 |
|

20-09-2008, 01:59 PM
|
 |
Nháºp Môn Tu Luyện
|
|
Tham gia: Feb 2008
Bà i gởi: 67
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 1 Time in 1 Post
|
|
Cá»u Nguyệt Ưng Phi
Tác giả : Cổ Long
Thể lá»ai: Kiếm hiệp
Hồi 11 - Äông Hải Ngá»c Tiêu
Trong gian phòng nhá» như thế nà y lại có đến tám, chÃn ngưá»i cÆ¡ hồ toà n là nữ nhân. HÆ¡n nữa Ä‘á»u là những thiếu nữ còn rất trẻ, rất là diá»…m lệ. Toà n bá»™ lại Ä‘á»u mặc đạo trang.
Ở đâu mà đến đông nữ đạo sĩ như thế?
Diệp Khải Nguyên cÆ¡ hồ đã cho rằng mình đã Ä‘i lầm chá»—, nhưng Äinh Linh Lâm lại vẫn còn ở trong đó.
Äinh Linh Lâm ngồi không nhúc nhÃch ở đó, ánh mắt trà n đầy vẻ kinh ngạc, không những kinh ngạc mà lại còn thoáng vẻ sợ hãi nữa.
PhÃa sau nà ng có hai vị đạo nhân Ä‘ang đứng, trước mặt còn có năm vị nhưng ánh mắt cá»§a nà ng lại Ä‘ang chăm chú và o má»™t nam nhân.
Một lão nhân, một lão đạo nhân.
Y Ä‘ang ngồi trên má»™t chiếc ghế dá»±a và o cá»a sổ, trên ngưá»i mặc má»™t đạo bà o thêu bằng gấm, mái tóc giống như những sợi bạc, bá»›i lên thà nh má»™t búi tóc đạo sÄ©, cắm xéo má»™t cây bÃch ngá»c trâm, trên thắt lưng mà u và ng đó, cÅ©ng cắm xéo má»™t ống tiêu ngá»c bóng mượt.
Tuổi tác cá»§a y cÅ©ng phải trên sáu mươi, nhưng sắc mặt lại vẫn hồng nhuáºn, ngay má»™t nếp nhăn cÅ©ng không thấy đâu, má»™t đôi mắt sáng long lanh.
Ngồi ngay ngắn ở đó, Äinh Linh Lâm cÅ©ng nhìn thấy thân hình cá»§a lão nhân rất là ngay thẳng, tuyệt không có chút vẻ gì già lão cả. Chòm râu dà i như những sợi bạc dưới cằm bây giá» lất phất, được giữ gìn chỉnh tá» và rất sạch sẽ.
Diệp Khải Nguyên từ trước tá»›i nay chưa bao giá» nhìn thấy qua má»™t đạo nhân ăn mặc đẹp đẽ, chú ý đến vẻ ngoà i thân thể như váºy.
Äinh Linh Lâm cÅ©ng đã nhìn thấy Diệp Khải Nguyên, nà ng mÆ¡ hồ muốn kêu lên, nhưng không kêu thà nh tiếng được.
Nà ng đã bị điểm huyệt đạo.
Diệp Khải Nguyên thở dà i :
“Xem ra phong thá»§y cá»§a gian phòng nà y tháºt tuyệt vá»i, khác nhân vừa Ä‘i ra má»™t ngưá»i, lại có tám ngưá»i khác đếnâ€.
Lão đạo nhân tóc bạc áo gấm đó cũng đang nhìn chăm chú Diệp Khải Nguyên, nói :
- Ngươi là Diệp Khải Nguyên?
Diệp Khải Nguyên gáºt đầu.
Äạo nhân nói tiếp :
- Phong Lang Quân cÅ©ng chÃnh là ngươi phải không?
Diệp Khải Nguyên lại gáºt đầu :
- Có lúc là thế!
Äạo nhân sa sầm nét mặt, lạnh lùng nói :
- Những năm gần đây trong giang hồ quả tháºt nhân tà i bá»™i xuất, hảo hán trong má»™t đêm liên tiếp sát thương tám mươi ba nhân mạng. Năm xưa bần đạo chưa từng thấy má»™t ngưá»i nà o như thế cả.
Diệp Khải Nguyên nói :
- Ta cÅ©ng chưa nhìn thấy bao giá».
Äạo nhân nghiêm mặt :
- Ngươi ở trước mặt bần đạo ăn nói cũng dám khinh bạc như thế sao?
Diệp Khải Nguyên cưá»i cưá»i nói :
- Äạo trưởng nếu không nhìn quen kẻ khinh bạc, thì sao lại muốn và o trong phòng cá»§a kẻ khinh bạc?
Äạo nhân há»i :
- Ngươi không biết ta là ai sao?
- Không biết!
- Bần đạo là Ngá»c Tiêu.
Diệp Khải Nguyên thốt lên :
- Äông Hải Ngá»c Tiêu?
- Äúng thế!
Diệp Khải Nguyên buông tiếng thở dà i, gượng cưá»i nói :
- Ta đáng ra phải rất lấy là m ngạc nhiên má»›i được, chỉ đáng tiếc hôm nay số lần ngạc nhiên đã quá nhiá»u rồi.
Äông Hải Ngá»c Tiêu!
Vô luáºn là ai nghe thấy cái tên nà y Ä‘á»u phải giáºt mình kinh ngạc. Năm xưa Bách Hiểu Sinh là m Binh Khà phổ, Äông Hải Ngá»c Tiêu danh liệt đệ tháºp, Ngá»c Tiêu đạo nhân nà y cÅ©ng chÃnh là ở trong số đương niên võ lâm tháºp đại cao thá»§. Ngoại trừ Thiên Äịa Nhất Äao quả là còn sót lại má»™t ngưá»i.
Du Tông Thưá»ng chÃnh là y, nghe nói y ở hải ngoại, nên Diệp Khải Nguyên tháºt không ngá» y lại cÅ©ng đến nÆ¡i nà y.
Ngá»c Tiêu đạo nhân nói :
- Bần đạo tại sao đến đây, ngươi chắc hẳn cũng phải biết.
Diệp Khải Nguyên đáp :
- Ta không biết.
Ngá»c Tiêu đạo nhân nhìn nhìn chà ng :
- Xem ngươi không giống kẻ ngu xuẩn chút nà o.
Diệp Khải Nguyên nói :
- Nhưng ta biết giả ngu!
Các nữ đạo nhân trẻ tuổi đó đã nhìn trá»™m Diệp Khải Nguyên, nay Ä‘á»u nhịn không được mà thầm cưá»i.
Ngá»c Tiêu đạo nhân biến sắc, lạnh lùng nói :
- Ngươi nên giả chết.
Diệp Khải Nguyên há»i :
- Tại sao?
Ngá»c Tiêu đạo nhân nói :
- Bần đạo không giết ngưá»i chết.
- Ngươi giết tất cả kẻ sống sao?
- Chỉ giết kẻ muốn chết!
Diệp Khải Nguyên cưá»i nói :
- May mà ta không muốn chết.
Ngá»c Tiêu đạo nhân cưá»i nhạt :
- Má»™t ngưá»i nếu muốn sống sót là nh lặn, thì trước mặt bần đạo phải nói tháºt má»›i được.
- Nhưng lá»i ta nói luôn là sá»± tháºt.
Ngá»c Tiêu đạo nhân chợt đổi giá»ng há»i :
- Con búp bê đất nà y là cá»§a ai váºy?
- Của Thượng Quan Tiểu Tiên.
- Y thị đã ở trong căn phòng nà y rồi à ?
- Y thị là khách nhân đầu tiên của ta.
Ngá»c Tiêu đạo nhân há»i :
- Bây giỠy thị ở đâu?
Diệp Khải Nguyên nói :
-Không biết.
Ngá»c Tiêu lạnh lùng cưá»i :
- Y thị vừa rồi còn ở đây, bây giỠngươi không biết y thị đi đâu à ?
Diệp Khải Nguyên nhìn y :
- Bây giỠngươi còn ở đây, một lát sau ngươi muốn đi đâu, ta là m sao biết được.
Ngá»c Tiêu đạo nhân hốt nhiên thở dà i má»™t tiếng nói :
- Sinh mạng đáng quý như váºy, tại sao lại có ngưá»i cứ nhất định muốn chết?
Y đột nhiên lôi cây Bạch Ngá»c tiêu bóng mượt ở trên lưng ra.
Trong Binh Khà phổ năm xưa Äông Hải Ngá»c Tiêu danh liệt đệ tháºp, Ngá»c Tiêu đạo nhân võ công uyên bác, cây ngá»c tiêu trong tay, có thể đả huyệt, cÅ©ng có thể dùng như kiếm, trong ống tiêu còn che giấu ám khà rất lợi hại.
Diệp Khải Nguyên cho rằng y đã chuẩn bị xuất thủ.
Nà o ngá» Ngá»c Tiêu đạo nhân vẫn ngồi bất động, hÆ¡n nữa lại xoa nhẹ Ngá»c Tiêu, ká» lên miệng thổi lên.
Lúc khởi đầu tiếng tiêu rất dịu êm, mơ hồ một cảnh tượng dưới là Bạch Vân, trên là Thanh Sơn, một dòng suối xanh trong từ từ chảy ra, khiến cho nhân tâm trà n đầy an tịnh và hoang lạc.
Sau đó tiếng tiêu cá»§a y dần dần trở nên đê mê, lại dẫn dắt ngưá»i khác và o trong má»™t cảnh má»™ng mỹ lệ khác.
Trong cảnh mộng nà y, đã không có âu lo và thống khổ, cà ng không có phẫn nộ tranh sát.
Vô luáºn ai nghe thấy tiếng tiêu nà y, Ä‘á»u tuyệt sẽ không nghÄ© đến chuyện hiểm ác thấp hèn.
Nhưng đúng và o lúc nà y, Ngá»c Tiêu đạo nhân tá»± mình lại gây ra má»™t chuyện rất hiểm ác thấp hèn.
Từ trong ống tiêu của y đã bay ra ba đốm sáng đánh mạnh và o trước ngực Diệp Khải Nguyên, thế nhanh như điện chớp.
Trong cái âm thanh hoan lạc ưu mỹ hòa bình nà y, ai lại có thể đỠphòng ám khà hiểm độc như váºy cá»§a ngưá»i khác chứ?
Nhưng Diệp Khải Nguyên dưá»ng như đã sá»›m có sá»± phòng bị.
Vô luáºn ám khà ác độc như thế nà o, đến trước mặt Diệp Khải Nguyên thì dưá»ng như Ä‘á»u trở thà nh vô dụng.
Tại vì chà ng có má»™t phương pháp đặc biệt để tiếp nháºn ám khÃ, trên tay Diệp Khải Nguyên tá»± như có má»™t hấp lá»±c đặc biệt.
Tay Diệp Khải Nguyên vừa đưa lên, ba đốm sáng liá»n như vô hình vô tung.
Lẽ nà o đây chÃnh là ná»™i công “Vạn Lưu Quy Tông†đã tuyệt truyá»n từ lâu trong võ lâm?
Ngá»c Tiêu đạo nhân hÆ¡i biến sắc.
Diệp Khải Nguyên mỉm cưá»i nói :
- Hãy thổi lại Ä‘i, đừng dừng lại, ta thÃch nghe ngưá»i khác thổi tiêu.
Ngá»c Tiêu đạo nhân quả nhiên không dừng, nhưng tiếng tiêu cá»§a y đã biến Ä‘i, trở nên có má»™t lá»±c khiêu khÃch, giống như má»™t thiếu nữ Ä‘ang mÆ¡ mà ng trằn trá»c băn khoăn trong thư phòng, không ngừng rên khẽ.
Trong tâm tư cá»§a má»™t nam nhân, dục vá»ng nguyên sÆ¡ nhất là gì?
Hai nữ đạo nhân cách Diệp Khải Nguyên gần nhất, Ä‘ang nhìn Diệp Khải Nguyên cưá»i rất là khiêu khÃch.
Diệp Khải Nguyên không thể không nhìn bá»n há», chợt cảm thấy bản thân mình dưá»ng như đột nhiên trở thà nh má»™t thiếu niên lần đầu tiên nhìn thấy má»™t nữ nhân lõa thể.
Trong trà tưởng tượng cá»§a chà ng, bá»n há» tá»±a như đã trở nên hoà n toà n lõa thể váºy.
Bá»™ ngá»±c trắng như tuyết, eo thon nhá», chân thẳng dà i.
Diệp Khải Nguyên đột nhiên phát giác ra thân thể cá»§a mình bất giác không là m chá»§ được nữa, dục vá»ng nà y nam nhân không cách nà o khống chế được cả.
Bá»n há» cưá»i rất tươi, đôi mắt cÅ©ng như Ä‘ang cưá»i rất tươi.
Eo hông cá»§a bá»n há» chuyển động, phảng phất như Ä‘ang má»i gá»i váºy.
Thá» há»i có ánh mắt cá»§a ai còn có thể rá»i khá»i được cái má»i mà bá»n há» Ä‘ang lắc lư đưa đẩy chứ?
Còn có ai lại có thể chú ý đến chuyện khác chứ.
Hai nữ đạo nhân khác, đã đỡ lấy Äinh Linh Lâm, lui ra bên ngoà i.
Lúc nà y, nếu là nam nhân khác, nhất định sẽ không chú ý đến bá»n há».
Nhưng Diệp Khải Nguyên không phải là nam nhân khác.
Diệp Khải Nguyên là Diệp Khải Nguyên!
Ãnh mắt cá»§a Diệp Khải Nguyên phảng phất còn Ä‘ang chăm chú và o cái eo hông chuyển động đó, thân ngưá»i đã nhoà i Ä‘i.
Äá»™t nhiên, tiếng tiêu dừng lại.
Má»™t cây ngá»c tiêu bóng mượt, đã tà tà điểm tá»›i, đánh mạnh và o Ma Yêu huyệt trên hông cá»§a Diệp Khải Nguyên.
Äây là chiêu thức Phán Quan bút, nháºn huyệt chuẩn, đánh huyệt nhanh.
Diệp Khải Nguyên vá»t lên không trung, trở ngưá»i lại vá» phÃa Äinh Linh Lâm.
Nhưng lúc nà y Phán Quan Bút đã biến thà nh kiếm, kiếm tẩu khinh linh, vây lấy thân hình của Diệp Khải Nguyên.
Diệp Khải Nguyên nhìn thấy Äinh Linh Lâm bị ngưá»i khác mang Ä‘i, nhưng không có cách gì thoát thân.
Chà ng phát hiện ra đối thủ mà mình đụng độ là cao thủ mà bình sinh mình chưa bao giỠgặp.
Diệp Khải Nguyên nêu lại còn lo lắng âu lo cho Äinh Linh Lâm, thì có thể bị đánh ngã bất cứ lúc nà o.
Thân hình cá»§a Diệp Khải Nguyên đột nhiên dừng lại, hoà n toà n dừng lại, giống như má»™t con vụ Ä‘ang quay không ngừng, đột nhiên bị đóng chặt xuống đất váºy.
Cao thá»§ trong quyết đấu, tuyệt không có bất cứ ngưá»i nà o là m cái chuyện nà y cả.
Ngá»c Tiêu đạo nhân đã trải qua trăm tráºn, Ä‘á»u đã gặp qua các loại đối thá»§, cÅ©ng chưa bao giá» gặp qua loại chuyện như váºy.
Ngá»c Tiêu cá»§a y má»™t chiêu kÃch xuất, cÅ©ng đột nhiên dừng lại.
Y đoán không ra dụng ý của Diệp Khải Nguyên.
Nhưng y đã nhìn thấy ra Diệp Khải Nguyên là ngưá»i tuyệt đỉnh thông minh, ngưá»i thông minh tuyệt sẽ không đột nhiên gây ra chuyện quá ngu xuẩn, trong chuyện nà y lẽ nà o lại không có âm mưu?
Ngá»c Tiêu đạo nhân lạnh lùng há»i :
- Ngươi có ý gì váºy?
Diệp Khải Nguyên nói :
- Không có ý gì cả.
- Không có ý gì là ý gì?
Diệp Khải Nguyên cưá»i đáp :
- Không có ý gì là không có ý gì.
Ngá»c Tiêu đạo nhân nói :
- Ngươi muốn chết à ?
- Không muốn.
- Ngươi hẳn là không biết trong giây phút vừa rồi, ta đã có thể khiến cho ngươi chết mưá»i lần rồi.
- Ta biết.
Chà ng cưá»i cưá»i, Ä‘iá»m nhiên nói :
- Nhưng ta cũng biết, ta vừa dừng lại, ngươi cũng sẽ dừng lại.
Ngá»c Tiêu đạo nhân há»i :
- Ta nếu như không dừng lại?
Diệp Khải Nguyên cưá»i cợt đáp :
- Váºy thì nay ta đã chết mưá»i lần rồi.
Ngá»c Tiêu đạo nhân đột nhiên sắc mặt tái nhợt, y hiển nhiên Ä‘ang hối háºn, chỉ đáng tiếc lúc nà y đã quá muá»™n. CÆ¡ há»™i nà y trôi qua, sẽ mãi mãi không bao giá» trở lại.
Diệp Khải Nguyên lại nói :
- Ta dừng lại, cũng tại vì ta không nắm chắc có thể thắng ngươi được.
Ngá»c Tiêu cưá»i nhạt.
Diệp Khải Nguyên nói :
- Tại vì bây giá» tâm tư cá»§a ta đã bấn loạn, bên cạnh ngươi lại có những bang thá»§ xinh đẹp như váºy. Vô luáºn là ai nhìn thấy mỹ nhân yêu quà cá»§a bản thân bị bắt Ä‘i, tâm không khá»i bấn loạn.
Ngá»c Tiêu cưá»i nhạt cất tiếng :
- Ngươi rất là thà nh tháºt.
Diệp Khải Nguyên nói :
- Ta không muốn lừa dối ngươi, cũng không thể lừa được ngươi, ngươi đương nhiên cũng biết tâm của ta đã bấn loạn rồi.
- Tâm mà bấn loạn thì tốt nhất không nên giao thá»§ vá»›i ngưá»i.
Diệp Khải Nguyên há»i :
- Ngươi tháºt đã nắm chắc có thể giết được ta hay sao?
Ngá»c Tiêu không mở miệng, y không nắm chắc tại vì cái tinh kỳ võ công khinh bạc, cái cÆ¡ cảnh ứng biến kỳ diệu, Diệp Khải Nguyên là má»™t ngưá»i khiến ngưá»i khác khó lưá»ng được trong số đối tá»§ mà y bình sinh đã gặp qua.
Huống hồ hỠDiệp còn có đao, phi đao.
Phi Ä‘ao cá»§a há» Diệp còn chưa xuất thá»§, Ngá»c Tiêu đương nhiên không muốn bức ép Diệp Khải Nguyên xuất thá»§.
Diệp Khải Nguyên Ä‘iá»m nhiên nói :
- Ngươi ta sá»›m muá»™n cÅ©ng khó tránh khá»i má»™t tráºn quyết đấu, nhưng không phải và o đêm nay.
Ngá»c Tiêu há»i :
- Thế bao gi�
- Khi tâm ta không còn loạn, khi ta nắm chắc thắng ngươi.
Ngá»c Tiêu cưá»i nhạt nói :
- Cứ xem là tháºt sẽ có ngà y đó, tại sao ta lại phải đợi đến ngà y đó?
- Tại vì ngươi không đợi không được.
Ngá»c Tiêu thốt lên :
- Thế à !
Diệp Khải Nguyên nói :
- Bây giá» có thể xem ngươi có thể giết ta, nhưng cÅ©ng không xuất thá»§, tại vì ngưá»i mà ngươi tháºt sá»± muốn là Thượng Quan Tiểu Tiên.
Ngá»c Tiêu đạo nhân không thể phá»§ nháºn.
Diệp Khải Nguyên tiếp :
- Cứ coi như ngươi giết được ta, cÅ©ng chẳng có được Thượng Quan Tiểu Tiên. Vì váºy ngươi bắt Äinh Linh Lâm mang Ä‘i, muốn ta dùng Thượng Quan Tiểu Tiên để đổi mạng cho nà ng.
Ngá»c Tiêu đột nhiên thở dà i nói :
- Ngươi quả nhiên không phải kẻ ngu ngốc.
Diệp Khải Nguyên thêm :
- Ta cũng không nói dối.
- Thế sao?
- Bây giá» ta tháºt không biết Thượng Quan Tiểu Tiên Ä‘ang ở đâu nữa.
Ngá»c Tiêu lạnh lùng nói :
- Như thế ta cÅ©ng không biết Äinh Linh Lâm ở đâu.
Diệp Khải Nguyên thở dà i :
- Ta có thể nghĩ cách đi tìm.
Ngá»c Tiêu cưá»i nói :
- Ta cho ngươi thá»i gian.
- Mưá»i hai giỠđồng hồ?
Ngá»c Tiêu gáºt gáºt đầu nói :
- Ngà y mai và o giá» nà y, nếu ngươi không mang Thượng Quan Tiểu Tiên giao cho ta, thì kiếp nà y ngươi cÅ©ng đừng hòng gặp được Äinh Linh Lâm.
Y cháºm rãi nói tiếp :
- “Kim hoà n vô tình. Phi Ä‘ao hữu tình. Thiết kiếm hữu danh. Ngá»c Tiêu háo sắc†câu nói nà y chắc ngươi cÅ©ng đã nghe qua.
Diệp Khải Nguyên tất nhiên đã nghe nói qua.
Ngá»c Tiêu nói :
- Äinh Linh Lâm là má»™t nữ nhân xinh đẹp, ta là nam nhân háo sắc, vì váºy ngươi hãy mau Ä‘i tìm Thượng Quan Tiểu Tiên, nếu không thì...
Y không nói tiếp nữa.
à cá»§a y bất luáºn ai cÅ©ng Ä‘á»u có thể hiểu ra. Ngá»c Tiêu đạo nhân đã Ä‘i rồi, dẫn theo những nữ đệ tá» trẻ tuổi và mỹ lệ cá»§a y cùng Ä‘i.
- Ngà y mai và o giỠnà y ta sẽ quay lại.
Mưá»i hai canh giá».
Ai có thể nắm chắc trong mưá»i hai giá» có thể tìm được Thượng Quan Tiểu Tiên?
Ai có thể nắm chắc trong một ngà y ngắn ngủi có thể tìm được một nữ nhân giảo hoạt như hồ ly, hiểm ác như độc xà ?
Diệp Khải Nguyên cũng chẳng nắm được.
Nhưng, Thiết Kiếm háo danh, Ngá»c Tiêu háo sắc. Ai có thể an tâm để cho nữ nhân yêu quý cá»§a mình nằm ở bên cạnh má»™t kẻ háo sắc kia chứ.
* * * * *
Trá»i đã sáºp tối, Diệp Khải Nguyên yên lặng ngồi trong bóng tối. Äèn không thắp lên, Diệp Khải Nguyên cÅ©ng chẳng buồn nhúc nhúch thân mình.
Trong phòng phảng phất vẫn còn lưu lại chút hương khà cá»§a thân thể Äinh Linh Lâm, trong bóng tối phảng phất xuất hiện đôi mắt trà n đầy vẻ sợ hãi cá»§a nà ng.
Phải là m thế nà o má»›i có thể cứu được Äinh Linh Lâm đây? Phải là m thế nà o má»›i có thể tìm được Thượng Quan Tiểu Tiên?
Äầu óc Diệp Khải Nguyên cứ rối tinh lên.
Nơi đây rất yên tịnh là một nơi rất hợp cho việc suy nghĩ, phản ứng của chà ng vốn rất nhanh, suy nghĩ vốn rất linh hoạt.
Nhưng đầu óc cá»§a chà ng lúc nà y tá»±a hồ như đã trở thà nh má»™t khối đá váºy.
Lúc nà y trong ngôi vưá»n tÄ©nh lặng ở bên ngoà i, đột nhiên vang lên tiếng cưá»i nói ồn à o.
Dưá»ng như là cùng lúc có rất nhiá»u ngưá»i Ä‘ang đổ dồn lại.
Má»i ngưá»i nghị luáºn à o áo, vấn đỠđà m luáºn chÃnh là Quách Äịnh.
- Huynh đệ cá»§a Tung Dương Thiết Kiếm, quả nhiên là danh bất hư truyá»n.
- Nam Cung huynh đệ vốn không nên so kiếm với y.
- Nhưng Nam Cung huynh đệ cÅ©ng là võ lâm thế gia đệ tá» danh tiếng vang lừng, là m sao chịu được vẻ khinh thưá»ng cá»§a y chứ.
- Nhất là Nam Cung Viá»…n, không những có võ công gia truyá»n, hÆ¡n nữa lại còn nháºp thất đệ từ Tiêu Vân kiếm khách, kiếm pháp cao siêu, nghe nói đã có thể được xem là má»™t trong thất đại cao thá»§ trong đương kim giang hồ Hà n Trinh?
- Vì váºy tráºn chiến nà y má»i ngưá»i vốn đánh giá cao Nam Cung Viá»…n, Quách Äịnh tóm lại chỉ là ngưá»i má»›i xuất đạo.
- Theo ta biết ở Kiết Tưá»ng trà quán có rất nhiá»u ngưá»i lấy mưá»i ăn má»™t đánh cá Nam Cung Viá»…n thắng.
- Sá»›m biết như váºy, ta cÅ©ng đánh cá ngay láºp tức.
- Lúc đó ngươi dám đánh cá Quách Äịnh thắng à ?
- ...
- Có ai ngá», má»™t kiếm khách nổi danh như Nam Cung Viá»…n, lại tiếp không nổi mưá»i chiêu cá»§a Quách Äịnh.
- Tung Dương Thiết Kiếm, quả nhiên tháºt bá đạo, nhất là chiêu “Thiên Äịa Câu Phần†cuối cùng đó cá»§a y, ta dám đánh cá, trong giang hồ ngưá»i có thể tiếp được chiêu nà y cá»§a y, chắc sẽ không vượt quá năm ngưá»i.
- Hiện tại Tung Dương Thiết Kiếm Quách Äịnh tháºt là hiểu hách, ngay đến mấy “tiêu cục lão tông†bình nháºt mắt cao táºn trá»i, nay cÅ©ng Ä‘á»u tranh nhau má»i y là m khách Ä‘i uống rượu.
- Lúc nà y y đã là ngươi nổi danh nhất trong thà nh, đừng nói ngưá»i trong tiêu cục muốn má»i y uống rượu, ngay ta cÅ©ng muốn má»i y, có thể cùng con ngưá»i nà y uống rượu, thì ta cÅ©ng được vinh hạnh lắm rồi.
Vừa rồi bên ngoà i được yên tịnh, là vì má»i ngưá»i Ä‘á»u vá»™i và ng kéo nhau Ä‘i xem tráºn quyết chiến giữa Quách Äịnh và Nam Cung Viá»…n, nếu là lúc bình thưá»ng, Diệp Khải Nguyên nhất định cÅ©ng sẽ Ä‘i xem.
Diệp Khải Nguyên biết Nam Cung Viá»…n, cÅ©ng Ä‘Ãch xác biết kiếm pháp cá»§a ngưá»i nà y là được chân truyá»n.
Mấy năm gần đây, Nam Cung Viá»…n rõ là ngưá»i phát lá»™ tà i năng trong giang hồ, nhưng bây giá» hà o quang cá»§a y hiển nhiên đã bị Quách Äịnh Ä‘oạt mất.
Quách Äịnh lúc nà y chắc Ä‘ang rất vui sướng.
Thiếu niên thà nh danh. vốn là má»™t trong những chuyện khiến cho con ngưá»i vui sướng nhất trong Ä‘á»i.
Diệp Khải Nguyên hiểu rõ cảm giác nà y, nhưng lại không yêu thÃch cho lắm.
Chà ng chỉ muốn tìm má»™t nÆ¡i an tịnh, yên ả trong cốc rượu, rượu tuy là m mê mẩn đầu óc con ngưá»i, nhưng cÅ©ng có lúc có thể khiến cho đầu óc cá»§a con ngưá»i được tỉnh táo.
Diệp Khải Nguyên cháºm rãi đứng dáºy, cháºm rãi bước Ä‘i.
Không ai chú ý đến Diệp Khải Nguyên cả, tháºm chà cÅ©ng chẳng có ai đưa mắt nhìn chà ng má»™t cái, chỉ có kẻ chiến thắng kia má»›i là đối tượng cá»§a bá»n há». Còn chà ng, chà ng là kẻ chiến bại.
