Bây giờ thì Di thật sự an tâm. Di có cảm giác như mình thật sự là chủ một cái “nhà”.
Từ lúc dọn đến đây tới giờ, Di không quay về nhà nữa. Bởi vì Di không muốn nhìn thấy khuôn mặt buồn của mẹ, thái độ bất mãn của cha và nhất là sự phản kháng của ông anh Cả.
Vì vậy đây là nơi ẩn náu thì đúng hơn. Đôi lúc Khả Di cũng phân vân, bứt rứt. Nhưng rồi công việc bận rộn ở đài truyền hình, về nhà lại có việc riêng của một bà nội trợ, nên Di cũng không có thời gian đâu để nghĩ vẩn vợ Di có cái an ổn. ít ra là bên ngoài.
Hôm nay thì Triết sẽ về rất trễ, vì phải dự một hội nghị khá quan trọng ở Sở Thông tin văn hóa. Chắc chắn là chàng sẽ mệt. Vậy cần phải làm một món gì cho Triết? Di tự hỏi. Và chợt thấy, tuy đã sống với Triết bao nhiêu năm qua, nhưng Di vẫn chưa biết được sỡ thích của Triết thế nào.
Nghĩ đến đó, bất giác Di liên tưởng đế Mỹn. Mỹ hiện giờ sống ra sao? Cảm nghĩ của người đàn bà kia thế nào khi mất chồng? Giận dữ? Đau khổ, hay buồn bã? Chai lì? Di biết mình đã làm một chuyện không phải. Nhưng mà... bản chất con người là ích kỷ. Di không làm sao bỏ được chuyện sống chung với Triết. Di cũng không biết lúc gần đây Triết có quay về nhà với Mỹ không? Di không hỏi và cũng không muốn hỏi. Bởi vì như vậy chỉ làm cho tâm trạng bứt rứt thêm.
Di biết. Chuyện giữa nàng và Triết chưa giải quyết được gì cả. Mỹ và các con Triết có biết cái tổ này không? Nếu biết chắc chắn sớm muộn gì rồi họ cũng đến.
Càng nghĩ, Di càng thấy đầu căng thẳng. Nàng vội chạy vào nhà bếp, mở tủ lanh lấy một lon bia mở ra uống ngaỵ Di muốn con người mình lạnh đi một chút.
Ngay lúc đó tiếng chuông điện thoại reo vang. Có lẽ là Triết gọi về. Di vội chạy ngay ra phòng khách, cầm ống nghe lên:
- Alô, anh Triết đấy à?
Bên kia đầu giây không phải tiếng đàn ông, mà là giọng nói của Mỹ.
- Không phải Khả Di ạ! Như vậy là anh Triết không có ở nhà à?
Câu nói của Mỹ làm Di lúng túng.
- à, à không! anh ấy còn ở đài truyền hình. Có lẽ khuya lắm, mới về đây.
Bên kia đầu dây Mỹ yên lặng khoảng mấy giây, rồi mới ngập ngừng:
- Tôi không định quấy rầy, nhưng mà Khả Di này... Tôi có chuyện gấp lắm cần gặp anh Triết, mà liên lac với anh ấy ở Đài thì họ lại bảo là không có mặt.
Khả Di hỏi:
- Có chuyện gì quan trọng lắm không? Tôi có thể giúp được chị chứ?
- Vâng, số là con gái tôi, nó đang bị sốt rất cao, tôi định đưa nó vào bệnh viện...
- Thế à? Vậy thì tôi sẽ đến ngaỵ Anh Triết bận thật đấy, anh ấy mắc họp...
Khả Di nói với một chút mặc cảm.
Mỹ nói rồi đặt máy xuông. Khả Di cứ để nguyên áo quần như vậy, chỉ xỏ thêm đôi giày là chạy vội xuống xe. Di cho xe chạy rất nhanh. Hai lần vượt qua đèn vàng. Dù gì thì đấy cũng là con của Triết. Di vừa dừng xe lại, đã thấy Mỹ bế con đứng trước nhà chờ. Vừa trong thấy Di, Mỹ đã òa lên khóc.
Di nói:
- Đừng có xúc động như vậy. Mọi chuyện vào đến bệnh viện là sẽ ổn thôi.
Di an ủi, nhưng biết Mỹ khóc chưa hẳn vì sợ con chết mà có thể là vì một lý do khác. Mỹ yên lặng bế con ngồi vào xe. Nước mắt vẫn tiếp tục chảy. Hai người đàn bà yên lặng trên suốt lộ trình.
Đến bệnh viện, Mỹ bế con chạy ngay vào phòng cấp cứu. Di kiếm chỗ đậu xe rồi mới vào sau. Chỉ có một mình Mỹ ngồi ngoài cửa phòng nhận bệnh. Khả Di ngồi xuống cạnh.
- Thế nào, cháu gái đâu rồi?
Mỹ vẫn khóc:
- Mấy cô y tá bế cháu vào trong rồi. Tôi mong là tai qua nạn khỏi.
- Trẻ con bị sốt là chuyện bình thường. Chắc không có gì đâu.
Mỹ lắc đầu:
- Cháu nó bị sốt hai ngày nay rồi, nhưng tôi cứ chần chừ không dám nói cho anh Triết hay, sợ làm mất thời gian của anh ấy
- Thì cứ đưa thẳng vào bệnh viện?
- Nhà không có đàn ông, thường làm cái gì cũng phân vân, không dám quyết định. Mỹ cúi đầu nói - Cô cũng biết đấy, tôi chẳng làm gì được cả.
Khả Di yên lặng, một chút bứt rứt trong tim. Trong khi Mỹ lại tiếp.
- Tôi rõ là con người vô dụng, nếu bây giờ mà cháu có mệnh hệ gì thì tôi sẽ ân hận đến chết.
- Chuyện này hoàn toàn không phải lỗi ở chị.
Khả Di lẩm bẩm nói. Không biết là để an ủi Mỹ hay là nói cho mình nghe.
Rồi Di đứng dậy
- Thôi chị ngồi đây nghe, để tôi gọi dây nói để liên lạc với anh Triết.
Và Di đi ra ngoài gọi dây nói. Nàng gọi mấy số luôn mà chẳng liên lạc.
Bởi vì đây là một phiên họp có tích cách quan trọng, nên mọi liên hệ với bên ngoài bị cắt đứt. Chỉ bao giờ họp xong, mới có sự giao tiếp với bên ngoài.
Thế là Di quay lại phòng cấp cứu. Vừa lúc bệnh nhân được đưa chuyển sang phòng bệnh.
Bác sĩ hỏi:
- Ai là mẹ bệnh nhân?
- Tôi đây! Tôi đây!
Mỹ lắp bắp nói, bác sĩ trách:
- Con bé bị viêm màng não. Tại sao mãi bây giờ chị mới đưa cháu đến đây?
- Dạ tại tôi không biết! Tôi hoàn toàn không biết!
Mỹ run rẩy nói. Khả Di cũng căng thẳng
- Thế cháu nó có gì nguy hiểm không bác sĩ.
- Nguy hiểm thì qua rồi. Bác sĩ nói - Nếu tối nay không có biến chứng gì khác thì coi như ổn định... Mà chuyện đó thì có nhiều hy vọng vì cháu nó sức khỏe khá tốt.
Rồi bác sĩ quay qua Mỹ:
- Vì cháu nó còn nhỏ quá, nên chúng tôi cho phép chị được ở lại chăm sóc cho cháu.
Khả Di vẫn còn lo lắng:
- Còn sợ biến chứng nữa?
- Vâng. Nhưng chắc không xảy ra đâu. Bác sĩ trấn an - Ở đây cũng đầy đủ tiện nghi và thiết bị.
Bây giờ Di mới yên tâm. Cả hai người đàn bà theo chân bác sĩ vào phòng bệnh. Đây chỉ là phòng hạng nhất thôi chứ không phải thượng hạng.
Phòng có đến hai giường. Cô ý tá sau khi điền tên đã nhìn Mỹ hỏi:
- Bà là vợ Ông Điền Triết à? ông ấy khá nổi tiếng. Chúng tôi rất ái mộ Ông ấy.
Và chỉ chiếc giường cạnh giường bệnh nhân, cô ta nói:
- Tối nay bà sẽ nghỉ ở đây nhé. Thế ông Điền Triết đâu rồi?
Khả Di vội đáp thay:
- Anh ấy hôm nay bận họp nên không đến kịp.
Cô ý ta cười:
- Mấy người làm việc ở Đài truyền hình lúc nào cũng bận rộn. Tôi có người bà con làm ở đấy cũng thế, gần như cả ngày không về nhà. Thôi được, nếu có cần gì cứ bấm chuông gọi, tôi sẽ có mặt ngay.
Và cô ta quay đi định ra ngoài. Khả Di vội giật lại:
- Khoan đã, cô đợi tôi một chút. Di nói - Tối nay rất quan trọng vì vậy để đề phòng chuyện bất trắc xảy ra. Chúng tôi muốn nhờ cô tìm cho một cô y tá chăm sóc đặc biệt.
- Vâng, chúng tôi sẽ giúp cô chuyện đó, mời cô sang đây làm thủ tục.
Khả Di gật đầu chào Mỹ, rồi theo cô ý ta bước ra ngoài.
Đến văn phòng, Di điền tên mình vào giấy. Cô y tá đã nhìn Di với ánh mắt ngạc nhiên,
Di cười hỏi:
- Có chuyện gì mà cô nhìn tôi chăm chăm vậy?
- Chị tên Diệp Khả Di à? Chị cũng là đạo diễn? Trẻ và đẹp thật!
- Vậy chứ cô tưởng tôi thế nào?
Cô y tá không đáp chỉ nói:
- Nghe người ta đồn đại, chuyện chị với Điền Triết...
Cô ý tá chỉ nói như vậy rồi ngưng lại. Khả Di cảm thấy lúng túng. Vậy là chuyện của nàng vói Triết đã vang ra ngoài. Như vậy với dư luận xã hội hẳn là không có gì hay họ. Cô y tá như để phá vỡ cái không khí ngượng ngùng nói:
- Nhưng mà thấy chị cư xử tốt với vợ anh Điền Triết như vậy, tôi nghĩ là... đây chỉ là tin đồn bậy thôi... Chứ không có gì... à, Mà chúng tôi cũng rất thích các chương trình của chị phụ trách đấy.
- Cảm ơn.
Di nói và nhìn vào đồng hồ:
- Khá trễ rồi, chị làm ơn làm thủ tục nhanh tí cho tôi.
Cô y tá cắm cúi lo thủ tục. Sau đó Khả Di quay lại phòng bệnh. Con gái của Triết vẫn nằm thiêm thiếp trên giường, còn Mỹ thì ngồi ủ rũ cạnh đấy.
Khả Di đặt tay lên vai Mỹ nói:
- Một chút sẽ có y tá đặc biệt đến chăm sóc cho cháu, chị yên tâm, hãy tin đi, rồi mọi thứ sẽ ổn thỏa, cháu nó sẽ thoát hiểm.
Mỹ chỉ gật đầu không đáp;
- Thôi bây giờ tôi về. Khả Di do dự một chút nói - Tôi sẽ tìm anh Triết và bảo anh ấy đến ngay bệnh viện với chị.
- Cảm ơn Di nhiều lắm.
Khả Di lắc đầu rồi bỏ đi.
Di chẳng vui tí nào. Những lời trực ngôn ban nãy của cô y tá làm lòng Di rối rắm. Người ta chẳng tin lời đồn, nhưng đó là sự thật. Mà sự thật đó cũng chẳng đẹp gì, nó cứ như một cái vết nhức nhối. Và Di cảm thấy mệt mỏi. Nàng lái xe mà đầu là một khoảng trống mênh mông. Di thấy thật cô độc.
Bước vào đến nhà, Di đã thất Triết ngồi đọc báo trong phòng khách.
- Khả Di, em đi đâu đấy. Ban nãy hình như em có gọi giây nói tìm anh phải không?
- Anh hãy thay áo nhanh lên. Con gái anh nói bị viêm màng não nằm ở bệnh viện. Nó đang gặp nguy hiểm.
Khả Di nói ngaỵ Triết nghe nói nhảy dựng lên.
- Cái gì? Con gái bệnh à? Bao giờ vậy? Đích thân em đưa nó vào vệnh viện à?
- Vâng, chị Mỹ tìm anh không gặp, nên em phải đưa hai mẹ con chị ấy đến bệnh viện.
Khả Di thở ra nói:
- Nó là con gái của anh. Em không thể không lo.
- Cảm ơn em. Triết nắm tay Di nói - Tối nay có lẽ anh sẽ ở lại bệnh viện.
Và Triết vội vã đi ra.
Khả Di ngồi xuống ghế. Triết đi rồi... Cả căn hộ trống vắng. Khả Di mệt mỏi. Triết đâu phải của riêng nàng? Triết còn có vợ con. Và khi vợ con cần, đương nhiên là anh ấy phải quay về. Triết về rồi khi mọi chuyện qua đi, chàng lại sẽ quay lại. Di biết như vậy mà không hiểu sao Di vẫn cảm thấy sợ hãi, lo lắng. Di nghĩ mình sẽ mãi mãi không chiếm hữu được Triết.
Ngả lưng trên salon. Di vừa nhức đầu vừa đói, nhưng Di lại chẳng buồn xuống bếp kiếm cái gì ăn.
Thời gian lặng lẽ trôi. Hai giờ rưỡi sáng. Triết vẫn chưa về. Ban nãy rõ là Triết đã nói sẽ ở lại bệnh viện. Vậy mà Di vẫn trông, vẫn muốn vào ngay đấy với chàng. Nhưng lý trí đã can ngăn. Di biết không nên vào đấy. Hai vợ chồng người ta đang ở đấy canh chừng con. Thế ta vào đấy làm gì? Một sự thừa thãi. Di lắc đầu. Đã biết sai ngay từ đầu vậy mà cứ húc đầu vào... Chuyện tình cảm là chuyện không thể thỏa hiệp. Vậy tại sao cứ mặt dạn mày dày? Có phải là sự lừa dối chính mình không?
Di biết, Chuyện của mình và Triết là chuyện chẳng có đoạn kết. Vậy mà...
Và Di ngồi như vậy mãi đến sáng trắng. Rồi Di sửa sọan đi làm, có thế nào thì cũng phải đi làm, việc làm vừa quên lãng vừa là niềm vui.
Nhưng khi đến sở. Di không phấn chấn được... Nàng làm việc mà đầu để đâu đâu. Di đi ngang qua phòng Triết, thấy Triết cũng đã đến sở làm... Nhưng chàng đang bận tiếp khách nên Di cũng không đi vào.
Đàn ông và đàn bà khác nhau chỗ đó. Với đàn bà tình yêu là trên hết. Còn đàn ông, họ còn có sự nghiệp. Sự nghiệp mới quan trọng hơn mọi thứ.
Và trong cái tình cảm lạc lõng đó. Sau một ngày làm việc, Di không đợi Triết, nàng lặng lẽ bỏ về trước. Di muốn được yên ổn một mình. Di sợ sẽ nghe Triết nói: “Bây giờ anh muốn quay lại với vợ con”.
