21-09-2008, 01:50 AM
TỠSỹ 4vn
Tham gia: May 2008
Äến từ: TPHCM
Bà i gởi: 206
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 2 Times in 2 Posts
Phần thứ nhất
Chương VI
Trá»i cứ mưa sùi sụt.
Luôn mấy ngà y mây đen kéo tối sầm. Cái quang cảnh mùa hè bỗng như nhuộm hẳn mà u thu.
Trang nằm ro ró ở nhà đã thấy chán. Hôm đầu còn vui Ä‘á»c sách viết văn. Äến hôm thứ hai thứ ba, dầu có cầm sách lên, tâm trà cÅ©ng mãi để và o đâu không hiểu má»™t chút gì. Chà ng thấy cái tÃnh vui vẻ nó như lìa bá» chà ng, cho đến cái cảnh tá»± do, nhà n dáºt cá»§a mình cÅ©ng nghe không có cái hứng vị êm Ä‘á»m như chà ng đã tá»± hứa. Trang nóng lòng không biết bao giá» má»›i tạnh mưa, ra sân xem thấy mây Ä‘en còn che kÃn cả vòm trá»i thì lại chắc lằn, giáºm cẳng. Hết ngồi thừ ra suốt giá» như pho tượng gá»—, chà ng lại vùng đứng phắt dáºy Ä‘i lui tá»›i trong phòng, tiếng guốc nện rất Ä‘á»u như má»™t cái quả lắc đồng hồ đánh cháºm.
Những sự nghĩ ngợi lan man của chà ng nó cứ rõ rệt dần ra rồi sau chỉ quay cuồng quanh một cái trung tâm điểm: Nga.
Chà ng nóng lòng vì nhá»› Nga váºy.
Chà ng cảm thấy mình vừa nghi hoặc, vừa vui mừng:
- Có lẽ nà o ta mặc bệnh tình má»™t lần thứ hai nữa chăng? Vô lý tháºt! Miệng Trang lẩm nhẩm thế.
Nhưng nhá»› lại mấy ngà y trước, chà ng phải nhìn nháºn rằng đối vá»›i sá»± độc thân mình đã hết nhiệt thà nh từ lâu rồi, có lẽ từ khi gặp Nga lần thứ nhất. Câu nói bông đùa đáp lại ông già xem số chÃnh là má»™t lá»i thú tháºt. Mà những trang nháºt ký chà ng cố lên giá»ng biểu dương cái cảnh cô độc tá»± do cá»§a mình nó che Ä‘áºy má»™t cách hở hang sá»± thay đổi ý kiến cá»§a chà ng váºy.
Trang so vai cưá»i gằn như ngưá»i đã không còn tá»± tin. Chà ng chợt nghÄ©:
- ừ, nếu ta cÅ©ng có vợ thì cuá»™c Ä‘á»i ta nó sẽ ra sao?
Chà ng bá»—ng mÆ¡ mà ng thấy má»™t cái nhà vưá»n cây lá rưá»m rà tá»a kÃn lại như má»™t cái động tiên, vợ chà ng Ä‘ang Ä‘i hái hoa, chung quanh lại có và i đứa bé, con chà ng, lên bốn lên năm, rất dÄ©nh ngá»™ chạy theo mẹ nó reo cưá»i đùa bỡn. Rồi chà ng chợt ở đâu Ä‘i vá», lÅ© bé liá»n mừng rỡ la ó lên là m cho vợ chà ng bá»—ng quay đầu lại tươi cưá»i mÆ¡n trá»›n. Trang thốt nhiên giáºt mình, ngần ngừ, sung sướng vì thấy ngưá»i vợ chà ng giống hệt Nga mà nhìn kỹ thì chÃnh tháºt là Nga.
Sá»± liên tưởng ấy là m cho chà ng báºt phì cưá»i, bảo dạ?
- Ngông cuồng đến thế thì có chết Ä‘iếng ngưá»i ta Ä‘i không? Ngưá»i ta giữa đưá»ng cÅ©ng bắt quà ng là m vợ!
Nhưng Trang má»™t khi đã nghÄ© đến Nga thì cứ triá»n miên vá» má»™t sá»± đó. Tâm trà chà ng theo Ä‘uổi Nga như má»™t cái bóng thoáng cháºp chá»n, trêu ghẹo. Trang tưởng tượng ra nhiá»u báºn gặp gở vá»›i nà ng ở những chá»— nước non hữu tình tuyệt diệu. Chà ng mÆ¡ hồ gặp Nga ở bên bá» khe róc rách dưới muôn nghìn quả dom chÃn đỠtrên cà nh, hoặc Ä‘ang ngồi chung vá»›i nà ng trên má»™t chiếc thuyá»n nan, và o buổi chiá»u hôm, hai ngưá»i cùng đổ đến má»™t cái cồn lau hoang dại. Hoặc Nga Ä‘ang bị má»™t lÅ© cưá»ng bạo nó bắt cóc, chá»±c liá»u mình cho tròn danh tiết thì chợt Trang ở đâu vừa đến, liá»u sống chết xông và o đánh tháo nà ng ra, như trong chuyện kiếm hiệp cá»§a Tà u Ä‘á»i xưa váºy. ở những nÆ¡i đó cà ng thấy Nga tăng vẻ dịu dà ng uyển chuyển.
- Chết ná»—i! Sao mà già u tưởng tượng thế? Nhưng đã váºy thì cÅ©ng đủ mãn nguyện rồi, phải gặp gỡ tháºt là m gì nữa!
Trang cố thu hết tinh thần, cầm bút quệch quạc má»™t bức ảnh trắc diện Nga. Vẽ xong chà ng bá»—ng cưá»i ầm lên vì chẳng thấy Nga đâu lại chỉ thấy bác đà n ông chăm bẳm.
Khi đó, thằng Cồ ở ngoà i bước và o, Trang ngỡ nó là m gì nên ban đầu không để ý, nhưng sau cứ thấy nó lảng vảng bên mình, chúm chÃm cưá»i ra vẻ bà máºt thì chà ng phải lấy là m lạ há»i rằng:
- Thằng nhãi ranh nầy mầy là m cái trò gì thế?
Thằng bé con là m bá»™ không nghe câu há»i ấy.
Trang quát:
- Cồ! Tao há»i sao mầy không nói?
- Bà máºt lắm! Con biết nhiá»u chuyện bà máºt lắm cáºu ạ! Thằng Cồ còn chưa chịu nói.
- Gì thì mầy cứ nói mau nghe thỠnà o?
- Thứ nhất là bà Sáu bảo con há»i cáºu có ưng con ông thầy thuốc bắc đà ng xóm trên không, nghe bà ta cứ khen rầm ông ấy lên bà bảo là cô con lại cà ng kháu lắm! Nếu cáºu Ä‘i xem mặt rồi mà bằng lòng thì cáºy bà ta nói giùm và o má»™t tiếng là chắc được.
- Chỉ có thế? Mầy hãy láºp tức xuống bảo Bà Sáu rằng tao là thầy tu nghe không, rầy vá» sau đừng có Ä‘a sá»± nữa.
Thằng bé giả lá» há»n mát, bá» Ä‘i ra nói má»™t mình:
- Tưởng cáºu thÃch nghe thì còn má»™t chuyện cá»§a cái cô ngoà i bể nữa, nhưng cáºu không thèm nghe thì thôi.
Trang vá»™i gá»i dáºt nó lại:
- Khoan đã! Mầy muốn nói cô Tư ấy à ?
Thằng Cồ ra mặt ngưá»i biết chuyện, quay trở và o nói:
- Cô Tư Nga cáºu ạ.
- à mấy biết. Rồi sao nữa?
- Thì để thá»§ng thẳng con nói chuyện cho cáºu nghe. Nguyên bên nhà bà Nghè có má»™t ngưá»i ở là chú Chồn, cáºu có nhá»› không? Con ra chợ thưá»ng Ä‘i vá» má»™t đưá»ng vá»›i chú ấy nên đâu và i bữa thì con tìm cách là m quen ngay. Há»i chuyện nhà bên ấy gì, chú Chồn cÅ©ng nói cả. Vì thế mà con biết rằng cô Nga mà cáºu thưá»ng gặp đó trước hứa gả cho má»™t ông đốc thầy thuốc nà o, há»c giá»i lắm.
- Lão Chồn nói váºy à ? Mầy coi chừng đừng có nói chạ!
Trang gặng há»i thằng Cồ thế, nhưng mặt đã xám như chà m.
- Tháºt thế cáºu ạ. Nhưng ông đốc ấy là m rể được và i năm chưa kịp cưới thì chẳng may Ä‘au bệnh gì đó rồi mất. Nghe nói cô ta thương khóc quá, bỠăn bá» ngá»§ không chịu lấy chồng khác nữa. Cho nên bà Nghè má»›i Ä‘em cô ta Ä‘i chÆ¡i cho khuây khá»a Ä‘i đó.
Trang không muốn nghe nữa, bảo thằng Cồ Ä‘i ra rồi chà ng má»›i gục đầu xuống bà n, nói thầm má»™t cách thất vá»ng:
- ừ phải rồi, không trách gì mà cái mặt buồn tanh như bà vãi. Äá»i bây giá» là m gì có má»™t cô tiểu thư ngoà i hai mươi tuổi đầu mà chưa từng thương yêu ai? Chỉ có mình là lẩn thẩn lại đòi yêu trá»™m nhá»› thầm con ngưá»i ấy. Ai còn gan ruá»™t đâu mà đoái hoà i đến mình mà chắc há» cho là má»™t tên thư ký quèn lại hiện giá» vô nghá» nghiệp!
Trang nghe trong lòng lạnh ngắt, gắng gượng tìm câu yên ủy rằng:
- Nhưng có yêu thì cÅ©ng phải ngưá»i ta yêu lại như mình, còn không thì thôi, quả tim há» phải là hoà n toà n váºt sở hữu cá»§a mình, chứ giá há» có bố thà cho mình má»™t chút ái tình thừa thải nữa thì Trang nầy cÅ©ng chẳng mà ng nà o! Vả chăng mình cứ trung thà nh vá»›i chá»§ nghÄ©a độc thân thì có hÆ¡n không? Mình lại chẳng thừa thấy cái mặt trái cá»§a các gia đình anh Lục anh Hòe sao, Ä‘á»u vì sá»± phản trắc cá»§a đà n bà mà phải đến hư nát.
Từ lúc ấy, Trang chán nản suốt ngà y, ngồi vò võ trong phòng trông hạt mưa bụi ngoà i song nó cũng có một vẻ buồn bát ngát...
Nhưng qua hôm sau Trang ngá»§ dáºy thấy trá»i tạnh ráo, quang đãng thì lại bằng lòng lắm. Chà ng chỉ mong đến chiá»u là ra bể. Bị giam ở nhà luôn mấy ngà y, lại muốn cho khá»i chỠđợi mất công, Trang bèn định qua sông Ä‘i dạo phố ăn cÆ¡m hà ng má»™t bữa và luôn tiện mua Ãt món đồ há»™p. Äi giữa đưá»ng, chà ng nhá»› lại mấy câu nói cá»§a thằng Cồ mà nghÄ© rằng:
- Thì Nga chẳng qua cÅ©ng như mình, chỉ có khác là nà ng không bị ngưá»i yêu phụ bạc. Nhưng kể thì cÅ©ng Ä‘au khổ như nhau. Biết đâu sá»± không chịu lấy chồng đó lại chẳng tá» ra rằng Nga là má»™t kẻ si tình đáo để, không thể quên được ngưá»i yêu chá»› chẳng phải vì chê bai những kẻ khác không xứng đáng vá»›i nà ng. Và nếu, ừ chỉ nếu mà thôi, nếu mình tìm được má»™t chá»— mà chen và o trong tấm lòng héo hắt ấy thì chẳng phải hèn đâu, chÃnh là vinh dá»± đấy! ồ! Còn gì sung sướng bằng là m cho má»™t kẻ chán Ä‘á»i lại vui vẻ mà sống. Kẻ đồng bệnh vá»›i nhau thưá»ng dể hiểu nhau mà yêu nhau má»™t cách mặn mà thấm thÃa hÆ¡n.
Buổi sáng mai ấy, Trang và o nhà hà ng ăn và mua Ãt thức vặt xong, liá»n cố Ä‘i dạo phố cho hết giá», mãi đến trưa đứng bóng má»›i vá». Chà ng tÃnh ngá»§ má»™t giấc cho đến chiá»u, nhưng chẳng há» nhắm mắt được. Trang đà nh phải vùng dáºy giở chồng báo ra xem.
Má»›i hÆ¡n ba giá» chà ng đã ăn mặc rất chỉnh tá» hăm hở Ä‘i ra bể. Trang biết cón sá»›m bèn tìm đến xem mấy chiếc ghe chà i vá» trá»… há» chở cá và o cho kịp buổi chợ chiá»u. Thỉnh thoảng lại đưa mắt trông chừng thá» có bà Nghè cùng Nga ra chÆ¡i chưa. Nhưng chỠđã lâu, mấy chiếc ghe hỠđã lần lượt dá»i Ä‘i hết mà chẳng thấy bóng tăm má»™t ai cả. Trang chẳng vui, song giở vá» thì cÅ©ng không đà nh. Phải chi có thằng Cồ thì chà ng còn nói chuyện phiếm vá»›i nó cho đỡ buồn, vì từ hôm quen biết vá»›i bên nhà Oánh thì Trang hay hợp Ä‘oà n Ä‘i vá»›i há» và chỉ vỠăn cÆ¡m nhà .
Má»™t hồi lâu nữa, trá»i đã cháºp choạng tối. Trang chẳng con hi vá»ng gặp Nga má»›i chịu dứt ra vá».
- Lạ nhỉ! Trá»i tốt thế nầy mà không ra, chắc là há» mắc khách. Má»›i nắng được má»™t ngà y mà lại há»ng gặp mất, rõ Ä‘en cho mình thôi! Hãy đợi đến chiá»u mai chứ sao.
Trang nóng lòng muốn gặp Nga để dò xem tình ý nà ng ra thế nà o.
Nhưng luôn hai hôm sau lại cÅ©ng chẳng thấy Nga đâu hoặc ai bên nhà nà ng mà há»i. Trang lấy là m khó chịu quá, không hiểu vì sao. Chà ng tức tối, muốn đánh má»™t cái dấu rốt cho cuá»™c tao phùng ấy và bá» quách chuyện đó Ä‘i, đừng đèo bòng gì đến nữa.
Dù thế mặc lòng, suốt cả đêm Trang cứ trằn trá»c mãi.
Sáng hôm thứ tư, chẳng đừng được, chà ng phải gá»i thằng Cồ lên há»i rằng:
- Mầy nói có quen vá»›i má»™t ngưá»i ở bên bà Nghè phải không?
- Dạ phải, chú Chồn.
- Tao bảo việc nầy, mầy phải cố lên há»i chú ấy cho ra: vì sao bên cụ Nghè mấy bá»a nay không thấy ra bể chÆ¡i hay là đi đâu rồi, mầy nghe rõ chưa?
- Con hiểu rồi cáºu ạ.
- Mà mầy phải kÃn miệng, đừng nói rằng tao bảo há»i mà há» sinh nghi nhé!
- Cáºu không lo. Bây giá» con Ä‘i ngay, có lâu lắm cÅ©ng trong má»™t giá» là cáºu sẽ rõ đâu duồi gốc ngá»n.
Thằng Cồ có vẻ tự đắc, và o xách rổ tất tả đi ra chợ.
Trang ở nhà cứ đi đi lại lại trong phòng. ChỠlâu quá chà ng đã nghe nôn ruột, chợt thấy thằng bé chạy vỠngoà i sân, mặt hớn hở nói:
- Con biết rồi.
Trang mừng rỡ, chạy ra khen dồi nó:
- Thế thì mầy giá»i quá! Nhưng mầy biết là m sao?
- Cáºu còn nhá»› bữa trá»i mưa to, cáºu vá» nói chuyện ai nấy Ä‘á»u bị ướt?
- ừ, rồi sao?
- Thì bữa ấy cô Tư vì bị dầm nước mưa nên có cảm sÆ¡ sà i gì đó thà nh ra không Ä‘i chÆ¡i được. Còn thầy Hai thì có việc Ä‘i khá»i đã ba bốn bữa rà y. Chỉ có thế chá»› không còn gì lạ.
- ồ! Mầy giá»i lắm, tao phải trá»ng thưởng má»›i được.
Trang rút và lấy hai hà o bạc cho thằng bé. Nó mừng cuống lên, chạy tuột xuống bếp.
Trang trở và o phòng ngồi nói rằng:
- Chỉ vì cô ấy đau. Nhưng cũng phải cho biết thế.
Chiá»u hôm ấy Trang ở bể đợi cho trá»i tối mịt má»›i vá». NghÄ© là m sao, khi gần đến nhà lại quay trở lui Ä‘i thẳng qua nhà Oánh. Chà ng dừng lại ngoà i ngõ nhìn và o thấy ở trong vẫn thắp cây đén măng sông sáng trưng, bà Nghè Ä‘ang lom khom là m gì bên cái kệ nhá». Mấy chú ngưá»i nhà đang cất dá»n thức ăn trên bà n. Còn Nga thì chẳng thấy đâu.
Dẫu biết rằng trong nhà chẳng có việc gì khác thưá»ng, Trang cÅ©ng tưởng tượng Nga gầy yếu xanh xao Ä‘ang nằm trên giưá»ng bệnh mà chỉ có chà ng ngồi má»™t bên săn sóc thuốc thang, thỉnh thoảng Nga lại trông và o chà ng cảm Æ¡n bằng má»™t nụ cưá»i tươi thắm.
Lưỡng lự hồi lâu, Trang sẽ nói:
- Hay là ta đi và o?
