Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #46  
Old 07-04-2008, 10:15 AM
phamduy88's Avatar
phamduy88 phamduy88 is offline
Hoạt Thi Thần
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 785
Thá»i gian online: 1 ngày 6 giá» 32 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 25 Times in 20 Posts
Hồi 47

Lấy thân làm bình phong



Hai nàng Ä‘á»u không ngá» Nhạc Nhạn Linh lại có hành động như vậy, Hoa Diá»…m Phương tuy không xuất thá»§ nhẹ nhàng, song nàng đã dùng hết toàn lá»±c, bởi nàng biết chắc Dao Trì Long Nữ sẽ xuất thá»§ không thể nào đả thương được Nhạc Nhạn Linh.
Dao Trì Long Nữ cũng biết rỠdụng ý của Hoa Diễm Phương, nên cũng vận hết toàn lực ứng phó.
Trông bá» ngoài hai nàng Ä‘á»u rất ung dung bình thản, nhưng thật ra trong lòng thảy Ä‘á»u hết sức hồi há»™p, bởi hai ngưòi Ä‘á»u chưa biết gì vá» tiá»m lá»±c cá»§a đối phương.
Nhạc Nhạn Linh đột nhiên xen vào giữa, thật quá bất ngỠđối với hai nàng, trong khi hai nàng công lực chưa đạt đến trình độ thu phát như ý, khi phát giác Nhạc Nhạn Linh đứng án ngay giữa thì nội lực đã tung ra rồi.
Hai tiếng kêu kinh hoàng kèm theo Nhạc Nhạn Linh má»™t tiếng há»± khẽ, hiện trưá»ng liá»n tức trở lại vá»›i sá»± yên lặng, má»i ánh mắt nhanh chóng lướt qua mặt hai nàng rồi tập trung vào Nhạc Nhạn Linh.
Nhạc Nhạn Linh sắc mặt vốn trắng bệch giỠđây đã trở thành tái ngắt, máu tươi từ nơi khoé môi khép chặt của chàng tuôn ra xối xả, nhưng chàng chưa ngồi xuống.
Có lẽ hai nàng đã kịp thu hồi đa phần công lực, không thì đừng nói Nhạc Nhạn Linh đã mất hết công lực, cho dù còn cũng không thể nào chịu nổi nửa phần công lực của hai nàng dồn lại.
Hai nàng thá» thẩn nhìn Nhạc Nhạn Linh, sắc mặt há» lúc này Ä‘á»u hết sức nhợt nhạt, đôi môi nhá» nhắn quyến rá»§ hé mở bởi quá kinh hoàng nên không ai thốt được nên lá»i.
Nhạc Nhạn Linh quét mắt nhìn quanh, đoạn dừng lại trên mặt Hoa Diễm Phương, thành khẩn nói:
- Phương muá»™i, ngu ca chưa từng quên muá»™i bao giá»!
Quá»· Diện bà bà giá»ng Ä‘au xót tiếp lá»i:
- Nhạc công tử đừng nói nữa, hãy ngồi xuống mau!
Äồng thá»i đã bước nhanh vá» phía Nhạc Nhạn Linh.
Giáng Long Tiên bỗng quát to:
- Quỷ Diện bà bà mụ định làm gì hả?
Dứt lá»i đã đứng cản trước mặt Quá»· Diện bà bà.
Quỷ Diện bà bà lúc này vừa căm tức vừa hối hận, đâu thèm giải thích, giận dữ quát:
- Chẳng việc gì đến ngươi, tránh ra!
Dứt lá»i đã xuất thá»§, vá»›i chiêu Quá»· Phá»§ Thần Công nhanh như chá»›p bổ vào Giáng Long Tiên.
Giáng Long Tiên khi nãy đã nếm trải võ công cá»§a bà, đâu dám thẳng thắng đón tiếp, vá»™i lướt lùi ra sau ba thước, Ä‘oạn vá»›i chiêu Thôi SÆ¡n Äảo Nhạc phản kích.
Nhạc Nhạn Linh gom hết sức quát to:
- Dừng tay!
Tiếng quát không to lắm, nhưng có uy lá»±c khiếp ngưá»i, Giáng Long Tiên và Quá»· Diện bà bà Ä‘á»u bất giác dừng tay, ngÆ¡ ngẩn nhìn Nhạc Nhạn Linh.
Nhạc Nhạn Linh lắc đầu não nỠnói:
- Tại hạ biết hai vị Ä‘á»u là vì lo cho tại hạ, nhưng hai vị đã uổng tâm trí rồi, tại hạ hiểu rất rõ vá» thương thế cá»§a mình, có lẽ không còn chịu nổi quá ba giá» nữa đâu.
Má»i ngưá»i nghe vậy cả kinh, trước đây không ai cảm thấy chàng thiếu niên buồn khổ này có gì là quan trá»ng, nhưng giỠđây há» có cảm giác như sắp mất Ä‘i má»™t chá»§ tể, thảy Ä‘á»u bàng hoàng bối rối.
Bỗng Hoa Diễm Phương nghẹn ngào nói:
- Linh ca không thể…
Chưa dứt lá»i đã sà vào lòng Nhạc Nhạn Linh khóc sướt mướt.
Nhạc Nhạn Linh nhè nhẹ vuốt đôi vai run rẩy của nàng, khẽ nói:
- Phương muá»™i đừng buồn, Phương muá»™i chẳng hứa là sẽ luôn vâng lá»i ngu ca hay sao?
Dao Trì Long Nữ chầm chậm bước Ä‘i đến, vẻ há»n nghen trong mắt nàng đã tan biến, thay vào đó là lệ sầu long lanh.
Hoa Diá»…m Phương ngẩng lên thấy nàng, lần này nàng không nổi giận, chỉ vá»›i giá»ng nhạt nhẽo nói:
- Lệnh chủ có thể hạ sát chúng tôi, vĩnh tuyệt hậu hoạn!
Dao Trì Long Nữ cưá»i héo hắt:
- Vì lẽ gì tiểu muội lại phải làm vậy chứ?
- Vì võ công hai ta tương đương nhau, nhưng bổn cô nương có được Âm Nhiếp Hồn khống chế được lệnh chủ.
Dao Trì Long Nữ thản nhiên:
- Tiểu muội đã đoán biết tỷ tỷ là tông chủ Mật Tông rồi!
Má»i ngưá»i vừa nghe bốn tiếng tông chá»§ Mật Tông Ä‘á»u liá»n biến sắc mặt, bất giác cùng tiến tá»›i bao vây Hoa Diá»…m Phương, ra chiá»u hết sức phẩn khích.
Hoa Diễm Phương quét mắt nhìn quanh, lạnh lùng nói:
- Lệnh chá»§ không giết bổn cô nương e cÅ©ng chẳng thể được, bởi vì lệnh chá»§ là lảnh tụ cá»§a há».
Dao Trì Long Nữ quét mắt nhìn quanh, bỗng trầm ngâm không nói gì.
Nhạc Nhạn Linh thở dài trĩu nặng:
- Lệnh chủ!
- Ô! Gì vậy?
- Trong ba ngày qua tại hạ không hỠcầu xin gì lệnh chủ phải không?
Dao Trì Long Nữ thỠthẩn gật đầu:
- Vâng, mà cũng chẳng chịu nhận một chút ân huệ nào cả!
- Nếu bây giá» tại hạ cầu xin lệnh chá»§ má»™t Ä‘iá»u, lệnh chá»§ chấp thuận chăng?
Dao Trì Long Nữ cưá»i áo não:
- Cuối cùng rồi tướng công cÅ©ng cầu xin Bạch Ngá»c Như. Vâng, Ngá»c Như sẵn sàng, ngay dù tướng công muốn Ngá»c Như chết.
Hoa Diễm Phương sửng sốt:
- Vì sao vậy?
Dao Trì Long Nữ cưá»i hoắt:
- Vì tiểu muội cũng giống như Hoa tỷ tỷ.
Hoa Diá»…m Phương hiểu ý, nhưng không còn nghen tuông nữa, nhếch môi cưá»i nói:
- Diá»…m Phương đã biết trước rồi, nhưng lúc đó không rá»™ng lòng như bây giá».
Dao Trì Long Nữ nghe lòng rúng động bá»—ng há»i:
- Hoa tỷ tỷ không hối hận chứ?
Hoa Diá»…m Phương đưa mắt nhìn Nhạc Nhạn Linh, cưá»i nói:
- Không bao giá», bởi vì hiện giá» chàng Ä‘ang ôm Diá»…m Phương.
Nàng nói vậy mà chẳng chút e thẹn, có lẽ ngoài Dao Trì Long Nữ, nàng không cảm thấy có sự hiện hữu của kẻ khác.
Dao Trì Long Nữ nhoẽn miệng cưá»i:
- Vậy là tiểu muội xin đa tạ Hoa tỷ tỷ!
Hoa Diá»…m Phương cưá»i:
- Lệnh chủ không cảm thấy mất thân phận ư?
Dao Trì Long Nữ nghiêm giá»ng:
- Hiện giá» là tiểu muá»™i nói vá»›i lập trưá»ng cá nhân cá»§a tiểu muá»™i.
- Nhưng dẫu sao lệnh chá»§ vẫn là ngưá»i lãnh đạo Dao Trì Lệnh.
Dao Trì Long Nữ đưa tay chỉ Nhạc Nhạn Linh:
- Nếu Nhạc Nhạn Linh mà chết Ä‘i có lẽ lệnh chá»§ sẽ phải thay ngưá»i khác.
Hoa Diá»…m Phương ngẩn ngưá»i:
- Lệnh chủ mưốn nói là Nhạc Nhạn Linh còn cứu được ư?
Dao Trì Long Nữ gật đầu:
- Tông chá»§ Mật Tông hẳn là có thánh dược Ä‘iá»u thương, và độc tố trong ngưá»i Nhạc Nhạn Linh tiểu muá»™i lại có thể giải trừ, sao lại không cứu được kia chứ?
Hoa Diễm Phương mừng rỡ:
- Sao biết Diễm Phương là tông chủ Mật Tông?
- Vì Hoa tỷ tỷ nói là biết Âm Nhiếp Hồn!
- Nhưng ngưá»i biết không chỉ má»™t mình Hoa Diá»…m Phương.
- Ngưá»i đó không phải là tông chá»§ Mật Tông thật, nếu tiểu muá»™i nghÄ© không lầm, kẻ địch thật sá»± cá»§a Hoa tá»· tá»· không phải là tiểu muá»™i, mà chính là ngưá»i giả mạo tông chá»§ Mật Tông.
Hoa Diễm Phương đưa mắt nhìn Nhạc Nhạn Linh, lái sang chuyện khác:
- Vậy chúng ta hợp sức mới có thể cứu được Nhạc Nhạn Linh.
- Có lẽ Hoa tỷ tỷ không phục?
Hoa Diễm Phương lắc đầu:
- Chẳng có gì là không phục, bởi vì bất kỳ ngưá»i nào trong hai ta Ä‘á»u không thể cứu được Nhạc Nhạn Linh, đúng chăng?
Dao Trì Long Nữ gật đầu:
- Äúng vậy, tiểu muá»™i Ä‘i trước dẫn đưá»ng được chăng?
Hoa Diá»…m Phương liá»n bồng Nhạc Nhạn Linh lên, vừa định cất bước, Nhạc Nhạn Linh giãy giụa nói:
- Phương muội hãy buông ngu ca xuống, ngu ca tự đi được rồi!