Táºn đầu cá»§a bến cảng hẹp có má»™t hà ng rượu nhá» bé, ngay bảng hiệu cÅ©ng bị khói bôi Ä‘en.
Ãnh đèn trong phòng ngá»§ u ám, má»™t ngưá»i hầu bà n á»§ rÅ©, Ä‘ang ngồi hÆ¡ lá»a bên cạnh má»™t bếp lò than.
Khách nhân cÅ©ng chỉ có má»™t ngưá»i lưng quay ra phÃa cá»a, ngồi ở trong má»™t góc tối u ám nhất, má»™t mình ngồi uống rượu nóng.
Y chắc chắn cũng giống Diệp Khải Nguyên, là một kẻ chiến bại, một kẻ thất ý.
Nếu là lúc bình thá»i, Diệp Khải Nguyên có lẽ đã bước đến, cùng y uống hai ly, đồng là kẻ lưu lạc chân trá»i góc bể, tương phùng chắc hẳn cùng tương thức.
Nhưng bây giá» Diệp Khải Nguyên lại thÃch được cô độc.
Ngưá»i hầu bà n á»§ rÅ© Ä‘i tá»›i, bà y ra đôi đũa, má»™t đôi đũa tre hÆ¡i bị mốc.
Nhưng Diệp Khải Nguyên không để ý đến.
- Dùng gì?
- Rượu, năm cân rượu, rượu gì cũng được.
- Không dùng Ãt đồ nhắm sao?
- Có gì thì mang lại cho ta má»™t Ãt.
Vị khách nhân xem ra không chút để ý, góc miệng cá»§a ngưá»i hầu bà n cuối cùng má»›i hé lên được má»™t nụ cưá»i :
- Một đĩa thức ăn giống như vị khách nhân kia được không?
- ÄÆ°á»£c!
Vị khách nhân đó rõ rà ng không hỠcó chút xoi mói nà o.
Má»™t con ngưá»i thất ý, con có thể soi mói gì được chứ?
Rượu còn chưa mang lên, Diệp Khải Nguyên yên lặng chỠđợi, chà ng vốn không chỠmong một sự đón tiếp ân cần gì ở đây.
Vị khách nhân bên kia nãy giỠvẫn không quay đầu lại nhìn Diệp Khải Nguyên, lúc nà y lại đột nhiên nói :
- Bên ta đây có rượu, sao không qua đây uống một ly đã.
Giá»ng nói nà y rất quen thuá»™c, y là ai?
Diệp Khải Nguyên quay đầu lại, ngưá»i nà y Ä‘iá»m nhiên nói tiếp :
- Kỳ tháºt ngươi nên qua bên đây kÃnh ta má»™t ly, ngươi còn nợ ta đó.
- Là ngươi sao?
Diệp Khải Nguyên cuối cùng cÅ©ng nghe ra giá»ng nói cá»§a y.
Kẻ thất ý má»™t mình ngồi uống rượu trong hà ng rượu nhá» bé nà y, chÃnh là Quách Äịnh, nhân váºt Ä‘ang là m mưa là m gió trong thà nh và o lúc nà y.
- Là ta đây.
Quách Äịnh cuối cùng quay đầu lại, Ä‘iá»m nhiên cưá»i cưá»i, há»i :
- Ngươi không ngỠlà ta hay sao?
Diệp Khải Nguyên Ä‘Ãch xác không ngá».
Diệp Khải Nguyên bước tá»›i, ngồi xuống, nhìn Quách Äịnh, nói :
- Ngươi lẽ ra không nên ở đây.
Quách Äịnh há»i :
- Tại sao?
- NÆ¡i nà y, chỉ có loại ngưá»i như ta má»›i đến.
Quách Äịnh thốt lên :
- Thế sao?
Diệp Khải Nguyên cưá»i cưá»i, nói :
- Ngươi có biết ngươi bây giỠđã trở thà nh ngưá»i nổi trá»™i nhất nÆ¡i đây hay không?
Quách Äịnh lạnh lùng há»i :
- Vì ta đã đâm Nam Cung Viễn một kiếm phải không?
Diệp Khải Nguyên nói :
- Có thể thắng được Nam Cung Viễn, thì không phải là một chuyện dễ dà ng.
Quách Äịnh cưá»i nhạt.
Diệp Khải Nguyên nhìn y nói :
- Bây giỠở trong thà nh không biết có bao nhiêu đại nhân váºt Ä‘ang già nh nhau má»i ngươi uống rượu, tại sao ngươi lại má»™t mình chạy đến nÆ¡i nà y?
Quách Äịnh không trả lá»i, rót cho Diệp Khải Nguyên má»™t ly rượu, nói :
- Ngươi nói quá nhiá»u, uống lại quá Ãt.
Diệp Khải Nguyên nâng ly lên uống cạn.
Quách Äịnh Ä‘ang nhìn Diệp Khải Nguyên, đột nhiên há»i :
- Ngươi trước đây có chiến thắng bao giỠchưa?
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên có.
Quách Äịnh nói :
- Khi ngươi chiến thắng, cÅ©ng có rất nhiá»u đại nhân váºt già nh nhau má»i rượu ngươi phải không?
- Äúng.
- Ngươi có đi hay không?
Diệp Khải Nguyên đáp :
- Không đi.
Quách Äịnh cưá»i, nụ cưá»i mang má»™t vẻ tịch mặc không thể diá»…n đạt thà nh lá»i, lại uống cạn ly rượu, má»›i từ từ nói :
- Trước đây ta luôn muốn chiến thắng ngưá»i khác, áp đảo ngưá»i khác, nhưng bây giá»...
Diệp Khải Nguyên há»i :
- Bây giỠthế nà o?
Quách Äịnh nhìn chăm chú và o chiếc ly trống trong tay, nói :
- Bây giỠta mới biết, cảm giác thắng lợi không thú vị như trong trà tưởng tượng của ta.
Y đột nhiên cầm chiếc ly trống không dằn mạnh xuống mặt bà n, há»i :
- Ngươi thấy đây là cái gì?
Diệp Khải Nguyên nói :
- Äây là má»™t ly rượu rá»—ng không.
Quách Äịnh nói :
- Má»™t ngưá»i sau khi chiến thắng có lúc sẽ đột nhiên trở nên giống như chiếc ly rượu trống nà y...
Rượu trong ly đã cạn rồi, má»™t ngưá»i sau khi chiến thắng, ý chà đấu tranh và dục vá»ng trong lòng, cÅ©ng sẽ giống như rượu trong ly váºy.
Cảm giác nà y y tuy không nói ra, nhưng Diệp Khải Nguyên có thể hiểu rõ được sá»± trống không và tịch mặc không thể hình dung được nà y, vì bản thân Diệp Khải Nguyên đã từng trải qua kinh nghiệm đó. Diệp Khải Nguyên không nói thêm gì cả, rót đầy ly rượu trống cho Quách Äịnh, mỉm cưá»i nói :
- Ngươi cÅ©ng nói quá nhiá»u, uống quá Ãt.
Quách Äịnh nâng ly lên.
Diệp Khải Nguyên mỉm cưá»i, lại nói :
- Vô luáºn như thế nà o, cảm giác thắng lợi Ãt ra cÅ©ng còn hÆ¡n cảm giác thất bại.
Äêm lạnh, gió gà o, rÃt bên ngoà i cá»a sổ.
Ngá»n lá»a trong lò than tá»±a như đã sắp tà n lụi, kẻ hầu bà n á»§ rÅ© buồn chán đó, rút cổ trong cái áo bông rách, tá»±a như đã sắp chìm và o giấc ngá»§.
Trong đêm lạnh như váºy, chỉ có ở trong nhà má»›i ấm áp.
Lãng tá» lưu lạc chân trá»i góc biển, nhà cá»§a hỠở đâu? Các ngưá»i sao còn không quay vá» Ä‘i?
Rượu đặc, nguá»™i lạnh, nhưng rượu lạnh uống và o trong bụng, liá»n trở thà nh nồng ấm như rượu nóng.
Äã uống mấy ly rồi nhỉ? Ai nhá»›? Ai nhá»› rõ?
Diệp Khải Nguyên rót đầy một ly, mau chóng uống cạn.
Chà ng muốn say? Muốn lẩn trốn?
Nếu gặp má»™t và i chuyện vô phương giải quyết thì có ai không muốn say sưa má»™t tráºn quên thế sá»± Ä‘i chứ?
Quách Äịnh nhìn Diệp Khải Nguyên nói :
- Ta vốn chỉ muốn một mình say sưa, lại không ngỠgặp ngươi ở đây.
Diệp Khải Nguyên nói :
- Ngươi không ngỠta sẽ đến đây uống rượu à ?
Quách Äịnh đáp :
- Ta không ngỠngươi sẽ đến đây một mình.
Diệp Khải Nguyên lại cạn má»™t ly, đột nhiên cưá»i cưá»i nói :
- Bản thân ta cÅ©ng không ngá».
Diệp Khải Nguyên cưá»i rất Ä‘au khổ.
Quách Äịnh không hiểu há»i :
- ChÃnh ngươi cÅ©ng không ngá» sao?
Diệp Khải Nguyên trầm mặc, trôi qua rất lâu, má»›i há»i :
- Ngươi có biết Äông Hải Ngá»c Tiêu?
Quách Äịnh tất nhiên biết :
- Nhưng ta chưa gặp mặt y.
Diệp Khải Nguyên nói :
- Ta gặp rồi.
Äông Hải Ngá»c Tiêu đã rất nhiá»u năm chưa bao giá» xuất hiên trong giang hồ, Quách Äịnh nhịn không được há»i :
- Ngươi gặp y lúc nà o?
Diệp Khải Nguyên đáp :
- Vừa rồi.
Ãnh mắt Quách Äịnh đột nhiên lóe sáng lên, nói :
- Các ngươi đã giao thủ chưa?
Diệp Khải Nguyên gáºt gáºt.
- Ngươi cÅ©ng thắng y chứ? Vì váºy ngươi má»›i đến đây uống rượu.
Diệp Khải Nguyên nói :
- Ta không thắng, cũng không bại.
Quách Äịnh lại không hiểu.
Trong ý tưởng cá»§a y, chỉ cần hai ngưá»i giao thá»§ vá»›i nhau, thì nhất định phải phân thắng bại.
Diệp Khải Nguyên lại nói :
- Bá»n ta tuy giao thá»§, nhưng không tiếp tục nữa.
- Tại sao?
- Tại vì ta không muốn bị đánh bại.
Quách Äịnh hÆ¡i hiểu :
- Ngươi không chắc thắng.
- Không.
Quách Äịnh há»i :
- Ngươi đã nhìn thấy võ công của y cao hơn ngươi à ?
Diệp Khải Nguyên cưá»i cưá»i nói :
- Võ công cá»§a y rất là uyên thâm, có lẽ chÃnh vì như váºy, mà không thể tinh thuần.
Quách Äịnh há»i :
- Ngươi vốn có thể thắng y sao?
Diệp Khải Nguyên không phá»§ nháºn.
- Nhưng hôm nay ngươi lại không chắc thắng y?
- Äúng váºy.
- Tại sao?
Diệp Khải Nguyên đáp :
- Tại vì tâm của ta quá bấn loạn.
Quách Äịnh nhìn chà ng :
- Ngươi xem ra không giống ngưá»i thưá»ng hay loạn tâm.
- Ta vốn không phải là kẻ thưá»ng hay loạn tâm, nhưng hôm nay...
Quách Äịnh đột nhiên hiểu rõ :
- Lẽ nà o Äinh cô nương đã lá»t và o tay cá»§a Ngá»c Tiêu?
Diệp Khải Nguyên gáºt gáºt đầu, lại nâng ly lên, uống má»™t hÆ¡i cạn sạch.
Quách Äịnh cÅ©ng cạn ly, rồi lại má»™t ly, “Thiết Kiếm háo danh, Ngá»c Tiêu háo sắcâ€, câu nói nà y tất nhiên y cÅ©ng đã nghe qua.
Quách Äịnh đột nhiên Ä‘oạt lấy ly rượu cá»§a Diệp Khải Nguyên, kêu lá»›n lên :
- Äêm nay ngươi tuyệt không thể uống say.
Diệp Khải Nguyên gượng cưá»i, Quách Äịnh nói :
- Ngươi nhất định muốn nghĩ cách mau chóng cứu thoát nà ng chứ!
Diệp Khải Nguyên nói :
- Ta nghĩ không ra cách.
Quách Äịnh há»i :
- Ngá»c Tiêu muốn như thế nà o?
- Y muốn ta mang Thượng Quan Tiểu Tiên hoán đổi Äinh Linh Lâm.
Quách Äịnh nói :
- Ngươi không chịu?
- Ta chịu, nhưng ta không tìm được Thượng Quan Tiểu Tiên.
- Ngươi cũng không biết y thị ở đâu hay sao?
Diệp Khải Nguyên gáºt đầu nói :
- Không ai biết.
Quách Äịnh lại há»i :
- Y thị tháºt không phải kẻ đần độn như trong lá»i đồn đại hay sao?
Diệp Khải Nguyên gượng cưá»i nói :
- Ta vốn cÅ©ng bị y thị lừa dối, cả Ä‘á»i ta chưa bao giá» gặp qua má»™t ngưá»i nà o giảo hoạt, đáng sợ hÆ¡n y thị.
Quách Äịnh nhìn chăm chú Diệp Khải Nguyên, má»™t hồi lâu má»›i cháºm rãi nói :
- Những lá»i nà y không thể tin được.
Quách Äịnh đáp :
- Ta hiểu rõ.
Quách Äịnh lại nói :
- Nhưng bây giỠta đã tin rồi.
Diệp Khải Nguyên cÅ©ng trầm mặc rất lâu, má»›i cháºm rãi nói :
- Ta vốn không muốn mang chuyện nà y ra kể với ngươi, nhưng bây giỠta đã nói ra.
Diệp Khải Nguyên không nhìn Quách Äịnh.
Quách Äịnh cÅ©ng không nhìn Diệp Khải Nguyên.
Bá»n há» phảng phất như Ä‘ang cố gắng tránh né tiếp xúc ánh sáng cá»§a đối phương.
Bá»n há» Ä‘á»u không phải là hạng ngưá»i thÃch mang tình cảm cá»§a chÃnh mình bá»™c lá»™ ra, để cho ngưá»i khác biết.
Lẽ nà o bá»n há» cÅ©ng sợ tình cảm cá»§a chÃnh mình nhất thá»i kÃch động, lệ sẽ tuôn ra sao?
Nhưng chuyện tình cảm bằng hữu, vốn không phải là dùng mắt mà nhìn được.
Bá»n há» tuy không nhìn nhau, nhưng tình cảm bằng hữu đã nảy mầm trong tâm tư cá»§a bá»n há».
Äây Ä‘Ãch xác là má»™t chuyện rất kỳ diệu.
Má»™t ngưá»i thưá»ng Ä‘ang lúc khó hiểu nhất, ở nÆ¡i khó chịu nhất, cùng má»™t ngưá»i không ngá» nhất kết giao bằng hữu, tháºm chà ngay chÃnh bản thân bá»n há» cÅ©ng không hiểu tình cảm nà y đến như thế nà o nữa?
Không biết đã trôi qua bao lâu, Quách Äịnh đột nhiên nói :
- Thượng Quan Tiểu Tiên tuy tìm không gặp, nhưng Äông Hải Ngá»c Tiêu nhất định có thể tìm được.
Diệp Khải Nguyên lắng nghe.
Quách Äịnh nói tiếp :
- Y là kẻ thÃch hưởng thụ, những nÆ¡i tốt ở trong thà nh lại không nhiá»u.
Diệp Khải Nguyên nói :
- Nơi tốt nhất vốn là Lãnh Hương viên, nhưng bây giỠchỉ còn “lãnh†mà không còn “hương†nữa rồi.
- Nhưng y vẫn rất có thể trú ở đó, nghe nói y cho dù Ä‘i đến đâu, cÅ©ng luôn có rất nhiá»u kẻ tuy tùng.
Diệp Khải Nguyên cưá»i nói :
- Cứ xem như y ở đó, thì như thế nà o?
- Y ở đó, Äinh cô nương cÅ©ng ở đó.
Diệp Khải Nguyên đương nhiên đã hiểu ý Quách Äịnh, thở dà i nói :
- Tâm của ta đã bấn loạn, e không thế thắng được y.
Quách Äịnh đột nhiên kêu lên :
- Còn ta thì sao?
Diệp Khải Nguyên ngước lên, chăm chú nhìn y :
- Ngươi...
Quách Äịnh nói :
- Ta lẽ nà o không thể đi với ngươi hay sao?
(thiếu trang)
Quách Äịnh nói :
- Ngươi còn quên một điểm.
Diệp Khải Nguyên thốt lên :
- Thế à !
- Ngá»c Tiêu cho rằng ngươi Ä‘ang nóng vá»™i Ä‘i tìm Thượng Quan Tiểu Tiên, chắc sẽ không tìm y, vì váºy y sẽ lÆ¡ là cảnh giá»›i.
- Cũng có thể.
Quách Äịnh nói :
- Huống hồ, y cà ng không ngá» bá»n ta là bằng hữu.
Bằng hữu!
Äây tháºt là hai chữ ấm áp, mỹ lệ biết bao.
Hai chữ nà y lại từ nơi miệng của một thanh niên kiêu ngạo, lạnh lùng nói ra.
Diệp Khải Nguyên còn có thể nói gì được nữa? Còn muốn nói gì nữa?
Diệp Khải Nguyên không nói gì thêm, đứng thẳng ngưá»i dáºy, rồi đột ngá»™t nắm mạnh vai cá»§a Quách Äịnh.
- Bá»n ta Ä‘i thôi.
- Äi.
|

20-09-2008, 10:43 PM
|
 |
Nháºp Môn Tu Luyện
|
|
Tham gia: Feb 2008
Bà i gởi: 67
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 1 Time in 1 Post
|
|
Cá»u Nguyệt Ưng Phi
Tác giả : Cổ Long
Thể lá»ai: Kiếm hiệp
Hồi 12 - Lãnh dạ ly hồn
Lãnh Hương viên.
Äêm lạnh, hương mai, không má»™t vết chân ngưá»i.
Những tiếng kêu vi vu trong rừng mai là gió, hay là của những oan hồn chết đêm qua ở đây?
- Ngươi vẫn chưa gặp lại được Hà n Trinh sao?
- Chưa.
- Váºy thì có lẽ y Ä‘ang ở đây.
Diệp Khải Nguyên thở dà i :
- Ta mong rằng không phải là tìm thấy cái thi thể của y.
- Còn những thi thể kia?
- Không tìm thấy đâu.
Khắp nÆ¡i, ThÃnh Äà o lâu, má»i vết máu Ä‘á»u được lau chùi rất sạch.
Ai thu dá»n thi thể cá»§a bá»n há» váºy?
Thi thể cá»§a bá»n Vệ Thiên Bằng đêm qua còn ở đây mà .
... Ai thu dá»n thi thể cá»§a bá»n há» chứ?
Không trả lá»i, không ai có thể trả lá»i.
Mưa đã cách má»™t đêm. Äêm qua nước đã kết thà nh băng.
Gió rét trên mặt, không giống như gió mà giống như đao.
Hà n mai trong Lãnh Hương viên cà ng thơm hơn.
- Ngươi có nhìn thấy ngá»n lá»a đèn không?
- Không.
- Ngá»c Tiêu lẽ nà o không ở đây?
Äá»™t nhiên, trên con đưòng như kết băng, cÆ¡ hồ vang lên tiếng bước chân rất nhẹ.
Äêm lạnh thế nà y, có ai lai độc hà nh trên con đưá»ng băng như váºy? Hẳn là oan hồn cá»§a những ngưá»i đó?
Hồn quỷ sao lại có tiếng bước chân?
Lại không có ánh đèn, không đèn không sao không trăng.
Trong bóng đêm phảng phất xuất hiện bóng ngưá»i, Ä‘ang cháºm rãi Ä‘i ra trên con đưá»ng nhá» trong rừng mai.
Ngưá»i nà y Ä‘i rất cháºm, thỉnh thoảng nhìn bên nà y ngó bên kia, tá»±a như Ä‘ang tìm kiếm má»™t cái gì váºy.
Trong đêm thâu lạnh lẽo, trong rừng mai không má»™t bóng ngưá»i, y tìm kiếm cái gì chứ?
Äi tá»›i gần, má»›i nghe thấy trong miệng y Ä‘ang lẩm bẩm thốt :
- Rượu... ở đâu có rượu đây...
Diệp Khải Nguyên cơ hồ nhịn không được muốn kêu lên :
- HÃ n Trinh!
Ngưá»i nà y đúng tháºt là Hà n Trinh.
Lẽ nà o y lại đang đi tìm rượu cho Diệp Khải Nguyên?
Ãnh sáng trên tuyết dá»™i ngược lại, rá»i chiếu lên khuôn mặt cá»§a y, trên mặt y toà n là máu, máu cÅ©ng đã kết thà nh băng.
Diệp Khải Nguyên cảm thấy như má»™t luồng máu nóng bốc lên đầu, láºp tức từ sau phiến đá Ä‘ang ẩn nấp xông ra, lao tá»›i trước mặt Hà n Trinh, đưa tay chụp lấy vai Hà n Trinh.
Hà n Trinh đưa mắt nhìn Diệp Khải Nguyên, đột nhiên nói :
- Còn rượu... ngươi có biết ở đâu có rượu hay không?
Hiển nhiên y còn đang đi tìm rượu cho Diệp Khải Nguyên.
Khuôn mặt cá»§a Hà n Trinh cÆ¡ hồ đã hoà n toà n bị dáºp nát, giống như là má»™t cái vá» cứng bị ngưá»i khác Ä‘áºp Ä‘i.
Diệp Khải Nguyên không nỡ nhìn :
- Ngươi... ngươi sao lại trở thà nh như váºy chứ? Do ai hạ độc thá»§?
Hà n Trinh tá»±a hồ muốn cưá»i, nhưng cưá»i không nổi :
- Rượu? Ở đâu có rượu?
Trái tim cá»§a Diệp Khải Nguyên cÅ©ng dưá»ng như bị ngưá»i khác đá mạnh má»™t cước.
Quách Äịnh Ä‘ang ở phÃa trước, nhịn không được há»i :
- Y chÃnh là Hà n Trinh?
Diệp Khải Nguyên gáºt gáºt đầu.
Quách Äịnh cÅ©ng không khá»i thở dà i, nói :
- Xem ra y trong lúc tìm rượu cho ngươi, đã bị ngưá»i khác nện cho má»™t tráºn, bị đánh đến ná»—i thần trà ký ức tán loạn.
Diệp Khải Nguyên kết chặt hai tay lại, lặng ngưá»i nói :
- Thế nhưng y vẫn còn nhớ tìm rượu cho ta.
Quách Äịnh than thở :
- Xem ra y cũng là một bằng hữu tốt.
Diệp Khải Nguyên căm háºn nói :
- Chỉ tiếc ta không biết đây là độc thủ của ai? Nếu không thì...
Quách Äịnh ngẫm nghÄ© :
- Ta nghĩ đây chắc không phải của Thượng Quan Tiểu Tiên.
Diệp Khải Nguyên “ừ!†má»™t tiếng, Quách Äịnh lại tiếp :
- Má»™t nữ nhân, tuyệt sẽ không thể nặng tay như váºy.
Hà n Trinh tháºt sá»± đã bị đánh rất là thảm hại, không những khuôn mặt đã bị phá nát biến đổi, mà ngay xương sưá»n cÅ©ng đã bị đánh Ä‘áºp tháºm chà gãy sáu bảy cái.
Y là m sao có thể sống được đến bây gi�
Trong cảnh băng thiên tuyết Ä‘á»a đà y như váºy, tại sao y còn chưa chết cóng?
Diệp Khải Nguyên muốn há»i, nhưng Hà n Trinh đã hất tay chà ng ra, nói :
- Buông ta ra, ra phải đi tìm rượu.
- ÄÆ°á»£c, ta dẫn ngươi Ä‘i tìm.
Vừa dứt lá»i, Diệp Khải Nguyên liá»n Ä‘iểm và o Thụy huyệt cá»§a Hà n Trinh, rồi xốc thẳng hông Hà n Trinh mà vác Ä‘i.
Quách Äịnh nói :
- Chỉ cần ngủ yên trong một ngà y, y có thể sẽ hồi tỉnh lại.
Diệp Khải Nguyên than thở :
- Cũng mong như thế.
* * * * *
Trong phòng có gưá»ng, có đèn.
Diệp Khải Nguyên mang Hà n Trinh đặt lên giưá»ng.
Quách Äịnh đã thắp sáng đèn lên, ánh sáng đèn chiếu rá»i đến khuôn mặt cá»§a Hà n Trinh, trông tháºt thiểu não không nỡ nhìn.
Diệp Khải Nguyên tuy không nỡ nhìn, nhưng không thể không nhìn, muốn nhất định phải kiểm tra cho ra đây là độc thủ của kẻ nà o.
Diệp Khải Nguyên tuy là ngưá»i không muốn ghi nhá»› thù háºn cá»§a kẻ khác, nhưng tình huống lần nà y lại không giống như thế được.
Nếu không phải đi tìm rượu cho mình thì Hà n Trinh là m sao lại có thể rơi và o hoà n cảnh thảm hại như thế nà y được.
Vá»›i má»™t bằng hữu như váºy, vô luáºn chuyện gì Diệp Khải Nguyên cÅ©ng sẽ là m.
Quách Äịnh cÅ©ng Ä‘ang chăm chú nhìn và o khuôn mặt cá»§a Hà n Trinh, nói :
- Äây không phải do thiết khà đánh.
Diệp Khải Nguyên gáºt đầu, nếu bị thiết khà đả thương, từ thương tÃch có thể nhìn thấy ra.
Quách Äịnh lại nói :
- Lẽ nà o lại có thủ pháp như thế?
Diệp Khải Nguyên trầm ngâm :
- Võ công cá»§a Hà n Trinh không tầm thưá»ng, có thể đánh má»™t quyá»n trúng và o mặt y, ngưá»i như váºy không nhiá»u.
Diệp Khải Nguyên bá»—ng nghÄ© mình nếu có thể đánh trúng má»™t quyá»n và o mặt Hà n Trinh, thì thương tÃch cÅ©ng nhẹ hÆ¡n rất nhiá»u so vá»›i thương tÃch lúc nà y trên mặt y, rõ rà ng tay cá»§a ngưá»i nà y không những mạnh hÆ¡n cá»§a mình mà trên tay nhất định còn có má»™t công phu đặc biệt.
Chà ng cởi vạt áo Hà n Trinh ra, xương sưá»n bị gãy năm cái.
Trá»i lạnh như váºy, y phục mà Hà n Trinh mang đương nhiên cÅ©ng rất dà y.
Quách Äịnh cau mà y nói :
- Cách má»™t lá»›p y phục dà y như thế, có thể đánh má»™t quyá»n gãy năm cái xương sưá»n cá»§a y, loại ngưá»i nà y tháºt không nhiá»u.
Diệp Khải Nguyên thêm :
- HÆ¡n nữa đây chỉ là thương tÃch, không có ná»™i thương.
Nếu không nhìn kỹ thì vô luáºn ai cÅ©ng Ä‘á»u sẽ cho rằng đây là do thiết chùy đả thương.
Quách Äịnh há»i :
- Lẽ nà o tay cá»§a ngưá»i nà y lại cứng như thiết chùy?
Diệp Khải Nguyên nói :
- Nhìn thương tÃch cá»§a y, cÅ©ng không giống như bị công phu cá»§a má»™t loại Thiết Sa quyá»n đả thương.
Quách Äịnh gáºt gáºt đầu :
- Nếu là quyá»n lá»±c loại đó, nhất định sẽ chấn thương ná»™i phá»§.
Diệp Khải Nguyên thở dà i :
- Vì váºy ta tháºt không hiểu tóm lại đây là loại công phu gì?
Quách Äịnh nói :
- Ngươi sớm muộn...
Giá»ng nói cá»§a y đột nhiên ngừng bặt, trong gió lạnh âm thầm, đột nhiên vang lên tiếng tiêu thê lương.
Äông Hải Ngá»c Tiêu!
Quách Äịnh liá»n vung tay, quạt tắt ánh đèn nói nhá» :
- Y quả nhiên ở đây.
Quách Äịnh nói :
- Ngươi có thể thay ta ở đây...
Quách Äịnh láºp tức ngắt lá»i Diệp Khải Nguyên, nói :
- Hà n Trinh đã ngủ rồi, không cần thiết ta phải ở đây canh giữ, ngươi không thể đi một mình được.