Vâng. Di mãi bị ám ảnh bởi điều đó. Nhưng rồi Di cũng không quay về nhà. Ở nhà trống vắng quá. Di đi ra quán rượu.
Lúc Thù Chiến vào quán thì đã thấy Di đang ở trạng thái ngà ngà saỵ Chiến ngạc nhiên. Sao chỉ có một mình Di còn Triết đâu?
- Tôi ngồi đây được chứ?
Thù Chiến hỏi. Khả Di gật đầu.
- Được, được anh ngồi xuống đi, rồi chúng ta cùng uống rượu.
Có chuyện gì không vui đã xảy rả Chiến phân vân, tò mò hỏi:
- Vâng, nhưng mà anh Triết đâu rồi?
- Anh ấy à? Suốt ngày hôm nay tôi không có gặp, anh ấy. Có lẽ là Triết bận họp, mà cũng có thể anh ấy đang ở đằng bệnh viện với vợ con.
- Ở bệnh viện với vợ con? Ai bệnh?
- Con gái anh ấy.
- Bệnh gì?
- Viêm màng não. Di nói - Nhưng có lẽ đã qua khỏi tình trạng nguy hiểm, bằng không thì sáng nay anh ấy đã không đi làm.
- Vậy à?
Thù Chiến hỏi, nhưng vẫn chưa hết thắc mắc.
- Còn chuyện gì khác nữa không?
- Không, không có gì nữa cả Di nói - Thế hôm nay anh dến đây cũng có một mình à? Còn Bích Ngọc đâu?
- Bích Ngọc à? Mấy hôm rồi không gặp
Thù Chiến nói, thái độ không vui:
- Hẹn cô ấy ba bốn lần mới được gặp một lần. Không biết tại sao.
Khả Di nhìn Chiến, chợt hỏi:
- Thế anh đã yêu cô ấy rồi à?
Thù Chiến suy nghĩ một chút nói:
- Cô ấy là một cô gái khá đặc biệt.
- Đặt biệt? Nghĩa là thế nào? Lạnh lùng? Tế nhị? Phong trần? Kín đáo?
- Tôi cũng không biết. Chỉ cảm nhận là khác với nhừng người con gái khác. Nhiều lúc Bích Ngọc nhạy bén, tình cảm nhưng đôi khi lại lạnh lùng xa la...
Di cười:
- Anh như một khách lạ quen thuộc... Bởi vì anh giống Chí Hào.
- Giống thật à?
- Mới nhìn thoáng qua tưởng là một người. Nhất là cái vẻ phong lưu, lạnh lùng, cao ngạo. Nhưng nếu nhìn kỹ thì anh lại khỏe mạnh rắn chắc hơn.
- Người lạnh lùng sao phong lưu được?
- Con người Chí Hào như vậy đó. Gần như tập trung nhiều chất mâu thuẫn, nhưng đó cũmg là đặc điểm quyến rũ của anh ta.
Thù Chiến suy nghĩ một chút hỏi:
- Khả Di có thể cho tôi biết chuyện của Bích Ngọc và Chí Hào ngày xưa, thế nào không?
- Tôi cũng không được rõ lắm.
Khả Di hớp thêm một hớp rượu. Rồi có lẽ vì rượu khiến Di mất đi phần nào sự thận trọng ngày thường, nên Di nói:
- Nghe nói thì... Bích Ngọc yêu Chí Hào ngay từ cái năm Ngọc mới mười sáu tuổi. Đó là mối tình đầu. Mà như vậy thì đương nhiên phải sâu sắc. Phải có ấn tượng mạnh. Nhưng mà... Chí Hào nào phải là người bình dị. Anh ta thuộc type play boy, coi trọng cuộc sống riêng tư buông thả... Chí Hào không phải là không yêu Ngọc. Nhưng Hào cũng có những cô con gái khác. Bên cạnh đó Hào lại có máu đen đỏ... Hào mê cờ bạc như mê tình yêu. Vì vậy chung quanh Hào có lắm mối oan cừu. Bạn bè của Hào phần lớn cũng giống như anh chàng. Máu nóng và hay choảng nhau. Sau đấy Chí Hào cùng gia đình sang Mỹ định cự Rồi chuyện cuối cùng đó đã xảy ra trên đất Mỹ.
- Nghe nói là Chí Hào bị người ta bắn chết nhưng chuyện xảy ra thế nào?
Khả Di thở dài:
- Mỗi người đều có những bứt rứt và khổ tâm riêng. Có khi đó là định mệnh và con người không làm sao có thể ngăn được
- Chị có thể nói rõ hơn một chút không?
- Anh hãy hỏi thẳng Bích Ngọc, cô ấy là nhân vật chủ chốt, đương nhiên là biết rõ hơn. Tôi nói có khi sai, không đúng sự thật
- Làm gì tôi dám hỏi Bích Ngọc đó. Thù Chiến nói - Tôi chỉ biết một điều là... Hiện nay Ngọc xem tôi như một người bạn mà cái tình bạn đó bắt đầu bằng cái bóng dáng của Hào thôi.
- Tôi không thể kể cho anh biết, vì tôi không rõ ràng, sự việc... Khả Di nói - Riêng Bích Ngọc, tôi cũng biết cô ấy là người sống bằng nội tâm, nên mọi chuyện dã xảy ra thường cứ giữ kín trong lòng, chứ không muốn tỏ bày cho ai biết.
- Trên đời này không ai dám cho là mình biết rõ người khác.
- Vâng. Không ai hiểu được ai. Đó là sự thật
Thù Chiến quay qua nhìn Khả Di.
- Khả Di, hình như chị cũng đang có chuyện buồn?
- Vâng, hôm nay tôi không được vui, vì vậy mới đến đây uống rượu. Tôi cũng biết là... Rượu sẽ không giải quyết được gì, nhưng ít ra còn hơn là ngồi ở nhà để đối diện với bốn bức tưòng lạnh vô tư.
- Khả Di đang giận anh Triết, phải không?
- Không, không có chuyện đó. Anh Triết chẳng có lỗi gì cả. Chẳng qua vì hôm nay tình cảm tôi hơi xuống. Nên tôi nghĩ vẩn vơ hơn nhiều... Con người tôi đầy mâu thuẫn...
- Con người chị mà cũng mâu thuẫn ư? Thù Chiến nhìn thẳng vào Khả Di hỏi - Tôi nghĩ... Khả Di là con người can đảm dám đối diện với thực tại và chấp nhận sự thật. Di là người đàn bà cương quyết và tôi nể vì, ái mô... Di không nhận ra điều ra điều đó sao?
- Nhưng tôi không phải là người đàn bà thép!
Khả Di cười rồi đáp.
- Anh Chiến biết không? Mình cũng chỉ là con người bằng xương bằng thịt, vì vậy mà thỉnh thoảng bị kim đâm vào người vẫn thấy nhức nhối. Đâu phải chuyện nào cũng tảng lờ được, nhất là chuyện tình cảm.
- Anh Triết biết chuyện này chứ?
- Tôi thì không muốn gây bất cứ một áp lực nào... Anh thấy đấy anh Triết lúc nào cũng bận rộn, cũng bị công việc vây cứng. Bấy nhiêu đó, thở đã không ra hơi rồi, gây thêm phiền nhiễu làm gì?
- Nếu tôi là Khả Di thì... cái gì cũng vậy. Nên dứt khoát đỡ phải đau khổ hơn.
Lời của Thù Chiến làm Di chựng lại, nghĩ ngợi...
- Anh nói đúng. Tại sao cứ phải kéo dài mọi chuyện trong đau khổ.
- Chị đừng hiểu lầm nhé. Tôi muốn giải quyết sự việc êm đẹp thôi.
- êm đẹp là thế nào? Tôi cũng muốn như vậy lắm chứ? Khả Di cười nói - Nhưng đâu có chuyện gì êm đẹp cho mọi phía đâu?
Và để cho không khí bớt căng thẳng. Di hỏi:
- Thế nào? Hôm nay anh không có đến các phòng trà trình diễn à? Có đi không? Tôi cùng đi với anh?
Chiến không đáp, đứng dậy nói:
- Để tôi gọi dây nói cho anh Triết?
Khả Di đưa tay ngăn lại:
- Đừng, tối nay tôi không muốn làm rộn ai cả.
- Nhưng chị phải gặp anh ấy.
- Đúng nhưng không phải ngay bây giờ.
- Thôi được... Chiến nói - Nhưng chị không được uống rượu nữa nhé?
- Sao hôm nay cậu khó chịu như ông già lụ khụ vậy?
Khả Di lắc đầu nói:
- Thôi được, chúng ta chỉ ngồi nói chuyện thôi nhé?
- Vâng, nhưng tôi cũng phải gọi giây nói báo cho phòng trà.
Chiến đứng dậy nhưng Di nói:
- Tôi đã nói trước rồi nhé, tôi chỉ ngồi đây với cậu thôi. Không được Bích Ngọc cũng không có Triết, bằng không tôi sẽ bỏ về ngay đấy.
Lời của Di làm Chiến bỏ ý định gọi dây nói, Chiến ngồi xuống nhìn Di hỏi:
- Thế từ nào đến giờ... Chị Khả Di, chị có bao giờ nghĩ đến tương lai của chị và anh Triết thế nào không?
- Không?
- Thế còn bây giờ? Buồn là đương nhiên có nghĩ. Và đàn bà nào hình như cũng quan trọng cái lễ cưới. Kể cả những người dễ dãi nhất.
Khả Di lắc đầu:
- Tôi không quan trọng cái lễ cưới đâu.
Chiến hỏi
- Thế tại sao hôm nay chị buồn?
Khả Di yên lặng. Không giải thích được. Rõ ràng mọi chuyện khá phức tạp. Triết có cuộc sống riêng tự Triết còn có vợ và con. Ly dị để lấy nàng, rồi bỏ vợ con bỏ cho ai? Liệu có hạnh phúc chăng?
Rõ là Di đang va đầu vào bức trường đá, đang đi vào cái ngõ cụt.
- Chị đang nghĩ gì vậy?
- Cảm ơn điều anh vừa hỏi. Khả Di chợt nói - Đàn bà chúng tôi thường sống rất hẹp hòi, nên dễ bị đau khổ.
- Không hẳn, nhưng mà... Tình yêu đâu phải nổi khổ tâm của riêng ai.
- Anh có vẻ rành tâm lý đấy.
Chiến cười:
- Nào bây giờ chị cho phép tôi gọi giây nói cho anh Triết hay Bích Ngọc đến không?
- Được bây giờ thì tùy anh. Muốn gọi ai cũng được.
Thù Chiến đứng dậy, và năm phút sau quay lại cười nói:
- Anh Triết đang như chú kiến nằm trên nắp vung nóng, anh ấy đang rối tung lên gọi dây nói đi khắp nơi tìm Di, thì nhận được điện thoại của tôi. Anh ấy bảo là sẽ đến ngay.
Khả Di ngạc nhiên:
- Hôm nay anh ấy không vào bệnh viện à?
- Anh ấy đã về nhà của hai người.
Cái tiếng “nhà” của Chiến làm Khả Di cảm thấy bối rối.
- Thế anh có gọi điện cho Bích Ngọc không?
- Có, nhưng cô ấy không có ở nhà.
Thù Chiến nói với thái độ buồn buồn.
- Không biết thật hay giả.
Khả Di nói:
- Đâu để tôi gọi thử xem.
Và Di đi lại máy nói, một lúc sau quay lại.
- Đúng là cô ấy chưa về nhà. Tan sở rồi không biết lại bỏ đi đâu.
- Cô ấy có chỗ nào đi?
- Không biết, nhưng chắc chắn là không phải đi với Thiên Bạch. Bởi vì tôi cũng đã gọi dây hỏi Thiên Bạch rồi.
Chiến nghe nói, như sực nhớ ra.
- à, còn chuyện Thiên Bạch thì sao? Cô Linh đã quay về làm chưa?
- Chưa, lần này chuyện có vẻ găng đấy. Không biết rồi hồi kết cục sẽ ra sao?
Di nói, và Chiến lắc đầu.
- Người nào cũng có nỗi khổ tâm riêng của mình.
Di hỏi:
- Bây giờ tôi mời Thiên Bạch đến, anh có ý kiến gì không?
- Không. Chiến nói - Tôi chỉ thắc mắc không biết Bích Ngọc giờ này đang ở đâu.
Khả Di thăm dò.
- Anh đã yêu Bích Ngọc rồi à?
Thù Chiến suy nghĩ, rồi gật đầu.
- Tôi nghĩ có lẽ như vậy. Từ xưa đến giờ tôi chưa có nhiều kinh nghiệm về tình yêu. Nhưng tôi thấy... Lúc gần đây làm gì tôi cũng thường hay suy nghĩ đến Bích Ngọc, nhớ đến cô ấy và muốn được gặp mặt thường xuyên...
- Thế anh không thấy trở ngại gì vê những cái khác ư?
- Những cái khác là thế nào?
- Chẳng hạn như tuổi tác. Anh đừng quên là Bích Ngọc lớn hơn anh những bốn tuổi đấy nhé.
- Ở tuổi tác không thành vấn đề. Tôi nghĩ cái quan trọng ở đây là con người, tình cảm của Bích Ngọc.
- Nếu vậy thì anh hãy bắt đầu, nhưng nói trước là không dễ dàng đâu vì Bích Ngọc là một cô gái cứng cỏi, nguyên tắc rất chung thủy.
- Tôi biết rồi mình phải làm gì? chiến nói - Nhưng với tình yêu thì có gì là trở ngại không thể dẹp được.
Ngay lúc đó. Triết từ bên ngoài, hùng hục xông vào. Vừa trông thấy Di, Triết nói:
- Anh tưởng là em đã bỏ anh đi rồi chứ?
Triết là con người vậy đó, rất dễ rung động, dễ bị choáng, Di chỉ ngồi cười.
Triết ngồi xuống cạnh Di.
- Lần sau, em không được hành động như vậy nữa nhé.
- Anh sợ em bỏ đi thật à?
- Sợ chứ.
Di cười thỏa mãn. Triết nói thêm:
- Em biết không, tối qua anh nằm ở bệnh viện mà lòng cứ nôn nóng. Cứ nghĩ đến em.
- Anh đừng quên là con gái anh nó đang bệnh đấy nhé. Khả Di nhắc nhở - Nếu con người mà hoàn toàn không quan tâm gì đến con cái, thì làm sao em dám tin tưởng anh nữa chứ?
Triết không đáp, chỉ cúi xuống hôn Khả Di.
Ngay lúc đó Thiên Bạch cũng đến. Hôm nay, Thù Chiến thấy Bạch có vẻ bơ phờ.
Thiên Bạch ngồi trong phòng làm việc, mà lòng đầy rối rắm.
Linh mới bỏ nhiệm sở có một tuần lễ. Mặc dù Bạch đã mướn một cô thư ký khác thaỵ Nhưng mà... Mọi thứ lại không ổn. Bộ máy như trục trặc làm sao ấy. Công việc chẳng chạy đều.
