 |
|

23-09-2008, 03:57 PM
|
 |
Nháºp Môn Tu Luyện
|
|
Tham gia: Feb 2008
Bà i gởi: 67
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 1 Time in 1 Post
|
|
Cá»u Nguyệt Ưng Phi
Tác giả : Cổ Long
Thể lá»ai: Kiếm hiệp
Hồi 26 - Phong lưu quả phụ
Rượu đã được bà y lên. Cái là m say ngưá»i không phải là rượu mà là Thượng Quan Tiểu Tiên.
Sá»± dịu dà ng cá»§a nà ng, chăm chút cá»§a nà ng, ánh mắt cá»§a nà ng, nụ cưá»i cá»§a nà ng. Má»—i thứ cÅ©ng đủ để là m cho nam nhân say đắm.
Diệp Khải Nguyên có phải là đã say không? Chà ng tóm lại cÅ©ng là nam nhân, hÆ¡n nữa lại không phải là loại nam nhân vô tình như trong tưởng tượng cá»§a chÃnh chà ng. Chà ng tháºm chà đã hoà i nghi chÃnh mình, có phải là đã bị sá»± dịu dà ng cá»§a nà ng là m say đắm? Nà ng không những là nữ nhân mà còn là nữ nhân cá»§a các nữ nhân. Loại nữ nhân nà y nam nhân không cách gì cá»± tuyệt được.
Nà ng có thể không có cái kiá»u diá»…m cÅ©a Äinh Linh Lâm, cÅ©ng không có cái yểu Ä‘iệu cá»§a Thôi Ngá»c Chân nhưng nà ng hiểu rõ nam nhân hÆ¡n há», biết cách nắm lấy trái tim cá»§a má»i nam nhân. Trái tim cá»§a Diệp Khải Nguyên có phải là đã bị nà ng nắm lấy rồi không?
- Chà ng say chưa?
- Bây giỠtuy còn chưa say nhưng sớm muộn cũng sẽ say.
- Chà ng sẵn sà ng say à ?
- Chỉ cần bắt đầu uống là sẵn sà ng say ngay.
- Vì váºy ta nếu có lá»i muốn nói thì phải thừa lúc chà ng chưa say mà nói.
- Không sai chút nà o cả.
- Cuốn sổ ghi nà y chà ng đã xem qua chưa?
- Xem rồi!
- Chà ng nhìn thấy gì?
- Ta chỉ nhìn thấy sá»± xuất thá»§ cá»§a Cá»u Nguyệt bang, dưá»ng như vẫn còn chưa có sá»± nhúng tay cá»§a Ma giáo.
Tiểu Tiên cưá»i nói :
- Cá»u Nguyệt bang không muốn mua mạng ngưá»i khác, vì váºy cÅ©ng không cần thiết phải gởi nhiá»u lá»… váºt.
Diệp Khải Nguyên nhìn chăm chú ly rượu cháºm rãi nói :
- Có lẽ ngươi đã sá»›m thấy ra dù gởi bao nhiêu lá»… váºt Ä‘i nữa bá»n há» cÅ©ng nháºn không được.
Tiểu Tiên nói :
- Ta nếu tháºt có thể nhìn thấy ra, có lẽ ta sẽ gởi nhiá»u hÆ¡n.
Diệp Khải Nguyên nói :
- Ta sao váºy?
Tiểu Tiên nói :
- Vì ta vô luáºn gởi bao nhiêu Ä‘i nữa thì bây giá» cÅ©ng thu hồi được rồi.
Diệp Khải Nguyên cưá»i há»i :
- Ngươi nhìn thấy gì?
Tiểu Tiên thở dà i nhẹ nhà ng nói :
- Ta chỉ nhìn thấy chà ng quả tháºt là má»™t ngưá»i rất Ä‘a tình.
Diệp Khải Nguyên thốt lên :
- Thế sao?
Tiểu Tiên nói :
- Vì váºy chà ng tuyệt sẽ không phải là Tứ đại Thiên vương cá»§a Ma giáo, trong Ma giáo Ä‘á»u là những kẻ vô tình.
Diệp Khải Nguyên gượng cưá»i nói :
- Äiểm nà y bây giá» ngươi má»›i nhìn thấy ra à ?
Tiểu Tiên tươi cưá»i nói :
- Bây giỠnhìn thấy ra vẫn còn không muộn.
Diệp Khải Nguyên nói :
- Lẽ nà o trước đây ngươi cũng hoà i nghi ta?
Tiểu Tiên thừa nháºn :
- Tại vì kẻ đủ tư cách là m Ma giáo Thiên vương không nhiá»u.
Diệp Khải Nguyên nói :
- Ngoà i ta ra trong thà nh Trưá»ng An còn có những ai đủ tư cách?
Tiểu Tiên nói :
- Nhiá»u nhất bốn ngưá»i.
Diệp Khải Nguyên nói :
- Ngưá»i đầu tiên tất nhiên là Lữ Äịch?
Tiểu Tiên nói :
- Không sai!
Diệp Khải Nguyên nói :
- Hà n Trinh đương nhiên cÅ©ng được tÃnh?
Tiểu Tiên đáp :
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên!
Diệp Khải Nguyên há»i :
- Còn ai nữa?
Tiểu Tiên cưá»i đáp :
- Lẽ nà o chà ng đã quên bằng hữu cũ đó của chà ng rồi sao?
Diệp Khải Nguyên nói :
- Dương Thiên?
Tiểu Tiên cưá»i nói :
- Hồ ly không biết bay đã đủ đáng sợ rồi, huống hồ biết bay?
Diệp Khải Nguyên nói :
- Y há không phải là kẻ thân tÃnh cá»§a ngươi sao?
Tiểu Tiên nói :
- Ta không có kẻ thân tÃn.
Nà ng ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Diệp Khải Nguyên nói :
- Ngưá»i mà ta duy nhất tÃn nhiệm chÃnh là chà ng, chỉ đáng tiếc...
Diệp Khải Nguyên cưá»i cưá»i nói :
- Chỉ đáng tiếc là ta lại không tin ngươi, có lẽ ngưá»i mà ta duy nhất không thể tÃn nhiệm chÃnh là ngươi.
Tiểu Tiên thở dà i nói :
- Ta không trách chà ng, nhưng có một ngà y chà ng sẽ biết rằng bản thân mình sai.
Diệp Khải Nguyên không tranh biện mỉm cưá»i đổi vấn đỠ:
- Lữ Äịch, Hà n Trinh, Dương Thiên cá»™ng lại chỉ có ba ngưá»i.
Tiểu Tiên nói :
- Còn má»™t ngưá»i rất khả nghi.
Diệp Khải Nguyên liá»n nói :
- Ai?
Tiểu Tiên đáp :
- Má»™t ngưá»i vừa đến Trưá»ng An tối qua.
Diệp Khải Nguyên lại há»i :
- Ngươi biết y à ?
Tiểu Tiên đáp :
- Không!
Diệp Khải Nguyên nói :
- Ngươi biết y là ai chứ?
Tiểu Tiên nói :
- Không biết.
Diệp Khải Nguyên lại cưá»i.
Vẻ mặt Tiểu Tiên lại trở nên nghiêm túc nói :
- Nhưng ta biết y nhất định có đủ tư cách là m Thiên vương Ma giáo.
Diệp Khải Nguyên nói :
- Tại sao?
Tiểu Tiên nói :
- Vì ngưá»i mà ta phái Ä‘i thăm dò hà nh tung lai lịch cá»§a y đã không thấy đâu nữa.
Diệp Khải Nguyên không hiểu :
- Không thấy đâu nữa là có ý gì?
Tiểu Tiên nói :
- Không thấy đâu nữa, chÃnh là sau khi những ngưá»i đó ra Ä‘i, thì không còn quay lại nữa. Tháºm chà ngay tin tức cÅ©ng không có, ta lại phái ngưá»i Ä‘i tìm, những ngưá»i đó cÅ©ng không quay lại.
Diệp Khải Nguyên nói :
- Tổng cá»™ng ngươi đã phái Ä‘i bao nhiêu ngưá»i?
Tiểu Tiên nói :
- Tổng cá»™ng ba lần, lần đầu hai ngưá»i, lần hai bốn ngưá»i, lần ba sáu ngưá»i.
Diệp Khải Nguyên nói :
- Tổng cá»™ng tất cả là mưá»i hai ngưá»i.
Tiểu Tiên nói :
- HÆ¡n nữa đó còn là mưá»i hai hảo thá»§, sáu ngưá»i lần sau cùng đó là những hảo thá»§ trong các hảo thá»§.
Diệp Khải Nguyên nói :
- Những hảo thủ đó toà n bộ không thấy đâu nữa à ?
Tiểu Tiên gáºt đầu nói :
- Sau khi mưá»i hai ngưá»i ra Ä‘i thì láºp tức vô ảnh vô tung, dưá»ng như đột nhiên từ mặt đất biến mất Ä‘i váºy.
Diệp Khải Nguyên nói :
- Bá»n há» mưá»i hai ngưá»i, muốn tìm má»™t chá»— giấu biệt bá»n há» Ä‘i cÅ©ng không phải là chuyện dá»… dà ng.
Tiểu Tiên than thở :
- Vì váºy ta má»›i cho rằng ngưá»i đó rất có thể còn đáng sợ hÆ¡n cả Lữ Äịch.
Vẻ mặt Diệp Khải Nguyên cũng trở nên rất nghiêm túc nói :
- Cho đến bây giá», ngươi cÅ©ng vẫn còn chưa biết y là ngưá»i thế nà o hay sao?
Tiểu Tiên nói :
- Ta chỉ biết y má»›i xuất hiện ngà y hôm qua, trong má»™t thá»i tiết lạnh như váºy mà y ăn mặc rất đơn sÆ¡, trên đầu vẫn đội chiếc mÅ© cá» lá»›n.
Diệp Khải Nguyên há»i :
- Còn gì nữa?
Tiểu Tiên đáp :
- Hết rồi.
Diệp Khải Nguyên nói :
- Ngươi lẽ nà o y từ đâu đến cũng không biết hay sao?
Tiểu Tiên nói :
- Không biết!
Nà ng lại thở dà i, gượng cưá»i nói :
- Vì ta không biết nên má»›i cho ngưá»i Ä‘i dò há»i.
Diệp Khải Nguyên cũng thở dà i :
- Xem ra Ä‘iá»u mà ngươi biết cÅ©ng không nhiá»u lắm.
Tiểu Tiên nói :
- Lẽ nà o Ä‘iá»u mà chà ng biết nhiá»u hÆ¡n ta?
Diệp Khải Nguyên nói :
- Chỉ nhiá»u hÆ¡n má»™t chút.
Tiểu Tiên nói :
- Chà ng còn biết những gì?
Diệp Khải Nguyên nói :
- Ta Ãt ra đã có chút đầu mối có thể tìm ra được Bố Äạt Lạp.
Tiểu Tiên nói :
- Cô Phong thiên vương?
Diệp Khải Nguyên gáºt đầu.
Tiểu Tiên nói :
- Chà ng đã biết y là ngưá»i như thế nà o rồi chứ?
Diệp Khải Nguyên nói :
- Công phu trong tay hắn rất lợi hại, hÆ¡n nữa y đã bị trá»ng thương.
Mắt Tiểu Tiên lóe sáng nói :
- Ngưá»i mà công phu lợi hại nhất là Lữ Äịch, nhưng không biết y có phải là đã bị trá»ng thương rồi hay không?
Diệp Khải Nguyên nói :
- Muốn tra ra điểm nà y không khó.
Tiểu Tiên há»i :
- Chà ng chuẩn bị đi tìm y hay sao?
Diệp Khải Nguyên há»i lại :
- Ngươi phản đối sao?
Tiểu Tiên lắc đầu nói :
- Ta chẳng qua….
Diệp Khải Nguyên cưá»i cưá»i, nói thay cho nà ng :
- Chẳng qua chỉ sợ ta giống như những ngưá»i đó đột nhiên không thấy đâu nữa à ?
Tiểu Tiên cÅ©ng cưá»i, nà ng ngá»t ngà o nhìn Diệp Khải Nguyên nói :
- Lần nà y ta tuyệt sẽ không để cho chà ng biến mất, ta...
Lần nà y Diệp Khải Nguyên không nói thay cho nà ng nữa, cÅ©ng không để cho nà ng nói tiếp nữa, đột nhiên đứng báºt dáºy nói :
- Vì váºy ta tốt nhất thừa lúc chưa say nà y mà đi cho mau.
Tiểu Tiên nói :
- Chà ng muốn đi bây giỠà ?
Diệp Khải Nguyên nói :
- Ngưá»i mà ta muốn tìm không chỉ là má»™t mình Lữ Äịch, công phu cá»§a Dương Thiên và Hà n Trinh cÅ©ng rất tuyệt.
Tiểu Tiên nói :
- Äừng quên còn có kẻ mùa đông đội mÅ© cỠđó.
Diệp Khải Nguyên há»i :
- Ngưá»i nà y ở đâu?
Tiểu Tiên đáp :
- Chà ng có biết mặt sau cá»§a Äại Tướng Quốc tá»± còn có Tháºp Phương Trúc Lâm tá»± hay không?
Diệp Khải Nguyên gáºt gáºt đầu nói :
- Nghe nói cơm chay ở đó không tồi.
Tiểu Tiên nói :
- Y tối qua trú ở đó.
Diệp Khải Nguyên há»i :
- Còn Dương Thiên?
Tiểu Tiên nói :
- Chà ng muốn tìm y trước à ?
Diệp Khải Nguyên cưá»i nói :
- Äừng quên y là bằng hữu cÅ© cá»§a ta.
Tiểu Tiên cÅ©ng cưá»i nói :
- Chà ng đã là bằng hữu cÅ© cá»§a Dương Thiên thì phải biết y thÃch cái gì nhất.
Diệp Khải Nguyên nói :
- Nữ nhân.
Tiểu Tiên nói :
- Loại nữ nhân nà o?
Diệp Khải Nguyên nói :
- Quả phụ!
Tiểu Tiên mỉm cưá»i :
- Con phố nà y cùng vá»›i con phố đó trong thà nh Trưá»ng An hoà n toà n giống như nhau.
Diệp Khải Nguyên nói :
- Con phố nà y cÅ©ng có tiệm Ä‘áºu há»§ cá»§a Vương quả phụ sao?
Tiểu Tiên cưá»i nói :
- Vương quả phụ ở trên con phố nà y cũng là một quả phụ rất phong lưu.
Diệp Khải Nguyên cố ý thở dà i nói :
- Chỉ tiếc Dương Thiên đã đi trước rồi.
Tiểu Tiên tươi cưá»i nói :
- Vì váºy chà ng bây giá» có vá»™i Ä‘i cÅ©ng vô Ãch, tại sao không trước nhất đến quán trà sát đây xem sao.
Diệp Khải Nguyên nói :
- Trong quán trà có gì đáng xem chứ?
Tiểu Tiên nói :
- Có quả chùy rất đẹp.
Diệp Khải Nguyên mỉm cưá»i Ä‘i ra còn nói :
- Ta chỉ mong quả chùy đừng nện lên đầu ta.
Vô luáºn chùy tá» có đáng xem như thế nà o chăng nữa, nếu nện lên ngưá»i thì sẽ không cảm thấy nó đẹp chút nà o cả.
Hà n Trinh đã không phải là má»™t quả chùy đẹp, cÅ©ng không thể xem là má»™t kẻ đáng coi. Vô luáºn lá»— mÅ©i cá»§a ai sau khi bị ngưá»i ta đánh bẹp Ä‘i Ä‘á»u không đẹp chút nà o cả, nhưng khà sắc cá»§a y hôm nay xem ra rất tốt, không những mặt mà y hồng hà o mà tinh thần rất phấn chấn. Vô luáºn ai cÅ©ng có thể nhìn thấy y tuyệt không giống kẻ đã bị trá»ng thương.
Y nhìn Diệp Khải Nguyên láºp tức đứng báºt dáºy mỉm cưá»i chà o :
- Ngồi xuống uống chén trà được chứ?
Diệp Khải Nguyên lắc đầu.
Hà n Trinh lại nói :
- Thế uống rượu?
Diệp Khải Nguyên lại lắc đầu.
Hà n Trinh nói :
- Món nhắm ở đây cũng không tồi, ngươi muốn dùng chút gì không?
Diệp Khải Nguyên đột nhiên cưá»i cưá»i nói :
- Lúc nà y cái duy nhất ta muốn ăn chỉ là đáºu hÅ©!
Äáºu hÅ© mà tiệm cá»§a Vương quả phụ bán không phải là đáºu hÅ© sống mà là loại Ä‘áºu hÅ© đã được nấu chÃn từng miếng, trên bá» mặt có những lá»— nhá» như tổ ong. Vương quả phụ không già , Ä‘áºu hÅ© nấu chÃn rất ngon, Vương quả phụ lại rất phong lưu. Chỉ tiếc rằng nÆ¡i đây không phải thà nh Trưá»ng An. Vương quả phụ mặc má»™t chiếc áo bông ngắn bằng lụa Ä‘en, mái tóc Ä‘en bóng, búi tóc bá»›i gá»n, nước da hồng hà o trắng trẻo.
Thân thể xem ra còn rất trẻ, rõ là trẻ hÆ¡n Ä‘áºu hÅ© non rất nhiá»u.
Lợi hại nhất lại chÃnh là con mắt cá»§a Vương quả phụ, nhá» nhá», cong cong. Khi cưá»i giống như má»™t và nh trăng, lại giống như má»™t cái móc câu, dưá»ng như ngay láºp tức sẽ câu móc Ä‘i hồn phách cá»§a ngưá»i khác.
Lúc nà y đôi mắt cá»§a Vương quả phụ Ä‘ang liếc nhìn Diệp Khải Nguyên tươi cưá»i há»i.
- Äáºu hÅ© cá»§a khách quan muốn dùng gia vị gì?
Diệp Khải Nguyên đáp :
- Ta không ăn Ä‘áºu hÅ©.
Vương quả phụ há»i :
- Äáºu hÅ© không ngon sao?
Diệp Khải Nguyên đáp :
- Äáºu hÅ© nà y rất ngon, ta cÅ©ng rất muốn ăn hai miếng, chỉ tiếc ta không dám.
Vương quả phụ cưá»i rất là tươi nói :
- Má»™t đại nam nhân to lá»›n như váºy ngay Ä‘áºu hÅ© cÅ©ng không dám ăn sao?
Diệp Khải Nguyên thở dà i nói :
- Äáºu hÅ© cá»§a ngưá»i khác ta dám ăn, Ä‘áºu hÅ© cá»§a ngươi ta lại không dám ăn.
Vương quả phụ không cưá»i nữa, lạnh lùng nói :
- Ngươi đến tìm Dương Thiên à ?
Diệp Khải Nguyên gáºt đầu nói :
- Y có hay không?
Vương quả phụ dùng ngón tay chỉ ra phÃa sau, dưá»ng như không buồn ngó Diệp Khải Nguyên nữa.
Có rất nhiá»u nữ nhân chỉ thÃch nam nhân có dã tâm, nếu nam nhân đó không có dã tâm vá»›i y thị thì y thị cÅ©ng sẽ không cảm thấy lý thú vá»›i nam nhân đó.
