|
|
31-08-2008, 09:08 AM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
ChÆ°Æ¡ng 6
Buổi sáng ở bến xe gió lạnh nhÆ° ná»—i buồn lÆ°á»›t trên da thịt. Tôi dá»ng dÆ°ng trÆ°á»›c giá» khởi hà nh. Cảm giác xôn xao của những lần Ä‘i trÆ°á»›c không còn nữa. Tôi Ä‘i vì phải Ä‘i, thế thôi. Chuyến Ä‘i không còn thÃch thú vá»›i tôi nữa.
Tuế quay sang há»i tôi :
- Sao bạn? Có gì mà buồn ngơ ngẩn thế?
- Chả có gì. Thấy bình thÆ°á»ng. Má»™t ngà y nhÆ° má»i ngà y.
Thuáºn dòm Nga cÆ°á»i. Giá»ng Huế của Nga nghe tháºt đặc biệt. Anh em Tuế giống nhau ở khuôn mặt. Tuế thÆ°Æ¡ng em. ThÆ°Æ¡ng rất má»±c. Cà ng gần vá»›i tình thÆ°Æ¡ng của ngÆ°á»i khác, tôi cà ng cảm thấy đắng cay cho số pháºn mình.
- Anh Lam kÃn đáo lắm. Vui buồn không ai biết được. Hôm nay phải khác vá»›i má»i ngà y chứ.
- Chiá»u nay tá»›i Äà Lạt, anh chị tha hồ nhé.
Giá»ng cÆ°á»i khúc khÃch không là m tôi vui theo. Tá»± nhiên tôi không còn muốn Ä‘i nữa. Gặp Hạ. Äể là m gì? Tôi có thể hình dung ra cuá»™c gặp gỡ. Sống mấy ngà y ngượng ngáºp, lÆ¡ ngÆ¡ rồi vá». Tôi im lặng hút thuốc và nhắp từng ngụm cà phê. Buổi sáng ở bến xe má»›i thấy Ä‘á»i sống tấp náºp. Há» Ä‘i và vá». Những chuyến Ä‘i nhÆ° thế đã xảy ra. Xảy ra mãi. Rồi còn lại những gì. Tôi báºt cÆ°á»i là m Tuế ngạc nhiên.
- Mấy giỠTuế?
Tuế nhìn đồng hồ :
- MÆ°á»i lăm phút nữa khởi hà nh.
- Uống nÆ°á»›c Ä‘i mấy cô. Ngồi đó mà cÆ°á»i. Xe chạy bây giá».
- Anh Lam trông buồn cÆ°á»i quá. Sáng nay anh là m sao ấy?
- Tôi không nháºn ra tôi nữa là .
- Nổi chứng rồi.
Thuáºn, Nga, Tuế vui vẻ xoay câu chuyện quanh tôi. Trong khi tôi muốn được thảnh thÆ¡i trong ý nghÄ©. Chút nữa lên xe ra khá»i thà nh phố tôi sẽ ngủ má»™t giấc. Mong khi thức dáºy sẽ thấy núi đồi Äà Lạt. Tôi mong Æ°á»›c khi lên đèo sẽ gặp sÆ°Æ¡ng mù bay nhÆ° mÆ°a bụi. Nhìn những chuyến xe nhá» nhắn mà u xám tro sắp hà ng vá»›i nhau thà nh má»™t dãy. Những chuyến xe nối khoảng Ä‘Æ°á»ng dà i ba trăm cây số, nối hai thà nh phố cách xa bằng bao nhiêu sÆ°Æ¡ng khói mây trá»i. Tôi không thể bùi ngùi nhá»› lại chuyến Ä‘i lần đầu vá»›i Tưởng. Lần đó, tôi chÆ°a biết gì vá» Äà Lạt. Thà nh phố ấy nhÆ° hãy còn trong má»™ng tưởng. Má»™t đêm giáng sinh xa xÆ°a chÆ°a thể quên. Äôi mắt của Hạ ngâm sâu trong đáy hồ buồn. Mái tóc Hạ bay dạt. Tình yêu không thà nh má»™t bóng dáng lá»›n, nó trùng lấp và o sÆ°Æ¡ng mù. Rồi nó sẽ tan. Tôi bùi ngùi khi nghÄ© nhÆ° váºy.
Tuế trả tiá»n. Chúng tôi sá»a soạn ra xe. Trên xe đã có mấy ngÆ°á»i ngồi sẵn. Tôi ngồi ghế trÆ°á»›c. Tuế, nga và Thuáºn ngồi ở băng sau. Xe khởi hà nh đúng tám giá». Lúc đó tôi bá»—ng thấy nhá»› Sà i Gòn, nhá»› tá»›i má»™t ngÆ°á»i yêu cÅ© nà o đó. Mối tình thÆ¡ dại ấy đã chết theo những chiếc lá thay mà u. Tôi có gặp “cô bé mắt to†mấy lần ở đây, không ngá» ngÆ°á»i con gái nhÆ° má»™t loà i chim nhá» bé trÆ°á»›c kia bây giá» trở thà nh má»™t thiếu nữ sà nh Ä‘á»i. Tôi cà ng ngạc nhiên hÆ¡n nữa khi cô bé ấy vẫn còn Ä‘i há»c. Cổng trÆ°á»ng bao giá» cÅ©ng đầy lá xanh. NgÆ°á»i há»c trò thÆ¡ ngây năm xÆ°a bây giá» nhÆ° má»™t chiếc lá và ng rÆ¡i xuống Ä‘Æ°á»ng, bao nhiêu mÆ°a nắng đã phủ lên. Tà áo đã không còn thÆ¡m mùi má»±c. Äã hết má»™t thá»i là m há»c trò con gái. Tôi nhìn cổng trÆ°á»ng im đóng vá»›i những hà ng dÆ°Æ¡ng liá»…u rÅ© bóng trong vuông sân chÆ¡i. Hình bóng cô bé hiện đến tháºt tá»™i tình.
Tuế quay sang há»i tôi :
- Nhá»› ngÆ°á»i xÆ°a chứ Lam?
- Äang nhá»› má»™t chút.
- Buồn không.
- Bình thÆ°á»ng. Không vui cÅ©ng không buồn.
Ngồi bên cạnh tôi là hai gã thanh niên. Băng trÆ°á»›c gần tà i xế là hai cô gái. Cả hai có vẻ vừa thi Ä‘áºu xong nên mặt mÅ©i tÆ°Æ¡i rói, được gia đình cho Ä‘i Äà Lạt dưỡng sức. Lúc ở bến xe, tôi thấy bà mẹ chạy theo dặn từng ly từng tÃ. Tôi đã bảo vá»›i Tuế, chắc là hai cô tiểu thÆ° khuê các. Chúng tôi cÆ°á»i thầm vá»›i nhau. Xe ra xa lá»™. Nắng đã chói mắt. Tôi ngồi phÃa ngoà i, dá»±a tay và o cá»a nhìn ra hai bên Ä‘Æ°á»ng Sà i Gòn ở lại đằng sà u lÆ°ng vá»›i những góc phố vụt qua, biến mất. Tôi cảm thấy buồn ngủ. Và tôi nhắm mắt. Tôi ngủ dáºt dá» cho đến khi xe ngừng hẳn lại. Tuế nói lá»›n :
- Gì váºy bác tà i?
Bác tà i lắc đầu :
- ChÆ°a biết. NhÆ°ng có lẽ kẹt Ä‘Æ°á»ng.
- Xe kẹt đông quá.
Tôi nghiêng đầu ra ngoà i nhìn thấy má»™t dãy xe nối Ä‘uôi nhau dà i đến mút mắt. Mấy ngÆ°á»i cảnh sát đứng từ xa án ngữ giữa Ä‘Æ°á»ng. Không chiếc xe nà o được phép tiến lên. Bác tà i xế tắt máy ôm vÆ¡ lăng ngồi đợi. Nắng hâm hấp nóng trong xe. Tôi mở cá»a bÆ°á»›c xuống. Tuế xuống theo. Thuáºn lo lắng há»i :
- Liệu có đi được không?
Tôi cÆ°á»i :
- Là m sao biết được. Không Ä‘i được thì trở vá».
- Lên trên kia xem.
Tuế bỠđi. Bác tà i nói :
- Cứ chá». Chừng nà o cho Ä‘i thì mình Ä‘i.
- Chừng nà o hả bác?
- Có khi lâu. Có khi chừng một hai tiếng đồng hồ.
- NhÆ° thế cÅ©ng má»i ruá»™t rồi.
- Xui quá.
- Äi không coi ngà y.
Tôi nói vá»›i Thuáºn :
- Hôm nay đúng thứ sáu mà u lại ngà y mÆ°á»i ba tây. Không xui cÅ©ng uổng.
Trá»i bá»—ng đổ mÆ°a. Không lá»›n lắm, nhÆ°ng má»i ngÆ°á»i kéo hết lên xe. Tôi quay kiếng. Không khà ngá»™t ngạt khó thở. Nhìn ra hai bên Ä‘Æ°á»ng cây cá» lÆ¡ nhÆ¡ hoang dã. MÆ°a giăng giăng nhÆ° sÆ°Æ¡ng mù những sá»›m mai trá»i Äà Lạt. Tuế nói chuyện vui đùa trong xe. Hai ngÆ°á»i con gái ngồi phÃa trÆ°á»›c luôn nhai thức ăn trong miệng. Nga ngồi buồn nhìn mÆ°a. Tôi cÆ°á»i bảo Nga :
- Không Ä‘i Äà Lạt được rồi, cô bé có buồn không?
- Sợ anh Lam buồn thôi.
- Anh chỉ mong được quay vá».
Bác tà i xế bảo :
- Chá» khoảng hai tiếng trở Ä‘i, nếu không Ä‘i được mình quay vá».
- VỠsớm đi bác.
- Äâu có được. Äi má»™t Ä‘oà n xe. Há» quay vá», mình má»›i vỠđược. Vá» trÆ°á»›c nếu thông Ä‘Æ°á»ng, tôi bị cá»± ghê lắm.
NgÆ°á»i con gái ngồi phÃa trÆ°á»›c bá»—ng lên tiếng :
- ChỠđi bác ơi.
Tôi cÆ°á»i :
- Hai cô có vẻ khoái Äà Lạt. Tôi sợ không Ä‘i được, ngồi đây chá» phà thá»i gian thôi.
- Äằng nà o cÅ©ng mất nguyên má»™t ngà y rồi.
- Bây giá» trở vá» mình còn buổi chiá»u, có thể Ä‘i ciné.
- Xem hết phim rồi. Nếu không đi được, ngà y mai tôi đi Cấp.
- Váºy Ä‘i Cấp vui hÆ¡n Ä‘i Äà Lạt.
Cô gái cÆ°á»i. Tuế nhìn tôi nheo mắt. MÆ°a tạnh dần. Tôi quay kiếng xe xuống. Má»i ngÆ°á»i lại ùa xuống đứng dá»c hai bên đưòng chỠđợi. Thuáºn và Nga cÅ©ng xuống Ä‘i tá»›i má»™t khoảng đất trống. Hai ngÆ°á»i định Ä‘i dạo nhÆ°ng không ngá» trá»i má»›i mÆ°a xong cát Æ°á»›t bám chặt gót già y. Những dấu chân sâu, mắc dÃnh trong cát Ä‘á». Hai ngÆ°á»i loay hoay má»™t chút rồi bÆ°á»›c ra khá»i khoảng đất lầy đó, rồi cùng nhau dùng que xoi những chá»— đất dÃnh. Tôi và Tuế ngồi trên xe hút thuốc. Tôi nói vá»›i Tuế.
- Chả khoái Ä‘i chút nà o. Chỉ mong vá».
- Ráng chỠtới trưa xem. Thế nà o cũng đi được. Trên đó chắc Hạ đang mong.
- Buồn quá. Không muốn đi nữa.
- Tại sao buồn. Kỳ váºy?
- Chán Ä‘á»i.
- Thôi chứ bạn. Tớ còn có mấy ngà y phép.
Tôi và Tuế cùng cÆ°á»i. Nắng bắt đầu gắt. Tôi thấy khó chịu trong ngÆ°á»i chỉ mong ông tà i xế quay xe trở vá». Thuáºn và Nga mang vá» mấy bịch nÆ°á»›c. Tuế cÆ°á»i há»i :
- Mua ở đâu tà i váºy?
- NgÆ°á»i ta bán đằng kia.
- Tưởng đã chết khát ở đây.
- Bây giỠchỉ lo chết đói. Trưa nay ăn cơm ở đâu?
Tuế chồm lên băng trÆ°á»›c, ngó thấy mấy khúc bánh mì của hai cô gái. Vá»™i cÆ°á»i :
- Äừng lo. Có bánh mì nhiá»u lắm. Thế nà o tao vá»›i mà y cÅ©ng được chia cho má»™t khúc.
Thuáºn đấm và o hông Tuế. Hai cô gái phÃa trÆ°á»›c dÆ°á»ng nhÆ° ngượng, vá»™i lấy mấy tá» báo che mấy khúc bánh mì lại. Tôi hút ống nÆ°á»›c nhÆ° má»™t đứa trẻ con. Tôi không biết hôm nay ở Sà i Gòn TÆ°á»ng Vân là m gì. Ngồi trong phòng khách hay Ä‘i dạo ngoà i vÆ°á»n. Trong căn nhà đó Vân quá bé nhá». Cô Ä‘Æ¡n. Thui thủi Ä‘i ra Ä‘i và o nhÆ° con mèo. Tôi bá»—ng nói :
- Nếu không đi được thì là m sao Tuế?
- Không Ä‘i thì quay vá».
- Ngà y mai có đi không?
- Thôi. Mệt rồi. Ở Sà i Gòn chÆ¡i cho hết mấy ngà y phép. Hẹn vá»›i Äà Lạt khi khác. Chỉ có Nga là tiếc. Mất má»™t dịp để là m quen vá»›i Äà Lạt.
- Huế cũng đẹp chán phải không Nga?
Thuáºn cÆ°á»i :
- Nga giá»›i thiệu cho anh Lam má»™t ngÆ°á»i bạn Ä‘i. Lúc nà o cÅ©ng than là cô Ä‘Æ¡n, buồn bã, chán Ä‘á»i mà Äà Lạt có kẻ chá», Sà i Gòn có ngÆ°á»i mong.
- Kê tôi vừa vừa chứ cô.
- Anh nhÆ° thế má»›i đáng Ä‘á»i.
- Chưa bao giỠanh cô đơn hơn lúc nà y.
Thuáºn nguýt dà i :
- Thôi xin ông đi.
Bác tà i bỗng trở vỠnói :
- Thá» Ä‘i Ä‘Æ°á»ng khác xem qua được không.
- ÄÆ°á»ng nà o bác?
- ÄÆ°á»ng tắt, trong kia.
- Nếu không đi được nữa thì sao?
- Không đi thì ở đó chỠluôn. Trên đó có quán cơm.
Bác lái xe vòng qua tay trái, theo má»™t con Ä‘Æ°á»ng đá xanh lởm chởm Ä‘i và o má»™t xóm nhà đông đúc. Tôi có thể Ä‘Æ°a tay ra hái những lá dâm bụt trÆ°á»›c má»—i cổng nhà . Hoa dâm bụt nở Ä‘á». Nhà nà o cÅ©ng có hà ng rà o dâm bụt. MÆ°a lại lắc rắc ngoà i cá»a xe. Trá»i buồn nhÆ° má»™t tấm mà n cá»a mà u sẫm. Chạy hết con Ä‘Æ°á»ng nhá» ra con Ä‘Æ°á»ng lá»›n. NhÆ°ng ở đây cÅ©ng có cảnh sát giao thông gác, bắt xe phải quay vòng lại. MÆ°a Ä‘á»™t nhiên lá»›n. MÆ°a vá»— trên mui xe nghe nhÆ° tiếng đá rÆ¡i. PhÃa trÆ°á»›c mù mịt. Bác tà i xế dừng xe lại. Trong xe không ai nói vá»›i ai má»™t lá»i nà o. Mãi má»™t lúc sau Tuế má»›i nói :
- Không thấy một quán ăn nà o hết bác tà i ơi, chắc tụi tui chết đói.
- Tạnh mưa tìm sẽ thấy.
Tôi nói :
- Quay vỠSà i Gòn là chắc ăn nhất.
- Có ai chá» mà nôn nao vá» dữ váºy anh Lam?
- Không đi được thì vỠchứ bộ.
- Anh đánh Ä‘iện cho ngÆ°á»i ta chá». Bây gá» lại không muốn Ä‘i. Tà n nhẫn váºy.
Thuáºn cá»± tôi. Không khà trong xe bịt bùng cà ng là m tôi khó chịu. Tôi ngồi im. Mong má»™t chút nữa được quay vá» nhà nằm cho hết buổi chiá»u. NhÆ°ng mÆ°a má»—i lúc má»™t lá»›n. Nhà có cá»a hai bên Ä‘Æ°á»ng và cây lá cÅ©ng má» Ä‘i. Cô gái ngồi trÆ°á»›c chép miệng :
- Mưa to quá.
- MÆ°a Äà Lạt còn phÅ© phà ng hÆ¡n nhiá»u. Äồng ý quay vá» Ä‘i cô bé Æ¡i.
- Tôi có chuyện cần phải lên Äà Lạt.
- Tôi còn cần hơn cô nữa.
- Váºy cùng đợi ngÆ°á»i ta cho Ä‘i mình Ä‘i.
Tá»™i gì quay vá».
- Rồi cô cũng sẽ đổi ý.
Tôi cố tìm cách thuyết phục hai cô gái ngồi phÃa trÆ°á»›c. NhÆ°ng hai cô gái có vẻ giữ quyết định phải Ä‘i Äà Lạt trong ngà y hôm nay. Không có gì vô lý hÆ¡n phải ngồi trong xe đóng cá»a bÃt bùng nhìn mÆ°a.
- Äói bụng chÆ°a Lam?
- Không. Chỉ muốn vá».
- TrÆ°a rá»i vá». Tao cÅ©ng chán rồi. Äi Äà Lạt kiểu nà y không ham nữa.
Má»™t lúc sau mÆ°a tạnh. Bác tà i quanh xe tìm quán ăn nhÆ°ng suốt má»™t quãng Ä‘Æ°á»ng dà i không thấy có quán sá gì cả. Cuối cùng, Ä‘Ã nh phải quay xe vá» chá»— cÅ©. Ở đây, má»i ngÆ°á»i vẫn đứng đợi. MÆ°a tạnh. Nắng bắt đầu chói chang. Không khà ẩm Æ°á»›t, nóng bức, mùi đất xông lên ngá»™t ngạt đến khó chịu. Bác tà i xế Ä‘i đâu mất. Tôi và Tuế lại nhảy xuống đất đứng lóng ngóng, buồn bã. Tuế chép miệng.