Nhưng thế rồi chà ng vẫn đứng ỳ một chỗ, như bị trồng ra đó, ngẫm nghĩ:
- Ai lại có sống sượng thế thì có khác phÆ¡i cái tim Ä‘en mình ra. Nga thì chẳng nói là m gì, mình còn cầu cho nà ng biết, chá»› ngá»™ bà Cụ và mấy chú kia Ä‘oán được ý mình thì há» cưá»i cho cÅ©ng đủ trÆ¡ trẽn chết!
Rồi Trang so sánh mình vá»›i mấy chú đầy tá»› trong nhà mà thèm thuồng cái thân pháºn há»:
- ở như thế thì há»a là trả tiá»n thêm cho ngưá»i ta.
Trang còn chưa nhất định thế nà o chợt thấy bóng ngưá»i trong sân, liá»n thụt lùi mấy bước, rón rén bá» ra vá».
Dá»c đưá»ng, chà ng phải tìm cách tá»± á»§y:
- Mình khá» khạo lắm! Biết đâu ngưá»i ta chẳng nhá»› mình và cÅ©ng mong má»i như mình thế?
Qua hôm sau, Trang thấy mình bạo dạn hÆ¡n trước. Ä‚n cÆ¡m xong, chà ng trần trá»±a má»™t lát rồi quả quyết phen nà y gặp Nga cho kỳ được. Äi đến nÆ¡i, chà ng bước thẳng và o nhà , chẳng thấy bà Nghè và mấy chú đầy tá»› đâu, chỉ có Nga Ä‘ang nằm trên cái ghế xếp, má»™t quyển sách nhỠý chừng là quyển tiểu thuyết đằng dưới bà n tay.
Trang vừa mừng vừa ngượng nghịu, cất mũ chà o:
- Thưa cô, anh Hai tôi không có ở nhà ?
Nga liếc thấy Trang không kịp giấu má»™t nụ cưá»i tươi tỉnh, ngồi nhá»m dáºy se sẽ đáp:
- Chà o thầy lại chÆ¡i. Vâng, anh tôi có việc phải Ä‘i vắng và i hôm, có lẽ cÅ©ng gần vá».
Nga thấy Trang mắc cỡ, lúng túng, hai bà n tay quay tròn chiếc mũ dạ, thì mạnh mẽ nói thêm:
- Xin má»i thầy ngồi xÆ¡i nước cho. Má tôi là m gì dưới nhà rồi cÅ©ng lên.
Trang đã sắp đặt trước bao nhiêu câu há»i, đến lúc bấy giá» Ä‘á»u quên cả, chỉ ấp úng nói được má»™t lá»i:
- Tôi nghe nói rằng cô từ hôm mắc mưa thì có mệt?
Câu há»i há»› ấy đã gieo má»™t tia sáng và o trong trà Nga. Nà ng nghÄ© rằng:
- Anh nà y bảo là nghe nói, nhưng nghe ai, mình ở đây có quen ai đâu? Thôi chắc là ảnh cÅ©ng không lãnh đạm vá»›i mình rồi, mấy bữa nay thấy mình không ra bể thì sinh nghi mà đi do thám váºy.
Nga hai má đỠgay, se sẽ đáp:
- Cảm Æ¡n thầy, tôi vì yếu Ä‘uối quá nên cÅ©ng có rã rá»i Ä‘i mấy hôm, chá»› chẳng đến Ä‘au ốm gì.
- Thế thì cô cũng gần ra chơi được?
- Vâng cÅ©ng chừng má»™t hôm nữa là tôi sẽ mạnh như thưá»ng và đi đứng như trước.
Trang được Nga ngá»t ngà o, thá» thẻ trả lá»i cho mấy câu há»i mình thì mừng lá»™ ra mặt, nhưng chẳng biết nói gì nữa đà nh phải tÃnh chuyện cáo thối:
- Tôi ngỡ anh Hai có ở nhà nên tÃnh lại rá»§ Ä‘i chÆ¡i, chá»› chẳng có việc gì cần kÃp. Váºy thá»i cô gắng dưỡng cho mau mạnh, tôi xin chà o cô nhé!
- Không dám! Xin chà o thầy.
Trang bước ra trong bụng mừng khấp khởi như má»›i và o được động Thiên thai nhưng lại tức giáºn cho mình rụt rè nhút nhát quá.
- Ä‚n nói luá»™m thuá»™m thế thì má»™t thằng chăn trâu nó cÅ©ng nói được bằng mưá»i!
Còn Nga thấy Trang ra khá»i rồi liá»n cưá»i thầm rằng:
- Không biết há»i cái gì mà hở hà ng thế? Nghe ngưá»i ta nói! Ngá»™ mình há»i gặng là nghe ai, thì má»›i sao?
Nhưng dẫu nói gì, nà ng cÅ©ng không thể không cảm động vì cái cá» chỉ ngỡ ngà ng cá»§a Trang ấy. Chà ng ta e lệ như thế mà còn đánh bạo đến thăm nà ng thì chắc là yêu nà ng đến cá»±c Ä‘iểm. Nga cÅ©ng chắc rằng chuyện há»i Oánh chẳng qua Trang thác ra cho có cá»› để đến thăm mình đó thôi. Nà ng rất vui sướng mà biết rằng trong khi mình nằm dã dượi thì có má»™t kẻ Ä‘ang thầm vụng tưởng nhá»› đến mình không giây phút nà o nguôi. Sá»± tháºt là Nga trong mấy ngà y nằm ở nhà nà ng cÅ©ng ngong ngóng chá» Trang, có khi đã phải lấy là m giáºn sao vắng mình mà chà ng nỡ vô tình không tìm đến. Trong tâm trà nà ng cái diện mạo ngưá»i thiếu niên đã nhiá»u lần hiện ra ngang hà ng vá»›i Thạch.
Tà i sản của conanbmt
21-09-2008, 01:51 AM
TỠSỹ 4vn
Tham gia: May 2008
Äến từ: TPHCM
Bà i gởi: 206
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 2 Times in 2 Posts
Phần thứ nhất
Chương VII
- Chà o thầy!
- KÃnh chà o cụ!
- Mấy hôm nay thầy vẫn ra bể chứ?
- Bẩm vâng ạ.
- Hôm qua nghe cháu nó nói chuyện má»›i biết là thầy có lại chÆ¡i. ở đà ng ấy má»™t mình buồn sao Ãt thấy thầy lại nói chuyện cho vui? Anh Hai nó Ä‘i vắng gần má»™t tuần lá»… nay, nhưng khi nà o cÅ©ng có tôi ở nhà .
- Cảm Æ¡n cụ, cháu hay là m biếng nên Ãt Ä‘i đâu.
Bà Nghè Thuyên và Trang hai ngưá»i chà o há»i nhau như thế.
Trang thấy bà cụ đối đãi vá»›i mình rất ân cần và có ý má»i má»c lại nhà chÆ¡i thì mừng thầm rằng mình khá»i bị nghi ngá» gì. Trái lại, chiá»u hôm ấy Nga hình như cố lánh mặt chà ng và không thấy nói rằng gì cả. Há»… Trang có đứng gần thì Nga lại lảng xa ra, hay chà ng có đưa mắt nhìn thì nà ng là m bá»™ trông theo má»™t đà n chim bay hay vá» sá»a lại cái tay áo, không nữa cÅ©ng là m má»™t việc gì. Thà nh thá» Trang không thể nà o dò hiểu ý Nga và cÅ©ng không nhá»› ra mình đã là m gì nên tá»™i. Chà ng tá»± há»i:
- Hay mình lầm chăng? Chá»› có lẽ nà o Nga lại lẩn mặt hoà i như thế? Rõ rà ng má»›i hôm qua còn tiếp chuyện vá»›i mình má»™t cách niá»m nở lắm! Gá»›m! Ngưá»i ta thương yêu chết mệt Ä‘i có Ä‘á»u chưa dám hé răng ra chá»› ai nà o phải hùm báo gì mà tránh trút ngả nầy ngả kia. Hoặc vì hôm qua mình không chịu thổ táºn can trưá»ng ra nói má»™t lá»i gì cho ngưá»i ta mát ruá»™t? Nhưng có lẽ đâu hắn đần độn thế, mình đã đến thăm thì cÅ©ng phải hiểu ngầm cho chứ!
Trang còn đương nghĩ thế chợt nghe bà Nghè cất tiếng nói:
- Ai như anh Hai nó vỠkia kìa!
Hai ngưá»i thiếu niên Ä‘á»u ngó lên thì quả nhiên thấy Oánh Ä‘ang ỳ ạch Ä‘i xuống hai tay xách hai cái giá» gì to tướng. Và đã đến gần nói:
- Tôi vừa má»›i vá» bây giá». Hồi trưa có gặp anh cai Vừng mang và o cho mấy giá» hà u nầy đây. Tôi vá» chẳng kịp nên tÃnh mang thằng ra ngoà i nầy ăn cho luôn và đã Ä‘em đủ cả chanh và muối theo nữa. Má»™t lát nữa, mấy đứa nó sẽ mang nước ra.
Oánh đặt hai cái giá» xuống, gạt mồ hôi, Ä‘on đả chà o há»i Trang. Chuyện vãn má»™t hồi, hai ngưá»i má»›i bà n nên tìm má»™t chá»— nà o sạch sẽ trên mấy đụn cát mà ăn hà u.
Bà Nghè khen phải, Oánh và Trang liá»n má»—i ngưá»i xách má»™t giá» Ä‘i lên trước, hai ngưá»i đà n bà thá»§ng thẳng theo sau.
Tìm được má»™t cái gò cao và sắp đặt yên đâu đấy, bốn ngưá»i má»›i cùng quây tròn lại ăn, Nga ngồi giữa mẹ và anh lại bất đồ đối diện vá»›i Trang. Oánh móc túi mấy con dao đưa cho từng ngưá»i má»™t.
Bà Nghè cạy vỠmột con hà u trao cho Nga và nói:
- Mấy ngưá»i ăn Ä‘i thôi chá»› tôi những giống tanh nầy không dám dùng đến.
Hai ngưá»i trai trẻ ăn rất mau, vừa ăn vừa nói chuyện. Nga cÅ©ng lấy cái vui vẻ cá»§a má»i ngưá»i và thấy sá»± lạt lẽo mình đối vá»›i Trang dần dần tiêu tán Ä‘i. Má»™t là n không khà ái ân lại như bao trùm cặp thiếu niên ấy.
ánh mặt trá»i tà còn xoi xỉa qua mấy cây dương gần đấy cà nh lá rÅ© xuống xanh rì như những cái phất trần to tướng.
Cả hai ngưá»i Ä‘á»u nghe sung sướng, nhưng riêng má»—i ngưá»i lại có má»™t mối lo sợ riêng, sợ cái hạnh phúc ấy nó không bá»n bỉ được...
Äá»™t nhiên Nga dừng tay, cái lưỡi dao con bị cắn chặt trong hai vá» hà u; nà ng vừa thấy trong khi mình cạy nó ra thì con váºt ngắc ngoải cÅ©ng hết sức ghì đóng lại. Nga cảm động nghÄ© rằng mình vừa là m má»™t Ä‘iá»u trái ngược vá»›i lương tâm; trong khi nà ng chỉ biết yêu mến thì đã vô tình giết hại bao nhiêu con váºt thấp hèn ấy nó có lẽ cÅ©ng biết yêu mến sá»± sống như nà ng.
Trang nhác thấy, hiểu ý Nga, chà ng cÅ©ng đặt con hà u Ä‘ang cầm xuống: Hai ngưá»i vụt thấy mình đồng má»™t mối cảm tưởng như nhau, liá»n mượn cá»› là m no không ăn nữa.
Một lát, hai chú Chồn ThỠđã đem nước ra.
Oánh lấy cốc rót nước uống và để dà nh lại má»™t chút rá»a tay, rồi má»›i như sá»±c nhá»› ra Ä‘iá»u gì nói:
- à ! ham nói chuyện mà quên bẵng. Tối hôm nay có cuá»™c chợ đêm giúp há»™i Lạc thiện Äà thà nh, tôi định Ä‘i hết cả nhà , anh Trang có Ä‘i không? Nhiá»u trò vui lắm thì phải!
Trang nghĩ rằng mình lại được dịp gần Nga thì còn gì hơn nữa, bèn vui vẻ nói:
- Thế thì hay quá, chớ ở nhà mãi là m gì?
Oánh rút trong túi ra má»™t tá» chương trình đưa cho bạn rồi day lại há»i bà Nghè:
- Má nghĩ sao?
Bà cụ nói:
- Tôi thì thế nà o chẳng được, nhưng còn con Tư biết nó có chịu Ä‘i không? Hai thá» há»i nó.
Ai nấy Ä‘á»u má»™t loạt nhìn Nga chá» câu trả lá»i cá»§a nà ng.
Nhưng Nga chỉ cúi gầm mặt xuống, lạnh lùng đáp:
- Thôi cho phép tôi ở nhà .
- Tôi đã biết trước mà , bà cụ bảo, con Tư nói khó tÃnh có thÃch xem há»™i hè gì đâu.
Oánh ra dáng không bằng lòng:
- Mầy không đi với má cho có bạn, ở nhà mà là m cái yêu quái gì?
Nga cau mà y, vá»›i bứt mấy ngá»n là mà ca bên mình vò nhá» trong tay và trả lá»i má»™t câu cụt ngá»§n:
- Thì đã có anh đi với má rồi.
Trang thấy Nga gắt gá»ng không nháºn lá»i thì nghÄ© rằng có lẽ nà ng không muốn Ä‘i chung vá»›i mình; nét mặt rầu rầu, chà ng cÅ©ng gắng là m ra bá»™ quên má»™t việc gì, đứng dáºy xin lá»—i Oánh:
- Tôi cÅ©ng quên mất, tối nay có ngưá»i bạn đã hứa lại chÆ¡i, có lẽ bây giá» hỠđã chá» tôi ở nhà . Nhưng thế nà o tôi cÅ©ng rá»§ anh ấy cùng Ä‘i, lát nữa đến xem rồi sẽ gặp nhau cả.
Nói Ä‘oạn, chà ng liá»n chà o ba ngưá»i ra vá» trước.
Äến nhà , Trang buồn bá»±c không hiểu sao Nga đối vá»›i mình lại có nhiá»u thái độ trái ngược hẳn nhau như thế. Chà ng ngẫm nghÄ©:
- Không biết mình xấu xà vô duyên thế nà o mà hắn ta lại ghê sợ mình đến thế? ừ, phải rồi, đà n ông há» còn không mấy kẻ ưa mình thì bảo sao má»™t cô con gái, hÆ¡n nữa, má»™t cô con gái đẹp hắn yêu mình là m sao! Äã bảo không có phần hưởng sá»± êm ấm cá»§a ái tình trên cõi Ä‘á»i nà y, lỡ ra má»™t lần thì hẳn chừa Ä‘i thôi!
Nhìn và o chiếc đồng hồ thấy đã hÆ¡n bảy giá», Trang chợt nhá»› ra rằng mình có hứa sẽ gặp Oánh ở bên chợ đêm, nếu không Ä‘i thì cÅ©ng chướng. Chà ng ngồi và o bà n ăn lếu láo và i miếng, gá»i bà Sáu bảo coi nhà rồi má»›i lá»§i thá»§i ra Ä‘i.
Chưa đến nÆ¡i Công quán, chà ng đã thấy đèn Ä‘iện sáng như ban ngà y, ngưá»i đông nghìn nghịt. Cả cái Äà thà nh phong lưu đà i các ồ ạt Ä‘i xem ai nấy Ä‘á»u Ä‘ua nhau ăn mặc không thiếu má»™t thức nà o. Mùi phấn thÆ¡m và nước hoa lan khắp cả đám đông ngưá»i ấy. Trang mua giấy và o, nhưng vì trong bụng buồn bã, nên chá»— nà o cÅ©ng chỉ đứng dừng lại xem qua má»™t lát thôi.Các cô thiếu nữ tân thá»i định gán cho chà ng mấy món hà ng đắt Ä‘á», giá và o khi khác thì Trang đã vui lòng mua cả rồi, nhưng hôm ấy Ä‘á»u kiếm cách từ khước Ä‘i cả. Trang cứ tá»± há»i không biết mình đến đấy là m gì?
Trong ná»a giá», đã hết chuyện xem, chà ng lại chen lấn ra vá». Äi gần đến cá»a, chà ng bá»—ng ngạc nhiên lùi lại mấy bước. ở ngoà i kia, Trang vừa thấy Oánh Ä‘i và o, theo sau chà ng là bà Nghè vá»›i Nga cùng má»™t ngưá»i con gái khác nữa, sau rốt lại đến ông Tham Hồng và ông Cá»u Bạch. Nga ăn mặc rất trang hoà ng, mầu phấn sáp là m cho vẻ đẹp cá»§a nà ng dưới ánh sáng trăm ngá»n đèn thêm phần lá»™ng lẫy.
Trang đứng đỠngưá»i ra, bao nhiêu sá»± tức giáºn, khinh bỉ cuồn cuá»™n, xô xát trong trà chà ng. Trang chẳng ra chà o lại, còn như sợ ngưá»i ta thấy mình liá»n láºt Ä‘áºt lẩn theo đám đông mà đi và o trong xó tối. Chợt thấy có ai đứng trước mặt chà ng chỉ Hồng cho má»™t ngưá»i khác mà nói:
- Thằng cha ấy hôm nay đi câu đâu được con cá mòi ngon nhỉ!
Trang biết là chúng nó mỉa Nga gầy, vừa xung tiết muốn sá»a cho má»™t mẻ, lại vừa hả lòng cho thế là đáng kiếp lắm.