Diệp Khải Nguyên cưá»i. Chà ng bước và o đột nhiên quay đầu lại cưá»i nói :
- Tháºt sá»± thì cái gan cá»§a ta cÅ©ng không phải là nhá» như váºy.
Vương quả phụ lại nhìn trừng trừng Diệp Khải Nguyên, cắn môi nói :
- Nhưng tại sao hôm nay cái gan cá»§a ngươi lại nhá».
Diệp Khải Nguyên căm phẫn nói :
- Vì ta không muốn bị hồ ly cắn.
Dương Thiên xem ra không giống như má»™t con hồ ly biết cắn ngưá»i. Vô luáºn là ngưá»i đáng sợ như thế nà o sau khi tắm rá»a Ä‘á»u trở nên hiá»n hòa hÆ¡n.
Dương Thiên Ä‘ang tắm. Y ngâm mình trong má»™t cái bồn lá»›n chứa nước ấm, buông thõng hoà n toà n tứ chi. Xem ra hÆ¡i giống má»™t con rái cá lưá»i nhác. Da cá»§a y cÅ©ng không bóng loáng như con rái cá, toà n thân không có má»™t vết thương thà nh thẹo nà o cả. Diệp Khải Nguyên không khá»i thở dà i.
Dương Thiên nhìn chà ng cưá»i nói :
- Bằng hữu kiến diện tại sao ngươi lại thở dà i?
Diệp Khải Nguyên nói :
- Tại vì ngươi không bị thương!
Dương Thiên nói :
- Ta bị thương ngươi mới vui hay sao?
Diệp Khải Nguyên đột nhiên cưá»i nói :
- Tại vì ta muốn ăn Ä‘áºu hÅ©.
Dương Thiên cưá»i lá»›n nói :
- Bây giỠta đang tắm, há không là cơ hội tốt cho ngươi sao?
Diệp Khải Nguyên há»i :
- Cơ hội tốt gì?
Dương Thiên nói :
- Bây giỠtùy ngươi muốn là m gì bên ngoà i thì là m, ta không thể trần truồng chạy ra được.
Diệp Khải Nguyên nói :
- Chỉ tiếc thê thiếp của bằng hữu không thể giỡn được.
Dương Thiên nói :
- Muốn đùa giỡn với thê thiếp của bằng hữu thì phải đợi sau khi bằng hữu chết mới được đùa giỡn.
Diệp Khải Nguyên thở dà i :
- Chỉ tiếc là ngươi vẫn còn chưa chết.
Dương Thiên nói :
- Như thế bây giá» bá»n ta vẫn còn là bằng hữu à ?
Diệp Khải Nguyên nói :
- Vốn là không phải, bây giỠlại phải.
Dương Thiên nhìn chăm chăm Diệp Khải Nguyên, ánh mắt dần dần lóe sáng lên, ánh mắt như mũi dao, y lạnh lùng nói :
- Ngưá»i ngươi cÅ©ng đã “thấm nước†rồi à ?
Diệp Khải Nguyên nói :
- Ngươi không ngỠsao?
Dương Thiên nói :
- Tại sao ngươi lại phải “thấm nước�
Diệp Khải Nguyên cưá»i cưá»i nói :
- Ngươi không nên há»i ta, tá»± ngươi há cÅ©ng không ngâm trong nước đó hay sao?
Dương Thiên nói :
- Äó chỉ tại vì ta ra không được mà thôi.
Diệp Khải Nguyên nói :
- Nếu có ngưá»i đến kéo tay ngươi má»™t cái thì sao?
Dương Thiên nói :
- Ai chịu kéo ta.
Diệp Khải Nguyên nói :
- Ta!
Chà ng quả nhiên đưa tay ra.
Nhưng Dương Thiên không đón lấy thản nhiên nói :
- Ra ngoà i quá lạnh, tốt hơn ở trong nước ấm áp.
Diệp Khải Nguyên nói :
- Vô luáºn nước ấm như thế nà o rồi sẽ có lúc lạnh.
Dương Thiên nói :
- Váºy thì ngươi nên thừa lúc sá»›m mà nhảy ra.
Diệp Khải Nguyên cưá»i nói :
- Ngươi đang khuyên ta đấy à ? Hay là muốn đuổi ta đi?
Dương Thiên nói :
- Ngươi thấy sao?
Diệp Khải Nguyên nói :
- Có phải ngươi hiá»m ghét ngưá»i trong nước đã quá đông, quá cháºt?
Dương Thiên cưá»i nhạt :
- Äi hay không thì tùy ngươi, thế nhưng bá»n ta nói chung vẫn còn là bằng hữu, có má»™t lá»i ta không thể không nói.
Diệp Khải Nguyên nói :
- Ngươi nói đi!
Dương Thiên nói :
- Ngươi nhất thiết đừng đi tìm kẻ đội mũ cỠđó.
Diệp Khải Nguyên há»i :
- Tại sao?
Dương Thiên nhắm mắt lại không nói gì nữa.
Diệp Khải Nguyên lại há»i :
- Là m sao ngươi biết là ta muốn đi tìm y?
Dương Thiên vẫn không mở miệng. Nước rất nóng hơi nước bay lên mù mịt giống như mà n sương.
Diệp Khải Nguyên đột nhiên lại cưá»i nói :
- Äúng là ngươi tốt hÆ¡n nên ngâm mình trong nước. Từ trong nước nóng như váºy mà bước ra, nhất định sẽ cảm lạnh đấy.
Diệp Khải Nguyên đã bỠđi.
Dương Thiên vẫn còn Ä‘ang nhắm mắt, ngâm mình trong nước. Äợi đến lúc hÆ¡i nước nóng đã tan Ä‘i, má»›i nhìn thấy sắc mặt trắng bệt cá»§a y, dưá»ng như thá»±c sá»± đã không còn khà lá»±c để đứng dáºy nữa. Nhưng nước đã sắp nguá»™i rồi, y không thể không đứng dáºy. Nước trên vai y chảy xuống, hòa lẫn những lằn máu. Máu từ đó mà chảy ra.
Vương quả phụ đã nhẹ nhà ng bước và o nhìn y, ánh mắt đầy vẻ thương xót.
Khi Dương Thiên đứng dáºy khuôn mặt trắng bệch vì Ä‘au đớn mà méo xệch Ä‘i, rên rỉ :
- Bên ngoà i sắp có ai xộc và o không?
Vương quả phụ lắc đầu đột nhiên há»i :
- Ngươi tóm lại bị thương như thế nà o? Tại sao sợ ngưá»i khác nhìn thấy?
Dương Thiên cắn răng, không trả lá»i câu há»i nà y. Chợt từ trên vai lá»™t Ä‘i má»™t lá»›p da má»ng. Máu tươi chảy ướt đẫm ngá»±c y.
Má»™t chiếc xe ngá»±a lá»›n dừng lại ở đầu đưá»ng. Thượng Quan Tiểu Tiên dá»±a và o bánh xe chỠđợi. Khi nà ng nhìn thấy Diệp Khải Nguyên Ä‘i tá»›i, vẻ mặt được ánh thái dương chiếu á»ng đỠđẹp như hoa xuân. Nếu có ai nhìn thấy nà ng sẽ không khá»i cảm thấy mùa xuân không còn xa nữa.
Trong lòng Diệp Khải Nguyên Ä‘ang băn khoăn vì chà ng chợt nghÄ© tá»›i những lá»i trước đây ngưá»i khác miêu tả vá» Hoa Tiêu Nhi. Má»™t nữ nhân mỹ lệ như tiên nữ, lại chuyện dụ dá»— nam nhân xuống địa ngục.
Câu nà y nếu dùng để hình dung Thượng Quan Tiểu Tiên, có phải là hợp lắm không?
Tiểu Tiên Ä‘ang đợi há»i :
- Chà ng tìm thấy bá»n há» rồi chứ?
- Ừ!
- Hai ngưá»i bá»n há» không bị thương à ?
- Không!
Diệp Khải Nguyên thở dà i nói tiếp :
- Ãt ra ta không nhìn thấy ra.
- Vì váºy bá»n há» Ä‘á»u không phải là Cô Phong?
Diệp Khải Nguyên gáºt đầu. Chà ng Ä‘Ãch xác đã không nhìn thấy vết thương cá»§a Dương Thiên, lá»›p da dán ở vai cá»§a Dương Thiên nhìn ở trong nước thì hoà n toà n trùng vá»›i mà u da tháºt, Diệp Khải Nguyên cÅ©ng không thể nghÄ© nổi má»™t ngưá»i bị thương lại ngâm mình trong nước.
Tiểu Tiên nói :
- Thế nhưng xem bá»n há» không bị thương cÅ©ng không thể chứng minh bá»n há» không phải là ngưá»i Ma giáo.
Diệp Khải Nguyên nói :
- Không sai!
Tiểu Tiên nói :
- Nhưng chà ng đã không chuẩn bị truy xét.
Diệp Khải Nguyên nói :
- Bá»n há» là ngưá»i cá»§a ngươi, muốn truy xét là việc cá»§a ngươi.
Tiểu Tiên nói :
- Vì váºy chà ng đã sẵn sà ng ra Ä‘i?
Diệp Khải Nguyên cưá»i cưá»i nói :
- Ngươi đã không sớm chuẩn bị sẵn cho ta một chiếc xe ngựa đó sao?
Tiểu Tiên cÅ©ng cưá»i nhưng là má»™t nụ cưá»i u oán :
- Äó chỉ là vì ta cÅ©ng biết ta sẽ không giữ được chà ng.
Diệp Khải Nguyên nhảy lên xe ngựa, đột nhiên nói :
- Dương Thiên vừa rồi có dặn ta một câu.
Tiểu Tiên nói :
- Câu gì?
Diệp Khải Nguyên nói :
- Y dặn ta nhất thiết đừng có tìm ngưá»i đội mÅ© cỠđó.
Tiểu Tiên nói :
- Váºy bây giá» chà ng chuẩn bị Ä‘i đâu?
Diệp Khải Nguyên nói :
- Äi tìm ngưá»i đội mÅ© cỠđó.
Tiểu Tiên thở dà i nói :
- Những lá»i ngưá»i khác khuyên chà ng, tại sao chà ng xưa nay Ä‘á»u không há» nghe theo?
Diệp Khải Nguyên đóng cá»a xe lại, rồi thò đầu ra cá»a sổ mỉm cưá»i nói :
- Vì con ngưá»i ta trước nay có má»™t chứng bệnh.
Tiểu Tiên há»i :
- Bệnh gì?
Diệp Khải Nguyên cưá»i đáp :
- Bệnh ngu!
Chiếc xe ngá»±a cuá»™n cát bụi lên. Bóng xe đã khuất, trên gương mặt Tiểu Tiên vẫn Ä‘ang nở má»™t nụ cưá»i vì đầu cá»§a Diệp Khải Nguyên vẫn còn thò ra ngoà i cá»a sổ nhìn nà ng. Nà ng mỉm cưá»i, đưa cái khăn lụa cầm trên tay. Khi cánh tay nà ng vừa đưa lên, nụ cưá»i cá»§a nà ng đột nhiên biến mất. Khuôn mặt được ánh dương chiếu đỠá»ng, đột nhiên trở nên trắng nhợt. Chỉ tiếc lúc nà y chiếc xe ngá»±a đã quẹo và o khe núi không còn nhìn thấy nữa.
|

23-09-2008, 03:58 PM
|
 |
Nháºp Môn Tu Luyện
|
|
Tham gia: Feb 2008
Bà i gởi: 67
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 1 Time in 1 Post
|
|
Cá»u Nguyệt Ưng Phi
Tác giả : Cổ Long
Thể lá»ai: Kiếm hiệp
Hồi 27 - Hà n dạ hắc tinh
Trong thiá»n viện thanh tịnh u nhã, vì trong sân được trồng nhiá»u trúc.
Trúc Lâm.
Sân có trúc, thưá»ng sẽ khiến ngưá»i khác cảm thấy thanh thản phong nhã.
Nhất là lúc hoà ng hôn, gió thổi lá trúc âm thanh nghe ra phảng phất như sóng biển.
Diệp Khải Nguyên đứng bồi hồi trước rừng trúc.
Ta nếu sá»›m biết trong thà nh Trưá»ng An có má»™t nÆ¡i u nhã thanh tịnh như váºy thì ta cÅ©ng sẽ trú ở đây.
Chà ng than thở nói :
- Biết rằng nÆ¡i đây ngưá»i dưá»ng như không đông lắm.
Chà ng không phải nói vá»›i chÃnh mình, câu nà y chà ng nói vá»›i Khổ Trúc.
Khổ Trúc chÃnh là vị sư tiếp khách cá»§a Tháºp Phương Trúc Lâm tá»±.
Con ngưá»i cÅ©ng giống như cái tên gầy guá»™c như cây trúc. Tuy vô nhục nhưng bất tục. Khổ Trúc mỉm cưá»i tranh biện :
- Thà chá»§ cá»§a tiểu tá»± tuy không đông nhưng cÅ©ng không quá Ãt.
Diệp Khải Nguyên cưá»i.
Từ bên ngoà i và o bên trong chà ng không nhìn thấy má»™t ngưá»i tiến hương tùy há»· nà o cả, thiá»n phòng trong xá cÅ©ng không má»™t tiếng cưá»i. Khổ Trúc nói :
- Bảy gian thiá»n phòng nà y Ä‘á»u là khách phòng, vốn không trống không.
Diệp Khải Nguyên thốt lên :
- Thế nà o?
Khổ Trúc nói :
- Trước tối qua còn có mấy vị thà chá»§ trú ở đây Ä‘á»u là những ngưá»i rất phong nhã.
Diệp Khải Nguyên nói :
- Còn bây gi�
Khổ Trúc thở dà i nói :
- Bây giá» má»i ngưá»i đã Ä‘i đến Äại Tướng Quốc tá»±.
Diệp Khải Nguyên nói :
- Bá»n há» Ä‘á»u Ä‘i và o tối qua cả à ?
Khổ Trúc gáºt đầu nói :
- Vị bạch thà chá»§ đội mÅ© cỠđó vừa đến, những ngưá»i khác Ä‘á»u bá» Ä‘i hết.
Diệp Khải Nguyên há»i :
- Y đuổi đi à ?
Khổ Trúc cưá»i đáp :
- Y không Ä‘uổi ngưá»i khác Ä‘i, nhưng y vừa đến ngưá»i khác không cách gì ở tiếp được nữa.
Diệp Khải Nguyên há»i :
- Tại sao?
Khổ Trúc lại thở dà i, trên khuôn mặt gầy guộc bỗng lộ ra một vẻ khác lạ.
Không trả lá»i trá»±c tiếp câu há»i cá»§a Diệp Khải Nguyên nhưng y trầm ngâm nói :
- Ta dẫn ngươi đến phòng của y ngươi sẽ hiểu rõ ngay.
Bốn bức vách cá»§a thiá»n viện rất trống trải không có gì cả. Không có bà n ghế cÅ©ng không có giưá»ng.
Má»™t thiá»n phòng lá»›n như váºy chỉ có hai cây Ä‘inh, má»™t cây Ä‘inh ở trên tưá»ng bên trái má»™t cây Ä‘inh ở phÃa đối diện.
Diệp Khải Nguyên không khá»i mỉm cưá»i.
Lúc nà y chà ng Ä‘Ãch xác hiểu rõ những ngưá»i khác tại sao không cách gì ở đây được cả.
“Ngay chÃnh ta cÅ©ng không ở nổiâ€.
Chà ng mỉm cưá»i nói :
- Ta không phải con ruồi cũng không phải là con chuồn chuồn, không thể ngủ trên một cây đinh được.
Khổ Trúc nói :
- Ở đây có hai cây đinh.
Diệp Khải Nguyên nói :
- Hai cây Ä‘inh hay má»™t cây Ä‘inh dưá»ng như cÅ©ng không có gì khác nhau.
Khổ Trúc nói :
- Có khác nhau.
Diệp Khải Nguyên nói :
- Nhưng ta lại không nhìn thấy có gì khác nhau cả.
Khổ Trúc nói :
- Nhưng ngươi phải nghĩ ra được.
Diệp Khải Nguyên thốt lên :
- Sao?
Khổ Trúc nói :
- Hai cây đinh thì có thể treo một sợi dây.
Diệp Khải Nguyên vẫn không hiểu :
- Sợi dây có Ãch gì?
Khổ Trúc nói :
- Trên sợi dây có thể treo y phục cũng có thể dùng để ngủ.
Diệp Khải Nguyên nói :
- Vị bạch thà chủ đội mũ cỠbuổi tối ngủ trên dây à ?
Khổ Trúc nói :
- Mà còn là một sợi dây rất mảnh.
Diệp Khải Nguyên ngơ ngác.
Má»™t ngưá»i nếu thÃch ngá»§ trên má»™t sợi dây đó không cÅ©ng là tÃnh khà kỳ quái, mà võ công nhất định cÅ©ng rất kỳ quái.
Khổ Trúc nói :
- Căn phòng nà y vốn không trống.
Diệp Khải Nguyên thốt lên :
- Sao?
Khổ Trúc nói :
- NÆ¡i đây vốn không những có bà n có giưá»ng mà còn có rất nhiá»u thạch sùng.
Diệp Khải Nguyên nói :
- Bà n ghế do y dá»n Ä‘i à ?
Khổ Trúc nói :
- Không sai!
Diệp Khải Nguyên há»i :
- Còn thạch sùng?
Vẻ mặt Khổ Trúc lộ ra vẻ khác lạ nói :
- Thạch sùng hoà n toà n bị y ăn hết.
Diệp Khải Nguyên ngÆ¡ ngác ngẩn ngưá»i ra.
Ngưá»i nà y không những thÃch đội mÅ© cá» và o mùa đông, ưa thÃch ngá»§ ở trên dây mà còn thÃch ăn thạch sùng.
Má»™t con ngưá»i cổ quái như váºy xưa nay Diệp Khải Nguyên chưa há» gặp qua bao giá».
Vẻ mặt chà ng cÅ©ng không khá»i lá»™ vẻ kỳ lạ như Khổ Trúc, gượng cưá»i nói :
- Xem ra thá»±c lượng cá»§a y dưá»ng như không lá»›n, ăn mấy con thạch sùng mà lại có thể no được.
Khổ Trúc nói :
- Ngoại trừ thạch sùng, y tất nhiên còn ăn những món khác.
Diệp Khải Nguyên vá»™i há»i :
- Ăn gì?
Khổ Trúc đáp :
- Những thà chá»§ trú ngụ ở đây buổi tối thưá»ng rất Ãt khi Ä‘i ra bên ngoà i.
Diệp Khải Nguyên ngạc nhiên há»i :
- Sao?
Khổ Trúc đáp :
- Vì bên ngoà i có rắn, rắn độc.
Diệp Khải Nguyên lại ngạc nhiên :
- Rắn cũng bị y ăn hết hay sao?
Khổ Trúc nói :
- Ngoà i trừ rắn còn có rết.
Diệp Khải Nguyên gượng cưá»i.
- Hóa ra thá»±c lượng cá»§a y cÅ©ng không nhá».
Khổ Trúc nói :
- Vì váºy ta bắt đầu lo lắng má»™t chuyện.