- Khó chịu quá. Có lẽ vỠtốt hơn.
- Khó mà đi được trong ngà y nay.
Tuế Ä‘i lại trÆ°á»›c xe khum đầu há»i hai cô gái :
- Hai cô đã đồng ý chưa?
- Cứ chỠđi ông. Biết đâu sắp đi được.
Tôi bá»±c tức nói từ phÃa sau :
- Ãt nhất ba hôm nữa má»›i Ä‘i được.
Tuế cÆ°á»i. Quay lại. Tôi và Tuế Ä‘i lòng vòng qua những chiếc xe đò. Máy chụp hình Tuế Ä‘eo lòng thòng trÆ°á»›c ngá»±c trông nhÆ° má»™t phóng viên. Tôi vừa Ä‘i vừa đá những viên sá»i cho lăn xuống má»™t con dốc nhá». Bãi cá» trÆ°á»›c mặt cháy khô. Từ lúc Nga và o, tôi biết Tuế chỉ còn hai anh em. Mẹ Tuế chết từ lúc Tuế còn Ä‘i há»c. Tuế cÅ©ng có má»™t hoà n cảnh gần giống nhÆ° tôi. NghÄ©a là cả hai Ä‘á»u có má»™t thá»i thÆ¡ ấu bi thảm.
Tuế bá»—ng cÆ°á»i nói :
- Ở Sà i Gòn không chịu. Tự nhiên lên chỗ nà y chơi.
- NhÆ° sống lại má»™t thá»i trẻ con.
Tôi vốc những nắm cát cho bay trong gió. TrÆ°a lúc nà o không hay. Tôi cảm thấy đói bụng. Nhìn quanh chả có ai bán gì ăn được. Chỉ có nÆ°á»›c uống. Tôi và Tuế nhìn nhau thất vá»ng, buổi trÆ°a khốn khổ, tà n bạo. GÆ°Æ¡ng mặt đứa nà o cÅ©ng hằn vẻ mệt má»i. Tôi thở dà i :
- Tìm ông tà i xế.
Hai đứa Ä‘i lòng vòng gặp ông tà i xế Ä‘ang trốn nắng dÆ°á»›i má»™t lùm cây nhá». Tôi nói đại :
- VỠthôi bác tà i ơi!
- Vá» tôi trả tiá»n vé lại, nhÆ°ng phải bù tiá»n xăng cho tôi.
Tuế há»i :
- Bao nhiêu?
- Năm ngà n má»—i ngÆ°á»i.
Tôi buông thõng :
- Äược rồi. Quay vá» Ä‘i. Bao nhiêu cÅ©ng được.
Tá»± nhiên rồi hai cô gái cÅ©ng bằng lòng vá», khi chúng tôi quay lại xe. Chắc có lẽ cái nắng đã hà nh hạ các cô. Chúng tôi vui vẻ leo lên xe và đi ngược vá» thà nh phố. Dá»c Ä‘Æ°á»ng tôi Ä‘á» nghị :
- Nếu hai cô muốn Ä‘i Äà Lạt thì bây giá» ta Ä‘i chÆ¡i đâu đó lát nữa quay lại, Ä‘Æ°á»ng thông ta Ä‘i tiếp.
Tuế la lớn :
- Äi Lái Thiêu ăn trái cây. Bây giá» vÆ°á»n Ä‘ang mùa trái cây.
- Bao giỠquay lại?
- Khoảng hai giá».
- Kịp không?
Bác tà i xế có vẻ cÅ©ng khoái Ä‘i chÆ¡i, nhất là được tiá»n nhiá»u. Ông ta nói :
- Kịp. Tôi chạy dư sức.
Hai cô gái bà n nhau. Hai thanh niên ngồi cạnh chúng tôi vội nói :
- Nếu thế, cho chúng tôi xuống xe ở đây.
- Äi luôn, cho vui các anh.
- Không. Chúng tôi phải vá».
Chúng tôi đồng ý. Và bác tà i ngừng xe lại cho hai ngÆ°á»i thanh niên xuống đón xe khác Ä‘i. Sau đó chúng tôi hÆ°á»›ng sang con Ä‘Æ°á»ng má»›i.
Bác tà i vui vẻ nói :
- Mấy cáºu Ä‘i ăn bánh bèo Lái Thiêu chÆ°a?
- Chưa. Tôi chỉ ăn toà n cơm sấy với cá khô.
Tuế đùa. Tôi bảo bác tà i :
- Cho chúng tôi tới chỗ đó, bác nhé?
- DÄ© nhiên. Äi Lái Thiêu mà không ăn bánh bèo thà đừng Ä‘i.
- Nghĩa là ý bác muốn nói quê một cục chứ gì?
Má»i ngÆ°á»i cùng cÆ°á»i. Bây giá» tất cả Ä‘á»u vui vẻ. Tuế nhảy lên băng truá»›c ngồi vá»›i tôi. Äúng nhÆ° tôi dá»± Ä‘oán hai cô gái ngồi băng trÆ°á»›c vừa má»›i thi tú tà i xong, gia đình cho Ä‘i Äà Lạt chÆ¡i. Má»™t cô tên Mai còn cô kia tên Thu. Cả hai là bà con vá»›i nhau. Há» cÅ©ng nói chuyện hồn nhiên không kém gì tôi và Tuế. Con Ä‘Æ°á»ng lá»›n rá»™ng thênh thang. Xe chạy tháºt nhanh. Tôi nhìn thấy những thá»a vÆ°á»n chạy dà i và đâu đó, không xa tiếng chim cu gáy buồn bã :
- Có máy ảnh mà quên mua phim, là m sao?
- Chút ghé chợ mua, lo gì!
- Bác tà i nhớ ghé giùm nhé?
Bác tà i xế gáºt đầu. Khi xe và o chợ Lái Thiêu, tôi chạy khắp cùng trong chợ má»›i tìm ra má»™t tiệm chụp hình. Mua được hai cuá»™n phim Ä‘em vá» cho Tuế. Mai quay xuống há»i :
- Phà m mà u hay đen trắng?
Tôi đáp :
- Äen trắng. Không bán phim mà u.
- Uổng nhỉ. Phải phim mà u chụp đẹp hÆ¡n nhiá»u.
- Tìm ra chỗ mua phim là may lắm rồi. Tôi tưởng vỠtay không.
Bác tà i xế lại cho xe chạy. Thuáºn và Nga bây giá» lên ngồi cùng băng vá»›i Mai và Thu. Tôi ngồi ngắm phố xá hai bên Ä‘Æ°á»ng. Rồi chợ Lái Thiêu cÅ©ng lùi vá» phÃa sau, mất bóng vá»›i chiếc cầu cong cong. Tuế lắp phim và o máy. Tôi nhắm mắt ngủ lÆ¡ ngÆ¡ hết khoảng Ä‘Æ°á»ng. Äến khi xe ngừng trÆ°á»›c má»™t ngôi quán, tôi má»›i mở mắt ra.
- Quán bánh bèo đây mấy cáºu.
Bác tà i xế thà nh thạo hÆ°á»›ng dẫn chúng tôi và o. Tuế gá»i lia lịa những món ăn. Tôi đói bụng nên ăn cÅ©ng thấy ngon. Ở đây ngồi nhìn ra cả má»™t khu phố tắm đẫm trong cái nắng ban trÆ°a. Gió lá»›n, đùa những cây cối trong vÆ°á»n. Khách trong quán hầu hết là ngÆ°á»i từ Sà i Gòn lên. Mai và Thu ăn uống nhá» nhẹ vì ngượng ngùng.
Tôi nói :
- Ä‚n no Ä‘i nhé. Biết đâu chiá»u nay chạy thẳng má»™t mạch lên Äà Lạt than đói.
Bác tà i thêm và o :
- Nếu Ä‘i được, tôi chạy thẳng má»™t mạch thiệt đó. Hai cô ăn cho no, chứ đói giữa Ä‘Æ°á»ng ráng chịu, tôi không ghé đâu nha.
Mai và Thu cúi mặt cÆ°á»i khẽ. Tôi và Tuế uống bia. Chuyến Ä‘i bá»—ng trở nên thú vị lạ lùng. Tôi không biết chiá»u nay vá» Äà Lạt có mÆ°a không, và Hạ có đợi tôi không. NghÄ© tá»›i má»™t lá»i hẹn phải đổi dá»i, tá»± nhiên tôi cÅ©ng cảm thấy buồn nhÆ° mình có lá»—i. Hình nhÆ° chÆ°a bao giá» tôi đúng hẹn.
Ä‚n xong, bác tà i xế Ä‘Æ°a chúng tôi trở lại và o vÆ°á»ng trái cây. Cây cầu lóc những miếng gá»— trÆ¡n mục bắt qua con sông rá»™ng. PhÃa bên kia là vÆ°á»n trái cây. Lại mÆ°a. Những hạt mÆ°a nối dà i nhÆ° má»™t tấm mà n trắng má» buông xuống mặt sông. Chúng tôi Ä‘i từ từ qua cầu. Tuế chạy trÆ°á»›c và chụp hình má»™t số kiểu đầu tiên từ dốc cầu. Tôi nhìn dòng nÆ°á»›c dÆ°á»›i cuối chân cầu ngầu đục, những đám lục bình trôi lá» Ä‘á», những bông hoa tÃm đẹp mắt. MÆ°a không Æ°á»›t áo nhÆ°ng là m những tấm ván cầu trÆ¡n nhẫy và con Ä‘Æ°á»ng đất lầy lá»™i vấy bùn. Tôi bá»—ng ao Æ°á»›c được nhìn thấy mặt mình trong dòng nÆ°á»›c Ä‘ang chảy, nhÆ°ng là m sao có thể được? MÆ°a xuống kéo theo rác rá»i, và đất cát là m ngầu đục, tối tăm con nÆ°á»›c. Tôi nhìn những thứ trái cây bà y dá»c luôn miệng má»i gá»i. Những trái chôm chôm Ä‘á» á»ng, những trái mÃt tố nữ thÆ¡m phức, ngát hÆ°Æ¡ng. Những chùm bòn bon to tròn, ngá»t lịm. Chúng tôi chuyá»n tay nhau ăn. Tuế chụp hình. Những nụ cÆ°á»i. VÆ°á»n cà ng và o sâu cà ng vắng. NÆ°á»›c lá»›n và o đầy các con mÆ°Æ¡ng. MÆ°a tạnh tôi ngắm những vạt nắng má»ng rÆ¡i theo lá xuống mặt đất nâu. Tôi quên lúc nà o trở lại chá»— Ä‘áºu xe. Và bác tà i qua xe vá» hÆ°á»›ng cÅ©. ÄÆ°á»ng vẫn chÆ°a Ä‘i được. Hai cô gái thở dà i. Thôi Ä‘Ã nh quay vá» Sà i Gòn. Tôi ngả đầu ra ghế lim dim ngủ. Tôi mÆ¡ hồ cảm thấy là n gió có pha má»™t chút hÆ¡i nóng và bụi khói của thà nh phố trở lại. Và tôi nôn nao trong lòng bởi má»™t Ä‘iá»u gì không rõ.
|
31-08-2008, 09:10 AM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
ChÆ°Æ¡ng 7
Tôi Ä‘iện thoại cho Vân lúc bốn giá» chiá»u. Lúc đó, nà ng Ä‘ang ngồi trong phòng khách. Câu chuyện bắt đầu vá»›i tiếng cÆ°á»i nhá» của nà ng.
Tôi nói :
- Chú Ä‘ang gá»i cháu từ chá»— là m.
- Ủa, tại sao chú không Ä‘i Äà Lạt?
- Chú trở vá» vì Ä‘Æ°á»ng Ä‘i không được.
- Chắc Hạ buồn lắm?
- Chưa biết.
- Rồi chú có đi nữa không?
- Chắc là không.
Vân im lặng má»™t thoáng. Tôi há»i :
- Cháu xin ở lại được chưa?
- Dạ được.
- Chút nữa, chú tá»›i Ä‘Æ°a cháu Ä‘i chÆ¡i, cháu thÃch không?
Vân im lặng. Tôi lặp lại câu há»i và chá».
Vân trả lá»i nhÆ°ng có vẻ bối rối :
- Dạ thÃch. NhÆ°ng chú có báºn gì không?
- Không. Chú rảnh.
- Nhưng chú định đưa cháu đi chơi đâu?
- Äi chá»— nà o cháu thÃch.
- Cháu đâu có biết chỗ nà o. Cháu quê lắm mà chú.
- Cháu cứ nghĩ ra một chỗ nà o đó.
- Cháu hoà n toà n không biết chỗ nà o cả.
- Váºy chú Ä‘Æ°a Ä‘i đâu cháu Ä‘i đó nhé?
- Mấy giỠcháu tới?
- Äể chú tá»›i. Chú đón cháu tiện hÆ¡n.
- Chú có định và o nhà không?
- Và o nhà chứ sao không?
Vân ngần ngại :
- Thôi chú đợi cháu ngoà i Ä‘Æ°á»ng Ä‘i. Nhà không có ai nhÆ°ng sợ chị ngÆ°á»i là m biết. Mẹ cháu Ä‘i vắng, cháu sẽ biên giấy để lại xin phép. Váºy nhá chú.
- Tùy cháu. Chú sẽ đứng đợi cách nhà cháu má»™t khoảng xa. Gần ngã tÆ° có ông cảnh sát gát chốt đèn Ä‘á». Cháu biết không?
- Dạ, cháu biết.
- Chú ngừng nhé.
Tôi gác máy. Má»™t lúc sau tôi tá»›i chá»— hẹn. Chá» má»™t lúc thì TÆ°á»ng Vân tá»›i. Trên tay nà ng luôn luông có má»™t tá» báo hoặc má»™t cuốn sách. Nà ng cầm cho đỡ ngượng và thỉnh thoảng lại láºt và i trang. Tôi vẫy má»™t chiếc xÃch lô và bảo ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông đạp chạy ra phố. Xe ngừng ở má»™t ngã tÆ° Ä‘Æ°á»ng. Tôi Ä‘Æ°a Vân Ä‘i bá»™ hòa và o đám đông trên Ä‘Æ°á»ng phố buổi chiá»u. Sà i Gòn giá» nà y vẫn còn nắng và nóng khủng khiếp.
Vân Ä‘i bên cạnh mà không há»i Ä‘i đâu. Tôi thÃch thú Ä‘iá»u đó. Tôi láºp lại :
- Chú đưa đi đâu Vân đi đó nhé.
- Dạ.
Và tôi Ä‘Æ°a Vân và o xem má»™t phim tình cảm. Lúc và o tìm ghế tôi phải nắm tay Vân Ä‘i theo ngÆ°á»i chỉ dẫn, ánh đèn pin của ông ta là m tôi khó chịu. Vân rụt rè trong tay tôi. Lúc ngồi và o ghế tôi thấy Vân nhìn tôi, hai ánh mắt chạm nhau. Vân bối rối nói :
- Phim gì váºy chú?
- Chú cũng chưa biết, hình như là phim tình cảm.
- Cháu Ãt khi Ä‘i ciné lắm. Cháu thÆ°á»ng hay Ä‘au đầu. Xem phim cháu bị Ä‘au đầu luôn.
- Sao lúc nãy cháu không chịu nói. Mình đi chơi chỗ khác?
- Không sao đâu chú.
- Chừng nà o thấy khó chịu nói chú dẫn ra nhé.
- Không sao đâu chú.
Suốt cuốn phim tôi không xem được gì. Những hình ảnh nhảy múa trÆ°á»›c mắt. Vân ngồi im lặng nhìn lên mà n ảnh nhÆ°ng tôi Ä‘oán Vân cÅ©ng không xem được gì. Cả hai, tôi và Vân Ä‘á»u bối rối khi ngồi gần nhau trong bóng tối. Má»™t lúc, Vân há»i mượn tôi cây viết. Nà ng hà hoáy viết trong cuốn sổ tay má»™t lúc rồi Ä‘Æ°a cho tôi. Tôi phải chá» má»™t Ä‘oạn phim sáng má»›i Ä‘á»c được.
“Chú Lam. Tại sao chú chìu cháu quá váºy? Chú có chìu Ly Hạ nhÆ° thế không, chú là m cháu bối rối quá. Cháu chỉ là con bé khó thÆ°Æ¡ng, rồi đây chú sẽ ghét cháu.â€
Tôi biên lại bên dưới chỗ Vân viết mấy câu :
“Chú sẽ không bao giá» ghét cháu. NhÆ°ng tại sao cháu gá»i chú bằng chú trong khi Ly Hạ gá»i chú bằng anh, đổi cách xÆ°ng hô lại cho ổn má»™t chút được không?â€
Vân viết :
“Cháu quen miệng rồi. Bây giỠđổi lại thấy khó và ngượng quá. Chú đổi trÆ°á»›c Ä‘i.â€
Tôi Ä‘Æ°a trả Vân cuốn sổ tay và chúng tôi tiếp tục đối thoại vá»›i nhau trong bóng tối bằng cuốn sổ tay cho đến gần hết cuốn phim. Có nhiá»u khi Vân viết xong, tôi phải chỠđến mÆ°á»i phút má»›i Ä‘á»c được vì lúc đó má»›i có má»™t Ä‘oạn phim sáng. Vân đã bá»›t e dè nhÆ° lúc đầu. Tôi và Vân nói chuyện nho nhá» khi phim sắp hết. Lúc đèn báºt sáng Vân bảo tôi :
- ChỠtối trở lại rồi mình hãy đi ra, chú.
Tôi há»i Vân :
- Cháu xin phép đi chơi đến mấy giỠthì phải vỠnhà ?
- Khoảng tám giá».
- Chú đưa cháu đi dạo mát rồi đi ăn nhé.
Tôi vẫn chÆ°a thay đổi cách xÆ°ng hô vá»›i Vân trÆ°á»›c được. Tôi vẫn e ngại má»™t Ä‘iá»u gì đó.
- Chú xem được phim không?
Tôi cÆ°á»i, lắc đầu. Vân cÅ©ng cÆ°á»i :
- Cháu ngồi xa mà n ảnh quá nên cÅ©ng không thấy rõ. Cháu bị cáºn mà chú.
- Sao cháu không Ä‘eo kÃnh?
- Con gái Ä‘eo kÃnh kỳ lắm chú.
- Gì mà kỳ? Bị cáºn thì Ä‘eo kÃnh chứ kỳ gì.
- Nhưng cháu thấy dị ghê. Tụi bạn chê chết.
- Cháu không mang kÃnh, mắt lên Ä‘á»™ thì nguy.
- Váºy, hôm nà o cháu Ä‘i Ä‘o mắt vá»›i mẹ.