Chà ng nấp và o dưới bóng má»™t cây xoan chá» xem. Quả nhiên thấy Hồng đã Ä‘i sát và o Nga, nói nói cưá»i cưá»i, bắt tay ngưá»i nà y, đáp lại má»™t cái chà o cá»§a ngưá»i kia, vênh váo như má»™t ông Tú buổi xưa má»›i thi đỗ vá» là ng. Còn Nga cứ trông thẳng má»™t bá» nên chà ng không biết được thái độ nà ng ra thế nà o.
Trang cắn môi, đay nghiến:
- Mình Ä‘oán có sai đâu! Hắn chỉ cho mình là má»™t đồ bá», không có cái địa vị gì. Chá»› ngưá»i ta là cả ông Tham, danh giá lắm! Gá»›m! Cái mặt chán chưá»ng thế mà nằng nặc đòi ở nhà ! Giả dối tất cả! ở ngoà i bể không có má»™t ma nà o thì ra dáng thá»±c thà , bây giá» lại là m Ä‘á»m quá phưá»ng văn minh vá». Phải, trước mặt mình hắn cần gì phải trang sức?
Trang tuy tức tối thế, nhưng ngắm lại bá»™ quần áo trong mình nó xoà ng xÄ©nh quá thì bá»—ng sa sầm nét mặt mà nháºn thấy ra rằng quả thá»±c cái bá» ngoà i cá»§a mình không có gì xuất chúng cả. Chà ng chá»±c kiếm cách chuồn cho khá»i ngưá»i ta thấy.
Chợt nghe có má»™t bà n tay đánh mạnh và o chà ng kêu cái "bạch"! gần sả vai, Trang hoảng kinh nhảy má»™t phóc ra đà ng xa thì thấy má»™t ngưá»i sừng sá»™ nói:
- Äến đây để xem chá»› phải để ngá»§ gục à ?
Trang đương bá»±c tức nghe thế thì hÆ¡i giáºn uất lên liá»n xông và o chá»±c đánh. Ngưá»i kia vẫn không nhúc nhÃch, đứng giạng hai chân còn hai tay cứ để vòng trước ngá»±c, nói tiếp:
- Trang, mầy là m cái bộ tịch gì khó coi thế.
Trang nghe mang máng tiếng ngưá»i quen, Ä‘i sát lại xem má»›i nháºn ra là má»™t bạn há»c cÅ©. Chà ng không thể nhịn cưá»i, cất tiếng há»i:
- Anh Tồ?
- Thì bây giá» mầy má»›i nháºn ra?
- Anh là m tôi hết hồn, xuýt nữa té nhà o; ai là võ sĩ đâu mà anh định thỠsức?
Anh bạn cưá»i như nắc nẻ nói:
- Ai bảo mầy xớ rớ là m gì trong xó tối ấy? Tao tưởng mầy đang chỠđám nà o. Nhưng mầy là m gì ở đây?
- Cũng chẳng là m gì, tôi chỉ ghé lại chơi.
- Thế thì cÅ©ng như tao, chưa gặp thá»i thì cÅ©ng chịu bất tà i thôi mầy ạ!
Tồ, ngưá»i bạn há»c cÅ© rất tinh quái cá»§a Trang đã từng khét tiếng ở nhà trưá»ng, cứ đánh Ä‘eo chà ng nói vung tà n tán. Hai bên má»›i kể công việc cá»§a mình từ khi ở trưá»ng ra. Má»™t lát, Tồ bá»—ng giang thẳng tay lên chá»±c đánh và o vai Trang má»™t lần nữa. Trang lanh mắt né kịp, Tồ liá»n mắng:
- Mầy khó chịu quá! Tao tÃnh há»i mầy có biết tin gì vá» thằng Phu không?
- Tôi ở trong nhà quê luôn có đi đâu mà biết.
- Thằng Phu trợn mầy có nhá»› không? Ai ngá» thằng tướng ấy mà thông minh phạm! Nó vừa phá»—ng quách con Tư con má»™t thằng trá»c phú được món tiá»n hồi môn hai nghìn bạc.
Trang nghe nói đến ngưá»i trùng tên vá»›i Nga rất khó chịu, cÅ©ng cưá»i mát trả lá»i cho qua chuyện:
- Sao anh dám võ Ä‘oán rằng ngưá»i ta không phải vì duyên nợ mà gặp nhau?
- Trá»i ôi! Thế thì mầy ngu lạ! Chá»› thiên hạ thì ai còn chẳng biết!
Trang bá»±c mình quá, không biết đến bao giá» cái anh bạn báo Ä‘á»i ấy má»›i chịu tha ra cho, bá»—ng má»™t trà ng vá»— tay và tiếng reo cưá»i nổi lên ở chá»— ném vòng là m cho Tồ ù té chạy đến xem. Trang nhìn theo thấy va cÅ©ng vá»— tay và la lối hÆ¡n cả má»i ngưá»i.
ÄÆ°á»£c dịp thoát thân, chà ng vá»™i và ng lách Ä‘i nÆ¡i khác cứ nghiá»n ngẫm lại lá»i nói cá»§a ông bạn kỳ khôi ấy mà lấy là m bất bình lắm.
- Kẻ ngoà i cuá»™c thưá»ng hay có những lá»i độc địa thế. Äại để những ngưá»i có cái số rá»§i ro yêu má»™t ngưá»i con gái già u hÆ¡n mình Ä‘á»u bị liệt và o hạng phu Ä‘i cà y tiá»n cả. Giá mình gặp gỡ Nga thì chạy đâu cho khá»i những lá»i biếm nhẽ ấy và danh sá»± cÅ©ng khó mà giữ cho hoà n toà n. Nhưng còn Nga, biết đâu hắn cÅ©ng chỉ nghÄ© như phần đông thiên hạ thế? Hắn nằm trên đống tiá»n bạc, xưa nay chỉ tha hồ ăn, tha hồ má»±c mà nhất đán vỠở vá»›i mình thì đà o cá»§a đâu cho được như thế? Liệu hắn có khá»i khinh suất mà bảo mình Ä‘i bòn cá»§a hắn không? Hạnh phúc đâu chưa thấy chỉ tổ gây cái vạ cho gia đình!
Nhưng sá»± ghen tức nó cứ xui giục chà ng Ä‘i tìm bá»n Oánh để xem thá» Hồng và Nga nói vá»›i nhau những gì cho biết. Trang chưa theo kịp mấy ngưá»i đó thì đã nhìn thấy cái cá» chỉ vô lý cá»§a mình ngay. Chà ng tá»± lấy là m thẹn mà nghÄ© rằng:
- Ô hay! Ngưá»i ta chẳng có quyá»n muốn Ä‘i vá»›i ai thì Ä‘i hay sao? Ai lại có Ä‘i theo sau Ä‘uôi ngưá»i ta mà rình xem từng cái cỠđộng thì còn thể thống gì!
Trang biết rằng mình không có tư cách gì mà đánh ghen cả nên má»›i ngáºm ngùi quay trở ra, nghe có má»™t khối gì nó nằm chặt cứng trong óc là m cho chà ng tê mê, choáng váng. Ra khá»i cá»a đã hÆ¡i xa, những tiếng reo cưá»i cá»§a khách Ä‘e xem còn đưa đến táºn tai chà ng như để chế nhạo, xua Ä‘uổi chà ng.
Trang thỠquyết không khi nà o lại gặp Nga nữa.
Nhưng trong buổi chợ đêm, trước hà ng trăm con mắt tá»c mạch, Nga vẫn Ä‘i cạnh Hồng. Má»™t ngưá»i con gái cÅ©ng Ä‘i bên chân nà ng là cô Trà , con ông Cá»u Bạch. Trước những gian hà ng bà i trà rất đẹp, trước những cuá»™c tranh đấu già nh giải quán quân, trước những tiếng cưá»i đùa cá»§a ngưá»i Ä‘i dá»± há»™i, Nga không thấy vui vẻ gì. Hồng lại cứ Ä‘i sát và o nà ng, tán tỉnh nà y kia khiến nà ng lắm khi phải ngượng. Nga chợt tưởng đến Trang mà ăn năn rằng hay thế thà lúc chiá»u mình nháºn lá»i Ä‘i vá»›i nghÄ© va còn hÆ¡n. Nga để ý tìm Trang nhưng chẳng thấy chà ng thì định chắc là nếu chà ng nóng sốt muốn Ä‘i cÅ©ng chỉ vì tưởng có mình Ä‘i vá»›i, nhưng sau thấy mình từ chối thì thất vá»ng mà ở nhà rồi. Nga còn nhá»› cái vẻ ngáºm ngùi cá»§a chà ng khi nghe mình cá»± tuyệt.
Cho nên đến khi xem khắp cả rồi, Oánh ra hiệu bảo vá» thì nà ng vùng thở hắt ra má»™t hÆ¡i như kẻ Ä‘i đưá»ng vừa được ai cất cho má»™t cái khăn gói nặng.
Nhưng vì cá»› gì trước mặt Trang, Nga đã nói không Ä‘i mà trong buổi chợ đêm ấy nà ng có mặt? Số là từ hôm được Trang đến thăm, Nga cảm thấy có cái sức mạnh gì nó Ä‘un đẩy nà ng lại vá»›i ngưá»i thiếu niên. Nga nhá»› lại từng cái cá» chỉ cá»§a va từ khi má»›i gặp nà ng thì biết rằng va yêu nà ng đã lắm, sá»± đó không còn nghi ngá» gì nữa. Nhưng riêng nà ng, nà ng cÅ©ng phải tá»± thú thá»±c rằng mình đã không đỠphòng để cái cảm tình đối vá»›i Trang nó thấu và o não tá»§y má»™t cách sâu lắm rồi, khó lòng mà đà n áp được. Hai ngưá»i có nhiá»u chá»— giống nhau quá, má»—i má»™t lá»i nói, má»—i má»™t cái cảm tưởng bên nà y Ä‘á»u như có má»™t tiếng dá»™i ở bên kia, quả tim cá»§a hai đà ng tá»±a hồ chỉ hòa theo má»™t nhịp. Ngặt vì Nga đã nặng lá»i vá»›i Thạch quá, nà ng chỉ hiểu có má»™t thứ ái tình tuyệt đối, không thể san sẻ được, cho dầu Thạch mất rồi. Trong khi Nga nghÄ© thế, nà ng chưa từng tuân theo má»™t giáo lý nà o. Duy cái ký vãng nó ở bên nà ng gần quá, có lẽ còn gần hÆ¡n cái hiện tại không biết bao nhiêu lần. Thạch vẫn sống trong tâm hồn nà ng váºy. Nga cho rằng nếu mình còn Ä‘i yêu kẻ khác tức là đã là m má»™t sá»± tà n nhẫn, trụy lạc.
Chiá»u hôm ấy nà ng lục đến những giấy má cá»§a mình thì thình lình là m rÆ¡i xuống má»™t bức thư. Nhặt lên xem thì là thư cá»§a Thạch gá»i cho nà ng ngà y trước. Những thư từ ấy nà ng đã Ä‘á»c thuá»™c lòng và nhá»› Ä‘em theo như là bùa há»™ mệnh. Tuy váºy nà ng cÅ©ng giở ra xem có ý tìm má»™t lá»i úy lạo; trong thư có mấy giòng chữ rắn rá»i như vầy:
"Hà nội, ngà y.....
Em Nga,
Chỉ còn có hai tuần nữa thì đã đến nghỉ hè, hai ta lại sẽ gần gụi nhau. Anh cÅ©ng nóng lòng lắm, cà ng gần đến ngà y đó bao nhiêu lại cà ng mong cho mau đến. Lại thêm trá»i ngoà i nà y rất oi ả, ngồi trong phòng mà cÅ©ng như bị thiêu đốt. Anh nghÄ© lại sá»± hiếu há»c cá»§a anh nó đã là m cho ta xa cách nhau lâu lắm rồi. Có khi anh buồn, anh chán, anh bá»—ng tưởng đến em mà lại vui vẻ dùi mà i. Kể ra như thế thì cÅ©ng khà hèn, nhưng đối vá»›i em anh phải thà nh thá»±c mà nói: nếu sá»± há»c cá»§a anh sau nà y mà thà nh tá»±u thì em vẫn có công rất nhiá»u. Mấy bức thư em đã cho anh trải qua lắm thá»i khắc vô giá ở Ä‘á»i váºy.
Anh có mua má»™t Ãt thứ nữ trang mà anh cho là đẹp, để hôm nà o vá» sẽ mang lại tặng em. ChỠđến ngà y đó, anh cầu trá»i phù há»™ cho em mạnh giá»i.
Thạch".
"T.B - Hôm nà o vỠanh ở nhà lâu lắm cũng chừng giăm ba hôm là sẽ đến thăm em ngay".
Äá»c xong bức thư, bá»—ng Nga chạnh, bá»—ng Nga khóc sụt sùi. Những lá»i và ng ngá»c ấy khiến nà ng ảo não, bá»§n rá»§n tứ chi. Nà ng không thể nà o quên Thạch được. Phải, vá» phương diện tình ái, cuá»™c Ä‘á»i nà ng đến đó có thể cho là kết cục rồi, kết cục để cho nà ng được chung thá»§y vá»›i ngưá»i yêu.
Váºy mà sau khi nghÄ© đến Thạch thì nà ng lại nghÄ© đến Trang, cái hình ảnh cá»§a hai ngưá»i ấy đã không thể rá»i nhau ra, thà nh thá» Nga như bị già nh giá»±t giữa hai mối tình cú má»›i.
Vì thế Nga muốn dứt Ä‘i vá»›i Trang cho rảnh, nhưng sợ không đủ sức, nà ng liá»n tÃnh là m cho chà ng cÅ©ng phải tá»± tìm cách dứt lấy. Nà ng vẫn biết là m thế là Trang khổ sở lắm, song ấy lại là cái kế độc nhất có thể giúp nà ng giữ vẹn được lá»i hứa. Má»™t cá»› khác nữa là Nga có ý thá» Trang để xem va sau khi bị mình ruồng rẫy thì sẽ đối phó ra thế nà o.
Cho nên chiá»u hôm sau gặp Trang, nà ng cố giữ má»™t cái thái độ rất lạnh lùng tá» cho ngưá»i thiếu niên biết trước rằng không thể hy vá»ng gì nữa. Trong khi ăn hà u, nà ng đã hÆ¡i nao núng, tưởng chừng không chống chá»i nổi vá»›i sá»± cảm xúc nó rà o rạt bên lòng. Nhưng khoảnh khắc, nà ng lại tá»± chá»§ được ngay, thấy Trang nháºn lá»i Oánh Ä‘i dá»± cuá»™c chợ đêm thì nà ng quả quyết từ chối vì tháºt lòng nà ng cÅ©ng không muốn Ä‘i chút nà o.
Tối hôm ấy lại chẳng may có ông Tham Hồng và ông Cá»u Bạch cùng cô con gái là cô Trà đến chÆ¡i; khách ngỠý muốn rá»§ Oánh cùng Ä‘i xem chợ. Trà , má»™t cô gái má»›i, lại nhất định má»i cho được Nga. Nà ng ban đầu cÅ©ng thối thác, nhưng Trà lại dai như đỉa không chịu buông tha:
- Tôi mới đến hầu thăm chị lần nà y là lần đầu, chỉ thỉnh cầu có một chuyện mà chị cứ chối từ, chị Tư tệ quá!
Má»i ngưá»i thấy thế Ä‘á»u nói và o, Nga kém vế phải ưng chịu. Trà lại bắt nà ng có bao nhiêu quần áo Ä‘á»u lấy cả ra xem. Cô ta chá»n cái gì tốt nhất theo ý kiến mình thì ép Nga mặc và o như má»™t ngưá»i chị em thân thiết đã lui tá»›i trong nhà từ lâu lắm. Trà tá»± tiện lá»±a chá»n các mầu, bảo bá» cái áo nà y ra, mặc cái kia và o, lại khiến Nga xây quanh cho cô ta ngắm nghÃa từng tà má»™t. Nga không buồn cãi lẫy gì, bảo sao nghe váºy.
Tháºt tình Trà không phải muốn đóng cái vai mụ mối cho Hồng là m gì. Trái lại nà ng cÅ©ng không tưởng rằng trang Ä‘iểm và o cho Nga như thế có lẽ là m cho mình phải chịu bá» kém sút Ä‘i. Chẳng qua vì bản tÃnh nà ng hay ưa tìm những cái đẹp trong sá»± phục sức, cho dẫu sá»± phục sức ấy nó không quan hệ đến nà ng. Trà gặp Nga thì liá»n muốn cho bạn có những cái sở thÃch cá»§a mình. Nà ng chẳng cần tá»± há»i không biết là m thế Nga có vui lòng theo ý mình không.
Nga thì má»—i má»—i chìu ý cô khách lạ lùng, chuyên chế ấy. Äến khi ra Ä‘i nà ng cÅ©ng như bị lôi kéo theo ngưá»i ta thôi. Bấy giá» nà ng chỉ để ý tìm má»™t ngưá»i là Trang. Suốt cả buổi chợ đêm chẳng thấy mặt chà ng thì Nga tưởng tượng ngưá»i thiếu niên Ä‘ang căm giáºn mình và bá»—ng nghe pháºp phồng như đã sẩy tay là m hư há»ng má»™t việc gì trá»ng đại.
Tà i sản của conanbmt
21-09-2008, 01:53 AM
TỠSỹ 4vn
Tham gia: May 2008
Äến từ: TPHCM
Bà i gởi: 206
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 2 Times in 2 Posts
Phần thứ nhất
Chương VIII
Hôm ấy là hôm mồng ba tháng bảy... Bên nhà bà Nghè Thuyên, mấy mẹ con vừa ăn cơm sáng xong đang ngồi nói chuyện với nhau.
Bà Cụ nói:
- Tôi tÃnh sá»a soạn mai tốt ngà y thì dá»n vá», hai ngưá»i nghÄ© sao?