Cái không khí căn phòng căng thẳng. Thiên Bạch cau có, gắt gỏng, chẳng có gì làm Bạch hài lòng cả.
Sao vậy? Tại sao vắng Linh mọi thứ lại xáo trộn thế này?
Ngay trước có Linh. Bạch không phải lo lắng gì cả... Cái gì Linh cũng tự tay giải quyết. Ngay cả những việc nhỏ nhặt, và nhờ vậy Bạch chỉ phải chú tâm vào các thương vụ, tiếp khách nước ngoài... Không phải bận bịu thêm gì cả.
Thế còn bây giờ? Ồ! Bất cứ một cái gì, cô thư ký mới cũng hỏi. Hỏi xong lại làm không phải cách, phải sửa lại. Lúc đầu Bạch cho là vì mới chưa quen cái lạ nước. Nhừng rồi càng lúc càng bực mình. Cái gì cũng chờ chàng giải quyết.
Và bây giờ Bạch mới nhận ra cái vị trí quan trọng của Linh.
Thì ra Linh đã làm cho Bạch rất nhiều việc, vậy mà trước kia không bao giờ Bạch thấy.
Thế là Bạch gọi dây nói cho Linh. Dù gì cũng là anh em mà. Bạch nghĩ. Nhưng Bạch không ngờ. Linh đã có chủ ý nên dù đã phần nào xiêu lòng, nhưng Linh lại cương quyết không tiếp điện thoại Bạch đã gọi lại mấy lượt nhưng chỉ nhận được câu trả lời của cô tớ gái:
- Cô Linh đi vắng không có ở nhà.
Bạch thở dài, bí quá Bạch đành gọi dây nói sang Bích Ngọc.
- Bích Ngọc này, mình có việc nhờ cô giúp đây.
Ngọc sốt sắng:
- Anh cứ nói đi. Nếu có thể mình sẵn sàng giúp.
Bạch thú nhận:
- Linh nó không chịu tiếp điện thoại của mình.
Ngọc giả vờ ngạc nhiên:
- Nhưng anh điện thoại cho cô ấy làm gì?
- Ngọc hiểu chọ Văn phòng của mình mà không có Linh là không điều hành được. Thật vậy, mới có một tuần mà Ngọc biết không mình muốn phát điên lên. Bằng mọi giá phải kéo cô ấy về giúp mình mới được.
- Chỉ có vậy thôi à?
- Vâng, Linh là một phụ tá đắc lực cho mình.
Ngọc suy nghĩ một chút nói:
- Tôi sẵn sàng làm thuyết khách cho anh, nhưng còn chuyện thành công hay không là còn phải xét lại... Bởi vì mình thấy chuyện này khó quá. Vì Linh đã thề với mình là sẽ chẳng bao giờ quay lại làm việc với anh.
- Tôi có làm gì sai đâu mà Linh lại thù tôi như vậy?
- Tôi không biết. Bích Ngọc lắc đầu nói - Tôi nghĩ là chuyện của hai người phải rành hơn cả tôi chứ? Hay là thế này, đích thân anh đi tìm gặp Linh đi, xuống nước với cô ấy mấy câu là xong ngay chứ gì?
Thiên Bạch thiểu não.
- Nhưng cô ấy đâu có chịu tiếp tôi đâu. Cô ấy cứ lẩn tránh.
- Mà anh đã thử chưa?
- Chưa, nhưng tôi biết chắc là như vậy.
- Chưa mà bảo là chắc? Làm sao anh dám cả quyết thế?
- Bởi vì tôi biết là Linh rất giận tôi.
- Anh biết rõ vậy à?
Câu hỏi của Ngọc làm Thiên Bạch lúng túng. Ngọc lại nói:
- Đấy, rõ ràng là anh đã biết cả nguyên nhân. Vậy thì tại sao không dùng thuốc chữa ngay?
- Bích Ngọc này!
Thiên Bạch ngập ngừng, nhưng Ngọc đã nói ngay:
- Anh Bạch. Tôi đã nói với anh bao nhiều lần rồi. Anh cũng biết tôi là con người cố chấp, khó thay đôi. Tôi đã quyết định rồi anh còn chờ đợi gì? Xin hãy hiểu mà tha thứ cho tôi
Thiên Bạch thở dài, thật lâu mới nói:
- Thù Chiến là con người quá may mắn.
- Anh lầm rồi. Bích Ngọc vội đính chính - Trong quả tim của tôi chỉ có hình bóng của Chí Hào. Và không ai có thể thay thế cho hình ảnh anh ấy.
- Nhưng mà Bích Ngọc biết không? Chí Hào đã chết, nhưng tôi vẫn ước ao phải chi mình là Chí Hào. Bởi vì Hào dù gì cũng diễm phúc hơn tôi.
- Anh lại nghĩ ngợi xa vời.
- Không đâu Bích Ngọc ạ. Với tôi, Bích Ngọc mãi mãi là người tôi yêu quý, ao ước.
- Cảm ơn điều anh vừa tán dương. Bích Ngọc nói - Nhưng tôi thấy tốt nhất bay giờ anh nên đi tìm Linh. Cô ấy là người rất xứng đáng với anh trên mọi phương diện, lại yêu anh. Anh nên suy nghĩ cặn kẽ đi anh Bạch ạ.
- Vâng, để tôi suy nghĩ.
Đặt máy nói xuống, Thiên Bạch ngồi yên gần nửa tiếng. Chàng biết với Bích Ngọc coi như không còn hy vọng. Nếu cứ kéo dài mãi tình trạng này sẽ không đi đến đâu. Chỉ còn tìm một giải pháp khác và Bạch chợt thấy éo le vô cùng. Định mệnh rõ là hay đùa với tình cảm. Một người đuổi theo một người trong trạng thái vô vọng. Cứ giông như những hình nhân trong ngọn đèn kéo quân. Rồi chẳng được gì hết.
Và Bạch cứ ngồi đấy suy nghĩ. Trong khi Bạch cứ thả mồi bắt bóng thì có một người con gái khác lại đang một tâm một vọng vì chàng. Bạch đứng dậy, lại đỡ ống nói lên quay số. Nhưng cô người làm chết tiệt ở nhà của Linh lại nói:
- Cô Linh nói là không muốn tiếp điện thoại của anh.
Bạch bực dọc đặt ống nghe xuống. Rồi bỏ cả đống việc đang chờ giải quyết trên bàn, chàng khép cửa lại bỏ chạy xuống lầu.
Phải đi gặp Linh! Phải trực diện với Linh! Có tiếng vô hình thúc giục trong đầu.
Và sự thúc giục đó giống như những cơn sóng, càng lúc càng dồn dập hơn. Bạch muốn được gặp ngay Linh.
Xe vừa ngừng trước cổng, Bạch mở cửa xe xông vào nhà. Chàng không cần cả chuyện bấm chuông. Cô tớ gái đã phải giật mình khi thấy Bạch xông thẳng vào nhà.
- Ồ! Không được! Không được! Cô Linh có dặn rồi cô ấy bảo là không muốn tiếp anh cơ mà?
Nhưng đã muộn. Bạch đã vào đên phòng khách. Bạch đã trông thấy Linh dang ngồi trên salon xem báo.
Bạch không để Linh lên tiếng, nói ngay:
- Ồ! Xin lỗi Linh nhé. Tôi đến thế này có trễ lắm không?
Linh nhìn lên, sự ngỡ ngàng cộng với xúc động làm nước mắt chảy dài xuống mà. Linh chỉ phản kháng bằng những cái khoát khoát tay.
- Linh oi! Linh! Bạch ngồi xuống cạnh Linh, vỗ về! - Em đừng có khóc nữa, mọi thứ đã qua rồi? Đúng không? Chúng ta sẽ không còn hờn dỗi giận hờn nhau. Chúng ta đã trưởng thành. Bây giờ để ăn mừng chuyện đó. Mình ra ngồi kiếm cái gì ăn đi, gọi là chút mừng sự hạnh ngô... Rồi mai này, em quay về sở làm với anh.
Linh ngừng khóc, đẩy Bạch ra xa, giọng hờn dỗi:
- Ai? Ai sinh sự với anh bao giờ mà có chuyện giận hờn? Làm lành? Tôi cũng không làm việc với anh nữa, vì vậy không có chuyện ăn mừng. Anh đi đi, đững có quay lại nữa.
- Linh này... Bạch nài nỉ - Anh muốn nói là...
- Tôi đã nói với anh rồi, tồi đã chịu đựng như vậy là quá đủ rồi, tôi sẽ không bao giờ quay lại công ty của anh nữa đâu, anh về đi.
Thiên Bạch quay qua thấy cô tớ còn đứng đấy, chàng khoát tay cho cô ta đi, rồi nói:
- Đừng có hiểu lầm chuyện đó, nếu Linh không muốn trở về làm cho công ty cũng được. Nhưng ít ra hôm nay, tôi muốn mời cơm Linh để giải tỏa sự ngộ nhận của chúng mình.
- Không có sự ngộ nhận nào cả. tôi thù anh, ghét anh, anh đi đi.
Thiên Bạch ngẩn ra. Cái thái độ hờn dỗi của Linh nó đáng yêu làm sao. Vậy mà bấy lâu nay Bạch không để ý. Bạch chỉ thấy có Ngọc là người đẹp nhất trên đời.
Bạch ngập ngừng một chút nói.
- Linh này... ,. Linh phải để cho tôi có cơ hội chứ... bây giờ thì tôi đã biết... Trước kia tôi thật sự có lỗi với Linh... Thôi thì để chúng ta bắt đầu lại từ đầu vậy?
Lời của Bạch làm Linh bối rối. Ta không nghe lầm chứ? Bạch nói là muốn đi lại từ đầu?
- Linh này. Thiên Bạch lại nhích đến gần, năn nỉ - Linh hãy hiểu chọ Trước kia tôi là con người u mệ Bây giờ... Tôi đã nghĩ ra. Và vì vậy Linh cũng nên khoan dung, mở rộng cửa, để tôi có cơ hội. Tôi sẽ cố gắng biểu lộ tình cảm mình.
Nhưng Linh lại đẩy Bạch ra xa.
- Anh này, hôm nay sao nói năng gì lộn xộn vậy?
Bạch vẫn nói:
- Anh biết mà... Em cũng thế, em cũng đang chờ anh đến làm lành với em. Và bây giờ anh đã đến đây rồi, em chưa hài lòng sao?
Linh quay mặt đi.
- Trễ rồi!
Bạch ngồi sát vào.
- Không trễ đâu. Bạch nói - Chuyện tình cảm bao giờ có chuyện sớm hay trễ.
Linh cúi nhìn xuống, tim đập mạnh, niềm vui tràn ngập từng tế bào nhưng Linh vẫn ngượng ngùng không biết phải xử lý ra sao.
- Thôi đi thay áo đi chứ?
Bạch giục, Linh nói:
- Nhưng tôi đã thề là sẽ không làm việc cho anh nữa mà?
- Đã nói là không không thành vấn đề. Bạch cười nói, chàng biết mọi thứ đã trôi quạ Sau cơn mưa lại sáng - Em không đi làm cũng được.
- Chỉ cần em hổ trợ cho anh trên phương diện tinh thần.
- Lúc này anh có vẻ mồm mép dữ?
- Sao em lại nói vậy? Bạch cười - Hôm nay anh mới có được dịp nói, còn mấy hôm trước em biết không? Ở công ty anh giống như người bị mất hồn... Anh giống như một chiếc tàu đang đi trên biển khơi, đột nhiên bị gẫy bánh lái. Không có em, khổ như vậy đó.
Linh cười:
- Phải Bích Ngọc dạy anh nói những lời đó không?
- Em đánh giá anh thấp quạ Thiên Bạch lắc đầu nói - Anh một mình nghĩ ra không được à?
- Thôi được, em sẽ đi thay áo ngay.
Linh đứng dậy nói. Và khi Linh đã đi vào trong. Bạch mới thở phào nhẹ nhõm.
Vậy là mọi chuyện sẽ tốt đẹp. Và Bạch chợt thấy thắc mắc. Tại sao mãi đến bây giờ Bạch mới nghĩ rả Còn trước kiả Cứ mãi húc đầu vào cái ngõ cụt... Bạch nhìn ra ngoài trời, nắng ngoài cửa sổ chói chang.
Có lẽ đây là định mệnh. Bạch nghĩ. Số ta vô phần với Bích Ngọc, chỉ có Linh. Biết đâu rồi chỉ có Linh mới mang lại được cho ta hạnh phúc?
Linh cũng thay áo rất nhanh, cô nàng bước ra.
- Xong chưa? Mình đi ngay được chứ?
Thiên Bạch nhìn lên. Hôm nay Linh thật trẻ trung trong chiếc robe đỏ.
- Ồ, Linh đẹp quá, lần đầu tiên tôi thấy Linh thật sự là con gái.
- Anh lại nói bậy. Linh nguýt Bạch - Em mặc thế này lâu rồi, chứ nào phải mới đây.
Bạch lắc đầu:
- Trước kia, khi còn đi làm với anh, anh nhớ em chỉ mặc áo pull quần Jean thôi mà.
- Đó là chuyện mấy năm về trước, còn lúc sau này em đã thay đổi, nhưng anh nào có chú ý đến đâu?
Linh Trách, và Bạch cười xuề xòa nói:
- Bây giờ thì khác rồi. Bắt đầu từ giờ phút này, anh sẽ chú ý đến em được chưa?
- Trễ rồi.
- Anh đã bảo là chưa trễ.
Bạch nói, Linh tư lự một chút hỏi.
- Có cần phải mời cả Khả Di và Bích Ngọc không?
Bạch lắc đầu.
- Tối nay thì không, vì anh muốn tối nay chỉ dành riêng cho hai đứa mình thôi.
Linh nghe có cả một bản nhạc mùa xuân vang lên trong tim.
o0o
Có tiếng chuông cửa reo.
Bích Ngọc bước ra mở cửa. Thiên Bạch đang đứng bên ngoài. Lâu lắm rồi mới thấy Bạch đến chơi.
Bạch hôm nay có vẻ thật vui. Nhưng vui đó cũng pha chút ngượng ngùng.
- Tôi có thể vào được chứ?
Bích Ngọc cười. Mặc dù bấy giờ đã hơn chín giờ khuya.
- Đương nhiên rồi.
Và nàng nhường để Bạch bước vào trước. Ngọc biết giờ này mà Bạch đến kiếm hẳn là phải có chuyện gì.
Bạch ngồi một lúc mới lên tiếng:
- Tôi đã làm lành với Linh.
- Vậy à? Thế thì tốt. Ngọc cười nói - Tôi đã biết chắc là cô ấy chờ anh đến thôi.
Bạch lắc đầu, nghĩ ngợi một chút lại tiếp
- Bây giờ nghĩ lại tôi mới thấy là nhiều lúc mình khờ khạo quá, có mắt mà như mù... Con đường rộng mở trước mắt mà như không thấy, cứ tìm ngõ cụt để dằn vặt mình... May là Ngọc đã vạch ra cho tôi thấy.