Äây chÃnh là tình bằng hữu, tình bằng hữu chÃnh là sá»± hiểu biết và quan tâm.
Diệp Khải Nguyên nhìn nhìn Hà n Trinh :
- Nhưng y...
Quách Äịnh lại ngắt lá»i chà ng nói :
- Sá»± sống chết cá»§a y bây giá», đối vá»›i ngưá»i khác đã không còn ảnh hưởng gì, vì váºy y má»›i có thể sống sót đến bây giá», nhưng ngươi...
Quách Äịnh không nói gì thêm cÅ©ng không cần phải nói gì thêm.
Diệp Khải Nguyên cảm thấy máu trong đầu như sôi lên, cÅ©ng không thể không thừa nháºn lá»i Quách Äịnh là có lý.
- ÄÆ°á»£c, chúng ta Ä‘i thôi.
Tiếng tiêu thê lương, trong đêm khuya lạnh lẽo nghe thấy, khiến tim ngưá»i ta như tan chảy ra.
Tiếng tiêu từ ngoà i rừng mai truyá»n đến.
Bên ngoà i rừng mai có má»™t đình giác nho nhá», trong đình lá» má» có má»™t bóng ngưá»i, ngưá»i đó Ä‘ang thổi tiêu.
Diệp Khải Nguyên và Quách Äịnh nhẹ nhà ng vòng ra phÃa sau, sá»± di chuyển cá»§a hỠđương nhiên không phát ra bất cứ tiếng động nà o.
Ngưá»i thổi tiêu vẫn còn Ä‘ang thổi không ngừng, tiếng tiêu tá»±a như Ä‘ang rung lên.
Diệp Khải Nguyên hốt nhiên phát hiện ra đây không phải là tiếng tiêu cá»§a Äông Hải Ngá»c Tiêu, lại gần hÆ¡n, phát hiện ra ngưá»i nà y tuy mặc đạo bà o nhưng coi lưng lại rất mảnh mai, váºy đây là má»™t nữ đạo nhân.
Äúng và o lúc nà y, tiếng tiêu đột nhiên dừng lại. Nữ đạo nhân thổi tiêu, lại tá»±a như Ä‘ang khóc thút thÃt.
Diệp Khải Nguyên do dự, sau cùng bước đến, ho nhẹ một tiếng.
Nữ đạo nhân tá»±a như đột nhiên bị quất má»™t roi váºy, toà n thân Ä‘á»u rung mạnh lên, bi ai nói :
- Ta thổi... ta tuyệt không dám dừng lại nữa.
Diệp Khải Nguyên nói :
- Nhưng ta đâu có kêu nà ng không ngừng thổi đâu.
Nữ đạo nhân quay đầu lại, nhìn thấy Diệp Khải Nguyên, tuy cũng ngạc nhiên, nhưng lại buông một tiếng :
- Là ngươi đấy à ?
Y thị nháºn ra Diệp Khải Nguyên, Diệp Khải Nguyên đương nhiên cÅ©ng nháºn ra y thị.
Y thị là má»™t trong những nữ đệ tá» cá»§a Ngá»c Tiêu đạo nhân, là ngưá»i xinh đẹp nhất.
Diệp Khải Nguyên nhịn không được há»i :
- Ngươi sao lại một mình đứng đây thổi tiêu?
Nữ đạo nhân nói :
- Là ... là vì ngưá»i khác ép ta đến.
- LÃ ai?
- Là má»™t ngưá»i che mặt.
- Tại sao y lại ép ngươi đến đây thổi tiêu?
- Ta cũng không biết, y bức ta đến đây, bảo ta phải thổi liên tục, nếu không thì y sẽ cởi hết y phục của ta ra, rồi treo ta lên ở đây.
- Ngươi là m sao mà lá»t và o tay y?
- Lúc đó ta Ä‘ang... Ä‘ang ở phÃa sau, chỉ có mình ta, không ngá» y đột nhiên xông và o.
Diệp Khải Nguyên đương nhiên hiểu “ở phÃa sau†là ý gì, Ä‘ang là m chuyện ấy đương nhiên chỉ có má»™t mình, chuyện nà y y thị tất nhiên bối rối không tiện nói ra.
Nhưng Diệp Khải Nguyên lại há»i :
- Tóm lại lúc đó ngươi đang ở đâu?
- Äang ở nÆ¡i sân phÃa sau cá»§a Kiết Tưá»ng khách sạn.
Kiết Tưá»ng khách sạn chÃnh là nÆ¡i Diệp Khải Nguyên Ä‘ang trú ngụ, ở đó không những có thức ăn ngon nhất mà nÆ¡i ngá»§ cÅ©ng thoải mái nhất.
Kẻ thÃch hưởng thụ, đương nhiên sẽ trú ngụ ở nÆ¡i đó, bá»n há» Ä‘ang ở sân phÃa sau chà ng, thế mà chà ng lại đến đây tìm.
Nữ đạo nhân cắn chặt môi, chết cũng không mở miệng nữa. Y thị biết rằng mình đã nói lỡ miệng, bây giỠcó không mở miệng, cũng không còn kịp nữa.
Diệp Khải Nguyên nói :
- Có má»™t câu ta muốn há»i ngươi, ngươi có thể không nói.
Nữ đạo nhân mÃm môi lại.
Diệp Khải Nguyên nói tiếp :
- Nhưng nếu ngươi không nói, ta sẽ để ngươi lại ở đây, để cho kẻ che mặt đó đến tìm ngươi.
Vẻ mặt cá»§a nữ đạo nhân láºp tức lá»™ ra vẻ sợ hãi, vá»™i nói :
- Ta nói.
Diệp Khải Nguyên há»i :
- Äinh cô nương mà các ngươi mang Ä‘i, có phải là cÅ©ng Ä‘ang ở nÆ¡i sân đó phải không?
Nữ đạo nhân tuy vẫn không mở miệng, nhưng cÅ©ng ngang như là thừa nháºn.
Diệp Khải Nguyên nói :
- Tốt, bá»n ta sẽ là m má»™t cuá»™c trao đổi, ngươi mang ta Ä‘i tìm nà ng, ta sẽ đưa ngươi trở vá».
Nữ đạo nhân không cự tuyệt, nỗi sợ hãi của y thị đối với kẻ che mặt, đã lớn hơn nỗi sợ hãi của bất cứ chuyện gì đối với y thị.
Y thị có chết cũng không muốn ở đây.
Kẻ che mặt đó là ai? Tại sao lại ép y thị đến đây thổi sáo?
Lẽ nà o y đã biết được Diệp Khải Nguyên muốn đến đây tìm Ngá»c Tiêu, vì váºy má»›i đặc biệt dùng cách nà y để chỉ Ä‘iểm cho Diệp Khải Nguyên má»™t minh lá»™?
Tại sao y lại muốn là m như váºy? Có phải y có má»™t mục Ä‘Ãch nà o đó?
Vấn đỠnà y Diệp Khải Nguyên đương nhiên không thể giải thÃch. Diệp Khải Nguyên nhịn không được, lại há»i :
- Kẻ che mặt đó có hình dạng như thế nà o?
- Hắn không phải ngưá»i mà là quá»·, ác quá»·.
Nhắc đến ngưá»i nà y, thân hình cá»§a y thị lại bắt đầu run lên.
Rõ rà ng là ngưá»i nà y vừa xuất thá»§ đã khống chế được ngay y thị, y thị đã hoà n toà n không có khả năng. Những nữ đệ tá» cá»§a Äông Hải Ngá»c Tiêu, võ công cÅ©ng không quá kém.
Diệp Khải Nguyên nhìn Quách Äịnh thở dà i, nói :
- Ngươi nói không sai, bây giá» tuy không phải là tháng chÃn, nhưng đã có chim ưng bay lên, hÆ¡n nữa toà n bá»™ Ä‘á»u bay đến đây.
* * * * *
Chăn gối lung tung, trên gối có lẽ vẫn còn sót lại má»™t sợi tóc cá»§a Äinh Linh Lâm.
Vừa tá»›i nÆ¡i đây, trái tim cá»§a Diệp Khải Nguyên liá»n âm ỉ nhói Ä‘au, Äinh Linh Lâm bây giá» thế nà o, Äông Hải Ngá»c Tiêu có...
Diệp Khải Nguyên ngay nghĩ tới cũng không dám.
Quách Äịnh nhìn chăn đệm rối tung trên giưá»ng, ánh mắt lá»™ vẻ bối rối.
Y không nhìn lần thứ hai, trái tim của y cũng mơ hồ âm ỉ đau.
Lúc nà y y đã hoà n toà n hiểu rõ mối quan hệ giữa Diệp Khải Nguyên và Äinh Linh Lâm.
Hà n Trinh đã được đặt trên giưá»ng, Ä‘ang say ngá»§. Thụy huyệt tháºt là má»™t huyệt đạo kỳ diệu.
Nữ đạo nhân cúi gục đầu xuống, đứng ở góc phòng, trên vẻ mặt trắng xanh, đã có Ãt nhiá»u huyết sắc.
Nữ đệ tá» cá»§a Äông Hải Ngá»c Tiêu Ä‘á»u rất đẹp, nhất là y thị.
Y thị đẹp ngang như Äinh Linh Lâm, không những đẹp, mà còn rất tươi tắn, y thị là má»™t nữ nhân hoà n hảo.
Diệp Khải Nguyên đưa mắt nhìn y thị, nói :
- Ngồi xuống.
Nữ đạo nhân nhẹ nhà ng lắc lắc đầu, đột nhiên nói :
- Bây giỠta có thể quay vỠhay chưa?
Diệp Khải Nguyên đáp :
- Không thể.
Nữ đạo nhân lắc đầu, cắn cắn môi, nói :
- Các ngươi Ä‘á»u muốn lợi dụng ta để uy hiếp Ngá»c Tiêu đạo nhân, thì các ngươi lầm rồi.
Diệp Khải Nguyên thốt lên :
- Thế sao?
Nữ đạo nhân nói :
- Các ngươi trước mặt y có giết ta, y cũng chẳng thèm quan tâm.
Trong ánh mắt tuyệt đẹp của y thị phảng phất chứa một vẻ u buồn ai oán, nhỠnhẹ nói tiếp :
- Ta từ trước đến nay chưa bao giá» nhìn thấy y quan tâm đến bất cứ ngưá»i nà o cả.
Quách Äịnh vẫn ngồi yên lặng nhìn chăm chú y thị, đột nhiên há»i :
- Bá»n ta nếu trước mặt ngươi giết y thì sao?
Nữ đạo nhân đáp :
- Ta sẽ không rá»›t dù chỉ má»™t giá»t nước mắt.
Y thị nói rất dứt khoát, không do dự nghĩ ngợi gì cả.
Quách Äịnh há»i :
- Váºy thì tại sao ngươi muốn quay vá»?
Nữ đạo nhân nói :
- Tại vì ta... ta...
Y thị không nói ra tiếp, giá»ng nói như bị nghẹn lại, đôi mắt mỹ lệ đã long lanh thấm lệ.
Diệp Khải Nguyên hiểu rõ ý của y thị.
Y thị nhất định muốn quay vỠchỉ vì y thị vốn không còn nơi nà o khác để đi.
Diệp Khải Nguyên không phải là ngưá»i có tâm hồn cứng rắn, liá»n chợt há»i :
- Qúy tÃnh?
- Ta hỠThôi.
- Thôi!
- Thôi... Thôi Ngá»c Chân.
Diệp Khải Nguyên cưá»i cưá»i nói :
- Tại sao ngươi không ngồi xuống đi, lẽ nà o sợ cái ghế nà y sẽ cắn ngươi hay sao?
Thôi Ngá»c Chân cÅ©ng nhịn không được báºt cưá»i, y thị phát hiện ra lúc mình Ä‘ang cưá»i, trên khuôn mặt mỹ lệ láºp tức bừng ra, má»™t ánh hồng.
Diệp Khải Nguyên khi nhìn thấy y thị theo tiếng tiêu mà uốn éo eo hông tứ chi, đã cho rằng y thị là hạng nữ nhân đã quên mất liêm sỉ.
Bây giỠDiệp Khải Nguyên lại phát hiện ra y thị vẫn còn lưu giữ lại được vẻ e thẹn và thuần chân của một thiếu nữ.
Chẳng qua vô luáºn ai trong hoà n cảnh bất đắc dÄ©, Ä‘á»u khó tránh khá»i gây ra má»™t và i chuyện khiến ngưá»i khác phải cảm thấy xấu hổ mà tá»± bản thân mình cÅ©ng sẽ cảm thấy hối háºn.
Có ngưá»i có lúc giống như má»™t con lừa bị che mắt lôi Ä‘i, còn cuá»™c sống thì giống như ngá»n roi.
Khi ngá»n roi quất và o lưng, thì chỉ còn biết Ä‘i tá»›i trước, ngay chÃnh ngưá»i đó cÅ©ng không biết phải Ä‘i đến bao giá» má»›i dừng lại.
Diệp Khải Nguyên buông nhẹ một tiếng thở dà i, nói :
- Ngươi nếu không muốn quay vá», thì có thể khá»i cần quay vá».
Thôi Ngá»c Chân lại cúi đầu nói :
- Nhưng ta...
Diệp Khải Nguyên ngắt lá»i :
- Ta hiểu rõ ý cá»§a ngưá»i nhưng thế giá»›i nà y rất lá»›n, ngươi cứ từ từ sẽ phát hiện ra có rất nhiá»u chá»— có thể Ä‘i.
Thôi Ngá»c Chân cÅ©ng hiểu rõ ý cá»§a Diệp Khải Nguyên, ngẩng đầu lên nhìn Diệp Khải Nguyên, ánh mắt trà n đầy vẻ cảm kÃch.
Diệp Khải Nguyên nói tiếp :
- Ngươi cÅ©ng không cần giúp bá»n ta Ä‘i tìm Äinh cô nương, chỉ cần nói cho bá»n ta biết nà ng ở đâu là được rồi.
Thôi Ngá»c Chân do dá»±, cuối cùng đáp :
- Ở nÆ¡i sân phÃa sau đó.
Diệp Khải Nguyên đợi y thị nói tiếp.
- Cái sân đó rất lá»›n, tổng cá»™ng dưá»ng như có mưá»i ba mưá»i bốn gian phòng. Äinh cô nương bị nhốt trong má»™t gian phòng cuối cùng nhất, bên ngoà i báºc cá»a sổ có bà y ra cháºu lạp mai.
Diệp Khải Nguyên há»i :
- Có ngưá»i canh giứ Äinh Linh Lâm ở đó không?
- Chỉ có má»™t ngưá»i ở bên trong vá»›i nà ng, vì nà ng vẫn không thể cỠđộng được, nên Ngá»c Tiêu cÅ©ng không sợ nà ng trốn chạy.
- Ngá»c Tiêu ngá»§ ở đâu?
Thôi Ngá»c Chân đáp :
- Y ban đêm rất Ãt ngá»§.
Diệp Khải Nguyên lại há»i :
- Không ngủ thì là m gì?
Thôi Ngá»c Chân cắn chặt răng, không trả lá»i, nhưng vẻ mặt lá»™ ra vẻ bi phẫn u ám.
Y thị không cần nói thêm.
“Ngá»c Tiêu háo sắcâ€, y bây giỠđã phải bảy mươi tuổi, nhưng xem ra dung diện còn nhá» hÆ¡n tuổi tác thá»±c tế rất nhiá»u.
Y có rất nhiá»u nữ đệ tá» mỹ lệ và trẻ tuổi.
Äêm qua y là m gì, Diệp Khải Nguyên tất nhiên đã có thể Ä‘oán ra.
Trên mặt Quách Äịnh đã lá»™ ra vẻ phẫn ná»™, hốt nhiên nói :
- Bá»n ngươi có phải bị hắn ép buá»™c nên má»›i Ä‘i theo hắn không?
Thôi Ngá»c Chân lắc đầu :
- Bá»n chúng tôi Ä‘á»u là con cái cá»§a những gia đình bần khổ.
- Các ngươi Ä‘á»u là do bị y mua à ?
Thôi Ngá»c Chân cúi đầu cà ng thấp hÆ¡n, nước mắt đã chảy dà i trên hai gò má.
Quách Äịnh đột nhiên vá»— mạnh lên bà n, lạnh lùng nói :
- Cứ xem như không có chuyện cá»§a Äinh cô nương, ta cÅ©ng sẽ không tha cho hắn.
Diệp Khải Nguyên nói :
- Nhưng bây giá»...
Quách Äịnh gạt ngang :
- Ta biết, bây giá» bá»n ta trước hết tất nhiên phải cứu Äinh cô nương đã rồi hẵng hay.
Thôi Ngá»c Chân chợt nói :
- Hắn đêm qua tuy không ngá»§, nhưng đến khi trá»i sắp sáng, nhất định phải ngá»§ ba canh giá».
Lúc nà y cách lúc trá»i sáng Ãt nhất còn ná»a giá». Äêm mùa đông tương đối dà i.
Diệp Khải Nguyên nhìn lên bầu trá»i nói :
- Tốt, bá»n ta đợi!
Hà n Trinh Ä‘ang nằm trên giưá»ng đột nhiên trở ngưá»i, phát ra những tiếng má»›.
Diệp Khải Nguyên điểm huyệt đạo của y, lực dùng không lớn lắm.
Y phảng phất vẫn đang nói :
- Rượu... Ở đâu có rượu...
Sau khi lặp Ä‘i lặp lại mấy lần, Hà n Trinh đột nhiên nhảy nhổm lên ở trên giưá»ng, thét lá»›n :
- Kẻ há» Lữ, ta nháºn ra ngươi, ngươi tà n ác quá!
Vừa dứt lá»i, y lại ngã đổ xuống, mồ hôi lạnh vã ra đầy đầu.
Diệp Khải Nguyên xúc động nói :
- Kẻ hỠLữ.
Quách Äịnh ngẫm nghÄ© :
- Xem ra kẻ đả thương Hà n Trinh nhất định là hỠLữ.
Diệp Khải Nguyên trầm tư há»i :
- Ngươi có biết trong giang hồ có cao thủ nà o hỠLữ không?
Quách Äịnh đáp :
- Mấy năm gần đây dưá»ng như có má»™t kẻ.
Diệp Khải Nguyên liá»n há»i :
- Lữ Äịch?
Quách Äịnh gáºt đầu :
- Không sai! Bạch Y kiếm khách Lữ Äịch.
Diệp Khải Nguyên lại há»i :
- Ngươi đã thấy y xuất thủ chứ?
Quách Äịnh lắc đầu nói :
- Ta chỉ biết y là đưá»ng Ä‘iệt cá»§a Ngân KÃch Ôn Hầu Lữ Phụng Tiên, luyện Võ Äang kiếm pháp. Võ Äang là ná»™i gia chÃnh tông, tuyệt sẽ không...
Diệp Khải Nguyên ngắt lá»i, há»i :
- Ngươi nói y là điệt tỠcủa ai?
Quách Äịnh đáp :
- Lữ Phụng Tiên, Ngân KÃch Ôn Hầu, năm xưa trong Binh Khà phổ liệt danh đệ ngÅ©.
Ãnh mắt Diệp Khải Nguyên lóe sáng, nói :
- Lữ Phụng Tiên, ta là m sao quên kẻ nà y được!
Quách Äịnh há»i :
- Ngươi cho rằng là hắn sao?
Diệp Khải Nguyên nói :
- Ngân KÃch Ôn Hầu trong Binh Khà phổ liệt danh đệ ngÅ©, vá»›i ngưá»i khác đó là chuyện rất đáng vinh dá»±. Nhưng ở hắn xem ra lại là má»™t chuyện sỉ nhục.
Quách Äịnh hiểu rõ tâm trạng nà y :
- Có rất nhiá»u kẻ không thể chịu được khi ở dưới kẻ khác.
Diệp Khải Nguyên nói :
- Nhưng y cÅ©ng biết Bách Hiểu Sinh tuyệt đối không bao giá» sai, vì váºy y đã há»§y ngân kÃch cá»§a mình, luyện thà nh má»™t loại võ công đáng sợ khác.
Quách Äịnh vá»™i há»i :
- Võ công gì?
- Tay của hắn!
Ãnh mắt Quách Äịnh lóe sáng lên.
Diệp Khải Nguyên lại nói :
- Nghe nói hắn đã luyện đôi tay trở thà nh sắt, cứng như gang thép.
Quách Äịnh há»i :
- Ngươi nghe ai nói?
Diệp Khải Nguyên đáp :
- Má»™t ngưá»i đã từng táºn mắt nhìn thấy đôi tay cá»§a hắn, má»™t ngưá»i không bao giá» nhìn lầm.
- Thiên Äịa Nhất Äao?
Diệp Khải Nguyên gáºt đầu :
- Trên thế gian nà y nếu có má»™t ngưá»i có thể dùng tay không đấm Hà n Trinh đến ná»—i trở thà nh bá»™ dạng như thế, ngưá»i nà y nhất định là Lữ Phụng Tiên.
- Nhưng hắn nhiá»u năm trước đây đã thất tung?
Diệp Khải Nguyên cưá»i nhạt nói :
- Ngay ngưá»i chết cÅ©ng có thể sống lại, huống hồ là kẻ thất tung.
Quách Äịnh há»i :
- Ngươi cho rằng hắn cũng đến đây sao?
- Ngươi đã nói bây giá» tuy không phải tháng chÃn, nhưng đúng là lúc săn bắt hồ ly.
Ãnh mắt cá»§a Quách Äịnh lóe sáng lên, nói :
- Không nghi ngỠgì, Lữ Phụng Tiên cũng là một con chim ưng.
Diệp Khải Nguyên nói :
- Có lẽ hắn là một con chim ưng đáng sợ nhất trong bầy chim ưng.
Quách Äịnh há»i :
- Hắn nếu tháºt đã đến, ngươi muốn tìm hắn chứ?
Diệp Khải Nguyên đưa mắt nhìn Hà n Trinh Ä‘ang nằm trên giưá»ng, miệng Ä‘ang ngáºm chặt lại.
Diệp Khải Nguyên không cần phải mở miệng.
Ãnh mắt Quách Äịnh như lóe sáng hÆ¡n, lại phảng phất như Ä‘ang chăm chú nhìn và o má»™t nÆ¡i tháºt xa xôi, lẩm bẩm nói :
- Nếu có thể cùng kẻ năm xưa được liệt danh đệ ngÅ© trong Binh Khà phổ quyết đấu má»™t tráºn, cÅ©ng là má»™t đại há»· sá»± trong má»™t Ä‘á»i ngưá»i.
Diệp Khải Nguyên nói :
- Nhưng đây không phải là chuyện của ngươi.
Quách Äịnh cưá»i cưá»i :
- Không phải à ?
Diệp Khải Nguyên nghiêm mặt :
- Tuyệt không phải!
Quách Äịnh báºt cưá»i nói :
- Không cần phải sợ ta già nh công việc của ngươi, Hà n Trinh là bằng hữu của ngươi, không phải của ta.
Diệp Khải Nguyên cuối cùng cÅ©ng báºt cưá»i :
- Câu nói nà y hy vá»ng ngươi đừng bao giá» quên.
Vẻ mặt Quách Äịnh trở nên rất là nghiêm nghị, nói :
- Ngươi cũng đừng bao giỠquên một chuyện.
- Chuyện gì?
- Ngân KÃch Ôn Hầu liệt danh đệ ngÅ©, nhưng đôi tay cá»§a hắn còn đáng sợ hÆ¡n cả ngân kÃch cá»§a hắn.
Quách Äịnh chăm chú nhìn Diệp Khải Nguyên, cháºm rãi nói tiếp :
- Ta không muốn nhìn thấy ngươi bị ngưá»i khác đả thương giống như Hà n Trinh.
Diệp Khải Nguyên đột nhiên quay ngưá»i, đẩy cánh cá»a sổ mở ra.
Bên ngoà i gió lạnh như dao, nhưng trong lòng Diệp Khải Nguyên lại nóng bừng, giống như vừa má»›i uống má»™t ly rượu cồn đầy váºy.
Thung lũng trống vắng nơi xa kia vốn là một mà n đen sẫm, lúc nà y đã từ từ trở thà nh mà u trắng xám.
Sau đó, một tiếng gà gáy vang lên.
Äó là má»™t gian phòng cuối cùng, bên ngoà i báºc cá»a sổ bà y ba cháºu lạp mai.
|

20-09-2008, 10:44 PM
|
 |
Nháºp Môn Tu Luyện
|
|
Tham gia: Feb 2008
Bà i gởi: 67
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 1 Time in 1 Post
|
|
Cá»u Nguyệt Ưng Phi
Tác giả : Cổ Long
Thể lá»ai: Kiếm hiệp
Hồi 13 - Giây phút huyá»n ảo
Sân phÃa sau quả nhiên rất to, phương Äông tuy đã hiện xuất ánh bình minh, nhưng cá»a sổ vẫn còn sáng đèn.
Trong phòng có ngưá»i cưá»i lá»›n :
- Bần đạo lần nà y trùng nháºp hồng trần, chÃnh là muốn nhìn xem giang hồ ngà y hôm nay, tóm lại là thiên hạ thuá»™c vá» nhà nà o đây?
Äây là giá»ng nói cá»§a Ngá»c Tiêu.
Trong phòng lại còn có má»™t ngưá»i khác :
- Vãn bối đương nhiên không dám cùng đạo trưởng tranh chấp hÆ¡n thua, chỉ tiếc là trong giang hồ lại vẫn còn có và i kẻ vô tri tiểu bối không biết thiên cao địa háºu.
Äây không phải là giá»ng nói cá»§a Ngá»c Tiêu, nghe rất là quen thuá»™c.
Y Dạ Khốc.
Y quả tháºt là má»™t kẻ tiểu nhân gian ngoan đầu cÆ¡ thá»§ xảo.
Xem ra y đã đầu quân vá»›i Ngá»c Tiêu.
Trong lòng Diệp Khải Nguyên trở nên nặng ná».
Ngá»c Tiêu đạo nhân không những không ngá»§, mà còn có thêm má»™t bang thá»§ nữa.
Chỉ nghe Ngá»c Tiêu há»i :
- Ngươi có biết bá»n tiểu bối vô tri đó là những ai không?
- Tung Dương Quách Äịnh, Võ Äang Lữ Äịch, Chùy Tá» Hà n Trinh, Phi Hồ Dương Thiên, Nam Hải Trân Châu, Thanh Thà nh Mặc thị... Theo vãn bối biết thì Ãt nhất bá»n ngưá»i nà y đã đến Trưá»ng An rồi.
Y rõ rà ng là vẫn còn chưa quên mối thù háºn binh khà bị há»§y, tên tuổi mà y nhắc đến đầu tiên là Quách Äịnh.
Y tháºt sá»± mong muốn nhìn thấy Ngá»c Tiêu giết Quách Äịnh.
Ngá»c Tiêu lại há»i :
- Còn những kẻ nà o khác đến không?
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên có!
- Ãt nhất còn có Diệp Khải Nguyên.
Y Dạ Khốc cưá»i nhạt :
- Diệp Khải Nguyên không đáng sợ!
- á»’!
Ngá»c Tiêu tá» ra rất kinh ngạc, võ công cá»§a Diệp Khải Nguyên, y đã lÄ©nh giáo qua.
- Tại vì hắn đã ngang vá»›i ngưá»i đã chết rồi.
- Thế à !
- Lúc nà y trong thà nh Trưá»ng An, ngưá»i muốn giết hắn không Ãt, hắn rõ là nhất định phải chết.
Ngá»c Tiêu cưá»i lá»›n :
- Ngá»c Dung, còn chưa rót rượu cho Y tiên sinh hay sao?
Xem ra bá»n hỠđã muốn nâng rượu suốt đêm, không có vẻ gì là muốn Ä‘i ngá»§ cả.
Nhưng Diệp Khải Nguyên lúc nà y chỉ còn lại hai giá», lúc nà y nếu không xuất thá»§, cÆ¡ há»™i sau nà y cà ng hiếm.
Quách Äịnh ép sát bên tai Diệp Khải Nguyên, nói nhá» :
- Ta ở đây chế ngá»± bá»n chúng, ngươi Ä‘i cứu ngưá»i Ä‘i.
Diệp Khải Nguyên cương quyết lắc đầu :
- Không được!
- Tại sao không được?
Diệp Khải Nguyên lạnh lùng nói :
- Ta không muốn đi gom thi thể của ngươi!
Giá»ng nói tuy lạnh lùng, nhưng ngầm chứa má»™t tình cảm nồng ấm còn hÆ¡n cả rượu cồn.