Diệp Khải Nguyên vá»™i há»i :
- Chuyện gì?
Khổ Trúc thở dà i :
- Thạch sùng và rắn độc ở đây nếu bị y ăn sạch thì lúc đó y sẽ ăn gì?
Diệp Khải Nguyên không nhịn cưá»i được :
- Lẽ nà o sợ y ăn ngươi à ?
Khổ Trúc lại thở dà i, vẫn không mở miệng, đột nhiên nghe má»™t ngưá»i lạnh lùng nói :
- Ta cÅ©ng có lúc ăn thịt ngưá»i, nhưng rất ăn thịt hòa thượng.
Gió vẫn Ä‘ang thổi vầng thái dương đã lặn, thiá»n viện lúc hoà ng hôn há thưá»ng không tịnh mặc lạnh lẽo hay sao.
Trong thiá»n vịên không những lạnh lẽo mà còn phảng phất má»™t bầu không khà tiêu Ä‘iá»u bà hiểm.
Vì trong viện đột nhiên xuất hiện má»™t ngưá»i.
Trong bầu không khà khắc nghiệt lạnh lẽo nà y, y lai chỉ mặc má»™t cái áo vải Ä‘ai trắng đơn giản, má»ng manh mÅ© cá» trên đầu hình trạng rất kỳ quái xem ra giống cái sá»t trúc bắt cá.
Y đội mÅ© rất thấp, cÆ¡ hồ che toà n bá»™ mặt, chỉ lá»™ ra má»™t cái miệng khinh khỉnh lúc không nói thưá»ng ngáºm rất chặt, giống như lưỡi Ä‘ao cắt ngang mà thà nh váºy.
Diệp Khải Nguyên đột nhiên báºt cưá»i.
Lúc má»i ngưá»i cưá»i không nổi thì chà ng lại hay cưá»i.
Chà ng mỉm cưá»i nói :
- Ngươi rất Ãt khi ăn thịt hòa thượng? Hay là xưa nay không ăn?
Bạch y nhân đội mũ cỠlạnh lùng nói :
- Ta thông thưá»ng chỉ ăn má»™t loại ngưá»i.
Diệp Khải Nguyên nói :
- Loại ngưá»i nà o?
Bạch y nhân nói :
- Ngưá»i phải chết!
Diệp Khải Nguyên gượng cưá»i :
Trên thế gian nà y Ä‘Ãch xác có loại ngưá»i giống như độc xà , ngươi nếu không muốn bị nó ăn thì phải ăn nó trước.
- Nhưng kẻ thá»±c sá»± phải chết không nhiá»u.
- ÄÃch xác không nhiá»u.
Diệp Khải Nguyên nói :
- Váºy tại sao ngươi không giống như ngưá»i khác, ăn những món tìm được khá dá»… dà ng?
Bạch y nhân nói :
- Ngươi ăn gì?
Diệp Khải Nguyên nói :
- Ta ăn thịt lợn thịt bò.
Bạch y nhân chợt há»i :
- Trương Tam là tiểu nhân ác độc giảo hoạt, Lý Tư là quân tá» thà nh tháºt khắc khổ. Hai ngưá»i nà y nếu ngươi phải giết thì ngươi giết ai?
Diệp Khải Nguyên đáp :
- Trương Tam!
Bạch y nhân nói :
- Bây giá» ngưá»i ngươi giết lại là Lý tư.
Diệp Khải Nguyên há»i lại :
- Ta đã giết Lý Tư rồi sao?
Bạch y nhân gáºt đầu.
Diệp Khải Nguyên gượng cưá»i :
- Chỉ tiếc ta lại không biết con ngưá»i y ở đâu?
Bạch y nhân nói :
- Ngươi phải biết y ở trong gan ruột của ngươi.
Diệp Khải Nguyên không hiểu. Những lá»i mà Bạch y nhân nà y nói quả tháºt có hÆ¡i Ä‘iên đảo, khó hiểu gây bối rối.
Bạch y nhân cưá»i nhạt :
- Äá»™c là xà , không phải bò, nhưng ngươi giết bò. Giết nó xong, lại mang thi thể cá»§a nó chôn ở trong bụng.
Diệp Khải Nguyên cảm thấy trong dạ dà y như lên men, cơ hồ nhịn không được muốn ói ra.
Trong bụng chà ng Ä‘Ãch xác vẫn còn thịt bò, thịt bò mà trưa hôm nay chà ng ăn nhất định vẫn còn chưa tiêu hóa hết.
Nhưng những lần sau giả như có ngưá»i má»i chà ng ăn thịt bò, chà ng nhất định rất khó mà nuốt trôi nổi.
Ãnh mắt cá»§a Bạch y nhân trong mÅ© cá» nhìn chà ng trừng trừng nói :
- Bây giỠngươi đã hiểu rõ ý của ta rồi chứ?
Diệp Khải Nguyên lại thở dà i gượng cưá»i nói :
- Lá»i cá»§a ngươi nghe ra cÅ©ng không phải là hoà n toà n không có lý.
Bạch y nhân nói :
- Lý lẽ nà y xưa nay ngươi không nghe thấy hay sao?
Diệp Khải Nguyên cưá»i :
- Ta chưa hỠnghĩ qua một chút nà o cả.
Chôn thi thể con bò trong bụng, loại câu nói nà y là m sao chà ng nghĩ ra nổi.
Bạch y nhân nói :
- Xem ra ngươi tuy không phải là quân tá» thà nh tháºt khắc khổ, nhưng cÅ©ng không phải là kẻ tiểu nhân ác độc đê tiện.
Diệp Khải Nguyên nói :
- Ngươi nhìn thấy như thế sao?.
Bạch y nhân nói :
- ChÃnh vì ta nhìn thấy ra.
Diệp Khải Nguyên nói :
- Còn ngươi? Ngươi là ngưá»i như thế nà o?
Bạch y nhân :
- Ngươi nhìn không ra sao?
Diệp Khải Nguyên cưá»i cưá»i :
- Ngươi đương nhiên tháºt không phải há» Bạch.
Bạch y nhân thừa nháºn.
Diệp Khải Nguyên nói :
- Ngươi từ Thanh Thà nh đến.
Bạch y nhân cÅ©ng không phá»§ nháºn.
Diệp Khải Nguyên nhìn chăm chú cháºm rãi nói :
- Nghe nói ở Thanh Thà nh sÆ¡n có má»™t vị cao nhân tên gá»i Mặc Cá»u Tinh.
Bạch y nhân ngắt lá»i chà ng lạnh lùng nói :
- Chuyện ngươi biết dưá»ng như không Ãt.
Diệp Khải Nguyên mỉm cưá»i :
- Tuy không quá nhiá»u nhưng cÅ©ng không quá Ãt.
Bạch y nhân nói :
- Chỉ tiếc chuyện phải biết ngươi lại không biết.
Diệp Khải Nguyên thốt lên :
- Thế à ?
Bạch y nhân nói :
- Ngươi có biết Äa NhÄ© Giáp là ai không?
Diệp Khải Nguyên nói :
- Không biết!
Bạch y nhân :
- Ngươi có biết Bố Äạt Lạp là ai không?
Diệp Khải Nguyên lại thở dà i :
- Xem ra chuyện mà ta biết cÅ©ng không nhiá»u lắm.
Bạch y nhân :
- Ngươi có muốn gặp bá»n há» không?
Diệp Khải Nguyên nói :
- Ta có thể gặp bá»n hỠđược à ?
Bạch y nhân nói :
- Chỉ cần ngươi chịu đợi ở đây thì nhất định có thể gặp được.
Äôi mắt Diệp Khải Nguyên sáng lên.
Chà ng tất nhiên chịu ở lại đây.
- Dù có muốn ta đợi ba ngà y ba đêm ta cũng chịu.
Bạch y nhân nói :
- Ngươi không cần phải đợi ba ngà y ba đêm. Ngươi đến rất đúng lúc.
Diệp Khải Nguyên chợt phấn chấn tinh thần nói :
- Lẽ nà o bá»n há» hôm nay cÅ©ng sẽ đến đây sao?
Bạch y nhân lạnh lùng nói :
- Ngươi đã chịu đợi, thì khá»i cần há»i nhiá»u, ngươi nếu không chịu đợi cÅ©ng không có ai giữ ngươi.
Diệp Khải Nguyên liá»n ngáºm chặt miệng lại mắt mở to.
Chà ng vốn không phải là ngưá»i nhiá»u chuyện.
Bạch y nhân đột nhiên nói :
- Hòa thượng vốn không nên nhiá»u chuyện.
Khổ Trúc cúi đầu.
Bạch y nhân nói :
- Hòa thượng nhà ngươi lại nói quá nhiá»u.
Khổ Trúc cÅ©ng ngáºm miệng chặt lại, không dám thốt ra dầu chỉ má»™t chữ.
Bạch y nhân nói :
- Hòa thượng không những phải biết lúc nà o ngáºm miệng, cÅ©ng phải biết lúc nà o phải nhắm mắt.
Diệp Khải Nguyên nhịn cưá»i không nổi nói :
- Xem ra y Ä‘Ãch xác là má»™t hòa thượng rất biết Ä‘iá»u.
Bạch y nhân nói :
- Hòa thượng tháºt sá»± không biết Ä‘iá»u tháºt sá»± chỉ có má»™t loại.
Diệp Khải Nguyên há»i :
- Loại nà o?
Bạch y nhân :
- Hoà thượng phải chết.
Diệp Khải Nguyên lại cưá»i :
- Dưới con mắt cá»§a ngươi thiên hạ tổng cá»™ng chỉ có hai loại ngưá»i.
Bạch y nhân :
- Vốn chỉ có hai loại, một loại không phải chết, một loại phải chết.
Diệp Khải Nguyên :
- Ngưá»i sắp đến tối nay là loại ngưá»i nà o?
Bạch y nhân :
- Loại phải chết!
Bạch y nhân dùng má»™t chiếc bình gá»— rất nhá», rải lên mặt đất má»™t lá»›p bá»™t vụn mà u bạc giống như bụi tro váºy.
Nhưng đến lúc ánh sao má»c lên thì bụi tro nà y cÅ©ng bắt đầu lấp lánh ngân quang.
Diệp Khải Nguyên cưá»i nói :
- Tối nay có phải ngươi chuẩn bị ăn cái sân nà y vì váºy má»›i rải hồ tiêu lên nó không?
Bạch y nhân lạnh lùng nói :
- Ngươi nói nhiá»u quá.
Diệp Khải Nguyên thốt lên :
- Thế sao?
Bạch y nhân nói :
- Ngươi cÅ©ng cưá»i quá nhiá»u.
Diệp Khải Nguyên cưá»i nói :
- Äó chỉ vì ta đã nhìn ra má»™t chuyện.
Bạch y nhân há»i :
- Chuyện gì?
Diệp Khải Nguyên nói :
- Ta thấy ra ngươi không phải là má»™t kẻ lạnh lùng khắc nghiệt, có lúc trong lòng ngươi muốn cưá»i, nhưng thưá»ng cố gắng nén lại mà thôi.
Bạch y nhân :
- Tại sao ta phải cố gắng nén lại?
Diệp Khải Nguyên nói :
- Tại vì ngươi muốn khiến ngưá»i khác sợ ngươi.
Bạch y nhân quay ngưá»i, đẩy cá»a sổ mở ra, rất lâu sau má»›i cháºm rãi nói :
- Ngươi còn nhìn thấy gì nữa?
Diệp Khải Nguyên cưá»i cưá»i :
- Ngươi nếu chịu để cho ta nhìn khuôn mặt ngươi, ta nhất định còn có thể nhìn ra được nhiá»u chuyện hÆ¡n nữa.
Bạch y nhân đột nhiên quay đầu lại, nhấc chiếc mũ cỠlên.
Khuôn mặt cá»§a y cÅ©ng không có gì khác so vá»›i má»i ngưá»i nhưng vá»›i ngưá»i khác y có chÃn cái chấm.
ChÃn cái chấm Ä‘en như sÆ¡n.
Trong đêm tối mà nhìn các tinh tú trông rất là xa xôi, rất là sáng.
Những cái chấm trên mặt Bạch y nhân lại cà ng lạnh cà ng sáng.
ChÃn cái chấm trên mặt y sắp xếp thà nh má»™t dạng đồ há»a kỳ dị bà hiểm, má»—i cái chấm giống như chiếc Ä‘inh đóng và o da thịt y.
Diệp Khải Nguyên thở dà i nói :
- Ngươi Ä‘ang tá»± mình trừng phạt chÃnh mình đấy à ?
Bạch y nhân lại gáºt gáºt đầu nói :
- Má»—i ngưá»i ai cÅ©ng có tá»™i.
Diệp Khải Nguyên nói :
- Ngươi cũng không ngoại lệ sao?
Bạch y nhân :
- Ta cÅ©ng là ngưá»i.
Diệp Khải Nguyên nói :
- Tội của ngươi là gì.
Bạch y nhân :
- Ta chỉ háºn không thể giết hết cÅ©ng kẻ tiểu nhân ác độc đê tiện trên thế giá»›i nà y.
Diệp Khải Nguyên thở dà i :
- Äây không thể xem là tá»™i cá»§a ngươi, sá»± trừng phạt mà ngươi chịu không tránh khá»i quá nặng.
Bạch y nhân :
- Nếu gặp kẻ tá»™i nặng hÆ¡n, chÃn cái chấm nà y chÃnh là lợi khà sát nhân.
Diệp Khải Nguyên noi :
- Lợi khà sát nhân?
Bạch y nhân :
- Ngươi nhìn không ra à ?
Diệp Khải Nguyên lắc lắc đầu gượng cưá»i nói :
- Ta không hỠnghĩ tới.
Bạch y nhân lại dùng chiếc mũ cỠche mặt lại, lạnh lùng nói :
- Ngưá»i có thể nhìn thấy khuôn mặt cá»§a ta vốn không nhiá»u, kẻ có thể sống sót còn Ãt hÆ¡n.
Diệp Khải Nguyên nói :
- Trên mặt ngươi vốn chỉ có năm cái chấm thôi phải không?
Bạch y nhân gáºt gáºt đầu.
Diệp Khải Nguyên nói :
- Tại sao năm cái chấm lại trở thà nh chÃn cái chấm?
Bạch y nhân nói :
- Vì tá»™i nhân trên thế gian nà y cà ng ngà y cà ng nhiá»u, tá»™i cá»§a ta cà ng ngà y cà ng nặng.
Diệp Khải Nguyên :
- Vì thế Mặc NgÅ© Tinh trở thà nh Mặc Cá»u Tinh?
Bạch y nhân :
- Bây giỠđã không có Mặc NgÅ© Tinh nữa, chỉ có Mặc Cá»u Tinh.
Diệp Khải Nguyên nói :
- Chả trách được y thị đã lầm lẫn.
- Y thị là ai?
Diệp Khải Nguyên cưá»i cưá»i :
- Ngươi đoán không ra à ?
Mặc Cá»u Tinh :
- Có phải là Thượng Quan Tiểu Tiên?
Diệp Khải Nguyên nói :
- Ngươi cũng biết y thị sao?
Mặc Cá»u Tinh cưá»i nhạt.
Diệp Khải Nguyên nói :
- Ngươi có biết y thị là ai không?
Mặc Cá»u Tinh :
- Lần nà y ta đến để sát nhân giết ba ngưá»i.
Diệp Khải Nguyên :
- Y thị cũng là một trong đó sao?
Mặc Cá»u Tinh :
- Vốn là như thế.
Diệp Khải Nguyên :
- Còn bây gi�
Mặc Cá»u Tinh :
- Bây giá» ta má»›i phát hiện trên thế gian nà y kẻ phải chết nhiá»u hÆ¡n y thị còn rất nhiá»u.
Diệp Khải Nguyên nói :
- Kẻ đáng chết nhất là những ai?
Mặc Cá»u Tinh :
- Äa NhÄ© Giáp và Bố Äạt Lạp.
Diệp Khải Nguyên lại thở dà i nói :
- Muốn giết hai kẻ nà y e rằng không dễ dà ng.
Mặc Cá»u Tinh :
- Ta vốn không tÃnh sống sót quay vá».
Y cháºm rãi nói tiếp :
- Tứ đại Thiên vương của Ma giáo, chỉ cần còn một kẻ còn sống trên thế gian nà y, ta quyết không quay vỠThanh Thà nh.
Diệp Khải Nguyên nói :
- Nhưng ngươi có giết chết hai ngưá»i bá»n chúng, cÅ©ng vẫn còn có hai ngưá»i sống sót.
Mặc Cá»u Tinh :
- Không có.
Diệp Khải Nguyên :
- Sao lại không có?
Mặc Cá»u Tinh :
- Ban Sát Ba Ná đã chết trong tay Quách Äịnh.
Diệp Khải Nguyên :
- Còn Äiệp Nhi Bố?
Mặc Cá»u Tinh đột nhiên từ trong ngưá»i rút ra tấm ngá»c bà i, ném cho Diệp Khải Nguyên. Trên mặt ngá»c bà i sáng lấp lánh khắc má»™t ma thần tay cần trà huệ thạch.
- Äây chÃnh là bùa há»™ thân cá»§a Äiệp Nhi Bố, khi y còn sống thưá»ng là tùy thân mang theo.
- Sao bây giỠlại ở trong tay ngươi?
Mặc Cá»u Tinh lạnh lùng nói :
- Vì hắn đã chết.
Diệp Khải Nguyên xúc động :
- Ngươi giết hắn à ?
Mặc Cá»u Tinh gáºt gáºt đầu.
Diệp Khải Nguyên nói :
- Ngươi gặp hắn ở đâu?
- Ngoà i thà nh Trưá»ng An.
Diệp Khải Nguyên nói :
- Hắn cũng hạ Ma sơn à ?
Mặc Cá»u Tinh :
- Ma sÆ¡n cá»§a bá»n chúng vốn cháºp chá»n hư ảo như có như không, bá»n chúng ở đâu, ở đó chÃnh là Ma sÆ¡n cá»§a chúng.
Diệp Khải Nguyên :
- Vì váºy bây giá» Ma sÆ¡n cá»§a bá»n chúng ở thà nh Trưá»ng An?
Mặc Cá»u Tinh :
- Bá»n chúng không chết thì trong chÃn chÃn tám mươi mốt ngà y Trưá»ng An thà nh sẽ trở thà nh má»™t Ma thà nh.
Diệp Khải Nguyên thất thanh :
- Ma thà nh?
- Trong Ma giáo cÅ©ng có hai hạng ngưá»i.
Diệp Khải Nguyên há»i :
- Hai hạng nà o?
Mặc Cá»u Tinh đáp :
- Má»™t loại là đệ tá» Ma giáo bá»n chúng, còn má»™t loại là ngưá»i chết.
Diệp Khải Nguyên thở hắt ra :
- May mà bà máºt cá»§a bá»n chúng đã bị ngươi phát hiện.
Mặc Cá»u Tinh ngạo nghá»… nói :
- Äối vá»›i ta trên thế gian nà y vốn không có bà máºt gì cả.
Diệp Khải Nguyên than thở :
- Chuyện ngươi biết thá»±c sá»± không Ãt.
Mặc Cá»u Tinh thừa nháºn.
