i gặp, nàng chẳng đã định hạ sát Nhạc Nhạn Linh là gì? Mặc dù đó không phải sá»± thật, nhưng nàng cÅ©ng chỉ tá»± hiểu mà thôi.
Nàng buông tiếng thở dài não ruá»™t, dịu giá»ng nói:
- Linh ca, trong mình tiểu muội có đây, Linh ca đến lấy được không?
Nhạc Nhạn Linh nhạt giá»ng:
- Không cần, xin đa tạ mỹ ý của cô nương.
Lúc này chàng đã cảm thấy khí huyết trong ná»™i phá»§ đã lắng dịu khá nhiá»u, hiển nhiên chưởng lá»±c cá»§a Huyết Diện Kim Cang không mạnh lắm.
Thái Phụng Tiên Tử bất giác thở dài thầm nói:
“Thôi đành chịu vậy, mặc sau này chàng có khinh thưá»ng mình hay không, mình cÅ©ng đành phải làm vậy thôi!â€
Äá»an bèn cất tiếng nói:
- Phụng nhi, đến đây nào!
Nhạc Nhạn Linh Ä‘ang nhắm mắt Ä‘iá»u tức, bá»—ng nghe tiếng lào xào vá»ng vào tai, giật mình thầm nhá»§:
“Chả lẽ con súc sinh kia bò ra hay sao?â€
Vội mở bừng mắt, ngoảnh nhìn vỠphía phát ra tiếng động, bất giác hổ thẹn khôn tả.
Thì ra con chim phụng đang ngoạm lấy tay áo Thái Phụng Tiên Tử kéo vỠphía chàng, qua đó đủ biết Thái Phụng Tiên Tử tứ chi đã bị độc xâm nhập, không cử động được nữa.
Nhạc Nhạn Linh chẳng màng vận công Ä‘iá»u tức nữa, tung mình đến trước Thái Phụng Tiên Tá»­, khích động nắm lấy tay nàng lay nhẹ nói:
- Thế nào, độc tố đã lan đến tứ chi phải không? Ồ, tay lạnh quá!
Chim phụng lăm lăm nhìn vào Nhạc Nhạn Linh, đôi chân thoáng co thủ thế, như thể hễ Nhạc Nhạn Linh mà có hành động bất lợi với chủ nhân là lao đến tấn công ngay.
Thái Phụng Tiên Tá»­ cúi mặt xuống, hai giá»t nước mắt chảy dài, nhưng nàng không thừa nhận mà cÅ©ng không phá»§ nhận chỉ hối hả nói:
- Tiểu muá»™i hãy còn thuốc Ä‘iá»u thương, Linh ca lấy uống mau lên!
Nhạc Nhạn Linh mắt lóe thần quang buột miệng nói:
- Không cần đâu, tại hạ thá» thương không nặng, cô nương hiện độc tố đã lan đến tứ chi, không thể kéo dài thá»i gian nữa.
Äá»an siết mạnh tay Thái Phụng Tiên Tá»­ má»™t cái, cất bước Ä‘i vá» phía đối diện.
Thái Phụng Tiên Tử vội nói:
- Khoan Ä‘i đã, tiểu muá»™i còn chịu đựng được rất lâu, hãy trị khá»i thương thế trước đã.
Nhạc Nhạn Linh không màng đến những lá»i kêu gá»i cá»§a Thái Phụng Tiên Tá»­, đảo mắt nhìn quanh nhưng bốn vách cá»§a thạch thất chẳng có gì, hết sức nóng lòng lo lắng.
Bá»—ng, chàng chàng chú ý đến chiếc thạch đôn Huyết Diện Kim Cang đã ngồi khi nãy, chỉ thấy chiếc thạch đôn ná»­a phần chôn dưới đất đá, không phải từ nÆ¡i khác mang đến, và cả gian thạch thất này cÅ©ng chỉ có duy nhất chiếc thạch đôn này, hẳn là phải có vấn Ä‘á», bất giác động tâm lẩm bẩm:
“Hay then chốt chính là ở chiếc thạch đôn này?â€
Äá»an liá»n cất bước Ä‘i vá» phía thạch đôn.
Thái Phụng Tiên Tử thấy vậy hoảng hốt nói:
- Linh ca, van Linh ca hãy uống thuốc Ä‘iá»u thương vào rồi hẵng mở chiếc thạch đôn ấy.
Nhạc Nhạn Linh nghe vậy lòng càng tăng thêm tự tin, đặt tay lên chiếc thạch đôn, không quay đầu lại nói:
- Cô nương đừng sợ, hãy mau vận khí bảo vệ tâm mạch, đừng để độc chất xâm nhập.
Chàng thá»­ xoay thạch đôn sang phải, nhưng không chuyển động, Ä‘á»an lại xoay sang trái vẫn không há» nhúc nhích.
Thái Phụng Tiên Tử thấy Nhạc Nhạn Linh quan tâm cho mình như vậy, lòng hết sức cảm động, lại van vỉ:
- Chỉ cần Linh ca chữa khá»i thương thế trước, tiểu muá»™i không lo lắng gì thì sẽ chịu đựng được rất lâu.
Nhạc Nhạn Linh cưá»i thầm:
“Hay nhỉ, tiểu nha đầu này cÅ©ng biết dối gạt ngưá»i ta.â€
Äá»an bèn nói:
- Cô nương, đừng làm mất thá»i gian nữa.
Nói xong, chàng dùng sức đè mạnh chiếc thạch đôn lún xuống chút ít, đồng thá»i trên bức vách đối diện cÅ©ng vang lên tiếng kèn kẹt khe khẽ.
Nhạc Nhạn Linh mừng rỡ, buột miệng kêu lên:
- A ha, Nhạc mỗ đã tìm được rồi!
Äá»an vận công vào hai tay đè mạnh xuống, chỉ nghe rá»™t má»™t tiếng, thạch đôn đã lún hẳn xuống, ngang bằng mặt đất.
Liá»n thì, tiếng kèn kẹt vang dá»™i, và rồi ầm má»™t tiếng, trên vách đá đối diện đã hiện ra má»™t cá»­a động rá»™ng khoảng năm thước.
Một mùi ẩm mốc hôi tanh từ trong động xông ra, hết sức khó chịu, ngửi vào cơ hồ muốn nôn tháo ra.
Nhạc Nhạn Linh không tá»± chá»§ được thoái lui hai bước, đưa mắt nhìn vào, chỉ thấy trong động tối om, ngoài động hai bên má»c đầy rêu xanh, phần trong động thấp hÆ¡n phần ngoài động má»™t chút, dưá»ng như có má»™t lá»›p má»ng nước Ä‘á»ng.
Nhạc Nhạn Linh nhìn hồi lâu, lòng hết sức phân vân do dự, giỠchàng mới hiểu ra vì lẽ gì Huyết Diện Kim Cang đã phải canh chỠở ngoài kia lâu thế mà không dám vào động, thì ra là bên ngoài quá sáng, trong động quá tối, rất khó thích ứng và dễ bị thỠthương.
Thái Phụng Tiên Tử lo sợ nói:
- Linh ca, đừng vào, tiểu muội sợ lắm.
Nhạc Nhạn Linh chau mày:
- Tại hạ không vào thì độc thương của cô nương lấy gì chữa trị?
Thái Phụng Tiên Tử chẳng chút suy nghĩ, buột miệng nói:
- Tiểu muội không cần chữa trị nữa! Linh ca, hãy đến đây ôm lấy tiểu muội, tiểu muội thà cam chịu chết một cách yên ổn trong lòng Linh ca.
Nhạc Nhạn Linh thở dài thậm thượt:
- Trước kia thì tại hạ có thể làm vậy, nhưng bây giỠthì không thể được!
Thái Phụng Tiên Tử ngạc nhiên:
- Vì sao vậy?
Nhạc Nhạn Linh vừa suy tính cách vào động, vừa nói:
- Bởi vì bản tính cô nương không hỠtàn ác.
- Giả sử tiểu muội tàn ác thì sao?
Nhạc Nhạn Linh đã nghĩ ra cách vào động, bèn nhè nhẹ nhắm mắt để thích ứng với bóng tối, ơ hỠnói:
- Äó chỉ là giả sá»­ chứ không phải sá»± thật.
Äoạn bá»—ng nhún mình, vá»t nhanh vào động.
Thái Phụng Tiên Tử kinh hoàng kêu lên:
- Ô! Trá»i cao hỡi, trước đây tiểu nữ không tin có thần thánh, giá» thì tiểu nữ đã tin rồi. Cầu trá»i hãy phù há»™ cho Linh ca được yên ổn trở ra, dù tiểu nữ bá»™c phát chết Ä‘i cÅ©ng cam lòng.
Trong khi nói, hai giòng nước mắt đã lăn dài xuống đôi má trắng nhợt của nàng.
Có lẽ hành động xả thân vì nghÄ©a cá»§a Nhạc Nhạn Linh phen này đã làm má»m lòng vị nữ ma đầu này.
Nhạc Nhạn Linh phi thân vào động, đưa tay gỡ mặt nạ quá»· xuống để tiện tay hành động, chợt thấy má»™t làn sương đỠbay vút đến, chàng giật mình kinh hãi, vá»™i phong bế hô hấp và lướt lùi ra sau hÆ¡n trượng, ngưá»i vừa chạm vào vách đá ướt sượt, đảo mắt nhìn quanh, bất giác lặng ngưá»i.
Chỉ thấy sÆ¡n động này sâu khoảng ba mươi trượng và rá»™ng hÆ¡n hai mươi trượng, bốn vách Ä‘á»u má»c đầy rêu xanh và kể cả nóc động, bởi vì rêu xanh quá dày đặc nên ánh sáng rất yếu á»›t, hẳn là sÆ¡n động này khi xưa cÅ©ng sáng sá»§a như bên ngoài.
Nhạc Nhạn Linh nhanh chóng tập trung ánh mắt vào giữa động, bất giác kinh hãi đến bật lên thành tiếng.
Chỉ thấy má»™t con quái xà, toàn thân mầu xanh xám, to cỡ thùng đựng nước, chiá»u dài không sao ước lượng được, Ä‘ang ngẩng đầu lè lưỡi nhìn chàng lăm lăm.
Quái xà ấy đầu to như chiếc đấu, trên đỉnh đầu có má»™t chiếc mào đỠnhư máu, gồm năm khía như răng cưa, nhưng qua hình dạng thẳng đứng, dưá»ng như được cấu tạo bởi chất vẩy chứ không phải chất thịt.
Quái xà hé mở chiếc miệng to đỠlòm, lộ ra hai chiếc răng nanh trắng con dài, chiếc lưỡi thấp thó dài hơn nửa thước, trông thật khủng khiếp.
Quái xà toàn thân khoanh tròn trên má»™t tảng đá vàng hình dạng như chiếc giưá»ng, rá»™ng khoảng năm thước, và dài hÆ¡n má»™t trương, đến những năm sáu lá»›p, không sao ước lượng được chiá»u dài cá»§a nó.
Chiếc giưá»ng đá vàng là chá»— kỳ quặc nhất trong động, chẳng những không có chút rêu xanh mà ngay cả hiện tượng ẩm ướt cÅ©ng không có, trên mặt giưá»ng hoàn toàn vắng bóng các loại côn trùng.
Nhạc Nhạn Linh đối mặt vá»›i quái vật này, không dám quá phân thần để ý đến Ä‘iá»u khác, chỉ thoáng thấy trên giưá»ng đá như có má»™t chiếc rương gá»— và má»™t thanh cổ kiếm ngắn chỉ hÆ¡n thước.
Ngay khi ấy, Nhạc Nhạn Linh bá»—ng cảm thấy trên lưng bàn tay ngưa ngứa, liá»n nhá»› đến trên vách động, có rất nhiá»u côn trùng quái lạ, hoảng kinh vá»™i tiến tá»›i hai bước, vì trên mặt đất đầy rêu xanh, khiến chàng suýt nữa ngã nhào, cúi nhìn xuống, chỉ thấy trên tay bò đầy những trùng con thân má»m, tuy không cắn nhưng gây cảm giác gá»›m ghiếc, chàng vá»™i tung mạnh tay cho những trùng con ấy bung ra.