Tôi và Vân Ä‘i lòng vòng hết những con Ä‘Æ°á»ng. Má»™t lúc Vân nói cho tôi nghe vá» Äà Lạt, vá» ngôi trÆ°á»ng bạn bè và tình cảm của nà ng. Tôi nghe và buồn buồn. Tuy nhiên tôi không nói được gì vá»›i Vân. Tháºt ra thì tất cả những gì muốn nói hãy còn quá sá»›m. Tôi còn nhá»› Äà Lạt, muốn lên Äà Lạt, thà nh phố đó nhÆ° nằm trong tâm hồn tôi. Những lúc buồn chán, má»™t mình, tôi lại nhá»› Äà Lạt vá»›i những buổi chiá»u sÆ°Æ¡ng vây lạnh, bến xe hiu hắt trong mà n mÆ°a, vá»›i những chuyến xe nhỠđầy bụi Ä‘á» trở vá» nằm xếp hà ng dà i. Tôi sẽ gặp lại TÆ°á»ng Vân ở thà nh phố đó, và tình cảm rồi sẽ khác.
- Chú Lam?
Tôi Ä‘Æ°a mắt há»i Vân. Nà ng há»i tôi :
- Cháu đã lớn chưa chú?
- Cháu còn bé.
- Cháu lớn hơn Ly Hạ chứ chú.
- Cháu bé hơn Ly Hạ.
- Mai mốt cháu vá» Äà Lạt, chú nhắn gì cho Ly Hạ không?
Tôi lắc đầu. Vân nói cho tôi nghe vá» mấy ngÆ°á»i bạn trai của nà ng. Những tình cảm nhá» nhoi của thá»i con gái. Má»™t ngÆ°á»i tên Lá»™c nà o đó, má»™t thanh niên, má»™t cáºu há»c trò, má»™t tình nhân. Tôi lÆ¡ mÆ¡ nghÄ© và tá»™i nghiệp cho Vân. Nà ng hãy còn quá nhá» bé trong tình cảm. Cho dù tình cảm đó mÆ¡ hồ nhÆ° sÆ°Æ¡ng khói. Những Ä‘iá»u Vân nói chỉ là má»™t biểu hiện mÆ¡ hồ của thá»i má»›i lá»›n. Tình yêu không phải những Ä‘iá»u để ngÆ°á»i ta nói. Tình yêu là những gì ngÆ°á»i ta giữ mãi trong im lặng. Trân trá»ng, nâng niu.
- Chú buồn à ?
- Không, chú đang vui.
- Sao chú không nói chuyện?
- Cháu nói, chú nghe được rồi. Chú nói nữa ai nghe?
- Mai mốt sinh nháºt của cháu rồi.
- Cháu có định tổ chức không?
- Cháu chÆ°a biết. Ở đây cháu Ãt bạn bè. Sinh nháºt phải có bạn bè má»›i vui.
- Nhá»›, có tổ chức thì má»i chú nghen.
- Dĩ nhiên. Chỉ sợ chú không tới.
- Chú tới chứ.
- Äể cháu gặp Chi. Má»i chuyện nhá» Chi lo dùm. Năm năy cháu mÆ°á»i bảy tuổi, thổi mÆ°á»i bảy ngá»n nến mệt ngất.
- Chú thổi phụ với, đừng lo.
Tôi Ä‘Æ°a TÆ°á»ng Vân và o má»™t quán ăn có cá»a kÃnh. Buổi tối những tấm mà n cá»a được buông rủ, giống nhÆ° trong phòng khách nhà Vân. Tôi cÆ°á»i nói :
- Và o trong nà y sẽ không sợ ai ở ngoà i nhìn thấy. Và cháu khá»i lo.
- Cháu lo gì đâu?
- Trông cháu vẫn có vẻ ngại ngùng.
TÆ°á»ng Vân trêu tôi :
- Chú bảo sẽ đổi cách xưng hô mà .
- Yên tâm, cô bé.
Tôi đẩy cánh cá»a nặng ná» qua má»™t bên. NgÆ°á»i bồi mặc toà n đồ trắng, thắt nÆ¡ Ä‘en, hiện ra vá»›i nụ cÆ°á»i chà o má»i, hÆ°á»›ng dẫn chúng tôi đến bà n ngồi. Trong nhà hà ng, đèn thắp bóng và ng, mặt tÆ°á»ng chung quanh lót gá»— nâu bóng. Máy lạnh chạy rì rì vá»›i tiếng nhạc tháºt nhá». GiỠăn buổi tối vắng, toà n những ngÆ°á»i ngoại quốc. Tôi và Vân ngồi chiếc bà n giữa, phÃa tay mặt, sát vách tÆ°á»ng. Bà n ăn được trải khăn trắng tinh. NgÆ°á»i bồi Ä‘Æ°a cho tôi và Vân hai chiếc khăn trắng tẩm nÆ°á»›c hoa, mát lạnh. Trong khi ngÆ°á»i khác chìa ra hai tấm thá»±c Ä‘Æ¡n bằng chữ Việt và chữ Anh. Trong tấm thá»±c Ä‘Æ¡n tiếng Việt có cả chữ Tà u. Tôi nháºn tấm thá»±c Ä‘Æ¡n chữ Việt, ngÆ°á»›c mắt há»i Vân :
- Cháu ăn gì?
- Chú cứ gá»i.
- Gá»i những món ăn mà cháu thÃch. Chú có thể thÃch ngược lại vá»›i cháu.
- Chú ăn gì, cháu ăn theo.
- Ăn cơm nhé?
- Dạ, những cái gì tháºt gá»n, chú nhé.
Tôi gá»i thức ăn và nÆ°á»›c uống. Trong khi Vân nhẹ nhà ng dùng khăn lau mặt. Vân há»i :
- Ở đây có điện thoại không chú?
- Có, ở đằng quầy. Cháu muốn gá»i Ä‘iện thoại?
- Dạ, gá»i vá» Mẹ, để Mẹ đừng mong.
Tôi Ä‘Æ°a tiá»n cho anh bồi và nhá» anh Ä‘Æ°a TÆ°á»ng Vân tá»›i chá»— đặt Ä‘iện thoại. Trong khi thức ăn được mang lên. TÆ°á»ng Vân trở lại nhìn Ä‘Ä©a thức ăn đầy nhóc, nà ng thở ra :
- Nhiá»u quá, chú. Răng cháu lại Ä‘au, không ăn được thịt.
- Cháu không nói trước.
- Cháu ăn Ãt thôi chú nhé.
- Tùy cháu. Có gặp Mẹ?
- Có. Mẹ cháu cÅ©ng má»›i vá».
- Mẹ cháu nói gì không?
- Mẹ cháu chỉ dặn vỠsớm. Không có gì.
TÆ°á»ng Vân ăn những miếng thịt nhá» nhoi do tôi cắt ra. Nà ng có vẻ giống con thá» con Ä‘ang nhai lá khoai. Trong khi ăn TÆ°á»ng Vân nói chuyện vá» chị em nà ng. Tôi biết thêm những cái tên má»›i. Tên con gái. TÆ°á»ng Vy, em kế, TÆ°á»ng Anh, TÆ°á»ng Quân. TÆ°á»ng Lan, TÆ°á»ng Mai, TÆ°á»ng Minh, vá»›i vẻ ngỡ ngà ng. Vân nói :
- Cháu là chị hai của sáu đứa em.
- Chị không dà nh ăn chứ?
- Cháu lo lắm chú Æ¡i. Cháu phải Ä‘áºu, nhÆ°ng biết đâu.
- Äáºu hay rá»›t ăn nhằm gì?
- Con gái thi rá»›t buồn lắm chú Æ¡i. Khóc suốt má»™t năm há»c. Phải Ä‘áºu để mấy đứa em nhìn và o ráng há»c nữa chứ.
- Cháu lo quá nên đau đầu.
Tôi nháºn thấy ở TÆ°á»ng Vân là hai con ngÆ°á»i khác biệt nhau vá»›i số tuổi của nà ng. Má»™t lúc nà o TÆ°á»ng Vân còn cái vẻ ngây thÆ¡, hồn nhiên của cô gái vừa tròn mÆ°á»i bảy tuổi, lúc khác, TÆ°á»ng Vân có cái vẻ lo âu già dặn của má»™t ngÆ°á»i lá»›n hÆ¡n. TÆ°á»ng Vân có những cái lo tháºt đáng thÆ°Æ¡ng, cÅ©ng nhÆ° khi thấy nà ng hồn nhiên vui đùa rất tá»™i. Sau bữa ăn, tôi biết thêm má»™t chút vá» hoà n cảnh gia đình nà ng. TÆ°á»ng Vân cÅ©ng không hÆ¡n gì tôi, hai ngÆ°á»i ở trong má»™t hoà n cảm khá bi đát mà khi lá»›n lên sống trong không khà đó chả ai hiểu vì sao.
- Cháu buồn không?
- Buồn lắm chú. Nhưng cháu thương cả Bố lẫn Mẹ cháu.
- Äúng ra không ai muốn nhÆ° thế.
- Cháu cố không nghĩ gì hết.
- Chúng ta không thay đổi được gì. Tốt nhất là là m nhÆ° Ä‘iá»u cháu nói.
Lúc ra khá»i nhà hà ng tôi nhìn đồng hồ và đỠnghị vá»›i Vân :
- Còn sá»›m. Mình Ä‘i dạo má»™t lúc rồi vá».
- Tùy chú.
Tôi Ä‘Æ°a TÆ°á»ng Vân tá»›i cá»a hiệu bán hoa giấy Ä‘Æ°á»ng Nguyá»…n Huệ lá»±a mua cho nà ng má»™t bình hoa mÆ°á»i cà nh Forget me not mà u tÃm. Tôi há»i :
- Cháu có thÃch hoa nà y?
- Nhưng tại sao lại “đừng quên tôi†hở chú?
- Mai mốt cháu sẽ hiểu.
- Ở Äà Lạt hoa nà y nhiá»u lắm chú.
- NhÆ°ng hoa nà y không tà n được. Chú muốn cháu để trên trên bà n há»c.
- Bà n há»c của cháu nhá» xÃu. Cháu phải dẹp bá»›t mấy cuốn sách Ä‘i má»›i được.
Tôi trả tiá»n, ra cá»a. Bình hoa được để trong má»™t cái há»™p giấy lá»›n, gói giấy hoa rất đẹp mắt. Tôi nói vá»›i Vân :
- Quà sinh nháºt của cháu đấy.
- Chú là m cháu cảm động quá.
- Cảm động thôi, đừng khóc.
TÆ°á»ng Vân nguýt tôi má»™t cái dà i. Buổi tối Ä‘i vá» hÆ°á»›ng bá» sông, gió từ đó thổi lên mát rượi. Tôi nhìn những đỉnh cây nhuá»™m ánh đèn xanh biếc, con Ä‘Æ°á»ng sạch mát chạy dà i thoải mái trong đêm. Sà i Gòn chỉ ban đêm má»›i đẹp, má»›i tháºt sá»± là má»™t thà nh phố. Chúng tôi Ä‘ang Ä‘i trên con Ä‘Æ°á»ng đẹp nhất của thà nh phố.
- Sà i Gòn ban đêm vá»›i Sà i Gòn ban ngà y tháºt khác xa, chú Lam nhỉ?
- Chú chỉ thÃch buổi tối ở Sà i Gòn từ bảy giá» trở Ä‘i.
- Chú thÆ°á»ng Ä‘i chÆ¡i?
- Chú là cái chân đi. Không nơi nà o là không có chú. Nhất là vỠban đêm.
- Biết rồi. Thanh Chi bảo chú thÆ°á»ng trá»±c ở mấy quán cà phê.
- Thanh Chi xạo.
- Chứ chú đi đâu?
- Äi khắp má»i nÆ¡i. Thiếu gì chá»— Ä‘i. Äâu phải chỉ có mấy quán cà phê?
- Chú có nhiá»u bạn?
- Nhiá»u. NhÆ°ng bạn thân lại Ãt.
- Chú gầy quá.
Tôi cÆ°á»i. Äau buồn. Từ lâu tôi chÆ°a há» nghÄ© đến sức khá»e của mình. ChÆ°a há» quan tâm đến mình. Bây giá» nghe TÆ°á»ng Vân bảo tôi má»›i biết mình gầy và nhÆ° thế chắc tôi còn gầy hÆ¡n lá»i TÆ°á»ng Vân nữa. Tôi đùa :
- Chắc chú phải mua má»™t tấm gÆ°Æ¡ng để má»—i ngà y nhìn và o xem mình máºp ra được bao nhiêu, nếu ăn tháºt lá»±c và o.
- Chi bảo chú qua cầu có khi gió thổi bay mất.
- Chú cầu được nhÆ° thế, nhÆ°ng sao chú cứ ở lỳ trong cái thà nh phố đáng ghét nà y. Mong có tráºn gió nà o thổi chú bay mất tiêu nhÆ° lá»i Thanh Chi.
- Thì chú đã bay lên Äà Lạt gặp Hạ rồi đó.
- Ừ nhỉ, Hạ sắp vá».
- Bao giá», chú?
- Cuối tháng tám.
- Tiếc nhỉ, khi đó cháu không còn ở đây.
Tôi Ä‘Æ°a Vân Ä‘i vòng trở lại. Hình nhÆ° chỉ có tôi và nà ng trên má»™t quãng Ä‘Æ°á»ng vắng vá»›i rất nhiá»u bóng cây cô Ä‘Æ¡n đứng bên lá». Hết Ä‘Æ°á»ng, tôi nói :
- Bây giỠđi đâu nữa?
- VỠthôi, chú.
- Chú muốn đi hoà i đừng vỠnhà .
- Mẹ la chết.
Tôi cÆ°á»i, vẫy má»™t chiếc xÃch lô. Lúc lên xe Vân im lặng nhìn vá» phÃa trÆ°á»›c. Tôi nhìn nghiêng thấy mái tóc nà ng đổ xuống nhÆ° má»™t giòng suối đêm. Chiếc xe lÆ°á»›t êm trên con Ä‘Æ°á»ng vắng. Qua ngang má»™t công viên. TÆ°á»ng Vân há»i tôi :
- Có bao giỠchú và o công viên không?
- Có chứ. Ngà y nhá» chú trốn há»c.
- Và o đấy là m gì, chú?
- Lượm sá»i bắn những con chim Ä‘áºu trên cây.
- Còn bây gi�
- Chú chỉ ngồi trong quán nÆ°á»›c, nhìn những cặp tình nhân nà o đó tình tá»±. Äẹp lắm.
- Chú có bao giỠnhư thế không?
- Không. Chú chỉ có một mình, tình tự với ai?
- Chú xạo thấy mồ. Những ngÆ°á»i yêu của chú đâu? À, chú có nhiá»u ngÆ°á»i yêu lắm phải không?
Tôi lắc đầu, cÆ°á»i buồn. NhÆ°ng TÆ°á»ng Vân có vẻ không tin, mà cÅ©ng không há»i gì thêm. Xe qua cầu, gần tá»›i nhà Vân tôi nói :
- Ngà y mốt sinh nháºt cháu. Chú muốn Ä‘Æ°a cháu Ä‘i chÆ¡i cả ngà y, cháu thÃch không?
- Ở nhà một mình cháu buồn lắm. Nhưng đi cả ngà y sợ Mẹ không cho. Chú xin phép giùm cháu đi.
Tôi ngần ngại, từ trÆ°á»›c tá»›i giá» tôi chÆ°a là m công việc nà y. Tôi cÆ°á»i :
- Chú sẽ gồng mình đến xin phép cho cháu. Nhưng nếu mẹ cháu không bằng lòng chú quê chết.
- Mẹ cháu sẽ bằng lòng. Vì Mẹ chỉ sợ cháu Ä‘i má»™t mình. Vá»›i Mẹ, cháu lúc nà o cÅ©ng còn bé bá»ng, khá» khạo.
- Chú là m việc nà y lần đầu tiên trong Ä‘á»i.
- Chú chưa xin phép cho ai đi với chú bao giỠsao?
- ChÆ°a.
- Cháu không tin đâu.
TÆ°á»ng Vân hỉnh mÅ©i trêu tôi. Xe dừng lại trÆ°á»›c cổng nhà TÆ°á»ng Vân. Tôi trả tiá»n cho ông tà i xế trong lúc TÆ°á»ng Vân ấn chuông. Chị NhÆ° ra mở cá»a cho chúng tôi. Lúc và o sân tôi thấy hai ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà đi ra. TÆ°á»ng Vân ghé và o tai tôi nói nhá» gì đó nhÆ°ng tôi nghe không rõ. Tôi nháºn thấy TÆ°á»ng Vân có vẻ bối rối trÆ°á»›c Mẹ. Nà ng cÅ©ng nói vá»›i bà những câu tôi nghe không rõ. Hình nhÆ° là để giá»›i thiệu tôi. Tôi gáºt đầu chà o hai ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà . Tôi không biết ai là Mẹ cuả Vân. NhÆ°ng lúc và o nhà thì tôi biết rõ. Mẹ TÆ°á»ng Vân há»i thăm tôi và i câu xã giao. Tôi cÅ©ng trả lá»i và i câu rồi ngồi im. Mẹ Vân nói giá»ng Bắc lai. Tôi hoà n toà n không hiểu gì vá» tình cảm ngÆ°á»i Bắc. Tôi e ngại má»™t cách tá»± nhiên khi ngồi nghe chuyện giữa Vân và Mẹ nà ng. Mẹ TÆ°á»ng Vân còn quá trẻ, vui tÃnh. Tuy nhiên và cÅ©ng là m tôi hÆ¡i khá»›p lúc má»›i bÆ°á»›c và o. Má»™t lúc TÆ°á»ng Vân cÆ°á»i cÆ°á»i há»i Mẹ :
- Sinh nháºt con Mẹ phải cho con Ä‘i chÆ¡i nguyên ngà y nhé?
- Äi chi mà lắm thế, con?
- Äi lang thang.
Mẹ TÆ°á»ng Vân đùa :
- Buồn chi mà đi lang thang. Ở nhà chơi với Minh không vui à ?
TÆ°á»ng Vân Ä‘Æ°a mắt nhìn tôi. Mẹ Vân hiểu cái nhìn ấy. Bà ngó tôi há»i :
- Hay là anh Lam đưa cháu đi?
