  | 
	
	 | 
 
 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				02-09-2008, 02:44 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			
			| 
				
				 Bất Diệt Ma Tôn 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Apr 2008 
					Äến từ: bình dương 
					
					
						Bài gởi: 2,242
					 
                    Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngày 3 giá» 
                 
					
 
	Thanks: 1 
	
		
			
				Thanked 31 Times in 14 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương 18 
 
 
 
  
 
Trong suốt má»™t thá»i gian dài Aurêlianô không ra khá»i phòng cá»§a Menkyađêt. Chú há»c thuá»™c lòng các truyện cổ hoang đưá»ng trong cuốn sách đã rách rá»i, các bản tóm tắt những công trình nghiên cứu cá»§a Hecman, má»™t ngưá»i bại liệt, các chỉ dẫn vá» khoa quỉ thẩn há»c, các Ä‘iểm mấu chất cá»§a loại đá giả kim, và cuốn Những lá»i sấm truyá»n… cá»§a NôstraÄ‘am và những nghiên cứu cá»§a ông vá» bệnh dịch hạch, bởi váºy, khi đến tuổi trưởng thành chú không há» hiểu biết gì vá» thá»i đại mình, nhưng lại có những kiến thức cÆ¡ bản cá»§a ngưá»i thá»i Trung cổ. Lúc nào bước vào căn phòng đó, Santa Sôphia đê la Piêđat cÅ©ng thấy chú vùi đầu vào sách vở. Cụ mang cho chú má»™t tách cà phê không đưá»ng vào buổi sáng và má»™t đĩa cÆ¡m vá»›i vài lát chuối rán vào buổi trưa, đó là món ăn duy nhất ở nhà này kể từ khi Aurêlianô Sêgunđô mất. Santa Sôphia đê la Piêđat lo việc cắt tóc bắt chấy ráºn cho Aurêlianô, sá»a quần áo cÅ© trong những chiếc rương đã bị lãng quên cho chú mặc, khi thấy râu ria chú nhú ra, cụ mang dao cạo và chổi bôi xà phòng cá»§a đại tá Aurêlianô BuênÄ‘ya đến cho chú. Chẳng ai trong số những ngưá»i con cá»§a đại tá, kể cả Aurêlianô Hôsê, lại giống ngài đến như Aurêlianô, nhất là ở đôi gò má cao và đưá»ng nét cương nghị có chút vẻ tàn nhẫn cá»§a khoé miệng. Trước đây Ucsula tin rằng Aurêlianô Sêgunđô thưá»ng nói má»™t mình trong khi ngồi há»c ở trong phòng, bây giá» Santa Saphia đê la Piêđat cÅ©ng nghÄ© như váºy Thá»±c ra, Aurêlianô nói chuyện vá»›i Menkyađêt. Sau cái chết cá»§a hai anh em sinh đôi kia, vào má»™t buổi trưa oi ả, qua sá»± phản chiếu cá»§a cánh cá»a sổ, Aurêlianô nhìn thấy ông già tang thương vá»›i cái mÅ© cánh quạ, như đó là sá»± hiện hình cụ thể cá»§a má»™t ký ức đã hình thành trong đầu óc chú từ rất lâu trước khi chú ra Ä‘á»i. Trước đó Aurêlianô đã hoàn thành việc phân loại thứ chữ cái viết trên các tấm da thuá»™c. Khi Menkyađêt há»i Aurêlianô rằng chú đã biết ngưá»i ta ghi thứ ngôn ngữ nào trên đó chưa, chú trả lá»i không chút do dá»±: 
- Tiếng Phạn. 
Menkyađêt hé cho Aurêlianô biết rằng mình chẳng còn nhiá»u dịp trở lại căn phòng này. Nhưng Menkyađêt bình tâm Ä‘i đến cái chết vÄ©nh hằng, bởi vì Aurêlianô có thá»i gian để há»c tiếng Phạn trong những năm tháng trước khi các tấm da thuá»™c kia tròn trăm tuổi và ngưá»i ta có thể Ä‘á»c được chúng. ChÃnh Menkyađêt đã chỉ cho Aurêlianô biết rằng ở trên con đưá»ng chạy đến bá» sông, nÆ¡i ở thá»i kỳ Công ty chuối ngưá»i ta thưá»ng xem háºu váºn và Ä‘oán má»™ng, trong cá»a hàng sách cá»§a má»™t nhà thông thái ngưá»i xứ Catalunha có cuốn Sánskrit Primer(l) mà nếu Aurêlianô không mua vá»™i thì chỉ sáu năm sau sẽ bị gián nhấm hết. Lần đầu tiên trong rất nhiá»u năm tháng đã qua cá»§a Ä‘á»i mình, Santa Sôphia đê la Piêđat để lá»™ má»™t tình cảm, và đó là má»™t tình cảm sững sá», khi Aurêlianô đòi há»i cụ mang vá» cho chú cái cuốn sách nằm giữa táºp Giêrudalem giải phóng(2) và táºp thÆ¡ cá»§a Mintôn(3), phÃa bên phải cùng thuá»™c hàng thứ hai cá»§a giá sách. Vì không biết chữ nên Santa Sôphia đê la Piêđat há»c thuá»™c lòng những lá»i hướng dẫn đó và cụ chạy tiá»n bằng cách Ä‘em bán má»™t trong mưá»i bảy con cá vàng còn lại ở xưởng kim hoàn mà chỉ có cụ và Aurêlianô biết chúng đã được cất giấu ở chá»— nào trong đêm bá»n lÃnh lục soát ngôi nhà. 
Aurêlianô tiến bá»™ trong việc há»c tiếng Phạn, trong khi đó Menkyađêt ngày má»™t thưa nhạt và xa vá»i, lẫn dần vào ánh sáng ban trưa rá»±c rỡ. Lần cuối cùng Aurêlianô cảm thấy cụ là lúc Menkyađêt dưá»ng như chỉ còn là má»™t cái bóng không thể nhìn thấy Ä‘ang lầm rầm "Ta đã chết vì bị siết trên những cồn cát ở bá» biển Singapore". Căn phòng lúc đó bá»—ng trở nên thiếu sức đỠkháng trước sá»± tấn công cá»§a bụi bặm và nóng bức, cá»§a má»t và kiến, cá»§a mối và gián, những con váºt từng biến kiến thức trong sách vở và các tấm da thuá»™c kia thành bụi. 
Trong nhà không thiếu thức ăn, Aurêlianô Sêgunđô chết hôm trước thì hôm sau má»™t trong những ngưá»i bạn cá»§a ông từng Ä‘em tá»›i chiếc vòng hoa vá»›i dòng chữ bất kÃnh kia đã trả cho PhecnanÄ‘a má»™t khoản tiá»n mà ông ta nợ chồng bà. CÅ©ng từ hôm ấy má»™t ngưá»i làm nghá» chuyển hàng cứ vào ngày thứ tư lại mang tá»›i má»™t làn thức ăn đủ cho cả má»™t tuần lá»…. Chẳng bao giá» có ai biết rằng những thức ăn đó là do Pêtra Côtêt gá»i tá»›i vá»›i ý nghÄ©: bằng cách tá» lòng thương hại kéo dài, bà sẽ làm khổ nhục ngưá»i đã từng làm mình khổ nhục. Nhưng sá»± thù hằn đã tan biến nhanh hÆ¡n cả chÃnh Pêtra Côtêt tưởng, và khi ấy bà vẫn tiếp tục gá»i thá»±c phẩm tá»›i vì kiêu hãnh, và sau đó vì cảm thương. Có những lần khi Pêtra Côtêt không muốn Ä‘i bán vé xổ số nữa và dân chúng cÅ©ng đã mất hứng thú vá»›i trò cá» bạc ấy, bà đã nhịn để nhưá»ng thức ăn cho PhecnanÄ‘a, và Pêtra Côtêt luôn luôn thá»±c hiện trách nhiệm gá»i thá»±c phẩm chừng nào PhecnanÄ‘a chưa qua Ä‘á»i. 
Ãối vá»›i Santa Sôphia đê la Piêđat, việc giảm số ngưá»i trong nhà có lẽ cho cụ má»™t sá»± nghỉ ngÆ¡i mà cụ được quyá»n hưởng sau hÆ¡n ná»a thế ká»· làm việc. Không bao giá» ngưá»i ta nghe thấy má»™t tiếng thở than cá»§a ngưá»i đàn bà kÃn đáo và khó hiểu ấy, ngưá»i đã gieo vào gia đình này những mầm mống thần thánh cá»§a Rêmêđiôt - Ngưá»i đẹp và sá»± trịnh trá»ng bà ẩn cá»§a Hôsê AccaÄ‘iô Sêgunđô, ngưá»i đã dành cả cuá»™c Ä‘á»i cô đơn và thẳm lặng cá»§a mình vào việc nuôi nấng lÅ© trẻ mà chúng không nhá»› rõ bằng mình là con hay cháu cá»§a cụ. Cụ chăm sóc Aurêlianô như thể chú ra Ä‘á»i từ sá»± mang nặng đẻ Ä‘au cá»§a mình, và chÃnh cụ cụng không biết rằng mình là cố cá»§a chú nữa. Phải ở trong má»™t gia đình như váºy má»›i có thể nghÄ© được rằng Santa Sôphia đê la Piêđat thưá»ng ngá»§ trên má»™t tấm thảm dệt bằng lá cá» trải trên ná»n nhà kho chứa ngÅ© cốc, giữa tiếng ếch nhái kêu đêm, và cụ cÅ©ng không kể vá»›i ai rằng có má»™t đêm cụ đã thức dáºy bởi má»™t cảm giác hãi hùng là có ai đó Ä‘ang nhìn mình trong bóng tối, thì ra đó là má»™t con rắn độc trưá»n trên bụng cụ. Santa Sôphia đê la Piêđat biết rằng nếu thuở trước cụ kể vá»›i Ucsula chuyện đó thì thế nào Ucsula cÅ©ng bắt cụ phải ngá»§ trên giưá»ng cá»§a mình, nhưng ở thá»i buổi này chẳng ai để ý đến Ä‘iá»u gì nếu cụ không kêu lên ở ngoài hành lang, bởi vì công việc chân tay ở lò bánh, những ná»—i hãi hùng vá» chiến tranh, việc nhăn sóc con cháu khiến cho ngưá»i ta không còn thá»i gian để nghÄ© đến hạnh phúc cá»§a ngưá»i khác nữa. Chỉ có Pêtra Côtêt, ngưá»i mà Santa Sôphia đê la Piêđat chưa từng biết mặt, là nhá»› đến cụ thôi. Sắm cho cụ má»™t đôi giày đẹp và má»™t bá»™ lá»… phục, đó là món nợ mà Pêtra Côtêt vẫn chưa trả được ngay cả trong những ngày tháng tuyệt vá»i vá»›i khoản tiá»n do các cuá»™c xổ số đưa lại. Thuở má»›i đặt chân đốn nhà này PhecnanÄ‘a có nhiá»u lý do để tin rằng Santa Sôphia đê la Piêđat là má»™t ngưá»i làm đày tá»› suốt Ä‘á»i, và nếu có má»™t vài lần PhecnanÄ‘a nghe nói đó là mẹ chồng mình thì đó cÅ©ng là Ä‘iá»u rất khó tin, đến mức bà phải mất rất nhiá»u thá»i gian má»›i biết rằng quả đúng như váºy, nhưng chẳng bao lâu bà lại quên Ä‘i. Santa Sôphia đê la Piêđat không bao giá» thấy khó chịu vá»›i cái vị trà thấp kém đó. Ngược lại, cụ cảm thấy thÃch thú vá»›i việc Ä‘i hết từ xó xỉnh này đến xó xỉnh khác, không kêu ca má»™t lá»i, luôn chân luôn tay sắp xếp và dá»n dẹp lại ngôi nhà rá»™ng thênh thang nÆ¡i mình đã sống từ khi còn trẻ, và riêng trong thá»i kỳ còn Công ty chuối ngôi nhà ấy giống má»™t trại lÃnh hÆ¡n là má»™t cư xá. Nhưng khi Ucsula qua Ä‘á»i, tÃnh cấn tháºn đến mức khắc nghiệt và khả năng làm việc phi thưá»ng cá»§a Santa Sôphia đê la Piêđat cÅ©ng bắt đầu suy giảm. Không phải chỉ vì cụ đã tuổi cao sức kiệt, mà còn vì ngôi nhà đã nhanh chóng rÆ¡i vào tình trạng á»p ẹp. Má»™t lá»›p rêu non xanh rá»n phá»§ các bức tưá»ng. Khi ngoài vưá»n không còn chá»— đất nào trống, các loại cá» dại liá»n đội vỡ ná»n xi măng ở hành lang như thể đội vỡ má»™t tấm kÃnh, và từ các kẽ nứt đã má»c lên chÃnh những bông hoa nhá» màu vàng mà trước đó đến gần má»™t thế ká»· Ucsula từng nhìn thấy trong chiếc cốc đựng hàm răng giả cá»§a Menkyađêt. Chẳng có thá»i giá» và cÅ©ng chẳng có cách gì ngăn chặn những cuá»™c tấn công tàn bạo đó cá»§a thiên nhiên, suốt ngày Santa Sôphia đê la Piêđat xua Ä‘uổi những con thằn lằn đã chui vào phòng hồi đêm. 
Má»™t buổi sáng cụ trông thấy những con kiến đỠrá»i bá» những chá»— xi măng đã bị đào thá»§ng, bò qua vưá»n, leo lên những bá» thành cá»§a thang gác, nÆ¡i có những cây thu hải đưá»ng đã úa màu đất, và vào đến táºn chá»— trong cùng cá»§a ngôi nhà. Thoạt đầu cụ dùng chổi, sau đó dùng thuốc sâu và cuối cùng dùng vôi để giết lÅ© kiến ấy, nhưng ngày hôm sau chúng lại xuất hiện ở đúng chá»— cÅ©, thưá»ng xuyên qua lại, bá»n bỉ và bất khả chiến thắng. Lúc đó, vì Ä‘ang viết thư cho các con mình nên PhecnanÄ‘a không hay biết gì vá» cuá»™c tấn công không thể ngăn chặn ấy cá»§a đám cá» dại và lÅ© sâu bá» Ä‘ang phá hoại. Má»™t mình Santa Sôphia đê la Piêđat tiếp tục chiến đấu, chống chá»i vá»›i cá» dại để không không thể tràn vào nhà bếp, xua những bối mạng nhện sinh sôi nảy nở rất nhanh ở trên tưá»ng và miết xát lÅ© má»t. Nhưng khi thấy căn phòng cá»§a Menkyađêt cÅ©ng bị mạng nhện chăng và bụi phá»§, thì Santa Sôphia đê la Piêđat bèn má»—i ngày quét dá»n ba lần và khi thấy rằng, bất chấp sá»± dá»n dẹp cần mẫn cá»§a mình, căn phòng vẫn bị Ä‘e doạ bởi những đống gạch ngói đổ vỡ và bầu không khà hôi hám mà chỉ có đại tá Aurêlianô BuênÄ‘ya và viên sÄ© quan trẻ xưa kia tiên Ä‘oán được thì cụ hiểu rằng mình đã thất bại. Lúc ấy Santa Sôphia đê la Piêđat mặc bá»™ lá»… phục ngày chá»§ nháºt đã sá»n, Ä‘i đôi giày cÅ© cá»§a Ucsula và má»™t đôi tất sợi bá»™ng mà Amaranta Ucsula đã tặng mình, rồi gói hai hoặc ba bá»™ quần áo còn lại thành má»™t bá»c. 
- Ta chịu rồi, - cụ bảo Aurêlianô, - cái nhà này tháºt là quá rá»™ng, và cái thân còm này không thể nào kham nổi việc thu dá»n cho nó tươm tất được. 
Aurêlianô há»i Santa Sôphia đê la Piêđat định Ä‘i đâu thì cụ trả lá»i bằng má»™t cá» chỉ máºp má» như thể chẳng há» có má»™t chút ý thức nào vá» số pháºn cá»§a mình. Tuy váºy, cụ cÅ©ng cố xác định rằng sẽ sống những ngày cuối cá»§a Ä‘á»i mình vá»›i má»™t bà em hỠở Riôacha. Ãiá»u ấy cÅ©ng không lấy gì làm chắc. Vì từ khi các vị thân sinh cá»§a Santa Sôphia đê la Piêđat qua Ä‘á»i, cụ không có quan hệ vá»›i ai trong làng, không há» có thư từ hoặc lởi nhắn hẹn, và cÅ©ng chẳng ai nghe thấy cụ nói vá» má»™t ngưá»i há» hàng nào cả. Aurêlianô đưa cho Santa Sôphia đê la Piêđat mưá»i bốn con cá vàng, bởi vì cụ đã quyết ra Ä‘i khi trong túi chỉ còn má»™t pêxô và hai mươi lăm xu. Qua cá»a sổ, Aurêlianô nhìn thấy Santa Sôphia đê la Piêđat, vá»›i tấm thân còng vì tuổi tác, lê bước qua vưá»n mang theo má»™t gói nhá» quắn áo, và nhìn thấy cụ thò tay vào lá»— cá»a để cài then lại sau khi đã ra khá»i nhà. Từ ấy không ai hay biết gì vá» cụ nữa. 
Sau khi biết rằng Santa Sôphia đê la Piêđat đã bá» chạy, PhecnanÄ‘a nói lảm nhảm suốt má»™t ngày ròng trong khi xem lại từng chiếc rương má»™t, từng chiếc tá»§ má»™t để yên tâm rằng cụ đã không lấy má»™t thứ gì mang Ä‘i. Lần đẩu tiên trong Ä‘á»i PhecnanÄ‘a nhóm bếp và bà bị bá»ng tay, rồi bà phải nhá» Aurêlianô bày cho cách thức pha cà phê. Từ đó vá» sau, chÃnh Aurêlianô là ngưá»i làm việc bếp núc. Khi PhecnanÄ‘a thức dáºy thì thức ăn đã được Aurêlianô chuẩn bị sẵn và á»§ trong tro nóng, bà chỉ cần ra khá»i phòng ngá»§ mang vỠăn trên má»™t chiếc bàn phá»§ khăn bằng vải gai, bên trên có đặt những cây đèn nến; khi ăn, bà ngồi trên chiếc ghế trong cùng cá»§a mưá»i lăm chiếc ghế trống. Trong khung cảnh đó Aurêlianô và PhecnanÄ‘a không chia sẻ vá»›i nhau ná»—i cô đơn, mà ai lo việc ngưá»i nấy. Há» quét dá»n phòng mình; trong khi mạng nhện giăng trên các khóm hồng, phá»§ trên xà nhà và dệt trên các bức tưá»ng. Ãó là thá»i kỳ PhecnanÄ‘a có ấn tượng rằng ngôi nhà này đầy ma quái. Chẳng thế mà các đồ váºt, nhất là những thứ hàng ngày thưá»ng dùng, luôn luôn tá»± nó thay đổi vị trÃ. PhecnanÄ‘a mất thá»i gian tìm kiếm chiếc kéo mà bà cứ Ä‘inh ninh rằng mình để trên giưá»ng, và sau khi lục lá»i khắp nÆ¡i lại thấy nó trong chiếc tá»§ ở nhà bếp, nÆ¡i bà tin rằng đã bốn ngày rồi mình không đặt chân đến. Ãá»™t nhiên trong tá»§ đựng các bá»™ đồ ăn không còn lấy má»™t chiếc đĩa, thế rồi lại thấy sáu chiếc trên bàn thá» và ba chiếc ở cháºu rá»a bát. Khi PhecnanÄ‘a ngồi viết lại càng thấy các đồ váºt di chuyển bất ngá» hÆ¡n. Lá» má»±c đặt ở bên phải sau lại thấy ở bên trái, bàn thấm giấy biến mất và hai ngày sau bà lại thấy nằm ở dưới gối, những trang viết cho Hôsê AccaÄ‘iô lẫn vá»›i những trang viết cho Amaranta Ucsula, và bà luôn luôn băn khoăn là đã bá» thư ná» vào bì kia như nhiá»u lần từng xảy ra trên thá»±c tế. Có lần bà mất bút. Mưá»i lăm ngày sau ngưá»i đưa thư mang trả lại. Ông ta thấy ở trong túi cá»§a mình và đã Ä‘i khắp các nhà há»i xem ai có cây bút đó. Thoạt đầu, PhecnanÄ‘a tin rằng những chuyện đó là do các thầy thuốc không thể nhìn thấy gây ra, giống như việc mất những chiếc vòng treo tá» cung dạo trước, và bà bắt đầu viết má»™t bức thư cầu xin hỠđể cho mình yên, nhưng rồi bà phải ngừng lại để làm má»™t việc khác, và khi trở vá» phòng chẳng những bà không thấy lá thư bắt đầu viết ấy đâu, mà ngay cả mục Ä‘Ãch cá»§a việc viết thư là gì bà cÅ©ng quên nốt. Có má»™t dạo bà nghÄ© là tại Aurêlianô. Bà theo dõi Aurêlianô, đặt các đồ váºt ở lối Ä‘i vá»›i ý định sẽ bắt quả tang khi cnù Ä‘ang mang chúng từ chá»— ná» bá» vào chá»— kia, nhưng ngay sau đó bà lại yên trà rằng Aurêlianô không ra khá»i phòng cá»§a Menkyađêt nếu không cần đến nhà bếp hoặc nhà vệ sinh, và chú còn không phải là ngưá»i thÃch đùa nữa. Thế rồi cuối cùng PhecnanÄ‘a tin rằng đó là sá»± quấy nhiá»…u cá»§a ma quái và bà chá»n cách đối phó là để váºt nào cần sá» dụng vào đúng chá»— ấy tháºt chắc chắn. Bà buá»™c chiếc kéo vào đầu giưá»ng bằng má»™t sợi dây dài, buá»™c ống bút và bàn thấm giấy vào chân bàn; dùng keo gắn lá» má»±c vào mặt bàn, ở phÃa bên phải chá»— bà thưá»ng ngồi viết. Nhưng rồi chẳng phải má»i chuyện êm đẹp ngay, bởi vì vừa ngồi may được má»™t lúc lại không thể lôi cái kéo ra chá»— cần phải cắt, vì sợi dây buá»™c ngắn quá như thể ma quỉ đã cắt bá»›t Ä‘i. Sợi dây buá»™c ống bút cÅ©ng váºy và đến cả cánh tay PhecnanÄ‘a cÅ©ng ngắn Ä‘i, vì vừa ngồi viết má»™t lúc bà đã không vá»›i tá»›i lá» má»±c nữa rồi. Cả Amaranta Ucsula ở Bruxen và Hôsê AccaÄ‘iô ở Rôm, cả hai chẳng bao giá» biết những Ä‘iá»u bất hạnh này. PhecnanÄ‘a viết cho các con ràng bà sống hạnh phúc, và quả có thế thá»±c, chÃnh là vì bà thấy mình thoát khá»i má»i sá»± ràng buá»™c, như thể má»™t lần nữa cuá»™c Ä‘á»i Ä‘ang kéo bà vá» thế giá»›i cá»§a cha mẹ mình, ở đó bà sẽ không phải khổ sở vá» những chuyện hàng ngày bởi vì chúng đã được giải quyết ngay trong tưởng tượng. Việc trao đổi thư từ vá»›i con cái làm cho PhecnanÄ‘a quên mất khái niệm vá» thá»i gian, nhất là từ khi Santa Sôphia đê la Piêđat bá» Ä‘i. Trước kia bà có thói quen tÃnh ngày, tÃnh tháng và tÃnh năm xem còn bao lâu nữa thì các con bà trở vá» theo dá»± định. Nhưng khi hết lần này đến lần khác há» báo thay đổi thá»i hạn thì bà thấy ngày tháng lẫn lá»™n, và thá»i gian dưá»ng như không trôi Ä‘i. Lẽ ra phải sốt ruá»™t lắm thì bà lại thấy hài lòng vá»›i sá»± cháºm trá»…. PhecnanÄ‘a không nóng lòng vá»›i chuyện nhiá»u năm sau khi Hôsê AccaÄ‘iô thông báo vá»›i bà rằng sắp làm lá»… tuyên thệ tu hành suốt Ä‘á»i, rồi sau đó lại nói rằng anh ta Ä‘ang chá» kết thúc chương trình thần há»c cao cấp để há»c vá» ngoại giao, bởi vì bà nghÄ© ràng có biết bao khó khăn trắc trở trên chiếc thang ốc rất dài dẫn đến chiếc ghế cá»§a Thánh Piôtr(4) Ngược lại, bà xốn xang bởi những tin tức mà đối vá»›i ngưá»i khác chẳng có nghÄ©a gì, và dụ như chuyện con trai bà đã nhìn thấy Giáo hoàng. Bà cá»§ng sung sướng như váºy khi Amaranta Ucsula cho biết rằng chương tnnh há»c cá»§a cô sẽ kéo dài thêm, vì cô được xếp loại ưu nên được ưu đãi, đó là Ä‘iá»u cha cô không nghÄ© đến trong khi tÃnh toán. 