- Đâu có. Chính anh đã nhận ra đó chứ.
- Vâng, nhưng nếu không có sự động viên của Ngọc... Tôi sẽ còn chần chừ. Tôi giống như một con người tham lam, muốn cùng lúc đứng trên hai con thuyền, mà vậy thì... rất dễ té phải không?
- Không đến nỗi trầm trọng như vậy. Bích Ngọc cười nói - Tại anh vô tình không để ý chứ Linh lúc nào cũng là của anh. Cô ấy chờ anh lâu lắm rồi.
- Thật ra thì...
Thiên Bạch định nói gì đó nhưng lại thôi. Chàng chỉ nói thêm:
- Tôi và Linh đều hết sức cảm ơn Ngọc.
Ngọc cười:
- Anh hôm nay làm sao lại khách sáo như vậy? Anh quên là chúng mình là láng giềng tốt từ lâu, chúng ta lại là bạn...
- Nhưng dù có thế nào thì cũng đã nhờ Ngọc đấy chứ?
Bạch nói.
- Thấy hai người vui vẻ là quý lắm rồi.
- Thế Ngọc thì sao?
- Dĩ nhiên là tôi cũng vui chung.
Bạch nói:
- Hôm nay, Linh có ngỏ ý với tôi là muốn mời Ngọc cùng đi dùng cơm. Nhưng tôi thấy chưa vội, hãy để cho tìmh cảm đi vào quỹ đạo trước, rồi mọi thứ tính sau.
- Anh làm như vậy là đúng. Phải để cho Linh có được niềm tin đã.
Rồi Ngọc cười. Ngọc cảm thấy đàn ông nhiều lúc rất kỳ cục. Họ đam mê mù quáng thật lâu. Đùng một cái tỉnh dậy... Họ lại dễ bị dao động, họ lại bị mặc cảm tội lỗi, thế là tìm mọi cách như để đền bù.
Bạch ngồi thêm một chút rồi đứng dậy.
- Thôi bây giờ tôi về. à mà này. Ngọc không biết gì cả à?
- Chuyện gì?
Bạch suy nghĩ một chút nói.
- Anh chàng đang đứng ở dưới. Ban nãy lúc đến đây tôi đã thấy.
Ngọc giật mình.
- Anh chàng nào vậy?
- Còn ai nữa. Thù Chiến chứ ai?
Bạch nói rồi bỏ đi ra ngoài.
Thù Chiến à? Anh ta đến đây làm gì? Ngọc ngạc nhiên, giữa hai người. Tình cảm cũng hạn chế. Ngọc nào có gì với Chiến? Người Ngọc yêu là Chí Hào thôi. Ngọc cũng không phủ nhận là đôi khi Ngọc cũng thích Chiến qua cái dáng dấp của Hào. Nhưng đó nào phải là tình yêu? Không lẽ Chiến không biết chuyện đó?
Ngọc bối rối, suy nghĩ một lúc rồi bước xuống lầu, ra ngoài.
Thù Chiến vẫn còn đứng đấy, bên cạnh cây cột đèn.
- Sao anh đứng dây là gì vậy?
Ngọc hỏi. Chiến đáp:
- Tôi cũng không biết. Có lẽ vì lâu quá không gặp mặt Ngọc.
Ngọc nghĩ ngợi một chút nói:
- Anh có thể lên nhà tôi ngồi cơ mà?
- Được à? Thù Chiến cười - Tại vì lâu nay đâu có được Ngọc mời đâu.
Ngọc nhún vai.
- Bạn bè lâu quá rồi, còn phải chờ mời nữa sao?
Thù Chiến chợt hỏi:
- Ngọc biết tôi là ai không?
- Thì là Thù Chiến. Một người bạn.
- Vậy mà tôi tưởng là... Ngọc cứ xem tôi như một chiếc bóng của Chí Hào thôi.
Bích Ngọc chau mày, rồi nói:
- Tôi là người rất công bằng, tôi chỉ xem anh là Thù chiến thôi.
- Như vậy là tôi thấy vui rồi.
- Vậy anh lên nhà nhé?
- Thôi đã khuya rồi... Tôi không dám phiền đâu.
Ngọc cười nói:
- Cùng nhờ anh Thiên Bạch báo cho biết là anh đứng dưới này bằng không tôi nào có biết đâu.
- Tôi cũng không có ý định gặp Ngọc. Chiến lắc đầu nói - Đứng ở đây một chút cũng thấy thoải mái. Tôi sẽ đi ngay bây giờ.
Bích Ngọc thở dài, chủ động hỏi:
- Chúng ta cùng đi bộ một chút nhé.
- Có tiện cho Ngọc không?
Ngọc cười:
- Sao lúc nào anh cũng có vẻ khách sáo như vậy, chúng ta là bạn cơ mà?
Thù Chiến thú nhận:
- Biết vậy, nhưng không hiểu sao tôi vẫn cảm thấy Ngọc xa cách tôi làm sao đấy.
- Tại anh nghĩ vậy.
- Ngọc chỉ xem tôi là cái bóng của người khác, dù trên đầu môi Ngọc đã phủ nhân chuyện đó.
- Anh đã sai về tôi.
- Tôi không biết, nhưng với tôi, tôi vẫn giữ cái lập trườing cũ về tình yêu.
Tình yêu? Bích Ngọc nghe nói mới giật mình? anh chàng sắp sửa tỏ bày chăng? Nhưng điều đó... Ngọc chưa hề chuẩn bị cho mình. ít ra là trong lúc này.
Ngọc vội nói:
- Chúng ta đi xa quá rồi, thôi quay lại.
- Vâng.
Chiến không phản đối.
- Bây giờ khá khuya, anh cũng nên về ngủ.
Bích Ngọc nói, rồi như nhớ ra điều gì, Ngọc hỏi
- Hình như tối nay anh không có trình diễn ở phòng trà?
Chiến lắc đầu.
- Tai hôm nay tôi tinh thần sa sút quá, không có hứng để hát.
- Anh bỏ dở như vậy, không sợ bị họ kiện à?
- Chỉ nghỉ có một ngày. Hôm khác hát bù cũng đâu có sao?
- Nhưng tại sao anh lại xuống tinh thần như vậy?
- Tôi cũng không biết. Có lẽ vì thất tình.
Chiến cười đùa nói. Ngọc yên lặng. Và như để giải thích rõ hơn. Chiến nói:
- Thật ra thì cũng không hẳn vậy. Tôi ở cái thành phố này có một mình nên nhiều lúc bơ vơ.
- Có bọn này làm chỉ Ngọc sốt sắng - Bọn này lúc nào cũng xem anh là bạn.
- Rất cảm ơn điều Ngọc vừa nói. Chiến xúc động... - Đấy là sức mạnh lớn cổ vũ cho tôi.
- Anh có vẻ nghi ngờ nhiều quá. Nghĩ ngợi nhiều mau già lắm đấy.
- Có lẽ... Vì tôi đã từng về từ cõi chết...
- Nhưng người khác không biết, họ nghe anh nói sẽ cười.
- Thế còn Ngọc?
Bích Ngọc yên lặng. Chiến nói:
- Bích Ngọc này, nếu Ngọc chưa chấp nhận được cái tình cảm của tôi thì xin Ngọc cũng đừng cự tuyệt gặp tôi. Bởi vì Ngọc biết không, chỉ cần trông thấy Ngọc, nghe Ngọc nói là tôi cảm thấy như mình vẫn còn có chỗ dựa, mình không cô đơn.
Bích Ngọc chau mày, nhưng không giấu được xúc động.
Chiến nói phải. Ta không có tình cảm. Thì sợ gì mà phải trốn lánh. Như vậy càng cho thấy là ta mặc cảm, lo xa, bằng không thì... Không! Không được... Bích Ngọc vội vã lắc đầu. Ta chỉ có một tình yêu duy nhất và ta đã cho Chí Hào rồi.
Ngọc cố biện hộ.
- Anh biết đấy. Anh cứ muốn gặp tôi. Nhưng nào... Tôi cũng có công việc của mình. Tôi nào phải lúc nào cũng rảnh rỗi đâu?
- Vâng, nhưng nếu rảnh là Ngọc nhận lời chứ?
- Thôi được, Bích Ngọc cắn nhẹ môi - Mà cũng nào nhất thiết là gặp một mình tôi. Anh có thể hẹn cả Di, Triết, Thiên Bạch và Linh càng đông càng vui chứ.
Nhưng Chiến lại nói:
- Đông người quá tôi lại cảm thấy lạc lõng thế nào đấy.
- Nhưng họ cũng là bạn tốt của mình.
Chiến chợt hỏi:
- Khả Di và Triết hình như có chuyện trục trặc đấy. Tôi đã gặp Khả Di một mình uống rượu ở quán.
- Làm gì có chuyện đó? Bích Ngọc không tin - Họ đang yêu nhau một cách nồng nàn. Không có gì làm họ phân cách được.
Chiến lắc đầu.
- Chắc chắn là Khả Di có nỗi khổ tâm nào đó mà không tiện nói ra.
Ngọc suy nghĩ rồi nói:
- Để bao giờ gặp cô ấy tôi hỏi xem? Chứ Triết là con người giàu tình cảm, nhất là với Di, Triết không bao giờ để Di phải buồn phiền hay thua thiệt.
- Có khi chuyện không phải do Triết gây ra thì sao?
Bích Ngọc suy nghĩ rồi thở dài:
- Đúng ra thì... trên đời này có tình yêu nào hoàn toàn trọn vẹn? Con thuyền nào đi biển lại mãi mãi không gặp bão tố?
Chiến chợt hỏi:
- Còn chuyện giữa Thiên Bạch và Linh đã đi đến đâu rồi?
Bích Ngọc cười:
- Thiên Bạch đã tìm thấy chân lý, và bây giờ họ đang vui vẻ.
- Tôi thấy Thiên Bạch là người thông minh, hẳn Bạch biết là hạnh phúc không chỉ do ta yêu người, mà có khi do được yêu mà có... Đã có hằng hà bằng chứng cho ta thấy rõ điều đó.
- Con người anh có vẻ khá thông suốt.
- Đừng quên tôi cũng là con người từng trải.
- Từng trải về tình đời chưa hẳn là trên tình trường.
- Vâng, tôi không phủ nhận chuyện đó. Chiến nói - Và bây giờ thật sự tôi cũng đang cần tình yêu.
Cuối cùng Bích Ngọc cũng tìm gặp được Khả Di trong phòng thu hình. Di đang làm việc một cách cật lực, mồ hôi lấm tấm trên trán
- Đợi đấy nhé! Khả Di vừa khoát tay vừa nói - Đợi mình thu hết scence này, mình sẽ ra ngay.
Bích Ngọc gật đầu. Ngọc đã quen với cách làm việc của mấy tay ở đài truyền hình. Nhất là những người có máu nghề nghiệp như Di và Triết.
Bốn mươi phút sau, Khả Di hô “Cắt” Rồi quay qua các tay phụ tá, dặn dò cách hoàn chỉnh đoạn phim. Sau đó mới đi ra ngoài, vươn vai, nói với Ngọc.
- Hôm nay bồ làm gì rảnh rỗi đến đây thế? Trời sắp sập rồi à?
- Vâng, có lẽ trời sắp sập.
Bích Ngọc nói và chăm chú nhìn bạn. Mới cách nhau có một tuần lễ. Mà Di gần như thay đổi hẳn. Người sút đi thật nhiều, trên mặt lại có nếp nhăn.
Bích Ngọc nói:
- Hình như lúc gần đây, Khả Di không được vui?
- Ai nói?
Di lấp liếm, nhưng rồi lại tiếp:
- Thật ra thì lúc gần đây bận quá. Công việc bề bộn, mình gần như trở thành một bộ phận không thể tách rời của phòng thu hình.
Và Di ngoắc ngoắc Ngọc đi theo mình.
- Nào lại đây, mình phải qua phòng thẩm mỹ sửa lại dung nhan một chút, rồi chúng ta ra quán rượu nhé?
Ngọc đi theo, nhưng vẫn thắc mắt.
- Lúc gần đây, bạn hay đi uống rượu lắm à?
- Ai nói vậy? Di giật mình, rồi như hiểu ra - à, cái anh chàng Thù Chiến. Bạn sai rồi, mình chỉ gặp anh ta có một lần ở đấy. à! Cái hôm đó cũng bậy thật, quê quá. Mình ngà ngà say nên nói hơi nhiều... Mà cái anh chàng Thù Chiến này cũng khá nhiều chuyện...
- Đừng có nói xấu người ta như vậy. Bích Ngọc cười nói - Tất cả đều là bạn bè, nên cần phải quan tâm nhau. Chiến thấy bạn uống rượu có một mình, nghĩa là bạn có chuyện buồn.
Khả Di chau mày... Bỏ đi vào phòng trang điểm, một chút bước ra, chỉ ghế cho Ngọc ngồi. Bây giờ cô nàng có vẻ tươi tỉnh hơn.
Mỹ phẩm rõ là hữu ích khi nó giúp được con người che giấu đi những sự thật không nên để người khác thấy.
- à, còn anh Triết đâu rồi? Ngọc hỏi - Có cần gọi anh ấy cùng đi không?
- Không cần. Khả Di đưa tay ngăn lại - Anh ấy lúc này khá bận rộn, không rảnh rỗi như chúng ta đâu.
Bích Ngọc tò mò.
- Bận? Nhưng việc công hay việc tư?
- Sao bạn hôm nay tò mò vậy? Khả Di phản ứng - Đàn bà không nên tò mò quá, không tốt.
Ngọc yên lặng. Hai người rời khỏi đài truyền hình. Ngồi vào xe rồi mà Ngọc vẫn thấy thắc mắc. Khả Di thay đổi nhiều quá. Di hay gắt gỏng. Không những vậy, mà bây giờ lại hút thuốc nữa chứ.
Mà Ngọc biết. Con người chỉ hút thuốc nhiều khi cảm thấy bất an.
Và Ngọc không dằn được lại hỏi:
- Khả Di này, có chuyện gì xảy ra vậy?
Di lắc đầu.
- Bạn sao giống Thù Chiến thế? Lúc nào cũng nhìn người khác bằng ánh mắt bi quan, nghi ngờ.
Ngọc lắc đầu.
- Mình mới không gặp nhau có một tuần lễ, vậy mà bạn đã thay đổi khác nhiều quá.
- Vậy à? Tại bạn tưởng tượng đấy.
- Không đó là sự thật.
Khả Di không đáp, khe khẽ hát:
- Đời là vạn ngày buồn, biết tìm vui chốn nào...
Bích Ngọc quay sang bạn:
- Khả Di, bạn làm sao vậy? Khác hẳn với một Khả Di hàng ngày. Mình là bạn quá thận, bạn còn giấu giếm gì nữa chứ?
Khả Di yên lặng rất lâu rồi cuối cùng nói.
- Minh đang tính toán cái con đường mình sắp phải đi.
- Vậy nghĩa là sao? Bích Ngọc ngạc nhiên - Cái tình trạng hiện tại không phải là đã khá yên thắm rồi sao?