Tôi gáºt đầu nói mấy câu đại ý nhân ngà y sinh nháºt TÆ°á»ng Vân tôi định gặp bà để xin phép cho Vân Ä‘i chÆ¡i trá»n ngà y. Äi ra khá»i thà nh phố, vá» ngoại ô chẳng hạn. Hoặc là đi ăn trái cây trong vÆ°á»n. Mẹ Vân không nói ra là bà có bằng lòng hay không. Bà chỉ nói đại ý bà ngại Ä‘Æ°á»ng xa, nhất là và o vÆ°á»n trái cây chẳng có gì vui. Tốt hÆ¡n, nếu tôi có phÆ°Æ¡ng tiện nên Ä‘Æ°a Vân Ä‘i chÆ¡i lòng vòng trong phố. TÆ°á»ng Vân cáo từ lên lầu. TÆ°á»ng Vân há»i tôi :
- Chú tÃnh sao? Äừng buồn mẹ cháu nhé.
Tôi lắc đầu cÆ°á»i :
- Äà nh Ä‘i chÆ¡i lòng vòng trong phố nhÆ° hôm nay váºy.
- Mẹ cháu sợ Ä‘Æ°á»ng xa không yên, lỡ có gì...
Tôi nói :
- Chú biết. Chỉ sợ đi mãi trong thà nh phố nà y cháu chán.
- Cháu không chán đâu.
Lúc Mẹ TÆ°á»ng Vân trở xuống, tôi chà o bà xin phép vá». TÆ°á»ng Vân nói vá»›i Mẹ rằng bữa đó chỉ Ä‘i loanh quanh trong thà nh phố. Rồi nà ng Ä‘Æ°a tôi ra cổng. Chúng tôi còn đứng nán vá»›i nhau má»™t lúc. Những chiếc lá bắt ánh đèn đẹp quá là m tôi nhìn mãi. Và TÆ°á»ng Vân đứng cÆ°á»i, mắt chá»›p nhanh khi tôi vẫy má»™t chiếc xe chạy trá» tá»›i. Tôi băng qua Ä‘Æ°á»ng và nhìn thấy bóng mình ngã dà i dÆ°á»›i chân. TÆ°á»ng Vân vẫn đứng nhìn tôi dÆ°á»›i những chòm lá lấp lánh ánh đèn. Äêm hình nhÆ°ng đã muá»™n. Tôi ngả ngÆ°á»i trên ghế, nhắm mắt lại và ngỡ chiếc xe Ä‘ang lÆ°á»›t trong má»™t giấc mÆ¡ tháºt dịu dà ng. Trong giấc mÆ¡ TÆ°á»ng Vân vẫn nhìn tôi đăm đăm.
|
31-08-2008, 09:11 AM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
ChÆ°Æ¡ng 8
Sinh nháºt của TÆ°á»ng Vân chỉ có tôi và ba ngÆ°á»i bạn thân của Vân tá»›i dá»±. Chi, Nga và Trâm Ä‘á»u biết tôi từ trÆ°á»›c. NhÆ°ng bẵng Ä‘i má»™t thá»i gian khá lâu, tôi không gặp ngÆ°á»i nà o. Bây giá» ai cÅ©ng có vẻ lá»›n, xinh ra và lạ hÆ¡n. Nga trêu tôi :
- Anh Lam tá»›i cháºm quá, lẽ ra TÆ°á»ng Vân phải phạt.
- Phạt cái gì?
- Tùy Vân chứ bộ.
TÆ°á»ng Vân ngượng nghịu nhìn tôi và vẫn ngồi im trong ghế. Chi nói :
- Huyá»n Nga cừ lắm anh Lam Æ¡i, Ä‘áºu rồi đó.
- Còn Chi.
- Chi rá»›t.
- Sao lại rớt?
- Vì ngÆ°á»i ta không cho Chi Ä‘áºu chứ sao.
Huyá»n Nga cÆ°á»i :
- Chi cÅ©ng Ä‘áºu nữa anh Lam Æ¡i. Chi xạo.
Tôi đùa :
- Lâu quá không gặp. Không ngá» Chi có thêm cái nghá»... nói dóc.
- Anh Lam thì sao? Cũng xạo một cây chứ bộ.
- NhÆ°ng thua Chi xa.
Huyá»n Nga chêm và o :
- Chi được giải nhất trong lớp vỠcuộc thi nói dóc đấy anh Lam ơi.
- Nga hại ngÆ°á»i ta hả?
- Có sao nói váºy, bạn. Äược giải nhất bá»™ dá»… lắm sao?
Chi xoay qua tôi :
- TÆ°á»ng Vân Ä‘áºu, anh Lam thưởng gì chÆ°a?
- Rồi.
- Sao không thấy gì hết?
- Chút nữa sẽ thấy.
- Còn tụi nà y. CÅ©ng Ä‘áºu nhÆ° ai chứ bá»™.
- Không cho biết trước nên anh chưa chuẩn bị. Hôm khác đi.
- Trá»i Æ¡i, sợ cái hẹn của anh quá.
- Chứ biết là m sao bây gi�
Huyá»n Nga cÆ°á»i :
- Thôi Chi, nói quá, anh Lam ăn sinh nháºt mất ngon.
Trong đám chỉ có Trâm là Ãt nói. Trâm là m tôi nhá»› đến chị Huyá»n. Trâm gặp tôi bữa nà y là lần đầu tiên, nhÆ°ng tôi biết Trâm rất lâu qua những bức thÆ°.
Tôi nhìn Trâm há»i :
- Trâm cÅ©ng Ä‘áºu nữa phải không?
Huyá»n Nga đáp thay :
- Äáºu. Ở đây toà n những ngÆ°á»i tà i cao. Anh Lam gặp số xui rồi.
- Sao Trâm Ãt nói thế? Trong thÆ° nói nhiá»u lắm mà .
- Nó mắc cỡ. Lúc nãy Trâm bảo đợi gặp cho biết mặt anh Lam rồi vá».
- Bây giỠbiết rồi, sợ chưa?
Trâm cÆ°á»i :
- Chưa, nhưng chút chắc sợ.
Cả bá»n cÆ°á»i ầm. Tôi bị vây giữa những cô bế nhanh mồm nhanh miệng nà y quả tháºt là má»™t ngà y xui nhÆ° Huyá»n Nga nói. Trong lúc đó, TÆ°á»ng Vân vẫn ngồi im trong ghế. Chi, Nga, Liên, Trâm lo dá»n bà n, sắp đặt bánh nÆ°á»›c. Há» bá» tôi và TÆ°á»ng Vân ngồi lại vá»›i nhau trong phòng khách rá»™ng.
TÆ°á»ng Vân nói :
- Cháu đang bị đau đầu.
- Cháu uống thuốc chưa?
- Cháu không uống thuốc. Rồi sẽ hết. Tối nà o cÅ©ng bị nhÆ° váºy.
Tôi nhìn căn phòng nhuá»™m và ng ánh sáng của ngá»n đèn. Những đồ váºt cổ kÃnh chiếm những góc tối, bóng ngá»i. Căn phòng bao lần vẫn cho tôi cái cảm giác rá»™ng mênh mông. Buổi tối ở đây tháºt yên lặng. Tiếng Ä‘á»™ng từ ngoà i vÆ°á»n không thể lá»t và o. Ngôi nhà nhÆ° nằm ở má»™t nÆ¡i nà o cách biệt, xa hẳn thà nh phố ồn à o, mệt má»i nà y.
- Hai hôm nữa cháu vá».
- Sao chóng thế? Chú tưởng thi Ä‘áºu rồi cháu Ä‘uợc ở lại chÆ¡i lâu hÆ¡n chứ.
- Cháu phải vỠđể sá»a soạn Ä‘i há»c chứ. Nhà nà y cÅ©ng sắp sá»a giao cho ngÆ°á»i ta rồi. Mẹ cháu phải tá»›i ở đằng Ä‘Æ°á»ng Hai Bà TrÆ°ng.
- Cháu vỠgấp quá.
- Bất ngỠkhông chú?
- Bất ngá».
- Thôi, hẹn gặp chú trên Äà Lạt khi nà o chú lên thăm Hạ váºy.
- Biết có gặp được không?
- Sao, cháu vẫn ở đó mà .
TÆ°á»ng Vân không hiểu câu tôi nói. Tôi cÅ©ng lÆ°á»i giải thÃch. Tôi muốn ngồi má»™t nÆ¡i hoà n toà n tá»± do để lắng nghe khoảng thá»i gian bất ngá» dừng lại dÆ°á»›i chân mình, ở đó hình nhÆ° có má»™t ná»—i buồn vừa dấy lên.
- Sao chú có vẻ buồn? Chú giáºn cháu?
- Không.
- MÆ°á»i bảy tuổi của cháu rồi. Cháu sợ ghê.
- Sợ gì?
- Sợ sẽ thà nh ngÆ°á»i lá»›n. Cháu thÃch bé nhá» mãi để được đứng ngoà i những lo âu phiá»n toái.
Tôi cÆ°á»i :
- Äược là m ngÆ°á»i lá»›n thÃch chứ?
- NgÆ°á»i lá»›n hẳn lên, má»›i thÃch. Cháu chỉ má»›i vừa lá»›n vừa bé thôi.
Huyá»n Nga ra đứng gá»i :
- Xong rồi Vân Æ¡i, má»i anh Lam và o khai mạc Ä‘i chứ.
Tôi cÆ°á»i, cùng vá»›i Vân đứng lên và o trong. Chiếc bà n vuông được trải khăn trắng. Bình hoa và mấy chiếc ghế ngồi chung quanh. Trên bà n bà y bánh, những tách nÆ°á»›c trà . Chiếc bánh sinh nháºt to lá»›n cắm vòng quanh mÆ°á»i bảy ngá»n nến. Huyá»n Nga báºt diêm đốt nến. Thanh Chi bảo :
- Nói gì Ä‘i chứ TÆ°á»ng Vân.
- Chi nói thế đi.
- Sao được. Sinh nháºt ngÆ°á»i nà o, ngÆ°á»i ấy nói chứ.
- Biết nói gì bây gi�
- Nói ngăn ngắn thôi.
Huyá»n Nga đùa :
- Nói nhiá»u má»›i cảm Ä‘á»™ng. Mà cảm Ä‘á»™ng thì ăn bánh má»›i ngon. Vân ạ.
- Nói nhanh lên rồi thổi nến cho Trâm vá».
Tôi ngạc nhiên :
- Sao lại v�
- Trâm nói ở nhà sẽ vỠsớm.
- Buồn váºy?
TÆ°á»ng Vân đứng mãi má»›i nói được mấy câu. Xong chu môi thổi nến. MÆ°á»i bảy chiếc nến cắm vòng quanh chiếc bánh to lá»›n, Vân không thể nà o thổi tắt hết má»™t lượt. Tôi phải thổi giúp. Liên, Trâm xin phép vá». Chi và Nga Ä‘Æ°a Trâm ra cá»a, chỉ còn mình tôi và TÆ°á»ng Vân ngồi lại. Tôi nói :
- Coi nhÆ° chỉ có mình chú dá»± sinh nháºt cho cháu.
- Cháu thÃch thế. Äừng nhiá»u ngÆ°á»i, nên cháu chỉ má»i những bạn thân. Tụi nó lo hết. Cháu Ä‘i chÆ¡i cả ngà y không biết gì.
Huyá»n Nga và Chi trở và o. Huyá»n Nga la lá»›n :
- Mở quà đi Vân.
TÆ°á»ng Vân nói :
- Thôi. Chừng nà o mở chả được.
- Mở ngay đi. Quà của anh Lam chắc đặc biệt?
TÆ°á»ng Vân chìu bạn, mở lần lượt những gói quà . Má»—i lần mở má»™t gói thì Nga phụ Ä‘á» và o má»™t câu là m cả bá»n cÆ°á»i rúc rÃch. Tá»›i gói quà của tôi Chi ồ lên. Nga nheo mắt há»i :
- Tại sao lại “Äừng quên tôi†anh Lam nhỉ?
Tôi ngó TÆ°á»ng Vân. Cô bé ngượng, quay Ä‘i chá»— khác.
- Giải thÃch Ä‘i anh Lam. Tại sao “Äừng quên tôiâ€.
Tôi cÆ°á»i :
- Há»i tức là đã trả lá»i.
- Ghê nhỉ?
- Quà của anh Lam đặc biệt ghê.
Tôi nói :
- Thôi ăn bán đi các cô. Giả vỠhoà i.
- Anh Lam có táºt nên giáºt mình phải không?
- Phải cái gì?
Huyá»n Nga và Thanh Chi ngó nhau cÆ°á»i. TÆ°á»ng Vân cắt bánh chia cho má»—i ngÆ°á»i. Tôi được chia má»™t miếng bánh to, có hoa hồng. Bốn ngÆ°á»i vừa ăn, vừa nói chuyện. Câu chuyện pha trong tiếng cÆ°á»i đùa hồn nhiên. Tôi có cảm tưởng Nga và Chi biết rõ má»™t Ä‘iá»u mà TÆ°á»ng Vân chÆ°a biết. Hai cô bé trêu tôi, là m tôi ngỡ ngà ng. Bữa tiệc sinh nháºt kéo dà i trong khi đêm tối đã xuống ngoà i kia. Tôi nghe nhÆ° có tiếng gió lÆ°á»›t trên những tấm mà n cá»a lay Ä‘á»™ng. Huyá»n Nga nói :
- Hình nhÆ° trá»i chuyển mÆ°a.
- MÆ°a đêm, thÃch nhỉ?
Tôi ngó TÆ°á»ng Vân. Chiếc muá»—ng còn ngáºm trong hà m răng Ä‘á»u, trắng nhÆ° men của nà ng. TÆ°á»ng Vân nói :
- Cháu thÃch mÆ°a đêm chú ạ. Buồn, nhÆ°ng là m cháu bá»›t Ä‘au đầu.
- Äà Lạt có mÆ°a đêm không?
- MÆ°a đêm ở Äà Lạt buồn khóc được.
Huyá»n Nga cÆ°á»i :
- Nhớ ai mà khóc?
Thanh Chi trêu :
- Chắc chắn không phải nhớ Nga rồi.
- DÄ© nhiên, Vân nhá»› má»™t ngÆ°á»i.
- NgÆ°á»i nà o?
Vân tròn mắt há»i Nga. Huyá»n Nga sợ không trêu tiếp :
- NgÆ°á»i nà o thì Vân biết chứ bá»™.
Gió lạnh và o phòng, là m ngÆ¡ ngác đôi mắt Vân. Tôi thấy Vân hÆ°á»›ng ra cá»a, ngoà i ấy chÆ°a có mÆ°a, nhÆ°ng khoảng trá»i tá»± nhiên buồn lay lắt nhÆ° mÆ°a rá»›t tá»± bao giá». DÆ°á»›i ánh sáng ngá»n đèn, đôi mắt nhÆ° tối hÆ¡n, mà u áo Vân mặc lồng và o mà u khuôn cá»a, những tấm mà n, và những chiếc bánh. Bữa sinh nháºt rá»±c rỡ của má»™t ngÆ°á»i, của má»™t tuổi Ä‘á»i Vân. Tôi sẽ chẳng còn gá»i Vân là cô bé. Hôm nay, Vân vừa mÆ°á»i bảy tuổi. Äối vá»›i tôi, từ bây giá» Vân là má»™t thiếu nữ, má»™t ngÆ°á»i hiện đến trong tình cảm tôi bằng chiếc bóng lặng lẽ, nồng nà n cho suốt những ngà y tháng tá»›i. Hai hôm nữa Vân vá» thà nh phố của nà ng.
- Anh Lam ăn Ãt quá. Äóa hoa hồng cho anh vẫn còn kia. Không dám ăn, tiếc à ?
- Äể dà nh.
Tôi lấy muá»—ng há»›t nhẹ đóa hoa hồng Ä‘Æ°a sang dÄ©a bánh của Vân. Chi cÆ°á»i khúc khÃch bảo :
- Thôi chứ. Hoa “Äừng quên tôi†đủ rồi, thêm hoa hồng nữa Vân sẽ không còn chá»— nhá»›.
- Anh Lam khôn ghê.
MÆ°a bắt đầu rắc những hạt nhá» ngoà i trá»i. Má»i ngÆ°á»i bắt đầu uống trà . Chất nÆ°á»›c thÆ¡m là m nhá»› má»™t thứ hÆ°Æ¡ng nà o đó ủ kÃn trong trà nhá»›, trong tâm hồn. Tôi yên lặng nghe mÆ°a. Chị NhÆ° lên thu dá»n những chiếc dÄ©a. Sinh nháºt của Vân chấm dứt. Bình hoa ngó buồn nhÆ° khu vÆ°á»n má»™t buổi chiá»u tà n. Tôi nói vá»›i Vân :
- Bây giá» chú vá».
Huyá»n Nga ngạc nhiên :
- Sao lại v�
- Anh báºn việc tối nay.
- Có hẹn đi ciné với một cô nà o phải không?
- Nếu nhÆ° thế thì hạnh phúc quá. Ngược lại, anh sẽ báºn bù đầu vá»›i công việc. Và vá» má»™t mình trong mÆ°a.
- Chà , cảm động. Nga đưa anh vỠnhé?
- Thôi, cảm ơn lòng tốt bất đắc dĩ của cô bé.
- Anh Lam khôn ghê.
Tôi dặn lại Vân :
- Chú sẽ ghé trÆ°á»›c khi Vân vá».
Vân chỉ cÆ°á»i, không nói gì. Tôi và Vân Ä‘i ra cổng. MÆ°a nhá», nhÆ°ng lạnh băng da thịt. Vân nói khẽ bên tôi :
- MÆ°a mà chú. Chá» tạnh hãy vá».
- Thôi để chú vá».
- Chỉ có Chi và Nga ở lại chơi với cháu. Chú buồn cháu phải không?
Tôi muốn cầm lấy bà n tay Vân và nói vá»›i nà ng rằng chẳng bao giá» tôi giáºn nà ng cả. Ngược lại, Vân đã ở đây, trên má»—i bÆ°á»›c chân tôi khi rá»i xa. Con Ä‘Æ°á»ng sẽ Ä‘Æ°a tôi vá», căn nhà nhÆ° im ngủ trong cÆ¡n mÆ°a. Ở đó, tôi sẽ má»™t mình nhá»› lại buổi tối nà y. Ngà y Vân mÆ°á»i bảy tuổi. Tôi khẽ khà ng đặt tay lên vai Vân :
- Cháu và o nhà kẻo mưa ướt hết.
Vân mở to mắt nhìn tôi nhÆ° dò há»i :
- NhÆ°ng chú phải nói là chú không buồn giáºn gì cháu cả.
- Không, chú muốn cháu tháºt vui.
Vân chớp mắt, như sắp khóc. Tôi nói :
- Cháu và o đi. Chi với Nga chỠtrong đó.
- Chi với Nga ngủ lại với cháu mà chú. Hết mưa sẽ nhìn thấy trăng. Chú vỠnhớ chỠtrăng nghe chú.
