25-09-2008, 09:36 AM
			
			
			
		
 
	 
 
	
		
		
		
			 
			
				
				Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn 
				
				
			 
			  
			
				
					Tham gia: May 2008
					Äến từ: Việt Nam
					
					
						Bài gởi: 3,304
					
                    Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngày 16 giá» 
                
					
 
	Thanks: 932
	
		
			
				Thanked 2,152 Times in 223 Posts
			
		
	
					
					
					
					    
				 
			 
		 
		
		
	 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			16 
 
 
 
 
 
Sáng hôm sau, má»™t mình Phương Trá»ng VÄ© Ä‘i đến y viện. Khi đến hành lang thì gặp A Bá»™i, đôi mắt cá»§a cô ta đỠhoe. 
 
Trá»ng VÄ© thất kinh há»i: 
 
- Mợ cá»§a em đêm qua thế nào váºy em? 
 
- Vào lúc hai giá» khuya, tôi giá»±t mình thức giấc vì tiếng rên siết cá»§a mợ. Mợ nói, trong phổi cảm thấy Ä‘au đớn vô cùng. Tôi láºt Ä‘áºt Ä‘i gá»i bác sÄ© trá»±c, ổng đến chÃch cho hai mÅ©i thuốc má»›i bá»›t Ä‘au. 
 
Tin này khiến cho Trá»ng VÄ© kinh hãi, bởi tình hình Ä‘au đớn cá»§a nàng, chÃn mươi phần trăm đã xác định là bịnh ung thư phổi. Vì bịnh ung thư phổi khi má»›i phát, không có hiện tượng gì cho bịnh nhân biết, khi đến giai Ä‘oạn Ä‘au đớn nÆ¡i buồng phổi thì hết phương cứu chữa. Thần sắc cá»§a chàng cảm thấy lo sợ đến rợn ốc, đã quá sức bi thương nên chẳng còn nước mắt đâu mà khóc nữa. 
 
A Bội nghẹn ngào nói: 
 
- Thưa cáºu,mợ đã nói vá»›i tôi... 
 
- Mợ em nói những gì? 
 
Miệng cô ta nói lấp bấp khó nghe: 
 
- Mơ... mợ nghi là... mợ mắc chứng ung thư phổi... 
 
Tim Trá»ng VÄ© Ä‘áºp rá»™n rã, nét mặt rất khẩn trương há»i: 
 
- Do đâu mà mợ em nghi ngá» như váºy? 
 
- Mợ nói, nếu không phải thì đâu có Ä‘au dữ dằn như thế. Cáºu ba à, nếu đúng là chứng ung thư thì có phương pháp nào chữa hết không? 
 
Trá»ng VÄ© đã định thần, khuyên bảo A Bá»™i: 
 
- A Bá»™i! Trước mặt mợ, em không nên khóc sướt mướt như váºy. Dầu mắc phải chứng bịnh ung thư chăng nữa, cÅ©ng không phải là tuyệt chứng, y dược cÅ©ng trị lành được. 
 
- Vì lý do đó, mợ cương quyết không ưng cáºu, ngày mai mợ sẽ trở vá» Cao Hùng. 
 
- A Bá»™i! Em chỉ cố tâm hầu hạ mợ thì được rồi, đừng nói chuyện nhiá»u không tốt. 
 
A Bội lau nước mắt nói: 
 
- à chà! Mợ Ở Ä‘á»i rất tốt, trá»i già sau nỡ đành hại ngưá»i. 
 
- Hiện giỠmợ em đã ngũ hả? 
 
Bởi Tuyết Hồng hồ nghi mình mang chứng ung thư phổi, khiến cho chàng cảm thấy sợ hãi khi gặp nàng. Vì, chàng phải cố gắng luyện cho tinh thần vững chắc để không lá»™ vẻ lo âu trước mặt nàng. Nhưng Ä‘iá»u đó khó mà làm cho được. 
 
- Äến năm giá» sáng mợ má»›i ngá»§ được, bây giá» chưa thức. 
 
Chàng nghe nàng chưa thức, bèn nhè nhẹ bước đến cá»a phòng. Chàng nhìn thấy Tuyết Hồng nằm ngá»a sắc mặt xanh xao, trong ánh sáng má» má» chàng vô cùng thương cảm. Trá»ng VÄ© ngồi nhẹ xuống bên giưá»ng, đôi hàng lệ rÆ¡i. Tinh thần chàng cảm thấy căm háºn ghê gá»›m: Trên Ä‘á»i này sao lại có chuyện không công bình đến thế này? Ngưá»i hiá»n lương sao phải chịu thống khổ. Ngưá»i ác lại được hạnh phúc yên vui. Nếu trá»i xanh có mắt, phải cho Tuyết Hồng hưởng má»™t phép mầu nhiệm nào. Nhưng... 
 
Bá»—ng nhiên A Bá»™i đến gần bên gá»i khẽ: 
 
- Cáºu ba... 
 
Chàng tuy không quay mình lại, chỉ lau nước mắt, sau đó má»›i há»i nhá»: 
 
- Chuyện gì váºy? 
 
- Ông Ä‘ang chá» cáºu ngoài hành lang, bảo tôi vào gá»i cáºu. 
 
Trá»ng VÄ© bước nhè nhẹ ra cá»a phòng, thấy cha chàng Ä‘ang đứng thẫn thá» ngoài hành lang. Chàng chỉ gá»i má»™t tiếng ba! 
 
- Ờ! A Bội nó nói với ba, hồi hai giỠkhuya phổi của vợ con bỗng nhiên đau đớn dữ dội. 
 
Trá»ng VÄ© gáºt đầu, chàng muốn khóc lên. Äôi mày lão Vân nhÃu lại, lão tá»± nói không trá»n câu: 
 
- Tình hình này, có thể lắm? 
 
Cha con cùng nhau nhìn trân trối, tinh thần dưá»ng như bị khối đá ngàn cân đè nặng, cả hai cùng có cảm giác như nghẹt thở. 
 
Bá»—ng má»™t cô y tá vá»™i vã Ä‘i đến, hướng vào hai cha con mà cho hay rằng. Bác sÄ© Lý má»i hai ngưá»i vào văn phòng để nói chuyện. Cha con Trá»ng VÄ© rất hồi há»™p cùng Ä‘i đến văn phòng. 
 
Bác sÄ© Lý chỉ má»™t ngưá»i trung niên Ä‘eo kiếng là Giám đốc cá»§a bịnh viện này. 
 
Phương TỠVân đưa tay ra bắt. 
 
- Hứa bác sÄ©, nghe danh đã lâu. Äây là Trá»ng VÄ© con trai tôi, bịnh nhân là vị hôn thê cá»§a nó. 
 
Trá»ng VÄ© chào há»i, vừa xong là gấp rút há»i: 
 
- Thưa giáo sư, bịnh nhân hỠLương có phải bị chứng ung thư phổi hay không? 
 
Vị Giáo sư há» Hứa nhÃu đôi mày cháºm rãi. 
 
- Có thể đúng là nó... 
 
Mấy tiếng nói vừa thốt ra cá»a miệng cá»§a vị giáo sư chuyên môn bịnh phổi, không khác nào má»™t bản phán quyết tá» hình cho Tuyết Hồng. Trá»ng VÄ© sút mồ hôi, lại há»i tiếp: 
 
- Không thể nào cứu được sao bác sĩ? 
 
- Bịnh nàng đã đến thá»i kỳ Ä‘au đớn rồi, tôi không thể dối gạt, cÅ©ng không thể tìm lá»i dối trá để an á»§i bịnh nhân... 
 
- Làm sao bây gi� Làm sao?... 
 
Trá»ng VÄ© bệu bạo muốn khóc, nhưng không thể khóc được. Bác sÄ© Hứa tá» vẻ khó chịu nói: 
 
- Là thầy thuốc, chúng tôi hết lòng lo cứu bịnh nhân. Làm thế nào cho gia thuộc bịnh nhân được vui vẻ, chỉ có bao nhiêu đó mà thôi. 
 
Lão Vân suy tư giây lát há»i: 
 
- Thưa bác sĩ, có thể giải phẫu được không? 
 
Giáo sư hỠHứa tay vuốt sống mũi tỠvẻ dè dặt: 
 
- Giải phẫu chỉ kết quả hai phần mưá»i thôi. 
 
Trá»ng VÄ© nở nụ cưá»i thê thảm há»i: 
 
- Má»™t cô gái tuổi còn trẻ, cuá»™c Ä‘á»i có lẽ đến đây là cùng? 
 
Giáo sư Hứa chỉ than dài má»™t tiếng. Không đáp lá»i chàng. Lão Vân há»i: 
 
- Bác sĩ có thể xác định, bịnh nhân còn sống được bao lâu? 
 
Hứa giáo sư tìm lá»i an á»§i: 
 
- Có thể chừng vài tháng, có thể... á»i chà! Tóm lại sống không được bao lâu nữa. Việc đã đến thế này, tôi khuyên các ông ráng vững tinh thần má»™t chút. Trước mặt bịnh nhân đừng lá»™ vẻ bi thảm, không Ãch gì. Tốt hÆ¡n nên an á»§i cho bịnh nhân vui vẻ là Ä‘iá»u tốt nhất. 
 
Tâm thần cá»§a Trá»ng VÄ© Ä‘ang thê thảm gá»i: Tuyết Hồng! Chúng ta sống trên Ä‘á»i nầy không có duyên phần sao? 
 
A Bội từ phòng bịnh chạy đến nói: 
 
- Thưa cáºu, mợ đã thức dáºy, mợ sai tôi má»i cáºu. 
 
- Ờ! Cáºu Ä‘i đây. 
 
Trước khi vào phòng bịnh, Trá»ng VÄ© cố trấn tÄ©nh lão Vân cÅ©ng bước theo dặn dò con: 
 
- Trá»ng VÄ©! Con đừng biểu lá»™ vẻ bi thương ra mặt. Theo lá»i bác sÄ©, nên cho bịnh nhân vui vẻ đó là Ä‘iá»u cần thiết. 
 
Con biết Ä‘iá»u đó. 
 
Chàng gáºt đầu trả lá»i lão Vân, cố gắng phấn khởi lên, mạnh dạn Ä‘i vào phòng bịnh. Khi bước vào gần đến bên giưá»ng, chàng gắng gượng cưá»i há»i: 
 
- Em ngủ vừa mới thức hả? 
 
Tuyết Hồng nhìn chàng vá»›i vẻ thâm tình giá»ng êm dịu: 
 
- Ờ! Nghe A Bội nói với em, anh đến gần hai tiếng đồng hồ rồi. 
 
- Anh thấy em đang ngon giấc, không dám gây kinh động. Hôm nay em thấy trong mình ra sao? Có bớt hơn hôm qua không? 
 
- Cám ơn anh! Khá hơn hôm qua đôi chút. 
 
Chàng bước đến nắm tay nàng: 
 
- Tuyết Hồng! Tại sao em mãi khách sáo vá»›i anh váºy? 
 
Tuyết Hồng cưá»i lạnh lùng, khẽ đáp: 
 
- Tuy khá hÆ¡n hôm qua đôi chút, nhưng ngày mai sợ e không thể ngồi dáºy nổi. Theo ý em, tạm thá»i nên để em theo ba em vá» Cao Hùng dưỡng bịnh. Chừng nào em mạnh sẽ đến Äài Bắc kết hôn cùng anh. 
 
-Không! Ngày mai này, khách đến uống rượu mừng. Ngày giỠkết hôn không thể hoãn lại được. 
 
- Tân nương không đứng dáºy nổi, hôn lá»… làm sao cá» hành? 
 
- Tối hôm qua, khi anh vỠnhà thấy ba má đang thương lượng. 
 
Chàng định Ä‘em chuyện nhá» em nàng thế vai trò cô dâu tạm cho nàng biết. Nhưng Lương Tuyết Hồng cướp lá»i: 
 
- Theo em nghÄ©, chắc ba má không khi nào để cho con mình kết hôn vá»›i má»™t bịnh nhân Ä‘ang nằm liệt tại giưá»ng bịnh? 
 
- Tuyết Hồng! Em đã nghi lầm rồi. Ba má của anh rất vừa ý em làm dâu nhà hỠPhương, do đó, hôn lễ của chúng ta quyết định y theo kỳ hạn mà cỠhành. 
 
Tuyết Hồng vô cùng cảm kÃch há»i: 
 
- Tháºt váºy sao? 
 
- Anh dối gạt em làm gì chớ! 
 
- Chắc do anh yêu cầu? 
 
- Em không tin, há»i ba anh thì biết. Kìa, má»i ba vào! Tuyết Hồng muốn nói chuyện cùng ba. 
 
Trá»ng VÄ© hướng ngoài phòng kêu lên. Lão Vân Ä‘ang đứng ngoài hành lang bèn thong thả bước vào há»i? 
 
- Tuyết Hồng! Con có chuyện gì muốn há»i ba? 
 
- Không... Không có... Tuyết Hồng nói láºp cáºp, tá» vẻ khép nép khó yên. Bá»—ng nhiên mặt nàng lá»™ vẻ hân hoan run giá»ng nói: 
 
- Ba vì con mà tới lui cực khổ, khiến cho lòng con vô cùng cảm động, ơn của ba con không biết lấy chi mà báo đáp. 
 
- Tuyết Hồng! Con không nên nói thế, con cứ yên tâm mà dưỡng bịnh, trong Ãt lâu tá»± nhiên bịnh con sẽ lành. 
 
- Ba à, Tuyết Hồng muốn vá» Cao Hùng dưỡng bịnh, chá» khi nào lành bịnh sẽ đến Äài Bắc kết hôn. 
 
Lão Vân tỠvẻ chân thành. 
 
- Không nên đâu, hôn nhân là việc lá»›n, nào phải trò chÆ¡i cá»§a trẻ con? Ngày mai này làm lá»… cưới, dá»i ngày lại thế nào được? 
 
Trá»ng VÄ© liếc nhìn nàng cưá»i nói: 
 
- Em đã nghe chưa? ChÃnh nÆ¡i miệng cá»§a ba nói đó! 
 
- Thế là... 
 
Tuyết Hồng muốn nói lại ngừng. Äôi khóe mắt cá»§a nàng tá»± nhiên từ từ giòng lệ tuôn rÆ¡i. Tá» Vân không chá» nàng nói thêm gì nữa, lão cướp lá»i: 
 
- Tuyết Hồng! Con đừng lo lắng. Tuy ngày mai này con không thể dáºy nổi, nhưng ba và má con đã có má»™t biện pháp hay. 
 
Tuyết Hồng đương nhiên không muốn há»i đó là biện pháp gì, nàng ngẩn ngÆ¡ như xuất thần. Giây lát lão Vân nói tiếp: 
 
- Ba tÃnh thương lượng vá»›i em gái cá»§a con. Sáng mai này nhá» nó thay cho con mà tạm làm cô dâu giả... 
 
Tuyết Hồng bất thần nghe nói thế đột ngá»™t nàng không hiểu ý, nên chưa biết trả lá»i làm sao cho phải. Lão Vân lại há»i tiếp: 
 
- Con nháºn xét Ä‘iá»u này có tiện không? 
 
- Thưa ba... con... con không... có ý đó. 
 
Giá»ng lão Vân cháºm rãi: 
 
- Theo ý con thì phải như thế nào? Bởi vì những thân bằng quyến thuá»™c không có ai nháºn biết con. Nếu gia đình giữ kÃn câu chuyện thì có ai biết em con thay thế làm nàng dâu. Ba tÃnh kỹ rồi, nhá» ngưá»i khác thay thế thì chắc chắn không ai chịu. Nếu nhá» em con thay thế, thì em con phải giúp chị chá»› không nỡ khước từ. Thêm vào đó em con nó ở tại Cao Hùng đến, tại Äài Bắc này không ai biết mặt. Äối vá»›i vấn đỠcá»§a nó trong tương lai cÅ©ng không có Ä‘iá»u chi trở ngại. Con nghÄ© có phải không? 
 
Tuyết Hồng lặng thinh suy nghĩ giây lát nói: 
 
- Chỉ em má»™t Ä‘iá»u má ghẻ con sẽ phản đối. 
 
Lão Vân nghe Tuyết Hồng cùng bà nhà lo liệu giống nhau lão mỉm cưá»i an á»§i: 
 
- Chỉ cần em con nó sẵn sàng giúp đỡ, dầu cho má sau của con có phản đối cũng không đáng lo. 
 
Trá»ng VÄ© yên lặng nãy giá», chàng bèn lên tiếng tiếp lá»i: 
 
- Biện pháp này anh cÅ©ng không tán thành. Nhưng miá»…n là thuáºn lợi cho mình để cá» hành hôn lá»… thì thôi, ngoài ra không có biện pháp nào tiện hÆ¡n. Anh nghÄ©, chỉ nhá» Tuyết Trân thay em để có mặt đứng vào chứng thư cho qua chuyện mà thôi. 
 
Tuyết Hồng trầm ngâm giây lát, bỗng nhiên nói: 
 
- Nếu Tuyết Trân đồng ý, thì em cảm thấy rất thÃch thú. Chẳng qua... 
 
- Theo ý con còn vấn đỠgì khác nữa? 
 
- Thưa ba! Con rất mang Æ¡n cả gia đình thương mến con, tháºt con vô cùng cảm tạ. 
 
- Tuyết Hồng! Trá»ng VÄ© nó yêu con, ba má cÅ©ng vừa ý con, con hÆ¡i nào mà nói những lá»i cảm tạ. 
 
- Ba!... Äôi mắt cá»§a Tuyết Hồng lệ lại trào tuôn. Trá»ng VÄ© không ngăn ná»—i thương tâm, chàng nhè nhẹ lau nước mắt cho nàng: 
 
- Tuyết Hồng! Em không nên làm như thế. 
 
Tuyết Hồng nở nụ cưá»i, trong màn lệ, nàng giải thÃch: 
 
- Em rất cảm động, em rất thÃch thú! Nhưng em có má»™t lá»i yêu cầu chưa biết ý ba ra sao? 
 
Giá»ng lão Vân rất hiá»n lành: 
 
- Con thỉnh cầu Ä‘iá»u chi, hãy nói thẳngg ra Ä‘i. 
 
- Bịnh... bịnh của con... chắc khó mà mạnh lành được... 
 
- Tuyết Hồng! Con không nên lo nghÄ© quá nhiá»u. 
 
Cha con lão Vân cùng trách nàng, nhưng trong lòng cả hai dưá»ng như dao cắt. Tuyết Hồng cưá»i tá» ra không chút lo buồn: 
 
- Ba vá»›i anh không nên quá lo cho em, em chỉ thà dụ váºy thôi. 
 