Ba năm đã trôi qua kể từ khi Santa Sôphia đê la Piêđat mang vá» cho Aurêlianô cuốn sách ngữ pháp tá»›i khi chú dịch được trang đầu tiên. Việc làm cá»§a chú chẳng phải vô Ãch, nhưng cÅ©ng má»›i chỉ là bước đầu trên con đưá»ng dài như chẳng thể nào lưá»ng hết, bởi vì văn bản bằng tiếng Tây Ban Nha chẳng có ý nghÄ©a gì: đó chỉ là những bài thÆ¡ được mã hoá, Aurêlianô không còn các phương tiện để tạo cÆ¡ sở cho mình Ä‘i sâu vào các bài thÆ¡ đó, nhưng vì Menkyađêt đã từng nói vá»›i chú rằng ở cá»a hàng sách cá»§a nhà thông thái xứ Catalunha có những cuốn sách sẽ giúp chú hiểu hết các tấm da thuá»™c nên chú quyết định xin phép PhecnanÄ‘a Ä‘i kiếm những cuốn sách đó. Trong căn phòng đầy gạch ngói đổ vỡ - mà sá»± gia tăng cá»§a những mảnh gạch ngói này sẽ dẫn đến cái kết cục là làm đổ căn phòng - Aurêlianô suy nghÄ© tìm kiếm cách trình bày thÃch đáng yêu cầu cá»§a mình, chú dá»± Ä‘oán khung cảnh và cÆ¡ há»™i thÃch hợp, nhưng khi thấy PhecnanÄ‘a lấy thức ăn á»§ trong tro nóng - cÆ¡ há»™i duy nhất để nói vá»›i bà - thì những lá»i yêu cầu đã chuẩn bị rất kỹ càng bị ứ lại trong cổ, không thể nói thành lá»i. Ãó là lần duy nhất mà Aurêlianô theo dõi PhecnanÄ‘a. Chú lắng nghe tiếng chân PhecnanÄ‘a Ä‘i lại trong phòng ngá»§. Chú nghe thấy tiếng bà bước ra cá»a để nháºn thư cá»§a con cái và gá»i ngưá»i đưa thư những lá thư bà viết cho há»; đến rất khuya chú còn nghe thấy tiếng bút dằn mạnh trên mặt giấy trước khi nghe thấy tiếng tắt đèn và tiếng cầu kinh lầm rầm trong bóng tối. Cho đến táºn lúc ấy Aurêlianô má»›i ngá»§ và chú tin rằng ngày mai cÆ¡ há»™i mình mong má»i sẽ đến. Aurêlianô có ảo tưởng rằng Ä‘iá»u yêu cầu cá»§a mình sẽ không bị chối từ, nên má»™t buổi sáng chú đã cắt Ä‘i mái tóc dài chấm vai, cạo Ä‘i bá»™ râu tua tá»§a, mặc chiếc quần chẽn và chiếc áo có cổ giả mà chẳng biết là đã được thừa hưởng cá»§a ai, rồi chú đến nhà bếp chá» PhecnanÄ‘a Ä‘i ăn. Nhưng không đến ngưá»i đàn bà ngày ngày vẫn sống ở đây, ngưá»i đàn bà đầu ngẩng cao, ngưá»i đàn bà Ä‘i lại rắn rá»i ấy, mà chỉ đến má»™t bà lão đẹp tuyệt vá»i mặc chiếc áo khoác lông Ä‘iêu thá» màu vàng, đội chiếc miện bằng bìa cứng mạ vàng và có dáng vẻ yếu Ä‘uối cá»§a má»™t ngưá»i thưá»ng khóc thầm. Thá»±c ra, từ khi thấy bá»™ trang phục hoa háºu đã bị gián nhấm ở trong rương cá»§a Aurêlianô Sêgunđô, PhecnanÄ‘a đã mặc nó nhiá»u lần. Nếu có ai đó thấy bà đứng trước gương làm đáng vá»›i cá» chỉ có vẻ đài các đế vương chắc hẳn sẽ cho rằng bà bị Ä‘iên. Nhưng không phải thế. PhecnanÄ‘a chỉ biến bá»™ áo hoa háºu ấy thành má»™t cái máy nhá»› mà thôi. lần đầu tiên mặc nó vào ngưá»i, PhecnanÄ‘a đã không tránh khá»i cảm giác ứ nghẹn trong tim và mắt bà đẫm lệ, vì lúc ấy PhecnanÄ‘a như cảm thấy mùi xi trên đôi á»§ng cá»§a má»™t quân nhân đã đến táºn nhà tìm mình để cho mình làm hoa háºu, và tâm hồn bà trở nên trong suốt vá»›i sá»± tiếc nuối những giấc mÆ¡ đã qua. Bà cảm thấy mình đã già yếu và cằn cá»—i lắm rồi, đã khác xa biết bao nhiêu vá»›i PhecnanÄ‘a cá»§a những giá» phút đẹp đẽ nhất trong Ä‘á»i, đến mức bà cÅ©ng nhá»› tiếc cả những giá» phút mà bà coi là tồi tệ nhất, và chỉ khi đó PhecnanÄ‘a má»›i thấy rằng những chùm hoa kinh giá»›i ở ngoài hành lang và hÆ¡i nước bốc lên từ những khóm hồng vào lúc chiá»u vá», tháºm chà cả bản chất hung dữ cá»§a những kẻ đến từ nÆ¡i xa lạ, là cần thiết biết bao đối vá»›i mình. Trái tim nguá»™i lạnh cá»§a bà, từng chống đỡ vững vàng vá»›i những miếng đòn rất chÃnh xác cá»§a Ä‘á»i sống thưá»ng ngày, giỠđây bị rạn vỡ bởi cuá»™c tấn công đầu tiên cá»§a ná»—i hoài nhá»›. Cảm giác Ä‘au buồn đã trở thành má»™t nhu cầu cá»§a bà, nó tăng lên theo năm tháng và dần dần trở thành má»™t thói xấu. Bà làm cho mình trở thành má»™t ngưá»i nhân từ trong ná»—i cô đơn. Nhưng buổi sá»›m ấy khi bà vào bếp và thấy tách cà phê mà chàng trai trẻ gầy gò, xanh xao và có ánh mắt mÆ¡ màng kia pha cho mình, thì bà cảm thấy như bị má»™t cái gì đó rất kỳ quặc Ä‘áºp vào mình. Chẳng những PhecnanÄ‘a đã không cho phép Aurêlianô Ä‘i, mà từ đó bà còn cất kỹ chìa khoá nhà trong chiếc túi đựng những chiếc vòng treo tá» cung không dùng đến. Sá»± cẩn tháºn ấy là vô Ãch, bởi vì nếu như Aurêlianô muốn thì chú có thể ra Ä‘i rồi lại trở vá» mà bà không thể nhìn thấy. Nhưng sá»± giam hãm lâu ngày, sá»± mÆ¡ hồ vá» thế giá»›i bên ngoài và thói quen phục tùng đã làm khô héo những mầm mống bướng bỉnh trong Aurêlianô. Thế là chú trở vá» phòng mình, xem Ä‘i xem lại những tấm da thuá»™c và đến táºn đêm khuya vẫn nghe tiếng khóc sụt sùi cá»§a PhecnanÄ‘a ở phòng ngá»§ cá»§a bà. Má»™t buổi sáng, như thưá»ng lệ, Aurêlianô Ä‘i nhóm bếp, chú thấy trong đống tro lạnh vẫn còn nguyên những thức ăn để cho PhecnanÄ‘a từ hôm trước. Aurêlianô vá»™i ngó vào phòng và thấy PhecnanÄ‘a nằm trên giưá»ng, đắp chiếc áo khoác lông Ä‘iêu thá», bà đẹp hÆ¡n bao giá» hết, và da bà trắng như ngà. Bốn tháng sau đó, khi Hôsê AccaÄ‘iô trở vá» thì đã thấy bà bất động. 
Không thể thấy ai giống mẹ hÆ¡n Hôsê AccaÄ‘iô. Anh chàng mặc má»™t bá»™ lá»… phục bằng lụa màu Ä‘en, chiếc áo cổ tròn và cứng, và thắt má»™t dải lụa má»m thay cà vạt. Ãó là má»™t chàng trai xanh xao, suy nhược, ánh mắt mệt má»i và khoé miệng yếu Ä‘uối. Mái tóc Ä‘en, bóng và mượt, được phân đôi bởi má»™t đưá»ng ngôi thẳng tắp và trắng bệch chạy giữa đầu, giống như tóc cá»§a các thánh mà ngưá»i ta thưá»ng thấy qua tranh tượng. Bóng má» cá»§a bá»™ râu đã được cạo trên khuôn mặt như được làm bằng nến là dấu hiệu cá»§a ngưá»i đã trưởng thành. Ãôi tay trắng nhợt vá»›i những đưá»ng gân xanh, những ngón tay như những con giun, trên ngón trỠở bàn tay trái có má»™t chiếc nhẫn to bằng vàng gắn mặt đá quý. Khi mở cổng cho Hôsê AccaÄ‘iô, Aurêlianô chẳng cần Ä‘oán xem là ai cÅ©ng biết rằng đây là ngưá»i từ xa đến. Khi Hôsê AccaÄ‘iô vào, ngôi nhà ngào ngạt mùi nước hoa mà Ucsula đã rảy lên đầu khi anh chàng còn nhỠđể bà cụ trong cảnh mịt mù có thể nháºn ra thằng chút. Không thể hiểu được vì sao mà sau rất nhiá»u năm Ä‘i xa, Hôsê AccaÄ‘iô vẫn là má»™t chú bé già trước tuổi, buồn và cô đơn ghê gá»›m. Hôsê AccaÄ‘iô đến thẳng phòng cá»§a mẹ anh, ở đó Aurêlianô đã làm theo cách cá»§a Menkyađêt: cho thuá»· ngân bốc hÆ¡i bốn tháng trong cái ống cá»§a cụ tổ sáu Ä‘á»i, để giữ gìn thi thể. Hôsê AccaÄ‘iô không há»i má»™t Ä‘iá»u gì. Anh chàng hôn lên trán tá» thi, rồi lấy từ dưới váy ra má»™t chiếc túi nhá» trong có ba chiếc vòng treo tá» cung chưa dùng và chiếc khoá hòm quần áo Anh ta làm tất cả những việc đó má»™t cách dứt khoát, khác hẳn vá»›i sá»± má»m yếu cá»§a mình. Hôsê AccaÄ‘iô lấy từ hòm quần áo ra má»™t chiếc há»™p nhá» có nạm gia huy và trong chiếc há»™p ngào ngạt hương gá»— trắc bá ấy, anh ta thấy má»™t bức thư rất dài, ở đó PhecnanÄ‘a như rút ruá»™t rút gan kể biết bao nhiêu sá»± tháºt mà bà đã giấu kÃn. Anh chàng đứng Ä‘á»c lá thư ấy má»™t cách đầy khao khát nhưng không há» băn khoăn, đến trang thứ ba thì dừng lại nhìn Aurêlianô vá»›i vẻ hÆ¡i há» hững. 
- Váºy ra, - Hôsê AccaÄ‘iô nói vá»›i giá»ng sắc ngá»t như dao cạo, - Mày là má»™t đứa con hoang. 
- Cháu là Aurêlianô Buênđya mà! 
- Cút vỠphòng của mày đi - Hôsê Accađiô nói. 
Aurêlianô vá» phòng và không ra khá»i đấy nữa, kể cả khi nghe thấy tiếng ồn ào cá»§a đám tang cô đơn chú cÅ©ng không vì tò mò mà bước ra. Thỉnh thoảng, từ nhà bếp Aurêlianô nhìn thấy Hôsê AccaÄ‘iô Ä‘i Ä‘i lại lại quanh nhà để mà lịm Ä‘i trong nhịp thở đầy khao khát dục vá»ng cá»§a mình, và đến quá ná»a đêm chú vẫn còn dõi theo tiếng bước cá»§a Hôsê AccaÄ‘iô trong các phòng ngá»§ đổ nát. Trong nhiá»u tháng Aurêlianô không nghe thấy tiếng nói cá»§a Hôsê AccaÄ‘iô, chẳng phải chỉ vì anh ta không nói vá»›i chú, mà còn vì chú chẳng muốn có chuyện gì xảy ra và chẳng muốn mất thá»i gian suy nghÄ© vá» bất cứ việc gì ngoài những tấm da thuá»™c kia. Khi PhecnanÄ‘a chết, Aurêlianô đã lấy đến con cá vàng gần như là con cuối cùng và đã đến hiệu sách cá»§a nhà thông thái xứ Catalunha để mua những cuốn sách mà chú cần. Trên đưá»ng Ä‘i, Aurêlianô chẳng há» quan tâm tá»›i những gì mà mắt mình nhìn thấy, có lẽ vì chú không có những ký ức vá» chúng để so sánh, và những con đưá»ng vắng vẻ, những ngôi nhà buồn tẻ cÅ©ng chẳng khác gì những con đưá»ng và những ngôi nhà chú đã từng tưởng tượng thấy trước đây, khi chú còn khao khát làm quen vá»›i chúng. Aurêlianô đã tá»± cho phép mình làm Ä‘iá»u mà PhecnanÄ‘a cấm, đó là lần duy nhất vá»›i mục Ä‘Ãch duy nhất và trong má»™t khoảng thá»i gian vô cùng ngắn ngá»§i, chú Ä‘i má»™t mạch qua mưá»i má»™t ô phố ngăn cách nhà mình vá»›i con đưá»ng mà ở đó trước đây ngưá»i ta thưá»ng Ä‘oán má»™ng, rồi khó khăn lắm má»›i vào đến má»™t nÆ¡i nhem nhuốc, tối tăm và cháºt chá»™i đến mức dưá»ng như không thể xoay trở được thân mình. Ngôi nhà chẳng giống má»™t hiệu sách mà giống như má»™t nÆ¡i chứa rác vá»›i những cuốn sách cÅ© để lá»™n xá»™n trên những chiếc giá đã bị má»t, trong các xó xỉnh đầy mạng nhện, và ngay cả ở những chá»— lẽ ra là lối Ä‘i. Trên má»™t chiếc bàn dài cÅ©ng chất đầy sách, chá»§ nhà Ä‘ang viết má»™t bài văn dài dằng dặc vá»›i những chữ bay bướm và hÆ¡i rối rắm trên những tá» giấy rá»i xé từ cuốn vở há»c trò. Ông ta có má»™t mái tóc bạc rất đẹp và nhô ra trước trán, trông giống chiếc mào cá»§a con chim dẻ cùi; đôi mắt màu xanh, linh lợi và hẹp toát ra sá»± nhân từ cá»§a má»™t ngưá»i đã từng Ä‘á»c tất cả các thứ sách. Ông ta mặc má»™t quần cá»™c đẫm mồ hôi, và không ngừng viết để xem ai đến. Aurêlianô dá»… dàng thấy năm cuốn sách mình cần giữa đống sách há»—n độn đó, bởi vì nó nằm đúng ở chá»— Menkyađêt đã bảo cho chú biết. Không nói má»™t lá»i nào, Aurêlianô đưa cho ông già thông thái ngưá»i xứ Catalunha năm cuốn ấy và con cá vàng; ông già ngắm nghÃa những thứ đó, đôi lông mày ông nhÃu lại như hai con sâu róm. 
"Có lẽ mày điên chắc", ông già vừa nói bằng ngôn ngữ địa phương của mình vừa nhún vai, rồi đưa lại cho Aurêlianô năm cuốn sách và con cá vàng. 
- Hãy mang chúng Ä‘i, - ông già nói tiếng Catalan(5) - Ngưá»i duy nhất Ä‘á»c những cuốn sách này là cụ Isăc, Ngưá»i MÙ(6). Váºy chú mày hãy nghÄ© kỹ vá» việc mình làm. 
Hôsê AccaÄ‘iô sá»a chữa lại phòng ngá»§ cá»§a Mêmê, anh sai quét dá»n, sá»a lại các tấm rèm cá»a bằng nhung và tấm trướng gấm trước chiếc giưá»ng phó vương, và sá» dụng lại phòng tắm đã bị bá» mà cái bồn chứa nước bằng xi măng ở đó bị váng nước đặc và bẩn làm cho Ä‘en lại. Trong hai căn phòng ấy, sá»± cao ngạo cá»§a các loại váºt dụng, cá»§a những thứ hàng ngoại lai, cá»§a các thứ nước hoa rởm và cá»§a các loại đá trang sức rẻ tiá»n đã giảm hẳn Ä‘i. Thứ duy nhất ở trong phần còn lại cá»§a ngôi nhà cản trở Hôsê AccaÄ‘iô là những bức tượng thánh trên bàn thá», do đó má»™t buổi chiá»u anh ta Ä‘em chúng đất thành tro trên má»™t đống lá»a nhóm ở sân. Hôsê AccaÄ‘iô ngá»§ đến quá mưá»i má»™t giá». Anh chàng vào nhà tắm vá»›i má»™t chiếc áo rá»™ng mặc trong nhà được trang Ä‘iểm bằng cách rút chỉ và thêu hình con rồng màu Ä‘á», Ä‘i đôi dép có đưá»ng viá»n màu vàng; và ở đó, vừa cầu kinh cháºm rãi và kéo dài, anh ta vừa nhá»› đến Rêmêđiôt - Ngưá»i đẹp. Trước khi tắm, Hôsê AccaÄ‘iô dùng các chất muối đựng trong ba chiếc lá» bằng đá vân vẩy thÆ¡m bồn đựng nước. Anh chàng không lấy gáo làm bằng vá» quả bà để dá»™i nước lên ngưá»i mà lại ngâm mình trong nước thÆ¡m ngát, nằm ngá»a ở đó đến hai giỠđồng hồ mÆ¡ màng vá»›i sá»± mát mẻ và vá»›i ná»—i hoài nhá»› Amaranta. Vài ngày sau khi trở vá», Hôsê AccaÄ‘iô đã bá» bá»™ quần áo bằng lụa Ä‘en, không những vì nóng mà còn vì ở đây bá»™ đồ ấy chỉ mình anh ta có thôi thay vào đó anh ta mặc quần chẽn, rất giống quần cá»§a Piêtrô Crêspi mặc trong những buổi dạy khiêu vÅ© và chiếc áo bằng lụa tÆ¡ tằm có thêu những chữ viết tắt tên mình trên ngá»±c. Má»—i tuần hai lần anh chàng giặt tất cả những quần áo thay ra, và trong khi chá» quần áo ấy kịp khi anh ta mặc bá»™ đồ rá»™ng dùng trong nhà, vì chẳng còn bá»™ nào khác. Không bao giá» Hôsê AccaÄ‘iô ăn ở nhà. Anh chàng Ä‘i khá»i nhà từ lúc cái nóng ban trưa bắt đầu dịu Ä‘i và khuya má»›i trở vá». Khi ấy anh chàng tiếp tục Ä‘i Ä‘i lại lại buồn bã, thở hÃt như má»™t con mèo, và nghÄ© tá»›i Amaranta. Bà ta và cái nhìn hết hoảng cá»§a cái vị thánh trong ánh sáng cá»§a ngá»n đèn đêm là hai ká»· niệm còn lại trong anh chàng vá» ngồi nhà này. Rất nhiá»u lần, vào cái tháng tám kỳ lạ ở Rôm, giữa giấc mÆ¡ Hôsê AccaÄ‘iô má» mắt trừng trừng và nhìn thấy Amaranta từ trong bể nước xây bằng đá vân chui lên, vá»›i chiếc váy má»ng và chiếc băng Ä‘en băng trên tay, bà đã được lý tưởng hoá bởi ná»—i buồn khổ cá»§a kẻ sống biệt xứ. Nếu như Aurêlianô Hôsê cố gắng dìm nghẹt hình ảnh đó trong bùn máu cá»§a chiến tranh, thì ngược lại, Hôsê AccaÄ‘iô lại cố gắng lưu giữ nó sống động trong bùn lầy cá»§a dá»±c vá»ng, trong khi làm vui lòng bà mẹ vá»›i sá»± dÆ¡i trá vá» lòng ước muốn trở thành Giáo hoàng. Cả Hôsê AccaÄ‘iô và PhecnanÄ‘a Ä‘á»u không bao giá» nghÄ© rằng những thư từ há» viết cho nhau là sá»± trao đổi vá» những Ä‘iá»u bịa đặt hoang đưá»ng. Hôsê AccaÄ‘iô, từng bá» lá»›p há»c chuyên đỠngay sau khi đến Rôm, vẫn tiếp tục Ä‘á»c sách vá» thần há»c và luáºt tu hành để tránh nguy hiểm cho việc thừa kế tài sản lá»›n lao mà mẹ anh ta thưá»ng nói đến trong những bức thư đầy cám dá»—, và nó có thể giải thoát cho anh ta khá»i cảnh sống nghèo khó và bẩn thỉu mà anh ta Ä‘ang chung đụng vá»›i hai ngưá»i bạn trên má»™t chiếc gác xép ở Tristêvêra. Khi Hôsê AccaÄ‘iô nháºn được lá thư cuối cùng cá»§a PhecnanÄ‘a, lá thư được viết theo dá»± cảm vá» cái chết Ä‘ang đến gần, anh chàng liá»n nhặt những mảnh cuối cùng cá»§a đồ trang sức giả cá»§a mình bá» vào va-li, rồi chui vào hầm má»™t chiếc tàu thuá»· để vượt biển, tại đó những ngưá»i di cư chen chúc như má»™t lÅ© bò ở lò sát sinh, hỠăn mì ống và pho mát đã có giòi. Trước khi Ä‘á»c bản chúc thư cá»§a PhecnanÄ‘a - bản chúc thư chỉ là má»™t bản tóm tắt vụn vặt và muá»™n màng những sá»± bất hạnh - thì những thứ đồ đạc đã rêu rã và những đám cá» dại ở hành lang đã chỉ cho Hôsê AccaÄ‘iô biết rằng anh ta đã rÆ¡i vào má»™t cạm bẫy không bao giá» có thể thoát ra được, đã bị đẩy ra khá»i cái vầng sáng cá»§a kim cương và bầu không khà cổ kÃnh cá»§a mùa xuân xứ Rôm. Những lúc mất ngá»§ đầy mệt má»i vì bệnh hen, Hôsê AccaÄ‘iô Ä‘o Ä‘i Ä‘o lại chiá»u sâu ná»—i bất hạnh cá»§a mình, và lục lá»i ngôi nhà u tối, ở đó tiếng la hét già nua cá»§a Ucsula đã từng khiến cho Hôsê AccaÄ‘iô khiếp sợ thế giá»›i bên ngoài. Ãể chắc chắn là chú bé Hôsê AccaÄ‘iô không lạc trong sá»± mịt mù, xưa kia cụ đã bắt chú phải ở cố định trong má»™t góc phòng ngá»§, đó là nÆ¡i duy nhất cá»§a chú, còn những ngưá»i chết thì thưá»ng Ä‘i Ä‘i lại lại trong nhà từ lúc trá»i vá» chiá»u. "Bất cứ má»™t việc làm xấu gì cá»§a mày các thánh cÅ©ng sẽ nói vá»›i ta", Ucsula bảo chú thế. Những đêm hãi hùng thuở ấu thÆ¡ cá»§a Hôsê AccaÄ‘iô đã thu lại trong góc nhà, ở đó chú bé phải ngồi yên như bất động trên má»™t chiếc ghế cho đến giá» Ä‘i ngá»§, toát mồ hôi vì khiếp sợ, dưới cái nhìn cảnh giác và lạnh lùng cá»§a các vị thánh mách lẻo. Cái hình phạt ấy tháºt là vô Ãch, bởi vì thuở ấy Hôsê AccaÄ‘iô đã sợ hãi tất cả những gì ở quanh mình và đã được chuẩn bị sẵn sàng để giáºt mình kinh sợ trước bất cứ cái gì sẽ gặp trong cuá»™c Ä‘á»i: những ngưá»i đàn bà ngoài xã há»™i nếu không nghe lá»i cha mẹ sẽ bị băng huyết; những ngưá»i đàn bà trong gia đình này nếu không cẩn tháºn sẽ đẻ ra những đứa con có Ä‘uối lợn, những con gà chá»i đưa lại cái chết cho những ngưá»i đàn ông và sá»± giày vò lương tâm cho những ngưá»i khác; những khẩu súng mà chỉ sá» vào thôi cÅ©ng bị ngưá»i ta kết án ra tráºn hai mươi năm; những công trình sai lệch chỉ đưa đến ná»—i thất vá»ng và sá»± Ä‘iên loạn, tất cả, tất cả những thứ mà Chúa trá»i đã sáng tạo nên vá»›i lòng từ thiện vô biên thì quỉ sứ đã làm cho hư hại. ánh sáng nÆ¡i cá»a sổ cùng tiếng kỳ cá» cá»§a Amaranta ở trong bồn tắm và cảm giác thú vị do "cá»§ khoai bằng lụa" đưa lại cứ lan lan trên đôi chân, tất cả Ä‘á»u đã giải thoát Hôsê AccaÄ‘iô khá»i ná»—i kinh hoàng từng khiến chú thẫn thá» sợ sệt khi thức dáºy. Khi ấy, đến cả Ucsula cÅ©ng khác hẳn Ä‘i dưới ánh sáng rá»±c rỡ rạng toả trên vưá»n, bởi vì ở đó cụ không nói vá»›i chú những chuyện khá»§ng khiếp mà lại dùng bá»™t than đánh bóng hàm răng cho chú để chú có nụ cưá»i rạng rỡ cá»§a má»™t Giáo hoàng, eắt và mài nhẵn móng tay cho chú để cho những ngưá»i hành hương đến Rôm từ má»i nÆ¡i trên trái đất sẽ phải kinh ngạc trước sá»± thanh khiết cá»§a đôi tay Giáo hoàng khi ngài ban phước lành cho há», và chải cho chú kiểu tóc cá»§a má»™t Giáo hoàng, phun nước hoa vào chú để thân thể và quần áo chú toả hương thÆ¡m cá»§a má»™t Giáo hoàng. Ở sân Castenganđônphô, Hôsê AccaÄ‘iô đã nhìn thấy Giáo hoàng trên ban công khi ngài Ä‘á»c má»™t bài diá»…n văn bằng bảy thá» tiếng trước má»™t đám đông khách hành hương, và quả tháºt là Hôsê AccaÄ‘iô chỉ chú ý đến màu trắng ngần trên đôi tay như được nhúng bá»™t cá»§a Giáo hoàng, sá»± rá»±c sáng cá»§a bá»™ áo quần mùa hè ngài mặc và mùi hương bà ẩn cá»§a thứ nước thÆ¡m ngài dùng. 