Hoa Diá»…m Phương nghe vậy sá»­ng sốt đưa mắt nhìn quanh, giá» má»›i nhá»› ra hãy còn rất nhiá»u ngưá»i, bất giác đỠmặt, vá»™i đặt Nhạc Nhạn Linh xuống, dìu chàng, bước Ä‘i.
Thần Toán Long Nữ bá»—ng Ä‘uổi theo gá»i:
- Lệnh chủ…
Dao Trì Long Nữ ngắt lá»i:
- Bổn lệnh chá»§ hiểu ý tá»· tá»· rồi, tá»· tá»· hãy ở lại đây lo liệu cho những ngưá»i thá» thương, ngày mai triệu tập tất cả má»i ngưá»i, bổn lệnh chá»§ có Ä‘iá»u cần nói.
Thần Toán Long Nữ ngẩn ngưá»i:
- Lệnh chủ, Dao Trì Lệnh được xây dựng đâu phải dễ dàng!
- Bổn lệnh chủ biết, nhưng bổn lệnh chủ đâu phải định giải tán Dao Trì Lệnh.
- Nhưng lệnh chủ mà bỠđi, Dao Trì Lệnh sẽ giải tán ngay.
Dao Trì Long Nữ não nỠlắc đầu:
- Bổn lệnh chá»§ là ngưá»i chứ không phải thần thánh, hãy lượng thứ cho bổn lệnh chá»§.
Äoạn buông tiếng thở dài não ruá»™t, cất bước Ä‘i vào trong cốc.
Má»i ngưá»i hiện diện Ä‘á»u trầm ngâm yên lặng, có lẽ há» Ä‘á»u có cùng má»™t dá»± cảm.
Giáng Long Tiên quay sang Nhạc nhạn Linh lạnh lùng nói:
- Lão già, ngươi nói gì chỉ có Nhạc Nhạn Linh mới có thể cứu vãn nguy cơ hiện nay trên giang hồ, phen này thì khốn rồi, y chẳng những không tận lực, trái lại còn kéo Dao Trì Long Nữ đi mất.
Lạn Nhân Lão Nhân cưá»i cưá»i:
- Äừng quên y đã lôi kéo hai cao thá»§ tuyệt đỉnh võ lâm thế bất lưỡng lập xích lại gần nhau, và hÆ¡n nữa Dao Trì Long Nữ cÅ©ng chưa chắc bá» Ä‘i, chỉ cần trước khi Nhạc Nhạn Linh lành bệnh, đừng để nàng ta triệu tập má»i ngưá»i là xong.
Dứt lá»i liá»n Ä‘i đến bàn bạc vá»›i Thần Toán Long Nữ, ba ngày thấm thoát trôi qua, dưới sá»± chăm sóc tận tình cá»§a hai thiếu nữ, Nhạc Nhạn Linh chẳng những thương thế bình phục mà ngay cả độc tố tích tụ trong nhiá»u năm qua cÅ©ng được diệt trừ.
Hai thiếu nữ bất lưỡng lập cÅ©ng nhá» có Nhạc Nhạn Linh mà giỠđây đã trở nên thân thiết như tá»· muá»™i, vốn dÄ© há» sinh ra và lá»›n lên ở hai nÆ¡i khác nhau, trước đây chưa từng gặp mặt bao giá», nếu không có mối ân oán cá»§a Ä‘á»i trước, e rằng cả Ä‘á»i há» cÅ©ng chẳng quen biết nhau.
Lúc này, trong thư phòng cá»§a Dao Trì Long Nữ, Hoa Diá»…m Phương Ä‘ang nép vào lòng Dao Trì Long Nữ, thÆ¡ ngây cưá»i há»i:
- Tá»· tá»· rá»i khá»i đây không tiếc ư?
Dao Trì Long Nữ chau mày:
- Phương muội đừng nói đến vấn đỠấy nữa được không?
Nhạc Nhạn Linh nãy giá» nhìn cá»­a sổ, giá» quay lại nghiêm giá»ng nói:
- Bạch tá»· tá»· hãy ở lại đây tốt hÆ¡n, bởi hiện nay kẻ địch cá»§a chúng ta rất nhiá»u, chẳng hạn như phái Mật Tông và…
Bá»—ng ngưng lá»i, bá» dở câu nói.
Dao Trì Long Nữ tiếp lá»i:
- Và Ngũ Nhạc thần quân phải không?
Nhạc Nhạn Linh chầm chậm quay mặt đi:
- Äó chỉ là kẻ địch cá»§a cá nhân tiểu đệ!
Dao Trì Long Nữ nghe vậy mắt bỗng đỠhoe, ấm ức nói:
- Kẻ địch của Linh đệ chả lẽ không phải của tỷ tỷ hay sao?
Nhạc Nhạn Linh lắc đầu:
- Bạch tỷ tỷ không biết rỠhành vi tội ác của lão ta, làm vậy khó phục nhân tâm, trong khi tiểu đệ…
Nhạc Nhạn Linh chưa dứt lá»i, bá»—ng Tứ Bất Tượng Ä‘i vào, quét mắt nhìn ba ngưá»i, Ä‘oạn quay sang Dao Trì Long Nữ nói:
- Lệnh chá»§, NgÅ© Nhạc thần quân dẫn theo rất nhiá»u ngưá»i đến đây viếng thăm lệnh chá»§.
Dao Trì Long Nữ mắt ánh sát cÆ¡, trầm giá»ng nói:
- Bà hãy đi trước, bổn lệnh chủ đến ngay!
Chá» cho Tứ Bất Tượng Ä‘i khá»i, Dao Trì Long Nữ quay sang Nhạc Nhạn Linh nói:
- Linh đệ đi không?
Nhạc Nhạn Linh trịnh trá»ng;
- Bạch tá»· tá»· đừng cho lão ta biết có đệ ở đây, có lẽ đã đến lúc lão ta phÆ¡i bày hành vi tá»™i ác rồi. Nếu lão ta bảo tá»· tá»· làm gì hoặc kiến nghị vá»›i tá»· tá»· Ä‘iá»u gì, tá»· tá»· cứ việc tuân theo nhưng phải đỠphòng, tuyệt đối không được để cho lão ta đến gần, tiểu đệ vá»›i Phương muá»™i sẽ ngấm ngầm bám theo, khi nào hành vi tá»™i ác cá»§a lão ta phÆ¡i bày hãy diệt trừ lão ta cÅ©ng chưa muá»™n.
Dao Trì Long Nữ vốn định giết ngay NgÅ© Nhạc thần quân, nhưng nghÄ© lại thấy như vậy ắt sẽ khiến Nhạc Nhạn Linh mang tiếng bất nghÄ©a, không chừng ngay như thuá»™c hạ dưới lệnh cÅ©ng sẽ bất mãn vá» nàng, đành rằng hiện giá» nàng không bận tâm đến Ä‘iá»u ấy, nhưng có biện pháp hoàn hảo vẫn hÆ¡n.
Dao Trì Long Nữ liá»n gật đầu nói:
- Cũng được, tỷ tỷ sẽ làm đúng như vậy!
Ngưng chốc lát, khẽ nói:
- Tá»· tá»· đưa hai ngưá»i đến má»™t nÆ¡i kín đáo để nghe lão ta nói gì hầu có sá»± phòng bị sá»›m hÆ¡n.
Äoạn không chá» Nhạc Nhạn Linh trả lá»i, quay ngưá»i bá» Ä‘i trước.
Dao Trì Long Nữ đưa Nhạc Nhạn Linh và Hoa Diá»…m Phương đến má»™t gian phòng tối nằm sau đại sảnh, sau đó liá»n vá»™i vã bá» Ä‘i.
Giữa gian phòng tối với đại sảnh có một bức rèm tre buông rủ đến đất, trên rèm có treo một bức tranh, từ trong có thể nhìn thấy bên ngoài, nhưng bên ngoài lại không thể nhìn thấy bên trong.
Nhạc Nhạn Linh đưa mắt nhìn ra đại sảnh, thấy NgÅ© Nhạc thần quân Diệp Thiên Lân Ä‘ang ngồi trên ghế khách vị, Ä‘i theo có đến khoảng ba mươi nguá»i, nhưng hết sức tỉnh lặng.
Hoa Diá»…m Phương ká» miệng vào tai Nhạc Nhạn Linh há»i:
- Linh ca, lão già kia chính là Ngũ Nhạc thần quân phải không?
Nhạc Nhạn Linh nghiến răng:
- Chính lão ta!
Lúc này, Dao Trì Long Nữ đi vào đại sảnh, Ngũ Nhạc thần quân vội đứng lên, vòng tay thi lễ nói:
- Lão ô tham kiến lệnh chủ!
Những ngưá»i khác cÅ©ng Ä‘á»u đứng trang nghiêm.
Hoa Diễm Phương từ thuở bé đã ở trong sơn động, bên cạnh có mỗi một mình Quỷ Diện bà bà, không bao giỠđược chứng kiến cảnh tượng thế này, bất giác thè lưỡi nói:
- Bạch tỷ tỷ hách thật!
Nhạc Nhạn Linh nhẹ bóp tay nàng, ra ý bảo nàng đừng lên tiếng.
Dao Trì Long Nữ đáp lễ nói:
- Không dám, thần quân quá khách sáo rồi!
Ngũ Nhạc thần quân thở dài cảm khái:
- Thật không ngá» phen này đồng đạo Trung Nguyên lại bại thảm đến vậy, lão phu nếu không nhỠđược ngưá»i giải cứu, e đã táng thân trong Vạn Trùng cốc rồi!
- Bổn lệnh chá»§ cÅ©ng là nhỠđược má»™t vị dị nhân tiá»n bối giải cứu đó thôi!
NgÅ© Nhạc thần quân thoáng biến sắc mặt, bá»—ng há»i:
- Lệnh chủ có biết hạ lạc của Nhạc Nhạn Linh không?
Dao Trì Long Nữ thầm cưá»i khảy, vá» cảm thán nói:
- Vị dị nhân tiá»n bối ấy sau khi cứu thoát bổn lệnh chá»§, đã bảo bổn lệnh chá»§ mau đến Viên Sầu nhai giải cứu Nhạc Nhạn Linh, nhưng chẳng may bổn lệnh chá»§ đã đến trể má»™t bước, y đã rÆ¡i xuống vá»±c thẳm rồi.
Ngưng chốc lát, bá»—ng nàng ngẩng lên há»i:
- Dưá»ng như y vá»›i thần quân có Ä‘iá»u gì hiá»m khích phải không?
Ngũ Nhạc thần quân vỠra vẻ thương hại:
- Xưa kia lão phu giết ngươì vô số, rất có thể phụ thân y có sai phạm gì đó, đã bị lão phu bắt gặp, lúc bấy giá» lão phu tính rất nóng nảy, có thể nhất thá»i không né được má»›i gây ra mối hận thù này.
Má»™t lão nhân Ä‘i theo NgÅ© Nhạc thần quân xen lá»i:
- Nghe đâu thần quân đã không trừng trị hắn phải không?
Ngũ Nhạc thần quân gật đầu:
- Äã giết cha rồi, đành lòng nào sát hại con nữa!
- Thả hổ vá» rừng hậu quả thật khôn lưá»ng.
Dao Trì Long Nữ nghiêm giá»ng:
- Có lẽ Nhạc Nhạn Linh luyện thêm mưá»i năm nữa cÅ©ng chẳng phải địch thá»§ cá»§a thần quân.
Ngũ Nhạc thần quân nghiêm túc:
- Không, có lẽ trong ngưá»i Nhạc Nhạn Linh có chướng ngại gì đó, bằng không, lão phu quả không chống nổi Huyết Chưởng cá»§a y.
Dao Trì Long Nữ thầm nhủ:
“Lá»i lẽ rõ là xảo quyệt!â€
Äoạn bá»—ng há»i:
- Thần quân đến đây chẳng hay có kế hoạch gì?
- Lão phu định nhỠlệnh chủ lãnh đạo!
- Thần quân hẳn có cao kiến?
Ngũ Nhạc thần quân gật đầu:
- Vâng, lão phu đã tìm được một cơ hội tốt!
Tài sản của phamduy88