Quách Äịnh cởi vạt áo ra, cÅ©ng lạnh lùng nói :
- Ngươi lẽ nà o muốn Ä‘i thu gom thi thể cá»§a Äinh Linh Lâm hay sao?
Diệp Khải Nguyên nói :
- Ta có cách, nhất định có cách.
Kỳ tháºt Diệp Khải Nguyên chẳng có cách nà o cả, tâm trạng đã hoà n toà n bấn loạn. Vì sá»± an toà n cá»§a Äinh Linh Lâm, Diệp Khải Nguyên không thể mạo hiểm má»™t chút nà o cả.
Quách Äịnh biết nên đã sẵn sà ng xông và o, y không phải là má»™t con ngưá»i lãnh đạm.
Quách Äịnh cho rằng chỉ cần mình xông và o, Diệp Khải Nguyên sẽ buá»™c phải Ä‘i ra phÃa sau cứu ngưá»i.
Nhưng y đã lầm.
Y nếu xông và o, Diệp Khải Nguyên tuyệt sẽ không buông rá»i y, bá»n há» tuy có thể đối phó vá»›i Y Dạ Khốc và Ngá»c Tiêu, nhưng Äinh Linh Lâm vẫn còn ở trong tay cá»§a Ngá»c Tiêu.
Ngá»c Tiêu nếu dùng Äinh Linh Lâm để uy hiếp Diệp Khải Nguyên, thì Diệp Khải Nguyên khó mà thoát chết.
Thân hình cá»§a Diệp Khải Nguyên đã nhá»m dáºy.
Äá»™t nhiên trong cá»a sổ vang lên má»™t tiếng kêu kinh ngạc, đó là tiếng cá»§a Y Dạ Khốc :
- Ngươi... ngươi là m gì váºy?
Giá»ng nói cá»§a Ngá»c Tiêu lạnh như băng :
- Ta muốn giết ngươi!
- Vãn bối có hảo ý đến đây, sao đạo trưởng lại giết vãn bối?
Ngá»c Tiêu cưá»i nhạt nói :
- Ngươi xem ta là loại ngưá»i như thế nà o? Muốn lợi dụng ta, ngươi má»›i là loà i chuá»™t vô tri, ta không giết ngươi thì còn giết ai chứ?
Trong phòng liá»n vang lên tiếng bà n ghế gãy đổ, tiếng ly đĩa ném vỡ.
Thân hình cá»§a Quách Äịnh tuy đã báºt lên, nhưng liá»n đổi hướng, ép sát ngưá»i và o tưá»ng lẩn Ä‘i.
Diệp Khải Nguyên cÅ©ng không cháºm bước.
Bá»n há» Ä‘á»u đã thấy ra, bây giá» chÃnh là cÆ¡ há»™i tốt để cứu ngưá»i, Y Dạ Khốc Ãt ra cÅ©ng có thể cầm cá»± được vá»›i Ngá»c Tiêu hai ba mươi chiêu.
Thá»i gian tuy không dà i, nhưng chỉ cần bá»n há» hà nh động tháºt nhanh, thì cÅ©ng kịp.
Vì váºy bá»n há» không chần chừ cháºm trá»… má»™t giây phút nà o.
May mà trên bệ cá»a sổ có bà y lạp mai, là má»™t dấu hiệu rất rõ rà ng, bá»n há» không cần phải tìm kiếm lâu.
Trong cá»a sổ Ä‘ang sáng đèn.
Bên trong có hai bóng ngưá»i, má»™t nữ đạo nhân chải tóc bá»›i, còn ngưá»i kia chÃnh là Äinh Linh Lâm.
Nhìn tư thái cá»§a bá»n há», giống như Ä‘ang ngồi đói mặt nhau đánh cá».
Quách Äịnh Ä‘áºp vỡ cá»a sổ, xông và o, y vô luáºn là m chuyện gì cÅ©ng Ä‘á»u rất dứt khoát.
Tâm trạng cá»§a Diệp Khải Nguyên trở nên nặng ná», chà ng biết bóng ngưá»i trong đó tuyệt không phải là Äinh Linh Lâm.
Äinh Linh Lâm tuyệt không phải Ä‘ang đánh cá», đại ca Äinh Linh Hạc cá»§a nà ng tuy là cao thá»§ trong món nà y, nhưng nà ng thì má»™t con chốt cÅ©ng không biết Ä‘i.
Diệp Khải Nguyên thấy hai ngưá»i Ä‘ang ngồi Ä‘ang ngồi ở đó, dùng má»™t và i viên đá trắng Ä‘en Ä‘ang bà y Ä‘i xếp lại trên má»™t cái bà n gá»—, đây là má»™t chuyện rất lạ.
Äây lẽ nà o là má»™t cái bẫy?
Nhưng Quách Äịnh đã xông và o rồi, Diệp Khải Nguyên cÅ©ng đà nh phải lao theo.
Vừa lá»t và o phòng, Quách Äịnh cÅ©ng láºp tức phát hiện ra Äinh Linh Lâm không có ở trong phòng.
Thiếu nữ ngồi đối diện vá»›i nữ đạo nhân đó, tuy mặc y phục cá»§a Äinh Linh Lâm, cách chải tóc cÅ©ng giống như Äinh Linh Lâm, nhưng không phải là Äinh Linh Lâm.
Nếu là ngưá»i khác, chắc sẽ ngạc nhiên ngẩn ngưá»i ra.
Nhưng Quách Äịnh tác sá»± lại có phương thức độc đáo cá»§a mình. Y liá»n trở tay, kiếm đã xuất ra khá»i bao, chuôi kiếm đánh và o yết hầu cá»§a nữ đạo nhân.
Y thị không kịp kêu lên một tiếng nà o, ngã gục xuống.
Thiếu nữ kia cÅ©ng không kêu lên được, vì lưỡi kiếm cá»§a Quách Äịnh đã ép sát yết hầu :
- Äinh cô nương ở đâu?
Thiếu nữ nà y tuy sợ xanh tái cả mặt, nhưng vẫn bộc lộ một vẻ thà chết chớ không nói.
Quách Äịnh cÅ©ng không há»i thêm. tay trái đã vung ra, chụp lấy vạt áo cá»§a y thị.
Một nắm tay toà n bộ năm sáu lớp y phục trong xé nát toạt là m hai, lộ ra thân thể trắng như tuyết.
Sắc mặt của thiếu nữ trở nên xanh lét vì sợ hãi.
Quách Äịnh nói :
- Ta sẽ xé nát ngươi là m hai mảnh.
Thiếu nữ sợ đến ná»—i nói không ra lá»i nữa, chỉ đưa tay chỉ và o tá»§ quần áo trong góc phòng.
Tủ quần áo rất lớn.
Diệp Khải Nguyên lao tá»›i, kéo báºt mở ra. Bên trong quả nhiên có má»™t ngưá»i, má»™t nữ nhân mặc đạo trang, tá»±a như đã bị ngưá»i ta Ä‘iểm Thụy huyệt chÃnh là Äinh Linh Lâm.
Quách Äịnh há»i :
- Có hay không?
Diệp Khải Nguyên đáp :
- Có!
Hai câu nói chỉ vá»n vẹn có bốn chữ, Diệp Khải Nguyên đã ôm lấy Äinh Linh Lâm, lẩn ra ngoà i cá»a sổ.
Quách Äịnh nhẹ nhà ng vá»— vá»— và o cái bụng nhỠđã hÆ¡i lá»™i lên cá»§a thiếu nữ nà y, mỉm cưá»i nói :
- Ngươi sắp phát phì rồi, vỠsau nhớ nhất thiết không được “ăn thịt†nữa đấy.
Äèn đã được thổi tắt, ánh bình minh nhuốm mà u giấy che cá»a sổ.
Thôi Ngá»c Chân Ä‘ang dùng má»™t chiếc khăn tay lau mồ hôi lạnh cho Hà n Trinh, nà ng quả tháºt không bá» Ä‘i.
Nhìn thấy Diệp Khải Nguyên ôm Äinh Linh Lâm quay lại, nà ng lại mỉm cưá»i.
Ở trên giưá»ng Hà n Trinh Ä‘ang nằm, Diệp Khải Nguyên đà nh phải mang Äinh Linh Lâm đặt ở ghế.
Diệp Khải Nguyên sau cùng buông một tiếng thở dà i.
Thôi Ngá»c Chân há»i :
- Äằng sau có ngưá»i Ä‘uổi theo không?
Diệp Khải Nguyên lắc đầu, mỉm cưá»i nói :
- Cứ xem như Ngá»c Tiêu phát hiện ra Äinh Linh Lâm đã được cứu Ä‘i, cÅ©ng tuyệt sẽ không nghÄ© rằng bá»n ta lại ở đây.
Quách Äịnh cÅ©ng đã quay lại, lạnh lùng cất tiếng :
- Lúc nà y chúng ta mong rằng y sẽ đuổi đến đây. Còn như y không đến, ta cũng sẽ đi tìm y.
Diệp Khải Nguyên cưá»i nói :
- Nếu không phải là ngươi, bá»n ta tháºt không biết phải là m thế nà o má»›i có thể khiến cho nữ đạo nhân đó nói tháºt ra.
Quách Äịnh nói :
- Muốn nữ nhân nói tháºt không khó.
Diệp Khải Nguyên thốt lên :
- Thế sao?
- Y phục cá»§a má»™t nữ nhân nếu đột nhiên bị xé toạc ra, rất Ãt khi còn dám nói dối nữa.
Diệp Khải Nguyên là m bộ thở dà i nói :
- Không ngỠngươi đối phó với nữ nhân rất là có kinh nghiệm.
Quách Äịnh cưá»i cưá»i, rồi quay mắt nhìn Äinh Linh Lâm, đột nhiên kêu lên :
- Äinh cô nương không phải bị Ä‘iểm á huyệt hay sao?
Diệp Khải Nguyên “a†má»™t tiếng, Quách Äịnh tiếp :
- Lúc nà y Äinh cô nương không cần phải á khẩu nữa.
Diệp Khải Nguyên mỉm cưá»i, vá»— và o huyệt đạo cá»§a Äinh Linh Lâm, nhìn thấy đôi mắt mỹ lệ cá»§a Äinh Linh Lâm Ä‘ang mở lá»›n nhìn mình, Diệp Khải Nguyên tháºt sá»± cảm thấy sung sướng vô cùng.
Äinh Linh Lâm tá»±a như vẫn còn chưa tỉnh hẳn, mà mắt mông lung, nhìn và o đôi mắt cá»§a Diệp Khải Nguyên, do dá»± thốt :
- Diệp Khải Nguyên!
Diệp Khải Nguyên cưá»i há»i :
- Nà ng lẽ nà o không nháºn ra ta sao?
Äinh Linh Lâm nói :
- Ta không nháºn ra ngươi.
Nà ng đột nhiên duỗi tay ra, trong tay nà ng lại có một cây đao, một đao đâm xuyên ngực Diệp Khải Nguyên.
Máu tươi phun như tên bắn, phun thẳng lên mặt Äinh Linh Lâm, khuôn mặt trắng xanh cá»§a nà ng láºp tức bị máu tươi nhuá»™m Ä‘á».
Vẻ mặt cá»§a Diệp Khải Nguyên như cứng đỠlại, kinh ngạc nhìn Äinh Linh Lâm.
Ai cÅ©ng kinh ngạc nhìn nà ng, vô luáºn là ai có nằm mÆ¡ cÅ©ng không thể ngỠđược nà ng lại nhắm đến Diệp Khải Nguyên hạ độc thá»§ như váºy.
Äinh Linh Lâm lại cưá»i lá»›n, cưá»i Ä‘iên loạn, rồi đột nhiên nhảy báºt lên, chuồn thẳng ra bên ngoà i.
Diệp Khải Nguyên má»™t tay bịt vết thương trên ngá»±c, muốn Ä‘uổi theo, thì liá»n ngã gục ngay xuống, run run kêu lên :
- Äuổi... Ä‘uổi theo mau!
Không đợi Diệp Khải Nguyên nói hết, Quách Äịnh đã Ä‘uổi theo.
Diệp Khải Nguyên muốn bước tá»›i xem bá»n há» rượt nhau theo hướng nà o, nhưng đôi chân đã má»m nhÅ©n Ä‘i, trước mắt đột nhiên tối sầm lại.
Má»™t mà u Ä‘en tuyệt vá»ng.
Äiá»u mà Diệp Khải Nguyên nhìn thấy sau cùng đó là đôi mắt trà n đầy lo lắng cá»§a Thôi Ngá»c Chân.
Äiá»u mà Diệp Khải Nguyên nghe thấy sau cùng đó là âm thanh cá»§a chÃnh cái đầu mình va trên bà n.
* * * * *
Hừng đông...
Bầu trá»i vẫn còn tối má» má», má»i ngưá»i vẫn còn Ä‘ang say giấc.
Äinh Linh Lâm giống như má»™t con linh dương, nhảy tung tăng trên các nóc nhà liên tiếp nhau, thỉnh thoảng lại phát ra những tiếng cưá»i Ä‘iên loạn.
- Ta đã giết Diệp Khải Nguyên, ta đã giết Diệp Khải Nguyên...
Nà ng tựa như cảm thấy đây là một chuyện rất đáng để vui sướng.
- Y thị điên rồi!
Quách Äịnh đã thi triển khinh công cá»§a mình đến cá»±c hạn, váºy mà vẫn phải Ä‘uổi rất xa, má»›i Ä‘uổi kịp được Äinh Linh Lâm.
- Äinh cô nương, hãy mau theo ta quay vá».
Äinh Linh Lâm trừng mắt nhìn Quách Äịnh, cÆ¡ hồ đã hoà n toà n không nháºn ra y nữa, đột nhiên má»™t Ä‘ao đâm tá»›i Quách Äịnh.
Trên Ä‘ao vẫn còn dÃh máu, máu cá»§a Diệp Khải Nguyên.
Quách Äịnh cắn răng, quay ngưá»i trở tay, Ä‘oạt lấy Ä‘ao cá»§a nà ng.
Quách Äịnh còn chưa chụp hẳn Ä‘ao, thì tay kia đã nhanh như Ä‘iện chá»›p khấu và o sau cổ cá»§a Äinh Linh Lâm.
Äinh Linh Lâm đột nhiên trợn tròn mắt, ngã váºt xuống.
Bốn bá» không có bóng ngưá»i, hÆ¡i sương trên nóc nhà trắng như bạc.
Quách Äịnh bồng lấy Äinh Linh Lâm, vá»™i và ng quay trở vá» xem thương thế cá»§a Diệp Khải Nguyên.
Nhưng gian phòng nà y đã không còn ngưá»i nữa, không còn ngưá»i sống nữa.
Hà n Trinh vẫn trầm thụy hôn mê, đã bị má»™t trưá»ng kiếm đóng dÃnh chết trên giưá»ng.
Vết máu trên đất đã đông cứng lại, đó là máu của Diệp Khải Nguyên.
Trên góc bà n cũng có vết máu, đó cũng là máu của Diệp Khải Nguyên.
Nhưng thân thể cá»§a Diệp Khải Nguyên thì lại chẳng thấy đâu, Thôi Ngá»c Chân cÅ©ng chẳng thấy.
Trưá»ng kiếm cá»§a ai? Äá»™c thá»§ cá»§a ai? Tại sao lại hạ độc thá»§ má»™t ngưá»i ná»a sống ná»a chết như váºy?
Diệp Khải Nguyên Ä‘i đâu rồi? Lẽ nà o đã bị Thôi Ngá»c Chân bắt mang vá» cho Ngá»c Tiêu?
Vô luáºn như thế nà o, Diệp Khải Nguyên tháºt sá»± đã hung nhiá»u kiết Ãt.
* * * * *
Gian phòng rất nhá», nhưng sắp xếp rất là gá»n gà ng sạch sẽ.
Trong góc phòng có một cái tủ gỗ nhỠđã bị khóa, trên bà n trang điểm bên cạnh có đặt một cái rương đồng.
Gió lạnh thổi Ä‘áºp và o giấy che cá»a sổ gây nên những tiếng phần pháºt, trong cá»a và o có treo má»™t tấm mà n, từ bên ngoà i cá»a thoang thoảng má»™t mùi hương bay và o.
Diệp Khải Nguyên không chết.
Diệp Khải Nguyên đã tỉnh lại, khi chà ng tỉnh lại, thì phát hiện mình đang ở một nơi như thế nà y.
Sau đó chà ng má»›i phát hiện mình Ä‘ang nằm lõa thể ở trên giưá»ng, Ä‘ang dắp ba tấm chăn bông rất dà y.
Vết thương ở trên ngực đã được băng bó lại bằng vải trắng, băng bó rất kỹ lưỡng, Ai băng bó cho chà ng? Tóm lại nơi đây là đâu?
Chà ng muốn ngồi dáºy, nhưng trên ngá»±c mÆ¡ hồ như vẫn còn cái cảm giác cắm thanh Ä‘ao váºy. Chỉ cần nhúc nhÃch, thì toà n thân Ä‘au đớn như xé ruá»™t gan.
Chà ng muốn kêu thét lên, thì ngay lúc đó tấm mà n cá»a liá»n được vén lên, má»™t ngưá»i bưng má»™t bát thuốc từ từ Ä‘i lại.
Thôi Ngá»c Chân.
Y thị đã cởi bỠđạo bà o, trên ngưá»i là má»™t bá»™ áo váy mà u xanh, mà y ngà i phá»›t nhẹ, không trang Ä‘iểm son phấn, ánh mắt mang má»™t vẻ ưu tư sâu thẳm.
Nhìn thấy Diệp Khải Nguyên đã tỉnh, đôi lông mà y cá»§a Thôi Ngá»c Chân cÅ©ng giãn ra.
- Ta là m sao lại đến đây?
Diệp Khải Nguyên há»i câu nà y, liá»n cảm thấy ngay đây là má»™t câu há»i thừa, vì đương nhiên đây là do Thôi Ngá»c Chân cứu chà ng đến.
Thôi Ngá»c Chân đã bước đến mang bát thuốc đặt nhẹ nhà ng lên chiếc ghế nhỠở bên cạnh giưá»ng.
Má»—i động tác cá»§a y thị xem ra Ä‘á»u rất nhẹ nhà ng, đã hoà n toà n không còn là nữ đạo nhân uốn ngưá»i theo tiếng tiêu nữa.
Diệp Khải Nguyên nhìn y thị, đột nhiên có một cảm giác an toà n trà n đầy cơ thể, tâm trạng cũng ổn định lại.
Nhưng Diệp Khải Nguyên nhịn không được, vẫn há»i :
- Äây là nÆ¡i nà o?
Thôi Ngá»c Chân cúi đầu xuống, thổi nguá»™i bát thuốc, má»™t hồi lâu má»›i trả lá»i :
- Äây là nhà cá»§a ngưá»i khác.
- Nhà của ai?
- Má»™t ngưá»i buôn bán lá trà .
Diệp Khải Nguyên há»i :
- Ngươi quen à ?
Thôi Ngá»c Chân không trả lá»i, nhẹ nhà ng nói :
- Vết thương cá»§a ngươi rất nặng, chỉ sợ bá»n Ngá»c Tiêu tìm đến, nên đà nh phải mau chóng mang ngươi Ä‘i.
Y thị là một nữ nhân rất tinh tế, rất là chu đáo.
Nếu Diệp Khải Nguyên còn lưu lại ở đó, có lẽ cÅ©ng đã sá»›m bị má»™t trưá»ng kiếm đóng chết ở trên giưá»ng rồi.
Thôi Ngá»c Chân lại nói :
- Nhưng ta lần đầu đến thà nh Trưá»ng An, không quen biết má»™t ai cả. Lúc đó trá»i vừa sáng, ta tháºt không biết phải mang ngươi Ä‘i đâu.
Diệp Khải Nguyên há»i :
- Vì váºy mà ngươi má»›i xông đại và o trong ngôi nhà nà y cá»§a ngưá»i ta?
Thôi Ngá»c Chân gáºt đầu nói :
- Äây là má»™t tiểu há»™ bình thưá»ng, tuyệt đối sẽ không có ai nghÄ© rằng ngươi sẽ ở đây.
Diệp Khải Nguyên lại há»i :
- Chủ nhân ở đây tất nhiên ngươi cũng không quen biết.
Thôi Ngá»c Chân thừa nháºn :
- Ta không nháºn ra.
Y thị đã nói trong thà nh Trưá»ng An y thị không quen biết má»™t ngưá»i nà o cả.
Diệp Khải Nguyên há»i :
- Bây giá» bá»n hỠở đâu?
Thôi Ngá»c Chân chần chừ, lại qua má»™t hồi lâu, má»›i nhá» nhẹ đáp :
- Äã bị ta giết rồi.
Y thị cúi đầu xuống, không dám nhìn Diệp Khải Nguyên. Y thị sợ Diệp Khải Nguyên sẽ chá»i mắng mình.
Nhưng Diệp Khải Nguyên không nói má»™t lá»i nà o cả. Chà ng không phải là kẻ quân tỠđạo mạo. Chà ng biết nếu không có Thôi Ngá»c Chân, lúc nà y chà ng đã không biết chết dưới tay ai rồi.
Trong thà nh Trưá»ng An, kẻ muốn giết Diệp Khải Nguyên không Ãt.
Má»™t nữ nhân ná»a Ä‘á»i không quen biết, bất chấp nguy hiểm tÃnh mạng cứu Diệp Khải Nguyên, lại toà n tâm toà n ý chăm sóc chà ng, vì sá»± an toà n cá»§a chà ng, mà sẵn sà ng giết ngưá»i.
Nên Diệp Khải Nguyên là m sao nỡ trách mắng Thôi Ngá»c Chân, là m sao có thể thốt ra lá»i chá»i mắng.
Thôi Ngá»c Chân đột nhiên lại nói :
- Nhưng ta vốn không muốn giết bá»n há».
Diệp Khải Nguyên chỠđợi y thị nói tiếp.
Thôi Ngá»c Chân nói :
- Khi ta xông và o, có hai ngưá»i Ä‘ang ngá»§ ở trên giưá»ng, ta vốn cho rằng bá»n há» là phu phụ.
Diệp Khải Nguyên cuối cùng nhịn không được, há»i :
- Lẽ nà o bá»n há» không phải?
Thôi Ngá»c Chân lắc đầu nói :
- Nữ nhân đó đã ba mươi tuổi hÆ¡n, nam nhân cao nhất chỉ mưá»i bảy mưá»i tám tuổi. Ta ép há»i bá»n há» má»™t hồi, đứa trẻ con đó liá»n nói tháºt ra hết. Nguyên là ngưá»i chồng đã Ä‘i vùng xa mua trà , ngưá»i vợ liá»n dụ dá»— kẻ há»c đồ trong nhà bá»n há».
Sắc mặt Thôi Ngá»c Chân đã đỠá»ng lên, nói tiếp :
- Hai kẻ nà y má»™t kẻ bá»™i phản trượng phu cá»§a mình, má»™t kẻ bá»™i phản sư phó cá»§a mình. Vì váºy ta má»›i giết bá»n há». Ta... ta chỉ mong rằng ngươi đừng cho ta là loại nữ nhân ác độc nham hiểm.
Diệp Khải Nguyên nhìn y thị, trong lòng chợt dâng lên má»™t cảm giác mênh mang không thể diá»…n tả ra thà nh lá»i.
Thôi Ngá»c Chân đã là m những chuyện nà y vì chà ng, vì chà ng mà bất chấp nguy hiểm to lá»›n như váºy. Nhưng y thị lại không cần chà ng cảm kÃch, cà ng không cần chà ng báo đáp.
Y thị duy nhất chỉ mong muốn má»™t Ä‘iá»u, đó là Diệp Khải Nguyên đừng khinh thưá»ng y thị.
Diệp Khải Nguyên nhịn không được thở dà i, ôn tồn nói :
- Ta cÅ©ng hy vá»ng nà ng hiểu rõ má»™t chuyện.
- Chuyện gì?
Diệp Khải Nguyên nói :
- Nếu có kẻ cho rằng nà ng là m như váºy là sai trái, cho rằng nà ng là má»™t nữ nhân ác độc nham hiểm, thì kẻ đó nhất định là ngụy quân tá», là kẻ khốn khiếp!
Rồi Diệp Khải Nguyên mỉm cưá»i nói tiếp :
- Ta chỉ mong nà ng tin rằng, ta tuyệt không phải là hạng ngưá»i khốn khiếp như váºy.
Thôi Ngá»c Chân cưá»i cưá»i. Khi nà ng cưá»i, thì phảng phất như gió đông lạnh lẽo đột nhiên lịm tắt, gió xuân ấm áp đột nhiên thổi tá»›i.
- Thuốc có thể uống được rồi, ngươi uống chứ?
Nà ng đỡ Diệp Khải Nguyên dáºy, giống như mẫu thân dá»— dà nh hà i tá». Cầm bát thuốc bón từng ngụm, từng ngụm cho Diệp Khải Nguyên uống :
- Äây là phối dược cá»§a chÃnh ta, ta không dám Ä‘i tìm thầy thuốc. Ta sợ kẻ khác sẽ lần ra được tông tÃch cá»§a ngươi từ miệng thầy thuốc đó.
Thôi Ngá»c Chân quả tháºt là má»™t nữ nhân rất tinh tế, má»—i má»™t Ä‘iểm Ä‘á»u suy nghÄ© rất là chu đáo.
Diệp Khải Nguyên nhìn Thôi Ngá»c Chân, trong long trà n đầy má»™t cảm giác ấm áp và cảm kÃch, mỉm cưá»i nói :
- Ta gặp nà ng tháºt là má»™t váºn may, dưá»ng như vô luáºn chuyện gì nà ng cÅ©ng có thể trù liệu được cả.
Thôi Ngá»c Chân do dá»± má»™t lúc, rồi chợt nói :
- Nhưng ta lại vẫn không ngỠnổi tại sao y thị lại hạ thủ ngươi.
Diệp Khải Nguyên cÅ©ng ngừng cưá»i, vẻ mặt trở nên ảm đạm.
Thôi Ngá»c Chân nói :
- Ta biết ta vốn không nên nhắc đến chuyện nà y, nhưng ta tháºt sá»± không nghÄ© ra nổi. Ngươi bất chấp tất cả cứu y thị, tại sao y thị lại muốn hạ độc thá»§ như váºy vá»›i ngươi?
Diệp Khải Nguyên lại cưá»i nói :
- Ta nghĩ... nà ng nhất định có nguyên nhân.
Thôi Ngá»c Chân há»i :
- Nguyên nhân gì?
- Trong giang hồ có rất nhiá»u chuyện tà môn ngoại đạo, ta nói cho nà ng nghe, nà ng chưa hẳn đã biết.
- Ngươi lẽ nà o không trách y thị chút nà o sao?
Diệp Khải Nguyên lắc đầu nói :
- Nà ng là m như váºy nhất định là bị Nhiếp tâm thuáºt má»™t loại ta pháp là m cho mê muá»™i Ä‘i, đợi sau khi tỉnh dáºy, nà ng rõ rà ng thống khổ hÆ¡n cả ta, ta là m sao có thể trách móc nà ng được chứ?
Giá»ng nói cá»§a Diệp Khải Nguyên trà n đầy sá»± thông cảm sâu sắc.
Ngưá»i khác cÆ¡ hồ đã má»™t Ä‘ao dâm chết chà ng, thế mà chà ng vẫn còn quan tâm đến cái cảm giác sau khi ngưá»i đó tỉnh lại.
Cho đến ná»—i Ä‘au cá»§a chÃnh mình chà ng cÅ©ng không để ý đến.
Thôi Ngá»c Chân nhìn Diệp Khải Nguyên, từ trong đôi mắt mỹ lệ đột nhiên những giá»t lệ như những hạt châu hai hà ng tuôn xuống.
- Nà ng khóc à ?
- ...
- Tại sao nà ng lai đột nhiên trở nên thương tâm như váºy?
Thôi Ngá»c Chân từ từ lau hai hà ng lệ, miá»…n cưỡng nói :
- Ta không phải là thương tâm, chẳng qua ta chỉ thoáng nghÄ©, giả như có má»™t ngà y nà o đó, có thể có má»™t ngươi đối vá»›i ta như váºy, má»i sá»± Ä‘á»u nghÄ© đến ta, ta như thế...