Diệp Khải Nguyên nói :
- Ta chỉ lấy là m kỳ quái, ngươi là m sao lại biết nhiá»u chuyện như thế ngươi vốn là má»™t ẩn sÄ© không xuất sÆ¡n kia mà .
Mặc Cá»u Tinh nói :
- Ngươi lầm rồi.
Diệp Khải Nguyên thốt lên :
- Thế sao?
Mặc Cá»u Tinh nói :
- Tinh thần Mạc gia không phải là xuất thế mà là nháºp thế, vì sá»± nguy khốn cá»§a nạn nhân, Mạc gia tỠđệ xưa nay không há» tiếc thân mạng xuất thá»§ cứu độ.
Diệp Khải Nguyên nhìn y, ánh mắt không khá»i lá»™ vẻ tôn kÃnh. Con ngưá»i nà y xem ra tuy lạnh lùng khắc nghiệt, nhưng kỳ tháºt lại có má»™t trái tim thiện lương vÄ© đại. Trên thế gian nà y, ngưá»i tháºt sá»± có thể vì ngươi khác hi sinh bản thân mình không nhiá»u, Diệp Khải Nguyên xưa nay tôn kÃnh nhất loại ngưá»i nà y.
Trong thiá»n phòng không đốt đèn. Trong chiếc mÅ© cá» cá»§a Mặc Cá»u Tinh, nãy giá» vẫn Ä‘ang lóe sáng nhấp nháy, nhưng không biết đó là ánh mắt cá»§a y hay là cái chấm sát nhân đó.
Y nhìn trừng Diệp Khải Nguyên đột nhiên nói :
- Ta đã sớm biết ngươi.
Diệp Khải Nguyên thốt lên :
- Thế sao?
Mặc Cá»u Tinh nói :
- Ngươi há» Diệp, tên gá»i Diệp Khải Nguyên.
Diệp Khải Nguyên mỉm cừơi :
- Äúng thế.
Mặc Cá»u Tinh nói :
- Ngươi thưá»ng rất vui vẻ à ?
Diệp Khải Nguyên nói :
- Tại vì ta Ãt khi nghÄ© tá»›i chuyện buồn.
- Nghe nói Phi đao của ngươi bây giỠcó thể xem là đương thế đệ nhất.
Diệp Khải Nguyên gượng cưá»i :
- Ta cÅ©ng nghe ngưá»i khác nói qua như thế, vì váºy phiá»n nhiá»…u cá»§a ta cÅ©ng là thiên hạ đệ nhất.
Mặc Cá»u Tinh trầm mặc, rất lâu sau má»›i cháºm rãi nói :
- Sẽ có một ngà y ta sẽ biết.
Diệp Khải Nguyên nói :
- Biết gì?
Mặc Cá»u Tinh nói :
- Phi đao của ngươi tóm lại có phải là thiên hạ đệ nhất không?
Diệp Khải Nguyên than thở :
- Ngươi nếu tháºt muốn biết thì ta lại thêm chuyện phiá»n nhiá»…u.
Mặc Cá»u Tinh :
- Ngươi không muốn xem cái chấm của ta có thể sát nhân được không hay sao?
Diệp Khải Nguyên gáºt đầu :
- Ta không muốn.
Mặc Cá»u Tinh :
- Tại sao?
Diệp Khải Nguyên nói :
- Tại vì bá»n ta đã là bằng hữu.
Mặc Cá»u Tinh cưá»i nhạt :
- Bằng hữu cá»§a ngươi e rằng quá nhiá»u.
Diệp Khải Nguyên nói :
- Bằng hữu nhiá»u thì vẫn tốt hÆ¡n không có bằng hữu.
Mặc Cá»u Tinh :
- Có thể vì bằng hữu cá»§a ngươi nhiá»u hÆ¡n ngưá»i khác, vì váºy phiá»n nhiá»…u cÅ©ng nhiá»u hÆ¡n ngưá»i khác.
Diệp Khải Nguyên nói :
- Phiá»n nhiá»…u nhiá»u thì vẫn tốt hÆ¡n không có phiá»n nhiá»…u.
Mặc Cá»u Tinh thốt lên :
- Thế sao?
Diệp Khải Nguyên :
- Vì kẻ tháºt sá»± không có phiá»n nhiá»…u cÅ©ng chỉ có má»™t loại ngưá»i.
Mặc Cá»u Tinh :
- Ngưá»i chết?
Diệp Khải Nguyên mỉm cưá»i gáºt gáºt đầu, đột nhiên “rầm†má»™t tiếng bức tưá»ng thấp cá»§a sân bị phá sáºp má»™t lá»— lá»›n, má»™t ngưá»i khoanh hai tay bước và o.
|

23-09-2008, 03:59 PM
|
 |
Nháºp Môn Tu Luyện
|
|
Tham gia: Feb 2008
Bà i gởi: 67
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 1 Time in 1 Post
|
|
Cá»u Nguyệt Ưng Phi
Tác giả : Cổ Long
Thể lá»ai: Kiếm hiệp
Hồi 28 - Thân ngoại hóa thân
Äốm sao trên trá»i.
Ãnh sao là nh lạnh, rÆ¡i chiếu trên mặt ngưá»i nà y.
Khuôn mặt của y cũng phát sáng lên.
Ãnh sáng xanh?
Không có khuôn mặt cá»§a ai phát ra ánh sáng xanh như váºy, trừ phi mặt ngưá»i đó có Ä‘eo mặt nạ bằng đồng.
Mặt cá»§a ngưá»i nà y Ä‘eo má»™t mặt nạ bằng đồng xanh, dưới ánh sao trông cà ng hung tợn quái dị.
Trên ngưá»i y mặc má»™t trưá»ng bà o thêu hoa mỹ lệ, trên thắt lưng cắm xéo ba cây Ä‘ao cong.
Trên vá» Ä‘ao xanh biếc tô Ä‘iểm đầy minh châu mỹ ngá»c.
- Äến rồi, quả tháºt đã đến rồi.
Diệp Khải Nguyên buông nhẹ tiếng thở dà i nói :
- Ngươi là Äa NhÄ© Giáp? Hay là Bố Äạt Lạp?
- Ngươi nhìn không ra sao?
Diệp Khải Nguyên đã nhìn thấy ra cái hình thêu trên trưá»ng bà o cá»§a ngưá»i nà y tượng trưng cho Ma giáo quyá»n quyá»n pháp.
- Äa NhÄ© Giáp.
- Có lẽ y vẫn không phải là Äa NhÄ© Giáp.
- Vẫn không phải sao?
- Thân ngoại hóa thân cá»§a Äa NhÄ© Giáp có ba thân ngoại là gì?
Diệp Khải Nguyên vẫn chưa há»i thì đã nhìn thấy má»™t ngưá»i.
Má»™t tráºn gió thổi qua, má»™t ngưá»i theo cÆ¡n gió từ bên ngoà i tưá»ng lướt nhẹ và o, trưá»ng bà o thêu hoa, mặt nạ hung tợn, trên thắt lưng cắm xéo ba cây Ä‘ao cong tô Ä‘iểm đầy minh châu mỹ ngá»c.
CÆ¡ hồ đồng thá»i và o lúc nà y, sau rừng trúc và dưới mái hiên nhà xuất hiện hai ngưá»i.
Hai ngưá»i hoà n toà n giống nhau.
Diệp Khải Nguyên ngơ ngác.
Chà ng quả tháºt không phân biệt nổi ai má»›i là Äa NhÄ© Giáp thiên vương tháºt sá»±.
- Dù cho ngươi có thể giết chết ba ngưá»i bá»n há» kẻ tháºt sá»± đó vẫn có thể sẽ bá» Ä‘i được.
Mặc Cá»u Tinh cưá»i nhạt.
- Y đã đến đừng hòng đi được.
- Ngươi là m sao biết y đã thực sự đến, ngươi nhìn ra à ?
- Ta nhìn không ra.
Mặc Cá»u Tinh lạnh lùng nói tiếp :
- Ta chỉ biết y không đến không được.
- Tại sao?
- Tại vì ta ở đây.
Diệp Khải Nguyên không há»i nữa, cÅ©ng không thể há»i thêm, chà ng đã nhìn thấy má»™t ngưá»i đạp lên ánh sao bước đến.
Lớp phấn bạc cũng đang phát sáng.
Y đi mỗi bước trên mặt đất lại xuất hiện một dấu chân nhà n nhạt.
- Chỉ dá»±a và o dấu chân lẽ nà o có thể phân biệt được y có phải là Äa NhÄ© Giáp tháºt sá»± hay không?
Diệp Khải Nguyên không khá»i khẽ thở dà i, Ãt ra chà ng cÅ©ng phân biệt không ra nổi.
Ngưá»i nà y khoanh hai tay bước Ä‘i cháºm rãi trong thiá»n viện, má»™t ngưá»i khoanh tay bước tá»›i.
Bá»n há» không những cải trang tương đồng mà ngay tư thái bước Ä‘i cÅ©ng hoà n toà n giống nhau.
Mặc Cá»u Tinh dá»±a và o gì để có thể phân biệt được biểu lá»™ tâm trạng cá»§a há»?
Äa NhÄ© Giáp cuối cùng nói :
- Thanh Thà nh Mặc Cá»u Tinh?
Mặc Cá»u Tinh gáºt gáºt đầu.
Äa NhÄ© Giáp nói :
- Ngươi muốn ta đến phải không?
Mặc Cá»u Tinh lại gáºt đầu.
Äa NhÄ© Giáp nói :
- Bây giỠta đã đến.
Mặc Cá»u Tinh đột nhiên nói :
- Cút đi!
Äa NhÄ© Giáp cưá»i nhạt :
- Ta đã đến. Muốn ta đi e rằng không dễ đâu.
Mặc Cá»u Tinh nói :
- Ngươi nhất định muốn chết ở đây hay sao?
Äa NhÄ© Giáp đã đưa tay nắm chặt cán Ä‘ao.
Mặc Cá»u Tinh nói :
- Ngươi vốn không đáng để ta xuất thá»§, nhưng bây giá»...
Äa NhÄ© Giáp nói :
- Bây giỠngươi không xuất thủ thì phải chết.
Äao quang lóe lên Ä‘ao cá»§a y đã rá»i vá», thanh Ä‘ao cong xanh biếc trong nháy mắt đã bổ ra ba Ä‘ao.
Mặc Cá»u Tinh không nhúc nhÃch, ngay ngón tay cÅ©ng bất động.
Y đã nhìn thấy ba Ä‘ao nà y Ä‘á»u là hư chiêu.
Äa NhÄ© Giáp vừa trở cổ tay, Ä‘ao thứ tư trá»±c bổ xuống đã không phải là hư chiêu.
Äao quang cắt nát mÅ© cá» trên đầu Mặc Cá»u Tinh, lướt qua mÅ©i cá»§a Mặc Cá»u Tinh cắt xuống chỉ kém ná»a phân khuôn mặt cá»§a Mặc Cá»u Tinh đã bị Ä‘ao nà y cắt thà nh hai phần.
Chỉ tiếc y vẫn còn kém ná»a phân.
Mặc Cá»u Tinh vẫn còn chưa xuất thá»§ vẫn còn chau chau mà y.
Äá»™t nhiên má»™t đốm sáng lạnh phóng ra, Ä‘áºp và o vai Äa NhÄ© Giáp.
Äa NhÄ© Giáp không phải là không tránh né, chỉ tiếc là đốm sáng lạnh nà y đến quá nhanh, quá bất ngá».
Khi y nhìn thấy đốm sáng nà y bay ra, muốn tránh né nhưng không kịp, đột nhiên y cắn răng, trở tay má»™t Ä‘ao đâm và o chÃnh bụng cá»§a mình.
Máu tươi phun ra, thân hình y đổ xuống.
Mặc Cá»u Tinh vẫn bất động ngay đầu ngón tay cÅ©ng không nhúc nhÃch, cÅ©ng cái chấm giữa hai hà ng lông mà y đã không còn thấy đâu nữa.
Loại ám khà nà y không cần phải động thá»§, nhưng có thể phóng ra, y chỉ cần chau mà y là có thể đâm chết ngưá»i.
Diệp Khải Nguyên thở dà i nói :
- Quả nhiên là một lợi khà sát nhân, quả nhiên không phải là giả.
Mặc Cá»u Tinh nói :
- Nhưng tên Äa NhÄ© Giáp nà y lại là giả.
Diệp Khải Nguyên nói :
- Ngươi nhìn thấy ra à ?
Mặc Cá»u Tinh gáºt đầu cưá»i nhạt nói :
- Cái chết cá»§a ngưá»i nà y cÅ©ng là giả.
Diệp Khải Nguyên cưá»i nói :
- Äiá»u nà y ta cÅ©ng nhìn thấy ra.
Mặc Cá»u Tinh thốt lên :
- Thế à ?
Diệp Khải Nguyên nói :
- Loại ma đao mà mũi đao có thể co rút lại, ta đã nhìn thấy không chỉ một lần nhưng chưa một lần nà o đâm được ta.
Mặc Cá»u Tinh thản nhiên nói :
- Muốn lừa được ngươi Ä‘Ãch xác cÅ©ng không dá»….
Äa NhÄ© Giáp ngã trên bãi máu quả nhiên đã “sống lạiâ€, quả nhiên đã rút ra má»™t thanh Ä‘ao khác trở ngưá»i đứng dáºy.
Nhưng đao nà y của y chưa bổ ra thì một đốm sáng lạnh lại bắn ra ghim và o yết hầu của y.
Y lại ngã gục xuống.
Diệp Khải Nguyên thở Ä‘á»u :
- Xem ra lần nà y đã không còn là chết giả nữa.
Mặc Cá»u Tinh lạnh lùng nói :
- Y vốn không cần phải đến đây để đón nháºn cái chết.
Diệp Khải Nguyên :
- Y cũng không đáng để ngươi xuất thủ.
Mặc Cá»u Tinh nói :
- Ta không xuất thủ.
ÄÃch xác là y không cần phải cỠđộng ngay những ngón tay, vô luáºn ai cÅ©ng không nhìn thấy ra loại ám khà nà y phóng ra lúc nà o, đương nhiên không cách gì né tránh.
Diệp Khải Nguyên lại thở dà i :
- Xem ra Thượng Quan Tiểu Tiên quả nhiên nói không sai.
Mặc Cá»u Tinh nói :
- Y thị nói gì.
Diệp Khải Nguyên :
- Y thị nói ngươi là má»™t trong ba ngưá»i đáng sợ nhất thế gian, tháºm chà là ngưá»i đáng sợ nhất.
Mặc Cá»u Tinh cưá»i cưá»i :
- Y thị Ä‘Ãch xác nói không sai.
Trong sân có ngưá»i Ä‘ang cưá»i nhạt nhưng không biết là ai Ä‘ang cưá»i.
Ba ngưá»i giống nhau Ä‘á»u Ä‘ang khoanh tay, đứng ở dưới ánh sao.
Ãnh mắt sắc như nhu Ä‘ao cá»§a Mặc Cá»u Tinh quét ở dưới chân bá»n há», đột nhiên dừng lại ở trên mặt cá»§a má»™t ngưá»i, lạnh lùng nói :
- Ngươi không cần phải tự tìm cái chết.
Ngưá»i nà y thốt lên :
- Ta?
Mặc Cá»u Tinh nói :
- ChÃnh là ngươi.
Äôi mắt Mặc Cá»u Tinh lóe sáng lên trong chiếc mÅ© cá», đôi mắt cá»§a ngưá»i kia cÅ©ng lóe lên trong chiếc mặt nạ bằng đồng.
Ãnh mắt cá»§a hai ngưá»i tương xúc, giống như Ä‘ao kiếm tương xúc.
Gió lạnh như dao cắt.
Ngưá»i nà y đột nhiên báºt cưá»i lá»›n, tiếng cưá»i sắc lạnh hÆ¡n cả lưỡi Ä‘ao.
- Tốt! Nhãn lá»±c tốt! Ngươi nhìn thấy bá»n ta như thế nà o?
Mặc Cá»u Tinh nói :
- Các ngươi có thể là m giả nhưng dấu chân các ngươi không thể là m giả được.
Ngưá»i có công phu thâm háºu bao nhiêu để lại dấu chân thâm háºu bấy nhiêu, công phu cà ng cao dấu chân cà ng nhạt.
Äiá»u nà y Ä‘Ãch xác là không thể giả được.
Bây giá» Diệp Khải Nguyên má»›i hiểu rõ dụng ý tại sao Mặc Cá»u Tinh lại rải phấn bạc khắp nÆ¡i trong sân.
Äa NhÄ© Giáp cÅ©ng thở dà i nói :
- Không ngỠngươi đối với công phu của bổn môn lại rất thông thuộc.
Mặc Cá»u Tinh nói :
- Thiên Ma tháºp tam đại pháp dưới mắt ta vốn không đáng má»™t văn tiá»n.
Äa NhÄ© Giáp cưá»i nhạt :
- Hay, hay lắm.
Y vung vung tay, hai ngưá»i kia liá»n thoái lui Ä‘i.
Diệp Khải Nguyên đột nhiên phát hiện ra tay của y dưới ánh sao xem ra sắc lạnh cũng như lưỡi dao.
Tay của y rõ rà ng cũng là một loại lợi khà sát nhân.
Cái có thể giết ngưá»i đó là vÅ© khÃ.
Vũ khà lợi hại.
Trên thân thể bá»n há» Ä‘á»u có vÅ© khà giết ngưá»i, loại vÅ© khà nà y đã trở thà nh má»™t bá»™ pháºn thân thể cá»§a bá»n há».
Không ai có thể Ä‘oạt được vÅ© khà cá»§a bá»n há», vÅ© khà cá»§a bá»n hỠđã kết hợp vá»›i sinh mạng cá»§a bá»n há».
Äấy chÃnh là điểm đáng sợ nhất cá»§a bá»n há».
Sức mạnh của sinh mạng, há không phải là sức mạnh đáng sợ nhất trên thế gian sao?
Diệp Khải Nguyên thở dà i.
Chà ng tuy biết tráºn chiến nà y tất sẽ thay đổi váºn mạng cá»§a rất nhiá»u ngưá»i trong giang hồ, chà ng cảm thấy lạc quan đối vá»›i kết cục cá»§a tráºn chiến nà y.
Nhưng chà ng cơ hồ không nỡ nhìn tiếp nữa.
Vì chà ng cÅ©ng biết, muốn tạo thà nh má»™t loại võ khà như váºy, đã không biết phải đổ bao mồ hôi, máu và nước mắt.
Chà ng tháºt sá»± không nỡ nhìn nó bị há»§y diệt.
Kết cục cá»§a tráºn chiến nà y lại chỉ có há»§y diệt.
Trước lúc há»§y diệt thưá»ng là rất an tịnh thinh lặng.
Trong sân cà ng yên tịnh, sát khà lại cà ng dà y. Nhưng ngưá»i có thể cảm thấy loại sát khà nà y, cảm giác cá»§a ngưá»i đó cÅ©ng nhất định nhạy bén hÆ¡n ngưá»i khác.
Diệp Khải Nguyên đột nhiên cảm thấy rất lạnh.
Một luồng ớn lạnh buốt xương giống như mũi dao đâm nhói và o xương cột của chà ng.