Ngay khi ấy, một làn sương đỠim lìm từ miệng quái xà phun ra, nhanh như tên bắn bay thẳng vào mặt Nhạc Nhạn Linh.
Nhạc Nhạn Linh vung tay mấy lượt má»›i rÅ© hết những con trùng con trên tay, lúc ấy chàng má»›i ngá»­i thấy má»™t mùi tanh hôi khôn tả, ngước mắt nhìn, bất giác kinh hoàng nổi gai ốc, tung mình ra sau bốn năm thước, song đã muá»™n, chàng đã hít vào khá nhiá»u sương Ä‘á».
Nhạc Nhạn Linh tức giận thầm mắng:
“Hay cho súc sinh kia, thì ra mi cÅ©ng biết giở trò ám toán.â€
Äoạn bèn thá»­ vận khí, thấy bên trong ná»™i phá»§ không có gì khác lạ, liá»n yên tâm giận dữ quát:
- Súc sinh, thiếu gia lấy mạng ngươi đây!
Với chiêu Lực Phách Ngũ Nhạc, bổ thẳng vào đỉnh đầu quái xà.
Quái xà tự thị lớp vảy trên mình rắn như thép, đâu xem một chưởng hư không của Nhạc Nhạn Linh ra gì, đầu ngẩng lên há to miệng ngoạm vào bàn tay Nhạc Nhạn Linh nhanh như chớp.
Bình một tiếng vang dội, nước văng tung tóe, những côn trùng trên vách bị sức chấn động rơi xuống một lớp dầy đặc, ngúc ngoắc bò trên mặt nước.
Quái xà bị má»™t chưởng cá»§a Nhạc Nhạn Linh đánh bạt ra xa, chẳng rõ do bị Ä‘au hay tức giận, chỉ nghe nói kêu má»™t tiếng quái dị, bò xuống khá»i giưá»ng đá, đầu ngẩng cao hÆ¡n trượng, gưá»m gưá»m nhìn Nhạc Nhạn Linh nhưng không tấn công ngay, hiển nhiên má»™t chưởng vừa rồi cá»§a Nhạc Nhạn Linh đã khiến nó ngán ngại.
Nhạc Nhạn Linh thấy một chưởng của mình không đả thương được quái xà, kinh hãi thầm nhủ:
“Vẩy da cá»§a con súc sinh này thật là cứng rắn, mình lại không có lợi khí sắc bén trong tay, phải làm sao đây?â€
Chợt trông thấy thanh Ä‘oản kiếm trên giưá»ng, liá»n mừng rỡ thầm nói:
“Mình phải lấy được thanh Ä‘oản kiếm kia trước khi độc phát, không chừng thanh kiếm ấy có thể sát thương được quái xà cÅ©ng nên.â€
Thê là chàng tay phải vá»›i chiêu Xích Äịa Thiên Lý bổ vào đầu quái xà, đồng thá»i vận tụ công lá»±c xuống hai chân, mắt không chá»›p nhìn quái xà.
Quái xà vừa rồi đã nếm mùi lợi hại của Nhạc Nhạn Linh, lần này không dám chồm tới cắn nữa, vội rụt đầu ra sau, chỉ nghe vù một tiếng, chiếc đuôi to lớn đã nhắm ngang lưng Nhạc Nhạn Linh quét tới.
Nhạc Nhạn Linh chỉ lo chú ý đến đầu rắn, suýt nữa bị quét trúng, trong lúc cấp bách đành vá»t ngưá»i lên không.
Quái xà này rất linh lợi, Ä‘uôi không quét trúng Nhạc Nhạn Linh, liá»n thừa thế khoanh tròn lại, đầu phóng tá»›i nhanh như chá»›p, cắn vào yết hầu Nhạc Nhạn Linh, có lẽ quái vật này nghÄ© là Nhạc Nhạn Linh Ä‘ang lÆ¡ lá»­ng trên không chẳng thể nào xuất chiêu được.
Nhạc Nhạn Linh khi vá»t ngưá»i lên không, quả không ngá» con quái vật này xảo quyệt đến vậy. Nhưng theo bản năng cá»§a ngưá»i luyện võ, khi hai chân không có chá»— mượn sức, công lá»±c đành vận tụ vào hai tay, thấy vậy quát to:
- Hay cho súc sinh, mi đã đánh giá thấp thiếu gia rồi!
Äồng thá»i co ngón tay búng ra, năm vệt sáng đỠbay thẳng vào đỉnh đầu quái xà, trong khi ấy hai chân cÅ©ng nhắm vào cổ há»ng quái xà đá tá»›i.
Chỉ nghe bộp, bộp hai tiếng, rồi lại bình một tiếng cùng với tiếng kêu đau đớn của quái xà, lần va chạm này lại kết thúc.
Nhạc Nhạn Linh mượn vào thế cước vá»t ngưá»i ra xa hÆ¡n hai trượng, đưa mắt nhìn, sững sá» thầm nhá»§:
“Chao ôi, tuyệt kỹ Huyết Chưởng cá»§a mình chỉ gây tổn thương có năm chiếc vẩy cá»§a con quái vật này?â€
Chỉ thấy trên đầu quái xà máu chảy ròng ròng, năm chiếc vẩy to cỡ miệng chén rơi vãi trên nước lấp lánh.
Quái xà lần thứ hai nếm mùi lợi hại, lòng càng thêm khiếp sợ Nhạc Nhạn Linh, lá»­a giận cÅ©ng hoàn toàn tiêu tan, mắt chòng chá»c nhìn Nhạc Nhạn Linh, miệng không ngá»›t kêu lên tiếng phì phì quái dị.
Nhạc Nhạn Linh chá»§ yếu là lấy được thanh Ä‘oản kiếm trên giưá»ng đá, song chưởng cùng vung lên, vá»›i chiêu Trưá»ng Phong Vạn Lý bổ vào đầu quái xà vá»›i ý định dẫn dụ nói tránh ra.
Nào ngỠquái xà lại kêu lên phù một tiếng, rút đầu vỠlùi sau mấy thước, một làn sương đỠmới phun ra bị chưởng lực của Nhạc Nhạn Linh đánh tan, biến mất trong vách đá.
Nhạc Nhạn Linh không ngỠquái vật này lại tinh ranh đến vậy, chẳng để bị mắc lừa, thầm nhủ:
“Äể xem mi chịu được bao lâu cho biết.â€
Äá»an liên tiếp tung ra mưá»i mấy chưởng.
Kể cÅ©ng lạ, con quái xà như tu dưỡng đến thông linh phi thưá»ng, nhất quyết không chịu rá»i xa, Nhạc Nhạn Linh má»—i phát má»™t chưởng, nó lại trả đưa vá»›i má»™t ngụm sương Ä‘á», đến ná»—i khiến cho Nhạc Nhạn Linh hÆ¡i thở cÅ©ng không dám hít vào.
Nhạc Nhạn Linh nóng lòng như thiêu đốt, bởi chàng biết rõ độc thương của Thái Phụng Tiên Tử chẳng thể kéo dài quá lâu, chàng sốt ruột đến mặt ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Bởi chàng đứng yên má»™t chá»—, trên mình cÅ©ng bị rất nhiá»u côn trùng bò lên.
Chàng bỗng nảy ý, thầm nói:
“Có rồi!â€
Äá»an bèn giả vá» tiến tá»›i má»™t bước, bịch má»™t tiếng ngã xuống đất, như vẻ không còn bò dậy Ä‘uợc nữa.
Quái xà tinh ranh nhưng dẫu sao cÅ©ng là loài vật, vừa thấy Nhạc Nhạn Linh ngã xuống, tưởng là chàng đã bị độc phát, liá»n chồm đầu lao vào Nhạc Nhạn Linh.
Nhạc Nhạn Linh thấy vậy không hành động ngay, định chỠcho quái xà đến thật gần hãy tung mình lên đoạt lấy kiếm khiến quái vật không kịp quay lại.
Nào ngá» khi đầu rắn thò đến còn cách Nhạc Nhạn Linh chừng hÆ¡n ná»­a trượng thì không thể nào tiến thêm được nữa. Nhạc Nhạn Linh đưa mắt nhìn, thì ra nÆ¡i Ä‘uôi sống phần thân dưới quái xà bị xiá»ng bởi má»™t sợi dây xích màu xám to cỡ ngón tay út, lúc này sợi dây đã kéo căng thẳng, thảo nào quái xà không thể tiến thêm được nữa.
Nhạc Nhạn Linh thấy vậy liá»n động tâm thầm nhá»§:
“Äây là má»™t cÆ¡ há»™i tốt vậy!â€
Äá»an liá»n vận công xuống đôi chân, từ từ đưa gót chân chạm vào mặt đất.
Ngay khi ấy, quái xà đảo sang phải, Nhạc Nhạn Linh liá»n buông tiếng quát vang, hai chân chõi mạnh, ngưá»i vá»t nhanh vá» phía giưá»ng đá.
Quái xà chẳng ngá» có vậy, vá»™i quay phắt má»™t vòng to vá» phía giưá»ng đá định ngăn cản Nhạc Nhạn Linh, song đã quá muá»™n.
Ngay khi con quái xà quay đầu, Nhạc Nhạn Linh đã đến trên giưá»ng đá, chá»™p lấy thanh Ä‘oản kiếm và tay rút mạnh nhưng không rút ra được, thì ra trong lúc vá»™i vàng, chàng đã quên bấm chốt cài.
Nhạc Nhạn Linh rút kiếm không ra, đầu rắn đã chồm tới trước ngực, lúc này chàng mới nhớ ra là mình chưa bấm mở chốt cài.
Nhạc Nhạn Linh nhẹ nhàng lùi sau bốn bước, tay trái bấm nút mở chốt, chỉ nghe choang một tiếng tay phải đã rút ra một thanh đoản kiếm sáng chóa.
Ngay khi ấy đầu quái xà đã chồm tá»›i trước ngá»±c Nhạc Nhạn Linh không đầy năm tấc, Nhạc Nhạn Linh không còn đưá»ng thoái lui nữa, vá»™i lách ngưá»i sang trái quát to:
- Súc sinh, hãy xem đây!
Äoản kiếm vung lên vá»›i chiêu Lan Giang Tiệt Äẩu chem xuống đầu quái xà, chỉ nghe “phụp†má»™t tiếng, máu phún xối xả, “bình†má»™t tiếng, chiếc đầu khổng lồ cá»§a quái xà đã bay ra xa và rÆ¡i xuống ngoài bốn trượng.
Quái xà bị mất đầu, thân xà đã mất chủ thể, giãy dụa giữ dội, máu nhuộm đỠtoàn bộ số nước trên mặt đất.
Nhạc Nhạn Linh thở phào một hơi dài như vừa trút được gánh nặng ngàn cân, mắt tình cỠnhìn vào thân mình, bất giác ngạc nhiên nói:
- Ủa, lạ thật! Tại sao côn trùng Ä‘á»u rÆ¡i xuống cả thế này!
Chỉ thấy trên giưá»ng đá dưới chân, những trùng con Ä‘ang lăn lá»™n như rÆ¡i trên chảo nóng, lát sau Ä‘á»u lăn cả xuống vung nước.
Nhạc Nhạn Linh nhìn một hồi bỗng sực nhớ ra, hốt hoảng nói:
- Ô, thật đáng chết, suýt nữa mình đã quên mất việc chính!
Äoạn liá»n phi thân vá» phía đầu quái xà.
Ngay khi ấy, bỗng nơi cửa động vang lên tiếng Thái Phụng Tiên Tử yếu ớt nói:
- Phụng nhi, ráng kéo vào nữa đi!