- Sao má nôn vá» thế? Oánh trả lá»i. Tôi tưởng chẳng có việc gì gấp ta ở lại chÆ¡i đến rằm cÅ©ng được.
- Trước sau mươi ngà y cÅ©ng ná» là m chi. Ta và o đây tÃnh ra chỉ còn và i hôm nữa là vừa chẵn hai tháng, chÆ¡i như váºy đã vừa lắm. Và o đây là cốt để cho con Tư hắn dưỡng cho khá»e thì nay nhá» trá»i mưá»i phần hắn đã khá được năm sáu rồi. Bá» vắng nhà lâu quá không nên và rốn lại ngà y nà o là tá»™i cho con Hai ngà y ấy. Tá»™i cả đêm khi hôm chẳng há» ngá»§ được vì nhá»› sáp nhá» quá.
- Äã thế thì vá» là phải rồi. Nhưng tôi lại tÃnh cáºy ngưá»i mua giùm má»™t Ãt cá thia và Ãt cùi pháºt thá»§, nếu mai nay vá» thì sợ không kịp vì còn Ä‘i chà o mấy chá»— quen đã.
Bà Nghè Ä‘ang dá»n lại mấy cái chén đồ trà , nghe thế liá»n lắc đầu nói:
- Thôi Ä‘i, mấy ngưá»i tháºt hay bà y vẽ lắm. Äi đâu thì Ä‘i có phải nhẹ nhà ng hÆ¡n không, cứ mua chác cho hết tiá»n lại mang mang xách xách cho thêm chuyện. Cái khá»e không muốn cứ đòi cho được mệt, tháºt tôi không hiểu các ngưá»i. Còn Ä‘i thăm anh em, cái đó là bổn pháºn rồi.
- Các ông bạn là m việc như ông Hồng Ä‘á»u ở công sở cả, đến tối má»›i thăm được, bây giá» thì hẳn đến thăm anh Trang vì anh ấy ở gần đây rồi luôn tiện đến chà o ông Cá»u má»™t thể.
Oánh vươn vai, đứng dáºy Ä‘i lấy áo mặc.
Nga nãy giá» ngồi nghe mẹ và anh bà n chuyện vá» thì nà ng bá»—ng sinh ra vÆ¡ vẩn, không biết nên buồn hay vui. Äi chÆ¡i đâu thì cÅ©ng vá», sá»± ấy rất thưá»ng, nà ng tá»± nhỠđến lá»›n cÅ©ng đã từng Ä‘i thăm các cô chị lấy chồng ở táºn các tỉnh xa, đến khi vá» có buồn chăng nữa là chỉ vì tình chị em lưu luyến nhau thôi. Giá» thì khác hẳn thế. Nà ng nghe có má»™t sá»± biến đổi gì nó sắp xẩy ra trong Ä‘á»i nà ng, sá»± biến đổi ấy cÆ¡ hồ là bất lợi. Trang! Cái tên ấy Oánh vừa má»›i gieo và o tai nà ng mà trả lá»i cho những câu há»i bá» bá»™n trong lòng nà ng váºy. Nga biết rằng mình sẽ phải xa ngưá»i thiếu niên, xa có lẽ không bao giá» còn lại gặp. Từ bữa tối chợ đêm thì không há» thấy mặt chà ng má»™t lần nà o. Nga lo ngại, nghÄ© rằng không dè cái kế hoạch cá»§a nà ng có hiệu quả mau như thế. Nhưng má»™t ngưá»i dá»… giáºn há»n như chà ng chắc là ngay tháºt lắm.
Nà ng bèn tưởng tượng Trang vá»›i thằng bé con theo ở, hai thầy trò lăn lá»™n vá»›i công việc là m ăn trên con đưá»ng thiên lý; ban đầu Trang còn thỉnh thoảng nhá»› đến nà ng, nhưng má»—i ngà y đến sẽ xóa nhòa cái hình ảnh nà ng má»™t Ãt cho đến hồi chà ng quên biệt. Rồi biết đâu chẳng có ngưá»i hiểu biết chà ng hÆ¡n sẽ Ä‘á»n đáp cho chà ng má»™t tấm tình trá»n vẹn. NghÄ© đến đó, nà ng nghe lạnh toát cả lòng.
- Tư, mầy có đồ đạc gì cũng nên gói gắm bỠvà o rương hòm lần đi.
Nghe bà Cụ bảo thế, Nga vùng choà ng dáºy, uể oải đáp rằng:
- Má nhất định mai vá» tháºt sao?
- Vá» thì vá», còn tháºt vá»›i không gì nữa. Nhưng mầy nghÄ© là m sao lại há»i thế?
- Không, con có nghĩ là m sao đâu.
Nga là m mặt thản nhiên đứng dáºy Ä‘i dá»n dẹp chăn chiếu, nhưng kỳ tháºt là để cho được theo Ä‘uổi cái ý nghÄ© riêng mình.
Oánh thay quần áo xong đã bước ra sân ton tả Ä‘i đến nhà trá» cá»§a Trang. Äến nÆ¡i thấy bạn hai tay thá»§ túi, Ä‘ang thÆ¡ thẩn dưới già n mướp trong vưá»n, chà ng liá»n cất tiếng gá»i:
- Anh Trang là m gì đó? Lại thôi xao chớ gì?
Trang nghe tiếng, mừng rỡ, chạy ra chà o và cầm tay Oánh giắt và o.
Trong khi chà ng xếp lại mấy tỠbáo xáo lộn trên bà n, Oánh cứ nhìn theo chà ng rồi bỗng nói:
- Tôi trông anh hôm nay hư Ä‘i nhiá»u lắm. Mấy bữa đây không thấy anh ra bể chÆ¡i, hay là anh có cảm lãm gì chăng?
Trang vin ngay và o câu há»i bạn, đáp:
- Vâng, tôi cÅ©ng có mệt xoà ng, vì mấy bữa rà y Ãt ngá»§ quá nên mất ngon miệng ăn uống có hÆ¡i kém. Sáng nay thì đã khá»e ra nhiá»u.
Chà ng ngừng má»™t lát, lại vui cưá»i nói tiếp:
- Nằm khểnh ở nhà mấy hôm chán quá, chiá»u nay tôi sẽ ra tắm.
Oánh nghe bạn nói thế sá»±c nhá»› đến câu chuyện cá»§a mình liá»n há»i:
- Anh còn ở chơi đây lâu?
- Vâng, tôi cÅ©ng chưa định khi nà o vá».
- Tôi qua đây là để chà o anh, vì mai nầy bên tôi phải dá»n vá» Huế; tôi tÃnh Ä‘i chuyến xe tốc hà nh.
Nghe vừa dứt lá»i, Trang bá»—ng biến sắc mặt phải vá» cúi xuống lượm má»™t mảnh giấy gì dưới gáºm bà n cho bạn khá»i trông thấy. Khi ngẩng đầu lên, chà ng đã giữ được nét mặt tá»± nhiên như thưá»ng. Trang vá»™i há»i:
- Anh không ở lại chÆ¡i đã, tôi tưởng trá»i còn nóng bức lắm kia mà !
- Tôi cÅ©ng nghÄ© như thế, nhưng má tôi lại sợ bá» nhà lâu nên chỉ muốn vá» gấp. Vì váºy bên tôi hôm nay phải xếp đặt hà nh lý và giao trả lại nhà lại, còn tôi phải Ä‘i chà o Ãt chá»— thân bằng nữa.
Oánh đứng dáºy bắt tay Trang:
- Thôi, anh ở lại sức khá»e, khi nà o vá» Huế có rá»™ng thì giá» hãy lên tôi chÆ¡i, anh biết chá»— rồi thì phải?
Trang tiá»…n bạn ra cá»a nói:
- Vâng, anh ở địa đầu là ng Cư chánh?
- Phải rồi, anh cứ Ä‘i đến Cầu Lim rồi thẳng tá»›i chừng ná»a cây số sẽ đến má»™t cái rẫy nằm phÃa bên tay mặt và cách đưá»ng cái không bao xa, bên ngoà i toà n rà o bằng gai bốm, ấy chÃnh tôi ở đấy. Nhưng miá»…n anh Ä‘i đến Cầu Lim rổi cứ há»i mấy bác Ä‘iá»n phu là tá»± khắc biết.
- Vâng, và tôi xin kÃnh lá»i hầu thăm cụ bên nhà .
- Cám ơn!
- Mạnh giá»i nhé!
Chá» cho Oánh Ä‘i ra khá»i con đưá»ng hẻm rồi. Trang má»›i trở vá» phòng nằm nghÄ© ngợi. Gia đình Oánh dá»n vá»! Nga vá»! Cái Ä‘oạn gặp gỡ cá»§a chà ng và cô em gái bạn đến đó là liá»…u kết rồi. Còn có khi nà o gặp nhau nữa chăng? Có lẽ không bao giá» váºy. Nhưng gặp để là m gì? Trang tá»± há»i mà không kiếm ra câu trả lá»i. Vì chà ng chưa há» có ngá» bà y vá»›i Nga má»™t lá»i tâm sá»±. Tuy bao nhiêu cá» chỉ cá»§a chà ng đã để lá»™ cái cảm tình chà ng ra má»™t cách rõ rệt nhưng chắc gì Nga trông thấy, hoặc là nà ng trông thấy mà không sá báºn lòng đến thì sao? Có lẽ cái ức thuyết sau nầy đúng hÆ¡n, má»™t ngưá»i con gái bao giá» cÅ©ng soi thấy được ná»—i khổ tâm cá»§a những kẻ thổn thức vì mình. Trang nhá»› lại cái đêm Nga Ä‘i vá»›i Hồng thì ná»—i thất vá»ng lẩn vá»›i sá»± căm há»n là m cho chà ng rất khốn đốn. Từ hôm chà ng thá» tuyệt giao vá»›i Nga thì chà ng đã giữ lá»i hứa không ra bể lần nà o. Váºy bây giá» Nga Ä‘i chÃnh là hợp vá»›i ý muốn cá»§a chà ng còn phải nghÄ© suy gì nữa?
Trong đạo bằng hữu, Oánh đã đến thăm chà ng, lẽ phải là chà ng cÅ©ng nên đáp lá»… lại. Nhưng là m như thế thì Trang sẽ để cho Nga trông thấy vẻ mặt sầu thảm cá»§a mình, - chà ng không muốn cho cô ta hưởng sá»± đắc thắng ấy - thứ nữa là chà ng liệu có đè nén được sá»± cảm xúc trong khi từ biệt chăng? Trang không có má»™t chút tá»± tin vá» Ä‘iá»u đó. Vả chà ng nghÄ© rằng Oánh là ngưá»i có độ lượng, dẫu không đến chắc bạn cÅ©ng chẳng chấp trách nà o.
Äến sáng mai nhằm ngà y chá»§ nháºt, bên nhà bà Nghè còn Ä‘ang sá»a soạn lên tà u thì Hồng và ông Cá»u Bạch đã đến thăm mà đi đưa luôn thể.
Nga có ý mong đợi Trang và lấy là m lạ sao chà ng không đến. Nà ng đếm từng phút thì giá» Ä‘i qua mà sốt ruá»™t. Nga không ngá» mình đối vá»›i ngưá»i thiếu niên lại nặng tình đến thế. Bây giá» sắp xa cách thì bao nhiêu ná»—i niá»m hiá»m tị nà ng tuyệt nhiên không còn nữa. Trang dẫu thế nà o cÅ©ng là má»™t con ngưá»i hiếm có.
Má»—i má»™t tiếng động, má»—i má»™t lá»i nói cá»§a khách Ä‘i qua trước nhà đá»u là m cho nà ng giạt mình chú ý, chạy ra cá»a nom dòm. Nhưng chà ng chưa đến! Má»—i lẫn như thế là má»—i cái hy vá»ng tan tà nh. Trang tình tệ tháºt, lại không bằng những kẻ như ông Cá»u Bạch, ông Tham Hồng. Trang giáºn nà ng đến thế chăng? Chà ng bị Ä‘iá»u gì ngăn trở chăng? Cà ng gần đến giá», mấy câu há»i ấy lại cà ng là m cho tâm thần nà ng rối loạn.
Äến khi ai nấy đã Ä‘á»u giục giã ra Ä‘i, Nga tưởng chừng như bị ai giầy xéo lên trên lòng. Nà ng má»›i hay từ thuở Thạch mất rồi, mấy tháng ở Mỹ Khê chÃnh là những ngà y tốt đẹp nhất trong cái Ä‘á»i vô vị cá»§a nà ng, những ngà y ấy, khốn ná»—i! Nà ng đã thá» Æ¡ để nó Ä‘i qua rất vô vị! Nga muốn kêu cầu Thạch đến giúp đỡ nà ng, nhưng ngưá»i tình cÅ© bấy giá» như lùi hẳn và o trong cái ký vãng mù mịt xa xăm, không còn gá»i được. Nga tưởng tượng má»i ngưá»i Ä‘á»u lìa bá» mình mà rất đỗi kinh hoà ng.
ở trên xe lá»a, sau khi má»™t hồi còi đã rúc, Nga vẫn còn sững sá» quên đáp lại cái chà o sốt sắng cá»§a Hồng, nó ngụ biết bao tình quyến luyến. Hồng thấy váºy liá»n yên trà rằng nà ng hoặc vì hổ ngươi, hoặc vì cảm kÃch quá mà giả lá» Ä‘i váºy. Kẻ chưa từng gặp sá»± thất bại ở Ä‘á»i vẫn thưá»ng có những cái lý luáºn lạc quan ấy.
Xe đã mở máy sình sịch chạy. Giây phút, ngồi trông cây cối vùn vụt đưa qua trước mắt nà ng, những ý tưởng cá»§a Nga nó cÅ©ng thốt nhiên quay cuồng như chong chóng. Những kẻ qua lại, chà o xáo hai bên nà ng, nà ng tuyệt không nghe thấy gì. Uể oải, hai mắt nà ng dần dần rÃu lại.
Bãi bể Mỹ Khê, dưới má»™t buổi chiá»u tà rá»±c rỡ bá»—ng hiện ra trong trà nhá»› nà ng như má»™t cảnh thần tiên. Khi nà ng gặp Trang lần thứ nhất, khi hai ngưá»i Ä‘ang đụt mưa trong xóm thuyá»n chà i, khi chà ng đánh bạo đến thăm nà ng ốm, khi ăn hà u, bao nhiêu chuyện ấy hầu như là má»™t giấc chiêm bao.
Trong khi đó, má»™t ngưá»i cÅ©ng khắc khoải vì nà ng Ä‘ang lá»§i thá»§i trên con đưá»ng núi Tiên Sa là Trang váºy. Sá»± giáºn dá»—i ghen tức không đủ là m cho chà ng quên được Nga. Suốt má»™t đêm thao thức, chà ng lấy là m kinh ngạc mà biết rằng mình vẫn yêu, yêu rất má»±c nồng nà n.
Tang tảng sáng chà ng đã chá»—i dáºy khoác áo ra Ä‘i.
Má»i ngà y, khi nà o có Ä‘iá»u lo nghÄ© gì, Trang vẫn là m như thế. Không phải chà ng định ý tìm cách khuây lảng được rồi. Nhưng có cái gì nó bắt buá»™c chà ng phải váºn động, cho đến khi nà o thân thể mệt nhoà i tê liệt má»›i thôi.
Trang bước ra khá»i nhà , thấy trước mặt là đưá»ng lên Tiên Sa, chà ng liá»n xăm xăm Ä‘i và o đó.
Thế rồi, trên con đưá»ng núi khúc khuá»·u, gồ ghá», chà ng lại tha hồ tưởng nhá»› Nga. Nga bấy giá» lên xe rồi, nà ng đã đến ga ấy, ga ấy. Sao chà ng lại để cho nà ng Ä‘i như thế? Trong hai tháng tròn gần gụi chán gì cÆ¡ há»™i cho chà ng tá» tấm tình yêu dấu ra. Những kẻ bạo dạn vẫn thưá»ng được túc nguyện, sao chà ng không bắt chước? Nga chỉ yêu ngưá»i tình cÅ© là vì nà ng chưa nếm đến cái phong vị mặn mà cá»§a má»™t mối tình má»›i nà o. Má»™t ngưá»i con gái Ä‘a cảm như nà ng, lại ở và o cái cảnh già u sang không có thể ở váºy già đá»i mà xem cái xuân mình nó lỡ là ng Ä‘i qua được. Nga nháºn lá»i Ä‘i xem há»™i vá»›i Hồng như thế đủ biết rằng cái kiên tâm cá»§a nà ng đã bị lay chuyển rồi. Sao Hồng lại được biệt đãi hÆ¡n chà ng? Luôn mấy ngà y, Trang cứ căm giáºn nà ng vá» chá»— đó. Nhưng biết đâu chà ng chẳng lầm? Nếu Nga vá»›i Hồng cùng Ä‘i vá»›i nhau chỉ là ngẫu nhiên gặp gỡ giữa đưá»ng thì sao?
Trang còn đương loay hoay nghÄ© thế thì đã đến nÆ¡i nghÄ©a địa cá»§a mấy ngưá»i lÃnh thá»§y Tây Ban Nha. Äứng trước các ngôi má»™ ấy, chà ng bá»—ng hồi tưởng lại cái khà tượng hà o hùng cá»§a những kẻ xông pha trên mặt bể hiểm nghèo, những kẻ đó có lẽ coi nhẹ cảnh gia đình êm ấm. Cách sinh hoạt éo le cá»§a hạng ngưá»i ấy, trên sóng, đầu gió, có má»™t cái khà vị ngây ngất, phi thưá»ng... Trang bấy giá» nháºn thấy cái ái tình nó nhá» nhen quá. ở Ä‘á»i còn thiếu chi sá»± nghiệp lừng lẫy đủ kÃch thÃch chà ng? Hồi nhá» Ä‘i há»c, chà ng có nghÄ© rằng đến lúc trưởng thà nh sẽ để tiêu trầm nghị lá»±c trong chốn tình trưá»ng chăng?