Äó chÃnh là sát khÃ.
Chiếc mÅ© rÆ¡m đã phá nát, nhưng vẫn còn chưa bá» xuống, Diệp Khải Nguyên vẫn chưa nhìn rõ khuôn mặt cá»§a Mặc Cá»u Tinh.
Nhưng chà ng có thể nhìn thấy đôi mắt cá»§a Äa NhÄ© Giáp.
Con ngươi mắt cá»§a Äa NhÄ© Giáp Ä‘ang co rút lại y đột nhiên báºt nói :
- Bây giá» ta chỉ còn lại má»™t ngưá»i.
Hai ngưá»i kia Ä‘Ãch xác đã thoái lui khá»i thiá»n viện.
Äa NhÄ© Giáp nói :
- Các ngươi có hai ngưá»i.
Diệp Khải Nguyên già nh nói :
- Kẻ xuất thá»§ lại chỉ có má»™t ngưá»i.
Äa NhÄ© Giáp nói :
- Ngươi tuy không xuất thủ, cũng đã là uy hiếp ta rồi.
Diệp Khải Nguyên nói :
- Tại sao?
Äa NhÄ© Giáp :
- Vì đao của ngươi.
Diệp Khải Nguyên :
- Äao cá»§a ta không phải dùng để ám toán ngưá»i khác.
Äa NhÄ© Giáp :
- Nhưng chỉ cần có đao cũng đã uy hiếp ta rồi.
Diệp Khải Nguyên nói :
- Ngươi muốn ta đi à ?
Äa NhÄ© Giáp :
- Ngươi cũng không thể đi.
Diệp Khải Nguyên :
- Tại sao?
Äa NhÄ© Giáp lạnh lùng :
- Ba ngưá»i bá»n ta Ä‘á»u đã đến rồi, Ãt nhất cÅ©ng phải có hai ngưá»i chết ở đây.
Diệp Khải Nguyên cưá»i cưá»i :
- Ngươi giết y rồi vẫn còn phải giết ta.
Äa NhÄ© Giáp :
- Vì váºy ngươi không thể Ä‘i.
Diệp Khải Nguyên cưá»i :
- Lẽ nà o ngươi muốn ta trói tay lại, sau đó ngồi ở đây chỠchết?
Äa NhÄ© Giáp :
- Ta chỉ cần ngươi đáp ứng ta một chuyện.
Diệp Khải Nguyên :
- Ngươi nói đi.
Äa NhÄ© Giáp :
- Ngươi đã nói rồi, các ngươi tuyệt sẽ không hai ngưá»i đồng thá»i xuất thá»§.
Diệp Khải Nguyên nói :
- Không sai.
Äa NhÄ© Giáp :
- Ta tin lá»i cá»§a ngươi, ngươi không phải hạng tiểu nhân ngôn nhi vô tÃn.
Diệp Khải Nguyên mỉm cưá»i :
- Äa tạ.
Äa NhÄ© Giáp :
- Vì váºy khi y còn sống Ä‘ao cá»§a ngươi tuyệt không thể xuất thá»§.
Diệp Khải Nguyên :
- Nếu y chết thì sao?
Äa NhÄ© Giáp :
- Chỉ cần nhìn thấy ta vừa đắc thủ thì có thể phát đao của ngươi ra.
Diệp Khải Nguyên :
- Như thế nà o má»›i gá»i là đắc thá»§?
Äa NhÄ© Giáp :
- Chỉ cần tay cá»§a ta đã đánh và o thân ngưá»i cá»§a hắn thì có thể gá»i là đắc thá»§.
Diệp Khải Nguyên :
- Chỉ cần tay cá»§a ngươi đánh trên thân ngưá»i y, thì y chắc chắn sẽ chết hay sao?
Äa NhÄ© Giáp ngạo nghá»… :
- Tay ta vốn là vÅ© khÃ, bởi vì nó có công năng sát nhân má»›i có thể gá»i là vÅ© khÃ.
Diệp Khải Nguyên nói :
- Bây giỠta đã hiểu rõ.
Äa NhÄ© Giáp :
- Ngươi đáp ứng?
Diệp Khải Nguyên nhìn y, ánh mắt lá»™t vẻ khác lạ, rất lâu sau má»›i cháºm rãi nói :
- Ta đáp ứng vì ta nợ ngươi.
Äa NhÄ© Giáp nhìn chăm chú chà ng rất lâu sau má»›i từ từ nói :
- Ngươi nợ ta khi nà o?
Diệp Khải Nguyên cưá»i cưá»i :
- Chuyện lần đó ta đã không quên, ngươi tất nhiên cũng sẽ không quên.
Äa NhÄ© Giáp nói :
- Ta có nợ ngươi hay không?
Diệp Khải Nguyên lắc lắc đầu :
- Vì váºy ngươi lần nà y nếu giết ta, ta tuyệt không oán trách.
Äa NhÄ© Giáp nói :
- Rất tốt, lá»i nói nà y ta Ä‘Ãch xác tuyệt sẽ không quên.
Y đột nhiên quay ngưá»i, nhìn chằm chằm Mặc Cá»u Tinh, lạnh lùng nói :
- Chẳng qua kẻ phải chết đầu tiên vẫn là ngươi.
Mặc Cá»u Tinh cưá»i nhạt :
- Ngươi dưá»ng như vẫn còn quên má»™t chuyện.
Äa NhÄ© Giáp thốt lên :
- Thế à ?
Mặc Cá»u Tinh nói :
- Ta nếu không nắm chắc giết ngươi, thì sao lại hẹn ngươi chứ?
Äa NhÄ© Giáp nói :
- Có thể ngươi vốn Ä‘Ãch xác nắm chắc được mấy phần chỉ tiếc ngươi cÅ©ng đã quên má»™t chuyện.
Mặc Cá»u Tinh :
- Chuyện gì?
Äa NhÄ© Giáp :
- Ngươi không nên tiết lá»™ bà máºt cá»§a ngươi.
Mặc Cá»u Tinh :
- Bà máºt gì?
Äa NhÄ© Giáp :
- Bà máºt sát nhân.
Mặc Cá»u Tinh cưá»i nhạt, nhưng bất giác cÅ©ng đưa mắt nhìn kẻ nằm chết dưới mặt đất.
Äa NhÄ© Giáp :
- Ngươi không nên dùng cách nà y để giết y, ngươi vốn nên giữ lại chiêu nà y để đối phó với ta.
Mặc Cá»u Tinh cưá»i nhạt :
- Ta không cần cách nà y cũng có thể giết ngươi.
Äa NhÄ© Giáp cưá»i lá»›n.
Vô luáºn khi ai Ä‘ang cưá»i, tinh thần cÅ©ng khó tránh khá»i buông lá»ng, giá»›i bị cÅ©ng khó tránh khá»i sÆ¡ suất.
Y vừa báºt cưá»i, Diệp Khải Nguyên đã phát hiện y đã lá»™ sÆ¡ hở.
SÆ¡ hở chÃnh là chết.
ChÃnh trong nháy mắt nà y, Mặc Cá»u Tinh đã xông tá»›i.
Thân pháp của y khinh linh như sương khói, nhanh nhẹn như chim yến, nhưng y xuất thủ lại sắc bén như chim ưng, mãnh liệt như sấm chớp.
Y đã nhìn đúng sÆ¡ hở cá»§a Äa NhÄ© Giáp.
Äa NhÄ© Giáp vẫn Ä‘ang cưá»i.
Nhưng lúc Mặc Cá»u Tinh xông tá»›i, sÆ¡ hở cá»§a y biến mất ngay. Trong cái nháy mắt giữa sá»± sống và chết ấy, sÆ¡ hở cá»§a y đã biến mất như kỳ tÃch.
Tay của y đã ở đó.
Tay cá»§a ngưá»i khác, chẳng qua chỉ là má»™t đôi tay, nhưng tay cá»§a y lại là má»™t vÅ© khà giết ngưá»i.
Mặc Cá»u Tinh nhất chiêu kÃch xuất, thì đột nhiên phát hiện chiêu nà y không đánh và o chá»— sÆ¡ hở mà là tay cá»§a y.
Äó là tay cá»§a Äa NhÄ© Giáp, là song thá»§. Không ai có thể dùng song thá»§ liá»u lÄ©nh vá»›i má»™t vÅ© khà chết ngưá»i.
Mặc Cá»u Tinh muốn thu hồi chiêu nà y nhưng đã không còn kịp nữa.
Lần công kÃch nà y y đã dụng xuất toà n lá»±c.
Khi tay cá»§a y tiếp cáºn vá»›i tay cá»§a Äa NhÄ© Giáp thì cảm thấy má»™t sát khà lạnh buốt.
Giống như kiếm khà phát xuất ở mÅ©i kiếm váºy.
Äa NhÄ© Giáp cưá»i nhạt.
Diệp Khải Nguyên không khá»i thở dà i.
Chà ng biết vô luáºn tay cá»§a ai mà đánh trúng tay cá»§a Äa NhÄ© Giáp thì đó sẽ là bi kịch.
Chà ng cÆ¡ hồ đã có thể tưởng tượng được tình cảnh cánh tay cá»§a Mặc Cá»u Tinh gãy nát như thế nà o.
Chỉ nghe “chát†một tiếng song thủ chạm nhau.
Tay cá»§a Mặc Cá»u Tinh không gãy nát.
Trong nháy mắt nà y y mang sức mạnh toà n lực của cánh tay tiêu biến ra, y đã có thể mang sức mạnh của toà n thân mình thu phóng tự ý.
Chiêu công kÃch dương lá»±c nà y đã trở thà nh má»™t chiêu nhẹ, cÆ¡ hồ như xoa vuốt váºy.
Xoa vuốt thì tuyệt sẽ không sát thương, đã không sát thương ai cÅ©ng sẽ không sát thương chÃnh mình.
Chỉ cần sức mạnh váºn dụng đủ nhẹ, dù có xoa vuốt má»™t thanh kiếm bén cÅ©ng không không bị tổn thương.
Äa NhÄ© Giáp ngÆ¡ ngác.
Chiêu nhẹ nà y, còn khiến y kinh ngạc hơn là chịu cú đánh nặng nghìn cân.
Y xưa nay chưa bao giá» tiếp má»™t chiêu nhẹ như váºy.
Cao thá»§ giao đấu, thưá»ng chẳng qua chỉ tranh má»™t chiêu.
Nhưng chiêu nà y lại lại thưá»ng thiên biến vạn hóa, vô kỳ bất hữu.
Sá»± kỳ diệu cá»§a Mặc Cá»u Tinh, không ở chá»— biến hóa nhanh, xuất thá»§ mạnh.
Chiêu nà y có thể chế địch, chẳng qua vì y xuất thủ đủ nhẹ.
Diệp Khải Nguyên cÅ©ng không khá»i cảm thấy như thế là quá đủ rồi.
Cho đến lúc nà y chà ng má»›i biết rõ sá»± biến hóa ảo diệu trong võ công Ä‘Ãch xác là bất khả tư nghi, viá»…n vi chi cảnh.
Trong lúc Äa NhÄ© Giáp Ä‘ang ngÆ¡ ngác, tay cá»§a Mặc Cá»u Tinh đã men theo xương cánh tay cá»§a Äa NhÄ© Giáp khấu chặt mạch môn cá»§a y.
Äa NhÄ© Giáp lại kinh ngạc, nhưng kinh ngạc mà không loạn.
Cánh tay kia cá»§a y đột nhiên từ bên dưới láºt ngược ra, bổ mạnh và o cánh tay cá»§a Mặc Cá»u Tinh.
Nhưng y lại quên một chuyện.
Mạch môn cá»§a má»™t ngưá»i nếu bị khấu chặt, dù cho có thiên căn thần lá»±c cÅ©ng không thi xuất ra được.
Diệp Khải Nguyên đã nghe thấy tiếng xương gãy nát :
- Không phải là xương cá»§a Mặc Cá»u Tinh mà là cá»§a Äa NhÄ© Giáp.
Äa NhÄ© Giáp thất thanh kinh hãi thét lên :
- Ngươi ….
Y chỉ có thể nói ra được một chữ :
- Ngươi.
Äây chÃnh là chữ cuối cùng mà y thốt ra trong kiếp sống nà y cá»§a y.
Má»™t đốm sáng lạnh đã bắn ngáºp và o yết hầu cá»§a y.
Má»™t đốm sáng lạnh giết ngưá»i.
Không có tiếng động, má»™t chút tiếng động cÅ©ng không có, tháºm chà ngay gió cÅ©ng câm lặng.
Äa NhÄ© Giáp ngã gục trên vÅ©ng máu, y vừa ngã xuống, thân thể cá»§a y tá»±a như Ä‘ang khô quắp co rút lại.
Khi y sống vô luáºn là bá vương hay là ma vương lúc nà y cÅ©ng chẳng qua là ngưá»i chết.
Ngưá»i chết là ngưá»i chết. Cho dù đó là ngưá»i đáng sợ nhất trên thế gian Ä‘i nữa sau khi chết xem ra cÅ©ng không có gì khác vá»›i má»i ngưá»i.
Äiá»u duy nhất khác là tay cá»§a y. Tay cá»§a y trong bóng đêm vẫn còn lóe sáng, phảng phất vẫn còn Ä‘ang thị uy vá»›i Mặc Cá»u Tinh.
- Ngươi tuy đã giết ta, há»§y diệt con ngưá»i ta, nhưng vẫn không há»§y diệt được đôi tay ta.
Äôi tay nà y cá»§a ta vẫn còn là vÅ© khà vô song.
Mặc Cá»u Tinh đứng dưới bóng sao, đứng yên lặng bất động.
Sau khi tráºn kịch chiến đã qua cho dù là kẻ chiến thắng cÅ©ng không tránh khá»i má»™t cảm giác trống vắng và tịch mặc không diá»…n tả được.
Mặc Cá»u Tinh cÅ©ng không ngoại lệ.
Rất lâu sau, y mới quay đầu lại.
Diệp Khải Nguyên đang đi tới.
Mặc Cá»u Tinh nhìn chà ng đột nhiên nói.
- Ngươi không muốn gỡ bỠmặt nạ của hắn ra xem sao?
Diệp Khải Nguyên thở dà i nói :
- Khá»i cần.
Mặc Cá»u Tinh nói :
- Ngươi đã biết hắn là ai rồi à ?
Diệp Khải Nguyên nói :
- Ta nháºn ra song thá»§ nà y.
Song thủ vẫn còn đang phát sáng.
Diệp Khải Nguyên nhìn song thá»§ nà y không khá»i lại thở dà i nói :
- Äây Ä‘Ãch xác là má»™t vÅ© khà thiên hạ vô song.
Trên thế gian Ä‘Ãch xác mãi mãi sẽ tìm không ra song thá»§ như váºy.
Mặc Cá»u Tinh thản nhiên nói :
- Chỉ tiếc là vũ khà dù đáng sợ như thế nà o, bản thân nó cũng không thể sát nhân.
Diệp Khải Nguyên hiểu rõ.
Cái sát nhân không phải là vÅ© khÃ, cái sát nhân là con ngưá»i.
Mặc Cá»u Tinh nói :
- Một món vũ khà có đáng sợ hay không, chủ yếu phải nhìn nó ở trong tay ai.
Lý lẽ nà y Diệp Khải Nguyên tất nhiên cũng hiểu rõ.
Mặc Cá»u Tinh nói :
- Chiêu đó của ta nếu xuất thủ nặng hơn một tà thì tay của ta rất có thể đã bị hắn hủy hoại.
Diệp Khải Nguyên gáºt gáºt đầu :
- Rất có thể.
Mặc Cá»u Tinh nói :
- Nhưng chiêu đó cá»§a ta xuất thá»§ đủ nhẹ, đó chÃnh là mấu chốt cá»§a thắng bại.
Diệp Khải Nguyên gượng cưá»i :
- Chiêu đó quả tháºt xảo diệu vô cùng.
Mặc Cá»u Tinh nói :
- Cao thá»§ tương đấu, mấu chốt thắng bại thưá»ng thưá»ng chỉ trong má»™t chiêu.
Diệp Khải Nguyên trầm mặc, đột nhiên cúi ngưá»i xuống gỡ chiếc mặt nạ trên mặt Äa NhÄ© Giáp.
Mặc Cá»u Tinh nói :
- Ngươi đã biết hắn là ai, bây giỠvẫn còn muốn xem lại à ?
- Ừ!
Mặc Cá»u Tinh :
- Kẻ chết chẳng có gì đáng xem cả.
Diệp Khải Nguyên :
- Nhưng ta muốn xem xem hắn trước lúc sắp chết cũng có hiểu rõ lý lẽ nà y hay không?
|

23-09-2008, 04:00 PM
|
 |
Nháºp Môn Tu Luyện
|
|
Tham gia: Feb 2008
Bà i gởi: 67
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 1 Time in 1 Post
|
|
Cá»u Nguyệt Ưng Phi
Tác giả : Cổ Long
Thể lá»ai: Kiếm hiệp
Hồi 29 - Nhân đầu lặc địa
Mặt nạ đồng xanh dưới ánh sao sáng lấp lánh.
Sắc mặt cá»§a Lữ Äịch xám xanh, đã méo mó Ä‘i, má»™t đôi mắt lồi ra đầy vẻ sợ hãi và thất vá»ng.
Y đến chết cũng không thể nà o tin nổi một chuyện.
Diệp Khải Nguyên than thở :
- Y dưá»ng như đến chết vẫn không tin là ngươi có thể giết y.
Mặc Cá»u Tinh lạnh lùng nói :
- Do không tin nên y mới chết.
Diệp Khải Nguyên thở dà i cháºm rãi nói :
- Có những chuyện Ä‘Ãch xác là má»™t ngưá»i đến chết cÅ©ng không thể hiểu rõ được.
Diệp Khải Nguyên vẫn còn có chuyện không hiểu rõ.
Äa NhÄ© Giáp là Lữ Äịch váºy Bố Äạt Lạp Cô Phong thiên vương là ai?
Ngưá»i chết đã mang Ä‘i, trong phòng vẫn chưa đốt đèn.
Diệp Khải Nguyên nói :
- Buổi tối ngươi xưa nay không đốt đèn hay sao?
Mặc Cá»u Tinh há»i ngược lại :
- Tại sao phải đốt đèn?
Câu há»i rất hay Diệp Khải Nguyên bị há»i ngẩn cả ngưá»i ra gượng cưá»i nói :
- Má»—i ngưá»i tối đến Ä‘á»u phải đốt đèn, đốt đèn lên má»›i có thể nhìn rõ nhiá»u chuyện.
Mặc Cá»u Tinh nói :
- Không đốt đèn ta vẫn có thể nhìn được rất rõ.
Diệp Khải Nguyên nói :
- Ta nhìn không rõ.
Mặc Cá»u Tinh lạnh lùng :
- Ngươi có thể đi bất cứ lúc nà o ta không giữ ngươi.
Diệp Khải Nguyên lại cưá»i :
- Nhưng ngươi cũng không đuổi ta đi?
Mặc Cá»u Tinh nói :
- Ta không cần.
Diệp Khải Nguyên nói :
- Không cần?
Mặc Cá»u Tinh nói :
- Lúc cần đi thì ngươi phải đi.