- Chưa được Khả Di khẳng định - Bạn dù gì cũng đâu phải là tôi, làm sao biết được nỗi đau thầm kín!
Ngọc lắc đầu.
- Cái gì cũng vậy, không nên tham lam quá. Mình thấy thì tình trạng hiện tại của bạn cũng quá tốt rồi.
- Chưa tốt. Khả Di nói - Bởi vì có nhiều vấn đề ngoài tầm tay của ta.
Và Di dụt tắt thuốc, rồi kết luận
- Thực tế và lý tưởng là hai sự việc khác biệt, lúc nào cũng có khoảng cách.
Ngọc tò mò.
- Ai đã làm Di buồn? Anh Triết? My hai là đứa con gái đang nằm ở bệnh viện?
- Không thể giải thích sự việc này một cách đơn giản.
- Vậy thì bạn khổ tâm thế nào cứ nói cho mình nghe đi.
Bích Ngọc sốt sắng nói:
- Bạn biết không, có nhiều khi nồi khổ như chiếc gai đâm vào da thịt, nếu chúng ta mà gỡ ra được thì mới thấy thoải mái, mới nhẹ người được.
Khả Di đốt điếu thuốc khá.
- Nhưng sự đời thường nào có đơn giản như vậy?
Ngọc hỏi:
- Lúc gần đây mỗi ngày Di hút mấy gói thuốc lận?
- Cùng không nhất định. Di đáp - Hôm nào nhiều công việc thì hút ít một chút, còn bữa nào ở không, thì lại hút nhiều một chút
- Khả Di này. Bích Ngọc nhìn bạn thương hại - Bạn có biết bạn đang tự làm khổ mình không?
- Ai? Ai làm khổ ai? Khả Di lắc đầu - Bạn lầm rồi, tôi chẳng đau khổ tí nào cả. Con người tôi lúc nào cũng rất lạc quan
- Đừng có tự che đậy. Mình quen bạn bao nhiêu năm nay không lẽ không biết rõ bạn ư?
- Nếu cho là biết thì đừng có hỏi.
- Tôi mong là bạn cần phải bình tĩnh, sáng suốt để lượng định sự việc, để giải quyết vấn đề. Đừng có xúc động hay gay cấn quá, mà hỏng hết mọi thứ.
- Có được cách giải quyết lý tưởng như vậy ư? Không xúc động, không gay cấn. Mọi thứ đều hợp tình hợp ý... Ô! ồ là thần thánh...
Khả Di cười ngặt nghẽo. Trong khi đó Bích Ngọc kêu lên
- Này. Cẩn thận đấy! Coi chừng xe leo lề bây giờ. Bạn lái xe kiểu này tôi đứng tim chết.
Khả Di lợi dụng cơ hội chuyển đề tài.
- Thế còn Thù Chiến, bây giờ thế nào rồi?
- Vẫn thế thôi. Bích Ngọc nói - Lâu lâu cũng gặp nhau một lần.
Khả Di thở ra:
- Anh chàng cũng si tình đấy. Bạn cần phải cảm thông một chút, đừng nghĩ rằng anh ta trẻ tuổi hơn mà xem thường. Phải nói là trong cái thời buổi này. Người như Chiến cũng không phải là dễ kiếm.
- Đúng rồi! Bích Ngọc cười nói - Trẻ này, đẹp trai này, lại đang nổi tiếng. Nhưng tiếc là Chiến lại không phải thần tượng của tôi.
Khả Di lắc đầu.
- Ta thấy trên đời này chưa có ai dại như ngươi. Thời đại bây giờ, sao lại cứ khư khư cái quan điểm cũ. Chí Hào hắn cũng đã chết rồi. Mà hắn thì cũng nào có đáng để mi cứ mãi mãi thủy chung.
- Mi làm sao biết được tình cảm của ta?
Khả Di gật đầu.
- Đồng ý như vậy. Nhưng mà mi nghĩ kỹ đi lúc Chí Hào còn sống, hắn nào chỉ biết có ngươi? Hắn cũng khôngphải là người vẹn toàn. Trong khi mi lại chỉ biết có hắn.
Nhưng rồi Di lại thở dài.
- Thôi thì kệ mi - Ta nghĩ là mỗi người có một cách suy nghĩ riêng. Một nỗi khổ riêng rẽ...
- Mi mà cũng khổ à? Trước kia ta thấy mi rất lạc quan cơ mà?
- Đó chỉ là bề ngoài. Khả Di nói - Nhưng con người phải thực tế. Đâu thể tảng lờ trước mọi thứ được
- Mi đã gặp điều gì không hài lòng?
Khả Di chỉ lắc đầu. Ngọc hỏi tiếp
- Thế Triết có biết nỗi khổ tâm của mi không?
- Anh ấy bận quá nên không để ý. Nhưng mà tao nghĩ thì - Anh Triết cũng đã tận hết sức mình để tao hạnh phúc.
- Mi biết vậy, sao còn đòi hỏi?
- Vấn đề ở đây, là có nhiều thứ không phải là đòi hỏi, mà là phải đối diện
- à thôi tao hiểu rồi, có phải là mi chứng kiến cảnh gia đình người ta, vợ chồng con cái đầm ấm rồi mi ganh tị phải không?
- Mi chỉ nghĩ xấu cho tao. Khả Di cười nói - Làm gì có chuyện đó.
- Vậy thì tại sao?
- Chuyện ở đây ai cũng phải thấy là... Triết đã có gia đình, có con cái.
- à, tưởng gì, cái đó cũng dễ thôi, mi cũng có thể sinh cho Triết một đứa con vậy?
- Sao mi lại nói vậy? Khả Di chau mày - Tao đâu có ý sử dụng con cái làm vũ khi để kéo Triết về bên tao đâu?
- Nhưng rõ ràng là mi yêu Triết.
- Đó là chuyện khác... Bích Ngọc, mi đừng có nghĩ lầm. Tao không bao giờ dùng tình cảm để rành buộc Triết. Vì tình cảm là một chuyện, còn trách nhiệm và tình cho con lại là một chuyện khác.
Bích Ngọc lo lắng.
- Vậy thì mi hãy nói rõ đi. Mi đã quyết định thế nào?
Đã đến bãi đậu xe. Di và Ngọc xuống xe, di vào quán. Chiếc quán quen thuộc hàng ngày vậy mà hôm nay không khí lại có vẻ lạc lõng làm sao Ngọc nói;
- Hình như hôm nay quán hơn vắng.
- Không vắng. Di nói - Chỉ tại cái thời gian con người không còn thích hợp với không gian nữa, nên hơi lạc điệu.
- Khả Di này, mình thấy bạn hơi cố chấp đấy.
- Đâu phải một mình.? Bạn cũng vậy Khả Di nói - Nếu không tại sao bạn không chấp nhận Thù Chiến. Hắn cũng nào có chỗ nào kém đâu?
- Tại sao bắt buộc phải là Thù Chiến? Bích Ngọc cười hỏi - Phải chăng vì hắn có diện mạo của Chí Hào? Nếu vậy thì hoang đường quá.
- Nhưng chỉ một điểm hắn giống Chí Hào, cũng là một cái chuyện rồi?
Bích Ngọc cười:
- Vạy càng lầm lẫn hơn. Để đưa đến ngộ nhận, kém khách quan.
Khả Di gật gù:
- Mi cố chấp như vậy, hèn gì lúc gần đây ta thấy Thù Chiến cũng có vẻ thất chí thế nào đấy.
Bích Ngọc lắc đầu:
- Thôi chuyện đó chẳng dính lúu gì đến mi, hãy nói chuyện khác đi, chẳng hạn chuyện của ngươi và anh Triết.
Khả Di nói:
- Bao giờ tao giải quyết được, người đầu tiên tao thông báo sẽ là mày.
- Tao sẽ không giúp được gì à?
- Tao biết, nhưng thấy mi buồn buồn, hình như cũng lo cho chuyện của chúng tao?
- Vâng, tao công nhận điều đó.
Khả Di yên lặng, hầu bàn đến. Di gọi một chai nước ngọc cho Ngọc, còn mình, một ly Martin.
- Sao lại gọi rượu mạnh thế? Bích Ngọc ngạc nhiên - Mi định tự chuốc say mình à?
- Không phải, Khả Di lắc đầu nói - Nhưng đôi khi có một chút rưọu mạnh lại cảm thấy thoải mái hơn.
Bích Ngọc nhìn bạn thương hại:
- Như vậy có nghĩa là bạn đã quyết định phải sắp xếp lại cuộc sống?
- Phải vậy chứ? Khả Di cười - Này, ta còn trẻ, tương lai còn dài, phải tính toán chứ không lẽ kéo dài mãi thế này?
- Sẽ phải gặp nhiều ray rứt, đau khổ.
- Vâng, cái đó thì hẳn nhiên. Và mình nghĩ, mình cần có sự hổ trợ của bạn, ít ra trên phương diện tinh thần.
- Mình thì rất sẵn sàng. Bích Ngọc cười nói - Chúng mình là bạn rất thân cơ mà.
Rượu đã được mang ra. Khả Di bưng ngay lên, hớp cạn nửa lỵ Bích Ngọc lắc đầu.
- Lúc này Di thường ra đây một mình? Anh Triết bận lắm à?
- Mình cũng không biết, mà mình cũng không thích hỏi? Khả Di nói - Cái gì anh ấy thấy cần, tự nói ra tự giác khai báo.
- Mì chờ như vậy chẳng phải thiệt thòi sao?
- Tình yêu không có hai chữ thiệt thòi. Khả Di nói - Cho và nhận là tự nguyện.
Bích Ngọc hỏi:
- Thế lúc gần đây Triết cư xử với bạn thế nào. Vẫn là bát nước đầy.
- Dĩ nhiên. Mà nếu không được như bát nước đầy thì mình cũng chấp nhận thôi.
- Vậy thì không có gì gấp gáp, chậm chậm tính toán cũng được.
Khả Di lắc đầu.
- Kéo dài thì cũng nào có ích lợi gì. Chuyện này rồi sớm muộn gì cũng phải giải quyết, thôi thì giải quyết cho xong.
Bích Ngọc quan tâm:
- Thế nếu giải pháp cuối cùng là phải chia tay, thì mi nhắm rút đi được không?
- Nếu đó là giải pháp thì phải chấp nhận thôi. Bởi vì cái gì cũng phải dứt khoát một lần, còn hơn là để khổ cho cả ba.
- Đứng về đạo nghĩa thì đúng, nhưng đừng quên cái yếu tố tình cảm nữa nhé.
- Khi đã quyết định thì không có gì tiếc nuối cả.
- Giả sử như mi rút lui, nhưng làm vậy rồi liệu Triết và Mỹ có giữ được hạnh phúc không?
- Chuyện đó không phải là chuyện của mình. Ngọc thấy đúng không?
Bích Ngọc lắc đầu.
- Ta chỉ cần thấy như mình đang trốn lánh hơn là giải quyết sự việc.
- Nói sao cũng được, nhưng thật ra là tao đang tìm một hướng đi riêng cho mình.
Khả Di hớp một hớp rượu rồi tiếp:
- Để tình trạng này kéo dài, chỉ có nước chết thôi.
- Tại mi quá nhạy bén.
- Người đàn bà nào lại không phải? Kể cả chị Mỹ.
Khả Di nói:
- Ngay bây giờ đây, mình cũng đã có cái bức xúc mà Mỹ đã hỏi qua.
Bích Ngọc lắc đầu:
- Mỹ đơn giản hơn, Mỹ không nghĩ ngợi lung tung giống mi đâu.
- Tại bạn nghĩ vậy. Khả Di hớp một hớp rượu rồi nói - Chớ chẳng có ai đơn giản. Mà thú thật với Ngọc. Mình cũng không muốn làm cho Mỹ đau khổ. Mình cũng không thích làm kẻ chiến thắng. Bởi vì giữa tôi và Mỹ làm gì có chiến tranh mà có chuyện thắng? Đó chẳng qua là...
- Chẳng qua là thế nào?
- Mình nghĩ kỹ rồi, có lẽ đó chỉ là một sự ganh tị của đàn bà. Vâng, một sự ganh tị.
- Ganh tị gì?
- Ganh tị với hạnh phúc. Một sự chiếm hữu để thỏa mãn tự ái.
- Có nghĩa là mi yêu Triết và muốn tỏ cho Mỹ biết là mi có thể chiếm đoạt được Triết một cách dễ dàng?
- Đúng và đó là hành vi của tiềm thức.
- Mỹ cũng lạ, đúng ra Mỹ phải lồng lộn lên, ghen tức lên.
- Vâng nhưng cô ấy đã không làm như vậy?
- Và mi thấy thất vọng?
- Mình cũng không biết. Có nhiều khi mình thấy con người mình nó kỳ cục làm sao đấy.
Sau khi chia tay với Bích Ngọc. Khả Di không quay về nhà ngaỵ Nàng lái xe lòng vòng khắp thành phố, mãi đến hơn nửa khuya mới quay về nhà.
Lên lầu, Di tưởng giờ này Triết hẳn đã ngủ rồi, nhưng không ngờ đèn trong phòng khách vẫn còn cháy sáng. Triết đang ngồi đọc sách nơi sa-lon. Thái độ bình thản.
Nghe tiếng động ở cửa, Triết nhìn lên.
- Mới về tới đấy à? Đi đâu vậy?
Triết hỏi. Khả Di vẫn còn ngà ngà saỵ Nàng muốn về phòng ngay chỉ nói:
- Đi chơi với Bích Ngọc rồi lái xe vòng vòng.
Triết giải thích:
- Ban chiều vừa tan sở, anh định qua rước em ngaỵ Không ngờ vừa đến nơi đã nghe mấy người trong phòng họ bảo em vừa đi với Bích Ngọc. Anh định đuổi theo nhưng không biết hai người đi đâu.
Khả Di đẩy mái tóc ra sau.
- Xin lỗi, tại em tưởng là anh phải ở lại họp, nên về trước.
Và không đợi Triết nói thêm. Di nói:
- Em phải đi tắm ngay, nóng quá!
Triết cười:
- Anh sẽ ngồi đây chờ em.
Khả Di vội vã bước vào phòng tắm, nàng mở vòi nước lạnh. Nước mát làm người Di như tỉnh táo hẳn.
Bây giờ Di lại băn khoăn. Tại sao hôm nay Triết quay về sớm như vậy? Chàng đã thấy sự thay đổi của nàng? Nếu không tại sao Triết nói là chờ? Có chuyện gì để nói ư?
Càng nghĩ Di càng thấy căng thẳng. Và nước mát cũng không còn giúp ích được gì... Di kéo dài thời gian để không gặp Triết.
Nhưng không lẽ ở mãi trong nhà tắm? Không được. Mọi thứ nếu cần phải giải quyết thôi.
Và khi Di bước ra ngoài. Thì Triết vẫn còn ngồi trong phòng khách, có điều ngọn đèn lớn đã được tắt thay vào đấy là ngọn đèn tường nhỏ, Di hỏi:
- Sao anh không đi ngủ đi?