Chữ ký của phamduy88
[CENTER][B][SIZE=5]Click here: [/SIZE][URL="http://4vn.eu/forum/showthread.php?t=6237"][SIZE=5][COLOR=darkgreen]Tà Äạo Tu Tiên Lục[/COLOR][/SIZE][/URL][/B][/CENTER]
[CENTER][B][SIZE=4][COLOR=red]Quyển 1: các dịch giả đang tiến hành dịch[/COLOR][/SIZE][/B][/CENTER]
[CENTER][B][SIZE=4][COLOR=magenta]Quyển 2: Äã bắt đầu, kính mong bằng hữu xa gần tiếp tục há»— trợ bằng cách click vào link bên trên và đăng ký tên chương, nhanh nhanh nào [/COLOR][/SIZE][/B][/CENTER]
  #47  
Old 07-04-2008, 10:16 AM
phamduy88's Avatar
phamduy88 phamduy88 is offline
Hoạt Thi Thần
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 785
Thá»i gian online: 1 ngày 6 giá» 32 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 25 Times in 20 Posts
Hồi 48

Tuyệt địa tàn gian



Dao Trì Long Nữ chợt động tâm thầm nhủ:
“Lão này thật là Ä‘iá»m tÄ©nh, nếu bảo là gian mưu, quả khó thể tin được, nhưng Linh đệ đã báo cho biết trước, mình hãy thá»­ lão ta má»™t phen xem sao!â€
Äoạn bèn cưá»i nói:
- Chẳng hay Diệp tiá»n bối đã tìm được cÆ¡ há»™i gì vậy?
NgÅ© Nhạc thần quân nghiêm giá»ng:
- Từ khi tông chá»§ Mật Tông chưa đạt được thành công tại Phi Vân trại, biết lệnh chá»§ thế nào cÅ©ng kéo đến báo thù, xem chừng y thị định tiên hạ thá»§ vi cưá»ng, hiện đã kéo quân đến Trưá»ng Bạch sÆ¡n và đồn trú trong Hồ Lô cốc.
Thần Toán Long Nữ xen lá»i:
- Hồ Lô cốc ư? Tông chủ Mật Tông kia quỷ kế đa đoan, sao lại trú quân trong một tử cốc chỉ có thể thủ chứ không thể công thế nhỉ?
Ngũ Nhạc thần quân lắc đầu:
- Äó là lão phu chẳng rõ y thị có dụng ý gì, nhưng xét theo địa hình tại đây, lệnh chá»§ chiếm hẳn ưu thế, nên lão phu nhận thấy đây quả là má»™t cÆ¡ há»™i rất tốt.
Dao Trì Long Nữ bỗng nói:
- Theo ý thần quân thì sao?
Ngũ Nhạc thần quân mau mắn đáp:
- Theo ý lão phu thì tông chá»§ Mật Tông tuy không quen thuá»™c địa hình Trưá»ng Bạch sÆ¡n, nhưng y thị đã dám trú quân trong tá»­ cốc hẳn là có dụng ý riêng, không chừng là kế nghi binh cÅ©ng nên.
Thần Toán Long Nữ gật đầu:
- Hư hư thực thực, nhưng bất kể thế nào y thị cũng chẳng bao giỠthật sự trú quân trong một tử cốc.
Dao Trì Long Nữ lại há»i:
- Theo ý thần quân thì chúng ta nên có hành động thế nào?
Ngũ Nhạc thần quân rúng động cõi lòng, nghĩ nhanh:
“Ả này xưa nay việc gì cÅ©ng quyết định má»™t cách nhanh chóng, hôm nay sao lại há»i mình mãi thế này? Mình phải cẩn thận má»›i được.â€
Nghĩ đoạn chợt động tâm, đưa mắt nhìn Thần Toán Long Nữ nói:
- Theo Long Nữ thì nên xử trí thế nào?
Thần Toán Long Nữ không rõ nội tình, nghe vậy ngẫm nghĩ hồi lâu mới nói:
- Theo ý tiểu nữ thì trước khi hiểu rõ ná»™i tình, chúng ta hãy phái ngưá»i đến canh giữ cá»­a cốc, phái Mật Tông ra ngưá»i nào chúng ta giết ngưá»i đó, rồi chắc chắn chúng ta sẽ rõ thá»±c hư.
Dao Trì Long Nữ thầm mừng rỡ nghĩ:
“Phen này xem lão ứng phó thế nào cho biết!â€
Ngũ Nhạc thần quân cũng mừng thầm nhưng không để lộ ra mặt, trầm ngâm một hồi mới nói:
- Lão phu đã bố trí một số đồng đạo võ lâm ở cửa cốc rồi, việc không nên chậm trễ, lệnh chủ thấy sao?
Dao Trì Long Nữ hết sức thất vá»ng, nàng không sao hiểu nổi NgÅ© Nhạc thần quân đã theo vá» vá»›i tông chá»§ Mật Tông, vì sao lại không có má»™t kế hoạch hoàn chỉnh, mà tùy ở mình quyết định thế này?
Nhưng lúc này má»i ngưá»i Ä‘á»u tập trung ánh mắt vào nàng, khiến nàng chẳng tiện kéo dài thá»i gian, bèn nói:
- Thôi được, vậy chúng ta xuất phát ngay!
NgÅ© Nhạc thần quân bá»—ng há»i:
- Lệnh chủ có sắp xếp gì ở đây không?
à như là muốn bảo Dao Trì Long Nữ hãy lo củng cố hậu phương trước.
Dao Trì Long Nữ thầm ư, cưá»i nói:
- Không cần thần quân phải nhá»c tâm, tiểu nữ tá»± có sá»± sắp xếp.
NgÅ© Nhạc thần quân xảo quyệt dưá»ng nào, nghe vậy vá»™i cưá»i nói:
- Lão phu đã thất lá»… rồi, vậy lão phu dẫn ngưá»i Ä‘i trước má»™t bước, sẽ chá» lệnh chá»§ tại cá»­a cốc.
Dứt lá»i liá»n đứng lên, cùng quần hùng bá» Ä‘i trước.
Dao Trì Long Nữ buông tiếng cưá»i khảy, quay sang Tứ Bất Tượng nói:
- Hãy Ä‘i chá»n lấy má»™t toán thuá»™c hạ há»™ sÆ¡n tam lão ở lại, tứ đại há»™ pháp theo cùng.
Tứ Bất Tượng tuân lệnh bỠđi.
Dao Trì Long Nữ quay sang Thần Toán Long Nữ nói:
- Tỷ tỷ có bằng lòng theo cùng không?
Thần Toán Long Nữ không đáp mà há»i lại:
- Còn Nhạc Nhạn Linh thì sao?
- Y đương nhiên là không thể theo cùng rồi!
- Lệnh chủ có sự sắp xếp gì không?
Dao Trì Long Nữ từ trong lòng lấy ra má»™t chiếc Bạch Ngá»c Lệnh:
- Bổn lệnh chủ phải trao vật này cho Nhạc Nhạn Linh.
Thần Toán Long Nữ biến sắc mặt:
- Lệnh chủ, đây là lệnh phù tối cao của bổn phái, lệnh chủ…
Dao Trì Long Nữ nghiêm giá»ng:
- Bổn lệnh chá»§ tâm ý đã quyết, tá»· tá»· Ä‘i cùng, xin hãy lưu ý quan sát má»i hành động và lá»i nói cá»§a Diệp Thiên Lân, sá»± an nguy cá»§a chuyến Ä‘i này có lẽ hoàn toàn cậy vào thần toán cá»§a tá»· tá»· đấy!
Thần Toán Long Nữ lặng ngưá»i, thầm nhá»§:
“Chữ tình thật là ghê gá»›m, thật không ngá» lệnh chá»§ trí tuệ hÆ¡n ngưá»i mà phen này lập tức không nhận được kế mượn Ä‘ao giết ngưá»i cá»§a Nhạc Nhạn Linh.â€
à nghĩ lướt qua trong chớp mắt, đoạn vội nói:
- Ti chức tuân mạng!
Dứt lá»i liá»n từ từ lui ra khá»i đại sảnh.
Lúc này trong đại sảnh chỉ còn lại Dao Trì Long Nữ cùng bốn thị tỳ.
Dao Trì Long Nữ đi đến bên vách, vén bức tranh lên nói:
- Linh đệ, hai ngưá»i ra đây được rồi!
Nhạc Nhạn Linh và Hoa Diá»…m Phương nối tiếp nhau Ä‘i ra, Dao Trì Long Nữ trao lệnh ngá»c cho Nhạc Nhạn Linh nói:
- Linh đệ, má»i sá»± tại đây xin giao cho Linh đệ vá»›i Phương muá»™i Ä‘iá»u độ, tá»· tá»· phải Ä‘i ngay.
Hoa Diễm Phương sửng sốt:
- Tỷ tỷ tin tiểu muội với Linh ca đến vậy ư?
Dao Trì Long Nữ nói:
- Phương muội là kẻ đại địch của tỷ tỷ chứ gì?
- Vâng, cho nên…
- Nhưng lệnh phù này là thật!
Hoa Diá»…m Phương không còn nén ná»—i niá»m cảm động trong lòng nữa, tung mình sà vào lòng Dao Trì Long Nữ nói:
- Tỷ tỷ, tiểu muội từng có ý định giết tỷ tỷ nữa đấy!
Dao Trì Long Nữ nhẹ vuốt tóc nàng:
- Tá»· tá»· biết, vì trước kia tá»· tá»· cÅ©ng có ý định như vậy. Chúng ta Ä‘á»u biết rất rõ, chẳng phải chúng ta đã cảm thông nhau, mà là cùng vì má»™t ngưá»i, đã khiến chúng ta nhượng bá»™ nhau.
Äoạn đưa mắt nhìn Nhạc Nhạn Linh Ä‘ang đứng thá» thẫn.
Hoa Diễm Phương cảm động nói:
- Vâng tá»· tá»·, nhưng kể từ nay chúng ta sẽ không bao giá» rá»i xa nhau nữa!
Dao Trì Long Nữ nhẹ đẩy Hoa Diễm Phương ra.
- Cầu mong sẽ được như vậy, tỷ tỷ đi đây!
Dứt lá»i liá»n phi thân ra khá»i đại sảnh bốn thị tỳ liá»n theo sau ngay.
Hoa Diễm Phương nhìn Nhạc Nhạn Linh nói:
- Linh ca, chúng ta phải làm sao đây?
Nhạc Nhạn Linh giÆ¡ ngá»c lệnh trong tay lên nói:
- Lão tặc Diệp Thiên Lân chưa biết ngu ca còn sống và lại còn đang có mặt tại đây, nên chúng ta có thể suất lĩnh thuộc hạ Dao Trì Lệnh theo sau đến đó.
- Nhưng Thần Toán Long Nữ dưá»ng như không tin chúng ta, tiểu muá»™i lo nàng sẽ tiết lá»™ kế hoạch vá»›i Diệp Thiên Lân, vậy thì nguy cho chúng ta còn gì?
- Không sao, khi lão tặc ấy hay biết định báo tin thì chúng ta đã đến nới rồi! Chúng ta đi mau!
Äoạn liá»n cùng Hoa Diá»…m Phương phi thân ra khá»i đại sảnh.
* * *
Hồ Lô cốc nằm cách căn cứ địa Dao Trì Lệnh chừng năm dặm vỠphía tây, địa thế nhô cao, núi non chập chùng, tuyết phủ quanh năm, địa thế hết sức hiểm trở.
Nơi này nằm phía trên căn cứ địa Dao Trì Lệnh, thoạt xem qua nếu từ đó lén tấn công cứ địa Dao Trì quả là một nơi lý tưởng.
Hồ Lô cốc đúng nghÄ©a vá»›i tên gá»i ngoài nhá» trong to, hình dạng như trái lô, hai bên cá»­a vào núi cao chót vót, tuyết phá»§ nhô ra ngoài, như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
Nhưng có một điểm rất ít ai chú ý xung quanh núi cao trùng điệp, bao vây Hồ Lô Cốc vào giữa, nếu có cách khiến cho tuyết xung quanh rơi xuống, đủ để lấp bằng sơn cốc.
Äoàn ngưá»i Dao Trì Long Nữ từ hướng đông thẳng tiến đến cá»­a cốc, má»›i vừa qua má»™t má»m núi đã thấy ngưá»i Ä‘ang giao chiến vá»›i nhau vô cùng ác liệt tại nÆ¡i cá»­a cốc.
NgÅ© Nhạc thần quân thấy vậy thoạt tiên sá»­ng sốt, sau đó liá»n buông tiếng quát to, phóng Ä‘i như bay vá» phía cá»­a cốc, đồng thá»i lá»›n tiếng nói:
- Các vị huynh đệ đừng lo sợ, có lão phu đến rồi đây!
Dứt lá»i ngưá»i đã vượt ra xa hÆ¡n bốn mươi trượng.
Những ngưá»i Ä‘i cùng NgÅ© Nhạc thần quân thấy vậy cÅ©ng liá»n buông tiếng quát vang, ai nấy Ä‘á»u dÅ©ng mãnh xông tá»›i, hệt như má»™t đàn hổ dữ sổ chuồng.
Thần Toán Long Nữ quay sang nhìn Dao Trì Long Nữ nói:
- Lệnh chủ, chúng ta xông tới tiếp tay mau!
Dao Trì Long Nữ cưá»i khảy:
- Diệp Thiên Lân quả là tinh ranh, ngưá»i chưa đến đã lên tiếng trước để cho bá»n kia có đủ thá»i gian đào tẩu.
Thần Toán Long Nữ bỡi nghĩ Dao Trì Long Nữ đã bị tình yêu mê hoặc, nghe vậy cùng đồng ý nói:
- Lệnh chủ có lẽ đã hiểu lầm rồi!
Dao Trì Long Nữ thông mẫn dưá»ng nào, nghe vậy liá»n biết ngay tâm ý cá»§a Thần Toán Long Nữ, bèn nhếch môi cưá»i nói:
- Tá»· tá»· thần toán không ai hÆ¡n được có lẽ là tiểu muá»™i đã quá mẫn cảm, đã nghe lầm ngưá»i, chúng ta xông tá»›i Ä‘i!
Äoạn giÆ¡ tay lên khoát, thuá»™c hạ trong lệnh liá»n tức xông tá»›i.
Những ngưá»i giao chiến tại cá»­a cốc quả là thuá»™c hạ phái Mật Tông vá»›i quần hùng do NgÅ© Nhạc thần quân phái đến canh giữ cá»­a cốc, bá»n ngưá»i phái Mật Tông do hai lạt ma áo đỠcầm đầu cùng vá»›i bốn năm nhân vật hạng ba.
