Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #16  
Old 19-04-2008, 07:27 PM
anhhe1281 anhhe1281 is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 397
Thá»i gian online: 0 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 17

Xông vào hang cá»p


Ngá»n quyá»n này là miếng võ tinh túy nhất do Nhất Liêu đại sư truyá»n thụ cho chàng, lá»±c phát ra nặng như núi.
Nhưng ngưá»i ná» cứ cưá»i lạt, Ä‘iá»m nhiên như không có gì.
Văn Thiếu Côn sá»­ng sốt, vì nếu quyá»n này đánh vào đá cÅ©ng phải tan ra bá»™t, đừng nói gì đến thân ngưá»i bằng xương bằng thịt.
Vì vậy nên chàng giảm bá»›t ná»™i lá»±c xuống còn sáu thành công lá»±c thôi. Tuy được giảm bá»›t nhưng đưá»ng quyá»n vẫn đánh trúng mục tiêu.
Lạ lùng thay, khi quyá»n sắp chạm vào ngưá»i y lại không thấy y đâu nữa.
Vừa đánh hụt má»™t quyá»n, chàng liếc mắt nhìn bốn bên và bóng ngưá»i ấy lại hiện ra nÆ¡i khác, như từ dưới đất chui lên.
Thật là kỳ dị thần bí, Văn Thiếu Côn tự nghĩ :
- “Ngưá»i này là ma quá»· chăng? Trong giang hồ đâu có ngưá»i nào có thân pháp huyá»n ảo như kẻ này. Hắn tránh được đưá»ng quyá»n tuyệt kỹ như má»™t trò đùaâ€.
Lệ Minh Nguyệt nắm vạt áo của chàng thầm nói :
- Ngưá»i này là quái nhân trong hang Vô Nhân cốc, không đánh nổi đâu. Nếu không thận trá»ng, chúng ta sẽ mất mạng vì tay hắn. Công tá»­ hãy cẩn thận mà liệu lý, đừng nóng nảy có hại.
Lá»i nói dịu dàng đã kéo Văn Thiếu Côn trở lại thá»±c tế.
Chàng định thần nhìn kỹ thấy ngưá»i ấy mắc áo đại bào, mặt đỠâu, tóc trắng như tuyết, tướng mạo phiêu phiêu đáng kinh, thật là má»™t đạo nhân già.
Lệ Minh Nguyệt cưá»i nói :
- Nhân Linh cung chẳng lẽ cũng có Tam Thanh đệ tử hay sao?
Äạo sÄ© trả lá»i :
- Những việc trong dĩ vãng của bổn tòa, bây giỠbổn tòa đã thuộc Vô Nhân cốc, tuyệt nhiên không còn chút liên hệ gì với chúng nữa.
Lệ Minh Nguyệt cưá»i xòa há»i :
- Nếu không còn liên hệ gì với ngày trước sao còn mặc áo đại bào?
Äạo sÄ© trả lá»i :
- Bổn tá»a đã quen. Bổn tá»a thích ăn mặc như vầy có sao đâu.
Lệ Minh Nguyệt há»i :
- Tôi muốn há»i má»™t câu nữa được chăng?
Äạo sÄ© trảo lá»i :
- Nếu được ta sẽ trả lá»i cho ngươi nghe.
Lệ Minh Nguyệt há»i :
- Äạo trưởng, ngưá»i có nhá»› lại việc ngày xưa không?
(thiếu một đoạn trang 231 - 238)
- Chưa hẳn đúng. Vì trước mấy tháng có má»™t cao thá»§ võ lâm đệ nhất gia là Văn Tá»­ Ngá»c đã vào hang mà còn trở vỠđược, trưá»ng hợp ấy có không?
Huyá»n Trung Tá»­ giật mình nhìn chàng sá»­ng sốt, nói thêm :
- Trừ phi có lệnh đặc biệt của bản cốc Chí Tôn, không kẻ nào đã vào còn trở ra được.
Văn Thiếu Côn có ý há»i gặn lại :
- Như thế mà Văn Tá»­ Ngá»c vào rồi còn ra được, có phải do lệnh đặc biệt cá»§a ngài Chí Tôn không?
Huyá»n Trung Tá»­ ngần ngại má»™t chút, khẽ trách :
- Nhà ngươi đã há»i quá nhiá»u rồi.
Hai ngưá»i đã đến trước mặt má»™t nÆ¡i có vẻ khác thưá»ng. Huyá»n Trung Tá»­ đưa tay chỉ nói :
- Äịnh Tâm động kia kìa. Sau khi hai ngươi đã được thoát thai hoàn cốt rồi nhất định sẽ không còn há»i những câu quái gở như thế nữa.
Văn Thiếu Côn truyá»n âm há»i Lệ Minh Nguyệt :
- Cô nương có biết hoàn cốt hóa thai là gì không?
Nàng đáp lại cũng bằng lối nói ấy :
- Nếu không lầm thì có lẽ đó cũng là một thuật thay hình đổi trí hoặc một biện pháp làm mê loạn tinh thần.
Văn Thiếu Côn lo ngại, lẩm bẩm :
- Nếu vạn nhất chúng mình bị...
Lệ Minh Nguyệt vội trấn tỉnh chàng ngay :
- Má»i việc đến đâu hay đến đó, nhưng phần anh nhất định không bị thoát thai hoàn cốt đâu mà lo.
Văn Thiếu Côn chẳng hiểu, ngÆ¡ ngẩn há»i :
- Cô nương nói gì, xin giải thích lại.
Lệ Minh Nguyệt cưá»i há»i lại :
- Chắc hẳn công tá»­ quên câu chuyện mấy chị em tôi vượt vạn dặm từ núi Trưá»ng Bạch vỠđây để kiếm công tá»­ sao?
Chàng ồ lên má»™t tiếng há»i luôn :
- Chính đó là mối thắc mắc sâu sắc nhất, không hiểu các cô nương vì sao lại có ý đi tìm tại hạ.
- Tự nhiên phải có nguyên nhân rồi, nguyên nhân ấy là sự bí mật của Vô Nhân cốc.
Liếc mắt nhìn xung quanh, nàng nói tiếp và nói khẽ hơn :
- Chỉ vì giữa công tá»­ và vị chúa tể cái hang huyá»n bí này có rất nhiá»u vấn đỠliên quan mật thiết.
Văn Thiếu Côn càng ngạc nhiên càng xúc động, muốn cật vấn nhiá»u hÆ¡n nữa thì Huyá»n Trung Tá»­ vừa dừng chân lại.
Ba ngưá»i đã đứng trước má»™t tòa sÆ¡n động thiên nhiên khổng lồ rất hùng vÄ©.
Tài sản của anhhe1281

  #17  
Old 19-04-2008, 07:27 PM
anhhe1281 anhhe1281 is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 397
Thá»i gian online: 0 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 18