Tài sản của phamduy88

  #38  
Old 07-04-2008, 10:00 AM
phamduy88's Avatar
phamduy88 phamduy88 is offline
Hoạt Thi Thần
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 785
Thá»i gian online: 1 ngày 6 giá» 32 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 25 Times in 20 Posts
Hồi 38

Tiên tử thất thân



Nhạc Nhạn Linh ngoảnh lại nhìn, liá»n nghe lòng trÄ©u xuống, đồng thá»i má»™t luồng sức nóng từ nÆ¡i Ä‘an Ä‘iá»n chảy mạnh xuống, kinh hoàng thét lên:
- Ô! Cô nương, sao thế này?
Chỉ thấy sắc mặt Thái Phụng Tiên Tá»­ lúc này đã trở thành mầu xám trắng, vô số những sợi vàng như tÆ¡ nhện quấn đầy khắp ngưá»i nàng.
Thái Phụng Tiên Tử dịu dàng đưa mắt nhìn Nhạc Nhạn Linh, gắng sức nói:
- Linh ca, không việc gì chứ? Tiểu muội… muốn được nhìn thấy Linh ca một lần cuối cùng.
Nhạc Nhạn Linh bước vá»™i đến, ôm lấy Thái Phụng Tiên Tá»­ vào lòng, có lẽ do bởi lòng quá khích động, chàng đã quên mất sá»± tỵ hiá»m nam nữ, bồng Thái Phụng Tiên Tá»­ Ä‘i vá» phía giưá»ng đá.
Thái Phụng Tiên Tử mặt đỠửng áp vào vai Nhạc Nhạn Linh, thỠthẻ nói:
- Tiểu muá»™i ở ngoài cứ lo cho sá»± an nguy cá»§a Linh ca, không sao vận khí đỠkháng, cho nên má»›i để tÆ¡ độc quấn khắp ngưá»i.
Nhạc Nhạn Linh bước nhanh đến bên giưá»ng đá, nhẹ nhàng đặt Thái Phụng Tiên Tá»­ xuống, hít sâu má»™t hÆ¡i chân khí, đè nén dục niệm lạ lùng trong ngưá»i, cầm chặt thanh Ä‘oản kiếm trong tay Ä‘i vá» phía chiếc đầu quái xà, vừa Ä‘i vừa càu nhàu:
- Khi vào chẳng phải đã dặn cô nương vận khí kháng độc rồi còn gì? Sao lại cứ không chịu nghe lá»i thế này? Cô nương sao không thá»­ nghÄ© xem, lo thì có ích gì kia chứ?
Dứt lá»i, đã co chân ngồi xuống, bắt tay bá»­a đầu rắn ra.
Thái Phụng Tiên Tá»­ chẳng chút tức giận vá» những lá»i phàn nàn cá»§a Nhạc Nhạn Linh, trái lại nàng còn cảm thấy lòng ngá»t lịm, bởi vì sá»± phàn nàn cá»§a Nhạc Nhạn Linh chính là quan tâm cho nàng, nàng thầm nói:
“Linh ca, tiểu muá»™i đâu phải không biết, nhưng biết làm sao hÆ¡n?â€
Nhạc Nhạn Linh lúc này đã bửa đầu rắn ra, nhưng không tìm được báu vật có công năng khử độc kia, bất giác lo đến trán đẫm mồ hôi, thầm nhủ:
“Nếu không tìm được vật ấy thì chết mất!â€
Äá»an buá»™t miệng nói:
- Cô nương biết báu vật kia ở chỗ nào không?
Thái Phụng Tiên Tử ngạc nhiên:
- Sao? Trong túi không có độc ư?
- À, ở trong túi độc ư?
Nhạc Nhạn Linh liá»n vung kiếm bổ vào túi độc.
Thái Phụng Tiên Tử gom hết sức lực nói:
- Tuyệt không được chạm tay vào độc dịch, hãy bỠxà bửu vào trong nước rửa sạch trước đã!
Nhạc Nhạn Linh xé túi độc ra, quả thấy má»™t vật tròn to cỡ quả trứng gà nằm trong chiếc túi có dung dịch mầu trắng sữa, biết đó chính là xà bá»­u, vá»™i khá»u rÆ¡i vào trong nước, rá»­a má»™t hồi thật sạch má»›i cầm lên, cảm thấy lạnh buốt hệt như hàn thiết.
Nhạc Nhạn Linh vá»™i bước đến bên giưá»ng đá há»i:
- Sử dụng như thế nào đây?
Thái Phụng Tiên Tử hối hả nói:
- Lên giưá»ng mau, đừng để cho độc dịch theo nước dính vào ngưá»i.
Nhạc Nhạn Linh không rõ độc tố cá»§a quái xà độc hại đến mức nào, không dám xem thưá»ng, lại thấy rất nhiá»u côn trùng chết nổi đầy trên mặt nước, chàng vá»™i vàng lên giưá»ng đá.
Lúc này, Nhạc Nhạn Linh cảm thấy dục niệm kỳ lạ trong mình càng thêm mãnh liệt, hết sức thấy làm lạ thầm nhủ:
“Mình làm sao thế này?â€
Thái Phụng Tiên Tá»­ thấy sắc mặt Nhạc Nhạn Linh lúc này đỠbừng, theo sá»± hiểu biết cá»§a nàng đó là má»™t hiện tượng khác lạ, bèn ngạc nhiên há»i:
- Linh ca làm sao thế này?
Nhạc Nhạn Linh nghe lòng hết sức hổ thẹn, vội hít vào một hơi chân khí cố nén dục niệm trong lòng nói:
- Cô nương, chữa trị bằng cách nào đây?
Thái Phụng Tiên Tử đỠmặt, ấp úng:
- Phải… phải…
Nhạc Nhạn Linh lúc này cảm thấy hết sức khó chịu, thấy vậy tức giận nói:
- Cô nương sao thế này? Nói mau đi chứ!
Thái Phụng Tiên Tử thoáng biến sắc mặt, tức tưởi rơi nước mắt, lúng búng nói:
- Phải đặt xà bửu lên trên vết thương!
Nhạc Nhạn Linh thấy nàng khóc, biết mình đã nói những lá»i quá đáng, bèn vá»™i nói:
- Cô nương, xin hãy lượng thứ cho tại hạ… Vết thương ở chỗ nào vậy?
- Ở trên lưng ấy!
Nhạc Nhạn Linh lúc này lòng như dầu sôi, mặt càng đỠhÆ¡n trước, chàng không dám nhìn vào gương mặt đẹp mê hồn cá»§a Thái Phụng Tiên Tá»­, nghe vậy liá»n như trút được gánh nặng, vá»™i lật ngưá»i nàng nằm úp xuống, tưởng như vậy là có thể xua tan dục niệm, chứ không biết đó không phải là do ngoại cảnh gây nên.
Nhạc Nhạn Linh đưa mắt nhìn chỉ thấy trên lưng Thái Phụng Tiên Tử nổi lên một khối u to cỡ trứng gà, vì nàng mặc áo đỠnên không nhìn thấy vết máu, biết vết thương chính là ở đó.
Chàng thận trá»ng dùng tay khoét má»™t lá»— nhá», khi nhìn kỹ, bất giấc kêu ồ lên, thì ra xung quanh vết thương đã trở thành mầu tím Ä‘en, to cá»› nào thì chàng không thấy rõ, bởi lá»— rạch quá nhá».
Nhạc Nhạn Linh cầm lấy Ä‘oản kiếm lau sạch, nhẹ nhàng rách toác vết thương, liá»n thấy má»™t giòng nước Ä‘en chảy ra tanh hôi khôn tả.
Nhạc Nhạn Linh vội đặt xà bửu lên vết thương.
Kỳ lại thay, dòng nước đen bị hạt bửu châu mầu sữa hút sạch.
Nhạc Nhạn Linh thở phào má»™t hÆ¡i dài, nhưng dục niệm kỳ lạ trong ngưá»i má»—i lúc má»™t mãnh liệt, nếu không nhá» có quan niệm đạo đức vững vàng duy trì lý trí, e rằng chàng sá»›m không kiá»m chế nổi dục niệm quái ác kia rồi.
Nhạc Nhạn Linh lúc này cảm thấy thá»i gian trôi qua chậm chạp khôn tả, mắt chàng đã giăng đầy tia máu, hai tay không ngá»›t run rẩy, mồ hôi to cỡ hạt đậu từ trên mặt chàng tuôn rÆ¡i lã chã.
Sau cùng, Thái Phụng Tiên Tá»­ khẽ rên lên má»™t tiếng, hai tay bắt đầu cá»­ động được. Liá»n sau đó, nàng bắt đầu vận khí Ä‘iá»u công, đẩy chất độc ra ngoài.
Viên bửu xà lúc này đã trở thành mầu đen, lát sau vết thương đã rỉ ra máu đỠtươi, phần da mầu tím đen cũng đã trở lại hồng hào.
Nhạc Nhạn Linh thở hắt ra một hơi dài, uể oải nói:
- Cô nương đã khá»e rồi chứ?
Thái Phụng Tiên Tá»­ không nhìn thấy sắc mặt Nhạc Nhạn Linh, nhưng cảm thấy như chàng đã thá» trá»ng thương, bất giác kinh hãi quay ngưá»i ngồi bật dậy, viên xà châu trong tay Nhạc Nhạn Linh liá»n tức lăn xuống nước.
Thái Phụng Tiên Tử trông thấy gương mặt đỠnhư lửa và đôi mắt giăng đầy tia máu của Nhạc Nhạn Linh, bất giấc kinh hãi la lên:
- Ồ! Linh ca sao thế này?
Nhạc Nhạn Linh chỉ cảm thấy gương mặt tươi hồng của nàng lúc này thật quyến rũ, mặc dù lý trí chơi vơi của chàng không ngừng cảnh cáo:
“Nhạc Nhạn Linh, nếu ngươi mà không kiá»m chế được mình, má»™t là sẽ chuốc lấy há»a sát thân, hai là sẽ há»§y hoại má»™t ngưá»i con gái trong trắng, ngươi tuyệt đối không được làm như vậy!â€
Thế nhưng, chàng không sao kiá»m chế được bản thân từng bước tiến đến gần Thái Phụng Tiên Tá»­.
Thái Phụng Tiên Tá»­ công lá»±c đã khôi phục, nàng thấy ánh mặt Nhạc Nhạn Linh hệt như dã thú, theo bản năng liá»n vận tụ công lá»±c vào song chưởng, giá»ng run run nói:
- Linh ca… định làm gì vậy?
Nhạc Nhạn Linh lặng thinh vẫn tiếp tục tiến tới.
Chiếc giưá»ng đá chỉ dài chừng má»™t trượng, Thái Phụng Tiên Tá»­ chỉ lùi mấy bước là đã đến mép giưá»ng, bất giác mắt lóe sát cÆ¡, quát to:
- Nhạc Nhạn Linh, ngươi lại bỉ ổi như vậy sao?
Tiếng quát như sấm rá»n, Ä‘inh tại nhức óc.
Nhạc Nhạn Linh chợt tỉnh tâm thần vội ngồi xuống xếp bằng, cúi đấu nói:
- Cô nương thương thế đã khá»i, hãy Ä‘i khá»i đây mau!
Dứt lá»i, chàng đã nhìn thấy bên cạnh chiếc rương gá»— có má»™t viên châu Ä‘á», cạnh đó là má»™t mảnh lục vàng vuông vức chừng ba tấc, trên viết:
“Sương đỠcá»§a rắn mào gà tối dâm, kẻ nào trúng phải nếu không có dị tính phát tiết ắt sẽ chết vì tinh khô khí kiệt. Lão phu không muốn báu vật rÆ¡i vào tay ngưá»i nên chân thành khuyến cáo, nếu các hạ cÅ©ng nghÄ© như vậy thì hãy lấy hồng châu ra… Cá»­u Ưng Ma.â€
Thái Phụng Tiên Tá»­ thắc mắc há»i:
- Còn Linh ca thì sao?