Diệp Khải Nguyên nói :
- Lúc nà o mới là lúc cần?
- Lúc tìm được Cô Phong?
Äôi mắt Diệp Khải Nguyên sáng lên liá»n truy vấn :
- Ngươi cũng biết.
Mặc Cá»u Tinh không trả lá»i mà há»i ngược lại :
- Ngươi nhất định cho rằng Lữ Äịch là Cô Phong?
Diệp Khải Nguyên không thể phá»§ nháºn gượng cưá»i nói :
- Vì y Ä‘Ãch xác là kẻ cao đạo kiêu ngạo.
Mặc Cá»u Tinh nói :
- Bây giỠngươi đã có thể xác định y không phải là Cô Phong?
Diệp Khải Nguyên nói :
- Cô Phong đã bị thương, Lữ Äịch lại không.
Chà ng đã nhìn kỹ, vết thương duy nhất trên ngưá»i Lữ Äịch chÃnh là vết thương do Mặc Cá»u Tinh gây ra.
Mặc Cá»u Tinh nói :
- Ngươi có thể xác định Cô Phong đã bị thương?
Diệp Khải Nguyên nói :
- Có ngưá»i táºn mắt nhìn thấy.
Mặc Cá»u Tinh nói :
- Ai táºn mắt nhìn thấy?
Diệp Khải Nguyên nói :
- Má»™t ngưá»i mà ta tuyệt đối tin tưởng.
Mặc Cá»u Tinh cưá»i nhạt :
- Ngưá»i mà ngươi tin tưởng cÅ©ng không Ãt.
Diệp Khải Nguyên than thở :
- Ta cÅ©ng biết đây là má»™t tai bệnh cá»§a ta, chỉ tiếc là ta sá»a chữa không được.
Mặc Cá»u Tinh không nói thêm.
Chiếc mÅ© cá» tuy là đã bị cắt nát, nhưng vẫn còn vừa vặn che kÃn khuôn mặt cá»§a y, không ai nhìn thấy vẻ mặt cá»§a y được cả.
Có lẽ trên mặt đó vốn không có xúc cảm.
Diệp Khải Nguyên nhịn không được há»i :
- Tại sao ngươi vẫn đội chiếc mũ cỠđó?
Mặc Cá»u Tinh nói :
- Vì bên ngoà i có chó đang sủa.
Diệp Khải Nguyên ngơ ngác :
- Bên ngoà i có chó sủa, có quan hệ gì với ngươi đội mũ chứ?
Mặc Cá»u Tinh lạnh lùng nói :
- Ta đội hay không đội mũ thì có quan hệ gì với ngươi chứ?
Diệp Khải Nguyên cưá»i.
Chà ng đột nhiên phát hiện ra ngưá»i nà y tuy trầm mặc Ãt lá»i, kỳ tháºt lại là ngưá»i rất biết nói chuyện, lá»i nói ra thưá»ng có thể ngay láºp tức bịt miệng chặn há»ng kẻ khác, khiến ngưá»i không những không cách gì biện luáºn cÅ©ng không có cách gì há»i tiếp được nữa.
Nhưng Diệp Khải Nguyên vẫn có lá»i muốn há»i, hÆ¡n nữa không há»i không được.
Mặc Cá»u Tinh treo má»™t sợi dây dà i trên cây Ä‘inh, nằm lên sợi dây đó hÆ¡n nữa dưá»ng như còn tá» ra rất là thoải mái.
Khi y ngủ vẫn đội chiếc mũ cỠđó.
Trong thiá»n phòng ngà y chiếc ghế cÅ©ng không có, Diệp Khải Nguyên đà nh phải đứng bắt chuyện :
- Nghe nói Thanh Thà nh là má»™t trong ba mươi sáu động thiên cá»§a đạo gia, động thiên phúc địa phong váºt tuyệt mỹ.
Mặc Cá»u Tinh không thèm để ý đến.
Diệp Khải Nguyên nói :
- Nơi mà các ngươi ẩn cư đó nhất định phải là một thế ngoại đà o nguyên nhưng không biết ta có diễm phúc đi xem được hay không?
Mặc Cá»u Tinh vẫn không thèm để ý đến.
Diệp Khải Nguyên nói :
- NÆ¡i đó nghe nói xưa nay không có ngoại nhân Ä‘i đến, các ngươi cÅ©ng không cùng ngưá»i lạ lai vãng, nhưng ngươi vừa xuất sÆ¡n liá»n tìm thấy Äa NhÄ© Giáp, bản lãnh cá»§a ngươi quả tháºt không nhá».
Mặc Cá»u Tinh đã nhắm mắt lại tá»±a như đã ngá»§ thiếp Ä‘i.
Diệp Khải Nguyên vẫn không nản, lại há»i :
- Ngươi là m sao biết Äa NhÄ© Giáp là Lữ Äịch, ngươi là m sao tìm được y?
Mặc Cá»u Tinh đột nhiên trở ngưá»i, từ trên dây nhảy xuống bước dà i ra ngoà i.
Diệp Khải Nguyên đương nhiên cÅ©ng Ä‘i theo phÃa sau nói :
- Ngươi muốn đi đâu?
Mặc Cá»u Tinh nói :
- Äi tìm má»™t thứ.
Diệp Khải Nguyên nói :
- Äi tìm cái gì? Có phải Ä‘i tìm Bố Äạt Lạp hay không? ngươi có thể tìm được y sao?
Mặc Cá»u Tinh nói :
- Cái mà ta tìm, nếu ngươi muốn ta có thể chia má»™t ná»a cho ngươi.
Diệp Khải Nguyên nói :
- Ngươi muốn đi tìm ở đâu?
Mặc Cá»u Tinh nói :
- ChÃnh ở đây.
Diệp Khải Nguyên nói :
- Nơi đây có gì mà tìm chứ?
Mặc Cá»u Tinh không nói thêm nữa, từ ở trên ngưá»i lấy ra má»™t cái bình gá»—, trong bình đựng bá»™t vụn nhưng có sắc và ng sẫm.
Y rắc bột vụn trong bình đó lên mặt đất thà nh một vòng tròn nhưng lại để một chỗ hở.
Sau đó y đứng ở bên cạnh chỠđợi.
Diệp Khải Nguyên nhìn không hiểu :
- Ngươi là m gì váºy?
Mặc Cá»u Tinh nói :
- Ta đang là m cơm.
Diệp Khải Nguyên ngạc nhiên :
- Là m cơm?
Chà ng cà ng không hiểu.
Mặc Cá»u Tinh nói :
- Má»i ngưá»i Ä‘á»u phải ăn cÆ¡m ta cÅ©ng là ngưá»i.
Diệp Khải Nguyên vẫn muốn há»i thêm, đột nhiên nhìn thấy trong sân xuất hiện má»™t ánh đèn, má»™t hòa thượng ốm ốm cao cao, tay trái xách má»™t cái đèn lồng, tay phải bưng má»™t mâm gá»— từ mặt trước Ä‘i và o trong sân, vẻ mặt ba phần sợ hãi, ba phần do dá»±, muốn bước tá»›i nhưng lại không dám.
Hòa thượng nà y chÃnh là Khổ Trúc.
Mặc Cá»u Tinh nói :
- Ngươi đến để là m gì?
Khổ Trúc nói :
- Ta mang đồ lại.
Mặc Cá»u Tinh há»i :
- Äồ gì?
Khổ Trúc nâng cái mâm gỗ lên nói :
- Thi thể ta đã thu liệm, đây là những món đồ mà ta tìm thấy từ trên thân thể bá»n há» Ä‘á»u ở đây cả.
Mặc Cá»u Tinh nói.
- Hòa thượng nhà ngươi vẫn còn trung thực.
Khổ Trúc cưá»i khổ nói :
- Hòa thượng tuy có lúc cũng tham của, nhưng cũng không đến nỗi nuốt cả đồ của ngươi chết.
Y bước tá»›i đặt cái mâm gá»— xuống rồi láºp tức lẩn Ä‘i.
Hòa thượng vốn sợ phiá»n nhiá»…u cà ng không muốn xen và o chuyện ngưá»i khác.
Diệp Khải Nguyên nói :
- Xem ra má»™t ngưá»i chỉ cần là m hòa thượng muốn không trung thá»±c cÅ©ng không được.
Mặc Cá»u Tinh nói :
- Vì váºy ngươi cÅ©ng nên là m hòa thượng, là m hòa thượng ngươi Ãt nhất có thể sống sót được lâu.
Trên cái mâm có thanh Ä‘ao cong, má»™t miếng ngá»c bà i, bảy tám viên minh châu còn có má»™t phong thư đã mở.
Trên ngá»c bà i quả nhiên khắc má»™t cây quyá»n trượng. Äại thiên vương cá»§a Ma giáo trên thân cá»§a má»—i ngưá»i Ä‘á»u có má»™t miếng ngá»c bà i như váºy.
Nhưng những món nà y không kỳ lại cái kỳ lạ là phong thư.
Thư được viết bằng máu chỉ có mưá»i mấy chữ.
“SÆ¡ tam chÃnh ngá» nháºp Trưá»ng An, há»™i vu Diên Bình môn thỉnh tương tinâ€.
Bên dưới không ký tên mà há»a má»™t tòa núi.
Cô Phong.
Diệp Khải Nguyên thở dà i nói :
- Bức thÆ¡ nà y nhất định là do Cô Phong viết cho Äa NhÄ© Giáp, muốn Äa NhÄ© Giáp đến Diên Bình môn đợi y.
Mặc Cá»u Tinh nói :
- SÆ¡ tam chÃnh là ngà y mai.
Diệp Khải Nguyên nói :
- Ngà y mai y tháºt đến chứ?
Mặc Cá»u Tinh nói :
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên sẽ đến, y không biết Äa NhÄ© Giáp đã chết.
Diệp Khải Nguyên nói :
- Bây giỠy đang ở đâu? Nơi đó lẽ nà o không có bút mực? Tại sao y lại muốn dùng máu để viết thư?
Mặc Cá»u Tinh nói :
- Dùng máu để viết thông thưá»ng chỉ có hai ý.
Diệp Khải Nguyên nói :
- Hai ý gì?
Mặc Cá»u Tinh nói :
- Má»™t ý là tuyệt bút lúc lâm nguy, má»™t ý là biểu thị tình huống nguy cấp nghiêm trá»ng.
Diệp Khải Nguyên đột nhiên cưá»i :
- Có lẽ Ä‘iá»u nà y chẳng qua vì y đã bị thương, vốn có sẵn máu chảy ra.
Mặc Cá»u Tinh nói :
- Ngưá»i trong Ma giáo viết huyết thư thông thưá»ng không dùng máu chÃnh mình.
Diệp Khải Nguyên nói :
- Ngươi cho rằng phong thư nà y là tháºt sao?
Mặc Cá»u Tinh nói :
- Tuyệt đối không giả.
Diệp Khải Nguyên nói :
- Ngươi sao lại có thể xác định như váºy?
Mặc Cá»u Tinh lại ngáºm miệng không nói gì.
Äúng và o lúc nà y trong rừng trúc đột nhiên vang lên má»™t loạt âm thanh kỳ dị.
Một loại âm thanh không thể hình dung, bất khả tư nghị.
Vô luáºn ai nghe thấy âm thanh nà y Ä‘á»u nhất định sẽ nổi da gà , tháºm chà muốn buồn nôn.
Chuyện mà Diệp Khải Nguyên nhìn thấy còn đáng sợ hơn cả âm thanh nà y.
Chà ng đột nhiên nhìn thấy không biết cÆ¡ man nà o là độc xà , thạch sùng rết lá»›n nhá» Ä‘ang chuyển động từ trong rừng trúc bò ra, bò và o cái vòng tròn mà Mặc Cá»u Tinh đã dùng bá»™t vụn rải thà nh.
Diệp Khải Nguyên cảm thấy dạ dà y co thắt lại, miễn cưỡng nhẫn nại nói :
- Äây là bữa cÆ¡m tối cá»§a ngươi à ?
Mặc Cá»u Tinh gáºt gáºt đầu lẩm bẩm :
- Má»™t mình ta ăn thì đã đủ rồi hai ngưá»i ăn thì vẫn còn thiếu má»™t chút.
Diệp Khải Nguyên kinh hãi :
- Hai ngưá»i ăn ư? Còn có ai sắp đến nữa?
Mặc Cá»u Tinh thản nhiên :
- Không có ai khác, ta xưa nay rất Ãt khi má»i khách.
Diệp Khải Nguyên nói :
- Lúc nà y ngươi chỉ có một mình.
Mặc Cá»u Tinh nói :
- Ngươi không phải là ngưá»i sao?
Diệp Khải Nguyên hÃt mạnh má»™t hÆ¡i gượng cưá»i :
- Món ngon như váºy tốt hÆ¡n nên để cho má»™t mình ngươi hưởng thụ ta không dám nháºn.
Mặc Cá»u Tinh lạnh lùng :
- Ngươi không chịu thưởng quan sao?
Diệp Khải Nguyên nói :
- Ta... ta… còn có hẹn, ta phải ra bên ngoà i ăn cơm, ăn xong ta sẽ quay lại.
Chưa dứt lá»i chà ng đã lẩn nhanh ra ngoà i.
Cả Ä‘á»i chà ng xưa nay chưa bao giá» bị ngưá»i khác hâm dá»a phải trốn chạy cả, nhưng bây giá» phải đà o thoát còn nhanh hÆ¡n cả má»™t con thá» bị trúng tên.
Mặc Cá»u Tinh đột nhiên báºt cưá»i ha hả nói :
- Ngươi nếu ở bên ngoà i ăn không no, thì có thể quay lại ăn thêm chút Ãt, ta có thể để dà nh lại cho ngươi hai con rết béo nhất.
Diệp Khải Nguyên đã vá»t tưá»ng Ä‘i ra, không dám quay đầu lại nhìn.
Äây là lần đầu tiên chà ng nghe thấy tiếng cưá»i cá»§a Mặc Cá»u Tinh, cÅ©ng là lần cuối cùng.
Quầy hà ng ăn nà y rất nhá», nhưng rất sạch sẽ.
Bây giỠđã quá lúc ăn cơm tối ngoại trừ chà ng ra, trong quầy hà ng ăn đã không còn khách nhân nà o khác.
Diệp Khải Nguyên gá»i hai món ăn má»™t hÅ© rượu.
Chà ng vốn không muốn uống rượu.
Tá»u nháºp sầu trà n, hóa tác tương tư lệ.
Có lẽ chỉ cần một ly rượu có thể dẫn đến chuyện thương tâm của chà ng.
Lúc nà y không phải là lúc thương tâm, cho dù chà ng muốn thương tâm cũng phải đợi sau khi chuyện nà y đã qua đi.
Chỉ tiếc là má»™t ngưá»i cà ng muốn khống chế chÃnh mình, lúc không muốn uống rượu lại cà ng nhịn không được muốn uống hai ly.
- Ta chỉ uống hai ly.
Chà ng trong lòng tá»± cảnh cáo chÃnh mình tuyệt đối không thể uống nhiá»u đêm vẫn còn rất dà i, ngà y mai nhất định là má»™t ngà y rất gian khổ.
Nhưng sau khi uống hai ly rượu chà ng liá»n cảm thấy trên thế gian nà y có rất nhiá»u chuyện không nghiêm trá»ng như chà ng vừa nghÄ© như thế.
Vì váºy chà ng lại uống thêm hai ly.
Chà ng đột nhiên nghÄ© tá»›i Äinh Linh Lâm.
Äinh Linh Lâm nếu ở đây nhất định sẽ theo chà ng uống hai ly.
Bá»n há» thưá»ng ngồi ở trong cái quán nhá» như váºy, uống hai ly rượu bóc và i hạt Ä‘áºu phá»™ng trãi qua má»™t buổi tối thanh bình.
Lúc đó chà ng thưá»ng cảm thấy cuá»™c sống nà y quá đơn Ä‘iệu, quá bình lặng, nhưng bây giá» thì chà ng biết mình đã lầm.
Bây giá» chà ng má»›i biết, bình lặng chÃnh là hạnh phúc.
Con ngưá»i tại sao lại thưá»ng muốn đợi đến lúc hạnh phúc đã mất Ä‘i má»›i có thể hiểu rõ thá»±c sá»± hạnh phúc là gì?
Gió rất lạnh, rất lạnh.
Äêm cÅ©ng rất lạnh.
Trong đêm đông rét lạnh như váºy má»™t lãnh tá» tịch mặc là m sao có thể trái tim không chua xót?
Tịch mặc, một sự tịch mặc như lưỡi dao.
Äối vá»›i má»™t con ngưá»i hạnh phúc mà nói, tịch mặc không có gì đáng sợ, có lúc tháºm chà lại là má»™t loại hưởng thụ.
Nhưng đợi đến lúc hạnh phúc đã mất đi thì sẽ hiểu rõ tịch mặc là một chuyện đáng sợ như thế nà o.
Có lúc tháºm chà nó còn sắc lạnh hÆ¡n cả lưỡi dao nó có thể ngay láºp tức đâm sâu và o nÆ¡i thâm sâu táºn đáy tim.
Trái tim của Diệp Khải Nguyên đang đau nhói.
Nếu không phải bên ngoà i đột nhiên vang lên một tiếng kêu thảm thiết, thì chà ng nhất định sẽ cảm thấy chua xót.
Chà ng đã không cách gì khống chế chÃnh mình.
Nhưng đúng lúc chà ng lần thứ bảy nâng ly lên trong gió lạnh đột nhiên vang lên một tiếng thảm thiết.
Tiếng kêu từ phÃa Tháºp Phương Trúc Lâm tá»± truyá»n lại.
Quầy hà ng nà y chÃnh ở phÃa sau Trúc Lâm Tá»±.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, thân hình Diệp Khải Nguyên như mũi tên bắn đi.
Sau đó chà ng nhìn thấy hai ngưá»i.
Hai ngưá»i chết giống như chiếc bao dây vắt ở trên bức tưá»ng thấp ở bên ngoà i thiá»n viện, trưá»ng bà o thêu hoa, mặt nạ đồng xanh, chÃnh là thân ngoại hóa thân cá»§a Äa NhÄ© Giáp.
Diệp Khải Nguyên buông tiếng thở dà i.
Chà ng không phải là ngưá»i không biết thông cảm, nhưng đối vá»›i cái chết cá»§a hai ngưá»i nà y chà ng tháºt sá»± không thông cảm lắm.
Bá»n hỠđã bá» Ä‘i xa rồi tại sao lại còn quay vá» tìm cái chết?
Bá»n hỠđã muốn quay lại, Mặc Cá»u Tinh đương nhiên sẽ không để cho bá»n há» sống sót Ä‘i được.
Äiá»u nà y cÅ©ng không đáng để ngạc nhiên.
Diệp Khải Nguyên chẳng qua chỉ thở dà i mà thôi, đến lúc chà ng nhìn thấy Mặc Cá»u Tinh, má»›i tháºt sá»± ngạc nhiên.
Chà ng tháºt sá»± không ngá» Mặc Cá»u Tinh cÅ©ng đã là ngưá»i chết.
Mặc Cá»u Tinh ngã ở trong sân, toà n thân đã méo mó co rút.