Anh hùng sa cơ bị bắt



SÆ¡n động này ở dưới má»™t ngá»n núi cao, thành vách dá»±ng đứng, cá»­a động rá»™ng chừng hai trượng, phía trong tối om không má»™t tia ánh sáng chiếu vào.
Bước vào má»™t sÆ¡n động âm u huyá»n bí chìm trong bóng tối, lại do má»™t quái vật không phải ngưá»i cÅ©ng không phải ma mà là Huyá»n Trung Tá»­ hướng dẫn, Văn Thiếu Côn không khá»i rùng mình e ngại.
Chàng đứng sững trước cổng nhìn vào không dám tiến tới nữa.
Lệ Minh Nguyệt có vẻ bình tÄ©nh hÆ¡n, nàng cưá»i nhạt há»i :
- Äây có phải Äịnh Tâm động không nhỉ?
Huyá»n Trung Tá»­ quay mình cưá»i đáp :
- Khá đấy, đúng rồi. Nơi đây hai vị sẽ được thoát thai hoán cốt để được sắp hạng vào ba mươi sáu vì sao Thiên Cang của bổn tòa. Sau đó, có thể đi thẳng vào hang và trở nên nhất đẳng U Linh của bản cốc.
Äã trót ngồi trên lưng hùm không còn rút lui được nữa, Văn Thiếu Côn đành lên tiếng :
- Xin ngài Ä‘i trước dẫn đưá»ng cho.
Huyá»n Trung Tá»­ không tý nào ngá» vá»±c, ung dung tiến bước Ä‘i tá»›i.
Văn Thiếu Côn dùng truyá»n âm nhập mật bảo Lệ Minh Nguyệt :
- Bây giỠchúng mình nên xông vào sau hang đi.
Miệng vừa nói, hay tay phát chưởng đập mạnh vào tòa sơn động.
Vá»›i sức mạnh đủ mưá»i thành công lá»±c, hai chưởng đập vào thành đã ầm ầm, vang rá»n trá»i đất, tất cả những tảng đá trên đỉnh động tung lên như bị địa lôi, văng ra tứ phía, cả má»™t mảng thành đồ sá»™ sụp tan tành, hổn độn.
Nhân tiếng nổ, Văn Thiếu Côn nắm lấy vai Lệ Minh Nguyệt chuyển mình bay vụt lên không trung như đại bàng cất cánh, vượt qua những mõm đá cheo leo hiểm trở, chạy vút vỠphía sau.
Lệ Minh Nguyệt không ngỠtrước, nhưng thấy Văn Thiếu Côn đã ra tay thì không ngần ngừ nữa được, chỉ biết lanh chân cùng chàng chạy vút vỠsau tìm nơi ẩn nấp.
Văn Thiếu Côn cần ra tay gấp là vì lúc nào chàng cÅ©ng lo ngại, khi đến Äịnh Tâm động sẽ bị Huyá»n Trung Tá»­ thi hành mê thuật “hoán thai hóa cốtâ€, chừng đó không biết con ngưá»i mình sẽ biến thành cái quái chi.
HÆ¡n nữa, nếu phía sau mà còn động khác thì tất nhiên sẽ có cao thá»§ trong cốc cùng Cốc chá»§ Chí Tôn cá»§a há». Nếu cả bao nhiêu ngưá»i ấy nhất tá» ra tay làm sao thoát được. Tốt hÆ¡n là nên tẩu thoát càng sá»›m càng hay. Tuy sá»± liá»u lÄ©nh có vẻ quá nguy hiểm nhưng may ra còn cứu vãng được phần nào.
Vì cÆ¡ há»™i thúc bách, chưa tiện bàn định trước vá»›i Lệ Minh Nguyệt, nhưng cÅ©ng may nàng hưởng ứng kịp thá»i nên sau khi phát chưởng chận đứng sá»± truy kích cá»§a Huyá»n Trung Tá»­, cả hai cùng chạy biến vá» phía sau.
Kể vá» tài khinh công cá»§a hai ngưá»i có thể liệt vào hạng tuyệt diệu võ lâm nên lúc khai triển khả năng thân hình lao vút tá»›i trước như hai bóng má», vượt qua những đống đá đổ chập chùng, những chùm cây rậm, chá»›p mắt đã Ä‘i hÆ¡n hai dặm.
Càng xa, cảnh sắc trước mặt càng thay đổi. Các đống đá, cây to mỗi lúc một rải rác ít dần, địa thế trở nên quang đãng.
Mặt đất bằng phẳng rá»™ng mênh mông cá» xanh bao phá»§ như má»™t tấm thảm vÄ© đại kéo dài bốn năm chục trượng, xung quanh núi dá»±ng thẳng tắp như dãy trưá»ng thành thiên nhiên.
Qua bức bình phong ấy, có nhiá»u con đưá»ng mòn nhá» len lá»i chạy ra ngoài, tận tá»›i trước hang.
Trước cảnh sắc kỳ thú ấy, Văn Thiếu Côn cảm thấy tinh thần lâng lâng cảm khoái, thủng thỉnh lướt đi.
Lệ Minh Nguyệt cũng hãm bớt tốc lực nhìn quanh quất rồi nói :
- NÆ¡i đây chẳng còn nhà cá»­a gì cả, chắc là chốn hoang vu không ngưá»i ở.
Suốt quãng đưá»ng dài, không thấy má»™t dấu vết gì cá»§a bàn tay nhân loại, thế mà đâu đâu cÅ©ng phát triển má»™t cách tá»± nhiên, thật là chẳng khác gì cảnh thần tiên thoát tục.
Văn Thiếu Côn chú ý nhìn vội ra phía xa, ngẫm nghĩ :
- “NÆ¡i đây có vẻ hoang vu, cuá»™c sống gần thiên nhiên và phía sau toàn hang hóc hiểm trở. Thật tạo vật cÅ©ng khéo an bài!â€
Qua khá»i vùng đất bằng phẳng rá»™ng rãi cá» non xanh um, tiếp đến má»™t khu rừng đào rậm rạp, tuy đã vào tiết dương thu nhưng hoa đào đã thi nhau nở, đứng xa nhìn lại chỉ thấy toàn má»™t màu hồng rá»±c rỡ.
Lệ Minh Nguyệt cau đôi mày liễu nói :
- Trong khi chưa tìm được lối thoát hãy tìm một nơi kín đáo lánh thân rồi tùy cơ hành động.
Văn Thiếu Côn không bằng lòng, nói :
- Hiện nay trong khoảng chu vi má»™t dặm không thấy bóng ngưá»i, tốt hÆ¡n là chúng ta cứ xông bừa vào rừng đào, may ra có lối thoát.
Chàng vừa tung mình định chạy đi, Lệ Minh Nguyệt vội đưa tay cản lại nói :
- Huyá»n Trung Tá»­ tá»± xưng là U Linh, lúc ở mõm đá cao tận đầu núi, y đã thi triển thân pháp kỳ ảo chập chá»n như bóng ma chẳng rõ là môn phái nào, sợ những kẻ khác trong hang ai ai cÅ©ng có bản lãnh huyá»n diệu như thế, dù chúng ta có lá»±c thính thị cao thâm đến đâu cÅ©ng khó bá» phát giác kịp thá»i để thấy được hành tung cá»§a lão. Vậy phải nên thận trá»ng hÆ¡n má»›i được.
Văn Thiếu Côn gật đầu công nhận.
Chàng ngán thầm cho cái thân kỳ lạ cá»§a Huyá»n Trung Tá»­, vá»™i nép mình tránh ra cạnh má»™t hốc đá kín đáo.
Dưới chân tưá»ng đá, không biết cÆ¡ quan nào là hang hốc lá»›n bé đủ cở kéo dài hàng dặm xa, cây cối má»c chi chít giữa hang núi rá»™ng bao la, lại gặp lúc Ä‘ang khuya đố ai có thể tìm ra hỠđược.
Nhưng hai ngưá»i vừa ẩn nấp xong bá»—ng nhiên từ phía sau gần đó lấp lánh ba Ä‘iểm hành tinh xẹt tá»›i xanh lè...
Chỉ trong nháy mắt, khắp nơi toàn hang động phát ra những ánh sáng xanh lè, lấm chấm, nhấp nháy như sao sa, thật là đẹp mắt.
Thì ra Huyá»n Trung Tá»­ đã phát giác hai ngưá»i lẫn trốn nên tung ra những tín hiệu báo cho ngưá»i trong cốc hay.
Một vùng núi động hoang vu đang đắm chìm trong yên lặng bỗng nổi lên những tiếng hú ghê rợn. Văn Thiếu Côn rợn tóc gáy, cau mày suy nghĩ, tìm xem nên đối phó bằng cách nào.
Thoáng má»™t cái, có mấy bóng Ä‘en loáng qua, ẩn ẩn hiện hiện, chập chá»n kiếm tìm.
Rồi có giá»ng nói nặng ná» rít lên :
- Äã tìm ra hành tung cá»§a chúng chưa?
Âm thanh lạnh lùng như băng giá, giá»ng nói bao hàm má»™t vẻ hách dịch lạ thưá»ng, rõ ràng là cá»§a Huyá»n Trung Tá»­.
Tiếp theo đó, vô số giá»ng nói đáp lại :
- Không có, có lẽ bá»n chúng đã thoát ra cá»­a rồi.
Huyá»n Trung Tá»­ quát lá»›n :
- Phải cố gắng truy tầm cho được. Nếu hai tên này tẩu thoát các ngươi sẽ không thoát khá»i ngÅ© hành đại kiếp đâu nhé.
Cả đám đông Ä‘en ngậm miệng như hến, hình như quá sợ vá» câu nói trên cá»§a Huyá»n Trung Tá»­.
Cũng có vài tiếng lắp bắp nói khẽ :
- Chắc bá»n chúng chưa trốn được Ä‘i xa. Xin ngài thá»§ tá»a cho dùng phép “Phong yêu khu thử†để buá»™c há» xuất đầu lá»™ diện cho rồi.
Huyá»n Trung Tá»­ hừ má»™t tiếng nói :
- Phép này tuy hay thật, nhưng nếu đưa ra dùng sẽ kinh động đến đấng Chí Tôn biết ngay sự việc này.
ChỠhồi lâu không kết quả, lão bần đạo dậm chân lẩm bẩm :
- Thôi thì đành vậy, trừ cách này ra không còn cách nào hơn nữa.
Ngưá»i vừa đỠnghị vá»™i vàng nói theo :
- Hạ tòa xin cho phóng khói ngay lập tức.
Tuy không nghe tiếng nói cá»§a Huyá»n Trung Tá»­, nhưng có lẽ y đã gật đầu cho phép rồi.
Ngay khi đó bốn bóng đen lao vút lên không trung. Từ một góc gần đấy có đám mây mù lồng lộng bay lên lan ra rất nhanh.
Văn Thiếu Côn chưa biết “Phong yêu khu thử†là cái quái gì, nhưng cảm thấy lo ngại vì chưa biết bằng cách nào để đối phó lại.
Tiếp theo đó, từ bốn phía, nhiá»u cá»™t khói Ä‘en khác lại bốc lên, khói tá»a càng nhiá»u bao phá»§ khắp má»i nÆ¡i, đâu đâu cÅ©ng chìm đắm trong má»™t màn mây dày, Ä‘en ngòm.
Văn Thiếu Côn thất sắc khẽ bảo :
- Cô nương mau mau giữ hÆ¡i thở, bế các đại huyệt để khói độc khá»i xâm nhiá»…m vào ngưá»i.
Chàng dùng phép truyá»n âm nhập mật, không phát tiếng nhưng phải hé môi, luồng khói theo hÆ¡i thở lan vào, lập tức má»™t mùi hăng nồng xông ngay vào.
Chàng hốt hoảng vội vàng vận công cố trục xuất ra ngoài nhưng đã muộn.
Cổ há»ng cảm thấy ngứa ngáy nóng rát khó chịu, tiếp theo nước mắt trào ra và nhiêu cÆ¡n ho trào lên lập tức.
Chàng cố vận dụng hết ná»™i gia công lá»±c để chất độc bá»›t hoành hành, kiá»m hãm tiếng ho không cho thoát ra được, nhưng cảm giác ngứa ngáy cứ lan hoài, không cưỡng nổi nữa.
Thế rồi tiếng ho đâu vang lên, tiếp theo những tiếng ho khác không ngớt, chẳng còn cách gì cứu được nữa.
Xung quanh đó, đã có vô số bóng Ä‘en Ä‘ang mai phục, lùng kiếm. Khi chàng vừa ho chúng đã chú ý liá»n, nhất thá»i có tiếng thét :
- Nó đó, hãy bắt ngay đừng cho chạy thoát. Nếu bắt được phải dẫn đến Chí Tôn liệu định, cấm không được giết đấy nhé.
Các bóng Ä‘en nhấp nhô cùng dạ ran má»™t tiếng, đồng thá»i như những lằn tên bay vá»t lên không trung.
Văn Thiếu Côn vẫn cố gắng vận công ká»m bá»›t tiếng ho và chịu đựng vá»›i những cảm giác ngứa ngáy nóng bá»ng khó chịu hoành hành trong ngưá»i.
Vì không dám mở miệng nói nữa, chàng đưa mắt ra dấu với Lệ Minh Nguyệt.
Hai ngưá»i cùng trèo theo vách núi mà Ä‘i.
Khi vừa Ä‘i được vài trượng đã có ba bốn bóng Ä‘en từ trên cao lao vút xuống tấn công ngay vào chá»— hai ngưá»i.
Văn Thiếu Côn hét lên má»™t tiếng, cùng má»™t lúc cả chưởng và chỉ tung ra liên tiếp mưá»i ngá»n liá»n. Lệ Minh Nguyệt cÅ©ng vÅ© lá»™ng toàn lá»±c phóng chưởng đánh luôn.
Một màn lưới chưởng và chỉ phong lộng lên ầm ầm bao trùm cả mấy bóng U Linh vừa xông đến.
Mặc dù bao nhiêu chưởng và chỉ Ä‘á»u trúng đích, nhưng các U Linh không khác những bóng ma vẫn lù lù tiến sát đến mãi. Chưởng lá»±c cá»§a hai ngưá»i đánh vào phía há» như lướt qua những bóng má» không gây tiếng động hay phản ứng nào hết.
Hình ảnh các bóng Ä‘en cứ lẩn khuất chập chá»n theo luồng khói Ä‘ang cuồn cuá»™n bao phá»§ khắp vùng này.
Văn Thiếu Côn và Lệ Minh Nguyệt tấn công liên tiếp, khiến các bóng Ä‘en tÆ¡i bá»i rối loạn. Nhưng vì chưởng lá»±c không hại được há» nên dần dần cả hai đã thấy Ä‘uối, thở hào hển vì quá nhá»c.
Ngay lúc ấy một mùi hương lạ lùng nồng nặc xông ra, thoảng vào mũi. Vừa hít trúng mùi này, đôi nam nữ hiệp khách thấy choáng váng mặt mày, ngã lăn trên cỠbất tỉnh.
Tài sản của anhhe1281

  #18  
Old 19-04-2008, 07:28 PM
anhhe1281 anhhe1281 is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 397
Thá»i gian online: 0 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 19