Thỉnh thoảng, má»™t Ä‘oà n năm bảy bác tiá»u phu, nhá»… nhại mồ hôi, lại gánh cá»§i Ä‘i qua bên chà ng. Ngưá»i nà o ngưá»i ấy Ä‘á»u má»™t thứ áo quần nhuá»™m chà m rách mướp, để lá»™ từng miếng da bị nắng đốt đỠbầm. Trang nghÄ© rằng mấy ngưá»i đó ăn mai chạy chiá»u, đâu có thì giá» dư dáºt như chà ng để thất vá»ng vì tình.
Chà ng có ý thẹn, gượng cưá»i tá»± nhá»§ rằng chẳng bao lâu ná»—i lòng chà ng sẽ nguôi ngoai váºy. Rất đỗi Dinh, chà ng còn quên được thay, huống gì má»™t kẻ chỉ thoáng qua trong Ä‘á»i chà ng. Chà ng nhá»› lại những ná»—i Ä‘au đớn Dinh đã gây cho chà ng ngà y trước mà rợn mình. Không, chà ng không có gan dấn thân và o cạm má»™t lần nữa.
Nhưng hôm ấy, ở Tiên Sa vá», Trang có má»™t vẻ mặt chán nản lạ lùng. Trong trà chà ng nảy ra không biết bao nhiêu ý định mâu thuẫn nhau, chà ng như hình má»™t ngưá»i trá»ng bệnh, chung quanh là những ông y sÄ©, má»—i ông Ä‘á»u cắt má»™t phương thuốc riêng mà không biết nên theo hẳn ông nà o. Rút cục, Nga như má»™t vị nữ thần cay nghiệt cứ đến ám ảnh chà ng.
Mấy hôm sau, Trang lại ngùi ngùi ra bể. Má»™t giải cát tiêu Ä‘iá»u, vắng vẻ, cái địa vị nó đối vá»›i chà ng không ngá» mà trá»ng yếu đến thế. Bao nhiêu sá»± ký ức chà ng còn man mác trên những gò đụn tròn trÄ©nh chồng chất theo ven bá». Bãi bể hầu như là má»™t ngưá»i bạn yêu quà cá»§a chà ng. Nhưng vắng mặt giai nhân nó ghẻ lạnh thế nà o! Cà ng nhá»› bao nhiêu, cõi lòng chà ng cà ng chán ngắt. Trang tá»± nhiên thì thầm Ä‘á»c câu thÆ¡ cá»§a nhà thi sÄ© Pháp: "Má»™t ngưá»i vắng mà má»i cảnh đầu hoang". VỠđến nhà , chà ng cứ dà u dà u không há» nói má»™t lá»i gì.
Bà Sáu, thằng Cồ thấy váºy cÅ©ng Ä‘á»u im thin thÃt, chá» khi nà o chà ng Ä‘i khá»i rồi má»›i bà n bạc cùng nhau.
Má»™t hôm, Trang Ä‘ang ngồi trong phòng, thằng Cồ bá»—ng rụt rè lại đứng bên cạnh chà ng. Không thấy chá»§ sai bảo gì, nó liá»n đánh bạo há»i:
- Con trông cáºu lâu rà y buồn bá»±c quá?
Trang thở dà i, sẽ đáp:
- Tao tương tư rồi Cồ ạ!
- Cáºu nhá»› cô Tư chá»› gì?
- Bởi thế.
- Nói vô phép, chá»› con như cáºu thì con tÃnh chuyện ấy rất dá»… dà ng. Cáºu ưng cô Tư thì cứ mượn ngưá»i Ä‘i há»i rồi cưới vá», có phải dá»… không?
Trang cưá»i nhạt, vò đầu thằng bé:
- Mầy biết gì!
Nghĩ một lát, chà ng lại nói:
- Mầy chưa đến tuổi biết những Ä‘iá»u đó được. Khó lòng lắm! Chuyện tình nó oái oăm trăm bá» chá»› có phải trÆ¡n tru như mầy tưởng váºy đâu. Nếu thế thì ai tá»™i gì mà nghÄ© ngợi cho rầy rà .
Thằng bé con ra dáng hoà i nghi nhưng không dám cãi lại:
- Thế bây giá» cáºu tÃnh là m thế nà o?
- Tao chưa tÃnh gì cả.
Hai thầy trò lại là m thinh. Thằng Cồ lảng ra ngoà i vừa gặp bà Sáu, nó liá»n lắc đầu ra dấu bảo đừng có há»i han gì.
Nhưng má»™t lát lại nghe tiếng chá»§ nó gá»i và o phòng:
- Mầy ra dá»n dẹp áo quần sách vở cá»§a tao và o va li, chỉ để ra ngoà i má»™t bá»™ quần áo má»›i cho tao thay mà thôi.
Thằng bé ngạc nhiên há»i:
- Cáºu sắp sá»a Ä‘i đâu?
- ở đây chán lắm rồi. Tao định Ä‘i và o rá»§ ông Láng là m việc lại thôi. Nhưng cÅ©ng phải vá» thăm nhà năm ba bữa đã. Váºy mầy cất dá»n đồ đạc mai Ä‘i chuyến tà u sá»›m.
Thằng Cồ vui vẻ, sắm nắm Ä‘i ra, đến cá»a phòng bèn day lại há»i:
- Dạ hôm nay thứ mấy?
- Thứ năm, mầy há»i là m gì?
- Thế thì con phải Ä‘i lại đà ng anh thợ giặt má»›i được; còn cặp quần áo cá»§a cáºu anh ấy hẹn đến thứ sáu má»›i mang lại. Cáºu cho con tiá»n trả cho luôn.
Thằng bé lấy tiá»n ra Ä‘i. Trang liá»n gá»i bà Sáu nói chuyện cho bà ấy biết chà ng sắp dá»n vá».
Bà lão ngá» là câu nói chÆ¡i, liá»n cưá»i nói:
- Thầy vỠmấy hôm rồi mới trở và o?
- Không, tôi vỠluôn thôi bà ạ.
Trang tÃnh tiá»n nhà phân minh, lấy bạc ra đếm đủ số rồi đặt lên trên bà n. Chà ng lại lấy thêm ba đồng để má»™t bên mà nói:
- Cái nầy tôi xin kÃnh riêng bà .
Bà Sáu cảm động, cầm lấy bạc mà rằng:
- Thằng Cồ mắc gói ghém sá»a soạn ở nhà , chiá»u nay để tôi Ä‘i chợ cho thầy má»™t bữa.
- Thế thì tốt lắm.
Chiá»u hôm ấy Trang thấy mâm cÆ¡m dá»n rất bỉ bà ng liá»n lấy là m lạ há»i:
- Sao thức ăn bà đi chợ được nhiá»u thế?
Bà Sáu mừng rỡ nói:
- Tôi có bá» tiá»n riêng tôi mua thêm và i món đó.
- Thế à ? Bà tỠtế quá nhưng hết của bà bao nhiêu để tôi kỉnh lại?
- Xưa nay, thầy nói thế chẳng sợ mất lòng, tôi dẫu nghèo song đãi thầy một bữa thì đã can chi!
Trang thấy bà lão có vẻ thà nh tháºt bèn cám Æ¡n, không nỡ nói đến chuyện trả tiá»n nữa.
Sáng hôm sau, hai thầy trò Trang dáºy sá»›m chá»±c ra Ä‘i thì thấy bà lão đã đứng chá» ngoà i ngõ. Trang bước ra từ biệt:
- Thôi cám ơn bà có bụng tốt với tôi mấy lâu nay, bà ở lại bình yên nhé!
- Thầy để tôi xách va li ra đến bến đò.
- Tá»™i nghiệp! Bà tuổi tác hãy và o nghỉ, để tôi xách cho không há» gì. Váºy chà o bà nhé!
Bà lão rơm rớm nước mắt, hai môi mấp máy:
- Trá»i phù há»™ cho thầy!
Thằng Cố cũng day lại nói:
- Tôi đi đã bà nhé!
- CÆ¡ khổ! Mầy Ä‘i mạnh giá»i và sang năm nhá»› thưa vá»›i thầy và o chÆ¡i.
Hai thầy trò đã Ä‘i ra đến ngoà i đưá»ng cái mà bà Sáu vẫn còn đứng trông theo, chÆ¡i vÆ¡i như má»™t ngưá»i khốn nạn
Tà i sản của conanbmt
21-09-2008, 01:54 AM
TỠSỹ 4vn
Tham gia: May 2008
Äến từ: TPHCM
Bà i gởi: 206
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 2 Times in 2 Posts
Phần Thứ Hai
Chương I
Nhà bà Thị Tốn ở là ng Giao Thá»§y cất trên má»™t khoảnh vưá»n rá»™ng ước năm sà o, cách hữu ngạn sông Hương chừng và i trăm thước. ấy là má»™t kiểu nhà ngói xưa, ba căn hai chái, hướng mặt vá» phÃa đông nam và day hông ra đưá»ng. Cái đặc sắc cá»§a nó là đã trải mấy Ä‘á»i mưa nắng nên trông già cá»—i như má»™t nếp chùa là ng; trên mái Ä‘en sì những rêu khô lại lổ đổ từng vạt ngói má»›i; hai con rồng, râu vảy đứt sá»…, vẫn còn giương to đôi mắt chầu cái mặt nguyệt cÅ©ng chếch mác từ những bao giá»; trông chúng nó có vẻ gan gốc như hai viên tướng già trung dõng cố bá»n lòng phù trợ cho má»™t nghiệp đế suy vi.
Trước thá»m lại có treo ba bức sáo lục bá» xuống táºn đất cà ng tôn cái vẻ kÃn đáo nghiêm nghị trong nhà . Trong nầy bà i trà rất đơn sÆ¡: ở giữa, là bá»™ trưá»ng ká»· trắc Ä‘en nhánh để sát và o má»™t cái án chạm chìm rất tinh xảo, trên đó bầy biện năm bảy cái bá»u váºt đã lưu truyá»n từ Ä‘á»i nỠđến Ä‘á»i kia: lư đồng, Ä‘iếu cẩn, lục bình, tráo lung, má»™t cái ngá»—ng sứ ngoà i có vẽ trúc lâm thất hiá»n và hai cái lá» tăm bằng ngà voi tiện. Ngay trên án, và treo nghiêng và o bức liên ba thượng, có má»™t bức hoà nh sÆ¡n đỠđỠhai chữ " Tịnh trai ".
Căn bên tả để má»™t bá»™ ngá»±a mÃt, bê hữu má»™t cái sáºp quì. Hai hà ng cá»™t căn giữa Ä‘á»u có treo câu đối bằng huê má»™c, chữ khảm xà cừ, viết má»™t cách rất thoắng, má»›i trông qua chỉ thấy những cái hình vẽ rối rÃt như mấy cây thế mà cà nh ná» cà nh kia Ä‘oanh quấn lấy nhau. Lui và o trong hà ng nhất và dá»±a và o hai bức đố, má»™t bên là cái tá»§ chè, trên đầu có treo má»™t bức tranh tứ bình vẽ "Nhị tháºp tứ hiếu", má»™t bên là cái tá»§ đứng, Ä‘á»u đánh si bóng nhoáng và trông má»›i hÆ¡n má»i váºt khác trong nhà .
Sau cùng, là chá»— thá» tá»± gia tiên có ba bức mà n xanh phá»§ kÃn.
Nhưng cái nhà trên nầy cÅ© kỹ, nghiêm nghị bao nhiêu thì ở nhà dưới lại ồn à o tấp náºp bấy nhiêu. Hôm ấy, đà n ông, đà n bà , trẻ con tranh nhau là m việc; ngưá»i giã gạo, hoặc bằng tay, hoặc bằng chà y đạp, ngưá»i quấn thuốc, xắt thuốc, lại ngưá»i bá» bắp, Ä‘áºu, á»›t, cau khô trong từng cái nong kếch sù và o bao, tiếng cưá»i nói lẫn vá»›i tiếng chà y nện là m rầm rÄ© lên má»™t góc vưá»n.
Giữa cái đám ngưá»i ăn là m hăng hái ấy, bà chá»§ nhà cÅ©ng giúp và o má»™t tay, Ä‘i Ä‘i lại lại bà y vẽ rất chu đáo. Bà Thị Tốn lúc đó và o lối năm mươi tuổi, ngưá»i hÆ¡i cao và có bá» ngang, dáng mặt xương, nước da ngăm ngăm Ä‘en, trên trán và hai bên má đã có đưá»ng nhăn nheo, đầu tóc rẽ ngay cÅ©ng vừa lốm đốm bạc. Vẻ mặt tá» ra ngưá»i hay trù tÃnh lại quả quyết và có uy, hai con mắt trông và o ai có thể là m cho ngưá»i ấy dù vô lá»… bao nhiêu cÅ©ng phải sinh lòng kÃnh nể. Ngưá»i tuy mau già , nhưng cứ xem cách Ä‘i đứng nhanh nhẹn suốt ngà y và má»™t mình vần nổi cái cối xay lá»›n thì đủ biết bà Thị ăn là m xốc vác lắm.
- Biá»n đâu! Bà lên tiếng gá»i.
Má»™t cáºu con trai trạc chừng mưá»i bốn mưá»i lăm tuổi, mặt mầy trắng trẻo sáng láng, từ nhà trên Ä‘i xuống:
- Mẹ gá»i con?
Bà Thị không bỠcông việc là m, ngó ra nói:
- Tao muốn há»i mầy đã viết thư cho anh mầy chưa?
- Dạ con vừa má»›i viết xong, còn đợi Ä‘á»c cho mẹ nghe rồi Ä‘i gởi.
- ừ, thế thì lát nữa tao sẽ lên.
Chợt nghe tiếng chuông rung, má»™t chiếc xe cao su đưá»ng vừa đặt cà ng xuống ngoà i sân.
Thoắt trông ra, cáºu Biá»n vá»™i reo lên:
- Anh Trang! Anh Trang đã vỠkia! Cả thằng Cồ nữa!
Quả nhiên, hai thầy trò Trang đã bước xuống xe, chủ đi trước, thằng bé con xách va li theo sau.
Bà Thị tươi cưá»i há»i:
- Con đã vỠđó sao không thấy thư vá» nói trước? Thế mà em nó lại tÃnh gởi thư và o.
Mấy mẹ con cùng đưa nhau lên nhà nói chuyện. Bà Thị há»i Trang sao Ä‘i hóng mát mà sắc mặt lại hình như kém hÆ¡n trước, chà ng hÆ¡i lúng túng, liá»n giả cách ngạc nhiên nói rằng:
- Thế mà con lại tưởng rằng lúc nầy khá ra nhiá»u vì nghe trong mình khá»e khoắn lắm.
Nhưng biết câu trả lá»i cá»§a mình không vững và ng gì cả, chà ng liá»n tìm cách đánh trống lảng:
- à , em Nghi đâu không thấy?
Rồi chà ng lại tá»± đáp lấy câu há»i mình:
- Có lẽ còn sá»›m em ở ngoà i phố chưa vá».
Bà Thị thấy con vá» thì vui vẻ chẳng há»i han gì nữa, láºt Ä‘áºt xuống bếp truyá»n bảo đầy tá»› chạy Ä‘i mua và i món ăn cho chà ng lót dạ.
Má»™t lát thức ăn dá»n lên thì cô Nghi đã vá». Anh em gặp nhau, chà o mừng há»›n hở. Cô Nghi bấy giá» là má»™t cô gái mưá»i chÃn xuân xanh, Ä‘oan trang thùy mị. Cô ta nói chuyện má»™t hồi lâu bèn chạy và o phòng mình lấy ra mấy cái mặt gối và khăn thêu khoe rằng:
- Em có là m cho anh mấy cái nầy đây.
Trang cầm lên xem, khen lấy khen để. Cáºu Biá»n cÅ©ng săn sóc cho chà ng từng tà má»™t. Trang thấy em út Ä‘á»u hết sức yêu quý mình thì lấy là m sung sướng quên phắt bao nhiêu chuyện buồn tá»§i vừa má»›i trải qua trong mấy ngà y. Chà ng lấy là m lạ sao hai tháng vừa rồi lại bá» Ä‘i chÆ¡i đâu không chịu ở nhà mà hưởng những sá»± vui chân tháºt êm Ä‘á»m ấy.
Luôn mấy ngà y cô Nghi không ra ngồi phố chỉ ở nhà đem hết tà i khôn khéo cá»§a mình ra là m những quà bánh cho chà ng ăn. Cáºu Biá»n cÅ©ng Ä‘em sách ra chất vấn chà ng những chá»— nghi ngá» cho rá»™ng thêm sá»± há»c. Giữa cái tình yêu đương chăm chút cá»§a mẹ và em, chà ng nghe nhẹ nhõm trong lòng, không muốn nghÄ© suy gì nữa. Chà ng tưởng chừng như mình má»›i được thảnh thÆ¡i đâu và i hôm thôi nên muốn hưởng cái cảnh nhà n tản thanh thú ấy má»™t cách hoà n toà n.