Tôi cÆ°á»i. Chạy băng qua Ä‘Æ°á»ng đón má»™t chiếc xÃch lô. MÆ°a rả rÃch u buồn vá»›i tiếng côn trùng nỉ non trong đêm khuya vắng. Cánh cá»a nhà Vân đã đóng lại. Trên bao lÆ¡n tôi thấy mÆ°a kéo từng sợi nhá» qua ánh sáng hắt hiu của ngá»n đèn và ng vá»t. Má»™t chiếc xÃch lô lao tá»›i. Tôi vẫy. Xe ngừng bên cạnh, ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông há»i tôi :
- Äi đâu cáºu hai?
- VỠThị Nghè.
Ông ta gáºt đầu. Tôi lên xe ngồi vừa lúc cÆ¡n mÆ°a áºp đến. NÆ°á»›c rà n rụa trên tấm bạt, tôi nhìn ra phÃa trÆ°á»›c mà không thấy gì. Bức thÆ° của Hạ báo tin thi rá»›t và hẹn má»™t ngà y sẽ vá» gần đây. Tôi thấy ngỡ ngà ng cho khoảng thá»i gian gần đây trong tình cảm của tôi và Hạ, có má»™t cái gì đã vỡ tan. Hạ thi rá»›t. Tôi nghÄ© rằng nà ng sẽ buồn lắm. TrÆ°á»›c lúc thi, Hạ cÅ©ng hy vá»ng tháºt nhiá»u. Äối vá»›i tôi, việc Hạ thi Ä‘áºu hay rá»›t là m tôi áy náy. Tôi không muốn cùng lúc những tin buồn sẽ đến vá»›i Hạ. Và trong tôi, vẫn còn đôi mắt buồn của Hạ nhìn tôi dÆ°á»›i mÆ°a bay đêm giáng sinh nà o.
Xe ngừng ngoà i đầu ngõ, tôi trả tiá»n trong xe và mở cá»a phóng xuống chạy má»™t mạch và o nhà . Trong nhà có đèn, chắc Tuế đã vá». Tôi gá»i cá»a, Tuế chạy xuống há»i :
- Bạn Ä‘i đâu dữ váºy? Tưởng tối nay không vá».
- Vá» chứ. Thế nà o cÅ©ng vá».
Tôi bÆ°á»›c và o, mái tóc Æ°á»›t và chiếc áo cÅ©ng Æ°á»›t sÅ©ng. Tuế giục tôi Ä‘i thay quần áo khô. Tôi há»i :
- Ăn gì chưa?
- Ä‚n rồi. Äợi ông chắc đói rã ruá»™t.
- Biết thế cũng tốt.
Tuế cÆ°á»i. Chốc chốc lại ngó tôi. Hình nhÆ° Tuế uống rượu, gÆ°Æ¡ng mặt nó á»ng Ä‘á». Tôi cÆ°á»i. Chạy lên thay áo quần trở xuống thấy Tuế ngồi trong ghế. Tôi nói :
- Còn đủ sức uống cà phê không?
- Tưởng tao say à ? Sức mấy.
- Váºy thì Ä‘i.
- Äâu má»›i được?
- Ra ngõ.
- Nhá»› là trá»i mÆ°a đấy nhé. Nhà có áo mÆ°a không?
Tôi cÅ©ng không nhá»› là có áo mÆ°a không. Mãi má»™t lúc má»›i nhá»› hình nhÆ° mình có chiếc áo mÆ°a cÅ© vứt đâu đó đã lâu không đụng tá»›i. Tôi chạy Ä‘i lục lá»i trong những đống quần áo. Tìm thấy, tôi giÅ© cái áo mÆ°a đầy bụi và ra cá»a đứng nhìn trá»i. Tuế đứng báºt dáºy :
- Hai đứa che mà chạy. Có Æ°á»›t cÅ©ng không đến ná»—i nà o. Sao tá»± nhiên mà y nổi hứng bất tá» váºy?
Tôi cÆ°á»i, tung cái áo mÆ°a ra, hình nhÆ° có má»™t con gián rÆ¡i xuống đất và chết tốt dÆ°á»›i gót dà y của Tuế. Quả tháºt, chiếc áo mÆ°a cÅ© quá, nó lên mùi mốc khó chịu. Tuế khóa cá»a, tôi và nó che chung áo mÆ°a lầm lÅ©i Ä‘i ra đầu ngõ. MÆ°a rÆ¡i lá»™p bá»™p trên áo mÆ°a, gió lạnh và bụi nÆ°á»›c bắn tung tóe và o mặt.
- Thuáºn đâu?
- VỠnhà nà ng rồi.
- Äi đâu mất biệt rồi bây giá» lù lù vá».
- Äừng thắc mắc.
- Vết thương là nh hẳn chưa?
- Ngon rồi. Tao sắp trở lại chá»— có nhiá»u trò chÆ¡i.
- Không Ä‘i Äà Lạt à ?
- Thôi. Biết bao giỠđi được nữa.
- Tao chắc cÅ©ng váºy. ChÆ°a định bao giá». Tá»± nhiên thấy buồn ghê gá»›m.
- Sao váºy? Không thể tá»± nhiên được. Có chuyện gì phải không?
Tôi Ä‘Æ°a tay ra hứng mÆ°a, không trả lá»i, Tuế há»i :
- Ngó bộ mà y thất tình?
Tôi cÆ°á»i lá»›n. Hai đứa ra tá»›i Ä‘Æ°á»ng. NÆ°á»›c mÆ°a chảy à o ạt và những bóng đèn mắc trên cao trông nhÆ° ngủ gục vá»›i ánh sáng má» nhạt của nó. Tuế dẫm chân tôi, hai đứa suýt ngã.
- MÃ y say?
- Còn lâu.
Tôi lặng lẽ cÆ°á»i má»™t mình. Nếu Tuế không vá», đêm nay tôi chẳng biết là m gì. Viết thÆ° cho Hạ? Hay cho TÆ°á»ng Vân? Äêm mÆ°a là m tôi nôn nóng, khó chịu. Tôi thÆ°á»ng ngủ rất muá»™n trong những đêm mÆ°a. Căn nhà vắng lặng, buồn tên đó, tôi ở má»™t mình vá»›i những hình bóng xÆ°a cÅ©, cháºp choạng nhÆ° trong cÆ¡n mÆ¡. Công việc cho ngà y mai tôi vẫn chÆ°a là m. Tôi lÆ°á»i biếng và buồn khôn tả.
MÆ°a, quán cà phê vắng khách. Tôi và Tuế leo tuốt lên lầu, chá»— khuất ánh đèn nhất. Ngồi xuống chiếc ghế thấp, tôi bá»—ng nhá»› tá»›i TÆ°á»ng Vân. Nhá»› nhÆ° sắp sá»a từ biệt nà ng trên má»™t chuyến xe khởi hà nh trong sÆ°Æ¡ng sá»›m. Má»™t lúc má»›i có ngÆ°á»i đến há»i chúng tôi uống gì. Tuế và tôi cùng uống cà phê sữa. Hai đầu thuốc cháy Ä‘á». Tuế dÆ°á»ng nhÆ° vẫn đắm chìm trong má»™t cÆ¡n say nà o đó. Nó ngồi dá»±a đầu và o tÆ°á»ng thở mệt nhá»c. Tôi lắng nghe má»™t Ä‘oạn nhạc vẳng nhẹ đâu đó.
- Nhạc buồn quá.
- À, mà y cũng biết than buồn?
- Buồn muốn chết được chứ mà y tưởng. Cà ng say cà ng buồn. Äứa nà o nói say hết buồn là nói láo.
- Nếu còn sá»›m tao cÅ©ng say má»™t tráºn.
- Bây giỠcũng được. Tao sẵn sà ng uống với mà y suốt đêm nay.
- Mà y uống rồi. Mất thú. Phải hai đứa cùng uống một lượt kia.
- Mai Ä‘i.
- Mai có khi lại khác.
Tuế cÆ°á»i rÅ©. Hai ly cà phê được mang lên. Tôi lấy chiếc muá»—ng khuấy Ä‘á»u. Tiếng kêu lanh canh của chiếc muá»—ng chạm và o thà nh ly nghe vui tai.
Tôi bỗng nói với Tuế.
- Hạ sắp vá».
- Như thế sao lại buồn?
- Bây giá» có nhiá»u cái đã đổi khác. Hạ không còn là má»™t cô bé nhÆ° ngà y nà o đã đứng dÆ°á»›i mÆ°a.
- Có gì tan vỡ chăng?
- DÄ© nhiên. Ngoà i những bức thÆ° liên lạc vá»›i tao. Hạ còn liên lạc vá»›i má»™t ngÆ°á»i, má»™t cáºu bé ồn à o. Hạ không tháºt. Hạ nói dối. Mà má»™t ngÆ°á»i con gái nói dối không bao giỠđẹp dÆ°á»›i mắt tao. Mà y nghÄ© sao?
- Có thể. NhÆ°ng biết đâu đó chỉ là tin đồn. Mà mà y cÅ©ng tin và o những lá»i đồn đãi nữa sao?
- Không phải tin đồn. Sá»± tháºt.
- Mà y tức bực?
- Buồn cÆ°á»i thì đúng hÆ¡n. Äà Lạt đã chết mất má»™t góc. Hạ chết trong tình cảm tao cùng vá»›i má»™t ngà y giáng sinh tuyệt vá»i buồn bã, và thÆ¡ má»™ng nhÆ° những bông hoa dại mà u và ng, nhá» xÃu nở bên hồ.
- Äã nói rõ vá»›i nhau chÆ°a?
- ChÆ°a. Tao đợi Hạ vá». Tao sợ má»™t bứt thÆ° từ biệt trong lúc nà ng thi rá»›i. NhÆ° thế có ác lắm không?
Tuế im lặng. Dù sao Tuế cÅ©ng đã quen vá»›i Hạ, quen vá»›i gia đình nà ng khi Tuế còn há»c ở Äà Lạt. Chuyện giữa tôi và Hạ là m cho Tuế bất ngá». NhÆ°ng ngÆ°á»i bất ngá» trÆ°á»›c nhất là tôi. Những bức thÆ° của Hạ tôi còn giữ. Tôi không nghÄ© là Hạ không thá»±c trong tình cảm, mà Hạ nói dối theo má»™t thói quen trong thÆ°. Dù sao Hạ cÅ©ng vá», tôi sẽ gặp lại ở đây, những ngà y mÆ°a của thà nh phố buồn tênh. Và dù sao tôi cÅ©ng phải nói vá»›i Hạ những Ä‘iá»u dá»± tÃnh.
- Uống cà phê đi Lam.
Nghe Tuế nhắc, tôi má»›i sá»±c nhá»› ly cà phê của mình vẫn còn nguyên trên bà n. Tôi uống má»™t ngụm, cà phê nguá»™i ngắt. Tôi dá»±a đầu và o tÆ°á»ng lắng nghe má»™t bản nhạc buồn. Tuế cÅ©ng im lặng.
|
31-08-2008, 09:11 AM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
ChÆ°Æ¡ng 9
Tôi đón Vân ở chá»— hẹn cÅ©. Buổi chiá»u nắng còn tÆ°Æ¡i trên cây lá. Con Ä‘Æ°á»ng dà i và rá»™ng thênh thang chạy trong tầm mắt. Má»™t buổi chiá»u đẹp thả xuống những mái nhà cao, bầy chim bồ câu lượn vòng quanh má»™t tháp chuông ngó thấy được của má»™t ngôi giáo Ä‘Æ°á»ng ở xa. Vân tá»›i từ phÃa trÆ°á»›c mặt tôi, trong chiếc áo dà i trắng bay dạt vá» phÃa sau cùng vá»›i mái tóc. Trong tay nà ng vẫn cầm lỉnh kỉnh những tá» báo và những quyển sổ tay to lá»›n, bìa nâu sáºm.
Vân cÆ°á»i há»i :
- Chú đợi cháu có lâu không?
- Mất ná»a tiếng thôi. Sá»›m chán.
- Giáºn cháu không?
- Nếu giáºn đã bá» vá» rồi. Thấy thÆ°Æ¡ng lắm má»›i ở lại chá». Tại sao cứ sợ chú giáºn, mà không giáºn lại chú?
- Giáºn rồi chứ. Giáºn mà chú đâu có biết.
- Lúc nà o?
- Mấy hôm rồi. Lúc cháu Ä‘au nằm liệt trên giÆ°á»ng.
- Trá»i đất. Sao không nói?
Im lặng thÃch hÆ¡n. Giáºn ai mà nói ra thà đừng giáºn. Mà ăn nhằm gì chú? Cháu có giáºn chú cÅ©ng không ai để ý.
- Chú biết đâu mà để ý?
TÆ°á»ng Vân cÆ°á»i khúc khÃch :
- Cháu giáºn chú sống thì để váºy, chết mang theo chú có sợ không?
- Sợ hết hồn.
- Chú xạo. Chú mà sợ ai.
- Chú sợ rất nhiá»u ngÆ°á»i. Hình nhÆ° ai chú cÅ©ng sợ hết. Cuối cùng rồi chú cÅ©ng sợ chú luôn.
TÆ°á»ng Vân cÆ°á»i lá»›n. Lần đầu tiên tôi má»›i thấy TÆ°á»ng Vân vui tháºt sá»±. Nà ng có thể hồn nhiên bên cạnh tôi chứ không lo âu. Äôi mắt buồn kia đã lồng và o trong nắng. Mà u mắt nà ng chiá»u nay trong vắt mà u trá»i.
- Sao chú không chạy?
- Chú đang nghĩ là nên đi đâu? Mình đi hết cả Sà i Gòn rồi, chỗ nà o cũng có đi qua, bây giỠcòn đi đâu nữa?
- Äi chá»— nà o chú thÃch.
- Sợ cháu không thÃch.
- ThÃch. Ngà y mai cháu vá» Äà Lạt rồi.
Tôi đạp xe máy. Chiếc xe gắn máy tôi mượn của ngÆ°á»i bạn và má»›i biết chạy nên không bảo đảm lắm. Nó có thể Ä‘ang chạy tá»± nhiên dừng lại lãng xẹt. Tôi phải khổ công, quá» quạng lung tung má»™t lúc má»›i nghe tiếng nó “cÆ°á»i†dòn. TÆ°á»ng Vân đã quen vá»›i chiếc nà y mấy hôm nay. Nà ng trêu tôi :
- Chắc tại cháu máºp quá. Chú Ä‘i má»™t mình thì không sao. Má»—i lần Ä‘i vá»›i cháu là nó chết máy. Tháºt tai hại.
- Có lẽ nó không thÃch cháu.
TÆ°á»ng Vân giấu mặt sau gáy tôi cÆ°á»i nhá». May mắn thay, hôm nay chiếc xe chạy ngon là nh. Nhá»› hôm Ä‘Æ°a TÆ°á»ng Vân Ä‘i mua bánh mì, nó trở chứng bắt tôi phải đạp máy gần má»™t tiếng đồng hồ má»›i chịu chạy. Mẹ TÆ°á»ng Vân bảo chắc có ngà y tôi đứt tim vì chiếc xe. Tôi cÆ°á»i nói vá»›i Vân :
- Hôm nay yên chÃ.
- Tại cháu chưa ăn. Tốt nhất là đừng đưa cháu đi ăn nhé. Ăn no, nó lại không chịu chạy nữa thì nguy.
Con Ä‘Æ°á»ng thẳng tắp dÆ°á»›i cây. Gió mát rượi và nắng nhạt bay múa trÆ°á»›c mặt nhÆ° má»™t tấm lụa và ng óng. TÆ°á»ng Vân thuáºt cho tôi nghe buổi tối sinh nháºt lúc tôi vá». Nà ng hồn nhiên kể và tiếc rẻ đêm đó mÆ°a cà ng lúc cà ng to nên không có trăng má»c. Tôi há»i :
- Äà Lạt của cháu có khi nà o mÆ°a nhÆ° váºy không?
- ThÆ°á»ng xuyên nhÆ° váºy đó chú. Nhiá»u đêm nằm nghe mÆ°a cháu muốn chết.
- Hồi đêm chú cũng muốn chết.
- Chú mà cũng muốn chết.
Tôi cÆ°á»i. TÆ°á»ng Vân ngạc nhiên :
- Lạ tháºt. Chú chết bá» Hạ lại cho ai? Hạ sẽ buồn lắm đấy. Hạ Ä‘áºu hay rá»›t hả chú?
- Hạ rớt.
- Hạ biên thư cho chú à ?
- Hạ còn nói sắp vỠđây chÆ¡i Ãt hôm.
- NhÆ° thế là hai ngÆ°á»i đâu có giáºn nhau? Thế mà cÅ©ng là m cháu quýnh quán cả lên, còn định là m sứ giả hòa bình nữa. Chú ác tháºt.
Tôi im lặng nghe TÆ°á»ng Vân nói. Nà ng nói huyên thuyên và tôi cÅ©ng không biết giải thÃch cách nà o, nên Ä‘Ã nh giả tảng im lặng. Tá»›i trung tâm thà nh phố tôi nói vá»›i Vân :
- Chú gởi xe rồi đi dạo một lúc.
- Dạ.
Tôi tá»›i chá»— gá»i xe rồi cùng Vân Ä‘i ngược lại con Ä‘Æ°á»ng ấy. Nắng trải trên những bức tÆ°á»ng của khu phố trÆ°á»›c mặt. Trên các đỉnh cây và các cá»a sổ cao, chim én kêu tÃu tÃt. TÆ°á»ng Vân há»i :
- Chim én hả chú?
- Hình như thế.
- Chú lúc nà o cũng hình như. Lũ chim én đó giống cháu.
- Mình và o ciné.
TÆ°á»ng Vân không có phản ứng trÆ°á»›c quyết định bất ngá» của tôi. Nà ng theo tôi tá»›i rạp REX, bÆ°á»›c lên những báºc thá»m. Tôi và o mua vé và trở ra nói vá»›i Vân :
- Xuất bốn giá». Mình còn có thể Ä‘i dạo má»™t lát.
- Dạ.
TÆ°á»ng Vân ngoan ngoãn bÆ°á»›c Ä‘i bên tôi. Gió lồng lá»™ng từ hÆ°á»›ng sông thổi vá» thà nh phố, là m rung Ä‘á»™ng những tán cây và là m bay dạt hai tà áo của Vân lúc qua Ä‘Æ°á»ng. Tôi và nà ng Ä‘i cháºm, thong dong giữa những ngÆ°á»i xuôi ngược. Má»™t lúc, tôi nói :
- Bữa nay chú muốn nói với cháu một chuyện.
TÆ°á»ng Vân cÆ°á»i :
- Chú nói đi, cháu đang nghe.
- Má»™t chuyện quan trá»ng trÆ°á»›c khi vá» Äà Lạt.