Nhạc Nhạn Linh vừa nghe tiếng nói mê hồn ấy, toàn thân lại rúng động, cÆ¡ hồ không kiá»m chế được nữa, đứng bật dậy quát:
- Hãy Ä‘i khá»i đây mau!
Thái Phụng Tiên Tử giật mình:
- Tiểu muội không đi đâu cả.
Nhạc Nhạn Linh bá»—ng dịu giá»ng van xin:
- Cô nương hãy vì bản thân mình, tại hạ van cô nương hãy mau rá»i khá»i đây ngay!
Thái Phụng Tiên Tá»­ má»—i lúc càng thêm thắc mắc, rồi thì nàng như hiểu ra Ä‘iá»u gì đó, ngưá»i bất giác thoáng run rẩy, giá»ng Ä‘au khổ nói:
- Trên Ä‘á»i không có chất độc nào là không chữa được! Linh ca cố chịu đựng được chăng?
- Cô nương hãy Ä‘i mau, tại hạ hiểu rõ hÆ¡n cô nương nhiá»u.
- Tại sao nhất quyết xua đuổi tiểu muội thế này?
Nhạc Nhạn Linh quát to:
- Cút mau.
Thái Phụng Tiên Tá»­ vốn quen được nuông chiá»u, sao chịu nổi bị quát nạt thế này, liá»n phi thân ra cá»­a động, quay lại nói:
- Phụng nhi, chúng ta đi!
Thế nhưng mắt nàng vẫn không rá»i khá»i Nhạc Nhạn Linh Ä‘ang ngồi cúi đầu yên lặng, dù lúc ấy chim phụng đã ra khá»i sÆ¡n động, song nàng vẫn không đành lòng bá» Ä‘i.
Chỉ thấy Nhạc Nhạn Linh cầm lấy thanh Ä‘oản kiếm bên cạnh, bổ mạnh vào chiếc rương gá»— trên giưá»ng đá, bên trong liá»n lá»™ ra má»™t chiếc áo Ä‘en to dài và sáng lấp lánh.
Thái Phụng Tiên Tá»­ thầm cưá»i khảy nhá»§:
- Thì ra ngươi xua Ä‘uổi ta là vì sợ ta chia báu vật. Hừ! Thật là quá hẹp hòi nhá» má»n.
Vừa định quay đi, bỗng nghe Nhạc Nhạn Linh lạnh lùng nói:
- Dù cho Nhạc mỗ độc chết ở đây cũng quyết không để cho ngươi được toại nguyện.
Äoạn ngước mắt lên lẩm nhẩm khấn vái:
“Phụ mẫu thân trên trá»i linh thiêng, xin hãy lượng thứ cho hài nhi đã không báo thù được cho hai vị lão nhân gia.â€
Nói xong buông tiếng thở dài não ruột, rồi đột nhiên vung kiếm cứa vào cổ.
Thái Phụng Tiên Tử cả kinh thét:
- Linh ca, không được.
Äồng thá»i nhanh như chá»›p phi thân lao vào Nhạc Nhạn Linh vung chỉ Ä‘iểm ra, keng má»™t tiếng, thanh Ä‘oản kiếm trong tay Nhạc Nhạn Linh đã rÆ¡i xuống đất. Có lẽ bởi quá khích động, nàng bồng Nhạc Nhạn Linh lên.
Nhạc Nhạn Linh trước đó chỉ bằng vào má»™t chút lý trí còn lại duy trì bản thân, giá» Ä‘oản kiếm đã bị đánh rÆ¡i, mÅ©i lại ngá»­i hương thÆ¡m quyến rÅ© cá»§a thiếu nữ, chút lý trí mong manh kia liá»n tiêu tan, run giá»ng há»i:
- Hiá»n muá»™i, hiá»n muá»™i…
Hai tay dang ra ôm chầm Thái Phụng Tiên Tử vào lòng.
Thái Phụng Tiên Tử bỗng hoảng kinh quát:
- Dừng tay ngay! Nhạc Nhạn Linh dừng tay ngay, có nghe không?
Nhạc Nhạn Linh tuy có nghe, nhưng lúc này chàng không còn tá»± kiá»m chế được nữa, hai cánh tay như linh xà bò trên mình Thái Phụng Tiên Tá»­.
Thái Phụng Tiên Tá»­ tấm thân băng thanh ngá»c khiết, sợ hãi đến toàn thân run rẩy, bối rối kêu la không ngá»›t.
Nhưng sự thể không chút khởi sắc, theo độc tố phát tác, hành động của Nhạc Nhạn Linh mỗi lúc càng thêm đáng sợ.
Bá»—ng, Thái Phụng Tiên Tá»­ sát cÆ¡ bừng dậy, tay phải đỠtụ công lá»±c, giá»ng sắc lạnh nói:
- Nhạc Nhạn Linh nếu ngươi còn không chịu buông tay thì chớ trách bổn cô nương đã không niệm tình cố nhân, giết chết ngươi ngay.
Dứt lá»i, tay phải đã đặt lên huyệt Ngá»c Chẩm cá»§a Nhạc Nhạn Linh.
Nhạc Nhạn Linh lúc này đã như điên cuồng, đâu còn màng đến sự sống chết, đôi môi nóng rực hạ xuống, in lên môi Thái Phụng Tiên Tử.
Thái Phụng Tiên Tử không còn dằn được nữa, tay phải vừa định ấn xuống, bỗng lại uể oải dừng lại, nàng không sao hạ được sát thủ.
Nhạc Nhạn Linh bá»—ng buông nàng nằm xuống giưá»ng, bắt đầu động thá»§ cởi y phục cá»§a nàng.
Thái Phụng Tiên Tử nước mắt chảy dài lẩm bẩm:
“Oan gia, đúng là đã mắc nợ từ kiếp trước, hãy há»§y hoại ta Ä‘i!â€
Thế là giông tố đã nổi dậy trong thạch động.
Viên hồng châu trên giưá»ng đá bị chạm trúng, lăn ra đến mép giưá»ng, má»™t luồng nước giá lạnh từ trong long châu phún ra, hệt như suối phun cao đến hÆ¡n trượng.
Thế nhưng hai ngưá»i trên giưá»ng không há» hay biết.
Sau cùng, giông tố đã ngưng, giỠđây không còn một tiếng động, ngoại trừ dòng nước lạnh vẫn không ngừng từ trong viên hồng châu phún ra.
Gương mặt đỠrá»±c cá»§a Nhạc Nhạn Linh lúc này đã trở nên trắng bệch, hai mắt nhắm nghiá»n, nếu không phải ngá»±c chàng hãy còn phập phồng, thật hệt như má»™t ngưá»i đã chết.
Thái Phụng Tiên Tử bắt đầu khóc thút thít, một là đau lòng vì tấm thân băng trinh đã mất, hai là mình đã phải chịu vô vàn khuất tất.
Lúc này, nàng biết bao cần sự an ủi vỗ vỠcủa Nhạc Nhạn Linh.
Song Nhạc Nhạn Linh chẳng chút phản ứng như thể hoàn toàn không hay biết gì, thậm chí ngưá»i không há» nhúc nhích động đậy.
Thái Phụng Tiên Tử khóc một hồi bỗng cảm thấy kỳ lạ, bèn quay qua nhìn, cũng chẳng màng sửa lại y phục, vội ôm lấy Nhạc Nhạn Linh vào lòng, hớt hải nói:
- Linh ca, linh ca sao thế này?
Nhạc Nhạn Linh cố nhướng mày, song mí mắt như nặng ngàn cân, không sao mở ra được, đành uể oải nói:
- Hãy buông tại hạ xuống, tại hạ mệt quá!
Thái Phụng Tiên Tá»­ đã nhận thấy có Ä‘iá»u khác lạ, hành động vừa rồi cá»§a Nhạc Nhạn Linh quyết không phải là do tá»± ý, rõ ràng là chàng đã bị ngá»™ độc.
Thái Phụng Tiên Tử đã trao thân cho chàng, đâu dám chậm trễ, vội vận hành công lực một chu kỳ, sau đó đặt tay lên huyệt Bách Hội của Nhạc Nhạn Linh.
Thá»i gian lặng lẽ trôi qua, Thái Phụng Tiên Tá»­ vẫn chưa phát hiện giòng nước lạnh phún xuất kia, có lẽ trong lúc này ngay cả thạch động sụp xuống nàng cÅ©ng không hay biết.
Nhạc Nhạn Linh sắc mặt hồng hào dần, sau cùng hoàn toàn trở lại bình thưá»ng, nhưng thá»i gian đã phải mất Ä‘i mấy giá».
Nhạc Nhạn Linh mở bừng mắt, liá»n sá»­ng sốt kêu lên, đưa tay định xô Thái Phụng Tiên Tá»­ ra.
Nhưng chàng vừa đưa tay lên bá»—ng trong đầu như nhá»› ra gì đó, liá»n rụt tay vá» lẩm bẩm:
- Vừa rồi, vừa rồi… mình như đã làm Ä‘iá»u gì thế nhỉ?
Bỗng, Nhạc Nhạn Linh bàng hoàng, hai tay vươn ra:
- Cô nương, vừa rồi tại hạ đã làm gì vậy?
Thái Phụng Tiên Tử đưa tay lau mồ hôi trên mặt, bẽn lẽn nói:
- Linh ca nhìn bộ dạng tiểu muội thế này, lẽ ra phải biết chứ?
Nhạc Nhạn Linh giỠđã hiểu hoàn toàn thỠthẫn nhìn Thái Phụng Tiên Tử nói:
- Có lẽ cô nương sẽ không bao giỠlượng thứ cho tại hạ.
Thái Phụng Tiên Tử cúi mặt thẹn thùng:
- Chỉ cần Linh ca đừng ruồng bỠtiểu muội… tiểu muội nguyện sẽ mãi mãi theo bên Linh ca.
Nhạc Nhạn Linh gật đầu:
- Vâng, Nhạc Nhạn Linh này không bao giá» ruồng bá». Ô! Không thể được.
Thái Phụng Tiên Tá»­ biến sắc mặt, mắt thoáng lá»™ vẻ sát cÆ¡, gằn giá»ng:
- Vì sao không thể được?
Nhạc Nhạn Linh thở dài:
- Cô nương giết tại hạ cũng được.
- Nói mau, tại vì sao lại không thể được?
Nhạc Nhạn Linh ngước lên nhìn nóc động, giá»ng trÄ©u nặng:
- Sinh mạng của tại hạ chỉ còn không quá một tháng nữa!
Thái Phụng Tiên Tá»­ sững sá», hồi lâu mặt nàng bá»—ng lại lá»™ vẻ vui mừng nắm chặt tay Nhạc Nhạn Linh há»i:
- Linh ca, chẳng phải là không yêu tiểu muội chứ?
- Cô nương đã là… ôi!
Thái Phụng Tiên Tử vẻ buồn rầu trên mặt đã tan biến, nũng nịu nói:
- Tiểu muội là gì? Nói mau đi.
- Muội đã là vợ của ngu ca, ngu ca sao không yêu muội kia chứ.
Thái Phụng Tiên Tử sà vào lòng Nhạc Nhạn Linh, áp mặt vào cổ chàng thỠthẻ nói:
- Tiểu muá»™i chính là muốn nghe câu nói ấy cá»§a Linh ca. Linh ca, từ nay tiểu muá»™i sẽ nhất định nghe lá»i Linh ca, những gì Linh ca không thích, tiểu muá»™i dứt khoát không làm, được không?
Nhạc Nhạn Linh nhẹ vuốt ve làn tóc rối cá»§a nàng, qua lá»i nói chàng đã biết nàng thá»±c sá»± đổi thay, mặc dù chàng vẫn chưa hiểu sức mạnh nào đã khiến nàng như vậy.