Khi không nói chuyện trò gì, chà ng Ä‘i ra dạo chÆ¡i sau vưá»n tìm những bóng cây cao nghỉ mát. Bên gốc má»™t cây xoà i lão đại có cái tảng đá rá»™ng gần bằng má»™t thước vuông, bá» mặt rất bằng phẳng, chà ng liá»n dùng là m ghế. Trang ngồi đó suốt giá», nhìn con bướm liệng, hoặc lắng tai nghe tiếng chim kêu mà hồi tưởng lại bao nhiêu sá»± đã trải qua trong thá»i kỳ thÆ¡ ấu. Chung quanh, không má»™t váºt gì mà không phải là má»™t ngưá»i bạn thuở bé cá»§a cháng. Äây là nÆ¡i chà ng hay leo trèo chạy nhảy, đây là chá»— chà ng hay đà o thà nh hà o lÅ©y, bà y tráºn thế vá»›i anh em, chá»— nầy chà ng có là m cái túp lá»u nhá» xÃu vừa chun lá»t má»™t ngưá»i, chá»— kia có treo cái Ä‘u là m cho chà ng má»™t hôm té gần lá»i cẳng. Những mặt ngưá»i thân thÃch yêu quà hồi bấy giá», nà o ông, nà o bà , nà o bác, nà o cô, cho đến con nụ má»›m cÆ¡m, bõ giá lẩm cẩm, nay hoặc còn hoặc mất, chà ng Ä‘á»u nhá»› lại không sót má»™t ngưá»i nà o. Chà ng lại nghÄ© đến ông thân chà ng, hiá»n là nh vui vẻ, rá»§i mất sá»›m không kịp nuôi chà ng thà nh đạt cho vừa lòng. Dẫu sao, những kẻ trước chà ng, ai ai cÅ©ng đã là m tròn pháºn sá»± nấy. Bây giỠđến lượt chà ng, năm sáu năm ra chen cạnh vá»›i Ä‘á»i mà chá»— ăn là m vẫn chưa nhất định là m sao cả. Chà ng đã hẹn vá» thăm nhà Ãt ngà y rồi sẽ tìm ông Láng là m việc ngay, nhưng chà ng lại thấy mình chần chá» mãi. Trang cho rằng có lẽ vì chà ng còn má»™t Ãt tiá»n lưng nên má»›i sanh ra lưá»i biếng thế.
Thấy con má»›i vá» thăm, mấy ngà y đầu bà Thị Tốn muốn để cho chà ng nghỉ chÆ¡i đã. Nhưng trong bụng bà cÅ©ng muốn nhân cÆ¡ há»™i ấy tÃnh cho xong chuyện hôn nhân cá»§a chà ng.
Má»™t hôm, Trang cùng hai em Ä‘ang ngồi há»p chuyện vá»›i nhau, bà Thị đứng gần nghe chà ng nói khÃch cô Nghi má»™t câu gì đó là m cho cáºu Biá»n cưá»i ầm lên. Bà Thị bèn là m bá»™ bên con gái:
- Äừng có cưá»i ngưá»i ta, ngưá»i ta thế mà có nÆ¡i Ä‘i há»i rồi đấy!
Trang lên mặt ông anh mà rằng:
- Chà , váºy mà tôi không hay. Nhưng há»… xét chá»— nà o tá» tế mà hắn bằng lòng thì cÅ©ng cho ngưá»i ta Ä‘i cưới Ä‘i chứ sao!
Cô Nghi thẹn đỠmặt, nguýt chà ng một cái, nói khẽ:
- Hừ!
- Lại còn hừ và hè! Con gái có cái táºt há»… nghe ai Ä‘i nói thì vung văng thế mà rồi chị nà o không ai há»i đến thì đã hốt hoảng lo ế chồng tồi.
Bà Thị để cho chà ng tha hồ nói cho sướng miệng rồi má»›i mỉm cưá»i há»i chà ng:
- Em nó con gái đã đà nh là thế rồi, nhưng còn thầy thì sao?
Trang không dè câu há»i đó nên bá»—ng ngồi đực mặt ra, nhưng thấy cô Nghi và cáºu Biá»n láy nhau có ý chế riá»…u chà ng thì ung dung vừa tìm câu vừa đáp:
- à con... con thì khác... Äà n ông không gấp gì sá»± vợ con.
Nhưng bà Thị đã nghiêm nét mặt nói:
- Con đừng có bông đùa, mẹ không nói chÆ¡i đâu. Cứ như con nói thế thì bây giỠđịnh ở váºy già đá»i không cần gì phong tục lá»… nghi sao? Huống chi trong nhà chưa có ngưá»i ná»™i trợ để phòng khi bua việc coi ngó trong ngoà i mà con đã vá»™i tưởng gả em nó được sao?
- Con có phải không muốn chuyện vợ con đâu, nhưng con xin phép chuyện đó thá»§ng thẳng rồi sẽ tÃnh. Bao giá» là m ăn dư dáºt sẽ hay, chá»› nay nuôi mình còn chưa chắc lại còn Ä‘eo lấy vợ con e thêm báºn và o mình.
- Thá»§ng thẳng: ÄÆ°á»£c hai chữ ấy cứ Ä‘em nói hoà i, không ai lầm nữa đâu. Còn lấy vợ mà thầy sợ không nuôi nổi thì đã có tôi.
Bà Thị thấy Trang là m thinh liá»n nói tiếp:
- Con đừng có tưởng mẹ già rồi nên muốn kiếm dâu để nằm má»™t chá»— cho nó hầu hạ đâu, chÃnh là nay còn mạnh thì lo táºp dần cho nó quen theo khuôn phép nhà mình, hòng ngà y sau nó lên là m chá»§ má»›i biết Ä‘iá»u đối đãi vá»›i em út và bà con là ng xóm được.
Nói đến đó, bà Thị liá»n ngảnh lại bảo cô Nghi:
- Con qua má»i dì Khóa qua đây và thưa vá»›i dì rằng có anh Trang con vá» nên mẹ muốn bà n vá»›i dì má»™t câu chuyện.
Trang cản lại nói:
- Äể con qua thăm dì rồi sẽ má»i dì qua luôn thể, kẻo mình con cháu vỠđây mấy bữa rà y mà lại để dì đến thăm trước có lẽ dì sẽ trách là vô tình lắm chăng?
- Thôi đừng có đặt bà y nhiá»u chuyện, con Nghi cứ Ä‘i Ä‘i thôi, chẳng dì nà o chấp trách cả, đó là anh mầy muốn qua ton hót trước Ä‘i để cho dì Khóa nghe theo lá»i hắn đó.
Bà Thị phen nầy ra vẻ cương quyết lắm. CÅ©ng như phần nhiá»u bà già xưa khác, bà khi nà o cÅ©ng có sẵn má»™t má»› thà nh kiến. Những thà nh kiến đó là do ná»n giáo dục cá»§a cụ ông thân sinh ra bà un đúc cho và chá»— kinh nghiệm riêng bà kết táºp nên. Vì váºy ra là m má»™t việc gì bà Ãt hay do dá»±. Những ngưá»i nà o đã từng được bà rèn táºp uốn nắn cho Ä‘á»u thà nh ngưá»i khá giả, cho nên bà rất già u lòng tá»± tÃn. Lúc ông Thị hãy còn, má»i việc trong nhà ông Ä‘á»u giao phó cho bà , ông chỉ vui đánh đà n mà không bao giá» thấy chán. Nay ông mãn phần rồi, bà có cái nhiệm vụ phải tác thà nh cho con. Bà Thị muốn cho Trang biết trá»ng cái căn bản: theo ý bà , căn bản cá»§a ngưá»i ta là chốn gia đình. Nhưng muốn láºp gia đình thì phải lấy sá»± dá»±ng vợ gả chồng là m trụ cốt. Vả bà đã từng là m dâu, bà đã trá»n má»™t niá»m thá» phụng gia nương, váºy nay tá»›i phiên bà , bà cÅ©ng muốn có kẻ là m dâu lại. Nếu không thế thì hình như trong Ä‘á»i bà sẽ thiếu má»™t Ä‘iá»u rất quan trá»ng; việc nhà bà có tiếng là xếp đặt rất chu chÃ, nhưng e rồi phải kém sút chị em vá» mặt dâu con. Trước bà vẫn nghÄ© Trang thế nà o cÅ©ng sẽ có ngà y vá» cầu bà nói vợ cho, nhưng nay thấy chà ng trẩn trá»±a hoà i thì bà không thể chỠđược. Bà đã chìu Trang nhiá»u lần: muốn hoãn cho hoãn, Ä‘ang là m ăn yên ổn đòi thôi cÅ©ng cho thôi, thì hẳn phải có ngà y con chìu bà lại. Bà vẫn biết Trang là ngưá»i có hiếu, nhưng vá»›i bà , sá»± hiếu đễ cần phải tá» rõ ra ngoà i hình thức, ra trong việc là m váºy. Bà Thị lại là con ngưá»i khôn khéo, trong khi bà n luáºn thưá»ng có tà i dụ kẻ khác vừa theo ý muốn mình. Thá»i thưá»ng, trước những cái lý luáºn Ä‘anh thép cá»§a bà , Trang chỉ biết má»™t Ä‘iá»u vâng dạ, dẫu sá»± gì trái ý cÅ©ng dùng kế trá hà ng cho qua buổi đã. Nhưng bà Thị đâu có lầm, sở dÄ© bà không muốn vạch Ä‘iá»u lá»—i cá»§a con ra, vì sợ đối vá»›i ngưá»i ngoà i cái uy quyá»n là m mẹ cá»§a bà sẽ nhân đó mà giảm bá»›t Ä‘i. Lần nà y lại tÃnh việc hôn nhân cho Trang, bà liá»n viện thêm ngưá»i chị ruá»™t là bà Khóa Äôn để chứng rằng trong sá»± kén chá»n cá»§a bà đã có kẻ tán thà nh rồi váºy.
Một lát, cô Nghi vỠđã có bà Khóa qua theo.
Trang vá»™i vã đứng dáºy, cung kÃnh chà o:
- Thưa dì, cháu vá» chưa kịp qua hầu thăm dì, tháºt là có lá»—i quá!
Bà Khóa ý chừng đã há»i chuyện trước cô Nghi rồi, liá»n tá»§m tỉm cưá»i mà rằng:
- Ai chấp nhất thầy đâu mà hòng sợ!
Bà Khóa ngưá»i thấp nhá» hÆ¡n bà Thị và trông cÅ©ng muốn trẻ hÆ¡n. Em bà cứng cá»i nghiêm nghị chừng nà o thì bà lại dá»… dãi vui vẻ chừng ấy. Äối vá»›i con cháu bà hay nói lá»›n tiếng, là m bá»™ gắt gá»ng mà kỳ tháºt bá» trong bà nuông chiá»u hết sức. Chồng bà cá» nghiệp dở dang liá»n xoay qua nghá» thầy là ng, nhá» váºn đỠăn là m cÅ©ng đủ chi dụng.
Vừa đặt mình ngồi xuống, bà Khóa đã nháºp đỠngay:
- Dì má»i tôi sang chắc là để nói chuyện vợ con cho chú thằng Cu chá»› gì?
Rồi chẳng đợi bà Thị trả lá»i, bà liá»n day lại phÃa Trang ngồi mà nói:
- Sao, chú đã thèm vợ chưa? Tôi có tìm cho chú một đám nầy thì không còn chê và o đâu được. Chú thỠđoán xem?
Bà Khóa liếc em bà má»™t cái rồi trố mắt nhìn Trang, cưá»i ngặt nghẻo.
- Nà o, tôi đố chú nà o!
Trang không thể nhịn cưá»i mà rằng:
- Ai thôi xin dì cứ nói cho, chá»› thiên hạ biết mấy là ngưá»i cháu Ä‘oán là m sao được.
- Thì cÅ©ng trong xóm nầy chá»› không Ä‘i đâu xa, mà tôi đã nói là má»™t ngưá»i đủ cả má»i bá»: đẹp đẽ nết na, há»c hà nh giá»i, lại con nhà giòng cá»§a giống.
- Chà , ai mà lại quà hóa thế?
Trang ngẫm nghÄ©, tìm kiếm má»™t hồi, bá»—ng cưá»i xòa mà nói:
- à , Ä‘Ãch rồi!
- Äâu, thì hẳn nói thá» xem.
- Con ông Äá» Cáo chá»› gì?
Thấy bà Khóa trỠdà i môi ra, Trang vội chữa:
- Không thì con ông Chưởng Hiá»n?
- Tráºt lất cả! Ai Ä‘i há»i là m gì mấy chá»— đó cho chú cưá»i là dì Khóa quê mùa. Chẳng trách nà o mà các chú tưởng chỉ có mình là văn minh! Có má»™t chút mà đoán vá»›i Ä‘iếc không xong gì ráo!
- Thì cháu đã nói trước là cháu chịu đi mà .
- Nầy thôi, tôi nói cho mà nghe, con quan Tá vỠhưu đằng kia đấy. Biết chưa?
- à , cô Thanh! Cô ấy cháu cũng có biết.
Trang mắm môi ra dáng nghĩ ngợi.
Bà Thị há»i:
- Sao, cô ấy là m sao? Vừa ý hay chưa?
- Cứ kể ra thì cô ấy quả không chê và o chỗ nà o được...
- Nhưng mà ?
Ngưá»i thiếu niên thấy mẹ hai mắt đăm đăm nhìn mình có ý không bằng lòng, liá»n cúi đầu tìm cách chống chế:
- CÅ©ng không sao, nghÄ©a là cô ấy ngưá»i chừng má»±c đứng đắn lắm...
- Nhưng váºy là xấu hay tốt, được hay không đã chứ?
- Tốt, thì cái đó cố nhiên rồi, nhưng vá»›i hạng ngưá»i ấy cÅ©ng hÆ¡i khó má»™t chút.
- Sao mà gá»i rằng khó?
Bà Khóa chêm và o:
- Ngưá»i ta dốt nát không hiểu, mà chú lại hay nói mô hồ, chú phải cắt nghÄ©a nó khó ở chá»— nà o má»›i được chứ!
Trang gãi đầu, ngó bà Khóa là m ra tuồng chỉ nói riêng với bà :
- Cháu muốn nói là ngưá»i như thế há» nghiêm quá mà cháu thì buông tuồng ắt há» chê dè!
Bà Thị ngắt lá»i chà ng:
- Chưa chi đã nói thế, há» không chê chút nà o cả, chÃnh quan Tá đã có ngỠý vá»›i dì Khóa đây rồi, chi bằng nói trắng ra là thầy chê thì có lẽ dá»… nghe hÆ¡n!
Bà Khóa lưá»m chà ng má»™t cái:
- Äá»u nói mà nghe, chá»› cá»§a ngưá»i ta là cá»§a quÃ, đã năm bảy đám sang trá»ng bằng mấy chú Ä‘i giạm rồi mà không ăn thua gì đấy, chú đừng có tưởng ngưá»i ta ế ẩm mà vá»™i chê bừa Ä‘i.
- Nà o cháu đã có là m cái lá»›n láo gì mà dám chê ai, Trang kêu nà i, song dì cÅ©ng biết sá»± vợ chồng ở vá»›i nhau cả Ä‘á»i, ngoà i cái tÃnh tình phẩm hạnh cá»§a má»—i ngưá»i ra, hai bên lại cần phải yêu nhau nữa gia đình má»›i vui vẻ được. Nay cháu không yêu cô Thanh mà cứ hứa cà n Ä‘i thì có khác gì lừa dối ngưá»i ta không?
- Chú chưa yêu thì bây giá» hãy nghe lá»i tôi mà yêu có muá»™n gì?
Bà Thị Tốn thấy con cứng đầu liá»n đấu dịu:
- Con đừng có lên mặt dạy kẻ bá» trên. Má»™t ngưá»i con có hiếu thì vợ nà o cha mẹ cưới cho cÅ©ng Ä‘á»u yêu cả. Thuở xưa có cặp vợ chồng đến ngà y Ä‘i cưới còn chưa biết mặt nhau mà ở vá»›i nhau cÅ©ng trá»n Ä‘á»i. Huống chi mẹ và dì đây chừng nầy tuổi há lại lầm lẫn Ä‘i chá»n má»™t đưa không ra chi sao?
- Con quả tình không muốn trái lá»i mẹ chút nà o, nhưng chuyện nầy xin mẹ và dì cho phép con kén chá»n lấy, rồi há»… chá»— nà o mẹ và dì bằng lòng là được.
- Nhưng thá» há»i con Dinh có phải tá»± thầy Ä‘i kiếm lấy không, mà nó ăn ở đã hay ho lắm nà o!
Trang nghe nhắc đến tên Dinh liá»n cau mà y, ngó bà Khóa Äôn có ý năn nỉ bà che chở giùm cho. Bà Khóa là m bá»™ nóng nảy chỉ và o mặt chà ng:
- Thôi, chẳng thèm nói vá»›i chú nhiá»u lá»i, tôi hẹn cho chú má»™t tháng, tha hồ mà đi tìm kiếm, may rá»§i gì lát nữa không được kêu ca, nhưng quá thá»i hạn đó thì chú không được giở chà y cối ra vá»›i tôi nữa đâu!
Ngưá»i thiếu niên mừng rỡ, đứng dáºy cám Æ¡n:
- Nếu mẹ và dì cho phép thế thì còn gì hay bằng.