TÆ°á»ng Vân tròn mắt :
- Má»™t chuyện quan trá»ng?
- Tháºt.
- Chú là m cháu sợ quá.
- Không có gì. NhÆ°ng chút và o trong ciné chú má»›i nói. Bây giá» chú Ä‘á» nghị cháu đừng gá»i chú bằng chú nữa. Nghe nó kỳ kỳ. Huyá»n Nga, Thanh Chi, Liên, Trâm và cả Hạ nữa Ä‘á»u gá»i chú bằng anh, trong khi chỉ có mình cháu gá»i chú bằng chú. Khiến nhiá»u lúc có mặt những ngÆ°á»i đó chú lúng túng nhÆ° gà mắt tóc, khi thì anh, khi thì chú loạn cả lên. Cháu thấy thế nà o?
- Cháu quen rồi chú Lam ơi.
- Bây giá» sá»a lại.
- Khó quá. Ngượng miệng chết.
- Rồi sẽ quen.
TÆ°á»ng Vân chá»›p mắt ngó vá» phÃa trÆ°á»›c mặt. Có những vạt nắng và ng óng nhÆ° Ä‘ang bay tá»›i chá»— tôi và Vân. Con Ä‘Æ°á»ng rá»±c rỡ vá»›i hai hà ng cây thấp và bóng má»™t con sông ở xa vá»›i tiếng sóng và gió lá»™ng. Những ngôi nhà trong ráng chiá»u nhÆ° cao vút lên đẹp đẽ hÆ¡n.
Tôi nhắc Vân :
- Cháu thấy thế nà o?
- Tùy chú.
- Nghĩa là cháu bằng lòng thay đổi?
- Dạ, nhưng ngay bây giỠthì không được. Cháu ngượng lắm.
- Lúc nà o không ngượng?
- Chú đừng nhìn cháu nữa.
- Chú nhìn chỗ khác.
Tôi quay nhìn chá»— khác chá» TÆ°á»ng Vân thay đổi cách xÆ°ng hô, nhÆ°ng TÆ°á»ng Vân bá»—ng cÆ°á»i :
- Chú nó gì đi chứ, rồi cháu mới đổi được.
- Nói gì bây gi�
Bây giá» tá»›i phiên tôi thấy ngượng. Tháºt ra gá»i nhau bằng chú cÅ©ng có vẻ ngồ ngá»™ vui vui nhÆ°ng, hình nhÆ° vì thế mà tôi cảm thấy xa cách TÆ°á»ng Vân thế nà o. Tôi đùa :
- Chú mà là m chú của ai được?
- Sao không. Chú có vẻ ngÆ°á»i lá»›n, đứng đắn.
Tôi cũng đùa :
- Chú đứng thôi, không có đắn.
- Chú lớn tuổi hơn cháu.
- Lá»›n tuổi không có nghÄ©a là phải là m chú. Thiếu gì những ngÆ°á»i lá»›n tuổi mà vẫn là m anh.
TÆ°á»ng Vân cÆ°á»i. Cuối Ä‘Æ°á»ng, chúng tôi Ä‘i vòng lại. Rẽ sang má»™t con Ä‘Æ°á»ng khác, ở đây có nhiá»u cá»a hà ng của ngÆ°á»i Ấn Äá»™. Khu phố nà y tôi chÆ°a Ä‘i bao giá». Bóng mát Ä‘áºu từng khoảng lá»›n, những chiếc xe hÆ¡i bóng loáng nối Ä‘uôi nhau. Tôi thấy khát nÆ°á»›c. Tá»›i quán nÆ°á»›c, tôi nói vá»›i TÆ°á»ng Vân :
- Và o đây uống nước với chú.
- Chú khát?
- Và o chú nói chuyện nà y.
Tôi đẩy cánh cá»a bằng sắt nặng ná» bÆ°á»›c và o. Quán vắng hoe không ngÆ°á»i nà o ngoà i chúng tôi. Những chiếc ghế trống nằm yên lặng dÆ°á»›i tiếng quạt trần chạy rè rè. Quán có cá»a toà n bằng sắt, những song thÆ°a ngó thấy bên ngoà i, thấy cả khu phố bao quanh. Quán nà y chi là m hai, bên kia thÆ°á»ng đông ngÆ°á»i. Bên nà y thÆ°á»ng chỉ có ngÆ°á»i ngoại quốc ngồi. Tôi và Vân tá»± do nói chuyện, đồng thá»i được nhìn ra má»™t khu phố nhuá»™m bóng chiá»u tà . Vân há»i tôi :
- Chú thÆ°á»ng đến đây vá»›i những ai?
- Bạn chú.
- DÄ© nhiên, nhÆ°ng cháu không há»i nhÆ° thế.
- Chú tới đây với Liên Hương, lúc trước.
- À, Liên HÆ°Æ¡ng. Cháu nghe Huyá»n Nga và Thanh Chi nói nhiá»u vá» Liên HÆ°Æ¡ng, dá»… thÆ°Æ¡ng lắm phải không chú?
- Dễ thương một lúc nà o đó rồi thôi.
- Sao váºy chú?
- Bây giỠkhông còn gì.
- Rồi ai nữa?
- Phương Thúy, một dạo.
- Cháu cÅ©ng nghe nói vá» PhÆ°Æ¡ng Thúy. Chú nhiá»u cô quá. Hôm nà o phải giá»›i thiệu hết vá»›i cháu nghe?
- Còn đâu mà giá»›i thiệu. NgÆ°á»i ta bá» chú Ä‘i mất tiêu hết rồi.
- Tại chú chứ bộ.
Tôi gá»i nÆ°á»›c. NgÆ°á»i hầu bà n lá»… phép mang tá»›i. TÆ°á»ng Vân im lặng nhìn ra Ä‘Æ°á»ng.
- Con Ä‘Æ°á»ng đẹp quá chú nhỉ?
- Äâu bằng Ä‘Æ°á»ng bá» hồ dẫn vá» nhà cháu.
TÆ°á»ng Vân cÆ°á»i. Tôi hình dung ra con Ä‘Æ°á»ng đó. Má»™t buổi chiá»u giáng sinh năm nà o tôi đã Ä‘i vá»›i Hạ tá»›i nhà Vân. Những cái cây đứng rÅ© bóng bên hồ, sÆ°Æ¡ng mù xuống che lấp những vạt nắng yếu. Và hoa trong vÆ°á»n nhà bên Ä‘Æ°á»ng ngát hÆ°Æ¡ng thÆ¡m. Tôi không nghÄ© rằn có ngà y tôi sẽ trở lại Äà Lạt, Ä‘i trên con Ä‘Æ°á»ng đó tá»›i nhà TÆ°á»ng Vân má»™t lần nữa. Cô bé lần đó tôi không gặp, hay sẽ chẳng bao giá» gặp chỉ là má»™t gÆ°Æ¡ng mặt nà o đó rất mÆ¡ hồ trong tôi. Không ngá», gặp nhau giữa thà nh phố nà y, và lại sắp phải chia tay nhau. Con Ä‘Æ°á»ng vá» nhà Vân có còn hoa nở, sÆ°Æ¡ng mù có bay trên mặt hồ nhÆ° những chiá»u xÆ°a? Hay sẽ xa lạ đến không còn dấu tÃch.
- Uống nÆ°á»›c Ä‘i TÆ°á»ng Vân.
TÆ°á»ng Vân Ä‘Æ°a ly nÆ°á»›c cam lên môi nhấp từng ngụm nhá». Äôi mắt nhÆ° chìm sâu trong đáy ly. Má»™t khúc nhạc quen thuá»™c vang nhẹ. Tôi có cảm tưởng có rất nhiá»u lá bay bên ngoà i.
- Chú nói lúc nãy, tÃnh sao?
- Chú nói nhiá»u quá, cháu đâu nhá»› hết.
- Chuyện đổi lại cách xÆ°ng hô cho khá»i ngượng ấy mà .
- Tùy chú.
- Sao được. Phải nói là tùy cả hai mới đúng.
- Chú muốn thế cháu sẽ nghe, nhÆ°ng mà khó quá. Vá» Äà Lạt hẵng hay.
- Vá» trên đó cháu lại quên. Chú muốn thay đổi ngay từ bây giá».
TÆ°á»ng Vân cÆ°á»i :
- Chút nữa, và o ciné đã.
- Nhớ đấy nhé. Ai quên thì ráng mà chịu tội.
- Nhưng cháu giao chút nữa cơ. Bây giỠchưa. Không có tội gì hết à .
Tôi đà nh nhượng bộ :
- Cũng được.
- Chú kỳ. Tá»± dÆ°ng lại bắt thay đổi. Không thÃch là m chú của cháu sao?
- Không thÃch.
- Chú khó tÃnh quá. Cháu dá»… ợt. Thôi đổi cháu là m con trai nhÆ° chú, cháu sẽ thÃch là m chú, oai ác.
- Rồi cháu sẽ thấy chả oai tà nà o mà còn buồn nữa là khác.
Hai ly nÆ°á»›c vÆ¡i dần, tôi nhìn đồng hồ thấy tá»›i giá» chiếu phim, vá»™i gá»i ngÆ°á»i hầu bà n tÃnh tiá»n rồi nói :
- Mình đi. Tới giỠchiếu phim rôì.
- Chú vẫn chÆ°a nói chuyện gì quan trá»ng.
- Chú sẽ nói.
- Cháu hồi há»™p ghê. Äau tim. Chú mang tá»™i đấy.
- Sẵn sà ng.
Tôi và TÆ°á»ng Vân tá»›i rạp lúc chÆ°a tan xuất trÆ°á»›c. Chúng tôi và o cá»a và lên phòng giải khát. Những chiếc bà n trống, nhá» bé, xinh xắn, nằm dÆ°á»›i ánh đèn và ng. Ở má»™t góc khuất có ngÆ°á»i ngồi, tôi và Vân ngồi chiếc bà n sát vách tÆ°á»ng. Tôi nhìn những con bà i tây in trên chụp đèn, dÆ°á»›i mặt kÃnh bà n cÅ©ng có những con bà i tây. TÆ°á»ng Vân há»i :
- Chi váºy chú?
Tôi đùa :
- Äể những cặp tình nhân nà o buồn thì chÆ¡i bà i vá»›i nhau.
Má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà đến gần má»›i chúng tôi dùng nÆ°á»›c. Tôi gá»i hai chai coca. Bản Love Story Ä‘ang để tháºt nhá», nghe thoang thoảng dịu dà ng. Tôi thấy hồn mình chìm xuống, lặng câm. NgÆ°á»i Ä‘Ã n bà mang nÆ°á»›c đến. Tôi đẩy vá» phÃa Vân má»™t chai nÆ°á»›c vá»›i cái ống hút. Chất nÆ°á»›c mà u cánh dán nhÆ° soi chung vá»›i đôi mắt của TÆ°á»ng Vân.
- Tá»± nhiên mình và o, ngÆ°á»i ta để bản nà y, cháu bà ng hoà ng ghê.
- Không có chú nữa. Lúc nãy hứa từ ngoà i Ä‘Æ°á»ng nhá»› không?
TÆ°á»ng Vân cÆ°á»i :
- Cháu quên.
- Lại cháu.
- Thôi Ä‘i, và o rạp cÆ¡, bây giá» nhìn mặt chú khó gá»i thấy mồ.
- Thì đừng nhìn mặt chú nữa.
- Chú ngồi ngay trước mặt cháu mà .
Tôi cÆ°á»i buồn :
- Vá» Äà Lạt cháu là m gì?
- Äi há»c. Eo Æ¡i, cháu là sinh viên lá»›p mÆ°á»i hai, còn bé loắt choắt chú nhỉ.
- Tại vì cháu há»c giá»i. MÆ°á»i bảy tuổi đã là sinh viên. Ngà y xÆ°a, chú mÆ°á»i sáu tuổi má»›i Ä‘á»— trung há»c. MÆ°á»i bảy tuổi má»›i há»c đệ tam.
- Cháu mà há»c giá»i. Chú khen là m cháu ngượng ghê.
- Ãt nhất cÅ©ng giá»i hÆ¡n chú.
- Chú trêu cháu hoà i.
- VỠtrên đó nhớ viết thư cho chú, nhé?
- Cháu còn nhớ cả việc ra nhà Hạ giảng hòa giùm chú nữa cơ. Chú gởi gì cho Hạ?
- Hạ sắp vá». Chú sẽ nói vá»›i Hạ má»™t chuyện lá»›n. Rồi có thể chú sẽ không bao giá» Ä‘i lại con dốc Hai Bà TrÆ°ng. Giã từ luôn những cánh hoa quì và ng vẫy mừng chú má»™t ngà y giáng sinh năm nà o, nÆ¡i ấy.
- Sao váºy chú? Chuyện gì?
- Rồi cháu sẽ biết. Chú sẽ nói cho cháu nghe.
- Không cần, vỠghé Hạ là cháu biết ngay. Tha hồ cho chú giấu.
Tôi và TÆ°á»ng Vân ngồi uống hết chai nÆ°á»›c của mình. Trong phòng đã có thêm nhiá»u ngÆ°á»i, hầu hết là những cặp tình nhân trốn thà nh phố đông đúc bên ngoà i. Tôi Ä‘oán là đã tan xuất hát khi có tiếng chân nhiá»u ngÆ°á»i xuống cầu thang. Tôi nói :
- Mình và o Ä‘i TÆ°á»ng Vân. Tá»›i xuất rồi đó.
TÆ°á»ng Vân theo tôi. Trên mà n ảnh ngÆ°á»i ta Ä‘ang chiếu quảng cáo. NgÆ°á»i dẫn ghế Ä‘Æ°a chúng tôi và o chá»— ngồi. TÆ°á»ng Vân há»i :
- Phim gì đấy chú Lam?
Tôi cÆ°á»i :
- Chú không biết.
- Äi xem phim mà không biết phim gì?
- Cháu biết không?
- Cũng không luôn.
Hai đứa ngó nhau cÆ°á»i. Khi sang Ä‘oạn phim thá»i sá»± tôi mượn TÆ°á»ng Vân quyển sổ tay. Tôi viết và o trang đầu tiên :
“Bây giỠchú là anh,
Vá» Äà Lạt có nhá»› những ngà y ở Sà i Gòn?
Há»c giá»i.
Anh sẽ lên thăm em má»™t ngà y tá»›i đây. Bây giá» thấy nhá»› Äà Lạt nhÆ° má»™t nÆ¡i chốn quen thuá»™c anh đã sống qua.â€
Tôi Ä‘Æ°a quyển sổ. TÆ°á»ng Vân cÆ°á»i :
- Chưa thấy gì cả. Phải đợi mà n ảnh sáng một chút.
Và mà n ảnh báºt sáng lên má»™t Ä‘oạn nữa. TÆ°á»ng Vân vừa xem vừa trả lá»i tôi :
“Vâng, bây giỠchú Lam là anh Lam. Eo ơi ngượng ghê. Nhưng sẽ rán thay đổi cho anh vui,
VỠtrên ấy sẽ nhớ, rất nhớ.
NhÆ°ng sợ rồi anh sẽ quên con bé lẩm cẩm nà y mất.â€
Tôi Ä‘Æ°a trả TÆ°á»ng Vân quyển sổ. Trên mà n ảnh phim chÃnh bắt đầu. Tôi nháºn ra má»™t phim kiếm hiệp vừa Nháºt vừa Tà u. Phim không thÃch chút nà o. Tôi và TÆ°á»ng Vân vẫn nói chuyện để khá»i xem cuốn phim kỳ dị đó. Tôi nói :
- Mình lầm rồi. Xui quá, gặp phim không hay.
- Tại chú không xem bảng trước.
- Lại chú nữa rồi.
- Quên.
- Nói lại đi.
- Anh kỳ quá. Bắt nói lại ngượng chết.
Tôi sung sÆ°á»›ng nhÆ° có má»™t cÆ¡n gió mát thổi và o lòng. Sá»± thay đổi quan trá»ng nhÆ° cả má»™t khúc sông tình cảm Ä‘ang tá»›i chá»— rẽ. Tôi nhìn đôi mắt TÆ°á»ng Vân chá»›p mau trong bóng tối. Và chúng tôi “bút Ä‘Ã m†vá»›i nhau, quên mất cuốn phim. Cuốn sổ tay của TÆ°á»ng Vân đã đầy những trang chữ há»i và trả lá»i vá»›i nhau. Những trang chữ vừa ngá»› ngẩn vừa buồn cÆ°á»i nhÆ°ng cÅ©ng là những trang hạnh phúc nhất của hai ngÆ°á»i vừa nháºn ra tình cảm của nhau. TÆ°á»ng Vân há»i tôi vá» những ngÆ°á»i yêu của tôi trong quá khứ. Tôi kể hết. TÆ°á»ng Vân cÅ©ng thà nh tháºt nói vá» tình cảm của má»™t thá»i má»›i lá»›n của mình. Chúng tôi nói chuyện má»™t chút lại “bút Ä‘Ã mâ€. Những Ä‘oạn “bút Ä‘Ã m†là những Ä‘oạn e ngại nhất trong câu chuyện. Tôi nghÄ©, nếu có má»™t ngÆ°á»i nà o đó tình cá» Ä‘á»c được quyển sổ của TÆ°á»ng Vân chắc sẽ cÆ°á»i đến Ä‘á»™ ngá»™p thở, bể bụng, và sẽ nghÄ© rằng có hai ngÆ°á»i Ä‘iên trong rạp ciné.
TÆ°á»ng Vân bá»—ng nói :
- Vá» Äà Lạt chắc buồn lắm. Em nhÆ° má»™t ngÆ°á»i đã bá» thà nh phố ấy mà đi. Bây giá» trở vá» nghe xa lạ ghê.
- Em có nhiá»u bạn thân?
- Ãt lắm anh. Và i ngÆ°á»i, NhÆ° Tâm, Thu Ba, Nguyên Nhung... Ở Sà i Gòn có Chi thôi. Không có ai nữa.
- Bạn trai?
- NhÆ° đã kể cho anh nghe. Má»™t và i ông giáo sÆ°. Nhìn thấy trong mắt ngÆ°á»i ấy những sợi khói lam. Buồn buồn, rồi thôi.
- Ghê nhỉ?
- Em đâu có biết. TÆ°á»ng Vân vẫn còn nhá» bé mà anh. NhÆ° thế em đâu có tá»™i.
- Chả ai có tá»™i hết. Tình yêu ở bất cứ thá»i nà o tuổi nà o cÅ©ng đáng được ca ngợi. Yêu nhau không có tá»™i gì hết. Ghét nhau má»›i có tá»™i.
- Em sợ quá. Nếu em bằng lòng. Mẹ em đã gả em cho má»™t ngÆ°á»i rồi.