Quần hùng Trung Nguyên nguyên có mưá»i mấy ngưá»i, nhưng lúc này đã có bốn ngưá»i gục ngã, hai hòa thượng Tây Tạng hạ thá»§ cá»±c nặng, những ngưá»i ngã xuống không má»™t ai sống còn.
Lúc này Ngũ Nhạc thần quân đã lao đến, trong tiếng quát vang đã lao bổ vào một lạt ma áo đỠmắt tròn mũi lân, giận dữ quát:
- Hãy tiếp lão phu một chưởng!
lạt ma ấy như sá»›m đã trông thấy má»i ngưá»i đến, nghe vậy liá»n hư tung ra má»™t chiêu, phi thân lui vào trong cốc ba trượng, hạ xuống đất vá»›i chiêu Cá»± Khách Thiên Lý đón thế chưởng cá»§a NgÅ© Nhạc thần quân, đồng thá»i khẽ há»i:
- Diệp Thiên Lân, ả nha đầu xinh đẹp theo sau có phải là Dao Trì Long Nữ không?
Ngũ Nhạc thần quân triệt chiêu bỠthức, công ra một chưởng nói:
- Phải, chính ả ta, bây giá» hai ngưá»i hãy cấp tốc lui ra!
lạt ma ấy mắt ánh lên vẻ dâm dật:
- Bổn tá»a ngoài gặp gỠả ta trước thá»­ xem!
Ngũ Nhạc thần quân hoảng kinh:
- Äâu được, vậy sẽ làm há»ng đại sá»± cá»§a tông chá»§ còn gì?
Lúc này Tứ Bất Tượng đã giao thá»§ vá»›i lạt ma kia, cuá»™c chiến cá»±c kỳ ác liệt, nhất thá»i khó phân thắng bại.
lạt ma mắt tròn lúc này đã bị sắc đẹp mê hoặc, đâu còn màng đến kế hoạch nữa, lạnh lùng quát:
- Ngươi là cái thá gì mà dám can thiệp vào việc của bổn đại gia, muốn chết phải không?
Ngũ Nhạc thần quân tức giận:
- Vì kế hoạch cá»§a tông chá»§ và đại kế trong tương lai, tuy địa vị lão phu không bằng tôn giá, nhưng tôn giá đừng hòng hù dá»a lão phu, muốn động đểnh ả ta thì phải hạ lão phu trước đã!
Lạt ma ấy đưa mắt nhìn, thấy Dao Trì Long Nữ cách mình không đầy bảy trượng, bất giác mừng thầm, khẽ quát:
- Hạ ngươi thì có gì là khó, hãy tiếp chiêu!
Dứt lá»i chưởng thế đã biến đổi, kình lá»±c như bài sÆ¡n đảo hải ập đến NgÅ© Nhạc thần quân, uy thế thật kinh ngưá»i.
NgÅ© Nhạc thần quân biết hai lạt ma này là ngưá»i toàn quyá»n chỉ huy, võ công hẳn cao hÆ¡n mình nhiá»u, vá»™i lướt lùi ra sau hai trượng né tránh.
Dao Trì Long Nữ thầm cưá»i khảy nhá»§:
“Lão hiểu rõ vá» võ công đối phương quá nhỉ?â€
Ngay khi ấy, bá»—ng thấy bóng đỠnhấp nhoáng, thân ngưá»i to mập cá»§a lạt ma ấy đã như má»™t cánh chim to lăng không lao đến tốc độ nhanh khá»§ng khiếp.
Dao Trì Long Nữ không né tránh, đứng yên chú mắt nhìn vào bóng chưởng công đến cá»§a lạt ma áo Ä‘á».
Lạt ma ấy rất là cuồng ngạo, thấy vậy tưởng là nàng không có sức chống đỡ, bèn cưá»i to nói:
- Mỹ nhân chớ sợ, mỗ không làm hại nàng đâu!
Vừa dứt lá»i, hai bàn tay to bè đã tung đến cách vai Dao Trì Long Nữ không đầy ba tấc.
Ngay trong khoảnh khắc nguy cơ như ngàn cân treo sợi tóc ấy, Dao Trì Long Nữ bỗng quát to:
- Lui ra ngay!
Dứt lá»i ngá»c thá»§ vung ra đã thu trở vá».
“Bùng†má»™t tiếng vang dá»™i, kèm theo tiếng há»± Ä‘au đớn cá»§a gã lạt ma, chỉ thấy má»™t bóng đỠvăng ngưá»i ra xa, xui khiến sao lại rÆ¡i xuống ngay cạnh NgÅ© Nhạc thần quân cách chừng ba thước.
Ngũ Nhạc thần quân thấy vậy bàng hoàng, thầm mắng:
- Mẹ kiếp sao mà xui rủi thế này, lão phu biết phải làm sao đây?
Lão bất giác đứng thừ ra, nhất thá»i không biết nên xá»­ thế nào.
Gã lạt ma ấy cÅ©ng chẳng phải tầm thưá»ng, má»™t chiêu bị thua thiệt, biết ngay mình không phải địch thá»§ cá»§a Dao Trì Long Nữ, lòng liá»n tức tỉnh táo, bèn chẳng màng đến đã thá» ná»™i thương, hít vào má»™t hÆ¡i chân khí, vá»›i thế Lý Ngư Äả Äỉnh tung mình ra sau hÆ¡n hai trượng, lá»›n tiếng nói:
- Không xong rồi, rút mau!
Äoạn liá»n quay ngưá»i phóng nhanh vào cốc.
Gã lạt ma kia thấy đồng bá»n đã bá» chạy, đâu dám ở lại, cÅ©ng vá»™i phóng nhanh vào cốc.
Bốn thá»§ hạ kia lúc này chỉ còn lại má»™t ngưá»i, thấy vậy cÅ©ng chẳng màng đến sống chết, quay ngươi tháo chạy theo hai gã lạt ma kia.
NgÅ© Nhạc thần quân thần trí vừa tỉnh buông tiếng quát vang, lướt tá»›i vá»›i chiêu Lá»±c Bình NgÅ© Nhạc bổ vào sau lưng ngưá»i đó, sau má»™t tiếng rú thảm khốc, ngưá»i đó đã văng bay ra xa hÆ¡n bốn trượng, chết ngắt tại chổ.
Dao Trì Long Nữ tiến tá»›i cưá»i nói:
- thần quân chưởng lực hùng hậu thật!
NgÅ© Nhạc thần quân có tật giật mình, vá»™i cưá»i nói:
- Äâu có gì, lệnh chá»§ quá khen, chỉ tiếc là gã lạt ma kia đã tẩu thoát rồi!
Dao Trì Long Nữ cưá»i:
- Giá mà lúc ấy thần quân bồi thêm một chưởng thì có lẽ bây giỠy đã bỠmạng tại đây rồi.
Ngũ Nhạc thần quân thầm kinh hãi, nhưng không để lộ ra mặt, vỠnuối tiếc thở dài:
- Ôi, lẽ ra khi nãy lão phu không nên chần chừ mới phải!
Thần Toán Long Nữ cưá»i xen lá»i:
- thần quân cả Ä‘á»i trong sạch, lẽ đương nhiên không muốn hạ thá»§ trong lúc ngưá»i lâm nguy, đó cÅ©ng là lẽ thưá»ng tình thôi hãy bá» qua Ä‘i, hiện chá»§ yếu là chúng ta nên hành động thế nào đây?
NgÅ© Nhạc thần quân nhẹ ngưá»i:
- Long Nữ quả là trí tuệ hÆ¡n ngưá»i tâm sá»± cá»§a lão phu thảy Ä‘á»u bị long nữ Ä‘oán biết cả.
Dao Trì Long Nữ cưá»i khảy:
- thần quân đã đánh chết ngưá»i kia từ sau lưng, vậy chẳng phải càng không đáng hay sao?
Ngũ Nhạc thần quân biến sắc mặt thầm nhủ:
“Ả nói vậy quyết chẳng phải không có nguyên do, chẳng lẽ…â€
Liá»n giả vá» thở dài:
- Ôi, lão phu cũng không biết vì sao lại làm như vậy!
Thần Toán Long Nữ bất mãn đưa mắt nhìn Dao Trì Long Nữ, thầm nhủ:
- Lệnh chủ đã vì Nhạc Nhạn Linh mà quên mất đại thể, thật không đáng.
Dao Trì Long Nữ quét mắt nhìn quanh:
- Xung quanh đầy tuyết thế này, nếu mà đổ sụp xuống, chúng ta ắt bị vùi thân tại đây, thần quân nghĩ sao?
NgÅ© Nhạc thần quân thầm cưá»i khảy nhá»§:
“Bây giá» ngươi má»›i phát giác thì đã muá»™n rồi!â€
Äoạn bèn cưá»i nói:
- Quả đúng như vậy, trước đây lão phu đã không nghĩ đến.
Äoạn dáng vẻ tá»± nhiên chắp tay sau lưng, Ä‘i ra hÆ¡n má»™t trượng vá» phía cá»­a cốc.
Dao Trì Long Nữ cưá»i khảy:
- Lá»i nói cá»§a thần quân thật khó tin, giá»›i võ lâm Trung Nguyên ai mà không biết thần quân mưu trí hÆ¡n ngưá»i, cả Ä‘á»i chưa từng bị mắc lừa kẻ khác bao giá».
NgÅ© Nhạc thần quân lặng ngưá»i:
- Chả lẽ lệnh chủ hoài nghi lão phu ư?
Thần Toán Long Nữ thấy tình thế gay cấn vội nói:
- Thần quân chớ nên hiểu lầm!
Những ngưá»i Ä‘i cùng NgÅ© Nhạc thần quân cÅ©ng Ä‘á»u lá»™ vẻ bất mãn chòng chá»c nhìn Dao Trì Long Nữ.
Dao Trì Long Nữ cưá»i khảy:
- Bổn lệnh chủ không chỉ hoài nghi mà còn biết rõ là thần quân đã đầu phục Mật Tông Tây Tạng rồi.
Ngũ Nhạc thần quân tái mặt:
- Chứng cứ đâu?
- Nhạc Nhạn Linh chưa chết, thần quân hẳn là biết độc tố trong ngưá»i y chỉ có Dao Trì má»›i có thuốc chữa, bây giá» y đã bình phục rồi.
NgÅ© Nhạc thần quân cưá»i phá lên:
- Lẽ ra lệnh chủ không nên để y ở lại Dao Trì mới phải!
- Vì sao?
NgÅ© Nhạc thần quân lùi sau hai bước, buông tiếng cưá»i vang:
- Vì lần từ giả này đã trở thành vĩnh quyết rồi!
Quần hùng nghe nói thảy Ä‘á»u sững sá», chẳng hiểu ất giáp gì cả.
Dao Trì Long Nữ thản nhiên cưá»i:
- E rằng chưa chắc!
NgÅ© Nhạc thần quân cưá»i to, quay ngưá»i phóng nhanh vào cốc, đồng thá»i cất lên má»™t tiếng huýt dài lãnh lót.
Tiếng huýt vừa cất lên, trên đỉnh núi xung quanh bá»—ng vang lên tiếng rú thảm liên hồi, tuyết tụ phía trên Hồ Lô cốc phát ra tiếng ầm ầm Ä‘inh tai nhức óc, ùn ùn rÆ¡i xuống như long trá»i lở đất.
Ngay khi tuyết từ bốn phía ở sụp xuống, Ngũ Nhạc thần quân đã mất dạng trong hang cốc.
Quần hùng Trung Nguyên không ai ngá» NgÅ© Nhạc thần quân xưa nay được má»i ngưá»i xem như Thái SÆ¡n Bắc Äẩu giá» bá»—ng lại bá»™i phản đồng đạo võ lâm, đầu phục Mật Tông Tây Tạng và giăng bẫy hảm hại há» thế này.
Dao Trì Long Nữ tuy đã được Nhạc Nhạn Linh cảnh cáo từ trước, nhưng lòng vẫn bán tín bán nghi, sở dĩ nàng không khách sáo với Ngũ Nhạc thần quân chẳng qua là vì tình yêu đối với Nhạc Nhạn Linh, định hạ sát lão báo thù cho tình lang, sau đó cùng chàng tìm chốn ẩn cư, từ bỠngôi vị lệnh chủ, vĩnh viễn sống yên vui bên chàng.
Do đó, khi thấy NgÅ© Nhạc thần quân quả nhiên lá»™ rõ mặt thật, nàng cÅ©ng hồn phi phách tán, dáo dác nhìn quanh định tìm đưá»ng thoát thân, bảo toàn tính mạng cho riêng mình.
Ngay khi ấy trên đỉnh núi bỗng vang lên tiếng Nhạc Nhạn Linh dõng dạc nói:
- Các vị chá»› sợ hãi, bá»n lâu la Mật Tông mai phục xung quanh đã hoàn toàn bị tiêu diệt dưới Dao Trì Lệnh, giỠđại cục đã nằm trong tay phía ta, các vị chỉ cần giữ chặt cá»­a cốc, tiêu diệt những kẻ từ trong cốc đào xuất là được rồi.
Quần hùng nghe vậy Ä‘á»u sá»­ng sốt ngước lên nhìn, chỉ thấy má»™t thiếu niên áo Ä‘en Ä‘ang đứng trên đỉnh núi tuyết, Ä‘en trắng rõ ràng nên ngước lên là nhìn thấy ngay.
Má»™t ngưá»i ngạc nhiên há»i:
- Trong Dao Trì Lệnh không có đàn ông, các hạ là ai?
- Tại hạ là Nhạc Nhạn Linh!
Quần hùng khinh ngạc, đồng thanh kêu lên:
- Ồ! Nhạc Nhạn Linh!
Lúc này Nhạc Nhạn Linh đã biến mất trong tuyết, hẳn là đi chỉ huy thuộc hạ Dao Trì Lệnh rồi.
Dao Trì Long Nữ thở dài nói:
- Các vị còn thấy y tàn bạo nữa không?
Quần hùng thảy Ä‘á»u đỠmặt, bởi trước đây há» quả đã từng căm thù chàng thiếu niên ấy, tưởng chàng là má»™t ma đầu hiếu sát.
Trong quần hùng bá»—ng có má»™t ngưá»i tiến ra nói:
- Lệnh chá»§, thật sá»± phải trái đã rõ ràng, trước kia đồng đạo Trung Nguyên là do bị Diệp Thiên Lân lợi dụng, nhưng đã trót gây ra tá»™i nghiệp thì phải lấy công Ä‘á»n bù. Nào, chúng ta hãy lo canh giữ cá»­a cốc này.
Thế là, má»i ngưá»i liá»n hăm hở chia nhau canh giữ cá»­a cốc.
Dao Trì Long Nữ nói:
- Các vị canh giữ tại đây, khi đối phương mới ra hãy khoang động thủ, chỠhỠra hết rồi hẳng nhất cử tiêu diệt.
Quần hùng y lá»i bố trí, số còn lại lui ra ngoài xa hai mươi trượng chỠđợi.
Tài sản của phamduy88