Tà i sản của conanbmt
21-09-2008, 01:56 AM
TỠSỹ 4vn
Tham gia: May 2008
Äến từ: TPHCM
Bà i gởi: 206
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 2 Times in 2 Posts
Phần Thứ Hai
Chương II
Nga từ theo mẹ và anh trở vá» Diá»…m Dương Trang, tÃnh lại vừa đầy má»™t tháng. Những công việc tế toái phải già n xếp lúc ban đầu đã choán hết cả thì giá» nà ng. Nhưng sau, má»—i khi tưởng đến Trang thì nà ng bá»—ng đâm ra thẩn thá» vÆ¡ vẩn. Những ngà y lặng lẽ ở núi lại cà ng khêu gợi nổi nhá»› nhung. Bây giá», má»—i ngưá»i má»—i ngã, Nga cà ng thấy Trang đáng yêu quà bá»™i phần. Má»—i lúc mặt trá»i chiá»u vừa khuất sau dẫy núi xanh, hÆ¡i đá bốc lên lần lần bá»§a khắp đồng ná»™i, đón tầm mắt nà ng, thì Nga lại chán cái cảnh phú quà nhưng hiu quạnh cá»§a mình. Nà ng vẫn không quên Thạch, đối vá»›i ngưá»i tình cÅ©, nà ng bao giá» cÅ©ng má»™t tấm lòng trân trá»ng xót xa. Cái chết bất ngá» cá»§a Thạch đã táºp nà ng nhẫn nại mà biết rằng nếu ái tình có thể tô Ä‘iểm cho cuá»™c Ä‘á»i ngưá»i được tốt đẹp thêm lên, thì sá»± phản bá»™i cá»§a nó cÅ©ng rất là quyết liệt. Cho nên, bây giá» xa Trang, nà ng dẫu không khá»i thắc mắc vì chà ng, nhưng Nga lại mừng thầm rằng sẽ nhá» sá»± xa cách ấy mà khá»i phụ tình cùng Thạch. Cái mừng gượng ấy, phải chăng là má»™t phương thuốc nà ng dùng mà tá»± giải?
Hôm ấy, Nga thức dáºy ăn cÆ¡m sáng xong, liá»n xách giá» Ä‘i ra ngoà i rẫy hái chè. Nga mặc cái áo lụa dà i mùi hồi thá»§y, chân Ä‘i đôi giép da, đầu để trần. Lon thon, nà nG Ä‘i thẳng ra đến táºn ngoà i bá» rà o, phÃa mặt trước Diá»…m Dương Trang. Lúc ấy cÅ©ng má»›i hÆ¡n sáu giá», hạt sương đêm còn giá» giá»t trên các đầu cà nh, khà trá»i rất mát mẻ. Trong đám chè thấp ngang đầu ngưá»i, gốc báºm, Nga thung thăng Ä‘i từ cây nỠđến cây kia, mấy đầu ngón tay nõn nà len lá»i trong nhà nh lá má»™t cách nhẹ nhà ng, lanh chóng.
Vụt chốc, Nga mỉm cưá»i. Nà ng vừa nhá»› lại hôm Trang đến thăm nà ng ốm, từ cách Ä‘i đứng rụt rè cho đến những câu chà o há»i ngượng ngáºp cá»§a chà ng. Cứ xem cá» chỉ chà ng hôm ấy, thì Trang có lẽ yêu nà ng tháºt. Nhưng nếu chà ng đã tháºt tình yêu thì há vì má»™t sá»± mÃch lòng cá»n con mà dứt Ä‘i được dá»… dà ng thế sao? Cá»› sao, từ nà ng vỠđấy, chà ng không kiếm dịp nà o để đến thăm, vì cách nhau có ná»a ngà y đưá»ng thì lẽ đâu lại không có thì giá» mà đi được? ừ, cá»› sao Trang không tìm đến? Hay Trang cÅ©ng chỉ là má»™t hạng chÆ¡i bá»i, vui đâu chúc đó, hÆ¡i có Ä‘iá»u trở ngại là thôi ngay?
Má»™t đám mây Ä‘ang che vừng thái dương vừa bay qua để ngá»n nắng mai soi nghiêng và o mặt nà ng. Nga bá»—ng ngạc nhiên thụt lùi: má»™t cái bóng ngưá»i đội chiếc mÅ© dạ vừa bổ xuống bên chân nà ng. Quay đầu xem thá» ai, Nga thốt nhiên kêu lên:
- Anh Trang!
Vì quả tháºt nà ng vừa trông thấy Trang đứng phÃa ngoà i hà ng rà o, đôi mắt say đắm nhìn nà ng như ngưá»i mÆ¡ má»™ng. Qua cÆ¡n sợ hãi lúc ban đầu, Nga vừa mừng vừa cảm động, trống ngá»±c đánh đổ hồi, nhưng trót buá»™t mồm gá»i ngưá»i thiếu niên má»™t cách thân máºt ấy, Nga lấy là m bẽn lẽn. May sao, nà ng nói sẽ quá nên ông khách si tình Ä‘ang đứng rình trá»™m nà ng ngoà i kia, thấy mình bị ngưá»i ta bắt được chỉ hốt hoảng không kịp nghe thấy gì. Trang tưởng chừng mình đứng trước cả má»™t nà ng tiên xách hoa lam Ä‘i hái thuốc.
Thấy váºy, Nga đã chỉnh đốn chữa lá»i:
- ủa! Thầy lên chơi bao gi�
Trang cũng muốn chữa thẹn, ngả mũ chà o, nhanh nhẩu:
- Xin chà o cô, tôi đưá»ng đột quá xin cô tha lá»—i.
Thấy Nga hai gò má đỠá»ng, không trả lá»i, chà ng má»›i hÆ¡i vững và ng, nói tiếp:
- Tôi Ä‘i xe đạp lên đây từ hồi sá»›m, muốn đến hầu thăm Cụ, nhưng chưa biết đưá»ng, nên má»›i lần Ä‘i tìm không ngá» lại gặp cô ở đây, tháºt là may quá!
Trang nghĩ rằng nhân cơ hội nầy không giải bà y tâm sự ra thì còn đợi đến khi nà o, nhưng chà ng loay hoay chưa tìm ra câu giáo đầu nên cứ ấp úng mãi. Chẳng lẽ đứng trông nhau hoà i, ngượng quá, Nga vội và ng nói ra cách ngạc nhiên:
- Ô hay! Ai lại đứng giữa nắng thế nầy, xin thầy Ä‘em xe Ä‘i lại phÃa ngõ đằng kìa và o nhà chÆ¡i hãy nói chuyện.
Trang bá»±c mình vì lại lỡ mất má»™t dịp hiếm có, song cÅ©ng phải nén lòng nghe theo. Hai ngưá»i cùng Ä‘i cách nhau cái hà ng gai bốm. Äến cá»a, Nga chỉ đưá»ng cho khách rồi lon xon chạy và o báo tin cho mẹ và anh biết.
Oánh mừng rỡ ra đón đưá»ng:
- Äúng hẹn lắm! à nhưng anh vỠđược mấy hôm rồi?
- Äã hÆ¡n ba tuần nay. Tôi tÃnh lên thăm anh nhiá»u lần nhưng lại không rảnh.
- Váºy mà anh lên hôm nay gặp dịp quá vì tôi cÅ©ng vừa má»›i vá» tối hôm qua. Cụ dưới nhà vẫn mạnh giá»i chứ?
- Cám Æ¡n anh, dưới tôi cả nhà cÅ©ng Ä‘á»u được vô sá»±.
- ồ quà quá!
Hai bên nói chuyện vá»›i nhau má»™t hồi thì đã đến má»™t sở nhà lầu, Oánh cho ngưá»i Ä‘em xe đạp Trang Ä‘i cất rồi đưa bạn và o phòng khách. Bà Nghè bước ra niá»m nỡ chà o há»i Trang và chỉ ghế má»i chà ng ngồi uống nước.
- Sao thầy lên chơi được sớm thế?
- Bẩm cháu vốn định lên hầu cụ và nhân tiện xem cái rẫy nầy má»™t lần cho biết, hôm nay dáºy được sá»›m mát trá»i má»›i nhất định Ä‘i, nhá» sẵn có xe đạp nên chỉ mất có ná»a giá».
Bà cụ cưá»i, nói má»™t cách khiêm tốn:
- Nói vô phép, thầy Ä‘i sá»›m thế chắc là ở nhà chưa kịp lót lòng gì? Thôi ná» mấy khi, xin thầy cứ tình tháºt dùng cÆ¡m rau trên nà y má»™t bữa!
- Cám Æ¡n cụ, cháu chẳng dám là m khách khứa đâu, nhưng bẩm tháºt là cháu ăn rồi ạ.
- Váºy thì tôi cÅ©ng không dám nà i. Nhưng thầy không mấy khi lên đây hãy ở lại chÆ¡i Ãt ngà y cho rá»™ng thì giỠđể anh Hai nó dẫn Ä‘i xem cảnh rẫy bái núi non má»™t chuyến. Những ngưá»i quen ở thà nh phố đến đây lạ mắt ai há» cÅ©ng lấy là m vui lưu lại chÆ¡i săn bắn.
- Uổng quá, hôm nay cháu Ä‘i không dặn trước ở nhà nên thể nà o cÅ©ng phải vá». Nhưng chá»— anh em còn nhiá»u khi khác.
Bà Nghè còn má»i má»c:
- Tuy váºy thầy cÅ©ng ở lại chÆ¡i dùng má»™t bữa cÆ¡m trưa vá»›i chúng tôi, chiá»u tối mát trá»i rồi hãy vá».
Trang không lẽ chối từ, liá»n cảm tạ:
- Cụ đã quá yêu mà dạy thế thì cháu xin vâng ạ.
Oánh má»›i đứng dạy dẫn Trang Ä‘i xem trong nhà . Trang từ khi ở ngoà i Ä‘i và o, thấy cảnh vưá»n tược nhà cá»a má»—i má»—i Ä‘á»u tấm tắc khen ngợi. Các căn phòng diêm dúa tinh sạch bà i trà theo kiểu tà u và dùng rất nhiá»u đồ tà u.
ở phòng khách, bá»™ xa lông trắc mặt cẩm thạch, kiểu ghế vuông vức cứng cá»i đặt trên ná»n lát gạch hoa; phÃa trước có chắn cái bình phong bốn cánh bằng gương vẽ mầu những chuyện cổ tÃch lý thú; hai bên cái bình phong để hai cái chân voi cao độ bốn tấc tây trên dưới Ä‘á»u cạp đồng; trên trần thòng xuống ba cây đèn bảo cái, đĩa nến bằng pha lê; ngay trên khung cá»a thông và o chá»— thá» có treo má»™t bức hoà nh phi cẩn những hình tứ linh ghép lại thà nh ba chữ "Phước Lá»™c Thá»"; nÆ¡i mấy góc thà nh lại chưng và i cái ché sà nh cá»— rạng hay má»™t cặp ngà voi; hai bên vách, từng cặp sừng bò tót hay Ãt cái đầu nai trê có gác những thanh gươm trưá»ng chôi bạc, treo đối diện nhau; ở má»™t góc phòng lại có cái sáºp gụ, ý chừng để tiếp khách đà n bà .
Tả hữu phòng khách Ä‘á»u có cá»a, má»™t bên thông qua phòng ăn, má»™t bên thông qua phòng Ä‘á»c sách cá»§a Oánh. Mấy căn phòng nầy má»—i cái Ä‘á»u chưng dá»n theo má»™t mầu riêng, nhưng cÅ©ng Ä‘á»u lịch sá»± trang hoà ng, lại từ các bức há»a, liá»…n đối, đồ sà nh, đồ thêu Ä‘á»u có cái khà vị tà u cả. Nhá» nhà rá»™ng lá»›n nên chia ra rất nhiá»u phòng, mà cái nà o cÅ©ng quãng mạc. Äi qua má»™t dẫy hà nh lang lại đến cái nhà sau má»™t tầng, chia ra nhiá»u gian, phần dùng là m nhà bếp, phần là m kho chứa sản váºt thu được trong năm. Ngoà i xa nữa là chuồng trâu bò, lợn, chuồng thá», chuồng gà và tà u ngá»±a.
Oánh lại đưa Trang ra đằng trước xem và cắt nghĩa:
- Äất ở đây trồng trá»t cÅ©ng khá, ngưá»i các miệt nầy há» thấy những đất hoang nà o có cây muồng má»c thì biết rằng chá»— ấy khai khẩn được.
Hai ngưá»i đã ra đến ngoà i sân.
Diá»…m Dương Trang là má»™t sở vưá»n rá»™ng ước ngoà i năm chục mẫu, cây cối um tùm. Từ ngoà i ngõ Ä‘i và o, con đưá»ng dà i độ ba trăm thước. PhÃa mặt trước trồng nhiá»u nhất là cau vá»›i chè, ngoà i ra lại rất nhiá»u thứ cây khác: chuối, dừa, Ä‘u đủ, mÃt, xoà i, vải, nhãn, vân vân. Khoảng giữa, chừa má»™t cái sân rá»™ng có mấy sà o. Trong sân có đà o má»™t cái hồ thả sen, hình bầu dục, rẽ con đưá»ng Ä‘i và o nhà là m hai; giữa hồ nhô lên má»t ngá»n núi giả, đắp rất thần tình: có chùa, tháp, nhà trại, đưá»ng Ä‘i, sông hói, có ngư ông, tiá»u tá», lại có hang cho lÅ© chuá»™t tà u chen chúc Ä‘uổi nhau suốt ngà y. Äi và o núi có hai cái cầu gá»—.
Từ mặt hồ Ä‘i qua bên tả chừng hai chá»±c bước có má»™t cái bà n thá» trá»i, xây như hình chữ đột, trên có cái trang nhá» lợp ngói, dá»±ng lên như má»™t cái bình phong lá»›n; những giây lăng tiêu chằng chịt bám và o hai bên thà nh. Lại từ mặt hồ qua bên hữu cÅ©ng chừng ấy bước là má»™t cái nhà bát giác toà n sÆ¡n lục, lợp ngói men xanh, cất trên cái ná»n cao, chung quanh là m từng cái già n xuôi theo mái cho mấy cây cẩm bình phong và lý dạ hương leo và o; trong nhà cÅ©ng có má»™t bá»™ xa lông bằng mây, lại có sẵn đà n và sách. Hai bên mấy con đưá»ng qua lại trong sân, để chừa từng đám cá» xanh tốt trông như những tấm thảm lục lìa.
Khách ở ngoà i Ä‘i và o, qua khá»i mấy chá»— trên nầy là đến tòa nhà chÃnh rá»™ng lá»›n hai tầng. Kiểu nhà là m rất giản dị, tuyệt không má»™t nét tô vẻ hoa hòe, nhưng trông súc tÃch, kiên cố như đục và o má»™t khối đá khổng lồ; đứng sừng sững, tranh vanh có vẻ oai nghi, ngạo nghá»… như khinh thưá»ng các cÆ¡n gió bão, dù dữ dá»™i đến bá»±c nà o. Tầng trên là m thụt và o để thừa phÃa trước má»™t cái đà i rá»™ng, dùng là m chá»— ngồi chÆ¡i và chỉ bầy năm bảy cháºu hoà ng lan, cẩm trướng. ở ngoà i thá»m bước và o dưới hiên, ngẩng đầu lên sẽ trông thấy treo áp và o vách má»™t tấm biển đồng đỠba chữ "Diá»…m Dương Trang".
Ngay trước mặt nhà là cái bồn tròn, chu vi có thừa trăm bước; ở giữa bồn trồng má»™t cây khốc liá»…u, từ gốc cây nầy trở ra lại có nhiá»u hà ng cây hoa khác: mai và ng, mai trắng, trạng nguyên, hải đưá»ng, tá» vi, oanh trảo xếp thà nh hình má»™t cái ngôi sao, má»—i đầu khến lại có má»™t cây thiên tuế; rồi quây quần chung quanh những cây lá»›n nầy nà o quì, má»™c, hồng quế, tưá»ng vi, nhiếp trước đà o, tháºp tỉ muá»™i. Hai bên cái bồn tròn lại còn nhiá»u khóm trúc, bụi ngâu, xắp thà nh hình những con rùa, con hạc. Giữa cái phong cảnh ấy, má»™t bầy chim nuôi thả tá»± do, bay nhảy hót mừng, chòng ghẹo nhau, mÆ¡n trá»›n nhau là m cho cảnh đã hữu tình lại thêm phần linh hoạt.
Trang ưa mắt, khen ngợi:
- Tháºt là má»™t cảnh Bồng hồ!
Oánh cưá»i bảo:
- Tôi đã biết mà , các ngà i thi sÄ© thế nà o cÅ©ng được vừa lòng. Báºn sau anh có lên đây hãy ở lại cho được nhiá»u ngà y tha hồ mà ngâm vịnh.
Oánh lại giắt khách ra đằng sau xem. Sau nầy má»›i trông qua rõ là cái phong vị má»™t nÆ¡i đồng áng: trên khoảnh đất rá»™ng bát ngát trồng rặt là khoai, Ä‘áºu, sắn, cà và các thức dưa. Thỉnh thoảng lại có má»™t cái lùm cây bà ng, cây kén, hoặc cây mù u đột khởi lên, năm ba anh Ä‘iá»n tốt hút Ä‘iếu cà y ngồi dưới gốc nghỉ mát.
Chá»§ nhân chỉ mấy ngưá»i đó mà rằng:
- Cái rẫy nà y cÅ©ng khá rá»™ng. Cho nên tôi phải dùng năm má»™t lượt trên và i chục ngưá»i, tuy hoa lợi kể cÅ©ng khá, nhưng cứ xem đó, cá»§a ruá»™ng đắp bá», rồi cÅ©ng chưa lại vốn. Nhưng nhỠđông ngưá»i thế mà má»›i không đến ná»—i buồn và ban đêm đủ tay canh gác. Cốt ý chúng tôi là cốt là m cho chá»— đất hoang vu nầy trở nên là ng xóm được, dầu khó nhá»c cÅ©ng không ná» hà gì. Từ thầy tôi lên đây đến nay đã có gần bốn chục năm rồi, Ä‘ang lúc ấy chưa có má»™t mống cây nà o cả. Thầy tôi có bao nhiêu cá»§a nhà đá»u Ä‘em ra khai thác liá»n thấy có hiệu quả tốt ngay. Sau thầy tôi mất, tôi lại nối gót là m thêm nên má»›i được như vầy. Khà háºu trên nầy tuy không được tốt lắm, nhưng lâu ngà y rồi quen, và lại nước uống cÅ©ng hiá»n.