Thôi Ngá»c Chân chưa nói hết câu, mắt đã đẫm lệ trở lại. Tại vì nà ng biết rằng mình mãi mãi cÅ©ng sẽ không bao giá» gặp được má»™t ngưá»i như váºy. Vì nà ng biết rằng ngưá»i nà y tuy bây giá» Ä‘ang nằm trong vòng tay mình, nhưng trái tim lại Ä‘ang nghÄ© tá»›i ngưá»i khác. HÆ¡n nữa sẽ mau chóng rá»i bá» nà ng mà đi.
Nà ng không phải ghen tị, cÅ©ng không phải Ä‘au khổ, chẳng qua chỉ là má»™t sá»± cảm thương tá»§i thân không nói ra được thà nh lá»i mà thôi.
Nà ng đã là một nữ nhân thà nh thục, kiếp nà y nà ng sẽ rất là tịch mịch.
Tịch mịch, một sự tịch mịch đáng sợ biết bao...
Những giá»t lệ lạnh băng, từng giá»t từng giá»t rÆ¡i trên mặt Diệp Khải Nguyên, nhưng trái tim Diệp Khải Nguyên lại nóng bừng, nóng rất buốt.
Diệp Khải Nguyên không phải là loại ngưá»i có tâm hồn sắt đá, không phải là má»™t miếng gá»—.
Nhưng chà ng là m thế nà o được.
Trong phòng đã dần dần tối đi, hoà ng hôn vô thanh vô thức nhẹ nhà ng đổ tới.
Hoà ng hôn thì rất đẹp, một cái đẹp đau lòng.
Thôi Ngá»c Chân lấy cÆ¡m nguá»™i nấu ban sáng, trá»™n vá»›i tương dầu ăn má»™t bát, nhưng lại hầm cho Diệp Khải Nguyên má»™t nồi cháo nóng.
Nà ng đỠmặt nói :
- Ta vốn muốn mua má»™t Ãt nhân sâm hầm vá»›i cháo, nhưng ta...
Nà ng không có tiá»n, Diệp Khải Nguyên cÅ©ng không có, chà ng đột nhiên chú ý đến cái trâm ngá»c bÃch mà nà ng vốn cắm ở trên đầu không còn thấy đâu nữa.
- Ta vốn muốn mở cái tá»§ ấy ra, xem bên trong có tiá»n hay không, nhưng ta không dám.
Nà ng tháºt sá»± là má»™t đứa trẻ nhá» bản tÃnh thiện lương, hÆ¡n nữa có má»™t nữ tÃnh tháºt sá»± ôn nhu.
Diệp Khải Nguyên cháºm rãi húp cháo, trong lòng chợt có má»™t cảm giác tháºt kỳ diệu. Giả như chà ng chẳng qua chỉ là má»™t kẻ buôn bán nhá», giả như bá»n há» là phu thê.
Giả như bá»n há» Ä‘á»u chưa trải qua những chuyện trước đó, bá»n há» có phải là sẽ sống hạnh phúc hÆ¡n hay không?
Nhưng lúc nà y... giả như bá»n há» bây giá» có thể vất bá» tất cả, giả như Thôi Ngá»c Chân cÅ©ng muốn mãi mãi sống vá»›i Diệp Khải Nguyên, giả như...
Diệp Khải Nguyên không nghĩ tiếp nữa, chà ng không thể nghĩ tiếp được nữa.
Cuá»™c sống an nhà n, đối vá»›i chà ng mãi mãi là má»™t sá»± dụ hoặc bất khả kháng cá»±, nhưng con ngưá»i chà ng lại cứ dưá»ng như sinh ra không phải là để được sống những ngà y như váºy. Trên thế gian nà y có mấy ngưá»i có thể tùy tâm sở dục, chá»n lấy phương thức sống cho chÃnh mình?
Mà n đêm dần dần tối. Bá»n há» Ä‘á»u không nói ra, nhưng mÆ¡ hồ Ä‘á»u toà n tâm toà n ý hưởng thụ cái giây phút thanh bình nà y. Vì bá»n há» Ä‘á»u biết rằng má»™t ngà y như thế nà y sẽ kết thúc rất mau.
Diệp Khải Nguyên không muốn suy nghÄ© chuyện gì nữa cả, chỉ cảm thấy mà mắt nặng dần. Chà ng đã mất máu rất nhiá»u, chà ng cảm thấy rất là mệt má»i, hÆ¡n nữa rất lạnh.
Trong mông lung mÆ¡ mà ng, chà ng cảm thấy như mình phảng phất Ä‘ang dần dần chìm và o má»™t cái hố băng. Chà ng lạnh buốt toà n thân run rẩy, môi tái tÃm. Nhưng Thôi Ngá»c Chân đã mang tất cả chăn bông có ở đây đắp cho chà ng rồi, bây giá» là m thế nà o?
Sắc mặt Diệp Khải Nguyên cà ng lúc cà ng đáng sợ, run rẩy giống như má»™t chiếc lá trong gió lạnh. Có cách nà o là m cho Diệp Khải Nguyên ấm áp đây? Chỉ cần có thể là m cho Diệp Khải Nguyên được ấm áp, vô luáºn muốn nà ng là m chuyện gì, nà ng Ä‘á»u cam tâm sẵn sà ng. Rồi đột nhiên mặt nà ng á»ng đỠlên, nà ng đã nghÄ© ra má»™t cách. Má»™t phương pháp sưởi ấm nguyên thá»§y nhất cá»§a loà i ngưá»i.
Diệp Khải Nguyên không còn run rẩy nữa, sắc mặt cÅ©ng đã dần dần tươi hồng lên. Sau đó chà ng má»›i phát hiện ra, có má»™t ngưá»i Ä‘ang lõa thể nằm ngá»§ ở bên cạnh chà ng. Thân thể cá»§a nà ng mượt mà , má»m mại, nóng ấm như má»™t ngá»n lá»a.
Phát hiện thấy ánh mắt Diệp Khải Nguyên Ä‘ang nhìn mình, sắc mặt nà ng liá»n phảng phất như cÅ©ng Ä‘ang nóng bừng lên, rồi nà ng liá»n co ngưá»i chui đầu và o trong chăn.
Tâm trạng cá»§a Diệp Khải Nguyên như thế nà o? Tuyệt không thể dùng hai chữ cảm kÃch đủ để hình dung, không má»™t từ ngữ nà o có thể dùng để hình dung ra được.
Chà ng cảm thấy thân thể của mình cũng đang run nhè nhẹ, nhưng đó tất nhiên không phải vì lạnh.
Bên ngoà i má»™t mà n tối Ä‘en, gió lạnh trong đêm Ä‘en gà o thét, nhưng bóng tối và sá»± lạnh lẽo đã cách bá»n há» rất xa. Bá»n hỠđã có má»™t thế giá»›i hoà n toà n thuá»™c vá» bá»n há», thế giá»›i nà y trà n ngáºp niá»m hạnh phúc và sá»± an là nh. Chỉ đáng tiếc là hạnh phúc nà y quả tháºt quá huyá»n ảo mong manh, tuy đẹp đẽ, nhưng hư ảo, như hoa đà m nở, tuy đẹp nhưng ngắn ngá»§i. Rồi đột nhiên, cánh cá»a báºt mở, má»™t ngưá»i xông và o. Má»™t ngưá»i mà bá»n há» không bao giá» ngỠđược.
Äèn vẫn còn chưa tắt. Ãnh đèn rá»i chiếu và o mặt ngưá»i nà y, sắc mặt ngưá»i nà y xanh xám, ánh mắt trà n đầy sát khà phẫn ná»™, trừng trừng nhìn bá»n há», dưá»ng như chỉ muốn má»™t Ä‘ao giết chết bá»n há» ngay trên giưá»ng. Bá»n há» lại không nháºn ra ngưá»i nà y, bởi vì chưa bao giá» gặp qua.
Thôi Ngá»c Chân thất thanh kêu lá»›n :
- Ngươi là ai? Tại sao lại xông và o đây?
Ngưá»i nà y căm háºn nhìn Thôi Ngá»c Chân, đột nhiên cưá»i nhạt, nói :
- Äây là nhà cá»§a ta, ta sao không thể và o chứ?
Thôi Ngá»c Chân ngÆ¡ ngác, Diệp Khải Nguyên cÅ©ng ngÆ¡ ngác.
Chá»§ nhân cá»§a ngôi nhà nà y đột nhiên trở lại. Khi má»™t nam nhân quay vá» ngôi nhà cá»§a chÃnh mình, nếu phát hiện ra có hai kẻ nam nữ xa lạ Ä‘ang ngá»§ trên giưá»ng cá»§a chÃnh mình thì vô luáºn phẫn ná»™ đến mức độ nà o cÅ©ng Ä‘á»u đáng được đồng tình. Thôi Ngá»c Chân vốn cÅ©ng rất là kinh ngạc, rất phẫn ná»™, lúc nà y lại giống như má»™t trái cầu da xì hÆ¡i, không nói nổi má»™t lá»i nà o.
Ngưá»i nà y mÃm chặt răng trừng mắt nhìn Thôi Ngá»c Chân, tức giáºn quát to lên :
- Ta má»›i Ä‘i khá»i hai tháng, ngươi lại dám vụng trá»™m ở nhà ta, ngươi lẽ nà o không sợ ta chặt thịt ngươi ra hay sao?
Thôi Ngá»c Chân lại ngÆ¡ ngác, há»i :
- Ngươi... ngươi nói gì?
- Ta há»i ngươi, tại sao ngươi muốn là m cái chuyện nhìn không ra ngưá»i nà y, gã nam nhân nà y là ai?
Lẽ nà o con mắt cá»§a ngưá»i nà y có táºt hay sao, mà lại nhìn Thôi Ngá»c Chân thà nh thê tá» cá»§a y?
Thôi Ngá»c Chân vá»™i nói :
- Ngươi... ngươi không nhìn lầm đấy chứ?
Ngươi nà y cà ng phẫn nộ, nói :
- Ta nhìn lầm ngươi à ? Ngươi mưá»i sáu tuổi đã gả cho ta, có thiêu thà nh tro, ta cÅ©ng nháºn ra ngươi.
Thôi Ngá»c Chân nhịn không được thét lên :
- Ngươi điên rồi, ta chưa bao giỠgặp ngươi cả.
- Ngươi lẽ nà o lại không thừa nháºn là thê tá» cá»§a ta?
- Tất nhiên!
- Ngươi nếu không phải là thê tá» cá»§a ta, tại sao lại ngá»§ ở trên giưá»ng cá»§a ta?
Thôi Ngá»c Chân không nói nổi ná»a lá»i.
Ngưá»i nà y lại trừng mắt nhìn Diệp Khải Nguyên, hầm hầm nói :
- Ngươi là cái thá gì? Sao lại cùng thê tá» cá»§a ta ngá»§ trên giưá»ng hả?
Diệp Khải Nguyên cÅ©ng không biết phải nói thế nà o, chà ng đột nhiên phát hiện ra lại gặp má»™t chuyện vô cùng hoang đưá»ng lá»™n xá»™n. Chà ng tháºt sá»± không biết tóm lại đây là chuyện gì nữa?
Ngưá»i nà y nói :
- May mà ta là ngưá»i quảng đại bao dung, bất kể bá»n ngươi đã là m chuyện gì, ta Ä‘á»u tha thứ cho bá»n ngươi. Nhưng bây giá» ta đã quay trở vá», ngươi nên trả lại cho ta đống chăn má»n đó.
Y bước lại, dưá»ng như đã sẵn sà ng cởi bá» quần áo lên giưá»ng ngá»§.
Thôi Ngá»c Chân lại thét lên, cố gắng hết sức kéo lấy Diệp Khải Nguyên :
- Ta không phải là vợ của hắn, ta vốn không biết hắn. Diệp đại ca nhất thiết không thể nhượng bộ hắn.
Diệp Khải Nguyên đương nhiên sẽ không ngồi dáºy, nhưng chà ng phải là m thế nà o đây? Má»™t ngưá»i lõa thể nằm ở trên giưá»ng cá»§a ngưá»i khác, gặp chuyện nà y, ngưá»i đó nên là m như thế nà o đây? Äúng và o lúc nà y, đột nhiên từ bên ngoà i vá»ng và o má»™t tráºn cưá»i tháºt lá»›n, má»™t ngưá»i Ä‘ang ôm bụng, cưá»i ha hả bước và o. Nhìn thấy ngưá»i nà y, Diệp Khải Nguyên tháºt sá»± không cưá»i nổi nữa.
Thượng Quan Tiểu Tiên! Con ngưá»i nguy hiểm nà y lại xuất hiện ngay trong tình huống khó xá» như thế nà y.
|

20-09-2008, 10:45 PM
|
 |
Nháºp Môn Tu Luyện
|
|
Tham gia: Feb 2008
Bà i gởi: 67
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 1 Time in 1 Post
|
|
Cá»u Nguyệt Ưng Phi
Tác giả : Cổ Long
Thể lá»ai: Kiếm hiệp
Hồi 14 - Äoạt mệnh phi Ä‘ao
Có loại ngưá»i mà khi ta muốn tìm há», có Ä‘áºp vỡ đầu cÅ©ng chẳng tìm ra, còn khi ta không muốn gặp há», thì há» lại cứ xuất hiện ở ngay trước mắt ta.
Thượng Quan Tiểu Tiên dưá»ng như là loại ngưá»i như váºy.
Nà ng ta má»™t tay ôm bụng, má»™t tay chỉ Diệp Khải Nguyên, cưá»i khì khì nói :
- Ngươi chiếm nhà cá»§a ngưá»i ta, lại chiếm giưá»ng cá»§a ngưá»i ta, ngưá»i ta quay vá», cÅ©ng chẳng nói tiếng gì. Chẳng qua chỉ kêu ngươi nhưá»ng giưá»ng, ngươi cÅ©ng không chịu, Ä‘iá»u nà y không tránh khá»i quá lố hay sao?
Chưa dứt lá»i, đã cưá»i chảy cả nước mắt, cưá»i gáºp cả bụng.
Diệp Khải Nguyên ngược lại thấy nặng nỠkhó thở. Lúc nà y chà ng đã hiểu rõ chuyện nà y như thế nà o rồi.
Nữ nhân nà y không những là một con hồ ly mà cò là một con quỷ, chuyện gì cũng có thể là m được, trò gì cũng có thể nghĩ ra được.
Thượng Quan Tiểu Tiên vẫn còn Ä‘ang cưá»i không ngừng, là m như từ trước đến giá» chưa bao giá» nhìn thấy chuyện đáng cưá»i như váºy cả.
Thôi Ngá»c Chân ngạc nhiên nhìn, nhịn không được há»i :
- Y thị là ai váºy?
Diệp Khải Nguyên đáp :
- Y thị không phải là ngưá»i.
Thượng Quan Tiểu Tiên cưá»i nói :
- Äúng rồi! Ta vốn không phải là ngưá»i, ta là hoạt thần tiên, vô luáºn là ngươi trốn Ä‘i đâu, ta muốn tìm là tìm được ngay.
Diệp Khải Nguyên không há»i nà ng ta là là m cách nà o là m được.
Thượng Quan Tiểu Tiên rõ rà ng là luôn chăm chú theo dõi má»™t cách âm thầm Diệp Khải Nguyên trong bóng tối, giống như bóng quỉ váºy.
Thượng Quan Tiểu Tiên nói :
- Nhưng ta tháºt không ngá», đạo sÄ© cô nương nà y mang ngươi đến má»™t nÆ¡i tốt như váºy.
Nếu không phải là vì y thị quá lo lắng vá»™i vã Ä‘i hái thuốc cho ngươi, thì lần nà y tháºt có lẽ bá»n ta đã không còn tìm gặp được ngươi nữa.
Thượng Quan Tiểu Tiên bước đến, cầm bát thuốc trống không đặt ở đầu giưá»ng lên ngá»i ngá»i, lại cưá»i nói :
- Chỉ tiếc là y thị không thể được xem là má»™t thầy thuốc giá»i cho lắm, thuốc nà y ngươi có uống tám trăm cân Ä‘i chăng nữa, thì cÅ©ng vô dụng thôi.
Thôi Ngá»c Chân tức giáºn đỠrần mặt lên, nhịn không được há»i :
- Ngươi có thể trị khá»i được vết thương cho y hay không?
Thượng Quan Tiểu Tiên nói :
- Ta cÅ©ng không phải là má»™t thầy thuốc giá»i, nhưng ta có thể má»i má»™t thầy thuốc giá»i đến.
Kẻ “trượng phu†phẫn ná»™ vừa rồi, bây giá» không còn chút tức giáºn gì nữa, mà đang đứng nhìn bá»n há» cưá»i cưá»i.
Thượng Quan Tiểu Tiên nói :
- Äây là truyá»n nhân duy nhất cá»§a Diệu Thá»§ Thần Y năm xưa Diệu Thá»§ Lang Trung Hoa Tá» Thanh, ngươi hiểu cao biết rá»™ng, chắc hẳn nhất định phải biết y.
Diệp Khải Nguyên Ä‘Ãch xác là có biết.
Hoa gia phụ tá», Ä‘Ãch xác là thần y hữu danh trong giang hồ. Chữa trị ngoại thương có sá»± truyá»n thụ độc môn.
Nhưng phụ tá» hai ngưá»i nà y Ä‘á»u có chung má»™t táºt nhá», đó là táºt trá»™m vặt.
Bá»n há» vốn không cần phải Ä‘i ăn trá»™m, nhưng cả Ä‘á»i bá»n há» lại thÃch ăn trá»™m, vô luáºn cái gì cÅ©ng có thể trá»™m được.
Ngưá»i mà đi tìm bá»n há» trị thương chữa bệnh, thưá»ng thưá»ng Ä‘á»u sẽ bị bá»n há» trá»™m sạch.
Diệu thá»§ hai chữ nà y, chÃnh là do đây mà ra.
Diệp Khải Nguyên cưá»i nói :
- Không ngỠcác hạ không những y đạo cao minh, mà còn rất biết là m trò.
Hoa Tá» Thanh cÅ©ng cưá»i nói :
- Äiểm nà y ngươi không hiểu, muốn há»c ăn trá»™m, thì nhất định phải há»c là m trò. Tại vì ngươi phải há»c cách trở thà nh các dạng ngưá»i khác nhau, thì má»›i có thể Ä‘i khắp nÆ¡i ăn trá»™m các thứ.
Y mỉm cưá»i nói tiếp :
- Tỷ dụ như, nếu ngươi muốn và o miếu ăn cắp kinh thì nhất định phải giả là m hòa thượng, nếu muốn đi trộm ở nhà thổ, thì nhất định phải giả là m khách là ng chơi.
Diệp Khải Nguyên nói :
- Nếu ngươi muốn đến ăn cắp ở má»™t cá»a hiệu lá»›n, thì nhất định ngươi sẽ giả thà nh bá»™ dạng cá»§a má»™t chá»§ nhân lá»›n Ä‘i sắm hà ng.
Hoa TỠThanh xoa xoa tay nói :
- Các hạ tháºt là nói má»™t hiểu ba, má»›i nói má»™t chút mà đã hiểu thấu ngay. Nếu muốn há»c nghá» nà y, ta đảm bảo không quá ba tháng thì có thể trở thà nh chuyên gia đấy!
Thượng Quan Tiểu Tiên chen và o :
- Ngươi bây giỠđã là chuyên gia rồi, vì váºy khi ngươi Ä‘i trị thương cho hắn, tốt nhất hãy cẩn tháºn má»™t chút. Nếu không thì có lẽ ngươi ngược lại sẽ bị hắn ăn trá»™m sạch hết đấy.
Hoa Tá» Thanh phá lên cưá»i :
- Ta ăn trá»™m ngưá»i khác đã mấy mươi năm, nếu bị ngưá»i khác trá»™m lại má»™t lần cÅ©ng lý thú lắm.
Y mỉm cưá»i bước Ä‘i, nói :
- Chỉ cần trên Ä‘ao không có độc, ta dám đảm bảo không quá ba ngà y, các hạ có thể Ä‘i giết ngưá»i được rồi.
Thôi Ngá»c Chân bá»—ng kêu lên :
- Äợi đã!
Hoa Tá» Thanh há»i :
- Äợi gì chứ?
- Ta là m sao biết được ngươi tháºt sá»± đến để trị thương cho chà ng chứ?
Thượng Quan Tiểu Tiên than thở :
- Vị đạo sÄ© cô nương nà y tháºt là má»™t ngưá»i tinh tế, chỉ tiếc là đầu óc còn kém minh mẫn lắm. Hẳn là đã bị Diệp công tá» cá»§a bá»n ta đây là m mê mẩn đầu óc rồi.
Thôi Ngá»c Chân đỠmặt nói :
- Tùy ngươi nói thế nà o, ta...
Thượng Quan Tiểu Tiên lạnh lùng ngắt lá»i :
- Bây giá» nếu ta giết ngươi, chắc chắn còn dá»… hÆ¡n cả ăn Ä‘áºu phụng nữa, ta hà tất phà má»™t chuyện lá»›n như váºy?
Thôi Ngá»c Chân cưá»i nhạt.
Thượng Quan Tiểu Tiên lại nói :
- Ngươi không tin?
Thôi Ngá»c Chân vẫn cưá»i.
Thượng Quan Tiểu Tiên đột nhiên bay nhẹ lên, giống như má»™t đám mây, trôi qua đỉnh đầu cá»§a há», Thôi Ngá»c Chân cảm thấy có má»™t bà n tay lạnh băng thá»t và o trong đống chăn, nhéo nhẹ lên ngá»±c nà ng má»™t cái. Lại thấy Thượng Quan Tiểu Tiên đã bay nhẹ trở vá», đứng trở lại nÆ¡i vị trà cÅ©, cưá»i khì khì nhìn Thôi Ngá»c Chân nói :
- Nghe nói Äông Hải Ngá»c Tiêu rất biết chá»n lá»±a, thân thể cá»§a ngươi lại rất là rắn chắc, xem ra ngươi đối vá»›i nam nhân chắc hẳn cÅ©ng rất ra trò đấy.
Thôi Ngá»c Chân đỠá»ng mặt lên rồi tái xanh Ä‘i, tức giáºn cÆ¡ hồ sắp muốn phát khóc lên.
Thượng Quan Tiểu Tiên nhơn nhơn nói :
- Äây vốn là chuyện đáng tá»± hà o cá»§a nữ nhân, trong chuyện tình ái nếu có thá»i gian, có lẽ ta cÅ©ng phải há»c cá»§a ngươi và i trò.
Sắc mặt cá»§a Thôi Ngá»c Chân đã trắng bệch ra. Nà ng biết nữ nhân nà y Ä‘ang có ý là m nhục mình, nhưng nà ng đà nh nhẫn nhịn. Tại sao con ngưá»i thưá»ng phải trả má»™t cái giá Ä‘au khổ cho chuyện quá khứ đã qua. Tại sao có ngưá»i nhất định muốn cho ngưá»i khác cảm thấy sá»± Ä‘au khổ thì bản thân má»›i cảm thấy sung sướng. Thôi Ngá»c Chân nước mắt chảy quanh, Thượng Quan Tiểu Tiên nở ra nụ cưá»i đắc thắng và thá»a mãn.
Diệp Khải Nguyên quát lên :
- Cút đi!
Thượng Quan Tiểu Tiên tá» vẻ ngạc nhiên há»i :
- Ngươi kêu ai cút đi?
Diệp Khải Nguyên nói :
- Ngươi đó!
- Ta hảo tâm hảo ý má»i ngưá»i tá»›i trị thương cho ngươi, sao ngươi lại bảo ta cút Ä‘i?
Diệp Khải Nguyên mặt lạnh như băng, nói :
- Không sai! Ta bảo ngươi cút đi đấy!
Thượng Quan Tiểu Tiên cÅ©ng hÆ¡i biến sắc, cưá»i nhạt nói :
- Ngươi lẽ nà o không sợ ta giết ngươi hay sao?
- Ngươi cho rằng ngươi có thể giết được ta?
- Ngươi không tin?
Diệp Khải Nguyên nói :
- Ta chỉ muốn nhắc cho ngươi biết một chuyện.
Thượng Quan Tiểu Tiên liá»n há»i :
- Chuyện gì?
- Chuyện nà y!
Tay của Diệp Khải Nguyên từ dưới chăn duỗi ra, trong tay có một cây đao. Một cây đao dà i ba tấc bảy phân. Phi đao!
Lưỡi Ä‘ao má»ng mà bén, dưới ánh đèn phát sáng lấp lánh. Vẻ mặt cá»§a Thượng Quan Tiểu Tiên tá»±a như bị ánh Ä‘ao phản chiếu xám xanh. Sắc mặt cá»§a Hoa Tá» Thanh tá»± như cÅ©ng xanh lét Ä‘i. Thiên Äịa Nhất Äao, đây chÃnh là Phi Ä‘ao “lệ bất hư phátâ€. Trong giang hồ, vô luáºn là cao thá»§ đáng sợ bao nhiêu, trước nay Ä‘á»u chưa có ai có thể thoát khá»i được khi Ä‘ao nà y xuất thá»§.
Diệp Khải Nguyên lạnh lùng nói :
- Ta vốn không muốn giết ngưá»i, nhưng ngươi tốt nhất đừng bức bách ta.
Thượng Quan Tiểu Tiên cưá»i nhạt nói :
- Ngươi lúc nà y vẫn có thể giết ngưá»i được à ?
Diệp Khải Nguyên há»i :
- Ngươi muốn thỠsao?
Thượng Quan Tiểu Tiên không dám.
Không ai dám cả. Không ai dám dùng sinh mạng cá»§a chÃnh mình ra đánh cuôïc cả, dốc và o má»™t tráºn sống mái mà chắc chắn mình sẽ thất bại.
Thượng Quan Tiểu Tiên hÃt má»™t hÆ¡i tháºt dà i, miá»…n cưỡng cưá»i nói :
- Lẽ nà o ngươi không muốn vết thương của ngươi mau là nh hay sao?
Diệp Khải Nguyên gằn giá»ng :
- Ta chỉ muốn ngươi cút đi.
Thượng Quan Tiểu Tiên thở dà i nói :
- Ta sẽ không cút đi, mà ta bỠđi được không?
Nà ng ta thực sự nó bỠđi là bỠđi ngay. Hoa TỠThanh tất nhiên cà ng đi nhanh hơn.
Äi ra đến cá»a, Thượng Quan Tiểu Tiên lại đột nhiên quay đầu lại nói :
- Có một chuyện ta quên nói cho ngươi.
- Chuyện gì?
- Ngươi có muốn biết tung tÃch cá»§a Äinh cô nương bây giỠở đâu không?
Diệp Khải Nguyên không trả lá»i, chà ng đương nhiên muốn biết.
Thượng Quan Tiểu Tiên nói :
- Y thị bây giá» Ä‘ang ở cùng vá»›i Quách Äịnh, cÅ©ng giống như ngươi, ngá»§ chung trên má»™t cái giưá»ng.
Diệp Khải Nguyên cưá»i nhạt :
- Tại sao ngươi lại nói những lá»i như thế trước mặt ta? Ngươi biết rõ là chẳng có công dụng gì mà !
Thượng Quan Tiểu Tiên nhơn nhơn nói :
- Ngươi không tin bá»n há» sẽ là m chuyện đó sao?
Diệp Khải Nguyên tất nhiên không tin.
Thượng Quan Tiểu Tiên lại nói :
- Bá»n há» vốn có lẽ rất là trung thá»±c đối vá»›i ngươi, nhưng giả như Äinh cô nương cÅ©ng lạnh sắp chết, Quách Äịnh cÅ©ng hảo tâm giống như đạo sÄ© cô nương đây thì sao? Giả như trên ngưá»i Äinh cô nương có má»™t chá»— không tiện nhìn bị trúng độc châm gì đó, để cứu y thị, Quách Äịnh phải rút ra thì sao?
Diệp Khải Nguyên hơi biến sắc.
Trên mặt Thượng Quan Tiểu Tiên lại nở má»™t nụ cưá»i thắng lợi, kéo tay Hoa Tá» Thanh, cưá»i nói :
- Hắn đối vá»›i ta tuy vô tình, nhưng ta không thể vô nghÄ©a đối vá»›i hắn. Äể lại má»™t bao thuốc cho hắn, bá»n ta Ä‘i thôi.
Lần nà y bá»n há» tháºt sá»± bá» Ä‘i.
Diệp Khải Nguyên đã ngồi dáºy, nay đột nhiên lại ngã gục xuống.
Thôi Ngá»c Chân hoảng hốt kêu lên :
- Ngươi... ngươi sao thế?
Diệp Khải Nguyên thở dà i, gượng cưá»i nói :
- May mà nà ng mang Ä‘ao cá»§a ta đặt ở dưới gối, may mà y thị không thá».