Phương Tá» Vân giá»ng hiá»n lành hối thúc nàng: 
 
- Con muốn nói gì sao không nói đỉ Bất cứ việc gì ba cÅ©ng bằng lòng theo lá»i con. 
 
- Thưa ba! Nếu con có mệnh hệ nào,xin ba hãy đứng chá»§ hôn, chánh thức cưới em con cho anh Trá»ng VÄ© nghe ba! 
 
Tuyết Hồng vui vẻ nói ra Ä‘iá»u đó, cÆ¡ hồ nàng quên những chuyện thương tâm cá»§a ngưá»i trước khi chết. Lão Vân chưa kịp trả lá»i, Trá»ng VÄ© láºt Ä‘áºt giải thÃch. 
 
- Không! Tuyết Hồng, em đừng hiểu lầm. Biện pháp cá»§a ba vừa tÃnh, tuyệt đối không bao giá» có dụng ý như váºy. 
 
- Em biết, nhưng đây là lá»i cá»§a em thỉnh cầu. 
 
Trá»ng VÄ© sa sầm nét mặt, chàng tá» vẻ chẳng vui: 
 
- Em thỉnh cầu ba nào có Ãch lợi gì? Trước khi há»i ba, em phải há»i anh coi đồng ý hay không đã chá»›? 
 
Tuyết Hồng nÅ©ng nịu khẽ há»i: 
 
- Anh giáºn em rồi hả? 
 
- Không phải anh tức giáºn, nhưng thá»±c ra, em chẳng nên nói Ä‘iá»u đó. 
 
- Chắc anh còn nhá»› đêm ở bãi biển Phước Long, em đã từng nói Ä‘iá»u đó vá»›i anh sao? 
 
Trá»ng VÄ© mở to đôi mắt há»i: 
 
- Em, em đã nói những gì? 
 
- Em đã nói thân thể em rất yếu á»›t, ưng làm vợ anh, sẽ không mang lại hạnh phúc cho anh. Em cá»§a em nó mạnh khá»e... 
 
Trá»ng VÄ© lá»™ vẻ Ä‘au khổ ngăn cản nàng: 
 
- Tuyết Hồng! Em đừng nói những lá»i đó nữa! 
 
Nàng than dài: 
 
- à chà! Thế là anh mãi yêu em. Phần em thì khó mà yêu anh cho được? 
 
Phương Tá» Vân ngồi nghe đôi trẻ đối thá»ai, ông vô cùng cảm động. Giá»ng lão run run: 
 
- Tuyết Hồng! Con cÅ©ng tháºt tâm yêu Trá»ng VÄ©, ba má thừa biết Ä‘iá»u đó. Nhưng vấn đỠnày nên gác lại. 
 
- Nếu ba má chẳng chấp nháºn lá»i con thỉnh cầu, có lẽ con cÅ©ng không đồng ý em con tạm thá»i làm cô dâu giả. Danh dá»± cá»§a ngưá»i con gái là sanh mạng thứ hai, con không muốn cho em cá»§a con nó phải chịu những chuyện khó khăn nầy. 
 
Phương Tá» Vân càng cảm động hÆ¡n, lão gáºt đầu nói! 
 
- Tuyết Hồng! Con quả là má»™t đứa con gái lòng dạ rất nhân ái, luôn luôn nghÄ© đến ngưá»i khác, không há» nghÄ© cho riêng mình. Con... tấm lòng con tháºt hiếm thấy. 
 
- Thưa ông, nhà sui gái đã đến. 
 
Câu chuyện vừa đến đây, bá»—ng nhiên A Bá»™i bước vào báo tin. Phương Tá» Vân quay mình ra, thấy Ngá»c Thanh dắt Lương Tùng Linh vá»™i vã bước vào phòng, theo phÃa sau là kế mẫu và em cá»§a nàng là Tuyết Trân. Ông bèn bước ra bắt tay Lương Tùng Linh. 
 
Nhưng Lương Tùng Linh không há» chú ý đến ông sui trai. Bởi ông ta nghe Ngá»c Thanh nói lại vá» tin tức con gái mình mang bịnh ung thư phổi. Ông ta rất ăn năn vá» pháºn làm cha cá»§a mình, thiếu trách nhiệm lo cho con gái, ông có cảm giác tá»™i lá»—i đối vá»›i con, cÅ©ng như đối không phải vá»›i ngưá»i vợ trước. Ông chưa há» nghÄ© chuyện hàn huyên vá»›i ông sui, vá»™i vàng bước thẳng đến bên giưá»ng và khóc nức nở kêu lên: 
 
- Tuyết Hồng! 
 
- Ba! 
 
Hai cha con cùng nắm tay nhau mà oà khóc. Tuyết Trân cÅ©ng đến bên giưá»ng, khóc theo: 
 
- Chị! chị, bịnh sao mà ra nông ná»—i như thế váºy chi... 
 
- Ãi chà! Lão đầu tá», sao ông làm rá»™n lên hè? Tuyết Hồng nó đã mang bịnh mà ông còn gây cho nó thương tâm váºy? 
 
Bà Linh như có ý trách chồng, nhưng nét mặt bà không lá»™ má»™t chút ưu sầu nào cả. Lão Linh cÅ©ng xác nháºn mình không nên quá thương tâm, bèn nÃn khóc ngay, lão lo lắng há»i: 
 
- Con! Hiện giỠtrong mình con thấy sao đó? 
 
- Ba không nên lo lắng cho lắm, con chẳng có sao đâu. 
 
Sau khi Tuyết Hồng an á»§i cha, nàng hướng sang bà Linh và Tuyết Trân chào há»i. Bà Linh không kể gì đến việc Ä‘au ốm cá»§a Tuyết Hồng, bà còn tá» vẻ lạnh lùng: 
 
- Tuyết Hồng! Má đã biết lắm mà! Bình nhá»±t không nên quá Ä‘a sầu Ä‘a cảm, không chịu lo bảo dưỡng thân thể. Do đó mà quá yếu Ä‘uối nên sanh ra nhiá»u bịnh là phải lắm mà. 
 
Trá»ng VÄ© đứng má»™t bên, không thèm chào há»i chi cả, vì chàng nhìn thấy ngưá»i đàn bà này đã tá» ra không ưa rồi, nay nghe bà ta nói thế đó, chàng nổi giáºn lòng chàng như má»™t trái bom chá»±c chá» phát nổ, chàng bèn cưá»i lá»›n vá»›i vẻ khinh miệt, tiếng cưá»i cá»§a chàng gây cho bà Linh chú ý. Bà ta quay đầu ngó lại, nhìn thấy hình dáng má»™t gã thanh niên rất đạo mạo,hào hoa anh tuấn. Trong lòng bà vừa khen vừa ganh tỵ: 
 
- Cáºu này có phải là Tân lang đây không? 
 
- Trá»ng VÄ©! Äây là nhạc mẫu cá»§a con, sao con đứng trân đó váºy? 
 
Lão Vân biết tánh của chàng đang căm thù bà Linh, nhưng trước mặt lão Linh, không thể để cho con mình thất lễ. Nên ông phải giới thiệu cho chàng biết. 
 
Trong cÆ¡n bá»±c tức, Trá»ng VÄ© như thức tỉnh lại ngay, chàng vẫn biết chưa phải là lúc cho nổ tung sá»± tức giáºn ra được. Chàng bèn đổi thái độ cung kÃnh mỉm cưá»i nói: 
 
- Thưa má! Vì quá lo cho bịnh trạng cá»§a Tuyết Hồng mà con quên chào há»i, xin má thứ lá»—i. 
 
- Trá»ng VÄ©! Không nên lo lắng cho lắm, ngưá»i lành chắc chắn trá»i sẽ phù há»™ cho nó mạnh lành mà. 
 
Lúc đầu bà Linh có thái độ bất mãn chàng. Nhưng đến lúc bà ấy vui vẻ lên. Phương Trá»ng VÄ© nghÄ© đến vấn đỠngày mai cần đến con gái bà thay thế làm cô dâu, do đó chàng phải vui vẻ chào há»i: 
 
- Äây là Tuyết Trân? 
 
- Thưa anh... 
 
Lương Tuyết Trân lau nước mắt, nhá» giá»ng gá»i lên thành tiếng. Nhưng lòng nàng ngầm kỳ lạ, vô cùng, vì anh rể này dưá»ng như gặp ở đâu rồi? 
 
Lúc ấy Phương Tá» Vân kéo Lương Tùng Linh sang má»™t bên, hai sui gia thì thầm to nhá», chưa biết hai ông nói những chuyện gì, má»™t lát sau, Lương Tùng Linh đến trước mặt vợ nói khẽ: 
 
- Xem bịnh trạng cá»§a Tuyết Hồng, ngày mai đây nó không thể nào ngồi dáºy nổi. Theo ý Tá» Vân, hôn lá»… không thể hoãn lại được, nên phải dùng biện pháp để cứu bổ, Ä‘iá»u tốt nhứt là không nên để cho nhân chứng và quan khách biết cô dâu Ä‘ang Ä‘au nặng trên giưá»ng bịnh... 
 
Bà Linh nghe chồng nói đến đây, rồi dừng lại bà nhÃu đôi mày ráºm và hoài nghi há»i: 
 
- Các ông tÃnh dùng biện pháp nào mà gá»i là bổ cứu? 
 
- Anh TỠVân ảnh nghĩ ra biện pháp rất haỵ Theo ý anh, ngày mai lúc cỠhành hôn lễ, nên đễ cho Tuyết Trân nó làm cô dâu giả thay cho chị nó... 
 
Bà Linh nghe chồng nói đến đây, bà liá»n phản đối: 
 
- Ông tÃnh như váºy sao cho được? Bởi vì Ä‘á»i ngưá»i con gái chỉ có má»™t lần làm cô dâu. Giá» bắt Tuyết Trân đứng trước quan khách đông đảo chăm chú nhìn vào nó. Sau này còn gả nó cho ai? 
 
- Äiá»u đó đâu có quan hệ gì. Khách đến uống rượu mừng cá»§a nhà há» Phương thảy Ä‘á»u là thân nhân cá»§a há» Phương tại Äài Bắc. Tuyết Hồng và Tuyết Trân là chị em, hỠđâu có biết là Tuyết Trân thay làm nàng dâu? Còn thân hữu cá»§a chúng mình thì đâu có ai từ Cao Hùng đến Äài Bắc mà uống rượu mừng, tôi tÃnh ba ngày sau mình má»›i mở tiệc đãi khách tại quê nhà. Do đó tôi thấy biện pháp này rất hay! 
 
Lương Tùng Linh hôm nay như dám đùa vá»›i sư tá», nên trước mặt ngưá»i vợ vô cùng hung hãn mà thái độ cá»§a ông rất mạnh dạn. 
 
Bà Linh là ngưá»i đàn bà chỉ biết lợi cho mình thôi, huống chi đã nhiá»u năm qua, bà tác oai tác phúc nên đã quen tánh rồi. Thưá»ng ở nhà, bà xem chồng không vào đâu cả. Nay ra ngoài cÅ©ng không để cho chồng nở mặt mày vá»›i sui gia. Nghe lão Linh chống lại ý kiến, bà nổi giáºn đùng đùng. Không cần để ý ông sui đứng gần má»™t bên, bà Linh bèn trợn mắt ba góc, há chiếc miệng rá»™ng môi dày, lá»™ hai chiếc răng vàng to tướng, giống như má»™t con hùm cái gào to lên: 
 
- Sao? Ông nói sao? Con gái cá»§a tôi sanh, tôi nói không đặng là không đặng! Các ông nên tìm biện pháp khác, muốn cho Tuyết Trân nó thay làm cô dâu tạm, Ä‘iá»u đó không thể được! 
 
Lương Tùng Linh nháºn thấy giá trị cá»§a mình thuá»™c vào hạng đồ bá», nếu nhịn nhục mà không dám trả lá»i, thì còn mặt mÅ©i nào mà sống ở trên Ä‘á»i này nữa. Vì thế, sắc mặt lão xám xanh như sắt, toàn thân phát run, mắng vợ: 
 
- Bà... bà là ngưá»i đàn bà không hiểu đạo lý chi cả. Có lẽ... bởi tại con Tuyết Hồng nó không phải là con ruá»™t cá»§a bà? Từ trước tá»›i giá», tôi chưa từng thấy ngưá»i đàn bà nào ganh ghét Ãch ká»· như váºy! Ngày nay, tôi là cha nó, chá»§ ý định rồi, bà làm sao đây? 
 
Trá»ng VÄ© cảm thấy thống khoái vô cùng, chàng có cảm giác là nhạc phụ cá»§a mình hôm nay đã đứng lên rồi. Nhưng sá»± tình nào phải đơn giản như chàng tưởng. Bà Linh có bao giá» cam tâm chịu thuả Bà ta dáºm chân, hùng hổ phải đối: 
 
- ÄÆ°á»£c! ÄÆ°á»£c rồi! Trước mặt đông ngưá»i tại Äài Bắc này ông khi dá»… tôi! Giá» tôi không cãi lá»™n vá»›i ông làm gì. Tuyết Trân! Äi! Chúng ta vá» Cao Hùng mau! 
 
Ngưá»i đàn bà quá Ä‘anh ác, bà ta quyết định và hành hung! Phương Tá» Vân đứng ngẩn ngÆ¡ tại má»™t bên, lòng lão rất nóng nảy. Mắt ông liếc sang Ngá»c Thanh, đồng thá»i khuyên can: 
 
- Chị à, hÆ¡i đâu mà khổ quá váºy chị? Chị không đồng ý thì thôi, Ä‘iá»u đó có quan hệ gì. HÆ¡i đâu lại phát ra giáºn dữ như váºy. Có chuyện gì chúng ta thá»§ng thẳng sẽ thương lượng mà. 
 
Ngá»c Thanh cÅ©ng đủ thông minh để thấy ý cá»§a cha, bèn đến ôm bà Linh, miệng cô ta cưá»i toe tóe nói: 
 
- Bác! Xin bác đừng giáºn, đã vui vẻ đến Äài Bắc, sao lại tức giáºn mà đòi trở vá» Cao Hùng? 
 
- Má không tham gia hôn lá»… cá»§a con nữa sao, có thể nào má chẳng thừa nháºn con là con rể nữa sao? 
 
Trá»ng VÄ© cÅ©ng tiếp lá»i há»i, lá»i chàng tuy ôn hòa, nhưng trong lòng không thấy vui vẻ. Riêng Tuyết Trân không mở lá»i, chỉ vì nàng hổ thẹn. Ai Ä‘á»i má»™t ngưá»i con gái Ä‘i làm cô dâu thế cho ngưá»i khác, làm thế nào mà nói ra cho được? Lúc đầu, tưởng là mẹ đồng ý biện pháp đó. Äể nàng giúp làm cô dâu tạm thá»i thay thế cho chị, nàng thấy Ä‘iá»u đó không quan hệ cho lắm. Không ngá» lại xảy ra chuyện rất khó xá», do đó, nàng không thể lặng thinh được nữa được. Sắc mặt lạnh lùng Ä‘au khổ, nàng mở lá»i. 
 
- Ba má đừng tranh luáºn nữa. Ba má đừng nóng nữa. Ngày nay trước tình cảnh cá»§a chị con Ä‘ang nằm trên giưá»ng bịnh, mà ba má lại cãi vã um lên, không sợ ngưá»i ngoài sẽ cưá»i mình sao? 
 
Äứa con gái mưá»i chÃn tuổi, biết thốt lên lá»i như váºy, chẳng khác nào nó giáo huấn lại cha mẹ. Nhưng lá»i nó cÅ©ng có cân phân, khiến cho ba má cô ta không trả lá»i được. Cha con Phương Tá» Vân nghe nói thế, cả hai cùng ngẩn ngÆ¡. 
 
Qua má»™t cÆ¡n bão ầm Ä© trong phòng bịnh bá»—ng nhiên lại yên lặng như không xảy ra chuyện gì, yên lặng đến ná»—i đến hÆ¡i thở cá»§a má»i ngưá»i trong phòng cÅ©ng còn nghe được. 
 
Tuyết Trân bước tá»›i nắm tay Tuyết Hồng, giá»ng nghẹn ngào, thì thào bên tay nàng: 
 
- Chị! Chị nên yên tâm dưỡng bịnh, ngày mai em sẽ thay chị mà làm cô dâu tạm trong hôn lễ này. 
 
- Không! Chị không muốn váºy đâu em! 
 
Tuyết Hồng lắc đầu lia lịa, chỉ vì mẹ ghẻ nàng phản đối, nên nàng không muốn cho em mình thay thế. Lương Tùng Linh nghe Tuyết Trân đồng ý, ông ta láºp tức đổi những cÆ¡n giáºn dữ thành vui mừng, trên vành môi ông ta nở nụ cưá»i đắc thắng. 
 
Bà Linh rất nóng lòng láºt Ä‘áºt nói: 
 
- Tuyết Trân! Không phải là chuyện cá»§a con nÃt chÆ¡i đâu, con nên xét lại cho kỹ má»›i được. 
 
- Má à, nếu con thay cho ngưá»i khác mà làm việc này thì con không bao giỠđồng ý. Nhưng thay cho chị con Ä‘ang nằm trên giưá»ng bịnh thì có gì đâu mà phải xét lại. 
 
- Tuyết Trân mày... mày... 
 
Bà Linh thấy con gái mình đã ngã vá» má»™t bên khác, khiến cho bà vừa Ä‘au khổ vừa oán háºn. Bà ta trợn tròn đôi mắt, miệng lấp vấp nói chẳng thành câu. Tuyết Hồng rÆ¡i nước mắt nói: 
 
- Em à, em vì chị mà giúp đỡ trong tình em như thá»§ túc, tháºt chị vô cùng cảm kÃch. Nhưng, chị không muốn phiá»n em. 
 
Tuyết Trân bệu bạo nói: 
 
- Chị! Chị đừng nghe lá»i má mà thối chÃ. Em tình nguyện! Tại em tình nguyện mà! 
 
Lương Tùng Linh nghẹn ngào, khuyên: 
 
- Tuyết Hồng! Em con nó đã tự nguyện giúp đỡ, con nỡ nào phụ lòng tốt của nó. 
 
Nhân cÆ¡ há»™i đó, giá»ng Tuyết Hồng trầm trầm u buồn: 
 
- Ba! Con không thể Ä‘em tấm thân bịnh hoạn này mà ưng làm vợ Trá»ng VÄ©. Do đó, con không tÃnh kết hôn cùng chàng. 
 