Diệp Khải Nguyên ngẩn ngưá»i ra.
Chà ng biết hai kẻ trên đầu tưá»ng chết là do tay Mặc Cá»u Tinh, nhưng chà ng không nghÄ© ra Mặc Cá»u Tinh chết như thế nà o.
Chà ng đã nhìn thấy võ công Mặc Cá»u Tinh.
Má»™t ngưá»i nếu đã có thể luyện võ công cá»§a mình đạt đến mức thu phong tá»± ý, ngưá»i khác muốn giết y thì không dá»… dà ng gì.
Huống hồ sá»± trầm tÄ©nh cá»§a Mặc Cá»u Tinh cÅ©ng rất Ãt ngưá»i có thể so được vá»›i y.
Ai giết y? Ai có thể giết y?
Diệp Khải Nguyên cúi ngưá»i xuống.
Chiếc mÅ© cá» vẫn còn nằm trên đầu Mặc Cá»u Tinh, nhưng bây giá» y không thể cá»± tuyệt ngưá»i khác gỡ nón xuống.
Diệp Khải Nguyên gỡ chiếc mũ cỠxuống nhìn thấy khuôn mặt y xanh tái đã méo mó biến dạng.
Y đã trúng độc mà chết.
Ai hạ độc thủ?
Diệp Khải Nguyên đứng yên bất động gió lạnh cắt như dao, từng đợt từng đợt quất và o mặt chà ng.
Chà ng cuối cùng hiểu rõ Mặc Cá»u Tinh chết như thế nà o.
Nhưng chà ng vẫn không hiểu rõ, Mặc Cá»u Tinh tại sao thưá»ng muốn mang chiếc mÅ© cá» nà y trên đầu.
Chiếc mũ cỠnà y không có điểm gì đặc biệt cả.
Khuôn mặt cá»§a Mặc Cá»u Tinh, không có chá»— nà o mà Diệp Khải Nguyên không nhìn thấy được.
Ngoà i trừ các chấm trên mặt, y cÅ©ng là má»™t con ngưá»i rất bình thưá»ng chẳng qua già nua hÆ¡n so vá»›i sá»± tưởng tượng cá»§a Diệp Khải Nguyên.
Má»™t con ngưá»i rất bình thưá»ng má»™t chiếc mÅ© cá» rất bình thưá»ng, lẽ nà o trong đó còn có bà máºt gì đó không bình thưá»ng?
Diệp Khải Nguyên cháºm rãi đặt chiếc mÅ© cá» xuống che lấy khuôn mặt cá»§a Mặc Cá»u Tinh gượng cưá»i nói :
-Tại sao ngươi không ăn thịt bò như ngưá»i khác? Ãt ra thịt bò cÅ©ng không đến ná»—i độc chết ngưá»i.
Thi thể cá»§a Mặc Cá»u Tinh cÅ©ng được thu liếm.
Khổ Trúc chắp hai tay, thở dà i lẩm bẩm :
- Thiên hữu bất trác phong vân, nhân hữu đán tịch há»a phúc, ngã pháºt từ bi, A di đà Pháºt.
Miệng tuy Ä‘ang niệm Pháºt hiệu nhưng vẻ mặt hoà n toà n không có chút bi thương nà o.
Äối vá»›i cái chết cá»§a Mặc Cá»u Tinh, Khô Trúc rõ rà ng không quá thông cảm.
Diệp Khải Nguyên cưá»i cưá»i :
- Ngưá»i xuất gia không nên vui mừng trước tai há»a cá»§a ngưá»i khác.
Khổ Trúc nói :
- Ai vui mừng trước tai há»a cá»§a ngưá»i khác.
Diệp Khải Nguyên nói :
- Ngươi.
Khổ Trúc nói :
- Ngưá»i xuất gia phải có đức hiếu sinh, nhưng y ta Ä‘Ãch xác không khó chịu lắm.
Diệp Khải Nguyên nói :
- Hòa thượng nhà ngươi tuy nói nhiá»u nhưng lá»i nói Ä‘á»u trung thá»±c cả.
Khổ Trúc thở dà i :
- Nói tháºt ra, nếu không phải vì ta có táºt nói nhiá»u thì bây giá» ta đã sá»›m là m chá»§ trì Äại Tướng Quốc tá»±.
Diệp Khải Nguyên báºt cưá»i, chà ng không những cảm thấy hòa thựơng nà y bất tục mà còn rất lý thú.
Khổ Trúc lại bắt đầu niệm kinh siêu độ vong hồn Mặc Cá»u Tinh.
Diệp Khải Nguyên không nhịn được ngắt giá»ng kinh nói :
- Ở đây là pháp sự chỉ có một mình ngươi thôi hay sao?
Khổ Trúc nói :
- Những hòa thượng khác đã Ä‘i ngá»§ hết rồi, nÆ¡i đây tuy là đại tá»± nhưng ngưá»i đến là m pháp sá»± không nhiá»u, các thà chá»§ đến đây đại Ä‘a số Ä‘á»u đến để ăn chay, ngắm phong cảnh.
Äoạn thở dà i nói :
- Nói tháºt, nÆ¡i nà y rõ là giống quán ăn quán trá» váºy.
Äây rõ rà ng là những lá»i nói trung thá»±c.
Diệp Khải Nguyên lại cưá»i cưá»i đột nhiên há»i :
- Ngươi có biết tại sao y chết không?
Khổ Trúc lắc đầu.
Diệp Khải Nguyên nói :
- ChÃnh vì ngươi quá nhiá»u lá»i vì váºy y má»›i chết.
Khổ Trúc biến sắc, miá»…n cưỡng cưá»i nói :
- Thà chủ nhất định là đang nói đùa.
Diệp Khải Nguyên nói :
- Ta xưa nay không nói đùa trước mặt ngưá»i chết.
Khổ Trúc nói :
- Thà chủ lẽ nà o không thấy y bị độc t�
Diệp Khải Nguyên nói :
- Ngươi nhìn ra à ?
Khổ Trúc nói :
- Rắn ở đây Ä‘a số Ä‘á»u độc, huống hồ còn có rất bò cạp.
Diệp Khải Nguyên nói :
- Có những ngưá»i bẩm sinh có thể ăn ngÅ© độc là bò cạp, rắn rết, thạch sùng, cóc và độc xà .
Khổ Trúc nói :
- Nhưng ngoà i trừ những độc trùng mà y tự bắt đó, y không ăn gì khác.
Diệp Khải Nguyên nói :
- Những độc trùng đó là do chÃnh y bắt, là m sao có thể y bị trúng độc được?
Khổ Trúc ngơ ngác lẩm bẩm :
- Xem ra chuyện nà y Ä‘Ãch xác có Ä‘iểm kỳ quái.
Diệp Khải Nguyên lại cưá»i nói :
- Tháºt ra chuyện nà y không có gì kỳ quái cả.
Khổ Trúc không hiểu.
Diệp Khải Nguyên nói :
- Y Ä‘Ãch xác là bị trúng độc cá»§a những độc trùng đó, đã bị ngưá»i khác bỠđộc dược mà y không chịu nổi.
Khổ Trúc ngạc nhiên :
- Ai bỠđộc dược?
Diệp Khải Nguyên nói :
- Hai kẻ chết ở trên đầu tưá»ng đó.
Khổ Trúc thở dà i nói :
- Äiá»u đó cùng vá»›i táºt nhiá»u lá»i cá»§a ta có quan hệ gì chứ?
Diệp Khải Nguyên nói :
- Có quan hệ.
Khổ Trúc thốt lên :
- Thế sao?
Diệp Khải Nguyên nói :
- Nếu không phải là ngươi nhiá»u lá»i, ngưá»i khác là m sao biết món y ăn là ngÅ© độc?
Diệp Khải Nguyên nói tiếp :
- Kẻ bỠđộc muốn xem y đã bị trúng độc chết chưa, không ngá» trước lúc sắp chết y vẫn có thể giết chết bá»n chúng báo thù.
Cách giải thÃch nà y rất hợp tình hợp lý.
Diệp Khải Nguyên nói :
- Loại ngưá»i giống như y bất luáºn ai có lá»—i vá»›i y, cho dù y sống chết Ä‘á»u nhất định không tha.
Khổ Trúc lẩm bẩm :
- Lúc sống là hung thần chết nhất định là ác quỷ.
Diệp Khải Nguyên nói :
- Vì váºy ngươi nhất thiết phải cẩn tháºn.
Khổ Trúc biếc sắc nói :
- Ta... ta cẩn tháºn gì chứ?
Diệp Khải Nguyên nhìn trừng trừng Khổ Trúc cháºm rãi nói :
- Cẩn tháºn y đột nhiên từ trong quan tà i nhảy ra, cắt cái lưỡi cá»§a ngươi, để ngươi sau nà y đừng bao giá» nhiá»u chuyện nữa.
Khổ Trúc biến sắc trông rất thảm hại chợt nói :
- Äầu cá»§a ta nhức quá ta phải Ä‘i ngá»§ thôi.
Diệp Khải Nguyên nói :
- Ngươi không thể đi.
Khổ Trúc ngạc nhiên há»i :
- Tại sao?
Diệp Khải Nguyên nói :
- Nếu ngươi đi ai siêu độ vong hồn của y?
Khổ Trúc nói :
- Y không cần ngưá»i khác siêu độ, hạng ngưá»i nà y dù sao nhất định cÅ©ng phải xuống địa ngục.
Ãnh sao lấp lánh, trong đại Ä‘iện bao trùm má»™t bầu không khà u ám bà hiểm. Trong bóng tối phảng phất có ác quá»· chết oan, Ä‘ang đợi cắt lưỡi ngưá»i khác, Khổ Trúc không dám nấn ná chần chừ má»™t giây phút nà o nữa, ngay cả cái chà y gá»— dùng để gõ mõ cÅ©ng không kịp đặt xuống, quay đầu bá» chạy, lúc chạy qua báºt cá»a cÆ¡ hồ như bị vấp muốn lá»™n má»™t vòng.
Diệp Khải Nguyên nhìn thấy y bá» chạy Ä‘i, trong ánh mắt đột nhiên lá»™ ra vẻ khác lạ, ngưá»i xuất gia vốn không nên sợ quá»·, trừ phi y gây ra chuyện sai quấy. Y đã gây ra hcuyện sai quấy gì? Y tháºt sợ quá»·, hay sợ Ä‘iá»u khác?
Năm cỗ quan tà i mới nguyên đang bà y ngay ngắn trong đại điện.
Diệp Khải Nguyên vẫn còn chưa đi. Chà ng không sợ quỷ, chà ng không là m chuyện sai quấy.
Chà ng đứng trong giá lạnh, nhìn năm cỗ quan tà i đó thầm nói :
- Trong chùa nà y tuy rất Ãt ngưá»i là m pháp sá»±, quan tà i có sẵn lại không Ãt, lẽ nà o những hòa thượng ở đây Ä‘á»u biết tiên tri, đã sá»›m biết tối nay sẽ chết rất nhiá»u ngưá»i.
Giá»ng chà ng rất nhá», vì chà ng biết những vấn đỠnà y không ai có thể trả lá»i, chà ng vốn nói cho chÃnh mình nghe, đúng và o lúc nà y Khổ Trúc đột nhiên từ bên ngoà i xông và o, há hốc miệng, thè lưỡi ra, dưá»ng như muốn kêu lên, nhưng kêu không ra tiếng. Diệp Khải Nguyên đột nhiên phát hiện Khổ Trúc không những đã biến sắc mặt, mà u sắc cá»§a lưỡi cÅ©ng thay đổi, trở nên dưá»ng như muốn nói gì đó vá»›i Diệp Khải Nguyên, nhưng nói không ra lá»i.
Diệp Khải Nguyên lao tới, mới phát hiện trên lưỡi y có hai vết răng hai vết răng của độc xà .
Lưỡi của y ở trong miệng độc xà là m sao có thể cắn và o lưỡi của y chứ? Hẳn là ở đây thực sự đã có ác quỷ muốn bịt miệng y lại.
Khổ Trúc đột nhiên nói ra một chữ :
- Äao!
- Ngươi muốn ta dùng đao cắt lưỡi của ngươi à ?
Câu nà y vừa nói ra Diệp Khải Nguyên cÅ©ng không khá»i cảm thấy rùng mình.
Nhìn thấy cái lưỡi cá»§a y phù lá»›n, hÆ¡i thở cà ng lúc cà ng gấp gáp, y đột nhiên dụng toà n thân lá»±c chỉ cắn má»™t cái má»™t Ä‘oạn lưỡi bị y tá»± cắn đứt lia, máu vá»t ra, Ä‘en sẫm.
Và cuối cùng cũng phát ra một âm thanh thảm thiết. Khi tiếng thét vừa dứt y cũng ngã gục xuống, trước lúc lâm tỠy vẫn còn đang cầm cái lưỡi của mình.
Hòa thượng nhiá»u chuyện nà y vô luáºn sống hay chết Ä‘á»u đã không thể nhiá»u lá»i được nữa.
|

23-09-2008, 04:00 PM
|
 |
Nháºp Môn Tu Luyện
|
|
Tham gia: Feb 2008
Bà i gởi: 67
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 1 Time in 1 Post
|
|
Cá»u Nguyệt Ưng Phi
Tác giả : Cổ Long
Thể lá»ai: Kiếm hiệp
Hồi 30 - Cá»u biệt trùng phùng
Gió cà ng lạnh.
Diệp Khải Nguyên nghênh gió Ä‘i ra, mồ hôi lạnh trên thân ngưá»i bị gió thổi giống như những hạt băng.
Chà ng tháºt sá»± không dám nán lại trong đại Ä‘iện đó nữa.
Chà ng không sợ quỷ.
Nhưng trong đại Ä‘iện đó dưá»ng như ẩn tà ng má»™t và i chuyện còn đáng sợ hÆ¡n cả quá»· nữa.
Từ nơi xa vang lại tiếng trống canh.
Äã qua canh ba.
Trong cái thà nh thị cổ xưa nà y, các ngá»n đèn đã tắt hết cho dù Ä‘i đâu cÅ©ng là má»™t mà n đêm tối Ä‘en.
Nếu đang là mùa hạ có thể tìm ra một hai chỗ uống rượu ăn cơm khuya.
Chỉ tiếc bây giỠvẫn là mùa xuân.
Có lẽ vì bây giá» tuyệt đối tìm không được nÆ¡i uống rượu vì váºy Diệp Khải Nguyên đột nhiên cảm thấy rất muốn uống và i ly.
Chà ng thở dà i, Ä‘i ra khá»i ngõ hẻm tháºt sư không biết nên Ä‘i đâu tối nay, tháºm chà ngay chá»— ngá»§ chà ng cÅ©ng không có.
Äúng và o lúc nà y đột nhiên nghe có tiếng ngưá»i cưá»i nói :
- Ta biết một nơi vẫn còn rượu uống, ngươi có đi theo ta hay không.
Tuy có ánh sao trong ngõ hẻm vẫn còn rất tối, má»™t ngưá»i ống tay áo lá»›n lất phất, Ä‘ang Ä‘i ở phÃa trước.
Diệp Khải Nguyên đi theo phúa sau.
Ngưá»i Ä‘i phÃa trước không quay đầu lại.
Diệp Khải Nguyên không há»i cÅ©ng không vá»™i Ä‘uổi kịp lên.
Ngưá»i phÃa trước Ä‘i không nhanh như đối vá»›i hẻm phố ở đây tá» ra rất quen thuá»™c.
Diệp Khải Nguyên Ä‘i theo ngưá»i đó bảy tám lần quẹo, cÆ¡ hồ không cách gì phân biệt được phương hướng thì thấy phÃa trước má»™t bức tưá»ng cao, đình viện bên trong phảng phất rất sâu, ống tay áo ngưá»i nà y phất má»™t cái, nhẹ nhà ng vượt qua bức tưá»ng cao.
Ngưá»i nà y không những khinh công cá»±c cao, thân pháp cÅ©ng cá»±c mỹ diệu. Diệp Khải Nguyên rất Ãt thấy được ai có khinh công cao như váºy.
Bên trong tưá»ng là má»™t mà n tối Ä‘en, trong gió lạnh thoang thoảng má»™t mùi hương thấm và o gan ruá»™t.
Dưới ánh sao máºp má» khắp nÆ¡i hiện lên toà n hoa mai.
Diệp Khải Nguyên vượt tưá»ng theo và o má»›i phát hiện đây chÃnh là Lãnh Hương viên chà ng đã đến lúc má»›i tá»›i Trưá»ng An.
Sau khi trải qua cuá»™c ác chiến dữ dá»™i lần đó, trong khu vưá»n đệ nhất danh cá»§a Trưá»ng An năm xưa đã trở nên hoang vu không má»™t bóng ngưá»i.
Ngay ánh đèn cÅ©ng không có chỉ có gió lạnh thổi và o những cà nh mai, phát ra từng loại âm thanh giống như than thở váºy.
Ai đang than thở, than thở vì ai?
Có phải đây là những oan hồn khuất tỠở đây?
* * * * *
Lãnh Hương viên, đưá»ng nhá» ngoằn ngoèo, u ám tối tăm.
Ngưá»i phÃa trước đối vá»›i địa thế nÆ¡i đây cÆ¡ hồ rất là thông thuá»™c, Diệp Khải Nguyên lại bảy tám lần quẹo theo ngưá»i đó, Ä‘i xuyên qua má»™t cánh cổng và o má»™t cái sân nhá».
Trong sân không có ngưá»i, không có ánh đèn, không có âm thanh.
Cá»a không khóa.
Ngưá»i nà y bước tá»›i đẩy cá»a mở ra rồi tránh sang bên nói :
- Má»i và o.
Diệp Khải Nguyên không bước và o.
Ngưá»i nà y nói :
- Ngươi không và o sao?
Diệp Khải Nguyên nói :
- Tại sao ta phải và o?
Ngưá»i nà y nói :
- Bên trong có ngưá»i Ä‘ang đợi ngươi.
Diệp Khải Nguyên nói :
- Ai?
Ngưá»i nà y nói :
- Ngươi bước và o xem thì biết ngay.
Diệp Khải Nguyên nói :
- Ngươi không và o sao?
Ngưá»i nà y nói :
- Ngưá»i mà má»i ngưá»i đợi là ngươi chứ không phải ta.
Giá»ng nói ngưá»i nà y rất kỳ quái trên mặt Ä‘eo má»™t cái khăn lụa cùng mà u vá»›i y phục.
Diệp Khải Nguyên nhìn chăm chú y đột nhiên cưá»i nói :
- Ngươi rõ rà ng biết ta có thể nháºn ra ngươi, tại sao lại không chịu nhìn ta?
Ngưá»i nà y phảng phất bối rối lạc giá»ng nói :
- Ngươi... ngươi nháºn ra ta sao?
Diệp Khải Nguyên thở dà i nói :
- Ta nếu không nháºn ra thì không những là kẻ mù mà còn là kẻ đần.
Ngưá»i nà y gục đầu xuống há»i nhá» :
- Tại sao?
Diệp Khải Nguyên nói :
- Ngươi không biết hay sao?
Giá»ng nói ngưá»i nà y cà ng nhá» hÆ¡n nữa :
- Có phải vì trong lòng ngươi đã có ta?