Khoảng má»™t năm sau khi trở vá» nhà, để có tiá»n ăn, Hôsê AccaÄ‘iô đã bán hết những cây đèn nến bằng bạc và chiếc bô vàng có khảm gia huy mà đến phút cuối cùng anh chàng má»›i biết rằng tháºt ra chỉ có những đưá»ng khảm má»›i bằng vàng thôi, thì sá»± giải trà duy nhất cá»§a Hôsê AccaÄ‘iô là tụ táºp bá»n trẻ trong làng lại để chÆ¡i đùa ở nhà mình. Anh chàng chÆ¡i vá»›i chúng từ trưa, bảo chúng nhảy dây ở vưá»n, hát ở hành lang và nhào lá»™n trên những chiếc ghế ở phòng khách, trong khi đó anh chàng Ä‘i đến từng nhóm dạy chung những bài há»c vá» cách cư xá» tốt đẹp. Khi ấy, những chiếc quần chẽn và áo lụa chẳng còn, Hôsê AccaÄ‘iô váºn bá»™ đồ cÅ© xoàng xÄ©nh mua ở má»™t kho cá»§a những ngưá»i A-ráºp, nhưng anh chàng vẫn giữ vẻ trịnh trá»ng yếu Ä‘uối và phong thái giáo hoàng cá»§a mình. Bá»n trẻ con xâm chiếm ngôi nhà giống như trước đây đám bạn gái cá»§a Mêmê từng làm. Ãến táºn đêm khuya vẫn còn thấy tiếng chúng hò reo nhảy múa, khiến cho ngôi nhà giống như má»™t nhà trẻ không có ká»· luáºt. Aurêlianô không báºn tâm vá» sá»± xâm lấn ấy khi bá»n trẻ con chưa quấy rầy đến chú ở trong phòng cá»§a Menkyađêt. Má»™t **** sáng hai đứa nhỠđẩy cá»a và chúng kinh ngạc khi nhìn thấy má»™t ngưá»i đàn ông bẩn thỉu, râu tóc bù xù Ä‘ang dịch những tấm da thuá»™c trên bàn làm việc. Chúng không dám vào nhưng vẫn tiếp tục lượn quanh căn phòng, chúng lấp ló và xì xào qua những kẽ hở, ném sâu bá» vào những ô cá»a sổ tròn, và có lần chúng đóng Ä‘inh vÃt cá»a ra vào và cá»a sổ, khiến cho Aurêlianô tốn ná»a ngày má»›i mở được. Khoái trá vì những trò nghịch ngợm cá»§a mình không bị trừng trị, má»™t buổi sáng khác bốn đứa nhỠđã vào phòng trong khi Aurêlianô Ä‘ang ở bếp, chúng quyết định phá huá»· những tấm da thuá»™c. Nhưng ngay khi chúng vừa má»›i túm lấy những tấm da ngả màu vàng ấy thì má»™t sức mạnh thần linh đã nâng chúng lên khá»i mặt đất, giữ chúng lÆ¡ lá»ng trong không trung cho đến khi Aurêlianô quay trở vá» và giằng lại những tấm da thuá»™c đó. Từ ấy, bá»n trẻ không còn đến quấy rầy Aurêlianô nữa. 
Bốn đứa trẻ lá»›n nhất, những đứa vẫn còn mặc quần cá»™c mặc dù đã chá»›m bước vào tuổi thành niên, quan tâm đến dáng vẻ bên ngoài cá»§a Hôsê AccaÄ‘iô. Chúng đến sá»›m hÆ¡n những đứa khác, dành cả buổi sáng để cạo râu, dùng khăn nóng xoa bóp, sá»a sang móng tay móng chân và xức nước hoa cho anh ta. Có vài lần chúng vào bồn tắm, xát xà phòng từ chân tá»›i đầu Hôsê AccaÄ‘iô, trong khi đó anh chàng nằm ngá»a trong nước nghÄ© đến Amaranta. Sau đó chúng lau ngưá»i, thoa phấn khắp ngưá»i và mặc quần áo cho anh chàng. Trong đám trẻ ấy có má»™t đứa tóc nâu và quăn, đôi mắt như thuá»· tinh nâu hồng giống mắt thá»i thưá»ng ngá»§ trong nhà. Nó gắn bó rất chặt chẽ vá»›i Hôsê AccaÄ‘iô, thưá»ng ở bên cạnh anh chàng trong những đêm mất ngá»§ vì bệnh hen, im lặng và theo anh chàng Ä‘i Ä‘i lại lại trong ngôi nhà u tối. Má»™t đêm, qua lá»›p xi măng trong, Hôsê AccaÄ‘iô và đứa bé kia nhìn thấy trong phòng ngá»§ cá»§a Ucsula má»™t thứ ánh sáng màu vàng, như thể mặt trá»i vừa từ trong lòng đất chiếu hắt ánh sáng lên đã biến ná»n nhà thành má»™t tấm kÃnh má». Há» không cần phải tìm tâm Ä‘iểm nguồn sáng đó. Chỉ cần nâng những tấm kÃnh vẽ hình đã vỡ ở góc nhà, nÆ¡i thưá»ng xuyên đặt chiếc giưá»ng cá»§a Ucsula và là nÆ¡i ánh sáng táºp trung nhất, là thấy ngay cái hầm bà máºt mà Aurêlianô Sêgunđô đã tìm kiếm khổ sở trong những cuá»™c đào bá»›i phát sốt lên mà không thấy. Trong hầm có ba chiếc túi tải được chằng buá»™c bằng dây đồng đựng bảy ngàn hai trăm mưá»i bốn đồng đôblông và má»—i đồng đôblông trị giá bốn đồng đôbla(7), những đồng tiá»n vàng ấy Ä‘ang tiếp tục phát sáng như than hồng. 
Việc tìm thấy kho báu giống như má»™t cú bùng cháy váºy. Ãáng lẽ trở lại Rôm vá»›i váºn may trái mùa - đó là giấc mÆ¡ ấp á»§ từ lâu trong cảnh nghèo khó - thì Hôsê AccaÄ‘iô lại biến ngôi nhà thành thiên đưá»ng ở mặt đất. Anh chàng thay các rèm cá»a sổ và tấm trướng ở phòng ngá»§ bằng nhung má»›i, sai lát gạch ná»n nhà tắm và ốp gạch men màu lên các bức tưá»ng. Chiếc tá»§ ở phòng ăn chất đầy các loại quả ngá»t, giăm bông và hoa quả ướp vang nho; căn nhà kho chứa ngÅ© cốc bấy lâu nay bá» không, nay lại được mở cá»a để chứa các loại rượu mà chÃnh Hôsê AccaÄ‘iô lấy ở nhà ga xe lá»a, đựng trong những chiếc há»™p có ghi tên anh ta. Má»™t đêm, Hôsê AccaÄ‘iô và bốn đứa trẻ lá»›n nhất kia mở má»™t cuá»™c liên hoan kéo dài đến táºn sáng. Ngay từ sáu giá» sáng chúng trần truồng ra khá»i phòng ngá»§, trút hết nước trong bồn tắm và đổ đầy rượu sâm banh vào đấy. Chúng đàn đúm lặn ngụp bÆ¡i lá»™i trong đó giống như những con chim bay trên má»™t bầu trá»i màu vàng đầy những bá»t bong bóng thÆ¡m ngát, trong khi Hôsê AccaÄ‘iô không đùa vui vá»›i chúng mà nằm ngá»a thả nổi mình, đôi mắt mở to, Ä‘ang tưởng nhá»› tá»›i Amaranta. Hôsê AccaÄ‘iô nằm như váºy, suy tư và nhấm nháp lại vị đắng cá»§a những thú vui lầm lá»—i cá»§a thình, cho đến khi bá»n trẻ đã mệt và nháo nhác ùa vào trong phòng ngá»§, ở đó chúng giáºt những tấm rèm nhung để lau ngưá»i, trong cảnh nhốn nháo chúng làm tấm gương rạn vỡ làm bốn, chen nhau ngá»§ làm rách cả khăn trải giưá»ng. Hôsê AccaÄ‘iô từ phòng tắm trở vá» thì thấy chúng Ä‘ang trần truồng nằm ngá»§ chen chúc trong căn phòng ngá»™t ngạt. Anh ta bá»±c bá»™i, vì sá»± phá hoại cá»§a chúng thì Ãt mà vì cảm giác ghê tởm và thương hại đối vá»›i chÃnh bản thân mình trong cảnh trống rá»—ng buồn tẻ do cuá»™c trác táng gây nên thì nhiá»u, liá»n túm vá»™i lấy chiếc gáºy Ä‘uổi chó cá»§a linh mục vẫn để ở dưới đáy hòm cùng những công cụ trừng phạt khoe mà giáo há»™i vẫn dùng, rồi Ä‘uổi chúng ra khá»i nhà, anh ta la hét như Ä‘iên và quất vào chúng không thương xót. Hôsê AccaÄ‘iô suy sụp vì má»™t cÆ¡n hen kéo dài hàng mấy ngày, và trông như ngưá»i hấp hối. Ãến đêm thứ ba, vì không chịu nổi sá»± tức thở, Hôsê AccaÄ‘iô đành tá»›i phòng Aurêlianô nhỠđến má»™t hiệu thuốc gần đấy mua giúp má»™t Ãt thuốc bá»™t để vá» xông đưá»ng hô hấp. Thế là Aurêlianô ra khá»i nhà lần thứ hai. Chú chỉ cần qua hai ô phố là đã đến má»™t hiệu thuốc có những tá»§ kÃnh đầy bụi bặm đựng những lá» sành nhãn ghi tên thuốc bằng tiếng Latinh; ở đó, má»™t cô gái có sắc đẹp bà ẩn cá»§a má»™t con rắn vùng sông Nin, bán cho chú thứ thuốc mà Hôsê AccaÄ‘iô đã ghi trên giấy. Lần thứ hai nhìn thấy phố xá hoang vắng, lúc này Ä‘ang nằm trong ánh sáng vàng vá»t cá»§a những ngá»n đèn đưá»ng, Aurêlianô cÅ©ng chẳng tò mò hÆ¡n lần trước. Khi Hôsê AccaÄ‘iô tưởng rằng Aurêlianô đã trốn Ä‘i mất rồi thì thấy chú trở vá», lúc ấy Aurêlianô hÆ¡i tức thở má»™t chút vì vá»™i vàng, vì cố lê đôi chân má»m yếu và cháºm chạp do bị tù túng và thiếu hoạt động. Thái độ dá»ng dưng vá»›i thế giá»›i bên ngoài cá»§a chú được thể hiện quá rõ ràng cho nên sau đó vài ngày, khi Hôsê AccaÄ‘iô không thá»±c hiện lá»i hứa vá»›i mẹ mình, đã cho phép Aurêlianô tá»± do Ä‘i đến nÆ¡i mà chú muốn, Aurêlianô đã trả lá»i: 
- Cháu chẳng có việc gì làm ở ngoài đưá»ng cả. 
Aurêlianô tiếp tục tá»± giam mình trong phòng và vùi đầu vào những tấm da thuá»™c, dần dần chú Ä‘á»c được những Ä‘iá»u ghi trên đó nhưng vẫn chưa diá»…n giải được ná»™i dung cá»§a chúng. Hôsê AccaÄ‘iô mang đến phòng cho Aurêlianô những lát giăm bông và những hoa trái ngá»t ngào để lại trên miệng dư vị cá»§a mùa xuân, và có hai lần còn cho cả rượu ngon nữa. Hôsê AccaÄ‘iô không quan tâm đến những tấm da thuá»™c mà anh ta coi là má»™t trò tiêu khiển bà ẩn, nhưng lại chú ý đến sá»± thông thái kỳ lạ và kiến thức vá» thế giá»›i không hiểu vì sao có được ở thằng cháu ưu sầu ấy cá»§a mình. Anh ta biết rằng Aurêlianô có khả năng Ä‘á»c được tiếng Anh và trong khi nghiên cứu những tấm da thuá»™c Aurêlianô còn Ä‘á»c từ đầu chà cuối sáu táºp bách khoa toàn thư như Ä‘á»c tiểu thuyết. Thoạt đẩu anh ta cho là như váºy khi thấy Aurêlianô có thể nói vá» Rôm như là đã từng sống ở đó nhiá»u năm, nhưng ngay sau đó anh ta biết rằng Aurêlianô còn biết nhiá»u thứ không có trong bách khoa toàn thư, và dụ như giá hàng chẳng hạn. "Ngưá»i ta biết tất", đó là câu trả lá»i duy nhất cá»§a Aurêlianô khi Hôsê AccaÄ‘iô há»i chú rằng làm thế nào mà có được hiểu biết đó. Vá» phần mình, Aurêlianô ngạc nhiên vì thấy khi nhìn gần Hôsê AccaÄ‘iô rất khác vá»›i hình ảnh mà mình ghi nháºn khi nhìn anh ta Ä‘i Ä‘i lại lại trong nhà: Hôsê AccaÄ‘iô là ngưá»i có thể cưá»i, thỉnh thoảng có thể tá»± cho phép mình nuối tiếc quá khứ cá»§a gia đình, và có thể băn khoăn vá» cảnh nghèo nàn trong căn phòng cá»§a Menkyađêt. Việc nhÃch lại gần nhau ấy giữa hai ngưá»i cô đơn cùng dòng máu còn xa má»›i đạt đến má»™t tình hữu nghị, nhưng nó cho phép há» chịu đựng được ná»—i cô đơn sâu lắng không thể nào Ä‘o, ná»—i cô đơn ấy vừa làm cho há» xa nhau vừa làm cho há» gần nhau. Khi ấy, Hôsê AccaÄ‘iô có thể nhá» Aurêlianô giải quyết giúp những khó khăn nhất định trong những việc nhà má»—i ngày má»™t nặng ná» thêm. Aurêlianô thì đã có thể ngồi Ä‘á»c ở ngoài hành lang, nháºn những bức thư thưá»ng xuyên đến đúng hạn cá»§a Amaranta Ucsula và có thể sá» dụng cái phòng tắm mà khi má»›i vá» Hôsê AccaÄ‘iô đã không cho chú bén mảng tá»›i. Má»™t sá»›m nóng ná»±c cả hai ngưá»i bị đánh thức bởi những tiếng gõ cổng khẩn cấp. Ngưá»i đến nhà là má»™t ông già Ä‘en đủi có đôi mắt to và xanh Ä‘em lại cho gương mặt ông ta má»™t thứ ánh lân tinh ma quái, trên trán in hình chữ tháºp tro thánh. Bá»™ quần áo mạt hạng, đôi giày rách, chiếc ba lô eÅ© Ä‘eo trên vai là hành trang duy nhất, những thỠđó khiến ông ta có vẻ má»™t ngưá»i hành khất, nhưng tư thế cá»§a ông ta lại đĩnh đạc khác hẳn vá»›i cái vẻ ngoài ấy. Chỉ cần nhìn qua ông ta má»™t lần, dù là ở trong phòng khách tối má», cÅ©ng đủ nháºn biết rằng sức mạnh huyá»n bà đã cho phép ông ta sống được không phải là bản năng sinh tồn mà là thói quen sợ sệt. Ãó là Aurêlianô BuênÄ‘ya Amađô, ngưá»i duy nhất trong số mưá»i bảy ngưá»i con cá»§a đại tá Aurêlianô BuênÄ‘ya còn sống sót, Ä‘ang Ä‘i tìm má»™t chút nghỉ ngÆ¡i trong cuá»™c sống trốn tránh rất dài và đắy mạo hiểm cá»§a mình. Ông ta tá»± giá»›i thiệu rồi cầu xin cho phép ẩn nấu trong ngôi nhà này, ngôi nhà mà trong những đêm khốn khổ ông ta vẫn hằng nghÄ© tá»›i và coi là nÆ¡i trú ẩn an toàn cuối cùng còn lại trong Ä‘á»i mình. Nhưng Hôsê AccaÄ‘iô và Aurêlianô không nháºn ra ông ta. Há» nghÄ© rằng ông ta là má»™t kẻ du thá»§ du thá»±c nên đã đẩy ông ta ra đưá»ng. Ãến lúc ấy, từ cổng hai ngưá»i chá»ng kiến cái cảnh chót cá»§a tấn thảm kịch mở màn từ trước khi Hôsê AccaÄ‘iô biết nháºn xét. Hai nhân viên cảnh sát, từng truy nã Aurêlianô Amađô trong nhiá»u năm và như chó bám theo ông khắp ná»a trái đất, bá»—ng nhô lên giữa đám những cây hạnh đào phÃa hàng rào đối diện, bắn ông hai phát súng mô de, đạn xuyên thẳng vào dấu chú tháºp tro thánh. 
Thá»±c ra, từ khi Ä‘uổi bá»n trẻ con khá»i nhà, Hôsê AccaÄ‘iô thưá»ng đợi tin tức vá» má»™t con tàu vượt Ãại Tây Dương sẽ rá»i bến trước lá»… Noen để Ä‘i Napôlet. Hôsê AccaÄ‘iô đã nói vá»›i Aurêlianô Ä‘iá»u đó, anh ta còn vạch kế hoạch để Aurêlianô tiến hành má»™t cuá»™c kinh doanh lấy tiá»n sinh sống, vì từ sau đám tang PhecnanÄ‘a những chiếc làn thá»±c phẩm không được chuyển tá»›i nữa. Nhưng, cái giấc mÆ¡ cuối cùng ấy cá»§a Hôsê AccaÄ‘iô cÅ©ng không được thá»±c hiện. Má»™t buổi sáng tháng chÃn, sau khi uống cà phê vá»›i Aurêlianô ở nhà bếp, Hôsê AccaÄ‘iô Ä‘i tắm theo lệ thưá»ng và khi anh ta sắp tắm xong, thì bốn đứa trẻ đã bị Ä‘uổi ra khá»i nhà bá»—ng áºp vào theo lối những lá»— hổng trên mái ngói. Không để cho Hôsê AccaÄ‘Ãô có thá»i gian tá»± vệ, chúng mặc nguyên cả quần áo nhảy vào bốn tắm, túm tóc và dìm đầu anh ta xuống nước, cho tá»›i khi trên mặt nước không còn nổi lên má»™t chút bá»t nào cá»§a hÆ¡i thở hấp hối nữa, tấm thân như cá heo cá»§a Hôsê AccaÄ‘iô bất động và tái nhợt nằm duá»—i dài dưới đáy nước thÆ¡m. Sau đó chúng mang Ä‘i ba túi tiá»n vàng mà chỉ có chúng và nạn nhân cá»§a chúng má»›i biết nÆ¡i cất giấu. Ãó là má»™t việc làm nhanh chóng, có phương pháp và tàn bạo, giống như má»™t cuá»™c tấn công cá»§a những nhà quân sá»±. Aurêlianô ở trong phòng kÃn nên không hay biết gì. Buổi chiá»u hôm ấy, khi ở bếp, Aurêlianô nhá»› Hôsê AccaÄ‘iô nên Ä‘i tìm anh ta khắp nhà và thấy anh ta nổi trên mặt nước thÆ¡m trong bồn tắm, đã trương phá»nh, nhưng lòng vẫn còn nghÄ© đến Amaranta. Ãến lúc ấy Aurêlianô má»›i biết mình đã bắt đầu yêu mến anh ta như thế nào. 
Chú thÃch: 
(1) Tiếng Anh, "Giáo trình cơ sở vỠtiếng Phạn. 
(2) Táºp anh hùng ca gồm 20 chương cá»§a Torcualô Tatsô (1575-?) 
(3) Mintôn (1608-1674) nhà thÆ¡ và nhà viết kịch ngưá»i Anh. Má»™t trong những tác phẩm nối tiếng cá»§a ông là táºp anh hùng ca mang ná»™i dung tôn giáo Thiên đưá»ng đã mất, viết vá» sá»± ra Ä‘á»i và sá»± suy vong cá»§a nhân loại. Ông bị mù từ năm 1652. Tác phẩm trên được ông Ä‘á»c để vợ và các con gái ghi chép lại. 
(4) Thánh Piôtr là vị thánh tông đồ số má»™t cá»§a Chúa Giêsu. Sinh khoảng năm thứ 10 trước Công nguyên và mất khoảng năm 67 sau Công nguyên, dưới triá»u đại Nerô. Trên khu đất mai táng ông ngưá»i ta đã xây dá»±ng thánh đưá»ng Vaticăng. Ngày lá»…. 29 tháng 6. 
(5) Một thứ tiếng địa phương được dùng ở Catulut, thuộc Tây Ban Nha. 
(6) Nhân váºt trong Cá»±u ước, là con cá»§a Abraham và Sara và là cha cá»§a JabÆ¡. 
(7) đôblông và đôbla: tiá»n vàng Tây Ban Nha từ thá»i Trung cổ.
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
        