- Con! Con sẽ mạnh lành chớ bịnh mãi hay sao? 
 
Tuyết Hồng vô cùng chua xót rơi lệ nói: 
 
- ChỠchừng nào cơ thể con mạnh lành sẽ hay! Hiện giỠcon muốn trở vỠCao Hùng. Ba! Dầu sao con cũng là con nhà hỠLương, ba nỡ nào đem bỠcon nơi nhà hỠPhương! 
 
Äôi mắt lão Linh cÅ©ng rÆ¡i lệ dầm dá» nói: 
 
- Con! Ba... bao giỠcũng... nghĩ đến con... 
 
Trá»ng VÄ© vá»™i vàng nói: 
 
- Tuyết Hồng! Em làm vợ anh, anh tuyệt đối không cho em vá» Cao Hùng! Chúng mình cá» hành hôn lá»… hay không, việc ấy không quan hệ gì. Chúng ta chỉ cần nhìn nháºn nhau là vợ chồng, ngoại cảnh ra sao cÅ©ng mặc. 
 
Nghe rể nói, lão Linh vô cùng cảm động: 
 
- Trá»ng VÄ©! Con... con chá»... cho Tuyết Hồng mạnh... 
 
Nghe đến đây, Tuyết Hồng khóc, Tuyết Trân cÅ©ng khóc theo. Trá»ng VÄ© lúc bấy giá» không biểu lá»™ sá»± buồn thảm ra nét mặt, trái lại, chàng còn bá»™c lá»™ vẻ cương quyết khuyên nàng: 
 
- Tuyết Hồng! Thân thể em có bịnh, chẳng nên quá bi lụy, anh tự nghĩ, chúng ta bây giỠnên nghĩ ra biện pháp khác. 
 
- Tuyết Trân nó đã đồng ý rồi, làm mẹ, má không có ý kiến nào khác. Tuyết Hồng, Tuyết Trân cÅ©ng Ä‘á»u là con, má tuyệt đối không há» làm phiá»n các con đâu. 
 
Bà Linh suy nghÄ© nãy giá», bá»—ng nhiên thay đổi chá»§ ý, thái độ cá»§a bà hòa dịu, biểu lá»™ sá»± thương cảm ra mặt. Lá»i cá»§a bà ta vừa thốt ra khiến cho má»i ngưá»i nghe thấy Ä‘á»u ngạc nhiên. 
 
Thá»±c ra, ngưá»i đàn bà chỉ biết giữ tư lợi cho mình, sá»›m giá» bà tÃnh toan rất kỹ. Bà nháºn thấy nếu Tuyết Hồng không chịu kết hôn cùng Trá»ng VÄ©, nàng yêu cầu theo cha vá» Cao Hùng mà dưỡng bịnh. ÄÆ°Æ¡ng nhiên gia đình bà phải chịu tốn hao tiá»n bạc và công lao. Nếu nàng chết, thì gia đình lại còn tốn hao thêm chi phà chôn cất, Ä‘iá»u đó không thể khước từ được. Hiện giá», dầu sao Tuyết Hồng cÅ©ng là con dâu nhà há» Phương, dầu chết hay sống thì cÅ©ng do nhà há» Phương lo liệu. 
 
Bà ta có tư tưởng thấp hèn, như thế, má»›i tá» lòng nhân ái ra mặt. Trái lại, lòng dạ sâu hiểm cá»§a bà khó lưá»ng được khiến cho Trá»ng VÄ© và Tuyết Hồng vô cùng cảm động! 
 
o0o 
 
Äã quyết định dùng Tuyết Trân thay thế Tuyết Hồng để làm cô dâu tạm, dÄ© nhiên chiếc áo lá»… phục phải sá»a kÃch tấc lại, Trá»ng VÄ© tá»± lái xe đưa em vợ đến tiệm may lá»… phục. 
 
Cô chá»§ há» Vương thấy Trá»ng VÄ© bèn lo lắng há»i: 
 
- Cáºu Phương, bịnh cô Lương đã khá»e chưa? 
 
- Chưa được khá»e cô Æ¡i? 
 
Cô chủ hỠVương lo lắng thay thế cho chàng: 
 
- à chà! Ngày mai này là lễ cưới, rồi phải làm sao đây? 
 
- Vì lẽ đó, nên tôi dắt cô em vợ đến đây, mặc thá» lá»… phục, đồng thá»i, nhá» cô sá»a kÃch tấc lại dùm. 
 
Cô Vương nghe chàng nói như thế, cô bèn nhÃu mày tá» vẻ không hiểu ất gia gì chỉ nhìn chàng. Trá»ng VÄ© cá»±c chẳng đã phải nói tháºt những sá»± kiện bất đắc dÄ© cho cô chá»§ há» Vương nghe, khi cô ta nghe rõ dụng ý, bèn gáºt đầu cưá»i: 
 
- Ã! CÅ©ng là má»™t biện pháp hay mà tôi cháºm hiểu quá. Cô Lương! Má»i cô vào phòng mặc thỠáo. 
 
Phương Trá»ng VÄ© căn dặn cô thợ may: 
 
- Äiá»u này rất bà máºt, mong cô chá»§ đừng tiết lá»™ vá»›i ai nhé. 
 
Cô chá»§ vừa dắt Tuyết Trân vào phòng mặc thá» lá»… phục vừa cưá»i nói: 
 
- Cáºu yên chà đi, tôi không bao giá» nhiá»u chuyện váºy đâu. 
 
Tuyết Trân chá»› không phải Tuyết Hồng, nên Trá»ng VÄ© cÅ©ng không sốt sắng, lo lắng nên không theo nàng vào xem lá»… phục. Chàng đứng bên ngoài vẻ mặt rầu rầu. Chàng vốn là má»™t thanh niên sống vá»›i chá»§ nghÄ©a lạc quan, nhưng vì lo cho cÆ¡ thể Tuyết Hồng mà không phút nào vui được. Bởi chàng biết Tuyết Hồng mang lấy tuyệt chứng, thầy thuốc đã cho biết như váºy, nàng chỉ sống chừng vài tháng nữa là cùng. Tuy nhiên hôn sá»± phải cá» hành, nhưng không má»™t tia hy vá»ng mừng vui nào đến vá»›i chàng. 
 
Từ tiệm may bước ra, Trá»ng VÄ© vẫn chiếu lệ mở xe cho cô em vợ lên trước. Nhưng chàng không ngá», Tuyết Trân lại cưá»i cưá»i nói: 
 
- Anh à, em muốn ngồi băng trước có được không hả anh? 
 
Tuy Phương Trá»ng VÄ© không muốn thân cáºn vá»›i cô em vợ, nhưng nàng đã yêu cầu, chàng không thể lấy lý do nào để từ chối. Huống chi hôn lá»… chưa cá» hành, chàng chẳng dám làm phiá»n em vợ. Chàng chỉ miá»…n cưỡng gáºt đầu, đóng cá»a sau, mở cá»a trước cho nàng lên. 
 
Trên đưá»ng Ä‘i, Trá»ng VÄ© như ngưá»i câm, chẳng nói má»™t lá»i nào. Không khà lặng yên khiến cho cả hai cảm thấy nghẹt thở. Qua má»™t lúc lâu, nàng u buồn than thở: 
 
- Nếu em không lầm, trong lòng cá»§a anh giáºn mẹ con em ghê lắm! 
 
Trá»ng VÄ© không biết nói gì thêm,đành phải phá»§ nháºn: 
 
- Này! Dì đừng nói như thế chá»›? Dì hết lòng giúp đỡ cho chị. Tôi vô cùng cảm Æ¡n lòng tốt cá»§a dì, dám đâu há»n trách. 
 
- Tuyết Hồng là chị tá»± nhiên em phải có bổn pháºn, anh đừng nói tiếng cảm Æ¡n vá»›i em. 
 
- Nhá» gì mà việc hôn lá»… ngày mai này sẽ thuáºn lợi, đối vá»›i anh có quan hệ nhiá»u chá»›. 
 
Lương Tuyết Trân không đáp lá»i lại, nàng trầm ngâm giây lát há»i: 
 
- Em nghe chị Ngá»c Thanh nói, chị Tuyết Hồng cá»§a em mang chứng ung thư phổi Ä‘iá»u này... có đúng không váºy anh? 
 
- Äã rá»i kiếng chụp hình phổi và thầy thuốc Ä‘ang xem bịnh, anh cÅ©ng chưa được biết rõ có đúng là bịnh ung thư phổi hay không? 
 
Nói đến đây, Trá»ng VÄ© nghẹn ngào không nói tiếp nữa. Tuyết Trân thấy thế bèn an á»§i: 
 
- Theo sự chẩn đoán của thầy thuốc cũng chưa có thể tin tưởng cho lắm. HỠnói, chị Tuyết Hồng bị bịnh phổi thì tin được, nếu nói chị mắc chứng ung thư thì em phải hoài nghi. 
 
Trá»ng VÄ© mỉm cưá»i: 
 
- Ờ!... Tuyết Hồng đã mất mẹ từ thuở bé, đã sống trong hoàn cảnh không được như ý, chịu nhiá»u Ä‘au khổ cho đến lá»›n. Ná»™i tâm thưá»ng chất chứa những Ä‘iá»u u uất, thân thể thiếu dinh dưỡng, bồi bổ nên ngưá»i nàng suy nhược dần mà sanh ra bịnh hoạn. 
 
Tuyết Trân tỠvẻ hổ thẹn, nàng khó chịu nên than thở: 
 
- á»i chà! CÅ©ng bởi má em đối xá» hÆ¡i tệ bạc mà ra. Chẳng phải riêng anh trách má em, mà chÃnh em đây lắm khi cÅ©ng giáºn má em nữa. Má em gây nhiá»u chuyện, khiến cho pháºn làm con cÅ©ng chẳng dám nhìn ai. 
 
Trá»ng VÄ© không trả lá»i, nhưng trong lòng chàng thầm nghÄ©: Äừng giả vá», ngưá»i mẹ thế đó thì có con cÅ©ng thế chá»› gì, cô Æ¡i! Äừng ngụy trang trước mặt tôi làm gì. 
 
Tuyết Trân giá»ng u buồn đáp: 
 
- Thân thể cá»§a chị Tuyết Hồng không được mạnh khá»e đã hai năm quạ CÅ©ng vì việc hôn nhân không được như ý, khiến cho chị ấy thưá»ng kém vui, thêm vào là việc gia đình, khiến cho chị phải sanh bịnh. Theo ý em, ngưá»i anh qua Ä‘á»i cá»§a anh, vá»›i má em, cả hai ngưá»i phải chịu trách nhiệm trước bịnh trạng cá»§a chị Tuyết Hồng. 
 
Xét ra, lá»i cá»§a Tuyết Trân cÅ©ng rất công bình. Nhưng Trá»ng VÄ© đã có thành kiến vá»›i Tuyết Trân nên chàng luôn luôn cho là lòng dạ nàng rất hung dữ Ä‘iêu ngoa, chàng xem nàng như kẻ thù, nên lặng lẽ không đáp. 
 
Tuyết Trân lại nói tiếp: 
 
- Nếu anh cả Phương có má»™t chút tình yêu chân tháºt như anh, thì em nghÄ©, trước đây ba năm, chị Tuyết Hồng đã có nÆ¡i nương tá»±a rồi. 
 
Trá»ng VÄ© đã có thái đội ghét sẵn, chàng không thể nhịn lâu hÆ¡n nữa, nên lạnh lùng trả lá»i: 
 
- Anh Hai cá»§a tôi chết rồi, dì còn đỠcáºp đến ngưá»i chết làm gì? 
 
- Theo em nghÄ©, chị Tuyết Hồng chất chứa những Ä‘iá»u Ä‘au khổ lâu ngày, cÅ©ng bởi nhiá»u nguyên nhân mà ra chá»›. 
 
Trá»ng VÄ© có phản ứng ngầm: Hứ! Äồ quá»·! Mi tìm cách che chở sá»± ngược đãi cá»§a mẹ mi để tránh trách nhiệm? 
 
Tuyết Trân vẫn giá»ng Ä‘á»u Ä‘á»u tiếp: 
 
- Hiện giá», chị em đã gả cho anh, em chỉ thay chị ấy làm cô dâu tạm, em cảm thấy thÃch thú vì giúp chị má»™t phần nào. Em tin rằng, chị Tuyết Hồng được anh an á»§i, thì căn bịnh cá»§a chị nhứt định sẽ lành. 
 
Trá»ng VÄ© lại mắng thầm. Äồ quá»·! Lại nịnh hót nữa! 
 
- Anh à, sao anh không nói lá»i nào hết váºy? 
 
Trá»ng VÄ© tá» ra thương tâm nói: 
 
- à chà! Chị em chỠkhông kịp rồi! 
 
- Có lẽ anh đã xác nháºn chị em mang chứng ung thư phổi? 
 
- Dì chưa hiểu rõ, bịnh cá»§a Tuyết Hồng đã đến thá»i kỳ nguy hại rồi. 
 
- Anh à, anh có tin Thượng Äế không? Thượng Äế nhất định sẽ cứu chị cá»§a em. 
 
- Hiện giá» nếu có vị thánh nào cứu được sanh mạng cá»§a Tuyết Hồng thì tôi nhất định làm tÃn đồ cho ngưá»i đó. Nếu cần làm nô lệ suốt Ä‘á»i, tôi cÅ©ng tình nguyện tuân theo nữa. 
 
- ÄÆ°á»£c rồi! Äể chúng ta cùng cầu khẩn. Chúa Æ¡i! Ngài là vị thầy thuốc vạn năng, cầu Chúa ban bố cho chị tôi sá»›m lành bịnh! Anh rể tôi sẽ vÄ©nh viá»…n quì dưới chân chúa.. 
 
Trá»ng VÄ© không nói gì thêm, chàng để tâm lo lái xe, bá»—ng nhiên chàng há»i: 
 
- Dì ở lữ quán nào? 
 
- Äệ Nhứt Phạn Äiếm. 
 
- Bây giá» tôi đưa dì vá» Äệ Nhứt Phạn Äiếm nhé! 
 
- Không! Anh đưa tôi vỠbịnh viện y như cũ. 
 
- Dì không nên đến y viện. 
 
- Sao váºy? 
 
- Vừa rồi, má của dì căn dặn tôi, sau khi đưa dì đến mặc thỠlễ phục xong, phải đưa dì trở lại lữ quán. Theo tôi nghĩ, má dì hiện giỠkhông còn ở tại bịnh viện. 
 
Tuyết Trân lá»™ vẻ há»n dá»—i, nguýt chàng nói: 
 
- Má mặc má, em mặc em. Anh không nên xem em như má. Hai chị cá»§a em thương nhau rất sâu Ä‘áºm, không có kẻ thứ ba nào hiểu được. 
 
Trá»ng VÄ© không còn cách nào để từ chối đành phải theo ý nàng: 
 
- ÄÆ°á»£c rồi! Tôi sẽ đưa dì đến bịnh viện. 
 
Dưá»ng như Tuyết Trân chưa nguôi cÆ¡n giáºn, nàng lạnh lùng nói: 
 
- Qua ngày mai, chị cá»§a em đã thành vợ anh. Ngày nay, chị ấy vẫn còn là con nhà há» Lương. Má em tuy chẳng quan tâm đến, nhưng tình chị em cá»§a em phải có trách nhiệm vá»›i nhau phần nào. Anh nghÄ© xem có phải váºy không? 
 
- Nhưng e rằng má cá»§a dì không cho dì ở bịnh viện mà bầu bạn vá»›i chị. Hiện giá» dì không vá», lát nữa đây, bà cÅ©ng gá»i Ä‘iện thoại đến bảo dì vá». 
 
- Em đâu phải là con nÃt, em cÅ©ng biết đôi chút đạo lý. Chỉ cần không làm gì sai lầm, thì má em có biện pháp nào mà quản thúc em cho được. 
 
Trá»ng VÄ© chỉ cưá»i nhạt mà không đáp. Tuyết Trân nhìn thẳng vào chàng, như tá»± nói vá»›i mình: 
 
- Lạ quá! Dưá»ng như em đã có lần gặp anh nÆ¡i đâu rồi? 
 
- Dì đã gặp tôi? Äừng nói giỡn hoài? 
 
Trá»ng VÄ© đương nhiên biết mình đã gặp Tuyết Trân lúc nÆ¡i tiệm buôn tại Cao Hùng, nhưng không muốn cho nàng nhá»› lại chuyện cÅ© đó, nên giả vá» như không há» gặp lần nào. 
 
Tuyết Trân vẫn nhìn chàng như cÅ©, há»i: 
 
- Anh à, anh có đến Cao Hùng lần nào chưa? 
 
- Chưa. 
 
Tuyết Trân còn muốn há»i thêm gì nữa, nhưng Trá»ng VÄ© đã lái xe vỠđến cá»a bịnh viện.   
  
 
		 
		
		
		
		
Tài sản của quykiemtu  
 
		
        
		    
  Chữ ký cá»§a quykiemtu      Rượu gặp bạn hiá»n ngàn chén thiếu
Chuyện ngưá»i không hợp ná»a câu thừa
          
		 
		
		
		
		
	
	 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			
			
				25-09-2008, 09:37 AM
			
			
			
		
 
	 
 
	
		
		
		
			 
			
				
				Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn 
				
				
			 
			  
			
				
					Tham gia: May 2008
					Äến từ: Việt Nam
					
					
						Bài gởi: 3,304
					
                    Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngày 16 giá» 
                
					
 
	Thanks: 932
	
		
			
				Thanked 2,152 Times in 223 Posts
			
		
	
					
					
					
					    
				 
			 
		 
		
		
	 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			17 
 
 
 
 
 
Ngưá»i gặp chuyện vui mừng thì tinh thần thấy sảng khoái. Dầu cho mình Ä‘ang mang nhiá»u bịnh hoạn, nàng cÅ©ng cố dẹp qua cÆ¡n buồn rầu. Trưa hôm đó, bác sÄ© chÃch cho nàng má»™t mÅ©i thuốc bổ, chiá»u lại, ông ta lại chÃch thêm má»™t mÅ©i thuốc bổ nữa. Äồng thá»i cho nàng uống thuốc an thần, nên nàng ngá»§ má»™t giấc trưa ngon lành. 
 
Bịnh cá»§a Tuyết Hồng, thầy thuốc đã biết chắc không hy vá»ng gì trị lành. Nhưng, cha con Trá»ng VÄ© không há» bá» qua niá»m hy vá»ng. Há» bá» ra má»™t số tiá»n lá»›n, căn dặn thầy thuốc nên dùng bất cứ loại thuốc nào mắc tiá»n thế mấy, miá»…n là trị bịnh cho nàng, há» cùng có quan niệm như nhau, cố làm sao cứu vá»›t được sanh mạng cá»§a Tuyết Hồng, nàng như Ä‘ang sắp chìm đắm trong cÆ¡n phong ba bão táp giữa vá»i. 
 