Nhạc Nhạn Linh nghiêng nhẹ hôn lên má nàng, cưá»i héo hắt nói:
- Ngu ca e rằng sẽ chẳng thể ở bên muội lâu được.
Thái Phụng Tiên Tá»­ cưá»i:
- Tiểu muá»™i là Mai Ngá»c Sương, trong Trung Nguyên chỉ má»™t mình Linh ca là biết danh tánh tiểu muá»™i thôi, bởi vì Linh ca chính là..
Bỗng bỠdở câu nói, nghiêm túc nói:
- Tiểu muội biết có một loại thuốc chữa trị được bệnh của Linh ca, tuy Linh ca không muốn cầu xin nàng ta, nhưng chúng ta có thẻ cùng cưỡi chim phụng đến đó lấy trộm.
Nhạc Nhạn Linh lắc đầu:
- Vạn nhất bị nàng ta bắt gặp thì sao?
Thái Phụng Tiên Tử mắt lóe sát cơ, vừa định nói, chợt động tâm thầm nhủ:
“Có lẽ chàng không muốn mình giết ngưá»i vô cá»›, nếu mình nói là giết há», hẳn là chàng sẽ giận.â€
Nghĩ vậy bèn vội nói:
- Vậy thì chúng ta hãy cầu xin nàng ta, trên Ä‘á»i đâu ai nhẫn tâm đến mức thấy chết mà không cứu.
Nhạc Nhạn Linh nghe lòng nhẹ nhõm âu yếm vuốt má nàng nói:
- Sương muội đã thực sự thay đổi rồi!
Thái Phụng Tiên Tử thầm reo lên:
“May quá!â€
Hai chân duỗi thẳng ra, bỗng sửng sốt la lên:
- Ôi chà, sao mà lại nhiá»u nước thế này?
Nhạc Nhạn Linh đưa mắt nhìn xuống, thấy nước trên mặt đất lúc này cao hÆ¡n trước rất nhiá»u và Ä‘ang ồ ạt chảy ra ngoài, vá»™i bồng Thái Phụng Tiên Tá»­ đứng lên.
Bá»—ng, hai ngưá»i Ä‘á»u đỠmặt, vá»™i quay ngưá»i Ä‘i, sá»­a lại y phục.
Nhạc Nhạn Linh nhặt lấy thanh đoản kiếm dưới đất lên còn Thái Phụng Tiên Tử nhặt lấy viên xà châu.
Viên xà châu rơi trong nước, độc tố đã hoàn toàn tan đi trở lại trắng sạch như trước.
Nhạc Nhạn Linh nắm lấy tay Thái Phụng Tiên Tá»­, vừa định Ä‘i ra, lại nhặt lấy viên hồng châu nÆ¡i mép giưá»ng, rồi má»›i cùng nàng ra khá»i thạch động.
Vừa ra đến cá»­a động, hai ngưá»i bất giác cùng bật lên má»™t tiếng sá»­ng sốt, chững bước đứng lại.
Tài sản của phamduy88

  #39  
Old 07-04-2008, 10:03 AM
phamduy88's Avatar
phamduy88 phamduy88 is offline
Hoạt Thi Thần
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 785
Thá»i gian online: 1 ngày 6 giá» 32 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 25 Times in 20 Posts
Hồi 39

Tình lang thị vệ



Thì ra lúc này, Huyết Diện Kim Cang đã ngồi dậy, lưng và sau ót dính đầy nước, hiển nhiên y đã hồi tỉnh nhá» nước lạnh từ trong động chảy ra. Nhưng Ä‘iá»u đáng kinh ngạc không phải vậy mà Nhạc Nhạn Linh đã má»™t chưởng đánh trúng chá»— trí mạng cá»§a y mà không chết.
Huyết Diện Kim Cang quay lưng vá» phía hai ngưá»i, lại vì ná»™i thương trầm trá»ng, hai ngưá»i đến gần mà y không há» hay biết, tay trái vẫn không ngừng xoa vào chá»— thá» thương.
Thái Phụng Tiên Tá»­ Mai Ngá»c Sương đưa mắt nhìn Nhạc Nhạn Linh như trưng cầu ý kiến, phải giải quyết tình huống này như thế nào?
Nhạc Nhạn Linh tiến tới một bước, lạnh lùng nói:
- Các hạ sống dai thật!
Huyết Diện Kim Cang giật nảy mình, đứng phắt dậy quay lại, vì thá» thương trầm trá»ng nên không khống chế được bước chân, loạng choạng lùi sau ba bước, trừng mắt lạnh lùng nói:
- Không sai, tiểu tá»­ ngươi thất vá»ng lắm phải không?
Nhạc Nhạn Linh cưá»i khảy:
- Các hạ có danh hiệu là Huyết Diện Kim Cang, nhưng lúc này sắc mặt các hạ trắng bệch, có lẽ thá» ná»™i thương trầm trá»ng chứ gì?
Huyết Diện Kim Cang tuy ngốc nghếch, song vẫn biết không sao giấu được Nhạc Nhạn Linh, bèn thẳng thắn nói:
- Không sai, má»— quả là ná»™i thương trầm trá»ng, nhưng nếu ngươi có hứng thú, má»— sẵn sàng hầu tiếp ngươi vài chiêu nữa!
Dứt lá»i liá»n bá» cánh tay đặt ở chá»— thá» thương ra, thá»§ thế sẵn sàng ứng chiến.
Thật ra y tá»± hiểu rất rõ, công phu hoành luyện cá»§a mình lúc này không sao vận dụng được, bất kỳ chá»— nào trên ngưá»i mà bị trúng má»™t chưởng cá»§a Nhạc Nhạn Linh cÅ©ng sẽ táng mạng ngay, nhưng vì cá tính ương ngạnh, không chịu cúi đầu nhận thua mà thôi.
Nhạc Nhạn Linh cưá»i khảy:
- Tại hạ bình sinh không bao giỠđánh chó lá»t nước, miá»…n Ä‘i thôi!
Huyết Diện Kim Cang trợn mắt, tạt ngang hai bước, đứng chắn cửa động nói:
- Sao? Ngươi dám mắng má»— là chó lá»t nước hả? Nào lại đây, hôm nay má»— quyết thí mạng vá»›i ngươi.
Thái Phụng Tiên Tá»­ tiếp lá»i:
- Các hạ đứng còn không vững, động thủ thế nào được nữa? Nếu bổn cô nương nhận xét chẳng lầm, có lẽ hiện nội phủ các hạ khí huyết đã bị ách tắc, không vận chuyển được nữa, e rằng…
Bá»—ng bá» dở câu nói nhìn Huyết Diện Kim Cang cưá»i bí ẩn, chẳng hiểu là nàng cưá»i cái gì.
Huyết Diện Kim Cang thấy nàng cưá»i vậy liá»n chá»™t dạ, tức giận quát:
- Tiểu nha đầu, ngươi cưá»i gì vậy hả?
Thái Phụng Tiên Tá»­ nhìn Nhạc Nhạn Linh nhoẻn cưá»i nói:
- Linh ca thật nhân từ, đã biết rõ tối Ä‘a ná»­a giá» nữa là huyết mạch y sẽ hoàn toàn bế tắc, má»™t thân công lá»±c bị phế. Linh ca thật là độ lượng, từ nay tiểu muá»™i phải há»c tập má»›i Ä‘uợc.
Nhạc Nhạn Linh thắc mắc thầm nhủ:
“Mình đã biết rõ từ lúc nào thế nhỉ?â€
Nhưng không lên tiếng chỉ nhìn Thái Phụng Tiên Tá»­ cưá»i nói:
- Sương muội, ngu ca đã hiểu ý của muội rồi!
Äoạn nhẹ bóp tay Thái Phụng Tiên Tá»­.
Thái Phụng Tiên Tá»­ nghe lòng ngá»t lịm nhoẻn cưá»i nói:
- Linh ca, trong mình tiểu muá»™i có má»™t loại thánh dược Ä‘iá»u thương, có nên cho y uống không?
Huyết Diện Kim Cang Ä‘ang kinh hãi vì bị Thái Phụng Tiên Tá»­ vạch trần ná»—i lo lắng cá»§a mình, giá» nghe nói có thuốc chữa, hai mắt liá»n trố to hết cỡ, chân cÅ©ng không tá»± chá»§ liá»n tiến tá»›i má»™t bước.
Nhạc Nhạn Linh lòng dạ lương thiện thầm nhủ:
“Mình vá»›i ngưá»i này không thù không oán, vì Ä‘iá»u thương mà đã Ä‘oạt lấy vật mà ngưá»i ta đã canh giữ nhiá»u năm, đã rất là không phải, lại còn đả thương ngưá»i ta thế này, giỠông ta chưa chết, đương nhiên là phải cứu giúp rồi.â€
Äoạn bèn buá»™t miệng nói:
- Sương muội hãy đưa cho ông ấy uống đi!
Thái Phụng Tiên Tử nghiêm mặt:
- Nhưng ông ấy phải chấp nhận tiểu muá»™i má»™t Ä‘iá»u kiện!
Huyết Diện Kim Cang trố mắt:
- Äiá»u kiện gì?
Thái Phụng Tiên Tử đưa tay chỉ Nhạc Nhạn Linh:
- Vĩnh viễn đi theo Linh ca của bổn cô nương.
Huyết Diện Kim Cang ngẩn ngưá»i tức giận nói:
- Làm tùy tùng của hắn ư?
Thái Phụng Tiên Tá»­ nhạt giá»ng:
- Nói đúng hơn là thị vệ của Linh ca.
Huyết Diện Kim Cang mắt rá»±c tinh quang cưá»i vang:
- Ha, ha nha đầu, ngươi là ai mà dám đặt Ä‘iá»u kiện vá»›i má»— hả? Ha, ha… miá»…n Ä‘i thôi.
Thái Phụng Tiên Tử nhướng mày:
- Bổn cô nương là Thái Phụng Tiên Tử. Thế nào? Không xứng đáng hả?
Huyết Diện Kim Cang bất giác lùi sau hai bước, buột miệng nói:
- Sao? Cô nương chính là Thái Phụng Tiên Tá»­ đã đến đây theo lá»i nguyá»n khi xưa ư?
Dứt lá»i, bá»—ng cúi đầu trầm tư.
Nhạc Nhạn Linh thấp giá»ng:
- Sương muội, hãy đưa cho ông ta đi thôi!
Thái Phụng Tiên Tử dẩu môi:
- Không, nhất định không!
Nhạc Nhạn Linh nhướng mày:
- Má»›i vừa rồi Sương muá»™i còn nói là sẽ nghe lá»i ngu ca, sao bây giá» lại không nghe lá»i?
Thái Phụng Tiên Tá»­ giá»ng não nùng:
- Tiểu muá»™i có nhiá»u kẻ thù thế kia, tiểu muá»™i không Ä‘i tìm há» thì há» cÅ©ng không buông tha cho tiểu muá»™i. Do đó, tiểu muá»™i sợ khi giao đấu vá»›i há», Linh ca đột nhiên bệnh phát, tiểu muá»™i không trông nom cho Linh ca được, vạn nhất…
Nhạc Nhạn Linh buông tiếng thở dài trĩu nặng:
- Sương muá»™i, sống chết do số mệnh, hãy nghe lá»i ngu ca, cho ông ấy thôi!
Thái Phụng Tiên Tử rầu rĩ:
- Linh ca, hiện bên ngoài cao thá»§ nhiá»u vô kể, tiểu muá»™i van Linh ca mà!
Nhạc Nhạn Linh nhướng mày trầm giá»ng:
- Nếu Sương muá»™i xem trá»ng ngu ca, hãy mau đưa cho ông ta.
Thái Phụng Tiên Tử ngẩng lên, chạm phải ánh mắt lạnh toát của Nhạc Nhạn Linh, bất giác nước mắt tức tưởi chảy dài, thò tay vào lòng lấy ra ba hoàn thuốc cỡ long nhãn, chậm bước đi đến trước mặt Huyết Diện Kim Cang, trao một hoàn ra nói:
- Hãy cầm lấy!