Thanh bảo Ä‘ao trong viên ngá»c quý



Văn Thiếu Côn và Lệ Minh Nguyệt bị các U Linh trong Vô Nhân cốc vây đánh, hít phải luồng khói độc, chân tay má»m nhÅ©n ngã lăn ra bất tỉnh.
Không biết ngất đã bao lâu, Văn Thiếu Côn từ từ tỉnh lại trước.
Chàng đích thân nhìn quanh quất bốn bá», hình như Ä‘ang nằm trong má»™t hang đá, có hai con đưá»ng khúc khuá»·u nhưng chẳng thấy cá»­a hang nÆ¡i nào.
Vùng vẫy một chập thấy hai tay đau nhói, bây giỠchàng mới biết mình đang bị trói hai tay ra sau lưng. Lòng hơi sợ, chàng vội vàng nhắm mắt, hành công vận khí.
Má»™t hồi lâu khí huyết chạy Ä‘á»u trong ngưá»i đã thấy dá»… chịu, tạng phá»§ Ä‘iá»u hòa, chàng nóng lòng muốn vận ná»™i công cố bứt đứt dây trói nÆ¡i cổ tay.
Mặc dù chàng đã vận dụng mưá»i phần công lá»±c nhưng vẫn uổng công, các sợi dây vẫn trÆ¡ trÆ¡, và càng siết chặt hÆ¡n trước nữa.
Nhìn kỹ chàng mới biết loại dây đặc biệt làm bằng gân con thuồng luồng, dầu nội công thâm hậu, võ nghệ cao siêu tới đâu cùng không tài nào bứt nổi.
Cách đó vài thước Lệ Minh Nguyệt cũng bị trói, nằm cong queo trên mặt đất.
Văn Thiếu Côn khẽ gá»i :
- Cô nương! Lệ cô nương!
Những chất độc nhiá»…m trong mình Lệ Minh Nguyệt đã phai dần, khi nghe Văn Thiếu Côn gá»i, nàng chợt tỉnh dậy mở mắt nhìn.
Nàng nhìn chàng, chá»›p mắt mấy cái rồi tươi cưá»i nói :
- Khói này chỉ làm mê chớ không độc.
Giá»ng nói cá»§a nàng có vẻ Ä‘iá»m nhiên và bình tÄ©nh, hình như đã coi thưá»ng hoàn cảnh hiện tại.
Văn Thiếu Côn cau mày há»i :
- Cô nương có biết đây là nơi nào không?
Lệ Minh Nguyệt mỉm cưá»i há»i :
- Anh sợ sao?
Văn Thiếu Côn thở dài đáp :
- Suốt Ä‘á»i tôi không biết sợ là gì, nhưng đối vá»›i bá»n quá»· quái trong hang kia, nếu sa cÆ¡ bị thác vá» tay chúng thì quả là Ä‘iá»u đáng ân ận, bởi vì...
Chàng nói tới đó bỗng nín lặng nửa chừng.
Thì ra chàng nhá»› lại thân thế cá»§a mình. Nếu lá»i cá»§a Niệp Sáp hòa thượng đúng thì Vô Nhân cốc và thân thế cá»§a chàng có má»™t sá»± liên hệ quan trá»ng.
Chàng lại băn khoăn tá»± há»i :
- “Cha mẹ ta là ai, hiện nay sống còn chưa biết được. Trong hang này chả lẽ chỉ có bá»n U Linh thôi sao. Quan tài cá»§a Văn Tá»­ Ngá»c được an táng nÆ¡i nào?
Bốn tên lão bá»™c đưa quan tài vào đây rồi Ä‘i nÆ¡i đâu rồi. Lệ Minh Nguyệt đã từng nhắc Ä‘i nhắc lại, giữa ta cùng đấng Chí Tôn tại hang này có sá»± liên hệ mật thiết, Ä‘iá»u ấy có thật chăng?â€
Lệ Minh Nguyệt nhìn chàng thẫn thá», miệng lẩm bẩm những gì không rõ rồi lại ngẩn ngưá»i ra, không thể nhịn cưá»i nổi, nói :
- Äại trượng phu hÆ¡n ngưá»i ở chá»— không biết sợ. Bất cứ việc gì dù khó khăn nguy hiểm cÅ©ng cứ xem thưá»ng và bình tÄ©nh tìm cách đối phó má»›i phải.
Nếu cứ ngơ ngẩn như thế kia thì còn làm được việc gì nữa.
Văn Thiếu Côn thẹn đỠmặt. Thấy gan dạ cá»§a Lệ Minh Nguyệt, chàng cÅ©ng Ä‘em lòng mến phục, định mở lá»i cải chính thì nàng đã há»i :
- Văn công tử đã tìm được cách nào hay dở thoát thân chưa?
Văn Thiếu Côn cau mày đáp :
- Hai tay bị trói quặt ra sau, dây dai quá bứt không được, còn nói gì đến chuyện thoát thân nữa.
Lệ Minh Nguyệt cưá»i nhạt :
- Bất cứ Ä‘iá»u gì cÅ©ng do số mạng an bài trước, lo nghÄ© nhiá»u chẳng ích chi.
Bây giá» Ä‘iểm quan trá»ng nhất là làm sao cởi được dây trói ở cổ tay, có lẽ...
Văn Thiếu Côn gạt ngang lá»i nàng :
- Cô nương đừng hy vá»ng hảo. Dây này bện bằng gân con thuồng luồng, tôi đã thá»­ nghiệm rồi. Äừng nói chúng ta dùng ná»™i công gồng đứt, ngay cả những bật siêu đẳng võ lâm cÅ©ng khó lòng bứt nổi. Chỉ trừ khi nào...
Nàng chớp mắt mấy cái, nhìn quanh quất xem có ai rình nghe rồi nói tiếp :
- Giá có má»™t con dao quý chặt vàng đẻo ngá»c được thì tình thế sẽ thay đổi ngay.
Văn Thiếu Côn cưá»i xòa :
- Äó chẳng qua là má»™ng tưởng cá»§a cô mà thôi. Nếu chúng ta có vÅ© khí theo mình thì chúng cÅ©ng đã lục soát và tước cả rồi còn đâu.
Lệ Minh Nguyệt cưá»i xòa rồi dùng truyá»n âm nhập mật nói :
- Tại sao anh dám chắc bên mình tôi không có vÅ© khí nào? Làm sao anh dám bảo bá»n chúng đã lục soát và tịch thu hết cả rồi?
Văn Thiếu Côn sá»­ng sốt và dùng truyá»n âm nhập mật đáp :
- Chả lẽ cô nương còn giữ được vÅ© khí sao, tất cả thứ gì cá»§a tôi Ä‘á»u bị chúng tước Ä‘oạt hết rồi.
Nói xong chàng nhìn lại thấy Lệ Minh Nguyệt chỉ mặc má»™t chiếc áo má»ng dính. Vá»›i y phục này không thể nào che giấu được má»™t món vÅ© khí nào, dù nhỠđến đâu cÅ©ng vậy.
Chàng lắc đầu thở dài vì thất vá»ng.
Lệ Minh Nguyệt Ä‘iá»m nhiên nói :
- Các loại vÅ© khí quý và nhá» xưa nay cÅ©ng nhiá»u lắm. Có thứ thanh pong dài ba thước, có thứ kim dài ná»­a tấc có thể Ä‘eo được ngang hông, mà cÅ©ng có thứ Ä‘eo bằng ná»­a quả táo, nằm gá»n được trong bàn tay không ai thấy được.
Văn Thiếu Côn thấy lóe lên niá»m hy vá»ng, vá»™i tươi cưá»i há»i :
- Cô nương đã có thứ lợi khí đó sao?
Lệ Minh Nguyệt nói :
- Tục truyá»n hồi Ä‘á»i nhà ÄÆ°á»ng, trong các công phẩm cá»§a Tây Di Ä‘em ná»™p có má»™t trái trân châu lá»›n bằng anh đào khảm bằng vàng Ä‘eo ở ngón tay, thật quý.
Trong trái trân châu kia có ngầm chứa một thanh đao tý hon dài non nửa tấc.
Äao này sắc bén vô cùng, dù vật gì cứng rắn đến đâu cùng đẻo gá»t nhẹ nhàng như gá»— mục. Trên đầu hạt châu có lòi ra má»™t cái nút nhá», nếu dùng ngón tay ấn vào má»™t cái, tức thì lưỡi kiếm bên trong bắn vá»t ra. Thiên hạ gá»i trái châu này là “Äàn châu thần nhậnâ€. Xưa nay công tá»­ đã khi nào nghe nói tá»›i chưa?
Văn Thiếu Côn đáp :
- Tại hạ kiến văn nông cạn, kinh nghiệm chưa có, làm gì được nghe nói đến những thần vật quý giá ấy.
Chàng liếc nhìn lại chiếc dây Ä‘ang trói hai tay Lệ Minh Nguyệt, suy nghÄ© má»™t lát rồi há»i :
- Tại sao cô nương lại nhắc đến thứ này?
Lệ Minh Nguyệt ngần ngại một chốc rồi khẽ nói :
- “Äàn châu thần nhận†hiện Ä‘ang ở trong ngưá»i thiếp.
Văn Thiếu Côn vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, vá»™i há»i :
- Thật chứ? Thế cô nương để ở đâu? Có thể lấy ra được không?
Lệ Minh Nguyệt đáp :
- Äể tại trước ngá»±c.
Văn Thiếu Côn hốt hoảng nghĩ thầm :
- “Nàng mặc áo quần bó sát thân hình từ hai tay tá»›i nách bị dây trói chặt, bá»™ ngá»±c nổi phồng như thế kia mà làm cách nào để đưa tay luồng vào lấy “Äàn châu thần nhận†cho được. Bất luận dùng cách nào cÅ©ng phải có những cá»­ chỉ khinh bạc thiếu đứng đắn. Chả lẽ mở bậc nút áo nàng ra ư?â€
Nghĩ như thế, chàng thấy đỠbừng hai má, cúi đầu không nói gì hết.
Lệ Minh Nguyệt cưá»i dòn dã nói :
- Chúng ta tuy trai gái khác nhau nhưng cùng chí hướng giang hồ, con nhà thượng võ, bất tất phải câu nệ những Ä‘iá»u nhá» má»n để rồi e lệ rụt rè trước việc lá»›n. Phiá»n công tá»­ mau mau lấy ra, kẻo để lâu bất lợi.
Nói xong nàng ưỡn ngực sẵn sàng chỠđợi.
Văn Thiếu Côn lúc đầu e ngại, má»™t chập sau đánh bạo đưa tay, nghiến răng, sá» vào ngá»±c Lệ Minh Nguyệt. Tay chàng luồng qua lần lụa má»ng chạm phải đôi quả anh đào thấy má»m nhÅ©n và êm như bông, tá»±a hồ như bị Ä‘iện giật. Toàn thân chàng rá»™n lên mất tá»± chá»§, vá»™i rụt tay lại ngay.
Từ bé đến giá», đây là lần thứ nhất chàng tiếp xúc vá»›i làn da cá»§a ngưá»i thiếu nữ trong má»™t hoàn cảnh ngang trái, vượt cả sá»± e lệ thưá»ng tình.
Trên đưá»ng Ä‘i Vô Nhân cốc, tuy chàng đã cùng Chu Diệp Thanh ká» vai sát cánh, có những cá»­ chỉ lả lÆ¡i, nhưng trong trưá»ng hợp ấy vì thuật mê hồn đã khiến chàng mê mẩn mất hết lý tính. Trong hoàn cảnh này, chàng cảm thấy cả ngưá»i nóng rần rật, máu muốn sôi lên trong huyết quản, tim đập thình thịch không ngừng.
Ngượng quá nhưng không thể thụt lùi nữa, chàng lẩm bẩm :
- Cô nương đừng chấp nệ những cử chỉ khinh bạc ngoài ý muốn của tại hạ nhé.
Lệ Minh Nguyệt hứ một tiếng nói :
- Kiến thức tầm thưá»ng cá»§a thế tục, chàng làm gì đáng trách đâu!
Lá»i nói tuy hết sức thẳng thắn minh bạch, nhưng giá»ng nói run run không được tá»± nhiên, rõ ràng là tâm tình nàng cÅ©ng bị kích động tá»™t độ.
Văn Thiếu Côn do dự một hồi rồi đưa tay luồn vào ngực nàng lần nữa.
Chàng cố ý quay lưng vá» phía Lệ Minh Nguyệt để tránh khá»i nhìn thẳng vào nhãn quang cá»§a nàng, và giấu kín những nét e thẹn cá»§a mình. Tuy nhiên hai mắt chàng vẫn nhắm chặt, cố dằn ná»—i cảm xúc Ä‘ang trào dâng trong lòng, tay run run mò mẫm cởi hàng nút trước ngá»±c Lệ Minh Nguyệt.
Phàm càng e ngại, cá»­ chỉ càng vụng vá», công việc càng kéo dài lâu hÆ¡n nữa.
Giữa hai quả tuyết lê no tròn, quả nhiên có một túi gấm nho nhỠdùng một sợi tơ đỠđeo lên cổ.
Văn Thiếu Côn mò mẫm mở được miệng túi gấm, chìa hai ngón tay kẹp ra được một hạt trân châu. Nhìn kỳ phía trên hạt châu có một cái nút đen nhỠxíu.
Bên tai, Lệ Minh Nguyệt dùng phép truyá»n âm nhập mật nói nhá» :
- Cứ ấn nhẹ vào chiếc nút, thì mÅ©i Ä‘ao sẽ vá»t ra ngay. Nhá»› tránh đối diện cùng cái nút đấy nhé.
Văn Thiếu Côn làm y theo lá»i dặn. Tứ thì má»™t lưỡi dao nhá» xíu, má»ng như lá lúa, sáng lấp lánh như nước ló ra.
Chàng mừng quá vội nói :
- Cô nương khá quay mình lại đây.
Chàng vừa nói hết câu bá»—ng hai cái bóng Ä‘en từ đâu phóng đến như Ä‘iểm xẹt, cất tiếng cưá»i khanh khách.
Văn Thiếu Côn giật mình tung lên một cuưóc vào bóng đen như búa đập.
Lệ Minh Nguyệt cũng lẹ như chớp phóng một đá vào bóng thứ hai.
Nên biết rằng cả hai ngưá»i Ä‘á»u là những cao thá»§ thượng thặng, bản lãnh phi thưá»ng, hai ngá»n cước phóng ra sức nặng có ngàn cân, lá»™ng gió ồ ồ, khí thế vô cùng hùng hậu.
Nhưng hai bóng đen nhẹ nhàng lướt qua làn chưởng như bóng vong linh.
Chá»›p mắt lại thấy hiện ra má»™t nÆ¡i khác cách xa vài thước, nhẹ nhàng không gây má»™t tiếng động nhá».
Văn Thiếu Côn và Lệ Minh Nguyệt đang quay lưng vào nhau. Sau khi phóng chân đá ra, chàng xoay lại đưa bảo đao cắt dây gân thuồng lồng ở hai cổ tay nàng.
Nhưng hai ngưá»i kia biến hiện như ma trÆ¡, liên tiếp tấn công bằng chưởng và chá»™p mạnh vào mạch môn chàng.
Sau mấy lần đụng độ, Văn Thiếu Côn biết rõ các tay U Linh Vô Nhân cốc Ä‘á»u giá»i vá» lối dụng độc. Chu Diệp Thanh bị Huyá»n Trung Tá»­ dùng chưởng phong khu thi bách độc đánh bị trá»ng thương. Ngay bản thân chàng và Lệ Minh Nguyệt cÅ©ng bị chúng dùng khói độc xông lên chết ngạt để bắt trói. Kinh nghiệm sống ấy đã khiến chàng thêm thận trá»ng giữ gìn để khá»i bị bắt lại lần nữa.
Khi thấy hai ngưá»i dùng cầm nã thá»§ chá»™p đến Văn Thiếu Côn vá»™i vàng tung cước đá liên tiếp ba chiếc liên hoàn.
Lệ Minh Nguyệt hai tay bị trói chặt cũng chỉ biết dùng cước đá túi bụi.
Hai tên U Linh nhởn nhÆ¡ ẩn hiện bay chá»n vá»n như hai chiếc bóng lả lướt, tránh đòn nhiá»u hÆ¡n là tấn công.
Mặc dầu Văn Thiếu Côn và Lệ Minh Nguyệt liên tiếp tấn công nhưng vẫn không chạm vào ngưá»i chúng được đòn nào.