		    
  
		 
		
		
		
		
			
				  
				
					
						Last edited by quykiemtu; 06-01-2009 at 10:25 AM.
					
					
				
			
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				02-09-2008, 02:45 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			
			| 
				
				 Bất Diệt Ma Tôn 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Apr 2008 
					Äến từ: bình dương 
					
					
						Bài gởi: 2,242
					 
                    Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngày 3 giá» 
                 
					
 
	Thanks: 1 
	
		
			
				Thanked 31 Times in 14 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương 19 
 
 
 
  
 
Amaranta Ucsula trở vá» vào đầu tháng mưá»i hai, vui tươi và há»›n hở, dắt theo má»™t anh chồng ngoan ngoãn bằng sợi thừng tÆ¡ buá»™c ở cổ. Cô trở vỠđột ngá»™t, không há» báo trước mặc bá»™ đồ trắng ngà, Ä‘eo chuá»—i ngá»c dài đến táºn đầu gối, cùng những chiếc nhẫn bằng ngá»c bÃch và đá quÃ, mái tóc uốn tròn mượt mà, hai bên tóc mai uốn cong được cài má» chim én. Ngưá»i đàn ông đã kết hôn vá»›i cô sáu tháng trước là má»™t ngưá»i Phần Lan, đã cứng tuổi, khoẻ đẹp và có dáng dấp cá»§a má»™t thuá»· thá»§. Chưa cần đẩy cá»a phòng ngoài, Amaranta Ucsula đã nháºn ngay ra rằng so vá»›i dá»± định, mình vắng mặt đã quá lâu và trở vá» quá cháºm. 
- Trá»i đất Æ¡i, - cô kêu lên vá»›i vẻ vui sướng nhiá»u hÆ¡n là sợ hãi, - sao lại chẳng có má»™t ngưá»i đàn bà nào ở đây thế này! 
Hành lý cá»§a Amaranta Ucsula xếp ở hành lang không xuể. Ngoài chiếc rương cÅ© cá»§a PhecnanÄ‘a mà cha mẹ đã gá»i tá»›i trưá»ng cho, Amaranta Ucsula còn mang vá» hai tá»§ đứng quần áo bốn va-li lá»›n, má»™t bao tải đầy những chiếc ô che nắng, tám thùng mÅ© nan vá»›i chiếc lồng to đùng nhốt năm chục chim yến, chiếc xe đạp ẩy chân cá»§a chồng đã được tháo rá»i và đựng trong má»™t bá»c có thể xách như xách má»™t cây đàn viôlôngxen. Sau chuyến Ä‘i dài, cô không nghỉ ngÆ¡i dù chỉ má»™t ngày. Amaranta Ucsula váºn chiếc quần bảo há»™ lao động bằng vải dày đã sá»n mà chồng mang vá» cùng má»™t vài thứ áo quần cá»§a các tay Ä‘ua mô tô, rồi bắt tay vào việc sá»a sang ngôi nhà. cô xua Ä‘uổi lÅ© kiến đỠđã ngá»± trị hành lang, chăm sóc cho các khóm hồng tươi lại, nhổ sạch đến táºn rá»… các loại cá» dại, trồng lại các cháºu cây dương xỉ, kinh giá»›i và thu hải đưá»ng ở cạnh cầu thang. Amaranta Ucsula chỉ huy má»™t đội thợ má»™c, thợ khoá và thợ ná» tiến hành việc trát lại những chá»— nứt nẻ trên ná»n nhà, chữa lại các cá»a, sá»a các loại bàn ghế, giưá»ng tá»§ và quét vôi trắng các bức tưá»ng cả bên trong lẫn bên ngoài, cho nên chỉ ba tháng sau khi cô trở vá», không khà tươi trẻ và há»™i hè cá»§a thá»i kỳ có chiếc đàn pianô tá»± động xưa kia đã trở lại vá»›i ngôi nhà. Ở nhà này chưa há» có ai luôn luôn vui vẻ, vào bất kỳ lúc nào và bất kỳ hoàn cảnh nào như Amaranta Ucsula, chưa có ai sẵn sàng nhảy múa, ca hát và sẵn sàng vứt bá» má»i đồ váºt và các táºp tục khô khan vào đống rác như cô. Amaranta Ucsula chỉ quét má»™t nhát chổi là hết sạch các ká»· má»m tang thương cùng các váºt vô dụng và các thứ đồ tế lá»… mê tÃn dị Ä‘oan xếp đống trong góc nhà, và cô chỉ giữ lại - để tá» lòng biết Æ¡n Ucsula - tấm hình cá»§a Rêmêđiôt ở phòng ngoài: "Ãẹp quá này" - cô kêu lên và cưá»i ngặt nghẽo - "Má»™t bà cụ mưá»i bốn tuổi!". Khi má»™t ngưá»i thợ ná» bảo rằng trong nhà này có rất nhiá»u ma quái và chỉ có thể Ä‘uổi chúng Ä‘i bằng cách tìm ra những báu váºt mà ngưá»i ta đã chôn cất, thì Amaranta Ucsula cưá»i khanh khách và nói rằng cô không tin vào những chuyện dị Ä‘oan. Amaranta Ucsula rất tá»± nhiên, thoải mái, có tinh thần má»›i mẻ và phóng khoáng đến mức khi nhìn thấy cô Aurêlianô đâm ra lúng túng. "Tháºt tuyệt vá»i", - Amaranta Ucsula reo lên sung sướng, vá»›i đôi tay rá»™ng mở. - "Ngưá»i ăn thịt đồng loại đáng kÃnh cá»§a tôi đã trưởng thành biết bao"! Trước khi Aurêlianô kịp phản ứng, Amaranta Ucsula đã đặt đĩa hát vào chiếc máy hát xách tay mà cô mang theo và dạy anh những Ä‘iệu nhảy tân thá»i. Cô bắt Aurêlianô bá» những chiếc quần bẩn thỉu thừa kế cá»§a đại tá Aurêlianô BuênÄ‘ya, cô tặng Aurêlianô những chiếc áo kiểu trẻ trung và đôi giày hai màu, rồi bắt anh ra đưá»ng má»—i khi anh ở quá lâu trong căn phòng cá»§a Menkyađêt. 
Amaranta Ucsula hoạt bát, mảnh mai và bướng bỉnh như Ucsula, xinh đẹp và khêu gợi như Rêmêđiôt - Ngưá»i đẹp, cô có má»™t bản năng bẩm sinh rất lạ lùng vá» khả năng Ä‘i trước thá»i thượng. Khi qua đưá»ng bưu Ä‘iện nháºn hình vẽ các mốt má»›i nhất, ngay láºp tức Amaranta Ucsula biết rằng cô đã không nhầm khi nghÄ© ra những kiểu mẫu đó, và đó chÃnh là những mẫu được cô may trên chiếc máy quay tay thô sÆ¡ cá»§a Amaranta. Cô đã đặt mua nhiá»u tạp chà vá» mốt thá»i trang và tá» thông tin vá» nghệ thuáºt và âm nhạc dân gian xuất bản ở châu âu, và chỉ thoáng qua Amaranta Ucsula đã biết ngay rằng má»i chuyện diá»…n ra đúng như cô mưá»ng tượng từ trước. Không thể hiểu nổi vì sao má»™t ngưá»i đàn bà có Ä‘á»i sống tinh thần như váºy lại trở vá» lá»™t thị trấn lặng như chết và chìm đắm trong bụi bặm và nóng ná»±c này, nhất là lại vá» vá»›i má»™t ngưá»i chồng có thừa tiá»n để sống ở bất kỳ nÆ¡i nào khác trên thế giá»›i và yêu vợ đến mức để cho vợ dùng thừng tÆ¡ buá»™c cổ lôi Ä‘i. Nhưng, càng ngày càng thấy rõ rằng Amaranta Ucsula có ý định ở hẳn lại đây bởi vì cô chỉ chấp nháºn những chương trình lâu dài, và chỉ làm những gì phục vụ việc chuẩn bị cho má»™t cuá»™c sống thuáºn tiện và má»™t tuổi già yên tÄ©nh ở Macônđô. Chiếc lồng chim yến cho thấy những ý định ấy không phải là ngẫu nhiên. Khi Amaranta Ucsula nhá»› lại rằng mẹ cô có viết trong má»™t bức thư vá» chuyện chim chóc bị huá»· diệt, cô liá»n hoãn ngay lại má»™t vài tháng chỠđến khi có má»™t chiếc tàu từng ghé qua vùng đảo AphortunaÄ‘at và trên chiếc tàu đó cô đã chá»n được hai mươi lăm đôi chim yến đẹp nhất để mang vá» gây lại giống trên bầu trá»i Macônđô. Trong rất nhiá»u sáng kiến không thá»±c hiện được cá»§a Amaranta Ucsula, đây là Ä‘iá»u đáng tiếc nhất. Cô đã thả từng đôi chim yến ra vá»›i ý định để cho chúng sinh sôi nảy nở, nhưng chúng đã vụt bay khá»i Macônđô trước khi nháºn ra rằng chúng được tá»± do. Cô đã cố gắng giữ chúng lại má»™t cách vô Ãch bằng chiếc lồng mà Ucsula đóng trong lần sá»a sang nhà cá»a đầu tiên. Cô đã làm những chiếc tổ giả bằng cói ở trên cây hạnh đào, rắc hạt kê lên mái ngói và dùng tiếng hót cá»§a những con chim trong lồng để gá»i những con chim kia quay lại, nhưng tất cả Ä‘á»u vô Ãch, vì chúng càng có ý định bá» Ä‘i, chúng chỉ bay má»™t vòng trên trá»i để tìm đưá»ng trở vá» vùng đảo AphortunaÄ‘at. 
Má»™t năm sau khi trở vá», mặc dù chưa có má»™t quan hệ bạn bè thân máºt và chưa mở má»™t há»™i vui nào, nhưng Amaranta Ucsula vẫn tin rằng có thể khôi phục được cái cá»™ng đồng Ä‘ang ở trong tình trạng bất hạnh đó. Gastôn, chồng cô, luôn luôn giữ ý để không va chạm vá»›i vợ, mặc dù ngay từ buổi trưa nhá»› Ä‘á»i ấy khi từ tàu hoả bước xuống, ông ta đã cho rằng quyết định cá»§a vợ mình là do ảo giác cá»§a sá»± nhá»› nhung quê hương gây nên. Tin chắc rằng quyết định đó sẽ bị thá»±c tế làm thay đổi, nên ngay cả việc lắp lại chiếc xe đạp ông ta cÅ©ng chẳng làm, mà chỉ Ä‘i kiếm những trứng nhện đẹp nhất trong các mạng nhện mà đám thợ ná» hất xuống, lấy móng tay xé ra rồi để hàng giá» dùng kÃnh lúp xem những con nhện bé li ti từ trong đó chui ra. Sau đó, cho rằng Amaranta Ucsula tiếp tục làm các công việc cải tạo kia vì không muốn cánh tay trở nên vụng vá» và biến dạng, Gastôn liá»n lắp lại chiếc xe đạp bánh trước lá»›n gấp bá»™i bánh sau, rồi lại tìm bắt và mổ xẻ những con sâu bá» lạ mà ông ta thấy ở quanh nhà bá» vào các lỠđựng mứt hoa quả rồi gá»i cho ngưá»i thầy cÅ© dạy lịch sá» tá»± nhiên ở trưá»ng đại há»c Liêha, ở đó ông đã há»c rất tốt môn sinh váºt mặc dù luôn luôn có ý muốn trở thành ngưá»i lái máy bay. Khi Ä‘i xe đạp, Gastôn mặc loại quần cá»§a ngưá»i làm xiếc trên dây, Ä‘i đôi tất sặc sỡ và đội chiếc mÅ© kiểu thám tá», nhưng khi Ä‘i bá»™ ông lại mặc má»™t bá»™ đồ đẹp hết ý bằng vải gai thô, Ä‘i giày trắng, thắt cà vạt nhá» bằng lụa, đội mÅ© nan vành phẳng và tay cầm gáºy song. Gastôn có đôi mắt màu xám nhạt làm nổi thêm phong độ cá»§a má»™t thuá»· thá»§, bá»™ ria hung hung màu lông sóc. Mặc dù Gastôn hÆ¡n vợ chà Ãt là mưá»i lăm tuổi, nhưng ông có những ý thÃch rất trẻ rung, luôn luôn muốn làm cho vợ được hạnh phúc và có những phẩm chất cá»§a má»™t ngưá»i tình tốt tất cả những Ä‘iá»u đó bù đắp cho sá»± cách biệt vá» tuổi tác giữa hai ngưá»i. Thá»±c ra những ai nhìn thấy ngưá»i đàn ông ngoại tứ tuần, có những thói quen rất tháºn trá»ng, luôn luôn phục tùng vợ ấy và thấy chiếc xe đạp ẩy chân - kiểu xe trong rạp xiếc - cá»§a ông ta, Ä‘á»u không thể nghÄ© rằng giữa ông ta và ngưá»i vợ trẻ có sá»± hoà hợp trong má»™t tình yêu phóng túng, rằng ở những nÆ¡i không thuáºn tiện nhất, bất ngá» nhất, há» luôn luôn thoả mãn vá»›i nhau như thuở ban đầu gặp gỡ và có má»™t cảm hứng yêu đương má»—i ngày má»™t sâu sắc hÆ¡n, phong phú hÆ¡n. Gastôn không chỉ là má»™t ngưá»i tình mãnh liệt, có sá»± hiểu biết và trà tưởng tượng không bao giá» cạn, mà có lẽ là ngưá»i đầu tiên trong lịch sá» yêu đương đã làm má»™t cuá»™c hạ cánh khẩn cấp để đến ná»—i suýt nữa thì toi mạng cùng vá»›i ngưá»i yêu, chỉ bởi vì muốn làm chuyện ái ân bên trên má»™t cánh đồng hoa viôlet. 
Gastôn và Amaranta Ucsula quen nhau từ ba năm trước ngày cưới, khi chiếc máy bay thể thao cánh kép có vá» bằng vải dày và nhôm dát má»ng cá»§a Gastôn đã bay má»™t đưá»ng bay dÅ©ng cảm để tránh đâm vào cá»™t cá» và phần Ä‘uôi cá»§a nó bị mắc chặt vào dây Ä‘iện nên Gastôn đã phải nhảy xuống sân trưá»ng cá»§a Amaranta Ucsula. Thế là từ đấy, mặc dù chân bị nẹp, cứ cuối tuần Gastôn lại đến nhà trá» cá»§a những ngưá»i phụ nữ theo đạo, nÆ¡i Amaranta cư trú thưá»ng xuyên - ở đó ná»™i qui cÅ©ng chẳng ngặt nghèo lắm như PhecnanÄ‘a mong muốn - để đón cô đến câu lạc bá»™ thể thao cá»§a anh. Há» bắt đầu yêu nhau trên độ cao năm trăm mét, trong ngày chá»§ nháºt khi bay trên những cánh đồng hoang, và há» càng thấy gắn bó vá»›i nhau hÆ¡n khi thấy mình là những con ngưá»i quá nhá» bé trên trái đất. Amaranta Ucsula nói vá» Macônđô như thể đó là má»™t xóm làng rá»±c rỡ và thanh bình nhất trên thế giá»›i, nói vá» ngôi nhà lá»›n luôn ngào ngạt mÅ©i hoa kinh giá»›i, cô muốn sống ở đó đến già vá»›i ngưá»i chồng chung thuá»· và hai đứa con trai bướng bỉnh mà sẽ có tên là Rôđrigô và Gônxalô chứ không bao giá» chúng là Aurêlianô hoặc Hôsê AccaÄ‘iô và má»™t đứa con gái sẽ có tên là Virhinia chứ nhất định không là Rêmêđiôt. Amaranta Ucsula nhắc nhở thưá»ng xuyên đến làng quê đã được lý tưởng hoá bằng ná»—i nhá»› nhung, khiến cho Gastôn hiểu rằng cô sẽ không lấy chồng nếu như không được đưa vá» sống ở Macônđô. Gastôn chấp thuáºn cÅ©ng như sau này chấp thuáºn theo ý thÃch cá»§a vợ, bởi vì tin rằng đó chỉ là má»™t khát vá»ng nhất thá»i mà rồi nó sẽ bị thá»i gian xoá Ä‘i. Nhưng khi đã qua hai năm sống ở Macônđô mà thấy Amaranta Ucsula vẫn hoan há»· như ngày má»›i vá» thì Gastôn bắt đầu thấy dấu hiệu báo động. Cho đến lúc ấy, ông đã mổ xẻ biết bao nhiêu sâu bỠở vùng này, đã nói tiếng Tây Ban Nha như ngưá»i địa phương và đã Ä‘iá»n kÃn các ô đố chữ trên những tá» tạp chà mà há» nháºn được qua đưá»ng bưu Ä‘iện. Gastôn không thể lấy cá»› vá» khà háºu để sá»›m trở vá», vì thiên nhiên đã phú cho ông má»™t buồng gan có thể thÃch nghi dá»… dàng vá»›i những miá»n đất xa lạ, có thể chịu đựng được cái nóng ngá»™t ngạt ban trưa và thứ nước có bá» gáºy ở bên trong. Anh rất thÃch món ăn đặc sản cá»§a địa phương, có lần đã ăn hết tám mươi hai quả trứng thằn lằn. Ngược lại, Amaranta Ucsula mang theo cá và các loại hải sản ướp trong các thùng nước đá, thịt há»™p và mứt hoa quả, vì cô chỉ ăn được những thứ đó thôi; cô vẫn mặc theo kiểu châu Âu và nháºn hình vẽ các loại mốt ăn váºn qua đưá»ng bưu Ä‘iện dù chẳng Ä‘i đâu và chẳng thăm ai, và mặc dù anh chồng đã chẳng còn hào hứng lắm vá»›i việc khen ngợi những bá»™ đồ ngắn, những chiếc mÅ© len đội lệch và những dây trang sức quấn đến bảy vòng má»›i hết cá»§a cô. Có lẽ Ä‘iá»u bà ẩn cá»§a Amaranta Ucsula là ở việc cô luôn luôn tìm cách để báºn rá»™n, cô làm những việc trong nhà do mình nghÄ© ra, làm ẩu má»™t số việc để rồi ngày hôm sau lại sá»a chữa, vá»›i má»™t sá»± vá»™i vàng nguy hiểm từng khiến PhecnanÄ‘a nghÄ© đến cái táºt xấu di truyá»n ở trong cái nhà này là làm để rồi phá. Amaranta Ucsula vẫn giữ tÃnh vui nhá»™n, cho nên khi nháºn được đĩa hát má»›i cô lại bảo Gastôn ở lại trong phòng ngoài rất lâu để táºp những Ä‘iệu nhảy mà các bạn há»c cá»§a cô đã minh hoạ bằng hình vẽ, và sau đó há» thưá»ng kết thúc bằng những cuá»™c mây mưa trên những chiếc ghế xÃch Ä‘u sản xuất ở thành phố Viên hoặc trên ná»n nhà không trải thảm. Chỉ cần có con nữa thôi là Amaranta Ucsula hạnh phúc hoàn toàn, nhưng cô tôn trá»ng Ä‘iá»u đã cam kết vá»›i chồng là chưa sinh đẻ trước khi chung sống được đủ năm năm. 
Ãể khá»i trống trải trong những giá» nhàn rá»—i, Gastôn đến phòng Menkyađêt vá»›i anh chàng Aurêlianô lánh Ä‘á»i. Gastôn rất thÃch thú kể vá»›i Aurêlianô vá» những nÆ¡i thân thuá»™c nhất trên quê hương mình mà Aurêlianô hiểu biết tưá»ng táºn như thể từng sống ở đó nhiá»u năm. Khi Gastôn há»i làm thế nào để biết được những Ä‘iá»u không ghi trong bá»™ bách khoa toàn thư, ông nháºn được chÃnh câu mà Aurêlianô đã trả lá»i Hôsê AccaÄ‘iô: "Ngưá»i ta biết tất cả". Ngoài tiếng Phạn, Aurêlianô đã biết tiếng Anh, tiếng Pháp, chút Ãt tiếng Latinh và tiếng Hy Lạp. Vì trong thá»i gian đó Aurêlianô ra khá»i nhà vào các buổi chiá»u và được Amaranta Ucsula dành cho khoản tiá»n chi tiêu hàng tuần lên phòng anh giống má»™t bá»™ pháºn cá»§a hiệu sách ông già thông thái xứ Catalunha. Aurêlianô Ä‘á»c má»™t cách tham lam cho đến táºn khuya, mặc dù qua cách Ä‘á»c cá»§a Aurêlianô, Gastôn nghÄ© rằng không phải Aurêlianô mua sách để tìm các thông tin mà là để kiểm nghiệm xem những kiến thức cá»§a mình có chÃnh xác không, và chẳng thÃch cuốn sách nào hÆ¡n những bản viết trên tấm da thuá»™c mà anh đã dành cho chúng những khoảng thá»i gian tốt nhất cá»§a buổi sá»›m mai. Cả Gastôn và vợ Ä‘á»u muốn hoà mình vào cuá»™c sống gia đình, nhưng Aurêlianô là má»™t ngưá»i thầm kÃn, trong anh có má»™t lá»›p mây mù bà ẩn má»—i ngày má»™t dày đặc thêm. Gastôn không thể nào thân máºt vá»›i Aurêlianô được, và ông phải tìm trò tiêu khiển khác để giải buồn trong những lúc rá»—i rãi. Lúc ấy ông nảy ra ý định láºp má»™t đưá»ng bưu Ä‘iện hàng không. 
Ãó không phải là má»™t đỠán má»›i mẻ. Thá»±c ra, Gastôn đã có ý định ấy ngay từ khi quen biết Amaranta Ucsula, có Ä‘iá»u là khi xưa không phải ông định thiết láºp cho Macônđô mà cho xứ Côngô thuá»™c Bỉ, nÆ¡i gia đình ông có những khoản vốn đầu tư vào việc sản xuất dầu cá». Ãến khi lấy Amaranta Ucsula rồi, ông quyết định sẽ sống ở Macônđô má»™t vài tháng để chiá»u lòng vợ nên đành huá»· bá» dá»± kiến trên. Nhưng khi Gastôn thấy Amaranta Ucsula kiên trì tổ chức những cải cách công cá»™ng và tháºm chà còn cưá»i khi ông nói bóng nói gió đến khả năng trở vá» quê hương, khi ông hiểu rằng má»i chuyện đã Ä‘i quá xa, và thế là Gastôn lại nối đưá»ng liên hệ vá»›i những ngưá»i bạn thân ở Bruxen mà lâu nay ông quên lãng, và ông nghÄ© rằng để trở thành má»™t ngưá»i hướng đạo thì vùng Caribê hay là châu Phi cÅ©ng như nhau mà thôi. Trong khi má»i việc Ä‘ang tiến triển, Gastôn chuẩn bị má»™t bãi hạ cánh trên khu đất rá»™ng hoang vu giống như má»™t cánh đồng khô cứng nứt nẻ, và ông nghiên cứu hướng gió, nghiên cứu địa lý vùng duyên hải và những đưá»ng bay thÃch hợp, mà không há» biết rằng việc làm cẩn tháºn cá»§a mình - rất giống vá»›i việc làm cá»§a ngài HÆ¡cbÆ¡c đã gây nên má»™t sá»± nghi ngá» rất nguy hiểm trong dân làng, há» nghÄ© rằng má»±c Ä‘Ãch cá»§a ông không phải là mở đưá»ng mà là trồng chuối. Phấn khởi vá»›i cái Ä‘iá»u bất chợt nghÄ© ra mà cuối cùng dẫu sao cÅ©ng xác định lý do cá»§a việc ông dứt khoát ở lại Macônđô, Gastôn đã đến tỉnh lị vài lần, gặp các nhà chức trách, lấy được giấy phép và ký được những hợp đồng độc quyá»n. Trong khi đó, ông tiếp tục trao đổi thư từ vá»›i những ngưá»i bạn thân ở Bruxen, giống như quan hệ thư tÃn giữa PhecnanÄ‘a và các thầy thuốc không nhìn thấy được, thuyết phục há» rằng hãy gá»i chiếc máy bay đầu tiên đến cùng vá»›i má»™t tổ thợ máy lão luyện để lắp ráp nó ở hải cảng gần nhất rồi từ đó bay đến Macônđô. Má»™t năm sau khi bắt đầu Ä‘o lưá»ng và tÃnh toán vá» khà tượng, tin tưởng vào những lá»i hứa hẹn được nhắc Ä‘i nhắc lại cá»§a những ngưá»i trao đổi thư từ vá»›i mình, Gastôn đã có thói quen vừa Ä‘i đưá»ng vừa nhìn lên trá»i, lắng nghe tiếng gió, chá» mong máy bay xuất hiện. 