Tôi cÆ°á»i :
- Ghê váºy sao?
- Tháºt. Ông ấy quen vá»›i gia đình em.
- Sao không bằng lòng?
- Em còn bé. Em còn Ä‘i há»c chứ bá»™.
- Thiếu gì cô Ä‘ang Ä‘i há»c mà bá» Ä‘i lấy chồng.
- Quê quá. Anh há»i chuyện đó hoà i. Hình nhÆ° hết phim rồi kìa anh.
Tôi nhìn lên mà n ảnh. Cuốn phim đã dứt. Äèn báºt sáng. Chá» cho vÆ¡i ngÆ°á»i, tôi và TÆ°á»ng Vân đứng lên ra ngoà i. Buổi chiá»u tắt nắng từ bao giá». Äèn Ä‘Æ°á»ng báºt sáng trong khóm lá xanh trên đầu. Tôi và TÆ°á»ng Vân tá»›i chá»— gởi xe. Phải đứng chá» má»™t lúc má»›i lấy xe ra được.
Tôi Ä‘Æ°a TÆ°á»ng Vân Ä‘i ăn. Sau đó, tá»›i má»™t quán cà phê quen thuá»™c. Quán là má»™t cái hầm ở dÆ°á»›i thấp so vá»›i mặt Ä‘Æ°á»ng. Trong quán thắp đèn má». Má»›i từ ngoà i và o, xuống những báºc thang bằng đá xanh hoà n toà n không nhìn thấy gì. Má»™t lúc, những chiếc bà n, những cái ghế má»›i hiện ra lá» má» trong những góc tối. Chiá»u tối, quán thÆ°a ngÆ°á»i. Tôi và Vân ngồi xuống chiếc bà n quen thuá»™c từ mấy hôm trÆ°á»›c. Má»™t đứa bé tiến ra, tôi gá»i hai cà phê sữa đá. Tiếng nhạc dồn dáºp má»™t chút rồi chuyển sang những bản nhạc trữ tình, êm dịu. Chúng tôi im lặng nghe hết bản nhạc. TÆ°á»ng Vân nói :
- Trên nhà , em cÅ©ng thÆ°á»ng nghe nhạc và o giữa khuya thức há»c bà i. Nhiá»u lúc nghe những bà i hát mình thÃch, cảm Ä‘á»™ng muốn lịm ngÆ°á»i Ä‘i.
Tôi thấy Vân cúi mặt sau câu nói. Mái tóc dà i của nà ng che hết má»™t bên má. Tôi khuấy chiếc muá»—ng nhá» là m những viên đá tan nhanh. Chiá»u nay tôi thấy buồn. TÆ°á»ng Vân bá»—ng chá»›p mắt há»i :
- Chuyện gì quan trá»ng, anh nói Ä‘i. Mai em vá» rồi.
- Em muốn nghe?
TÆ°á»ng Vân ngó tôi, gáºt đầu. Tôi im lặng má»™t lúc, trấn an những xúc Ä‘á»™ng của mình. TÆ°á»ng Vân cÅ©ng im lặng chỠđợi. Má»™t lúc lâu không nghe tôi nói gì. Nà ng há»i :
- Sao anh im lặng hoà i váºy?
- Không biết nói gì vá»›i em bây giá».
- Khó nói à ?
- Khó nói vô cùng. Anh nghĩ không biết có nên nói ngay bây giỠkhông?
- Tùy anh.
- Hai năm nữa nói với em được không?
- Sao lại phải đến hai năm nữa? Em có thể nghe và hiểu từ bây giỠmà . Hai năm nữa biết anh có còn nhớ tới con bé không hả?
- Nhớ chứ. Anh quên sao được khi anh còn một chuyện dể nói với em.
- Hai năm nữa em bao nhiêu tuổi nhỉ?
- MÆ°á»i chÃn.
- Lúc đó em già mất.
- Em vẫn còn bé.
TÆ°á»ng Vân cÆ°á»i. Nà ng uống ly cà phê của mình. Tôi thấy những viên đá nhá» chÆ°a tan hết trong ly của TÆ°á»ng Vân. Tôi im lặng nghe tiếng thở nhẹ của nà ng, mùi hÆ°Æ¡ng tóc toát ra nhè nhẹ bên tôi. TÆ°á»ng Vân không phải là má»™t cô bé sung sÆ°á»›ng. Chuyện gia đình nà ng tôi biết rõ hÆ¡n khi nghe nà ng kể. Tôi hình dung ra căn nhà trầm lặng nằm cuối chân hồ, ở đó, năm chị em nà ng sống vá»›i ông bà Ná»™i. Ba nà ng có gia đình khác, cÅ©ng nhÆ° Mẹ nà ng có má»™t Ä‘á»i sống riêng. Hạnh phúc chỉ còn là những tháng ngà y tiếc nhá»›.
TÆ°á»ng Vân rất thÆ°Æ¡ng Mẹ. CÅ©ng nhÆ° tôi hiểu nà ng phải thÆ°Æ¡ng tất cả má»i ngÆ°á»i. Không ai muốn hoà n cảnh nhÆ° thế xảy ra nhÆ°ng không là m sao thay đổi được. TÆ°á»ng Vân lo sợ cho ngà y mai, tÆ°Æ¡ng lai đối vá»›i nà ng là má»™t khoảng không mù mịt, trong khi hiện tại là má»™t ná»—i lo âu đè nặng. MÆ°á»i bảy tuổi, con lá»›n của má»™t gia đình tan nát, chị cả của những đứa em rồi sẽ hiểu sá»± bất hạnh của mình, tôi nghÄ© TÆ°á»ng Vân đã quá sức khổ sở. Tôi mÆ¡ hồ nhìn thấy con Ä‘Æ°á»ng TÆ°á»ng Vân Ä‘i, sẽ có những bÆ°á»›c chân là m rÆ¡i nÆ°á»›c mắt.
- Anh nghĩ gì đó?
- Hình dung ra ngôi nhà của em.
- Tháng nà y hoa tà n hết, chả đẹp đâu anh.
- Những đứa em của em.
- Chúng nó phá ghê lắm. Gặp rồi, anh chạy luôn.
- Hình dung ra em Ä‘i há»c dÆ°á»›i cây lá và sÆ°Æ¡ng mù. Những ngà y mÆ°a dầm của thà nh phố ấy.
- Buồn. Một mình. Ngồi khóc, cũng quen đi.
- Tôi nghe nhÆ° có những giá»t nÆ°á»›c mắt sắp sá»a rÆ¡i từ đôi mắt u buồn của TÆ°á»ng Vân. Nà ng nhá» bé trÆ°á»›c những tan nát. Ngây thÆ¡ trÆ°á»›c ná»—i buồn và tôi hiểu những ngà y phải trở lại ngôi nhà ấy là má»™t Ä‘iá»u buồn bã. TÆ°á»ng Vân không muốn sống xa Mẹ. NhÆ°ng Æ°á»›c muốn của nà ng, chÃnh nà ng cÅ©ng biết là không là m sao, hay không bao giá» thá»±c hiện được.
- Cho em vỠđi anh. Hình như cũng tối lắm rồi.
Tôi gáºt đầu. Khi tôi và Vân bÆ°á»›c ra khá»i những báºc thang bằng đá xanh, trá»i bên ngoà i đã tôà tháºt sá»±. CÆ¡n mÆ°a Ä‘ang rắc những hạt nhá» trên Ä‘Æ°á»ng.
- Mưa. Cô bé ạ.
- Em muốn đi dưới mưa mà anh.
Tá»± nhiên tôi thấy không cần thiết phải nói vá»›i TÆ°á»ng Vân má»™t Ä‘iá»u gì nữa. Những ngà y ở Sà i Gòn nà ng đã hiểu. Trong cÆ¡n mÆ°a nhá» nà y nà ng cÅ©ng đã hiểu. Tôi Ä‘Æ°a TÆ°á»ng Vân vá» nhà qua những con Ä‘Æ°á»ng có nhiá»u cây. MÆ°a nhÆ° hạnh phúc nhá» bé, mong manh Ä‘ang rắc xuống vai. Tôi thấy má»™t khoảng không gian thá»i gian im lặng tháºt tuyệt vá»i giữa tôi và TÆ°á»ng Vân.
|
31-08-2008, 09:13 AM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
ChÆ°Æ¡ng 10
Má»™t chút hÆ¡i lạnh của cÆ¡n mÆ°a hồi đêm qua còn để lại trong buổi sáng nay. Bảy giá» rưỡi nÆ¡i bến xe hiu hắt và ngôi quán bên vệ Ä‘Æ°á»ng Æ°á»›p lạnh buồn buồn. Mẹ TÆ°á»ng Vân, nà ng và đứa em nhá» cùng vá»›i tôi ngồi quanh chiếc bà n tròn. Bữa ăn sáng xong. Bây giá» má»i ngÆ°á»i Ä‘ang uống cà phê chá» giá» xe chạy.
TÆ°á»ng Vân Ä‘i má»™t mình vá» Äà Lạt, chuyến xe khởi hà nh lúc tám giá». Mẹ Vân há»i tôi :
- Mấy giỠrồi anh Lam?
Tôi nhìn đồng hồ đáp :
- Bảy giỠrưỡi.
- Còn những ná»a tiếng nữa. Mình tá»›i sá»›m quá. Váºy mà cứ sợ trá»… chuyến tám giá».
TÆ°á»ng Vân cÆ°á»i :
- Mẹ hối con quá chừng.
- Tại em bé ngủ trễ. Em bé hư quá. Em bé nhớ chị Vân không?
Äứa em nhá» của TÆ°á»ng Vân ngồi má»™t mình trong ghế nhe răng cÆ°á»i. Trên bà n là mấy túi bánh nhá». TÆ°á»ng Vân nói :
- TÆ°á»ng Minh chê bánh mẹ ạ. Nó chỉ khoái kẹo.
Mắt TÆ°á»ng Minh nheo lại là m cho má»i ngÆ°á»i phì cÆ°á»i. Tôi quáºy Ä‘Æ°á»ng trong tách cà phê sữa, uống má»™t ngụm. TÆ°á»ng Vân ngồi kế bên tôi, mặt cúi xuống vá»›i từng nụ cÆ°á»i buồn.
Tôi nói nhỠcho nà ng nghe :
- Ná»a tiếng nữa, buồn không?
- Buồn.
- Có nhớ Sà i Gòn?
- Nhá»› nhiá»u lắm. NhÆ°ng anh đừng nói lá»›n, mẹ nghe kỳ chết.
Tôi ngó mẹ TÆ°á»ng Vân. Bà đang ngồi nhìn qua bên kia dãy nhà lầu cao. Äôi mắt của bà giống đôi mắt của TÆ°á»ng Vân, má»—i lúc nhìn lÆ¡ đãng trông có vẻ xa xăm, u buồn. Tôi nói chuyện vá»›i bà rất Ãt nhÆ°ng qua và i lần trong Ä‘iện thoại lúc TÆ°á»ng Vân vắng nhà , bà nói giá»ng Bắc là m tôi tưởng lầm. Bà nói giá»ng Bắc nhÆ° má»™t ngÆ°á»i Bắc hoà n toà n. Hình nhÆ° tôi vẫn còn e dè má»—i lần gặp bà . Có phải tại bà là ngÆ°á»i Bắc? Tuy nhiên TÆ°á»ng Vân bảo Mẹ nà ng rất cởi mở, vui đùa và rá»™ng lượng. Tôi cÅ©ng phải tin lá»i nà ng, nhÆ°ng chÆ°a được hoà n toà n phóng túng trong khi nói chuyện hay ngồi gần bà . Tình cảm của bà đối vá»›i tôi cÅ©ng khó hiểu, và tìm hiểu vá» ngÆ°á»i khác là má»™t Ä‘iá»u tôi không muốn chút nà o.
- Anh Lam uống cà phê Ä‘i chứ. Ngẩn ngÆ¡ váºy?
Tôi biết hết rồi đấy nhé. Váºy mà TÆ°á»ng Vân nó giấu. Khó mà giấu tôi lắm. Mấy hôm anh tá»›i để giấy ngoà i cá»a phòng. Giấu đầu mà lòi Ä‘uôi. Tôi xem mấy cuốn sách đã biết tên anh rồi, bây giá» có ký tắt tôi cÅ©ng Ä‘oán ra.
Tôi không hiểu TÆ°á»ng Vân đã giấu Mẹ Ä‘iá»u gì, nhÆ°ng những lá»i bà nói là m tôi ngượng. Tôi ngó TÆ°á»ng Vân. Nà ng nói :
- Giấu mẹ Ä‘iá»u gì đâu?
- Bây giỠmẹ nói hết tiểu sỠcủa hắn cho nghe nhé. Xem có đúng không?
- Thôi mẹ.
- À, năn nỉ thì được.
Chúng tôi vui vẻ cÆ°á»i. Má»™t chuyến xe rá»i bến mang theo những hà nh khách. Có má»™t và i ngÆ°á»i dừng lại ngó theo xe khi từ biệt. Tôi bá»—ng nghÄ© đến chút nữa, tôi cÅ©ng sẽ đứng nhìn theo nhÆ° thế.
- Viết thư cho em nhé?
- Viết.
- Chắc anh Lam còn nhiá»u ngÆ°á»i để viết thÆ° lắm nhỉ?
- Không còn ai. Không có ai nữa.
- Không tin.
TÆ°á»ng Vân hỉnh mÅ©i lại trong má»™t cá» chỉ hết sức dá»… thÆ°Æ¡ng, nụ cÆ°á»i mỉm của nà ng nhắc tôi nhá»› hai chiếc răng khểnh. Tôi há»i :
- Sao lại không tin?
- Vì... mà thôi. Cứ chắc chắn má»™t Ä‘iá»u là anh sẽ quên con bé ở trong mÆ°a mù và sÆ°Æ¡ng khói phủ quanh năm ở Äà Lạt. Sà i Gòn vui thấy mồ, sức mấy anh nhá»›.
Tôi chỉ biết cÆ°á»i. Ngay lúc nà y hay từ má»™t buổi chiá»u mÆ°a xa xôi trÆ°á»›c cổng nhà số 40 Cách Mạng tôi đã biết đến má»™t thứ tình cảm ngá»t xá»›t ăn và o tim tôi. Nó không còn là má»™t rung Ä‘á»™ng nữa. Nó chao nhÆ° chiếc lá. Và mùa thu là mùa để ngÆ°á»i ta quen nhau, yêu nhau. Từ đó lá má»›i và ng, con Ä‘Æ°á»ng má»›i nhuá»™m mÆ°a của thÆ°Æ¡ng nhá»›. TÆ°á»ng Vân khi ngồi cạnh mẹ nà ng còn là má»™t cô bé. Sáng hôm nay tôi Ä‘Æ°a cô bé vá» Äà Lạt. NhÆ°ng khi vô bé bÆ°á»›c xuống xe ở thà nh phố má»™ng tưởng ấy, cô bé sẽ là má»™t ngÆ°á»i tình nhá»› của tôi. Có phải nhÆ° thế không em?
Tôi nhìn dáng ngồi của TÆ°á»ng Vân, mái tóc dà i nghiêng để trên vai, đôi mắt u buồn vá»›i tuổi mÆ°á»i bảy nhÆ° cà nh lá biếc. TÆ°á»ng Vân đến vá»›i tôi nhÆ° má»™t ngà y mÆ°a và sÆ°Æ¡ng tan trên mặt hồ buồn.
- Uống đi cô bé.
TÆ°á»ng Vân nhìn cà phê mỉm cÆ°á»i :
- Nhớ cà phê uống với anh Lam ghê gớm.
- Bây giỠcũng uống với anh.
- Bây giá» có thêm mẹ và TÆ°á»ng Minh.
- Cà ng nhớ hơn chứ?
- Em muốn ở lại Sà i Gòn. Em không muốn vỠtrên đó tà nà o.
- Thôi, vá» Ä‘i há»c.
Mẹ TÆ°á»ng Vân bá»—ng há»i :
- Xem đã tá»›i giá» chÆ°a anh Lam? Không ngÆ°á»i ta chá» mình. Nắng đã lên rồi.
Tôi nhìn đồng hồ lắc đầu :
- Còn kém mÆ°á»i phút nữa.
- Cứ lên xe.
TÆ°á»ng Vân chỉ uống má»™t ngụm nhá» cà phê theo lá»i tôi rồi tất cả cùng Ä‘i lại chá»— chiếc xe chá» giá» khởi hà nh. TÆ°á»ng Vân đứng nói chuyện vá»›i Mẹ. Tôi tránh Ä‘i, vì đó là chuyện gia đình. Tôi dắt TÆ°á»ng Minh Ä‘i vòng vòng má»™t lúc rồi quay trở lại. Bây giá», Mẹ TÆ°á»ng Vân cố ý để cho chúng tôi đứng riêng vá»›i nhau. Tôi há»i Vân :
- Có nhớ những gì anh đã nói?
- Dạ, nhớ.
- Cố gắng há»c nhe, chắc chắn rồi anh sẽ lên thăm em má»™t ngà y nà o đó. Khi gặp có nhá»› không hay lại xem nhÆ° ngÆ°á»i lạ?
TÆ°á»ng Vân cÆ°á»i buồn :
- Chỉ sợ anh không nhìn ra em.
- Äừng bao giá» nói nhÆ° thế nữa. Chúng ta sắp phải từ biệt rồi. Những ngà y ở Sà i Gòn mong sẽ là m cho cô bé nhá»› mãi.
- Anh có nghĩ rằng con bé sẽ khóc một mình khi nhớ Mẹ, nhớ Sà i Gòn không?
Tôi nhìn TÆ°á»ng Vân. Tưởng nhÆ° chÃnh giá»ng nói ấy là tiếng khóc. Tôi cÆ°á»i :
- Em hãy còn bé. Bây giỠxa Mẹ, em mới nghĩ là hãy còn dại ghê gớm.
Tôi bùi ngùi nhìn xuống mÅ©i già y của mình. Khi tôi ngẩng lên thấy Vân quay cÆ°á»i vá»›i Mẹ. Tôi nhìn thấy cả mấy vạt nắng á»ng nhẹ vắt qua dãy nhà lầu cao bên kia Ä‘Æ°á»ng. NgÆ°á»i ta má»›i Ä‘em phÆ¡i quần áo trên những sợi dây, và những mà u sắc ấy bay múa trong gió, trong má»™t khoảng không rá»±c rỡ ná»—i buồn.
TÆ°á»ng Vân đùa :
- Có nhắn gì Hạ không? Em là m ngÆ°á»i mang tin cho.
- Khi nà o lên anh sẽ nói cho nghe. Chá»c anh hoà i.
Tôi dá»a nà ng :
- Cấm đùa nữa.