Äã hÆ¡n chÃn giá» tối. Trong phòng bịnh đốt má»™t đôi đèn long phục vừa to lá»›n vừa sáng rá»±c, đó là má»™t sá»± kiện đặc biệt do viện trưởng chuẩn chá» Toàn thể bác sÄ©, y tá và công nhân trong bịnh viện cho là má»™t đại há»· sá»± chưa từng có. Há» thảy Ä‘á»u khen ngợi chàng rể có tình thâm nghÄ©a trá»ng. Cố nhiên há» cho rằng Tuyết Hồng gặp được ông chồng xứng đáng. Nhưng cÅ©ng hối tiếc cho căn bịnh cá»§a nàng, không thể nào hết, không bao lâu nữa nàng sẽ lìa Ä‘á»i. 
 
Chỉ hôm nay, ngưá»i ta thấy tất cả y sÄ© và y tá hướng vào Tuyết Hồng mà cung há»·. Tuyết Hồng hổ thẹn đỠmặt, nhưng nàng cÅ©ng nở nụ cưá»i an á»§i, và vá»›i những lá»i tạ Æ n nho nhá». 
 
A Bá»™i là đứa tá»›i gái khôn lanh và ngoan ngoãn cô ta trang Ä‘iểm cho Tuyết Hồng rất đẹp. Trong lúc ấy, cô ta cÅ©ng chống đầu giưá»ng cá»§a nàng cho cao lên. Mặc cho nàng chiếc áo ngá»§ màu hồng nhạt thêu hoa, dưới ánh sáng choang cá»§a đôi đèn hoa chúc, trên gương mặt nàng tươi tắn như ngưá»i không bịnh hoạn chị Äúng là cô dâu có má»™t sắc đẹp hiếm thấy trên Ä‘á»i. 
 
Những gương mặt cá»§a chá»§ và tá»› luôn luôn rạng rỡ vá»›i nụ cưá»i. Tất cả Ä‘á»u nói lên những lá»i vui mừng. Phòng bịnh hiện giá» lại hóa ra phòng hoa chúc, khiến cho ngưá»i biết rõ câu chuyện, không khá»i buồn Ä‘au và chua xót. Trên gương mặt tươi vui cá»§a Tuyết Hồng có ẩn chứa má»™t ná»—i niá»m cảm thương vô hạn. 
 
A Bá»™i cÅ©ng hiểu rõ tâm tư cá»§a nàng, cô ta xem đồng hồ Ä‘oạn cưá»i nói: 
 
- Theo ý em, tiệc mừng này kết thúc sá»›m cáºu ba nhứt định sẽ đến bây giá». 
 
Nàng chỉ nhè nhẹ Ờ má»™t tiếng, chá»› chẳng nói thêm lá»i nào nữa. A Bá»™i lo lắng: 
 
- Mợ à, mợ ngồi lâu có thấy mệt không? Trước khi há» chưa đến, mợ nên nằm nghỉ giây lát cho khá»e. 
 
Nàng mỉm cưá»i lắc đầu nói: 
 
- Chị không thấy mệt má»i gì. 
 
A Bá»™i thầm nghÄ©, nằm xuống cÅ©ng chẳng hay gì. Äầu tóc sẽ rối bá»i, áo má»›i trên mình sẽ nhầu nát. Nếu đủ sức chá», phải ngồi thêm má»™t lát nữa càng tốt. Cáºu ba sẽ đến bây giá». 
 
A Bá»™i Ä‘ang trầm tư, bá»—ng nghe ngoài hành lang có tiếng chân ngưá»i Ä‘i rất đông. Cô ta liá»n bước ra cá»a phòng xem, láºp tức bước vào, miệng cô ta cưá»i toe toét nói: 
 
- Mợ Æ i! Äến rồi, hỠđã đến rồi. 
 
Tuyết Hồng lá»™ vẻ vui mừng khôn tả, há»i: 
 
- Há» gồm những ai váºy em? 
 
- Cáºu ba, cô tư, lại có bạn trai cá»§a cô tư là Tiêu tiên sinh nữa, há» toàn là khách đàng trai. Ủa! Ông và bà nhà này, lại còn có ông, bà nhà mợ và cô ba em cá»§a mợ cùng đến nữa. 
 
- A Bá»™i! Em hãy đỡ chị ngồi dáºy. 
 
Không biết lòng cá»§a Tuyết Hồng vui thÃch hay lo lắng? Chỉ thấy nàng váºn dụng hÆ¡i thở rất mệt nhá»c. A Bá»™i không dám trái ý, nhưng cô ta hÆ¡i phản đối việc nàng muốn rá»i giưá»ng bịnh: 
 
- Mợ ngồi tại giưá»ng đây cÅ©ng được rồi. 
 
- Hai bên cha mẹ Ä‘á»u đến tất cả, chị phải bước xuống giưá»ng tiếp rước má»›i phải chá»›? 
 
A Bá»™i hiểu rõ ý nàng, vì hôm nay là ngày kết hôn chánh thức cá»§a nàng, nàng đã chÃnh thức trở thành dâu nhà há» Phương. Trên phương diện lá»… phép, nàng phải lạy cha mẹ chồng. Ngồi trên giưá»ng làm sao thá»±c hiện đại lá»… được? Vì thế A Bá»™i phải bước đến đỡ nàng xuống giưá»ng, lại còn mang đôi thêu vào cho nàng nữa. 
 
Cùng lúc ấy, Trá»ng VÄ© bước vào phòng trước nhứt. Chàng vừa kinh hãi vừa vui mừng: 
 
- Tuyết Hồng! Em làm sao ngồi dáºy được? 
 
Chàng vừa nói vừa bước đến đỡ nàng. Tuyết Hồng đắc ý nhướng đôi mày cưá»i nói: 
 
- Em khá»e lắm mà! 
 
Tuyết Trân là ngưá»i thứ hai đến, nàng luôn vui vẻ cung chúc chị: 
 
- Chị! Em kÃnh mừng chị. 
 
- Cám Æ¡n em! Em đã khó nhá»c vá»›i chị nhiá»u quá! 
 
Ngá»c Thanh và Tiêu Tấn Äức bước vào phòng,hai ngưá»i đã nghe hai chị em hỠđối đáp nhau, cả hai cùng tìm cách chế nhạo cho vui: 
 
- Em Tuyết Trân cá»§a chị chưa khó nhá»c gì đâu, bởi nàng vừa biểu diá»…n má»™t phần cô dâu má»›i để rút kinh nghiệm làm dâu! 
 
A Bội lại giễu cô ta trước: 
 
- Cô tư, cô cũng đang nghiên cứu để có kinh nghiệm làm dâu chớ gì nữa! 
 
- Äồ quá»·! Nói báºy bạ không hà! 
 
Ngá»c Thanh bị A Bá»™i giá»…u cợt, nàng tá» vẻ hổ thẹn mắng yêu A Bá»™i. Tiếp theo sau, vợ chồng Phương Tá» Vân và vợ chồng Lương Tùng Linh cÅ©ng khó nÃn cưá»i cho được. Lúc bây giá» căn phòng bịnh lạnh lùng, Tuyết Hồng đã nằm đây qua bao ngày sầu khổ, nay đã trở thành căn phòng tân hôn đông đủ hai há» náo nhiệt vui mừng. 
 
Cạnh phòng bịnh cá»§a nàng, tuy không có bịnh nhân nằm, nhưng đêm khuya vắng vẻ, lão Vân sợ làm kinh động trong bịnh viện mà bịnh nhân Ä‘ang cần sá»± yên lặng. Do đó, lão bèn cho đóng cá»a phòng lại. 
 
Bà Vân thấy hôm nay con dâu tỉnh táo hân hoan, mà phải mang chứng bịnh ngặt nghèo. Trong lòng bà vừa vui buồn lẫn lá»™n, bà Vân bước đến nắm tay con dâu giá»ng run run: 
 
- Tuyết Hồng! Con dâu cưng! Con không nên ngồi dáºy! 
 
- Dạ, con phải dáºy để tiếp rước hai ba và hai má má»›i phải. 
 
Tuyết Hồng vẻ e thẹn đáp nhá», nàng cÅ©ng khá thông minh lại cÅ©ng dịu hiá»n, không má»™t Ä‘iểm nào làm phiá»n phức ba và mẹ ghẻ cá»§a nàng. Lão Linh cố chế ngá»± ná»—i thương tâm, lão gượng cưá»i: 
 
- Tuyết Hồng! Con không nên đứng lâu, đừng ráng sức quá. 
 
- Thưa ba! Tinh thần con rất khá»e. 
 
Bà Linh cũng tỠvẻ lo lắng cho có lệ: 
 
- Con nên ngồi xuống là hay hơn hết! 
 
Tuyết Hồng đối vá»›i mẹ ghẻ tuy thấy vô cùng oán háºn, nhưng ngày nay đã trở thành con dâu nhà há» Phương rồi, nàng muốn tá» thái độ bao dung, nàng đưa tay đáp lá»i mẹ ghẻ: 
 
- KÃnh má»i má ngồi! 
 
Tiêu Tấn Äức bá»—ng nhiên thẳng thắn nói: 
 
- Theo ý tôi, cả nhà nên đồng ngồi xuống. 
 
Ngá»c Thanh trợn mắt nhìn chàng, tá» vẻ há»n trách. 
 
- Sao? Có lẽ anh định làm náo tân phòng à? 
 
Tiêu Tấn Äức cưá»i và đỡ lá»i: 
 
- Không phải tôi có ý định làm náo tân phòng, nhưng mình nên để cho tân nương và tân lang làm hôn lễ chứ. Bác Phương nghĩ có phải không? 
 
Chàng nói xong, bèn liếc nhìn lão Vân. Lão Vân cÅ©ng gáºt đầu khen phải: 
 
- à cá»§a cháu Tấn Äức tá» ra chu đáo. Váºy giao phần cháu Ä‘iá»u khiển dùm việc đó. 
 
- ÄÆ°á»£c! Cháu xin vui lòng lãnh trách nhiệm. 
 
Tiêu Tấn Äức để cho Trá»ng VÄ© và Tuyết Hồng đứng ngay dưới đôi đèn hoa chúc. Tuyết Hồng nhá» A Bá»™i đứng đỡ má»™t bên. 
 
Tấn Äức Ä‘iá»u khiển má»™t cách rành rẽ: 
 
- Tân lang và tân nương đứng ngay ngắn, đứng cúc cung một, cúc cung hai và cúc cung ba, ba lần cúc cung. 
 
Hai đàng cúc cung xong, Tấn Äức liá»n hô tiếp: 
 
- Tân lang và tân nương trao đổi đồ trang sức. 
 
Vừa rồi, sau khi thi hành xong hôn lá»… tại bá»u lầu có mặt quan khách đông đủ. Ngay sau đó Lương Tuyết Trân đã cởi chiếc nhẫn cưới mà trao lại cho Trá»ng VÄ©. Và bây giá», hai chiếc nhẫn, theo đúng phép, nhẫn đó phải do hai ngưá»i phụ cho Tân lang và Tân nương thay mà trao cho hai ngưá»i, nhưng hiện giá» không có ngưá»i phụ, nên Tấn Äức giải quyết vấn đỠnày, chàng nói: 
 
- Äể cho hai đàng tá»± tay trao đổi nhẫn cưới vá»›i nhau có ý nghÄ©a hÆ¡n. 
 
Do đó, Phương Trá»ng VÄ© Ä‘eo nhẫn vào tay cho Tuyết Hồng, nàng cÅ©ng bạo dạn Ä‘eo nhẫn vào tay cho chàng. 
 
Tấn Äức tìm cách nói đùa để chá»c cưá»i: 
 
- Giá» tân lang ôm tân nương hôn má»™t chiếc hôn đầu tiên thân máºt Ä‘i. 
 
Äiá»u đó, chàng và nàng không thể thá»±c hành, nhưng gây cho cả đôi bên Ä‘á»u tức cưá»i. Tấn Äức lại nói: 
 
- Tân lang và tân nương sợ khó khăn, nên chẳng chịu hôn nhau. Tôi là trung nhân gian không thể miễn cưỡng ép gượng. GiỠnên lạy ra mắt cha mẹ đôi bên đi. 
 
Trá»ng VÄ© và Tuyết Hồng muốn quỳ lạy, nhưng bà Vân láºp tức đứng dáºy đỡ Tuyết Hồng, vẻ thương yêu nói: 
 
- Cúc cung xá được rồi con, không nên thi hành đủ lễ mệt lắm. 
 
Lão Vân cÅ©ng đứng dáºy nói: 
 
- Phải rồi, xá một lần là đủ rồi. 
 
Tấn Äức lại cưá»i nói: 
 
- Thưa bác trai, bác gái! Hai bác cũng nên ngồi xuống để cho con và dâu làm lễ chớ e ngại gì? 
 
Vợ chồng lão Vân bèn ngồi xuống để cho con dâu làm lá»…. Tấn Äức lại tiếp tục nói: 
 
- Bây giá» xin má»i hai bác sui gái ngồi xuống để con rể làm lá»…. 
 
Lương Tùng Linh thấy ông sui bà sui trai vừa ngồi e dè, nên bây giá» lão cÅ©ng không chịu ngồi, nhưng miệng lão luôn nở nụ cưá»i: 
 
- Thôi khá»i. 
 
Bà Linh nhá»› lại ngày hôm qua, bà luôn luôn gây khó khăn cho con chồng, lúc này lòng bà cảm thấy xấu hổ. Trong khi hai đàng kéo tá»›i kéo lui tá» vẻ e ngại thì tân lang và tân nương đã hành lá»… xong. Tiếp theo đó, Ngá»c Thanh, Tuyết Trân cùng anh rể, chị dâu cÅ©ng Ä‘á»u đứng lên hành lá»… ra mắt nhau. Sau cùng Tấn Äức Ä‘á»c diá»…n, chàng làm lá»… vá»›i tất cả má»i ngưá»i. PhÃa khách chỉ còn má»™t mình chàng, nên chàng ta tá»± xướng danh rồi tá»± cúc cung má»™t mình, khiến cho cả nhà Ä‘á»u cưá»i rá»™. 
 
Phương Ngá»c Thanh kéo tay chàng vừa giáºn vừa tức cưá»i. 
 
- Anh biểu diễn một mình, sau này chắc sẽ được tặng thưởng! 
 
- Hiện giá» lá»… tiết đã hoàn thành, má»i tân lang và tân nương vào động phòng hoa chúc. 
 
Tấn Äức giả vá» không nghe đến lá»i nàng, chàng tháºt tình nói tiếp: 
 
- Äã xong rồi, chúng ta nên trở vá», để cho chàng và nàng an nghỉ. 
 
Phương Tá» Vân nháºn thấy Tấn Äức sấp xếp lá»… rất chu đáo, ông ta cảm thấy thá»a ý. Ông xét thấy có thể chá»n Tấn Äức làm "Thừa Long khoái tế" thì rất haỵ Ông liá»n gáºt đầu khen phải. Cả hai gia đình bèn cáo từ mà vá». 
 
Trá»ng VÄ© và Tuyết Hồng đưa hai há» ra tá»›i cá»a rồi má»›i trở vào. Chàng đỡ nàng vào phòng, bá»™c lá»™ vẻ khắn khÃt Ä‘áºm đà nói: 
 
- Tuyết Hồng! Em đã mệt lắm rồi, hãy nằm xuống nghỉ đi. 
 
- Em vẫn khá»e. 
 
Tuy miệng nàng nói thế, nhưng trong ngưá»i nàng cảm thấy mệt má»i. A Bá»™i bưng ra hai chén sâm bổ lượng nói: 
 
- Thưa cáºu, mợ! A Bá»™i này cÅ©ng xin bái kiến cáºu mợ. 
 
Nói xong, nàng cúc cung hành lá»…. Trá»ng VÄ© gáºt đầu cưá»i, chàng lấy trogn túi ra hai gói bao giấy Ä‘á», là món quà chàng và nàng thưởng cho A Bá»™i. Cô ta láºp tức tạ Æ n, đồng thá»i chúc những lá»i lành: 
 
- Cáºu và mợ nên ăn hai chén chè này, trong đó có Hồng Táo, Quế Viên, Liên Tá», chúc cho cáºu mợ sá»›m sanh quý tá». 
 
- A Bá»™i! Em đã cầu chúc những lá»i lành, chúng tôi cám Æ¡n em. 
 
Trá»ng VÄ© đã quên phứt nàng Ä‘ang mang bịnh tuyệt chứng, nghe A Bá»™i cầu chúc, chàng vá»™i vàng vui vẻ ra mặt. 
 
Tuyết Hồng tuy nuốt không xuống những thức ăn ngon, nhưng cÅ©ng phải ăn qua loa má»™t vài miếng, bá»—ng nhiên nàng hướng vào chàng nhá» giá»ng: 
 
- Anh à, em có má»™t lá»i yêu cầu, không biết anh có đồng ý không? 
 
- Không nên nói yêu cầu, bao nhiêu chuyện nếu em muốn anh cũng đáp ứng, đừng nói một chuyện. 
 
- Theo lá»i A Bá»™i, tiá»n công cá»§a nó má»—i tháng bị dưỡng mẫu thâu hết. Em đã hứa giúp má»—i tháng chi thêm cho nó hai trăm đồng, để em nó mua sắm quần áo, giày vá»›. Mấy ngày qua em không dám yêu cầu anh, hiện giá» em đã chánh thức thành vợ anh, váºy em xin anh cho biết anh có đồng ý giúp cho A Bá»™i số tiá»n em đã hứa không? 
 
A Bá»™i nghe nàng giữ lá»i hứa, cô ta vô cùng cảm động. Không ngăn được hai giòng lệ tuôn dài theo má. 
 
- Cám ơn mợ, nhưng em không muốn! 
 
- Anh biết A Bá»™i là cô con gái hiá»n háºu. Nó phục dịch em hết lòng, má»—i tháng, có thể thêm cho nó ba trăm đồng má»›i xứng. 
 
Nàng gáºt đầu tá» vẻ bằng lòng. 
 
- Hay lắm, em vô cùng vui vẻ. 
 
- Em cám Æ¡n cáºu mợ! Cáºu mợ nên ngá»§ sá»›m má»™t chút, em qua bên phòng bịnh kế bên mà nghỉ. Có chuyện gì cần xin cáºu mợ gá»i em dùm. 
 