Oánh chỉ những cái giếng sâu hoắm đà o từng chặng đưá»ng cho bạn xem rồi lại đưa Trang lên trên má»™t cái vòm canh ngó mông xuống dưới đồn Ä‘iá»n thấy cây cá» xanh um mặt đất.
Trang vỗ và o vai bạn:
- Äẹp quá anh nhỉ!
Trong đôi mắt chủ nhân thoáng qua một vẻ tự hà o:
- Theo ý tôi thì cÅ©ng chưa đủ gì, nhưng dẫu sao, cái rẫy nầy đối vá»›i tôi vẫn có má»™t mối tình máºt thiết vì nó là má»™t thiên lịch sá» kể lại bao nhiêu cái công trình khai phá cá»§a thầy tôi ngà y trước. Thầy tôi có bắt đầu, chúng tôi má»›i dám là m theo.
Hai ngưá»i lại bước xuống Ä‘i vòng quanh má»™t đỗi xem mấy chuồng nuôi thú. Trâu, bò, dê Ä‘á»u Ä‘i ăn vắng cả. Trong từng cái cụi cao há»ng mặt đất chừng ná»a thước tây có hà ng mấy trăm con thá» hiá»n là nh nhút nhát nằm lặng lẽ ăn lá bìm bìm. Oánh chỉ và o má»™t cái trại nuôi gà nói:
- Trước đây tôi nuôi có mấy nghìn con gà , trứng bán chạy lắm, nhưng độ nầy phải cái nạn chồn cáo nó là m hại rất nhiá»u. Tôi chỉ nhá» mấy con chó săn chá»› không thì cÅ©ng không lấy gì trừ cái nạn đó cho được.
Trang thấy Oánh để tay lên miệng huýt má»™t hồi. Má»™t bầy chó chừng mưá»i bốn mưá»i lăm con ở đâu trong nhà bếp chạy vụt ra nhẩy lồng lên chung quanh hai ngưá»i. Oánh vuốt ve chúng nó, kêu tên từng con má»™t rồi lại khoác má»™t cái, mấy con váºt đã nhất tá» chạy vá» chá»— cÅ©.
Trang vá»— tay reo cưá»i:
- ồ! anh khéo dạy quá!
Chá»§ nhân cÅ©ng đáp lại má»™t nụ cưá»i mà rằng:
- ấy, vì anh không thÃch, chá»› như chúng tôi ở trên nầy chỉ có thú Ä‘i săn là tuyệt! Nhưng có khi không cần phải Ä‘i, ban đêm há»… có lợn lòi đến ăn khoai ra rình bắn là được.
Ngá»n nắng nghe đã hÆ¡i gắt, hai ngưá»i thẩy Ä‘á»u đổ mồ hôi bèn rá»§ nhau trở vá» tìm đồ giải khát. Äoạn lại cùng ngồi nói chuyện nhà .
Trang bấy giá» má»›i biết rằng ông Nghè Thuyên xưa, dù là má»™t nhà tấn sÄ© xuất thân, nhưng vì tánh tình phóng khoáng quả hợp lại gặp thá»i buổi khó khăn sợ liên lụy đến mình nên chẳng chịu ra là m quan; lại nhá» nhà có tiá»n cá»§a nên má»›i trưng sở đất ấy mà láºp nghiệp. Trước, chá»— ở còn là cái nhà rưá»ng, ông Nghè đặt tên cho nó là " Diá»…m Dương Trang ". Äến sau ông qua Ä‘á»i rồi, Oánh là m ăn má»—i ngà y má»—i phát đạt thêm lên má»›i bá» cái nhà ấy Ä‘i mà cất lại sở lầu má»›i bây giá», nhưng cÅ©ng vẫn dùng cái tên cÅ©.
Chuyện vãn hồi lâu, không ngỠđã gần đúng ngá». Ngưá»i đầy tá»› là chú Thá» bước lên nói rằng cÆ¡m nước đã dá»n xong. Trang vâng lá»i Oánh theo chân bạn Ä‘i qua phòng ăn, bà cụ Nghè ngồi chá»±c đó liá»n nhÅ©n nhặn đứng lên má»i:
- ở đây quê mùa, Ä‘i lại chỉ và i thức rau rán, đã là anh em thân thiết xin thầy cứ tháºt tình cho.
- Chết ná»—i! Chá»— con cháu trong nhà cả, xin cụ chá»› phiá»n hà . Trang vá»™i và ng đáp thế.
Nga và má»™t ngưá»i đà n bà khác nữa ở buồng bên cạnh cÅ©ng vừa bước ra, má»—i ngưá»i giắt má»™t đứa bé.
Oánh giới thiệu:
- Äây, nhà tôi và hai cháu, thằng Tý và con Ngoan.
Chà o há»i nhau xong má»i ngưá»i má»›i ngồi và o cầm đũa. Vợ Oánh là má»™t ngưá»i và o lối ba mươi tuổi, thâm thấp, béo gói, nước da trắng mịn, có vẻ hiá»n là nh lại Ãt ăn nói.
Bữa cÆ¡m ấy rất vui vẻ, nhưng ngưá»i sướng nhất lại là ông khách thiếu niên. Nga thấy Trang vui như chay, ứng đối rất lưu hoạt, khác hẳn vá»›i ngà y dá»± tiệc vá»›i ông Cá»u Bạch và ông Tham Hồng.
Những món ăn mà bà cụ gá»i là quê mùa, Trang thấy nó chỉ quê ở nÆ¡i mấy bát canh rau táºp tà ng, đĩa dưa gang bóp muối, măng kho, rau muống xà o, còn ngoại giả mấy món cá thịt, chả tôm, nem chạo nướng, vịt tần ngÅ© vị lại toà n là dinh đặc. Nhưng vá» phần Trang, vừa Ä‘i quanh rẫy má»™t vòng bụng đã lưng lá»ng, nay lại được ngồi trước mặt ý trung nhân thì dẫu gì đối vá»›i chà ng mà không là hà o soạn. Nên chà ng đã nói là tháºt tình lại cà ng tháºt tình riết.
Nga tuy ngồi cả buổi chằng há» mở môi, nhưng cứ thỉnh thoảng mượn cá»› đưa thức ăn cho hai đứa bé mà đẫy thêm và i món cho chà ng, những cái cá» chỉ ân cần ấy dù nà ng muốn nó tá»± nhiên bao nhiêu cÅ©ng không tà i nà o lá»t qua mắt ông khách Ä‘a tình kia được.
Bá»—ng bà cụ cÆ¡ là há»i:
- Thầy còn định nghỉ bao nhiêu lâu?
Trang lo lắng rằng trước con mắt má»i ngưá»i, chà ng là má»™t kẻ ăn không ở nể, chá»› ai hồ dá»… biết cho chà ng chỉ vì Nga mà khươm lượm, váºy chà ng muốn nhân dịp ấy dá» tình ý Nga luôn thể bèn trả lá»i rằng:
- Số là cháu định Ä‘i liá»n trong tháng nà y, nhưng bà thân cháu còn bảo nán lại để bà n má»™t chút việc nhà .
- Chừng câu chuyện tiểu đăng khoa thì phải! Oánh giả cách pha trò.
- Anh đoán quả không sai!
Oánh cưá»i hà hà :
- Nếu váºy để tôi rót má»™t chén rượu mừng cho đôi bên trai tà i gái sắc.
Bà cụ cÅ©ng cưá»i rè khen phải.
Trang đưa mắt nhìn Nga thấy nà ng bá»—ng tái mét, mấy đầu ngón tay cầm đũa hÆ¡i run. Nga cÅ©ng vừa ngước mặt lên, bốn mắt gặp nhau, hai ngưá»i Ä‘á»u có vẻ bối rối.
Nhưng sợ bạn trông thấy, Trang vỠvui vẻ dằn tay Oánh lại:
- Anh hãy thong thả đã nà o, tôi đã nói gì đâu mà chúc mừng vá»™i thế? NghÄ© như tôi bây giá», ăn là m chưa ra sao, kiếm vợ là má»™t sá»± khó, huống chi thá»i buổi nà o ngưá»i ta không chuá»™ng kẻ có công danh, mình là má»™t anh chà ng vô chức pháºn thì mong gì ai chịu là m thông gia vá»›i. Còn má»™t đôi chá»— há» có lòng tốt yêu đến thì lại vô duyên thế nà o con gái há» mình không thể nháºn là m ngưá»i bạn trăm năm được.
Trang dừng lại má»™t lát, ra chiá»u nghÄ© ngợi.
Bà Nghè thấy thế vỗ vỠrằng:
- Chà , chỉ tại các thầy già kén lắm nên má»›i bảo cho có cá»› rằng thiên hạ khó dá»… nầy kia, chá»› như theo tôi biết thì chá»— thầy là nhà lá»… nghÄ©a xưa nay, nếu há» không đà nh thì còn đòi bá»±c nà o nữa. Còn nói danh pháºn thì cáºu Hai tôi đó lại có gì, mà nà o ai bảo nó không có vợ con.
- Quả cháu không há» kén chá»n, bất luáºn là hạng nà o cháu chỉ cần má»™t kẻ tương thức thôi.
Trang nói thế lại liếc nhìn Nga thấy mặt nà ng đỠhoẻn, liá»n thÃch chÃ, tiếp ngay rằng:
- Má»™t ngưá»i hiá»n là nh, ngay tháºt có thể giúp cho cháu theo Ä‘uổi được chà nguyện mình.
- Nhưng má»™t ngưá»i như thế, bà cụ nói, thầy tưởng có tìm được không?
- Cháu chắc là có lắm.
- à , nếu váºy thì cà ng tốt, hãy để dà nh rượu đó khi nà o thầy kiếm được ngưá»i vừa ý nói cho chúng tôi biết để chúng tôi mừng cho!
Ai nấy Ä‘á»u cưá»i.
Ä‚n uống xong rồi, Trang còn tá»± bảo rằng có lẽ hôm ấy chà ng đã dùng bữa cÆ¡m ngon nhất trong Ä‘á»i chà ng.
Oánh đưa bạn vỠphòng nghỉ.
Äến hai giá» chiá»u hai ngưá»i lại rá»§ nhau ra nhà bát giác chÆ¡i uống nước chè tà u. Nằm vắt vẻo trên ghế xÃch Ä‘u đà m luáºn vá»›i nhau má»™t hồi, bá»—ng Oánh nảy ra má»™t ý hay mà rằng:
- Anh có muốn cỡi ngựa đi dạo quanh núi một vòng không?
Trang nghe nói đến ngựa vừa ý, cả khen:
- Như váºy thì thú lắm!
Oánh và o thay quần áo gá»n ghẽ rồi bảo Chồn và Thá» Ä‘i thắng ngá»±a. Má»™t lát, Trang thấy hai chú ấy Ä‘em ra trước sân má»™t cặp bắc thảo phi tráng, hai con váºt bị tù túng lâu ngà y nay được tra yên và o cứ giáºm cẳng hà liên thanh.
Mấy ngưá»i đà n bà trong nhà nghe tiếng Ä‘á»u kéo nhau ra xem. Bà Nghè sợ Trang không quen cỡi ngá»±a bèn tỠý lo ngại. Trang cÅ©ng thú tháºt vá»›i Oánh rằng:
- Tôi tuy có biết cỡi nhưng tháºt chưa là nh nghá».
- Không sao, anh có ngại thì cứ cỡi con Bạch Yến nầy vì nó đã thuần lắm để con Phi Hồng cho tôi.
Äoạn hai ngưá»i má»›i nhảy thót lên yên, con ngá»±a bạch nghe hÆ¡i ngưá»i lạ lồng lên mấy cái là m cho Nga cả sợ, nhưng chỉ giây phút thấy con hồng đã già nh Ä‘i trước nó cÅ©ng phóng bốn vó ruổi theo. Ra khá»i cổng, Oanh liá»n gò cương, cho cặp ngá»±a chạy song song vá»›i nhau. Khoảnh khắc, đến chân núi, hai ngưá»i cùng để ngá»±a thá»§ng thẳng Ä‘i lên mà nói chuyện.
ở trên cao trông xuống thấy Diá»…m Dương Trang ba mặt núi bao như nằm trong má»™t cái thung lÅ©ng. Cá» cây chưa đến ngà y tà n cá»—i còn phô lắm mầu rá»±c rỡ, từ mầu lục thẫm cho đến mà u và ng non. Dưới xa là đồng bằng, cát trắng, hiu quạnh, mênh mông. Xem chán mắt, hai ngưá»i má»›i chịu quay ngá»±a trở vá». Xuống đến đất liá»n, ngá»±a thấy ná»›i cương liá»n tha hồ phóng nước đại. Má»™t hồi, đã đến sân, thằng Tý ở đâu trong nhà chạy ra, chưa kịp ai gá»i lại, con ngá»±a bạch muốn tránh nó bá»—ng nhảy trà n má»™t cái vá» bên tả là m Trang không đỠphòng liá»n ngả nhà o xuống nằm xóng xượt trước thá»m.
Nga rú lên má»™t tiếng, quên cả sá»± e dè vụt chạy ra toan đỡ chà ng dáºy. Oánh vừa nhảy xuống ngá»±a cùng cả nhà sợ hải đổ đến xem. Nhưng Trang đã lồm cồm đứng dáºy cưá»i ồ:
- Chết chá»a! Có há» gì không? Má»i ngưá»i Ä‘á»u há»i thế.
- May quá, chẳng việc gì, chỉ đau xoà ng hai đầu gối và lòng bà n tay thôi.
Trang tuy nói váºy, nhưng hai chân kháºp khiá»…ng, đứng phá»§i quần áo lấm bẩn muốn không vững. Nga nhác thấy hai ống quần chà ng hÆ¡i rướm máu bèn tá» ra vẻ lo sợ chỉ cho chà ng. Ngưá»i thiếu niên cảm động, sung sướng quá cÅ©ng quên Ä‘au, gượng Ä‘i đứng mạnh bạo mà rằng:
- Không sao cô ạ, nếu té và o bệ thá»m thì có lẽ không còn Ä‘á»i. Cái té nầy cÅ©ng như lằn roi cá»§a thầy há»c, có nhiá»u báºn té Ä‘au rồi má»›i trở nên ngưá»i thiện k� như anh Hai.
Nhưng chà ng cÅ©ng vâng lá»i Oánh và o nhà rịt thuốc và nằm thẳng chân ra nghỉ. Vợ Oánh kéo thằng Tý và o buồng bên cạnh tát cho nó má»™t cái nên thân. Trang nghe tiếng thằng bé khóc nghÄ© nó bị đòn oan, hÆ¡i thẹn và thương hại cho nó quá.
Chiá»u lại chà ng ngỠý muốn vá», bà cụ chẳng cho, nói:
- Không nên đâu, đưá»ng xa lắm, thầy hãy nán lại đến mai.
Oánh cũng bà n thiệt hơn cầm lại:
- Máu chưa được tản mà đi đứng thì bất tiện lắm.
Trang nghÄ© mình vô cố đến là m phiá»n nhà bạn, rất lấy là m ái ngại:
- Tháºt chẳng có việc gì mà là m nhá»c lòng cụ và anh qua. Vả chiá»u tối rồi, không vá» thì chắc là dưới tôi trông chá» lắm.
Biết không cầm được, Oánh nói:
- Cái đó cÅ©ng tùy anh, thôi để tôi cho ngưá»i lái xe đưa anh vá» váºy.
Trang không bằng lòng, trách bạn:
- Nếu anh còn bà y chuyện thế thì sau tôi chẳng còn dám lên. Anh còn ngỠtôi sao, tôi đã nói là không có việc gì cả kia mà .
Chà ng nói thế rồi vội và ng đi lấy mũ đến trước bà cụ cáo từ:
- Bẩm cụ thế nà y là không phải lắm, nhưng lỡ đi không dặn trước ở nhà , hôm nay xin phép cụ cho cháu vỠđã.
Bà Nghè bất đắc dÄ© phải gáºt đầu mà rằng:
- Tháºt tôi ngại cho thầy quá. CÅ©ng chỉ tại anh Hai nó khéo bà y Ä‘iá»u.
Trang chà o hai vợ chồng Oánh rồi thấy Nga đứng trước thá»m liá»n bước ra nói:
- Tôi xin chà o cô.
Lại nói khe khẽ rằng:
- Và cám ơn cô lắm.
Nga buồn bã, gượng cưá»i:
- Không dám, xin thầy hãy coi chừng đưá»ng sá.
Trang cởi lên xe đạp cố Ä‘i tháºt mạnh mẽ cho má»i ngưá»i yên bụng.
Ra khá»i cá»a, chà ng bá»—ng nghe tiếng tù và thổi trong đồn Ä‘iá»n, giục giã mấy bầy thú vá» rà ng. Chà ng trong lòng bấy giá», nhá»› ngưá»i, mến cảnh, bùi ngùi ngoái cổ lại xem còn trông thấy mấy Ä‘á»t cau le te và đầu dặng núi tây mặt trá»i chiá»u đỠối...
Chà ng có ngỠđâu lúc bấy giá» Nga đã mon men ra táºn ngoà i bá» rà o ngó vá»i theo mình. Thấy chiếc xe chà ng lượn lên lượn xuống trên con đưá»ng khúc khuá»·u, Nga chợt nghÄ© rằng bao nhiêu sá»± mệt nhá»c ấy có lẽ chỉ vì nà ng, bắt nà ng xôn xao, ná»a mừng ná»a chạnh.
Mãi đến khi xe chà ng đã khuất, Nga vá»i trông chỉ còn thấy và i là n khói trắng lên nghi ngút đằng mấy cái thôn lạc xa xa thì nà ng má»›i buông má»™t tiếng thở dà i.
Tà i sản của conanbmt
Last edited by conanbmt; 21-09-2008 at 01:58 AM .
Lý do: sá»a tiêu Ä‘á»