Huyết Diện Kim Cang đưa tay đón lấy, bá»—ng quỳ sụp xuống đất, hai tay đưa hoàn thuốc qua khá»i đầu nói:
- Xin tiên tử hãy nhận lại, Huyết Diện Kim Cang này chỉ là một võ phu, sao dám nhận hậu ân thế này?
Thái Phụng Tiên Tá»­ lúc này đã Ä‘i đến bên cạnh Nhạc Nhạn Linh, nghe vậy ngoảnh lại, giá»ng lạnh nhạt nói:
- Các hạ biết tính bổn cô nương, thuốc ấy tặng cho các hạ không phải vì các hạ mà là…
Äoạn não nùng quét mắt nhìn Nhạc Nhạn Linh.
Nhạc Nhạn Linh lòng hết sức bất nhẫn, nhẹ ôm Thái Phụng Tiên Tử vào lòng, nhẹ nhàng nói:
- Sương muội, hẳn là thuốc ấy hết sức quý báu, Sương muội giận ư?
Thái Phụng Tiên Tử thỠthẻ:
- Linh ca bảo gì tiểu muội cũng làm theo hết!
Huyết Diện Kim Cang thấy Thái Phụng Tiên Tá»­ không đếm xỉa đến mình bèn cao giá»ng nói:
- Nếu như cô nương cho Huyết Diện Kim Cang đủ tư cách hộ vệ cho vị công tử đó, thì mỗ uống hoàn thuốc này.
Thái Phụng Tiên Tử nghe vậy mừng rỡ nói:
- Nếu bổn cô nương mà không nghÄ© các hạ đủ tư cách thì cÅ©ng đâu có đòi há»i Ä‘iá»u kiện.
Huyết Diện Kim Cang giá»ng trịnh trá»ng:
- Äiá»u kiện ấy cô nương cÅ©ng không chút giành phần hÆ¡n, nếu như Ä‘iá»u má»— nghe là đúng sá»± thật thì lệnh sư cả Ä‘á»i Ä‘i khắp thâm sÆ¡n cùng cốc, trải qua muôn vàn hiểm nguy, cá»­u tá»­ nhất sinh má»›i có được ba hoàn Xích Long Châu, vậy mà cô nương chỉ đổi lấy má»™t Ä‘iá»u kiện nhá» như thế này.
Nhạc Nhạn Linh sửng sốt buột miệng nói:
- Sao? Xích Long Châu ư?
Thái Phụng Tiên Tử dẩu môi thầm nhủ:
“Má»›i đây như là muốn ăn tươi nuốt sống ngưá»i ta, bây giá» lại sá»­ng sốt thế này, rõ thật là…â€
Äoạn lừ mắt vá»›i Nhạc Nhạn Linh ngẩng đầu lên nói:
- Các hạ uống đi!
Nhạc Nhạn Linh vội nói:
- Tại hạ không cần thị tùng gì cả!
- Linh ca!
Huyết Diện Kim Cang gật đầu:
- Phải rổi, mỗ võ công không bằng công tử, đương nhiên công tử đâu cần thu nhận mỗ.
Nhạc Nhạn Linh nghiêm giá»ng:
- Các hạ chá»› hiểu lầm, ý tại hạ là giữa ngưá»i vá»›i ngưá»i không có tôn ty chá»§ bá»™c, chúng ta cùng là ngưá»i trong giá»›i võ lâm, không nên có sá»± phân chia chá»§ bá»™c.
Huyết Diện Kim Cang trố mắt nhìn Nhạc Nhạn Linh:
- Công tử nói thật chứ?
Nhạc Nhạn Linh sầm mặt:
- Tại hạ không bao giỠnói dối.
Huyết Diện Kim Cang cưá»i to:
- Vậy là má»— có quyá»n tá»± do lá»±a chá»n chứ gì?
Äoạn vung tay ném Xích Long Châu vào miệng, sau đó xếp bằng nhắm mắt vận công Ä‘iá»u tức.
Thái Phụng Tiên Tá»­ nép sát vào lòng Nhạc Nhạn Linh, mãi đến lúc này nàng má»›i thấy nhẹ nhõm cả ngưá»i.
Nhạc Nhạn Linh vòng tay qua lưng nàng, dịu dàng nói:
- Sương muội, chúng ta ra ngoài xem thử!
- Xem gì vậy?
- Xem hỠcó động tĩnh gì không.
- Ai vậy? Dao Trì Long Nữ ư?
- Có lẽ hỠđã mở cuộc tấn công rồi đấy!
- À, nàng ta đẹp lắm!
- Ai đẹp?
- Dao Trì Long Nữ chứ ai.
Nhạc Nhạn Linh chợt hiểu, khẽ nạt:
- Chớ nói bậy!
Hai ngưá»i cất bước Ä‘i ra nhưng Thái Phụng Tiên Tá»­ rất không hăng hái.
Nhạc Nhạn Linh ngoảnh lại nhìn, thấy Thái Phụng Tiên Tá»­ đã tụt lại phía sau hÆ¡n má»™t trượng, biết là nàng không muốn giúp những ngưá»i kia, bèn lên tiếng dá»a:
- Sương muội không chịu đi nhanh, lát nữa rết cánh vàng ở trên vách bò ra thì khốn.
Thái Phụng Tiên Tá»­ đã má»™t lần khốn khổ bởi loài rết cánh vàng, nghe vậy liá»n kinh hãi kêu lên:
- Ô! Linh ca, hãy chỠtiểu muội với.
Äồng thá»i đã tung mình phóng nhanh ra, nhào vào lòng Nhạc Nhạn Linh, như thể Ä‘ang bị rết cánh vàng Ä‘uổi theo vậy.
Hai ngưá»i vừa ra đến ngoài cá»­a động, bá»—ng nghe bên dưới vang lên hai tiếng rú thảm khốc, cúi nhìn xuống, bất giác bàng hoàng sá»­ng sốt, hồi lâu chẳng nói lên lá»i.
Thái Phụng Tiên Tử thấy vậy mừng nghĩ thầm:
“Phen này để xem các ngươi còn hung nữa không cho biết.â€
Thì ra đất cá» bên dưới đã bị nước lạnh từ trong động chảy ra ngập cao hÆ¡n tấc, trên mặt đất ngổn ngang mưá»i mấy tá»­ thi, không thấy có thương tích, bởi trên mặt đất không có chút vết máu nào.
Nhạc Nhạn Linh lẩm bẩm:
- Äó là ngưá»i cá»§a Thiên Phụng bang chá»§ và Dao Trì lệnh, ngoài ra có lẽ là ngưá»i Ä‘i theo lão tặc kia. Ôi, thật là tá»™i nghiệp!
Bỗng, chàng lại kinh ngạc nói:
- Ủa, chỉ có mưá»i hai đứa bé mà khiến há» khốn đốn thế này ư?
Chỉ thấy phía đáy cốc bên kia lúc này có mưá»i hai đứa bé áo Ä‘á», mày thanh mục tú Ä‘ang đứng thành ná»­a vòng tròn, má»—i ngưá»i Ä‘á»u có má»™t con rắn nhá» mầu xanh quấn trên đầu, không há» nhúc nhích như chạm khắc, và trên mình, trong tay áo cÅ©ng có rất nhiá»u độc trùng kỳ lạ, nhưng chúng thảy Ä‘á»u hoàn toàn bất động.
Phía bên kia, Thiên Phụng bang chá»§ và Dao Trì Long Nữ và NgÅ© Nhạc thần quân chia làm ba nhóm, Ä‘ang vất vả đối phó vá»›i rất nhiá»u độc trùng tấn công từ ba đưá»ng, hai đưá»ng không.
Nhạc Nhạn Linh càng nhìn càng kinh tâm, giá» má»›i biết sÆ¡n cốc này đầy dẫy độc vật, và mưá»i hai đồng tá»­ áo đỠchính là ngưá»i Ä‘iá»u khiển chúng.
Bá»—ng, Nhạc Nhạn Linh cảm thấy trên cổ nhá»™t nhạt, liá»n ngoảnh lại nhìn, thấy Thái Phụng Tiên Tá»­ Ä‘ang hà hÆ¡i vào cổ mình, bèn khẽ nạt:
- Sương muội, đừng tinh nghịch.
Thái Phụng Tiên Tá»­ nhoẻn cưá»i:
- Há» Ä‘ang vui đùa thế kia, Linh ca lo gì cho ngưá»i ta chứ?
Nhạc Nhạn Linh mắt lóe hàn quang:
- Sao? Nhiá»u ngưá»i chết thế kia mà Sương muá»™i còn đùa được ư?
Thái Phụng Tiên Tử không dám đùa nữa, bởi Nhạc Nhạn Linh đã có vẻ giận, vội nói:
- Ngưá»i ta chỉ nói đùa thôi mà!
Nhạc Nhạn Linh sốt ruột giậm chân:
- Tình hình rất là cấp bách, Sương muá»™i hãy mau tìm cách cứu giúp há».
Thái Phụng Tiên Tá»­ tuy không ưa gì Thiên Phụng bang chá»§ và Dao Trì Long Nữ nhưng vì Nhạc Nhạn Linh, nàng chẳng thể không nghÄ© cách trợ giúp, bèn há»i:
- Linh ca, nhận thấy bên nào đang chiếm ưu thế?
- ÄuÆ¡ng nhiên là mưá»i hai đứa bé áo đỠrồi.
- Không sai, nếu muốn giải nguy thì phải trừ khử chúng trước.
Nhạc Nhạn Linh chay mày:
- E chẳng phải dá»… dàng, Dao Trì Long Nữ và Thiên Phụng bang chá»§ Ä‘á»u không phải ngưá»i bình thưá»ng, dưá»ng như hỠđã nhận ra, vì sao há» không xông tá»›i chứ?
- Không phải ngưá»i bình thưá»ng, vậy chứ là ngưá»i gì?
Nhạc Nhạn Linh bóp mạnh tay nàng:
- Sương muội lại bắt đầu tinh nghịch nữa rồi!
Thái Phụng Tiên Tử bèn nghiêm túc nói:
- Phải biết, vấn đỠchính là không xông tá»›i được Linh ca đừng xem thưá»ng khoảng cốc địa nhá» bé này, tiểu muá»™i tin là tông chá»§ phái Mật Tông đã phải tốn cho nÆ¡i này ít nhất cÅ©ng năm sáu năm. Trong sÆ¡n cốc cÆ¡ hồ thu tập hết tất cả độc vật trong thiên hạ. Khi xưa Trụ vương có Vạn Trùng trì, nghÄ©a là có đến hàng vạn loài độc vật trong hồ. Y thị đã đặt tên nÆ¡i này là Vạn Trùng cốc, vậy đã đủ biết độc vật nhiá»u đến mức độ nào.
Ngưng chốc lát, thấy Nhạc Nhạn Linh lắng nghe, lòng hết sức sung sướng nói tiếp:
- Há» sở dÄ© bây giá» má»›i đến, hiển nhiên đã được suy tính từ lâu, nhưng lẽ ra há» không nên khinh suất dẫn theo nhiá»u thuá»™c hạ thế này. Giá mà há» chỉ Ä‘i hai ngưá»i, bằng vào võ công cá»§a há», không cần bận tâm đến kẻ khác, tuy mưá»i hai đồng tá»­ kia toàn thân đầy chất độc, dù không bị giết chết thì cÅ©ng không thể vây hãm được hai ngưá»i.
- Sương muá»™i bảo mưá»i hai đồng tá»­ kia toàn thân Ä‘á»u có chất độc ư?
- Linh ca không nhận thấy sao?
- Vậy những độc vật trên ngưá»i há» Ä‘á»u là sống ư?