- Chưa buồn ngủ... Triết đáp - Vả lại lâu lắm rồi không được đối diện với em. Anh muốn được ngồi đây ngắm em và nói chuyện với em một chút.
Khả Di ngồi xuống chỉ cười, không nói. Triết tiếp:
- Khả Di này. Mấy hôm rồi, hình như em cố tình lánh mặt anh phải không? Em biết không, nào phải là anh vô tình, em cũng thấy đấy, công việc ở đài truyền hình mấy hôm nay rất bề bộn... Anh lu bù, khi buông việc ra quay lại thì không còn thấy em.
Khả Di nói:
- Em cũng vậy, lúc gần đây em cũng khá bận
- Em bận, nhưng anh biết là... Có nhiều việc em đâu cần phải đích thân làm đâu? Em có thể giao lại cho phụ tá mà? Cái gì em cũng bao, coi chừng có hại đến sức khoẻ đấy?
- Em biết.
- Thế lúc này Bích Ngọc thế nào?
- Cô ấy vẫn bình thường. Vẫn cố chấp như ngày nào.
- Thế còn anh chàng Thù Chiến.?
- Chiến với Bích Ngọc vẫn không có gì thay đổi, vì họ vẫn là bạn.
Cả hai như nói chuyện người khác một cách bình thản, nhưng thật ra thì cả hai đều biết, họ đang né tránh một vấn đề. Một vấn đề nhạy bén nhất.
Triết nói:
- Lâu quá rồi mình không có tập họp bạn bè. Bữa nào mời họ dùng cơm đi?
Khả Di thờ ơ:
- Lần trước mời cơm lấy lý do là để mừng chuyện làm lành giữa Thiên Bạch và Linh, thế còn lần này?
- Nhắm chuyện giữa Bích Ngọc và Thù Chiến thế nào? Có hy vọng không?
- Không biết. Chiến thì có vẻ si tình rồi đấy, nhưng Bích Ngọc lại dửng dưng. Khả Di cười nói. Triết gật gù.
- Thù Chiến cũng không đến nỗi nào.
- Vấn đề ở đây không phải là tốt hay xấu, mà là... chẳng ai nắm rõ được cái quá khứ của Chiến.
- Nghĩa là sao?
- Bích Ngọc có cái gia thế vững chãi nề nếp tốt - Sự nghiệp công danh đầy đủ. Ngọc giống như một đóa hoa được vun trồng ở nhà kiếng. Còn Thù Chiến, mặc dù cũng tốt nghiệp đại học, nhưng cậu ấy lại giống như cây cỏ hoang dại, mọc trong rừng.
Triết cười:
- Có nghĩa là em muốn nói, giữa hai người không thể có sự thỏa hiệp?
Khả Di lắc đầu.
- Tạm thời thì không thấy gì.
- Anh thì rất ái mộ cậu Thù Chiến. Cậu ta có vẻ chững chạc, biết cách tự chế, chứ không như những ca sĩ khác, hát hỏng một cách không chọn lọc.
Khả Di cười:
- Anh có ái mộ bằng thừa. Thù Chiến thích Bích Ngọc hơn.
Triết nhìn Di.
- Tại sao ta không giúp đỡ họ.
Khả Di chau mày. Giúp họ? Được thôi. Nhưng còn mình? Ai sẽ giúp được ta.
Nhưng Di không nói, hỏi:
- à quên. Anh đã dùng cơm tối chưa?
Triết cười.
- Trong lúc chờ đợi, anh đã làm một gói mì ăn liền.
Di đứng dậy.
- Để em làm thêm món gì cho anh ăn nhé?
Triết lắc đầu.
- Anh không thấy đói. Đừng đi, ngồi xuống đấy đi, anh có chuyện muốn nói với em.
Di lại ngồi xuống, Có một khoảng khác yên lặng, Di chợt hỏi:
- Sao? Con gái anh đã khỏe hẳn rồi chứ?
- Vâng, trẻ con bao giờ sức khoẻ hơn hẳn người lớn nên nó đã khỏe. Có điều... Triết thở dài nói:
- Nó đã gầy đi mà cả Mỹ cũng vậy.
Như vậy thì chủ đề câu chuyện định nói mấy lượt trốn trách, bây giờ cũng phải trực diện
Di nghe Triết nói:
- Khả Di này. Mấy hôm rày anh cảm thấy lương tâm nó như bứt rứt thế nào đấy...
- Không phải chỉ có một mình anh, mà cả em nữa. Em thấy mình có lỗi với chị Mỹ, rồi với con gái anh. Nhất là cái hôm đưa cháu nó vào bệnh viện. Em sẽ không bao giờ quên được chuyện hôm ấy.
- Khả Di, anh không phải nói chuyện đó! Triết nói, nhưng Di vẫn tiếp:
- Em thấy mình là người có trách nhiệm. Trong khi vợ con anh, ai cũng tin tưởng em. Vậy mà... Em nỡ nào lại đi giựt chồng, giựt cha của người ta chứ?
- Em đừng có nói như vậy. Triết lúng túng - Anh lúc nào cũng làm tròn trách nhiệm. Anh dành hết mọi ưu tiên cho ho... Em đừng nghĩ đến những chuyện đó. Bởi vì... cả anh, anh cũng không dám nghĩ đến.
- Em cũng vậy, có bao giờ dám nghĩ đến đâu? Nhưng mà đấy là sự thật.
Khả Di nói. Cơn say đã tan đi phần nào, nên khuôn mặt của Di như chợt nhạt hẳn
- Em không muốn là cứ mãi bức hiếp người tạ Vợ con anh là những con người hiền lành vô tội.
- Anh nghĩ anh cũng chưa làm gì sai trái...
- Anh nói vậy là thiên vị mình, là bất công...
Khả Di lắc đầu, rồi tiếp:
- Sau cái buổi tối ấy, lương tâm em như tỉnh dậy và em không còn thấy an ổn nữa... Em nghĩ... Anh đã sai lầm... Có lẽ vợ con anh về phương diện vật chất, tiền bạc, họ không cần thêm, nhưng còn về phương diện tình cảm... con anh nó cần có một người cha thật sư... Vợ anh lại cần có một người chồng... Anh biết không? Buổi tối đó, khi em lái xe đến trước cửa nhà anh. Chị Mỹ đã bế con đứng trong bóng tối chờ... Chị ấy đã khóc... Và em thấy thật tội nghiệp... Vì Mỹ quá bơ vơ.
Lời của Di làm Triết càng lúng túng hơn:
- Anh đã cố gắng hết sức mình, anh đã thu xếp và sẽ cố gắng hơn, để dành thời gian cho họ nhiều hơn.
- Không đủ đâu. Khả Di lắc đầu - Thời gian dành cho công việc, rồi cho em... Trong khi đó anh lại là người chồng rồi người cha nữa. Có bao giờ anh đặt mình ở vị trí của Mỹ mà suy nghĩ chưa?
Triết lắc đầu thú nhận:
- Chưa. Bởi vì anh không rảnh. Và lại anh đã nói với em rồi anh hoàn toàn không hiểu Mỹ.
- Anh không nói như vậy được, chị ấy vẫn là con người, chị ấy có tư tưởng và tình cảm riêng. Như vậy chắc chắn là cũng khổ, có điều không nói ra thôi...
- Em nghĩ như vậy?
- Vâng, và em cũng là đàn bà, em không muốn như thế.
Triết lắc đầu.
- Em phải biết là con người có nhiều hạng, nhiều quan điểm sống khác nhau. Mỹ thuộc type người theo quan điểm dạy con thờ chồng của Khổng Mạnh cũ. Cô ấy rất an phận.
- Anh đừng nghĩ vậy, coi chừng lầm. Mà nếu chị Mỹ kính anh như kiểu cũ đi thì người vợ nào lại không ghen. Không biết đau khổ khi bị giựt chồng chứ. Có điều chị ấy không nói ra thôi.
Triết bối rối:
- Khả Di! Em đừng nghĩ là ai cũng giống em như vậy. Chỉ có giới hoạt động trong môi trường văn hoá như chúng ta mới đặc biệt nhạy cảm thôi. Còn ngoài ra, họ đều đơn giảm, bình thường.
- Anh đừng có đem cái nghề nghiệp của anh ra làm cái lá chắn để giải quyết sự việc Anh phải thấy là... đã là con người bằng xương bằng thịt thì ai cũng đều giống nhau.
- Khả Di.
Triết đặt tay lên vai người yêu lắc mạnh
- Em đang nghĩ gì? Em có biết là em đã nghĩ sai không? Anh không muốn thấy em cứ nghĩ vẩn vơ như vậy, anh không thích.
- Em có thể nghe lời anh. Em không nghĩ nữa. Khả Di nói nhưng mà... anh biết đấy. Đâu có ai bắt được bộ Óc mình không làm việc. Ngay chính anh cũng vậy. Anh có làm được điều đó không? Đấy, con người yếu đuối ở chổ đó... Chính những mâu thuẫn kia làm chúng ta đau khổ.
Mồ hôi lấm tấm trên trán Triết, Triết nói:
- Anh hiểu ý em rồi! nhưng mà Khả Di, anh nói cho em biết, em không có quyền bỏ anh ra đi. Bởi vì, nếu cuộc sống của anh mà thiếu em, thì coi như anh mất tất cả.
Khả Di lắc đầu.
- Em còn chưa quyết định gì cả.
- Em không có quyền quyết định một mình. Triết nói và xiết nhẹ vai Di.
- Chuyện này thôi thì để cả hai chúng ta cùng quyết định vậy.
Triết nói nhưng Di chỉ yên lặng.
- Chúng ta đồng cam cộng khổ, cái gì cũng phải chia xẻ với nhau, em hãy hứa với anh đi nhé, Dị Để chúng ta cùng quyết định?
Sau những lần đắn đo dài, Triết rời khỏi công tỵ Chàng bỏ đi một cách hấp tấp. Sự căng thẳng làm cho Triết không để ý cả chuyện mình đã chạm mặt với Khả Di ngoài hàng lang. Đó là lầm lẫn lớn. Triết vội vã bước ra xe, như đã giải quyết một vấn đề gì quá ư nghiêm trọng.
Khả Di nhìn theo. Đúng ra, nếu như hàng này, thì Di đã chạy theo, hỏi xem chuyện gì. Nhưng hôm nay, Di lại bận, Di đang có một buổi họp quan trọng với đài truyền hình bạn Cộng chuiyện xong sẽ tính sau.
Tối quạ Di đã có một đêm trằn trọc không ngủ. Di yêu Triết, nhưng không thể kéo dài mãi tình trạng này. Nhưng Triết lại là người nhạy bén, chỉ cần Di đưa vấn đề ra là mọi chuyện sẽ bất lợi cho Mỹ. Di biết chuyện đó.
Nhưng phải làm sao đây? Di thấy hoàn toàn bế tắc trong chuyện này.
Triết lên xe, lái thẳng về nhà cũ.
Vừa đến nơi, chàng đã chạy thẳng lên lầu. Cảnh nhà giờ này hoàn toàn yên tĩnh. Con trai chàng đã đi học, con gái thì còn nằm dưỡng bệnh trong phòng. Thế còn Mỹ? Mỹ đi đâu rồi mà sao chẳng thấy bóng dáng đâu cả.
Nhà thì lúc nào cũng ngăn nắp, sạch sẽ. Mỹ là người nội trợ giỏi nên chẳng có hạt bụi trong nhà. Nhưng cái mà Triết cần nào phải chỉ là một người vợ đảm đang, mà là một người tình, một tri kỷ, để đôi lúc có thể tâm sự Mà những cái này thì Mỹ lại không có.
Triết nghe có tiếng động trong thư phòng. Mà thư phòng thì từ nào đến giờ là thế giới riêng của Triết. Chỉ có Mỹ thì thỉnh thoảng mới vào. Nhưng vào đấy chỉ với nhiệm vụ là dọn dẹp thôi. Vậy thì ai vào đấy? Triết không muốn thấy ai động chạm đến sách vở, tư liệu hay thư từ của chàng.
Thế là Triết vội vã bước vào. Trước mặt chàng là Mỹ. Mỹ đang cắm cúi bên hộc bàn. Trong khi gần đấy, sách vở lại chất đống, giấy tờ lại ngổn ngang.
- Em làm gì đấy?
Triết chau mày hỏi:
Mỹ thấy chồng bước vào, sợ hãi nhìn lên, rụt rè nói:
- Ồ, xin lỗi, em không ngờ anh lại về đây. Nhưng mà... lâu quá rồi không có anh. Sách vở cũng đóng một lớp bụi dày, nên em không thể không sắp xếp lại.
Đôi mày của Triết giãn ra. Vậy là chàng đã hiểu lầm Mỹ, bậy thật.
- Cảm ơn em. Thế hôm nay, con nó hoàn toàn khỏe rồi chứ?
- Vâng, có lẽ không việc gì rồi.
Triết biết mà vẫn hỏi:
- Còn con trai?
- Nó đi học rồi.
Triết ngập ngừng một chút nói:
- Thôi em để việc ở đó đi, bao giờ rảnh rỗi làm sau. Còn bây giờ ra đây, anh có chuyện muốn bàn với em.
- Vâng.
Mỹ ấp úng, rồi lấy khăn phủi phủi áo một chút, lặnng lẽ theo Triết bước ra phòng khách.
Ngồi xuống ghế ở tư thế đối diện nhau. Triết nhìn vợ, chợt nhiên thấy mở lời một cách khó khăn.
- Mỹ này, mấy ngày qua hẳn em cũng biết là anh ở đâu, ở với ai, làm gì. Đúng không?
Triết cố bình thản nói, trong khi Mỹ chỉ ngồi yên lặng. Triết lại phải nói thêm.
- Anh muốn nói là - Em hẳn biết rõ chuyện của anh và Khả Di chứ?
Nhưng Mỹ không biết là cố tình hay giả vờ, chỉ nói:
- Em... em không biết gì cả... chuyện đó em không dám nghĩ đến và cũng không muốn biết... Vì vậy anh không cần phải nói cho em nghe. Riêng ở đây, thì anh yên tâm mọi thứ ổn thỏa cả. Em một mình đảm đương được hết.
Triết không tin.
- Em không buồn? Không đau khổ. Không giận cả chuyện anh và Khả Di ư?
Mỹ nhìn lên... Thái độ thật thà.
- Không, không có gì đâu mà giận? Vả lại chị Khả Di là người tốt chị ấy thỉnh thoảng ghé qua đây. Giúp em, em còn phải cảm ơn chị ấy hết sức.
Thật vô lý, bị giựt chồng mà còn phải cảm ơn?
Triết chịu thôi, không làm sao hiểu được Mỹ nữa. Và không dằn được. Triết hỏi:
- Nhưng cô ấy đã giựt chồng em mà?
- Không phải như vậy đâu. Mỹ nghẹn lời nói - Khả Di không giống như bao nhiêu người đàn bà khác. Vâng. Di cư xử rất tốt với mẹ con em. Mấy hôm trước còn ghé đây cho tiền con. Cô ấy rất yêu con của chúng mình.
Triết chau mày, Mỹ thật kỳ cục. Không lẽ nào cô ấy lại không biết ghen?