  #48  
Old 07-04-2008, 10:18 AM
phamduy88's Avatar
phamduy88 phamduy88 is offline
Hoạt Thi Thần
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 785
Thá»i gian online: 1 ngày 6 giá» 32 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 25 Times in 20 Posts
Hồi 49

Gian hùng lộ diện



Lúc này bên trong đã bị tuyết lấp rất nhiá»u, nhưng sá»± sụp lở vẫn má»—i lúc càng thêm dữ dá»™i.
Bá»—ng, mưá»i mấy ngưá»i áo đỠtừ trong cốc phóng nhanh ra, thảy Ä‘á»u thần sắc hốt hoảng, bá» chạy tứ tán, nhưng không thấy NgÅ© Nhạc thần quân và bá»n tăng nhân Tây Tạng.
Lúc này trong cốc đã bị lấp đầy, chỉ còn lại một cốc đạo đài mà thôi.
Äá»™t nhiên, má»™t bóng ngưá»i lướt qua trên không, đáp xuống trên đỉnh núi cốc đạo, liá»n sau đó trên đỉnh núi vang lên tiếng rú thảm liên hồi, thì ra trên đó cÅ©ng có ngưá»i cá»§a phái Mật Tông mai phục, bóng ngưá»i vừa rồi đương nhiên chính là Nhạc Nhạn Linh.
Nhạc Nhạn Linh tiêu diệt xong bá»n ác đồ trên núi, đưa mắt nhìn xuống, quả thấy NgÅ© Nhạc thần quân vá»›i ba gã lạt ma Ä‘ang ẩn nấp trong cốc đạo.
Một lạt ma trong số càu nhàu:
- CÅ©ng tại tôn giá hành sá»± thiếu thận trá»ng, để tiết lá»™ bí mật, làm há»ng toàn bá»™ kế hoạch cá»§a tông chá»§, tá»™i lá»—i này kẻ khác không thể nào gánh nổi.
NgÅ© Nhạc thần quân cÅ©ng từng là má»™t nhân vật lãnh đạo, nay nhất thá»i tính toán sai lầm đầu phục phái Mật Tông, trong lòng đã ấm ức, nghe vậy liá»n tức giận nói:
- Ai bảo tông chủ không chịu giết Nhạc Nhạn Linh.
Gã lạt ma ấy quắc mắt giận dữ:
- Sao? Tôn giá dám phê bình tông chủ hả?
NgÅ© Nhạc thần quân hoảng kinh, vá»™i thấp giá»ng nói:
- Lão phu đâu dám cả gan vậy, phen này kế hoạch thứ nhất của chúng ta tuy thất bại, chỉ cần phòng thủ trong này không ra, chỠkhi tông chủ dẹp tan cứ địa Dao Trì, chúng ta cũng lập được đại công vậy.
Nhạc Nhạn Linh kinh hãi thầm nhủ:
“CÅ©ng may là mình chỉ dẫn theo Quá»· Diện Bà Bà, Phương muá»™i, Lan Nhân lão nhân và Giáng Long Tiên, chứ không Ä‘iá»u theo các vị trưởng lão Dao Trì Lệnh, không thì lấy ai chống đỡ kẻ địch đây?â€
Ngay khi ấy, bên ngoài vang lên mấy tiếng rú thảm, hẳn là bá»n ngưá»i chạy ra đã bị triệt hạ không ít.
Nhạc Nhạn Linh đưa mắt nhìn, thấy nhóm ngưá»i Hoa Diá»…m Phương Ä‘ang phóng Ä‘i ra cá»­a cốc, biết ngay là hỠđã tưởng lầm kẻ địch đã ra ngoài hết cả rồi.
Nhạc Nhạn Linh vội quát to:
- Diệp lão tặc, lão hãy xem thiếu gia ở đâu?
Ngũ Nhạc thần quân cả kinh, vừa ngước lên, chỉ nghe “ầm†một tiếng, một tảng băng tuyết đã bay ập xuống, kinh hãi hét to:
- Chạy mau!
Ba gã lạt ma vừa thấy Nhạc Nhạn Linh ở ngay trên đầu, biết ngay thuá»™c hạ mai phục trên núi đã bị chàng hạ sát, liá»n tức mất hết chá»§ trương, giá» nghe NgÅ© Nhạc thần quân hét chạy mau, lập tức phóng nhanh ra cá»­a cốc.
Ngũ Nhạc thần quân quả không hổ một bậc gian hùng, chết đến nơi mà tâm thần vẫn bất loạn, nghĩ nhanh:
“Nếu bốn ngưá»i chạy cùng má»™t hướng, đưá»ng rút lui ắt bị Nhạc Nhạn Linh cắt đứt, chi bằng mình hãy tạm lẩn trốn thừa lúc ba ngưá»i kia chạy tá»›i, mình đào tẩu vá» phía sau là hÆ¡n.â€
Äoạn bèn cÅ©ng phóng Ä‘i tá»›i trước má»™t Ä‘oạn, sau đó nép mình sát vách núi để Nhạc Nhạn Linh không nhìn thấy.
Nhạc Nhạn Linh luôn chú ý đến NgÅ© Nhạc thần quân, thấy lão bá» chạy, ngá» là lão định thoát ra phía cá»­a cốc, liá»n phi thân Ä‘uổi theo, chẳng mấy chốc chàng đã đến đỉnh núi nÆ¡i cá»­a cốc, cúi nhìn xuống, thấy nhóm Dao Trì Long Nữ Ä‘ang bao vây ba gã lạt ma chiến đấu ác liệt, nhưng chẳng thấy NgÅ© Nhạc thần quân đâu cả, hết sức kinh ngạc thầm nhá»§:
“Chả lẽ lão tặc ấy không ra hay sao? á»’, mình đã trúng kế dương đông kích tây cá»§a lão ta rồi!â€
Càng nghÄ© càng thấy đúng, bèn vá»™i truyá»n âm vá»›i Dao Trì Long Nữ nói:
- Bạch tá»· tá»·, xong việc tại đây hãy cấp tốc trở vá» Äào Hoa cốc, tông chá»§ Mật Tông đã dẫn ngưá»i đến tấn công rồi. Phương muá»™i sẽ Ä‘i vá»›i tá»· tá»· để phá thuật nhiếp hồn cá»§a ả ta, tiểu đệ Ä‘uổi theo Diệp lão tặc đây.
Dứt lá»i liá»n tức phóng Ä‘i trở vào.
Dao Trì Long Nữ nghe vậy cả kinh, ngước lên nhìn chỉ thấy bóng Nhạc Nhạn Linh nhấp nhoáng, đã mất dạng trên đỉnh núi, lòng liá»n thầm quyết định:
- Phen này trở vá» Äào Hoa cốc, sau khi đánh lui tông chá»§ Mật Tông, mình quyết không làm lệnh chá»§ gì nữa, không thì mình sẽ chẳng bao giá» thưá»ng xuyên ở bên chàng được.
Hãy nói vỠNhạc Nhạn Linh, chàng vừa vào đến sơn cốc bị lấp bằng, phóng mắt nhìn quanh, chỉ thấy Ngũ Nhạc thần quân đang vội vã phóng đi ở ngoài năm mươi trượng.
Chàng buông tiếng cưá»i khảy, liá»n giở hết tốc độ khinh công Ä‘uổi theo, loáng cái đã vượt qua hÆ¡n hai mươi trượng.
Phía trước, Ngũ Nhạc thần quân đã lên đến đỉnh núi, chỉ thấy một số thi thể của thuộc hạ Mật Tông ngổn ngang nằm ở chỗ mai phục trước đó. Máu đã trở thành màu tím đen bởi tuyết lạnh, hẳn là đã chết khá lâu.
Ngũ Nhạc thần quân thả chậm bước, thầm nhủ:
“Thật không ngá» tên tiểu tá»­ lại cÆ¡ trí thế này, cÆ¡ hồ phá há»ng toàn bá»™ kế hoạch và khiến mình táng thân trong Hồ Lô cốc.â€
Äoạn lại đắc ý:
“Mặc hắn cÆ¡ trí đến mấy cÅ©ng chẳng thể ngỠđược là lão phu đã đào thoát trên tuyệt địa. Ha ha…â€
NgÅ© Nhạc thần quân Ä‘ang khi đắc ý, bá»—ng nghe sau lưng vang lên tiếng quát như sấm rá»n:
- Diệp lão tặc, hãy nạp mạng đây!
Tiếng quát cách không đầy hai mươi trượng.
NgÅ© Nhạc thần quân giật mình kinh hãi, quay phắt lại nhìn, thấy chỉ có má»™t mình Nhạc Nhạn Linh, liá»n yên tâm thầm nhá»§:
“Thá»§ hạ bại tướng, hà tất sợ hắn. Mình hãy dụ hắn ra xa má»™t chút hãy hạ thá»§ trừ Ä‘i để tuyệt hậu hoạn.â€
Äoạn bèn buông tiếng cưá»i khảy, thi triển khinh công phóng Ä‘i.
Ngũ Nhạc thần quân ngỡ là võ công Nhạc Nhạn Linh hãy còn kém hơn mình một bậc, không dám giở hết tốc độ khinh công, sợ chàng không đuổi theo kịp rồi bỠcuộc nên chỉ sử dụng có tám thành công lực.
Nào ngỠphóng đi một hồi, bỗng nghe Nhạc Nhạn Linh quát to:
- Ngươi chạy lên trá»i thiếu gia cÅ©ng chẳng buông tha.
Ngũ Nhạc thần quân giật nẩy mình, cơ hồ buột miệng kêu lên, bởi tiếng quát chỉ còn cách không đầy năm trượng.
Thế là, lão đâu còn dám lên tiếng nữa, vội vận hết toàn lực phóng nhanh đi.
Thá»i gian má»™t bữa cÆ¡m tính ra cÅ©ng đã vượt qua trăm dặm đưá»ng, lúc này đã ra khá»i vùng đất tuyết, đến má»™t ngá»n đồi đầy cá» non xanh rì.
Thốt nhiên, trên không có tiếng quát to:
- Diệp lão tặc, chạy đâu cho thoát!
Ngũ Nhạc thần quân hồn phi phách tán, đâu còn màng đến xấu hổ, lập tức chững bước lộn nhào xuống đất, lăn nhanh ra xa hơn trượng, tung mình đứng lên ngước mắt nhìn, thấy Nhạc Nhạn Linh đang lạnh lùng đứng ngay trước mặt cách chừng hai trượng.
NgÅ© Nhạc thần quân cÆ¡ hồ không tin vào mắt mình, bởi hôm trước má»™t chưởng cá»§a lão mà Nhạc Nhạn Linh còn không chịu nổi, vậy mà giỠđây khinh công lại cao hÆ¡n lão nhiá»u thế này, ai mà tin được?
Nhạc Nhạn Linh cưá»i sắc lạnh nói:
- Diệp lão tặc, nÆ¡i đây không ngưá»i, chúng ta thanh toán nợ nần vá»›i nhau thật thuận tiện!
NgÅ© Nhạc thần quân cưá»i gian xảo:
- Khinh công của ngươi cũng chẳng tệ!
Nhạc Nhạn Linh cưá»i khảy:
- Äó thì can gì đến lão tặc ngươi?
- Có chứ, nếu ngươi đánh không lại lão phu thì có thể bỠchạy!
- Có lẽ kẻ phải bỠchạy chính là lão tặc ngươi!
- Một chưởng tại Phi Vân t rại chính là bằng chứng cụ thể!
Nhạc Nhạn Linh tiến tới một bước:
- Khá»i lôi thôi, hãy xuất thá»§ Ä‘i!