Chàng đã thương lượng vá»›i bác sÄ© mấy gian phòng trống kế bên cạnh cho A Bá»™i nghỉ qua đêm. Trá»ng VÄ© ra đóng cá»a, chàng bước vào đã thấy Tuyết Hồng nằm xuống. Chàng bèn hạ đầu giưá»ng thấp xuống, khi chàng Ä‘ang loay hoay chưa bước đến mép giưá»ng, bá»—ng nghe Tuyết Hồng gá»i: 
 
- Trá»ng VÄ©! 
 
Chàng vừa thay đổi y phục và cởi cà vạt, liá»n há»i: 
 
- Gì đó em? 
 
- Em nghĩ... 
 
- Em đang nghĩ gì? 
 
Chàng vừa nói vừa bước đến bên giưá»ng. Tuyết Hồng chẳng di động thân thể, nhưng nàng lắc đầu lia lịa nói: 
 
- Tốt nhứt là anh nên nghỉ bên giưá»ng đối diện đó Ä‘i. 
 
- Sao váºy? Äêm nay là đêm chúng ta động phòng hoa chúc! 
 
Trá»ng VÄ© chẳng nghÄ© đến lá»i nàng, chàng láºp tức kéo má»n đắp lại mà ngá»§ bên cạnh nàng. Chàng nở nụ cưá»i bà hiểm, nhìn nàng nhăn mặt làm dáng. 
 
Tuyết Hồng không biết làm sao, bèn trở mình quay mặt vào tưá»ng, chàng láºp tức ôm nàng vào lòng, hôn lên đôi má nàng, cưá»i nho nhá» nói: 
 
- Hiện giá» chúng ta đã danh chánh ngôn thuáºn, đã chánh thức là đôi vợ chồng, em lại sợ khó phải không? 
 
- Em không hỠsợ khó... 
 
Nói đến đây, bá»—ng nhiên nàng dừng lại. Trá»ng VÄ© cố ý há»i: 
 
- Có lẽ em đã chán anh phải không? 
 
Mặt nàng á»ng hồng vá»™i vã phá»§ nháºn: 
 
- Em không hỠcó ý đó đâu anh! 
 
- Tuyết Hồng! Äêm động phòng hoa chúc, đương nhiên vợ chồng phải ngá»§ chung giưá»ng. Bằng không, chúng ta chẳng phải là chồng vợ. 
 
- Äúng là váºy, nhưng tình cảnh cá»§a chúng ta có những Ä‘iểm đặc biệt. 
 
- Hiện giá» tinh thần em rất sảng khoái, sắc mặt cÅ©ng đỠthắm. Dưới ánh sáng rá»±c cá»§a ngá»n đèn hoa chúc, anh có cảm giác em như có má»™t vẻ đẹp thiên thần, tháºt có thể nói em là cô dâu đẹp nhất. 
 
- à chà!... Tuyết Hồng chẳng có chút gì vui vẻ, trái lại, nàng than dài. 
 
- Không nên than thở. Tuyết Hồng! Em nên biết, anh yêu em vô cùng! 
 
Tuyết Hồng nghiêng mình tránh cái hôn của chàng: 
 
- Không nên đâu anh. 
 
Chàng nhá» giá»ng gá»i: 
 
- Vợ con mà chẳng tiếp nháºn cái hôn cá»§a chồng là nghÄ©a lý gì? 
 
Nàng nghiêm chỉnh: 
 
- Trá»ng VÄ©! Äiá»u này không phải là trò chÆ¡i, nếu bịnh phổi cá»§a em truyá»n nhiá»…m, rồi phải làm sao đây? Vì thế, em tiếp sá»± nhiệt ái cá»§a anh, tức là em hại thân thể khá»e mạnh cá»§a anh đó. 
 
Trá»ng VÄ© nháºn thấy nàng biết mình mang bịnh phổi, như đã từng nói cho A Bá»™i biết, nàng nghi ngá» mình mang chứng ung thư phổi, trước khi bác sÄ© chưa xác định bịnh trạng cá»§a mình, dÄ© nhiên nàng cÅ©ng mong tìm sá»± sống. Do đó, ngày nay nàng cố tá» ra mình vẫn khá»e mạnh thÃch sống. Chàng tá» vẻ không sợ truyá»n nhiá»…m,vẫn hôn vào miệng nàng: 
 
- Tuyết Hồng! Em không phải mang bịnh phổi, nếu phải đi nữa, anh cũng chẳng hỠsợ. 
 
Tuyết Hồng dùng tay xô mặt chàng ra nói: 
 
- Trá»ng VÄ©! Chúng ta dÄ© nhiên thành đôi chồng vợ, tương lai còn dài, anh hà tất phải nóng nảy?... 
 
"Tương lai còn dài", bốn tiếng nói đó lá»t vào tai chàng, tuy chàng chẳng nói ra, nhưng trong lòng vô cùng thống khổ. Không dám biểu lá»™ ra sắc mặt, nhưng càng khó tránh khá»i mất tá»± nhiên. 
 
Tuyết Hồng không hiểu ý nghÄ© cá»§a chàng, nên mỉm cưá»i rất dịu hiá»n, ká» mặt qua gần chàng. Giá»ng nàng đáng thương: 
 
- Trá»ng VÄ©! Anh không nên tức giáºn, vì em tháºt tâm yêu anh. Thế này cÅ©ng được rồi. Mặt em đây anh hãy hôn Ä‘i! 
 
Tháºt ra chàng và nàng hôn nhau trong đêm tân hôn, nhưng đôi thân này chẳng thấy má»™t mùi vị ngá»t ngào nào. Riêng tinh thần cá»§a Trá»ng VÄ© cảm thấy chua xót từng cÆ¡n, cÆ¡ hồ như muốn rÆ¡i nước mắt. 
 
Tuyết Hồng xô nhẹ chàng ra, nàng cưá»i e thẹn và khẽ nói: 
 
- ChỠem xuất viện, em sẽ ngày đêm hiến dâng cho anh những nụ hôn nồng nàn. 
 
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên lúc đó là váºy rồi... 
 
Chàng và nàng lặng lẽ giây lâu, nàng khẽ há»i: 
 
- Khách đến tham dự lễ cưới đông không anh? 
 
- Khoảng trên sáu chục bàn. 
 
- Nhứt định là vui nhá»™n, rất tiếc em không được nhìn táºn mắt. 
 
- Äợi lúc chúng ta sanh con đầu lòng, sẽ má»i tân khách đến đãi má»™t bữa cÅ©ng đông như váºy. 
 
- Anh xem thân thể em bịnh hoạn thế này, làm sao mà sanh con cho được? 
 
- Theo y há»c, phụ nữ sanh con hay không, đâu cần có cÆ¡ thể mạnh khá»e. Vấn đỠlà phương diện sinh lý cá»§a đôi bên có đầy đủ hay thiếu xót. 
 
- Ngưá»i đàn bà mang bịnh phổi, nếu sanh con nó có mang bịnh phổi hay không hở anh? 
 
- Äiá»u đó anh không rõ cho lắm, nhưng má»™t đôi vợ chồng câm Ä‘iếc, há» sanh con không bao giá» bị câm Ä‘iếc. 
 
- Nếu bịnh phổi không có tánh cách di truyá»n, em không kể gì đến thân thể cá»§a mình mà chỉ chú trá»ng vào thân thể cá»§a đứa con cá»§a chúng ta thôi. 
 
Trá»ng VÄ© sa sầm nét mặt, như mang trong lòng má»™t tâm sá»± ngổn ngang: 
 
- Vấn đỠsanh con đẻ cái, chúng ta thủng thẳng sẽ bàn đến sau. 
 
- Nếu ngày nay em cá»§a em nó tháºt sá»± kết hôn vá»›i anh, anh sẽ cảm thấy nhiá»u hạnh phúc và thÃch thú hÆ¡n em. 
 
Nói đến đây nàng bá»—ng nhiên than dài má»™t tiếng. Phương Trá»ng VÄ© hôn lên má nàng: 
 
- Hiện giá» anh cảm thấy vô cùng hạnh phúc, vô cùng thÃch thú ngay vá»›i em đây. 
 
Tuyết Hồng không đáp, nàng ngẩn ngÆ¡ như xuất thần. Trá»ng VÄ© phát giác ra trên mắt nàng Ä‘ang có đôi giòng lệ, chàng cảm động nói: 
 
- Tuyết Hồng! Chúng ta nên vui vẻ chuyện trò, em buồn rầu càng thêm hại chá»› chẳng Ãch gì. 
 
- Em đâu có buồn rầu chi đâu. 
 
- Không buồn rầu càng tốt, nhưng em đừng khóc. 
 
Tuyết Hồng không biết làm sao, nàng phải cưá»i lên cho vừa lòng chàng. Trá»ng VÄ© vui vẻ nói: 
 
- Tuyết Hồng! Em rất đẹp! Em tháºt đáng yêu! 
 
- Tháºt váºy à? 
 
- Hôm nay em trang điểm giống như một nàng tiên giáng trần, do em tự trang điểm lấy đó à? 
 
Tuyết Hồng cưá»i nói: 
 
- Không! A Bá»™i trang Ä‘iểm cho em đó chá»›. Con nhá» A Bá»™i rất thông minh, nó hầu hạ em tháºt chu đáo, em hết sức thương mến nó. 
 
- Có lẽ em với A Bội có duyên phần với nhau. 
 
- Nè! Ngày mai em sẽ nói với má cưới A Bội cho anh làm phòng nhì nhé? 
 
Chàng vả nhẹ vào má nàng: 
 
- Nói xàm! 
 
Tuyết Hồng nÃn cưá»i, nàng ngá» lá»i chân tháºt: 
 
- Em nói tháºt đó chá»›. Anh tháºt tình yêu em còn em làm sao đáp ứng được lòng anh? A Bá»™i nó cÅ©ng là cô gái đẹp đó chá»›. Trái lại, má nuôi cá»§a nàng rất tham tiá»n, chỉ cho bà ấy chừng Ãt vạn đồng, bà ấy chắc chắn đồng ý. Trá»ng VÄ©! Anh thấy Ä‘iá»u ấy thế nào? 
 
- Tuyết Hồng! Anh không muốn bàn chuyện báºy bạ nữa! Lòng tốt cá»§a em anh rất hiểu rõ, nhưng anh không thể tiếp nháºn được. 
 
Tuyết Hồng cắn chặt đôi môi, nheo mắt suy nghÄ© giây lát há»i: 
 
- Thế anh có thÃch... Tuyết Trân không? 
 
Chàng không hỠsuy nghĩ, đáp nhanh: 
 
- Không thÃch! 
 
Nàng cố ý nói thêm: 
 
- Bởi vì anh với Tuyết Trân đã cỠhành hôn lễ vừa rồi. 
 
- Trên chứng thư kết hôn là tên của em, nhẫn cưới cũng đeo trên ngón tay em. Tuyết Hồng! Em không nên nói câu như thế đó nữa, anh phải dùng đến hạ sách đó sao? 
 
- Anh đừng hiểu lầm em, em không há» ghen như váºy đâu. 
 
- Anh biết, nhưng em nên hiểu rõ Ä‘iá»u này, anh không há» yêu ai ngoài Lương Tuyết Hồng. 
 
o0o 
 
Bà Vân rất mê tÃn, cÅ©ng rất chuá»™ng Ä‘iá»u tốt lành. Bà nháºn thấy đêm tân hôn vợ chồng Trá»ng VÄ© tuy động phòng hoa chúc tại y viện, nhưng tân phòng tháºt sá»± sắp đặt tại nhà vẫn trống không, Ä‘iá»u đó tháºt là không kiết lợi. Vì thế bà được vợ chồng ông sui gái đồng ý, cho Tuyết Trân ở lại gia đình há» Phương. 
 
Tại tân phòng vẫn đốt sáng choang đôi đèn Long Phụng. Váºt dụng trong phòng hoàn toàn má»›i. Dưới ánh đèn cưới chói chang rất vui vẻ, nhưng chỉ thiếu đôi vợ chồng má»›i mà thôi. 
 
Lúc đầu, Lương Tuyết Trân không ngá» bà Vân nhá» nàng ngá»§ trong tân phòng, nàng cảm thấy rất khó xá». Bà Vân bèn giải thÃch, phòng tân hôm đêm thứ nhứt, không nên để cho nó lạnh lẽo thiếu sinh khÃ. Trái lại, có Ngá»c Thanh cùng ngá»§ vá»›i nàng, không có gì gá»i là quan hệ. DÄ© nhiên đã giúp đỡ chị thì phải giúp cho cùng, nàng cảm nháºn như thế nên không nỡ từ chối. 
 
Hiện giá» Lương Tuyết Trân cùng Phương Ngá»c Thanh Ä‘ang ngồi tại tân phòng cùng ăn trái táo và hạt sen. Tâm trạng cá»§a há» Ä‘á»u cảm thấy thÃch thú. Ngá»c Thanh rốt cuá»™c nhịn cưá»i không được, bèn há»i: 
 
- Em Tuyết Trân! Em thay cho chị Tuyết Hồng mà làm cô dâu, chị thì thay cho anh Vĩ mà làm tân lang. Hiện giỠchúng ta cùng uống rượu hợp cẩn há không phải mình đang diễn kịch sao? 
 
Tuyết Trân sau khi nhoẻn miệng cưá»i, nàng lá»™ vẻ buồn rầu nói: 
 
- Em không thể tin chị của em lại mang chứng ung thư. 
 
- Ờ! Chị cÅ©ng không thể tin. Nếu là bịnh phổi thưá»ng thì chẳng nói làm chi. 
 
- Tháºt lòng em khó chịu quá Ä‘i. 
 
- Äiá»u đó cÅ©ng không biết phải tÃnh sao, em khó chịu cÅ©ng chẳng Ãch gì. 
 
- Theo em phát giác thấy anh VÄ© xem mẹ con em như kẻ thù, Ä‘iá»u đó cÅ©ng không đáng trách, nếu là ngưá»i ngoài Ä‘á»u tưởng là mẹ con em đã gây ra tá»™i ác. 
 
- HÆ¡i nào mà lá» Chị em cá»§a em thương nhau lắm, tôi cÅ©ng đã sá»›m biết Ä‘iá»u đó. 
 
- Làm sao chị biết được? 
 
- Chị Tuyết Hồng đã nói rõ vá»›i tôi, chị ấy cùng ngá»§ chung giưá»ng vá»›i tôi hết năm sáu đêm. 
 
- Chị Tuyết Hồng có háºn má em không? 
 
- Không, chị ấy không há» nói xấu ngưá»i khi vắng mặt. 
 
- Tâm tánh cá»§a chị em rất hiá»n, chị ấy là ngưá»i phụ nữ tốt, trên Ä‘á»i tháºt hiếm thấy. 
 
- Theo ý tôi, em cÅ©ng là má»™t cô gái rất nhân ái như chị em váºy, thấy em đối đãi vá»›i chị má»™t cha khác mẹ cÅ©ng không khác thá»§ túc thâm tình. 
 
Äôi mắt Tuyết Trân ràn rụa, nàng u uất nói: 
 
- Má»™t ngưá»i con gái sá»›m mất tình thương cá»§a mẹ, chị có thể tưởng tượng tâm trạng cá»§a há» chịu biết bao nhiêu thống khổ! Tuy chị ấy cảm thấy lá»i nói và việc làm cá»§a má em không phải chỉ cÅ©ng không hỠđối kháng, chị chỉ im lặng, đứng vỠđịa vị ngưá»i con ruá»™t, thái độ đó cÅ©ng đủ phê bình việc làm cá»§a má em rồi. 
 
- Äúng váºy, tôi rất đồng ý vá»›i em. Hiện giá» em là ngưá»i vô tư, chỉ biểu hiện má»™t tấm lòng thành khẩn, ba má tôi hết lòng khen ngợi em.  
  
 
		 
		
		
		
		
Tài sản của quykiemtu  
 
		
		
		
		
	
	 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			
			
				25-09-2008, 09:38 AM
			
			
			
		
 
	 
 
	
		
		
		
			 
			
				
				Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn 
				
				
			 
			  
			
				
					Tham gia: May 2008
					Äến từ: Việt Nam
					
					
						Bài gởi: 3,304
					
                    Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngày 16 giá» 
                
					
 
	Thanks: 932
	
		
			
				Thanked 2,152 Times in 223 Posts
			
		
	
					
					
					
					    
				 
			 
		 
		
		
	 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			18 
 
 
 
 
 
 
Lão Linh ở lại Äài Bắc bốn năm hôm rồi, bà Linh tại Cao Hùng gá»i Ä‘iện viá»…n tÃn hối thúc cha con mau vá» gấp. Nháºn thấy vợ vô tình quá, lão Linh vô cùng oán giáºn. Nhưng thá»±c tế mà xét, lão chẳng có lý do gì mà lưu lại Äài Bắc. 
 
Tuyết Hồng đã rõ ý cha, nên khuyên giải ông sá»›m vá» Cao Hùng, đồng thá»i khuyên Tuyết Trân cùng theo cha vá» luôn thể. Nàng nói bịnh trạng cá»§a nàng thầy thuốc hết lòng Ä‘iá»u trị để duy trì hiện trạng, cÅ©ng chưa biết lúc nào mạnh, lúc nào chết. Tối thiểu cÅ©ng kéo dài vài tháng nữa. Ba nàng có công việc, em nàng thì coi những tá»§ hàng để buôn bán tại Bá Hóa công tỵ Tuy đã mướn ngưá»i buôn bán, nhưng làm sao được yên lòng. Sau cùng nàng nói ba và em cÅ©ng không phải là thầy thuốc, ở lại đây cÅ©ng chẳng Ãch gì, trái lại còn gây cho nàng phải lo lắng hÆ¡n. 
 
Nằm tại bịnh viện, bịnh tình cá»§a Tuyết Hồng khi tăng khi giảm, lúc bá»›t lúc Ä‘au không chừng đổi. Phút chốc nằm Ä‘iá»u trị tại y viện đã hÆ¡n ba tháng. Năm sắp cuối, ngày tết đã đến nÆ¡i rồi. 
 
Còn mấy hôm nữa là đến tết, bịnh cá»§a nàng bá»—ng nhiên phát lên dữ dá»™i. Tất cả những thầy thuốc trứ danh thảy Ä‘á»u lắc đầu, há» cho rằng vô phương cứu [color:red] [/color] chữa. 
 
Trá»ng VÄ© muốn khóc cÅ©ng không còn nước mắt, thân thể gầy ốm, tinh thần sa sút bởi chịu đựng dai dẳng sá»± thống khổ. 
 