Trong tâm trạng đó, Văn Thiếu Côn loay hoay không thể nào cắt dây cho Lệ Minh Nguyệt được.
Hơn nữa tay bị trói chặt, chàng chỉ dùng cước đối địch do đó đã bị tốn sức mà còn thất thế nữa.
Càng đánh lâu, Văn Thiếu Côn càng thêm nóng ruột.
Bá»—ng nhiên từ hai nẻo đưá»ng thông ra ngoài phát ra má»™t chuá»—i cưá»i the thé, thêm hai bóng U Linh vừa hiện ra lẹ như chá»›p đáp đến cạnh hai ngưá»i.
Văn Thiếu Côn thêm cuống cuồng, loay hoay mãi không thể nào cắt được dây cho nàng.
Chàng vá»™i đá liá»n năm cú nữa và kêu lá»›n :
- Cô nương! Äàn châu...
Lệ Minh Nguyệt nổi nóng hét :
- Chàng ngốc, sao không tự cắt dây ở cô tay anh đi?
Văn Thiếu Côn nghe nhắc chợt tỉnh ngộ, nghĩ thầm :
- “Phải rồi, chỉ dùng hai ngón tay kẹp chặt Äàn châu là có thể cứa đứt dây như không chẳng hiểu tại sao mình lại vô ý đến thế? Ngưá»i ta gá»i mình là ngốc phải lắmâ€.
Lập tức chàng xoay ngược lưỡi bảo đao để cắt dây trói cho mình.
Nhưng ngay lúc đó nhiá»u U Linh vừa đến thêm, tấn công liên tiếp khiến chàng không có đủ thì giỠđể cắt đứt được dây trói.
Hai tên U Linh đến sau tăng cưá»ng tiếp viện, chá»›p mắt có mấy đứa khác từ các nẻo xông ra. Cả thảy hÆ¡n mưá»i U Linh xúm lại bao vây, tình hình càng thêm gây cấn.
Văn Thiếu Côn chưa cởi được dây trói, đối phó khó khăn lúng túng vô cùng.
Bá»—ng nhiên chàng cảm thấy sau lưng Ä‘au nhói, và liên tiếp ba huyệt Thiếu thương, Trung khúc, và Ngá»c bàn bị Ä‘iểm trúng.
Toàn thân bủn rủn, Văn Thiếu Côn ngã quỵ ra đất không cử động được. Lệ Minh Nguyệt cũng không hơn gì, nàng cũng bị điểm huyệt lăng đùng nghe ự một tiếng.
Mưá»i tên U Linh thích chí cưá»i khành khạch vây quanh hai ngưá»i. Trong số ấy có má»™t tên nói :
- Thằng bé này ngay lúc bị trói nÆ¡i động Tịnh Tâm mà cÅ©ng không quên thói phong lưu lăng loàn, còn sá» ngá»±c sá» vai làm Ä‘iá»u bất chính khả ố.
Má»™t tên khác cưá»i ha hả xen vào :
- Còn cô ả thật quả má»™t trang sắc nước hương trá»i, hoa nhưá»ng nguyệt thẹn.
Nếu ngài còn có tiá»n đồ trên nhân thế thì Phiên Thiên Thần Cưu cÅ©ng không khi nào bá» qua má»™t miếng mồi ngon như vầy đâu.
Nghĩ một lát hình như chưa hả dạ, hắn than thở tiếp :
- Chỉ đáng tiếc là U Linh Vô Nhân cốc chỉ có lòng mà không có sức nữa, dù muốn cũng chưa được nào...
Tuy bị điểm huyệt, nằm cứng đỠkhông cử động được, nhưng Văn Thiếu Côn và Lệ Minh Nguyệt vẫn mở mắt trông thấy và tai vẫn nghe hỠnói chuyện rõ ràng.
Vừa nghe tên U Linh nói xong, Lệ Minh Nguyệt nhìn hắn cưá»i nhạt bảo :
- Phiên Thiên Thần Cưu, ngưá»i vốn là má»™t tên cưá»ng đạo khát máu xứ Thiên Nam, tung hoành ngang dá»c suốt má»™t thá»i, ngày nay lại biến thành U Linh trong Vô Nhân cốc. Như thế có lẽ bao nhiêu U Linh nÆ¡i đây là những nhân vật từng nổi tiếng trong đám giang hồ.
Nói xong nàng đưa mắt nhìn qua khắp chín tên U Linh khác.
Một tên nhìn ngay vào mặt đứa vừa xưng là Phiên Thiên Thần Cưu quát lớn :
- Nhà ngươi quả lớn mật to gan dám thổ lộ những câu bất mãn oán trách bản cốc. Nếu đấng Chí Tôn nghe được thì...
Phiên Thiên Thần Cưu biến sắc định tìm lá»i bào chữa, nhưng má»™t tên khác đã gạt Ä‘i.
Tên này vừa nhìn thấy hạt Minh châu rÆ¡i dưới bên, cúi xuống nhặt lên mân mê trong lòng bàn tay rồi cả cưá»i nói :
- Hạt châu này chiếu sáng long lanh, hào quang rực rỡ quả là báu vật hiếm có trên thế gian, nếu đem vỠdâng lên đấng Chí Tôn có lẽ lập nên công lớn.
Nói xong hắn cất hạt bảo châu vào túi áo.
Những U Linh khác nhìn thấy nhưng không nói gì, hình như chẳng tên nào quan tâm đến. Riêng Văn Thiếu Côn thì xót xa vì luyến tiếc, lòng vừa bực vừa buồn.
Chàng cứ bồn chồn thở dài rồi im lặng.
Bá»—ng Lệ Minh Nguyệt dùng truyá»n âm nói :
- Văn công tử.
Tiếng gá»i thật êm dịu, đượm bao sá»± thiết tha âu yếm, Văn Thiếu Côn xúc động cÅ©ng dùng truyá»n âm nhập mật nói :
- Lệ cô nương! Tại hạ quả thật không phải đối với cô nương.
Lệ Minh Nguyệt ngá»t ngào cưá»i nói :
- Thiếp đâu trách chi công tá»­. Äàn châu thần nhận tuy quý báu thật nhưng dù sao cÅ©ng chỉ là má»™t vật vô tri vô giác. Äiá»u đáng quý trá»ng là tánh mạng cá»§a mình. Nếu mạng ta không bảo vệ được thì báu vật đâu có nghÄ©a lý gì mà chàng Ä‘i tiếc rẻ.
Ngừng lại một lát, nàng chép miệng nói :
- Tính việc do ngưá»i, thành tá»±u do trá»i, việc gì cÅ©ng do thiên mệnh, đừng áy náy nữa bận lòng.
Lá»i nàng nói như nỉ non âu yếm, thanh âm thốt ra vừa đủ nghe nhưng có mãnh lá»±c sưởi ấm lòng ngưá»i. Trong lúc bá»±c trí, nghe những câu ấy Văn Thiếu Côn cÅ©ng thấy an á»§i và cởi mở được nhiá»u lắm.
Chàng cúi đầu suy nghĩ không nói nữa.
Trong khi hai ngưá»i dùng lối truyá»n âm nhập mật chuyện trò cùng nhau bá»—ng trên khoảng đưá»ng Ä‘i thông qua phía phải có chuá»—i cưá»i lảnh lót. Má»™t bóng Ä‘en từ phía đó Ä‘ang lao vút đến như sao đổi ngôi.
Nghe tiếng cưá»i lảnh lót nhưng lạnh lùng như băng giá âm thanh vang rá»n xoáy mạnh vào tai hai ngưá»i, biết ngay là vị Chưởng môn phái Võ Äang mất tích, hiện nay là thá»§ tá»a trên ba mươi sáu vị Thiên Cương cá»§a Vô Nhân cốc là Huyá»n Trung Tá»­.
Mưá»i tên U Linh đối vá»›i Huyá»n Trung Tá»­ có vẻ tôn kính lắm. Chúng Ä‘ang nói nói cưá»i cưá»i, vừa thấy Huyá»n Trung Tá»­ xuất hiện đã nín im phăng phắc, kẻ nào cÅ©ng chắp tay cúi đầu, dáng Ä‘iệu vô cùng trân trá»ng.
Huyá»n Trung Tá»­ dừng chân, khẽ liếc mắt nói :
- Hai ngưá»i ấy đã tỉnh lại chưa?
Câu há»i ấy rất thừa vì Văn Thiếu Côn và Lệ Minh Nguyệt tuy bị Ä‘iểm trúng huyệt nằm không nhúc nhích cả hai, nhưng cả hai Ä‘á»u mở mắt thao tháo gưá»m gưá»m nhìn lão.
Huyá»n Trung Tá»­ chưa đợi trả lá»i đã hất hàm ra lệnh, giá»ng nói lạnh như băng :
- Ngày Chí Tôn ra lệnh cho áp giải hai ngưá»i, vào NgÅ© Hành động lập tức.
Má»™t trong mưá»i U Linh khẽ há»i :
- Thưa, thế thá»§ tá»a thân hành áp giải hay là...
Huyá»n Trung Tá»­ gằn giá»ng quát :
- Toàn các ngươi Ä‘á»u cùng đến nÆ¡i cả.
Tên U Linh vừa xưng mình là Phiên Thiên Thần Cưu giật mình có vẻ lo lắng lẩm bẩm nói :
- Xin thá»§ tá»a cho biết tại sao lại cần bá»n thuá»™c hạ chúng tôi Ä‘i cùng vào NgÅ© Hành động?
Huyá»n Trung Tá»­ lạnh lùng đáp :
- Có lẽ ngài Chí Tôn căm tức sá»± cuồng bá»™i cá»§a hai ngươi, muốn đích thân chứng kiến cuá»™c hành hình và muốn má»i ngưá»i phải há»™i tá»±u đủ mặt.
Ngay lúc đó một tiếng quát vang :
- Ngài Chí Tôn Ä‘ang chỠđợi tại động NgÅ© Hành, chẳng lẽ chúng mày cứ nhở nhÆ¡ kéo dài thá»i gian hay sao?
Mưá»i tên U Linh hoảng vía, vá»™i vàng xông lại áp giải Văn Thiếu Côn cùng Lệ Minh Nguyệt, tiá»n hô hậu á»§ng Ä‘i theo con đưá»ng độc đạo ra ngoài.
Văn Thiếu Côn và Lệ Minh Nguyệt đã bị Ä‘iểm huyệt, thân hình cứng Ä‘á», tứ chi tê liệt không thể nào lướt Ä‘i hay chống trả lại, cứ để mặc bá»n chúng lôi bừa kéo Ä‘i.
Theo lá»i Huyá»n Trung Tá»­ thì bao nhiêu ngưá»i đây Ä‘á»u là U Linh thượng đẳng, Văn Thiếu Côn ngấm ngầm nhìn há» thì thấy rằng mặc dầu há» có thân pháp nhẹ nhàng, ẩn hiện như ma trÆ¡i, nhưng cÅ©ng có hình có chất, không khác ngưá»i thưá»ng tí nào hết.
ÄÆ°á»ng xuyên qua núi khang trang rá»™ng rãi, hình như chạy dá»c theo chân thành đá dá»±ng, quả nhiên do công trình kiến trúc cá»§a loài ngưá»i, nhưng trông thật lá»›n lao vÄ© đại.
Trải qua Ä‘oạn Ä‘i quanh co khúc khuá»·u trên ba mươi trượng, thấy trước mặt bá»—ng trở nên sáng sá»§a. ÄÆ°á»ng Ä‘i má»—i lúc má»™t rá»™ng rãi, từ xa chiếu đến má»™t ánh đèn chói lá»i. Chập sau con đưá»ng theo má»™t địa đạo tuy hiểm trở mà khá rá»™ng rãi, có thể Ä‘i lại được dá»… dàng.
Không bao lâu Văn Thiếu Côn và Lệ Minh Nguyệt bị đưa đến má»™t cái ghế đá. Huyá»n Trung Tá»­ nghiêm trang bước lại phất tay giải khai huyệt đạo cho hai ngưá»i.
Hai ngưá»i tuy chưa cá»±a quậy được nhưng có thể ngồi yên ngay ngắn, song song nhìn ra phía trước, quan sát cảnh vật xung quanh để giải trí và thá»a tánh tò mò.
Tòa NgÅ© Hành động không khác nào má»™t thạch thất vÄ© đại từ trong lòng đất, diện tích chừng hai mươi trượng, xung quanh tưá»ng đá kiên cố, có những con đưá»ng Ä‘i lại đắp bằng những tảng đá lá»›n trắng bóng nhoáng.
Xung quanh có một hàng đuốc lớn, lửa cháy bập bùng, nhìn hoa cả mắt.
Äối diện vá»›i ghế đá cá»§a hai ngưá»i có má»™t tòa đài cao chừng ná»­a trượng, vuông vức hai trượng, trước đài có treo má»™t tấm mành bằng trúc, bên trong có gì không biết.
Äàng trước mành trúc, ngang trên đài có bốn tỳ nữ áo xanh đứng sắp hàng hai bên, ngưá»i nào mặt mày cÅ©ng khá xinh đẹp, mắt sáng mày thanh, đứng im không nói.
Phía ngoài, cách đài chừng má»™t trượng nhiá»u đại hán to lá»›n vạm vỡ, mặc áo hồng bào đứng sắp hàng hai bên, mặt đầy sát khí.
Mưá»i U Linh áp giải Văn Thiếu Côn và Lệ Minh Nguyệt đến đặt ngồi trên chiếc ghế đá rồi cÅ©ng rút lui đứng vào má»™t góc gian, quyá»n canh gác để lại cho bốn tên mặc áo đỠthay thế.
Huyá»n Trung Tá»­ từ tốn nhẹ nhàng bước tá»›i trước mành trúc, cúi đầu chào thật kính cẩn :
- Thưa ngài Chí Tôn...
Lão nói chưa dứt lá»i, từ sau tấm mành trúc má»™t giá»ng nói oai nghiêm đã vang lên :
- Hai đứa nào, má»™t gái má»™t trai cả gan xông vào bản cốc làm Ä‘iá»u bậy bạ?
Lá»i nói đầy uy lá»±c oai nghiêm nhưng thanh âm trong trẻo, nghe qua đủ biết là lá»i nói cá»§a má»™t phụ nữ.
Văn Thiếu Côn và Lệ Minh Nguyệt bàng hoàng nhìn nhau kinh ngạc.
Thật là má»™t chuyện bất ngá», ngoài sá»± dá»± Ä‘oán và tưởng tượng cá»§a ngưá»i ta.
Ngưá»i vừa thốt câu nói sau bức mành trúc nhất định là ngài Chí Tôn cá»§a Vô Nhân cốc. Nếu là má»™t quái vật hình dung cổ quái ná»­a quá»· ná»­a ngưá»i thì làm gì có cái giá»ng nói thanh tao dịu dàng như thế được.
Qua cÆ¡n sá»­ng sốt, hai ngưá»i trố mắt nhìn bức mành cố phóng tầm nhãn quang xuyên qua tấm mành trúc tìm xem hình dáng, dung nhan cá»§a con ngưá»i chúa tể giang sÆ¡n này.
Bức mành Ä‘an thật dày, sau mành lại có thêm má»™t tấm mành the. Mặc dù nhãn lá»±c hai ngưá»i sáng suốt đến đâu cÅ©ng không thể nào nhìn suốt qua đến tận con ngưá»i bí mật huyá»n bí để hiểu hình dung như thế nào.
Huyá»n Trung Tá»­ vá»™i cúi đầu vâng dạ rồi nói :
- Thưa ngài Chí Tôn, hạ tòa muốn đưa bá»n ngưá»i này bổ sung vào số nhất đẳng Thiên Cang Ä‘ang thiếu chá»—, không ngá» há» Ä‘em lòng phản trắc, nên đã...
Tiếng nói dịu má»m từ sau mành lại vang lên, vừa trong trẻo vừa uy nghi :
- Nhãn quang cá»§a nhà ngươi khá đấy. Hai ngưá»i này quả chưa đủ tư cách được tuyển vào hàng ba mươi sáu Thiên Cang cá»§a bổn cốc. Nhưng trước hết hãy cho chúng hiểu qua vá» tá»™i đại hình như thế nào?
Tiếp theo đó có tiếng nặng nỠquát lớn :
- Phiên Thiên Thần Cưu đâu rồi? Hãy giải hắn ra đây cho mau.
Tài sản của anhhe1281