Diệp Khải Nguyên không trả lá»i ánh mắt đột nhiên trở nên khác lạ.
Vô luáºn sá»± biểu lá»™ tình cảm nà y có ý nghÄ©a gì, Ãt ra cÅ©ng không phải là phá»§ nháºn.
Ngưá»i nà y cuối cùng ngẩng đầu lên, cởi bá» cái khăn lụa trên mặt, ánh sao rá»i chiếu lên khuôn mặt nà ng.
Äêm khuya tÄ©nh lặng như váºy, ánh sao bà ng bạc như váºy, khuôn mặt nà ng xem ra mỹ lệ như tiên nữ trên tiên giá»›i, tinh anh như hoa mai.
Äôi mắt cá»§a nà ng cà ng đẹp, nhưng lại phảng phất vẻ u oán và cảm thương không bá»™c lá»™ ra được.
Nà ng chăm chú nhìn Diệp Khải Nguyên nhẹ nhà ng nói :
- Ta Ä‘Ãch xác phải biết chà ng có thể nháºn ra ta, tại vì chà ng cho dù có hóa thà nh tro bụi ta cÅ©ng nháºn ra chà ng.
Giá»ng nói nà ng tháºt êm dịu giống như là n gió nhẹ thổi qua mặt đất tối mùa xuân.
Äôi mắt mỹ lệ như váºy, giá»ng nói mỹ lệ như váºy, ngoại trừ Thượng Quan Tiểu Tiên ra thì còn có ai nữa?
Diệp Khải Nguyên cũng chăm chú nhìn nà ng nói :
- Nhưng ngươi lại hy vá»ng ta không nháºn ra ngươi sao?
Thượng Quan Tiểu Tiên gáºt đầu.
Diệp Khải Nguyên há»i :
- Tại sao?
Tiểu Tiên do dự rồi nói :
- Chà ng bước và o xem thì biết ngay tại sao.
Diệp Khải Nguyên nói :
- Ngươi không và o sao?
Tiểu Tiên nói :
- Ta có thể chỠđợi ở bên ngoà i.
Diệp Khải Nguyên nói :
- Tại sao ngươi muốn chỠđợi ở bên ngoà i?
Tiểu Tiên cưá»i cưá»i :
- Tại vì sau khi chà ng và o rồi nhất định sẽ muốn ta chỠđợi ở bên ngoà i.
Nụ cưá»i cá»§a nà ng đầy vẻ bà máºt nhưng lại rất thê lương.
Nà ng quả tháºt là má»™t nữ nhân bà máºt, luôn luôn gây ra những chuyện khiến ngưá»i khác không ngỠđược.
Diệp Khải Nguyên không há»i thêm nữa.
Vì chà ng hiểu Tiểu Tiên chuyện mà nà ng đã không chịu nói vô luáºn là ai cÅ©ng không thể há»i ra được.
Cá»a mở bị gió thổi vang lên tiếng “két kétâ€.
Diệp Khải Nguyên cuối cùng bước và o đi và o trong bóng tối...
Bên ngoà i vẫn còn ánh sao trong phòng lại tối mịt.
Diệp Khải Nguyên không nhìn thấy gì cả, chỉ nghe thấy những tiếng thở rất nhẹ, rất nhẹ.
Trong phòng quả nhiên có ngưá»i :
- Ai thế?
Không có ai trả lá»i ngay tiếng hÃt thở tá»±a như cÅ©ng đã dừng lại.
Ngưá»i nà y đã dợi Diệp Khải Nguyên ở trong phòng, tại sao lại không chịu trả lá»i Diệp Khải Nguyên?
Lẽ nà o đây lại là âm mưu của Tiểu Tiên, lẽ nà o nơi đây lại là một cạm bẫy?
Nếu không thì lúc Tiểu Tiên dẫn Diệp Khải Nguyên đến, tại không không chịu dùng chân diện mục để tương kiến chà ng?
Giả như là ngưá»i khác, có lẽ đã sá»›m thoái lui ra ngoà i.
Nhưng Diệp Khải Nguyên không như váºy.
Trong lòng chà ng đột nhiên có má»™t cảm giác khác lạ mà ngay chÃnh chà ng cÅ©ng không cách gì giải thÃch được.
Má»™t đợt gió thổi qua, “rầm†má»™t tiếng cá»a đột nhiên đóng lại.
Bây giỠcho dù chà ng muốn đi cũng không cách gì đi được.
Trong phòng cà ng tối tăm hÆ¡n, chÃnh xác là có duá»—i tay cÅ©ng không nhìn thấy năm ngón tay, nhưng tiếng hÃt thở đó lại vang lên.
Tiếng hÃt thở vốn ở trước mặt nay đã lùi và o góc phòng.
Tại sao ngưá»i đó phải lùi lại?
Có phải là vì cũng đang sợ hãi?
Diệp Khải Nguyên bình tĩnh nói :
- Bất kể ngươi là ai, ngươi đã đợi ta, thì phải biết ta là ai.
Không có tiếng trả lá»i.
Diệp Khải Nguyên nói :
- Ta không phải là kẻ hung ác, vì váºy ngươi không cần sợ ta.
Chà ng vừa nói vừa bước tới.
Chà ng bước Ä‘i rất cháºm.
Äá»™t nhiên má»™t luồng gió lạnh thổi ngay và o mặt chà ng.
Chà ng chẳng nhìn thấy gì cả nhưng chà ng có thể cảm giác được rằng chỉ có Ä‘ao phong má»›i lạnh như váºy.
Cây đao nà y chà ng lại không nhìn thấy.
Äao không thể nhìn thấy má»›i là đao sát nhân.
Ngưá»i nà y là ai, sao lại muốn giết chà ng?
Äao phong không những lạnh mà còn rất nhanh.
Diệp Khải Nguyên vừa né ngưá»i liá»n nhanh như Ä‘iện chá»›p xuất thá»§ khấu chặt tay ngưá»i nà y.
Tay lạnh như băng.
Bà n tay nà y tất nhiên chà ng không nhìn thấy, nhưng chà ng cũng có thể cảm giác được nên mới có thể chụp trúng.
Cao thá»§ võ lâm chân chÃnh Ä‘á»u có má»™t loại trá»±c giác kỳ lạ, không cách gì giải thÃch, giống như bản năng cá»§a dã thú váºy.
Tay cá»§a ngưá»i nà y Ä‘ang run lên, nhưng vẫn không chịu mở miệng.
Tay cá»§a Diệp Khải Nguyên cÅ©ng đột nhiên run lên vì chà ng đã lá» má» Ä‘oán ra ngưá»i nà y là ai.
Chà ng ngá»i thấy mùi hương trên cÆ¡ thể ngưá»i nà y.
Má»—i ngưá»i Ä‘á»u có má»™t mùi vị đặc thù cá»§a bản thân mình, mùi cá»§a ngưá»i nà y chà ng mãi mãi không bao giá» quên.
Äến chết cÅ©ng sẽ không quên.
ChÃnh trong nháy mắt nà y, ngưá»i nà y đã vùng thoát khá»i tay cá»§a Diệp Khải Nguyên lui và o trong góc phòng.
Lần nà y Diệp Khải Nguyên không bức ép tá»›i nữa, sá»± tháºt toà n thân chà ng Ä‘á»u cứng đỠnhư má»™t khúc gá»—.
Chà ng không ngá» ngưá»i nà y lại ở đây, cà ng không ngá» ngưá»i nà y lại giết chà ng.
Mồ hôi lạnh đã bắt đầu chảy ròng ròng trên trán chà ng.
- Ta là Tiểu Diệp.
Chà ng cố gắng khống chế bản thân mình :
- Lẽ nà o ngươi không nghe ra giá»ng nói cá»§a ta.
Vẫn không có hồi đáp, tiếng hÃt thở cà ng gấp vá»™i hÆ¡n, phảng phất ngáºp trà n vẻ sợ hãi.
Diệp Khải Nguyên cắn chặt răng, không những không Ä‘i tá»›i trước mà còn từng bước lùi ra sau, lùi đến cá»a đột nhiên quay ngưá»i kéo mạnh cá»a ra.
Cá»a vừa kéo liá»n báºt mở ra.
Chà ng lao ra ngoà i, tháºt sá»± Thượng Quan Tiểu Tiên vẫn còn đợi ở trong sân.
Nhìn thấy sắc mặt Diệp Khải Nguyên, đôi mắt Tiểu Tiên trà n đầy vẻ cảm thông và quan tâm bước tá»›i há»i :
- Chà ng đã biết kẻ trong phòng là ai chưa?
Diệp Khải Nguyên gáºt đầu, siết chặt hai tay nói :
- Tại sao ngươi không đốt đèn lên?
Tiểu Tiên nói :
- Ta lại không ở trong phòng.
Diệp Khải Nguyên nói :
- Ngươi không có mồi lá»a sao?
Tiểu Tiên nói :
- Ta có.
Diệp Khải Nguyên nói :
- Có sao vừa rồi không đưa cho ta?
Tiểu Tiên không trả lá»i chỉ lẳng lặng đưa mồi lá»a cho Diệp Khải Nguyên.
Diệp Khải Nguyên lại láºp tức vòng và o trong phòng, đốt sáng mồi lá»a lên.
Má»™t ngưá»i Ä‘ang đứng đỠđẫn ở góc phòng, chÃnh xác là Äinh Linh Lâm.
Diệp Khải Nguyên cuối cùng đã nhìn thấy nà ng, cuối cùng đã tìm thấy nà ng.
Không ai khác có thể hình dung được cảm giác lúc nà y của chà ng, cũng không ai có thể tưởng tượng được.
Nhưng Äinh Linh Lâm lại đột nhiên cuồng Ä‘iên kêu lá»›n lên, chỉ và o trong mồi lá»a ở tay chà ng thét lên :
- Lá»a! Lá»a!
Nhìn thấy ánh sáng ngá»n lá»a, nà ng giống như đột nhiên trở thà nh má»™t dã thú bị thương Ä‘ang kinh hoảng. Thân thể nà ng co cuá»™n lại liên tục run rẩy, khuôn mặt mỹ lệ cÅ©ng vì sá»± kinh hãi mà biến dạng không ngừng kêu la :
- Lá»a... lá»a.
Nà ng nhìn thấy ngá»n lá»a chứ không hình như không nhìn ra Diệp Khải Nguyên.
Ngá»n lá»a láºp tức tắt Ä‘i trong phòng lại bao trùm má»™t mà n Ä‘en tối.
Trong lòng Diệp Khải Nguyên cÅ©ng chìm trong sá»± u tối, má»™t sá»± tối tăm má» mịt vô bá» vô bến, không biết thá»i gian đã trôi qua bao lâu. Chà ng nhẹ nhà ng lui ra bên ngoà i, không nói gì trả mồi lá»a lại cho Tiểu Tiên.
Tiểu Tiên gượng cưá»i nói :
- Chà ng bây giá» chắc đã hiểu rõ tại sao vừa rồi ta không đưa mồi lá»a cho chà ng chứ?.
Diệp Khải Nguyên không nói gì.
Tiểu Tiên lại than thở :
- Y thị từ trong hầm lá»a thoát ra, sá»± khinh hoà ng cá»§a y thị quá lá»›n nhưng... nhưng ta tháºt không ngá» ngay chà ng mà y thị cÅ©ng không nháºn ra.
Diệp Khải Nguyên lặng lẽ, rất lâu sau má»›i há»i :
- Ngươi tìm được nà ng ở đâu.
Tiểu Tiên nói :
- ChÃnh ở đây.
Diệp Khải Nguyên nói :
- Tìm thấy lúc nà o?
Tiểu Tiên nói :
- Sau khi thoát khá»i lò lá»a y thị chắc hẳn đã trốn và o đây, nhưng ta đến tối hôm nay má»›i tìm được y thị.
Tiểu Tiên cúi đầu xuống, nói tiếp :
- Ta biết chà ng nhìn thấy bá»™ dạng cá»§a y thị như váºy nhất định sẽ rất khó chịu.
Nhưng ta không thể không dẫn chà ng đến.
Diệp Khải Nguyên nói :
- Ngươi...
Tiểu Tiên ngắt lá»i Diệp Khải Nguyên :
- Ta vốn không muốn cho chà ng biết ta dẫn chà ng lại vì... vì….
Diệp Khải Nguyên gặng há»i :
- Vì sao?
Tiểu Tiên lại cúi đầu xuống trầm mặc rất lâu rồi buồn bã nói :
- Ta cÅ©ng không biết tóm lại là vì sao, có lẽ vì ta không muốn để cho chà ng vì cái chuyện nà y mà cảm kÃch ta. Có lẽ là vì ta sợ.
Diệp Khải Nguyên nói :
- Sợ?
Vẻ mặt Tiểu Tiên cà ng thêm bi thương nói :
- Y thị trở nên như váºy ta cÅ©ng có trách nhiệm. Ta sợ chà ng trách ta, háºn ta... Ta cà ng sợ sau khi chà ng nhìn thấy y thị, sẽ từ đó mà không dòm ngó đến ta nữa.
Diệp Khải Nguyên nói :
- Nhưng ngươi lại vẫn dẫn ta đến.
Tiểu Tiên nói :
- Vì váºy chÃnh ta cÅ©ng không biết tóm lại ta Ä‘ang là m cái gì nữa.
Ãnh sao chiếu lên khuôn mặt nà ng, những giá»t lệ chảy xuống từ đôi mắt nà ng. Vô luáºn ai cÅ©ng có thể nhìn thấy tâm trạng nà ng mâu thuẫn biết bao, thống khổ biết bao.
Diệp Khải Nguyên lại dưá»ng như nhìn không thấy, đột nhiên Ä‘i đến giữa sân lá»™n ba vòng, rồi đứng thẳng lên, đứng rất thẳng. HÃt má»™t hÆ¡i tháºt dà i, vuốt thẳng y phục.
Lớp tuyết ở trên mặt đất chưa tan. Một cà nh hoa mai cũng không biết bị ai bẻ gãy rơi ở trên mặt tuyết.
Chà ng nhặt lên, ngắt má»™t bông hoa, cắm ở trên vạt áo, say đó quay lại, đột nhiên nhìn Thượng Quan Tiểu Tiên cưá»i nói.
- Ngươi đoán bây giỠta định là m gì chứ?
Tiểu Tiên ngạc nhiên nhìn Diệp Khải Nguyên ngơ ngác.
Diệp Khải Nguyên nói :
- Ta muốn tìm một nơi để ngủ.
Tiểu Tiên ngạc nhiên nói :
- Chà ng bây giỠmuốn đi ngủ sao?
Diệp Khải Nguyên gáºt đầu :
- Trưa ngà y mai ta còn có chuyện ta nhất định phải dưỡng thần.
Tiểu Tiên nói :
- Chà ng... chà ng ngủ được sao?
Diệp Khải Nguyên nói :
- Tại sao ta lại không ngủ được?
Tiểu Tiên nói :
- Nhưng Äinh Linh Lâm...
Diệp Khải Nguyên nói :
- Bất kể như thế nà o bây giá» bá»n ta nói chung là đã tìm thấy Äinh Linh Lâm. Má»i chuyện khác Ä‘á»u có thể đợi đến sau rồi hẵng hay.
Tiểu Tiên nói :
- Äinh cô nương như váºy mà chà ng còn an tâm được sao?
Diệp Khải Nguyên mỉm cưá»i :
- Có Bang chá»§ Cá»u Nguyệt bang ở đây bảo há»™ cho Äinh Linh Lâm, ta còn có gì không yên tâm kia chứ?
Tiểu Tiên nhìn chà ng dưá»ng như xưa nay chưa bao giá» nhìn thấy loại ngưá»i nà o như chà ng. Loại ngưá»i nà y quả tháºt hiếm thấy. Vô luáºn ai gặp chuyện nà y Ä‘á»u nhất định sẽ rất ảo nảo ưu tư, nhưng Diệp Khải Nguyên lại lá»™n ba vòng rồi đột nhiên mang toà n bá»™ ưu tư ném bá» Ä‘i hết.
Tiểu Tiên thở dà i gượng cưá»i nói :
- Xem ra cho dù có phiá»n não lá»›n như thế nà o chà ng Ä‘á»u có thể ngay láºp tức vất bá» tất cả.
Diệp Khải Nguyên nói :
- Trên thế gian nà y vốn không có chuyện gì đáng để phiá»n não cả.
Tiểu Tiên than thở :
- Chà ng quả tháºt là ngưá»i rất có diá»…m phúc.
Diệp Khải Nguyên không phá»§ nháºn.
Tiểu Tiên nhịn không được há»i lại.
- Trưa mai chà ng có chuyện gì phải là m?
Diệp Khải Nguyên nói :
- Ta có một cái hẹn.
Tiểu Tiên nói :
- Hẹn gì?
Diệp Khải Nguyên nói :
- Cô Phong và Äa NhÄ© Giáp hẹn trưa mai tương kiến ở Diên Bình môn.
Tiểu Tiên chau mà y nói :
- Äây là cái hẹn cá»§a bá»n há», chà ng...
Diệp Khải Nguyên ngắt lá»i Tiểu Tiên :
- Bây giá» Äa NhÄ© Giáp đã chết rồi, cái hẹn nà y trở thà nh cái hẹn cá»§a ta.
Tiểu Tiên nói :
- Chà ng muốn thừa cơ hội nà y tìm ra Cô Phong?
Diệp Khải Nguyên thừa nháºn.
Tiểu Tiên nói :
- ChÃnh ngá» má»—i ngà y ngưá»i ra và o Diên Bình môn cÅ©ng không biết là có bao nhiêu, chà ng là m sao biết được ai là Cô Phong?
Diệp Khải Nguyên nói :
- Ta có cách tìm ra.
Tiểu Tiên nói :
- Cách gì?
Diệp Khải Nguyên cưá»i cưá»i :
- Lúc nà y ngay ta còn chưa biết được, nhưng đến lúc đó ta có thể nghĩ ra.
Chà ng mỉm cưá»i nói tiếp :
- Trên thế gian nà y vốn không có chuyện gì mà không thể giải quyết được đúng không?
Tiểu Tiên đà nh gượng cưá»i.
NÆ¡i mà có thể ngá»§ được trong Lãnh Hương viên đương nhiên rất nhiá»u, Diệp Khải Nguyên tháºt sá»± nói Ä‘i là đi.
Tiểu Tiên nhìn thấy chà ng đi ra nhịn không được kêu lớn :
- Chà ng Ä‘i ngá»§ lại muốn ta thay chà ng ở đây bảo vệ Äinh cô nương sao?
Diệp Khải Nguyên mỉm cưá»i vẫy vẫy tay Ä‘i khuất bóng.
Tiểu Tiên không khá»i thở dà i lẩm bẩm :
- Bây giá» ta má»›i biết tại sao chà ng luôn không bao giá» phiá»n não vì chà ng luôn có thể đẩy phiá»n não cá»§a mình cho ngưá»i khác.
Äiá»u nà y Ä‘Ãch xác là bản lÄ©nh cá»§a Diệp Khải Nguyên, chà ng nếu không có bản lÄ©nh nà y, bây giá» e rằng đã không thể còn sống sót đến ngà y hôm nay.
|
 |
|
| |