Ngày ấy, vợ chồng Phương Tá» Vân đến y viện thăm nàng dâu. Äang lúc thầy thuốc chÃch chì thống cho nàng, Tuyết Hồng bị hành hạ, cÆ¡ thể nàng ốm như que tăm, sá»± Ä‘au khổ cá»§a nàng ngưá»i ngoài không thể tưởng tượng cho được. Qua màn nước mắt, nàng hướng nhìn vào cha mẹ chồng mà cầu xin: 
 
- Thưa ba má! Ba má không nên lo thuốc thang cho con nữa, con muốn chết đi cho sớm để chấm dứt sự đau khổ. 
 
Vợ chồng Phương Tá» Vân không biết nói gì hÆ¡n, chỉ khóc mà chịu tráºn. Nàng tiếp tục nói: 
 
- Lòng nhân từ đức hạnh cá»§a ba má, kiếp này con không Ä‘á»n đáp được, xin chá» kiếp lai sinh. Sá»± tốn tiá»n bạc quá nhiá»u cÅ©ng không quan trá»ng bằng ba má tốn hao tâm huyết vá»›i con, không thể lấy giá nào mà so sánh cho được. Ba má đã tốn hao như váºy để đổi lấy sá»± lo rầu, phiá»n muá»™n và Ä‘au khổ. Tháºt con... con đã... đối không phải vá»›i ba má quá nhiá»u, con là tá»™i nhân cá»§a nhà há» Phương! 
 
- Tuyết Hồng! Con... không nên... nói như váºy. 
 
Bà Vân cũng khóc không thành tiếng: 
 
- Con... con... 
 
Tuyết Hồng thấy mẹ chồng khóc, nàng nÃn bặt giây lâu, và cất tiếng vá»›i giá»ng u buồn: 
 
- Má không nên khóc vì con, bởi con đã mất mẹ từ thuở bé, con gặp má như gặp mẹ ruá»™t cá»§a con. Lúc con còn nhá», má cÅ©ng vừa ý con. Rất tiếc, sá»± thương mến cá»§a ba má nay đã trở thành con số không. 
 
- Thôi con đừng nói nữa, con hãy nghỉ ngÆ¡i cho khá»e. 
 
- Má à, hiện giỠcon không nói được với ba má, sợ e con không còn cơ hội nữa... 
 
- Không phải váºy đâu. Bác sÄ© há» nói sẽ tìm má»i phương cách mà Ä‘iá»u trị, bịnh con sẽ lành mà. 
 
Tuyết Hồng chẳng kể lá»i bà Vân khuyên, nàng chỉ nói theo tâm trạng Ä‘au thương cá»§a mình. 
 
- Má! Tháºt bất hạnh cho anh VÄ©, thương cho chồng con. Nếu con biết trước mình mắc phải chứng nan y, con không thể nào đồng ý kết hôn vá»›i chồng con. 
 
- Trước mặt Trá»ng VÄ© con đừng nói như thế, nó đã tháºt tâm yêu thương con đó. 
 
- Nhưng con đã làm hại anh ấy phải đau khổ. à chà! Má đâu có biết, chúng con tuy mang danh nghĩa là tình chồng vợ, nhưng không có chút tình nghĩa với chồng. Tình yêu của chồng, con không biết làm thế nào mà báo đáp. 
 
Vợ chồng lão Vân nghe dâu nói thế, cả hai không khá»i ngạc nhiên. Bởi trong ba tháng qua, Trá»ng VÄ© không há» cạm đến thân thể cá»§a vợ, quả tháºt Trá»ng VÄ© thá»±c tâm yêu nàng, chá»› chẳng phải yêu vì thể xác hay nhan sắc. Trong lòng vợ chồng lão rất cảm động và quý mến đôi vợ chồng trẻ. 
 
Giá»ng u buồn cá»§a Tuyết Hồng tiếp tục: 
 
- Sau khi con chết rồi, chắc chắn Trá»ng VÄ© sẽ vô cùng Ä‘au khổ. Xin ba má láºp tức cưới vợ cho chồng con, để anh ấy lần lần quên hình ảnh cá»§a ngưá»i vợ vắn số như con. 
 
Äiá»u đó bà Vân không làm sao trả lá»i được. Bà chỉ lặng thinh như xuất thần. Giây lát sau, Tuyết Hồng từ từ nói tiếp: 
 
- Thưa ba má, con có một chủ ý, chưa biết ba má có tán thành hay không? 
 
Lão Vân vội vàng khuyên bảo: 
 
- Tuyết Hồng! Con không nên suy nghÄ© nhiá»u. 
 
- Con phải nghÄ© vá» anh Trá»ng VÄ© chá»› ba! 
 
Bà Vân vì quá thương con trai, nên muốn nghe lá»i nàng dâu nói những gì. 
 
- Hài tá»! Con hãy nói Ä‘i! Chá»§ ý con thế nào? 
 
HÆ¡i thở Tuyết Hồng rất mệt nhá»c nói: 
 
- Nếu ba má thấy nhân phẩm cá»§a em con tạm được, thì má khá»i cần phải tìm vợ cho chồng con chi cho nhá»c... 
 
Vợ chồng lão Vân chỉ nhìn nhau không có ý kiến. Tuyết Hồng tá» vẻ thất vá»ng nói: 
 
- Ba má chắc không vừa lòng vỠý kiến của con vừa trình bày. 
 
Bà Vân rÆ¡i lệ phá»§ nháºn: 
 
- Con! Không phải ba má không bằng lòng vỠý kiến của con... 
 
Tuyết Hồng nhoẻn miệng cưá»i, nàng thấy thÃch thú há»i: 
 
- Thế là ba má đã tán thành chủ ý của con? 
 
Lão Vân đáp nhanh: 
 
- Tuyết Hồng! Con hãy nằm nghỉ đi! 
 
- Em con nó đã cùng anh Trá»ng VÄ© cá» hành hôn lá»…, vì thế còn có ý để khá»i bày biện tốn hao, cÅ©ng khá»i lo ngưá»i ngoài cho là kỳ lạ. Nếu sợ tên há» và tuổi tác trên chứng thư hôn nhân chẳng phù hợp, há» sẽ đến nÆ¡i khác mà láºp chứng thư hôn nhân khác, con thấy Ä‘iá»u đó rất tiện. Sau khi con chết rồi, con không còn là con dâu nhà há» Phương nữa, chỉ vì, con và anh Trá»ng VÄ© không có quan hệ vợ chồng. Sá»± kết hôn vừa qua, là do em con và anh Trá»ng VÄ©. Theo ý con, Trá»ng VÄ© cÅ©ng không lấy làm khó chịu vá» việc này cho lắm. 
 
Vợ chồng lão Vân chẳng biết nói sao, chỉ ngồi chết trân mà chịu. A Bá»™i đứng má»™t bên, cô ta không chịu nổi cảnh thương tâm nên khóc oà lên. HÆ¡n ba tháng qua, cô ta cùng Tuyết Hồng khuya sá»›m có nhau, sá»± cảm tình rất sâu Ä‘áºm. Cô ta cÅ©ng biết vợ chồng há» rất yêu nhau má»™t cách cao thượng. Äôi bạn tình yêu nhau thấm thiết, mà trá»i cao sao đành tàn nhẫn chia rẽ há» ra. 
 
Tuyết Hồng nhìn thấy A Bội quá thương tâm, bèn an ủi: 
 
- A Bội! Em không nên quá bi thương. Trong những ngày qua, em hết lòng phục dịch cho chị, chị rất... cám ơn... em. 
 
A Bội và vợ chồng lão Vân, cả ba cùng khóc oà. 
 
Trong lúc đó, Trá»ng VÄ© từ công ty vừa vỠđến. Chàng thấy ba má và A Bá»™i Ä‘ang cảm xúc, chàng bước đến bên giưá»ng cùng khóc và kêu lên. 
 
- Tuyết Hồng! Tuyết Hồng! Em... em làm sao váºy? 
 
Tuyết Hồng chẳng thiết gì đến chàng. Trá»ng VÄ© không dám há»n trách cha mẹ, chàng trợn mắt nhìn A Bá»™i nói: 
 
- A Bội đứng đây làm gì, khóc chuyện gì? Mau đi ra ngoài! 
 
A Bội bị la rầy, cô ta sẽ lén đi ra ngoài. 
 
Tuyết Hồng lạnh lùng nói: 
 
- A Bội làm gì mà anh mắng nó? 
 
- Nó... nó đã làm cho em thương tâm. 
 
- Em không muốn anh mắng nó, em rất bằng lòng nó mà. 
 
Trá»ng VÄ© thấy thái độ cá»§a vợ đối vá»›i chàng hôm nay có Ä‘iểm bất thưá»ng. Chàng sững sá» thấp giá»ng: 
 
- Em đừng tức giáºn nữa, anh trách lầm A Bá»™i. 
 
Nàng cưá»i nhạt: 
 
- Trá»ng VÄ©! Em đã hiểu anh, nhưng em... rất giáºn anh! 
 
Trá»ng VÄ© lấy làm lạ há»i: 
 
- Em... em giáºn anh chuyện gì? 
 
- PHải rồi! Em giáºn anh, giáºn anh! Anh đã hại Ä‘á»i em phải khổ! 
 
Tuyết Hồng quay mặt vào vách, không thiết chi đến chàng. Trá»ng VÄ© không biết làm sao, chàng chỉ đứng thừ ngưá»i như pho tượng. 
 
Vợ chồng lão Vân cÅ©ng tìm trong óc xem coi chuyện gì. Cả hai suy nghÄ© chÃn chắn má»›i biết ý con dâu đáng thương, chắc chắn nàng đã dùng khổ nhục kế. Bởi nàng nháºn thấy căn bịnh trầm trá»ng không thể nào mạnh lành đặng. Sợ rằng khi Trá»ng VÄ© mất nàng sẽ Ä‘au khổ mãi, nàng má»›i có dụng ý gây cho chàng sanh ra ác cảm để giảm bá»›t sá»± Ä‘au khổ. Vợ chồng lão Vân ngấm ngầm than thở, cho rằng con dâu đã hiá»n háºu lại thông minh. 
 
Trá»ng VÄ© thẫn thá» giây lát gá»i khẽ: 
 
- Tuyết Hồng! Tuyết Hồng! 
 
Không được nàng đối đáp lại, chàng khóc lên. Lão Vân bước đến kéo tay con, bước ra ngoài phòng, đến hành lang đứng lại và khuyên nhủ: 
 
- Trá»ng VÄ©! Tâm lý Tuyết Hồng bá»—ng nhiên mất bình thưá»ng, đủ thấy duyên phần cá»§a con đã hết rồi. Do đó, con đừng thương tâm nữa. 
 
Lão không ngỠchàng lại rơi lệ đáp: 
 
- Ba... ba... ba đã thay cho Tuyết Hồng mà tÃnh việc... 
 
Lão Vân rất lạ lùng giả vá» khó hiểu há»i: 
 
- Con nói sao? 
 
- Tuyết Hồng không há» mất bình thưá»ng, đầu óc nàng rất sáng suốt. Nàng cố ý làm bá»™ giáºn con, để cho con quên nàng. 
 
Lão Vân thầm khen ngợi con và dâu đúng là đôi tri âm tri ká»·, nên lão cháºm rãi: 
 
- Dầu cho nó có dụng tâm như váºy, con cÅ©ng không nên phụ lòng tốt cá»§a vợ con. Huống chi gia đình mình đã hết lòng hết sức đối xá» tốt vá»›i Tuyết Hồng. Sống chết Ä‘á»u do nÆ¡i duyên số, con nên hiểu Ä‘iá»u đó. 
 
Trá»ng VÄ© thấy thái độ nghiêm chỉnh cá»§a cha, chàng gáºt đầu cho là lá»i cha quả đúng như váºy. 
 
- Ba thấy tình hình cá»§a Tuyết Hồng khó qua khá»i. Con nên Ä‘i gá»i Ä‘iện thoại đến cho bên vợ con haỵ Trên phương diện đạo nghÄ©a phải cho ngưá»i ta biết. HỠđến hay không mình cÅ©ng chẳng màng gì. 
 
Chiá»u hôm đó, Tuyết Hồng đã hôn mê bất tỉnh. Qua chiá»u hôm sau, bịnh trạng cá»§a Tuyết Hồng đã đến lúc nguy kịch, cha con Lương Tùng Linh má»›i đến Äài Bắc, cÅ©ng được dịp trông mặt nàng lần cuối. Nhưng Tuyết Hồng không nói chuyện gì được nữa, chỉ còn sá»± tri giác mà nhìn cha và em, rồi nàng từ từ khép mắt lại, như má»™t giấc ngá»§ ngàn thu... 
 
Trá»ng VÄ© nhào lăn xuống đất khóc ngất. 
 
Cha con Lương Tuyết Trân cũng khóc lớn. 
 
Vợ chồng lão Vân và A Bội cũng khóc nức nở theo. 
 
Phương Trá»ng VÄ© đã tuyệt vá»ng nên ngã bịnh. Lão Vân lo liệu má»i sá»± ma chay cho con dâu xong, hai đàng cùng bàn đến lá»i trối trăn cá»§a Tuyết Hồng trước khi lâm chung, lão Vân há»i ông sui gái đồng ý gả Tuyết Trân cho Trá»ng VÄ© không? Lão Linh thì rất đồng ý nhân cách và nhân tài cá»§a con rể, nhưng Ä‘iá»u đó cần nên há»i qua ý kiến cá»§a Tuyết Trân và má cá»§a nàng má»›i quyết định được. 
 
Do đó, hai cha con vá»™i vã trở lại Cao Hùng. Trá»ng VÄ© mang bịnh đến hai tuần nhá»±t má»›i mạnh lành. Lão Vân bèn Ä‘em lá»i trăn trối cá»§a Tuyết Hồng mà thuáºt lại cho chàng nghe. Äồng thá»i lão cÅ©ng há»i qua để biết ý kiến cá»§a chàng: 
 
- Trá»ng VÄ©! Theo ý con thì sao? 
 
Chàng lắc đầu đáp: 
 
- Không nên đâu ba. 
 
- Vì sao? Có lẽ vĩnh viễn con không tái hôn hay sao? 
 
Bà Vân cũng khuyên lơn con: 
 
- Trá»ng VÄ©! Nếu con tháºt dạ yêu Tuyết Hồng, thì con đáp ứng chá»§ ý cá»§a nó trước khi chết. Tuyết Hồng nói rất phải, bởi Tuyết Trân đã cá» hành hôn lá»… cùng con rồi, lần này nếu là hôn lá»… thì khá»i phải báºn rá»™n tốn hao, cÅ©ng khá»i bị ngưá»i Ä‘á»i cho rằng cuá»™c hôn nhân lạ lùng nữa. 
 
Bà ngừng giây lát bèn cưá»i nói: 
 
- Tuyết Trân nó là con nhá» có thể chất mạnh khá»e, dung mạo cÅ©ng không đến ná»—i xấu, lòng dạ nó cÅ©ng hiá»n háºu. Nếu chúng bây kết nghÄ©a vợ chồng vá»›i nhau thì ngày này sang năm! A! Có lẽ đến ngày này, có lẽ vào cuối năm, má sẽ có được má»™t cháu ná»™i vừa máºp vừa trắng mà ẵm bồng rồi. 
 
Lão Vân cÅ©ng tiếp lá»i: 
 
- Trá»ng VÄ©! Má con năm nay cÅ©ng gần sáu mươi rồi, bà thưá»ng khao khát có má»™t cháu ná»™i ẵm bồng, con là đứa con thảo thuáºn, đành lòng để cho má con thất vá»ng sao? 
 
Vẻ mặt chàng rầu rầu, nghe những lá»i dưá»ng như quyết định cá»§a mẹ cha, nhưng chàng ngá» lá»i như để mẹ cha tha thứ. 
 
- Thưa ba má! Việc hôn nhân chẳng phải như trò chÆ¡i. Tâm lý, tinh thần con còn Ä‘ang Ä‘au khổ chưa bình phục được, chuyện ấy để cháºm cháºm sẽ bàn đến cÅ©ng không muá»™n. 
 
- Vấn đỠkết hôn vừa qua con vá»›i Tuyết Hồng, ba đã hại con chịu nhiá»u Ä‘au khổ. Lần này con nên duyên vá»›i Tuyết Trân, nhứt định con sẽ đầy đủ hạnh phúc. 
 
Bà Vân khuyên lơn con: 
 
- Tuyết Trân năm nay nó đã hai mươi tuổi, Tuyết Trân lại là em gái Tuyết Hồng, cưới nó cũng như cưới Tuyết Hồng chớ gì. 
 
Chàng ngẫm nghĩ giây lát nói: 
 
- Nếu Tuyết Trân là em ruá»™t Tuyết Hồng thì con khá»i suy xét. 
 
Bà Vân cưá»i nói: 
 
- Con nói thế nghĩa là sao? Chị em nó cũng một cha, tức nhiên là chị em ruột chớ gì. 
 
- Con muốn nói, nếu chị em hỠcùng một cha một mẹ kìa... 
 
Ngá»c Thanh ngồi má»™t bên tiếp lá»i: 
 
- Anh à, anh không nên vì giáºn ngưá»i mẹ, mà Ä‘em cái giáºn há»n ấy đổ lên đầu ngưá»i con. Theo em biết, Tuyết Trân không há» giống mẹ, nàng và chị Tuyết Hồng thương nhau vô cùng. Em dám chắc, Tuyết Trân cÅ©ng được ngưá»i ta khen ngợi như chị. Em khuyên anh chá»› nên coi rẻ. 
 
Bà Vân cÅ©ng tiếp lá»i con gái: 
 
- Lá»i cá»§a Ngá»c Thanh rất có lý. Nếu chị em nó không có thương nhau, thì Tuyết Trân đâu có thân thiết vá»›i chị đến thế, cÅ©ng như Tuyết Hồng bao giá» lại có chá»§ ý giá»›i thiệu em nó cho con. 
 
Trá»ng VÄ© đứng dáºy toan bước vá» phòng: 
 
- Việc đó chỠcon xét lại. Vả lại, chưa biết bên kia hỠcó đồng ý hay không nữa. 
 
Dá»±a theo ý kiến cá»§a chàng, hôm sau lão Vân gá»i Ä‘iện thoại viá»…n tÃn há»i Lương Tùng Linh. ÄÆ°á»£c lão Linh trả lá»i, vợ Ông ta rất vừa lòng vá» nhân phẩm cá»§a Trá»ng VÄ©. Chỉ còn má»™t Ä‘iểm cần xét lại, không biết Trá»ng VÄ© có yêu Tuyết Trân như Tuyết Hồng hay không? à cá»§a Trá»ng VÄ© ra sao? 
 