Việc Amaranta Ucsula trở vỠđã đưa đến sá»± thay đổi căn bản trong cuá»™c sống cá»§a Aurêlianô mặc dù cô không để ý thấy Ä‘iá»u đó Sau khi Hôsê AccaÄ‘iô chết, Aurêlianô trở thành má»™t khách hàng thưá»ng xuyên cá»§a ông già thông thái ngưá»i xứ Catalunha. HÆ¡n nữa, lúc này Aurêlianô được tá»± do và có thá»i gian. Những Ä‘iá»u ấy khÆ¡i dáºy trong anh má»™t sá»± tò mò nhất định đối vá»›i cái thị trấn mà anh chẳng há» lạ lùng. Trên những con đưá»ng vắng vẻ và bụi mù, vá»›i sá»± quan tâm mang tÃnh khoa há»c hÆ¡n lâ tÃnh nhân đạo, Aurêlianô vừa Ä‘i vừa xem xét phÃa bên trong cá»§a những ngôi nhà đổ nát, những tấm lưới sắt ở các cá»a sổ đã bị gỉ, và các bầy chim hấp hối cùng những con ngưá»i đã bị ká»· má»m làm cho nhu nhược Ä‘i. Vá»›i trà tưởng tượng, anh định khôi phục lại vẻ rá»±c rỡ đã bị huá»· hoại cá»§a thành phố thá»i Công ty chuối mà lúc này chiếc bể bÆ¡i ở đó đã khô cạn, chất đầy giày đàn ông và dép đàn bà, trong những ngôi nhà hoang tàn Aurêlianô thấy bá»™ xương cá»§a má»™t con chó Ãức còn bị cá»™t vào má»™t chiếc vòng bằng sợi xÃch sắt, và má»™t máy Ä‘iện thoại chuông cứ réo liên hồi, khi Aurêlianô nhấc ống nghe lên, anh hiểu được Ä‘iá»u mà má»™t ngưá»i đàn bà Ä‘au khổ và cổ xưa há»i bằng tiếng Anh trong máy, anh trả lá»i rằng đúng như váºy, cuá»™c đình công đã kết thúc, ba ngàn xác ngưá»i chết đã bị đổ xuống biển, Công ty chuối đã bá» Ä‘i và đã từ nhiá»u năm nay Macônđô trở lại thanh bình. Những cuá»™c Ä‘i dạo đó đã đưa Aurêlianô đến xóm lầu xanh Ä‘iêu tàn, ở đó xưa kia ngưá»i ta đốt hàng nắm tiá»n để mua vui cho các cuá»™c sống nhảy nhót, bây giỠđó là khu vá»±c cá»§a những đưá»ng phố tang thương nhất, vá»›i má»™t vài ngá»n đèn đỠcòn Ä‘ang thắp, những phòng nhảy vắng tanh được trang trà bằng những chiếc miện bá» Ä‘i, ở đó những ngưá»i vợ goá chẳng cá»§a ai cả, xanh rá»›t và béo ị, những bà lão ngưá»i Pháp và những chá»§ chứa ngưá»i Babilon vẫn tiếp tục đợi chá» bên cạnh những chiếc máy hát quay tay. Aurêlianô không thấy ai nhá»› gì đến gia đình anh, ngay cả đến đại tá Aurêlianô BuênÄ‘ya cÅ©ng không được nhá»› tá»›i nữa, trừ má»™t ngưá»i đàn ông già nhất trong số những ngưá»i da Ä‘en ở vùng Antidat, má»™t ông già có mái tóc trắng như bông trông giống hình ngưá»i trong tấm phim âm bản, Ä‘ang tiếp tục hát ở dưới mái hiên những khúc ca thê thảm vá» buổi chiá»u tàn. Aurêlianô nói chuyện vá»›i ông già bằng thứ thổ ngữ cá»§a vùng Curaxao anh đã há»c được trong có vài tuần, và thỉnh thoảng cùng ăn vá»›i ông món canh đầu gà do cô gái gá»i ông ta bằng cố nấu cho. Ãó là má»™t cô gái da Ä‘en to lá»›n, xương cốt cứng cá»i, háng như háng ngá»±a, cặp vú như hai quả dưa tươi, mái đầu tròn và đẹp có chụp má»™t chiếc lưới giữ tóc bằng dây đồng trông giống như chiếc mÅ© bịt đầu cá»§a má»™t chiến binh thá»i Trung cổ. Cô ta tên là Nigrômanta. Dạo ấy Aurêlianô bán những bá»™ đồ ăn, giá cắm nến và những thứ đồ cÅ© khác cá»§a nhà để lấy tiá»n ăn. Khi không có má»™t xu dÃnh túi, và thưá»ng là như váºy, Aurêlianô đến các quán ăn trong chợ, ở đó ngưá»i ta cho anh những đầu gà lẽ ra vứt vào đống rác, Aurêlianô mang vá» cho Nigrômanta nấu canh, cô ta còn bá» rau thÆ¡m vào cho thêm ngon lành. Khi ông cụ chết rồi, Aurêlianô không năng lui tá»›i nhà Nigrômanta như trước nữa, nhưng vẫn gặp cô ta dưới bóng tối những cây hạnh đào ở ngoài quảng trưá»ng khi cô ta Ä‘ang gạ gẫm những khách chÆ¡i đêm hiếm hoi bằng tiếng huýt gió như tiếng thú rừng. Nhiá»u lần Aurêlianô cặp kè bên cạnh Nigrômanta và nói vá»›i cô, bằng thứ tiếng cá»§a xứ Curaxao vá» món canh đầu gà và những thứ ngon lành thú vị khác cá»§a cảnh nghèo hèn, và chắc là Aurêlianô cứ tiếp tục như váºy nếu như Nigrômanta không bảo cho anh biết rằng việc anh Ä‘i vá»›i cô sẽ làm cho cô mất khách. Mặc dù có những lần Aurêlianô cảm thấy thèm khát và chÃnh Nigrômanta cÅ©ng đồng cảm và muốn chia sẻ vá»›i anh, nhưng hai ngưá»i vẫn chưa ăn nằm vá»›i nhau. Bởi váºy cho đến khi Amaranta Ucsula trở vá» Macônđô và ôm hôn anh má»™t cách thân tình khiến anh lặng ngưá»i Ä‘i, thì Aurêlianô vẫn còn là má»™t chàng trai chưa biết mùi Ä‘á»i. Má»—i lần Aurêlianô nhìn thấy Amaranta Ucsula, và tệ nhất là những lúc cô dạy anh những Ä‘iệu nhảy má»›i mẻ, Aurêlianô lại có cảm giác đê mê trong xương cốt, đó chÃnh là cái cảm giác đã từng làm cho cụ tổ năm Ä‘á»i cá»§a anh mụ ngưá»i Ä‘i khi Pila Tecnêra kiếm cá»› xem bói bài cho cụ ở kho ngô. Cố nén ná»—i Ä‘au khổ trong lòng, Aurêlianô vùi đầu vào những dòng chữ trên tấm da thuá»™c và tránh sá»± khêu gợi ngây thÆ¡ cá»§a ngưá»i đàn bà đã từng làm anh mất ngá»§ nhiá»u đêm vì bị sá»± thèm khát không được thoả mãn giày vò; nhưng càng tránh Amaranta Ucsula thì anh lại càng khao khát chá» nghe tiếng cưá»i khanh khách, tiếng rên như tiếng mèo gừ cá»§a cô cất lên trong khi Ä‘ang sung sướng thoả mãn tình dục vào bất kỳ lúc nào và ở những chá»— bất ngá» nhất trong nhà. Má»™t đêm, trên chiếc bàn lá»›n ở xưởng kim hoàn, chỉ cách giưá»ng cá»§a Aurêlianô mưá»i mét, vợ chồng Amaranta Ucsula đã diá»…n các trò ái ân má»™t cách cuồng nhiệt, không còn biết trá»i đất là gì nữa. Ãêm ấy, chẳng những Aurêlianô không thể chợp mắt, mà ngay hôm sau anh vẫn còn hầm háºp như sốt và bá»±c tức đến phát khóc lên. Vá»›i Aurêlianô, sẽ chẳng bao giá» mất Ä‘i cái đêm đầu tiên anh chỠđợi Nigrômanta trong bóng tối những cây hạnh đào, cố vượt lên ná»—i lo lắng, do dá»±, tay nắm chặt má»™t đồng rưỡi pêxô mà anh đã xin cá»§a Amaranta Ucsula, không phải anh xin tiá»n vì cần tiêu, mà là để trả thù Amaranta Ucsula, làm nhục cô bằng việc dùng số tiá»n đó Ä‘i mua dâm ở ngưá»i con gái khác. Nigrômanta dẫn Aurêlianô vào căn buồng có ánh sáng mỠảo cá»§a những ngá»n nến mạt hạng, đến chiếc giưá»ng ngá»§ là tấm ván kê trên đôi má»… và có trải tấm vải đã nhàu bẩn sau những cuá»™c truy hoan, tiếp đón Aurêlianô bằng tấm thân đã dày dạn, trÆ¡ trẽn và không há» bá»™c lá»™ má»™t chút tình cảm, cô chuẩn bị tư thế để vắt cổ Aurêlianô như vắt cổ má»™t chú bé còn nhút nhát, nhưng ngay láºp tức Nigrômanta đã nháºn thấy ở anh ta má»™t ngưá»i đàn ông dữ dá»™i khiến cô phải quằn quại toàn thân. 
Aurêlianô và Nigrômanta cặp bồ vá»›i nhau. Aurêlianô dành buổi sáng để Ä‘á»c các ký hiệu trên những tấm da thuá»™c, buổi trưa anh đến cái phòng ngá»§ đầy kÃch thÃch kia, ở đó Nigrômanta chỠđợi để bày cho anh hết ngón chÆ¡i này đến ngón chÆ¡i khác, cho đến khi cô ta phải rá»i Aurêlianô ra để Ä‘i rình bắt những "con bò lạc" khác. Cứ như váºy đến vài tuần sau Aurêlianô má»›i phát hiện ra rằng ở thắt lưng Nigrômanta có má»™t sợi dây nhá» như được làm bằng dây đàn viôlôngxen nhưng rắn như thép và không có chá»— nối vì nó sinh ra và lá»›n lên cùng vá»›i cô ta. Gần như lần nào cÅ©ng váºy, giữa các đợt mây mưa, há» trần truồng và ăn ngay trên giưá»ng, trong cái nóng khá»§ng khiếp và dưới những ngôi sao ban ngày có thể nhìn thấy qua các lá»— thá»§ng trên mái tôn bị gỉ. Lần đầu tiên Nigrômanta có má»™t ngưá»i đàn ông thưá»ng trá»±c, má»™t "cái cá»c" như chÃnh cô gá»i trong khi cưá»i ngất, Ä‘iá»u đó khiến cho Nigrômanta đã bắt đầu có ảo tưởng ở tình yêu và ảo tưởng đó chỉ chấm dứt khi Aurêlianô thú tháºt ná»—i khát khao không được thoả mãn vá»›i Amaranta Ucsula mà sá»± thay thế cá»§a Nigrômanta không thể làm nguôi Ä‘i, ngược lại, lòng anh lại càng bị giày vò hÆ¡n khi kinh nghiệm khiến cho chân trá»i tình ái rá»™ng mở thêm. Thế là, tuy vẫn tiếp Aurêlianô nồng nàn như trước, nhưng Nigrômanta đòi thù lao má»™t cách gay gắt, đến mức khi Aurêlianô không có tiá»n trả, cô đã ghi nợ, không phải ghi bằng chữ số mà bằng những vạch móng tay ở mặt sau cánh cá»a. Tối đến, khi Nigrômanta Ä‘i lang thang trong bóng tối ở quảng trưá»ng thì Aurêlianô Ä‘i Ä‘i lại lại ở hành lang như má»™t ngưá»i khánh lạ trong nhà, anh chào há»i qua loa Amaranta Ucsula và Gastôn - hàng ngày vợ chồng hỠăn tối vào giá» này - rồi quay vá» phòng, đóng cá»a lại, anh không thể Ä‘á»c, không thể viết và tháºm chà không thể nghÄ© ngợi được gì, cứ nôn nao vì những tiếng cưá»i đùa bỡn cợt dạo đầu và sá»± bùng nổ sau đó cá»§a việc táºn hưởng lạc thú diá»…n ra suốt đêm cá»§a đôi vợ chồng kia. Ãó là cuá»™c sống cá»§a Aurêlianô trong hai năm trước khi Gastôn bắt đầu chá» máy bay đến, và cứ như váºy cho tá»›i má»™t buổi chiá»u Aurêlianô đến quán sách cá»§a ông già thông thái ngưá»i xứ Catalunha và gặp bốn chàng trai lắm mồm Ä‘ang cãi nhau gay gắt vá» các biện pháp diệt gián ở thá»i Trung cổ. Ông chá»§ quán sách biết rằng Aurêlianô thÃch những chốn mà trước kia chỉ có thánh Bêđa Ãấng chà tôn(1) Ä‘á»c thôi, đã khôn khéo má»i anh tham gia cuá»™c tranh luáºn, và Aurêlianô nói má»™t thôi má»™t hồi rằng gián, theo sách Cá»±u ước là loài váºt cánh xuất hiện sá»›m nhất trên trái đất đã chết nhiá»u nhất do bị Ä‘áºp bằng dép, nhưng là loài váºt hoàn toàn bất trị vá»›i bất cứ biện pháp tiêu diệt nào, từ cà chua trá»™n muối bôrăc đến bá»™t mì trá»™n đưá»ng, bởi vì ngay từ thá»i rất xa xưa má»™t ngàn sáu trăm lẻ ba loại gián đã chống đỡ lại sá»± truy Ä‘uổi rất bá»n bỉ và không thương xót cá»§a loài ngưá»i đối vá»›i bất kỳ loài váºt nào, kể cả đôi vá»›i chÃnh bản thân loài ngưá»i nữa, đến mức độ cùng vá»›i việc có bản năng sinh đẻ, loài ngưá»i còn có bản năng giết gián, và nếu như loài gián thoát khá»i sá»± cuồng ná»™ cá»§a loài ngưá»i thì chÃnh là vì chúng đã ẩn nấp trong bóng tối, ở đó chúng không bị tổn thất, bởi loài ngưá»i có ná»—i sợ hãi bẩm sinh đôi vá»›i bóng tối, nhưng ngược lại, chúng lại rất sợ ánh sáng giữa trưa, do váºy ở thá»i kỳ Trung cổ, hiện nay và mãi mãi sau này, biện pháp hữu hiệu duy nhất để diệt gián là dùng ánh sáng mặt trá»i. 
Cái thuyết định mệnh mang tÃnh chất bách khoa ấy là cÆ¡ sở cho má»™t quan hệ thân hữu sâu sắc giữa những ngưá»i trẻ tuổi này. Từ ấy, chiá»u nào Aurêlianô cÅ©ng gặp bốn chàng trai hay tranh biện kia, đó là Anvarô, Hecman, Anphônxô và Gabrien, những ngưá»i bạn đầu tiên và cÅ©ng là cuối cùng trong cuá»™c Ä‘á»i anh. Ãối vá»›i má»™t ngưá»i đàn ông từng giam mình trong sách vở như Aurêlianô, những buổi há»c bão táp, bắt đầu ở hiệu sách từ lúc sáu giá» chiá»u và kết thúc ở các nhà chá»a vào lúc sá»›m mai, là má»™t sá»± khám phá. Cho đến lúc ấy, Aurêlianô vẫn chưa nghÄ© rằng văn chương là má»™t trò chÆ¡i được bày đặt ra để bỡn cợt ngưá»i khác, như Anvarô đã cho anh thấy trong má»™t đêm chè chén. Phải má»™t thá»i gian sau Aurêlianô má»›i nháºn ra rằng rất nhiá»u sá»± kỳ cục đã bắt nguồn từ tấm gương cá»§a ông già thông thái ngưá»i xứ Catalunha. Ãối vá»›i ông ta, sá»± hiểu biết chẳng có giá trị gì nếu như nó không được sá» dụng để phát minh ra má»™t phương pháp thá»›i làm sữa Ä‘áºu. 
Buổi chiá»u mà Aurêlianô giảng giải vá» loài gián, cuá»™c tranh luáºn được kết thúc ở ngôi nhà cá»§a những cô gái bán thân nuôi miệng, đó là má»™t nhà chứa ma quái ở ngoại ô Macônđô. Chá»§ nhà là má»™t ngưá»i đàn bà tươi cưá»i, luôn lo lắng vá» chuyện đóng cá»a và mở cá»a. Nụ cưá»i vÄ©nh cá»u cá»§a mụ dưá»ng như được tạo nên bởi sá»± nhẹ dạ cá»§a khách chÆ¡i, những ngưá»i này cá» tin chắc rằng cái nhà chứa này là có tháºt, là chắc chắn, mặc dù thá»±c ra nó chỉ tồn tại trong tưởng tượng mà thôi, bởi vì ở đây ngay cả những đồ váºt có thể sá» thấy được cÅ©ng là không có thá»±c: những chiếc ghế sẽ rá»i ra khi ngưá»i ta ngồi xuống, tròng chiếc máy hát quay tay có con gà mái Ä‘ang ấp trứng, vưá»n hoa gồm những bông hoa bằng giấy, lịch là lịch cá»§a những năm xa xưa, thuở Công ty chuối má»›i đến, những bức tranh là tranh cắt từ những tạp chà chưa in bao giá». Ãến cả những cô gái làm tiá»n nhút nhát từ những nhà bên chạy đến khi mụ ta thông báo là có khách đến cÅ©ng hoàn toàn không phải là ngưá»i tháºt. Những cô gái ấy xuất hiện không chào há»i ai, há» mặc những chiếc áo hoa cá»§a cái thuở lên năm tuổi hoặc Ãt hÆ¡n, há» cởi ra vá»›i cá» chỉ ngây thÆ¡ như khi mặc vào, và trong lúc sá»± ân ái lên đến đỉnh cao thì há» lại kêu lên má»™t cách kinh ngạc rằng sao mà dữ dá»™i thế, rằng hãy nhìn xem trần nhà Ä‘ang sáºp xuống kia kìa, và ngày sau khi nháºn má»™t đồng rưỡi pêxô há» liá»n Ä‘em tất cả số tiá»n đó mua má»™t chiếc bánh và má»™t mẩu pho-mát mà mụ chá»§ bán cho, lúc đó mụ ta vui vẻ hÆ¡n bất kỳ lúc nào khác vì chỉ có mụ má»›i biết rằng ngay cả những thứ đó cÅ©ng chẳng phải là thức ăn tháºt. Aurêlianô, mà lúc đó thế giá»›i cá»§a anh chỉ bắt đầu ở những tấm da thuá»™c chi chÃt chữ và kết thúc ở chiếc phản cá»§a Nigrômanta, tìm thấy ở cái nhà chứa ma quái ấy má»™t phương thuốc ngốc nghếch cho sá»± nhút nhát cá»§a mình. Thoạt đầu Aurêlianô không dám đến má»™t căn phòng mà mụ chá»§ thưá»ng bước vào giữa những thá»i Ä‘iểm tốt nhất cá»§a việc ân ái, ở đó mụ ta bình luáºn má»i kiểu vá» sá»± khoái lạc cá»§a những ngưá»i trong cuá»™c mây mưa. Nhưng dần dần anh ta trở nên quen thuá»™c vá»›i những bổng lá»™c ấy cá»§a trái đất, đến mức má»™t đêm buông tuồng nhất anh ta đã trút bá» quần áo ở ngoài phòng tiếp đón, vừa Ä‘i khắp nÆ¡i trong nhà vừa giữ thăng bằng má»™t chai bia đặt trên các bá»™ pháºn thuá»™c giống đực rất khác thưá»ng cá»§a mình. ChÃnh Aurêlianô là ngưá»i đã bày đặt ra những kiểu chÆ¡i kỳ quái mà mụ chá»§ hưởng ứng vá»›i nụ cưá»i không biết tắt trên môi, mụ không phản đối cÅ©ng phòng tin những trò đó là có tháºt, cÅ©ng như thái độ cá»§a mụ khi Hecman định đốt ngôi nhà này để chứng minh rằng nó không tồn tại, hay là khi Anphônxô vặn cổ con vẹt và ném nó vào cái thảo nước Ä‘ang sôi bắt đầu luá»™c gà. 
Dù Aurêlianô thấy gắn bó vá»›i cả nhóm bằng những tình thân thiện và yêu mến duy nhất, đến mức anh nghÄ© rằng bốn ngưá»i kia chỉ là má»™t, anh vẫn gần gÅ©i vá»›i Gabrien hÆ¡n vá»›i ba ngưá»i kia. Sá»± gắn bó ấy nảy sinh trong cái đêm mà vô tình Aurêlianô nhắc tá»›i đại tá Aurêlianô BuênÄ‘ya, và Gabrien là ngưá»i duy nhất không tin rằng Aurêlianô Ä‘ang giá»…u cợt ai. Ãến cả mụ chá»§, thưá»ng không xen vào những cuá»™c chuyện trò, lúc ấy cÅ©ng gân cổ lên mà cãi rằng đại tá Aurêlianô BuênÄ‘ya, ngưá»i mà quả tháºt mụ có nghe nói tá»›i má»™t vài lần, chỉ là má»™t nhân váºt mà chÃnh phá»§ bịa ra để kiếm cá»› giết những ngưá»i Tá»± do. Ngược lại, Gabrien không há» tá» ra nghi ngỠđối vá»›i sá»± tháºt vỠđại tá Aurêlianô BuênÄ‘ya, vì đại tá là chiến hữu và là ngưá»i hạn nối khố cá»§a cụ tổ anh ta, đại tá Hêrinênđô Mackêt. Những sá»± gợi nhá»› không hẳn là cố ý càng sâu sắc hÆ¡n khi há» nói vá» vụ tàn sát những ngưá»i lao động. Má»—i khi Aurêlianô đụng đến chuyện đó, không chỉ mụ chá»§ mà cả má»™t số ngưá»i lá»›n tuổi hÆ¡n mụ Ä‘á»u phá»§ nháºn những lá»i đồn đại vá» những ngưá»i lao động bị vây chặt ở nhà ga, vá» Ä‘oàn tàu hai trăm toa chở xác chết, tháºm chà há» còn khăng khăng tin vào những Ä‘iá»u đã được ghi trong những hồ sÆ¡ pháp lý và trong sách cá»§a trưá»ng tiểu há»c là Công ty chuối không há» tồn tại bao giá» cả. Aurêlianô và Gabrien gắn bó vá»›i nhau bằng má»™t sá»± đồng cảm được xây dá»±ng trên những sá»± kiện có tháºt mà chẳng ai tin, những sá»± kiện tác động đến cuá»™c sống cá»§a hai ngưá»i tá»›i mức há» thấy mình lưu lạc trong sá»± chao đảo cá»§a má»™t thế giá»›i đã bị tàn phá, ở đó chỉ còn lại má»™t sá»± nhá»› nhung mà thôi. Gabrien ngá»§ ở bất kỳ chá»— nào khi anh ta buồn ngá»§. Má»™t vài lần Aurêlianô để anh ta ngá»§ ở xưởng kim hoàn, nhưng ở đó anh ta thức trắng đêm vì bị váng đầu nhức óc bởi những tiếng động mà những ngưá»i chết Ä‘i lại suốt đêm ở trong các phòng ngá»§ gây nên. Sau đó Aurêlianô gá»i gắm Gabrien cho Nigrômanta. Những lúc rá»—i rãi cô ta đưa Gabrien vá» căn phòng tiếp khách làng chÆ¡i cá»§a mình và cô lại ghi nợ bằng những vạch dá»c trên mặt sau cánh cá»a, ở những chá»— trống còn lại rất Ãt á»i sau khi đã ghi nợ cá»§a Aurêlianô. 