- Nhưng mà, em hẳn biết đấy, người anh đang yêu hiện nay là Khả Dị Anh yêu cô ấy mà Khả Di cũng yêu anh. Giữa anh và Khả Di là tình yêu là sự cảm thông... Anh không thể sống xa cô ấy cũng như cô ấy không thể xa anh... Mà như vậy thì...
Triết ngưng lại nhìn vợ, đắn đo nói ra thì tàn nhẫn nhưng không nói thì chẳng giải quyết được gì cả. Thế là cuối cùng trước cái ngơ ngác của Mỹ, Triết nói:
- Mỹ này, Mỹ cũng biết đấy. Mặc dù Mỹ là vợ của tôi, nhưng mà lúc tôi cưới Mỹ, tôi còn trẻ quá. Xin lỗi, tôi phải nói như vậy. Vì, lúc đó có thể là chưa phải tình yêu, mà chẳng qua vì tôi muốn có một mái ấm gia đình... Một người vợ.
Mỹ lặng người, thật lâu. Mỹ mới rụt rẻ nói:
- Em thì cũng chỉ muốn là một người vợ với đầy đủ bổn phận thôi, ngoài ra em không dám mơ uóc gì khác. Thật đấy, anh Triết, anh muốn làm gì thì làm, em chỉ muốn được lo cho con em...
Triết giải thích thêm:
- Tât cả những gì anh nói điều là ý kiến của anh, chứ Khả Di không hề đòi hỏi gì hết. Khả Di yêu anh và chấp nhận mọi thứ, nhưng mà...
- Thế nào anh?
- Lúc gần đây anh thấy cô ấy có vẻ buồn buồn thế nào. Em cũng biết đấy, Khả Di là một người đàn bà lương thiện, cô ấy dễ bị lương tâm cắn rứt. Vì vậy anh sợ là một ngày nào đó... Khả Di rồi sẽ bỏ anh đi, nên anh muốn hợp thức hóa cho cô ấy.
- Nghĩa là...
- Anh muốn được cưới Khả Di chính thức là vợ.
- à!
Mặt Mỹ tái hẳn. Triết tiếp:
- Vì vậy Mỹ à, nếu em còn yêu anh. Em hãy giúp anh. Chấp thuận cho anh.
Mỹ suy nghĩ, rồi sắc mặt cũng dịu đi.
- Từ lâu lắm rồi, em đã nói với anh, em nào có tranh giành gì đâu? Em chấp nhận chuyện đó... Có điều, xin anh hiểu cho... Có thế nào cũng được. Nhưng cố giữ gìn cho tình trạng hiện nay nguyên vẹn dừng để em phải vỡ mặt với cha me, thân nhân, bạn bè...
- Nhưng mà... đã ly dị thì làm sao giữ được nguyên trạng như hiện nay?
- Em có thể lặng lẽ ra tòa ký giấy ly dị cho anh. Rồi anh cũng làm giấy hôn thú một cách lặng lẽ như vậy với Khả Di, được chứ?
Triết suy nghĩ. Chàng biết không thể nào có chuyện đó được. Chắc chắn là mọi chuyện sẽ lỡ dở. Bởi vì Di phải xuất hiện công khai trước công chúng như một người vợ chánh thức của Triết. Nhưng mặc, để giải quyết cái khâu hóc búa này xong rồi sẽ tính sau.
- Được, chúng ta cứ ly dị và anh bao đảm với em là anh sẽ cố giữ nguyên trạng như hiện nay, nếu em đồng ý.
Mỹ lại ngây ngô hỏi:
- Nhưng ly dị rồi thì em đâu còn là vợ anh nữa, phải không?
- Trên phương diện pháp lý thì như vậy. Triết trấn an - Nhưng mà trên thực tế thì anh cũng phải nghĩ đến em và con chứ? Anh sẽ không để mẹ con em thiệt thòi đâu, em hãy tin anh. Còn nếu em không tin, anh và em sẽ cùng đến văn phòng luật sư, mình ký một tờ giao kết.
- Ồ, không, không! Em làm sao lại không tin anh? anh muốn thế nào, em cũng chấp thuận... cả... Bởi vì em biết trên nhiều phương diện, em kém hẳn chị Khả Di, em nào dám so sánh với chị ấy? Lúc nào em cũng muốn anh được hạnh phúc. Chỉ tiếc một điều là...
- Là sao?
- Em kém cỏi quá. Em không mang lại được hạnh phúc cho anh!
- Đó không phải lỗi của em, Mỹ ạ. Triết xúc động nói. Nhưng chàng cũng cảm thấy thật nhẹ nhõm. chàng không ngờ đã thuyết phục được Mỹ một cách dễ dàng như vậy - Có điều như em thấy đấy. Sự kết hợp của chúng minh là không hợp lý... Nếu nói đúng hơn thì cuộc hôn nhân của chúng ta là một sai lầm, lạc điệu và điều này khiến anh hối hận vô cùng. Vì anh cũng làm khổ cả em.
- Anh cho cuộc hôn nhân nay là lầm lẫn?
- Vâng. Triết thẳng thắn nói - Nhưng lầm lẫn đó là do anh tạo nên. Mỹ ạ - Anh không cố tình làm em khổ đâu. Mãi đến lúc lấy nhau rồi anh mới phát hiện ra là giữa chúng ta nhiều khoảng cách.
- Em hiểu. Mỹ nhìn xuống nói - Thật ra thì lỗi cũng phần nào tại em. Từ lúc lấy anh đến giờ, em cứ khư khư ở nhà, em không biết cầu tiến, phải chi em cũng đi làm như người tạ Trong khi amh thì càng lúc càng có địa vị trong xã hội. Vì vậy khoảng cách giữa chúng mình càng lúc mới càng mở rộng ra. Em đã sai lầm quá...
Triết lắc đầu.
- Không thể trách em được. Mỗi người có một vai trò của mình, mà em thì đã trách nhiệm của một người nội trợ. Anh chỉ muốn nói là... Chúng ta đã lẫm lẫn ngay từ đầu.
- Xin lỗi anh... Em là vợ mà không mang lại được hanh phúc cho anh thì rõ là em cũng có lỗi đấy chứ?
- Mỹ này.
Triết buồn bực, như Mỹ lại tiếp:
- Anh lúc nào cũng tốt với em. Mặc dù em chỉ là con đàn bà vô dụng. Chỉ bao nhiêu vậy cũng đã cảm kích lắm rồi.
- Mỹ đừng nói vậy.
- Nhưng đó là sự thật và phải chi em có thể sống một cách độc lập được, không cần phải ỷ lại vào anh thì hay biết mấy.
- Mỹ, em làm anh bứt rứt... Em đừng nói gì nữa, anh hứa với em. Từ đây đến cuối đời... Anh sẽ chu cấp đầy đủ cho mẹ con em.
Mỹ lắc đầu.
- Đấy, bao nhiêu vậy cũng cho thấy em là con đàn bà vô dụng.
Triết không muốn tiếp tục lăng nhăng, chàng đứng dậy.
- Anh rất cảm ơn chuyện em đồng ý ly hôn. Em đã giúp anh rất nhiều trong chuyện này. Thôi bây giờ anh đi, nếu vài hôm nữa có cần thiết những giấy tờ gì, thì anh sẽ báo lại em rõ.
Mỹ ngước lên run rẩy.
- Chắc chắn phải làm thủ tục ly hôn mới được sao?
Triết do dự một chút nói:
- Đúng, phải có mới được.
Triết nói và vội vã bước ra cửa.
- Dù gì thì anh cũng rất cảm ơn em.
Chàng nói với lại, Mỹ hỏi:
- Thế anh còn quay về đây thăm hai con nữa không?
- Đương nhiên là phải về chứ? Chúng nó là máu mủ của anh cơ mà.
Triết nói và khuất nhanh ngoài cửa. Mỹ ngẩn ra nhìn theo.
Triết ra đến xe rồi mà vẫn bàng hoàng, chàng cảm thấy hành động của mình quá ư là tàn nhẫn. Nhưng không thể làm sao khác hơn được chàng không muốn mất Khả Di.
Nghĩ đến Khả Di mọi bứt rứt chợt tiêu tan. Vậy là xong, mọi vướng mắc đã giải quyết một cách suông sẻ. Triết phải báo tin vui này cho Khả Di hay ngay.
Chàng vội vã lái xe quay lại đài truyền hình. Vào ngay phòng làm việc của Khả Di.
Nhưng cô thư ký trong phòng Di nói:
- Cô Khả Di bận họp, không biết bao giờ mới quay lại đây.
Triết chau mày. Chuyện nóng hổi thế này mà không thể báo ngay cho Di biết. Triết thấy thất vọng, nhưng cố dằn xuống chỉ nói cho cô thư ký biếtl
- Bao giờ cô Di họp xong, cô làm ơn nhắn cô ấy là sang ngay phòng tôi có tí việc.
Nhưng vừa quay về phòng riêng là công việc lại ùn đến. Và rồi mải mê công việc Triết lại quên mất mọi thứ. Mãi cho đến lúc buông tay ra, nhìn đồng hồ thì đã ba giờ chiều. Triết sực nhớ ra. Nhưng sao từ sáng đến giờ Khả Di không qua phòng chàng? Chàng đã nhắn là phải có việc, hay là phiên họp chưa tan?
Triết lại nôn nóng quay số sang phòng Di lại chỉ có cô thư ký trả lời:
- Cô Di bận việc nên lại ra ngoài rồi.
Bận việc? Việc gì vậy? Triết thắc mắc. Và rồi không đợi được nữa, Triết quay về nhà.
Thật bất ngờ. Vừa vào nhà, Triết đã thấy Khả Di bình thản ngồi ở phòng khách. Hình như nàng cũng đang chờ đợi chàng.
Triết vui vẻ pha trò.
- Ồ! Chưa đến giờ tan sở đã chuồn về, thế này là em ăn cắp giờ nhà nước đấy nhé. Bộ định về hưu sớm à?
- Chưa đến độ như vậy. Khả Di cười, nụ cười nhẹ nhàng - Định báo cho anh biết là em còn sung sức lắm. Mới tăng tốc để nhận thêm phần việc đấy.
- Nhận thêm chương trình à?
Di không trả lời chỉ hỏi:
- Còn anh? Sao hôm nay quay lại về sớm vậy?
Triết làm ra vẻ quan trọng.
- Tìm em mãi mà không gặp, có chuyện muốn nói với em!
- Chuyện gì?
Triết ngồi xuống, nhìn thẳng vào mắt Di, không cười:
- Nào bình tĩnh nhé. Không được căng thẳng, không được ngạc nhiên. Nghe xong cũng không được trả lời là “No” nhé.
- Làm gì quan trọng vậy?
- Quan trọng lắm chứ!
Triết cố tình kéo dài để Di hồi hộp. Nhưng Di lại chau mày nói:
- Em cũng có một chuyện quan trọng không kém, muốn báo cho anh biết!
Triết chợt căng thẳng.
- Vậy thì bây giờ ai nói trước nào? Anh hay là em?
Khả Di nói:
- Để em nói trước.
- Vậy thì nói đi!
Khả Di chậm rãi:
- Cách đây hai tiếng đồng hồ, em vừa ký một hợp đồng đi xa.
- Hợp đồng gì?
- Em đã nhận lời mời của hãng truyền hình Singapour sang đấy công tác.
Lời của Di như một tiếng nổ lớn. Triết ngẩn ra không còn nghe thấy gì cả, chàng chỉ biết chằm chằm nhìn Di.
Di không có vẻ gì là căng thẳng, chỉ có một chút mệt mỏi
- Anh là người đầu tiên được em báo tin và em mong là... Anh sẽ mừng và cổ vũ cho em.
- Khả Di!
Triết kêu lên một cách tuyệt vọng. Nhưng Khả Di giả vờ như không thấy, tiếp tục nói:
- Anh hoàn toàn tán đồng phải không? Em biết thế nào cũng vậy mà? Anh biết không, đây là một sự thử thách lớn. Nhưng em chấp nhận và tuyệt đối chấp nhận. Bởi vì anh biết đấy, mấy năm qua làm việc ở đài truyền hình, em đều núp dưới cái ô dù của anh. Mặc dù là thành công, nhưng em không thấy tự mãn. Em muốn đứng bằng đôi chân của mình, vì vậy em định lần này thử xem. Khả năng của mình rồi sẽ thành công ở mức độ nào.
Triết nhìn thẳng Khả Di, chàng không tin lắm.
- Em đã quyết định rồi à?
Khả Di cười:
- Hợp đồng đã ký xong, đâu có gì thay đổi được. Đấy chuyện của em coi như xong rồi, bây giờ đến phiên anh đi. Tin gì nào?
Triết cắn răng, buông người tựa ra sau. Bây giờ thì mọi thứ đã sụp đổ.
- Cái tin mà anh muốn nói với em, bây giờ chẳng có ý nghĩ gì cả.
Giong của Triết buồn buồn, làm Khả Di bối rối;
- Ban sáng. Hình như anh đã về nhà cũ phải không?
Triết yên lặng, Di hỏi tiếp:
- Anh đã gặp chị Mỹ?
Triết không nhận cũng không phủ nhận, Di thăm dò:
- Anh đã đề nghị ly dị? Và chị ấy đã đồng ý?
Triết vẫn bất động như ông phỗng đất, Di nói:
- Anh Triết, anh là người thông minh mà sao lại hành động một cách nông nổi như vậy? Anh không thể ly dị chị Mỹ. Em không muốn thấy chuyện đó xẩy ra. Bởi vì anh nghĩ kỹ xem... Ly dị rồi lấy em, liệu anh có thấy hạnh phúc không? Hay là lương tâm của hai đứa sẽ phải mãi cắt rứt? Thật em không ngờ... anh lại hành động như vậy.
Triết lắc đầu.
- Khi làm việc này, anh nào có nghĩ gì khác? Anh chỉ sợ bị mất em thôi.
Khả Di ngồi nhích lại về phía Triết. Nàng chậm rãi nói:
- Mãi mãi, anh sẽ không bao giờ mất em. Anh Triết ạ. Anh nên nhớ là... Dù người em ở nơi nào, thì trái tim em vẫn mãi mãi bên anh. Anh cũng biết điều đó cơ mà?
Triết vòng tay quay người Di
- Di này. Em ở lại không được à? Em cần gì phải đi chớ?
Nhưng Di lắc đầu.
- Không đươc, không phải chỉ là sự ràng buộc của hợp đồng mà còn là vì em cần có một không gian yên tĩnh để suy nghĩ.
Triết năn nỉ:
- Nhưng đâu cần phải rời khỏi đây ngay đâu?
- Nếu em ở lại, thì với hoàn cảnh bây giờ, nào có gì phân biệt?
Khả Di cười nói tiếp:
- Em phải rời khỏi đây? Như vậy vừa có lợi cho anh mà cả cho em!
- Nhưng mà... Anh đã nói chuyện với Mỹ xong rồi?
- Mỹ đồng ý? Chưa hẳn là một sự tự nguyện, mà có thể chỉ vì bắt buộc.