Thái Phụng Tiên Tá»­ cưá»i:
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên, không thì đâu đáng được gá»i là Thập Nhị Äá»™c Äồng? Há» chẳng những trong tóc trong mày đầy độc vật, mà thậm chí trong miệng cÅ©ng có độc vật, do đó má»›i đến gần giết chết há», chỉ cần má»™t chút bất cẩn cÅ©ng có thể cùng hỠđồng quy tận.
Nhạc Nhạn Linh đưa mắt nhìn vá» dưới chân mày cá»§a mưá»i hai đồng tá»­, quả thấy trên mày cÅ©ng bám đầy trùng đỠcỡ như con kiến, bàng hoàng nói:
- Vậy chúng ta bằng cách nào trừ khử hỠđược?
- Linh ca phải mạo hiểm.
- Nhưng dẫu sao cũng chẳng thể thấy chết mà không cứu.
- Vì hai nàng kia chứ gì?
Nhạc Nhạn Linh nghiêm giá»ng:
- Không được nói bậy!
Thái Phụng Tiên Tử thè lưỡi:
- Tốt nhất là hạ thá»§ từ phía sau lưng há», nhưng sang đó bằng cách nào đây?
Thốt nhiên má»™t giá»ng thô nặng nói:
- Má»— biết có đưá»ng dẫn sang đó.
Tài sản của phamduy88

  #40  
Old 07-04-2008, 10:08 AM
phamduy88's Avatar
phamduy88 phamduy88 is offline
Hoạt Thi Thần
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 785
Thá»i gian online: 1 ngày 6 giá» 32 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 25 Times in 20 Posts
Hồi 40

Thá»§y há»a tương khắc



Hai ngưá»i Ä‘ang dồn hết tâm trí theo dõi tình hình dưới đáy cốc nên không há» hay biết đã có ngưá»i đến sau lưng, nghe tiếng liá»n giật mình quay phắt lại, chỉ thấy Huyết Diện Kim Cang hai tay buông thõng, cung kính đứng sau lưng hai ngưá»i.
Lúc này sắc mặt y đỠau, như còn hÆ¡n cả lúc trước, chứng tá» viên Xích Long Châu chẳng những đã chữa khá»i ná»™i thương mà còn gia tăng rất nhiá»u ná»™i lá»±c cho y.
Thái Phụng Tiên Tá»­ vá»™i há»i:
- ÄÆ°á»ng ở đâu?
Huyết Diện Kim Cang chỉ tay vào động:
- Trong kia.
Nhạc Nhạn Linh thắc mắc há»i:
- Sao bá»n ngưá»i Mật Tông Tây Tạng tại không phát hiện?
Huyết Diện Kim Cang cưá»i:
- Có lẽ hỠkhông ngỠsau tảng đá kia còn có một sơn động.
Thái Phụng Tiên Tử bỗng giơ chiếc áo đen trong tay lên nói:
- Chiếc áo này rộng quá, Linh ca mặc không vừa, có lẽ tôn giá mặc tạm được, hãy cầm lấy đi.
Huyết Diện Kim Cang mục đích đến đây là vì viên xà châu, nhưng thực ra chính là vì chiếc áo này, bởi vì trên mình y có hai chỗ trí mạng cần được bảo vệ, mà đây chính là một bửu y đao thương bất xâm.
Do đó, Huyết Diện Kim Cang vừa trông thấy chiếc áo này liá»n biến sắc mặt buá»™t miệng nói:
- Hẳn là tiên tử biết công dụng của chiếc áo này?
Thái Phụng Tiên Tử gật đầu:
- Äúng vậy, nếu không thì bổn cô nương đâu tặng cho tôn giá.
- Tiên tử có biết áo này có thể co giãn được không?
Thái Phụng Tiên Tá»­ sá»­ng sốt, bất giác đưa mắt nhìn Nhạc Nhạn Linh, hiển nhiên ngưá»i nàng nghÄ© đến đầu tiên chính là chàng.
Nhạc Nhạn Linh cưá»i Æ¡ há»:
- Mặc áo ấy hay không vá»›i Nhạc má»— chẳng có gì khác biệt, nhưng đối vá»›i huynh đài thì khác biệt khá nhiá»u, so ra huynh đài mặc thì hÆ¡n.
Thái Phụng Tiên Tử than thầm:
“Linh ca cứ luôn lo nghÄ© đến kẻ khác thôi!â€
Äoạn liá»n trao chiếc áo Ä‘en trong tay ra.
Huyết Diện Kim Cang đón lấy, bá»—ng nghiêm mặt trịnh trá»ng nói:
- Thôi được, má»— xin nhận, Huyết Diện Kim Cang bình sinh không tin bất kỳ ai, ngoài hai vị ra trên cõi Ä‘á»i này không còn ai khác chỉ huy má»— được nữa, chúng ta Ä‘i thôi.
Äoạn không chá» hai ngưá»i đáp lá»i, quay ngưá»i Ä‘i ngay vào động.
Thái Phụng Tiên Tá»­ nắm tay Nhạc Nhạn Linh cưá»i nói:
- Linh ca đã cảm động được y rồi, ngưá»i này bản tính bá»™c trá»±c, có lẽ cả Ä‘á»i sẽ không bao giá» rá»i xa Linh ca.
Äá»an quay ngưá»i Ä‘uổi theo sau Huyết Diện Kim Cang.
Hai ngưá»i trở vào gian thạch thất đã giao đấu khi nãy, chỉ thấy Huyết Diện Kim Cang Ä‘ang đứng bên má»™t hang động, vừa thấy hai ngưá»i vào đến liá»n cưá»i nói:
- Hang động này do má»— tình cá» phát hiện khi tìm kiếm chá»— trú cá»§a con rắn mào gà, bên trong rất nhiá»u ngã rẽ, má»— Ä‘i suốt buổi má»›i đến phía bên kia, dá»c đưá»ng Ä‘á»u có ký hiệu, hiện tại có lẽ không cần mất nhiá»u thá»i gian lắm.
Dứt lá»i liá»n khom ngưá»i chui vào, Nhạc Nhạn Linh và Thái Phụng Tiên Tá»­ cÅ©ng vá»™i theo sau, chỉ thấy hang động này chỉ cao khoảng tám thước và rá»™ng bốn thước, Huyết Diện Kim Cang phải Ä‘i hết sức khó khăn.
Trong động quả nhiên ngã rẽ ngổn ngang, may nhỠHuyết Diện Kim Cang đưa tay chỉ cửa động phủ đầy dây leo nói:
- Hiện chúng ta đã ở phía sau hỠrồi!
Nhạc Nhạn Linh bước nhanh đến cửa động, vén dây leo nhìn xuống, bất giác bàng hoàng kinh hãi.
Thì ra khi nãy bởi nhóm ngưá»i Dao Trì Long Nữ ở ngay dưới chân nên chàng không dám nhoài ngưá»i ra nhìn, giỠđây nhìn từ phía đối diện, má»›i thấy các loại rết và ong độc bay đầy trên đầu há», còn dưới nước là nhúc nhúc các loại rắn quái dị, và trên vách núi sau lưng dầy đặc những con bò cạp màu Ä‘en tím và vàng lấp lánh, thật là khá»§ng khiếp.
Ba nhóm ngưá»i bị vây hãm lúc này má»—i nhóm buá»™c phải chia làm ba tổ, tổ lo trên không, tổ chịu trách nhiệm dưới đất, tổ chú ý trong nước nhưng thỉnh thoảng cÅ©ng vẫn có ngưá»i ngã gục.
Nhạc Nhạn Linh thấy vậy cả kinh nói:
- Tiếp tục thế này, có lẽ ngưá»i cá»§a há» sẽ chết sạch mất!
Thái Phụng Tiên Tá»­ trầm giá»ng:
- Thập Nhị Äá»™c Äồng còn chưa phát lệnh tấn công đấy!
- Chưa phát lệnh tấn công ư?
- Linh ca không thấy mưá»i hai đồng tá»­ tá»± nãy giá» không hỠđộng đậy sao?
- Vậy vạn nhất hỠphát lệnh thì sao?
- Thì hai mỹ nhân kia chết ngay tức khắc chứ gì.
Nhạc Nhạn Linh chau mày:
- Sương muội đừng đùa nữa, hãy nghĩ cách đối phó mau!
Thái Phụng Tiên Tá»­ thò tay vào lòng lấy ra má»™t chiếc há»™p bạc, mở ra chỉ thấy trong chứa rất nhiá»u ngân châm như lông bò, Ä‘uôi châm có má»™t màng má»ng như cánh ruồi, chẳng rõ có công dụng gì.
Nàng đưa mắt nhìn Nhạc Nhạn Linh nói:
- Linh ca, chẳng phải tiểu muá»™i bỡn cợt đâu, theo bổn ý tiểu muá»™i thì Dao Trì Long Nữ và Thiên Phụng bang chá»§ chết Ä‘i là tốt hÆ¡n hết, như vậy là trong ba cưá»ng địch cá»§a tiểu muá»™i sẽ giảm bá»›t hai ngưá»i.
Nhạc Nhạn Linh nghe vậy liá»n hoảng kinh:
- Vậy là Sương muội không màng đến ư?
Thái Phụng Tiên Tử thở dài thương tâm:
- Vì Linh ca, tiểu muội chết cũng cam lòng!
Nhạc Nhạn Linh nhẹ nắm tay nàng:
- Sương muội cứu hỠrồi, có lẽ hỠsẽ không bao giỠlàm hại Sương muội nữa.
Thái Phụng Tiên Tá»­ mỉm cưá»i:
- HỠthì tiểu muội không sợ, mà chỉ sợ… ôi
Nhạc Nhạn Linh ngạc nhiên:
- Sương muội không sợ hỠvậy chứ sợ ai?
Thái Phụng Tiên Tá»­ cưá»i ảo não:
- Tiểu muá»™i đã phản bá»™i má»™t ngưá»i.
- Phản bội ai?
Ngay khi ấy, bá»—ng nghe ngưá»i bên phải trong số mưá»i hai đồng tá»­ cất tiếng huýt dài lảnh lót, liá»n tức tất cả độc trùng trong cốc hệt như bị trúng tà, Ä‘iên cuồng lao vào tấn công ba nhóm ngưá»i kia.
Rồi thì, tiếng rú thảm thiết vang lên liên hồi, lại có thêm bảy tám ngưá»i ngã xuống.
Thái Phụng Tiên Tử bỗng vung tay, một mũi ngân châm bay ra như tia chớp nhắm vào gã đồng tử cất tiếng huýt, nhưng phương vị lại cao hơn gã đồng tử ấy đến năm sáu thước.
Nhạc Nhạn Linh thấy vậy thầm nhủ:
“Sao lại xa lệch xa thế này?â€
Nào ngá» chàng vừa má»›i nghÄ© dứt, ngá»n ngân châm đó đột nhiên quay vòng trở lại, mục tiêu là yếu huyệt Ấn Äuá»ng cá»§a gã đồng tá»­ ấy.
Gã độc đồng ấy thấy quần hào thảy Ä‘á»u kinh hoàng cuống quýt không còn sức phòng thá»§, nên lòng giá»›i bị sá»›m đã tiêu tan, đến khi phát giác thì đã muá»™n, chỉ nghe gã độc đồng ấy rú lên má»™t tiếng thảm khốc ngã ngá»­a ra đất, trong mÅ©i y bung ra vô số độc trùng, xa đến cả trượng.
Nhạc Nhạn Linh thấy vậy rợn ngưá»i thầm nhá»§:
“Nếu mình đến gần giao chiến, cho dù mình hạ được hắn, e bản thân cÅ©ng khó bảo toàn tính mạng.â€
Gã độc đồng phát lệnh vừa chết Ä‘i, thế công cá»§a bầy độc trùng liá»n suy giảm, mưá»i má»™t độc đồng còn lại hết sức thắc mắc, bởi trong số há» không ngưá»i nào trông thấy quần hào xuất thá»§.
Huyết Diện Kim Cang yên lặng tự nãy giỠbỗng nói:
- Chúng ta có thể dùng lửa thiêu đốt không?