Mặc dù sống rất bừa bãi, cả nhóm cÅ©ng cố gắng làm má»™t việc gì đó có ý nghÄ©a lâu bá»n, theo yêu cầu cá»§a nhà thông thái xứ Catalunha. Vá»›i kinh nghiệm cá»§a má»™t cá»±u giáo viên văn há»c cổ Ä‘iển và vá»›i kho sách lạ lùng, cụ là ngưá»i đã tạo Ä‘iá»u kiện cho há» dành cả má»™t đêm để tìm tình huống kịch thứ ba mươi bảy, ở má»™t nÆ¡i mà chẳng má»™t ai có ý muốn và có Ä‘iá»u kiện để há»c quá báºc tiểu há»c. Bị quyến rÅ© bởi việc phát hiện ra tình bạn, mê mẩn bởi sá»± thôi miên cá»§a má»™t thế giá»›i mà trước đó bị tÃnh hẹp hòi cá»§a PhecnanÄ‘a che lấp, Aurêlianô từ bá» việc khám phá những chữ ghi trên tấm da thuá»™c, ngay giữa lúc những câu thÆ¡ bà ẩn đã bắt đầu hiện ra vá»›i anh. Nhưng sau khi biết chắc rằng vẫn còn đủ thá»i gian để làm tất cả mà vẫn không cần phải dứt bá» những nhà chứa kia, Aurêlianô lại có ý chà để quay lại căn phòng cá»§a Menkyađêt, anh quyết định không nản lòng cho đến khi khám phá ra những khoá mã cuối cùng. Những Ä‘iá»u đó xảy ra trong thá»i gian Gastôn bắt đầu chỠđợi máy bay đến, và Amaranta Ucsula sống rất cô đơn. Má»™t buổi sá»›m cô ta vào phòng cá»§a Menkyađêt: 
- Xin chào ngưá»i ăn thịt đồng loại, - cô ta nói, - anh lại ở trong hang cá»§a mình rồi. 
Amaranta Ucsula đẹp không chịu được, cô mặc bá»™ đồ do cô may và Ä‘eo má»™t trong những sợi dây chuyá»n dài cÅ©ng do chÃnh cô làm bằng những đốt xương sống cá chăng. Amaranta Ucsula đã thả lá»ng anh chồng, tin rằng chồng chung thuá»·, và đây là lần đầu tiên từ ngày vá» cô ta có vẻ thành thÆ¡i má»™t chút. 
Aurêlianô chẳng cần nhìn cÅ©ng biết rằng cô ta đến. Amaranta Ucsula chống khuá»·u tay lên mặt bàn, rất gần và rất dịu dàng khiến Aurêlianô như cảm nháºn được những tiếng lao xao trong xương cốt cá»§a cô, và Amaranta Ucsula há»i vá» những tấm da thuá»™c có viết chữ. Aurêlianô cố gắng chế ngá»± sá»± bối rối, lấy lại tiếng nói, sức sống và trà nhá»› như đã biến đâu mất và nói vá»›i cô vá» số pháºn cá»§a tiếng Phạn, vá» khả năng khoa há»c có thể nhìn thấy tương lai hiện rõ trong thá»i gian như có thể Ä‘á»c được chữ viết qua mặt sau cá»§a tá» giấy khi giÆ¡ mặt trước có chữ viết vá» phÃa ánh sáng, vá» sá»± cần thiết phải giải mã được những lá»i tiên Ä‘oán để không tá»± mình làm mình thất bại, vá» Những lá»i sấm truyá»n cá»§a NôstraÄ‘am và vá» sá»± huá»· diệt cá»§a xứ Cantabria mà thánh Midan(2) đã báo trước. Ãá»™t nhiên, trong khi vẫn tiếp tục nói, như bị kÃch thÃch bởi má»™t sá»± thôi thúc im ngá»§ từ lâu trong mình, Aurêlianô đặt tay mình lên tay Amaranta Ucsula và tin rằng cái quyết định cuối cùng kia sẽ chấm dứt cÆ¡n sóng gió. 
Nhưng Amaranta Ucsula nắm lấy ngón tay trá» cá»§a anh vá»›i má»™t cá» chỉ âu yếm thÆ¡ ngây mà cô từng đối xá» vá»›i anh nhiá»u lần thuở thÆ¡ bé, và cô cứ giữ như váºy trong khi Aurêlianô tiếp tục trả lá»i các câu há»i cá»§a mình. Cứ như váºy, há» liên hệ vá»›i nhau qua má»™t ngón tay trá» giá lạnh chẳng truyá»n cảm gì cả, cho đến khi Amaranta Ucsula như sá»±c tỉnh khá»i má»™t giấc mÆ¡ thoáng qua và vá»— tay lên trán. "LÅ© kiến!", cô ta kêu lên như váºy. Thế là Amaranta Ucsula quên những bản chữ viết trên tấm da thuá»™c và bước má»™t bước nhẹ nhàng uyển chuyển ra đến cá»a, và từ chá»— đó cô đưa ngón tay lên miệng gá»i Aurêlianô má»™t chiếc hôn gió, như chiếc hôn cô gá»i cha mình trong buổi chiá»u xưa khi cô lên đưá»ng Ä‘i Bruxen. 
- Anh sẽ giảng giải cho tôi sau nhé, - cô ta nói. - Tôi quên mất rằng hôm nay là ngày phải bỠvôi vào các tổ kiến. 
Những khi có việc gì đó cần làm ở gần phòng Menkyađêt, Amaranta Ucsula vẫn vào phòng đó má»™t cách ngẫu nhiên và ở lại má»™t lát, trong khi chồng cô vẫn tiếp tục quan sát bầu trá»i. 
Sá»± thay đổi này làm nảy sinh ảo tưởng trong Aurêlianô, từ ấy anh ta cùng ăn vá»›i gia đình, đó là Ä‘iá»u khác so vá»›i những tháng Amaranta Ucsula má»›i vá». Anh làm cho Gastôn thấy dá»… chịu. 
Trong những câu chuyện quanh bàn sau bữa ăn, thưá»ng kéo dài đến hÆ¡n má»™t giỠđồng hồ, Gastôn tá» ra Ä‘au khổ vì những ngưá»i bạn thân đã lừa đối ông. HỠđã báo cho Gastôn biết rằng chiếc máy bay đã được chuyển xuống má»™t chiếc tàu thuá»· chưa đến đây và mặc dù những ngưá»i làm việc đưá»ng biển quen ông đã khẳng định rằng chẳng bao giá» chiếc tàu ấy tá»›i vì nó không có tên trong danh sách những con tàu ở vùng biển Caribê, nhưng ngưá»i bạn thân cá»§a ông vẫn cứ khăng khăng rằng tin cá»§a há» chÃnh xác, tháºm chà há» còn nói bóng nói gió là Gastôn đã lừa dối há» qua những bức thư cá»§a ông. Thư từ qua lại đã khiến há» nghi ngá» lẫn nhau tá»›i mức Gastôn quyết định không viết nữa và ông đã bắt đầu nghÄ© đến khả năng Ä‘i ngay vá» Bruxen để làm rõ má»i chuyện rồi sau đó sẽ quay lại đây vá»›i chiếc máy bay. Nhưng dá»± kiến ấy bị xẹp ngay, khi Amaranta Ucsula nhắc lại quyết định cá»§a mình là sẽ không Ä‘i khá»i Macônđô cho dù phải sống không chồng. Những ngày đầu Aurêlianô cÅ©ng nghÄ© như những ngưá»i khác rằng Gastôn là má»™t thằng ngốc trên chiếc xe làm xiếc, và Ä‘iá»u đó khiến cho Aurêlianô thoáng có chút thương hại đối vá»›i ông ta. Sau đó, khi qua các nhà chứa, anh có được sá»± hiểu biết sâu sắc hÆ¡n vá» bản chất cá»§a những ngưá»i đàn ông, thì anh nghÄ© rằng tÃnh hiá»n từ cá»§a Gastôn bắt nguồn từ má»™t sá»± Ä‘am mê ương bướng. Nhưng khi hiểu Gastôn sâu sắc hÆ¡n, và khi biết rằng tÃnh cách thá»±c sá»± cá»§a Gastôn đối láºp vá»›i cách cư xá» nhÅ©n nhặn cá»§a ông, thì Aurêlianô ngá» rằng đến cả việc Gastôn chá» máy bay cÅ©ng là chuyện dối trá. Từ ấy, Aurêlianô cho rằng Gastôn chẳng ngá» nghệch như ông ta thể hiện, mà ngược lại đó là má»™t ngưá»i đàn ông cá»±c kỳ kiên nhẫn, khôn khéo và bình tÄ©nh, ngưá»i dá»± tÃnh sẽ chiến thắng vợ mình bằng cách làm cho vợ mệt má»i vá»›i sá»± mãn nguyện hoàn toàn, vá»›i việc mình luôn luôn đồng tình tuyệt đối, để mặc cho vợ bối rối trong đám mạng nhện cá»§a cô ta, đến má»™t ngày nào đó khi không chịu đựng nổi sá»± chán ngán cá»§a những ảo tưởng trong tầm tay nữa thì chÃnh cô ta sẽ thu xếp va-li để quay lại châu Âu. Lòng thương hại trước đây cá»§a Aurêlianô chuyển thành má»™t lòng căm ghét sâu sắc. Aurêlianô thấy những dá»± tÃnh và việc làm cá»§a Gastôn tháºt tồi tệ nhưng đồng thá»i cÅ©ng rất có hiệu quả, bởi váºy anh đã liá»u lÄ©nh nói Ä‘iá»u đó cho Amaranta Ucsula biết. Nhưng Amaranta Ucsula đã cưá»i giá»…u sá»± Ä‘a nghi cá»§a Aurêlianô, cô ta không há» bá»™c lá»™ má»™t sá»± rạn nứt nhá» cá»§a tình yêu, má»™t chút dao động hoặc ghen tuông trong lòng. Amaranta Ucsula không há» nghÄ© rằng cô ta đã làm nảy sinh ở Aurêlianô má»™t Ä‘iá»u gì đó ngoài tình cảm chân thành, cho đến má»™t hôm cô ta bị đứt tay vì cố mở nắp há»™p mứt đào, và Aurêlianô vá»™i chạy lại hút máu ở chá»— ngón tay rá»›m máu ấy vá»›i má»™t sá»± khao khát và thèm thuồng đến mức cô gai ngưá»i lên. 
- Aurêlianô - cô ta cưá»i, hồi há»™p, - anh tháºt quá xấu, đến độ trở thành má»™t con dÆ¡i ranh mãnh. 
Lúc ấy, Aurêlianô đầy sung sướng. Anh đặt những chiếc hôn tá»™i nghiệp lên bàn tay bị thương, anh bá»™c lá»™ những Ä‘iá»u thầm kÃn nhất cá»§a trái tim, những ná»—i niá»m Ä‘au khổ và dằn vặt trong lòng mình. Aurêlianô kể vá»›i Amaranta Ucsula rằng ná»a đêm anh đã thức dáºy để khóc vá»›i sá»± cô đơn và thèm khất Ä‘iên cuồng trên những chiếc quần áo lót mà cô phÆ¡i trong nhà tắm như thế nào. Anh kể rằng mình đã đòi há»i da diết như thế nào để Nigrômanta kêu lên những tiếng kêu gừ gừ như tiếng má»™t con mèo cái và rên rỉ bên tai những tiếng "Gastôn, Gastôn, Gastôn", và cả chuyện anh đã ma lanh cuá»—m nhẹ những lá» nước hoa cá»§a cô như thế nào để xoa lên cổ những cô gái trẻ ăn nằm vì tiá»n vá»›i anh. Hoảng sợ trước dục vá»ng cá»§a anh chàng phóng đãng ná», Amaranta Ucsula từ từ nắm tay lại, những ngón tay co dần như chú ốc thu mình, cho đến khi bàn tay bị thương cá»§a cô không còn thấy Ä‘au đớn, và má»i dấu vết cá»§a lòng thương hại biến thành má»™t khối ngá»c bÃch và thạch anh, biến thành những chiếc xương cứng vô tri vô giác. 
- Ãồ ngu! - cô gái nói như thể Ä‘ang nhổ cái gì đó… - Tôi sẽ Ä‘i Bỉ trên chuyến tàu dầu tiên rá»i bến. 
Má»™t buổi chiá»u ná» Anvarô đã đến hiệu sách cá»§a nhà thông thái xứ Catalunha rao tướng lên Ä‘iá»u phát hiện má»›i nhất cá»§a anh ta: má»™t nhà thổ bách thú gá»i là Cáºu bé vàng, đấy là căn phòng rá»™ng không có mái, có đến vài trăm chú diệc nhởn nhÆ¡ cứ lâu lâu lại kêu quàng quạc ầm Ä©. Trong những chiếc lồng lưới thép đặt xung quanh sàn nhảy, giữa những bụi hoa trà lá»›n gốc vùng Amazôn là những đàn cò lá»a, những con cá sấu sùng sục rúc mõm vào cháºu thức ăn như đàn lợn, những chú rắn mưá»i hai chuông, và má»™t con rùa mai vàng Ä‘ang ngụp lặn dưới cái biển nhân tạo nho nhá». Có má»™t con chó cái trắng, thuốn, vừa làm nhiệm vụ cá»§a con đực chuyên Ä‘i tÆ¡ vá»›i những con chó cái khác, vừa phải làm cái việc cá»§a má»™t con chó cái nuôi con để ngưá»i ta cho ăn. Không khà dịu nhẹ, như vừa má»›i được sinh ra, và những cô gái lai xinh đẹp chỠđợi vô vá»ng giữa những cánh hoa ri máu và những đĩa hát lá»—i thá»i, vốn hiểu rõ cái công việc làm tình mà con ngưá»i đã để quên nÆ¡i thiên đưá»ng trần gian này. Ãêm đầu tiên nhóm đến thăm căn nhà nghỉ đông tưởng tượng kia, bà cụ già rá»±c rỡ và trầm lặng ngồi gác lối vào trên má»™t chiếc ghế mây, cảm thấy thá»i gian như trở lại cá»™i nguồn cá»§a nó khi bà lão phát hiện thấy trong số năm ngưá»i vừa tá»›i có má»™t ngưá»i đàn ông xương xấu, vàng bá»§ng, gò má cao như ngưá»i tácta, mang dấu ấn cô đơn vÄ©nh viá»…n từ thuở khai thiên láºp địa. 
- Trá»i Æ¡i! - bà lão kêu lên. - Aurêlianô! 
Bà lão lại Ä‘ang nhìn thấy đại tá Aurêlianô BuênÄ‘ya như đã nhìn thấy ánh sáng ngá»n đèn từ rất lâu trước các cuá»™c chiến tranh, trước sá»± tiêu tan cá»§a vinh quang và sá»± tàn lụi cá»§a niá»m vui, cái buổi đêm vá» sáng xa xăm kia khi ông bước vào phòng ngá»§ để ra cái lệnh đầu tiên trong cuá»™c Ä‘á»i: lệnh ban cho ông sá»± ân ái. Ãấy là Pila Tecnêra. Từ nhiá»u năm trước khi vào tuổi má»™t trăm bốn lăm, bà lão đã từ bá» cái thói quen có hại là tÃnh tuổi cá»§a mình, và tiếp tục sống trong cái thá»i gian tÄ©nh tại, bên lá» cá»§a những ká»· niệm, và sống trong má»™t tương lai hoàn toàn được xác định, vượt ra ngoài những tương lai bị xáo trá»™n bởi sá»± ràng buá»™c và những phá»ng Ä‘oán xúc xiểm từ những quân bài. 
Từ đêm ấy trở Ä‘i, Aurêlianô ẩn náu trong sá»± dịu hiá»n và thông cảm cá»§a cụ tổ năm Ä‘á»i chưa bao giá» biết tá»›i. Ngồi trên chiếc ghế xÃch Ä‘u mây, bà lão nghÄ© vá» quá khứ, nhá»› lại những gì là vÄ© đại và ná»—i bất hạnh cá»§a gia đình và sá»± huy hoàng đã bị tàn phá cá»§a Macônđô, trong khi Anvarô làm đám cá sấu hoảng sợ vá»›i những chuá»—i cưá»i ầm Ä©, và Anphônxô thì bịa ra những chuyện khá»§ng khiếp vá» những con diệc đã mổ mắt ngưá»i khách làng chÆ¡i cư xá» không tốt vào tuần trước, còn Gabrien thì ngồi trong buồng cá»§a cô gái lai tư lá»± không lấy tiá»n cá»§a khách mà chỉ nhá» viết há»™ những bức thư cho anh chàng ngưá»i yêu buôn láºu Ä‘ang bị tù ở bên kia sông Orinôcô vì bị đám lÃnh biên phòng tóm được và bắt ngồi trên má»™t chiếc bô buá»™c phải ỉa ra đầy *** và kim cương. Cái nhà thổ thá»±c sá»± vá»›i bà chá»§ như má»™t ngưá»i mẹ kìa, chÃnh là cái thế giá»›i mà Aurêlianô hằng mÆ¡ ước trong sá»± kìm hãm kéo dài. Anh cảm thấy sung sướng, cảm thấy gần đạt tá»›i sá»± gặp gỡ hoàn hảo, đến mức chẳng nghÄ© đến sá»± trốn tránh nào khác vào cái buổi chiá»u mà Amaranta Ucsula làm tan vỡ ảo má»™ng cá»§a mình. Anh sẵn sàng van nài để ai đó phá bá» há»™ cái sá»± tức tối như nghẹn lại trong lồng ngá»±c, nhưng anh chỉ có thể báºt khóc nức nở trong lòng Pila Tecnêra. Bà lão lấy tay xoa đầu anh, để cho anh khóc thoả thÃch. Và dẫu anh không nói ra là Ä‘ang khóc vì tình, bà lão đã nháºn ra ngay cái tiếng khóc cổ sÆ¡ nhất trong lịch sá» con ngưá»i. 
- Nào thôi, chút bé bá»ng cá»§a ta! - bà lão dá»— dành, - bây giá» chút hay nói xem ngưá»i ấy là ai. 
Khi Aurêlianô vừa nói, Pila Tecnêra báºt lên cái cưá»i sâu thẳm, tiếng cưá»i lan toả từ xa xưa chấm dứt để rồi sau đó dần dần chuyển thành tiếng cưá»i giống tiếng cù rục cù rục cá»§a loài chim bồ câu. Không có Ä‘iá»u bà máºt nào trong trái tim cá»§a ngưá»i trong dòng há» BuênÄ‘ya mà bà lão không hiểu được, bởi vì má»™t thế ká»· ảo má»™ng và kinh nghiệm đã dạy cho bà lão biết lịch sá» cá»§a gia đình giống như má»™t chuá»—i dài những Ä‘iá»u lặp Ä‘i lặp lại không tránh khá»i, như má»™t chiếc đĩa quay có thể cứ quay mãi, quay mãi đến vô táºn, nếu không có sá»± hao mòn dần dà vô phương cứu chữa cá»§a chiếc trục. 
- Ãừng lo chút ạ, - bà lão cưá»i. - Dù nó Ä‘ang ở đâu, lúc này nó cÅ©ng Ä‘ang đợi chút. 
Vào lúc bốn giá» rưỡi chiá»u, Amaranta Ucsula bước ra khá»i nhà tắm. Aurêlianô nhìn thấy cô bước qua cá»a phòng mình trong chiếc váy tắm nếp là phẳng phiu, đầu quấn chiếc khăn. Anh liá»n nhón chân nhè nhẹ bước theo, ngất ngưởng như ngưá»i say và anh bước vào phòng tân hôn cá»§a vợ chồng Amaranta Ucsula đúng lúc cô mở khuy chiếc váy tắm và bá»—ng giáºt mình khép lại. Cô lặng lẽ chỉ tay vá» phÃa buồng bên cạnh cá»a hé mở. Aurêlianô biết là Gastôn Ä‘ang bắt đầu viết thư ở đó. 
- Ra ngay Ä‘i, - cô nói rÃt không thành tiếng. 
Aurêlianô mỉm cưá»i, hai tay bế thốc ngang lưng cô, như là bưng cháºu thu hải đưá»ng, đặt ngá»a lên giương. Phắt má»™t cái, anh kéo tuá»™t chiếc váy tắm trước khi cô kịp ngăn lại, và anh như rÆ¡i xuống vá»±c thẳm trước tấm thân trần truồng vừa tắm rá»a xong, trắng ngần, nõn nà, mà trong bóng tối cá»§a những căn buồng bên cạnh hầu như anh đã tưởng tượng ra hết cả, kể từ những lá»— chân lông đến những nốt ruồi ẩn kÃn. Amaranta Ucsula chống lại kịch liệt: vá»›i sá»± khôn khéo cá»§a giống cái thông minh, cô oằn mình, xoay giở thân hình uyển chuyển và thÆ¡m tho như má»™t con chồn, đồng thá»i thúc hai đầu gối vào bụng còn hai tay thì cào lên mặt chàng trai, nhưng cả hai không ai thở mạnh khác vá»›i nhịp thở cá»§a ngưá»i Ä‘ang ngắm nhìn buổi chiá»u tà tháng tư qua cá»a sổ. Ãấy là má»™t cuá»™c váºt lá»™n dữ dá»™i, má»™t cuá»™c giành giáºt sống mái, tuy nhiên hầu như không có chút bạo lá»±c nào, bởi vì đó là má»™t cuá»™c váºt lá»™n cá»§a những bóng ma, cháºm rãi, tháºn trá»ng, trang nghiêm, nghÄ©a là khoảng thá»i gian hai bên giằng co nhau đủ để cho cây khiên ngư nở hoa và Gastôn ở phòng bên thì quên hết ước mÆ¡ trở thành ngưá»i lái máy bay, và há» như hai ngưá»i yêu thù địch Ä‘ang ra sức thoả hiệp vá»›i nhau dưới đáy ao sáng ngá»i. Trong sá»± co kéo quyết liệt và trang nghiêm đó, Amaranta Ucsula hiểu rằng sá»± im lặng tháºn trá»ng cá»§a cô tháºt là vô lý, nó có thể làm chồng mình ở buồng bên sinh nghi hÆ¡n cả những tiếng động mạnh mà cô Ä‘ang ra sức tránh. 
Cô bèn cưá»i nhè nhẹ, và vẫn không ngừng chống trả, nhưng cô Ä‘ang tá»± vệ bằng những miếng cắn giả tạo và dần dần thôi không oằn mình lẩn tránh nữa, cho đến lúc cả hai Ä‘á»u hiểu rằng há» vừa là địch thá»§ vừa là kẻ đồng loã, và cuá»™c giằng co đã biến thành má»™t trò chÆ¡i vuốt ve nhau. Bá»—ng nhiên, như là để thá» chÆ¡i, thá» mạo hiểm má»™t lần nữa, Amaranta Ucsula thôi không chống đỡ, và khi hoảng sợ trước Ä‘iá»u mà chÃnh cô đã tạo Ä‘iá»u kiện cho nó diá»…n ra, cô ra sức phản ứng lại nhưng đã quá muá»™n mất rồi. Má»™t sá»± rung động kỳ lạ đã chôn chặt cô, giữ chịt lấy cô, và ý chà tá»± vệ cá»§a cô đã bị nghiá»n nát bởi khát vá»ng không thể kìm lại được là phát hiện xem những tiếng hú màu vàng và những quả bóng vô hình Ä‘ang đợi cô ở bên kia cái chết là gì. Cô chỉ còn kịp vá»›i tay quá» quạng tìm chiếc khăn nhét vào mồm và cắn chặt lấy để những tiếng gừ gừ cá»§a mèo cái Ä‘i tÆ¡ không báºt ra từ trong sâu thẳm lòng mình. 
Chú thÃch: 
(1) Nhà sá» há»c và tiến sÄ© thần há»c ngưá»i Anh, sinh năm 672 hoặc 573 và mất năm 735. Lá»… thánh là ngày 27 tháng Năm. 
(2) Ngưá»i Tây Ban Nha, lá»… thánh ngày 12 tháng Mưá»i má»™t.
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
			