Thôi Ngá»c Chân há»i :
- Äại ca vừa rồi tháºt không còn lá»±c để sát thương y thị?
Diệp Khải Nguyên nhìn cây đao trong tay, vẻ mặt trở nên rất nghiêm túc, nói :
- Äao nà y không phải chỉ dùng tay là có thể phóng ra, phải dùng tinh thần và sức mạnh mà toà n thân có, má»›i có thể phóng Ä‘ao ra. Nhưng ta lúc nà y...
Diệp Khải Nguyên lúc nà y ngay nói cũng cảm thấy mệt.
Thôi Ngá»c Chân nhìn Diệp Khải Nguyên, nước mắt ướt đẫm nói :
- Muá»™i biết đại ca là vì muá»™i má»›i Ä‘uổi y thị Ä‘i, nhưng đại ca hà tất vì muá»™i mà mạo hiểm như váºy... Muá»™i vốn là ngưá»i phải chịu nhục má»›i phải.
Diệp Khải Nguyên ôn tồn nói :
- Không có ai phải chịu bị là m nhục, cÅ©ng không có ai có quyá»n là m nhục ngưá»i khác.
Giá»ng nói cá»§a chà ng tuy ôn tồn, nhưng rất là cương quyết :
- Lão gia truyá»n thụ lại cho ta Ä‘ao nà y chỉ là vì muốn ta là m cho thiên hạ hiểu rõ đạo lý nà y, đừng bao giá» quên nó.
Ãnh mắt cá»§a Thôi Ngá»c Chân cÅ©ng sáng lên, cháºm rãi nói :
- Muá»™i nghÄ© lão gia nhất định là má»™t ngưá»i tuyệt vá»i.
Ãnh mắt Diệp Khải Nguyên nhìn ra nÆ¡i xa xôi, mang má»™t vẻ cô độc, trầm mặc không thể diá»…n tả được. Chà ng nói :
- Bản thân lão gia thưá»ng nói lão gia chẳng qua chỉ là má»™t con ngưá»i bình thưá»ng. Nhưng chuyện mà lão gia là m, thì không phải bất cứ ai cÅ©ng có thể là m được.
Äây cÅ©ng chÃnh là điểm vÄ© đại cá»§a Thiên Äịa Nhất Äao. Vì váºy, bất kể ở đâu, Thiên Äịa Nhất Äao mãi mãi sống trong lòng má»i ngưá»i.
Ãnh đèn đã hÆ¡i yếu Ä‘i, dầu đèn cÆ¡ hồ sắp cạn rồi.
Thôi Ngá»c Chân đột nhiên thở dà i má»™t tiếng, nói :
- Lúc nà y muội chỉ lo lắng một chuyện.
Diệp Khải Nguyên há»i :
- Nà ng lo lắng y thị sẽ lá»™ cho má»i ngưá»i biết tung tÃch cá»§a nà ng, nà ng lo lắng y thị sẽ quay trở lại phải không?
Thôi Ngá»c Chân đáp :
- Phải!
- Y thị tuyệt sẽ không là m như thế, y thị chỉ mong cho vết thương của ta mau là nh.
Thôi Ngá»c Chân há»i :
- Tại sao?
Diệp Khải Nguyên đáp :
- Tại vì y thị muốn ta thay y thị đối phó vá»›i ngưá»i khác.
Thôi Ngá»c Chân vẫn không hiểu.
Diệp Khải Nguyên nói tiếp :
- Ngà y hôm đó y thị cố ý dẫn dụ Ngá»c Tiêu tìm ta, ý là muốn ta đối đầu vá»›i Ngá»c Tiêu, y thị vẫn còn mong ta thay y thị giết Quách Äịnh, giết Y Dạ Khốc, giết tất cả những ngưá»i có thể cản đưá»ng y thị.
- Nhưng y thị cÅ©ng không cách nà o biết đại ca tuyệt sẽ không giết má»i ngưá»i thay cho y thị.
Diệp Khải Nguyên gượng cưá»i nói :
- Ta tuy sẽ không giết ngưá»i thay cho y thị, nhưng những ngưá»i đó lại nhất định muốn đến giết ta.
Thôi Ngá»c Chân nói :
- Chỉ cần má»i ngưá»i sống chết đối đầu nhau, vô luáºn ai thắng ai thua, y thị Ä‘á»u có thể ngư ông đắc lợi.
Diệp Khải Nguyên gáºt đầu nói :
- Vì váºy y thị không muốn ta bị thương, cà ng không muốn ta chết nhanh như váºy.
Thôi Ngá»c Chân cảm thấy tay chân lạnh băng, nà ng tháºt sá»± không ngá» trên thế gian lại có nữ nhân ác độc nham hiểm như váºy.
Ãnh mắt Diệp Khải Nguyên trÄ©u nặng sá»± ưu tư, đột nhiên cất tiếng :
- Vì váºy có má»™t chuyện mà ta nghÄ© không ra được.
Thôi Ngá»c Chân vá»™i há»i :
- Chuyện gì?
Diệp Khải Nguyên trầm ngâm, rồi nói :
- Kẻ ép nà ng đến Lãnh Hương viên thổi tiêu, có thể là do Ngá»c Tiêu phái Ä‘i.
Thôi Ngá»c Chân ngạc nhiên há»i :
- Tại sao y muốn là m chuyện nà y?
Diệp Khải Nguyên nói :
- Tại vì y đã sá»›m biết nà ng là ngưá»i có bản tÃnh thiện lương, đã sá»›m biết nà ng bất mãn y, đã muốn rá»i bá» y.
Thôi Ngá»c Chân cúi đầu xuống, nhá» nhẹ nói :
- Gần đây muá»™i Ä‘Ãch xác luôn nghÄ© cách trốn thoát khá»i y.
Diệp Khải Nguyên nói :
- Y cÅ©ng biết ta chắc chắn sẽ đến Lãnh Hương viên tìm, vì váºy y cố ý muốn nà ng chỠđợi ở đó, cố ý để cho nà ng thổ lá»™ tung tÃch cá»§a Äinh Linh Lâm cho ta.
Thôi Ngá»c Chân vẫn không hiểu, nói :
- Lẽ nà o y cố ý muốn cho đại ca Ä‘i cứu Äinh cô nương?
Diệp Khải Nguyên gáºt đầu :
- Tại vì y đã dùng tà pháp Nhiếp tâm thuáºt khống chế Äinh Linh Lâm, khiến cho Äinh Linh Lâm vừa nhìn thấy ta là giết ngay.
Thôi Ngá»c Chân xúc động nói :
- Không sai! Vì váºy y cố ý ở ngoà i cá»a sổ gian phòng đó, xếp ba cháºu lạp mai chÃnh là để cho đại ca dá»… tìm thấy.
Diệp Khải Nguyên nói :
- Nhưng y vì sợ ta nghi ngá», nên cÅ©ng không thể để ta có cÆ¡ há»™i đắc thá»§ dá»… dà ng.
- Y cố ý là m ra bao nhiêu là chuyện giả mạo để đại ca không bao giỠnghĩ tới điểm nà y.
Diệp Khải Nguyên gáºt đầu :
- Y bắt Äinh Linh Lâm mang Ä‘i, vốn không phải là vì Thượng Quan Tiểu Tiên mà là vì ta.
Thôi Ngá»c Chân cắn chặt răng, căm háºn nói :
- Muá»™i trước đây tháºt không biết y cÅ©ng là má»™t kẻ nham hiểm ác độc như thế.
Diệp Khải Nguyên nói :
- Nhưng y tuyệt không phải là ngưá»i cá»§a Kim Tiá»n bang, vì Thượng Quan Tiểu Tiên không muốn ta chết, cÅ©ng không biết y dùng chiêu nà y, vì váºy ta nghÄ© không ra.
Thôi Ngá»c Chân há»i :
- Nghĩ không ra gì?
- NghÄ© không ra y là m sao mà cÅ©ng biết loại tà pháp Nhiếp tâm thuáºt nà y.
- Ngưá»i biết loại tà thuáºt nà y rất Ãt hay sao?
Diệp Khải Nguyên nói :
- Ngưá»i biết không Ãt, nhưng ngưá»i tháºt sá»± tinh thông không có mấy ngưá»i. Trong số đó đại Ä‘a số là ngưá»i trong Ma giáo.
Thôi Ngá»c Chân xúc động há»i :
- Ma giáo?
- Nà ng cũng đã nghe qua rồi sao?
- Trước sau muá»™i cho rằng đó chẳng qua chỉ là truyá»n thuyết mà thôi, không ngá» trên thế gian nà y lại có cái gá»i là Ma giáo.
Diệp Khải Nguyên nói :
- Nà ng không nghe Ngá»c Tiêu kể qua vá» Ma giáo hay sao?
- Không có.
Diệp Khải Nguyên lại há»i :
- Nà ng theo hắn đã bao lâu rồi?
Thôi Ngá»c Chân cúi đầu xuống nói :
- Gần hai năm.
Mặt nà ng lá»™ ra má»™t vẻ bi thống căm ghét không sao diá»…n tả được, hai năm lại đây chắc hẳn nà ng đã như sống trong địa ngục váºy.
Diệp Khải Nguyên đợi cho tình cảm cá»§a nà ng bình ổn lại, má»›i há»i :
- Hai năm lại đây hắn thưá»ng ở đâu?
Thôi Ngá»c Chân đáp :
- Hắn có má»™t chiếc hải thuyá»n rất lá»›n, bình thưá»ng hắn Ä‘á»u ở trên thuyá»n, nhưng cách đây má»™t hai tháng Ä‘á»u tìm má»™t hải khẩu đỗ lại, bổ sung lương thá»±c và nước ngá»t.
Nà ng ngẫm nghĩ, rồi nói tiếp :
- Nhưng mấy tháng trước hắn lưu lại sáu, bảy ngà y trên má»™t hòn đảo hoang, không mang ai theo, cÅ©ng không cho phép má»i ngưá»i xuống thuyá»n.
Mắt Diệp Khải Nguyên sáng lên, chà ng đột nhiên nghÄ© tá»›i lá»i cá»§a Thiết Cô nói :
“Lần nà y bổn giáo ở Thần SÆ¡n tụ há»p, chá»n lại giáo tông, trùng khai giáo môn. Äại thiên vương và Công chá»§ tân nhiệm...â€
Thôi Ngá»c Chân há»i :
- Äại ca là m sao thế?
Diệp Khải Nguyên thở dà i nói :
- Ta vốn đang hoà i nghi nhưng mãi không dám tin.
Thôi Ngá»c Chân lại há»i :
- Hoà i nghi cái gì?
Diệp Khải Nguyên đáp :
- Hoà i nghi Ngá»c Tiêu cÅ©ng nháºp Ma giáo, hÆ¡n nữa là má»™t trong Tứ đại Thiên vương trong giáo phái.
Sắc mặt Thôi Ngá»c Chân trắng xanh, đột nhiên nắm chặt tay Diệp Khải Nguyên nói :
- Vết thương của đại ca có đau hay không?
Diệp Khải Nguyên gáºt đầu.
Thôi Ngá»c Chân nói tiếp :
- Nghe nói Ä‘ao mà Ma giáo dùng Ä‘á»u có độc.
- Không sai!
- Trên đao nếu có độc vết thương của đại ca chỉ đau thôi hay sao?
Trên Ä‘ao nếu có độc, sẽ không cảm thấy Ä‘au mà sẽ cảm thấy tê. Diệp Khải Nguyên cưá»i nói :
- Trên đao nếu có độc cũng sẽ không là m chết được ta.
Thôi Ngá»c Chân ngạc nhiên há»i :
- Tại sao?
- Tại vì ta là má»™t ngưá»i kỳ quái, máu cá»§a ta có sức kháng độc, nhất là có thể tiêu giảm độc cá»§a Ma giáo.
Thôi Ngá»c Chân ngạc nhiên, mở to mắt há»i :
- Bẩm sinh à ?
Diệp Khải Nguyên lắc đầu :
- Mới có gần đây thôi.
- Là m sao có được?
- Mẫu thân cá»§a ta năm xưa vốn là Äại công chá»§ trong Ma giáo.
Thôi Ngá»c Chân cà ng ngạc nhiên hÆ¡n, nhịn không được liá»n há»i :
- Còn bây gi�
Diệp Khải Nguyên cưá»i cưá»i nói :
- Bây giá» mẫu thân ta chẳng qua chỉ là má»™t lão phụ rất đỗi bình thưá»ng, Ä‘ang ở má»™t nÆ¡i yên tÄ©nh, an hưởng những tháng ngà y còn lại cá»§a cuá»™c Ä‘á»i. Luôn mong nhi tá» cá»§a mình thỉnh thoảng quay vá» thăm viếng.
- Nhưng đại ca rất Ãt khi quay vá».
Diệp Khải Nguyên nói :
- Tại vì mẫu thân ta vẫn còn má»™t nhi tá» Ä‘ang nuôi dưỡng ngưá»i.
Ãnh mắt Diệp Khải Nguyên phảng phất vẫn còn Ä‘ang nhìn chăm chú ra nÆ¡i xa xôi, từ từ nói :
- Nhi tá» nà y tuy không phải là do chÃnh mẫu thân ta sinh ra, nhưng so vá»›i nhi tá» do ngưá»i sinh ra là ta đây thì hiếu thuáºn hÆ¡n nhiá»u.
Thôi Ngá»c Chân há»i :
- Ngưá»i đó cÅ©ng lá»›n như đại ca chứ?
Diệp Khải Nguyên mỉm cưá»i đáp :
- Ngưá»i đó không giống như ta, là má»™t ngưá»i kỳ quái. Nhưng dá»… nhìn hÆ¡n ta, cÅ©ng không nhiá»u lá»i như ta. Ta mong sau nà y sẽ có thể thưá»ng xuyên gặp ngưá»i đó hÆ¡n.
Thôi Ngá»c Chân tươi cưá»i đáp :
- Muá»™i cÅ©ng hy vá»ng có thể gặp được ngưá»i đó, ngưá»i đó đã là huynh đệ cá»§a đại ca, váºy nhất định đó cÅ©ng phải là má»™t ngưá»i rất tốt.
Trong lòng nà ng đột nhiên trà n đầy mÆ¡ ước vá» má»™t hạnh phúc mÆ¡ hồ ở tương lai, nhịn không được lại há»i :
- Ngưá»i đó tên là gì?
Diệp Khải Nguyên đáp :
- Bạch TỠBăng.
* * * * *
Thuốc mà Hoa Tá» Thanh để lại có hai bao, má»™t bao để uống, má»™t bao để bôi. Dược tÃnh cá»§a thuốc rất ôn hòa, phảng phất có má»™t công hiệu trấn tÄ©nh. Vì váºy Diệp Khải Nguyên ngá»§ rất say giấc. Chà ng tỉnh dáºy cảm thấy rất khoan khoái. Tại vì vết thương Ä‘au nhức như đã giảm nhẹ rất nhiá»u, hÆ¡n nữa từ bên ngoà i cá»a bay và o hương vị thoang thoảng nồi cháo gà đang hầm trên bếp lá»a.
Thôi Ngá»c Chân chắc hẳn Ä‘ang nấu cháo cho Diệp Khải Nguyên trong nhà bếp. Ãnh thái dương chiếu và o trong cá»a sổ, gió rất nhẹ, hôm nay thá»i tiết chắc hẳn sẽ rất tốt.
Diệp Khải Nguyên cÆ¡ hồ đã quên hết tất cả phiá»n não, kêu lá»›n lên :
- Cháo đã nấu chÃn chưa, mau múc ba bát lá»›n lên đây cho ta!
- Có ngay!
Mà n cá»a đột nhiên được vén lên, má»™t bát cháo lá»›n bay và o, Ä‘áºp và o tưá»ng “xoảng†má»™t tiếng. Diệp Khải Nguyên ngÆ¡ ngác. Cháo gà dÃnh trên tưá»ng chảy ròng ròng xuống, rồi đột nhiên má»™t ngưá»i xuất hiện ở cá»a ra và o, cưá»i nhạt.
Y Dạ Khốc.
Y vẫn mặc trưá»ng bà o đỠtươi thêu đầy hoa mẫu đơn Ä‘en, xem ra y vẫn giống như cái xác khô.
Diệp Khải Nguyên đột nhiên nhìn y cưá»i cưá»i, nói :
- Sớm quá phải không?
Y Dạ Khốc lạnh lùng đáp :
- Ngươi tỉnh dáºy tuy không sá»›m, nhưng tháºt đúng lúc.
Diệp Khải Nguyên nói :
- Thế sao?
- Ngươi nếu còn chần chừ chưa dáºy ngay láºp tức, chỉ e mãi mãi cÅ©ng sẽ không tỉnh dáºy.
Diệp Khải Nguyên cưá»i cưá»i :
- Ngươi đến tuy không đúng lúc, nhưng lại rất sớm.
Y Dạ Khốc lạnh lùng nói :
- Ta nếu không đến sớm, là m sao có thể gặp nữ phản đồ phản sư môn đó được.
- Xem ra dáºy sá»›m cÅ©ng không phải là má»™t chuyện hay, y thị nếu không dáºy sá»›m thì là m sao lại đụng phải quỉ.
Y Dạ Khốc nói :
- Äiá»u đó chỉ có thể trách ngươi.
- Trách ta?
- Y thị nếu không bị ngươi mê hoặc thì là m sao lại dáºy sá»›m như thế, chuồn vá» quán trá» há»i thăm tin tức Hà n Trinh cho ngươi.
Diệp Khải Nguyên cảm thấy nặng ná». Tối hôm qua, chà ng đã há»i qua Thôi Ngá»c Chân, nà ng tháºt không biết Hà n Trinh như thế nà o, nà ng nhìn thấy Diệp Khải Nguyên bị thương, chỉ lo mang Diệp Khải Nguyên nhanh chóng đà o tẩu, nà o còn chú ý đến ai nữa.
Diệp Khải Nguyên tuy không há»i nữa, cÅ©ng không trách gì Thôi Ngá»c Chân, nhưng trong lòng lại khó tránh khá»i có hÆ¡i xấu hổ, có hÆ¡i khó chịu. Chà ng cảm thấy mình có lá»—i vá»›i Hà n Trinh.
Vì váºy trong lòng Thôi Ngá»c Chân cÅ©ng cảm thấy rất khó chịu. Diệp Khải Nguyên nhìn thấy ra, nhưng không ngá» nà ng lại bá» Ä‘i há»i thăm tin tức Hà n Trinh cho Diệp Khải Nguyên sá»›m như váºy. Chỉ cần chà ng nói má»™t câu, là nà ng bất chấp tất cả, vì chà ng mà là m bất cứ chuyện gì.
Y Dạ Khốc nói :
- Y thị tÃnh chắc Ngá»c Tiêu nhất định đã Ä‘i rồi, nhưng không ngá» ta lại vẫn còn ở đó.
Diệp Khải Nguyên nhịn không được há»i :
- Tối hôm đó hắn không giết ngươi hay sao?
Y Dạ Khốc cưá»i nhạt đáp :
- Ngươi cho rằng hắn tháºt muốn giết ta?
- Không tháºt sao?
- Bá»n ta chẳng qua chỉ là m trò mà thôi, cố ý là m cho ngươi thấy để ngươi có cÆ¡ há»™i mà đi cứu ngưá»i.
Diệp Khải Nguyên há»i :
- Lúc đó các ngươi đã phát hiện ra ta ở bên ngoà i à ?
- Các ngươi vừa và o cái sân đó thì hắn đã biết ngay rồi.
Diệp Khải Nguyên thở dà i, gượng cưá»i nói :
- Xem ra ta đã đánh giá thấp hắn.
Y Dạ Khốc nói :
- Hắn cũng đánh giá thấp ngươi, hắn cho rằng ngươi đã chết.
- Còn ngươi?
Y Dạ Khốc đáp :
- Ta biết muốn má»™t con ngưá»i như ngươi, chết thì không phải là má»™t chuyện dá»… dà ng.
Diệp Khải Nguyên nói :
- Lần nà y xem ra ngươi không nhìn lầm.
- Nhưng lúc nà y ngươi nếu không mang Thượng Quan Tiểu Tiên giao ra đây thì chắc chắn phải chết.
Diệp Khải Nguyên than thở :
- Lần nà y thì ngươi nhìn sai rồi.
Y Dạ Khốc nói :
- Ngươi tốt nhất nên hiểu rõ một chuyện.
- Ngươi nói đi.
Y Dạ Khốc nhấn từng tiếng :
- Ta thÃch giết ngưá»i!
- Ngươi nói tháºt đấy chứ?
Y Dạ Khốc nói :
- Kẻ mà ta muốn giết nhất chÃnh là ngươi.
- Äây cÅ©ng là lá»i nói tháºt luôn đấy chứ?
Y Dạ Khốc nhìn chà ng :
- Vì váºy nếu ngươi không mau chóng giao Thượng Quan Tiểu Tiên ra đây, ta sẽ không đợi chá» hÆ¡n nữa. Ta có thể không cần y thị, nhưng cần phải giết ngươi.
Diệp Khải Nguyên nói :
- Ngươi tốt nhất nên hiểu rõ một chuyện.
- Ngươi cứ nói.
- Ta không thÃch giết ngưá»i, nhưng con ngưá»i như ngươi lại là ngoại lệ.
Y Dạ Khốc cưá»i nhạt :
- Lúc nà y ngươi có thể giết được ta hay sao?
Diệp Khải Nguyên nói :
- Ta không thể, nhưng nó có thể.
Chà ng liá»n trở tay, Ä‘ao đã nằm gá»n trong tay, má»™t cây Ä‘ao dà i tám tấc bảy phân, Phi Ä‘ao.
Y Dạ Khốc nhìn thấy cây Ä‘ao nà y, con ngươi láºp tức co rút lại.
Y đương nhiên cÅ©ng biết đây là Phi Ä‘ao truyá»n Ä‘á»i cá»§a Thiên Äịa Nhất Äao, má»™t cây Ä‘ao khi xuất thá»§ phải có kẻ chết.
Diệp Khải Nguyên nói :
- Ta chỉ mong ngươi đừng bức bách ta phải giết ngưá»i.
Trước má»—i lần xuất thá»§, Diệp Khải Nguyên Ä‘á»u nói câu nà y.
Tại vì Ä‘ao nà y không phải là dùng tay phóng ra, muốn Ä‘ao nà y phát ra, thì phải thi xuất tinh thần và sức mạnh toà n thân. Äao đã phóng ra, thì ngay chÃnh bản thân Diệp Khải Nguyên cÅ©ng không cách gì khống chế.
Y Dạ Khốc chăm chú nhìn cây Ä‘ao, cháºm rãi nói :
- Ta biết cây đao nà y.
- Biết là rất tốt.
Y Dạ Khốc lại nói :
- Chỉ tiếc rằng ngươi không phải là Thiên Äịa Nhất Äao.
Diệp Khải Nguyên nói :
- Ta không phải!
- Ngươi bây giỠchẳng qua chỉ là một phế nhân bị thương, cây đao nà y của ngươi lúc nà y ngay một con chó cũng chẳng giết chết nổi.
Diệp Khải Nguyên nói :
- Cây Ä‘ao nà y không dùng để giết chó, chỉ dùng để giết ngưá»i.
- Ta muốn thỠxem nó có thể giết được ta hay không?
Thân hình y liá»n lướt đến, nhắm Diệp Khải Nguyên xông tá»›i. Y có má»™t đôi tay chuyên phá ám khÃ, nhưng cây Ä‘ao nà y không phải là ám khÃ. Cây Ä‘ao nà y cÆ¡ hồ không còn là đao nữa, mà đã trở thà nh má»™t sức mạnh vô kiên bất thối, bất khả kháng cá»±.
Ãnh Ä‘ao lóe lên, thân hình cá»§a Y Dạ Khốc đột nhiên gáºp lại trên không, rá»›t xuống. Hắn không kêu la lên được má»™t tiếng nà o, giống như má»™t cái bao tải trống không nằm liệt trên đất.
Yết hầu cá»§a hắn đã bị má»™t Ä‘ao. Phi Ä‘ao! Thiên thượng tá»a hạ, độc nhất vô nhị.
|

20-09-2008, 10:46 PM
|
 |
Nháºp Môn Tu Luyện
|
|
Tham gia: Feb 2008
Bà i gởi: 67
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 1 Time in 1 Post
|
|
Cá»u Nguyệt Ưng Phi
Tác giả : Cổ Long
Thể lá»ai: Kiếm hiệp
Hồi 15 - Thương tiếc ngưá»i tà i
Diệp Khải Nguyên ngồi yên ở đó, ánh mắt chất chứa một cảm xúc không thể diễn tả được, vừa như xót thương, vừa như lãnh đạm.
Giết ngưá»i! Không phải là chuyện vui sướng gì.
Äá»™t nhiên bên ngoà i cá»a sổ vang lên những tiếng cưá»i như tiếng chuông ngân, đó là Thượng Quan Tiểu Tiên.
- Äao nhanh tháºt.
Tiếng cưá»i vẫn còn ở bên ngoà i cá»a sổ thì thân ngưá»i cá»§a nà ng đã từ ngoà i cá»a lá»›n lướt và o, má»m mại uyển chuyển như má»™t con chim én.
Diệp Khải Nguyên vẫn còn ngồi yên ở đó, tháºm chà cÅ©ng chẳng thèm đưa mắt nhìn nà ng ta.
Bây giá» vô luáºn Thượng Quan Tiểu Tiên xuất hiện lúc nà o Ä‘i chăng nữa, Diệp Khải Nguyên cÅ©ng Ä‘á»u không cảm thấy khác thưá»ng.
Thượng Quan Tiểu Tiên vá»— tay cưá»i nói :
- Ta quả tháºt không nhìn sai ngươi, ta xưa nay chưa bao giá» nhìn thấy qua má»™t Ä‘ao nhanh như váºy.
Diệp Khải Nguyên đột nhiên cưá»i nhạt nói :
- Ngươi còn muốn xem nữa chứ?
- Ta không muốn, ta cÅ©ng biết là ngươi sẽ không giết ta, dùng Ä‘ao nà y mà giết má»™t nữ hà i nhi khổ cá»±c bÆ¡ vÆ¡, nếu Thiên Äịa Nhất Äao biết được, nhất định sẽ rất tức giáºn.
Nà ng cưá»i kiêu hãnh, nói tiếp :
- Huống hồ, ngươi vốn nên cảm kÃch ta má»›i phải, nếu không phải là ta hôm qua bảo Hoa Tá» Thanh để lại hai bao thuốc, thì hôm nay ngươi cÅ©ng chưa hẳn có thể giết được hắn.
Diệp Khải Nguyên không thể phá»§ nháºn.
Thượng Quan Tiểu Tiên tươi cưá»i nói :
- Nhưng ta cÅ©ng rất cảm kÃch ngươi, ngươi xem như đã vì ta mà giết má»™t ngưá»i.
Câu nói nà y giống như một chiếc roi quất và o mặt của Diệp Khải Nguyên.
Biết rõ ngưá»i khác lợi dụng mà vẫn bị lợi dụng, đây rõ không phải là má»™t chuyện dá»… chịu.
Diệp Khải Nguyên lạnh lùng nói :
- Ta đã giết má»™t ngưá»i, thì cÅ©ng có thể giết ngưá»i thứ hai.
Thượng Quan Tiểu Tiên cưá»i :
- Ta tin như thế.
Diệp Khải Nguyên tiếp :
- Vì váºy ngươi tốt nhất hãy mau Ä‘i Ä‘i.
- Ngươi lại muốn đuổi ta đi hay sao?
Diệp Khải Nguyên gằn giá»ng :
- Phải!
Thượng Quan Tiểu Tiên thở dà i nói :
- Ta lẽ nà o khó ưa hơn nữ đạo sĩ đó? Ta lẽ nà o không thể hầu hạ ngươi giống như y thị hay sao?
Trên chiếc ghế đầu giưá»ng, đã bầy sẵn bá»™ y phục được giặt rất là sạch sẽ, xếp rất là chỉnh tá».
Äây tất nhiên cÅ©ng là việc là m mà Thôi Ngá»c Chân chuẩn bị cho Diệp Khải Nguyên.
Nhưng còn Thôi Ngá»c Chân đâu?
Còn Äinh Linh Lâm?
Diệp Khải Nguyên cầm bộ y phục lên, chà ng không cách gì nằm xuống được nữa.
Thượng Quan Tiểu Tiên há»i :
- Ngươi muốn Ä‘i à ? Äi đâu?
Diệp Khải Nguyên không mở miệng.