- Theo lão phu thì ngươi hãy xuất thủ trước là hơn, bằng không, lão phu chẳng rõ ngươi thật ra có thể tiếp được mấy thành công lực. Vạn nhất lão phu lỡ tay thì sẽ mất đi một cái bia sống để cho lão phu phát tiết nỗi bực tức khi cần còn gì?
NgÅ© Nhạc thần quân quả là xảo quyệt, lão định buông lá»i khích ná»™ Nhạc Nhạn Linh để khiến chàng rối loạn tâm trí.
Nhạc Nhạn Linh đối mặt vá»›i kẻ thù giết cha, vốn đã lá»­a hận phừng phừng, giá» bị NgÅ© Nhạc thần quân nói khích, quả nhiên nổi cÆ¡n thịnh ná»™, gằn giá»ng quát:
- Lão thất phu hãy tiếp chiêu!
Dứt lá»i liá»n thấy huyết ảnh lấp loáng, chàng đã thi triển chiêu Huyết VÅ© Tình Phong.
Ngũ Nhạc thần quân thấy vậy mừng rỡ, thầm nhủ:
- Mình hãy tiếp hắn một chưởng trước, sau đó hẵng bất thuần xuất thủ hạ sát hắn, kẻo dây dưa lại sinh thêm rắc rối!
Äồng thá»i đã vận hết toàn lá»±c vào song chưởng quát to:
- Tiểu tử muốn chết!
Thi triển chiêu Thôi SÆ¡n Äiá»n Hải thẳng thừng đón tiếp chiêu cá»§a Nhạc Nhạn Linh.
Hai ngưá»i thảy Ä‘á»u vận hết toàn lá»±c, khoảng cách lại gần, chá»›p mắt chưởng lá»±c đôi bên đã chạm nhau. “Bùng†má»™t tiếng vang rá»n, cát đá tung bay, cá» rạp cây gãy, má»™t cÆ¡n gió xoáy cuốn tung cát vàng lên cao mưá»i mấy trượng.
Trong cát bụi mịt mù, Ngũ Nhạc thần quân bật lui bốn bước dài, nơi ngực huyết khí sôi sục, hai tay ê ẩm bải hoải buông thõng xuống, kinh hoàng thầm nhủ:
“Tiểu tá»­ này hẳn đã dùng hết công lá»±c toàn thân. Mình đã lùi sau bốn bước thì chắc chắn hắn đã hồn quy địa phá»§ rồi!â€
Äoạn đưa mắt nhìn, bất giác lặng ngưá»i, buá»™t miệng nói:
- Không thể vậy được, không thể vậy được!
Thì ra Nhạc Nhạn Linh vẫn đứng yên tại chỗ, không hỠthoái lui nửa bước.
Nhạc Nhạn Linh tiến tá»›i má»™t bước, giá»ng sắc lạnh nói:
- Lão tặc, còn dám tiếp thiếu gia một chưởng nữa không?
Äoạn tiếp tục cất bước tiến tá»›i.
NgÅ© Nhạc thần quân không tá»± chá»§ được, từng bước thoái lui. Thá»i gian trôi qua trong sá»± yên lặng, không khí má»—i lúc càng thêm căng thẳng, ngập đầy sát cÆ¡.
NgÅ© Nhạc thần quân lòng bắt đầu run rẩy, tại chốn hoang sÆ¡n này, lão ngoại trừ bằng vào võ công bản thân, không còn niá»m hy vá»ng nào khác. Bởi nếu lão bại, muốn đào tẩu cÅ©ng chẳng thể được.
Nhưng luận vỠvõ công, lão lại không phải đối thủ của Nhạc Nhạn Linh.
Theo phản ứng tá»± nhiên, lão trở tay rút trưá»ng kiếm trên lưng xuống.
Nhạc Nhạn Linh thấy vậy, cũng từ trong lòng rút ra thanh đoản kiếm, mắt ngập đầy sát cơ nhìn chốt vào mặt Ngũ Nhạc thần quân nói:
- Lão tặc, hãy động thủ đi! Hôm nay thiếu gia phải khiến cho ngươi từ từ mà chết trong kinh hoàng!
NgÅ© Nhạc thần quân nắm chặt thanh trưá»ng kiếm trong tay, thầm nhá»§:
“Hắn có tuyệt há»c Huyết Chưởng, sá»­ dụng chưởng hẳn nhiên hắn chiếm ưu thế. GiỠđổi sang sá»­ dụng kiếm, đến lượt mình chiếm ưu thế, bởi kiếm cá»§a hắn chỉ ngắn thế kia.â€
Äoạn liá»n lấy lại can đảm, quát to:
- Tiểu tử, tiếp chiêu!
Vá»›i chiêu Trưá»ng Hồng Quán Nhật đâm thẳng vào ngá»±c Nhạc Nhạn Linh. Chỉ thấy ánh bạc chá»›p chóa, nhanh như tia chá»›p, nhạy như linh xà, kiếm pháp quả là phi phàm.
Nhạc Nhạn Linh vung động Ä‘oản kiếm, thi triển chiêu Hoạch Äịa Vi Cương quét ngang đón đỡ, tay trái chá»›p nhoáng tung ra chiêu Huyết Lưu Phiêu Cán bổ thẳng vào ngá»±c NgÅ© Nhạc thần quân.
Chỉ thấy ánh bạc lấp lóa trong huyết ảnh khiến ngưá»i không thể nào rụt kiếm đổi chiêu. Bởi nếu rụt kiếm là sẽ bị chưởng phong quét trúng táng mạng ngay.
Ngũ Nhạc thần quân nằm mơ cũng chẳng ngỠNhạc Nhạn Linh lại có thể bấp chấp kiếm quyết, cùng lúc thi triển cả kiếm lẫn chưởng.
Bởi phạm vi chưởng phong quá rá»™ng, NgÅ© Nhạc thần quân không dám rút kiếm vá», đành phải dùng kiếm chá»i kiếm, xoay lưỡi phạt vào Ä‘oản kiếm cá»§a Nhạc Nhạn Linh.
“Keng†má»™t tiếng chát chúa, NgÅ© Nhạc thần quân liá»n cảm thấy trong tay nhẹ hẫng, biết ngay không ổn, vá»™i liếc nhìn thật nhanh, thấy thanh trưá»ng kiếm trong tay đã bị tiện mất hÆ¡n thước, thất kinh thầm nhá»§:
“Tru Tiên Kiếm cá»§a hắn quả là lợi hại, trưá»ng kiếm cá»§a mình cÅ©ng đâu phải tầm thưá»ng, vậy mà chỉ má»›i va chạm đã gãy rồi.â€
Nhạc Nhạn Linh má»™t chiêu đắc thắng, tinh thần liá»n phấn chấn. Ngay khi NgÅ© Nhạc thần quân Ä‘ang sững sá», bá»—ng lại quát to:
- Lão tặc, hãy tiếp thiếu gia một chiêu nữa xem!
Dứt lá»i Ä‘oản kiếm trong tay đã vẽ chiêu Thiết Luyện Hoành Giang nhanh như chá»›p quét vào cổ tay NgÅ© Nhạc thần quân, đồng thá»i tay trái tung chiêu Huyết Hải Thi SÆ¡n.
NgÅ© Nhạc thần quân má»™t chiêu thất lợi, nhuệ khí liá»n giảm, nghe tiếng quát hốt hoảng bối rối, theo phản ứng tá»± nhiên tung mình sang phải hÆ¡n hai trượng, Ä‘oạn kiếm trong tay cÅ©ng thi triển chiêu Cổ Thụ Bàn Căn hầu ngăn cản Nhạc Nhạn Linh Ä‘uổi theo.
NgỠđâu Nhạc Nhạn Linh chẳng buông tha, vẫn giữ nguyên chiêu thức Ä‘uổi theo như hình vá»›i bóng, tốc độ kinh ngưá»i.
Ngũ Nhạc thần quân hồn phi phách tán. Tuy biết rõ kiếm mình chạm vào kiếm Nhạc Nhạn Linh sẽ bị gãy, song vì bảo vệ tính mạng lại không dám thu chiêu.
Chỉ nghe “keng keng†hai tiếng, thanh kiếm trong tay lại bị gãy mất hai đoạn, chỉ còn lại chuôi kiếm mà thôi.
Ngũ Nhạc thần quân kinh hoàng đến thừ ra tại chỗ.
Nhạc Nhạn Linh cưá»i lạnh lùng nói:
- Lão tặc, ngươi từng nghĩ đến có ngày hôm nay chăng?
Ngũ Nhạc thần quân sắc mặt bắt đầu trở nên tái xanh, có lẽ lão đã cảm thấy sự khủng khiếp của cái chết.
Ngay khi ấy, bên hông hai ngưá»i ngoài năm mươi trượng bá»—ng xuất hiện má»™t bà lão tóc bạc phÆ¡, khi nhận ra NgÅ© Nhạc thần quân, liá»n mừng rỡ phi thân đến nói:
- Thì ra thần quân ở đây, lão thân đã tìm kiếm lâu lắm rồi!
NgÅ© Nhạc thần quân Ä‘ang trong lúc sinh tá»­, nghe vậy liá»n nhẹ ngưá»i quay sang nhìn, song lại thất vá»ng thầm nhá»§:
“Ra là Thiết Diện Bà Bà, nay Nhạc Nhạn Linh võ công đã tinh tiến rất nhiá»u, e hợp sức hai ngưá»i cÅ©ng chẳng phải đối thá»§, biết là sao đây… À, có rồi…â€
Bỗng mắt lão lướt qua một vẻ thâm độc ghê rợn.
Lúc này, Thiết Diện Bà Bà đã đến chỉ còn cách không đầy hai mươi trượng.
Nhạc Nhạn Linh lạnh lùng cưá»i nói:
- Lão tặc, cứu binh của ngươi đến rồi kia!
NgÅ© Nhạc thần quân cưá»i khảy:
- Lão phu chưa cần đến bà ta cứu viện, tiếp chiêu!
Vừa dứt lá»i tay phải đã vung lên, chuôi kiếm hóa thành má»™t luồng sáng bạc bay thẳng vào ngá»±c Nhạc Nhạn Linh, đồng thá»i tung mình lao bổ vá» phía Thiết Diện Bà Bà.
Nhạc Nhạn Linh không ngỠlão lại dùng chuôi kiếm làm ám khí, thấy không tránh kịp nữa, bèn buông tiếng quát to, với chiêu Huyết Vũ Tinh Phong đánh rơi chuôi kiếm xuống đất.
Ngay khi ấy, ngoài mưá»i trượng bá»—ng vang lên “bình†má»™t tiếng, tiếp theo là má»™t tiếng há»± Ä‘au đớn.
Nhạc Nhạn Linh giật mình đưa mắt nhìn, thấy Thiết Diện Bà Bà đã ngã xuống trên đất tuyết, trong khi ấy Ngũ Nhạc thần quân đã mất dạng trong khu rừng rậm.
Nhạc Nhạn Linh bất giác thừ ra nhìn Thiết Diện Bà Bà, lòng vô cùng rối rắm.
Thiết Diện Bà Bà gắng sức chá»i ngưá»i ngồi dậy lẩm bẩm:
- Diệp Thiên Lân, lẽ ra lão thân không nên tin ngươi đến vậy!
Nhạc Nhạn Linh thỠthẫn tiến tới hai bước:
- Tôn giá dưá»ng như đã thá» thương chẳng nhẹ phải không?
Thiết Diện Bà Bà Ä‘iá»m nhiên cưá»i khảy:
- Nội phủ đã nát, tuyệt đối không thể nào sống được nữa.
Nhạc Nhạn Linh lãnh diện nhiệt tâm, nghe vậy bỗng tiến tới hai bước.
Thiết Diện Bà Bà lầm tưởng là chàng thừa cÆ¡ hạ độc thá»§, liá»n tức giận quát:
- Nhạc Nhạn Linh, ngươi muốn gì?
Tài sản của phamduy88