				  
				
					
						Last edited by quykiemtu; 06-01-2009 at 10:27 AM.
					
					
				
			
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				02-09-2008, 02:46 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			
			| 
				
				 Bất Diệt Ma Tôn 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Apr 2008 
					Äến từ: bình dương 
					
					
						Bài gởi: 2,242
					 
                    Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngày 3 giá» 
                 
					
 
	Thanks: 1 
	
		
			
				Thanked 31 Times in 14 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương Kết 
 
 
 
  
 
Má»™t đêm vui ná», trong lúc gác cổng ra vào thiên đưá»ng cá»§a mình, Pila Tecnêra chết trên chiếc ghế xÃch Ä‘u mây. Ngưá»i ta đã chôn bà lão không có quan tài theo đúng nguyện vá»ng cuối cùng cá»§a ngưá»i quá cố. Tám ngưá»i đàn ông lá»±c lưỡng dùng thừng chão từ từ hạ huyệt chiếc ghế xÃch Ä‘u có bà lão ngồi xuống má»™t cái huyệt được đào ngay ở giữa sân khiêu vÅ©. Những cô gãi mulata(1) mặc đồ Ä‘en, khóe lóc đến xanh xám cả mặt mày, làm vá»™i lá»… cầu nguyện cho bà lão trong lúc tháo các chuá»—i hạt Ä‘eo cổ, những dải nÆ¡ buá»™c đầu, những vòng tay, rồi ném chúng xuống huyệt, trước lúc ngưá»i ta lấp kÃn mồ và dá»±ng lên trên đó má»™t bia má»™ không tên tuổi, không năm tháng và phá»§ kÃn những vòng hoa trà xứ Amazôn. Sau khi đầu độc cho chết hết những con váºt cảnh, dùng gạch và vữa bịt kÃn các cá»a ra vào và cá»a sổ, bá»n há» tản mát má»—i ngưá»i má»™t ngả Ä‘i khắp thế gian mang theo những chiếc hòm gá»— bên trong trang trà ảnh thánh, ảnh hoạ báo nhiá»u màu sắc, ảnh ngưá»i yêu, những ngưá»i tình chốc lát, những ngưá»i tình cÅ© lâu năm, những ngưá»i tình ma quái, đó là những tay ỉa ra kim cương, những tay ăn thịt đồng loại những tay được phong là vua cá» bạc ở ngoài khÆ¡i. 
Ãó là sá»± phán xá» cuối cùng. Trong phần má»™ cá»§a Pila Tecnêra, giữa những bản nhã ca và vòng hạt cá»§a gái Ä‘iếm, những rác rưởi cá»§a quá khứ Ä‘ang mục rữa, đó là những gì còn lại Ãt á»i ở Macônđô kể từ sau chuyến ra Ä‘i cá»§a nhà thương thái xứ Catalunha. Do ná»—i nhá»› má»™t mùa xuân vÄ©nh viá»…n thôi thúc, ông già thông thái xứ Catalunha đã buá»™c phải đóng cá»a hiệu sách và trở vá» làng quê ở ven bá» Äịa Trung Hải. Không má»™t ai cảm nháºn được việc cụ quyết định hồi hương. Äể chạy trốn các cuá»™c chiến tranh liên miên cụ đã đến Macônđô vào đúng lúc Công ty chuối thịnh vượng, và cụ không nghÄ© sẽ làm gì khác hÆ¡n là mở má»™t hiệu sách chuyên bán sách cổ được in bằng vài ngoại ngữ, mà những khách hàng ngẫu nhiên đến đã sợ hãi láºt giở chúng như láºt giở những cuốn sách bẩn tưởi trong lúc chỠđến lượt mình vào Ä‘oán má»™ng hoặc xem số ở căn nhà đối diện. Cụ đã bá» má»™t ná»a Ä‘á»i ngưá»i ngồi ở ngoài sân sau nóng bức, để miệt mài ghi lại thứ văn chương kiểu sức cá»§a mình bằng thứ má»±c màu viôlet trên những tá» giấy xé ra từ vở há»c trò mà không má»™t ai biết Ä‘Ãch xác cụ viết gì. Khi Aurêlianô biết cụ thì cụ đã có hai thùng to đựng đầy những trang viết như vẽ mà vá» má»™t phương diện nào đó chúng khiến ta nghÄ© đến những tấm da thuá»™c ghi chữ cá»§a Menkyađêt, và kể từ dạo ấy cho đến khi ra Ä‘i cụ lại viết đầy thùng thứ ba, do đó quả là có lý khi nghÄ© rằng trong suốt thá»i kỳ ở Macônđô cụ không làm gì khác ngoài việc chỉ ngồi viết mà thôi. Những ngưá»i duy nhất cụ có quan hệ là bốn ngưá»i bạn, những ngưá»i vẫn đến đây đổi những con quay và diá»u giấy để lấy sách cá»§a cụ và cụ đã cho há» Ä‘á»c Sênêca(2) và Ä‘á»c OviÄ‘iô(3) khi bá»n há» còn Ä‘ang theo há»c báºc tiểu há»c. Vá»›i tình cảm trìu mến thân thương cụ đối xá» vá»›i các nhà cổ Ä‘iển như đối vá»›i những ngưá»i bạn cùng ngá»§ má»™t phòng đã có trong Ä‘á»i mình. Và cụ thông hiểu nhiá»u Ä‘iá»u đáng lẽ không nên biết, tá»· như Thánh Agustin bên trong chiếc áo khoác ngoài còn mặc thêm má»™t chiếc áo gilê nỉ bó sát lấy ngưá»i cho đến năm mưá»i bốn tuổi và tá»· như cái ông Acnanđô đê Vilanôva, má»™t thày đồng, vì bị bò cạp cắn mà trở nên liệt dương ngay từ khi còn nhá» tuổi. Nhiệt tình cá»§a cụ dành cho các trang viết là má»™t bức tranh Ä‘an lẫn những lá»i kÃnh trá»ng và những lá»i đàm tiếu cá»§a dân địa phương. Vì phải há»c tiếng Catalan để dịch chúng ra tiếng Tây Ban Nha, Anphônxô đã đút vào túi quần vài trang viết ấy được cuá»™n lại cùng vá»›i những mẩu báo và cả những trang sách giáo khoa, rồi má»™t đêm ná» anh đánh mất tất cả ở nhà má»™t trong những cô Ä‘iếm làm tình cho qua cái Ä‘áºn đói khát này. Khi cụ già thông thái biết chuyện, đáng lẽ phải mắng chá»i anh má»™t tráºn nên thân, thì cụ đã cả cưá»i mà bình luáºn rằng đó là số pháºn hợp lẽ tạo hoá cá»§a văn chương. Trái lại, không có má»™t sức mạnh nhân văn nào đủ sức thuyết phục cụ không mang theo ba thùng to đựng đầy các trang viết này khi hồi hương, và cụ đã xổ ra hàng tràng tiếng Cactagô(4) để Ä‘uổi bá»n nhân viên kiểm soát trên tàu hoả khi bá»n này định chuyển các thùng bản thảo xuống toa hàng coi chúng như là hàng hoá, cho đến khi cụ buá»™c bá»n há» phải để cho mình mang chúng Ä‘i theo trên toa hành khách. "Thế giá»›i chẳng còn gì ná»±c cưá»i hÆ¡n khi mà con ngưá»i được ngồi ở toa khách còn văn chương phải nằm ở toa hàng". Äó là Ä‘iá»u duy nhất nghe cụ nói thành lá»i. Cụ đã trải qua má»™t tuần vất vả vá»›i những công việc cuối cùng cho chuyến ra Ä‘i, bởi vì cứ càng đến gần giá» khởi hành cụ càng kém vui hÆ¡n, ý nghÄ© thiếu mạch lạc bị xáo trá»™n lung tung hết, và các đồ váºt được để chá»— này lại thấy ở chá»— khác, cụ bị ám ảnh bởi chÃnh đám ma quái từng trêu chá»c PhecnanÄ‘a. 
- Collons(5) - cụ chá»i. - Ta ngồi xổm lên Ä‘iá»u luáºt hai mươi bảy cá»§a há»™i nghị Tôn giáo Luân Ãôn. 
Hecman và Aurêlianô khuân vác giúp cụ. Há» giúp cụ như giúp má»™t đứa trẻ, hỠđể các vé và các giấy tá» di chuyển trong má»™t cái túi rồi lấy ghim băng gài lại cho cụ, há» làm cho cụ cả má»™t danh mục dài, tỉ mỉ ghi lại tất cả những việc làm từ khi rá»i khá»i Macônđô cho tá»›i khi tàu cáºp bến ở Bacxêlôna(6), nhưng há» lại vô ý ném vào bãi rác chiếc quần có để má»™t ná»a số tiá»n cụ ki cóp được. Ãêm trước ngày khởi hành, sau khi đã đóng Ä‘inh các thùng đựng giấy má lại và nhét hết quần áo vào chÃnh cái va-li cụ mang tá»›i đây, nheo đôi mi mắt hình con hến lại, vá»›i Ä‘iệu bá»™ ban phước trÆ¡ trẽn, cụ chỉ vào những đống sách đã theo mình trong suốt cuá»™c lưu vong, và nói vá»›i các chiến hữu: 
- Ãấy ta để lại cho các bạn cái thứ *** đái ấy. 
Ba tháng sau, các bạn nháºn được má»™t bì thư to tướng gần hai mươi bức thư và hÆ¡n năm mươi bức ảnh, được tÃch lại trong suốt cuá»™c hành trình nhàn rá»—i trên biển khÆ¡i. Mặc dù không đỠngày tháng nhưng thứ tá»± cá»§a chúng đã nói rõ trình tá»± cụ ngồi viết các bức thư này. Trong những bức thư đầu vá»›i giá»ng Ä‘iệu hài hước vốn có cá»§a mình, cụ kể cho bá»n há» nghe vá» những chuyện lý thú xảy ra trong chuyến vượt đại dương, vá» cÆ¡n bá»±c tức muốn quáºt ngã lão áp tải hàng hoá không cho phép cụ đưa ba chiếc thùng đựng bản thảo vào phòng nằm trên hẩm tàu, vá» sá»± yếu hèn mà thông thái cá»§a má»™t mệnh phụ rất sợ hãi con số mưá»i ba, không vì thói mê tÃn dị Ä‘oan mà vì hình như bà ta cảm thấy con số này báo trước bà ta sẽ ở lại mặc dù cuá»™c hành trình trên biển chưa được kết thúc, và vá» cuá»™c thi mà cụ giành được phần thắng ngay trong bữa tối đầu tiên trên tàu thuá»·, vì cụ nháºn ra mùi cá»§ cải mặc ban đêm trong các suối ở vùng LeriÄ‘a(7) ngay trong thứ nước ăn mang trên tàu. Tuy nhiên, vá»›i ngày tháng tuần tá»± trôi, thá»±c tại trên tàu ngày má»™t Ãt khiến cụ phải để ý hÆ¡n; ngay cả những sá»± kiện xảy ra má»›i nhất, thông thưá»ng nhất cÅ©ng khiến cho cụ càng cảm thấy chúng xa xưa hÆ¡n, vì con tàu càng bá» xa bá» châu Mỹ bao nhiêu thì ký ức càng trở nên buồn bã bấy nhiêu. Cái quá trình hoài nhá»› diá»…n tiến ấy dưá»ng như cÅ©ng bá»™c lá»™ trên những tấm ảnh. Trong những tấm ảnh đầu tiên, cụ hiện hình trong dáng vẻ hạnh phúc, mặc chiếc áo cá»§a thương binh, mái tóc bạc như tuyết trong ánh nắng tháng mưá»i chói chang cá»§a vùng biển Caribê. Trong những tấm ảnh sau, cụ hiện hình trong tấm áo khoác sẫm màu, cổ quàng má»™t tấm khăn lụa, vẻ ngưá»i buồn bã và trầm tư bởi sá»± trống vắng, ngồi trên sàn má»™t chiếc tàu nặng ná» Ä‘ang chệnh choạng Ä‘i như kẻ má»™ng du trên mặt biển lúc Ä‘ang thu. Hecman và Aurêlianô viết thư trả lá»i cụ. Trong các tháng đầu cụ viết thư rất chăm chỉ đến mức lúc ấy há» cảm thấy gần gÅ©i cụ hÆ¡n ngay cả khi cụ còn ở Macônđô và há» cảm thấy như bá»›t Ä‘i ná»—i bá»±c dá»c vì đã để cụ ra Ä‘i Lúc đầu cụ viết thư cho há», báo cho há» hay rằng tất cả vẫn bình thưá»ng, rằng ở ngôi nhà cụ chào Ä‘á»i vẫn còn nguyên con ốc sên màu hồng, rằng những con cá trÃch khô vẫn thÆ¡m nguyên mùi trong thùng bánh, rằng nhttng thác nước cá»§a làng vẫn toả hương thÆ¡m khi chiá»u buông. Lại má»™t lần nữa cụ gá»i đến cho bá»n há» những trang vở há»c trò được viết như vẽ bằng má»±c màu viôlet, trong đó cụ tặng cho má»—i ngưá»i bạn má»™t Ä‘oạn thÆ¡ đặc biệt. Tuy váºy mặc cho chÃnh cụ đã không nháºn ra, những bức thư đầy tâm huyết ấy đã dần dần chuyển thành những bài thÆ¡ Ä‘iá»n viên mang đầy ý nghÄ©a cá»§a kẻ tỉnh má»™ng. Trong những đêm đông, trong lúc ngồi trông nồi xúp sôi ở lò sưởi, cụ nhá»› đến cái không khà oi nóng ở sân sau, nhá»› tiếng kêu o o cá»§a ánh mặt trá»i trên những cây hạnh đào phá»§ đầy bụi, nhá»› tiếng còi tàu trong không khà nóng hầm háºp lúc Ä‘ang trưa, chÃnh là ná»—i hoài nhá»› mà cụ ngồi ở Macônđô nhá»› nồi xúp sôi trong lò sưởi, nhá»› những tiếng rao cá»§a ngưá»i bán cà phê và nhá»› những con chiá»n chiện lanh lẹn báo mùa xuân đến. Bị dằn vặt bởi những ná»—i hoài nhá»› đối diện nhau như những tấm gương soi vào nhau, cụ đánh mất cảm giác diệu kỳ vá» thá»±c tại phi thá»±c tại, cho đến khi cụ kết thúc bằng việc khuyên tất cả bá»n há» hãy chạy khá»i Macônđô, hãy quên tất cả những gì cụ đã dạy há» vá» cuá»™c Ä‘á»i, vá» tình ngưá»i, hãy ỉa vào Hôraxiô và bất kỳ nÆ¡i nào há» tá»›i, hãy nhá»› rằng quá khứ là bịp bợm, rằng kà ức con ngưá»i không có đưá»ng trở lại, rằng tất cả mùa xuân cổ kÃnh là không thể khôi phục lại và rằng ái tình phóng đãng và cuồng say là má»™t sá»± tháºt chốc lát mà thôi. 
Anvarô là ngưá»i đầu tiên quan tâm đến lá»i khuyên hãy rá»i bá» Macônđô. Anh bán hết cá»§a cải, kể cả con hổ bị nhốt trong sân nhà vẫn thưá»ng nhe nanh doạ những khách bá»™ hành ở ngoài đưá»ng, và mua má»™t chiếc vé Ä‘i mãi mãi trên má»™t Ä‘oàn tàu hoả không bao giá» ngừng du lịch. Trên những tấm bưu ảnh mà anh gá»i từ những nhà ga nghỉ lại dá»c đưá»ng, anh miêu tả đầy thán phục những hình ảnh chốc lát mình nhìn thấy qua ô cá»a sổ toa xe, như thể anh Ä‘ang xé vụn và ném vào cõi lãng quên má»™t bài thÆ¡ dài cá»§a sá»± chạy trốn: những ngưá»i da Ä‘en mÆ¡ má»™ng trên những cánh đồng bông trắng xứ Luisiana, những chú ngá»±a có cánh trên thảm cá» xanh xứ Kentucki, những đôi nhân tình Hy Lạp trong buổi hoàng hôn địa ngục xứ Anzôn, cô gái mặc áo len đỠvẽ tranh thuá»· mặc trên những hồ xứ MisigÆ¡n đã lấy bút làm Ä‘iệu bá»™ chào anh, nhưng đó không phải là lá»i chào từ biệt mà là lá»i chào chứa chan hy vá»ng được gặp lại vì cô không biết rằng mình Ä‘ang nhìn theo má»™t Ä‘oàn tàu má»™t Ä‘i không trở lại. 
Sau đó Anphônxô và Hecman cùng bá» Ä‘i vào má»™t ngày thứ bảy vá»›i ý định sẽ trở vá» vào ngày thứ hai nhưng chẳng bao giá» ngưá»i ta được biết tin tức gì vá» há». Má»™t năm sau kể từ ngày cụ già thông thái ngưá»i Catalunha ra Ä‘i, ngưá»i bạn duy nhất còn ở lại Macônđô là Gabrien, vẫn lêu lổng, hoàn toàn phụ thuá»™c vào lòng thương hại cá»§a Nigrômanta, để trả lá»i những câu há»i thi cá»§a má»™t tá» tạp chà Pháp, mà phần thưởng lá»›n nhất cá»§a nó là chuyến Ä‘i thăm thá»§ đô Pari. Aurêlianô, vốn là ngưá»i nháºn đặt báo, đã giúp anh Ä‘iá»n các câu há»i, đôi lúc ở ngay tại nhà anh, còn hầu như lúc nào cÅ©ng ở bên những lá» sứ xinh xinh và mùi cây thuốc nữ lang cá»§a hiệu thuốc duy nhất ở Macônđô, nÆ¡i ở cá»§a Mecxêđet, ngưá»i yêu bà máºt cá»§a Gabrien. Ãó là cái duy nhất sẽ còn lại cá»§a má»™t thá»i quá khứ mà sá»± huá»· diệt cá»§a nó không bao giá» trá»n vẹn, bởi vì nó cứ tá»± huá»· hoại má»™t cách cháºm chạp, tá»± hao kiệt ngay trong chÃnh nó và từng phút từng phút má»™t nó tá»± kết liá»…u mà sẽ không bao giá» chấm dứt sá»± tá»± kết liá»…u. Thị trấn đã bước tá»›i những Ä‘iểm nút ấy cá»§a sá»± đình trệ, do đó khi Gabrien trúng thưởng và Ä‘i Pari vá»›i hai bá»c xống áo, má»™t đôi giày và toàn táºp tác phẩm cá»§a RabÆ¡le, anh đã buá»™c phải ra hiệu cho ngưá»i thợ máy để ông tế dừng tàu lại nháºn mình lên. 
ÃÆ°á»ng phố Thổ NhÄ© Kỳ cÅ© lúc bấy giá» là má»™t cái bãi hoang, nÆ¡i những ngưá»i Aráºp cuối cùng đã chịu để cho thần đói lôi mình đến cõi chết theo táºp quán ngàn Ä‘á»i ngồi trước cá»a, bởi vì đã nhiá»u năm nay há» phải bán tá»›i mét vải chéo go cuối cùng và trong những chiếc tá»§ kÃnh tối om om chỉ còn lại những tượng ngưá»i không đầu. Khu phố cá»§a Công ty chuối, mà có lẽ Patrixia Brao cố kể lại cho con cháu mình nghe vá» nó trong những đêm buồn nhá»› có dưa gang ngâm giấm xứ Pratvôn AlÆ¡bÆ¡mÆ¡, đã là má»™t đồng bằng đẩy cá» dại. Vị cha xứ già, ngưá»i đến thay cha xứ Anhen và tên cá»§a cụ chẳng ai thèm biết đến, Ä‘ang chỠđợi Thượng đế rá»§ lòng thương, nằm tênh hênh trên chiếc võng, Ä‘au đớn vì bệnh viêm khá»›p và mất ngá»§ vì sá»± hoài nghi, trong khi đó thằn lằn và chuá»™t cãi cá» nhau xem ai sẽ được thừa kế ngôi nhà thá» bên cạnh. Ở thị trấn Macônđô bị lãng quên ấy, nÆ¡i ngay tá»›i cả chim chóc cÅ©ng lãng quên nó, nÆ¡i bụi và hÆ¡i nóng đã trở nên rất khó chịu đến mức thở cÅ©ng phải vất vả lắm, Aurêlianô và Amaranta Ucsula là hai ngưá»i duy nhất hạnh phúc và là những ngưá»i sung sướng nhất trên trái đất này, mặc dù há» bị vây bá»c bởi ná»—i cô đơn và tình yêu, đặc biệt là ná»—i cô đơn cá»§a tình yêu trong má»™t ngôi nhà hầu như không tài nào ngá»§ được bởi tiếng động ầm ầm cá»§a bày kiến gây nên. 
Gastôn đã trở vá» Bruxen, vì đợi máy bay chán chê mê má»i vẫn không thấy nó đến nên có má»™t ngày nỠông đã nhét vào va-li những đồ dùng tuỳ thân và tài liệu thư tÃn cá»§a mình rồi ra Ä‘i vá»›i ý định trở vỠđây bằng máy bay trước khi những đặc ân cá»§a ông phải nhượng lại cho má»™t nhóm phi công Ãức, vốn đã trình lên các nhà chức trách tỉnh này má»™t kế hoạch nhiá»u tham vá»ng hÆ¡n so vá»›i kế hoạch cá»§a ông. Kể từ buổi chiá»u hai ngưá»i làm tình vá»›i nhau lần đầu tiên, Aurêlianô và Amaranta Ucsula vẫn tiếp tục tranh thá»§ những lúc vắng nhà hãn hữu cá»§a ngưá»i chồng để mà yêu nhau cuồng nhiệt trong những phút giây gặp gỡ chốc lát và luôn luôn bị ngắt quãng bởi ngưá»i chồng bất đồ trở vá». Nhưng khi thấy chỉ còn lại hai ngưá»i ở nhà thì há» liá»n mệt lá» trong những giây phút ngây ngất cá»§a ái tình muá»™n mằn. Ãó là má»™t cÆ¡n Ä‘am mê buông thả, Ä‘iên loạn, đến mức khiến cho xương cốt cá»§a PhecnanÄ‘a ở trong mồ phải run lên vì sợ và ở trong trạng thái nhảy múa liên tức. Những tiếng rá»n rÄ© đầy sướng vui, những bài hát đầy thèm khát cá»§a Amaranta Ucsula đã âm vang bùng lên vào lúc hai giá» chiá»u ngay trên chiếc bàn trong nhà ăn cÅ©ng như vào lúc hai giá» sáng ở trong kho lương thá»±c. "Ãiá»u làm em Ä‘au khổ, - cô cưá»i, - là chúng mình đã để mất quá nhiá»u thá»i gian". Và trong cÆ¡n cuồng nhiệt cho thoả Ä‘am mê ấy, cô nhìn thấy đám kiến Ä‘ang phá trụi vưá»n hoa rồi gặm gá»— nhà cho thoả cÆ¡n đói lâu ngày, và cô nhìn thấy dòng kiến đỠấy lại má»™t lần nữa chiếm cứ mất hành lang nhưng cô chỉ báºn tâm chiến đấu vá»›i kiến đỠkhi nhìn thấy chúng ở trong phòng ngá»§ cá»§a mình. Aurêlianô bá» bê các trang văn viết trên những tấm da thuá»™c, lại ở lý trong nhà, trả lá»i cho xong chuyện những bức thư cá»§a cụ già thông thái xứ Catalunha. Bá»n hỠđánh mất cảm giác vá» thá»±c tại, ý niệm vá» thá»i gian và nhịp Ä‘iệu cá»§a những thói quen hàng ngày. Bá»n há» lại đóng kÃn cá»a ra vào và cá»a sổ để khá»i mất thá»i gian cởi quần áo, và tồng ngồng Ä‘i lại ở trong nhà như Rêmêđiôt - Ngưá»i đẹp từng thưá»ng xuyên mong muốn, và cùng nhau lăn lá»™n trên những vÅ©ng bùn ngoài sân trong khi thân thể không má»™t mảnh vải che, rồi có má»™t buổi chiá»u ná» bá»n há» suýt bị chết ngạt khi làm tình vá»›i nhau ngay trong bồn tắm. Trong má»™t thá»i gian ngắn bá»n há» phá tan hoang nhà cá»a hÆ¡n cả sá»± phá phách cá»§a lÅ© kiến Ä‘á»: làm gãy hết bàn, ghế, tá»§ ở phòng khách, làm rách bươm chiếc võng từng chịu đựng rất tốt những cuá»™c ái ân buồn tẻ nÆ¡i trại lÃnh cá»§a đại tá Aurêlianô BuênÄ‘ya, xổ tung ruá»™t chăn, lấy bông lõi tung khắp sàn để làm nhau ngạt thở. Mặc dù Aurêlianô là má»™t ngưá»i tình cÅ©ng đủ ngón chÆ¡i dữ dằn như tình địch cá»§a anh, nhưng Amaranta Ucsula lại là ngưá»i đạo diá»…n anh các trò tiêu khiển trong thiên đưá»ng đổ vỡ ấy và cô làm việc này rất nhiệt tình như thể cô đã táºp trung trong tình yêu cái nghị lá»±c cuồng nhiệt mà cụ tổ Ucsula đã hiến dâng cho nghá» làm kẹo nặn hình con giống Ngoài ra, trong lúc cô sung sướng hát và cưá»i ngặt nghẽo trước những trò chÆ¡i cá»§a mình thì Aurêlianô ngày má»™t trầm tư hÆ¡n, bởi ná»—i niá»m Ä‘am mê cá»§a anh vốn lặng lẽ và nguá»™i lạnh. Tuy nhiên cả hai ngưá»i Ä‘i tá»›i những đỉnh Ä‘iểm cá»§a nghệ thuáºt chÆ¡i bá»i, đến mức khi há» mệt lá» trong lúc phè phỡn thì há» lại càng nghịch ngợm thú vị hÆ¡n trong lúc nghỉ ngÆ¡i. Bá»n há» lại hiến dâng tâm sức cho sá»± sùng bái thần tượng đối vá»›i cÆ¡ thể mình, ấy là lúc há» phát hiện ra rằng những lúc nghỉ ngÆ¡i sau cÆ¡n hoan lạc có những khả năng không thể khai thác hết được, nó còn thÃch thú hÆ¡n nhiá»u so vá»›i những khả năng cá»§a dục tình. Trong lúc anh lấy lòng trắng trứng gà bôi lên bá»™ vú cứng dá»ng lên cá»§a Amaranta Ucsula để mà bóp, hoặc lấy dầu dừa bôi lên đôi vế săn chắc và bụng má»m mại cá»§a cô để mà mÆ¡n trá»›n thì cô coi cÆ¡ thể cưá»ng tráng cá»§a Aurêlianô như má»™t con búp bê để nghịch ngợm, lấy son bôi môi để vẽ mắt há» cho anh, dùng chì kẻ mày để vẽ cho anh bá»™ ria Thổ NhÄ© Kỳ, Ä‘eo cho anh chiếc cà vạt Organxa và đội cho anh chiếc mÅ© làm bằng giấy bạc. Có má»™t đêm, bá»n há» lấy mứt đào bôi khắp ngưá»i từ chân đến đầu rồi như chó há» liếm cho nhau. Rồi như má»™t lÅ© Ä‘iên rồ, hỠân ái vá»›i nhau ngay ở hành lang và há» bị đánh thức bởi đàn kiến ăn thịt sắp nuốt sống há». Trong lúc các cuá»™c truy hoan ngừng nghỉ, Amaranta Ucsula viết thư trả lá»i Gastôn. Cô cảm thấy ông quá báºn rá»™n và xa lắc đến độ vá»›i cô cuá»™c trở vá» cá»§a ông là không thể có được. Ở má»™t trong những bức thư gá»i vá» trước tiên, ông kể rằng các bạn hữu cá»§a mình quả tháºt có gá»i chiếc máy bay Ä‘i, nhưng má»™t hãng đưá»ng biển ở Bruxen, vì nhầm lẫn, đã gá»i nó đến Tangandika, và tại hải cảng này nó sẽ được chuyển đến cho cá»™ng đồng cá»§a những ngưá»i Makônđô(8). Sá»± nhầm lẫn ấy đã gây ra nhiá»u phiá»n phức đến mức chỉ cần thu hồi lại chiếc máy bay cÅ©ng phải mất hai năm. Thế là Amaranta Ucsula không phải đỠphòng sá»± trở vá» bất thình lình cá»§a chồng mình. Vá» phần mình, Aurêlianô không có liên hệ vá»›i thế giá»›i bên ngoài nào khác, ngoài những lá thư cá»§a cụ già thông thái xứ Catalunha và những tin tức vá» Gabrien qua miệng Mecxêđet, cô gái bán thuốc lặng lẽ. Lúc chầu đó là những liên hệ thá»±c sá»±. Ãể ở lại Pari, Gabrien đã trả lại chiếc vé khứ hồi để lấy tiá»n tiêu và sau đó anh sống bằng cách bán báo cÅ© và vá» chai do các cô hầu phòng lôi ra từ trong khách sạn đô phin buồn tẻ. Lúc ấy, Aurêlianô có thể mưá»ng tượng thấy anh thưá»ng xuyên mặc chiếc áo len cổ to mà chỉ cởi ra khi các sân hiên Môngpacnat đầy những cặp uyên ương mùa xuân Ä‘i dạo và trong căn buồng nồng nặc mùi súp lÆ¡ sôi, nÆ¡i Rôcamatô đã chết đói, anh phải ngá»§ ngày và thức viết vá» ban đêm để khiến cÆ¡n đói lòng nhầm giỠđỡ hành hạ mình. Tuy nhiên, những tin tức vá» Gabrien mà anh nháºn được ngày má»™t kém chÃnh xác hÆ¡n và các bức thư cá»§a cụ già thông thái ngày má»™t thưa nhạt, buồn tẻ hÆ¡n, đến mức Aurêlianô đã quen nghÄ© vá» há» như Amaranta Ucsula nghÄ© đến chồng mình, và rồi cả hai ngưá»i bồng bá»nh sống trong má»™t thế giá»›i trống trải, nÆ¡i ái tình là thá»±c tại duy nhất vừa có tÃnh thưá»ng nháºt lại vừa có tÃnh vÄ©nh hằng. 
Bá»—ng nhiên, tin Gastôn sẽ trở vỠđến vá»›i há» như má»™t tiếng sét đánh ngang tai ngay trong cái thế giá»›i vô thức đầy hạnh phúc ấy. Aurêlianô và Amaranta Ucsula mở to hai con mắt, xem lại lòng mình, rồi tay đặt lên trái tim mình há» nhìn thẳng vào mặt nhau và hiểu rằng há» gắn bó vá»›i nhau đến mức sẽ nháºn cái chết nếu phải xa nhau. Thế là cô viết cho chồng mình má»™t bức thư nói những sá»± tháºt trái ngược hẳn nhau, trong đó cô khẩn khoản nói rằng cô vẫn yêu ông và khao khát được gặp lại ông, đồng thá»i cô cÅ©ng nói rõ rằng mình sẽ không thể sống được nếu không có Aurêlianô và coi đó như má»™t tiá»n định không thể nào tránh được. Trái vá»›i Ä‘iá»u bá»n há» mong đợi, vá»›i thái độ Ä‘iá»m tÄ©nh, có thể nói là thái độ cá»§a ngưá»i cha, qua má»™t thư dài hai trang kÃn đặc chữ, Gastôn đã trả lá»i há», ông lưu ý bá»n há» nên đỠphòng những ý nguyện bồng bá»™t nảy sinh từ chá»— bá»n há» Ä‘ang Ä‘am mê và Ä‘oạn cuối lá thư ông hoàn toàn đồng ý sẽ không trở lại Macônđô bởi vì ông tin rằng bá»n há» sẽ hạnh phúc như ông đã hạnh phúc trong cuá»™c Ä‘á»i vợ chồng ngắn ngá»§i cá»§a mình. Ãó là má»™t thái độ hết sức bất ngỠđến mức Amaranta Ucsula cảm thấy mình bị sỉ nhục vá»›i ý nghÄ© rằng mình đã chuẩn bị cho chồng má»™t cái cá»› mà ông ta từng mong đợi để phó mặc cô cho số pháºn. Sáu tháng sau, sá»± háºn thù càng thêm sâu sắc hÆ¡n khi Gastôn từ Lêôpônvin là nÆ¡i ông đã nháºn lại chiếc máy bay, lại viết thư cho cô chỉ yêu cầu gá»i cho mình chiếc xe đạp ẩy chân mà theo ông nói nó là cái duy nhất trong số những gì ông để lại ở Macônđô còn có giá trị tình cảm. Aurêlianô bình tÄ©nh chăm sóc phòng ngá»§ cá»§a Amaranta Ucsula, cố gắng chứng tá» cho cô biết rằng anh là má»™t ngưá»i chồng xứng đáng trong lúc thuáºn lợi cÅ©ng như trong lúc khó khăn, và những túng bấn hàng ngày Ä‘ang vây hãm há» khi những đồng tiá»n cuối cùng cá»§a Gastôn để lại bị tiêu nhẵn đã tạo nên cho há» má»™t sá»± ràng buá»™c cá»§a tình Ä‘oàn kết tuy không rá»±c sáng và kiêu ngạo như ná»—i Ä‘am mê nhưng đã giúp há» yêu nhau say đắm hÆ¡n và khiến há» rất hạnh phúc như đã từng hạnh phúc trong chÃnh cái thá»i kỳ há» sống cuá»™c sống đầy sắc dục. Khi Pila Tecnêra mất, bá»n há» Ä‘ang chỠđón đứa con sắp ra Ä‘á»i. 