Thượng Quan Tiểu Tiên lại nói :
- Muốn đi tìm nữ đạo sĩ kia phải không?
Diệp Khải Nguyên vẫn không mở miệng.
Thượng Quan Tiểu Tiên nhơn nhơn nói :
- Ngươi nếu đi tìm y thị, thì ta khuyên ngươi nên nằm nghỉ dưỡng thần, vì ngươi nhất định sẽ không gặp được y thị.
Diệp Khải Nguyên muốn mở miệng nhưng nÃn lại.
Chà ng đã hiểu rất rõ Thượng Quan Tiểu Tiên, chuyện mà Thượng Quan Tiểu Tiên không muốn nói, thì không có ai có thể há»i ra được, còn nà ng ta nếu muốn nói, thì vốn không cần há»i.
Thượng Quan Tiểu Tiên nói :
- Còn như ngươi nếu muốn Ä‘i tìm Äinh Linh Lâm, thì cÅ©ng chẳng bằng ở đây cùng ta tâm sá»±, vì cứ cho như ngươi tìm được Äinh cô nương Ä‘i chăng nữa, thì cÅ©ng chỉ cảm thấy khó xá» mà thôi.
Diệp Khải Nguyên không nghe.
- ... Có lẽ bây giá» ngươi vẫn có thể tìm được má»™t ngưá»i.
Diệp Khải Nguyên đã mang ủng và o.
- ... Bây giá» ngưá»i mà ngươi duy nhất có thể tìm gặp được là Hà n Trinh, hÆ¡n nữa có thể tìm được ngay, ngươi có biết tại sao không?
Diệp Khải Nguyên không há»i.
Thượng Quan Tiểu Tiên nói :
- Vì hắn đã nằm trong quan tà i rồi, không còn nhúc nhÃch gì được nữa.
Diệp Khải Nguyên đột nhiên đứng báºt dáºy, ánh mắt như lá»a đốt nhìn trừng trừng Thượng Quan Tiểu Tiên.
Thượng Quan Tiểu Tiên cưá»i cưá»i :
- Ngươi biết rõ không phải là ta giết hắn, nhìn trừng trừng ta là m gì chứ? Ngươi nếu muốn báo thù cho hắn thì trước tiên nên đi tìm thù nhân của hắn!
Nà ng ta nhơn nhơn nói tiếp :
- Nhưng ta khuyên ngưá»i đừng Ä‘i, chuyện mà bây giá» ngươi duy nhất nên là m, là nằm xuống ngá»§ má»™t giấc tháºt ngon.
Diệp Khải Nguyên không nghe nà ng ta nói hết câu nà y, đã lao ngưá»i Ä‘i.
* * * * *
Nắp quan tà i đã Ä‘áºy lại, nhưng vẫn còn chưa đóng Ä‘inh, quan tà i má»ng manh, Ä‘á»i ngưá»i ngắn ngá»§i.
Vẻ mặt của Hà n Trinh xem ra vẫn còn như đang say ngủ, y vốn chết trong lúc đang ngủ say.
- Khi bá»n ta phát hiện ra y thì y đã không còn cứu được nữa, đà nh phải mua má»™t cái quan tà i, tạm thá»i thu liá»…m cho y, nhưng bá»n ta không biết gì vá» thân thế cá»§a y cả, chỉ mong rằng y còn có thân thuá»™c bằng hữu đón nháºn thi thể cá»§a y.
Chá»§ nhân quán trá» nà y không phải là má»™t ngưá»i khó chịu.
Quan tà i tuy má»ng, nhưng Ãt ra còn cứng hÆ¡n giưá»ng cá».
- Äa tạ quán chá»§.
Diệp Khải Nguyên tháºt sá»± rất là cảm kÃch, nhưng lại cà ng cảm thấy ân háºn. Nếu không phải là vì mình, Hà n Trinh đã không phải thụ thương. Nếu không phải là vì sá»± lÆ¡ là qua quýt cá»§a mình, thương tÃch cá»§a Hà n Trinh vốn đã có thể trị khá»i. Nhưng bây giá» thì Hà n Trinh đã chết rồi, còn mình thì vẫn còn sống.
- Y chết như thế nà o?
- Bị má»™t kiếm đóng chết trên giưá»ng.
- Còn kiếm đâu?
- Kiếm còn đây.
Ãnh kiếm lóe sáng dưới ánh đèn.
Äó là má»™t trưá»ng kiếm hình thức rất tao nhã mà cổ kÃnh, tinh công bách luyện, rất là sắc bén, sống kiếm có những hoa văn.
Vết máu đã được rá»a sạch, kiếm được bá»c lại bằng vải và ng.
- Hai ngưá»i hầu trong quán cá»§a bá»n ta, mất rất nhiá»u lá»±c khÃ, má»›i nhổ thanh kiếm ra được.
Ngưá»i chá»§ Ä‘ang kể công lấy lòng.
Y tuy không phải là hạng ngưá»i khó chịu, nhưng khi có cÆ¡ há»™i kiếm được Ãt nhiá»u lợi lá»™c, Ä‘á»n bù, thì y cÅ©ng không muốn bá» qua.
Diệp Khải Nguyên dưá»ng như lại không hiểu được ý nà y.
Trong lòng chà ng đang suy nghĩ một chuyện khác :
- Kiếm nà y hẳn là từ ngoà i cá»a sổ ném và o, đâm xuyên ngá»±c Hà n Trinh, rồi lại cắm chặt và o giưá»ng hay sao? Lá»±c phóng nà y tháºt không nhá».
Chủ quán nói :
- Vị cô nương cùng đại gia trú đêm ở đây, đêm hôm trước cÅ©ng có quay lại má»™t lần, dưá»ng như bị bệnh, được vị Quách đại hiệp đã đánh bại Nam Cung Viá»…n đó bồng lại.
- Bá»n há» Ä‘i đâu rồi?
- Không biết, bá»n há» chỉ xuất hiện chốc lát.
Má»™t ngưá»i hầu bổ sung thêm :
- Tối hôm đó vãn bối trá»±c, vãn bối vừa bước và o sân, thì nhìn thấy trong phòng có hà o quang sáng lóe, giống như ánh chá»›p váºy. Khi vãn bối chạy lại, vị bằng hữu đó cá»§a đại gia đã bị đóng chết trên giưá»ng. Sau đó Quách đại hiệp bồng vị cô nương đó quay lại, khi Quách đại hiệp và Nam Cung Viá»…n so kiếm, vãn bối cÅ©ng có xem, vì váºy vãn bối nháºn ra.
Hắn hÆ¡i ngừng lại, ngáºp ngừng nói :
- Khi vãn bối đi báo cáo cho chủ nhân, quay lại xem, thì Quách đại hiệp và vị cô nương đó đã không còn thấy đâu nữa.
Diệp Khải Nguyên đoán không sai.
Kiếm nà y quả nhiên là từ ngoà i cá»a sổ phóng và o, vì váºy ngưá»i hầu nà y má»›i nhìn thấy kiếm quang giống như ánh chá»›p.
Khi hung thá»§ muốn thu hồi hung khÃ, thì Quách Äịnh đã quay lại.
Y thừa cÆ¡ sau khi Thôi Ngá»c Chân đã mang Diệp Khải Nguyên Ä‘i, trước khi Quách Äịnh còn chưa mang Äinh Linh Lâm quay vá», thá»i khắc đó y liá»n hạ thá»§.
Khoảng thá»i gian đó không dà i, có thể y vốn không có thá»i gian đến thu hồi lại trưá»ng kiếm đó, có thể y quá khẩn trương không kịp nhổ trưá»ng kiếm đó ra, hai gã hầu, mất rất nhiá»u sức, má»›i nhổ được thanh kiếm đó ra.
Quách Äịnh đã mang Äinh Linh Lâm Ä‘i đâu?
Bá»n há» tại sao không đợi ở đây? Lại không Ä‘i tìm chà ng?
Những vấn đỠnà y, Diệp Khải Nguyên không muốn suy nghÄ© hÆ¡n nữa. Lúc nà y trong lòng chà ng chỉ nghÄ© tá»›i có má»™t chuyện, tuyệt không thể để cho Hà n Trinh chết vô Ãch.
Ná»—i niá»m ân háºn già y vò trong lòng chà ng, đã trở thà nh má»™t sá»± phẫn ná»™ vô biên.
- Kiếm nà y ngươi có thể cho ta mang đi được không?
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên được...
Diệp Khải Nguyên nói đi là đi.
Chá»§ nhân vá»™i gá»i :
- Äại gia lẽ nà o không nháºn lại thi thể cá»§a vị bằng hữu nà y?
- Ta sẽ lại, sáng ngà y mốt ta nhất định lại.
Diệp Khải Nguyên không phải là không hiểu rõ ý cá»§a chá»§ nhân, nhưng chẳng qua má»™t ngưá»i tiá»n đã hết nhẵn túi, thì đà nh phải giả đần mà thôi.
* * * * *
Ãnh thái dương chói lòa.
Mưá»i ngà y nay, hôm nay là lần đầu tiên nhìn thấy ánh thái dương sáng chói như váºy.
Trên phố tuyết đã tan, bùn đầy ngưá»i.
Nhưng ngưá»i trên phố lại rất đông, má»i ngưá»i Ä‘á»u muốn nhân cái thá»i tiết đẹp đã khó có nà y, mà đi ra bên ngoà i.
Bảng hiệu chữ và ng “Bát Phương tiêu cụcâ€, dưới ánh Thái dương mà nhìn, khà phách cà ng bất phà m.
Má»™t lão nhân mặc áo bông xanh, Ä‘ang ở trước cá»a quét bùn tuyết.
Diệp Khải Nguyên sải những bước tháºt dà i.
Chà ng chỉ muốn đi nhanh hơn một chút, vết thương trên ngực lại phát đau, nhưng chà ng vẫn bước đi rất nhanh. Nỗi đau đớn trong nội thể, chà ng không để ý đến một chút nà o cả.
Diệp Khải Nguyên Ä‘i và o sân, thì có ngay hai ngưá»i từ trong đại sảnh phÃa trước bước tá»›i.
Một trung niên bốn mươi tuổi hơn, ăn mặc rất hoa lệ, tướng mạo rất uy vũ, trong tay cầm đôi thiết đảm, vang lên những tiếng tinh tinh tang tang.
Ngưá»i kia tuổi tác nhá» hÆ¡n, để má»™t bá»™ râu nhá» rất chỉnh tá», da mặt trắng trẻo, bà n tay sạch sẽ.
Diệp Khải Nguyên bước tới trước mặt.
Khi tâm trạng bình ổn, Diệp Khải Nguyên vốn là má»™t ngưá»i rất lá»… độ, rất khách khÃ, nhưng lúc nà y tâm trạng cá»§a chà ng bất ổn.
Diệp Khải Nguyên không há» chấp tay chà o, há»i ngay :
- Tổng tiêu đầu ở đây là ai?
Ngưá»i trung niên cầm đôi thiết đảm quan sát khắp ngưá»i Diệp Khải Nguyên, sa sầm mặt nói :
- Tổng tiêu đầu ở đây chÃnh là ta.
Äối vá»›i má»™t con ngưá»i lãnh đạm như váºy, y tất nhiên cÅ©ng không khách khÃ.
Thiết Äảm Trấn Bát Phương Äá»›i Cao Cang không phải là ngưá»i dá»… đùa.
- Ngươi là ai? Äến tìm ai?
Diệp Khải Nguyên nói :
- Ta đến tìm ngưá»i.
Äá»›i Cao Cang nhìn chà ng má»™t lượt :
- Có gì kiến giáo?
- Có hai chuyện.
Äá»›i Cao Cang nói :
- Ngươi có thể nói trước một chuyện.
- Ta muốn mượn năm trăm lạng bạc, nội trong ba ngà y sẽ hoà n trả cho ngươi.
Äá»›i Cao Cang cưá»i, nhưng ánh mắt hoà n toà n lạnh lùng, nhìn chăm chú và o giữa ngá»±c Diệp Khải Nguyên :
- Ngươi bị thương à ?
Vết thương của Diệp Khải Nguyên tuy đã được băng bó, máu vẫn thấm ra ngoà i y phục.
Äá»›i Cao Cang lạnh lùng nói :
- Ngươi nếu không muốn thụ thương má»™t lần nữa, thì tốt nhất hãy mau theo con đưá»ng cÅ© khi ngươi đến đây mà cút Ä‘i.
Diệp Khải Nguyên nhìn chằm chằm Äá»›i Cao Cang :
- Ta đã nghe nói từ lâu, Thiết Äảm Trấn Bát Phương là má»™t kẻ hoà nh hà nh bá đạo, xem ra quả nhiên không sai.
Äá»›i Cao Cang cưá»i nhạt.
Diệp Khải Nguyên nói :
- Ta mượn ngươi năm trăm lượng bạc, ngươi có thể không cho mượn, sao hà tất muốn ta thụ thương một lần nữa? Lại hà tất muốn ta cút đi?
Äá»›i Cao Cang phẫn ná»™ rÃt :
- Ta muốn ngươi cút đi.
Y đột nhiên xuất thá»§, chụp vai áo cá»§a Diệp Khải Nguyên, dưá»ng như muốn chụp lấy Diệp Khải Nguyên ném Ä‘i váºy.
Tay của y thô cứng, gân xanh nổi hẳn lên, rõ là đã luyện công phu một loại ưng trảo lực.
Diệp Khải Nguyên không nhúc nhÃch.
Nhưng cái chụp nà y của hắn lại không chụp vạt áo của Diệp Khải Nguyên.
Y chụp và o cổ tay của Diệp Khải Nguyên.
Tay cá»§a Diệp Khải Nguyên cÅ©ng nghênh thẳng tá»›i, mưá»i ngón tay cá»§a hai ngưá»i cấu chặt và o nhau. Äá»›i Cao Cang cưá»i nhạt quát nhẹ lên má»™t tiếng :
- Äoạn!
Y á»· thế đã luyện Ưng trảo lá»±c đạt được tám chÃn phần mưá»i, muốn bẻ gãy năm ngón tay cá»§a Diệp Khải Nguyên.
Nhưng tất nhiên năm ngón tay của Diệp Khải Nguyên không gãy được.
Äá»›i Cao Cang lại cảm thấy sức mạnh trên những ngón tay cá»§a đối phương mưá»i phần cứng rắn hÆ¡n hắn. Chỉ cần siết mạnh, năm ngón tay cá»§a hắn sẽ bị bẻ gãy ngay.
Phi đao vốn dùng chỉ lực phát đi, nếu không có chỉ lực cương kình, thì là m sao có thể phóng đi nổi Phi đao vô biên bất thối đó?
Äá»›i Cao Cang biến sắc, những giá»t mồ hôi lạnh toát đã là m đẫm ướt trán.
Nhưng Diệp Khải Nguyên không dụng lá»±c, chà ng lạnh lùng nhìn hắn, giá»ng lạnh như băng nói :
- Ngươi đã bẻ gãy ngón tay cá»§a mấy ngưá»i rồi?
Äá»›i Cao Cang cắn chặt răng không dám mở miệng.
Diệp Khải Nguyên nói :
- Ngươi nhớ lần sau khi muốn bẻ gãy ngón tay của kẻ khác, thì tốt nhất nên nghĩ tới điểm nà y.
Rồi Diệp Khải Nguyên đột nhiên buông tay, quay đầu bá» Ä‘i. Ngưá»i thanh niên nãy giỠđứng khoanh tay ở bên cạnh lạnh lùng bà ng quang đứng nhìn, đột nhiên nói :
- Xin dừng bước.
Diệp Khải Nguyên dừng lại, há»i :
- Ngươi có năm trăm lạng bạc cho ta mượn à ?
Ngưá»i thanh niên nà y cưá»i cưá»i, há»i ngược lại :
- Tôn tÃnh cá»§a bằng hữu?
Diệp Khải Nguyên chỉ nói :
- Diệp.
Ngưá»i thanh niên nhìn chằm chằm Diệp Khải Nguyên :
- Diệp Khải Nguyên?
Diệp Khải Nguyên gáºt gáºt đầu :
- Không sai.
Äá»›i Cao Cang rùng mình, vá»™i há»i :
- Các hạ chÃnh là Diệp Khải Nguyên?
- Äúng váºy!
Äá»›i Cao Cang thở mạnh ra, gượng cưá»i nói :
- Sao các hạ không nói sớm?
Diệp Khải Nguyên thản nhiên nói :
- Ta không muốn mượn danh nghÄ©a để tống tiá»n, chẳng qua chỉ đến mượn mà thôi, hÆ¡n nữa chỉ mượn ba ngà y.
Äá»›i Cao Cang há»i :
- Năm trăm lạng là đủ rồi sao?
- Ta chẳng qua chỉ muốn mua hai cái quan tà i.
Äá»›i Cao Cang không dám há»i thêm, sau đó ngưá»i thu chi đã nhanh nhẹn mang đến năm trăm lạng.
- Xin nháºn lấy.
Diệp Khải Nguyên không khách khÃ, tang sá»± cá»§a Hà n Trinh cố nhiên phải là m, thi thể cá»§a Y Dạ Khốc cÅ©ng phải thu liá»…m.
Diệp Khải Nguyên không phải là hạng giết ngưá»i xong sau đó bất kể, chà ng cần món tiá»n nà y.
Äá»›i Cao Cang lại há»i :
- Các hạ vừa rồi có nói có hai chuyện.
Diệp Khải Nguyên nói :
- Ta còn muốn há»i thăm má»™t ngưá»i.
- Ai?
- Lữ Äịch, Bạch Y kiếm khách Lữ Äịch.
Trên mặt Äá»›i Cao Cang hiển lá»™ ra má»™t vẻ khác lạ.
Diệp Khải Nguyên nói :
- Nghe nói y đã đến Trưá»ng An, ngươi có biết y ở đâu không?
Ngưá»i thanh niên đột nhiên cưá»i cưá»i, lên tiếng :
- ChÃnh ở đây.
Thái độ cá»§a ngưá»i thanh niên nà y rất có văn hóa, con ngưá»i thanh tú nho nhã, trên ngưá»i quả nhiên mang má»™t trang bà o trắng như tuyết, hai mắt sáng long lanh, mang má»™t vẻ lãnh đạm cao ngạo không diá»…n tả được.
Diệp Khải Nguyên cuối cùng đã nhìn rõ.
- Ngươi là Lữ Äịch?
- Phải.
Diệp Khải Nguyên mở ra má»™t cuá»™n vải bá»c và ng cầm bên tay trái, lấy ra thanh kiếm, ngón tay nhấc mÅ©i kiếm lên.
- Ngươi có nháºn ra thanh kiếm nà y không?
Lữ Äịch chỉ liếc mắt nhìn :
- Äây là Tùng Văn Kiếm cá»§a Võ Äang.
- Có phải chỉ có đệ tá» Võ Äang má»›i có thể dùng kiếm nà y?
- Phải.
Diệp Khải Nguyên lại há»i :
- Ngươi có phải là đệ tá» Võ Äang hay không?
- Phải!
- Äây có phải là kiếm cá»§a ngươi?
- Không phải.
- Còn kiếm của ngươi?
Lữ Äịch ngạo nghá»… đáp :
- Những năm gần đây ta không dùng kiếm.
Diệp Khải Nguyên nói :
- Dùng tay ư?
Lữ Äịch nãy giá» vẫn khoanh tay, lạnh lùng nói :
- Không sai, tay cá»§a và i ngưá»i cÅ©ng giống như lợi khà váºy.
- Nhưng nếu ngươi muốn từ bên ngoà i cá»a sổ giết ngưá»i, thì phải dùng kiếm.
Lữ Äịch cau mà y, dưá»ng như nghe không hiểu câu nà y.
Diệp Khải Nguyên nói tiếp :
- à của ta ngươi phải hiểu rõ.
Lữ Äịch nói :
- Ta giết ai?
- Ngươi giết ngưá»i từ trước đến giá» không há»i tên cá»§a đối phương hay sao?
Lữ Äịch cưá»i nhạt :
- Bây giá» ta Ä‘ang há»i đây.
Diệp Khải Nguyên nhấn giá»ng :
- Y há» Hà n, tên gá»i là Hà n Trinh.
- HÃ n Trinh?
Lữ Äịch quay đầu lại há»i Äá»›i Cao Cang :
- Ngươi có biết kẻ nà y hay không?
Äá»›i Cao Cang gáºt gáºt đầu, nói :
- Y là cái túi mưu trà cá»§a Vệ Thiên Bằng, ngưá»i khác Ä‘á»u gá»i y là Chùy Tá».
Ãnh mắt cá»§a Lữ Äịch lá»™ vẻ khinh miệt, quay qua Diệp Khải Nguyên há»i :
- Chùy Tá», là gì cá»§a ngươi?
Diệp Khải Nguyên nói :
- Là bằng hữu của ta.
- Ngươi muốn phục thù cho gã.
- Äúng váºy!
- Ngươi cho rằng ta giết hắn hay sao?
Diệp Khải Nguyên há»i ngược lại :
- Có đúng không?
Lữ Äịch ngạo nghá»… đáp :
- Cứ xem như ta giết Ä‘i thì thế nà o? Hạng ngưá»i nà y đừng nói chỉ giết má»™t ngưá»i, có giết cả chục ngưá»i Ä‘i nữa, cÅ©ng chỉ xem như đã trả nợ cho ta mà thôi.
Diệp Khải Nguyên cưá»i nhạt nói :
- Ngươi cho rằng ngươi là ai?
Lữ Äịch đáp :
- Là loại ngưá»i không sợ ngưá»i khác tìm ta quấy nhiá»…u, đợi cho vết thương ngươi là nh hẳn, thì có thể đến tìm ta phục thù lúc nà o cÅ©ng được.
Diệp Khải Nguyên nói :
- Không cần Ä‘iá»u đó.
Lữ Äịch gằn giá»ng :
- Không cần?
Diệp Khải Nguyên đáp :
- Không cần đợi.
- Ngươi muốn động thủ lúc nà y?
- Thá»i tiết hôm nay không tồi, địa Ä‘iểm nà y cÅ©ng không tồi.
Lữ Äịch nhìn Diệp Khải Nguyên, đột nhiên há»i :
- Ngươi vừa rồi nói muốn mua hai cái quan tà i, một cái cho Hà n Trinh?
Diệp Khải Nguyên gáºt gáºt đầu.
- Còn cái kia?
- Cho Y Dạ Khốc.
Lữ Äịch thốt lên :
- Hồng Ma Thủ?
- Äúng váºy.
Lữ Äịch há»i :
- Y đã chết dưới tay của ngươi à ?
Diệp Khải Nguyên nói :
- Ta giết ngưá»i xong không bao giá» quên thu gom thi thể cả.
- Tốt, nếu ngươi chết, thì hai quan tà i đó ta sẽ mua thay ngươi, ta cũng mua luôn quan tà i cho ngươi.
- Khá»i cần, ta nếu chết, ngươi có thể mang thi thể cá»§a ta ra cho chó ăn.
Lữ Äịch đột nhiên cưá»i lá»›n :
- Hay! Hay lắm!
Diệp Khải Nguyên há»i :
- Còn ngươi?
Lữ Äịch gằn từng tiếng :
- Ta nếu chết, ngươi có thể cắt thi thể ta ra thà nh từng miếng, đem cúng trước linh vị của Hà n Trinh, ăn một miếng thịt hớp một ngụm rượu.
Diệp Khải Nguyên cÅ©ng cưá»i lá»›n, nói :
- Hay, hay lắm, nam tá» hán phục thù cho bằng hữu, chÃnh phải như thế.
Chà ng đột nhiên quay ngưá»i, lưng hướng vá» Lữ Äịch.
Tại vì vết thương cá»§a chà ng bị tiếng cưá»i lá»›n là m bung ra, máu ứa ra.
Ãnh dương chói lòa.
Có rất nhiá»u kẻ thÃch giết ngưá»i trong thá»i tiết như thế nà y, vì máu khô rất mau.
Nếu bản thân có bị giết chết, thì máu cũng khô rất mau.
Lữ Äịch đứng dưới ánh Thái dương, hai tay vẫn khoanh lại.
Y trân trá»ng cánh tay cá»§a chÃnh mình, giống như kẻ giữ kho trân trá»ng tà i sản, không muốn ngưá»i khác nhìn thấy.
Diệp Khải Nguyên cháºm rãi bước tá»›i, lần thứ hai đưa kiếm cho Lữ Äịch :
- Äây là kiếm cá»§a ngươi.
Lữ Äịch cưá»i nhạt đón lấy, đột nhiên vung tay, trưá»ng kiếm thoát khá»i tay bay Ä‘i, cắm pháºp và o má»™t thân cây cách đó năm trượng.
Lưỡi kiếm cắm xuyên và o cây, cơ hồ lút hết lưỡi kiếm.
Cú phóng kiếm nà y, đủ để xuyên qua bất cứ thân thể cá»§a kẻ nà o, đóng chặt kẻ đó và o giưá»ng.
Diệp Khải Nguyên nhÃu mà y, cưá»i nhạt nói :
- Hay, quả nhiên là kiếm sát nhân.
Lữ Äịch lại khoanh tay lại, ngạo nghá»… nói :
- Ta đã nói, ta không dùng kiếm.
Diệp Khải Nguyên gáºt đầu :
- Ta đã nghe nói :
Lữ Äịch nhìn chằm chằm và o tay Diệp Khải Nguyên, đột nhiên há»i :
- Äao cá»§a ngươi đâu?
Y tất nhiên biết đao của Diệp Khải Nguyên.
Trong giang hồ không ai là không biết đao của Diệp Khải Nguyên.
Diệp Khải Nguyên chăm chú nhìn y, rất lâu sau, mới lạnh lùng nói :
- Äao đây.
Diệp Khải Nguyên liá»n láºt tay, Ä‘ao đã nằm trong tay. Äao sáng trắng, lưỡi Ä‘ao má»ng mà bén, ánh sáng là nh lạnh cá»§a sắt thép dưới ánh thái dương lấp lánh chói lòa đủ để há»›p hồn Ä‘oạt phách ngưá»i khác nhưng nếu ở trong tay ngưá»i nà o, cây Ä‘ao nà y có thể không xem là sắc bén không tá» ra lợi hại, nhưng lúc nà y Ä‘ao ở trong tay Diệp Khải Nguyên.
Tay cá»§a Diệp Khải Nguyên khô rắn vững chắc như ngá»n Viá»…n SÆ¡n.
Lữ Äịch đột nhiên cau mặt, Äá»›i Cao Cang đứng ngoà i năm trượng xa, cÅ©ng phải nÃn thở lại.
Y đột nhiên cảm nháºn má»™t sát khà từ trước tá»›i nay chưa bao giá» thể nghiệm qua.
Lữ Äịch buá»™t miệng nói :
- Hay! Quả nhiên là đao sát nhân.
Diệp Khải Nguyên cưá»i cưá»i, đột ngá»™t vung Ä‘ao lên.
Ãnh Ä‘ao lóe lên biến mất.
Cây đao nà y tựa như đột nhiên tiêu tan đi trong gió, vô hình vô tung.
Ngưá»i dù có ánh mắt tinh nhanh sắc bén đến đâu, cÅ©ng chỉ nhìn thấy Ä‘ao ở nÆ¡i xa lóe lên, rồi thì không thấy đâu nữa.
Tốc độ và sức mạnh của phi đao, tuyệt không có ai có thể hình dung ra được.
Lữ Äịch không khá»i cảm thấy xúc động mạnh, thất thanh nói :
- Ngươi có ý gì thế?
Diệp Khải Nguyên thản nhiên nói :
- Ngươi đã không dùng kiếm ta sao lại dùng đao chứ?
Lữ Äịch nhìn trừng Diệp Khải Nguyên, ánh mắt lá»™ vẻ khác lạ, rất lâu sau, đột nhiên duá»—i tay ra nói :
- Ngươi xem tay của ta đây.
Vá»›i ngưá»i khác mà xem, thì không thể xem là má»™t cánh tay đặc biệt.
Ngón tay thon dà i, móng tay cắt sát ngắn, được giữ gìn rất là sạch sẽ phù hợp với một thanh niên có sự tu dưỡng bản thân.
Nhưng Diệp Khải Nguyên đã nhìn thấy ra chỗ đặc biệt.
Cánh tay nà y xem ra hoà n toà n không có gân máu, lá»›p da mịn mà ng bóng láng, tá»a ra má»™t sắc sáng kim thuá»™c.