  #49  
Old 07-04-2008, 10:19 AM
phamduy88's Avatar
phamduy88 phamduy88 is offline
Hoạt Thi Thần
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 785
Thá»i gian online: 1 ngày 6 giá» 32 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 25 Times in 20 Posts
Hồi 50

Chí tình chí thánh



Nhạc Nhạn Linh nhếch môi cưá»i:
- Muốn cứu tôn giá!
Thiết Diện Bà Bà ngẩn ngưá»i, bá»—ng cưá»i phá lên:
- Ha ha… Cứu lão thân ư? Trên Ä‘á»i việc gì lão thân cÅ©ng tin được, nhưng chỉ lần này là lão thân không tin.
- Giữa chúng ta đâu có thâm thù đại hận gì!
- Trước kia quả là không có!
- Bây giỠcũng vậy thôi!
- Ngươi đã quên sự kiện ở Phi Vân trại rồi sao?
Nhạc Nhạn Linh cưá»i chua chát:
- Việc ấy bỠqua đi thôi!
Thiết Diện Bà Bà cưá»i khảy:
- Nếu lão thân là ngươi, không làm Ä‘iá»u dâm loạn mà bị ngưá»i hiểu lầm là dâm tặc, lão thân dù tan xương nát thịt cÅ©ng quyết phải báo mối thù phỉ báng danh dá»± ấy. Vá»›i cá tính cá»§a ngươi, lão thân tin là chẳng dá»… gì bá» qua.
Nhạc Nhạn Linh từ trong lòng lấy ra má»™t chiếc lá» ngá»c nhá». Äó là do Thái Phụng Tiên Tá»­ Mai Ngá»c Sương đã tặng cho chàng, bảo chàng uống vào khi vạn nhất thá» trá»ng thương, nhưng chàng chưa từng sá»­ dụng đến.
Nhạc Nhạn Linh thản nhiên cưá»i:
- Khi trong Vạn Trùng cốc, tại hạ đã từng cứu các vị!
Thiết Diện Bà Bà vụt biến sắc mặt:
- Vậy ra chính là ngươi đã chỉ dẫn lối thoát thân ư? Vậy thì sự hiểu lầm…
Nhạc Nhạn Linh trao chiếc lá» ngá»c ra:
- Tôn giá hãy tự lấy uống đi!
Thiết Diện Bà Bà đưa tay đón lấy, bá»—ng há»i:
- Vì sao ngươi không tá»± lấy cho lão thân? Ngươi không sợ lão thân dùng nhiá»u sao?
Nhạc Nhạn Linh cưá»i thê lương:
- Trong ấy chỉ có một hoàn, tại hạ sợ bàn tay mình có độc.
- Ha ha… Bất kể bàn tay ngươi có độc hay không, và cÅ©ng chẳng cần biết ngươi cứu bang chá»§ lão thân vá»›i dụng ý gì, dẫu sao cÅ©ng chính là ngưá»i đã cứu. Lão thân tá»± biết mình chết chắc, được uống thuốc độc cá»§a ngươi, để ngươi hả niá»m căm hận trong lòng, chết cÅ©ng rất xứng đáng.
Äoạn rút mở nắp lá», trút thuốc ra lòng bàn tay.
Bá»—ng, Thiết Diện Bà Bà sững sá», bàn tay quắt queo cá»§a bà bắt đầu run rẩy, mắt cÅ©ng rướm lệ, lẩm bẩm:
- Xích Long Châu! Xích Long Châu!
Nhạc Nhạn Linh nghe vậy sá»­ng sốt đưa mắt nhìn, thấy trên tay Thiết Diện Bà Bà là hai viên châu tròn màu đỠtươi, trong thoáng chốc chàng đã hiểu hết má»i sá»±.
Gương mặt xinh đẹp liá»n thoắng cá»§a Thái Phụng Tiên Tá»­ liá»n hiện ra trước mắt. Chàng không nén được lẩm bẩm:
- Sương muội, Sương muội chỉ nghĩ đến Nhạc Nhạn Linh này, vì sao Sương muội không nghĩ đến bản thân mình?
Thiết Diện Bà Bà bá» hai viên Xích Long Châu trở vào trong lá», đậy nắp lại, trao trả cho Nhạc Nhạn Linh rồi nói:
- Nhạc thiếu hiệp hãy cất lấy đi!
Nhạc Nhạn Linh ngẩn ngưá»i:
- Äó đâu phải là thuốc độc?
Thiết Diện Bà Bà cưá»i ảo não:
- Vâng, lão thân biết! Nếu là thuốc độc thì lão thân đã uống rồi!
Nói đến đó, hai giá»t lệ đã lăn dài xuống má, áy náy nhìn Nhạc Nhạn Linh nói tiếp:
- Lão thân đã tin là thiếu hiệp thật sự không truy cứu những chuyện đã qua rồi!
Nhạc Nhạn Linh thấy sắc mặt bà đã từ trắng bệch trở thành màu xanh xám, sốt ruột nói:
- Tại hạ tặng thuốc hoàn toàn là do ở lòng thành!
Thiết Diện Bà Bà gật đầu:
- Vâng, lão thân biết, nhưng đây là kỳ dược đệ nhất thiên hạ, Ä‘ang có rất nhiá»u ngưá»i cần có nó mà được sống, không nên lãng phí cho má»™t ngưá»i sắp chết như lão thân!
- Có lẽ nội phủ tôn giá thỠthương cũng không nặng lắm?
Thiết Diện Bà Bà lắc đầu:
- Không, thiếu hiệp lầm rồi! Khi nào miệng lão thân mà rỉ máu là lúc ấy lão thân đã tắt thở, võ công của Diệp Thiên Lân, lão thân rất rõ.
Vừa nói xong, mặt bà bỗng co giật dữ dội.
Nhạc Nhạn Linh cả kinh:
- Hãy uống vào thử xem!
Thiết Diện Bà Bà bỗng nghiêm mặt:
- Thá»i gian không còn nhiá»u nữa! Nhạc thiếu hiệp, lão thân đến chết má»›i nhận ra thiếu hiệp là ngưá»i mặt lạnh lòng nóng. Thân hoài Huyết Chưởng giết ngưá»i mà lại có tấm lòng thánh thiện cứu nhân tế thế, do đó trước khi chết lão thân có má»™t Ä‘iá»u cậy nhá».
Nhạc Nhạn Linh cố khuyên:
- Tôn giá hãy uống một viên thử xem!
Thiết Diện Bà Bà lắc đầu:
- Vậy là Nhạc thiếu hiệp đã bằng lòng rồi chứ gì? Thiếu hiệp hãy mau đến Bích Thảo cốc cứu bang chủ lão thân. Bang chủ đã bị Thái Phụng Tiên Tử vây hãm tại đó.
Nhạc Nhạn Linh kinh hãi:
- Sao?
Thiết Diện Bà Bà thở gấp rút:
- Thái Phụng Tiên Tá»­ ở tại Thúy Vi Phong trên Bích Thảo cốc, tuyệt đối không nên lên trên ấy. Toàn bá»™ đệ tá»­ Thiên Phụng bang Ä‘á»u ở trong cốc, lão thân… tin là thiếu hiệp không bao giá» ghi nhá»› thù trước.
Dứt lá»i, nÆ¡i khóe môi bá»—ng rỉ ra má»™t dòng máu tươi.
Nhạc Nhạn Linh thấy vậy cả kinh:
- Tôn giá…
- Nhạc thiếu hiệp… chấp thuận hay không?
Nhạc Nhạn Linh rướm nước mắt gật đầu:
- Vâng, tại hạ sẽ đến đó ngay!
Thiết Diện Bà Bà an á»§i cưá»i, dá»±a ngưá»i vào má»™t tảng đá to, gắng gượng nói:
- Từ đây đến Bích Thảo cốc chừng bốn năm dặm đưá»ng vá» phía đông nam. Nhạc thiếu hiệp, bang chủ… quả là không nhìn lầm ngưá»i.
Nhạc Nhạn Linh co chân ngồi xuống:
- Tôn giá hãy nghỉ một hồi là hơn!
Thiết Diện Bà Bà nhét lá» ngá»c vào tay Nhạc Nhạn Linh, hÆ¡i thở càng gấp rút nói:
- Vâng, lão thân… đã đến lúc… phải ngơi nghỉ… vĩnh viễn rồi. Nhạc… thiếu hiệp, lão thân… thành thật cho… thiếu hiệp biết, bang chủ… ngày nào cũng… tưởng nhớ đến… đến thiếu… hiệp…
Bỗng nghoẹo đầu sang bên, trút hơi thở cuối cùng.
Thiết Diện Bà Bà cả Ä‘á»i hiu quạnh, căm thù kẻ gian ác, chẳng ngá» cuối cùng lại không chết dưới tay kẻ thù mà lại chết dưới tay má»™t gian tặc mà bà tưởng là kẻ nhân tâm hiệp đởm.
Nhạc Nhạn Linh thỠthẫn nhìn bà hồi lâu, mắt ngập lệ lẩm bẩm:
- Äây là con đưá»ng bắt buá»™c phải Ä‘i cá»§a Ä‘á»i ngưá»i, nhưng đúng ra không nên để cho kẻ khác quyết định. Bà bà, hãy an nghỉ Ä‘i, Nhạc Nhạn Linh này sẽ không buông tha cho lão tặc ấy đâu!
Nhạc Nhạn Linh tìm má»™t hang đá nhá», đặt thi thể Thiết Diện Bà Bà vào đó rồi dùng đá lấp cá»­a hang lại. Sau đó khắc ký hiệu lên. Xong xuôi liá»n thi triển khinh công phóng Ä‘i vá» hướng đông nam.
Bốn năm dặm đưá»ng đối vá»›i Nhạc Nhạn Linh chỉ cần thá»i gian chừng má»™t bữa cÆ¡m là đến. Chỉ thấy trước mặt là má»™t ngá»n núi xanh tươi, xung quanh núi non chập chùng, rừng tùng nhấp nhô như sóng lượn.
Nhạc Nhạn Linh đến dưới chân núi, sau một lúc quan sát địa thế, thầm nhủ:
“Sương muá»™i rõ là tâm khẩu bất nhất. Rõ ràng đã hứa vá»›i mình là từ nay sẽ không hưng binh xâm nhiá»…u võ lâm Trung Nguyên nữa, sao bây giá» lại vây hãm ngưá»i cá»§a Thiên Phụng bang tại đây thế này? Nếu mình xông thẳng vào cốc, ắt sẽ xảy ra sát phạt, hay là mình hãy lên núi Thúy Vi Phong trước xem sao!â€
Äoạn vừa định tung mình lên núi, bá»—ng nghe má»™t giá»ng sắc lạnh nói:
- Tiểu tá»­ ngươi chưa chá»t ư?
Tiếng nói không to nhưng chấn động tâm thần.
Nhạc Nhạn Linh bàng hoàng sá»­ng sốt, nhưng không phản ứng ngay. Hồi lâu má»›i chầm chậm quay ngưá»i lại, chỉ thấy má»™t mỹ phụ trung niên Ä‘ang lạnh lùng đứng ngoài hai trượng.
Nhạc Nhạn Linh rúng động cõi lòng, buột miệng kêu lên:
- á»’, ra là tiá»n bối!
Mỹ phụ cung trang cưá»i khảy:
- Ta tưởng đâu ngươi đã chết dưới Viên Sầu Nhai rồi chứ?
Thì ra mỹ phụ cung trang này chính là sư phụ cá»§a Thái Phụng Tiên Tá»­ Mai Ngá»c Sương.
Nhạc Nhạn Linh lòng hết sức bối rối, song cũng đành bấm bụng nói:
- Rất may mắn, vãn bối chưa chết, trái lại còn giải trừ hết tích độc trong ngưá»i.
- Ngươi định đi đâu thế này?
- Tìm lệnh đồ!
Mỹ phụ cung trang nghe vậy bỗng mắt rực hàn quang ghê rợn, lạnh lùng quát:
- Ả nha đầu này đã bội phản, hiện đang trừng trị ả ta sắp hồi tâm chuyển ý rồi, ngươi lại định dẫn dụ nữa sao? Hừ, ngươi tưởng lão thân dễ trêu lắm hả?
Nhạc Nhạn Linh ngẩn ngưá»i:
- Sao tiá»n bối lại chỉnh trị Sương muá»™i vậy?
- Lão thân bảo là ngươi đã chết và đưa ả ta đến hiện trưá»ng xem. Vì chứng thá»±c Ä‘iá»u ấy, lão thân còn bắt mấy tên thuá»™c hạ Mật Tông ngã trước mặt ả ta, ả ta má»›i chịu tin.
- Sau đó tiá»n bối đã bảo Sương muá»™i kéo binh gây hấn vá»›i Trung Nguyên phải không?
Mỹ phụ cung trang cưá»i khảy:
- Äâu cần lão thân phải nói, chính bản thân ả ta vì yêu ngươi nên đã hóa ra căm thù võ lâm, do đó đã quyết náo loạn Trung Nguyên.
- Vậy sao tiá»n bối lại bảo là chỉnh trị Sương muá»™i?
- Vì ả ta nói là khi nào náo loạn võ lâm Trung Nguyên đến lúc hả dạ, rồi bắt lấy tông chá»§ Mật Tông cúng tế vong linh ngươi, sau đó sẽ vÄ©nh viá»…n lui ra khá»i võ lâm, thế phát quy y!
- Vậy cÅ©ng đâu kể được là phản bá»™i tiá»n bối?
- Sao không kể được là bội phản? Lão thân muốn ả ta thống trị võ lâm và khôi phục cựu trang, ả ta không chịu!
- Khôi phục cựu trang ư?
Mỹ phụ cung trang gắt giá»ng:
- Sau khi ngươi chết, ả ta bảo là vợ cá»§a ngươi, suốt ngày chỉ mặc áo tang. Lão thân thấy chướng mắt, bảo ả ta thay bá», nhưng ả ta không chịu, vậy không phải là bá»™i phản sao?
Nhạc Nhạn Linh càng nghe càng Ä‘au lòng, lo lắng há»i:
- Vậy tiá»n bối đã chỉnh trị Sương muá»™i bằng cách nào vậy?
- Trước tiên lão thân giam ả ta lại, đích thân chỉ huy giam hãm ả tiểu nha đầu Thiên Phụng bang chá»§ cùng má»™t số thuá»™c hạ trong Bích Thảo cốc. Sau đó từ từ khuyên bảo ả ta. Nào ngỠả ta không nghe, lão thân trong cÆ¡n thịnh ná»™ đánh cho ả ta trá»ng thương.
Nhạc Nhạn Linh biến sắc mặt:
- Trá»ng thương ư?
- Nhưng lão thân biết ả ta có Xích Long Châu, không chết được đâu!
Nhạc Nhạn Linh nghe vậy, tim suýt nữa vá»t ra khá»i lồng ngá»±c, vá»™i quay ngưá»i toan phi thân lên núi.
NgỠđâu chàng vừa quay ngưá»i, mỹ phụ cung trang đã đứng ngay trước mặt chàng, mắt ngập sát cÆ¡ nói:
- Tiểu tử, ngươi định đi đâu hả?
- Äi cứu Sương muá»™i!
- Hứ, ngươi mà cứu được?
Nhạc Nhạn Linh lòng rối như tơ vò, buột miệng nói:
- Xích Long Châu, lệnh đồ đã tặng hết cho tại hạ rồi, nên…
- Sao? Ả ta dám tự ý tặng ngươi? Vậy là ả ta tự chuốc lấy cái chết..
Nhạc Nhạn Linh lấy Xích Long Châu trao ra:
- Tại hạ không lên núi nữa, chỉ xin tiá»n bối mang thuốc Ä‘i cứu Sương muá»™i được rồi!
Mỹ phụ cung trang cưá»i khảy:
- Ả ta đã tặng cho ngươi, lão thân không thích lấy đồ trong tay tiểu bối. Nếu ngươi thức thá»i vụ thì hãy mau xuống núi, bằng không lão thân sẽ cho ngươi táng thân tại đây!
Nhạc Nhạn Linh cuống lên, không nén được lạnh lùng quát:
- Xin tiá»n bối đừng bức tại hạ quá đáng!
Mỹ phụ cung trang ngẩn ngưá»i, bá»—ng cưá»i phá lên:
- Sao? Ngươi định một phen thắng bại với lão thân ư?
- Tại hạ tá»± biết không phải địch thá»§ cá»§a tiá»n bối!
- Vậy thì hãy mau cút đi!
Nhạc Nhạn Linh kiên quyết:
- Tại hạ quyết phải trao thuốc đến tay Sương muội!
- Ngươi tự tin có đủ khả năng không?
Nhạc Nhạn Linh chợt động tâm, thầm nhủ:
“Qua thân thá»§ hôm trước, mặc dù công lá»±c cá»§a mình đã hoàn toàn khôi phục, e cÅ©ng không đương cá»± nổi mấy chiêu. Chi bằng hãy đánh lừa bà ta má»™t phen, lá»§i vào trong rừng, rồi sau đó trao thuốc cho Sương muá»™i.â€
Äoạn bá»—ng nói:
- Vị huynh đài kia hãy giúp tại hạ một tay!
Äồng thá»i mắt chằm chặp nhìn ra sau lưng mỹ phụ cung trang.
Mỹ phụ cung trang thầm nhủ:
“Tiểu tá»­ này tâm kế quả là hÆ¡n ngưá»i, y Ä‘iá»m tÄ©nh thật!â€
Bèn giả vỠkhông biết, ngoảnh nhìn ra sau.
Nhạc Nhạn Linh mừng rỡ, đâu dám chậm trá»…, liá»n tung mình phóng Ä‘i vào rừng.
NgỠđâu vừa đến bìa rừng, bỗng thấy mỹ phụ cung trang từ trong đủng đỉnh bước ra. Qua thái độ ung dung kia, hiển nhiên bà ta đã đến nơi từ lâu.
Nhạc Nhạn Linh vội chững bước, thầm nhủ:
“Từ đó đến đây gần trăm trượng, vậy mà bà ta có thể tránh khá»i tầm mắt mình đến sá»›m hÆ¡n, xem ra công lá»±c cá»§a mình còn kém bà ta rất nhiá»u.â€
Mỹ phụ cung trang lạnh lùng nói:
- Nhạc Nhạn Linh, ngươi còn tài cán gì nữa không?
- Tại hạ tá»± biết còn kém tiá»n bối xa lắm!
Mỹ phụ cung trang cưá»i khảy:
- Vậy ngươi hãy cút mau đi!
Nhạc Nhạn Linh lắc đầu:
- Chưa gặp được Sương muá»™i, tại hạ không bao giá» rá»i khá»i đây! Sương muá»™i là đệ tá»­ duy nhất cá»§a tiá»n bối, chả lẽ tiá»n bối thấy chết mà không cứu sao?
- Chả lẽ ngươi muốn cứu?
- Äúng vậy!
- Ngươi qua được chặng này của lão thân không?
- Vãn bối sẵn sàng đi trước Sương muội một bước!
- Ả ta là gì của ngươi mà ngươi lại chịu hy sinh như vậy?
Nhạc Nhạn Linh thản nhiên:
- Ãi thê cá»§a tại hạ!
Mỹ phụ cung trang phá lên cưá»i:
- Tốt lắm, vậy thì lão thân thành toàn cho hai ngươi! Giá» lão thân có hai con đưá»ng cho ngươi Ä‘i, tùy ngươi chá»n lá»±a!
Nhạc Nhạn Linh kiên quyết:
- Khi chưa gặp được Sương muội, tại hạ quyết không xuống núi!
- Con đưá»ng thứ nhất là ngươi vượt qua được ải cá»§a lão thân. Chúng ta giao thá»§ má»™t cách công bằng vá»›i bản lÄ©nh cá»§a mình, đến chết má»›i thôi!
Nhạc Nhạn Linh lắc đầu:
- Con đưá»ng thứ hai thì sao?
- Ngươi đón tiếp lão thân ba chưởng!
Nhạc Nhạn Linh lặng ngưá»i thầm nhá»§:
“Tiếp bà ta ba chưởng, chẳng rõ mình còn sống nổi hay không?â€
Trầm ngâm hồi lâu, không sao trả lá»i được.
Mỹ phụ cung trang thấy vậy, mắt rá»±c sát cÆ¡, song vẫn cưá»i nói:
- Nếu ngươi liệu không chống cá»± nổi, bây giá» cÅ©ng còn có thể rá»i khá»i đây.
Nhạc Nhạn Linh đánh liá»u nói:
- Tại hạ bằng lòng tiếp tiá»n bối ba chưởng!
Mỹ phụ cung trang cưá»i khảy:
- Ngươi tự tin có thể không chết ư?
Nhạc Nhạn Linh lắc đầu:
- Không thể, tại hạ chỉ mong có thể chịu đựng được nửa giỠđể gặp Sương muội là đủ!
- Äể ả ta suốt Ä‘á»i cảm kích ngươi ư?
- Không, bảo Sương muá»™i tìm má»™t ngưá»i chồng lý tưởng khác!
Mỹ phụ cung trang vui mừng thầm nghĩ:
“Tiểu tá»­ thật là si tình, Sương nhi nhãn lá»±c khá lắm!â€
Song ngoài mặt vẫn lạnh lùng nói:
- Ngươi đã chuẩn bị xong chưa?
- Xin tiá»n bối xuất thá»§!
Mỹ phụ cung trang vung tay quát:
- Hãy tiếp chiêu!
Một luồng kình lực vô hình mạnh khủng khiếp đã xô ra.
Tài sản của phamduy88