Bà Linh đối vá»›i việc xuất giá cá»§a con gái thì bà ta vô cùng xem trá»ng. Bà không muốn làm sÆ¡ sài như đám cưới cá»§a Tuyết Hồng, việc bà ta chuẩn bị vấn đỠtrang sức cho con cÅ©ng đã hai tháng. Äến trung tuần tháng tám, há» má»›i cùng đến pháp đình mà làm chứng thư kết hôn. Äối vá»›i Ä‘iá»u đó, bà Linh cÅ©ng phải lo lắng. Chẳng quá lần trước Tuyết Trân và Trá»ng VÄ© đã long trá»ng cá» hành hôn lá»… tại Quan Quang phạn Ä‘iếm. Do đó, bạn bè thân thiết cá»§a nhà há» Phương, Tuyết Trân và Trá»ng VÄ© khá»i cần trình diện há» lần thứ hai. 
 
Äêm nay, má»™t lần nữa, Trá»ng VÄ© nếm mùi hoa chúc. Tuy nhiên thá»i gian cách nhau hÆ¡n ná»a năm, nhưng hÆ¡n ná»a năm trước đây, chàng và Tuyết Hồng đã qua đêm hoa chúc tại bịnh viện, đêm hoa chúc ấy, chàng còn in sâu vào đầu óc. 
 
GiỠđây, dưới ánh đèn hoa chúc, chàng xem thấy thân hình Tuyết Trân đầy đặn, gương mặt trắng hồng hào. Trướng phù dung ấm áp, thân hình như ngá»c mang hương vị ngá»t ngào đến vá»›i lòng chàng, đúng là lúc vui vẻ như cá gặp nước, rồng gặp mây. 
 
Nhưng, Trá»ng VÄ© đối vá»›i đêm xuân vui vẻ ấy, không má»™t chút lưu ý, trong tâm trà chàng chỉ hiện ra má»™t thân thể tiá»u tụy, khô gầy đáng thương cá»§a Tuyết Hồng. Chẳng biết nghÄ© sao, bá»—ng nhiên chàng nảy sanh ra má»™t ý niệm trả thù. Chàng có cảm giác tân nương trước mặt không phải là vợ chàng, mà đúng là má»™t con cá»§a kẻ thù. Có lý nào chàng cùng kẻ thù gá»i mình mình em em cho được? Do đó, chàng càng nhìn thân thể đầy đặn cá»§a Tuyết Trân càng có cảm giác ghét cay ghét đắng. 
 
Tuyết Trân len lén nhìn Trá»ng VÄ©, thấy chàng lặng lẽ, như có tâm sá»± gì, nàng bèn cưá»i nói: 
 
- Trên Ä‘á»i này có nhiá»u chuyện khó mà nghÄ© ra trước được. Anh vốn là anh rể cá»§a em, đâu biết trước được ngày mai lại là chồng cá»§a em. 
 
- Ờ! 
 
Chàng không há» vui cưá»i mà chỉ lạnh lùng á» má»™t tiếng, gương mặt chàng bá»™c lá»™ vẻ cau có đáng sợ. Tuyết Trân cÅ©ng không thiết chi đến chàng, nàng nở nụ cưá»i nói tiếp: 
 
- Năm qua, em thay cho chị làm cô dâu giả trong má»™t buổi chiá»u má cá»§a anh gá»i em vá» nhà. Chỉ vì bà me tÃn vừa chuá»™ng Ä‘iá»u lợi, bà nói, phòng tân hôn không nên để cho lạnh lẽo. Cho gá»i Ngá»c Thanh cùng em ngá»§ tại đây, lúc bấy giá» Ngá»c Thanh hướng vào em mà nói, cô ta là tân lang còn em là tân nương, cùng chung hưởng má»™t đêm tân hôn. Äó là má»™t chuyện tưởng, không có ai nghÄ© đến. Ngày nay cÅ©ng gian phòng này, đúng là má»™t đêm hoa chúc tháºt sá»±. 
 
Trá»ng VÄ© cưá»i nhạt và há»i nàng má»™t câu rất độc địa: 
 
- Hừ! Trong lúc đó, em có rủa thầm cho chị em mau chết không? 
 
Tuyết Trân không ngá» chàng há»i câu này, lòng nàng cảm thấy kinh hãi và lạ lùng, nàng biết sá»± tình không tốt, do đó, sắc mặt nàng biến đổi, nhưng nàng dịu giá»ng há»i: 
 
- Anh nói váºy là ngụ ý gì? Có lẽ định dùng em làm trò cưá»i? 
 
Trá»ng VÄ© không đáp, chàng cúi đầu lặng lẽ. Xét vá» tâm lý, chàng biết câu nói cá»§a mình rất kém nhân tình. 
 
Tuyết Trân cảm thấy thương tâm, nhưng nàng không để lộ ra ngoài, nàng khẽ nói: 
 
- Em đã hiểu rõ lòng anh, anh cho rằng thân thể chị em yếu Ä‘uối nhiá»u bịnh hoạn đến mang chứng bất trị, tất cả Ä‘á»u do mẹ con em hại chị ấy. 
 
Trá»ng VÄ© vẫn lặng lẽ như xuất thần. Nàng nói tiếp: 
 
- Thá»±c ra, má em có chá»— không phải vá»›i chị Tuyết Hồng, nhưng em là kẻ vô tá»™i. Nếu anh giáºn luôn đến em, tháºt là chẳng công bình. 
 
Trá»ng VÄ© lạnh lùng đáp: 
 
- Trên thế gian này, chuyện bất bình nhiá»u! Năm qua, khi Tuyết Hồng xuất giá thì má tá» ra như hùm thiêng hổ dữ. Hiện giỠđến em xuất giá thì rất ư là trịnh trá»ng, lo toan kỹ lưỡng. 
 
Tuyết Trân quá thống khổ, cÆ¡ hồ muốn khóc, nhưng lý trà nàng không cho khóc. Nàng lại gượng cưá»i: 
 
- Äiá»u này nào phải chá»§ ý cá»§a em, anh há»n giáºn em chẳng có tác dụng gì. 
 
Chàng tỠra vô tình hơn: 
 
- Phải rồi, em thì vô can, nhưng má thì ngược đãi Tuyết Hồng, gây nhiá»u chuyện ác, Ä‘iá»u đó phải báo ứng qua con mình... 
 
Tuyết Trân không nhẫn nại được bèn khóc lên: 
 
- Theo lá»i anh, hôm nay anh kết hôn là để báo thù lên thân xác cá»§a em phải không? 
 
Ngưá»i giàu tình cảm như Trá»ng VÄ©, nhưng đã có thành kiến xấu vá»›i nàng thì chàng không còn chút nào thương hương tiếc ngá»c, chàng nghiến răng nói: 
 
- Cho em biết, cô gái nào kết hôn vá»›i anh lúc này, thảy Ä‘á»u màng cái ảo danh là vợ chồng mà thôi, nhưng tháºt sá»± không có tình nghÄ©a gì cả. 
 
Nàng lau nước mắt tỠra khó hiểu: 
 
- Em chưa biết, lá»i cá»§a anh vừa rồi là có ý gì? 
 
Tuyết Hồng là vợ cá»§a tôi, nhưng đến khi nàng qua Ä‘á»i, nàng vẫn còn trong trắng là má»™t xá» nữ. Hiện nay đối đãi vá»›i em cÅ©ng như thế đó, má»›i tháºt là công bình. 
 
Tuyết Trân ná»a tin, ná»a nghi, nàng ngẩn ngÆ¡ giây lát, bá»—ng nhiên nÃn khóc rồi phá lên cưá»i. 
 
- Nguyên là anh tÃnh báo thù em bằng cách đó? 
 
Trá»ng VÄ© cÅ©ng cưá»i nham hiểm há»i lại: 
 
- Em chịu được hay không? 
 
Tuyết Trân liá»n liếc chàng, nàng không có chút ý oán há»n, bạo dạn cưá»i đáp: 
 
- Miễn anh thấy chịu được thì thôi, còn anh đối xỠvới em thế nào cũng được. 
 
Trá»ng VÄ© không còn biện pháp nào hÆ¡n, chàng trợn mắt: 
 
- Em đồng ý chịu ở góa trá»n kiếp phải không? 
 
- Không chịu rồi làm sao đây? Ai bảo mắt em má», nhìn lầm tâm địa cá»§a sài lang mà cho là có tình nghÄ©a! 
 
- Nếu em muốn ly hôn, anh sẽ đồng ý để em tìm sinh lộ. 
 
Nàng lắc đầu tỠvẻ không đồng ý: 
 
- Kết hôn rồi ly hôn, đâu phải là trò đùa của trẻ con. 
 
- Nhưng em nên hiểu rõ, Ä‘á»i cá»§a anh vÄ©nh viá»…n không yêu em! 
 
Trá»ng VÄ© cố ý cảnh cáo trước, để sau này nàng có chết cÅ©ng không oán háºn. Tuyết Trân muốn khóc lá»›n lên cho hả dạ, tháºm chà nàng muốn mắng nhiếc chàng má»™t lúc. Nhưng, nàng nghÄ© Ä‘iá»u đó không phải là má»™t biện pháp hay, trừ phi cùng chàng làm náo loạn để ly hôn. Do đó, nàng nuốt cÆ¡n bá»±c tức, giá»ng ôn tồn: 
 
- DÄ© nhiên anh gìn lòng để báo thù lên thân xác em, nếu em chẳng cho anh đạt đến mục Ä‘Ãch thì há chẳng phải làm cho anh thất vá»ng hay sao? 
 
- Em... em... Trá»ng VÄ© không ngá» cô bé này lại có ý nghÄ© quá thâm háºu, khiến cho anh ta kinh dị, ấp úng nói chẳng ra lá»i. Nàng tiếp: 
 
- Em cam tâm hứng chịu những Ä‘iá»u anh báo thù, má em có lá»—i thì em phải thay mà chịu cho ngưá»i khác trừng phạt, được váºy tinh thần em má»›i yên. Tuy nhiên, trong lúc em sống, không đặng làm vợ anh, đến khi chết, tối thiểu cÅ©ng có thể sống như chị em, trên má»™ bia cÅ©ng vẫn còn khắc danh nghÄ©a là vợ anh. 
 
Tuyết Trân nói đến đây nàng cưá»i đê mê rÅ© rượi, nàng bước đến bên giưá»ng lấy hai chiếc má»n chia thành hai chá»— ngá»§. Sau đó liếc nhìn chàng nói tiếp: 
 
- Äêm nay anh ráng chịu khó ngá»§ chung vá»›i em má»™t giưá»ng. Ngày mai có thể kê thêm má»™t chiếc giưá»ng nữa để má»—i ngưá»i ngá»§ riêng má»™t giưá»ng. Em quyết chẳng yêu cầu anh thương yêu em đâu mà lo. 
 
Nàng nói xong, bèn thay áo cưới ra, không thiết chi đến chàng, nàng quấn má»n lại mà ngá»§. 
 
Tuyết Trân không phải kêu khóc cãi vã như thói thưá»ng. Äiá»u đó là ngoài ý liệu cá»§a Trá»ng VÄ©. Chàng xét thấy cô gái hai mươi tuổi này, tánh ý có nhiá»u Ä‘iểm đặc biệt. Căn cứ theo lá»i nói cá»§a nàng, chẳng những rất thông minh, có đạo lý, lại còn chân tháºt là khác. Ngoài mặt nàng tá» vẻ rất hiá»n dịu, nhưng tâm nàng rất cứng rắn. Nàng có quan niệm vá» luân lý đạo đức rất sâu sắc, đối vá»›i tình yêu nguyện giữ gìn trinh tiết, nàng đã có ý niệm lúc sống không làm vợ chàng, lúc chết cÅ©ng được danh là dâu con nhà há» Phương. NghÄ© đến sá»± cảm tình đó, lòng chàng như má»m nhÅ©n. Thái độ lạnh lùng, khô khan đối vá»›i Tuyết Trân tháºt chẳng công bình chút nào. Mẹ nàng dầu có lá»—i, sao lại Ä‘i trừng phạt con? 
 
Trá»ng VÄ© ngạc nhiên đến ngÆ¡ ngẩn, lắm lần chàng muốn đấu dịu, nhưng vì lòng tá»± tôn áp chế. Bá»—ng nhiên sá»± căm háºn nó khiến cho chàng thầm nghÄ©: Con nhá» này tháºt lợi hại. Thái độ nó cứng rắn, mình là má»™t bá»±c trượng phu lại Ä‘i khuất phục nó hay sao? 
 
Hai cá tánh, không ai chịu khuất phục ai. Tuyết Trân, tuy thân thể mạnh khá»e, vẻ đẹp quyến rÅ© hÆ¡n ngưá»i, nhưng, Trá»ng VÄ© không lấy đó mà động lòng má»m yếu đối vá»›i Tuyết Trân như đối vá»›i Tuyết Hồng. Trước mặt cha mẹ, cả hai không ai thố lá»™ tâm tình, không lá»™ má»™t dấu vết kém vui nào. Nhưng khi hai ngưá»i đối diện nhau, quả đúng là đồng sàng mà dị má»™ng, không nói vá»›i nhau má»™t lá»i nào. 
 
Chàng không nói đến tên vợ, đối vá»›i Tuyết Trân không thấy chút nào Ä‘au khổ, nhưng Ä‘iá»u Ä‘au khổ là, từ lúc cưới nàng đến nay, chàng không cùng nàng vá» Cao Hùng thăm cha mẹ lần nào. Luôn ba lần lá»… tiết, chàng cÅ©ng không kể đến. Mấy lần vợ chồng lão Linh đến Äài Bắc thăm viếng rể con, Trá»ng VÄ© vẫn lánh mặt, cho rằng báºn vì công việc phải Ä‘i xa. 
 
Tánh cá»§a Tuyết Trân rất cương quyết, nàng không há» cho cha mẹ biết. Bà Linh cÅ©ng rất tinh ý, nhiá»u lần há»i thăm con, nhưng nàng vẫn giả vá» vui cưá»i cho rằng vợ chồng ân ái Ä‘áºm đà. 
 
Vợ chồng đối xỠvới nhau lạnh như giá băng. 
 
Trá»ng VÄ© cứng rắn lòng để báo thù đến cùng. Chàng được cha mẹ miá»…n cưỡng đồng ý cho chàng xuất ngoại du há»c, từ đó chàng bèn dá»± bị xa chạy cao baỵ Vợ chồng lão Vân giải thÃch vá»›i con dâu rằng không tán thành cho Trá»ng VÄ© xuất ngoại du há»c, nhưng Trá»ng VÄ© khổ tâm van cầu, vì chàng có ý cầu tiến, hy vá»ng được thâu nháºn thêm sá»± há»c vấn ở ngoại quốc, nhân đó ông bà phải buá»™c lòng đáp ứng. Äồng thá»i an á»§i con dâu, đợi khi chàng yên nÆ¡i yên chá»— sẽ đưa nàng sang Mỹ để cùng chung sống vá»›i nhau. 
 
Nhưng Tuyết Trân nở nụ cưá»i đáp nàng không há» có ý sang sống bên nước Mỹ, mà nàng chỉ cần được ở Äài Bắc để hầu hạ cha mẹ chồng. Trá»ng VÄ© Ä‘i du há»c ngoại quốc, nàng cÅ©ng rất tán thành, chỉ vì tương lai cá»§a chàng là Ä‘iá»u quan trá»ng. Và khi Trá»ng VÄ© đỗ bằng bác sÄ©, chàng sẽ vá» vá»›i tổ quốc chá»› gì. 
 
Vợ chồng lão Vân nghe nàng dâu nói rất hiá»n háºu và khôn ngoan, tâm trạng cá»§a ông bà vừa cảm thấy cảm động vừa khen ngợi, ông bà càng yêu mến nàng hÆ¡n. Nhưng bà Vân có Ä‘iểm lo lắng. Không hiểu tại sao vợ chồng chàng đã kết hôn hÆ¡n ná»a năm mà không há» có tin mừng? Nay Trá»ng VÄ© xuất ngoại bốn năm, vợ chồng tuy tuổi còn trẻ, cÅ©ng chưa phải là lâu lắm, nhưng nguyện vá»ng bồng cháu ná»™i cá»§a bà không thể đạt được. 
 
Tuyết Trân hiểu ý mẹ chàng, nhưng nàng chỉ gượng cưá»i thầm, cho rằng bà không thể biết rõ tình trạng làm dâu cá»§a nàng hÆ¡n ná»a năm naỵ Cha mẹ chồng cÅ©ng không há» biết sá»± khổ tâm cá»§a nàng dâu. 
 
Trong đêm Trá»ng VÄ© sắp sá»a lên đưá»ng, trước mặt cha mẹ chồng, nàng táºn lá»±c làm tròn trách nhiệm ngưá»i vợ, giúp chồng thu xếp hành trang. Bữa cÆ¡m chiá»u, Ngá»c Thanh nâng ly rượu mừng chúc cho anh được như cánh chim bằng bay xa muôn dặm, và tương lai kết quả sẽ như ý. Tuyết Trân phải làm theo thông lệ, nàng cÅ©ng nân gly chúc chàng ra ngoại quốc nên bảo trá»ng thân thể. Bên ngoài nhìn vào, không ai khá»i khen ngợi là đôi vợ chồng thương yêu nhau vô cùng. Nào ai biết, khi vợ chồng há» vá» phòng thì trở thành ngưá»i dưng kẻ lạ, không ai ngó đến ai. 
 
Qua ngày sau, Tuyết Trân theo cha mẹ và em chồng để đưa chàng ra táºn phi trưá»ng. Äêm đến, nàng má»™t thân cô lẻ ngá»§ má»™t mình trong gian phòng vắng lạnh, lúc đó nàng má»›i có dịp Ä‘au buồn nhá» lệ. 
 
Má»™t năm, rồi hai năm trôi quạ Phương Ngá»c Thanh đã tốt nghiệp đại há»c, nàng làm việc tại công ty cá»§a cha má»™t năm. Chá» Tấn Äức thụ huấn quân sá»± xong, bá»n há» bèn cùng nhau Ä‘i khảo thÃ. Lại qua má»™t năm nữa, đúng là bốn năm dài đăng đẳng, tâm trạng cá»§a nàng cÅ©ng không khác gì cha mẹ chồng, trông cho Trá»ng VÄ© Ä‘áºu bằng bác sÄ© mà vá» nước. Dầu chàng không xem nàng là vợ nhưng không lẽ xem cha mẹ chàng cÅ©ng chẳng ra gì sao? 
 