TÆ°á»ng Vân cÆ°á»i khúc khÃch. Mẹ TÆ°á»ng Vân đến bên nà ng nhắc nhở thêm má»™t Ä‘iá»u gì đó. Và hình nhÆ° bà cÅ©ng há»i nà ng vá» tôi. Bởi tôi thấy TÆ°á»ng Vân nhìn tôi cÆ°á»i khúc khÃch. Khi Mẹ quay Ä‘i, Vân nói :
- Mẹ lấy địa chỉ và số điện thoại của anh rồi.
- Chi váºy?
- Khi nà o cần, Mẹ gá»i lại.
- Hú hồn.
- Sợ Mẹ không?
- Có em anh không sợ. Bởi em chẳng bao giỠnói xấu anh, phải không?
- Äừng tưởng, em vừa nói xấu anh xong đó.
- Nói gì?
- Anh có táºt xấu nà o em kể ra hết. Không có cÅ©ng phịa ra nói cho oai. Biết Mẹ nói sao không?
- Dĩ nhiên là anh không biết. Vì anh đứng xa.
- Mẹ nói anh gầy quá.
- Äó đâu phải là má»™t Ä‘iá»u xấu.
- Mẹ bảo anh phải ăn thêm nhiá»u cho lên và i cân nữa. Con trai gì qua cầu gió thổi cÅ©ng bay.
- Anh sẽ máºp.
- Anh sẽ là m việc nhiá»u mà máºp sao nổi?
- Anh sẽ nhá» ngÆ°á»i ta bÆ¡m hÆ¡i và o thân thể mình nhÆ° bÆ¡m và o bánh xe váºy.
TÆ°á»ng Vân báºt cÆ°á»i. NgÆ°á»i tà i xế bÆ°á»›c tá»›i gá»i má»i ngÆ°á»i lên xe. TÆ°á»ng Vân ngồi ghế ngoà i, băng thứ nhì. Nà ng nhìn tôi qua khung cá»a sổ. Tôi thấy lòng mình chùng xuống. Tôi bảo TÆ°á»ng Minh :
- ÄÆ°a tay vẫy chị Vân Ä‘i bé.
Mẹ TÆ°á»ng Vân trêu tôi :
- Sao anh Lam không vẫy mà bảo em bé vẫy?
NgÆ°á»i tà i xế mở máy. TÆ°á»ng Vân ngó tôi bằng đôi mắt mở lá»›n. Tôi im lặng nhìn theo chiếc xe từ từ ra khá»i bến rồi chạy lẫn và o trong đám đông khuất ở ngã ba Ä‘Æ°á»ng. Tôi Ä‘i vá»›i Mẹ TÆ°á»ng Vân trở vá» chá»— để xe. Bà há»i tôi :
- Anh Lam phải tới sở ngay bây giỠchứ?
- Dạ.
- Anh Ä‘i Ä‘i. Tôi và em bé đón xÃch lô vá». Khi nà o tôi Ä‘i Nha Trang hay ra Äà Lạt tôi sẽ gá»i tá»›i. Anh nhắn gì cho TÆ°á»ng Vân tôi sẽ nói lại vá»›i hắn cho.
Tôi cÆ°á»i. Äứng chá» vẫy cho bà má»™t chiếc xÃch lô. Khi chiếc xe chở bà đi khuất, tôi má»›i bà ng hoà ng nhá»› lại đôi mắt của TÆ°á»ng Vân. Äôi mắt hình nhÆ° vẫn Ä‘ang lẩn quẩn đâu đây. Tôi đứng nhìn những vạt nắng lên cao qua khá»i mấy bá» tÆ°á»ng, nhÆ°ng ở má»™t phÃa trá»i xa nhÆ° mây Ä‘en Ä‘ang kéo tá»›i. Tôi chạy vòng trở lại con Ä‘Æ°á»ng, xuống phố. Tám giá», hình ảnh buổi tiá»…n Ä‘Æ°a vẫn còn Ä‘á»ng lại trong mắt tôi. Những đám mây lúc nãy vẫn còn xa xôi bây giỠđã sắp sá»a đổ xuống thà nh cÆ¡n mÆ°a.
Tôi tá»›i chá»— là m không muá»™m lắm. NhÆ°ng cÅ©ng vừa lúc cÆ¡n mÆ°a áºp xuống nÆ°á»›c chảy rà n rụa khuôn cá»a kÃnh. NgÆ°á»i bạn bÆ°á»›c qua trao cho tôi mảnh giấy bảo có ngÆ°á»i mang tá»›i lúc nãy. Tôi nháºn ra ngay nét chữ quen thuá»™c của Hạ. Trên mảnh giấy, Hạ viết mấy giòng vắn tắt :
“Anh,
Em sẽ xuống. Äón em ở bến xe đò lá»›n khoảng 2 giá» trở Ä‘i. Nhá»› đừng quên. Em không biết Ä‘Æ°á»ng.
Ly Hạ.â€
Tôi quên há»i ngÆ°á»i bạn xem ai đã mang bức thÆ° tá»›i. Bức thÆ° ngắn của Hạ nhắc tôi nhá»› rằng hai đứa đã có má»™t lá»i hẹn ở thà nh phố nà y từ xa xôi lắm. Rồi Hạ cÅ©ng vá».
Tôi nghÄ© đó là việc thá»±c hiện má»™t lá»i hứa chứ không phải là biến đổi lá»›n. Tôi dá»ng dÆ°ng nghÄ© rằng sẽ gặp Hạ ở đây. Và biết rõ mình sẽ phải nói gì, rồi tình cảm sẽ ra sao? Tình yêu giữa tôi và Hạ, có đúng phải gá»i nhÆ° thế không hay là phải gá»i cách nà o khác? Tôi ngồi im lìm trong ghế. Tôi buồn hết sức. Tình yêu tá»± nhiên thà nh má»™t thứ gì rÆ¡i tản mát giữa thinh không. Dù sao tôi cÅ©ng đón Hạ.
NgÆ°á»i bạn phòng bên qua rủ tôi Ä‘i uống cà phê. Tôi từ chối.
- Mới uống xong.
- Uống nữa. Trá»i mÆ°a, là m gì bây giá»?
Ừ nhỉ, tôi cÅ©ng chẳng biết là m gì cho hết buổi sáng nà y. Tôi cÆ°á»i. Cùng vá»›i ngÆ°á»i bạn bÆ°á»›c xuống quán. Tôi ngồi nhìn những bong bóng mÆ°a kéo dà i xuôi theo giòng nÆ°á»›c cuốn vá» phÃa ống cống. Những bong bóng mÆ°a mong manh vỡ tan. Trá»i lạnh và gió lá»›n. Những hà ng cây run rẩy đứng trong mÆ°a. Buồn.
- Uống gì bạn?
Tôi là m bạn ngạc nhiên :
- Má»™t chai bia.
- Sao váºy?
Tôi không buồn trả lá»i ngÆ°á»i bạn, mà quay qua nói vá»›i đứa trẻ con :
- Cho má»™t chai bia.
- Lạ nhỉ, hôm nay phá lệ sao?
- À.
NgÆ°á»i bạn gá»i cà phê. Tôi có má»™t chai bia vá»›i cái ly để sẵn đá trÆ°á»›c mặt. Tôi cầm chai rót chất nÆ°á»›c và ng óng ánh sủi bá»t, viên đá tan từ từ. Tôi muốn say ngất để quên hết má»i chuyện, quên má»™t ngÆ°á»i con gái mang tên Hạ. Quên lá»i hẹn trong thÆ°. Quên má»™t khoảng thá»i gian liên lạc vá»›i nhau. Tôi hoà n toà n hối tiếc tình cảm của mình, hối tiếc những bức thÆ°. NhÆ°ng tôi không uống được nhiá»u. Và i ngụm là tôi Ä‘á» mặt. Và khi thấy đầu óc choáng váng là biết không còn uống thêm được nữa. Tôi ngồi im lìm nhìn mÆ°a. HÆ¡i lạnh và o đầy quán, những ngÆ°á»i ngồi lÆ¡ đãng nhả khói thuốc. Tôi nói vá»›i ngÆ°á»i bạn :
- Mưa buồn quá phải không?
- Bạn có vẻ thất tình?
Tôi cÆ°á»i :
- Buồn tình thì đúng hơn.
Tôi thấy nụ cÆ°á»i của mình lồng trong đáy ly.
CÆ¡n mÆ°a chan hòa cây lá bên kia Ä‘Æ°á»ng. Tôi ngồi nhá»› lại buổi sáng nÆ¡i bến xe Ä‘Æ°a Vân Ä‘i. Bây giá» mÆ°a cÅ©ng rà n rụa trÆ°á»›c mặt nà ng. MÆ°a có xóa tan hình bóng của tôi không?
NgÆ°á»i bạn trả tiá»n, kêu tôi vá». Hai đứa bÆ°á»›c ra ngoà i Ä‘i nép dÆ°á»›c mái che của những ngôi nhà để tránh mÆ°a. Lên phòng, tôi ngả ngÆ°á»i ra ghế hát vu vÆ¡ má»™t bà i hát không nhá»› hết. Căn phòng im vắng lạ lùng. MÆ°a má» khung cá»a kÃnh, nhÆ°ng tôi vẫn trông thấy lÆ¡ ngÆ¡ mấy cái hoa Ä‘á» chói trên sân thượng má»™t ngôi nhà . Ngồi buồn, tôi ngủ lúc nà o không hay. Khi ngÆ°á»i bạn gá»i tôi, báo tin cho biết đã quá trÆ°a, cÆ¡n mÆ°a cÅ©ng tạnh tá»± bao giá». Tôi dụi mắt ngó ra những bức tÆ°á»ng lem nắng. NgÆ°á»i bạn đứng cÆ°á»i rồi khuất dÆ°á»›i cầu thang. Tôi Ä‘i loanh quanh phòng má»™t lúc rồi quyết định ra phố ăn cÆ¡m. Sau đó, tôi và o rạp chiếu xem má»™t phim rất cÅ© chá» tá»›i giá» hẹn ra bến xe đón Hạ.
Bến xe khoảng hai giá», trá»i nắng chói chang nhÆ° đổ lá»a xuống mặt Ä‘Æ°á»ng. Tôi dá»±ng xe trong bóng mát của phòng bán vé ngồi ngóng những chuyến xe vá». Những chuyến xe to lá»›n dà i ngoẵng Ä‘em theo bụi Ä‘á» và bao nhiêu ngÆ°á»i đổ lại bến, nhÆ°ng không có chuyến xe nà o có Hạ. Tôi xem đồng hồ đã hÆ¡n ba giá», bóng nắng đã dÆ°á»›i chân. Chuyến xe cuối cùng Ä‘á»— lại, là lúc tôi quyết định ra vá». NhÆ°ng cÅ©ng từ lúc đó tôi thấy Hạ xuống xÃch lô ở bên kia Ä‘Æ°á»ng. Hạ không trông thấy tôi, mãi cho tá»›i khi tôi gá»i nà ng má»›i quay lại. Hạ ngỡ ngà ng nói :
- Tưởng anh đã bỠvỠrồi chứ.
- Cũng định vỠthì thấy em xuống xe.
- Chá» lâu không. Em tìm mãi má»›i ra Ä‘Æ°á»ng Ä‘i tá»›i đây. Không ngá» xe xuống quá sá»›m. MÆ°á»i hai giá» hÆ¡n đã tá»›i bến, em vá» luôn nhà ngÆ°á»i bạn, sợ anh đón không gặp nên trở lại đây.
- Tưởng em đi một mình.
- Em Ä‘i vá»›i nhá» bạn. Äi má»™t mình nhà không cho.
- Bây giỠem đi đâu, Hạ?
- Äi đâu em cÅ©ng không biết nữa.
- Ghé chơi đằng nhà anh một chút được không?
Hạ gáºt. Tôi đạp máy và đưa Hạ vá» nhà . Buổi chiá»u trong thà nh phố đông đảo ngÆ°á»i, xe cá»™, nắng chấp chá»›i trên những tà ng cây. Tôi và Hạ im lặng để nghÄ© vá» mình hÆ¡n là để nói chuyện vá»›i nhau. Äối vá»›i Hạ hay đối vá»›i chuyến vá» nà y của nà ng đã không gợi trong tôi cái háo hức mừng rỡ nhÆ° xÆ°a nữa. NhÆ°ng tôi muốn giữ lại má»™t chút êm đẹp cho những ngà y Hạ ở đây. CÅ©ng nhÆ° nà ng đã cho tôi mấy ngà y êm Ä‘á»m trong dịp Giáng Sinh năm nà o.
Tôi tra chìa khóa mở cá»a. Hạ há»i :
- Anh ở một mình?
- Một mình.
Tôi má»i Hạ và o nhà . Hai đứa ngồi nói chuyện quanh quẩn vá» nhau, vá» thà nh phố, ngÆ°á»i thân. Tôi ngáºm ngùi khi thấy tình cảm giữa tôi và nà ng không còn nồng nà n nhÆ° trÆ°á»›c. Câu chuyện đã nhạt và lạnh. Ở tôi hay ở nà ng? Má»™t lúc tôi há»i :
- Tại sao em không nói với anh vỠVy?
- Vy nà o, anh?
Tôi cÆ°á»i, nhắc lại cho nà ng nhá»›. Hạ ngạc nhiên :
- Ông ta đã nói với anh những gì?
- Không phải nói thẳng vá»›i anh mà nói vá»›i ngÆ°á»i khác. Má»™t cô bé quen vá»›i anh. Cô ấy nói lại cho anh nghe. Rất tiếc.
- Nói gì, anh?
- Ông ta bảo anh cÆ°á»›p ngÆ°á»i yêu của ông ta, lạ tháºt.
- Ông ta dám nói với anh như thế sao?
- Cái đó anh định há»i em?
- Giữa em và ông ta không có gì. Chỉ nhÆ° má»™t ngÆ°á»i bạn.
- Anh không quan trá»ng sá»± liên hệ giữa em và ông ta. NhÆ°ng anh không muốn bị mang tiếng ấy. Chuyện rồi, thà nh trẻ con hết. Anh không thÃch cái trò đùa nà y.
- Em sẽ gặp ông ta, nói cho ông ta biết.
- Không cần thiết nữa.
- Anh giáºn?
- Anh tiếc chứ không giáºn. Tiếc má»™t mùa sÆ°Æ¡ng mong manh trên những đỉnh cây bay mÆ°a ở thà nh phố nà y.
Hạ cúi đầu im lặng. Tôi cÅ©ng im lặng ngó ra ánh sáng yếu á»›t bên ngoà i. Buổi chiá»u buồn bã quá. Tôi nghe tiếng chim kêu trên các khóm lá.
- Em vá».
Tôi nói :
- Có cần nói vá»›i anh má»™t Ä‘iá»u gì không?
- Có nói bây giỠanh cũng không tin.
- Chuyện không phải là lòng tin với nhau. Chuyện là anh bực mình. Nhưng thôi, không đáng để nhắc nữa, anh muốn em vui trong những ngà y ở Sà i Gòn. Bao giỠem v�
- Em chỉ xin phép Ä‘i được ba hôm. Ngà y mốt em vá».
- Lúc trÆ°á»›c em bảo có bà con ở đây, sao không tá»›i đó mà lại ở nhá» nhà ngÆ°á»i bạn?
- Em không biết Ä‘Æ°á»ng. Nếu gặp anh sá»›m ngoà i bến thì tiện cho em hÆ¡n.
- Lỗi tại em.
- Không ngỠxe xuống sớm hơn dự định.
- Bây giá» anh Ä‘Æ°a em ra phố. Bao giá» em muốn vá» nhà ngÆ°á»i bạn thì vá».
- NhÆ°ng anh đừng giáºn em.
- Không.
Tôi muốn nói “không còn gì nữa†để giáºn nhau đâu, nhÆ°ng không hiểu sao tôi dừng lại.
Tôi Ä‘Æ°a Hạ Ä‘i lòng vòng qua những con Ä‘Æ°á»ng tá»›i chá»— gởi xe thì kịp lúc mÆ°a áºp xuống. Tôi và Hạ chạy và o trú mÆ°a dÆ°á»›i mái hiên của má»™t cá»a hà ng. CÆ¡n mÆ°a tháºt lá»›n. NÆ°á»›c đổ à o ạt trên hè Ä‘Æ°á»ng. Trá»i tối sẫm lại, lem luốc những ngá»n cây phÃa bên kia công viên. Giá» nà y chắc TÆ°á»ng Vân đã tá»›i Äà Lạt. Thà nh phố ấy chiá»u nay có mÆ°a? Tôi nói vá»›i Hạ :
- Mưa, chả đi đâu được hết.
- Äứng đây chá» mÆ°a tạnh rồi anh Ä‘Æ°a em vá».
Và rồi mÆ°a cÅ©ng tạnh. Tôi nghe nhÆ° có má»™t cái gì trÄ©u xuống giữa lòng mình, vừa buồn rầu, vừa dá»ng dÆ°ng. Ngà y mốt Hạ vá», nghÄ©a là sẽ chẳng bao giá» tôi còn đặt bÆ°á»›c chân lang thang của mình trên con dốc Hai Bà TrÆ°ng dẫn xuống nhà Hạ nữa.
Tôi Ä‘Æ°a Hạ vá» nhà ngÆ°á»i bạn của nà ng. Xe tôi dừng lại bên nà y Ä‘Æ°á»ng. Hạ lặng lẽ, buồn rầu Ä‘i qua bên kia Ä‘Æ°á»ng. Tà áo dà i và ng mà u hoa quì của Hạ bay bay theo gót chân. Tôi không nói gì thêm vá»›i Hạ. Thôi cứ hiểu là chúng ta không còn gì để nói vá»›i nhau. Cho tôi gởi trên tay em má»™t lá»i từ biệt. Tình yêu đã phai nhÆ° mùa lá. Và rồi lá cÅ©ng rÆ¡i theo buổi chiá»u tà n.
Äèn xanh báºt lên. Tôi qua má»™t ngã tÆ° Ä‘Æ°á»ng. Buổi chiá»u Æ°á»›t đẫm hÆ¡i nÆ°á»›c và tôi thèm ngồi quán. Má»™t ngôi quán quen thuá»™c đã Ä‘Æ°a TÆ°á»ng Vân tá»›i trong bóng tối của mấy bá» tÆ°á»ng đá xanh và tiếng nhạc thoảng nhẹ nhÆ° là gió. Tôi nghÄ© tá»›i bức thÆ° sẽ viết cho nà ng. Sáu giá» chiá»u. Giá» nà y TÆ°á»ng Vân đã tá»›i nhà . Có thể nà ng Ä‘ang ngồi bên cá»a nhìn mÆ°a bay mù mặt hồ tưởng nhá»›.
HẾT
|
|
|
| |