  #19  
Old 19-04-2008, 07:30 PM
anhhe1281 anhhe1281 is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 397
Thá»i gian online: 0 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 20

Xử đại hình nơi Ngũ Hành động



Tiếng thét tuy trong trẻo nhưng lạnh lùng như băng giá, má»i ngưá»i nghe qua Ä‘á»u rợn gáy.
Huyá»n Trung Tá»­ cÅ©ng gá»i lá»›n tiếp theo :
- Phiên Thiên Thần Cưu, mau mau ra tham kiến ngài Chí Tôn.
Tên U Linh lúc trước tá»± xưng là Phiên Thiên Thần Cưu rá»i hàng ngÅ© bước ra, khúm núm quỳ trước đài.
Sau mành trúc, tiếng nói lại vang lên dõng dạc :
- Nhà ngươi giữ chức vụ gì trong bổn cốc?
Phiên Thiên Thần Cưu thưa :
- Mạt tòa xếp thứ mưá»i trong hàng Äịa Sát.
Tiếng của ngài Chí Tôn lại tiếp :
- Thiên Cương và Äịa Sát Ä‘á»u thuá»™c hạng nhất đẳng U Linh. Cứ như hạng ngưá»i trên thế gian bất quá cÅ©ng chỉ là má»™t tên đạo tặc rừng xanh mà thôi. Như vậy bổn tòa đối vá»›i ngươi đâu có bạc đãi.
- Mạt tòa xin vạn đội ơn ngài Chí Tôn.
- Lá»i ấy có phải là câu nói chí thành trong thâm tâm nhà ngươi chưa?
- Mạt tòa không bao giỠdám dối trá lừa ngài Chí Tôn.
- Láo! Nhà ngươi cho rằng những lá»i nói bất mãn vừa thốt ra nÆ¡i Äịnh Tâm động, bổn tòa không biết sao?
Huyá»n Trung Tá»­ đứng lên nói :
- Hình phạt của bổn cốc, ngoài Ngũ Hành đại hình, chỉ còn có Tam quang chi hình mà thôi. Bắc mang bạo khách vì sơ ý mạo phạm một lần, xin ngài Chí Tôn niệm tình nhất thứ...
Chưa đợi y thưa dứt lá»i, sau màn trúc giá»ng ấy nghiêm nạt lá»›n :
- Cha chả, ngươi dám bênh vực kẻ bạo nghịch, cũng xem như tòng phạm.
Nhưng xét vì nhà ngươi có nhiá»u công khó, bổn tòa tạm dung má»™t bận. Lần sau nếu tái phạm đừng trách bổn tòa có lòng cay độc.
Huyá»n Trung Tá»­ sợ tái mặt mồ hôi toát đẫm mình, cúi đầu vâng dạ rồi kính cẩn lùi xuống, đồng thá»i tung ra năm luồng chỉ phong Ä‘iểm huyệt Bắc mang bạo khách.
Sau màn trúc một tiếng thét ra lệnh :
- Hành hình!
Lập tức hai tên đại hán áo đỠxông ra rồi cùng áp dụng đúng thá»§ tục như đã hành hình Phiên Thiên Thần Cưu, thá»i gian kéo dài đến non má»™t trống canh.
Văn Thiếu Côn và Lệ Minh Nguyệt, hai ngưá»i song song ngồi trên ghế đá, cách nhau chừng hai trượng, tất cả má»i việc vừa qua đã chứng kiến rõ ràng.
Do lá»i nói cá»§a Niệp Sáp hòa thượng, Văn Thiếu Côn biết thân thế mÆ¡ hồ cá»§a mình có nhiá»u mối liên lạc vá»›i Vô Nhân cốc, chàng cÅ©ng có cảm giác giữa mình và vị Chí Tôn cá»§a hang này có quan hệ cùng nhau.
Nhưng lúc này, hy vá»ng cá»§a chàng hoàn toàn sụp đổ.
Cách một bức mành trúc, không thể nhìn rõ dung nhan của vị Chí Tôn hang Vô Nhân cốc, nhưng nhìn qua những hành vi tàn bạo vô nhân đạo của y vừa rồi đối với hai tên thuộc hạ, chàng có cảm giác như chán nản, căm thù và oán hận.
Bao nhiêu ảo mộng, bao nhiêu cảm tình nung nấu phút chốc đã tiêu tan theo tiếng rú não lòng của hai nạn nhân.
Việc hành hình vừa hoàn tất, không khí trở nên trầm lặng như xưa.
Sá»± yên lặng thật là nặng ná» và khó thở. Ngưá»i ta có thể nghe được rõ ràng tiếng đập cá»§a những con tim trong lồng ngá»±c từng ngưá»i. Nên tình hình cứ kéo dài như thế này không chịu nổi nữa.
Hồi lâu, từ bên sau màn trúc giá»ng nói vang lên :
- Các ngươi đã trông thấy chưa?
Văn Thiếu Côn nín thinh, Lệ Minh Nguyệt cũng lặng yên không nói gì hết.
Huyá»n Trung Tá»­ la lá»›n :
- Ô kìa, sao hai ngươi không đáp lá»i cá»§a ngài Chí Tôn vừa há»i?
Văn Thiếu Côn cưá»i nhạt đáp :
- Trông thấy để làm gì chứ? Những thứ hình phạt bạo tàn dã man như vậy mà cũng chực đưa ra khen hay sao?
Huyá»n Trung Tá»­ tái mặt nạt lá»›n :
- Khốn nạn, ngươi dám châm chá»c kẻ bá» trên sao? Ta...
Lão nói chưa dứt lá»i thì vị Chí Tôn đã quát lên :
- Nhà ngươi khá»i cần phải xen vào đây.
Ngưng chỉ một lát lại nói :
- Bổn tòa không có ý muốn khoe khoan nhưng muốn há»i hai ngươi có thuận tình không?
Văn Thiếu Côn vừa buồn vừa hận, cố dằn cÆ¡n giận rồi dùng truyá»n âm nhập mật bảo Lệ Minh Nguyệt :
- Bá»n yêu quái này vô cùng tham độc tàn ác. Có lẽ hôm nay chúng ta không thể nào thoát khá»i tay chúng. Chi bằng nên tá»± giải quyết mạng mình để khá»i mang nhục, bảo toàn khí tiết anh hùng hÆ¡n là bị bá»n chúng dày vò thể xác.
Lệ Minh Nguyệt dùng cách ấy đáp :
- Cả hai tay Ä‘á»u bị trói, dẫu muốn tá»± vận cÅ©ng không biết làm sao cho được.
Văn Thiếu Côn hậm hực nói :
- Äập đầu xuống ghế đá cÅ©ng có thể chết được. Thà chết trước còn hÆ¡n để chúng hành hạ chà đạp.
Ngưng một lát chàng quả quyết nói :
- Nếu cô nương không tán đồng việc ấy, thì má»—i ngưá»i hành động theo hướng riêng cá»§a mình cÅ©ng được.
Nói xong chàng dợm cúi xuống để đập đầu xuống đá.
Lệ Minh Nguyệt thất sắc vội vàng nói :
- Hãy thong thả đã. Có cái chết nặng hơn núi Thái Sơn, mà cũng có cái chết nhẹ như lông hồng. Cách chết như thế chưa phải lúc thì chết đâu đáng gì?
Huống chi chúng ta chưa chắc đã chết mà.
Văn Thiếu Côn nghe nói động tâm hồi lâu, nhá»› lá»i Lệ Minh Nguyệt trước khi vào hang cho rằng mình vá»›i Cốc chá»§ Vô Nhân cốc có má»™t quan hệ mật thiết, đồng thá»i chàng cÅ©ng nghÄ© rằng khi đã chết rồi má»i việc Ä‘á»u hóa ra ảo má»™ng.
Thà kéo dài một lúc xem tình hình sẽ ra sao, chừng ấy sẽ tùy cơ xử trí.
Bao nhiêu ý nghĩ đó xua đuổi được ý tự sát trong đầu.
Bỗng vị Chí Tôn sau mành trúc từ tốn nói :
- Bổn tòa nghÄ© rằng các ngưá»i là ngưá»i cương trá»±c, bản chất tốt. HÆ¡n nữa má»›i vào bổn cốc việc chưa am tưá»ng nên cÅ©ng có thể tha thứ được.
Nghĩ một chút lại nói tiếp :
- Chỉ cần các ngươi thá»±c lòng quy phục chấp nhận “Thoát thai hoàn cốtâ€, vÄ©nh viá»…n thành U Linh bổn cốc thì có thể kết nạp vào hàng Thiên Cang, Äịa Sát.
Nếu không thì lấy hai chuyện vừa rồi mà di giới.
Lệ Minh Nguyệt cưá»i dài đáp trước :
- Nghe lá»i cá»§a ngài Chí Tôn thì hình như trong hang và ngoài hang là hai thế giá»›i cách biệt nhưng chưa phải là cá»­u u mà tại sao ngưá»i trong này Ä‘á»u là U Linh?
Vị Chí Tôn hình như tức giận hét lớn :
- Bổn cốc tuy rằng cùng vá»›i ngưá»i Ä‘á»i tương đồng, nhưng thật ra má»—i nÆ¡i má»™t khác hết. Vậy tùy ý ngươi muốn gá»i là địa ngục cÅ©ng được, muốn gá»i là tiên cảnh cÅ©ng xong. Chá»— này tuyệt nhiên không phải là nhân thế, nên trong hang không thể là ngưá»i được.
Lệ Minh Nguyệt bá»—ng ôm bụng cưá»i ngất.
Vị Chí Tôn sau mành trúc không dằn được cơn giận hét lớn :
- Nhà ngươi nghÄ© gì mà cưá»i mãi như thế?
Lệ Minh Nguyệt cố nhịn cưá»i nói :
- Nếu được ngài Chí Tôn tha lỗi, tôi xin mạn phép tìm một tên khác, thay thế cho hang Vô Nhân cốc, để xứng đáng hơn.
Tuy không hài lòng, nhưng vị Chí Tôn cÅ©ng muốn biết để thá»a tánh hiếu kỳ, há»i :
- Tên gì?
Lệ Minh Nguyệt cưá»i nói :
- Phong Nhân cốc.
Vị Chí Tôn nổi giận nói :
- Nhà ngươi dám dùng những lá»i nhục mạ bổn tòa ư? Hôm nay không thể nào dung tha được nữa.
Lệ Minh Nguyệt cưá»i nói tiếp :
- Xin ngài Chí Tôn hãy khoan nổi giận, nếu tôi nói không đúng xin cam chịu hành hình theo luật Ngũ Hành đại hình của quý cốc...
Vị Chí Tôn cố nén giận bảo :
- Hãy nói coi nào.
Lệ Minh Nguyệt từ từ nói :
- Phàm U Linh nghÄ©a là yêu ma hay quá»· quái, bất quá chỉ là má»™t hiện tượng cá»§a cõi âm, má»™t kẻ U Linh khi thành hình tuyệt đối không còn hình dạng và thể chất nữa. Cứ theo trưá»ng hợp thá» hình vừa rồi cá»§a Phiên Thiên Thần Cưu và Bắc mạng bạo khách thì quả nhiên hai kẻ này Ä‘á»u có đủ hình hài thể xác đàng hoàng, tất nhiên là những ngưá»i có đầy đủ sá»± sống cá»§a thế gian rồi. Như thế cứ gá»i là U Linh há chẳng phải là Ä‘iá»u mâu thuẫn, đáng buồn cưá»i lắm sao? Nếu quý nương Chí Tôn và bao nhiêu kẻ nắm quyá»n trong hang này không Ä‘iên rồ thì không bao giá» lại xưng hô má»™t cách vô cùng cổ quái như vậy.
Sau bức mành tre lại có tiếng quát lảnh lót :
- Con tiện tỳ hãy câm mồm! Bổn tòa xá»­ mày theo tá»™i ngÅ© hành đại hình, hay muốn tinh khôi hÆ¡n sẽ áp dụng Tam quang chí hình ngay bây giá».
Hình như chẳng quan tâm đến cÆ¡n thịnh ná»™ ấy, Lệ Minh Nguyệt cứ Ä‘iá»m nhiên cưá»i nói :
- Xin ngài thong thả nghe tôi nói hết ý, sau đó muốn dùng hình phạt nào cũng được.
Liếc mắt một cái nàng nói luôn :
- Thuật thoát thai hoán cốt xét cho kỹ chẳng qua là má»™t phương pháp để ép buá»™c ngưá»i ta không thể nào rá»i bỠđược cái hang này. Lối cưỡng bách uống thuốc như thế quả nhiên là má»™t thá»§ Ä‘oạn hành hạ bỉ ổi cá»§a kẻ bàn môn tà đạo.
Vị Chí Tôn hình như bá»›t cÆ¡n thịnh ná»™ cưá»i nói :
- Con bé kia, mày chẳng những tư chất rất tốt mà còn có má»™t sá»± nhận xét tinh tưá»ng, thông mình xuất chúng.
Lệ Minh Nguyệt cưá»i nói :
- Äa tạ ngài Chí Tôn đã ngợi khen, câu chuyện cá»§a tôi nói vẫn chưa hết.
Nàng quay nhìn bốn phía rồi nói tiếp :
- Vô Nhân cốc có má»™t địa thế khác biệt, đối vá»›i ngưá»i có những ảnh hưởng như thế nào tôi không dám quả quyết chắc chắn. Nhưng tôi có thể nói rằng nguyên nhân trá»ng đại đã giúp ngài Chí Tôn thống trị được bao nhiêu nhân vật khét tiếng trong võ lâm, là bản chất kỳ diệu cá»§a địa thế Vô Nhân cốc và độc tính cá»§a chất thuốc được sá»­ dụng...
Vị Chí Tôn quát lớn :
- Con tiện tỳ hãy câm miệng. Mày nói đã quá nhiá»u rồi.
Hình như lá»i nói cá»§a Lệ Minh Nguyệt có gây tác dụng chấn động tâm khảm cá»§a vị Chí Tôn rồi. Cho nên tuy lá»i nói có vẻ giận dữ thịnh ná»™, nhưng vẫn chưa chịu hạ lệnh đối phó cùng nàng.
Lệ Minh Nguyệt cưá»i lạt nói thêm :