Nhưng tâm trạng cá»§a Trá»ng VÄ© vẫn còn cứng rắn. Chàng viết thư vá» cho cha mẹ biết tại Mỹ quốc chàng đã tìm việc làm rất quan trá»ng, nên tạm thá»i chưa vá» nước. 
 
Bà Vân sau khi được tin, trong lòng vô cùng bất mãn. Láºp tức nhỠông gá»i Ä‘iện thoại viá»…n tiến bảo Trá»ng VÄ© phải láºp tức từ bá» công việc tại Mỹ mà trở vá» Äài Bắc. Trong lúc đó, Tuyết Trân không thể nháºn chịu hÆ¡n thế nữa, nàng ứa nước mắt và cha mẹ chồng má»›i biết rõ đầu Ä‘uôi câu chuyện. Nàng cho rằng kiếp này Trá»ng VÄ© chắc không bao giá» trở vá» nước. Vợ chồng lão Vân thất kinh, má»›i há»i ra cho biết duyên cá»›. Tuyết Trân bèn Ä‘em việc chồng báo thù nàng mà nói lại cho cha mẹ nghe, nàng không quên nói dụng ý cá»§a chồng muốn nàng ở góa cho đến chết. 
 
Chừng ấy vợ chồng lão Vân má»›i rõ nguyên nhân con dâu phải chịu cô quả, cho nên đã có chồng hÆ¡n ná»a năm mà chẳng mang thai. Ông bà không ngá» có má»™t nàng dâu hiá»n lại thêm đức hạnh, nháºn chịu phÅ© phàng hÆ¡n bốn năm, năm năm trưá»ng mà không má»™t chút oán than, cho đến hôm nay má»›i thố lá»™ chân tình. Vợ chồng lão vô cùng cảm động thay cho nàng mà cảm nháºn những sá»± dày vò, hành hạ trong tâm. Vợ chồng lão quá bá»±c tức đến toàn thân phát run, mắng lá»›n Trá»ng VÄ© là đồ súc sanh. Dầu cho có giáºn mẹ cá»§a Tuyết Trân Ä‘i nữa, cÅ©ng không thể Ä‘em sá»± há»n ấy mà đổ trút lên đầu nàng. Do đó, lão láºp tức gởi tin trách mắng con trai phải vá» gấp mà tạ tá»™i vá»›i Tuyết Trân. 
 
Trái lại, Tuyết Trân khuyên cha mẹ hãy bá»›t cÆ¡n buồn giáºn, khuyên ông bà chá»› nên gởi thÆ¡ trách mắng chàng. Nàng cho rằng Ä‘iá»u đó không phải là biện pháp hay, vì nàng biết lòng dạ cá»§a Trá»ng VÄ©, nếu bị áp lá»±c nặng thì chàng càng phản ứng mạnh, có lẽ má»™t ngày nào đó, chàng nhá»› cha mẹ cÅ©ng phải vá» thăm. 
 
Lão Vân lặng lẽ giây lát, liá»n há»i nàng tÃnh lẽ nào. Nghịch tá» dầu vô tình, ông cÅ©ng không đành để cho nàng dâu chịu khổ. Tinh thần cá»§a lão rất cởi mở, lão nguyện ý cắt phân ná»a tàn sản cho nàng dâu để nàng tá»± do tìm chồng khác mà sinh sống. 
 
Lương Tuyết Trân cảm động đến sa nước mắt, nàng nguyện vá»›i lòng sẽ theo gương chung thá»§y cá»§a chị, lúc sống tuy không cùng Trá»ng VÄ© nên nghÄ©a vợ chồng, khi chết cÅ©ng được kể là dâu nhà há» Phương. 
 
Hiện tại lòng Tuyết Trân đối vá»›i Trá»ng VÄ© đã chết. Nàng tìm đến má»™t ấu trà viện xin vào dạy trẻ em, má»—i ngày nàng cùng bá»n trẻ vui đùa. Nàng chá»n việc làm này, mục Ä‘Ãch cá»§a nàng không phải để kiếm tiá»n, mà chỉ vui đùa vá»›i trẻ con làm thú vui. Má»—i chá»§ nhá»±t, nàng Ä‘á»u dẫn bá»n trẻ vá» nhà vui đùa, nàng mua bánh trái và đồ chÆ¡i mà tặng cho chúng. 
 
Bà Linh biết con gái và rể không hòa thuáºn nên bà khuyên con nên ly hôn, nhưng nàng không đáp ứng lá»i. Bà Linh vô cùng hối háºn, phải chi trước kia đừng gả con gái cho Trá»ng VÄ©, bà cÅ©ng hối háºn trước kia đối đãi bạc bẽo vá»›i Tuyết Hồng, thì đâu bị báo ứng như ngày naỵ Bà buồn rầu sanh bịnh mà qua Ä‘á»i. 
 
Má»™t khung trá»i xám Ä‘ang bao trùm tâm hồn Tuyết Trân, nàng lại mang trên đầu thêm má»™t vành khăn tang trắng. 
 
  
 
		 
		
		
		
		
Tài sản của quykiemtu  
 
		
		
		
		
	
	 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			
			
				25-09-2008, 09:39 AM
			
			
			
		
 
	 
 
	
		
		
		
			 
			
				
				Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn 
				
				
			 
			  
			
				
					Tham gia: May 2008
					Äến từ: Việt Nam
					
					
						Bài gởi: 3,304
					
                    Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngày 16 giá» 
                
					
 
	Thanks: 932
	
		
			
				Thanked 2,152 Times in 223 Posts
			
		
	
					
					
					
					    
				 
			 
		 
		
		
	 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			19 
 
 
 
 
 
 
Phương Ngá»c Thanh và Tấn Äức, cả hai cùng thi Ä‘áºu, và cùng sang Mỹ du há»c. Khi sang Mỹ, cha mẹ cá»§a đôi bên cùng chấp nháºn cho há» kết hôn bên ấy, vợ chồng nàng sanh được hai con, thưá»ng chụp hình gởi vá» cho cha mẹ. Má»—i lần Tuyết Trân nhìn ảnh con cá»§a Ngá»c Thanh, nàng không khá»i thấy lòng Ä‘au xót từng cÆ¡n. 
 
Äang lúc quả tim cá»§a Tuyết Trân dần dần khô héo. Má»™t hôm, nàng nằm má»™ng thấy Trá»ng VÄ© từ trên trá»i Ä‘i xuống, chàng xuất hiện trước mặt nàng. Nàng nheo lia đôi mắt, không thể nào tin đây là chuyện tháºt. 
 
- Trá»ng VÄ©!... Trá»ng VÄ©!... con, con có phải là Trá»ng VÄ©? 
 
Bà Vân đã gần bảy mươi tuổi, vá»™i vàng đứng dáºy, bà lá»™t đôi mắt kiếng lão, dụi lia đôi mắt, nhìn từ trên xuống dưới, như chưa há» nháºn ra con mình. Bà vừa kinh hãi vừa vui mừng, miệng bà ấp úng gá»i con. 
 
Trá»ng VÄ© bước vào trước mặt mẹ, ôm bà Vân vào lòng mà gá»i to: 
 
- Má! Con bất hiếu là Trá»ng VÄ© vừa vỠđây. 
 
- Con... con còn nhớ đến nhà? Con... con nhớ má là mẹ của con hay sao con? 
 
Sau khi tinh thần bà Vân hốt hoảng và vui mừng lẫn lá»™n, bá»—ng nhiên bà lại nổi giáºn, thở hổn hển xô con ra mà trách mắng chàng. 
 
Trá»ng VÄ© lá»™ vẻ sợ hãi, đôi chân chàng quỳ trước mặt mẹ mà van cầu: 
 
- Má! Tội con đáng chết! Con đã đối không phải với má. 
 
- Hừ! Mày là con nghịch tá», đối vá»›i cha mẹ ngá»— nghịch cÅ©ng không nói gì, đằng này mày đã ở rất ác vá»›i má»™t nàng dâu hiá»n cá»§a gia đình này. 
 
Bà Vân trách mắng con má»™t lúc, bởi tâm bà quá chua xót nên đôi hàng nước mắt tuôn rÆ¡i tầm tã. Lão Vân từ trong nhà nghe tiếng bèn bước ra. Thấy con trai quỳ trước mặt mẹ chẳng dám ngó lên. Nàng dâu thì đứng má»™t bên như pho tượng gá»—, lão bèn nhìn nàng dâu ra dấu bảo đỡ chàng dáºy. Lão từ từ nở nụ cưá»i vui vẻ: 
 
- Bà sao! Con nó đã biết lá»—i trở vá», bà không nên trách mắng nó nữa. 
 
- Nó đã biết lỗi rồi sao? 
 
- Má ơi! Con đã lầm, tâm con đã loạn. 
 
Tuyết Trân không dám làm trái ý cha chồng, nàng bước lại vai đỡ chồng dáºy và khẽ nói: 
 
- Ba bảo em đỡ anh dáºy. 
 
Tuyết Trân hướng vào chàng mà thanh minh, nói rõ cho chàng biết không phải tá»± nàng đỡ chàng dáºy. Bà Vân lòng còn giáºn chưa nguôi, bèn cưá»i nhạt há»i: 
 
- Hừ! Con đã biết lá»—i lầm, sao không hướng vào Tuyết Trân mà nháºn tá»™i? 
 
Trá»ng VÄ© thừa lúc Tuyết Trân đỡ chàng, bèn quay lại quỳ trước mặt vợ vừa hổ thẹn nói: 
 
- Tuyết Trân! Anh đã lầm, xin em lượng thứ. 
 
- Ãi chà! Anh đứng dáºy Ä‘i mà! Anh đứng dáºy Ä‘i! 
 
Trong lúc bất ngá» chân tay nàng luống cuống, vì nàng đã chịu Ä‘au khổ má»™t thá»i gian mưá»i năm dài đăng đẳng, không ngá» hôm nay lại được Ä‘oàn viên. Lòng nàng không biết nên vui hay buồn, đôi giòng lệ tuôn trào, không nói thêm được má»™t lá»i nào. 
 
Bà Vân dùng tay lau giá»t lệ già, bà bảo dâu: 
 
- Tuyết Trân! Con còn ngần ngại nỗi gì, sao không lượng thứ cho chồng con một bạt tay. 
 
Cả nhà tá»› trai, tá»› gái cùng đổ xô ra, kẻ bưng trà, ngưá»i bưng nước và khăn lau mặt ra, há» cùng vui vẻ cưá»i rá»™ lên. Trong mưá»i năm qua, nhà há» Phương má»›i có má»™t tráºn cưá»i nổ rang như pháo tết. 
 
Äêm đó, bà Vân sai ngưá»i làm Ä‘i mua đôi đèn long phụng đốt lên trong phòng mưá»i năm lạnh lẽo cá»§a Tuyết Trân. Trước đây mưá»i năm, tuy là gian phòng tân hôn, nhưng tân lang và tân nương không há» có tình cá nước, đêm nay má»›i đúng là đêm động phòng hoa chúc. Tuyết Trân cÅ©ng ngồi tại mép giưá»ng, vẻ mặt hổ thẹn như cô dâu má»›i. Trá»ng VÄ© bạo dạn bước đến ngồi bên nàng, đồng thá»i nắm lấy tay nàng vá»›i giá»ng ôn hòa: 
 
- Tuyết Trân! 
 
Nàng rút tay lại lá»™ vẻ giáºn há»n, nhưng giá»ng Ä‘iệu rất hiá»n dịu nói: 
 
- Anh đừng chạm đến em. 
 
- Em chưa chịu lượng thứ cho anh sao? 
 
Nàng nhÃu đôi mày ngưng thần ngó ngay chàng há»i: 
 
- Em không hiểu lý do nào mà anh như chim bay má»i cánh lại trở vá» tổ cÅ©? 
 
- Vì tại Mỹ quốc anh đã gặp Ngá»c Thanh, nó nói em ở nhà vô cùng hiếu kÃnh vá»›i cha mẹ và hết lòng hiá»n đức quán xuyến gia đình, khiến cho lòng anh vô cùng cảm động. 
 
- Hứ!... Trong lòng Tuyết Trân thầm cảm Æ¡n Ngá»c Thanh, nhưng nàng vẫn trá» môi cưá»i nhạt vá»›i Trá»ng VÄ©. 
 
- Sau đó, anh thưá»ng tiếp được thÆ¡ cá»§a ba cho biết, em rất hiá»n, đức độ. Anh xét anh đối vá»›i em như váºy vô tình vô nghÄ©a và bất công. 
 
- Vì thế anh mới hồi tâm mà trở vỠđây? 
 
- Còn một điểm nữa, nó thôi thúc anh trở vỠđây. 
 
- Äiểm gì? 
 
- Gần tháng nay, anh thưá»ng nằm má»™ng. 
 
- Mộng thấy gì? 
 
- Mộng thấy chị em. 
 
- Nếu anh thấy chị em thì anh càng xem em là thù nghịch hơn nữa chớ gì? 
 
- Không, trong giấc má»™ng chị em thưá»ng trách mắng anh. Chị em nói anh không nên đối xá» vô tình nghÄ©a như váºy. Chẳng những hại cho chị em nàng Ä‘au khổ, mà chÃnh còn hại luôn cuá»™c Ä‘á»i anh. 
 
- Anh có nháºn là chị em hiển linh không? 
 
- Có lẽ có, chỉ vì chị em cá»§a em rất thương nhau, Tuyết Hồng linh ứng ở cõi trá»i, dÄ© nhiên nàng không thể để cho em nàng chịu lắm khó khăn và Ä‘au khổ. 
 
Tuyết Trân không cho là phải, nàng cưá»i nhạt nói: 
 
- Anh là bác sÄ© theo Tây há»c, sao lại mê tÃn váºy? 
 
Trá»ng VÄ© bị nàng nói thế tá» vẻ không vừa ý, sắc mặt chàng nhăn lại khó chịu. Nàng tiếp: 
 
- Nếu má»™t ngưá»i nào đó, sau khi chết mà được hiển linh, có lẽ nào để cho đến mưá»i năm má»›i cho chồng nằm má»™ng? 
 
- Theo ý em, gần đây anh nằm mộng thấy những gì? 
 
Tuyết Trân cắn chặt môi, nheo nheo mắt nói: 
 
- Äiá»u này chắc chắn không phải giản dị đâu? 
 
- Nào em giải thÃch cho anh nghe Ä‘i. 
 
- Bởi vì anh đã nghe lá»i Ngá»c Thanh, cÅ©ng như anh thưá»ng Ä‘á»c thÆ¡ cá»§a bạ Khiến cho anh ngưá»i đàn ông dù lòng lạnh như sắt Ä‘i nữa vá» phương diện lương tâm cÅ©ng cảm thấy khó chịu thì thưá»ng hay nằm má»™ng, có cảm giác không phải đối vá»›i ngưá»i khác, trong giấc má»™ng anh bị chị em trách mắng, tức là anh bị lương tâm mình trách mắng. 
 
Trá»ng VÄ© không hỠđáp lại, dưá»ng như có Ä‘iá»u gì lo lắng: Tuyết Trân sợ chàng nổi nóng, bèn nhoẻn miệng cưá»i lá»™ vẻ không yên lòng, há»i: 
 
- Anh đã nháºn xét lá»i cá»§a em không có chi là vô lý? 
 
Chàng kéo tay nàng nói: 
 
- Không! Có thể lá»i em rất hợp tình hợp lý. 
 
- Äúng haykhông, sao anh lại nói thế? 
 
Tuyết Trân nhướng đôi mày lá»™ vẻ đắc ý há»i, nhưng sau đó, nàng rút tay lại. 
 
Trá»ng VÄ© nhè nhẹ vá»— lên lưng bàn tay nàng, giá»ng chàng trầm trầm: 
 
- Theo ý anh, Tuyết Hồng là cô gái nhân từ, lúc nàng sống chưa má»™t lần oán háºn má em. Do đó, nÆ¡i cõi u minh, tá»± nhiên nàng sẽ chiếu cố đến em. 
 
Tuyết Trân biết Trá»ng VÄ© quá si tình chị mình, nên nàng không tranh luáºn vá»›i chàng nữa. Nàng đồng ý theo chàng mà gáºt đầu: 
 
- Có thể lá»i anh rất có lý. Lúc sống, chị em rất yêu thương em, chắc hẳn lúc chết hồn chị em cÅ©ng há»— trợ cho em. 
 
- ÄÆ°á»£c rồi, chúng ta không nên bàn đến chuyện này nữa. Mưá»i năm qua, anh đã gây cho em nhiá»u ná»—i đớn Ä‘au. Từ nay vá» sau, anh sẽ bồi thưá»ng lại cho em, xin em hiểu giùm, anh không phải là kẻ vô tình vô nghÄ©a. 
 
Tuyết Trân cảm thấy say sưa vá»›i lá»i lẽ cá»§a chàng, nhưng nàng vô cùng chua xót, giá»ng nàng ấp úng: 
 
- ChỠkhi anh hồi tâm thì sợ em không còn sống được bao lâu trên dương thế này nữa... 
 
Trá»ng VÄ© láºt Ä‘áºt bụm miệng nàng lại: 
 
- Tuyết Trân! Em đừng nói như thế nữa. 
 
Tuyết Trân tuôn rơi nước mắt lã chã: 
 
- Nếu như em chết rồi, anh không cho em nói, nào có Ãch gì? 
 
- Tuyết Trân! Em không thể chết, vì chúng ta đã lãng phà thá»i gian mưá»i năm quý báu, nếu chúng ta sống bằng tuổi ba má, thì cÅ©ng nên nghÄ©a vợ chồng bốn mươi năm. Em nghÄ©, có phải không? 
 
- Anh... anh không còn giáºn em? 
 
- Không! Anh sẽ yêu em vÄ©nh viá»…n. Tuyết Trân! Em hãy cưá»i lên Ä‘i! 
 
- Ừa! Nàng chỉ ứng nhanh má»™t tiếng, rồi cưá»i trong màn lệ. 
 
Trá»ng VÄ© ôm nàng vào lòng hôn say mê trên mặt trên môi nàng. 
 
Äôi đèn long phục vẫn cháy sáng rá»±c, rá»™i ánh sáng nồng ấm vào gương mặt cá»§a đôi vợ chồng đã ngoài ba mươi tuổi, hai lần kết hôn, nhưng tâm hồm cá»§a há» có cảm giác như vừa sống trở lại mưá»i năm vá» trước. 
 
Hết 
 
  
 
		 
		
		
		
		
Tài sản của quykiemtu