- Nhưng bây giờ chuyện đã nói xong không lẽ rút lại?
- Cũng chẳng có gì đáng ngại. Khả Di nói - Vợ chồng mà, anh chỉ cần quay lại nói với chị ấy. Ban nãy chỉ vì không làm chủ động được tình cảm của mình, anh đã nói bậy và xin lỗi, là xong.
Triết nhìn Di, lắc đầu:
- Em làm việc mà chẳng nghĩ một tí nào đến anh cả.
- Nếu không nghĩ đến anh, em nào đã tính đến chuyện bỏ đi?
Khả Di cười buồn nói:
- Em đã nghĩ kỹ rồi. Anh không thể sống thiếu Mỹ và hai con của anh được nhất là hai con của anh được, chúng là máu thịt của anh, anh cũng yêu chúng nó và tình yêu tin làm anh giằng co, đau khổ... Em biết anh cũng yêu em. Em không nghi ngờ cái tình yêu đó. Nhưng mà... Em làm sao có thể ngang nhiên mà hưởng trọng?
- Nếu cần anh sẽ cắt đứt mọi quan hệ với họ?
- Chuyện đó càng không nên. Thà là em đi xa mà vẫn nghĩ đến anh.
- Nhưng mà em đâu còn bên anh?
- Nhưng em sẽ ở trong tim anh? Khả Di cười nói - Không phải chỉ trong tim mà cả trong tình cảm. Anh nghĩ kỹ xem nào. Có phải lúc anh ăn, anh ngủ, anh làm việc, anh đi uống rượu hay tiệc tùng. Rồi anh sẽ liên tưởng đến em. Vậy thì lúc đó. Có phải bao giờ em cũng bên anh không?
Triết ngồi yên ngắm Dị Di ngồi đấy mà như thật xa vời. Di như người không hề liên can. Có thể như vậy được sao?
- Tại sao em lại có thể bình thản như vậy được?
- Vâng, em cũng không biết. Khả Di nói - Sau khi ký xong hợp đồng, em như trút hẳn gánh nặng. Em sung sướng vì đã làm được cho mình và cả anh một việc tốt, cần thiết.
Khả Di dựa lưng ra sau nói:
- Em cảm thấy chỉ có như vậy, em mới thật sự là có anh
- Thì bây giờ em cũng đã có anh rồi?
- Nhưng không phải là hoàn toàn.
- Sao em lại nói vậy?
- Đùng bao giờ lừa dối chính mình. Khả Di lắc đầu nói - Anh hãy suy nghĩ kỹ đi. Có phải chính bây giờ, nhiều lúc anh cũng bứt rứt về chuyện đối xử với Mỹ và hai con không? Anh vẫn còn yêu họ, đó là sự thật, là trách nhiệm. Anh Triết, anh là con người tinh cảm... Em hiểu anh nhiều lắm mà... Có thể là trong lúc này, anh sẽ không quen, sẽ buồn phiền chuyện em bỏ đi. Nhưng đó chỉ có tính cách thời gian, rồi một lúc nào đó mọi thứ sẽ lắng xuống. Anh sẽ bình thản trở lại. Anh sẽ thấy chuyện em làm là đúng. Mọi sự trên đời này đều diễn biến như vậy. Có cuộc tình nào mà vì chia ly rồi đưa đến cái chết đâu? Phải không anh? chúng ta lại cũng không còn trẻ con nữa.
- Anh không biết... Nhưng có thể là em nói đúng.
Triết nói. Sự căng thẳng lúc đầu như đã dịu bớt phần nào.
- Hẳn anh cũng không hận em chứ?
- Anh lấy tư cách gì để hận em?
Triết hỏi ngược lại, làm Di cười.
- Làm gì lại nói như hờn dỗi vậy? Em thấy anh khác hẳn anh Triết thường ngay đấy.
- Vậy à? Anh thì không biết hằng ngày ra sao.
Rồi Triết thở dài nói:
- Trước kia, nếu anh độc đoán một tí, có lẽ cục diện đã không diễn biến thế này.
- Nếu anh độc đoán mà không bứt rứt, thì có lẽ anh không còn là anh Triết của em nữa.
Triết ngồi yên, lại thở dài một lúc hỏi;
- Hợp đồng ký mấy năm? Và bao giờ thì đi?
- Hợp đồng hai năm. Di đáp - Còn ngày đi thì cũng gần thôi. Ba ngày nữa?
- Gấp gáp vậy sao? Ba ngày nữa đi rồi à?
Triết kêu lên, có vẻ thất vọng.
- Sớm muốn gì rồi cũng phải đi thôi. Khả Di lắc đầu nói - Kéo dài thì nào có ích lợi gì?
- Nhưng mà anh...
Triết lắp bắp định nói gì đó, Di lại tiếp:
- Em đã điện thoại cho mời Bích Ngọc và Thù Chiến. Tối nay bọn họ sẽ đến đây dùng cơm tối với chúng mình.
Triết phản đối:
- Thời gian đã gấp gáp như vậy còn mời họ đến để làm gì? Anh chỉ muốn một mình ở cạnh em.
- Chúng ta đã có quá nhiều thời gian đơn độc bên nhau rồi, chưa đủ sao?
Khả Di cười rồi tiếp:
- Anh cũng biết đấy, em không phải là con người tham lam. Em biết nên dừng lại lúc nào.
- Nhưng mà với anh thì chưa đủ. Em khiến anh cảm thấy như bị hụt hẫng.
- Tại anh nghĩ vậy - Chứ giữa đôi ta, em thấy thì như vậy là quá đủ... Chúng ta đã hết mình yêu nhau. Chẳng ai nợ nần ai và cũng chẳng có gì để bứt rứt.
Triết hỏi:
- Anh hỏi thật... Thời gian sống cạnh anh, em có hoàn toàn hạnh phúc không?
- Tại sao anh lại hỏi em như vậy?
- Chớ anh biết nói gì trong lúc này?
Triết nói và chàng biết rằng. Chuyện Khả Di đi là chuyện thật, không thể lay chuyển... Tình yêu không đủ gữ Di lại.
Triết nghe Di nói:
- Anh biết em sắp đi, anh phải nói một lời chúc thế nào chứ?
Triết nắm tay Di, đưa lên môi hôn rồi nói:
- Em đi là mang cả cõi lòng anh đi theo, em có biết không?
Di cười đùa:
- Vậy thì nặng quá! Anh có biết là số hành lý em mang theo đã vượt cả quy định rồi không?
Triết lắc đầu rồi hỏi:
- Thế vài tháng nữa, anh có quyền sang Singapour thăm em không?
Di lại cười
- Được, với điều kiện anh phải mang cả vợ con anh theo!
Triết thở dài!
- Em thật là con người... vô lương tâm! Tại sao em lại có thể dứt khoát một cách sạch sành sanh vậy? Em chẳng cảm thấy bứt rứt một chút nào cả sao?
- Anh cũng biết đấy, Có nhiều thứ quan trong hơn tình yêu rất nhiều. Thí dụ như một gia đình nguyên vẹn. tiếng cười của trẻ thơ... Tình cảm gia đình, lòng chung thủy... Những cái mà chúng ta khó có thể dứt bỏ vô trách nhiệm... Và anh phải hiểu cho một điều là nếu không vì quá yêu anh em đã không lựa chọn chuyện ra đi này.
- Anh vẫn không hiểu.
- Anh cần gì phải hiểu. Anh chỉ cần biết rằng, dù cho có cách xa anh bao nhiêu dặm. Em vẫn yêu anh và em biết em vẫn không mất anh.
Khả Di vẫn vui cười nói. Triết nhìn Di, chợt như ngộ ra. Đây chỉ là một thử thách, nếu thật sự yêu nhau, thì sự chia cách kia nào phải là sự vĩnh viễn mất nhau.
Và Triết nói:
- Anh biết anh phải làm gì rồi.
Khả Di cười.
- Em biết ngay, anh là con người thông minh. Và chính vì vậy mà em không làm sao yêu người khác được
- Không yêu người khác được, mà em lại chỉ chấp nhận anh như một người bạn?
- Làm bạn mà lại hiểu nhau thế này, thì có gì ân hận chứ?
- Thôi được rồi. Từ đây đến lúc nhắm mắt, chẳng bao giờ anh quên em.
Khả Di nhìn Triết, với cái nhìn nồng thắm.
- Sao em lại thấy yêu cái thái độ hiện nay của anh vô cùng. Chưa bao giờ em thấy anh đẹp trai hơn hôm nay.
Triết lắc đầu.
- Mỗi con người, đều có những gút mắc, những phiền hà riêng. Có ai hoàn toàn được như ước nguyện. Thôi thì, anh chấp nhận vậy. Có lẽ định mệnh muốn thế.
- Em thì lúc nào cũng yêu anh, tin anh. Vì anh là Điền Triết của em.
- Đừng đưa anh lên cao quá. Triết nói - Và anh tin là từ đây về sau. Công việc sẽ khiến anh quên đi. Biết đâu đó lại chẳng giúp anh thành công nổi tiếng hơn chứ?
- Đúng đấy. Khả Di nói - Bởi vì lúc đó anh sẽ chuyên tâm hơn. Công việc về gia đình rất đơn giản. Anh sẽ tìm được hạnh phúc.
- Con đường bắt buộc phải chọn thì đúng hơn.
Để cho không khí bớt căng thẳng. Khả Di đề nghị.
- Anh Triết, hay là bây giờ anh quay về nhà cũ ngay đi. Thế nào... ?
- Chuyện đó không cần gấp gáp lắm. Triết nói - Ngày mai hoặc ngày mốt cũng được, bởi vì lúc nào mà Mỹ lại không có mặt ở nhà?
Và Triết vươn vai nói:
- Anh sẽ dành hết những ngày này cho em.
Khả Di lại đề nghị:
- Hay là bây giờ gọi dây nói về cho chị Mỹ trước. Báo cho chị ấy biết là... Anh đã đổi ý...
Triết lắc đầu.
- Anh không hề đổi ý. Đấy chẳng qua là... Anh không có con đường lựa chọn nào khác thôi.
- Anh đừng có nói bằng cái giọng lưỡi tiêu cực đó. Bộ bây giờ anh muốn mất cả vợ con nữa à?
- Anh không sợ chuyện đó. Bởi vì con bao giờ chẳng là của anh? Nó họ Điền cơ mà?
Khả Di không đồng ý.
- Chỉ họ Điền không cũng chẳng đơn giản. Chúng nó không chỉ cần cái số tiền trợ cấp hàng tháng của anh không thôi. Mà chúng nó cần tình thương của một người chạ Anh phải nhớ điều đó và phải tròn trách nhiệm.
Triết ngồi yên suy nghĩ.
- Có lẽ... Anh không thể làm gì khác hơn. Bởi vì em nào có cho anh con đường nào khác, để lựa chọn.
- Anh đừng nói vậy, em nào dám cưỡng bức, bắt anh phải thế này thế nọ? Em chỉ muốn đưa anh vào đúng cái quỹ đạo mà anh phải đi.
Và Khả Di cười nói:
- Anh biết không. Lúc em còn đi học, chưa gặp anh. Đọc sách báo, em chúa ghét những người đàn bà giựt chồng người khác. Em khinh bỉ và xem họ như những con người hạ cấp, vô liêm sỉ... Vậy mà cuối cùng rồi tới mình cũng đi vào con đường đó. Vậy mà còn ngụy biện... Xem đó là tình yêu tự nhiên. Nhưng bây giờ nghĩ lại, mới thấy là mình nào có khác gì họ. Những con người đáng bị phỉ nhổ.
- Em làm sao nói vậy được? Họ khác, hành động vì một lý do khác chứ nào phải tình yêu?
- Làm sao anh biết là họ khác? Ngay cả những người đàn bà phong trần như gái điếm gái bán bar giựt chồng người khác, đôi khi nào phải vì tiền danh vọng... ai cũng có lý do của mình.
- Bây giờ anh không muốn tranh luận với em nữa. Chúng ta chỉ còn một khoảng thời gian ít ỏi. Ba ngày tức là bảy mươi hai tiếng đồng hồ. Thời gian này nên dành riêng cho hai tạ Anh đề nghị thế này, mình kiếm một nơi nào đó ẩn dật. Em thấy sao?
- Không được.! Khả Di lắc đầu nói - Bởi vì em còn quá nhiều việc để thu xếp, em sẽ không rảnh rỗi đâu... Thời gian qua, chúng ta sống với nhau. Phải nói là... mỗi phút giây đều ngập đầy hạnh phúc. Bao nhiêu đó, quá đủ rồi... còn đòi hỏi gì?
- Nhưng anh vẫn muốn khắng khít bên em suốt ba ngày còn lại này.
- Anh sao trẻ con vậy? Khả Di cười nói - Thêm ba ngày nữa nào có nghĩa lý gì?
- Thôi được bây giờ mình đi tìm bạn bè làm cuộc vui suốt đêm nay đi.
- Anh muốn vậy à? Khả Di đứng dậy - Sẵn đây để em phone cho Thiên Bạch và Linh để thông báo luôn cho họ biết.
Và Di đến máy điện thoại quay số, một lúc quay lại.
- Xong rồi, bây giờ anh đưa em ra quán rượu cũ... Bọn mình sẽ họp nhau ở đấy.
- Ngay bây giờ.
- Chứ sao? Khả Di có vẻ bình thản - Anh đã bảo là mình không có thời gian, thì họp mặt được lúc nào, càng hay lúc đó chứ?
- Thôi được anh hiểu ý em. Anh biết mình nên hành động thế nào.
- Anh nói gì em không hiểu.
Triết giải thích.
- Tối nay họp mặt bạn bè xong. Anh sẽ hành động giống như lần đầu tiên gặp em. Anh sẽ đưa em về đây một mình, rồi sau đấy anh sẽ quay về nhà cũ với Mỹ.
- Cám ơn điều anh vừa nói. Khả Di xúc động - Em rất hài lòng về ý tưởng vừa rồi của anh.
Di đã nói thật, mọi cái nên diễn ra như vậy. Có bắt đầu thì cũng có kết thúc. Và mọi thứ nên diễn ra một cách êm đẹp, đừng có lằng nhằng mà mất cả ý nghĩa.
- Em đừng cảm ơn gì cả. Triết chợt nói - Đột nhiên rồi anh bỗng liên tưởng đến một bài thơ khá cũ. Hình như ở thập niên bốn mươi gì đó...
Khả Di cười:
- Anh Triết hôm nay sao lại lãng mạn như vậy?
- Em biết anh nói gì không mà cười?
- Biết chứ! Anh định nhắc đến bài “Tình già”
- Vâng, tình già...
”Hai mươi bốn năm xưa
Một đêm vừa gió lại vừa mưa
Dưới ngọn đèn mờ.
Trong gian nhà nho?
Đôi mái đầu xanh.
Kề nhau than thơ?
ôi, đôi ta tình yêu nhau thì vẫn nặng
Mà lấy nhau hẳn đã không đặng.
Để đến đỗi tính trước phụ sau.
Chi cho bằng sớm liệu mà xa nhau.