Nhạc Nhạn Linh chau mày:
- Dưới cốc toàn nước, làm sao thiêu đốt được?
- Mỗ biết một chỗ có dầu.
Thái Phụng Tiên Tử mắt rực lên:
- Linh ca chẳng phải muốn cứu hai mỹ nhân là gì? GiỠcó cách rồi.
Nhạc Nhạn Linh vừa nghe có cách giải cứu, cÅ©ng chẳng màng nàng đã nói gì, vá»™i há»i:
- Cách gì vậy?
- Bây giá» cần phải tranh thá»§ thá»i gian, phàm là loài trùng Ä‘á»u sợ dầu, huynh đài hãy Ä‘i lấy dầu mang đến cá»­a động, đổ dầu chảy xuống theo nước, trước hết xua tan hết những độc trùng trên vách, sau đó Linh ca gá»i há» lên động. Khi má»i ngưá»i lên xong, có lẽ dưới đáy cốc cÅ©ng sắp đầy dầu, bấy giá» chỉ cần má»™t ngá»n lá»­a là xong, nhưng có má»™t Ä‘iá»u là chẳng hay có đủ dầu hay không?
Huyết Diện Kim Cang gật đầu:
- Äá»§, dầu nhiá»u lắm.
Äoạn liá»n quay ngưá»i bá» Ä‘i.
Nhạc Nhạn Linh thở phào một hơi dài.
Thái Phụng Tiên Tử bỗng lại nói:
- Linh ca khoan vá»™i đắc ý, tông chá»§ Tây Tạng chẳng dá»… đối phó đâu, há» lên trên động e còn phải hy sinh rất nhiá»u ngưá»i đấy.
Nhạc Nhạn Linh sửng sốt:
- Sương muội muốn nói là y thị sẽ ra mặt ngăn cản ư?
Thái Phụng Tiên Tử lại cầm lấy ba mũi ngân châm, nghiêm túc nói:
- Có lẽ má»i diến biến trong động này thảy Ä‘á»u nằm trong tầm mắt cá»§a y thị, sở dÄ© y thị chưa hiện thân là vì mưá»i hai độc đồng đã vây hãm há», không tin, tiểu muá»™i hạ sát thêm ba ngưá»i nữa, y thị chắc chắn sẽ hiện thân ngay.
Nhạc Nhạn Linh vội đưa tay ngăn cản lại:
- Äừng, Sương muá»™i mà làm vậy há» sẽ không thoát thân được.
- Vì hai nàng mỹ nhân kia phải không?
- Sương muội lại bỡn cợt nữa rồi!
Lúc này lũ rết cánh vàng trên vách núi đối diện bỗng đổ xô bỠchạy tứ tán, hẳn là Huyết Diện Kim Cang đã đổ dầu xuống.
Mưá»i má»™t độc đồng vừa thấy lÅ© rết cánh vàng bá» chạy khá»i vách núi, hết sức kinh hãi, bá»—ng trong số ba ngưá»i ngá»­a cổ phát ra tiếng kêu quái dị.
Thái Phụng Tiên Tử nhìn Nhạc Nhạn Linh nói:
- Hãy gá»i há» mau lên, ba đồng tá»­ kia mà chết thì tông chá»§ Tây Tạng sẽ hiện thân ngay, lúc ấy tình hình sẽ hết sức gay go.
Dứt lá»i liá»n vung tay, rồi thì ba tiếng rú thảm vang lên, trong bầy độc trùng bay tứ tán, ba độc đồng đã ngã ra đất.
Nhạc Nhạn Linh vá»™i truyá»n âm nói:
- Lệnh chủ hãy lên phía trên động mau!
Dao Trì Long Nữ vừa nghe tiếng nói quen thuá»™c ấy, liá»n rúng động cõi lòng, quét mắt nhìn quanh, ý chí vốn đã suy sụp liá»n tức khôi phục.
Nhạc Nhạn Linh tưởng là nàng không biết lên theo lối nào, vội lại nói:
- Lệnh chủ hãy theo sau phía sau lưng mà lên, chừng hai mươi trượng có một khoảng đá to, sau tảng đá ấy có một động sâu, nhanh lên.
Dao Trì Long Nữ vẫn phân vân do dự.
Thái Phụng Tiên Tá»­ khúc khích cưá»i nói:
- Linh ca, nàng ta đang tìm Linh ca đấy!
- Äừng nói bậy!
Ngay khi ấy, trong sÆ¡n động dưới chân hai ngưá»i bá»—ng vang lên ba tiếng huýt khẽ.
Tám độc đồng còn lại vừa nghe tiếng huýt liá»n tức quay ngưá»i phóng nhanh vào động.
Thái Phụng Tiên Tử hối hả nói:
- Linh ca hãy mau nói lên sơn động sẽ gặp Linh ca, nàng ta sẽ lên ngay.
Nhạc Nhạn Linh gật đầu, truyá»n âm nói:
- Tại hạ ở trên sơn động tiếp ứng cho lệnh chủ.
Câu nói ấy quả thá»±c hiện nghiệm, Dao Trì Long Nữ mặt liá»n lá»™ vẻ vui mừng, vá»™i chỉ huy thuá»™c hạ phi thân lên sÆ¡n động.
Những ngưá»i Ä‘i theo nàng ngoại trừ Thần Toán Long Nữ không biết võ công, tất cả Ä‘á»u là cao thá»§, Dao Trì Long Nữ má»™t tiếng lệnh hạ, chẳng bao lâu đã có ba lên đến sÆ¡n động.
Lúc này trong sÆ¡n động dưới chân Nhạc Nhạn Linh bá»—ng vang lên tiếng kêu quái dị cá»§a tám độc đồng, hàng vạn con độc trùng càng thêm Ä‘iên cuồng lao vào tấn công quần hào, chỉ chốc lát lại thêm mưá»i mấy ngưá»i ngã gục.
Lúc này do Huyết Diện Kim Cang đã đổ dầu tràn xuống ná»­a sÆ¡n cốc, lÅ© trùng độc ngoại trừ má»™t số biết lặn, thảy Ä‘á»u bị bức lui.
Thái Phụng Tiên Tá»­ lại cầm lấy tám ngá»n ngân châm, sau khi nhắm định phương vị, quay sang Nhạc Nhạn Linh nói:
- Những mÅ©i ngân châm này mà ném ra, chắc chắn tông chá»§ Tây Tạng sẽ biết ngay tiểu muá»™i là ai. Linh ca, Dao Trì Long Nữ đã lên rồi, giá» hãy mau gá»i bang chá»§ lên Ä‘i.
Nhạc Nhạn Linh đưa mắt nhìn, quả thấy Dao Trì Long Nữ đã lên đến sÆ¡n động, vá»™i truyá»n âm nói:
- Bang chá»§, hãy theo ngưá»i cá»§a Dao Trì lệnh lên trên sÆ¡n động mau!
Thiên Phụng bang chá»§ phản ứng giống hệt Dao Trì Long Nữ, Nhạc Nhạn Linh đã có kinh nghiệm, liá»n vá»™i tiếp lá»i:
- Tại hạ ở trong sơn cốc tiếp ứng cho bang chủ.
Thiên Phụng bang chá»§ nghe vậy lập tức chỉ huy thuá»™c hạ phi thân lên vách núi theo sau ngưá»i cá»§a Dao trì lệnh.
Thái Phụng Tiên Tử bỗng vung tay, một chùm sáng bạc vay vút ra phía trước đảo một vòng rồi biến mất trong sơn động.
Tiếp theo là hai tiếng rú thảm khốc.
Thái Phụng Tiên Tử bỗng lắc đầu lẩm bẩm:
- Tệ thật!
Nhạc Nhạn Linh ngạc nhiên nói:
- Sương muá»™i không nhìn thấy mà còn đả thương được hai ngưá»i sao còn bảo là tệ?
- Vì bây giỠy thị đã biết tiểu muội là ai rồi.
- À, ra vậy!
Nhạc Nhạn Linh đưa mắt nhìn, thấy NgÅ© Nhạc thần quân Ä‘ang thôi thúc thuá»™c hạ lên vách núi, bản thân lão lại không lên trước, bất giác cưá»i khảy nói:
- Ngươi thật khéo ngụy tạo.
Thái Phụng Tiên Tử ngạc nhiên:
- Linh ca nói ai đấy?
Nhạc Nhạn Linh đưa tay chỉ Ngũ Nhạc thần quân.
Thái Phụng Tiên Tử gật đầu:
- Nếu là tiểu muá»™i, tiểu muá»™i cÅ©ng làm như vậy, phía trên đã có ngưá»i bảo vệ, bản thân chỉ cần lưu ý lÅ© độc trùng là xong, hành động lấy lòng ấy ai mà không biết làm.
Nhạc Nhạn Linh từ từ quay ngược thanh đoản kiếm trong tay, tay cầm thân kiếm vừa định xuất thủ.
Thái Phụng Tiên Tử vội nắm tay ngăn lại nói:
- Linh ca sao thế này? Tiểu muá»™i vừa nói là phía trên có ngưá»i bảo vệ rồi, Linh ca sao thể phóng trúng lão ta được, uổng phí mất má»™t thanh bảo kiếm chẳng đáng tiếc ư?
Ngay khi ấy, sÆ¡n động bên dưới bá»—ng vang lên má»™t giá»ng trong trẻo nói:
- Tiên tử đã giá lâm, sao không hiện thân ra gặp.
Thái Phụng Tiên Tử lặng thinh.
Tiếng nói ấy lại vang lên:
- Nếu tiên tá»­ không chịu hiện thân, chá»› trách tiểu muá»™i xuất thá»§ hạ sát đám ngưá»i sau cùng kia đấy.
Thái Phụng Tiên Tử vẫn ngậm miệng làm thinh.
- Vậy thì tiểu muội đành đắc tội.
Äoạn liá»n cất giá»ng:
- Này, các vị huynh đệ kia hãy đến đây, lên trên kia làm gì.
Lạ thay, những ngưá»i kia quả nhiên dừng lại, chỉ má»—i mình NgÅ© Nhạc thần quân là còn kiá»m chế được, tiếp tục vung tay chống lại lÅ© độc trùng tấn công trên đầu.
Những ngưá»i kia vừa dừng tay, lập tức lại có bảy tám ngưá»i ngã xuống.
Nhạc Nhạn Linh thấy vậy sốt ruột nói:
- Sương muội, làm sao bây gi�
Bá»—ng nghe Thái Phụng Tiên Tá»­ mặt rá»±c kỳ quang, cao giá»ng nói:
- Sự sống chết là ở bản thân giỠcòn mê muội ư?
Tiếng nói tuy không to lá»›n, nhưng có công dụng khiến ngưá»i tỉnh trí.
NgÅ© Nhạc thần quân vừa nghe tiếng nói ấy, liá»n tức không màng đến những ngưá»i khác, tung mình lên trên cá»­a động, những ngưá»i khác cÅ©ng Ä‘á»u lần lượt phi thân theo sau.
SÆ¡n động bên dưới vang lên tiếng cưá»i nói:
- Tiên tử, các vị hiện đã nằm trong tay bổn tông chủ tất cả, hãy chỠxem!
Thái Phụng Tiên Tử đảo mắt nhìn, bỗng quát:
- Phóng há»a mau!
- Còn má»™t số ngưá»i chưa lên được thì sao?
Thái Phụng Tiên Tá»­ không đáp, từ trong lòng lấy há»a tập ra, bật cháy rồi ném xuống đáy cốc, lá»­a gặp dầu tức khắc phừng cháy.
Ngay khi ấy, nước từ bốn phía đáy cốc ào ạt chảy ra, rồi thì lửa, nước và độc vật dâng cao thật nhanh.
Tài sản của phamduy88

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
âåòåð, áîóëèíã, äóøåâûå, huyet chuong thanh tam, that da tuyet vnthuquan

Ãiá»u Chỉnh


©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™