- Tôi còn mấy câu, nếu nói ra chắc không được xuôi tai lắm, nhưng buá»™c lòng phải trình bày luôn ra đây. Theo sá»± dá»± Ä‘oán cá»§a tôi thì ngài Chí Tôn chắc hẳn đã trải qua má»™t hoàn cảnh thương tâm bất đắc dÄ©, hoặc đã nếm sá»± Ä‘au khổ trong tình trưá»ng khiến bao nhiêu sá»± nghiệp bị đổ vỡ nên bá» hết má»i việc vào quy ẩn nÆ¡i hang này. Chính vì oán thù nhân loại, chán ghét lòai ngưá»i nên ngài má»›i xưng là U Linh theo má»™t nếp sống khác biệt để tá»± an á»§i lấy mình.
Nàng lạnh lùng hạ giá»ng nói tiếp :
- Thật ra, làm như vậy cũng chưa phải giải bỠđược nỗi thống khổ đau đớn của ngài. Có lẽ...
Nàng chưa hé lá»i, vị Chí Tôn đột nhiên thét má»™t tiếng gay gắt :
- Im!
Lần này hình như cơn giận đã lên cực độ nên theo đó là một lệnh nữa :
- Bây đâu, đem hai tên này ra áp dụng cực hình Tam Quang mau lên.
* * * * *
Sau bức mành trúc vị Chí Tôn lẩm bẩm :
- Văn... Thiếu... Côn...
Lệ Minh Nguyệt cưá»i nói :
- Phải rồi Văn Thiếu Côn đây, Văn là văn võ, Thiếu là trẻ, mà Côn là cô độc. Tuy gá»i là Côn nhưng thật là Cô. Có thể nói từ lúc bé, anh ta là má»™t đứa trẻ mồ côi, không cha không mẹ.
Liếc nhìn vỠphía chàng, Lệ Minh Nguyệt thong thả nói :
- Văn công tá»­ đừng giận nhé. Thiếp chỉ võ Ä‘oán như vậy mà thôi. Thá»±c ra cha mẹ cá»§a công tá»­ Ä‘á»u bất hạnh cả. Câu chuyện má»›i xảy ra không bao lâu, chứ không phải mồ côi từ lúc bé.
Vị Chí Tôn nghe nói giật mình vá»™i há»i :
- Có phải con nuôi cá»§a Văn Tá»­ Ngá»c “Võ lâm đệ nhất gia†ấy chăng?
Lệ Minh Nguyệt cưá»i đáp :
- Äúng đấy!
Nghĩ một lát nàng nói tiếp :
- Äã xưng tên há» rồi, xin ngài cứ ra lệnh hành hình Ä‘i.
Nói xong nàng hiu hiu đôi mắt, miệng chúm chím cưá»i, thái độ thư thái như Ä‘iá»m nhiên chá» cái chết.
Vị Chí Tôn hình như không thèm quan tâm đến những lá»i mỉa mai cá»§a nàng, thét gá»i :
- Huyá»n Trung Tá»­.
Huyá»n Trung Tá»­ sợ hãi nói :
- Có mặt.
Vị Chí Tôn lá»›n tiếng há»i :
- Tại sao ngươi không báo cáo việc này cho bổn tòa biết?
Huyá»n Trung Tá»­ hết hồn lắp bắp nói :
- Hạ tòa vô ý quên lãng việc này...
Vị Chí Tôn thét :
- Äừng ấm á»›, đáng chết!
Bá»—ng bức mành trúc rung động, Huyá»n Trung Tá»­ ngã vật ra sau mồm há»™c máu tươi lai láng.
Tuy không thấy hành động ra sao, nhưng ai nấy Ä‘á»u biết là vị Chí Tôn đã cánh mành phóng chưởng đánh Huyá»n Trung Tá»­ thá» thương.
Cả Văn Thiếu Côn và Lệ Minh Nguyệt Ä‘á»u tấm tắc khen thầm bản lãnh cao diệu cá»§a vị ấy, chỉ má»™t chiêu này.
Huyá»n Trung Tá»­ bị há»™c máu, lảo đảo ngã xuống nhưng chưa đến ná»—i bất tỉnh.
Lão cố cựa quậy ngồi dậy bò tới mấy bước, phủ phục dập đầu xuống đất nói :
- Hạ tòa đáng chết. Äáng chết thật má»™t Vị Chí Tôn chẳng thèm nói đến, cất tiếng gá»i :
- Xuân Hồng, Hạ Lục đâu?
Hai tên trong số bốn nữ tỳ đang đứng hầu bên, bước ra khép nép thưa :
- Có tiện nữ đây. Xin ngài Chí Tôn ban lệnh.
Vị Chí Tôn nói :
- Mau mau đưa chàng thiếu niên này vào Nghinh Xuân động.
Rồi bỗng quát lớn :
- Còn con tiện tỳ kia, vì mày nhắc đến việc này kể ra cÅ©ng có chút công lao có thể miá»…n tá»™i Tam quang chi hình nhưng phải áp dụng NgÅ© hành đại hình ngay bây giá».
Hai tên nữ tỳ lễ phép chạy lại chỗ Văn Thiếu Côn, còn hai tên áo đỠđến ngay cạnh Lệ Minh Nguyệt.
Huyá»n Trung Tá»­ đưa tay chùi vết máu trên mồm, đưa tay toan Ä‘iểm huyệt câm cá»§a nàng.
Lệ Minh Nguyệt xanh mặt la lớn :
- Hãy khoan. Nếu ngài không muốn giết chết Văn công tử, xin đừng giết tôi. Nếu giết tôi thì Văn công tử cũng không thể nào sống được.
Vị Chí Tôn ngạc nhiên há»i :
- Tại sao vì mày mà Văn công tử không thể sống được? Nói mau!
Lệ Minh Nguyệt cố che nỗi ngại ngùng và hổ thẹn nói :
- Nguyên nhân rất đơn giản vì anh ấy yêu tôi. Chúng tôi đã trót cùng nhau đính ước đến bạc đầu, sống chết cùng có nhau.
Vị Chí Tôn hình như xúc động, run run há»i :
- Có quả thật như thế không?
Lệ Minh Nguyệt khẽ liếc nhìn Văn Thiếu Côn nói :
- Muốn biết thật hay giả, xin ngài cứ há»i Văn công tá»­.
Văn Thiếu Côn tá»± nhiên đứng vào trưá»ng hợp bất ngá» và lúng túng. Trong hoàn cảnh thập tá»­ nhất sanh, Lệ Minh Nguyệt bá»—ng nhiên thốt ra những lá»i khiến chàng vừa ngạc nhiên vừa xúc động, hai má đỠhồng.
Chàng tự nghĩ :
- “Vì sao lại có câu chuyện như thế này? Lá»i nói cá»§a Lệ Minh Nguyệt hình như sá»± thật trăm phần trăm. Thật khó nghÄ© quá, mà cÅ©ng thật oái oăm cho cô này?â€
Ngay sau khi nói xong, Lệ Minh Nguyệt đứng dậy từ từ bước đến sát bên vai chàng như tá» lòng quyến luyến, quyết sống chết không rá»i.
Văn Thiếu Côn suy xét một lần nữa lòng mình :
- Quả nhiên giữa ta và vị chúa tể hang này đã có một sự quan hệ vô cùng mật thiết. Chính Lệ Minh Nguyệt đoán đúng, và nàng đã dựa vào yếu tố ấy để bảo toàn tính mạng. Như thế ta có thể nào phủ nhận đi không?
NghÄ© đến đó bá»—ng nhiên sau bức mành giá»ng vị Chí Tôn dịu dàng há»i :
- Có thật các ngươi đã cùng nhau đính ước, chung sống đến bạc đầu không?
Trong giá» phút quyết liệt và gây cấn dính dáng đến má»™t mạng ngưá»i, Văn Thiếu Côn bặm môi dằn cÆ¡n xúc động, quả quyết đáp :
- Phải, chúng tôi đã trót thá» cùng nhau sống chết. Dù vật đổi sao dá»i, sông mòn biển cạn, đã hẹn ước cÅ©ng không thể đổi thay.
Sau tấm mành có tiếng thở dài và nói :
- Thôi được, cứ đưa hết cả hai vào Nghinh Xuân động.
Lệ Minh Nguyệt sung sướng nhoẻn miệng cưá»i đứng xích lại gần Văn Thiếu Côn nữa.
Ngoài hai con thị tỳ Xuân Hồng và HạLục, cả hai con thị tỳ kia cũng đồng chạy ra theo lệnh của Cốc chủ.
Trong động đã vĩ đại rộng mênh mông, không khí đã đổi thay từ giỠphút ấy.
Tứ bá» chìm đắm trong má»™t sá»± yên lặng, vẻ trang nghiêm, không má»™t tiếng động nhá».
Do sự hướng dẫn của bốn con thị tỳ, Văn Thiếu Côn cùng Lệ Minh Nguyệt song song sánh vai nhau từ từ đi tới.
Cũng trong động này, từ hai tên tử tội, đôi nam nữ thiếu niên đã trở nên hai vị thượng khách.
Hai ngưá»i bước theo má»™t con đưá»ng mòn khúc khuá»·u hình như má»—i lúc càng lên cao. Chiá»u nghiêng cá»§a đưá»ng Ä‘i có hÆ¡n trăm trượng.
Má»™t lúc sau đã đến má»™t nÆ¡i quang đãng sáng sá»§a và hình như cÅ©ng đã cùng đưá»ng rồi.
Tước mắt hiện ra má»™t tòa động khác hết sức lá»™ng lẫy tráng lệ. Trong động đèn Ä‘uốc sáng trưng, la liệt trưng bày đủ bàn ghế giưá»ng tá»§, chăn gấm nệm thêu chẳng thiếu món gì. Cảnh tượng thật xa hoa rá»±c rỡ không khác gì những dinh thá»± đế vương trên nhân thế. Bốn con thị tỳ hết sức cung kính đứng hầu. Chá» hai ngưá»i ngồi xong trên cặp cẩm đôn, chúng má»›i tiến lại cởi hết những sợi dây gân thuồng luồng ở cổ tay ra.
Văn Thiếu Côn đưa mắt nhìn khắp má»i nÆ¡i trong động Nghinh Xuân thấy chu vi có hÆ¡n trăm trượng. Phía bên trên có rất nhiá»u lổ hổng lá»›n bằng nắm tay sắp từng hàng chi chít, nhiá»u hàng trăm cái.
Nhìn qua lá»—, bên ngoài thấy bầu trá»i sáng trưng quả nhiên lúc nãy trá»i đã sáng.
Từ khi bước chân vào Vô Nhân cốc, Văn Thiếu Côn luôn luôn trong bóng tối thâm u như ở trong cõi âm. Bây giá» tay được thong thả khá»i trói, mắt nhìn ánh sáng mặt trá»i bên ngoài chàng cảm thấy tâm hồn như dịu lại, bất giác thở phào má»™t cái như thoát má»™t cÆ¡n ác má»™ng.
Bốn tên nữ tỳ bưng ra hai tách ngá»c đựng trà sen, hương thÆ¡m ngào ngạt.
Chúng đặt tách trà trên chiếc bàn nhỠđặt trước mặt hai ngưá»i rồi rón rén lùi ra ngoài.
Äợi bốn con tỳ nữ Ä‘i xa rồi, Văn Thiếu Côn nhìn Lệ Minh Nguyệt há»i ngay :
- Lệ cô nương! Cô nương biết rất nhiá»u câu chuyện nÆ¡i đây, xin vui lòng nói lên cho tại hạ cùng nghe vá»›i. Có gì trở ngại hay không?
Lệ Minh Nguyệt cưá»i xòa đáp :
- Công việc then chốt là giữa công tử cùng vị chúa tể bang này phải có mối liên hệ mật thiết.
Văn Thiếu Côn nói :
- Phải có lẽ vì vậy mà hỠchẳng chịu giết mình. Chả lẽ...
Lệ Minh Nguyệt nói ngay :
- Äiá»u này thật khó mà biện minh cho rành mạch. Sở dÄ© tôi dám quả quyết giữa há» và công tá»­ có liên quan mật thiết là do sá»± nhận định suy xét riêng chứ không phải căn cứ vào lá»i đồn đãi cá»§a thiên hạ. Tuy nhiên, nếu cần nói rõ giữa đôi bên có sá»± liên quan gì, Ä‘iá»u đó tôi cÅ©ng chưa biết được...
Nghĩ một lát nàng tiếp :
- Thật ra, trước khi vào hang và chưa được nghe tiếng nói, tôi cÅ©ng chưa há» biết được ngưá»i ấy là đàn ông hay đàn bà, cho nên...
Nàng nói chưa dứt lá»i thì bốn con nữ tỳ lần lượt Ä‘i vào. Trong tay má»—i ngưá»i có bưng má»™t cái mâm vàng. Trên mâm có đặt nhiá»u món ăn xào nấu vừa xong, hÆ¡i bốc lên thÆ¡m ngào ngạt.
Chúng đặt các mâm trên bàn, khép nép thưa :
- Xin má»i Văn công tá»­ và cô nương dùng cÆ¡m.
Lúc bấy giá» trá»i đã sáng tá». Ãnh bình minh xuyên qua những hàng lá»— hổng rá»i vào động từng tia rá»±c rỡ. Äàng xa, ngoài trá»i có rặng mây á»­ng hồng.
Bốn con nữ tỳ lúc ấy mặt hoa tái xanh thân hình run rẩy không được tự nhiên, hấp tấp kéo nhau rút lui ra ngoài. Văn Thiếu Côn cau mày suy nghĩ.
Chàng cảm thấy có má»™t Ä‘iá»u gì Ä‘ang thắc mắc mà chưa nghÄ© ra.
Lệ Minh Nguyệt tươi cưá»i nói :
- Bữa cÆ¡m này nấu rất khéo, đồ ăn rất sang, ngon lành quá. Cuá»™c Ä‘á»i chưa biết sẽ ra sao, sá»›m muá»™n gì cÅ©ng không tránh khá»i cái chết, bây giá» chúng mình cứ ăn cho no để không đến ná»—i làm con ma đói.
Văn Thiếu Côn cÅ©ng Ä‘ang đói bụng như cào, không chút do dá»±, cùng Lệ Minh Nguyệt ngồi đối diện trước bàn, ăn liá»n. Không bao lâu bao nhiêu món ăn Ä‘á»u hết sạch.
Trong động Nghinh Xuân vắng lặng như tá». Má»™t tấm cá»­a đá khổng lồ đã đóng kín mít. Các lá»— hổng bằng nắm tay để lá»t ánh sáng vào phòng rá»±c rỡ.
Nhìn qua các lá»— ấy thấy được bầu trá»i bên ngoài. Nhưng vách tưá»ng dày hÆ¡n mấy thước, có lẽ là má»™t nÆ¡i từ trong sưá»n núi nhô ra.
Từ chá»— ấy nhìn xuống dưới thấy vách đá cheo leo sâu thăm thẳm. Dù có phá vỡ được tưá»ng cÅ©ng không làm sao trèo xuống núi được.