Trong lúc có chá»a, Amaranta Ucsula định hành nghá» sản xuất những cái vòng làm từ xương sống cá. Nhưng ngoại trừ Mecxêđet, là ngưá»i nháºn mua cá»§a cô má»™t tá, không có ai mua những chiếc vòng này. Lần đầu tiên trong Ä‘á»i, Aurêlianô ý thức được rằng cái tài ngoại ngữ, sá»± hiểu biết bách khoa, khả năng nhá»› kỳ lạ không cần biết những chi tiết nhá» nhặt cá»§a các sá»± kiện và địa Ä‘iểm xa xưa cá»§a anh, má»i thỠấy Ä‘á»u vô dụng như cạnh cái há»™p khảm ngá»c cá»§a vợ anh, mà lúc này có lẽ trị giá bằng toàn bá»™ số tiá»n cá»§a tất cả những cư dân cuối cùng ở Macônđô cá»™ng lại. Há» sống nhá» phép màu. Mặc dù Amaranta Ucsula không để mất tÃnh tình vui vẻ cÅ©ng như những mánh khoé cá»§a cô trong các cuá»™c thác loạn, cô đã làm quen vá»›i việc sau bữa cÆ¡m trưa ngồi ở hành lang để mà suy tư và mÆ¡ màng ngá»§. Aurêlianô ở bên cạnh cô. Ãôi lúc há» lặng lẽ ngồi cho đến khi màn đêm buông xuống, ngưá»i ná» nhìn vào mắt ngưá»i kia, để trong im lặng ân ái vá»›i nhau bằng tất cả tâm hồn như trước đây há» từng ân ái vá»›i nhau trong sá»± ồn Ä©. Má»™t tương lai bấp bênh không xác định buá»™c há» phải hướng tình cảm vá» quá khứ. Há» nhìn vào nhau mà thấy chÃnh mình trong cái thiên đưá»ng thá»i mưa lụt đã mất, bì bõm lá»™i trong những vÅ©ng nước bùn ở ngoài sân, giết những con thằn lằn để Ä‘eo lên ngưá»i Ucsula, chÆ¡i trò chôn sống cụ và chÃnh những hình ảnh được hồi tưởng lại ấy đã làm cho há» thấy rõ sá»± tháºt là mình hạnh phúc ngay từ khì má»›i có trà nhá»›. Do dõi sâu vào quá khứ mà Amaranta Ucsula nhá»› ra má»™t buổi chiá»u cô bước vào xưởng kim hoàn và mẹ cô đã kể cho cô biết rằng chú nhóc Aurêlianô là đứa con vô thừa nháºn bởi vì bà đã bắt được nó nằm trong chiếc làn. Mặc dù cảm thấy lá»i giải thÃch ấy là không có căn cứ xác thá»±c, nhưng bá»n há» cÅ©ng không có nguồn tài liệu nào khác để thay lá»i giải thÃch này bằng má»™t lá»i giải thÃch đúng đắn hÆ¡n. Sau khi suy Ä‘i tÃnh lại tất cả các khả năng, Ä‘iá»u duy nhất mà hai ngưá»i chắc chắn hÆ¡n cả là PhecnanÄ‘a không phải là mẹ đẻ cá»§a Aurêlianô. Amaranta Ucsula thiên vỠý nghÄ© cho rằng Aurêlianô là con cá»§a Pêtra Côtêt, ngưá»i mà cô chỉ còn nhá»› được những chuyện nhÆ¡ nhuốc hoang đưá»ng và chÃnh lá»i Ä‘oán định đó đã gây nên trong tâm hồn há» ná»—i kinh hoàng. 
Aurêlianô Ä‘au đớn trước ý nghÄ© sáng tá» rằng mình là em trai vợ mình nên anh đã trốn vào tu viện để tìm má»™t dấu vết đáng tin nào đó vá» nguồn gốc cá»§a mình trong cái đống tài liệu bừa bá»™n đã bị gián nhấm. Lá»i ghi chú lá»… đặt tên xa xưa nhất mà anh thấy là lá»i ghi chú vá» Amaranta BuênÄ‘ya, ngưá»i được cha Nicanô làm lá»… đặt tên cho ở tuổi thiếu nữ, đó là thá»i kỳ cha Ä‘i lại khắp làng, bằng cách lợi dụng sá»± kÃch thÃch cá»§a sôcôla, cố chứng minh cho sá»± hiện tồn cá»§a Thượng đế. Sau khi láºt hết bốn cuốn danh bạ anh thấy những lá»i ghi chú và ngày sinh cá»§a mưá»i bảy anh em Aurêlianô thì anh đã tưởng rằng mình là má»™t trong số mưá»i bảy ngưá»i này nhưng các ngày làm lá»… rá»a tá»™i ấy lại quá xa xưa so vá»›i tuổi cá»§a anh. Thấy anh Ä‘ang lạc lối trong cái mê cung để tìm cho ra gốc gác ruá»™t thịt cá»§a mình và run rẩy vì hoang mang, vị cha sứ mắc chứng tê thấp nằm trên võng quan sát anh và vá»›i giá»ng cháºm chạp, há»i anh tên là gì. 
- Aurêlianô BuênÄ‘ya, - anh trả lá»i. 
- Váºy con chá»› mất công tìm kiếm. - Vá»›i thái độ dứt khoát cha sứ thốt lên. - Từ lâu rồi, ở đây có má»™t con đưá»ng được gá»i tên như thế, và bởi thế dân chúng lúc ấy quen đặt tên cho con mình bằng tên đưá»ng phố. 
Aurêlianô run lên vì giáºn dữ: 
- Trá»i Æ¡i? - anh nói. - Váºy là cha cÅ©ng không tin. 
- Tin cái gì kia? 
- Cha không tin rằng ngài đại tá Aurêlianô BuênÄ‘ya đã tiến hành ba mươi hai cuá»™c ná»™i chiến và đã thất bại hoàn toàn. Cha cÅ©ng không tin rằng quân đội đã quây chặt rồi quét liên thanh giết chết ba ngàn ngưá»i lao động và rằng chúng đã chất xác chết lên má»™t Ä‘oàn tàu dài hai trăm toa để ném xuống biển. 
Với cái nhìn thương hại, cha sứ nhìn anh: 
- Ôi! Con ơi? - cha thở dài, - với cha, chỉ cần biết chắc rằng con và cha đang tồn tại trong lúc này là đủ rồi, đủ lắm rồi? 
Váºy là Aurêlianô và Amaranta Ucsula chấp nháºn câu chuyện chiếc làn là má»™t bằng chứng vá» nguồn gốc cá»§a Aurêlianô, không phải vì há» tin nó mà chỉ vì nó có tác dụng khiến tâm hồn há» thanh thản. Trong lúc cái bào thai ngày càng lá»›n lên, bá»n há» càng khăng khÃt vá»›i nhau đến mức tuy hai mà là má»™t, ngày càng hoà tan mình vào cái cô đơn trong má»™t ngôi nhà á»p ẹp mà chỉ má»™t làn gió thổi cÅ©ng sáºp. Bá»n há» tá»± hạn chế trưá»ng hoạt động cá»§a mình vào má»™t không gian thá»±c sá»± cần thiết nghÄ©a là từ phòng ngá»§ cá»§a PhecnanÄ‘a, nÆ¡i bừng sáng những giá» hoan lạc tÄ©nh tại, cho đến hành lang, nÆ¡i Amaranta Ucsula ngồi khâu giày và mÅ© cho trẻ sÆ¡ sinh, và là nÆ¡i Aurêlianô ngồi viết thư phúc đáp thư cụ già thông thái ngưá»i xứ Catalunha mà thỉnh thoảng anh má»›i nháºn được. Phần còn lại cá»§a ngôi nhà đã đầu hàng các lá»±c lượng phá huá»· cá»§a thiên nhiên Ä‘ang ngày càng siết chặt vòng vây. Xưởng kim hoàn, căn phòng cá»§a Menkyađêt, những vương quốc nguyên thuá»· và trầm mặc cá»§a Santa Sôphia đê la Piêđat, tất thầy Ä‘á»u chìm trong má»™t khu rừng hoang hiện tồn ngay trong nhà mà chẳng má»™t ai dám bước chân vào. Bị thiên nhiên hung bạo vây chặt, Aurêlianô và Amaranta Ucsula vẫn tiếp tục trồng các cây kinh giá»›i và bảo vệ thế giá»›i cá»§a mình bằng những vạch vôi để dá»±ng lên những chiến luỹ cuối cùng cá»§a cuá»™c chiến tranh tá»± ngàn xưa giữa con ngưá»i và lÅ© kiến Ä‘á». Mái tóc dài không được chải chuốt, gương mặt thâm tÃm những vết bầm máu, đôi chân xuống máu cứ ná» ra vào buổi sáng, cái cÆ¡ thể son sẻ đầy yêu đương như thân con chồn cá»§a cô trước đây bây giá» Ä‘ang xổ ra, tất cả những thứ đó đã khiến cho Amaranta Ucsula mất Ä‘i cái dáng vẻ trẻ trung hồi trở vá» nhà vá»›i lồng chim bạch yến bất hạnh và ngưá»i chồng ngoan ngoãn, nhưng đã không làm thay đổi được sức mạnh tinh thần cá»§a cô. "Ãồ *** đái", cô vẫn thưá»ng cưá»i cợt: "Ai mà dám nghÄ© rằng thá»±c ra chúng ta sẽ tá»± kết liá»…u mình bằng cách sống như những kẻ ăn thịt đồng loại". Sợi chỉ cuối cùng còn ràng buá»™c há» vá»›i thế giá»›i bên ngoài bị đứt nốt vào lúc cái thai vừa được bảy tháng, khi bá»n há» nháºn được má»™t lá thư, nhưng đó hiển nhiên không phải là thư cá»§a cụ già thông thái ngưá»i xứ Catalunha. Phong thư được gá»i Ä‘i từ Bacxêlôna bị rách mép, nhưng vì được viết vá»›i má»™t nét chữ nắn nót bằng má»±c xanh nên nom ưa mắt. Nó có diện mạo đơn sÆ¡ và không đỠtên ngưá»i gá»i, giống như những lá thư cá»§a kẻ thù. Aurêlianô giằng lấy lá thư từ tay Amaranta Ucsula khi cô sắp sá»§a bóc nó ra. 
- Anh không thÃch lá thư này, - Aurêlianô nói. - Anh không muốn biết trong thư nói gì. 
Quả như Ä‘iá»u anh dá»± cảm, cụ già thông thái ngưá»i xứ Catalunha không viết thư cho anh. Cái bức thư xa lạ, vốn không má»™t ai Ä‘á»c, nằm trên chiếc giá kệ nÆ¡i PhecnanÄ‘a đã có lần bá» quên chiếc nhẫn cưới, mặc cho gián nhấm và tiếp tục nằm ở đấy để tá»± thiêu huá»· trong ngá»n lá»a ná»™i tại cá»§a tin tức không lành, trong khi đó những ngưá»i tình cô đơn bÆ¡i ngược dòng thá»i gian cá»§a những ngày cuối cùng ấy, những ngày không thay đổi và bất hạnh, trôi nhanh Ä‘i trong ná»— lá»±c vô Ãch nhằm ném há» xuống cõi hư vô buồn chán và lãng quên. Vốn hiểu rõ sá»± Ä‘e doạ ấy, Aurêlianô và Amaranta Ucsula tay cầm tay cùng sống cho đến những tháng cuối cùng để bằng tình yêu chung thuá»· hoàn thiện việc hoài hai đứa con trai được bắt đầu bằng những cÆ¡n thác loạn gian dâm. Vá» ban đêm, hỠôm nhau nằm trên giưá»ng không há» run sợ trước những tiếng động ầm ầm cá»§a bầy kiến Ä‘ang làm tổ, tiếng bay rào rào cá»§a bày gián cÅ©ng như tiếng thở rá»n rÄ© và âm vang cá»§a cá» dại thi nhau má»c tại các phòng bên. Rất nhiá»u lần bá»n há» bị các bóng ma Ä‘i lại đánh thức dáºy. Há» nghe thấy Ucsula Ä‘ang chiến đấu vá»›i luáºt lệ cá»§a sá»± sáng thế để duy trì dòng dõi cá»§a mình, nghe thấy Hôsê AccaÄ‘iô BuênÄ‘ya Ä‘ang tìm kiếm chân lý hão huyá»n cá»§a những phát minh vÄ© đại, nghe thấy PhecnanÄ‘a Ä‘ang lầm rầm cầu kinh, nghe thấy đại tá Aurêlianô BuênÄ‘ya Ä‘ang ngây dại Ä‘i trước sá»± lừa phỉnh cá»§a chiến tranh và những con cá vàng, nghe thấy Aurêlianô Sêgunđô Ä‘ang kiệt sức vì cô đơn trong các cuá»™c vui nháºu nhẹt Ä‘iên cuồng, và thế là há» hiểu rằng những ám ảnh chá»§ yếu ấy có giá trị chống lại cái chết và há» lại hạnh phúc vá»›i ý nghÄ© sáng tá» rằng bá»n há» sẽ tiếp tục yêu nhau vá»›i tư chất cá»§a mình khi đã chết, khi ấy má»™t số loại động váºt tương lai sẽ giúp há» tiêu diệt những loài sâu bá» Ä‘ang quét sạch những con ngưá»i ở cái thiên đưá»ng khốn cùng này. 
Vào lúc sáu giá» chiá»u má»™t ngày chá»§ nháºt, Amaranta Ucsula trở dạ đẻ. Bà đỡ vui vẻ cá»§a các cô gái làm tình nuôi miệng đã đặt cô nằm trên chiếc bàn ăn, rồi cưỡi trên bụng cô, đấm thùm thụp lên ngưá»i cô, cho đến khi những tiếng kêu cá»§a cô bị tiếng khóc oe oe cá»§a đứa hài nhi bụ bẫm lấn át. Qua làn nước mắt, Amaranta Ucsula nhìn thấy nó là má»™t BuênÄ‘ya cá»§a những BuênÄ‘ya vÄ© đại, khoẻ mạnh và kiên quyết như Hôsê AccaÄ‘iô, vá»›i đôi mắt mở to thao láo và rá»±c sáng như mắt cá»§a những ngưá»i có tên Aurêlianô, và đã sẵn sàng làm lại nòi giống mình từ đầu, sẵn sàng thanh lá»c những thói xấu nguy kịch và thiên hướng thÃch cô đơn cá»§a dòng há» mình, bởi đứa hài nhi này là ngưá»i duy nhất trong má»™t thế ká»· đã được hoài thai bằng tình yêu. 
- Nó hoàn toàn là một kẻ ăn thịt đồng loại, - cô nói, - sẽ đặt tên cho nó là Rôđrigô. 
- Không, - chồng cô phản đối, - sẽ đặt tên cho nó là Aurêlianô và nó sẽ thắng cả ba mươi hai cuộc chiến tranh. 
Sau khi cắt rốn cho nó, bà đỡ liá»n lấy tấm giẻ lau thứ nước nhá»n màu xanh bá»c khắp cÆ¡ thể nó. Aurêlianô soi đèn cho bà làm. Chỉ đến khi láºt sấp đứa hài nhi xuống, má»i ngưá»i má»›i nháºn thấy nó còn có má»™t cái gì đó khác hẳn vá»›i má»i ngưá»i đàn ông. Thế là há» cúi xuống nhìn cho kỹ. Ãó là má»™t cái Ä‘uôi lợn. 
Há» không há» lo lắng. Aurêlianô và Amaranta Ucsula không biết rõ lai lịch gia đình mình cÅ©ng như không nhá»› những lá»i nhắc nhá»§ tâm huyết cá»§a Ucsula, và bà đỡ đã an á»§i há» vá»›i lá»i dá»± Ä‘oán rằng cái Ä‘uôi vô dụng ấy sẽ có thể rụng Ä‘i khi đứa trẻ thay răng sữa. Sau đó bá»n há» không có dịp để nghÄ© vá» cái Ä‘uôi lợn, bởi vì Amaranta Ucsula bị rong máu không thể nào cầm được. Vá»›i việc dùng mạng nhện và tro đã ngào nước ngưá»i ta định cứu cô nhưng vô hiệu, việc làm này cÅ©ng chẳng khác gì lấy tay bịt miệng vòi nước Ä‘ang phun. Trong những giỠđầu, cô cố lấy sức giữ thái độ vui vẻ. Cô cầm tay Aurêlianô Ä‘ang hoảng hốt để van nài anh đừng lo, rồi nói vá»›i anh rằng ngưá»i như cô sinh ra Ä‘á»i không phải để chết trái vá»›i ý nguyện, rồi cô cưá»i chế giá»…u những biện pháp ngô nghê cá»§a bà đỡ. Nhưng rồi trong lúc Aurêlianô ngày má»™t mất hy vá»ng thì hình bóng cô ngày má»™t nhoè dần như thể ngưá»i ta Ä‘ang xoá cô bằng ánh sáng, cho đến khi cô chìm Ä‘i trong cÆ¡n hôn mê. Buổi sáng ngày thứ hai ngưá»i ta dẫn má»™t ngưá»i đàn bà đến bên giưá»ng cô nguyện cầu những bài kinh sôi nổi, Ä‘á»c rõ tên ngưá»i và tên con váºt, nhưng bầu nhiệt huyết cá»§a Amaranta Ucsula vẫn lì trÆ¡ trước tất cả má»i trò nhân tạo khác vá»›i tình yêu. Chiá»u ngày thứ hai, sau hai mươi bốn giá» lo âu và thất vá»ng, bá»n há» biết rằng cô đã chết bởi vì lượng máu trong cô đã cạn không phương cứu chữa, và gương mặt nhìn nghiêng cá»§a cô Ä‘anh lại, những nếp nhăn trên mặt biến Ä‘i khiến khuôn mặt cô trở thành má»™t vầng mặt trá»i trắng bệch, và cô lại cưá»i. 
Cho đến lúc này Aurêlianô chưa hiểu được anh yêu các bạn mình đến như thế nào, anh cần có hỠđến như thế nào và anh mong được gặp hỠđến như thế nào. Anh đặt đứa hài nhi vào chiếc làn do mẹ nó đã chuẩn bị sẵn, lấy tấm khăn choàng đắp cho tá» thi, rồi lang thang không phương hướng trong cái làng hoang vắng để tìm má»™t hẻm núi dẫn vá» thá»i quá khứ. Anh gá»i cá»a hiệu thuốc, là nÆ¡i thá»i gian gần đây anh không đến, và cái mà anh thấy lại là má»™t xưởng má»™c. Bà già mở cá»a cho anh, tay cầm má»™t ngá»n đèn dầu, tá» lòng thương hại anh lạc đưá»ng và khăng khăng bảo anh rằng đây không phải là hiệu thuốc, rằng ở đây chưa bao giá» là hiệu thuốc, cÅ©ng không bao giá» quen má»™t cô gái có cổ cao ba ngấn vá»›i đôi mắt mÆ¡ huyá»n được gá»i tên là Mecxêđet. Anh gục đầu vào cá»a hiệu sách cÅ© cá»§a cụ già thông thái ngưá»i xứ Catalunha để khóc lóc mà tin rằng bằng những tiếng khóc muá»™n màng, mình Ä‘ang trả nợ má»™t cái chết mà anh không muốn khóc đúng lúc để khá»i làm đứt quãng sá»± quyến rÅ© cá»§a tình yêu. Anh nắm tay lại đấm mạnh vào những bức tưá»ng gạch cá»§a cái nhà chứa Cáºu bé vàng, cái tên do Pila Tecnêra đặt, không hỠđể ý tá»›i những chiếc đĩa vàng màu da cam Ä‘ang rá»±c rỡ bay ngang bầu trá»i mà trước đây trong má»™t đêm há»™i, đứng ở sân những chú diệc, anh đã háo hức ngắm nhìn. Má»™t đội đàn phong cầm chÆ¡i những bài hát cá»§a Raphaen Escalôna, ngưá»i cháu cá»§a đức giám mục, ngưá»i kế thừa cá»§a cụ Phranxiscô - Con Ngưá»i ở quán nháºu ngoài trá»i thuá»™c xóm cá» bạc đã hoang vắng bóng ngưá»i. Chá»§ quán, ngưá»i có cánh tay khô quắt, như thể bị cháy sẹo vì đã dùng nó để làm hại Ä‘á»i mẹ mình, đã má»i Aurêlianô cùng uống má»™t chai rượu mạnh, rồi sau đó Aurêlianô lại má»i ông ta cùng uống má»™t chai nữa. Chá»§ quán kể cho Aurêlianô nghe ná»—i bất hạnh cá»§a cánh tay mình. Aurêlianô kể cho ông ta nghe ná»—i bất hạnh cá»§a trái tim mình, khô quắt và sẹo cháy vì đã dùng nó để làm hại Ä‘á»i chị gái mình. Kể xong bá»n há» cùng khóc lóc bên nhau rồi Aurêlianô bá»—ng thấy ná»—i Ä‘au cá»§a lòng mình vợi hẳn Ä‘i. Nhưng khi đơn độc má»™t mình đứng trong buổi đêm vá» sáng cuối cùng ở Macônđô, anh dang rá»™ng hai cánh tay ngay giữa quảng trưá»ng, sẵn sàng đánh thức cả thế gian tỉnh giấc, vá»›i tất cả tâm hồn, anh gào: 
- Bạn bè là một lũ con hoang. 
Nigrômanta lôi anh ra khá»i vÅ©ng bùn nhầy nhụa những thứ nôn ra và nước mắt. Cô đưa anh vá» phòng, lau chùi cho anh và cho anh uống má»™t ca nước mÃa. Cô lấy than xoá Ä‘i những vạch đánh dấu các khoản tiá»n anh còn nợ sau không biết bao nhiêu lần ngá»§ vá»›i cô mà nghÄ© rằng bằng cách này cô sẽ an á»§i anh và cô gợi lại những ná»—i buồn cô đơn má»™t cách thoải mái để anh khá»i phải khóc má»™t mình. Khi tỉnh dáºy, sau má»™t giấc ngá»§ cháºp chá»n và ngắn ngá»§i, Aurêlianô nháºn ra mình Ä‘ang Ä‘au đầu. Anh mở mắt và nhá»› đến đứa hài nhi. Anh không thấy đứa hài nhi trong chiếc làn. Bá»—ng anh sướng ngây ngất vì tin rằng Amaranta Ucsula từ cõi chết đã tỉnh lại để chăm nom đứa trẻ. Nhưng xác chết như má»™t tảng dá vẫn nằm nguyên dưới tấm khăn choàng. Vì nhá»› rõ rằng khi vỠđến nhà đã thấy cá»§a buồng ngá»§ mở toang nên Aurêlianô liá»n rảo bước Ä‘i qua hành lang sá»±c nức mùi kinh giá»›i má»—i buổi sáng, anh thò đầu vào phòng ăn nÆ¡i vẫn còn bừa bãi các thứ rác rưởi sau khi đỡ đẻ xong: cái chảo lá»›n, những tấm vải trải giưá»ng bê bết máu, những giành tro, và cả cái rốn quăn cá»§a đứa hài nhi nằm trong chiếc tã lót trải rá»™ng trên mặt bàn bên cạnh chiếc kéo và cuá»™n chỉ. à nghÄ© bà đỡ đã trở lại ôm ẵm đứa bé trong suốt đêm qua đã mang lại cho anh má»™t chút thanh thản trong lòng để suy nghÄ©. Anh gieo mình trên chiếc ghế xÃch Ä‘u mây, vẫn chÃnh là chiếc ghế xÃch Ä‘u mà Rêbêca trong buổi đầu cá»§a gia đình này đã ngồi để dạy các bạn thêu, sau đó Amaranta ngồi chÆ¡i cá» Ä‘am vá»›i đại tá Hêrinênđô Mackêt, Amaranta Ucsula ngồi may quần áo cho trẻ sÆ¡ sinh, và trong ánh chá»›p rá»±c sáng cá»§a trà thông minh anh đã ý thức được rằng mình không thể chịu đựng nổi sức nặng cá»§a quá khứ Ä‘ang đè lên tâm hồn mình. Vì bị ná»—i hoài nhá»› cá»§a chÃnh mình và cá»§a ngưá»i khác phóng những mÅ©i lao tá» thương làm cho mệt má»i, Aurêlianô ngạc nhiên nhìn những tấm mạng nhện ương bướng phá»§ trên vưá»n hồng chết đứng, nhìn cá» dại bá»n bỉ má»c lên um tùm ở khắp nÆ¡i, nhìn không khà bình lặng ôm trùm trong buổi mai đỠrá»±c cá»§a tháng hai. Thế là anh nhìn ra đứa hài nhi. Lúc này nó chỉ còn là má»™t bá»™ da phồng khô cứng mà loài kiến ở khắp trái đất đã kéo tá»›i rồi nặng nhoè khiêng nó Ä‘i theo những lối mòn lởm chởm đá vá» tổ. Aurêlianô không thể cá»±a quáºy được. Không cá»±a quáºy được không phải vì ná»—i sợ hãi kinh hoàng khiến anh ngồi yên mà vì trong phút giây kỳ ảo đó những khoá mã chÃnh xác cá»§a cụ Menkyađêt đã hiện ra trước mắt anh và thứ văn tá»± viết trên những tấm da thuá»™c kia đã được sắp đặt má»™t cách chÃnh xác trong thá»i gian và không gian cá»§a những con ngưá»i: Ngưá»i đầu tiên cá»§a dòng há» bị trói vào má»™t gốc cây và kiến Ä‘ang ăn ngưá»i cuối cùng cá»§a dòng há». 
Ở bất kỳ má»™t hành động nào trong cuá»™c Ä‘á»i mình, Aurêlianô chưa bao giá» minh mẫn như khi anh quên Ä‘i những ngưá»i thân đã chết cá»§a mình và quên Ä‘i ná»—i Ä‘au thương cho há», anh lấy then chắn cá»a cá»§a PhecnanÄ‘a đóng chặt các cá»a lại để ở yên trong nhà vì lúc đó anh hiểu số pháºn cá»§a mình đã được viết trên những tấm da thuá»™c cá»§a cụ Menkyađêt. Anh thấy chúng má»›i nguyên nằm bên cạnh những cây cối thá»i tiá»n sá» và những vÅ©ng bùn ẩm ướt cùng những côn trùng rá»±c sáng từng ném ra khá»i phòng tất cả dấu ấn cá»§a con ngưá»i trên mặt đất, rồi anh không còn đủ bình tÄ©nh để đưa những tấm da thuá»™c ra chá»— sáng, trái lại anh đứng nguyên ở đấy, vẫn nhìn rất rõ chữ, như thể chúng được viết bằng tiếng Tây Ban Nha dưới ánh sáng rá»±c rỡ lúc Ä‘ang trưa. Anh bắt đầu Ä‘á»c thành lá»i những trang viết đã được mã hoá ấy. Ãó là chuyện vá» gia đình được cụ Menkyađêt viết tỉ mỉ đến từng chi tiết nhá» nhặt nhất trước đây má»™t trăm năm. Cụ đã viết nó bằng tiếng Phạn vốn là ngôn ngữ mẹ đẻ cá»§a mình, cụ đã mã hoá những bài thÆ¡ có vần cá»§a hoàng đế Augustô bằng máºt mã riêng và những bài thÆ¡ không vần bằng máºt mã cá»§a quân đội Hy Lạp. Ẩn ý cuối cùng cá»§a cụ mà Aurêlianô bắt đầu nháºn ra khi anh thôi không để cho tình yêu cá»§a Amaranta Ucsula làm cho lú lẫn, nằm ở ngay chá»— Menkyađêt không sắp đặt các sá»± kiện theo thứ tá»± thá»i gian mà táºp trung cả má»™t thế ká»· những chuyện hàng ngày lại, làm cho chúng cùng tồn tại trong má»™t lúc. Hào hứng trước thành tá»±u đạt được, Aurêlianô Ä‘á»c to lên, không há» vấp váp, những bài nhã ca mà chÃnh cụ Menkyađêt Ä‘á»c cho AccaÄ‘iô nghe và thá»±c ra đó là những lá»i tiên tri vá» sá»± hành hình cá»§a ông, rồi anh Ä‘á»c lá»i tiên Ä‘oán trước vá» sá»± ra Ä‘á»i cá»§a ngưá»i con gái đẹp nhất trần gian hoàn toàn bay lên trá»i, rồi Ä‘á»c được cá»™i nguồn cá»§a hai anh em sinh đôi sau á»› đã từ bá» việc giải mã thứ văn chương khó hiểu được viết trên những tấm da thuá»™c, há» phải từ bá» không vì há» thiếu quyết tâm và nhẫn nại mà vì những ý định cá»§a hỠđến quá sá»›m trước khi những tấm da thuá»™c được trăm tuổi. Trong lúc này, vì háo hức muốn biết nguồn gốc cá»§a mình, Aurêlianô liá»n bá» cách má»™t Ä‘oạn. Lúc đó bắt đầu nổi gió, má»™t thứ gió má»›i khởi phát, còn yếu á»›t, mang theo nó những tiếng nói cá»§a quá khứ, những tiếng thì thào cá»§a hoa phong lữ cổ xưa, và những tiếng thở dài não nuá»™t cá»§a những ai đã tỉnh má»™ng trước những ná»—i hoài nhá»› da diết nhất. Nhưng Aurêlianô không nháºn ra nó vì cÅ©ng trong lúc đó anh đã phát hiện ra những dấu hiệu sẽ nói rõ con ngưá»i mình ở trong má»™t ngưá»i ông hám cá»§a và háu gái từng để cho sá»± nhẹ dạ lôi mình Ä‘i qua hoang mạc để tìm má»™t ngưá»i đàn bà và đã không Ä‘em lại hạnh phúc cho bà. Aurêlianô nháºn ra ông ngoại mình và tiếp tục dò tìm những con đưá»ng lẩn quất cá»§a cha mẹ mình, rồi anh bắt gặp cái giây phút hoài thai cá»§a mình giữa những con bò cạp và đàn bướm vàng trong má»™t nhà tắm lúc hoàng hôn, nÆ¡i má»™t anh thợ cÆ¡ khà đang thoả cÆ¡n thèm khát nhục dục cá»§a mình vá»›i má»™t ngưá»i đàn bà nổi loạn đã hiến thân cho anh ta. Anh Ä‘ang quá sừng siết đến mức không nháºn ra sá»± chuyển mình rùng rùng lần thứ hai cá»§a cÆ¡n gió mà sức mạnh bão tố cá»§a nó Ä‘ang giáºt đứt những bản lá» cá»a, láºt tung mái hiên nhà phÃa đông, và làm rạn nứt sàn xi măng. Chỉ đến lúc ấy anh má»›i phát hiện ra rằng Amaranta Ucsula không phải là chị gái mình, mà là dì ruá»™t cá»§a mình, và rằng tên cướp biển Phranxixcô Ärăc đã tấn công Rioacha nhằm làm cho há» tìm kiếm lẫn nhau hoài trong cái mê cung cùng huyết thống rắc rối nhất mãi cho đến khi đẻ ra má»™t con váºt huyá»n thoại sẽ kết thúc dòng há» mình. Lúc này Macônđô chi còn là má»™t cÆ¡n lốc dữ dá»™i đầy bụi và rác rưởi cứ xoáy tÃt mù nhá» cÆ¡n dông bão từng được nói tá»›i trong Kinh thánh Ä‘ang vần vÅ©, đó cÅ©ng là lúc Aurêlianô láºt lướt nhanh mưá»i má»™t trang để khá»i mất thá»i gian vào những sá»± kiện đã quá quen biết, và khi bắt đầu giải mã Ä‘oạn nói vá» cái giá» phút mình Ä‘ang sống, anh giải mã theo cách mình đã sống trong các sá»± kiện ấy. Và trong lúc giải mã trang cuối cùng, bằng cách Ä‘oán trước anh Ä‘á»c nó như thể anh Ä‘ang nhìn vào má»™t tấm gương biết nói. Lúc này, anh lại bá» qua má»™t quãng để Ä‘á»c trước những lá»i tiên tri và để xác định ngày và hoàn cảnh xảy ra cái chết cá»§a chÃnh mình. Tuy nhiên, trước khi Ä‘á»c đến bài thÆ¡ cuối cùng, anh đã hiểu rằng mình sẽ chẳng bao giá» ra khá»i căn phòng này nữa bởi anh đã thấy trước rằng thành phố những tấm gương (hay đúng hÆ¡n thành phố những ảo ảnh) sẽ bị gió cuốn Ä‘i và sẽ bị xoá sạch khá»i ký ức con ngưá»i trong lúc anh, Aurêlianô Babilônia, giải mã xong các tấm da thuá»™c, và tất cả những gì được viết trong những tấm da thuá»™c này sẽ không được lặp lại và mãi mãi không bao giỠđược lặp lại, bởi vì những dòng há» bị kết án trăm năm cô đơn không có dịp may lần thứ hai để trở lại làm ngưá»i trên mặt đất này. 
Chú thÃch: 
(1) Gái lai đen. 
(2) Luxiô Aunêô Sênêca (- 65). một triết gia Tây Ban Nha Latinh sinh tại Corđôba. 
(3) Publiô OviÄ‘iô Nasôn, nhà thÆ¡ Latinh sinh tại Sanmôra (sinh năm 43 trước Công nguyên và chết năm 17 sau Công nguyên), tác giả cá»§a Arte de Amor (Nghệ thuáºt tình yêu) và Metamorfosis (Sá»± biến hình). 
(4) Tiếng nói của cư dân sống ở thành Cactagô, một thành phố cổ xưa của châu Phi. 
(5) Có lẽ là tiếng cactagô trong nguyên bản có nghĩa rất tục. 
(6) Má»™t thành phố Tây Ban Nha nằm trên bá» Ãịa Trung Hải. 
(7) Lenđa: một tỉnh thuộc Tây Ban Nha nằm giữa sông Sêgrê và sông Ebrô. 
(8) Makônđô ở đây thuộc châu Phi. 
HẾT
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
			
				  
				
					
						Last edited by quykiemtu; 06-01-2009 at 10:30 AM.
					
					
				
			
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
 
	
		  | 
	
	
		
		
		 | 
	
 
 
	
	
	
		
	
	
	
	
		 
	
	
	
		
	
	
 
 |     |