Cánh tay nà y không giống như là xương cốt huyết nhục tạo thà nh, xem ra giống như là bằng kim loại đặc biệt, không phải là và ng, nhưng lại nặng hơn và ng, không phải là sắt nhưng lại cũng hơn sắt.
Lữ Äịch nhìn chăm chú và o cánh tay cá»§a mình, cháºm rãi nói :
- Ngươi thấy rõ chưa, đây không phải là cánh tay, mà là lợi khà sát nhân.
Diệp Khải Nguyên không thể không thừa nháºn.
Lữ Äịch há»i :
- Ngươi biết gia thúc chứ?
Ngưá»i y nói chÃnh là Ôn Hầu Ngân KÃch Lữ Phụng Tiên.
Diệp Khải Nguyên tất nhiên biết.
Lữ Äịch nói :
- Äây chÃnh là công phu mà năm xưa gia thúc đã luyện, váºn khà cá»§a ta tốt hÆ¡n gia thúc, vì khi ta bảy tuổi đã bắt đầu luyện công phu nà y.
Lữ Phụng Tiên sau khi thà nh danh mới bắt đầu luyện, chỉ luyện được ba ngón tay.
Lữ Äịch nói tiếp :
- Gia thúc luyện công phu nà y chỉ vì gia thúc trước nay không muốn dưới tay thiên hạ.
Trong Binh Khà phổ, phải liệt danh Ôn Hầu ngân kÃch ở dưới Thiên CÆ¡ bổng, Long Phụng song hoà n , Thiên Äịa nhất Ä‘ao (Tiểu Lý Phi Äao), và Tung Dương thiết kiếm.
Lữ Äịch nói :
- Bách Hiểu Sinh sau khi là m Binh Khà phổ, gia thúc khổ luyện mưá»i năm, tái xuất giang hồ, muốn dùng cánh tay nà y, cùng những kẻ được liệt danh trên gia thúc tranh chấp má»™t tráºn.
Ngừng một chút lại tiếp :
- Gia thúc cũng đã nói, đây không phải là tay, mà là lợi khà sát nhân, cũng có thể liệt danh trong Binh Khà phổ.
Diệp Khải Nguyên nãy giá» yên lặng lắng nghe, chà ng biết má»—i lá»i Lữ Äịch nói Ä‘á»u là sá»± tháºt.
Diệp Khải Nguyên không bao giá» ngắt lá»i ngưá»i khác.
Lữ Äịch ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Diệp Khải Nguyên, nói :
- Ngươi là m thế nà o dùng đôi tay không để đối phó với lợi khà sát nhân nà y chứ?
Diệp Khải Nguyên đáp :
- Ta thá» xem.
Lữ Äịch không há»i nữa, Diệp Khải Nguyên cÅ©ng không nói nữa. Lúc nà y vô luáºn có nói Ä‘iá»u gì, thì cÅ©ng Ä‘á»u dư thừa.
Ãnh dương chói lòa.
Nhưng cái sân ngáºp nắng nà y, lúc nà y lại ngáºp trà n sát khÃ.
Äá»›i Cao Cang đột nhiên cảm thấy á»›n lạnh.
Y ăn mặc rất là ấm áp, ánh dương cÅ©ng rất là ấm áp, nhưng y đột nhiên cảm thấy má»™t luồng khà lạnh, cÅ©ng không biết từ đâu đến, len lá»i và o cổ áo cá»§a y, len lá»i và o táºn trong tim y.
Äao đã bay lẫn và o trong mây, kiếm đã chìm ngáºp và o trong cây.
Äây không phải là đao hà n, cÅ©ng không phải là kiếm khÃ, nhưng lạnh buốt hÆ¡n bức bối hÆ¡n lưỡi kiếm mÅ©i Ä‘ao.
Äá»›i Cao Cang cÆ¡ hồ đã không muốn nán lại ở trong sân nữa. Nhưng y cÅ©ng thấy tiếc khi bá» Ä‘i.
Vô luáºn là ai cÅ©ng có thể tưởng tượng ra được rằng, tráºn chiến nà y tất phải là má»™t tráºn chiến kinh tâm động phách nhất trong những năm gần đây, sẽ mãi mãi vang vá»ng võ lâm.
Có thể táºn mắt nhìn thấy tráºn chiến nà y, cÅ©ng là má»™t tế ngá»™ khó có được trong má»™t Ä‘á»i ngưá»i.
Vô luáºn ai cÅ©ng không muốn bá» qua cÆ¡ há»™i ấy.
Äá»›i Cao Cang chỉ mong bá»n há» hay mau sá»›m bắt đầu, mau sá»›m kết thúc.
Nhưng Diệp Khải Nguyên vẫn không xuất thủ.
Lữ Äịch cÅ©ng không.
Ngay Äá»›i Cao Cang là kẻ bà ng quang, cÅ©ng không chịu đựng nổi loại áp lá»±c vô hình đáng sợ nà y, nhưng bá»n há» lại dưá»ng như không có cỠđộng gấp gáp gì.
Hay là vì áp lá»±c nà y vốn là do chÃnh bá»n há» phát ra, vì váºy bá»n há» má»›i không cảm thấy nó?
Hay là vì bản thân hỠđã biến thà nh sắt thép, thà nh gạch đá, trên thế gian nà y không còn bất cứ một loại áp lực nà o có thể lay động được hỠnữa.
Äá»›i Cao Cang cÅ©ng không nhìn thấy ra.
Y chỉ nhìn thấy được là , thần thái cá»§a Diệp Khải Nguyên rất là trấn định, rất lạnh lùng, ná»™ há»a vừa rồi vì thù háºn mà phát ra, bây giỠđã hoà n toà n nguá»™i tắt.
Y tất nhiên biết rằng, và o thá»i Ä‘iểm nà y, sá»± phẫn ná»™ và kÃch động không thể dẫn tá»›i chiến thắng, mà chỉ có thể dẫn đến thất bại.
Ngạo khà cá»§a Lữ Äịch cÅ©ng không còn thấy đâu nữa, trong tráºn quyết chiến sinh tá» tuyệt không thể có chút sÆ¡ hở nà o, kiêu ngạo cÅ©ng đồng vá»›i sá»± sai lầm chết ngưá»i.
Kiêu ngạo, phẫn ná»™, bạc nhược, ưu lo, sợ hãi... Ä‘á»u có thể dẫn đến sá»± phán Ä‘oán phản ứng sai lầm.
Äá»›i Cao Cang cÅ©ng đã từng nhìn thấy không Ãt cao thá»§ quyết chiến, những sai lầm như váºy, bất cứ ai cÅ©ng không cách gì hoà n toà n tránh được.
Nhưng lúc nà y, y đột nhiên thấy ra hai thanh niên nà y tá»±a như má»™t chút sai lầm như thế cÅ©ng không há» có. Tâm trạng cá»§a bá»n há», thần thái cá»§a bá»n há», tư thế đứng cá»§a bá»n há», Ä‘á»u tuyệt đối hoà n mỹ.
Cuộc chiến nà y cuối cùng rồi ai sẽ thắng?
Äá»›i Cao Cang cÅ©ng không nhìn thấy ra. Y chỉ biết rằng có rất nhiá»u ngưá»i cho rằng Diệp Khải Nguyên là má»™t địch thá»§ đáng sợ nhất cá»§a đương kim võ lâm.
Y cũng nghe có kẻ nói qua, nếu bây giỠtrùng tác binh khà phả, đao của Diệp Khải Nguyên có thể liệt danh đệ nhất.
Nhưng hiện tại Diệp Khải Nguyên không có đao.
Tuy không có Ä‘ao, nhưng lại vẫn như có má»™t loại nhuệ khÃ, sát khà giống như lưỡi Ä‘ao.
Diệp Khải Nguyên có thể thắng chứ? Äá»›i Cao Cang không thể xác định được.
Y cÅ©ng biết tay cá»§a Lữ Äịch, cÅ©ng có thể xem là má»™t đôi tay đáng sợ nhất trong thiên hạ võ lâm. Äôi cánh tay nà y đã gần như là Kim Cang bất hoại, không ai có thể há»§y hoại đôi cánh tay nà y được cả.
Nhưng Lữ Äịch có thể thắng hay không, Äá»›i Cao Cang cÅ©ng không thể xác định được.
Diệp Khải Nguyên coi ra tháºt rất trấn định, rất là nắm chắc, có thể ngoà i Ä‘ao ra, Diệp Khải Nguyên nhất định còn có má»™t loại võ công đáng sợ hÆ¡n, má»™t loại võ công mà bất cứ ai cÅ©ng không cách gì tưởng tượng đến nổi.
Nếu lúc nà y có ngưá»i đến đánh cuá»™c vá»›i Äá»›i Cao Cang, y có thể sẽ đánh cuá»™c Diệp Khải Nguyên thắng. Y cho rằng cÆ¡ há»™ mà Diệp Khải Nguyên thắng, Ãt nhất phải gấp đôi Lữ Äịch.
Nhưng y đã lầm.
Vì y đã không nhìn thấy được tâm trạng của Diệp Khải Nguyên, cũng không nhìn thấy ra được và i chuyện mà Diệp Khải Nguyên đã thấy ra. Một và i chuyện đủ để Diệp Khải Nguyên lao đao khốn đốn.
Từ lúc sau khi kiếm cá»§a Lữ Äịch ném Ä‘i, Diệp Khải Nguyên chợt cảm thấy có má»™t cảm tình thương tiếc con ngưá»i trẻ tuổi tuy kiêu ngạo nhưng tà i năng nà y.
Nhưng Diệp Khải Nguyên đã nghe qua hai câu nói :
- Sự khác nhau giữa thù địch và bằng hữu, thì giống như sự khác nhau giữa cái sống và cái chết.
- Nếu có ngưá»i muốn ngươi chết, thì ngươi phải muốn hắn chết, giây phút đó tuyệt không thể chá»n lá»±a.
Äây chÃnh là lá»i mà A Phi đã nói vá»›i Diệp Khải Nguyên.
A Phi sinh trưởng ở nÆ¡i thảo nguyên vùng đất kẻ mạnh hiếp đáp kẻ yếu, cá lá»›n nuốt cá bé, đây chÃnh là luáºt sống nÆ¡i thảo nguyên, cÅ©ng chÃnh là luáºt sinh tá». Trong tráºn quyết chiến sinh tá» nà y, tuyệt không thể nương tay vá»›i địch thá»§, cà ng không thể tá» chút luyến thương nà o.
Diệp Khải Nguyên hiểu rõ cái lý lẽ nà y. Chà ng biết lúc nà y nhân tố dẫn chà ng đến chiến thắng không phải là “nhanh†và “hiểmâ€, mà là “ổn†và “chuẩnâ€.
Tại vì Lữ Äịch rất có thể sẽ nhanh hÆ¡n, hiểm hÆ¡n Diệp Khải Nguyên.
Tại vì lúc nà y ngá»±c cá»§a chà ng Ä‘au nhức như có lá»a thiêu đốt, vết thương cá»§a chà ng không những đã toác ra, mà còn Ä‘ang nát rữa. Cái mà Diệu Thá»§ Lang Trung đưa cho Diệp Khải Nguyên, không phải là linh đơn, nên chẳng tạo nên má»™t kỳ tÃch gì.
Ná»—i Ä‘au đớn có lúc tuy có thêû khiến cho ngưá»i ta tỉnh táo phấn chấn, nhưng chỉ đáng tiếc thể lá»±c cá»§a Diệp Khải Nguyên, đã không cách gì có thể phối hợp được vá»›i tinh thần cá»§a chà ng. Vì khi chà ng xuất thá»§, thì phải chế ngá»± được tá» mạng cá»§a đối phương, Ãt nhất lúc đó phải có bảy tám phần mưá»i nắm chắc chà ng má»›i xuất thá»§.
Vì váºy chà ng phải đợi. Äợi đối phương lá»™ ra sÆ¡ hở, đợi đối phương đã suy nhược, rã rá»i, đợi đối phương cho chà ng cÆ¡ há»™i.
Nhưng Diệp Khải Nguyên đã phải thất vá»ng. Cho đến lúc nà y, chà ng vẫn không cách nà o tìm ra được má»™t chút sÆ¡ hở nà o trên ngưá»i Lữ Äịch.
Lữ Äịch xem ra đứng rất là tùy tiện, khắp thân trên dưới, má»—i chá»— Ä‘á»u phảng phất như trống rá»—ng.
Diệp Khải Nguyên vô luáºn muốn từ nÆ¡i nà o trên thân thể cá»§a Lữ Äịch hạ thá»§, xem ra dưá»ng như rất là dá»… dà ng.
Nhưng chà ng đột nhiên nghÄ© tá»›i những lá»i mà Thiên Äịa Nhất Äao nói vá»›i chà ng, tráºn chiến giữa A Phi và Lữ Phụng Tiên năm xưa, chỉ có Thiên Äịa Nhất Äao ở bên cạnh táºn mắt chứng kiến.
Lữ Phụng Tiên lúc đó, giống như Lữ Äịch bây giá».
- Kiếm của A Phi lúc đó, phảng phất như có thể tùy tiện đâm trúng và o bất cứ nơi nà o trên thân thể Lữ Phụng Tiên.
- Nhưng tuy chá»— trống rất nhiá»u, lại không há» có má»™t chá»— trống thá»±c sá»± nà o.
- Toà n bộ thân thể Lữ Phụng Tiên trở thà nh rất linh hoạt kỳ ảo.
- Hai chữ “linh kỳ†nà y, chÃnh là cảnh giá»›i chà cao cá»§a tháºm thâm trong võ há»c.
- Phi Ä‘ao cá»§a ta xuất thá»§, Ãt nhất phải nắm chắc chÃn phần mưá»i.
- Nhưng lúc đó ta nếu là A Phi, thì Phi đao sẽ chưa hẳn đã dám nhắm Lữ Phụng Tiên xuất thủ.
Chỉ là lá»i cá»§a Thiên Äịa Nhất Äao nói, thì Diệp Khải Nguyên mãi mãi không bao giá» quên.
Lúc nà y thân thể cá»§a Lữ Äịch đã trở nên trống không rồi? Diệp Khải Nguyên đột nhiên phát giác ra mình đã đánh giá thấp ngưá»i thanh niên nà y, ngưá»i nà y má»›i tháºt sá»± là má»™t cao thá»§ mà cả Ä‘á»i chà ng chưa từng ngá»™ kiến.
Diệp Khải Nguyên tuy chưa phạm bất cứ má»™t sai lầm chết ngưá»i nà o, nhưng chà ng đã mất má»™t nhân tốt dẫn đến chiến thắng trá»ng yếu nhất.
Äó là Diệp Khải Nguyên đã đánh mất niá»m tin và o chiến thắng.
Lữ Äịch lạnh lùng nhìn Diệp Khải Nguyên, cặp mắt cà ng ngà y cà ng sáng rá»±c, cà ng ngà y cà ng khốc liệt, rồi đột nhiên nói ra ba chữ :
Ngươi thua rồi.
- Ngươi thua rồi!
Diệp Khải Nguyên vẫn còn chưa xuất thá»§, thế mà Lữ Äịch đã nói là chà ng thua rồi.
Ba chữ nà y không dư thừa, giống như má»™t mÅ©i kiếm, đâm trá»ng thương niá»m tin cá»§a Diệp Khải Nguyên.
Diệp Khải Nguyên lại không phản bác.
Tại vì chà ng bá»—ng phát hiện Lữ Äịch cuối cùng đã cho mình má»™t cÆ¡ há»™i. Má»™t ngưá»i khi Ä‘ang mở miệng nói, thì tinh thần và cÆ¡ bắp Ä‘á»u sẽ buông lá»ng.
Vẻ mặt chà ng lá»™ ra vẻ chịu đựng, tại vì chà ng biết rằng nếu mình biểu hiện ra vẻ Ä‘au đớn, thì Lữ Äịch cà ng sẽ không buông tha cho chà ng.
Trong tráºn quyết chiến sinh tá» nà y, nếu có cách nà o có thể già y vò được đối thá»§ cá»§a mình, thì vô luáºn ai cÅ©ng Ä‘á»u sẽ không bá» qua.
Lữ Äịch quả nhiên lạnh lùng nói :
- Thể lá»±c cá»§a ngươi đã không còn cách nà o cầm cá»± tiếp nổi nữa sá»›m muá»™n gì cÅ©ng sẽ ngã gục, vì váºy ngươi không cần xuất thá»§ ta cÅ©ng biết là ngươi thua rồi.
Äúng lúc Lữ Äịch nói ra chữ cuối cùng, Diệp Khải Nguyên đã xuất thá»§.
Äây cÅ©ng chÃnh là cÆ¡ há»™i tốt nhất mà Diệp Khải Nguyên có thể có được.
Lữ Äịch vừa nói xong câu nà y cÅ©ng chÃnh là lúc tinh thần và cÆ¡ bắp buông lá»ng nhất.
Thân thể cá»§a Lữ Äịch tuy vẫn không có chút sÆ¡ hở nà o, nhưng Diệp Khải Nguyên đã có cÆ¡ há»™i tìm ra sÆ¡ hở cá»§a Lữ Äịch.
Diệp Khải Nguyên không dùng đao.
Nhưng tốc độ xuất thá»§ cá»§a chà ng, dưá»ng như không cháºm hÆ¡n Ä‘ao cá»§a chà ng.
Tay trái chà ng chụm lại như móng vuốt chim ưng, năm ngón tay phải xỉa gáºp ra, ai cÅ©ng có thể nhìn thấy là Diệp Khải Nguyên muốn dùng chưởng. Dùng chưởng ư? Hay là muốn dùng Thiết chỉ công?
Diệp Khải Nguyên xuất thá»§ biến hóa khôn lưá»ng, không ai có thể nhìn thấy được chà ng sẽ công kÃch và o bá»™ pháºn nà o trên cÆ¡ thể đối thá»§.
Chà ng tất yếu trước hết dẫn động thân pháp cá»§a Lữ Äịch. Chỉ cần nhúc nhÃch, hư không sẽ biến thá»±c, nhất định sẽ lá»™ xuất sÆ¡ hở.
Lữ Äịch quả nhiên nhúc nhÃch cỠđộng, sÆ¡ hở mà y lá»™ xuất là ở đỉnh đầu.
Diệp Khải Nguyên song quyá»n đồng xuất, đánh mạnh và o đỉnh đầu cá»§a Lữ Äịch, đây là sá»± công kÃch chà mạng. Nhưng Diệp Khải Nguyên trong lòng lại cảm thấy nặng nhá»c, vì chà ng đã phát giác ra, chiêu nà y cá»§a mình lá»™ xuất, chá»— sÆ¡ hở ở ngá»±c trước cÅ©ng sẽ lá»™ ra.
Ngá»±c trước chÃnh là nÆ¡i nhược yếu nhất cá»§a Diệp Khải Nguyên, vì ngá»±c trước cá»§a chà ng vốn đã bị thương tÃch.
Vô luáºn ai biết nÆ¡i nhược yếu nhất trên thân thể cá»§a chÃnh mình có thể sẽ bị ngưá»i khác đánh và o khi tấn công, sẽ phát sinh tâm trạng lo lắng khiến cho quyá»n thá»§ không được táºp trung sẽ yếu Ä‘i.
Công thế cá»§a Diệp Khải Nguyên đã không còn mạnh bằng lúc bình thưá»ng, tốc độ đã không còn nhanh bằng lúc bình thưá»ng nữa.
Chà ng đột nhiên phát giác ra, chá»— sÆ¡ hở nà y vốn là do Lữ Äịch cố ý lá»™ ra.
Trước hết Lữ Äịch cố ý tạo cÆ¡ há»™i cho Diệp Khải Nguyên xuất thá»§, lại cố ý lá»™ xuất sÆ¡ hở, vì chẳng qua chỉ là muốn cho Diệp Khải Nguyên lá»™ hẳn ra nÆ¡i nhược yếu nhất trên thân thể cá»§a chÃnh mình.
Äây chÃnh là má»™t cạm bẫy chết chóc, nhưng Diệp Khải Nguyên đã như kẻ mù lá»t và o.
Chà ng muốn thoát ra, nhưng đã không còn kịp nữa.
Tay cá»§a Lữ Äịch đã chợt vươn tá»›i ngá»±c cá»§a Diệp Khải Nguyên.
Äây không phải là tay, mà chÃnh là lợi khà sát nhân.
Äá»›i Cao Cang hoảng sợ biến sắc.
Bây giá» y má»›i biết mình vừa rồi đã nhìn nhầm, y đã nhìn thấy ra đây má»›i chÃnh là đòn công kÃch chà mạng không cách gì tránh được.
Ai ngỠđúng và o lúc nà y, thân hình cá»§a Diệp Khải Nguyên bá»—ng vá»t lên trên không, giống như đột nhiên bị má»™t tráºn gió thổi bay Ä‘i váºy.
Không ai có thể trong giây phút nà y, trong tư thái như váºy mà phi thân lướt Ä‘i được.
Nhưng khinh công của Diệp Khải Nguyên đã đạt đến cảnh giới Bất khả tư nghị.
Äá»›i Cao Cang nhịn không được thất thanh kêu to lên :
- Khinh công tuyệt vá»i!
Lữ Äịch cÅ©ng không khá»i buá»™t miệng tán thưởng :
- Khinh công tuyệt vá»i.
Hai câu nói nà y bá»n hỠđồng thá»i thốt ra, còn chưa dứt lá»i, thì Diệp Khải Nguyên đã từ trên không nhảy xuống.
Tay cá»§a Lữ Äịch liá»n đánh và o hông cá»§a Diệp Khải Nguyên.
Khi Diệp Khải Nguyên thi xuất chiêu cứu mạng đó, thì đã biết rằng mình chỉ thoát được chiêu thứ nhất cá»§a Lữ Äịch, chá»› không thoát được chiêu thứ hai.
Khi Diệp Khải Nguyên vá»t lên không trở mình, chá»— sÆ¡ hở ná»a thân sau rất lá»›n. Chà ng chỉ có thể là m như thế thì ngá»±c chà ng má»›i tránh thoát được đòn công kÃch cá»§a Lữ Äịch.
Nhưng cú đánh trên xương hông cũng chẳng dễ chịu gì.
Diệp Khải Nguyên chỉ cảm thấy tay cá»§a Lữ Äịch, giống hư má»™t cây chùy sắt, xoáy mạnh và o trong xương tá»§y cá»§a mình.
Diệp Khải Nguyên tháºm chà có thể nghe thấy tiếng xương cốt cá»§a mình gãy răng rắc.
Chà ng ngã xuống, bá»™ pháºn trên ngưá»i chà ng chạm đất đầu tiên chÃnh là bá»™ pháºn nÆ¡i xương cốt đã vỡ nát cá»§a chà ng.
Diệp Khải Nguyên cơ hồ đau đớn muốn ngất đi.
Chà ng lại đột nhiên tỉnh táo, tại vì chà ng phát hiện ra tay cá»§a Lữ Äịch đã vươn tá»›i ngá»±c chà ng. Xem ra lần nà y chà ng má»›i tháºt sá»± không cách gì né được, cÅ©ng không cách gì đưa tay ra chống đỡ được.
Tay cá»§a Diệp Khải Nguyên chỉ là tay, còn tay cá»§a Lữ Äịch lại là lợi khà sát nhân.
Cái chết như thế nà o?
Diệp Khải Nguyên vẫn còn chưa nghÄ© tá»›i nó, thì nghe Äá»›i Cao Cang hô lá»›n lên :
- Thủ hạ lưu tình.
Tay cá»§a Lữ Äịch liá»n dừng lại, y lạnh lùng há»i :
- Ngươi không muốn ta giết hắn ở dây sao?
Äá»›i Cao Cang thở dà i đáp :
- Ngươi hà tất nhất định phải giết hắn?
Lữ Äịch nói :
- Ai nói ta muốn giết hắn?
- Nhưng ngươi...
Lữ Äịch cưá»i nhạt :
- Ta nếu tháºt muốn giết hắn thì má»™t câu nói cá»§a ngươi có thể ngăn chặn được ta hay sao?
Äá»›i Cao Cang cưá»i gượng, y hiểu rằng mình không thể nà o cản được, trên thế gian nà y có lẽ vốn không có ai có thể ngăn chặn được cả.
Lữ Äịch nói :
- Ta nếu tháºt muốn giết hắn, thì hắn đã chết mưá»i lần rồi.
Äây không phải là đại ngôn.
Diệp Khải Nguyên nhìn ngưá»i thanh niên kiêu ngạo đó, sá»± Ä‘au đớn đã khiến cho khuôn mặt chà ng co rúm lại, nhưng đôi mắt chà ng lại bình thản, tháºm chà còn như Ä‘ang cưá»i nữa.
Tại sao Diệp Khải Nguyên cưá»i?
Bị ngưá»i đánh bại, lẽ nà o lại là má»™t chuyện lý thú lắm sao?
Lữ Äịch đã quay đầu lại, nhìn chằm chằm Diệp Khải Nguyên, đột nhiên nói :
- Ngươi có biết tại sao ta không giết ngươi không?
Diệp Khải Nguyên lắc lắc đầu.
- Tại vì ngươi vốn đã bị thương rồi, nếu không thì với khinh công cao tuyệt của ngươi, cho dù không thể thắng ta, ta cũng không cách gì truy đuổi kịp ngươi.
Diệp Khải Nguyên cưá»i nói :
- Ngươi cũng chẳng cần phải truy đuổi theo, tại vì cho dù ta không thể thắng ngươi, cũng sẽ không bao giỠđà o tẩu.
Lữ Äịch nhìn chằm chằm Diệp Khải Nguyên, rất lâu sau, má»›i cháºm rãi gáºt gáºt đầu nói :
- Ta tin như váºy.
Ãnh mắt cá»§a Lữ Äịch cÅ©ng lá»™ ra cảm xúc giống như Diệp Khải Nguyên, y nói tiếp :
- Ta tin rằng ngươi tuyệt không phải là hạng ngưá»i như thế, vì váºy ta cà ng không thể giết ngươi, tại vì ta còn muốn đợi cho vết thương cá»§a ngươi sau khi là nh hẳn, thì sẽ cùng ngươi phân tranh thắng bại.
Diệp Khải Nguyên nói :
- Ngươi...
Lữ Äịch ngắt lá»i chà ng :
- Tại vì ta tin rằng ngươi sẽ không đà o thoát, vì váºy ta biết nhất định ngươi sẽ trở lại.
Diệp Khải Nguyên há»i :
- Äến ngà y đó, ta vẫn bại dưới tay cá»§a ngươi, thì ngươi sẽ giết ta chứ?
Lữ Äịch gáºt gáºt đầu :
- Äến ngà y đó, ngươi nếu thắng ta, thì ta cÅ©ng cam nguyện chết dưới tay cá»§a ngươi.
Diệp Khải Nguyên thở dà i :
- Thế sá»± như kỳ, biến hóa vô lưá»ng, ngươi là m sao biết được bá»n ta chắc chắn có thể đợi đến ngà y đó.
Lữ Äịch nói :
- Ta biết.
Äá»™t nhiên nghe má»™t ngưá»i than thở từ bên ngoà i tưá»ng :
- Nhưng có một chuyện ngươi lại không biết.
Lữ Äịch không há»i, cÅ©ng không lao ra xem.
Lữ Äịch Ä‘ang lắng nghe.
Ngưá»i bên ngoà i tưá»ng cháºm rãi nói :
- Ngà y hôm nay nếu ngươi tháºt muốn giết y, thì bây giá» ngươi cÅ©ng đã là má»™t cái xác chết, trên thân thể ngươi không chỉ là má»™t vết Ä‘ao.
Äồng tá» cá»§a Lữ Äịch co rút lại.
Trong thá»i khắc đồng tá» cá»§a Lữ Äịch co rút lại, thì thân thể y đã lao ra bên ngoà i tưá»ng.
Äá»›i Cao Cang không lao theo, nhưng chạy vá»™i đến, đỡ lấy Diệp Khải Nguyên, thở dà i nói :
- Ta tháºt không ngá» ngươi lại bại tráºn.
Diệp Khải Nguyên lại mỉm cưá»i nói :
- Ta cÅ©ng tháºt không ngá» ngươi lại cứu ta.
Äá»›i Cao Cang gượng cưá»i nói :
- Không phải là ta cứu ngươi, ta có muốn cũng không cứu được ngươi.
- Chỉ cần ngươi có ý nghÄ© như váºy, cÅ©ng đã đủ rồi.
Äá»›i Cao Cang miá»…n cưỡng cưá»i cưá»i, đột nhiên đứng báºt dáºy, lá»›n tiếng sai khiến :
- Chuẩn bị xe ngựa.
|
 |
|
| |