Lệ Minh Nguyệt không nói gì hết. Ä‚n uống xong nàng lẳng lặng ngồi xếp bằng trên ná»n động, hai mắt nhắm nghiá»n để dưỡng thần.
Văn Thiếu Côn bồn chồn không yên.
Chàng đi vòng quanh khắp nhà, trong lòng băn khoăn nhộn nhịp bởi bao nhiêu ý nghĩ đang quay cuồng lẫn lộn. Một hồi lâu hình như mối thắc mắc lắng dịu bớt, chàng cũng ngồi xuống định tâm dưỡng thần.
Thá»i gian má»™t ngày dần dần trôi qua.
Hết ngày ấy vẫn không thấy bốn con nữ tỳ trở lại nữa.
Mãi đến khi mặt trá»i đã gát non Tây, màn đêm dần dần phá»§ xuống bao trùm vạn vật, ánh sáng xuyên qua lá»— hổng đã tắt hẳn má»›i thấy cánh cá»­a đã từ từ chuyển động rồi mở ra.
Bốn con nữ tỳ lần lượt vào phòng dá»n bữa cÆ¡m khác và thu xếp những chén bát còn lại bưng Ä‘i.
Cả bốn con thị tỳ Ä‘á»u im lặng không nói gì hết. Chúng lau nến, thu dá»n giưá»ng màn, sắp đặt bàn ghế, đốt đèn sáng trưng rồi từ từ rút lui.
Hai ngưá»i lại ngồi dùng cÆ¡m.
Äang ăn cÆ¡m, Lệ Minh Nguyệt nói :
- Sáng nay công tá»­ có nhá»› dáng Ä‘iệu cuống quít há»›n hở và bá»™ mặt tái xanh cá»§a bốn con tỳ nữ không? Việc này đã giúp thiếp phát giác thêm má»™t Ä‘iá»u kỳ lạ má»›i mẻ nữa.
Văn Thiếu Côn ngạc nhiên há»i :
- Chuyện gì thế! Theo tại hạ nghĩ thì thái độ của chúng có vẻ vội vàng hấp tấp nhưng biết đâu chúng đang có chuyện gì cần kíp nơi khác nên cố làm cho rồi nhiệm vụ để rút lui.
Lệ Minh Nguyệt cưá»i nói :
- Công tử có nhớ một ngày qua chúng không đến chứ?
Văn Thiếu Côn càng ngạc nhiên hÆ¡n, há»i lại :
- Chúng ta cùng ở chung má»™t nÆ¡i. Chúng có đến hay không cô nương há không hay biết sao? Câu chuyện này có gì lạ hay quan trá»ng mà cô nương há»i như vậy?
Nhưng bỗng nhiên một ý nghĩ thoáng qua óc, chàng sửng sốt nhớ lại, nói tiếp :
- Ừ, mà có lẽ đúng. Äây hẳn vì má»™t nguyên nhân kỳ dị. Có phải là...
Lệ Minh Nguyệt nheo mắt nhìn chàng, ranh mảnh nói :
- Chưa nghĩ ra được sao?
Văn Thiếu Côn trang trá»ng đáp :
- Äúng rồi. Có phải chúng sợ ánh mặt trá»i không?
Lệ Minh Nguyệt gật đầu nói :
- Công tá»­ nhận xét đúng. Nghiệm cho kỹ ngưá»i kẻ sống trong hang này và tá»± xưng là U Linh thì cÅ©ng có phần đúng và hợp lý lắm. Chỉ trừ má»™t vài trưá»ng hợp thật đặc biệt, trong hang này lúc nào cÅ©ng có đám mây mù bao phá»§ kín, quanh năm không bao giá» trông thấy ánh mặt trá»i. Nếu cứ ẩn nấp ban ngày để đêm đến má»›i xuất đầu lá»™ diện, như thế chẳng phải U Linh là hồn ma bóng quế là gì?
Văn Thiếu Côn cau mày nói :
- Như vậy là sao? Há» Ä‘á»u là con ngưá»i bằng thịt bằng xương như vậy tại sao lại sợ ánh sáng mặt trá»i. Tá»±a trung phải có má»™t lý do nào. Äây quả Ä‘iá»u kỳ dị lá»›n lao. Cô nương có thể giải thích rõ hÆ¡n không?
Lệ Minh Nguyệt suy nghĩ một chập rồi nói :
- Thật ra từ lối ăn mặc cá»§a há» cÅ©ng như những việc làm kỳ quái, đại khái cÅ©ng Ä‘á»u có má»™t nguyên nhân chính. Äó là vì địa thế khác biệt, tối tăm và ẩm ướt quanh năm. Nếu cứ quen vá»›i cuá»™c sống trong bóng tối, cố nhiên khi thấy ánh mặt trá»i phải hoảng sợ. Tuy nhiên đó chỉ là sá»± nhận định riêng cá»§a thiếp, chưa hẳn là hoàn toàn đúng đâu.
Văn Thiếu Côn trầm ngâm suy nghiệm, bỗng quả quyết nhìn chàng :
- Chá» sáng mai, khi chúng nó Ä‘em cÆ¡m đến cứ giừ lại má»™t đứa để há»i thì tá»± khắc biết manh mối chứ có khó chi đâu.
Sá»± thật, trong bao ngày qua Văn Thiếu Côn hết sức nóng lòng muốn tìm hiểu má»™t nguyên nhân khác, chứ không phải chỉ câu chuyện các bóng U Linh sợ bóng mặt trá»i mà thôi.
Chàng nôn nóng muốn được giải đáp vô số nghi vấn nan giải mà lúc nào chàng cÅ©ng tá»± đặt lấy câu há»i và cuối cùng vẫn không hiểu được. Gần đây hai vấn đỠđã làm loạn óc chàng nhất là: Tại sao ngưá»i ta biết chàng không phải là con đẻ cá»§a Văn Tá»­ Ngá»c? Tại sao ngưá»i ta đã tha tá»™i tá»­ hình mà còn biệt đãi chàng như vậy?
Ngoài ra còn những nghi vấn phụ nhưng cÅ©ng vô cùng phức tạp: Quan tài cá»§a Văn Tá»­ Ngá»c đã đưa vào Vô Nhân cốc chưa, hiện đặt tại nÆ¡i nào? Kim Trung Nhứ và ba tên lão bá»™c có vào được Vô Nhân cốc, hiện có nÆ¡i đây không?
Qua một đêm dài, cái thắc mắc lần lần lắng dịu và trôi qua.
Sáng hôm sau, khi mặt trá»i vừa chói lá»i qua các lá»— hổng trên tưá»ng, cánh cá»­a đá từ từ mở ra, bốn con thị tỳ lần lượt Ä‘i vào, mang các thức ăn và đồ uống đến như trước.
Trong khi bá»n chúng Ä‘ang sá»­a soạn chén bát, không để ý, hai ngưá»i đã nhảy đến đứng chận ngay nÆ¡i cá»­a động.
Khi sá»­a soạn đâu đấy xong rồi, ánh mặt trá»i cÅ©ng đã vừa bắt đầu rá»i sáng vào phòng thì chúng vá»™i vàng lo rút lui.
Khi bốn đứa sắp chạy ra cá»­a động, Lệ Minh Nguyệt đột nhiên gá»i lá»›n :
- Xuân Hồng.
Con nữ tỳ Ä‘i sau cùng quay lại há»i :
- Thưa cô nương có Ä‘iá»u gì cần?
Lệ Minh Nguyệt tá»§m tỉm cưá»i nói :
- Ngài Chí Tôn đưa chúng ta vào Nghinh Xuân động, ngày ngày cơm nước đãi đàng tiếp dưỡng tử tế để làm gì? Ngươi làm ơn trình ngài cho chúng ta được gặp mặt được chăng?
Nàng vừa nói vừa bước lại chận ngay đằng trước.
Ba con nữ tỳ thấy chàng đàng há»i Xuân Hồng, cho là câu chuyện thưá»ng không can dá»± gì tá»›i chúng, nên kéo nhau Ä‘i ra ngoài trước.
Xuân Hồng tỠvẻ sợ sệt thỠthẻ đáp :
- Việc này... Chúng con đây chỉ biết vâng lệnh hầu hạ hai vị, ngoài ra chẳng biết Ä‘iá»u chi hết. Äối vá»›i chuyện hai vị muốn gặp vị Chí Tôn, chúng con cÅ©ng có thể sẽ bẩm lại cùng ngài Chí Tôn được.
Hắn từ từ thụt lùi ra sau mấy bước nói thêm :
- Còn ngài Chí Tôn có nhận cho hai vị được tiếp kiến hay không, chúng con không dám chắc.
Lệ Minh Nguyệt gật đầu cưá»i tá»§m tỉm nói :
- ÄÆ°á»£c, ta chỉ cần ngươi đưa tin này ra mà thôi.
Thừa lúc Xuân Hồng Ä‘ang len lén nhìn ra phía hàng lá»— có ánh sáng mặt trá»i, nàng tung ra năm chỉ nhanh như Ä‘iện, kẹp chặt lấy mạch thốn quang xích nÆ¡i cổ tay ả.
Xuân Hồng trong lúc bất thần không ngá» trước, vừa “ối†được má»™t tiếng thì tay đã bị khóa chặt, cả ná»­a ngưá»i bị tê dại, không thể nhúc nhích được, chỉ há mồm định la hét, kế huyệt câm cÅ©ng bị Ä‘iểm luôn.
Äá»™ng tác cá»§a Lệ Minh Nguyệt nhanh không thể tả. Nàng ká»m chế được Xuân Hồng rồi, kéo ả trở lại động.
Văn Thiếu Côn lập tức chạy đến đóng cửa lớn lại, khi chàng quay lại thì Lệ Minh Nguyệt đã hóa giải huyệt câm cho ả rồi.
Mặt Xuân Hồng tái nhợt, dưới ánh sáng rực rỡ ban mai, làn da ả trông xám xịt như thây ma. Nhìn sắc diện của ả lúc này với khi ở dưới bóng đèn rõ ràng là hai thái cực trái hẳn nhau.
Thân hình ả run lẩy bẩy, mặt mày mỗi lúc càng tái thêm, không khác nào một xác chết mới kéo ra ngoài từ quan tài.
Ả run bây bẩy, sụp xuống rên rỉ :
- Xin Lệ cô nương tha mạng, kẻ nô tỳ này chẳng làm gì nên tội phải chịu hình phạt.
Lệ Minh Nguyệt cưá»i nói :
- Ta chẳng giết mà cÅ©ng không muốn hành hạ mày đâu. Chẳng qua ta cần há»i mày má»™t chuyện nhá» mà thôi.
Xuân Hồng dập đầu lạy như chày máy và năn nỉ thảm thiết :
- Chúng con thật tình chẳng biết gì hết cô nương...
Ả lấm lét nhìn lại cái lỗ hổng, hình như ánh sáng tử thần đang lùa vào phòng rồi kêu gào :
- Mặt trá»i sắp lên rồi, xin cô nương tha mạng.
Thì ra lúc mặt trá»i đã má»c, muôn vàng ánh sáng ban mai đã chiếu sáng rá»±c trên bầu trá»i xanh quang đãng, trong phòng bắt đầu ngập tràn ánh sáng.
Lệ Minh Nguyệt từ từ nói :
- Äó chính việc ta muốn há»i mày. Tại sao mi không dám nhìn ánh sáng mặt trá»i? Hãy nói thật, đừng giấu diếm, ta sẽ buông tha ngay cho vá», nếu không ta sẽ giữ ở đây suốt ngày.
Xuân Hồng hoảng kinh hồn vía lật đật đáp :
- Con xin nói...
Äến đây ả đã khan cổ há»ng, miệng sùi bá»t mép, đôi mắt hết thần.
Cố gắng thu hết tàn lực ả nói như rên rỉ :
- Hang Vô Nhân cốc quanh năm mây mù bao phá»§ mịt má», ngày cÅ©ng như đêm, không bao giá» trông thấy ánh sáng. Ngưá»i lạ vào nhiá»u nhất trong má»™t tháng là chết ngay, vì mây mù nÆ¡i đây không giống như mây bên ngoài, lúc nào cÅ©ng đầy cả hÆ¡i ẩm thấp và khi độc từ trong các hốc núi tiết ra.
Lệ Minh Nguyệt cưá»i nói :
- Chúng mày tưởng không ai sống hơn một tháng. Vậy xưa nay có kẻ nào chết chưa?
Xuân Hồng lộ vẻ đau đớn, thở dài nói :
- Cái đó chưa bao giá» có vì ngài Chí Tôn có chế ra má»™t thuốc đặc biệt, sau khi uống vào có thể chống lại vá»›i khí độc ẩm ướt trong hang này. Nhưng có má»™t Ä‘iá»u là suốt Ä‘á»i không thể thấy ánh mặt trá»i nữa. Nếu không chỉ trong má»™t giá», máu chảy ngược vào tim, hÆ¡i tích tụ tại Äan Ä‘iá»n, chân tay co rút lại mà chết.
Văn Thiếu Côn xen vào há»i :
- Mày có biết thuốc ấy tên gì chăng?
Xuân Hồng đáp :
- Äịnh Tâm hoàn.
Lệ Minh Nguyệt cau mày nói :
- Những kẻ vào hang trước hết bị bắt buá»™c đến Äịnh Tâm động để thoát thai hoán cốt, như thế có phải để uống Äịnh Tâm hoàn chá»› gì?
Xuân Hồng đáp :
- Phải, khi đã uống thuốc này, kẻ ấy không còn bao giá» muốn rá»i bá» hang này Ä‘i đâu khác nữa.
Khi ấy mặt trá»i đã lên cao, trong phòng đã sáng rá»±c rỡ. Xuân Hồng mặt mày tái mét, hÆ¡i thở đứt Ä‘oạn hổn hển nói :
- Xin hai vị thương tình tha cho con đi.
Văn Thiếu Côn vừa bước lại mở cá»­a động vừa lá»›n tiếng há»i :
- Ta còn má»™t Ä‘iá»u há»i mi, tên Chí Tôn là gì. Bà đến hang này bao năm trá»i?
Bà có bản lãnh chi, dưới quyá»n thống trị có bao nhiêu ngưá»i?
Xuân Hồng khoát tay rên rỉ :
- Việc này thật tình con không biết. Nếu hai vị không tin xin cứ giết con đi.
Ãnh mặt trá»i tràn vào phòng quá nhiá»u rồi.
Lệ Minh Nguyệt nói :
- Xét ra ngươi không biết thực, thôi ta tha cho đó.
Văn Thiếu Côn không biết làm sao hơn đành buông tay.
Xuân Hồng run rẩy toàn thân, chân tay lảo đảo, khúm núm bò dần ra cửa động.
Tài sản của anhhe1281