  #50  
Old 07-04-2008, 10:19 AM
phamduy88's Avatar
phamduy88 phamduy88 is offline
Hoạt Thi Thần
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 785
Thá»i gian online: 1 ngày 6 giá» 32 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 25 Times in 20 Posts
Hồi 51

Sư đồ đồng tâm



Không có cuồng phong, không có tiếng vang rá»n, chỉ thấy cát bay đá chạy, cá» non ngã rạp, đây là luồng kình lá»±c vô hình nhưng uy mãnh tuyệt luân.
Nhạc Nhạn Linh đã từng chứng kiến võ công cá»§a đối phương, giỠđâu dám khinh suất, vá»™i vận hết toàn lá»±c vung chưởng đón tiếp, đồng thá»i đỠkhí khinh thân sẵn sàng thừa thế thoái lui nếu khi không chống chịu nổi, chỉ cần giữ mình là được rồi.
Chỉ nghe “bộp†một tiếng vang khẽ, kèm theo một tiếng hự khẽ của Nhạc Nhạn Linh, cát đá tung lên một chút, đó là do chưởng kình của Nhạc Nhạn Linh gây ra.
Nhạc Nhạn Linh liên tiếp thoái lui sáu bước dài, sau cùng không ká»m chế nổi ngồi bệt xuống đất, khí uất nghẽn nÆ¡i ngá»±c, hai tay ê ẩm khó nhấc lên nổi, biết mình đã thá» ná»™i thương.
Mỹ phụ cung trang thấy vậy cũng thoáng kinh ngạc, thầm nhủ:
“Thật không ngá» y lại có công lá»±c thế này, Sương nhi chẳng qua cÅ©ng chỉ có vậy mà thôi!â€
Nhạc Nhạn Linh cố cất một hơi chân khí, đứng bật dậy vận công hoạt động hai tay, đoạn chậm bước tiến tới lại chỗ cũ.
Mỹ phụ cung trang lạnh lùng nói:
- Ngươi cần nghỉ ngơi bao lâu?
Nhạc Nhạn Linh nhếch môi cưá»i:
- Nghỉ quá lâu thì tiá»n bối không chịu chá», còn nghỉ ít thì vãn bối có hại vô ích, tiá»n bối xuất thá»§ Ä‘i, vãn bối đã chuẩn bị xong rồi!
Mỹ phụ cung trang cưá»i khảy:
- Chỉ sợ ngươi không còn tiếp nổi chiêu này nữa!
- Tại hạ chết cũng không hối tiếc!
Mỹ phụ cung trang cắn răng quát:
- Tiếp chiêu đây!
Äoạn song chưởng cùng lúc vung ra. Má»™t luồng kình lá»±c ngạt thở đã ập đến trước ngá»±c Nhạc Nhạn Linh, có lẽ chưởng này bà ta đã sá»­ dụng toàn lá»±c.
Nhạc Nhạn Linh cả kinh, vá»™i vận hết công lá»±c toàn thân vung chưởng đón tiếp. “Bùng†má»™t tiếng vang rá»n, không có tiếng há»± Ä‘au đớn, chỉ nghe “phịch†má»™t tiếng cá»§a thân ngưá»i rÆ¡i xuống đất, sau đó hoàn toàn im lặng.
Mỹ phụ cung trang đưa mắt nhìn Nhạc Nhạn Linh nằm bất động trên mặt đất cách ngoài tám thước, lòng thầm nhủ:
- Thật không ngỠtrong lúc thỠthương mà chưởng lực của y cũng còn uy mãnh đến vậy!
Nhạc Nhạn Linh gắng gượng ngồi dậy, máu tươi từ khóe miệng tuôn ra ròng ròng, chứng tá» thương thế rất là trầm trá»ng.
Mỹ phụ cung trang cố nén niá»m Ä‘au trong lòng, lạnh lùng nói:
- Nhạc Nhạn Linh, ngươi còn chịu được mấy chưởng nữa?
Nhạc Nhạn Linh cố gắng đứng lên, chậm chạp tiến tới mấy bước nói:
- Tiá»n bối, chúng ta đã giao kết ba chưởng. Hãy còn má»™t chưởng, tiá»n bối bảo là còn chịu được mấy chưởng là sao?
Mỹ phụ cung trang cưá»i khảy nói:
- à lão thân nói là nửa chưởng hay một chưởng? Hơặc là một chưởng cũng không tiếp thì sao?
Nhạc Nhạn Linh lạnh lùng nói:
- Äã giao kết má»™t chưởng thì tại hạ phải tiếp má»™t chưởng!
- Ngươi tự tin còn tiếp được ư?
- Vãn bối đã nói rồi, dù phải chết trên núi Thúy Vi phong này vãn bối cÅ©ng không có gì hối tiếc, tiá»n bối hà tất há»i nhiá»u làm gì!
Mỹ phụ cung trang không tức giận, chỉ cưá»i nói:
- Ngươi thật là không thức thá»i vụ!
- Tiá»n bối nói vậy là sao?
- Nếu ngươi thức thá»i vụ, lẽ ra nên sá»›m đào tẩu, lão thân đã nói rồi, hai viên Xích Long Châu đã tặng cho ngươi, hiện ngươi Ä‘ang thá» trá»ng thương, còn có thể chữa khá»i, nếu ngươi còn định lên núi, e rằng ngươi sẽ thật sá»± Ä‘i trước Sương nhi má»™t bước!
- Tiá»n bối nghÄ© vãn bối là hạng ngưá»i tham sinh úy tá»­ sao?
- Äành rằng sống chẳng gì đáng vui mừng, chết chẳng đáng lo sợ, nhưng cái chết có lúc nặng như Thái SÆ¡n, cÅ©ng có lúc nhẹ như lông hồng. Ngươi chết thế này theo lão thân thì là nhẹ như lông hồng!
- Ha ha… Nhẹ như lông hồng, tiá»n bối lầm rồi. Tục ngữ có câu “Vợ chồng như chim liá»n cánh,†mắt thấy vợ mình chết bởi tay kẻ khác mà không cứu, theo vãn bối thì đó là sống má»™t cách nhục nhã.
- Nếu như ngươi không yêu Sương nhi, vậy chẳng phải chết một cách oan uổng vì câu nói đó ư?
Nhạc Nhạn Linh nói:
- Ngược lại vãn bối rất yêu Sương muội!
- Vậy ngươi nhất định chá»n lấy con đưá»ng chết ư?
Nhạc Nhạn Linh cưá»i ngạo nghá»…:
- Xin má»i tiá»n bối hãy xuất thá»§, vãn bối tuy biết rõ chưởng này khả năng chết nhiá»u hÆ¡n sống nhưng không muốn giữa chừng sợ chết bá» Ä‘i!
Äoạn hít má»™t hÆ¡i chân khí, cố đỠtụ chân lá»±c còn lại lặng thinh chá» mỹ phụ cung trang xuất thá»§.
Mỹ phụ cung trang thầm vui mừng nói:
- Trên Ä‘á»i lại có má»™t kẻ chí tình đến vậy, Sương nhi quả đã không nhìn lầm ngưá»i. Mình hãy hư xuất má»™t chiêu rồi để cho hai vợ chồng gặp gỡ nhau thôi!
Äoạn bèn vá» quát:
- Thôi được, lão thân thành toàn ngươi, tiếp chiêu!
Dứt lá»i đã vung tay xuất chưởng, song chỉ sá»­ dụng bốn thành công lá»±c.
Nhạc Nhạn Linh thấy vậy liá»n vung song chưởng đón tiếp, chỉ nghe “bùng†má»™t tiếng, Nhạc Nhạn Linh bật lùi bảy bước, há miệng phún ra ba ngụm máu tươi, ngưá»i chao đảo má»™t lượt, suýt nữa đã ngã nhào.
Chưởng này tuy mỹ phụ cung trang chỉ vận dụng bốn thành công lực, nhưng đối với Nhạc Nhạn Linh trong lúc đã thỠthương cũng rất là hung mãnh, cố gắng lắm mới không ngã quỵ.
Mỹ phụ cung trang xót xa thầm nhủ:
“Mình xuất thá»§ mạnh quá rồi!â€
Song ngoài mặt vẫn lạnh lùng nói:
- Thôi ngươi đi đi!
Nhạc Nhạn Linh thỠthẫn nhìn mỹ phụ cung trang, khom mình thi lễ nói:
- Äa tạ tiá»n bối đã nương tay cho!
Mỹ phụ cung trang cưá»i khảy:
- Thật chẳng ngỠNhạc Nhạn Linh ngươi cũng biết cảm tạ kẻ khác!
Nhạc Nhạn Linh cưá»i chua chát:
- Äây là lần đầu tiên và có lẽ cÅ©ng là lần cuối cùng!
Äoạn chầm chậm quay ngưá»i, lê từng bước trÄ©u nặng lên núi, dáng vẻ trông thật thê lương.
Mỹ phụ cung trang dõi mắt trông theo, lẩm bẩm:
- Lão thân đã giao Sương nhi cho ngươi, từ nay chẳng còn mong y xưng bá giang hồ, hùng cứ ngũ nhạc nữa! Ôi, dẫu sao cũng là phụ nữ, Sương nhi phải có tổ ấm của riêng mình thôi!
Vừa dứt lá»i, bên cạnh bá»—ng vang lên má»™t giá»ng dịu dàng nói:
- Phương muội cảm thấy tổn thất quá to lớn phải không?
Mỹ phụ cung trang nghe tiếng, vẻ lạnh lùng trên mặt liá»n biến mất, giá»ng não ná» nói:
- Lăng ca lại mai mỉa muội nữa rồi!
Äoạn chầm chậm quay ngưá»i, chỉ thấy má»™t văn sÄ© trung niên Ä‘ang đứng cách chừng hai thước.
Văn sĩ trung niên nghe vậy cả kinh vội nói:
- Phương muội chớ hiểu lầm, ngu huynh đâu bao giỠdám mỉa mai Phương muội!
Mỵ phụ cung trang cưá»i:
- Xem Lăng ca kìa, làm gì mà cuống lên thế này?
Văn sĩ trung niên vẫn chưa yên tâm:
- Phương muội không hiểu lầm thật chứ?
Mỹ phụ cung trang cưá»i ảo não:
- Chúng ta Ä‘á»u đã lá»›n tuổi rồi, Lăng ca nghÄ© tính muá»™i vẫn như xưa hay sao? Ôi, nghÄ© năm xưa chỉ vì má»™t lúc bốc đồng đã làm lỡ mất ba mươi năm nữa, thật là má»™t khoảng thá»i gian dài hiu quạnh biết bao!
Dứt lá»i, hai giá»t lệ đã lăn dài trên má, sà vào lòng văn sÄ© trung niên, nghẹn ngào nói:
- Lăng ca không bao giá» rá»i xa muá»™i nữa thật không?
Văn sÄ© trung niên không đáp, siết chặt mỹ phụ cung trang vào lòng, đôi môi nóng bá»ng nhanh như chá»›p in lên môi bà.
Mỹ phụ cung trang vùng nhẹ, nhưng lại ngưng ngay, nhẹ đưa tay lên bá vào cổ văn sĩ trung niên.
Äây là nụ hôn đầu tiên giữa hai ngưá»i, và nụ hôn này khiến hỠđã phải chỠđợi suốt ba mươi năm dài.
Sá»± hiểu lầm cá»§a ba mươi năm trước giữa má»™t nữ sát nhân vá»›i má»™t vệ đạo kỳ hiệp cÅ©ng đã tan biến trong vô hình bởi nụ hôn này. Không cần giải thích cÅ©ng chẳng cần tỉ tê tâm sá»±, bởi trong lòng há» Ä‘á»u đã thấu hiểu, chẳng cần phải vậy.
Má»™t hồi thật lâu, mỹ phụ cung trang má»›i rá»i môi ra, áp má vào mặt văn sÄ© trung niên, dịu dàng nói:
- Lăng ca, rồi đây chúng ta sẽ đi đâu?
Văn sÄ© trung niên cưá»i:
- Phương muội quyết định đi!
Mỹ phụ cung trang nũng nịu:
- Lăng ca quyết định mới phải!
- Phương muá»™i chịu vâng lá»i rồi ư?
- Muá»™i không vâng lá»i Lăng ca bao giá» kia chứ?
Văn sÄ© trung niên cưá»i:
- Chuyện xưa không kể, chỉ nói vá» hôm trước trên Viên Sầu nhai, lúc ấy nếu ngu huynh mà không nhanh chân, có lẽ đã táng mạng dưới tay muá»™i rồi, lại còn nói là vâng lá»i ư?
- Muội đâu có chủ tâm đả thương Lăng ca!
- Qua kinh nghiệm khi xưa, ngu huynh không dám tin đâu!
Mỹ phụ cung trang thở dài thương cảm:
- Lăng ca còn hoài hận chuyện xưa ư?
Văn sĩ trung niên giật mình, vội nói:
- Äâu có, ngu huynh chỉ nói đùa thôi!
Äoạn lại hôn nhẹ má»™t cái lên má mỹ phụ cung trang.
Mỹ phụ cung trang vùng khá»i vòng tay văn sÄ© trung niên, phụng phịu:
- Rõ là thiếu đứng đắn, thôi đi!
Vẻ ngây thơ e ấp hệt như một thiếu nữ đôi mươi.
Văn sÄ© trung niên cưá»i giả lả:
- Thôi thôi, chúng ta hãy mau đi xem Nhạc Nhạn Linh đã ra sao rồi!
Äoạn nắm lấy tay mỹ phụ cung trang phóng Ä‘i vào rừng.
Mỹ phụ cung trang nhẹ nép mình vào vòng tay văn sÄ© trung niên, nhoẻn cưá»i nói:
- Lăng ca quan tâm cho y quá nhỉ?
Văn sÄ© trung niên cưá»i cưá»i:
- Chẳng hiểu sao ngu huynh lại cảm thấy rất là quý mến y, hôm trước ở Phi Vân trại, thấy y liá»u lÄ©nh giao chiến vá»›i NgÅ© Nhạc thần quân, suýt nữa ngu huynh đã ra mặt giúp y rồi!
- Rồi Lăng ca có ra mặt không?
- Không, ngu huynh chỉ truyá»n âm nói là y có độc tố trong ngưá»i, công lá»±c chưa hồi phục, hãy toan tính kế hoạch lâu dài! Y cÅ©ng rất biết vâng lá»i!
Dứt lá»i đã tung mình lên ngá»n cây.
Hãy nói vá» Nhạc Nhạn Linh, sau khi rá»i khá»i mỹ phụ cung trang, chàng má»™t lòng má»™t dạ muốn nhanh chóng được gặp Thái Phụng Tiên Tá»­ Mai Ngá»c Sương để trao trả Xích Long Châu cho nàng trước khi chết, còn vá» sá»± sống cá»§a mình thì chàng không há» bận tâm.
Nhạc Nhạn Linh bước thấp bước cao Ä‘i trong cá» hoang loạn thạch, té ngã bò dậy, bò dậy rồi té ngã chẳng biết bao nhiêu lần má»›i ra khá»i rừng tùng, trước mặt chàng là má»™t thảo nguyên.
Nhạc Nhạn Linh thở phào má»™t hÆ¡i dài, ngước nhìn thấy mặt trá»i đã lặn, bất giác chua chát lẩm bẩm:
- Chỉ mấy dặm đưá»ng núi ngắn ngá»§i mà mình đã phải Ä‘i biết bao lâu!
Äoạn vừa định cất bước, bá»—ng nghe sau lưng có tiếng quát vang:
- Tiểu tử, ngươi đi đâu?
Dứt tiếng, hai quái nhân mình trần và mặt mày vằn vện đã đáp xuống trước mặt chàng.
Nhạc Nhạn Linh sá»­ng sốt, nhếch môi cưá»i nói:
- Hai vị phải chăng là thuộc hạ của Thái Phụng Tiên Tử?
Hai gã đại hán lạnh lùng:
- Ngươi chỉ cần cho biết ngươi đến đây để làm gì là được rồi!
- Tại hạ cần gặp tiên tử!
Gã đại hán bên phải thấy Nhạc Nhạn Linh tóc tai rối bá»i, sắc mặt trắng bệch và khóe môi rỉ máu, dáng vẻ hết sức thảm não, bèn không tin cưá»i khảy nói:
- Ngươi sao không soi gương thá»­ xem, ngươi vậy mà cÅ©ng đòi gặp bang chá»§ bá»n ta ư?
Nhạc Nhạn Linh ngẩn ngưá»i:
- Bang chủ ư? Nàng ta đã trở thành bang chủ từ lúc nào vậy?
Äại hán bên trái cưá»i khảy:
- Ngươi chẳng phải muốn gặp bang chá»§ bá»n ta là gì? Vậy thì Ä‘i mau!
Nhạc Nhạn Linh mỉm cưá»i:
- Xin hai vị hãy Ä‘i trước dẫn đưá»ng cho!
Äại hán bên phải cưá»i to:
- Äó là lẽ đương nhiên, chẳng những dẫn đưá»ng mà còn khiêng ngươi lên nữa đấy!
Nhạc Nhạn Linh nghe giá»ng Ä‘iệu đối phương không có thiện ý, bèn cưá»i lạnh lùng nói:
- Tại hạ không dám phiá»n hai vị khiêng cho!
Dứt lá»i cất bước Ä‘i tá»›i.
Nào ngỠchàng vừa cất bước, bỗng nghe sau lưng vang lên tiếng quát:
- Nằm xuống ngay!
Rồi thì hai luồng kình phong đã trúng vào huyệt Kiên Tĩnh của chàng, khiến chàng lập tức mất hết sức đỠkháng.
Äại hán bên trái quay vá» phía rừng lá»›n tiếng nói:
- Các ngươi đâu, hãy đưa tên tiểu tử này đến cho bang chủ phân xử!
Lập tức, bốn trang hán tử tuổi chừng ba mươi từ trong rừng phóng ra, xúm nhau khiêng Nhạc Nhạn Linh lên núi.
Lát sau đã đến trước má»™t cá»­a động đá trắng, chỉ thấy hai thiếu nữ mặt vằn vện đứng trước cá»­a động, hiển nhiên là ngưá»i giữ nhiệm vụ canh gác.
Bốn gã tráng hán đặt Nhạc Nhạn Linh xuống, má»™t ngưá»i trong số hướng vá» phía hai thiếu nữ mặt vằn khom mình nói:
- Xin hai vị cô nương bẩm báo với bang chủ là đã bắt được một gian tế!
Thiếu nữ bên phải nói:
- Các vị hãy chỠchốc lát!
Äoạn liá»n Ä‘i nhanh vào động.
Lát sau, bốn tỳ nữ áo trắng từ trong động đi ra, theo sau là Thái Phụng Tiên Tử, mình mặc áo tang.
Chỉ thấy nàng mày liễu chau chặt, ánh mắt ngập đầy sầu đau, đi đến cửa động lạnh lùng nói:
- Gian tế đâu?
Bốn gã tráng hán vội quỳ xuống nói:
- Chính là ngưá»i này đây!
Thái Phụng Tiên Tá»­ đưa mắt nhìn, liá»n sá»­ng sốt kêu lên:
- Ồ, chàng đó ư?
Rồi thì đứng thừ ra như kẻ mất hồn khiến má»i ngưá»i Ä‘á»u bàng hoàng thắc mắc, chẳng hiểu việc gì đã xảy ra.
Bỗng, Thái Phụng Tiên Tử reo lên:
- Linh ca, ai đã đả thương Linh ca đến nông nổi này, hãy cho tiểu muội biết, hãy cho tiểu muội biết!
Dứt lá»i đã phi thân ra khá»i động, bồng Nhạc Nhạn Linh vào lòng và giải khai huyệt đạo cho chàng.
Nhạc Nhạn Linh thở hắt ra một hơi dài:
- Sương muội không có thỠthương ư?
Mai Ngá»c Sương lắc đầu:
- Không, tiểu muá»™i chưa từng thá» thương bao giá»!
Nhạc Nhạn Linh nhìn nàng toàn thân tang phục, lòng nghe vô vàn cảm khái, đưa tay nhẹ vuốt tóc nàng, cất giá»ng nặng ná» nói:
- Vì sao Sương muội lại mặc tang phục thế này? Ôi!
Thái Phụng Tiên Tử nghẹn ngào nói:
- Sư phụ bảo Linh ca đã chết rồi!
Nhạc Nhạn Linh lắc đầu, cưá»i ảo não:
- Lần trước kia là giả, nhưng lần này có lẽ là thật rồi!
Trong khi nói, máu tươi lại từ trong miệng trào ra, màu máu có chút tím đen, hiển nhiên đó là máu ứ.
Thái Phụng Tiên Tử thấy vậy hoảng kinh, cũng chẳng màng đến máu bẩn, đưa tay lên lau vết máu nơi khóe miệng chàng, kiên quyết phủ nhận:
- Không bao giá» Linh ca lại nhẫn tâm rá»i xa tiểu muá»™i, phải không Linh ca?
Nhạc Nhạn Linh uể oải nói:
- Phải, ngu huynh không bao giá» muốn rá»i xa Sương muá»™i, bởi… bởi vì Sương muá»™i là… vợ cá»§a ngu huynh…
Tiếng nói yếu dần, sau cùng đã ngưng bặt.
Thái Phụng Tiên Tử bàng hoàng bối rối, bật khóc nức nở.
Ngay khi ấy, bỗng một tiếng nói vang lên bên tai Thái Phụng Tiên Tử:
- Sương nhi, trong mình có hai viên Xích Long Châu, hãy đưa y vào động Ä‘iá»u trị nhanh lên, kẻo muá»™n sẽ không còn kịp nữa!
Thái Phụng Tiên Tử cũng chẳng màng đến tiếng nói đó là của ai, bồng ngay Nhạc Nhạn Linh phóng nhanh vào động.
Những ngưá»i hiện diện thảy Ä‘á»u chẳng hiểu ất giáp gì cả, cùng ngÆ¡ ngẫn nhìn nhau.
Tài sản của phamduy88

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
âåòåð, áîóëèíã, äóøåâûå, huyet chuong thanh tam, that da tuyet vnthuquan

Ãiá»u Chỉnh


©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™