  #20  
Old 19-04-2008, 07:31 PM
anhhe1281 anhhe1281 is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 397
Thá»i gian online: 0 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 21

Äiá»u kiện Ä‘i tìm Long Diên thảo



Văn Thiếu Côn thở dài đứng yên nhìn theo bóng con thị tỳ đang bò lết qua ngưỡng cửa. Lòng chàng bị xâm chiếm bởi bao nhiêu tư tưởng vô cùng phức tạp.
Sau cùng chàng lại ngồi xếp bằng, hành công vận khí cho qua thì giá» và lấy lại sá»± bình tÄ©nh cá»§a tâm hồn. Khi ấy trá»i đã vỠđêm, những tia sáng từ các lá»— hổng trên vách tưá»ng đã tắt hẳn.
Bốn con thị tỳ vẫn chưa thấy trở lại.
Bỗng nhiên có tiếng bồm bộp từ xa. Một bà cụ già đầu tóc bạc phơ, tay chống gậy sắt, ngất ngưỡng bước qua cửa lớn đi vào phòng.
Văn Thiếu Côn và Lệ Minh Nguyệt cùng sá»­ng sốt và đứng dậy đỠphòng cẩn thận. Nhất thá»i chưa biết lành dữ ra sao.
Bà cụ già dộng chiếc gậy sắt xuống đất đánh “choeng†một tiếng đứng lại.
Nét mặt bà hầm hầm quét mắt nhìn hai ngưá»i.
Nhưng má»™t chập sau bà lại dịu dàng niá»m nở nói :
- Già này vâng lệnh ngài Chí Tôn đến má»i Văn công tá»­.
Văn Thiếu Côn mừng rỡ đứng dậy gá»n gàng vồn vã nói :
- Thế ra ngài Chí Tôn cần muốn gặp tại hạ sao? Có phải tại động phủ không?
Bà lão gật đầu đáp :
- Già này xin dẫn đưá»ng cho Văn công tá»­.
Nói xong bà quay mình chực đi.
Lệ Minh Nguyệt cau mày há»i :
- Ngài Chí Tôn không bao giá» há»i đến tôi hả?
Bà lão gưá»m gưá»m đôi mắt sáng quắc nhìn nàng há»i :
- Nếu ngài Chí Tôn cần đến cô nương thì già này tá»± khắc đã má»i rồi cần gì phải há»i nhiá»u.
Lá»i nói tuy từ tốn lá»… phép nhưng tá»±u trung có vẻ giận dữ, ít cảm tình.
Văn Thiếu Côn nhìn nàng nói :
- Xin cô nương cứ an lòng, tại hạ ra đi lần này, bất kỳ lành hay dữ cũng cố bảo vệ mạng sống, quay trở lại đây cứu cô nương.
Lệ Minh Nguyệt chớp mắt mấy cái nói :
- Chỉ cần công tử nhớ luôn câu nói đã thốt ra tại Ngũ Hành động là tốt rồi.
Nói xong nàng thẹn đỠmặt cúi đầu xuống, Văn Thiếu Côn chẳng hiểu ngÆ¡ ngác há»i lại :
- Tôi nói câu gì nơi Ngũ Hành động nhỉ?
Lệ Minh Nguyệt ấp úng nói :
- Càng muốn tôi kể lại lần nữa sao?
Rồi chăm chú nhìn vào mặt chàng, nàng tha thiết nói :
- Công tá»­ đã xác nhận là chúng ta đã cùng nhau ước nguyện suốt Ä‘á»i sống chết có nhau, dẫu cho vật đổi sao dá»i cÅ©ng không há» thay đổi.
Văn Thiếu Côn giật mình nghĩ bụng :
- “Vì lúc ấy chẳng qua ta dùng câu giả dối để cứu nàng khá»i chết, nào ngá» nàng cho là sá»± thật rồi buá»™c ta phải nhá»› lá»iâ€.
ChỠđợi đã lâu, bực mình bà lão dộng gậy sắt xuống đất gắt :
- Văn công tá»­ Ä‘i mau lên. Già này sẽ đưa đưá»ng, ngài Chí Tôn đã chá» lâu rồi đấy.
Chàng ngậm ngùi nhìn Lệ Minh Nguyệt nói :
- Xin cô nương hãy thận trá»ng, tôi xin tạm biệt đây.
Nói xong chàng theo bà lão rảo bước ra đi.
Quanh co má»™t chập khá lâu, hai ngưá»i đã đến trước má»™t ngôi nhà đồ sá»™ nguy nga, trang hoàng thật lá»™ng lẫy. Từ ngoài vào trong lâu đài này trang trí rất hoa lệ, chạm trá»— thật tinh vi, chẳng khác nào má»™t cung Ä‘iện đế vương trên nhân thế. Bên trong đèn nến thắp sáng choang, má»™t đỉnh đồng vÄ© đại đặt ngay Ä‘iện xông trầm khói tá»a bát ngát mùi thÆ¡m. Chỉ lạ má»™t Ä‘iá»u là xung quanh tưá»ng che kín mít, không chừa má»™t cá»­a sổ nào. Vào bên trong có cảm giác như sống trong hang.
Chính giữa điện này có để một ghế bành rất lớn. Có một thiếu phụ đầu đội mũ, có tấm lụa đen che nửa mặt, mình mặc áo màu xanh thẩm, nghiêm trang ngồi trên cao, xung quanh có bốn tỳ nữ đứng hầu.
Con thị tỳ tên gá»i Xuân Hồng cÅ©ng đứng trong số đó. Ả đưa mắt nhìn Văn Thiếu Côn như có ý sợ hãi, rồi quay đầu nhìn nÆ¡i khác.
Bà lão tiến lên một bước, chắp tay cúi đầu lễ phép thưa :
- Lão nô đã phụng mệnh má»i Văn công tá»­ vỠđây.
Ngưá»i thiếu phụ ngồi trên ghế bành se sẽ nói :
- Xin má»i ngồi.
Trong giá»ng nói thanh âm lảnh lót, Văn Thiếu Côn nhận biết ngay rằng ngưá»i đàn bà chính là vị Chí Tôn ngồi sau bức mành trúc nÆ¡i hang NgÅ© Hành động. Chàng do dá»± má»™t lúc rồi kéo ghế nhá» ngồi xuống đối diện vá»›i ngưá»i đàn bà kia.
Nhìn bá» ngoài ngưá»i đàn bà này thân hình nhá» nhắn, hai tay lá»™ màu da trắng mướt, ngóng thon thon rất đẹp. Nếu cái khuôn mặt che sau tấm lụa Ä‘en kia là xinh đẹp thì có thể gá»i đây là trang tuyệt thế giai nhân.
Nhãn lực của Văn Thiếu Côn tuy đã đến mức tuyệt đỉnh, nhưng vẫn không thể nhìn suốt được gương mặt bí mật sau mảnh lụa đen.
Không khí trầm lặng má»™t hồi lâu, ngưá»i ấy đưa tay khoát qua bảo :
- Cho các ngươi lui ra.
Bà cụ già cùng bốn con tỳ nữ đồng “dạ†một tiếng rồi từ từ lui ra.
Văn Thiếu Côn từ tốn há»i :
- Ngài Chí Tôn cho gá»i tại hạ đến đây chẳng hay có Ä‘iá»u gì chỉ giáo?
Ngưá»i đàn bà nói :
- Nhà ngươi không thể ở lâu nÆ¡i đây được nhiá»u ngày, ta có ý muốn tha cho ngươi ngay.
Rồi dịu giá»ng bà nói tiếp :
- Nhưng vá»›i má»™t Ä‘iá»u kiện trao đổi.
Văn Thiếu Côn chau mày há»i :
- Äiá»u kiện gì xin cho biết.
Ngưá»i đàn bà nói :
- Bổn tòa muốn nhá» ngươi đến tận Vân Má»™ng sÆ¡n tìm má»™t cây Long Diên thảo, cây này má»c trong các đầm ao là và có mưá»i ba khía, màu xanh biếc, trên má»—i lá có má»™t đưá»ng chỉ vàng. Má»—i cây có bảy trái, lá»›n bằng tráinho màu đỠrá»±c rỡ. Ta chỉ cần má»™t cây cÅ©ng đủ.
Văn Thiếu Côn cưá»i lạt đáp :
- Tại Vô Nhân cốc, biết bao nhiêu cao thá»§, tài nghệ phi thưá»ng, bản lãnh xuất chúng, sá gì chút việc ấy mà phải cần đến kẻ hèn này?
Ngưá»i đàn bà khẽ trách :
- Nguyên nhân ấy ngươi đã thừa biết rồi kia mà.
Văn Thiếu Côn giật mình nghĩ bụng :
- “Có lẽ những Ä‘iá»u mình gạn há»i Xuân Hồng đã đến tai bà ta rồiâ€.
Ngẫm nghÄ© má»™t lát, chàng há»i lại :
- Chẳng hay ngài dùng loại cây này để làm gì?
Ngưá»i đàn bà cưá»i nói :
- Bổn tòa dùng để chế một thứ linh dược. Muốn làm ra linh dược ấy phải dùng Long Diên thảo, phối hợp chung với bảy mươi hai thứ cây cỠquý khác.
Tất cả bảy mươi hai thứ kia, trong hang đá có đủ, tuy loại Long Diên thảo này không sao tìm kiếm được. Những U Linh cá»§a bản cốc tuy đông và không kém tài, nhưng vì há» không thể rá»i khá»i hang này được, nên ta má»›i nhỠđến ngưá»i giúp sức.
Văn Thiếu Côn mỉm cưá»i nói :
- Chế ra linh dược này để làm gì? Có phải dùng khắc phục Äịnh tâm hoàn chăng?
Vì đã chất chứa nhiá»u Ä‘iá»u bất mãn đối vá»›i hành vi ác độc cá»§a vị Chí Tôn này, cho nên trong khi nói chuyện, chàng dùng toàn những lá»i lẽ gay gắt và hạch xách.
Ngưá»i ấy cất giá»ng lảnh lót đáp :
- Khi thuốc này chế xong, những U Linh cá»§a hang Vô Nhân cốc có thể nhìn thấy ánh sáng mặt trá»i, trở lại nhân thế làm ngưá»i được.
Văn Thiếu Côn lặng thinh nhá»› lại những lá»i kêu xin năn nỉ cá»§a con tỳ nữ Xuân Hồng nÆ¡i Nghinh Xuân động.
Chàng suy nghĩ :
- “Nếu thuốc này chế xong giúp được bao U Linh trong cốc ra được ánh mặt trá»i không còn bị Ä‘au đớn như con tỳ nữ kia thì cÅ©ng là má»™t Ä‘iá»u hay, ta chẳng nên từ chốiâ€.
Tuy nghĩ thế nhưng chàng đáp :
- Việc này thá»±c hiện không khó, nhưng tôi nhận lá»i vá»›i má»™t vài Ä‘iá»u kiện nhá».
Ngưá»i đàn bà bịt mặt ngạc nhiên nhìn chàng há»i gấp :
- Äiá»u kiện gì, hãy nói thá»­.
Văn Thiếu Côn nói :
- Trước hết ngài nói cho chúng tôi biết giữa tôi và ngài có sự liên hệ gì?
Cha mẹ tôi còn chăng? Hiện ở đâu? Hơn nữa phải cho Lệ cô nương cùng đi với tôi mới được.
Ngưá»i đàn bà cất giá»ng cưá»i khanh khách :
- Té ra ngươi đã bắt chẹt ta rồi!
Khẽ thở dài một tiếng, bà nói luôn :
- Thôi được, âu cÅ©ng là má»™t Ä‘iá»u kiện trao đổi công bằng giữa bổn tòa và nhà ngươi. Chỉ cần ngươi đưa Long Diên thảo vỠđây thì tá»± khắc bổn tòa sẽ nói rõ thân thế cá»§a ngươi. Còn Lệ cô nương vá»›i ngươi, đã cùng nhau thá» nguyện trăm năm đầu bạc, sống chết không rá»i, thì bổn tòa cÅ©ng chẳng hẹp hòi gì mà chẳng thả ra. Tuy nhiên chá» sau này má»›i được. Bây giá» cần giữ lại làm con tin bảo đảm cho việc thá»±c hiện Ä‘iá»u kiện cam kết.
Văn Thiếu Côn dõng dạc há»i :
- Tôi xin há»i, giữa ngài và tôi có sá»± liên hệ gì?
Ngưá»i đàn bà bá»—ng đứng dậy phất tay nói :
- Giữa ta và ngươi chẳng có Ä‘iá»u chi liên hệ hết. Sao lại há»i kỳ lạ thế.
Văn Thiếu Côn há»i lại :
- Nếu không có quan hệ dính dáng gì, thì tại sao lúc ở động Ngũ Hành ngài không chịu giết tôi đi? Cứ trông bao nhiêu sự tàn nhẫn mà ngài đã sử dụng, thì đại khái không thể tự nhiên mà biến đổi được lòng ngài ngay từ cái ác sang cái thiện được một cách quá mau như thế ấy.
Ngưá»i ấy lặng thinh má»™t chập rồi nói :
- Cái đó... dù là việc đó bổn tòa cÅ©ng bằng lòng, nhưng chá» khi nào ngươi mang Long Diện Thảo vỠđây. Nếu không bổn tòa sẽ đưa cả hai ra xá»­ tá»­ ngay tức khắc. Sống hay chết, cứ tùy ý nhà ngươi lá»±a chá»n.
Nói xong, chẳng cần chỠsự phản ứng của chàng ra sao, bà quát lớn :
- Tuyết nương!
Một tiếng dạ khẽ, lão bà chống gậy sắt từ trong bóng tối đi ra, đứng sẵn trước mặt chỠlệnh.
Ngưá»i đàn bà bịt mặt lạnh lùng nói :
- Nếu Văn công tá»­ muốn ra khá»i hang thì dẫn đưá»ng cho y ra ngoài “Âm Dương giá»›iâ€. Nếu không lập tức đưa y vào NgÅ© Hành động rồi vỠđây báo cáo lại cho bản tòa rõ.
Lão bà vội vàng cúi đầu nói :
- Lão nô xin tuân lệnh.
Nói xong, nhanh như chá»›p, bà quay mình lại xô Văn Thiếu Côn má»™t cái, gạt ra khá»i tòa đại Ä‘iện ở trong hang động, rồi đưa Ä‘i ngay.
Tài sản của anhhe1281

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
äåòñêèé, ëþäåé, ðîñòåëåêîì

Ãiá»u Chỉnh


©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™